NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 21: Trinh thám đơn giản
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Sưu Tầm
Đỗ Tiểu Âm luôn cho mọi người một ấn tượng chững chặc nhưng sau khi nghe câu nói của Mạc Ngôn lại nhìn hắn có vẻ tức giận, lại nhìn hắn vô tội cô không nhịn được cười phá lên.
Cô vừa mới cười xong thì biết mình có điều thất thố, cô hơi giận nhìn Mạc Ngôn thầm nói nhìn người này có vẻ nhã nhặn sao lại nói chuyện có thể làm người ta chết sặc như thế.
Vô lễ, đúng là rất vô lễ!
Trước mặt là Phó cục trưởng Triệu mặt đỏ bừng bừng, ông ta chỉ vào Mạc Ngôn trong lúc đó đúng là không nói lên lời.
Lạ thật, thực ra là không phải là ông ta cố ý nhằm vào Mạc Ngôn.
Lại nói tiếp, chuyện này có quan hệ với công ty Phương Chính, mấy ngày trước có một người bạn tìm Phó cục trưởng Triệu hy vọng họ có thể hợp tác với nhau cũng hứa hẹn sẽ hoàn thành sẽ đem tặng 100 ngàn các trang thiết bị cho Tỉnh Sảnh. Phó cục trưởng Triệu biết công ty Phương Chính luôn hợp tác với Thất Xử cũng biết trong này có ẩn chứ một khoản lợi kinh người, tuy ông ta động lòng nhưng đáng tiếc lãnh đạo của Thất Xử cũng không phải là ông ta, cho nên cũng không trả lời. Đến nỗi đối phương quyên tặng 1500 vạn cũng đồng ý một vài cá nhân được ưu đãi, ông ta tìm đến chỗ trưởng phòng Trịnh, hy vọng chỗ Thất Xử sẽ cho hợp tác.
Thất Xử cũng không ngại có đồng bọn thứ hai để hợp tác nhưng sau khi hiểu biết, họ phát hiện thấy công ty mà Phó cục trưởng Triệu giới thiệu và công ty Phương Chính có năng lực hơn nhau một bậc. Hơn nữa người pháp nhân của công ty có thể ngồi 3 năm trong phòng trực nhân viên trong nội bộ công ty cũng không ít. Nói ngắn gọn thật ra là một công ty thanh rửa tiền đang muốn trở thành chỗ hợp tác của Thất Xử nhưng muốn thanh rửa cũng phải phủ thêm một tầng ô dù…
Loại công ty nửa trắng nửa đen này mà Thất Xử quan sát được nếu như liệt vào danh sách đồng bọn thì khác nào mèo và chuột cùng ở một hang ổ?
Trưởng phòng Trịnh xuất thân là quân nhân, làm việc quyết đoán không thích kể lại. Sau khi hiểu tình hình, ông ta không cùng Phó cục trưởng Triệu lấy cái hư danh mà đã nhanh chóng từ chối ông ta.
Phó cục trưởng Triệu không nê hà, thầm nhủ công ty Phương Chính cũng chưa chắc là loại quang minh chính đại, điều này còn mơ hồ thì nguy hiểm vô cùng.
Đúng lúc hai người nói chuyện thì Mạc Ngôn mải mê truyền đến thông tin về bức tranh, trong lúc đó cái tên Mạc Ngôn đã lan truyền ra khắp Thất Xử.
Phó cục trưởng Triệu vốn không có ý ở lại nhưng là vì không chịu được cái tên Mạc Ngôn cứ dội thẳng vào tai mình, theo bản năng ông ta đã nhớ được. Đó cũng là nguyên nhân khi ra cầu thang gặp phải chính chủ thì trong lòng ông ta đã tràn đầy uất ức, ma xui quỷ khiến thế nào đã gọi luôn tên Mạc Ngôn…
Xem ra ông ta định dạy bảo đối phương. Không quan tâm có đi hay vắng ta là Phó sảnh không thể giáo huấn một người trong một đơn vị công tác nhỏ hay sao?
Đổi lại là người khác khi nghe ông già này giáo huấn vài câu cũng đi qua rồi.
Đáng tiếc ông ta chính là gặp Mạc Ngôn đã mạnh mẽ đứng lên miệt thị ông nội.
Vì thế màn vừa rồi, Phó cục trưởng Triệu giáo huấn Mạc Ngôn thế nào cũng bị Mạc Nhôn chọc cho một câu rồi.
Thấy Phó cục trưởng Triệu bị tức quá Đỗ Tiểu Âm thè lưỡi, ho khan một tiếng ý muốn hòa giải cục diện.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng thì ở chỗ nghẹo của cầu thang đã vang lên một trận cười hả hê.
Cô quay đầu nhìn về phía có tiếng cười thì đúng là Nhạc Duyệt.
Rõ ràng để nhận ra là người vừa xem nàm kia không chỉ có mỗi mình Đỗ Tiểu Âm.
Phó cục trưởng Triệu quay đầu tức giận, Nhạc Duyệt sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đi, cô bé vội vàng đi lên tầng.
Dù sao thì cũng là người trong quan trường, rất nhanh sắc mặt của Phó cục trưởng Triệu đã dịu lại, nhìn thấy Mạc Ngôn ông ta trầm giọng hỏi:
- Sao ngươi biết thân phận của ta?
Mạc Ngôn cười nói:
- Tôi không chỉ biết thân phận của ông mà còn biết sáng nay ông qua bệnh viện hơn nữa còn gặp một người…
Phó cục trưởng Triệu kìm chế sắc mặt, buột miệng nói:
- Ngươi… làm sao mà ngươi biết được?
Đỗ Tiểu Âm cũng thấy tò mò…
Cô biết năng lực trinh thám của Mạc Ngôn nhưng trinh thám thì cũng phải xây dựng trên cơ sở tin tức không có tin tức ban đầu và manh mối thì cho dù là có Holmes trên đời thì cũng không có cách nào mà xác định chính xác được.
Cô quan sát Phó cục trưởng Triệu một cách chính xác nhìn từ trên xuống dưới mấy lần liền lại không hề thấy có dấu hiện gì là đi bệnh viện. Đồng thời cô cũng không rõ là sao Mạc Ngôn lại đoán được thân phận của Phó cục trưởng Triệu…
Không thấy manh mối, tự nói rằng năng lực của mình không bằng người ta, trong lòng Đỗ Tiểu Âm ít nhiều có sự chán nản. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô cảm thấy như vậy cũng không tồi. Nếu như Mạc Ngôn có thể đưa ra một suy đoán hợp lý thì chứng minh là hắn vĩ đại ít nhất thì cũng trì hoãn được cái cớ của Phó cục trưởng Triệu muốn chen chân vào Thất Xử.
ở cửa cầu thang mấy người đã xông ra, các cô gái xì xào bàn tán đều nhìn Mạc Ngôn với vẻ tò mò giống nhau, muốn xem hắn sẽ trả lời thế nào.
Bây giờ đối với Mạc Ngôn mà nói quan sát con người và sự vật đã trở thành bản năng, không cần phải cố ý làm như trước.
Ví dụ như lúc nãy, lúc đối mặt với Phó cục trưởng Triệu, vì cảm nhận được đối phương đang có sự thù địch hắn nhìn thấu theo bản năng hắn phân tích đối phương trên màn hình trong đầu. Mà trong nàm hình đó cũng lập tức cho thấy các số liệu được phân tích.
Thẻ căn cước và giấy tờ của Phó cục trưởng Triệu, ý thức bao phủ cung cấp một số liệu cực kì chính xác tỉ mỉ.
Toàn bộ số liệu này không được bỏ sót, sau khi tiến hành phân tích đã khiến cho Mạc Ngôn hiểu về thân phận của Phó cục trưởng Triệu.
Triệu Thừa, nam, dân tộc Hán, người huyện An Nam, tỉnh Vân Qúy…
Năm nay 33 tuổi, Phó cục trưởng cục cảnh sát…
Trên tay phải có 3 vết tiêm, trên đó còn sót lại có cồn tiêu độc…
Đây cũng là lần đầu tiên mà Mạc Ngôn sử dụng ý thức để phân hình đối phương, sô liệu nhiều ngay cả hắn cũng có chút kinh ngạc.
Nhưng rõ ràng là có chút số liệu thuộc phạm trù vô dụng. Ví dụ như về áo, màu sắc khiến cho Mạc Ngôn có những phát hiện ghê tởm. Hắn lập tức đưa ra quyết định sau khi tiến hành phân hình nhất định sẽ bỏ số liệu vô dụng đó đi.
Nhưng ngay sau đó trong lòng hắn cũng phải nhảy dựng lên, chưa chắc đó đã là số liệu bỏ đi điểm mấu chốt là phải xem đối tượng, ví dụ như…
Hắn nghĩ trong lòng như vậy không nhịn được đã nhìn kĩ người Đỗ Tiểu Âm.
Đỗ Tiểu Âm không hề biết Mạc Ngôn sao lại có ý nghĩ vô liêm sỉ trong đầu, thấy hắn không nói câu nào liền nhẹ nhàng giật áo hắn, nhỏ giọng nhắc nhở:
- Mạc Ngôn, cục trưởng Triệu hỏi cậu…
A đậu hũ, tội lỗi, tội lỗi, nhìn đôi mắt trong suốt của Đỗ Tiểu Âm, Mạc Ngôn thấy chính mình thật xấu xa vô liêm sỉ, nghiệp chướng nặng nề.
Hắn hít vào một hơi nhẹ nhàng, dứt bỏ ý niệm trong đầu:
- Tôi có thể không trả lời không?
Đỗ Tiểu Âm ngẩn người ra mới ý thức được Mạc Ngôn là khách mà chính mình mời đến không có nghĩa vụ phải trả lời vấn đề của Cục trưởng Triệu.
Cô phản ứng rất nhanh, mỉm cười nói:
- Thực ra tôi cũng là…
Nói đến đây, cô không nói tiếp mà mỉm cười nhìn Mạc Ngôn, trong mắt ánh lên sự khẩn cầu.
Mạc Ngôn cũng không biết tổ chức của Thất Xử, nghĩ đến vị Phó cục trưởng Triệu này là người lãnh đạo trực tiếp của Đỗ Tiểu Âm, hắn lại nhớ đến lúc cô ta giới thiệu giúp mình một công việc không tồi nên không đành lòng để cô khó xử, vì thế hắn đã nhún vai nói:
- Thực ra rất đơn giản, ăn nằm với trang web của các ông. Trên đó cũng có giới thiệu ảnh của ông mà…
Đương nhiên là hắn nói dối, cũng không thể nói cho mọi người chỉ cần muốn tôi có thể dễ dàng thấy cả từng cái quần lót của các người.
- Xí…
Cục trưởng Triệu và Đỗ Tiểu Âm còn chưa kịp mở lời, lấp ở cửa cầu thang Nhạc Duyệt đã nhảy ra nói:
- Anh đẹp trai, còn tưởng anh đa mưu trước đó còn muốn học thật là làm cho người ta thất vọng quá!
Đỗ Tiểu Âm cũng thấy buồn cười, người này còn tưởng là hắn có bao thần kỳ hóa ra cũng chỉ là xem với trang web.
Nhưng không giống như Nhạc Duyệt, Đỗ Tiểu Âm trong lòng cô không hề có bất kì một sự thất vọng nào, trái lại còn cảm thấy như vậy là bình thường. Trinh thám đều không phải như trong tiểu thuyết Dự ngôn thuật, có thể không có gì. Nó là một ngành học nghiêm chỉnh, bản chất là một lượng lớn thông tin được xây dựng từ một phía. Trước đó Mạc Ngôn đã xem qua trang web của Tỉnh Sảnh, vô tình hay cố ý cũng có được lượng thông tin này. Thần kì như Holmes giống như không cần xem tin tức, kiêu ngạo thực nghiệm mói có thể cho ta một kết luận chính xác.
- Vậy sao ngươi biết trưa hôm qua ta đến bệnh viện?
Sắc mặt của Phó cục trưởng Triệu có đẹp hơn một chút, lạnh lùng nói:
- Tổng không đến mức theo dõi ta? Nếu như ngươi có thể đưa ra một sự giải thích hợp lý thì ta sẽ thu hồi lại sự đánh giá vừa rồi.
Nghe xong câu này Đỗ Tiểu Âm nhìn Mạc Ngôn có ý bảo hắn mau mau trả lời.
Nhạc Duyệt ở cửa cầu thang, cười hì hì nói:
- Anh đẹp trai, chị Tiểu Âm đã thổi anh thành một đóa hoa, anh cũng không được làm chị ấy mất mặt đâu nha.
Đỗ Tiểu Âm trừng mắt lườm Nhạc Duyệt một cái nói:
- Em rỗi quá đấy?
Nhạc Duyệt cười hì hì nói:
- Chị Tiểu Âm, chuyện của em xong hết rồi em đúng là đang rảnh rỗi mà.
Có câu là Pháp không trách đông, Nhạc Duyệt thật thông minh trốn sau mấy cô gái cố nói vọng ra:
- Báo cáo lãnh đạo, ngắm xong anh đẹp trai… không đúng … sau khi xem hết thám tử chúng em sẽ lập tức trở về làm việc.
Ba cô cùng đùa, một đám con gái nghịch ngợm, Đỗ Tiểu Âm cũng để ý gì.
Cô cười khổ nói với Mạc Ngôn:
- Ngại qua khiến cậu chê cười rồi…
Mạc Ngôn cười nói:
- Không có gì, tôi cũng thấy không khí ở đây không tồi, nhẹ nhàng khác một trời so với không khí ở chỗ tôi.
Dừng lại một chút, hắn nhìn về phía Phó cục trưởng Triệu, nói:
- Có thể Phó cục trưởng Triệu không biết chứ, tôi có làm qua lái xe cứu thương ở bệnh viện, mùi của bệnh viện tôi đã rất quen. Mà trên cơ thể ông có đậm mùi này nhất là nước cồn. Mặt khác, nếu như mọi người chú ý quan sát sẽ phát hiện ra ngay trên tay của ông có mấy vết tiêm, là loại mới rút ra không qua hai tiếng. Nhất là bây giờ, có thể thấy cảm xúc của ông có chút kích động, trên mu bàn tay còn nổi mạch máu rất lợi hại, vết tiêm lại càng thêm rõ ràng.
Theo bản năng Phó cục trưởng Triệu giơ cánh tay của mình lên nhìn qua, gật gù nói:
- Tôi công nhận suy luận của cậu nhưng cậu nói nữ y tá suy luận thế nào?
Ngữ khí của Mạc Ngôn với Phó cục trưởng Triệu dịu xuống,cũng không cố ý giả thích nói:
- Chuyện này đơn giản… trên mu bàn tay ông có 3 vết tiêm xung quanh không chỉ có dấu vết của sưng tấy, hơn nữa mỗi mũi kim rõ ràng là trệch so với mạnh máu. Nói cho ông biết mũi kim của y tá này không đóng bất kể là ai thì đối với cô y tá này khẳng định là đều không có tâm trạng tốt. Cho nên, tôi khẳng định sáng ông không chỉ đến bệnh viện mà con làm cho một y tá mất hứng…
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Back2vn
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 22: Mê giải mã bức tranh
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Sưu Tầm
Mạc Ngôn chậm rãi nói, hiểu rõ quá trình trinh thám rồi thì không thể bài bác được.
Sau khi nói xong, Nhạc Duyệt vỗ tay đầu tiên trong số đó còn có cả cô giá huýt sáo nữa.
Đỗ Tiểu Âm cũng vui vẻ bái phục… thực ra vết kim tiêm trên mu bàn tay của Phó cục trưởng Triệu cô cũng nhìn thấy nhưng không có liên tưởng gì. Lúc này mới thấy mấy mũi kim tiêm nhỏ mà quyết định đến sự thành bại.
Phó cục trưởng Triệu là quan chức, cũng không ngờ là Mạc Ngôn còn trẻ như vậy mà cũng không bằng hắn, ông ta nhìn Mạc Ngôn nói:
- Tôi thu hồi đánh giá vừa rồi về cậu, nhưng người thanh niên, cậu cũng nên xin lỗi ta chứ?
Mạc Ngôn suy nghĩ, cảm thấy câu nói của mình có chút nham hiểm, nhất là đối với một người đã trên 50 tuổi. Vì thế hắn gật đầu liên tục thành khẩn nói:
- Ông nói đúng, xin thứ lỗi.
Vẻ mặt của Phó cục trưởng Triệu không một chút thay đổi gật đầu không nói gì nữa rồi quay đầu đi mất.
Đỗ Tiểu Âm thấy ông ta đi không khỏi nhẹ nhõm cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Mạc Ngôn nói:
- Đây rốt cục là chuyện gì vậy?
Đỗ Tiểu Âm cười khổ:
- Nơi này chính là lợi ích của người ta, chỗ chúng ta cũng không ngoại lệ…
Dừng lại một chút, cô đem chuyện về tổ chức của Thất Xử và mối quan hệ của công ty Phương Chính nói đối với Phó cục trưởng Triệu mà nói ông ta có ý đồ muốn chen chân đến Thất Xử, cô nói ra hết toàn bộ sự thật.
Nhạc Ngôn nghe xong không nhịn được cười khổ, đúng là thành môm thất hỏa, là mình trêu chọc hay ai gây sự trước?
Đỗ Tiểu Âm nói với vẻ có lỗi:
- Thật là xin lỗi quá, vốn là muốn cậu đến để giúp không ngờ…
Mạc Ngôn cười nói:
- Không sao, bây giờ tôi cũng được coi như là một thành viên của công ty Phương Chính, bị lãnh đạo giáo huấn một chút cũng không oan uổng gì. Đúng rồi, tôi còn phải cảm ơn cô nữa. Cô giới thiệu công việc này cho tôi cũng không tồi, có thời gian cũng đi ăn bữa cơm để tôi tỏ lòng biết ơn nhé.
Đỗ Tiểu Âm cười nói:
- Cậu quá khách khí rồi, muốn nói là mời khách thì phải để tôi mời. Đừng quên hôm nay cậu đến là để giúp đỡ.
Hai người đều khách sáo, các cô gái ở một bên không vui, Nhạc Duyệt nói:
- Này, lãnh đạo, các người cứ khách sao đi khách sáo lại, có phải là nhìn chúng tôi đều là không khí hay sao vậy?
Đỗ Tiểu Âm trừng mắt lườm Nhạc Duyệt một cái:
- Em có ý kiến gì?
Nhạc Duyệt cười đùa nói:
- Không dám, không dám, em không dám có ý kiến gì? Nhưng chị Tiểu Âm mọi người đều đợi đã lâu phòng họp cũng đã chuẩn bị xong chỉ đợi để vị thám tử này đến giải câu đố đó.
Đỗ Tiểu Âm nhìn Mạc Ngôn, cười nói:
- Chúng tôi đã chuẩn bị phòng họp xong rồi, bây giờ chính là đợi cậu đến cho đáp án cuối cùng.
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Được, chúng tôi lên đi.
Đỗ Tiểu Âm cười tránh qua một bên để cho Mạc Ngôn đi lên tầng 3.
Trong phòng họp nhỏ trên tầng 3 đã có 7, 8 người đang tụ tập, trưởng phòng Trịnh cũng đang ở đó.
Mạc Ngôn vừa vào phòng họp thì ánh mắt của mọi người đã tập trung vào hắn…
Những tầm mắt này có các loại ý tứ hàm xúc, nghi ngờ, chờ mong, đủ loại mùi vị…
Mạc Ngôn cười nói:
- Sao nhiều người vậy?Áp lực lớn quá.
Đỗ Tiểu Âm trêu nói:
- Máy tính 2.12 cũng sẽ có áp lực?
Mạc Ngôn cười nói:
- Đó cũng là nói đùa thôi, cũng không phải thật đâu.
Trưởng phòng Trịnh đi đến bắt tay Mạc Ngôn, ông ta không thích khách sáo mà nói thẳng:
- Đầu tiên tôi đại diện cho Thất Xử hoan nghênh cậu, cậu cần chuẩn bị những cái gì không?
Mạc Ngôn nói:
- Một cái máy tính và một người thông thạo thao tác hình đồ.
Vừa mới dứt lời Nhạc Duyệt đã nhảy ra, giơ tay nói:
- Tôi tới rồi, tôi tới rồi…
Trưởng phòng Trịnh gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Trong phòng họp có sẵn máy tình và máy chiếu, rất nhanh Nhạc Duyệt đã chuẩn bị kĩ càng.
- Có thể bắt đầu được rồi!
Nhạc Duyệt nghiêm túc nhìn về phía Mạc Ngôn giơ ngón tay cái lên có ý bảo bắt đầu được rồi.
Mạc Ngôn đứng ngay sau Nhạc Duyệt những người khác không phận sự cũng không đứng quanh máy tính mà đều ngồi xuống, tha thiết mong chờ và chằm chằm nhìn vào màn hình máy chiếu.
Mạc Ngôn rất muốn nói cho bọn họ rằng không cần phải nghiêm túc như vậy. Tin trong bức tranh thần kì kia thực ra chỉ là một lớp giấy. Một khi chọc thủng qua quá trình xâu chuỗi, phân tích tối đa cũng chỉ cần 3, 4 giây mà thôi.
Nhạc Duyệt chiếu bức họa đó lên giữa màn hình sau đó liên tục chỉ vào rồi nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Ngôn nóng lòng muốn thử.
Mạc Ngôn thôi diễn bức họa này trong đầu một lần nữa, xác nhận là không có quên gì sau đó ra lệnh:
- Xóa hết màu ấm đi.
Nhạc Duyệt làm theo xóa hết gam màu nóng trên màn hình đi,trong đó có không ít những màu cô không thể xác định được, những người theo dõi rất nhanh đã chỉ ra được.
Theo điểm kích chuột, màu trên màn hình đã nhanh chóng biến mất.
Mạc Ngôn không vội ra lệnh mà nói:
- Phóng hết góc điểm ra sau đó giữ lại một vài điểm rồi phóng to những màu còn lại ra cho rõ ràng.
Nhạc Duyệt kích chuột, nhấn nhanh lên các điểm, 1 phút sau trên mà hình chỉ còn lại một vài điểm không có quy luật gì.
- Tốt lắm, bây giờ lấy những điểm phía sau Vô Hạn Duyên Thân, cô có thể bố trí một điểm nguyên, đồng thời nối các điểm còn lại. Đúng vậy, hình vẽ chính là theo nguyên lý thấu thị, đem bản vẽ này từ mặt phẳng thành hình nổi.
- Bây giờ quay góc trái 90 độ …
- Nhìn thấy đường nét đó chưa? Dựa theo khoảng cách của điểm ban đầu, tôi cần chúng trở thành những đường thẳng song song…
- Được, đúng là như thế…
Theo diễn biến của hình đồ trên máy chiếu hơn 10 đường thẳng song song, Đỗ Tiểu Âm nhìn thấy trong lòng chợt lóe lên như bắt được cái gì đó…
Khoảng cách cách đường thẳng song song không đều, nó phân chia trên màn hình thành mười mấy hình ô hình chữ nhật.
Đỗ Tiểu Âm đếm số ô vuông đó, mắt cô sáng lên thốt thành lời:
- Đường nét ô vuông đó là 18 …
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Đúng vậy, manh mối ẩn dấu chính là ở chỗ này.
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Vậy bước tiếp theo là sao đây? Nếu từng ô vuông là đại diện cho một chữ như vậy mấy chữ này ở đâu đến?
Mạc Ngôn nói:
- Những ô vuông này là ở giữa bức tranh, con số tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Dừng lại hắn nói với Nhạc Duyệt:
- Phiền cô đem nguyên bức tranh đó ra đây, sau đó bao trùm lên các đường nét. Đúng rồi, đem nguyên trạng thái mờ mờ như vậy sẽ càng trực quan hơn.
Nhạc Duyệt điều chỉnh các đường nét trên màn hình tua nhỏ thành 18 khu vực. Tuy khoảng cách khác nhau nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự nhận biết của mọi người. Lúc này tất cả mọi người đều biết, chỉ cần tìm ra con số ẩn trong từng khu vực thì câu đố sẽ được hé mở.
- Bây giờ, hãy làm mất hết gam màu lạnh của bức tranh… Đúng vậy, chính là như thế, bây giờ không phải trực quan hơn rất nhiều sao?
Nói đến đây, Mạc Ngôn đã cảm thấy đáp án như đang ở trước mắt, không phải tiếp tục giải thích nữa.
Mọi người ngỡ ngàng, sau khi bỏ hết màu lạnh của bức tranh đi có vẻ như càng thêm hỗn độn, con số che dấu ở đâu?
Đỗ Tiểu Âm thất giọng nói:
- Cậu công bố luôn đáp án đi, mọi người bị bức họa này tra tấn một thời gian dài rồi bây giờ suy nghĩ đều rất hỗn loạn…
- Xem ra công việc của các người thực sự là áp lực rất lớn.
Mạc Ngôn thấy thần sắc của những người ngồi trong phòng họp không được tốt lắm. Đỗ Tiểu Âm cũng không ngoại lệ, nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy trong suốt con ngươi cô lờ mờ những tia máu.
Đỗ Tiểu Âm lại cười nói:
- Đúng là áp lực rất lớn, nhưng cũng rất thú vị…
Mạc Ngôn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, hắn có thể nhìn ra đám người Thất Xử kia tuy mặc trang phục cảnh sát nhưng trong lòng toàn là kĩ thuật. Bên cạnh Mạc Ngôn có rất nhiều bạn học như vậy, chỉ cần nghiên cứu đề tài thì có thể cả tháng chân không bước ra khỏi nhà, râu không cạo, quần áo không thay, trông như người rừng vậy.
Hắn kho khan nhẹ một tiếng, nói với Nhạc Duyệt:
- Sau khi bỏ màu lạnh đi, trong trong các ô vuông chính là con số được che dấu. Nói ví dụ như hàng thứ nhất có hồng, tím, màu da cam ba loại màu như vậy con số thứ nhất chính là 3. Chú ý màu nóng cũng không nhiều, ở trong nàu chúng là có thể thấy toàn bộ màu sắc này không cùng loại, ví như màu hồng, đỏ thẫm, đõ đậm, hay màu da cam, vàng tơ, vàng nhạt,…
Có Mạc Ngôn hướng dẫn Nhạc Duyệt lười động não hỏi:
- Vậy 0 có mấy màu?
Mạc Ngôn nói:
- 10 loại…
Mạc Ngôn nói vậy Nhạc Duyệt nhảy lên đếm từng ô vuông
Trên màn hình một dãy số thẳng tắp hiện lên…
Thấy dãy số này Đỗ Tiểu Âm thở phào nhẹ nhõm.
Dãy số của giấy căn cước là có quy luật, một con số dài ám chỉ tuổi thọ, quên quán. Hơn nữa mỗi con số trong từng khu vực cũng có chú ý. Ví dụ như đại diện cho năm sinh là một dãy số, đầu tiên tất nhiên là số 1 hoặc 2, tuyệt đối không thể xuất hiện ngoài con só đó.
Trên màn hình đúng là dựa theo quy luật của một người xuất hiện, từng con số đều hàm chứa tin tức, hoàn toàn phù hợp với quy luật của thẻ căn cước.
Mạc Ngôn thấy thời gian còn sớm liền đi theo trưởng phòng Trịnh đến phòng làm việc của ông ta. Đỗ Tiểu Âm cũng đi theo, sau khi vào văn phòng cô ngựa quen đường cũ lấp trà trong tủ pha rót cho Mạc Ngôn.
Đỗ Tiểu Âm cười nói:
- Không ảnh hưởng… Thực ra cậu đang là nhân viên của công ty Phương Chính thì chúng tôi mới có cơ hội mời cậu.
Cô rót cho Mạc Ngô trà ngon, hình thức hợp tác của Thất Xử và công ty Phương Chính cô có nghe một lần trong đó điểm tựa là tác dụng của cố vấn.
Đỗ Tiểu Âm không phủ nhận gật đầu nói:
- Đúng vậy, đúng là từ chỗ chúng tôi qua chỗ khác nhưng tôi không ngờ giáo sư sẽ giao cho cậu.
Mạc Ngôn nói:
- Xem ra Triệu Càng là cái đinh trong mắt mọi người, có thể cho tôi biết một ít nội tình không?
Đỗ Tiểu Âm lắc đầu nói:
- Chúng tôi có quy định giữ bí mật, lão Trịnh không cho phép, tôi không thể nói cho cậu biết. Nhưng Triệu Càng và Lâm Phi Vũ không có nhiều người quan hệ, cậu có thể coi là hai án đặc biệt không giống nhau.
Mạc Ngôn cười nói:
- Có lẽ là sao nhưng cô không thể phủ nhận, các cô ôm lấy chuyện này là suy nghĩ bị phá bỏ.
Đỗ Tiểu Âm không phủ nhận nói:
- Đúng là như vậy, chúng tôi và công ty Phương Chính hợp tác vốn là có hàm ý đó, những năm gần đây hai bên cũng đã quen nhau, rất ăn ý.
Mạc Ngôn gật đầu:
- Chuyện này tôi đã tiếp, nếu thoái thác sẽ bị người ta chê cười. Nếu cô tin lời tôi thì đừng gọi điện cho giáo sư. Tôi cam đoan với cô, tôi không những hoàn thành nói mà còn có thể cho cô một sự vui mừng.
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 24: Giờ gặp ma quỷ
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Sưu Tầm
Hai người không ai nhường ai, cả hai đều đua ra điều kiện cho nhau.
Đỗ Tiểu Âm do dự một chút, cuối cùng cũng đồng ý. Cô cảm thấy Mạc Ngôn tự tin quá mức, hơn nữa lại là lĩnh vựa mà mình không am hiểu, điều này hiển nhiên là không sáng suốt. Mượn cơ hội này cho hắn ta một bài học thì cũng không tồi. Đên nỗi ai nghe ai thực ra không quan trọng ai có quyền chỉ đạo cuối cùng thì năng lực sẽ nói.
- Vậy quyết định như thế đi, trước khi bắt đầu tôi sẽ gọi điện cho cô.
Mạc Ngôn khởi động ô tô chuẩn bị đi.
Đỗ Tiểu Âm lo lắng nói:
- Cậu gọi điện cho tôi thật chứ?
Mạc Ngôn cười nói:
- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, yên tâm đi, tôi không nuốt lời đâu.
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Công việc của tôi rất bề bộn, cậu nhất định phải sắp xếp sớm…
Mạc Ngôn nói:
- Không ảnh hưởng đến công việc của cô, đêm nay hoặc đêm mai, cô hãy đợi điện thoại của tôi.
Đỗ Tiểu Âm gật đầu, không nói, Mạc Ngôn vội vã ra sân bay, phất tay dời đi.
Thấy chiếc xe màu đen QR đi ra, Đỗ Tiểu Âm mới quay về, vừa mới đi đến bậc cầu thang thì đột nhiên dừng lại.
Cô hơi nhíu mày, xoay người lại lúc này không thấy bóng dáng của Mạc Ngôn đâu nữa.
Bỗng nhiên Đỗ Tiểu Âm ý thức được, có lẽ nào mình đã phạm sai lầm…
- Người am hiểu trinh thám, tính cách thường là bình tĩnh, người như thế làm việc thường suy trước tính sau. Mạc Ngôn có xem qua tài liệu của Triệu Càng, theo lẽ thường hắn là người thư sinh không thể nhận ra loại này, nhưng hắn không chỉ tiếp nhận mà lại còn tự tin, cài này nói gì đây?
Đỗ Tiểu Âm lắc đầy cảm thấy có thể mình đã đánh giá thấp Mạc Ngôn.
Tục ngữ nói: Không có nhẫn kim cương không ôm đồ sứ nóng. Loại người tính cách như Mạc Ngôn, nếu dám trực tiếp nhận danh sách của Lâm Phi Vũ, thì hắn đã nắm chắc. Mình làm chủ trước vẫn cảm thấy người này chỉ biết động não không động thủ rõ ràng đã xem nhẹ hắn rồi.
Chỉ là bây giờ cô nghĩ mãi mà không ra, người thư sinh này tự tin nắm chắc rốt cục là từ đâu đến.
Sau khi gặp số 113 trên đường, Đỗ Tiểu Âm động lòng trở lại chỗ Thất Xử xin quyền hạn, tìm đọc hồ sơ về Mạc Ngôn. Đọc hồ sơ của Mạc Ngôn từ tiểu học đến lúc lớn, ngoài những thành tích chói lọi ra hắn cũng không có gì đặc biệt hay là đáng chú ý. Không phải là trường thể dục thể thao Trường Sinh cũng không có tham gia các đoàn thể võ thuật, thậm chí cả trung học và đại học khi huấn luyện quân sự người này đều kiếm cớ chuồn mất.
Thực sự Đỗ Tiểu Âm không thể tin được một tên trói gà không chặt như thế sao có tài vào chỗ Triệu Càng một cách thuận tiện?
- Thật đúng là không thể nhìn thấu người này…
Trăm mối Đỗ Tiểu Âm vẫn không thể lý giải được, nghĩ lại dù sao cũng giao ước với tên kia rồi, có nghi vấn gì đến lúc đó tự nhiên sẽ hiểu được không cần phải ở đây đoán.
Nghĩ đến đây, hành động hợp tác này của cô là bất đắc dĩ, đúng là có chút mong đợi mơ hồ.
Sau khi Mạc Ngôn đến sân bay, cách chuyến bay của Mạch Tuệ sẽ đáp xuống còn gần nửa tiếng nữa, hắn dừng xe rồi chạy đến đại sảnh của sân bay.
Trong đại sảnh cấm hút thuốc, Mạc Ngôn thấy còn chút thời gian đi đến khu được phép hút thuốc, sau khi hút 2 điếu cũng gần đến giờ.
Hút thuốc trong chỗ có cà phê và trà, Mạc Ngôn ngồi xuống, gọi một tách trà, lại định hút một điếu nữa đã thấy trên cái bàn nhỏ đối diện một cô gái đã bưng cà phê đi đến bàn của mình, còn nháy mắt…
Mạc Ngôn cười lắc đầu, bưng trà qua ngồi rồi nói:
- Thế nào mà lại gặp cô nhỉ?
Cô gái đó dĩ nhiên là Cam Lam, cô cười hì hì nói:
- Câu này phải để tôi nói mới đúng! Tôi mới ăn được một nửa bữa sáng thì đã nhìn thấy cậu, nên lại đây ngồi. Tóm lại là tôi đến trước, sau đó mới nhìn thấy cậu. Thực ra mà nói tôi đang hoài nghi có phải cậu đang theo dõi tôi hay không đây?
Mạc Ngôn sờ lên cằm, nhìn Cam Lam một vòng rồi cười nói:
- Vẫn là chờ cô trưởng thành hơn chút nữa, đến lúc đó không chừng tôi sẽ…
Cam Lam ưỡn ngực hầm hừ nói:
- Tôi đâu có nhỏ?
Mạc Ngôn cười nói:
- Đương nhiên là tuổi, năm nay cô được 18?
- Xí ...
Cam Lam bũi môi, khinh thường nói:
- Còn tưởng anh không giống người thường, không ngờ là không phải. Rõ ràng là nhìn chằm chằm vào ngực người ta mồm còn nói tuổi…
Mạc Ngôn cười ha ha, giải quyết xong đề tài này.
Cam Lam hỏi:
- Anh cũng đến đón người?
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- ừ, một bạn học, còn cô?
Cam Lam nói:
- Tôi đón Tiểu Di…
Đề tài này hai người không có hứng, Cam Lam bỏ tách cà phê trong tay xuống nói:
- Đúng rồi, cao thủ huynh có rảnh không đi ăn bữa cơm đi.
Cam Lam bĩu môi, cói:
- Đừng giả bộ choáng váng, người ta cũng gọi anh là cao thủ đấy thôi.
Dừng lại một chút, cô nháy mắt tò mò hỏi:
- Nói thật, tôi không chỉ phát hiện một cao nhân võ lâm mà bọn Đại Đầu cũng nói như vậy? hòn đá mà nhẹ nhàng bóp vụn sao?
Mạc Ngôn cười nói:
- Dụng lão Trần dấm chua phao tin thôi… Tốt xấu cô cũng một nửa là người của điện ảnh, không biết có đồ vật gọi này nọ sao?
Mạc Ngôn nghiêm nghị nói:
- Lão Trầm dấm chua có tác dụng với Thạch Đầu, cùng một tỏi đạo lý. Cô cũng biết số 36 viện rất tà môn, tôi không thể không đề phòng.
Cam Lam hồ đồ nói:
- Đúng hay sai đây?
Mạc Ngôn cười nói:
- Đương nhiên là thật rồi, không tin cô cứ thử xem. Hôm nào đó rảnh, cô mua một trăm cân dấm chua rải xung quanh khu nhà của các cô có thể trừ tà còn trừ có thể trừ cả muỗi…
Rốt cục thì Cam Lam cũng tỉnh ngộ, thởi phì phào nói:
- Đúng là người này không có gì thú vị, đem tôi ra đùa với trẻ con phải không?
Mạc Ngôn cười ha ha nói:
- Tôi đa sớm nói là cô chưa trưởng thành mà…
Không biết tại sao ở cùng với Cam Lam hắn lại cảm thấy thư thái. Chắc vì hợp với cô gái này không có hứng thú gì với đàn ông cho nên trêu chọc một chút hắn cũng không hề có áp lực gì. Nếu đổi lại ngồi đối diện là Đỗ Tiểu Âm có đánh chết hắn cũng không dám nói những câu này.
Cam Lam thở phì phò trừng mắt nhìn Mạc Ngôn…
Nhưng cô gái đáng yêu đang ngồi chỗ này không tới 3 giây đã làm thành mặt quỷ nói:
- Không chấp với đàn ông.
Mạc Ngôn cười nói:
- Được rồi, chỉ đùa với cô một chút thôi mà… đúng rồi, cô nói là mời tôi ăn cơm, có phải là chủ ý của nhóm bạn học kia không?
Cam Lam cười xì ra tiếng nói:
- Nghiêm chỉnh mà nói là hai cô em gái muốn mời anh ăn cơm.
Mạc Ngôn cười hỏi:
- Vậy hai cô gái thích khoe đùi ?
Cam Lam cười khanh khách nói:
- Anh nói chuyện thật khó nghe, cái gì mà hai cô gái thích khoe đùi … nhưng nói thật, anh có hứng thú không? Người ta muốn tiền có tiền, cần thế có thế, có vây cánh cuộc đời này không cần phải phấn đấu.
Mạc Ngôn cười nói, không để ý đến:
- Đúng rồi, có phải cô muốn đến tiểu viện đóng phim không? Định khi nào đi?
Cam Lam nói:
- Theo anh khi nào thì tiện?
Mạc Ngôn nhớ ngọn núi Hồ Lô sau tiểu viện, cảm thấy mình không nhận ra âm dương ngũ hành, muốn là rõ tình hình phía trước thì tốt nhất là không cho người vào tiểu viện một cách dễ dàng, nhất định phải đi tốt nhất là ban ngày.
Sau khi trầm ngâm một lúc, hắn nói:
- Có thời gian nhưng tôi đề nghị các cô tốt nhất là nên đi vào ban ngày.
Cam Lam trừng mắt nói:
- Có phải anh nhìn thấy vật gì đó không ổn không?
Mạc Ngôn cười nói:
- Thực ra không phát hiện ra đồ gì không ổn nhưng đến tối trong tiểu viện luôn có âm khí. Tôi là đàn ông, dương khí nặng thì không sao nhưng cô là giá tôi thấy tốt nhất là tối đừng có đi. Nói như vậy có chút mê tín nhưng thực ra là có căn cứ nghiên cứu, trong hoàn cảnh âm khí nặng người nhát gan có thể sinh ra ảo giác. Cho dù là lúc đó không phát sinh ra cái gì nhưng tâm lý sau đó sẽ có phản hồi. Nói ví dụ như trong lúc ngủ mơ, hay đang nói cũng có thể là tự mình dọa mình…
Cam Lam nghe thấy mặt tái nhợt đi, nói:
- Này, này, anh đừng làm tôi sợ. Anh vừa nói thế đừng nói là đến tiểu viện chứ ngay đếm nay một mình tôi cũng không dám ngủ!
Mạc Ngôn cười nói:
- Gan của cô cũng không nhỏ qua đất chứ?
Cam Lam buồn rười rượi nói:
- Trước đây tôi bị ma dọa, đương nhiên là gan bé rồi.
Thực ra đến đây Mạc Ngôn thấy hứng thú liền hỏi:
- Trước đây cô từng gặp ma ư?
Cam Lam gật đầu nói:
- Năm đó 8 tuổi, tôi đến thư phòng của ông chơi, lúc đang ngủ sau đó nghe thấy có người gọi tôi mở mắt ra nhìn có một cái bóng sáng loáng đứng trước mặt tôi…
Nói đến đây, cô không nhịn được rùng mình lại nói:
- Mà này, không nói nữa, không nói nữa, nói thêm tôi mất ngủ một tuần mất.
Mạc Ngôn nói:
- Vậy sau đó?
Cam Lam liếc mắt, nói:
- Sau đó tôi bị dọa ngất đi. Sau lại nghe cho tôi kể thực ra là một giấc mơ hay là ảo giác. Ôi, tôi không tin đâu… cái bóng kia là thực không phải là giả.
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Thì ra là như vậy… tôi nói có một cô bé cũng có hứng thú với số 36 tiểu viện cũng từng tự mình trải qua.
Cam Lam gật đầu nói:
- Đúng vậy, vừa nghe thấy người khác nói đến ma, tôi đã sợ không ngủ được nhưng lại cứ nhớ đến nó mãi.
Mạc Ngôn suy nghĩ, hỏi:
- Bây giờ ông của cô có còn khỏe không?
Cam Lam không hiểu sao đột nhiên Mạc Ngôn lại hỏi điều này nhưng cũng không nghĩ nhiều, uể oải nói:
- Không tốt lắm, mấy năm trước ông trúng gió, ăn uống hàng ngày không được dời người bên cạnh.
Có phải do cái bóng trắng đó quấy phá không?
Mạc Ngôn như nghĩ ra điều gì “ Mạt pháp tả đạo lục” bản đó ghi chép rất nhiều về hồn âm của ma. Tuy linh khí trong thiên địa đã gần khô kiệt nhưng không phải là hoàn toàn không có.Trong hoàn cảnh riêng, hồn âm ma vẫn tồn tại cho đến giờ Mạc Ngôn vẫn chưa gặp nhưng vì thế mà hắn thấy đặc biệt hiếu kì.
Nhưng có một số việc không thể nào không nói đến, sau khi hắn và Cam Lam tuy là ăn ý gặp nhau 2, 3 lần mới quen sơ chỉ e là làm phiền người ta. Cho nên Mạc Ngôn muốn hỏi đến cuối cùng nhưng suy nghĩ rồi không hỏi nữa mà hướng sang đề tài khác.
Khi hai người nói chuyện phiếm, thời gian quả thật qua rất mau.
Khi đại sảnh truyền đến tiếng báo chuyến bay tới, Mạc Ngôn cùng Cam Lam không hẹn mà cùng đứng lên.
Cam Lam kinh ngạc nói:
- Bạn của anh cũng đi chuyến bay này?
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Thật đúng là trùng hợp , nói không chừng ta bạn cùng trường với tôi lại ngồi cạnh bạn của cô đấy !
Cam Lam bĩu môi nói :
- Anh bớt nằm thiên thu đại mộng đi được rồi, tiểu Di phong tình vạn chủng, từ bao giờ đều có sứ giả như hoa bên người, không đến lượt bạn anh!
Thực hiển nhiên, nàng cũng không biết người bạn trong miệng Mạc Ngôn thật ra là con gái, còn tưởng rằng là một người mồ hôi thối, vẻ mặt đàn ông đáng khinh.
Mạc Ngôn đặc biệt thích trêu chọc loại con gái chua ngoa này, cười nói:
- Bạn cô tên gọi tiểu Di? Cho dù phong tình, cũng không thay đổi được vận mệnh hoa cúc.
Cam Lam thở phì phì trừng mắt hắn, nói :
- Tiểu Di vừa hơn ba mươi, cái gì gọi là hoa cúc?
Hai người vừa tranh cãi, vừa đi đến đại sảnh.
Mười phút sau, Mạc Ngôn rốt cục thấy Mạch Tuệ đã hơn nửa năm không gặp.
Nhìn thấy cô gái kia đang nhìn xung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm người, Mạc Ngôn hít một hơi thật sâu, trong lòng bỗng nhiên có chút kích động khó hiểu.
Cách đó không xa, cô gái cắn môi, hơi hơi nhíu mày, tựa hồ có chút bận tâm người nào đó đã quên chuyến bay của mình.
Nàng mặc bộ áo gió màu xanh nhạt, giày cao, có lẽ là không muốn làm cho người nào đó quá mức đắc ý, khi ra khỏi nhà đã thay áo sơ mi trắng thành áo xuân hơi mỏng.
Nhưng đối với con gái mà nói, loại áo xuân này co dãn thật tốt, có thể làm cho đường nét bề ngoài mê người.
Cô gái nhìn chung quanh, ngẫu nhiên còn kiễng chân, đường cong liền lộ rõ hơn khiến đàn ông chung quanh dừng chân hàng loạt, trong mắt sáng ngời.
Sân bay như vậy, chưa bao giờ thiếu các loại mỹ nữ, đẹp bẩm sinh, đẹp nhân tạo, thanh xuân, diễm lệ, khêu gợi... Vĩnh viễn có thể làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
Nhưng cô gái xinh đẹp như thế, vẫn là khó gặp.
Cô gái đẹp không chỉ là dung nhan cùng thân hình của nàng, để cho người ta kinh ngạc chính là màu da của nàng, như núi tuyết, lại giống cỏ non xanh nhạt.
Nếu không phải có một khuôn mặt rõ ràng người phương Đông, chỉ sợ đại đa số mọi người sẽ cho rằng nàng có huyết thống Tây Phương.
Trong thẩm mỹ quan Người phương Đông, có luận điệu nhất dáng nhì da. Bình luận dung nhan cô gái thì màu da trắng nõn hay không, thường thường chiếm nhân tố chủ yếu. Nếu luận màu da người phương Đông làm mười phần, cô gái mặc áo gió trước mắt này, hiển nhiên chính là loại loại con gái được mười phần có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Dùng lời nói của Mạc Ngôn mà nói chính là, đỡ tốn tiền son phấn ...
Bên cạnh Mạch Tuệ còn có những người khác, một người con gái khác cũng rất xinh đẹp, nhưng tuổi hơi lớn liền đứng ở phía sau Mạch Tuệ. Mà ở cá phía sau c nàng, rõ ràng cho thấy ba người đàn ông đang nhìn chằm chằm, cầm di động đề phòng và chụp ảnh.
Thế kỷ này ước chừng có thể nói là kỷ nguyên nam nhân hạnh phúc nhất, bởi vì bọn họ có thể thấy trên đường mỹ nữ rồi cất vào cameras bất cứ lúc nào, sau đó mang về nhà chậm rãi thưởng thức...
Mạch Tuệ cùng người con gái bên cạnh có lẽ đã quen loại trường hợp này, đối mặt ánh mắt sáng ngời này, coi như không nhìn thấy.
Hai người con gái đứng chung một chỗ, liền như là một đóa hoa tỷ muội.
- Mau nhìn kìa, đó là tiểu Di của tôi!
Cam Lam bỗng nhiên hoan hô một tiếng, sôi nổi nhằm phía người con gái bên cạnh Mạch Tuệ.
Mạc Ngôn không khỏi ngẩn ra, thầm nói thật đúng là trùng hợp ...
Bởi vì Cam Lam hoan hô, tầm mắt Mạch Tuệ bị hấp dẫn lại đây, đã rơi vào trên người Mạc Ngôn.
Ánh mắt cô gái nhất thời sáng ngời, dưới chân không tự chủ được di động, nhưng đi hai bước rồi lại bỗng nhiên đứng lại. Sau đó nghiêng đầu qua, cười cười nhìn Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn cười tiến lên, dang rộng hai tay, cười nói:
- Ôm một cái!
- Con lừa ngốc đáng chết ...
Nhìn vẻ tươi cười quen thuộc trước mắt, Mạch Tuệ cảm thấy được hai mắt của mình bỗng nhiên có chút ướt át.
Nàng hơi hơi cắn môi, nhẹ nhàng đập một cái vào ngực Mạc Ngôn, sau đó thoải mái nhào vào vòng tay làm cho nàng mong nhớ ngày đêm này ...
Ngửi mùi thơm của cơ thể con gái, giờ khắc này, Mạc Ngôn cảm giác tim mình rất bình yên.
Hắn không phải không biết tình cảm của Mạch Tuệ với mình, càng không phải không thích cô bé này. Nhưng từ khi sinh ra cho tới bây giờ vẫn không bởi vì người khác mà thay đổi, sau khi ở chung cùng Mạch Tuệ trong năm tháng, hắn từng động lòng, cảm động, nhưng nghĩ tới chính mình chưa chắc có thể sống đến lúc tốt nghiệp đại học, tâm tư tràn lòng trước tình hình thực tế liền lập tức trở nên lạnh như băng...
Giờ khắc này, hai người đều không muốn nói gì.
Ôm nhau đến mười giây, Mạc Ngôn mới lưu luyến buông Mạch Tuệ ra.
- Thật sự là gặp ma!
Bị Mạc Ngôn buông ra Mạch Tuệ bỗng nhiên kinh hô:
- Anh ấy à, hơn nửa năm không gặp, lại còn phong độ hơn!
Phong độ?
Mạc Ngôn ngẩn ra, lập tức kịp phản ứng. Bể khổ một đóa Kim Liên sinh ra, biến hóa là không chỉ có thể lực, đồng thời cũng chính là thân thể và khí chất. Trải qua chân khí rèn luyện, khung xương hắn trở nên càng thêm cứng rắn, khỏe mạnh, cơ thể trở nên càng thêm cứng cỏi, làn da cũng co dãn tốt hơn. Khí chất cũng vì nguyên nhân đó, trở nên ung dung và tinh khiết.
Những biến hóa này kết hợp lại, làm cho người ta cảm giác chính là, thân hình của hắn càng thêm thon dài, cao cao, ánh mắt càng thêm trong suốt, tươi cười cũng càng thêm rạng ngời.
- Thật sự là gặp ma!
Mạch Tuệ vừa kinh hô, bên cạnh liền lại truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Cam Lam không biết khi nào thì chạy lại đây, thân mật kéo vị mà nàng gọi là tiểu Di, lại trừng mắt nhìn Mạc Ngôn nói :
- Anh này… lại là bạn cùng trường với Mạch Tuệ !
Mạch Tuệ đắc ý cải chính:
- Vâng, là khóa trên!
Có chút dừng lại, nàng bỗng nhiên 'Ý' một tiếng, nói :
- Cam Lam, em cũng quen người nầy sao?
Cam Lam nói :
- Vâng, nhưng mấy ngày trước mới quen biết. Vừa rồi anh ấy nói đến sân bay đón bạn cũ, em còn tưởng rằng là một người đàn ông đâ. Ôi, chị Mạch Tuệ, chị làm sao có thể là bạn của người nầy? Người này xấu lắm...
Nhìn thấy hai người con gái cả kinh, Mạc Ngôn thầm niệm Phật trong lòng:
- A di đà phật, nhân sinh nơi nào không gặp lại, gặp lại làm gì từng quen biết. Nhớ là ai đó từng từng nói qua, ngươi cùng bất kỳ một người lạ nào quen biết sẽ không vượt qua sáu, xem trước mắt một màn, thật không lừa mình …
- Mạch Tuệ, người này chính là Mạc Ngôn!
Dì của Cam Lam cười hỏi Mạch Tuệ.
Đó là một người con gái xinh đẹp, nếu không phải Cam Lam từng nói qua nàng đã ba mươi tuổi, chỉ nhìn bề ngoài, bạn tuyệt đối sẽ cho rằng nàng nhiều nhất hai mươi bảy hai mươi tám. Nhưng, nếu cẩn thận quan sát, bạn liền phát hiện, trên người của nàng tràn ngập một loại phong tình mà trên người Cam Lam và Mạch Tuệ đều không có. Mà vẻ phong tình đó, cần năm tháng dài tích lũy, nó chỉ thuộc về loại người con gái thành thục đã trải nghiệm phồn hoa, gặp được lòng người, uống qua rượu mạnh.
- Đúng rồi, chính là người này ...
Mạch Tuệ cười cười, kéo tay áo Mạc Ngôn, nói :
- Giới thiệu cho anh nhé, vị này chính là biên đạo tổ chúng em, Cừu Vãn Tình!
Mạc Ngôn cười nói:
- Chính là người lôi em cùng lên móc cần cẩu hả?
Mạch Tuệ trừng mắt liếc hắn một cái, quay đầu đối Cừu Vãn Tình nói :
- Chị Vãn Tình, chị đừng để ý, người nầy không quen che miệng lâu rồi!
Cừu Vãn Tình cười nói:
- Làm sao có thể để ý người có tài nói chuyện, thường biết nói chuyện. Không có chuyện, sợ cũng không viết ra được đoạn nhân luận về con gái cổ kim kia!
Có chút dừng lại, nàng vươn tay về hướng Mạc Ngôn, nói :
- Đại tài tử, chính thức quen biết cậu. Đồng thời, cũng muốn cám ơn cậu giúp chúng ta một đại ân.
Cam Lam trộm kéo tay áo Mạch Tuệ, hỏi:
- Chị Mạch Tuệ, đoạn nhân luận đó là Mạc Ngôn viết!
Mạch Tuệ gật đầu nói:
- Xem như thế đi... Cho anh ta nói, tôi ghi chép.
Cam Lam kinh ngạc nói:
- Oa, thật không nghĩ tới, người này lại có thể văn võ toàn tài sao!
Mạch Tuệ ngẩn ra, nói :
- Cái gì văn võ toàn tài!
- Chị không biết sao?
Cam Lam nói :
- Người này luyện võ mà ... một tảng đá to như vậy, nhẹ nhàng bóp một cái là vỡ , giống như nắm đậu phụ!
Cam Lam chìa hai tay, ra sức khoa tay múa chân.
Vẻ mặt Mạch Tuệ lại trở nên có chút cổ quái...
Con lừa ngốc đáng chết, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu chuỵên còn giấu ta!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Back2vn
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 25: Nhà giàu có ân oán
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Sưu Tầm
Cừu Vãn Tình đuổi mấy người phía sau đi, ngồi vào trong xe Cam Lam, Mạch Tuệ lên xe Mạc Ngôn.
Hai chiếc xe một trước một sau chạy nhanh khỏi sân bay.
- Không tệ lắm, ngay cả xe cũng có rồi…
Mạch Tuệ ngồi ở bên cạnh Mạc Ngôn, cười dài nhìn hắn, nói :
- Nghe nói anh đã thay đổi công việc?
Mạc Ngôn cười nói:
- Cam Lam nói với em à?
Mạch Tuệ híp mắt, cười vô cùng giả tạo , nói :
- Đúng vậy, là nha đầu kia nói. Thật không nghĩ tới, một hai ngày không liên hệ, anh không chỉ thay đổi công việc, đều học được cả thuật tán gái .
Tán gái?
Mạc Ngôn ngạc nhiên cười, nói :
- Em không phải là đang nói Cam Lam đấy chứ?
Mạch Tuệ hừ một tiếng, lại không nói chuyện.
Mạc Ngôn cười nói:
- Đa nghi rồi phải không? Anh có tán gái cũng không để đến tai em đâu ... Em không biết sao, nha đầu kia thích con gái!
Mạch Tuệ bị kinh ngạc, che hơi thở mùi đàn hương từ miệng, nói :
- Đúng không vậy? Loại chuyện này làm sao mà anh biết được?
Mạc Ngôn cười nói:
- Trên đường không cẩn thận nhìn thấy...
Hắn vừa lái xe, vừa đem chuyện mình cùng Cam Lam quen biết nói với Mạch Tuệ .
Mạch Tuệ nghe được trợn mắt há hốc mồm, nói :
- Em vẫn cho rằng nha đầu kia rất đơn thuần, thật không ngờ ... Lại có thể phản nghịch như vậy.
Mạc Ngôn nói :
- Tạm được mà, cũng không tính rất phản nghịch. Nói tóm lại, cô bé chỉ là ưa thích mới lạ và sự kích thích, nhưng có điểm mấu chốt của mình... Có lẽ, qua vài năm sẽ thành thục.
Mạch Tuệ gật gật đầu, nói :
- Chỉ hy vọng như thế, nếu không chị Vãn Tình chỉ có đau đầu . Đúng rồi, bây giờ anh làm công việc gì, sao trước đó một chút không mở miệng? Em còn tính toán tới giúp anh đấy ...
Bởi vì thuộc tính của công ty Phương Chính, Mạc Ngôn không muốn làm cho Mạch Tuệ lo lắng cho mình, cũng không dám nói rõ ràng.
Mạch Tuệ tuy rằng tốt nghiệp so với Mạc Ngôn sớm hai năm, nhưng đối với những ngành sản xuất hơi màu xám này cũng không rõ ràng lắm, nghe Mạc Ngôn nói là một công ty Thông tin, thật ra cảm thấy được rất thích hợp người này, cũng không tiếp tục hỏi sâu.
- Đúng rồi, Cam Lam nói cao thủ võ lâm là như thế nào? Quen anh cũng đã nhiều năm , sao em không biết bên người mình còn có một cao thủ đây?
Mạch Tuệ hầm hừ hỏi.
Mạc Ngôn cười cười, nói :
- Không biết cũng bình thường... trị an trường đại học H tốt như vậy, đã không có lưu manh, cũng không còn tên háo sắc, cho dù anh muốn biểu hiện cũng không còn cơ hội mà. Anh cũng không thể không biết xấu hổ đi đánh cho đám nam sinh một lượt chứ? Quan trọng nhất là, thân làm một người cao thủ tuyệt thế, không ồn ào và khiêm tồn cũng là nhất định thôi …
Mạch Tuệ cấu, véo hắn một phen, cười nói:
- Không biết xấu hổ, anh mà còn là cao thủ tuyệt thế hả?
Có chút dừng lại, nàng chớp tròng mắt, lại nói:
- Nói nhanh lên, cao thủ tuyệt thế này là tổ truyền, hay là mới trước đây không cẩn thận rớt xuống vách núi, nhặt được bí kíp gì?
Mạc Ngôn cũng không nghĩ là chuyện này có cái gì cần giấu diếm, vì thế nói một lần chuyện chính mình từ nhỏ đến trưởng thành ở thôn Mạc gia, đi theo ông lão luyện với cái cọc, học võ công.
Mạch Tuệ sợ hãi than nói:
- Oa, quả nhiên đằng sau mỗi một cao thủ đều có một người ông!
Mạc Ngôn cười cười, thầm nói : thật ra là hai người, còn có một người càng thần kỳ...
- Chỗ ở của anh đều sắp xếp xong xuôi rồi à?
Chuyển đề cuộc nói chuyện, Mạc Ngôn có chút ý xấu hỏi:
- Không sắp xếp tốt, vậy chúng ta có chỗ nào mà ở!
Mạch Tuệ vốn là ngẩn ra, lập tức cười khanh khách nói :
- Hòa thượng đáng chết, dám có chủ ý xấu xa ...
Mạc Ngôn cười nói:
- Anh có ý tốt, em không lĩnh tình còn chưa tính, trái lại lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử... Thật sự là chó cắn áo rách, không nhìn được lòng tốt của người ta.
Mạch Tuệ nắm tay Mạc Ngôn, nhẹ cắn một cái, cười nói:
- Hòa thượng thối, cắn ngươi, ngươi làm thế nào?
Hai người liếc mắt đa tình, tốc độ xe khó tránh khỏi giảm xuống, chỉ chốc lát sau, liền bị xe Cam Lam bỏ xa.
- Ya, anh lái nhanh lên, sắp nhìn không thấy bóng dáng Cam Lam rồi.
Xuóng khỏi đường cao tốc ra sân bay, QR màu đen chuyển hướng đi vào nội thành bao quanh vòng thành phố, Mạch Tuệ chợt phát hiện xe phía trước đã sắp không thấy bóng dáng, liền thúc giục Mạc Ngôn đi nhanh hơn.
Mạc Ngôn nói :
- Các cô ấy đi việc của họ, gấp cái gì?
Mạch Tuệ thở dài, trong mắt vẻ có xin lỗi, nói :
- Mạc Ngôn, tối nay chỉ sợ không thể giúp anh rồi. Sau bữa cơm chiều em còn họp, chỗ ở cũng sắp xếp xong xuôi...
Mạc Ngôn nhiều ít có chút thất vọng trong lòng, trong miệng lại cười nói:
- Vậy thật đúng là đáng tiếc, ngày hôm qua bán hơn hai lít máu, đợi em đến mời khách dùng cơm tẩy trần!
Mạch Ttuệ vừa tức giận lại buồn cười, nói :
- Anh này, nói chuyện không thể đứng đắn một chút sao?
Mạc Ngôn đưa tay vỗ nhẹ nhẹ ở trên mu bàn tay Mạch Tuệ, nói :
- Được rồi, trước khi lên xe anh đã biết buổi tối em không rảnh. Ánh mắt Cừu Vãn Tình biết nói, khi nhìn thấy em lên xe của anh, hận không thể cũng chen mình lại đây, sợ anh bắt cóc em!
Có chút dừng lại, lại cười nói:
- Cho nên, anh cố ý chậm lại tốc độ xe, để nghe bà chị khóa trên dạy bảo...
- Đức hạnh quá ...
Mạch Tuệ cho Mạc Ngôn một cái nhìn dễ thương, đối với người đàn ông này, nàng vừa yêu vừa giận, nếu không phải trên xe, nàng thật muốn hung hăng cắn một miếng ở trên cổ người này.
- Ơ…
Mạc Ngôn bỗng nhiên khẽ nhíu mày, phát ra thanh âm kinh ngạc.
Mạch Tuệ ngạc nhiên nói:
- Làm sao vậy?
Mạc Ngôn giơ giơ tay lên cằm, ý bảo nàng nhìn phía trước xem.
Phía trước một trăm mét, xe của Cam Lam bị một chiếc xe màu đen ngăn ở ven đường.
Mạc Ngôn cũng không nhìn thấy Cừu Vãn Tình, chỉ thấy Cam Lam thở phì phì lý luận cùng một người đàn ông hơn ba mươi tuổi cái gì đó. người này mặc đồ quân đội, phía sau còn có hai người mặc đồ Tây đen đang đứng, phụng phịu mặt.
- Hỏng rồi ...
Mạch Tuệ lôi kéo cánh tay Mạc Ngôn, nói :
- Mau dừng xe.
Mạc Ngôn không chút chần chừ dừng lại, hỏi:
- Sao lại thế này?
Mạch Tuệ thở dài, nói :
- Xem như nhà giàu có ân oán đi, nhất thời nói không rõ... Tóm lại, người đàn ông này là tới tìm chị Vãn Tình .
Mạc Ngôn cười như không có tim không có phổi, nói:
- Nhà giàu có ân oán à, đúng đoạn ta thích...
Mạch Tuệ cấu, véo hắn một hồi, nói :
- Đừng nói vậy, chị Vãn Tình đối với em không tệ, em phải đi xuống xem một chút... À, em nói anh nghe, anh đừng ngồi ở trong xe bất động thế?
Mạc Ngôn ngạc nhiên nói:
- Vì sao anh phải động tay vào? Cũng không phải chị của anh ... Được, được, anh xuống xe còn không được sao. Ngàn vạn lần đừng lấy ánh mắt đó nhìn anh nữa, hiển nhiên một oán phụ. Thực gặp xui, mình trêu chọc ai gây ra chuyện đây?
Mạc Ngôn không tình nguyện xuống xe.
Hắn là thật tâm không muốn lĩnh hội cái gọi là nhà giàu có ân oán...
Nếu Cừu Vãn Tình bị người cướp đường, hắn đương nhiên sẽ không thể chối từ đứng ra. Nhưng đề cập đến ân oán bọn cẩu huyết nhà giàu có, hắn liền có một loại cảm xúc trái ngược.
Tuy rằng hắn xưng là rễ cỏ, nhưng nghiêm khắc mà nói tiếp, hắn so với tuyệt đại đa số người mảnh đất này, đều có tư cách được xưng là nhà giàu có hoặc là con nhà thế gia. Nhưng mà, bởi vì mới trước đây đã trải qua, hắn vô cùng chán ghét cách xưng hô nhìn như hào quang vạn trượng này.
- Họ Trương kia, tôi cảnh cáo anh, còn tiếp tục không để cho tôi lái, có tin bà cô đè bẹp xe của ngươi hay không?
Cam Lam căm tức nhìn người nọ, nắm tay nhỏ nắm chặt, giống như một con hổ giơ móng vuốt.
Người được gọi Họ Trương cười cười, nói :
- A Lam, đây là chuyện của ta và dì Tình, cháu là trẻ con, tốt nhất không nên mạo muội!
Cam Lam bĩu môi nói :
- Ta nhổ vào, ông cũng xứng làm trưởng bối của tôi? Đừng mở miệng một tiếng A Lam, ai quen ông?
Người họ Trương biểu hiện vô cùng bình tĩnh, chỉ hơi hơi nhún vai, không hề để ý Cam Lam, mà là vòng qua nàng, trực tiếp đi đến chỗ xe đứng ở ven đường.
- Trương Trường Thanh, không được qua đây ... Ơ, dám không nghe? Bà cô liều mạng với ngươi!
Trương Trường Thanh hơi nhướng mày, hai gã mặc đồ Tây đen kia lập tức tiến lên bắt lấy cánh tay Cam Lam.
Lúc này, cửa xe rốt cục 'Phanh' một tiếng vang nhỏ, bị người đẩy ra.
- Trương Trường Thanh, anh rốt cuộc muốn làm gì!
Cừu Vãn Tình đứng ở trước, căm tức nhìn Trương Trường Thanh, sắc mặt tức giận màu đỏ bừng.
Trương Trường Thanh thở dài, nói :
- Lời này hẳn là anh hỏi em mới đúng... Vãn Tình, chúng ta đính hôn đã sắp tám năm, tháng sáu năm ngoái, thậm chí tiệc cưới thiệp mời đều phát đi rồi, nhưng là em không đến. Bản thân anh chỉ muốn hỏi một chút, đến tột cùng thì em muốn làm thế nào?
Cừu Vãn Tình cười lạnh nói:
- Muốn kết hôn, có thể, đuổi hết toàn bộ những phụ nữ bên cạnh anh đi, tôi lập tức đến Trương gia nhà anh!
Có chút dừng lại, lại nói:
- Chuyện của chúng ta đợi sau này rồi nói, trước tiên anh bảo người buông Cam Lam ra.
Trương Trường Thanh cười nói:
- Bản thân anh cũng muốn buông nó ra, thế nhưng tính khí nha đầu kia em cũng biết, anh rất lo lắngsau khi buông nó ra, nó sẽ làm cho trên mặt anh thêm vài lỗ hổng...
Cừu Vãn Tình cả giận nói:
- Trương Trường Thanh, anh thật khốn nạn!
Trương Trường Thanh hơi hơi nhún vai, nói :
- Em không phải người đầu tiên gọi anh là khốn nạn, cũng sẽ không phải là người cuối cùng …
Vừa dứt lời, lại nghe Cam Lam phát ra một tiếng hoan hô, nói :
- Mạc Ngôn, Mạc Ngôn, mau giúp em đuổi bọn khốn này đi!
Trương Trường Thanh hơi sững sờ, lúc này mới chú ý thấy, một chiếc xe chậm rãi dừng lại ở ven đường, từ trên xe đi xuống một nam một nữ.
Ánh mắt hắn nhất thời sáng ngời, gắt gao nhìn chằm chằm cô gái mặc quần áo màu xanh nhạt kia. . .
Trương Trường Thanh ánh mắt háo sắc, thường gọi là mắt hoa đào. Loại ánh mắt này hết sức soi mói, đối một vài người con gái có khuynh hướng tự mãn, loại ánh mắt này hết sức hấp dẫn. Nhưng là đối một bộ phận khác mà nói, loại ánh mắt này hoàn toàn đáng ghét.
Tỷ như Mạch Tuệ lúc này, bị ánh mắt Trương Trường Thanh nhìn thấu, cảm thấy cả người rét run, lông mao dựng đứng.
Mạc Ngôn khẽ nhíu mày, tiến lên vài bước, ngăn Mạch Tuệ ở phía sau, vẻ đầy khinh miệt nói :
- Ông già, ông nhìn cái gì đó?
Ông già?
Trương Trường Thanh không khỏi ngạc nhiên, thậm chí quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy phía sau không người nào thì mới tỉnh ngộ lại, hóa ra mình chính là ông già trong mắt người ta!
Hắn năm nay 38 tuổi, bởi vì dưỡng da thật là tốt, nhìn qua cũng chỉ độ ba mươi.
Đối với đàn ông mà nói, đó là một độ tuổi mà sức hấp dẫn lớn nhất, ngoài ra, Trương Trường Thanh cũng luôn luôn thực tự tin đối với tướng mạo của mình, hắn không nghĩ tới, chính mình có một ngày lại bị người coi là lão nhân.
Không chỉ có trương Trường Thanh ngạc nhiên, cơ hồ tất cả mọi người bị từ “ông già” của Mạc Ngôn này làm cho kinh ngạc.
Nhưng nói đi thì nói lại, ở trước mặt Mạc Ngôn tuổi càng thêm trẻ, Trương Trường Thanh ba mươi tám tuổi có thể không phải là ông già sao!
Cam Lam là no đầu tiền cười ra tiếng như không có tim không có phổi, không để ý chính mình bị vặn chặt cánh tay, nói :
- Ha, nói rất đúng, có thể không phải là ông già cóc đế thôi!
Người thứ hai người cười là Cừu Vãn Tình, nhưng chính là nhếch miệng mà cười, lập tức lại im miệng.
Mạch Tuệ lại có chút kinh ngạc...
Trong mọi người ở đây, nàng là người hiểu rõ Mạc Ngôn nhất.
Ở trong ấn tượng của nàng, Mạc Ngôn luôn luôn rất bình ổn, hơi có phong cách của ẩn sĩ không tranh sự đời. Nàng chưa bao giờ thấy qua Mạc Ngôn cùng người khắc khẩu, đối với một vài chuyện có thể có tranh luận, hắn cũng hờ hững.
Nhưng Mạc Ngôn lúc này, cùng người thanh niên trong ấn tượng hào hoa phong nhã, hiển nhiên một trời một vực.
Vừa rồi nói ông lão, có thể nói là lời nói ác độc tiêu chuẩn, còn có cảm giác khinh miệt ...
Cái đó gọi là đánh người không nể mặt, Mạch Tuệ cảm thấy được, nếu đổi mình là Trương Trường Thanh, khẳng định trước tiên sẽ một quyền đánh qua rồi nói sau!
Mạch Tuệ thực kinh ngạc, nhưng cũng cực vui mừng.
Khi có phong ba bão táp thì có một người đàn ông chắn ở trước mặt mình, bất kỳ một người con gái nào đều sẽ cảm giác mình là người hạnh phúc nhất trên đời!
Huống chi, biểu hiện của Mạc Ngôn tuy rằng làm cho người ta kinh ngạc, nhưng biểu hiện này chưa bao giờ lộ ra ngoài, cũng làm cho Mạch Tuệ say lòng không thôi.
- Mặc dù có chút xa lạ...
Mạch Tuệ nhịn không được suy nghĩ trong lòng:
- Nhưng, lão nương thực thích!
Trong mắt Trương Trường Thanh hiện ra một thoáng nổi giận.
Nhưng đối với loại người tâm tư thâm trầm như hắn mà nói, nhục nhã mức độ này còn chưa đủ để cho hắn thất thố.
Hắn hơi hơi híp mắt, đánh giá Mạc Ngôn.
Đầu tiên, hắn muốn phán đoán thân phận đại khái của người trước mắt kia, tiếp theo, hắn muốn làm rõ ràng người này và Cừu Vãn Tình là quan hệ như thế nào.
Đối với người thân phận như hắn mà nói, suy đoán trước khi động thủ là tính chất vốn có cơ bản nhất. Đừng nói là lời nói sỉ nhục nho nhỏ, cho dù bị người giáp mặt đánh sầm một bạt tai, hắn cũng sẽ bất động thanh sắc.
Người nói chuyện thân phận, vật tính loài.
Ở trong mắt dân chúng bình thường, loại người thân phận như hắn, tất nhiên là không kiêng sợ ai, tính cách ngang ngược.
Nhưng trên thực tế, người sống trong hội của hắn, ngoài những tên choai choai đầu óc thiếu dưỡng khí, tuyệt đại đa số mọi người đều cẩn thận chặt chẽ.
Đối với bọn họ mà nói, người ngoài giới ăn chơi thì không đáng sợ, chân chính đáng sợ chính là người trong giới. Bởi vì ngươi vĩnh viễn không biết, khi chính mình gặp nạn hoặc là lộ ra sơ hở thì ai sẽ ở sau lưng của ngươi đâm một đao, ai sẽ lại đâm đao cuối cùng.
Là người ngày hôm qua còn cùng ngươi xưng huynh gọi đệ? Hay là người tối hôm qua cùng giường chung gối với ngươi? Ai cũng không đáng tin tưởng...
Bởi vì một câu của Mạc Ngôn, không khí hiện trường gần như đọng lại.
Hiệu quả như vậy, chính hắn cũng không nghĩ tới.
Trương Trường Thanh đánh giá hắn, chân mày hơi nhíu lại. Ở trên người Mạc Ngôn, hắn nhìn ra là toàn hàng giá rẻ hàng vỉa hè, kiểu tóc không qua cắt tỉa tỉ mỉ, cùng với cỗ xe QR già cỗi màu đen ven đường kia...
Một người thanh niên đô thị bình thường, hẳn là không có quan hệ gì với Cừu Vãn Tình ... Trương Trường Thanh rất nhanh đưa ra kết luận.
Kết luận này khiến cho hắn có chút tức giận, cảm giác mình cẩn thận quá mức .
Hắn ho nhẹ một tiếng, đang muốn nói chuyện, Cừu Vãn Tình lại mở miệng trước nói :
- Mạc Ngôn, nơi này không có chuyện gì liên quan đến cậu, cậu cùng Mạch Tuệ đi trước đi.
Cừu Vãn Tình là một người con gái thông minh, nàng biết Trương Trường Thanh bị sỉ nhục kế tiếp sẽ làm những thứ gì. Từ hiểu biết của Cừu Vãn Tình mà nói, người của Trương gia luôn luôn rất điên cuồng...
Nhưng ngoài dự kiến của nàng chính là, Mạc Ngôn lại có thể không do dự chút nào mà tiếp thu đề nghị này.
- Không có chuyện của chúng tôi à? Vậy chị không sớm nói ... Được rồi, mọi người tán gẫu tự nhiên ...
Mạch Tuệ có chút xấu hổ, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Đương nhiên, cho dù họ còn muốn chạy, nơi này cũng có rất nhiều người muốn giữ lại.
Trương Trường Thanh khẽ gật đầu với hai người mặc đồ đen, cười nói:
- Người trẻ tuổi, cứ như vậy mà đi sao? Tôi cảm thấy, trước khi đi, có phải cậu nên nói lời xin lỗi với tôi không ?
Vừa dứt lời, chợt nghe Cam Lam thở phì phì nói :
- Mạc Ngôn, anh còn là đàn ông hay không? Anh đứng yên nhìn tôi và dì bị bọn hắn coi thường sao?
Mạc Ngôn xoay người, không để ý đến hai người đồ đen từ từ tới gần, mà là nhìn Cam Lam, thực kinh ngạc hỏi:
- Vậy cô cảm thấy là tôi nên làm những thứ gì?
Không bị hai người đàn ông kiềm chế, Cam Lam quơ nắm tay nhỏ, nói :
- Đương nhiên là đuổi bọn họ đi!
- Không thành vấn đề!
Mạc Ngôn lập tức đáp ứng yêu cầu của Cam Lam, thực rõ ràng, thực hào phóng.
Nhưng kế tiếp, hắn lại chìa tay phải ra với Cam Lam, cười nói:
- Phí dịch vụ tính như thế nào?
Cam Lam tỏ ra không thể tưởng tượng nổi, Mạc Ngôn vươn ngón tay ra, cô giống như không tin cái lỗ tai mình, lắp bắp nói :
- Anh ... anh lại có thể muốn lấy tiền?
Nàng nghĩ, mình và Mạc Ngôn đã xem như bằng hữu, hơn nữa còn rất hợp duyên. Chính mình gặp nạn, là bằng hữu Mạc Ngôn ra tay tương trợ, đây không lẽ là chuyện thiên kinh địa sao?
Người này lại có thể muốn lấy tiền ta, bà cô... Thật sự là mắt bị mù!
Vừa rồi bị người khác bắt nạt, Cam Lam không biểu hiện ra chút yếu đuối, nhưng giờ khắc này, ánh mắt cô gái đỏ lên, trong lòng liền có vẻ oan khuất vô hạn...
Mạc Ngôn thấy thế, trong lòng không khỏi thở dài.
Trương Trường Thanh tựa hồ cảm thấy được trò này thực có ý, khoát tay chặn lại, ý bảo hai người mặc đồ đen chờ một chút.
Cừu Vãn Tình lại hơi hơi nhíu mi, nhìn Mạc Ngôn, không biết người thanh niên này đến tột cùng muốn làm gì.
Mạch Tuệ thì xấu hổ vô tận... Con lừa ngốc, đến tột cùng ngươi muốn làm gì đây!
- Làm việc lấy tiền, thiên kinh địa nghĩa...
Mạc Ngôn nhìn Cam Lam, ngiêm trang nói:
- Em xem, vị Trương tiên sinh này con nhà cao quý, hơn nữa theo anh quan sát, anh ta cũng không có gì đặc biệt, nếu anh ra tay giúp em, em đoán xem ... Sau này anh ta sẽ không trả thù anh sao?
Sắc mặt Cam Lam không khỏi bị kiềm hãm, Trương Trường Thanh sẽ trả thù Mạc Ngôn sao?
Căn bản không cần đoán, dù dùng gót chân suy nghĩ, nàng cũng biết đây quả thực chính là tất nhiên!
Mạc Ngôn tiếp tục nói:
- Thần sắc của em nói cho anh biết, chuyện này cơ hồ là có thể khẳng định rồi. Hỏi như vậy, anh giống như một cái rễ cỏ vậy, đối mặt sự trả thù của loại người như Trương tiên sinh có tiền có thế này, anh nên làm sao bây giờ?
Cam Lam im lặng, không biết nên trả lời như thế nào.
Mạc Ngôn cười nói:
- Đáp án đơn giản là một chữ “chạy” ... Xong, trước đó anh thu em một chút phí dịch vụ, đến lúc đó thấy tình thế không ổn, chí ít có tiền mà chạy, đúng không?
Có chút dừng lại, hắn bỗng nhiên nhìn về phía Cừu Vãn Tình, cười nói:
- Kỳ thật cái này đều không quan trọng ... Quan trọng là ... sau khi mọi người trả phí dịch vụ có ý nghĩa khế ước thành lập. Hai người trả thù lao, tôi làm việc, chuyện xong xuôi, quan hệ khế ước cũng theo đó chấm dứt. Cứ như vậy, sau này vô luận phát sinh chuyện gì, đều không quan hệ đến hai người. Vô luận tôi bị bắt khi chạy trốn, hay bị vị Trương tiên sinh này xử lý, hai người có thể thanh thản, hoàn toàn không cần áy náy.
Hắn thẳng người, lại nhìn về phía Cam Lam, cười nói:
- Em xem, anh chỉ thu một chút phí dịch vụ, kỳ thật hoàn toàn là suy nghĩ cho các em.
Cam Lam nghe vậy nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng cảm giác có chỗ nào không đúng, rồi lại không biết nên nói như thế nào.
Mà lúc này, Mạch Tuệ đang nóng giận.
Vừa rồi thấy Cừu Vãn Tình bị người chặn đường, theo bản năng nàng đã nghĩ đứng ra hỗ trợ, căn bản không lo nghĩ đến thân phận Trương Trường Thanh. Mà lúc này, Mạc Ngôn nói một hồi, lại khiến nàng bị hù sợ ...
Trốn chạy?
Bị người xử lý?
Sắc mặt Mạch Tuệ nháy mắt trở nên trắng bệch, theo bản năng tiến lên vài bước, tựa hồ muốn ngăn Mạc Ngôn ở phía sau.
Mạc Ngôn mỉm cười một cái với nàng, chụp tay nàng vỗ nhẹ nhẹ, ý bảo nàng an tâm.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Back2vn