Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu Tác Giả: Thân Vương
-----oo0oo-----
Chương 21: Dầu bôi trơn hiệu Trường Thành*
Nguồn: MT
Từ sau sự kiện hẹn hò tại quán bar Cuồng Say không đầy nửa tháng sau tin tức Tiêu Thân yêu Cao Thi Nhu như cuồng phong càn quét toàn bộ cao trung. Một trong ba đóa hoa xinh đẹp nhất trường đã có chủ khiến không ít tình thánh chán nản, vô số nam học sinh trong bóng tối nguyền rủa gã cuồng nhân này.
Dưới tàng cây trong sân trường lục trung Lĩnh Hải một đôi tình nhân cực phẩm đang ngồi trên ghế đá ăn kem. Nữ sinh dịu dàng dựa vào lồng ngực nam sinh, thỉnh thoảng đưa kem lên đút cho hắn. Nam sinh cũng bông đùa không ngớt, đôi lúc nhân cơ hội nắm chặt tay nữ sinh không buông. Hai người này chính là Tiêu Thần cùng Cao Thi Nhu.
- Tiêu Thần. Anh có cảm thấy hạnh phúc khi ở cùng với em không?
Cao Thi Nhu dịu dàng hỏi. Trên gương mặt xuất hiện ráng hồng, xinh đẹp tới cực điểm.
- Ngốc. Anh đương nhiên rất hạnh phúc.
Tiêu Thần nắm tay Cao Thi Nhu, không chút để ý người bên cạnh đột nhiên hôn nàng.
- Xấu xa. Có người đó...
Cao Thi Nhu thẹn thùng nhào vào Tiêu Thần, khuôn mặt càng đỏ hơn kết hợp cùng váy hồng nhạt vô cùng mỹ lệ.
Da mặt Tiêu Thần không dầy ở cấp độ thường, hắn cũng không quan tâm nhiều tới vậy. Một tay bế Cao Thi Nhu, tay còn lại ôm vòng eo nhỏ của nàng.
- Á. Em phải đánh chết anh. Mau thả em ra.
Dù sao Cao Thi Nhu da mặt mỏng, vạn phần không thể chấp nhận hành vi này của Tiêu Thần.
- Đừng cử động.
Tiêu Thần nhẹ giọng quát.
- Có còn ruồi ăn đậu hũ bà xã của anh.
Cao Thi Nhu nghe thấy có ruồi trên người mình cũng không dám lộn xộn. Bàn tay Tiêu Thần được thể chậm rãi di chuyển lên trên. Trời ạ hắn sắp chạm vào đôi tuyết phong thần thánh của mình. Cao Thi Nhu hoảng hốt.
- Vù...
Một cơn gió nhẹ thổi qua hai ngón tay Tiêu Thần kẹp trước mặt nàng một con ruồi lớn.
- Hà hà... Không biết sống chết, dám ăn đậu hũ của bà xã. Không biết anh mày là ai sao?
Tiêu Thần cười ha hả, búng con ruồi trên tay ra xa.
- Hả. Anh làm thế nào vậy? Quá thần kỳ.
Cao Thi Nhu hưng phấn hô lên. Động tác của Tiêu Thần quả thực rất giống biểu diễn công phu, không ngờ dùng hai ngón tay cũng có thể kẹp trúng con ruồi.
- Ha ha... Muốn biết sao?
Tiêu Thần cười xấu xa, ôm Cao Thi Nhu ghé sát tai nàng, khẽ thổi nhẹ:
- Buổi tối đi cùng anh. Anh nói cho em biết.
- Lại nghĩ tới chuyện xấu...
Cao Thi Nhu xấu hổ lấy tay bưng kín mặt, tim đập như nai con.
- Đúng rồi. Em có việc muốn nói với anh.
Cao Thi Nhu chợt nhớ ra việc gì đó, đột nhiên trở lại bình tĩnh.
Tiêu Thần bất đắc dĩ nói:
- Chuyện gì bà xã cứ giao phó.
- Ai là bà xã. Anh chỉ giỏi chọc em.
Cao Thi Nhu dùng đầu ngón tay chọc chọc đầu Tiêu Thần, sắc mắt có vẻ nghiêm túc.
- Trước đây em đã muốn nói qua với anh tình huống trong nhà. Hiện tại chỉ có em với mẹ sống cùng nhau. Mẹ của em là người rất cố chấp, mọi yêu cầu của mẹ với em rất cao. Hơn nữa mẹ sớm nói với em, khi học trung học không được yêu đương. Mà chuyện của chúng ta đã ồn ào khắp trường. Lúc này hẳn mẹ em cũng biết rồi. Em sợ...
Cao Thi Nhu lo lắng nói.
- Ừ...
Tiêu Thần gật đầu nói, dịu dàng ôm Cao Thi Nhi thành khẩn:
- Yên tâm đi. Nếu lúc đó cô tới tìm anh. Anh nhất định sẽ bày tỏ thái độ của mình.
- Anh muốn mẹ em thấy thái độ gì?
Cao Thi Nhu hỏi.
- Thái độ gì? Đương nhiên là muốn kết hôn với em.
Tiêu Thần kiên quyết nói.
- Anh thật sự sẽ lấy em?
Cao Thi Nhu quay đầu lại nhìn Tiêu Thần đầy vẻ mê man.
- Anh còn trẻ như vậy về sau gặp được nhiều cô gái tốt hơn. Lúc đó anh còn muốn yêu em sao?
Nói tới đây Cao Thi Nhu có chút thương tâm. Nàng hiểu chuyện yêu đương của mình với Tiêu Thần tại giai đoạn này khó có thể phát triển tới hôn nhân sau này. Hiện tại bọn họ mới mười bảy tuổi, khoảng cách tới hôn nhân còn quá xa. Không ai biết được sau này sẽ ra sao. Cũng không ai có thể cam đoan bọn họ sẽ không thay đổi, sẽ không chán ghét nhau. Giống như cha và mẹ nàng. Cho dù đã kết hôn, thậm chí quyết tâm kết hôn cuối cùng cũng không còn lại gì. Huống hồ bọn họ mới chỉ yêu đương, có lẽ chỉ là chút ánh sáng chợt lóe lên trong cuộc đời của họ.
- Nha đầu ngốc. Em nghĩ đi đâu vậy.
Tiêu Thần nói.
- Mặc dù chúng ta mới quen biết nhau chưa tới một tháng, mới yêu nhau nửa tháng nhưng anh biết trong lòng anh rất yêu em.
- Anh không biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì nhưng anh có thể hứa với em. Bất luận em gặp khó khăn gì anh đều che chắn trước mặt của em, che gió, che mưa cho em. Mặc kệ gặp phải chuyện gì anh sẽ toàn tâm bảo vệ em, trận trọng người nhà của em.
- Anh sẽ vẫn yêu em. Trừ khi em không cần anh nữa.
Tiêu Thần thổ lộ thâm tình.
- Vâng. Em cũng sẽ mãi yêu anh.
Nghe xong lời hứa của Tiêu Thần, Cao Thi Nhu có chút cảm giác xúc động muốn khóc.
- Về vấn đề của cô, anh nghĩ không cần lo lắng quá.
Tiêu Thần khẽ ôm Cao Thi Nhu, thản nhiên nói:
- Cô cũng mong em có được hạnh phúc, vui vẻ. Anh sẽ để cô nhìn thấy anh có thể làm điều đó.
Nói dễ hơn làm. Hiện tại hắn chỉ có thể hứa hẹn, hắn phải dùng thời gian để chứng minh lời hứa này.
*****
- Các em học sinh chú ý. Đây là bản vẽ kết cấu đơn giản thân thể người. Trên đây biểu hiện hệ thống tuần hoàn. Màu đỏ là tuần hoàn máu, màu xanh là hệ thống bài tiết.
Trên bục giảng, một người đẹp tay cầm thước dài chỉ lên bức vẽ. Nàng mặc một chiếc quần bò ngắn, áo sơ mi trắng ngần, bờ mông vểnh lên vô cùng kích động, đích thực là hung thần Uông Tiểu Kỳ.
Uông đại mỹ nhân trên bục đang dốc lòng giảng bài, bất quá dưới bục giảng đám học sinh đều có thái độ khác lạ. Thậm chí có vài anh mắt của đám gia súc không ngại ngùng hướng thẳng vào thân thể cô giáo xinh đẹp này.
Tiết học này có thể nói hấp dẫn nhất trong các môn học. Khó có thể thấy được vẻ dịu dàng của Uông đại tiểu thư trên bục giảng, cả đám học sinh đều hận không thể xông lên bắt nàng làm mẫu thực nghiệm. Chỉ là Tiêu đại công tử ngồi tại góc trái phòng học cảm thấy không chút hứng thú, hắn gục đầu lên bàn ngủ vùi.
Năm nay là năm đầu tiên Uông Tiểu Kỳ dạy học, đối với giáo viên sinh vật lại trẻ trung xinh đẹp như nàng mà nói, tiết học này tuyệt đối khó khăn.
Thử nghĩ phía dưới có một đám nam thanh nữ tú đến độ tuổi trưởng thành, bản thân nàng cũng chỉ hơn bọn họ vài tuổi. Đứng trên bục giảng nói về cấu tạo cơ thể con người, đám nam sinh can đảm một chút ánh mắt đều nhìn thẳng vào thân thể nàng, khóe miệng bộc lộ nụ cười quỷ dị. Uông Tiểu Kỳ cảm giác như mình là người mẫu cho đám nhiếp ảnh nang sói soi mói.
Lúc trước Uông Tiểu Kỳ đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu hổ này bởi vậy cô nàng dần bình tĩnh lại. Hơn nữa khó có được đám học sinh tập trung nghe giảng như vậy, nàng cảm thấy rất đáng giá. Không ngờ hiện tại tên Tiêu đại công tử kia gục xuống bàn ngủ.
Tốt. Tên tiểu tử thối này dám ngủ trong tiết học của dì Uông sao?
- Tiêu Thần.
Một tiếng kêu cùng một viên phấn bay thẳng về phía Tiêu Thần.
Lúc này Tiêu Thần đang say sưa trong giấc mộng.
- Chậc châc. Thi Nhu bảo bối đã tẩy trần chưa, ông xã tới rồi...
- Người ta đã tắm rửa mấy lần rồi. Ông xã mau tới đi. Em đã không đợi được nữa rồi. Trong tay ông xã là vật gì vậy?
- Ách. Đây là dầu bôi trơn. Ha ha...
Trong mơ Tiêu đại công tử đã muốn nhào tới Cao Thi Nhu muội muội, trong tay cầm một lọ dầu bôi trơn hiệu Trường Thành.
Đang chuẩn bị dùng dầu bôi trơn Tiêu Thần cảm thấy đầu mình bị đập một cái, kế đó Cao Thi Nhu trắng trẻo trong giấc mơ cũng đã biến mất.
- Mẹ nó. Là ai phá chuyện tốt của tôi.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu Tác Giả: Thân Vương
-----oo0oo-----
Chương 22: Ôn nhu trước li biệt.
Nguồn: MT
Nhẫn nhịn năm ngày không làm chuyện đó rốt cuộc cũng tới ngày cuối tuần để hắn có thể tới nhà Tần Vận.
Người đẹp sau khi tắm xong, cả người toát ra hương thơm dễ chịu. Từng phần thân thể lộ ra sau áo tắm tuyệt đối khiến bất kỳ nam nhân nào cũng xuất hiện ý nghĩ kỳ quái. Người đẹp như vậy tuyệt đối có thể miễu sát bất kỳ nam nhân nào. Tần Vận rất tự hào về những điều nàng có.
Vừa ra khỏi phòng tắm Tần Vận đã bị tên gia súc Tiêu Thần tập kích ôm trọn vào lòng.
- Á... Không cần...
****
- Tiêu Thần. Khả năng từ nay về sau có một khoảng thời gian dài em không thấy được anh.
Gió mưa đi qua Tần Vận dán đầu lên ngực Tiêu Thần có chút giận dữ nói.
- Phải đi đâu sao?
Tiêu Thần có chút buồn bực hỏi. Nghĩ lại nếu như không gặp một thời gian dài, bản thân hắn khó chịu một thì tiểu đệ đệ khó chịu hai.
- Vâng. Nửa năm trước em cùng một người bạn đã hợp tác với nhau xây dựng một nhãn hiệu. Hiện tại hai bên đã chuẩn bị xong, em phải tới gặp họ để thỏa thuận chi tiết. Xem chừng thời gian không ngắn.
Tiêu Thần nghe xong chau mày. Nửa tháng cũng khá lâu, thời gian này cũng là thời gian hắn cùng Ngân Ti Mân Côi đi ám sát Vương Thiết Lâm.
- Vâng. Em cũng không còn cách nào khác.
Tần Vận tiến đến trước mặt Tiêu Thần, khẽ hôn mặt hắn nói:
- Anh sẽ không trách em không dành thời gian bên anh chứ?
- Đồ ngốc. Ông xã sao có thể trách em.
Tiêu Thần hôn đáp lại, bình tĩnh nói:
- Mặc kệ nam hay nữ. Trên cơ sợ tình cảm còn có sự nghiệp của mình. Nếu rảnh rỗi ở nhà có thể em sẽ buồn chết đấy. Lần này đi công tác sự nghiệp của em sẽ phát triển lên một bước mới. Anh đương nhiên muốn em đi.
- Vâng. Anh có thể hiểu được em là tốt rồi.
Tần Vận cười quyến rũ nói:
- Em không ở bên cạnh một tháng, anh cũng không thể ra ngoài hái hoa ngắt cỏ đâu nhé.
- Ha ha. Nếu ngày mai đã phải đi hôm nay anh phải ăn no mới được.
Đối mặt với sự khiêu khích của Tần Vận, Tiêu Thần lật người ép xuống.
- Ái. Tùy tiểu oan gia anh vậy.
Tần Vận bất đắc dĩ thở dốc nói.
- Bà xã. Hôm nay thử để anh từ phía sau được không?
Tiêu Thần tà ác hỏi. Lần trước Tần Vận hứa nếu hắn có thể vào được Lục trung Lĩnh Hải sẽ để hắn vào từ chỗ kia nhưng chưa thực hiện. Thừa dịp này Tiêu Thần lại nhắc tới.
- Vâng.
Tần Vận thẹn thùng gật đầu.
- Tốt. Bà xã vạn tuế.
Tiêu Thần hô lớn vội vã đi tìm Dầu bôi trơn hiệu Trường Thành. Trong phòng ngủ một màu xuân sắc...
*****
Vé máy bay của Tần Vận ghi rõ 11h sáng bởi vậy hai người ngủ thắng tới gần mười giờ mới rời khỏi giường. Tiêu Thần đưa Tần Vận tới sân bay, hai người tại bãi đậu xe của sân bay lại một hồi quấn quít không rời. Tận tới khi mắt thấy Tần Vận lên máy bay Tiêu Thần mới rời đi. Vừa lúc này Cao Thi Nhu gọi điện tới.
- Thi Nhu. Có chuyện gì sao?
Tiêu Thần có chút vô lực nghe điện thoại. Hắn còn chưa khôi phục khỏi vẻ u buồn khi chia tay.
- Sao vậy. Tiêu Thần. Xảy ra chuyện gì sao?
Nghe giọng Tiêu Thần, Cao Thi Nhu cảm thấy có chút khác lại. Nếu là bình thường hắn sẽ gọi nàng là " bảo bối", " bà xã tốt",...lúc này nghe hắn nói hình như có cảm giác tức giận vô lực.
- À. Không có chuyện gì. Chỉ là có người bạn tốt vừa đi xa, anh đưa cô ấy ra sân bay.
Tiêu Thần hít sâu một hơi, bản thân hắn buồn vì xa Tần Vận cũng không thể lạnh nhạt với Cao Thi Nhu. Hắn ra vẻ tươi cười nói:
- Làm sao vậy bảo bối? Có phải muốn anh không?
- Không. Anh xấu xa, vừa rồi suýt hù chết em. Em còn sợ anh xảy ra chuyện nữa.
Cao Thi Nhu cười duyên mắng.
- Anh có thể xảy ra chuyện gì chứ. Chỉ có điều hiện tại khá buồn bực, mới vừa rồi ngắm mây tại sân bay nửa giờ kết quả không gặp người đẹp nào như bảo bối của anh.
Tiêu Thần cười nói.
Cao Thi Nhu bật cười, người kia đúng là khéo nịnh.
- Anh sẽ không phải buồn đâu. Chút nữa tới gặp mẹ em.
- Uh. Mẹ em?
Tiêu Thần cảm thấy khó hiểu:
- Cô muốn gặp anh sao?
- Vâng. Mẹ đã biết chuyện của chúng mình. Còn nói tối nay phải mời anh đến nhà ăn cơm nữa.
Cao Thi Nhu cười nói:
- Sao? Anh có dám đến không?
- Dám. Sao mà không dám. Nói đùa sao. Không phải là đi gặp mẹ vợ sao? Tiêu Thần anh chưa có gì chưa gặp qua. Buổi tối nay em chờ anh trước cửa. Anh sẽ tới đúng giờ.
Tiêu Thần vỗ vỗ ngực nói. Trên thực tế trong thâm tâm hắn có đôi chút lo lắng, bởi Cao Thi Nhu đã từng nói qua. Mẹ nàng là người tương đối bảo thủ, mấy năm trước sau khi ly hôn với ba nàng càng trở lên cố chấp hơn. Hắn thật sự lo lắng người mẹ vợ cố chấp này sẽ làm khó dễ mình.
- Tốt rồi. Tối nay bảy giờ em đợi anh trước cửa. Nhớ ăn mặc đẹp một chút nha, mẹ em cũng khá thích người bảnh bao.
Cao Thi Nhu cười nói.
- Không thành vấn đề.
Tiêu Thần cười cười ngắt điện thoại. Hắn kêu một chiếc taxi rời sân bay.
Con rể hoa tâm gặp mẹ vợ cố chấp sẽ phát sinh chuyện gì. Chúng ta cứ chống mắt mà chờ.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu Tác Giả: Thân Vương
-----oo0oo-----
Chương 23: Hắn là bạn trai của tôi.
Nguồn: MT
Bởi buổi tối còn phải tới gặp mẹ vợ đại nhân Tiêu Thần ăn xong cơm trưa liền tới cửa hàng chọn vài bộ quần áo thích hợp. Vừa tới cửa tiểu khu Thành Tường hắn bắt gặp Uông đại tiểu thư. Dưới âm uy hắn đành chấp nhận để vị tiểu la lỵ này làm quân sư.
Thiên Đường Chi Y tại thành phố Lĩnh Hải là một cửa hàng xa xỉ phẩm nổi tiếng, bên trong có nước hoa cao cấp nhất, trang phục, trang sức, châu báu cao cấp nhất.
- Tiêu Thần. Ngươi thật sự tới đây mua quần áo?
Uông Tiểu Kỳ có chút khinh thường nhìn chiếc xe máy của Tiêu Thần. Là một cô nàng thời thượng, nàng đương nhiên biết nơi này đắt đỏ ra sao. Chiếc xe của Tiêu Thần đậu tại bãi để xe của cửa hàng quả thật ở đằng cấp thấp nhất.
- Đúng vậy. Đi gặp mẹ của Cao Thi Nhu nên ăn mặc đẹp một chút.
Tiêu Thần rời xe kế đó lôi ra lần lượt từng chiếc khóa, khóa cổ, khóa càng, khóa bánh xe dường như có chút không yên tâm.
Nhìn Tiêu Thần coi chiếc xe cũ rích như bảo bối, trán Uông Tiểu Kỳ xám lại. Đồng thời vài người ngồi trên BMW cùng người đẹp nhìn nàng cười cười, Uông Tiểu Kỳ nũng nịu quát:
- Được rồi. Chiếc xe cũ nát mà coi như bảo bối vậy. Nhanh lên đi.
- Ai. Đừng kéo tôi. Tôi còn phải khóa bánh sau nữa.
Tiêu Thần hô lớn. Vừa nhìn lại thấy trước cửa hàng có rất nhiều người đẹp bèn sửa cổ áo T shirt mỉm cười cùng Uông đại tiểu thư bước vào Thiên Đường Chi Y.
*****
- Không được. Không được. Bộ này có chút giống ăn cướp. Nhất là cái quần kia so với ăn cướp càng giống ăn cướp hơn. Đổi.
Uông Tiểu Kỳ cong môi nhìn Tiêu Thần trước gương lắc đầu.
- Tôi nói này Đại tiểu thư. Bộ này còn chưa được sao? Tôi đã thử hơn mười bộ rồi, còn để tôi sống không?
Tiêu Thần ai oán nói. Hắn không thể không cởi chiếc áo, lộ ra thân thể cường tráng, nhất là cơ lưng và bụng.
- Hả. Cháu Tiêu Thần. Cũng không tồi nhỉ.
Uông Tiểu Kỳ nhìn cơ bụng tám múi của Tiêu Thần, tò mò kêu lên khiến một số nam thanh nữ tú bên cạnh chú ý.
- Cơ bắp thật...
- Nếu cùng hắn làm chuyện đó? Ai nha. Mắc cỡ chết....
...Thế giới này vĩnh viễn không thiếu nữ nhân say mê chuyện đó, cũng vĩnh viễn không thiếu nam nhân tự kỷ.
Trong cửa hàng thời trang thời thượng cũng có vài buồng thay đồ tinh xảo, chỉ là Tiêu Thần vừa rồi không kiên nhẫn mới cấp tốc cởi áo ngay trước gương. Hiện tại nghe Uông Tiểu Kỳ hô lên thu hút ánh mắt của mọi người, ban đầu hắn rất ngại nhưng quan sát kỹ xung quanh có vài người đẹp, ánh mắt lại đầy vẻ khiêu gợi, tên gia súc này lập tức ưỡn ngực đứng im tại chỗ thể hiện, cũng không thay quần áo, thể hiện lòng hư vinh được thỏa mãn.
- Ài. Cháu lớn. Tiếp tục thay đồ đi.
Thời điểm Tiêu Thần đứng im tại chỗ, Uông Tiểu Kỳ đã tiếp tục chọn lựa vào bộ quần áo ném tới khiến bạn học Tiêu Thần đành buồn bực tiếp tục thử.
Chỉ có điều hiện tại tâm trạng của hắn có chút buồn bực, thậm chí thời gian thay quần áo so với thời gian ngắm nghía trước gương còn lâu hơn. Không vì cái khác, chẳng qua bên cạnh có vài người đẹp ngắm nhìn, thậm chí có hai người bạo dạn hơn tiến đến tham mưu cho hắn.
Nữ nhân là vậy. Nếu tại nơi khác thấy Tiêu Thần thay quần áo, các nàng khẳng định sẽ lấy tay bịt mũi không thèm ngó tới. Nhưng trong cửa hiệu thời trang các nàng sẽ ngẩng cao đầu bày tỏ quan điểm.
- Tiểu tử. Không ngại thay bộ quần áo này chứ.
Ngay tại thời điểm Tiêu Thần bị chúng nữ vây quanh bên tại đột nhiên vang lên giọng nữ đầy mê hoặc.
Tiêu Thần không khỏi giật mình quay lại. Nữ nhân trước mặt hắn khiến tâm linh hắn chấn động. Nữ nhân này chừng ba mươi tuổi, dáng người cao gầy đầy đặn, ánh mắt tự tin, mái tóc dài, chiếc váy đầy hoa văn bó sát lộ ra đôi chân thon mê người.
- Dáng người cao gầy, nụ cười ngọt ngào, mông lớn, ngực bự, hào phóng, cao nhã, cực phẩm đây.
Vừa thấy nữ nhân này Tiêu Thần lập tức có đánh giá sơ bộ. So với nàng đám phụ nữ xung quanh không khác gì quạ đen.
Không chỉ có Tiêu Thân ngây ngốc mà đám nữ nhân xung quanh cũng thế.
- Ngươi thật đẹp nha.
Uông Tiểu Kỳ nghịch ngợm tiến tới kéo tay người đẹp này, hỏi:
- Chúng ta có phải đã từng gặp nhau ở đâu không? Sao tôi có cảm giác rất quen nhỉ.
- Ha ha...Cảm giác của em sai rồi. Chúng ta lần đầu gặp mà.
Âm thanh người đẹp vang lên, giọng điệu tự tin điển hình.
- Chà. Có thể là tôi nhớ nhầm.
Uông Tiểu Kỳ cười đáng yêu, kế đó nhận bộ quần áo trong tay người đẹp. Nàng đưa cho Tiêu Thần ra lệnh:
- Này. Còn không thử cho chị ấy xem.
- Ách...
Tiêu Thần nhận bộ quần áo. Bởi vì liên quan tới thử quần bắt buộc hắn phải chạy vào phòng thay đồ.
Nữ nhân xung quanh thấy một người đẹp đột nhiên giết ra đều cảm thấy buồn bực tản ra, trước gương chỉ còn Uông Tiểu Kỳ cùng nàng.
- Tôi tên Hà Phương Nhã. Em tên gì?
Thấy Tiêu Thần vào phòng thử quần áo, người đẹp chủ động chào hỏi Uông Tiểu Kỳ.
- Em tên Uông Tiểu Kỳ. Chị Phương Nhã gọi em là Tiểu Kỳ được rồi.
Uông Tiểu Kỳ khẽ cười nói. Rất nhanh hai người thân quen tới độ không nỡ rời tay.
- Tiểu Kỳ. Anh chàng đẹp trai kia là bạn trai của em sao? Nhìn qua cũng khá.
Hà Phương Nhã mỉm cười hỏi. Nắm tay Uông Tiểu Kỳ, hai người ngồi xuống đợt Tiêu Thần.
- Ách.
Uông Tiểu Kỳ ngây ra một lúc muốn trả lời không phải. Tiêu Thần này là bạn trai Cao Thi Nhu, chẳng qua nghĩ lại vị Hà Phương Nhã này cũng không biết. Có Tiêu Thần làm bạn trai cũng coi như rất có thể diện bèn gật đầu.
Trong mắt Hà Phương Nhã chợt lóe hàn quang, sự tức giận như sắp trào ra chẳng qua lập tức cô kìm chế được, gương mặt tươi cười tiếp tục hỏi Uông Tiểu Kỳ:
- Ha ha.. Xem ra Tiểu Kỳ em rất hạnh phúc. Em cùng tiểu tử kia kết giao lâu chưa?
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu Tác Giả: Thân Vương
-----oo0oo-----
Chương 24: Mẹ vợ là chị Phương Nhã.
Nguồn: MT
- Ha. Không lâu. Không được nửa năm.
Uông Tiểu Kỳ có chút hoảng hốt trả lời. Chẳng qua bởi nói dối nên nàng không chút tự tin.
- Ha ha...Chắc tình cảm của hai người cũng khá thân thiết. Hiện tại yêu nhau được nửa năm không dễ dàng đâu.
Hà Phương Nhã thở dài nói. Kế đó hỏi tiếp:
- Tiểu tử này tới đây mua quần áo khẳng định là ông chủ lớn hả?
- Cũng không phải. Hắn có chút tiền nhỏ thôi.
Uông Tiểu Kỳ khẩn trương trả lời. Phải liên tục nói dối đối với nữ giáo viên như nàng thật là chuyện không dễ dàng.
Hà Phương Nhã còn muốn hỏi Uông Tiểu Kỳ nhưng từ phòng thay đồ Tiêu Thần đã mặc bộ đồ mới đi ra. Màu áo kết hợp cùng quần bò khiến cả người hắn như tỏa ra ánh sáng. Hơn nữa thân thể Tiêu Thần cao hơn 1m8 khiến hắn càng trở lên tuấn tú. Chẳng qua trong mắt Hà Phương Nhã lúc này toát ra sự căm ghét, căm hận chân chính.
Tiêu Thần vui thích. Đối với người đẹp chọn quần áo dùm mình hắn mỉm cười:
- Trông thế nào?
- Được. Rất đẹp.
Uông Tiểu Kỳ nhỏ giọng tán thưởng. Trên mặt nàng có chút phớt hồng động lòng người. Ánh mắt Tiêu Thần chuyển hướng về người đẹp, khẽ cười nói:
- Cám ơn cô.
- Ha ha. Đừng cám ơn. Chị tên Hà Phương Nhã.
Hà Phương Nhã vươn tay bắt tay Tiêu Thần. Hắn cảm giác được đôi tay nàng rất mềm nhưng chưa kịp cảm nhân thêm nàng đã rút tay về khiến hắn không khỏi cảm thấy thất vọng.
- Hôm nay rất cám ơn chị Phương Nhã. Em tên Tiêu Thần, chị Phương Nhã có thể gọi em là Tiêu Thần.
Tiêu Thần khẽ cười, nhìn thấy mỹ phụ lập tức thay đổi cách xưng hô.
- Tiêu Thần. Cậu quá khách khí. Chỉ cần cậu thích là tốt rồi. Không biết hôm nay có phải cậu muốn đi gặp ai không?
Hà Phương Nhã có ý dò hỏi, Tiêu Thần đang muốn trả lời, Uông Tiểu Kỳ bên cạnh cảm thấy có vẻ không ổn.
Nếu tiểu tử kia nói đi mua quần áo để gặp mẹ bạn gái chẳng phải lộ ra vừa rồi nàng nói dối sao? Xấu hổ chết người.
Không đợi Tiêu Thần mở miệng bên hông hắn đã bị Uông Tiểu Kỳ tập kích. Tiêu Thần có chút giận dữ nói:
- Có chuyện gì?
- Cùng tôi ra đây.
Uông Tiểu Kỳ dứt lời vội vàng ghé miệng vào tai Tiêu Thần thần thần bí bí nói:
- Hiện tại tôi gặp Đại di mụ. Bụng rất đau, tôi phải đi WC. Cậu mau dẫn tôi về.
- Hả? Gặp Đại di mụ. Trong cửa hàng cũng có nhà vệ sinh mà.
Tiêu Thần khó hiểu nói.
- Người ta không quen nhà vệ sinh ở đây. Tóm lại hiện tại phải mang tôi về. Bằng không tôi và cậu tuyệt giao.
Giọng Uông Tiểu Kỳ từ mềm mỏng biến thành cương liệt. Đồng thời cười nói với Hà Phương Nhã:
- Chị Phương Nhã. Cám ơn đã vì em chọn quần áo dùm Tiêu Thần. Hiện tại em có việc gấp chỉ sợ không nói chuyện lâu hơn được.
- Hả? Cũng được. Không làm phiền các người. Tôi cũng có việc phải đi trước.
Hà Phương Nhã cười cười, dứt lời quay sang nói với Tiêu Thần:
- Tiêu Thần. Có cơ hội sẽ gặp lại. Bảo trọng.
Dứt lời Hà Phương Nhã xoay người rời đi, sắc mặt nàng lập tức sa sầm giày cao gót như muốn đánh thủng nền nhà.
- Hay cho Tiêu Thần. Buổi tối xem ngươi làm sao?
Hà Phương Nhã hung hăng nghĩ thầm.
Mắt thấy người đẹp như Hà Phương Nhã rời khỏi tầm mắt Tiêu Thần cực kỳ không muốn. Phải biết nữ nhân cực phẩm như nàng cơ hội gặp lại quá nhỏ. Mà hết thảy bởi vì vị tiểu la lỵ bên canh, Tiêu Thần có chút oán giận hỏi:
- Ngươi thật là. Đại di mụ tới cũng không thể đi nhà vệ sinh tại đây. Sao có thể có lý do không quen nhà vệ sinh ở đây chứ? Tôi thật sự phục cái lý do này.
- Ha ha. Ta rất thích ngồi bồn cầu ở nhà, nhất là bồn cầu ở nhà cậu.
Uông Tiểu Kỳ ra ý vui thích. Cuối cùng cũng không mất mặt trước bà chị cao nhã kia.
- Cô rất thích phải không? Lần tới tôi cho người gỡ ra đem tới nhà cho cô hàng ngày ôm nó ngủ.
Tiêu Thần chán nản. Ngoài sự bất đắc dĩ cũng chỉ còn bất đắc dĩ, lập tức kéo tiểu la lỵ này về.
- Tốt tốt. Ngày mai cậu kêu người đưa tới nhà tôi. Vừa lúc bồn cầu nhà tôi hỏng rồi, khiến tôi muốn đi phải xuống nhà bà dì lầu dưới. Thật sự đáng thương.
Uông Tiểu Kỳ làm bộ đáng thương, Tiêu Thần không chút hứng thú trả lời một câu.
- Vậy đóng bỉm đi.
- .....
Buổi tối 6h20 Tiêu Thần nhận được điện thoại của Cao Thi Nhu nói là trong nhà đã chuẩn bị xong kêu hắn đúng 7h đến nhà nàng.
Mặc quần áo Hà Phương Nhã chọn, Tiêu Thần cũng không cỡi chiếc Gia Linh cũ kỹ mà kêu một chiếc taxi tới thẳng tiểu khu Cao Thi Nhu ở. 6h50 hắn đã tới trước của nhà cao Thi Nhu. Trên taxi Tiêu Thần thấy được Cao Thi Nhu mặc chiếc váy hồng nhạt đang đứng trước của nhà đợi mình, thấy taxi của hắn nàng ra sức vẫy vẫy tay khiến hắn cảm thấy ấm áp trong lòng.
- Chờ anh lâu chưa?
Tiêu Thần xuống xe khẽ kéo Cao Thi Nhu vào lòng, thay cô vuốt lại vài sợi tóc bị gió thổi rối, phủi nhẹ chiếc váy, động tác vô cùng dịu dàng.
- Không lâu lắm. Em cũng vừa mới xuống.
Cao Thi Nhu khẽ đáp. Thấy động tác của Tiêu Thần dịu dàng như vậy trong lòng nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
- Chúng ta đi thôi. Đừng để cô đợi lâu.
Cao Thi Nhu nắm chặt tay Tiêu Thần, nhìn hắn nói:
- Tiêu Thần. Trước khi vào đó em muốn nói cho anh vài chuyện phải đặc biệt chú ý. Anh phải nhớ kỹ nếu không sẽ khiến mẹ em mất hứng.
- Được. Em nói nhanh đi.
Tiêu Thần vội vàng gật đầu. Hắn cũng không thể đắc tội mẹ vợ tương lai này nếu không muốn ngày sau tốt lành.
`- Đầu tiên mẹ em nhìn rất trẻ. Đến lúc nhìn thấy nhất định không được bất ngờ. Nhất định phải bình tĩnh biết chưa? Đừng nhìn chằm chằm mẹ em nếu không mẹ sẽ rất bực.
Cao Thi Nhu nghiêm túc nói.
- Được. Được.
Tiêu Thần vội vàng gật đầu. Thầm nghĩ, mẹ của em đã bốn mươi tuổi rồi, có thể xinh đẹp nhưng là mẹ vợ hắn cũng không dám ngắm loạn.
- Thư hai. Mẹ em tin vào Phật. Lúc ăn cơm nhất định không được để đũa trên bàn, có thể để trên mâm.
- Cuối cùng. Mặc dù mẹ em mời anh đến nhà ăn cơm nhưng trong nhà không cho phép anh ra tay với em. Bằng không mẹ sẽ rất chán ghét anh, cho rằng anh là nam nhân xấu.
Cao Thi Nhu nghiêm túc nói. Tiêu thần liên mồm đồng ý.
- Em cứ yên tâm. Tiêu Thần anh đâu phải gã ngốc. Anh sẽ chú ý. Đi thôi bà xã, đi gặp mẹ vợ.
Tiêu Thần cười cười nắm tay Cao Thi Nhi tiến vào biệt thự.
Nhà Cao Thi Nhu là một biệt thự nhỏ điển hình, phía trước có một vườn hoa nhỏ, bên trong có đủ loại hoa tươi khoe sắc.
- Mẹ. Tiêu Thần tới rồi.
Mang Tiêu Thần tiến vào cửa, Cao Thi Nhu hướng vào trong gọi lớn.
Tiêu Thần ngồi tại đại sảnh nhận chén nước ấm Cao Thi Nhu vừa rót cho hắn, chậm rãi đánh giá xung quanh. Toàn bộ sảnh trước được bố trí đơn giản, sạch sẽ lại vô cùng đáng yêu. Trên tường treo ảnh đứa trẻ nhỏ đáng yêu, giữa sảnh treo chiếc chuông gió đang đung đưa phát ra âm thanh vô cùng vui tai.
- Tiêu Thần. Cậu tới rồi.
Từ phòng bếp một mỹ phụ chậm rãi bước ra. Nghe được âm thanh này Tiêu Thần lập tức điều chỉnh hô hấp, vội vã đứng dậy. Hắn nghĩ thầm, mẹ vợ cuối cùng cũng xuất hiện. Đang muốn làm bộ tươi cười đột nhiên hắn ngây ra:
- Chị Phương Nhã. Sao lại là chị?
- Chính là tôi.
Hà Phương Nhã lạnh lùng cười. Không khí trong đại sảnh lập tức hạ thấp cực độ.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu Tác Giả: Thân Vương
-----oo0oo-----
Chương 25: Một lời hứa hẹn.
Nguồn: MT
Nguồn: Mê Truyện
Tiêu Thần cũng không hiểu vì sao hắn đã đắc tội người mẹ vợ xinh đẹp này. Chẳng lẽ vì trong cửa tiệm hắn nhìn mặt cô vài lần, trong lòng y y cô vài cái? Hiển nhiên không phải không có thể, nhưng ánh mắt oán độc của hà Phương Nhã không bình thường thậm chị lộ rõ vẻ khinh bỉ, thù hận.
- Mẹ. Sao vậy?
Cao Thi Nhu bên cạnh nhìn ra vẻ địch ý trong mắt mẹ, có chút buồn bực kéo tay Hà Phương Nhã. Cô không biết mẹ cùng Tiêu Thần có chuyện gì nhưng nghe giọng điệu vừa rồi của mẹ hình như trước đó hai người đã gapwjk mặt, hơn nữa còn phát sinh chuyện không thoải mái.
- Không có chuyện gì? Mẹ đùa thôi.
Hà Phương Nhã đột nhiên cười cười vỗ nhẹ tay con gái.
- Ách.
Mồ hôi trên trán Tiêu Thần rốt cuộc nhỏ xuống, hắn thầm nghĩ. Bà mẹ vợ xinh đẹp này thật có ý tứ, lần đầu con rể tới nhà không ngờ nói đùa như vậy. Tiêu Thần không khỏi mở miệng nói thêm một câu:
- Ha ha.. Cô thật hài hước.
- Không phải vừa rồi còn gọi tôi là chị Phương Nhã sao? Sao đã sửa thành cô rồi? Không phải coi tôi già nhanh vậy chứ?
Hà Phương Nhã cau mày, lạnh lùng hỏi.
- Ách. Cô hi vọng cháu gọi cô thế nào?
Tiêu Thần cảm thấy Hà Phương Nhã cố ý làm khó nhưng vẫn nén giận trong lòng.
- Về sau gọi tôi là chị Phương Nhã đi, tôi còn trẻ.
Hà Phương Nhã thản nhiên nói một câu, kế đó quay ra Cao Thi Nhu bên cạnh nói:
- Con cùng Tiêu Thần ra salon ngồi đi. Mẹ dọn đồ ăn là có thể ăn cơm.
Dứt lời nàng không thèm nhìn Tiêu Thần, lắc cặp mông gợi cảm tiến vào bếp.
- Tiêu Thần. Anh nói thật cho em biết, có phải đã làm chuyện xấu gì với mẹ không? Sao mẹ có vẻ tức giận như vậy.
Vừa ngồi lên ghế Cao Thi Nhu lập tức nhéo hông Tiêu Thần thẩm vấn.
- Sao anh lại làm chuyện xấu với mẹ được.
Tiêu Thần vội vàng kêu oan. Vội vàng đem chuyện đã xảy ra kể lại.
- Theo như anh nói anh cũng không đắc tội mẹ em. Rốt cuộc hôm nay mẹ sao vậy? Em chưa từng gặp me em đối xử như vậy.
Nghe Tiêu Thần nói xong Cao Thi Nhu cũng không phát hiện được gì. Hiển nhiên bởi nàng không biết chuyện Hà Phương Nhã và Uông Tiểu Kỳ, nếu không sẽ biết xảy ra chuyện gì.
Mười mấy phút đồng hồ sau một bàn ăn phong phú đã được Hà Phương Nhã bày ra. Cô cũng cởi chiếc tạp dề cùng hai người Tiêu Thần bắt đầu dùng bữa nói chuyện phiếm.
- Tiêu Thần. Cậu bắt đầu yêu Thi Nhu khi nào?
Trong chốc lát nói chuyện phiếm Hà Phương Nhã rốt cuộc đã vào chính đề.
- Chúng tôi quen nhau được một tháng.
Tiêu Thần vội vàng trả lời, biết khảo nghiệm sắp tới hắn phải bình tĩnh.
- Một tháng?
Hà Phương Nhã thấp giọng, trong lòng thầm thóa mạ Tiêu Thần " nhà ngươi thật sự có bản lĩnh, một mặt cưa cẩm Uông Tiểu Kỳ gần hai năm, một mặt thu phục nữ nhi đáng thương của ta chỉ cần một tháng. Muốn đạp chân hai thuyền, đừng mơ."
- Hả? Vậy hai người yêu nhau bao lâu rồi?
Hà Phương Nhã hỏi tiếp. Tiểu tử này sớm cấu kết con gái mình, Uông Tiểu Kỳ đáng yêu nếu biết khẳng định đau lòng muốn chết.
- Cũng gần bốn tuần.
Tiêu Thần có chút lo lắng trả lời. Cao Thi Nhu một bên cũng có chút hồi hộp nhìn mẹ, nàng sợ mẹ sẽ có hành động gì bất thường.
- Hả? Cũng không lâu, hai người hẳn còn chưa hiểu biết nhiều về nhau.
Hà Phương Nhã cũng không nổi giận đột ngột như hai người tưởng tượng mà chậm rãi cầm chiếc chén trước mặt tinh tế nhấm môi.
- Chị Phương Nhã. Mặc dù em với Thi Nhu mới quen nhau được bốn tuần nhưng chúng em là thật lòng. Chúng em cũng không phải nhất thời hưng phấn. Trong quá trình quen biết chúng em sẽ dần tìm hiểu đối phương. Tin tưởng càng ngày càng tốt hơn.
Tiêu Thần chân thành nói. Cao Thi Nhu luồn tay dưới bàn khẽ vỗ lên đùi phải Tiêu Thần hai cái.
- Chà.
Hà Phương Nhã khống nói, chỉ gật đầu. Kế đó nàng quay sang Cao Thi Nhu nói:
- Thi Nhu. Con lên nhà một chút, mẹ có vài lời muốn nói với Tiêu Thần.
- Mẹ. Có chuyện gì sao không thể nói trước mặt con.
Cao Thi Nhu có chút không tình nguyện lắc đầu nói. Hôm nay hành động của mẹ thật sự có chút khác lạ, trong lòng cô có dự cảm bất thường.
- Nghe lời đi. Mẹ muốn tậm sự với Tiêu Thần một chút. Xem hắn có phải thật tình hay không. Lên lầu đi, láu lỉnh.
Hà Phương Nhã dịu dàng nói với con gái.
- Em lên trước đi. Không có chuyện gì đâu, chị Phương Nhã muốn tâm sự mà thôi. Chị Phương Nhã sẽ không ăn anh đâu. Ha ha...
Tiêu Thần trấn an Cao Thi Nhu vài câu. Cao Thi Nhu cũng không có cách nào đánh phải lên lầu, để lại Tiêu Thần cùng Phương Nhã đối mặt.
- Rời khỏi con gái tôi. Tôi cho cậu tiền.
Thấy con gái đã lên lầu, nghe được âm thanh đóng cửa phòng Hà Phương Nha lạnh như băng nói.
- Cái gì. Chị Phương Nhã, chị nói gì? Vì sao chứ? Tôi yêu Thi Nhu, tôi không thể rời khỏi cô ấy.
Tiêu Thần có chút giận dữ quát. Bản thân hắn dù gì cũng là thanh niên tốt. Bản thân hôm nay tới nhà Cao Thi Nhu cho dù Hà Phương Nhã đối xử với hắn không tốt nhưng không thể ảnh hướng tới tình cảm của hắn với Cao Thi Nhu.
- Nói đi. Cậu muốn bao nhiêu tiền. Chỉ cần không quá phận tôi đều nhận lời.
Hà Phương Nhã cũng không liếc nhìn Tiêu Thần một cái, tiếp tục lạnh lùng nói.
- Chị...
Tiêu Thần bất giác không thể ngăn được lửa giận. Bất quá hắn kịp kìm hãm chộp lấy lý nước tràn đầy một hơi uống sạch, kế đó nhìn Hà Phương Nhã thấp giọng quát:
- Tôi mặc kệ chị thấy tôi thế nào. Cho là tôi muốn tiền nhà chị cũng được. Tóm lại tôi tuyệt đối không rời xa Thi Nhu. Tôi sẽ là chỗ dựa cả đời cho Thi Nhu.
- Bằng vào cậu? Một học sinh trung học có thể làm chỗ dựa cả đời cho con gái của tôi sao? Cậu chỉ có thể mang thương tổn cho nó mà thôi.
Hà Phương Nhã nhìn chằm chằm Tiêu Thần nói. Nàng không chút nhượng bộ. Nam nhân mới nhìn như ánh mặt trời này muốn một chân đạp hai thuyền khiến nàng vô cùng tức giận.
- Vậy chị muốn tôi thế nào mới đủ tư cách.
Tiêu Thần hỏi ngược lại.
- Tư cách. Tôi sợ cậu nghe xong sợ hãi.
Hà Phương Nhã có chút oán độc nói:
- Thành một cái. Tiền hai triệu. Người như ngọc.
- Có ý gì?
Tiêu Thần hỏi.
- Trong hai năm làm lão đại Lĩnh Hải. Sính lễ hai triệu. Trong hai năm không được phát sinh quan hệ với nữ nhi của tôi. Làm không được đừng động tới nó.
Hà Phương Nhã khinh bỉ liếc mắt nhìn Tiêu Thần, cô không tin tên hỗn đản lăng nhăng này có được thành tựu đó.
- Được. Như chị mong muốn. Nếu trong hai năm tôi không làm được, tình yêu của tôi với con gái chị sẽ như cái chén này.
Tiêu Thần cười lạnh như băng, tay phải nắm chặt khiến chiếc chén sứ lập tức vỡ vụn. Máu tươi nhỏ giọt chảy xuống Tiêu Thần vẫn cứng rắng một tiếng không kêu.
- Tiểu tử này rốt cuộc là chơi đùa hay thật lòng với Thi Nhu đây?
Hà Phương Nhã ánh mắt có chút ngưng trọng, có chút không tin tưởng bởi hành động vừa rồi của Tiêu Thần. Bất quá nàng vẫn thản nhiên cười nói:
- Sự thật cũng không giống cái chén nhỏ bé kia. Trong hai năm cậu có thể tiếp tục qua lại với Thi Nhu nhưng nếu đến mức quan hệ kia tôi tuyệt đối không tha.
- Tiêu Thần tôi đã hứa sẽ luôn giữ lời.
Tiêu Thần lạnh lùng như băng nói. Lập tức ôm quyền đứng dậy cáo từ Hà Phương Nhã.
*****
Một hồi hiểu lầm xuất hiện một lời hứa hẹn. Bà mẹ trẻ này tuyệt đối không thể tưởng tượng một tay mình gây ra chuyện hứa hẹn kia cuối cùng đem bản thân cô vùi lấp cùng.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius