 |
|

09-06-2008, 08:19 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 20
Thà nh chÃnh dương dò la diệu thá»§
Lão quái kể tiếp :
- Chà ng kiếm sÄ© cố lái tư tưởng vá» khÃa cạnh tốt đẹp. Chà ng hy vá»ng ý nghÄ© cá»§a
mình không phải là sá»± thá»±c. Có khi cô chị chá» mình thà nh công rồi, sẽ mở cá»a ra.
Chà ng lại tiá»m tâm nghiên cứu lá bối. Hết năm nà y qua năm khác, chà ng phát giác ra
khẩu quyết đã bị hoán cải, nên khà huyết má»›i chạy theo đưá»ng rẻ.
Vì chà ng còn mong gặp lại ngưá»i yêu, nên đà nh phải sống thêm nữa. Nhá» trà thông
minh, chà ng nghiên cứu được những chỗ sai lầm vỠkhẩu quyết, rồi tiếp tục thao
luyện, vừa đúng mưá»i năm thì thà nh tá»±u môn Kim Cương Thần Công. Lúc chà ng
phá cá»a để ra, má»›i biết đúng là cô chị thâm mưu độc địa. ÄÆ°á»ng hầm bị phá há»§y hoà n
toà n, chà ng đâm ra thất vá»ng, chà ng ngồi nhìn vách núi cao muôn trượng, chợt nghÄ©
đến táºp thuáºt phi thăng. Dù đây chỉ là má»™t tia hy vá»ng mong manh nhưng cÅ©ng vẫn lÃ
má»™t hy vá»ng. Bởi lúc trước chà ng luyện theo khẩu quyết sai tráºt, khà huyết chạy
ngược đưá»ng thà nh ra cố táºt. Lúc phát huy chân khà đến cá»±c độ thì đột nhiên trá»c khÃ
lại phát sinh. Khinh không thủy chung vẫn không có cách nà o để vượt qua mức độ đã
hạn định.
Chà ng kiếm sÄ© lâm và o tình trạng tuyệt vá»ng hoà n toà n nhưng chà ng vẫn muốn
sống nữa. Chà ng hy vá»ng má»™t ngà y kia, ngưá»i yêu biết rõ chân tình sẽ tá»›i nÆ¡i cứu
viện, hoặc cô chị phát hiện thiên lương từ thiện sẽ cho chà ng lại được thấy bóng mặt
trá»i.
Chà ng ôm mối hy vá»ng má»ng manh như sợi tÆ¡ mà nh, kéo dà i chút hÆ¡i tà n sống cho
đến ngà y nay.
Lão quái kể xong ra chiá»u tuyệt vá»ng.
Từ Văn cảm động vô cùng ! Chà ng tỠvẻ đồng tình với lão già bất hạnh kia. Một
chà ng kiếm sÄ© thanh niên trong cảnh tình tuyệt vá»ng, nay đã biến thà nh má»™t lão giÃ
đầu tóc bạc phÆ¡ thì tháºt là má»™t chuyện tà n khốc.
Từ Văn không cần há»i, cÅ©ng biết chà ng kiếm sÄ© trong cố sá»± nà y chÃnh là lão quái,
mà cô chị dĩ nhiên là Bạch Thạch Thần ni.
Ai có ngỠđâu Bạch Thạch Thần ni mà võ lâm tôn là siêu nhân cũng thi hà nh độc
kế, là m việc tà n nhẫn tuyệt luân ! Cứ vụ nà y mà coi, thì những kẻ sĩ hiện nay tự xưng
là chánh đạo, chẳng biết hà nh vi trong Ä‘á»i tư thế nà o ! Hởi Æ¡i ! Giang hồ quỉ quái, tháºt
là đáng sợ, khiến ngưá»i ta không biết đâu mà lưá»ng được.
Từ Văn chợt nhớ tới hiện tại mình lâm và o tình trạng nà o. Lão quái nà y mấy chục
năm trá»i vẫn không có cách nà o ra khá»i nÆ¡i giam hảm nà y, há chẳng ở và o tình thế
tuyệt vá»ng ư ?
Từ Văn nghĩ tới đây tưởng chừng như trái tim se lại.
Lão quái cúi đầu ngẩm nghĩ hồi lâu rồi ngẩn mặt lên. Mắt chiếu ra những tia thần
quang, lão há»i bằng má»™t giá»ng rất trang nghiêm :
- Tiểu tá» ! Ngươi có ưng chịu là bất luáºn trong trưá»ng hợp nà o cÅ©ng Ä‘iá»u tra dùm ta
xem Äá»— Như Lan còn sống hay chết, hoặc lạc lá»ng nÆ¡i đâu không ?
Từ Văn ngáºp ngừng đáp :
- Vãn bối ưng chịu, nhưng...
- Nhưng là m sao ?
- Là m thế nà o ra khá»i tuyệt cảnh nà y được ?
Lão quái gáºt đầu đáp :
- Lão phu sẽ có cách...
Từ Văn vô cùng khÃch động há»i ngay :
- Lão tiá»n bối có cách nà o ?
Lão quái đáp :
- Lão phu giúp ngươi đả thông huyệt Sinh Tá» huyá»n quang, rồi Ä‘em chân nguyên
bản thân trút và o cho ngươi. Äồng thá»i lão phu lại truyá»n thụ cho ngươi má»™t thứ thân
pháp có thể vá»t lên ngá»n núi mà ra.
Từ Văn ngáºp ngừng đáp :
- Äiá»u đó... vãn bối khó mà tuân lệnh được...
Lão quái sá»ng sốt há»i :
- Tại sao váºy ?
Từ Văn đáp :
- Chẳng có lý do nà o để lão tiá»n bối hy sinh quá mức cho vãn bối đến thế được.
Lão quái đáp :
- Äây là lão phu muốn ngươi là m việc cho ta.
Từ Văn ngại ngùng :
- Lão tiá»n bối sau khi trút hết chÆ¡n nguyên cho vãn bối rồi thân thể tiá»n bối sẽ ra
sao ?
Lão quái thản nhiên đáp :
- Lão phu không trút hết toà n bộ đâu, chỉ tám thà nh là đủ. Lão phu còn lại hai
thà nh cũng đủ sống rồi.
Từ Văn ra chiá»u bất nhẫn nói :
- Theo ý kiến của vãn bối, thì chúng ta nên tìm cách khác hay hơn.
Lão quái cưá»i ha hả ra chiá»u vui vẻ nói :
- Tiểu tá» ! Ngươi còn có Ä‘iểm lương tâm như váºy. Lão phu hoà n toà n tin ngươi rồi.
Ngoà i cách nà y không còn đưá»ng lối nà o khác. Ngươi hãy lại gần đây rồi ngồi giáp
lưng và o lão phu...
Từ Văn gặp tình trạng bất ngỠnà y, khiến chà ng chân tay luống cuống, miệng ấp
úng :
- Lão tiá»n bối ! Cái nà y... cái nà y...
Lão quái cưá»i nói :
- Tiểu tỠ! Muốn hay không giỠnà y không phải ở ngươi nữa.
Một luồng kình lực tuyệt đại hút chà ng lại không cho chà ng do dự suy nghĩ gì nữa.
Chà ng đà nh ngồi xuống. Một luồng khà nóng từ huyệt mạch môn cuồng cuộn trút
và o.
Ngoại lực thêm và o chân nguyên trong mình chà ng phối hợp thà nh một luồng đạo
lá»±c rất mạnh, đưa thẳng tá»›i huyệt Nhâm Äốc.
Một lần, hai lần, rồi ba lần...
Huyệt sinh tỠquán thông. Luồng lực đạo thúc đẩy mạnh quá khiến Từ Văn mất hết
tri giác.
Không biết thá»i gian trôi qua đã bao lâu, thần trà chà ng dần dần hồi phục. Chà ng
cảm thấy một luồng nhiệt lưu từ huyệt Bách hội trút và o thân thể qua các kinh mạch
à o à o như nước sông Trưá»ng Giang. Toà n thân chà ng nóng ran. Mồ hôi toát ra như
tắm.
Từ Văn tiếp tục huy động chân nguyên bản thân, váºn hà nh hết lần nà y đến lần
khác.
Trong động luồng quang tuyến sáng rồi lại tối, tối rồi lại sáng...
Từ Văn thu công lá»±c lại, thì thấy lão quái đã mệt lả ngưá»i. Mắt lão không còn thần
quang để uy hiếp ngưá»i nữa. Chà ng vừa cảm kÃch, vừa bẻ bà ng, kÃnh cẩn lạy phục
xuống đất không nói câu nà o. Chà ng ghi ân đức và o tâm khảm, chứ không thốt ra lá»i.
Lại qua má»™t ngà y má»™t đêm nữa. Từ Văn há»c phép Hoà n Không Phi Thăng do lão
quái sáng chế ra. Thân pháp nà y chỉ nhỠmột hơi thanh khà là tung mình lên không
được. Äoạn nhẹ nhà ng Ä‘iểm chân và o vách núi rồi lại hút thanh khà để vá»t lên nữa.
Từ Văn nhân há»a được phúc. Äó là má»™t Ä‘iá»u dù trong giấc mÆ¡ chà ng cÅ©ng không
thể nghĩ tới.
Äến ngà y thứ ba, mặt trá»i vừa má»c, lão quái bảo Từ Văn lên đưá»ng.
Chà ng ở vá»›i lão hai ngà y hai đêm không khá»i phát sinh mối tình cảm nồng háºu.
Nhất là chà ng đã chịu ơn sâu của lão.
Lão quái nhân lấy má»™t cà nh kim trâm ra, tháºn trá»ng đưa cho chà ng nói :
- Tiểu tá» ! Äây là tÃn váºt, khi ngươi tìm thấy Äá»— Như Lan... Chắc bây giá» nà ng đã
thà nh bà cụ rồi, ngươi đưa tÃn váºt nà y, nói cho nà ng hay những Ä‘iá»u tai nghe mắt
thấy.
Từ Văn kÃnh cẩn đón lấy kim trâm. Chà ng cất kỹ Ä‘i rồi há»i :
- Xin lão tiá»n bối cho biết tôn hiệu ?
Lão quái lắc đầu đáp :
- Bất tất nhắc tới là m chi. Trong thâm tâm nà ng còn nhớ đến là đủ.
Từ Văn lại há»i :
- Vãn bối có má»™t ý kiến mong rằng lão tiá»n bối chuẩn cho.
Lão quái há»i :
- Äiá»u gì ?
- Vãn bối lên rồi sẽ kết dây thòng xuống xin lão tiá»n bối...
Lão quái gạt đi :
- Không được đâu ! Vách núi cao hà ng ngà n trượng...
Từ Văn nói :
- Ngà n trượng thì ngà n trượng chứ sao, kết dây dà i ngà n trượng cũng chẳng khó gì.
Lão quái lắc đầu nói :
- Ta ở lại đây chá» hồi âm. Ngươi lên rồi láºp tức là m ngay.
Từ Văn lại há»i :
- Sao lão tiá»n bối lại không rá»i khá»i nÆ¡i đây ?
Lão quái đáp :
- Bạch Thạch Thần ni đã chết rồi, đối tượng rá»a há»n không còn nữa. Cả ngưá»i tình
mấy chục năm trước chẳng hiểu có còn sống ở thế gian không ? Lão phu đã trăm tuổi,
mục nát vá»›i cá» cây cÅ©ng chẳng có gì đáng tiếc nữa. Cái mà lão phu còn chỠđợi chỉ lÃ
mong còn được thấy mặt nà ng hay tin tức nà ng mà thôi. Tháng ngà y dằng dặc Ä‘á»i
ngưá»i đã đến táºn đầu. Lão phu còn hy vá»ng gì nữa ? Thôi ngươi Ä‘i Ä‘i !
Từ Văn dùng dằng không nở dứt tình. Bất giác chà ng sa lệ. Äây là những giá»t lệ chÃ
tình. Từ ngà y chà ng biết Ä‘á»i, đây là lần thứ nhất chà ng sa lệ trước mặt ngưá»i khác.
Lão quái dưá»ng như cÅ©ng không kém phần xúc động, nhưng lão nhịn được, xua tay
nói :
- Äi Ä‘i ! ÄÆ°á»ng đưá»ng là má»™t đấng nam tá» sao còn bắt chước thói nữ nhi ?
Từ Văn buồn rầu sụp lạy hai lạy rồi Ä‘i ra ngoà i động. Chà ng ngá»ng đầu nhìn lên
thấy vách núi cao chót vót, phẵng như gương, tựa hồ đao chặt phẳng lì. Chà ng đứng
trông vách núi cao ngất trá»i xanh, chà ng không dám tin ở thân pháp mà chà ng má»›i
há»c được, có thể giúp chà ng ra khá»i tuyệt địa nà y má»™t cách bình yên không. Lòng
chà ng bất giác vô cùng xao xuyến. Chà ng váºn công hết má»™t lượt, đỠkhà và o huyệt
Ä‘an Ä‘iá»n. Chân khà đầy rẫy, chà ng cảm thấy ngưá»i mình nhẹ bổng như muốn bay lên.
Lão quái len lén đến bên chà ng trầm giá»ng bảo :
- Ngươi để hết tâm trà ngấm ngầm váºn công, đừng để chân khà vẫn đục. Vá»t lên Ä‘i !
Từ Văn khẽ rú lên má»™t tiếng. Hai chân đẩy mạnh má»™t cái. Ngưá»i chà ng vá»t lên như
tên rá»i khá»i cung. Chà ng nhảy lên cao hÆ¡n mưá»i trượng. Lúc ở trên không chà ng đưa
mình và o sưá»n núi cho có Ä‘iểm tá»±a để lấy sức vá»t lên lần thứ hai.
Từ Văn tiếp tục nhảy má»™t hồi, quả nhiên lên đến đỉnh núi. ChÃnh chà ng cÅ©ng không
tin là mình là m được như váºy.
Từ Văn hÃt mạnh má»™t hÆ¡i dà i, chà ng lau những giá»t mồ hôi trán, rồi trể tay áo bên
trái ra, dấu cánh tay độc và o trong tay áo. Tay áo bên trái vẫn phất phơ như cũ.
Trong đầu óc chà ng nảy ra nhiá»u ý niệm không giống nhau. Chà ng nghÄ© lại hai lần
ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o muốn hạ độc thá»§. Thất Tinh cố nhân tá»± nhiên vô cá»›
hất mình xuống vực thẳm.
Rồi chà ng nghÄ© tá»›i toà n thể Há»™i Vệ Äạo Ä‘á»u là cừu nhân. Phụ thân lưu lạc, mẫu
thân mất tÃch...
Từ Văn lại nghĩ tới ở dưới vực thẳm chà ng tiếp thụ nội nguyên của lão quái. Không
hiểu công lực mình hiện giỠcao thâm hơn trước bao nhiêu ?
Liệu có nhỠđó mà báo ân trả oán cho mau lẹ được chăng ? Dĩ nhiên vấn đỠnà y sẽ
chứng minh một cách mau chóng.
Sau cùng chà ng nghÄ© tá»›i lão quái dặn mình tìm cho được hà nh tung ngưá»i đà n bÃ
tên gá»i Äá»— Như Lan. Chà ng tá»± há»i :
- Bây giỠmình biết tìm bà ta ở đâu ?
Chà ng chợt nhá»› tá»›i thiếu nữ áo hồng Phương Tá» Vi. Cô là truyá»n nhân cá»§a Bạch
Thạch Thần ni, chắc phải biết sư thúc Äá»— Như Lan lạc lá»ng nÆ¡i đâu.
Thình lình chà ng phát hiện ra bên bỠvực cách chừng mấy trượng, có một thiếu nữ
ngồi đó, trông như một pho tượng đá. Chà ng định thần nhìn kỹ lại, bất giác tâm thần
chà ng chấn động, miệng lẩm bẩm :
- Té ra là nà ng ! Ba bữa rồi sao nà ng chưa rá»i khá»i nÆ¡i đây ?
NghÄ© váºy chà ng liá»n vá»t tá»›i nÆ¡i cất tiếng gá»i :
- Äại thư !
Ngưá»i đà n bà nà y chÃnh lá Thiên Äà i Ma CÆ¡. Vẻ mặt u buồn, nà ng quay đầu lại.
Äá»™t nhiên hai mắt nà ng trợn lên tròn xoe, da mặt chuyển động, hồi lâu không nói
nên lá»i. Nà ng lá»™ vẻ hoang mang, kinh ngạc, sợ hãi...
Từ Văn lại há»i :
- Äại thư là m sao váºy ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ xoay mình, nhảy xuống run lên há»i :
- Ngươi... đệ đệ... đệ đệ không chết ư ?
Thần thái nà ng khiến cho Từ Văn cảm động. Chà ng tiến lại hai bước đáp :
- Äại thư ! Tiểu đệ không chết !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ dưá»ng như không tin ở tai mắt mình. Nà ng ngáºp ngừng há»i lại :
- Äây là sá»± thá»±c..., hay là ... ảo má»™ng ?
- Thiệt đó !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ cất tiếng gá»i rất tha thiết :
- Äệ đệ !
Nà ng dang hai tay ra nhảy xổ lại...
Từ Văn lạng ngưá»i Ä‘i để tránh, lá»›n tiếng la :
- Äại thư đừng đụng và o ngưá»i tiểu đệ !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ ngạc nhiên dừng lại. Nước mắt chảy xuống má.
Ãnh mắt dịu hiá»n chuyển động tá»±a hồ ánh mắt cá»§a ngưá»i từ mẫu.
Từ Văn thấy nà ng cá»±c kỳ tiá»u tụy không khá»i nảy lòng thương xót.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ há»i :
- Äệ đệ ! Äệ đệ hãy còn sống chắc là đã gặp được kỳ tÃch gì đặc biệt ?
Từ Văn há»i lại :
- Äại thư, Äại thư còn ngồi đây ư ?
- Äệ đệ ! Ta... cÅ©ng muốn nhảy xuống theo ngươi.
Nói rồi nà ng cúi đầu, nét mặt lợt lạt lại hÆ¡i á»ng hồng.
Äây là sá»± tháºt đã chứng minh tấm lòng si mê cá»§a Thiên Äà i Ma CÆ¡.
Từ Văn bất giác hối háºn trong lòng. Chà ng cảm thấy mình không xứng đáng tiếp
thụ mối tình tha thiết của nà ng.
Chà ng chưa cho nà ng được cái gì, cả một chút tình yêu cũng không có. Chà ng cố
thân cáºn nà ng cÅ©ng chỉ vì muốn lợi dụng lá»±c lượng cá»§a nà ng để báo thù. Bây giá»
chà ng cảm thấy những hà nh vi cá»§a mình từ trước tháºt đê hèn. Chà ng muốn nói thá»±c
tình để xin nà ng tha thứ.
Từ Văn còn muốn ôm Thiên Äà i Ma CÆ¡ và o lòng để nói cho nà ng hay, bắt đầu từ
lúc nà y, chà ng Ä‘á»n đáp lại mối tình tha thiết cá»§a nà ng.
Tuy nghÄ© váºy nhưng chà ng không dám là m vì chà ng nhá»› tá»›i cánh tay trái là độc
thá»§, nên chà ng lạnh lùng trở lại. Nếu lá»i lão quái nói quả đúng sá»± tháºt, thì kiếp nà y
chà ng không thể ká» cáºn được bất cứ ngưá»i đà n bà con gái nà o.
Từ Văn nghĩ tới đây, lòng chà ng lại quặn đau. Chà ng nghĩ không thấu tại sao phụ
thân mình lại muốn cho kẻ cốt nhục thâm tình luyện thứ độc công nà y. Äây là má»™t sá»±
điên cuồng tà n khốc. Chà ng chắc phụ thân có phương pháp tán công. Nếu không thì
thế sao ngưá»i lại là m phà cuá»™c Ä‘á»i cá»§a đứa con ruá»™t ?
- Äệ đệ !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ cất tiếng gá»i, đồng thá»i mắt nà ng chiếu ra những tia sáng say sưa.
Từ Văn cÅ©ng cảm thấy tiếng gá»i cá»§a nà ng chứa chan tình ý và bao hà m lá»i nói yêu
đương.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ há»i tiếp :
- Äệ đệ ! Äệ đệ gặp được kỳ tÃch gì mà không chết ?
Từ Văn đáp :
- Có lẽ tiểu đệ chưa tá»›i ngà y táºn số. Tiểu đệ bị liệng xuống rồi may sao rá»›t trúng
mối dây leo nên không đến nỗi tan xương nát thịt. Lạ hơn nữa là dưới đáy vực lại có
ngưá»i...
- Có ngưá»i ư ?
- Äúng thế !
Äoạn Từ Văn Ä‘em những chuyện gặp gỡ thuáºt lại má»™t lượt. Chà ng chỉ dấu chá»— độc
thủ là không nói đến.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ xúc động quá toà n thân run lẩy bẩy. Miệng nà ng láºp Ä‘i láºp lại
mấy câu :
- Úi chà ! Úi chà !
Từ Văn há»i :
- Äại thư ! Äại thư có nghe nói tá»›i Äá»— Như Lan bao giá» chưa ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp :
- Ta cÅ©ng chưa nghe ai nói tá»›i bao giá». Có Ä‘iá»u mình há»i dò mãi cÅ©ng phải ra.
Từ Văn lại há»i :
- Còn cha Thất Tinh cố nhân kia rồi sau đi đâu ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nghiến răng đáp :
- Suýt nữa ta bị hắn là m ô nhục. May trong mình có Ä‘eo tÃn váºt cá»§a sư môn nên
mới thoát.
Từ Văn nghe nói lông tóc đứng cả lên. Chà ng căm háºn phát thệ :
- Tiểu đệ mà không giết được hắn thá» chẳng là m ngưá»i nữa.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ chợt nhá»› ra Ä‘iá»u gì, buá»™t miệng nói :
- Nà y đệ đệ ! Ta quên chưa nói cho đệ đệ hay là lệnh tôn đã đến đây.
- Gia phụ ư ?
- Äúng thế ! Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o. Suýt nữa ta nháºn lầm lệnh tôn lÃ
thằng cha giả mạo bữa trước để toan giết đệ đệ.
Từ Văn há»i lại :
- Gia phụ có nói gì vỠvụ đó không ?
- Ngưá»i không nói chi hết và chỉ bảo là sẽ báo thù cho đệ đệ. Äồng thá»i ngưá»i
muốn đi tìm thi thể đệ đệ.
Từ Văn buồn rầu nói :
- Chắc lão gia phải đau lòng đến cùng cực !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ không khá»i bùi ngùi. Nà ng há»i :
- Äệ đệ không Ä‘i kiếm lão gia cho ngưá»i gặp mặt ư ?
Từ Văn buông một tiếng thở dà i. Chà ng không muốn nói chân tình vụ nhà tan
ngưá»i chết, chỉ hà m hồ đáp :
- Dĩ nhiên tiểu đệ muốn đi lắm !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lảng sang chuyện khác :
- Äệ đệ ! Ta Ä‘oán chắc Thất Tinh cố nhân cùng phe vá»›i Diệu Thá»§ tiên sinh.
- Sao Äại thư biết ?
- Sá»± tháºt đã rõ rà ng lắm rồi. Vô Tình Tẩu cùng Táng Thiên Ông Ä‘ang cầm chân
Diệu Thủ tiên sinh. Tuy thân pháp Diệu Thủ tiên sinh tuyệt thế vô song, nhưng vẫn
không nắm vá»ng là có thoát khá»i tay hai lão quái kia được ! Thất Tinh cố nhân đến
vừa đúng lúc, không sá»›m không mà cÅ©ng không muá»™n. Hắn cố ý chá»c giáºn Vô Tình
Tẩu để gây chuyện động thủ và tạo cơ hội cho Diệu Thủ tiên sinh trốn thoát.
Từ Văn ngắt lá»i :
- Äại thư phân tÃch như váºy tháºt hợp tình lý. Nhưng...
- Nhưng là m sao ?
- Hai lão quái váºt dằng co vá»›i Diệu Thá»§ tiên sinh mà không hạ được, dưá»ng như há»
còn úy kỵ Ä‘iá»u chi. Kể vá» bản lãnh thì hai lão quái kia là m gì chẳng hạ ná»—i Diệu Thá»§
tiên sinh. Váºy mà hai bên dằng co bấy nhiêu lâu không chịu hạ thá»§. Ủồng thá»i hai bên
cùng tiết lá»™ là liá»u sống chết vá»›i Thạch Pháºt. Hiển nhiên trong vụ nà y có Ä‘iá»u chi
ngoắc ngoéo...
Thiên Äà i Ma CÆ¡ gáºt đầu nói :
- Ừ phải ! Ta cÅ©ng cảm thấy như váºy, mà không sao Ä‘oán ra được.
Từ Văn trầm ngâm má»™t lúc rồi há»i :
- Äại thư ! Liệu hai lão quái kia có Ä‘uổi kịp Diệu Thá»§ tiên sinh không ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ ngắt lá»i :
- Nhất định không kịp. Vì khinh công Diệu Thá»§ tiên sinh quả là phi thưá»ng.
Từ Văn nói :
- Diệu Thá»§ tiên sinh lấy được Thạch Pháºt. Theo lá»i đồn thì trong pho tượng nà y có
chứa bà lục võ công. Nếu hắn luyện thà nh võ công trong Thạch Pháºt, lại sẳn có bản
lãnh kỳ bà tuyệt luân thì e rằng trong võ lâm không còn ai đối thủ được...
- Có thể như váºy. Nhưng Há»™i Vệ Äạo quyết chẳng buông tha hắn.
Từ Văn nói :
- Lạ ở chỗ Phương TỠVi là một phần tỠtrong hội nà y, mà sao y không lấy Thạch
Pháºt vá», lại cho ngưá»i ngoà i chiếm được.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ gáºt đầu đáp :
- Hoặc giã Thần ni đã có di ngôn, hoặc giã bên trong còn có Ä‘iá»u chi bà ẩn. ÄÆ°Æ¡ng
nhiên Phương TỠVi nếu không bị thuốc mê của Lục Quân là m hoang loạn tâm thần,
thì nà ng nhất định không chịu tiết lộ.
Từ Văn nói :
- Äáng cưá»i là mẹ con Tụ Bảo Há»™i chá»§, đã phà bao nhiêu tâm cÆ¡ mà kết quả bị Diệu
Thủ tiên sinh phổng tay trên mất, và như thế tất gây thêm mối cừu địch.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nở má»™t nụ cưá»i bẻn lẻn nói :
- Chúng ta xuống núi tìm chút gì ăn cho đỡ đói đã chứ.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ vừa nhắc vụ nà y, thì Từ Văn cÅ©ng cảm thấy lòng không dạ đói,
liá»n gáºt đầu đáp :
- Phải rồi ! Ba bữa nay tiểu đệ chưa được hạt cÆ¡m nà o và o ruá»™t. Äại thư vừa nói ra
đã khiến tiểu đệ không chịu được nữa rồi.
- Váºy chúng ta Ä‘i thôi !
Hai ngưá»i từ núi Bạch Thạch Ä‘i xuống, liá»n tìm và o má»™t tiểu Ä‘iếm trong thôn gần
nhất, ăn qua loa cho đỡ đói.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ há»i bằng má»™t giá»ng tha thiết :
- Äệ đệ ! Bây giá» chúng ta là m gì ?
Từ Văn ngẫm nghĩ một chúc rồi đáp :
- Trước hết ta hãy đến thà nh ChÃnh Dương.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lại há»i :
- Phải chăng để kiếm Diệu Thủ tiên sinh ?
- Phải ! Má»™t mặt Ä‘i truy tầm chiếc vòng tay ngá»c biếc, má»™t mặt dò há»i hà nh tung
của Thất Tinh cố nhân.
Từ Văn há»i lại :
- Ta theo kế hoạch cũ mà hà nh động chăng ?
- Cái đó... chúng ta hãy theo lá»… và o ra mắt, nói rõ mục Ä‘Ãch đến đấy. Nếu đối
phương muốn giở trò, hay gặp trưá»ng hợp nà o khác, tức là gặp trưá»ng hợp bất đắc dÄ©,
thì cứ chiếu theo lối cũ mà là m.
- ÄÆ°á»£c lắm ! Chúng ta nhất định như váºy...
Trước má»™t tòa nhà đồ sá»™ trong thà nh ChÃnh Dương, má»™t nam má»™t nữ, đó là Äịa
Ngục Thư sinh và Thiên Äà i Ma CÆ¡.
Từ Văn nhìn hai cánh cá»a lá»›n Ä‘en như má»±c đóng chặt cất tiếng há»i :
- Äại thư ! Chẳng hiểu chúng ta Ä‘oán trúng không ?
- Không sai được ! Ta nhớ rõ lắm mà !
Từ Văn tiến lại gõ cá»a mấy cái.
PhÃa trong cổng tịch mịnh không má»™t tiếng ngưá»i.
Từ Văn quay lại nhìn Thiên Äà i Ma CÆ¡ má»™t cái rồi lại Ä‘áºp cổng nữa. Tiếng Ä‘áºp rất
mạnh. Dù là kẻ Ä‘iếc ở dẩy phố bên kia cÅ©ng nghe rõ. Váºy mà vẫn không thấy phản
ứng.
Äá»™t nhiên có tiếng ngưá»i há»i vá»ng ra :
- Hai vị là m chi váºy ?
Từ Văn quay đầu lại thì thấy má»™t ngưá»i đứng tuổi, mình mặc áo dà i, tay cầm má»™t
xâu nhạc, lưng Ä‘eo bì thuốc. Trên bì thuốc cắm má»™t lá cá» nhá». Trên cá» viết má»™t hà ng
chỠ: Chữa tất cả những chứng nan y . Té ra y là một thầy lang dạo.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp ngay :
- Bá»n tại hạ đến kiếm chá»§ nhân tòa nhà nà y.
Thầy lang dạo giương mắt lên há»i :
- Sao ? Hai vị đến bái phá»ng chá»§ nhân tòa nhà nà y ư ?
Từ Văn nói ngay :
- Äúng thế !
- Hai vị quen biết chủ nhân nơi đây, hay là ...
Từ Văn ngắt lá»i :
- Bá»n tại hạ có quen biết từ trước.
Thầy lang dạo báºt lên trà ng cưá»i ha hả, rồi lắc nhạc trở gót Ä‘i luôn.
|

09-06-2008, 08:21 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 21
Diệu Thủ tiên sinh lại xuất hiện
Từ Văn thấy hà nh vi cá»§a thầy lang dạo ná» có Ä‘iá»u khuất khúc, chà ng liá»n lạng
ngưá»i ra đứng cháºn đưá»ng nói :
- Ông bạn hãy khoan đi !
Thầy lang dạo sá»ng sốt lùi lại má»™t bước há»i :
- Còn chuyện gì nữa !
Từ Văn há»i lại :
- Sao ông bạn lại phì cưá»i ?
Thầy lang đáp :
- Vì các hạ nói là quen biết chá»§ nhà nà y từ trước khiến cho tại hạ phải báºt cưá»i.
Từ Văn trợn mắt lên há»i :
- Như váºy thì có chi là đáng cưá»i ?
Thầy lang liá»n cưá»i đáp :
- Căn nhà nà y không có ngưá»i ở đâu. Nên ngưá»i trong thà nh ChÃnh Dương kêu
bằng căn nhà ma.
Từ Văn biến sắc há»i :
- Sao, nhà ma ư ?
Thầy lang dạo ngó hai cánh cổng sÆ¡n Ä‘en ra chiá»u khiếp sợ đáp :
- Phải rồi ! Äúng là nhà ma. Hể mặt trá»i lặn là những ngưá»i nhát gan phải Ä‘i vòng
đưá»ng xa chứ không dám qua đây.
Từ Văn báºt cưá»i nói :
- Trên thế gian là m gì có ma quỉ. Äó chẳng qua là há» gạt nhau mà thôi.
Thầy lang vênh mặt lên nói :
- Xem chừng các hạ cÅ©ng là ngưá»i từng Ä‘á»c sách, hẳn nhá»› câu :
Ngươi đừng nói chuyện quái đản để loạn tinh thần. Äức phu tá» chỉ bảo đừng
nói, ngà i có nháºn là quỉ thần không có đâu. Vừa rồi các hạ nói là có quen biết chá»§n
nhân nhà nà y từ trước, váºy các hạ giải thÃch câu đó Ä‘i !
Từ Văn tắc há»ng không biết đáp thế nà o. Chà ng ngÆ¡ ngẫn má»™t lúc rồi bẽn lẻn nói :
- Tại hạ nghe danh mà đến kiếm. Bữa nay mới tới quý thà nh là lần thứ nhất.
Thầy lang dạo không chịu buông tha, bỉu môi vặn lại :
- Nghe danh ư ? Nghe danh ai mới được chứ ?
Từ Văn không khá»i tức mình, chà ng lạnh lùng há»i lại :
- Phải chăng ông bạn muốn ngá»n há»i cà nh tra tại hạ ?
Thầy lang dạo cưá»i ha hả đáp :
- Các hạ dạy quá lá»i ! Tại hạ từng Ä‘i từ Nam chà Bắc, coi ai cÅ©ng là bạn hữu. Vá»
luáºt lệ giang hồ, tại hạ đã hiểu đôi chút, có Ä‘iá»u không biết lá»±a lá»i mà thôi. Xin các hạ
dung thứ. Bản ý tại hạ là muốn há»i các hạ hoặc giã kiếm lầm nhà chăng. Tại hạ biết
hết thà nh ChÃnh Dương nà y, dám tá»± hà o hể các hạ nói danh hiệu ra là tại hạ biết ngay
hoặc giã có giúp được các hạ chút nà o chăng.
Từ Văn toan đáp lại, thì Thiên Äà i Ma CÆ¡ đã cướp lá»i :
- Ông bạn nói váºy tất không phải là nhân váºt tầm thưá»ng. Váºy xin cho biết tôn
hiệu.
Thầy lang dạo liếc mắt nhìn Thiên Äà i Ma CÆ¡ rồi đáp :
- Tại hạ là kẻ vô danh tiểu tốt mà ngưá»i ta Ä‘eo cho cái nhản hiệu là Thiên Nhỡn
Thánh Thá»§. Xin cô nương chá»› cưá»i.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ láºp lại :
- Thiên Nhỡn Thánh Thủ !
Thầy lang nói :
- ChÃnh thị ! Cô nương đã nghe có ngưá»i nói đến rồi chăng ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lắc đầu đáp :
- Äây má»›i là lần đầu.
Thầy lang cưá»i ha hả nói :
- Tại hạ đã bảo là hạng vô danh tiểu tốt thì còn khi nà o lá»t và o tai cô nương.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lại há»i :
- Phải chăng ông bạn dùng Thiên Nhỡn để đoán chứng bệnh, dùng Thánh Thủ để
trị bệnh cho ngưá»i ?
Thầy lang lại cưá»i đáp :
- Không phải ! Không phải ! Thiên Nhỡn cá»§a tại hạ là để Ä‘oán há»a phúc, còn Thánh
Thủ để quyết định những mối nguy nan.
- Thiên Nhỡn để đoán mệnh phải không ?
- ChÃnh phải ! Tại hạ là thầy lang kiêm thầy tướng. Hà hà ! Chỉ có chút hư danh mÃ
thôi.
Lão nói có vẻ hoạt kê nhưng ra giá»ng giang hồ.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ báºt lên trà ng cưá»i trong trẻo nói :
- Nếu váºy thì hay lắm ! Chị em tại hạ kiếm ngưá»i không thấy, chắc ông bạn Ä‘oán ra
được chứ ?
Thầy lang cưá»i đáp :
- Cái đó là coi bói, khác vá»›i tướng thuáºt. Nhưng tại hạ cÅ©ng biết sÆ¡ qua.
- Hay lắm ! Váºy xin ông bạn coi thá» cho má»™t quẻ.
Nà ng nói xong liá»n ngồi xuống phiến đá trước cá»a.
Từ Văn thấy thái độ nà ng nhá»›t nhả, không khá»i có Ä‘iá»u chán ghét. Chắc có lẽ đó lÃ
nguyên nhân mà chà ng vô tình với nà ng.
Thiên Nhỡn Thánh Thủ đặt bì thuốc xuống phiến đá, ngồi và o ghế trang nghiêm
há»i :
- Cô nương chỉ cho hay muốn tìm nhân váºt nà o là tại hạ có thể nói ngay được,
không cần phải xem bói.
Từ Văn không nhịn được nữa, liá»n nói xen và o :
- Äại thư ! Xin nhắc Äại thư là chúng ta còn có việc gấp.
Thiên Nhỡn Thánh Thá»§ cưá»i nói :
- Nà y các hạ ! Chẳng phải tại hạ nói khoe đâu, muốn là m việc gì mà gặp tại hạ lÃ
mau lẹ nhất.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đưa mắt ra hiệu cho Từ Văn nên nhẫn nại, rồi nà ng đáp :
- Tại hạ cùng ông bạn ngẫu nhiên được gặp nhau, tháºt là má»™t Ä‘iá»u may mắn...
Thầy lang cháºn ngay :
- Cô nương dạy quá lá»i !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nói :
- Tại hạ có hai Ä‘iá»u thỉnh giáo.
- Xin cô nương cho hay.
- Äiá»u thứ nhất là tìm ngưá»i, Ä‘iá»u thứ hai là kiếm váºt.
Thiên Nhỡn Thánh Thủ giơ tay xoắn hai túp râu mép, lắc đầu lắc cổ, nói :
- Xin cô nương nói rõ từng việc một.
- Ông bạn định lấy bao nhiêu ?
- Cái đó còn tùy cô nương muốn kiếm ai, tìm váºt gì ?
- Phải chăng ông bạn muốn biết rõ để định giá ?
Thiên Nhỡn Thánh Thá»§ cưá»i ha hả đáp :
- ChÃnh thị ! ChÃnh thị !...
Thiên Äà i Ma CÆ¡ há»i :
- Ông bạn đã tinh thông thuáºt bói toán, váºy xin coi trước cho việc tìm ngưá»i có
được như ý không ?
Thiên Nhỡn Thánh Thá»§ rụt tay và o trong tay áo, miệng lâm râm khấn khứa rồi há»i :
- Cô nương muốn kiếm ngưá»i... thì cứ Ä‘i thẳng vá» hướng Tây, chỉ trong vòng mưá»i
dặm là gặp được.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ há»i vặn :
- Theo như lá»i ông bạn thì ngay trong thà nh ChÃnh Dương nà y không thể tìm thấy
chăng ?
Thiên Nhỡn Thánh Thủ đáp :
- Tại hạ cứ theo quẻ mà đoán thế đó.
- Có chắc không ?
- Tại hạ đã xem Văn Vương Thần Khóa lần nà o cũng ứng nghiệm không sai.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lại há»i :
- ÄÆ°á»£c rồi ! Quẻ nà y trị giá bao nhiêu ?
- Mưá»i lượng bạc thôi, tưởng cÅ©ng không đắt ?
- Không đắt ! Tại hạ có bảo đắt rẽ gì đâu ?
Từ Văn trong lòng nóng nảy, ra chiá»u khó chịu. Chà ng ngoãnh đầu nhìn ra phÃa
khác.
Thiên Nhỡn Thánh Thá»§ cưá»i hể hã, rồi há»i :
- Còn việc thứ hai là tìm váºt phải không ?
- Phải rồi ! Xin ông bạn lại coi quẻ nữa xem váºt nà y có tìm thấy không ?
Thiên Nhỡn Thánh Thủ cũng là m như vừa rồi. Lão lâm râm khấn khứa một lúc, rồi
đột nhiên hắng giá»ng nói :
- Lạ thiệt !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ chau mà y há»i :
- Có chi mà lạ ?
Thiên Nhỡn Thánh Thủ đáp :
- Cứ theo quẻ nà y mà đoán, thì cái váºt cô nương tìm đây không phải cá»§a chÃnh
mình.
Từ Văn nghe nói không khá»i động tâm tá»± há»i :
- Chẳng lẻ lão nà y giá»i bói toán tháºt ư ? Vòng tay ngá»c quả nhiên không phải cá»§a
Thiên Äà i Ma CÆ¡ mà sao y nói trúng ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ tá»§m tỉm cưá»i đáp :
- Ông bạn nói trúng rồi. Quẻ nà y linh nghiệm tháºt. Liệu có tìm thấy không ?
- Váºt đã có chá»§ bất tất tìm kiếm là m chi cho mệt.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ sá»ng sốt há»i :
- Sao ? Váºt đã có chá»§ rồi ư ?
- Tại hạ chỉ theo quẻ mà nói thẳng.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ há»i lại :
- Ông bạn nói thế là không tìm được hay sao ?
- ChÃnh thế đó. Äừng tìm mất công vô Ãch.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ há»i gặn :
- Có nhất định thế không ?
- Hẳn như thế ! Nếu xem quẻ nà y không chuẩn xác thì từ đây tại hạ ẩn tÃch mai
danh.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ cưá»i khanh khách nói :
- Ông bạn đa tà i đa nghệ, chỗ nà y không là m được thì đi chỗ khác, hà tất phải mai
danh ẩn tÃch ? Äại danh chánh thức cá»§a ông bạn là gì tại hạ chưa kịp thỉnh giáo ?
Thiên Nhỡn Thánh Thá»§ không đỠmặt tÃa tai, vẫn cưá»i ha hả nói :
- Cô nương khéo nói giởn !
Từ Văn lạnh lùng lên tiếng :
- Äại thư ! Chúng ta Ä‘i thôi !
Thiên Nhỡn Thánh Thủ quay lại ngó Từ Văn một lúc rồi run lên nói :
- Các hạ ! Xin tha thứ cho tại hạ nói thẳng, trong mình các hạ có ám táºt, mà chứng
nà y không ai chữa được.
Lão vừa nói câu nà y thì cả Từ Văn lẫn Thiên Äà i Ma CÆ¡ cùng chấn động tâm thần.
Từ Văn kinh hãi vì đối phương nói trúng, ám chỉ độc thá»§ cá»§a mình. Còn Thiên Äà i
Ma Cơ không hiểu nội tình, nà ng chỉ kinh hãi cho Từ Văn.
Từ Văn miá»…n cưởng trấn tỉnh, lạnh lùng há»i lại :
- Ông bạn đừng nói nhảm. Tại hạ có ám táºt gì ?
Thiên Nhỡn Thánh Thủ nói :
- Các hạ đã biết rõ rồi, sao còn có ý dối ngưá»i ?
Từ Văn vẫn khăng khăng :
- Tại hạ chưa biết mãy may.
Thiên Nhỡn Thánh Thủ cương quyết :
- Tại hạ tự tin cặp mắt không lầm, hoặc ở thủ túc hoặc ở diện mạo tất có chỗ khác
thưá»ng. Tại hạ còn Ä‘oán chắc hai vị là chị em khác há»...
Từ Văn nói :
- Cái đó chưa lấy chi là m lạ.
Thiên Nhỡn Thánh Thủ lại nói :
- Ãm táºt cá»§a các hạ đã chá»§ định kiếp nà y phải chịu cô đơn.
Từ Văn nghe lão nói đến đây đột nhiên biến đổi sắc mặt, vì lá»i lão nói trúng và o
chỗ đau thương bà ẩn của mình. Lão quái nhân dưới hang thẳm núi Bạch Thạch đã
chứng minh vụ nà y. Trước nay chà ng không tin thuáºt sÄ© giang hồ mà bây giá» cÅ©ng
phải hoang mang. Bằng và o cặp mắt thịt, đối phương đã coi thấy chá»— bà ẩn mà ngưá»i
khác không nói ra được thì tháºt là thần kỳ tháºt là đáng sợ ! Nếu lão tiết lá»™ bà máºt nà y
ra chốn giang hồ thì háºu quả khó mà tưởng tượng được.
Chà ng tá»± há»i :
- Hay là đối phương có mưu đồ chuyện gì mà thi hà nh trá thuáºt ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ cá»±c kỳ kinh hãi đưa mắt ngó Từ Văn. Nà ng thấy vẻ mặt chà ng
biến đổi thì ý thức ngay được là Thiên Nhỡn Thánh Thủ đoán trúng. Nà ng cũng hoang
mang tá»± há»i :
- Phải chăng lão nà y có nghệ thuáºt đó thá»±c. Hay là ...
Thiên Nhỡn Thánh Thá»§ đứng dáºy Ä‘eo bị thuốc lên lưng, nhìn Thiên Äà i Ma CÆ¡ nói:
- Cô nương ! Tất cả hai chục lạng bạc.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ toét miệng ra há»i :
- Ông bạn cần tiá»n tháºt ư ?
- Cô nương ! Äó là kế sinh nhai cá»§a tại hạ.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lại nói :
- Ông bạn chỉ có nghỠnà y để mưu sinh phải không ?
- Cô nương khéo nói giởn ! Tại hạ Ä‘eo bá»c thuốc đây, trong thà nh ChÃnh Dương, cả
đà n bà trẻ con Ä‘iá»u biết tiếng.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ móc ra má»™t đỉnh và ng nhá» nói :
- Äây ông bạn cầm lấy !
Nà ng miệng nói tay liệng đỉnh và ng ra. Nà ng ngấm ngầm váºn dụng đến ba thà nh
lực đạo.
Thiên Nhỡn Thánh Thá»§ đưa tay ra đón lấy. Äá»™t nhiên lão la lên má»™t tiếng, ngồi
phệt xuống đất. Äỉnh và ng văng Ä‘i xa. Lão vừa ôm tay Ä‘au vừa lăn ngưá»i tá»›i chá»— đỉnh
và ng lượm lấy. Lão cưá»i dỡ khóc dỡ nhìn Thiên Äà i Ma CÆ¡ nói :
- Äa tạ cô nương !
Äoạn lão thay đổi sắc mặt nhìn Từ Văn nói :
- Các hạ ! Thế gian là m gì có tuyệt chứng, chỉ có cơ duyên hay không mà thôi.
Mong rằng chúng ta có dịp tái hội.
Lão nói xong, vừa lắc nhạc vừa đi.
Từ Văn nhìn bóng sau lưng Thiên Nhỡn Thánh Thủ dần dần mất hút trong góc
đưá»ng phố. Bên tai chà ng còn văng vẳng câu : Thế gian không tuyệt chứng, chỉ có cÆ¡
duyên mà thôi. Chà ng tá»± há»i :
- Chẳng lẽ thầy lang dạo nà y chữa được độc công cho mình chăng ? Coi bỠngoà i,
lão đúng là má»™t thầy lang dạo, nhưng nhìn kỹ và phân tÃch lá»i nói cá»§a lão thì dưá»ng
như có Ä‘iá»u gì bà ẩn...
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nghiêm nghị há»i :
- Huynh đệ ! Ngươi coi thầy lang nà y thế nà o ?
Từ Văn đáp :
- Khả nghi lắm !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lại nói :
- Theo ta nghÄ© thì lão chÃnh là Diệu Thá»§ tiên sinh cÅ©ng nên.
Từ Văn gáºt đầu đáp :
- Äúng rồi ! Rất có thể như váºy. Ta không nên để lão Ä‘i thoát.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lại há»i :
- Lão nói đây là một ngôi nhà ma, huynh đệ có tin được không ?
Từ Văn nói :
- Chúng ta thỠvà o xem sao ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ gạt Ä‘i :
- Bất tất và o là m chi. Chúng ta đi thẳng vỠhướng Tây.
- Theo lá»i nói cá»§a lão ư ?
- Hừ ! Nếu quả lão chÃnh là Diệu Thá»§ tiên sinh thì lão chá» mình ở đó. Chúng ta
đừng trùng trình cho mất thì giá».
Từ Văn há»i vặn :
- Vạn nhất không phải thì sao ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp :
- Lão đã nói Ä‘i vá» phÃa Tây mưá»i dặm, tất gặp ngưá»i mình muốn kiếm. Ta quyết
không phải là lá»i vu vÆ¡. Dù lão không phải chÃnh Diệu Thá»§ tiên sinh thay hình đổi
dạng, thì Ãt ra lão cÅ©ng biết chúng ta muốn kiếm ai, vì ta nhá»› không lầm. Dù ngôi nhÃ
to lá»›n đó có biến thà nh than, ta cÅ©ng nháºn ra được. Lão đã nói là biết hết trong thà nh
ChÃnh Dương thì hẳn biết rõ chá»§ nhà đó là ai. Còn những câu ngôi nhà ma Văn
Vương Thần Khóa chẳng qua là hắn buột miệng nói ra.
Từ Văn há»i :
- Äại thư tin hắn như váºy ư ?
- Ta tin đến tám phần.
Từ Văn lại há»i :
- Nếu lão gạt mình thi sao ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp ngay :
- Chúng ta lại quay vá». Căn nhà đó đã chạy Ä‘i đâu được ?
- Theo ý Äại thư thì chúng ta nên Ä‘i theo như lá»i lão hay sao ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ hất hà m nói :
- Hẳn thế chứ ! Huynh đệ ! Lão bảo ngươi có ám táºt gì không trị được, có đúng váºy
không ?
Từ Văn tưởng chừng trái tim chìm hẳn xuống. Chà ng nghiến răng gáºt đầu đáp :
- Tiểu đệ không phÅ© nháºn !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nói bằng má»™t giá»ng thiết tha :
- Huynh đệ cho ta hay đi ! Hoặc giã ta có thể...
Từ Văn nở má»™t nụ cưá»i thê lương đáp :
- Bây giá» chưa nói đến chuyện đó vá»™i, sau nà y Äại thư sẽ biết. Chúng ta Ä‘i thôi !
Hai ngưá»i ra khá»i thà nh ChÃnh Dương Ä‘i vá» phÃa Tây. Trước mắt là má»™t cảnh tượng
hoang lương. Con đưá»ng nhỠđất và ng dẩn thẳng vá» hướng Tây rất vắng vẻ chẳng có
má»™t ngưá»i qua lại. Hai ngưá»i thương lượng má»™t chút rồi từ từ tiếp tục tiến bước.
Chỉ trong khoảnh khắc, hai ngưá»i đã Ä‘i được đến bảy tám dáºm, mà chẳng gặp ai.
Từ Văn thở dà i nói :
- Chúng ta mắc bẫy rồi !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ há»i :
- Sao huynh đệ biết ?
Từ Văn đáp :
- Nếu quả lão lang dạo đó chÃnh là Diệu Thá»§ tiên sinh. Chúng ta bá» Ä‘i lúc nữa quay
trở vá», lão có đủ thá»i gian để dá»n nhà , hay bố trà lại đặng chá» chúng ta tá»›i.
Bá»—ng Thiên Äà i Ma CÆ¡ trá» tay và o má»™t gò đất gần đó nói :
- Huynh đệ hãy coi kìa ! Trên gò nhá» kia chẳng có má»™t ngưá»i là gì đó ?
Từ Văn nói :
- Có ngưá»i tháºt. Nhưng chắc đâu là ngưá»i mà mình Ä‘ang tìm kiếm.
- Dù sao chúng ta hãy tới đó thỠcoi.
- Äúng lão rồi ! Lão lưng gù đấy mà !
Từ Văn phấn khởi tinh thần, hoan hỉ nói tiếp :
- Äại thư liệu việc như thần. Chúng ta Ä‘i lẹ lên.
Hai ngưá»i chạy như con chim yến lướt trên đưá»ng núi, Ä‘i tá»›i gò đất.
Quả nhiên là lão lưng gù mà hai ngưá»i đã gặp ở đầu núi Bạch Thạch. Lão là Diệu
Thủ tiên sinh.
Từ Văn giÆ¡ tay lên há»i :
- Các hạ chỠở đây lâu rồi phải không ?
Diệu Thá»§ tiên sinh cưá»i khà nh khạch đáp :
- Lão phu cũng vừa mới đến.
Từ Văn lại nói :
- Các hạ quả là má»™t vị thầy thuốc giá»i...
- Thiếu hiệp quá khen. Hai vị tìm được đến ngôi nhà ma ở thà nh ChÃnh Dương
không phải là chuyện dễ...
Từ Văn há»i ngay :
- Bây giá» hãy nói đến chuyện chÃnh đã. Các hạ đã biết tại hạ đến đây vì việc gì
chứ?
- Vì Thạch Pháºt phải không ?
- Tại hạ không cần Thạch Pháºt. Các hạ đừng đánh trống lảng.
- Thiếu hiệp có chịu lão phu là cao minh không ?
Từ Văn hắng giá»ng má»™t tiếng rồi đáp :
- Tại hạ rất bội phục thân pháp và võ công các hạ...
- Thiếu hiệp bất tất phải tâng bốc.
Từ Văn liá»n nói ngay :
- Váºy các hạ trả lại Ä‘i ! Mục Ä‘Ãch tại hạ đến đây chỉ để kiếm lại váºt đã mất mà thôi.
- Ô hay ! Các hạ nói gì mà huyá»n bà váºy. Váºt đó là váºt gì ?
Từ Văn đáp :
- Chiếc vòng tay bằng ngá»c biếc.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ toà n thân chấn động. Lão run lên há»i :
- Sao ? Thiếu hiệp nói gì váºy ?
Từ Văn nhắc lại :
- Cái vòng tay ngá»c biếc.
Diệu Thủ tiên sinh la hoảng lên :
- Ngươi đánh mất cái đó rồi ư ?
Câu há»i đột ngá»™t nà y cà ng khiến cho Từ Văn kinh ngạc. Trong lúc thảng thốt chà ng
không biết đáp thế nà o.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ buồn rầu há»i xen và o :
- Tiá»n bối nói váºy là có dụng ý gì ?
Diệu Thá»§ tiên sinh cưá»i ha hả nhắc lại :
- Y nói đã mất chiếc vòng tay bằng ngá»c biếc phải không ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp :
- Äúng thế ! Các hạ bảo đánh mất là có ý gì ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Nếu không đánh mất thì sao lại tìm kiếm khắp nơi.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lại há»i :
- Các hạ cũng biết cái đó ư ?
- Dĩ nhiên !
Từ Văn nói tiếp :
- Tại hạ trân trá»ng thỉnh cầu các hạ trả lại cho.
Diệu Thá»§ tiên sinh lá»™ vẻ ngạc nhiên há»i :
- Sao ? Ngươi tưởng lão phu lấy ư ?
- Chẳng lẽ không đúng hay sao ?
- Ngươi căn cứ và o Ä‘iá»u chi mà nói váºy ?
Từ Văn ngẫn ngưá»i ra. Khi ấy chà ng cÅ©ng không nháºn rõ thân hình đối phương, mÃ
chỉ căn cứ và o lá»i phá»ng Ä‘oán cá»§a Thiên Äà i Ma CÆ¡. Nà ng đã Ä‘oán theo thân pháp
ghê gá»›m mà nghi là hà nh vi cá»§a Diệu Thá»§ tiên sinh. DÄ© nhiên lá»i phá»ng Ä‘oán đó chưa
đủ bằng cá»›, nhưng phóng tầm mắt nhìn ra võ lâm thì kiếm đâu được ngoà i ngưá»i có
thân pháp như lão ? Nhất là vá» Diệu Thá»§ thì không còn có lấy ngưá»i thứ hai.
Chà ng nghÄ© váºy liá»n trầm giá»ng nói :
- Tại hạ căn cứ và o thủ pháp và thân pháp của các hạ.
Diệu Thá»§ tiên sinh lại há»i :
- Ngươi mất váºt đó trong trưá»ng hợp nà o ?
Từ Văn đáp :
- Tại hạ Ä‘ang cầm trên tay bị ngưá»i cướp chạy Ä‘i.
- Úi chà ! Có chuyện đó ư ?
Từ Văn xẳng giá»ng :
- Các hạ đừng giả vá» nữa. Biết Ä‘iá»u thì trả cho tại hạ ngay Ä‘i ! Nếu không...
Diệu Thá»§ tiên sinh ra vẻ tức mình há»i :
- Không thì ngươi là m gì ?
Từ Văn đáp ngay :
- Tại hạ phải tìm cho ra, bất cứ bằng một thủ đoạn nà o.
Diệu Thá»§ tiên sinh cưá»i lạt nói :
- Nếu nói vỠthủ đoạn, thì bản lãnh tiểu tỠngươi con còn kém cõi lắm. Trước mặt
lão phu sao dám dở giá»ng ngông cuồng. Theo địa vị và thói quen, lão phu quyết
chẳng bao giỠđã là m việc mà còn phá»§ nháºn.
Từ Văn há»i :
- Rõ rà ng vừa rồi các hạ đã có nháºn là có biết váºt đó thì sao ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Cái đó có chi là lạ. Ngươi cứu được đứa con gái bảo bối của Tưởng Úy Dân, một
nhà già u nhất phá»§ Khai Phong, thoát ly khá»i bà đà cá»§a Tụ Bảo Há»™i. Thị cảm Æ¡n tri ngá»™
đưa cho ngươi váºt đó để là m định tình...
Từ Văn bất giác cả kinh thất sắc. Chà ng run lên há»i :
- ChÃnh các hạ cÅ©ng nhìn thấy ư ?
- Äúng thế ! Lúc đó lão phu ngẫu nhiên đứng má»™t bên.
Từ Văn ấp úng há»i :
- Các hạ nói chuyện định tình...
Diệu Thá»§ tiên sinh ngắt lá»i :
- Tiểu tá» ! Vòng tay là váºt tùy thân cá»§a đà n bà con gái. Có lý đâu lại trao cho ngưá»i
má»™t cách khinh xuất ? Ngươi không hiểu tháºt hay là giả vá» ?
Từ Văn rùng mình. Thực tình chà ng không ngỠcó chuyện đó. Chà ng bẽn lẻn đáp :
- Lúc đó tại hạ không nỡ cự tuyệt, và định bụng ngà y sau sẽ trả lại.
Diệu Thá»§ tiên sinh cưá»i nói :
- Tiểu tá» ngươi coi việc Ä‘á»i giản dị quá chừng.
- Các hạ ! Chúng ta hãy nói vể chÃnh Ä‘á». Dưá»ng như các hạ chưa nói hết lá»i.
- Äúng thế ! Vòng ngá»c và o tay ngươi thì là cá»§a báu, nhưng đến tay kẻ khác lại
thà nh phế váºt.
Last edited by dth_abcd; 09-06-2008 at 08:36 PM.
|

09-06-2008, 08:32 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 22
Thua trá»n bà n hà o kiệt bá»±c mình
Từ Văn ngạc nhiên há»i lại :
- Tại sao váºt đó và o tay ngưá»i khác lại thà nh phế váºt ?
Diệu Thủ tiên sinh nghiêm nghị đáp :
- TÃn váºt nà y cá»§a Tưởng Úy Dân. Nhưng há» có lá» luáºt là kẻ cầm vòng tay ngá»c phải
đúng dung mạo, ngưá»i ta má»›i tin và lấy tiá»n cho. Má»—i khi vòng tay nà y đưa cho ai để
là m tÃn váºt, thì hỠđã thông tri Ä‘i các nÆ¡i phải coi ngưá»i và tÃn váºt có phù hợp, má»›i
trao tiá»n. Nếu không thế thì Tưởng Úy Dân dù có già u nhất thiên hạ, cÅ©ng đến
khuynh gia bại sản vì bị ngưá»i lừa đảo.
VỠđiểm nà y Từ Văn không biết tới. Nhưng chà ng nghe thấy rất hợp lý.
Diệu Thá»§ tiên sinh lại há»i tiếp :
- Vấn đỠkhông phải ở chá»— lợi dụng chiếc vòng tay nà y bằng giá trị cá»§a nó, mÃ
chÃnh là để tá» tâm ý vá»›i ngưá»i mà Tưởng Minh Châu đã tặng cho, đúng thế không ?
Từ Văn cứng há»ng không biết nói thế nà o. Chà ng nghe lá»i Diệu Thá»§ tiên sinh cảm
thấy vấn đỠcà ng thêm phần phức tạp. Bất luáºn Tưởng Minh Châu còn có tâm sá»± nà o
khác, chà ng cũng phải tìm thấy vòng tay để trả lại nà ng.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ báºt lên tiếng cưá»i trong trẽo nói :
- Vòng tay và o tay ngưá»i khác sẽ thà nh phế váºt, nhưng nó và o tay các hạ thì lại
khác.
Diệu Thá»§ tiên sinh há»i :
- Ngươi nói thế nghĩa là sao ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp :
- Vì các hạ có thuáºt thay đổi dung mạo tuyệt diệu...
Từ Văn động tâm nghĩ :
- Thiên Äà i Ma CÆ¡ nói váºy rất đúng. Diệu Thá»§ tiên sinh đã giá»i thuáºt dịch dung,
má»™t tuyệt nghệ trong võ lâm, vì thế mà tướng mạo chân chÃnh cá»§a lão thá»§y chung
chẳng má»™t ai hay. Nếu vòng tay ngá»c lá»t và o tay lão, thi biết đâu lão chẳng mạo xưng
mình để thá»a lòng tư dục.
Chà ng nghĩ tới đây, bất giác ồ lên một tiếng.
Diệu Thá»§ tiên sinh cưá»i rá»™.
- Kẻ trá»™m cÅ©ng có đạo lý cá»§a nó. Các ngươi coi lão phu là hạng ngưá»i gì ?
Từ Văn đáp bằng má»™t giá»ng lạnh như băng :
- Cứ coi thá»§ Ä‘oạn cá»§a các hạ Ä‘oạt lấy Thạch Pháºt, thì việc gì mà chẳng dám là m ?
Diệu Thủ tiên sinh trợn mắt lên nói :
- Äối vá»›i ngưá»i võ lâm thì Thạch Pháºt và tiá»n bạc là hai váºt khác nhau. Vả lại có
gặp Táng Thiên Ông và Vô Tình Tẩu lão phu mới đáng ra tay.
Lá»i nói sắc bén cá»§a Diệu Thá»§ tiên sinh khiến cho Từ Văn không bà i bác và o đâu
được nữa.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ còn mưu trà hÆ¡n Từ Văn má»™t báºc. Nà ng nói ngay :
- Các hạ nói thế, chị em tại hạ tạm thá»i Ä‘em lòng tin tưởng. Nhưng khi ở trên núi
Bạch Thạch các hạ đã biểu lá»™ là má»™t nhân váºt cao cấp trong Không Äạo. Váºy nhá»
các hạ Ä‘iá»u tra giúp cho được không ?
Diệu Thủ tiên sinh trầm ngâm một chút rồi tiếp :
- Ngươi nói thế thì còn nghe được. Äể lão phu tìm cách Ä‘iá»u tra giúp cho các
ngươi.
Từ Văn trong lòng rất là buồn bá»±c, chuyến Ä‘i nà y như váºy coi là uổng công. Lá»i nói
của đối phương không đủ khiến cho chà ng hoà n toà n tin tưởng, mà chà ng cũng không
thể buá»™c cho lão được. Xem chừng việc tìm lại vòng tay ngá»c rất đỗi khó khăn.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ quay lại há»i Từ Văn :
- Huynh đệ ! Bây giá» ngươi tÃnh sao ?
Từ Văn xoay chuyển ý nghÄ© rồi há»i lại Diệu Thá»§ tiên sinh :
- Tại hạ còn có việc muốn thỉnh giáo các hạ.
- Việc gì ?
- Thất Tinh cố nhân dưá»ng như đồng há»™i đồng thuyá»n vá»›i các hạ...
Diệu Thá»§ tiên sinh lá»™ vẻ kinh hãi run lên há»i lại :
- Y đồng há»™i đồng thuyá»n vá»›i lão phu ?
Từ Văn đáp :
- Cứ xem mà n kịch Ä‘oạt Thạch Pháºt trên núi Bạch Thạch thì đủ tá» rồi.
Diệu Thá»§ tiên sinh cưá»i ha hả nói :
- Ngươi đừng là m bộ thông minh rất mực nữa.
- Các hạ phá»§ nháºn hay sao ?
- Lão phu thừa nháºn cÅ©ng chẳng há» gì.
- Váºy xin cho tại hạ biết hà nh tung Thất Tinh cố nhân.
Diệu Thá»§ tiên sinh sá»ng sốt há»i lại :
- Sao... ngươi nháºn biết lão ư ?
Từ Văn lạnh lùng đáp :
- Nếu tại hạ nháºn biết thì đã không phiá»n đến các hạ.
Diệu Thá»§ tiên sinh lại há»i :
- Ngươi kiếm Thất Tinh cố nhân để là m gì ?
- Äể đòi nợ !
- Nợ gì ?
- Nhân mạng.
Diệu Thá»§ tiên sinh kinh ngạc lùi lại má»™t bước há»i :
- Nhân mạng ai ?
Từ Văn nghiến răng đáp :
- Các hạ có chịu cho biết hà nh tung lão không ?
Diệu Thá»§ tiên sinh lắc đầu giá»ng nói run run đáp:
- Lạ thiệt ! Giữa ngươi vá»›i lão sao lại có món nợ mạng ngưá»i...?... Phải chăng ngươi
vì ngưá»i mà ôm mối bất bình ?
Từ Văn không trả lá»i và o câu há»i. Chà ng trầm giá»ng đáp :
- Các hạ nói câu nà y đủ chứng minh mối quan hệ giữa các hạ và lão không phải
tầm thưá»ng. Xin các hạ cho biết hà nh tung cá»§a lão.
Diệu Thủ tiên sinh tự nói một mình :
- Lạ thiệt ! Lão lại giỡ trò gì váºy ?
Từ Văn thúc giục :
- Các hạ không cự tuyệt chứ ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Lão phu có thể truyá»n tin giúp ngươi kiếm lão mà giải quyết.
Từ Văn nói :
- Tại hạ muốn kiếm lão ngay bây giá».
- Váºy thì không được rồi.
- Tại sao lại không được.
- Vì lão có không có chỗ ở nhất định, nay đây mai đó trên khắp giang hồ.
Từ Văn lại há»i :
- Liệu các hạ có đưa tin được tới nơi không ?
- DÄ© nhiên là được. Chẳng lẽ lão phu lại sai lá»i vá»›i tiểu tá» háºu bối như ngươi.
Thế là kế hoạch đến kiếm Diệu Thủ tiên sinh đã thà nh vô bổ.
Vòng tay ngá»c chưa hiểu lạc lá»ng nÆ¡i đâu ? Mà tin tức vá» Thất Tinh cố nhân cÅ©ng
thà nh bá»t nước. Từ Văn chẳng cam tâm chút nà o. Chà ng chợt động tâm linh, nghÄ©
được má»™t nước cá» cao, có thể chứng minh Diệu Thá»§ tiên sinh có Ä‘oạt vòng tay ngá»c
hay không ? Chà ng nhá»› lại lúc mình bị mất vòng tay ngá»c, đã Ä‘iểm trúng độc thá»§ đối
phương mà đối phương vẫn hoà n toà n bình yên, trối chạy.
Nghĩ tới đây chà ng không nói gì. Chà ng xông và o Diệu Thủ tiên sinh nhanh như
điện chớp.
Từ Văn từ ngà y được lão quái nhân ở dưới sÆ¡n động ngá»n Bạch Thạch đả thông
huyệt sinh tá» huyá»n quan, lại trút công lá»±c và o cho chà ng, nên nay so vá»›i trước chà ng
đã thà nh ngưá»i khác rồi. Dù Diệu Thá»§ tiên sinh có cao cưá»ng đến đâu, cÅ©ng không Ä‘á»
phòng kịp chiêu thức đột ngột nà y.
Chỉ loáng má»™t cái, Từ Văn đã trở vỠđứng chá»— cá»§. Äá»™c thá»§ cá»§a chà ng Ä‘iểm trúng
đối phương.
Diệu Thá»§ tiên sinh loạng choạng lùi lại má»™t bước run lên há»i :
- Äịa Ngục Thư sinh ! Ngươi là m thế là có ý gì ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ cÅ©ng bị cỠđộng cá»§a Từ Văn là m cho chấn động tâm thần. DÄ©
nhiên nà ng không hiểu ý của chà ng, vì nà ng không biết chà ng có độc thủ nà y.
Từ Văn nét mặt xám xanh, bừng bừng sát khÃ. Chà ng nói dằn từng tiếng :
- Các hạ ! Hùng biện không bằng sá»± thá»±c. Xin giao trả vòng tay ngá»c cho tại hạ Ä‘i.
Diệu Thá»§ tiên sinh ngạc nhiên há»i :
- Sự thực thế nà o ?
Từ Văn lạnh lùng đáp :
- Trong võ lâm rất Ãt ngưá»i chịu được sát thá»§ cá»§a tại hạ. Äây không còn là chuyện
ngẫu nhiên nữa.
Diệu Thá»§ tiên sinh há»i lại :
- Phải chăng ngươi muốn nói kẻ Ä‘oạt vòng tai ngá»c bị trúng sát thá»§ cá»§a ngươi mÃ
không việc gì ?
Từ Văn nói :
- Các hạ đã biết, sao còn giả vá» há»i.
Diệu Thủ tiên sinh nói :
- á»’! Nếu váºy thì vụ nà y đầy đủ bằng chứng.
Từ Văn há»i lại :
- Các hạ nói thế là nghĩa là m sao ?
- Lão phu hoà n toà n chịu trách nhiệm vá» việc đã nháºn lá»i, chá»› không canh cãi.
- Nhưng tại hạ không thể tin được.
- Váºy ngươi định là m gì ?
- Nếu không đạt mục Ä‘Ãch, tại hạ quyết chẳng bá» qua.
- Liệu ngươi có là m được thế không ?
- Các hạ thỠcoi sẽ rõ.
Chà ng vừa nói vừa đỠtụ kình lực và o cánh tay phải. Từ ngà y chà ng được lão quái
nhân trút công lực và o cho, chà ng chưa từng tỷ thà với ai, nên không hiểu công lực
mình đã đến trình độ nà o. Nhưng cứ đỠkhà cũng đủ biết là so với trước cao hơn gấp
mấy.
Diệu Thủ tiên sinh vẫn chẳng thèm để ý gì.
Lão cưá»i nói :
- Tiểu tá» ! Lão phu Ä‘ang muốn Ä‘o lưá»ng coi bản lãnh ngươi đã tá»›i đâu, ngoại trừ sát
thá»§ kia.
Từ Văn hằn hộc nói :
- Tại hạ quyết không để các hạ thất vá»ng đâu.
Chà ng vừa quát vừa phóng chưởng đánh ra.
Diệu Thá»§ tiên sinh giÆ¡ chưởng lên nghinh địch. Kình lá»±c chưa chạm và o nhau mÃ
lão đã cảm thấy kình phong xô tới sức nặng bằng non, thì biết là nguy rồi.
Chưởng lá»±c cá»§a lão má»›i phóng ra ná»a vá»i, liá»n chuyển sang phÃa khác để tránh
chưởng phong đối phương. Tuy nhiên là n kình khà ghê gớm như lay non lấp biển như
thế hãy còn khá»§ng khiếp khiến cho ngưá»i lão phải loạng choạng.
Công lực như Diệu Thủ tiên sinh mà lão không dám trực tiếp chống lại chưởng lực
cá»§a Từ Văn, đủ biết công lá»±c chà ng đên mức độ nà o rồi. ChÃnh chà ng cÅ©ng vô cùng
kinh ngạc vì chà ng phát giác ra công lực mình tiến triển vượt ra ngoà i sức tưởng
tượng.
Diệu Thủ tiên sinh lộ vẻ quái dị. Lão xúc động nói :
- NhỠkia !... Công lực ngươi cao thâm đến thế ư ?
Câu há»i nà y nghe rất đáng buồn cưá»i.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nghÄ© tá»›i câu chuyện kỳ ngá»™ cá»§a Từ Văn ở dưới hang núi nên nà ng
không lấy là m kinh dị lắm.
Từ Văn cưá»i đáp :
- Việc thiên hạ lắm khi lạ lùng khó mà tưởng tượng được. Các hạ hãy tiếp một
chưởng nữa thỠcoi...
Chà ng vừa vung chưởng lên, Diệu Thá»§ tiên sinh đã lạng ngưá»i Ä‘i má»™t cái, vá»t ra xa
ngoà i mưá»i trượng, mau đến ná»—i ngưá»i ta trông không rõ.
Từ Văn quát lên một tiếng :
- Chạy đi đâu ?
Rồi băng mình rượt theo. Hai bóng ngưá»i má»™t trước, má»™t sau rượt theo mau như gió
cuốn Ä‘iện chá»›p, chá»›p đã mất tÃch.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đứng ngẩn ngưá»i ra. Lúc nà ng cất bước rượt theo, thì hai ngưá»i
kia đã thà nh hai dây khói lợt, rồi dần dần mất hút.
Từ Văn váºn khinh công đến tá»™t độ. Ngưá»i chà ng nhẹ như chim én, hết sức rượt
theo.
Diệu Thá»§ tiên sinh cÅ©ng phát huy khinh công quán thế mà chạy. Hai ngưá»i chỉ cách
nhau chừng một với tay.
Diệu Thá»§ tiên sinh quả nhiên danh bất hư truyá»n, dù lão chỉ còn cách trong gan tất,
mà Từ Văn thá»§y chung vẫn không Ä‘uổi kịp. Hai ngưá»i lao vá» phÃa Bắc. Trước mắt có
núi nhấp nhô, cây cối um tùm. Diệu Thủ tiên sinh lại không chạy thẳng, lão quanh co
một lúc rồi đột nhiên mất hút.
Từ Văn háºm há»±c nghiến răng. Chà ng dừng bước lại, tuy chà ng không Ä‘uổi kịp đối
phương, nhưng là m cho Diệu Thá»§ tiên sinh bản tÃnh kiêu ngạo, phải má»™t phen chạy
lạc lống nên chà ng cũng an ủi được phần nà o. Khi xưa, lúc chà ng chưa được lão quái
nhân trút công lực sang cho, thì chà ng không dám nghĩ đến chứ đừng nói chuyện tỷ
đấu thực sự với đối phương để so tà i cao thấp nữa.
Mặt trá»i đã lặn non Tây, trá»i xanh nhuá»™m ánh mà u hồng lợt. Từ Văn quay lại toan
Ä‘i kiếm Thiên Äà i Ma CÆ¡, nhưng chà ng nghÄ© kỹ lại thì cÅ©ng chẳng cần cho lắm.
Chà ng liá»n nháºn định phương hướng để Ä‘i tắt sang núi Äồng Bách.
Câu nói cá»§a Há»™i chá»§ Há»™i Vệ Äạo ở trên tiệc mở tổng đà n ...Hoan nghinh tiểu hữu
giá lâm bất cứ lúc nà o chợt vẳng lên bên tay chà ng. Chà ng nghĩ rằng công lực mình
lúc nà y có thể nghĩ tới việc báo thù.
Chà ng liá»n nhắm thẳng núi Äồng Bách mà chạy. Chà ng vừa chạy vừa tÃnh :
- Tá»›i nÆ¡i ta sẽ tùy cÆ¡ hà nh động, nếu việc trả thù không xong, Ãt ra mình cÅ©ng dò
được tin tức Phương Tá» Vi và sư thúc Äá»— Như Lan để là m tròn tâm nguyện cho lão
quái nhân cũng là một chuyện hay.
Dá»c đưá»ng, đầu óc chà ng vẫn nghÄ© tá»›i Diệu Thá»§ tiên sinh mà cho là lão đã lấy
vòng tay ngá»c không còn nghi ngá» gì nữa. Äiá»u khiến cho chà ng kinh hãi nhất là lão
không sợ chất kịch độc vỠVô nh Tồi Tâm Thủ của chà ng, và lão đã cải trang là m
thầy lang dạo là má»™t chuyện mà trước kia chà ng không tà i nà o nghÄ© ra được. Bà máºt
vỠđộc thủ của chà ng, trừ phụ thân chà ng và lão quái ở sơn động đã biết rồi không kể,
bây giỠsao lão nà y cũng phát giác ra ?
Nhất là câu lão bảo chà ng suốt Ä‘á»i phải lẻ loi, có ý ngấm ngầm nói cho hay vÄ©nh
viá»…n chà ng không thể cùng má»™t ngưá»i con gái nà o kết hôn được. Vụ nà y chÃnh chà ng
cũng được lão quái ở sơn động nhắc tới biết rõ.
Diệu Thủ tiên sinh hóa trang thà nh trăm ngà n lối, bây giỠmất hút lão rồi thì khó
lòng mà tìm ra được.
Còn má»™t việc nghiêm trá»ng nữa là chà ng không lấy đâu ra vòng tay ngá»c để trả lại
cho Tưởng Minh Châu. Nếu nhân đó mà nhà há» Tưởng bị mất má»™t món tiá»n lá»›n thì
chà ng không còn mặt mũi nà o mà trông thấy ai nữa.
Từ Văn cà ng nghĩ cà ng buồn bực trong lòng. Trên chốn giang hồ đầy rẫy những
mưu sâu hiểm cả, nhiá»u lúc võ công cao cưá»ng cÅ©ng chẳng là m gì được. Äiá»u trá»ng
yếu là phải có cơ trà và lịch duyệt. Nếu chỉ ỷ và o võ công thì chẳng là m nên được việc
gì, có khi còn phải ôm háºn ngà n thu.
Sau khi nhà chà ng xảy ra thảm há»a, chà ng biến cải tánh nết đã nhiá»u, không còn
quáºt cưá»ng bướng bỉnh như trước nữa. Gặp việc chà ng đã biết suy nghÄ©, già u lòng
nhẫn nại tá»± kiá»m chế tÃnh nóng. Dần dần chà ng trở nên ngưá»i kÃn đáo, rồi cải biến dần
dần đến độ thâm trầm.
Từ Văn vừa Ä‘i vừa ngẫm nghÄ©, bất giác chà ng thả bước cháºm lại...
Ráng chiá»u đã lạt, rồi tiêu tan. VÅ© trụ biến thà nh mà u xám, rồi bức mà n Ä‘en từ từ
buông xuống.
Thôn trang ở phÃa xa xa, lác đác có ánh đèn lá»a.
Bất thình lình sau lưng chà ng có tiếng ngưá»i vá»ng lên :
- Các hạ hãy dừng bước !
Từ Văn sá»ng sốt. Chà ng tỉnh táo lại, quay đầu nhìn vá» phÃa sau thì thấy má»™t thiếu
nữ váºn võ phục mà u trắng đứng ngay trước mặt.
Ãnh sáng lá» má», nhưng chà ng còn trông rõ thiếu nữ cá»±c kỳ xinh đẹp. Chà ng cất
tiếng há»i :
- Cô nương là ai ?
Bạch y thiếu nữ không trả lá»i. Nà ng nhìn Từ Văn từ đầu đến chân má»™t hồi rồi há»i
lại :
- Phải chăng tướng công là Äịa Ngục Thư sinh ?
Từ Văn thấy thiếu nữ là ngưá»i lạ mặt, chà ng động tâm đáp :
- ChÃnh là tại hạ !
Bạch y thiếu nữ lộ vẽ vui mừng nói :
- Nếu váºy thì tháºt là may cho tiểu nữ.
Từ Văn ngÆ¡ ngác há»i :
- Sao lại may ?
Thiếu nữ đáp :
- Tiểu nữ phụng mệnh gia chá»§ Ä‘i má»i tướng công.
Từ Văn trong lòng nghi hoặc, chà ng nhÃu cặp lông mà y há»i lại :
- Chủ nhân cô nương là ai ?
Bạch y thiếu nữ nở má»™t nụ cưá»i thần bà đáp :
- Tướng công gặp mặt sẽ biết.
Từ Văn xoay chuyển ý nghĩ tự nhủ :
- Bớt được chuyện nà o hay chuyện ấy. Mình chẳng nên đa sự là m chi. Mình đang
cần Ä‘i đến Há»™i Vệ Äạo để là m việc chÃnh yếu cá»§a mình trước.
Chà ng liá»n hững hỠđáp :
- Xin cô nương vỠphúc trình chủ nhân là tại hạ có việc gấp trong mình không thể
tuân mệnh được.
Thiếu nữ nói :
- Nhưng còn một vị nữa nóng lòng muốn gặp tướng công...
- Ai váºy ?
- Thiên Äà i Ma CÆ¡.
Từ Văn sá»ng sốt há»i :
- Sao ?... Y...
Thiếu nữ ngắt lá»i :
- Y mong tưởng đã má»i mắt, và hy vá»ng gặp tướng công lần cuối cùng.
Từ Văn giáºt mình kinh hải, run lên há»i :
- Lần cuối cùng ư ?
- Äúng thế !
- Váºy là nghÄ©a là m sao ?
- Tướng công cứ tới nơi sẽ rõ.
Từ Văn nghĩ bụng :
- Từ lúc mình chia tay nà ng, rượt theo Diệu Thá»§ tiên sinh cho đến giá», bất quá má»›i
hai tiếng đồng hồ mà nà ng lại bảo gặp nhau lần cuối cùng hẳn có Ä‘iá»u chi khuất khúc.
Tuy mình không yêu nà ng nhưng cũng có chút tình bằng hữu, chẳng thể là m ngơ cho
đà nh.
NghÄ© váºy chà ng liá»n xoè tay ra đáp :
- Váºy xin cô nương dẩn đưá»ng cho !
- Má»i tướng công Ä‘i theo tiểu nữ.
Bạch y nữ lang chạy trước, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại.
Thiếu nữ Ä‘i được má»™t quảng xa thì rẽ và o má»™t khu rừng ráºm rạp ở phÃa Nam bên
đưá»ng.
Từ Văn là ngưá»i lá»›n máºt, lại võ nghệ cao cưá»ng nên trong dạ hồ nghi mà cÅ©ng
chẳng quan tâm, chà ng chuồn theo và o rừng.
Chỉ trong chá»›p mắt, trước mặt hiện ra có ánh đèn lá»a. Äi gần tá»›i nÆ¡i, chà ng nháºn ra
đây là má»™t tòa miếu nhá». Ngoà i cổng miếu tám tên hán tỠáo trắng đứng thà nh hà ng
hai bên. Tên nà o vẻ mặt cũng kiêu hãnh. Chúng vừa thấy Từ Văn xuất hiện, đã lộ vẻ
khiếp sợ.
Ngưá»i có danh như cây có bóng. Äịa Ngục Thư sinh giết ngưá»i không để dấu vết.
Trên chốn giang hồ ai nghe tiếng mà không táng đỡm kinh hồn.
Từ Văn và o qua cổng miếu thì trước mặt là nhà chÃnh sảnh. Trước Ä‘iện bốn thiếu
nữ váºn võ phục áo trắng chia hai bên tả hữu đứng ở trên thá»m.
Ngoà i hiên Ä‘iện treo hai ngá»n đèn lồng, cà ng tăng thêm vẻ huyá»n bÃ.
Äứng ngoà i cá»a trông và o Ä‘iện, đèn xanh leo lét, khói bay cuồn cuá»™n, nhưng không
má»™t bóng ngưá»i.
Thiếu nữ dẫn đưá»ng quay lại nói :
- Xin tướng công hãy chỠmột chút.
Thị nói xong chạy và o đại điện. Chẳng bao lâu, thị trở ra nghiêng mình nói :
- Xin má»i tướng công và o.
Từ Văn ngần ngừ một chút :
- Úi chao !
Chà ng đảo mắt nhìn quanh, bỗng la lên một tiếng kinh hoà ng. Trong điện có cả
mưá»i hai chiếc tá» thi mặc áo trắng bà y hà ng ở dưới đất. Huyết tÃch chưa khô tá» ra
những ngưá»i nà y vừa má»›i bị hại.
Từ Văn còn đang kinh ngạc, thì một mùi hương thơm đưa và o mũi.
Má»™t nữ lang mình mặc áo trắng theo kiểu cung trang, dung mạo khác thưá»ng, từ
sau khám thá» Pháºt Ä‘i ra. Theo sau lưng nà ng là má»™t lão già mình mặc bà o trắng, khÃ
thế kiêu hùng.
Từ Văn vừa trông thấy lão già áo trắng, chà ng nghĩ ra ngay lai lịch của đối phương,
miệng lẩm bẩm :
- Äây là ngưá»i ở NgÅ© Lôi Cung.
Lão già nà y quả nhiên là Bạch Sát Thần Trịnh Côn, Vệ đội thống lảnh ở Ngũ Lôi
Cung. Lúc lão tranh Ä‘oạt Thạch Pháºt đã bị Thiên Äà i Ma CÆ¡ dùng Tố Nữ Thần
Châm đã thương.
Thiếu nữ cung trang thoăn thoắt bước tới chiếc ghế bên điện ngồi xuống. Bạch Sát
Thần Trịnh Côn đứng thị táºp má»™t bên.
Thiếu nữ băng thanh ngá»c cốt, tóc Ä‘en môi thắm, mình mặc áo trắng khiến vẻ đẹp
cà ng lộng lẫy. Ai nhìn thấy cũng phải lóa mắt.
Từ Văn bất giác nuốt nước miếng. Xem ra thiếu nữ so vá»›i Hồng Y Nữ Phương Tá»
Vi còn có phần đẹp hơn. Nà ng có một vẻ đẹp cao quà nhà n hạ.
Bạch Sát Thần Trịnh Côn đảo mắt nhìn Từ Văn cất giá»ng hung dữ nói :
- Äịa Ngục Thư sinh ! Sao không là m lá»… bái kiến công chúa Ä‘i ?
Từ Văn động tâm. Chà ng không ngỠcông chúa Ngũ Lôi Cung lại xuất hiện trên
chốn giang hồ. Chà ng nghÄ© mình là nam, đối phương là nữ. Dù sao cÅ©ng tá» ra là ngưá»i
có lá»… giáo, liá»n gáºt đầu nói :
- Tại hạ xin chà o công chúa.
Bạch Y thiếu nữ khẽ hắng giá»ng má»™t tiếng rồi đáp :
- Các hạ miễn lễ !
Thanh âm như tiếng oanh và ng, tuy lạnh lùng nhưng rất lá»t tai.
|

09-06-2008, 09:51 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 23
Ngũ lôi cung hà nh hạ ma cơ
Từ Văn há»ng há» há»i lại :
- Cô nương tìm tại hạ tới đây có chuyện chi dạy bảo ?
- Chắc các hạ chưa quên còn thiếu bấy nhiêu nhân mạng của bản cung.
Từ Văn đáp :
- Tại hạ không phá»§ nháºn Ä‘iá»u đó. Chúng ta đã là ngưá»i trên chốn giang hồ, dÄ© nhiên
lưỡi dao phải nhuá»™m máu đà o. Tại hạ không giết ngưá»i, ngưá»i cÅ©ng giết tại hạ. Hai
bên đã thà nh thế đối địch thì khó lòng tránh khá»i chuyện tá» thương. Chắc cô nương
cÅ©ng hiểu rõ như váºy.
Bạch Y công chúa cưá»i mát đáp :
- Äúng thế tháºt ! Có Ä‘iá»u thá»§ pháp cá»§a các hạ giết ngưá»i dưá»ng như không được
quang minh cho lắm.
Từ Văn há»i lại :
- Sao cô nương lại nói thế ?
- Cái đó chắc các hạ dĩ nhiên tự biết rồi.
Từ Văn hất hà m há»i :
- Cô nương kiếm tại hạ vỠđây chỉ nói một câu nà y ư ?
Bạch Y công chúa cưá»i đáp :
- Các hạ hãy bình tỉnh lại. Nếu chỉ vì câu nói nà y thì tại hạ chẳng bỡ lắm.
Từ Văn nói :
- Cô nương nói rõ cho hay.
Bạch Y công chúa há»i :
- Các hạ đã nhìn thấy mưá»i ba xác chết ngoà i kia chưa chứ ?
- Dĩ nhiên tại hạ thấy rồi.
- Äó là kiệt tác cá»§a Thiên Äà i Ma CÆ¡, ngưá»i bạn đồng hà nh cá»§a các hạ.
Từ Văn chấn động tâm thần. Chà ng tá»± há»i :
- Thiên Äà i Ma CÆ¡ cùng mình chia tay chưa bao lâu, sao đã xảy ra chuyện giết
ngưá»i ?
Gần đây dưá»ng như nà ng đã không thÃch giết ngưá»i nữa thì phải, sao lại xảy ra vụ
nà y.
Tuy trong lòng nghÄ© váºy, ngoà i mặt chà ng vẫn thản nhiên há»i lại :
- Phải chăng há» Ä‘á»u là môn hạ cá»§a cô nương ?
- Äúng rồi !
- Hoặc giả quà môn hạ có chỗ đáng chết ?
Bạch Y công chúa biến sắc, hắng giá»ng nói :
- Khen cho các hạ cÅ©ng nhiá»u tà i biện bác. Nhưng theo lá» luáºt giang hồ thì thiếu nợ
là phải trả.
Từ Văn há»i lại :
- Cô nương không cần phân rỠthị phi hắc bạch ư ?
- Äối vá»›i hạng ngưá»i như các hạ tá»±a hồ hai chữ thị phi không còn có nghÄ©a gì nữa.
Từ Văn bất giác lá»a giáºn đùng đùng. Mặt lạnh như tiá»n nói :
- Cái đó cô nương quá á»· mình, nói sao nên váºy. ÄÆ°á»£c rồi, đã thế thì chẳng cần phải
trái, tại hạ cÅ©ng không nghÄ© nhiá»u nữa.
Bạch Y công chúa trở mặt xẳng giá»ng :
- Äịa Ngục Thư sinh ! Äêm nay ta e rằng ngươi không còn sÃnh cưá»ng được nữa
đâu.
Từ Văn cưá»i gằn nói :
- Dưá»ng như cô nương đã quá tá»± tin rồi.
- Có lẽ thế !
- Cô nương tÃnh sao bây giá» ?
- Má»i các hạ dá»i gót ra háºu viện.
Công chúa nói xong đứng dáºy thoăn thoắt bước Ä‘i vá» sau khám thá». Kiểu nà ng Ä‘i
rất là xinh đẹp.
Từ Văn láºt Ä‘áºt theo sau.
PhÃa sau khám thá» là pho thần tượng Há»™ Pháp Di Äà . Trước mặt thần tượng có cá»a
ra ngoà i.
Từ Văn bước qua ngưỡng cá»a. má»™t luồng sát khà từ trong ngá»±c bốc lên.
Äây là má»™t Viện lạc lát đá hoa. Bốn ngá»n đèn pha lê sáng rá»±c.
Giữa Ä‘iện trồng hai cái cá»c gá»—. Cá»c bên trái cá»™t má»™t ngưá»i đà n bà . Nà ng chÃnh lÃ
Thiên Äà i Ma CÆ¡. Từ Văn thấy nà ng cặp mắt mất thần, mồm miệng chảy máu, tóc rối
thoa nghiêng thì biết nà ng chẳng bị trá»ng thương cÅ©ng bị khảo đả.
Bốn tên áo trắng đứng ở phÃa sau cá»c gá»—. Hai tên đứng giữa Ä‘á»u dà mÅ©i kiếm và o tá»
huyệt Thiên Äà i Ma CÆ¡.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ vừa thấy Từ Văn xuất hiện, mắt nà ng liá»n chiếu ra những tia khác
lạ, nhưng chỉ thoáng cái rồi biến mất. Trên môi nà ng cÅ©ng lá»™ má»™t nụ cưá»i thê lương.
Bạch Y công chúa đứng ở mé há»u, Bạch Sát Thần Trịnh Côn vẫn theo sau nà ng.
Mé tả, bốn lão già áo trắng đứng ngay như tượng đá. Chừng như võ công bốn lão
nà y không phải hạng tầm thưá»ng, và đá»u có má»™t địa vị khá cao.
Từ Văn sát khà đằng đằng, băng mình nhảy vá»t và o giữa Ä‘iện, cất giá»ng run run há»i
Thiên Äà i Ma CÆ¡ :
- Vụ nà y là thế nà o đây ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ buồn rầu đáp :
- Ta Ä‘ang rượt theo huynh đệ, dá»c đưá»ng gặp phải bá»n nà y, rồi lỡ tay bị chúng
bắt...
Từ Văn há»i lại :
- Äại thư bị thương rồi ư ?
- Phải rồi ! Äồng thá»i ta cÅ©ng bị cá»±c hình nữa.
Từ Văn quay phắt lại nhìn Bạch Y công chúa lớn tiếng :
- Buông tha y ra !
Bạch Y công chúa cất giá»ng lạnh như băng đáp :
- Các hạ ! Cái cá»™t gá»— kia là dà nh cho các hạ đó. Äịa ngục đã mở cá»a để đón hai vị.
Từ Văn muốn nhịn cÅ©ng không thể nhịn được nữa. Huống chi đối vá»›i bá»n NgÅ© Lôi
Cung chà ng chẳng cần chi khuất tắc.
Chà ng nghe công chúa nói váºy thì tức giáºn đến cá»±c Ä‘iểm, nhưng chà ng cưá»i lạt há»i
lại :
- Nếu Âm tà o Äịa phá»§ không thèm thu dụng tại hạ thì là m thế nà o ?
- Các hạ nghĩ thế là sai.
Từ Văn lại cưá»i nhạt há»i :
- Cô nương nhá» tuổi mà ngưá»i lại đẹp, chẳng lẽ đã chán Ä‘á»i ư ?
- Äịa Ngục Thư sinh ! Thôi đừng sÃnh tà i khấu thiệt nữa. Hãy nói rõ sư thừa là ai ?
Nà ng tưởng Từ Văn cùng Thiên Äà i Ma CÆ¡ cùng chung má»™t môn phái.
Từ Văn cất giá»ng rất lạnh lùng nói :
- Cô nương ! Tuy cô nương ở địa vị cao quý, là một công chúa, nhưng chưa đáng
giỡ giá»ng vá»›i tại hạ như thế được.
Bạch Y công chúa sắc mặt lợt lạt, mắt hạnh tròn xoe. Nà ng chao mà y nói :
- Äịa Ngục Thư sinh ! Kể ra ngươi ăn nói cÅ©ng giá»i đấy.
Giữa lúc ấy, má»™t ngưá»i áo trắng vung lưỡi dao trá»§y thá»§ đánh vèo má»™t cái, rồi dà và o
mặt Thiên Äà i Ma CÆ¡.
Bạch Y công chúa há»i tiếp :
- Các hạ ! Con ngưá»i yêu mị kia các hạ có muốn cho mặt thị nở hoa không ?
Từ Văn nghiến răng váºn động kình lá»±c và o bà n tay bên phải...
Bạch Y công chúa lạnh lùng nói :
- Äịa Ngục Thư sinh ! Các hạ đừng tÃnh bà i vá»ng động, không thì phải chết trước.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lại lá»›n tiếng lạ :
- Huynh đệ đừng lo cho ta.
Từ Văn tức giáºn như Ä‘iên lên. Mặt đầy sát khà rùng rợn, nhưng chà ng cố sức nhẩn
nại. Chà ng chẳng thể bõ mặc Thiên Äà i Ma CÆ¡. Tuy chà ng không yêu nà ng, nhưng
chà ng biết nà ng yêu mình đến say mê điên đảo, nà ng còn có mấy lần viện thủ cho
chà ng. Vả lại chà ng không thể phá»§ nháºn là giữa hai ngưá»i có mối quan hệ vi diệu mÃ
thá»§y chung chà ng cảm thấy mình đối vá»›i nà ng có Ä‘iá»u khiếm khuyết.
Từ Văn chăm chú nhìn nà ng một cái. Cái nhìn nà y đã tố cáo với nà ng tâm sự chà ng
thế nà o.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nhắm mắt lại cho hai giá»t lệ lá»›n bằng hai hạt Ä‘áºu nhá» rÆ¡i xuống.
Bạch Sát Thần Trịnh Côn cất tiếng há»i :
- Tiểu tỠ! Ngươi đã nghe thấy công chúa ta nói gì chứ ?
Từ Văn trợn mắt run lên nói :
- Lão hỠTrịnh kia ! Câm miệng đi ! Ta quyết không quên lão đâu.
Trịnh Côn cưá»i ha hả nói :
- Tiểu tỠ! Ngươi không còn có cơ hội nà o nữa.
Bạch Y công chúa đưa tay ra ngăn Bạch Sát Thần Trịnh Côn lại, nà ng nói :
- Äịa Ngục Thư sinh ! Các hạ nên biết Ä‘iá»u má»™t chút. Sao không đứng yên để nói
chuyện ?
Từ Văn mắt đỠsá»ng tá»±a hồ sắp rÄ© máu ra. Ngưá»i chà ng run bần báºt. Bao nhiêu
huyết quãn Ä‘á»u căng thẳng tưởng chừng sắp nổ tung.
Bạch Y công chúa cất tiếng hô :
- Tứ lão ! Bắt lấy y !
Bốn lão già trước đứng trÆ¡ như phá»—ng đá, bây giá» nghe công chúa ra lệnh, liá»n từ từ
cất bước tiến vá» phÃa Từ Văn.
Äối phương đã muốn động thá»§ thì lo nghÄ© gì cÅ©ng bằng thừa. Từ Văn không thèm
để ý đến chuyện động thá»§. Chà ng chẳng coi bá»n há» và o đâu, nhưng khốn ná»—i, Thiên
Äà i Ma CÆ¡ ở trong tay đối phương. Chà ng nghÄ© thầm :
- Bây giỠmình phải là m thế nà o kiếm chế được Bạch Y công chúa...
Chợt nghÄ© như váºy, chà ng nhảy tá»›i Bạch Y công chúa nhanh như chá»›p.
Bạch Y công chúa dưá»ng như đã đỠphòng từ trước. Bóng Từ Văn vừa thấp thoáng,
nà ng đã xuất chưởng đánh ra. Tay nà ng phát chưởng chưa tới mà kình phong đã ghê
gớm vô cùng !
Sầm ! Chưởng phong đụng nhau nghe như sấm nổ rùng rợn. Từ Văn Ä‘ang vá»t ngưá»i
đi phải ngừng lại một chút.
Trong khoảng thá»i gian chá»›p nhoáng nà y, Bạch Sát Thần Trịnh Côn lại phóng
chưởng ra.
Từ Văn phóng há»u chưởng ra tiếp đón. Phát chưởng nà y chà ng đã váºn đến mưá»i
thà nh công lực.
Ngũ Lôi Chưởng nổi tiếng là lợi hại trong võ lâm. Hai luồng kình khà chạm nhau
lại phát ra tiếng nổ như sét đánh.
Bạch Sát Thần Trịnh Côn loạng choạng ngưá»i Ä‘i. Miệng phun máu tươi ra như suối.
Bạch Y công chúa thấy công lá»±c Từ Văn mà phát khiếp, báºt la :
- Úi chà !
Bốn lão già mặc bạch bà o đã chia ra phương vị đứng vây Từ Văn và o giữa.
Từ Văn nhảy xổ ra định ngăn cản, chà ng phản kÃch rồi bị bao vây. Tất cả những cái
đó xảy ra trong nháy mắt.
Bốn lão già thủy chung vẫn không mở miệng, chỉ đưa mắt nhìn nhau ra hiệu tấn
công.
Bốn lão phóng ra tám chưởng đánh veo véo và o chứ không công kÃch trá»±c tiếp Từ
Văn. Tiếng chưởng rÃt lên Ä‘inh tai. Chưởng phong xoáy lại như cÆ¡n gió lốc. Thế mạnh
tưởng chừng san phẳng cả một trái núi.
Bốn lão già ung dung phát chưởng. Những luồng kình khà xô đẩy mỗi lúc một
mạnh. Chưởng phong rÃt lên ầm ầm tưởng chừng như quỉ thần cÅ©ng phải khiếp sợ.
Từ Văn bị kình khà hất mạnh là m chấn động tâm thần. Chà ng nhớ lại lần trước bị
bá»n Bạch Sát Thần Trịnh Côn bao vây, liá»n hạ trung khà xuống để ổn định thân hình,
rồi váºn toà n lá»±c phóng ra má»™t chưởng đánh và o lão già trước mặt.
Sầm một tiến vang lên ! Phát chưởng của chà ng đã bị luồng kình khà xoáy đi.
Chà ng bị chưởng phong xoáy lại đẩy chà ng theo đưá»ng bán cung. Má»™t trong tứ lão
phải lùi lại mấy bước ngồi phệt xuống đất không đứng dáºy được. Còn ba lão kia lảo
đão lùi lại.
Khóe miệng Từ Văn cũng ứa máu ra.
Phát chưởng cá»§a chà ng tháºt là kinh thế hãi tục.
Bá»n đệ tá» NgÅ© Lôi Cung có mặt tại hiện trưá»ng Ä‘á»u cả kinh thất sắc.
Từ Văn sát khà bốc lên như lá»a cháy, không thể nà o ngăn ná»—i. Ngưá»i chà ng vừa lấp
loáng thì má»™t ngưá»i trong tứ lão đã rú lên má»™t tiếng thê thảm rồi ngã lăn ra.
Huỵch ! Lại một lão nữa té nhà o.
- Dừng tay !
Tiếng quát nà y dưá»ng như có uy lá»±c vô cùng. Từ Văn bất giác xoay ngưá»i lại.
Bạch y công chúa sắc mặt xám xanh đứng ở phÃa sau Thiên Äà i Ma CÆ¡. Cặp mắt
hạnh chiếu ra những tia hà o quang rùng rợn.
Mấy tên hán tỠáo trắng đã lui ra cách cá»c gá»— đến ngoà i hai trượng.
Bạch Sát Thần Trịnh Côn da mặt co rúm trông khác hẳn đi.
Bạch y công chúa lớn tiếng nói :
- Äịa Ngục Thư sinh ! Bổn công chúa đã quá coi thưá»ng các hạ.
Từ Văn tức giáºn quát lên :
- Có buông tha y thì tại hạ mới để các vị sống sót.
Bạch y công chúa há»i lại :
- Các hạ tưởng là m được thế ư ?
Từ Văn lạnh lùng đáp :
- Bữa nay những ngưá»i có mặt tại đây đừng ai hòng sống sót rá»i khá»i.
Bạch y công chúa nói :
- Kẻ chết trước tiên là con yêu phụ nà y.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ toan lên tiếng, thì Bạch y công chúa đã đưa ngón tay ra khẽ Ä‘iểm
má»™t cái, láºp tức nà ng co ngưá»i lại, miệng há ra mà không nói ra lá»i. Bá»™ mặt đẹp như
hoa mà giỠđây coi dữ như quỉ.
Từ Văn trợn mắt cơ hồ rách cả mà ra, chà ng gầm lên :
- Ngươi muốn chết chăng ?
Rồi chà ng nhảy vá»t đến bên cá»c gá»—.
- Äứng lại !
Bạch y công chúa quát lên một tiếng rồi đưa ngón tay nhỠnhắn ra dà và o đầu Thiên
ÄÃ i Ma CÆ¡.
Từ Văn nghiến răng dừng lại. Chà ng không nở để cho Thiên Äà i Ma CÆ¡ bị thảm tá».
Hai tên lão già sống sót song song tiến lại...
Bạch y công chúa lại lên tiếng :
- Xin hai vị hãy lùi lại !
Hai lão già nghiến răng căm háºn nhưng vẫn phải theo lá»i lùi lại. Còn hai lão bị chết
thì đã được hai tên hán tỠáo trắng khiên đi rồi.
Từ Văn run lên nói :
- Bản nhân nhắc lại lần nữa là phải tha y ngay.
Bạch y công chúa cặp mắt láo liêng, trầm ngâm một lúc rồi đáp :
- Tha y cÅ©ng được, nhưng phải có Ä‘iá»u kiện.
Từ Văn há»i :
- Äiá»u kiện thế nà o ?
Bạch y công chúa đáp :
- Các hạ hãy nói rõ thân thế cùng lai lịch. Món nợ nà y hãy gát lại chỠngà y khác sẽ
tÃnh.
Từ Văn nói :
- TÃnh nợ thì bất cứ lúc nà o tại hạ cÅ©ng kÃnh cẩn chá», còn nói rõ lai lịch thì không
được đâu.
- Nhưng đó là má»™t Ä‘iá»u kiện.
- Bản nhân không tiếp nháºn Ä‘iá»u kiện nà y.
Giữa lúc ấy hai tiếng rú thê thảm chói tay vang lên từ cổng miếu vá»ng và o. Hết
thảy má»i ngưá»i, kể cả Từ Văn Ä‘á»u chấn động tâm thần, Bạch Sát Thần Trịnh Côn băng
mình chạy ra, rồi tiếng rên la lại vang lên trong đại điện. Bạch Sát Thần đã cùng đối
phương ra chiêu, nhưng không hiểu là Bạch Sát Thần hay ngưá»i kia đã báºt lên tiếng
rên la.
Véo ! véo ! Hai bóng ngưá»i vá»t và o trong hiện trưá»ng. Tiếp theo là hai tiếng bịch !
bịch ! Thi thể hai ngưá»i áo trắng đã bị hại, bây giá» lại liệng và o.
Bạch y công chúa sắc mặt lợt lạt.
Má»™t bóng ngưá»i như quỉ mị xuất hiện từ từ tiến và o hiện trưá»ng. Hai lão già áo
trắng đứng ra cháºn đưá»ng. Má»™t lão quát há»i :
- Ông bạn là cao nhân phương nà o ?
Từ Văn quay đầu nhìn ra thấy một hán tỠtrung niên mặt mũi đen nhẻm, cặp mắt
loáng loáng như điện chớp. Từ Văn coi đôi mắt nà y tựa hồ chà ng đã quen biết. Nhưng
chà ng không nghĩ ra đã gặp ở đâu.
Hán tá» trung niên đảo mắt nhìn toà n trưá»ng má»™t lượt. Gã cất giá»ng lạnh lùng nói :
- Trong phạm vi má»™t trăm dặm khu vá»±c núi Äồng Bách, không ai được giết ngưá»i.
Từ Văn động tâm.
Má»™t lão bạch bà o lại há»i :
- Xin ông bạn cho biết rõ thân thế ?
Hán tỠđáp :
- Bản nhân là Tổng tuần Há»™i Vệ Äạo.
Bạch y công chúa há»i :
- Các hạ là Tổng tuần Há»™i Vệ Äạo ư ?
- Äúng thế ! Phải chăng cô nương là tiểu thư Ân Ngá»c Yến, thiên kim cá»§a NgÅ© Lôi
Cung Cung chá»§ ?
- ChÃnh thị bản nhân !
Tổng tuần Há»™i Vệ Äạo hất hà m há»i :
- Tại sao Ân cô nương lại giết ngưá»i trong cấm địa cá»§a bản há»™i ?
Bạch y công chúa há»i lại :
- Sao quà hội không tuyên cáo lệ cấm nà y trước võ lâm ?
- Lệ cấm nà y ai cũng biết rồi.
- Thế thì quà Tổng tuần ra tay hạ sát hai tên đệ tá» cá»§a bổn cung sẽ giải thÃch là m
sao ?
- Äệ tá» quà cung không chịu báo danh hiệu đã động thá»§ má»™t cách khinh xuất, thế lÃ
tự hỠchuốt lấy cái chết và o mình.
- Các hạ nói thế là xong việc rồi chăng ?
Hai lão mặc áo trắng Ä‘á»u tức giáºn vô cùng. Má»™t lão quát há»i :
- Phải chăng ông bạn á»· mình có tuyệt ká»· để lán át ngưá»i ?
Hán tá» mặt Ä‘en hắng giá»ng há»i lại :
- Phải thế thì sao ?
- Ông bạn phải trả lại công đạo !
- Liệu hai vị có thể đòi được không ?
Lão già quát lên :
- Ngươi ngông cuồng vừa chứ !
Hai lão áo trắng có hai đồng bạn bị Từ Văn hạ sát, Ä‘ang lúc căm há»n không chá»—
phát tiết, bây giá» gặp hán tá» mặt Ä‘en liá»n phóng chưởng đánh ra.
Hán tá» mặt Ä‘en cưá»i khanh khách nói :
- Bản tòa muốn biết Ngũ Lôi Chưởng.
Miệng gã nói váºy, tay vẫn không dừng. Hắn vung hai chưởng phản kÃch lại hai lão
già áo trắng.
Những tiếng rú chấn động mà ng tai vang lên. Hai lão già áo trắng loạng choạng.
Hán tỠmặt đen cũng phải lùi lại mấy bước dà i.
Từ Văn khoan khoái đứng coi. Há»™i Vệ Äạo trong con mắt chà ng cÅ©ng là kẻ thù.
Bá»n NgÅ© Lôi Cung hiện giá» cÅ©ng thà nh cừu địch. Váºy bên nà o được thua hay sống
chết cÅ©ng Ä‘á»u có lợi cho chà ng.
Hai lão già đã chiếm thượng phong, dĩ nhiên không chịu nới tay. Hai lão vừa quát
vừa vung chưởng đánh ra.
Hán tỠmặt đen đón tiếp những luồng kình khà nặng đến ngà n cân.
Hai tay hắn giơ lên trên không.
Chưởng kình cá»§a hai lão già chưa nhã ra hết sức thì đột nhiên Ä‘á»u bị loạng choạng,
miệng la hoảng :
- Chất độc !
Rồi ngã lăn ra không nhúc nhÃch nữa.
Từ Văn giáºt mình kinh hãi, chà ng không ngỠđối phương lại dùng độc. Cứ coi tình
trạng hai lão già nà y mà xét thì chất độc nà y không phải tầm thưá»ng.
Bạch y công chúa Ân Ngá»c Yến sắc mặt lợt lạt.
Hán tỠáo Ä‘en quay lại bảo Ân Ngá»c Yến :
- Ân cô nương ! Bản tòa không Ä‘ang tay dáºp liá»…u vùi hoa, cô nương Ä‘i Ä‘i thôi !
Ân Ngá»c Yến trợn mắt lên nhìn hán tỠáo Ä‘en hồi lâu rồi đột nhiên đưa bà n tay ra
chụp lên đầu Thiên Äà i Ma CÆ¡...
Từ Văn thấy váºy gầm lên :
- Ngươi dám hạ thủ ư ?
Äồng thá»i hán tỠáo Ä‘en cÅ©ng lá»›n tiếng quát :
- Không được giết y...
Ân Ngá»c Yến ngẩn ngưá»i ra. Tay nà ng đã đụng và o mái tóc Thiên Äà i Ma CÆ¡, chỉ
còn nhã kình lá»±c ra là Thiên Äà i Ma CÆ¡ phải vỡ đầu.
Hán tỠáo đen lại nói :
- Y là ngưá»i mà bản há»™i Ä‘ang tìm kiếm. Cô nương không được hại y.
- Bản công chúa muốn báo thù cho những đệ tỠđã bị y sát hại.
Hán tỠmặt đen nói :
- Bản hội cần y sống.
- Bản công chúa xin lỗi...
- Cô nương đừng bức bách bản tòa phải xuất thủ.
|

09-06-2008, 09:54 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 24
Hán tá» mặt Ä‘en phải chăng là ngưá»i bà máºt
Ân Ngá»c Yến nghiến răng ken két hằn há»c nói :
- Giữa bản cung và Há»™i Vệ Äạo sẽ có ngà y phải thanh toán món nợ nà y.
Hán tá» mặt Ä‘en ngắt lá»i :
- Äó là má»™t chuyện khác.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nhân lúc hai bên ở và o tình trạng dằng co, đã tá»± mình thúc đẩy
ná»™i lá»±c giải khai huyệt đạo bị kiá»m chế.
Nà ng hô lên :
- Huynh đệ ! Huynh đệ thá» nhìn đầu hắn, xem hắn có phải là ngưá»i che mặt mặc áo
cẩm bà o đã hạ sát thủ toan giết ngươi không ?
Hán tá» mặt Ä‘en toà n thân chấn động lùi lại má»™t bước. Mắt gã lá»™ sát khÃ.
Từ Văn tâm thần chấn động như bị Ä‘iện giáºt, chà ng đảo mắt nhìn thì quả nhiên phÃa
trên tai bên há»u hán tá» còn má»™t vết sẹo rất rõ.
Tuy đầu hắn đã má»c tóc che Ä‘i nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ rà ng. Nếu không có
Thiên Äà i Ma CÆ¡ khám phá ra, thì kẻ thù thần bà nà y đã thoát khá»i tai mắt Từ Văn.
Chà ng không ngỠkẻ mạo xưng thân phụ chà ng đã hai lần toan hạ độc thủ giết
chà ng, té ra là ngưá»i trong Há»™i Vệ Äạo.
Äối phương tại sao lại toan hạ thá» giết chà ng ? Chẳng lẽ hắn đã biết rõ lai lịch cùng
thân thế chà ng ?
Nguyên ngà y Há»™i Vệ Äạo láºp tổng đà n mà vô cá»› chà ng đã được tôn lên là m thượng
tân. Chuyện bà máºt nà y chà ng chưa khám phá ra. Bây giá» chà ng ý thức được là chung
quanh chà ng Ä‘á»u có nguy cÆ¡ ẩn nấp, bao nhiêu ác quỉ dòm ngó, thì không khá»i sợ
run.
Hán tỠmặt đen sán lại trước mặt Từ Văn...
Từ Văn nghiến răng lên tiếng :
- Các hạ ! Äêm nay chúng ta lại gặp nhau đây, tháºt là lòng trá»i muốn tiện việc cho
mình.
Hán tỠmặt đen nói :
- Tiểu tá» ! Số mạng ngươi lá»›n tháºt !
- Thá»§ Ä‘oạn cá»§a các hạ khiến cho ngưá»i ta phải hổ thẹn.
Hán tá» mặt Ä‘en cưá»i khằn khặc nói :
- Tiểu tá» ! Äêm nay thì ngươi nhất định phải chết.
Lá»a cừu háºn rần rần bốc lên trong huyết quản, Từ Văn phải cố nhẫn nại. Chà ng cần
Ä‘iá»u tra cho rõ chân tướng cùng hà nh vi cá»§a đối phương và cần biết rõ nguyên nhân
cừu thù. Chà ng lạnh lùng há»i :
- Các hạ không lá»±a chá»n thá»§ Ä‘oạn, mấy lần toan ám toán bản nhân là vì lẻ gì ?
Hán tá» mặt Ä‘en báºt lên tiếng cưá»i hung dữ đáp :
- Vì bản tòa muốn ngươi phải chết.
- Các hạ muốn bản nhân chết ư ?
- Chứ sao ?
- Nhưng chúng ta vốn không quen biết, lại không oán thù...
Hán tỠmặt đen gạt đi :
- Vá» Ä‘iểm nà y ta bất cần phải giải thÃch.
Từ Văn lại há»i :
- Phải chăng đằng sau các hạ có ngưá»i giáºt dây ?
- Tùy thằng lõi con muốn nghĩ thế nà o thì nghĩ.
- Ngưá»i đã sai phái các hạ là ai ?
- Äừng rưá»m lá»i nữa, sau khi chết ngươi sẽ biết rõ !
Từ Văn không tà i nà o ká»m chế ná»—i, chà ng quát lên :
- Bữa nay tiểu gia sẽ chẻ xương mi ra.
Chà ng vừa quát vừa vung chưởng váºn đến mưá»i hai thà nh công lá»±c đánh ra.
Hán tá» mặt Ä‘en vung chưởng lên nghinh địch. Chưởng phong chạm nhau báºt ra
những tiếng rùng rợn. Kình phong xô đẩy ra tứ phÃa. Hai chiếc đèn pha lê treo trên
vách bị vỡ tan tà nh. Từ Văn loạng choạng ngưá»i Ä‘i. Hán tá» mặt Ä‘en cÅ©ng lùi lại ba
bước dà i.
Ân Ngá»c Yến đưa tay ra phÃa sau vẫy má»™t cái. Mấy tên thá»§ hạ láºp tức chạy lại. Má»™t
tên Ä‘i cởi trói cho Thiên Äà i Ma CÆ¡...
Hán tá» mặt Ä‘en nở má»™t nụ cưá»i nham hiểm. Ngưá»i hắn Ä‘i quanh vòng cánh cung
rất mau lẹ rồi quay vỠnguyên chỗ.
Huỵch ! Huỵch luôn mấy tiếng ! Bốn tên thá»§ hạ cá»§a Ân Ngá»c Yến ngã lăn ra. Còn
những tên khác phải dừng lại.
Từ Văn thấy thế ngấm ngầm kinh hãi, run lên bần báºt. Nếu chà ng không được quái
nhân trút công lực cho thì nhất định bữa nay không thể địch nỗi đối phương.
Hán tỠmặt đen bỗng nhảy xổ lại giơ tay ra chụp và o trước ngực Từ Văn nhanh như
chá»›p.
Từ Văn không né tránh, đứng yên nghinh địch. Tay phải chà ng lia ngang ra để hộ
vệ trước ngực.
Những tiếng rên la và tiếng roạc roạc đồng thá»i vang lên. Từ Văn bị đối phương
móc rách áo ngoà i. Cánh tay độc dấu trong áo lộ ra ngoà i.
Từ Văn vươn độc thủ chụp lấy đối phương rất mau lẹ.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ cùng Ân Ngá»c Yến đồng thá»i báºt lên tiếng la hoảng...
- Cánh tay !
Hán tỠmặt đen loạng choạng mấy cái rồi ngã lăn ra. Từ Văn cúi xuống nắm lấy vạt
áo đối phương nhấc bổng lên hằn há»c nói :
- Dù ngươi có chết cũng khó lòng toà n được thi thể.
Chà ng chưa dứt lá»i, hán tá» mặt Ä‘en đột nhiên phóng chưởng đánh và o ngá»±c Từ
Văn.
Chà ng chẳng bao giỠngỠđến địch nhân giả vỠtrúng thương lăn ra, rồi chỠlúc
chà ng cúi xuống, phóng chưởng ra một cách đột ngột.
Luồng chưởng lực của hán tỠmặt đen cực kỳ mãnh liệt. Hắn định đánh một chưởng
nà y là chà ng phải chết.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ cùng Ân Ngá»c Yến đồng thá»i báºt lên tiếng la hoảng...
Từ Văn miệng hộc máu tươi, té huỵch xuống đất.
Hán tá» mặt Ä‘en ngữa mặt lên trá»i cưá»i ha hả. Tiếng cưá»i đầy vẻ đắc ý.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ tức quá tưởng chừng như trái tim bị vỡ ra. Nà ng thét lên má»™t
tiếng. Bao nhiêu dây trói Ä‘á»u đứt hết.
Ân Ngá»c Yến không ngá» Thiên Äà i Ma CÆ¡ tá»± biết giải khai huyệt đạo. Biến diển
đột ngột nà y khiến nà ng kinh hãi lùi lại mấy bước.
Hán tá» mặt Ä‘en nhanh như Ä‘iện chá»›p không để Thiên Äà i Ma CÆ¡ được giây nà o
rảnh tay mà hà nh động. Hắn phóng luôn ra ba chưởng khiến cho Thiên Äà i Ma CÆ¡
phải chấn động, loạng choạng ngưá»i Ä‘i luôn mấy cái. Miệng mÅ©i nà ng ứa máu ra.
Hán tỠmặt đen thò cánh tay như tay vượn ra nắm và o huyệt mạch cổ tay nà ng.
Ân Ngá»c Yến đứng ngẩn ngưá»i ra đương trưá»ng, tay chân luống cuống.
Hán tá» mặt Ä‘en đảo mắt nhìn Ân Ngá»c Yến nói :
- Trước khi ta chưa nổi lòng muốn hạ sát cô nương, cô nương tùy tiện đi thôi !
Ngoà i kia có ngưá»i tuy huyệt đạo bị ká»m chế, nhưng vẫn còn sống được.
Ân Ngá»c Yến dáºm chân nói :
- Bản tòa cùng Há»™i Vệ Äạo thá» chẳng đội trá»i chung.
Nà ng nói xong vẩy tay má»™t cái rồi dắt bá»n đệ tá» còn sống sót láºt Ä‘áºt Ä‘i ngay, không
kịp nhìn đến di thể những ngưá»i đã bị chết rồi.
Hán tá» mặt Ä‘en nắm tay Thiên Äà i Ma CÆ¡ lôi lại đến trước mặt Từ Văn.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ run lên há»i :
- Ngươi định giở trò gì ?
Hán tá» mặt Ä‘en cất giá»ng hung dữ đáp :
- Thằng lõi nà y lòng dạ ác độc, cần há»§y thi thể gã để răn Ä‘á»i.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ thét lên :
- Mi dám là m như váºy ư ?
Hán tá» mặt Ä‘en cưá»i lạt đáp :
- Có chi mà chẳng dám ?
- Dù ta có là m quỉ sứ cũng quyết chẳng tha mi.
Hán tá» mặt Ä‘en cưá»i ha hả nói :
- Cô nương là m ngưá»i chứ không là m quỉ được đâu.
Cặp mắt hắn đầy vẽ tà dâm.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ bị nắm huyệt mạch môn, muốn giẫy giụa cÅ©ng không được. Công
lá»±c đối phương cao hÆ¡n nà ng nhiá»u. Ngay lúc nà ng không bị ká»m chế cÅ©ng chẳng thể
phản kháng được hắn.
Hán tá» mặt Ä‘en giÆ¡ tay lên nhằm Ä‘áºp xuống đầu Từ Văn.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nhắm mắt lại. Nà ng rÃt lên má»™t tiếng thê thảm rồi ba hồn bảy vÃa
đi và o cõi hôn mê.
Huỵch má»™t tiếng. Thiên Äà i Ma CÆ¡ té xuống. Hồn lìa khá»i xác, trái tim tan nát.
Trong lúc bà ng hoà ng, nà ng cảm thấy tá»±a hồ có ngưá»i xốc nách lôi Ä‘i.
- A di đà pháºt ! Há»™i Vệ Äạo mượn tiếng lừa gạt ngưá»i Ä‘á»i. Tác phong cá»§a con ngưá»i
đến thế thì trá»i cÅ©ng chẳng dung tha !
Thanh âm sang sảng như tiếng chuông đồng, là m chấn động lá nhÄ© ngưá»i nghe.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đột nhiên hồi tỉnh. Nà ng mở mắt nhìn ra thì thấy ý trung nhân vẫn
nằm dà i nguyên chỗ cũ. Trước mặt chà ng thêm ra một vị đại hòa thượng, bản tướng
nghiêm trang và khôi vĩ phi phà m.
Hán tá» mặt Ä‘en giữ tay Thiên Äà i Ma CÆ¡, hắn run lên tá» ra trong lòng có ý khiếp
sợ. Hắn lên tiếng há»i :
- Cách xưng hô đại hòa thượng thế nà o đây ?
- Bần tăng là Thống Thiá»n.
- Hòa thượng thanh tu ở chùa nà o ?
Thống Thiến hòa thượng mắt lộ thanh quang, nhìn chầm chặp và o mặt hán tỠmặt
đen. Lão cất tiếng nghiêm khắc nói :
- Tha ngay vị nữ thà chủ nà y ra !
Hán tỠmặt đen đáp :
- Tại hạ chỉ biết vâng lệnh chủ nhân là m việc mà thôi.
Thống Thiến hòa thượng há»i :
- Thà chủ vâng lệnh của ai ?
- Dĩ nhiên là Hội chủ.
Thống Thiá»n nhắc lại :
- Bần tăng yêu cầu thà chá»§ tha ngưá»i.
- Tại hạ không tha được thì sao ?
- Bần tăng đà nh phải ra tay, dù có phạm giới cũng đà nh.
Hán tá» mặt Ä‘en đảo mắt nhìn quanh rồi há»i :
- Xin đại hòa thượng lá»™ ra má»™t chút tuyệt nghệ để tại hạ có thể căn cứ và o đó mÃ
phục mệnh được không ?
Thống Thiá»n hòa thượng trầm ngâm má»™t lúc rồi chúm miệng thổi ra má»™t hÆ¡i.
Keng má»™t tiếng ! Chiếc đèn pha lê treo ở xa năm trượng trước cá»a chùa bị vỡ tan
mất. Ngá»n lá»a bị tắt liá»n.
Hán tỠmặt đen run lên nói :
- Tiên Thiên Cương Khà cá»§a đại hòa thượng ghê gá»›m tháºt !
Hán tá» mặt Ä‘en vừa đẩy Thiên Äà i Ma CÆ¡ vá» phÃa trước Thống Thiá»n hòa thượng,
rồi băng mình chạy đi.
Thống Thiá»n hòa thượng tuyên Pháºt hiệu rồi tạt ngang ra nhưá»ng lối. Lão không
muốn đụng và o đà n bà . NgỠđâu Thiên Äà i Ma CÆ¡ bị đẩy mạnh quá. Nhà sư vừa
tránh ra, nà ng vá»t Ä‘i xa hÆ¡n trượng rồi ngã lăn xuống đất. Miệng nà ng chỉ kịp la lên
một tiếng :
- Trúng độc.
Rồi không thấy động tỉnh gì nữa.
Thống Thiá»n hòa thượng lên tiếng :
- A di đà pháºt ! Tháºt là thá»§ Ä‘oạn tà n độc ! Bần tăng tÃnh sai mất rồi.
Äoạn nhà sư chạy lại đưa tay lên sá» mÅ©i rồi dáºm chân nói :
- Thôi há»ng rồi !
Thống Thiá»n hòa thượng vá»t Ä‘i như chim hạt rượt theo.
Giữa lúc Thống Thiá»n hòa thượng lao ngưá»i rượt theo kẻ địch thì Từ Văn rên lên
một tiếng. Chà ng đã hoà n hồn. Chà ng mở mắt ra nhìn một lúc. Trà nhớ khôi phục dần
dần. Tất cả những gì vừa xảy ra chà ng hảy còn thấy như in trong óc. Bất giác chà ng
buông một tiếng thở dà i, miệng lẩm bẩm :
- Lòng ngưá»i hiểm trá đến thế là cùng ! Mình cứ Ä‘i và o vết xe đổ hoà i !
Từ Văn đảo mắt nhìn quanh không thấy má»™t bóng ngưá»i nà o. Hai ngá»n đèn còn lại
vẫn chiếu sáng, những thi thể nằm lăn dưới đất vẫn chưa dá»i Ä‘i.
Từ Văn gắng gượng đứng lên, chà ng không thấy đau đớn chi cả. Chà ng thỠđỠtụ
chân khà thì thấy công lá»±c hãy còn nguyên. Chà ng kinh hãi tá»± há»i :
- Rõ rà ng mình bị một phát chưởng trà mạng mà sao không bị thương chi hết ?
Hiện tượng nà y đối với chà ng không phải một lần.
Chà ng đưa đẩy mục quang như để tìm ra những đáp án đặng giải những mối nghi
hoặc trong lòng.
Bất giác chà ng la lên một tiếng :
- Úi chao !
Vì mục quang chà ng đã phát hiện ra ngoà i hai trượng có Thiên Äà i Ma CÆ¡ Ä‘ang
nằm thẳng cẳng.
- Phải chăng nà ng đã chết rồi ?
Chà ng liá»n tiến lại gần đưa tay ra...
Äá»™t nhiên chà ng run lên rụt tay vá». Nguyên trong lúc hốt hoảng, chà ng quên Ä‘i thò
cánh tay độc ra.
Chà ng liá»n đổi tay phải để xem mạch cho Thiên Äà i Ma CÆ¡, thì thấy tuy nà ng chưa
mất hết sinh cơ, nhưng mạch máu chạy lúc có lúc không. Hơi thở yếu ớt, khó lòng
cảm giác được.
Chà ng đảo mắt nhìn và o chá»— áo thá»§ng trước ngá»±c Thiên Äà i Ma CÆ¡, thì thấy giữa
đám ga trắng có một chấm đỠtươi. Lòng chà ng hoang man. Một luồng khà nóng bốc
lên đầu.
Chà ng nhắm mắt định thần, rồi lại mở mắt ra. Bất giác chà ng la hoảng :
- Trúng độc ! Tháºt là má»™t việc quái dị !
Chà ng kinh hãi vô cùng. Kinh hải không phải vì Thiên Äà i Ma CÆ¡ trúng độc. Chỉ
cầu sao nà ng chưa hết sinh cÆ¡ thì bất luáºn chất độc gì chà ng cÅ©ng giải được. Chà ng
kinh hãi đây là vì chất độc nà y chà ng quen quá rồi. Äó là má»™t chất độc hiếm có trên
Ä‘á»i. Chà ng tá»± há»i :
- Ngoà i phụ thân mình, còn ai là ngưá»i có chất kỳ độc nà y ?
Äá»™t nhiên chà ng nhá»› tá»›i trong Há»™i Vệ Äạo có má»™t tay dùng độc ghê gá»›m là Äá»™c
Trung Thánh Thá»§ Thôi Vô Äá»™c. Hán tỠáo Ä‘en đã là m Tổng tuần trong há»™i thì không
chừng hắn là truyá»n nhân cá»§a Thôi Vô Äá»™c. Äối phương chẳng những không sợ độc
thủ mà còn có thể dùng chất độc được nữa...
Còn tại sao hán tỠáo đen lại trá hình là m phụ thân chà ng, rồi hai ba lần toan đưa
chà ng và o tỠđịa thì chà ng không thể đoán ra được.
Từ Văn lấy tÃch độc Ä‘an bá» và o miệng Thiên Äà i Ma CÆ¡, rồi đưa ngón tay ra Ä‘iểm
và o mấy chỗ huyệt đạo của nà ng.
Trong khoảng thá»i gian chừng uống cạn nữa chén trà , Thiên Äà i Ma CÆ¡ từ từ
giương mắt lên. Khi nà ng đã nhìn rõ má»i cảnh tượng, nà ng liá»n đứng phắt dáºy. Trong
lòng xúc động vô cùng, nà ng há»i :
- Huynh đệ ! Ngươi còn sống ư ?
Tấm lòng tha thiết của nà ng lộ ra trong thanh âm.
Từ Văn cÅ©ng tá» vẻ khoan hòa, há»i lại :
- Äại thư không việc gì chứ ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ ấp úng đáp :
- Ta... không việc gì... Lão hòa thượng đâu rồi ?
- Hòa thượng nà o ?
- Má»™t vị hòa thượng tá»± xưng là Thống Thiá»n đã xuất hiện vừa đúng lúc. Nếu cháºm
tà nữa thì ngươi đã bị uổng mạng vì chưởng lá»±c cá»§a tên Tổng tuần Há»™i Vệ Äạo rồi.
Từ Văn ngẩn ngưá»i ra đáp :
- Lúc tiểu đệ tỉnh lại thì không thấy y đâu nữa.
- Thế thì y Ä‘i khá»i rồi.
- Äại thư nói pháp hiệu y là Thống Thiá»n phải không ?
- Phải rồi !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ cảm thấy trước ngá»±c giá lạnh. Nà ng cúi đầu nhìn xuống, bất giác
thẹn đỠmặt lên. Nà ng vá»™i cố ý lảng sang chuyện khác há»i :
- Huynh đệ ! Té ra cánh tay của huynh đệ không phải là đã bị tà n phế ?
Từ Văn thấy chuyện bà máºt cá»§a mình đã bị vỡ lỡ chẳng thể che dấu được nữa.
Chà ng thản nhiên đáp :
- Äại thư ! Cánh tay nà y cá»§a tiểu đệ có chất kịch độc...
Thiên Äà i Ma CÆ¡ kinh hãi la lên :
- Äúng thế ! Äây là má»™t thứ độc công đã thất truyá»n trong võ lâm đã lâu năm. Hể ai
đụng và o ngoà i da má»™t chút thì láºp tức chất độc truyá»n và o tim là m cho chết liá»n. Vì
chất độc nà y chỉ đánh và o tâm mạch chứ không đi và o những kinh mạch khác, thà nh
ra ngưá»i chết không để lại vết tÃch gì. Nhưng ngưá»i nà o hiểu chất độc thì có thể phát
giác ra được.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ sá»ng sốt la lên :
- Ủa ! Huynh đệ ! Äó là sát thá»§ cá»§a ngươi phải không ?
- Äúng thế !
- Thảo nà o huynh đệ không cho ai đụng và o... Äúng rồi, ta chợt nhá»› tá»›i má»™t ngưá»i
mà ta chưa nói cho ngươi hay.
- Ai ?
- Má»™t ngưá»i đà n bà mặc áo Ä‘en, bá»™ mặt rất hiá»n là nh.
Từ Văn chau mà y nghi ngá» há»i :
- Ngưá»i đà n bà áo Ä‘en ư ? Tên bà ta là gì ?
- Ta cũng không hay, tưởng huynh đệ biết chứ.
- Câu chuyện đầu đuôi thế nà o ?
- Lần ấy huynh đệ gặp phải tên Tổng tuần Há»™i Vệ Äạo trá hình ngưá»i che mặt mặc
áo cẩm bà o hạ thá»§, sau đó thì có má»™t ngưá»i đà n bà áo Ä‘en xuất hiện. Bà ta vì thương
ngươi mà sa lệ, nhưng bà không chịu nói là có mối quan hệ gì với ngươi, mà chỉ bảo
là tá»™t nghiệt. Sau bà ta thoái thoát không thể ở lâu được, bảo ta thu tháºp thi thể cho
ngươi và dặn ta đừng đụng và o ná»a ngưá»i bên trái ngươi. Lúc đó ta không hiểu tại sao,
bây giá» má»›i biết rá». Bà ta sợ ta đụng và o độc thá»§ cá»§a ngươi mà mất mạng...
Từ Văn vẻ mặt nghiêm trá»ng. Hồi lâu chà ng xúc động há»i lại :
- Vẻ mặt bà ta hiá»n là nh lắm ư ?
- Phải rồi ! Hiá»n là nh như ánh sáng mùa Xuân.
- Thân hình và o cở trung bình phải không ?
- Phải rồi !
- Chẳng lẽ lại là ...
- Ai ?
- Gia mẫu.
- Lệnh đưá»ng ư ?
- Nhưng có lẽ không đúng. Khi nà o lệnh mẫu thấy con như váºy lại bá» Ä‘i ngay. BÃ
còn nói gì nữa không ?
- Không.
Từ Văn ngẩm nghÄ© hồi lâu rồi lắc đầu. Chà ng biết độc thá»§ cá»§a mình vẫn giữ bà máºt,
ngoà i phụ thân, chỉ có mẫu thân là hay biết mà thôi. Nhưng bình thá»i mẫu thân chà ng
không mặc áo Ä‘en bao giá». Mẫu thân chà ng yêu quà chà ng hÆ¡n cả sinh mạng, thì dù
có nháºn lầm là chà ng đã chết rồi cÅ©ng không thể á»§y thác cho ngưá»i chôn cất bá» thi
thể mà đi cho đà nh. Váºy bà nà y là ai ? Lại má»™t vụ bà máºt khó lòng khám phá ra được.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nghi hoặc há»i :
- Huynh đệ không nghĩ ra bà là ai ư ?
- Tiểu đệ nghĩ mãi không ra.
- Nếu sau nà y còn có lần chạm mặt, ta tất nháºn ra bà .
Từ Văn lại chau mà y cố nghĩ một lúc nữa mà vẫn chẳng ra manh mối gì. Chà ng thở
dà i nói :
- Thôi đà nh gác việc đó lại. Äại thư ! Bây giá» chúng ta chia tay thôi
Thiên Äà i Ma CÆ¡ biến sắc run lên há»i :
- Sao huynh đệ chỉ nói đến chuyện chia tay với ta ?
- Äà nh váºy.
- Huynh đệ !... Ngươi không muốn đi cùng ta ư ?
- Không thể được. Äại thư đừng hiểu lầm ý tiểu đệ. Vì tiểu đệ có việc gấp...
- Ta không thể Ä‘i cùng đưá»ng vá»›i huynh đệ được hay sao ?
- Không được ! Äại thư Ä‘i theo tiểu đệ chỉ tổ nguy hiểm đến tánh mạng. Äừng mạo
hiểm má»™t cách vô Ãch.
- Mạo hiểm ư ? Ta muốn Ä‘i theo huynh đệ. Huynh đệ cho ta hay bây giá» Ä‘i đâu vÃ
là m việc gì ?
Từ Văn trong lòng rất lấy là m khó nghÄ©. Hiện giá» chà ng đối vá»›i Thiên Äà i Ma CÆ¡
đã có quan niệm khác trước. Chà ng phát giác ra nà ng không đến nỗi hư đốn như
chà ng đã tưởng tượng lúc ban đầu. Mấy phen hoạn nạn đã đưa Thiên Äà i Ma CÆ¡ gần
lại bên chà ng.
Ngưá»i ta thưá»ng nói ở vá»›i nhau lâu sinh ra có tình cảm. Tuy mối tình cảm nà y chỉ
tồn tại trong ý nghĩ, nhưng hiện giỠthực nó đã và o sâu tới nội tâm chà ng, chà ng
không muốn nà ng dấn thân và o nơi nguy hiểm.
Äiá»u đáng lấy là m lạ hÆ¡n là hình bóng thiếu nữ áo hồng Phương Tá» Vi vẫn láºp lá»
trong đầu óc chà ng. Chà ng biết cô ta là má»™t phần tá» trong bá»n kẻ thù, nên chà ng đã
quyết tâm chặt đứt mối tơ vương. Thế mà hình bóng cô vẫn không ngớt xuất hiện
khiến cho chà ng đau khổ vô cùng. Cô ta không yêu chà ng mà chà ng luôn luôn nghĩ
tá»›i chẳng lúc nà o quên. Cuá»™c gặp gỡ trên đưá»ng Ä‘i Khai Phong má»›i lần đầu đã in sâu
ngay và o đầu óc chà ng. Äáng lý chà ng phải căm háºn cô, thế mà chà ng không sao xóa
nhòa được hình ảnh cô. Äó là má»™t Ä‘iá»u chà ng tìm mãi không ra lá»i giải đáp. Chà ng tá»±
há»i :
- Chẳng lẽ tình trạng nà y do chữ duyên mà ra ?
Nhưng vụ huyết án ở nhà chà ng vẫn hiển hiện ra trước mắt. Những thi thể của
ngưá»i thân thuá»™c bị thảm tá». Thất Tinh Bang bị tan vỡ. Phụ thân bị mất tÃch, mẫu thân
cÅ©ng không biết lạc lá»ng nÆ¡i đâu. Thiếu nữ áo hồng là má»™t phần tá» trong những kẻ
thù chẳng đội trá»i chung thì đâu còn là duyên, mà là nghiệt má»›i phải chứ.
NghÄ© váºy, chà ng thở phà o má»™t cái.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ buồn rầu há»i :
- Huynh đệ ! Nói cho ta hay ngươi định là m gì ?
Từ Văn lắc đầu không nói gì.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ thở dà i bảo chà ng :
- Ngươi đừng buồn phiá»n nữa... Ngươi Ä‘i Ä‘i thôi !
Từ Văn trong lòng áy náy muốn giải thÃch vá»›i nà ng mấy câu, nhưng chà ng không
biết nói gì, chỉ nhìn nà ng bằng con mắt đau buồn rồi cố dằn lòng nói :
- Äại thư lượng thứ cho chá»— khổ tâm cá»§a tiểu đệ, nếu đệ còn sống, sẽ có ngà y tái
ngá»™.
|
 |
|
| |