Chương 19: Mặc xịp đỏ ở bên ngoài thì sẽ chính là siêu nhân!
Nhóm dịch: Su pơ Man
Nguồn: banlong
Ngay sau đó, trong đám người đối diện, một gã nam tử trung niên đột nhiên giơ tay lên cao, miệng quát lớn: “Các huynh đệ, cầm vũ khí, chuẩn bị động thủ!”
Gã nam tử này cao khoảng 1m9, tai to mặt lớn, đầu cạo trọc lóc, thân hình vô cùng cường tráng, khi đứng lẫn trong đám người thì trông như một tòa thiết tháp. Hơn nữa, trên đỉnh đầu của hắn còn có vài chấm tròn màu trắng, tựu như là một vị hòa thượng đã hoàn tục.
Nghe thấy mệnh lệnh của nam tử trung niên, đám người kia liền tản ra tứ phía, tạo thành một trận thế hình quạt, từng bước bao vây cửa ra vào của khách sạn. Nhờ ánh sáng từ đèn đường chiếu rọi xuống, có thể thấy rõ trên tay của từng người không phải là mã tấu sáng loáng, thì cũng là những cây côn to bằng cổ tay.
“Hoa hòa thượng, hai thằng ranh con kia dám quấy nhiễu việc làm ăn của chúng ta, hơn nữa còn đả thương bốn vị huynh đệ bên mình. Ngươi nói xem, nên chặt tay chân của chúng nó, hay là trực tiếp tiễn chúng nó đi gặp Diêm Vương?”
Chợt có người lớn tiếng hỏi gã nam tử trung niên kia.
Đấy là một gã có bề ngoài xấu xí, thân hình gầy yếu thấp bé, không hề có chút bắt mắt khi đứng trong đám người. Nếu không phải hắn lên tiếng nói chuyện thì căn bản cũng không có ai chú ý tới hắn.
Nghe thấy ba chữ “Hoa hòa thượng”, Tiết Thiên Y và Chu Kiên Cường hai mặt nhìn nhau, bụng thầm nghĩ, trong bốn tên lưu manh bị đánh ngã trong khách sạn thì có một tên gọi là Thanh Diện Thú. Hiện tại lại lòi ra một tên Hoa hòa thượng, liệu trong đám đồng bọn kia có thể còn cái gì mà Cập Thời Vũ, Ngọc Kỳ Lân cùng Trí Đa Tinh… hay không đây?
Ngoài ra, nếu nhìn kỹ gã nam tử trung niên kia một chút… quả thật là khỏi phải bàn. Ngoại trừ trên thân hắn không phải là tăng bào ra, thì các đặc điểm khác đều có phần giống với Hoa hòa thượng trong 108 hảo hán Lương Sơn Bạc.
Chỉ nghe Hoa hòa thượng kia mắng: “Bà mẹ mày đi gặp Diêm Vương ấy! Cổ Thượng Tảo, chẳng phải lão đại đã từng phổ biến qua, hiện tại tin tức lan đi rất nhanh, chúng ta phải chú ý thu liễm một chút, đừng làm rộn thành chuyện lớn, kẻo rốt cuộc sẽ không có kết cục tốt!”
Tên nam tử gọi là Cổ Thượng Tảo nói: “Vậy mày nói đi, nên làm gì bây giờ? Nếu dễ dàng tha cho bọn nó thì sẽ tổn hại thanh danh của Hảo Hán Minh chúng ta đấy?”
“Tha con kẹc! Khẩu hiệu của Hảo Hán Minh chúng ta là gì? Đụng vào người Hảo Hán Minh, xa đến mấy cũng phải đuổi giết! Hay là như vậy đi, trước tiên phế chúng nó mỗi đứa một chân, sau đó đem về giao cho lão đại xử lý, sống hay chết để cho lão đại quyết định!”
“Quyết định vậy đi! Các huynh đệ chú ý một chút, thu hết mã tấu và gậy côn lại, chỉ dùng quyền cước để bắt hai thằng oắt kia, nhớ là đừng ra tay quá nặng! Ai mà gây ra án mạng, thì cẩn thận gia pháp trừng phạt!
Cổ Thượng Tảo vừa dứt lời, những người khác liền đồng loạt hưởng ứng, rối rít nhét hết vũ khí vào trong quần áo.
Nghe thấy những lời của đối phương, Chu Kiên Cường vô cùng lo lắng, thần kinh nhanh chóng trở nên căng thẳng. Thế nhưng, khi hắn liếc mắt nhìn qua Tiết Thiên Y, thấy y vẫn ung dung bình thản, thần sắc không hề thay đổi, không có bất kì vẻ bối rối hay hoảng sợ nào, thì hắn không khỏi bội phục y sát đất.
Người luyện qua công phu đúng là không giống với người thường! Cái gọi là phong phạm của cao thủ, đại khái là như thế rồi!
Nghĩ đến Tiết Thiên Y vừa rồi đánh ngã bốn người Thanh Diện Thú trong nháy mắt bằng thân thủ quỷ dị, nội tâm của Chu Kiên Cường liền sinh ra một điểm hy vọng. Nhưng khi nhìn thấy đám người trước mặt quá đông và hung hãn đang bao vây xung quanh, điểm hy vọng ấy hầu như đã biến thành tuyệt vọng.
Cao thủ cũng không chịu nổi số đông, đối phương nếu chỉ có 8 - 10 người, Tiết Thiên Y có lẽ còn có thể ứng phó…. Thế nhưng ở đây là… hơn 100 người! Con mẹ nó, đúng là chèn ép người ta quá mức! Có giỏi thì 1 vs 1 quyết đấu công bằng đi!
Chu Kiên Cường biết rõ, lúc này bất kể là khích tướng hay giảng đạo lý với đối phương thì cũng bằng thừa, chẳng thà cởi quần đánh rắm một cái cho xong!
Tiết Thiên Y bỗng nhiên nhìn Chu Kiên Cường, nói: “Ngươi cứ lui vào trong khách sạn trước đi, sự tình ở đây để mình ta giải quyết!”
Chu Kiên Cường khẽ giật mình, thần sắc có chút do dự, nhưng ngay sau đó hắn liền cắn răng, lớn tiếng nói: “Tiết ca, ngươi nói gì vậy? Nói thật, mặc dù hai người chúng ta chỉ mới vừa quen biết, nhưng ta đã coi ngươi là bằng hữu rồi. Mà đã là bằng hữu thì có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu! Thế nên trong tình huống hiện tại, sao ta lại có thể làm rùa đen rút đầu, để cho ngươi một mình chống đỡ? Tiết ca, ta muốn cùng ngươi kề vai chiến đấu! Các ngươi chờ ta một lát…”
Dứt lời, Chu Kiên Cường liền xắn cao hai ống tay áo, sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của Tiết Thiên Y, hắn bèn xoay người, chạy vào trong khách sạn, lúc đi ra, trong tay phải của hắn đã cầm theo một chai bia, đứng kề vai sát cánh cùng một chỗ với Tiết Thiên Y.
“Ngươi không sợ à?”
Nhìn Chu Kiên Cường mắt trợn trừng trừng, bày ra bộ dáng khẳng khái chịu chết, Tiết Thiên Y không khỏi có chút mắc cười
“Sợ chứ! Thế nhưng sợ thì làm được cái quái gì? Bọn chúng sẽ bỏ qua ta cho sao?” Chu Kiên Cường hít sâu một hơi dài, nội tâm trong phút chốc trở nên khẩn trương hẳn, sắc mặt lộ ra vẻ hung ác. Hắn giơ cao chai bia trong tay: “Ông đây liều mạng với bọn mày! Giết một thằng là đủ vốn, giết hai thằng là có lời! Trận chiến hôm nay, không phải bọn mày chết thì chính là ông vong! Cho dù phải đi bán muối, ông đây cũng muốn cho bọn mày biết rõ, Chu Kiên Cường này là một nam tử hán chân chính!”
Hắn dõng dạc hô, cảm giác nhiệt huyết toàn thân đang sôi trào. Lần nữa nhìn đám người bao vây xung quanh, hắn cũng không còn thấy sợ hãi như lúc vừa rồi nữa.
Tiết Thiên Y cười cười, nói: “Không cần phải liều mạng cùng bọn họ! Ngươi cứ theo sát ta, đừng cách quá xa là được. Chúng ta cùng lao ra!”
“Có thể sao?”
Chu Kiên Cường nhìn đám người đang ngày càng tiến sát lại gần, trong nội tâm không hề có một điểm hy vọng nào.
“Xem qua thì… có lẽ là được.”
Nói dứt lời, Tiết Thiên Y liền sải bước, lao lên nghênh đón đám người đối diện.
“Ông đến với các cháu đây, chơi đi!”
Chu Kiên Cường dậm chân, quơ quơ chai bia trong tay một hồi, rồi bám theo thật sát sau lưng Tiết Thiên Y.
Trong đám người xuất hiện trên phố kia, chỉ có một số gã mặc âu phục màu đen, trước ngực đeo huy hiệu, thì mới là thành viên chính thức của Hảo Hán Minh. Còn những người khác đều là đám tiểu đệ hỗn tạp đi theo bọn chúng.
Phương thức liên lạc trong nội bộ Hảo Hán Minh rất nhanh chóng và thuận tiện. Sau cú điện thoại cầu viện của Lý Xuân Phương, người nhận được điện liền gửi tin cho những người khác, và theo đó, cứ hễ là người ở quanh khu vực gần với khách sạn Xuân Phong, có thể tham gia hỗ trợ, thì đều chạy đến đây trong thời gian ngắn nhất. Những người này tụ tập thành tốp năm tốp ba rồi cùng nhau kéo tới, hơn nữa tính cả số tiểu đệ đi theo rõ ràng cũng có hơn trăm người, thoạt nhìn rất có thanh thế.
Toàn bộ khu vực phía Tây của thành phố Yến Kinh đều là phạm vi thế lực của Hảo Hán Minh, nếu không phải thời gian cấp bách và hiện tại cũng đã hơn 11h đêm, thì số thành viên của Hảo Hán Minh kéo tới đây phỏng chừng phải gấp mấy lần thế này.
Song phương nhanh chóng lao lên, bước chân không có chút nào do dự, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã đối mặt với nhau.
Bên phía Hảo Hán Minh, đi đằng trước chính là mấy thằng tiểu đệ mới được Hoa hòa thượng thu nạp. Đây là lần đầu tiên bọn hắn tham gia vào việc đánh nhau theo kiểu kéo bè kéo lũ như này, thế nên nội tâm của bọn hắn tràn đầy hưng phấn kích động, xen lẫn cuồng nhiệt. Cả đám đều muốn chứng tỏ thực lực của mình ở trước mặt đại ca. Khi thấy phía đối diện là một Tiết Thiên Y mi thanh mục tú, có dáng vẻ dễ bị bắt nạt, thì lập tức có hai thằng trẻ trâu ra vẻ hổ báo, miệng hét lớn, vung nắm đấm lao lên đầu tiên.
Mục đích của Tiết Thiên Y chẳng qua là muốn dẫn Chu Kiên Cường mau chóng rời khỏi đây, cũng không muốn dây dưa cùng bất luận kẻ nào. Cho nên, đối với hai tên đang xông tới kia, hắn cũng lười để ý, hai vai chỉ khẽ động, trực tiếp xuất ra hai quyền.
Tốc độ và lực lượng ra quyền của hắn thoạt nhìn cũng không có gì quá mạnh mẽ, nhưng khi hai nắm đấm nện lên thân hai tên đang lao tới kia, thì đan điền trong cơ thể hắn ngay lập tức tuôn ra hai cỗ chân khí, men theo kinh mạch ở hai cánh tay truyền vào hai nắm đấm, sau đó tựa như ngưng thành thực chất bạo phát ra bên ngoài.
Chân khí phá quyền mà ra, hóa thành lực lượng xung kích cường đại, trực tiếp đánh bay hai thân thể có tổng trọng lượng gần 150kg của hai tên trẻ trâu kia.
Trước một tràng âm thanh kinh hô xen lẫn với tiếng kêu gào thảm thiết, thân hình cả hai bị đánh bay ngược lại đằng sau, hung hăng đâm sầm vào đám người đang xông lên. Sức nặng thân thể của hai tên đó cộng thêm cỗ lượng lực trùng kích cường đại, lập tức xô đổ một góc của bức tường người. Cũng không biết có bao nhiêu người do vậy mà bị thương nữa!
Bà mẹ nó, lực lượng mạnh quá! Tiên sư thằng này còn là người sao? Nhất định là siêu nhân phụ thể rồi!
Tất cả mọi người có mặt tại đương trường đều bị chấn nhiếp bởi hai quyền bá đạo của Tiết Thiên Y. Nguyên một đám hai mặt nhìn nhau, trợn mắt há mồm, không ai dám xung phong nhận việc tiến lên khiêu chiến Tiết Thiên Y.
“Tiết ca, nếu ngươi mà mặc xịp đỏ ở bên ngoài thì sẽ chính là siêu nhân rồi! Hai quyền kia quả thực quá… quá xuất sắc! Ta chỉ có một từ thôi: Trâu bò!”
Chu Kiên Cường hưng phấn la hét một cách điên cuồng, nỗi sợ hãi lo lắng trong lòng cũng đã biến mất vô tung vô ảnh theo hai quyền đại triển thần uy của Tiết Thiên Y.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Chương 20: Thần Hành Bách Biến hay là Đạp Tuyết Vô Ngân?
Nhóm dịch: Su pơ Man
Nguồn: banlong
Hai quyền này của Tiết Thiên Y đánh ra vô cùng hời hợt, xem ra giống như còn giữ lực lại, hắn mở đường phía trước không ai có thể ngăn cản được. Chu Kiên Cường nhìn thấy hắn uy phong như vậy, thầm nghĩ mình cũng không thể nhàn rỗi, nhất định phải thay hắn bảo vệ tốt phía sau. Hai người cứ như vậy phối hợp với nhau không chừng có thể thật sự mở ra một con đường máu, xông ra khỏi vòng vây công kích của hơn trăm người.
Chu Kiên Cường lập tức phấn chấn tinh thần, cầm chai bia trong tay càng lúc càng chặt, chuẩn bị kế hoạch phá vòng vây. Lúc đó, cứ Tiết Thiên Y đánh ngã đối thủ, mình liền thuận tay hung hăng bổ một phát lên đầu nó, nện cho tên đó xuân quang sáng lạn, trăm hoa đua nở.
“Đi!”
Tiết Thiên Y khẽ quát một tiếng, bước chân lên tiếp tục lao về phía trước.
Sau phút hoảng loạn, đám người Hảo Hán Minh lập tức đã có phản ứng. Thực lực cường hãn của Tiết Thiên Y cũng không làm bọn chúng sinh ra tâm lý sợ hãi hoảng loạn hay muốn né tránh, mà ngược lại, điều đó làm khơi lên hung tính tàn nhẫn thích đánh nhau của bọn chúng.
“Con mẹ nó, còn dám bật lại à? Các huynh đệ, lấy vũ khí ra, mặc kệ bọn nó sống hay chết!”
Hoa hòa thượng bỗng hét lên một tiếng phẫn nộ, chỉ có điều sau khi chứng kiến thân thủ của Tiết Thiên Y, thằng này đã trốn vào giữa đám người, đem nhiệm vụ đấu tranh anh dụng giao lại cho đám đàn em, còn mình thì lại chờ trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.
Mà động tác của Tiết Thiên Y còn phải nhanh hơn vài lần so với Hoa hòa thượng.
Bên kia, Hoa hòa thượng vừa mới phẫn nộ hét lên thì Tiết Thiên Y cũng đã lao vào giữa đám người đang chắn trước mặt. Khi Hoa hòa thượng dứt lời, lại phát hiện trước mắt mình đã là một đống người ngã ngựa đổ, cả đám đàn em đều nằm ngổn ngang lộn xộn đủ mọi tư thế dưới mặt đất.
Tiết Thiên Y một đường quét ngang không chút ngừng nghỉ, bộ pháp không hề đình trệ dù chỉ một giây vì công kích xung quanh. Đến nổi Chu Kiên Cường phải vắt giò lên cổ mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp hắn, tuy vẫn nắm chặt chai bia trong tay nhưng lại không có đất dụng võ.
Tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên bên tai, thân thủ Tiết Thiên Y bá đạo đến mức tùy tiện đánh ra một quyền liền có ít nhất một người ngã xuống đất không dậy nổi.
Nhìn động tác ra quyền của Tiết Thiên Y như nước chảy mây trôi, phiêu dật tiêu sái, Chu Kiên Cường bỗng nhiên nghĩ tới mấy từ “Vẻ đẹp bạo lực”.
Hắn luôn cho rằng thứ gì dính dáng đến bạo lực đều là xấu, đều nhuốm máu tanh, đều đen tối tàn nhẫn. Nhưng khi nhìn Tiết Thiên Y ra tay, hắn mới biết thì ra đánh nhau cũng có thể sinh ra một mỹ cảnh động lòng người đến như thế.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm bóng lưng của Tiết Thiên Y, trong lòng hắn lúc này tràn ngập sự kính ngưỡng, giống như là nước sông Hoàng Hà dâng cao! (Dịch: và em đã biết mình yêu @@!)
Bỗng nhiên, ánh đèn trước mặt dường như bỗng sáng chói lên, tầm mắt cũng rộng ra, Chu Kiên Cường quay đầu nhìn xung quanh, trên mặt lộ ra thần sắc khó tin. Hắn không nhịn được liền hét lên một tiếng hoan hô.
Không có mạo hiểm, không có chém giết kích thích, không có trận chiến đẫm máu kinh tâm động phách… Hai người gần như tay không, nhưng đã thoát khỏi vòng vây của hơn trăm thành viên Hảo Hán Minh lăm lăm côn gậy.
Toàn bộ quá trình giống như một giấc mơ!
Giờ phút này, nếu không phải còn chưa có hoàn toàn thoát khỏi hiểm cảnh thì Chu Kiên Cường đã sớm quỳ lạy Tiết Thiên Y rồi.
Trong lòng Chu Kiên Cường đã có quyết định, lần này nếu có thể bình an vô sự mà rời đi thì hắn sẽ lập một cái bài vị đặt trên bàn sách của mình, trên bề mặt cho khắc mấy chữ “Tin tưởng Tiết ca thì sống mãi” một cách to rõ, hoành tráng.
“Đừng có đứng ngây ra đấy, tiếp tục chạy đi chứ!”
Thanh âm nhắc nhở của Tiết Thiên Y lại vang bên tai của Chu Kiên Cường, hắn “Ah” một tiếng theo bản năng, tiện tay ném chai bia trong tay xuống, sau đó mang theo túi du lịch của mình chạy theo sau Tiết Thiên Y về phía cái phố nhỏ tối om đối diện đường cái.
Tiếng chửi thề sau lưng vẫn vang lên không ngớt, những tên Hảo Hán Minh không bị thương điên cuồng vung đao bổng đuổi theo. Còn hai thành viên nòng cốt của Hảo Hán Minh là Hoa hòa thượng và Cổ Thượng Tảo lúc này lại đứng tại chỗ, sắc mặt có phần âm trầm, lấy điện thoại ra gọi.
Bọn hắn chuẩn bị triệu tập tất cả huynh đệ Hảo Hán Minh ở gần đây lại để bao vây chặn đánh Tiết Thiên Y và Chu Kiên Cường.
Đúng là chuyện cười, hai thằng tiểu tử chưa ráo máu đầu lại dám gây chuyện trên địa bàn của mình, sau đó còn đả thương nhiều huynh đệ của mình như vậy. Đây quả thật chính là chạy đến trước mặt hổ mà vặt râu nó. Nếu như để bọn hắn chuồn mất, sự tình này mà lan truyền ra ngoài thì mặt mũi Hảo Hán Minh đem về vứt vào sọt rác là vừa.
Thành viên nòng cốt của Hảo Hán Minh có một trăm lẻ tám tên, tính cả những đàn em mà bọn hắn thu vào thì cũng hơn cả ngàn người. Nếu đến cả hai tên thiếu niên miệng còn hôi sữa mà không tóm nổi thì giải tán luôn đi là vừa.
Tiết Thiên Y cùng Chu Kiên Cường vừa mới chạy vào một con hẻm thì đã nghe tiếng còi cảnh sát truyền đến từ phía sau.
Từ lúc nữ nhân tóc quăn Lý Xuân Phương báo cảnh sát đến giờ, thời gian cũng không tính là lâu, người của cục cảnh sát lúc này chạy đến hiện trường thì phải nói là đã rất thần tốc rồi. Chỉ tiếc rằng bọn hắn vẫn chậm một bước, không thể tận mắt thấy một hồi hỗn chiến đồ sộ ban nãy.
“Hình như là cảnh sát đến.”
Chu Kiên Cường cầm túi du lịch cồng kềnh trong tay, sau khi chạy trốn một lúc cũng có chút thở không ra hơi rồi. Sau khi nghe tiếng còi cảnh sát thì trong lòng hắn cũng buông lỏng, bước chân theo đó mà chậm lại.
Cả người Tiết Thiên Y chậm dần lại, quay đầu liếc nhìn Chu Kiên Cường, thản nhiên nói: “Nếu ngươi cảm thấy có cảnh sát ở đây sẽ không sao thì cứ việc ở lại!”
Đối với cảnh sát, từ lúc sinh ra Tiết Thiên Y đã có sự bài xích với họ rồi, gặp những người đó hắn luôn đứng từ xa mà nhìn, tránh được thì tránh.
“Ngươi nói xem, vạn nhất cảnh sát cùng một bọn với những tên đó thì sao?”
Chu Kiên Cường chợt nhếch miệng cười nói: “Tiết ca, ta với ngươi đi thôi!”
Tiết Thiên Y cũng cười cười: “Còn chạy được nữa à?”
“Không vấn đề! Chỉ là cái va li này có chút nặng a!”
“Đưa va li cho ta, ta mang theo ngươi chạy!”
“Không cần…”
Chu Kiên Cường còn chưa dứt lời thì va li đã nằm trong tay Tiết Thiên Y, mà sau đó cánh tay trái cũng lập tức bị Tiết Thiên Y bắt lấy. Hắn chỉ cảm thấy cả người phảng phất như bị xách lên khỏi mặt đất, bên tai vù vù tiếng xé gió, cả hai lướt về trước như đang bay, chỉ trong chớp mắt đã ra khỏi con phố nhỏ, đi vào một con đường lân cận.
Con mẹ nó chứ, người luyện qua công phu đúng là quá lợi hại mà, tốc độ chạy như này chỉ sợ báo săn cũng đuổi không kịp, chẳng lẽ đây là khinh công trong truyền thuyết sao? Thần Hành Bách Biến hay là Đạp Tuyết Vô Ngân? Ông nội ta a, chỉ cần cho ta một nửa tốc độ đó thôi ta liền đi tham gia thế vận hội Ô-lym-pic thi chạy cự li dài cự li ngắn các kiểu, cầm về mấy chiếc huy chương khẳng định là không tốn bao nhiêu sức!
Kỳ thật Chu Kiên Cường còn không biết, Tiết Thiên Y còn không lộ ra thực lực chân chính của bản thân. Tiết Thiên Y đã sớm bảo lưu lại rất nhiều thực lực, nếu không hắn đã nhảy thẳng lên nóc nhà sau đó sử dụng Phù Quang Lược Ảnh hóa thành một cơn gió mát lạnh trong đêm đen. Gì chứ muốn bỏ qua đám người Hảo Hán Minh kia thật sự là rất rất đơn giản.
Khu Tây Thành mặc dù là địa bàn của Hảo Hán Minh nhưng cũng không có nghĩa bọn hắn ở chỗ này muốn làm gì thì làm. Vừa nãy bọn hắn chỉ dám phong tỏa đường đi ở xung quanh Xuân Phong Lữ Quán, tạm thời không cho xe cộ và người đi đường đi qua mà thôi. Nếu như đặt tình huống giữa ban ngày đông người đi lại thì bọn hắn tuyệt không dám tiến hành việc chặn đường đi của người dân như vậy.
Mặt khác, thế lực ngầm ở đây cũng giống như ở trong thành phố Yến Kinh, trên đầu Hảo Hán Minh cũng có một đại nhân vật bảo kê. Chẳng qua là cái đại nhân vật đó cũng không có khả năng để bọn hắn dễ dàng làm loạn dân tình trắng trợn như vậy. Dù sao cái chuyện cố tình làm bậy này rất dễ tạo thành ảnh hưởng nặng nề trong xã hội, một khi kinh động thành phần cao tầng thì đừng nói là một cái Hảo Hán Minh, cho dù mười cái một trăm cái thì cũng sẽ giống nhau, hứng chịu lôi đình từ trên cao đánh xuống mà tan thành mây khói.
Người của Hảo Hán Minh chỉ phong bế một đường đi, mà mấy con đường xung quanh khác lại thông suốt. Lúc Tiết Thiên Y cùng Chu Kiên Cường chui ra khỏi hẻm nhỏ liền chứng kiến con phố trước mắt có từng tốp người qua đường đi tới đi lui, ngẫu nhiên còn có những chiếc xe lao nhanh qua như tên bắn.
Chỉ có điều hai người còn chưa kịp thở gấp một hơi thì tiếng hò hét sau lưng đã vọng tới, đồng thời ba hướng khác cũng xuất hiện không biết bao nhiêu bóng người. Theo những tiếng chửi rủa ầm ĩ, đám người nhao nhao lao lên bao vây khu vực này.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
“Tiết ca, hình như chúng ta bị bao vây…!” Chu Kiên Cường nhìn xung quanh, cắn răng mắng: “Ông nội nó, bọn Hảo Hán Minh này thiệt đúng là đông đảo mà, vừa nhìn cũng biết bọn chúng là một thế lực đen coi trời bằng vung. Một tổ chức hung hăng càn quấy như vậy sao không có ai đứng ra diệt trừ nhỉ?”
Tiết Thiên Y gượng cười một tiếng, nội tâm thầm thở dài.
Có Chu Kiên Cường đi theo bên cạnh, đối với Tiết Thiên Y mà nói, đây hoàn toàn là một sự vướng víu. Thế nhưng trong tình huống này, với tính tình của hắn thì chắc chắn sẽ không có khả năng bỏ mặc Chu Kiên Cường ở lại nơi đây. Chỉ có điều, hắn cũng không có đất để thi triển Khinh Thân Thuật, muốn rời khỏi thì đành dựa vào quyền cước của bản thân mà xông ra bên ngoài thôi.
Chu Kiên Cường hỏi: “Tiết ca, chúng ta đi hướng nào đây?”
“Hướng đông!”
Tiết Thiên Y trong nháy mắt liền đưa ra quyết định. Từ nơi này mà đi về hướng đông thì sẽ càng tới gần khu vực trung tâm thành phố. Đó là nơi sầm uất, dòng người và xe cộ cũng nhiều hơn, chắc hẳn đám người kia cũng không dám khoa trương như thế này.
Hai người quay đầu, chạy nhanh về hướng phía đông, đồng thời sẵn sàng giao phong với đám người đang đứng án ngữ tại hướng đó. Trải qua một hồi hỗn chiến vừa rồi, hiện thời bám theo sau lưng Tiết Thiên Y, Chu Kiên Cường không có chút lo lắng nào. Đối với hắn mà nói, Tiết Thiên Y đã trở thành một loại tồn tại gần như vô dịch.
Ngay lúc khoảng cách hai bên ngày càng gần, đã có thể thấy rõ mặt nhau, thì từ con đường phía tây chợt có một đoàn năm chiếc xe Limousine màu đen chạy tới. Khi nhìn thấy biển số của đoàn xe này, đám người Hảo Hán Minh vốn đang hò hét om sòm liền lập tức ngậm miệng, có một số tên thậm chí còn đứng khựng lại, trong mắt lộ một sự kính sợ.
Năm chiếc xe cũng không phải xếp thành một hàng thẳng nối đuôi nhau, mà là bốn chiếc xe chia ở bốn phương vị, bảo vệ chiếc Limousine Mercedes lắp kính chống đạn đi ở giữa. Hiển nhiên, người ngồi trong chiếc Mercedes kia chính là một nhân vật lớn.
Đoàn xe vốn đang chạy rất nhanh, nhưng khi người đàn ông trung niên ngồi bên trong chiếc Mercedes nhìn qua cửa xe, thấy được Tiết Thiên Y ở ngoài, thì y lập tức bảo tài xế chạy chậm lại, rồi dừng xe ở con đường phía trước, cách hai người Tiết Thiên Y 10m.
“Na tổng, ngài có việc gì à?”
Một vệ sĩ tâm phúc ngồi ở hàng ghế phía trước quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi.
“Ta biết thiếu niên kia!” Người đàn ông trung niên nghiêng người, dùng ánh mắt thưởng thức chậm rãi đánh giá Tiết Thiên Y: “Lúc nãy, ta đã thấy hắn tại công quán Diệp Thị.”
“Thoạt nhìn tựa hồ là một thiếu niên bình thường thôi mà…!”
Tên vệ sĩ tâm phúc kia nhạy bén bắt được vẻ tán thưởng trong ánh mắt của người đàn ông trung niên, không khỏi nhìn về phía Tiết Thiên Y mấy lần.
Người đàn ông bật cười: “Có thể xuất hiện tại sinh nhật của Diệp Mạn Vũ thì há lại là người tầm thường sao? Cuồng Phong, đôi khi không thể chỉ đánh giá qua vẻ bề ngoài…!”
Gã vệ sĩ được gọi là Cuồng Phong nghe vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như có chút không cho là đúng.
“Lúc nhìn thấy hắn lần đầu, ta cũng nghĩ hắn chỉ là một thiếu niên bình thường, thế nhưng không lâu sau ta liền phát hiện mình đã sai rồi!” Người đàn ông trung niên cười cười: “Tại sinh nhật Diệp Mạn Vũ, thiếu niên kia hiển lộ một thân công phu, mặc dù chỉ là trong thoáng chốc, nhưng ta tin chắc rằng, đã có vô số người lâm vào kinh sợ! Nếu như lúc ấy ngươi có mặt ở đó thì chắc chắn cũng sẽ có cảm giác như vậy.”
“Một thiếu niên mười mấy tuổi cũng biết công phu? Na tổng, hắn và Diệp gia có quan hệ ra sao?”
Cuồng Phong biết rõ người đang ông trung niên tuyệt không hề nói dối, chẳng qua là trong nội tâm vẫn tràn ngập sự khinh thường với thiếu niên kia như cũ.
“Hình như là cháu trai một vị chiến hữu cũ của Diệp lão gia tử.” Người đàn ông trung niên tủm tỉm cười, nhìn vệ sĩ tâm phúc đã đi theo mình gần 10 năm, hỏi: “Cuồng Phong này, nếu đem ngươi so sánh cùng huynh đệ Diệp Long, Diệp Hổ bên cạnh Diệp lão gia tử, thì ai mạnh hơn?”
Cuồng Phong khẽ giật mình, tuy không biết người đàn ông trung niên hỏi điều này là có ý gì, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời: “Nếu đơn đả độc đấu thì ta chắc chắn, trong một trăm chiêu mình sẽ có thể đánh ngã bất kì ai trong hai người đó. Nhưng nếu hai người họ liên thủ thì trong vòng năm mươi chiêu, ta khẳng định bản thân sẽ bị ăn hành!”
Người đàn ông gật đầu, cười nhẹ: “Lúc thiếu niên kia rời khỏi yến hội, Diệp lão gia tử để cho huynh đệ Diệp Long, Diệp Hổ ngăn hắn lại, toàn bộ khách khứa cũng đều cho rằng thiếu niên kia nhất định không rời khỏi được rồi. Thế nhưng kết quả lại ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Chỉ vừa đối mặt, hai huynh đệ họ Diệp liền bị chế ngự trong cùng một lúc bởi thiếu niên kia. Chí ít cũng phải đến hơn 10s, thân hình của cả hai đứng cứng ngắc tại chỗ, không thể nhúc nhích, còn thiếu niên kia thì thong dong bỏ đi trước ánh mắt bao nhiêu người…”
Đồng tử của Cuồng Phong chợt co rút lại, lần nữa nhìn về phía Tiết Thiên Y, trong ánh mắt tràn ngập sự khó tin.
“Đúng vậy đấy, rất mạnh!” Nụ cười trên miệng người đàn ông trung niên đột ngột nhạt bớt vài phần. Hắn nhìn về đám người dày đặc đang bao vây bốn phía đoạn đường trước mặt, tay chỉ chỉ: “Nhìn qua thì tựa hồ hai thiếu niên đã trêu trọc người của Hảo Hán Minh! Đó, ngươi xem nét mặt của bọn hắn kìa, dường như chẳng mấy bận tâm! Đúng là thú vị thật!”
Cuồng Phong nói: “Người có tài cao đương nhiên gan cũng lớn. Nếu thân thủ của thiếu niên kia lợi hại như lời của Na tổng, thì một đám ô hợp Hảo Hán Minh cũng không làm gì được hắn! Na tổng, ngài muốn giúp bọn hắn?”
“Ngươi vốn biết tính cách của ta mà, một cao thủ như vậy sao ta lại có thể buông tha cơ hội kết bạn chứ? Nếu có thể, ta còn rất muốn thu hắn làm thuộc hạ nữa đấy! Đi, cùng ta xuống xe!”
Lúc này, cước bộ của Tiết Thiên Y và Chu Kiên Cường cũng đã chậm lại, bởi vì bọn hắn phát hiện đám người Hảo Hán Minh đột nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng không vội đuổi giết hai người bọn hắn như vừa rồi. Bọn hắn mơ hồ đoán được việc này nhất định có liên quan tới đoàn xe sang trọng kia. Cả hai liếc mắt nhìn nhau, sau đó kinh ngạc nhìn về những chiếc xe đỗ ở phía trước.
Cùng lúc đó, người đàn ông trung niên kia cũng bước ra khỏi chiếc Mercedes, dưới sự bảo vệ của bốn gã vệ sĩ áo đen, tiến về phía hai người Tiết Thiên Y.
Người đàn ông trung niên mặc một bộ âu phục màu xám rất đẹp, nhìn thoáng qua khoảng 45 - 46 tuổi, thân hình tầm thước, béo trắng, trên khuôn mặt nung núc thịt toát ra vẻ sáng ngời, vừa nhìn cũng biết đây là một người sống an nhàn sung sướng trong giàu sang. Sau khi bước xuống xe, hắn thủy chung vẫn treo một bộ dáng tươi cười khiến cho người khác cảm giác như đang tắm gió xuân của mình. Mặt mũi hắn trông rất hiền lành, có thể dễ dàng tạo được thiện cảm với bất kì người nào!
Tuy không biết thân phận của đám người mới tới này, nhưng do cũng không cảm nhận được bất cứ sự thù địch nào từ trên người bọn họ, cho nên Tiết Thiên Y cũng dừng hẳn cước bộ, lẳng lặng chờ đối phương đi tới.
Lực chú ý của Chu Kiên Cương lúc này hầu như đều tập trung vào người đàn ông trung niên, còn ánh mắt Tiết Thiên Y lại đặt phần lớn về phía bốn gã vệ sĩ bên cạnh y.
Phàm là người tu luyện qua công phu, quanh thân đều có một loại khí tràng tồn tại, mà nếu là người tu luyện công phu nội gia thì khí tràng này sẽ càng mạnh hơn nữa. Dựa theo cường độ mạnh yếu của khí tràng quanh thân bốn gã vệ sĩ, Tiết Thiên Y suy đoán được, bọn họ nhất định đều là cao thủ nội gia. Nhất là gã vệ sĩ tóc ngắn đi đằng trước bên trái người đàn ông trung niên, ánh mắt Tiết Thiên Y tập trung vào gã nhiều nhất.
Gã vệ sĩ tóc ngắn khoảng 40 tuổi, mắt hổ miệng rộng, nhãn quang tinh sáng, hai bên thái dương hơi lồi lên. Lúc gã bước đi, hai chân thoăn thoắt như mèo, hầu như không phát ra chút tiếng động nào, điều này đủ chứng minh nội công của gã tương đối thâm hậu. Có thể nói, gã chính là một trong những người có thực lực mạnh nhất mà Tiết Thiên Y gặp được sau khi rời khỏi tiểu sơn thôn.
Chỉ có điều, mấy người được gọi là “cao thủ” này chẳng qua là nói với người khác thôi. Còn riêng đối với Tiết Thiên Y, thực lực của bọn họ tối đa cũng chỉ sàn sàn hai huynh đệ Diệp Long, Diệp Hổ mà hắn gặp ở công quán Diệp Thị. Bất quá, so với đám ô hợp Hảo Hán Minh đằng kia thì quả thật bọn họ mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Nếu để cho bốn gã vệ sĩ này đối phó đám người Hảo Hán Minh kia, Tiết Thiên Y đoán chừng, bọn họ một người chọi 8 – 10 tên cũng là chuyện hoàn toàn dễ dàng.
Chu Kiên Cường đứng bên cạnh Tiết Thiên Y, thấp giọng hỏi: “Tiết ca, bộ dạng của mấy người này thoạt nhìn đều rất trâu bò a! Ngươi nghĩ bọn họ có phải cùng một phe với Hảo Hán Minh không?”
Tiết Thiên Y chậm rãi lắc đầu: “Cũng không hẳn! Chưa biết chừng bọn họ chính là gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ đấy!”
Chu Kiên Cường tinh thần chấn động: “Thật sao?”
“Mười phần là thế!”
Dưới sự bảo vệ của bốn gã vệ sĩ, người đàn ông trung niên đi đến trước mặt Tiết Thiên Y và Chu Kiên Cường. Hắn cười tủm tỉm đánh giá Tiết Thiên Y vài lần, nụ cười trên mặt càng lúc càng tươi.
“Ta tên Na Cổ Đạo, được các bằng hữu xung quanh nể mặt, đặt cho ngoại hiệu là ‘Phật công tử’. Ngươi gọi thẳng tên ta cũng được, hay gọi bằng ngoại hiệu cũng xong!” Người đàn ông trung niên cười ha hả, vươn tay về phía Tiết Thiên Y, rồi nói tiếp: “Hơn 3 tiếng trước, ta trông thấy ngươi tại công quán Diệp Thị, vốn định nói chuyện phiếm với ngươi vài câu, đáng tiếc ngươi đi quá nhanh, muốn đuổi theo cũng không kịp! Ha, không thể tưởng tượng được lại có thể gặp ngươi ở nơi đây! Cái gọi là duyên phận đại khái là như này chăng?”
Na Cổ Đạo? Tên họ thật kì quái.
Phật công tử? Cái ngoại hiệu này cũng rất có ý tứ.
Na Cổ Đạo mặt tròn tai to, dáng vẻ lúc bật cười cũng có vài phần giống với Di Lặc Phật Tổ trong truyền thuyết. Chắc hẳn ngoại hiệu “Phật công tử” của hắn cũng chính từ đây mà ra?
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương