Thời gian hôn môi rất lâu, làm cho Dương Dạ cảm thán rằng cho đến bây giờ mình còn chưa hạnh phúc như vậy, thành thật mà nói, trước đây chỉ là chuyện nhỏ, mình chưa từng ảo tưởng rằng trong hoàn cảnh này sẽ lại ở cùng với một cô gái xinh đẹp như vậy, chỉ cần nghĩ đến chuyện này, Dương Dạ liền cảm ơn vực chủ từ trong lòng, có một cuộc sống hoàn mỹ như vậy làm thù lao, lên núi đao xuống biển lửa vì vực chủ cũng ... từ từ suy nghĩ.
Dương Dạ và Hiểu Hiểu chậm rãi buông nhau, buông xuống tất cả mọi lo lắng, thong thả như vậy, lưu luyến như vậy, lúc bốn cánh môi tách nhau ra, ở giữa vẫn còn nước miếng dính lênh láng ...
Hai người vẫn đối diện nhau nhưu cũ, cảnh này chỉ cần một người bình thường như đại ca Kiếm liếc sơ cũng biết là hai người đã điên cuồng vì hôn nhau rồi!!! Dương Dạ một tay cầm ly rượu, tay kia nắm lấy tay của Hiểu Hiểu, chậm rãi đi đến hướng chiếc giường, sau đó hai người ngồi trên giường, nhìn nhau một cách đầy tình cảm, ánh mắt của Dương Dạ nóng như muốn bắn ra lửa vậy, còn ánh mắt của Hiểu Hiểu lại nhộn nhạo như sóng biển. Cái này tựa hồ như báo trước về chuyện kế tiếp : Không phải là lửa làm nước bốc hơi cũng chẳng phải là nước dập tắt lửa.
Dương Dạ nhìn Hiểu Hiểu, cảm nhận sự hô hấp của mình rõ ràng đã trở nên rất gấp, còn cả người thì càng lúc càng nóng, thế nhưng hắn vẫn cố gắng nhịn xuống, cố gắng xây dựng một bầu không khí hoàn mỹ, từ khi Dương Dạ biết được "what is sex" thì hắn đã suy nghĩ rất nhiều, sau này cần phải nổ lực kiếm thật nhiều tiền, sau đó cưới một cô gái xinh đẹp làm vợ, rồi trong đêm động phòng hoa chúc sẽ làm ra một đêm đầu tiên hoàn mỹ nhất, lãng mạn nhất và có ý nghĩa nhất.
Chỉ là bây giờ, đêm động phòng chúc thì có lẽ là không đợi được rồi, nhưng Dương Dạ vẫn tin rằng, mình vẫn có thể giữ lại kỷ niệm về việc mất tem, không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn!
Dưới sức mạnh tinh thần mạnh mẽ, Dương Dạ dựa theo những hình ảnh trong phim về cái cảnh tượng lãng mạn ấy, nhẹ nhàng đưa tay lên, vuốt vài sợi tóc của Hiểu Hiểu ra phia sau gáy, còn tay kia thì cầm cái ly đưa lên miệng, uống cái ực một cái...
"Ặc!" Chỉ là chút rượu vừa rồi Dương Dạ vừa uống vào liền phun ra ngoài, sau đó kêu lên : "CLGV! Rượu quái gì mà khó uống thế? Còn chua hơn cả dấm nữa!"
Cũng khó trách Dương Dạ, lần đầu tiên hắn uống loại rượu này, không quen cũng là bình thường, thật là mất mặt, vừa uống xong liền phun ra, trực tiếp văng hết lên trên mặt của Hiểu Hiểu. Trên mặt của Hiểu Hiểu vừa dính rượu vừa dính cả nước, còn cái váy ngủ màu trắng trên người cũng bị dính những vết màu hồng loang lổ, sau đó thấm qua khắp nơi, nhìn sơ qua cứ tưởng Hiểu Hiểu vừa bị súng máy bắn nước công phá vậy.
Hiểu Hiểu sửng sốt một chút, lập tức đứng dậy chạy nhanh đến cái giá treo khăn tắm trong phòng, không để ý đến chổ dơ trên người mình, mà lau nước trên mặt và miệng cho đại thiếu gia. Đang lau thì đột nhiên bật cười, bởi vì một ý nghĩa kỳ quái đột nhiên xuất hiện trong đầu của mình, nghĩ rằng mình giống như đang chăm sóc cho một đứa nhỏ vậy.
Dương Dạ sau khi mắng xong không có phản ứng, hoàn toàn bị biểu hiện của chính mình làm cho ngây người, nhìn Hiểu Hiểu chạy qua chạy lại, cầm khăn lau nước cho mình, rồi nhìn thấy cái váy ngủ của Hiểu Hiểu bị dính dơ, thì thào nói : "Xin lỗi..."
Hiểu Hiểu đã hoàn toàn không còn kinh ngạc vì những hành động của đại thiếu gia nữa, nàng hoàn toàn tin rằng lý do đại thiếu gia rời nhà trốn đi đã bị chấn thương ở đầu nghiêm trọng cho nên thay đổi tính tình. Nàng thậm chí cảm thấy mình rất may mắn, dù sao thì vừa mới vào Dương gia không lâu, mà lại hầu hạ một đại thiếu gia đã hoàn toàn thay đổi thành một người tốt.
Dương Dạ nhìn chằm chằm Hiểu Hiểu nửa ngày, trong lòng nghĩ : Thôi rồi, hoàn mỹ cái đíu gì nữa, tự nhiên lại làm ra cái trò này, thôi thôi, bản thân cũng không phải là quý tộc cao đẳng gì, đừng có lãng mạn con mẹ gì nữa, xúc thôi!
Đúng vậy, ngồi trước mặt là một cô gái tuổi còn trẻ mà lại xinh đẹp, hơn nữa nguyện ý dâng hiến sự thuần khiết của mình, dưới loại tình huống như vậy mà vẫn có thể ngồi yên thì có thằng đàn ông nào có thể ngồi yên? Nếu có thể ngồi yên, vậy thì chúc mừng bạn, bạn có thể đi tu luyện Quỳnh Hoa Bảo Điển của Đông Phương Bất Bại được rồi.
" Hiểu Hiểu... cái đó... dơ rồi... cái đó... tắm...?" Dương Dạ do dự một chút rồi nói, mặc dù nói cái gì thì ngay cả bản thân hắn cũng chả hiểu.
Nhưng Hiểu Hiểu lại hiểu được ý của đại thiếu gia, càng biết rõ thì càng hay sợ, khi cái thời khắc kia thật sự đến, nàng khẩn trương, đỏ mặt gật đầu, hai tay nắm chặt cái khăn mặt.
Vì thế, Dương Dạ lại kéo tay của Hiểu Hiểu, chậm rãi đi đến cái hồ tắm nhân tạo giữa phòng, khi đến cạnh, Hiểu Hiểu đỏ mặt thực hiện trách nhiệm của một nữ hầu, nhẹ nhàng cởi sạch quần áo của đại thiếu gia ra, sau đó hơi nghiêng người đi, cắn môi, chậm rãi lột váy ngủ trên người xuống...
Dương Dạ liền bị sung huyết não! Hiểu Hiểu trước mặt không có mang áo ngực, chỉ là ở dưới vẫn mặc một cái quần lót màu hồng nho nhỏ. Hầu như là lộ trọn vẹn ra trước mặt hắn, hai tay muốn che bộ ngực, nhưng mà cố ép buộc hai tay buông xuống, bỗng nhiên phát hiện ra đại thiếu gia đang nhìn mình chằm chằm, Hiểu Hiểu xấu hổ, lập tức giơ hai tay lên che ngực lại.
Dương Dạ bị cảnh tượng này làm cho sợ ngây người, chậm rãi bước xuống hồ tắm, ngồi xuống, nhưng trong toàn bộ quá trình thì cặp mắt vẫn không rời khỏi thân thể của Hiểu Hiểu.
"Không được nhìn" Hiểu Hiểu nói ra một câu, thấy đại thiếu gia liền nhắm mắt lại, mới nhanh chóng cởi quần lót của mình ra, sau đó nhảy xuống hồ tắm, giấu tất cả của mình trong nước, chỉ để cái đầu lòi lên mà thôi.
Dương Dạ cảm thấy cả người nóng như chưa bao giờ được nóng, mặc dù đang ở trong hồ nước, không thể dừng lại! Dừng không được! Hắn mà còn chần chờ thêm một hồi nữa, cá hai mươi ngàn là nước trong hồ sẽ bị đun sôi!
Hiểu Hiểu dựa sát vào vách, thấy tay của đại thiếu gia, đang mò về hướng của mình dưới làn nước...
................................
Cái này vốn là một chuyện vô cùng lãng mạn, vô cùng đáng giá, thậm chí là một đêm có ý nghĩa giáo dục vô cùng cao, nhưng mà bởi vì hai bên đều là lần đầu tiên, không có bất kỳ kinh nghiệm gì, cho nên làm cho toàn bộ quá trình trở nên khó khăn và vất vả hơn.
Trên thực tế thì trước đây Dương Dạ đã coi khá nhiều phim sex, cũng học tập được vài chiêu trong chín mươi sáu kiểu, còn Hiểu Hiểu tuy là con gái, nhưng bên cạnh nàng có không ít những chị em đã từng nếm thử trái cấm, khi gặp mặt luôn nói về vấn đề này, dài ngắn to nhỏ lâu hay mau này nọ, vì dụ như Tốc Tốc vậy, lúc còn ở ký túc xá luôn ngồi nói những chuyện làm cho Hiểu Hiểu đỏ mặt, nhưng cũng vì vậy mà Hiểu Hiểu cũng mơ hồ hiểu biết về chuyện này.
Nhưng, lý thuyết và thực tế là hai chuyện khác nhau, hai người nắm giữ lý thuyết cùng nhau làm chuyện này, chưa chắc đã thuận lợi, hơn nữa đều là lần đầu tiên, tình huống như vậy làm cho Dương Dạ và Hiểu Hiểu có mấy chổ không hiểu cũng không dám nói, cũng ngại không dám hỏi. Vì thế, hai người từ hồ tắm lên trên thảm, từ thảm xuống lại hồ tắm, sau đó lại lên trên giường, không ngừng cố gắng để nắm giữ kinh nghiệm, không ngừng xin lỗi nhau, cũng không ngừng cổ vũ cho nhau, cuối cùng, yeah, cuối cùng đã hoàn thành được cái công cuộc thần thánh này. Toàn bộ quá trình này có thể nghiệm chứng bằng bốn câu nói : Đưa ra quyết tâm, không sợ hy sinh, bài trừ khó khăn, tranh thủ thắng lợi!
Sau khi tất cả đã trở nên yên tĩnh, trên giường chỉ còn lại hai người đang thở gấp, Dương Dạ vừa vuốt tóc của Hiểu Hiểu, vừa len lén kiểm tra thân thể của mình xem có thay đổi gì không, nhưng phát hiện ra rằng nó cũng chẳng khác gì so với lúc đầu, không khỏi có chút thất vọng.
Hiểu Hiểu thì lau nước mắt trên vành mắt đi, dù biết mình đang lỏa thể, nhưng không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, nàng không dám nhìn, cảm giác đau đớn vẫn còn chưa biến mất, trong lòng thì kích động, hơn nữa cũng không nghĩ là mình hiến thân cho đại thiếu gia, mà là vì yêu đại thiếu gia.
"Dạ..." Hiểu Hiểu nhắm mắt lại, gật đầu như một đứa con nít vậy : "Người ta là lần đầu tiên, cho nên không hiểu nhiều... không trách đại thiếu gia, là Hiểu Hiểu tự làm mình đau"
Dương Dạ bật cười, Hiểu Hiểu thật sự rất khả ái, tuy rằng đang cười nhưng giọng nói của Dương Dạ lại rất nghiêm túc : "Hiểu Hiểu, mặc kệ là em có tin hay không, anh cũng là lần đầu tiên!"
Hiểu Hiểu đoán rằng, đây nhất định là lần đầu tiên của đại thiếu gia sau khi đã hoàn toàn thay đổi, từ một ý nghĩa nào đó mà giải thích thì đại thiếu gia thật sự đã thay đổi thành một con người khác, cho nên cũng có thể nói là lần đầu tiên. Nghĩ như vậy, Hiểu Hiểu đặc biệt cảm thấy thỏa mãn vì đã bốc được tem của đại thiếu gia.
Dương Dạ ngẩng đầu , thầm nghĩ, em hiểu cái gì chứ? Vừa muốn giải thích, bỗng nhiên ý thức được mình đang nói nhảm, cười khổ để đầu lại xuống gối, đại thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy của Dương thị gia tộc, đại thiếu gia của một đại gia tộc, có tiền có thế, bên cạnh lúc nào cũng đầy gái đẹp, nói là trai tân, lần đầu tiên? Ai mà tin chứ...
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Thật ra Hiểu Hiểu qua đêm trong phòng đại thiếu gia là chuyện không được phép trong Dương gia, Đương nhiên, cái này không giống như Dương Dạ đã hiểu là không có đàn bà nào trong phòng của "Dương Dạ" trước kia, mà ngược lại, trong phòng của đại thiếu gia hồi trước lúc nào cũng có gái cả, ngoại trừ Quân Hinh tiểu thư ra, thì đại thiếu gia trước đây không sợ bất kỳ kẻ nào, người khác thấy thì coi như là không thấy, không ai dám đắc tội với đại thiếu gia cả. Vì vậy, cái này trở thành một bí mật công khai kiểu như "dân không nói thì quan không quản".
Nhưng đại thiếu gia bây giờ đã không còn là đại thiếu gia trước kia, tất cả đương nhiên là không giống rồi. Dương Dạ tuyệt đối làm việc theo phong cách của hắn chứ không phải của người khác. Ôm Hiểu Hiểu trên giường nói chuyện một hồi, hắn đành phải cắn răng nuốt nước mắt để cho Hiểu Hiểu thừa dịp trăng lên cao, trời tối tối mà chạy về phòng, bởi vì trong quá trình nói chuyện có đề cập đến một người, đó chính là Quân Hinh tiểu thư.
Tuy rằng Dương Dạ không có cảm tình với Quân Hinh, thậm chí là không quen biết gì cả, nhưng dựa theo thân phận bây giờ của hắn mà nói, thì Quân Hinh dù sao cũng là vị hôn thê của hắn, mặc dù Dương Dạ bình thường rất muốn quên chuyện này, nhưng mỗi lần nghĩ đến thì lại cảm thấy rằng chuyện của hắn và Hiểu Hiểu không nên công bố ra ngoài. Thứ nhất là hắn không muốn để cho trên dưới Dương gia có ấn tượng không tốt về hắn, thứ hai là hắn không muốn để cho Dương Chấn Quỳ biết, để tránh cho ông bố đau lòng. Thứ ba là hắn không thể để cho Quân Hinh biết được, vì cô vợ tương lai này gây áp lực cho Dương Dạ rất lớn. Thứ tư là Dương Dạ lo rằng, lỡ như chuyện của hắn và Hiểu Hiểu bị công bố ra bên ngoài, sẽ khiến cho ông già nổi giận, đuổi Hiểu Hiểu đi, vậy thì sẽ gây ảnh hưởng đến nhiều mặt lắm. Thứ năm là...
Mẹ kiếp, nói chung là rất nhiều lý do, vậy thôi!
Dương Dạ biết mình đã yêu Hiểu Hiểu rồi, không thể để mất nàng được, nên cũng quyết định không thể để nàng rời đi, cho nên tất cả cần phải giữ bí mật, đây là biện pháp bảo vệ cho mình và Hiểu Hiểu tốt nhất.
Nhưng mà lâu lâu Dương Dạ lại tự hỏi : Quân Hinh? Vị hôn thê của mình? Sang năm sẽ kết hôn? Lẽ nào mình thật sự muốn cưới nàng? Cưới một người con gái mình không quen, và cũng chẳng thương về làm vợ?
Thế nhưng về Quân Hinh, khi Dương Dạ hỏi Hiểu Hiểu, thì Hiểu Hiểu hết lời ca ngợi Quân Hinh, nói nàng ta thật ra rất tốt, là người rất đơn thuần. Ngoại trừ cái việc hơi có tính tình của đại tiểu thư ra, thì những cái khác đều rất tốt, rất hiểu chuyện, rất rộng rãi, luôn dạy dỗ tiểu thư Dương San không được hà khắc dữ dằn với người hầu, rất có lễ phép... mệt quá, nói chung là Quân Hinh rất có danh tiếng tại Dương gia.
Cái này làm cho Dương Dạ khó xử, nếu Quân Hinh là một cô gái tốt, vậy thì nếu mình có ý định từ hôn bội ước, có thể làm cho Quân Hinh xấu hổ mất mặt không nhĩ? Bị ảnh hưởng bởi chữ sĩ, thậm chí là làm ảnh hưởng đến sức khỏe và tâm lý, làm sinh ra sự biến thái này nọ... Tại vì có vài chuyện ví dụ như một người khi còn nhỏ bị người ta lừa mất một cái bánh thôi, làm cho người đó sinh ra tâm lý biến thái, và trở thành một phần tử nguy hiểm của xã hội. Nói chung là nên làm thế nào để không tổn thương cho Quân Hinh nhĩ?
Dương Dạ bỗng nhiên nhớ lại lúc buổi sáng ôm lấy Quân Hinh đáng yêu vào lòng, cái cảm giác ấy làm cho Dương Dạ không khỏi động lòng, nhìn Hiểu Hiểu, lại nghĩ đến Quân Hinh. Dương Dạ không khỏi cảm thán, không ngờ rằng một thằng nhóc nghèo túng nghèo thiếu ngày ba bữa còn chưa lo xong mà chỉ chớp mắt một cái liền biến thành đại thiếu gia trái ôm phải ấp, tài sản bạc triệu trong người!
.........................
Khi Hiểu Hiểu lặng lẽ trở về phòng giữa đêm kia, Ôn Nhu đã tỉnh. Vốn thấy giường của Hiểu Hiểu trốn, cho rằng nàng ta đang đi toilet, nhưng tiếng cửa phòng vang lên, làm cho Ôn Nhu cảnh giác mở đèn lên nhìn, và trong phòng nhất thời sáng như ban ngày, Ôn Nhu trợn tròn mắt ra nhìn, thấy đầu tóc của Hiểu Hiểu rối bời, chỉ mặc một cái áo sơ mi màu trắng, bên dưới thì chẳng có gì và đang đứng sững sờ ngoài cửa.
Cái váy ngủ của Hiểu Hiểu dơ rồi, cho nên lúc về không thể làm gì khác hơn là mặc cái áo của đại thiếu gia vào, nhưng cái áo sơ mi này vô tình trở thành một chứng cứ phạm tội, Ôn Nhu nhìn Hiểu Hiểu như vậy, chỉ sửng sốt một chút, liền lập tức hiểu được, làm ra vẻ " thật không ngờ nha" rồi dùng tay chỉ Hiểu Hiểu, cười cười đầy ý nghĩa.
Hiểu Hiểu đỏ mặt, chạy nhanh lên giường mình, chui vào trong chăn, đưa đầu ra nhìn Ôn Nhu, hỏi như đúng rồi : "Cậu cười cái gì?"
"Thật không ngờ, thật không ngờ" Ôn Nhu bật cười : "Hiểu Hiểu bây giờ không còn là thiếu nữ nữa, mà đã là phụ nữ rồi nha!"
"Cậu nói bậy cái gì đó!" Hiểu Hiểu trừng mắt nhìn Ôn Nhu, sua đó không dám đối diện với nàng nữa, vội vàng thu ánh mắt lại.
"Haizzz! Hiểu Hiểu, cậu và đại thiếu gia thật sự ..." Ôn Nhu leo xuống giường, đi chân trần qua bên giường của Hiểu Hiểu, túm lấy chăn trên người Hiểu Hiểu, hưng phấn hỏi.
Hiểu Hiểu bị hỏi đến cùng, đỏ mặt gật đầu, sau đó lập tức nói thêm một câu : "Cậu không được nói lung tung ra ngoài nha!"
Ôn Nhu gật đầu với Hiểu Hiểu, nụ cười trên mặt có vẻ đầy xấu xa, nói : "Mình có nên gọi cậu là thiếu phu nhân không nhĩ?" Nói xong nhìn Hiểu Hiểu vừa thẹn vừa tức, cười ha hả lên, sau khi cười vài tiếng xong, liền chợt nhớ ra cái gì đó, đẩy Hiểu Hiểu vài cái, hỏi : "Hiểu Hiểu... hai người là... thời gian dài bao lâu thế? Là lần thứ mấy vậy?"
"Cái gì thế! Ghét quá!" Hiểu Hiểu đỏ mặt đánh Ôn Nhu một cái : "Là... là lần đầu tiên kêu mình đi qua..."
"Thế à, nhưng mình nghĩ ..." Sắc mặt của Ôn Nhu trở nên nghiêm trọng : "Đại thiếu gia không phải là... không phải là chơi qua đường chứ?"
"Cái gì vậy!" Hiểu Hiểu trừng mắt nhìn Ôn Nhu : "Mình nói cho cậu biết! Đại thiếu gia không phải là loại người giống như tin đồn đâu! Hơn nữa... anh ấy còn run tay run chân nữa, cậu nghĩ đi, nếu như ... nếu như đúng theo lời đồn, thì tại sao lại làm ra vẻ giống như cái gì cũng không hiểu chứ?"
Ôn Nhu cúi đầu gật gù suy nghĩ, sau đó giống như là tỉnh ngột vậy, nhìn Hiểu Hiểu : "Run tay run chân? Hì hì, nói một chút đi, nói một chút đi! Nói về quá trình đi!"
Hiểu Hiểu sửng sốt một chút, lập tức cúi đầu, thu tay chân vào trong chăn, nhỏ giọng nói : "Nói cái gì chứ?"
"Tất cả đều nói một chút! Nói đi mà!" Ôn Nhu kéo chăn ra, hưng phấn hỏi : "Cái đó... đại thiếu gia... anh ấy.... anh ấy thế nào?"
"Cái gì mà thế nào?"
"Còn giả bộ hồ đồ à? Cái đó nó như thế nào?"
"Ai da! Cậu thật là lưu manh!"
"Haha! Cậu đã làm loại chuyện lưu manh rồi, còn nói về vấn đề lưu manh với mình à?"
"Cậu là lưu manh! Không để ý đến cậu nữa!" Hiểu Hiểu rút người lại, bắt đầu trò ngón tay nói chuyện với ngón tay.
"Được rồi, được rồi, là mình sai, Hiểu Hiểu, hỏi cậu thật đấy" Ôn Nhu đưa tay giật lấy tay của Hiểu Hiểu, sau đó hỏi : "Cái đó... lần đầu tiên ấy... thật sự có đau như mọi người nói không?"
Hiểu Hiểu sửng sốt một chút, sau đó hồi tưởng lại cảm giác lúc ấy, rồi đột nhiên dùng sức gật đầu!
"Thật không? Thật sự đau à? Vậy thì sao trước đây Tốc Tốc luôn nói là rất sướng? Còn muốn làm tiếp chuyện đó?" Ôn Nhu làm ra vẻ kinh hãi, tiếp tục hỏi.
"Thật sự rất đau, còn chảy máu nữa!" Hiểu Hiểu dường như là hơi sợ do nhớ lại quá trình đó : "Không gạt cậu đâu, Ôn Nhu, chổ đó của mình còn đau nhè, sưng lên rồi!"
"Sưng luôn à? Để mình xem?" Hai mắt của Ôn Nhu sáng lên, bắt đầu giở chăn lên.
"Cậu làm gì vậy! Nữ lưu manh này!"
"Cho mình xem chút đi! Để mình còn chuẩn bị tâm lý nữa!"
"Đáng ghét! Mau về ngủ đi!"
"Cho mình xem, cho mình xem, cho mình xem!"
"Không cho xem, không cho xem, không cho xem!"
...
......................................
Thời gian kế tiếp, đối với Dương Dạ mà nói thì đây là một quá trình tương đối dài dòng, hắn bắt đầu lén học cách thích nghi với cuộc sống mới. Dùng cái lý do đầu bị đập, không nhớ rõ chuyện trước đây, Dương Dạ nhớ Tiễn bá, đầu tiên là làm quen với căn nhà to đùng này, có bao nhiêu phòng ở, có bao nhiêu cửa lớn, có bao nhiêu con đường, có bao nhiêu cái hồ nhân tạo, có bao nhiêu xe, có bao nhiêu trực thăng và sân đỗ chuyên dụng, có bao nhiêu người làm vườn, bao nhiêu người hầu, bao nhiêu quản gia, bao nhiêu tài xế, bao nhiêu bảo vệ, bao nhiêu chó nghiệp vụ...
Bởi vì rãnh rỗi quá không có gì làm, cho nên Dương Dạ bắt đầu lo việc trong nhà, trên thực tế, với thân phận là đại thiếu gia thì hắn không cần phải làm gì cả, không chỉ riêng hắn, em trai Dương Tự, em gái Dương San cung không cần làm gì hết, ngồi chơi cho hết ngày là được. Chỉ là Dương Dạ dư thời gian quá, và muốn tìm hiểu thêm tình huống ở đây, cho nên đã đi hỏi thăm Tiễn bá và Thành bá về tình hình của gia tộc, nhưng đáng tiếc là ngay cả Thành bá và Tiễn bá cũng không nhớ rõ là gia tộc họ Dương có bao nhiêu tập đoàn, có bao nhiêu tài sản, chỉ biết là bây giờ Dương gia đang đứng đầu trong ngũ đại gia tộc thôi, còn chuyện làm ăn thì để cho nhân viên đi làm, mỗi năm chỉ lấy tiền hoa hồng thôi, nhưng con số đó đã vượt qua sự tưởng tượng của người thường rồi, mà Dương gia thậm chí còn có cả bờ biển riêng, đảo riêng, ngoài ra còn có một số quốc gia nhỏ nằm trong sự khống chế của Dương gia....
Dương Dạ rốt cục đã hiểu rõ lời nói của vực chủ, trong cái không gian song song này, hắn muốn gì có cái đó, muốn làm gì thì làm, muốn đú cái gì thì đú cái đó ...
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Sau khi đi dạo bên trong chổ ở của Dương gia, Dương Dạ rốt cục đã có thể tự hào hô lớn với Hiểu Hiểu và Ôn Nhu : "Anh đã có thể tìm thấy phòng ngủ của mình!?!"
Hiểu Hiểu và Ôn Nhu cười ngửa cười ngang, từ lúc làm quen đến giờ, hai người cảm thấy rằng đại thiếu gia này quả thật rất đáng yêu!
Nhưng mà mấy ngày qua, có một chuyện khiến cho Dương Dạ canh cánh trong lòng mãi, đó chính là trong những ngày này, Dương Dạ không hề gặp Quân Hinh tiểu thư đâu cả, hắn đã hỏi em gái Dương San, người có quan hệ tốt với Quân Hinh, thì Dương San trả lời rằng : "Từ lần trước chị Quân Hinh đã không đến đây, hình như đang trốn anh thì phải"
Trốn mình? Dương Dạ kỳ quái : Sáng hôm đó mình chỉ ôm một chút thôi mà, lẽ nào vì vậy mà ghét mình? Sợ mình? Chẳng lẽ nói là vị hôn thê, mà trước đây nàng ta chưa từng tiếp xúc thân mật với mình?
Người kỳ quái cũng có cả Dương San, bên cạnh hồ bơi lộ thiên của Dương gia, Dương San mặc đồ tắm đang nằm phơi nám trên ghế, Dương Dạ thì ngồi bên cạnh nàng mà sững sờ, Dương San tháo mắt kính xuống nhìn Dương Dạ, vẻ mặt khá là khó hiểu, hỏi : "Đại ca, anh đúng là thay đổi thật lớn nha?"
"Sao thế?' Dương Dạ hồi hồn, nhìn Dương San, hỏi.
"Tự nhiên chủ động hỏi chị Quân Hinh! Anh nhớ chị ấy hả?" Dương San nói xong, đưa cho Dương Dạ một cái chai.
Dương Dạ cầm lấy cái chai, lại nhìn thoáng qua Dương San, trả lời : "Đúng vậy, có hơi nhớ"
Dương Dạ cho rằng nói như vậy là không có sơ hở, bởi vì đó là vị hôn thê của mình, nhớ một chút cũng bình thường chứ sao? Nhưng mà Dương San vừa nghe xong, liền lọt ngay xuống ghế, lồm cồm bò dậy hỏi : "A? Đại ca, đầu anh lại bị đập ở đâu hả?"
"Sao thế?" Dương Dạ bị phản ứng của em gái làm cho giật mình.
"Đại ca, anh và chị Quân Hinh trước giờ đều cứ như nước với lửa, sao lại đột nhiên nhớ chị ấy?" Dương San nói, ánh mắt liếc nhìn Dương Dạ một cách kỳ quái : "Em biết vì sao gần đây chị Quân Hinh không đến đây nữa rồi, anh nói như vậy, đừng nói là chị Quân Hinh, cho dù là em cũng sẽ trốn anh thật xa! Đúng là dọa người!"
"Như nước với lửa? Em nói quan hệ trước đây của anh và Quân Hinh không được tốt à?" Dương Dạ rất bất ngờ, tiếp tục hỏi.
"Được rồi đại ca, anh đừng làm em sợ! Giúp em đi!" Dương San nói xong, leo lên nằm úp xuống ghế , rồi chắp tay ra sau cởi luôn cái dây áo tắm, để lỏa lổ cái lưng ra.
Dương Dạ ngơ ngác nhìn em gái, không biết đây là ý gì.
"Đại ca, anh ngơ cái gì vậy? Nhanh giúp em đi!" Dương San oán giận, dùng mắt nhìn vào cái chai nhỏ trong tay của Dương Dạ.
Dương Dạ cúi đầu nhìn xuống, giờ mới phát hiện ra cái chai trong tay là chai thuốc chống nắng. Chẳng lẽ là muốn mình bôi cho nàng ta? Dương Dạ do dự một chút, tuy rằng là em gái, nhưng mà đối với một người sống không có gia đình như Dương Dạ hai mươi mấy năm thì đúng là chưa có cảm giác tình thân là gì, ít nhiều gì cũng có chút xấu hổ.
"Trời ạ, đại ca, anh có phải là đang ngượng ngùng không?" Dương San nằm úp xuống, mở to mắt ra nhìn chằm chằm Dương Dạ.
"Không phải... ý anh là... em cũng lớn rồi..." Dương Dạ cười xấu hổ.
"Điên rồi! Tuyệt đối điên rồi!" Dương San ngồi bật dậy, liều mạng lắc đầu : "Đại ca, anh rốt cục là bị cái gì vậy? Trước khi anh rời nhà đi, chúng ta còn cùng nhau tắm trần với nhau nữa là, bây giờ anh lại tự nhiên ngượng ngùng?"
Anh em kiểu giè thế lày? Dương Dạ kinh ngạc, cắn răng ngồi gần lại, đưa tay bắt đầu bôi thuốc cho Dương San, và dĩ nhiên là không tránh được va chạm rồi. Dương Dạ lúc này phải nói là rất bất đắc dĩ, hắn không có tà niệm, thề với trời đất là hắn không có tà niệm, hắn biết đây là em gái của hắn, hắn không có nghĩa bậy, nhưng mà nhìn thấy em gái lõa thể cũng có phản ứng.
"Ơ, đại ca, tay nghề của anh hình như bị lùi rồi thì phải" Dương San vừa hưởng thụ vừa lải nhải không ngừng.
"Em mà còn nói nhiều nữa, anh lấy axit tạt lên người em đấy!" Dương Dạ làm bộ độc ác nói.
"Ừ, đây mới là lời của đại ca em nói" Dương San trở nên vui vẻ, nhắm mắt hưởng thụ.
Dương Dạ cười khổ quá trời, nhưng mà trong lòng đối với "mình" trước kia cũng có chút hảo cảm, mặc dù có cả trăm cả ngàn khuyết điểm, nhưng mà có một chút tốt, đó chính là đối xử với em trai em gái rất tốt.
Làm quen với cuộc sống ở đây từ Hiểu Hiểu, Ôn Nhu, Thành Bá và Tiểu Bá, Dương Dạ cũng cảm thấy rằng mình càng ngày càng thích ứng với cuộc sống hiện tại, càng ngày càng hiểu được vị trí của mình tại thế giới này.
Thì ra thế cục chỉnh thể của cái thế giới này cơ bản cũng giống cái thế giới cũ của hắn, chỉ có một sự khác biệt nho nhỏ chính là, trong thế giới này tồn tại vô số quý tộc giàu có, bọn họ phân bố khắp nơi trên thế giới, thậm chí còn quản lý toàn bộ chính trị và kinh tế của thế giới, và gia tộc có thực lực khổng lồ nhất trong năm đại gia tộc chính là Dương đại gia tộc, xếp theo thứ tự là Dương, Lãnh, Trương, Mục, Nam Vinh. Mà vị Quân Hinh tiểu thư kia cũng là người của một trong năm đại gia tộc, là tiểu thư của Nam Vinh gia tộc, mà bạn gái hiện tại của Dương Tự chính là thiêm kim của Lãnh thị gia tộc, thanh mai trúc mã của Dương San chính là nhị thiếu gia của Trương thị gia tộc.
Để duy trì trạng thái cân đối của năm đại gia tộc, thì loại thủ đoạn đám hỏi đám cưới như vậy dĩ nhiên là không thể thiếu rồi. Dương Dạ rốt cục đã hiểu vì sao trước kia mình và Quân Hinh tiểu thư xung khắc như nước với lửa, bởi vì vốn là do hai gia tộc ép buột, mà hai người căn bản là không quen nhau, chứ đừng nói là yêu nhau.
Nhưng mà, Dương Dạ thật ra cũng đang tự trách sự thay đổi của mình, hắn thật sự có một cảm giác kỳ quái với Quân Hinh, nhất là hình ảnh Quân Hinh mặc áo ngủ đi dép lông xù đứng trừng mắt với hắn, càng làm cho Dương Dạ thật sự khó quên.
Về phần Hiểu Hiểu, Ôn Nhu, càng làm cho Dương Dạ giật mình, các nàng chính là những người đã tốt nghiệp khóa huấn luyện người hầu chuyên nghiệp của viện khoa học đa quốc gia, thành tích tốt xấu là do sự đề cử của các gia tộc, có thể tiếp tục ở lại làm việc hay không thì phải xem vào bản lĩnh của mình.
Tự nhiên còn có loại học viện này? Dương Dạ đúng là không dám tưởng, đây quả thật giống như một xã hội phong kiến, cái này không phải là phân biệt đối xử với con người sao?
Nhưng mà nghĩ tiếp nữa, Dương Dạ lại bật cười, thế giới trước của hắn, con người cũng không phải cũng bị phân biệt đối xử sao? Mà hắn lại nằm trong cái loại hạ đẳng nhất nữa. Làm cho hắn có ấn tượng khắc sâu nhất về vấn đề này là, có một lần, ở thế giới trước, Dương Dạ vừa lãnh được tiền lương tháng đầu, quyết định tự khao mình một phen, đi đến một quán ăn, nhưng mà quần áo và dụng cụ trên người làm cho vừa liếc nhìn là biết hắn nghèo túng rồi. Mặc dù có tiền, nhưng mà cái quán ấy lại không có người phục vụ nào muốn phục vụ cho hắn cả, làm cho hắn ngồi đơ ra đó cả nửa ngày, khiến cho lòng tự trọng bị tổn thương nghiêm trọng. Thậm chí là có một lần hắn ngồi xe buýt về nhà, bởi vì công việc khiến cho con người của hắn trong dơ bẩn, lúc đi xe mua phiếu, khi chiếc xe đến trạm tiếp theo, dưới tình huống mà toàn bộ hành khách cười nhạt, người bán vé đã trả tiền lấy phiếu lại, và đuổi hắn xuống xe...
Nghĩ đến đó, trong lòng Dương Dạ lại khó chịu, cái thế giới trước kia của hắn, vốn reo hò kêu gọi cái gì mà công bằng bình đẳng, nhưng mà cái bình đẳng này, căn bản không thể hiện được giữa cuộc sống, khiến cho hắn khốn cùng và chán nản, chịu sự ức hiếp và xa lánh hai mươi mấy năm, từ trường học cho đến ra đời làm công cho xã hội...haha, trước đây thôi, bây giờ khác rồi!
Sau khi cảm thán chán rồi thở dài, thở hết hơi thì xúc động trong hồi ức xong xuôi, Dương Dạ trở lại bình thường, hắn cảm thấy thỏa mãn với cuộc sống bây giờ, thậm chí là còn sống trong hưng phấn mỗi ngày nữa, cái hãnh diện vì có thể ức hiếp lại làm cho hắn sung sướng, tuyệt đối không thể tả được.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Mình bây giờ là đại thiếu gia của Dương gia rồi! Cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ cần hưởng thụ cuộc sống hoàn mỹ của mình là tốt rồi! Qua một ngày hưởng thụ một ngày, dù sao thì đây cũng là thù lao của mình mà! Một khi giúp cho vực chủ hoàn thành nhiệm vụ gì đó, mình sẽ có thể gặp phải bất hạnh...
Đã rất nhiều lần Dương Dạ tự bảo mình như thế.
.............................
Ngày hôm sau, Dương Dạ mang theo cái tâm tình "ôm bom liều chết" ... à có nhầm lẫn ở đây, nói chính xác lại là "vui quá hóa rồ", vừa ngủ dậy đi ra khỏi phòng ngủ, thì trùng hợp gặp phải em trai Dương Tự, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh một suy nghĩ thú vị. Vì thế liền gọi Dương Tự lại, kêu Dương Tự hỗ trợ gọi hết tất cả quản gia và người hầu trong nhà lại đây.
"Anh, lần trước anh gọi người hầu vào sân bóng rổ chơi trò chơi, anh cho rằng bố già không biết sao? Ba cho rằng anh muốn giải quyết phiền phức thôi, lần nay anh lại muốn cái gì đây?" Mặt của Dương Tự xệ xuống, tỏ vẻ hoảng sợ nói.
"Lần này anh không có chơi trò chơi gì cả, được rồi, Dương Tự, em gọi người đến đây đi, em và Dương San cũng đến luôn nhé, anh muốn mọi người kể cho anh nghe quá khứ của anh .... À không phải, là các người kể cho anh biết những chuyện xảy ra trong khi anh bỏ nhà đi ... Ừ ... Đúng rồi, còn có vài lời trong lòng anh muốn nói với mọi người một chút nữa!" Dương Dạ kích động nói, hắn bỗng nhiên muốn tận lực thay đổi cái trạng thái phân trên phân dưới trong căn nhà nay, hắn muốn hét lên rằng : Cấp bậc có thể phân, nhưng không thể coi thường nhau ...
"Anh không phải nói giỡn chứ?" Dương Tự nhìn Dương Dạ một cách không hiểu : "Triệu tập mọi người lại, nói tiếng lòng của anh với mọi người ?"
"Đúng vậy! Nói với em cũng chẳng rõ đâu, bây giờ anh rất thích cái cảm giác có gia đình này, và còn là một gia đình rất lớn, anh muốn nói cho mọi người biết, chúng ta cần phải đối xử với nhau như người một nhà ..." Dương Dạ hưng phấn đến nổi giơ tay múa chân loạn cả lên.
"Anh, anh đúng là bị kích thích não rất nặng rồi đấy!" Dương Tự đưa tay sờ sờ cái trán của Dương Dạ, lẩm bẩm : "Vẫn chưa được tốt lắm thì phải!"
"Anh rất nghiêm túc!" Dương Dạ hất tay của Dương Tự ra, nói.
"Anh, em cũng nghiêm túc nói cho anh biết mấy câu, nhưng anh không được méc với cha là em nói bậy!" Vẻ mặt của Dương Tự trở nên nghiêm túc rõ ràng.
"Nói bậy? Nói bậy cái gì chứ? Em muốn nói cái gì?" Dương Dạ có vẻ khó hiểu.
"Anh, là thế này, một người biểu lộ tiếng lòng với một người, thì đó là chân thành, nhưng nếu người đó là biểu lộ tiếng lòng trước đám đông nhiều người, thì cái đó gọi là ngu ngốc đấy!"
"Cái lý luận tào lao mía đao gì thế này? Có ăn khớp chổ nào đâu?" Dương Dạ tức giận kêu " "Trước mặt đám đông mà biểu lộ tiếng lòng thì là ngu ngốc à? Vậy mấy bố trên ti vi hay đứng trước đám đông nói chuyện ấy thì là cái gì?"
"À, biểu lộ tiếng lòng trước mặt nhân dân toàn quốc thì lại gọi là [Nghệ Thuật Nhân Sinh] ..."
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Bây giờ tâm tình của Dương Dạ rất tốt, bởi vì xích ấn trên cổ tay vẫn chưa có cảm giác đau đớn nóng phỏng nào cả, mỗi ngày hưởng thụ thù lao hoàn mỹ của vực chủ, cũng không cần phải làm nhiệm vụ gì cho vực chủ cả, cái này và sống "chùa" có gì khác nhau? Chỉ ba chữ thôi : Quá sung sướng!
Và còn có chuyện làm cho tâm tình của Dương Dạ cực tốt hơn nữa là, khi hắn và Dương Tự đi đến trường nuôi ngựa của nhà mình sau khi hai anh em tranh luận mỏi miệng với nhau về vấn đề [Nghệ Thuật Nhân Sinh], thì tự nhiên gặp phải Quân Hinh đang chọn ngựa.
Dương Dạ bước lại nhiệt tình chào hỏi, biểu hiện của Quân Hinh vẫn cứ chẳng nóng cũng không lạnh như trước. Và dĩ nhiên, Dương Dạ cũng đã chuẩn bị tâm lý với cái thái độ này rồi, hắn cũng nghe rất nhiều chuyện từ tin vỉa hè rồi, cho nên cũng có hiểu biết về hoàn cảnh sống cũng như con người nơi đây, nhất là Quân Hinh, tục ngữ bảo rằng, hái dưa xanh thì sẽ không ngọt, hắn biết hắn và Quân Hinh nhìn thế nào cũng môn đăng hộ đối, ngoài ra cơ sở tình cảm cũng không phải là không có, chỉ là trước kia giống hai đứa con nít cứ thích tranh cãi nhau mà thôi.
Thật ra thì ... Quân Hinh cũng rất bất ngờ khi gặp phải Dương Dạ, trong khoảng thời gian này nàng trở về nhà của mình, không dám đến Dương gia nữa, tất cả cũng bởi vì Dương Dạ, nhưng cái cảm giác lần này hoàn toàn không giống những lần trước. Trước đây dù nàng có ghét Dương Dạ như thế nào đi nữa, nhưng Dương San vẫn là người bạn thân từ nhỏ đến lớn của nàng, huống hồ nàng cũng có quan hệ rất tốt với Dương Chấn Quỳ và Dương Tự, nàng thích ở tại Dương gia, tự do tự tại không bị quản lý, không giống như trở về Nam Vinh gia, cha và anh luôn coi nàng như là một đứa con nít vậy, lúc nào cũng dòm chừng cả, giống như là cả đời này nàng vĩnh viễn không thể nào lớn nổi vậy.
Nhưng bản thân Quân Hinh hình như cũng không rõ, trong khoảng thời gian này nàng không dám đến Dương gia, rất sợ gặp phải Dương Dạ, bởi vì tên tiểu tử chết tiệt từng lập lời thề là không đội trời chung với mình, mà tự nhiên sáng hôm đó lại ôn nhu với mình vô cùng, còn nói ra mấy câu buồn nôn nữa chứ, cái này khiến cho Quân Hinh phải mất ngủ mấy đêm liền luôn, khi trở về nhà rồi cũng thường xuyên nhớ đến mấy lời nói đó nữa.
Lúc đầu Quân Hinh vẫn cho rằng đó là do hậu chứng của việc dùng thuốc quá liều. Tuy rằng nàng trở về Nam Vinh gia, nhưng nàng vẫn liên hệ với Dương San như cũ, mà thông qua cái miệng của Dương San, Quân Hinh biết được vị hôn phu chết tiệt trời đánh của mình gần đây có nhiều thay đổi lớn, cũng biết là trong khoảng thời gian Dương Dạ bỏ nhà trốn di cũng đã bị thương ở đầu, cho nên mới bị thay đổi thành như vậy. Nhưng bản thân Quân Hinh cũng đang rất lo lắng, nàng không biết rằng Dương Dạ hoàn toàn mới này rốt cục sẽ biến thành con người như thế nào đây, mà tự nhiên lại đối tốt với mình, ôn nhu với mình như vậy...
Một cô gái còn chưa trải qua mối tình đầu như Quân Hinh bỗng giật mình khi đang mơ màng và nghĩ ngợi lung tung về Dương Dạ, điều này sao có thể chứ? Con người này trước đây dù có đứng bên cạnh mình cũng bị mình quên mất mà, sao bây giờ lại nhảy tọt vào trong đầu của mình chứ? Vì hắn mặc quần lót ôm mình sao? Hắn thật sự đúng là lưu manh! Đúng vậy, chính là lưu manh!
Còn cái trường đua ngựa ở nhà thì cha và mẹ hồi trước không bao giờ cho mình đến đây cả, nói rằng con gái mà cỡi ngựa thì có bộ dáng gì nữa. Cho nên Quân Hinh mới lẻn đến trường đua ngựa của Dương gia, bây giờ lại vô tình gặp phải Dương Dạ, tuy rằng ngoài mặt Quân Hinh vẫn làm ra vẻ lạnh nhạt chẳng thèm đếm xỉa đến, nhưng trong lòng lại kích động vô cùng, muốn khống chế mà chẳng thể khống chế được nữa rồi, Quân Hinh hầu như muốn tự chửi bản thân rằng, tại sao bây giờ nhìn thấy tên tiểu tử này lại đột nhiên kích động như thế?
...........................................
Dương Dạ cũng biết trước đây mình có quan hệ không được tốt với Quân Hinh, bây giờ nhìn thấy Quân Hinh trông có vẻ kích động, càng không biết nên mở mồm ra nói như thế nào nữa, không thể làm gì khác hơi là cười trừ, nhìn Dương Tự dễ dàng di qua nói chuyện với Quân Hinh, tâm tình cũng trở nên hồi hộp hơn.
Mà bên kia, tuy rằng Quân Hinh đang nói chuyện với Dương Tự, nhưng con mắt không tự chủ liếc nhìn về hướng của Dương Dạ, trong lòng Quân Hinh nghĩ : Người này thật sự thay đổi rồi, tại sao không đâm chọt mình vài câu, hay xỉ vả vài câu nhĩ? Nghĩ như vậy, Quân Hinh tự nhiên cảm thấy nổi nóng : Cái tên ngu ngốc! Không biết lại đây nói cái gì hết à! Cười ngu ngơ với mình làm gì! Làm ra vẻ đẹp trai hả? Đúng là ngu ngốc!
Bởi vì trong lòng dỗi, nên Quân Hinh cũng không còn muốn nói chuyện với Dương Tự nữa, cầm lấy sợi dây cương từ trong tay của người chăn ngựa và đi, còn Dương Tự cũng nhìn ra được điều kỳ quái, nên cười nói : "Chị Quân Hinh, chúng ta qua bên kia nói chuyện với đại ca của em vài câu nha"
"Tại sao chứ? Hắn không đến đây, còn bắt chị phải đến đó à? Sướng cho hắn nghĩ!" Quân Hinh nói xong, còn hung hăng ném cho Dương Dạ một cái nhìn sắc như dao, rồi nắm lấy dây cương lôi con ngựa đi ra ngoài sân.
Dương Dạ nhìn thấy Quân Hinh đã đi, bước nhanh đến bên cạnh của Dương Tự, nhìn bóng lưng của Quân Hinh, nhỏ giọng hỏi : "Có phải là nàng ấy mất hứng rồi không?"
Dương Tự quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Dương Dạ, cười nói : "Chị ấy là vợ của anh, chứ đâu phải của em, hỏi em thì em làm sao mà biết?"
Dương Dạ trừng mắt nhìn Dương Tự, còn Dương Tự thì cười cười đẩy Dương Dạ một cái, nói : "Anh, em không biết là bây giờ anh có nhớ gì hay không, nhưng anh và chị Quân Hinh đã bắt dầu ồn ào với nhau ngay từ ngày đầu tiên rồi, vẫn tiếp tục cãi nhau cho đến bây giờ luôn, nếu hai người mà thật sự kết hôn thì sẽ ra sao nhĩ? Cũng may hiện tại anh đã thay đổi nhiều rồi, không bằng bây giờ làm tốt quan hệ lại với chị Quân Hinh đi!"
Dương Dạ nghe em trai nói như vậy, do dự một chút, rồi quay đầu lại cười cười, thật sự đi đến hướng của Quân Hinh. Tuy rằng thân phận của Dương Dạ đã thay đổi, nhưng tính cách vẫn là như trước đây. Hắn mặc kệ trước đây "hắn" và Quân Hinh có mâu thuẫn như thế nào, thì bây giờ hắn cũng không thể nào quên được nữa/ Từ cái lần đầu tiên khi Quân Hinh ngồi trong xe trừng mắt nhìn hắn, còn có việc sáng sớm chạy ập vào trong phòng của hắn, và còn là vị hôn thê tương lai của hắn nữa, nói chung là, vợ chồng mà, có cái gì mà không nói tốt được chứ? Huống hồ, bây giờ hắn đã là đại thiếu gia rồi, có Quân Hinh và Hiểu Hiểu, hai đại mỹ nữ hầu hạ hắn, còn gì mà sướng hơn nữa?
Quân Hinh nhìn thấy Dương Dạ đang đi về hướng của mình, trong lòng căng thẳng, cảm thấy mặt nóng lên, không biết rằng cái cảm giác "nóng mặt" này chính là biểu hiện của "động tâm và rối loạn". Trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là mau tránh né một chút! Vì để làm điều này, nên nàng đã xoay người leo lên ngựa, hai chân hít một cái, vỗ dây cương thúc con ngựa chạy đi.
Dương Dạ vốn đang tính lẽo đẽo đến bên cạnh Quân Hinh mà lải nhải một chút, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy Quân Hinh leo lên ngựa chạy mất, trong lòng chợt thấy mất mác, xem ra Quân Hinh thật sự rất ghét mình, Dương Dạ ủ rũ quay đầu lại, đi về hướng của Dương Tự, nhún vai một cái. Dương Tự cũng cười khổ không thôi, đưa mắt lên nhìn về hướng của Dương Dạ, nhưng đột nhiên lại nhìn về phía sau của Dương Dạ, con mắt trợn trắng ra, giơ tay chỉ chỉ về phía sau lưng của Dương Dạ, miệng há to thật là to nhưng chẳng rặng ra được một chữ nào cả!
Lúc này Dương Dạ cũng đã nghe thấy tiếng thét chói tai ở phía sau, vội vàng xoay người lại, phát hiện ra Quân Hinh ở phía xa đang bắt đầu nghiêng trái nghiêng phải trên lưng ngựa. Con ngựa dưới thân nàng giống như là đang lên cơn động tình ... à nhầm, động kinh vậy, chạy loạn cả lên, thỉnh thoảng còn đá hậu về sau nữa chứ, còn Quân Hinh ngồi trên lưng ngựa chỉ còn dùng một tay mà nắm lấy dây cương, lung lay như sắp ngã vậy!
Ngàn cân treo sợi thun! Dương Dạ trừng to mắt nhìn thấy Quân Hinh gặp phải nguy hiểm, trong đầu trống rỗng, cảm thấy toàn thân nóng lên, búng người lao đến đó, vội vàng chạy lên cạnh con ngựa, chụp lấy dây cương, dùng sức kéo xuống một cái, làm cho cái đầu ngựa cúi xuống. Con ngựa hí lớn một tiếng, tung cặp vó đằng trước lên biểu thị sự phản kháng, còn Quân Hinh rốt cục đã không giữ được nữa, hét lớn một tiếng rồi ngã xuống từ lưng ngựa. Dương Dạ thấy thế, dùng một tay ghị dây cương xuống, nghiêng người một cái, vươn tay còn lại ra đón lấy Quân Hinh và ôm vào trong lòng.
Con ngựa kia giống như là điên rồi vậy, còn muốn giãy dụa, nhưng Dương Dạ dùng sức kéo ghị dây cương xuống một cái, làm cho đầu của con ngựa xuống trước mặt mình. Khi con ngựa nhìn thấy ánh mắt của Dương Dạ, bỗng nhiên yên tĩnh lại, phát ra những tiếng thở phì phì trong lổ mũi, rồi ngoan ngoãn thành thật đứng bên cạnh Dương Dạ.
Dương Dạ cũng ngây ngẩn cả người luôn, bởi vì tất cả những chuyện phát sinh nãy giờ hầu như đều là phản ứng của bản năng vậy, hắn làm ra một loạt hành động mà ngay cả bản thân hắn cũng không rõ là đã xảy ra chuyện gì nữa.
Dương Tự cũng trợn tròn hai mắt ra, miếng há to thành hình chữ O, chạy đến trước mặt Dương Dạ, thở phào một hơi, rồi hét ầm lên : "Trời ơi! Đại ca ... anh hùng!"
Quân Hinh vẫn đang sợ đến kinh hồn khiếp vía, khuôn mặt nhỏ sợ đến nổi trắng bệch cả lên, hai tay ôm chặt lấy cổ của Dương Dạ, Dương Dạ cũng buông dây cương của con ngựa ra, nhìn Dương Tự, lại nhìn Quân Hinh trong lòng, và cảm thấy lăng lăng.
"Anh, thần quá! Anh có biết là anh cách chổ chị Quân Hinh xa lắm không?" Dương Tự kích động giơ tay múa chân nói : "Xa khoảng một trăm mét lận đấy, em còn không thấy rõ anh đã chạy đến như thế nào nữa! Anh đúng là siêu nhân!"
Dương Dạ cười ngựng ngùng với Dương Tự, bản thân hắn cũng chẳng hiểu cái chi chi gì cả, cúi đầu nhìn Quân Hinh trong lòng, thấy mặt của nàng cũng hòa hoãn lại được một chút, bắt đầu nhẹ giọng nức nở lên, Dương Dạ vuốt ve đầu của nàng, an ủi : "Không sao cả, không sao cả!"
"Anh, anh nói đi chứ! Xảy ra chuyện gì vậy!" Dương Tự hoàn toàn bị cảnh tượng hồi nãy làm cho kích động : "Trước đây tại sao không phát hiện ra anh có thân thủ lợi hại như vậy? Anh! Trong khoảng thời gian anh trốn nhà di có phải là gặp được cao nhân thế ngoại nào không?"
Bản thân Dương Dạ cũng rất buồn bực, bởi vì trong lòng hắn cũng đã nhớ lại khoảng cách giữa hắn và Quân Hinh, hơn nữa trong nháy mắt đó, cái đầu dường như trống rỗng, làm ra một loạt hành động khiến cho bản thân hắn cũng phải giật mình nữa, và còn có con ngựa! Trong giây phút khi ánh mắt của hắn nhìn vào trong mắt của con ngựa, con ngựa đã hoàn toàn dùng ánh mắt thuần phục mà nhìn mình.
Đang nghĩ ngợi thì Dương Dạ bỗng nhiên phát hiện ra cánh tay trái của mình có vẻ dị dạng, nhưng đang ôm Quân Hinh trong lòng, hắn không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng nghiêng người một chút, dùng ngón tay khéo léo dích cổ tay áo lên, sau đó kinh ngạc phát hiện ra, xích ấn trên cổ tay đã dài ra thêm 1cm rồi. Nhưng lúc này đang dần dần rụt về vị trí cũ.
Trong lòng Dương Dạ đã rõ ràng, chính là xích ấn! Là tu sĩ! Là vực chủ! Chính là năng lực mà vực chủ đã cho mình, nhưng hắn không ngờ rằng thì ra cái năng lực ấy vẫn nằm trong cơ thể của hắn! Cái con mẹ nó! Tại sao lại không nói sớm cho mình biết vậy! Nhưng cái năng lực này, phát huy thế nào, khống chế thế nào nhĩ?
Dương Tự vẫn còn đang trong kinh ngạc, thấy Quân Hinh cứ ôm Dương Dạ không chịu buông tay, khuôn mặt nhỏ cứ dụi vào trong lòng ngực của Dương Dạ mà khóc nức nở, lại nhìn thấy Dương Dạ đang nhẹ nhàng an ủi Quân Hinh, lắc đầu, lẩm bẩm : "Lẽ nào đây là sức mạnh của tình yêu?"
Quân Hinh nghe vậy mặt liền đỏ lên, nhắm mắt lại làm ra vẻ muốn cười mà không dám cười, nhưng hai tay thì lại ôm chặt cái cổ của Dương Dạ hơn nữa.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
"Nói trước nhé, em không muốn sinh con cho anh đâu! Em còn phải giữ dáng nữa!" Quân Hinh nằm lên giường, vẫn ôm lấy cánh tay của Dương Dạ, nhỏ giọng hâm dọa : "Còn nữa, em nói cho anh biết! Anh ngàn vạn lần đừng để cho em phát hiện ra anh có lui tới với những con đàn bà ngày trước của anh, bằng không em sẽ cắt đứt cái rễ của anh đấy!"
Dương Dạ bị Quân Hinh nắm phía dưới, làm cho sợ đến run cả người lên, trong nháy mắt, hắn thậm chí là có chút hối hận vì đã cứu con nữ quỷ này.
.....................................
Rất rõ ràng, hôm nay Dương Dạ và Quân Hinh đã hoàn thành một công việc vĩ đại nhất, công việc của vợ chồng hằng đêm. Mà không chỉ dừng lại ở đó, sau khi Quân Hinh thưởng thức được vị ngọt của tình yêu, đã hoàn toàn bị nghiện luôn, cả đêm liên tục đòi ba bốn lần, Dương Dạ rốt cục đã phát hiện ra một "ưu điểm" của Quân Hinh, đó chính là, một khi đã đột phá cái giới tuyến kia, thì biểu hiện của Quân Hinh liền trở nên vô cùng đáng sợ, lúc đối mặt với Dương Dạ, cái gì cũng rất cởi mở, thậm chí là còn sinh ra một hứng thú vô cùng lớn với cái cần gạt tăng dân số của Dương Dạ nữa, dưới tình huống trong sự cho phép của điều kiện bình thường thì sẽ cầm mà không chịu buông tay, cho đến khi nào Dương Dạ xin tha mới thôi.
Vì vậy trong mấy ngày nay, bởi vì Quân Hinh, Dương Dạ đã hoàn toàn trải qua được toàn bộ quá trình của tình ái : vui sướng => ngọt ngào => ôn tồn => kinh ngạc => bất đắc dĩ => khổ não => sợ ...
Mà trong mấy ngày nay, tất cả lớn nhỏ, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài của Dương gia đại trạch đều giật mình cả, tất cả mọi người đều cho rằng, từ sau khi đại thiếu gia trở về, mọi chuyện liền trở nên quái dị.
Bắt đầu từ ngày hôm ấy, tất cả trên dưới Dương gia đều choáng váng muốn xỉu, hoặc là trừng to mắt ra nhìn đại thiếu gia trở về từ trường đua ngựa, mà còn thân thân mật mật với Quân Hinh tiểu thư nữa chứ! Mà biểu hiện của Quân Hinh thì vô cùng khác thường, hoàn toàn giống như một con chim nhỏ nép mình vậy, có xấu hổ, có hàm súc, có thục nữ, và từ đầu đến cuối cùng ỷ ôi bên cạnh đại thiếu gia cả, nhu thuận đến đáng sợ!
Ngày hôm sau, trong lớp người hầu và quản gia của Dương gia bắt đầu truyền ra một tin đồn, Quân Hinh tiểu thư không có về, mà ngủ lại trong phòng của đại thiếu gia! Đến trưa ngày hôm sau, hai người mới đi ra khỏi phòng ngủ của đại thiếu gia, và nhìn càng có vẻ thân mật hơn nữa.
Nhưng mà, tình huống trong mấy ngày kế tiếp lại thay đổi rõ rệt, hơn nữa thay đổi càng lúc càng lớn, Quân Hinh tiểu thư dọn đến đây ở luôn, không thèm trở về nhà của mình nữa, còn đại thiếu gia, từ một người vốn rất khỏe mạnh cường tráng, tinh thần dồn dào no đủ đi qua đi lại trong Dương gia đại trạch, dần dần đã biến thành một tên nghiện thiếu thuốc, cả ngày cứ vật vờ không khá nổi, lâu lâu lại thấy cậu ấy vùi đầu vào một góc nào đó mà ngủ, rồi một lát sau lại thấy cậu ấy hoảng hốt bỏ chạy đi kiếm chổ trốn, và ngay một phút sau đó là những tiếng hô "ông xã, ông xã" của Quân Hinh tiểu thư vang lên khắp nơi...
................................
Sau khi đã thích ứng với sự thay đổi bất thình lình này, trên dưới Dương gia bắt đầu hiện ra bầu không khí vui sướng, bao gồm từ lão gia Dương Chấn Quỳ, cho đến nhị thiếu gia Dương Tự và tiểu thư Dương San, lại đến Thành bá Tiễn bá và Khâu tổng quản, thậm chí là tất cả người hầu của Dương gia. Bởi vì tất cả đã nhìn thấy được tình hình chống đối lẫn nhau vô cùng gây gắt giữa đại thiếu gia và Quân Hinh tiểu thư, cứ như nước với lửa vậy, thế mà bỗng nhiên, bởi vì bản thân đại thiếu gia thay đổi, khiến cho đôi tuấn nam mỹ nữ ấy đã viên mãn ân ái với nhau, không còn đối chọi với nhau như trước nữa. Từ nay về sau sẽ không bao giờ nghe thấy tiếng cãi nhau của hai người, lão gia Dương Chấn Quỳ và Dương Tự cùng Dương San cũng không sợ lâm vào tình thế khó xử nữa, không phải cố sức lấy lòng. Nhóm quản gia người hầu cũng không bao giờ sợ cái cảnh giận cá chặt thớt nữa. Đây tuyệt đối là một chuyện đáng vui mừng nhất của trên dưới Dương gia!
Tâm tình của lão gia Dương Chấn Quỳ mấy ngày nay cực kỳ tốt, ông ta nghĩ rằng ông trời thật sự đã bắt đầu quan tâm mình rồi, đầu tiên là con trai lớn biến thành một đứa con ngoan, rồi con trai lớn đã hòa thuận với Quân Hinh tiểu thư của Nam Vinh gia. Cha mẹ tuổi càng cao, nhìn thấy con cái càng ngày càng tốt, quả thật là một chuyện rất vui mừng.
Tất cả mọi người đều cho rằng đây là một chuyện rất đáng vui mừng, nhưng không ai thấy được bản chất thật sự của sự việc này cả, càng không ai có thể hiểu được cảm thụ thật sự của Dương Dạ trong mấy ngày nay cả ....
......................
Hôm nay là lần thứ hai đại thiếu gia biến mất, tìm khắp toàn bộ Dương gia cũng không thấy người đâu cả, nhưng mà lần này ngoại trừ Quân Hinh ra, thì hình như chẳng ai sốt ruột cả, càng không ai lo rằng đại thiếu gia sẽ bỏ trốn lần hai, bởi vì đại thiếu gia và Quân Hinh tiểu thư bây giờ tuy hai nhưng là một vậy, dính như keo sơn, làm sao có thể xa nhau được chứ?
Vì vậy, tất cả chỉ mang khuôn mặt tươi cười nhìn Quân Hinh đi tìm kiếm đại thiếu gia, và cho rằng đây là trò chơi trốn tìm của đôi tình nhân trẻ.
Mà lúc này, Tiễn bá rón ra rón rén đi lên tầng năm của Dương gia đại trạch, cẩn thận đi đến một góc phòng nhỏ, căn phòng chuyên chứa đồ phế thải, gõ cửa năm lần, ba mạnh hai nhẹ, sau đó cửa mở ra, đại thiếu gia Dương Dạ lộ cái đầu tóc rối bù, quần áo thì không thể che được thân thể, hai mắt lộ vẻ khinh hoảng, nhỏ giọng hỏi : "Quân Hinh đâu?"
" Quân Hinh tiểu thư đang đi đến lầu phía Đông tìm cậu!" Tiễn bá kỳ quái nhìn Dương Dạ : "Đại thiếu gia, cậu và Quân Hinh tiểu thư đang chơi trò trốn tìm sao?"
" Quân Hinh? Quân Hinh!" Dương Dạ kinh hoàng lui lại mấy bước, ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm lấy vai, run lên : "Nàng ta mà là thiên kim tiểu thư cái quái gì! Nàng ta quả thật chính là hồ ly tinh tu luyện ngàn năm chuyên đi hút tinh hoa của đàn ông đấy!"
Sau khi kinh ngạc trải qua, Tiễn bá ngay lập tức hiểu được, dùng nụ cười của người từng trải để an ủi đại thiếu gia, đi đến đỡ Dương Dạ dậy, nói : "Ha ha, đại thiếu gia, nam nữ còn trẻ tuổi mà, đây là độ tuổi đang thịnh để làm chuyện này, chứ đến tuổi của tôi bây giờ, nghĩ cũng không dám nghĩ nữa là"
"Nhưng Tiễn bá à, cái này thật sự quá là đau khổ, đau khổ kéo dài triền miên!" Dương Dạ cầu cứu bằng cái giọng nói gần như nức nở của mình.
Tiễn bá quả thật thấy rất kỳ quái, đại thiếu gia trước đây duyệt qua vố số gái tại sao lại đột nhiên sợ hãi chuyện này chứ? Nhưng mà ông vẫn kiên trì khuyên bảo : "Đại thiếu gia à, cậu có một cô gái xinh đẹp như Quân Hinh tiểu thư ở bên cạnh, là một việc rất hạnh phúc rồi. Cậu bị như vậy, cũng bởi vì cậu miệt mài quá độ, cái này không phải là do tôi muốn dạy đời cậu, nhưng mà đại thiếu gia à, chỉ cần cậu không làm bậy trên bụng của người con gái khác, chỉ một mình với Quân Hinh tiểu thư thôi, thì sao mà đau khổ được chứ?'
"Tôi làm bậy với ai chứ?" Dương Dạ cảm thấy vô cùng ủy khuất, thấp giọng oán giận một câu, thậm chí là trong lòng còn lén nghĩ : Vực chủ ơi là vực chủ, ông nói ông cho tôi vô số năng lực thần ký, tại sao năng lực trong phương diện này, ông lại không cho tôi nhiều một chút.
......................................
Đại khái là bởi vì Dương Dạ cứu mình, Quân Hinh hình như cũng đã hiểu được tại sao trong khoảng thời gian này, trong lòng của mình lại rối loạn như vậy, biểu hiện vô cùng kỳ quái, tại sao lại tránh né Dương Dạ. Thì ra bởi vì mình đã thích người ta rồi, cái này thật sự đúng là kỳ quái, ở chung lâu như vậy mà chưa từng có cảm giác, nhưng mà khi người ta rời nhà bỏ trốn, thì cảm giác lại thay đổi, và nhất là cái lần khi người ta ôm mình lên giường, giây phút đó, Quân Hinh hồi tưởng lại, và nghĩ rằng mình thật sự đã động tâm rồi.
Thường thì, con gái không bao giờ nói lý lẽ trong chuyện tình cảm cả. Nói yêu là yêu, còn nói không yêu, thì có khả năng là không hề yêu đâu.
Sau khi đâm thủng được lớp ngăn cách kia, Quân Hinh thật sự nghĩ rằng mình rất hạnh phúc, nhất là buổi tối hôm ấy, mình lại tự nhiên xảy ra quan hệ đơn giản với Dương Dạ như vậy, yên tâm giao tấm thân xử nữ của mình cho cái tên mà mình ghét nhiều năm như vậy. Sau đó, Quân Hinh cảm thấy rất là khó hiểu về hành động của mình, nhưng cẩn thận nghĩ lại cũng thấy bình thường, hắn là vị hôn phu của mình, sớm hay muộn gì cũng sẽ ... sớm một chút có gì mà không thể?
Lần đầu tiên yêu một người, làm cho Quân Hinh chìm đắm trong hạnh phúc và ngọt ngào, nghĩ rằng mình thật sự không thể rời khỏi Dương Dạ dù chỉ một giây thôi, và càng buồn cười hơn là, lúc trước khi Quân Hinh nhìn Dương Dạ, thì chẳng cảm thấy gì cả. Nhưng bây giờ càng nhìn càng thấy thuận mắt, liên tục mấy ngày nay, sáng sớm mở mắt ra nhìn người đàn ông nằm cạnh mình dù đang ngủ nhưng vẫn nhăn mặt nhíu mày kia, trong lòng càng cảm thấy thật đẹp.
Bồ Đề lão tổ viết rằng : Khi có một ngày, bạn phát hiện ra bạn lỡ yêu một người mà bạn ghét cay ghét đắng, thì đoạn tình cảm ấy mới thật sự là chết người.
Quân Hinh đang suy nghĩ : Kỳ quái, sao mình lại yêu một người đã khiến cho mình thấy ghét chứ?
Quân Hinh lại nghĩ : Yêu một người cần có lý do sao?
Quân Hinh cuối cùng nghĩ : Quản chuyện của Bồ Đề lão tổ làm gì chứ! Hứ!
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief