Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du
Tác giả: Thần Kiếm
Chương 21: Cự tuyệt.
Người dịch: Bối Bối
Nguồn: Tu Chân Giới
Hoàng Long từ chợ nô lệ trở về, vừa mới bước vào cửa Hoàng phủ liền bị tỳ nữ Hoàng Mai do mẫu thân Triệu Dung phái tới dẫn vào tiền đường đại sảnh.
Khiến cho Hoàng Long cảm thấy kinh ngạc chính là trong đại sảnh ngoại trừ cha mẹ, nhị cữu và lần trước vì mình tiến hành khảo nghiệm thiên phú - Lộ Pháp Đặc chấp sự, còn có một hồng phát lão nhân thân mặc Giáo Đình hồng bào, thấy mọi người nhất là Lộ Pháp Đặc đối với hồng phát lão nhân đặc biệt cung kính, Hoàng Long liền đoán ra thân phận của hắn.
Hoàng Hùng thấy con trai đi vào, ngoắc ngoắc tay, cười nói:“Long nhi, tới đây, vị này là Giáo Đình Hồng Y Đại Giáo Chủ - Thái Nhược đại nhân.”
Hoàng Long nhìn hồng phát lão nhân gật đầu “ừ” một cái.
Hoàng Hùng cùng Triệu Dung có chút lúng túng, sắc mặt lộ vẻ sớm biết trước là sẽ như thế, nhưng Triệu Thiên thì rất bất ngờ, hắn nhìn cháu trai một lát, sau đó ngầm dựng thẳng ngón tay cái.
Đối với đám Thiên Sứ Giáo Đình kia, hắn xưa nay vốn chẳng ưa gì.
Ngồi ở một bên, Lộ Pháp Đặc có chút không nhịn được, cung kính quay sang Thái Nhược ở bên cạnh bồi cười:“ Thái Nhược đại nhân, tiểu hài tử này tính tình luôn như thế.”
Thái Nhược khoát tay áo, lộ vẻ không thèm để ý, cười nói:“Không sao, trẻ con mà, đứa nào chả vậy.” Sau đó nhìn nhìn Hoàng Long mỉm cười:“Đứa nhỏ này trông thật khả ái, ta xem rất thích.” Nói xong, Thái Nhược ha ha cười một tiếng.
Lần này từ Thánh Sơn tới đây, nhiệm vụ thứ nhất đã hoàn thành, hắn vừa mới mua được Ma Pháp Kiếm nên rất cao hứng, mặc dù hoa phí hơn hai trăm vạn kim tệ, nhưng tiền đối với Giáo Đình mà nói chỉ là một con số mà thôi.
Trên đại sảnh, tất cả mọi người cũng phụ họa cười theo.
Lộ Pháp Đặc thấy Đại Giáo Chủ đại nhân không tức giận, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tại Quang Minh Giáo đình, trên Chấp Sự là Bạch Y Giáo Chủ, trên Bạch Y Giáo Chủ là Hồng Y Giáo Chủ, sau đó mới đến Hồng Y Đại Giáo Chủ, mặc dù hắn là Thanh Y Chấp Sự ngày thường ở Lục Thông Vương Quốc uy phong bát diện, nhưng ở trước mặt Thái Nhược, hắn ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Hồng Y Đại Giáo Chủ cầm quyền to, có thể không cần thông qua Giáo Hoàng tùy ý bãi miễn cái chức Thanh Y Chấp Sự quèn của hắn.
Hoàng Long lãnh đạm nhìn thoáng qua hồng phát lão nhân pha trò cũ rích, rồi nói với Hoàng Hùng và Triệu Dung:“Phụ thân, mẫu thân, nếu như không có chuyện gì, vậy con đi về trước.”
Mọi người ngẩn ra.
Triệu Dung nói :“Long nhi, không được hồ nháo.” Sau đó Triệu Dung lấy ra một kim sách mỏng, cười nói:“Đây là kim sách báo trúng tuyển của Thánh Chiến Học Viện do Thái Nhược đại nhân tự mình đưa tới, con được Thánh Chiến Học Viện tuyển chọn.” Nói đến đây, Triệu Dung vẻ mặt tự hào, con mình tuy trúng tuyển vào Thánh Chiến Học Viện, thế nhưng có thể làm cho Hồng Y Đại Giáo Chủ đích thân đưa kim sách trúng tuyển tới, đây là một loại vinh quang mà có cầu cũng không được.
Ở Hằng Nguyên đại lục, trong một trăm năm gần đây, nghe nói mới chỉ có mấy lần tiền lệ này thôi.
Mặc dù sau này con trai không thể học ở hai đại Học Viện Thần Phong và Ba Lỗ, nhưng Thánh Chiến Học Viện cũng không hề thua kém hai đại Học Viện kia, hơn nữa Thái Nhược lại tự mình tới đây, có thể đoán được con trai sau khi nhập học tại Thánh Chiến Học Viện, nhất định sẽ là trọng điểm bồi dưỡng, tiền đồ một mảnh vinh quang.
Thái Nhược ngồi tại chỗ, nở nụ cười tràn đầy tự tin.
Lộ Pháp Đặc trên mặt lại càng hâm mộ.
Phụ thân Hoàng Hùng cũng lộ vẻ cao hứng, chỉ có nhị cữu Triệu Thiên vẻ mặt bình thản, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Hoàng Long trong lòng cười lạnh, Thánh Chiến Học Viện? Sau này tốt nghiệp sẽ vì Quang Minh Điểu Nhân của Giáo Đình kia phục vụ? Kiếp trước hắn ở Xiển Giáo bị Nguyên Thủy chèn ép nên vô cùng hối hận vì đã gia nhập Xiển Giáo, bây giờ làm sao có thể tiến vào cái chuồng chim này để cho vận mệnh chính mình bị kẻ khác định đoạt.
Đem vẻ mặt của mọi người trong đại sảnh thu hết vào đáy mắt, Hoàng Long không thèm để ý đến lời nói của mẫu thân Triệu Dung, hướng nhị cữu Triệu Thiên hỏi:“Nhị cữu, Thần Phong học viện là một trong hai đại Học Viện ở Hằng Nguyên đại lục, đúng không?”
Triệu Thiên mắt hàm thâm ý nhìn cháu trai sáu tuổi trước mắt, gật đầu cười nói:“Đúng vậy.”
Hoàng Long nhìn sang Thái Nhược đang cười tự tin, mở miệng nói:“Chỗ này của ta không có vấn đề, cho nên ta lựa chọn Thần Phong Học Viện.”
Hoàng Long chỉ chỉ vào đầu mình, ý tứ rất rõ ràng, ta đây không phải kẻ ngu, hai đại Học Viện của Hằng Nguyên đại lục sao không chọn, lại đi chọn Thánh Chiến Học Viện gì đó?
Thái Nhược vẻ mặt vốn tràn đầy tự tin nhất thời lạnh xuống, mà Lộ Pháp Đặc cũng ngẩn ra, sắc mặt xanh mét rất khó coi, hắn không thể tưởng tượng được kết quả lại như thế này.
Thánh Chiến Học Viện mặc dù không phải là hai đại Học Viện trên Hằng Nguyên đại lục, nhưng vì sau lưng nó có Quang Minh Giáo Đình làm chỗ dựa, cho nên vào Thánh Chiến Học Viện, từ một khía cạnh mà nói, so với vào Ba Lỗ cùng Thần Phong hai đại Học Viện còn vinh quang hơn nhiều, một ít đại gia tộc thậm chí ngay cả ngũ đại đế quốc Hoàng Thất cũng muốn cho đệ tử tiến vào Thánh Chiến Học Viện mà cầu mãi không có cửa, bởi vì Thánh Chiến Học Viện đối với tân sinh yêu cầu cực kỳ hà khắc, vậy mà tiểu hài tử trước mắt này lại cự tuyệt Giáo Đình Đại Giáo Chủ Thái Nhược đại nhân đích thân tới cửa đưa kim sách trúng tuyển.
Đặc biệt là câu nói cuối cùng kia, ý tứ rõ ràng là chỉ có kẻ ngu mới tiến vào Thánh Chiến Học Viện!
Vũ nhục! Miệt thị! Đây là đối với Thánh Giáo châm chọc đến cực độ!
Lộ Pháp Đặc càng nghĩ càng giận, chỉ vào Hoàng Long quát lên:“Càn rỡ! Thái Nhược đại nhân cho ngươi vào Thánh Chiến Học Viện là coi trọng ngươi, ngươi không ngờ không biết tán thưởng!”
Chuyện biến hóa quá nhanh, Hoàng Hùng cùng Triệu Dung nhất thời không kịp phản ứng, nghe được lời của Lộ Pháp Đặc, sắc mặt tỏ vẻ khó coi.
Triệu Thiên ở bên cạnh hừ một tiếng, cười lạnh nói:“ Chấp Sự nhà ngươi uy phong thật lớn a, có vào Thánh Chiến Học Viện hay không, là quyền tự do của cháu ta, chưa đến phiên ngươi tới chỉ dạy!” Nói xong, một chưởng chụp xuống, trực tiếp đem bàn gỗ bên cạnh hóa thành phấn vụn.
Triệu Thiên nổi giận, người khác sợ Quang Minh Giáo đình, nhưng hắn Triệu Thiên không sợ! Cho tới nay, hắn đối với bang thần côn Giáo Đình này rất không vừa mắt. Một Chấp Sự nho nhỏ lại dám ở trước mặt mình chửi chính mình cháu trai, nếu không phải băn khoăn thể diện của muội muội và muội phu, hắn đã sớm xuất thủ.
Lộ Pháp Đặc ngày thường uy phong đã quen, nay bị người đe dọa như thế, nét mặt già nua đỏ bừng, đang muốn cãi lại thì Thái Nhược ở bên cạnh khoát tay, mở miệng nói:“Được rồi, Triệu đoàn trưởng nói có lý, có vào Thánh Chiến Học Viện của chúng ta hay không, là quyền tự do lựa chọn của người ta.” Nói xong, Thái Nhược nhìn về phía Hoàng Long, cười nói:“Thật là đáng tiếc!”
Lúc này, một cỗ Tinh Thần áp lực cực kỳ nhỏ nhưng rất bén nhọn từ trên người Thái Nhược tràn tới.
Hoàng Long cảm thụ cỗ Tinh Thần áp lực của Thái Nhược bức vào trong đầu mình, hắn trong lòng giận dữ, gã Thái Nhược này không ngờ ác độc như vậy, nếu mình thật sự là một hài tử sáu tuổi bình thường, bị một kích kia, chỉ sợ là Thiên Tài cũng sẽ biến thành ngu ngốc.
Sáu năm qua, chưa từng có giây phút nào giống như lúc này, trong lòng Hoàng Long nổi lên khôn cùng sát ý.
“Nếu đã như vậy, chúng ta đành cáo từ, Hoàng gia chủ, Hoàng phu nhân, Triệu đoàn trưởng, không tiễn.” Thái Nhược sau khi thực hiện “ám chiêu”, đứng lên hướng mọi người từ biệt, vẻ mặt vẫn tươi cười, hoàn toàn không có chút tức giận nào vì chuyện lúc trước.
Làm Thánh Vực Ma Pháp Sư, hắn tự tin rằng đám người Hoàng Hùng không thể nhận ra động tác vừa rồi của hắn.
Chẳng qua hài tử thiên tài này… thật là đáng tiếc!
Thái Nhược mang theo chúng thủ hạ rời đi đại sảnh, khi đi qua Hoàng Long, nhìn hài tử thiên tài vẻ mặt có chút si ngốc, biết một thiên tài đã bị hủy, trong lòng âm thầm thở dài.
Đây cũng là ý tứ của Giáo Hoàng Bệ Hạ, nếu không thể sử dụng, vậy chỉ có thể hủy diệt.
Đám người Thái Nhược ra khỏi Hoàng gia rồi quay về Giáo Đình phân điện tại Lục Thông Vương Quốc.
Trở lại Giáo Đình phân điện, Lộ Pháp Đặc không nhịn được nói:“ Thái Nhược đại nhân, không ngờ Hoàng gia tiểu tử kia dám miệt thị Thánh Giáo ta, chuyện này quyết không thể bỏ qua, có cần hay không …?”
Thái Nhược khoát tay, nở nụ cười:“Không cần để ý Hoàng gia nữa, về phần tiểu tử kia, cũng không cần đi quản hắn làm gì.” Tiếp đó, hắn khóe miệng cười lạnh:“Hừ, thiên tài?”
Lộ Pháp Đặc trong lòng nghi ngờ nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
“Được rồi, chuyện này đến đây kết thúc, quan trọng bây giờ là cố chủ thần bí phía sau màn của thanh Ma Pháp Kiếm, trong một tháng này, ngươi phải điều tra ra cụ thể, một tháng sau ta phải mang Ma Pháp Kiếm trở về Thánh Sơn phục mệnh, ngươi nên biết Giáo Hoàng Bệ Hạ đối với nhiệm vụ lần này rất coi trọng.” Thái Nhược mở miệng ra lệnh.
“Vâng, thưa Thái Nhược đại nhân.” Lộ Pháp Đặc vội vàng cung kính đáp.
Chẳng qua, ngay cả Thái Nhược cũng không ngờ, chuyến đi này hắn vĩnh viễn trở về không được Thánh Sơn.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du
Tác giả: Thần Kiếm
Chương 22: Thánh Vực Ma Pháp Sư.
Người dịch: Bối Bối
Nguồn: Tu Chân Giới
Sau khi đám thần côn Giáo đình Thái Nhược cùng Lộ Pháp Đặc rời đi, Hoàng Long lấy cớ thân thể khó chịu nhằm xoa dịu cha mẹ tức giận, hắn biết, lần này chính mình cự tuyệt “thịnh tình” của Giáo Đình sẽ làm cha mẹ âm thầm đau lòng và thất vọng.
Nhưng mà chuyện này cũng chẳng có biện pháp nào khác.
Hoàng Long trở về tiểu viện, nhớ lại Thái Nhược trước mặt tươi cười sau lưng âm độc, trong mắt sát ý lạnh lẽo tràn ra.
Hồng Y Đại Giáo Chủ? Chuyện bán đấu giá ma pháp kiếm, nếu Giáo Hoàng để cho hắn tới, có thể thấy được đối với Thái Nhược vô cùng coi trọng, Hoàng Long cũng rất hứng thú muốn biết nếu Thái Nhược chết đi, không biết Giáo Đình sẽ có phản ứng gì và cả Hằng Nguyên đại lục sẽ sôi sục đến mức nào?
Hồng Y Đại Giáo Chủ a, địa vị tôn quý dưới một người trên vạn người, là trụ cột chân chính của cao tầng Giáo Đình, nếu như chết đi, sợ là cả Hằng Nguyên đại lục cũng sẽ nổi lên sóng gió.
Bất quá bây giờ, Hoàng Long còn chưa muốn giết hắn, phải đợi hắn ra khỏi Lục Thông Vương Quốc trở về Thánh Sơn lúc đó mới hạ thủ, sau đó Hoàng Long sẽ làm hắn chết ở nửa đường bởi một cuộc đột kích “ngoài ý muốn”.
Hoàng Long trở lại tiểu viện không lâu thì người của chợ giao dịch nô lệ đã đưa mười nô lệ Thú Nhân cùng lão nhân khô gầy tới.
Trước khi đưa tới, chợ giao dịch đã thay mới hoàn toàn trang phục của những nô lệ này, lão nhân khô gầy trên người cũng mặc vào một bộ áo bào sạch sẽ, tóc xõa ra cũng được buộc lại, cả người trông rất có tinh thần.
Hoàng Long đi đến trước mặt mười nô lệ Thú Nhân, mặc dù gần đây hắn cao lớn không ít, nhưng so sánh với những Thú Nhân cao tới gần hai thước thì một hài tử sáu tuổi như hắn đúng là một “tiểu bất điểm”.
Mười thú nhân này không phải Hoàng Long tùy tiện mua về, hắn đã dùng thần thức nhìn qua, cảm thấy bọn họ rất thích hợp tu luyện “Huyền Vũ bí quyết”.
Huyền Vũ bí quyết là pháp quyết tu luyện của Huyền Vũ - một trong Tứ Linh của Bàn Cổ thế giới, đây cũng là một trong những pháp quyết tu luyện cao nhất.
“Ta muốn từ trong các ngươi chọn ra một thủ lĩnh dẫn dắt những người còn lại.” Hoàng Long mở miệng nói.
Mười thú nhân nhìn chủ nhân nghe nói mới chỉ có sáu tuổi này, tỏ vẻ thờ ơ không thèm để ý.
Hoàng Long trong mắt hàm ý cười:“Người này về sau giống như những hộ vệ khác của Hoàng phủ, mỗi tháng được nhận năm kim tệ.”
Năm kim tệ! Mười thú nhân không dám tin nhìn chủ nhân bé nhỏ trước mắt, vẻ mặt kích động, ánh mắt nóng bỏng.
Năm kim tệ đối với bình dân ở Hằng Nguyên đại lục mà nói đã là một khoản tài phú không nhỏ, chi phí sinh hoạt một tháng của bọn họ cũng chỉ có hai kim tệ mà thôi, thậm chí cả tỳ nữ hầu hạ ở những gia đình quý tộc một tháng cũng chỉ nhận được hai kim tệ, hộ vệ phủ viện thì nhiều hơn một chút, về phần những nô lệ bị mua về, thân phận rất hèn mọn có khi còn không bằng một con Trư La thú (con heo), có cái ăn chỗ ở đã là tốt lắm rồi, càng không nói gì đến việc có thu nhập.
Nhưng mà chủ nhân lại nói bọn họ một tháng có thể nhận được năm kim tệ! Mặc dù chỉ có một người được nhận nhưng đã khiến cho bọn họ cảm thấy hi vọng.
“Chủ nhân, điều này là thật sao?” Một thú nhân trẻ tuổi có vóc dáng cực kỳ cao lớn ồm giọng hỏi.
“Ta nói một là một, hai là hai, trừ thủ lĩnh, chín người còn lại mỗi người một tháng cũng có thể được nhận hai kim tệ.” Hoàng Long lạnh nhạt nói.
Mười thú nhân một mảnh xôn xao, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Long lại thay đổi lần nữa.
Tiền đối với Hoàng Long mà nói chẳng qua là vật ngoại thân, nhưng đối với những thú nhân nô lệ này thì khác. Họ cũng có người nhà , không nói hai kim tệ, cho dù mỗi tháng một kim tệ cũng có thể giúp cho người nhà bọn họ thoát khỏi nguy cơ bị chết đói.
Tiếp theo, chuyện rất đơn giản, Hoàng Long lệnh cho hộ vệ Lăng Chí mang mười thú nhân đến luyện võ trường. Tại thế giới này, chỉ có thực lực mới có quyền nói chuyện.
Khi đến luyện võ trường, gã Thú nhân duy nhất lúc đầu có dũng khí đứng lên nói chuyện đã trở thành thủ lĩnh.
Nhìn theo bóng dáng hộ vệ Lăng Chí, Hoàng Long quay đầu lại, thấy lão nhân gầy gò đang hứng thú nhìn mình.
“Ngươi là Thánh vực ma pháp sư, đúng không?” Hoàng Long ngó chừng lão đầu, chậm rãi nhả ra từng chữ.
Lão nhân thân mình run lên, lộ vẻ kinh ngạc, tiểu hài tử này có thể nhận ra hắn là Thánh vực ma pháp sư sao?
Không thể tin được! Lúc trước hắn còn đang suy đoán tại sao tiểu hài tử lại chịu tốn nhiều kim tệ mua hắn, không ngờ lý do là như thế!
“Ngươi làm sao biết được ?” Lúc này, vẻ mặt Bác Cách không còn tươi cười mà là ngưng trọng nhìn Hoàng Long.
“Chuyện này không quan trọng.” Hoàng Long lạnh nhạt nói tiếp:“Quan trọng nhất là ta có thể giúp ngươi khôi phục thực lực.”
“Cái gì! Ngươi, ngươi!” Vừa lúc nãy mang vẻ mặt ngưng trọng thì bây giờ Bác Cách lại khiếp sợ há to miệng, mười mấy năm trước, hắn bị đối thủ đánh trọng thương, không thể ngưng tụ ma lực, suốt bao nhiêu năm qua, hắn dùng đủ loại phương pháp nhưng đều không thể chữa khỏi, ngay cả một vị bạn tốt của hắn là Thánh vực chiến sĩ cũng không giúp được gì, vậy mà đứa trẻ trước mắt này lại nói có thể trợ giúp hắn khôi phục thực lực.
Hơn nữa càng làm cho hắn giật mình chính là đối phương nhìn ra được thương thế của hắn.
Đây có thật chỉ là một hài tử sáu tuổi?
Sau giây lát khiếp sợ, hắn không khỏi một lần nữa đánh giá lại đối phương, tuy hắn bị Hoàng Long mua về nhưng dù sao từng là Thánh Vực cường giả, hắn không thể hạ mình giống như những nô lệ thú nhân chấp nhận một tiểu hài tử làm chủ nhân.
Sau khi quan sát, hắn cảm thấy hài tử sáu tuổi này tựa hồ cùng những đứa trẻ khác rất bất đồng, hai mắt thâm thúy sáng như sao, vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ tùy ý đứng đó lại làm cho người ta có cảm giác phiêu dật xuất trần.
Hoàng Long không nói gì, lẳng lặng nhìn lão đầu, hồi tưởng lại buổi sáng ở chợ nô lệ nhận ra thân phận đối phương, lúc đó hắn cũng có chút bất ngờ, Thánh vực ma pháp sư a, tuy chỉ là một Thánh vực ma pháp sư tàn phế , nhưng dù sao đối phương từng là một Thánh vực cường giả, hơn nữa Hoàng Long nhận ra nguyên nhân thương tích của hắn, cho nên mới không tiếc kim tệ mua hắn về nhà.
Hoàng Long tin chắc trong một tháng có thể chữa khỏi thương thế cho hắn, đến lúc đó, bên cạnh mình lại có thêm một Thánh vực cường giả.
Một ngàn kim tệ mua được một Thánh vực cường giả, tin này mà truyền ra, chỉ sợ cả Hằng Nguyên đại lục phải một phen mở rộng tầm mắt!
“Nếu như ngươi thật sự có thể giúp ta khôi phục thực lực, ta Bác Cách lấy danh nghĩa Đại Địa Nữ Thần, thề vĩnh viễn trung thành với ngươi.” Suy ngẫm một lúc, Bác Cách thở dài một hơi, chậm rãi nói.
Hắn biết, thiên hạ không có bữa cơm trưa nào miễn phí, mặc dù việc một Thánh vực cường giả như hắn đi theo một đứa trẻ sáu tuổi thì thật không thể chấp nhận được, nhưng so sánh với chuyện đối phương có thể giúp hắn khôi phục thực lực mà nói, thì đây chỉ là râu ria.
Mười mấy năm nay, từ một Thánh vực cường giả biến thành một người bình thường, hắn bị bằng hữu giễu cợt, gia tộc phản bội, thậm chí cả những kẻ yếu ớt trước kia cung thuận giờ cũng dám cho hắn ăn nước bọt, hết thảy khiến cho hắn cảm thấy nhân tình đen bạc.
Trong suốt bao nhiêu năm trời, hắn từ lúc ban đầu kiên trì đi đến thất vọng, cuối cùng đã tuyệt vọng, không nghĩ tới bây giờ ông trời lại để hắn thấy được hi vọng.
“Tốt.” Hoàng Long gật đầu nói, hắn chờ chính là những lời này của đối phương.
Từ đó trở đi, Thánh Vực Quân Đoàn của Hoàng Long lại có thêm một thành viên mới. Hai Thánh vực ma sủng cộng với một Thánh vực ma pháp sư, tam đại Thánh vực!
Ngay cả Vương Cung của Lục Thông Vương Quốc bây giờ cũng chỉ có tam đại Thánh Vực trấn giữ mà thôi.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du
Tác giả: Thần Kiếm
Chương 23: Quần Tiên Các.
Người dịch: Bối Bối
Nguồn: Tu Chân Giới
Bán đấu giá ma pháp kiếm đã thu được hơn 230 vạn kim tệ! Mặc dù lúc đầu đoán được giá bán sẽ không thấp, nhưng con số này vẫn khiến cho Hoàng Long kinh ngạc.
Hơn 230 vạn kim tệ a, hơn nữa vì thanh ma pháp kiếm thứ nhất bị trộm nên Kiều Trì gia tộc phải bồi thường không ít kim tệ, tổng cộng thu được 300 vạn kim tệ! Phút chốc, Hoàng Long đã trở thành một “tiểu phú ông” vô danh hữu thực.
Hoàng Long biết Lôi Ưng Quân Đoàn của phụ thân Hoàng Hùng có quân phí hằng năm cũng trên dưới ba trăm vạn kim tệ mà thôi.
Ba trăm vạn kim tệ này đủ để duy trì phí tổn luyện đan và luyện khí sắp tới của Hoàng Long.
Đêm đó, từ Kiều Trì gia tộc thu hồi ba trăm vạn kim tệ, Hoàng Long liền bắt đầu mua một số lượng lớn dược liệu và quặng sắt, chuẩn bị luyện chế Hoàn Thần Đan và pháp bảo. Chỉ cần có Hoàn Thần Đan bổ dưỡng thần tủy, Hoàng Long tin tưởng trong vòng hai năm có thể đột phá tới cảnh giới Luyện Thần Hoàn Hư.
Về phần ma pháp cùng đấu khí của thế giới này, Hoàng Long cũng không cần vội vã đi tu luyện làm gì, quan trọng nhất bây giờ là phải khôi phục pháp lực, bởi vì bất kỳ pháp thuật và thần thông nào cũng cần có pháp lực chống đỡ. Qua ba tháng nữa là ngày tân sinh ghi danh vào Thần Phong học viện, đến lúc nhập học xong tu luyện ma pháp và đấu khí cũng không muộn.
Tiến vào Thần Phong học viện, có thể thoát khỏi cha mẹ “giám sát”, sau này Hoàng Long muốn tu luyện hay làm việc gì khác cũng dễ dàng hơn, vả lại hắn cũng biết nhập học là chuyện không thể tránh khỏi, dẫu sao cha mẹ đều hi vọng mình sẽ trở thành ma pháp sư tôn quý.
Những ngày kế tiếp, trừ ban đêm tu luyện, ban ngày luyện đan và luyện khí, Hoàng Long còn bận rộn huấn luyện mười nô lệ thú nhân cùng giúp đỡ Bác Cách khôi phục thương thế, bởi vì thương thế của Bác Cách là cựu tật hơn mười mấy năm, cho nên muốn chữa khỏi hoàn toàn không phải là chuyện trong sớm chiều.
Nhưng mà dù vậy, mười ngày sau, kinh mạch xung quanh khí hải của Bác Cách, vốn bị Tử Linh ma pháp ăn mòn mà chết cũng bắt đầu khôi phục, chỉ sau nửa tháng sẽ hoàn toàn khỏi hẳn.
Mấy ngày nay, Hoàng Long cũng không quên chú ý nhất cử nhất động của lão thần côn Thái Nhược.
Bất quá, dù Hoàng Long bí mật sai hộ vệ Lăng Chí mua dược liệu và quặng sắt, nhưng cuối cùng vẫn bị cha mẹ phát hiện.
Một ngày, Hoàng Long mới vừa tạm dừng luyện công thì nghe thấy bước chân của phụ thân Hoàng Hùng cùng mẫu thân Triệu Dung đi tới, vừa vào cửa Triệu Dung liền hỏi:“Long nhi, nghe nói gần đây con mua rất nhiều dược liệu và quặng sắt, con mua mấy thứ đó làm gì?”
“Con dùng để luyện đan và chế tạo vũ khí.” Hoàng Long ngẫm nghĩ rồi quyết định nói rõ với cha mẹ.
Dù sao tiết lộ chuyện thu mua dược liệu và quặng sắt cũng không nói lên cái gì, ai mà tin một đứa bé sẽ biết luyện đan cùng chế tạo vũ khí cơ chứ?
Quả nhiên, Triệu Dung nghe xong, khẽ nhíu mày, cười:“Ngươi đứa nhỏ này, muốn ham chơi cũng không thể tốn tiền như vậy.”
Hoàng Hùng cũng cười nói:“Long nhi, muốn luyện đan thì phải trở thành Luyện Dược Sư mới được.” Sau đó nhìn quanh tiểu viện, nói:“Con muốn chế tạo vũ khí? Vậy thiết lò ở đâu? Tay con nhỏ thế này có thể cầm được đại chùy sao?”
Hoàng Long nghe xong, âm thầm cười cười, đúng vậy, không ai tin được cánh tay nhỏ bé thế này, bên trong lại hàm chứa lực lượng cường đại.
Mặc dù kỳ quái dược liệu cùng quặng sắt mua được biến đi nơi nào, nhưng Hoàng Hùng và Triệu Dung cũng không tiếp tục truy vấn, chẳng qua khi rời đi, Triệu Dung trầm giọng nghiêm túc nói :“Long nhi, con muốn trở thành Luyện Dược Sư, điều này rất tốt, nhưng mẫu thân nói cho con biết, muốn trở thành Luyện Dược Sư cũng phải không dễ dàng đâu.”
Ở Hằng Nguyên đại lục, muốn trở thành Luyện Dược Sư, điều kiện thứ nhất là phải tu luyện hỏa hệ ma pháp hoặc đấu khí, điều kiện thứ hai cũng rất hà khắc đó là phải tu luyện mộc hệ ma pháp hoặc đấu khí.
Nói cách khác, một Luyện Dược Sư chính là một Ma pháp sư hay Chiến sĩ hỏa mộc song tu. Cho nên, trong một trăm Ma pháp sư hay Chiến sĩ cũng chưa chắc đã có một Luyện Dược Sư.
Tất nhiên, mọi kiến thức của Luyện Dược Sư trên Hằng Nguyên đại lục, thậm chí cả đan dược cao cấp nhất do Luyện Dược Sư cao cấp nhất luyện chế ra, ở trong mắt Hoàng Long xem ra cũng chỉ là rác rưởi mà thôi.
Hoàng Long nhìn mẫu thân Triệu Dung ngữ khí trầm trọng, đành gật đầu nói:“Con biết rồi.”
Nhìn bóng dáng cha mẹ rời đi, Hoàng Long lẩm bẩm:“Trở thành một Luyện Dược Sư rất khó sao?” Lắc đầu, hắn rút Ngũ Ngục Thần Đỉnh đeo trên ngón tay ra, ở trong tiểu viện, tiếp tục luyện đan.
Sau khi từ Bạo Tuyết Đế Quốc trở về, Hoàng Long đã luyện chế lại Ngũ Ngục Thần Đỉnh, gia tăng phẩm cấp của nó lên không ít.
Luyện chế xong một đống đan dược, Hoàng Long bắt đầu luyện khí, hôm nay hắn muốn luyện chế một pháp bảo đặc biệt gọi là Quần Tiên Các.
Quần Tiên Các sau này sẽ là nơi ở của tiên nhân ở dị giới.
Trước khi luyện chế, Hoàng Long nhớ lại một số pháp bảo lợi hại ở kiếp trước, thầm tính bắt chước mô phỏng Phiên Thiên Ấn để luyện chế.
Phiên Thiên Ấn là pháp bảo của Quảng Thành Tử - một trong Thập Nhị Kim Tiên ở Xiển Giáo, đây cũng là một Cực Phẩm Hậu Thiên Linh Bảo vô cùng lợi hại.
Bất quá, Phiên Thiên Ấn của Quảng Thành Tử được Nguyên Thủy dùng sơn thể của Bất Chu Sơn luyện chế. Bất Chu Sơn là Hồng Hoang đệ nhất Thần Sơn, do xương sống của Bàn Cổ sau khi xẻ thân mà chết biến thành, cho nên Quần Tiên Các mà Hoàng Long luyện chế bây giờ căn bản không thể sánh với Phiên Thiên Ấn do Nguyên Thủy luyện chế năm đó.
Nó chỉ có thể coi là một chế phẩm mà thôi. Bởi vì tài liệu Hoàng Long dùng để luyện chế không phải là Bất Chu Sơn mà chỉ là một ngọn núi nhỏ bình thường trên Hằng Nguyên đại lục.
Tuy nhiên, dù chỉ là núi nhỏ bình thường, nhưng Hoàng Long tin tưởng, sau khi được Ngũ Ngục Thần Đỉnh phối hợp với Chân Hỏa rèn luyện, ngọn núi này sẽ cứng rắn đến mức cho dù là cửu cấp Chiến Sĩ, một khi không đề phòng bị nện xuống đầu cũng sẽ biến thành một đống thịt vụn.
Mặc dù tài liệu thiếu thốn, nhưng trong quá trình luyện chế Hoàng Long đã dùng không ít tâm tư.
Trải qua Chân Hỏa của Hoàng Long rèn luyện suốt một ngày một đêm, tất cả tạp chất trong sơn thể được loại trừ, Hoàng Long bắt đầu bố trí các đại trận vào bên trong sơn thể.
Không lâu sau, Phiên Thiên Ấn phiên bản Dị giới rốt cuộc ra lò từ Ngũ Ngục Thần Đỉnh.
Pháp bảo bay lên, lơ lửng giữa không trung, độ lớn chừng bàn tay, xung quanh tản ra những tia sáng kỳ dị, trên bề mặt có khắc hai chữ “Quần Tiên”. Nếu như Phiên Thiên Ấn có dạng hình vuông thì Quần Tiên Các lại có hình kim tự tháp.
Quần Tiên Các có tác dụng kiêm cả công kích lẫn phòng ngự, nên Hoàng Long suy tính về sau sẽ thông qua nhiều lần luyện chế, đem nó trở thành một pháp bảo trọng yếu của mình.
Nhìn Quần Tiên Các lơ lửng giữa không trung, Hoàng Long bức ra một giọt tâm huyết rồi đem luyện hóa, tiếp theo, Quần Tiên Các hóa thành một đạo kim quang tiến vào trong tổ khiếu [1] ở mi tâm của hắn.
Đem Quần Tiên Các thu vào tổ khiếu, như vậy sau này mỗi khi Hoàng Long tu luyện hấp nạp linh khí trong thiên địa, cũng đồng thời chế luyện Quần Tiên Các làm nó không ngừng tăng thêm phẩm chất.
Hoàng Long dùng ý nghĩ tiến vào không gian bên trong Quần Tiên các. Chỉ thấy không gian không lớn lắm, tầm khoảng vài dặm, ước chừng bằng một nửa phủ viện của Hoàng gia. Trong không gian bố trí còn rất đơn giản, nhưng Hoàng Long biết muốn hoàn thiện pháp bảo này cũng không thể nóng vội.
Cứ liên tục như vậy, ban đêm tu luyện, ban ngày luyện đan, thấm thoắt đã hai mươi ngày trôi qua.
Một đêm này, Hoàng Long đang khoanh chân ngồi tu luyện, bỗng đột nhiên mở mắt, trong mắt hiện lên sát ý.
Thái Nhược - lão thần côn này, rốt cục đã rời khỏi Lục Thông Vương Quốc.
--------------
[1] Tổ khiếu, còn gọi là: Huyền khiếu, Huyền Quan khiếu, Thiên môn. Nó ở trong bộ não, phía dưới Nê hoàn cung, ngang cặp lông mày (Nê Hoàn Cung là Thượng Đan Điền. Huyệt của nó là Bá Hội, ở giữa đỉnh đầu)
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du
Tác giả: Thần Kiếm
Chương 24: Chặn đường đánh giết.
Người dịch: Bối Bối
Nguồn: Tu Chân Giới
Mua được ma pháp kiếm, lưu lại Lục Thông Vương Quốc hơn một tháng nhưng vẫn không thể tra ra tung tích Thần Tượng Sư bí ẩn của Ải Nhân tộc, Thái Nhược không còn cách nào khác đành phải trở về Thánh Sơn phục mệnh.
Đoàn người Thái Nhược hành tẩu rất nhanh, chỉ sau hai ngày đã ra khỏi Lục Thông Vương Quốc, sau đó xuyên qua một ít tiểu vương quốc, năm ngày sau, cả đoàn tiến vào rìa của Ma Thú sơn mạch.
Nếu xuyên qua rìa Ma Thú sơn mạch, đi mất khoảng nửa tháng sẽ đến biên giới Long Ngữ Đế Quốc, cuối cùng chỉ cần mấy ngày hành trình là có thể về tới Thánh Sơn – tổng bộ của Giáo đình.
Giáo đình Thánh Sơn nằm sừng sững trên một hải đảo, hai bên tiếp giáp với Long Ngữ Đế Quốc và Bích Du Vương Quốc.
Hôm nay đi trên rìa Ma Thú sơn mạch, chẳng biết tại sao, Thái Nhược luôn cảm giác có chút bất an.
Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng bước chân của tọa kỵ Độc Giác Thú gõ xuống đường vang lên lốc cốc.
Tĩnh! Tại sao lại an tĩnh đến vậy? Một sự tĩnh lặng chết chóc!
Thái Nhược đột nhiên ngừng lại, quát lớn:“Dừng!”
Hơn hai trăm kỵ sĩ của Giáo Đình Kỵ Sĩ Đoàn vừa nghe lệnh, tất cả chỉnh tề dừng lại.
Kỵ Sĩ Đoàn Đoàn trưởng La Phong cưỡi tọa kỵ tới sau Thái Nhược, cung kính hỏi:“Thái Nhược đại nhân, ngài đây là…?”
Thái Nhược nhướng mày, quét một vòng chung quanh, sau đó nói:“La Phong, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy đêm nay quá mức yên tĩnh hay sao?”
Bóng đêm tĩnh lặng cũng không có gì kỳ quái, nhưng nơi này là rìa của Ma Thú sơn mạch, yên tĩnh đến mức như vậy lại có vẻ dị thường.
La Phong cả kinh, lúc trước hắn cũng mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng, rốt cuộc bây giờ đã biết chỗ không đúng là ở đâu.
Chẳng qua, mình là người của Giáo Đình, không lẽ còn có kẻ nào to gan lớn mật dám xuống tay với Giáo Đình? Đặc biệt Thái Nhược lại là Hồng Y Đại Giáo Chủ địa vị cao quý.
La Phong nghe xong, từ tọa kỵ ma thú phi thân lên giữa không trung, vận đấu khí quát lớn:“Bọn chuột nhắt ở đâu chui ra, nếu đã có gan tới, sao còn không dám hiện thân?”
La Phong là Thánh vực chiến sĩ còn Thái Nhược là Thánh vực ma pháp sư. Hai đại Thánh vực cộng với hơn hai trăm kỵ sĩ, La Phong tin tưởng dù có tam đại Thánh vực xuất hiện cũng không chiếm được tiện nghi, hắn cũng muốn xem là ai ăn gan hùm mật báo, dám hạ thủ với Giáo Đình.
Thanh âm vang vọng giữa không trung, thật lâu sau mới rơi xuống.
Đột nhiên, từ màn đêm trước mặt La Phong, đi ra hai con ma thú cùng một lão già khô gầy mặc áo màu xám tro.
Một người hai thú lăng không mà đứng, cùng La Phong nhìn nhau giằng co.
“Tam đại Thánh vực!” Kể cả La Phong lẫn hai trăm kỵ sĩ trên mặt đất đều biến sắc, ngay cả Thái Nhược cũng chau mày, sắc mặt ngưng trọng.
Một Thánh vực ma pháp sư, hai Thánh vực ma thú, càng làm đám người Thái Nhược kinh sợ chính là đối phương không phải là Thánh vực sơ giai, hơn nữa hai đại Thánh vực ma thú đều có khí tức mạnh hơn Thánh vực trung giai Thái Nhược không ít.
Thánh vực ma thú có ưu thế về thân thể, bình thường so sánh với Thánh vực cường giả cùng cấp còn mạnh hơn một phần, cho nên dù hai đại Thánh vực ma thú Ân Đệ, Bì Nhĩ cùng Thái Nhược đều là Thánh vực trung giai, nhưng nếu đơn đả độc đấu, Thái Nhược tuyệt đối sẽ rơi vào thế hạ phong.
Cảm nhận được uy áp của đối phương ép tới, Thái Nhược phi thân lên giữa không trung, đứng đằng trước La Phong, trầm giọng nói:“Các hạ là ai? Tại hạ là Hồng Y Đại Giáo Chủ Thái Nhược.”
Thái Nhược nói với Bác Cách, nhưng trả lời hắn lại là Kim Tình Tử Viên Ân Đệ, Ân Đệ toét miệng khặc khặc cười lạnh một tiếng, chỉ vào Thái Nhược nói :“Chúng ta chính là đến tìm ngươi, lão già tóc hồng.”
Thái Nhược biến sắc, hắn vốn tính toán nêu ra thân phận Hồng Y Đại Giáo Chủ của mình nhằm bức lui đối phương, không nghĩ tới đối phương lại là tìm mình.
Cảm thụ được sát ý lạnh lẽo của đối phương, Thái Nhược giơ tay lên ngăn trở La Phong đang nổi giận ở đằng sau, ngữ khí lạnh lùng:“Ba vị bằng hữu là vì ma pháp kiếm mà đến? Vì một thanh ma pháp kiếm, đắc tội với Thánh Giáo chúng ta, mất nhiều hơn là được.”
Trong suy nghĩ của Thái Nhược, chỉ có lý do này mới cho khiến tam đại Thánh Vực xuất hiện chặn đường.
Địa Huyệt Long Bì Nhĩ và Kim Tình Tử Viên Ân Đệ nghe đối phương nói xong, không khỏi nhìn nhau cười lên ha hả, mà Bác Cách lại đứng ở một bên trầm mặc không nói.
Kỳ thật giờ phút này, trong lòng hắn so với đám người Thái Nhược cũng không bình tĩnh hơn bao nhiêu, thậm chí có thể dùng từ “kinh hãi” để hình dung.
Trước tối hôm nay, hắn vẫn không nhận ra hai “ngoạn sủng” ngày thường được thiếu chủ ôm vào trong ngực lại là Thánh vực ma thú!
Nhìn hai đại thánh vực ma thú bên cạnh, trong lòng hắn thực sự phức tạp, thiếu chủ ở trong mắt hắn càng thêm thần bí, phải biết rằng trên Hằng Nguyên đại lục, dù là Thánh vực cường giả cũng chưa chắc đã có được Thánh vực ma sủng, ví dụ như hắn.
Nếu vậy, thiếu chủ bằng cách nào có thể khiến hai đại Thánh vực ma thú cam tâm tình nguyện đi theo? Điều này cho tới bây giờ vẫn làm hắn thắc mắc mãi không thôi.
Thái Nhược nhìn thấy hai Thánh vực ma thú cười cợt, trong lòng bất an càng thêm mãnh liệt.
Chẳng lẽ không phải vì ma pháp kiếm?
“Cái gì ma pháp kiếm? Cái gì đắc tội Giáo Đình? Nếu đem các ngươi toàn bộ giết chết, ai sẽ biết là chúng ta làm ?” Địa Huyệt Long Bì Nhĩ hắc hắc cười đùa, con mắt khổng lồ lóe ra phệ huyết quang mang.
Thái Nhược càng nghe càng giận, lạnh lùng nói:“Giáo Đình chúng ta khi nào thì đắc tội với mấy vị?”
“Đắc tội chúng ta?” Kim Tình Tử Viên Ân Đệ lắc đầu.
“Ngươi không có đắc tội bọn họ.” Đột nhiên, một thanh âm trầm thấp vang lên trong bầu trời đêm, tiếp theo, dưới ánh mắt kinh ngạc của Thái Nhược và La Phong, một người toàn thân bao phủ trong khí vụ màu trắng từ hư không xuất hiện.
Càng làm bọn họ thêm khiếp sợ chính là tam đại Thánh Vực đồng loạt hướng về phía người kia cung kính hành lễ.
“Chủ nhân!”
“Thiếu chủ!”
Chủ nhân?! Thái Nhược, La Phong còn có đám Kỵ Sĩ Đoàn lăng lăng mở to hai mắt.
Hoàng Long đi tới, chậm rãi nói với Thái Nhược:“Người mà ngươi đắc tội chính là ta.”
Thái Nhược kinh hãi:“Cái gì, ngươi là ai?!”
“Ta? Ngươi gần đây không phải là đang tìm ta sao?” Hoàng Long chỉ vào thanh ma pháp kiếm trên người Thái Nhược:“Nếu như ta nhớ không lầm thì thanh ma pháp kiếm này hẳn là do ta luyện chế .”
“Cái gì! Ngươi, ngươi ngươi chính là Thần Tượng Sư!” Thái Nhược và La Phong cả kinh kêu lên.
Thì ra Thần Tượng Sư bí ẩn mà bọn họ đau khổ điều tra suốt một tháng qua lại là thần bí nhân trước mặt có tam đại Thánh vực thủ hạ này.
Mà Bác Cách đứng phía sau lại càng không thể tin được nhìn thiếu chủ.
Đám người Thái Nhược không biết thân phận của Hoàng Long, nhưng hắn thì biết rất rõ, sáu tuổi! Chỉ có sáu tuổi! Thiếu chủ không ngờ lại là Thần Tượng Sư đang được truyền tụng sôi sục gần đây!
Hắn biết, Hoàng Long không cần phải nói dối.
Thần Tượng Sư sáu tuổi!
Người luyện chế ma pháp kiếm mới chỉ có sáu tuổi! Bác Cách nuốt nuốt nước bọt.
Trong khi Thái Nhược cùng La Phong còn đang khiếp sợ chưa kịp phản ứng thì Hoàng Long trong mắt lóe lên hàn quang, khẽ quát:“Giết!”
Hai Thánh vực ma thú sớm đã không kìm nén được, vừa nghe Hoàng Long ra lệnh, liền hét lớn một tiếng, trực tiếp tung ra hai cấm chú ma pháp!
Thổ hệ cấm chú, Thổ chi băng tháp (Mặt đất sụp đổ)! Mặt đất mấy trăm thước nháy mắt sụp đổ, một vết rách hẹp dài kinh khủng xuất hiện!
Hỏa hệ cấm chú, Hỏa Long bào hao (Hỏa Long gầm thét)! Hỏa Long dài trăm trượng rít gào, xuyên qua mặt đất biến đám Kỵ Sĩ thành tro bụi.
Giết chóc bắt đầu!
Thái Nhược và La Phong vừa kịp tỉnh lại thì thấy Kỵ Sĩ Đoàn hơn hai trăm người nháy mắt đã chết đi phân nửa, cả hai vừa giận vừa sợ!
Bất quá, Thái Nhược vẫn không rõ, mặc dù đối phương chính là Thần Tượng Sư bí ẩn, nhưng hắn cũng chưa hề làm điều gì đắc tội đối phương, tại sao đối phương lại muốn giết hắn?
Chẳng lẽ chỉ vì chính mình tiến hành điều tra tung tích nên khiến cho Thần Tượng Sư tức giận?
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du
Tác giả: Thần Kiếm
Chương 25: Là ngươi?
Người dịch: Bối Bối
Nguồn: Tu Chân Giới
Mặc cho Thái Nhược nghĩ nát óc cũng không tìm ra lý do làm đối phương tức giận, tất nhiên hắn sẽ không ngu xuẩn đến mức cho rằng nguyên nhân chỉ là do mình tìm kiếm đối phương.
"Vì cái gì? !" Thái Nhược quát, đồng thời, hướng Kim Tình Tử Viên Ân Đệ ra tay .
Thái Nhược gầm rú, có phẫn nộ, có kinh hãi, càng có nhiều hoang mang không hiểu.
Nhưng Hoàng Long cũng không cho hắn giải thích gì, mà là trực tiếp đánh về phía đám Kỵ sĩ đoàn đứng trên mặt đất một vòng Tiểu Ngũ Hành Thần Lôi.
Trong bầu trời đêm Lôi Điện lóe ra, oanh tạc không ngừng!
Đám Kỵ sĩ hoảng sợ phát hiện Tiểu Ngũ Hành Thần Lôi chỉ lớn bằng ngón tay cái nhưng lại có lực lượng hủy diệt khủng bố, quả thực chính là ác mộng!
Kẻ nào bị oanh trúng sẽ trực tiếp hôn mê hoặc toàn thân da thịt cháy sém!
Nhưng ác mộng chỉ vừa mới bắt đầu, dưới ánh mắt hoảng sợ của bọn họ, Hoàng Long tung ra Ngũ Ngục Thần Đỉnh đeo trên ngón tay, Thần đỉnh ở giữa không trung nháy mắt phình to như một ngọn núi.
Ầm vang! Thần Đỉnh từ trên cao đập xuống đầu.
Cả đám vô cùng kinh hãi, Ngũ Ngục Thần Đỉnh chỉ đập một cái, trên mặt đất ngoại trừ lưu lại năm dấu chân đỉnh thật sâu, còn có mấy cổ thi thể bẹp xép như bánh nướng áp chảo.
Đây là cái gì? Nhìn Ngũ Ngục Thần Đỉnh lơ lửng giữa không trung, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Không chỉ Thái Nhược hay Bác Cách, mà ngay cả hai Thánh vực ma thú Bì Nhĩ và Ân Đệ cũng lần đầu tiên nhìn thấy Ngũ Ngục Thần Đỉnh của Hoàng Long.
Người khác không rõ ràng lắm, nhưng Bác Cách ở bên cạnh lại tinh tường nhìn thấy đó là một giới chỉ mà bình thường Hoàng Long Thiếu chủ đeo trên ngón tay.
Trong lòng Bác Cách lại nhấc lên sóng lớn.
Cũng giống như mọi người ở đây, trong đầu Bác Cách hiện lên vô số nghi vấn.
Đây là đỉnh lô vũ khí? Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có loại vũ khí như thế này!
Trên Hằng Nguyên Đại Lục, Ma pháp sư dùng ma pháp trượng, Chiến Sĩ dùng kiếm, đao, thương, rìu…, nhưng sử dụng vũ khí là đỉnh lô thì bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy, đặc biệt đỉnh lô này lại có thể phóng to thu nhỏ.
Vậy chẳng lẽ là thần khí?
Mọi người còn đang kinh nghi, thì Hoàng Long lại khống chế Ngũ Ngục Thần Đỉnh đánh về phía Kỵ sĩ đoàn, đồng thời quát: "Còn đần độn làm gì, mau động thủ!"
Tiếng quát làm Bác Cách hoàn hồn, kinh hoảng đáp: "Dạ, Thiếu chủ!" Sau đó hướng đám Kỵ sĩ đoàn ra tay .
Bác Cách là Thánh vực ma pháp sư, trực tiếp tung ra một Thủy hệ cấm chú - Băng Phong Tuyết Địa, đem mặt đất chung quanh đông lại.
Đây là kế hoạch mà Hoàng Long đã an bài sẵn, lúc đầu hai ma thú xuất ra hai cấm chú tiêu diệt hơn phân nửa lực lượng Kỵ sĩ đoàn, sau đó đến lượt hắn và Bác Cách thu thập đám còn lại.
Còn hai ma thú thì chống lại Thái Nhược cùng La Phong.
Nguyên bản hai bên lực lượng không cách nhau là bao, cho dù có kém cũng chỉ là chút đỉnh, nhưng hiện tại, phe Hoàng Long đã chiếm ưu thế tuyệt đối.
Thái Nhược là Thánh vực trung giai, La Phong chỉ là Thánh vực sơ giai.
Mà hai thú đều là Thánh vực trung giai, đối đầu với Kim Tình Tử Viên Ân Đệ, Thái Nhược hoàn hảo, nhất thời nhìn không ra dấu vết chiến bại, nhưng La Phong ở trước mặt Địa Huyệt Long Bì Nhĩ thì không được may như vậy, lập tức bị rơi vào thế hạ phong, cứ như vậy đi xuống, chẳng sớm thì muộn hắn cũng trở thành vong hồn dưới chân Bì Nhĩ.
Hai thú một bên chiến đấu kịch liệt, mà Hoàng Long bên này lại là đơn phương giết chóc .
Bác Cách tu luyện Thủy hệ ma pháp, tuy trong các hệ ma pháp, Thủy hệ có lực công kích yếu nhất, nhưng điều này cũng chỉ nói một cách tương đối. Trong tay Thánh vực cường giả, thủy kiếm đầy trời như mưa rơi, hàn băng bốn phía dựng thành tường cũng đủ làm Kỵ sĩ đoàn đa phần chỉ là thất, bát cấp thực lực có cảm giác linh hồn của chính mình đều bị đông lạnh.
Bốn cửu cấp Chiến sĩ trong Kỵ sĩ đoàn tuy có dễ chịu hơn một chút, nhưng đối mặt với một Thánh vực trung giai ma pháp sư như Bác Cách cũng chỉ có thể đau khổ chống đỡ mà thôi.
Sau khi tung Ngũ Ngục Thần Đỉnh, Hoàng Long lấy ra vài cái bùa.
Vì chế tạo vài đạo bùa này, Hoàng Long tốn không ít tinh thần.
Xuất ra mấy đạo bùa xong, Hoàng Long cũng không khách khí, toàn bộ ném tới đám Kỵ sĩ đoàn đang bị vây hãm trong Băng Phong Tuyết Địa, sau đó điều khiển tinh khí thần của mình bên trong đạo bùa dẫn xuất các hệ linh khí trong thiên địa.
Tuy không thể so sánh với lực phá hoại do Thánh vực ma pháp sư gây ra, nhưng thanh thế cũng rất lớn, ngay cả Bác Cách cũng đều giật mình.
Ma pháp quyển trục? Tuyệt đối không phải, Bác Cách nghi hoặc một lúc rồi kiên quyết phủ định, vừa rồi hắn không hề cảm ứng được ma pháp dao động, hơn nữa cho tới bây giờ, hắn chưa từng thấy qua ma pháp quyển trục gì mà chỉ dùng giấy bình thường để viết .
Tại Hằng Nguyên Đại Lục, bất kì ma pháp quyển trục nào cũng đều phải dùng da ma thú làm tài liệu chế tạo.
Đang kịch chiến cùng Kim Tình Tử Viên Ân Đệ , Thái Nhược chứng kiến tình huống hiện trường, vừa vội vừa giận, đặc biệt khi nhìn thấy La Phong dưới thế cường công của Địa Huyệt Long sa vào nguy hiểm, hắn đành bất đắc dĩ quát: "Chúng ta đi!"
Cuối cùng đành phải bỏ mặc cho Kỵ sĩ đoàn ở đằng sau.
Hai người là Thánh vực cường giả, nếu muốn chạy trốn, đối phương không có khả năng lưu được bọn họ. Trừ phi thực lực đối phương cao hơn hẳn bọn hắn.
Thái Nhược giận dữ hướng Kim Tình Tử Viên Ân Đệ phát ra một hỏa hệ ma pháp, sau đó nhân cơ hội xoay người thoát đi, La Phong nhìn thấy cũng theo sát.
Trốn? Hoàng Long nhìn hai người xoay thân muốn chạy trốn, khóe miệng hơi giơ lên.
Trước khi xuất thủ, hắn đã ở bốn phía bày ra cổ trận Tứ Tượng Lục Nghi, sau đó để chắc chắn, hắn lại bố trí thêm Tinh Thần Đại Trận, đem phạm vi trong vòng mười dặm ngăn cách với bên ngoài, đó cũng là nguyên nhân đám người Hoàng Long giao chiến giết chóc lâu như vậy cũng không có ai tiến đến.
Lúc đầu, hai ma thú cùng Bác Cách xuất hiện trước tiên chính là nhằm bám trụ đám người Thái Nhược, kéo dài thời gian cho Hoàng Long bày trận .
Thời gian từng khắc trôi qua, Thái Nhược cùng La Phong tận lực bỏ chạy, nhưng càng chạy bọn họ càng kỳ quái tựa hồ như bị vây hãm trong một cái vòng, vô luận thế nào cũng không thoát khỏi chỗ này.
Không, đây không phải là sự thật, nhất định là ảo giác!
Đến lần thứ sáu nhìn thấy thi thể đám Kỵ sĩ đoàn nằm trên mặt đất, bọn họ rống lên, hai mắt đỏ bừng, đầu óc cơ hồ hỏng mất.
Lúc này, Hoàng Long cùng với Bác Cách sớm giải quyết xong đám Kỵ sĩ đoàn, khi Thái Nhược và La Phong quay lại lần thứ bảy, Hoàng Long xuất ra trói tiên thằng.
Thái Nhược cùng La Phong hai người không đề phòng, nháy mắt bị trói lại.
Bất quá, trói tiên thằng này do Hoàng Long dùng gân của cửu cấp ma thú luyện chế, cho nên vừa trói lại liền bị Thái Nhược và La Phong - hai đại Thánh vực cường giả - phát ra lực lượng cường đại đứt đoạn.
Hoàng Long thấy vậy cũng không ngạc nhiên, vì hắn cũng không trông cậy có thể hoàn toàn trói được hai người.
Chỉ cần trói được hai người trong nháy mắt, thế là đủ rồi.
Tại trong nháy mắt này, Bì Nhĩ cùng Ân Đệ đuổi tới mạnh mẽ phách ra một kích, đem hai người đánh bay ra ngoài, lúc ngã xuống đất, La Phong sớm đã tắt thở, còn Thái Nhược thì đang hấp hối.
Vừa rồi, một kích sau lưng của Bì Nhĩ đã chấn nát tim mạch của hắn.
Sinh mệnh của hắn đang chậm rãi trôi đi.
Cố gắng nâng lên mí mắt nặng trĩu, Thái Nhược nhìn Thần Tượng Sư bí ẩn trước mặt, cho đến bây giờ hắn vẫn không hiểu tại sao đối phương phải giết hắn.
"Tại, tại sao?" Thái Nhược sử dụng toàn thân khí lực, khàn khàn nói, nếu không biết rõ nguyên nhân, hắn chết không nhắm mắt.
Hoàng Long từ từ đi tới, trên cao nhìn xuống Thái Nhược, cười lạnh: "Tại sao? Hồng Y Đại Giáo Chủ đại nhân, chẳng lẽ ngươi quên mất ta là ai?" Nói xong, Hoàng Long tản đi khí vụ màu trắng quanh thân.
Khi thấy rõ khuôn mặt của Hoàng Long, Thái Nhược hai mắt trợn to, giống như chứng kiến chuyện không thể tin được, trên nét mặt già nua chỉ còn đọng lại kinh hãi vô tận: "Là ngươi!" Nói xong một câu này, đầu hắn vô lực gục xuống.
Bất luận thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng được Thần Tượng Sư bí ẩn lại là tiểu hài tử mà hắn mới gặp trước đó một tháng.
Thì ra là thế, đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu của hắn trước khi chết.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo