"Mẹ, mẹ..."
Khi nghe thấy động tĩnh lớn như vậy, lại không bị Cố Gian Minh ngăn cản, cô bé liền xông ra ngoài.
Chạy trong hành lang đen kịt, đột nhiên vang lên một tiếng kêu thanh thúy của cô bé, sau đó là tiếng ngã, rồi lại bò dậy, và chạy về phía có ánh sáng.
"Thả mẹ của ta ra, ngươi muốn làm gì... buông ra... A... buông ra, buông ra..."
Trong phòng truyền đến tiếng gào của cô bé, Gia Minh im lặng di chuyển trong bóng đêm, thuận lời dò xét xung quanh: Khung cửa chính và cửa sổ đều bị phá, nơi này còn có một hòn đá, một cái gậy gỗ ...
Đi tới trước phòng, hắn cầm lấy cây gậy rồi đi ra ngoài, trong phòng ngoài cô bé tóc vàng cùng một cô bé, thì còn lại một người đàn ông mặc trang phục công nhân, vóc người khá cao, vạm vỡ, quần đã cởi phân nửa.
Cô bé kia đang điên cuồng cào cấu người đàn ông này, nhưng lại bị hắn đẩy ngã nhiều lần, cô bé vẫn bò dậy, chỉ là sức lực quá yếu mà thôi...
Ánh đèn trong phòng chập chờn, những tiếng xèo xèo vang lên, người đàn ông kia cũng không dám làm quá tay, chỉ đẩy ngã cô bé mà thôi.
Đột nhiên, trong lòng hắn có cảm giác kinh hãi, hắn quay đầu lại, thấy một thân ảnh thấp bé đang chạy tới, đạp vào cạnh một cái tủ nhỏ, thân thể bay xa hơn hai thước, rồi đập một gậy về phía hắn.
"Cốp" dưới chiêu này, người đàn ông kia chỉ còn cách giơ cánh tay lên đỡ, cây gậy bị gẫy làm đôi, nửa trước đập thẳng vào mặt hắn, làm cho hắn cảm giác như muốn ngất đi.
Tiếp theo, hắn cảm thấy chân mình đau đớn, hóa ra là Gia Minh đã xông tới, dùng đoạn gậy còn lại đập một cái, trực tiếp đánh nát xương bánh chè của hắn.
Người đàn ông này đang muốn kêu to, nhưng mà lại cảm thấy trước mắt tối sầm, Gia Minh hình như là cầm cái gì đó nhét vào miệng hắn, chủy thủ trong tay nhanh như chớp lia về phía hai chân của người đàn ông.
Một vật nhỏ nào đó bay vào trong bóng tối, Gia Minh nhảy lùi lại, sau đó rơi xuống đấ, chỉ trong nháy mắt, người đàn ông kia cũng ngã xuống đất, đau đớn tới mức ngất đi. Bởi trong miệng của hắn đã bị nhét, cho nên không cách nào kêu to lên được. Thấy hai chân hắn có máu chảy ra, Gia Minh cười lạnh một tiếng, xé áo của người đàn ông, băng bó vết thương ở chỗ kín cho hắn.
"... Kiếp sau không được làm hại nữ nhân nữa, ngươi hãy nhỡ kỹ lấy bài học kiếp này."
Sau khi xác định người đàn ông không chết được, Gia Minh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Heidy đang ở bên cạnh một cô gái tóc vàng khóc thảm thiết, không ngừng kêu to
"Mẹ ơi, mẹ..."
Cô gái mặc quần áo còn rách nát hơn cả Heidy, không có chỗ nào nguyên vẹn cả, cô gái này vốn là một thiên kim tiểu thư, hơn một tháng này trải qua không biết bao nhiêu cực khổ, sắc mặt tái nhợt tới mức dọa người, cả người đang run rẩy, khóe miệng, khóe mắt đều vết thương. Chiếc quần nhỏ trong suốt đã bị xé rách, ném ở một bên, hiển nhiên đây chính là kiệt tác của người đàn ông thái giám kia.
Bước tới đặt tay lên trán của cô gái, Gia Minh thở dài:
"Sốt cao quá, không biết là cô còn chịu được bao lâu nữa, mau tới bệnh viện, còn đi được không?"
"Tôi, tôi..."
Cô gái này vốn bệnh tình đã trở nên nghiêm trọng, lại phải trải qua sợ hãi, chút sức lực cuối cùng đã dùng hết, bây giờ không còn cách nào cố gắng được nữa. Phải rất lâu sau mới nói được một câu hoàn chỉnh:
"... Không, không thể đi bệnh viện... Heidy, Heidy nó..."
Gia Minh nhíu nhíu mày, hắn làm sát thủ, đương nhiên là biết mỗi người đều có nỗi khổ trong lòng, bây giờ không phải là lúc hỏi những việc như thế này, cho nên nói:
"Yên tâm đi, Heidy sẽ do tôi chiếu cố, không tới bệnh viện cũng được, nhưng phải tìm một nơi nào đó có thể trú tạm quanh đây, sau đó sẽ kiếm thuốc. Nhưng trước tiên phải đi đã, Heidy, đỡ mẹ của em lên lưng của anh đi."
Gia Minh lúc này mới 14 tuổi, vóc dáng không cao, cõng lên một cô gái tóc vàng thế này lên lưng đúng là mang lại cảm giác kỳ quái. Nhưng mà chuyện này không quan trọng, dù sao hắn cũng đã được rèn luyện bốn năm, hai tây nâng hai bắp đùi đẫy đà, ba người nhanh chóng rời khỏi căn nhà này.
Nếu như có thuốc nổ, hắn sẽ cho nổ tung căn nhà này, xóa hết dấu vết...
Suy nghĩ một chút, Gia Minh trong lòng cười thầm, hắn cảm giác được hai điểm ấm áp mềm mại ở sau lưng truyền tới, tuy rằng cô gái này chì còn lại một hơi thở, nhưng mà vóc người ma quỷ này cũng khiến cho nam nhân thèm nhỏ dãi, đó là chuyện không ai có thể chối cãi được. Đi qua được mấy con phố rồi mà Gia Minh vẫn miên man bất định.
Cảm nhận được cảm giác phía sau, Gia Minh không khỏi nhớ lại Trương Nhã Hàm, bộ ngực của nàng tuy nhỏ một chút, nhưng mà ở Trung Quốc này được gọi là cân đối, , nhưng mà hắn bây giờ đang dính vào cô gái này, hơn nữa cô ta lại còn không mặc quần nhỏ, cho nên khi bị ma sát cả một quãng đường như vậy, thì sự tình lúc nào cũng có biến hóa.
Chuyện này giống như chuyện mà ngày đó hắn cùng với Linh Tĩnh và Sa Sa ở trên giường, nhưng mà bây giờ hắn mới tuổi vị thành niên thôi mà, dừng lại, dừng lại, mình là người tốt...
Không phải toàn bộ sát thủ đều nghiêm túc lãnh khốc, trước đây khi Gia Minh chấp hành nhiệm vụ, hắn đều muốn làm những chuyện khiến cho mọi việc rối tinh rối mù lên, mục đích để hóa giải tâm lý khẩn trương, việc này lâu dần đã thành thói quen. Không bao lâu, ba người đã tới một khu dân cư nho nhỏ, đi lên tầng hai của một quán rượu, Gia Minh móc chìa khóa ra, mở cửa đi vào.
Đây là căn phòng mà cha mẹ của Gia Minh đã ở, sau khi hai người chết đi, căn phòng này cũng trở thành sản nghiệp của Hoàng gia, chẳng qua là Hoàng gia không ham đồ nơi đây, cho nên không mang đi, khi Gia Minh 12 tuổi lại cho Gia Minh chìa khóa nơi này. Căn nhà có 3 phòng, 1 phòng khách, sau khi đem cô gái tóc vàng này đặt xuống giường, hắn đến phòng bếp nhóm than đun nước nóng, sau đó lấy ra một rương thuốc, chuẩn bị mấy thứ thuốc giảm đau.
"Nếu như cô bị gãy tay, gãy chân thì không vấn đề gì, nhưng mà cô vừa bị cảm mạo, vừa bị sốt kéo dài như vậy, ta chỉ hi vọng cô không bị viêm phổi hoặc biến chứng nào khác, bằng không thì kiểu gì cũng phải tới bệnh viện."
Sau khi cho cô gái này uống thuốc, hắn để cô gái nằm nghỉ trên giường, cởi bộ quần áo bẩn thỉu của nàng ra, khi hai tay hắn chạm vào mông của nàng, trong đầu hắn lập tức nghĩ ngợi lung tung, nhưng làm một sát thủ, người nào cũng là một bác sĩ ngoại khoa, cho nên chuyện này cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.
Làm xong tất cả, cô gái kia quấn lấy chăn, tuy mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng hỏi:
"Cậu... cậu là ai? Ngày đó... Chính là cậu đã cứu chúng tôi?"
"Tôi? Tôi là một học sinh ưu tú, mang ý chí rộng lớn của Trung Hoa Dân Quốc, tuy rằng không làm được nhiều chuyện tốt, nhưng mà chuyện giúp đỡ bà già qua đường cũng làm được 1 lần một tuần. Tôi có hai lão bà, nhưng các nàng lại là người đồng tính, cho nên mục tiêu tương lai muốn làm một bác sĩ, cô có thể yên tâm thoải mái ở lại đây, để làm vật thí nghiệm cho tôi."
Sau khi dùng tiếng anh với khẩu âm Luân Đôn nói những chuyện này, trên mặt Gia Minh nở một nụ cười:
"Được rồi, mẹ của Heidy, cô tên là gì?"
Cô gái yếu ớt nhìn Gia Minh rồi cười nói:
"Tôi là... là Marilyn Saliere."
"Saliere..."
Gia Minh nhíu mày:
"New York có Saliere gia tộc... Saliere?"
"Saliere..."
Marilyn suy yếu gật đầu, trông bộ dáng thì dường như muốn ngủ:
"Không ngờ một đứa bé như cậu cũng biết..."
"Được rồi, Saliere thì Saliere."
Gia Minh gật đầu:
"Trước tiên cứ ngủ đi đã, cô đã mệt lắm rồi, nếu như ngày mai không chết, thì nói cho tôi biết cũng không muộn. Nhưng mà Marilyn, Monroe là một tên rất hay, có thật là cô họ Saliere không?Cái họ này không được đẹp lắm..."
Hắn dắt theo Heidy ra ngoài, lấy một chậu nước nóng, bảo Heidy vào phòng cầm toàn bộ quần áo bẩn của mẹ cô bé ra ngoài, dùng khăn nóng lau người cho mẹ mình, còn hắn thì ngồi trên salon ở phòng khách, hơi trầm tư.
"Saliere gia tộc... Ai, bây giờ lại còn dính cả vào bọn Mafia này, đúng là xã hội đen không có gì tốt..."
Saliere gia tộc, chính thị là một chi của Mafia New York.
Sau hai mươi phút, cô bé bưng chậu nước bẩn, khập khiễng đi ra, lúc trước chạy trong hành lang, cô bé bị ngã, bây giờ đi đứng có chút bất tiện.
Bảo cô bé ngồi trên salon, Gia Minh lấy một chậu nước nóng trong phòng bếp mang tới nhà tắm, gọi Heidy tới rồi lau mặt, rửa vết thương nơi đầu gối cho cô bé. Nhưng mà chỗ đó bị thương cũng nặng, chỉ mới lau vài cái, mà nước mắt cô bé đã rơi xuống, nói:
"Ca ca."
"Không sao chứ, có phải em muốn tự mình lau không?"
"Sao?"
"... Nếu như tự em lau, thì cảm giác đau sẽ ít hơn so với người khác, anh lau thì em nhất định sẽ khóc, biết đâu em lau sẽ không đau, ngoan, tự lau đi nhé."
"Em... Không khóc."
Tiểu cô nương vẻ mặt bướng bỉnh, Gia Minh không nói gì nữa, cầm đôi chân của cô bé gác lên chân của mình, nhẹ nhàng dùng khăn mặt lau vết thương. Động tác của hắn tuy rằng nhẹ, nhưng mà cô bé vẫn đau đớn vô cùng, cô bé cố sức mím môi, kiên cường chịu đau, Gia Minh thấy vậy thì cảm thấy buồn cười.
Một lát sau, vết thương đã được xử lý sạch sẽ, da của cô bé này trắng nõn, trong suốt nhẵn nhụi, Gia Minh cù bàn chân cô bé vài cái, làm cho cô bé cười "Khanh khách", Gia Minh bôi thuốc rồi băng vết thương lại, đặt Heidy ngồi lên nghế.
"Cẩn thận đừng cho nước dính vào băng, em ở chỗ này tự lau mình đi, anh đi chuẩn bị đồ ngủ cho em, ngoan."
Véo véo cái mũi nhỏ của Heidy, Gia Minh đóng cửa phòng tắm lại, sau đó tìm quần áo, tiếng Marilyn ho khan thỉnh thoảng truyền đến. Hắn tìm nửa ngày, nhưng chỉ tìm được một cái áo sơ mi dài, miễn cưỡng có thể làm áo ngủ cho cô bé, khi cầm tới, hắn gõ cửa nhưng bên trong không có phản ứng gì.
"Heidy..."
"Heidy!"
"Anh vào đấy."
Hắn dùng một thanh sắt mở phòng tắm cửa phòng, chỉ thấy ở bên cạnh bồn tắm, cô bé đã ngủ say, quần áo trên người đã được trút bỏ, trong tay vẫn cầm khăn mặt, hóa ra mới chỉ lau được một nửa người.
Thở dài, Gia Minh đi tới vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của cô bé, nhưng mà chỉ đổi lại được một tiếng “ưm”, rơi vào đường cùng, hắn không còn cách gì hơn là phải cầm lấy khăn mặt, dùng tốc độ nhanh nhất lau mình cho cô bé, sau đó mặc chiếc áo sơ mi dài vào.
Ôm Heidy tới phòng ngủ, cô bé như một con cừu nhỏ, rúc vào lòng hắn ngủ tít.
“Đột nhiên nhặt được một người con gái nhỏ...”
Gia Minh trong lòng thầm nghĩ.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ẩn Sát
Tác Giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu ------oo0oo-----
Chương 22: Nguyên nhân.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Đêm đó hắn nằm ở salon ngủ một giấc cho tới sáng, khi thức dậy, việc đầu tiên hắn làm là mở cửa ra khỏi nhà.
Bên cạnh khu dân cư là một cái chợ nhỏ, bây giờ mặc dù mới hơn bốn giờ sáng, nhưng mà những người bán đồ ăn nhỏ hay bán thịt cũng đã chuẩn bị bán hàng.
Ở ven đường có một tiệm tạp hóa đã sáng đèn, Gia Minh gõ cửa, nói là trong nhà có một em gái mới sinh, nửa đêm đòi ăn, xin mở cửa. Sau đó hắn mang theo hai túi bánh mỳ lớn, thêm cả, chân giò hun khói, sữa đặc, bơ và một số thứ rồi đi về.
Đóng cửa lại, từ trong phòng ngủ truyền tới những tiếng động, Gia Minh biết là cô gái tóc vàng Marilyn kia đã tỉnh, cho nên hắn đặt hai túi thức ăn xuống, rót một chén nước nóng, mở cửa phòng rồi đưa chén nước vào.
"Tạ ơn, cảm tạ... Khụ... Khụ khụ..."
"Cô ho rất dữ, tôi thấy bệnh tình không thể nào rút được, tốt nhất nên ngủ thêm một lát đi, ta xem đốt thì không thế nào thối ba, hẳn là ngủ thêm một lát."
"Tôi... Khụ... Ngủ không được, Heidy nó..."
Trong khi nói chuyện, Marilyn trông thấy một cô bé đang ngủ say ở phòng đối diện, một lát sau, nàng mới đặt cái chén xuống, nói:
"Cảm tạ."
"Đây là chuyện mà thành viên Đội thiếu niên Tiền Phong phải làm."
Gia Minh cười cười, ngồi trên ghế salon đánh giá cô gái tóc vàng này. Trong phòng này không có quần áo đàn ông, cô gái này tìm thấy mấy bộ quần áo của mẹ hắn, nhưng mà thân hình của mẹ hắn nhỏ nhắn, quần áo trở nên bó sát lại.
Nhất là chiếc áo sơ mi mà cô nàng đang mặc, bó sát tới mức làm cho bộ ngực của nàng có xu thế xé vải mà ra, quần thì biến thành một chiếc quần lửng, có chút đẹp mắt.
Qua một lúc, hắn hỏi:
"Vì sao... Vì sao không đi bệnh viện chứ?"
"Tới bệnh viện... bọn họ sẽ tìm thấy..."
"Bọn họ?"
Gia Minh nhíu nhíu mày, nói:
"Tôi thấy cho dù là gia tộc Saliere hay là gia tộc Gambino, thì lực lượng hình như còn chưa vươn tới đây?”
Gia Minh trước đây đã từng ở chỗ của Bùi La Gia, tuy rằng tổng bộ là ở Nhật Bản, thế nhưng nó vốn là một tổ chức sát thủ mang đẳng cấp thế giới, cho nên nắm chắc tin tức về các tổ chức xã hội đen, thậm chí những người hiếm thấy như Dị năng giả, Tiến Hóa giả cũng biết.
Lúc đó, Gia Minh được phân ở trong phân bộ sát thủ Châu Á, nhưng mà luôn tiếp xúc với các loại Mafia, cho nên cũng biết được tình hình của các gia tộc. Hiện giờ ở New York đang bị hơn 20 gia tộc phân chia địa bàn cai trị, gia tộc Saliere cũng là một trong số đó, mà gia tộc Gambino cũng vậy.
Với ký ức của hắn thì hắn biết gia tộc Saliere cùng với gia tộc Gambino gần đây luôn tranh chấp với nhau, tuy rằng gia tộc Saliere bị hạ phong, nhưng mà mãi cho tới khi Gia Minh gặp Hỏa Phượng Hoàng, thì gia tộc Saliere cũng tới mức cùng đường mạt lộ, nói cách khác đó chính là bị đuổi tận giết tuyệt.
Lực lượng của gia tộc Gambino theo tới tận Trung Quốc để tuy sát, nhưng mà ở trong lãnh thổ của Trung Quốc, Hồng Kong đã bị Hội Tam Hợp chiếm, khi Mafia tới đây gây sự, thì không có cách nào tới bệnh viện được cả, họ toàn thông qua Đại sứ quán để giải quyết.
"Đúng..."
Marilyn chần chờ hồi lâu, mới cắn răng, nói:
"Cha của Heidy, hắn tên là... Đường Kính Nghiêu..."
Cái tên này làm cho Gia Minh hoảng sợ, Đường Kính Nghiêu này là phó bí thư thị ủy của thành phố Giang Hải, hắn là danh nhân nổi tiếng nhất của thành phố Giang Hải trong hơn một năm nay.
Hắn đã từng đi du học, lại có nhiều tiền, có người nói hắn có năng lực, lại chăm chỉ với công việc, tết vừa rồi hắn còn tới Hoàng gia để bái phỏng, nhưng mà lúc đó hắn còn mang theo cả gia đình cơ mà...
Sau khi được Marilyn tiếp tục giải thích, Gia Minh mới hiểu được tất cả chân tướng, hóa ra, hơn mười năm trước Đường Kính Nghiêu còn đang du học ở Mỹ, khi đó hắn quen với thiên kim tiểu thư Marilyn, hai người nhất kiến chung tình, vì vậy liền có Heidy.
Quan niệm tình ái của người Mỹ khác với người Trung Quốc, lúc đó Đường Kính Nghiêu chỉ quan tâm tới sự nghiệp, muốn tiếp cận gia tộc Saliere.
Cha của Marilyn không thích Đường Kính Nghiêu bởi hai nguyên nhân, một là không thích con người hắn, hai là không muốn con gái phải tới nước Trung Quốc dã mang mông muội chịu khổ.
Tổng hợp các loại lý do, Đường Kính Nghiêu bỏ vợ về nước, đầu năm nay khi đã có danh vọng, hắn mới phái tay chân tới Mỹ đón Marilyn tới. Mà lúc này gia tộc Saliere và gia tộc Gambino đã đao thương nói chuyện, cho nên cha của Marilyn mới vì sự an toàn của con gái mà đồng ý.
Nhưng mà, cho tới lúc tới Trung Quốc, Marilyn mới phát hiện tình cảnh không tốt, nàng không giỏi bắn súng, không biết đánh nhau, nhưng mà dù sao cũng xuất thân là con gái của Mafia, cho nên cũng nhận biết được vài điều.
Từ khi tới Trung quốc, Đường Kính Nghiêu an bài cho nàng ở một biệt thự hẻo lánh, tuy rằng có thường xuyên tới đây, nhưng lúc nào cũng tỏ ra vô ý hỏi thăm về tình hình của gia tộc Saliere.
Hắn không ngờ là, trong 10 năm trước khi tới Mỹ, Marilyn vì nhớ người yêu, nên không quan tâm tới chuyện của gia tộc, Đường Kính Nghiêu không hỏi được manh mối nào có giá trị cả.
Ngược lại, Marilyn cũng biết Đường Kính Nghiêu có thế lực rất lớn ở thành phố Giang Hải, hắn lại có quan hệ với gia tộc Gambino, khong đợi cho nàng ngửa bài, Đường Kính Nghiêu đã phái sát thủ của Bùi Gia La tới thanh lý quân cờ vô dụng này, cho nên mới có cảnh tượng hôm qua.
Nghe đến đó, Gia Minh cũng hiểu được đại khái, nhưng mà do không có lệnh truy nã, cho nên Đường Kính Nghiêu không yên tâm. Tuy rằng hắn có thể tìm một tội danh sai lực lượng cảnh sát hỗ trợ, nhưng đi cùng với hỗ trợ là điều tra, mà điều tra thì ra nhược điểm của hắn, lựa chọn duy nhất là...
"Vì sao không gọi điện thoại về? Lực lượng của Đường Kính Nghiêu cho dù có lớn, nhưng cũng không có khả năng ngồi canh điện thoại của cả thành phố này, ví dụ như lúc trước cô gọi điện thoại cho cha cô, tôi nghĩ bọn họ đã sớm tới đón cô rồi... Mà cũng đúng, mấy hôm trước Hải Quan đột nhiên kiểm tra người rất nghiêm, hóa ra là do lệnh của hắn..."
Hắn mặc dù chỉ là một học sinh, nhưng biết rất nhiều tình hình của thành phố Giang Hải, coi như đây là một bệnh nghề nghiệp.
"Tôi... Khụ... Khụ khụ..."
Mắt thấy Marilyn muốn nói lại thôi, mà Gia Minh cũng hiểu, nếu như năm đó cha của Marilyn không coi trọng tình cảm của con gái, thì cho dù có ở trong tình cảnh bị bức bách, cũng không cho con gái tới Trung Quốc tị nạn.
Chắc là khi Marilyn đi, hai gia tộc đã tranh đấu tới hồi gay cấn, thêm nữa là lực lượng của Đường Kính Nghiêu cũng không nhỏ, nếu như trở mặt lại thêm một mối nguy hiểm nữa, ai ngờ quyết định của hắn lại thiếu chút nữa đẩy hai mẹ con nàng vào chỗ chết.
Gia Minh trong lòng thầm mắng, liếc mắt nói:
"Đừng ho nữa, tôi hiểu rồi, cho dù thế nào cô cũng phải cho tôi một số điện thoại, tôi cần số trực tiếp có thể liên lạc với cha cô."
"A..."
"A cái gì mà a, nếu như tôi không cứu mẹ con cô, thì bây giờ một người đã chết, một người đã bị cường bạo, rồi bị chết đói. Mà bây giờ thì tốt rồi, cô lại còn liên lụy tới cả tôi, cô nghĩ rằng cô là thần ư? Đối kháng với một tổ chức, cô có thể không quan tâm tới bản thân, cũng không quan tâm tới con gái cô, nhưng mà tính mạng của tôi rất quý, cho dù thế nào đi nữa, tôi vẫn muốn sống an toàn, đừng nói nhảm nữa, giấy bút đây, viết đi."
"Tôi..."
Ánh mắt của Marilyn rất phức tạp, nhìn giấy bút trước mặt, lại nhìn Heidy đang ngủ say trong phòng đối diện, qua hồi lâu, nàng cuối cùng cũng quyết định viết một dãy số:
"Khụ, cha của tôi tên là..."
"Tom Ford Saliere, người ta thường gọi hắn là lão Tom, ta biết đại khái một chút."
Gia Minh cầm lấy tờ giấy kia, nói tiếp. Sau đó hắn dùng bật lửa, đốt tờ giấy đi, ngay cả tro giấy cũng bị hắn vò nát, khi ngẩng đầu lên thì vẫn thấy cô gái tóc vàng ho khan, trong ánh mắt hiện lên sự tươi cười.
"Bạn nhỏ Trung Quốc, thực sự rất thần kỳ... Các người thực sự có công phu Trung Quốc như lời đồn đãi sao?"
Gia Minh bất đắc dĩ vỗ trán nói:
"Đâu có công phu Trung Quốc, chúng tôi đi đường vẫn phải dùng xe ngựa, nhà mà cô ở bây giờ cũng là nhà tranh, chẳng qua là cô đang có bệnh, cho nên sinh ra ảo giác..."
"Ha hả, khụ, xin lỗi."
Cô gái tóc vàng cười thành tiếng, sau đó nói: “Tôi có thể biết tên cậu không?"
"Tên thì không cần, bệnh tình của cô bây giờ không có chuyển biến tốt, nhưng mà tâm tình thì tốt rồi, nếu như cứ nói chuyện nhiều, nhất định sẽ có biến chứng. Tới lúc đó tôi phải mang cô tới bệnh viện, giả như lúc đó cô bị bắt, thì làm sao bây giờ, huống chi thành viên Đội thiếu niên Tiền Phong làm chuyện tốt không bao giờ để tên lại..." Hắn tự cho mình đang nói chuyện cười, nhưng mà đáng tiếc là đối phương lại không nghĩ như vậy. Sau một lát, hắn ngượng ngùng nói: "Thời gian cũng không sớm, tôi phải đi, cô và Heidy ở tại chỗ này đừng đi ra ngoài, nơi này có bánh mì, miễn cưỡng có thể ăn bữa sáng, buổi trưa tôi mang thức ăn tới, thuận tiện xem tình hình của các người, sau khi tiêm cho cô xong, ta phải đi, cô nói với Heidy một tiếng."
Hắn phất phất tay, đẩy cửa đi ra ngoài, Marilyn hỏi:
"Cậu... đi đâu?"
Gia Minh thở dài:
"Thành viên Đội thiếu niên Tiền Phong của Trung Quốc cũng phải đến trường, thế nào nước Mỹ không có Đội thiếu niên Tiền Phong ư?"
Biết rõ đối phương muốn giấu, Marilyn lắc đầu, Gia Minh cất bước rời đi, trước khi đi còn nói:
"Ngay cả Đội thiếu niên Tiền Phong cũng không có, thật là quốc gia dã man lạc hậu..."
Ra khỏi nhà là lúc sắc trời đã sáng rõ, Gia Minh một đường chạy thẳng tới Hoàng gia biệt thự, khi tới cửa, hắn thấy Linh Tĩnh đang định nhảy vào, hắn vội vã chạy nhanh, từ phía sau đưa tay bịt mắt Linh Tĩnh, giả giọng nói:
"Đoán xem ta là ai, nếu đoán sai ta sẽ dùng râu cọ vào cô."
"Gia Minh, cái tên bại hoại này, dám giả giọng cha tớ nói chuyện."
Tiểu mỹ nữ đẩy hai tay của Gia Minh ra ngoài, trên khuôn mặt đỏ bừng hiện lên thần thái đáng yêu:
"Tại sao hôm nay lại ở phía sau."
"Ha hả, tớ hôm nay thức dậy sớm, thấy cậu tới cho nên vòng ra phía sau định dọa cậu."
"Thì ra là cậu có ý xấu."
Linh Tĩnh đấm vào ngực của Gia Minh một cái, sau đó nói:
"Đi thôi, Sa Sa nhất định đang ở bãi cỏ chờ chúng ta đó."
Hai đứa trẻ chạy chạy đuổi đuổi ra điểm hẹn bí mật, ánh mặt trời từ dãy núi phía đông hiện lên, ánh bình minh ngập tràn, một ngày mới lại bắt đầu.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ẩn Sát
Tác Giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu ------oo0oo-----
Chương 23: Thái Điểu xuất kích.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Chuyện của mẹ con Heidy, Gia Minh tự nhiên là giấu diếm Linh Tĩnh cùng Sa Sa, cứ mỗi buổi trưa, buổi tối là hắn lại đi mua đồ mang tới, cảm giác giống như là đang nuôi hai tình nhân lén lút.
Sợ Marilyn cảm mạo rồi dẫn tới các loại bệnh khác như viêm phổi, Gia Minh nghiên cứu các loại sách y học, suốt ngày sắc các loại như Bối Mẫu Chúc, Đại Toán Chúc, Bối Mẫu Tứ Xuyên, Tuyết Lê Bảo Trư… các loại cho nàng ăn. Mấy ngày sau, cơn sốt cũng rút đi, lúc này Gia Minh mới yên lòng một chút.
Chỉ là mỗi ngày phải châm cứu trên cái mông đẫy đà của đại mỹ nữ kia, chỉ muốn sờ một cái, lại thêm đại mỹ nữ này thích mặc đồ bó sát, đường mông cong vòng hiện lên rõ ràng, làm cho trong lòng Gia Minh có ý nghĩ khác, đương nhiên trên mặt hắn không thể hiện.
Thời gian mỗi ngày tới đây tuy không nhiều lắm, nhưng cô bé Heidy này vô cùng quấn người, mỗi lần đều ngồi bên cạnh Gia Minh, bắt hắn chơi với mình.
Qua vài ngày, Gia Minh mới biết được tiểu cô nương này đặc biệt mê công phu Trung Quốc, cô bé thấy Gia Minh còn tuổi nhỏ mà lợi hại như vậy, còn tưởng rằng Gia Minh chính là võ lâm cao thủ trong truyền thuyết.
Cách nghĩ như vậy, trong lòng mẹ của Heidy cũng có, Gia Minh cũng chỉ bất đắc dĩ cười khổ, công phu lên trời xuống đất trong tưởng tượng của các nàng thì mình làm sao mà làm được.
Cứ qua bốn năm ngày như vậy nữa, bệnh tình của Marilyn cũng bình thường trở lại, Gia Minh yên tâm. Thứ bảy chủ nhật hắn cùng Linh Tĩnh, Sa Sa đến điểm hẹn bí mật chơi hai ngày, trưa thứ hai hắn mới tới chỗ Heidy, khi mới đẩy cửa ra, đã thấy một thân ảnh nhào lên người hắn, ô ô khóc ồ lên.
Người chạy tới ôm hắn, đương nhiên là tiểu cô nương Heidy, nếu như không phát hiện ra thân phận của cô bé, thì bất cứ ai xông lại lỗ mãng như vậy, thì có thể sẽ bị hắn vô ý thức mà giết.
Nhưng mà hành vi của cô bé này quá mức khoa trương, dọa cho Gia Minh nhảy dựng lên, không kịp đặt cô bé đang bám như bạch tuộc trên người mình xuống, hắn đã rút luôn chủy thủ cầm ở tay phải.
Cảnh giác nhìn vào trong phòng liếc một cái, thì cũng thấy Marilyn từ trong phòng đi ra, chắc là lúc này mới tắm xong, mái tóc vàng còn đang rối tung, quần áo bám vào người để lộ một thân hình trắng nõn, bộ ngực cao vút, điểm đỏ như hằn lên, làm cho hắn thấy rõ, nàng không mặc áo ngực… Trong lòng Gia Minh bỗng nhiên hiện lên một ý niệm, xác định nơi này an toàn rồi mới thu hồi chủy thủ, thở ra một hơi dài.
Về phương diện khác, Marilyn lại bị sát khí vừa rồi của Gia Minh làm cho kinh sợ. Nàng mới tắm rửa xong, quần áo chưa mặc đầy đủ, nghe thấy động tĩnh là biết Gia Minh tới, nên mới đi ra, trên mặt vẫn nở nụ cười.
Nhưng mà khi nàng nhìn thấy sắc mặt của Gia Minh lúc đó, nàng bị dọa tới mức đứng im như tượng.
Tuy nàng chưa làm chuyện xấu gì, nhưng mà lớn lên trong một gia tộc Mafia, cha nàng lại là thủ lĩnh, đương nhiên nàng cũng gặp không ít sát thủ, lính đánh thuê, đồ liều mạng… nhưng chưa từng thấy qua người nào có sát khí lạnh lẽo tới như vậy.
Vốn nàng tưởng rằng thiếu niên này thần kỳ như vậy, là do học được công phu Trung Quốc, nhưng nếu trong lúc sinh tử không giết người, thì không bao giờ tạo nên được khí thế như vậy.
Mà người có loại khí thế này, có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Nhưng mà, trong lúc nàng đang bần thần, hắn đã khôi phục lại thành một thiếu niên 14 tuổi vô hại.
"Thế nào, Heidy? Sao lại khóc thương tâm như vậy, ai bắt nạt em à?"
Mắt thấy tiểu cô nương này dùng hai chân kẹp chặt hông hắn, cánh tay ôm lấy cổ hắn, khóc tới mức không thở nổi, Gia Minh cũng phải cảm thấy khó thở, không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ vai của cô bé, đồng thời khép cửa phòng lại. Nghe thấy câu hỏi của hắn, cô bé dùng quả đấm nhỏ, đấm vào lưng của hắn vài cái, nói:
"Chính là anh, chính là anh, anh là đại phôi đản..."
"Ách..."
"Đáng đời cậu."
Lúc này, mỹ nữ tóc vàng cũng đã khôi phục bộ dáng tươi cười:
"Ai bảo cậu đột nhiên biến mất hai ngày, trong khoảng thời gian đó cũng không nhắn nhủ gì, cậu xem hai hôm nay Heidy khóc tới mức không thành bộ dáng gì nữa kìa."
Nàng nói xong xoay người trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại thay quần áo. Gia Minh xoay khuôn mặt của cô bé lại, thấy trên đó nước mắt như mưa, hai con mắt trong suốt bây giờ đỏ như hạt đào, cô bé lại đánh hắn hai cái:
"Anh là đại phôi đản."
"Được rồi, là anh sai, anh là đại phôi đản, Heidy là cô bé hiểu chuyện, tha thứ cho ca ca được không? Khóc tới mức này thì tiểu mỹ nữ của chúng ta sẽ không còn đẹp nữa."
Ôm tiểu cô nương ngồi xuống ghế salon, cô bé vẫn không chịu buông Gia Minh ra, hai tay vẫn ôm cổ của hắn, hai chân kẹp chặt vào người của hắn. Nếu như tuổi tác của hai người lớn một chút, thì bộ dáng này cực kỳ giống tư thế ái tình... Ách, đây là suy nghĩ của nhận vật chính, tác giả chỉ viết hộ ra như vậy thôi...
"Anh là đại phôi đản, đại phôi đản... Ô... Em còn tưởng ca ca không lo cho em nữa..."
Tiểu cô nương khóc lớn, không ngừng đấm mấy quyền vào lưng của Gia Minh, rơi vào đường cùng hắn đành ôn nhu nói: "Sao lại như vậy, ca ca còn phải dạy cho Heidy khí công nữa, tha thứ cho ca ca, được không?"
"Khí công" hai từ này vừa ra khỏi miệng, cả người cô bé giống như phát sáng, nghẹn ngào nói:
"Thật chứ, thật chứ?"
"Đương nhiên là thật, nhưng mà khí công rất khó học, em phải chịu được khổ thì mới học được."
Hắn lấy một cái khăn tay, cẩn thận lau nước mắt cho cô bé, cho tới khi khuôn mặt trở nên nhẵn như ngọc, hắn mới hài lòng dừng tay:
"Như vậy mới đẹp, trên mặt toàn nước mắt nước mũi thì ra cái gì."
Nhưng mà, con mắt vẫn sưng đỏ, không cách nào lau mà xong được.
"Heidy... Heidy không sợ khổ..."
Tiểu cô nương nín khóc mỉm cười, chỉ là đột nhiên muốn ngừng rơi lệ, đúng là có chút khó khăn, vừa mới khóc nức nở như vậy, bây giờ lại liều mạng dùng ống tay áo lau nước mắt, lại còn phải cố mà tươi cười, khiến cho nàng trở nên đáng yêu vô cùng.
Gia Minh cũng bị thần tình như vậy đánh động, cười cười, sau đó bảo cô bé xếp bằng trên ghế salon, công phu Trung Quốc mặc dù không có thần kỳ như trên Tivi, nhưng rất nhiều khí công vẫn là có công hiệu thần diệu trong điều tức dưỡng khí.
Một khi mà luyện tập lâu ngày, thì sẽ có một chút năng lực miễn dịch với một số loại bệnh nhỏ, đợi khi đó mới dậy cho cô bé phương pháp cơ bản. Mắt thấy cô bé xếp bằng nghiêm chỉnh, tới một cử động cũng không dám, điều này làm cho Gia Minh bật cười.
Lúc này Marilyn đã từ trong phòng đi ra, Gia Minh đối với nàng như một thục nữ, đối phương đương nhiên coi hắn là một đứa trẻ, nhìn hai người ngồi đối diện với nhau trên mẫu, thì quả thực giống như là mẹ nhìn con rất là ôn nhu, ánh mắt như vậy, làm cho Gia Minh cảm thấy mình bị lăng nhục.
"Hai người trông rất giống anh em ruột, nếu như tôi có một đứa bé như..."
"Nếu như tôi đoán không sai, thì chuyện tiếp theo là cố muốn là tới tìm cha của Heidy, đúng không?"
Những lời này làm cho cô bé đang đả tọa phải chấn động, Gia Minh vuốt ve vai nàng, ý bảo là an tâm. Ánh mắt của Marilyn đã có chút bối rối:
"Tôi... Tôi.."
"Tôi không quan tâm tới cô định làm gì, nhưng mà ý của tôi là, cô và Heidy phải ở lại chỗ này cho tới khi nào người của gia tộc cô tới đón, như vậy thì sẽ không có phiền phức gì cả. Nếu như tôi không thuyết phục cô được, thì cô hãy nghĩ tới tình cảnh của Heidy, đồng thời tôi cũng chỉ là một đứa bé, đừng cho tôi là vạn năng!"
Sau khi lạnh lùng nói câu đó, ánh mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau trên không trung tóe lửa.
Người ta thường nói, nữ nhân thường không để ý đạo lý, Gia Minh cũng đã sớm biết những điều này, từ cách nói và hành động của Marilyn mấy ngày qua, hắn đã đoán được, cô ta có ý định ủy thác, điều này Gia Minh cũng chỉ là phỏng đoán, nhưng ai ngờ nó xảy ra thực.
Đó là lúc hoàng hôn chiều thứ 5, dưới ánh trời chiều làm cho thành phố Giang Hải nhuộm một màu đỏ nhạt, lúc này học sinh đã tan học, chúng tụ nhau thành tốp năm, tốp ba đ trở về nhà.
Gia Minh, Linh Tĩnh, Sa Sa đương nhiên cũng là một trong những thành viên đó, khi nhìn thấy một cô bé đứng ở bên đường, chỉ trong nháy mắt Gia Minh đã hiểu, tình hình không ổn rồi.
Heidy không biết được trường của Gia Minh ở chỗ nào, nhưng biết đây chính là con đường mà hắn phải trở về, cho nên ở đây đứng chờ, có lẽ là lúc này Marilyn đi ra ngoài chưa về, Heidy đợi lâu quá nên mới mạo hiểm ra đây tìm hắn.
Dường như lúc Gia Minh nhìn thấy Heidy, thì Sa Sa cũng kéo Gia Minh và Linh Tĩnh nói:
"Nhìn xem, là cô bé lai hôm trước kìa, chúng ta còn mang quần áo tới cho họ? Sao lại đi một mình, chẳng nhẽ bị lạc mẹ rồi sao?"
"Chúng ta qua đó hỏi một chút, tránh cho việc cô bé bị người xấu bắt đi."
Gia Minh xách theo cây côn, cùng với hai người tiến sang. Lúc này cô bé cũng hìn thấy Gia Minh, trong ánh mắt hiện lên sự vui mừng, đang muốn phất tay, thì đột nhiên có một chiếc Bread màu vàng dừng trước mặt, che khuất hai bên.
Không tốt...
Linh Tĩnh cùng Sa Sa còn chưa kịp phản ứng, Gia Minh đã lao như mũi tên, dưới chân bật một cái, thân hình đã bay qua đầu một người. Lúc hắn muốn vượt lên phía trước, thì tiếng còi ô tô đột nhiên vang lên, hắn vội vàng lui về phía sau, đồng thời lúc đó cũng có một chiếc xe con phóng vọt qua như tên bắn.
Cửa xe Bread mở rộng.
Đoạn đường này chính là con đường cấm dừng, thiếu chút nữa chiếc xe kia đâm Gia Minh toi mạng, tài xế còn ngoái đầu lại chửi, hai cô gái đứng sau thì kinh hồn táng đởm, chạy tới chỗ hắn liều mạng đấm.
"Cậu làm gì thế, biểu diễn xiếc à..."
"Có phải là lợi hại lắm không..."
"Có biết là thiếu chút nữa cậu bị đâm chết rồi không..."
Sa Sa tức giận, khuôn mặt đỏ bừng, Linh Tĩnh nhớ lại cảnh vừa rồi, nước mắt đã ướt mi, Gia Minh nhìn sang phía đường đối diện, lúc này chẳng còn thấy bóng dáng cô bé kia đâu nữa:
"Cô bé kia bị chiếc Bread bắt cóc rồi."
"A..."
Sau một lát, hai cô gái tạm thời dừng đấm, nhìn sang bên đường đối diện, trăm miệng một lời nói:
"Mau báo cảnh sát."
Báo cảnh sát đương nhiên là một cách, nhưng nó lại không phải là cách hữu hiệu.
Sau khi trời tối, Gia Minh ở trong phòng chuẩn bị tất cả, ở căn nhà, hắn tìm được tờ giấy mà Marilyn lưu lại, đại ý là cô ta muốn đi tìm Đường Kính Nghiêu, mong Gia Minh vì cô ta mà chiếu cố tốt cho Heidy, không nên để nó biết chuyện này...
"Nữ nhân ngực lớn đúng là không có não..."
Hắn thì thào mắng, thanh âm giống như của người trung niên, lúc này Gia Minh mặc áo vét, đeo lơ, dưới chân đi một đôi giày da, dung mạo của hắn thay đổi lớn, giống như một người lùn trong một đoàn biểu diễn xiếc. Đây là một thân phận mà hắn đã chuẩn bị từ trước, vì hắn lo lắng cho chiều cao của mình.
Đúng là một chu nho sát thủ (sát thủ lùn) buồn cười.
Hắn là một sát thủ, hắn biết tiến công mới là phương pháp phòng thủ tốt nhất, bởi vậy, từ lúc bệnh của Marilyn có dấu hiệu tốt lên, hắn đã sưu tầm tư liệu, tính toán các bước phát sinh, rồi đề ra kế hoạch hành động.
"Đây là lần đầu tiên hành động, Thái Điểu."
Đưa tay áp lên ngực, tay còn lại đeo kính, bây giờ người khác nhìn hắn cũng không có cách nào nhận ra được.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ẩn Sát
Tác Giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu ------oo0oo-----
Chương 24: Người lùn.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Trần Tuấn Bân hôm nay có chút vui vẻ, bởi vì hắn đã tìm được hai mục tiêu tự chui đầu vào lưới, có thể dùng cơ hội lần này, lấy lại sự coi trọng của ông chủ.
Năm nay Trần Tuấn Bân 35 tuổi, hắn là bộ đội đặc chủng xuất ngũ trở về, vóc dáng trung bình, khí lực cường tráng, tứ chi cân xứng mà linh hoạt, bề ngoài thì hắn là quản lý của một công ty mậu dịch nhưng bên trong hắn lại là một tiểu đầu mục của Đường Kính Nghiêu.
Thu nhập trong và ngoài của hắn mỗi tháng vô cùng lớn, tục ngữ có nói, tam thập nhi lập (30 tuổi trưởng thành), đây cũng chính là khoảng thời gian mà hắn phát triển nhất.
Năm ngoái hắn tời chùa bái phật, một hòa thượng đắc đạo nói rằng hắn sẽ có 18 năm đại vận, mọi việc sẽ thuận buồm xuôi gió, ai ngờ lần này thủ hạ của Đường Kính Nghiêu lại để xổng mất một đôi mẹ con, hắn đã phát động tất cả lực lượng của mình tìm hơn một tháng không có phát hiện gì cả.
Mấy hôm nay Đường Kính Nghiêu vô cùng nổi giận, nói là tình hình bên Mỹ không tốt lắm, hắn cho rằng thủ hạ của mình vô năng thì hắn sẽ bị phạt, nhưng mà dịp may tới thật đúng lúc, cô gái kia tự động tới cửa, còn thủ hạ của mình lại tìm thấy cô con gái của nàng. Xem ra hòa thượng kia nói không sai, năm nay chính là năm khởi điểm đại vận của hắn.
Là một trong những thủ hạ tâm phúc của Đường Kính Nghiêu, hắn biết loại tổ chức này là loại tổ chức gì, Đường Kính Nghiêu có quan hệ với New York và gia tộc Mafia ở Italy.
Hiện giờ Trung Quốc bắt đầu phát triển, thị trường thuốc phiện vô cùng có tiềm năng, các gia tộc bên ngoài ai cũng muốn tuồn vào trong nội địa, mà Đường Kính Nghiêu chính là một trong những đối tác quan trọng.
Nhưng mà hiện giờ Đường Kính Nghiêu không dám làm mạnh tay, muốn nhập hàng toàn qua bàn tay của hắn, mà hắn thì lại sắp xếp một số đệ tử chuyên môn làm việc này, đồng thời sắp xếp cả người phân phối, ai có nhiều tiền thì người đó có thuốc tốt.
Thỉnh thoảng hắn cũng nhớ lại lời thề ban đầu khi hắn nhập ngũ, đó có lẽ là một trong những cách nghĩ ấu trí, dù sao con người cũng phải an cơm, sống trong hắc đạo lại càng phải bảo vệ chén cơm của mình, nghĩ thông suốt điểm này, chuyện làm ăn của hắn càng lúc càng phát đạt.
Khi nhận được điện thoại báo tin mừng, hắn cũng nhận được một đơn đặt hàng lớn, đối tác bên kia nói chuyện phần trăm và hoa hồng cũng không ít.
Khi ông chủ nhận được điện thoại, thì nhất định sẽ vô cùng vội vàng, muốn trông coi tình huống cũng phải mất từ giờ tới tối, quãng thời gian này đủ cho hắn yên tâm.
Khi sắc trời đã tối, hắn uyển chuyển mời đối tác bên kia ăn cơm, nói là hắn đã gọi điện thoại cho thư ký của ông chủ, một khoảng thời gian nữa sẽ mang đồ tới, dù sao chuyện cũng sẽ xong, chậm một chút thời gian cũng không vấn đề gì.
Bây giờ hắn đã có tiền, mua được một biệt thự nhỏ ở bên ngoài, khi về tới nhà mở cửa phòng, hắn thấy phòng khách đen kịt, từ trong phòng tắm trên tầng 2 truyền ra tiếng nước chảy róc rách, hắn nghĩ là vợ mình đang tắm.
Nghĩ tới tấm thân trần như nhộng của vợ mình, hắn nở nụ cười xấu xa, tinh thần trở nên phấn chấn, lặng lẽ đóng cửa lại, không bật đèn, định trộm hương, mà cũng làm cho bản thân hắn có một chút phấn khích.
Mới đi được hai bước, "rầm" một tiếng, ánh sáng từ trong phòng tắm hắt ra, một thân hình từ bên trong đó lao ra, ngã đập mặt xuống đất.
Trần Tuấn Bân vốn xuất thân từ bộ đội đặc chủng, lập tức rút súng, muốn lợi dụng cái bàn trà thủy tinh để yểm hộ. Nhưng mà ai ngờ hắn mới lật được cái bàn trà, thì tấm kính trên đó đã vỡ tan, cánh tay hắn cảm thấy tê rần, súng lục tự nhiên bay ra ngoài.
Đối phương bắn một phát vừa rồi, hóa ra là bắn xuyên qua bàn trà, mà lại trong bóng tối, chuẩn xác bắn trúng súng của hắn, nhưng lại không làm tổn thương tới tay của hắn.
Sao lại có kỹ thuật bắn súng thần kỳ tới vậy!
"Nếu như động đậy, vợ của mày sẽ chết."
Khi nghe thấy âm thanh khàn khàn mà lạnh lẽo này, Trần Tuấn Bân không dám nhúc nhích một chút nào nữa, lần thứ nhất chính là vợ, nhưng lần thứ hai sẽ là chính bản thân của hắn.
Hắn nhìn về phía tầng 2, nơi đó có ánh sáng chiếu xuống, hắn thấy một người đàn ông có vóc người không cao, cầm hai cái súng lục có gắn giảm thanh, một cái chỉ về phía của hắn, một cái chỉ là nữ nhân bị hắn dùng chân dẵm lên, vợ của hắn lúc này còn đang trần truồng, điều này làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
"Bật đèn, công tắc ngay bên cạnh sô pha, tao khuyên mày tốt nhất đừng nên làm điều gì ngu ngốc."
Trần Tuấn Bân trong lòng chấn động, hắn không dám có tâm tư gì khác nữa, khi bật đèn, hắn mới nhìn rõ bộ mặt của tên sát thủ người lùn này.
Trông tên sát thủ kia chừng khoảng 30 tuổi, trên mặt còn có một vết sẹo dài, một người như hắn rồi mà còn bị người khác rạch cho một đao, vậy thì ngươi kia phải biến thái tới mức nào…
Trong lòng của hắn âm thầm phân tích, càng phân tích càng kinh hãi, nhất là khi nhớ tới một súng vừa rồi, thì tim hắn đập thình thịch.
"Cùng là bạn bè trong đạo, có chỗ nào đắc tội, thì cũng không nên động tới vợ con, chí ít…"
Mắt thấy tên người lùn lộ hung quang, hắn nuốt một ngụm nước bọt, nói:
"Chí ít... cũng để cho vợ của tôi mặc xong quần áo đã..."
"Vậy còn phải xem thái độ của mày."
Người lùn kia không nhúc nhích chút nào, lạnh lùng nói:
"Tao không thích nói lời vô nghĩa, ông chủ của chúng mày muốn bắt hai mẹ con kia, nhưng hai người đó lại do tao bảo vệ, mày dẫn tao tới vị trí của hai người đó, nếu không thì tao đảm bảo rằng, không chỉ có một mình vợ mày chết trần truồng ở giữa thành phố Giang Hải này, mà còn… cả thai nhi trong bụng của vợ mày nữa."
"Thai, thai nhi!"
Trần Tuấn Bân mở to hai mắt nhìn, khi nhìn thấy vợ mình ngượng ngùng gật đầu, trong lòng của hắn không biết là nên vui hay nên buồn, lại nghe được người lùn kia nói:
"Đây chính là nguyên nhân mà tao chọn mày... Trần Tuấn Bân, ba đời tổ tiên của mày tao cũng biết rõ, tốt nhất mày đừng tưởng rằng có thể ở trước mặt tao đùa bỡn, tao cho mày ba giây để quyết định, một, hai..."
Trong bóng đêm tối đen, ánh đèn xe sáng rực, bây giờ mới chỉ là 8h30 tối, trên các con đường của thành phố Giang Hải, xe cộ vẫn đi như mắc cửi. Hai bên đường, các loại nhà hàng, siêu thị vẫn tấp nập, một chiếc xe Jeep việt dã màu đen chạy như bay trên con đường ra sây bay, trong xe có tên sát thủ người lùn và vợ chồng của Trần Tuấn Bân.
Trần Tuấn Bân ngồi lái xe, tên sát thủ người lùn vẫn không nhúc nhích ngồi ở vị trí lái phụ, hai mắt hắn buông xuống, trông như là đang nhắm mắt dưỡng thần. Cô gái kia chỉ được mặc một bộ quần áo tắm, ngồi ở phía sau của xe, hai chân, hai tay cô gái đều bị trói chặt, khuôn mặt của nàng hiện lên sự hoảng sợ vô cùng.
Hai tay của Trần Tuấn Bân khẩn trương nắm lại, hô hấp của hắn trở nên dồn dập, hắn nhìn thoáng qua tên sát thủ, sau đó phán đoán tình huồng một lúc lâu, hắn cũng muốn thử xem mọi chuyện ra sao.
Khi tay phải của hắn mới rời khỏi vô lăng, thì một khẩu súng đã được đặt ngay vào thái dương của hắn, nói:
"Không có lời nói của tao, hai tay của mày không được phép rời khỏi vô lăng."
Sau khi đưa tay nắm lấy vô lăng, tên sát thủ người lùn kia lại nói:
"Đi từ từ, phương diện nào tao cũng cho mày một cơ hội, nhưng mà... chỉ có một lần."
Trần Tuấn Bân trong lòng hoảng sợ, bởi vì những lời này là những câu mà Đường Kính Nghiêu thường hay nói ra ngoài miệng, người này rốt cuộc có lai lịch gì...
Hắn đột nhiên nhớ tới tình hình mà đám sát thủ Bùi Gia La tới giết hai mẹ con kia, người của Bùi Gia La người nào cũng đã phải qua khảo sát, hắn được nghe nói rằng chỉ cần một người, là có thể giết hết toàn bộ số bảo tiêu của hai mẹ con kia, lúc đó trong tim của hắn đúng là không phục.
Quả nhiên, đêm hôm đó, sát thủ Bùi Gia La đã giết hết đám bảo tiêu, chỉ còn để lại hai mẹ con này, lúc đó hắn tưởng là đám người kia sẽ nổ súng giết tiểu thư của Mafia, nhưng không ngờ, hai người này bị một người vô cùng kinh khủng cứu đi.
Nghĩ tới đây, hắn không dám có tâm tư gì cả, khi xe Jeep đang chạy thì phía trước có đèn đỏ, trước xe có một chiếc xe thể hao mui trần tương đối đắt, người đàn ông ngồi lái đeo một chiếc khăn quàng cổ, cho dù đang là mùa hè.
Thừa dịp thời gian đèn đỏ, người đàn ông kia nhàn nhã ngả lưng, dường như là đang ngắm phong cảnh, nhưng mà hành động biệt lập của hắn đã tao nên sự khác thường.
Nếu như là bình thường, Trần Tuấn Bân nhất định sẽ nhìn cái xe kia vài lần, đồng thời tưởng tượng xem bao nhiêu năm nữa mình sẽ mua được nó.
Nhưng mà lúc này hắn đâu còn tâm tình gì khác, hai mắt hắn nhìn thẳng, trong lòng rối như tơ vò, hắn không thấy tên sát thủ người lùn mở mắt, nhưng hắn nhận thấy tên này hơi nhíu mày.
Bùi La Gia... là người của hắn...
Một lát sau, đèn xanh sáng lên, chiếc xe phe trước chuyển bánh sang phía bên phải, Trần Tuấn Bân hơi chần chờ, nhưng mà tên sát thủ người lùn kia đã thay đổi giọng, một súng chỉ về phía vợ của hắn, nói:
"Phía trước chính là con đường quan trọng, nếu như mày vẫn còn tiếp tục muốn giở trò thì tao sẽ bắn thủng bụng của vợ mày."
Trần Tuấn Bân dường như thở hắt ra, sau đó quay đầu xe, quẹo phải, đi theo hướng của chiếc xe thể thao màu trắng vừa nãy.
"Tôi xin lỗi, người bị bắt bị nhốt ở nhà máy xi măng bỏ hoang, xin đừng tổn thương tới cô ấy, tôi sẽ không tiếp tục..."
"Không cần giải thích, về phần mày, mày chỉ nên biết rằng mày chỉ có một cơ hội duy nhất, nếu như tái phạm, thì tao đảm bảo chúng mày sẽ có những kiểu chết vô cùng đặc sắc, bây giờ thì tăng tốc, nhanh chóng vượt qua nó."
Một lát sau, chiếc xe jeep này vượt lên trên những chiếc xe đi phía trước, bao gồm cả chiếc xe thể thao kia, nó chạy thẳng đường tới vùng ngoại ô nơi có nhà máy xi măng đã bỏ hoang.
Không bao lâu, những chiếc xe di chuyển trên đường còn lại rất ít, khoảng cách giữa hai xe đã được rút ngắn, trên đường đi lại không có đèn, ánh sáng do đèn ô tô phát ra rất sáng.
Một bên của con đường là vách núi, bên còn lại chính là vách núi không sâu lắm, thế nhưng nếu như xe cộ bị lật mình xuống dưới, thì chắc chắn sẽ vong mệnh, bởi vậy ở ven đường có nhất nhiều barie để đảm bảo an toàn.
Chiếc xe Jeep vẫn duy trì tốc độ chạy trong đêm, thỉnh thoảng nó lướt qua một vài chiếc xe nhỏ, một lát sau ở sau chiếc xe này có ánh sáng chiếu tới, nhìn qua gương chiếu hậu, thấy chiếc xe này lái với tốc độ cực nhanh, chắc chắn là chỉ một lát sẽ đuổi kịp.
Lúc này thanh âm của sát thủ người lùn lại vang lên:
"Tăng tốc, đồng thời né vào bên đường để cho hắn vượt qua."
Tăng tốc trong hoàn cảnh trời tối đen như thế này thì thực sự rất nguy hiểm, nhưng Trần Tuấn Bân đương nhiên là không dám nói gì, từ từ đánh xe về phía bên phải đường, chiếc xe ô tô phía sau bắt đầu vượt lên.
Người ngồi trong chiếc xe thể thao kia là một người đàn ông, quàng khăng trên cổ, trong lúc hắn vượt qua, hắn còn đưa tay nên, dường như là muốn khoe khoang.
Nếu như bình thường, khi nhìn thấy đối phương lái xe như vậy, Trần Tuấn Bân sẽ không dám nói gì cả, bây giờ hắn lại càng không dám, đột nhiên, một khẩu súng dí sát vào huyệt Thái Dương của hắn, sát thủ kia lại hô:
"Buông tay lái ra!"
Có vẻ như đưa súng lên rất có tác dụng, Trần Tuấn Bân lập tức bỏ tay lái giống như là chạm vào lửa, sát thủ kia nắm tay lái, đánh mạnh sang hướng bên cạnh.
Ầm một tiếng, chiếc xe thể thao đang đi với tốc độ cao thì bị đập, tòa bộ chiếc xe bay lên trên trời, xoay tròn một vòng, tạo thành một đạo ánh sáng hình vòng cung mỹ lệ trên không trung, rơi xuống vách núi.
Chiếc xe Jeep xiêu xiêu vẹo vẹo lao đi thật nhanh, phải qua một đoạn đường mới hết rung, chiếc xe thể thao ở phía sau bị rơi xuống rồi nổ tung, tạo thành một cột lửa lớn bốc lên trời.
"Rất tốt, thật mạnh mẽ... Chúng ta tiếp tục đi..."
Thu hồi ánh mắt phức tạp, sát thủ người lùn nhàn nhạt ra lệnh.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ẩn Sát
Tác Giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu ------oo0oo-----
Chương 25: Đặc cấp sát thủ.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
"Tại… tại sao phải giết hắn..."
Chiếc xe Jeep vẫn chạy, chiếc xe thể thao bị nổ ở phía sau chí ít cũng phải tới 5 vạn đồng, Trần Tuấn Bân trong lòng run rẩy, hắn biết người bên cạnh này là một ác ma giết người không chớp mắt!
Hắn vốn đã từng là một người vô pháp vô thiên, khi giá trị sinh mệnh của hắn dần cao lên, thì hắn lại càng trở nên nhát gan. Chỉ nhìn vào người ngồi trên chiếc xe thể thao kia thôi, cũng có thể đoán được bối cảnh của người này, nếu như đợt này người kia không chết, thì phiền phức sau này của hắn vô cùng lớn.
Trong lòng của hắn đang rối loạn, thì lại nghe sát thủ kia nhàn nhạt nói:
"Bùi La Gia có phương thức truyền tin rất tốt, ta nghĩ có lẽ là chiều hôm nay bọn họ đã phái người tới rồi?"
"A?"
Nghe thấy đối phương nói câu này, Trần Tuấn Bân trở nên sững sờ, sau một lát, hắn mới phản ứng được, mở hai mắt nhìn.
"Cách thức giết người của Bùi Gia La có trình tự, đầu tiên là thăm dò mục tiêu, ước định thực lực rồi phái một sát thủ, sau khi thất bại, thì đẳng cấp sát thủ sẽ tăng lên một cấp, khi nào hoàn thành nhiệm vụ hắn sẽ tổng kết lại nguyên nhân thất bại, thực lực của A Thất chỉ là B cấp, sau khi hắn chết, Bùi La Gia nhất định sẽ phái người khác tới."
"Sát thủ A cấp ở bộ phận Châu Á, có danh hiệu lam sắc, am hiểu nhất là dã ngoại sinh tồn, bọn họ đã được huấn luyện chiến đấu, sử dụng các loại phương tiện giao thông, nhưng mà sát thủ và thái giám cũng giống nhau, đều là những con người không hoàn chỉnh. Một khi bị bao trùm trong giết chóc, thì bọn họ lại có sở thích khác như theo đuổi tốc độ: đua xe, đua tàu, đây cũng là lý do họ không bao giờ trở thành một đặc cấp sát thủ được, bởi họ vẫn còn sơ hở trí mạng."
Khi nghe tới câu nói này, Trần Tuấn Bân hít một hơi lạnh: "Ngươi biết nhiều như vậy, lẽ nào ngươi cũng là..."
"Ta đã từng thuộc về Bùi La Gia."
Sát thủ kia nghiêng đầu, trên khuôn mặt có vết sẹo dài kia hiện lên một nụ cười:
"Đặc cấp sát thủ."
Nhà máy xi măng đã ở phía trước, chiếc xe Jeep tắt đèn, mở cửa dừng lại ở trong một rừng cây, nếu như cứ dựa theo thói quen trước đây, hắn sẽ trực tiếp giết hai người này, nhưng mà bây giờ hắn không muốn làm như vậy, trong bụng cô gái kia còn có con nhỏ, điều này khiến hắn không nỡ nhẫn tâm.
Nếu như bọn họ đủ thông minh, sau lần này sẽ tìm cách rời khỏi nơi này thực xa...
Sau khi đánh ngất xỉu hai người này, buộc vào trong xe, hắn đi ra khỏi rừng cây, sau đó quay đầu lại nhìn vào bóng đêm đen kịt. Tên lam sắc sát thủ kia đã từng là một trong những người thầy của hắn, hôm nay lại bị hắn đơn giản giết chết, hắn thở dài một hơi, trong lòng hơi có chút cảm khái, sau khi nhìn về phía nhà máy xi măng, ánh mắt hắn đã trở nên lạnh lùng.
Từ khi biết tin về Đường Kính Nghiêu, hắn đã có chuẩn bị, tình hình của Đường Kính Nghiêu như thế nào, hắn cũng biết tương đối rõ. Thường ngày Đường Kính Nghiêu thường đi tới đâu, thủ hạ của hắn chiếm giữ những nơi nào, cách thức ra vào hắn đã nắm rõ.
Cái nhà máy xi măng này hắn đã từng tới một lần, tuy rằng không tính là vô cùng quen thuộc, thế nhưng để ứng phó với tình hình trước mắt cũng đã quá đủ.
Đây là thực lực của đặc cấp sát thủ, nếu không như vậy thì hắn đã không cách nào trốn thoát khỏi căn cứ rồi.
Lúc này, quanh nhà máy có rất nhiều người, thế nhưng nó lại không biểu hiện như một căn cứ quân sự, mà chỉ thấy một khu nhà đen ngòm, trong lòng Gia Minh đã bật cười.
"Mức độ nguy hiểm thấp, thế nhưng... Lần đầu tiên xuất thủ, cũng phải làm cho đẹp một chút, a, tiểu thái điểu."
Lúc này, trong một căn phòng trên tầng 3 của nhà máy, Đường Kính Nghiêu mặc tây trang đi giày da, mỉm cười ngồi ở trên ghế sa ***, bên người hắn còn có hai nam nhân ngoại quốc giống như hung thần ác sát. Cách hắn một cái bàn chính là hai mẹ con Heidy, Marilyn ôm chặt lấy con gái của mình, ánh mắt hung hãn bức người.
"Muốn anh nói bao nhiêu lần em mới chịu tin anh, sát thủ đêm đó quả thực là không phải do anh phái tới, nếu như anh thực sự muốn giết các người, thì cần gì phải dùng tới sát thủ, mà lại chỉ phái đi một tên... Trời ạ, các người là vợ, là con của anh, sao anh có thể làm thế được?"
Đã qua nhiều năm, Đường Kính Nghiêu từ một vị trí thấp trong xã hội bò lên tới vị trí này, cách ứng xử của hắn đã khác, lúc này hắn rất thành khẩn, nói toàn lời dễ nghe, Heidy ở trong lòng mẹ mình kêu lên:
"Cha..."
Nhưng mà, cô gái tóc vàng rất kiên quyết lắc đầu, lạnh lùng cười nhạo:
"Giả bộ rất thực, Đường, nếu như 10 năm trước anh cũng như thế này, thì không chừng tôi đã bị anh lừa, cha tôi cũng sẽ thích anh, có lẽ anh sẽ không giống như bây giờ."
"Sao lại giả bộ, giả bộ thế nào? Heidy đang gọi anh, em là vợ của anh, anh chưa từng gạt các người, các người phải tin anh!"
Liên tục không ngừng nói hơn một giờ, Đường Kính Nghiêu cũng có chút nóng nảy.
Bây giờ không phải là lúc đọc báo cáo, ở phía dưới có người chăm chú lắng nghe, có người thì bút ký, có người thì vỗ tay, nữ nhân trước mắt này đúng là đã biết rõ hắn làm những gì, cho nên độ khó của khảo nghiệm dành cho hắn đã trở nên vô cùng cao.
Cho dù thế nào đi nữa, hắn cũng là người được vun đúc từ trong tư tưởng truyền thống của Trung Quốc, mà hai mẹ con trước mặt này cũng thực sự là vợ con của hắn, nếu như không tới mức đường cùng, hắn không muốn lột bỏ khuôn mặt hắn đang đóng.
Nữ nhân này có thể ở Mỹ chờ hắn 10 năm, như vậy thì cô ta chắc chắn đã yêu hắn rất sâu đậm, vốn bản thân hắn cũng không muốn mời sát thủ, nhưng mà đám Mafia ở Ý lại tư dưng đưa sát thủ tới.
Hiện nay tình huống của nước Mỹ không được tốt lắm, cho nên hắn phải có tin tức để về báo cáo, bây giờ đã tìm được người rồi mà không có báo cáo, hắn phải làm sao bây giờ!
Cởi tây trang, kéo cà- vạt, hai tay của hắn chống nạnh đi qua đi lại ở trong phòng, sau một lúc, hắn dường như là muốn thử lần cuối:
"Tin tưởng anh, được không?"
Trong lòng hắn biết rõ, đối phương không có khả năng tin tưởng vào hắn, nhưng mà hắn vẫn còn một tia hi vọng, nếu như cô ta yêu mình như vậy, thì khi biết việc mình làm cũng sẽ thông cảm cho mình, ít ra cũng phải tin tưởng một chút, có khi lại nói ra tin tình báo có giá trị không biết chừng?
Cô ta vốn là một nữ tử thông minh, bây giờ biết đã tới lúc không có đường lui, có thể nói với cô ta là cứ nói ra, sau này hắn sẽ đối tốt với hai mẹ con của cô ta.
"Được, tôi tin anh."
Thật lâu sau, trên mặt Marilyn nở một nụ cười quyến rũ:
"Thế nhưng tôi không thể nói cho anh biết gì cả, từ khi anh rời khỏi nước Mỹ, tôi đã không quan tâm tới bất cứ chuyện gì của gia tộc, cũng biết anh trở lại Trung Quốc làm quan, cho nên tôi không muốn lưu lại bất cứ điều gì ảnh hưởng tới anh. Chuyện này tôi đã nói rồi nhiều lần, bây giờ cũng cho anh câu trả lời thuyết phục, nếu như anh không làm gì cả, vậy thì cũng không cần biết tin tức của Mafia nữa, đúng không?"
Đường Kính Nghiêu lui về phía sau hai bước, rốt cục hết hy vọng.
"Được rồi! Tôi sẽ nói tất cả cho các người biết, sát thủ không phải do tôi mời, là bọn họ tự chủ trương!"
Hắn bỗng dưng rống lên, ngón tay hướng về hai người đàn ông bên cạnh, nói:
"Cô nghĩ rằng tôi có thể thực sự làm chủ được nơi này sao? Là bọn họ làm chủ, tôi chỉ là một quân cờ chấp hành nhiệm vụ, cũng là bọn họ cần tin tình báo, chứ tôi đâu có muôn. Cô không chịu nói, tới bây giờ cũng không chịu nói, cô có biết rằng, cho dù người của gia tộc cô có tới đây hay người do bọn họ phái tới, thì người chết đầu tiên cũng là chúng ta, Ba người một nhà chúng ta chắc chắn sẽ chết hết!"
Hắn lắc đầu, hai mắt đỏ lên:
"Tôi phải bảo vệ hai người cho nên tôi cũng chỉ còn cách làm như vậy, các người chính là người mà tôi yêu nhất trên thế giới này..."
"Cuối cùng cũng không đóng kịch được nữa?"
Marilyn nhàn nhạt cười, nói:
"Anh yêu chúng tôi, vậy thì vợ của anh thì sao?"
"Cô ta chỉ là quân bạc trên bàn cờ chính trị, thứ quan trọng là gia tộc của cô ta, không có sự ủng hộ của nhà cô ta, tôi không đi được tới vị trí ngày hôm nay, tôi yêu..."
"Vậy thì chắc tôi cũng vậy, phải không? Có thể là trước đây không phải, nhưng bây giờ thì phải. Đường, anh đã thay đổi, anh đã không còn là Đường của 10 năm trước, bây giờ bất cứ thứ gì anh cũng có thể mang ra đánh bạc để đổi lấy tiền tài và quyền lực."
Đường Kính Nghiêu ngẩn người, một người ngoại quốc đã chỉ súng lục vào hắn, nói:
"Xin lỗi, Đường, thời gian mà chúng tao cho mày đã đủ nhiều, tao không hi vọng thấy chúng mày ở đây liếc mắt đưa tình, bây giờ thì tối rồi, nếu cô ta không nói chúng ta sẽ xử lý."
"Marilyn, xin em đấy, nói ra được không."
Marilyn lắc đầu:
"Tôi chẳng biết gì cả, nhưng nếu anh còn chút nhân tính thì hãy tha cho Heidy, nó dù sao cũng là con của anh, Tôi vẫn nhớ, người Trung Quốc coi con gái là thứ quý hiếm đúng không?"
"Em chỉ cần..."
Đường Kính Nghiêu vẫn còn muốn khuyên, đột nhiên, ở bộ đàm vang lên những tiếng xèo xèo, sau đó là một người nào đó đang báo cáo.
Hai người ngoại quốc nghe không hiểu gì, Marilyn thì lại càng không biết chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt của Đường Kính Nghiêu lúc này rất nghiêm trọng, hắn hạ lệnh, sau đó mở ngăn kéo, lấy một khẩu súng lục, nhìn hai người nước ngoài, nói:
"Phía dưới đã chết sáu người, đều là người của tổ tuần tra vòng ngoài, bọn họ đều bị một đao trí mạng trúng phải yết hầu, thậm chí họ không có cả cơ hội phẩn kháng, không biết tới là ai vậy, Ramos tiên sinh, tôi nghĩ các ông cũng lên hành động rồi."
Hai người lúc này hội ý, nhìn Marilyn mẹ con sau đó đồng thời đi vào gian phòng bên cạnh. Tổng cộng có sáu người ở nước Ý tới đây, bốn người ở phòng bên cạnh đánh bài, đợi người có tên là đi vào, Đường Kính Nghiêu quay đầu lại hỏi:
"Là ai tới cứu các người? Lực lượng của cha cô à?"
"Tôi không biết."
Trong mắt Marilyn hiện lên một tia quang mang kỳ dị, sau đó cười nhạt một tiếng, lắc đầu:
"Tôi không biết."
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào