 |
|

15-10-2008, 10:28 AM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 21
Chém mãnh hổ , Tân Kỳ gặp Hà n TÃn
Dụng há»a công , Hà n TÃn hại Chương Hà m
Viên tướng vừa xin Ä‘i chém rắn là TÃn VÅ© Hầu Ngân Hấp.
Ngân Hấp vốn là trang dũng tướng, đem thân phò Hán vương lâu nay, nhưng chưa có dịp trổ tà i.
Hà n TÃn thấy Ngân Hấp thân hình vạm vỡ, ăn nói khà phách, cả mừng, nói :
- Tướng quân tuy có sức mạnh, song nÆ¡i đây rừng núi âm u, khà háºu độc địa, loà i rắn đó lại nguy hiểm, tướng quân phải đỠphòng cho lắm má»›i được.
Nói xong rót ba chén rượu thưởng Ngân Hấp, rồi sai bá»™ tốt dẫn đưá»ng đưa Ngân Hấp đến nÆ¡i có rắn độc.
Lúc ấy trá»i đã má» tối, và nh trăng chênh chếch đỉnh non Ãông, Ngân Hấp trông xa nÆ¡i khe núi, dưới ánh sáng và ng nhạt thấy hai đốm lá»a to bằng cái thúng chói lòa.
Cà ng đến gần, khà tanh ngạt mũi, hơi lạnh buốt xương. Mấy tên bộ tốt chỉ chỗ ánh sáng nói với Ngân Hấp :
- Hai đốm đỠchói lòa đó là hai mắt của rắn độc. Nếu ta đến gần sẽ bị nó thở hơi ra như khói. Hơi độc ấy ai thở và o cũng bị té xỉu chết ngay, xin tướng quân liệu định.
Ngân Hấp nổi giáºn cầm gươm nhảy đến khe, hét lên má»™t tiếng như sấm.
Rắn độc cất đầu lên cao nghêu, uốn mình lướt tá»›i, dà i thưá»n thượt đến mấy trượng, miệng phun khói mù mịt.
Ngân Hấp lách mình sang má»™t bên, nhưá»ng cho rắn đến gần. Rắn độc vừa há mồm chá»±c đớp, bị Ngân Hấp chém má»™t nhát đứt là m hai Ä‘oạn, đầu rÆ¡i xuống suối, máu tuôn ồng á»™c như thác đổ.
Quân sÄ© vá»— tay reo hò. Hà n TÃn dẫn chư tướng đến xem, ai nấy Ä‘á»u kinh khá»§ng, khen Ngân Hấp là kẻ phi thưá»ng.
Chư tướng há»i Hà n TÃn :
- Con rắn dà i hơn thế nà y chắc có lẽ đã sống hơn trăm năm nay ?
Hà n TÃn nói :
- Ãá»i thượng cổ, núi Côn Lôn chu vi ba vạn dặm, thế mà có má»™t con rắn quấn khắp vòng núi . Ấy váºy, trước kia loà i thú dữ còn đáng sợ hÆ¡n thá»i bây giá».
Tướng sĩ nghe nói le lưỡi, lắc đầu.
Hà n TÃn truyá»n tấn binh. Ãi gần đến núi Thái Bạch, Hà n TÃn gá»i Lư Quán đến bảo :
- Lúc trước tôi qua đây có gặp má»™t ngưá»i tên Tân Kỳ , kết là m anh em, hẹn ngà y tái ngá»™. Ngưá»i ấy có hà ng cÆ¡m dưới núi, phiá»n tướng quân đến báo trước cho Tân Kỳ hay, ta sẽ đến thăm viếng để tá» tình tri ngá»™.
Lư Quán lĩnh mệnh ra đi. Một lúc lại trở vỠnói :
- Dưới núi Thái Bạch có độ và i mươi nóc nhà ..
Nhưng tháng bảy vừa rồi bị má»™t tráºn lụt trà n ngáºp, dân cư đã rá»i bá» nÆ¡i ấy, dá»i đến ở phÃa núi bên Bắc, chưa rõ Tân Kỳ có ở đấy hay không.
Hà n TÃn thở dà i, kéo quân đèn chân núi Thái Bạch quả thấy cá»a nhà xiêu vẹo, không còn má»™t bóng ngưá»i, bốn bá» hoang lạnh đìu hiu.
Ãoà n quân lại tiến bước. Vừa qua khá»i mấy cụm núi nhá», bá»—ng có quan tuần tiá»…u chạy vá» báo :
- Trước mặt có một tráng sĩ đang đuổi một con mãnh hổ chạy vòng chân núi.
Hà n TÃn vá»™i cưỡi ngá»±a đến gần xem, thấy tráng sÄ© đầu đội mÅ© da hổ, mình mặc áo da beo, chân Ä‘i già y da báo, tay cầm cây Ä‘inh ba, Ä‘uổi theo má»™t con cá»p rất lá»›n.
Cá»p bị Ä‘uổi, lồng lên chạy, vừa lúc gặp quân sÄ© kéo đến, cá»p định vồ lấy và i tên. Nhưng tráng sÄ© lanh tay, phóng Ä‘inh ba trúng ngay giữa trán, cá»p té quy xuống, nằm giẫy đà nh đạch.
Hà n TÃn thấy tráng sÄ© chÃnh là Tân Kỳ, liá»n truyá»n má»™t bá»™ tướng chạy đến, gá»i lá»›n :
- Hỡi tráng sĩ, có Hà n Nguyên soái đến tìm, xin tráng sĩ mau mau yết kiến.
Tân Kỳ nghe gá»i vá»™i và ng lá»™i qua suối, đến chá»— gò cao, trông thấy Hà n TÃn liá»n sụp lạy.
Hà n TÃn cầm tay đỡ dáºy, Tân Kỳ nói :
- Tiểu đệ nghe Nguyên soái sá»a soạn chinh Ãông lại sai ngưá»i tu bổ Sạn đạo, ngỡ là Nguyên soái Ä‘i đưá»ng ấy nên sắp sá»a và o Hán Trung ứng hầu, nhưng vì chưa được lệnh mẫu thân nên còn nấn ná. Nay may gặp Nguyên soái đến đây, tháºt vạn hạnh.
Hà n TÃn nói :
- Từ khi cùng hiá»n đệ giã biệt, ta mải lo việc nước không viết thư thăm được, tháºt có lá»—i. Nay nhân Ä‘i ngang qua đây cố tìm đến thăm cho thá»a tình mong ước. Váºy nhà hiá»n đệ ở nÆ¡i nà o ?
Tân Kỳ nói :
- Nay hiá»n huynh đã là m Nguyên soái Hán triá»u, nhà tiểu đệ nghèo nà n, mái tranh cá»™t sáºy, e đến đó mất Ä‘i thể diện chăng ?
Hà n TÃn nói :
- Ãã là anh em cố cá»±u, ai còn kể nghèo sang. Xin hiá»n đệ đừng nghÄ© như thế mà phụ lòng nhá»› mong cá»§a ta !
Tân kỳ nói :
- Hiá»n huynh đã có lòng chiếu cố. váºy cứ Ä‘i thẳng lối nà y, đến chân núi đá kia là nhà cá»§a tiểu đệ.
Hà n TÃn Ä‘em và i mươi tên quân tùy tùng, theo Tân Kỳ. Ãối ngá»±a song song qua mấy chòm cây ráºm, đến má»™t vùng nhà độ và i mươi nóc. Trong đó có má»™t ngôi nhà có vẻ sạch sẽ rá»™ng rãi hÆ¡n, Tân Kỳ xuống ngá»±a, đón Hà n TÃn và o rồi má»i mẹ và gá»i vợ ra chà o.
Hà n TÃn lấy má»™t trăm lạng và ng trao cho Tân Kỳ là m lá»… chúc thá» thân mẫu. Tân Kỳ không nháºn .
Hà n TÃn nói :
- Ãó là lá»™c cá»§a vua ban, ta thà nh tâm kÃnh dâng lão mẫu, hiá»n đệ nên vì ta nháºn lấy, giao cho đệ phụ phụng dưỡng. Còn hiá»n đệ nên theo ta Ä‘i phò vua láºp công, má»™t mai tên ghi sá» sách, như thếmá»›i khá»i uổng tấm thân nam tá»
Tân Kỳ vâng lá»i, nháºn lấy và ng trao cho vợ, và pha trà khoản đãi.
Hà n TÃn lại nói :
- Chá»— nà y rừng thiêng nước độc, hiá»n đệ không nên lưu gia quyến nÆ¡i đây trong lúc tòng quân . Ta sẽ viết thư đưa vá» Nam ChÃnh bẩm vá»›i Tiêu Thừa tướng cho ngưá»i đến rước vỠđó cấp dưỡng, hiá»n đệ má»›i yên lòng theo ta chinh phạt.
Tân Kỳ cảm tạ, phục lạy Ä‘á»n Æ¡n. Hà n TÃn đỡ dáºy nói :
- Chúng ta đã kết nghÄ©a anh em, thì gia quyến cá»§a hiá»n đệ là gia quyến cá»§a ta, cần gì phải báºn tâm như thế.
Nói xong viết thư giao cho quan Quân ChÃnh, đưa gia quyến Tân Kỳ vá» Nam ChÃnh.
Tân Kỳ thu xếp hà nh trang để kịp ngà y ra đi.
Hà n TÃn nói :
- Ãây đến Tản Quan chỉ còn hai ngà y đưá»ng nữa mà thôi, hiá»n đệ quen thuá»™c lối, váºy hãy nháºp và o Ä‘oà n hướng đạo, giúp Phà n Khoái tiến đến Tản Quan gấp.
Hà n TÃn lại gá»i Phà n Khoái và Hạ Hầu Anh đến dặn :
- Hạ Hầu tướng quân tìm má»™t nÆ¡i cho quân sÄ© nghỉ ngÆ¡i chá»› nên kinh động, đợi khi tiá»n quân qua được cá»a quan rồi bấy giá» sẽ sung chức Tiên phong vượt sang Phế Khâu đánh vá»›i Chương Hà m. Còn Phà n tướng quân thì hiệp vá»›i Tân Kỳ lãnh đội quân thứ hai là m cứu viện.
Hai tướng tuân lệnh kéo quân ra đi.
Hà n TÃn lại sai quân thám thÃnh, biết được quân Hán vương má»›i vừa đến Hán Khê, bèn sai ngưá»i đến ngã ba đưá»ng nÆ¡i chân núi để tìm mả tiá»u phu lúc ná».
Quân sĩ tuân lệnh, tìm kiếm khắp nơi, rồi trở vỠbáo :
- Chá»— dốc núi bên đưá»ng kia có má»™t mô đất, chắc là má»™ cá»§a ngưá»i ấy.
Hà n TÃn liá»n sai chặt gá»—, đóng quan tà i, và sắm đồ khâm liệm, cải táng cho tiá»u phu, bên trên có dá»±ng tấm bia, để mấy dòng chữ :
" Ngà y mồng bảy tháng tám, mùa thu năm ất vị tức là năm th ứ nhất nhà Ãại Hán, quan Phá Sở Ãại Nguyên soái Hoà i Âm Hà n TÃn vì nghÄ©a sÄ© tiá»u phu láºp bia . . . "
Ãoạn láºp miếu, cắt ngưá»i ở đó phụng thá», bốn mùa hương khói.
Nhắc qua việc bên Sở, quan trấn thá»§ Tản Quan là Chương Bình từ khi được hai tướng Diêu Long và Ngân VÅ© Ä‘em dân phu đến đầu hà ng, ngà y ngà y sai quân lÃnh Ä‘i thám thÃnh xem Sạn đạo tu bổ đã xong chưa.
Một hôm, có quân vỠbáo :
- Sạn đạo vẫn chưa tu bổ xong, mà ngưá»i đốc công nay không phải Phà n Khoái nữa.
Chương Bình há»i :
- Ai đến thay cho Phà n Khoái váºy ?
Quáºn sÄ© thưa :
- Viên nha tướng tên Tôn Hưng, còn dân phu má»—i ngà y má»™t Ãt Ä‘i, việc Ãông chinh cÅ©ng không nghe thấy động tÄ©nh gì nữa.
Diêu Long nói :
- Ngưá»i Hán Trung chỉ thị uy thế thôi, chứ tà i nà o thoát ra khá»i Bao Trung được ?
Ngân Vũ nói :
- Mấy năm nay Bao Trung được mùa, dân tình sung mãn, Hán vương chỉ hưởng lạc, đâu còn nghĩ đến việc lớn
Chương Bình nói :
- Cứ xem Hán vương dùng Hà n TÃn đủ biết con ngưá»i thấp thá»i, không có con mắt tinh Ä‘á»i rồi.
Ba ngưá»i Ä‘ang bà n luáºn, bá»—ng có quân và o báo :
- Phà n Khoái dẫn quân đến cá»a quan đốc quân đánh thà nh.
Chương Bình nghe báo tái mặt, vội vã cấp báo cho Chương Hà m biết để đem quân đến cứu , và bà n với Diêu Long, Ngân Vũ :
- Phà n Khoái đã đến đây, ta phải ra quân cự chiến.
Váºy hai ngươi đốc quân canh bốn mặt thà nh cho Nghiêm ngặt.
Hai ngưá»i đồng thanh nói :
- Xin tướng quân cứ an lòng. Chúng tôi nguyện táºn lá»±c
Chương Bình dẫn ba ngà n quân xuống cá»a Ãông, thấy quân Phà n Khoái đội ngÅ© chỉnh tá», giáo gươm sáng chói, đà ng sau có Tân Kỳ áp háºu, sát khà đằng đằng.
Phà n Khoái ngồi trên ngá»±a, mặt hầm hầm như than lá»a Ä‘á», thấy Chương Bình kéo quân ra, hét lá»›n, nói :
- Bá»n bây Ä‘em hai mươi vạn quân Tần đầu Hạng VÅ© để cho Hạng VÅ© chôn sống cả. Nay lại còn tham danh là m tướng, chẳng hổ lắm sao ?
Chương Bình cũng quát lớn nói :
- Hán vương nhà ngươi được thụ phong nÆ¡i Bao Trung lẽ ra phải an pháºn chăn dân, giữ đạo chư hầu, cá»› sao còn dám phạm đến đất Ä‘ai ta ? Nếu muốn sống phải kéo quân vá» kẻo hối không kịp.
Phà n Khoái nổi giáºn, cầm kÃch đâm thẳng tá»›i.
Chương Bình đưa dao ra đỡ. Giao chiến được hai mưá»i hiệp, Chương Bình Ä‘uối sức, quất ngá»±a bá» chạy.
Tân Kỳ láºp tức xua đạo háºu quân Ä‘uổi theo.
Chương Bình chạy và o thà nh đóng kÃn cá»a lại.
Phà n Khoái và Tân Kỳ đắc thắng thu quân vỠtrại.
Hôm sau, Phà n Khoái dá»± bị các há»a pháo, há»a tiá»…n, kéo đến dưới thà nh khiêu chiến.
Chương Bình đóng cá»a, có thá»§ không ra.
Phà n Khoái chẳng biết là m sao, còn đang nghĩ kế thì có tin Hà n Nguyên soái đã kéo quân đến nơi.
Phà n Khoái và Tân Kỳ vá»™i vã ra khá»i trại ba dặm nghênh đón.
Hà n TÃn đến cá»a Tản Quan, xem xét má»i nÆ¡i, thấy được ám hiệu cá»§a mình, biết Chương Bình đã trúng kế, Ä‘ang trá»ng dụng Diêu Long và Ngân vÅ©, liá»n truyá»n quân đốt há»a pháo và bắn há»a tiá»…n tung và o cá»a quan.
Quân canh rối loạn, không dám lên mặt thà nh chống giữ.
Chương Bình nóng ruột, thân dẫn quân sĩ lên mặt thà nh .
Lúc đó Ngân VÅ©, Diêu Long và má»™t trăm dân phu đầu hà ng trước kia, cÅ©ng Ä‘á»u cầm giáo lên mặt thà nh cả.
Hà n TÃn giÆ¡ roi quất ngá»±a đến nói :
- Chương Bình ? Bá vương nhà ngươi vô đạo giết vua NghÄ©a Ãế, bá»™i ước vá»›i Hán vương, lòng dân căm phẫn.
Nay ta Ä‘em quân đến đây quyết dẹp loạrl, trừ đứa hung tà n, cứu muôn dân. Nếu ngươi giác ngá»™ đầu hà ng sẽ khá»i
tội chết.
Chương Bình nói :
- Ta đây là quý tộc của Ung vương, là m sao lại hà ng đứa luồn trôn thiên hạ.
Chương Bình vừa dứt tiếng thì Diêu Long và Ngân VÅ© xông đến bắt Chương Bình trói lại. Má»™t trăm dân phu Ä‘á»u bao quanh, cầm binh khà canh giữ.
Ngân VÅ© giÆ¡ gươm lên trá»i nói lá»›n :
- Hỡi binh sÄ©, Hán vương là má»™t minh quân, già u đạo đức đáng cho chúng ta tôn thá». Nếu kẻ nà o đầu hà ng sẽ được thu dụng, kẻ nà o chống lại sẽ rÆ¡i đầu.
Quân sÄ© trong thà nh thấy chá»§ tướng đã bị bắt, Ä‘á»u bá» vÅ© khÃ, quì móp xuống đất.
Diêu Long, Ngân VÅ© sai mở cá»a giải Chương Bình ra.
Hai ngưá»i nà y đâu phải ai xa lạ, chÃnh là Chu Bá»™t và Trần VÅ©, tướng cá»§a Hán Vương. Trước đây Hà n TÃn sai Lục Giả đến Sạn đạo bảo Phà n Khoái sai Chu Bá»™t và Trần VÅ© giả cách đầu hà ng. Ãợi khi Hà n TÃn đến thì dùng đá dá»±ng ở cá»a quan là m ám hiệu, và lợi dụng lúc Hà n TÃn công thà nh bắt Chương Bình.
Ãó là kế "Minh tu Sạn đạo, ám độ Trần Thương".
Vì váºy chỉ trong mưá»i hôm, Hà n TÃn đã hạ được Tản Quan, đệ nhất kỳ công trong bước đưá»ng Ãông chinh cá»§a Hà n TÃn.
Hà n TÃn và o thà nh, vá»— an trăm há», rồi sai dá»n dẹp các công thá»± để chỠđón rước Hán vương.
Quân sÄ© giải Chương Bình đến, Hà n TÃn truyá»n rằng :
- Ngươi là cháu Chương Hà m, là m. quan vá»›i Sở, trấn thá»§ ải nà y, nay bị bắt đáng lẽ phải chém, song ngưá»i là đứa đê hèn, dẫu có chém cÅ©ng chỉ bẩn gươm, nên ta giao ngưá»i cho quan Quân ChÃnh quản thúc trong quân để sai khiến. Nếu có hà nh động nà o ngang ngạnh chẳng toà n mạng.
Chương Bình mừng rỡ dáºp đầu xuống đất lạy tạ, rồi lá»§i thá»§i theo quân sÄ© bước ra.
Bỗng có tin báo xa giá Hán vương đã gần đến Tản Quan.
Hà n TÃn liá»n Ä‘em văn vÅ© ra khá»i thà nh mưá»i dặm tiếp đón.
Hán vương thấy hạ được Tản Quan, lòng vui khôn tả truyá»n chỉ cho Hà n TÃn được lên ngá»±a theo vá» Tản Quan.
Hán vương nói :
- Tản Quan là chá»— yết hầu cá»§a Tam Tần, Nguyên soái không tốn má»™t tên quân mà hạ được, khiến cho Tam Tần nghe tin phải vỡ máºt, công ấy tháºt đáng khen.
Hà n TÃn tâu :
- Nay Tản Quan vừa lấy được, Tam Tần chưa kịp phòng bị, xin Ãại vương tạm đình giá lại đây, để hạ thần Ä‘em quân đánh Phế Khâu, bắt sống Chương Hà m, thu phục Tam Tần xong sẽ xin nghênh giá. Ãại vương cứ truyá»n chỉ tiếp váºn binh lương, và kÃp tu bổ cho xong Sạn đạo để tiện lối Ä‘i lại.
Hán vương nháºm lá»i, truyá»n định đô nÆ¡i Tản Quan , giao cho Hà n TÃn xuất quân chinh phạt.
Hà n TÃn truyá»n Ä‘em Chương Bình ra, cắt mất má»™t tai, thả cho vá» Phế Khâu để khÃch lệ Chương Hà m.
Ngay lúc đó, ở Phế Khâu, Chương Hà m mới vừa được tin Phà n Khoái đánh phá Tản Quan rất gấp.
Chương Hà m thất kinh bà n với các tướng :
- Ta cứ tưởng Sạn đạo chưa là m xong nên Hán vưong không thể nà o vượt ra khá»i Bao Trung , ngỠđâu chúng lại kéo đến Tản Quan mau như váºy ? Việc đã đến ná»—i nà y, váºy phải báo cho hai xứ Lịch Dương và Ca Nô phòng bị má»›i kịp.
Nói xong, sai Mã Thông và Tôn Anh điểm binh mã đi cứu Tản Quan.
Bà n bạc chưa xong, bá»—ng thấy Chương Bình ôm cái tai bị cắt đứt chạy vá», khóc lóc, kể lể tá»± sá»± .
Chương Hà m toát mồ hôi, than thầm :
- Phạm quân sư trước kia đã có á»§y thư tâu vá»›i Bá vương : "Nếu không dùng Hà n TÃn thì nên giết Ä‘i". Nay để Hà n TÃn trốn vá» Hán, hối sao kịp nữa !
Chẳng bao lâu lại có quân và o báo :
- Quân Hán rầm rộ kéo đến, chỉ xa cách đây mấy dặm. .
Chương Hà m tức giáºn , vá»— án hét:
- Ta thá» giết cho được thằng luồn trôn nà y má»›i hả giáºn.
Các tướng bà n :
- Ãại vương chá»› nên khinh địch . Hà n TÃn có lắm quỉ kế, xem như việc lấy Tản Quan vừa rồi đủ biết thao lược dưá»ng nà o?
Chướng Hà m hét lớn :
- Ta cầm quân ra tráºn đã hÆ¡n ba mươi năm, trải hÆ¡n trăm tráºn, há lại sợ cái thằng bất cố liêm sỉ ấy sao ?
Liá»n cầm thương lên ngá»±a, khai thà nh, dẫn quân sÄ© ra đấu chiá»n .
Lúc ấy Hạ Hầu Anh đã Ä‘en Phế Khâu trước má»™t hôm, nhưng chưa thấy Chương Hà m động binh nên chưa dám khiêu chiến, truyá»n quân hạ trại cách Phế Khâu năm mươi dặm để chá» Hà n TÃn đến .
Hà n TÃn vừa đến nÆ¡i, kêu Hạ Hầu Anh dặn nhá» :
- Chương Hà m là má»™t dÅ©ng tướng cá»§a nhà Tần trước kia, nếu dùng sức không thắng nổi. Phải dụng mưu má»›i thà nh công được . Tướng quân ra tráºn, phải là m như váºy như váºy .
Hạ Hầu Anh nhất nhất tuân theo, hà nh động có vẽ tháºn trá»ng lắm.
Lúc Chương Hà m kéo quân đến nÆ¡i, đã thấy Hạ Hầu Anh dà n quân đợi sẵn hà ng ngÅ© chỉnh tá», gươm Ä‘ao rợp đất.
Chương Hà m giục ngựa đến hét :
- Chúa ngươi đã được thụ phong nÆ¡i Hán Trung, lẽ phải giữ gìn cương thổ, sao lại nghe lá»i đứa luồn trôn đến đây quấy rối ?
Hạ Hầu Anh nói :
- Vua NghÄ©a Ãế có ước, ai và o Quan Trung trước thì được là m vua Quan Trung. Chúa ta và o trước, thế mà Hạng VÅ© dám trái lá»i, tá»± láºp lên là m vua, giết vua NghÄ©a Ãế đà y Chúa ta và o Ba Thục. Tháºt là vô đạo. Nay ta Ä‘em quân vấn tá»™i chúng bay là bá»n theo đóm ăn tà n, lẽ phải tá»± xấu hổ bó mình chịu tá»™i, sao lại dám đối địch ?
Chương Hà m nổi giáºn vung Ä‘ao đâm tá»›i. Hạ Hầu Anh rước đánh. Vừa được và i mươi hiệp, Hạ Hầu Anh giả thua bá» chạy vá» trại. Chương Hà m Ä‘uổi theo, Hạ Hầu Anh không và o trại mà rẽ cương cho ngá»±a chạy ngược lên đỉnh núi gần đó, gá»i Chương Hà m, nói :
- Chương Hà m, ngươi có giá»i thì lên đây chúng ta tranh thắng phụ.
Chương Hà m cưá»i lá»›n, nói :
- Hán tặc ! Mi đã thua mà còn phách lối à ?
Hạ Hầu Anh múa tÃt lưỡi gươm đáp :
- Nhà ngươi già rồi, gân cốt suy nhược, đối địch với ta sao lại ? Sở dĩ ta bỠchạy là muốn dụ ngươi lên đây để giết cho quân sĩ hai bên trông thấy rõ chứ đâu phải ta thua ngươi.
Chương Hà m không nén được giáºn, giục ngá»±a lên núi cùng Hạ Hầu Anh đấu chiến. Ãánh vừa được mưá»i hiệp, Hạ Hầu Anh lại lui chạy và o rừng thông, Chương Hà m Ä‘uổi theo hét lá»›n :
- Quân phách lối, hãy để cái đầu lại đó cho ta rồi sẽ chạy !
Nhưng Chương Hà m vừa qua khá»i mé rừng, bá»—ng nghe má»™t tiếng pháo hiệu nổ vang, bên đưá»ng má»™t Ä‘oà n quân xông ra chân lại.
Chương Hà m thấy tướng cầm đầu Ä‘oà n quân ấy là Hà n TÃn, nổi giáºn hét :
- Thằng luồn khố kia ! Hôm nay gặp ta mi táºn số rồi.
Hà n TÃn không thèm đáp lại, cầm kÃch nhắm ngay đầu Chương Hà m đánh xuống. Chương Hà m né khá»i. Hai bên đánh nhau được mưá»i hiệp, Hà n TÃn bá» chạy, Chương Hà m tức giáºn Ä‘uổi theo. Ãà ng sau hai tên bá»™ tướng cá»§a Chương Hà m là Quý Lương và Quý Hằng đốc quân theo kịp, cản lại, nói :
- Xin Ãại vương chá»› và o sâu tráºn địa, e trúng kế Hà n TÃn chăng ?
Chương Hà m nói : .
- Thằng hèn mạt ấy tà i cán gì mà sợ. Ta quyết đuổi theo lấy đầu, dẹp cho xong giống phản loạn. Hai ngươi cứ thúc quân tiếp ứng.
Chương Hà m vừa nói vừa dứt lá»i, bá»—ng có quân đến báo :
- Hà n TÃn bị trại vương Ä‘uổi gấp quá nên cả ngưá»i và ngá»±a Ä‘á»u lá»t xuống khe núi. Hạ Hầu Anh cùng chư tướng Ä‘ang tìm cách cứu lên. Nếu Ãại vương đến ngay thì có thể bắt sống Hà n TÃn được.
Chương Hà m lấy là m lạ, dắt Quý Lương và Quý Hằng lên chá»— cao xem, quả thấy trước mặt có má»™t hang núi đầy bụi ráºm . Trên sưá»n núi có má»™t số quân sÄ© Ä‘ang lấy dây thòng xuống.
Chương Hà m đắc ý nói :
- Phen nà y thằng luồn khố táºn mạng rồi.
Liá»n đốc quân nhắm hang núi ấy tiến tá»›i . Nhưng khi đến nÆ¡i không thấy tên quân Hán nà o cả xung quanh toà n cây cối và đá dá»±ng cháºp chồng.
Lúc bấy giá» quân sÄ© cá»§a Chương Hà m ùa tá»›i quá đông không là m sao trở lại được nữa. Cá»a hang cháºt, ngưá»i ngá»±a lá»™n xá»™n chẹt lối Ä‘i. Chương Hà m còn do dá»±, thì trên núi có tiếng pháo nổ, tiếp theo đó ngá»n lá»a, chẳng biết từ đâu bốc cháy ngất trá»i, sau trước khói tá»a ngùn ngụt.
Quân sÄ© thất kinh, lui tá»›i không thông, đạp nhau chạy, lá»›p chết, lá»›p gãy chân, tiếng kêu vang cả góc trá»i.
Quý Lương và Quý Hằng nới với Chương Hà m :
- PhÃa trước rừng nà y có con đưá»ng hẻm dẫn đến Phượng LÄ©nh, xin Ãại vương theo đưá»ng ấy lánh nạn may ra khá»i chết.
Chương Hà m theo .lá»i, cùng hai tướng bá» ngá»±a chạy bá»™ đến Phượng LÄ©nh, ngưá»i ngưá»i mệt gần ngất hÆ¡i.
Ngồi trên tảng đá, nghỉ được một lúc, Chương Hà m nói với hai tướng :
- Chỗ nà y không thể ở lâu được . Chúng ta không khà giới không còn ngựa, nếu quân Hán đuổi theo lấy gì tự vệ . Chi bằng chúng ta cố gắng sang bên kia núi, tìm một cái đồn nghỉ đỡ, sáng máu sẽ liệu .
Quý Lương nói :
- Ãại vương nghÄ© thế cung phải, song biết đưá»ng nà o Ä‘i bây giá».
Lúc đó trá»i đã tối , ngoà i ánh sáng cá»§a ngá»n lá»a bá»c cháy nÆ¡i hang núi, ánh trăng cÅ©ng đã bắt đầu soi tá» những khóm cây cao . Quý Lương đưa mắt nhìn xa rồi chỉ tay vá» phÃa trước nói :
- Chá»— hốc núi kia có ánh đèn, chắc có nhà ngưá»i ở, chúng ta lần mò đến đó há»i thăm.
Ba ngưá»i mò mẫm dắt nhau đến chá»— có ánh đèn. Ãó là điếm Ãại Trấn, có hÆ¡n ba trăm nhà ở, nhưng đêm khuya dân chúng đóng chặt cá»a, ngá»§ yên phăng phắc .
Gần đó, đại có má»™t cái miếu, ba ngưá»i lần và o, nằm trên bệ đá nghỉ chân.
Quá nhá»c mệt, không ai còn muốn mà n bạc gì nữa cả và há» ngá»§ thiếp Ä‘i lúc nà o không hay biết.
Gần đến ná»a đêm, bên ngoà i có tiếng vó ngá»±a bước rá»™n rà ng, Quý Lương giáºt mình thức dáºy, dòm qua khe cá»a sổ thấy má»™t toán quân Ä‘ang Ä‘i lùng quanh nÆ¡i đấy.
Má»™t ngưá»i trong bá»n nói :
- Cá»a hang kia có lá»a, ta chá»› nên khinh tiến.
Không biết Ãại vương ở nÆ¡i nà o, hay đã bị thương trong đám loạn quân rồi?
Quý Lương nháºn ra tiếng ngưá»i Sở, mừng rỡ gá»i Chương Hà m và Quý Hằng dáºy, mở cá»a chạy ra.
Thì ra đó là Sở tướng Mã Thông.
Mã Thông thấy Chương Hà m mừng rỡ nói :
- Khi Ãại vương Ä‘uổi theo Hán tướng, Chương Bình Ä‘oán biết thế nà o. Ãại vương cÅ©ng mắc mưu Hà n TÃn nên sai tôi Ä‘em má»™t toán quân cứu ứng. Tôi lãnh má»™t nghìn quân Ä‘i đến giữa đưá»ng thấy nÆ¡i ven núi lá»a cháy ngất trá»i, biết là Ãại vương đã mắc kế, nhưng không dám tiến, phải vòng sang mé Tây Nam để phòng ngừa. Trá»i tối, không biết Ãại vương ở đâu, cho quân SÄ© bá»§a tìm khắp nÆ¡i, may gặp Ãại vương nÆ¡i đây, tháºt may mắn.
Mã Thông sai quân sÄ© nấu cÆ¡m Ä‘em dâng cho Chương Hà m ăn xong thì trá»i đã rá»±c sáng. Chương Hà m cùng các tướng lên ngá»±a, theo Mã Thông quanh vế lối cÅ© .
Ãến Phế Khâu, Chương Bình và Tôn An hay tin Ä‘em quân ra tiếp đón và o thà nh.
Tráºn ấy, tiá»n quân cá»§a Chương Hà m chết quá ná»a, chỉ còn và i nghìn ngưá»i sống sót trở vá», nhưng phần nhiá»u bị thương khá nặng.
Chương Hà m hối háºn, truyá»n quân đóng chặt cá»a thà nh để an dưỡng. Kế đó, sai ngưá»i đến hai xứ Lịch Dương và Cao Nô xin Ä‘iá»u binh cứu viện.
Chương Hà m phân phối công việc vừa xong thì có tin Hà n TÃn kéo quân đến vây thà nh.
Chương Hà m tức giáºn vá»— bà n hét :
- Trước đây ta là m tướng nhà Tần, uy Ä‘anh lừng lẫy trong sáu nước ai nghe đến danh ta cÅ©ng Ä‘á»u khiếp vÃa. Nay đưá»ng đưá»ng má»™t vương vị, đứng đầu Tam Tần, há lại sợ thằng luồn trôn, phải đóng cá»a thà nh cố thá»§ sao ? Ba quân hãy chỉnh tỠđội ngÅ© mở cá»a thà nh ra đánh . Ta quyết sống thác vá»›i Hà n TÃn phen nà y.
Quý Lương và Quý Hằng can :
- Ãại vương không nên nóng nảy. Hà n TÃn lợi dụng sá»± nóng nảy cá»§a Ãại vương mà thá»§ thắng, xin Ãại vương cứ yên tâm tịnh dưỡng và i ngà y rồi sẽ liệu.
Chương Hà m mặt vẫn hầm hầm, ngồi đứng không an. Bên ngoà i có quân và o báo :
- Quân cá»§a Hà n TÃn đứa nằm đứa ngồi, có đứa cởi áo quần chỉ và o thà nh mắng nhiá»u lá»i rất thô bỉ.
Chương Hà m nghiến răng, dắt chư tướng lên vá»ng địch lầu trông ra, quả nhiên thấy quân Hán là m đủ trò ngáo nghá»….
Chương Hà m nói nhỠvới các tướng :
- Hà n TÃn đắc thắng tráºn vừa qua, nay đã kiêu ngạo chẳng khác Hạng Lương lúc trước ở Ãịnh Ãà o. Ãó là triệu chứng bại vong cá»§a Hà n TÃn rồi.
Quý Lương nói :
- Ngưá»i ta lúc thắng tráºn ai cÅ©ng kiêu. Há»… thắng mà kiêu là điá»u tối ky trong binh pháp. Nếu Ãại vương áp dụng phương pháp phá Sở trước kia tất Hà n TÃn không tránh được cái nạn Ãịnh Ãà o.
Tôn An nói :
- Hạng Lương trước kia Ãt mưu lược, nay Hà n TÃn nhiá»u quỉ kế, Ãại vương phải suy tÃnh cho kỹ chá»› khinh thưá»ng. . .
Chương Hà m mỉm cưá»i nói :
- Hôm qua vì ta cố thắng nên má»›i mắc lầm gian kế. Hà n TÃn đâu có gì đáng gá»i là quan trá»ng . Cứ xem như hà ng ngÅ© quân Hán trước mặt đó , cÅ©ng biết quân lá»±c chẳng ra gì.
Chương Hà m xuống thà nh, truyá»n chư tướng Ä‘iểm quân, dá»± bị sẵn sà ng để tối đến Ä‘i cướp trại Hán.
Lại gá»i Quý Lương và Quý Hằng đến dặn :
- Hai tướng Ä‘em ba nghìn quân ra Nam môn tuần tiá»…u . Ta sẽ Ä‘em má»™t vạn quân ra cá»a Tây cướp trại địch.
Còn Chương Bình vì bị thương nên để lại giữ thà nh.
Lúc bấy giá» Hà n TÃn liệu chừng việc khiêu khÃch mình đã thà nh công liá»n sai Phà n Khoái và Sà i VÅ© Ä‘em ba ngà n quân ra đóng nÆ¡i phÃa Bắc, Hạ Hầu Anh và Chu Bá»™t Ä‘em ba nghìn quân đóng ở phÃa Nam, Ngân Hấp Ä‘em năm ngà n quân phục ở tả trại, Lư Quán và Quán Anh Ä‘em năm ngà n quân phục ở hữu trại, còn mình kéo hết đại binh lùi ba mươi dặm hạ trại.
Hà n TÃn phân phối xong thì trá»i cÅ©ng vừa tối. Bên kia, Chương Hà m cÅ©ng đã kiểm Ä‘iểm quân mã, bố trà sẵn sà ng chỉ chỠđến canh ba là mở cá»a thà nh kéo ra.
Thá»i gian âm thầm trôi trong lo lắng. Trống canh ba vừa Ä‘iểm, quân Chương Hà m im chiêng lặng trống, ngưá»i ngáºm thẻ, ngá»±a bó lạc, kéo ra.
Quý Lương ra cá»a Bắc, Mã Thông ra cá»a Nam, Chương Hà m ra cá»a Tây. Cả ba đạo quân nhất tá» kéo đến trại Hán má»™t lượt.
Nhưng khi đến nÆ¡i, thấy dãy trại không ngưá»i, bốn bá» vắng ngắt. Chương Hà m thất kinh, biết mình đã trúng kế, liá»n truyá»n lệnh lui ra.
Há»i ôi ! Hùm thiêng đã sa bẫy, còn hối sao kịp nữa ?
Má»™t tiếng pháo lệnh nổ vang, hai bên quân phục nổi dáºy đánh áºp và o tên bắn như mưa. Quân Chương Hà m lá»›p chết, lá»›p bị thương, tranh nhau bá» chay.
Chương Hà m nhá» mấy viên kiện tướng bảo vệ, thoát ra được . Nhưng dá»c đưá»ng lại bị má»™t mÅ©i tên, suýt té xuống ngá»±a. Tả hữu phải xúm lại đỡ và dìu Ä‘i.
CÅ©ng trong lúc ấy, Quý Lương ra cá»a Bắc, Ä‘i chưa đến trại địch đã bị đạo quân cá»§a Phà n Khoái đón lại đánh. Quý Lương bất ngá» chống cá»± không lại phải bá» chạy. Phà n Khoái vì chưa có tướng lệnh nên không dám Ä‘uổi theo.
Còn Mã Thông và Tôn An ra cá»a Nam, Ä‘i đến giữa đưá»ng Tôn An nói vá»›i Mã Thông :
- Hà n TÃn lắm quỉ kế, tôi e Ãại vương lầm mưu ! Chúng ta không khéo nguy mất. Chi bằng cứ tạm đóng quân lại đây nghe động tinh đã. Nếu quả quân Hán không đỠphòng, chừng ấy chúng ta tiến binh cÅ©ng chưa muá»™n.
Còn nếu quân ta bị thua, thì ta rút vá» theo đưá»ng lá»›n Phế Khâu để ứng cứu. Như váºy lưỡng toà n hÆ¡n.
Mã Thông nói :
- Ông lo xa như thế cÅ©ng phải ? Nhưng nếu Ãại vương há»i đến cái tá»™i trái quân lệnh thì sao ?
Tôn An nói :
- Không sao ! Phà m là m tướng ra tráºn phải tùy cÆ¡ ứng biến, cứ gì má»—i má»—i phải theo lệnh vua.
Mã Thông và Tôn An bà n luáºn xong đóng quân lại, sai ngưá»i thám thÃnh. Chẳng bao lâu, quân thám lưu vá» báo :
- Quân ta bị lầm mưu Hà n TÃn. Ãại vương đã bị thua to, nhị vị tướng quân mau cứu ứng.
Hai ngưá»i tức khắc kéo quân vòng ra đưá»ng lá»›n đến Phế Khâu. Vừa đến nÆ¡i, gặp quân Hán Ä‘uổi theo Chương Hà m rất nguy cấp.
Hai tướng ra sức chống cự, vừa đánh vừa chạy, giải thoát cho Chương Hà m .
Hà n TÃn thấy có quân tiếp viện, liá»n ra lệnh thu quân.
Các tướng há»i :
- Chương Hà m đã kiệt lực, sao Nguyên soái không cho đuổi bắt, lại thu quân ?
Hà n TÃn nói :
- Binh pháp có câu ." Ãuổi giặc không nên Ä‘uổi đến bước đưá»ng cùng " . Vả lại Chương Hà m cÅ©ng là tay danh tướng không nên khinh thưá»ng . Ãợi sáng mai sẽ chuẩn bị công tiếp .
|

15-10-2008, 10:34 AM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 22
Lấy Phế Khâu , Hà n TÃn dụng thá»§y chiến
Ãoạt Hà m Dương , Hán Vương định Tam Tần
Chương Hà m chạy vỠđến Phế Khâu vết thương Ä‘au nhức lạ lùng, liá»n đòi ngá»± y và o băng bó, rồi khiến quân canh giữ bốn mặt thà nh để chá» quân cứu viện.
Hôm sau, Hà n TÃn Ä‘em quân vây thà nh Phế Khâu, dùng há»a pháo công phá rất ngặt ba quân Ä‘á»u đóng trại quanh thà nh, tạo má»™t vòng vây mấy lá»›p.
Thà nh Phế Khâu là thà nh cÅ©, Ä‘á»i nhà Châu, chu vi có núi cao bao bá»c, má»™t bên ăn thông vá»›i dòng sông lá»›n gá»i là Bạch Thá»§y, bá» thà nh cao, hà o lÅ©y sâu, địa thể rất kiên cố . Quân Hán đánh mãi không phá nổi.
Thúc Tôn Thông và Chương Thoáng thấy váºy và o bẩm vá»›i Hà n Tin :
- Thà nh Phế Khâu không phải chốc lát mà hạ được. Quân các quáºn, huyện lại lần lượt kéo vá» cứu ứng. Nếu cháºm Ãt ngà y Tư Mã Hân và Ãổng Ể khởi binh, chúng ta khó thắng. Xin Nguyên soái liệu định.
Hà n TÃn cưá»i và nói :
- Các tướng có lòng lo lắng, tháºt đáng khen. Song việc nà y tôi đã có kế hoạch sẵn, chỉ trong vòng và i hôm nữa là thà nh Phế Khâu phải vỡ.
Các tướng nghe nói lui ra, ai nấy chỉnh đốn quân ngũ của mình.
Chiá»u hôm ấy, Hà n TÃn cùng Tà o Tham Ä‘em và i mươi kiện tốt lên chá»— đồi cao, đưa mắt nhìn vá» phÃa sông Bạch Thá»§y. Hà n TÃn nói :
- Dưới chân thà nh, con sông Bạch Thá»§y chảy vòng quanh từ Tây Bắc sang Ãông Nam, là n nước rất mạnh. Nếu ta dùng bao cát đắp ngang mặt sông, cho nước dâng lên, trà n và o thà nh, quân địch ắt phải và o bụng cá hết.
Tà o Tham nói :
- Nguyên soái định kế rất thần diệu. Tôi xin lãnh là nh cái việc đó cho .
Ãêm ấy, Tà o Tham lãnh má»™t nghìn quân lẻn ra phÃa Nam thà nh Phế Khâu, dùng túi cát lấp dòng sông.
Bấy giá» và o tiết tháng tám, nước thu đầy dấy, bá» vừa đắp xong nước đã trà n và o thà nh Phế Khâu, bốn mặt tưá»ng cao, xung quanh núi dá»±ng, nước chảy và o như róc.
Chương Hà m Ä‘ang dưỡng bệnh, nghe quân báo, vá»™i vã ra chá»— cao xem, thấy nước lai láng, thất kinh, cùng bá»n Quý Lương, Quý Hằng, Mã Thông, Tôn An Ä‘em quân sÄ© và gia quyến lên ngá»±a chạy ra phÃa Bắc mở lối trốn và o rừng.
Hà n TÃn Ä‘em quân Ä‘uổi theo, truy kÃch. Má»™t mặt sai Tà o Tham tháo nước, không cho và o thà nh nữa, má»™t mặt đốc quân chiếm thà nh .
Dân chúng trong và các quáºn, huyện lân cáºn, thấy Chương Hà m đã bá» trốn, quân Hán thế mạnh, liá»n rá»§ nhau đến quy hà ng.
Hà n TÃn vá»— an dân thứ, rồi sai ngưá»i vá» Tản Quan rước Hán vương qua Phế Khâu.
Thế là Tam Tần đã lấy được má»™t phần váºy.
Trong lúc đó, Tái vương là Tư Mã Hân và Ãịch vương là Ãổng Ể hay tin Phế Khâu bị vây, sá»a soạn Ä‘em quân đến giúp , bá»—ng được tin Chương Hà m bá» thà nh chạy trốn, Phế Khâu và các quáºn, huyện đất Ung đã thuá»™c vá» tay Hán Vương rồi.
Ãổng Ể sợ hãi gá»i mưu thần là Lý Chi đến đà m luáºn.
Ãổng Ể nói :
- Hà n TÃn vjlá»›i hạ được Phế Khâu, binh thế Ä‘ang mạnh, án binh mã Lịch Dương Ãt á»i, cá»± sao cho lại, nay phải há»p sức vá»›i Tái vương má»›i chống nổi.
Lý Chi nói :
- Tình thế nguy ngáºp, Ãại vương nên cho ngưá»i vá» Bà nh Thà nh tâu xin Bá vương phát binh cứu ứnag má»›i có thể thắng nổi Hà n TÃn.
Còn đang bà n bạc thì đã có tin báo :
- Quân Hán kéo đến cháºt đưá»ng, Ä‘i đến đâu quáºn, huyện đầu quy phục. Hiện nay, tiá»n đội Hà n TÃn chỉ có cách Lịch Dương trăm dặm.
Ãổng Ể vá»™i sai Ãại tướng Cảnh Xương, phó tướng Ngô Luân, Ä‘em má»™t vạn quân đóng cách thà nh hai mươi dặm ngăn địch. Lại tá»± mình thống suất má»™t vạn quân đóng ngoà i thà nh để là m thanh thế.
Chẳng bao lâu, Hà n TÃn kéo quân đến như sóng trà n nước vỡ, ngưá»i ngá»±a, gươm giáo bá»i bá»i.
Cảnh Xương và Ngô Luân láºp tức dà n quân đón đánh .
Hà n TÃn thúc ngá»±a ra trước tráºn, nói lá»›n :
- Hai tướng trung Tần hãy mau xuống ngựa đầu hà ng để được toà n mạng.
Hai tướng tức giáºn, vung gươm thúc ngá»±a đến đánh . Ãà ng sau, Phà n Khoái và VÅ© Dương lướt tá»›i đỡ thương.
Bốn tướng đánh nhau hai mươi hiệp, Cảnh Xương bị Phà n Khoái đâm má»™t kÃch ngã xuống ngá»±a. Ngô Luân không dám đánh giục ngá»±a chạy trở vá».
Hà n TÃn huy động ba quân Ä‘uổi theo, đến Lịch Dương vừa gặp Ãổng Ể hoà nh thương hét :
- Thằng luồn trôn kia, mi là đứa tiểu nhân đắc ý , dám đến đây vô lễ ư ?
Hà n TÃn cưá»i lá»›n hÆ¡n :
- Ãổng Ể, nhà ngươi là má»™t đứa đầy tá»› cá»§a Chương Hà m. Ãến như Chương Hà m còn phải thua ta nữa huống hồ ngươi. .
Ãổng Ể nổi giáºn phóng thương đâm tá»›i. Hà n TÃn múa kÃch nghênh chiến.
Chưa được và i hiệp, Phà n Khoái xông ra trợ lá»±c, Ãổng Ể không chịu nổi phải bá» chạy.
Hán tướng là Tân Kỳ và Quán Anh đã thụ máºt kế cá»§a Hà n TÃn, má»—i ngưá»i Ä‘em ba nghìn tinh binh vòng ra đưá»ng nhá» bên Ãông thà nh Lịch Dương đánh áºp lại.
Ãồng Ể bị bá»c háºu, phải thúc quân dồn lại. Quân Hán vây phá»§ trùng Ä‘iệp, không hở má»™t chá»— nà o. Ãổng Ê sợ hãi đứa trÆ¡ trÆ¡ giữa vòng vây . Hà n TÃn thúc ngá»±a đến hét lá»›n :
- Muốn khá»i chết hãy mau xuống ngá»±a đầu hà ng.
Ãổng Ể xét thấy không còn cách gì chống đối nữa, vá»™i vã buông thương xuống đất nói :
- Thôi ? Ta chịu đầu hà ng.
Quân sĩ áp lại bắt trói, giải vỠtrại.
Hà n TÃn bước và o truyá»n mở trói cho Ãổng Ể, và kéo ghế má»i ngồi.
Ãổng Ể phục xuống đất nói : . . .
- Tôi là một tù nhân, được Nguyên soái tha chết là vạn hạnh rồi, có đâu dám vô lễ .
Hà n TÃn đỡ dáºy nói :
- Ông là danh tướng nhà Tần, nay đã thá» phong vương tước, lại bá» Sở đầu Hán, khiến cho trăm há» thoát cảnh Ä‘ao binh. Hà nh động ấy đáng trá»ng thưởng , nên coi đó là má»™t nghÄ©a cá» váºy.
Ãổng Ể thấy Hà n TÃn niá»m nở lòng mừng khấp khởi cùng ngồi nói chuyện.
Hà n TÃn nói :
- Nay tôi cùng ngà i Ä‘á»u là m tôi nhà Hán, tôi có má»™t việc phiá»n đến ngà i.
Ãổng Ể thưa :
- Xin Nguyên soái cứ dạy.
Hà n TÃn há»i :
- Hiện Tái vương Tư Mã Hân Ä‘ang đóng quân ở Cao Nô, nghe quân Hán đến đây tất xuất quân đối địch. Như thế chỉ là m khổ dân mà chẳng Ãch gì. Vầy phiá»n ngà i viết má»™t phong thư bà n việc thiệt hÆ¡n vá»›i Tư Mã Hân, khuyên Tư Mã Hân ná»™p khoản qui hà ng . Tôi sẽ tÂu vá»›i Hán vương cứ y tước cÅ© mà phong cho hai ông để cùng nhau chung sức giúp nhà Hán dá»±ng nghiệp cả, vãn hồi thái bình cho thiên hạ.
Ãổng ể mừng rỡ nói :
- Xin Nguyên soái cứ đem quân tiến đánh. Tôi sẽ viết thư sai mưu sĩ Lý Chi đem đến Cao Nô khuyên Tái vương ra hà ng.
Nói vá» Tư Mã Hân ở Cao Nô, hay tin Thượng Tần và Trung Tần đã thuá»™c vá» Hán, ngà y đêm lo sợ, truyá»n quân kéo ra ngoà i thà nh đóng cách hai mươi dặm để phòng bị.
Má»™t hôm, quân tuần báo tin có sứ cá»§a Ãịch vương là Lý Chi đến yết kiến.
Tư Mã Hân cho và o Lý Chi đệ trình phong thư cá»§a Ãổng Ể .
Tư Mã Hân mở ra Ä‘á»c. Thư rằng :
" Ãịch vương Ãổng Ể kÃnh thư Tái vương túc hạ.
Nhà Tần vô đạo, chư hầu ly loạn, nước Sở nổi lên thôn tÃnh trên hạ. Tuy nhiên Bá vương bạo ngược thiếu đức không thể cầm quyá»n được lâu . Theo lá»i hứa cá»§a vua Hoà i vương trước kia , lẽ ra Hán vương phải được là m vua Quan Trung, thế mà Bá vương bá»™i ước, dùng uy lá»±c bức kẻ hiá»n lương. Hán vương, đạo đức cao dà y, đáng là m minh chúa. Nay lại dùng Hà n TÃn là m Nguyên soái mưu lược như thần, binh pháp không kém Tôn Ngô. Như việc minh tu Sạn đạo, ám độ Trần Thương, dùng tri lấy Tản Quan, tháo nước thu thà nh Phế khâu, tháºt trong Ä‘á»i chẳng ai sánh kịp.
Binh Hán Ä‘ang mạnh, thế như chẻ tre Ä‘i đến đâu thắng đến đây, tôi đã thuáºn thứa thiên ý, vá» vá»›i Hán triá»u, tước lá»™c chẳng mất, ưu đãi hÆ¡n xưa. Váºy có đôi lá»i tá» bà y lợi hại xin Ãại vương xét kỹ. Nay kÃnh. "
Tư Mã Hân xem thư xong nổi giáºn mắng :
- Ta chưa há» giao chiến vá»›i Hà n TÃn má»™t tráºn nà o, sao đà nh chịu bó tay đầu giặc ? Ãại trượng phu đâu lại tham sống cầu vinh.
Nói xong xé nát phong thư, lấy chân chà dưới đất, và khiến quân đuổi Lý Chi ra.
Lý Chi thở dà i nói :
- Ãại Vương quân không đầy hai vạn, tướng chỉ có mấy viên, bị cô láºp nÆ¡i Cao Nô, còn Bá vương thì ở xa, là m sao cứu viện kịp. Vả Ãại vương trà không bằng Hà n TÃn, dÅ©ng không hÆ¡n Phà n Khoái, tôi e chẳng sá»›m lo việc ngà y sau hối không kịp.
Tư Mã Hân lại cà ng giáºn dữ hÆ¡n, vung gươm hét lá»›n :
- Lý Chi, ngươi khinh ta không có trà dÅ©ng. Ãể ta đánh má»™t tráºn giết Phà n Khoái, bắt sống Hà n TÃn cho mà xem .Lúc đó ta sẽ tặng cho nhà ngươi lưỡi gươm nà y để xuống suối và ng theo quân phản phúc.
Lý Chi không hỠsợ hãi, ung dung nói :
- Vâng, nếu Ãại vương ra tráºn mà giết được má»™t tên quân nhá», tôi cÅ©ng xin ngá»a cổ cho Ãại vương chém, đừng nói chi đến chuyện giết Phà n Khoái, bắt Hà n TÃn.
Tư Mã Hân truyá»n giam Lý Chi và o ngục, rồi kiểm Ä‘iểm quân mã, sai Phó tướng Lưu Lâm và Vương Thá»§ Ãạo lãnh má»™t vạn quân là m tiên phong, tá»± mình Ä‘em bốn vạn quân ra khá»i thà nh Cao Nô giáp giá»›i đất Lịch Dương hạ trại.
Quân Ä‘i theo Lý Chi trở vá» báo lại việc Tư Mã Hân xé thư, giam Lý Chi, Ãổng Ẻ đỠmặt, vá»™i đến trung quân nói vá»›i Hà n TÃn :
- Tư Mã Hân là đứa phách lối, khó dụ hắn được !
Hà n TÃn mỉm cưá»i nói :
- Hắn chỉ là má»™t mảnh thịt trên thá»›t,. ta bắt ìúc nà o chẳng được. Nói vừa dứt lá»i, có quân thám thÃnh và o báo :
- Tư Mã Hân láºp kế Ä‘em quân hạ trại, cách thà nh hai mươi dặm.
Phà n Khoái nói :
- Xin Nguyên eoái cho tiểu tướng đem quân bắt Tư Mã Hân.
Hà n TÃn nói :
- Tướng quân muốn đi cũng được song phải theo kế ta, là m như vầy mới thắng.
Phà n Khoái lãnh mệnh. Chiá»u hôm ấy đến bà n vá»›i Ãổng Ể :
- Tư Mã Hân thá»±c đáng giáºn, hắn dám xé thư và giam sứ cá»§a ngà i, tôi muốn tìm kế gì bắt hắn cho được để trị tá»™i
Ãổng ê nói :
- Phải, tôi cúng Ä‘ang lúc tức giáºn, và cố tìm mưu bắt cho được hắn. Váºy tướng quân có ý gì hay xin cho biết.
Phà n Khoái nói :
- Muốn bắt lừ Mã Hân tất phải Ä‘em má»™t ngưá»i thân quyến cá»§a ngà i trói lại, rồi tôi cùng độ trăm ngưá»i đẫn sang trại Tư Mã Hân giả cách trá hà ng, tất nhiên hắn tin và cho ở trong quân. Sáng mai, ngà i đến trại hắn đòi thân quyến tất nhiên hắn phải ra đối khẩu. Chừng ấy tôi thừa cÆ¡ bắt hắn trói lại Ä‘iệu vá», chẳng khó chi.
Ãổng Ể khen :
- Kế ấy diệu lắm. Tôi có đứa con lá»›n tên Ãổng Thá»±c, khá»e mạnh lạ thưá»ng, tướng quân trói nó lại, Ä‘em Ä‘i trá hà ng rất tiện.
Phà n Khoái mừng rỡ, tuyển má»™t trăm kiện tốt, cùng bá»n Sà i VÅ© thay đổi thưá»ng phục, trói Ãổng Thá»±c, lẻn ra con đưá»ng hẻm thà nh Lịch Dương, Ä‘i sang trại Tư Mã Hân.
Quân Tư Mã Hân bắt và o há»i lai lịcch rồi dẫn đến trình Tư Mã Hân.
Tư Mã Hân há»i :
- Chúng bay qua đây cốt trá hà ng chăng ?
Phà n Khoái nói :
- Chúng tôi nguyên là quân Sở, theo Ãịch vương trấn thá»§ Lịch Dương. Chẳng ngá» Ãịch vương phản Sở, đầu Hán. Nay mai Hà n TÃn phát giao chúng tôi và o Bao Trung biết bao giá» trông thấy vợ con, quê quán. May sao Ãịch vương sai chúng tôi cùng trưởng từ ra thà nh thám thÃnh, chúng tôi liá»n bắt trói Ãổng Thá»±c Ä‘em ná»™p cho Ãại vương , xin Ãại vương trị tá»™i đứa bá»™i phản, và thu dùng chúng tôi, vì chúng tôi là ngưá»i bản thổ.
Tư Mã Hân trông thấy Ãổng Thá»±c, con lá»›n cá»§a Ãổng Ể, tức giáºn hét :
- Cha mà y cùng ta là m tôi nước Sở, được phong vương tước há phải hèn má»n gì mà đem thân đầu thằng luồn trôn giữa chợ, sao không biết nhục ?
Mắng xong, truyá»n Ä‘em Ä‘em Ãổng Thá»±c cùng vá»›i Lý Chi, đợi khi bắt được Ãổng Ê sẽ giải má»™t lượt vá» Bà nh Thà nh trị tá»™i. Còn bá»n sÄ© tốt Ä‘á»u lưu lại trong quân sá» dụng.
Sáng hôm sau, Ãổng Ể cỡi ngá»±a đến trước trại, khiến quân nói lá»›n :
- Ãịch vương má»i Tái vương ra há»™i kiến.
Tư Mã Hân nghe báo, mặc giáp lên ngá»±a ra cá»a trại, thoáng thấy Ãổng Ể, mặt hầm hầm hét :
- Kẻ đã đem thân đầu hà ng đứa luồn trôn thì còn mặt mũi nà o đến đây trông thấy ta nữa !
Ãổng Ể nói :
- Tái vương, nhà ngươi không biết thiên đạo, không hiểu nhân tâm ? Bá vương giết Tá» Anh, vì vua cá»§a chúng ta, lẽ nà o lại không báo thù, còn theo phò quân địch. Như thế nhà ngươi gá»i là trung quân, ái quốc sao ! Ta bá» Sở vá» Hán, trên báo thù vua, dưới hợp lòng ngưá»i, theo kẻ hiá»n, diệt đứa nịnh, lẽ ấy hiển nhiên, sao ngươi ngu muá»™i như váºy ? Ta viết thư nói lẽ phải trái nhà ngươi đã không nghe lại còn giam sứ, và bắt con trai ta, hà nh động ấy dung tha sao được ?
Tư Mã Hân nói :
- Ta quyết bắt cả bá»n ngưá»i để rá»a nhục, hãy mau trở vá» kêu Phà n Khoái ra đây chịu chết trước .
Tư Mã Hân vừa nói dứt lá»i, bá»—ng sau lưng có má»™t ngưá»i nhảy đến, bóp và o cổ Tư Mã Hân hét :
- Ta chÃnh là VÅ© Dương hầu Phà n Khoái đây.
Hà ng trăm quân trá hà ng theo Phà n Khoái áp đến, Phà n Khoái nói lớn :
- Hỡi quân sÄ© Hạ Tần ! Nếu muốn sống hãy mau bá» khà giá»›i qui hà ng láºp tức.
Quân sĩ đồng thanh nói :
- Chúng tôi xin tình nguyện đầu hà ng.
Lưu Lâm và Vương Thá»§ Ãạo là hai tướng tiên phong cá»§a Tư Mã Hân trông thấy quân sÄ© mình hạ khà giá»n hết, biết việc không xong đà nh chịu bó tay.
Quân Hán bắt bá»n Tư Mã Hân bá» và o tù xa, giải đến nạp cho Hà n TÃn .
Hà n TÃn mắng :
- Sở vương là thù của nhà Tán, Hán vương có ân với TỠAnh, lẽ nên bỠSở đầu Hán để trung với chúa cũ, sao nhà ngươi lại ngoan cố ?
Tư Mã Hân cúi đầu không đáp. Phà n Khoái thấy váºy nói vá»›i Hà n TÃn :
- Tái vương trước kia thụ phong vá»›i Sở là điá»u bất đắc dÄ©, nay Tái vương đã đến đây, xin Nguyên soái khoan dung mà tâu vá»›i Chúa thượng phong cho vương tước, để Tái vương đội Æ¡n hết lòng phò Hán.
Hà n TÃn theo lá»i, sai quân tháo cÅ©i thả Tư Mã Hân ra. Tư Mã Hân mừng rỡ cúi lạy tạ Æ¡n.
Hôm sau, Hà n TÃn lại sai sứ đến báo vá»›i Hán vương việc Lịch Dương và Cao Nô đã định, nay xin rước xa giá đến phá»§ Tam Tần để định mưu thu phục Quan Trung.
Chẳng bao lâu, xa giá Hán vương đến. Hà n TÃn Ä‘em chư tướng, Ãổng Ê và Tư Mã Hân ra nghênh đón.
Hán vương bước xuống xe, gá»i Hà n TÃn đến á»§y lạo :
- Ngà y trước Tiêu thừa tướng ba lần tiến cá» , nay Nguyên soái ra quân ba lần thắng giặc, tháºt tà i cá»§a Nguyên soái không phụ lòng ngưỡng vá»ng cá»§a Tiêu thừa tướng.
Hà n TÃn phục lạy, tâu :
- Ãó không phải do tà i cá»§a hạ thần mà do đạo đức cá»§a Chúa công. ChÃnh đạo đức cá»§a Chúa công đã là m cho quân uy cá»§a hạ thần như gió bão.
Hán vương nói :
- Nay Tam Tần đã định, Hà m Dương có thể thu phục rất dễ dà ng. Chẳng hay Nguyên soái định ngà y nà o khởi binh ?
Hà n TÃn tâu :
- Lấy Hà m Dương không khó, chỉ e Chương Hà m trốn lên Ãà o Lâm, cách Phế Khâu không xa. Nếu ta kéo đại binh đến Hà m Dương tất Chương Hà m thừa cÆ¡ chiếm lại Phế Khâu. Phế Khâu mất, đưá»ng váºn lương cá»§a ta bị bế tắc, tháºt là điá»u đáng lo.
Hán vương há»i :
- Thế thì phải là m sao bây giỠ?
Hà n TÃn nói :
- Tâu Ãại vương, hạ thần thiết tưởng giết rắn phải trừ ná»c, Ãại vương đóng quân nÆ¡i đây, để hạ thần kéo quân thẳng đến Ãà o Lâm, trừ cho được Chương Hà m thì má»›i an lòng được.
Hán vương khen ngợi vô cùng. Hôm sau, Hà n TÃn Ä‘em bá»n Phà n Khoái, Chu Bá»™t, Sà i VÅ©, Tân Kỳ và má»™t Ä‘oà n quân mã thẳng đến Ãà o Lâm.
Bấy giá» Chương Hà m vết thương má»›i vừa bình phục, Ä‘ang dá»± tÃnh sai sứ vá» Bà nh Thà nh viện binh khôi phục Phế Khâu, xảy nghe quân báo Hà n TÃn Ä‘em đại binh đến, Chương Hà m giáºn dữ nói :
- Phen nà y ta quyết giết cho được đứa luồn trôn mới nghe.
Tôn An bà n :
- Ãại vương hiện giá» cô thế. Theo ý tôi chỉ nên đắp thà nh cao cho quân cố thá»§ chá» viện binh. Nếu ra đánh e mắc gian kế cá»§a Hà n TÃn nữa .
Chương Hà m nói :
- Quân cứu viện Bà nh Thà nh đến đây rất xa xôi. Nếu cứ cố thủ, quân mòn, tướng hết sau nà y là m thế nà o thắng giác được. Kể hoạch của ta là phải tốc chiến, tốc thắng mới bảo vệ được thực lực.
Nói xong, Chương Hà m truyá»n Mã Thông, Quý Lương, Quý Hằng và Tôn An dẫn năm ngà n quân ra đóng ngoà i trước để là m thanh viện. Phân phối xong, quân Hán cÅ©ng vừa kéo đến.
Hà n TÃn giÆ¡ roi chỉ và o thà nh gá»i Chương Hà m nói :
- Chương Hà m, mau ra đây dâng đấu cho ta khá»i mất công đánh Ä‘áºp.
Chương Hà m tức giáºn khai thà nh kéo quân ra.
Ãà ng sau Phà n Khoái và Chu Bá»™t đốc quân ùa tá»›i, tiếng chiêng trống vang trá»i. Chương Hà m cầm cá»± được má»™t lúc,
liệu thế chống không nổi, cho quân lui dần.
Hà n TÃn giá»n sai Tân Kỳ và Sà i VÅ© lẻn ra sau tráºn đánh áºp lại.
Chương Hà m bị dồn quân, hà ng ngÅ© há»—n loạn, tiến thoái lưỡng nan, vừa giáºn vừa thẹn, máu uất xông lên, vết thương trước kia lại nứt ra, Ä‘au đớn lạ thưá»ng.
Biết không thể nà o giải vây được, nếu để giặc bất mang nhục, Chương Hà m đà nh rút gươm tá»± váºn.
Quý Lương và Quý Hằng cũng chết trong đám loạn quân.
Mã Thông thấy Chương Hà m chết, liá»n quay ngá»±a đầu hà ng. Hà n TÃn thu phục Mã Thông công vá»›i Tôn An và o thà nh phá»§ dụ trăm há».
Hà n TÃn nói Mã Thông :
- Hiện nay trong thà nh Ãà o Lâm còn bao nhiêu nhân mã ?
Mã Thông nói :
- Bẩm Nguyên soái, nhân mã trong thà nh không còn được năm trăm, tướng tá không còn ai; chỉ có dân cư mà thôi.
Hà n TÃn truyá»n lệnh và o thà nh, ban bố hiệu lệnh, đặt ngưá»i trấn giữ rồi dắt bá»n hà ng tướng vá» Cao Nô yết kiến Hán vương.
Hán vương phong chức cho các hà ng tướng, cho theo trong quân để láºp công .
Sau hai ngà y chỉnh đốn quân ngÅ©, Hà n TÃn tiến binh thẳng đến Hà m Dương.
Quan trấn thá»§ Hà m Dương !à Tư Mã Di và Lã Thần, từ khi nghe Tam Tần bị mất, đã cho ngưá»i báo vá»›i Bá vương hay, để xin quân cứu ứng. Nhưng mãi đến nay vẫn chưa thấy đến.
Cả thà nh là m Dương đang ấp ủ lo âu, thì bỗng nghe báo quân Hán đã kéo đến nơi.
Tư Mã Di bà n với Lã Thần :
- Thà nh Hà m Dương quân mã chẳng bao nhiêu, cứu binh lại không đến. Dân trong thà nh cảm nghĩa Hán vương thuở trước, ai cũng mong hà ng, nay phải là m sao ?
Lã Thần nói :
- Bổn pháºn ta phải giữ thà nh, không thể trì hoãn. Váºy đêm nay cho ngưá»i cấp báo vá» Bà nh Thà nh, thế nà o Phạm quân sư cÅ©ng có chước hay .
Hai tướng bà n bạc xong, má»™t mặt cho ngưá»i vá» Bà nh Thà nh :cấp báo, má»™t mặt Ä‘iểm quân thá»§ thà nh chá» viện binh .
Hà n TÃn kéo binh đến thấy cá»a thà nh đóng chặt, nghÄ© thầm :
- Thà nh Hà m Dương rất kiên cố, không thể lấy sức phá nổi, phải dùng kế mới xong.
Liá»n gá»i Mã Thông đến dưới trướng nói :
- Nhà ngươi má»›i đầu Hán chưa có công gì. Nay ta sai ngươi Ä‘em những quân cá»§a Chương Hà m vừa đầu hà ng, kéo cá» Sở, giả là m viện binh cá»§a Bà nh Thà nh, gạt chúng mở cá»a, kéo áºp và o là m ná»™i công ngoại xÃch. Nhà ngươi dám là m việc đó chăng ?
Mã Thông thưa :
- Lệnh Nguyên soái truyá»n, tôi đâu dám chẳng tuân, nhưng không có phê văn cá»§a Bá vương tướng giữ thà nh đâu chịu mở cá»a để quân ta kéo và o.
Hà n TÃn nói :
- Ãiá»u đó không sợ Ta đây có bản văn cÅ© cá»§a Bá vương trước kia, trong đó có ấn tÃn, để ta sai ngưá»i tẩy Ä‘i viết lại thì xong.
Nói rồi, mở thắp, kiếm mấy bức phê văn cá»§a Bá vương phát giao Tam Tần, mà Hà n TÃn bắt được trước đây gá»i Lý Bình và o tẩy bá» chữ cÅ©, Ä‘iá»n lại chữ má»›i, Ä‘oạn sao cho Mã Thông Ä‘em máºt kế thi hà nh.
Mã Thông cùng Tôn An Ä‘em năm ngà n hà ng tốt, dùng hiệu cá» nước Sở, qua sông Kinh Vị lẻn theo đưá»ng hẻm ra phÃa Ãông Nam, thẳng đến Ba Ãăng chạy tắt vá» Hà m Dương .
Hà n TÃn lại sai Phà n Khoái, Chu Bá»™t, Ngân Hấp Ä‘em má»™t vạn quân lẻn theo sau, rồi xin Hán vương tạm đóng quân cách thà nh hai mươi dặm để chá» tin tức.
Bá»n Mã Thông kéo đến dưới thà nh đưa phê văn lên. Tư Mã Di và Lã Thần nháºn thấy ấn tÃn cá»§a Bá vương liá»n truyá»n quân mở cá»a thà nh cho và o.
Mã Thông nói :
- Tôi lãnh lệnh kéo quân đi trước báo tin, đại binh sẽ đến sau cứu ứng.
Mặt trá»i vừa chen lặn, đưá»ng xa, má»™t toán quân kéo đến, bụi cát mịt mù.
Mã Thông nói :
- Ãó là quân viện cá»§a Bá vương sai.đến .
Tư Mã Di mở cá»a thà nh bái mạng và truyá»n lệnh cho cá»±u binh sáng sá»›m sẽ nháºp thà nh .
Tuy nhiên, đội quân cứu đó không tuân lá»i, cứ xống xá»™c thẳng tá»›i.
Viên quan giữ cá»a bước ra ngăn cản, bị tướng Ä‘i đầu cá»§a Ä‘oà n quân ấy chém má»™t dao rÆ¡i đầu .
Tư Mã Di thất kinh, truyá»n quân đóng cá»a thà nh lại nhưng không kịp nữa. Viên tướng Ä‘i đầu đã nhảy tá»›i chém luôn Tư Mã Di má»™t dao chết tốt.
Quân sÄ© trong thà nh rối loạn. Má»™t tướng Ä‘em đầu Tư Mã Di treo lên ngá»n giáo, nói lá»›n :
- Chúng ta không phải là cứu binh cá»§a Hạng VÅ© sai đến mà chÃnh là bá»™ tướng cá»§a Hán vương đến đây láºp kế mở cá»a thà nh. Nay Tư Mã Di đã chết, ba quân nên đầu hà ng để khá»i mang há»a.
Quân dân trong thà nh nghe nói đến Hán vương, đồng phục xuống đất hô lớn :
- Chúng tôi xin hà ng phục và xin rước Hán vương và o thà nh.
Phà n Khoái thấy lòng dân hâm má»™, mừng rỡ, sai cắm cá» Hán khắp bốn mặt thà nh rồi sai ngưá»i Ä‘i thỉnh giá .
Hai hôm sau, xa giá Hán vương đến, trăm hỠđón tiếp rất nồng nhiệt. Hán vương Ä‘em lá»i phá»§ dụ :
- Ta, từ khi Bá vương bá»™i ước, đà y và o Bao Trung, ngỡ không còn gặp được dân chúng Hà m Dương. NgỠđâu, trá»i không phụ kẻ có lòng, cứu dân trừ loạn, nên khiến ta đến được nÆ¡i đây. Váºy trăm há» cứ an cư lạc nghiệp, .giữ lấy
bổn pháºn là m dân.
Dân chúng cảm động rÆ¡i nước mắt. Hà n TÃn sai quân dá»n dẹp cung Ä‘iện, rước Hán vương và o ngá»±, rồi Ä‘em bá»™ tướng đến triá»u kiến.
Hán vương truyá»n bà y tiệc khao thưởng ba quân.
Vua tôi vui say rộn rã.
Hà n TÃn tâu :
- Nay Hà m Dương tuy đã định, song ngoà i Quan Ãông còn có Ngụy Báo và Thân Dương chưa quy phục ! Nếu Hạng vương Ä‘em binh há»p vá»›i hai Phiên vương ấy đánh và o ba mặt e quân ta khố chống nổi.
Hán vương há»i :
- Thế thì phải là m sao ?
Hà n TÃn tâu :
- Nay phải tìm má»™t ngưá»i có tà i du thuyết, đũ sức nói cho Sở di binh sang đánh Tá», để tôi thừa cÆ¡ Ä‘em quân đánh Thân Dương và Ngụy Báo. Há»… Quan Ãông bình được thì phá Sở không khó.
Hán vương há»i :
- Trong các mưu sĩ có ai đủ tà i là m việc nà y chăng ?
Lá»i há»i vừa dứt, quan Ãại phu Lục Giả bước ra tâu :
- Ngà y trước Ãại vương và o đánh Tần, tôi từ Lục Dương theo hầu. Lâu nay và o Bao Trung, vắng tin tức gia đình vợ con. Nay tôi xin tình nguyện đến Lạc Dương thăm nhà rồi thừa cÆ¡ dụ Thân Dương vỠđầu Hán. Sau đó, tôi lại đến Bình Dương dụ Ngụy Báo. Trong hai xứ ấy ắt có má»™t xứ nghe lá»i tôi .
Hán vương mừng rỡ liá»n ban cho Lục Giả mưá»i cân và ng là m lá»™ phÃ.
Ngay ngà y hôm ấy, Lục Giả từ tạ trở vỠLạc Dương, ghé vỠthăm cha mẹ, vợ con .
Cha mẹ Lục Giả nói :
- Từ khi con theo Hán vương và o Nam Trịnh, cha mẹ ở nhà nhỠở Thân Vương Bai ngưá»i cung cấp cÆ¡m áo ; do đó cả nhà được no ấm. Nay con vỠđây cÅ©ng nên và o yết kiến Thân Vương để tạ Æ¡n.
Lục Giả nghe nói mừng rỡ, vội và ng chĩnh đốn mũ áo và o chầu .
Thân Vương hay tin, nói với tả hữu :
- Từ lúc Lục Ãại phu theo Hán vương, ta bi cô độc, muốn bà n việc gì không ngưá»i mưu sÄ©. Nay Lục Ãại phu trở vá», lại ghé thăm ta, kể cÅ©ng quà lắm .
Nói xong, truyá»n đòi Lục Giả và o.
Lục Giả bước và o thi lễ, Thân Vương cầm tay nói :
- Ãại phu vắng nhà đã ba năm, lúc nà o ta cÅ©ng mong nhá»›, gia quyến Ãại phu được ta săn sóc chu toà n, chắc Ãại phu cÅ©ng được hà i đòng chứ ?
Lục Giả nói :
- Tôi theo Hán vương Ä‘i đánh Tần định xong việc vá» ngay, không ngá» Hán vương cố lưu tôi đại. Vả Hán vương là kẻ nhÆ¡n đức, tôi không nỡ bá» nên phải theo và o Bao Trung. Vừa rồi Hán vương trở vá» lấy Tam Tần, định Hà m Dương, tôi nhân đó xin phép vá» thăm gia quyến, được biết Ãại vương có lòng quảng đại, bảo tồn gia đình tôi, Æ¡n ấy dẫu thịt nát xươiig tan tôi cÅ©ng chưa đáp Ä‘á»n đặng .
Thân Vương vui vẻ há»i :
- Hán vương được dân chúng khen là nhân đức, có tháºt váºy chăng ?
Lục Giả liá»n nói :
- Thá»±c váºy, Hán vương là báºc khoan nhân, đại độ, biết trá»ng hiá»n sÄ©, biết quý kẻ. nghèo, dà ng Hà n TÃn chưa đầy hai tháng mà đã hạ được Tản Quan, phá Tam Tần, thu Hà m Dương, quân kéo đến đâu dân chúng Ä‘á»u ngưỡng má»™, thế mạnh như chẻ tre, uy như vÅ© bao ố. Chẳng bao lâu ắt gồm thâu thiên hạ.
Thân vương gáºt đầu nói :
- Ta nghe Hán vương có đức, cÅ©ng muốn qui phục, nhưng thấy Sở còn Ä‘ang mạnh, rá»§i Bá vương biết được lòng ta, ắt không thoát khá»i tai nạn.
Lục Giả nói :
- Trước kia thì Sở mạnh tháºt, nhưng bây giá» Hán lại mạnh hÆ¡n nhiá»u. Hà n TÃn dụng binh như thần, khó ai sánh kịp. Nếu nay mai quân Hán có đến Lạc Dương, Ãại vương cÅ©ng nên nghênh tiếp để tránh cho dân. chúng nạn binh Ä‘ao .
Thân vương nói :
- Ta xin nghe theo lá»i Ãại phu.
Lục Giả toan Ä‘em lá»i thuyết phục, nhưng thấy Thân Vương có lòng ưu ái, Ä‘em lòng quyến luyến muốn ở lại Lạc Dương cÅ©ng không muốn trở vá» Hán nữa.
Ngà y tháng trôi qua, Hán vương chá» mãi không thấy Lục Giả trở vá», ngà y đêm buồn bá»±c.
Bá»—ng má»™t hôm, có ngưá»i báo Trương Lương ở Tam Ãiá»n ra, sắp đến Tân Phong. Hán vương mừng rỡ sai Quán Anh và Tà o Tham ra ngoà i địa giá»›i nghênh tiếp.
Hà n TÃn được tin cÅ©ng sai hai tùy tướng là Tiết Âu và Trần Bái Ä‘i đón.
Chẳng bao lâu, Trương Lương đến nÆ¡i, Hán vương Ä‘i chân không thân hà nh ra cá»a Thừa Ãức cầm tay Trương Lương nói :
- Tiên sinh đã đến đây ư ? Ngà i đi du lịch nơi đâu, để cho ta trông mòn con mắt.
Trương Lương sụp lạy tâu :
- Tôi từ khi bái biệt Chúa Công dẫu ở xa song tấm lòng không má»™t chút xao lãng. Khi ra Ä‘i, tôi có hứa ba việc lá»›n : Má»™t là nói cho Hạng vương thiên đô sang Bà nh Thà nh hai là xui sáu nước phản Sở, ba là tìm cho Chúa công má»™t vị Phá Sở Nguyên soái. Nay , ba việc ấy đã là m xong, má»›i dám đến đây triá»u kiến.
Hán vương tươi cưá»i đỡ Trương Lương dáºy, và nói :
- Tiên sinh chẳng quản gian lao khổ sở, ta vì mưu việc lá»›n, ngà y nay ta được ra khá»i Bao Trung là nhá» công Tiên sinh hết cả, dẫu khắc và o bia đá, lưu lại ngà n Ä‘á»i ta cÅ©ng chưa thá»a dạ.
Trương Lương triá»u bái xong, cùng văn võ bá quan há»™i diện, Hà n TÃn đến trước mặt Trương Lương nói :
- Ãá»™i Æ¡n Tiên sinh tiến cá», Chúa thượng đặc cách tin dùng, trá»n Ä‘á»i tôi chẳng dám quên.
Trương Lương nói :
- Chúng ta Ä‘á»u là những kẻ vì vua vì nước, thì việc dẫn dắt nhau chỉ là nhiệm vu chung. HÆ¡n nữa, chỉ có má»™t tháng mà Nguyên soái đã hạ được Tam Tần, là m cho tôi cÅ©ng được thÆ¡m lây.
Hán vương truyá»n mở tiệc mừng, bá quan đủ mặt.
Vua tôi nâng chén chúc nhau, cuộc vui kéo dà i mãi cho đến tối mới mãn.
Hôm sau, Hán vương cho má»i Hà n TÃn và Trương Lương và o há»™i diện.
Hán vương nói :
- Lạc Dương vây Bình Dương chưa lấy đặng. Hai xứ ấy tuy nhá» nhưng quan hệ cho việc tiến binh. Lục Giả lãnh mệnh du thuyết mãi đến nay chưa vá», nếu quân Sở kéo đến đây thì biết là m thế nà o ?
Trương Lương nói :
- Lục Giả vỠLạc Dương là nơi quê cha đất tổ, thế nà o cũng đem lòng lưu luyến, không nỡ dụ Thân Vương.
Còn Ngụy Báo là kẻ hư danh, lâu nay khoe khoang tự phụ, chắc gì Lục Giả đã dụ nổi. Hai xứ ấy tôi phải đi một
phen mới xong việc được.
Hà n TÃn nói :
- Tôi cũng đã nghĩ hai xứ ấy nếu không có Tiên sinh thì không thu phục được. Lục Giả ra đi chẳng qua viện cớ để vỠthăm nhà đó thôi.
Hán vương nói :
- Ãà nh váºy song Tiên sinh cách biệt đã lâu, nay má»›i vá» lại Ä‘i nữa, lòng ta không yên .
Trương Lương nói :
- Thiên hạ chưa định, chưa thể ngồi yên mà nhà n rá»—i được. Nay tôi là m má»™t tá» biểu, sai ngưá»i dâng vá» Bà nh Thà nh, gạt Bá vương Ä‘em quân đánh Tá», không chú ý đến ta. Trong lúc đó, ta có đủ thì giá» chinh phục hai xứ kia.
Ãại vương không cần phải lo lắng.
Hán vương nhìn Trương Lương với vẻ khâm phục.
Trương Lương bái biệt ra đi.
|

15-10-2008, 10:36 AM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 23
Dụ Ngụy Báo, Trương Lương khéo nói
Bắt Lục Giả, Thân Vương vỠhà ng
Sau khi Trương Lương từ biệt Hán vương, má»™t mặt viết biểu sai ngưá»i Ä‘em vá» Bà nh Thà nh dâng cho Hạng Vương, má»™t mặt Ä‘em mấy tên đầy tá»› đắc lá»±c lẻn đến hai xứ Bình Dương và Lạc Dương.
Nhắc lại, Hạng VÅ© ở Bà nh Thà nh, má»™t hôm thiết triá»u đà m đạo việc nước, bá»—ng có thá»§ quan ở Hà m Dương sai ngưá»i vá» cầu cứu.
Cứu binh chưa phát, thì lại được tin Hà m Dương thất thá»§, Hán vương chiếm đóng rồi, các quáºn, huyện Ä‘á»u hà ng phục.
Hạng vương nổi giáºn vá»— án hét :
- Ãứa thất phu ấy tà i cán gì mà dám phá Tam Tần, lấy Hà m Dương. Nếu ta không bắt sống được Lưu Bang và Hà n TÃn thá» không trở vỠđây nữa.
Phạm Tăng nói :
- Trước kia tôi đã tỠý má»™t là dùng Hà n TÃn, hai là giết Ä‘i để trừ háºu hoạn, Ãại vương không nghe, bây giá» thì đã muá»™n.
Hạng vương nói :
- Chương Hà m già yếu, còn lÅ© Tư Mã Hân, Ãổng Ể là lÅ© bất tà i, nên má»›i bị Hà n TÃn mưu lừa. Nếu quân ta kéo đến, Lưu Bang và Hà n TÃn trốn Ä‘i đâu cho thoát.
Hạng vương nói vừa dứt lá»i thì có tin Trương Lương ở nước Hà n, sai ngưá»i dâng máºt biểu, và đem cả bức phản thư cá»§a nước TỠđến trình.
Hạng vương truyá»n chỉ cho và o.
Sứ giả và o bệ kiến, Hạng vương mở máºt biểu ra xem.
Biểu rằng :
" Tư đồ nước Hà n là Trương Lương, cúi đầu thà nh khẩn Tây Sở Bá vương khán hạ .
Lương tôi đội Æ¡n không giết, được vá» bản quốc mai táng vong quân. Từ ấy đến nay tiêu dao non nước, khi và o núi hái cá» chi, lúc đến khe xem nước biếc, cốt lánh mùi phú quÃ, vinh hoa. Tuy nhiên, dẫu không mà ng danh lợi Æ¡n vua cÅ©ng chẳng há» quên. Vừa rồi, Hán vương cho má»i, nhưng tôi đã từ thác, không ham địa vị, công hầu. Hai nước Tá», Lương lại cho ngưá»i đến triệu tôi luôn, tôi lấy cá»› bệnh hoạn từ chối . Vua hai nước ấy biết không dùng tôi được, nên sau có truyá»n hÃch đến bản quốc, rá»§ cùng phản Sở, nói lắm Ä‘iá»u ngông cuồng. Tôi đội Æ¡n Ãại vương lẽ nà o lân quốc manh tâm là m loạn mà không máºt báo ? Tôi liệu kiến thức Hán vương chẳng qua chỉ cầu được Hà m Dương, như lá»i ước trước kia là đã mãn nguyệt rồi, không bao giá» dám cả gan đánh Sở . Duy có Tá» và Lương hai nước ấy âm mưu thôn tÃnh thiên hạ, chà không phải nhá». Xin Ãại vương, trước phát binh vấn tá»™i Tá», Lương, trừ mầm phản loạn, sau sẽ xem Hán vương có hà nh động gì khác chăng. Nếu Hán vương có nuôi mầm phản Sở thì chừng ấy ra uy trừ khá» cÅ©ng chưa muá»™n. Cái nguy cá»§a Ãại vương là Tá» và Lương, xin Ãại vương suy xét . "
Hạng vương xem tỠbiểu xong đại mở bức hịch của TỠvương ra xem.
Hịch rằng :
" Chúng tôi thiết nghÄ©, ngôi trá»i dà nh cho ngưá»i có đức kẻ thất đức không thể trị thiên hạ được. Xét như Hạng vương và o Quan Trung bá»™i ước vá»›i Hán vương chôn sống mấy vạn ngưá»i vô tá»™i, giết vua Hoà i vương chiếm Ä‘oạt thiên hạ, hà nh động ấy trái vá»›i nhân đạo , trái vá»›i lòng ngưá»i . Chẳng những chư hầu chúng ta có trách nhiệm diệt ác sùng thiện, mà khắp trong dân chúng ai cÅ©ng muốn trừ Hạng vương để cứu sinh linh. Nay xin kÃnh đệ hịch văn thông đạt chư hầu, quà quốc nên vì nhiệm vụ chung phát binh cùng giết đứa vô đạo là Hạng Tịch để Ä‘em lại ngôi trá»i cho ngưá»i biết trá»ng nhân nghÄ©a. Muôn dân sẽ cảm phục ."
Hạng VÅ© Ä‘á»c Xong, mặt giáºn hầm hầm, vá»— án hét :
- Hai đứa thất phu sao dám vô lá»… dưá»ng ấy. Ta thá» diệt Tá», Lương trước, rồi sẽ trừ Hán sau.
Phạm Tăng vội vã can :
- Xin Ãại vương nguôi giáºn. Ãó là kế Trương Lương sợ quân ta đánh Hán, nên giả hịch văn khÃch Ãại vương, khiến quân ta lo đánh Tá», Lương mà không động gì đến Hán .
Hạng vương nói :
- Tháºt ra Tá» và Lương Ä‘ang mạnh hÆ¡n Hán, nếu hai nước ấy có ý phản loạn mà không lo trừ trước thì là m thế nà o được ?
Phạm Tăng nói :
- Nếu Ãại vương muốn phạt Tá», Lương trước thì phải truyá»n hịch cho hai xứ Lạc Dương và Bình Dương phòng bị cẩn máºt đừng để cho quân Hán trà n xuống mặt Ãông má»›i xong.
Hạng vương theo lá»i, truyá»n hịch phát binh đánh . Giữa lúc đó, Trương Lương đến Bình Dương, và o ná»™i thà nh xem phong cảnh, non sông tươi đẹp, khà háºu ôn hòa, rõ là nÆ¡i vua Nghiêu trước kia láºp nghiệp, nay thuá»™c vá» Tây Ngụy, ngưá»i, váºt phồn thịnh, sông núi xây nên thà nh quách thiên nhiên, tạo thà nh chốn thá»§y tú sÆ¡n kỳ, khiến cho khách háºu sanh chạnh lòng hoà i cổ.
Trương Lương đến trước Ngụy vương cung, sai tả hữu và o báo với Ngụy vương .
Ngụy Báo (tức Ngụy vương) phán há»i quần thần :
- Trương Lương đột nhiên đến đây khẳn có Ä‘iá»u gì khác các ngươi có biết chăng ?
Quan Ãại phu Chu Thúc tâu :
- Trương Lương là má»™t tay thuyết khách lợi hại không kém Tô Tần, Trương Nghi. Nay đến đây tất dùng lá»i dẫn dụ, Ãại vương nên để ý má»›i được.
Ngụy Báo gáºt đầu nói :
- Không ngại gì ! Nếu hắn dụng lá»i thuyết khách ta đã sẵn có thanh bảo kiếm đây.
Chu Thúc can :
- Ấy chết ! Trương Lương được tiếng là ngưá»i hiá»n, ai nấy Ä‘á»u khâm phục. Ãến như Bá vương còn chưa nỡ giết ; xin Ãại vương dùng lá»i tiếp đãi, chá»› nên dụng uy. Chỉ cần không nghe lá»i hắn là đủ.
Ngụy Báo liá»n truyá»n tả hữu an tá»a, và đòi Trương Lương và o chầu.
Trương Lương bước và o thi lá»…, Ngụy Báo há»i :
- Nghe nói tiên sinh Ä‘ang ở dưới cá» Hán vương, nay nhục lâm đến tệ bang hẳn có Ä‘iá»u chỉ giáo ?
Trương Lương nói :
- Khi trước Hán vương qua tệ quốc, mượn tôi Ä‘em Ä‘i đánh Tần. Việc xong, tôi đã trở vá» nước Hà n rồi. Má»›i đây Hán vương phá Tam Tần, định Hà m Dương, lại cho ngưá»i đến má»i tôi nữa. Từ ngà y tôi trở vá» nước đã có ý rá»i bá» phú quà công danh, không nghÄ© đến cuá»™c Ä‘á»i trần thế, lấy cảnh váºt tiêu dao. Tuy nhiên, Hán vương là báºc anh quân, đầy lòng nhân nghÄ©a, không đến e vô lá»…. Vì váºy tôi phải đến yết kiến. Nay nhân đưá»ng vá», ghé ngang qua đây tiện dịp và o thăm Ãại vương .
Ngụy Báo nghe nói mừng rỡ, đặt tiệc khoản đãi.
Trong lúc uống rượu, Ngụy Báo há»i :
- Hiện nay sáu nước tung hoà nh, Hán, Sở giao chiến, theo cao ý của Tiên sinh thi việc hưng thịnh, tồn vong như thế nà o , xin nói cho ta nghe thỠ?
Trương Lương nói :
- Nếu luáºn vá» thế sá»± thì xưa nay đạo đức bao giá» cÅ©ng tồn tại. Hán, Sở Ä‘ang tranh nhau, mặc đầu Hán còn Ä‘ang yếu, nhưng có ngà y thà nh đạt. Sở tuy mạnh, nhưng có lúc phải diệt vong. Bằng chứng là chỉ trong vòng hai tháng. Hán vương phá Tam Tần, định Hà m Dương đến đâu dân chúng Ä‘á»u ngưỡng má»™. Yếu tố ấy quyết định cho tương lai. Vì, đã nói đến việc thiên hạ phải lấy lòng dân là m gốc. Hiện nay lòng dân không ai không hướng vá» Hán vương. Ãến như tôi, má»™t kẻ không mà ng công danh phú quà việc Ä‘á»i gạt bá» ngoà i tai, thế mà được lá»i má»i, không nỡ bá» qua, phải đến táºn nÆ¡i yết kiến. Còn như chư hầu hai nước lá»›n nhất là Yên, Tá» vừa rồi cÅ©ng nạp cống xưng thần vá»›i Hán. Như thế đủ biết sá»± nghiệp nhà Hán sau nà y tất thịnh.
Ngụy Báo nghiêng mình, bưng chén rượu trao cho Trương Lương, và há»i tiếp :
- Cứ như ý cá»§a Tiên sinh thì Hán vương sau nà y tất Ä‘oạt thiên hạ, lên ngôi thiên tá». Tôi tá»± nghÄ©, tôi được thụ phong nÆ¡i đây nhưng khó giữ vững địa vị lâu dà i. Nghe lá»i nói cá»§a Tiên sinh tôi muốn thuá»™c ý vá»›i Hán, chẳng hay Tiên sinh có vui lòng tiến cá» chăng ?
Trương Lương nói :
- Lương tôi vốn hâm má»™ Ãại vương là ngưá»i hiá»n, vì váºy Ä‘i qua đây phải và o yết kiến. Nếu Ãại vương muốn vá» Hán cÅ©ng không khó khăn gì. Hán vương là báºc đạo đức, khoan háºu, Ãại vương vá» Hán sẽ không mất vương vị mà còn được hưởng nhiá»u phú quý.
Chu Thúc đứng sau bình phong, thấy Trương Lương thu phục được Ngụy Báo, liá»n bước ra tâu :
- Xin Ãại vương chá»› nghe lá»i Trương Lương, lỡ Bá vương hay được phát binh phạt Ngụy thì là m sao chống nổi ? Tương lai chưa thấy, nhưng thá»±c tại Sở mạnh hÆ¡n Hán nhiá»u.
Trương Lương nhìn Chu Thúc cưá»i khanh khách, không nói.
Chu Thúc lấy là m lạ há»i :
Trương Lương nói :
- Tôi cưá»i Ãại phu là kẻ nông cạn, chỉ thấy được việc trước mắt mà không hình dung nổi việc tương lai. Vả chăng cái thế yếu mạnh không phải ở chá»— nhiá»u quân nhiá»u tướng, mà là ở chá»— có thắng hay là không thắng.
Chu Thúc đưa mắt nhìn Trương Lương, ngÆ¡ ngác há»i :
- Tiên sinh muốn nói cái mạnh cái yếu như thế nà o ?
Trương Lương nói :
- Chương Hà m trấn thá»§ nÆ¡i Thượng Tần, quân hai mươi vạn, so vá»›i quân Hán thì quân Chương Hà m đông gấp năm lần, thế mà Hà n TÃn chỉ dùng má»™t tráºn thá»§y chiến, Chương Hà m phải tá»± sát. Như thế việc yếu mạnh không phải ở quân lá»±c mà là ở chá»— biết thá»i thế.
Chu Thúc há»i :
- Thế nà o là biết thá»i thế ?
Trương Lương nói :
- Trong thế chiến có ba Ä‘iá»u lợi : thiên thá»i, địa lợi, nhân hòa. Vá» thiên thá»i, Hán vương trảm xà khởi nghÄ©a, ứng theo lòng trá»i, mặt rồng mÅ©i cao, Ä‘i đứng có tưá»ng vân hiện thá»±c là chân mệnh đế vương. VỠđịa lợi , Hán vương lui và o Ba Thục chỉnh đốn quân binh, chiếm Quan Trung là nÆ¡i đế đô quan trá»ng, lợi khà bừng bừng. Vá» nhân hòa Hán vương Ä‘em đạo đức đãi má»i ngưá»i, bốn phương tùng phục, chư hầu mến yêu. So vá»›i Bá vương Ä‘iá»u đó tháºt không có . Trước và o Quan Trung bá»™i ước, giết Hoà i vương, chôn sống mấy vạn dân, Ä‘em uy vÅ© trấn áp nhân tình, tuy bên ngoà i bá tánh tùng phục, nhưng bên trong chan chứa oán há»n. Thá»i thế như váºy mà quan Ãại phu không thấy sao ?
Chu Thúc bị Trương Lương nói má»™t hồi, tinh thần rối loạn, không còn biết đưá»ng nà o cãi lại.
Ngụy Báo đứng phắt dáºy nói :
- Trương Tiên sinh luáºn rất cao kiến, nhà ngươi mau mang tả hà ng biểu, chuẩn bị lá»… váºt để sang đầu Hán. Nếu sau nà y Hạng vương có Ä‘em binh phạt Ngụy, sẽ cùng Hán vương đồng tâm chống Sở đó má»›i tháºt la kế vạn toà n.
Trương Lương ung dung nói tiếp :
- Ãại vương muốn hà ng Hán thì cứ sai ngưá»i Ä‘em biểu đến dâng, không cần phái nhỠđến Lương tôi là m chi.
Vì nếu Lương tôi dá»± và o việc nà y e mang tiếng là thuyết khách mà Ãại vương vốn không ưa kẻ thuyết khách, chá»±c thanh bảo kiếm để xá» tá»™i kẻ ấy kia mà .
Ngụy Báo và Chu Thác nghe Trương Lương nói, cả hai Ä‘á»u thẹn đỠmặt nghÄ© thầm :
- Quái lạ ! Trương Lương có phép gì mà lại hiểu thấu được lòng kẻ khác ?
Ngụy Báo đỡ lá»i :
- Xin Tiên sinh chá»› nghÄ© thế ? Ta đâu dám nghi Tiên sinh là thuyết khách, và đâu có ý xâm phạm đến Tiên sinh. Tiên sinh là báºc siêu nhân ở Ä‘á»i nà y ai mà chẳng biết. Xin Tiên sinh vui lòng tiến cá» cho.
Bấy giá» Trương Lương má»›i nháºn lá»i đảm đương việc tiến dẫn.
Hôm sau, Trương Lương cùng Chu Thúc đến Hà m Dương, Hán vương hay tin mừng rỡ triệu và o yết kiến.
Chu Thúc bước và o quỳ lạy dâng biểu và các đồ cống lễ.
Hán vương sai mở biểu tuyên Ä‘á»c.
Biểu rằng :
" Tây vương ngụy Báo cúi đầu trình tấu .
Trá»™m nghe, sông ngòi trăm nẻo, chung qui tụ vá» biển sâu, chim chóc ngà n nÆ¡i, cuối cùng tìm vá» cây ráºm. Nước Ngụy tôi ở vá» phÃa Tây, Ãt chiêm Vương Hóa. Má»›i đây nghe Bệ hạ chế phục Tam Tần, Chương Hà m ná»™p mạng phú an Bách việt, Tá» , Sở sợ uy. Thiên hạ qui tâm, chư hầu ngưỡng má»™ , ấy váºy mệnh trá»i đã định, Bệ hạ là chá»§ muôn ngưá»i, tôi xin tuân theo lẽ trá»i xưng thần ná»™p cống , ngữa mong soi xét, được hầu hạ long nhan "
.
Hán vương nghe lá»i biểu, lòng rất hân hoan, truyá»n mở tiệc khoản đãi Chu Thúc rất háºu.
Chu Thúc mừng rỡ, nghĩ thầm :
- Trung Lương khen Hán vương là báºc nhân đức, lá»i ấy quả không sai .
Hôm sau, Chu Thúc xin vá», Hán vương truyá»n Trương Lương thảo phúc thư trao Chu Thúc Ä‘em vá» nước, lại ban ân tứ rất háºu .
Chu Thúc vỠđến nơi, ca tụng đạo đức của Hán vương với Ngụy Báo.
Ngụy Báo mừng rỡ mở thư ra xem.
Thư rằng :
" Hán vương kÃnh trao Ngụy vương túc hạ.
Bang tôi nghe tiếng tức hạ đã lâu ! Túc hạ là dòng dõi Tất Công nhà Châu , trót lầm theo phiên thần nước Sở, Bang tôi vẫn lấy là m tiếc. Nay túc hạ kết hiếu với tệ bang, hiệp lực đồng tâm, an bang tế thế, Bang tôi rất vui mừng , từ nay an nguy có nhau, lấy nhiệt tâm tương trợ. Túc hạ có lòng, Bang tôi lấy là m may mắn ".
Ngụy Báo Ä‘á»c thư xong, sai tả hữu Ä‘em cất và o thá»§ viện, Ä‘oạn mở tiệc ăn mừng.
Thế là Tây Ngụy đã bội Sở vỠHán rồi.
Trương Lương du thuyết Tây Ngụy đã thà nh công, liá»n đến Lạc Dương, Ä‘em theo Phà n Khoái, Quán Anh và má»™t nghìn nhân mã. Lúc Ä‘i đưá»ng, Trương Lương dặn hai tướng cứ y kế mà là m. Hai tướng tuân lệnh.
Vua Lạc Dương là Thân Dương từ khi được Lục Giả trở vá», chá»n ngà y há»p mặt bà n quốc sá»±.
Một hôm, đang bà n bạc, bỗng có quân báo :
- Trương Lương từ Hà m Dương sang đây, và xin và o yết kiến.
Thân vương há»i Lục Giả :
- Trương Lương thân hà nh đến đây chắc có Ä‘iá»u quan trá»ng ?
Lục Giả nói :
- Trương Lương đến tất vì Hán vương mà thuyết khách . Ãại vương đã có lòng vá» Hán, cÅ©ng nên má»i Trương Lương và o tiếp đãi tá» tế. Còn nếu Ãại vương má»™t đòng phò Sở thì bắt quách Trương Lương giải vá» Bà nh Thà nh lãnh thưởng . Phạm Tăng vốn ghét Trương Lương, nếu Ãại vương bắt Trương Lương Ä‘em nạp thế nà o cÅ©ng được Phạm Tăng tán tụng công đức Ãại vương trước mặt Bá vương. Như thế là nghiệp lá»›n cá»§a Ãại vương thêm vững bá»n.
Thân vương nói :
- Ta đã thụ phong với Sở lẻ nà o bỠSở vỠHán.
Lục Giả nói :
- Nếu váºy tôi xin lánh mặt. Lúc Trương Lương và o, Ãại vương không cần há»i lá»i nà o cả , chỉ truyá»n bắt Trương Lương là đủ.
Vua tôi bà n định xong, sai môn hạ ra gá»i Trương Lương và o.
Trương Lương nghĩ thầm :
- Thân Dương bà n định má»™t lúc lâu má»›i gá»i ta, tất Lục Giả bà y kế gì đây. Tuy nhiên, ta đã phòng bị trước thì còn lo gì nữa.
NghÄ© rồi, thong dong bước và o. Nhưng chưa kịp thi lá»… Thân Vương đã chống gươm đứng lên trên thá»m quát lá»›n :
- Trương Lương, ngươi đến đây tất du thuyết cho Hán vương. Trước đây Bá vương có chiếu chỉ, hễ gặp Trương Lương thì phải bắt giải nạp. Nay ngươi đến nước ta thực là hợp lúc.
Nói xong hô vÅ© sÄ© bắt trói. VÅ© SÄ© ra tay, bắt Trương Lương trói láºp tức, không cho nói ná»a lá»i.
Trói xong, Thân Vương truyá»n Quách My lãnh má»™t ngà n quân, áp giải Trương Lương vá» Bà nh Thà nh.
Quách My vừa giải Trương Lương ra khá»i Ä‘iện, Lục Giả bước ra nói vá»›i Thân vương :
- Quách My đến yết kiến Bá vương sợ không đủ trà khôn để ứng đối. Váºy tôi xin theo vá» Bà nh Thà nh, trước là để dò xem Bá vương đánh Tá», Lương như thế nà o, sau là thông hiếu vá»›i Phạm Tăng, để Phạm Tăng rõ được thiện ý cá»§a Ãại vương.
Thân vương nghe nói rất vừa lòng, láºp tức sai sắm sá»a lá»… váºt để Lục Giả sang Bà nh Thà nh.
Lục Giả bái tạ, thẳng tiến lên đưá»ng, lòng riêng khấp khởi tá»± hà o mình đã là m được má»™t việc kỳ tuyệt.
NgỠđâu Quách My giải Trương Lương Ä‘i chưa đầy hai mươi dặm, bá»—ng nghe trước mặt, trong khu rừng, có tiếng chiêng trống vang rá»n, rồi từ bên trong xông ra má»™t tướng, hùng hổ quát lá»›n :
- Quân mã nà o ? Ãp giải ai ? Ãịnh Ä‘i đâu ? Muốn sống phải nạp ba trăm cân và ng thì má»›i qua được.
Quách My vỗ ngựa đến nói :
- Ta là Ãại tướng ở Lạc Dương, phụng mệnh vua giải phạm nhân đến Bà nh Thà nh dâng ná»™p Bá vương. Nhà ngươi có mắt, có tai tất biết oai vÅ© cá»§a Bá vương rồi. Váºy nên nhưá»ng lối ta Ä‘i, kẻo mất đầu đó.
Viên tướng ấy nổi giáºn nói :
- Bá vương và Thân vương cá»§a bây ta coi như đứa con nÃt, đừng Ä‘em ra dá»a vô Ãch.
Nói xong, tướng ấy cầm kÃch nhảy đến đánh. Quách My vá»™i và ng nghênh chiến.
Chưa đầy hai hiệp đã bị tướng ấy phóng cho má»™t kÃch, Quách My nhà o xuống ngá»±a chết tươi.
Quân sÄ© thấy váºy, vá»™i vã Ä‘iệu Trương Lương và o rừng lẩn trốn.
Tuy nhiên , tướng ấy đuổi theo rất gấp.
Vừa được ba bốn dặm thì gặp Lục Giả dẫn ba, bốn tên tùy tùng từ Lạc Dương đi đến.
Tướng ấy hét :
- Hãy xuống ngựa chịu trói cho rồi .
Lục Giả thất kinh, nhìn kỹ té ra tướng ấy là Phà n Khoái.
Phà n Khoái hối quân trói Lục Giả lại, rồi chạy thẳng và o rừng giải cứu cho Trương Lương.
Khi Trương Lương được mở trói, trông thấy Lục Giả bị trói gô bên gốc cây, mỉm cưá»i trách :
- Ngươi đã theo Hán và o Bao Trung ba năm rồi, Hán vương đối đãi với ngươi không bạc, cớ sao ngươi lại nỡ phản phúc ?
Lục Giả nói :
- Tôi Ä‘i theo Hán vương cÅ©ng như Tiên sinh bá» Hà n phò Hán váºy. Tiên sinh không quên được Hà n thì là m sao tôi quên được Ngụy ?
Trương Lương cưá»i lá»›n nói :
- Ngươi dẫu biện bác thế nà o cÅ©ng không che được tá»™i lá»—i ! Ãã đà nh rằng ngươi không nở quên Ngụy. Tuy nhiên, lấy cái cá»› không quên ấy để phản phúc tháºt là kẻ tầm thưá»ng. Ngươi thấy ta có bao giá» phản Hán không ?
Ngươi đem ta so sánh với ngươi là việc ngu xuẩn.
Lục Giả nói :
- Tôi đã há»i vua Ngụy thá» Sở hay thá» Hán, vua Ngụy nhất định thá» Sở, vì váºy tôi má»›i hiến kế bắt Tiên Sinh để vua Ngụy trá»n bổn pháºn là m Sở thần.
Phà n Khoái nghe nói nổi giáºn hét :
- Lục Giả bắt Tiên sinh ná»™p Sở để tá» lòng trung cá»§a Thân vương ; váºy thì ta bắt Lục Giả vá» nạp cho Hán để tá» lòng trung cá»§a ta, nói là m chi cho nhiá»u.
Dứt lá»i, bắt Lục Giả bá» và o tù xa, giải vá» hướng Tây .
Quân cá»§a Thân vương theo giải Trương Lương thấy váºy bá» chạy vá» Lạc Vương cấp báo.
Thân vương được tin, vá»™i vã Ä‘iểm má»™t nghìn quân cấp tốc đến nÆ¡i. Nhưng chỉ thấy núi rừng hiu quạnh, không có má»™t bóng ngưá»i nà o..
Còn Ä‘ang do dá»±, bá»—ng gặp ba bốn hà nh khách, vác hà nh lý từ con đưá»ng lá»›n Ä‘i và o.
Thân vương sai quân há»i thăm, khách đáp :
- Chúng tôi vừa ở con đưá»ng ấy đến đây, không gặp má»™t nhân mã nà o cả.
Thân vương sợ bá»n Phà n Khoái giết mất Lục Giả, vá»™i thúc quân truy cản.
Ãang cÆ¡n sốt ruá»™t, bá»—ng nÆ¡i ven rừng có má»™t tiếng pháo lệnh, Phà n Khoái vung kÃch ra chặn giữa đưá»ng hét lá»›n :
- Ta tha chết cho đó, nhà ngươi hãy mau xuống ngựa quy hà ng.
Thân vương đánh và i hiệp, thấy Phà n Khoái mạnh quá , liệu bỠcự không lại, thúc ngựa chạy và o mé rừng.
Trá»i tối mịt, Thân vương chạy được má»™t lúc, bá»—ng vấp và o má»™t dây giăng ngang, cả ngưá»i ngá»±a Ä‘á»u té xỉu.
Quân Hán bắt Thân Vương trói lại.
Phà n Khoái ra lệnh thâu quân, dẫn Thân Vương đem nạp cho Trương Lương .
Trương Lương trông thấy Thân vương vá»™i bước đến mở trói má»i ngồi, và nói :
- Lương tôi phụng mệnh đến má»i Ãại vương há»p binh đánh Sở, chẳng ngá» Ãại vương chưa đợi Lương tôi thưa, đã bắt ngay ná»™p Sở. Lương tôi buá»™c lòng phải bà y mưu như váºy. Xin Ãại vương nghÄ© kỹ hà ng phục Hán Ä‘i .
Thân vương nói :
- Việc đã đến thế nà y tôi còn cưỡng lại được sao ?
Váºy tôi xin má»i Tiên sinh đến Lạc Dương để tôi thu xếp công việc rồi sẽ theo vá» Hán.
Trương Lương bằng lòng, cùng với Phà n Khoái kẻo vỠLạc Dương.
Khi đến dưới thà nh, Thân vương đã thấy trên thà nh cắm cỠHán. Một viên tướng chỉ xuống nói lớn :
- Ta là Hán tướng Quán Anh, phụng mệnh quân sư đến đây lấy thà nh. Nhà ngươi còn chỗ đâu mà trở vỠđây nữa.
Thân vương hoảng sợ, nghĩ thầm :
- Trương Lương là báºc thần nhân.
Lúc đó, Trương Lương thúc ngá»±a đến, gá»i Quán Anh nói :
- Hãy mở cá»a thà nh cho và o .
Cá»a thà nh mở, Trương Lương dắt Thân vương và o.
ÃÆ°á»£c má»™t lúc lại có quân báo :
- Một toán quân Hán tiếp ứng, cầm quân là Chu Bột và Sà i Vũ, hiện ở ngoà i thà nh, muốn và o yết kiến Quân sư.
Trương Lương truyá»n hai tướng và o, há»i ra má»›i biết , sau khi Trương Lương ra khá»i Hà m Dương, Hà n Tin sợ Trương Lương thiếu binh lá»±c, nên cắt hai tướng ấy dẫn ba ngà n tinh binh theo sau đỠphòng tiếp cứu. Nhưng hai tướng đến nÆ¡i thì đã được tin Trương Lương lấy Lạc Dương rồi.
Thân vương ngơ ngác nghĩ thầm :
- Hán vương có bầy tôi trà dÅ©ng như váºy, cÆ¡ nghiệp thế nà o cÅ©ng thà nh. Nay mình vá» Hán là phải lắm rồi .
Hôm sau, Trương Lương đem Thân Vương, Lục Giả cùng các tướng trở vỠHà m Dương phục lệnh.
Hán vương mừng rỡ, tiếp đón Thân Vương rất háºu, lại tha tá»™i cho Lục Giả, sung và o là m tùy phái nÆ¡i dinh Nguyên soái.
Má»™t hôm Hà n TÃn bà n vá»›i các mưu sÄ© :
- Nay nÆ¡i Lạc Dương và Tây Ngụy đã bình xong, Chúa thượng hằng mong việc Ãông Chinh, ngặt vì đức Thái công hiện nay còn ở Phong Bái, nằm trong tay cá»§a Hạng vương, các ngà i có kế gì hay chăng ?
Ãại tướng Vương Lăng đứng dáºy nói :
- Tôi có hai ngưá»i bạn thân tên Chu Cát và Chu Lợi, hiện đóng ở Nam Dương, quân sÄ© hÆ¡n ba vạn. Tôi xin đưa tin cho hai ngưá»i ấy máºt đưa đức Thái công và há»™ tống gia quyến đến đây.
Hà n TÃn nghe nói mừng rỡ, liá»n tâu vá»›i Hán vương sai Vương Lăng Ä‘i đón Thái công.
|

15-10-2008, 10:37 AM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 24
Bắt Thái Công , Phạm Tăng hiến kế
Ãánh Ân vương, Phà n Khoái dụng mưu
Nhắc lại Bá vương, ở Bà nh Thà nh cá» binh Ä‘i đánh Tá», Lương, việc chưa xong, xảy ra có quân báo :
- Ngụy Báo và Thân vương Ä‘á»u đã hà ng Hán cả rồi.
Bá vương nổi giáºn, muốn cá» binh đánh Hán, Phạm Tăng can :
- Hiện nay Tá», Lương chưa hạ được, chư hầu ly tán. Nếu Ãại vương Tây chinh, thì Bà nh Thà nh khó giữ . Chi bằng sai ngưá»i đến Phong Bái bắt Thái Công Ä‘em vỠđây câu thúc, rồi truyá»n các lá»™ canh phòng cẩn máºt, đợi khi hạ được Tá» sẽ đỠbinh đánh Hán.
Bá vương nghe lá»i, sai bá»™ tướng Lưu TÃn đêm má»™t nghìn quân, lẻn sang đưá»ng Phong Trạch đến huyện Phong Bái bắt Thái công và gia quyến cả thảy 125 ngưá»i, niêm phong tà i sản, giao cho quan huyện coi giữ, rồi giải vá» Bà nh Thà nh.
Nhưng vừa Ä‘i được hÆ¡n ba mươi dặm, bá»—ng nghe trong rừng có tiếng pháo nổ, ba viên Ãại tướng là Vương Lăng, Chu Cát và Chu Lợi xông ra, chặn ngang đưá»ng, đánh giết Lưu TÃn, cướp tù xa, đưa Thái công dong ruổi.
Toán quân Sở bị thua, chạy vá» báo vá»›i Bá vương, Bá vương nổi giáºn, sai Chung Ly Muá»™i và Anh Bố Ä‘em ba ngà n quân Ä‘uổi theo.
Lúc ấy bá»n Vương Lăng đã đưa Thái Công đến thà nh Hà n Nam, bá»—ng thấy phÃa sau cát bụi bay nghịt trá»i .
Vương Lăng nói với Chu Cát và Chu Lợi :
- Quân Sở Ä‘uổi theo, hai ông phải Ä‘i Ä‘oạn háºu, để tôi há»™ vệ Thái công và gia quyến Ä‘i trước.
Chu Cát và Chu Lợi theo lá»i, đóng quân lại bên vệ đưá»ng thẳng mấy chốc, Chung Ly Muá»™i và Anh Bố đã Ä‘uổi kịp. Chu Cát và Chu Lợi xông ra ngăn cản, nhưng đánh không lại, hai tướng Ä‘á»u tá» tráºn. HÆ¡n ba ngà n quân Hán Ä‘á»u đã bá» chạy tán loạn.
Anh Bố và Chung Ly Muá»™i thấy trá»i đã tối, không dám Ä‘uổi theo. Ãóng quân lại má»™t nÆ¡i đợi sáng hôm sau sẽ truy nã.
Vương Lăng được tin hai bạn mình từ tráºn, đêm ấy vá»™i đưa Thái công suốt đêm băng rừng vượt núi, không dám dừng chân. Ãi được hai ngà y thì bá»n Anh Bố Ä‘uổi theo kịp .
Ãang cÆ¡n bối rối, bá»—ng trong rừng có má»™t đạo quân xông ra, cỠđỠhai chữ "Hán tướng".
Cầm đầu đạo quân ấy là Chu Bột và Trần Vũ. Hai tướng xông ra chặn Anh Bố và Chung Ly Muội lại.
Vương Lăng thừa cÆ¡ há»™i phò gia quyến Thái công thoát qua khá»i núi .
Anh Bố và Chung Ly Muá»™i Ä‘uổi theo suốt mấy ngà y, ngưá»i má»i, ngá»±a mệt, nay gặp Hán tướng đánh sao cho lại, hai bên giao chiến má»™t hồi, quân Anh Bố Ä‘uối sức lui dần.
Chung Ly Muội bà n với Anh Bố :
- Quân Hán đến cứu viện, thế mạnh lắm, quân ta đưá»ng xa địch không nổi, chi bằng thừa lúc trăng sáng ta rút quân là hÆ¡n.
Anh Bố nghe lá»i ra lệnh lui binh.
Vương Lăng bảo há»™ Thái công vỠđến Hà m Dương, Hán vương được tin ra khá»i thà nh nghênh tiếp.
Cha con gặp nhau, gia đình Ä‘oà n tụ, ná»—i mừng trà n ngáºp cả kinh thà nh.
Giữa lúc đó Anh Bố và Chung Ly Muá»™i kéo tà n quân trở lại Bà nh Thà nh , mặt buồn rưá»i rươi, và o yết kiến Bá vương tâu trình tá»± sá»±.
Bá vương há»i :
- Vương Lăng là ngưá»i thế nà o lại lắm mưu chước như váºy ?
Phạm Tăng nói :
- Vương Lăng là má»™t mưu tướng, lại là ngưá»i chà hiếu. Năm trước, Vương Lăng tụ đảng ở Nam Dương rồi theo phò Hán vương. Hiện nay mẹ Vương Lăng còn Ä‘ang ở vá»›i ngưá»i con thứ hai là Vương Trạch, là m nghá» cà y ruá»™ng nÆ¡i huyện Bái. Nếu ta bắt được Lăng mẫu đến đây, rồi sai ngưá»i dụ Vương Lăng, ắt Vương Lăng vì hiếu vá» hà ng Sở.
Bá vương láºp tức sai ngưá»i đến huyện Bái, bắt Lăng mẫu dẫn vá» Bà nh Thà nh, và dụ rằng :
- Ta nghe con mụ là Vương Lăng, hiá»n hòa, dá»… dạy, nếu mụ bảo Vương Lăng vá» hà ng Sở, ta sẽ phong tước Vạn há»™ hầu, cả nhà đá»u hưởng lá»™c trá»i. Mụ hãy viết má»™t phong thư, ta sai ngưá»i Ä‘em đến.
Lăng mẫu chỉ cúi đầu không đáp.
Phạm Tăng máºt tâu vá»›i Bá vương :
- Xin cứ giam Lăng mẫu má»™t nÆ¡i, sai ngưá»i trông coi tá» tế chá» khi quân Hán đến cướp cõi, bấy giá» có kế hay.
Bấy giá» Hán vương ở Hà m Dương, quân thế má»—i lúc má»™t lừng lẫy, liá»n gá»i quần thần bà n việc đánh Sở.
Hà n TÃn tâu :
- Quân ta dẫu mạnh, nhưng bên Ãông còn có Ân vương ngăn trở, phải phục được Ân vương đã. Vả lại, tuế tinh năm nay chưa được lợi, xin cứ chiêu táºp hà o kiệt, luyện táºp quân sÄ©, chỠđến sang năm sẽ hay.
Hán vương khen phải. Hà n TÃn liá»n bái biệt, lÄ©nh quân Ä‘i đánh Ân vương, kéo đến Hà Ná»™i, cách năm mươi dặm hạ trị.
Ân vương là Tư Mã Ngang biết trước, đã sai quân đóng đồn. Cách bên ngoà i ba mươi sáu dặm, và cắt quân phòng thủ bốn mặt thà nh, rồi hội các tướng thương nghị.
Ân vương há»i triá»u thần :
- Hà n TÃn quân nhiá»u thế mạnh, lại lắm chước quỉ, mưu thần, ta phải dùng cách gì để địch lại ?
Mưu sÄ© Ãá»— Văn Ãại nói :
- Cứ như ý tôi, chỉ nên phòng thá»§ cẩn máºt, Ä‘oạn sai ngưá»i vá» Bà nh Thà nh phi báo vá»›i Bá vương, chá»› nên khinh chiến.
Ãại tướng Tôn Dần nói :
- Hà n TÃn ở xa đến đây, ngưá»i má»i, ngá»±a mệt, ta cần phải đánh ngay, nếu diên trì khó thắng.
Phó tướng Ngụy Hanh nới :
- Ãánh là phải, nhưng việc cầu cứu cÅ©ng cần thiết.
Ân vương nghe lá»i, má»™t mặt sai ngưá»i phi báo vá» Bà nh Thà nh, má»™t mặt sai Tôn Dần Ä‘iểm quân xuất tráºn.
Hà n TÃn vừa hạ trại xong, Tôn Dần đã đến ngay trước dinh khiêu chiến.
Hà n TÃn vá»— ngá»±a ra, hét lá»›n :
- Ân vương nhà ngươi không biết cÆ¡ trá»i, không rõ nhân thế. Hiện nay chư hầu Ä‘á»u hà ng phục Hán triệu, nước ngươi nhá» bé, sao dám kháng cá»± ?
Tôn Dần nói :
- Hán vương nhà ngươi cướp được Hà m Dương, như váºy cÅ©ng đủ lắm rồi, cá»› sao còn Ä‘em lòng tham dấy loạn khắp nÆ¡i ! Tháºt không biết biết sức mình.
Phà n Khoái đứng sau nghe nói, nổi giáºn, vá»— ngá»±a tá»›i đâm nhầu má»™t kÃch. Tôn Dần rước đánh. Hai bên đánh đến năm mươi hiệp mà vẫn chưa phân thắng bại.
Ngụy Hanh thấy Tôn Dần không địch nổi Phà n Khoái, liá»n xem đến đánh giúp. Bên kia, Tiết Ân và Trần Bái thấy váºy cÅ©ng xông ngá»±a và o trợ lá»±c vá»›i Phà n Khoái.
Tráºn chiến bừng sôi, bụi cát bay nghịt trá»i.
Ân vương đứng trên thà nh trông thấy, vá»™i vã Ä‘em má»™t đạo quân, mở cá»a thà nh ra tiếp ứng.
Hà n TÃn cÅ©ng vá»™i vã sai Chu Bá»™t, Sà i VÅ©, Lư Quán và Ngân Hấp ra đối địch.
Ân vương đánh má»™t hồi, liệu thế không thắng nổi, bèn thu quân và o thà nh. Hà n TÃn xua quân Ä‘uổi theo vây hãm.
Nhắc lại, sứ thần của Ân vương tuân lệnh đến Bà nh Thà nh cầu cứu.
Nhưng đến nÆ¡i Bá vương đã Ä‘em quân Ä‘i đánh Tá», Lương nên vắng mặt.
Sứ giả lại thân hà nh đến Ä‘a pháºn Tá», Lương để dâng thư .
Bá vương được thư, mở ra xem, nổi giáºn hét lá»›n :
- Không ngá» thằng thất phu Lưu Bang ngà y nay dám hoà nh hà nh như váºy.
Liá»n gá»i Phạm Tăng đến há»i :
- Nay Tá», Lương chưa hạ được, nếu giải binh Ä‘i cứu Hà Ná»™i e lòng quân chán nản. Ta định sai ngưá»i Ä‘i thế có được chăng ?
Phạm Tăng nói :
- Hà n TÃn không phải là tay vừa. Ãại vương không thân chinh thì không ai địch nổi. Tuy nhiên, việc đánh Tá» Lương đã lỡ, không thể bá» Ä‘i được, xin Ãại vương sai Hạng Trang, Quà Bố Ä‘em ba vạn quân thẳng đến Hà Ná»™i phòng bá»™, chá» khi hạ được Tá» Lương sẽ di binh đến phá Hán. Chừng ấy, ta có thể Ä‘iá»u binh chư hầu trợ lá»±c nữa.
Bá vương nghe lá»i theo, sai Hạng Trang và Quý Bố Ä‘em binh cứu Hà Ná»™i.
Lúc bấy giá», Hà n TÃn vây Hà Ná»™i mấy ngà y mà không phá nổi, nên máºt nghị vá»›i chư tướng rằng :
- Hà Ná»™i thà nh cao, hà o sâu, Ân vương cố thá»§ mãi, khó mà phá vỡ được. Nếu để diên trì, Bá vương cho quân đến cứu viện, là m ná»™i ứng ngoại hiệp, quân ta tất bị đẩy lui Các tướng phải lãnh máºt kế ta thi hà nh như thế má»›i được .
Chư tướng vâng lệnh, chia nhau theo nhiệm vụ cắt đặt lại sai dá»n dẹp, thu xếp hà nh trang giả cách lui quân.
Quân canh trên thà nh thấy váºy và o báo vá»›i Ân vương.
Ân vương lên mặt thà nh xem, quả thấy quân Hán rút lui dần, vòng vây thưa thá»›t, hến gá»i mưu sÄ© Ãá»— Văn Ãại đến bà n :
- Có lẽ Hà n TÃn nghe được tin Bá vương sắp đưa binh đến đây cứu viện, nên sợ mà rút lui chăng ?
Ãá»— Vạn Ãại nói :
- Hà n TÃn rất nhiá»u quá»· kế, không thể lưá»ng được. E rằng hắn giả cách lui quân để gạt ta Ä‘uổi theo rồi phục binh cướp thà nh ? Ãại vương cần phải xem xét kỹ cà ng kẻo lầm mưu đó.
Ân vương liá»n sai và i tên quân ra khá»i thà nh và i mươi dặm, thám thÃnh địch tình.
Vừa ra đến nơi, gặp mấy tên quân Hán đang khuân vác hà nh trang có vẻ hấp tấp lắm.
Quân thám thÃnh cá»§a Ân vương giả cách há»i :
- Sao các anh không đánh thà nh lại sắp sá»a ra vá» ?
Mấy tên quân Hán đáp :
- Ãánh thà nh để chịu chết sao ? Hôm qua có tin Bá vương Ä‘em quân từ Hà Bắc đến đây tiếp cứu. Hán vương không dám đối địch vá»›i Bá vương, nên sai ngưá»i triệu Hà n Nguyên soái vá». Nhân mã đã lui hết cả rui, chỉ còn má»™t số chúng tôi ở lại khuân vác những đồ nên ở lại mà thôi.
Quân thám thÃnh mừng thầm, trở vế báo lại vá»›i Ân vương.
Ân vương nói :
- Thế thì ta Ä‘em quân truy kÃch ắt chúng sẽ không còn manh giáp mà trở vá».
Liá»n ra lệnh cho Tôn Dần, Ngụy Hanh dẫn má»™t vạn quân Ä‘uổi theo. Còn mình, cÅ©ng Ä‘em má»™t vạn quân là m hầu ứng. Trong thà nh chỉ để hÆ¡n năm trăm ngà n nhân mã.
Tôn Dần và Ngụy Hanh Ä‘uổi theo quân Hán hÆ¡n năm mươi dặm vẫn không thấy động tÄ©nh gì cả. Hai bên đưá»ng cây cối um tùm. Trá»i đã xế bóng, Tôn Dần truyá»n đóng quân tạm nghỉ. Bá»—ng nghe trong rừng ráºm có tiếng pháo nổ, tiếp theo có tiếng vó ngá»±a dồn dáºp.
Tôn Dần và Ngụy Hạnh còn đang ngơ ngác, thì trong rừng xông ra hai viên đại tướng Chu Bột và Sà i Vũ.
Hai tướng nà y không nói gì cả, huơi đao lược chiến.
Ãánh má»™t hồi, đạo quân cá»§a Tôn Dần và Ngụy Hanh bị cắt ra là m hai Ä‘oạn . Tôn Dần liệu chống chế không nổi,
liá»n thu quân bại tẩu.
Ngụy Hạnh thấy tiá»n quân bị thua, cung rút lui, không dám tiến.
Ãà ng sau, Ân vương dẫn đạo quân háºu vệ vừa đến nÆ¡i, bá»—ng thấy đà ng sau lá»a cháy ngất trá»i ngưá»i ngá»±a Ä‘á»u bấn loạn, không biết đà ng nà o lẩn tránh. Hai bên rừng quân phục cá»§a Hà n TÃn nổi dáºy chém giết quân cá»§a Ân vương vô số.
Ân vương toan ra lệnh mở huyết lộ để tháo lui thì bỗng bị Phà n Khoái sảy ngựa đến bắt sống giữa đám loạn quân.
Tôn Dần và Ngụy Hanh trốn ra khá»i vòng vây, Ä‘i tìm Ân vương, nhưng không thấy đâu cả, chỉ thấy quân Hán trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp, tiếng la hét dáºy trá»i.
Bóng tối bắt đầu rùm cả núi rừng, mùi lá»a, mùi thịt khét, lẫn vá»›i mùi tạnh hôi xông lên không chịu nổi.
Hai tướng không biết nÆ¡i nà o chạy nữa, đà nh núp dưới gốc cây để chá» sáng sẽ hay. Chẳng ngá» Hà n TÃn đứng trên gò cao, sai quân đốt Ä‘uốc Ä‘i tìm . Ãến nÆ¡i thấy hai ngưá»i Ä‘ang ôm nhau núp bóng.
Trương Hán hét lớn :
- Hai tướng Hà Nội ! Ân vương nhà ngươi đã bị bắt rồi hãy đầu hà ng mau kẻo chết !
Tôn Dần và Ngụy Hạnh sợ hãi, tình nguyện đầu hà ng.
Hà n TÃn liến thu quân, kéo đến mặt thà nh .
Trong lúc đó Phà n Khoái, sau khi bắt được Ân vương, gạt Ãá»— Vạn Ãại mở cá»a thà nh rồi. Nên lúc Hà n TÃn đến thì đã cắm toà n cá» Hán.
Quân giữ cá»a thấy Hà n TÃn đến, vá»™i vã mở cá»a nghinh tiếp.
Hà n TÃn và o truyá»n dẫn Ân vương đến mở trói má»i ngồi và nói :
- Xin đại vương cứ tự nhiên cho.
Ân vương khúm núm thưa :
- Tôi là tù mất nước, Nguyên soái không giết đã là may lắm rồi, dám đâu đồng tá»a .
Hà n TÃn nói :
- Ãại vương chá»› nên quá khiêm tốn . Hán vương là báºc khoan nhân, đại độ, chuyên lấy nhân nghÄ©a đãi má»i ngưá»i. Dẫu kẻ có tá»™i cÅ©ng không nỡ giết. Nếu Ãại vương chịu đầu Hán, góp công trong việc trừ Hạng VÅ©, tôi chắc chắn ngôi vương tước không mất.
Ân vương mừng rỡ, truyá»n lệnh cho các tướng , huyện quy hà ng. Thế là Hà n TÃn đã bình định xong Hà Ná»™i, liến viết tiệp sai ngưá»i vá» Hà m Dương báo tin.
Lúc bấy giá» Hạng Rang và Quý Bố má»i lẽo đẽo dẫn cứu binh đến nÆ¡i.
Vừa được tin Hà n TÃn đã chiếm thà nh rồi, Quà Bố bà n vá»›i Hạng Trang :
- Thà nh đã bị chiếm, Ân vương đã đầu giặc , chúng ta còn là m cách nà o được nữa. Chi bằng trở vỠbáo với Bá vương liệu định.
Hai ngưá»i bà n luáºn xong, ra lệnh rút quân.
|

15-10-2008, 10:43 AM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 25
Bị bạc đải Trần Bình đầu Hán
Xem thủ thơ , Bà nh Việt dâng thà nh
Hạng Trang và Quà Bố cứu Hà Nội không kịp, kéo binh trở vỠtâu với Hạng vương :
- Chúng tôi phụng mệnh Ä‘i cứu Ân vương, nhưng đến nÆ¡i Ân vương đã bị bắt thà nh đã bị chiếm vì váºy phảỉ trở vá» phục mệnh.
Hạng vương vỗ án mắng :
- Ta sai chúng bay Ä‘i cứu Hà Ná»™i việc không lo để đến ná»—i thà nh mất đất không còn . Hà Ná»™i là nÆ¡i thị trấn quan trá»ng, để cho mất là tá»™i cháºm trể cá»§a các ngươi không thể dung tha được.
Trần Bình đứng lên tâu :
- Hà n TÃn dụng binh chẳng kém Tôn Ngôn dẫu hai tướng có đến kịp cÅ©ng không địch nổi. Ãại vương chá»› nên bắt tá»™i hai tướng. Nay tôi xin cùng vá»›i Phạm quân sư lãnh má»™t đội quân thu phục Hà Ná»™i, ngăn quân Hà n TÃn, không cho trà n xuống phÃa Ãông, để Ãại vương an lòng đánh Tá», Lương. Lúc xong việc sẽ di binh vá» mặt Tây phá Hán .
Bá vương nổi giáºn nói :
- Lúc trước Ân vương cầu cứu, nhà ngươi cÅ©ng ở luôn bên cạnh ta, sao không được ná»a lá»i ! Nay Hà Ná»™i đã mất rồi, còn tà i nà o khôi phục nổi nữa. Nhà ngưá»i chỉ là kẻ vô dụng.
Nói xong Ä‘uổi Hạng Trang và Quý Bố ra, đồng thá»i cách chức Trần Bình.
Trần Bình lui vá» tư thất, suốt ngà y háºm há»±c không an, máºt sai bá»n gia Ä‘inh thu xếp hà nh trang đưa gia quyến vá» Dương Vu, rồi má»™t mình xách gươm lần theo đưá»ng nhá», nhắm hương Lạc Dương thắng đến.
Trần Bình Ä‘i suốt ngà y đêm, không há» ghé nghỉ má»™t nÆ¡i nà o. Ãến chá»— nà o đói thì dừng lại ăn rồi tìm khe uống nước, xong lại tiếp tục Ä‘i.
Cuá»™c hà nh trình cá»±c nhá»c như thế không biết đã mấy hôm. Lúc Trần Bình đến bá» sông Hoà ng Hà thì trá»i đã sẩm tối, nước thu rà o rạt, đêm thu lạnh lùng, bá» sông vắng lặng không có bóng ghe thuyá»n .
Trần Bình Ä‘i vòng sang cồn cát sau chân núi, bá»—ng thấy má»™t con thuyá»n nhá» lắc lư trên mặt sóng.
Quá mừng rỡ, Trần Bình lên tiếng gá»i, chiếc thuyá»n ghé và o , đồng thá»i hai chà ng thanh niên lá»±c lưỡng trạc độ hai mươi lăm tuổi, từ trên thuyá»n nhảy xuống, nhìn Trần Bình há»i :
- Khách đi đâu trong đêm vắng ?
Nhìn qua tướng mạo hai thanh niên kia, Trần Bình Ä‘oán chắc là bá»n thá»§y khấu, nhưng đã lỡ, không dám chạy trốn Ä‘i Ä‘au được, liá»n đáp :
- Tôi ở xa, đến đây tìm thăm ngưá»i bà con.
Hai thanh niên vá»™i đỡ Trần Bình lên thuyá»n.
Thuyá»n ra giữa vá»i, hai gã thanh niên ná» cầm dao, nói chuyện xầm xì, toan giết Trần Bình Ä‘oạt cá»§a.
Trần Bình ngồi trong khoang thuyá»n thấy rõ nguy cÆ¡ như váºy nhưng nghÄ© thầm :
- Quả là bá»n thá»§y khấu rồi ! Ta Ä‘oán không sai.
Nếu không là m kế nà y để chúng giết mất mạng.
Nghĩ rồi cỡi quần áo, lướt ra nói lớn :
- Tôi dẫu là khách qua đưá»ng nhưng cÅ©ng biết chút Ãt nghá» chèo, chống, xin ra đây để giúp sức, nhá» các ngà i là m Æ¡n cho tôi sang sông.
Hai tên hải khấu thấy Trần Bình cởi bỠáo quần, liá»n và o khoang lục lạo má»™t hồi, không thấy có bạc và ng gì cả liá»n bảo nhau :
- Tên nà y chi có một bộ áo quần và một thanh kiếm giết nó là m gì.
NhỠđó mà Trần Bình khá»i chết.
Thuyá»n ghé bỠđã ná»a đêm, Trần Bình không còn quần áo, thoát khá»i con thuyá»n nguy hiểm đó, cắm đầu chạy
Ãến má»™t nhà hà ng cÆ¡m, Trần Bình bước đến gõ cá»a .
Chá»§ quán trông thấy Trần Bình trần truồng vá»™i há»i ngay :
- Có phải khách qua đò bị bá»n thá»§y khấu cướp bóc chăng ?
Trần Bình giả cách khóc lóc thảm thiết, nói :
- Tôi là ngưá»i Hà Nam, sâng buôn bán ở đất Sở, nay Ä‘em lòng vá» quê, qua đó rá»§i bị quân cướp Ä‘oạt hết, lại giết mất hai đứa đầy tá»› cá»§a tôi. Ãêm khuya xin ngà i là m Æ¡n cho tá túc, và cho tôi xin đỡ má»™t bá»™ áo quần cÅ© để che thân , Æ¡n ấy ngà n ngà y chẳng dám quên.
Chá»§ quán thấy Trần Bình tướng mạo khôi ngô , ăn nói thanh nhã, liá»n lấy áo quần cho mặc, và đem rượu thịt ra đãi.
Bình ngủ nán nhà hà ng cơm một đêm . Sáng hôm sau dạy sớm thẳng đến Lạc Dương, rẽ sang Hà m Dương , nhanh đến nước Hán.
Ãến Hà m Dương, Trần Bình trước tiên và o yết kiến bạn cÅ© là Ngụy Vô Chi, tỠý bá» Sở vá» Hán, và nhá» Vô Chi tiến cá» .
Ngụy Vô Chi lưu Trần Bình tại nhà , rồi đem việc ấy tâu với Hán vương.
Hán vương há»i :
- Có phải Trần Bình năm trước ta đã gặp ở Hồng Môn đó chăng ?
Ngụy Vô Chi nói :
- Tâu Ãại vương, chinh ngưá»i đó.
Hán vương nói :
- Ta hoà i vá»ng ngưá»i đó đã lâu, ngay vỠđây còn gì quà hÆ¡n.
Bèn bảo Vô Chi đưa Trần Bình và o kiến.
Hán vương bước xuống nắm tay Trần Bình nói :
- Năm trước ta gặp Tiên sinh ở Hồng Môn, lòng háng thấp thá»m không quên nay lại được đồng triá»u, thá»±c là ý trá»i định.
Trần Bình bái tạ, lòng vui khôn xiết. Hán vương phong Trần Bình là m chức Ãô úy, đêm ngà y gần gá»§i bên cạnh không rá»i.
Chư tướng thấy váºy đà m luáºn :
- Má»™t đứa trần truồng ở đâu trốn đến, chưa biết lòng trung háºu thế nà o mà Chúa thượng đã cho là m đến chức Ãô úy, lỡ sanh biến thì thế nà o ?
Tùng đà m luáºn ấy thấu đến tai Hán vương, nhưng Hán vương vẫn trá»ng đãi Trần Bình như thưá»ng.
Một hôm, Chu Bột nói voi Hán vương :
- Trần Bình không phải là kẻ trung háºu Tôi nghe trước kia, khi còn ở nhà , hắn thưá»ng ăn cắp tiá»n cá»§a chị dâu, nay là m Há»™ quân, ăn tiá»n cá»§a Chá»§ tướng, xem đó đủ biết hắn là ngưá»i phản phúc, xin Ãại vương chá»› dùng.
Hán vương nghe nói, liến gá»i Ngụy Vô Chi và o trách.
Ngụy Vô Chi nói :
- Tôi tiến cá» Trần Bình là ngưá»i có tà i, còn nếu Ãại vương nói đến ngưá»i có hạnh thì nay có nhiá»u hiá»n như VÄ© Sinh, Ãại vương muốn dùng chăng ?
Hán vương gá»i Trần Bình đến nói :
- Tiên sinh trước kia thá» Ngụy, sau bá» Ngụy vá» Sở, nay lại bá» Sở vá» Hán. Ngưá»i tÃn hạnh đâu là m thế ? Vả lại tiên sinh còn ăn tiá»n cá»§a chư tướng nữa, hà nh động ấy ta thá»±c không bằng lòng.
Trần Bình nói :
- Muôn tâu Ãại vương, hạ thần không phải là váºt vô dụng, chỉ tùy ở ngưá»i biết dùng bay không biết dùng mà thôi. Vua Ngụy không biết dùng nên tôi phải vá» Sở, vua Sở cÅ©ng không biết dùng nên tôi bá» Sở vá» Hán . Tôi hằng được nghe Ãại vương là ngưá»i khéo dụng, bởi váºy không ngại đưá»ng xa, treo non vượt sông đến đây. Song chỉ vì tôi trốn Sở, Ä‘i qua sông bị bá»n hải khấu cướp bóc mất sạch, nếu không ăn tiá»n cá»§a chư tướng thì lấy gì chi dụng ? Thiết tưởng, Ä‘iá»u đó chỉ là tiết nhá», mà việc hết lòng giúp vua dá»±ng nước má»›i là điá»u lá»›n. Nay Ãại vương quở tôi ăn tiá»n, tôi không chối, nhưng những mưu kế cá»§a tôi vạch ra, Ãại vương có dùng được chăng ? Nếu Ãại vương thấy tôi là bất tà i xin cho tôi được phép Ä‘em thân trở vá» là ng cá»§, thì tôi đội Æ¡n Ãại vương không biết dưá»ng nà o.
Hán vương nghe nói vá»™i và ng xin lổi, lại háºu thưởng Trần Bình, sai cai quản các tướng. Và , cÅ©ng từ đấy không ai còn dám ganh tỵ nữa.
Hán vương Ä‘em quân và o thà nh Lạc Dương,truyá»n khắp trung sÄ© mặc đồ trắng, kéo cá» trắng để tang cho vua NghÄ©a Ãế. Suốt ba ngà y, truyá»n hịch Ä‘i khắpthiên hạ.
Bà i hịch như sau :
" Thiên hạ láºp vua NghÄ©a Ãê để trừ nhà Tần tà n bạo, Ä‘em lại hạnh phúc cho muôn dân. Nhà Tần đã trừ được, lại sanh ra má»™t Hạng VÅ©, tà n ác không kém vua Tần, khiến bá tánh chá»a thoát khá»i cảnh tai ương. Tôi phát binh từ Quan Trung , thu quân ở Tam Hà , xin cùng vói chư hầu đánh Sá» , há»i cái tá»™i giết vua NghÄ©a Ãế "
Hịch văn truyá»n Ä‘i khắp nÆ¡i chưa đầy má»™t tháng, binh mã các lá»™ kéo đến hợp nÆ¡i Lạc Dương hÆ¡n năm mươi vạn.
Chỉ vì má»™t lá»i nói nhà lòng ngưá»i qui hướng đến thế, đủ biết "thiên lý tại nhân tâm". Lá»i xưa bất há»§ .
Hán vương cho triệu Hà n TÃn đến nói :
- Nay các vua chư hầu Ä‘á»u đã há»p binh á»› Lạc Dương hÆ¡n năm mươi vạn . Sức mạnh ấy có thể địch Sở được . Váºy Nguyên Soái cá»§ng nên tÃnh việc Ãông chinh.
Hà n TÃn nói :
- Muôn tâu Ãại vương , phép dùng binh phải nhắm tại nhân bản : Thiên thá»i , địa lợi, nhân hòa. Nay các chư hầu kéo đến qui phục, đó là được Ä‘iểm nhân hòa, chiếm được Quan Trung, ấy là điá»u địa lợi, song năm nay thiên mệnh cá»§a Ãại vương chưa tốt, thiếu Ä‘iểm thiên thá»i.
Ấy váºy, xin Ãại vương hãy nghỉ quân dưỡng khÃ, huấn luyện nhân mã, đợi đến sang năm sẽ cá» sá»±. Tôi nhất thuyết phá Sở không khó. Và bằng cá» binh năm nay tôi tháºt không dám vâng mệnh.
Hán vương nói :
- Năm trước ta má»›i dùng Nguyên soái chưa đầy ba tháng, Nguyên soái đã khuyên ta Ãông chinh. Nay Quan Trung đã được, binh thế lại thịnh gấp mấy năm xưa, thế nay Nguyên soái lại rụt rè, tháºt ta không hiểu nổi .
Hà n TÃn tâu :
- Ãại vương dẫu được Quan Trung, song chưa từng là u chiến vá»›i Hạng vương lần nà o cả. Thế lá»±c Hạng vương nay còn cưá»ng thịnh lắm, hiện Ä‘ang đánh Tá», Lương , Yên, Triệu. Ta nên chá» cho các nước kia phân bá»›t sức mạnh cá»§a Sở rồi sẽ đánh. Như váºy má»›i cầm chắc sá»± thà nh công.
Hán vương thở dà i nói :
- Dịp tốt không phải lúc nà o cÅ©ng có, lòng dân không phải lúc nà o cÅ©ng giỠđược. Nay Hạng VÅ© Ä‘em quân chinh phạt chư hầu, chÃnh là lúc ta nên thừa cÆ¡ mà đánh Sở. Nguyên soái đã không đồng ý vá»›i ta, váºy thì hãy Ä‘em bản bá»™ nhân mã trở vá» trấn thá»§ Tây Tần , để ta Ä‘i Ãông chinh. Nếu có Ä‘iá»u gì nguy cấp, Nguyên soái Ä‘em binh đến cứu. Công ấy cÅ©ng chẳng nhá».
Trương Lương cũng đến khuyên giải, nhưng Hán vương nhất định không nghe.
Hà n TÃn lại tâu :
- Hạng vương kiêu dÅ©ng thiên hạ vô địch, Ãại vương phải suy xét kỹ cà ng, chá»› nên khinh địch.
Lịch Sinh nói :
- à Chúa thượng đã quyết, thế thì Nguyên soái ngồi ở nhà lo lắng sao bằng theo Chúa thượng cùng đi cho được chắc ý hơn.
Hà n TÃn lắc đầu ná»›i :
- Không được ! Ãất Tam Tần má»›i thu phục, nhân tâm chưa định. Vả lại đó là căn bản, tôi cần phải trấn thá»§, vạn nhất có Ä‘iá»u gì bất lợi, thì đó là nÆ¡i dùng để quáºt khởi sau nà y.
Nói xong, Ä‘em ấn tÃn ná»™p trả cho Hán vương, rồi bái tạ, dẫn quân bản bá»™ trở vá» Hà m Dương trấn thá»§.
Hán vương Ä‘em đại binh sang sông. Ãi đến đâu, quáºn huyện Ä‘á»u quy phục đến đấy.
Khi gần đến Trần Lưu, Trương Lương tâu :
- Chá»§ cÅ© tôi bị Hạng Tịch giết, nay có cháu là CÆ¡ TÃn, hiện phá»§ dương nÆ¡i các nhà Công tá», xin Ãại vượng truyá»n hịch, dùng là m vua, trấn nÆ¡i Trần Lưu, tức cÅ©ng là má»™t phiên trấn cá»§a nhà Hán ta váºy.
Hán vương nháºn lá»i, sai Trương Lương cầm cá» tiết, phong CÆ¡ TÃn là m Hà n vương, lại chá»n ngưá»i hiá»n đức trong đám Công tá» là CÆ¡ Khang, phong là m Trần Lưu quan để giúp Hà n vương.
Trương Lương lãnh mệnh, và tâu :
- Tôi Ä‘i Trần Lưu độ má»™t tháng sẽ trở lại yết kiến Ãại vương nÆ¡i Bà nh Thà nh. Nay xin Ãại vương lá»±a trong hà ng tướng cá» ra má»™t ngưá»i Nguyên soái để Ä‘iá»u dụng.
Trương Lương Ä‘i rồi, Hán vương Ä‘em binh tiến phát, qua đò sông Hiệp Hà , quân sÄ© tranh nhau sang trước chen nhau vấp ngã, hò reo âm Ä©, không ká»· luáºt. Chư tướng ngăn không được. Hán vương gá»i Lục Giả và Lịch Sinh đến bà n :
- Ba quân không nghiêm lệnh vì không có Nguyên soái ta định lá»±a má»™t ngưá»i trong hà ng tướng láºp là m Nguyên soái. Nay chỉ có Ngụy Báo đáng là m chức ấy các ngưá»i nghÄ© sao ?
Lục Giả nói :
- Ngụy Báo tÃnh thá»±c thà , sợ không đủ tà i là m Nguyên soái.
Lịch Sinh nói :
- Trương quân sư vẫn thưá»ng khinh Ngụy Báo. Vá» Ngụy Báo cÅ©ng không được các tướng tin yêu, sợ khó lòng quản thá»§ ba quân.
Trần Bình tâu :
- Ngụy Báo là dòng dõi Ngụy vương năm Ä‘á»i là m tướng , môn há»™ trá»ng vá»ng, so vá»›i Hà n TÃn thì khác hẳn, lẽ nà o không phục nổi ba quân.
Hán vương nghe lá»i Trần Bình, ngay ngà y hôm ấy phong Ngụy Báo là m Nguyên soái Ä‘iểm duyệt ba quân kéo thẳng đến Bà nh Thà nh.
Lúc ấy, Hạng vương Ä‘i đánh Tá», Lương, Yên, Triệu chưa vá» . Bà nh Thà nh hiện có Bà nh Việt trấn thá»§ Hán vương sai Lục Giả Ä‘em thá»§ thư đến dụ Bà nh Việt.
Bức thủ thư như sau :
" Hán vương thủ thư chuyển đến Bà nh túc hạ ngưỡng khán .
Hạng VÅ© phản nghich, giết vua NghÄ©a Ãế, trăm há» oán há»n , chánh sách lại tà n bạo, khiến sinh linh khốn đốn . Tướng quân vốn ngưá»i trà dÅ©ng, sao chịu là m tôi kẻ tặc loà n. Ta cá» binh đến đây cốt rá»a thù cho vua NghÄ©a Ãế giải ách cho muôn dân. Nếu tướng quân theo vá» Hán thì ngôi công hầu chẳng mất, tướng quân nên tá»± liệu. "
Bà nh Việt xem thư xong mừng rỡ, mở cá»a thà nh ra nghênh tiếp. Hán vương và o thà nh, phá»§ dụ trăm há». Ãoạn truyá»n Ngụy Báo chỉnh bị ba quân để phòng giao chiến vá»›i quân Sở kéo đến.
Tối hôm ấy, Hán vương và o cung ná»™i, thu các bảo váºt cùng mỹ nữ, và đặt tiệc rượu yết há»™i .
Ngu Tá» Kỳ cứu được vợ Hạng VÅ© là Ngu CÆ¡ thoát ra khá»i thà nh, chạy vá» hướng Bắc.
Hán vương không đuổi theo, cứ uống rượu và hát xướng suất ngà y.
Bấy giá» văn vÅ©, tướng tá Ä‘á»u không chịu ước thúc cùng Ngụy Báo.
Ngụy Báo tức giáºn đánh Ä‘áºp quân sÄ©, và mắng nhiếc các tướng, do đó, lòng quân má»—i lúc má»™t rá»i rã, biếng nhác.
Ngu Tá» Kỳ há»™ tống Ngu CÆ¡ và gia quyến Hạng Trương đến Sở doanh, báo tin Bà nh Việt đã mở cá»a thà nh đầu Hán, và hiện quân Hán Ä‘ang mở tiệc vui say trong thà nh.
Hạng vương nổi giáºn hét như sấm :
- Lưu Bang lá»›n máºt, dám chiếm kinh thà nh cá»§a ta.
Ta thỠsống chết với Lưu Bang một phen .
Liá»n cấp tốc sai Long Thư và Chung Ly Muá»™i lÄ©nh binh đánh Tá», còn mình dẫn ba vạn quân, ngà y đêm Ä‘i miết vá» Bà nh Thà nh, cách mưá»i dặm hạ trại, sai ngưá»i đưa chiến thư cho Hán vương.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
äâèæåíèÿ, âèäåîíàáëþäåíèå, âèçèòêà, han so tranh hung, ìîñêîâñêèé, ñèñüêè, ñïðàâî÷íèê, ñòðàíèöû, òåêñò, ðàìñòîð, øêîëüíèöû  |
| |