Quan Môn Tác Giả: Thao Lang
-----oo0oo-----
Chương 21: Xuôi Nam một chuyến
Nguồn: Sưu Tầm
Đồng chí Phương Hòa lớn hơn Diệp lão gia tử Diệp Tương Kiền sáu tuổi, chênh lệch như vậy cũng không phải là quá lớn.
Trên thực tế, với tuổi của đồng chí Phương Hòa thì lúc mới vào đảng chỉ coi như một tiểu đồng chí. Chỗ tốt của tiểu đồng chí là dễ được các lão đại trong đảng thông cảm, dù có sai lầm gì cũng có thể cho là sai lầm nhỏ để bỏ qua.
Vào những năm đó, đồng chí Phương Hòa thực sự cũng là người khiêm tốn, biết tiếp thu sự phê bình và kiến nghị của người khác.
Chính vì nhờ nguyên nhân này nên vào những năm động loạn, tuy đồng chí Phương Hòa cũng bị đả kích nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Sau khi sóng gió qua đi có thể nắm đại quyền chấp chưởng, lãnh đạo toàn dân tiến hành cải cách.
Hiện giờ khi tuổi tác đã cao, đồng chí Phương Hòa lại kiên quyết hủy bỏ chế độ cán bộ lãnh đạo suốt đời, chính thức lui xuống.
Đương nhiên, so với những người khác thì dù ông không ở cương vị lãnh đạo vẫn có lực ảnh hưởng cực kỳ sâu sắc tới hướng đi chính trị của quốc nội, tiếng nói đóng vai trò hết sức quan trọng.
Sau khi cả đoàn ngồi vào chỗ của mình, Diệp Khai đứng trang nghiêm sau lưng Diệp lão gia tử, giữ đúng phép tắc hậu bối.
Cùng đi với đồng chí Phương Hòa có không ít người nhưng có tư cách ngồi xuống chỉ có hai ba vị, một vị trong đó là con gái Phương Thù của ông, tuổi chừng 40, hai vị còn lại là thư ký riêng.
Bên Diệp lão gia tử ngoài Diệp Khai là chủ nhiệm văn phòng làm việc Trần Lâm của Diệp lão gia tử, cũng là nhân vật trọng yếu trong Diệp gia.
- Đây là Diệp Khai? Tôi nhớ Kiến Hoan lớn hơn một chút.
Đồng chí Phương Hòa nhìn sang Diệp Khai, dù sao hắn là người trẻ nhất trong phòng.
- Phương gia gia mạnh giỏi, chúc ngài thân thể khỏe mạnh, cháu là Diệp Kiến Khai. Diệp Khai cung kính hồi đáp.
- Thật đúng là Kiến Khai, thoáng cái đã lớn vậy rồi.
Đồng chí Phương Hòa khẽ gật đầu, bỗng nhiên vừa cười vừa nói:
- Cháu không biết, tên mấy đứa là bác đặt đấy.
- Thật ạ?!
Diệp Khai lắp bắp kinh hãi, nhìn về phía cha mình Diệp Tương Kiền, thấy ông không lắc đầu mới biết đồng chí Phương Hòa không nói đùa.
Hóa ra quan hệ hai nhà Phương Diệp lại gần gũi như vậy, trong lòng Diệp Khai hơi kinh ngạc.
- Đầu tiên bác lấy tên cho các cháu theo nghĩa “Quốc phú dân an, hoan nhạc khai hoài” nhưng cha của cháu chỉ lấy bốn chữ đằng sau, cũng khiến bác hơi bất ngờ.
Đồng chí Phương Hòa như nghĩ tới chuyện nào đó năm xưa nên rất hào hứng.
Như vậy, Diệp Khai thoáng suy nghĩ, thấy hành động lần này của ông nội mình có hàm ý sâu sắc nhưng nhất thời chưa thể hiểu ngay.
- Chuyện đã bao nhiêu năm vậy mà Phương huynh vẫn còn nhớ rõ như vậy. Diệp lão gia tử nghe xong cũng cảm khái.
Chuyện này ít nhất cũng là ba mươi năm trước, nào ngờ đồng chí Phương Hòa vẫn còn nhớ như vậy.
- Cha cháu là phó bộ trưởng Bộ tuyên truyền à?
Đồng chí Phương Hòa đột nhiên hỏi Diệp Khai.
Đồng chí Phương Hòa không phải là người nói vu vơ, chỉ một câu như vậy nhưng chắc có ẩn ý bên trong.
Diệp Khai nghĩ tới điều gì, chủ động hỏi một câu:
- Bác Phương, công tác tuyên truyền chắc rất khó?
- Ha ha, sao cháu hỏi thế?
Đồng chí Phương Hòa nghe xong cười xòa, hỏi ngược lại.
- Thấy mỗi ngày cha cháu đều đi sớm về trễ, giống như ngoại trừ công tác thì không còn chuyện nào khác nên cháu mới có cảm giác như vậy.
Diệp Khai ra vẻ ấm ức:
- Ông ấy là một phó bộ trưởng, lẽ ra chỉ cần nắm bắt phương hướng lớn nhưng cháu thấy ông ấy bề bộn không hết việc nên lấy làm lạ.
Diệp Khai vừa nói như vậy, biểu lộ trên mặt mọi người cũng khác nhau.
Diệp lão gia tử dĩ nhiên vẫn thản nhiên nhưng mí mắt hơi nhảy lên, nếu không chú ý sẽ không nhận ra. Đồng chí Phương Hòa lại ra vẻ rất hứng thú, hai đồng chí đi cùng ông thì biểu lộ thận trọng, về phần chủ nhiệm Trần Lâm thì nhìn Diệp Khai hơi kinh ngạc, hiển nhiên là không nghĩ tới Diệp Khai gan lớn như vậy.
- Bộ tuyên truyền à.
Đồng chí Phương Hòa ngừng một chút nói, - Bác không rõ lắm chuyện bên đó. Rút lui rồi nên có một số chuyện không tiện nói. Dù nói cũng chưa chắc có ai vui lòng nghe.
Ông nói như vậy khiến ngay cả trên mặt Diệp lão gia tử cũng không còn quá tự nhiên:
- Phương huynh nói vậy lại khiến đám trẻ nghe thấy nghĩ rằng chuyện tôn lão kính hiền là nói suông. Nhưng đúng là Bộ tuyên truyền có chút vấn đề, kéo dài như vậy cũng không có tác dụng, chuyện con đường thực tế khó như vậy sao?
Gần đây, bên Bộ tuyên truyền quả thật hơi ầm ĩ nên trong lòng Diệp lão gia tử cũng có phê bình kín đáo.
Nói như thế nào đây? Chuyện giằng co giữa hình thái ý thức khiến trong kinh thành hoang mang, rất nhiều người cảm thấy bị áp lực nặng nề, không biết đi theo con đường nào.
Diệp lão gia tử cũng biết tình hình hiện giờ của đồng chí Phương Hòa.
Lúc tuyên bố rút lui, đồng chí Phương Hòa tỏ vẻ sau này sẽ không đảm nhiệm bất cứ chức vụ gì trong đảng. Theo sự rút lui của ông, cũng có rất nhiều đồng chí lãnh đạo lui xuống, có một số rút lui triệt để nhưng có một số vẫn muốn gây ảnh hưởng.
Chỉ có điều bởi như vậy nên có rất nhiều đồng chí không hiểu được, điều này là do các đồng chí khóa trước không yên tâm về người kế nhiệm hoặc là vẫn còn ham hố quyền lực.
Còn nữa, trải qua chuyện năm trước thì phái bảo thủ trong đảng bắt đầu chiếm cứ thượng phong, khi đồng chí Phương Hòa lui xuống tỏ vẻ không lên tiếng về quan điểm chính trị nên dù tình cảnh hiện giờ ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp cải cách nhưng đồng chí Phương Hòa cũng không tiện chính thức lên tiếng.
Hoặc là nói, ông muốn chính thức lên tiếng ủng hộ trên truyền thông chính thống cũng không phải chuyện dễ dàng.
Đối với chuyện ầm ĩ mà Bộ tuyên truyền đang gây ra, đừng nói trong lòng đồng chí Phương Hòa bất mãn, dù là Diệp lão gia tử cũng có phê bình kín đáo.
Bất kể nói thế nào, cống hiến với đảng của đồng chí Phương Hòa là rõ như ban ngày. Dù ông đã lui ra nhưng phát biểu một số ý kiến cá nhân với sự nghiệp cải cách cũng không phải chuyện gì quá phận, vì sao không thể để ông lên tiếng?
Chuyện như vậy quả thật gây ảnh hưởng rất không tốt.
Nào ngờ mọi người còn đang trầm mặc thì Diệp Khai nói ra một câu còn kinh động hơn:
- Vì nguyên nhân khí hậu, mùa đông ở kinh thành rất khắc nghiệt, nếu như thân thể bác Phương cho phép thì có thể xuôi nam một chuyến để thụ hưởng mùa xuân phương Nam.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Môn Tác Giả: Thao Lang
-----oo0oo-----
Chương 22: Chân phanh và chân ga
Nguồn: Sưu Tầm
- Diệp lão hổ, đứa cháu này của anh thật không đơn giản.
Lúc đồng chí Phương Hòa rời đi còn cảm khái nói với Diệp lão gia tử một câu như vậy.
Sau khi bọn họ đi khỏi, Diệp lão gia tử mới đi dùng cơm với Diệp Khai.
- Lời cháu nói hôm nay đúng là có điểm đề tỉnh người khác.
Diệp lão gia tử vừa gắp miếng thịt hấp cho đứa cháu vừa nói.
Tuy tuổi đã cao nhưng Diệp lão gia tử cũng không kiêng ăn mặn, chỉ đảm bảo tỷ lệ cân đối giữa thịt và đồ ăn.
Diệp Khai vẫn tương đối đồng ý với cách làm này, dù sao cũng không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn. Mỗi ngày Diệp lão gia tử đều phải xử lý quốc gia đại sự, suy nghĩ căng thẳng, tiêu hao năng lượng nhiều, nếu như chỉ ăn rau cỏ củ cải trắng cơm trắng thì sẽ không chịu nổi.
- Có mấy lời mà cháu nói vẫn tiện hơn so với ông nội.
Diệp Khai đáp.
- Ừ.... Dùng bữa, ăn thêm đi.
Diệp lão gia tử không phản bác, chỉ bảo Diệp Khai ăn nhiều thêm một ít.
Kỳ thật, trong lòng Diệp lão gia tử tựa như gương sáng, mọi chuyện đều rành mạch.
Dù đồng chí Phương Hòa cũng tốt, đồng chí Sở Phong cũng thế, đều có quan hệ riêng với Diệp lão gia tử rất tốt, bất đồng giữa hai người là bất đồng về chính kiến, không phải ân oán cá nhân. Chính vì vậy mà Diệp lão gia tử gần đây vẫn giữ thái độ trung lập dĩ nhiên không tiện bày tỏ thái độ thiên về bên nào.
Đúng như Diệp lão gia tử nói với Diệp Khai, Diệp gia không cần đứng vào đội ngũ của ai. Diệp gia có có người đủ lực để xoay chuyển tình thế, cũng có người bình thường vô năng nhưng tuyệt không có người thừa nước đẩy thuyền.
Diệp lão gia tử đối với thái độ của Bộ tuyên truyền gần đây cũng có điểm không hài lòng.
Đồng chí Sở Phong đức cao vọng trọng cùng nhân vật cao cấp như đồng chí Phương Hòa, thậm chí là một số nguyên lão trong đảng đều là những người biết lắng nghe. Bộ tuyên truyền lại có ý áp chế tiếng nói của phái cải cách, thậm chí không cho đồng chí Phương Hòa đăng bài trên báo, đây chắc chắn không phải ý của đồng chí Sở Phong mà chỉ sợ là ý của cấp dưới thầm đoán ý rồi làm bậy.
Có một số người không có chính kiến của mình, chỉ dựa theo ý cấp trên, thừa gió bẻ măng. Diệp lão gia tử dĩ nhiên rất xem thường người như vậy.
Trên thực tế, Diệp lão gia tử biết ý tứ của đồng chí Phương Hòa hôm nay tới đây đề cập tới cha của Diệp Khai là Diệp Tử Bình.
Nhưng nói đi thì nói lại, Diệp lão gia tử cũng không hy vọng hai vị đại lão của đảng trong kinh thành đấu đá nhau. Không dễ ổn định được cục diện chính trị trong nước, cần phải ra sức duy trì nên ông không tiện tỏ thái độ, dù rằng ông cũng không hài lòng với một số biểu hiện của Bộ tuyên truyền.
Diệp Khai nói vậy ngược lại đề tỉnh Diệp lão gia tử, đồng thời cũng chỉ ra trọng điểm mà đồng chí Phương Hòa cần làm.
Nếu như không khí ở bên kinh thành nặng nề, vậy thì xuôi nam một chuyến xem sao.
Hiển nhiên, đồng chí Phương Hòa cảm thấy đề nghị của Diệp Khai rất hay.
Đi ra ngoài, trời cao biển rộng, có tương lai.
Chuyện này cũng không tính là mất mặt, phải biết rằng lúc trước Thái Tổ cũng từng gặp qua vấn đề như vậy. Chính lệnh không ra khỏi kinh thành, gần như bị người khác cho ngồi không, cuối cùng giận dữ tới thành phố Minh Châu, phát biểu một bài hịch chiến đấu mới thay đổi thế cục, một lần nữa nắm giữ quyền chủ động.
Đã có vết xe đổ không xa đó, đồng chí Phương Hòa dĩ nhiên sẽ không để ý, thoải mái dùng một phen.
- Thằng nhóc này tính toán rất khôn khéo.
Diệp lão gia tử trút được gánh nặng, liền cảm giác đứa cháu này quả nhiên là nhân vật lợi hại, bất giác mỉm cười:
- Ừ, chuyện cháu bảo về kỳ hạn giao hàng dầu mỏ, ông thấy khả năng thành công là lớn đấy.
- Hì hì, cháu cũng không phải là được ăn cả ngã về không, mà là mưu trước động sau.
Diệp Khai không khiêm tốn.
Diệp lão gia tử gật đầu nói:
- Vậy được, nếu cháu thành công thì ông sẽ suy nghĩ xem bảo cháu phân ứu với người trong nhà.
- Hì hì.
Diệp Khai không nói gì thêm.
Lời vừa rồi dĩ nhiên là có ý trọng điểm bồi dưỡng, biểu thị Diệp lão gia tử chọn lựa người nối nghiệp đời thứ ba. Nhưng Diệp Khai cũng không tiện nói điều gì, dù sao cũng phải biểu hiện ta đây hỉ nộ không lộ.
- À, còn có một việc phải nói cho cháu biết.
Sau khi ăn xong, Diệp lão gia tử đắn đo:
- Về hôn nhân đại sự của cháu, nguyên lai nghĩ đến còn sớm, nhưng nhìn thấy cháu không an phận như vậy nên phải nói sớm cho cháu biết mới được, tránh cho cháu gây loạn bên ngoài.
- Úi?!
Diệp Khai lập tức sững sờ, không ngờ Diệp lão gia tử bỗng nhiên nhắc đến chuyện này.
Trong ký ức của hắn, đoạn này cũng không có ấn tượng nên hiện giờ Diệp Khai cũng không biết gì.
- Là cháu gái của đồng chí Sở Phong, một tiểu nha đầu rất tốt, lớn hơn cháu ba tuổi, ông thấy rất rất xứng đấy.
Diệp lão gia tử nói.
Mới...... Lớn hơn ba tuổi......
Diệp Khai nghe xong trợn trắng mắt, trong lòng tự nhủ quan hệ thông gia chính trị thật sự quái ác, lấy một lão bà lớn hơn ba tuổi là cảm giác gì? Cảm giác bản thân giống như rơi vào vực sâu vạn trượng.
Chuyện như vậy hắn cũng không có cách cự tuyệt, mặc dù nói tình yêu như vậy rất hấp dẫn nhưng Diệp Khai càng thêm tinh tường, trách nhiệm trên người mình cực kỳ nặng nề, sợ là lãng mạn không nổi.
Chỉ là, lão gia tử làm như vậy, chẳng lẽ cũng là giữ cân bằng giữa phái bảo thủ và phái cải cách?
Tựa hồ đoán được suy nghĩ trong lòng Diệp Khai, Diệp lão gia tử nói:
- Kỳ thật, đều là người bên dưới không hiểu, suy đoán lung tung mà thôi. Giữa đồng chí Phương Hòa và đồng chí Sở Phong không có mâu thuẫn gì, hai người bọn họ đều là lãnh đạo quan trọng của đảng, không có bất đồng gì về chính kiến. Nếu như phải so sánh thì quốc gia hiện giờ như một chiếc xe hơi, đồng chí Phương Hòa giống như là chân ga, mà đồng chí Sở Phong là chân phanh, cháu nói có thể thiếu ai sao?
- Chân phanh và chân ga?
Diệp Khai nghe xong lời của Diệp lão gia tử liền sáng mắt.
Ví von như vậy thật cực kỳ chuẩn xác, chỉ lấy sự nghiệp cải cách trước mắt có thể thấy, quá chậm không được, chậm sẽ ảnh hưởng đến kinh tế phát triển quốc kế dân sinh, quá nhanh cũng không được, nhanh sẽ khiến các phương diện phát triển không cân đối, thậm chí cũng có khả năng sinh ra một số nhân tố không ổn định.
Nên lúc nhấn ga cần phải nhấn ga, lúc nên phanh xe cũng đồng dạng phải phanh xe, đây là chuyện tất nhiên.
- Nhìn trên đại cục vẫn là giải phóng tư tưởng chưa đủ. Đợi đến lúc lúc nào đó, mọi người có thể hiểu chính xác vấn đề này thì chân phanh và chân ga cũng không phải là quan hệ đối lập mà là một chỉnh thể, một chiếc xe hơi không thể thiếu hai bộ phận quan trọng này.
Diệp lão gia tử cảm khái nói với Diệp Khai.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Môn Tác Giả: Thao Lang
-----oo0oo-----
Chương 23: Nên đi ra ngoài
Nguồn: Sưu Tầm
Lúc Diệp Khai trở về từ chỗ của lão gia tử có cầm theo nửa cân trà lá.
Nếu là trà lá bình thường cũng không nói làm gì, đây chính là trà đại hồng bào cực phẩm, sản lượng một năm chỉ mấy cân, cơ bản đều tiến vào đại nội, gần như không thấy trên thị trường.
Diệp lão gia tử không thích uống trà nên thứ này để ở chỗ ông xem như lãng phí.
Vừa lúc để Diệp Khai nhìn thấy, dĩ nhiên sẽ không khách sáo, cầm nguyên cả hộp trà lủi đi.
Lúc về đến nhà, thấy cả cha mẹ đang ngồi đó khiến Diệp Khai hoảng hồn.
- Cha, mẹ.
Diệp Khai ngoan ngoãn chào hỏi rồi ngồi xuống ghế sa *** trong phòng khách.
Cha hắn Diệp Tử Bình mới chỉ quá bốn mươi tuổi, tướng mạo đường đường, rất có uy thế, đang xem TV.
Mẹ hắn Mạnh Chiêu Hoa cũng là xuất thân danh môn. Năm nay bà 38 tuổi nhưng nhìn như mới trên ba mươi, khuôn mặt không hề in dấu vết năm tháng. Tuy Mạnh gia không phải là hào phú chính trị nhưng là môn đệ thư hương, cũng là nhân vật đại gia, hiện giờ kinh thương có, theo chính trị cũng có, còn có cả theo đường nghiên cứu học vấn, còn phồn thịnh hơn cả Diệp gia rất nhiều.
- Sao trở về muộn như vậy? A...cầm cái gì đó?
Diệp Tử Bình thấy được thứ Diệp Khai cầm trong tay liền thuận miệng hỏi một câu.
- Ông bảo con tới ăn cơm, thuận tay cầm hộp trà của ông về thôi. Diệp Khai bỏ hộp trà lên bàn.
Diệp Tử Bình cầm lên xem qua, bỗng nhiên giật mình nói:
- Đại hồng bào cực phẩm của lão gia tử sao đến tay con?
Tiếp đó ông mới kịp phản ứng:
- Con vào đại nội?!
- Lão gia tử phái xe đi đón con, giữa đường còn gặp được đồng chí Phương Hòa, sau đó vào chỗ ông nội ăn cơm.
Diệp Khai đáp.
- Con gây chuyện rồi hả? không đúng, gây chuyện sao lại bảo con ở lại ăn cơm? Còn bảo con gặp đồng chí Phương Hòa.
Diệp Tử Bình cũng hồ đồ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng dù nói thế nào thì hộp trà đích thật là đại hồng bào cực phẩm của lão gia tử. Diệp Tử Bình đã từng thấy qua nhiều lần hộp trà loại này, chỉ là lão gia tử không thích uống trà nhưng tuyệt cũng sẽ không đem trà cho người khác. Diệp Tử Bình dù nhìn đến đỏ mắt nhưng cũng không thể lấy về.
Chuyện như vậy cũng có thể là cháu trai như Diệp Khai ra tay.
Diệp Khai tự nhiên không dám kể chuyện mình và Nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn hợp mưu, càng không dám nói tới quan hệ của mình với Chung Ly Dư, chỉ nói là lão gia tử nhớ cháu nên bảo hắn vào đại nội.
Diệp Tử Bình không hề nghi ngờ gì, chỉ suy nghĩ qua về chuyện đồng chí Phương Hòa đến thăm:
- Bên trong bộ quả thật có một số người muốn làm lớn chuyện, đồng chí Phương Hòa chắc sẽ tức giận.
- Loại chuyện này anh vẫn nên tránh ra. Mạnh Chiêu Hoa lên tiếng.
Diệp Tử Bình lắc đầu:
- Anh hiện giờ cơ bản đã bị đẩy ra ngoài lề rồi, chỉ làm một số chuyện cụ thể, về phương diện đại cục chưa tới phiên anh nói chuyện. Như vậy cũng tốt, tránh bị kẹt ở giữa.
Nếu đổi là một bộ khác cũng không khiến Diệp Tử Bình cảm thấy khó xử như thế, nhưng đây là Bộ tuyên truyền, một khi lên tiếng sẽ ảnh hưởng lớn tới dư luận. Mọi người đều nhìn vào, thân là đại biểu bên phía lão Diệp gia, khuynh hướng của Diệp Tử Bình dĩ nhiên cũng rất trọng yếu.
Vào thời kỳ nhạy cảm này, Diệp Tử Bình có thể nói cái gì? Lập trường của Lão Diệp gia trước sau vẫn là muốn bảo trì, đây là quy tắc của lão gia tử định ra, không thể thay đổi.
Trong quốc gia không chỉ cần phái cải cách, phái bảo thủ, đồng dạng cũng cần phái trung lập.
Cái gọi là phái trung lập cũng không phải nói chuyện gì cũng mặc kệ, không biểu hiện thái độ mà là một lực lượng có tính ổn định. Những chuyện cụ thể đều cần bọn họ làm thì toàn bộ chỉnh thể mới có thể vận hành, không đến mức vì tranh giành chính kiến mà tạo thành rung chuyển lớn.
Chỗ mà đồng chí Phương Hòa cùng đồng chí Sở Phong nắm giữ là phương hướng lớn, còn phái trung lập mà lão Diệp gia đại biểu là động lực để con thuyền tiến lên.
Diệp Khai nghĩ tới vấn đề này, cũng không khỏi thầm thở dài, tất cả mọi người đều không dễ dàng ah.
- Cha, nếu như ở Bộ tuyên truyền không thoải mái thì chẳng bằngra ngoài nhìn xem, hoặc là đến địa phương càng dễ làm ra thành tích, cần gì phải theo chân bọn họ phụ họa?
Diệp Khai đột nhiên đề nghị với Diệp Tử Bình.
- Trẻ con xen vào chuyện người lớn làm gì. Mạnh Chiêu Hoa gõ đầu Diệp Khai một cái nhưng cũng quay sang nói với Diệp Tử Bình:
- Nhưng lời của Tiểu Khai cũng có lý, với điều kiện của anh thì ra ngoài làm Chủ tịch tỉnh không phải là vấn đề.
- Lão gia tử chưa hẳn sẽ đồng ý.
Diệp Tử Bình tuy cũng động tâm nhưng vẫn lắc đầu nói.
Diệp Tử Bình canh giữ ở Bộ tuyên truyền, chiếm cứ một vị trí phó bộ trưởng dĩ nhiên có ý của lão gia tử. Dù sao ai cũng biết tầm quan trọng của hệ thống tuyên truyền, dù không nắm giữ lợi khí này cũng có thể tác động vào ý thức, không có khả năng buông bỏ hoàn toàn trận địa này.
Hiện tại Diệp Tử Bình trong Bộ tuyên truyền khá trầm lắng là vì không liên quan đến lợi ích của lão Diệp gia, bằng không mà nói, vị trí phó bộ trưởng cũng không để làm cảnh, luôn có thể phát huy một ít tác dụng.
Đối với vấn đề này, Diệp Khai cũng có cái nhìn riêng của mình. Nếu như cha hắn vẫn tạm thời ở Bộ tuyên truyền vậy thì vẫn nên ít xuất hiện. Dù sao hiện giờ đại thế vẫn nằm trong tay phái bảo thủ, không cần phải đứng đối lập với bọn họ, kể cả được phái cải cách tán thưởng thì cũng chưa hẳn nhận được hồi báo tương xứng.
Nhưng nếu Diệp Tử Bình ra ngoài tới địa phương thì có thể phóng tay phóng chân làm việc, dùng thực tế để biểu hiện lập trường chính trị của mình, kỳ thật càng thêm dễ dàng để cho người tiếp nhận, cũng càng thêm dễ dàng thủ tín.
Điều kiện căn bản của Diệp Tử Bình rất tốt, với tư cách là con trai, Diệp Khai đương nhiên cha mình có vị trí lớn hơn. Bác cả và bác hai đều ở trong quân đội, nếu như lão Diệp gia không muốn chuyển thành thế gia quân đội thì phải nhìn xem vào Diệp Tử Bình.
Từ tình huống hiện tại thì dù là đồng chí Phương Hòa ở kinh thành cũng có xu hướng bị quản chế về phương diện ở Bộ tuyên truyền, không thể nói lên quan điểm của mình. Diệp Tử Bình ở tại chỗ này cũng không có bao nhiêu ý tứ, trong ngắn hạn không thể cách nào chuyển biến tình huống.
Ở tại Bộ tuyên truyền gặp nhiều phiền toái, lại không có cơ hội phát triển tốt, chi bằng ra ngoài làm việc, càng thêm có lợi cho sự phát triển của Diệp Tử Bình.
Về phần thuyết phục Diệp lão gia tử thì Diệp Khai nghĩ hiện giờ hắn chưa đủ phân lượng nhưng đợi đến khi cuộc chiến vùng Vịnh bắt đầu, hắn kiếm được khoản lớn từ dầu mỏ thì nắm chắc thao tác được chuyện này.
Tuy lão gia tử hi vọng cắm rễ vào hệ thống tuyên truyền để làm ra một số tác dụng nhưng nhìn cả đại cục của Diệp gia thì sau khi ra ngoài càng phát triển hơn ở trong.
Lúc này Diệp Tử Bình ở lại Bộ tuyên truyền cũng chỉ tính là ngồi không, chi bằng tùy thời mà động.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
- Ngửa mặt lên cười cuộc đời bão tố, mãi mãi chẳng chia xa
- Trời đất mênh mang, yêu thương như dòng nước chảy
- Mọi phiền não chém dứt không luyến tiếc
- Trải qua muôn vàn khổ đau... Ân nghĩa khó đoạn.
Diệp Khai cũng không ngờ, đối tác mà ủy viên văn hóa Trần Phương tìm cho hắn lại đem đến cảm giác mạnh mẽ như vậy, nhất là sau khi nàng ăn mặc cổ trang, áo trắng bồng bềnh, rất co mỹ cảm cổ điển.
Có thể nhìn thấy vì lần hội diễn Nguyên Đán lần cuối cấp 3 này mà lớp học bỏ ra không ít tinh lực, ít nhất phục trang của Diệp Khai và đối tác đều rất chính quy, không khác với Hoàng Nhật Hoa và Ông Mỹ Linh trong [ Xạ Điêu Anh Hùng Truyện ] bản năm 1983, ngay cả cây cung lớn cũng là hàng thửa, không phải làm cho qua.
Diệp Khai không hát được nhiều bài tiếng Quảng Đông nhưng mỗi khúc đều là kinh điển. Khó được là cô gái kia cũng phối hợp rất ăn ý.
Lúc hai người biểu diễn, tim Diệp Khai đập hơi nhanh, thậm chí cảm giác bối rối.
- Xong rồi, bị nàng bắn trúng tim rồi.
Diệp Khai phiền não.
Cũng may Diệp Khai không phải như người bình thường, cố tự trấn định nên cũng không xấu mặt trên đài, hai người vừa hát vừa biểu diễn vũ đạo, có thể nói là lực áp toàn trường.
- Quá hoàn mỹ! Lần này chúng ta nhất định có thể lấy được giải nhất!
Trần Phương xem hai người biểu diễn xong cũng kích động đến mức vỗ tay rầm rầm.
Lần đầu diễn chung có thể làm được hoàn mỹ như vậy, ngay cả múa cũng rất tự nhiên, quả thật khiến Trần Phương cảm thấy giật mình rồi lại cao hứng.
- Em hát hay lắm.
Diệp Khai cẩn thận khen cô gái kia một câu.
- Anh cũng không kém, chỉ là động tác còn hơi cứng, chưa buông lỏng.
Cô gái kia cười đáp.
- Tập vội tập vàng, anh lần đầu mới tham gia hoạt động như vậy, dẫm vào chân em rồi.
Diệp Khai ngượng ngùng.
- Vậy là được rồi, anh tên là Diệp Khai? Cô gái nghiêng đầu hỏi, dường như rất có hứng thú với hắn.
- Đúng vậy, còn chưa biết tôn tính đại danh của em?
Diệp Khai gật đầu, thuận miệng hỏi.
- Em à...
Cô gái kia đang muốn trả lời, bên kia bỗng nhiên có người vẫy tay liền nói:
- Ah, chết rồi, em đang vội, lần sau gặp lại!
Diệp Khai đứng ngây ra đó không kịp phản ứng, nhìn nàng bay vụt đi như một cánh bướm.
- Ngây ra đó làm gì, người ta sớm đã đi rồi.
Trần Phương đột nhiên chạy tới, đứng cạnh Diệp Khai trêu chọc.
- Cô gái này từ đâu tới vậy, hình như không cùng khóa với chúng ta?
Diệp Khai hỏi ngược lại.
- Cùng khóa với chúng ta đấy, nhưng vừa mới chuyển trường tới, Diệp đại thiếu gia động tâm hả?
Trần Phương cười hì hì hỏi.
Đám bạn cùng lớp vẫn thích gọi Diệp Khai là Diệp đại thiếu gia, không chỉ là bởi vì trong ban hoạt động hắn luôn khẳng khái giúp tiền mà còn có một nguyên nhân là trên người Diệp Khai có một loại khí chất thượng vị giả, không phải khiến người cảm giác kiêu ngạo mà tin phục.
- Bạn học Trần Phương, đừng tùy tiện đùa giỡn bạn học nam, dễ dàng xảy ra vấn đề đấy.
Diệp Khai nghiêm mặt nói.
- Có thể xảy ra vấn đề gì? Mình đâu sợ cậu theo đuổi mình.
Trần Phương cười nói.
Diệp Khai nhún vai, không trả lời.
Trần Phương nói không sai, Diệp Khai đương nhiên không có khả năng có hứng thú với nàng. Lẽ ra Trần Phương cũng có vài phần tư sắc nhưng trong mắt Diệp Khai còn kém rất nhiều. Với gia thế của hắn, dù là lựa chọn bạn gái trong nhà hào môn đỉnh cấp cũng không có khả năng chọn người như nàng.
Có thể làm cho cháu trai cưng của Lão Diệp gia ra tay thì sao có thể chịu ủy khuất ở phương diện này?
Chỉ có điều nghĩ đến lời của Diệp lão gia tử từng nói với mình, có ý đặt quan hệ thông gia với cháu gái của đồng chí Sở Phong, trong lòng Diệp Khai vẫn hơi hiếu kỳ không biết đối phương có lai lịch thế nào.
Dù nói thế nào thì nàng vẫn lớn hơn hắn ba tuổi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Khai lại thấy không thoải mái.
Mặc dù nói Chung Ly Dư lớn hơn hắn sáu tuổi nhưng tình huống lại khác, đó là nữ nhân mà Diệp Khai muốn bồi dưỡng phụ trách kinh tế cho mình. Nữ tiến sĩ kinh tế đã hiếm có, khó được lại là một mỹ nữ, Diệp Khai làm sao có thể buông tha?
Nhưng Diệp Khai cũng biết, chuyện hôn nhân đại sự không phải chỗ để hắn đưa ra ý kiến cá nhân.
- Cô ấy tên là Ninh Sương, đang học lớp cao tam số 4, khả năng muốn ghi danh Bắc Ảnh.
Trần Phương cuối cùng cũng để lộ chút tin tức.
- Ninh Sương? Nghe hơi lạnh, đoán chừng không dễ ôm.
Diệp Khai nói thầm một câu.
- Diệp đại thiếu gia, tối mai lại tiếp tục tập luyện, có thể tranh thủ thời gian không? Trần Phương hỏi.
- Không có vấn đề. Chuyện Trần đại uỷ viên an bài thế nào cũng phải ưu tiên, để mình bỏ các chuyện khác vào tối mai là được.
Diệp Khai một lời đáp ứng.
- Hì hì, mình biết Diệp đại thiếu gia nhà cậu nể mặt ai. Nhưng thôi, chỉ cần có thành tích tốt ở hội diễn nguyên đán là được. Trần Phương hé miệng cười nói.
Quy mô hội diễn nguyên đán lần này lớn hơn các lần trước, có sự tham gia của năm trường. Nghe nói người đoạt giải sẽ được cộng thêm điểm khi thi đại học nên Trần Phương rất quan tâm.
Tuy thành tích của Trần Phương không tệ nhưng vẫn cách tiêu chuẩn đại học trọng điểm một chút, có thể đạt thêm điểm thưởng thì an tâm hơn nhiều.
Diệp Khai dĩ nhiên cũng biết điểm này nên lập tức gật đầu, chuyện này đối với hắn cũng chỉ tiện tay, làm chuyện tốt, lợi người lợi mình.
Hai người nói tiếp về chuyện học hành sắp tới.
- Qua tết rồi chẳng được mấy ngày nhàn rỗi nữa. Nghe nói chủ nhiệm lớp đã chuẩn bị một số lượng lớn đề ôn tập, ba ngày khảo thí, năm ngày tổ chức như thi cuối năm, nghe mà đau đầu.
Trần Phương nhăn nhó.
- Toàn quốc vậy cả, cái này không có gì khổ, thi không đậu đại học trọng điểm mới là khổ.
Diệp Khai đáp.
- Điều kiện nhà cậu cũng muốn cậu thi đại học? Trần Phương có chút tò mò mà hỏi thăm.
Về gia thế của Diệp Khai, bạn học cũng không biết nhiều. Trần Phương chỉ biết điều kiện nhà hắn không tệ, không thiếu tiền xài, những thứ khác thì hoàn toàn không biết.
- Điều kiện trong nhà càng tốt, kỳ vọng đối với con cái càng cao.
Nghĩ đến điều này, Diệp Khai bất đắc dĩ đáp.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Môn Tác Giả: Thao Lang
-----oo0oo-----
Chương 25: Minh tra
Nguồn: Sưu Tầm
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Diệp Khai đã nhận được điện thoại của Chung Ly Dư.
- Giá dầu giảm một ít, ba mươi chín đôla mỗi thùng.
Tâm trạng của Chung Ly Dư khá cao hứng.
Trong kỳ hạn giao dịch dầu thô, mỗi thủ là 1000 thùng, tiền đặt cọc là một nửa, dựa theo giá cả lúc trước là một thủ 820 đôla, với sáu trăm ngàn đôla đã mua tổng cộng 73000 thủ.
Hôm nay giá dầu rớt xuống 2 đôla vậy thì một thủ sẽ lời 2000 đôla, lợi nhuận hiện giờ là một trăm triệu bốn ngàn sáu trăm vạn đôla, con số quả thực kinh người.
Đương nhiên, điều này cũng do Diệp Khai gan lớn, đầu tư số tiền lớn như vậy, đổi lại là người khác thì chưa hẳn dám được ăn cả ngã về không.
Nếu như giá dầu không rớt xuống mà nâng lên thì số tiền Diệp Khai bỏ ra đã bị thiệt hại rất lớn.
- Giờ phải làm gì?
Chung Ly Dư hỏi.
Thoáng cái buôn bán lời nhiều tiền như vậy, trong lòng Chung Ly Dư ngoại trừ cao hứng còn có cả chút sợ hãi.
Thao tác kỳ hạn giao hàng so với thao tác kỳ hạn cổ phiếu càng nguy hiểm hơn. Dù làm việc theo chỉ thị của Diệp Khai nhưng Chung Ly Dư là người chấp hành mấy đêm gần đây đều không ngủ ngon, lúc nào cũng phải chờ đến bản tin tài chính cuối cùng trong ngày mới an tâm.
Giá dầu hôm nay chợt hạ xuống hai đôla, tiền lời nhiều như vậy lập tức lại khiến cho Chung Ly Dư sợ ngây người.
- Ừ, trong lòng em cảm thấy áp lực như vậy thì bán đi 33000 thủ, còn lại 40000 thủ là tốt rồi, coi như an tâm, không bị biến chuyển nào làm rối loạn trận tuyến.
Dù Diệp Khai biết xu thế tiếp theo sẽ như thế nào nhưng về phương diện lên xuống cụ thể cũng không quá rõ ràng, mọi việc phải lấy ổn định làm chủ, ít nhất phải có một phần bảo hiểm.
Làm như vậy thu lại hơn chín nghìn vạn đôla, trong lòng hai người cũng an tâm.
Kế tiếp, giá dầu có tăng trở lại với biên độ rất nhỏ, trên cơ bản không gây ảnh hưởng gì. Thị trường quốc tế đều do dự, trước lúc Mĩ quốc có quyết định rõ ràng thì mọi người đều phải chờ đợi.
Đợi đến lúc hơn chín nghìn vạn đôla về tới tài khoản bí mật của Diệp Khai thì hắn cũng thở phào, ít nhất đã có giao đãi với bên phía Nhị lão gia tử.
Tới buổi chiều, Nhị lão gia tử gọi điện thoại cho hắn
- Tiểu Khai, không ổn rồi, dường như có người chú ý tới hạng mục bất động sản Tây thành, chưa biết là bên nào.
Nhị lão gia tử nói với Diệp Khai.
- Nhanh như vậy?!
Diệp Khai cũng lắp bắp kinh hãi, nghĩ thầm lão Diệp gia cũng không thể một tay che trời ah.
- Tuy chú là người phát ngôn của quân ủy nhưng cũng chỉ một trong mấy phó thủ trưởng. Trên chú còn có hai vị đại nhân vật, bình thường thì không sao nhưng một khi bọn họ đã lên tiếng thì chuyện không dễ làm rồi.
Nhị lão gia tử nói tiếp:
- Hơn nữa chuyện lần này hình như là do một trong chín người trong cục chính trị.
Diệp Khai nhíu mày, nghĩ thầm lão Diệp gia có không ít minh hữu nhưng đồng dạng cũng không thiếu đối đầu, chỉ là bình thường không có bao nhiêu thóp để người ta nắm được. Sóng gió nhỏ thì không sao nhưng chuyện lần này quá lớn, không chừng bị người theo dõi cắn cho một miếng.
- Chú hai, đã như vậy thì cháu sẽ cho người chuyển tiền về. Chú xử lý gọn những chuyện khác là coi như không có chuyện. Diệp Khai lập tức quyết định.
- Tiền lấy lại dễ như vậy?
Nhị lão gia tử nghe xong kinh ngạc hỏi.
- Dễ dàng mà.
Diệp Khai đáp.
Nếu giá dầu không giảm một chút trong phiên đấu vừa rồi thì Diệp Khai thật đúng là không có biện pháp gì, dù sao không nhiều khả năng rút ra một khoản tiền lớn như vậy..
Hiện tại tốt rồi, không còn tồn tại vấn đề khó khăn này.
Sau khi chuyển trả co Nhị lão gia tử số tiền kia vẫn còn có 3000 vạn đôla tiền mặt có thể sử dụng, đủ để duy trì hạng mục bất động sản của Chung Ly gia ở Tây Thành cho đến khi thay đổi chính sách.
Về phần nói đến áp lực từ chính phủ lại dễ dàng giải quyết, chỉ cần thái độ quân đội hàm hồ, chính quyền địa phương dĩ nhiên không rõ trong hạng mục này có bên quân đội hay không, các trở ngại sẽ tự biến mất.
*********************
Điều tra tới rất nhanh, chỉ cách một ngày.
Trong trụ sở chính của bộ hậu cần quân khu thủ đô có tới hai mươi vị nhân sĩ thần bí, cầm đầu là một trung tướng, mấy người mặc thường phục là nhân viên quan trọng của Ủy ban Kỷ luật Trung ương và Ủy ban Kỷ luật quân đội.
- Đồng chí Diệp Tổ Đình, chúng tôi nhận lệnh điều tra trương mục của Bộ hậu cần quân khu, mong anh phối hợp.
Vị trung tướng nghiêm túc nói với Diệp Tổ Đình.
Diệp Tổ Đình cũng nghiêm túc gật đầu:
- Tôi sẽ toàn lực phối hợp tổ điều tra.
Vị trung tướng khoát tay, mọi người bắt đầu tiến hành làm việc, thỉnh thoảng lại gọi đến nhân viên có liên quan hỏi mấy vấn đề.
Diệp Tổ Đình phát hiện những người này điều tra rất có phương pháp, xem ra rất quan thuộc với việc xử án trong quân đội, rất nhanh đã tập trung vào tài khoản của quân đội ở hải ngoại và hạng mục bất động sản ở Tây Thành.
- Đồng chí Diệp Tổ Đình, theo như chúng tôi biết, trong Bộ hậu cần của quân khu có lãnh đạo bị nghi ngờ vận dụng tài khoản hải ngoại để rót vào hạng mục bất động sản ở Tây Thành, anh có biết chuyện này?
Một vị trong Ủy ban Kỷ luật quân đội hỏi Diệp Tổ Đình.
Diệp Tổ Đình lập tức cười nhẹ:
- Chuyện này chắc chỉ nghe đồn đại rồi.
- Nói vậy là sao?
Người kia hỏi tiếp.
- Tài khoản hải ngoại chỉ dùng để ứng phó một số chuyện, sao có thể điều động con số lớn, làm sao bị tham ô?
Diệp Tổ Đình phản bác:
- Hơn nữa tuy hạng mục bất động sản ở Tây Thành được Bộ hậu cần chú ý qua nhưng sau này không đàm phán được nên chúng tôi không có bất kỳ mối quan hệ thực chất nào, như vậy chúng tôi hoàn toàn trong sạch với hai vấn đề này.
- Nhưng chúng tôi nhận được báo cáo là Bộ hậu cần đóng vai trò quan trọng trong hai chuyện này, trái với quân lệnh.
Vị cán bộ của Ủy ban Kỷ luật quân đội tỏ thái độ.
- Đồng chí, tôi không phủ nhận trong báo cáo có rất nhiều tình tiết là sự thật nhưng kinh nghiệm cho thấy thì cái gọi là sự thật đều không trụ được qua suy xét. Tôi phủ nhận hai chuyện này.
Diệp Tổ Đình bình thản.
- Đã như vậy chúng tôi sẽ kiểm tra thực hư tài khoản hải ngoại của Bộ hậu cần và cũng triển khai điều tra hạng mục bất động sản ở Tây Thành.
Người phụ trách nói.
Diệp Tổ Đình nhún vai:
- Kiểm tra không vấn đề gì nhưng các anh phải có lệnh của quân ủy.
- Chúng tôi sẽ có lệnh của quân ủy.
Vị trung tướng liếc Diệp Tổ Đình.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius