Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #21  
Old 16-04-2008, 09:29 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 20

Du hành



- Äúng hai giá» sáng, bốn chàng phiêu lưu cá»§a chúng ta ra khá»i Paris, qua cá»­a ô Saint-Denis. Chừng nào vẫn còn là đêm, há» vẫn phải câm lặng. Dẫu không nói, há» vẫn chịu ảnh hưởng cá»§a bóng đêm và nhìn đâu cÅ©ng thấy ổ phục kích.
Vừa rạng sáng, lưỡi há» má»›i như được cởi trói. Cùng vá»›i mặt trá»i, niá»m vui trở lại. Thật giống như đêm trước má»™t cuá»™c giao chiến, tim đập mạnh, mắt long lanh, ngưá»i ta cảm thấy cuá»™c Ä‘á»i mình sắp lìa bá» suy cho cùng vẫn là má»™t cái gì tốt đẹp.
Cảnh tượng Ä‘oàn ngưá»i ngá»±a xem ra thật dữ dá»™i. Những con ngá»±a ô cá»§a ngá»± lâm quân, dáng dấp hiếu chiến, rồi thói quen bước Ä‘á»u trong đội kỵ binh cá»§a những đồng đội cao quý ay, tất cả những cái đó có thể làm lá»™ má»™t sá»± giả dạng chặt chẽ nhất. Những tên hầu theo sau, vÅ© trang đến tận răng.
Má»i việc Ä‘á»u ổn thá»a cho tá»›i khi đến Sángtily vào lúc tám giá» sáng. Phải ăn sáng đã. Há» xuống ngá»±a trước má»™t quán ăn trưng má»™t biển hiệu vẽ Saint-Martin chia má»™t ná»­a tấm áo khoác cho má»™t ngưá»i nghèo. Bá»n ngưá»i hầu được lệnh không được tháo yên cương ngá»±a và ở tư thế sẵn sàng Ä‘i ngay.
Bá»n há» vào căn phòng công cá»™ng và ngồi vào bàn. Má»™t nhà quý tá»™c theo đưá»ng D Artagnan vừa tá»›i cÅ©ng vào ngồi cùng bàn và Ä‘iểm tâm. Hắn gợi chuyện vá» trá»i mưa và nắng ráo. Các lữ khách đáp chuyện. Hắn uống chúc há» sức khoẻ. Các lữ khách cÅ©ng đáp lá»… lại.
Nhưng khi Mousqueton vào báo ngá»±a đã sẵn sàng, và khi má»i ngưá»i đứng lên, ngưá»i lạ đỠnghị Porthos nâng cốc chúc sức khá»e Giáo chá»§. Porthos trả lá»i chàng không đòi há»i gì hÆ¡n nếu ngưá»i lạ đến lượt mình cÅ©ng xuống chúc sức khá»e nhà Vua.
Ngưá»i lạ hét lên hắn không biết nhà Vua nào ngoài Giáo chá»§.
Porthos gá»i hắn là thằng say rượu. Ngưá»i lạ rút gươm.
- Cậu lại làm má»™t chuyện dại dá»™t rồi - Athos nói - thôi kệ vậy, lúc này có lùi cÅ©ng không được rồi, giết nó Ä‘i rồi Ä‘uổi kịp bá»n mình càng nhanh càng tốt.
Và cả ba Ä‘á»u lên ngá»±a phi nước đại ra Ä‘i trong khi Porthos hứa vá»›i đối thá»§ sẽ đâm xuyên qua ngưá»i hắn bằng tất cả các thế cá»§a thuật đấu gươm.
Äi được khoảng năm trăm bước, Athos nói:
- Thế là xong một tên?
- Nhưng tại sao tên đó lại tấn công vào Porthos thay vì má»i ngưá»i khác? - Aramis há»i.
- Tại vì - Porthos nói to hơn tất cả chúng ta, nó tưởng anh ấy là chỉ huy - D Artagnan nói.
Athos lẩm nhẩm:
- Mình luôn bảo, cái cậu tập sự Gátxcông này là một tay khôn ngoan thâm thúy mà.
Các lữ khách lại tiếp tục lên đưá»ng.
Äến Bôve, há» dừng lại hai giá», vừa để cho ngá»±a thở, vừa để chá» Porthos. Không thấy Porthos đến, cÅ©ng chẳng có tin gì vá» chàng, há» lại lên đưá»ng.
Äi khá»i Bôve chừng má»™t dặm, đến má»™t chá»— đưá»ng Ä‘i thắt lại giữa hai vạt đất, há» gặp má»™t bá»n tám đến mưá»i ngưá»i, lợi dụng Ä‘oạn đưá»ng bị bong đá lát có vẻ như Ä‘ang làm việc ở đó bằng việc đào hố và xẻ rãnh bùn.
Aramis sợ bẩn á»§ng trong lá»›p vữa nhân tạo ấy, quát mắng bá»n há» thậm tệ. Athos muốn ngăn chàng lại, nhưng đã quá muá»™n. Những ngưá»i thợ bèn châm chá»c các lữ khách, sá»± cấc lấc cá»§a há» làm Ä‘iên đầu cả đến chàng Athos tính lạnh, đến mức thúc ngá»±a xông vào má»™t ngưá»i trong bá»n.
Thế là má»—i ngưá»i trong bá»n há» Ä‘á»u lùi lại đến tận cái hố, và vồ lấy má»™t khẩu há»a mai giấu ở đấy. Kết quả là bẩy lữ khách cá»§a chúng ta chẳng khác gì được Ä‘em ra để thá»­ súng. Aramis nhận má»™t viên đạn xuyên qua vai và Mousqueton bị má»™t viên cắm vào thịt vùng dưới thận. Tuy nhiên chỉ có má»—i Mousqueton ngã ngá»±a không phải vì bị trá»ng thương, mà vì hắn không thể nhìn thấy vết thương, chắc hắn tưởng nguy hiểm chứ đâu phải thưá»ng.
- Äây là má»™t ổ phục kích - D Artagnan nói - Äừng bắn nữa, lên đưá»ng thôi.
Aramis tuy bị thương vẫn giữ chặt bá»m ngá»±a, Ä‘i theo những ngưá»i khác. Ngá»±a cá»§a Mousqueton cÅ©ng Ä‘uổi kịp Ä‘oàn và phi má»™t mình không chá»§.
- Chúng ta sẽ có một con ngựa để thay đây. Athos nói.
- Giá tôi có một chiếc mũ thì tốt quá - D Artagnan nói - Mũ của tôi bị đạn làm bay mất rồi. Kể cũng may chán, vì bức thư không để ở trong mũ.
Aramis nói:
- Nhưng bá»n chúng sẽ giết Porthos khi cậu ấy qua đây mất.
- Nếu Porthos còn đứng vững trên đôi chân của mình, có lẽ cậu ấy bây giỠđã đuổi kịp chúng ta - Athos nói - Tôi nghĩ lúc giao tranh, tên say sẽ tỉnh rượu.
Rồi hỠlại phi ngựa trong hai tiếng nữa, cho dù ngựa đã quá mệt đến nỗi hỠsợ chúng không chịu cho cưỡi nữa.
Các lữ khách Ä‘i theo lối tắt hy vá»ng sẽ bá»›t lo. Nhưng đến CrevÆ¡cÆ¡ (Crève - Vỡ tim), Aramis tuyên bố chàng không thể Ä‘i xa hÆ¡n được nữa. Quả thật, để Ä‘i được đến đây, chàng đã phải lấy hết can đảm được che giấu dưới bá» ngoài trang nhã và cung cách lịch thiệp cá»§a mình. Má»—i lúc chàng càng tái nhợt Ä‘i và má»i ngưá»i phải đỡ chàng ngồi vá»­ng trên mình ngá»±a. HỠđể chàng xuống ngá»±a trước cá»­a má»™t tá»­u quán, cho Bazin ở lại vá»›i chàng, vả chăng hắn chỉ tổ vướng chân nếu xảy ra đụng độ chứ chẳng được ích lợi gì. Rồi há» lại lên đưá»ng vá»›i hy vá»ng đến ngá»§ ở Amiêng.
Rong ruổi trên đưá»ng, lúc này chỉ còn Grimaud, Planchet và hai ông chá»§, Athos nói:
- Mẹ kiếp! Bá»n chúng sẽ không lừa nổi mình nữa đâu, mình đảm bảo vá»›i cậu từ đây đến Cale, chúng đừng hòng cậy nổi răng mình hoặc làm mình rút gươm khá»i vá».
- Thôi đừng thỠthốt nữa - D Artagnan nói - Hãy phi lên, nếu lũ ngựa còn chịu.
Các du khách thúc đinh vào bụng ngựa, lũ ngựa được kích thích mạnh, lấy lại được sức. HỠđến Amiêng vào lúc nửa đêm và xuống ngựa ở quán trỠHuệ vàng.
Chá»§ quán có vẻ là má»™t ngưá»i lương thiện nhất trên Ä‘á»i. Lão ta tay mang cây đèn nến, tay kia ngả mÅ© bông chào đón khách. Hắn muốn để hai vị khách, má»—i ngưá»i ngá»§ má»™t căn phòng duyên dáng, nhưng chán ná»—i má»—i phòng lại ở má»—i đầu quán trá».
D Artagnan và Athos từ chối. Chá»§ quán nài mãi. Lừ khách vẫn má»™t má»±c như thế. Äành phải tùy lữ khách vậy.
Há» vừa xếp đặt chá»— ngá»§ và chặn cá»­a phía trong xong thì có tiếng gõ cá»­a sổ trông ra sân, há» há»i xem ai thì nhận ra tiếng nói cá»§a những ngưá»i hầu, và mở ra.
Quả nhiên đó là Planchet và Grimaud. Planchet nói:
- Má»™t mình Grimaud thôi cÅ©ng đủ để canh ngá»±a, và nếu các ông muốn, tôi sẽ nằm chắn cá»­a, như thế các ông sẽ yên trí không ai lá»t vào chá»— các ông được.
- Thế anh ngá»§ trên cái gì? - D Artagnan há»i.
Planchet trả lá»i:
- Giưá»ng tôi đây. - Và anh ta chỉ má»™t bó rÆ¡m.
- Vậy vào đi! - D Artagnan nói - Anh có lý đấy, cái bộ mặt lão chủ quán làm ta không ưa, trông thớ lợ quá.
Athos nói:
- Cả tôi nữa cũng thấy thế.
Planchet trèo qua cửa sổ, nằm chắn ngang cửa, còn Grimaud thì chui vào chồng ngựa đảm bảo năm giỠsáng anh ta và ngựa đã sẵn sàng.
Äêm khá yên tÄ©nh. Khoảng hai giá» sáng, có kẻ định mở cá»­a thật. Nhưng Planchet giật mình chồm dậy, và kêu lên: "Ai đó?". Kẻ kia trả lá»i mình nhầm và bá» Ä‘i.
Lúc bốn giá» sáng, có tiếng ầm ầm ở chuồng ngá»±a. Grimaud muốn đánh thức bá»n trai coi ngá»±a, và bá»n chúng đã đánh hắn.
Khi mấy ngưá»i mở cá»­a sổ, thì thấy gã hầu tá»™i nghiệp nằm bất tỉnh, đầu bị má»™t đòn cán chÄ©a đánh vỡ.
Planchet đi xuống sân và định gióng lại yên cương cho ngựa.
Chân ngá»±a Ä‘á»u bị tụ máu. Chỉ còn má»—i con cá»§a Mousqueton chạy không chá»§ trong năm sáu tiếng đồng hồ đêm trước có lẽ có thể tiếp tục lên đưá»ng. Nhưng do má»™t sá»± nhầm lẫn không thể chấp nhận được, kẻ có vẻ là thú y giải phẫu mà ngưá»i ta sai Ä‘i tìm để trích máu cho con ngá»±a cá»§a chá»§ quán, lại trích ngay con ngá»±a cá»§a Mousqueton.
Việc đó khiến má»i ngưá»i trở nên lo lắng. Tất cả những tai há»a kế tiếp nhau có thể do rá»§i ro, nhưng cÅ©ng rất có thể là kết quả cá»§a má»™t âm mưu. Athos và D Artagnan ra ngoài, trong khi đó Planchet há»i thăm xem xung quanh đây, có ba con ngá»±a nào muốn bán không? Ở ngoài cá»­a có hai con ngá»±a yên cương sẵn sàng, sung sức và lá»±c lưỡng. Äúng là nắng hạn gặp mưa rào. Gã há»i chá»§ ngá»±a đâu, ngưá»i ta trả lá»i, há» cÅ©ng qua đêm ở đây và lúc này Ä‘ang tính tiá»n trả chá»§ quán.
Athos Ä‘i xuống để trả tiá»n trá». Còn D Artagnan và Planchet đứng ở cá»­a trông ra phố. Chá»§ quán ở trong má»™t cái phòng thấp và sâu mãi vào trong. Ngưá»i ta yêu cầu Athos vào trong.
Athos không nghi ngá» gì lấy ra hai đồng vàng để trả. Chá»§ quán chỉ có má»™t mình và Ä‘ang ngồi trước bàn làm việc mà má»™t trong số ngăn kéo đã hé mở. Hắn cầm đồng tiá»n Athos đưa cho, lật Ä‘i lật lại từ tay này sang tay khác và bất ngá» kêu toáng lên là tiá»n giả, hắn tuyên bố sẽ bắt giữ bá»n chàng như những kẻ làm tiá»n giả.
- Quân chó má! - Athos vừa nói vừa tiến lại - Tao sẽ cắt tai mày.
Cùng lúc đó, bốn ngưá»i trang bị đến tận răng, qua cá»­a bèn xông vào và nhảy bổ lên Athos.
- Tôi bị bắt - Athos đồn hết sức kêu thật to - chạy đi thôi, D Artagnan phóng ngựa đi, phóng ngựa mau!
Rồi chàng nhả liá»n hai phát súng ngắn.
D Artagnan vì Planchet không để nhắc lại đến lần thứ hai, tháo luôn hai con ngựa chỠở cửa, nhảy lên, thúc đinh vào bụng ngựa, phóng như bay.
D Artagnan vừa phi vừa há»i Planchet:
- Mày có biết Athos bây giỠra sao không?
- Ồ thưa ông - Planchet nói - tôi trông thấy hai tên ngã vì trúng hai phát đạn, và qua cửa kính, tôi thấy hình như ông đang đỠgươm với những tên khác.
- Hoan hô Athos! - D Artagnan lẩm nhẩm. Lại nghĩ đến việc mình phải bỠrơi anh ấy - Ồ, mà có lẽ cũng lại như thế đang đợi ta cách đây mấy bước thôi. Planchet tiến lên, mày tốt lắm! Tiến lên!
- Thưa ông, tôi đã nói vá»›i ông rồi - Planchet trả lá»i. Dân Pica, khi dùng má»›i biết mà. HÆ¡n nữa, tôi Ä‘ang trên mảnh đất quê hương, tôi càng phấn khích.
- Và cả hai phi ngựa hết tốc lực, một mạch đến Saint Ômê. Ở Saint Ômê, hỠxuống cho ngựa thở, cánh tay vẫn ngoắc dây cương, đỠphòng bất trắc và ngồm ngoàm đứng ăn đôi chút ngay giữa phố và rồi lại khởi hành.
Cách cửa ô của Cale chừng trăm bước, ngựa của D Artagnan quỵ ngã, không có cách nào làm cho nó đứng lên được, máu trào ra mũi và hai mắt, còn lại con ngựa của Planchet, nhưng nó cũng dừng lại, không có cách nào làm nó lại đi nữa.
CÅ©ng may chỉ còn cách thành phố trăm bước, há» bá» ngá»±a lại trên đưá»ng và chạy vá» phía cảng. Planchet ra hiệu cho chá»§ mình chú ý đến má»™t nhà quý tá»™c cùng vá»›i ngưá»i hầu Ä‘i trước bá»n há» chừng năm mươi bước.
Há» rảo bước đến gần. Gã quý tá»™c có vẻ Ä‘ang rất bận rá»™n, đôi á»§ng cá»§a gã phá»§ đầy bụi đưá»ng và gã Ä‘ang há»i thăm xem có thể qua nước Anh ngay lúc này được không.
Ngưá»i chá»§ má»™t chiếc thuyá»n buồm chuẩn bị căng buồm trả lá»i:
- Chả có gì dá»… hÆ¡n việc đó. Nhưng sáng nay có lệnh không được để ngưá»i nào không được phép khẩn cấp cá»§a Giáo chá»§ Ä‘i qua.
- Tôi có giấy phép đó - Gã quý tộc vừa nói vừa rút mảnh giấy trong túi ra - Giấy phép đây!
- Ông hãy Ä‘em đến trấn thá»§ cảng xác nhận - chá»§ thuyá»n nói - và đưa cho tôi giấy ưu tiên.
- Tôi phải tìm ông trấn thủ ở đâu?
- Ở dã thự của ông ấy.
- Dã thự ấy ở đâu?
- Cách thành phố một phần tư dặm. Kia kìa, từ đây ông cũng nhìn thấy, cái mái lợp đá đen ở chân cái gò nhỠấy.
- Tốt lắm! - Gã quý tộc nói.
Và cùng vá»›i ngưá»i hầu, gã Ä‘i theo con đưá»ng dẫn đến dã thá»± cá»§a viên trấn thá»§.
D Artagnan và Planchet đi theo gã quý tộc với khoảng cách năm trăm bước.
Ra khá»i thành phố, D Artagnan rảo bước Ä‘uổi kịp gã, vừa lúc gã Ä‘i vào má»™t cánh rừng nhá».
- Thưa ông - D Artagnan nói - Ông có vẻ rất vội vã?
- Ngưá»i ta không thể vá»™i hÆ¡n thế, thưa ông.
- Tôi lấy làm tiếc - D Artagnan nói - vì tôi cũng rất vội, nên tôi muốn nhỠông giúp tôi một việc.
- Việc gì?
- Äể tôi Ä‘i trước.
- Không được - gã quý tộc nói - tôi đã đi sáu mươi dặm và mất bốn mươi tư giỠvà trưa mai tôi đã phải ở London.
- Tôi cÅ©ng Ä‘i cùng con đưá»ng ấy trong bốn mươi giá» và mưá»i giá» sáng mai tôi phải ở London.
- Thưa ông tiếc thật. Nhưng tôi đến trước, và tôi sẽ không qua sau đâu.
- Rất tiếc thưa ông. Nhưng tôi đến sau, và tôi sẽ qua trước.
- Công việc của nhà Vua! - Gã quý tộc nói.
- Công việc của chính tôi! - D Artagnan nói.
- Tôi thấy hình như ông định cố tình gây sự với tôi.
- Mẹ kiếp! Thế ông muốn nó là thế nào?
- Ông muốn gì?
- Ông muốn biết Ä‘iá»u đó ư?
- Hẳn rồi.
- Vậy thì thế này! Tôi muốn cái lệnh ông đang mang theo, bởi vì tôi không có nó, và tôi lại cần có một cái.
- Tôi cho là ông đang đùa.
- Tôi chả bao giỠđùa.
- Äể tôi Ä‘i!
- Ông không đi được đâu.
- Anh bạn trẻ tử tế của ta ạ, ta sẽ bắn vỡ đầu anh, Lubanh đâu, súng ngắn của ta.
- Planchet! - D Artagnan nói - hãy lo tên hầu, còn ta lo thằng chủ.
Planchet hăng hái lập chiến công đầu, nhảy bổ lên Lubanh, và vì khá»e và dÅ©ng mãnh, hắn quật Lubanh ngã ngá»­a ra và tì gối lên ngá»±c rồi nói vá»›i D Artagnan:
- Ông chủ, ông lo việc của ông đi, còn tôi, tôi đã làm xong việc của tôi rồi.
Thấy vậy, gã quý tộc rút gươm nhảy bổ vào D Artagnan, nhưng gã gặp phải một đối thủ khó nuốt.
Trong khoảng ba giây đồng hồ D Artagnan đã cho hắn ba nhát gươm, mỗi nhát chàng lại nói:
- Một nhát vì Athos! Một nhát vì Porthos! Một nhát vì Aramis.
Äến nhát thứ ba, gã quý tá»™c đổ vật xuống như má»™t đống thịt.
D Artagnan tưởng hắn chết, hoặc ít nhất cÅ©ng bị ngất, lại gần hắn để chiếm lấy cái lệnh, nhưng đúng lúc chàng vươn cánh tay ra để lục tìm, tên bị thương vẫn chưa rá»i tay gươm liá»n xỉa luôn má»™t mÅ©i vào ngá»±c chàng và nói:
- Một cho ngươi!
- Và một cho ta! Nhát cuối là nhát tốt nhất! - D Artagnan hét lên giận dữ, đâm nhát thứ tư xuyên qua bụng hắn cắm mũi gươm xuống đất.
Lần này gã quý tá»™c nhắm mắt lại và lịm Ä‘i. D Artagnan lục trong cái túi mà chàng thấy gã đút tá» lệnh Ä‘i đưá»ng vào đấy rồi cầm lấy. Giấy mang tên Bá tước De Wardes.
Rồi đưa mắt nhìn lần cuối con ngưá»i trẻ tuổi đẹp trai suýt soát hai nhăm tuổi, bá» mặc hắn nằm đấy không còn cảm giác, có lẽ đã chết, chàng buông má»™t tiếng thở dài, buồn thay cho cái định mệnh trá»› trêu xui khiến con ngưá»i há»§y hoại lẫn nhau vì lợi ích cá»§a những kẻ xa lạ vá»›i mình và thưá»ng không biết cả đến việc mình Ä‘ang tồn tại nữa.
Nhưng chàng bị bứt ra khá»i những ý nghÄ© ấy bởi những tiếng gào thét hết sức mình kêu cầu cứu cá»§a Lubanh.
Planchet lấy tay chẹn há»ng hắn, và dùng hết sức siết chặt lại rồi nói:
- Thưa ông, chừng nào tôi còn chẹn thế này, nó sẽ không kêu nữa, tôi tin chắc như vậy. Nhưng tôi chỉ vừa buông tay ra là nó lại rống lên ngay. Tôi nhận ra nó là ngưá»i Noócmăng, và dân Noócmăng thì bướng lắm.
Thật vậy, bị chẹn đến thế, Lubanh vẫn cố để lá»t ra tiếng kêu.
- Äợi đã! - D Artagnan nói.
Cầm chiếc khăn tay, chàng nhét vào miệng hắn và bảo Planchet:
- Bây giá», trói nó vào má»™t gốc cây.
Công việc được thá»±c hiện cẩn thận, rồi há» kéo Bá tước De Wardes đến gần tên đầy tá»›. Và vì đêm bắt đầu buông, kẻ bị trói và kẻ bị tá»­ thương cả hai Ä‘á»u ở sâu mấy bước ở trong rừng, đương nhiên há» phải ở lại đó đến ngày hôm sau.
- Và bây giỠ- D Artagnan nói - ta đến nhà trấn thủ.
- Nhưng tôi thấy hình như ông cũng bị thương? - Planchet nói.
- Không sao cả, ta hãy lo chuyện gấp nhất đã, rồi hãy nói đến vết thương của ta sau, vả chăng hình như cũng không nguy hiểm lắm đối với ta.
- Và cả hai rảo bước tới dã thự của viên trấn thủ đáng kính.
Ngưá»i ta thông báo có Bá tước De Wardes.
D Artagnan được dẫn vào.
- Ông có lệnh do Giáo chá»§ ký? - Viên trấn thá»§ há»i.
- Vâng, thưa ông - D Artagnan trả lá»i - lệnh đây.
- Ờ, á», thế này là hợp thức và bảo đảm lắm rồi - viên trấn thá»§ nói.
- ÄÆ¡n giản thôi - D Artagnan trả lá»i - tôi là má»™t trong những ngưá»i thân tín cá»§a Giáo chá»§ mà.
- Hình như Äức ông muốn ngăn ai đó đến nước Anh.
- Phải, má»™t thằng cha D Artagnan nào đó, má»™t tên quý tá»™c ngưá»i Bearn xuất phát từ Paris cùng vá»›i ba tên bạn vá»›i ý đồ đến tận London.
- Ông có biết đích thân hắn không? - Viên trấn thá»§ há»i.
- Ai cơ?
- Cái tên D Artagnan ấy.
- Quá rõ.
- Vậy cho tôi biết đặc điểm của hắn đi.
- Không gì dễ hơn.
Và D Artagnan tả từng nét, từng nét đặc điểm của Wardes.
- Hắn có ai Ä‘i cùng không? - Viên trấn thá»§ há»i.
- Có, một tên hầu là Lubanh.
- Ngưá»i ta sẽ canh chừng bá»n chúng, và nếu tóm được chúng, Äức ông có thể yên tâm, chúng sẽ được giải vá» Paris, và được áp giải cẩn thận.
D Artagnan nói:
- Thưa ông, nếu làm được chuyện đó, ông sẽ có công lớn với Giáo chủ.
- Khi quay vá», ông lại gặp lại Giáo chá»§ chứ, thưa Bá tước?
- Chắc chắn thế rồi.
- Xin Bá tước nói giùm với Giáo chủ, tôi xin hết lòng phụng sự ngài.
- Tôi sẽ không quên đâu.
Vui mừng vì được bảo đảm như thế, viên trấn thủ xác nhận vào tỠgiấy thông hành và trao lại cho D Artagnan.
D Artagnan không để mất thì giỠvào những việc chúc tụng vô ích, chàng chào viên trấn thủ, cám ơn và ra đi.
Khi đã ra ngoài, chàng và Planchet Ä‘i theo đưá»ng vòng để tránh khu rừng và vào thành phốbằng má»™t cá»­a ô khác.
Con thuyá»n luôn sẵn sàng ra Ä‘i, chá»§ thuyá»n Ä‘ang đợi trên boong thuyá»n. Thấy D Artagnan ông ta há»i:
- Thế nào?
- Äây là giấy thông hành đã được xác nhận.
- Còn nhà quý tộc kia?
- Ông ta không Ä‘i hôm nay - D Artagnan nói - nhưng ông yên tâm, tôi sẽ trả tiá»n Ä‘i cho cả hai suất.
- Nếu thế thì Ä‘i thôi - chá»§ thuyá»n nói.
- Ta đi thôi! - D Artagnan lắp lại.
Rồi chàng và Planchet nhảy xuống chiếc xuồng nhá». Năm phút sau hỠđã cặp mạn thuyá»n.
Ra biển được nửa dặm, D Artagnan thấy một vùng sáng lóe lên và một tiếng nổ. Thì ra đó là tiếng đại bác báo hiệu đóng cửa hải cảng.
Äã đến lúc chăm sóc vết thương cá»§a mình, may sao đúng như D Artagnan nghÄ©, nó không nguy hiểm lắm, mÅ©i gươm gặp phải má»™t xương sưá»n và trượt dá»c theo chiếc xương đó, thêm nữa, áo lót dính ngay vào vết thương và chỉ chảy mất mấy giá»t máu.
D Artagnan mệt lả. Há» trải cho chàng má»™t tấm nệm trên boong thuyá»n, chàng lăn ra và ngá»§ thiếp Ä‘i.
Sáng sớm hôm sau, chàng thấy mình chỉ cách bỠbiển nước Anh ba bốn dặm. Suốt đêm gió yếu nên đi được ít.
Khoảng mưá»i giá», thuyá»n thả neo ở cảng ÄuvrÆ¡.
- Mưá»i giá» rưỡi, ta đã ở đây rồi!
Nhưng thế chưa đủ, còn phải đến London. Ở nước Anh, bưu trạm phục vụ khá tốt. D Artagnan và Planchet má»—i ngưá»i cưỡi má»™t con ngá»±a nhá», má»™t phu trạm chạy trước dẫn đưá»ng há».
Bốn giỠsau, hỠđã tới cửa ô kinh thành.
D Artagnan không quen biết London, không biết một câu tiếng Anh, nhưng chàng viết lên một mẩu giấy cái tên Buckingham và ai ai cùng chỉ dinh Quận công cho chàng.
Quận công đi săn ở Uynxo với nhà Vua.
D Artagnan há»i ngưá»i hầu thân tín cá»§a Quận công, thưá»ng Ä‘i theo ông trong má»i cuá»™c du hành, nói tiếng Pháp thông thạo.
Chàng bảo anh ta rằng mình đến London vì một việc sinh tử, và anh ta phải nói ngay cho chủ mình tức khắc.
Giá»ng nói đáng tin cá»§a D Artagnan đã thuyết phục được PatrítxÆ¡. PatrítxÆ¡ là tên ngưá»i thừa hành cá»§a Thá»§ tướng. Anh ta đóng yên cương hai con ngá»±a, tá»± đảm nhiệm việc dẫn đưá»ng chàng cận vệ trẻ. Còn Planchet, ngưá»i ta phải đỡ hắn từ trên lưng ngá»±a xuống, chàng trai đáng thương đã kiệt sức, ngồi cứng đỠnhư cây chò, không như D Artagnan vững như thép.
Má»i ngưá»i đã đến lâu đài, há»i thăm thì biết nhà Vua và Buckingham Ä‘i săn chim ở đầm lầy cách đây hai ba dặm.
Hai ngưá»i đến nÆ¡i chỉ dẫn mất hai mươi phút. PatrítxÆ¡ nghe thấy ngay tiếng chá»§ mình Ä‘ang gá»i chim ưng. PatrítxÆ¡ há»i chàng:
- Tôi phải thông báo ai muốn gặp Huân tước Quận công đây?
- Cứ nói chàng trai trẻ một buổi tối đã kiếm cớ gây sự với ngài ở cầu Mới trước mặt nhà thỠSamaritain là được rồi.
- Lối giá»›i thiệu lạ Ä‘á»i nhỉ!
- Anh sẽ thấy nó gấp mấy lối khác ấy chứ.
PatrítxÆ¡ phi ngá»±a nước đại đến gặp Quận công và thông báo vá»›i ông đúng lá»i lẽ D Artagnan đã nói là có má»™t sứ giả Ä‘ang đợi ông.
Buckingham nhận ra D Artagnan ngay và ngá» rằng có chuyện gì đó xảy ra ở Pháp nên phải cho chàng mang tin đến, ông chỉ kịp há»i ngưá»i đưa tin Ä‘ang ở đâu và từ xa đã nhận ra bá»™ đồng phục cận vệ, ông cho ngá»±a phi nước đại đến thẳng chá»— D Artagnan. PatrítxÆ¡ cẩn thận đứng tránh ra.
- Hoàng hậu không gặp phải chuyện chẳng lành nào chứ? - Buckingham há»i bằng tất cả ná»—i nhá»› mong và tình yêu cá»§a mình.
- Tôi không nghÄ© như vậy. Tuy nhiên, tôi tin bà Ä‘ang gặp má»™t mối nguy lá»›n mà chỉ có Äức ngài má»›i có thể giải thoát.
- Ta ư? - Buckingham há»i - Thế nào nào? Ta sẽ rất sung sướng được có ích cho bà trong má»™t việc nào đó! Nói Ä‘i nào! Nói Ä‘i?
- Ngài hãy xem bức thư này! - D Artagnan nói.
- Bức thư này ư! Của ai gửi cho ta?
- Tôi nghĩ đó là của Hoàng hậu.
- Của Hoàng hậu! - Buckingham vừa nói vừa tái nhợt đi khủng khiếp, D Artagnan tưởng ông ta sắp ngất.
Và ông ta bẻ xi niêm phong.
- Vết rách này là cái gì? - Ông ta vừa nói vừa chỉ cho D Artagnan một chỗ thư bị xuyên thủng.
- À, à, - D Artagnan nói - Tôi không để ý cái đó. Äó là vết mÅ©i gươm cá»§a Bá tước De Wardes, rất đẹp khi đâm vào ngá»±c tôi đấy!
- Ông bị thương à? - Buckingham vừa bẻ xi vừa há»i.
- Ồ không sao? Một vết xước thôi.
- Trá»i, ta vừa Ä‘á»c cái gì đây? - Công tước kêu lên - PatrítxÆ¡ hãy ở lại đây rồi xem nhà Vua ở đâu, Ä‘i theo và tâu vá»›i Hoàng thượng là ta cúi đầu van xin Ngài hãy tha thứ cho ta vì ta có việc tối quan trá»ng phải có mặt ở London - còn ông Ä‘i theo ta.
- Và cả hai cùng phi nước đại vỠkinh thành.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #22  
Old 16-04-2008, 09:30 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 21

Nữ bá tước De Winter



Suốt dá»c đưá»ng, Công tước há»i D Artagnan để biết rõ tình hình, không phải tất cả những gì đã diá»…n ra, mà chỉ những gì D Artagnan biết. Khá»›p nối những gì đã được nghe từ miệng chàng trai trẻ vá»›i những ká»· niệm cá»§a riêng ông, ông có thể có được má»™t ý niệm khá chính xác vá» tình thế nghiêm trá»ng, hÆ¡n nữa, bức thư cá»§a Hoàng hậu dù rất ngắn, và không mấy dứt khoát, cÅ©ng cho ông thấy mức độ nghiêm trong đó. Nhưng Ä‘iá»u khiến ông lấy làm lạ hÆ¡n cả là Giáo chá»§ vốn quan tâm làm sao để chàng trai trẻ này không đặt chân được trên đất Anh lại không sao bắt giữ nổi chàng ở dá»c đưá»ng. Thấy ông tá» vẻ ngạc nhiên như thế, D Artagnan liá»n kể hết đã phòng bị thế nào, rồi nhá» sá»± tận tâm cá»§a ba ngưá»i bạn chàng tuy Ä‘ang đẫm máu mà chàng vẫn phải bá» mặc ở dá»c đưá»ng, rồi việc chàng suýt đã lìa Ä‘á»i vì, mÅ©i gươm đâm xuyên qua bì thư cá»§a Hoàng hậu, và chàng đã trả miếng Bá tước De Wardes khá»§ng khiếp thế nào.
Chăm chú nghe câu chuyện được kể vô cùng đơn giản, thỉnh thoảng Công tước lại ngạc nhiên nhìn chàng trai trẻ như thể không tài nào hiểu nổi bấy nhiêu thận trá»ng, dÅ©ng cảm, tận tâm lại có thể sóng đôi vá»›i bá»™ mặt chưa đến hai mươi này.
Ngựa phi như gió, vài phút sau đã tới cửa ô London.
D Artagnan vẫn tưởng là vào trong thành phố, Quận công sẽ cho ngá»±a chạy chậm dần, nhưng không phải thế, ông tiếp tục cho ngá»±a phi hết cỡ, chẳng quan tâm mấy đến chuyện có thể xô ngã những ngưá»i Ä‘i đưá»ng. Quả nhiên, khi Ä‘i xuyên qua khu đô thị, hai ba tai nạn như thế đã xảy ra, mà Buckingham chẳng há» ngoái đầu lại xem những ngưá»i bị ông xô ngã ra sao, D Artagnan Ä‘i theo sau ông giữa những tiếng la ó nghe rất giống tiếng chá»­i rá»§a.
Vào đến sân dinh thá»±, ông xuống ngá»±a, ném dây cương lên cổ nó, để mặc nó rồi lao tá»›i bậc thá»m. D Artagnan cÅ©ng làm theo như thế tuy nhiên có đôi chút ngại ngùng hÆ¡n đối vá»›i những con vật quý mà chàng đã biết nó đáng giá thế nào, nhưng rồi lại thấy không sao vì ba bốn ngưá»i hầu đã từ trong bếp và chuồng ngá»±a lao ra túm ngay lấy mấy con ngá»±a.
Công tước Ä‘i khá nhanh khiến D Artagnan khó theo kịp. Ông Ä‘i xuyên qua nhiá»u phòng khách kế tiếp nhau, rất sang trá»ng mà những đại lãnh chúa bên Pháp cÅ©ng không dám nghÄ© tá»›i cuối cùng đến má»™t phòng ngá»§, má»™t kỳ tích cả vá» thẩm mỹ lẫn sá»± giàu sang. Sâu trong phòng có má»™t cái cá»­a, phá»§ thảm, mà Công tước mở bằng má»™t chìa khóa nhá» bằng vàng ông vẫn Ä‘eo ở cổ bằng má»™t sợi dây chuyá»n cÅ©ng bằng vàng. D Artagnan cẩn thận dừng lại ở phía sau, nhưng lúc Buckingham bước qua ngưỡng cá»­a đó, ông quay lại thấy chàng trao trẻ vẫn do dá»±, ông bảo chàng:
- Lại đây nào, và nếu ông có vinh dự được bệ kiến Hoàng hậu, hãy nói lại cho bà nghe những gì ông thấy.
- ÄÆ°á»£c lá»i má»i khích lệ chàng Ä‘i theo Quận công. Ông đóng cá»­a lại.
Thế là hai ngưá»i đã ở trong má»™t tiểu giáo đưá»ng, phá»§ toàn lụa Ba Tư thêu sợi vàng, rá»±c rỡ ánh sáng cá»§a vô số ngá»n nến. Bên trên má»™t thứ giống như bàn thá», và phía dưới má»™t chiếc tán bằng nhung xanh lam cắm lông chim trắng và Ä‘á», là má»™t bức chân dung to bằng ngưá»i thật vẽ Anne d Autriche giống như đúc khiến D Artagnan phải thốt lên kinh ngạc, tưởng như Hoàng hậu sắp nói thành lá»i.
Trên bàn thá», và phía dưới bức chân dung là cái tráp chứa những nút kim cương.
Công tước lại gần bàn thá», quỳ xuống như má»™t linh mục quỳ trước chúa Kitô, rồi mở tráp.
- Ông lấy ra một nút tết to bằng dải băng xanh lóng lánh kim cương rồi bảo chàng:
- Cầm lấy, đây là những nút kim cương quý báu mà ta đã nguyá»n được chôn theo ta. Hoàng hậu đã tặng ta. Hoàng hậu lại lấy lại cá»§a ta. Nguyện vá»ng cá»§a Hoàng hậu là ý cá»§a Chúa, phải được thá»±c hiện trong má»i việc.
Kồi ông hôn từng hạt, từng hạt một cả chuỗi nút kim cương sắp phải xa lìa. Bỗng nhiên ông kêu lên một tiếng khủng khiếp.
- Có chuyện gì vậy? - D Artagnan há»i vẻ lo lắng - Thưa Huân tước, có Ä‘iá»u gì xảy ra vá»›i ngài ư?
Buckingham nhợt nhạt hẳn ngưá»i Ä‘i như ngưá»i đã khuất kêu lên:
- Hại to rồi - Thiếu hai hạt kim cương. Chỉ còn có mưá»i hạt.
- Huân tước đánh mất hay bị lấy cắp?
- Há» lấy cắp cá»§a ta - Công tước nói tiếp - chính Giáo chá»§ đã chÆ¡i ta quả này. Äây, ông xem, dải băng giữ những nút kim cương có vết cắt bằng kéo.
- Nếu Huân tước nghi ngỠkẻ nào đó đánh cắp… có thể kẻ đó vẫn còn đang giữ nó.
- Khoan đã, khoan đã? - Công tước nói - Chỉ có mỗi một lần ta đeo chuỗi kim cương đó, đó là buổi vũ hội của nhà Vua, cách đây tám ngày ở điện Uyn-xo. Lúc khiêu vũ, nữ Bá tước De Winter, vốn có xích mích với ta đã lại gần ta, lối làm lành đó là sự trả thù của đàn bà ghen tuông. Từ hôm đó, ta không xem lại chuỗi hạt. Mụ đàn bà đó là một điệp viên của Giáo chủ.
- Nhưng ông ta có tay chân ở khắp thế giới ư! - D Artagnan kêu lên.
- Ồ, đúng đấy! - Buckingham vừa nói vừa nghiến răng giận dữ - Phải, đó một đấu thủ ghê gớm. Nhưng khi nào thì có vũ hội đó?
- Thứ hai tuần sau.
- Thứ hai tuần sau ư! Còn năm ngày nữa. Thế là thừa thì giá» chúng ta phải có rồi. PatrítxÆ¡! - Quận công vừa mở cá»­a tiểu giáo đưá»ng vừa gá»i to - PatrítxÆ¡!
Ngưá»i hầu thân tín cá»§a ông xuất hiện.
- Gá»i ngay ngưá»i thợ kim hoàn và viên thư ký cá»§a ta!
- Ngưá»i hầu phòng Ä‘i ra, tức khắc và lặng lẽ chứng tá» thói quen co mình lại vâng lệnh má»™t cách mù quáng và không cãi lại.
Mặc dầu ngưá»i thợ kim hoàn được gá»i trước, nhưng viên thư ký lại hiện ra trước tiên. Ông ta thấy Buckingham ngồi trước chiếc bàn trong phòng ngá»§, tá»± tay viết lấy mấy cái lệnh.
- Ông Jécxơn này, Công tước nói - Ông hãy đến ngay chỗ Huân tước tổng trưởng pháp lý và bảo ông ta rằng ta ủy nhiệm thi hành mấy lệnh này. Ta muốn những lệnh đó được ban bố ngay tức khắc.
- Nhưng thưa Äức ông, nếu Huân tước tổng trưởng há»i tôi vá» những động cÆ¡ khiến Äức ngài Ä‘i đến má»™t biện pháp đặc biệt đến thế, tôi sẽ trả lá»i thế nào?
- Rằng ta thích như thế và ta chẳng cần báo cáo với ai ý muốn của ta.
Viên thư ký vừa đáp vừa mỉm cưá»i:
- Liệu đấy có sẽ là câu trả lá»i cá»§a ngài tổng trưởng phải tâu lên Hoàng thượng không, nếu tình cá» Hoàng thượng tò mò muốn biết tại sao không má»™t chiếc tàu nào có thể ra khá»i các cảng biển cá»§a Äại Anh quốc?
- Ông có lý - Buckingham trả lá»i - Trong trưá»ng hợp phải tâu vá»›i nhà Vua, ông ấy cứ nói là ta quyết định chiến tranh và biện pháp đó là hành động thù địch đầu tiên cá»§a ta chống lại nước Pháp.
Viên thư ký cúi chào và đi ra.
Buckingham quay lại phía D Artagnan nói:
- Thế là chúng ta yên tâm được một bỠrồi. Nếu mấy nút kim cương đó chưa hỠđến Paris, nó sẽ chỉ đến đó sau ông.
- Làm sao lại thế được?
- Ta vừa ra lệnh cấm các tàu thuyá»n lúc này Ä‘ang đậu ở các hải cảng cá»§a Hoàng thượng không được rá»i bến và trừ phi có giấy phép đặc biệt, không má»™t chiếc nào dám nhổ neo.
D Artagnan vô cùng kinh ngạc nhìn con ngưá»i đã Ä‘em cái quyá»n lá»±c vô hạn mà nhà Vua đã tin cậy trao cho, phục vụ cho những việc tình ái cá»§a mình. Buckingham nhìn nét mặt cá»§a chàng trai trẻ, biết được Ä‘iá»u gì Ä‘ang diá»…n ra trong đầu, liá»n mỉm cưá»i:
- Phải, chính Anne d Autriche má»›i là Hoàng hậu đích thá»±c cá»§a ta. Má»™t lá»i nàng nói ra, ta sẽ có thể phản bá»™i lại đất nước ta, phản bá»™i nhà Vua, phản bá»™i lại Chúa trá»i cá»§a ta. Nàng đã yêu cầu ta đừng gá»­i cứu viện cho giáo phái Tin lành ở La Rochelle và ta đã làm như thế. Ta đã không giữ lá»i hứa, nhưng cần gì, ta vâng theo ước muốn cá»§a nàng. Ta đã chẳng được trả công lá»›n vá» sá»± vâng theo ấy sao, nói xem nào, bởi vì chính nhá» có sá»± vâng theo đó mà ta có được bức chân dung cá»§a nàng?
D Artagnan lấy làm lạ thay cho vận mệnh má»™t dân tá»™c và sinh mạng những con ngưá»i đôi khi lại được treo trên những sợi dây mong manh và không thấy được như thế.
Chàng Ä‘ang đắm nhìn trong suy nghÄ©, thì ngưá»i thợ kim hoàn Ä‘i vào. Äó là má»™t ngưá»i Ireland loại có kỹ xảo nhất trong nghá», bản thân cÅ©ng thú nhận kiếm được hàng trăm nghìn đồng vàng Anh quốc má»—i năm vá»›i Quận công De Buckingham.
- Ông Ôrâyly này, - Quận công vừa nói vừa dẫn ông ta vào tiểu giáo đưá»ng - Hãy xem những nút kim cương này và nói cho ta biết má»—i nút giá bao nhiêu?
- Ngưá»i thợ kim hoàn đưa mắt nhìn vẻ mỹ lệ mà chúng được gá»t tỉa, lấy viên ná» bù viên kia, tính toán giá trị rồi không do dá»± trả lá»i:
- Mưá»i lăm nghìn đồng vàng má»™t nút, thưa Huân tước.
- Cần phải bao nhiêu ngày để làm hai nút như thế? Ông thấy đấy, nó thiếu mất hai.
- Thưa Huân tước, tám ngày.
- Ngày kia ta cần có rồi, ta sẽ trả ba nghìn đồng mỗi nút.
- Huân tước sẽ có.
- Ôi ông Ôrâyly, ông thật là quý giá. Nhưng chưa hết đâu. Những nút kim cương đó không được lộ ra với bất kỳ ai, và phải được làm trong lâu đài này.
- Thưa Huân tước, không thể được. Chỉ có tôi mới có thể làm nổi, để không ai phân biệt nổi cái mới với cái cũ.
- Vì thế, ông Ôrâyly thân mến ạ, ông má»›i là tù nhân cá»§a ta; GiỠđây, ông có muốn ra khá»i lâu đài cá»§a ta cÅ©ng không thỠđược nữa rồi. Hãy quyết định Ä‘i. Cho ta biết danh sách thợ phụ mà ông cần và ghi rõ những đồ nghá» gì bá»n chúng phải mang theo.
Ngưá»i thợ kim hoàn đã biết rõ Quận công. Ông ta hiểu rằng má»i thăm dò ý kiến Ä‘á»u vô ích, nên quyết định ngay phần việc cá»§a mình. Ông ta há»i:
- Tôi được phép báo với vợ tôi chứ?
- á»’, ông còn được phép gặp nữa ấy chữ, ông Ôrâyly thân mến ạ Việc cầm giữ ông sẽ nhẹ nhàng thôi, ông yên tâm, và vì má»i sá»± đảo lá»™n Ä‘á»u đáng được Ä‘á»n bù, vậy ngoài giá tiá»n hai nút kim cương, đây là món quà má»™t nghìn đồng vàng để ông quên Ä‘i sá»± phiá»n muá»™n do ta gây ra cho ông.
D Artagnan không tránh khá»i ngạc nhiên vá» viên Thá»§ tướng vá»›i đôi tay đã khuấy đảo bao nhiêu sinh mạng con ngưá»i, và tiá»n triệu Ä‘i tong.
Còn ngưá»i thợ kim hoàn gá»­i món quà má»™t nghìn đồng vàng và viết thư cho vợ bảo gá»­i ngay cho ngưá»i thợ phụ khéo nhất và má»™t bá»™ hạt kim cương thích hợp mà ông đã cho biết trá»ng lượng, phẩm chất, rồi còn danh sách những dụng cụ cần thiết nữa.
Buckingham dẫn ngưá»i thợ kim hoàn vào căn phong dành riêng cho ông ta và chỉ trong vòng ná»­a giỠđã biến thành má»™t xưởng thợ. Rồi Công tước cắt lính canh ở má»—i cá»­a, cấm không cho bất cứ ai vào trừ ngưá»i hầu phòng PatrítxÆ¡ cá»§a ông. Không cần phải nói thêm cÅ©ng tuyệt đối cấm ông thợ kim hoàn Ôrâyly và ngưá»i thợ phụ không được ra khá»i phòng dưới bất cứ lý do nào.
Thu xếp xong việc đó, Công tước trở lại với D Artagnan.
- Bây giá», anh bạn trẻ, - Ông nói - nước Anh là cá»§a hai chúng ta, ông muốn gì, ông ao ước Ä‘iá»u gì nào?
- Má»™t cái giưá»ng - D Artagnan trả lá»i - tôi thú thá»±c, lúc này đó là thứ tôi cần nhất.
Buckingham đưa D Artagnan đến má»™t căn phòng liá»n ká» vá»›i phòng cá»§a ông. Ông muốn giữ chàng trai trẻ trong tay ông, không phải ông nghi ngá» gì chàng mà để ông được không ngừng nói chuyện vá»›i chàng vá» Hoàng hậu.
Má»™t giá» sau lệnh không cho tàu thuyá»n nào Ä‘i Pháp được ra khá»i cảng ngay cả thuyá»n đưa thư cÅ©ng vậy được ban bố. Trước mắt má»i ngưá»i thì đây là lá»i tuyên chiến giữa hai vương quốc.
Ngày hôm sau nữa, khoảng mưá»i má»™t giá» hai nút kim cương đã được làm xong, bắt chước quá đúng, hoàn toàn giống hệt khiến Buckingham không nhận ra cái nào là má»›i, cái nào là cÅ© và kể cả những ngưá»i lão luyện nhất trong nghá» cÅ©ng sẽ bị nhầm như ông.
Ngay lập tức ông cho gá»i D Artagnan, rồi bảo chàng:
- Cầm lấy, đây là những nút kim cương mà ông đến tìm, và ông hãy là nhân chứng cho tôi rằng tất cả những gì sức con ngưá»i có thể làm được tôi đã làm.
- Ngài yên tâm, thưa Huân tước, tôi sẽ nói Ä‘iá»u gì tôi thấy nhưng Äức ngài trao cho tôi những nút kim cương mà không có tráp đựng.
- Cái tráp sẽ làm cho ông vướng víu. Vả lại đối với tôi, cái tráp còn quý hơn. Tôi chỉ còn lại mỗi thứ đó. Ông sẽ nói là tôi giữ lại.
- Thưa Huân tước, tôi sẽ nói lại đúng từng lá»i việc ngài giao cho tôi.
- Và bây giỠ- Buckingham vừa nói tiếp vừa nhìn thẳng vào mặt chàng trai trẻ - Bao giỠtôi mới trả ơn được ông đây?
D Artagnan đỠbừng mặt lên. Chàng thấy ông Quận công đang tìm cách để chàng nhận một thứ gi đó và cái ý nghĩ máu các đồng đội của chàng và máu chàng sắp được trả cho chàng bằng vàng của nước Anh khiến chàng ghê tởm lạ lùng. Chàng đáp:
- Thưa Huân tước, chúng ta hãy thông hiểu lẫn nhau, và cân nhắc kỹ má»i việc trước đã sao cho không có má»™t sá»± hiểu lầm nào xảy ra. Tôi phục vụ đức Vua và Hoàng hậu nước Pháp, và tham gia đội cận vệ cá»§a ông des Essarts, ông này cÅ©ng như anh rể ông là ông De Treville hoàn toàn đặc biệt gắn bó vá»›i Hoàng thượng. Còn thêm nữa, có thể tôi đã chẳng làm nổi Ä‘iá»u gì cá»§a tất cả cái đó nếu việc đó không được làm để vừa lòng má»™t ngưá»i cÅ©ng là bà chúa cá»§a tôi, giống như Hoàng hậu là cá»§a ngài vậy.
- Phải - Quận công vừa nói vừa mỉm cưá»i - và tôi tin tôi cÅ©ng biết cái bà chúa khác ấy, có phải…
- Thưa Huân tước, tôi có nêu tên ngưá»i ấy ra đâu - chàng trai trẻ vá»™i vã ngắt lá»i.
- Thế là đúng - Công tước nói - vậy chính là tôi phải biết Æ¡n ngưá»i ấy vá» sá»± tận tụy cá»§a ông.
- Thưa Huân tước, ngài đã nói rồi, bởi vì đúng vào cái giá» này đã là chuyện chiến tranh rồi, tôi xin thú thá»±c tôi chỉ thấy ở Äức ngài má»™t tên ngưá»i Anh, do đó là má»™t kẻ thù mà tôi sẽ còn vui sướng được gặp ở chiến trưá»ng hÆ¡n là trong công viên Ä‘iện Uynxo hoặc trong những hành cung cá»§a Ä‘iện Louvre. Tuy nhiên Ä‘iá»u đó không ngăn cản tôi thá»±c hiện từng chi tiết, nhiệm vụ cá»§a tôi, nếu cần thiết, sẵn sàng chết để hoàn thành nhiệm vụ đó Nhưng tôi xin nhắc lại vá»›i Äức ngài rằng ngài sẽ không có gì phải cảm Æ¡n tôi những việc tôi sẽ làm cho tôi trong cuá»™c gặp gỡ lần thứ hai hÆ¡n là những gì tôi đã làm cho ngài trong cuá»™c gặp gỡ lần thứ nhất đâu.
Buckingham lẩm nhẩm:
- Bên chúng tôi, chúng tôi thưá»ng nói: "Kiêu hãnh như má»™t ngưá»i Xcốt".
- Còn chúng tôi, chúng tôi nói: "Kiêu hãnh như má»™t ngưá»i Gátxcông" - D Artagnan đáp - Dân Gátxcông là dân Xcốt cá»§a nước Pháp.
D Artagnan chào Công tước và sẵn sàng ra đi.
- Khoan đã! Ông Ä‘i như thế ư? Äi lối nào? Äi thế nào?
- Vâng, quả có thế.
- Chúa Æ¡i! Ngưá»i Pháp không nghi ngại gì hết.
- Tôi quên mất nước Anh là má»™t hòn đảo và Ngài là vua hòn đảo ấy ông hãy Ä‘i đến cảng, há»i chiếc thuyá»n hai buồm tên là "Săn", đưa cho thuyá»n trưởng thư này. Ông ta sẽ dẫn ông đến má»™t cảng nhá», chắc ngưá»i ta không đợi ông đâu, và ở đó thưá»ng chỉ có thuyá»n đánh cá cặp bến.
- Cảng đó tên là gì?
- Saint-Valery, nhưng khoan đã, tới đó, ông sẽ vào một cái quán tồi tàn không tên, không biển hiệu, một tửu quán đích thực của thủy thủ, và không lo nhầm đâu, vì chỉ có một thôi.
- Sau đó?
- Ông há»i chá»§ quán và bảo hắn ta: Forward
- Nghĩa là thế nào?
- Là "Tiến lên". Äó là khẩu lệnh. Hắn sẽ cho ông má»™t con ngá»±a, yên cương sẵn sàng và sẽ chỉ dẫn đưá»ng Ä‘i cho ông. Ông cÅ©ng sẽ thấy bốn trạm tiếp sức như thế trên đưá»ng Ä‘i. Nếu ông muốn, ở má»—i trạm, hãy cho địa chỉ cá»§a ông ở Paris, bốn con ngá»±a sẽ Ä‘i theo ông đến đó. Ông đã biết hai trong số đó, và tôi thấy hình như ông có vẻ quý nó như má»™t tay chÆ¡i ngá»±a, hai con mà chúng ta đã cưỡi ấy. Và ông hãy tin tôi, hai con kia cÅ©ng không há» kém chút nào đâu. Bốn con ngá»±a ấy Ä‘á»u là ngá»±a chiến đấy. Dù ông có kiêu hãnh đến đâu, ông cÅ©ng đừng từ chối nhận má»™t con, và bảo các bạn ông nhận ba con kia. Vả lại còn để ta dùng trong chiến tranh mà. Mục đích bá» qua cho các phương tiện như ngưá»i Pháp các ông vẫn nói có phải không?
- Phải, thưa Huân tước, tôi xin nhận - D Artagnan nói - Và nếu hợp lòng trá»i, chúng tôi sẽ sá»­ dụng tất những món quà cá»§a ngài.
- Bây giá», bắt tay ngưá»i bạn trẻ, có thể chúng ta sẽ sá»›m gặp lại nhau trên chiến trưá»ng, nay trong khi chỠđợi, chúng ta hãy chia tay nhau như những ngưá»i bạn tốt, tôi hy vá»ng thế.
- Vâng, thưa Huân tước, nhưng vá»›i hy vá»ng sá»›m thành kẻ thù cá»§a nhau.
- Ông yên tâm, tôi hứa với ông như vậy.
- Huân tước, tôi tin lá»i hứa cá»§a ngài.
D Artagnan chào công tước và vội vã tiến vỠphía cảng.
Trước mặt tháp London, chàng thấy chiếc thuyá»n đã chỉ định. Chàng trao bức thư cho viên thuyá»n trưởng. Ông ta đưa cho trấn thá»§ cảng xác nhận, rồi chuẩn bị giương buồm.
Năm mươi thuyá»n bè muốn rá»i bến mà phải nằm chá».
Khi Ä‘i qua mạn má»™t con thuyá»n trong số đó, D Artagnan tin là mình đã nhận ra ngưá»i đàn bà ở Măng, vẫn ngưá»i đàn bà mà con ngưá»i xa lạ từng gá»i là Milady và chính bản thân D Artagnan cÅ©ng thấy nàng quá đẹp. Nhưng nhá» xuôi dòng, thuận gió con thuyá»n cá»§a chàng Ä‘i nhanh đến ná»—i chỉ má»™t lát sau đã không thấy tăm hÆ¡i cá»§a ngưá»i đàn bà đó.
Hôm sau, khoảng chín giá» sáng, thuyá»n cập bến Saint-Valery.
D Artagnan Ä‘i ngay tá»›i cái quán đã chỉ dẫn và nhận ra qua những tiếng ầm Ä© từ bên trong thoát ra. Ngưá»i ta Ä‘ang nói vá» chiến tranh giữa nước Anh và nước Pháp sắp xảy ra đến nÆ¡i và không phải bàn cãi nữa, và bá»n thá»§y thá»§ vui vẻ thì lu bù chè chén.
D Artagnan rẽ đám đông tiến lại chá»§ quán và Ä‘á»c Forward.
Ngay tức khắc chá»§ quán ra hiệu cho chàng Ä‘i theo mình qua má»™t chiếc cá»­a ra sân rồi dẫn chàng đến chuồng ngá»±a đã có sẵn má»™t con ngá»±a yên cương đầy đủ đợi chàng rồi chá»§ quán há»i xem liệu chàng có cần gì nữa không.
- Tôi cần biết mình phải Ä‘i theo đưá»ng nào - D Artagnan - Từ đây Ä‘i đến Blănggy, rồi từ Blănggy đến Ná»›psaten đến Ná»›psaten vào quán Chiếc bừa vàng, nói khẩu lệnh vá»›i chá»§ quán và ông sẽ thấy ở đó má»™t con ngá»±a đầy đủ yên cương.
- Tôi có phải gì không? - D Artagnan há»i.
- Äã trả cả rồi - chá»§ quán nói - và trả hậu nữa. Ông cứ việc Ä‘i Ä‘i Cầu trá»i phù há»™ cho ông!
- Amen!
Nói rồi chàng cho ngựa phi nước đại.
Bốn giỠsau chàng tới Nớpsaten. Tuân theo chặt chẽ những chỉ dẫn đã nhận được, ở Nớpsaten giống như ở Saint-Valery, chàng lại thấy một con ngựa yên cương sẵn sàng đang đợi mình.
Chàng định chuyển những khẩu súng ngắn từ yên con ngựa chàng thôi không cưỡi sang yên con ngựa mới chàng sắp cưỡi, nhưng những bao súng ở yên con ngựa này đã gài sẵn những khẩu súng ngắn tương tự.
- Äịa chỉ cá»§a ông ở Paris?
- Dinh trại quân cận vệ, đại đội ông des Essarts.
- Tốt lắm - chá»§ quán trả lá»i.
- Bây giá» phải Ä‘i đưá»ng nào? - Äến lượt D Artagnan há»i lại.
- ÄÆ°á»ng Ä‘i Ruăng, nhưng đừng có Ä‘i qua thành phố ở phía bên phải. Äến cái làng nhá» Ecu-i, ông dừng lại, ở đó chỉ có má»™t cái quán tên là: Äồng vàng nước Pháp. Äừng có nhìn bá» ngoài mà xét Ä‘oán nó. Trong chuồng ngá»±a cá»§a quán, cÅ©ng sẽ có má»™t con ngá»±a giá trị tương đương con ngá»±a này.
- Vẫn khẩu lệnh ấy.
- Äúng vậy.
- Xin chào ông chủ?
- Chúc nhà quý tá»™c lên đưá»ng bình an! À mà ông còn cần gì nữa không.
D Artagnan lắc đầu và lại phóng như bay. Äến Ecu-i, vẫn diá»…n lại cảnh ấy. Chàng lại gặp má»™t chá»§ quán đã được báo trước.
Má»™t con ngá»±a sung sức và được nghỉ ngÆ¡i. Chàng để lại địa chỉ như đã làm rồi lại phi nhanh đến Pôngtoa. Ở Pôngtoa chàng đổi ngá»±a lần cuối và vào lúc chín giá» chàng phi nước đại vào thẳng sân dinh quán ông De Treville, vậy là chàng đã Ä‘i gần sáu mươi dặm trong mưá»i hai tiếng đồng hồ.
Ông De Treville đón chàng như thể vừa gặp chàng ban sáng.
- Có Ä‘iá»u vừa siết tay chàng hÆ¡i mạnh hÆ¡n thưá»ng lệ, ông vừa báo cho chàng biết đại đội cận vệ cá»§a ông des Essarts Ä‘ang tuần canh Ä‘iện Louvre và chàng có thể trở vá» nhiệm sở cá»§a mình.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #23  
Old 16-04-2008, 09:31 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 22

Vũ khúc Merlaison(1).



Hôm sau, ngưá»i ta xôn xao bàn tán khắp Paris vá» vÅ© há»™i mà các vị thẩm phán thành phố tổ chức để tôn vinh nhà Vua và Hoàng hậu, trong đó chắc Louis sẽ nhảy vÅ© Ä‘iệu nổi tiếng Méeledông, là vÅ© Ä‘iệu ưa thích cá»§a nhà Vua.
- Ngưá»i ta đã chuẩn bị từ tám hôm nay má»i công việc ở tòa thị chính cho buổi dạ há»™i long trá»ng đó. Thợ má»™c cá»§a thành phố đã dá»±ng những kỳ đài làm chá»— ngồi cho các phu nhân được má»i.
Chá»§ tạp hóa thành phố đã gắn trong các phòng hai trăm cây nến trắng, má»™t sá»± xa hoa hiếm thấy thá»i bấy giá». Cuối cùng là hai mươi cây vÄ© cầm được báo trước và giá công được ấn định gấp đôi giá ngày thưá»ng vì há» sẽ phải chÆ¡i suốt đêm.
Khoảng mưá»i giá» sáng, ông De la Côtx kỳ úy đội cận vệ cá»§a nhà Vua, theo sau có hai sÄ© quan và nhiá»u xạ thá»§ cá»§a đội, đến yêu cầu ông lục sá»± thành phố tên là Clêmăng đưa tất cả chìa khóa các cá»­a, các phòng, và các phòng làm việc cá»§a thị sảnh.
Chìa khóa được trao ngay cho ông ta, má»—i chiếc Ä‘á»u mang theo má»™t thẻ nhỠđể khá»i nhầm và từ lúc đó ông De la Côtx chịu trách nhiệm canh phòng tất cả các cá»­a và tất cả các lối Ä‘i trong thị sảnh.
Mưá»i má»™t giá», đến lượt ông Äuyhaliê, đại úy cận vệ đến, Ä‘em theo năm mươi xạ thá»§, bá»n há» tản ngay đến các cá»­a đã được chỉ định trong tòa thị chính.
Ba giá» chiá»u, hai đại đội cận vệ, má»™t ngưá»i Pháp, má»™t Thụy SÄ© đến tiếp. Äại đội cận vệ Pháp được hợp thành, má»™t ná»­a từ những quân cá»§a ông Äuyhaliê, má»™t ná»­a là cá»§a ông des Essarts.
Sáu giá» chiá»u, khách má»i bắt đầu kéo đến. Vào đến đâu, khách được má»i ngồi đến đấy trên kỳ đài đã được dá»±ng trong đại sảnh đưá»ng.
Chín giá», bà đệ nhất chá»§ tá»a đến. Vì sau Hoàng hậu, đó là nhân vật quan trá»ng nhất cá»§a vÅ© há»™i, bà ta được các quan chức cá»§a thành phố đón tiếp và được má»i ngồi trong khoang đối diện vá»›i khoang cá»§a Hoàng hậu.
Mưá»i giá», ngưá»i ta bầy má»™t tiệc mứt để đón tiếp đức Vua trong má»™t phòng nhá» phía nhà thá» Thánh Jăng, trước má»™t tá»§ đựng các bá»™ đồ ăn bằng bạc, và được bốn xạ thá»§ bảo vệ.
- Äúng ná»­a đêm, ngưá»i ta nghe thấy những tiếng reo lá»›n, và những tiếng tung hô, đó là lúc nhà Vua Ä‘ang tiến qua các phố rá»±c rỡ những đèn màu suốt từ Ä‘iện Louvre đến tòa thị chính.
Ngay tức khắc, các viên thẩm phán trong những chiếc áo dài bằng da, Ä‘i trước là sáu viên đội, má»—i ngưá»i má»™t đèn lồng trong tay ra đón Nhà Vua, mà há» gặp ngay trên những bậc thá»m, ở đó viên thị trưởng thành phố Ä‘ang Ä‘á»c diá»…n văn chúc mừng nhà Vua, còn nhà Vua đáp lại bằng việc cáo lá»—i đã đến quá muá»™n nhưng lại gán cho Giáo chá»§ đã giữ nhà Vua lại tận mưá»i má»™t giỠđể bàn luận công việc quốc gia.
Nhà vua mặc lá»… phục, tháp tùng có Äức ông hoàng đế, Bá tước de Xoát xông, đại giáo trưá»ng, Quận công LôngdÆ¡vin, Quận công Äenbá»›p, Bá tước de Hácua, Bá tước de la RấtsÆ¡ Guyông, ông De Lăngcua, ông De Barađát, Bá tước de Cramay, và hiệp sÄ© Äá»xúvÆ¡ray.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nhận thấy nhà Vua có vẻ rầu rÄ© và băn khoăn.
Má»™t căn phòng đã được chuẩn bị riêng cho nhà Vua, và má»™t phòng khác cho Hoàng đế. Trong má»—i phòng đó, Ä‘á»u để sẵn y phục giả trang. CÅ©ng như thế cho Hoàng hậu và phu nhân chá»§ tá»a. Các vị đại thần và các phu nhân há»™ giá Hoàng thượng thì cứ hai ngưá»i má»™t thay đồ giả trang các phòng chuẩn bị cho việc đó.
Trước khi vào phòng, nhà Vua dặn khi nào Giáo chủ xuất hiện phải báo ngay cho nhà Vua biết.
Ná»­a giá» sau khi nhà Vua Ä‘i vào, những tiếng tung hô má»›i lại vang lên báo tin Hoàng hậu đến. Các thẩm phán lại ra đón như đã làm, Ä‘i trước cÅ©ng là những viên đội, há» tiến đến trước vị nữ khách lừng danh cá»§a há».
Hoàng hậu bước vào đại sảnh. Ngưá»i ta nhận thấy, giống như nhà Vua, bà có vẻ rầu rÄ© và rất là mệt má»i.
Äúng lúc bà bước vào, tấm rèm cá»§a má»™t khán đài nhá» cho đến lúc đó vẫn buông kín được mở ra và ngưá»i ta thấy hiện ra bá»™ mặt xanh xao cá»§a Giáo chá»§ mặc theo lối kỵ sÄ© Tây Ban Nha. Äôi mắt cá»§a ông ta xoáy vào đôi mắt cá»§a Hoàng hậu, và má»™t nụ cưá»i mừng vui khá»§ng khiếp lướt trên đôi môi ông ta: Hoàng hậu không Ä‘eo chuá»—i kim cương.
Hoàng hậu lưu lại ít phút để nhận những lá»i chúc tụng cá»§a quan chức thành phố và đáp lại sá»± chào đón cá»§a các phu nhân.
Bất thình lình nhà Vua cùng vá»›i Giáo chá»§ hiện ra ở má»™t chiếc cá»­a cá»§a đại sảnh đưá»ng. Giáo chá»§ nói rất khẽ vá»›i nhà Vua, và nhà Vua tái nhợt Ä‘i.
Nhà Vua rẽ đám đông và, chưa Ä‘eo mặt nạ, những dải băng ở áo chẽn còn chưa buá»™c chặt, tiến lại gần Hoàng hậu, lạc hẳn giá»ng Ä‘i:
- Thưa bà, xin bà vui lòng, vậy chớ tại sao bà lại không đeo chuỗi hạt kim cương, khi bà biết nó sẽ làm ta vui lòng khi nhìn thấy nó?
- Tâu hoàng thượng - Hoàng hậu trả lá»i giá»ng cÅ©ng lạc Ä‘i - bởi giữa đám rất đông ngưá»i này, tôi sợ có chuyện không may xảy ra vá»›i nó.
- Thế thì bà nhầm rồi, thưa bà! Nếu như tôi tặng bà món quà đó, chính là để bà đem ra trang điểm. Tôi nói cho bà biết, bà nhầm rồi.
Và giá»ng cá»§a nhà Vua run lên tức giận, ai nấy Ä‘á»u nhìn và nghe rất đỗi ngạc nhiên không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
- Tâu Hoàng thượng - Hoàng hậu nói - Tôi có thể sai ngưá»i vá» tìm ở Ä‘iện Louvre, nó vẫn ở đấy, và như vậy những ước muốn cá»§a Hoàng thượng sẽ được hoàn tất.
- Vậy bà làm đi, thưa bà, làm đi, và nhanh nhanh lên, vì nửa giỠnữa là vũ hội bắt đầu rồi.
Hoàng hậu cúi chào tỠvẻ phục tùng và đi theo các phu nhân có nhiệm vụ dẫn bà vỠphòng riêng.
VỠphía mình, nhà Vua cũng trở vỠphòng mình.
Äại sảnh rối loạn, xôn xao mất má»™t lúc.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u có thể nhận thấy có chuyện gì xảy ra giữa nhà Vua và Hoàng hậu. Nhưng cả hai Ä‘á»u nói rất khẽ mà má»i ngưá»i do tôn kính Ä‘á»u đứng xa ra mấy bước, nên không ai nghe thấy gì. VÄ© cầm vang lên hết cỡ nhưng cÅ©ng chẳng ai nghe.
Nhà Vua ra khá»i phòng mình trước tiên, trong trang phục Ä‘i săn loại hào hoa nhất, Hoàng đế và các vị đại thần khác Ä‘á»u mặc như nhà Vua. Äó là bá»™ trang phục nhà Vua mặc đẹp nhất và mặc như vậy, ông hình như má»›i đích thá»±c là nhà quý tá»™c đệ nhất cá»§a vương quốc.
Giáo chá»§ lại gần và chuyển cho nhà Vua má»™t cái há»™p. Nhà Vua mở ra và thấy trong đó hai nút kim cương liá»n há»i Giáo chá»§:
- Thế nghĩa là thế nào?
- Không thế nào cả - Giáo chá»§ trả lá»i - có Ä‘iá»u nếu Hoàng hậu có những nút kim cương, Ä‘iá»u thần Ä‘ang ngỠđấy, tâu Hoàng thượng, Hoàng thượng hãy đếm xem, và nếu Ngài chỉ thấy có mưá»i viên, xin hãy há»i Hoàng hậu xem kẻ nào có thể lấy cắp mất hai nút như thế này.
Nhà Vua nhìn Giáo chá»§ như để há»i. Nhưng ông còn chưa kịp há»i má»™t câu nào, thì tiếng kêu ngưỡng má»™ đã thốt ra từ miệng tất cả má»i ngưá»i. Nếu như nhà Vua là bậc quý tá»™c đệ nhất vương quốc, chắc chắn Hoàng hậu phải là ngưá»i đàn bà đẹp nhất nước Pháp.
Äúng là bá»™ y phục nữ Ä‘i săn rất hợp vá»›i nàng. Nàng đội má»™t chiếc mÅ© dạ vá»›i những lông chim xanh lam, má»™t áo khoác ngoài nhung màu xám có cài những móc kim cương và má»™t chiếc váy bằng xa tanh xanh lam toàn thêu sợi bạc, trên vai trái nàng lấp lánh những nút kim cương được đính vào má»™t cái nÆ¡ cùng màu vá»›i lông chim và chiếc váy.
Nhà Vua sướng run ngưá»i, còn Giáo chá»§ run lên vì giận dữ, tuy nhiên vì cả hai ngưá»i cùng đứng cách xa Hoàng hậu nên không thể đếm được số nút kim cương. Hoàng hậu đã có những nút kim cương ấy, có Ä‘iá»u là có mưá»i hay mưá»i hai nút.
CÅ©ng lúc ấy, vÄ© cầm vang lên tín hiệu bắt đầu vÅ© khúc. Nhà Vua tiến vá» phía phu nhân chá»§ tá»a và phải nhảy vá»›i bà và Hoàng đế vá»›i Hoàng hậu. Má»i ngưá»i Ä‘á»u vào chá»— và vÅ© khúc bắt đầu Nhà Vua nhảy đối diện vá»›i Hoàng hậu, và má»—i lần ông lướt qua gần nàng, Ngài lại hau háu nhìn những nút kim cương mà không đếm nổi. Má»™t lá»›p mồ hôi lạnh toát ra tên trán Giáo chá»§.
VÅ© Ä‘iệu kéo dài má»™t giá», gồm mưá»i sáu chuyển Ä‘oạn động tác múa.
VÅ© Ä‘iệu kết thúc giữa những tiếng vá»— tay hoan hô cá»§a khắp má»i ngưá»i trong đại sảnh, má»—i ngưá»i Ä‘á»u đưa quý bà nhảy vá»›i mình vá» chá»—, nhưng nhà Vua á»· vào đặc quyá»n cá»§a mình, bá» bà chá»§ tá»a ngay tại chá»— để tiến nhanh lại phía Hoàng hậu, và nói vá»›i nàng:
- Thưa bà, tôi xin cảm Æ¡n bà, vá» sá»± tôn trá»ng mà bà đã biểu lá»™ trước những ý muốn cá»§a tôi, nhưng tôi tin bà thiếu mất hai nút kim cương, mà tôi đã mang đến đây.
Vừa nói, nhà Vua vừa chìa ra cho Hoàng hậu hai nút kim cương mà Giáo chủ đã đưa cho mình.
- Tâu Bệ hạ, lại thế nữa sao! - Hoàng hậu giả vá» ngạc nhiên kêu lên - Bệ hạ lại cho thêm hai hạt nữa, thế là bây giá» tôi sẽ có những mưá»i bốn viên ư?
Nhà Vua đếm, quả nhiên mưá»i hai nút kim cương vẫn trên vai Hoàng hậu.
Nhà Vua gá»i Giáo chá»§ và há»i bâng má»™t giá»ng nghiêm khắc:
- Thế nào? Thế này, nghĩa là thế nào, ông Giáo chủ?
- Tâu Bệ hạ, - Giáo chủ đáp - thế nghĩa là thần muốn Hoàng hậu nhận hai viên kim cương đó, nhưng tự mình lại không dám dâng lên, thần phải dùng cách ấy.
- Thế thì tôi lại càng phải chịu Æ¡n Äức ông hÆ¡n – Anne d Autriche trả lá»i bằng má»™t nụ cưá»i chứng tá» cái lối nịnh đầm tiểu xảo ấy không lừa được nàng - và tôi tin chắc rằng hai nút kim cương này ông phải trả đắt bằng cả mưá»i hai nút kim cương kia mà Hoàng thượng phải trả đấy.
Rồi chào nhà Vua và Giáo chá»§, Hoàng hậu trở vá» căn phòng mà nàng đã mặc giả trang và là nÆ¡i nàng phải cởi bá».
Chúng tôi buá»™c phải lưu tâm tá»›i những nhân vật danh tiếng chúng tôi đưa vào ngay từ đầu chương này nên phải tạm xa nhân vật đã giúp Anne d Autriche vừa giành được thắng lợi không ngỠđối vá»›i Giáo chá»§, ngưá»i này hiện Ä‘ang lẫn vào, không ai biết tá»›i và lạc lõng trong đám đông ùn lại ở má»™t cối cá»­a, Ä‘ang nhìn màn kịch chỉ có bốn ngưá»i hiểu nổi là nhà Vua, Hoàng hậu, Giáo chá»§ và chính nhân vật đó.
Hoàng hậu vừa trở vá» phòng, và D Artagnan chuẩn bị rút lui thì chàng cảm thấy có ai đó đụng nhẹ vào vai chàng. Chàng quay lại thấy má»™t thiếu phụ ra hiệu Ä‘i theo nàng. Thiếu phụ Ä‘eo mặt nạ chó sói bằng nhung Ä‘en, nhưng mặc dầu đã cẩn thận như vậy, vả chăng cÅ©ng là để che mắt ngưá»i khác đâu phải vá»›i chàng, chàng nhận ra ngay ngưá»i dẫn đưá»ng má»i khi cá»§a chàng, bà Bonacieux khôn ngoan và yêu kiá»u.
Äêm trước, há» má»›i chỉ được thoáng gặp nhau má»™t lát tại nhà má»™t ngưá»i Thụy SÄ© tên là Germain, mà D Artagnan đã yêu cầu nàng đến gặp ở đó. Thiếu phụ quýnh lên vá»™i mang vá» cho Hoàng hậu cái tin tuyệt diệu là sứ giả cá»§a bà đã trở vá» may mắn, khiến cho đôi tình nhân chỉ kịp trao đổi được vài lá»i. D Artagnan Ä‘i theo bà Bonacieux bởi hai thứ tình cảm gá»™p lại thúc đẩy tình yêu và sá»± hiếu kỳ. Suốt dá»c đưá»ng, má»—i lúc những hành lang càng trở nên vắng vẻ, D Artagnan định ngăn nàng lại để ôm chặt nàng, ngắm nghía nàng dù chỉ trong giây phút, nhưng thoăn thoắt như má»™t cánh chim, nàng luôn trưá»n khá»i hai tay chàng, và khi chàng định nói, nàng lại đưa ngón tay lên miệng, má»™t Ä‘iệu bá»™ nhẹ nhàng đầy duyên dáng ra lệnh cấm chàng không được nói, và nhắc cho chàng biết Ä‘clng dưới má»™t uy quyá»n phải nhắm mắt tuân theo, và cấm chàng không được thốt ra bất cứ má»™t lá»i phàn nàn nhá» nào. Cuối cùng, sau vài phút vòng Ä‘i vòng lại, bà Bonacieux mở má»™t chiếc cá»­a dẫn chàng vào má»™t căn phòng tối om, ở đây nàng lại ra hiệu phải ngậm miệng và mở chiếc cá»­a thứ hai lấp sau má»™t tấm thảm, bất ngá» má»™t vầng sáng chói tá»a ra và nàng biến mất.
D Artagnan đứng ngây ra má»™t lúc và tá»± há»i mình Ä‘ang ở đâu thế này, nhưng rồi má»™t tia sáng từ phòng bên lá»t sang, hÆ¡i ấm và thÆ¡m phức tá»a đến tận chá»— chàng, tiếng mấy ngưá»i đàn bà Ä‘ang trò chuyện, lá»i lẽ vừa trang nhã, vừa tôn kính, tiếng Äức bà được nhắc Ä‘i nhắc lại nhiá»u lần, chỉ rõ cho chàng thấy mình Ä‘ang trong căn phòng liá»n ká» vá»›i phòng Hoàng hậu.
Chàng trai đứng yên trong bóng tối và chỠđợi.
Hoàng hậu tá» ra vui vẻ và sung sướng, hình như khiến má»i ngưá»i xung quanh nàng rất đỗi ngạc nhiên, vì trái lại má»i khi thưá»ng thấy nàng hầu như luôn luôn lo lắng. Hoàng hậu trả lại hết cái tình cảm vui mừng đó cho vẻ mỹ lệ cá»§a đêm há»™i, cho niá»m vui mà vÅ© Ä‘iệu Ä‘em lại cho nàng, và do không được phép trái ý má»™t bà hoàng, dù bà ta cưá»i hay khóc, má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»ng Ä‘iệu thêm sá»± phong nhã cá»§a các viên thẩm phán thành Paris.
Dù D Artagnan còn chưa quen biết gì Hoàng hậu, chàng phân biệt được ngay giá»ng nói Hoàng hậu vá»›i giá»ng những ngưá»i khác, trước hết đó là hÆ¡i pha giá»ng nước ngoài, thêm nữa là cái vẻ bá» trên tá»± nhiên in đậm trong má»i lá»i lẽ cá»§a bậc tối thượng.
Chàng nghe thấy tiếng lại gần rồi lại xa ra khá»i chiếc cá»­a mở, hai ba lần chàng trông thấy vẫn chiếc bóng cá»§a thân hình ấy che khuất ánh sáng.
Cuối cùng, bất ngỠmột bàn tay và một cánh tay trắng muốt và tuyệt đẹp vén tấm thảm lên, D Artagnan hiểu đây chính là phần thưởng cho chàng. Chàng quỳ xuống, nắm lấy bàn tay ấy và kính cẩn áp môi lên, rồi bàn tay rút lại, để lại trong hai bàn tay chàng một vật chàng nhận ra là một chiếc nhẫn, lập tức cửa đóng lại và D Artagnan lại thấy mình hoàn toàn trong bóng tối.
D Artagnan đeo chiếc nhẫn vào ngón tay chàng và lại đợi.
Rõ ràng má»i chuyện chưa phải đã xong. Sau phần thưởng vá» lòng tận tụy cá»§a chàng phải là phần thưởng cá»§a tình yêu. Vả lại vÅ© Ä‘iệu đã nhảy rồi, nhưng dạ há»™i má»›i chỉ bắt đầu. Ngưá»i ta ăn đêm vào lúc ba giá», mà đồng hồ nhà thá» Thánh Jăng chỉ vừa má»›i Ä‘iểm hai giá» bốn nhăm phút.
Quả nhiên, tiếng ngưá»i thưa dần trong phòng bên, và xa dần, rồi cá»­a phòng D Artagnan Ä‘ang đứng lại mở ra và bà Bonacieux lao vào. D Artagnan kêu lên:
- Cuối cùng, nàng đây rồi!
- Im nào! - Thiếu phụ áp bàn tay lên môi chàng - Im nào! Và bây giỠchàng hãy đi đi, đi theo lối chàng đến ấy.
- Nhưng ở đâu và khi nào chúng ta lại gặp nhau?
- Má»™t thư ngắn mà chàng sẽ thấy khi trở vá» nhà sẽ cho chàng biết Ä‘iá»u đó. Äi Ä‘i! Chàng Ä‘i Ä‘i?
Nói xong, nàng mở chiếc cá»­a thông ra hành lang và đẩy D Artagnan ra khá»i phòng.
D Artagnan vâng lá»i như má»™t đứa trẻ, không kháng cá»±, không cãi lại câu nào, Ä‘iá»u đó chứng tá» chàng thá»±c sá»± Ä‘ang yêu say đắm.
Chú thích:
(1) Merlaison - từ chữ Merle (con chim sáo đen) - Vũ khúc với chủ đỠsăn chim sáo đen do vua Louis XIII soạn năm 1635.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #24  
Old 16-04-2008, 09:33 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 23

Cuộc hẹn hò.



D Artagnan tức tốc chạy vá» nhà, và cho dù hÆ¡n ba giá» sáng lại phải Ä‘i xuyên qua những khu phố dữ tợn nhất cá»§a Paris, chàng cÅ©ng không gặp phải chuyện rá»§i ro nào. Ngưá»i ta nói có má»™t vị thần cho những kẻ yêu đương.
Chàng thấy cá»­a lối Ä‘i để ngá», liá»n leo thẳng lên cầu thang và gõ nhẹ và đúng lối theo quy ước giữa chàng và ngưá»i hầu cá»§a mình. Planchet, hai giá» trước ở tòa thị chính, chàng đã cho vá» trước và dặn đợi mình, ra mở cá»­a. Chàng vá»™i há»i:
- Có ai mang thư đến cho ta không?
- Chả có ai mang thư đến cả - Planchet trả lá»i - nhưng có má»™t thư tá»± nó đến má»™t mình thôi.
- Mi muốn nói gì, đồ ngốc?
- Tôi muốn nói, lúc trở vá», mặc dù chìa khóa phòng ông vẫn trong túi tôi, và không rá»i khá»i tôi lúc nào, tôi vẫn thấy má»™t bức thư trên tấm thảm xanh trên bàn trong phòng ngá»§ cá»§a ông.
- Bức thư ấy đâu rồi?
- Thưa ông đâu vẫn đó. Những bức thư vào nhà ngưá»i ta như thế không phải chuyện bình thưá»ng đâu. Nếu cá»­a sổ vẫn mở hoặc chỉ khép, tôi không nói làm gì. Nhưng không, tất cả Ä‘á»u đóng im ỉm cÆ¡ mà thưa ông, hãy đỠphòng thôi, bởi chắc có phù chú gì đó.
Trong khi đó, chàng trai lao vá»™i vào buồng ngá»§ và bóc thư xem. Äó là thư cá»§a bà Bonacieux vắn tắt như sau:
"Xin gá»­i tá»›i những lá»i cảm Æ¡n nồng nhiệt
"Muốn được thể hiện và chuyển cho chàng những lá»i cám Æ¡n nồng nhiệt. Tối nay khoảng mưá»i giá» chàng hãy đến Saint-Clu, đối diện vá»›i Nhà hứng gió nhô lên ở góc nhà ông De Etxtrê".
CB"
Äá»c bức thư, D Artagnan cảm thấy tim mình hồi há»™p má»™t sá»± đê mê dịu dàng vừa hành hạ vừa mÆ¡n man trái tim cá»§a những cặp tình nhân.
Äó là bức thư vắn đầu tiên chàng nhận được, đó cÅ©ng là cuá»™c hò hẹn đầu tiên dành cho chàng. Trái tim chàng, nở tung ra vì say sưa vui sướng, tá»± cảm thấy sắp lịm Ä‘i ở ngưỡng cá»­a cái thiên đàng hạ giá»›i mà ngưá»i ta gá»i là tình yêu này.
- Ơ kìa! Thưa ông - Planchet nói khi thấy chủ mình mặt cứ đỠlên rồi lại tái đi liên tiếp - Ơ kìa! Chẳng phải tôi đã đoán đúng có chuyện dữ hay sao?
- Planchet Æ¡i, mi nhầm rồi - D Artagnan trả lá»i - Và bằng chứng đây, đây là má»™t đồng vàng để mi uống chúc mừng ta.
- Tôi xin cảm Æ¡n ông chá»§ vỠđồng vàng ông thưởng tôi, và tôi xin hứa làm theo đúng những lá»i chỉ bảo cá»§a ông. Nhưng chẳng lẽ lại không đúng, rằng những bức thư lại vào được như thế trong những ngôi nhà đóng kín…
- RÆ¡i từ trên trá»i xuống, anh bạn cá»§a ta ạ, rÆ¡i từ trên trá»i xuống đấy.
- Nhưng ông bằng lòng chứ? - Planchet há»i.
- Planchet thân mến cá»§a ta Æ¡i, ta là ngưá»i sung sướng nhất trong má»i ngưá»i.
- Và tôi có thể nhân việc ông được sung sướng mà đi ngủ chứ?
- ÄÆ°á»£c, Ä‘i ngá»§ Ä‘i.
- Cầu cho má»i phúc lành trên Ä‘á»i Ä‘á»u rÆ¡i xuống ông chá»§, nhưng chẳng lẽ lại không đúng là bức thư ấy… và Planchet vừa rút lui vừa lắc đầu vá»›i vẻ hoài nghi mà sá»± hào phòng cá»§a D Artagnan không thể hoàn toàn xóa Ä‘i nổi.
Còn lại má»™t mình, D Artagnan Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại bức thư vắn rồi hôn Ä‘i hôn lại đến hai chục lần những dòng chữ do tay ngưá»i tình cá»§a mình viết. Cuối cùng chàng Ä‘i nằm, ngá»§ thiếp Ä‘i và mÆ¡ những giấc mÆ¡ vàng.
Bẩy giá» sáng, chàng dậy và gá»i Planchet, ngay sau tiếng gá»i lần thứ hai, đã mở cá»­a, mặt còn chưa gá»™t hết những ná»—i lo đêm trước.
- Planchet! - D Artagnan nói - có thể ta đi cả ngày hôm nay vậy mi được tự do đến bẩy giỠtối. Nhưng đúng bẩy giỠmi phải chuẩn bị sẵn hai con ngựa.
- NghÄ©a là - Planchet nói - hình như chúng ta sắp làm cho mình được thá»§ng da ở nhiá»u chá»— nữa thì phải!
- Mi sẽ mang theo súng trưá»ng và mấy khẩu súng ngắn cá»§a mày.
- Thấy chưa? Tôi đã nói gì nào? - Planchet kêu lên. - Äến đây, thì tôi chắc chắn, bức thư gở rồi?
- Nhưng mày cứ yên trí, đồ ngu ạ - Äây chỉ hoàn toàn đơn giản là má»™t trò đùa vui thôi.
- á»’, cÅ©ng như cuá»™c du hành thá»a thích ngày nào mà đạn bắn như mưa, và cạm bẫy má»c như nấm chứ gì.
- Thôi được, thưa ngài Planchet, nếu ngài sợ - D Artagnan nói tiếp - tôi sẽ đi một mình. Tôi thích du hành một mình hơn là có một bạn đồng hành run sợ.
- Ông chủ lại chửi tôi rồi - Planchet nói - tuy nhiên, hình như ông cũng đã thấy tôi lúc tâm sự.
- Phải, nhưng tao lại tưởng mi đã sử dụng hết lòng can đảm của mi trong một lần rồi.
- Ông chá»§ sẽ thấy khi có cÆ¡ há»™i, nó còn lại thế nào, có Ä‘iá»u tôi xin ông chá»§ đừng hoang phí nó, nếu ông muốn nó còn được lâu bá»n.
- Mày có tin là vẫn còn một số nào đấy để chi tối nay không?
- Tôi hy vá»ng là còn.
- Thôi được! Ta tin ở mi?
- Äúng giá», tôi sẽ sẵn sàng. Có Ä‘iá»u, tôi tưởng ông chá»§ chỉ có má»™t con ngá»±a ở chuồng ngá»±a cận vệ.
- Có lẽ ngay lúc này đã có một con nữa ở đấy rồi. Nhưng tối nay, sẽ có bốn con.
- Hình như chuyến du hành vừa qua của chúng ta là một cuộc du hành để thay ngựa?
- Äúng thế. - D Artagnan nói.
Rồi bằng cử chỉ cuối cùng để căn dặn Planchet, chàng ra ngoài.
Ông Bonacieux đang đứng trước cửa nhà mình. D Artagnan định lỠđi không thèm nói gì với lão hàng xén làm bộ làm tịch.
Nhưng lão ta lại chào chàng đến là dịu dàng và nhã nhặn khiến ngưá»i thuê nhà khó xá»­, không những phải chào lại mà còn phải bắt chuyện vá»›i lão.
Vả lại làm sao lại không có được má»™t chút vị nể má»™t ông chồng mà ngưá»i vợ lại hẹn mình ngay tối nay ở Saint-Clu, trước mặt Nhà hứng gió cá»§a ông De Etxtrê! D Artagnan lại gần vá»›i vẻ dá»… mến nhất mà chàng có thể tạo được.
Câu chuyện rÆ¡i vào chuyện con ngưá»i tá»™i nghiệp này bị bắt giam hoàn toàn tá»± nhiên. Ông Bonacieux không biết D Artagnan từng được nghe cuá»™c chuyện trò cá»§a ông ta vá»›i con ngưá»i lạ mặt ở Măng, lại Ä‘i kể cho chàng thuê nhà trẻ tuổi những sá»± ngược đãi cá»§a con quá»· De Lafêmát mà ông ta gán cái danh hiệu ấy cho tên Ä‘ao phá»§ cá»§a Giáo chá»§ suốt cả câu chuyện, và dài dòng sang cả chuyện ngục Bastille, những chốt cá»­a, những ô trổ những lá»— thông hÆ¡i, những song sắt, những dụng cụ tra tấn.
D Artagnan lắng nghe vá»›i má»™t thái độ vui vẻ mẫu má»±c rồi khi lão kết thúc, liá»n há»i:
- Còn bà Bonacieux, ông có biết ai bắt cóc bà ấy không? Bởi vì tôi không quên chính trong cái hoàn cảnh bức bối đó mà tôi có được cái diễm phúc làm quen với ông.
- À! Ông Bonacieux nói - há» giữ không nói ra vá»›i tôi, còn vợ tôi cÅ©ng thỠđộc vá»›i tôi là không biết. Nhưng còn ông - Bonacieux tiếp tục vá»›i má»™t giá»ng hoàn toàn bá»™c tuệch - mấy ngày qua, ông ra sao? Tôi chẳng thấy ông, cÅ©ng chẳng thấy các bạn ông, và tôi nghÄ© không phải trên vỉa hè cá»§a Paris mà ông đã gom tất cả lá»›p bụi mà Planchet đã phá»§i hôm qua trên đôi á»§ng cá»§a ông đấy chứ?
- Ông nói đúng đấy ông Bonacieux thân mến cá»§a tôi ạ, tôi và các bạn tôi vừa tổ chức má»™t cuá»™c du hành nho nhá».
- Xa đây không?
- á»’ không, lạy Chúa, chỉ độ bốn mươi dặn thôi. Chúng tôi đưa ông Athos đến vùng suối nóng FoócgiÆ¡, các bạn tôi Ä‘á»u ở lại đó.
- Và ông trở vá», có phải không ông? - Bonacieux nói tiếp, nét mặt lá»™ ra má»™t tên trùm láu cá - Má»™t chàng đẹp trai như ông không thể vắng mặt lâu đối vá»›i tình nhân cá»§a mình được và chúng ta lại được sốt ruá»™t mong đợi ở Paris, có phải không?
- Thật tình - chàng trai trẻ vừa cưá»i vừa nói - tôi xin thú nhận vá»›i ông, còn hÆ¡n thế ấy, ông Bonacieux thân mến ạ, tôi thấy không thể giấu nổi ông Ä‘iá»u gì. Vâng, tôi đã được mong đợi, và khá sốt ruá»™t, tôi xin đảm bảo vá»›i ông như vậy.
Má»™t lá»›p mây má»ng lướt trên trán ông Bonacieux, nhưng quá má»ng khiến D Artagnan không nhận thấy.
- Và chúng ta sẽ được thưởng vá» sá»± chu đáo cá»§a chúng ta chứ? - Lão hàng xén tiếp tục, hÆ¡i biến giá»ng, má»™t sá»± biến giá»ng mà D Artagnan không nhận thấy, chẳng hÆ¡n gì lá»›p mây má»ng trước đấy má»™t lát chốc chốc lại làm sầm tối bá»™ mặt con ngưá»i.
D Artagnan vừa cưá»i, vừa nói:
- Kìa, ông cứ tiếp việc giả bộ ngây ngô đi mà.
- Äâu có, tôi nói vậy là chỉ để biết liệu ông có vá» muá»™n không thôi.
- Tại sao ông lại há»i thế, ông chá»§ nhà thân mến cá»§a tôi, - D Artagnan há»i - Thế ông định đợi tôi thật à?
- Không, kể từ ngày tôi bị bắt và xảy ra vụ trá»™m ở nhà tôi, má»—i lần tôi nghe thấy tiếng cá»­a mở nhất là ban đêm là tôi lại sợ run lên. Mẹ kiếp! Biết làm thế nào! Tôi đâu phải ngưá»i biết múa gươm!
- á»’ nếu vậy ông chá»› có sợ nếu tôi vá» vào lúc má»™t giá», hai giá» hay ba giá» sáng. Mà đến sáng tôi vẫn không vá», thì ông đừng lo gì nữa.
Lần này thì mặt Bonacieux tái quá khiến D Artagnan có không muốn cÅ©ng không thể không nhận ra, liá»n há»i ông ta có chuyện gì vậy.
- Có chuyện gì đâu - Bonacieux trả lá»i - không có chuyện gì đâu. Chỉ có từ khi gặp vận hạn, bất thình lình tôi lại cứ bị hÆ¡i choáng váng như thế, tôi vừa cảm thấy bị rùng ngưá»i. Ông là ngưá»i chỉ bận sao cho được sung sướng thì để tâm đến chuyện đó làm gì.
- Thế thì tôi Ä‘ang bận, vì tôi là ngưá»i như thế.
- Khoan đã, đã tới lúc đâu, ông bảo tối nay cơ mà.
- Yên trí, rồi sẽ tối! Ơn Chúa? Và có thể ông sốt ruột đợi tối chẳng kém gì tôi đâu. Có thể tối nay bà Bonacieux sẽ vỠthăm gia đình cũng nên đấy!
- Bà Bonacieux không được tá»± do tối nay đâu - Bonacieux đáp vá»›i vẻ nghiêm trá»ng - bà ấy bị giữ lại ở Ä‘iện Louvre vì công việc.
- Thôi kệ ông vậy, ông chá»§ thân mến cá»§a tôi ạ, kệ ông. Khi mà tôi hạnh phúc, tôi những muốn tất cả má»i ngưá»i được hạnh phúc theo nhưng hình như không thể được.
Và chàng trai trẻ vừa Ä‘i vừa phá lên cưá»i khoái trí, mà chàng nghÄ© chỉ mình chàng má»›i có thể hiểu được.
- Cứ việc vui thích Ä‘i! - Bonacieux đáp vá»›i má»™t giá»ng như từ dưới đáy má»™ vá»ng lên.
Nhưng D Artagnan đã Ä‘i quá xa không nghe được, mà dù có nghe được, trong tâm trí hiện thá»i, chắc chắn chàng cÅ©ng chẳng để ý.
Chàng Ä‘i vá» phía dinh quán ông De Treville. Cuá»™c viếng thăm ông đêm trước quá ngắn ngá»§i, và chưa giải thích được Ä‘iá»u gì mấy.
Chàng thấy ông De Treville Ä‘ang vui. Nhà Vua và Hoàng hậu đã tá» ra niá»m nở vá»›i ông trong vÅ© há»™i. Còn Giáo chá»§ thì đúng là mặt khó đăm đăm.
Má»™t giá» sáng Giáo chá»§ đã rút lui, mượn cá»› thấy trong ngưá»i khó ở. Còn Äức Vua và Hoàng hậu mãi sáu giá» sáng má»›i trở vá» Ä‘iện Louvre.
Ông De Treville đưa mắt nhìn khắp quanh nhà để xem có ai khác không rồi hạ giá»ng há»i chàng.
- Bây giá» anh bạn trẻ, ta nói vá» anh nào, bởi rõ ràng cuá»™c trở vá» may mắn cá»§a anh đã phần nào là niá»m vui cá»§a nhà Vua, sá»± đắc thắng cá»§a Hoàng hậu và sá»± hổ nhục cá»§a Äức ông Giáo chá»§.
- Anh phải cẩn thận đấy.
D Artagnan trả lá»i:
- Chừng nào, tôi còn có diá»…m phúc được hưởng ân sá»§ng cá»§a Äức Vua và Hoàng hậu thì tôi phải sợ cái gì nào?
- Phải sợ tất, tin ta Ä‘i. Giáo chá»§ không phải là ngưá»i quên chuyện mắc lừa chừng nào còn chưa tính sổ vá»›i kẻ đánh lừa đâu, và kẻ Ä‘i lừa có vẻ là má»™t gã Gátxcông nào đó ta từng quen biết.
- Ông tin rằng Giáo chủ cũng phòng xa như ông và biết chính tôi đã có mặt ở London ư?
- Quá»· thật! Anh đã ở London! Có phải anh đã mang từ London vá» cái viên kim cương xinh đẹp Ä‘ang lấp lánh ở ngón tay anh không? Coi chừng đấy, anh D Artagnan thân mến cá»§a ta, món quà cá»§a kẻ thù không phải là má»™t Ä‘iá»u tốt đẹp đâu. Chẳng phải đã có má»™t câu thÆ¡ Latinh vá» Ä‘iá»u đó… khoan đã…
- Vâng hẳn vậy - D Artagnan trả lá»i, mặc dầu chàng chưa bao giá» có thể nhồi nổi vào đầu cái nguyên tắc đầu tiên cá»§a cuốn sách vỡ lòng, và vì do tối dạ, đã làm vị gia sư cá»§a mình thất vá»ng - Vâng hẳn vậy, chắc phải có má»™t câu.
- Chắc thì chắc rồi - Ông De Treville có vẻ văn chương nói - Ông De BăngxÆ¡rát má»›i Ä‘á»c cho ta hôm nào… Khoan đã… À, đây rồi! "Timeo Danaos et dona ferente(1), có nghÄ©a là: "Hãy coi chừng kẻ thù tặng quà cho anh".
- Nhưng chiếc nhẫn kim cương này đâu phải của kẻ thù, thưa ông - D Artagnan đáp - là của Hoàng hậu đấy chứ.
- Của Hoàng hậu? Ồ, ồ? - Ông De Treville nói - Quả vậy, đích thực là đồ nữ trang của hoàng gia đáng giá nghìn vàng. Thế Hoàng hậu sai ai chuyển món quà này cho anh?
- Äích thân Hoàng hậu trao cho tôi.
- Ở đâu?
- Trong căn phòng liá»n ká» vá»›i căn phòng Hoàng hậu thay trang phục.
- Trao thế nào?
- ÄÆ°a tay cho tôi hôn.
- Anh được hôn tay Hoàng hậu? - Ông De Treville vừa nhìn D Artagnan vừa kêu lên.
- Hoàng hậu đã ban cho tôi đặc ân đó.
- Và trước mặt những ngưá»i khác? Bất cẩn! Ba lần bất cẩn! Ba lần bất cẩn!
- Không, thưa ông, xin ông yên tâm, chắng ai trông thấy đâu.
Và D Artagnan kể cho ông Treville má»i việc diá»…n ra như thế nao.
- Ôi! Äàn bà! Äàn bà! - Ngưá»i lính già kêu lên - Ta nhận ra ngay cái trí tưởng tượng lãng mạn cá»§a há» mà. Tất cả những gì cảm thấy bí ẩn là há» mê say ngay. Như thế là anh đã nhìn thấy cánh tay, chỉ có thế, anh được gặp Hoàng hậu, nhưng không thấy mặt Hoàng hậu, bà gặp anh nhưng không biết anh là ai.
- Không, nhưng nhỠchiếc nhẫn kim cương này…- Chàng trai trẻ tiếp tục.
- Nghe đây - Ông De Treville nói - anh có muốn tôi cho anh má»™t lá»i khuyên, má»™t lá»i khuyên tốt, má»™t lá»i khuyên chí tình không?
- Rất hân hạnh, thưa ông. - D Artagnan nói.
- ÄÆ°á»£c! Anh hãy đến ngay má»™t chá»§ hiệu kim hoàn đầu tiên nào cÅ©ng được, bán cho hắn chiếc nhẫn kim cương này Ä‘i vá»›i giá hắn trả cho anh thế nào cÅ©ng bán, dù hắn có Do Thái đến đâu anh cÅ©ng sẽ được tám trăm đồng vàng. Tiá»n nó không có tên, anh bạn trẻ ạ, còn chiếc nhẫn này có má»™t cái tên khá»§ng khiếp và có thể phản bá»™i lại kẻ Ä‘eo nó.
- Bán chiếc nhẫn ư! Chiếc nhẫn do bà chúa của tôi cho!
- Không bao giá»!- D Artagnan nói.
- Thì xoay mặt nó vào trong vậy, kẻ Ä‘iên rồ tá»™i nghiệp ạ, bởi ngưá»i ta thừa biết má»™t gã thiếu sinh quân Gátxcông không thể moi đâu ra thứ trang sức như thế trong bá»™ đồ tư trang cá»§a mẹ mình.
- Vâng, ông tin là tôi có Ä‘iá»u gì cần e ngại ư? - D Artagnan há»i.
- Nghĩa là, chàng trai trẻ ạ, kẻ nào đang ngủ thiếp đi trên một quả mìn đã bén ngòi, phải tự coi là an toàn so với anh đấy.
Giá»ng nói hoàn toàn đáng tin cậy cá»§a ông De Treville bắt đầu làm cho chàng lo lắng:
- Quỷ thật! Tôi phải làm gì nào?
- Luôn cảnh giác, và coi đó là trên tất cả. Giáo chủ có trí nhớ rất dai và bàn tay rất dài. Tin ta đi, thế nào ông ta cũng chơi lại anh một vố.
- Vố gì nào?
- á»’, ta biết được vố gì! Chẳng phải dưới trướng ông ta không có đủ má»i mưu ma chước quá»· ư? Bét nhất cÅ©ng có thể là cho bắt anh?
- Thế nào? Dám bắt má»™t ngưá»i dưới trướng cá»§a Hoàng thượng?
- Mẹ kiếp! Dá»… thưá»ng há» chùn tay vá»›i Athos đấy! Dẫu sao Ä‘i nữa, chàng trai ạ, hãy tin má»™t ngưá»i đã ba mươi năm nay ở triá»u đình, đừng có tá»± ru ngá»§ là mình an toàn, mà toi đấy. Hoàn toàn ngược lại, ta nói để anh hay, phải thấy đâu đâu cÅ©ng có kẻ thù cả. Nếu ngưá»i ta kiếm cá»› gây sá»± vá»›i anh, hãy tránh Ä‘i dù kẻ gây sá»± là đứa trẻ mưá»i tuổi. Nếu ngưá»i ta tấn công anh bất kể ngày hay đêm, hãy vừa đánh vừa lùi và đừng xấu hổ. Nếu anh Ä‘i qua má»™t chiếc cầu, hãy thăm dò ván cầu, xem có tấm nào bị sụt dưới chân anh không. Nếu anh Ä‘i qua má»™t ngôi nhà Ä‘ang xây, hãy ngước nhìn lên tránh để má»™t hòn đá nào choang đúng đầu anh. Nếu anh vá» nhà muá»™n, hãy cho ngưá»i hầu Ä‘i theo và ngưá»i hầu phải mang theo vÅ© khí, tuy nhiên anh phải hoàn toàn tin tưởng ngưá»i hầu. Coi chừng tất cả má»i ngưá»i, cả bạn bè, anh em, tình thân, nhất là tình nhân cá»§a anh.
D Artagnan đỠmặt, lắp lại một cách máy móc.
- Cả tình nhân cá»§a tôi, nhưng tại sao đối vá»›i cô ta hÆ¡n ngưá»i khác?
- Là vì tình nhân là má»™t trong những biện pháp ưa thích cá»§a Giáo chá»§, không có gì nhanh gá»n hÆ¡n; má»™t mụ đàn bà có thể bán anh lấy mưá»i đồng vàng, bằng chứng là Äalila(2) đó. Anh biết Kinh thánh chứ?
D Artagnan bá»—ng nghÄ© đến cuá»™c hẹn hò mà bà Bonacieux đã hẹn chàng tối nay. Nhưng chúng ta phải khen chàng là cái quan niệm lá»—i thá»i vỠđàn bà nói chung cá»§a ông De Treville không làm chàng mảy may nghi ngá» bà chá»§ nhà xinh đẹp cá»§a mình.
- Nhưng tiện thể - Ông De Treville nói tiếp - Ba ngưá»i đồng đội cá»§a anh ra sao rồi?
- Tôi cÅ©ng Ä‘ang định há»i ông xem ông có biết chút tin tức gì vá» há» không?
- Không một tin tức nào.
- Thế ạ! Còn tôi, tôi đã bá» há» lại ở dá»c đưá»ng. Porthos ở Săngtily Ä‘ang sắp quyết đấu. Aramis ở Vỡ Rim vá»›i má»™t viên đạn vào vai, và Athos ở Amiêng, bị buá»™c tá»™i có tiá»n giả trong ngưá»i.
- Anh thấy chưa? - Ông De Treville nói - Và anh làm thế nào thoát được?
- Tôi phải nói như có phép mầu ấy, thưa ông, bị đâm má»™t mÅ©i gươm vào ngá»±c, tôi đóng Ä‘inh trả lại tay Bá tước De Wardes xuống con đưá»ng Ä‘i Cale như ghim má»™t con bướm trên má»™t tấm thảm.
- Thấy nữa chưa! De Wardes là má»™t ngưá»i cá»§a Giáo chá»§, em há» cá»§a Rochefort. Này, anh bạn, ta nảy ra má»™t ý.
- Xin cứ nói, thưa ông.
- Ở địa vị anh, ta sẽ làm má»™t Ä‘iá»u.
- Äiá»u gì ạ?
- Trong khi Äức ông cho ngưá»i Ä‘i lùng anh ở Paris, anh, phải chính anh, sẽ không kèn, không trống Ä‘i PicaÄ‘y, tìm hiểu tin tức ba ngưá»i bạn đồng đội cá»§a mình. Mẹ kiếp, hỠđáng để anh quan tâm như thế lắm chứ.
- Lá»i khuyên quý giá, thưa ông, ngày mai tôi sẽ Ä‘i.
- Ngày mai? Tại sao không tối nay?
- Thưa tối nay tôi mắc ở Paris một công việc rất cần thiết.
- A, chàng trai? Chàng trai! Má»™t mối tình nho nhá» chứ gì? Cẩn thận đấy, ta xin nhắc lại vá»›i anh; chính đàn bà đã làm hại chúng ta, tất cả, chừng nào chúng ta còn tồn tại, và sẽ còn làm hại chúng ta, tất cả, chừng nào chúng ta còn sống sót. Tin ta Ä‘i. Äi ngay tối nay Ä‘i.
- Không thể được, thưa ông.
- Anh trót hứa rồi ư?
- Vâng, thưa ông.
- Ồ, thế thì lại là chuyện khác. Nhưng hứa với ta đi, nếu tối nay anh không bị giết, ngày mai anh sẽ đi.
- Tôi xin hứa.
- Có cần tiá»n không?
- Tôi còn năm mươi đồng vàng. Tôi nghĩ thế là tạm đủ.
- Nhưng còn các đồng đội của mình?
- Tôi nghÄ© há» chắc cÅ©ng không thiếu. Chúng tôi ra khá»i Paris, má»—i ngưá»i có bảy nhăm đồng vàng trong túi.
- Ta không cần gặp anh trước khi anh khởi hành chứ?
- Không, tôi nghĩ thế, thưa ông, trừ phi có tin gì mới.
- Thôi được, chúc lên đưá»ng may mắn.
- Xin cảm ơn ông.
Và D Artagnan xin phép cáo lui, cảm động hơn bao giỠhết vỠsự quan tâm đầy tình cha con với các ngự lâm quân của ông.
Chàng lần lượt qua nhà Athos, Porthos và Aramis chưa có ai trở vá». Bá»n ngưá»i hầu cá»§a há» cÅ©ng vắng mặt, và chả có tin tức gì vá» ngưá»i này hay ngưá»i khác.
- Chắc sẽ biết tin tức cá»§a há» qua tình nhân cá»§a há», nhưng chàng lại không biết cá»§a Porthos là ai, cÅ©ng chẳng biết cá»§a Aramis(3) còn Athos thì không có rồi.
Khi đi qua trước mặt dinh trại cận vệ, chàng liếc mắt nhìn vào chuồng ngựa: ba trong số bốn con ngựa đã trở vỠđấy rồi.
Planchet đang trải lông ngựa, và đã xong hai con, vô cùng sừng sốt khi thấy D Artagnan.
- A, ông đây rồi, tôi đang mong gặp ông!
- Tại sao vậy, Planchet?
- Ông có tin cái lão Bonacieux chủ nhà của chúng ta không?
- Tao hả? Không chút nào.
- Ồ! Thế là đúng, thưa ông.
- Nhưng tại sao mày lại há»i thế?
- Là tại vì, trong khi ông chuyện trò với lão, tôi quan sát ông mà không nghe ông nói đâu, mặt lão biến sắc đến hai ba lần.
- Thế à!
- Ông chủ không nhận thấy vì ông còn bận nghĩ đến bức thư vừa nhận được, nhưng tôi, trái lại, vì cái cung cách lạ lùng bức thư đã vào tới nhà mình khiến tôi luôn cảnh giác, tôi không để sót một nét cử động nào trên mặt lão.
- Vì mi thấy mặt lão thế nào?
- Bộ mặt tráo trở, thưa ông.
- Äúng thế.
- Thêm nữa, ngay khi ông chủ vừa đi và khuất ở góc phố, lão Bonacieux cũng cầm mũ, đóng cửa và chạy vỠphía phố đối diện.
- Mi nói đúng, Planchet ạ, quả thật, ta thấy má»i cái đó hình như Ä‘á»u ám muá»™i lắm. Nhưng yên tâm, chúng ta sẽ chỉ trả tiá»n thuê nhà cho lão khi nào chuyện này được giải thích rành mạch cho chúng ta.
- Ông chủ đùa rồi, nhưng rồi ông chủ sẽ thấy.
- Mi còn muốn gì, Planchet, cái gì phải đến sẽ đến.
- Ông chủ không bỠcuộc dạo mát tối nay chứ?
- Hoàn toàn trái lại Planchet ạ, càng giận lão Bonacieux bao nhiêu, ta lại càng sẽ đến nơi bức thư khiến mi khá lo lắng ấy hẹn ta.
- Ờ, nếu đó đã là quyết định của ông chủ…
- Thì không gì lay chuyển được, anh bạn ạ. Cứ như thế nhé, đúng chín giỠmi sẵn sàng ở dinh trại, tao sẽ đến đón mày.
Planchet thấy không còn chút hy vá»ng nào làm cho ông chá»§ cá»§a mình từ bá» dá»± định, liá»n thở dài và lại tiếp tục trải lông con ngá»±a thứ ba.
Còn D Artagnan vá» cÆ¡ bản vốn là má»™t chàng Gátxcông rất cẩn trá»ng, đáng lẽ trở vá» nhà, chàng đến ăn trưa tại nhà ông linh mục ngưá»i Gátxcông đã từng thết bữa Ä‘iểm tâm cho cả bốn ngưá»i bạn lúc há» Ä‘ang trong lúc túng quẫn.
Chú thích:
(1) Trích dẫn từ vở kịch cá»§a Virgile, nghÄ©a là ta sợ bá»n Hy Lạp đến mang theo quà biếu. Äiển tích con ngá»±a thành TÆ¡ron.
(2) Cô gái Ä‘iếm bán XămxÆ¡n cho bá»n Philistin trong Kinh thánh đã chú thích.
(3) Äây có sá»± nhầm quên cá»§a tác giả, Ở phần trên D Artagnan đã bắt bá»n Aramis và cuối cùng Aramis cÅ©ng đã thú nhận là De Chevreuse là ngưá»i tình cá»§a mình. Nhưng bà De Chevreuse đã trở vá» nhà Tours - ND.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #25  
Old 16-04-2008, 09:33 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 24

Nhà hóng gió



Lúc chín giỠD Artagnan đã có mặt ở dinh trại quân cận vệ.
Chàng thấy Planchet đã trang bị đầy đủ vÅ© khí, con ngá»±a thứ tư đã tá»›i Planchet vÅ© trang bằng má»™t súng trưá»ng và má»™t súng ngắn.
D Artagnan Ä‘eo gươm và giắt hai khẩu súng ngắn ở Ä‘ai lưng rồi cả hai lên ngá»±a, và lặng lB xa dần. Trá»i tối như bưng, không ai trông thấy há» Ä‘i ra, Planchet Ä‘i theo sau chá»§ mình cách xa chừng mưá»i bước.
D Artagnan Ä‘i xuyên qua phố bá» sông, qua cá»­a ô Há»™i nghị ra khá»i thành phố rồi Ä‘i theo con đưá»ng thuở đó đẹp hÆ¡n bây giá» nhiá»u dẫn tá»›i Saint-Clu.
- Còn trong thành phố, Planchet giữ nghiêm khoảng cách đã thiết lập, nhưng từ lúc con đưá»ng bắt đầu trở nên vắng vẻ và tối tăm hÆ¡n, hắn im lặng nhích lại gần. Bắt đầu vào rừng BulônhÆ¡, hắn đàng hoàng Ä‘i song song sát bên chá»§. Quả thật những cây to rung rinh và ánh trăng rá»i trong những lùm cây tối sẫm khiến hắn lo sợ. D Artagnan thấy ở ngưá»i hầu có Ä‘iá»u gì đó lạ thưá»ng, liá»n há»i:
- Thế nào, ngài Planchet, chúng ta có chuyện gì vậy?
- Ông không thấy rừng cây giống như những nhà thỠư?
- Sao lại thế, Planchet?
- Bởi vì ngưá»i ta không dám nói to trong chá»— này cÅ©ng như trong những chá»— kia.
- Tại sao mi không dám nói to, Planchet mi sợ à?
- Vâng, sợ bị nghe thấy, thưa ông!
- Sợ bị nghe thấy! Nhưng Planchet thân mến, chuyện của chúng ta là chuyện đạo đức, có gì đáng chê đâu.
Planchet trở lại với ý nghĩ chủ chốt của mình, đáp:
- À, thưa ông, sao cái lão Bonacieux nó có đôi lông mày trông đến quỷ quyệt, còn đôi môi thì múa may phát tởm.
- Vì cái quỷ gì mà mi cứ nghĩ vỠlão Bonacieux như thế?
- Thưa ông, ngưá»i ta nghÄ© đến cái ngưá»i ta có thể, chứ không nghÄ© tá»›i cái ngưá»i ta muốn.
- Bởi vì mi là một thằng nhát, Planchet ạ.
- Thưa ông, đừng nhầm lẫn sá»± thận trá»ng vá»›i sá»± nhút nhát, sá»± thận trá»ng là má»™t đức tính tốt.
- Và mi có đức tính tốt phải không Planchet?
- Thưa ông, chẳng phải cái nòng súng há»a mai lấp lánh ở đâu đó chút nào sao? Chúng ta cúi thấp đầu xuống chăng?
D Artagnan chợt nhá»› đến những lá»i dặn dò cá»§a ông De Treville liá»n lẩm nhẩm:
- Thực ra, cái quân súc sinh này cuối cùng cũng làm mình phát sợ.
NghÄ© vậy chàng liá»n cho ngá»±a phi nước kiệu.
Planchet cũng phi nước kiệu theo, đúng như một cái bóng của chàng.
- Chúng ta cứ đi như thế này suốt đêm ư, thưa ông?
- Không, Planchet ạ, vì riêng mi, mi đã tới nơi rồi.
- Sao cơ? Tôi tới nơi rồi? Còn ông chủ?
- Ta còn đi thêm ít bước nữa.
- Và ông chủ bỠlại mình tôi ở đây?
- Mi sợ ư, Planchet?
- Không, nhưng tôi chỉ xin ông chủ lưu ý đêm sẽ rất lạnh và khí lạnh gây bệnh thấp khớp, và một tên hầu mắc bệnh thấp khởp sẽ là một tên đầy tớ đáng buồn, nhất là đối với một ông chủ hiếu động như ông?
- Ồ, nếu mi thấy lạnh, Planchet hãy ghé vào một cái quán nào đó ở kia kìa, và sáu giỠsáng mai đợi ta ở ngoài cửa.
- Thưa ông, tôi đã uống và ăn má»™t cách thành kính hết cả đồng vàng sáng nay ông cho tôi, đến ná»—i chẳng còn má»™t xu chết tiệt nào trong trưá»ng hợp tôi thấy lạnh.
- Một đồng vàng nữa nữa đây. Mai nhé!
D Artagnan xuống ngá»±a, quàng dây cương vào cánh tay Planchet, và vừa khoác áo choàng vừa nhanh chóng rá»i xa.
- Trá»i Æ¡i! Tôi rét quá! - Khi bóng chá»§ mình đã khuất, Planchet la lên, cuống quít mong được sưởi ấm, rồi vá»™i vã đến gõ cá»­a má»™t ngôi nhà, được bày biện theo đúng kiểu cách má»™t tiểu quán ngoại ô.
Trong khi ấy D Artagnan rẽ vào má»™t đưá»ng tắt tiếp tục Ä‘i đến Saint-Clu. Nhưng đáng lẽ Ä‘i theo phố lá»›n, chàng lại rẽ vào đằng sau má»™t tòa lâu đài, Ä‘i vào má»™t phố hẻm rất rá»™ng và đã ở ngay trước mặt ngôi nhà hóng gió đã ấn định. Ngôi nhà ở má»™t nÆ¡i hoàn toàn vắng vẻ. Má»™t bức tưá»ng lá»›n, mà góc tưá»ng là ngôi nhà đó, chiếm hẳn má»™t bên cá»§a phố hẻm, mặt phố bên kia, là má»™t hàng rào ngăn ngưá»i qua lại vào má»™t khu vưá»n nhá», cuối vưá»n má»™t túp lá»u xÆ¡ xác.
Chàng đã tá»›i chá»— hẹn, và vì nàng không nói trong thư đến nÆ¡i thì báo bằng tín hiệu nào, nên đành chá».
- Không nghe thấy má»™t tiếng động nhá», tưởng như Ä‘ang ở cách xa kinh thành đến trăm dặm rồi. D Artagnan dá»±a lưng vào bá» rào sau khi đã đưa mắt nhìn phía sau. Ra khá»i hàng rào, khu vưá»n và túp lá»u ấy, má»™t mà sương mù ảm đạm từng lá»›p, từng lá»›p bao phá»§ cả má»™t vùng bao la, trong đó Paris trống rá»—ng, há hốc mồm ra ngá»§, cái bao la trong đó nhấp nháy vài Ä‘iểm sáng, mấy ngôi sao thê lương cá»§a địa ngục này.
Nhưng đối vá»›i D Artagnan, má»i cảnh tượng Ä‘á»u khoác má»™t dáng vẻ vui tươi, má»i ý nghÄ© Ä‘á»u mang má»™t nụ cưá»i, má»i bóng đêm Ä‘á»u trong suốt. Giá» hẹn sắp Ä‘iểm rồi.
Quả vậy, chỉ trong vòng mấy giây, cái mõm rá»™ng cá»§a tháp chuông nhà thá» Saint-Clu đã gầm lên và từ từ buông ra mưá»i tiếng.
- Có má»™t cái gì đó nghe đượm màu tang tóc trong cái giá»ng đồng thau Ä‘ang than thở như thế giữa đêm trưá»ng.
Nhưng mỗi tiếng buông ra hợp thành cái giỠhẹn đó lại rung lên êm ái trong trái tim chàng trai trẻ.
Äôi mắt chàng đăm đàm nhìn lên ngôi nhà nhá» hóng gió ở góc tưá»ng bao mà các cá»­a sổ Ä‘á»u đóng kín, trừ chiếc cá»­a sổ duy nhất trên tầng má»™t.
Qua chiếc cá»­a sổ đó, má»™t vùng ánh sáng dịu dàng như trăng bạc lên những vòm lá run rẩy cá»§a vài ba cây thanh quất nhô lên thành từng cụm ở ngoài vưá»n. Hiển nhiên là đằng sau chiếc cá»­a sổ nhá», được chiếu sáng rất duyên dáng ấy, bà Bonacieux xinh đẹp Ä‘ang đợi chàng.
Như được ru trong ý nghÄ© dịu ngá»t ấy, D Artagnan vẫn đứng đợi tại chá»— ná»­a giỠđồng hồ không chút sốt ruá»™t, mắt vẫn đăm đăm nhìn lên cái lầu ngắm cảnh nhá» bé mê hồn đó mà chàng cÅ©ng thấy được má»™t mảng trần nhà có những gá» chỉ mạ nhÅ© vàng, chứng tá» vẻ hào hoa cá»§a phần còn lại cá»§a căn phòng.
Gác chuông nhà thá» Saint-Clu Ä‘iểm mưá»i giá» rưỡi. Lần này không hiểu vì sao, chàng bất giác rùng mình. CÅ©ng có thể chàng bắt đầu thấm lạnh, và thật ra chỉ là má»™t cảm giác hoàn toàn thể chất và chàng lại xem là ấn tượng tinh thần.
Rồi chàng lại nghÄ© hay mình đã Ä‘á»c sai, chứ giá» hẹn là mưá»i má»™t giá» kia.
Chàng lại gần cá»­a sổ, đứng vào chá»— có ánh sáng chiếu ra, rút bức thư cá»§a nàng ra Ä‘á»c lại thấy mình không há» nhầm, giá» hẹn rõ ràng là mưá»i giá».
Chàng trở lại chỗ cũ, bắt đầu hơi lo lắng vỠsự im ắng và quạnh quẽ này.
Chuông Ä‘iểm mưá»i má»™t giá».
D Artagnan bắt đầu lo sợ thá»±c sá»± đã xảy ra Ä‘iá»u gì vá»›i bà Bonacieux.
Chàng vá»— tay ba tiếng, tín hiệu thông thưá»ng cá»§a các cặp tình nhân, nhưng không có ai đáp lại, không cả tiếng vá»ng.
Thế là chàng giận dỗi nghĩ rằng có thể thiếu phụ đã ngủ quên trong khi đợi chàng.
Chàng lại gần bức tưá»ng và cố treo lên, nhưng bức tưá»ng má»›i trát, trÆ¡n quá. D Artagnan không bám móng tay được.
Lúc ấy chàng liá»n ngắm mấy cái cây mà ánh sáng tiếp tục dát bạc lên các khóm lá và má»™t trong những cây ấy lại ngả ra đưá»ng, chàng nghÄ© nếu ở giữa đám cành cây ấy chàng có thể nhìn xuyên thấu vào trong ngôi nhà hóng gió.
Cái cây dá»… trèo. HÆ¡n nữa, D Artagnan chưa đầy hai mươi tuổi, do đó chưa quên thói há»c trò. Thoát má»™t cái, chàng đã ở giữa đám cành lá, và qua những ô kính cá»­a sổ trong suốt, chàng phóng mắt sâu vào tận bên trong ngôi nhà.
Má»™t chuyện lạ lùng khiến D Artagnan rợn ngưá»i từ gan bàn chân lên đến tận chân tóc. Cái ánh sáng dịu dàng kia, cái cây đèn vô tình kia Ä‘ang chiếu rõ má»™t cảnh tượng há»—n độn hãi hùng, má»™t ô kính cá»­a bị vỡ, cá»­a phòng bị đạp tung, gần gẫy, treo trên bản lá», má»™t cái bàn chắc đã được bày má»™t bữa tối sang trá»ng nằm lăn ra đất, bình lá» vỡ tan, quả cây bị giẫm nát vung vãi trên sàn nhà, má»i cái Ä‘á»u chứng tá» má»™t cuá»™c vật lá»™n quyết liệt và tuyệt vá»ng trong căn phòng này. D Artagnan còn tin rằng đã nhận ra giữa cái đống hổ lốn lạ lùng ấy những mảnh quần áo và mấy vết máu hoen trên khăn trải bàn và rèm cá»­a nữa.
Chàng vá»™i vàng trèo xuống đưá»ng phố, tim đập khá»§ng khiếp, muốn tìm xem có dấu vết bạo lá»±c nào khác không.
Ãnh sáng yếu á»›t, êm dịu kia vẫn luôn nhấp nháy trong sá»± tÄ©nh lặng cá»§a ban đêm. Lúc bấy giá» D Artagnan má»›i nhận thấy Ä‘iá»u mà thoạt đầu chàng không để ý, bởi chẳng có gì đáng khiến chàng để ý, là ná»n đất nện bằng ở đây, chá»— kia lại lá»— chá»—, in dấu chân ngưá»i và ngá»±a. Ngoài ra, vết bánh xe, hình như từ Paris đến cÅ©ng đã cầy đấy nhão lên má»™t vết hằn sâu, dài không quá tầm cao cá»§a ngôi nhà hóng gió và quay hướng vá» Paris.
Cuối cùng, trong khi tiếp tục tìm kiếm, D Artagnan thấy gần bức tưá»ng má»™t chiếc găng tay phụ nữ bị rách. Tuy nhiên chiếc găng đó, ở những phần chưa dính bùn, trông vẫn má»›i không chê vào đâu được. Äó là má»™t chiếc găng sức nước hoa thÆ¡m phức mà các tình lang thích rút ra khá»i má»™t bàn tay xinh đẹp.
D Artagnan càng tiếp tục dò tìm, mồ hôi càng vã ra, càng giá lạnh, long lanh trên trán, tim chàng càng thắt lại bởi má»™t ná»—i lo âu khá»§ng khiếp, hÆ¡i thở càng hổn hển, tuy nhiên để tá»± an tá»§i, chàng tá»± nhá»§, cái nhà hóng gió này có lẽ chả liên quan gì vá»›i bà Bonacieux, vì ngưá»i đàn bà ấy, hẹn chàng ở trước mặt ngôi nhà, chứ đâu phải trong ngôi nhà đó, có khi nàng bị giữ lại ở Paris vì công việc, cÅ©ng có thể vì chồng ghen.
Nhưng má»i lý lẽ ấy Ä‘á»u bị công kích dữ dá»™i, bị há»§y diệt, bị lật nhào bởi cái cảm giác Ä‘au đớn trong ná»™i tâm, trong má»™t số trưá»ng hợp nó xâm chiếm toàn bá»™ con ngưá»i chúng ta, và gào lên vá»›i chúng ta, bởi tất cả những gì trá»i phú cho chúng ta thấu hiểu, rằng má»™t tai há»a lá»›n Ä‘ang lượn lá» trên đầu chúng ta.
Thế là, D Artagnan trở nên như Ä‘iên dại, chàng chạy phứa ra con đưá»ng lá»›n, rồi theo lối đã Ä‘i lúc trước, tiến vá» phía bến đò há»i ngưá»i chở đò.
Ngưá»i chở đò nói khoảng bẩy giá» tối có chở qua sông má»™t ngưá»i đàn bà mặc áo choàng Ä‘en có vẻ hết sức giữ gìn tránh không để ai nhận ra mình, nhưng cÅ©ng chính do quá giữ gìn nên ngưá»i chở đò lại càng để ý và nhận ra ngưá»i đàn bà ấy rất đẹp và đẹp.
Thá»i đó, cÅ©ng như ngày nay, có hàng đống đàn bà trẻ và đẹp Ä‘i đến Saint-Clu và cÅ©ng giữ không để bị lá»™ diện. Tuy nhiên D Artagnan không còn hồ nghi gì nữa rằng đó chính là bà Bonacieux.
Nhân có ánh đèn trong lá»u ngưá»i lái đò, D Artagnan Ä‘á»c lại bức thư cá»§a bà Bonacieux yên tâm rằng mình đã không nhầm, nÆ¡i hẹn đúng là ở Saint-Clu chứ không ở đâu khác, và trước ngôi nhà hóng gió cá»§a ông De Etxtrê chứ không phải ở phố khác.
Tất cả Ä‘á»u quy tụ lại để chứng minh cho D Artagnan thấy những dá»± cảm cá»§a chàng đã không lừa chàng và má»™t bất hạnh lá»›n đã xảy đến.
Chàng vừa Ä‘i vừa chạy trên con đưá»ng trở vá» ngôi nhà hóng gió. Chàng thấy hình như trong lúc chàng vắng mặt, đã có thêm Ä‘iá»u gì má»›i có thể đã xảy ra ở ngôi nhà hóng gió và những tin tức Ä‘ang đợi chàng ở đó.
Phố hẻm vẫn vắng tanh và vẫn thứ ánh sáng má» mỠêm dịu vô tình tá»a ra ngoài cá»­a sổ.
D Artagnan bá»—ng nghÄ© đến căn lá»u tuy lụp xụp im lìm và tối tăm kia nhưng biết dâu lại thấy hết và có thể nói ra hết má»i Ä‘iá»u chăng.
Cá»­a hàng rào đóng kín, chàng đành nhảy qua và mặc cho con chó bị xích sá»§a vang, chàng vẫn cứ đến gần túp lá»u.
Chàng gõ cá»­a, lúc đầu không ai trả lá»i. Má»™t sá»± im lặng chết chóc ngá»± trá»± trong căn lá»u cÅ©ng như trong ngôi nhà hóng gió.
- Tuy nhiên, túp lá»u là nguồn thông tin cuối cùng rồi, chàng đành cứ gõ.
Rồi hình như có tiếng động nhẹ bên trong, một thứ tiếng động sợ sệt như thể run rẩy do sợ bị nghe thấy.
Thế là D Artagnan thôi không gố nữa và nãn nỉ, van nài, giá»ng đầy lo âu và hứa hẹn, đầy hãi hùng và ve vãn, khiến cho tiếng nói cá»§a chàng tá»± nhiên lại làm yên tâm được kẻ dá»… sợ sệt nhất. Cuối cùng thì má»™t cánh cá»­a sổ cÅ© má»t cÅ©ng mở ra, đúng hÆ¡n là chỉ hé mở rồi lại đóng lại ngay khi ánh sáng cá»§a má»™t chiếc đèn tồi tàn Ä‘ang cháy ở góc lá»u chiếu lên dải Ä‘eo gươm, chuôi gươm và chuôi súng ngắn cá»§a D Artagnan, Trong khi đó D Artagnan vẫn kịp nhận ra mặt má»™t ông lão, dù cho cá»­a đập lại rất nhanh.
- Có Chúa chứng giám! - Chàng nói - Xin hãy nghe cháu. Cháu đợi má»™t ngưá»i mà không thấy tá»›i, cháu Ä‘ang lo đến chết đây. Äã có chuyện gì không may xảy ra ở quanh đây ư? Cụ nói Ä‘i!
Chiếc cá»­a sổ lại từ từ mở ra, và vẫn bá»™ mặt ấy hiện ra, chỉ có Ä‘iá»u nó còn nhợt nhạt hÆ¡n cả lần trước.
D Artagnan hồn nhiên kể lại chuyện cá»§a mình, thay đổi tên ngưá»i đôi chút. Chàng nói có má»™t cuá»™c hẹn hò vá»›i má»™t thiếu phụ trước ngôi nhà hóng gió như thế nào, và không thấy nàng đến ra sao, chàng trèo lên cây thanh quất và qua ánh đèn nhợt nhạt đã thấy sá»± rối loạn trong căn phòng thế nào.
Ông lão chám chú lắng nghe, chốc chốc lại tỠý đúng như vậy Rồi khi D Artagnan đã nói xong, ông lão lắc đầu tỠý ái ngại.
- Cụ muốn nói sao? - D Artagnan kêu lên - Trá»i Æ¡i, cụ nói rõ ra cho cháu nghe nào.
- á»’, ông Æ¡i! - Cụ già nói - Äừng há»i gì tôi cả, bởi vì nếu tôi nói vá»›i ông những gì tôi đã thấy chắc chắn sẽ xảy ra những Ä‘iá»u không hay cho tôi.
- Vậy chắc cụ đã trông thấy chuyện gì đó rồi? - D Artagnan vừa nói tiếp vừa ném cho ông cụ má»™t đồng vàng - Trong trưá»ng hợp ấy, có Chúa nhìn thấy gì, và cháu xin lấy danh dá»± cá»§a má»™t nhà quý tá»™c ra thá» không má»™t lá»i nào cá»§a cụ hé ra khá»i miệng cháu.
Ông cụ Ä‘á»c thấy trên mặt D Artagnan biết bao vẻ thá»±c thà và Ä‘au đớn, liá»n ra hiệu cho chàng hãy chú ý nghe rồi nói khẽ:
"Lúc đó khoảng gần chín giá», tôi nghe thấy có tiếng động gì đó ở ngoài phố và tôi định ra xem xảy ra chuyện gì thì ra gần đến cá»­a, tôi thấy ngưá»i ta Ä‘ang tìm cách vào nhà tôi. Tôi vốn nghèo chả sợ ai trá»™m cắp Ä‘ang định mở cổng thì thấy ba ngưá»i cách đó mấy bước. Trong bóng tối có má»™t cá»— xe thắng ngá»±a và mấy con ngá»±a dắt. Mấy con ngá»±a dắt hiển nhiên là cá»§a ba ngưá»i đàn ông ăn mặc theo lối kỵ sÄ© rồi. Tôi kêu lên:
- A! Các quý ông? Các quý ông muốn há»i gì?
- Ngươi hẳn có má»™t cái thang chứ? - Ngưá»i có vẻ đứng đầu nhóm há»™ tống há»i tôi.
- Vâng, thưa ông, có một chiếc tôi vẫn trèo để hái quả.
- ÄÆ°a đây cho chúng ta, rồi lui vào trong nhà, đây là má»™t đồng vàng vì chúng ta đã quấy quả ngươi. Và nhá»› nếu ngươi chỉ nói ra má»™t câu thôi những gì ngươi sắp trông thấy và nghe thấy bởi ngươi sẽ nhìn và sẽ chú ý nghe, ta tin chắc là như thế, dù chúng ta đã hăm dá»a ngươi, ngươi sẽ toi mạng.
Nói rồi, hắn ta vứt cho tôi đồng tiá»n, tôi nhặt lấy và hắn mang thang Ä‘i!
Quả nhiên, sau khi đã đóng cổng hàng rào, tôi làm như trở vào nhà nhưng tôi lại ra ngay bằng lối cửa sau, luồn trong bóng tối tới tận lùm cây mộc hương, ở giữa lùm cây ấy, tôi có thể nhìn thấy hết mà không ai biết.
Ba ngưá»i đó cho cá»— xe tiến vá» phía trước không má»™t tiếng động, và lôi ra khá»i xe má»™t ngưá»i đàn ông lùn tịt, to ngang, tóc hoa râm, ăn mặc xuá»nh xoàng, quần áo màu tối sẫm, ngưá»i này thận trá»ng trèo lên thang, nham hiểm nhìn vào trong căn phòng rồi lại lén lút tụt xuống và nói nhá»:
- Äúng ả ta!
Ngưá»i đã nói chuyện vá»›i tôi lập tức đến gần cá»­a ngôi nhà hóng gió, dùng chiếc chìa khóa mang theo mở ra, đóng lại rồi biến mất. Cùng lúc đó hai ngưá»i kia trèo lên thang. Lão già thấp bé đứng ở cá»­a xe, ngưá»i đánh xe vẫn kìm mấy con ngá»±a thắng vào xe, và má»™t tên hầu giữ mấy con ngá»±a cưỡi.
Bất thình lình những tiếng kêu thét vang lên trong ngôi nhà hóng gió, má»™t ngưá»i đàn bà chạy tá»›i định mở cá»­a sổ nhào xuống.
Nhưng vừa thấy hai ngưá»i đàn ông, bà ta nhảy lùi lại đằng sau, hai ngưá»i đàn ông kia lao qua cá»­a sổ Ä‘uổi theo bà ta trong căn phòng.
Thế rồi chẳng nhìn thấy gì nữa. Nhưng tôi nghe thấy tiếng đồ đạc bị đập gãy. Ngưá»i đàn bà kêu cứu. Nhưng những tiếng kêu bị dập tắt ngay, ba ngưá»i đàn ông lại gần cá»­a sổ, khênh bà ta trên cánh tay, hai ngưá»i xuống thang và chuyển bà ta vào trong xe, và lão già sau đó cÅ©ng chui vào. Tên còn lại trong ngôi nhà hóng gió đóng cá»­a sổ lại, má»™t lát sau theo lối cá»­a ra khá»i nhà, kiểm tra xem ngưá»i đàn bà đã chắc chắn ở trong xe chưa.
Hai tên đồng bá»n đã lên ngá»±a đợi hắn, đến lượt hắn cÅ©ng nhảy lên yên, tên hầu lên ngồi cạnh ngưá»i đánh xe, cá»— xe được ba kỵ sÄ© há»™ tống xa dần theo bước ngá»±a phi nước đại, và thế là hết. Từ lúc đó, tôi không còn trông thấy, nghe thấy gì hết".
D Artagnan Ä‘iếng ngưá»i vì cái tin khá»§ng khiếp đó, đứng lặng câm Ä‘i, trong khi đó tất cả những con quá»· giận dữ và ghen tuông gào thét trong lòng chàng. Ná»—i thất vá»ng lặng câm đó hẳn đã tác dụng đến ông lão nhiá»u hÆ¡n nước tiếng kêu rên và nước mắt, khiến ông bảo chàng:
- Nhưng ông quý tá»™c này, thôi Ä‘i, đừng buồn phiá»n, chúng không giết mất ngưá»i đàn bà cá»§a ông, đấy má»›i là Ä‘iá»u cốt yếu.
D Artagnan liá»n há»i:
- Cụ có biết tí chút nào cái kẻ đã Ä‘iá»u khiển cái cuá»™c viá»…n chinh âm ty địa ngục này không?
- Tôi chả biết gì vỠhắn.
- Nhưng một khi hắn đã nói với cụ thì cụ cũng nhìn thấy hắn chứ?
- À, ông muốn há»i lão vỠđặc Ä‘iểm cá»§a hắn chứ gì?
- Vâng.
- Một kẻ rắn sắt lại, da ngăm nâu, ria mép đen, mắt đen, dáng vẻ một nhà quý tộc.
- Äúng nó rồi? - D Artagnan kêu lên - Vẫn lại nó! Luôn luôn nó. Hình như nó là con quá»· ám cá»§a tôi! Còn tên kia?
- Tên nào?
- Tên lùn tịt ấy.
- á»’, tôi đảm bảo hắn không thuá»™c loại quyá»n quý. Vả lại, hắn không Ä‘eo gươm, những kẻ khác đối xá»­ vá»›i hắn có vẻ khinh thưá»ng lắm.
- Chắc má»™t tên hầu nào đó - D Artagnan lẩm nhẩm - Ôi ngưá»i phụ nữ tá»™i nghiệp! Tá»™i nghiệp cho nàng. Chúng nó đã làm gì nàng?
- Ông đã hứa giữ kín cho tôi đấy nhé - Ông già nói.
- Và cháu xin hứa lại vá»›i cụ lần nữa. Cụ yên tâm. Cháu là má»™t nhà quý tá»™c. Má»™t nhà quý tá»™c chỉ có má»™t lá»i hứa và cháu đã hứa vá»›i cụ rồi.
D Artagnan, lòng sầu não, trở lại con đưá»ng ra bến đò, lúc thì chàng không thể tin nổi đấy là bà Bonacieux và hy vá»ng hôm sau sẽ gặp lại nàng ở Ä‘iện Louvre, lúc chàng lại e ngại nàng có chuyện dan díu vá»›i má»™t ngưá»i nào khác và tên ghen tuông ấy đã bắt quả tang và Ä‘em nàng Ä‘i(1), chàng phân vân, chàng rầu rÄ©, chàng tuyệt vá»ng.
- Ôi, giá ta có các bạn ta ở đấy! chàng kêu lên - Ãt nhất ta cÅ©ng sẽ có hy vá»ng tìm lại được nàng nhưng ai biết được bây giá» chính há» ra sao?
Äã gần ná»­a đêm. Phải tìm gặp lại Planchet thôi. D Artagnan lần lượt gõ cá»­a tất cả các quán rượu mà chàng thấy còn ánh đèn le lói ở bên trong nhưng chẳng quán nào thấy Planchet cả.
Äến quán thứ sáu, chàng bắt đầu nghÄ© tìm kiếm thế này chẳng qua cÅ©ng chỉ cầu may thôi. D Artagnan chỉ hẹn vá»›i ngưá»i hầu đến sáu giá» sáng mai, thì dù lúc này nó ở đâu Ä‘i nữa vẫn là quyá»n cá»§a nó.
HÆ¡n nữa, chàng chợt nảy ra ý nghÄ©, cứ nán lại quanh quẩn nÆ¡i sá»± cố xảy ra, có khi lại thu thêm được má»™t Ä‘iá»u gì đó làm sáng tá» thêm cái vụ bí ẩn này. Thế là chàng dừng lại ở quán thứ sáu, gá»i má»™t chai vang thượng hạng, dá»±a tay trong góc tối nhất và quyết định ngồi đợi như thế đến sáng hôm sau, nhưng lần này nữa chàng lại hy vá»ng hão huyá»n và cho dù có hết sức lắng tai, chàng cÅ©ng chỉ nghe thấy giữa những tiếng nguyá»n rá»§a là những lá»i nhạo báng, chá»­i bá»›i, lá»i qua tiếng lại giữa đám thợ chuyển, ngưá»i hầu và phu xe hợp thành cái xã há»™i đáng kính mà chàng Ä‘ang tham gia này, chứ chẳng có gì có thể giúp chàng lần ra dấu vết ngưá»i đàn bà tá»™i nghiệp bị bắt cóc.
Sau khi đã nốc hết chai vang do chẳng có việc gì làm và để khá»i dấy lên những nghi ngá», chàng đành miá»…n cưỡng tìm trong góc mình ngồi, má»™t tư thế thuận lợi nhất để ngá»§ thiếp Ä‘i đã, muốn ra sao thì ra.
D Artagnan má»›i hai mươi tuổi, và ở cái tuổi ấy, giấc ngá»§ có những quyá»n vÄ©nh cá»­u để đòi há»i má»™t cách khẩn thiết cả đối vá»›i những con tim tuyệt vá»ng nhất.
Khoảng sáu giá» sáng, D Artagnan thức dậy vá»›i má»™t ná»—i khó chịu thưá»ng thấy lúc sáng sá»›m sau má»™t đêm tồi tệ. Chàng rá»­a ráy qua loa, kiểm tra xem ngưá»i ta có lợi dụng chàng ngá»§ lấy cắp mất gì không, và thấy chiếc nhẫn kim cương vẫn trên ngón tay, ví tiá»n vẫn nguyên trong túi, súng ngắn vẫn ở Ä‘ai lưng, liá»n đứng lên trả tiá»n chai rượu rồi Ä‘i ra để xem sáng nay việc tìm kiếm tên hầu cá»§a mình có may mắn hÆ¡n đêm qua không. Quả nhiên, thứ đầu tiên chàng trông thấy trong màu sương ẩm ướt và nhá» xám chính là tên Planchet thật thà, tay dắt hai con ngá»±a, Ä‘ang đợi chàng ở ngoài cá»­a má»™t quán rượu nhá» tồi tàn mà giá D Artagnan có Ä‘i qua trước cá»­a cÅ©ng không ngá» nó Ä‘ang tồn tại.
Chú thích:
(1) Ở đây, tác giả lại tự mâu thuẫn với mình, vì khi nghe cụ già kể, D Artagnan đã kêu lên "lại đúng vẫn nó" tức kẻ ở Mãng, tức là Bá tước Rochefort, kẻ đã bắt cóc bà Bonacieux lần trước.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
àíåãäîòû, âîäîíàåâà, çàêàç, êàðòèíêè, ïåðåâîä÷èê, ïîãîäû, ïîçäðàâëåíèå, îíëàéí, ñîëÿðèé, ôåäåðàëüíàÿ



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™