Thạch Phương Văn đáp:
- Không thể nào, hắn có thể trở thành người tu tiên thật sao? Xem ra sau này đúng là phái nịnh hót hắn...
Thạch Thiên Long lại nói:
- Nhớ kỹ. từ nay về sau mỗi lần mời hắn đến. để cho Nhạc Lăng. Ngữ Điệp chiêu đãi hắn. Ta biết các con thèm nhỏ dãi hai nàng, nhưng các con phải nhớ, không thể trêu vào các nàng, ngàn vạn lần đừng để các nàng mê hoặc, nhường các nàng chơi đùa với vị thúc thúc này của các con đi thôi...
Thạch Phương Văn lại hỏi:
- Phụ thân, hài nhi đã hiểu. Đúng rồi vừa rồi cơ sở ngầm của chúng ta là thủ hạ của Đàm Nhị Lang báo cáo. Đàm Nhị Lang sẽ không cam lòng chịu thất bại như vậy. Hiện tại y đang vội vàng củng cố địa bàn. tương lai nhất định sẽ hạ thủ đối với Dư Tắc Thành, chúng ta có nên ngăn cản hành động của Đàm Nhị Lang hay không?
Thạch Thiên Long đáp:
- Không cần lo chuyện này. Đàm Nhị Lang muốn làm gì cứ mặc y. Nếu gợn sóng nho nhỏ như vậy hắn cũng không vượt qua được, vậy chúng ta không cần đầu tư vào hắn nữa!
Bị Thạch Thiên Long nói sau lưng như vậy. Đàm Nhị Lang không nhịn được nhảy mũi một cái:
- Con bà nó. không biết là ai nói xấu sau lưng ta...
Hoa Hồ Điệp Hồ Khải bên cạnh nói:
- Nhị ca, theo huynh rốt cục chúng ta nên đối phó với Tiểu tử này thế nào đây? Hắn đã được Thạch Thiên Long nhận làm đệ đệ. còn tuyên bố giữa đường rằng nếu huynh dám ức hiếp hắn. sẽ đánh gãy chân huynh. Rốt cục chúng ta phái làm sao?
Đàm Nhị Lang nói:
- Làm sao ư? Cứ mặc kệ. vốn ta chi muốn hắn làm bù nhìn, để Mạc Đồ giúp chúng ta quản ly phố kia. hiện tại Thạch Thiên Long giáng một đòn như vậy. nếu như chúng ta lùi bước, vậy còn mặt mũi nào đứng ở đất này. Tên Thạch Thiên Long này không phải tâm thường, như vậy ta và Tiểu tử này không còn đường lui nữa, thế nào cũng phái chạm trán với nhau...
Hoa Hồ Điệp nói:
- Thế nhưng hắn biết tiên thuật...
Đàm Nhị Lang đáp:
- Bất quá chỉ là Hòa Diễm Thuật mà thôi, chỗ Đại ca có tiên nhân, nếu như quá lắm. chúng ta sẽ mời họ ra tay.
- Hơn nữa cũng không nhất định phái là chúng ta ra tay. chẳng phải Ma Lễ Thanh cũng muốn báo thù ư? Đây là đệ đệ của Bạch Hà Tích, nhân vật đã từng giết chết Bang chủ bọn chúng, quá đủ phân lượng. Bất quá hiện tại còn chưa tới bước ấy. hiện tại chúng ta không cần lo tới Tiểu tử này. Trước hết hãy khống chế hoàn toàn đệ tử trong địa bàn. nửa tháng sau rồi hãy nói.
- Thủ đoạn đối phó với hắn không ít. Dù tiên thuật hắn lợi hại, có thể chống được đội cường nỗ của Đại ca âm thầm bắn lén không? Dù là đối phó hắn. chúng ta cũng không cần Ma Lễ Thanh, trước tiên hãy châm ngòi cho Thủ Noãn bang va chạm cùng hắn. dạy cho hắn một bài học. Nếu hắn còn chưa hiểu chuyện, lúc ấy hãy cho Ma Lễ Thanh phế hẳn đi. Lúc ấy hắn xảy ra chuyện, người trong đường sẽ cho rằng do người Thủ Noãn bang gây ra. Đại ca chúng ta có thể mượn cơ hội này thôn tính Thủ Noãn bang, làm cho thế lực hùng mạnh hơn nữa.
- Lúc trước Mãnh Hổ bang bất quá chỉ là một bang phái nho nhỏ. hiện tại bọn chúng được như bây giờ. vì sao chúng ta không được? Đối phó với Tiểu tử kia. cần chúng ta ra tay sao. có tiên thuật thì đã sao?
Hoa Hồ Điệp nói:
- Vậy bên Thạch Thiên Long phái làm sao. y nói rằng sẽ bảo vệ Tiểu tử kia...
Đàm Nhị Lang cười nói:
- Nói thì ai mà không nói được, ai không nói dễ nghe? Nếu thật lòng bảo vệ, y sẽ không nói ngoài dường như vậy. Hơn nữa Đại ca chúng ta là em vợ Thạch Thiên Trụ. Thạch Thiên Trụ sẽ không khoanh tay đứng ngó, y thèm quyền lợi của Thạch Thiên Long đã lâu. Yên tâm đi, chỉ cần không gặp chuyện không may trong thành. Thạch Thiên Long sẽ không thành vấn đề. Không phải địa bàn của tiểu tử kia có ba thôn trại hay sao. làm sao hắn không ra khỏi thành được, mà ra khỏi thành rồi trời cao Hoàng đế xa...
Hoa Hồ Điệp ngợi khen:
- Cao mình. Nhị ca quả thật cao mình. À phải, thủ hạ của Đại ca gần đây vừa Hái được ba đóa hoa Tình Nhân trong núi. cho người đưa tới. hay là chúng ta hướng thụ một chút đi...
Đàm Nhị Lang lắc đầu:
- Không, để cho Thạch Thiên Vân đi thôi. Hoa Tình Nhân là xuân dược tốt nhất, nhưng lại có ba phần độc. cùng làm tôn thương nguyên khí. Hay là chúng ta đê cho Đà chủ hướng thụ. để cho y sớm ngày cõi hạc quy thiên...
Ra khỏi Yên Chi lâu. Lưu Hồ Tử nói:
- Tốt rồi. Yên Chi lâu phiền phức nhất đã thu phục, địa bàn coi như đã tiếp nhận thuận lợi. Đi. tiến hành bước tiếp theo, ta dẫn các ngươi tới trụ sở của chúng ta trên phố Ngọc Kiều này. Nơi đó có đám đệ tử của chúng ta, bọn chúng đều là địa đầu xà, bất cứ chuyện gì cũng biết rõ.
- Đúng rồi. trong đó có một tên Phó Chấp Sự là Mạc Đồ. vốn y là Long đầu Đại ca Điều động nội bộ cả phố Ngọc Kiều này. có khả năng sẽ có thành kiến với ngươi. Sở trường của tên này là một đôi Nga Mi thích và ám khí Băng Phách thần châm, ngươi phái cần thận
Dư Tắc Thành gật đầu đáp:
- Nếu y ngoan ngoãn làm việc, ta sẽ Dung nạp. nếu muốn giở trò. vậy chớ trách ta!
Phó Cương bên cạnh nói:
- Người này dưới thời lão Đường chủ, ta đã từng tiếp xúc. tính tình y nhỏ mọn hẹp hòi khắc bạc. ám khí của y nham hiểm vô cùng, có thể phóng ra bảy mùi độc châm một lúc.
Những lời này của Phó Cương, nội Dung chỉ là phụ. quan trọng là tỏ ý từ nay về sau một mực nghe theo sự chi huy của Dư Tắc Thành. Trước kia thật ra Phó Cương hết sức khinh thường Dư Tắc Thành, bởi vì hắn còn quá nhỏ. Nhưng hắn thi triển tiên thuật tại phân đà. đã khiến ông kinh hãi. Đặc biệt trong Yên Chi lâu. hắn đối xử bình đăng với đệ tử thủ hạ. tôn trọng phụ tử bọn họ. khiến cho ông cảm động vô cùng, bất giác đã xem Dư Tắc Thành chân chính là Chấp Sự lãnh, đạo mình.
Dư Tắc Thành nghe vậy quay đầu lại nhìn Phó Cương. Ánh mắt hai người gặp nhau, ngầm hiểu trong lòng, không khỏi gật gật đầu. tỏ vẻ đã hiểu.
Lưu Hồ Tử dẫn dắt, mọi người đi một lúc đã tới dãy phố thứ ba là phố cổ Lãng trong ba dãy phố của địa bàn Dư Tắc Thành. Tất cả cùng vào một tòa đình viện tưởng xanh ngói đỏ. đại môn bằng sắt đúc thành, vừa nhìn đã biết là nhà giàu có.
Lưu Hồ Tử nói:
- Nơi đây vốn là nhà của một trong những Đà chủ phân đà trước kia của Dã Lang bang, sau bị chúng ta chiếm, phân cho các ngươi làm trụ sở. Nhưng cũng không phải là cho không, mỗi năm phái nộp một trăm lượng bạc phí thuê.
- Các ngươi có thể ở lại nơi này. bất quá tốt nhất là về ở phân đà. nơi này không an toàn bằng ớ phân đà.
Dư Tắc Thành gật đầu:
- Ta hiểu, hôm nay chúng ta sẽ trở về phân đà, hiện tại trời không còn sớm nữa. gặp qua đám đệ tử này một chút, sau đó chúng ta trở về.
Lưu Hồ Tử nói:
- Đám đệ tử này là đo Mạc Đồ tuyền chọn, theo chế độ. ngươi có thể dẫn dắt ba mươi đệ tự. vượt qua số này, phân đà sẽ không phát lương. Bất quá cũng không ai quan tâm tới lương bòng, chủ yếu là dựa vào thu nhập ở địa bàn.
- Nếu đám đệ tử này không hợp ý ngươi, vậy đừng nhận bọn chúng, ở phân đà vẫn còn hơn bốn mươi đệ tử vẫn chưa theo lão Đại nào. lúc đó trở về tha hồ chọn lựa.
Dư Tắc Thành gật gật đầu. cả bọn tiến vào trong đình viện. Chi thấy quanh Cảnh bên trong đổ nát hoang tàn. bàn ghế vứt chỏng trơ tứ phía.
Trong viện có mười bảy, mười tám tên đệ tử, có tên hơn bốn mươi, có tên hơn hai mươi, tên nào tên nấy trông đáng vẻ vô lại. vừa nhìn đã biết là một bọn lưu manh. Thấy bọn họ tiến vào nhưng không ai trong bọn chúng ngẩng đầu lên, giống như không hề nhìn thấy.
Lưu Hồ Tử kêu to:
- Đây là Long đầu Đại ca của các ngươi, mau tới ra mắt!
Dứt lời. nhưng không ai đứng dậy. vẫn ai làm việc nấy như trước. Lưu Hồ Tử lại kêu:
- Các ngươi có nghe không, Mạc Đồ đâu? Y đâu rồi?
Lúc này cửa nhà trong mớ ra. Mạc Đồ bước rạ phía sau y là vài tên đệ tử. Đám đệ tử trong săn vừa thấy V tiến ra, lập tức thi lễ:
- Ra mắt Chấp Sự.
Dư Tắc Thành mún cười, đây là Mạc Đồ muốn thị uy với mình, nhưng hắn vẫn không có hành động gì. Mạc Đồ hùng hổ đi tới. hai mắt trợn trừng nhìn Dư Tắc Thành chăm chú.
Dư Tắc Thành đối chọi ánh mắt với y. không hề nhân nhượng. Hai người nhìn như vậy một hồi. vẻ mật khinh miệt của Mạc Đồ dần dần trở nên coi trọng, vốn y nghĩ Dư Tắc Thành chỉ là một tên nhãi ranh miệng còn hôi sữa, không thèm để ý chút nào, Hơn nữa tin tức của y không thông, không ai đưa tin cho y. Nên y không biết biểu hiện của Dư Tắc Thành ở gần đây.
Hai người đối mặt hồi lâu, bất chợt huyết năng trong cơ thể Dư Tắc Thành khẽ động. Mạc Đồ chợt thấy hai mắt Dư Tắc Thành đò ngầu như máu. còn hai mắt mình đột nhiên đau nhức, lập tức quay đâu tránh né.
Ngay tức khắc. Phó Cường. Phó Thần phía sau Dư Tắc Thành bật cười ha hả. đám đệ tử khác không khỏi cảm thấy khí thế của phe mình giảm sút.
Mạc Đồ chớp mắt một hồi. cảm giác đau đớn kia mới biến mất. bèn ôm quyển nói:
- Tại hạ Mạc Đồ. tham kiến Long đầu Đại ca.
Dư Tắc Thành gật đầu nói:
- Mạc Đồ ngươi là Phó Chấp Sự trong phân đà?
Mạc Đồ đáp:
- Đúng vậy. Chấp Sự Đại nhân!
Y cố ý nói lớn tiếng hai chữ Đại nhân, cố tình châm chọc Dư Tắc Thành còn nhỏ tuổi, đám đệ tử bên cạnh cười vang ha hả.
Dư Tắc Thành tiếp tục nói:
- Ngươi thân là Phó Chấp Sự, hẳn biết bang quy, Ngươi xem nơi trụ sở này đã bị bọn đệ tử làm ra cảnh tượng thế nào rồi có còn chút khí thế nào của Mãnh Hổ bang chúng ta hay sao?
- Những đồ vật ở Đây đều là vật của phân đà. bọn chúng làm hư hại như vậy. quả thật không coi uy nghiêm của phân đà ra gì. càng không coi bang quy ra gì!
- Ngươi nhìn lại mà xem. bọn này dáng vẻ lưu manh vô lại. nhưng có từng cầm đao kiếm, đổ máu vì Mãnh Hổ bang ta hay chưa?
- Ta hỏi ngươi, phái chăng bọn chúng vừa vào bang gần đây?
Dư Tắc Thành câu sau lớn tiếng hơn câu trước, khí thế uy nghiêm, dùng bang quy đè ép. Mạc Đồ không có lời nào để nói. nghe hỏi như vậy vội vàng trả lời:
- Bọn chúng mới vào bang, không biết quy củ.
Y muốn lấy cớ từ chối trách nhiệm, không ngờ đã rơi vào bẫy của Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành quát lớn:
- Hôm nay Thôi Đường chủ đã có chỉ thị. phái quản lý nghiêm ngặt những đệ tử vừa mới nhập đà. không được để thật giả lẫn lộn, chi giữ lại thành phần có thể chiến đấu liều mình vì bang khi xảy ra chuyện.
- Thật ra ta cảm thấy rất nghi ngờ bọn đệ tử mà ngươi thu nhận. Căn cứ theo chỉ thị của Tổng đường, căn cứ theo mệnh lệnh của Thạch Đà chủ. cho nên ta muốn kiểm nghiệm lại. Chỉ có kẻ nào đủ tư cách mới có thể trở thành huynh đệ trong đà chúng ta. Ngươi tỏ ra bất phục, dám lệnh cho bọn chúng phản đối ư?
Dư Tắc Thành nói những lời này. mượn danh nghĩa Thôi Phó Đường chủ. Thạch Đà chủ chụp mũ. lập tức khiến cho Mạc Đồ toát mồ hôi lạnh, không có lời nào để nói. Dư Tắc Thành nói tiếp:
- Hay là như vầy. ba người Phó Cương. Phó Cường. Phó Thần tới Đây. chỉ cần kẻ nào có thể qua được mười chiêu, sẽ đủ tư cách ở lại làm đệ tử. Mời Lưu Sư gia làm trọng tài phán xét!
Ba người Phó Cương lập tức ôm quyển đáp:
- Tuân lệnh Long đầu Đại ca!
Hồ Trảo Thủ mà ba người bọn họ tu luyện có một đặc điểm, chính là vừa khơi đầu đã có thế công sắc bén vô cùng. Nếu mấy chiêu đầu không giết được đối thủ. vậy mấy chiêu sau cũng không còn sát chiêu.
Lúc này không ai đám coi thường Dư Tắc Thành nữa. Trong viện có tổng cộng hai mươi mốt tên đệ tử ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phái. Đúng lúc này. trong nhà có hai tên đệ tử mang ra một cái bàn và vài cái ghế. bày ra bàn trọng tài. Dư Tắc Thành mời Lưu Hồ Tử ngồi xuống, mình ngồi vào giữa, nói với Mạc Đồ:
- Mạc huynh đệ. lại Đây. ngươi cũng ngồi đi. chúng ta cùng nhau bình phầm.
Ba người ngồi xuống. Dư Tắc Thành quay lại nhìn thoáng qua hai tên đệ tử vừa mang bàn ghế ra. Hai người này chưa tới hai mươi tuổi. tay chân lanh lợi. nhưng y phục trên người khác với đám tay chân thân tín của Mạc Đồ. vô cùng rách rưới, vá chẳng vá chịt, vừa nhìn là biết không phải đệ tử thân tín.
Hai người này thấy Dư Tắc Thành nhìn về phía bọn họ. lập tức gật đầu mỉm cười. Dư Tắc Thành cũng khẽ gật gật đầu. Tới bây giờ Mạc Đồ vẫn không nhìn ra Phó Cương là ai. có thể nói tên này không biết thức thời. Không nối chuyện khác, đám đệ tử của y mặc y phục xấu có tốt có. có thể thấy rằng y đối xử không bình đẳng với đệ tử của mình. Cho nên trong đám đệ tử này không phải toàn bộ đều là thân tín của y. tự nhiên sẽ có người ôm lòng bất mãn. Như hai tên đệ tử vừa rồi rất nhanh đã phán đoán ra. nhanh nhẹn bày bàn ghế. Dư Tắc Thành ghi nhớ chuyện này. người có tẩm nhìn như vậy rất đáng để bồi dưỡng.
Phó Cương bước ra giữa săn. ông là người đầu tiên ra khảo nghiệm.
Mạc Đồ nhìn một tên tráng hán bên cạnh, lấy mắt ra hiệu, tên tráng hán nọ lập tức nhảy ra. quát lớn:
- Lỏi con kia quá coi thường người khác, đừng nói mười chiêu, hôm nay gia gia sẽ phế ngươi!
Dứt lời. y múa Tề Mi côn lao về phía Phó Cương. Một côn của tên này hùng hổ oai phong, kình phong toát ra vun vút. Vừa ra tay đã biết võ công mạnh yếu. thật ra một côn này chỉ là thức mở đầu. nhìn bộ pháp của y không ra chữ Đinh cũng không ra chữ Bát. trong một côn này ngầm ẩn giấu bảy thế biến hóa, ba chỗ sát cơ. chính là Bàn Long côn phép của phái Nhạn Đẳng.
Phó Cương là lão giang hồ. chi liếc mắt một cái đã nhìn ra sách lược của đối phương.
Ông Vốn đã uất ức một thời gian, khi còn trẻ ngông cuồng đắc tội không ít người, bị bỏ mặc mấy năm trời phái buôn bán nhỏ sống qua ngày. Hôm nay coi như tới ngày có thể ngẩng cao đầu. đâu chịu để mất mặt dễ dàng như vậy được.
Ông không hề lui tránh mà tiến lên một bước, giơ tay chộp ra một trảo, dùng thiết trảo tiếp côn. Hổ Trảo xuất ra loang loáng, giữa không trung chộp trúng Tề Mi côn. Hổ Trảo Thủ lập tức phát lực. Một tiếng hổ gầm vang lên. Tề Mi côn làm bằng gỗ lim rắn chắc vỡ nát.
Phó Cương bước ngang một bước, nhanh nhẹn trả đòn. đánh trúng vào mặt tráng hán kia khiến cho y ngã lăn xuống đất. Tráng hán lăn mấy vòng mới đừng lại. miệng phun ra bảy chiếc răng, xem như đã được một bài học về tội ăn nói ngông cuồng. Đây là Phó Cương đã hạ thủ lưu tình, nếu như một trảo đó dùng Hổ Trảo Thú. lập tức có thể đập vỡ đầu tráng hán.
Vừa rồi một trảo kia chộp vỡ Tề Mi côn. chính là biểu hiện phóng xuất chân khí. Mạc Đồ vốn lòng dạ hẹp hòi. dưới tay ngoài vài tên thân tín. những kẻ còn lại toàn là một phường vỗ mông ngựa, thấy Phó Cương ra tay đều giật mình kinh hãi không thôi.
Phó Cương quát lớn:
-Người như vậy cũng xứng là huynh đệ trong bang sao. người kế tiếp!
Bên cạnh Mạc Đồ lại có một người lao ra, tay cầm Bát Quái đao. chém liên tục ba đao về phía Phó Cương. Thật ra thủ hạ của Mạc Đồ rất có tài. Bát Quái đao múa ra những bông đao hoa, đao hoa này là đo phóng xuất chân khí mà thành. Phó Cương vung trảo ngăn chặn, chân khí vờn quanh hai tay. giống như Mãnh Hổ há mồm. Trảo đao chạm nhau, chân khí đối kháng, phát ra tiếng vang thật lớn.
Hai người lại xông vào nhau, nhưng tên sử Bát Quái đao không đủ nội lực. chân khí phóng xuất cũng chi được bày đao. dần dần đao hoa biến mất. Phó Cương lập tức nắm lấy sơ hờ. một chiêu Không Thù Nhập Bạch Nhận, vào chiêu thứ chín dùng lực phá đao. đoạt lấy Bát Quái đao.
Lúc này Mạc Đồ mới trấn tĩnh tinh thần:
- Ngươi... ngươi là Thiết Trảo Phó Cương đó sao. lúc trước chúng ta từng làm nhiệm vụ cùng nhau...
Phó Cương đáp:
- Bây giờ Mạc lão đệ mới nhận ra ta sao. quả thật là quý nhân hay quên, lúc trước ta từng cứu ngươi một lần.
Sắc mặt Mạc Đồ lập tức bừng đò:
- Y là Thiết Trao Phó Cương, đệ tử của ta không ai có thể là đối thủ. như vậy không công bằng chút nào...
Dư Tắc Thành cười nói:
- Được rồi. Phó lão ca ra nghi đi. Phó Cường, ngươi lên!
Phó Cương lui xuống, đổi lại là Phó Cường, nhưng lúc này không ai dám bước ra lãnh giáo. Dư Tắc Thành bèn đưa tay chỉ một trong hai tên đệ tử mà y cảm thấy hài lòng lúc nãy:
-Ngươi lên!
Sau đó, Dư Tắc Thành lấy mắt ra hiệu cho Phó Cường, Phó Cường lập tức hiểu ý. Tên đệ tử nọ mặt xanh như tàu lá. những người xung quanh phát ra một tràng cười chế nhạo. Y nghiến răng cầm lấy một thanh đơn đao. tiến lên luận võ.
Võ công của y hết sức bình phàm, cũng biết võ vẽ một vài chiêu, chém ra loạn xạ. Phó Cường đã nhận được chi thị của Dư Tắc Thành. hạ thủ lưu tình, giằng co cùng ỵ hơn mười chiêu, lập tức trở thành tên đệ tử đâu tiên đủ tư cách.
Tiểu tử này nửa ngày sau mới hồi phục tinh thần lại. Dư Tắc Thành hỏi:
- Huynh đệ ngươi tên gì?
Tiểu tử này hồi đáp:
- Thuộc hạ tên là Mã Thiên Vũ. bái kiến Long đầu Đại ca.
Dư Tắc Thành móc trong người ra hai lượng bạc cuối cùng đưa cho y:
- Cho ngươi số tiền này. mai thay y phục mới cho ta. Tất cả mọi người là huynh đệ trong bang, có áo cùng mặc, có cơm cùng ăn. Thủ hạ của ta, ta tuyệt đối không bạc đãi. sẽ đối đãi đồng đều.
Dư Tắc Thành vừa nói ra những lời này. lập tức nhiều tên đệ tử xung quanh hai mắt sáng rực. cái nhìn về Dư Tắc Thành đã hoàn toàn thay đổi.
Thấy Mã Thiên Vũ chịu được hơn mười chiêu dưới tay Phó Cường, lập tức có người nảy sinh hy vọng, thân tín của Mạc Đồ lại nhảy ra một người, bắt đầu khiêu chiến Phó Cương.
Bên cạnh Mạc Đồ có bốn hảo huynh đệ. được xưng là Tứ Đại Kim Cương. Võ công bọn chúng rất khá. có thể phóng xuất chân khí, đối với Mạc Đồ cũng hết sức trung thành. Vừa rồi hai người Tề Mi côn và Bát Quái đao là hai trong số đó, Đây mới là lưng vốn lớn nhất của Mạc Đồ. Hiện tại người này cùng là một trong số đó. tay cầm trường thương, khiêu chiến Phó Cường.
Hai người chiến đấu cùng nhau, tục ngữ nói dài một tấc. mạnh một tấc. ngắn một tấc. hiểm một tấc. đúng là tình cảnh của hai người hiện tại. Đối thủ của Phó Cường sử trường thương đâm, gạt. đập. đỡ. quả thật tên này có thực tài. hơn nữa từng giết người không ít. hung ác vô cùng.
Phó Cương dùng thiết trảo chống đỡ. hết sức uy phong, áp sát vào người đối phương, chỉ có cận chiến mới có thể xuất ra hết uy lực của Hổ Trảo Thủ. Cũng phái nói rằng Phó Cường vẫn yếu hơn Phó Cương, không có khí thế lão luyện từng trải như phụ thân mình. Y có thể phóng xuất chân khí. bất quá chỉ có thể duy trì bảy. tám chiêu mà thôi.
Hai người đại chiến một hoi. hoàn toàn không có thu tay lại. có thể nói lấy mạng đổi mạng, không chút nào nhân nhượng, lập tức khiến cho bụi đất bay mù mịt. hung hiểm vạn phần. Những người quan chiến xung quanh phát ra thanh âm trầm trồ thán phục, chăm chú theo dõi trận đại chiến này.
Lúc này không ai tuân theo ước định mười chiêu nữa, nháy mắt đã đánh hơn năm mươi chiêu, hai người đều động chân hỏa. Tên nọ gào thét, phóng xuất chân khí. trường thương lập tức xuất hiện một đạo hồng quang hóa thành bảy đường dài màu đò. đâm về phía Phó Cường.
Phó Cường cũng gầm to một tiếng, trên người y đột ngột xuất hiện một con Mãnh Hổ. Chẳng những hắn có thể phóng xuất chân khí. mà còn hình thành hư ảnh hồ bao phủ toàn thân. Đây là cảnh giới cao nhất của Hổ Trảo Thủ chỉ thấy Phó Cường chồm tới chẳng khác hổ vồ. đón lấy trường thương của đối phương.
Hai người va chạm, một tiếng hét thảm vang lên. tên sử thương bị Phó Cường vồ trúng, để lại năm vết trảo thật sâu trên người, máu chảy ròng ròng, trường thương cũng bị Phó Cường đánh gãy làm ba đoạn.
Mũi thương đâm vào hông Phó Cường chừng một tấc, nằm nguyên bên hồng, nhưng Phó Cường không hề biến sắc. lại hét lớn:
- Còn ai nữa?
Lập tức tất cả các đệ tử lùi lại phía sau một bước, ai nấy nhìn nhau, không ai dám ra. Dư Tắc Thành hô to:
- Mau. cứu trị người bị thương, Phó Cường cũng xuống chữa thương, nghỉ ngơi đi!
Có người ôm người bị thương vào tiến hành chữa trị. Mạc Đồ không nhìn tới huynh đệ mình bị thương, mà thầm nghĩ trong lòng rằng thủ hạ của mình đã thảm bại. dù cho mình ra đánh cũng chưa chắc đã hơn. được Phó Cương, xem ra hôm nay vận đen không thể tưởng.
Mạc Đồ nhìn chằm chằm một tên đệ tử ớ góc tưởng, tên nọ mặc áo đen. ngồi xổm trong góc. Vẻ mặt không chút tình cảm.
Dư Tắc Thành nhìn theo ánh mắt Mạc Đồ. thấy được người kia. Mã Thiên Vũ bên cạnh lập tức nói:
- Long đầu Đại ca. người ấy vừa mới tới hôm nay. là do thủ hạ của Đàm Nhị gia đưa tới. trước kia dường như là một trong bốn cao thủ Hồng Bạch Thanh Hoa: Hồng Hoa.
Mã Thiên Vũ đã hoàn toàn đầu phục Dư Tắc Thành, y cho biết tin này. có nghĩa người đó chính là cao thủ. Đàm Nhị Lang đã biết Dư Tắc Thành có tiên thuật ắt sẽ không phải kè tầm thường tới đây. Xem ra y muốn làm chỗ dựa cho Mạc Đồ. muốn cho thủ hạ tới nằm vùng
Dư Tắc Thành.
Người nọ chậm rãi đứng lên. đi ra giữa săn. nói:
- Để ta thử xem có quá quan được không...
Dứt lời tay y run lên. một thanh nhuyễn kiếm từ ống tay áo bung ra. lập tức hóa thành một thanh trường kiếm, chiêu ấy biểu hiện ra Đây không phải là kiếm khách bình thường.
Phó Thần vừa định lên. Phó Cương lập tức giữ y lại:
- Con không phải là đối thủ của ỵ. để ta lên.
Dứt lời. ông sửa sang y phục, chuẩn bị bước ra. Dư Tắc Thành lắc đầu ngăn cản. Tuy rằng hắn không nói lời nào nhưng thật ra đang chờ đợi biểu hiện của Lâm Diệp Hồng. Từ khi y đứng vào đội ngũ của Dư Tắc Thành, chưa từng có biểu hiện gì. đê xem lần này y có chịu ra không...
Lâm Diệp Hồng cảm nhận được ý của Dư Tắc Thành, bèn nói:
- Hay là để ta lên vậy.
Dứt lời bèn ôm kiếm đi tới. đứng đối diện cùng tên kiếm khách áo đen kia. Tên nọ tay cầm nhuyễn kiếm nhìn Lâm Diệp Hồng, đột nhiên lui về phía sau một bước nói:
- Ngươi... ngươi là Tàn Lang Lâm Diệp Hồng Lâm Đại ca...
Lâm Diệp Hồng cũng kinh ngạc sững sờ. ngây người hồi lâu mới nói:
- Đúng là ta, ngươi... ngươi là Sát Lang Tiêu Lục tử. vì sao ngươi lại trở thành như vậy?
Người nọ đáp:
- Từ khi Đại ca ra khỏi Dã Lang bang, tiêu tặc kia khơi lên hiềm khích. Ma Thiên Lang bắt đầu nghi kỵ nhất mạch chúng ta. Lý trưởng lão bị y hại chết. Lưu trưởng lão bị đuổi đi. đám đệ tử chúng ta đều bị phân tán tới các phân đà, để cho nhàn rỗi không dùng tới. không cho chúng ta tiếp xúc quyền lực.
- Một thời gian trước. Trương sư thúc cầm quyền nhất mạch chúng ta bị Mã Lão Hắc khuyên dụ. sau đó nhất mạch chúng ta trong đại chiến mấy hôm trước đã phản bội Dã Lang bang, giết sạch đám người nhà Ma gia, hoàn toàn đầu nhập Mãnh Hổ bang. Đà chủ Ma Thiên Thần nơi này bị ta giết chết, đáng tiếc con y là Ma Lễ Thanh chạy thoát.
Lâm Diệp Hồng nói:
- Là tại ta. ta đã hại mọi người, ta hại Dã Lang bang...
Người áo đen đáp:
- Không phải tại huynh, mà do Ma Thiên Lang tự mình hại mình. Y tự làm theo ý mình, không nghe lời khuyên can của người hiền, lấy Dã Lang bang làm tài sản của riêng mình, không xem trọng chuyện gầy dựng sự nghiệp cho các huynh đệ cũ. cho nên mới có kết cục như hiện tại.
Dư Tắc Thành bên cạnh hừ lớn một tiếng, cố ý nhắc nhờ hai người trong săn. Hiện tại Dã Lang bang đã mất. các ngươi đều là đệ tử Mãnh Hổ bang, không nên đứng đó nhở lại quá khứ như vậy...
Tiếng hừ của Dư Tắc Thành lập tức khiến cho hai người bừng tỉnh. Lâm Diệp Hồng bèn
nói:
- Chuyện trước kia đã thành dĩ văng, hiện tại ta là đệ tử Mãnh Hổ bang, ăn cơm người thì phái làm việc cho người. Tiêu Lục tử lại Đây. hai ta thử một trận xem sao. đã lâu chưa giao thủ cũng ngươi.
Người áo đen cũng hưng phấn nói:
- Thật sự là đã lâu không có giao thủ. để xem võ công Đại ca có tiến bộ hay không...
Dứt lời. y múa nhuỵễn kiếm công về phía Lâm Diệp Hồng. Lâm Diệp Hồng rút trường kiếm ra khỏi vò. bảo kiếm sáng loáng năm gọn trong tay. nghênh đón kiếm của đổi phương, hai người bắt đầu trận chiến.
Kiếm pháp của cà hai hết sức cao mình, mỗi một chiêu của bọn họ đều phóng xuất chân khí. Chân khí va chạm, kiếm khí bay tán loạn, lấy bọn họ làm trung tâm sinh ra một cỗ khí xoáy. Tuy răng không đạt được tới Cảnh giới Hóa Khí Thành Trảo như Mã Lão Hắc. nhưng tuyệt đối mạnh hơn Phó Cương ba thành.
Trong giang hồ võ lâm có một tiêu chuẩn để phân chia cao thủ. Có thể phóng xuất chân khí đạt tới năm. sáu chiêu được coi là cao thủ võ lâm. giống như hào khách tứ đại Kim Cương dưới tay Mạc Đồ. Phó Cường... Nếu có thể phóng xuất chân khí lâu hơn. hóa khí thành hình như Lâm Diệp Hồng. Phó Cương, là cao hơn một bậc. thuộc về cao thủ đỉnh cao. Mà có thể Hóa Khí Thành Trảo như Mã Lão Hắc lại cao hơn bậc nữa, thuộc về cao thủ Hậu Thiên đỉnh phong.
Trên bọn họ nữa chính là cao thủ Tiên Thiên. Cao thủ Tiên Thiên dùng võ nhập đạo. có thể đầu bạc hóa đen. chống lại hàng chục cao thủ Hậu Thiên vẫn không chịu thiệt, Ma Thiên Lang chính là người như vậy.
Hai người múa trường kiếm đối chiến, kiếm quang toát ra lạnh thấu xương. Kiếm khí hoành hành ngang ngược, chân khí phóng xuất ra ngoài đánh hơn trăm hiệp. Nhuyễn kiếm của người áo đen giống như rắn độc. hoặc đâm thẳng. hoặc đâm xéo. trên dưới trải phải không ngừng tập kích về phía Lâm Diệp Hồng.
Mà trường kiếm của Lâm Diệp Hồng lúc hợp lúc phân, uy nghiêm như non Thái, cuồn cuộn như nước Trường Giang, lộ ra hết khí thế hào hùng. Trước khí thế đũng mãnh như vậy. công kích quỷ dị của đối phương hoàn toàn không có cách nào đột phá kiếm khí phòng ngự của Lâm Diệp Hồng.
Công lâu không thắng, dần dần chân khí người áo đen không đù. rốt cục võ công Lâm Diệp Hồng vẫn cao hơn một bậc, nháy mắt đánh ra năm kiếp liên tiếp, dùng lực phá xào. hất văng nhuyễn kiếm của đổi phương, đạt được toàn thắng.
Hai người thu tay lại. nhìn nhau cười. Lâm Diệp Hồng cho trường kiếm vào vò. người áo đen nhặt nhuyễn kiếm lên. miệng nói:
- Quả nhiên công phu của Lâm Đại ca không kém năm xưa. tiểu đệ Đô Du Tử bái phục.
Sau đó. y quay đầu lại nói với Mạc Đồ:
- Không phải ta không muốn giúp ngươi, thật sự ta không phải là đối thủ của người ta. Thật là có lỗi. chuyện này ta bất lực. ta đi Đây...
Lâm Diệp Hồng nói:
- Lục đệ. đệ đi đâu vậy?
Đô Du Tử đáp:
- Chuyện này không hoàn thành, đệ cũng không còn mật mũi trở về, ôi... đệ định làm khách vân đu. đi tới đâu hay tới đó...
Dứt lời, y vừa định rời khỏi. chợt nghe Dư Tắc Thành thét lớn:
- Đứng lại, ngươi muốn đi đâu?
ĐÔ Du Tử xoay người lại nhìn Dư Tắc Thành, lạnh giọng nói:
- Sao hả, Long đầu Đại ca không muốn thả cho ta đi sao?
Dư Tắc Thành đáp:
- Ngươi là đệ tử của ta, đã thông qua khảo nghiệm, vậy phái có trách nhiệm của một tên đệ tử. lại muốn làm cái gì khách vân du. muốn đi sao?
Khách vân du cô thân cô thế, trong thời thế gia trị quốc của Thang quốc, khó lòng sống được. Nếu không tới mức vạn bất đắc **, đám kiếm khách vốn đã quen sinh sống trong môn phái tuyệt đối không muốn làm như vậy.
Đô Du Tử nghe vậy sửng sốt:
- Nhưng ta là do y mời tới đối phó ngươi...
Dư Tắc Thành đáp:
- Ta không cần biết, ngươi là đệ tử của ta. ta chưa cho ngươi lui. ngươi không được đi. Nhân phẩm của y ra sao. ta không nói ngươi cũng biết, y đáng để cho ngươi bán mạng sao?
Chữ ỵ này. hai người đang chi Đàm Nhị Lang. Đô Du Tử bĩu môi:
- Y còn chưa xứng để ta bán mạng.
Dư Tắc Thành nói tiếp:
- Vậy thì tốt. nếu đã như vậy. ngươi hãy ở lại đi, lúc này ta cũng đang thiếu nhân thủ. Ngươi không tin được ta. chẳng lẽ cũng không tin được Lâm Đại ca của ngươi sao? Ta có thể thề với trời, nêu có hai lòng ba ý với huynh đệ mình, vậy sẽ như con chó kia!
Dứt lời. Dư Tắc Thành chỉ tay vào một con chó to bị cột bằng một sợi xích sắt cách đó năm trượng, âm thầm khỏi động hỏa phù. Lập tức một ngọn lửa phun ra. con chó kia chi kịp kêu thảm một tiếng đã biến thành một quả cẩu lửa. sau vài lần hô hấp đã cháy đen. ngay cả xích sắt cột nó cũng bị cháy tan mất.
Chiêu thức ấy vừa xuất, lập tức tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Dư Tắc Thành, trận đại chiến kiếm khí vừa rồi đã hoàn toàn bị một chiêu này lần át.
Đô Du Tử nhìn nhìn Dư Tắc Thành, lại nhìn sang Lâm Diệp Hồng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Được, đệ tử Đô Du Tử bái kiến Long đầu Đại ca.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Được, chúng ta lại có thêm một viên hổ tướng.
Mạc Đồ bên cạnh vỗ bàn đánh rầm, đứng đậy giơ ngón cái lên với Dư Tắc Thành:
- Ngươi độc. coi như ngươi độc. chúng ta đi.
Dứt lời đứng dậy dẫn theo đám thủ hạ rời khỏi nơi này. Ngay cả cao thủ Đô Du Tử mời tới trợ giúp cũng bị Dư Tắc Thành thu nhận. Mạc Đồ phát hiện ra mình hoàn toàn không phải là đổi thủ của Dư Tắc Thành. Nếu còn tiếp tục như vậy, toàn bộ thủ hạ của mình sẽ bị đào thái không còn. còn lại một mình mình cũng không có ý nghĩa gì. Không bằng ra vẻ trượng phu một chút, tự mình rời khỏi là hơn.
Theo y rời đi còn có một ít tay chân trung thành, chừng mười mấy tên rời khỏi. Chỉ còn Mã Thiên Vũ cầm đầu tám tên đệ tử trẻ tuổi ở lại.
Dư Tắc Thành quay lại nhìn Mã Thiên Vũ. Mã Thiên Vũ bèn nói:
- Long đầu Đại ca. những người này vốn cùng thuộc hạ sống lăn lộn trên ba dãy phố này, chúng ta đều là địa đầu xà. Không có chúng ta, bọn chúng không thể nào biết được từng ngõ ngách của ba dãy phố này. cho nên chúng gom chúng ta vào làm đệ tử, không đuôi đi. chúng ta không cùng một bọn với Mạc Đồ.
Thì ra là như vậy. chẳng trách bọn Mã Thiên Vũ mặc y phục rách nát. mà bọn Mạc Đồ y phục chỉnh tề. vốn nơi đây là địa bàn cũ của Dã Lang bang, tuy rằng sau này Mãnh Hổ bang đoạt lại. nhưng không ai quen thuộc địa bàn, cho nên Mạc Đồ mới thu nhận đám lưu manh địa đầu xà này làm đệ tử.
Dư Tắc Thành gật đầu nói:
- Các ngươi lưu lại cùng được, nhưng đệ tử Mãnh Hổ bang phái có thể ra trận liều mạng, vì bang giết địch, các ngươi có làm được hay không? Nhớ kỹ phái thành tâm quy phục, nếu như lâm trận lùi bước, ắt phái chịu hình phạt ba đao sáu lỗ!
Mọi người vừa nghe thày đều ngơ ngác, vốn bọn họ làm lưu manh, khó mà kiếm được miếng cơm ổn định, kết quả được Mạc Đồ nhận vào Mãnh Hổ bang, một tháng có được ba lượng bạc tiêu xài. không cần lo tới chuyện áo cơm. ai mà không muốn. Không ngờ giữa chừng Dư Tắc Thành xuất hiện, mọi người sắp bị đuổi ra khỏi Mãnh Hổ bang, vào thời điểm tuyệt vọng, cơ hội lại xuất hiện. Lúc này không ai quan tâm tới cái gì là ba đao sáu lỗ, lập tức đồng thanh đáp:
- Bằng lòng, chúng ta bằng lòng...
Cứ như vậy Dư Tắc Thành lại thu thèm tám đệ tử tên lưu manh, thêm vào Đô Du Tử, thủ hạ đã đạt tới mười ba người.
Mới vừa rồi khi Mạc Đồ rời khỏi, không ngờ không ai quan tâm tới tên sử trường thương bị thương kia. bò lại một mình V trên mật đất. không ai dẫn y đi.
Người này cũng hết sức kiên cường, không rên một tiếng, nhưng vết thương đau quá. không kìm nổi rên lên một tiếng, khiến cho Dư Tắc Thành chú ý.
Dư Tắc Thành lập tức chạy tới. gọi Phó Cương tới băng bó vết thương cho ỵ. lại nói với Mã Thiên Vũ:
- Mau. mau đi tìm đại phu.
Mã Thiên Vũ do dự một chút, nói:
- Y là một trong tứ đại Kim Cương của Mạc Đồ...
Dư Tắc Thành trừng mắt nhìn hắn. nói:
- Y vẫn là đệ tử Mãnh Hổ Bang chúng ta, cái gì là tứ đại Kim Cương! Mạc Đồ không thèm để ý đến y. Y cùng với Phó Cường đối chiến đã qua mười chiêu, vậy chính là thủ hạ của ta, ta nhất định phái cứu trị y, mau đi tìm người cho ta!
Không lâu sau đại phu đã tới. băng bó miệng vết thương, bôi thuốc, là thuốc chuyên trị đao thương rất tốt. Đại viện này vẫn còn tôi tớ. Dư Tắc Thành lệnh cho bọn chúng đem y vào phòng khách tĩnh dưỡng.
Người nọ giãy dụa đứng lên. cúi đầu nói với Dư Tắc Thành:
- Đệ tử Dương Nhất Minh bái kiến Long đầu Đại ca. cảm tạ Long đầu Đại ca cứu chữa. Đại ân đại đức khắc cốt ghi tâm. nguyện vì Đại ca ra công khuyển mã.
Dư Tắc Thành vội vàng nâng dậy. nói:
- Được, từ nay về sau chúng ta chính là huynh đệ. ta có cái ăn, tất có phần ngươi, tuyệt đối không rời bỏ!
Sau đó đưa y vào khách phòng Tĩnh dưỡng, từ nay về sau lại có thèm một đệ tử. Sau chuyện này. ánh mắt mọi người nhìn Dư Tắc Thành lại biến đổi Long đầu Đại ca nghĩa khí như vậy. mới là lão Đại mà mỗi đệ tử chờ mong. Hiện tại Dư Tắc Thành bao nhiều tuổi. không còn ai để ý.
Dư Tắc Thành được Mã Thiên Vũ dẫn đường, đi xem một vòng trụ sở. Nơi này nhìn từ ngoài cửa không lớn. nhưng bên trong lại có động thiên, có đình viện to chừng một mẫu. bên trong có một giáo trường loại nhỏ. ỡ giữa có một đại sảnh phòng ngủ hai mươi lăm gian, còn có phòng bếp. phòng tắm, phòng củi. kho hàng... mười mấy gian phòng ốc khác. Dưới lòng đất còn có mật thất và địa lao. mật sau có vườn rau. hơn nữa còn có một hệ thống cơ quan phòng ngự, chỉ cần có người tiến vào sẽ gây ra tiếng chuông báo động. Trong đó còn có đầu bếp ba người, tạp dịch năm người, hâu gái bốn người, phụ trách giữ gìn số phòng ốc này.
Ngoại trừ những chuyện này. còn lục soát trong đám thủ hạ của Mạc Đồ chưa kịp ra thi lễ được chừng hơn ba mươi lượng bạc. vô cùng tiện nghi cho Dư Tắc Thành. Nếu không thu được số tiên này. Dư Tắc Thành đã không còn một xu dính túi.
Đại thể chính là như vậy. Dư Tắc Thành đã nắm rõ trụ sở tương lai của mình, không khỏi gật gật đầu. rất vừa lòng về thu hoạch của mình.
Dư Tắc Thành lấy ra mười lượng bạc đưa cho Mã Thiên Vũ nói:
- Tiền này cho ngươi, ngươi sửa chữa trụ sở này lại một chút, mua ít thuốc men cho ta. Lại chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn. ngày mai sẽ có người tới đây.
Dư Tắc Thành cho Mã Thiên Vũ biết những nguyên liệu mình cần để nấu thang, bảo y mua sẵn. Đô Du Tử vẫn trò chuyện khe khẽ cùng Lâm Diệp Hồng từ nãy giờ. có lẽ nói chuyện Dã Lang bang ngày trước. Dư Tắc Thành đi tới gọi:
- Lão Đô. lão Đô...
Đô Du Tử nghe gọi như vậy vô cùng sửng sốt. một lúc sau mới trấn tĩnh lại. hỏi:
- Long đầu Đại ca gọi thuộc hạ ư?
Dư Tắc Thành lại nói:
- Phân đà Sơn Hổ đã chiêu an đệ tử Dã Lang bang đạt tới một trăm năm mươi người, trong số đó nhất định có lắm nhân sĩ có tài nhưng không gặp thời như ngươi vậy. Ngươi hãy giúp ta thuyết phục bọn họ. nơi đây ta có thể mở rộng cửa đón chào các bậc hiền sĩ. hoan nghênh bọn họ tới chỗ ta.
- Nhưng có một điểm, ngươi nhất định phái tìm cho ta hai đệ tử Dã Lang bang cũ quen thuộc địa bàn này. như vậy chúng ta mới có thể tiếp nhận ôn thỏa địa bàn này. tránh cho thu phí bảo kê xảy ra lầm lẫn, thu nhiều hay ít hơn cũng không phải là chuyện tốt.
Đô Du Tử nghe vậy bèn đáp:
- Chuyện này không thành vấn đề. vốn bọn ta cũng hết sức coi thường bọn Đàm Nhị Lang, bọn chúng bất quá chỉ là một đám rác rưới. Trước kia. số người của Mãnh Hổ bang có thể chân chính đứng vững trước sự công kích của Dã Lang bang chúng ta chính là đám bang chúng cũ như Lưu Đạo Hàn. Ngoại trừ tuổi của Long đầu Đại ca Đây hơi nhỏ, tính tình và nhân phẩm tốt hơn bọn chúng rất nhiều, có thể nói chắc chắn sẽ có rất nhiều đệ tử tới đầu nhập dưới trưởng Đại ca.
Vừa rồi cảnh tượng Dư Tắc Thành trị thương cho Dương Nhất Minh, khiến cho Đô Du Tử cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, từ nay quyết chí một mực ra sức vì Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành gật gật đầu nói:
- Trời cũng không còn sớm. chúng ta quay về phân đà nghỉ ngơi. Ngươi và Lâm Diệp Hồng ở lại đây. thấy các vị trò chuyện hợp ý. đêm nay không thể ngủ. vừa khéo thay ta canh giữ cơ nghiệp này.
Thật ra là cho hai người bọn họ ở lại nghỉ ngơi, tiện thể lo việc liên hệ đám huynh đệ cũ của Dã Lang bang. Lâm Diệp Hồng gật đầu. tò vẽ đã hiểu.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Nếu có người tới quấy rối sức mạnh người đông, cứ việc bò nơi này chạy thoát thân. Hai người các vị cũng đừng vì bảo vệ nơi này mà bị thương hay hy sinh. Nơi này bị chiếm, chúng ta có thể đoạt lại. bị đốt phá có thể xây lại, nhưng mạng của các vị chỉ có một mà thôi. Trong mắt ta, tính mạng của các vị quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Mấy câu này là để thu phục nhân tâm. những lời này của Dư Tắc Thành đã khiến hai người vô cùng cảm động.
Bọn tám người Mã Thiên Vũ cũng ờ lại nơi này. nơi đây trước kia vốn là thiên đường của đám lưu manh bọn họ. nói sao cùng không muốn rời khỏi.
Sự tình an bày xong xuôi, Dư Tắc Thành dẫn theo ba người phụ tử Phó gia cùng Lưu Sư gia trở về phân đà. Trên đường về. Lưu Hồ Tử nói:
- Long đầu Đại ca. sau khi lão hủ trở về. sẽ giúp ngươi liên hệ bọn người cũ như Lưu Đạo Hàn chức Long đầu Đại ca này. ngươi làm không được bao lâu...
Mọi người nghe vậy thảy đều sửng sốt, Lưu Hồ Tử lại nói tiếp:
- Ta thấy ngươi làm chức Đà chủ của phân đà Sơn Hổ này cũng không thành vấn đề. nếu tương lai có một ngày như vậy, lão hủ nguyện ra sức vì ngươi.
Dứt lời. Lưu Hồ Tử cung kính vái hắn một vái, Dư Tắc Thành vội vàng đỡ dậy:
- Lưu gia nói gì vậy. Tắc Thành đâu có được năng lực như vậy... Nhưng nếu quả thật có ngày đó. ắt ta không bạc đãi Sư gia.
Tuy miệng nói vậy. nhưng trong lòng Dư Tắc Thành cười lạnh:
“Lưu Hồ Tử quả nhiên xuất thân Sư gia. tính kế lâu dài. Tranh đoạt chức Đà chủ nhanh nhất cũng là chuyện vài năm nữa. hiện tại lão đã bắt đầu muốn lập nền tảng căn cơ. Khoan nói tới tương lai thu hoạch vô kể. chi vài lời như vậy cũng đã quá đủ cho hiện tại.”
Nhưng ngoài mặt Dư Tắc Thành tỏ ra hết sức chân thành, hai người nhìn nhau cười, trong lòng ngầm hiểu.
Mọi người trở về phân đà, nơi này đề phòng sum nghiêm, cho dù Dã Lang bang đã diệt, nhưng thói quen này vẫn lưu truyền tới nay.
Trở lại phân đà. sắc trời đã tối. Lưu Hồ Tử sắp xếp phòng nghi cho bổn người, toàn là phòng khách hạng nhất. Dư Tắc Thành chiếm một mình một phòng, ba người Phó gia chiếm một phòng.
Dư Tắc Thành cố ý mời đại phu trong bang chữa thương cho Phó Cường, sau đó bái phòng Thạch Đà chủ.
Đáng tiếc lần này hắn vừa hàn huyên với Thạch Đà chủ được vài câu. đã có một mỹ phụ trung niên ra câu dẫn Thạch Đà chủ. Nàng này chính là tiểu thiếp phòng thứ bảy của Thạch Đà chủ, dung mạo quả thật xinh đẹp vô cùng, khí chất kiểu mị. mê hoặc lòng người. Có thể nói xinh tươi rạng rỡ không kém gì Nhạc Lăng. Ngữ Điệp mà hắn đã gặp ở Yên Chi lâu.
Dư Tắc Thành thấy vậy vội vàng rời đi. sau đó trở về phòng của mình, đóng kín cửa phòng, chuẩn bị tu luyện.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện. nhưng thu hoạch cũng không nhỏ. mình đã có khởi đầu khá tốt, ngày mai phái tiếp tục kiên trì.
Dư Tắc Thành cảm thấy thật sự mệt mời vô cùng, mỗi một sự kiện hôm nay. Dư Tắc Thành phái suy trước nghĩ sau. đầu óc quay cuồng, vô cùng vất và. Nhưng hiện tại không phải là lúc nghỉ ngơi. Dư Tắc Thành ngồi dậy. bắt đầu dựa theo phương pháp mà lão sư Chu Ly đã dạy. điểm lại tất cả sự kiện trong ngày qua vài lượt, xem mình có làm sai hay bỏ sót chuyện gì không.
Nghĩ xong chuyện này, Dư Tắc Thành lại bắt đầu tính toán công việc ngày mai. cuối cùng chấm đứt quá trình tính toán suy nghĩ, tới phân tu luyện Vô Thượng Thiên Đạo Huyết Cương quyết.
Dư Tắc Thành không lập tức tu luyện, mà là dạo vài vòng trong phòng, sau khi bình tâm tĩnh khí. rửa tay mặt sạch sẽ. mới lên giường ngồi, bắt đầu vận chuyền chân khí.
Vừa vận chuyển. Dư Tắc Thành kinh ngạc phát hiện ra chân khí của Mãnh Hổ Khiếu Thiên quyết của mình Đây ắp. còn nhiều hơn lúc đại thành tới ba phân. Dư Tắc Thành cảm giác đây là nhờ Huyết Cương quyết dẫn đường, số thức ăn và mỹ tửu mà hắn ăn như điên cuồng đã được chuyên hóa thành chân khí.
Dư Tắc Thành bắt đầu luyện hóa số chân khí này. hóa chúng thành từng tia Huyết năng. Cuối cùng toàn bộ chân khí đã bị chuyên hóa hết sạch, Huyết năng đã tâng lên được bốn tia.
Chấm dứt tu luyện, Dư Tắc Thành nhẹ nhàng đứng lên. tiện tay đánh ra một đường quyền cước, rõ ràng cảm giác khác trước. Những động tác trước kia không làm được, hiện tại đã có thể làm được rất dễ dàng, hơn nữa mỗi cước một quyển so với trước kia càng thêm hữu lực.
Đây chỉ là thứ yếu. chỉ cần Dư Tắc Thành mang huyết năng xuất ra thay thế cho nội lực. lập tức trên quyển sẽ toát ra một tia chân nguyên màu đỏ. Hắn tiện tay đánh ra một quyển. không ngờ lún sâu vào tưởng, gây ra một lỗ thúng sâu ba tấc, cái gì mà Đại Lực Kim Cương chướng, cũng thường thôi...
Dồn Huyết năng xuống dưới chân. Dư Tắc Thành khẽ nhún một cái. lập tức vọt lên trên nóc phòng, nhảy cao được tới hơn một trượng, cái gọi là võ nghệ cao cường cũng chính là trinh độ này.
Dư Tắc Thành lại vận chuyền Huyết năng ra dạ lập tức làn đa hắn phát ra màu đỏ quỷ dị. Dư Tắc Thành dùng chùy thủ của mình đâm nhẹ, sau đó đâm mạnh. không ngờ không bị tôn thương chút nào. còn mạnh mẽ hơn cả Kim Chung Trảo. Thiết Bố Sam. Xem ra huyết năng này có tác dụng vạn năng, dùng đâu cũng được, quá thật bí tịch tu tiên hùng mạnh hơn thần công võ lâm không biết bao nhiều lần.
Khuyết điểm duy nhất chính là tiêu hao Huyết năng quá lớn. Dư Tắc Thành chỉ mới thử vài cái. tia huyết năng thứ tư đã khô cạn. Chỉ còn lại rất mỏng. Xem ra huyết năng trong cơ thể hắn có thể xuất ra quyền được năm. sáu lần. sau đó sẽ tiêu hao không còn. Hơn nữa bây giờ còn chưa thể tiến hành chuyên đôi tự do giữa huyết năng và chân nguyên Tụ Khí Hóa Huyết đơn giản nhất hắn vẫn chưa luyện thành, xem ra con đường phía trước còn rất xa xôi.
Sau khi thử nghiệm xong. Dư Tắc Thành lập tức cảm thấy đói khát, lại là cảm giác đói khát vô kê. nhất định phái ãn mới được. Dư Tắc Thành mỡ cửa phòng ra. lập tức phát hiện Phó Cương đang ân ờ một góc tối gần cửa. canh gác bảo vệ cho hắn.
Dư Tắc Thành cảm thấy ấm áp trong lòng, những gì mình đã làm quả nhiên có thu hoạch. Phụ tử Phó Cương đã cống hiến vì hắn. xem hắn như Long đầu Đại ca chân chính.
Thấy Dư Tắc Thành xuất hiện. Phó Cương lập tức hiện thân hỏi:
- Long đầu Đại ca cần gì vậy?
Dư Tắc Thành đáp:
- Ta đói bụng, muốn ăn chút gì...
Phó Cương đáp:
- Chờ một chút, để thuộc hạ hỏi Lưu Sư gia. ở đây chúng ta có phần ăn khuya. để thuộc hạ đi lấy.
Dư Tắc Thành đưa ra một lượng bạc:
- Lấy nhiều một chút cho mọi người cùng ăn. ông cầm bạc này. có bạc chuyện gì cũng dễ.
Phó Cương là người cũ trong bang, tự nhiên hiểu rõ. bèn nhận lấy bạc chạy đi. Không lâu sau đã thấy vài tên hầu mang tới một bàn rượu và thức ăn.
Dư Tắc Thành và Phó gia ba người vây quanh bàn bắt đầu ăn uống. Phó Cường hôm nay bị thương, nhưng không nặng lắm. qua mấy ngày sẽ khỏi hẳn. nhưng rượu hẳn là không uống được.
Mọi người cùng nhau chén tạc chén thù. Dư Tắc Thành ăn thỏa thuê một bữa. số rượu và thức ăn mang ra. có hơn phân nửa bị hắn ăn sạch, hết một lượng thức ăn cho khoảng năm người, thế nhưng bụng chi hơi lưng lửng, khiến cho phụ tử Phó gia phái trợn mắt há môm.
Sau khi cơm rượu xong xuôi. Dư Tắc Thành trở lại phòng đóng kín cửa. Hiện tại không thể tiếp tục tu luyện Huyết Cương quyết nữa, tu luyện công phu phái thong thả. cố gắng quá mức cũng không có lợi.
Dư Tắc Thành lấy ra hai quyển bí tịch Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật và Đô Thiên Trảm Hồn Đoán Si Thuyết, bắt đầu học thuộc nội Dung trong đó. Học thuộc sớm ngày nào. thiêu hủy sớm ngày đó. bảo vật này tuyệt đối không thể đê lộ ra ngoài.
Học được một lúc. có thể nói là đã học Đại khái, lúc này trời đã canh ba. Dư Tắc Thành lại tu luyện Huyết Cương quyết một lúc. Quả nhiên tất cả những gì vừa ăn lập tức bị Huyết Cương quyết phân giải toàn bộ. hắn lại cảm thấy hơi đói bụng. Bất quá hiệu quả lần này rất tốt. huyết năng lại tảng thêm một tia, đạt tới năm tia.
Dư Tắc Thành không khỏi thầm cười khổ. theo như trong Vô Thượng Thiên Đạo Huyết Cương quyết ghi lại. giữa chân nguyên và huyết năng có thể chuyển hóa tự nhiên. Chỉ có điều tầng một đơn giản nhất, là công pháp nhập môn cơ bán nhất chỉ có không tới ba mươi chữ. lướt qua đã thuộc, nhưng hắn lại không làm được. Vậy bước đường tu luyện về sau còn khó khăn tới mức nào... Chẳng trách người đời đều nói. tu tiên hết sức gian nan...
Lúc này đã trời đã canh bốn. Dư Tắc Thành chấm dứt tu luyện nằm trên giường ngủ một hồi. mắt vừa nhắm lại đã lập tức ngủ. Mơ hồ trong mộng. Dư Tắc Thành tiến vào thần thức Hải của mình, cũng chính là ý thức không gian, ở trong thần thức hải vô biên, tiếng tụng niệm của Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật và Đô Thiên Trảm Hồn Đoán Si Thuyết lại xuất hiện lần nữa. lần này không đơn giản như lần trước.
Trong đầu Dư Tắc Thành, kinh văn quay cuồng, tự mình biến hóa, hôm qua mới chỉ là ấn tượng mơ hồ. hôm nay quả thực tựa như sống động vô cùng. Kinh vân Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật giống như một cồ ma niệm, hóa thành yêu xà, xoay quanh bốc lên. bay múa không ngừng.
Kinh văn Đô Thiên Trảm Hồn Đoán Si Thuyết lại hóa thành vô số yêu quái, một đám tụm ba tụm năm. có chừng hơn trăm, chúng nó quay cuồng nhảy nhót Yêu xà và yêu quái bắt đầu đại chiến, chém giết cùng một chỗ. Chúng nó vừa tiệp xúc với nhau, bản thể kinh văn cũng va chạm tiếp xúc. có kinh văn bắt đầu suy yếu tan rã, có kinh văn hấp thu kinh văn khác, bắt đầu lớn mạnh, bắt đầu một trận tranh đấu mãnh liệt.
Chúng chiến đấu một lúc lâu. đến khi không ai có thể thắng lợi. giằng co lẫn nhau, đột nhiên một cỗ Huyết hải xuất hiện, cắn nuốt cả hai phe hóa thành Huyết năng. Huyết hải này là kinh văn Vô Thượng Thiên Đạo Huyết Cương quyết hóa thành, nó giáo hoạt hơn so với hôm qua ba phân, không cường công mãnh liệt giống ngày hôm qua. biết đợi sau khi hai kẻ kia đối kháng chiến đấu trở nên suy yếu, lúc này mới hạ thủ.
Dư Tắc Thành chợt tỉnh lại. trời đã canh năm. sắc trời đã sáng, là lúc nên tu luyện Mãnh Hổ Khiếu Thiên quyết.
Trong thần thức hải hết thảy đều là hư ào, tuy nhiên trong cơ thể năm tia Huyết năng thật ra mạnh mẽ hơn ba trước phần, khí thế mơ hồ như bùng nổ. Chẳng lẽ đây là tác dụng do cắn nuốt kinh văn của hai quyển sách trong mộng mà tiến hóa hay sao?
Bất quá mình mới ngủ một canh giờ. nhưng thân thể thoải mái. tinh thần sáng suốt, khỏe khoắn vô cùng, tuyệt không mệt nhọc. Tuy răng trạng thái rất tốt. nhưng không tăng trưởng rõ ràng như ngày hôm qua. tuy nhiên điều này cũng là tất nhiên. làm sao có hiệu quả thần kỳ như vậy?
Dư Tắc Thành ra khỏi phòng. Phó Thần đang chờ bên ngoài. Dư Tắc Thành gật đầu ra hiệu với y. sau đó đặt tay vào tưởng, Huyết năng vận hành xuống chân, nhún chân một cái thuận theo mặt tưởng bay vọt lên. nắm lấy đầu tường. Thoăn thoắt vài lần như vậy đã đến nóc nhà, không cần leo thang đi lên như trước. Lên tới nóc nhà, Dư Tắc Thành tìm chỗ cao nhất, chờ đợi Vầng dương mọc lên ớ phương Đông.
Trên nóc nhà, Dư Tắc Thành phát hiện phân đà Sơn Hổ quả nhiên không bằng Hắc Hổ đường. Lúc này ở đường, tất cả mọi người đã đi ra tu luyện vũ kỳ. hoặc là hấp thu ánh nắng thái dương, hoặc là luyện kiếm thử đao. Nhưng hiện tại trên nóc phân đà Sơn Hổ chỉ có lựa thưa mười mấy người, trong đó có cả một ít lão nhân. Có thể thấy được kỳ luật của phân đà rời rạc lỏng lẻo, phần đông đệ tử không có lòng cầu tiến.