Ngày đi đêm nghỉ, chưa hết nửa tháng, khoảng cách tới Thương Long cốc càng lúc càng gần hơn. Hôm nay họ đi đến địa giới Quý Châu, nghỉ lại qua đêm ở một dã điếm. Thanh Thành tiện hỏi điếm chủ về vị trí của Thương Long cốc. Điếm chủ đó vừa nghe thấy bọn họ muốn tới Thương Long cốc, sợ tới mức mặt trắng bệch, thất kinh nói: “Khách quan, thứ cho ta nhiều lời, các vị dù thế nào cũng chớ nên tới cái Thương Long cốc đó. Mấy ngày trước đã có vài người giang hồ tới đó mà đến giờ chưa có ai quay trở lại. Người ta kể lại rằng, đúng đêm họ đi vào đó, nghe thấy tiếng mãnh thú gào rú, ai, ta xem ra có đến tám phần là bị mãnh thú ăn thịt mất rồi.”
Thanh Thành cười bảo: “Chúng ta khác với bọn họ. Võ công của họ chỉ tầm tầm, chúng ta vào đó là để trừ diệt lũ mãnh thú hại người ấy. Ngươi hãy nói ta hay, không cần lo lắng gì cả.”
Điếm chủ nhìn đi nhìn lại Thanh Thành, trông ông ta béo ú như vậy, không thấy được một chút khả năng nào để đánh lại lũ mãnh thú vừa to lớn vừa hung tàn, hoài nghi nói: “Khách quan, người chớ nên xem bọn mãnh thú như là mèo con cún nhỏ vậy chứ. Ta nghe nói bên trong Thương Long cốc, có loài dã thú thể hình khổng lồ sinh sống, đêm ra ngoài tìm thức ăn, kể cả hổ báo thấy còn phải sợ đến ba phần. Dã thú lớn như vậy, to như thế, người làm sao giết nổi?”
Điếm chủ nói xong, làm mô tả bằng tay, thể hiện rằng thể hình dã thú to lớn đại khái là thế này này. Thanh Thành nhìn theo, thấy nó là con vật khổng lồ cao một trượng, to khoảng năm thước, không tin: “Điếm chủ này, ngươi đừng dọa người ta chứ. Lẽ nào có mãnh thú lớn như vậy được.”
Điếm chủ nói: “Ai da, khách quan ơi, ta không có dối người đâu, ta mà dối gạt thì tiền trọ không dám lấy một phân. Nói thật, dã thú này dù ta chưa từng tận mắt thấy, nhưng mười dặm phía trước có một thôn tên là Vương gia thôn, ngày hôm đó có người bị quái vật cắn. Khi ấy, ta từng chạy tới xem, mẹ ta ơi, cả nửa thân người bị quái vật gì đó cắn đứt tiệt, chết cực kỳ bi thảm.”
Thanh Thành bán tính bán nghi gật gật đầu, hỏi lại cho rõ phương hướng của Thương Long cốc.
oOo
Ngày thứ hai, trời hửng sáng, cả đoàn chín người xuất phát.
Thanh Thành đi trước nhất, tiếp đến là bạch mi lão nhân và thiếu niên anh tuấn, Phương Kiếm Minh ở bên cạnh bạch mi lão nhân, tay nó được lão nắm lấy, đi sau cùng là năm võ tăng Thiếu Lâm. Thanh Thanh dẫn đầu, vừa hỏi đường vừa lưu lại ám ký đánh dấu để khi về đỡ phải tìm đường. Đi được hơn mười dặm, họ thấy nơi xa xa có khói bếp bay lên, thì ra người nông thôn đã bắt đầu nấu bữa ăn sáng.
Dân nông thôn vùng Quý Châu thức dậy sớm hơn bình thường, ăn xong bữa sáng là bắt tay vào công việc đồng áng. Họ làm tới giữa trưa, đợi người trong nhà mang bữa trưa tới, sau khi ăn tại chỗ, nghỉ ngơi một lát, họ lại tiếp tục lao động, thật là khổ nhọc.
Thực ra ở triều đại nào của Trung Quốc thì nông dân cũng đều là đối tượng bị áp bức, đầu tiên là địa chủ, hai là quan phủ, ba là thổ hào ác bá, bốn là thổ phỉ hoặc mã tặc lục lâm. Có thể thấy rằng họ là người cực khổ nhất ở thế giới này.
Bọn Thanh Thành là người trên giang hồ, đương nhiên không hiểu rõ nỗi khổ của bách tính. Làm người giang hồ, họ vốn ở trong một trạng thái kỳ quái, họ không có sự phân chia cụ thể nào, chỉ dựa vào võ công cao hay thấp mà giám định thứ bậc. Họ hoặc là độc lai độc vãng, hành tung bất định, gặp phải nhà nào giàu có, chỉ một lần xuất thủ là có chi phí tiêu xài trong vài năm. Hoặc họ là đại môn tiểu phái trong võ lâm, dựa vào phí bảo hộ, duy trì sự an toàn cho một địa phương. Kém cỏi nhất là đầu nhập vào quan phủ, sung thành tay chân cho quan lại, sống kiếp sống như chuột.
Giống như các đại môn phái Thiếu Lâm Tự, Võ Đang, có một bộ phận người làm hoạt động thương nghiệp, triều đình cũng cực kỳ ưu đãi bọn họ. Họ cũng có thể hoặc kinh doanh mà trở thành phú khả địch quốc như Lôi gia ở Giang Nam, Tiền Diệp trai ở Sơn Tây .v.v. Hay môn phái thu nhận đệ tử là con cháu phú hộ để truyền thụ võ nghệ, ví như Trương Thanh Vân của Hoàng Sơn phái, được nhận vì có phụ thân là Sơn Tây đô chỉ huy, vừa có quyền thế vừa giàu tiền bạc, vậy nên mới thành môn hạ Hoàng Sơn.
Ngân lượng dắt theo người của đoàn Thanh Thành rất sung túc, càng không cần phải lo lắng chuyện không có tiền tiêu. Nguồn lực kinh tế của Thiếu Lâm tự đến từ tiền đèn hương của khách thập phương, còn có quyên tặng của đại phú hào xa gần, quan lớn trong vùng. Họ cũng trồng trong chùa các loại rau quả, không cần phải chi tiêu nhiều. Bình thường luyện võ tụng kinh, thực hiện các pháp sự, không có phiền não gì. Chuyện đau đầu duy nhất ấy là họ được người trong giang hồ liệt vào vị trí đứng đầu trong Cửu đại môn phái, lại là giang hồ bạch đạo. Họ chính là hóa thân của chính nghĩa, mỗi năm người giang hồ đều thấy hòa thượng Thiếu Lâm hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo an dân.
Từ ngày Phương Kiếm Minh và sư phụ lập ước pháp tam chương, nó ăn ít hẳn đi, chỉ còn ăn vừa đủ no. Nó tiết kiệm tiền, thấy người cùng khổ, thậm chí gặp người Cái Bang, đều tặng cho người ta chút ít tiền. Bạch mi lão nhân thấy vậy, cười bảo: “Minh nhi, con làm vậy chẳng phải là tự làm mệt thêm sao. Thiên hạ rộng lớn như vậy, con có cứu hết được chăng?” Phương Kiếm Minh nói: “Lão gia gia, điều này con biết chứ. Nhưng chỉ cần chúng ta mỗi người đều có thể cứu giúp cho họ, những người khổ sở đó sẽ càng ít đi. Cứu một người là bớt đi một người, cuối cùng sẽ đến một ngày tươi đẹp.”
Bạch mi lão nhân nghe được, thực tình không đoán được tên tiểu tử này trong lòng nghĩ gì, lắc lắc cái đầu.
Lúc này, Thanh Thành thấy khói bếp bay lên, hiểu rằng vùng này có người ở.
Ông bèn quay đầu cười nói: “Lão bá, đi qua thôn trang này, còn mười dặm đường nữa là tới được Thương Long cốc. Chúng ta giờ vào trong thôn nghỉ ngơi, rồi đi đường vòng được không?”
Bạch mi lão nhân nhìn sắc trời, đáp: “Hôm nay chúng ta vào Thương Long cốc luôn, chớ nên trì hoãn.”
Nói xong, lão nắm chặt hơn nữa tay trái của Phương Kiếm Minh mà rằng: “Minh nhi, ta đưa con đi.” Dứt lời, nhún mình nhảy lên, triển khai khinh công, như một làn khói mỏng lướt đi hơn mười trượng. Thanh Thành trông thấy, trong lòng ngầm kinh hãi, vội đuổi theo sau. Thiếu niên anh tuấn kia cũng tung mình phi thân, tựa như một con chim ưng chao liệng trên sơn đạo lúc cao lúc thấp. Năm cao tăng Thiếu Lâm phía sau đều không dám để mình tụt lại, đồng loạt triển khai khinh công, cùng một lúc hình thành nên những đạo nhân ảnh phi vun vút trên đường.
Những cao thủ võ lâm như họ đã thi triển khinh công tuyệt đỉnh, lẽ nào còn mất nhiều thời gian, họ đã đi tới được một khu rừng rậm sâu trong núi nơi hiếm thấy dấu tích con người.
“Ây, là ai đó?” Bạch mi lão nhân chân vừa chấm đất, liền nghe thấy có tiếng người nói.
Bạch mi lão nhân cũng không khỏi có chút kinh hãi, thầm nhủ: Hay đây, người này là ai? Lão nạp không ngờ còn chưa phát hiện ra hắn, lẽ nào là người trên “Thiên bảng” hoặc “Địa bảng”. Thân hình lão loáng lên, lướt ra ngoài ba trượng, ngước mắt nhìn lên.
Chỉ thấy tiếng nói chuyện của người kia vừa dứt, thấy bóng người từ một thân cây to nhảy xuống, chân chạm đất khẽ cong, không tạo nên tiếng động nào.
Người kia nhìn lướt qua bạch mi lão nhân, trong lòng chấn động, nói: “Các hạ gượm đã. Tại hạ đang cùng người tỷ đấu đấu, hãy cứ xem kết quả ra sao đã rồi các người đi cũng chưa muộn đâu.”
Chỉ thấy không xa đằng sau thân hình người đó có một khối thạch bi cao ba thước, bề mặt được người dùng nội gia chân lực dồn vào thủ chỉ, khắc lên bảy chữ lớn:
“Thương Long cốc thiện như giả tử” (Thương Long cốc, tự ý vào là chết)
Thì ra nơi đây chính là vùng đất hung hiểm mà người giang hồ mới nghe đã thấy kinh hồn táng đảm, Thương Long cốc.
“Veo veo veo.” Vài tiếng vang lên. Thanh Thành, thiếu niên anh tuấn, năm võ tăng Thiếu Lâm đã từ trên không hạ xuống.
Thanh Thành thấy mấy người này, vừa định mở lời.
“Suỵt…” Phương Kiếm Minh đặt tay nơi môi, nói tiếng nhỏ như muỗi kêu: “Sư phụ, yên lặng, đại thúc kia đang cùng người tỷ đấu.”
Thanh Thành thấy người mà bạch mi lão tăng vừa gặp, nơi đó còn có người thứ hai nữa, trong lòng thầm khó chịu: Không phải là gặp quỷ ở đây rồi chứ? Người kia đang trầm tư một mình, Minh nhi làm sao biết được hắn cùng người tỷ đấu? Kể cả võ công cao thâm mạt trắc như lão bá cũng thế, không hiểu lão đã nhìn ra manh mối nào chưa?
Tĩnh. Lặng. Không ai nói chuyện, càng không có ai cử động. Bên ngoài Thương Long cốc, dưới tán cây rừng, chín người đang sinh long hoạt hổ bỗng đến thở mạnh cũng không, chăm chú nhìn hán tử trước mặt.
Hán tử này mặc trang phục của người nông dân, phanh cổ hở ngực, mi rậm mắt to, không cao không thấp. Hắn đứng ở đó, phảng phất như thể đã đứng cả trăm năm, hai mắt nhắm hờ, hai tay đặt ép vào chân. Đột nhiên, hắn cử động, động tác vô cùng kỳ quái. Chỉ thấy đầu hắn nghiêng sang bên, khóe miệng không rõ là nói gì đó, đại khái dùng công phu Truyền Âm Như Bí cùng người đối thoại. Người đó chợt nhảy lên về bên trái, xoay một vòng rồi sải ba bước dài, mỗi bước khoảng một trượng. Người bàng quan nhìn thấy tựa như nhảy, lại thư chạy, có lúc hai tay cùng vung vẩy, động tác cực kỳ chậm rãi, như thể đứa trẻ nhỏ chơi đùa.
Không biết trải qua bao lâu, hán tử đó toàn thân run lên, tay xuất chưởng, đánh vào một thân đại thụ. Đại thụ bất động, lạnh lùng đứng đó, giống như cười nhạo hắn không biết tự lượng sức.
Nơi ngực hán tử đó chảy ra một dòng máu, hắn đột nhiên hét lớn: “Được, được, hôm nay ta cam bái hạ phong, đợi ta về nghĩ ra cách phá giải rồi sẽ tìm ngươi.”
Nói xong, người phóng lên không, nhẹ dẫm lên ngọn cây yếu ớt, cao vượt hẳn khỏi đỉnh đầu mọi người, trong chớp mắt đã biết mất không tăm tích.
Bạch mi lão nhân chợt cười ha hả, thanh âm vang ra xa, nói: “Hảo công phu. Hiện giờ có được công phu như thế, xem ra các hạ chính là người trong Thiên Bảng hoặc Địa Bảng. Chẳng hay các hạ là vị nào?”
Một giọng nói khe khẽ truyền vào tai mọi người.
“Lão phu là Đao Thần trên Thiên Bảng. Người vừa xong là Phi Long Tử ở Địa Bảng. Ngươi là ai? Mau báo danh.”
Lời vừa nói ra, chợt thấy tiếng rầm rầm. Cây đại thụ bị Phi Long Tử đánh trúng đang muốn đổ ập xuống đất, toàn thân nứt vỡ thành từng khúc cành nhỏ. “Rầm” một tiếng động lớn vang lên, nó đã ngã xuống mặt đất cỏ, chất thành một đống cao. Công lực của Phi Long Tử khủng bố, chưởng kình lợi hại, chưởng này mà đánh trúng người, thử nghĩ xem sẽ như thế nào đây?
Ngoại trừ tử vong ra, vẫn chỉ là tử vong, không có lựa chọn khác.
Last edited by hoangcongthanh; 15-10-2008 at 05:41 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của giacuongly
Dịch giả : Aficio Nguồn : Tàng Thư Viện - Tao Đàn Học Viện
Sáu mươi năm trước trong chốn võ lâm, có một kẻ không hề có chút võ công gì, nhưng lại là một thư sinh thông thái bậc nhất, danh xưng Võ Lâm Vạn Sự Thông. Một năm nọ, y đột nhiên tuyên cáo ra một bảng danh tự nhằm vào người trong giang hồ, do chính tay y viết ra, là bảng ghi danh những vị cao thủ võ lâm. Trên bảng ghi tên hai mươi vị cao thủ, Thiên Bảng mười vị, Địa Bảng mười vị.
Thiên Bảng ghi tên mười cao thủ kiệt xuất nhất võ lâm thời bấy giờ, niên kỷ của họ không đồng đều nhau từ năm mươi tới bảy mươi tuổi, đại đa số đều là khách độc hành chốn võ lâm, hành tung quỷ dị, rất ít người được mắt thấy họ hiển lộ công phu. Đương thời Giáo chủ Ma Giáo Độc Cô Động Thiên, được bài danh đệ nhất trên Thiên Bảng. Tuy vậy thực chất những cái tên trên Thiên Bảng, không phải sắp xếp theo võ công cao thấp, vì bọn họ lúc ấy đều đã đạt tới mức siêu phàm nhập thánh, chỉ là do sức ảnh hưởng có sự bất đồng, cho nên mới có việc tên xếp trước sau.
Người trên Địa Bảng khi đó tuổi tác vào khoảng bốn mươi, tới nay mà có người còn sống, ít nhất cũng đã hơn chín mươi tuổi rồi. Nhân vật trên Địa Bảng, võ công không hề thua kém Thiên Bảng là bao, thậm chí có vài kẻ còn lợi hại hơn cả nhân vật Thiên Bảng. Chỉ vì bọn họ tuổi tác trong cùng một giai đoạn lại khác nhau nên mới có việc Thiên Bảng, Địa Bảng phân đôi.
Như hiện nay, Giáo chủ Ma Giáo, Thiên hạ Đệ nhất cao thủ Độc Cô Cửu Thiên, mới chỉ là cao thủ quật khởi trong ba mươi năm trở lại đây, tuổi tác so với Thiếu Lâm Chưởng môn, Võ Đang Chưởng giáo hay Đường Môn đại lão,... các vị chí tôn một phái, không quá chênh lệch, lớn hơn nhiều lắm là ba bốn tuổi thôi.
Võ Lâm Vạn Sự Thông sau khi lập nên bảng danh tự đó, không biết tung tích ra sao, đai khái là sợ những cao thủ võ lâm không có mặt trên bảng tìm ông ta lý luận, thậm chí là bắt phải thay đổi lại bảng, nói không chừng còn xuất thủ nữa. Do đó mà Võ Lâm Vạn Sự Thông mới mai danh ẩn tích, không tiếp tục xuất hiện trên giang hồ.
Người trên Thiên Bảng, Địa Bảng tới nay có bao nhiêu người còn sống, không ai biết cả, trong khi các võ lâm cao thủ mới tiếp tục quật khởi. Tục ngữ nói rằng: “Giang sơn đại hữu tài nhân xuất, nhất đại tân nhân hoán cựu nhân”. Bọn họ vốn rất ít để lại tung tích trên giang hồ, tự nhiên dần dần chìm vào quên lãng. Ngoại trừ một số người cao tuổi ra, lớp tiểu bối căn bản chưa từng được nghe đến sự tích của họ.
Giống như thế hệ Thanh Thành, trừ một số người thích nghe về các sự tích võ lâm, họ luôn thấy lạ lẫm với Thiên Bảng, Địa Bảng, càng không nói đến thế hệ của những thiếu niên.
Lời của người đó truyền đến mọi người rồi, bạch mi lão nhân khẽ mỉm cười, nói: “Kẻ sơn dã này vốn vô danh, làm sao có thể đề cập đến tiểu danh trước mặt Thiên Bảng cao thủ. Các hạ hãy gọi ta là Vô Danh đi.”
Người đó cười ha hả, tiếng nói từ xa truyền lại, vậy mà như thể ở ngay bên tai: “Vô Danh… Ha, ta nhớ rằng cao tăng Thiếu Lâm Tự có một đời lấy chữ Vô làm pháp hiệu. Ta đã thử qua nội công của ngươi có tâm pháp Thiếu Lâm Tự, ngươi và bọn họ có quan hệ gì?”
Bạch mi lão nhân trong lòng chấn động, lão không tưởng tượng được Đao Thần này lợi hại đến thế. Lão dùng mũ đội để che đi cái đầu cạo trọc, không cho người ngoài biết lão là hòa thượng. Đao Thần này thân ở ngoài vài dặm, khi phát hiện có một luồng kình khí siêu cường tiếp cận đã có thể thẩm định nguồn gốc võ công của lão, còn bản thân khi thăm dò chỉ thấy đối phương là một siêu tuyệt cao thủ. Lão biết người này tên Đao Thần, thuở ấy được bài danh thứ năm trên Thiên Bảng, thông tin còn lại thì không rõ. Hơn nữa, họ còn chưa giao thủ với nhau, lần này mới chỉ ngầm đánh giá đối phương một lượt.
Bạch mi lão nhân hú lên một tiếng dài, chiếc mũ đội trên đầu rách tan thành nhiều mảnh vụn bay phấp phới khắp nơi, rơi xuống nền cỏ xanh, làm lộ ra một cái đầu trọc bóng loáng. Ngoại trừ thiếu niên anh tuấn kia, tất cả đều mắt trừng miệng há hốc. Bao nhiêu ngày cùng ở với nhau, ai dè họ không biết bạch mi lão nhân bên cạnh vốn là một hòa thượng, một hòa thượng chính tông.
“A di đà phật. Lão nạp chính là đệ tử hàng chữ Vô của Thiếu Lâm. Đã nhiều năm chưa dùng tới pháp hiệu, thí chủ hãy gọi lão nạp là Vô Danh thôi.”
Người đó cười nhẹ, nói: “Ngươi tới vì Thiên Thiền Đao?”
Vô Danh nói: “Thiên Thiền Đao chính là một trong Thiếu Lâm Thất Tuyệt, đã bị ngoại nhân trộm mất bao nhiêu năm rồi. Hôm nay lão nạp nghe phong thanh có Thiên Thiền Đao ở chốn này, liền mang đệ tử Thiếu Lâm đi cùng, để xem là chuyện thật hay giả.”
Đao Thần lại cười mà rằng: “Người báo cho các ngươi, có lẽ là đệ tử Đường môn chăng?”
Vô Danh đáp: “Đúng vậy, là đệ tử Đường môn cho hay tin tức, tuy vậy lão nạp được nghe từ lời của sư điệt.”
Đao Thần hỏi: “Ngày nay Thiếu Lâm do ai đứng đầu?”
Vô Danh nói: “Là đệ tử hàng chữ Đại, Đại Phương, chẳng hay thí chủ không nghe nói tới sao?”
Đao Thần cười bảo: “Thiếu Lâm tăng nhân hàng chữ Vô lão phu biết được vài vị. Ngay cả ngươi lão phu còn không quen, nói chi đến người hàng chữ Đại.”
Vô Danh nói: “Sư phụ của Đại Phương cũng là chưởng môn Thiếu Lâm, đại sư huynh của lão nạp. Hồi đó là người trên Địa Bảng, sư huynh tên gọi Vô Không, chắc rằng thí chủ đã nghe nói đến?”
Người kia cười hắc hắc: “Thì ra là Vô Không, hắn đâu rồi?”
Vô Danh nói: “A di đà phật. Đại sư huynh đã qua đời từ lâu, tới nay cũng phải hai mươi năm rồi. Thí chủ có phải là bằng hữu của đại sư huynh không?”
Đao Thần than: “Lão phu chưa từng gặp mặt hắn, chỉ mộ danh mà thôi, ai ngờ hắn còn chưa sống tới chín mươi tuổi đã ly khai nhân thế. Thực là ông trời đố kỵ anh tài.”
Lời này của lão nếu để người ngoài nghe được, sợ rằng có chín người thì cả chín đều cho rằng lão đang hồ ngôn loạn ngữ. Người thường sống tới tám mươi là trường thọ rồi, còn được chín mươi hay bách tuế trong con mắt người ta đã là một lão thọ tinh. Thực ra lời Đao Thần cũng không sai, dựa vào thân thủ cao tuyệt của họ, sống tới bảy mươi là điều đơn giản, tám mươi là thời kỳ hoàng kim, lúc đó muốn nội công có nội công, cần tu vi có tu vi, thích kiến thức có kiến thức, còn phải sợ ai?
Đao Thần nghe nói sư phụ của Đại Phương là Vô Không sống tới chín mươi mà vẫn còn là ông trời đố kỵ anh tài, không phải lời nói vô nghĩa mà có đạo lý nhất định hàm chứa bên trong. Chẳng qua đạo lý này đặt nơi cao thủ võ lâm chân chính thì mới vậy, còn ở nơi khác thì chỉ là lời nói bừa, không chừng còn thành trò cười.
Thử nghĩ Đao Thần là nhân vật trên Thiên Bảng, sáu mươi năm về trước tối thiểu cũng đã ngũ tuần, năm nay có lẽ phải một trăm mười tuổi rồi. Đấy là nếu coi lão như người nhỏ tuổi nhất Thiên Bảng, tuổi thật của lão mà nói ra chắc khiến người ta phải ngất đi mất.
Phương Kiếm Minh nghe thấy lời của Đao Thần, vừa cười vừa nói: “Lão gia gia, người rất cao tuổi rồi phải không?”
Đao Thần nói: “Cao tuổi? Ha ha, điều này ta cũng không rõ lắm. Chẳng qua so với hòa thượng Vô Danh của Thiếu Lâm Tự này, ta còn hơn lão hai mươi tuổi, ngươi nói ta có phải là cao tuổi hay không?”
Trừ Vô Danh và thiếu niên anh tuấn ra, người khác đều ngơ ngác, thầm nhủ: Trời ơi, lão này già thế sao, như thể quái vật vậy. Vô Danh trong lòng thầm nghĩ: Ta năm nay một trăm linh ba, đại sư huynh nếu còn sống cũng khoảng một trăm mười tuổi, xem ra lão này đích xác là người trên Thiên Bảng rồi.
Phương Kiếm Minh nói giọng kỳ quái: “Ai da. Vậy chẳng phải thành lão quái vật rồi sao. Không đúng, không đúng. Thái sư tổ đã về chầu Phật được bao nhiêu năm rồi, người sao có thể sống lâu như thế được?”
Đao Thần lại cười, nói: “Tiểu oa nhi, ngươi mới có tí xíu tuổi làm sao biết được cao thủ trong cao thủ như chúng ta lợi hại ra sao. Ngươi mà thấy được mặt ta, e rằng ngươi sẽ sợ chết mất.”
Phương Kiếm Minh đáp: “Con vẫn chưa tin người có thể khiến con sợ mà chết đâu.”
Nó vừa nói xong, từng chữ từng câu từ Đao Thần vang vọng: “Đao… Thần… đến… đây.” Trong rừng cây nổi lên một trận cuồng phong, một bóng người lướt tới trước mặt. Một đại hán uy mãnh, tay cầm đại đao tới gần bên Phương Kiếm Minh. Lão đến như thế nào, ngoại trừ Vô Danh thấy được chút manh mối, những người còn lại đều nhìn không ra.
Phương Kiếm Minh vẫy tay cười nói: “Haha, cuối cùng thì cũng đưa được lão già người ra rồi. Người trốn ở chỗ qủy nào mà nói vậy, không thấy nhân ảnh, làm con phiền muộn muốn chết, giờ thì người không còn khả năng làm con sợ mà chết đâu.”
Đao Thần tung hoành giang hồ bao nhiêu năm rồi, chưa từng có ai dám đùa bỡn với lão, nghe lời nói từ Phương Kiếm Minh, tức giận tới mức hai mắt trợn tròn, thiếu điều thổ huyết.
“Thằng oắt con ngươi giỏi thực, dám lừa cả lão phu.”
“Ây… con lừa người bao giờ nào. Là người tự chạy ra đó chứ, con đã bao giờ cần người chạy ra đâu. Hôm nay người còn chưa dọa con sợ chết, thấy rằng người nói được chứ không làm được rồi, phụ cả danh tiếng gì mà cao thủ Thiên Bảng, còn là Đao Thần nữa.”
Đao Thần bị Phương Kiếm Minh nắm trúng điểm yếu trong lời nói, ý định trách mắng ngưng lại, trong lòng không khỏi cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Lão thầm nghĩ từ đâu ra cái tên oắt con mật lớn này, dám đấu khẩu với lão phu, bèn hỏi: “Tên oắt con ngươi là ai? Có phải ngươi cũng là hòa thượng Thiếu Lâm không?”
Phương Kiếm Minh nói: “Con vẫn chưa biết người là ai, tại sao phải cho người biết con là ai.”
Đao Thần cười lớn: “Hay, hay, lão phu bội phục đảm lượng của ngươi. Tiểu quỷ đầu, lão phu nói thật với ngươi, lão phu sáu mươi năm trước được người đời xưng tụng là Đao Thần, cao thủ trên Thiên Bảng. Trong vài chục năm, đánh khắp thiên hạ để tìm địch thủ, nói tới danh tự của ta ra, không ai không biết, không ai không hiểu.”
Phương Kiếm Minh “xì” một tiếng, cười nói: “Người ở đây khoác lác lớn lối thật, con chưa từng nghe tới danh tự của người, sư phụ con bình thường cũng không hề nhắc tới người. Con chỉ biết Độc Cô Cửu Thiên ở Ma Giáo là Thiên hạ Đệ nhất cao thủ mà thôi, lẽ nào người còn lợi hại hơn hắn.”
Đao Thần sắc mặt chợt đổi, nghĩ tới điều gì đó, nói: “Ngươi nói Độc Cô Cửu Thiên, có phải là đại đồ đệ của Độc Cô lão nhi không?”
Phương Kiếm Minh làm sao biết được Độc Cô lão nhi ở đây là ai, bèn đáp: “Độc Cô lão nhi nào cơ? Con không biết.”
Vô Danh bên cạnh nói: “Đao Thần thí chủ có phải muốn nói tới Độc Cô Động Thiên không?”
Đao Thần nói: “Còn có lão hòa thượng ngươi là kẻ biết chuyện, đúng thế, ta nói Độc Cô lão nhi chính là Độc Cô Động Thiên. Đệ tử hắn từ lúc nào mà trở thành Thiên hạ Đệ nhất cao thủ vậy?”
Vô Danh với những chuyện này cũng không rõ lắm, lão bế quan trong Thiếu Lâm Tự tu luyện công phu, đồng tời là một trong Tam đại thần tăng thủ hộ võ công bí kíp Thiếu Lâm, đối với tin tức loại này không biết là bao. Lão quay đầu nhìn Thanh Thành, Thanh Thành vội nói: “Sư thúc tổ, Độc Cô Cửu Thiên đó ba mươi năm trước kế nhiệm chức Giáo chủ Ma Giáo, thanh thế của Ma Giáo đại tăng. Mười năm trước hắn từng luận võ với Võ Đang Chưởng giáo Trường Hồng chân nhân, đả bại Trường Hồng chân nhân sau một trăm linh ba chiêu, nhờ đó được những kẻ hiếu sự trên giang hồ xưng tụng thành Thiên hạ Đệ nhất cao thủ.”
Đao Thần nghe xong, cười ha hả: “Lần đó lão phu và sư phụ hắn đại chiến, cũng chưa từng bại trước sư phụ hắn, chỉ có điều khí thế không được như lão nhi đó. Giờ đây đồ đệ hắn được gọi là cái gì mà Thiên hạ Đệ nhất cao thủ, còn lợi hại hơn cả lão nhi đó, đơn giản là trò cười cho thiên hạ.”
Phương Kiếm Minh đột nhiên nói: “Ai bảo lão già người cứ đợi ở địa phương quỷ quái này, không ra ngoài xem biến hóa trong thiên hạ.”
Đao Thần ngây ra: “Ngươi làm sao biết ta đợi nơi này bấy nhiêu năm?”
Phương Kiếm Minh mỉm cười, nói: “Người đến cả Độc Cô Cửu Thiên cũng không biết, ngoại trừ không hành tẩu trên giang hồ, cứ ở cái chỗ quỷ này, chẳng lẽ còn giải thích nào đúng hơn nữa?”
Đao Thần nghe nó đề cập tới chuyện lão đợi ở nơi này, khuôn mặt bình tĩnh trở lại, giống như đang cảm thán tuế nguyệt sao lại trôi qua nhanh như vậy, nói: “Ba mươi năm, chỉ như một cái vẫy tay, lão phu ở Thương Long cốc tương đấu cùng Thiên Thiền Đao, đúng là thời gian trôi nhanh thực… Ranh con, ngươi nói ta trông rất già lão rồi hả?”
Câu cuối vừa nói ra, suýt nữa thì làm cho Phương Kiếm Minh tức cười chết đi được.
Last edited by hoangcongthanh; 15-10-2008 at 05:44 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của giacuongly
Dịch giả : Aficio Nguồn : Tàng Thư Viện - Tao Đàn Học Viện
Phương Kiếm Minh cẩn thận nhìn Đao Thần, trong lòng thầm nhủ: Chà, lão bao tuổi rồi nhỉ? Bảo lão chưa quá tứ tuần thì không đúng rồi, nhưng trông con người lão có thần như vậy, còn chưa già cả, lẽ nào đây đúng là lão quái vật hay sao? Nó nhìn đi nhìn lại, vô thức dùng tới Đại Thụy Thần Công luyện được trong mộng, đôi mắt sáng đột nhiên phủ một màn sương mờ, vài chữ hiện lên trong đầu, lời nói vuột ra khỏi miệng: “Người năm nay một trăm hai mươi tám tuổi à?”
“Hảo tiểu tử, ngươi làm thế nào mà biết được niên kỷ của ta vậy, nói…”
Đao Thần thân hình chợt động, lướt tới trước mặt Phương Kiếm Minh, vươn tay tóm lấy nó, nhấc bổng lên không trung. Không ai hiểu làm thế nào Phương Kiếm Minh lại biết được niên kỷ của Đao Thần, đối với họ lần xuất thủ này của Đao Thần là ngoài dự tính, đến cả Vô Danh đại sư cũng không kịp ra tay ngăn cản. Vô Danh sợ Đao Thần làm Phương Kiếm Minh bị thương, cho tới nay đại sư càng lúc càng yêu thích tên tiểu quỷ đầu này, đại sư hiểu rằng việc làm rạng danh Thiếu Lâm Tự có lẽ sẽ đặt trên vai Phương Kiếm Minh. Khi thấy Đao Thần không quản thân phận, xuất thủ với nó, Vô Danh gầm lên một tiếng, trong tiếng gầm có kèm theo công phu Sư Tử Hống của Thiếu Lâm, nói: “Thí chủ bình tâm, chớ nên ra tay với một tiểu hài tử như vậy. Có chuyện gì cứ nhằm vào lão nạp, lão nạp nhất định tiếp đón chu đáo.”
Tiếng gầm phát ra, trong không gian xuất hiện những chấn động li ti, lá cây trong rưng rung rinh những muốn rơi. Ngoại trừ Đao Thần, người khác đều phải vận nội công mới ngăn nổi tiếng gầm. Thanh Thành vừa vận công chống lại vừa nghĩ thầm: Vẫn là các lão già lợi hại, ta trước còn coi mình là một cao thủ, giờ mới biết trước mặt mấy lão già này thì chẳng là gì cả. Họ muốn giết ta chỉ đơn giản như dẫm chết một con kiến mà thôi.
Đao Thần ngây ra, lần xuất thủ đối phó Phương Kiếm Minh này, lão cũng ngạc nhiên khi mình lại làm thế. Bình thường lẽ nào lão có thể ra tay như vậy chứ, Đao Thần chậm rãi thả Phương Kiếm Minh xuống, cười bảo: “Ha ha, oắt con này, vừa rồi không có ý gì đâu, chẳng qua ngươi làm sao mà biết tuổi của ta. Trên đời ngoại trừ Võ Lâm Vạn Sự Thông năm ấy ra, không còn ai biết được ngày sinh của lão phu nữa, ngươi làm sao mà biết.” Phương Kiếm Minh bị lão túm lấy, tim cũng đập mạnh nhưng thấy lão không có ý gì, trả lời: “Con cũng không hiểu nữa, khi con nhìn người, sau đó trước mắt loáng lên, vừa hay biết được niên kỷ của người, tiện miệng nói luôn là một trăm hai mươi tám tuổi. Người đúng là một trăm hai mươi tám tuổi chứ?”
Đao Thần nói: “Nói như vậy nghĩa là ngươi đoán ra hả, ngươi rốt cuộc là kẻ nào mà thông minh thế, nếu như luyện võ thì sẽ còn vượt qua cả lão phu.” Nói xong, hai mắt sáng bừng lên, sắc mặt đầy vẻ phấn chấn nhìn Phương Kiếm Minh tỏ ý cực kỳ coi trọng nó. Thanh Thành và Vô Danh thấy bộ dạng của Đao Thần, trong lòng thầm nghĩ: Đến lúc rồi đây. Phương Kiếm Minh cười hi hi: “Con lười lắm, lại còn thích ngủ nữa, làm sao có thể trở thành đại cao thủ như người được.”
Đao Thần nói: “Thật à? Vậy cũng không sao. Lão phu hồi xưa dù không lười nhưng sư phụ ta toàn nói ta quá ngốc nghếch, ngươi xem ta ngày nay còn không phải là tuyệt đại cao thủ sao. Thế nào, ta thấy ngươi không phải là hòa thượng, hay bái ta làm sư phụ đi?”
Lời lão vừa thốt ra, chỉ thấy có hai người đồng thanh đáp lại: “Không được. Nó là đệ tử Thiếu Lâm, làm sao trở thành đồ đệ của các hạ được.”
Đao Thần quay đầu lại nhìn, thấy đó là Vô Danh và một hòa thượng to béo, chỉ vào Thanh Thành hỏi: “Hòa thượng béo ngươi là ai?”
Phương Kiếm Minh trả lời: “Ông ấy là sư phụ con.”
Đao Thần nói: “Chà… ây, nói như vậy, ngươi có sư phụ mất rồi.” Nói xong, lão tỏ vẻ không thỏa mãn nhìn Thanh Thành. Vẻ mặt của lão tỏ ý nói nếu Phương Kiếm Minh luyện công với ông thì là đại tài tiểu dụng, Thanh Thành không hợp làm sư phụ nó. Thanh Thành thấy bộ dạng đó của lão, trong lòng nổi giận, thầm nghĩ: Đao Thần thì đã làm sao, ta đánh không lại ngươi, lẽ nào như thế là ta đành để ngươi thu đồ đệ của ta.
Thanh Thành dù sao cũng vẫn là hòa thượng, việc này mà xảy ra với một người giang hồ thì sớm đã liều mạng cùng Đao Thần rồi. Tuy biết người như Đao Thần muốn đối phó với mình chỉ dễ dàng như trở bàn tay nhưng thường có câu “Người tranh nhau câu nói, Phật tranh từng bát hương”, hán tử chỉ cần hơi nóng máu lên là có thể cho rằng người ta coi thường mình mà động thủ.
Vô Danh nói: “A di đà phật. Đao Thần thí chủ. Tiểu hài này tuy chưa thế độ (xuống tóc) nhưng nó lớn lên ở Thiếu Lâm, cũng coi như một nửa là đệ tử Thiếu Lâm. Tương lai cuối cùng nó có làm hòa thượng hay không để khi nó trưởng thành rồi tự quyết định. Hiện tại nó thân ở Thiếu Lâm, Thiếu Lâm Tự không thể chấp nhận ngoại nhân thu nó làm đồ đệ. Hơn nữa, nó đã có sư phụ rồi, bây giờ thu nó làm đệ tử không còn là điều hay nữa.”
Đao Thần nói: “Hòa thượng Vô Danh, ngươi chớ có hiểu lầm. Ta chỉ thấy nó thông minh khả ái nên mới có ý đó. Nó đã có sư phụ rồi, lão phu lẽ nào lại đoạt lấy cái ưa thích của người khác được. Ta tuy nhiều năm không qua lại giang hồ nhưng đạo lý này vẫn hiểu rõ.”
Vô Danh nói: “Vậy là lão nạp đa sự rồi.”
Đao Thần đột nhiên nói: “Chúng ta nãy giờ nói lời thừa đã nhiều, mọi người muốn tới tìm Thiên Thiền Đao chắc hẳn đã có sự chuẩn bị. Thiên Thiền Đao vốn là một trong Thiếu Lâm Thất Tuyệt, lão phu nếu ngăn cản e rằng có điều không phải. Thế này đi, hòa thượng Vô Danh ngươi hãy dùng Thiếu Lâm Kim Cương Chỉ khắc lên thạch bi (bia đá) một chữ, ta sẽ đưa cách ngươi vào cốc ngay, còn giúp các ngươi đánh bớt một số mãnh thú. Sao hả?”
Vô Danh nhìn vào thạch bi, thầm nghĩ: Điều này có gì khó? Đại sư bèn nói: “Lời thí chủ nói là thật chứ?” Đao Thần cười ha hả: “Đao Thần xưa này chưa từng nói mà không giữ lời.” Vô Danh lại nghĩ: Vẫn tưởng phải đọ sức cùng với lão quái vật này một phen, ấy vậy mà xem ra ta đã nghĩ quá nhiều rồi. Khắc chữ trên bia đá với người khác thì là khó khăn của khó khăn nhưng với lão tăng, ha ha, còn chưa đủ khó để cản ta.
Nghĩ vậy, đại sư bèn bước tới bên thạch bi. Phương Kiếm Minh, Thanh Thành, thiếu niên anh tuấn, năm võ tăng Thiếu Lâm đều căng mắt ra xem Vô Danh sẽ khắc chứ trên bia đá thế nào.
Vô Danh nhìn thạch bi trước mặt mình, thầm nhủ: Lão nạp nên viết gì đây… được, lão nạp sẽ viết một chữ Vô, để cho Đao Thần kia biết đệ tử hàng chữ Vô của Thiếu Lâm Tự quyết không kém sút người trên Thiên Bảng.
Đại sư nhẹ nhàng đưa ngón tay trỏ phải ra, chạm lên bề mặt thạch bi, vận chỉ lực Thiếu Lâm Kim Cương Chỉ lên nhằm khắc chữ “Vô”. Đầu ngón tay vừa chạm vào thạch bi, cảm giác không ổn chợt xuất hiện, Vô Danh trầm đan điền, hai chân tách nhau tạo thành thế mã bộ, không ngờ xem trọng khối thạch bi này đến vậy.
Thanh Thành khẽ rùng mình, nghĩ: Khắc chữ trên thạch bi đến cả ta cũng đâu thể làm khó, chẳng qua công lực của ta đương nhiên không bằng được trình độ cỡ sư tổ, có điều vẫn lưu lại trên đá được một đường nông nông. Sư thúc tổ gặp phải chuyện gì rồi, đã lâu chưa khắc nên chữ.
Mọi người đợi hồi lâu, thấy Vô Danh vẫn đứng theo thế mã bộ trước thạch bi, ngón trỏ tay phải điểm lên mặt bia đá, không động đậy chút nào, không hiểu cuối cùng ông có khắc được chữ hay không.
Đao Thần trông thấy, mở miệng nói: “Các ngươi tưởng đây là thạch bi thường sao? Đây là Huyền Thiết Thạch do lão phu khổ công mang từ Nam Hải tới. Hai mươi năm trước lão phu khắc lên đó bảy chữ thôi mà đã mệt đến cùng cực, các ngươi mới có đạo hạnh như vậy mà vẫn còn coi mình là thần tiên, muốn khắc là khắc được ngay.”
Mọi người không hề biết Huyền Thiết Thạch là thứ gì nhưng thấy Vô Danh sắc mặt nghiêm trọng, chưa thực sự hạ chỉ, liền hiểu rằng thạch bi cứng rắn đến cỡ nào. Qua một lúc sau, trên đầu Vô Danh mồ hôi ứa ra, chợt thấy đại sư quát lên: “Ai nói lão nạp không thể khắc chữ trên bia?” Ngón tay trỏ nhanh chóng lướt đi như rồng bay phượng múa viết lên thạch bi một chữ Vô theo phồn thể (無). Sau khi viết lên mặt bia đá nét điểm cuối cùng thật sâu, thân hình Vô Danh bay lên không trung, xoay người hạ xuống vị trí đứng ban đầu, đôi lông mày trắng những muốn bay hẳn ra, đôi mắt lấp loáng thần quang nhìn quanh một lượt, chấn động tâm phách con người.
Đao Thần thấy đại sư không ngờ có thể khắc được chữ trên thạch bi, sắc mặt biến đổi, hồi lâu cười ha hả: “Hảo chỉ lực, hảo công phu. Thực ra Thiếu Lâm Tự nào chỉ có Thất Tuyệt, Kim Cương Chỉ lẽ nào thua sút được Thất Tuyệt chứ.”
Vô Danh không nói gì, thực ra là không dám nói, chỉ sau cùng phát ra rồi lại tung mình nhảy ngược dường như đã dùng tận toàn thân kình lực rồi, không thể xuất lực thêm được nữa. Đại sư giờ đang ngấm ngầm điều tức.
Phương Kiếm Minh vỗ tay cười nói: “Thái sư tổ chỉ lực cao cường, Minh nhi cổ vũ người. Phải rồi, Đao Thần lão tiền bối, Thái sư tổ con đã khắc được chữ lên cái gì mà Huyền Thiết Thạch đó rồi, người còn không đưa chúng ta vào cốc sao?”
Đao Thần nói: “Lời lão phu nói đương nhiên là phải thực hiện rồi.”
Thanh Thành nói khẽ với Phương Kiếm Minh: “Minh nhi, thái sư tổ con đang điều tức, lúc này không thể động thân, con bảo Đao Thần kia đợi chút đi.”
Phương Kiếm Minh quay đầu lại, muốn nói gì đó với Đao Thần. Đao Thần cười mà rằng: “Hai đứa nhóc các ngươi định đùa bỡn ta hả? Ta sớm biết Vô Danh lão hòa thượng đang điều tức, chuyện này có gì mà xấu hổ chứ, chúng ta không cần phải vội.”
Nói rồi, Đao Thần kéo Phương Kiếm Minh, tùy tiện chọn một chỗ ngồi xuống nói chuyện phiếm, còn Thanh Thành ngồi một bên. Thanh Thành thấy Phương Kiếm Minh và Đao Thần nói chuyện đang cao hứng, trong lòng cũng thấy vui mừng theo. Ông hiểu cao thủ như vậy đối xử với người tốt thì đó là phúc khí của người đó còn nếu lộ vẻ khó chịu với ai, kẽ đó sẽ táng mạng không còn dấu vết.
Đợi Vô Danh điều tức xong thì đã quá trưa, đại sư vừa mở mắt ra, liền nói: “A di đà phật, Huyền Thiết Thạch thật là cứng rắn. Đao Thần thí chủ có thể khắc lên trên đó bảy chữ, lão nạp bội phục.”
Đao Thần cười ha hả: “Đi thôi, không thì tiểu đồ tôn của ngươi lại bảo ta nói không giữ lời.” Lão cài thanh đao trên tay vào thắt lưng rồi đưa chín người đi về hướng Thương Long cốc.
Đúng vào lúc họ rời đi không lâu, bên ngoài Thương Long cốc, trong cánh rừng, không biết từ khi nào xuất hiện một người mặc hắc y bịt mặt. Gã đứng bên một cây đại thụ, lộ ra cặp mắt đầy hàn khí âm u. Đột nhiên trong không khí truyền lại tiếng y phục phần phật, hai nhân ảnh từ trong rừng phóng tới, đến nơi, hai người quỳ một chân, cúi đầu nói: “Bẩm Phó giáo chủ, Thần Công Bất Phàm Đại Giáo Chủ đang trên đường đi, lát nữa sẽ tới.”
Hắc y nhân bịt mặt đó lạnh lùng nhìn hai người, trầm giọng nói: “Đại giáo chủ tới rồi hả, tốt lắm, tốt lắm. Các ngươi ra ngoài rừng coi chừng cho ta, chớ để người giang hồ tiếp cận, nếu không khuyên ngăn được, cứ giết không nhiều lời. Bổn tọa giờ đi vào Thương Long cốc thăm dò cho Đại giáo chủ, các ngươi biết chưa.”
“Dạ, biết.” Hai người phi thân đi khỏi, không biết trốn ở nơi nào, xem thân thủ của chúng, nhất lưu cao thủ ở giang hồ cũng chỉ đến vậy mà thôi.
“Hắc… hắc… hắc, Trường Sinh Bình bổn tọa giờ không mong đợi nữa, để cho bọn chúng đấu nhau, cái đó sớm đã là của tay công công họ Vương đó rồi. Thiên Thiền Đao ơi Thiên Thiền Đao, lần này xem ngươi chạy đi đâu. ” Hắc y nhân bịt mặt cười lạnh.
Last edited by hoangcongthanh; 15-10-2008 at 05:45 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của giacuongly
Thấy bên tàng thư viện dịch chậm quá. Ta cũng tập dịch cho bản thân đọc. Đưa lên cho mọi người xem tạm. Nếu có thể được, mọi người cho ý kiến, ta sẽ dịch tiếp. Cám ơn!
Thiếu Lâm Bát Tuyệt Tác giả : Thiên Ma Thánh Chương 23: Luận đạo.
Đao Thần phía trước, chín người ở phía sau, tại bên trong Thương Long Cốc đã đi được một lát công phu. Chỉ thấy Thương Long Cốc này quả nhiên là cảnh sắc mê người, mà sự hung hiểm chết người cũng đầy dẫy. Bọn họ cứ theo một đường này đi tới, nhìn thấy núi cao, rừng rậm, sông suối tung hoành, không hề có dấu chân người, nhưng cũng có vài lần bắt gặp những vùng đất đầm lầy, Phương Kiếm Minh nghe Đao Thần nói nơi đó là đầm lầy, không thể đi, tâm tính hắn còn là một hài tử, liền nhặt lên một tảng đá thật lớn, dựa theo hướng Đao Thần vừa chỉ ném tới. Đ...ông một tiếng, cự thạch nọ trong chốc lát đã chìm xuống, ở nơi đó còn có thể nhìn thấy bóng dáng của nó. Một chút đó làm Phương Kiếm Minh kinh ngạc, cuống quít kêu nguy hiểm.
Đao Thần thấy vậy cười nói: "Kỳ thật nguy hiểm còn ở phía sau, cái khó của đầm lầy này sao có thể quật ngã những người giang hồ như chúng ta, chỉ cần người hơi có chút chân công phu, nếu giẫm chân phải đầm lầy, vận dụng khinh công còn có thể thoát được một mạng. Tại đây, trong cốc còn có một loại chướng khí, đặc biệt làm cho người ta sợ hãi, người nào vừa ngửi thấy mùi của nó, lập tức váng đầu hoa mắt, toàn thân vô lực, cũng may mấy ngày nay không phải là ngày nó xuất hiện, nếu không chúng ta cũng có một chút phiền toái đó."
Phương Kiếm Minh nghe hắn nói lợi hại như vậy, hỏi: "Đao Thần lão gia gia, chẳng lẽ nơi này ngoại trừ người, những người khác đều không sống được sao?"
Đao Thần cười nói: "Ta tại Thương Long Cốc này đợi nhiều năm như vậy, cái gì phiền toái đều đã gặp qua, khó khăn của đầm lầy không ngăn cản được ta, loại mãnh thú bình thường không gây khó được cho ta, chướng khí nọ đối với ta mà nói, cũng không quá đáng sợ, ta chỉ cần bình trụ hô hấp, vận dụng Quy Tức Đại Pháp, cũng có thể đi lại tự nhiên. Duy nhất làm ta đau đầu chính là một cự đại dã thú, ta và nó đấu với nhau đã rất nhiều năm, cũng không thể giết chết nó, chỉ là đánh cho nó đại bại mà chạy."
Thanh Thành vừa nghe hắn nói, hỏi: "Đao Thần tiền bối, Thương Long Cốc này chẳng lẽ thật có loại dã thú cực lớn đó?"
Đao Thần nói: "Điều đó còn có giả sao, lão phu cùng nó đánh nhau rất nhiều năm. Tên gia hoả đó cũng là giảo hoạt, thấy đánh không lại ta liền quay đầu bỏ chạy, nó da dầy thịt cứng, ta sử chưởng lực vô thượng đối với nó cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng, ta vừa động đao, tên gia hoả đó liền tìm cơ hội bỏ trốn."
Thanh Thnành nói: "Ta nghe người ta nói, nó trước đấy vài ngày cắn chết một người, nửa thân người bị nó nuốt mất, việc này có thật không?"
Đao Thần ha ha cười, nói: "Súc sanh nọ cũng không biết đã cắn nhiều ít bao nhiêu người, duy chỉ có việc đó xem như làm một việc tốt vì dân chúng mà trừ hại."
Mọi người nghe xong, trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ: Chuyện đó xảy ra như thế nào? Chẳng lẽ dã thú kia toàn làm cái gì chuyện tốt sao? Thấy mọi người trên mặt đều lộ vẻ nghi ngờ, Đao Thần nói: "Các ngươi nên biết ở hiện trường, người bị cắn chết chính là người ở đây, là một tên đại ác bá, hắn cậy vào thế lực của cha già, làm toàn chuyện xấu xa, ta vốn cũng định vi danh xuất hải, nhưng với loại người như thế trừ bỏ một người, lại xuất hiện một người, ta có khả năng giết hết được không? Ngày ấy, tiểu tử đó truy đuổi một nữ tử, không khỏi chạy vào tới trong rừng cây này, hắn đuổi theo nữ tử định cưỡng gian, còn chưa đắc ý, chợt nghe trong rừng cây có một trận cuồng phong thổi qua, mùi tanh hôi nồng nặc, buồn cười, tiểu tử nọ vẫn còn không phân biệt được tốt xấu, vẫn muốn vật ngửa nữ tử kia xuống, dã thú nọ hình như biết tiểu tử này xem thường nó, chiếc ngân giác trên đầu lấy tiểu tử làm đích bạo liệt nhất hạ, tiểu tử đó đương tràng huyết lưu mãn địa, còn lại nửa cái mạng, quay đầu lại nhìn thấy một bàng nhiên đại vật, bị doạ cho vãi cả *** đái ra quần, nữ tử nọ cũng là bị doạ đến cả người đờ đẫn. Dã thú nọ tiếp theo há miệng ra, đã đem nửa thân trên của tiểu tử nọ nuốt trọn, đối với nữ tử ấy nhìn cũng không nhìn, trong miệng vừa nhai vừa bỏ đi. Con mẹ nó, ngược lại như là một đại nhân vật hành hiệp trượng nghĩa....Ha ha, ngươi nói tên gia hoả đó có phải là làm một chuyện tốt không."
Mọi người nghe hắn đem việc này nói ra, mới biết được sự tình đích xảy ra nguyên lai như thế.
Vô Danh nói: "A di đà phật, trên đời này người xấu thật sự là không đâu không có, ngay cả nơi hẻo lánh trên mặt đất cũng có không ít những người xấu hoành hành, súc sanh nọ thật ra đã làm một chuyện tốt, tương lai rơi vào địa ngục, Diêm Vương cũng căn cứ vào việc thiện được ghi lại trong sổ sách mà giảm bớt đi một phần khổ ải cho nó."
Đao Thần đạo: "Lão hoà thượng, lão phu hơi thấy kỳ quái, các ngươi khi đương là Hoà thượng có phải là tuỳ thời tuỳ chỗ, trước khi nói chuyện không quên niệm lên một câu A di đà phật?"
Vô Danh nói: "A di đà phật, thí chủ nói đùa, đã trăm ngàn năm, lịch đại cao tăng đối với Phật Chủ vô cùng kính ngưỡng cùng hướng vãng, trong lòng ai có Phật Chủ sẽ có lực lượng vô cùng, chuyện gì đều có thể hoá giải, Phật Chủ có thể nói là giải thoát sự thống khổ trên đời này, lực lượng chính là hoá thân. Tăng nhân Thiếu Lâm Tự chúng ta thân ở giang hồ, nhưng thật ra không thể quên điểm này."
Đao Thần nghe xong, cười lắc đầu, tỏ vẻ hắn rất là không hiểu được.
Phương Kiếm Minh thấy vậy, cười nói: "Đao Thần lão gia gia, người không thích Phật Chủ phải không?"
Vô Danh, Thanh Thành, năm Thiếu Lâm vũ tăng sắc mặt đều cùng biến đổi. Loại câu nói này bọn họ không có đủ dũng cảm nói ra khỏi miệng, ai nói ra là muốn bị coi là đồ đệ phản nghịch. Đao Thần nghe xong sửng sốt, nói: "Ta không tin Phật, nhưng tóm lại hiểu được thế giới này có một loại Lực Lượng Thần Kỳ ở hai bên tả hữu chúng ta, võ công ngươi có cao tới đâu, cũng không phải là đối thủ của nó, có lẽ đây - như các Hoà thượng nói - chính là Phật Chủ phải không?"
Phương Kiếm Minh nói: "Thật vậy chăng?"
Đao Thần nói: "Tỷ như người ta nói, con người rồi sẽ chết, không có người nào là bất tử, võ công cao tới đâu cũng trốn không thoát cái vòng tròn này, đến tột cùng là ai khống chế sự sanh tử của chúng ta, ai cũng không biết, còn nữa, người này là người thông minh, người này là kẻ ngu, người này là người tốt, người này là kẻ xấu, như vậy thì là ai, ai quy định điều đó, lão phu sống đã trên một trăm tuổi, đến nay còn không nhận thấy một chút manh mối nào, lão phu đành phải xin Thượng Thiên sớm an bài một điều tốt gì đó, nó được gọi là Lực Lượng Thần Kỳ, nó không giống phật gia muốn tìm ra một người làm đối tượng, như Như Lai Phật Chủ, Quan Thế Âm Bồ Tát, ta nói Thần Khí Lực Lượng là vô hình, không đâu không có, ai cũng không biết rõ nó đến tột cùng, có bao nhiêu pháp lực."
Đao Thần thốt ra lời này, Vô Danh nói: A di đà phật, Đao Thần thí chủ, Phật gia chúng ta cũng là Phật chủ có ở khắp mọi nơi, pháp lực vô biên, bọn họ hoá thân thành ngàn vạn, giải cứu sự thống khổ của thế nhân, theo như lão nạp thấy, thí chủ nói Lực Lượng Thần Kỳ cũng chính là một loại hoá thân của Phật Chủ đó."
Đao Thần cười, nói: " Ta đối với sự chập trùng của Phật gia cũng không rõ ràng lắm, khả thị Lực Lượng Thần Kỳ ta nói tịnh không đồng đẳng so với Phật Chủ, Phật chủ có ngàn vạn hoá thân, mà Thần Khí Lực Lượng lại vô hình, nó tịnh không tồn tại trên người của thế nhân gì cả, nó lặng lẽ bằng mắt nhìn ngắm thế giới này, lúc thì phẫn nộ, lúc thì hoan hỉ. Phật gia tổng yếu tìm ra một người làm thế thân của nó, vì bọn họ tuyên dương giáo hoá, khả thị Thần Khí Lực Lượng chưa bao giờ là kẻ đại ngôn, nó chính là nó, nói chung lão phu cho rằng nó cùng với Phật chủ tối đại khác biệt. Lão phu từ hai mươi năm trước đã đạt tới vô thượng đao đạo, tại thời điểm đó suy tính đã đột phá cực hạn của con người, lão phu luyện nhiều năm công phu như vậy, quay đầu lại còn không tránh khỏi một cái chết, lão phu tâm hữu bất cam. Sở dĩ lão phu tại Thương Long Cốc này cùng Thiên Thiền Đao, với súc sinh nọ đấu nhau nhiều năm như vậy, lão phu muốn từ trong đó khuy xuất một chút đạo hạnh, song ngoại trừ tu vi có điều đề cao, ngoài ra cái gì cũng không dòm ngó ra.......Ai... "
Phương Kiếm Minh cười nói: "Nói như vậy, Đao Thần lão gia gia, vậy trong núi từ cao xuống thấp dòng nước chảy ra, xuôi dòng đó là nước sông, hoa rừng bốn mùa biến hoá, còn nữa, bình thường chúng ta thấy sét đánh khi trời mưa, thậm chí tuyết rơi, mưa đá, đều là có một loại Thần Khí Lực Lượng chi phối như vậy phải không?"
Đao Thần cười nói: "Không sai, ngươi thật là tài, từ một suy xét thành ba. Bất quá những gì ngươi nói đều là thường xuyên nhìn thấy, còn không ngạc nhiên lắm. Ta năm đó đi qua rất nhiều địa phương, nhìn thấy trên đời này rất nhiều điều thần kỳ, chúng hoặc là Nam Hải cuồng bạo long quyển phong, hoặc là hoả diệm sơn phun trào ở tận ngoài xa trên Đông Hải, lực lượng đó chỉ dựa vào sức người, không thể ngăn cản được chúng nó. Sau này, khi ngươi đã lớn lên, nhìn thấy cái gì ngạc nhiên cổ quái trên đời này, mà chúng ta không thể giải thích được, có thể nói, bọn chúng đều là một loại biểu hiện của Thần Kỳ Lực Lượng."
Phương Kiếm Minh cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên lớn tiếng nói: "Vì cái gì con người lại lớn lên? Đao Thần lão gia gia, chẳng lẽ điều đó cũng là bởi Lực Lượng Thần Kỳ cho phép."
Lời này của Phương Kiếm Minh vừa nói ra, ngay cả Đao Thần cũng bị khiến cho sửng sốt, lại càng chưa nói đến những người khác, tất cả mọi người tưởng như là đang thấy quái vật nhất dạng nhìn Phương Kiếm Minh. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến quá vấn đề này, bọn họ - những người giang hồ này, từ nhỏ rồi lớn, cho tới tận già, ngoại trừ luyện võ, tại trong chốn võ lâm kiếm chút danh thanh, cơ hồ tựu không có suy nghĩ đến loại vấn đề này, ngay cả Đao Thần cũng là trong lúc cảm thấy võ công đã đạt tới một cực hạn chi hậu, bất đắc dĩ mới có thể nghiên cứu đến vấn đề này.
Bây giờ Phương Kiếm Minh còn là một thiếu niên nho nhỏ, đột nhiên nhắc tới quá sớm với bọn họ những vấn đề bình thường, nhưng thật ra đã làm bọn họ sửng sốt, sững sờ, nửa ngày đều không nói được câu nào.
Một lát sau, Đao Thần chậm dãi nói: "Ngươi nói rất hợp lý, nhưng mà vấn đề này, không ai có thể trả lời được, ta cũng không biết điều đó có phải là phạm trù Thần Kỳ Lực Lượng không. Ta đã sống nhiều năm như vậy, nhưng cũng không có nghĩ tới vấn đền này, ta tự mình cứ tưởng rằng con người lớn lên là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không có cái gì khả dĩ để giải thích, nhưng là ngươi vừa hỏi, ta thật ra càng ngày càng hồ đồ. Nếu con người vì cái gì lớn lên bất quá là sự việc bình thường, vậy còn có cái gì là không bình thường đây? Con người ngay cả tự thân chính là một điều bí mật không rõ ràng, còn bàn bạc cái gì ở bên ngoài, chẳng phải là bỏ gần cầu xa đồng nghĩa với trò cười sao."
Phương Kiếm Minh vốn là vô tâm nói như vậy, chỉ một câu nói đó mà nội dung lại đem đến cho Đao Thần sự bối rối, đến nỗi phải thốt ra một phen cảm khái.
Vô Danh nghe thế, hiểu được đầu đuôi câu chuyện, càng ngày càng là không có một cái chuẩn, thấp giọng niệm một câu "A di đà phật". Nói: "Tâm Kinh có viết: Sắc bất dị không, không bất dị sắc; sắc tức thị không, không tức thị sắc. Hưởng thụ, suy nghĩ, đi lại, nhận thức, cũng đồng nghĩa như thế. Chúng ta chỉ là những người trần nho nhỏ, tai nơi trần thế đặt mình ra khỏi thế gian đó chính là vô thượng Phật đạo. Đao Thần thí chủ, Minh nhi trẻ con không phép tắc, tự nhiên là do hắn, tuỳ hắn. Chúng ta hà tất so đo trên đời này, đó là con đường vô cùng, hay là làm nhiều chuyện công đức vô lượng, như thế cuộc sống không lay động, chẳng biết Thiên Thiền Đao cách nơi này có xa lắm không?"
Đao Thần cười nói: "Tốt lắm, loại vấn đề này không nói nữa, nói cũng là nói vô ích. Lão hoà thượng, ngươi không nên nóng vội, ngươi xem qua hạp cốc này, đi thêm vài dặm là tới."
Vô Danh thầm nghĩ: Lão nạp đợi hơn mười năm, có thể nào không nóng ruột?
Đột nhiên Phương Kiếm Minh kinh ngạc kêu lên: "Ai nha.......nơi này, nơi đó, nhiều người chết vậy, hảo đáng sợ a."
Đao Thần nói: "Bọn họ đều là người trong giang hồ vào cốc tầm bảo, có khi là tự giết lẫn nhau mà chết, có khi là trúng độc mà chết, cũng có khi là bị mãnh thú cắn chết. Bọn họ tiền thân vô luận phong quang cỡ nào, đến cuối cùng lúc chết đi thì không ai biết, thân thể lộ thiên bị mưa dập gió vùi, người giang hồ chính là như thế đó, đã chết ngay cả một chỗ táng thân cũng không có."
Đao Thần nói xong, nhắc nhở mọi người: "Các ngươi cẩn thận đó, nơi này có một loại hoa cỏ ngàn vạn lần không được chạm vào, chúng kịch độc vô cùng, năm đó ta đã từng ăn qua, nhưng chúng còn chưa độc lắm. Lúc trước tiểu tử Đường môn kia vào cốc dò xét, gặp đúng khi Thiên Thiền Đao xuất động, trong cốc mãnh thú đều ẩn phục, độc thảo này khó mà ngăn cản được Đường môn đích nhân, tiểu tử nọ ngày ấy vào cốc, phúc lớn mệnh lớn, đó xem như là phần thưởng của cuộc sống." Hắn nói xong, triển khai khinh công, tại trong sơn cốc không mau không chậm bốc lên vượi qua.
Phương Kiếm Minh bị Vô Danh nắm lấy mang theo trước người, triển khai khinh công, gắt gao bám theo phía sau Đao Thần, nghe vậy cười nói: "Đao Thần lão gia gia, như thế nào ta không có nhìn thấy mãnh thú cái gì a?"
Đao Thần thét dài một tiếng, nói: "Tên gia hoả này bị lão phu đánh cho sợ hãi, sao dám đi tìm cái chết, chúng nó sợ con người huống hồ chúng đâu phải là đối thủ của lão phu, con nào còn dám xuất hiện để đi tìm cái chết, hắc, hắc, bám tốt lắm, lão phu đi trước mở đường."
Chỉ thấy thân thể cao lớn của hắn tại không trung thay đổi mấy tư thế, vừa bổ song chưởng, cuồng phong nổi lên bốn phía, quét sạch thành một đường đi, cự ly hơn hai mươi trượng kể từ nơi chưởng phong tập kích, hắn dĩ thị như nhất tiến tới, bay qua phía trước tới hạp cốc, phía sau chín người theo sát, không dám có chút hạ xuống.
Last edited by thaolakinh89; 14-11-2008 at 06:26 AM.
Xuyên qua phía trước hạp cốc, mười người một đường chạy vội, tốc độ nhanh đến cực điểm, không đến một khắc đã đi vào một nơi rộng lớn không bằng phẳng. Thoạt nhìn, nơi đây phong cảnh thực là phi thường xinh đẹp, có một dòng suối nhỏ chầm chậm chảy xuôi, ba mặt toàn là núi, hoa cỏ nhiều vô kể, tại một chỗ cao ba trượng trên sườn núi cao chót vót ẩn ước nhìn thấy một cái sơn động. Xem ra "nơi ăn chốn ở" của Thiên Thiền Đao phải là tại địa phương này.
Phương Kiếm Minh, khoảng cách với vùng đất đó càng gần, trong lòng đột nhiên nổi lên một loại kích động kỳ diệu không thể giải thích, chẳng biết chuyện xảy ra như thế nào, mà luôn có một loại thanh âm quen thuộc kêu gọi chính mình, hắn bản thân thấy cực kỳ buồn ngủ. Phương Kiếm Minh ngáp một cái, nói: "Ta hình như ngủ a, Thái sư tổ, ta muốn ngủ."
Thiếu Lâm tăng nhân nhận ra hang động liền lập tức muốn nhìn thấy Thiên Thiền Đao, trong lòng đều thập phần kích động, ngay cả một người thập phần trầm mặc, rất ít nói chuyện là Thiếu niên anh tuấn, sắc mặt cũng không còn trói buộc, trên mặt hiện ra một loại hân hỉ không thể giải thích, không nhìn kỹ thì không thể nhận thấy. Đối với lời nói của Phương Kiếm Minh bọn họ đều không có để ý, Đao Thần không biết Phương Kiếm Minh có vấn đề, nghe vậy cười mắng: "Xú tiểu tủ, ngươi tối hôm qua ngủ không đủ phải không? Hiện tại lúc nào cũng chực ngủ."
Phương Kiếm MInh nói: "Đao Thần lão gia gia, người không biết, ta từ nhỏ cũng đã rất tham ngủ, bây giờ đã tốt nhiều hơn rồi. Nếu người gặp ta trong hình dáng tham ngủ khi còn nhỏ, chẳng phải đem ta ra mà chửi cho đến chết..... a..a"
Đao Thần bất lực lắc lắc đầu, phi thân như mũi tên, lên trên vách núi cao chót vót kia. Những người khác đều cũng bay lên theo. Mười người tới trên sườn núi, không khỏi thả chậm cước bộ, từng bước, từng bước hướng sơn động đi tới. Tới trước động, chín người Thiếu Lâm Tự rút cục thấy bọn họ chỉ là được nghe nói qua, mà chưa bao giờ nhìn thấy một trong Thiếu Lâm Thất Tuyệt - Thiên Thiền Đao.
Phương Kiếm Minh quát to một tiếng, nói: "Không được đâu, ta ngủ....ta muốn ngủ." Đầu cúi thấp, gục vào trong lòng Vô Danh bắt đầu ngủ. Thanh Thành thấy vậy, thấp giọng nói: "Tiểu tử này, đã gặp chí bảo của Thiếu Lâm Tự chúng ta, mà cũng không cẩn thận nhìn xem, như thể ngủ là để giúp cho vi sư vậy, thật sự là không biết hắn nghĩ như thế nào nữa."
Vô Danh nghe xong, cười nói: "Ngươi không nên trách hắn, cuộc sống muôn mầu, muôn vẻ, hắn bôn ba chung đường cùng với chúng ta, một đứa trẻ nhỏ như thế vượt qua được cũng không phải là dễ ràng gì, hãy để cho hắn ngủ đi."
Thanh Thành nói: "Sư tổ, kỳ thật ta cũng không phải là trách hắn, chỉ là hiểu được rằng ngủ là công phu thực sự của hắn, không dám nói là thiên hạ đệ nhất, đại khái nói đến ngủ, Minh Nhi nhất định xếp vào tốp mười người đứng đầu, loại công phu này nếu giao cho ta học, ta ngược lại tình nguyện bái hắn ta làm sư phụ."
Thanh Thành nói xong tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Vô Danh ngưng thần lén nhìn vào bên trong động hướng lên trên tảng đá to có mặt bị gọt phẳng, bên trên đó có khắc vô số hình người cầm đao bay múa liền nối nhau, chiều dài của đao đồng nhất với đao thường, độ sai lệch không đáng kể. Đao nọ tựa hồ đang trong giấc ngủ say, Vô Danh từ từ phóng xuất một đạo nội kình thật nhỏ, nhưng còn chưa tiến vào trong động, liền bị một đạo vô hình cương khí vừa đủ ngăn trở. Lão hoà thượng trong lòng chấn động, thầm nghĩ: Nguyên lai cái động khẩu này đã bị người đặt một cái Kết Giới, là ai mà lợi hại như vậy, vận dụng đại thần lực như vậy để bảo vệ Thiên Thiền Đao.
Trong lòng nghĩ, không thể sử dụng cách cứng rắn ngạnh phá đối với thứ Kết Giới này mà phải dụng mưu. Đao Thần thấy hắn chẳng có động tĩnh gì, cười nói: " Lão hoà thượng, thế nào? Người này lợi hại quá a, lão phu trước kia cũng là chẳng biết chi tiết, nên chịu thua thiệt nhiều, ngươi thật ra là một người hành sự cơ biến."
Vô Danh nói: "Đao Thần thí chủ, Thiên Thiền Đao lúc nào mới có thể xuất động?"
Đao Thần bấm đốt ngón tay tính toán, nói: "Đại khái chính là vào ngày mốt đó."
Vô Danh nói: "Vậy là không tốt rồi, đợi cho ngày mốt mới có thể xuất động, khi đó nơi đây có thể sẽ bị một đám nhân vật võ lâm ở lại ngăn trở, Thiên Thiền Đao cho dù xuất hiện, lão nạp cũng không dám nói có khả năng nhất nhất đánh bại bọn họ, Thiên Thiền Đao chẳng phải là gặp nguy hiểm sao."
Đao Thần trầm ngâm một chút, đột nhiên cười to nói: "Lão hoà thượng, lão phu có một đề nghị, chẳng biết có được không?"
Vô Danh nói: "A di đà phật, Đao Thần thí chủ cứ nói thẳng."
Đao Thần nói: "Lão phu cả đời chưa bao giờ cùng người liên thủ, hôm nay đành phá lệ mà làm, bằng vào thần công của ngươi với ta hai người, xem thử Kết Giới này lợi hại, hay là thần công liên thủ của chúng ta lợi hại, chẳng biết ý của ngươi thế nào?"
Vô Danh vừa nghe, cười sảng khoái, nói: "Có thể cùng Đao Thần thí chủ liên thủ, thực là phúc khí của lão nạp, hảo, lão nạp cũng muốn xem Kết Giới người này lưu lại thật ra lợi hại tới trình độ nào."
Vô Danh tại Thiếu Lâm Tự sống trong một thạch động phía sau núi, chờ đợi chính là đã hơn mười năm, tinh nghiên vũ kỹ, nói thật nha, nội công tu vi đều không dưới so với cao thủ trên Địa bảng, huống hồ hắn tại bên trong Thiếu Lâm Tự học chính là đao pháp,Thiên Thiền Đao sớm bị mất tích, nhưng là bên trong Chùa vẫn còn lưu nửa cuốn Thiên Thiền Đao phổ, mặc dù ở phần trên chủ yếu là thuyết kinh luận đạo, nhưng ở phía sau có ghi chép ba chiêu đao pháp. Vô Danh chỉ bằng vào ba chiêu đao này là có thể hoành tảo võ lâm.
Đao Thần cũng là kẻ dụng đao, hắn tuối lớn hơn Vô Danh hơn hai mươi tuổi, nhưng Vô Danh là sư huynh, bề trên của Chưởng Môn Thiếu Lâm Vô Không, là người trên Địa Bảng. Người trong Địa Bảng và Thiên Bảng, tuổi mặc dù khác biệt là trên dưới ba mươi tuổi, nhưng dựa vào bối phận mà xét Đao Thần và Vô Danh là ngang hàng. Vô Danh nói hắn cùng Đao Thần liên thủ là phúc khí của hắn, đó là bởi vì kính Đao Thần nhiều tuổi hơn.
Lập tức, Vô Danh đưa Phương Kiếm Minh đang nằm trong lòng mình cho Thanh Thành, kêu mấy người bọn họ lui lại, nhằm bảo vệ bọn họ. Thanh Thành, Anh tuấn thiếu niên, năm Thiếu lâm vũ tăng biết đó là một việc trọng đại, không dám khinh xuất, công lực toàn thân mật bố. Năm cao tăng binh khí trong tay lui lại, hai người đại đao, một người trường côn, một người lợi kiếm, một người phương tiện sản, thủ tại nơi cách không xa động khẩu.
Đao Thần, Vô Danh đứng tại nơi cách động khẩu một trượng, chân đứng không ra chữ đinh cũng chẳng thành chữ bát, Vô Danh một đôi lông mi trắng rủ xuống, hai mắt khép hờ. Đao Thần thân cao lớn, tài năng hiển lộ thật là uy mãnh, một đôi đại quyền đầu chậm rãi nắm chặt lại, hai mắt trợn to.
Trong một thoáng chốc, ngoại trừ tiếng nước khe suối chảy róc rách, mọi thứ đều tĩnh lặng, trong không khí tựa hồ có một cỗ khí lưu không thể hiểu rõ nổi lên cuồn cuộn. Bỗng dưng, hai tiếng hét lớn cơ hồ đồng thời phát ra: "Khai...." "Phá....". Đao Thần và Vô Danh đồng thời ra tay. Bọn họ hai người, chỉ một người
trong bọn họ - nhìn khắp giang hồ - cơ hồ không ai có thể thắng được, hôm nay liên thủ đối phó một đạo Kết Giới của tiền nhân lưu lại, chẳng biết kết quả như thế nào.
Bọn họ liên thủ, trên đời này còn không có một người nào có khả năng tiếp được, người này còn chưa xuất hiện, có lẽ tương lai lại có. Hiện tại không có người như thế.
Gió vốn thổi từ từ, lúc này lập tức trở nên cuồng phong bốc lên. Những đám mây trên trời, tựa hồ biết hai lão nhân trên trăm tuổi này liên thủ một kích, thế không thể ngăn cản, cũng rình rập chạy trốn ra phía xa xa, sợ rằng "Thành môn thất hoả, trì ngư tao ương" ( Thành ngữ: Cửa thành mất lửa, cá dưới hào gặp nạn ( hào quanh thành ấy) . - Chả hiểu gì cả. Khả năng là cửa thành bị tối nên có bọn bắt trộm cá dưới hào). Một kích này thật sự là đáng sợ. Những người làm bình phong đứng ở bên ngoài chỉ thấy thân hình hai người vừa động, một người dụng quyền, một người dụng chưởng, quyền là Phách Sơn Quyền, chưởng là Khai Sơn Chưởng, vào lúc hai người bắt đầu xuất thủ, trong không khí một cỗ sóng khí như bài sơn đảo hải hướng ra phía ngoài vọt tới. Mấy người không thể trụ lại được, buộc phải nhảy xuống khỏi sườn núi, xa xa đứng nhìn.
"A, công lực thật là khủng khiếp" - Thanh Thành không nhịn được há to mồm.
"Đúng vậy, quả nhiên là thạch phá thiên kinh" - Một vũ tăng mở miệng nói tiếp, trên mặt tràn ngập vẻ kính ngưỡng, sùng bái.
Chỉ thấy Vô Danh tại bên phải, Đao Thần bên trái, Vô Danh song chưởng lăng không trước thân, Đao Thần một đôi đại quyền đẩy lên phía trước, hai luồng lực đạo thế như hải triều kinh thiên, cuồn cuộn không ngừng hướng Kết Giới của động khẩu vọt tới. Kết cục là người đời nay liên thủ lợi hại, hay là công phu của tiền nhân cao hơn, rất khó đoán trước.
Tại bên ngoài Thương Long Cốc, trên địa phương cách khu vực rừng cây ba dặm, một đám người hướng Thương Long Cốc bay nhanh tới. Bốn đại hán khiêng một cỗ nhuyễn kiệu, trên kiệu có một người nằm nghiêng - một Lão giả có bộ dáng cổ quái. Lão giả này tóc trên đỉnh đầu rậm rì, tất cả đều là mầu vàng, một đôi con ngươi trong lúc chớp động phiếm xuất lục quang, dáng người rất khôi ngô, xem bộ dáng hắn không phải là Trung Nguyên nhân sỹ.
Trong khoảnh khắc Đao Thần và Vô Danh vừa ra tay, Hoàng phát lão giả này giống như có điều phát giác, sắc mặt vừa động, hai mắt trợn trừng, trong mắt lục quang đại trướng, xem ra trong lúc đó, ai cũng không dám cùng hắn đối thị.
"Ng...ư..ờ..i nào ở bên đó động thủ? Ha ha ha, rút cục gặp được cao thủ rồi, ha ha ha ....."
Hoàng phát lão giả cuồng thanh cười nói, đại thủ vung lên, quát: "Toàn lực xuất phát, không cần gượng nhẹ đối với ta. Thiên Thiền Đao, ta đối với ngươi do tình thế bắt buộc, ngươi muốn chạy trốn cũng trốn không thoát."
Vài ba chục người gia tăng cước trình, phóng vượt lên như bay, như những con khoái mã, hướng Thương Long Cốc phi tốc đến gần.
Đao Thần và Vô Danh liên thủ, nội gia công lực cuồn cuộn hướng động khẩu vọt tới, cái động khẩu không đầy một trượng vuông, nhưng là tại nơi đó có một tầng Tiên thiên cương khí bao bọc. Nội gia kình khí đánh lên Cương khí, mới đầu còn không thấy có động tĩnh, một lát sau, âm thanh kim thuộc đại khởi, cái động khẩu hiện ra một tầng khí lưu mầu đen, Thiên Thiền Đao trong động tựa hồ như cũng bị cảm nhiễm, nhè nhẹ ngân lên một tiếng, tuy là một tiếng rất nhỏ, nhưng trong tai của Đao Thần và Vô Danh cũng là rất rõ ràng. Hai người trong lòng vui vẻ.
"Khai......"
"Phá........"
Hai người dùng tới toàn thân công lực.
"Oanh." Tiếng nổ kinh thiên truyền ra xa xa, đá vụn bay tán loạn. Cái động khẩu cứ thế bị mở ra ba trượng vuông, tầng Cương khí nọ cũng biến mất không còn thấy.
Một thân ảnh như thiểm điện, cứ bình thường hướng vào bên trong động vọt tới.
Đao Thần và Vô Danh quát to: "Tặc tử ngươi dám." Thế nhưng hai người vừa toàn lực một kích, trên người trong chớp mắt đó công phu không thể đề xuất. Tốc độ người đó cũng là nhanh đến cực điểm, nói về thân pháp cũng không thấp hơn thân thủ của Chưởng môn một phái. Hai người đành phải trơ mắt nhìn người nọ nhào vào bên trong động.
Người nọ vừa vào bên trong động, cuồng tiếu xuất thanh, nói: "Ha ha ha.. Thiên Thiền Đao, võ lâm chí bảo, một trong Thiếu Lâm Thất Tuyệt, hôm nay bổn toạ xem ngươi chạy đi đâu, ha ha..." Nói rồi vận công ra tay, một trảo như thiểm điện, Thiên Thiền Đao đã nắm chắc trong tay.
Đao Thần và Vô Danh thấy vậy, trong lòng kinh hãi. Bọn họ không ngờ rằng chính bọn họ sở tác gây nên, đó chính là cung cấp cho người khác " xiêm y đi lấy chồng". Nếu sớm đoán được một chiêu này, chẳng bằng chẳng mở khai động.
Người nọ đúng là hắc y mông diện nhân, âm thầm che dấu.
Chỉ thấy hắn nhìn nhìn Thiên Thiền Bí Cấp ở bên trên tảng đá lớn, tay duỗi ra như muốn chộp tới. Thình lình nghe hắn quát to một tiếng, nói: "Ngươi sắp chết mà còn giãy dụa." Hắn song thủ căng căng nắm chắc Thiên Thiền Đao trong tay, nhìn không thấy diện mục hắn, tương lai sẽ phải mỏi mệt vì chính cái âm thanh cứng rắn đó.
Thiên Thiền Đao toàn thân rung động, tự tránh thoát khỏi tay của Hắc y mông diện nhân, Hắc y mông diện nhân trong lòng kinh hãi, thấy lực lượng của Thiên Thiền Đao càng lúc càng lớn, hắn sử dụng toàn thân công lực hình như cũng không giúp được vấn đề. Lúc này Thanh Thành, năm Thiếu Lâm vũ tăng, Anh tuấn thiếu niên đã vọt tới động khẩu. Thanh Thành nhìn thấy người này, kinh hãi nói: "Ngươi.....ngươi không phải Hắc y mông diện nhân đêm đó đấy chứ?.....ngươi như thế nào...."
Anh tuấn thiếu niên sắc mặt căng thẳng, bổ ra một đạo chưởng phong, Hắc y mông diện nhân " A" lên một tiếng, hai tay lỏng lẻo, Thiên Thiền Đao liền bay ra ngoài động, ngân lên một tiếng lớn. Hắc y mông diện nhân phi thân nhảy lên, chưởng phong từ vai trái hắn lướt qua, ẩn ước như rất đau đớn, trong lòng cả kinh thầm nói: thiếu niên này thật là lợi hại.
Lúc này Đao Thần và Vô Danh vừa lúc nhận được nội kình dâng lên, nội công khôi phục tám chín phần, trường khiếu xuất thanh, bên trong động rung lên làm cho đá vụn bám trên bức vách đá rơi xuống lả tả. Hai tiếng kêu ấy truyền ra xa xa, một cỗ kinh thiên quái khiếu cùng bọn chúng ứng hoà từ xa xa truyền lại. Ngàn thú bên trong Thương Long Cốc như phát cuồng, nhất thời phong vân biến sắc. Bên trong ngàn thú ấy bỗng xuất hiện một tiếng rống to rung trời: Đông đông đông, những tiếng vang truyền lại, tưởng như có một dã thú cự đại đang ở hướng đầu kia chạy tới. Hết chương 24.
Last edited by hoangcongthanh; 15-10-2008 at 04:52 PM.