Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 7: Mỹ nữ chân dài khêu gợi! (3)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
- Nguyễn tiểu thư, rất xin lỗi, đây cũng không phải ý muốn của tôi.
Lâm Lạc nói, khi nàng nói ra cái tên ““con ruồi Tây Ban Nha”” này, Lâm Lạc đã hơi hiểu là chuyện gì xảy ra rồi, vốn hắn cảm thấy kì lạ, một người chính trực như Lý Trung Hùng, sao có thể làm ra hành động cưỡng gian chứ? Trừ phi, ở tình huống hắn mất đi lý trí, mà “con ruồi Tây Ban Nha”, lại đúng là loại thuốc làm cho người ta mất lý trí.
Hiển nhiên, Nguyễn Thanh Ngọc lập kế hoạch Lý Trung Hùng uống xong “con ruồi Tây Ban Nha”, mất đi lý trí sẽ phát sinh quan hệ với nàng, mà với nhân phẩm của Lý Trung Hùng, nhất định sẽ chịu trách nhiệm đối với nàng, như vậy, Lý Trung Hùng sẽ kết hôn với nàng, nàng cũng đạt được mục đích, chỉ là, cho dù Lý Trung Hùng thực sự uống cốc cà phê có “con ruồi Tây Ban Nha” này, vẫn sẽ không phát sinh quan hệ với nàng, mà sau đó nhất định sẽ có chuyện gì làm cho Lý Trung Hùng gặp Lam Tuyết, sau đó, Lý Trung Hùng dưới tình huống mất kiểm soát, sẽ cường bạo Lam Tuyết.
- Lâm Lạc, ngươi trái với quy định của soán mệnh sư, ngươi sẽ đã bị điều tra và phán quyết!
Ở cửa truyền tới một thanh âm hơi khàn khàn.
Lâm Lạc hơi chấn động, nhìn về phía cửa, không biết từ lúc nào xuất hiện một thanh niên mặc tây trang đi giày da, mà thanh niên này, đang dùng một loại ánh mắt âm trầm nhìn hắn.
- Ta là Quách Cánh Thiên, chúng ta sẽ gặp lại.
Quách Cánh Thiên kia nhàn nhạt nói xong câu đó, liền xoay người rời đi.
Nguyễn Thanh Ngọc lần thứ hai hung hăng trừng mắt liếc Lâm Lạc, sau đó cũng xoay người đi ra ngoài.
- Bác sĩ Lý, rất xin lỗi, quấy rầy ông rồi, tôi cũng nên đi thôi.
Lâm Lạc mỉm cười với Lý Trung Hùng, Lý Trung Hùng tựa hồ còn chưa khôi phục lại, chỉ vô ý thức gật đầu với Lâm Lạc, không nói gì.
- Tiểu Lâm, chúc mừng ngươi, lần đầu tiên soán mệnh của ngươi đã thành công tốt đẹp!
Rời khỏi phòng làm việc của Lý Trung Hùng không bao lâu, thanh âm của Tiểu Hôi liền vang lên.
- Ngươi không phải nghỉ ngơi sao?
Lâm Lạc tức giận nói,
- Còn có, ta cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng, không được gọi là Tiểu Lâm!
Cái trí não dởm này, khi mình có việc thì nghỉ ngơi, chờ mọi chuyện xong xuôi mới đến nói lung tung! Lâm Lạc rất bất mãn, đối với Tiểu Hôi tự nhiên cũng không có thái độ gì tốt đẹp.
- Ta đã nghỉ ngơi xong rồi!
Tiểu Hôi rất vô tội nói,
- Được rồi, sau này ta nhất định sẽ không gọi ngươi là Tiểu Lâm, sau này, ta gọi ngươi là Lâm đại ca, vậy được rồi chứ?
- Vậy còn tạm được!
Lâm Lạc hừ một tiếng nói,
- Còn có, ta hỏi ngươi, quá trình soán mệnh cho Lý Trung Hùng của soán mệnh sư gọi là Quách Cánh Thiên kia, có đúng chia làm mấy bước hay không?
- Đúng vậy, tổng cộng chia làm ba bước, hai bước trước, đều là làm cho Nguyễn Thanh Ngọc và Lý Trung Hùng tiến hành tiếp xúc bình thường, nói cách khác, để cho hai người bọn họ quen thuộc một chút, nếu như chỉ đơn thuần tiến hành hai bước này, cũng không sẽ sinh ra ảnh hưởng gì đối với Lý Trung Hùng.
Tiểu Hôi suy nghĩ một chút nói tiếp,
- Bất quá, hai bước này trên thực tế là bước đệm cho bước thứ 3 thôi, bởi vì có hai bước phía trước, cho nên Nguyễn Thanh Ngọc mới có cơ hội lấy cà phê cho Lý Trung Hùng, cuối cùng cải biến vận mệnh của Lý Trung Hùng!
- Nói như vậy, ngươi đã biết từ đầu? Vậy vì sao ngươi không nói cho ta biết?
Lâm Lạc tức giận nói.
- Lúc đó ta còn không biết mà!
Tiểu Hôi có chút ủy khuất nói,
- Hơn nữa, cho dù ta không nói cho ngươi, ngươi cũng có thể giải quyết rồi!
Không biết? Lâm Lạc tin tưởng Tiểu Hôi cố ý giấu diếm, hắn có cảm giác, Tiểu Hôi cố ý giấu diếm, có thể là vì rèn luyện năng lực của hắn, hoặc là có nguyên nhân khác.
Bất quá, nếu sự tình đã giải quyết hoàn mỹ, Lâm Lạc cũng không muốn truy cứu chuyện này nữa, huống chi, không cần nhờ Tiểu Hôi giúp đỡ giải quyết vấn đề, kỳ thực hắn cũng mong muốn như vậy.
Đi khỏi bệnh viện nhân dân số 1 Thành phố Minh Châu, Lâm Lạc thở ra một hơi thật dài, thần kinh căng thẳng rốt cục cũng được thả lỏng.
- Không biết Tiểu Sương thế nào rồi?
Vừa xong hết mọi chuyện Lâm Lạc liền nhớ tới Lâm Sương, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.
Trong đầu thoáng hiện hình ảnh Lâm Sương, Lâm Lạc không khỏi sửng sốt, lúc này Lâm Sương đang ngồi xổm ở cửa nhà, tựa hồ đang mê man, mà ở bên cạnh nàng, còn có hai nam nhân, một người là Chu Vân Đào, mà người kia đối với Lâm Lạc mà nói vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, mà làm cho Lâm Lạc buồn bực chính là, hai người tựa hồ đang cãi nhau chuyện gì.
Lâm Lạc nhanh chóng lấy ra điện thoại di động, nhưng lại mắng một câu:
- Cái điện thoại dởm này, lại tắt nguồn!
Cái điện thoại di động này là Lâm Lạc bỏ ra hai trăm đồng mua ở chợ đồ cũ, dùng được khoảng hai năm, gần đây tựa hồ đã hết thọ, luôn vô duyên vô cớ tắt nguồn, nếu như không phải thực sự không có tiền, Lâm Lạc đã sớm đem cái điện thoại di động này quăng đi.
Vừa nhận điện thoại, Chu Vân Đào liền gào lên:
- Tiểu Lâm, ngươi chết ở đâu rồi? Điện thoại di động cũng không mở!
- Điện thoại di động của ta bị hỏng...
Lâm Lạc vội giải thích.
- Tiểu tử ngươi nhanh đi về, ta và em gái ngươi ở cửa nhà ngươi!
Chu Vân Đào tức giận nói,
- Ta đã chờ mấy giờ rồi!
- Được, ta lập tức đi về!
Lâm Lạc vội nói, ngắt điện thoại, liền đưa tay cản một chiếc xe taxi đang đi qua cửa bệnh viện.
Lâm Lạc vừa rời khỏi bệnh viện, từ một góc tối trong bệnh viện liền thấy một nam một nữ đi ra, đó chính là Quách Cánh Thiên và Nguyễn Thanh Ngọc mà Lâm Lạc vừa gặp qua.
- Nguyễn tiểu thư, ta vừa điều tra tình huống của Lâm Lạc, hắn là một người đang khảo hạch trợ lý soán mệnh sư.
Quách Cánh Thiên chậm rãi nói,
- Mặc dù hắn chưa chính thức là soán mệnh sư, nhưng lúc này hắn đã có thể nhận được sự bảo hộ của hiệp hội soán mệnh sư, căn cứ quy định của hiệp hội soán mệnh sư, người thường không thể tiến hành thương tổn đến bất luận soán mệnh sư nào, bằng không sẽ bị hiệp hội soán mệnh sư trả thù.
- Tôi biết!
Nguyễn Thanh Ngọc hừ một tiếng,
- Trước khi tôi nhờ anh, tôi cũng đã tìm hiểu về hiệp hội soán mệnh sư, hiệp hội soán mệnh sư đối với soán mệnh sư bảo hộ chỉ giới hạn trong trực tiếp thương tổn trên thân thể, về phần thương tổn trên tinh thần, hiệp hội soán mệnh sư sẽ không quan tâm.
- Nguyễn tiểu thư, nếu như vậy, cô cũng có thể rõ ràng, sự bảo hộ của hiệp hội soán mệnh sư đối với soán mệnh sư chúng ta, không chỉ có giới hạn trong bản thân soán mệnh sư, còn bao gồm thân nhân và bằng hữu của hắn.
Quách Cánh Thiên nhíu nhíu mày, trong ánh mắt hắn nhìn Nguyễn Thanh Ngọc tựa hồ mang theo vài phần ôn nhu, so sánh với ánh mắt âm trầm khi hắn nhìn Lâm Lạc quả thực cách biệt một trời một đất, hơi dừng lại một chút, Quách Cánh Thiên nói tiếp:
- Nếu như cô làm thương tổn thân nhân hay bạn bè của hắn có lẽ sẽ tạo thành thương tổn về mặt tinh thần đối với hắn, nhưng cũng không thể thực hiện được.
- Anh yên tâm, bất luận là bản thân hắn hay là thân nhân bằng hữu của hắn, tôi cũng sẽ không tạo ra thương tổn trực tiếp trên thân thể.
Nguyễn Thanh Ngọc lạnh lùng nói,
- Để đối phó một người, ngoại trừ vũ lực, còn có rất nhiều loại phương thức!
- Nguyễn tiểu thư, kỳ thực cô không cần như vậy, lần này hiển nhiên Lâm Lạc trái với quy định của soán mệnh sư, ta sẽ báo cáo chuyện này với hiệp hội soán mệnh sư, đến lúc đó, hắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Quách Cánh Thiên hơi trầm ngâm một chút nói, hắn nói nhiều như vậy, kỳ thực đúng là không muốn Nguyễn Thanh Ngọc trả thù Lâm Lạc, đương nhiên, cũng không phải Quách Cánh Thiên quan tâm đến Lâm Lạc, chỉ là, trong ấn tượng của hắn, một người bình thường muốn đích thân trả thù một soán mệnh sư, thông thường là không có khả năng thành công.
- Cảm ơn anh quan tâm, tôi tự có chừng mực.
Nguyễn Thanh Ngọc có chút không nhịn được nói,
- Tôi về nhà trước, ngày mai tôi sẽ phái người đem chi phiếu đến cho anh.
Nguyễn Thanh Ngọc nói xong những lời này, liền nhanh chóng đi hướng bãi đỗ xe bệnh viện, một lát sau, một chiếc xe thể thao màu trắng bạc từ bãi đỗ xe chạy như bay ra.
Nhìn mái tóc dài đang xa dần, trong mắt Quách Cánh Thiên mơ hồ toát ra vài phần thần sắc dị dạng, nhưng rất nhanh, hai mắt hắn liền khôi phục vẻ âm trầm băng lãnh.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ma Xó
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 8: Phiền toái do mỹ nữ mang đến! (1)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
Thấy Lâm Lạc, Chu Vân Đào liền nói.
- Tiểu tử ngươi cuối cùng cũng cũng về, ta sắp bị tiểu tử kia làm cho tức chết rồi!
Chu Vân Đào tức giận nói, khi nói, ngón tay chỉ về phía chàng trai cao gầy cách đó không xa.
Từ miệng Chu Vân Đào, Lâm Lạc rốt cục hiểu rõ chân tướng mọi chuyện, chàng trai cao cao gầy gầy kia tên là Triệu Hiển Phong, về phần Triệu Hiển Phong là ai, Chu Vân Đào cũng không rõ ràng lắm, ở trong quán bar, Triệu Hiển Phong vẫn nói chuyện với Lâm Sương, lúc Lâm Sương say rượu đến bất tỉnh nhân sự, hắn liền đỡ Lâm Sương, chuẩn bị rời khỏi quán bar, mà lúc này, Chu Vân Đào liền đứng ra ngăn cản.
Chỉ là, Triệu Hiển Phong vốn cũng chỉ dự định đưa Lâm Sương về nhà, cũng không có ý đồ bất lương gì, Vì vậy hai người cùng nhau đưa Lâm Sương đến cửa nhà, nhưng mà Lâm Sương lại không mang chìa khóa, không thể vào nhà, Chu Vân Đào gọi điện thoại cho Lâm Lạc, thì điện thoại Lâm Lạc tắt máy, rơi vào đường cùng, hắn không thể làm gì khác hơn là ở chỗ này trông Lâm Sương.
Vốn như vậy cũng không có gì, chỉ có điều, Chu Vân Đào bảo Triệu Hiển Phong về nhà trước, ở đây chỉ cần một mình hắn trông là được, vậy mà nói thế nào Triệu Hiển Phong cũng không chịu đi, hắn rành mạch từng câu nói ra nguyên nhân, đó chính là hắn không tin Chu Vân Đào, lo hắn sẽ lợi dụng lúc Lâm Sương ngủ mà quấy rối, hắn phải ở chỗ này chờ, chờ khi Lâm Lạc về mới thôi.
Đến lúc này, chỉ chút nữa là Chu Vân Đào đánh nhau với Triệu Hiển Phong.
- Mịe, ta là cái loại người như vậy sao? Tiểu tử hắn lại dám hoài nghi nhân phẩm của ta!
Đây là Chu Vân Đào oán giận nói với Lâm Lạc, khi nói chuyện này, hắn vẫn mang vẻ mặt căm giận như cũ.
- Chào anh, tôi là Triệu Hiển Phong, xin hỏi anh là Lâm Lạc - anh trai Lâm Sương sao?
Lúc này, Triệu Hiển Phong đã đi tới, rất khách khí nói với Lâm Lạc.
- Tôi chính là Lâm Lạc, cảm ơn cậu chiếu cố cho em gái tôi.
Lâm Lạc gật đầu, bình tĩnh mà xem xét, từ biểu hiện trong buổi tối ngày hôm nay, Triệu Hiển Phong là một người tương đối không tệ, vô luận là diện mạo hay nhân phẩm, đều rất tốt, nhưng vừa nghĩ đến trong tương lai, người này sẽ cướp đi Lâm Sương, trong lòng Lâm Lạc liền vô thức sinh ra vài phần địch ý với hắn.
Lâm Lạc mở cửa, sau đó cự tuyệt đề nghị của Triệu Hiển Phong muốn giúp hắn cùng đưa Lâm Sương vào nhà, hắn ôm lấy Lâm Sương, đi vào.
Triệu Hiển Phong tựa hồ cũng muốn đi vào theo, nhưng lại bị Chu Vân Đào ngăn cản.
- Này, tiểu tử, hiện tại ngươi có thể đi chưa?
Chu Vân Đào tức giận nói,
- Ta cảnh cáo ngươi, quá nửa đêm mà ngươi còn ở trong tiểu khu của chúng ta, thân là bảo an ở đây, ta có quyền lực cũng như có nghĩa vụ đuổi ngươi ra khỏi đây!
Triệu Hiển Phong thoáng do dự một chút, nhìn Lâm Lạc và Lâm Sương cách đó không xa, cũng không lập tức rời đi, đến khi Lâm Lạc và Lâm Sương khuất dạng sau cánh cửa, hắn mới miễn cưỡng xoay người ly khai.
- Coi như tiểu tử ngươi thức thời, nếu không đi ta đem ngươi tống vào cục cảnh sát!
- Quên đi, muộn thế này, ta cũng về nhà thôi, không quấy rối Tiểu Lâm nữa.
Chu Vân Đào thầm nghĩ, ngáp một cái, rồi xoay người rời đi.
Lâm Sương rất say, chỉ là trong khi mơ mơ màng màng tựa hồ còn đang nỉ non cái gì đó, Lâm Lạc nhìn khuôn mặt non nớt của nàng khi ngủ, trong lòng dâng lên vô hạn nhu tình.
- Lạc ca ca, đừng rời khỏi em, đừng...
Lâm Sương nói mê dần dần rõ ràng lên.
Lâm Lạc hơi chấn động, hắn duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của Lâm Sương.
- Tiểu Sương, anh cũng không muốn rời xa em, thế nhưng cuối cùng cũng có một ngày, em sẽ rời xa anh!
Trong lòng Lâm Lạc cảm thấy đau xót,
- Anh cũng muốn soán mệnh cho em, để em vĩnh viễn ở lại bên cạnh anh, nhưng anh lại không dám làm thế, bởi vì anh thực sự rất sợ!
- Không phải anh sợ trái với quy định soán mệnh sư sẽ bị nghiêm phạt, anh sợ chính là, dù anh soán mệnh cho em, cũng không thể làm cho em hạnh phúc.
Lâm Lạc cúi đầu lẩm bẩm, trong giọng nói tràn ngập chua xót,
- Nhưng anh đã nhìn thấy tương lai của em, em sẽ ở cùng một chỗ với Triệu Hiển Phong, em sẽ rất hạnh phúc, anh không thể cướp đoạt hạnh phúc mà vận mệnh đã an bài cho em!
Nhẹ nhàng rút bàn tay trên gương mặt Lâm Sương, Lâm Lạc có chút gian nan đứng lên, dùng ánh mắt lưu luyến nhìn Lâm Sương, rồi chậm rãi đi ra khỏi phòng ngủ của Lâm Sương.
Nhẹ nhàng nằm ở trên giường, nhưng Lâm Lạc không buồn ngủ chút nào, từ một khắc đi vào Tòa nhà Vận Mệnh kia, cho đến bây giờ, ngắn ngủi mười mấy tiếng đồng hồ, nhưng đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Hôm nay, hắn quen thêm mấy người bạn, Tử Dạ, Lam Tuyết, có lẽ cả Trương Tĩnh cũng miễn cưỡng có thể coi như bạn bè, nhưng đồng dạng, hắn cũng tạo ra mấy kẻ địch, Phương Thiên Mệnh, Quách Cánh Thiên, còn có Nguyễn Thanh Ngọc, tuy rằng hắn đã sớm biết, một khi tiến vào soán mệnh giới, sinh hoạt của hắn sẽ phát sinh những thay đổi không thể tránh né, nhưng trong một ngày, có nhiều kẻ địch như vậy, đặc biệt còn có kẻ địch phi thường cường đại như Phương Thiên Mệnh này, vẫn làm cho Lâm Lạc có chút bất đắc dĩ.
Đương nhiên, Lâm Lạc cũng không hối hận, chí ít, ngày hôm nay, hắn đã cứu được hai người, một cô gái trẻ tuổi mỹ lệ lương thiện, còn có một bác sĩ chính trực tài hoa hơn người, tất cả chuyện này, làm cho hắn thấy được công việc của mình rất có ý nghĩa.
- Có thể, sinh hoạt của ta vốn phải là như vậy!
Lâm Lạc mang theo ý niệm này trong đầu, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Tuy rằng buổi tối ngủ rất muộn, nhưng sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Lạc sớm đã rời khỏi giường, thực tế, trong vài năm nay hắn đều phải thức khuya dậy sớm.
Chỉ là, hôm nay có chút ngoài ý muốn, Lâm Sương lại rời giường sớm hơn cả hắn.
- Tiểu Sương, sao em dậy sớm vậy?
Thấy Lâm Sương mặc áo ngủ ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách, Lâm Lạc không nhịn được hỏi.
- Lạc ca ca, người ta đã đói bụng rồi!
Lâm Sương bĩu bĩu môi nói,
- Còn hơi nhức đầu, cho nên ngủ không được ngon!
Lâm Lạc nhìn Lâm Sương một hồi, nhưng phát hiện Lâm Sương tựa hồ hoàn toàn giống như trước đây, chuyện xảy ra ngày hôm qua, thoạt nhìn có vẻ không tạo thành ảnh hưởng gì đối với nàng.
- Anh đi làm bữa sáng.
Lâm Lạc vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ nói ra một câu như thế.
Thấy Lâm Lạc vội vã đi về phía phòng bếp, ánh mắt Lâm Sương xuất hiện vài phần u buồn.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ma Xó
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 8: Phiền toái do mỹ nữ mang đến! (2)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
Bữa sáng rất nhanh đã xong, bầu không khí trong bàn ăn có chút kỳ lạ, hai người đều không nói lời nào, tựa hồ đột nhiên có một tia ngăn cách.
- Lạc ca ca, nghe thầy giáo nói, còn một tuần, thư thông báo trúng tuyển của em sẽ đến.
Cuối cùng Lâm Sương cũng phá tan bầu không khí trầm mặc này,
- Lạc ca ca, anh sẽ cùng tới Đại học Minh Châu với em chứ?
- Đương nhiên.
Lâm Lạc ngẩng đầu, ôn nhu nói,
- Tiểu Sương, em yên tâm, tuy chưa có kết quả trúng tuyển của anh, nhưng anh nghĩ, vào Đại học Minh Châu hẳn là không thành vấn đề, tối đa cũng chỉ thiếu một điểm, không sao đâu.
- Lạc ca ca, em, em cũng muốn đi làm.
Lâm Sương chần chờ một chút nói.
- Không được!
Lâm Lạc không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt,
- Tiểu Sương, hiện tại em cũng không tìm được công việc tốt, sẽ rất khổ cực!
- Nhưng, Lạc ca ca, vạn nhất đến lúc đó thiếu học phí, vậy làm sao bây giờ?
Lâm Sương có chút gấp gáp nói,
- Em biết, nếu như đến lúc đó thiếu học phí, khẳng định là anh sẽ để một mình em đến trường, em không muốn như vậy!
- Tiểu Sương, em yên tâm đi, học phí sẽ có đủ.
Lâm Lạc ôn nhu nói, ngoại trừ không để nàng lo lắng, hắn cũng không biết mình còn có thể nói gì nữa.
- Thế nhưng, ...
Lâm Sương cũng không ngốc, nàng rất rõ ràng, Lâm Lạc muốn trong kỳ nghỉ kiếm đủ học phí, hầu như là không có khả năng.
- Tiểu Sương, anh hứa với em, nhất định anh sẽ đến trường Đại học Minh Châu cùng em!
Lâm Lạc rất trịnh trọng nói, hắn biết, mình không cấp cho Lâm Sương một lời hứa, sẽ rất khó để cho nàng an tâm.
Lâm Sương khẽ “Vâng”, trên mặt lộ ra vài phần vui vẻ, nàng rất tin tưởng lời hứa của Lâm Lạc, từ nhỏ đến lớn, khi Lâm Lạc đáp ứng nàng chuyện gì, đều nhất định sẽ thực hiện lời hứa.
Cuối tuần trôi qua rất nhanh, hai ngày này Lâm Sương vẫn ở nhà, Lâm Lạc cũng ở nhà cùng nàng, tựa hồ giữa hai người có một loại ăn ý, không hề đề cập tới chuyện của Lam Tuyết, bất quá, Lam Tuyết cũng gọi điện thoại cho Lâm Lạc vài lần, tuy rằng chỉ là thăm hỏi bình thường, nhưng Lâm Lạc vẫn có thể cảm giác được sự quan tâm trong giọng nói của nàng.
Đảo mắt liền tới thứ Hai, sáng sớm Lâm Lạc đã đi tới Tòa nhà Vận Mệnh, khảo hạch trợ lý soán mệnh sư của hắn đã hoàn thành, hiện tại chỉ chờ nhận xét cuối cùng của Tử Dạ.
Đi tới tầng 99, vẫn giống như lần trước, hắn vẫn nhìn thấy Lam Tuyết đầu tiên, chỉ khác là lần này cũng không phải Lam Tuyết đang ngủ.
- Lâm Lạc, đi theo tôi, Tử Dạ tiểu thư đang chờ anh!
Thấy Lâm Lạc, Lam Tuyết nhanh chóng đi tới, sau đó nhẹ giọng nói với Lâm Lạc.
Lâm Lạc gật đầu, dưới sự dẫn đường của Lam Tuyết, hắn đi tới phòng khảo hạch trợ lý soán mệnh sư, mà lúc này, đúng như Lam Tuyết nói, Tử Dạ đã ở bên trong đợi hắn.
- Tử Dạ tiểu thư!
Lâm Lạc gật đầu chào hỏi Tử Dạ, Tử Dạ ra hiệu bảo Lâm Lạc ngồi đối diện nàng , tuy rằng mị lực của Tử Dạ vẫn mãnh liệt như cũ, nhưng dù sao Lâm Lạc đã gặp nàng vài lần, cho nên, hiện tại hắn nhìn thấy Tử Dạ vẫn có thể bảo trì trấn định.
- Lâm Lạc, qua kiểm nghiệm, anh đã hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch, nói cách khác, anh đã có tư cách làm trợ lý soán mệnh sư.
Lâm Lạc vừa ngồi vào chỗ, Tử Dạ liền nói,
- Đợi lát nữa Lam Tuyết sẽ đưa anh đi làm một số thủ tục, đợi làm xong thủ tục, anh sẽ chính thức là trợ lý soán mệnh sư.
- Cảm tạ Tử Dạ tiểu thư.
Mặc dù đã sớm biết mình có thể nhận được tư cách này, nhưng hiện tại Lâm Lạc vẫn có chút kích động.
- Được rồi, nói như vậy, Lam nha đầu, chuyện còn lại thì giao cho em.
Tử Dạ nói rồi đứng dậy đi ra phía ngoài, đi tới cửa, đột nhiên nàng quay đầu hỏi:
- À, Lâm Lạc, Phương Thiên Mệnh có tìm anh không?
- Không có.
Lâm Lạc thoáng sửng sốt, thật thà đáp lại.
Tử Dạ hơi gật đầu, không nói gì nữa, liền vội vã rời đi, tựa hồ còn có việc gấp gì chờ nàng.
Nhìn bóng lưng dị thường xinh đẹp của Tử Dạ, Lâm Lạc nhịn không được có chút xuất thần.
- Lâm Lạc, đi theo tôi!
Thấy bộ dạng này của Lâm Lạc, trong lòng Lam Tuyết đột nhiên cảm thấy một tia khó chịu, liền mở miệng cắt đứt suy nghĩ của hắn.
- À, ừ, được!
Lâm Lạc lấy lại tinh thần, có chút xấu hổ nở nụ cười, gật đầu, sau đó liền đi theo Lam Tuyết tới một gian phòng.
Bên ngoài gian phòng không có tấm bảng nào, bên trong cũng một ít dụng cụ Lâm Lạc không nhận ra, còn có một ông lão (ông già) đeo kính mắt.
- Tôn lão, phiền ngài giúp hắn chế tác một tấm thẻ hội viên.
Lam Tuyết đi tới trước mặt ông lão, rất khách khí nói.
Ông lão kia liếc mắt nhìn Lâm Lạc, nhưng không nói gì, chỉ vẫy vẫy tay với hắn, bảo hắn đi tới.
Tư liệu cơ bản của Lâm Lạc, trong hiệp hội soán mệnh sư đã lưu trữ, mà chỗ này, cũng dùng để lấy tư liệu khác của Lâm Lạc cái, DNA (ADN), máu, vân tay, tròng mắt… tóm lại là những thứ có thể dùng để chứng minh thân phận, đều lấy ở chỗ này, lúc chỉnh lý thành tư liệu, được lưu trữ trong thẻ hội viên, thẻ hội viên của hiệp hội soán mệnh sư thoạt nhìn chỉ là một chiếc thẻ làm từ sợi tổng hợp, nhưng trên thực tế là một loại chất liệu rất đặc thù, không thể giả mạo, cũng không thể phục chế, chỉ có bản thân người sở hữu thẻ hội viên mới có thể sử dụng.
Ở chỗ của ông lão gọi là Tôn lão (ông Tôn) kia hơn 2 tiếng, thẻ hội viên của Lâm Lạc cuối cùng cũng hoàn thành, trong toàn bộ quá trình, Tôn lão kia một câu cũng không nói, Lâm Lạc không khỏi hoài nghi có phải ông ta câm điếc hay không, đương nhiên, loại hoài nghi này chỉ dám để trong lòng, hắn cũng không dám hỏi.
- Cảm ơn Tôn lão, chúng tôi đi trước.
Trước khi đi, Lam Tuyết vẫn rất khách khí nói với ông lão.
Tôn lão không nói gì, chỉ nằm lên ghế nằm, nhắm hai mắt lại.
- Lam Tuyết, Tôn lão này, hình như có chút cổ quái?
Vừa rời khỏi đó, Lâm Lạc rốt cục nhịn không được nói.
- Tôn lão có tính tình như vậy, không thích nói, nhưng kỳ thực rất tốt.
- Lâm Lạc, chúc mừng anh chính thức trở thành soán mệnh sư!
Lam Tuyết vươn bàn tay trắng nõn, Lâm Lạc thoáng chần chờ một chút, đưa tay nắm lấy, rất nhanh liền buông ra, nhưng loại cảm giác mềm mại này, cũng gây cho hắn một chút dị dạng.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ma Xó
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 8: Phiền toái do mỹ nữ mang đến! (3)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
- Cảm ơn.
Lâm Lạc miễn cưỡng ngăn chặn rung động trong lòng, mỉm cười nói.
Lam Tuyết cười ngọt ngào, xoay người chậm rãi bước về phía trước.
- Lâm Lạc, có một số việc có thể anh đã biết, nhưng tôi vẫn phải nói với anh một lần, hiện tại anh chỉ là trợ lý Soán Mệnh Sư, anh phải liên tục làm việc hơn ba tháng ở Sở công tác Vận Mệnh, khi làm việc được một trăm ngày, mới có thể xin tiến hành khảo hạch nhất cấp Soán Mệnh Sư, chỉ khi trở thành nhất cấp Soán Mệnh Sư, anh mới có thể tiếp nhận ủy thác, soán mệnh cho người khác, nói cách khác, bây giờ anh còn chưa thể tác nghiệp.
Thanh âm của Lam Tuyết tương đối thong thả, nói với Soán Mệnh Sư những điều thường thức này, là chức trách của nàng, hơi dừng một chút, nàng nói tiếp:
- Mặt khác, thu nhập sau này của anh, phải đúng kì hạn nộp 5% cho hiệp hội Soán Mệnh Sư, bất quá, làm Soán Mệnh Sư, anh có thể không cần nộp thuế cho chính phủ.
- Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô.
Lâm Lạc gật đầu, việc này, kỳ thực hắn đều biết, mỗi hội viên của hiệp hội Soán Mệnh Sư, đều phải đem 5% thu nhập trong tháng làm hội phí nộp cho hiệp hội, nhưng vì có thể miễn thuế thu nhập cá nhân, cho nên trên thực tế đối với Soán Mệnh Sư mà nói, vậy cũng không có tổn thất gì, chân chính bị tổn thất, chỉ là chính phủ mà thôi.
- Không cần... , ô!
Lam Tuyết chưa nói xong, đột nhiên dừng bước, còn phát ra một tiếng kinh ngạc.
Phía trước có hai nam nhân thân hình cao lớn đi tới, mặc một loại chế phục giống nhau, hình thức chế phục giống với cảnh phục, chỉ có huy chương bất đồng, trên người bọn họ đeo huy chương của hiệp hội Soán Mệnh Sư.
Hai người đi tới trước mặt Lâm Lạc thì dừng bước, một người vóc dáng cao hơn mở miệng trước:
- Lâm Lạc, chúng ta là người của Phòng thẩm lí và phán quyết nội bộ Hiệp hội Soán Mệnh Sư thành phố Minh Châu, có người tố cáo ngươi trái với quy định Soán Mệnh Sư, cho nên mời ngươi đi theo chúng ta một chuyến.
- Hai vị đại ca, có phải các vị nhầm người rồi không? Lâm Lạc vừa mới thu được tư cách trợ lý Soán Mệnh Sư mà!
Lâm Lạc còn chưa nói gì, Lam Tuyết liền có chút vội vàng hỏi.
- Lam tiểu thư, sự tình cụ thể chúng ta cũng không rõ lắm, chúng ta chỉ phụ trách đưa Lâm Lạc đến phòng thẩm lí và phán quyết.
Lần này người nói là nam nhân hơi thấp hơn một chút, hiển nhiên hắn quen biết Lam Tuyết, khẩu khí cũng tương đối ôn hòa.
- Mời hai vị đại ca dẫn đường.
Thấy Lam Tuyết tựa hồ còn muốn nói gì, Lâm Lạc liền mở miệng trước, ngăn cản nàng tiếp tục nói, khác với Lam Tuyết, hắn biết là đã xảy ra chuyện gì, hắn có thể khẳng định, là Quách Cánh Thiên kia tố cáo hắn.
- Đây, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Thấy Lâm Lạc và hai người kia rời đi, Lam Tuyết trong nhất thời có chút khẩn trương.
Phòng thẩm lí và phán quyết nội bộ của hiệp hội Soán Mệnh Sư kỳ thực cũng là phòng hơi lớn một chút, thoạt nhìn bố trí không khác toà án nhiều lắm, trên bàn thẩm phán, có ba người ngồi, mà trong ba người này, lại có người Lâm Lạc quen biết, không phải ai khác, chính là Tử Dạ.
Ngồi ở giữa bàn thẩm phán là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt chữ quốc, vẻ mặt nghiêm túc, mà người còn lại cũng là nam nhân, chỉ là còn trẻ tuổi, và anh tuấn hơn.
Giống như toà án, phía dưới cũng có ghế nguyên cáo và vành móng ngựa, nhưng không có thính phòng, rất hiển nhiên, loại thẩm lí và phán quyết này trên cơ bản là không có khán giả.
Lâm Lạc đứng ở vành móng ngựa, phía sau hắn là hai nam tử cao lớn dẫn hắn tới đây, mà trên ghế nguyên cáo, không ngoài dự đoán của Lâm Lạc, chính là Quách Cánh Thiên đã gặp mặt vài ngày trước.
- Lâm Lạc, ta là phó hội trưởng Hiệp hội Soán Mệnh Sư thành phố Minh Châu Hàn Cao, vị này là cửu cấp Soán Mệnh Sư Tử Dạ tiểu thư, còn vị này là bát cấp Soán Mệnh Sư Trịnh Hùng tiên sinh.
Người đàn ông trung niên trên bàn thẩm phán kia nói trước, tuy rằng thoạt nhìn hắn rất nghiêm túc, nhưng lời nói cũng rất ôn hòa,
- Hiện tại có người tố cáo cậu trái với quy định của Soán Mệnh Sư, nếu như là đúng, hiện tại cậu chủ động thừa nhận, cậu có thể nhận được sự khoan hồng.
- Đa tạ Hàn hội trưởng nhắc nhở, tuy hôm nay tôi mới chính thức trở thành trợ lý Soán Mệnh Sư, nhưng trước đây tôi đã biết quy định của Soán Mệnh Sư, tôi cũng vẫn rất nghiêm ngặt tuân thủ quy định của Soán Mệnh Sư.
Lâm Lạc nhìn Hàn Cao, rất bình tĩnh nói.
- Đã như vậy, chúng ta chính thức bắt đầu thẩm tra đi!
Hàn Cao hơi thở dài một tiếng, nhìn về phía nguyên cáo, nói tiếp:
- Quách Cánh Thiên, bây giờ cậu có thể nói chuyện đã xảy ra.
- Vâng, hội trưởng.
Quách Cánh Thiên gật đầu,
- Sự tình là như vậy, tôi tiếp nhận ủy thác của con gái viện trưởng bệnh viện nhân dân số 1, Nguyễn Thanh Ngọc tiểu thư, soán mệnh cho bác sĩ Lý Trung Hùng, thế nhưng ngay khi soán mệnh sắp thành công, thì Lâm Lạc xuất hiện, hắn phá hủy hành động soán mệnh của tôi, căn cứ quy định Soán Mệnh Sư, khi không có mệnh lệnh của hiệp hội hoặc người khác ủy thác, Soán Mệnh Sư không được phá hỏng hành động soán mệnh của Soán Mệnh Sư khác, mà trên thực tế, Lâm Lạc cũng không có mệnh lệnh và ủy thác gì, cho nên, hắn trái với quy định của Soán Mệnh Sư, hẳn là phải bị nghiêm phạt!
- Lâm Lạc, cậu có thừa nhận đã cố ý phá hỏng hành động soán mệnh của Quách Cánh Thiên?
Hàn Cao hơi trầm ngâm một chút, mở miệng hỏi.
- Tôi thừa nhận.
Lâm Lạc gật đầu, rất thẳng thắn đáp.
Nghe được câu trả lời thuyết phục của Lâm Lạc, Hàn Cao không khỏi hơi nhíu mày, mà Tử Dạ cũng cau mày lại, về phần Quách Cánh Thiên, đã lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
- Vậy đối với chuyện này, cậu có giải thích gì không?
Hàn Cao lại hỏi,
- Căn cứ quy định của Soán Mệnh Sư, hành vi này của cậu, là không được cho phép.
- Hàn hội trưởng, tôi cũng không trái với quy định của Soán Mệnh Sư, lúc đó tôi đang tiến hành khảo hạch tư cách trợ lý Soán Mệnh Sư, về chuyện khảo hạch của tôi, Tử Dạ tiểu thư có thể làm chứng cho tôi, bởi vì nàng là quan khảo hạch của tôi.
Lâm Lạc vẫn rất bình tĩnh như cũ,
- Sở dĩ tôi ngăn cản Quách Cánh Thiên soán mệnh cho Lý Trung Hùng, chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch của tôi.
- Tử Dạ tiểu thư, có chuyện như vậy sao?
Hàn Cao quay đầu, hướng sang phía Tử Dạ đặt câu hỏi.
- Lâm Lạc, tôi chỉ bảo anh cải biến vận mệnh của Lam Tuyết, cũng không bảo anh đi ngăn cản Quách Cánh Thiên soán mệnh cho Lý Trung Hùng?
Trên mặt Tử Dạ lộ ra vài phần bất mãn.
- Tử Dạ tiểu thư, nhiệm vụ của tôi là ngăn cản Lam Tuyết bị người ta cường bạo, tôi làm tất cả, đều là vì phục vụ mục đích này.
Lâm Lạc không chút hoang mang nói,
- Nếu như tôi không ngăn cản Quách Cánh Thiên, Lam Tuyết sẽ bị Lý Trung Hùng cường bạo.
- Không có khả năng!
Quách Cánh Thiên hừ lạnh một tiếng nói,
- Lý Trung Hùng căn bản là không có quan hệ gì với Lam Tuyết!
- Mã Phong, ngươi đi mời Lam Tuyết tới một chuyến.
Hàn Cao thoáng trầm ngâm một chút, nói với một người phía sau Lâm Lạc , người có vóc dáng cao hơn kia gật đầu, nhanh chóng đi ra ngoài.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ma Xó
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 9: Sự ưu ái của mỹ nữ! (1)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
Một lát sau, Lam Tuyết và Mã Phong đi tới, trên mặt nàng tràn ngập nghi hoặc, hiển nhiên nàng cũng không biết xảy ra chuyện gì.
- Quách Cánh Thiên, thời gian Lâm Lạc ngăn cản ngươi soán mệnh cho Lý Trung Hùng là lúc nào?
Hàn Cao lại hỏi.
- Khoảng 11 giờ đêm ngày 15 tháng 7.
Quách Cánh Thiên suy nghĩ một chút rồi đáp.
- Lam Tuyết, lúc đó, cô ở đâu?
Hàn Cao hỏi Lam Tuyết.
- Lúc đó tôi đang ở bệnh viện thành phố.
Lam Tuyết không chút do dự nói ra.
- Quách Cánh Thiên, Lâm Lạc, hai người, một người nói Lý Trung Hùng và Lam Tuyết không có quan hệ, mà người kia nói, Lý Trung Hùng có thể cường bạo Lam Tuyết, hiện tại, hai người phân biệt nói ra căn cứ của mình đi.
Hàn Cao trầm ngâm một chút rồi nói.
- Hội trưởng, lúc đó, Nguyễn Thanh Ngọc tiểu thư đưa cà phê cho Lý Trung Hùng, trong cốc cà phê có một loại thuốc kích tình, Lý Trung Hùng uống xong cà phê, sẽ phát sinh quan hệ với Nguyễn Thanh Ngọc, lúc đó, hắn sẽ rời khỏi bệnh viện cùng với Nguyễn Thanh Ngọc, toàn bộ quá trình này, sẽ không có xuất hiện chuyện gì liên quan đến Lam Tuyết.
Nói xong những lời này, Quách Cánh Thiên nhìn Lâm Lạc, hừ lạnh một tiếng,
- Lâm Lạc, chuyện này, ngươi sẽ không phủ nhận chứ?
- Chuyện ngươi cho “con ruồi Tây Ban Nha” vào cà phê, đương nhiên ta sẽ không phủ nhận, nhưng rất đáng tiếc, phán đoán của ngươi có sự sai lầm, hôm đó Lý Trung Hùng hầu như một mực phẫu thuật, từ năm giờ chiều đến hơn mười một giờ, hắn vẫn chưa đi vào toilet, khi hắn uống xong cốc cà phê kia, hắn sẽ đi toilet trước, mà ngay trong toilet, “con ruồi Tây Ban Nha” phát tác hiệu quả.
Ngữ khí của Lâm Lạc cũng trở nên lạnh lùng,
- Lúc đó, Lam Tuyết cũng vừa mới đi vào toilet, Lý Trung Hùng gặp phải Lam Tuyết ở cửa toilet, sau đó, ở dưới tình huống mất đi lý trí hắn sẽ cường bạo Lam Tuyết, về phần ngươi nói chuyện phát sinh giữa Lý Trung Hùng và Nguyễn Thanh Ngọc, căn bản là sẽ không phát sinh!
- Không thể nào!
Quách Cánh Thiên giận dữ hét lên,
- Ngươi bất quá chỉ là một trợ lý Soán Mệnh Sư, mà ta đã là thất cấp Soán Mệnh Sư, năng lực biết trước của ngươi sẽ không mạnh hơn so với ta!
- Theo ta được biết, cho dù là cửu cấp Soán Mệnh Sư, cũng có lúc phạm sai lầm.
Lâm Lạc nhàn nhạt nói,
- Mặc dù ta chỉ là một trợ lý Soán Mệnh Sư, nhưng ta tin tưởng phán đoán của ta không có sai lầm, mà mọi hành động của ta, cũng không trái với quy định của Soán Mệnh Sư.
- Tử Dạ tiểu thư, cô xem việc này?
Hàn Cao cau mày, tuy Quách Cánh Thiên trần thuật tựa hồ rất chính xác, nhưng Lâm Lạc nói cũng hợp tình hợp lý, trong lúc nhất thời, hắn cũng không thể phán đoán rốt cuộc ai đúng ai sai.
- Hàn hội trưởng, tôi không thể phán đoán ra ai đúng ai sai, nhưng tôi tin tưởng Lâm Lạc làm như vậy đúng là vì hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch, mà trên thực tế, hắn cũng rất hoàn thành nhiệm vụ này rất hoàn mỹ, Lam Tuyết vốn sẽ bị cường bạo, hiện tại đã bình yên vô sự.
Yên lặng một lát, thanh âm dễ nghe của Tử Dạ vang lên,
- Bởi vậy, tôi cho rằng, cho dù Lâm Lạc phán đoán sai lầm, cũng không trái với quy định của Soán Mệnh Sư, tối đa cũng chỉ có thể chứng minh năng lực của hắn không bằng Quách Cánh Thiên.
- Trịnh Hùng, còn ý kiến của anh?
Hàn Cao quay sang phía bên kia.
- Tôi đồng ý với ý kiến của Tử Dạ tiểu thư, Lâm Lạc có thể sai lầm, nhưng cũng không trái với quy định của Soán Mệnh Sư.
Trịnh Hùng suy nghĩ một chút rồi nói.
- Về chuyện Quách Cánh Thiên tố cáo Lâm Lạc, căn cứ chúng ta điều tra, chúng ta nhận định, Lâm Lạc cũng không trái với quy định của Soán Mệnh Sư, bởi vậy, quyết định trừng phạt không thành lập.
Cuối cùng Hàn Cao lên tiếng, kết thúc chuyện này bằng một dấu chấm tròn.
- Lâm Lạc, ngươi đừng đắc ý, chuyện giữa chúng ta, sẽ không kết thúc như thế đâu!
Đi ra khỏi phòng thẩm lí và phán quyết, Quách Cánh Thiên đi tới bên cạnh Lâm Lạc, lạnh lùng nói.
Lâm Lạc cười nhạt, nhưng không nói gì.
- Lâm Lạc!
Lam Tuyết ở sau lưng gọi to một tiếng, trong thanh âm mang theo một ít dị dạng.
Lâm Lạc xoay người, nhìn thấy Lam Tuyết đứng ở đó, hai mắt hồng hồng nhìn hắn.
- Lâm Lạc, thì ra buổi tối hôm đó, anh theo sát Lý Trung Hùng, ngay cả cơm tối cũng không ăn, đều là vì tôi.
Trong thanh âm Lam Tuyết mang theo một tia nghẹn ngào, nàng vốn thông minh nên rất nhanh liền nghĩ thông suốt mọi chuyện.
- Lam Tuyết, kỳ thực, tôi chỉ vì thông qua khảo hạch.
Lâm Lạc thấp giọng nói.
- Lâm Lạc, thực sự cảm tạ anh!
Lam Tuyết bình tĩnh nhìn Lâm Lạc.
- Lam Tuyết, tôi, tôi có việc, phải đi trước.
Lâm Lạc vội nói, hắn không dám nhìn vào mắt Lam Tuyết, lúc đầu hắn không dám trực tiếp nhìn Lam Tuyết là bởi vì vẻ mỹ lệ của nàng, mà hiện tại, là bởi vì ánh mắt của nàng.
- Ừm!
Lam Tuyết gật đầu, nhẹ nhàng lên tiếng.
Lâm Lạc vội vã rời đi, không chú ý tới, đằng sau, có ánh mắt đang nhìn hắn.
- Tử Dạ tiểu thư, Lâm Lạc này, tựa hồ có chút không tầm thường!
Hàn Cao chậm rãi nói.
- Hàn hội trưởng, tôi thấy hắn rất bình thường, không có gì đặc biệt.
Tử Dạ thể hiện ra bộ dáng không cho là đúng.
- Tử Dạ tiểu thư, tôi cũng sẽ không cướp người với cô, cô không cần phải thay hắn che giấu?
Hàn Cao lắc đầu, mỉm cười nói.
- Tôi thấy Tử Dạ tiểu thư lo lắng tôi cướp người đi!
Trịnh Hùng bên cạnh cười hì hì nói.
- Tôi chỉ là giúp đỡ Lam nha đầu mà thôi, lẽ nào các anh không thấy, Lam nha đầu thích Lâm Lạc sao?
Tử Dạ nhàn nhạt nói,
- Hơn nữa, trên thực tế, tôi cũng tin tưởng Lâm Lạc đúng là vì Lam Tuyết mới làm như vậy, có thể hắn phán đoán lệch lạc, nhưng hắn không trái với quy định của Soán Mệnh Sư.
- Được rồi được rồi, Tử Dạ tiểu thư, cô yên tâm, hai chúng ta cũng sẽ không cướp người của cô, cô vì mình cũng tốt, vì Lam Tuyết cũng tốt, chúng ta cũng không hỏi nữa.
Hàn Cao mỉm cười,
- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi tin tưởng phán đoán của Lâm Lạc không có sai lầm.
Tử Dạ không nói gì nữa, nhìn bóng lưng Lâm Lạc, trên mặt nàng xuất hiện vài phần biểu tình kỳ quái, bất đồng với hai người Hàn Cao, Trịnh Hùng, lúc đó nàng đã dự đoán qua vận mệnh của Lam Tuyết, ở trong dự đoán của nàng, Lam Tuyết sẽ không dính dáng đến Lý Trung Hùng, nếu như Lâm Lạc dự đoán chính xác, vậy chẳng phải là nói, dự đoán của nàng sai lầm rồi sao?
- Lẽ nào, tiểu tử thối này phẫn trư cật lão hổ (giả heo ăn thịt hổ - giả vờ yếu đuối nhưng thực tế có thực lực rất mạnh mẽ), thực sự thực lực của hắn so với ta còn mạnh hơn?
Tử Dạ thầm nghĩ, đối với Lâm Lạc, nàng càng ngày càng thấy hứng thú.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ma Xó