Trong trời đêm lờ mờ với mấy ngôi sao tô điểm cho bầu trời, Trương Hằng từ trong động phủ của Âu Dương lão tổ đi ra. tham lam hít sâu một hơi. Lúc này hắn mới nhận ra sau lưng mình, quần áo đều đã ướt đẫm mồ hôi.
Điều chỉnh lại hô hấp có chút dồn đập, cảm xúc trong lòng Trương Hằng trăm mối ngổn ngang. Mới tới thế giới này chỉ được một tháng đã gặp phái cửa ải khó khăn đầu tiên, thậm chí còn suýt mất mạng. Giờ phút này. trong có thể Trương Hằng có Phệ Hồn cổ của Âu Dương lão tổ. Mặc dù với trực giác, hắn không thấy sợ thứ này nhưng về mặt tâm lý lại sinh ra một cổ uất ức vì bị người khống chế.
Thân thể hắn hơi nhướng lên. triệu hồi linh khí hạ phẩm ô Linh Kiếm từ trong túi trữ vật ra rồi nhẹ nhàng đứng lên linh khí đã bành trưởng, đón gió lạnh đêm khuya. Trương Hằng khống chế linh khí bay về ngọn núi cao nhất Thiết Lĩnh Phong.
Bởi vì Trương Hằng là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ. trong cơ thể còn chưa có Tiên Thiên chân hỏa của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cho nên dù thanh linh khí này đã bị hắn Luyện hóa nhưng lại chưa thể cùng tâm thần hắn dung hợp làm một. cũng không thể thu linh khí vào trong cơ thể.
Những tu sĩ Luyện Khí Kỳ bình thường khi sử dụng linh khí đều phái triệu hồi từ trong túi trữ vật ra. sau đó dùng Khống Vật Thuật thao túng linh khí công kích hoặc phòng ngự. Cứ như thế, uy lực của linh khí sẽ bị suy giảm rất nhiều. Nếu đổi lại là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, có được Tiên Thiên chân hỏa thì sẽ chênh lệch rất lớn. Linh khí sau khi được Tiên Thiên chân hỏa luyện hóa có thể dung nhập vào trong cơ thể tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. không chỉ uy lực lớn hơn mà có thể nháy mắt lao ra đả thương đối thủ hiệu quả vượt xa tu sĩ Luyện Khí Kỳ.
Mà Trương Hằng tu Luyện Biến Thái Công Pháp lại có thể ở Luyện Khí Kỳ lại sinh ra một loại chân hỏa cực kỳ kỳ lạ. Loại chân hỏa này lại quan hệ tới nòng cốt Biến Thái Công Pháp, theo giới thiệu trên ngọc giản kia thì chân hỏa này vượt xa phạm trù của ngọn lửa bình thường, cũng cỏ được thần thông không thể tưởng tượng nổi.
Một khi tiến vào tầng thứ nhất Biến Thái Công Pháp, có được ngọn lửa đặc biệt này khi đó Trương Hằng có thể luyện hóa kiện linh khí trung phẩm mà hắn vừa thu được. Tới lúc ấy. hắn có thể chân chính dung hợp linh khí vào trong tâm thần thành một thể. hoàn toàn phát huy ra được uy lực của linh khí Như vậy thì trong cùng cấp còn ai có thể là đổi thủ của Trương Hằng?!
Nghĩ tới đây. Trương Hằng lại khống chế tốc độ của linh khí tăng thêm vài phần, hướng về ngọn núi cao nhất Thiết Lĩnh Phong nay đi.
Động phủ của Âu Dương lão tổ khác với của những Trưởng lão khác trong môn cũng không được mở ở ngọn núi cao nhất Thiết Lĩnh Phong mà tọa lạc ờ một nơi cách Thiết Lĩnh Phong hai mươi dặm.
Nếu là trước đây thì Trương Hằng sẽ cho là bởi vì tính cách của Âu Dương lão tổ cổ quái hay có bất hòa với Trưởng lão nào khác. Nhưng sau lần nói chuyện này, Trương Hằng hiểu được trên người Âu Dương lão tổ có cất giấu rất nhiều bí mật không muốn người khác biết. Điều này không chỉ thể hiện ở tu vi của lão.
Trong quá trình phi hành, Trương Hằng triển khai thần thức của mình, tuy rằng chỉ kéo đài được mấy chục thước nhưng trong số các tu sĩ Luyện Khí Kỳ cũng đã là không ai Bằng được. Hơn nữa, khi hắn triển khai Thần thức còn có thể gia tăng cảm quan của bản thân người tu tiên.
Trương Hằng làm như thế là để quen thuộc với sự vận dụng thần thức. Trong quá trình chiến đấu. cường độ và khả năng vận dụng thần thức thậm chí có thể quyết định thắng bại của đấu pháp.
Phi hành chừng mười dặm lộ trình, nhờ vào thị giác hơn xa người thường của mình, Trương Hằng phát hiện xa xa có hai bóng người, hình như là một nam một nữ.
Đã muộn như thế này còn hẹn hò. trong lòng Trương Hằng đột nhiên thấy buồn cười.
ở Tu Tiên Giới, hết thảy đều lấy thực lực để cân nhắc. Cái gọi là tình yêu và sự lãng mạn đều đặt trên cơ sở lợi ích. Những buổi tối hẹn hò như thế này thật ra cũng không thấy nhiều.
Thu liễm khí tức trên người. Trương Hằng cũng không muốn quấy rầy cuộc hẹn hò của đôi nam nữ. Khi đang học đại học ở địa cầu. hắn cũng từng trải qua những cảnh như vậy cho nên đối với những thiếu nam thiếu nữ đang âu yếm kia đă sớm coi như không thấy, không cảm thấy lạ lùng.
Tuy nhiên, càng tới gần Trương Hằng phát hiện ra sự tình không đơn giản như mình tưởng tượng.
- Lý sư huynh, đã muộn thế này mà huynh còn bảo Tuyết Dung ra ngoài này là có chuyện gì trọng yếu sao?
Người nói chuyện là một cô gái nhìn như mới mười bảy mười tám tuổi. Nàng mân mê cằm, một đôi mắt như hai hạt châu tò mò nhìn vị sư huynh trước mặt. Khuôn mặt xinh đẹp như ngọc cũng hơi đỏ lên như ráng mây chiều.
Lý sư huynh khẽ thở dài một hơi. ngưng mắt nhìn cô gái như tiên chỉ gần trong gang tấc. Thần sắc trên mặt hiện lên chút do dự, lý do đã sớm chuẩn bị tốt cũng đã bay đi đâu mất.
- Tuyết Dung sư muội, chúng ta ở cùng một chỗ lâu như vậy.nàng có từng nghĩ tới tương lai chúng ta không?!... Hơn nữa, Đại Hội Phương Vân sẽ liền tới rồi. Với thực lực của ta ở Phong Hành Môn. tuy trong hàng đệ tử cùng thế hệ thì coi như đứng đâu nhưng so với vài đệ tử của Tiên Vân Tông và Hỏa Vân Môn thì còn kém một chút. Nếu muốn ở lần Đại Hội Phương Vân này tiến vào tốp mười thì sư huynh ta cũng không quá nắm chắc...
Bàn tay ngọc trắng nõn của Tuyết Dung nhẹ nhàng kéo tay Lý sư huynh, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm vào hắn. nhẹ nhàng nói:
- Sư huynh, ta biết cướp lấy vị trí tốp mười là hy vọng của huynh, cũng là cơ hội để đột phá bình cảnh của huynh. Huynh muốn Tuyết Dung giúp như thế nào...
Lý sư huynh nhìn vị sư muội xinh đẹp như một đóa hoa bách hợp trong đêm đang ngoan ngoãn rúc đầu vào lòng mình. Mặc dù so với Lạc Trần Tiên Tư thì nàng cũng không kém bao nhiêu.
Đối mặt với nữ nhân xinh đẹp, nhu thuận lại một lòng yêu thương mình như thế, hắn có chút khó xử. Nhưng suy tư một lúc lâu. hắn rốt cục cắn răng nói:
- Sư muội, tu vi của ta lúc này gặp phải bình cảnh. Trong thời gian ngắn, Phong Linh Thuật của ta cũng rất khó có thể đột phá được. Cho nên ta muốn sư muội trợ giúp ta... Chúng ta cùng nhau song tu...
Khuôn mặt Tuyết Dung lập tức đỏ bừng, hơi cúi đầu xuống, đôi mắt lưu chuyển một tia nhu hòa. hàm răng trắng muốt khẽ mở ra, yếu ớt nói:
- Sư huynh. huynh cũng biết ta tu luyện Nhu Thủy Tĩnh Tâm Quyết. Trước khi đạt tới Trúc Cơ Kỳ thì không nên phá thân... Nếu không. Tuyết Dung sau này muốn đột phá tới Trúc Cơ Kỳ thì cũng khó như lên trời.
- Sư muội, nàng yên tâm! Chỉ cần lần này ta đạt được một thanh linh khí thượng phẩm, ở trong động phủ của tổ tiên Phương Vân lưu lại kia tất sẽ tìm được những linh đan diệu dược. Tới lúc đó. cho dù không chiếm được Trúc Cơ Đan. cũng có thể trao Đối với Chưởng môn và các Trưởng lão. Có Trúc Cơ Đan. bằng vào thiên phú, linh căn của nàng thì muốn đột phá Trúc Cơ Kỳ cũng là chuyện dễ dàng.
Lý sư huynh nắm chặt bàn tay mịn màng của Tuyết Dung sư muội, ánh mắt lộ ra vẻ kích động và vài phần điên cuồng.
Tuyết Dung sư muội trầm mặc, suy tư thật lâu rồi thanh âm dịu đàng dễ nghe của nàng mới phá vỡ sự yên lặng của đêm khuya:
- Lý sư huynh. ta đáp ứng chàng!... Tuy nhiên, huynh phải đáp ứng về sau phải đối xử tốt với Tuyết Dung, dù Tuyết Dung không có được Trúc Cơ Đan cũng sẽ không oán giận chàng!
- Sư muội, nàng thật sự quá tốt!
Lý sư huynh ôm lấy Tuyết Dung sư muội vào lòng, nhẹ nhàng nói.
Đột nhiên, trên mặt Tuyết Dung sư muội nhiễm một tầng đỏ ừng. ánh mắt dần mê ly, thân thể mềm mại cũng trở nên vô lực. Nàng đưa ánh mắt không thể tin nhìn Lý sư huynh, thanh âm mỏng manh vang lên:
- Nhuyễn Cốt Tán... còn có Mê Xuân Hương... Sư huynh. ngươi vì sao lại phải làm thế... Tuyết Dung đã đáp ứng ngươi rồi...
Thân thể mềm mại nhu nhược của Tuyết Dung ngã vào lòng Lý sư huynh, làn da trắng như ngọc của nàng hiện lên một tầng hồng hào. trong miệng tỏa ra mùi thơm say lòng người, âm thanh rên rỉ khe khẽ vang vang trong trời đêm khiến người ta bất giác say mê.
Lý sư huynh cắn răng nói:
- Sư muội, cũng đừng trách ta. Tuy rằng song tu có thể khiến tu vi của ta tăng lên một chút nhưng điều này không đủ... Ta muốn nàng làm lô đỉnh của ta!
-Ngươi...
Tuyết Dung sư muội không đám tin, ngưng mắt nhìn lên. Trong mắt nàng vừa hiện lên chút giận dữ thì đã bị Nhuyễn cốt Tán và Mê Hồn Hương làm cho thần trí mơ hồ.
- Sư muội, ủy khuất nàng rồi! Nhưng ta buộc phải đạt được tốp mười, còn có những bảo vật trong động phủ...
Lý sư huynh hạ quyết tâm ngoan độc. ôm lấy thân thể mềm mại của Tuyết Dung, đi về phía một sơn động bí mật cách đó không xa.
Trương Hằng ẩn nấp khí tức đang lẳng lặng đứng trên linh khí giữa bầu trời, nhìn theo thân ảnh Lý sư huynh ôm lấy thân thể Tuyết Dung sư muội, trong lòng có chút do dự. Hắn vẫn chưa quyết định rốt cuộc cỏ nên ra tay hay không?!
Hai người này Trương Hằng đều biết, đều là đệ tử nội môn của Phong Hành Môn. Nam nhân kia kêu là Lý Hoành, là đệ tử Luyện Khí hậu kỳ, là thiên kiêu chỉ tử trong môn. Còn cô gái kia gọi là Ninh Tuyết Dung, nhập môn chừng bảy tám năm, tu vi là Luyện Khí trung kỳ. là một nữ tu sĩ dịu dàng, tĩnh tuệ hiếm có trong môn.
Bởi vì Trương Hằng cẩn thận và hai người này sơ sẩy nên cũng không phát hiện ra Trương Hằng đang đứng trên bầu trời.
Hơi suy tư một chút. Trương Hằng liền buông tha cho cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân tuyệt vời này.
Lấy tu vi Luyện Khí hậu kỳ của Lý Hoành, Trương Hằng nhiều nhất chỉ có thể bảo mệnh trong tay đối phương mà thôi, tỷ lệ chiến thắng là rất nhỏ. Trương Hằng cũng không vì một nữ tu không có quan hệ với mình mà đắc tội với một đại địch như thế.
Thân ở trong thế giới cá lớn nuốt cá bé như thế này, có rất nhiều chuyện thân bất do kỳ. Trương Hằng nếu muốn sinh tồn ở thế giới này, hơn nữa tìm kiếm lực lượng đỉnh cao và trường sinh bất tử thì không thể không buộc tâm tính mình trở nên lạnh lùng.
Nhìn Lý Hoành ôm thân thể mềm mại mê người của Ninh Tuyết Dung đi vào sơn động tối đen kia, Trương Hằng không khỏi nhớ tới Yến Vũ Tình, cô gái tuyệt xinh đã cùng thân cận thể xác với hắn.
Có lẽ giờ phút này Ninh Tuyết Dung chính là cô gái Yến Vũ Tình ngày đó. Mà Lý Hoành lại chính là Đường Phong hay Trương Hằng.
Sơn động tối đen kia chôn vùi hai thân ảnh, Trương Hằng thở dài một hơi. lại khống chế linh khí bay về phía xa xa.
Đón trời đêm tối đen như dưới vực sâu. phi hành giữa không trung. Trương Hằng cuối cùng cũng không kìm nổi lòng, quay đầu nhìn về phía sơn động kia, im lặng. Hắn cuối cùng vẫn quyết định rời đi nơi này.
Hắn hiểu được ở một thế giới đầy hung hiểm và tàn khốc như thế này có lẽ chuyện như thế đều phát sinh hàng ngày, thậm chí những chuyện tàn nhẫn và vô si hơn cũng là chỗ nào cũng có.
Trương Hằng không phái là thánh nhân, hắn thậm chí cũng không được coi là người tốt. Thân ở trong một thế giới xa lạ mà lại đơn độc. trước khi trở nên cường đại thì hắn nhất định phải lấy một tâm lý cẩn thận và kính sợ để đối đãi với bất cứ chuyện gì phát sinh trên tiên lộ này!
Nhưng đúng lúc này. từ trong sơn động tối đen kia lại phát ra một tiếng hét thảm. Đó là thanh âm của Lý Hoành, mang theo sự hoảng sợ và vô cùng không thể tin.
Trương Hằng cẩn thận khống chế linh khí bay về phía bên cạnh sơn động kia, sau đó thi triển Linh Nhãn Thuật, lập tức mọi chuyện bên trong đều hiện rõ trong mắt hắn.
Trên cánh tay trái của Lý Hoành có một tầng băng sương màu trắng ngưng kết. quần áo trên người cũng bị phá mất mấy chỗ. búi tóc trên đầu tán loạn, còn có một mánh tro bụi. Khuôn mặt trắng nõn giờ phút này cũng như bị người ta lấy đáy nổi đập lên. đầy bụi bặm.
Mà Ninh Tuyết Dung ở bên cạnh hắn với đa thịt trắng nõn đã lộ ra nửa thân hình do bộ váy màu vàng đã bị xé mất nửa. Nửa trên của nàng với tấm vai trần và bộ ngực sữa gần như đã lộ hẳn ra ngoài.
Phía dưới hạ thân. đôi đùi ngọc trắng bạch khép lại. một đôi giày thêu màu lam đã bị ném xuống đất, có thể nhìn thấy những ngón chân thanh tú nhưng được một lớp tất mỏng, trong suốt bao bọc.
Mái tóc rối bù che khuất nửa khuôn mặt kiều diễm hơi ửng hồng của nàng, đôi mắt trong sáng và lạnh lùng đang nhìn chằm chằm Lý Hoành bên cạnh, như đang nhìn một kẻ qua đường xa lạ.
Trương Hằng chỉ nhìn lướt qua thân hình và ánh mắt của nàng rồi tầm mắt lại tập trung nhìn vào một chiếc trâm gài tóc màu hơi đỏ đang lóe ra ngân sương nhàn nhạt nằm trong tay nàng.
Ninh Tuyết Dung khẽ thở dài một hơi:
- May mắn trong tay ta còn có chiếc trâm gài tóc phòng thân của sư phụ tặng, nếu không thì...
- Sư huynh. ngươi khiến ta rất thất vọng! Từ hôm nay trở đi. giữa chúng ta không còn chút quan hệ nào nữa!
Đôi mắt thanh tú của Ninh Tuyết Dung lộ ra vẻ thất vọng và giận dữ.
Ly Hoành xanh cả mặt, ánh mắt cũng không ngừng biến đổi. Hắn nhìn chằm chằm Ninh Tuyết Dung đang từ dưới đất chậm rãi đứng lên.
Phút chốc, hắn lấy một loại thanh âm lạnh như băng nói:
- Một khi đã như thế. giữa chúng ta không còn tồn tại bất cứ quan hệ gì nữa. Tuy nhiên, hôm nay ngươi cũng đừng hòng từ trong sơn động này bước ra.
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn mạnh mẽ lưu ta lại chỗ này?!
Hàm ràng trắng tinh của Ninh Tuyết Dung lại nhấc lên, khẽ cắn môi, cặp mi thanh tú cũng nhẹ nhàng nhướng lên.
- Sư muội, ngươi chớ trách ta tâm ngoan thủ lạt! Sơn động bình thường này sẽ là nơi phận hồng nhan ngươi táng thân. Ngươi yên tâm. trước khi lấy đi âm nguyên trong cơ thể xử nữ của ngươi, ta sẽ cho ngươi hưởng thụ một chút tư vị chân chính của nữ nhân!
Ly Hoành nhanh tay đánh hạ mấy cái cấm chế ngoài động khẩu, sau đó thong dong với bộ dáng nắm chắc thắng lợi trong tay. đưa mắt đánh gia Ninh Tuyết Dung. Đôi mắt gian tà đầy tục tĩu của hắn không ngừng lướt trên thân thể mềm mại của Ninh Tuyết Dung.
Đáng tiếc, khi Lý Hoành đánh hạ cấm chế thì Ninh Tuyết Dung cũng đã sửa sang quần áo tóc tai. chỉ còn mỗi chiếc chân trần của nàng lộ ra ngoài do không kịp đi giày vào.
Ninh Tuyết Dung lặng lẽ nhìn Lý Hoành bất động thanh sắc. Nàng liên tiếp tạo ra mấy vòng bảo hộ trên người, ngọc thủ nhẹ nhàng phất lên. từ trong túi trữ vật bay ra một tấm ngọc bội lóe lên thanh quang lờ mờ. Ngọc bội này đột nhiên bành trướng, lớn như một tấm bia đá chắn trước thân thể nàng.
Trương Hằng lúc này cũng cẩn thận thu liễm khí tức. Hắn dừng lại ở ngoài động khẩu, hai mắt cẩn thận dõi theo động tĩnh bên trong.
Lúc này, Lý Hoành đã bố trí xong một cấm chế ở động khẩu, cấm chế này có tác dụng phòng tòa ngoại vật và ngăn cách âm thanh, Thậm chí nó còn có thể ngăn cản tầm mắt và Thần thức của người tu tiên.
Tuy nhiên, cấm chế này đối với Trương Hằng cũng không có mấy Ý nghĩa. Hắn có được thần thức vượt xa tu sĩ Luyện Khí Kỳ nên có thể dùng thần thức xuyên qua tầng cấm chế này. quan sát tình hình bên trong.
- Sư muội, ta vẫn khuyên ngươi nên thúc thủ chịu trói! Chỉ Bằng linh khí phòng ngự trong tay ngươi thì rất khó để chống lại ta được!
Tay trái Ly Hoành thuần thục, đánh ra một pháp quyết. Linh khí xung quanh nhanh chóng nổi lên sóng gió. Một cỗ khí lãng nóng cháy quét ngang sơn động vốn nhỏ bé này.
Ầm một tiếng, trên mặt đất liền bốc lên ngọn lửa rào rạt. giống như tầng tầng sóng dữ đánh tới Ninh Tuyết Dung cách hắn không xa.
Sau đó. Ly Hoành lại từ trong túi trữ vật xuất ra một chiếc quạt lông được kết từ những chiếc lông chìm màu đỏ lửa. Đây chính là linh khí trung phẩm Hỏa Vũ Phiến của hắn. khi công kích còn mang theo phép thuật hỏa thuộc tính cường đại.
Chỉ thấy ngón tay Ly Hoành nhẹ nhàng hoa lên. Hỏa Vũ Phiến khẽ đánh ra một phiến, lập tức ngọn lửa trên mặt đất như được thân trợ giúp, uy lực tăng lên gấp đôi.
Đổi mắt với ngọn lửa mãnh liệt phác tới. khuôn mặt như ngọc của Ninh Tuyết Dung khẽ biến, ngón tay nàng trong hư không khẽ bấm một đạo pháp quyết, linh khí phòng ngự Lăng Sương Ngọc Bội trước mặt nàng lập tức ngưng kết một tầng bàng sương, một cổ sương lạnh kinh người tràn ra xung quanh nàng!
Dưới sự tăng phúc của Hỏa Vũ Phiến uy lực của ngọn lửa đã nhanh chóng ập tới trước người Ninh Tuyết Dung. Ngọn lửa và băng sương đối kháng, lập tức phát ra âm thanh ti ti. từng mảng hơi nước bốc lên ngùn ngụt khiến sơn động trở nên mơ hồ. không rõ.
- Ha ha, sư muội, để xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu?!
Thanh âm đắc ý của Lý Hoành vang lên trong màn sương mù.
Hỏa Vũ Phiến được hắn cấp tốc quạt lên. ngọn lửa trên mặt đất cũng như được thồi thêm gió. càng mãnh liệt lao về phía khu vực sương lạnh quanh thân Ninh Tuyết Dung.
-Đi!
Đôi môi Ninh Tuyết Dung khẽ hé ra. ngón tay trò đánh ra một luồng sáng xanh xen lẫn với hào quang màu trắng, trúng ngay trên tấm bia đá Lãng Sương Ngọc Bội!
Một tiếng ông vang lên. Lăng Sương Ngọc Bội lập tức nở rộ một mánh băng hàn khí lạnh lẽo. sau đó đập mạnh xuống mặt đất. Nhất thời, toàn bộ sơn động khẽ run rẩy vài cái. cũng có không ít những khối đá lớn nhỏ từ trên trần sơn động rơi xuống.
Ầm!
Ngọc Bội thật lớn kia đập xuống mặt đất. sau đó cắm sâu xuống nửa thước. Tầng đất xung quanh lập tức trở nên lạnh. lẽo. đập tắt hơn phân nửa ngọn lửa đang hừng hực tấp tới.
Lấy Ninh Tuyết Dung làm trung tâm. tầng đất xung quanh bị hàn khí nhiễm vào. lóe lên quang hoa bạch khiết, nhiệt độ trong sơn động lập tức giảm đi vài độ.
Thần sắc của Lý Hoành biến đổi. ánh mắt nhìn vào khuôn mặt Ninh Tuyết Dung đã có chút đỏ bừng và hơi tái nhợt. Hắn cười lạnh:
- Sư muội, ngươi chẳng lẽ phải liều mạng như thế?! Lấy tu vi Luyện Khí trung kỳ lại sử dụng phép thuật như thế! Ngươi giờ chỉ sợ đã như nỏ mạnh hết đà rồi!
Ninh Tuyết Dung coi như không nghe thấy lời nói của Ly Hoành, ngón tay ngọc thon dài lại bắn vài đạo quang hoa lên Ngọc Bội. hóa giải hết thảy ngọn lửa xung quanh.
- Một khi đã như thế cũng đừng trách ta hạ thủ bất lưu tình!
Ly Hoành cắn răng một cái. Hỏa Vũ Phiến lại đằng không bay lên. cách mặt đất chừng mấy thước.
Hắn hé miệng ra. một giọt máu được thanh quang bao phủ xẹt một đường vòng cung trong hư không rồi rơi xuống Hỏa Vũ Phiến.
Lập tức sắc mặt hắn trở nên tái nhợt vô cùng. Trước đây. hắn vốn dùng phép lực thâm hậu. chậm rãi tiêu hao phép lực của Ninh Tuyết Dung, sau đó thừa dịp đối phương suy yếu thì phát động mãnh công, cuối cùng bắt giữ nàng lại. Tuy nhiên. Ninh Tuyết Dung dường như cũng nhìn ra dụng ý của hắn. Nàng ngay từ đầu đã vận dụng tới tinh khí bản thân liều mạng. Hắn cũng chỉ có thể dùng tới phép thuật cường đại hơn nữa để tốc chiến tốc thắng mà thôi.
Hơn nữa. một khi cuộc chiến nơi này kéo dài, có thể bị những tu sĩ khác phát hiện ra. Dù sao nơi này cũng vẫn còn thuộc phạm vi thế lực Phương Vân Sơn.
Dưới sự phụ trợ của máu huyết Lý Hoành, Hỏa Vũ Phiến phóng ra quang mang màu đỏ chói mắt. chiếu sáng cả sơn động như giữa ban ngày.
Ngay sau đó. quanh thân Hỏa Vũ Phiến bốc lên một ngọn lửa hừng hực. hóa thành một con hỏa điều với sải cạnh rộng. Trong hư không thậm chí còn mơ hồ nghe được cả tiếng chim hót.
Bản thể của con hỏa điều này chính là Hỏa Vũ Phiến, chính giữa ngưng tụ một ngọn lửa càng thêm đỏ thẫm quanh thân mang theo ngọn lửa chói mắt, phừng phực. Thi thoảng có ngọn lửa rơi xuống mặt đất. nơi đó liêm lưu lại một vết cháy nhàn nhạt.
Lại một tiếng hót đài vang lên. con hỏa điều nhanh chóng đánh về phía Ninh Tuyết Dung.
Thần sắc của Ninh Tuyết Dung chưa biến, một đôi ngọc thủ kết quyết như hoa sen nở rộ. Nàng liên tiếp đánh ra mấy đạo linh quyết.
Lăng Sương Ngọc Bội liền lăng không dựng lên, lóe ra hàn quang, thủ hộ phía trước người nàng.
Thịch thịch!
Một tiếng va chạm trầm muộn vang lên. hơn nữa lại phát ra tiếng gầm rú mãnh liệt, ngọn lửa văng tung tóe. hơi nước bốc lên ngùn ngụt, bao phủ hoàn toàn sơn động.
Lập tức. sơn động trở nên rung động kịch liệt, thậm chí có không ít đất đá lớn nhỏ đang từ trên trân và hai bên vách rơi xuống.
Thật lâu sau, hơi nước mới đần tan đi, sơn động khôi phục lại sự yên lặng.
Thanh Hỏa Vũ Phiến nứt vỡ bị những mẩu đất đá, bụi bặm bao phủ. cùng với nó là chiếc Ngọc Bội đã khôi phục lại hình dáng ban đầu nhưng bị vỡ làm đôi.
Khuôn mặt Ninh Tuyết Dung không còn chút máu nằm trên mặt đất. quần áo khắp người nàng đã bị rách nát mấy chỗ. cũng cỏ nơi lộ ra cả da thịt trắng như Tuyết. Thân thể mềm mại của nàng nằm yên không nhúc nhích.
về phần Ly Hoành, thần thức Trương Hằng cẩn thận tìm tòi một lúc mới phát hiện ra tình cảnh của hắn. Một khối đá nặng chừng hơn trăm cân to như cái chum lớn đè ngang người hắn. Trên người hắn có nhiều vết thương đang rỉ máu. cũng không biết còn sống hay đã chết.
-Khởi!
Ầm....
Trương Hằng đứng ở cửa động, thông qua thần thức vượt xa những tu sĩ cùng cấp đã nắm rõ hết thảy những gì phát sinh trong sơn động.
Đấu pháp của hai người trong sơn động có chút mạo hiểm. Thực lực hai người này thậm chí còn mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn. Mặc dù là Trương Hằng, với Biến Thái Công Pháp vừa nhập môn chống lại bất cứ ai trong hai người này đều chưa hẳn có thể nắm chắc phần thắng, nhưng để tự bảo vệ mình thì vẫn không phải là vấn đề.
Càng khiến Trương Hằng giật mình chính là biểu hiện của Ninh Tuyết Dung. Khi đã rơi vào trong tay Lý Hoành, mắt thấy sắp bị biến thành món thịt béo bở trong tay đối phương mà không ngờ còn có thể phản kháng kịch liệt như thế! Hơn nữa, nàng còn khiến cho Lý Hoành, có tu vi cao hơn nàng một bậc. làm vào kết cục không rõ sống chết!
Với một nữ tử dịu dàng như nàng mà có thể làm tới độ này cũng không phải là điều đơn giản.
Tuy rằng nơi này hai người đã lâm vào kết cục lưỡng bại câu thương, thậm chí còn lâm vào kết cục hồn phi phách tán nhưng Trương Hằng vẫn rất cẩn thận dùng thần thức quan sát tình cảnh trong này.
Từ khi đi gặp lão quái vật Âu Dương lão tổ trở về, tâm tính của Trương Hằng càng thêm cẩn thận. Hắn không cho rằng mình tới từ thế kỳ hai mươi hai của địa cầu là đã có ưu thế thật lớn!
Tới thế giới quỷ dị với tu tiên làm chủ này. mọi vấn đề đều có thể phát sinh. Một số tu sĩ thậm chí còn nắm giữ được đủ loại thủ đoạn và thần thông không thể tưởng tượng nổi. Chỉ cân hơi sơ sây một chút đã có thể mang tới đả kích trí mạng. Thông qua thần thức, Trương Hằng phát hiện trong hai người này có một người đã chết.
Ly Hoành còn có hô hấp yếu ớt, tim đập chầm chậm máu coi như tuần hoàn bình thường nhưng trên người hắn, sau khi bị dư chấn của phép thuật giao nhau thì đã bị nội thương không nhẹ.
Mặt khác, vì người này vận khí cực kém. bị một khối cự thạch nặng tới trăm cân từ trên đỉnh đâu đập xuống cho nên ngoại thương cũng rất nghiêm trọng. Giờ phút này hắn bị khối đá đè lên người, mặc dù tỉnh dậy cũng chưa chắc có thể đứng lên được.
về phần Ninh Tuyết Dung, Trương Hằng phát hiện ra hô hấp của nàng ta đã đứt, da thịt vốn hồng hào như ngọc giờ phút này đã trắng bệch, không còn chút máu. Thân thể mềm mại của nàng hơi gấp khúc, lẳng lặng nằm oặt nơi đó.
Sau khi kết luận Ninh Tuyết Dung đã chết, trong lòng Trương Hằng buông tiếng thở dài. Một vị nữ tu tĩnh tuệ dịu dàng như thế cứ vậy đã mất mạng.
Tuy trong lòng hắn cảm khái không thôi nhưng cũng không lăn tăn nhiều. Dù sao đối phương cũng chỉ là một nữ tu sĩ không quen biết mình, mà chuyện như thế này thì cũng vô cùng bình thường trên thế giới này.
Cầm linh khí hạ phẩm ô Linh Kiếm trong tay, thần thức Trương Hằng hướng về bốn phương tản ra, nắm giữ hết thảy mọi động tĩnh trong phạm vi hai mươi thước.
Hắn thong thả, bình tĩnh bước tới động khẩu của sơn động bình thường này rồi dừng lại.
Trên động khẩu này có cấm chế do Lý Hoành bố trí. phải phá vỡ tầng cấm chế này mới có thể đi vào.
Tầng Cấm chế này tuy rằng do Ly Hoành với tu vi Luyện Khí hậu kỳ bố trí nhưng Trương Hằng còn chưa để vào mắt. Thần thức của hắn đã thầm thấu vào trong để tìm hiểu nguyên lý và kết cấu của cấm chế.
Trên mặt hắn lộ ra một tia cười lạnh, ô Linh Kiếm trong tay hắn không sử dụng chút phép lực nào. chỉ vén vẹn là dùng sức lực bản thân mạnh mẽ chém một cái. Một đạo hàn quang xẹt qua hư không chém ra.
Phốc!
Hào quang hai màu xanh đỏ trong hư không như một tờ giấy vô hình bị xé toạc.
Trương Hằng rất hài lòng vì việc này. Nếu là một tu sĩ Luyện Khí trung kỳ khác làm việc này. nếu muốn phá vỡ cấm chế kia chỉ sợ cũng phái hao tổn không ít sức lực. Nhưng Trương Hằng bài trừ cấm chế này cũng vẻn vẹn chỉ dùng sức lực Thân thể biến thái của mình và uy lực của linh khí. vẫn thoải mái vô cùng, lại không hao tổn chút pháp lực nào cả. Hơn nữa hắn cũng không sợ sinh ra dao động linh lực. kinh động những tu sĩ khác.
Sau khi tiến vào sơn động. Trương Hằng nhíu mày. Bởi vì pháp thuật mà hai người vừa rồi dùng hết nguyên khí đánh ra đã đối kháng nhau, sinh ra chấn động không nhỏ. Do đó. giờ phút này cả sơn động bị một mảnh bụi bặm bao phủ, dùng mắt thường cũng chỉ có thể nhìn được trong phạm vi hai trước mà thôi.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng phất lên. một màn mưa như cam lộ buông xuống sơn động nhỏ bé này. Không khí tràn ngập bụi bặm nháy mắt đã biến mất, lộ ra vách động sạch sẽ mát mẻ và mặt đất lởm chởm.
Pháp thuật Trương Hằng vừa thi triển chính là Khu Trần Thuật đã lau rửa toàn bộ sơn động này một lần, gồm cả hai người đang nằm trên mặt đất.
Trương Hằng đầu tiên là đi tới phía Lý Hoành đang hôn mê với một khối cự thạch đè ngang người. Hỏa Vũ Phiến đã bị tàn phá rơi trên mặt đất khiến hắn chú ý tới.
Nhặt thanh linh khí trung phẩm này lên. trong lòng Trương Hằng có chút tiếc nuối. Hắn thầm nghĩ thứ này rất thích hợp để hắn tu Luyện Biến Thái Công Pháp, không biết còn có thể so Bằng mấy món linh khí hạ phẩm hay không!?
Giờ phút này, trong tay Trương Hằng có được linh khí trung phẩm có phẩm chất thượng giai do Âu Dương lão tổ ban cho. Do đó kiện Hỏa Vũ Phiến đã bị tàn phá này rất thích hợp cho hắn dùng để tu Luyện Biến Thái Công Pháp. Còn có thanh linh khí hạ phẩm ô Linh Kiếm trong tay hắn cũng như thế.
Mang theo một chút vui mừng, hắn thu Hỏa Vũ Phiến vào trong túi trữ vật. Ánh mắt Trương Hằng lúc này mới nhìn lên người Ly Hoành, thâm nghĩ có nên giết chết người này đi hay không!?
Đúng lúc này. hô hấp của Lý Hoành dần trở nên vững vàng, thân mình cũng hơi động đậy.
Động tác của Trương Hằng đột nhiên trở nên mạnh mẽ. lướt tới phía trước rồi đưa tay chặt nhẹ một cái lên cổ hắn, khiến hắn tiếp tục lâm vào hôn mê.
Hơi nhẹ nhõm thở ra một hơi Trương Hằng quyết định lưu lại cho hắn một mạng. Tuy nhiên, tất cả những gì của hắn cũng không bỏ qua.
Nếu cùng lúc mà trong môn phái chết đi hai đệ tử có thiên phú không tồi thì chỉ sợ khiến cho môn phái chú ý. Tuy rằng sau lưng Trương Hằng có chỗ dựa là Âu Dương lão tổ. giết đi hai người này cũng không phái là vấn đề lớn nhưng nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện.. Cái Trương Hằng cần chính là một môi trường bình an để mau chóng tu luyện Biến Thái Công Pháp. Tất cả những thứ khác đều chỉ là thứ yếu.
Đưa tay tháo lấy túi trữ vật bên hông LÝ Hoành, Trương Hằng lại đi về phía Ninh Tuyết Dung.
Là một nam nhi địa cầu. chiếm đoạt đồ đạc một cô gái xinh đẹp sau khi người ta đã chết cũng khiến Trương Hằng cảm thấy đôi chút không đành lòng. Huống chi đối phương còn là một mỹ nữ cực phẩm có khí chất bất phàm.
Tuy nhiên, để tiếp tục sinh tồn ở thế giới này. cũng vì chí nguyện to lớn hướng tới đỉnh cao và con đường trường sinh nên Trương Hằng vẫn nhấc chân đi về phía Ninh Tuyết Dung.
Ninh Tuyết Dung lẳng lặng nằm trên mặt đất. giống như một mỹ nhân đang ngủ. Tuy nàng đã chết đi nhưng bộ váy vốn bị tàn phá lúc trước vẫn không thể che dấu phong tư mê người của nàng.
Bộ váy màu vàng với những đường thêu xinh đẹp mở ra. lộ ra một đôi đùi ngọc thon dài với những đừng cong xinh đẹp. Dọc theo đôi chân trân tới cặp dùi ngọc láng mịn, có thể nhìn thấy kiều đồn mềm mại đầy co giãn bên dưới làn váy mỏng...
Vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng cũng lộ ra đôi chút trước mắt Trương Hằng. Váy áo trên người nàng đã bị trượt xuống hơn nửa. một đôi nhũ ngọc trắng muốt chỉ bị dải yếm hồng che mất đôi chút. Đôi nhũ câu mê người khiến miệng lưỡi hắn cũng trở nên khô khốc...
Chiếc cổ bạch khiết, tao nhã mê người với khuôn mặt như ngọc khiến người ta cảm nhận được một cỗ thánh khiết, hiển nhiên không nhiễm bụi trần.
Trương Hằng cố gắng rời mắt khỏi thân hình tuyệt mỹ của cô gái như đang ngủ say này. trong lòng thầm hổ thẹn. Đối phương đã là người chết, không nên nhìn như thế!
Đi tới bên cạnh. Trương Hằng phát hiện Lăng Sương Ngọc Bội đã bị cắt thành hai nửa, một khối văng ra tới gần chỗ mình, một khối nữa nằm bên chân của Ninh Tuyết Dung.
Trước hắn nhặt lên nửa khối ngọc bội gần mình, Vừa cầm vào tay. hắn liền cảm nhận được một cỗ băng hàn kỳ lạ. Trương Hằng âm thầm gật đầu. Thứ này mặc dù đã bị cắt thành hai nửa nhưng vẫn có tác dụng rất lớn đối với mình,
Thu hồi nửa khối ngọc bội này. Trương Hằng lại đi tới bên cạnh Ninh Tuyết Dung, đưa tay xuống nhặt nửa khối còn lại.
Nửa khối này nằm ở bên cạnh một chiếc giày thêu màu lam. trước lúc chiến đấu, nó bị rơi ra nhưng Ninh Tuyết Dung không kịp đi vào.
Ánh mắt Trương Hằng không khỏi lại nhìn vào một bàn chân ngọc thanh tú lõa lồ của Ninh Tuyết Dung. Một ngón chân trong suốt như ngọc phá rách chiếc tất bán trong suốt, lộ ra ngoài không khí. giống như một kiệt tác nghệ thuật tinh mỹ khiến người ta nhìn không thấy chán!
Ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc chân của Ninh Tuyết Dung này. Trương Hằng nhặt nửa khối ngọc bội kia lên. thầm nghĩ nếu nàng đã chết cũng nên giúp nàng đi giày vào đã.
Sau khi sinh, ra suy nghĩ như thế, trong lòng Trương Hằng không khỏi rục rịch. Hắn không rõ ràng lắm là do thật tâm hay là ý niệm gì khác khiến hắn đi giày lại cho đối phương?!
- Được rồi! Nếu đã lấy đồ của nàng thì cũng giúp nàng đi giày vào vậy!
Trương Hằng nghĩ thế liền đưa tay cầm chiếc giày thêu kia lên đẩy về bàn chân ngọc trắng như Tuyết kia.
Giống như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ. bàn tay Trương Hằng cẩn thận nâng bàn chân thanh tú của Ninh Tuyết Dung lên. Khi tay hắn chạm vào bàn chân ngọc được bao bọc bởi lớp tất trong suốt kia, một cỗ khoái cảm mong manh nhẹ nhàng theo lòng bàn tay hắn truyền khắp toàn thân.
Trương Hằng không kìm nổi. nhẹ nhàng mân mân bàn chân ngọc của Ninh Tuyết Dung một chút. Mặc dù cách một lớp tất mỏng nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được một cảm giác thoải mái mềm mại tới mất hồn.
Khi ngón tay Dương Phàm chạm tới ngón chân lộ ra khỏi tầng tất kia. hắn có cảm giác thật mịn màng, mềm mại, có có một chút ấm áp nhàn nhạt!
Đột nhiên, trong lòng Trương Hằng nhảy đựng lên. Ấm áp?! Từ ngón chân này không ngờ hắn còn cảm nhận được một tia ấm áp!?
- Chẳng lẽ nàng chưa chết sao?!
Nhanh chóng buông bàn chân ngọc làm hắn mê mẩn kia xuống. Trương Hằng đứng lên quan sát Ninh Tuyết Dung như một mỹ nhân đang ngủ say dưới mặt đất.
Dùng thần thức thăm dò. hắn phát hiện ra không có hô hấp. không có nhịp tim!
Lại đưa tay đặt nhẹ lên mũi nàng, cùng với cổ tay trắng nõn, hắn vẫn không phát hiện ra có hô hấp cũng không có mạch đập. Mà làn da phía trên này cũng lạnh như băng!
-Kỳ quái!?
Trương Hằng không khỏi thấy buồn bực!
- Bản thân mình rõ ràng cảm nhận được một chút ấm áp trên ngón chân kia. Một tia ấm áp kia chẳng lẽ là ảo giác?!
Lại lần nữa đưa tay khéo léo nâng bàn chân kia của Ninh Tuyết Dung lên. hắn vẫn mơ hồ cảm nhận được một chút hơi ấm!
- Chẳng lẽ là?
Trong lòng Trương Hằng không khỏi suy đoán.
Lại mạnh dạn kéo chiếc tất mỏng kia ra khỏi chân nàng, đặt cả bàn tay lên chân nàng, cảm thụ một chút. Ngoại trừ một cổ mềm mại khiến người ta không thể kìm nén thì Trương Hằng quả thực cảm nhận được một tia ấm áp.
Trương Hằng nhíu mày! Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?! Rõ ràng đã không có nhịp tim và hô hấp. các bộ vị khác cũng không còn hơi ấm. vì sao chỉ có duy nhất trên chiếc chân này là cảm nhận được một chút ấm áp!?
Vì tìm ra chân tưởng sự thật. Trương Hằng nâng chiếc chân còn lại của Ninh Tuyết Dung lên. Hắn nhanh nhẹn bò giày ra. sau đó cũng tháo chiếc tất mỏng khỏi chân nàng. Hắn cũng đưa tay khẽ vuốt lên chiếc chân trân, cũng rõ ràng cảm nhận được một độ ấm tương tự.
- Thật là quái dị!
Gặp phải chuyện thế này, Trương Hằng cũng có chút không biết phái làm sao. Hắn cúi đầu. cẩn thận quan sát mặt ngọc của Ninh Tuyết Dung, kết quả phát hiện ra khuôn mặt của nàng cũng không tái nhợt vô huyết như những người chết bình thượng mà vẫn mang theo một chút hồng nhuận như ánh sáng bình mình, nếu không nhìn kỳ sẽ rất khó phát hiện ra.
Nhìn thẳng vào dung nhan xinh đẹp cực điểm như thiên sứ này. từ đáy lòng Trương Hằng lại sinh ra một loại trực giác!
Nàng chưa chết!
Lùi xa mấy bước, Trương Hằng sinh ra một loại kính sợ với mỹ nữ trước mặt này. tựa như nàng là Lạc tiên tử, người như có khả năng nhìn thấu lòng người vậy!
Trương Hằng dần dần khôi phục lý trí! Hành vi của hắn vừa rồi hoàn toàn đã phát huy sự dâm đãng và đáng khinh của nam nhi ở địa cầu lên tới cực điểm. Hơn nữa, còn biểu hiện ra ngoài vô cùng nhuần nhuyễn hoàn thành việc mà hàng ngàn vạn nam nhi địa cầu muốn làm mà không dám làm.
Nhưng thâm tâm hắn hiểu được, trạng thái như vậy cũng không có lợi cho chính hắn khi sinh, sống trong một thế giới hung hiểm vạn phần này. Muốn bước tới đỉnh cao tu chân thì cũng phải có đủ sự nhẫn nhịn. Dù nữ nhân hoàn mỹ hơn nữa thoát y ngay trước mặt mình cũng phải phớt lờ như không!
Bởi vì những gì hấp dẫn thưởng dẫn tới những tai họa không ngờ!
Dùng ánh mắt bình tĩnh chăm chú nhìn Ninh Tuyết Dung đang nằm trên mặt đất. trong mắt Trương Hằng lộ ra vài phần lãnh liệt.
- Ninh sư muội, ngươi đừng giả vờ nữa! Ta biết ngươi chưa chết!
Trương Hằng lấy một giọng điệu bình thản như đang nói chuyện với bằng hữu để nói với Ninh Tuyết Dung.
Sau khi nói xong câu đó. thần thức Trương Hằng theo dõi chặt chẽ nhất cử nhất động của Ninh Tuyết Dung.
Nhưng vừa nói xong câu đó. trên người Ninh Tuyết Dung cũng không phát sinh bất cứ biến hóa gì, dường như một tuyệt thế mỹ nhân đã chết đi như thế!
Trương Hằng thấy thân thể nàng không có bất cứ biến hóa gì. đôi mắt lóe lên hàn quang, giơ thanh linh khí hạ phẩm ô Linh Kiếm trong tay lên.
- Ta đếm đến ba, nếu ngươi còn không trả lời ta thì ta chỉ có thể khiến ngươi chân chính biến mất khỏi thế giới này!
Khi hắn nói tới hai chữ “biến mất” thì còn nhấn mạnh hơn một chút.
-Ba!
Linh khí hạ phẩm ô Linh Kiếm được hắn chậm rãi nâng lên. khí thế trên người cũng không ngừng được kéo lên.
-Hai!
ô Linh Kiếm đã được nâng lên tới đỉnh. Giờ khắc này. khí thế lăng lệ trên người Trương Hằng đă đạt tới đinh điểm, chỉ đợi bùng nổ.
Nhưng mà mỹ nhân như đang ngủ nằm yên trên mặt đất dường như đă lạc vào thế giới khác, vẫn không nhúc nhích, như một bức tượng hoàn mỹ năm đó.
- Một!
Trương Hằng nổi giận gầm lên, giống như núi lửa bộc phát. Thanh ô Linh Kiếm trên đỉnh đâu lóe ra thanh quang, như một tia chớp chém về phía Ninh Tuyết Dung.
Ầm!
Một kiếm này của Trương Hằng đã phát huy lực lượng thân thể và phép thuật lên tới cực hạn. Lực lượng buông xuống vô cùng ngưng tụ. không khuếch tán chút nào.
Chỉ thấy mặt đất dưới chân Trương Hằng xuất hiện một vết chém dài, sâu tới nửa thước, hiểm hiểm xẹt qua ngay bên người của Ninh Tuyết Dung đang nằm dưới mặt đất.
Một tia ý cười xuất hiện trên mặt Trương Hằng:
- Ha ha, Ninh sư muội, thế nào?
- Ngươi thắng!
Một thanh âm mỏng manh tới cực độ từ trên người Ninh Tuyết Dung phát ra, mang theo vài tia ngượng ngùng và bất đắc dĩ.
Ngay khi hắn chém ra một kiếm vừa rồi thì ánh mắt và lỗ tai của hắn đã tập trung chặt chẽ vào Ninh Tuyết Dung, cũng không dùng thân niệm để thám dò.
Mà ngay khi một kiếm của Trương Hằng chém xuống thì Ninh Tuyết Dung không tự chủ được phái hô lên một câu:
- Đừng!
Thanh âm này Tuy rằng rất khẽ nhưng vẫn không tránh được tai mắt của Trương Hằng.
- Ninh sư muội, bí thuật mà ngươi sử dụng là gì. không ngờ có thể ngăn cách hoàn toàn sinh cơ bản thân?!
Trương Hằng không khỏi nổi lên hứng thú với Ninh Tuyết Dung đang nằm trên mặt đất.
Trái tim ngừng đập. hô hấp dừng hẳn. Ngoại trừ bàn chân thì những bộ vị khác trên người cũng đều trở nên lạnh như băng. Đây đúng là vô cùng cao mình.
Ninh Tuyết Dung chậm rãi mở đôi mắt u tĩnh như nước ra, len lén nhìn Trương Hằng một cái. trên mặt hiện lên một chút đỏ bừng mê người, nhẹ giọng nói:
- Loại phép thuật này ngươi không thể học được!
Trương Hằng vừa thấy thần thái của Ninh Tuyết Dung là biết chuyện vừa rồi. khi hắn phát huy bản chất nam nhi tới cực hạn. không chỉ cởi giày người ta ra. còn âu yếm chân ngọc của đối phương...
- Khụ khụ... Thôi... Ta cũng không thể Luyện? Bỏ đi!
Nét mặt Trương Hằng hơi đỏ lên nhưng nháy mắt cũng khôi phục lại nguyên trạng. Dường như mọi chuyện vừa phát sinh cũng không liên can gì tới hắn.
Đôi mi thanh tú của Ninh Tuyết Dung cũng hơi rung rung. Đôi mắt xinh đẹp như hai hạt châu của nàng mang theo chút mờ mịt nhìn Trương Hằng, hỏi:
- Ngươi có thể trợ giúp ta chứ?
Trương Hằng nhìn bộ dáng điềm đạm đáng yêu của nàng ta. nhưng lúc này lý trí của hắn cũng không chiếm được chút ưu thế nào. không để ý nói:
- Chuyện gì? Nếu là nhấc tay chỉ lao thì có thể ta sẽ giúp ngươi một chút. Nhưng nếu có chút khó khăn thì...
Ninh Tuyết Dung nhắm chặt hai mắt. đôi môi khẽ nhúc nhích, mang theo tiếng khóc rất khẽ. lên tiếng:
- Vốn một lần đấu phép này khiến cho phép lực của ta tiêu hao gần như hết sạch, ngất đi một lúc sẽ tốt hơn. Nhưng vừa rồi ngươi làm ta tỉnh lại. Nếu ta tiếp tục hôn mê thì có thể vĩnh viễn không tỉnh lại được nữa...
Trương Hằng im lặng không nói. Hắn cũng không biết lời nói của Ninh Tuyết Dung là thật hay giả. Nếu không phải là nói đối thì đúng là hắn cũng cảm thấy có chút hổ thẹn.
- Ta không nghĩ sẽ cứ thế mà ngủ mãi! Ta có thể tin tưởng ngươi chứ... Đường sư huynh...
Ninh Tuyết Dung nói câu cuối cùng dường như gặp phải lực cản rất lớn.
Theo sau. nàng có gắng mở mắt ra. mang theo vài phần chờ mong và thâm ý. chăm chú nhìn hắn một cái như muốn nói: “Ta van ngươi!”
Trương Hằng cảm giác rất kinh ngạc, ánh mắt Ninh Tuyết Dung nhìn hắn có chút phúc tạp.
Nhưng đúng lúc này, dị biến phát sinh.
Ngay khi Ninh Tuyết Dung biểu lộ ánh mắt đó. bàn chân trắng nón của nàng chậm rãi biến hóa. lóe lên hào quang thuần khiết. Hơn nữa, bộ váy nơi đầu gối nàng cũng vỡ tan, biến thành bột phấn.
Hơn nữa. dường như có một cỗ lực lượng sinh ra từ chiếc chân ngọc của nàng, khiến nàng tự nhiên đứng thắng lên.
Nháy mắt. toàn bộ quần áo dưới đầu gối. giày của Ninh Tuyết Dung hóa thành bột phấn bạch quang nhàn nhạt theo chân ngọc của nàng kéo dài ra, quanh quẩn dưới hạ thân nàng, làm cho người ta sinh ra cảm giác kỳ quái như có ma quỷ và thiên sứ. yêu mị và thánh khiết cùng tồn tại.
Theo sau, bạch quang quanh hạ thân của Ninh Tuyết Dung bắt đầu nảy sinh biến hóa. Một cỗ hương hoa thấm đẫm nhân tâm bắt đầu tràn ngập cả sơn động âm u này.
Rất nhiều cánh hoa trắng nõn lóe ra hào quang dịu dàng từ dưới hạ thân nàng nở ra.
Trương Hằng há hốc cả miệng mồm, nhìn hình ảnh vô cùng kỳ dị này.
Rất nhanh, từ đầu gối của nàng trở xuống chuyển hóa thành một cái đài sen với những cánh hoa trắng nõn xung quanh. Mùi thơm say lòng người kia chính là xuất phát từ những cánh hoa lớn bằng hai bàn tay kia.
Bạch quang nhàn nhạt vờn quanh đài sen dưới thân Ninh Tuyết Dung, xinh đẹp dị thường, như mộng như ảo khiến người ta si mê. khiến người ta không rời mắt nổi.
Từ xa nhìn lại, thật giống như Quan Âm đang đứng trên đài sen. phiêu nhiên như tiên, dường như có thể lập tức theo gió bay đi.
Ở trong sơn động tối tăm yên tĩnh này, một vầng sáng dịu dàng thánh khiết vờn quanh Ninh Tuyết Dung đang lăng lặng đứng trên dài sen. Ánh sáng dịu mắt lưu chuyển khiến cho nàng như ẩn như hiện trong màn sương Tuyết mông lung thần bí. Giống như Băng Tuyết nữ thần giáng xuống phàm thế...
Trong bạch quang mông lung, phần hạ thân từ đùi ngọc trở xuống biến thành một đóa hoa trắng nõn như Tuyết, không nhiễm bụi trần. Cánh hoa thuần một màu trắng ở trong vầng sáng dịu dàng không ngừng kéo dài, mở rộng, dường như thực vật nhanh chóng sinh trưởng dưới ống kính thu hình, tự nhiên mà linh động, làm cho người ta có một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Dưới màn ánh sáng dịu nhẹ mông lung mờ ảo, từng cái cánh hoa trắng như tuyết rất sống động hình thành dài hoa sen, hiện ra trong sơn động âm u này.
Cảnh quan tuyệt đẹp này hình thành một sự tương phản mãnh liệt với môi trường khó coi chung quanh. Cái đẹp làm mất cái xấu xí thô tục, hay là cái hoa mỹ làm nổi bật sự u ám nhơ bẩn?
Nếu là Trương Hằng, nhất định hắn sẽ lựa chọn ý trước.
Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn. Mặc dù hắn hiểu rằng đây là một thế giới tu tiên không như bình thường, nhưng khi nhìn thấy loại cảnh tượng chỉ tồn tại trong thần thoại này. Hắn cũng không khỏi khiếp sợ và cảm khái.
Thân hình mềm mại của Ninh Tuyết Dung giống như một vị Tinh Linh xinh đẹp. Chung quanh thân thể mềm mại của nàng vờn quanh vầng sáng, hạ thân ngưng kết thành dài hoa sen cũng nỡ rộ ánh sáng dịu nhẹ mờ ảo.
Ngay sau đó, dị biến lại tiếp tục phát sinh, Thân mình yểu điệu tuyệt đẹp của Ninh Tuyết Dung dần dần trượt xuống dưới, dáng người hoàn mỹ yếu đuối kia như không có xương chậm rãi co lại, giống như đóa hoa héo tàn, tráng lệ mà thể lương...
Trong cơ thể của nàng lại phát ra bạch quang kịch liệt, dường như phóng ra tất cả nguyên khí của nàng, khiến nàng mềm nhũn ngã vào giữa dài hoa sen.
Tiếp theo sau, dài hoa sen Tinh khiết cùng đột nhiên phát ra bạch quang chói mắt. Cánh hoa thuần trắng tạo thành dài hoa sen lại nhanh chóng duỗi dài, lớn ra, diện tích ước chừng tăng gắp đôi. bao bọc lấyNinh Tuyết Dung đang ngã vào giữa dài hoa sen đó.
Chỉ một lúc sau, hình dáng Ninh Tuyết Dung đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt Trương Hằng. Hiện ra trước mắt hắn là một đóa hoa sen cực lớn như sắp nở bung ra!
ở trong sơn động u tối này, Ninh Tuyết Dung biến hóa thành đóa Tuyết liên lớn lóe ra hào quang lóng lánh. Không khí cũng ngưng kết một tầng khí băng hàn nhàn nhạt, tráng lệ mà trung nghiêm.
Trương Hằng ở bên cạnh nhìn chăm chú thật lâu sau, phát hiện đây là một đóa Tuyết liên lớn còn chưa nở. hình thành một cái hình dạng bất quy tắc, lại hơi giống hình dạng của một quả đào đã chín.
Ở giờ khắc này, Trương Hằng sinh ra nghi ngờ về thân phận của Ninh Tuyết Dung. Có lẽ đối phương căn bản không phải thuộc phạm trù nhân loại, chẳng qua là thông qua bản thể biến hóa, mà có thân thể của nhân loại.
Nhưng theo Trương Hằng biết, yêu thú có được năng lực biến hóa này thì đã có khả năng chống lại người tu tiên có tu vi Nguyên Anh Kỳ trở lên. tuyệt đối không phải nữ tu sĩ Luyện Khí Kỳ như Ninh Tuyết Dung này có thể so sánh.
Trương Hằng thật cận thận bước tới bên cạnh đóa tuyết liên chỉ cao bằng nửa người mình. Hắn nhìn chăm chú ýào đóa hoa trắng như tuyết sáng lấp lánh kia, không có phát hiện bất cứ dị thưởng gì.
Trương Hằng lại thử lấy tay sở vào đóa Tuyết liên.
Bỗng dưng, trong nháy mắt đóa tuyết liên liền thu nhỏ lại, biến thành cỡ dài hoa sen bình thường, sau đó bay tới trên tay Trương Hằng.
Trương Hằng hoang sợ, theo bản năng lấy tay tiếp được tuyết liên vào tay. Một luồng hơi lạnh lập tức theo trong đóa hoa truyền vào lòng bàn tay Trương Hằng, mang theo một luồng hơi lạnh lẽo dị thưởng tiến vào trong cơ thể hắn.
Kinh ngạc nhìn đóa tuyết liên yếu ớt mềm mại trong tay. Trương Hằng còn có chút không thể tin, đây là tuyết liên từ Ninh Tuyết Dung biến ảo mà thành? Một mỹ nhân còn sống rành rành ở trước mặt hắn biến thành một đóa tuyết liên, đối với một thiếu niên mới lớn (*) đến từ địa cầu như hắn mà nói vẫn là rất khó tiếp nhận.
(* Nguyên văn là trạch nam: là con trai mới lớn ru rú trong nhà. ít giao tế xã hội. ít kết bạn chỉ làm bạn với games internet...)
Hơn nữa đóa tuyết liên này giống như có Linh tính tự bay đến trong lòng bàn tay Trương Hằng, điều này làm cho hắn hiểu rằng trong tay mình chính là Ninh Tuyết Dung. Giờ phút này chỉ sợ nàng đang nhìn chăm chú ýào nhất cử nhất động của mình.
Điều này không khỏi khiến Trương Hằng nhớ tới ánh mắt bất đắc dĩ, chờ mong đủ loại phức tạp của Ninh Tuyết Dung nhìn về phía mình trước khi hóa thành đóa tuyết liên.
Có lẽ đối phương cũng kỳ vọng vào chính mình có thể đối xử tử tế với đóa tuyết liên này, cùng chờ đợi một ngày nào đó nàng có thể khôi phục thân thể nhân loại.
Tuy nhiên thời điểm nắm đóa tuyết liên trong tay. trong lòng Trương Hằng không khỏi sinh ra một suy nghĩ: đóa tuyết liên này nếu có thể hóa thành hình người tất nhiên là thiên tài địa bảo vô cùng hiếm thấy... Nếu để cho mình sử dụng tu luyện Biến Thái Công, không biết có thể tạo được hiệu quả kinh hỉ đến mức nào?
Mà ngay trong khoảnh khắc Trương Hằng sinh ra ý tưởng này, hắn rõ ràng cảm giác được đóa tuyết liên trong tay hơi hơi run rẩy một chút, nàng dường như có thể cảm ứng được ý tưởng trong lòng Trương Hằng.
Một giọt quỳnh tương lạnh lẽo trong suốt giống như giọt sương từ trong khe hở đóa tuyết liên tràn ra, rơi vào lòng bàn tay Trương Hằng, thấm qua làn da tiến vào trong cơ thể hắn. Lập tức, một luồng khí mát dịu chảy đi khắp toàn thân hắn dường như tiến hành cải thiện cho thân thể hắn.
Trương Hằng có thể cảm giác được thân thể của mình đã xảy ra biến hóa nào đó. nhưng bởi vì lúc trước thời điểm hắn nhập môn Biến Thái Công, thân thể đã xảy ra chín lần lột xác. Bởi vậy, loại biến hóa này cũng không rõ ràng lắm.
Trong lòng không khỏi thầm nảy sinh một mối xúc động. Trương Hằng hiểu rằng khẳng định đóa tuyết liên này là đang dùng Tinh hoa trong bản thể để trợ giúp cải thiện thể chất của mình, để làm thù lao cho mình về sau chiếu cố nàng, cũng là để mình dừng nghĩ tới dùng nàng đi luyện Biến Thái Công.
Sau khi sử dụng giọt quỳnh tương lạnh lẽo này, Trương Hằng phát hiện ánh sáng tỏa ra từ đóa tuyết liên rõ ràng giảm đi hơn phần nửa. Đóa hoa dường như cũng ủ rũ phần nào.
Khẽ thở dài một hơi, Trương Hằng không khỏi tiếc rẻ. Tinh hoa của đóa tuyết liên trân quý như vậy đã bị chính mình lãng phí mất. Nếu dùng ở trên người tu sĩ bình thường khác, tất nhiên có thể tạo thành tác dụng thoát thai hoán cốt. nhưng hiệu quả đối với mình thì không được rõ ràng lắm.
- Tốt lắm! Ngươi yên tâm. Ta sẽ không dùng ngươi để chế thuốc đầu.
Trương Hằng nói với đóa Tuyết liên trong tay. Giống như đang an ủi một cô bé.
Cánh hoa trong suốt trên đóa Tuyết liên lập tức khép mở vài cái, vầng sáng mờ nhạt lưu chuyển, dường như rất là vui sướng.
Trương Hằng thầm nghĩ, có lẽ đóa Tuyết liên này thật sự vẫn còn có trí như nhân loại, thậm chí căn bản là Ninh Tuyết Dung lúc trước, chẳng qua là thay đổi một cái hình thái bề ngoài mà thôi.
Suy nghĩ đến đây. Trương Hằng liền thu đóa tuyết liên này vào túi trữ vật, lại dùng thần thức thăm hỏi một chút, phát hiện cũng không có tình huống gì khác thưởng.
Sau đó, Trương Hằng phát hiện trên mặt đất khi Ninh Tuyết Dung hóa thành Tuyết liên lưu lại quần áo rách nát, giày thểu, vớ sa mỏng cùng với một cái túi trữ vật và cái trâm cài tóc màu đỏ nhạt kia.
Nhặt lên trên mặt đất túi trữ vật cùng chiếc trâm cài tóc. Những thứ này đều thuộc về Ninh Tuyết Dung. Trương Hằng trước thu lấy túi trữ vật, rồi bắt đầu xem kỹ chiếc trâm cài tóc trong tay.
Chiếc trâm cài tóc màu đỏ này chính là điểm mấu chốt Ninh Tuyết Dung lật lại ưu thế trong tay Lý Hoành. Trương Hằng không thể phán đoán phẩm cấp cụ thể của chiếc trâm cài tóc này. nhưng phòng đoán ít nhất nó là một kiện linh khí loại phụ trợ.
ở trong các loại linh khí. linh khí loại hình công kích và linh khí loại khống chế tương đối thưởng thấy, nhưng là linh khí loại phụ trợ và phòng ngự thì rất hiếm thấy.
Linh khí phụ trợ cần tài liệu tương đối quý hiếm, mà linh khí phòng ngự cần lượng tài liệu so với linh khí công kích bình thường ước chừng phải nhiều hơn gấp mấy lần. Bởi vậy hai loại linh khí này rất thưa thớt.
Tuy nhiên đối với kiện linh khí này. Trương Hằng cũng không có đặt ở trong lòng, bởi vì công hiệu của nó không ngoài là giải trừ một ít độc vật, mê hương, mê hồn các loại công kích tiêu cực.
Mà Trương Hằng tu luyện Biến Thái Công thì sau này thậm chí có thể xem thưởng, đối với các loại công kích đó. ở trước mặt thể chất đặc dị có thể so với yêu thú, hết thảy đều là con số không.
Trong tay thuần thục đánh ra một viên hỏa cầu, đốt cháy sạch các thứ quần áo Ninh Tuyết Dung lưu lại. Sau đó hắn quay đầu lại xem kỹ Lý Hoành còn đang trong trạng thái hôn mê.
Có nên giết chết hắn hay không? Trong lòng Trương Hằng lại toát ra một cái Ý niệm như vậy.
Cho dù hiện tại Trương Hằng có giết Lý Hoành. đối với bản thân hắn cũng không có nhiều ảnh hưởng. Nếu không giết, đối phương cũng không biết sự tồn tại của mình. Có lẽ còn có khuynh hướng trút lửa giận trên người Ninh Tuyết Dung đã biến mất!
Cho nên nói, giết hay không giết cũng không có ảnh hưởng gì với Trương Hằng. Về phần túi trữ vật của đối phương? Thật có lỗi, các thứ bên trong, toàn bộ dùng để cấp cho mình tu luyện Biến Thái Công.
Đi ra ngoài cửa động, hắn lại dùng Khu Trần Thuật rửa sạch sơn động một lần nữa, dùng thần thức nhìn quét một vòng ở bốn phía, sau khi phát hiện không có lưu lại sơ hở gì. Trương Hằng mới vui vè khống chế linh khí phi hành về hướng Thiết Lĩnh Phong.
Lần này có thể nói là thắng lợi trở về, hẳn là đủ để mình chính thức tiến vào Biến Thái Công tầng một? Trên mặt Trương Hằng lộ ra vẻ thỏa mãn và một nỗi chờ mong bức thiết.