Đường Thanh chẳng những là giáo sư của khoa Trung y dược chuyên nghiệp, mà lại còn là trưởng lão của Trung y thế gia - Đường gia, thân phận còn phải tôn quý hơn gia chủ của Đường gia vài phần. Đường Thanh thủy chung cho rằng, người tập võ nếu cả ngày chỉ biết cắm đầu vào việc khổ luyện mà chưa từng trải qua những thử thách nơi trần thế, chắc chắn hắn sẽ không thể nào thành công. Chính vì sự kiên trì của lão, mà Đường Bạch, người có tư chất tốt nhất trong số những người trẻ tuổi đồng lứa của Đường gia mới bị ép phải tới học ở khoa Trung y dược chuyên nghiệp của Trung Hoa Đại Học.
Đường Bạch đối với võ thuật cổ truyền và y dược gia truyền đều tinh thông phi thường, nhưng hắn thủy chung lại không muốn tiếp xúc với người khác, cả ngày chỉ biết cắm đầu cắm cổ vào việc dùi mài khổ luyện, rất nhanh sẽ trở thành một tên mọt sách hay võ si. Đường Bạch chẳng những chưa bao giờ thèm để mắt đến người thường, đến ngay cả đám đệ tử của cổ võ thế gia cũng không có mấy người có thể lọt vào pháp nhãn của hắn. Mặc dù thực lực của Đường Bạch hoàn toàn đủ đến trở thành kẻ nổi danh trong đám cổ võ đệ tử cùng trang lứa, nhưng bản tính cao ngạo của hắn căn bản khiến chính bản thân hắn không có bằng hữu, đến ngay cả những người trẻ tuổi cùng trang lứa trong Đường gia cũng không có mấy người có thể sống chung với hắn.
Cũng chính bởi bản tính cao ngạo của hắn, mới khiến cho Đường Thanh không thể làm gì khác hơn là sử dụng thủ đoạn bức bách để cưỡng chế hắn vào Trung Hoa Đại Học. Trung Hoa Đại Học vốn là nơi hội tụ của rất nhiều thanh niên ưu tú trên khắp Trung Hoa, cho nên trong lòng Đường Thanh ít nhiều cũng có chút kỳ vọng Đường Bạch có thể cởi mở hơn một chút, kết giao được với một số hảo bằng hữu ở đây. Bất quá Đường Thanh hiểu rất rõ tính cách của Đường Bạch, trong lòng lão cũng không ôm ấp quá nhiều hy vọng.
Nhưng khi liên tục có rất nhiều giảng viên của khoa Trung y dược chuyên nghiệp báo cáo với lão rằng văn khoa trạng nguyên toàn quốc năm nay liên tục trốn học, Đường Thanh lại có thể thấy được một tia hy vọng ở đây, bởi vì trong báo cáo của họ không hẹn mà cùng đề cập tới tên của Đường Bạch. Đường Thanh liền gọi Đường Bạch tới hỏi han một hồi, từ trong giọng điệu của Đường Bạch, lão có thể nghe ra hắn đối với Lý Dương cũng có vài phần tán thưởng, mặc dù loại tán thưởng này không có nghĩa là Đường Bạch chấp nhận Lý Dương, nhưng điều này dù sao cũng có chút hy vọng. Đến ngay cả Đường Bạch đối với tên toàn quốc văn khoa trạng nguyên này cũng có vài phần kính trọng, trong lòng Đường Thanh không nhịn được có vài phần tò mò về Lý Dương.
Lúc này, Lý Dương cũng còn không biết bản thân hắn đã trở thành nhân vật được bàn tán sôi nổi của cả khoa Trung y dược chuyên nghiệp, hắn vẫn cứ tiếp tục một cuộc sống nhàn nhã của bản thân. Đọc hết thư tịch về Trung y dược trong thư viện của Trung Hoa Đại Học chính là mục tiêu quan trọng đầu tiên của Lý Dương, trước khi hoàn thành mục tiêu này Lý Dương sẽ không để tâm vào chuyện khác. Ăn thì phải ăn hết một thứ rồi mới ăn thứ khác, làm thì phải làm xong việc này mới làm chuyện khác, đây là một trong những hành vi tiêu chuẩn mà những thầy giáo trước kia đã dạy cho Lý Dương.
Hôm nay, Lý Dương vẫn giống như thường ngày mượn rất nhiều thư tịch trong thư viện để về phòng nghiên cứu. Đối với điều này, nhân viên quản lý của thư viện không còn lời nào để nói, chỉ có thể dùng ánh mắt như đang nhìn một quái vật dõi theo bóng lưng của Lý Dương đang dần dần biến mất. Mỗi một buổi sáng đều đem theo một chồng sách tới thư viện, sau đó lại đổi lấy một chồng sách mới, đổi lại là người khác sợ rằng cũng chẳng thể nói được điều gì, không phải sao?
Trên đường quay trở lại ký túc xá, vô số ánh mắt quái dị tập trung trên chồng sách mà Lý Dương đang ôm về phòng, nhưng Lý Dương không ngại người khác nhìn nhận về bản thân hắn thế nào, người ta có câu muốn biết ngựa khỏe hay không, phải chạy đường dài mới biết, thôi thì cứ để người ta bàn tán vậy! Ân, lời này chính là do Vương Dũng nói, Lý Dương khi suy nghĩ cũng cảm thấy có chút đạo lý bèn ghi nhớ trong lòng.
Bất quá ngày hôm nay lại không giống như những ngày bình thường khác, Lý Dương khi mới trở lại phòng trọ, đến ngay cả một phần ba quyển sách còn chưa được lật tới, bên tai đã truyền đến từng hồi gõ cửa. Ai lại tới lúc này vậy? Ba người bạn ở chung phòng đều có chìa khóa nên không cần phải gõ cửa, cho dù có quên chìa khóa cửa thì tiếng gõ cửa còn phải ồn ào hơn rất nhiều, ai lại tới gõ cửa đầy ý tứ như vậy chứ? Tu vi của Lý Dương bây giờ còn chưa cao, hơn nữa cũng chưa chính thức tu luyện công pháp tu chân cao cấp, cho nên hắn chỉ có thể mơ hồ cảm giác được trước cửa là một cổ vũ cao thủ (cao thủ về võ thuật cổ truyền), một cổ võ cao thủ mà nếu so với Âu Dương Thắng Nam và Đường Bạch còn phải nổi trội hơn rất nhiều, về phần là nam hay nữ, là già hay trẻ, thì hắn một chút cũng không biết.
Lý Dương phỏng đoán người đến chắc là kiếm Đường Bạch, cho nên hắn cũng không ra mở cửa, dù sao sau khi người đó gõ cửa, đợi một lúc mà không thấy ai đáp lại sẽ tự động rời đi thôi. Nhưng điều mà Lý Dương không nghĩ tới chính là sự kiên nhẫn của người khách lần này lại đặc biệt tốt, cứ cách ba mươi giây lại gõ cửa một lần, cứ như vậy gõ cửa được hơn mười phút rồi mà vẫn không có xu hướng rời đi.
Chẳng lẽ là tới tìm ta? Lý Dương không khỏi có chút buồn bực. Nhưng vấn đề là ta hình như ngoại trừ ba người bạn cùng phòng ra thì không có một ai gọi là bằng hữu cơ mà? Lý Dương khi tiến vào Trung Hoa Đại Học chỉ hy vọng thể nghiệm một chút cuộc sống của một sinh viên, làm phong phú thêm sự lịch duyệt của bản thân một chút, thuận tiện có thể xem một một số những thư tịch tàn khuyết còn lưu lại của Trung y dược, còn lại cũng không muốn kết giao nhiều bằng hữu, bởi vì Lý Dương thập phần rõ ràng bản thân chính là vũ thai (thực tập sinh về võ học) của Tu Chân Giới, cho nên hắn tận lực tránh gây ra nhiều rắc rối đáng lo lắng ở đây.
Nhưng vấn đề là vị khách này hình như vẫn cứ giằng co dây dưa không chịu buông với Lý Dương, vẫn cứ gõ cửa đầy quy luật như trước, thanh âm tuyệt không quá lớn, không gây ảnh hưởng đến những sinh viên không trốn học trong ký túc xá, nhưng lại không quá nhở để Lý Dương ở trong phòng không nghe được tiếng gõ cửa.
Dần dần, Lý Dương không khỏi có chút tò mò đối với vị khách ''không mời'' này. Người này chắc chắn là biết ta đang ở trong phòng, nhưng sao người ta lại có thể dám chắc ta đang ở trong phòng chứ? Không lẽ vừa rồi khi ta trở về thì người này trông thấy ta sao? Vậy người này sao khi không lại tới gõ cửa phòng ta? Có phải là bởi vì người này nắm bắt rõ ràng quy luật cuộc sống của ta, biết thời gian này ta chỉ có thể ở trong phòng để đọc sách?
Lý Dương không nghĩ ra, bất quá, không lại chỉ bằng vào bản lĩnh nhận nại của người khách này, Lý Dương cũng đã lựa chọn đi tới mở cửa. Khi vừa mở cửa ra nhìn, hắn thấy ngay một vị lão nhân tinh thần cường tráng mạnh mẽ đang đứng đợi. Nói đây là một vị lão nhân, kỳ thật chẳng qua là nhìn vào mái tóc bạc phơ trắng xóa của lão, và bộ râu không quá rậm rạp. Nhưng nếu nhìn vào tình khí thần của lão, lão nếu so với những người trẻ tuổi bình thường khác còn tràn trề sinh lực hơn, tinh thần còn mạnh mẽ hơn.
" Tiểu tử không mời ta vào trong ngồi sao? Điều này xem ra không phải với đạo tiếp đãi khách nhân a." Lão nhân mỉm cười nhìn Lý Dương, nói.
" Lão nhân gia, mời vào!" Lý Dương gật đầu, mở cửa để tạo thành một lối đi nhỏ, rồi mời lão nhân vào trước.
Thông qua sự quan sát lúc vừa rồi, Lý Dương đã đại khái đoán được thân phận của vị lão nhân này. Đầu tiên, vị lão nhân này tu luyện cùng một loại vỗ thuật cổ truyền như Đường Bạch, chỉ là tu vi so với Đường Bạch thì cao hơn nhiều lắm, cho nên lão chắc là tiền bối cao nhân của Đường gia; tiếp theo, lão biết rõ quy luật cuộc sống của mình đến vậy, dám chắc là thông qua sự giải thích của ba người Vương Dũng, Hầu Ngâm Tùng và Đường Bạch, nhìn thời gian lão ở bên ngoài kiên nhẫn gõ cửa như vậy, lại có thể đoán được Lý Dương đang ở trong phòng, rồi liên tưởng đến lão là tiền bối của Đường gia mà nói, thì thân phận của lão phải rất cao rồi! Ngoại trừ Đường gia trưởng lão Đường Thanh thì còn ai vào đây nữa?
Bất quá Lý Dương thế nào cũng không đoán ra lão lại tự mình tìm đến cửa, nhìn vẻ mặt của lão lại không giống như hưng sư vấn tội (thầy giáo tìm đến để phạt) mà tới, vậy lão tới làm gì? Chẳng lẽ Đường Bạch đã phát hiện ra ta là một tu chân giả, sau đó nói cho Đường Thanh, vậy lần này là lão đặc biệt tới để kiểm tra ta? Lý Dương âm thầm loại bỏ khả năng này, bằng vào tu vi của Đường Bạch vẫn chưa thể nhận ra được thực lực của hắn, bản thân hắn trong mắt Đường Bạch nhiều nhất cũng chỉ là người bình thường có chút cổ quái, thân hình có chút vạm vỡ rắn chắc mà thôi.
Last edited by Iori Yagami; 30-01-2009 at 10:16 AM.
Đợi sau khi Đường Thanh tìm lấy một cái ghế để ngồi xuống, Lý Dương tự mình kiếm chỗ ngồi trên thành giường, nhìn Đường Thanh, chờ lão nói ra lý do mà bản thân tới đây. Bất quá Đường Thanh tịnh không vội mở miệng, mà chỉ lẳng lặn sát khắp mọi nơi trong phòng trọ.
Phòng trọ của Lý Dương cũng không khác nhiều so với những phòng trọ của các nam sinh khác, đồ vật vất lung tung khắp nơi, bất quá còn chưa tới mức giống như phòng ở của những nam sinh khác trong truyền thuyết là '' tất vớ dơ dáy hôi rình bay đầy trời''. Trong bốn người, chỉ có Vương Dũng là luộm thuộm nhất, mới đầu quả thật khắp nơi trên giường của hắn bày la liệt tất dơ vớ bẩn, bất quá sau này bị ba người còn lại liên thủ đàn áp, Vương Dũng coi như cũng tập được thói quen tốt trước khi đi ngủ là phải giặt giũ tất vớ. Đến tận sau này, trong phòng trọ của Lý Dương mặc dù có vẻ có vẻ lộn xộn phi thường, nhưng ít ra cũng không thấy có mùi gì khó ngửi, không khí cũng có thể xem là tương đối trong lành.
Đường Thanh mặc dù không thường xuyên tới viếng thăm phòng trọ của các nam sinh, nhưng đối với đủ các loại thói quen xấu của đám nam sinh trong quá trình ăn ở thì lão cũng nghe nói tới ít nhiều, hiện tại khi quan sát phòng trọ của đám Lý Dương cũng có thể xem là " trong lành", không khỏi có chút gật gù tán thưởng. Trong khi dõi mắt nhìn lên, Đường Thanh dễ dàng trông thấy một chồng sách lớn về trung y dược mà Lý Dương mượn về từ thư viện của trường. Nhớ tới Đường Bạch từng chính miệng nói, Lý Dương đọc sách giống như lật giở từng trang, nhưng nội dung bên trong thì hắn không bỏ sót dù chỉ một chữ, cái này phải gọi là dạng trí nhớ gì đây? Mặc dù biết Đường Bạch không hề lừa gạt mình, nhưng Đường Thanh vẫn tiện tay cầm lấy quyển sách mà Lý Dương còn đang xem dở, từ ký hiệu đánh dấu của Lý Dương có thể thấy hắn đã xem được một phần ba quyển rồi, Đường Thanh liền trích dẫn từ nội dung trong một phần ba này để tùy tiện khảo sát Lý Dương vài vấn đề.
Lý Dương mặc dù có chút khó hiểu, nhưng với sự tôn trọng đối với bậc trưởng bối, hắn vẫn toàn tâm toàn ý thành thực trả lời câu hỏi của Đường Thanh. Loại bản lĩnh đọc tốc ký (đọc với tốc độ nhanh) của Lý Dương khi cảnh giới về tâm cảnh của hắn sau khi đột phá ranh giới của tu chân giả thì tự dưng có được, bất quá chính bản thân Lý Dương cũng không biết, hắn chỉ sau khi học tập những tri thức ở trường trung học mới biết được bản thân sở hữu bản lĩnh chỉ cần nhìn lướt qua là có thể ghi nhớ tất cả.
Vừa trầm ổn lại rất có khí phách, xử sự không một chút lo lắng, Đường Thanh đánh giá anh chàng Lý Dương này cao phi thường. Nếu hắn là một đệ tử của cổ vũ thế gia, tuyệt đối hắn sẽ là nhân vật nổi danh xuất chúng dẫn đầu đám trẻ tuổi cùng trang lứa với hắn! Nhìn khuôn mặt thủy chung luôn tươi cười, không chút nóng vội hấp tấp, trong lòng Đường Thanh không khỏi có chút tư vị ngậm ngùi không dễ chịu. Đường Bạch đã được xem như một kẻ xuất chúng trong số những kẻ trẻ tuổi cùng trang lứa với hắn, nhưng so sánh thế nào với Lý Dương cũng thấy hắn thiếu đi vài phần trầm ổn khí phách.
Đường Thanh càng nghĩ càng hiểu rằng một người trẻ tuổi thế này tuyệt đối không nên bỏ qua, nếu chỉ mặc kệ để cho người trẻ tuổi này tự do phát triển, tự sinh tự diệt, điều đó chính là tổn thất rất lớn của Đường gia, nếu hắn còn bị các cổ vũ thế gia khác phát hiện ra rồi thâu làm môn hạ đệ tử, điều này đối với Đường gia lại càng là tổn thất nghiêm trọng. Mặc dù tổ tiên có đưa ra hạn định không thể truyền thụ võ công tổ truyền của Đường gia cho hắn, nhưng ít ra cũng có thể truyền cho hắn một chút võ công của ngoại môn đệ tử, như vậy hắn cũng tính là một nửa thành viên của Đường gia rồi, ngày sau đợi khi Bạch nhi tiếp chưởng chức vị gia chủ của Đường gia, hắn có thể toàn lực phò trợ cho Bạch nhi, đem Đường gia phát dương quang đại a!
Nghĩ tới đây, trong lòng Đường Thanh không khỏi có chút hưng phấn. Nếu Đường gia có thể trong số rất đông cổ vũ thế gia khác giành được vị trí đẹ nhất gia, điều đó tuyệt đối chính là sự vinh quang của tất cả đệ tử của Bạch gia! Thân là Đường gia trưởng lão, Đường Thanh không lúc nào là không khổ tâm nghĩ tới gánh nặng về gia tộc đang đè nặng trên đôi vai.
Trong lòng Đường Thanh mặc dù đã vui vẻ thoải mái hơn rất nhiều, bất quá vẻ bề ngoài cứ giả vờ như cực kỳ điềm tĩnh. Lão nhìn Lý Dương một chút, cười nói: " Chàng trai trẻ, người khác ai cũng đi học, tại sao cậu lại không đi?"
" Tại sao tôi nhất định phải đi học? Chẳng lẽ trường học quy định không cho trốn học sao?" Lý Dương không chút yếu thế, hỏi ngược lại lão.
" Ha ha, trường học mặc dù không quy định nhất định phải lên lớp học, nhưng cậu khi tham gia thi vào Trung Hoa Đại Học không phải là vì muốn tới đây học sao? Nếu chỉ cần xem qua chút sách vở, đâu cần nhất định phải tới đây học? Mà huống chi cậu cũng có thể đọc sách sau giờ học mà, bằng vào tốc độ đọc sách của cậu, không phải là không có gì khó sao?" Đường Thanh cũng không vội thuyết phục Lý Dương đồng ý gia nhập làm môn hạ của Đường gia, mà đang từ từ dẫn dắt hắn.
Lý Dương mặc dù cũng không rõ lắm nguyên nhân vì sao mà Đường Thanh đến tìm hắn, nhưng tuyệt đối không có khả năng nguyên nhân chỉ đơn giản là vì mình hay trốn học. " Nếu nguyên nhân chủ yếu để tôi lựa chọn tới học ở Trung Hoa Đại Học chính là lượng sách vở khổng lồ được lưu trữ trong thư viện của trường, không biết ngài có tin không?"
Nghe Lý Dương trả lời như vậy, Đường Thanh không khỏi có chút sửng sốt. Chỉ tới học ở đây vì lượng sách lưu trữ khổng lồ trong thư viện, nếu điều này mà để cho đám thí sinh trung học đang vùi đầu dùi mài kinh sử, muốn thi đỗ vào Trung Hoa Đại Học mà không được thì không hiểu chúng có cảm nghĩ gì? " Nếu người nào khác nói lời này, ta đương nhiên không tin, bất quá nếu là ngươi nói ra, ta không có lý do gì để không tin, dù sao biểu hiện ngày hôm nay của ngươi quả thực giống y như lời ngươi nói." Đường Thanh cười khổ, bất đắc dĩ đáp.
" Ha ha, lão nhân gia, người không nên buồn rầu khổ sở như thế chứ?" Lý Dương nhìn Đường Thanh bị lời nói của mình làm cho á khẩu, trong lòng không khỏi có chút thoải mái.
" Kỳ thật, theo ta được biết, tất cả đám thí sinh tham gia thi vào Trung Hoa Đại Học bất quá chỉ vì một chữ ''Danh'' mà thôi." Thấy Đường Thanh không lên tiếng, Lý Dương bèn bắt đầu nói thao thao bất tuyệt. " Những lưu học sinh đến từ ngoại quốc thì khỏi nói, bọn họ ái mộ danh tiếng trường ta mà đến, dám chắc cũng không ngoài chữ '' Danh'' này. Nói đến đám học sinh trong nước, đại đa số cũng chỉ vì danh tiếng của trường mới thi vào đây, cho dù bây giờ chỉ đỗ vào chuyên khoa hạng thấp là trung y dược chuyên nghiệp, tương lai có thể báo danh vào chuyên khoa thứ hai hoặc là đăng ký ghi danh làm nghiên cứu sinh chuyên nghiệp; còn có một bộ phận học sinh tới Trung Hoa Đại Học chỉ vì lực lượng của bản thân trường ta, tỷ như giáo sư Đường Thanh của khoa trung y dược chuyên nghiệp chúng ta, chính là người đứng đầu trên phương diện trung y dược, có theo học tập với giáo sư như vậy thì tương lai có thể nắm vững thêm nhiều tri thức ; về phần một bộ phận rất nhỏ còn lại, nguyên nhân thì phức tạp hơn, tỷ như tôi tới Trung Hoa Đại Học chỉ vì thư viện của trường, còn có khi là bởi vì người bạn thân tham gia báo danh vào Trung Hoa Đại Học mà mình cũng tới, còn có nguyên nhân là bởi vì gia đình ép buộc mà tới. Nếu mọi người đều tới vì chữ '' Danh'', tôi mỗi ngày đọc sách có gì là không thể?"
" Chàng trai trẻ, cậu nói như vậy là không đúng rồi." Đường Thanh cuối cùng cũng tìm ra được cơ hội để đáp trả, lập tức liền mở miệng nói. " Mọi người tại sao đều muốn thi vào Đại Học? Bởi vì chỉ có lên học Đại học mới có thể học được tri thức chuyên nghiệp, sau này ra ngoài xã hội cũng có thể bằng vào tri thức này mà nuôi sống bản thân. Càng là tới học Đại học tốt, tri thức có thể học được lại càng phong phú hơn, cho nên đây mới là nguyên nhân mọi người tới Trung Hoa Đại Học. Nếu tỷ như đúng như lời cậu nói, mục tiêu cậu đến Trung Hoa Đại Học là để đọc sách, thế tại sao cậu lại phải đọc sách? Còn không phải là để biết thêm nhiều tri thức, tương lai có thể kiếm được công việc tốt hay sao?"
" Ha ha, nếu ngài đã nói như vậy, tôi cũng không thể nào phản bác được, tôi tại sao lại phải đọc sách, ý nghĩ của ngài hoàn toàn sai rồi. Tôi đọc sách chỉ là vì hứng thú, về phần tương lai của tôi, ha ha, tôi cũng không lo lắng tương lai không thể nuôi sống được bản thân." Lý Dương dương dương đắc ý nói, tựa hồ như vì nắm được sơ hở trong lời nói của Đường Thanh mà cao hứng.
Last edited by Iori Yagami; 30-01-2009 at 10:23 AM.
Nghe được Lý Dương nói vậy, trong lòng Đường Thanh đột nhiên có một loại cảm giác bất an mãnh liệt. Hắn ta sao lại nói như vậy nhỉ? Chẳng lẽ hắn là hậu bối của một thế gia bí ẩn nào đó? Nghĩ tới đây, Đường Thanh không khỏi cẩn thận rà xét thật kỹ Lý Dương, lúc này sau một hồi quan sát cẩn thận, lão tự nhiên lại nhận ra rất nhiều điểm bất đồng của Lý Dương.
Lý Dương trong lúc trò chuyện với Đường Thanh lúc nào cũng vui vẻ tươi cười, khiến Đường Thanh có một cảm giác hết sức thân thiết, vốn Đường Thanh cho rằng nguyên do chỉ vì đây là một loại thói quen tự nhiên của Lý Dương, hoặc là thái độ được rèn giũa một cách nghiêm khắc, nhưng bây giờ sau khi cẩn thận quan sát lão mới phát hiện ra điều này hoàn toàn không phải do Lý Dương cố ý tạo ra, mà hắn trong lúc bất tri bất giác mới biểu hiện ra một loại khí chất đặc biệt, phảng phất như xung quanh Lý Dương có một thứ gì đó thu hút mọi người, khiến cho tất cả những ai khi lại gần hắn đều không tự chủ bị hắn cuốn hút.
Loại hiện tượng thế này quyết không phải là hiện tượng tự nhiên, Đường Thanh tin tưởng vào phán đoán của bản thân tuyệt đối không thể sai lầm được. Đường Thanh nhớ lại, trong chốc lát đặc điểm của tất cả các loại võ công cổ truyền của các thế gia đều hiện ra trước mắt, mặc dù không tìm ra được điểm tương tự giữa chúng và Lý Dương, nhưng võ công có cùng một loại tính chất với hắn cũng không phải là không có. Nhưng đây là loại khí chất đặc biệt mà chỉ phần lớn các cường giả chân chính trong các thế gia mới có, dấu hiệu tương đương với một loại thân phận, đến ngay cả Đường Thanh thân là Đường gia trưởng lão cũng không có cái loại khí chật đặc biệt này. Nhưng tại sao loại khí chất đặc biệt này lại xuất hiện trên người của một chàng trai trẻ chú? Hơn nữa thoạt nhìn cái loại khí chất đặc biệt này rất gần với tự nhiên, vừa tự nhiên thoải mái, nhưng lại rất cường đạii! Chẳng lẽ ……
Đường Thanh đột nhiên đứng lên, song nhãn dán chặt trên người của Lý Dương, giống như là lão đang quan sát một kiện tuyệt thế trân bảo, song thủ không biết làm sao cứ vung loạn lên, trên khuôn mặt có vẻ muốn nói lại thôi, bộ dạng tựa hồ có điều muốn hỏi nhưng không dám nói.
Lý Dương vốn còn đang đắc ý, thì bị những động tác này của Đường Thanh làm cho giật mình. Ặc! Lão nhân này chẳng lẽ mắc chứng bệnh động kinh của người già sao? Sao đang yên lặng đột nhiên lại khoa chân múa tay vậy? Hay là dưới chỗ lão ngồi đột nhiên có vật gì đâm vào mông lão? Nhưng lão đã ngồi đó cũng hơn nửa ngày trời, cũng không phải là tới bây giờ mới có phản ứng chứ? Nhìn tinh thần của lão đầy phấn chấn, cũng không giống người đần độn a? Nếu Đường Thanh mà biết tên Lý Dương này đang nghĩ cái gì, lão không tức giận đến hộc máu mới gọi là lạ.
Đang lúc Lý Dương còn âm thầm phán đoán, Đường Thanh lại đột nhiên lên tiếng, bất quá nhìn bộ dạng kích động của lão, đến ngay cả nói chuyện cũng có chút khó khăn. " Vị …… thiếu …… thiếu hiệp này, chẳng lẽ cậu bây giờ đã tiến vào …… tiên thiên …… tiên thiên cảnh giới?"
Tiên thiên cảnh giới? Cái này được gọi là cảnh giới gì? Tu Chân Giới chia làm chín cảnh giới lớn, bây giờ làm sao đột nhiên mọc ra một cái tiên thiên cảnh giới? Chẳng lẽ đây là cảnh giới tiêu chuẩn trong phàm nhân giới (thế giới của con người bình thường)? Xem bộ dạng kích động đến mức nói năng lắp bắp của lão, thì phỏng chừng tiên thiên cảnh giới này chính là cảnh giới cấp bậc cao nhất trong phàm nhân giới sao?
Lý Dương cẩn thận tính toán một hồi, bản thân đã có thực lực Trúc Cơ kỳ, trong Tu Chân giới tuy là thấp nhất, nhưng nếu so với cảnh giới mạnh nhất trên phàm nhân giới không phải là còn mạnh hơn một chút sao? Đạo lý giống như là Đại Thừa kỳ là cảnh giới tối cao của Tu Chân giới, nhưng nếu so với cảnh giới thấp nhất trên tiên giới là địa tiên thì vẫn còn kém nhiều.
Nghĩ tới đây, Lý Dương không khỏi cười nhẹ. Vốn bản thân hắn muốn xem hết những cuốn sách này rồi sau đó mới nghiên cứu xem cái gọi là thực lực của cổ vũ thế gia, nhưng hắn không tưởng được bây giờ trật tự bây giờ lại đảo lộn lại…trước hết là nghiên cứu cách phân cấp về thực lực của bọn họ trước. " Tiên thiên cảnh giới? Lão nhân gia sao lại nói như vậy?"
Nghe thấy Lý Dương hỏi vậy, Đường Thanh biết ngay Lý Dương quyết không phải là một kẻ tầm thường, quy nghĩ lúc vừa rồi của bản thân cho dù không đúng, nhưng cũng không sai bao nhiêu. Cho nên Đường Thanh lấy lại bình tĩnh, trả lời: " Ta thấy trên người cậu phát ra một loại khí chất mà đến ngay cả những cường giả mà ta đã gặp qua cũng không có, mà những người đó đã đạt tới đỉnh phong của hậu thiên cảnh giới, vậy cậu không phải đạt tới tiên thiên cảnh giới thì còn có thể là điều gì nữa?"
" Vậy ngài có thể nói ra cách mà mọi người dùng để phân cấp thực lực được hay không?" Lý Dương có chút nóng lòng hỏi.
Đường Thanh liếc nhìn Lý Dương đầy kỳ quái, lão cũng không rõ thực lực của hắn mạnh đến thế nào mà sao hắn lại không biết cả cách phân cấp về thực lực. Chẳng lẽ hắn là hậu bối của một vị ẩn sĩ, chưa từng biết qua chuyện này? Bất quá Đường Thanh cũng không dám đường đột, nên lão cũng không tùy ý dò hỏi về vấn đề này, mà rất tôn kính trả lời: " Dựa theo cách phân cấp của cổ vũ thế gia chúng ta, tất cả các tu luyện giả (người tu luyện) được chia làm hai đại bộ phận, đó chính là tiên thiên cảnh giới và hậu thiên cảnh giới. Nhưng tiên thiên cảnh giới trong cả trăm năm qua cũng chưa từng có người đạt tới, cho nên người của cổ vũ thế gia chúng ta lấy tiên thiên cảnh giới làm mục tiêu theo đuổi cả đời. Về phần hậu thiên cảnh giới, chúng ta lại chia ra ba cấp độ, từ cao xuống thấp phân biệt là thiên cấp, địa cấp và nhân cấp, mỗi cấp lại chia ba cấp : thượng trung hạ đẳng.
Theo ta được biết, bây giờ trong nội bộ các cổ cũ thế gia thì cơ bản đều có một đến hai vị tiền bối đã đạt đến đỉnh phong thượng cấp của thiên cấp, bất quá thủy chung vẫn chưa có ai đột phá được hậu thiên cảnh giới, tiến vào tiên thiên cảnh giới. Với thực lực của ta bây giờ, bất quá chỉ vừa đạt tới hạ đẳng của thiên cấp."
Lý Dương gật đầu, về đại thể hắn đã hiểu được cách phân cấp về thực lực tại Phàm Nhân giới. Dựa theo lời của Đường Thanh, lão bây giờ là thiên cấp hạ đẳng, vậy Đường Bạch chắc là khoảng xung quanh của địa cấp trung đẳng, ân, còn Âu Dương Thắng Nam trơ trơ cứng đầu kia nếu không khác nhiều chắc cũng đạt tới địa cấp trung đẳng. Còn bản thân hắn quả thật so với người đã đạt tới thực lực thượng đẳng còn mạnh hơn, chắc đây là thứ gọi là tiên thiên cảnh giới .
Bất quá Lý Dương đột nhiên có một nghi vấn, hắn bèn hỏi: " Nếu mọi người cả trăm năm rồi vẫn không có ai đạt tới tiên thiên cảnh giới, vậy đâu cần phải phân ra làm tiên thiên, hậu thiên làm gì? Cứ trực tiếp phân ra thành ba cấp thiên địa nhân không phải là tốt hơn sao?"
Đường Thanh cười khổ, có ai lại không muốn bản thân trở nên siêu việt chứ? Có mục tiêu thì ít nhất vẫn còn có thứ để phấn đấu, vạn nhất nếu mục tiêu này biến mất không phải sẽ khiến người ta ngông cuồng tự đại, suy nghĩ trở nên thiển cận hơn sao? " Lúc đầu khi đề ra tiêu chuẩn về cảnh giới này, chính là tổ tiên của chúng ta. Bây giờ bọn họ đều đã không còn, nhưng chúng ta vẫn có thể nắm rõ được vài phần thông qua các điển tịch vẫn được lưu giữ lại trong gia tộc. Kỳ thật vào lúc xa xưa, để tiến vào tiên thiên cảnh giới cũng không khó khăn đến thế, mỗi một thế gia đều có người đạt tới cảnh giới này. Lúc bấy giờ cao nhân xuất hiện rất nhiều, có thể nói đó là thời kỳ hưng thịnh nhất của võ lâm. Bất quá theo dòng chảy của thời gian, người có thể tiến vào tiên thiên cảnh giới càng ngày càng ít đi, theo ta được biết, trong cả trăm năm qua đến ngay cả một người có thể tiến vào tiên thiên cảnh giới cũng không có."
Vừa nói, Đường Thanh còn không ngừng lắc đầu, tựa hồ như lão đang cảm khái cho sự khó khăn của việc tu luyện, lại tựa hồ như đang cảm khái đám hậu bối của bọn họ bây giờ không còn chút ý chí phấn đấu, làm mất mặt tổ tiên bọn họ.
"Chẳng lẽ tư chất của người trong cổ vũ thế gia bây giờ lại kém hơn nhiều so với các bậc tiền nhân sao?" Lý Dương không thể không hỏi lại, bất quá khi hắn vừa lên tiếng thì có chút hối hận, điều này không phải là khiến cho Đường Thanh phải mất mặt hay sao?
Tựa hồ như không phải là không nghe ra thái độ châm biếm của Lý Dương đối với các cổ vũ thế gia, Đường Thanh thẳng thừng phủ nhận quan điểm này của Lý Dương." Không! Mặc dù đám hậu bối tử tôn (con cháu) của chúng ta không xuất sắc bằng thế hệ tổ tiên, nhưng chẳng lẽ lại không thể trong cả ngàn người kiếm ra được mộ kẻ có tư chất cực cao chứ? Theo điển tích ghi chép lại, nguyên nhân căn bản tạo nên tình trạng này chính là do sự biến mất của thiên địa nguyên khí! Ai, trời cao thật quá ác độc a!"
Last edited by Iori Yagami; 30-01-2009 at 10:50 AM.
"Thiên địa nguyên khí biến mất sao? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Lý Dương không khỏi có chút tò mò hỏi.
Đường Thanh há hốc mồm, nhưng lão lại chẳng nói được gì, ngược lại vẻ mặt trở nên buồn rầu, tựa hồ như cũng không biết phải làm sao để biểu đạt suy nghĩ trong lòng lão lúc này. Nhận thấy điều này, Lý Dương tiếp tục nói: " Theo vãn bối được biết, thiên địa nguyên khí chính là yếu tố căn bản để tồn tại của một tinh cầu, trên cơ bản thì khối lượng của nó không có bất cứ biến hóa gì, chỉ trừ phi tinh cầu sắt phát sinh một vụ nổ mạnh mới có thể khiến thiên địa nguyên khí chỉ trong nháy mắt biến mất toàn bộ. Nhưng Trái Đất của chúng ta làm gì xảy ra hiện tượng như vậy?"
Sau khi nghe Lý Dương nói vậy, Đường Thanh càng dám chắc Lý Dương là đệ tử của một vị tiền bối cao nhân sống ẩn dật, nếu không hắn không có khả năng biết được điều bí mật mà đến cả các vị nguyên thủ quốc gia cũng không biết. Đường Thanh bây giờ đã bỏ ý định muốn lôi kéo dụ dỗ Lý Dương, bất quá có thể có quan hệ tốt với một vị cao thủ như vậy đối với cả gia tộc mà nói cũng là chuyện quan trọng phi thường, cho nên Đường Thanh đối với những câu hỏi của Lý Dương đều trả lời không chút dấu giếm.
" Không biết thiếu hiệp đã từng nghe qua sư môn trưởng bối của cậu nói về Tu Chân Giới chưa?" Đường Thanh đột nhiên lộ vẻ thần bí hỏi.
" Tu Chân Giới ư?" Lý Dương không nghĩ được Đường Thanh đột nhiên lại nói chuyện này, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc, bọn họ làm sao lại biết được chứ? Trái Đất rõ ràng chỉ là một tinh cầu của phàm nhân giới, Đường Thanh cũng là nhân loại, sinh trưởng và phát triển trên Trái Đất này, vậy tại sao lão lại biết đến Tu Chân giới chứ? Lão thực sự có được bao nhiêu hiểu biết về Tu Chân giới ? Trong lòng Lý Dương trong nháy mắt nảy sinh rất nhiều nghi vấn, bất qúa vẻ mặt vẫn không nhận ra được chút sơ hở.
Vì để giải tỏa những nghi vấn trong lòng, Lý Dương tiếp tục nói: " Vãn bối cũng đã từng nghe sư môn trưởng bối nói qua về Tu Chân Giới, bất quá lúc đó vãn cũng còn rất nhỏ, không hề để tâm, không biết Đường lão tiền bối có thể giúp vãn bối giải tỏa nghi hoặc này hay không?"
Nghe Lý Dương nói như vậy, trong lòng Đường Thanh vui như mở cờ vậy. Đường Thanh là đệ tử của cổ vũ gia tộc, lão cũng hiểu rất rõ trong cái thế giới tàn khốc này, trời cao chỉ cho phép những thứ tốt nhất được tồn tại, chỉ có cường giả mới có quyền lên tiếng, nhược giả (kẻ yếu) chỉ có thể trở thành kẻ phụ thuộc vào cường giả. Vừa rồi trong lúc trò chuyện, Đường Thanh đối xử với Lý Dương rất là cung kính, chính là vì đạo lý này. Đường Thanh bây giờ đã có thể khẳng định tu vi của Lý Dương cao hơn lão rất nhiều, nhưng trong từng câu từng chữ của Lý Dương lại không có chút gì kiêu ngạo, hắn cư xử với lão vô cùng thành kính, đến ngay cả cách xưng hô cũng là vãn bối với tiền bối, điều này vô hình trung cũng khiến cho lòng tự tôn của Đường Thanh không bị tổn thương.
Đường Thanh mân mê hàng râu thưa thớt của lão, làm ra một bộ dạng của bậc tiền bối cao nhân, nói: "Căn cứ theo những ghi chép trong điển tịch của gia tộc chúng ta còn truyền lại, Trái Đất nguyên lai cũng là một trong những tinh cầu thuộc Tu Chân Giới, khi đó tất cả mọi người đều có thể gọi là tu chân giả. Bất quá theo dòng chảy của thời gian, Trái Đất dần dần đi theo con đường phát triển kỹ thuật cao, điều này đối với các quy định hòa mình cùng tự nhiên của Tu Chân Giới tự nhiên là xung khắc với nhau, Tu Chân Giới không cho phép Trái Đất đi theo con đường phát triển khoa kỹ, cho nên Trái Đất lúc đó bị loại khỏi Tu Chân Giới, giáng xuống trở thành một tinh cầu bình thường của phàm nhân giới."
Lý Dương vốn chỉ là muốn nghe Đường Thanh miêu tả một chút về Tu Chân Giới, nhưng hắn không nghĩ ra Đường Thanh lại nói rằng Trái Đất vốn dĩ là một phần tử trong Tu Chân Giới, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn. Sau khi dung hợp ký ức của Minh Quang đạo nhân, Lý Dương đối với các quy định của Tu Chân Giới đã có những hiểu biết toàn diện, trong đó kể cả việc Tu Chân giới không cho phép bất cứ một tinh cầu nào phát triển khoa kỹ, phàm là các tinh cầu có dấu hiệu phát triển về khoa kỹ, tinh cầu đó sẽ bị giáng xuống làm tinh cầu của phàm nhân giới, từ nay về sau không còn chút liên hệ gì với Tu Chân Giới. Lý Dương biết quy định này đã được công nhận, nhưng hắn không hề muốn bản thân dây dưa với những điều luật này, lại không muốn biến bản thân mình thành vật hy sinh cho các điều luật này ……
"Từ khi Trái Đất bị giáng xuống Phàm Nhân Giới, thiên địa nguyên khí phần lớn là biến mất, có còn lại thì cũng chỉ bằng một phần năm so với lúc ban đầu, đây là điểm khác nhau căn bản giữa Tu Chân giới và Phàm Nhân giới. Dưới tình huống thế này, đại bộ phận các tu chân giả trên Trái Đất đều thông qua ''Không gian Truyền Tống Trận'' để truyện tống tới các tinh cầu khác trong Tu Chân giới để tu luyện, cuối cùng còn lưu lại chỉ là một số các tu chân giả thực lực không đủ để chịu được sức ép tạo ra của Truyền Tống Trận và các tu chân giả có tình cảm sâu đậm với nơi này đến mức không muốn rời đi.
Những người lưu lại này có một số trải qua quá trình cố gắng tu luyện, cuối cùng cũng đều thông qua Truyền Tống Trận để bỏ đi, những tu chân giả còn lại bởi vì không thể hấp thụ đủ thiên địa nguyên khí, trước sau đều ngã xuống, bây giờ cái gọi là cổ vũ thế gia đều là hậu bối đệ tử của các vị đó. Lúc đầu khi bọn họ rời khỏi Trái Đất thì đã đem toàn bộ những điển tịch quan trọng nhất của môn phái, còn lại có chăng chỉ là các điển tịch rớt lại ở Phàm Nhân giới này. Còn võ công mà chúng ta bây giờ tu luyện bất quá chính là căn cứ trên các công pháp tu chân của các tu chân giả, sau đó chỉnh sửa để thích hợp để trở thành công pháp tu luyện cho người thường mà thôi, uy lực của nó thua xua uy lực của tu chân công pháp lúc ban đầu. Cả việc phân chia một cách cụ thể các cảnh giới cũng không thể dựa theo cảnh giới của Tu Chân giới lúc ban đầu để phân định mạnh yếu, sau quá trình cân nhắc, mới lập ra phương pháp phân cấp như bây giờ. Bất quá chỉ vì thiên địa nguyên khí chỉ bằng một phần năm so với trước kia, cho nên đại thể thì thực lực tăng tiến rất chậm, đến bây giờ thì cơ bản đã định hình rồi, cơ hồ không còn khả năng tái hiện lại quá khứ huy hoàng trước kia rồi ……"
Nghe đến đó, Lý Dương cuối cùng đã hiểu được nguyên nhân bên trong. Về phần bàn đến việc đi theo con đường phát triển khoa kỹ là đúng hay sai, Lý Dương cũng không thể nào nói rõ ràng được, có thể đối với người thường mà nói thì đó là một chuyện tốt, nhưng đối với tu chân giả mà nói mà nói thì đó lại là một chuyện không tốt.
Bất quá Lý Dương lại cảm thấy rất hứng thú với quá trình làm sao để giáng Trái Đất từ một tinh cầu của Tu Chan giới xuống còn một tinh cầu bình thường của phàm nhân giới, phải đạt tới thực lực thế nào mới có thể chuyển một tinh cầu từ không gian này sang một không gian khác? Nếu nói tới việc hoàn toàn phá hủy một tinh cầu, thì một người chỉ cần đạt tới tu vi tối cao là Tiên đế thì hoàn toàn có đủ thực lực để có thể làm được, nhưng nếu bắt hắn ta di chuyển một tinh cầu một vài dặm thôi thì hắn ta không có khả năng làm được, chứ đừng nói tới việc di chuyển nó từ không gian này sang một không gian khác. Thậm chí ngay cả Thần giới, cao hơn Tiên giới cả một cấp bậc, nếu hỏi một người có thể làm được chuyện này hay không, Lý Dương cũng không biết, nhưng hắn phỏng đoán chắc cũng không có ai có năng lực để làm chuyện này, có thể nói điều này căn bản không phải là chuyện mà sức người có thể làm được! Nếu không phải là do nhân lực tạo ra, vậy cái gì khiến nó thành ra như vậy? Chẳng lẽ Trái Đất tự nhiên bị giáng xuống như vậy sao? Lý Dương nghĩ không ra, bất quá đây chính là nguyên nhân bên trong thúc đẩy Lý Dương chuyên tâm tu luyện, thăm dò sự huyền bí của cả thế giới này, đây chính là ước nguyện vĩ đại mà ban đầu Lý Dương tự mình hạ quyết tâm!
Lý Dương không hỏi Đường Thanh về vấn đề này, bởi vì hắn biết có hỏi cũng bằng thừa, Đường Thanh căn bản cũng không biết, cho nên hắn hỏi sang chuyện khác." Tại sao lúc đầu khi Trái Đất vẫn thuộc Tu Chân Giới, biết Trái Đất có xu thế phát triển về khoa kỹ, sao không thấy có tu chân giả nào ra tay ngăn cản vậy? Nếu lúc đầu có người ngăn cản, nói không chừng đâu khiến Trái Đất trở thành tinh cầu của phàm nhân giới một cách hồ đồ như vậy?"
Last edited by Iori Yagami; 30-01-2009 at 10:57 AM.
Lý Dương còn chưa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng "Chát!" rất lớn, ngay sau đó là từng tiếng '' rắc rắc'', nguyên lai là Đường Thanh không hiểu sao đột nhiên vỗ một chưởng lên bàn học của Đường Bạch, khiến cho cái bàn này nát vụn.
Điều này tuy xảy ra rất nhanh nhưng cũng khiến Lý Dương bị chấn động không nhẹ nguyên nhân không phải vì hành động của Đường Thanh, mà là bởi vì khí chất của Đường Thanh vốn đang phiêu dật xuất trần đột nhiên trở nên dữ tợn đến đáng sợ, phảng phất giống như lão đang đối mặt với kẻ thù sinh tử vậy. Đường Thanh vẫn lẳng lặng ngồi đó, hữu thủ vẫn duy trì động tác vỗ lên cái bàn, khóe miệng không ngừng run rẩy, hàm râu thưa thớt cũng không ngừng run rẩy, tuy hai mắt hơi khép lại, nhưng tinh quang trong mắt cũng đủ để chiếu sáng toàn bộ gian phòng.
Chứng kiến bộ dạng của Đường Thanh đột nhiên trở nên như vậy, trong lòng Lý Dương không khỏi tự nhủ thầm, bản thân hắn bất quá cũng chỉ hỏi một chút tại sao không ai đứng ra ngăn cản Trái Đất bước theo con đường phát triển về khoa kỹ, sao lão đột nhiên phản ứng giống như ăn phải xuân dược vậy? Nhìn lão cùng lắm chỉ khoảng sáu bảy mươi tuổi mà thôi, bản thân toàn bộ chuyện này đều chẳng có lấy nửa điểm quan hệ với lão, sao vẻ mặt của lão có vẻ giống như cha chết mẹ chết vậy?
"Đường lão, vãn bối bất quá chỉ hỏi tại sao không có ai đứng ra ngăn cản thôi, lão cũng không quá tức giận như vậy chứ?" Lý Dương cẩn thận hỏi han, hắn sợ bản thân khiến lão nhân này tức giận quá rồi phát sinh các phản ứng xấu. Người ta tốt xấu gì cũng là Đường gia trưởng lão, lại còn là giáo sư đức cao vọng trọng của Trung Hoa Đại Học, vạn nhất bị bản thân hắn làm cho tức điên lên rồi xảy ra chuyện, cho dù hắn không sợ người của Đường gia trả thù, nhưng bản thân hắn vốn luôn có đức tính tốt là yêu trẻ kính già, cho nên trong lòng hắn lúc này cũng cảm thấy có chút khó xử.
Trải qua một thời gian, Đường Thanh cuối cùng cũng nuốt trôi cục tức này. Lão hít thở sâu vài hơi, đôi mắt của Đường Thanh nhanh chóng khôi phục lại khí chất vốn có, lão liếc nhìn Lý Dương, có ý xin lỗi nói: '' Vừa rồi tâm tình của ta có chút quá kích động, nhất thời không thể khống chế được bản thân, mong thiếu hiệp bỏ quá cho."
Lý Dương vội vàng khoát tay, có ý nói bản thân hắn không sao, vừa thu dọn lại những mảnh vụn của cái bàn đã bị Đường Thanh đánh cho nát bấy, vừa hỏi Đường Thanh: "Đường lão, có chuyện gì lại khiến tiền bối tức giận đến vậy?"
"Ai, thiếu hiệp chắc cũng không biết đâu ……" Đường Thanh thở dài một hơi, sắc mặt đầy vẻ đau khổ, bộ dạng giống như đang thương tâm không muốn đối diện với chuyện xưa. " Ta sở dĩ tức giận như vậy, chính là bởi vì nhớ lại mối thù năm đó bị tên khốn nạn liên thủ vây công!"
"Liên thủ quần công ư? Là kẻ nào? Tên khốn nạn đó là ai?" Lý Dương phảng phất giống như một đứa trẻ đang tò mò, không ngừng được việc dò hỏi.
Đường Thanh không lập tức trả lời, mà lão khép lại đôi mắt, nhìn lão tựa hồ đang nhớ lại cuộc chiến năm đó. Lại qua một hồi lâu, đến khi Lý Dương sắp mất hết cả khả năng kiên nhẫn, Đường Thanh rốt cục đã lên tiếng kể lại câu chuyện năm đó.
" Kỳ thật trong Tu Chân giới, tu chân giả chỉ là một danh hiệu mà người ta đã thống nhất gọi như vậy, bởi vì người ở Tu Chân giới quá đông. Nhưng Tu Chân giới còn có không ít người đang tu luyện, tỷ như nói là tu chân giả, tu pháp giả, tu phật giả vân vân, bọn họ phần lớn đều lựa chọn lấy cho mình một tinh cầu làm cứ điểm, giữ khoảng cách với các tu chân giả khác. Bởi vì Tu Chân giới thật sự là rất lớn, lớn đến mức cơ hồ không có biên giới, cho nên tu chân giả bình thường sẽ không tới tụ tập trên tinh cầu của một tu chân giả khác, mọi người tự mình tu luyện, thực là yên bình không có chuyện gì xảy ra.”
”Nhưng không biết nguyên nhân vì sao, một số tu ma giả và tu pháp giả liên thủ với nhau, tần xuất bọn họ xuất hiện trên tinh cầu của các tu chân giả lại rất lớn, bất quá bọn chúng không gây ra hành động gì độc ác, cho nên tu chân giả cũng không quá chú ý đến động tĩnh của bọn họ, chỉ là thỉnh thoảng có chút xích mích nhỏ, bất quá bọn chúng đều chủ động nhường nhịn, điều này khiến cho các tu chân giả dần dần buông lỏng cảnh giác với bọn chúng. Sau một thời gian, các tu chân giả mới dần dần hiểu ra bọn chúng không biết thông qua cái gì mà thu hoạch được một số tri thức về khoa kỹ, bọn họ không dám dùng tinh cầu của bản thân để thí nghiệm, bèn chạy tới tinh cầu của các tu chân giả để thí nghiệm, mà tinh cầu này chính là Trái Đất!”
“Bất quá khi các tu chân giả biết được chuyện này thì đã quá muộn, tri thức về khoa kỹ tri thức đã được truyền bá rộng rãi cho những người bình thường trên Trái Đất rồi, cho nên cuối cùng đám tu chân giả chỉ có thể rời khỏi Trái Đất, không lâu Trái Đất bị giáng xuống phàm nhân giới. Bất quá tên tu pháp giả và tu ma giả đã truyền bá các tri thức khoa kỹ này đều chẳng có kết cục tốt, bọn chúng bị trận pháp nhốt trên Trái Đất, cuối cùng cũng theo xuống phàm nhân giới. Theo sự biến mất của thiên địa nguyên khí, trận pháp vây khốn bọn chúng dần dần cũng bị lay chuyển, bọn chúng cuối cùng cũng đã chạy thoát. Bất quá, khi đó thực lực của bọn chúng đã tổn thất rất nhiều, căn bản không còn cách nào để quay lại Tu Chân giới, chỉ có thể tiếp tục sống một kiếp sống vật vờ như lũ chó trên Trái Đất này.”
”Tu pháp giả đó lợi dụng việc truyền dạy tri thức về khoa kỹ đã có được danh tiếng rất lớn, hắn bắt đầu khua chiêng múa trống thu nhận các tín đồ từ khắp nơi, dần dần tạo thành một giáo đoàn khổng lồ, đây chính là Tây phương Giáo hội. Còn tu ma giả đó lại không ngừng nhắm đến những người bình thường để giết chóc, dùng sinh mệnh cũng như máu của bọn họ để tu luyện một loại công pháp tà ác, với hy vọng có thể trở về Tu Chân giới.”
”Khi đó những tu chân còn lưu lại trên Trái Đất này bắt đầu truy sát tên tu ma giả kia, nhưng là đối với tên tu pháp giả thì những đả kích phê bình của bọn họ đối với hắn chẳng có chút tác dụng. Lúc ấy tên tu ma giả này cũng không phải là đối thủ của các tu chân giả, cuối cùng hắn không thể làm gì khác hơn là rời xa đại lục trốn tới một tiểu đảo để sinh sống, tiểu đảo này bây giờ chính là Nhật Bản.”
”Thời gian dần trôi, mặc kệ là tu chân giả hay tu ma, tu pháp giả, thực lực đầu bắt đầu xuống dốc, theo thời gian, cách phân chia về cảnh giới của chúng ta bây giờ cũng thay đổi, cho nên xưng hô cũng phải theo đó mà thay đổi, chúng ta là người phương Đông bèn xưng là cổ vũ giả, người phương Tây tự xưng là pháp sư. Các quốc gia phương Tây bởi vì có sự hỗ trợ về tri thức khoa kỹ từ đám pháp sư, khiến cho quốc lực của chúng đã vượt qua Trung Quốc chúng ta, bất quá đám pháp sư này vẫn kiêng kỵ sự tồn tại của Đông phương cổ vũ giả chúng ta, cho nên bọn chúng cũng không dám tới phương Đông làm loạn."
Nói tới đây, khuôn mặt của Đường Thanh không khỏi bắt đầu trở nên dữ tợn, xem ra ân oán tình thù đều bắt đầu từ lúc này.
" Bảy mươi năm trước, khi đó ta vẫn là một một tiểu hài tử (trẻ con), không hiểu chuyện, bất quá khi đó lại phát sinh một chuyện mà khiến ta cả đời này không thể nào quên được! Mỗi khi hồi tưởng lại tình cảnh phát sinh năm đó, ta thấy tận mắt tất cả những thứ xảy ra, ta chỉ hận không thể xé chúng ra thành từng mảnh!"
Giọng nói của Đường Thanh bắt đầu trở nên trầm trọng, lão gằn giọng phát ra từng câu từng chữ, từ đó có thể nhận ra chuyện này khi xảy ra khắc sâu vào tâm linh đứa nhỏ như lão lúc đó thương tổn lớn đến thế nào.
Lý Dương vội vàng chạy tới rót cho lão một cốc nước, để cho lão giải tỏa tâm tình còn đang kích động. Nếu là nửa năm trước, Lý Dương có thể còn không biết Đường Thanh sau đó sẽ nói gì, nhưng hắn bây giờ đã học hết toàn bộ những thứ từ những giờ học trung học, trong lịch sử có ghi lại !
Lý Dương mặc dù không được xem là một người nhiệt huyết yêu tổ quốc, nhưng năm đó khi hắn còn nhỏ, lão nhân lúc nhận nuôi hắn đã không ngừng kể cho hắn nghe câu chuyện năm đó, lão nhân năm đó vì sao phải trở thành cô nhi, bản thân lão trưởng thành một cách khổ sở ra sao từ những thứ mà lão khi làm ăn xin được người ta cho, sau đó làm sao học đào trộm mộ, vân vân. Lão nhân năm đó chính là nạn nhân của câu chuyện bi thảm đó, cho nên đối với lũ cầm thú không còn chút nhân tính đó thì không ai có thể có hảo cảm với chúng được. Lý Dương lớn lên từ trong những chuyện như thế và nhận ân dưỡng dục sâu nặng của lão nhân, cho nên hắn tự nhiên không có một chút hảo cảm đối với đảo quốc nhỏ đó. Nếu có thể, Lý Dương hận không thể đem cái quốc đảo đó đập cho nát vụn, báo công ơn dưỡng dục của lão nhân!
Last edited by Iori Yagami; 30-01-2009 at 11:05 AM.