Chương 020: Có nắm tay sẽ xuất quyền
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Phong đại thúc đã bị thương. Từ khi Hứa Nhạc nghe xong câu đó, tâm tình hắn bắt đầu bất an. Ngay sau đó, liền có một cảm giác điềm xấu xâm nhập vào trong óc hắn, tựa như hai năm trước ở cửa Đại Học Châu Lập.
Nếu như Quân Đội có thể tìm được Phong đại thúc, là bởi vì cây gậy kích điện kia, như vậy, hiện tại Lý Duy cùng với đám Cô Nhi, chỉ sợ cũng đã bị bắt nhốt hết. Hắn quả thật rất hiểu tính cách của Lý Duy, nếu như không phải bị bắt ép đến mức không thể nào tránh khỏi, hắn tuyệt đối không bán đứng bạn tốt của hắn. Lý Duy hiện tại như thế nào?
Nhân quyền? Cái gì là nhân quyền? Chẳng lẽ là những đau đớn trên thân thể, hay là những nắm tay rắn chắc cùng với những gót chân càng rắn chắc hơn của đám Quân nhân kia? Hứa Nhạc cũng không hề sinh ra cảm giác oán giận. Tuy rằng trong cuộc sống hơn 17 năm của hắn vẫn luôn luôn tin rằng trên thế gian này rõ ràng có chính nghĩa và đạo lý tồn tại. Nhưng hắn càng rõ ràng hơn, nếu như Phong đại thúc quả thật đúng theo như lời của gã Tiểu đội trưởng kia nói, phạm vào tội phản quốc, như vậy trong hành động truy bắt hắn, tất cả những hành động phạm pháp cùng với ép người... đều sẽ bị lửa giận của toàn bộ Liên Bang hoàn toàn che mờ đi, và bị dẫm nát dưới gót giày.
Hắn là một gã thiếu niên quật cường, cứng cỏi, nhưng không phải là một gã trong đầu tràn ngập những huyễn cảnh hư vô. Hắn cũng không hy vọng xa vời rằng mình lúc này còn có thể mời luật sư đòi lại nhân quyền. Ngược lại, hắn hoàn toàn hiểu rõ những chuyện mà đám Quân nhân này đang làm, nhưng mà cho dù hiểu rõ được những chuyện này, không có nghĩa là hắn cam tâm tình nguyện, không chút phẫn nộ nào. Mà cho dù hắn phẫn nộ, hắn cũng không giống như mấy con sói con chỉ biết hung tợn nhìn đám quân nhân đang đánh đấm mình, bởi vì bày tỏ cảm xúc như thế chỉ khiến mang đến thêm nhiều thống khổ hơn mà thôi. Hắn chỉ là im lặng cúi đầu, nhẫn nhịn.
Bề ngoài thì bình tĩnh, nhưng kỳ thật bên trong lại đang hỗn loạn, chua xót cùng với bất an. Phong đại thúc thật sự là một gã Quân nhân phản quốc hay sao? Phản quốc cùng với binh đào ngũ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Hứa Nhạc mặc dù tin tưởng Phong Dư không phải là một gã ma đầu giết người không chớp mắt, nhưng đám quân nhân trước mắt này lại phẫn nộ đến như thế, vẫn có chút khiến hắn có chút không thể hiểu nổi.
Mình muốn đi gặp Phong đại thúc, giáp mặt hỏi hắn. Nếu như chuyện này là một chuyện oan thấu trời đất, như vậy mình liền giúp hắn, nếu tất cả chuyện này là sự thật... Một quyền cực mạnh đánh thẳng vào má trái của Hứa Nhạc, máu tươi nhất thời đổ ra, trên mặt nhất thời tê liệt, cảm giác đau đớn khiến cho hắn có chút hoảng hốt.
Gã quân nhân có cặp mắt xếch dài kia khẽ thở hổn hển một chút, nhìn gã thiếu niên nửa ngồi nửa nằm trên mặt đất, mạnh mẽ đạp mạnh Hứa Nhạc một cước, sau đó bước lại phía cái bàn gần đó cầm một bình nước lên uống vài hớp. Hắn thật sự là không ngờ, gã thiếu niên nhìn qua có chút gầy yếu này đột nhiên lại có khả năng cứng đầu đến như vậy. Không chỉ là ý chí kiên định, mà vẫn không hề cầu xin tha thứ, cũng không có mở miệng khai nhận. Lợi hại nhất chính là, dưới sự tra tấn mạnh mẽ như vậy, gã thiếu niên kia không ngờ cũng không có lâm vào hôn mê.
Một cú đấm cuối cùng vào má trái của gã thiếu niên, theo như hắn tự đánh giá, với sức mạnh của cú đấm này, đủ để đánh rớt nửa hàm răng cửa hắn, kết quả ngược lại còn khiến cho nắm tay của mình còn có chút đau đớn.
Hứa Nhạc giật giật cổ, đem mớ máu chảy gần lông mi mình khẽ chùi lên cánh tay trái, để không ảnh hưởng đến tầm mắt của mình. Hắn híp mắt nhìn chăm chú quang cảnh trong phòng, tìm khả năng mà thoát thân. Ngoài gã Tiểu đội trưởng mang kính râm kia, lúc này bên ngoài cửa phòng chỉ còn lại có ba người. Mà ở trong phòng, lại chỉ còn có một gã quân nhân.
Nếu muốn bỏ chạy, trước hết phải cởi bỏ được cái khóa bằng plastic đang còng tay hắn lại... Vừa rồi lúc hắn bị tra tấn, đã âm thầm thử dùng chút sức. Hứa Nhạc phát hiện ra việc phá vỡ cái còng tay này cũng không phải là chuyện tình quá khó khăn. Hắn có chút không hiểu nổi, vì sao Quân Đội lại sử dụng loại này để thay thế còng tay bằng sắt cơ chứ? Chuyện thứ hai là phải trước khi gã quân nhân trong phòng này phát hiện ra, phải chạy được tới chỗ cánh cửa sổ sau phòng.
Nhìn xuyên qua phiến cửa sổ kia, có thể nhìn thấy được tấm biển quảng cáo trên màn hình xa xa. Hứa Nhạc vô cùng quen thuộc đối với vùng này, đã sớm biết được chỗ doanh trại lâm thời này là một chỗ nào đó trên Khu Phố IV. Hắn biết rõ, chỉ cần chui qua được phiến cửa sổ kia, chạy ra khỏi doanh trại lâm thời này, liền có thể chui vào một ống cống thoát nước nào đó mà lẫn trốn.
Tất cả mọi chuyện đều phụ thuộc vào thời gian. Hứa Nhạc không dám hy vọng xa vời mình chui ra khỏi cánh cửa sổ kia cũng không hề gây ra chút động tĩnh nào. Lúc này bốn phía nên ngoài phòng đều là quân đội vũ trang hạng nặng, ngoài cánh cửa sổ kia mặc dù cũng không có nhiều người chú ý lắm, nhưng từ khi gã quân nhân phát hiện chuyện lạ, đến khi hắn có thể chui vào trong ống thoát nữa, vẫn cần đến hơn bốn giây. Nếu kéo dài thêm chút thời gian nữa, súng đạn sẽ bao trùm toàn bộ khu vực này.
Chuyện này quả thật là vô cùng mạo hiểm. Cho dù ngay cả như vậy, Hứa Nhạc cũng không tính đến chuyện đánh gục gã quân nhân trong này để kéo dài thêm được chút thời gian. Đám quân nhân hôm nay xuất hiện, đều là các quân nhân thuộc bộ đội đặc chủng tinh nhuệ trong đám quân phòng vệ của Đông Lâm. Từ quân phục cùng với trang bị trên người bọn họ có thể nhìn ra được chuyện này. Hắn biết rõ, quân nhân của bộ đội đặc chủng có thực lực khủng bố cùng với kỹ xảo giết người tinh xảo.
Sau khi liên tục phân tích cùng với tự hỏi, kỳ thật chỉ tốn một khoản thời gian ngắn, ngay lúc gã quân nhân mắt xếch kia đang ngửa đầu uống nước, xoay lưng về phía Hứa Nhạc, hắn phải nắm lấy cơ hội này.
Cảm giác run rẩy quen thuộc khẽ vận chuyển, vận hành từ chỗ bộ ngực cho đến cánh tay của Hứa Nhạc. Thân thể gã thiếu niên kia chỉ cảm thấy hơi hơi nóng lên, nửa thân trên khẽ run rẩy một chút, tựa như một con sóng gợn quái dị, dần dần truyền lên chỗ cổ tay của hắn, sau đó hóa thành một cỗ lực lượng cực kỳ tập trung!
Rốp một tiếng giòn tan, cái khóa bằng plastic trên cổ tay hắn nhất thời gãy ra làm đôi!
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất đứng bật dậy, hai tay chống xuống đất, ngừng ngay tại chỗ, cũng không hề phóng chạy về phía cánh cửa sổ!
Trong đôi mắt của hắn tràn ngập cảm xúc cực kỳ tuyệt vọng, nhìn chằm chằm về phía gã bộ đội đặc chủng bỗng nhiên xoay người lại, không nói nên lời nào.
Hắn tuyệt vọng bởi vì hắn đã tính toán sót hết một chuyện. Khi hắn bẻ gãy cái còng bằng plastic kia, cái còng phát ra một thanh âm thâm thúy, gã bộ đội đặc chủng đang uống nước kia lập tức tỉnh ngủ xoay người lại. Nếu như Hứa Nhạc còn muốn chui ra khỏi cánh cửa sổ kia, cho dù không bị gã quân nhân kia bắn cho một viên đạn, cũng không có khả năng tranh thủ được bốn giây thời gian.
Gã quân nhân có cặp mắt tam giác kia sau khi xoay người lại, cũng không có bất cứ động tác gì cả, chỉ là há hốc miệng nhìn gã thiếu niên đang đứng trên mặt đất. Cái chai trong tay hắn đã đổ hết nước xuống giày mình, tựa hồ như hắn đã quá khiếp sợ một màn trước mắt này. Hắn làm thế nào cũng không thể hiểu nổi, gã thiếu niên này mới khi nãy còn bị đánh đến hấp hối, vì sao lại có thể đứng lên ngay trước mặt mình như vậy?
Chỉ là trong chớp mắt sửng sốt, gã quân nhân mắt xếch này đã hiện lên một tia nghi hoặc trên mặt. Hắn theo bản năng đánh một cú móc sau gáy Hứa Nhạc, một chân lên gối về phía đũng quần Hứa Nhạc, tay còn lại thì chặt mạnh lên cổ họng của Hứa Nhạc. Đúng là kỹ xảo cực kỳ sắc bén đến cực điểm của Quân Đội.
Hứa Nhạc vốn đã tuyệt vọng, nhìn gã quân nhân đang giống như mãnh hổ phóng đến kia, ánh mắt đột nhiên sáng lên, tựa như là một gã bị lạc trong sa mạc lâu ngày, bỗng nhiên lại nhìn thấy được ốc đảo trên sa mạc.
Đối với động tác của gã quân nhân này, hắn cũng không hề cảm thấy quen thuộc, nhưng đối với loại cảm giác này, Hứa Nhạc lại vô cùng quen thuộc! Cảm nhận được tiếng gió như đập mặt mà tới, hai chân hắn lại xoạc ra, cực kỳ nhẹ nhàng mà tự nhiên đến cực điểm làm ra một thế đứng tấn, thân hình nghiêng qua một bên, hai tay phóng ra, tay trái nắm chặt thành quyền, năm ngón tay phải co lại, lướt qua khủy tay của gã quân nhân mà phản kích lại một cú.
Những động tác này cực kỳ tự nhiên mà chính xác, giống như là mỗi ngày lấy một đôi đũa mà gắp cơm vậy. Cũng không ai cho rằng dùng một chiếc đũa kẹp mấy hạt cơm là một chuyện rất xuất sắc.
Ngay sau đó.
Phốc một tiếng trầm đục, quyền trái của Hứa Nhạc đã mạnh mẽ nện lên trên nách gã quân nhân kia, còn tay phải của hắn cũng co thành chưởng, hung hắn chém mạnh lên cổ học gã quân nhân.
Hứa Nhạc cũng không hiểu rõ nổi mình vì nguyên nhân gì mà làm ra được tư thế phản kích như thế. Nhưng thân thể hắn tựa hồ như đã vượt qua khỏi sự khống chế của hắn, hoàn toàn dựa theo bản năng nào đó, căn bản không hề chút nào chậm trễ, dùng tốc độ cực nhanh tiến lên một bước, dùng đùi phải đạp mạnh lên bàn chân của đối phương, tay trái vẽ thành mọt đường cong, luồn qua cánh tay đối phương, đánh mạnh lên huyệt Thái Dương của đối thủ.
Ngón tay giữa trên nắm tay hắn hơi hơi nổi lên, ngón tay ửng đỏ, tựa như một viên pháo.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Chương 021: Bốn phút mười hai giây
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Con mắt xếch khiến người ta chán ghét ấy vẫn đang khép lại trên không trung, tên binh sĩ đặc chủng bị trúng ba đòn tấn công liên tiếp của Hứa Nhạc không kịp kêu lên đã ngất đi. Nếu người này không có khả năng chịu đòn vô cùng tốt, e rằng trên cổ họng hắn đã bị chém một nhát, huyệt thái dương lại bị ngón tay giữa của Hứa Nhạc điểm trúng, thì sớm đã mất mạng. Nhưng tuy là như vậy, xương cổ họng của tên lính đó vẫn bị vỡ nát, thương thế vô cùng nghiêm trọng.
Hứa Nhạc không có thời gian ngây người, ngay lập tức hắn ôm lấy cơ thể của tên lính đặc chủng, phòng trừ hắn ngã xuống đất phát ra tiếng động, sau đó chạy về phía cửa sổ với tốc độ nhanh nhất. Lúc này hắn tuyệt đối tin rằng mình có thể đạt được mức thời gian bốn giây. Hắn đáp nhẹ nhàng trên khoảng đất bùn ở cửa sổ như một con báo, sau đó phục người xuống, tức tốc xuyên qua vùng cỏ xanh, chui cống thoát nước phía xa.
Tiếng súng vang lên ngoài dự liệu, thậm chí không ai phát hiện được cảnh này.
Hứa Nhạc may mắn thoát ra được trong sự bao vây của đám lính đặc chủng, bắt đầu lao chạy trong cống thoát nước. Tuy hắn vẫn luôn duy trì khoảng cách với đám cô nhi Lý Duy, nhưng dù gì cũng là người chịu khổ từ nhỏ đến lớn, liên quan cống thoát nước dùng để tránh né cảnh sát ở Hà Tây Châu, ở thành phố này không ai có thể quen thuộc hơn họ.
Trong cống thoát nước rộng lớn này, ánh sáng lọt vào quá hiếm hoi, nhưng vẫn không thể ngăn cản được bước chân của hắn. Tiếng chân dồn dập vang vọng truyền về phía xa trong không khí ẩm ướt và đầy mùi lạ trong cống ngầm.
Hứa Nhạc lao chạy đi, mồ hôi tã ra như tắm, sự đau đớn do những vết thương để lại không ảnh hưởng đến tốc độ của hắn, nhưng trong đầu hắn lại vẫn lộn xộn, thực chất không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Mình vừa rồi rõ ràng đã đánh ngất một tên bộ đội đặc chủng? Mùi hôi tanh trong gió ập vào mặt hắn, nhưng không thể khiến hắn tỉnh táo, Hứa Nhạc thực không thể tin vào cảnh vừa rồi, tại sao cơ thể mình lại có một trạng thái như bản năng vậy, hơn nữa trạng thái này lại đúng lúc xảy ra ngay khi tên lính đặc chủng kia tấn công?
Giống như một con robot đã được lập trình sẵn vậy, đầu tiên là Hứa Nhạc vươn tay ra theo bản năng, vừa vặn thoát khỏi sự tấn công của đối phương, lại nhanh gọn tấn công vào chỗ yếu hại của đối phương, phản ứng bản năng trong khoảnh khắc cực ngắn của hắn, trạng thái quái lạ đó, đồng nghĩa với việc tên lính đặc chủng đó đã đưa điểm chí mạng của mình vào tay của hắn.
Trạng thái quái lạ đó, tự nhiên chính là bài vũ đạo ‘cứng nhắc’ mà hắn bị Phong đại thúc ép luyện tập trong bốn năm qua.
Hai năm trước hắn cũng đã ngầm đoán ra rằng bài vũ đạo cứng nhắc đó có phải là những kỹ năng tấn công nào đó trong quân đội, hôm nay có thể coi như được chứng minh ở một mức độ nào đó, nhưng… Mình mới chỉ học qua bốn năm, mà có thể đánh ngã một tên lính đặc chủng một cách dễ dàng như vậy, chỉ bằng bài vũ đạo đơn giản như vậy thôi sao?
Lao đi trên đất bằng dưới cống thoát nước, đầu ngón chân đạp phải một vũng nước bẩn, tiếng bộp bộp đạp nước đã kéo hắn ra từ tâm trạng mơ hồ. Sự thật đã xảy ra rồi, việc mà hắn cần làm lúc này, chính là nhanh chóng tìm được Phong đại thúc.
Là tòng phạm với tội phạm phản quốc? Bản thân mình vừa trốn ra từ sự canh giữ của đám lính kia, có lẽ cũng không thể nào rửa sạch tội danh nữa. Hứa Nhạc quật cường lao đi, vừa lau đi máu và nước mắt trên mặt. Hắn biết rõ, một khi hắn bị Liên Bang định tội, dưới sự giám sát của Hiến Chương Thứ Nhất, trừ phi hắn tìm được thuyền hải tặc ở chợ đen, trốn đến Bách Mộ Đại, nếu không hắn chắc chắn sẽ bị bắt và tống vào ngục.
Phong đại thúc làm thế nào có thể trốn được mười mấy năm trong Liên Bang? Tuy vùng Đông Lâm cách xa thủ đô Tinh Quyển, nhưng… Mối nghi vấn trong lòng thoáng hiện rồi vụt tắt, lòng Hứa Nhạc lại trĩu nặng xuống… Bỏ trốn đến Bách Mộ Đại, cả đời này cũng đừng mong có thể đặt chân lên địa phận của Liên Bang, vậy cha mẹ cả đời làm việc cho đến chết vì Liên Bang, còn em gái Tiên Nghệ của mình, đều được chôn ở Đông Lâm…
Mình vốn chỉ là một nam nhi bình thường, chỉ muốn sống những ngày bình yên tốt đẹp, vừa báo tên thi tuyển thành sĩ quan bộ quốc phòng, vừa mới được mở rộng nhãn giới để nhìn thủ đô Tinh Quyển, thay đổi hoàn toàn cuộc sống của mình…
Không biết có phải vì chạy quá nhanh, tim Hứa Nhạc đau thắt lại, có đôi chút xót xa. Hắn cúi đầu, tiếp tục lao đi, sau đó lại ngẩng đầu lên, nhưng vẫn tiếp tục tiến bước.
Hắn là một thiếu niên, một thiếu niên tuân thủ pháp luật, hiền lành lương thiện. Nếu Phong Dư đúng là kẻ tội phạm phản quốc đáng tội tày trời, có lẽ hắn sẽ thực sự đi báo cho những người đó Phong Dư trốn ở đâu. Nhưng hắn tin vào ông chủ, người thầy của mình. Quan trọng hơn là, hắn biết rõ, quân Liên Bang và quân cảnh vệ ở Đông Lâm ngày hôm nay đến đây, căn bản không phải là đến bắt Phong Dư, mà là đến giết hắn!
Cha, mẹ, em gái đều chết vì tai nạn quặng mỏ, tất cả các quan viên có vì chuyện này mà trả giá không? Sự bất công trên thế giới này quá nhiều, Hứa Nhạc quật cường kiên trì giữ vững những thứ mà bản thân hắn thấy cần phải giữ. Cho dù là một đào phạm như Cơ Giáp Sư Phong Dư, hắn cũng kiên trì theo Liên Bang hoặc pháp luật… Cần cho hắn cơ hội để nói, một cơ hội để biện hộ cho bản thân.
Tận cùng của cống thoát nước là một hầm tối. Phía dưới của thủ phủ Hà Tây Châu, đã bị không biết bao nhiêu gã thiếu niên đào đục biến thành mạng lưới hầm cực kỳ phức tạp, nếu không phải là người quen thuộc với đường hầm này, tuyệt đối không thể biết được. Bên ngoài lối ra được giấu kỹ của cống thoát nước, là trực tiếp thông ra hầm quặng sớm đã bị vứt bỏ ở ngoại ô thành phố.
Hứa Nhạc thở dốc trèo lên chiếc xe quặng cũ kỹ trên đường hầm, mượn ánh sáng leo lắt trong bóng tối, nhìn lại thời gian trên chiếc đồng hồ, trong lòng thầm cẩu khẩn.
Hắn không biết tốc độ truyền tin giữa các tinh cầu nhanh đến mức nào, cũng không biết vị trí tọa độ cụ thể của hắn sẽ bị mạng lưới giám sát điện tử điều tra, bị đám quân kia nhận được cần mất bao nhiêu thời gian. Hắn cần phải tranh thủ trong thời gian này đánh lạc hướng của những kẻ đang tìm bắt hắn, còn phải tìm được ông chủ đang bị thương của hắn, nếu không sẽ đồng nghĩa với việc hắn sẽ dẫn dụ quân đội đến chỗ của ông chủ mình!
Đây là chuyện chạy đua cùng thời gian, nói chính xác hơn, đây là sự chạy đua tốc độ với sự truy xét của Hiến Chương Thứ Nhất. Khi chiếc xe quặng rậm rịch lao về phía xa, Hứa Nhạc đang nằm trên đó cuối cùng đã hiểu ra câu nói mà ông chủ năm xưa đã nói, hiểu được hắn vì sao lại thù hận Hiến Chương Thứ Nhất.
- Yêu cầu tra xét vị trí Mục tiêu số 2 đã được gửi đi, thời gian phản hồi của Cục Hiến Chương cần…
Tiểu đội trưởng Lai Khắc giơ cổ tay lên, chau mày nhìn thời gian:
- …Bốn phút mười hai giây…
Sau đó hắn quát lớn với đám lính đặc chủng bên cạnh:
- Bốn phút mười hai giây! Tìm ra hắn! Tìm ra tên Cơ Giáp Sư đó!
Hét lớn ra lệnh rồi, hắn gỡ chiếc kính râm xuống, quay đầu nhìn cái còng plastic bị bẻ làm hai đoạn trong phòng và tên lính đặc chủng đang được cấp cứu, hồi lâu không nói gì. Thả cho Mục tiêu 2 chạy đi cũng là một phần trong kế hoạch của hắn, chỉ là hắn vẫn chưa có quyết định sẽ thực hiện kế hoạch này, gã thiếu niên đó đã mang đến một bất ngờ lớn cho hắn.
Thiếu niên mười bảy tuổi, lại có thể bằng tay không bẻ gãy cái còng plastic dùng trong quân đội, quả thực đã vượt quá sức tưởng tượng, hắn…rốt cuộc đã làm thế nào? Sắc mặt của Tiểu đội trưởng Lai Khắc dần trầm tĩnh lại, chiếc kính râm trong tay dần dần bị biến dạng.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Chương 022: Gặp mặt
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
So sánh với việc cái còng bằng plastic đặc chế bị bẻ gãy, thì việc tên lính đặc chủng kia bị bất tỉnh ngược lại cũng không làm cho Tiểu đội trưởng Lai Khắc kinh ngạc. Một gã thiếu niên có thể có một sức mạnh bộc phát cường đại như vậy, một tên lính đặc chủng bình thường sao có thể chống chọi được. Cả đời này của Tiểu đội trưởng Lai Khắc, chỉ gặp qua không quá vài lần.
Vừa nghĩ đến chuyện này, Tiểu đội trưởng Lai Khắc càng tăng thêm lòng hiếu kỳ và sát ý với Cơ Giáp Sư Phong Dư, sự sỉ nhục của quân đội. Gã học việc đã mạnh như vậy, vậy thì tên kia mạnh đến mức nào. Có điều hắn không hề bị dao động, cũng giống như quan niệm mà Hứa Nhạc kiên trì theo đuổi, Tiểu đội trưởng Lai Khắc vốn không hề quá coi trọng sức mạnh thân thể của con người, hắn cho rằng con người có mạnh mẽ đến đâu chăng nữa, khi đối diện với trang bị vũ khí hạng nặng của quân đội Liên Bang thì vẫn không thể nào chịu nổi được một đòn.
Ném chiếc kính râm xuống dưới chân, Tiểu đội trưởng Lai Khắc bước đến trước màn hình chỉ huy của doanh trại lâm thời, im lặng nhìn điểm xanh đang di động trên màn hình. Trên đó có hai quang điểm được đánh dấu màu khác nhau, phân biệt là đỏ và xanh. Hai quang điểm màu xanh, đỏ đại diện cho vị trí của Mục tiêu số 1, 2 đang lẫn trốn, chỉ có điều thời gian định vị quá lâu mà khoảng cách bị chênh lệch mà thôi.
Theo những tiếng tín hiệu báo cáo từ thủ đô Tinh Quyển không ngừng vang lên, khoảng cách giữa hai quang điểm trên màn hình cũng dần dần thu hẹp lại. Tiểu đội trưởng Lai Khắc lạnh lùng theo dõi cả quá trình, hắn không thốt lên lời nào, nhưng trong lòng không ngừng trù trính kế hoạch. Hắn đợi đến lúc khi hai quang điểm trên màn hình cuối cùng hợp lại tại một vị trí cố định.
Bốn phút mười hai giây? Tiểu đội trưởng Lai Khắc bỗng nheo mắt lại, biết mình đã mắc phải một sai lầm cực kỳ ngu xuẩn. Thông tin xác định vị trí mục tiêu giữa Đông Lâm đại khu và thủ đô Tinh Quyển là một quá trình gửi đi và nhận về, nếu muốn xác định vị trí Mục tiêu số 1 và Mục tiêu số 2… Trên thực tế đến cần hơn tám phút!
Mặt hắn tối sầm lại, nhưng cũng không nói với cấp dưới đứng bên cạnh mình về điều này. Hắn chỉ cảm thấy vô cùng bực tức, nhớ đến nhiều năm về trước, sai lầm lớn mà Quân khu IV lần đầu tiên đến Đông Lâm đại khu mắc phải. Lần sai lầm đó, khiến Quân khu IV lập tức bị điều động khỏi Đông Lâm, chuyển tới Tây Lâm, một nơi hoang sơ lạc hậu. Hôm nay mình lại mắc sai lầm, lẽ nào điều này mang theo một tiên đoán không tốt?
Nếu như có Tham mưu Quân sự hoặc Nhân viên Tình báo bên cạnh, sai lầm ngu xuẩn như vậy lẽ dĩ nhiên sẽ không phạm phải, nhưng vấn đề ở chỗ Tiểu đội trưởng Lai Khắc là một Nhân viên tác chiến tiền tuyến, để bảo mật cho hành động lần này, nên cũng không dựa theo nguyên tắc, sắp xếp Tham mưu Quân sự đi theo.
- Cần phải nắm chặt thời gian hơn.
Tiểu đội trưởng Lai Khắc nhìn chằm chằm vào hai quang điểm khác màu đang dần tiến đến gần nhau, trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần hai quang điểm khác màu này gặp nhau, thì nơi đậm màu nhất, chính là địa điểm gặp mặt của Mục tiêu số 1 và Mục tiêu số 2.
- Một khi định vị xong, lập tức thông báo cho ta… Các đội viên chuẩn bị hành động.
Tiểu đội trưởng Lai Khắc đem công việc của doanh trại lâm thời giao lại cho nhân viên tác chiến Quân phòng bị Đông Lâm, dùng máy bộ đàm thông báo cho các đội viên đang ẩn nấp trong thành phố, ngồi lên xe bọc thép, đi về hướng màu đậm nhất trên màn hình ở đại khu Hà Tây Châu.
o0o
Hứa Nhạc hoảng sợ gấp gáp phóng từ trên chiếc xe quặng xuống, không hề để ý đến vũng nước đen ngòm cao gần đầu gối trong đường hầm. Hắn tìm thấy một chiếc cầu thang sắt, liều mạng bò lên. Hắn cần phải tranh thủ tất cả thời gian. Khi trèo lên đỉnh, hắn dùng sức đẩy chiếc nắp hố lên, sau đó bò ra ngoài. Cách đẩy khuỷu tay của hắn vô cùng thành thục, nhanh chóng bật công tắc nguồn điện lên, ánh sáng tràn ngập cả gian phòng.
Hắn đã sinh hoạt trong căn hầm mỏ này hơn bốn năm nên vô cùng quen thuộc nơi này. Hắn mở chiếc cửa bám đầy bụi của gian phòng, đi xuyên qua đó, đến một gian phòng khách. Ngay lập tức, hắn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang ngồi tựa vào trường kỷ bằng một dáng điệu vô cùng quen thuộc.
Ông chủ tiệm sửa máy Phong Dư đang uể oải nằm mềm nhũn trên trường kỷ, tựa như một người không có xương vậy. Chiếc bật lửa bạc trong tay vừa vụt tắt, trong không khí mơ hồ vẫn còn phảng phất mùi dầu hỏa. Điếu thuốc trên đôi môi khô khốc vừa được châm xong, đầu thuốc vẫn còn đốm sáng hồng, tàn thuốc vẫn còn nguyên chưa gảy đi.
Tên tội phạm phản quốc đào tẩu chính là đang trong dáng điệu này đón tiếp gã vừa là học trò vừa là người làm thuê quen thuộc nhất trong thành phố này của hắn. Mơ hồ vẫn nhìn ra trên mặt hắn mang theo một sự bình tĩnh khiến cho người khác phải bội phục.
Khuôn mặt của Hứa Nhạc đang ướt đẫm mồ hôi và vết máu, trân trân nhìn hắn, nhìn vết thương thảm hại trên bắp đùi hắn. Không đợi đến lúc hơi thở ổn định lại, hắn đã mở miệng hỏi:
- Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?
Phong Dư yếu ớt nhấc mí mắt lên, nhìn anh bạn nhỏ đã bầu bạn với mình trong bốn năm qua, mỉm cười nói:
- Con chip vi mạch của hệ thống tra xét từ xa, sẽ truyền thông tin về cho Cục Hiến Chương ở thủ đô Tinh Quyển, rồi tiếp tục xác định vị trí chính xác, truyền về cho đám quân nhân ở bên này, ít nhất cũng cần tám phút hai mươi tư giây. Mày ngồi xe quặng chạy qua đây, tốc độ không tệ, nhưng hệ thống định vị vẫn bám sát mày. Đại khái khoảng sáu phút nữa sẽ có thể thông báo cho đám quân nhân tìm ra vị trí chính xác của mày. Tính toán như vậy, mày còn có khoảng hơn ba phút nữa để nói chuyện với tao.
- Không ngờ mày có thể chạy ra đây được.
Khuôn mặt thoáng có chút phờ phạc của Phong Dư hiện ra vẻ tự hào:
- Xem ra tao dạy bừa cho mày mấy chiêu, vậy mà đám phế vật của Bộ Quốc Phòng không thể nào so bì được… Chỉ là không ngờ, mày lại thật sự chạy thoát được, lại còn chạy đến đây tìm tao.
Trong lòng hai người bọn họ sớm đã hiểu rõ nhau, Hứa Nhạc dám can đảm thoát ra từ sự khống chế của quân đội, đã đồng nghĩa với việc đặt bản thân mình vào chỗ đối lập với Liên Bang. Vì chuyện này mà hắn sẽ phải trả một cái giá rất đắt, chỉ là trên khuôn mặt của Phong Dư không hề hiện ra một nét cảm động nào, nếu có cũng chỉ là sự bình tĩnh.
- Ba phút cũng không đủ để nói chuyện, dù gì tôi cũng chưa chuẩn bị nghe di ngôn của ông.
Hứa Nhạc cúi thấp người mở mấy sợi dây trang bị quân dụng màu xanh lục để dưới gầm trường kỷ ra, chuẩn bị để buộc Phong Dư lại:
- Tôi cõng ông chạy cho nhanh.
Phong Dư vẫn không có chút hứng thú nào, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay Hứa Nhạc, trong mắt hiện ra một tia nhìn áy náy:
- Chạy cũng không thoát được đâu. Tao cứ nghĩ rằng nếu mày không đến đây, nhiều nhất cũng chỉ bị tạm giam mấy ngày thôi. Dù gì thì chính phủ Liên Bang cũng không phải những tên tàn ác của Đế Quốc, có thể làm ra những chuyện dã man như thế.
- Tôi biết ông có thể tránh được hệ thống định vị…
Hứa Nhạc có chút không cam tâm, thậm chí là phẫn nộ, nhìn ông chủ mình, nói:
- … Thử còn chưa thử, sao biết là không thoát được?
- Bởi vì tao đã trốn hơn chục năm nay rồi.
Phong Dư húng hắng ho mấy tiếng, rồi cười cười lấy một dụng cụ nhỏ từ trong túi ra, nhét vào túi của Hứa Nhạc, nói:
- Thứ mà mày nói, chỉ có thể duy trì được khả năng che giấu trong vòng nửa tiếng, cũng không thể dùng vĩnh viễn được, sau nửa tiếng đó thì sao? Cả Hà Tây Châu này lớn được bao nhiêu cơ chứ, nếu là chạy trốn một cách vô ích, chi bằng cứ yên ổn ở đây chờ mấy phút qua đi.
Bàn tay Hứa Nhạc đang nắm sợi dây ràng bỗng nhiên cứng đờ lại. Hắn nhìn khuôn mặt tiều tụy của Phong Dư, nghiến răng nói:
- Ông có thể lẫn trốn được Hiến Chương Thứ Nhất mười mấy năm, tại sao không thể tiếp tục lẩn trốn thêm nữa?
Phong Dư cũng không trả lời câu hỏi quan trọng nhất này, khuôn mặt nửa cười nửa không nhìn gã thiếu niên, hỏi ngược lại:
- Với tính cách của mày, hình như có một số chuyện quên hỏi tao?
Hứa Nhạc cúi thấp đầu hỏi:
- Vụ nổ trên chiến trường năm xưa là thế nào? Ông đúng là gian tế của Đế Quốc sao?”
Hắn hỏi vô cùng trực tiếp, Phong Dư cũng trực tiếp trả lời. Đại thúc nhả ra một quầng khói thuốc, uể oải nói:
- Đương nhiên… không phải!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Chương 023: Bí mật lớn của ông chủ Phong và chiếc vòng tay nhỏ
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
- Năm đó đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ sững người một lát, Hứa Nhạc cũng không hoài nghi gì nữa. Chuyện này không hề liên quan đến việc tin tưởng mù quáng, quả thực là tình hình gấp gáp trước mắt vốn không cho phép hắn tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này nhiều hơn. Không tiếp tục tập trung chờ câu trả lời của Phong Dư, hắn trực tiếp dùng dây ràng quân dụng trong tay buộc Phong Dư lên phía người mình, sau đó lấy cái dụng cụ nhỏ trong túi áo ra, bật công tắc lên.
Tia sáng màu lam nhạt phát ra từ trong cái công cụ màu vàng đó, chụp lên một phạm vi nhất định xung quanh, bao trùm cả thân thể Hứa Nhạc và Phong Dư lại.
Đại thúc Phong Dư bị sặc thuốc, ho khan một trận xé họng. Quả thực hắn không ngờ gã học trò nhỏ của mình lại cố chấp như vậy, hơn nữa còn có sự quyết đoán và năng lực hành động cao như vậy. Hắn ném điếu thuốc đã cháy một nửa trong tay xuống, gắng gượng ôm chặt đôi vai gầy gò của gã thiếu niên, bất mãn lẩm bẩm:
- Mẹ nó, lão tử không muốn chạy cũng không được?
Hứa Nhạc không trả lời hắn, trực tiếp phóng xuống từ đường ngầm trong phòng làm việc, tiến vào hầm quặng, trèo lên chiếc xe quặng cũ nát. Hắn tin rằng với sự giúp đỡ của công cụ kỳ dị nhấp nháy ánh sáng lam nhạt này, cả mạng lưới giám sát điện tử của xã hội Liên Bang, cũng sẽ tạm thời mất đi tông tích của họ. Có nửa tiếng thời gian, họ có thể biến mất ở một nơi xa hơn, nhất định có thể khiến những tên lính truy sát Phong đại thúc kinh ngạc.
Dường như đoán được hắn đang nghĩ gì, Phong Dư ngồi đằng sau lưng hắn, cười nói:
- Sau nửa tiếng nữa, mày sẽ trốn thế nào? Lúc trước đã dạy mày, đây giống như một mạng điện vi mạch trên bảng mạch điện, mày cần phải chuẩn bị được một lối ra cho dòng điện, mới có thể tiếp tục công việc khác được. Nếu như chỉ muốn làm một con chuột trên tinh cầu này, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ tranh thủ được ba mươi phút thôi, cũng không làm được chuyện gì cả.
- Cho dù muốn nói di ngôn, ông nói ba mươi phút cũng còn tốt hơn là ba phút!
Không biết tại sao, có lẽ là do thái độ Phong Dư vẫn dửng dưng khi đối diện với cái chết, lại vẫn tỏ ra khinh miệt đã kích phát sự quật cường của Hứa Nhạc, hắn cúi thấp đầu trầm giọng mắng:
- Tôi biết ông vẫn chưa muốn nói cho tôi. Ông có thể sống trong địa phận của Liên Bang, trốn được sự giám sát của Hiến Chương Thứ Nhất bao năm nay, chắc chắn phải có cách của mình. Tôi chỉ có thể nghĩ cách đưa ông ra đến sân bay, cách trốn thoát thì ông tự mình nghĩ đi.
- Đúng là một tên ngu xuẩn, hoặc nói chính xác là mày đã đánh giá thấp hung danh của ông chủ mày ở trong Liên Bang.
Phong Dư nhếch mép nói:
- Tao có thể bảo đảm với mày, trước khi Liên Bang bắt được hay giết chết tao, cả khu vực Đông Lâm này, không thể nào có một chiếc máy bay nào được phép cất cánh lên trời.
Hắn nói ra chuyện này giống như là chuyện đương nhiên. Hứa Nhạc rơi vào trạng thái im lặng. Lúc trước chứng kiến đám lính đặc chủng của Đông Lâm dàn trận đón lỏng mình, hắn cũng có thể đoán ra được một số chuyện, chỉ là trong lòng hắn vẫn duy trì hi vọng, không muốn tuyệt vọng… Cho dù là hiện tại họ đúng là đang rơi vào tuyệt cảnh.
Trong đường hầm quặng tối tăm, chỉ có âm thanh ma sát giữa chiếc xe quặng và đường ray không ngừng vang lên.
- Tao biết mày đang rất tò mò, làm sao tao có thể trốn được bấy lâu nay… Từ trước tới nay, những tên tội phạm cực kỳ hung ác giống như tao, nếu không phải là trốn đến Bách Mộ Đại, thì cũng có lẽ đã đầu quân bên Đế Quốc. Thời gian tồn tại và sống sót trong địa phận Liên Bang, kỷ lục dài nhất cũng chỉ là chín ngày. Không sai, tao có thể tạo ra một con chip giống với con chip gắn sau gáy như sợi xích chó này.
Trong khung cảnh yên tĩnh khiến người ta tuyệt vọng, giọng nói của Phong Dư vẫn lãnh đạm như vậy, khi hắn nhắc đến chuyện con chíp vi mạch sau gáy, giọng nói tự nhiên lộ ra sự châm biếm và khinh thị:
- Có lẽ chính là vì nguyên nhân này mà chiếc máy tính cũ nát của Cục Hiến Chương lại coi trọng lão tử tao như vậy, đây cũng chính là bí mật của tao.
Bàn tay đang đặt ở thành trước chiếc xe quặng của Hứa Nhạc chợt nắm chặt lại, vô cùng căng thẳng.
Chuyện xảy ra ở thủ đô xa xôi như vậy cũng bị Phong Dư nói trúng. Máy tính trung tâm của Cục Hiến Chương khi báo cáo lên đã không hề do dự, gán cho vị Cơ Giáp Sư này là mục tiêu truy nã cấp độ một. Nhưng những nhân vật cấp cao của Liên Bang vẫn không hiểu rõ được nguyên nhân thực sự trong đó, bao gồm cả vị Cục trưởng già trong đó. Điều kỳ lạ là, máy tính trung tâm cơ hồ đã bị hạn chế ở một số phương diện nào đó, không hề phát ra tín hiệu báo động cảnh báo cho bất kỳ người nào.
Đây là bí mật của Phong Dư, một bí mật vô cùng lớn.
Thời viễn cổ trong Liên Bang có một câu ngạn ngữ: ‘Nếu sáng sớm biết được một tri thức hay đạo lý mà bạn muốn biết, vậy thì khi ánh hoàng hôn xuống, cho dù chết đi, cũng có thể mang theo một tâm trạng mãn nguyện’. Hứa Nhạc lúc này chính là đang có cảm giác đó. Đã mấy tiếng không uống một giọt nước nào, lại luôn vận động mạnh và sợ sệt khôn cùng, miệng hắn lúc này đang khô khốc lạ thường. Nhưng hắn càng hiểu rõ ràng là, lúc này miệng hắn khô chính là vì hắn nghe thấy bí mật lớn nhất của ông chủ mình:
- Bản thân Hiến Chương Thứ Nhất cũng không có vấn đề gì, quyền bảo mật của công dân bình thường trước nay đều được bảo vệ ở mức độ cao nhất. Ít nhất xã hội này không có nhiều tội phạm, nhưng sự phân hóa giàu nghèo trong xã hội cũng càng ngày càng lớn, chỉ là không có quá nhiều sự bất bình đẳng được biểu hiện ra ngoài.
Hứa Nhạc vô cùng kinh sợ, sự giáo dục được tiếp thu từ nhỏ cùng với lịch sử quan được hình thành độc lập, khiến hắn bất nhẫn, vô tình biện hộ thay cho Hiến Chương Thứ Nhất. Đặc biệt là khi nghe thấy ông chủ mình đánh đồng con chip vi mạch sau cổ với xích chó, trong lòng hắn nảy sinh một tâm lý chống chọi quyết liệt.
- Tao chưa từng phủ nhận điểm này.
Giọng điệu của Phong Dư đại thúc nhàn nhạt, có lẽ là vì hắn biết trong xã hội của Liên Bang, rất khó tìm được người nào ủng hộ mình, cho dù lúc này là gã học trò đang cùng mình chạy nạn, cũng không đồng ý tiếp nhận:
- Nhưng vấn đề là ở chỗ, máy tính trung tâm vẫn chỉ là một chiếc máy tính, nó là một công cụ, mà công cụ… luôn bị con người sử dụng, điều khiển. Một khi đến một ngày nào, thật sự có người đó có thể hoàn toàn khống chế được bộ máy băng lãnh trong Cục Hiến Chương kia, ai biết được người đó sẽ dùng nó để làm việc gì?
Hứa Nhạc nghe không hiểu lắm, nhưng hắn có thể cảm thấy bản thân mình đang nằm trong một đường hầm vô cùng tối tăm, cơ hồ mãi mãi cũng không nhìn thấy tia sáng cuối đường phía trước. Hắn vô thức thấy lạnh người, phần gáy đang cấy con chip bắt đầu nổi đầy da gà.
Có lẽ để xóa đi cảm giác lạnh lẽo trong lòng mình, Hứa Nhạc khàn tiếng hỏi:
- Nếu đã như vậy, chắc chắn ông có một con chip ngụy trang dự bị, nếu lắp vào theo logic sẽ có thể trốn được Liên Bang thêm lần nữa? Tại sao ông không dùng?
Mái tóc hoa râm của Phong Dư không thể nhìn rõ trong bóng tối, nhưng lại khiến người ta có cảm giác đau xót tang thương, hắn vò đầu, nói theo một cách nghiêm chỉnh hiếm có:
- Bởi vì chân ta bị thương, ta nghĩ lần này Liên Bang nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lấy máu của ta xét nghiệm xem thế nào.
- Không phải ông là Cơ Giáp Sư sát thủ sao? Năm xưa hại chết mấy vạn người, sao lại bị cảnh sát đâm bị thương chứ?
Câu này của Hứa Nhạc so với việc nói là chất vấn, chi bằng nói là bản thân hắn đã nhẹ nhõm hơn chút ít.
- Vì tao già rồi.
Phong Dư trả lời một cách đơn giản ngắn gọn, khiến Hứa Nhạc á khẩu không nói được lời nào, lập tức rơi vào trong trạng thái tự trách mình. Gã thiếu niên hiểu rõ, phía quân đội Liên Bang nhất định đã thông qua cây gậy kích điện kia mới tìm đến được nơi này, tìm được Phong Dư.
- Đây là chuyện tình cờ, cũng không liên can gì đến mày.
Phong Dư biết gã thiếu niên đang nghĩ gì. Tuy hắn không rõ Cục Hiến Chương làm thế nào để tìm được mình, nhưng hắn có một cái đầu thông minh hơn người thường, dễ dàng đoán ra quá trình đó nhất định cực kỳ khó nói và có vô số chuyện ngẫu nhiên.
- Ngược lại, là tao đã liên lụy đến mày, cho nên tao mới tặng cho mày một thứ vậy.
Phong Dư thở dài, lấy một thứ đeo vào cổ tay của Hứa Nhạc, gỡ chiếc đồng hồ của hắn xuống:
- Chiếc đồng hồ này tặng cho tao làm kỷ niệm đi.
Hứa Nhạc nương theo ánh sáng yếu ớt trong đường hầm, nhìn rõ thứ đồ lạnh lẽo trên cổ tay mình. Đó là một chiếc vòng tay, lấp lánh ánh sáng màu vàng, không biết là dùng vật liệu gì để chế thành.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Chương 024: Vật đổi sao rời
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
- Đây là cái gì?
Tốc độ của chiếc xe quặng dần dần giảm xuống, tiếng xe coong coong như sắt mài dần chậm lại. Sự run rẩy trong giọng nói của Hứa Nhạc lộ rõ, tay của gã thiếu niên bình thường luôn vững vàng lúc này cũng đang run rẩy. Chạm nhẹ vào chiếc vòng tay sáng loáng trên cổ tay trái, mơ hồ đã đoán được điều gì, nhưng lại không dám tin.
Phong Dư cũng không có trả lời.
Bỗng nhiên, chiếc vòng tay lớn chừng 7mm khi được Hứa Nhạc chạm vào, liền trơn trượt như dòng thủy ngân đang chảy.
Trên mặt kim loại bỗng hiện lên những đường hoa văn cực nhỏ, sau đó các đường hoa văn đó nứt toác ra, lộ ra cấu tạo bên trong chiếc vòng vô cùng phức tạp và tỉ mỉ. Trong khoảng rỗng chiếc vòng, có ba sợi dây kim loại mỏng mảnh như tơ xuyên qua vô số hạt kim loại sáng nhỏ, giống như ánh sao tạo thành các đường cong trong bức tranh siêu thực, các ngôi sao chói mắt này toàn bộ được xuyên nối lại.
Nhờ vào ánh sáng yếu ớt trong hầm quặng, đôi mắt nhỏ của Hứa Nhạc mở to ra, nhìn cổ tay của mình không chớp mắt, giống như nhìn thấy thần tiên hay yêu tinh, vốn không tồn tại ở thế gian này. Những sợi dây kim loại quá nhỏ, còn chấn động của xe quặng lại rất lớn, Hứa Nhạc lo lắng những sợi tơ kim loại này sẽ bị đứt mất. Những hạt kim loại lấp lánh này cũng quá nhỏ, nhỏ đến mức cơ hồ không bằng nổi trọng lượng của một sợi tơ, lúc nào cũng có thể bị cơn gió hiu hắt trong hầm thổi bay mất mà không thể tìm lại được.
Trong mắt của người thường, những sợi dây và hạt kim loại lấp lánh này có lẽ chỉ là một đồ mỹ nghệ vô cùng tinh xảo và dễ vỡ, nhưng Hứa Nhạc đã theo học sửa máy bốn năm nay, đối với tất cả những kết tinh của văn minh máy móc nhân loại đều có một sự nhạy cảm sắc bén. Hắn vừa liếc qua đã có thể phân biệt ra bề mặt của hạt kim loại mà mắt thường không thể nhìn thấy, đó là những thứ khiến bản thân hắn phải chấn động.
Đó là những đường nét sinh động đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, đó là một hàng tinh cầu được sắp xếp theo một phương thức kỳ diệu. Tuy Hứa Nhạc không biết những thứ này sắp xếp thế nào trên một bề mặt diện tích nhỏ như vậy, lại làm thế nào để phát huy tác dụng, nhưng đơn giản lại liên quan đến bí mật mà Phong Dư nói lúc đầu.
Con chip ngụy trang? Con chip ngụy trang có thể vượt qua sự kiểm tra của tất cả máy giám sát dưới sự tra xét của Hiến Chương Thứ Nhất!
Gáy của Hứa Nhạc lại buốt lạnh, bởi vì hắn biết phía sâu trong đốt sống cổ của mình, cũng giấu một con chip tương tự như vậy, đã làm bạn với mình mười bảy năm tròn. Nói một cách chính xác hơn, trong thân thể của mỗi một công dân của Liên Bang đều có một con chip như vậy… Hơn nữa nhiều năm trở lại đây, chưa từng ai có thể thể mô phỏng chế tạo loại chip này, thậm chỉ cũng không có ai dám thử lấy con chip này ra, trừ phi hắn quyết định trốn đi nơi khác, cả đời không trở về Liên Bang nữa.
Vậy mà lúc này trên cổ tay của gã thiếu niên này… lại cất giấu một con chip ngụy trang hoàn mỹ như vậy! Điều này mang ý nghĩ thế nào? Tâm tình bị kích thích mạnh, Hứa Nhạc không thể giữ được sự tỉnh táo nữa, nhưng hắn chỉ biết một điều, con chip này đại diện cho một cuộc sống hoàn toàn mới. Hắn vẫn nhớ đến câu nói mà lúc đầu ông chủ hắn đã từng nói: Người có thể nghiên cứu ra con chip ngụy trang, đồng thời có thể sử dụng được trong thực tiễn, chắc chắn sẽ có nhận được vinh dự cao nhất của Khoa học Liên Bang, giải thưởng Tinh Vân.
Đương nhiên, nếu trong Liên Bang thật sự có nhà khoa học nào nghiên cứu ra thứ này, trước khi hắn nhận được giải thưởng Tinh Vân, chắc chắn sẽ bị chính phủ Khoa Học Liên Bang phán tù chung thân. Nhưng bất luận thế nào, Hứa Nhạc vẫn đang rất chấn động, cần có một lực lượng tri thức như thế nào, mới có thể chống lại với quang huy Hiến Chương mạnh nhất văn minh Liên Bang?
Hắn ngạc nhiên quay đầu nhìn khuôn mặt già nua kiệt quệ của Phong Dư, rất lâu không khép miệng lại được, cũng không nói được lời nào. Suốt cuộc đời này của hắn có lẽ ngoài tiếng nổ vang trời mười hai năm trước, thì chưa từng bị chấn động mạnh như vậy.
Cũng chính vì sự chấn động này, khiến Hứa Nhạc bỏ sót một quy trình thủ công cũng khiến người phải bội phục. Việc lấy và nhận vân tay hoàn thành trong chớp mắt, điều này bản thân không phải là chuyện vô cùng khó khăn gì, nhưng lại nhanh chóng hoàn thành trên một chiếc vòng tay kim loại nhỏ bé, điều này nói lên được rất nhiều thứ.
- Tao đã nói, đây là quà tao tặng cho mày.
Phong Dư tựa như không biết chiếc vòng tay mà mình tiện tay ném bừa cho Hứa Nhạc, nếu xuất hiện trong xã hội Liên Bang sẽ gây ra một làn sóng chấn động thế nào, nói:
- Nếu mày không muốn vì có quan hệ với tao mà bị tống vào ngục nhốt mấy năm, tìm lúc thích hợp, tìm địa điểm thích hợp, lấy ngay con chip trên cổ mày ra, thay bằng thứ ở trong vòng tay này. Các tư liệu về thân phận và phương pháp làm, đều ở trong đó, mày tự mình học lấy… với bản lĩnh của mày, có lẽ không phải là chuyện khó.
Lúc này chiếc xe quặng đã ngừng lại ở chỗ giao nhau với một ngách khác của mỏ quặng. Ngón tay đang khẽ run rẩy của Hứa Nhạc biến vòng tay trở về hình dạng ban đầu. Trong tiềm thức hắn sợ hãi muốn ném chiếc vòng này đi, hoặc là trả lại cho Phong Dư, nhưng hắn lại phát hiện, chiếc vòng đã không vứt được nữa. Chiếc vòng đã trở thành một vòng tròn kín không tì vết, không còn tìm được bất cứ khe hở nào để kéo nó ra, giống như hắn đã đeo nó từ nhỏ đến lớn vậy.
- Ông… ông… ông tự… dùng nó, nếu không… ông sẽ… chết đấy, ông có… thể tự dùng.
Hứa Nhạc nhìn mái tóc hoa râm của ông chủ mình, hôm nay hắn mới biết ông chủ là một nhân vật thần bí cao thâm khó đoán, bất giác nói lắp bắp lại:
- Tôi… nhiều nhất bị… nhốt vài năm… nhưng ông sẽ… chết.
- Thằng ngu xuẩn này, tao đã nói nguyên nhân rồi.
Vẻ mặt Phong Dư không chút biểu tình nhìn gã thiếu niên đang ngây ngô ngờ nghệch, nói:
- Hơn nữa thứ này chỉ có thể cho một người dùng. Đừng hỏi tao nguyên nhân, tương lai mày cũng đừng thử dùng những con chip này đi cứu mạng người khác. Đi đi… đổi lấy một thân phận khác, đi Tinh Quyển thủ đô, trải qua một cuộc sống mới, dùng một cách khác thực hiện lý tưởng nhân sinh của ngươi đi.
Một thân phận khác? Một cuộc sống khác? Hứa Nhạc chợt sững người lại, lời của ông chủ, cùng sự lạnh lẽo chân thực trên cổ tay khi tiếp xúc kim loại, đã nhắc nhở hắn. Vốn cho rằng cuộc sống rơi vào tuyệt cảnh, bỗng nhiên lại mở ra một cánh cửa mới cho mình, chỉ là sau cánh cửa đó… thực sự là cuộc sống lý tưởng của mình sao? Hơn nữa, ông chủ thì sẽ thế nào đây?
- Tặng mày món quà nhỏ rồi, tao còn muốn tặng mày một câu nữa.
Khuôn mặt không có biểu tình của Phong Dư nhìn chăm chăm vào mắt Hứa Nhạc, nói:
- Tương lai sau khi mày đến Tinh Quyển thủ đô, có lẽ câu nói này sẽ có ích cho mày.
Hứa Nhạc vẫn đang ở trạng thái ngơ ngẩn, trong tiềm thức vẫn chú ý nghe.
- Hai hàng lông mày của mày sắc như dao, quá thẳng thắn, quá chân chính, như vậy không hề tốt, nó sẽ áp chế mày không thể được khai nhãn giới, sẽ làm tổn thương mày. Nếu có thể sửa, hãy sửa đi. Trên các tinh tú không có đấng sáng tạo, cũng không có vầng hào quang nào đáng phải tôn sùng. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nhưng câu nói này chỉ được tin ba lần. Sau ngày hôm nay hãy quên tao đi, những chuyện trong bốn năm qua hãy vứt đi, chôn vùi đi, đừng hi vọng tìm được sự đối xử công bằng, càng đừng nên đi làm nhưng chuyện báo thù vô vị. Tao không phải là cha mày, tao cũng không phải lúc nào cũng đối xử tốt với mày… chỉ là chú ý cách xa một số người trong cuộc sống, những người muốn ăn thịt bọn mày nhưng lại cố tình tỏ ra mình ăn chay. Tao biết mày rất tò mò về vụ nổ trong cuộc chiến tranh năm xưa cũng như tội danh của tao. Mày nghĩ tao là kẻ vô tội, nhưng không thể nói là tao vô tội. Chỉ là tao có điều muốn nói cho mày biết, không bao lâu sau, mày có thể sẽ biết vụ nổ lần đó là thế nào. Tao đã nói xong rồi.
Mái tóc hoa râm của Phong Dư trong bóng tối bỗng trở nên chói mắt, tuổi thực của hắn cuối cùng cũng lộ ra. Rút một điếu thuốc trong túi ra, nhẹ nhàng hút một hơi thật dài, rồi nhả khói vào mặt Hứa Nhạc, tiếp tục nói:
- Thời gian sắp đến rồi, bọn chúng cũng sắp tới rồi, mày cũng có thể cút đi.
Hứa Nhạc vẫn đang ngây ngô lắng nghe, luôn cảm thấy từ góc sâu tâm hồn có một cảm giác bi thương đang trỗi dậy, đâm thẳng vào đại não mình, vô cùng đau đớn. Giọng nói hắn khàn đặc đi, giống như đang cầu khẩn:
- Ông phải tiếp tục sống...
- Tao đương nhiên là sống, lão tử mãi mãi sẽ sống tiếp.
Khuôn mặt của Phong Dư chợt hiện ra một nét dữ tợn, nhìn chiếc vòng trên tay Hứa Nhạc, nói:
- Còn cần mày nói sao?
Nói xong câu đó, kẻ phản quốc hàng đầu Liên Bang, Cơ Giáp Sư bình thường của khu Đông Lâm, Phong Dư đá một cái vào người Hứa Nhạc, khiến gã thiếu niên ngây ngô rơi tõm vào cống thoát nước bên cạnh đường hầm.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh