Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 1: Huyết sắc An Tây
Chương 21 :Mừng công ở tửu lâu.
Nhóm dịch: Huyết Tiễn Ngũ Gia
Nguồn: Mê Truyện
Bên trong quân nha, Cao Tiên Chi sắc mặt trầm như nước, mấy hôm trước hắn được Lý Khánh An bẩm báo, , tiêu diệt toàn bộ người Đột Kỵ Thi xâm nhập phía bắc thành Bạt Hoán, tạo nên chiến tích huy hoàng, chỉ một trăm người đánh tan ba ngàn quân, Cao Tiên Chi vui mừng quá đỗi. Nsgay trong ngày báo tin chiến thắng này cho Tiết Độ Sứ Phu Mông Linh Sát, không ngờ Phu Mông Linh Sát rất hờ hững.
- Thuế ruộng ở An Tây không cao lắm, ngọai trừ trợ cấp, ban thưởng thì miễn.
- Có công không được thưởng chẳng phải làm nguội lạnh lòng tướng sĩ sao? Chúng ta là quân trấn An Tây, quân công vì bản thân, đại soái, xin nghĩ kỹ!
- Vì nước giết địch là bổn phận của hắn, phần thưởng là tâm ý, không thưởng cũng không sao. Thôi được, xem hắn chỉ huy có tài thì nâng lên làm Giáo úy.
Phu Mông Linh Sát lãnh đạm như tưới một chậu nước đá lên đầu Cao Tiên Chi. Đương nhiên hắn biết Phu Mông Linh Sát cũng không nhằm vào Lý Khánh An mà là nhằm vào Cao Tiên Chi hắn, phủ nhận chiến tích của Lý Khánh An cũng chính là phủ nhận công của Thống soái Cao Tiên Chi.
Phu Mông Linh Sát không thưởng, Cao Tiên Chi hắn phải thưởng, nếu không làm sao kẻ dưới phục tùng?
- Phó soái, Lý Khánh An đã đến.
Ngoài cửa vang lên tiếng thân binh bẩm báo, Cao Tiên Chi gác lại việc không vui, cười nói:
- Bảo hắn vào đi!
Lý Khánh An bước nhanh vào, chào theo nghi thức quân đội:
- Tham kiến Cao soái!
- Thất lang, mau mau đứng lên!
Cao Tiên Chi vội vàng đỡ hắn đứng dậy:
- Lần này làm không tồi, ta rất vừa lòng.
- Ty chức chỉ lập chút công mạt mà thôi.
Cao Tiên Chi gật gật đầu mời:
- Ngồi đi! Chúng ta ngồi xuống nói chuyện!
Lý Khánh An ngồi xuống, lại liếc liếc bàn của Cao Tiên Chi, lúc nãy mới vào hắn thấy trên đó bày một cuốn da báo được buộc bằng tơ, trên đời này cũng chỉ có một tấm da báo, không nghĩ tới Vụ nương lại đưa nó cho phụ thân, Tiểu nương này quả có vài phần hiếu tâm.
- Thất lang, trước hết báo cho ngươi một tin tốt, từ giờ trở di ngươi chính là Giáo úy Thám Báo doanh quân An Tây ta.
Lý Khánh An mừng rỡ vội vàng quỳ một gối:
- Tạ ơn Cao soái đề bạt!
- Ha ha! Đây là quân công của ngươi, có thể yên tâm mà nhận!
Dứt lời, Cao Tiên Chi lại khẽ thở dài:
- Thất lang, ta cũng không gạt ngươi, Phu soái vốn không muốn phong thưởng cho ngươi, chức Giáo úy này là ta cố gắng mà đề bạt được. Đương nhiên Phu soái không phải là thành kiến với ngươi. Chẳng qua là ban thưởng vốn không có quy định, chỉ có trợ cấp binh lính bỏ mình thôi.
Nói tới đây, Cao Tiên Chi vỗ mạnh vai hắn:
- Tuy nhiên, ngươi là ái tướng của ta, ngươi lập công ta cũng muốn thưởng cho ngươi, thủ hạ của ngươi cũng được thưởng, phần thưởng của thủ hạ ngươi mười lăm khoảnh ruộng tốt, cho ngươi phân chia cụ thể, còn ngươi...!
Cao Tiên Chi thần bí cười, lấy một thanh đao từ trên bàn, vuốt nhẹ một chút, đưa cho Lý Khánh An:
- Cái chuôi đao này vốn là bội đao của nguyên Tiết Độ Sứ Cái Gia Vận đại soái, là lần đầu tiên ta lập công ngài ban cho ta, đối với ta có ý nghĩa đặc biệt, hiện giờ ta tặng lại nó cho ngươi.
- Tạ ơn Cao soái ban thưởng, ty chức xin ghi nhớ trong lòng.
Lý Khánh An tiếp nhận bội đao, vỏ đao rất cổ, loang lổ nhiều vết máu đã phai màu. Hắn chậm rãi lôi ra, chỉ cảm thấy hàn khí kinh người, không giống như hoành đao sáng loáng bình thường bọn họ vẫn dùng. Lý Khánh An vào sinh ra tử một năm dùng đao cũng có cảm ngộ, đây là một thanh đao khát máu.
- Thích không?
Cao Tiên Chi thản nhiên hỏi.
- Thích cái cảm giác này.
- Tốt lắm, ngươi nhớ kỹ, đây là đao của quân nhân.
Cao Tiên Chi rất vừa lòng với câu trả lời của Lý Khánh An, nhìn tấm da báo trên bàn, vừa cười vừa nói:
- Tấm da báo này là ngươi săn?
- Dạ!
- Đây là Vụ nương đưa ta, vốn ta để ở thư phòng, bị Phu Mông đại soái thấy được, thấy hắn cũng rất thích, vừa lúc hắn sắp mừng thọ, ta tính tặng tấm da báo này cho hắn làm lễ mừng thọ.
Lý Khánh An do dự một chút như muốn nói cái gì cuối cùng lại thôi, Cao Tiên Chi đã nhìn ra, cười:
- Muốn nói gì cứ nói thẳng ra không cần ấp a ấp úng.
- Cao soái, tấm da báo đen này thiên hạ độc nhất vô nhị, đưa cho Phu Mông đại soái có phải hơi đáng tiếc hay không…
Cao Tiên Chi hơi sửng sốt hỏi:
- Ngươi là nói… hiến cho Hoàng thượng?
Lý Khánh An thấy Cao Tiên Chi không hiểu, đành phải nói tận nơi:
- Cao soái, thủ lĩnh của người không phải chỉ có một Phu soái!
…
Lý Khánh An đi rồi, Cao Tiên Chi chắp tay sau lưng đi ra trước cửa sổ, lòng vô cùng lo lắng. Hắn là quân nhân chỉ biết lập công thăng chức, đấu tranh quyền lực cho tới giờ đều hắn rất kém, hơn nửa năm trước hắn nghe theo đề nghị của Lý Khánh An, thượng tấu triều đình thỉnh cầu phát động chiến dịch Tiểu Bột Luật. Phải nói là phương hướng đúng, nhưng hắn cũng không làm ra vẻ đủ bí ẩn, chuyện này rất có thể không gạt được Phu Mông Linh Sát, nếu làm không tốt chuyện này sẽ trở thành mồi lửa châm cho mâu thuẫn của hắn và Phu Mông Linh Sát bùng nổ. Điều này vẫn khiến cho hắn rất phiền não, đề nghị của Lý Khánh An hôm nay đã đánh thức hắn.
- Nói đúng! Trong triều có ai là không muốn tước vị?
Cao Tiên Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi khe khẽ thở dài.
…
Trong tửu lầu Trung Nguyên náo nhiệt phi thường, mấy chục tên lính An Tây quân bao luôn cả lầu hai, uống rượu ăn thịt vung quyền huyên náo, tiếng cười tiếng mắng như muốn ném bay luôn cả nóc nhà.
Hôm nay Lý Khánh An là diễn viên chính, hắn được thăng Giáo úy, đương nhiên phải bỏ tiền mời khách. Vừa mới quay lại quân doanh các tướng lĩnh An Tây quân đã chờ lâu, không giải thích lằng nhằng vây lấy hắn kéo vào tửu lầu.
Lý Khánh An ngồi trên một bàn cạnh cửa sổ, hắn đã bị ép uống tới hai mươi mấy bát lớn, uống tới mặt đỏ tai hồng, bám lấy bả vai Lệ Phi Nguyên:
- Lão Lệ, lần sau ai tới mời ta, ngươi tiếp thay ta đi.
- Lão tử là Phó úy, tiểu tử ngươi là Giáo úy, lão tử trong lòng ghen tỵ, không thay!
- Ngươi tiếp thay ta đi, ta mời ngươi tới thanh lâu hạng nhất!
- Thế này còn được, xem như nể tình huynh đệ, lão tử uống thay ngươi!
Nói xong, hắn lại bưng lên một bát rượu lớn mà cười ha hả::
- Tuy nhiên, chén rượu này là ta thay mặt cho các huynh đệ Thú Bảo kính ngươi, ngươi phải uống!
- Mụ nội nó, ta nhớ ra rồi, là ngươi ép ta nhiều nhất, đây là chén thứ năm!
Lý Khánh An đánh lên đầu hắn một cái, nâng chén rượu lên cười mắng:
- Rượu của huynh đệ Thú Bảo, lý do này cũng chỉ có mình ngươi nghĩ ra.
Hắn ừng ực ừng ực một hơi uống cạn cả bát rượu, Cao Vụ ngồi bên kia mới hừ hừ cái mũi:
- Lý xú cung, ngươi uống bớt đi vài chén được không? Cái mùi của ngươi còn thối hơn cả thối.
- Chỗ của đàn ông, đàn bà không nên quan tâm, về nhà đi!
Lý Khánh An mất kiên nhẫn mà vung tay đuổi.
- Ngươi nói cái gì?
Cao Vụ lập tức nổi trận lôi đình, đập mạnh lên đệm dựa lưng, hận còn chưa tan, tóm lấy cánh tay hắn:
- Là ta muốn sao? Là ai nói ta không đến sẽ không nể tình, còn ngồi đây cạnh xú nam nhân ngươi.
Thị nổi giận đùng đùng đứng lên, đá Bạch Nguyên Quang một cước:
- Bạch tịch côn, ngươi quay sang đây một chút.
- Vụ nương, tiểu tử này uống nhiều rồi, nàng không nên chấp nhặt hắn.
- Ta mặc kệ! Nhìn cái mặt hắn như mặt con khỉ, đáng ghét!
Cao Vụ căm giận ngồi xuống, bỗng thị thấy Đoạn Tú quá chén nằm sấp bên cạnh, nhướn mày, lại đứng lên:
- Thôi đi, ngồi bên cạnh Đoạn tiểu kiếm ta cũng không thoải mái, nên về thôi!
Lệ Phu Nguyên nhếch miệng cười:
- Vụ nương, ta xem nàng là muốn ngồi cùng với thất lang rồi!
Cao Vụ đỏ bừng mặt, khinh thường nói:
- Muốn ngồi chung với hắn? Nằm mơ đi! Hôm nay là hắn thăng quan ta mới giữ thể diện cho hắn, lần sau muốn cùng ta uống rượu không có cửa đâu!
Lý Khánh An cảm thấy say dần, hắn cúi gục đầu cái gì cũng không nghe thấy, một lát sau mới đi lên, lầm bầm với thị:
- Ta cần đi…
- A! Thất lang, có cần đi cùng ngươi không?
Bạch Nguyên Quang kêu lên.
- Không cần! Ta không sao!
Lý Khánh A lắc lư nghiêng ngả, lảo đảo đi xuống lầu.
- Chỗ này các ngươi thối chết đi, ta phải xuống lấu hít thở chút không khí.
Cao Vụ đứng lên.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 1: Huyết sắc An Tây
Chương 22 : Khách tới từ Thạch quốc.
Nhóm dịch: Huyết Tiễn Ngũ Gia
Nguồn: Mê Truyện
Lý Khánh An còn đang thống thống khoái khoái xả nước tiểu ở đầu tửu lâu, chuẩn bị quay về, không ngờ một cơn gió lạnh thổi qua, bụng hắn lập tức sôi lên, vọt quay lại…
Không biết bao lâu sau hắn mới chậm rãi ngẩng đầu, thở dốc một hơi, đúng lúc này trước mắt hiện ra một cái khăn ướt.
- Không thể uống thì đừng cậy mạnh, chẳng lẽ ngươi không thấy mấy tên này là cố ý chuốc ngươi sao?
Cao Vụ oán giận.
- Cám ơn!
Lý Khánh An nhận khăn lau qua mặt một lượt, cảm thấy tốt hơn nhiều, muốn đứng lên nhưng hai chân mềm nhũn một chút sức cũng không có.
- Vụ nương, đỡ ta một tay.
- A! Người này, còn An Tây đệ nhất tiễn gì chứ! Hiện giờ chỉ sợ đến cung cũng không kéo được.
Vụ nương đỡ hắn lên giúp hắn quay lại:
- Ta xuống hít thở chút không khí, vừa lúc thấy ngươi đang gặp khó trong này, muốn mặt kệ ngươi nhưng lại cảm thấy ngươi đáng thương đành quản ngươi. Nhưng lại cảm thấy ngươi xứng đáng, đám xú nam nhân các ngươi đó, uống rượu quan trọng đến thế sao?
- Ta cũng không muốn uống, nhưng nàng cũng thấy, ta không uống bọn họ sẽ bỏ qua cho ta sao?
- Hừ! Ngươi uống hay không uống có liên quan gì tới ta, ta chỉ tùy tiện nói thôi đừng có cho là ta quan tâm tới ngươi!
Dứt lời, Cao Vụ đỡ Lý Khánh An vào tửu quán:
- Trước mắt ngươi đừng có đi lên vội, nghỉ một lát tỉnh rượu hãy lên, ta ra ngoài hít thở không khí, ta đi đây.
Cao Vụ vẫy vẫy tiểu nhị:
- Tiểu nhị, mang tới cho vị quân gia này một chén trà, phải đặc một chút, đợi lát nữa nhớ phải dìu hắn lên.
- Được! Cô nương yên tâm, ta sẽ làm tốt!
Cao Vụ thu xếp xong xuôi cho Lý Khánh An mới chắp tay sau lưng khoan thai đi ra.
Lý Khánh An ngồi dựa vào tủ bát, bụng rất khó chịu, như thể cả người hư thoát không còn chút sức lực.
Lúc này, có vài tên người Hồ đi vào cửa, bọn họ phong trần mệt mỏi, hiển nhiên là từ một nơi rất xa vừa mới đến Quy Tư thành.
- Chưởng quầy, cho chúng ta mỗi người một chén canh, và ba mươi cái bánh.
Bọn họ nói Hán ngữ rất lưu loát, vừa vào cửa đã ngồi vào tít trong góc thấp giọng bàn bạc gì đó. Lý Khánh An ngồi đằng sau cửa ra vào đưa lưng về phía bọn họ, cách nhau chỉ vài chục bước. Hắn cũng không để tâm mấy người Hồ này, chỉ chậm rãi nhấm nháp một ly trà đặc.
- Mấy vị khách quan, đây là canh của các vị.
- Vị tiểu ca này, đây là một trăm văn tiền thưởng, ta muốn hỏi một chuyện.
- Ôi! Khách nhân quá khách khí, ngài cứ việc hỏi!
- Ta muốn hỏi một chút, ngươi có nghe qua về Hỏa Diễm thạch?
Ly trà trên tay Lý Khánh An khẽ run run, tâm trí lập tức tỉnh hẳn, gống như gặp quỷ giữa ban ngày, hắn vô cùng kinh ngạc mà quay đầu nhìn mấy người mới tới.
Một năm nay hắn gần như đã quên cái gọi là Thái Dương thạch kia, hắn từng đi tìm từng tiệm châu báu, không một nhà nào có giá cao hơn tám mươi quan tiền.
Hai tháng trước, hắn lại đi thành Bạt Hoán, mới phát hiện 'Túc Đặc lão điếm" đã sớm đóng cửa. Na Tô Ninh người Túc Đặc đồng ý bỏ ra một vạn quan tiền mua bảo thạch của hắn đã trở thành đoạn trí nhớ xa xôi mà không chân thực, không nghĩ tới trong lúc lơ đãng, hắn bỗng nhiên nghe được về tin tức của miếng bảo thạch kia.
Tổng cộng là năm người, nhìn vị trí họ ngồi thì có hai chủ nhân và ba người hầu. Hai chủ nhân một hơn bốn mươi tuổi, có một nhúm râu dê, người còn lại là một người trẻ tuổi, ước chừng hai lăm hai sáu tuổi, đầu đội một cái mũ lấp lánh vàng, bộ dáng coi như thanh tú, mặt gầy dài, cằm nhọn, trên khuôn mặt trắng bệch không một tia huyết sắc, một đôi mắt dài nhỏ trắng nhiều đen ít khiến cho người ta cảm thấy dối trá.
- Khách nhân, thật sự có lỗi, ta chưa từng nghe qua cái gọi là Hỏa Diễm thạch.
- Ngươi nhớ lại xem, chẳng lẽ quan quân cũng chưa từng có ai nhắc tới sao?
Người trung niên hỏi lại, vô tình hay cố ý liếc qua Lý Khánh An. Lúc này hắn đã nằm trên bàn, một bộ dáng say túy lúy, nhưng hai tai lại dựng ngược lên mỗi một câu của đối phương đều nghe được rất rõ ràng.
Có lẽ ngượng ngùng vì cầm một trăm văn tiền, tiểu nhị ngẫm nghĩ một chút :
- Đúng là có người đã nhắc qua bảo thạch, nhưng toàn là bảo thạch hơn mười quan tiền bình thường, chưa từng có ai nhắc qua Hỏa Diễm thạch.
Người trung niên nói khẽ với người trẻ tuổi vài câu, tuy nghe không rõ lắm bọn họ đang nói gì, nhưng có thể thấy khuôn mặt người trẻ tuổi tỏ rõ sự thất vọng.
- Ta nghĩ hay là nên tìm Tô Ninh trước, rồi tìm tung tích bảo thạch.
Người trẻ tuổi dùng tiếng Đột Quyết để nói, Lý Khánh An nghe được rõ ràng “Tô Ninh kia!”. Vậy là đúng rồi, bọn họ chính là muốn tìm khối bảo thạch thần bí kia.
- Nhưng Tô Ninh đã mất tích.
- Cái này không quan trọng, ta có biện pháp tìm được hắn, chúng ta về Thách Chi thành trước.
Người trẻ tuổi rõ ràng tính cách nôn nóng nói đi là đi, hắn đứng lên đi nhanh ra khỏi tiệm, người trung niên cũng cuống quýt thu bánh trên bàn, thấy người trẻ tuổi đi rồi hắn không khỏi sốt ruột mà kêu lên:
- Xa Ân, không cần vội, chúng ta ở lại một đêm đã hãy đi.
- Xa Ân?
Lý Khánh An thầm nghĩ: “Hóa ra người thanh niên này tên Xa Ân”.
- Khách nhân, thật có lỗi, nhất định ta sẽ lưu ý tình hình Hỏa Diễm thạch giúp người.
Tiểu nhị cung kính đưa bọn họ ra ngoài.
Mới quay người về, Lý Khánh An đã vẫy vẫy hắn:
- Tiểu nhị, ngươi lai đây một chút.
- Lý giáo úy, xin người chỉ bảo.
Lý Khánh An lấy ra một quan tiền, cười nói:
- Mấy người vừa rồi, ngươi đi theo bọn họ, nhớ kỹ cho ta ở Quy Tư thành bọn họ đi đâu? Gặp ai? Một quan tiền này đưa cho ngươi gọi là phí vất vả, nếu ngươi đem tới tin tức khiến cho ta vừa lòng ta sẽ thêm vào cho ngươi một quan tiền thưởng.
Tiểu nhị mừng rỡ, một tháng hắn cũng không chắc kiếm được năm trăm văn tiền, đảo mắt một cái là hai quan tiền tới tay, hắn lập tức nhận tiền:
- Xin Lý giáo úy yên tâm, nhất định ta sẽ đem tới tin tức tốt nhất.
…
Chạng vạng ngày kế tiếp, Lý Khánh An đang viết báo cáo trong doanh, một gã binh sĩ tiến vào bẩm báo:
- Tướng quân, ngoài quân doanh có người muốn tìm, hắn nói mình là tiểu nhị ở tửu quán Trung Nguyên, tướng quân bảo hắn tới.
- Ta biết rồi!
Lý Khánh An lấy hai quan tiền đứng dậy đi ra ngoài quân doanh, tiểu nhị tửu quán Trung Nguyên đến, đương nhiên là vì chuyện mấy người đặc biệt hôm qua, cho dù tiểu nhị không đến hắn cũng sẽ tới tửu quán hỏi thăm.
Ngoài quân doanh, tiểu nhị đang nghển dài cổ nhìn quanh, thấy Lý Khánh An đi ra, hắn bước lên một bước cười bồi:
- Lý giáo úy, ta có tin tức của bọn họ.
- Ngươi phát hiện được cái gì?
- Tối qua sau khi rời khỏi tửu lầu, bọn họ liền tới một nhà trọ cạnh cửa thành, vốn không đi ra, cũng không ai tìm bọn họ. Trời còn chưa sáng mấy người họ đã cưỡi ngựa rời Quy Tư thành, nghe chưởng quầy nhà trọ nói, bọn họ quay về Thạch quốc, hình như tìm một người gọi là Tô Ninh gì đó. Sau đó ta thấy bọn họ đi về hướng tây, ta ngồi chờ ở bên đường một ngày vẫn không thấy họ trở về, liền tới đây báo cáo với tướng quân.
Dứt lời, hắn nhìn Lý Khánh An đầy trông chờ, một đêm không ngủ, lại ngồi vêu ở bên đường một ngày cũng đều là nhìn vào một quan tiền thưởng này.
- Ngươi làm rất khá!
Lý Khánh An cười đưa tiền cho hắn:
- Đây là hai quan tiền, gấp đôi tiền thưởng cho ngươi. Nếu có tin tức của bọn họ lập tức tới báo cho ta, ta sẽ có trọng thưởng khác, biết không?
Tiểu nhị ngàn ân vạn tạ nhận tiền thưởng, liên tục khom người:
- Tướng quân yên tâm, chỉ cần bọn họ đến, bỉ nhân lập tức tới báo cho tướng quân.
Lý Khánh An quay về doanh trướng, mở ra một cái thùng, từ mặt dưới lấy ra một cái hộp gỗ, nhẹ nhàng mở ra, một viên bảo thạch sáng bóng nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt hắn. Hắn cẩn thận cầm viên Hồng Bảo thạch to như quả trứng gà, trong bảo thạch một ngọn lửa thần bí bốc lên. Lý Khánh An chậm rãi lim dim mắt, hắn rất muốn biết trong viên bảo thạch này đến tột cùng là ẩn chứa bí mật gì?
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 1: Huyết sắc An Tây
Chương 23 : Phân chia không công bằng.
Nhóm dịch: Huyết Tiễn Ngũ Gia
Nguồn: Mê Truyện
Giữa trưa ngày tiếp theo, Lý Khánh An còn đang thị sát quân tình trong doanh, bỗng nghe được có tiếng binh sĩ la hét ầm ỹ, hắn bước nhanh tới, có hơn mười phụ nhân vây quanh Hàn Tiến Bình, mọi người sục sôi, lớn tiếng cãi nhau cái gì đây?
- Trượng phu ta vào sinh ra chết, thiếu chút nữa đã mất mạng, phần thưởng mười mẫu ruộng, Hàn Đội trưởng, ta không thể nhận!
- Tần Nhị nương, trượng phu của người hoàn hảo không thương không bệnh, trượng phu của ta bị một đao chém trúng bụng, ngay cả cái đầu cũng thiếu chút nữa không còn, cũng chỉ được phần hai mươi mẫu ruộng, đây mới là không công bằng. Hàn Đội trưởng, nếu hôm nay ngài không làm chủ cho bọn ta, ta sẽ đập đầu chết trước mặt ngài.
- Tứ Lang! Chàng vừa chết để lại chúng ta mẹ góa con côi! Bọn họ đều có ruộng có đất, chàng đáng thương vừa chết không ai buồn quan tâm, thê nhi của chàng đến mẩu đất cũng không có, Tứ Lang ơi! Chàng tỉnh lại đi!
Một phụ nhân ngồi thụp dưới đất hai tay đập phành phạch mà kêu gào.
Hàn TIến Bình vừa khuyên, mấy người kia lại nháo lên, hắn được người này mất người khác, chật vật không chịu nổi.
- Hàn Đội trưởng, có chuyện gì? – Lý Khánh An lớn tiếng hỏi.
Hàn Tiến Bình thấy Lý Khánh An đi ra cuống quít chạy tới bẩm báo:
-Tướng quân, đó đều là người nhà của các thủ hạ ta, họ bất mãn với ruộng đất được tướng quân phân đều chạy tới tranh cãi ầm ỹ, tôi cũng không còn cách nào.
Hàn Tiến Bình giới thiệu với mấy vị phụ nhân :
- Vị này là cấp trên của trượng phu các ngươi, Lý Giáo úy Thám Báo doanh, các ngươi bất mãn cái gì có thể khiếu nại với ngài.
Mười mấy phụ nhân lập tức an tĩnh lại, các nàng bất an nhìn Lý Khánh An, cũng không dám hé răng.
- Các ngươi bất mãn cái gì có thể nói. – Lý Khánh An tận lực dịu giọng.
Lúc này, một vị phụ nhân to gan nói trước:
- Trượng phu tôi là Tần Lôi ở đội trinh sát số hai, Lý Giáo úy, tôi cảm thấy các vị phân đất không công bằng.
- Không công bằng thế nào?
Tần Nhị nương một bên nước mũi một bên lệ tràn khiếu nại:
- Trượng phu tôi cùng ngài vào sống ra chết, người khác được phân hai mươi, ba mươi mẫu, mà chúng tôi lai chỉ được phân mười mẫu, dựa vào cái gì?
Phụ nhân càng nói càng xúc động:
- Lý Giáo úy, nếu hôm nay ngài không tăng cho tôi, tôi sẽ đâm đầu chết trước mặt người!
Dứt lời, nàng quay đầu lao tới một cái cột gỗ, những người khác vội hoảng hồn giữ nàng lại:
- Tần Nhị nương, ngươi đừng có ngu ngốc, Lý Giáo úy sẽ làm chủ cho ngươi. Lý Giáo úy, ngài mau khuyên nàng ta đi!
Lý Khánh An lắc đầu:
- Binh lính đánh giặc lấy quân công làm phần thưởng, ngươi được ít là vì trượng phu của ngươi lập ít công. Nếu ngươi không tin ta gọi trượng phu của ngươi ra, để chính hắn nói cho ngươi!
Hắn xoay người nói với Hàn Tiến Bình:
- Kêu Tần Lôi ra đây! Không, kêu trượng phu của tất cả bọn họ ra đây!
Đám phụ nhân này lập tức luống cuống tay chân, bọn họ vốn tự mình hẹn nhau mà tới, nghe nói Lý Khánh An là quan mới nhậm chức liền muốn tạo một chút áp lực cho Lý Khánh An, ít nhiều có thể xin thêm ít ưu đãi. Nếu trượng phu của họ thật sự đi ra, vấn đề đó đã có thể trở nên nghiêm trọng. Nữ nhân phần lớn là vì mình, tiện thì có thể kết nghĩa đào viên về tinh thần, nhưng một khi tổn hại đến lợi ích của chính mình, liên minh lâm thời lập tức sụp đổ.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, bắt đầu oán giận nhau:
- Tần Nhị nương, chúng ta cũng không nghĩ tới, đều là ngươi châm lửa mà nên, việc này nên làm gì bây giờ?
Tần Nhị nương cũng ngây ra, nhưng nàng vẫn mạnh miệng như cũ:
- Mọi người không phải sợ, hắn dám làm bậy, chúng ta đi tới Trình Đô hộ, tới Phu Mông Tiết Độ Sứ tố cáo hắn.
Tâm Lý Khánh An bỗng sinh ra một tia cảnh giác, cái đó có quan hệ gì tới Trình Thiên Lý? Hắn giấu nét mặt mà cười cười:
- Các ngươi cảm thấy không công bằng, muốn có nhiều đất hơn. Có thể, ta có thể cho các ngươi, tuy nhiên khi đánh giặc, trượng phu của các ngươi sẽ phải xông lên đầu tiên. Đây là cái giá phải trả, các ngươi thật sự muốn sao?
Mấy phụ nhân bắt đầu quay ngược trở lại, tất cả đều đồng thanh:
- Không có! Chúng tôi không muốn, là Tần Nhị nương muốn, chúng tôi chỉ theo cô ta đến thôi.
Lý Khánh An gật gật đầu:
- Tốt lắm, các ngươi đều không muốn, thì chỉ thưởng cho một mình Tần Lỗi thôi.
Hắn vung tay lên, nói với Hàn Tiến Bình:
- Ngươi đi nói cho Tần Lỗi, nương tử hắn chê được ban thưởng ít, ta tính thêm vào cho hắn hai mươi mẫu đất.
Ánh mắt Tần Nhị nương lộ ra sợ hãi, mắt thấy Hàn Tiến Bình đang muốn đi vào quân doanh, vội vàng quỳ xuống, run giọng:
- Lý Giáo úy, xin chờ một chút!
Lý Khánh An chậm rãi đi đến trước mặt bà ta, ngồi xổm xuống mà hỏi:
- Ngươi không phải muốn đi tới Trình Đô hộ, đi Phu Mông Tiết Độ Sứ tố cáo ta sao? Ta sợ, cho nên phải ban thêm cho ngươi hai mươi mẫu đất, hẳn là ngươi phải cao hứng mới đúng, ngươi sợ cái gì?
Tần Nhị nương lặng lẽ quay đầu, đảo mắt một cái, vẫn cúi đầu không nói gì, Lý Khánh An đứng lên nói với những người khác:
- Các ngươi đi thôi! Về chuyện này, ta sẽ xử trí mỗi thủ hạ đều căn cứ vào quân công. Về sau không được tùy ý nháo sự, việc này không có lợi cho trượng phu các ngươi, đã biết chưa?
Chúng phụ nhân đều thưa vâng, rải rác đi về, những người khác đi rồi, Lý Khánh An mới hỏi:
- Nói! Là ai sai ngươi tới?
Tần Nhị nương cắn môi một chút, muốn nói lại thôi, Lý Khánh An cười lạnh:
- Ngươi đã không chịu nói thì đi lĩnh hai mươi mẫu đất của ngươi đi!
Dứt lời hắn đứng dậy bước đi.
- A! Lý Giáo úy, ta nói, ta nói!
Tần Nhị nương run run môi, thấp giọng nói:
- Là...là Trình Đô hộ phái người đến sai tôi làm vậy, để cho tôi tới gây rối, Nếu chúng tôi đòi hỏi Lý Giáo úy xử lý, hắn sẽ đưa chúng tôi tới Phu Mông Tiết Độ Sứ cáo trạng.
Quả nhiên có liên quan tới Trình Thiên Lý. Lý Khánh An hừ lạnh một tiếng hỏi:
- Hắn cho ngươi cái gì?
- Bọn họ đáp ứng sự thành sẽ cho tôi năm quan tiền.
- Năm quan tiền? Mạng của ngươi chỉ trị giá năm quan tiền thôi sao?
- Mạng? – Tần Nhị nương nhìn Lý Khánh An khó hiểu.
Lý Khánh An lạnh lùng:
- Ta nói thật cho ngươi biết! Đây là đấu tranh quyền lực của cao tầng quân An Tây, ngươi chỉ là một nhân vật nho nhỏ mà lại tùy tiện cuốn vào, cuối cùng nếu chuyện lớn ra, bọn họ chỉ có thể giết ngươi diệt khẩu, chẳng lẽ ngươi không rõ sao?
Mặt Tần Nhị nương hết xám ngoét lại trắng bệch, bà ta chỉ là một bà nội trợ bình thường, ham một chút tiện nghị nho nhỏ, làm sao hiểu được cái việc lục đục này được. Nghe nguy cơ liên quan tới tính mạng bản thân, bà ta sợ tới cả người run bắn, cuống quít hỏi:
- Vậy, tôi nên làm thế nào bây giờ?
- Bọn họ hỏi đến ngươi cứ nói Lý Khánh an một văn tiền cũng không chịu cho thêm ngươi.
…
Trong doanh trướng, Lý Khánh An trầm tư không nói gì, hắn thật không ngờ chính mình cũng bị cuốn vào tranh đấu giữa Trình Thiên Lý và Cao Tiên Chi. Bởi vì Cao Tiên Chi lén thưởng cho mình, bọn họ liền muốn lợi dụng chút phần thưởng này mà kiếm đường đột phá, cuối cùng thì lửa cháy tới Cao Tiên Chi.
Lúc này, Hàn Tiến Bình đứng cạnh nhỏ giọng:
- Tướng quân, thuộc hạ nghĩ Trình Thiên Lý thực ra cũng không cao minh.
Lý Khánh An liếc nhìn hắn, bỗng nhiên nhớ tới hắn xuất thân từ chính quy, lại đã từng làm Giáo úy một huyện, nói không chừng có thể có đề nghị gì đó tốt, liền cười hỏi:
- Ngươi nói xem, có cái gì không cao minh?
Hàn Tiến Bình thấy Lý Khánh An đồng ý nghe mình, vội vàng thưa:
- Hắn tìm người châm ngòi cho gia đình quân nhân đến gây rối, ngoài mặt nhìn như đang tạo áp lực cho tướng quân, nhưng thực ra nếu không mang tới tác dụng gì ngược lại còn làm bại lộ ý đồ của hắn. Nếu ta là hắn, tuyệt sẽ không tìm mấy phụ nhân tới tranh cãi ầm ỹ mà sẽ lén thu thập chứng cứ chính xác từ tướng quân, sau đó tìm mấy gia đình quân nhân làm chứng, trực tiếp tìm Phu Mông Tiết Độ Sứ mà cáo tội tướng quân. Chỉ cần nhân chứng vật chúng đầy đủ, chẳng sợ tướng quân không chịu nổi, nhưng hiện tại hắn nháo một trận như thế, tướng quân lại có thể thong dong ứng đối.
Lý Khánh An gật gật đầu, Hàn Tiến Bình nói không sai, bèn hỏi lại:
- Vậy ngươi nói ta nên ứng phó thế nào?
- Rất đơn giản, lần này Cao soái cho tướng quân mười lăm khoảnh đất, là muốn tướng quân luận quân công mà phân thưởng, chỉ cần tướng quân thực sự mỗi người đều được thưởng một cách có lý, Trình Đô hộ cho dù có bẩm báo Phu Mông đại soái, Cao soái cũng có thể nhất nhất cãi lại thay cho tướng quân. Hiện giờ việc tướng quân cần làm là phải mau chóng sửa lại một chút kể lại tỉ mỉ căn cứ chia thưởng.
Lý Khánh An lấy lên bàn một quyển sổ ghi chép việc chia thưởng, trên đó chi chít ghi chép về công lao, sự dũng cảm của từng chiến binh tham chiến, người nhà binh lính bỏ mạng có thể được trợ cấp năm mươi mẫu, cứ mỗi binh lính tham chiến được ban cho mười mẫu cơ bản, sau đó dựa theo thứ tự công lao từ trên xuống mà thêm vào, phần thưởng nhiều nhất là được bốn mươi mẫu một người.
Nếu nói có thể xuất hiện tin đồn không công bằng thì chỉ có một người, một lão binh thám báo hắn bố trí bên ngoài, sau chiến người này mất tích không biết là bị giết hay chạy trốn, cho nên hắn không ban cho bất luận trợ cấp gì.
Lúc này bất luận một chi tiết nhỏ nào hắn cũng không muốn bỏ qua, lập tức ra lệnh:
- Chuẩn bị ngựa, ta muốn ra ngoài xem.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 1: Huyết sắc An Tây
Chương 24 : Đứa con mồ côi của lão binh.
Nhóm dịch: Huyết Tiễn Ngũ Gia
Nguồn: Mê Truyện
Năm Khai Nguyên thứ hai mươi lăm, đế quốc Đại Đường chính thức xác lập chế độ binh sĩ biên cương biên chế, từ đó chiêu mộ người tình nguyện ra biên cương, đồng ý cho mang theo gia quyến, đồng thời quan phủ cấp cho đất đai và ưu đãi về thuế phú, do đó ở biên cương hình thành nên một hệ thống quân hộ.
Quy Tư là nơi đặt phủ Đô hộ An Tây, đồng thời cũng là khu tập trung quân hộ, bình thường phân bố ở các đồn điền gần đó hình thành một tổ chức thôn xóm người Hán, ở Quy Tư thành cũng có một bộ phận lớn quân hộ cư ngụ, có tới ngàn gia đình, từ trước các quân hộ đã có rất nhiều người Hán đến đây mưu sinh xây nhà an cư, trải qua hơn mười năm phát triển, vùng này đã trở thành nơi người Hán tập trung cư ngụ, bất kể ngôn ngữ, tập tục văn hóa hay phong cách xây dựng cũng không khác lắm với trong nước, tửu quán Trung Nguyên mà Lý Khánh An thường xuyên tới là ở trong khu này.
Lý Khánh An dẫn theo mấy binh lính, dưới sự dẫn đường của một gã Hỏa trường đi tới trước một tiểu viện, đây là nhà của lão binh mất tích kia, tường rào chỉ cao tới ngang vai, nhìn qua thì thấy trong viện có một cô bé quần áo vải thô cúi đầu khâu giày vải, bên cạnh bày hơn mười đôi giày vải đã làm xong, nàng thật sự tập trung nên có một đám quân nhân ở bên ngoài cũng không phát hiện ra.
Cửa chính rất cũ nát, che đại mấy cái khe lớn có nhỏ có, Hỏa trưởng nặng nề gõ gõ cửa.
- Ai vậy? – Giọng nói của cô bé rất non nớt, nghe ra tuổi cũng không lớn.
Cánh cửa “Kẹt” một tiếng mở ra, cô bé khâu giày ban nãy xuất hiện trước mặt bọn họ, cô bé không lớn, nhiều nhất chỉ mười một tuổi, nhưng mặt mày thanh tú, cái mũi dài dài thon thon tinh xảo, đôi môi mượt mà, mười phần là một tiểu mỹ nhân, tuy nhỏ tuổi nhưng trong ánh mắt đã có một sự thành thục không hợp với tuổi của mình.
- Các người tìm ai? – Cô bé nghi hoặc nhìn đám người.
- Xin hỏi nơi này là nhà Hạ Vũ Lượng sao?
- Đúng vậy, nhưng cha tôi không ở nhà, ông ấy đi đánh giặc còn chưa quay về.
Cô bé nhìn thật kỹ Lý Khánh An, chần chừ hỏi lại:
- Các người có quen biết cha tôi sao?
Hỏa trường cười gật gật đầu, giới thiệu Lý Khánh An:
- Đúng vậy! Vị này là Giáo úy của cha ngươi, ngài đặc biệt tới đây thăm.
- A! Mọi người mau mời tiến vào!
Cô bé cuống quýt mở cửa mời bọn họ vào, Lý Khánh An vào sân, đánh giá khắp nơi một chút, có ba gian phòng cũ để ở, sân được dọn sạch sẽ không một hạt bụi, bên nhà là một cây hòe cổ thụ cao lớn, dưới bóng cây là một khóm cúc đủ loại.
- Các vị thúc thúc, mời ngồi!- Cô bé đem tới mấy cái ghế dựa, lại rót một ly trà.
Lý Khánh An cũng nâng chung trà cười:
- Ta họ Lý, ngươi gọi ta là Lý Giáo úy là được rồi, ngươi tên là gì?
- Tôi tên Hạ Tiểu Liên.
- Ồ! Tên này không tồi! – Lý Khánh An cười gật gật đầu, lại hỏi – Tiểu Liên, nương ngươi đâu? Sao không thấy?
Cô bé cúi đầu nhỏ giọng đáp:
- Nương của tôi năm năm trước đã không còn, trong nhà chỉ có tôi và phụ thân.
Dứt lời, cô bé ngẩng đầu khẩn trương nhìn Lý Khánh An mà hỏi:
- Lý Giáo úy, cha tôi không xảy ra chuyện gì chứ?
- Không việc gì! Không việc gì! – Lý Khánh An cười đáp – Hắn là thám báo, đi Lĩnh Tây chấp hành quân vụ.
Nhìn sắc mặt khẩn trương của cô bé, Lý Khánh An có thể kết luận Hạ Vũ Lượng không về nhà, mà hắn cũng không có khả năng vứt bỏ mặc kệ đứa con gái duy nhất của mình. Chỉ có hai khả năng, một là bị người Đột Quyết bắt đ, nhưng khả năng này không lớn, khả năng lớn nhất chính là hắn đã bỏ mình…
Lý Khánh An thầm thở dài, lòng cảm thấy vô cùng áy náy, dịu dàng nói:
- Tiểu Liên, có quy định binh lính bỏ mình sẽ có trợ cấp năm mươi mẫu, nhưng phụ thân ngươi chỉ bị thương nên không được trợ cấp, nhưng hắn tác chiến dũng cảm, có thể được tưởng thưởng, cấp cho phụ thân ngươi bốn mươi mẫu và năm mươi lạng bạc trắng. Ngươi nhận lấy đi!
Dứt lời Lý Khánh An lấy ra một tờ khế đất và hai miếng bạc trắng đưa cho Hạ Tiểu Liên, Hạ Tiểu Liên quan tâm tình hình phụ thân hơn, nghe nói phụ thân không chết, cô bé lập tức tươi cười rạng rỡ, vội vàng thi lễ với Lý Khánh An:
- Tạ ơn Lý Giáo úy ban thưởng.
- Không cần cảm ơn, đây là quân công của cha ngươi.
Lý Khánh An đứng dậy cười:
- Tốt lắm, chúng ta cáo từ, nếu có tin tức của cha ngươi ta lập tức sẽ phái người đến báo cho ngươi.
- Tạ ơn Lý Giáo uy!
Hạ Tiểu Liên vội vàng cầm lấy đôi giày vải đưa cho mỗi người một đôi:
- Đây là giày vải Tiểu Liên làm, một chút tâm ý các vị thúc thúc xin nhận lấy.
Chúng binh lính cuống quýt từ chối, Lý Khánh An lại cười:
- Đây là tâm ý của Tiểu Liên, tất cả mọi người nhận lấy đi.
Mọi người đều nhận, cáo từ mà đi.
Ra khỏi nhà Hạ Vũ Lượng, vẻ tươi cười của Lý Khánh An biến mất, hắn quay đầu ra lệnh cho mọi người:
- Ai cũng không được tiết lộ tình hình chính xác của cha cô bé, trái lệnh sẽ bị phạt nặng!
- Tướng quân yên tâm, chúng tôi tuyệt không tiết lộ!
Lý Khánh An gật đầu, nói với Hỏa trường:
- Mỗi tháng cấp cho cô bé ba đấu gạo và năm trăm văn tiền, khấu trừ vào phí nhập ngũ, không được có sai lầm!
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Lý Khánh An kéo ra một con ngựa, vội vàng đi về hướng quân doanh.
…
Đúng như Lý Khánh An dự đoán, sáng sớm hôm sau có một gã quan quân phủ Tiết Độ Sứ tới quân doanh, thấy Lý Khánh An chắp tay chào:
- Lý Giáo úy, phụng lệnh Đại soái, mời người tới phủ Tiết Độ Sứ.
- Ta sẽ đi ngay.
Lý Khánh An quay về trướng lấy sổ ghi chép, đi theo quan quân tới phủ Tiết Độ Sứ, hai gã binh lính đưa hắn vào phòng quân vụ, nơi này là chỗ Phu Mông Linh Sát làm việc, vào tới sân, một gã binh lính lớn tiếng bẩm báo:
- Đại soái, Lý Giáo úy đã tới!
- Vào đi!
Giọng nói của Phu Mông Linh Sát rất nghiêm khắc, hoàn toàn không có chút ôn hòa, Lý Khánh An bước nhanh vào trong, trong phòng ngoài Phu Mông Linh Sát còn có mấy người khác, trong đó có Cao Tiên Chi và Trình Thiên Lý.
Mặt mày Cao Tiên Chi ngưng trọng, thấy Lý Khánh An tiến vào ánh mắt hắn nhàn nhạt lộ ra một tia bất an, hắn chỉ nghĩ đến việc làm yên lòng thủ hạ của Lý Khánh An, cũng không nghĩ chuyện này lại bị Trình Thiên Lý tóm lấy. Đầu tiên là nói hắn tự thưởng quân công khiến hắn thật vất vả mới nói rõ được đây không phải là hắn tự thưởng mà chỉ là có chút khen ngợi binh sĩ, vậy đó lại là một vấn đề khác, nếu là quân công khen ngợi bình thường, Lý Khánh An có chiếm ban thưởng của binh lính hay không.
- Thuộc hạ Giáo úy Thám Báo doanh Lý Khánh An tham kiến Đại soái! – Lý Khánh An quỳ một gối, thực hiện nghi thức chào quân đội.
- Lý Giáo úy, ngươi cũng biết tội? – Phu Mông Linh Sát lạnh lùng hỏi.
- Thuộc hạ không biết tội từ đâu tới?
- Hừ! Ngươi còn không thừa nhận!
Phu Mông Linh Sát soạt một cái ném một cai thư tố giác tới trước mặt Lý Khánh An, bên cạnh Cao Tiên Chi toát mồ hôi lạnh, hắn vốn tưởng Phu Mông Linh Sát chỉ thẩm vấn nhưng không ngờ ngay cả chứng cứ cũng có, nhìn thoáng qua Trình Thiên Lý, Trình Thiên Lý liếc nhìn lại hắn, khóe miệng lộ ra một tia cười đắc ý.
- Lý Giáo úy, có người cáo ngươi phân thưởng không công bằng, công cao được ít, công ít thì không, mưu lợi bản thân, ngươi giải thích thế nào?
Nếu như bình thường, Phu Mông Linh Sát đã sớm đập bàn hạ lệnh lôi Lý Khánh An đem đi chém, làm sao chịu nghe hắn giải thích cái gì. Nhưng có Cao Tiên Chi ở đây hắn không thể tùy ý giết Lý Khánh An, phải có chứng cứ thực xác thực để cho Cao Tiên Chi không nói được gì.
Lý Khánh An lấy quyển sổ ghi chép từ trong người ra, nâng lên hai tay:
- Đại soái, Cao phó soái cấp cho thuộc hạ mười lăm khoảnh đất để ban thưởng quân công, đây là sổ ghi chép quân công mỗi người bao nhiều, được ban thưởng bao nhiêu. Trên đó viết rất rõ ràng, đại soái có thể kiểm tra đối chiếu sự thật.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 1: Huyết sắc An Tây
Chương 25 : Để lộ tin tức.
Nhóm dịch: Huyết Tiễn Ngũ Gia
Nguồn: Mê Truyện
Sắc mặt Phu Mông Linh Sát không chút thay đổi, mở quyển sổ ghi chép tỉ tỉ mẩn mẩn xem một lượt, một bên Trình Thiên Lý vẫn tươi cười, dường như hắn sớm biết Lý Khánh An đã chuẩn bị tốt.
“Ba!” – Phu Mông Linh Sát đóng sổ ghi chép lại, giao cho Phán quan Vương Thao bên cạnh:
- Đi thăm dò điều tra cho rõ, mỗi người đều phải điều tra đối chiếu.
- Dạ! Thuộc hạ xin đi. – Vương Thao tiếp nhận quyển sổ liền vội vàng đi, sắc mặt Phu Mông Linh Sát giãn ra một chút, nói với Lý Khánh An:
- Lý Giáo úy, quân An Tây chúng ta lấy quân công lập nghiệp, phải thưởng phạt phân minh, Cao soái giao thổ địa cho ngươi phân thưởng, là hắn tin tưởng ngươi, nhưng nếu ngươi làm ra cái việc làm nhục quân quy, vậy đừng trách ta xử phạt theo quân quy.
- Thuộc hạ nguyện nghe Đại soái xử trí!
Phu Mông Linh Sát gật gật đầu:
- Tốt! Ta sẽ lấy công mà xét, sẽ không sao nếu ngươi trong sạch, nếu có chút chuyện ta sẽ giết ngươi tế cờ.
Hắn lại liếc Cao Tiên Chi một cái:
- Cao soái, chuyện này liên quan tới quân quy của quân An Tây chúng ta, giao cho ta toàn quyền xử trí, ngươi có bằng lòng không?
Cao Tiên Chi vội vàng khom người thi lễ:
- Đây là quyền của đại soái, đại soái xin y theo quân pháp xử trí.
Phu Mông Linh Sát đảo ánh mắt, bỗng nhiên hắn phát hiện ra Trình Thiên Lý đang gửi cho mình một ánh mắt, nói với Cao Tiên Chi:
- Chuyện này muốn điều tra rõ cũng phải mất một hai ngày, ngươi đi về trước đi! Có kết quả ta sẽ mời Cao suất tới thảo luận, Lý Giáo úy, ngươi cũng đi xuống đi chờ xử lý tin tức.
Cao Tiên Chi và Lý Khánh An cùng cáo từ, Phu Mông Linh Sát nói với Trình Thiên Lý:
- Trình Đô hộ, ta xem tin tình báo của ngươi không đúng! Lý Khánh An này không có làm việc ăn hối lộ trái pháp luật như ngươi nói!
Trình Thiên Lý vội vàng khom người:
- Đại soái, thực ra Lý Khánh An chỉ là một tiểu nhân vật, hơn nữa quân công đều là hắn một mình ghi, có vấn đề cũng sẽ bị hắn nói thành không có vấn đề, hắn không lo được, thuộc hạ lo lắng chính là Cao phó soái, những gì hắn đã làm mới là họa lớn ở An Tây ta.
“Hạng Trang múa kiếm, chí muốn lập công” , đối phó với Cao Tiên Chi mới là mục đích thực sự của Trình Thiên Lý, Lý Khánh An chỉ là một bữa sáng nhỏ hắn bày ra trước bữa tiệc mà thôi, chỉ dùng để thăm dò thái độ của Phu Mông Linh Sát đối với Cao Tiên Chi. Hiện giờ hắn rõ ràng, Phu Mông Linh Sát đúng là rất kiêng kỵ Cao Tiên Chi, một Giáo úy nho nhỏ thôi mà Phu Mông Linh Sát cũng không cho qua, chuyện lớn của Cao Tiên Chi hắn lại càng không dễ dàng tha thứ.
- Đại soái, có một đại sự ta muốn bẩm báo với ngài.
Phu Mông Linh Sát nghi ngờ nhìn hắn một cái:
- Đại sự gì, ngươi nói đi!
Trình Thiên Lý hạ giọng nói sát bên tai Phu Mông Linh Sát:
- Ta có thân thích là lang trung Bộ binh, hôm qua ta nhận được một phong thư từ hắn, hắn nói Cao Tiên Chi trong sáu tháng cuối năm ngoài đã hai lần lên triều đình thư giảng, yêu cầu phát động chiến tranh Tiểu Bột luật, chuyện này đại soái đã nghe chưa?
- Cái gì? – Phu Mông Linh Sát kinh ngạc vạn phần – Lời này ngươi nói thực?
- Thuộc hạ xin lấy đầu đảm bảo tuyệt không có nửa câu nói sai.
Phu Mông Linh Sát lập tức giận tím mặt, đập mạnh xuống bàn:
- Cao Lệ nô dám can đảm dâng tấu sau lưng ta!
- Phải đó! Tay hắn cứng rắn rồi, muốn lấy chức đại soái!
- Hừ! Ta muốn xem xem đến tột cùng tay hắn cứng đến thế nào? – Ánh mắt Phu Mông Linh Sát dâng lên sát ý mãnh liệt.
……
Từ trong phủ Tiết Độ Sứ đi ra, Lý Khánh An cũng không vội quay về quân doanh mà theo Cao Tiên Chi quay về trong phủ, tới cửa phòng, Lý Khánh An thuận tiện hỏi:
- Cao soái, lần trước ta có xin đại soái tặng Hữu Tướng một tấm da báo, đại soái đã tặng hay chưa?
- Ta đã sớm phái người tặng rồi – Cao Tiên Chi chần chừ một chút mới hỏi – Như thế nào, ngươi đã phát hiện ra cái gì sao?
Lý Khánh An cười khổ:
- Chẳng lẽ Cao soái không thấy sao? Trình Thiên Lý không phải đối phó ta mà là đối phó Cao soái ngài!
- Cái này ta biết, hắn gây khó dễ cho ngươi chính là không nể mặt mũi ngươi, là muốn dùng ngươi để cảnh giác ta.
Cao Tiên Chi có chút bất ngờ, Lý Khánh An vẫn lắc đầu, không khỏi sửng sốt hỏi:
- Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?
Lý Khánh An thở dài:
- Là ta xem thường Trình Thiên Lý, nghĩ hắn làm việc không khôn ngoan, trước khi để lộ tin tức thực tế hắn căn bản không tính toán đối phó ta, hắn biết chuyện này không bắt được nhược điểm của ta, chẳng qua là thả con tép bắt con tôm, thử thái độ của Phu Mông Linh Sát đối với Cao soái. Nếu ta không đoán sai, nhất định hắn có đòn sát thủ khác.
- Đòn sát thủ! Cái này là cái gì? – Cao Tiên Chi nghi hoặc hỏi.
- Ta hoài nghi việc Cao soái một mình dâng tấu triều đình dụng binh đối với Tiểu Bột Luật đã bị hắn biết.
Cao Tiên Chi trầm mặc, chuyện này hắn biết sẽ có hậu hoạn, lại không nghĩ tới nhanh như vậy. Thật lâu sau, hắn thở dài một tiếng nói với Lý Khánh An:
- Chuyện này lòng ta đã có tính toán, ngươi lui ra đi!
Lý Khánh An còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Cao Tiên Chi đã không còn lòng dạ nào để nghe, chỉ đành lắc đầu lui xuống. Lý Khánh An vừa đi, ánh mắt Cao Tiên Chi đã có chút lo âu, đã quá nửa năm, bên phía triều đình thế nào một chút động tĩnh cũng không có, còn có lễ vật mình đưa đến cho Lý Tướng quốc không biết đã tới chưa.
……
Ánh sáng đã tràn dần lên các cửa phía Đông, vài trọng thần đang vội vàng đi lại, dọc theo hành lang tới Tử Thần điện, thẳng trước mặt là Tướng quốc Đại Đường Lý Lâm Phủ. Lý Lâm Phủ chừng hơn sáu mươi tuổi, từ năm Khai Nguyên thứ hai mươi lăm sau khi Trương Cửu Linh bị bãi tướng, hắn liền bắt đầu nắm giữ đại quyền Đại Đường, đến nay đã gần mười năm, Lý Lâm Phủ dáng người to béo, hai mắt dài nhỏ, chỉ có một cái mũi cực lớn chiếm tới gần một nửa khuôn mặt, sắc mặt lúc này vẫn bày ra chiêu bài tươi cười.
Quyền lực là một thứ độc dược ngọt ngào, khiến cho người đã thưởng thức nó muốn ngừng mà không ngừng được, Lý Lâm Phủ nắm quyền đã mười năm, hắn chẳng những không chán ghét, ngược lại bất cứ lúc nào cũng thích cái mỹ vị quyền lực như gan rồng tủy phượng này. Quyền lực này hắn chưa từng một lần chia xẻ với người khác, mười năm nay hắn vẫn một lần lại một lần tự xử lý đối thủ, Trương Cửu Linh, Ngưu Tiên Khách, Lý Thích Chi, Vi Kiện, cẩn thận nghiền ngẫm tâm tư tinh tế của Đại Đường thiên tử Lý Long Cơ, giúp cho tướng vị của hắn vững như bàn thạch.
Ví như hôm nay, Hoàng thượng đột nhiên triệu kiến Tướng quốc thảo luận chính sự ở Tử Thần điện, đối với người khác mà nói đây là chuyện bất ngờ nhưng đối với Lý Lâm Phủ thì là chuyện trong dự tính.
Mấy hôm trước, hắn được Cao Tiên Chi đưa tới một tấm da báo đen, da báo đen tuy hiếm thấy nhưng Lý Lâm Phủ lại cảm nhận được Cao Tiên Chi nguyện ý dựa vào mình, hắn là Đại Đô hộ An Tây, nhưngthực tế hắn cũng không quá quan tâm đến chuyện An Tây, cũng vì quá xa, mà mặt khác Hoàng thượng đã an bài giám quân tới, hắn cũng sẽ không hỏi nhiều cái gì, chuyện Cao Tiên Chi muốn đầu nhập vào thế lực của hắn để nói sau.
Tuy nhiên mặt khác chuyện này đã khéo léo nhắc nhở Lý Lâm Phủ, cả triều đình không có một người hiểu An Tây, nếu ngay cả chính mình cũng không biết, một khi Hoàng thượng hỏi đến, Đại Đô hộ An Tây hắn không phải hơi không làm tròn bổn phận sao? Bất kể thế nào, hắn cũng có quyền nhúng tay vào chuyên An Tây.
Nửa năm trước, Cao Tiên Chi dâng hai tấu chương vào kinh, yêu cầu phát động chiến dịch Tiểu Bột Luật diệt Thổ Phiên ở cứ điểm Thổ Hỏa La, chuyện này Hoàng thượng đã suy xét suốt nửa năm, trong đêm qua Giám quân An Tây Biên Lệnh Thành gửi đến một phong mật thư, ngay lập tức Hoàng thượng liền tổ chức cuộc họp lần này, Lý Lâm Phủ đoán được ngay nhất định Hoàng thượng đã hạ quyết tâm.