Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc
-----oo0oo-----
Chương 21: Nỗi khổ của Hứa Đan Lộ
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Buổi chiều, Chu Vĩ mang theo Lý Kính Đông cùng Lưu Thanh đến thăm hắn, sắc mặt Lý Kính Đông có chút khó coi, vừa nhìn thấy bộ dáng Trương Dương, thở dài, vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn:
- Đã xảy ra việc này, sao không điện thoại cho tớ trước !
Trương Dương cười khổ một chút:
- Cậu còn muốn thi nghiên cứu sinh mà, không muốn làm khó các cậu!
- Hừ, thi nghiên cứu sinh có thể trọng yếu hơn so với các huynh đệ à?
Lý Kính Đông đặt mông ngồi vào bên cạnh hắn, sắc mặt có chút lo lắng mà nói rằng,
- Lần này có khả năng cậu gặp phải phiền toái, thằng kia bị gãy một xương sườn.
- Mẹ nó, đây cũng không thể trách Trương Dương, tiểu tử kia tự đến đánh nó trước mà.
Chu Vĩ mặc kệ, nói:
- Hừ, Trương Dương nhiều lắm cũng chỉ tính phòng vệ.
Lý Kính Đông nguýt hắn một cái, mắng:
- Vô nghĩa, vậy cũng phải được lãnh đạo trường học nguyện ý tin tưởng lời của cậu, còn chưa nói đến cậu sao, cậu không có số điện thoại của tớ sao? Cậu thật là… gọi cho tớ một cái, tớ có thể chạy đến ngay.
- Lúc ấy không phải là quá vội à, nhưng tớ có bảo Hứa Đan Lộ đi gọi thầy cô, ai biết chim sáo đá cũng ở đó.
Chu Vĩ có chút ngượng ngùng mà biện giải nói.
- Đánh nhau thông báo cho thầy cô, tinh trùng đổ về não rồi .. .
Lý Kính Đông không nói gì mà nhìn Chu Vĩ, xem ra bão muốn nổi lên rồi.
Trương Dương nhìn tình thế không ổn, vội vàng hoà giải:
- Này, tớ đã bị như vậy , các cậu bớt tranh cãi đi, được, Đông tử, cậu tin tức nhiều, cậu cảm thấy nhà trường sẽ cho tớ cái tội danh gì đây?
Lý Kính Đông liếc mắt lườm Chu Vĩ một cái, sắc mặt lại xanh mét, quay đầu lại lại nhìn chằm chằm Trương Dương, hỏi:
- Có phải trước đó cậu còn tống tiền Hứa Đan Lộ hay không?
- Tống tiền?
- Đúng, nói cậu dùng một đoạn video đi tống tiền Hứa Đan Lộ, tuy rằng Hứa Đan Lộ phủ nhận , bọn họ đã có nhân chứng, gọi là gì. . . Hạ Vi Vi, một đại mỹ nữ khoa báo chí, cô ấy làm chứng nói cậu cùng chu vĩ hai người hợp mưu uy hiếp Hứa Đan Lộ, nhưng cuối cùng chỉ có một mình cậu đi tống tiền, hơn nữa ngay cả cô Dương đều thấy rồi!
- Ôi trời!
Trương Dương hoàn toàn hết chỗ nói rồi,
- Đương sự đều phủ nhận , bọn họ định làm cái gì, được, tớ mặc kệ, rốt cuộc muốn xử lý như thế nào?
Lý Kính Đông nhìn hắn một cái, trên mặt có chút do dự:
- Đuổi!
- Hừ …
Trương Dương vô lực mà tựa vào ván giường, lát sau, nhìn thấy trên mặt Chu Vĩ cùng Lý Kính Đông vẻ mặt lo lắng, vội cười cười nói trấn an bọn họ nói:
- Được rồi, lão tử tài mọn, dù sao bằng tốt nghiệp chính quy chuyên ngành này ra trường cũng khó tìm việc làm, coi như làm hoá vàng cho Bạch gia đi!
- Chẳng buồn cười gì cả …
Lý Kính Đông thở dài,
- Tớ bảo ba của tớ tìm người hỗ trợ biện hộ cho, có lẽ có thể đổi thành tạm nghỉ học một năm gì đó, nhưng tập đoàn Bạch thị quan hệ cùng với viện không phải là ít, chỉ sợ không phải dễ dàng như vậy.
- Được rồi, cậu đừng để bác lo nghĩ.
Trương Dương lắc lắc đầu, Bạch gia cùng một số lãnh đạo học viện quan hệ không phải là bình thường, hắn không muốn đến lúc đó ngay cả Lý Kính Đông cũng bị liên lụy .
- Xí, không có gì mà lo với nghĩ cả.
Lý Kính Đông liếc Trương Dương một cái,
- Nhưng hiện tại chim sáo đá quyết tâm muốn xử lý cậu, cho dù cậu có thể may mắn giữ lại học bạ, khẳng định cũng phải đề phòng hắn .
- Hừ, muốn hắn đền tội cũng phải đợi sau khi tốt nghiệp.
Lý Kính Đông nhìn hắn một cái, vẻ mặt không thú vị gì,
- Đúng rồi, tớ nói cho cậu biết một sự kiện, mỹ nhân cậu liều mạng bảo hộ Hứa Đan Lộ cũng gặp được đại phiền toái .
- Cái gì mà phiền toái?
Trương Dương đang suy nghĩ , sao Hứa Đan Lộ không có tới, sẽ không phải bị Bạch Lượng Phong gọi người tìm nàng gây phiền toái đi chứ?
Lý Kính Đông vẻ mặt cười lạnh:
- Hừ, tớ biết mà, nói cậu đây, muốn theo đuổi cô ta, thế nhưng ngay cả nhà cô ta xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không biết, ba cô ta bị ung thu giai đoạn cuối.
- Ung thư giai đoạn cuối?
Trương Dương ngẩn người, miệng có chút khó khăn mà há há, lập lại một lần, nghe xong, cũng lười đi phản bác đối với những thứ khác mà Lý Kính Đông nói, tâm tình hắn không tự chủ được mà bị bóp chặt lại, ông nội hắn chính là vì bệnh bất trị này mấy tháng trước vừa mới rời khỏi mình, không nghĩ tới Hứa Đan Lộ cũng gặp loại khổ cực này.
- Ừ …
Lý Kính Đông gật gật đầu,
- Tớ và mẹ đi bệnh viện Trung Sơn thuộc viện Mai Đại kiểm tra sức khoẻ, đúng dịp đụng phải cô ta, nhìn bộ dáng cô ta phi thường thương tâm, cha của cô ta hình như là ung thư, giai đoạn cuối, cho dù là trị liệu, cũng mất số tiền phí dụng thật lớn, có nguồn tin tức nói, con chó thiến kia đúng là thừa dịp cơ hội này định chi mười vạn tiền phí trị liệu, mua chuộc đại mỹ nữ, kết quả bị cậu làm thất bại . . .
- Từ từ, làm sao cậu biết rõ ràng như vậy?
Trương Dương nhíu mày, nghe như thế này, quan hệ của Bạch Lượng Phong và Hứa Đan Lộ hình như rất phức tạp ? Giống như không phải là quan hệ nam nữ.
- Chuyện này không đơn giản.
Lý Kính Đông lườm Trương Dương một cái,
- Thành phố Mai Ninh lớn như vậy, cái tên Bạch Lượng Phong kia nói lớn trước mặt đám ăn chơi trác táng, nói là đưa giá mười vạn mua tấm thân trinh nữ của hoa khôi Mai Đại, đến lúc đó còn chuẩn bị quay đoạn video làm chứng, người khác đương nhiên không tin, niên đại này tìm được hoa hậu giảng đường là trinh nữ trong đại học còn khó hơn so với lên mặt trăng, nói trắng ra con chó thiến đó chỉ khoác lác. Kết quả Bạch Lượng Phong trực tiếp tuôn ra tên của Hứa Đan Lộ.
- Hừ, vậy tớ thật đúng là bị đánh quá nhẹ.
Vừa nghe Lý Kính Đông nói như vậy, trong lòng Trương Dương đã hiểu, đồng thời trong lòng cũng mâu thuẫn không thôi. Nếu chính mình không đến đúng lúc làm kỳ đà, ít nhất hiện tại Hứa Đan Lộ có thể cầm mười vạn kia đi sử dụng làm tiền trả phí trị liệu.
- Đông Tử, nhờ cậu chuyện này.
Trương Dương nhìn chằm chằm Lý Kính Đông, suy nghĩ khá lâu, rốt cục thì đã mở miệng.
Lý Kính Đông nhìn hắn một cái, vươn tay xua xua:
- Tớ biết cậu muốn làm gì, mười vạn tiền tuy rằng tớ lấy ra được, nhưng tớ vẫn khuyên cậu một câu, không nói trước Hứa Đan Lộ có đáng giúp hay không, cho dù cậu muốn giúp, mười vạn kia cũng chỉ là như muối bỏ biển, bệnh tìm ông nội của cậu chi bao nhiêu? Kết quả cuối cùng chính cậu cũng rõ ràng, huống hồ đây là giai đoạn cuối, mười vạn bỏ ra cũng là phí phạm.
- Hơn nữa, không phải vừa rồi cậu nghe thấy Hứa Đan Lộ vẫn là trinh nữ, liền yêu cô ta đấy chứ?
Trương Dương nhún vai, nheo mắt nhìn hắn nói:
- Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, đúng rồi, cậu mới vừa nói cha của cô ấy là đang nằm ở bệnh viện Trung Sơn à?
- Ừ …
Lý Kính Đông không yên lòng mà gật gật đầu.
- Giúp tớ làm thủ tục xuất viện!
Lý Kính Đông nhảy dựng lên:
- Này, cậu muốn làm gì, bác sỹ nói phải quan sát ba ngày đấy, Lỗ ca, giúp tớ giữ hắn lại…
Bệnh viện Trung Sơn là bệnh viện phương tiện chữa bệnh đầy đủ nhất Thành phố Mai Ninh, lúc trước ông nội của Trương Dương cũng nằm ở khoa phóng xạ của bệnh viện tiến hành trị liệu bệnh bằng hoá chất. Tuy rằng cuối cùng không thể cứu được sinh mệnh của ông nội, nhưng Trương Dương vẫn rất tín nhiệm đối với kỹ thuật của bệnh viện Trung Sơn, hơn nữa trong bệnh viện này còn có “người quen” của hắn, Dương Tĩnh, nàng chính là một bác sỹ điều trị khoa ung bướu.
Trong điện thoại, nghe được Trương Dương nói muốn đi thăm cha của nàng, Hứa Đan Lộ có vẻ có chút do dự:
- Không phải cậu bị đánh bị thương sao, trước tiên hãy chăm sóc bản thân cho tốt đã!
Nhưng cuối cùng không chịu đựng được năm nỉ của Trương Dương, vẫn đọc số phòng bệnh cho Trương Dương.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc
-----oo0oo-----
Chương 22: Bệnh bất trị
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Chương 22: Bệnh bất trị
Khi Trương Dương đến, hắn bất ngờ phát hiện, trong phòng bệnh Dương Phi cũng ở đó, nàng nhìn thấy Trương Dương, mày liễu cau chặt, một đôi mắt đẹp lãnh đạm như hoa tuyết mùa đông khắc nghiệt vèo vèo bay trong gió, nhìn chăm chú Trương Dương khiến cả người hắn không được tự nhiên.
- Chào cô giáo!
Trương Dương trơ mặt ra lên tiếng chào hỏi.
Dương Phi đáp lại hắn chính là một tiếng hừ lạnh, tóm chặt váy ngắn màu tím lại, chân dài tuyết trắng hơi chút vặn vẹo vài cái, không để ý Trương Dương, liền đi về phía cửa:
- Đan Lộ, trước tiên nhìn cuộn phim đi.
Hứa Đan Lộ trộm nhìn Trương Dương một cái, đợi cho Dương Phi đi tới cửa, mới tận lực hạ thấp thanh âm nói:
- Ba của tôi vừa mới chụp CT tăng cường, chờ tôi đi xem phim chụp . . . Tôi đi trước một chút.
Trương Dương gật gật đầu, nói rằng:
- Cậu đi đi, tôi cùng bác nói mấy câu.
- Ừ …
Hứa Đan Lộ gật gật đầu, rời đi.
Trương Dương lúc này mới quay đầu, nhìn nhìn cha của Hứa Đan Lộ trên giường bệnh, lúc này ông đang ngồi cùng mẹ của Hứa Đan Lộ, thực khó khăn mà uống chút thuốc.
Mẹ của Hứa Đan Lộ nhìn thấy Trương Dương, vội để “hàng đơn vị” nhô ra, trên mặt cố gắng nặn vẻ tươi cười:
- Cháu là bạn học cửa Đan Lộ à, cám ơn cháu có thể đến thăm lão Hứa nhà bác.
Trương Dương gật gật đầu, đặt hoa quả xuống, nói:
- Bác gái, kỳ thật cháu cùng Đan Lộ còn là bạn học thời trung học.
- Phải không đó?
Mẹ Hứa Đan Lộ ngược lại có vẻ có chút bất ngờ, trên mặt gia tăng không ít thân thiện:
- Vậy cháu cũng là người An Bình?
- Vâng …
Trương Dương lần thứ hai gật gật đầu, cha Hứa Đan Lộ lúc này cũng cười cười với hắn, xem như chào hỏi.
Trương Dương nhìn kỹ cổ của hắn, vị trí hạch bạch huyết hai bên cổ rõ ràng xuất hiện mỗi bên một cái hõm sâu, xem ra, đã muốn chuyển dời đến hạch bạch huyết , ở mặt ngoài nhìn ít nhất là giai đoạn cuối thì hai bên hạch bạch huyết mới di chuyển, hiện tại chỉ là muốn nhìn thêm kết quả CT tăng cường, nếu lại có di chuyển, dù là thần tiên cũng cứu không nổi.
Nhưng cha của Hứa Đan Lộ tựa hồ còn không nhận thấy được tử thần đã tới gần, nhìn thấy Trương Dương vẫn rất vui vẻ, dùng thanh âm khàn khàn của người An Bình nói rằng:
- Tiểu tử, không tồi đâu, có thể thi đậu Mai Đại đã không dễ dàng , đúng rồi, cháu là người ở nơi nào của An Bình?
Trương Dương vừa muốn trả lời, ở cửa lại xuất hiện thân ảnh Dương Tĩnh, sau khi nhìn thấy Trương Dương, sửng sờ một chút, lập tức vẻ mặt mỉm cười đi đến, vỗ nhẹ nhẹ trên vai Trương Dương, nói:
- Trương Dương, sao em lại ở đây?
- Hai người quen nhau?
Mẹ của Hứa Đan Lộ có chút kinh ngạc.
Trương Dương gật gật đầu, do dự một chút, sợ mẹ của Hứa Đan Lộ đả kích, không muốn đem sự tình của ông nội nói ra:
- Bác à, bác sỹ Dương là chị của cô Dương vừa mới vào đây đó, bác sỹ Dương y thuật cao minh, làm người lại có đức, lúc này, hai bác xem như tìm đúng người.
Một bên Dương Tĩnh vừa nghe thấy Trương Dương khích lệ, không tự chủ được mà liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, lộ ra vẻ mỉm cười, lập tức dùng ánh mắt cùng hắn giao lưu một chút, quay đầu đi nhìn mẹ Hứa Đan Lộ, vẻ mặt mỉm cười như trước, nói:
- Bác đừng nghe Trương Dương nói bậy, nhưng hiện tại khoa học kỹ thuật đích xác phát triển hơn so với trước kia, u ác tính này, đích xác cũng không phải là bệnh bất trị .
Nàng dừng một chút, lại nói tiếp:
- À, bác ơi, cuộn phim có rồi, tổ chữa bệnh chúng cháu chuẩn bị thương lượng phương án trị liệu, nhưng đến nói trước với người nhà, con gái của bác đã chờ ở trong văn phòng kia, cháu chỉ thuận tiện lại đây thông báo với bác một chút.
Lại quay đầu nhìn nhìn cha của Hứa Đan Lộ, vẫn vẻ tin tưởng như trước:
- Bác trai, bác cứ nghỉ ngơi cho tốt, bác yên tâm đi, vấn đề không lớn, cái này xem như một loại u tương đối có hi vọng trong các loại u ác tính, hiện tại mấu chốt nhất của bác chính là ăn được ngủ ngon.
Nói xong, lại nhìn Trương Dương một cái:
- Trương Dương, hay là, em cũng cùng đi đi.
Trương Dương gật gật đầu, biết nàng khẳng định còn có lời muốn nói.
Đi theo Dương Tĩnh, mới vừa đi khỏi phòng bệnh, Trương Dương liền phát hiện thần sắc trên mặt Dương Tĩnh liền trở nên có chút nhăn nhúm, hơn nữa dưới chân nện bước cũng nhanh hơn rất nhiều.
- Bác sỹ Dương . . .
Bà Hứa đã nhận ra biến hóa trên mặt nàng, đi theo cũng mang sắc mặt buồn bã, mang theo vẻ cầu xin thấp giọng hỏi:
- Bệnh Lão Hứa nhà tôi còn có hy vọng cứu được không?
Dương Tĩnh ngừng lại, cầm cái cặp trong tay áp vào trên ngực, hàm răng nhẹ khẽ cắn môi dưới, do dự một chút nói rằng:
- Tới văn phòng trước rồi nói sau.
Dựa vào những lời này của nàng, Trương Dương đã biết, hy vọng của cha Hứa Đan Lộ không lớn. Lúc này, hắn đột nhiên nghĩ tới những lý luận chính mình đưa cho Thượng Quan giáo sư bọn họ, đáng tiếc cũng chỉ là lý luận mà thôi, cho dù thật sự có thể dùng, đợi cho dùng được, chỉ sợ cũng không còn kịp rồi.
- Nói đơn giản một chút, Hứa tiên sinh hiện tại chẩn đoán chính xác là T4N2MX, phân hoá lân trạng tế bào nham thấp, kỳ thứ 4 song trắc hạch bạch huyết di chuyển, di chuyển bao xa thì không thể đánh giá.
Dương Tĩnh đem cuộn phim đặt lên bảng chiếu, thở dài nói rằng,
- Phát hiện đã quá muộn .
Nàng nói vừa xong, mẹ của Hứa Đan Lộ lập tức liền khuỵu xuống dưới, chính Hứa Đan Lộ cũng lập tức ngưng tụ đầy nước mắt hai tay che mặt mình, một lúc lâu nói không ra lời.
Mẹ Hứa Đan Lộ phản ứng lại trước, nhéo cánh tay Dương Tĩnh, nghẹn ngào hỏi:
- Bác sỹ, nói vậy cũng là không có hi vọng đúng không?
Dương Tĩnh nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn nhìn bản phim, mím chặt môi anh đào, do dự một chút nói rằng:
- Cũng không thể nói toàn không có hi vọng . . .
Thấy được ánh rạng đông sáng sớm, Hứa Đan Lộ và mẹ của nàng giống như bắt được một cây rơm rạ cứu mạng, kéo tay Dương Tĩnh, quỳ xuống:
- Bác sỹ, van xin chị, hãy cứu lấy ba của em!
- Hãy cứu lão Hứa, tôi làm trâu làm ngựa cho cô!
Dương Tĩnh nhanh chóng vươn tay nâng bà Hứa dậy, lại nháy mắt với Trương Dương ý bảo hắn hỗ trợ, Trương Dương vội nửa như lôi nửa như ôm lấy Hứa Đan Lộ nâng dậy, vừa an ủi:
- Bây giờ là vì không thể xác định hạch dịch chuyển, chỉ nếu không dịch chuyển, hy vọng vẫn là rất lớn , hiện tại mấu chốt là phải đi làm PET-CT toàn thân kiểm tra một chút, xác nhận nham tế bào có chuyển dời đến nơi khác hay không.
- Bác sỹ, cậu ta nói đúng không? Vậy hiện tại nhanh chóng giúp lão Hứa làm PET.
Bà Hứa hiện tại một tấc đất cũng bám chặt, nghe được Trương Dương vừa nói vậy, bật người xin Dương Tĩnh chứng thực.
- Đúng vậy, nếu nguyện ý, có thể làm PET trước.
Dương Tĩnh khen ngợi mà nhìn Trương Dương, lại có chút khó xử mà nhìn bà Hứa , gật gật đầu nói rằng,
- Nhưng bệnh viện của Thành phố Mai Ninh còn chưa có thiết bị có thể làm PET-CT, nếu các vị kinh tế cho phép, tốt nhất là đến kinh thành, hoặc Việt Châu, trình độ kỹ thuật bọn họ và thiết bị đều tương đối tốt!
- Nhưng, với tình huống của Hứa tiên sinh bây giừo, cho dù không có dịch chuyển hạch, làm bác sỹ tôi phải thẳng thắn nói với hai người, dự đoán quá trình trị liệu là . . .
Dương Tĩnh trầm ngâm một chút, cố lấy dũng khí nói,
- Biểu hiện công tác thống kê y khoa, năm năm gần đây ước chừng 10 %...
- 10? Cho dù là 1 %, chúng tôi cũng muốn làm.
Hứa Đan Lộ nghe vậy, cướp lời nói, lại hơi chút do dự một chút, hỏi:
- Vậy . . . Thưa bác sỹ, đại khái cần bao nhiêu phí dụng.
- Nếu như không có quá trình di chuyển hạch, dùng phương án tương đối tốt để trị liệu, tổng ước chừng gần năm mươi vạn . . .
Dương Tĩnh nhìn nhìn Hứa Đan Lộ :
- Hơn nữa đây chỉ là bắt đầu, hậu kỳ khả năng còn phải tiếp tục trị bệnh bằng hoá chất, quan sát, dinh dưỡng bổ sung vân vân . . .
- Năm mươi vạn. . .
Bà Hứa vừa nghe đến con số này, hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, bà ta thu nhập một tháng chỉ có không đến ba nghìn đồng, ngoài Hứa Đan Lộ, còn có hai đứa con trai đang đi học. Con số lớn như vậy đối với giai cấp mà tiền lương căn bản không thể đủ tiêu như bà, huống chi như theo như lời Dương Tĩnh nói, đây là bắt đầu, trị liệu tiếp sau khẳng định còn là một cái hố không đáy.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc
-----oo0oo-----
Chương 23: Đồ con cóc
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
- Đây là sử dụng phương án trị liệu tương đối tốt, đương nhiên, nếu sử dụng trị bệnh bằng hoá chất phóng xạ phổ thông, thì khoảng bảy tám vạn là có thể .
Dương Tĩnh nhìn nhìn Dương Phi, tiếp tục nói rằng:
- Hai người cũng có thể thử thông qua một vài hội từ thiện xã biết, tỷ như tìm xin giúp đỡ quyên tiền từ trường học linh tinh, hội chữ thập đỏ . . .
- Nhưng trước mắt, là phải làm toàn thân kiểm tra trước tiên, nếu hạch dời đi . . .
Dương Tĩnh dừng một chút, không tiếp tục nói tiếp, bởi vì không cần nàng nói, hiện tại hai người nhà Hứa Đan Lộ hẳn là hiểu được điều đó ý vị như thế nào.
- Đan Lộ, phí dụng trước tiên em đừng lo lắng.
Vẫn luôn không lên tiếng Dương Phi vươn tay vỗ vỗ bả vai Hứa Đan Lộ, thấp giọng trấn an nói:
- Trước mắt, cần đưa ba của em đi làm cái PET-CT trước.
- Cảm ơn cô, việc này không nên chậm trễ, em sẽ đưa ba đi làm kiểm tra ngay.
Hứa Đan Lộ không chút do dự mà nói.
Dương Tĩnh nhìn Dương Phi một cái, tầm mắt lại chuyển hướng Trương Dương, mắt đẹp vừa chuyển, nhìn Hứa Đan Lộ nói rằng:
- Kỳ thật, em có thể nhờ Trương Dương đi cùng, đối với việc chăm sóc người bệnh u ác tính cậu ta còn rất lành nghề .
- Hả ? Vì cái gì?
Dương Phi có chút quái dị mà đưa ánh mắt nhìn chị của nàng, hiển nhiên Dương Tĩnh hẳn là chưa nói với nàng về gia cảnh Trương Dương, hoặc là nói, nàng không chú ý.
Dương Tĩnh không chút để ý mà liếc mắt với nàng một cái, vừa đem bản CT đặt ở trên bảng chiếu sáng xuống, vừa nói:
- Cậu ta là học sinh của em, tự đi mà hỏi.
Dương Phi bất mãn mà trừng mắt nhìn nàng một cái, lại nhìn nhìn Trương Dương, nhưng không hỏi.
Trương Dương cũng không thèm giải thích, nhìn nhìn Hứa Đan Lộ, nói rằng:
- Trước tiên không cần đi nơi khác, kỳ thật PET-CT ở Mai Ninh cũng có thể làm.
- Đúng . . . Em nhắc nhở chị mới nhớ, bệnh viện của Thành phố Mai Ninh không có thiết bị làm PET-CT, nhưng có một nơi không phải bệnh viện , trung tâm Cát Tường có thể làm.
Nàng nhìn nhìn mẹ của Hứa Đan Lộ, ý vị khen Trương Dương một câu:
- Không cần Đại lão chạy xa xôi, ngược lại còn tiết kiệm được phí dụng, Trương Dương là bạn học của con gái bác à? Bác này, tiểu tử này không tồi đâu!
Nàng nói lời này hơi là lạ , nhưng Trương Dương xem như nghe ra được, đây là nàng làm mai mối cho hắn, đẩy mạnh quan hệ với bà giáo mỹ nữ không thành, hiện tại tám phần đang nhận định chính mình muốn theo đuổi Hứa Đan Lộ.
Tuy Hứa Đan Lộ hiển nhiên còn không kịp phản ứng, nhưng Dương Phi nghe ra được, mặt cười tuyệt mỹ cũng hơi hơi hồng, trừng mắt nhìn chị nàng một cái, nói rằng:
- Dương Tĩnh, chị chớ có nhiều chuyện, về nhà tìm chị tính sổ.
Dương Tĩnh cũng trừng mắt liếc nàng một cái, châm chọc nói:
- Bao lâu không về nhà rồi, chờ cô có thể trở về nhà rồi nói sau.
Nàng thu hồi cuộn phim, sắc mặt khôi phục vẻ ngưng trọng, nhìn bà Hứa, nói rằng:
- Bác ơi, việc này không nên chậm trễ, làm PET-CT càng nhanh làm càng tốt, trước tiên cháu liên lạc một chút bên Cát Tường, có thể thông báo hai người mau chóng đi.
Khi mấy người Trương Dương trở về đến phòng bệnh, lại kinh ngạc phát hiện trong phòng bệnh nhiều thêm vài người, bọn họ đang vây quanh cha của Hứa Đan Lộ hỏi han ân cần.
Người khác thì không có gì, nhưng trong vài người này, có cả Bạch Lượng Phong, Bạch Cương, Hạ Vi Vi còn có một người cùng ký túc xá với Hứa Đan Lộ.
Nội dung cuộc nói chuyện Trương Dương nghe không rõ ràng, nhưng có thể thực rõ ràng mà nghe ra nói đến Trương Dương, đồ con cóc, đầu gấu...
Sau khi mấy người nhìn thấy Trương Dương, bật người biến sắc, đặc biệt Bạch Lượng Phong. Vẻ mặt kinh ngạc nhất, như là thấy được ôn thần, sau đó nhảy dựng, ngực còn quấn băng, hắn lập tức chỉ vào Trương Dương, nói với ba của Hứa Đan Lộ rằng:
- Bác à, cái tên cả ngày ưỡn mặt dày quấn lấy Hứa Đan Lộ chính là cậu ta.
Trương Dương lúc này mới hiểu được, có lẽ chính mình trúng chiêu, hàng này thật sự là não thiếu ô xi. Nhưng hắn cũng không khách khí, lập tức đi đến trước mặt Bạch Lượng Phong, cười lạnh nói:
- Sao nào? Còn chưa bị đánh đủ?
Ra ngoài dự kiến của Trương Dương chính là, Bạch Lượng Phong lại không hề tức giận, mà là bất động thanh sắc mà nhìn nhìn Trương Dương, quay đầu hướng cha của Hứa Đan Lộ, ảm đạm cười nói rằng:
- Bác ơi, bác có thể yên tâm đem Đan Lộ giao cho người như vậy sao?
Cha Hứa Đan Lộ nghe được lời nói của Trương Dương, sắc mặt rõ ràng có chút phức tạp. Còn người hiểu được đã xảy ra chuyện gì, Hứa Đan Lộ, thì lập tức nhăn mày lên, đi đến trước mặt Bạch Lượng Phong, đem hắn kéo đến một bên, hỏi:
- Anh nói gì với ba tôi đó?
- Không có gì, tôi nói chuyện cùng bác, vốn là tôi cùng cô là một đôi, hơn nữa tôi đã vì cha cô mà liên hệ một bệnh viện tốt nhất, nhưng cô đột nhiên bị Trương Dương cái tên cóc ghẻ kia theo đuôi, cho nên tôi hiện tại rất khó đến giúp nhà cậu.
- Cậu nói bậy.
- Nói bậy?
Bạch Lượng Phong nhìn chằm chằm nàng, mặt âm trầm, hạ thấp thanh âm, nói:
- Phí trị liệu của bác mất hơn năm mươi vạn, cô cảm thấy cái tên Trương Dương kia có thể giúp được cô nhiều tiền như vậy à?
- Làm sao anh biết ?
Hứa Đan Lộ ngẩn ngơ, hơn năm mươi vạn là Dương Tĩnh nói , chính mình cũng chỉ mới vừa biết, như thế nào mà Bạch Lượng Phong cũng biết ?
Bạch Lượng Phong ảm đạm cười hồi đáp:
- Đừng quên nhà của tôi làm cái gì, muốn tìm hiểu tin tức về cha cô còn không quá khó khăn đâu. Tôi còn biết tình hình như cha cô này, khẳng định cần làm PET-CT chẩn đoán chính xác. Theo tôi được biết, rất không may, làm kiểm tra CT bên Cát Tường nhật trình đã sắp xếp kín, cha cô mặc dù phải làm, cũng phải hai ba ngày sau. Nhưng nếu như là Bạch thị chúng ta ra mặt, sáng mai đi làm, buổi chiều là cô có thể lấy báo cáo.
- Tôi phải trả giá như thế nào?
Hứa Đan Lộ cúi đầu ngắm sơ mi màu đen che lấy núi non tuyết trắng trước ngực, cười lạnh hỏi:
- Cùng anh đi nhà nghỉ ngủ một giấc?
Bạch Lượng Phong sớm bị nước mắt nàng hấp dẫn nhìn đến ngực nàng, trên mặt lộ ra một vẻ đắc ý, nhìn chằm chằm nơi thâm thúy trước ngực Hứa Đan Lộ kia, nuốt một hơi nước miếng nói:
- Biết rồi, còn muốn tôi nói?
- Vô liêm sỉ!
Hứa Đan Lộ oán hận mà nhìn hắn, môi anh đào đỏ bừng cắn đến cơ hồ sắp bật máu.
- Vô liêm sỉ? Hừ, vô liêm sỉ thì sao nào? Tôi cho cô một phút đồng hồ suy nghĩ, đừng quên, với quan hệ của Bạch thị cùng Cát Tường, cô phải làm PET-CT nếu bị xếp đến mười ngày sau cũng chẳng có gì lạ.
Bạch Lượng Phong liếm liếm đầu lưỡi, tựa hồ đã nhìn thấy rõ tình cảnh của Hứa Đan Lộ đang ở trong tay hắn, nói tiếp:
- A, thiếu chút nữa quên, ngoài thân thể của cô, cô còn phải làm chuyện này …
Hắn nhìn chằm chằm Trương Dương đứng một bên, cười lạnh bám vào bên tai Hứa Đan Lộ, thấp giọng nói rằng:
- Cô còn phải đứng trước mặt lãnh đạo trong viện, lên án ý đồ của Trương Dương tại khách sạn Thanh Xa cưỡng gian cô!
Hứa Đan Lộ khó xử , điều kiện thứ nhất của Bạch Lượng Phong, nàng còn không hề gì, nếu dùng thân thể của chính mình có thể đổi được một hy vọngcho cha, nàng tuyệt đối sẽ không chút do dự đi trả giá, nhưng bảo nàng lên án Trương Dương có ý đồ cưỡng gian chính mình, cái này liền quá đáng. Nàng rất rõ ràng, đêm đó nếu không phải Trương Dương trùng hợp xông tới cứu mình, mình sớm bị Bạch Lượng Phong đoạt mất tấm thân trinh nữ .
Trương Dương không kể nguy hiểm bị Bạch Lượng Phong trả thù cứu mình, bản thân mình còn đi lên án hắn, vô luận như thế nào cũng không thể nào nói nổi.
- Điều kiện thứ nhất, tôi có thể đáp ứng...
Hứa Đan Lộ cắn môi dưới, mặt đỏ giống như hoa đào:
- Nhưng điều kiện thứ hai của anh, tôi làm không được.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc
-----oo0oo-----
Chương 24: Mất mặt
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
- Tôi không nghe lầm chứ, một việc nhỏ như vậy, cô làm không được? Hay là mệnh của cha cô còn không hơn tiểu tử kia . . . Hừ . . .
Bạch Lượng Phong nói còn chưa nói xong, liền phát hiện sau lưng mình nhiều thêm một người.
Trương Dương đang cười lạnh mà nhìn chỗ hắn bị thương còn cột bằng vải băng, thản nhiên mà nói rằng:
- Bạch Lượng Phong, có chuyện gì đến tìm tao này, khi dễ nữ sinh có gì giỏi dang?
Bạch Lượng Phong co rụt lại thân mình, hiển nhiên hắn bị Trương Dương đánh cho sợ. Lúc này đã có tâm lý bóng ma, nhưng nhìn thấy Bạch Cương bên cạnh, bật người lại khôi phục tinh thần, lớn tiếng nói:
- Trương Dương, đừng tưởng rằng mày là phường lưu manh là có thể kiêu ngạo như vậy, nơi này là bệnh viện.
Trương Dương chỉ cười lạnh, hắn đương nhiên biết Bạch Lượng Phong đang cố ý nói lời này trước mặt tại người như vậy là muốn làm cho mình mất mặt. Mặt khác, Bạch Lượng Phong cũng muốn để cha mẹ Hứa Đan Lộ cho là mình thật là lưu manh.
Nhưng hắn lười phản bác, cho dù phản bác cũng vô dụng, chờ chút nữa Bạch Cương thêm mắm thêm muối một phen, chính mình chỉ biết càng thêm khó lòng giãi bày.
Nhưng Hứa Đan Lộ mở miệng , nàng đứng ở trước người Trương Dương, nhìn Bạch Lượng Phong, phản bác nói:
- Anh đừng ngậm máu phun người.
Bạch Lượng Phong có chút tức giận mà nhìn nàng một cái, vừa định mở miệng, lại bị Bạch Cương ké ra, người này đúng như Trương Dương sở liệu, đi đến đứng trước mặt Hứa Đan Lộ, một bộ mặt rất đau lòng nhìn nhìn Hứa Đan Lộ, nói rằng:
- Đan Lộ, em còn nhỏ, nhưng ngàn vạn lần đừng bị người ta lừa như thế, là phụ đạo viên của khoa, tôi thật sự rất đau lòng, nhưng em yên tâm, trường học tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn em như thế!
Hắn vừa nói, bên cạnh hắn, Hạ Vi Vi cùng bạn cùng ký túc với Hứa Đan Lộ cũng đi tới, nhìn Trương Dương một cái, đồng thời lộ ra một ánh mắt hèn mọn, thấp giọng nói:
- Đan Lộ, đừng để ý tới người như thế .
Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn để Trương Dương có thể nghe được. Trận này thoạt nhìn có chút khó, huynh đệ Bạch thị lại có Hứa Đan Lộ cùng bạn cùng phòng với Hứa Đan Lộ, rõ ràng đều có địch ý với Trương Dương. Xem ra, hình tượng của mình còn tệ hơn con chó thiến và chim sáo đá này, đã sớm biến thành một tên lưu manh, cho dù nói nhiều hơn nữa, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì.
Hơn nữa bên cạnh còn có một người không lên tiếng Dương Phi, ánh mắt phức tạp. Cha của Hứa Đan Lộ có chút giật mình nhìn vợ. Trương Dương đột nhiên cảm thấy chính mình quả thực là người thừa, đổi làm trước kia, hắn khẳng định không nói hai lời, quay đầu bước đi, dù sao việc này đều không có chút quan hệ cùng hắn.
Nhưng hắn nhìn bộ dáng bất lực của Hứa Đan Lộ, nghĩ đến ông nội năm đó, lòng mền nhũn, vẫn đứng trong phòng bệnh.
- Làm sao vậy?
Cửa phòng bệnh mở ra, Dương Tĩnh xuất hiện , nhìn một màn giằng co bên trong, nàng nhăn mày đi đến, mở miệng hỏi Trương Dương.
Trương Dương có chút xấu hổ. Kỳ thật hiện tại hắn cũng mới đại khái hiểu được, ước chừng vừa rồi hẳn là Bạch Lượng Phong đã nói trước mặt cha của Hứa Đan Lộ, nói chính mình rất nhiều xằng bậy, muốn làm cho mình rời khỏi Hứa Đan Lộ. Nhưng kỳ thật chính mình vốn không nghĩ đến phương diện này, đối với cấp bậc mỹ nữ như Hứa Đan Lộ, Trương Dương chỉ cảm thấy bình thường. Nhưng quan hệ hai người trong mấy ngày trước còn là thù địch mà. Cho nên đây thuần túy chính là lưỡng nan, thật sự là oan chồng chất.
- Không có gì.
Trương Dương lắc lắc đầu, hắn không muốn đem sự tình xả đến quá xa.
- Vậy à?
Dương Tĩnh hạ xuống hàng lông mi thật dài, nhìn nhìn Trương Dương, lại à một tiếng, giơ giơ lên tờ giấy nhỏ trong tay, nói rằng:
- Tôi cùng bên Cát Tường liên lạc rồi, đây là điện thoại của anh Lộ bên kia, cậu trực tiếp đi qua tìm anh ta là ok.
Nghe nói như thế, mắt đẹp của Hứa Đan Lộ sáng ngời, hỏi:
- Bác sỹ Dương, nói như vậy có thể trực tiếp đi làm?
Dương Tĩnh gật gật đầu, có chút mê hoặc hỏi han:
- Đúng vậy, có vấn đề gì sao? Lộ Công là một người học trưởng thời học đại học của tôi trước kia, anh ta sẽ giúp cha em tìm thời gian trước, sáng sớm ngày mai đi qua đó chụp, buổi chiều là có thể lấy báo cáo.
- Cám ơn bác sỹ Dương.
Hứa Đan Lộ ý vị thâm trường mà nhìn Bạch Lượng Phong một cái, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Bạch Lượng Phong thì xấu hổ đến muốn chết, vừa rồi hắn còn nói khoác với Hứa Đan Lộ, nói chụp PET bên Cát Tường không thể làm được, hiện tại lại bị Dương Tĩnh làm bẽ mặt, đây quả thực rất dọa người .
- Anh . . .
Hắn nhẹ cấu vòng eo Bạch Cương muốn hỏi xem xảy ra chuyện gì, mới phát hiện người kia không phản ứng chút nào, mà hai mắt lăng lăng nhìn chằm chằm Dương Tĩnh mới vừa đi vào, đang tiến vào trạng thái hóa đá.
- Mỹ nữ. . .
Bạch Lượng Phong lúc này mới chú ý tới, Dương Tĩnh trước mắt cũng là một tuyệt sắc đại mỹ nhân không hơn không kém, một mỹ nữ mặc đồng phục màu trắng dài, chẳng trách làm cho anh họ hắn thành bộ dáng này. Lại nói, hắn không phải muốn theo đuổi Dương Phi sao?
Một Dương Phi, một Dương Tĩnh, một Hứa Đan Lộ, lại một Hạ Vi Vi, hiện tại trong gian phòng bệnh đồng thời có bốn tuyệt sắc mỹ nữ tiến vào, lập tức khiến người ta có loại cảm giác cả phòng đầy hương hoa.
Nhưng Hứa Đan Lộ vừa rồi kia mang theo vẻ khinh thường liếc mắt một cái để mặt hắn như người quét rác, thế cho nên để đôi mắt hắn trước loại cảnh đẹp quốc sắc thiên hương này có cảm giác vô phúc tiêu thụ, may mắn Bạch Cương nói ra rất lớn, nếu không mà nói. . . Ôi, ánh mắt hèn mọn của Hứa Đan Lộ lại nhìn lại đây.
- Khụ. . . Khụ, bác à, lại có chút việc, hôm nào qua thăm bác nhé!
Bạch Lượng Phong càng nghĩ càng không thú vị, lôi kéo Bạch Cương cùng Hạ Vi Vi lên tiếng chào hỏi, nhanh chóng rút lui khỏi.
Bạch Cương hiển nhiên có chút không tình nguyện, nhưng nhìn thấy ánh mắt hơi hung ác của Bạch Lượng Phong đành phải lưu luyến không rời mà cố ngắm Dương Tĩnh vài lần mới đi theo ra.
Hai người mới vừa đi khỏi chỗ ngoặt, Bạch Lượng Phong liền mở miệng hỏi nói:
- Xảy ra chuyện gì?
- Cái gì xảy mà ra chuyện gì?
Bạch Cương còn đang hồi tưởng về chỗ mỹ nữ vừa rồi.
- Đại ca, anh thật không phúc hậu , anh không phải trước đó đã nói chuyện qua với trung tâm Cát Tường à? Như thế nào mỹ nữ bác sỹ vừa rồi chỉ chớp mắt đã nói báo cáo cũng có thể lấy cùng ngày?
- Hả …
Bạch Cương lúc này mới kịp phản ứng, mắng một tiếng lấy ra một cái di động, mở điện thoại, sau đó một bộ dáng gầm rú rất quen thuộc lại lô ra một phen:
- Lão Điền, này, không phải nói thiết bị PET trung tâm các ông gần đây đều sắp xếp kín rồi sao? Sao còn có thể chen ngang ?
- Cái gì. . . phó tổng tập đoàn các ông tự mình gọi điện thoại. . . Ai mà có máu mặt như vậy hả? . . . Không biết à? Hừ!
Bạch Cương hùng hùng hổ hổ cúp điện thoại, quay đầu nhìn Bạch Lượng Phong, sắc mặt khó coi đến muốn chết:
- Phó tổng Tập đoàn Cát Tường đích thân đánh điện thoại muốn đặt chỗ, hừ, người này lớn mặt lắm mới làm được đó!
- Không có khả năng là Trương Dương, điện thoại là mỹ nữ bác sỹ đó gọi, khẳng định có liên quan với cô ta, anh hỏi một chút Tạ chủ nhiệm, tra ra chi tiết về đại mỹ nhân kia.
Bạch Lượng Phong nghiêng đầu một oai, rất nhanh nghĩ tới điểm mấu chốt.
Kết quả Bạch Cương lại gọi điện thoại, sắc mặt liền ủ rũ , lại mắng câu, thảo nào!
Đại mỹ nhân đó là chị của Dương nữ thần, tên Dương Tĩnh, trách sao lại xinh đẹp như vậy.
Bạch Cương vừa nặng nề mà thở hổn hển một hơi, trong ánh mắt toát ra một tia không cam. Bối cảnh của Dương Phi bọn họ đã biết. Cha các nàng Dương Tu Quốc là cục trưởng cục vệ sinh Thành phố Mai Ninh, ông nội thì càng khó lường , lão làng ở hồng quân Trung Quốc, nghe nói còn là cán bộ của bộ về hưu, Đại tiểu thư Dương gia nói một câu, người ta đương nhiên ngoan ngoãn làm theo , dược nghiệp Bạch thị bọn họ tính cái rắm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc
-----oo0oo-----
Chương 25: Hành hung chim sáo đá
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Nghe được Bạch Cương xừa nói như thế, Bạch Lượng Phong cũng ủ rũ , hung hăng đạp góc tường một cái:
- Chẳng lẽ cứ như vậy à?
Hắn vừa nghĩ tới dáng lả lướt của Hứa Đan Lộ liền có hứng thú, thân thể kiều diễm ướt át, dâm dục đáy lòng kia quả thực khó có thể ức chế, huống chi hắn còn đánh cuộc với rất nhiều người, cuối tháng trước đem video hắn cùng Hứa Đan Lộ chia sẻ rồi.
- Hứ, đều là cái tên Trương Dương kia giở trò quỷ.
Bạch Lượng Phong đầy mình lửa giận,
- Ta nhất định phải tìm người đánh hắn mới giải hận.
Bạch Cương nhíu mày:
- Sắp tốt nghiệp , đừng ở thời gian mấu chốt này làm xảy ra chuyện gì đi, dù sao tiểu tử kia ngày mai sẽ bị khai trừ rồi, khổ sở ăn học 4 năm, kết quả phút cuối cùng khi tốt nghiệp bị khai trừ, ngẫm lại đều thích.
- Đại Ca, nói như vậy, tiểu tử kia xác định bị khai trừ?
Ánh mắt Bạch Lượng Phong thoáng sáng ngời.
- Ừ, tám chín phần mười, ngày mai trong khoa thảo luận một chút cơ bản liền xác định được, vốn là muốn nói chỉ cần em để Hứa Đan Lộ làm chứng ý đồ cưỡng gian của Trương Dương, việc này mà được tuyệt đối là chuyện lớn , đưa hắn ăn cơm nhà giam đều có khả năng.
Buổi sáng thứ hai, Trương Dương không có tiết học, vốn là hắn muốn đi ra ngoài tìm việc làm, nhưng Lý Kính Đông nhắc nhở hắn cửa trường học đám lưu manh kia vẫn luôn tới lui, bảo hắn trong khoảng thời gian này đừng ra bên ngoài, cho nên chỉ có thể vùi đầu ngủ say.
Nhưng còn chưa tới chín giờ, Lý Kính Đông đi thư viện, Bạch Cương liền dẫn chủ nhiệm lớp hắn học đại học 4 năm hiếm thấy tới tìm.
Chủ nhiệm lớp nhìn thấy hắn ngược lại vẻ mặt tiếc hận, mà Bạch Cương thì trực tiếp vù vù mà ném tờ giấy lại đây:
- Trương Dương, xét thấy em ở trường học vài môn khóa học vẫn không thể đạt điểm, hơn nữa thường xuyên đánh nhau gây chuyện, dạy mãi không sửa, lại tống tiền bạn học, đã gần như phạm pháp, trường học không làm lớn sự tình, cho nên cũng sẽ không báo án, nhưng hành vi của em như vậy trường học không thể tiếp tục tha thứ dễ dàng, trong khoa đề nghị để em tự viết đơn nghỉ học, nếu em không nguyện ý, trường học có quyền khai trừ em!
Trương Dương tiếp nhận tờ giấy trong tay của hắn kia, mặt trên đích xác có con dấu học viện, nhưng đây là một tờ giấy khuyên nhủ xin nghỉ.
So với khai trừ thì dễ nghe hơn, so với tạm nghỉ học thì khó nghe điểm, nhưng tóm lại một câu, hắn hiện tại không phải sinh viên học viện Mai Đại.
Đương nhiên, hắn còn có một loạt thủ tục cần làm.
Trương Dương có chút không tin, khi Lý Kính Đông nói với hắn, lúc ấy hắn còn không có cảm giác này, nhưng hiện tại tận mắt thấy thông báo khuyên xin nghỉ, trái tim cũng không tự chủ được mà bị bốp chặt lại, chính mình vất vả nhịn 4 năm, kết quả tới gần thời điểm tốt nghiệp lại bị khuyên nhủ cho nghỉ, này đổi lại là ai đều không tiếp nhận được.
Hắn nhìn chằm chằm chủ nhiệm lớp ánh mắt có chút không vui, đột nhiên cười lạnh một tiếng, giơ giơ lên thông báo trên tay, hỏi:
- Chỉ có vậy?
- Vậy đã đủ rồi, Trương Dương à.
Bạch Cương nhìn chủ nhiệm lớp của Trương Dương một cái, gật đầu, nói tiếp,
- Thức thời một chút, tự mình xử lý một số thủ tục, hẳn là không cần tôi đi kêu người hỗ trợ chứ?
- * mẹ mày, đang nói chuyện với mày sao?
Trương Dương đột nhiên từ đầu giường rút ra một ống sắt, đó là thứ hắn vẫn luôn chuẩn bị phòng ngừa Bạch Lượng Phong dẫn người tìm đến hắn thì dùng , lúc này trong lòng rất kích động, ống sắt liền trực tiếp đánh về phía đầu Bạch Cương.
Bạch Cương quả nhiên là luyện qua võ công, cúi đầu né tránh , bả vai lại bị đập một cái.
Chủ nhiệm lớp đi theo không tin vào mắt, hạ kính mắt, miệng lầu bầu bảo Trương Dương đừng kích động.
Trương Dương lúc này nào có nghe được vào tai, nhảy qua ván giường lại đi tới chỗ Bạch Cương. Bạch Cương hoàn toàn không kịp phản ứng , nhìn thấy Trương Dương chuẩn bị ống tuýp, cũng không dám đánh trả, lập tức nhằm phía cửa.
Nhưng cũng do hắn vận đen, còn chưa tới cửa, dưới chân không biết lại dẫm phải cái gì, chuếnh choáng một cái ngã sấp xuống .
Sau đó Trương Dương đi lên, một cước dậm lên Bạch Cương, sau đó dừng lại, nói:
- Mẹ mày chứ, không phải nói tao là lưu manh sao, hôm nay bố đánh chết mày!
Bạch Cương tuy rằng luyện qua võ, nhưng cái đầu Trương Dương cao hơn so với hắn, hơn nữa hắn bị đặt ở dưới, Trương Dương còn lấy ống tuýp, cho nên chỉ có thể ôm đầu cho Trương Dương điên cuồng đánh. Trương Dương vừa thấy vậy, thù mới hận cũ trong đầu đồng thời nảy lên trong lòng, nhất thời hạ đòn như mưa xuống, tiếng lách cách liên hồi.
Chủ nhiệm lớp không dám khuyên nhủ, cũng không đi ra ngoài gọi người, ngay tại đó mà đứng nhìn, ngoài cửa thì vài người đổ đến xem náo nhiệt , nhưng nhìn thấy người bị đánh chính là Bạch Cương, trực tiếp không ra tay, xem ra bọn họ đối với cái tên phụ đạo viên của khoa này cũng là đại thù đại hận.
Trương Dương tuy rằng đánh mạnh tay, nhưng không đánh vào chỗ yếu hại của Bạch Cương, đánh trong chốc lát, cũng đã cảm thấy hơi mệt chút , lúc này Lý Kính Đông nghe được tin đồn, từ WC chạy trở về, nhìn thấy cảnh tượng này, hoảng sợ vô cùng, nhanh chóng kéo Trương Dương lại.
Bạch Cương trở mình dậy, lập tức nhảy dựng lên, định phản kích Trương Dương, lại bị Lý Kính Đông ngăn cản, hắn vươn tay chỉ chỉ vài người không có thiện cảm đang cầm lấy di động chuẩn bị bắt đầu quay phim học sinh nói rằng:
- Anh Bạch, làm như vậy không tốt đâu!
Bạch Cương vừa nhìn thấy mấy người ở cửa ... ngượng ngùng mà thu lại di động của học sinh, mặt đen lại, nếu để cho người ta up lên trên mạng, nói cái gì mà thầy đánh học sinh, chính mình coi như đi đời.
Hắn xoay xoay người, thần kinh cũng đau đến như là không phải thân thể mình, chỉ có thể chỉ vào Trương Dương cao giọng mắng:
- Khốn kiếp, ngươi chờ đấy, có gan tiếp tục ở đây!
Trương Dương không để ý đến hắn, bởi vì mới vừa đánh Bạch Cương xong, hệ thống cư nhiên lại phán một câu.
- Hành hung người ác, hệ thống thưởng cho hai điểm tích phân, hiện tại tổng tích phân là nợ bốn mươi ba điểm, danh hiệu là tiện nhân tội ác chồng chất, xin tiện nhân tiếp tục cố lên.
Thay lời khác mà nói, đánh Bạch Cương là đúng rồi, cho nên khi Bạch Cương mắng hắn, hắn ngược lại lại nở nụ cười. Nếu không nghĩ Bạch Cương đứng lên một lát sẽ khó đối phó, khó bảo toàn hắn sẽ không động thủ lần thứ hai để nghiệm chứng một chút, còn được hệ thống tặng điểm hay không.
Bạch Cương vừa thấy Trương Dương không để ý tới hắn, còn luôn bật cười, trong lòng tuy rằng rất giận, nhưng nhiều người như vậy ở trong này vây xem, còn nữa vạn nhất đánh nhau thực, cái tên dữ tợn đầy người Lý Kính Đông nhất định là sẽ tham gia. Cho nên hắn chỉ trừng mắt nhìn vài người xem náo nhiệt ở cửa vài lần, đi ra, ước chừng là đi gọi bảo vệ.
Hắn vừa đi, chủ nhiệm lớp của Trương Dương liền than thở, nhìn nhìn Trương Dương, nửa câu nói chưa nói, lắc lắc đầu, cũng đi theo.
Lý Kính Đông nhìn thấy trong tay Trương Dương nắm thông báo, vội đoạt lấy nhìn qua vài lần, nhìn hết nội dung, lập tức ném xuống trên mặt đất, chửi ầm lên:
- **, cái loại chó má, chim sáo đá này thật không còn là một đồ vật, sớm biết vậy vừa rồi không nên kéo cậu lại, đánh chết hàng kia. . .
Hắn thò bàn tay vào túi sờ lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho ba hắn.
- Để tớ hỏi ông già một chút.
Trương Dương đè tay hắn xuống, lắc lắc đầu:
- Thôi đi, dù sao hôm nay chim sáo đá cũng đã bị đánh, tớ không tính lấy bằng tốt nghiệp .
- Như vậy sao được?
Lý Kính Đông trừng mắt nhìn hắn một cái.
- Cậu cảm thấy sao? Đánh gãy một xương sườn của bạn học, tống tiền nữ bạn học.
Trương Dương từ trên mặt đất nhặt lấy tờ thông báo, liệt kê từng cái tội danh mặt trên,
- Môn tiếng Anh chưa có điểm, bây giờ còn thêm một cái nữa, đánh phụ đạo viên. . . .
Đọc một nửa, đầu Lý Kính Đông cũng gật gù:
- Ô, như thế nào mà tớ đột nhiên phát hiện cậu so với tớ còn giống côn đồ hơn!
- Không nói nữa, buổi tối đi uống rượu, coi như tốt nghiệp trước.
Trương Dương đem ống tuýp ném lên giường, ngoài miệng kiên định, nhưng trong lòng đã có chút bi ai.
- Được, gọi Lỗ đại ca cùng thư sinh kia đồng thời đi.
Lý Kính Đông vỗ vỗ bả vai Trương Dương, trấn an nói:
- Không cần có bằng tốt nghiệp đâu, đề nghị với cậu một chút, được không?
- Hay là đến công ty nhà tớ đi làm?
Trương Dương liếc hắn một cái, hỏi:
- Cậu sao không đi?
- Xì, tốt xấu cùng chuyên môn chúng ta có chút quan hệ mà …
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius