Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #21  
Old 25-06-2008, 10:58 AM
hunted1986 hunted1986 is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: daklak
Bài gởi: 38
Thá»i gian online: 18 giá» 3 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
chương 22 Gặp Nhị Ma Lâm Vòng Nguy Khốn Giữa Gian Nan Mưu Chước Äào Sinh



Dư Hải Bằng vừa buông ra tiếng thở dài thì ngay bên cạnh chàng chợt có má»™t giá»ng nói lạnh như băng, rót vào tai:
- Ngươi to gan lắm đấy, tiểu tử !
Vút !
- Là ai ?
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Ngươi cứ mặc sức mà nhảy đi, rồi ngươi cũng phải thúc thủ chịu chết thôi !
Vừa nghe được giá»ng nói ká» ngay bên tai, Dư Hải Bằng đã kinh tâm động phách đến phải thi triển Túy Tiên bá»™ pháp để nhảy tránh !
Nhưng chàng còn kinh tâm hÆ¡n khi kịp nhận ra hiện tình trong lúc này ! Lão giáo chá»§ U Minh Giáo đã không khoác lác khi cưá»i và nói lá»i ngông cuồng đó ! Vì quanh chàng lúc này không riêng gì lão giáo chá»§ U Minh Giáo vá»›i vẻ mặt như da ngưá»i chết mà còn có hai nhân vật quái dị không sao Ä‘oán được tuổi ! Và hai nhân vật này không hiểu Ä‘ang thi triển má»™t loại thân phái gì mà bất kỳ chàng dịch chuyển đến phương vị nào cÅ©ng phải chạm mặt má»™t trong hai nhân vật đó !
Và lão giáo chủ U Minh Giáo đã nói không sai ! Dù chàng đang tận lực thi thố bộ pháp Túy Tiên biến ảo, nghĩa là chàng cứ mặc tình nhảy nhót thì vẫn cứ thấy hai nhân vật nỠluân phiên đón chận ngay trước mặc chàng.
Tình thế này không khác gì hai nhân vật đó đã rõ phương vị dịch chuyển của Dư Hải Bằng như đang nhìn trong lòng bàn tay !
Và càng quái dị hơn khi Dư Hải Bằng nhìn thấy sắc diện của hai nhân vật đó luân phiên xuất hiện trước mắt chàng. Lượt này thì gương mặt đen xì, đến lượt sau thì gương mặt đổi thành trắng bệch ! Cuối cùng, do chàng càng dịch chuyển nhanh thì hai loại sắc diện này càng biến đổi nhanh theo ! Hết đen lại trắng ! Trắng trắng, đen đen !
Khiến cho Dư Hải Bằng phải ngỡ rằng chàng đã bị rối loạn nhãn sắc.
Biết không sao qua được hai nhân vật này, Dư Hải Bằng bèn dừng lại ! Chàng vừa cố nén những hơi thở đang dồn dập vừa đảo mắt quan sát lại sắc diện của hai nhân vật đó !
Tỉnh ngộ, chàng khe khẽ kêu lên:
- Bạch Diện, Hắc Diện ! Là Nhị Ma !
Buông tiếng cưá»i khô lạnh như được phát ra từ đáy má»™, giáo chá»§ U Minh Giáo không thể không khen ngợi:
- Tiểu tá»­ quả có nhãn quang tinh tưá»ng ! Sao ? Má»™c Thạnh đâu ?
Äối phó vá»›i giáo chá»§ U Minh Giáo không khó lắm đối vá»›i Dư Hải Bằng. Nhưng nếu có thêm Hắc Diện đệ tam ma nữa thì Dư Hải Bằng kể như vô lá»±c ! Äằng này lại còn có Bạch Diện nhị ma nữa thì Dư Hải Bằng mưá»i phần chết chắc đủ mưá»i phần.
Chuyện đã là thế thì càng liá»u chỉ tổ càng thiệt thân ! Dư Hải Bằng nhếch môi cưá»i khinh bỉ:
- Hừ ! Äể đối phó được vá»›i ta, lão phải cần bao nhiêu ngưá»i đây sao ? Lão không cảm thấy nhục à ?
- Mộc Thạnh đâu ?
Dư Hải Bằng nghiến răng ken két, chàng gầm lên:
- Ta đã hóa kiếp cho lão há» Má»™c rồi ! Lão muốn gặp thì cứ xuống Huỳnh Tuyá»n mà gặp !
- Hắc... Hắc... Hắc... ! Äởm lược lắm ! Nhưng thật tiếc cho ngươi, vì ngươi dám đương đầu vá»›i bổn giáo chá»§ !
- Hừ ! Ta còn muốn phanh thây ngươi nữa kìa ! Lão có gan hãy tự tay giao đấu với ta xem nào !
Gương mặt cá»§a lão giáo chá»§ vẫn không má»™t biểu hiện gì biến đổi, vẫn trÆ¡ trÆ¡ như gương mặt cá»§a ngưá»i đã chết ! Lão nói:
- Ngươi dừng khích ná»™ bổn giáo chá»§, vô ích thôi ! Tá»™i cá»§a ngươi đã giết hại đệ tá»­ cá»§a bổn giáo chá»§, giúp tên đệ tá»­ cá»§a lão Kỳ chạy thoát. Sau đó lại còn hạ thá»§ phó giáo chá»§ bổn giáo. Tá»™i đó đáng chết đến trăm lần. Bổn giáo chá»§ cứ hạ thá»§ ngươi thì lo gì việc giải thoát cho Má»™c Thạnh lại không làm được. Tam Khách Khanh tiá»n bối ! Tiá»n bối ra tay được rồi đó ! Nhưng chá»› giết hắn vì bổn nhân còn cần đến hắn !
Nghe lão giáo chủ nói như thế, Dư Hải Bằng có phần nào vững tâm ! Vì chàng còn sống là còn có cơ hội. Thế nhưng, khi chàng vừa dồn chân lực nội thể lên song thủ, sẵn sàng giao đấu với Hắc Diện Ma, thì chàng lại nghe lão đệ tam mà Hắc Diện rít lên:
- Lưu lão nhị ! Bá»n ta đã giao ước gì vá»›i ngươi, ngươi không nhá»› sao ?
Kinh nghi, Dư Hải Bằng lắng nghe lão giáo chá»§ đáp lại thế nào, để xem giữa lão và Tam Ma có giao ước gì ? Và chàng không khá»i ngạc nhiên khi nghe lão giáo chá»§ nói như van vỉ:
- Tiá»n bối châm chước cho ! Thật sá»± bổn nhân rất cần tiểu tá»­ này còn sống !
- Không được ! Trước sau bá»n ta đã nương tay thể theo ý ngươi đến năm tên thối tha rồi ! Bá»n ta không cần phải thể hiện lòng nhân như bá»n nữ nhân ! Ngươi biết bá»n ta Ä‘ang cần gì rồi đó !
- Tiá»n bối ! Xin tiá»n bối châm chước cho lần này nữa thôi ! Sau đó bổn nhân sẽ để cho tiá»n bối tùy thích, muốn giết hay tha gì cÅ©ng được !
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Äối vá»›i Tam Ma không có chuyện buông tha ! Bá»n ta chỉ cần thấy máu đổ thành sông, huyết lưu mãn địa mà thôi ! Hạ.. Hạ.. Hạ.. !
Dư Hải Bằng rùng mình á»›n lạnh khi nghe lá»i nói hiếu sát cá»§a Hắc Diện Ma và cÅ©ng là ý thích cá»§a Tam Ma ! Bá»n Tam Ma này má»™t khi tá»± do buông lung dã tính thì còn gì là võ lâm Trung Nguyên, còn gì là ngưá»i giang hồ các phái ? Bá»n chúng càng mặc sức tung hoành hÆ¡n khi kẻ chi phối bá»n ác ma lại là kẻ ác ma như giáo chá»§ U Minh Giáo.
Và chàng còn căm phẫn hÆ¡n khi nghe lão giáo chá»§ ác ma cưá»i theo phụ há»a:
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Äiá»u đó cÅ©ng chính là ý muốn cá»§a bổn nhân ! Giữa bổn nhân và tam vị tiá»n bối Ä‘á»u cùng chung má»™t sở thích kia mà ! Nhưng bổn nhân thật sá»± Ä‘ang cần tiểu tá»­ này ! Tiá»n bối hãy nể tình cho !
- Tại sao chứ ?
Ấp úng lão giáo chủ giải thích:
- Chỉ vì... chỉ vì... À ! Bổn nhân đang cần tiểu tử giúp Y Thần một việc ! Là một việc cấp bách lắm !
“Lão Ä‘ang muốn thu hồi Hồi Nguyên Äan sao ? Nhưng tại sao lão lại phải che giấu, không cho Tam Ma biết ? Hay lão Ä‘ang có ý đồ toan tính riêng ? Ta có nên nói lá»™ ý đồ cá»§a lão cho Tam Ma biết không ? Không nên ! Như thế thì ta càng mau chết hÆ¡n !†Tuy Ä‘ang suy tính thầm như thế, nhưng Dư Hải Bằng không tránh được sá»± căm tức khi thấy bá»n há» Ä‘ang bàn bạc vá» chàng như chàng đã là cá nằm sẵn trên thá»›t vậy !
Do đó, Dư Hải Bằng vá»™i vàng đẩy ra má»™t ngá»n chưởng kình vá» phía Hắc Diện Ma !
Äồng thá»i chàng cÅ©ng vận lá»±c quát lên:
- Hãy đợi bắt giữ được ta đã rồi hãy lo thu xếp sau ! Äỡ !
Vù... Vù...
Ầm !
Một chưởng như muối bỠbể, Dư Hải Bằng lại vỗ ra thêm một chưởng nữa !
Ầm !
Chưởng thứ hai cÅ©ng không Ä‘em lại lợi ích gì ! Dư Hải Bằng liá»n ra chiêu Thiên Äịa giao thái, mong xoay chuyển được tình thế !
Ầm ! Ầm !
Vút !
Thế nhưng, vá»›i tuyệt chiêu kỳ chưởng được Dư Hải Bằng kỳ vá»ng nhất cÅ©ng chỉ làm cho Hắc Diện Ma thoáng chững lại má»™t cái mà thôi, chứ không làm gì được Hắc Diện Ma là má»™t trong tam đại ma đầu đã thành danh từ năm mươi năm trước ! Hồn bất phụ thể, Dư Hải Bằng vừa phải dằn nén luồng huyết khí Ä‘ang nhá»™n nhạo trong ngưá»i vừa thi triển thân pháp Thiên Thốn địa xúc để bá» chạy mong thoát được thân !
Tuy nhiên, do đã má»™t phen bị mắc hởm nên lần nay Hắc Diện Ma nào dá»… dàng để cho Dư Hải Bằng vuá»™t khá»i tầm tay ! Có tiếng quát xé gió Ä‘uổi theo chàng:
- Tiểu nhi tử ! Chớ có giở trò đó với lão tử ! Quay lại nào !
Theo tiếng quát đó là má»™t luồng hấp lá»±c quái dị xuất hiện làm cho Dư Hải Bằng dù Ä‘ang tận lá»±c lao Ä‘i nhưng dưá»ng như cÅ©ng không Ä‘i được đến đâu !
Trước công phu quái dị này, Dư Hải Bằng gần như là vô phương xoay trở ! Chàng bậm môi đến bật cả máu ra để cố lạng ngưá»i theo bá»™ pháp Túy Tiên, đồng thá»i chàng lại còn vẫy ngược ra sau má»™t chưởng kình nữa trong lúc tuyệt vá»ng.
Vù... Vù...
Ầm !
Vút ! Vút !
Không hiểu là do chưởng kình tạo thành chấn lực hay do bộ pháp Túy Tiên vẫn còn phần nào biến ảo mà rốt cuộc Dư Hải Bằng đã thoát được luồng hấp lực của Hắc Diện Ma tạo ra ! Chỉ biết là hành vi này của chàng sau cùng đã khích nộ Hắc Diện Ma khiến Hắc Diện Ma phải gầm lên:
- Quả là bướng bỉnh ! Nằm xuống !
Vút ! Ầm !
Há»± !
Sau một tiếng kêu đau đớn, Dư Hải Bằng không thể không nằm xuống theo lệnh Hắc Diện Ma !
- Lão tử hóa kiếp cho ngươi !
- Tiá»n bối ! Xin nương tay !
Vút ! Ầm !
Qúa đổi kinh khiếp, Dư Hải Bằng thấy váng đầu long óc sau tiếng chấn kình cá»±c mạnh như sấm nổ ká» sát bên thân chàng ! Và chàng vẫn còn kinh sợ trước công phu quá cao cưá»ng cá»§a Hắc Diện Ma, dù biết rằng tiếng kêu ngăn lại cá»§a lão giáo chá»§ U Minh Giáo rốt cuá»™c cÅ©ng đã được Hắc Diện Ma nghe theo ! Cứ xem như má»™t lần nữa Hồi Nguyên Äan đã cứu được mạng chàng !
Kế đó, nhanh như chá»›p giật, lão giáo chá»§ U Minh Giáo lao đến và xục tìm trong ngưá»i Dư Hải Bằng má»™t lúc !
Dư Hải Bằng trợn đến rách cả khóe mắt khi nhìn thấy lão ác ma sau cùng cÅ©ng đã thu hồi được không những U Minh thượng lệnh mà còn cả Thiên Äịa Bí Lục nữa !
Còn chưa hết, Dư Hải Bằng càng thêm uất ức khi chàng phải nằm im nhìn lão vươn tay Ä‘iểm vào ngưá»i chàng vài lượt để chế trụ chàng. Äồng thá»i, lão còn há»›n hở nói vá»›i Hắc Diện Ma:
- Tam Khách Khanh tiá»n bối ! Bổn nhân có thể nhá» tiá»n bối đưa hắn vá» cho Y Thần được không ?
Tuy còn Ä‘ang trong tâm trạng uất hận và vô vá»ng nhưng Dư Hải Bằng cÅ©ng phải ngạc nhiên khi nghe Hắc Diện Ma lá»›n tiếng chối từ:
- Không được !
Cứ thế, Dư Hải Bằng Ä‘i từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác khi nghe bá»n chúng đối thoại vá»›i nhau !
Lão giáo chủ kêu lên:
- Tiá»n bối không thích việc này à ?
- Hừ ! Lưu lão nhi ! Bá»n ta đâu phải là nô bá»™c cá»§a ngươi ! Và bá»n ta cÅ©ng đâu phải là nhÅ© mẫu cá»§a hắn ! Ngươi muốn ta lưu hắn lại thì ta đã lưu rồi đó ! Còn như ngươi muốn ta Ä‘em hắn Ä‘i đâu thì ngươi cứ Ä‘em, không liên can gì đến ta !
- Nhưng tiá»n bối đã hứa...
- Hứa những gì ?
- Thì... thì tiá»n bối có hứa là sẽ tuân lệnh... vãn bối trong vòng má»™t năm kia mà ?
- Còn lá»i hứa cá»§a ngươi thì sao ? Bá»n ta đã tuân thá»§ và đã làm cho ngươi bao nhiêu việc rồi ! Phần ngươi, ngươi vẫn chưa thá»±c hiện lá»i hứa cá»§a ngươi !
- Thì lần này vãn bối đưa nhị vị tiá»n bối Ä‘i là để thá»±c hiện lá»i hứa đây này ! Tiá»n bối chá»› có nóng nảy !
- Hừm ! Ta không nóng nảy sao được ? Ngươi có biết là đã nhiá»u năm rồi ta còn chưa thấy máu ngưá»i không ?
- Thì lần này tiá»n bối sẽ được ra tay thá»a thích, vãn bối sẽ không ngăn cản nữa đâu !
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Ngươi bảo lần này bá»n ta sẽ được thá»a thích, và ngươi sẽ không ngăn cản bá»n ta ! Vậy má»›i vừa rồi đó, sao ngươi lại không cho ta giết hắn ?
- Thì vãn bốn đã nói là vãn bối cần hắn kia mà ! Vãn bối xin cam đoan là sẽ không có lần sau như thế nữa đâu !
- Hừ ! Bá»n ta không cần lá»i cam Ä‘oan cá»§a ngươi ! Nếu còn tái phạm dù chỉ là má»™t lần nữa thì ta sẽ lấy cái mạng chó cá»§a ngươi đó ! Lúc đó, ngươi đừng trách bá»n ta là những kẻ vong ân bá»™i tín ! Hừ !
- ÄÆ°á»£c ! ÄÆ°á»£c ! Vãn bối nhá»› rồi ! Nhưng bây giá» nếu tiá»n bối không chịu đưa hắn vá» cho Y Thần thì ai sẽ làm việc này ?
- Ngươi !
- Vãn bối ư ? Nếu thế... không lẽ nhị vị tiá»n bối cÅ©ng theo vãn bối cùng quay lại sao ?
- Không !
- à cá»§a tiá»n bối là...
- Ngươi muốn Ä‘em hắn Ä‘i thì cứ việc ! Còn bá»n ta cÅ©ng có việc cá»§a bá»n ta !
- Tiá»n bối còn có việc gì ?
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Bá»n ta đâu còn việc gì khác để làm ngoài giết ngưá»i ?
- Không được ! Không được !
- Sao lại không được chứ ? Ai dám ngăn cấm bá»n ta ?
- Tiá»n bối Æ¡i ! Nào có ai dám ngăn cấm tiá»n bối ! Nhưng tiá»n bối nên nhá»› lại những gì vãn bối đã nói !
- Ngươi đã nói gì ?
- Vãn bối đã nói là sở nguyện cá»§a vãn bối sẽ giúp cho tiá»n bối tiêu khiển ! Ngược lại sá»± tiêu khiển cá»§a tiá»n bối sẽ giúp ích cho sở nguyện cá»§a vãn bối ! Do đó, trong lúc này tiá»n bối hãy hành sá»± theo ý cá»§a vãn bối là tốt nhất !
- Ta vẫn nhá»› Ä‘iá»u đó ! Và ta đã hứa là ta sẽ giết hết những ai do ngươi chỉ định !
Nhưng cho đến tận lúc này thì ngươi nào có cho bá»n ta được toại ý đâu !
Hai bên sẽ còn tiếp tục giằng co trong việc khi nào sẽ gây thảm sát và giết bao nhiêu ngưá»i nếu Bạch Diện Ma không lên tiếng. Và đây là lần đầu tiên Dư Hải Bằng nghe được thanh âm cá»§a Bạch Diện Ma ! Thanh âm cá»§a Bạch Diện Ma cứ kêu lên rin rít không khác nào tiếng kêu cá»§a lÅ© độc xà Ä‘ang chuẩn bị vồ chặt những con mồi ! Lão nói:
- Lão tam hãy tạm nhân nhượng một phen đi !
Bạch Diện Ma không cần dài dòng, lão chỉ nói bấy nhiêu đó thôi là lão giáo chá»§ U Minh Giáo cÅ©ng đã mừng quýnh lên rồi ! Lão liá»n miệng kêu lên:
- Äa tạ ! Äa tạ nhị vị tiá»n bối !
Nhưng lão Hắc Diện Ma lại nói như tát vào mặt lão giáo chủ:
- Lão nhị đã có lá»i thì ta cÅ©ng tạm nhân nhượng ngươi ! Nhưng là nhân nhượng như thế này...
- Tiá»n bối cứ nói ! Vãn bốn sẽ nhất định tuân theo chỉ thị cá»§a tiá»n bối !
- Bá»n ta sẽ lưu lại đây chá» ngươi trong ba ngày, đủ cho ngươi Ä‘i và vỠđó ! Sau ba ngày nếu ngươi không quay lại, hoặc giả ngươi quay lại nhưng không chịu thá»±c hiện như lá»i đã hứa thì đừng trách bá»n ta sao lại bá»™i ước ! Ngươi Ä‘i Ä‘i, ta không cần nói thêm nữa !
Lần đầu tiên Dư Hải Bằng má»›i thấy lão giáo chá»§ U Minh Giáo sợ là má»™t ! Lão vừa nghe Hắc Diện Ma nói đến đây thì lão liá»n vá»™i vàng chá»™p cứng Dư Hải Bằng vào tay và cứ xách bổng chàng như thế, lão lật đật chạy Ä‘i !
Bị treo trên tay lão, Dư Hải Bằng cảm nhận được rằng lão Ä‘ang giận dữ ! Và sá»± giận dữ đó Ä‘ang được lão phát tiết tất cả vào cước lá»±c ! Khiến cho thân ngưá»i cá»§a Dư Hải Bằng càng bị Ä‘u đưa mạnh hÆ¡n !
Dư Hải Bằng suy nghÄ© không ngá»›t vá» mẫu đối thoại vừa rồi nhưng vẫn có nhiá»u Ä‘iá»u nghi vấn khiến chàng không sao hiểu được ! Äại để thì Tam Ma là những kẻ tuy khoác ác danh nhưng lại thá»§ tín ! Nếu đã thế thì tại sao lão giáo chá»§ lại phải nhún nhưá»ng Tam Ma má»™t khi lão đã có Tam Ma tá»­ kiếm lệnh trên tay ? Nếu không thá»§ tín thì không thá»§ tín hết, chứ làm gì có cái ước hẹn má»™t năm như vậy ? Không những thá»i gian đã ngắn hạn mà lão giáo chá»§ còn phải hứa để cho Tam Ma tiêu khiển bằng cách giết ngưá»i làm vui nữa ? Quái dị không thể tưởng ! Nếu đã thế, giả dụ như Tam Ma tá»­ kiếm lệnh vẫn còn nằm trong tay chàng như trước kia thì chàng làm sao dám nghÄ© đến việc chi phối Tam Ma, bắt Tam Ma hành động như ý định cá»§a chàng ? HỠđã không bá»™i ước, ngược lại há» chỉ thu ngắn lại thá»i gian ước định ! Sao lạ vậy ?
Nghĩ đến muốn vỡ cả đầu mà Dư Hải Bằng vẫn chịu, không sao giải đáp được !
Má»™t cÆ¡n gió tạt mạnh vào ngưá»i khá lạnh khiến cho Dư Hải Bằng rùng mình !
Chàng sực tỉnh khi nhận ra bóng đêm đã buông phủ xuống từ lúc nào rồi mà chàng do mãi nghĩ suy nên không hay biết gì cả !
Và Dư Hải Bằng khá là kinh ngạc khi biết rằng tuy đêm Ä‘en Ä‘ang bao phá»§ nhưng má»i vật Ä‘ang lướt ngược vá» phía sau vẫn còn được Dư Hải Bằng mÆ¡ hồ nhận ra !
“Ta vẫn còn thị lá»±c dù đã bị lão tặc chế trụ huyệt đạo ư ? Không lẽ lão khinh xuất đến độ dám giải huyệt cho ta sao ? Äể thá»­ lại xem nào !†Dư Hải Bằng phải nghÄ© như thế và phải hết sức cẩn trá»ng trong việc thá»­ vận dụng chân lá»±c vì chá»— lão ác ma Ä‘ang nắm giữ chàng để đưa Ä‘i chính là huyệt đạo Äại Truy !
Mà Äại Truy huyệt chính là cá»­a ngá» duy nhất để chân khí từ Äan Äiá»n xông lên đến Bách Há»™i huyệt dẫn đến huyệt đạo Cốt VÄ© ! Dư Hải Bằng làm không khéo thì lão sẽ phát hiện ra luồng chân lá»±c Ä‘ang ung dung lưu chuyển trong ná»™i thể cá»§a chàng ngay !
Và lúc đó, lão sẽ có cách chế ngự được chàng trước khi chàng kịp hành động !
Se sẽ từng chút má»™t, Dư Hải Bằng ná»­a mừng ná»­a lo âu khi chàng nhận thức được tình trạng cá»§a chàng trong lúc này ! Äó là tuy chân lá»±c vẫn còn nhưng chàng chỉ vận dụng được ở phần thượng bàn mà thôi, còn phần hạ bàn thì không. Lâm vào tình thế này thì nếu Dư Hải Bằng bất ngá» ra tay trước khi lão tặc phát giác thì chàng phải làm sao chỉ trong má»™t đòn sẽ diệt trừ được lão ! Bằng không, do Dư Hải Bằng vô phương dịch chuyển thì chàng sẽ lại rÆ¡i vào tay lão. Lúc đó, lão càng cẩn mật hÆ¡n và chàng sẽ khó khăn hÆ¡n khi tìm má»™t cÆ¡ há»™i khác không mong gì có được !
Nhưng vá»›i huyệt Äại Truy Ä‘ang bị nắm giữ, vá»›i số chân lá»±c còn lại ít oi trong ná»™i thể sau ba lần chạm kình vá»›i Äệ Tam Ma thì Dư Hải Bằng làm sao có thể chỉ trong má»™t kích có thể diệt trừ được lão đây ? Có chế trụ huyệt đạo cá»§a lão Ä‘i chăng nữa thì chỉ má»™t thá»i gian ngắn sau đó lão cÅ©ng khôi phục lại nguyên trạng và hậu quả cÅ©ng không có gì đổi thay !
Còn như Dư Hải Bằng đánh liá»u, đợi khi chế trụ huyệt đạo cá»§a lão xong và trong thá»i gian đó chàng tá»± mày mò giải huyệt cho chính chàng thì nếu giải được đó là phúc phần, nhược bằng không giải được kể như công dã tràng ! Dư Hải Bằng không thể liá»u như thế được !
Ngổn ngang trăm mối mà trá»i đã sáng lúc nào chàng không hay !
Thá»§y chung Dư Hải Bằng vẫn chưa nghÄ© ra cách nào khả thi ! Và trước sau như má»™t lão giáo chá»§ vẫn không lên tiếng há»i han gì chàng cả. Äiá»u này hoặc là lão không muốn phí sức khi thá»i gian Äệ Tam Ma đã ra cho lão quá ngắn ngá»§i:
chỉ có ba ngày cho khứ hồi ! Hoặc giả lão cho rằng lão đã chế trụ huyệt đạo của chàng rồi nên chàng dù có mở miệng để đối đáp với lão cũng không sao nói được thành tiếng !
Nghĩ đến hạn định chỉ còn nửa ngày nữa thì chàng sẽ giao phó sinh mạng trong tay lão Y Thần hỠKha, mà lão Y Thần thì hẳn là đang căm hận chàng đến thấu xương.
Dư Hải Bằng liá»n cảm nhận được sá»± âu lo khá»§ng khiếp ! Và đã khá»§ng khiếp thì Dư Hải Bằng chỉ muốn nhắm mắt làm càn, thá»­ đánh Ä‘u vá»›i số phận má»™t phen xem sao !
Äúng lúc đó là lúc lão giáo chá»§ Ä‘ang đưa Dư Hải Bằng Ä‘i trên má»™t sưá»n núi cheo leo hiểm trở ! Dư Hải Bằng dù không biết tên gá»i cá»§a núi này là núi gì nhưng chàng vẫn mưá»ng tượng được những động khẩu thế nào cÅ©ng phải có ở những ngá»n núi như thế này !
Túng cùng, Dư Hải Bằng đành phải chá»n má»™t trong hai đưá»ng ! Hoặc là thoát, hoặc là chôn thây ở tại đây ! Chứ chàng biết chắc rằng má»™t khi lão Y Thần há» Kha chá»™p được chàng thì chàng không còn má»™t mảy may hy vá»ng gì ! Dù rằng lần trước chàng đã được tiểu tôn nữ cá»§a lão Y Thần buông tha ! Lần đó khác lần này, đương nhiên sẽ không giống vá»›i lần trước nữa đâu !
Sau khi đã quyết định xong, Dư Hải Bằng tích tụ dần chân lá»±c vào má»™t ngón tay duy nhất vá»›i hy vá»ng lão ác ma sẽ không phát hiện được hành vi cá»§a chàng !
Như thiên ý đã định, lão vẫn không hay biết gì hết ! Dư Hải Bằng bèn bất thần chá»c ngón tay vào Thương Khúc huyệt cá»§a lão.
- Hự ! Ngươi... ngươi không bị ta phế võ công rồi sao...
Lão lảo đảo vừa buông Dư Hải Bằng ra để chàng tá»± do lăn xuống theo sưá»n núi vừa buá»™t miệng kêu lên như thế, ra vẻ quá sá»­ng sá» và kinh ngạc.
Còn Dư Hải Bằng thì lăn xuống càng lúc càng nhanh ! Nhanh đến độ chàng không còn biết gì nữa !
Tài sản của hunted1986

  #22  
Old 25-06-2008, 10:59 AM
hunted1986 hunted1986 is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: daklak
Bài gởi: 38
Thá»i gian online: 18 giá» 3 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
chương 23 Lạc Bước Hồng Trần Hồn Mê Muá»™i Giai Nhân Bi Lụy Mất Ngưá»i Thân



Má»™t bàn tay ai đó khẽ lay lay Dư Hải Bằng mà gá»i:
- Này ! Này...
“Ta không chết ư ? Lão đâu rồi ? Lão giáo chá»§ đâu rồi ?†Dư Hải Bằng sợ hãi khi nghÄ© đến lão giáo chá»§ U Minh Giáo rồi sẽ bắt được chàng nên chàng đã thốt lên thành lá»i Ä‘iá»u chàng Ä‘ang nghÄ© mà chàng không há» hay biết !
Chỉ đến khi má»™t giá»ng nói thánh thót cá»§a má»™t nữ nhân lại lá»t vào tai chàng thì chàng má»›i biết được Ä‘iá»u đó !
Nữ nhân nói:
- Lão giáo chá»§ nào ? Ngươi là ai ? Ngươi vừa nói gì ? Có phải ngươi muốn ám chỉ ngưá»i đã ném ngươi xuống tận đây không ?
Cố nhướng mắt lên để nhìn nhưng Dư Hải Bằng chỉ nhìn thấy má»™t bóng nhân dạng má» mỠảo ảo và đỠtuyá»n má»™t màu máu mà thôi ! Cho là chàng Ä‘ang trong cÆ¡n mê sảng nên nhìn thấy ảo giác, Dư Hải Bằng lảm nhảm theo mạch suy nghÄ© cá»§a chàng:
- Còn giáo chá»§ nào nữa ngoài U Minh Giáo giáo chá»§ ? Lão nào có ném ta ? Là ta tá»± tìm cách giải thoát cho ta đấy chứ ! Mà thôi, số mệnh đã định ! Trước sau gì lão cÅ©ng giết ta ! Rồi lão sẽ giết ta ! Äá»i ta thế là hết rồi ! Hết... rồi !
Những câu nói cá»§a chàng lại phát sinh hiệu quả ngược lại ngoài ý tưởng cá»§a chàng ! Trước khi ngất lịm vào cÆ¡n hôn mê trầm trầm, Dư Hải Bằng còn nghe được giá»ng nữ nhân đó nói lên má»™t câu:
- Hừ ! Là lão à ? Ta sẽ không để lão toại nguyện đâu ! Ta sẽ...
Má»™t thá»i gian lâu thật lâu, lâu tưởng chừng là vô tận thì Dư Hải Bằng lần lần hồi tỉnh ! Chàng hồi tỉnh vì má»™t cảm xúc mát rượi Ä‘ang lướt qua khắp khuôn mặt chàng !
Sự mát rượi đó cứ nhẹ thoảng như có như không khiến cho Dư Hải Bằng cảm khái kêu lên thành tiếng:
- Chốn U Minh lại mát mẻ thế này sao ?
Ngay lập tức, cứ như sóng âm phản hồi lại đập vào tai chàng vậy, nhưng không phải là lập lại câu nói của chàng, mà là đáp lại câu chàng vừa nói:
- U Minh nào ở đây ? Bá»™ ngươi thích thú lắm hay sao khi lá»t vào tay bá»n U Minh Giáo ?
Dư Hải Bằng giật mình khi nghe thanh âm thánh thót của nữ nhân vang vào tai chàng ! Chàng muốn mở mắt ra để nhìn xem là ai nhưng một vật gì đó đè nặng lên ngang mắt chàng khiến cho chàng không tài nào mở được mắt ra !
Khẽ nhích động thân hình, Dư Hải Bằng định dùng tay gỡ lấy vật Ä‘ang đè ngang mắt ra thì giá»ng nói nữ nhân đó lại vang lên:
- Ngươi không được loạn động ! Ta phải tốn nhiá»u công sức lắm má»›i rá»­a và băng bó má»i vết sây sát trên ngưá»i ngươi ! Ngươi không được há»§y hoại bao công phu cá»§a ta đó !
Nằm yên bất động như lá»i nữ nhân đó vừa nói, Dư Hải Bằng khấp khởi mừng khi dá»±a theo lá»i nói cá»§a nữ nhân để biết rằng chính nữ nhân này đã cứu thoát chàng khá»i tay lão giáo chá»§ ná» ! Tuy nhiên, chàng vẫn phập phồng lo sợ nên vá»t miệng há»i:
- Cô nương đã cứu tại hạ ư ? Äây là đâu ? Liệu lão giáo chá»§ có tìm được đến chốn này không ?
- Này ! Bây giá» ngươi là bệnh nhân cá»§a ta, ngươi không được nói nhiá»u và cÅ©ng không cần phải há»i han lôi thôi gì hết, nghe chưa ?
- Nhưng tại hạ chỉ sơ.....
- Ngươi cÅ©ng không được quyá»n sợ, biết không ? Mà thôi, để ngươi được yên tâm tịnh dưỡng thì ta đành phải nói cho ngươi biết vậy ! Tuy nÆ¡i này không là long đàm hổ huyệt, nhưng lão tặc ấy muốn tìm đến đây không phải dá»… đâu ! Ngươi đã yên tâm chưa ?
Nghe thế nào, biết thế ấy, Dư Hải Bằng còn biết nói gì hÆ¡n ! Nhưng chàng không thể an tâm nếu công phu cá»§a chàng không được như ý nguyện ! Và chàng không khá»i chán nản khi nhận ra công phu cá»§a chàng tuồng như chỉ lưu thông ở phần thượng bàn mà thôi !
- Này ! Sao ngươi nằm im vậy ? Ngươi không má»™t tiếng đáp tạ ta ư ? Ngươi không há»i ta là ai sao ?
Do chán nản, nên Dư Hải Bằng chỉ há»i chiếu lệ sau khi lên tiếng đáp tạ:
- Tại hạ đang định lên tiếng đáp tạ cô nương đấy chứ ! Mà cô nương là ai vậy ?
Sao cô nương có mặt đúng lúc để kịp cứu mạng tại hạ ?
- Ứ ! Ta chỉ muốn ngươi nói cho vui thế thôi ! Chứ ta không há» có ý nói cho ngươi biết ta là ai đâu ! Ngươi đưá»ng tưởng ta nói thật mà ngươi nhanh nhảu há»i như thế !
Giá»ng lưỡi cá»§a cô nàng tuy không linh lợi như Tư Không Huệ, nhưng cÅ©ng ra vẻ như đã quen được nuông chiá»u từ nhá» nên khi nghe xong, Dư Hải Bằng đã chán nản lại càng chán nản hÆ¡n !
- Này ! Sao ngươi cũng lại nằm im vậy ? Ngươi nói gì đi chứ ?
Ngao ngán, Dư Hải Bằng buá»™t miệng há»i:
- Cô nương vốn thích được nói chuyện lắm sao ?
Nhưng Dư Hải Bằng không ngỠcô nàng lại đáp:
- Ừ ! Ngưá»i khác thì thích được ăn ngon mặc đẹp, hoặc nếu có võ công thì thích được võ công cao siêu hÆ¡n ngưá»i ! Nhưng riêng ta thì ta chỉ thèm được đối thoại vá»›i ngưá»i khác mà thôi !
- Cô nương không có ngưá»i thân thích sao ?
- Có... mà cÅ©ng như không có ! Mà thôi, ngươi đừng há»i ta những việc này nữa có được không ?
Sững sốt, Dư Hải Bằng kêu lên:
- Vậy tại hạ biết nói gì bây giỠ?
- Nói gì cÅ©ng được, miá»…n đừng há»i đến tư sá»± cá»§a ta là được rồi ! Hay là ngươi nói vá» ngươi Ä‘i !
- Vá» tại hạ ư ? Tại hạ đâu có gì đáng để nói ! Bất quá bây giá» tại hạ chỉ là má»™t kẻ võ biá»n thô lá»—, cô thân cô thế đến chá»— trú thân cÅ©ng không !
- Ngươi không còn ai thân thích sao ?
- Không còn !
- Thế... ngươi đã có gia thất chưa ?
- Äiá»u này thì chưa ! Vả lại, tại hạ cÅ©ng chưa muốn nghÄ© đến !
Nói đến đây thì đúng là không còn gì để nói nên cả hai cùng im lặng !
- Này ! Trên trán ngươi sao lại có vết sẹo như thế này ?
Cô nàng chợt lên tiếng khiến cho Dư Hải Bằng phải một phen giật mình !
Thấy thế, nàng ta cưá»i phá lên và nói:
- Ngươi sao vậy ? Này ! Ngươi nhỠgan lắm thì không phải là nam nhi đại trượng phu đâu !
Nhếch môi cưá»i khổ như tá»± chế giá»…u bản thân, Dư Hải Bằng nói:
- Dù tại hạ có muốn làm nam nhân đại trượng phu cũng không sao được nữa rồi !
- Tại sao chứ ? Cổ nhân có dạy:
thức thá»i vụ giả vi tuấn kiệt ! Lại còn câu quân tá»­ báo thù mưá»i năm cÅ©ng không muá»™n ! Sao chưa gì ngươi đã vá»™i nản lòng như thế ?
Dư Hải Bằng còn nản lòng hơn khi nói:
- Có muốn báo thù thì cũng phải dựa vào võ công, đằng này...
- Sao ? Võ công ngươi đã bị phế rồi sao ?
Dư Hải Bằng liá»n nhá»› ngay đến câu nói sau cùng cá»§a lão giáo chá»§ khi lão bị bất ngá» và nhìn thấy chàng lăn dài xuống triá»n núi. Chàng nói mập má»:
- Äúng ra thì lão giáo chá»§ đã phế bá» võ công cá»§a tại hạ ! Nhưng không hiểu tại sao võ công cá»§a tại hạ vẫn còn ! Có Ä‘iá»u...
- Còn là còn, mất là mất ! Ngươi băn khoăn vá» Ä‘iá»u gì nữa ?
- Tại cô nương không hiểu nên cô nương mới nói như thế ! Chứ thật ra, võ công của tại hạ không hiểu sao lại chỉ lưu thông trên thượng bàn mà không dẫn đến hạ bàn được ?
- á»’ ! Có thật vậy không ? Äể ta xem lại cho ngươi nhá !
Nói xong, không chá» cho Dư Hải Bằng đồng ý hay không thì cô nàng đã thoắn thoắt dò qua các trá»ng huyệt trên ngưá»i chàng. Việc này đúng lý ra cô nàng không nên thá»±c hiện, vì nàng ta không phải là y sư, cÅ©ng không phải là ngưá»i thân vá»›i Dư Hải Bằng ! Sá»± đụng chạm này đến bậc trưởng bối, nếu là nữ nhân thì cÅ©ng không sao dám !
Huống chi cứ xét qua giá»ng nói thì nàng ta niên ká»· chỉ độ đôi mươi, mưá»i tám là cùng !
Vậy mà trong khi Dư Hải Bằng phải e thẹn đến chín cả ngưá»i mà nàng ta vẫn cứ tỉnh như không ! Cứ như là nàng ta vừa đụng chạm phải má»™t hình nhân bằng gá»— vậy !
Äã thế, nàng còn thản nhiên nói:
- Ngươi nói không sai ! Chân khí trong ngưá»i ngươi đã bị tắc nghẽn đến bốn vị trí !
Tuy cả bốn vị trí Ä‘á»u hệ trá»ng như nhau, nhưng có má»™t vị trí khiến cho chân khí ná»™i thể không thể dẫn đến hạ bàn được ! Äã thế, tại sao ba chá»— nghẽn kia lại không ảnh hưởng đến công phu phần thượng bàn ?
Dư Hải Bằng sá»±c tỉnh ngá»™ khi nghe nàng ta dưá»ng như Ä‘ang muốn nói đến ba vị trí mà chàng do bị Tư Không Huệ Ä‘iểm vào Tàn huyệt sinh cÆ¡ mà có !
Chàng giải thích:
- Ba vị trí đó không ảnh hưởng được vì tại hạ luyện công theo má»™t đưá»ng lối khác !
Còn vị trí thứ tư mà cô nương vừa nói liệu có thể khôi phục được không ?
Có lẽ nàng ta Ä‘ang lắc đầu thì phải, vì nàng Ä‘ang nói vá»›i âm thanh lúc lá»›n lúc nhá»:
- Ta không nói chắc được ! Nhưng cứ để ta thử xem !
Nói xong, lần thứ hai, nàng ta lại lần mò theo khắp các huyệt đạo và kinh mạch trên ngưá»i Dư Hải Bằng. Khiến cho Dư Hải Bằng lại má»™t phen nữa phải ngượng ngịu !
Trong khi đó, nàng ta dưá»ng như không có cảm xúc lúc nàng luôn miệng nói:
- á»’ ! Ngươi bảo ngươi luyện công theo má»™t đưá»ng lối khác thưá»ng à ? Chà...
chà... ! Lạ quá, thảo nào lão giáo chá»§ muốn phế võ công cá»§a ngươi nhưng lại không thành công ! Äể xem nào... chá»— này ! Ngươi cảm thấy thế nào ? Còn chá»— này ? Chá»— này... chá»— này...
Theo từng cái Ä‘iểm cá»§a cô nàng, Dư Hải Bằng liá»n cảm nhận má»™t luồng khí nóng theo tay nàng cứ thấm dần vào từng kinh mạch ! Kế đó, từ Ä‘an Ä‘iá»n lại xuất hiện má»™t mạch khí nóng hừng há»±c và cứ chạy loạn như nước vỡ bá» Ä‘i khắp các kinh mạch cá»§a Dư Hải Bằng !
Mạch khí nóng đó hết chạy qua tả lại chạy qua hữu, hết hạ xuống đến phần hạ thân, lại xông lên tận đỉnh đầu của chàng ! Và đương nhiên, toàn thân Dư Hải Bằng cứ chốc chốc lại giật nẩy lên !
Diá»…n biến đó nếu Dư Hải Bằng kinh hãi má»™t thì cô nàng kia ắt phải kinh hãi đến mưá»i phần. Vì cô nàng còn đưa tay Ä‘iểm nhanh hÆ¡n và Ä‘iểm loạn hÆ¡n !
Mạch khí nóng từ Ä‘an Ä‘iá»n cá»§a Dư Hải Bằng cứ dâng lên càng lúc càng nhiá»u khiến cho toàn thân Dư Hải Bằng nóng hừng há»±c lên và tâm can chàng như thiêu như đốt !
Không chịu đựng được nữa, Dư Hải Bằng cả tiếng kêu lên:
- Äừng ! Äừng ! Ngừng tay lại Ä‘i ! Cô nương hãy ngừng lại Ä‘i nào !
Và không hiểu tá»± lúc nào mà Dư Hải Bằng lại cá»­ động được đôi chân ! Chàng vùng vẫy càng mạnh hÆ¡n ! Äúng ra nếu lúc đó cô nàng chịu ngừng tay lại thì có lẽ sẽ không có Ä‘iá»u gì tác tệ xảy ra, và có lẽ cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Dư Hải Bằng sẽ rẽ Ä‘i đưá»ng khác !
Tốt hay xấu hÆ¡n, Ä‘iá»u đó không ai rõ vì nó đã không xảy ra như thế !
Ngược lại, cô nàng vẫn không chịu ngừng tay ! Má»™t cái Ä‘iểm nữa cá»§a cô nàng, vào huyệt Toàn Phong cá»§a Dư Hải Bằng ! Äây là má»™t huyệt đạo không quan trá»ng mấy, không có tác dụng gì mấy đến chuyện xảy ra sau đó, nhưng đối vá»›i đưá»ng lối luyện công cá»§a Dư Hải Bằng thì huyệt Toàn Phong lại có má»™t tác động khác thưá»ng !
Dư Hải Bằng kêu rống lên một tiếng khi huyệt Toàn Phong bị cô nàng điểm phải !
Và ngay lúc đó, dục há»a liá»n bốc lên theo mạch khí nóng Ä‘ang hừng há»±c trong ngưá»i Dư Hải Bằng, khiến cho lý trí cá»§a chàng không còn tỉnh táo nữa ! Dư Hải Bằng không còn là Dư Hải Bằng nữa ! Thay vào đó thì bản năng nhuốm đầy máu tanh cá»§a bản ngã con ngưá»i đã xâm chiếm mất lý trí cá»§a chàng !
Và chuyện gì đến phải đến !
Trong thoáng chốc, cô nàng nỠđã nằm gá»n trong đôi tay rắn chắc cá»§a má»™t con thú là Dư Hải Bằng ! Hoặc cô nàng vì bất ngá», hoặc công phu bản lãnh cá»§a cô nàng non kém hÆ¡n !
Có thể là do cả hai, thế nên má»i chuyện tiếp theo sau đương nhiên phải xảy ra !
Do đôi mắt cá»§a Dư Hải Bằng vẫn bị má»™t dải lụa choàng ngang nên chàng không biết đây là đâu ? Là ngày hay đêm ? Và cô nàng có dung nhan kiá»u diá»…m vào bậc nào ?
Mà dù không phải thế Ä‘i nữa thì có lẽ Dư Hải Bằng cÅ©ng bất chấp tất cả ! Miá»…n sao thú tánh cá»§a chàng Ä‘ang bị dục há»a thúc đẩy được thá»a mãn là được rồi !
Xung quanh chàng chỉ còn những tiếng thở hồng hộc của chính chàng và tiếng kêu yếu ớt rồi lịm dần của cô nàng mà thôi !
Phong ba bảo táp dù dữ dá»™i đến mấy rồi cÅ©ng phải đến lúc tan Ä‘i ! Ngày dù dài thì đêm rồi cÅ©ng đến ! Trăng tròn rồi khuyết, khuyết rồi lại tròn ! Má»i sá»± rồi cÅ©ng qua Ä‘i !
Dư Hải Bằng sau má»™t giấc ngá»§ nồng say rồi cÅ©ng tỉnh dậy ! Äầu tiên chàng cảm nhận được má»™t bầu ná»™i lá»±c sung mãn Ä‘ang chất chứa trong ná»™i thể cá»§a chàng ! Má»™t sá»± sung mãn mà Dư Hải Bằng chưa má»™t lần có được !
Ngạc nhiên, Dư Hải Bằng nằm im và nhá»› lại má»i việc ! Hồi ức từ từ trở lại vá»›i Dư Hải Bằng và càng lúc càng ập vá» nhanh hÆ¡n ! Nhanh đến độ chàng phải giật mình và kinh hãi !
Dư Hải Bằng ngồi bật dậy thật nhanh và ngơ ngác nhìn quanh !
Không nhìn thấy gì, Dư Hải Bằng kêu lên một tiếng:
- Ạ.. !
Äoạn chàng đưa tay lên và chạm phải má»™t dải lụa chặn ngang mắt ! Dư Hải Bằng giật mạnh xuống !
Rồi Dư Hải Bằng còn kinh hãi hơn khi nhìn vào bản thân chàng lúc này ! Y phục thì rách nát tơi tả, còn những chỗ để lộ thịt da ra thì đầy những vệt sây sát ! Mới có, cũ có ! Chỗ được xoa kim sang cũng có, chỗ vẫn còn rỉ máu cũng có !
“Ta không nằm mÆ¡ ! Vậy chuyện ta vừa nhá»› lại cÅ©ng là chuyện có thật ! Nàng đâu ? Ta đã làm gì nàng rồi ?â€ ÄÆ°a mắt nhìn quanh má»™t lượt nữa, Dư Hải Bằng không tìm thấy được bất kỳ dấu tích gì chứng tỠđã có “nàng†ở đây, ngoài má»™t dòng chữ được khắc sâu vào ná»n đá gần chá»— chàng Ä‘ang ngồi như hóa đᆓTa không biết nên hận ngươi hay phải cảm tạ ngươi đây ?†Dư Hải Bằng thấy tâm trí quay cuồng Ä‘iên đảo và ngổn ngang trăm mối.
“Hận ? Nếu nàng dùng đến chữ hận có nghĩa là ta đã... ta đã chiếm đoạt nàng ?
Vậy tại sao nàng còn bảo, còn dùng đến hai chữ “cảm tạ†! Tại sao chứ ? Chuyện gì đã xảy ra chứ ? Có ? Hay không có ?†Không khác nào kẻ Ä‘iên rồi, Dư Hải Bằng vụt lao ngưá»i bá» chạy Ä‘i vá»›i ước mong là tìm gặp lại nữ nhân bạc hạnh đó.
Nàng đã nói, chốn này không là long đầm hổ huyệt nhưng lão tặc đó muốn tìm cũng không dễ !
Nàng nói không sai ! Trong khi sục sạo khắp nÆ¡i để tìm kiếm nàng, má»™t nữ nhân vô danh, thì Dư Hải Bằng đã minh định được Ä‘iá»u đó !
Äịa Ä‘iểm mà nàng ta đã Ä‘em Dư Hải Bằng đến tuy không là bồng lai tiên cảnh nhưng cÅ©ng là nÆ¡i có cảnh trí u nhã chỉ phù hợp vá»›i ngưá»i đã quen sống trong cảnh cô tịch ! Và đưá»ng dẫn đến địa Ä‘iểm này không là gì hết ngoài má»™t cốc đạo tịch mịch vá»›i cây hoang cá» dại má»c đầy ! Äến cốc khẩu nằm ngay chân núi cÅ©ng thế ! Nó được che ná»­a kín ná»­a hở bằng má»™t lùm cây dại vá»›i dây leo phá»§ đầy ! Cốc khẩu và cốc đạo là thế, chẳng trách nàng ta tá»± tin rằng lão tặc sẽ không dá»… gì tìm đến !
Và nàng ta qua lá»i tá»± bạch là kẻ cô đơn, do đó, chỉ có nàng má»›i tìm được má»™t địa Ä‘iểm không má»™t đặc Ä‘iểm nào dị biệt đến ná»—i muông thú cÅ©ng không thèm tìm đến để trú thân !
Và cũng là đương nhiên khi Dư Hải Bằng không tìm lại được nữ nhân vô danh đó, nhất là sau bao sự việc đã xảy ra !
Ân hận ! Xót thương ! Man mác một nỗi buồn trống vắng ! Tất cả những tâm trạng đó trĩu nặng trong lòng và trong tâm trí Dư Hải Bằng lúc chàng thẩn thỠbỠđi !
Vá»›i ai khác thì há» có thể xem chuyện này chỉ là má»™t giấc mÆ¡ không hÆ¡n không kép ! Nhưng vá»›i Dư Hải Bằng thì khác hẳn ! Chàng đã trải qua nhiá»u cam go, gian khổ do bất công, nên chàng không thể chấp nhận việc bất công do chính chàng gây ra cho kẻ khác ! Chỉ vì trách nhiệm đã mang nên chàng tạm gát lại việc tìm kiếm nữ nhân vô danh ! Còn sau này... sau này...
oOo “Có trá»… không dù hôm nay là ngày hẹn giữa lão và Nhị Ma ? Liệu lão giáo chá»§ có chịu bá» phí thá»i gian để tìm ta và để đến hôm nay lão má»›i quay lại vá»›i Nhị Ma đúng hạn kỳ không ? Hay lão đã gặp Nhị Ma rồi và cuá»™c đồ sát làm trò tiêu khiển cho Nhị Ma đã diá»…n ra ?†Dư Hải Bằng vá»›i y phục rách bươm như tổ quạ Ä‘ang hối hả quay lại địa Ä‘iểm hẹn gặp giữa lão giáo chá»§ U Minh Giáo và Nhị Ma mà trong lòng thì cầu mong cho chàng kịp đến nÆ¡i !
Äến kịp thì sẽ giúp được gì cho chàng nếu như bản lãnh cá»§a chàng không là gì so vá»›i Nhị Ma ? Dù biết là vậy nhưng Dư Hải Bằng vẫn không ngại hiểm nguy khi muốn đụng đầu má»™t lần nữa vá»›i bá»n tà ma ! Chàng chỉ có má»™t tia hy vá»ng má»ng manh là chàng sẽ liệu được cách thế để diệt trừ lão giáo chá»§, sau đó, khi đã lấy lại được Tam Ma tá»­ kiếm lệnh, chắc chắn là phải ở luôn bên mình lão thì chàng có thể ká»m bá»›t dã tánh cá»§a Nhị Ma ! Nếu không được như thế, và chàng có bị Nhị Ma giết Ä‘i thì dù sao Dư Hải Bằng cÅ©ng đã báo thù cho song thân rồi !
Nào hay, trái vá»›i lòng mong muốn cá»§a Dư Hải Bằng, khi bóng chiá»u Ä‘ang tắt dần thì tại địa Ä‘iểm đó không còn thấy bóng dáng má»™t ai cả !
Dù Dư Hải Bằng đã cả tiếng thóa mạ lão tặc giáo chủ U Minh Giáo và Bạch Diện Ma lẫn Hắc Diện Ma !
Äáp lại tiếng gầm gừ thoá mạ cá»§a Dư Hải Bằng chỉ là nhưng làn âm thanh phản hồi vang vá»ng, khắp tứ phương rồi đập lại vào tai chàng mà thôi !
Hoang mang và căm phẫn, Dư Hải Bằng xoay ngưá»i định bá» Ä‘i !
Nào ngá», đúng lúc đó, khi má»i thanh âm phản hồi không còn nữa thì thích lá»±c tinh tưá»ng cá»§a Dư Hải Bằng đã tình cá» bắt được vài tiếng kêu rên lẫn những làn hÆ¡i thở yếu á»›t !
Kinh nghi, Dư Hải Bằng phóng vụt đến chỗ đã phát ra những âm thanh đó !
Và chàng phải thất thanh kêu lên:
- Chu Hồng ! Là lão ư ?
Trước mắt Dư Hải Bằng, sau má»™t hàng cây dày đặc là má»™t hình nhân nằm co rúm Ä‘ang thoi thóp dần vá»›i cái chết đã rõ mưá»i mươi ! Nếu không có ngá»n trưá»ng tiên nằm buông thả hững há» cạnh hình nhân đó thì Dư Hải Bằng khó có thể nhận diện được Nhuyá»…n Tiên Xú Diện Chu Hồng !
Thân thể cá»§a lão, cả khuôn mặt chằng chịt những vết sẹo cá»§a lão Ä‘á»u thấm đẫm những máu là máu ! Dư Hải Bằng phải lau qua khuôn mặt cá»§a lão má»›i khẳng định được ngưá»i Ä‘ang gặp kiếp nạn chính là Chu Hồng chứ không còn là ai khác !
Sá»± động chạm cá»§a Dư Hải Bằng dưá»ng như gây Ä‘au đớn cho lão lắm nên lão lại bật lên tiếng rên rỉ:
- á»°.. á»°..
- Chu lão ! Chu đại thút ! Lão làm sao gặp nông nỗi này ? Ai đã hạ thủ lão ? Có phải là Nhị Ma không ?
Äáp lại những tiếng kêu đầy nghi vấn cá»§a Dư Hải Bằng là những tiếng thở khò khè yếu á»›t cá»§a Chu Hồng mà thôi !
Linh Ä‘an diệu dược thì Dư Hải Bằng không có, nhưng chàng nhá»› lại những gì Tam Thá»§ thư sinh đã nói vá»›i chàng tại Hắc Tá»­ Lâm, chàng bèn nâng ngưá»i Chu Hồng lên và khẽ trút chân lá»±c qua ngưá»i lão !
Như ngá»n đèn đã dùng đến giá»t dầu cuối cùng, sá»± tiếp trợ cá»§a chàng chỉ là muối bá» bể ! HÆ¡i thở cá»§a lão vẫn còn mong manh như nó vốn Ä‘ang mong manh !
Kiên trì và nhẫn nại, Dư Hải Bằng vẫn tiếp tục rót chân lá»±c sang ngưá»i lão, vá»›i sá»± quan tâm quá đáng đến quên cả má»i việc xung quanh !
Bất chợt một tiếng thét lanh lãnh vang lên xé toang bầu không khí cô tịch:
- Cuồng đồ muốn chết ! Mau buông Chu đại thúc ra !
Bùng !
Tiếng thét vun vút thì tiếng chấn kình liá»n vang lên !
Diá»…n biến quá đột ngá»™t khiến cho Dư Hải Bằng không kịp trở tay ! Và tiếng chấn kình đó đã phân khai chàng ra khá»i Chu Hồng !
Chấn thương tuy không đáng kể nhưng sự tức giận thì tràn đầy trong lòng Dư Hải Bằng ! Chàng quát tướng lên:
- Cô nương điên rồi sao ? Cô nương có biết cô nương vừa phạm phải sai lầm không ?
Äáp lại, ngưá»i vừa phát chưởng tập kích cÅ©ng hét to không kém:
- Ra là ngươi à ? Dư Hải Bằng ! Ngươi lừa dối ta không xong bây giỠngươi lại đang tâm hạ thủ Chu đại thúc của ta sao ? Ta phải giết ngươi !
Vù... Vù...
Vút ! Vút !
Dư Hải Bằng nhẹ nhàng lách tránh hai ngá»n kình phong cá»§a đối phương xong lại tiếp tục gầm lên:
- Ai đã hạ thủ Chu đại thúc của cô nương chứ ? Cô nương không thấy tại hạ đang chữa trị cho lão hay sao ?
- Câm ! Ta không...
- Huê..... Không phải...
- Chu đại thúc ! Chu đại thúc ! Ta đã đến không kịp rồi !
Vừa tức tưởi kêu lên Tư Không Huệ vừa lao đến ôm chầm lấy Chu Hồng khi nàng chợt nghe tiếng kêu đứt đoạn của lão !
Dư Hải Bằng cÅ©ng không để chậm ! Chàng cÅ©ng vá»™i vàng lao đến để há»i lão:
- Chu lão ! Là ai đã hạ thủ lão vậy ? Mau nói cho tại hạ biết đi !
Khuôn mặt cá»§a lão Chu Hồng càng co giật nhiá»u hÆ¡n, chứng tá» lão Ä‘ang gắng sức đến tá»™t cùng !
Và rồi, âm thanh yếu ớt của lão cũng đã bật ra được:
- Dá»±.. Dá»±.. thiếu hiệp... ! Nhá»› đấy ! Nhá»›... chăm... chăm sóc chá».. Huê.....
nhị.. !
- Chu đại thúc ! Chu đại thúc đừng bỠđi mà ! Chu đại thúc đừng bỠđi mà...
- Chu lão ! Sao lão không nói ra là ai đã hạ thủ lão ? Là Nhị Ma hay lão giáo chủ U Minh Giáo ? Chu lão ?
Má»™t nụ cưá»i mãn nguyện chợt nở trên đôi môi tím tái cá»§a Chu Hồng khi lão lẳng lặng nhắm mắt xuôi tay giã từ dương thế !
Và Tư Không Huệ cuối cùng không dằn được nữa đã phải kêu khóc lên thảm thiết !
Lẳng lặng đứng nhìn được má»™t lúc, Dư Hải Bằng không thể không nhá»› những gì Chu Hồng đã thố lá»™ vá»›i chàng trước kia ! Tâm tình cá»§a lão đối vá»›i Tư Không Huệ đâu khác gì tình thâm ruá»™t thịt ! Äến ná»—i trước khi nhắm mắt lìa Ä‘á»i, thay vì lão nói ra tên kẻ đã giết lão thì lão lại dành trá»n vẹn cho Tư Không Huệ và gởi gấm cho chàng !
“Ai đã giết lão ? Nếu là bá»n Nhị Ma và lão giáo chá»§ thì vì nguyên nhân nào ? Là tình cá» hay hữu ý Chu lão đã tìm đến đây ? Nếu là chá»§ ý thì Chu lão tại sao lại phải đến tận nÆ¡i này ? Lão đến để làm gì ? Việc trước kia ta nói vá»›i lão liệu có liên quan đến thảm tá»­ này không ? Tư Không Huệ sao cÅ©ng phải vá»™i vã chạy đến đây ? Hay nàng chỉ tình cá» mà đến ? Nàng vừa nói là ta đã lừa dối nàng không xong, đó là chuyện gì ?†- Tư Không cô nương ! Ngưá»i mất thì đã mất rồi, cô nương chá»› nên Ä‘au buồn thái quá ! Nguyên nhân cái chết cá»§a Chu lão cô nương có biết được phần nào không ?
Vẫn còn bi lụy, Tư Không Huệ thẩn thỠlên tiếng mà không hỠnhìn đến chàng:
- Không phải là ngươi đã hạ thủ lão sao ?
- Tuyệt nhiên là không rồi ! Thế cô nương không nghe lão vừa trăn trối Ä‘iá»u gì sao ?
Rồi để xóa tan hết má»i nghi ngá» cá»§a nàng, Dư Hải Bằng bèn thuật cho nàng nghe những gì vừa xảy ra ! Sau đó, chàng lại nói:
- Tại hạ mưá»i phần tin chắc đủ mưá»i, cái chết cá»§a Chu lão phải do lão giáo chá»§ U Minh Giáo gây ra. Chứ nếu thá»§ phạm là Nhị Ma thì Chu lão không thể nào kéo dài hÆ¡i thở tàn được như thế này !
Dư Hải Bằng vừa nói xong thì Tư Không Huệ một lần nữa lại vật vã kêu khóc:
- Chu đại thúc ! Phải chi Chu đại thúc chỠcho ta theo với thì Chu đại thúc chưa chắc đã phải chết thảm ! Tại sao Chu đại thúc lại ngăn cản ta, tại sao chứ ?
Nét mặt lá»™ vẻ kinh nghi, Dư Hải Bằng vá»t miệng há»i:
- Cô nương nói thế là sao ? Cô nương đã biết chắc là Chu lão sẽ tìm đến đây à ?
Ai đã nói cho cô nương biết ? Là lệnh tôn hay chính Chu lão ?
Nước mắt giàn giụa, Tư Không Huệ đáp:
- Là chính lão đã nói ! Lão còn bảo là lão sẽ không gặp lại ta nữa ! Thì ra lão đã biết trước là lão sẽ phải chết nên lão mới nói với ta như thế ! Chu đại thúc ơi...
- Tại sao chứ ? Tại sao lão phải ly khai cô nương ? Tại hạ biết lão rất quan tâm đến cô nương kia mà ?
Vừa thổn thức, Tư Không Huệ vừa giải thích cho Dư Hải Bằng nghe:
- CÅ©ng tại ta ! Dá»±a theo nghi vấn cá»§a ngươi, ta đã quay vá» và há»i lại phụ thân ta !
Sau đó, khi phụ thân ta biết Chu đại thúc đã bá» mặc ta Ä‘i theo ngươi thì ngưá»i đùng đùng nổi giận ! Äến khi Chu đại thúc quay vá», giữa hai ngưá»i đã xảy ra cuá»™c tranh luận !
Rồi phụ thân ta hạ lệnh trục xuất Chu đại thúc ! Chu đại thúc chỉ kịp nói với ta mấy câu trước lúc bỠđi vậy thôi !
Càng nghi hoặc hÆ¡n, Dư Hải Bằng vá»™i vả há»i dồn:
- Khi nghe cô nương há»i thì lệnh tôn đã giải thích ra sao ? Giữa Chu lão và lệnh tôn đã tranh luận vá» chuyện gì ? Làm sao Chu lão biết vỠđịa Ä‘iểm này mà nói cho cô nương biết ?
Tư Không Huệ lắc đầu, đáp:
- Thoạt đầu phụ thân ta còn giấu ta ! Ngưá»i nói là không há» có chuyện thất lạc chân kinh ! Nhưng sau cuá»™c tranh luận vá»›i Chu đại thúc thì phụ thân ta má»›i nói thật !
Còn giữa hai ngưá»i đã tranh luận vá» việc gì, thì ta do phụ thân ta không muốn ta can dá»± vào nên ta không thể biết !
- Thế còn địa điểm này thì sao ?
- À... ! Äiá»u này thì do Chu đại thúc bảo là Chu đại thúc cần đến đây có việc nên ta má»›i biết mà đến ! Sao ? Có Ä‘iá»u gì đáng nghi không ?
Dư Hải Bằng thế là đã hiểu được tất cả ! Do Chu Hồng khẳng định đã nhìn thấy Thiên Äịa Bí Lục trong tay chàng nên lão Tư Không Hành Thiên buá»™c phải sá»­a đổi lại lá»i đã minh định vá»›i ái nữ là Tư Không Huệ ! Äiá»u này chứng tá» có khả năng U Minh Giáo giáo chá»§ và Tư Không Hành Thiên là má»™t ! Mà cÅ©ng có thể không phải thế như bảo chá»§ Hồng Hạc Bảo là Tư Äồ Quang đã nói vá»›i chàng ! Có thể vì sÄ© diện nên Tư Không Hành Thiên không dám phÆ¡i bày chuyện bí lục bị thất lạc cho má»i ngưá»i biết !
Nhưng dù giải thích theo lẽ nào cũng vậy, Dư Hải Bằng tuyệt nhiên không thể cứ thế mà nói cho Tư Không Huệ nghe, tránh sự đau lòng không cần thiết cho Tư Không Huệ, nhất là sau cái chết của Chu Hồng. Do đó, Dư Hải Bằng chỉ lắc đầu nói:
- Không ! Äâu có Ä‘iá»u gì đáng để nghi ngá». Thá»§ phạm hạ sát Chu lão thì tại hạ đã rõ, tại hạ không cần phải nghi ngá» ai khác cả. Bây giá» cô nương định lo hậu sá»± cho lão thế nào đây ?
Nước mắt lại đoanh tròng, Tư Không Huệ đáp:
- Äành phải đưa Chu đại thúc vá» Thiên Äịa Bảo thôi. Ngươi có muốn tiá»…n đưa Chu đại thúc không ?
Dư Hải Bằng định đáp có, vì chàng cÅ©ng muốn có dịp biết qua Thiên Äịa Bảo và Tư Không Hành Thiên bảo chá»§ Thiên Äịa Bảo. Nhưng chàng kịp ngậm miệng lại khi nhìn thấy má»™t hàng chữ má» má» trên mặt đất gần chá»— Chu Hồng nằm. Hàng chữ này phải đến khi chàng bình tÄ©nh thì chàng má»›i nhận ra, chứ trước đó do bao nhiêu việc dồn dập xảy đến nên Dư Hải Bằng không có dịp nhìn thấy. Dư Hải Bằng khe khẽ Ä‘á»c:
- Võ Äang... Hoa SÆ¡n... bảo chá»§ ! Chu lão vì lý do gì lưu tá»± lại đây ?
Lúc đó, Tư Không Huệ do Ä‘ang xốc ngưá»i lão Chu Hồng trên tay nên nàng cÅ©ng đã nhìn thấy hàng chữ đó. Nàng cÅ©ng băn khoăn không kém:
- Có phải do Chu đại thúc viết ra không ?
- Còn ai ở đây ngoài Chu lão là ngưá»i duy nhất dùng đến cách xưng hô bảo chá»§ ?
Còn Võ Äang, Hoa SÆ¡n là thế nào đây ? Hay là...
- Sao ?
- Nhị Ma vốn Ä‘ang muốn tạo cảnh đồ sát ! Có lẽ Chu lão đã vô tình nghe bá»n Nhị Ma noi qua hai đại danh này, nên lão...
- Phải rồi ! Có lẽ do bị phát hiện nên Chu đại thúc mới bị lão giáo chủ U Minh Giáo đả tử đây. Ngươi nói lão giáo chủ là thủ phạm giết thác Chu đại thúc có khi là đúng lắm !
Tư Không Huệ nghÄ© thế không sai, nhưng nàng lại không hiểu Dư Hải Bằng còn nghÄ© sâu xa hÆ¡n nàng. Nhất là khi Dư Hải Bằng nghe được lá»i gởi gấm cá»§a Chu Hồng buá»™c chàng chứ không phải Tư Không bảo chá»§ phải chăm sóc cho Tư Không Huệ. Chỉ là vì Tư Không Huệ quá tá»± tin nÆ¡i phụ thân nàng nên nàng không nhận ra Ä‘iá»u này.
Dư Hải Bằng liá»n bá» ngay ý định Ä‘i theo Tư Không Huệ vá» Thiên Äịa Bảo. Chàng vá»™i vàng nói:
- Tại hạ không thể theo cô nương vỠquí bảo được đâu !
- Ngươi định đi đâu ?
- Võ Äang ! Sau đó là Hoa SÆ¡n !
- Ngươi định tiếp tục đối đầu với Nhị Ma thật sao ? Làm sao ngươi có đủ năng lực chứ ? Sao ngươi không đợi ta và phụ thân ta cùng đi với ngươi ?
Lắc đầu quầy quậy, Dư Hải Bằng đáp:
- Cứu nhân như cứu há»a. Dù không đủ năng lá»±c nhưng được đến đâu hay đến đấy.
Cô nương hãy bảo trá»ng nha !
- Khoan đã !
ÄÆ°a tay nhận má»™t tay nải nhá» từ tay Tư Không Huệ, Dư Hải Bằng không sao khá»i nao lòng khi nghe nàng bảo:
- Äây là số y phục cá»§a Chu đại thúc, ngươi hãy tùy nghi mà sá»­ dụng vậy. Äợi khi chu toàn cho Chu đại thúc xong ta sẽ Ä‘i tìm nngươi. Bảo trá»ng !
Äứng thừ ngưá»i má»™t lúc lâu, Dư Hải Bằng má»›i sá»±c tỉnh và nhá»› đến việc cấp bách còn Ä‘ang chá» chàng.
Tài sản của hunted1986

  #23  
Old 25-06-2008, 11:00 AM
hunted1986 hunted1986 is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: daklak
Bài gởi: 38
Thá»i gian online: 18 giá» 3 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
chương 24 Äến Hoa SÆ¡n, Hoa SÆ¡n Tan Tác Huyết Lưu Mãn Äịa Phái Võ Äang



Dư Hải Bằng nhận định thật không sai ! Từ dưới chân núi Hoa SÆ¡n dẫn dài lên Hoa SÆ¡n thần Ä‘iện nằm ở lưng chừng núi, có không biết cÆ¡ man nào là thi thể ngưá»i nằm sóng sượt. Dù Dư Hải Bằng không biết toàn thể môn nhân đệ tá»­ cá»§a Hoa SÆ¡n phái là bao nhiêu, nhưng vá»›i cái chết thảm cá»§a non trăm ngưá»i này, chàng cÅ©ng biết rằng môn phái Hoa SÆ¡n phải mất má»™t thá»i gian dài má»›i phục hồi được nguyên khí.
Äi đến đâu, Dư Hải Bằng cÅ©ng nhìn thấy những cái chết tương tá»± nhau. Tá»±u trung có hai kiểu giết ngưá»i mà Dư Hải Bằng thừa sức Ä‘oán được là do hai tên đại ma đầu gây ra:
Bạch Diện Ma và Hắc Diện Ma ! Có một nửa hoặc gần như thể bị vỡ nát thiên linh cái mà chết. Số còn lại thì như bị ngũ lôi phanh thây chết thật thảm thương.
Biết rằng đã đến trá»…, Dư Hải Bằng lại há»™c tốc lao đến Võ Äang sÆ¡n.
Từ xa, Dư Hải Bằng đã nghe những tiếng gào thét thất thanh vang lên lồng lộng.
Những âm thanh đó càng như thúc giục Dư Hải Bằng phải đi nhanh hơn, gấp hơn.
Vẫn một cảnh trạng như ở Hoa Sơn. Từ ngay chân núi, Dư Hải Bằng đã nhìn thấy những cảnh tượng tàn khốc như đã gặp ở Hoa Sơn. Và những cảnh tượng đó cứ kéo dài mãi cho đến Thái Thanh điện là nơi đang còn những trận chiến không cân sức đang diễn ra.
Dưới sá»± Ä‘iá»u động cá»§a Mạc Vân đạo trưởng là má»™t tốp đạo sÄ© Võ Äang phái gồm mưá»i hai tay kiếm Ä‘ang vây kín Hắc Diện Ma.
Dư Hải Bằng nhận ra tuy Hắc Diện Ma đang hung hăng như hổ đói vồ mồi, nhưng phải năm ba chiêu thì Hắc Diện Ma mới chộp vỡ não bộ của một đạo sĩ. Và cứ thế, khi vị đạo sĩ nào đó xấu số vừa thiệt mạng thì ngay lập tức có một đạo sĩ khác vào thay chân.
Số đạo sÄ© đứng ở bên ngoài còn khoảng hai mươi ngưá»i Ä‘ang chá»±c chá» sẵn. Qua đó, Dư Hải Bằng biết rằng Mạc Vân đạo trưởng Ä‘ang chá»§ trì má»™t trận thế trấn môn cá»§a phái Võ Äang hòng làm tiêu hao dần sức lá»±c cá»§a Hắc Diện Ma. Nhưng không biết Mạc Vân đạo trưởng có thá»±c hiện được Ä‘iá»u đó không, khi đối thá»§ cá»§a đạo trưởng là má»™t trong ba đại ma đầu đã thành danh từ năm mươi năm vá» trước. Còn hiện tình lúc này thì nhân số cá»§a phái Võ Äang Ä‘ang tiêu hao dần dần, khó lòng chi trì được lâu hÆ¡n nếu không có viện thá»§ nào khác.
Còn má»™t trận giao chiến nữa Ä‘ang diá»…n ra giữa mưá»i tám vị tăng nhân do Phương Tịnh đại sư chá»§ trì và Bạch Diện Ma.
Tình thế ở trận đánh này không khác mấy ở trận bên kia. Vì tuy La Hán trận có uy lá»±c cao minh hÆ¡n, nhưng số tăng nhân Ä‘ang thá»§ trận lại không có ngưá»i thay thế.
Tuy vậy, nếu nhận định kỹ hÆ¡n thì Dư Hải Bằng thấy rằng phía Võ Äang phải cần viện thá»§ sá»›m hÆ¡n phía Thiếu Lâm. Qua đó cÅ©ng đủ biết La Hán trận quả danh bất hư truyá»n. Và nếu là La Hán đại trận gồm đủ má»™t trăm lẻ tám vị tăng nhân thì có lẽ Bạch Diện Ma sẽ không sao đủ sức để tác oai tác quái như bây giỠđâu !
Giữa những tiếng kêu la thất thanh cá»§a bá»n đạo sÄ© bị Hắc Diện Ma hạ thá»§ là tiếng kêu rú khoái trá cá»§a Hắc Diện Ma và tiếng gầm thét tức tối cá»§a Bạch Diện Ma.
Do chưa biết lúc xen vào có làm gì nên chuyện hay không nên Dư Hải Bằng chần chá» má»™t lúc má»›i nhặt má»™t thanh trưá»ng kiếm, có đầy trên mặt đất. Sau đó, nhân lúc má»™t vị đạo sÄ© nữa vừa bị Hắc Diện Ma bóp vỡ thiên linh cái thì Dư Hải Bằng liá»n nhanh tốc lao vào bên trong trận, trước khi vị đạo sÄ© khác nhảy vào thay chá»— cho vị đạo sÄ© vừa bị giết chết.
Äồng thá»i Dư Hải Bằng còn gầm lên:
- Lão ác ma ! Xem kiếm đây !
Vù... Vù... Vù...
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Lại là tiểu nhi tá»­ a ? Hay lắm ! Äể lão tá»­ giết ngươi trước rồi sẽ hóa kiếp bá»n lá»— mÅ©i trâu kia. Nằm xuống !
Giữa vòng vây cá»§a kiếm trận do Võ Äang phái bày ra, Dư Hải Bằng không khá»i kinh tâm động phách khi thấy Hắc Diện Ma thản nhiên đưa tay vào vầng kiếm quang cá»§a chàng. Cứ như cánh tay cá»§a lão không há» ngại sá»± va chạm giữa sắt thép và nhục thân nhục thể vậy.
Căn cứ vào bản lãnh đó cá»§a Hắc Diện Ma, Dư Hải Bằng thầm nhận định trận giao chiến này mưá»i phần chàng không nắm được phần nào thắng thế cả. Có chăng là Dư Hải Bằng chỉ biết tận nhân lá»±c má»›i trì được thiên mạng thôi.
Tay kiếm thì liên miên vũ lộng, cước bộ thì loang loáng theo bộ pháp Túy Tiên.
Dư Hải Bằng càng đánh càng chắc tay khi chàng nhận ra Hắc Diện Ma nếu chỉ có một mình thì không tài nào khống chế được bộ pháp kỳ tuyệt của chàng. Ngược lại, Uyên Ương kiếm pháp của Dư Hải Bằng cũng không gây được một vết sây sát nhỠnào cho Hắc Diện Ma, mặc dù chàng đã tận lực.
CÅ©ng má»™t cung cách như thế, xa thì vung chưởng, gần thì chá»™p kiếm, nhưng Hắc Diện Ma thá»§y chung vẫn không mảy may chạm được Dư Hải Bằng dù là chéo áo hay má»™t cá»ng tóc. Và thế là Hắc Diện Ma càng lúc càng gầm thét Ä‘iên loạn hÆ¡n và tức tối hÆ¡n.
- Lão Tam sao rồi ? Bá»n lá»— mÅ©i trâu mà cÅ©ng gây được khốn đốn cho lão Tam sao ?
Vốn đã quen nghe những tiếng cưá»i rú thích thú cá»§a Hắc Diện Ma trước bá»n đối thá»§ không ra gì, nên Bạch Diện Ma không thể không chõ miệng qua há»i như thế kể từ lúc có Dư Hải Bằng chen chân vào phá bÄ©nh !
Và Hắc Diện Ma không thể đáp khác được, lão nói:
- Bá»n đạo sÄ© ranh con này thì có sá gì ! Là tiểu nhi tá»­ hôm nỠđấy, lão nhị !
- Hố... Hố... Hố... ! Lão Tam lại bị những bước chân say túy lúy của hắn làm rối loạn nhãn quang rồi sao ?
- Hứ ! Lão Nhị biết gì mà nói. Tiểu tử này mỗi lần gặp lại là mỗi lần biến đổi khác đi. Nhưng mà thôi, phần lão Nhị sao rồi ?
- Ưá»m ! Bá»n trá»c đầu vá»›i La Hán trận quả cÅ©ng có đôi chút thá»±c lá»±c. Nhưng có lẽ không bao lâu nữa thì ta sẽ đưa bá»n chúng vá» tây phương chầu phật tổ thôi. Lão Tam cố lên nào, bằng không lại thua ta nữa đấy. Hố... Hố... Hố...
Trong khi bao nhiêu ngưá»i đây Ä‘á»u phải dốc toàn lá»±c đến bở hÆ¡i tai khi giao chiến vá»›i nhị ma, thế mà nhị ma vẫn nhởn nhÆ¡ vừa đánh vừa đàm đạo. Không những thế, cứ theo lá»i nhị ma vừa nói qua, thì nhị ma dưá»ng như Ä‘ang thi Ä‘ua nhau xem ai hạ thá»§ được nhiá»u ngưá»i hÆ¡n ai. Nhị ma cứ bình thản xem việc giết ngưá»i chỉ là trò đùa vui để tiêu khiển vậy.
Và khi lão Hắc Diện Ma nghe Bạch Diện Ma nhắc nhở như thế, Hắc Diện Ma vụt thay đổi đấu pháp. Hắc Diện Ma chỉ dùng một tay vừa chộp vừa xuất kình để đối phó với Dư Hải Bằng, còn một tay kia thì chốc chốc Hắc Diện Ma lại nhằm một đạo sĩ nào đó đang vây quanh nhưng lại hớ hênh khi Hắc Diện Ma thoăn thoắt đối phó với Dư Hải Bằng. Có lẽ Hắc Diện Ma muốn làm như thế là để tranh phần hơn với Bạch Diện Ma thì phải.
Äấu pháp này cá»§a Hắc Diện Ma và vá»›i má»™t thân công lá»±c như lão quả đã được Ä‘á»n bù xứng đáng. Vì Hắc Diện Ma chợt gầm lên má»™t tiếng đến long trá»i lở đất:
- Bảy mươi sáu ! Này !
Bá»™p ! Oa !
Má»™t vị đạo sÄ© liá»n ngã gục ngay sau tiếng đếm cá»§a Hắc Diện Ma, và tức khắc, má»™t đạo sÄ© khác liá»n nhảy vào thế trận.
Sá»± hung hăng tàn bạo cá»§a Hắc Diện Ma như đã thành tánh khiến cho Dư Hải Bằng hết sức phẫn ná»™. Chàng càng vung kiếm nhanh hÆ¡n vá»›i đủ ba mươi sáu thức Uyên Ương kiếm pháp, càng dịch chuyển nhanh hÆ¡n vá»›i má»i biến ảo cá»§a bá»™ pháp Túy Tiên.
Dư Hải Bằng hy vá»ng rằng ít nhiá»u gì chàng cÅ©ng làm cho Hắc Diện Ma vì lo ứng phó vá»›i chàng phải ngưng ngay trò đồ sát làm vui cá»§a lão.
Thế nhưng, má»i cố gắng cá»§a Dư Hải Bằng chừng như là vô ích. Bất quá khi nãy thì cứ năm ba chiêu Hắc Diện Ma hạ được má»™t mạng, thì bây giá» là mưá»i, mưá»i má»™t chiêu, Hắc Diện Ma má»›i hạ sát được má»™t ngưá»i, chỉ là vấn đỠthá»i gian mà thôi.
- Bảy mươi bảy !
Bá»™p ! Oa !
- Bảy mươi tám ! Lão Nhị, ta sắp bằng lão rồi đây này ! Hắc... Hắc... Hắc...
Bá»™p ! Oa !
Lần lượt, từ khi Dư Hải Bằng len ngang vào thì Hắc Diện Ma cÅ©ng nâng số ngưá»i chết dưới tay lão lên thêm được ba mạng. Và phải đến con số ba này thì Dư Hải Bằng má»›i thấy chàng đúng là kẻ vô dụng ! Không phải thế hay sao khi rốt cuá»™c rồi Dư Hải Bằng cÅ©ng nhận ra kiếm pháp mà chàng Ä‘ang thi triển chỉ mang tính cách phòng thân cho chính bản thân chàng mà thôi ?
Vì cứ má»—i lần Hắc Diện Ma tiện tay hạ thá»§ má»™t ngưá»i, cÅ©ng là lúc lão phải phân tâm không để ý đến Dư Hải Bằng, thì Dư Hải Bằng thay vì chá»™p lấy cÆ¡ há»™i đó để công kích lão, chàng lại vẫn tiếp tục duy trì kiếm pháp để đỠphòng Hắc Diện Ma sẽ quay lại đối phó vá»›i chàng.
“Rõ là ngốc ! Sao ta cứ như kính cung chi Ä‘iểu thế này ? Hừ !†Äúng lúc đó, Hắc Diện Ma lại y pháp cÅ© mà gầm lên đếm:
- Bảy mươi...
- Äỡ này !
Ầm !
Thế là Dư Hải Bằng đã sá»­a chữa được sai sót. Má»™t kình phát ra thật đúng lúc cá»§a Dư Hải Bằng tuy không gây thiệt hại gì cho Hắc Diện Ma nhưng cÅ©ng đủ cứu lấy má»™t mạng cá»§a vị đạo sÄ© may mắn ná».
Vuột mất con mồi như đã nằm trong tầm tay, Hắc Diện Ma không tức tối sao được. Hắc Diện Ma đành trút hận vào Dư Hải Bằng.
Nhưng vẫn thế, vá»›i trưá»ng kiếm trên tay, Dư Hải Bằng và bá»™ pháp Túy Tiên thì cả hai lại rÆ¡i vào tình trạng cÅ©, không ai làm gì được ai.
Äắc ý, Dư Hải Bằng bèn rắp tâm chỠđợi má»™t dịp thứ hai như thế.
Không được mấy chiêu thì Hắc Diện Ma lại há miệng đếm lên:
- Bảy mươi...
- Này !
Ầm !
- Hố... Hố... Hố... ! Lão Tam chỉ mới bảy mươi thôi sao ? Vậy thì còn lâu lão Tam mới theo kịp ta !
- Hứ ! Khi nãy ta đã có bảy mươi tám rồi. Ta chỉ còn kém lão Nhị một, nửa thôi !
- Vậy sao lão Tam không cố lên ?
- Thì ta đang cố đây !
- Lão Tam cố kiểu gì mà chỉ đếm được bảy mươi rồi không nói thêm được nữa vậy ?
- Rồi ta sẽ đếm tiếp được cho lão Nhị xem. Bảy mươi...
Ầm !
- Hố... Hố... Hố... ! Lại thế nữa rồi ! Lão Tam không biết đếm sao ? Lão lú lẫn đến nỗi đã quên rằng sau bảy mươi tám là bao nhiêu sao ? Như vậy thì làm sao lão Tam theo kịp ta ?
- Lão Nhị đừng có mà cưá»i ta, không phải lão Nhị không biết sau bảy mươi chín là đến bao nhiêu sao ? Từ nãy đến giá» cÅ©ng mấy khắc thá»i gian rồi mà ta nào nghe lão Nhị hạ thêm má»™t mạng nào nữa đâu ? Không khéo ta sẽ qua mặt lão Nhị đấy ! Bảy mươi...
Ầm !
- Hố... Hố... Hố... ! Không hơn được là không hơn được. Lão Tam là đệ thì không bao giỠhơn được huynh là lão Nhị ta đâu !
- Bảy mươi...
Ầm !
- Xem đây ! Bảy mươi...
Ầm !
- Này ! Tiểu nhi tử ! Ngươi không nhân nhượng ta được phần nào sao ? Ngươi không biết rằng ta chỉ còn kém lão Nhị chỉ có một thôi sao ?
- ...
- Này, tiểu nhi tử ! Ngươi nói gì đi chứ ? Hoặc nhân nhượng, hoặc không, ngươi phải nói lên cho ta biết ý định của ngươi chứ ?
- ...
- Bảy mươi...
Ầm !
Dư Hải Bằng làm sao không biết ý đồ cá»§a Hắc Diện Ma là cố tình làm cho chàng phân tâm khi lão giả vá» nói như thế ? Chỉ cần má»™t chút hÆ¡ há»ng thôi là Hắc Diện Ma sẽ không bá» lỡ. Và lão sẽ nhân đó mà há»§y diệt ít lắm là má»™t hoặc hai ngưá»i là con số để nói lên rằng lão sẽ bằng hoặc hÆ¡n được lão Nhị.
Nhưng Dư Hải Bằng cũng không để lão toại ý.
Gừng càng già càng cay, Hắc Diện Ma lại hé miệng đếm:
- Bảy mươi... này !
Ầm !
Vút ! Vút !
Lão đếm như thế nhưng lại không ra tay đối phó với ai cả. Ngược lại, Hắc Diện Ma biết thế nào Dư Hải Bằng cũng xuất chưởng ngăn lão như bao lượt trước đó. Do đó, Hắc Diện Ma tương kế tựu kế, vung chưởng đánh thẳng vào chưởng kình của Dư Hải Bằng vừa đánh ra.
Hắc Diện Ma tin chắc rằng đòn sét đánh không kịp bưng tai cá»§a lão sẽ diệt bỠđược cái gai trước mắt là Dư Hải Bằng. Äến lúc đó, chí ít Hắc Diện Ma cÅ©ng đạt được con cố bằng vá»›i Bạch Diện Ma.
Thế nhưng Hắc Diện Ma hoàn toàn sững sá» khi nhận ra Dư Hải Bằng không những đủ sức đủ lá»±c chống chá»i lại chiêu xuất kỳ bất ý đó cá»§a lão, mà lại còn ung dung thi triển bá»™ pháp quái dị ná» nữa.
Hắc Diện Ma không tin vào Ä‘iá»u đó, Hắc Diện Ma lại đếm:
- Bảy mươi...
Vù... Vù...
Ầm !
Vẫn má»™t kết quả như trước không thay đổi mấy. Có chăng là bá»™ pháp cá»§a Dư Hải Bằng dưá»ng như chậm lại. Nhưng rất tiếc là Hắc Diện Ma cÅ©ng cảm nhận được sá»± đảo lá»™n khí huyết bên trong ná»™i thể lão.
Hắc Diện Ma không cam chịu sự thật quái dị đó. Dư Hải Bằng chỉ là một đứa bé ranh con, máu đầu còn chưa ráo thì làm sao có thể gây khó khăn cho lão là một đại cao thủ, một đại ma đầu được. Hắc Diện Ma lại đếm:
- Bảy mươi...
Vù... Vù...
Ầm !
Hắc Diện Ma sau lượt này phải loạng choạng bước chân. Hắc Diện Ma trợn mắt lên như mắt ốc nhồi, trừng trừng nhìn vào Dư Hải Bằng cũng đang ngã nghiêng loạng choạng như lão.
Khác vá»›i Hắc Diện Ma Ä‘ang tá» ra hoang mang sững sốt và kinh ngạc, ở Dư Hải Bằng chợt xuất hiện má»™t luồng hào khí can vân. Té ra sau lần thá» thương vừa rồi, Hồi Nguyên Äan lại má»™t lần nữa phát huy diệu dụng. Äến ná»—i bây giá» Dư Hải Bằng tạm thá»i có thể đấu ngang tay vá»›i Hắc Diện Ma.
Dư Hải Bằng nhếch môi cưá»i lạt. Chàng cao ngạo há»i Hắc Diện Ma:
- Lão ác ma ! Lão kinh ngạc lắm sao ? Äừng tưởng trên Ä‘á»i này không ai trị được lão đâu nhé. Äỡ này !
Vù... Vù...
Ầm !
- Tiếp thêm một chưởng nữa xem nào !
Vù... Vù...
Ầm !
Há»± ! Há»± !
ÄÆ°a tay chùi qua khóe mép Ä‘ang rỉ máu, Dư Hải Bằng cố tình che giấu Ä‘i sá»± kinh ngạc cá»§a chính chàng.
“Sao lại vậy ? Thiên Dương chưởng công không mang theo nhiệt khí đã đành Ä‘i, còn Thiên Âm chưởng công cÅ©ng không tá»a ra hàn khí nữa thì má»›i lạ thật ! Quái dị thật !†Tiếng kêu Ä‘au đớn cá»§a hai ngưá»i cùng vang lên sau lượt chạm chưởng vừa rồi không sao qua được thích lá»±c tinh tưá»ng cá»§a Bạch Diện Ma ở trận giao chiến bên kia.
Bạch Diện Ma vốn Ä‘ang tức tối vì đã má»™t lúc lâu rồi mà lão vẫn không hạ sát thêm được má»™t mạng nào nữa. Bây giá» lão lại nghe Hắc Diện Ma kêu lên như thế, lão liá»n chõ miệng qua há»i lá»›n:
- Lão Tam sao rồi ? Vẫn chưa diệt trừ được tên ranh con đó sao ?
Không nói không rằng, Hắc Diện Ma đột nhiên lao đến và quật vào Dư Hải Bằng một luồng lực đạo sấm sét.
Vù... Vù...
Không chậm hÆ¡n, dù chỉ là má»™t nháy mắt, Dư Hải Bằng tận lá»±c bình sinh vá»— ra chiêu Thiên Äịa giao thái.
Vù... Vù...
Ầm !
Không còn tiếng nổ nho nhỠdo hai luồng nhiệt hàn tạo ra nữa. Nhưng uy lực của chiêu này thật đúng là Thiên Hôn địa ám.
Dư Hải Bằng một lần nữa cùng với Hắc Diện Ma bị chấn lui ba bước dài.
- Lão Tam...
Tiếng kêu cá»§a Bạch Diện Ma chỉ được có bấy nhiêu thì lão Hắc Diện Ma chợt búng ngưá»i lao trở ra.
Bá»™p ! Oa !
Cùng vá»›i tiếng kêu la thảm khốc cá»§a má»™t vị đạo sÄ© thuá»™c Võ Äang phái là tiếng kêu đứt Ä‘oạn cá»§a Hắc Diện Ma khi lão sà thân xuống đứng cạnh Bạch Diện Ma trong La Hán trận !
- Lão Nhi..... gió... gió lá»›n lắm ! Äị.. Ä‘i thôi !
- Hụ.. ú.. ú... Hừ ! Nếu lão Tam có mệnh hệ nào thì bá»n ta thá» sẽ tàn sát hết thảy võ lâm Trung Nguyên đó !
Vút !
Nhìn thấy Bạch Diện Ma vừa ôm Hắc Diện Ma vừa lao ngưá»i bá» chạy xuống núi, Dư Hải Bằng vá»™i vàng kêu lên:
- Mau bảo lão Lưu thả Túy, Kỳ, Bốc tam thần ra, bằng không... Ọe !
Mắt hoa mày choáng, Dư Hải Bằng chỉ nhìn thấy nhiá»u bóng ngưá»i lao đến bên chàng ! Há» còn kêu lên Ä‘iá»u gì đó, nhưng Dư Hải Bằng không sao nghe được nữa rồi.
Tài sản của hunted1986

  #24  
Old 25-06-2008, 11:01 AM
hunted1986 hunted1986 is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: daklak
Bài gởi: 38
Thá»i gian online: 18 giá» 3 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
chương 25 Nhân Há»a Äắc Phúc Tăng Công Lá»±c Cùng Nhị Phái Hoặch Äịnh Kế Mưu



Nếu không phải là mơ thì có lẽ những gì Dư Hải Bằng đang nghe đây chứng tỠchàng đã không chết dưới tay của Hắc Diện Ma.
Âm thanh cá»§a Mạc Vân đạo trưởng như xa như gần lá»t vào tai chàng:
- Phật huynh bảo sao ? Kinh mạch của Dư thiếu hiệp khi trước vẫn như thế à ?
Kế đó là tiếng nói của Phương Tịnh đại sư:
- Khi trước thì đúng là như thế. Vì Dư thí chủ đã bị ai đó điểm vào Tàn huyệt sinh cơ nên ba đại mạch đã bị phế hủy.
- Như thế thì làm sao Dư thiếu hiệp qua được ?
- A di đà Phật ! Lúc đó tệ phái lần lượt nạp cho Dư thí chá»§ cả thảy năm hoàn Hồi Nguyên Äan. Lại còn định truyá»n thụ cho Dư thí chá»§ đây tâm pháp phật môn thượng thừa để Dư thí chá»§ tá»± phục hồi nguyên trạng. Nhưng sau đó...
- Sau đó thế nào ?
- Sau đó, lúc Dư thí chủ vẫn còn hôn mê trầm trầm như thế này, thì lại bị lão Y Thần lẻn vào tệ phái và mang đi. Không hiểu vì nguyên nhân bí ẩn nào mà lần gặp lại sau đó bần tăng thấy Dư thí chủ vẫn tỠra vô sự. Do đó, việc kinh mạch của Dư thí chủ vẫn như thế này hay vừa bị chấn kình tạo lại tình trạng cũ thì bần tăng không sao biết được !
- Vậy thì sẽ có ảnh hưởng gì hay không nếu như bần đạo phục dược cho Dư thiếu hiệp ?
- A di đà Phật ! Bần tăng trộm nghe quí phái có linh đan diệu dược được chế luyện từ thiên niên Hà Thủ Ô rất là quí báu, không lẽ đạo huynh định ban cho Dư thí chủ sao ?
- Äúng vậy ! Tệ phái vẫn còn được như thế này Ä‘á»u do công cá»§a Dư thiếu hiệp.
Hai hoàn Hà Thủ Ô bảo mạng tuy chí báu, nhưng không quí bằng tính mạng của đại ân nhân tệ phái được !
- A di đà Phật ! Lành thay ! Công đức của đạo huynh, bần tăng không sao bì kịp !
Vả lại, vị cứu tinh duy nhất cho võ lâm hiện giỠcó lẽ không còn ai ngoài Dư thí chủ, mỹ ý của đạo huynh thật là đúng lúc !
Dư Hải Bằng từ nãy đến giỠđã minh định được rằng chàng không chết, và chàng cÅ©ng không bị há» hấn gì ngoài việc bị kiệt lá»±c mà thôi. Nhưng đã mấy lần chàng định lên tiếng báo cho há» biết vá» tình trạng cá»§a chàng nhưng chàng không sao nói được thành tiếng. Do đó, tuy tai vẫn nghe nhưng Dư Hải Bằng lại Ä‘ang âm thầm Ä‘iá»u tức theo tâm pháp thượng thừa Äạt Ma kinh và đương nhiên là bằng tư thế ngá»a công. Vì thế, Phương Tịnh đại sư và Mạc Vân đạo trưởng cứ tưởng rằng Dư Hải Bằng còn Ä‘ang trong tình trạng hôn mê.
Äến lúc nghe Mạc Vân đạo trưởng cùng bàn vá»›i Phương Tịnh đại sư là sẽ ban cho chàng hai hoàn linh dược chí báu cá»§a Võ Äang phái được chế luyện tư Thiên Niên Hà Thá»§ Ô thì Dư Hải Bằng cố gắng kêu lên:
- Äạo trưởng... Không... không cần đâu !
- Dư thiếu hiệp đã tỉnh rồi sao ? Vậy thì hay quá ! Nhưng dù sao thì Dư thiếu hiệp cũng cần có linh đan hộ trợ. Hãy để bần đạo đem đến cho Dư Hải Bằng.
Nói xong, Mạc Vân đạo trưởng bất chấp cái xua tay ngăn cản của Dư Hải Bằng đang gắng gượng đưa lên. Mạc Vân đạo trưởng tất tả đi vào bên trong.
Thấy thế, Phương Tịnh đại sư bèn lên tiếng trấn an Dư Hải Bằng:
- A di đà Phật ! Dư thí chá»§ bây giá» là nhân vật rất cần thiết cho võ lâm trong việc trừ ma vệ đạo. Äừng nói gì linh Ä‘an diệu dược, dù là vật trân quí hÆ¡n nữa, Dư thí chá»§ không nên khước từ. Äối vá»›i U Minh Giáo thì võ lâm còn có thể ứng phó, còn đối vá»›i Tam Ma thì phi Dư thí chá»§, bần tăng e rằng không còn má»™t ai đủ bản lãnh đâu. Mong thí chá»§ vì đại cuá»™c mà suy xét cho kỹ, chá»› phụ lòng kỳ vá»ng cá»§a má»i ngưá»i.
Nhếch môi cưá»i thiểu não, Dư Hải Bằng lại cố gắng để nói:
- Tại hạ nào dám khước từ việc đại nghĩa, nhưng thật sự là tại hạ không cần phải dùng đến...
Dư Hải Bằng chỉ nói được đến đây thì Mạc Vân đạo trưởng đã hối hả bước ra vá»›i giá»ng nói như đã lạc hẳn:
- Mất rồi ! Mất hết rồi ! Hai hoàn Hà Thủ Ô bảo mạng mới hôm qua còn đó, bây giỠđã không cánh mà bay mất rồi !
Dư Hải Bằng vừa nghe Mạc Vân đạo trưởng kêu lên như thế, chàng không khá»i động tâm ! Äể mặc cho Mạc Vân đạo trưởng lo phân minh và giãi bầy vá»›i Phương Tịnh đại sư, vì Mạc Vân đạo trưởng cÅ©ng lo sợ rằng không khéo Phương Tịnh đại sư sẽ nghÄ© do đạo trưởng tiếc rẻ linh Ä‘an trân quí nên vá» hô hoán lên. Còn Dư Hải Bằng cứ đắm chìm trong suy nghÄ© riêng cá»§a chàng:
“Lão giáo chá»§ luôn thiên phương bách kế muốn thu hồi Hồi Nguyên Äan từ ngưá»i cá»§a ta, Ä‘iá»u đó hoàn toàn đã trở nên vô dụng vá»›i Má»™c Thạnh như Má»™c Thạnh đã nói rõ.
Vậy thì ý định cá»§a lão không ngoài việc muốn được tăng tiến công phu. Hừ ! Má»™t hoàn Hồi Nguyên Äan giúp cho công phu được tăng lên hai mươi năm, còn Hà Thá»§ Ô bảo mạng không lẽ không có ? Äúng là thá»§ Ä‘oạn cá»§a lão rồi !†Äúng lúc đó, Mạc Vân đạo trưởng đã giải bày vá»›i Phương Tịnh đại sư xong và đạo trưởng vừa quay sang Dư Hải Bằng có lẽ định giải thích tiếp. Nhưng Dư Hải Bằng đã lên tiếng há»i trước:
- Dám há»i nhị vị, Hoa SÆ¡n phái liệu có má»™t loại linh dược nào trân quí như Hồi Nguyên Äan và Hà Thá»§ Ô bảo mạng không ?
Không ngá» Dư Hải Bằng lại há»i đến Ä‘iá»u này, Phương Tịnh đại sư và Mạc Vân đạo trưởng cùng kêu lên:
- Sao Dư thí chá»§ lại há»i như vậy ?
- Sao Dư thiếu hiệp lại quan tâm đến việc đó ?
Dư Hải Bằng khẽ cau mặt lại:
- Thì nhị vị cứ đáp lỠđi đã !
- Có ! Theo bần tăng được biết thì Kiếm Chấn Bát Hoang Thạch Dật, Thạch chưởng môn đã tình cỠcó được một nhánh Thiên Niên Hà Thủ Ô như của tệ phái vậy !
Sao ? Dư thiếu hiệp nghi ngá» Ä‘iá»u gì à ?
- Vậy thì, đây là kiệt tác của lão giáo chủ U Minh Giáo rồi.
- Làm sao Dư thiếu hiệp biết rõ như vậy ?
- Cùng Ä‘i vá»›i nhị ma phải có lão. Äiá»u này tại hạ đã biết trước. Tại Hoa SÆ¡n phái bây giỠđã trở thành chốn hoang vu, tình trạng còn thê thảm hÆ¡n Võ Äang phái cá»§a đạo trưởng nhiá»u. Việc đạo trưởng bị mất Hà Thá»§ Ô bảo mạng cá»™ng vá»›i việc Hoa SÆ¡n bị tàn sát mà trước sau vẫn không thấy lão tặc xuất đầu lá»™ diện. Äiá»u đó chứng tá» rằng mưu đồ cá»§a lão tặc là nhằm vào dược liệu trân quí mà thôi. Còn lão thu thập để làm gì thì ngay lúc này tại hạ không thể hiểu được.
Nói một lúc quá dài, Dư Hải Bằng đã lại tái xanh sắc diện. Thấy thế, Phương Tịnh đại sư vội lên tiếng:
- Chuyện đó để từ từ hãy nói, bây giá» Dư thí chá»§ hãy nghỉ ngÆ¡i cái đã. Äạo huynh, hay chúng ta lui ra, cho Dư thí chá»§ tịnh dưỡng ?
Gật đầu, Mạc Vân đạo trưởng để lộ sắc mặt ủ dột theo chân Phương Tịnh đại sư cùng lui ra.
Do không biết Dư Hải Bằng Ä‘iá»u tức trị thương theo tư thế khác thưá»ng, nên hôm sau, khi cả hai cùng vào thăm chàng thì cả hai đã phải kinh ngạc và lá»›n tiếng đàm đạo:
- Phật huynh này ! Liệu thương thế của Dư thiếu hiệp có thuyên giảm phần nào không ? Tại sao chúng ta không nhìn thấy Dư thiếu hiệp vận công trị thương ?
- Äạo huynh há»i bần tăng thì bần tăng biết há»i ai đây ? Nhưng cứ xem sắc mặt cá»§a Dư thí chá»§ Ä‘ang hồng hào là thế thì có lẽ Dư thí chá»§ đã khôi phục được phần nào thần công rồi.
- Nhưng Dư thiếu hiệp tá»a công lúc nào ?
- Có lẽ vào đêm qua chăng ?
- Không có đâu ? Bần đạo được chúng đệ tử bẩm báo lại thì từ hôm qua cho đến bây giỠDư thiếu hiệp vẫn nằm suốt như vậy thôi.
- Vậy thì bần tăng không sao hiểu được rồi !
- Phật huynh này ! Hay là Dư thiếu hiệp đây...
- Äạo huynh muốn nói gì ?
- Mà không ! Có lẽ bần đạo chỉ nghĩ nhảm thôi !
- Thái độ cá»§a đạo huynh tá» vẻ ngập ngừng là vậy, chắc phải là chuyện hệ trá»ng ?
- Bần đạo nghĩ... nghĩ... rất có thể Dư thiếu hiệp nhỠthần đan diệu dược gì đó nên mới...
- Có phải đạo huynh nghi ngá» việc mất Hà Thá»§ Ô bảo mạng là dá»..
- Không có đâu ! Bần đạo nào dám nghÄ© quấy cho Dư thiếu hiệp. Vì rõ ràng từ lúc Dư thiếu hiệp bị trá»ng thương cho đến giá», đâu có lúc nào bần đạo xa rá»i Dư thiếu hiệp.
Không có chuyện đó đâu.
Vá»™i vàng xả công, Dư Hải Bằng khẽ hắng giá»ng đánh tiếng. Äoạn chàng ngồi dậy và giải thích cho cả hai cùng nghe:
- Äạo trưởng, đại sư ! Có việc này tại hạ không thể không nói !
- Là việc gì ? Không lẽ Dư thí chủ đã...
Nhìn nét mặt nghi ngỠcủa Mạc Vân đạo trưởng đang nhìn chàng, chàng lắc đầu nói:
- Không phải như đại sư và đạo trưởng nghĩ đâu. Bây giỠthế này vậy, đại sư hãy xem lại kinh mạch của tại hạ một lần nữa xem sao !
Bán tín bán nghi, Phương Tịnh đại sư chỠcho Dư Hải Bằng nằm xuống xong, bèn đưa tay lần dò khắp các kinh mạch của chàng.
Thần sắc của Phương Tịnh đại sư luôn biến đổi, sau cùng, đại sư phải hoang mang kêu lên:
- Ồ ! Sao lạ thế này ? Kinh mạch của Dư thí chủ vẫn bị như thế sao ? Vậy làm thế nào mà thí chủ có thể... có thể khôi phục lại võ công ?
Thở phào, Dư Hải Bằng lại bật ngồi lên rồi mới giải thích:
- Äó là má»™t sá»± diệu kỳ mà tại hạ không sao giải thích được. Tại hạ chỉ biết rằng kể từ lúc bị phế Ä‘i ba mạch thì tại hạ không thể tá»a công như má»i ngưá»i. Thay vào đó thì tại hạ chỉ có thể ngá»a công mà thôi. Chắc nhị vị đã hiểu rồi chứ ? Còn việc công phu cá»§a tại hạ tăng tiến như thế nào thì đến bây giá» tại hạ má»›i hiểu là do dược lá»±c Hồi Nguyên Äan mà trước đây quí phái đã ban tặng cho.
Dư Hải Bằng vẫn còn chưa dám nói đến việc Äạt Ma kinh cho Phương Tịnh đại sư nghe. Chàng định tâm đến khi nào chàng tìm lại được Äạt Ma kinh thì chàng má»›i nói hết má»i sá»± thật.
Còn bây giá», Dư Hải Bằng dá»… dàng tha thứ cho Mạc Vân đạo trưởng qua việc ngá»™ nhận vừa rồi. Chàng nói:
- Từ giỠđến mai, có lẽ là giai đoạn then chốt trong việc luyện công của tại hạ.
Mong đạo trưởng và đại sư giúp cho tại hạ một tay, tại hạ rất lấy làm cảm kích !
Má»™t khi sá»± ngá»™ nhận đã không còn thì cả hai Ä‘á»u há»›n hở làm há»™ pháp cho Dư Hải Bằng.
Tuy nhiên trong đêm đó, khi Phương Tịnh đại sư và Mạc Vân đạo trưởng tận mắt mục kích cảnh tượng lạ kỳ thì cả hai suýt nữa đã không ká»m được và cÅ©ng chỉ chút nữa thôi là Dư Hải Bằng đã bị tẩu há»a nhập mà rồi.
Vốn dÄ© cả hai chưa từng nghe má»™i ai nói đến chuyện ngá»a công, chứ đừng nói chi đến việc nhìn thấy. Vì thế, khi cả hai được Dư Hải Bằng mở lá»i và nhận làm há»™ pháp cho chàng thì cả hai không tránh khá»i việc tò mò háo hức.
Và đêm đó, khi canh tư sắp tàn, lúc bầu không khí quanh Võ Äang Ä‘á»u im phăng phắc trong giấc ngá»§ sâu thì cả hai không khá»i động tâm bởi tiếng rít gió Ä‘á»u đặn và kéo dài liên tục từ bên trong tịnh phòng phát ra.
Nghi hoặc, cả hai đưa mắt nhìn nhau và len lén hé mở cánh cửa phòng đỠnhìn trộm vào bên trong một cái.
Không nhìn thì thôi, một khi đã nhìn thì cả hai đã dịch chân bước hẳn vào bên trong tịnh phòng tư lúc nào không hay. Do đó, cánh cửa phòng cứ thế mà rộng mở.
Trước mắt cả hai lúc này thân hình cá»§a Dư Hải Bằng Ä‘ang treo lÆ¡ lá»­ng trên không khoảng hai thước, và đương nhiên là vẫn trong tư thế nằm. Dư Hải Bằng không những Ä‘ang treo lÆ¡ lá»­ng như thế mà thôi, chàng lại còn luân phiên thổ nạp má»™t làn sương vụ trắng nhá» nhá» bốc lên từ đỉnh đầu, khiến cho làn sương vụ đó cứ như hai con quái xà Ä‘ang từ từ chui vào mÅ©i cá»§a chàng rồi lại chun ra đằng mồm. Nói cho đúng hÆ¡n là quanh Dư Hải Bằng lúc này có đến hai làn sương vụ bốc ra từ thân ngưá»i chàng. Má»™t ở đỉnh đầu và má»™t ở miệng. Má»™t ở đỉnh đầu thì chia làm hai nhánh chui vào hai hốc mÅ©i cá»§a Dư Hải Bằng, còn má»™t ở miệng thổ ra thì lại tá»a ra và bao quanh thân hình Ä‘ang nằm lÆ¡ lá»­ng trên không cá»§a Dư Hải Bằng.
Hiện tượng này cứ thế mà kéo dài. Và Phương Tịnh đại sư cùng Mạc Vân đạo trưởng cứ say mê đứng nhìn đến độ xuất thần. Cả hai nhìn khá lâu, đủ thá»i gian cho màn sương vụ lúc này đã bao kín lấy toàn thân Dư Hải Bằng không còn má»™t chá»— trống nào cả.
Do cả hai say mê nhìn đến xuất thần nên cả hai hoàn toàn không lưu tâm đến phía hậu cá»§a cả hai. Vì thế, có ba vị đạo sÄ© Võ Äang phái là môn nhân đệ tá»­ cá»§a Mạc Vân đạo trưởng Ä‘ang có nhiệm vụ tuần sÆ¡n đã vì những tiếng rít gió mà bước lần đến đây.
Cũng như hai vị trưởng bối kia, cả ba vị đạo sĩ cũng phải thất thần kinh ngạc trước hiện tượng kỳ bí tưởng chừng như huyễn hoặc không thể tin được.
Äến lúc màn sương vụ đã bao kín toàn thân cá»§a Dư Hải Bằng rồi và thân hình cá»§a chàng Ä‘ang từ từ hạ thấp dần xuống thì má»™t trong ba vị đạo sÄ© đó chợt lên tiếng há»i hai vị đồng bạn:
- Äấy là hiện tượng gì vậy ?
Äang khi xung quanh là má»™t bầu không khí im lặng như tá» thì đừng nói gì má»™t câu phát thoại, chỉ cần má»™t tiếng thở khì cá»§a kẻ vô tâm thôi thì bầu không khí đó liá»n bị phá vỡ ngay lập tức. Äằng này là cả má»™t câu há»i khá lá»›n. Do đó, Phương Tịnh đại sư và Mạc Vân đạo trưởng nhất thá»i giật mình kinh hãi lo sợ cho Dư Hải Bằng e sẽ gặp phải sá»± kinh biến.
Mạc Vân đạo trưởng cùng Phương Tịnh đại sư Ä‘á»u quay đầu lừ mắt nhìn ngưá»i vừa vô tâm lên tiếng không đúng nÆ¡i đúng chá»—, Ä‘oạn cả hai tái mặt đến biến sắc khi quay lại để nhìn thấy màn sương mù bao quanh thân Dư Hải Bằng vụt tan biến Ä‘i má»™t cách nhanh chóng, nhanh không thể tưởng.
“Nguy rồi ! Làm sao đây ?†Cả hai cùng kêu thầm trong lòng như thế khi nhìn thấy Dư Hải Bằng đang mở mắt ra nhìn cả hai với cái nhìn có phần oán trách.
Không cầm được nữa, cả hai cùng mở miệng kêu lên há»i:
- Dư thí chủ...
- Dư thiếu hiệp có việc gì không ?
Thu liễm lại ánh mắt, Dư Hải Bằng nằm im một lúc rồi mới chậm rãi ngồi lên.
chàng bấy giá» má»›i lên tiếng. Tuy giá»ng nói đã tá» ra bình thản nhưng lá»i phát ngôn lại ẩn chứa nhiá»u sá»± thất vá»ng và oán than:
- Nhị vị bất tất phải lo ngại ! Tại hạ may mà kịp thá»i phát hiện ra và kịp thá»i thu công. Tuy nhiên... Hà ! Nếu được thêm má»™t ít thá»i gian nữa có lẽ tại hạ sẽ tá»± đã thông được sinh tá»­ huyá»n quan. Äây có phải là thiên ý đã định sẵn chăng ?
Kinh ngạc không biết bao nhiêu mà kể, nhưng Phương Tịnh đại sư và Mạc Vân đạo trưởng còn ân hận nhiá»u hÆ¡n. Phương Tịnh đại sư vá»™i vàng chắp tay niệm phật hiệu và tá»± thống trách:
- A di đà Phật ! Lá»—i quá ! Lá»—i quá ! Tất cả Ä‘á»u do bần tăng không thể tá»± ká»m chế bản thân, mong Dư thí chá»§ bá» lá»—i cho !
Mạc Vân đạo trưởng cũng hé miệng định nói thì ba vị đạo sĩ kia đã vội vàng len chân vỠphía trước. Cả ba đồng quỳ sụp xuống và khấu đầu tạ lỗi trước Dư Hải Bằng và hai vị trưởng bối.
Nhưng Dư Hải Bằng còn nhanh hÆ¡n, chàng phất nhẹ á»ng tay áo má»™t cái tạo thành má»™t luồng nhu kình êm dịu nhưng lại thừa sức nâng cả ba vị đạo sÄ© kia lên không cho há» hành lá»….
Dư Hải Bằng còn bật cưá»i lên sang sảng, giải tá»a má»i sá»± sầu não cá»§a má»i ngưá»i.
Chàng nói:
- Äừng mà ! Chư vị không có lá»—i gì đâu ! Và lại, lão ca ca cá»§a tại hạ đã từng giáo huấn tại hạ rằng “dục tốc bất đạtâ€. Lần này má»i dược lá»±c kỳ diệu cá»§a Hồi Nguyên Äan đã được tại hạ hấp thụ hết, Ä‘iá»u đó cÅ©ng đủ làm cho tại hạ mãn nguyện rồi. Lo gì sau này tại hạ không khai thông được nhâm đốc nhị mạch chứ ? Chư vị nên mừng cho tại hạ thì đúng hÆ¡n. Äứng lên, đứng lên cả Ä‘i !
Dư Hải Bằng phải nói thêm như thế vì chàng nhận ra ba vị đạo sÄ© kia cứ vẫn cố sức dùng tấn thiên cân trụy để được quỳ xuống, nhưng bá»n há» không tài nào thá»±c hiện được.
Mãi đến khi Dư Hải Bằng nói như thế và Mạc Vân đạo trưởng nói thêm vào thì cả ba mới thôi.
- Vân Thanh, Vân Huyá»n, Vân Dụ ! Các ngươi không nghe Dư thiếu hiệp bảo gì sao ? Vô lượng thá» phật ! Dư thiếu hiệp đã rá»™ng lượng mà nói như thế khiến bần đạo cảm thấy áy náy không yên. À ! Còn vị lão ca ca nào mà thiếu hiệp vừa nhắc đến vậy ?
Thong thả đứng lên, Dư Hải Bằng đáp:
- Là Tư Äồ bảo chá»§ Hồng Hạc Bảo. Huynh đệ tại hạ phải đánh nhau chí chết rồi má»›i kết nghÄ©a kim bằng đó. Äại sư ! Má»i thành tá»±u cá»§a tại hạ ngày hôm nay toàn là do quí phái Thiếu Lâm ban cho. Mong đại sư chuyển lá»i đến phương trượng rằng ngày nào Dư Hải Bằng này còn sống, thì má»i việc cá»§a quí phái sẽ là việc cá»§a chính tại hạ.
Phương Tịnh đại sư đột nhiên nghe Dư Hải Bằng nói như thế, đại sư không giấu được sự vui mừng, bèn đáp lễ:
- A di đà Phật ! Lành thay ! Lành thay ! Tâm tình cá»§a Dư thí chá»§ bần tăng nhất định sẽ truyá»n đạt đến phương trượng. Như Dư thí chá»§ vừa nói, thì công phu cá»§a thí chá»§ đã đạt được má»™t trăm năm công lá»±c rồi sao ?
- Chính là thế ! Nên tại hạ hầu như đã xem mình là ngưá»i cá»§a phái Thiếu Lâm từ lâu rồi ! À... mà tại sao đại sư lại tình cá» có mặt ở đây vậy ?
Thoạt nghe Dư Hải Bằng há»i thế, Phương Tịnh đại sư bèn hạ thấp giá»ng và nói cho chàng nghe rằng:
- A di đà Phật ! Bần tăng được phương trượng phân phó việc canh giữ Mộc Thạnh.
Và được sá»± tán thành cá»§a đạo trưởng đây. Bần tăng đã áp giải Má»™c Thạnh đến Võ Äang rồi.
- Nói như vậy sau lần công kích vừa rồi của nhị ma thì Mộc Thạnh có còn tại đây không ?
Mạc Vân đạo trưởng vá»™i xen lá»i:
- Có lẽ giáo chá»§ U Minh Giáo không ngá» việc Má»™c Thạnh bị giam giữ tại đây nên lão đã không giải cứu cho đồng bá»n.
Äăm chiêu má»™t lúc, Dư Hải Bằng chợt lên tiếng nói ra ý định cá»§a chàng:
- Việc tại hạ xuất hiện ở đây và đánh Ä‘uổi được nhị ma có lẽ ít nhiá»u gì lão giáo chá»§ cÅ©ng phải có ý nghi ngá». Chi bằng tại hạ định thế này, chư vị hãy cùng nhau Ä‘i vá» Thiếu Lâm tá»± thì hÆ¡n. Má»™t là tá»± bảo lưu sá»± an toàn cho Thiếu Lâm và Võ Äang nhị phái, sau nữa là dá»… dàng hÆ¡n trong việc canh phòng Má»™c Thạnh hầu trao đổi vá»›i Túy, Kỳ, Bốc tam thần. Nhị vị nghÄ© sao ?
Phương Tịnh đại sư có lẽ cũng tán đồng cách này của Dư Hải Bằng nên tuy đại sư không lên tiếng nhưng đại sư lại quay nhìn và chỠđợi Mạc Vân đạo trưởng tỠý trước.
Sau một lúc suy nghĩ, Mạc Vân đạo trưởng mới nói:
- Vô lượng thá» phật ! Äể đối kháng lại U Minh Giáo và Tam Ma có lẽ bần đạo nên theo ý cá»§a Dư thiếu hiệp thì hay hÆ¡n. Ngoài ra, có lẽ chúng ta cÅ©ng nên hiệp há»™i tất cả quần hùng các phái lại, cùng tá» tá»±u vá» Thiếu Lâm để hoạch định kế sách lâu dài.
Dư thiếu hiệp thấy có được không ?
Dư Hải Bằng nhanh nhẩu gật đầu:
- Äạo trưởng nói rất phải ! Việc kêu gá»i ngưá»i các phái cùng đến Thiếu Lâm hãy để tại hạ lo cho. Chỉ cần nhị vị nói thế nào để phương trượng phái Thiếu Lâm tán đồng kế sách này là được rồi !
- Hay lắm ! Chúng ta cứ thế mà hành động. Dư thiếu hiệp định khi nào sẽ lên đưá»ng ?
Dư Hải Bằng đáp:
- Ngay bây giá». Nhân tiện, tại hạ sẽ rảo quanh Võ Äang sÆ¡n má»™t vòng để xem bá»n U Minh Giáo hoặc Tam Ma có ở quanh đây không ? Nếu má»i việc vẫn an toàn thì tại hạ sẽ Ä‘i luôn cho được việc. Äại sư nghÄ© sao ?
Phương Tịnh đại sư và Mạc Vân đạo trưởng cùng tỠý chấp thuận.
Sau khi thi lễ, Dư Hải Bằng bèn nhanh tốc lao đi thi hành phần việc của chàng.
Tài sản của hunted1986

  #25  
Old 25-06-2008, 11:03 AM
hunted1986 hunted1986 is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: daklak
Bài gởi: 38
Thá»i gian online: 18 giá» 3 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
chương 26 Tử Chiến Với Phủ Việt Tàn Hồn Một Trai Tài Với Ba Gái Sắc



Ngoài phái Hoa Sơn xem như là tan tác, thì Dư Hải Bằng phải tìm đến lần lượt từ gần đến xa, là bốn phái Thái Sơn, Thanh Thành, Nga Mi và Côn Luân.
Thế nhưng, khi Dư Hải Bằng sắp Ä‘i đến Thái SÆ¡n phái thì chàng chợt nghe tin Ä‘ang lưu truyá»n trên giang hồ là Phương Giác đại sư đã lên tiếng hiệu triệu ngưá»i các phái và anh hùng hào kiệt thuá»™c má»i lá»™ số cùng đến Thiếu Lâm để trù tính kế hoạch ngăn chống và diệt trừ Tam Ma cùng U Minh Giáo.
Dư Hải Bằng mừng khấp khởi khi biết rằng phương trượng phái Thiếu Lâm đã vô tình có ý định trùng lắp với những gì chàng cùng Phương Tịnh đại sư và Mạc Vân đạo trưởng đã bàn. Do đó, Dư Hải Bằng không phải phí công lặn lội đi đến sơn môn của bốn phái kia.
Äến khi Dư Hải Bằng định tìm đến Thiên Äịa Bảo để há»™i ngá»™ vá»›i Tư Không Huệ như đã hứa vừa để gặp mặt và dò xét Tư Không Hành Thiên luôn thể thì chàng lại nghe thêm má»™t tin đáng mừng thứ hai. Äó là U Minh Giáo giáo chá»§ đã phóng thích Túy, Kỳ, Bốc tam thần để đánh đổi sá»± an toàn cá»§a phó giáo chá»§ Má»™c Thạnh như lá»i Dư Hải Bằng đã nhắn.
Thế là Dư Hải Bằng lại má»™t phen chuyển đổi ý định. Chàng không Ä‘i đến Thiên Äịa Bảo nữa, thay vào đó chàng lại quay vá» Thiếu Thất sÆ¡n mong được há»™i ngá»™ vá»›i lão Túy Cái là ngưá»i đầu tiên đã thi ân vá»›i chàng.
Sẵn dịp, Dư Hải Bằng cÅ©ng muốn được gặp gỡ vá»›i gã truyá»n nhân cá»§a lão Kỳ, là ngưá»i đã có Æ¡n cứu tá»­ vá»›i chàng lần đó.
Äang bon chen trên đưá»ng, Dư Hải Bằng bất chợt nhìn thấy có kim quang lấp loáng phía sau má»™t cánh rừng thưa nằm ở mé tả.
Nửa muốn bỠqua vì chàng đang vội, nhưng Dư Hải Bằng lại có thêm một nửa ý định đến đó xem qua vì ánh kim quang cứ lập lòe không ngớt dưới ánh dương quang đã gợi sự hiếu kỳ cho Dư Hải Bằng.
Sau cùng, sự tò mò đã thắng, Dư Hải Bằng bèn băng mình lao vụt vào cánh rừng thưa như một làn khói mỠnhạt.
Nhẹ nhàng khi băng đến, nhưng Dư Hải Bằng lại những muốn cưá»i lên vang dá»™i khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt làm cho tâm trạng cá»§a chàng càng lúc càng khích ná»™.
Thì ra ánh kim quang loang loáng kia là do phần thép sáng ngá»i từ chiếc phá»§ việt (búa) cá»§a má»™t nhân vật mà Dư Hải Bằng đã căm ghét từ lâu Ä‘ang vÅ© lá»™ng tạo nên.
Tư Mã Giám ! Phủ Việt Tàn Hồn Tư Mã Giám ! Bảo chủ Thanh Vân Bảo, đang một mình một búa tự khổ luyện võ công trong cánh rừng vắng.
Hãy khoan nói vá» con ngưá»i cá»§a Tư Mã Giám là má»™t nhân vật có vóc dáng như má»™t pho tượng kim thân La Hán và có bá»™ râu rồng phá»§ kín cả ná»­a gương mặt. Dư Hải Bằng thoạt nhìn vào những chiêu những thức tợ sấm sét do Tư Mã Giám Ä‘ang vÅ© lá»™ng, chàng cÅ©ng phải tấm tắc khen thầm.
Chỉ cần nhìn vào hình dáng bên ngoài cá»§a chiếc phá»§ việt thì Dư Hải Bằng cÅ©ng có thể ước lượng được cân nặng cá»§a thứ vÅ© khí đáng sợ đó. Có đến trăm cân là ít. Và có như thế má»›i xứng hợp vá»›i vóc dáng và thần lá»±c trá»i ban cá»§a Phá»§ Việt Tàn Hồn Tư Mã Giám. Không những thế, chiêu thức cá»§a Phá»§ Việt Tàn Hồn pháp lại thanh thoát nhẹ nhàng đồng thá»i lại kín đáo tưởng chừng như không má»™t chá»— hở.
Tuy nhiên, chỉ cần nghe được tiếng gió rít do phá»§ việt tạo nên thì Dư Hải Bằng cÅ©ng biết rằng ná»™i lá»±c được Tư Mã Giám phổ vào phá»§ việt có đến ngàn cân áp lá»±c chứ không thể kém. Qua đó, Dư Hải Bằng biết rằng Tư Mã Giám được thành danh không phải là không có thá»±c lá»±c. Danh phù thá»±c ! Và danh đó không phải trong má»™t sá»›m má»™t chiá»u mà có được.
- Danh bất hư truyá»n ! Tư Mã bảo chá»§ quả đáng mặt anh hùng cái thế vô song !
Bội phục, bội phục !
Äạt Ma kinh không thể không đòi, hận má»™t chưởng không thể không đáp trả. Thế là Dư Hải Bằng vừa khoan thai tiến đến vừa lá»›n tiếng khen vùi.
Âm thanh vang lên khá đột ngột khiến cho Tư Mã Giám phải giật mình đến độ suýt nữa lão đã cuốn chiếc phủ việt theo chiêu thức đang diễn lao đến Dư Hải Bằng rồi.
Kịp nhận ra nhân vật vừa bất thần hô hoán lên là Dư Hải Bằng, Tư Mã Giám nhẹ nhàng đến độ không ngá» thu hồi phá»§ việt lại cứ như phá»§ việt không có má»™t cân lượng nào cả. Äồng thá»i Tư Mã Giám còn reo lên:
- Dư Hải Bằng ! Là ngươi ư ? Sao đúng lúc quá vậy ?
Thầm phục thần lực của lão, Dư Hải Bằng thản nhiên lên tiếng:
- Lão ngạc nhiên ư, Tư Mã Giám ? Là đúng lúc với lão hay đúng lúc với ta đây ?
Biến sắc trước lối ăn nói trịnh thượng cá»§a Dư Hải Bằng, Tư Mã Giám liá»n vá»…nh râu rồng lên quát:
- Tiểu tử bất nghì ! Dù gì đi nữa thì ta cũng thuộc hàng trưởng bối, ngươi không được nói năng ngạo mạn với ta.
- Xì ! Lão mà đáng là trưởng bối của ta sao ? Trưởng bối gì cái thứ như lão chứ ?
- Là thứ gì ? Hừ ! Nếu không nể tình bá»n già kia quá khen ngươi thì ta ắt phải giáo huấn ngươi má»™t phen rồi. Nói Ä‘i ! Ngươi tìm đến đây là có ý gì ?
Dư Hải Bằng còn tỠra ngông cuồng hơn khi chàng xòe rộng hữu thủ và bảo:
- ÄÆ°a đây !
- ÄÆ°a cái gì ?
- Hừ ! Lão còn giả ngộ sao ?
- Hay cho tiểu tử ! Ta đã giả ngộ cái gì mới được chứ ?
- Ha ha hạ.. ! Tư Mã Giám ! Nếu lão muốn ta xem lão là bậc trưởng bối thì lão cứ giao Äạt Ma kinh cho ta là xong.
Äá»™ng ná»™ lên, Tư Mã Giám quát tháo lên ầm Ä©:
- Ai giữ Äạt Ma kinh mà ngươi há»i ?
- Lão ! Thế nào ? Bấy lâu nay lão đã lÄ©nh há»™i được bao nhiêu thành trong Äạt Ma kinh ? Lão còn tiếc rẻ gì mà không giao hoàn chân kinh cho ta để ta giao trả cho Thiếu Lâm phái ?
- Ha ha hạ.. Äừng nói là ta không giữ Äạt Ma kinh. Nếu như có thì hạng ngưá»i như ngươi không đáng há»i đến đâu.
Äến lượt Dư Hải Bằng động ná»™ lên. Chàng quát lên vang dá»™i:
- Lão thất phu vô sÄ© ! Lão bảo ta là hạng ngưá»i gì nào ?
- Äã tham lam lại còn hồ đồ ! Ngươi chính là hạng ngưá»i đó vậy !
- ÄÆ°á»£c lắm ! Bây giá» ta hãy đòi lão cái hận má»™t chưởng ám toán trước đã, sau sẽ há»i đến Äạt Ma kinh. Thá»­ xem công phu Phá»§ Việt Tàn Hồn cá»§a lão có làm gì được ta không ? Xuất chiêu Ä‘i !
Vừa nói, Dư Hải Bằng vừa dịch thân tiến lại gần lão Tư Mã Giám hơn, chỉ cách lão non nửa trượng mà thôi.
Thái độ của Dư Hải Bằng khiến cho Tư Mã Giám sững sốt đến quên cả giận. Lão bật kêu lên:
- Ngươi bảo ta đã ám toán ngươi ? Lúc nào ?
- Chá»› rưá»m lá»i và dối trá nữa. Äá»™ng thá»§ Ä‘i !
- Dư Hải Bằng, cái lối ngậm máu phun ngưá»i cá»§a ngươi đáng bị trừng phạt. Khí giá»›i cá»§a ngươi đâu ?
Hươ hươ tay vỠphía trước, Dư Hải Bằng cực kỳ khinh ngạo đáp:
- Äây ! Äối phó vá»›i phá»§ việt cá»§a lão ta chỉ cần đôi tay này cÅ©ng đã đủ. Má»i !
Giắt chiếc phủ việt vào lưng, Tư Mã Giám dùng một dải lụa chằng kỹ. Sau đó, lại long mắt lên, lão nói:
- Muốn giáo huấn ngươi, ta đâu cần phủ việt. Là trưởng bối, ta nhượng ngươi ba chiêu đó.
- Ha ha hạ.. ! Tư Mã Giám ! Lão đừng ngông cuồng chÆ¡i dại. Äến Hắc Diện Ma còn phải chạy dài trước Dư Hải Bằng này đừng nói gì đến lão. Lão nên dùng vÅ© khí thành danh cá»§a lão thì hÆ¡n.
- Hừ ! Ta không tin những Ä‘iá»u ngoa ngôn xảo ngữ cá»§a ngươi đâu. Nếu đã thế, ta buá»™c lòng phải ra tay trước đây. Äỡ chiêu !
Vù... Vù...
Ào... Ào...
Hoặc là Tư Mã Giám không há» biết đến việc đã xảy ra tại Võ Äang sÆ¡n, hoặc lão biết nhưng lão không tin. Vì thế, ngay chiêu đầu tiên, lão chỉ dùng đơn chưởng vá»›i khí thế bình thản đẩy vá» Dư Hải Bằng má»™t chưởng.
Muốn thị uy, Dư Hải Bằng chỠcho kình phong của Tư Mã Giám đến khá gần, chàng mới nhanh tốc hất mạnh hữu chưởng ra.
Vù... Vù...
Ầm !
Trong khi Dư Hải Bằng bình chân như vại thì Tư Mã Giám lại bị chấn kình đẩy lùi vỠphía sau có đến ba bước.
Tái mặt, Tư Mã Giám kêu lên:
- Quả không ngá» ! Chẳng trách tiểu tá»­ ngươi không ngông cuồng sao được ! Äỡ thá»­ chưởng này xem !
Vù... Vù...
Ầm !
Nhìn thấy Tư Mã Giám phải lùi thêm má»™t lượt nữa, Dư Hải Bằng không nén được được cưá»i:
- Ha ha ha ! Nếu lão không chịu dùng đến khí giới thì lão sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu. Xem đây !
Vù... Vù...
Má»™t chưởng lá»±c bài sÆ¡n đảo hải liá»n được Dư Hải Bằng xô ra vá»›i tám thành công lá»±c đã khiến cho Tư Mã Giám tỉnh ngá»™.
Lão thoái lui thật nhanh và hoàn toàn kinh tâm khi biết rằng lão không còn cÆ¡ há»™i nào để sá»­ dụng khí giá»›i như lá»i Dư Hải Bằng vừa nói. Vì lão chưa kịp làm gì cả thì chưởng kình cá»§a Dư Hải Bằng đã ập đến rồi.
Còn Ä‘ang nhắm mắt chá» chết, Tư Mã Giám chợt có cảm giác áp lá»±c không còn nữa. Và Ä‘ang khi còn hoang mang thì Tư Mã Giám chợt giận đến run ngưá»i khi nghe Dư Hải Bằng cuồng ngạo bảo lão:
- Ha ha hạ.. ! Lão không thể chết dễ dàng đâu. Còn chỠgì nữa mà không dùng đến vũ khí ? Hay lão cam tâm chịu chết nào ?
ÄÆ°á»ng đưá»ng là má»™t bảo chá»§ Thanh Vân Bảo, Tư Mã Giám làm sao chịu nổi sá»± nhục nhã này. Do đó, lão bèn âm thầm quyết định. Chá» khi sá»­a trị Dư Hải Bằng xong, lão sẽ tá»± tận để quên Ä‘i ná»—i nhục này.
Thế là, chỉ trong chớp mắt, với chiếc phủ việt trên tay, Tư Mã Giám bèn gầm lên:
- Tiểu tử bất trí ! Ta không thể không giết ngươi. Xem chiêu !
Chiếc phá»§ việt nặng trăm cân liá»n được Tư Mã Giám Ä‘iên cuồng thi thố vá»›i toàn bá»™ chân lá»±c, khiến cho áp lá»±c tá»a ra từ chiếc phá»§ việt đã làm cho bầu không khí quanh đấu trưá»ng chừng như cô đặc lại thành má»™t khối. Và trong khối cô đặc đó là thân hình thấp nhá» cá»§a Dư Hải Bằng sắp sá»­a bị nghiá»n nát thành bá»™t.
á»¶ trượng vào má»™t trăm năm ná»™i lá»±c tu vi, Dư Hải Bằng liá»u lÄ©nh vá»— ra má»™t chưởng vào ngay bá» mặt khá rá»™ng cá»§a chiếc phá»§ việt Ä‘ang loang loáng như chá»›p giật bể đông.
Vù... Vù...
Soạt ! Soạt !
Bùng ! Vù ! Vù !
Bùng ! Bùng !
Mỗi một loạt khí giới khác nhau đương nhiên phải có chiêu pháp khác nhau. Và do là loại khí giới khá nặng nên Tư Mã Giám có lối vận dụng linh hoạt phù hợp với phủ việt.
Trước sá»± nhanh nhẹn và lợi hại cá»§a phá»§ việt. Dư Hải Bằng dù có chạm được vào phá»§ việt Ä‘i nữa thì ngá»n lá»±c đạo mà chàng thi triển cÅ©ng chỉ làm cho chiếc phá»§ việt bay Ä‘i nhanh hÆ¡n thêm mà thôi.
Há»… phá»§ việt Ä‘ang bay vá» mé tả rồi lại chạm phải chấn kình cá»§a Dư Hải Bằng thì nó liá»n trầm xuống và thuận chiêu ra chiêu, chiếc phá»§ việt lại đâm bổ vào hạ thân cá»§a Dư Hải Bằng. Còn má»—i lần chiếc phá»§ việt bay tạt ngang phần chính diện cá»§a Dư Hải Bằng lại bị Dư Hải Bằng đẩy bật ra thì nó lại cuốn lên sau đó nhanh tốc chém sả xuống theo sá»± Ä‘iá»u động cá»§a Tư Mã Giám.
Ngược lại, má»—i lần chiếc phá»§ việt bị cương kình cá»§a Dư Hải Bằng chạm trúng là má»—i lần Tư Mã Giám nghiến răng trợn mắt giữ chặt phá»§ việt hÆ¡n không cho bay Ä‘i, văng khá»i tay. Và cÅ©ng là má»—i lần Tư Mã Giám kinh sợ trước lối đối phó cá»§a Dư Hải Bằng.
Vù... Vút... Bùng !
Soạt ! Vù ! Bùng !
Vút ! Vút ! Soạt !
Bùng ! Bùng !
Mưá»i chiêu, hai mươi chiêu !
Hết năm mươi chiêu lại đến sáu mươi chiêu.
Từ chiêu bảy mươi trở Ä‘i thì Dư Hải Bằng hoàn toàn chiếm được thế thượng phong. Vì chàng đã hiểu được cách thức Ä‘iá»u động phá»§ việt cá»§a Tư Mã Giám.
Tá lá»±c trợ lá»±c. Äúng lý ra, nếu Dư Hải Bằng nhận định Ä‘iá»u này từ sá»›m thì có lẽ Tư Mã Giám sẽ không còn thần lá»±c đâu nữa mà tiếp tục ra chiêu. Vì từ chiêu thứ mưá»i trở Ä‘i Tư Mã Giám chỉ có má»—i má»™t việc duy nhất là giữ chặt phá»§ việt trong đôi tay cuồn cuá»™n sức lá»±c cá»§a lão mà thôi. Rồi dá»±a vào chưởng kình cá»§a Dư Hải Bằng đánh vào phá»§ việt, Tư Mã Giám cứ nương đà và thuận thế nào ra chiêu thế ấy mà thôi.
Và một khi Dư Hải Bằng đã nói được nguyên lý đó thì chàng đâu dại gì se dây tự trói buộc lấy chàng ? Do đó, Dư Hải Bằng cứ ung dung dùng bộ pháp Túy Tiên để lẩn tránh chiêu công của Tư Mã Giám mà thôi.
Quả nhiên, sau đó không được mưá»i chiêu, thì Tư Mã Giám đã thở hồng há»™c và không sao ra chiêu linh hoạt được nữa. Mặt đỠtai tía, Tư Mã Giám cố gượng kêu lên:
- Là bộ pháp... Túy Tiên... của... Túy Cái ! Ngươi không... đáng mặt... anh hùng !
Dư Hải Bằng lóe mắt lên đến rợn ngưá»i và gầm lên vang dá»™i:
- Tư Mã Giám ! Do ta chưa nghe biết lão đã làm chuyện gì tà ác nên ta đã nhân nhượng lão mấy phần. Lão tưởng phủ việt của lão ghê gớm lắm sao ? Liệu lão và phủ việt của lão có qua được một chưởng này của ta không ? Xem đây !
Nói xong, Dư Hải Bằng bèn hướng vỠmột hàng cây rừng cách đó đúng năm trượng mà xô ra một luồng lực đạo kinh hồn.
Ào... Ầm !
Ầm ! Ầm ! Ầm !
Chỉ má»™t chưởng không hÆ¡n không kém thì nguyên cả hàng cây có đến mưá»i gốc Ä‘á»u bi xô ngã đến bật cả rá»…. Äó là vá»›i khoảng cách xa đến năm trượng, chứ nếu gần hÆ¡n như khoản cách giữa Dư Hải Bằng và Tư Mã Giám thì hậu quả sẽ là thế nào thì không cần Ä‘oán cÅ©ng đã rõ.
Thất thần đến vỡ mật, Tư Mã Giám còn nghe Dư Hải Bằng quát lên:
- Nếu lão không chịu giao trả Äạt Ma kinh thì lão cứ lấy những thân cây đó để làm gương !
Thân hình cá»§a Tư Mã Giám cứ run lên từng chập má»™t. Äoạn lão bất ngá» ném bá» chiếc phá»§ việt xuống đất trước mặt lão. Lão lưá»m Dư Hải Bằng má»™t cái đầy uất hận, rồi lão lẹ tay vá»— má»™t cái thật nhanh vào “bách há»™i†huyệt cá»§a lão...
- Äố lão dám...
Vút !
- Phụ thân ! Äừng !
- Tư Mã huynh chớ vội !
- Dư Hải Bằng, ngươi làm gì đó ? Còn không mau buông tay à ?
- Tiểu tử không được vô lễ ! Tư Mã huynh...
Chợt nhận ra thái độ khác lạ của lão Tư Mã Giám, Dư Hải Bằng đã kịp lao đến và khóa chặt “mệnh môn†huyệt của lão.
Äúng lúc đó, cả Dư Hải Bằng lẫn Tư Mã Giám Ä‘á»u nghe hàng loạt nhiá»u tiếng kêu thất thanh. Kêu Tư Mã Giám cÅ©ng có mà kêu Dư Hải Bằng cÅ©ng có.
Ngẩn cả ngưá»i khi Dư Hải Bằng chợt nhận ra Kỳ, Bốc, Túy tam thần Ä‘ang lao nhanh đến vá»›i má»™t nữ nhân vận bạch y cá»±c kỳ diá»…m lệ.
Buông vội tay Tư Mã Giám ra để nữ lang kia lao đến ôm chầm lấy lão, Dư Hải Bằng hết sức kinh ngạc kêu lên:
- Là thúc thúc ? Kỳ thần, Bốc thần ? Sao chư vị lại ở đây ?
Lão Túy Cái lừ mắt nhìn chàng. Trong khi đó, lúc má»i ngưá»i không kịp nói lên Ä‘iá»u gì thì có tiếng cá»§a lão Tư Mã Giám chua chát nói lên:
- Hết rồi ! Không ngỠTư Mã Giám ta lại có ngày thân bại danh liệt như thế này !
Là má»™t nhân vật võ lâm, lại vào hàng đại cao thá»§, má»™t khi đã tá»± thốt lên những lá»i như thế chứng tá» hùng tâm tráng khí Ä‘á»u không còn nữa. Vì thế, vừa nghe Tư Mã Giám buá»™t miệng nói lên Ä‘iá»u đó thì lão Túy Cái chợt gầm lên:
- Dư Hải Bằng ! Ngươi còn đứng trơ trơ như phỗng không biết cúi đầu tạ tội với Tư Mã bảo chủ sao ?
Sắc mặt cá»§a Dư Hải Bằng Ä‘ang vui vì sá»± hiện diện bất ngá» cá»§a Túy, Kỳ, Bốc tam thần liá»n sa sầm xuống. Chàng tịnh không nói năng gì cả.
Ngược lại, Tư Mã Giám lại lên tiếng vá»›i giá»ng Ä‘iệu càng thảm não hÆ¡n:
- Túy Cái huynh bất tất phải bắt buộc hắn. Không khéo hắn lại vùi thanh danh của huynh xuống đất đen cả bây giỠ!
- Hừ ! Lão Túy ta tuy chỉ là má»™t tên khất cái hèn má»n dÆ¡ bẩn, nhưng đến việc giáo huấn má»™t tên tiểu Ä‘iệt ngu xuẩn là hắn lại không được sao ? Dư Hải Bằng, ngươi không chịu nhận lá»—i thật à ?
Từng thá»› thịt run run trên mặt, Dư Hải Bằng uất ức đến nghẹn cổ. Chàng đáp gá»n lá»n:
- Không !
Ngay lập tức, Túy Cái liá»n xăm xăm tiến sát đến chá»— Dư Hải Bằng. Lão há»i bằng má»™t giá»ng nói gần như là tru tréo lên:
- Ngươi thử lập lại cho ta nghe xem !
Nghiến chặt răng đến quai hàm phải bạnh ra, Dư Hải Bằng nhìn ngay vào mặt Tư Mã Giám và bật lên tiếng đáp:
- Tiểu điệt đã nói không là không !
Ầm !
Xuất kỳ bất ý, Túy Cái liá»n quật cho Dư Hải Bằng má»™t chưởng vá»›i khoảng cách thật gần.
Thân thá»§ cá»§a Dư Hải Bằng lúc này thì chàng thừa lá»±c để lách tránh hay phát chưởng chống đỡ. Nhưng chàng đã không làm như vậy. Thay vào đó, chàng lại trân mình hứng chịu nguyên vẹn ngá»n kình cá»§a lão Túy Cái.
Thân danh là má»™t trong Võ Lâm Tứ Thần thì má»™t chưởng cá»§a Túy Cái đến tảng đá cÅ©ng phải vỡ chứ đâu phải hèn kém gì. Thế mà, sau ngá»n chưởng đó, thân hình cá»§a Dư Hải Bằng vẫn trÆ¡ trÆ¡ nguyên vị. Ngược lại, lá»±c phản chấn trở lại đã làm cho Túy Cái phải lảo đảo đứng không muốn vững.
Trước hiện trượng quái đản đó, má»i ngưá»i không khá»i kinh tâm động phách khi nghe lão Túy Cái chợt bật cưá»i lên:
- Ha ha hạ.. ! Hay ! Hay lắm ! Tư Mã huynh Æ¡i, huynh đã nói không sai ! Thanh danh má»™t Ä‘á»i cá»§a đệ kể như bị tiểu tá»­ vùi hết xuống bùn Ä‘en rồi. Ha ha hạ..
Tình thế vốn đã khẩn trương, giỠlại thêm khẩn trương hơn.
Kỳ thần chợt kêu lên há»i:
- Tất cả chuyện quái quỷ này là thế nào đây ? Tư Mã huynh ! Chuyện gì đã xảy ra vậy ?
Sau câu há»i đó, lão Kỳ thần thấy Tư Mã Giám vẫn câm lặng như hến, tịnh không má»™t lá»i giải thích. Lão bèn lập lại vá»›i Dư Hải Bằng:
- Dư Hải Bằng ! Nguyên do cớ sự là thế nào mà chuyện hiểu lầm này đã xảy ra ?
Ngươi hãy nói cho ta nghe xem nào ?
Dù hứng chịu má»™t chưởng cá»§a Túy Cái, Dư Hải Bằng không há» hấn gì, nhưng thật ra trong thâm tâm chàng lại Ä‘au đớn khôn tả. Buồn phiá»n vì Túy Cái đã không chịu suy xét gì trước khi xuống tay vung chưởng. Dư Hải Bằng càng bi phẫn hÆ¡n khi ngưá»i lên tiếng há»i chàng lại là Kỳ thần. Chàng gằn từng tiếng má»™t:
- Hành vi bất minh. Má»™t chưởng ám toán. Giết ngưá»i Ä‘oạt kinh !
- Ai bất minh, đã một chưởng ám toán ? Giết là giết ai và kinh gì bị đoạt ?
Ngoại trừ Tư Mã Giám Ä‘ang tím tái mặt mày do đã biết nên không há»i gì. Kỳ dư số ngưá»i còn lại kể cả Túy Cái như muốn lên tiếng há»i những lá»i Kỳ thần vừa há»i.
Dư Hải Bằng hất hàm đáp:
- Kẻ bị độc thá»§ là Dư Hải Bằng này. Kinh bị Ä‘oạt là Äạt Ma kinh cá»§a Thiếu Lâm.
Còn ngưá»i có hành vi bất minh đó, chính là...
- Ta đã bảo không phải ta đã làm chuyện đó. Ngươi không được dá»±a vào công phu hÆ¡n ngưá»i cá»§a ngươi mà muốn nói thế nào cÅ©ng được !
Tư Mã Giám phẫn uất đến độ lão vừa nói vừa thổ ra vài lượt máu tươi. Khiến cho chiếc áo trắng tinh khôi của nữ lang nỠphải nhuộm một màu máu suốt một bên áo.
Dư Hải Bằng cÅ©ng căm phẫn không kém. Chàng ngá»­ng mặt lên trá»i và cưá»i rá»™ lên:
- Ha ha hạ.. Lão quên rằng ngay từ lúc Dư Hải Bằng này còn là tên vô danh tiểu tốt, võ công không bằng ai cũng đã có lần vạch mặt chỉ tên lão rồi hay sao ? Ta đâu cần phải đợi đến lúc này mới nói !
- Ngươi nói láo ! Phụ thân ta không bao giỠcó hành vi như thế cả !
Tiếp theo sau câu nói của nữ lang nỠthì chính Kỳ thần và Bốc thần cũng đồng loạt kêu lên:
- Không bao giỠcó việc đó đâu !
- Hừ ! Lão Bốc ta thấy Tư Mã bảo chá»§ chậm trở vá» thì đã sinh nghi. Vá»›i quẻ bốc dịch ta đã xá»§, ta biết ngay là có vạ hại thân kia mà. Nhưng chỉ là vạ bay há»a gởi thôi.
Dư Hải Bằng ! Äâu ngươi thá»­ thuật lại má»i việc theo thứ tá»± xem nào ?
Lão Túy Cái cÅ©ng bán tín bán nghi và lấy làm ân hận vì má»™t chưởng vừa rồi, nên lão cÅ©ng lên tiếng góp lá»i:
- Äúng đấy ! Là ai thì ta không biết chứ đã là Tư Mã bảo chá»§ thì ta khó tin việc đó là do Tư Mã bảo chá»§ gây ra. Dư Hải Bằng ! Ngươi hãy bình tâm mà nói lại đầu Ä‘uôi xem !
Tri nhân tri diện bất tri tâm. Tuy nhiên Dư Hải Bằng cÅ©ng không tránh được việc phải thuật lại má»™t lượt nữa cho má»i ngưá»i cùng nghe. Sau đó, Dư Hải Bằng còn nói:
- Trước lúc ngất Ä‘i, chính tai tại hạ còn nghe hung thá»§ cưá»i lên và tá»± xưng là Phá»§ Việt Tàn Hồn. Xin há»i trên giang hồ này có mấy ngưá»i có danh hiệu đó chứ ?
Lá»i thuật cá»§a Dư Hải Bằng quá rõ ràng khiến cho bao nhiêu ngưá»i hiện diện phải dao động và không biết nên tin vào ai nữa bây giá».
Chỉ có Bốc thần là còn tin vào quẻ bốc dịch của lão, nên lão vẫn nói:
- Hừ ! Diện mạo không rõ ràng, đến vật bất ly thân cá»§a Phá»§ Việt Tàn Hồn là chiếc phá»§ việt ngươi cÅ©ng không nhìn thấy. Ngươi chỉ vịn vào câu xưng danh mà bất kỳ ai muốn giá há»a cho ngưá»i cÅ©ng nói được để định tá»™i cho Tư Mã bảo chá»§ được sao ?
- Nhưng thiếu gì danh xưng khác, sao hung thủ không nói ra mà phải cứ Phủ Việt Tàn Hồn ?
Không vì lá»i bắt bẻ cá»§a Dư Hải Bằng làm cho lúng túng, lão Bốc thần vẫn thản nhiên truy vấn chàng:
- Ta há»i ngươi câu này nha ! Lúc đó công phu bản lãnh cá»§a ngươi vào bậc nào ?
Không hiểu Bốc thần há»i như thế là có ý tứ gì, nhưng Dư Hải Bằng cÅ©ng đáp:
- Có lẽ hèn kém nhất trong thiên hạ. Chứ nếu tại hạ có bản lãnh như bây giỠthì...
- Äá»§ rồi ! Ta chỉ cần biết được bao nhiêu đó thôi ! Như ngươi vừa nói thì vào thá»i Ä‘iểm đó, nếu có má»™t nhân vật giang hồ nào muốn sát hại ngươi thì việc đó quá dá»… như trở bàn tay phải không ?
Dư Hải Bằng nghe Bốc thần há»i thế bèn long mắt lên nói:
- Lão định nhục mạ tại hạ sao ?
- Không, không ! Ngươi đừng hiểu sai ý ta !
- Vậy lão há»i Ä‘iá»u đó để làm gì ?
- Chỉ là ta muốn ngươi minh bạch má»™t Ä‘iá»u ! Mà muốn minh bạch được Ä‘iá»u đó thì ngươi không thể không đáp câu há»i đó cá»§a ta ! Ngươi muốn thế nào ?
Nghi hoặc, Dư Hải Bằng hậm hực đáp:
- Nếu là lúc đó thì đúng là như vậy ! Sao ? Lão mà giải thích không xuôi thì đừng trách tại hạ sao vô lễ với bậc trưởng thượng nha !
Bốc thần vẫn thản nhiên ! Lão khẽ trách một câu:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên ! Nhưng xét theo câu nói vừa rồi cá»§a ngươi thì ngươi đã tá» ra vô lá»… rồi đó ! Hừ ! Bây giá» ngươi nói Ä‘i ! Tại sao lúc đó kẻ đã ám toán và Ä‘á»at kinh lại cố tình lưu mạng ngươi lại nào ?
- Lão há»i lạ ! Là hắn ngỡ rằng tại hạ đã chết nên hắn má»›i bá» Ä‘i ! NhỠđó tại hạ má»›i còn sống đến ngày nay ! Chứ làm gì có chuyện cố tình lưu lại mạng sống cho tại hạ ?
Bốc thần ngó ngay vào mắt chàng:
- Ngươi nghĩ như thế ư ? Ngươi nghĩ rằng với bản lãnh của ngươi lúc ấy, ngươi có thể chịu được một kích của một bậc cao thủ có tâm sát hại ngươi mà ngươi vẫn còn sống sao ? Hay ngươi đang tu luyện Kim Cang bất hoại thân nên kẻ đó tin rằng ngươi phải chết sau kích đó ?
- Thế không phải tại hạ đang trong cảnh thập tử nhất sinh thật sự vào lúc đó sao ?
- Nhưng ngươi vẫn chưa chết ngay, đúng không ?
- Thì đúng rồi ! Äiá»u đó chứng tá» rằng...
- Chứng tỠrằng kẻ đó đã khéo tính toán và sắp xếp ! Hắn liệu định sít sao đến độ chừa đủ cho ngươi một phần nhỠsự sống để ngươi nói với ai đó chỉ một câu thôi ! Hắn chỉ cần bấy nhiêu đó thôi ! Ngươi đã hiểu chưa ?
- Làm sao hắn biết được sẽ có ai đó quay lại gặp tại hạ trước khi tại hạ chết ?
- Thì như ngươi nói đó ! Còn Tư Không Huệ này, Chu Hồng này, hoặc Phương Tịnh đại sư, bá»n tăng nhân Thiếu Lâm phái đó chi ? Há» làm gì không kịp gặp lại ngươi trước khi ngươi... ! Hừ ! Có Ä‘iá»u là tên đó, hắn tính toán vẫn còn dở !
Không để tâm đến lá»i luận bàn sau cùng cá»§a Bốc thần, Dư Hải Bằng cam nhận như tâm trí cá»§a chàng chợt sáng bừng lên ! Phải rồi ! Nếu lúc đó Dư Hải Bằng có nhiá»u kinh lịch như bây giá» có lẽ chàng đã nhận thấy Ä‘iá»u mà Bốc thần vừa nói. Quả vậy, đừng nói gì là Phá»§ Việt Tàn Hồn Tư Mã Giám là má»™t cao thá»§ danh lừng thiên hạ, chỉ cần bất kỳ má»™t tên giáo đồ U Minh Giáo thì Dư Hải Bằng cÅ©ng đủ hồn du địa phá»§ ngay tức khắc, không phải lôi thôi gì cả. Còn tên đó, đúng là tên đó cố tình lưu mạng chàng lại để hoàn thành kế giá há»a cá»§a hắn ! Sau đó hắn sẽ ung dung và thảnh thÆ¡i tá»a hưởng kỳ thành ! Ngưá»i bị rắc rối bởi Thiếu Lâm vốn là chá»§ nhân cá»§a Äạt Ma kinh, đương nhiên không ngoài Tư Mã Giám do chính miệng Dư Hải Bằng trước lúc chết nói ra.
NghÄ© được đến đây, Dư Hải Bằng bật há»i:
- Nhưng tại sao hắn lại chá»n Tư Mã... à... Tư Mã bảo chá»§ ?
Bật cưá»i khoái trá, Bốc thần nói:
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Thì đấy chính là cái không khéo cá»§a hắn ! Vì bá»n ta thừa biết lai lịch cùng tính khí cá»§a Tư Mã bảo chá»§ nên bá»n ta má»›i không tin vào lá»i cá»§a ngươi ! Ngươi há»i được Ä‘iá»u này có lẽ ngươi không còn nghi ngỠở tư cách cá»§a Tư Mã bảo chá»§ nữa phải không ?
“Lai lịch gì cá»§a lão Tư Mã mà bá»n há» phải tin tưởng đến thế kìa ?†Tuy vẫn còn nghi vấn trùng trùng, nhưng Dư Hải Bằng làm gì không hiểu ẩn ý trong câu nói cá»§a Bốc thần !
Do đó, chàng bèn hướng vỠTư Mã Giám, vừa thi lễ, chàng vừa nói:
- Tư Mã bảo chá»§ ! Do má»i việc trắng Ä‘en chưa rõ, nên tại hạ dù muốn cÅ©ng không thể bồi lại tá»™i đã mạo phạm đến bảo chá»§ ! Sau này, khi má»i việc tá» tưá»ng xong, nếu đúng là tại hạ đã trách lầm bảo chá»§ thì bảo chá»§ muốn hành xá»­ tại hạ thế nào cÅ©ng được. Mong bảo chá»§ chá»› phiá»n trách !
- Hứ ! Dù sau này hắc bạch đã phân minh thì Tư Mã má»— cÅ©ng đâu có tư cách gì hành xá»­ Dư đại hiệp ! Äại hiệp dạy quá lá»i !
Nghe giá»ng Ä‘iệu vẫn còn hằn há»c cá»§a bảo chá»§ Thanh Vân Bảo, lão Kỳ thần không thể không nói:
- Xem bảo chá»§ Tư Mã huynh kìa ! Äây chỉ là sá»± hiểu lầm thôi mà. Huống chi nếu đặt Tư Mã huynh vào tình cảnh cá»§a hắn lúc đó, thì chắc gì Tư Mã huynh lại không ngá»™ nhận ! Mong Tư Mã huynh hãy vì đại cuá»™c mà bá» qua cho hắn Ä‘i !
Bốc thần cũng nói:
- Tư Mã huynh ! Nhân vô thập toàn ! Tư Mã huynh đừng phiá»n trách hắn ! Như hắn vừa nói, sau này Tư Mã huynh muốn xá»­ phạt hắn thế nào thì hắn cÅ©ng cam chịu kia mà ! Theo ta thì hắn cÅ©ng biết phục thiện đó chứ ! Lão Túy bảo sao nào ?
- Phải ! Phải ! Chứ nếu hắn là má»™t tên ương bướng thì làm gì có việc lão Túy này rút ruá»™t truyá»n cho hắn bá»™ pháp Túy Tiên ! Ta nói đúng không tiểu tá»­ ?
Dư Hải Bằng nghe thế liá»n gật đầu:
- Tuy Dư Hải Bằng này tài sơ đức bạc nhưng còn câu:
“đại trượng phu ân oán phân minhâ€, thì tại hạ không thể nào quên ! ÄÆ°á»£c gặp lại chư vị tiá»n bối vẫn an khương như thế này, vãn bối không thể không an tâm ! Bây giá» do vãn bối có việc khẩn bên mình nên không thể vấn an chư vị tiá»n bối được ! Cáo biệt !
- Khoan đã tiểu tá»­ ! Bá»n ta còn có việc chưa kịp bàn vá»›i ngươi đây !
Túy Cái vá»t miệng kêu lên khiến Dư Hải Bằng không thể cứ thế mà bá» Ä‘i !
Nhưng khi chàng quay lại định há»i thì nữ lang kia chợt xăm xăm bước đến trước mặt chàng !
Ném vào ngưá»i Dư Hải Bằng má»™t vật, nữ lang kia giận dữ nói:
- Trả cho ngươi đó ! Ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa ! Hứ !
Thái độ kỳ lạ của cô nàng làm cho Dư Hải Bằng khóc dở mếu dở ! Vì chàng nào có ý muốn gặp gỡ gì nàng ta đâu mà nàng ta phải nói như thế chứ ? Chàng định hé miệng đáp lại một câu cho bỠghét thì chàng lại nghe lão Túy Cái kêu lên:
- Hoa nhi ! Ngươi làm gì vậy ? Phụ thân ngươi bá»±c tức đã đành Ä‘i, vì phụ thân ngươi má»›i chính là ngưá»i bị hiểu lầm ! Còn ngươi ? Không lẽ ngươi lại quên những gì ngươi đã nhá» lão Túy Cái này rồi sao ?
“Hoa nhi ? Cái danh xưng này dưá»ng như ta đã nghe rồi thì phải ?†Dư Hải Bằng còn Ä‘ang phải vắt óc để nhá»› lại thì lão Kỳ thần lại lên tiếng:
- Hoa nhi ! Con làm thế là không khéo lắm đâu ! Con nên hiểu cho tâm trạng của hắn lúc bấy giỠmới phải !
Nữ lang nỠphụng phịu đáp:
- Sư phụ ! Túy tiá»n bối ! Nhưng hắn đã vÅ© nhục gia phụ ! Hài nhi không chịu được !
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Tiểu liá»…u đầu này thật Ä‘a sá»± ! Thì cứ để đến khi má»i việc đã rõ ra, ngươi muốn tùng muốn xẻo hắn cÅ©ng không sao ? Ngươi làm thế thì ngươi xem thưá»ng ông mai này rồi !
Vỡ lẽ ra, Dư Hải Bằng bèn cúi đầu nhìn vào vật mà nữ lang ná» vừa ném trả cho chàng ! Và khi chàng nhận ra vật đó chính là chiếc mặt nạ bằng lụa má»ng hình má»™t nữ nhân mà chàng đã tá»± tay Ä‘eo cho “gã†môn đồ cá»§a lão Kỳ thần thì chàng không dừng được nữa, phải kêu lên:
- Hoa nhi ? Té rạ.. Té ra cô nương đây là “lão bá bá†là “huynh đài†đó sao ?
Tại... tại... tại hạ do không biết nên cam bỠthất lễ ! Mong “huynh đài†à... à... mong cô nương bỠlỗi cho !
- Ngươi lại nói nhăng nói cuá»™i gì vậy, Dư Hải Bằng ? Ãi đồ cá»§a ta là nữ nhân rành rành, sao ngươi hết gá»i “lão bá bá†lại gá»i “huynh đài†lá»™n xá»™n vậy ? Hừm ! Tá»™i này nhất định lão Kỳ ta không bá» qua đâu ! Äỡ !
- Lão Kỳ hãy chậm tay đã nào ! Ai bảo trước kia lại cho ái đồ lão cải dạng nam nhi làm chi ? Có đánh thì đánh sư đồ lão má»›i đúng ! Lão không thấy tiểu Ä‘iệt ta Ä‘ang ngá» nghệch cái mặt kia ra sao ? Lão đừng chá»c giận lão Túy ta ! Bằng không ta bá» quách việc nhận làm ông mai, cho sư đồ lão muốn nhá» ai đó thì nhá» !
Chết sững thần hồn, Dư Hải Bằng nào ngỠ“gã†lại đột nhiên đổi là “ảâ€. Thảo nào “gã†trước kia thưá»ng hay nấu cháo cho chàng ăn ! Nếu “gã†là nam nhân thì làm gì sành sá»i khoa nấu nướng như má»™t nữ nhân thá»±c thụ ?
Bây giá», cứ nghe lá»i nói úp úp mở mở cá»§a lão Túy Cái, Dư Hải Bằng mưá»i phần đã rõ tình ý cá»§a nàng đến chín phần rồi. Duy chỉ còn má»™t phần là do thái độ vừa rồi cá»§a Dư Hải Bằng đối vá»›i phụ thân nàng là Tư Mã Giám còn rắc rối mà thôi !
Nhìn khuôn mặt mỹ miá»u khả ái cá»§a nang Ä‘ang đỠlừ ra, Dư Hải Bằng không sao tránh được sá»± bấn loạn trong lòng !
Äã thế, đột nhiên có ai đó oang oang nói lên má»™t câu vang dá»™i, khiến cho Dư Hải Bằng lại má»™t phen nữa muốn rụng rá»i tay chân. Ngưá»i đó vừa lao đến vừa nói:
- Ai chứ ? Ai muốn làm mai tiểu lão đệ của ta cho một nữ nhân khác nào ?
“Tư Äồ Quang lão ca ca ?†Quả nhiên là vậy ! Vì lão Túy Cái cÅ©ng oang oang đáp lại:
- Ta đây ! Là Túy Cái đây ! Tư Äồ bảo chá»§ vừa gá»i ai là tiểu lão đệ vậy ?
Vút !
Hạ thân đứng bên cạnh Dư Hải Bằng, Tư Äồ Quang nói vá»›i ngá»±c ưỡn ra:
- Äây ! Xin giá»›i thiệu ! Dư tiểu lão đệ cá»§a Tư Äồ má»— đã có lá»i ưng nhận gá nghÄ©a phu thê vá»›i xá muá»™i rồi ! Túy Cái lão đừng quên Ä‘iá»u đó nha !
Có thể nói, hiệu quả cá»§a lá»i nói do Tư Äồ Quang nói ra không khác nào tiếng sấm nổ giữa trá»i quang ! Má»i ngưá»i, kể cả cô nương kia, Ä‘á»u tròn mắt kinh ngạc. Nhất là lão Túy Cái, vì lão hoàn toàn không biết gì vá» Ä‘iá»u này nên lão đã làm ông mai “hụt†!
May sao, Bốc thần cÅ©ng là lão bốc, đã cưá»i lên thích ý và nói:
- Hay ! Hay lắm ! Như vậy càng hay !
Äang trong tâm trạng bẽ bàng, lão Túy Cái vụt rống lên:
- Hay cái gì mà hay chứ, lão Bốc ? Ta là thúc thúc của hắn, chuyện nào ta không biết thì kể như chuyện đó không thành ! Hừ !
- Ai dám nói không thành nào ? Hừ ! Kẻ nào dám nói như thế đừng trách Tư Äồ má»— sao lại trở mặt !
- Ta đây ! Hồng Hạc Bảo không đủ làm cho lão Túy ta sơ đâu !
- Thế Túy Cái có gì để Hồng Hạc Bảo phải sợ ?
Dư Hải Bằng hoàn toàn luống cuống không biết phải giải quyết thế nào cho phải !
Äã thế, từ phía xa bất chợt có âm thanh cá»§a Tư Không Huệ, không hiểu nàng đã đến từ lúc nào, hô hoán lên lồng lá»™ng:
- Dư Hải Bằng, ngươi đừng quên trước khi Chu đại thúc lâm chung, ngươi đã từng hứa là sẽ chăm sóc cho ta đấy nhé ! Bây giỠta đến với ngươi đây !
“Lại có chuyện rắc rối nữa rồi !†Äúng như Dư Hải Bằng nghÄ© ! Khi Tư Không Huệ vừa hiện thân thì ái nữ cá»§a Tư Mã bảo chá»§ liá»n nghiêng ngó và lưá»m nguýt Tư Không Huệ vá»›i vẻ ác cảm rõ rệt !
Ngược lại Tư Không Huệ cứ câng câng nét mặt khi nàng ta hầu như đứng dựa hẳn vào Dư Hải Bằng !
Hành vi cá»§a Tư Không Huệ khó coi đến độ Tư Äồ Quang phải kêu lên:
- Tiểu liễu đầu ! ngươi không thể đứng xa ra được sao ? Ngươi cũng nên biết rằng hắn hiện giỠchính là muội phu của ta đó !
Tư Không Huệ không đứng dịch ra thì Dư Hải Bằng phải dịch thân ! Chàng lá»›n tiếng nói vá»›i má»i ngưá»i:
- Lão ca ca, Túy thúc thúc, Tư Không cô nương ! Chư vị hãy nghe Dư Hải Bằng tại hạ nói đây. Tại hạ hiện giá» Ä‘ang có má»™t ná»—i khổ tâm to lá»›n lắm, nhưng tại hạ lại không biết phải mở lá»i thế nào đây.
à Dư Hải Bằng muốn nhắc đến chuyện lỡ lầm đáng tiếc độ ná» vá»›i má»™t nữ nhân vô danh. Nhưng Dư Hải Bằng vừa nói dứt lá»i thì má»i ngưá»i đã nhao nhao lên giành nói:
- Không có gì phải khổ tâm cả ! Ta là thúc thúc của ngươi, nếu...
- Tiểu lão đệ muốn nói gì thì nói, nhưng không được quên rằng...
- Dư Hải Bằng ! Không lẽ ngươi đã quên...
Do tranh nhau nói nên Dư Hải Bằng không biết phải nghe bên nào và không nghe bên nào !
Ngược lại, má»™t lần nữa Bốc thần lại cưá»i toáng lên:
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Càng hay ! Như thế thì không có gì hay bằng !
Lá»i nói cá»§a Bốc thần khiến cho má»i ngưá»i phản ứng theo cung cách khác nhau !
Kỳ thần thì nhăn mặt. Túy thần thì hầm hè. Tư Äồ Quang khó chịu ! Tư Không Huệ đỠmặt ! Tư Mã Giám ngÆ¡ ngác. Ãi nữ cá»§a Tư Mã Giám thì xịu mặt. Còn Dư Hải Bằng là nhân vật chính thì lại ảo nảo sầu khổ.
Nhận ra má»i phản ứng đó, Bốc thần mỉm cưá»i rồi nói tỉnh như không:
- Äây đúng là sá»± kiện hi hữu, hiếm có ở chốn võ lâm. Không những chỉ có chuyện trai tài, gái sắc không mà thôi, lại còn được việc cho toàn thể võ lâm Trung Nguyên nữa ! Hay ! Hay không thể tưởng !
- Lão Kỳ ta vốn rất tin tưởng ở lão Bốc ! Nhưng phen này thì ta chịu, không hiểu lão Bốc thấy hay ở điểm nào mà cứ nức nở khen vùi như vậy ?
- Ậy ! Lão Kỳ hãy luôn tin ở tài bốc dịch cá»§a ta ! Lão không thấy sao ! Khi bị bá»n U Minh Giáo bắt giữ, trong khi lão và lão Túy cứ lo ngay ngáy nhưng ta đã bảo không sao là không sao kia mà ! Äã có cát tinh chiếu mệnh thì dù có muốn chết cÅ©ng không thể nào chết được !
- Nhưng còn chuyện này thì sao ? Nếu hắn không khéo xử sự thì đổ máu chứ chẳng phải chuyện chơi đâu !
- Làm gì có chuyện đổ máu ở đây ! Này nhé ! Theo ta biết thì tiểu tá»­ này hiện giá» Ä‘ang phải cáng đáng má»™t trá»ng trách không nhá»...
- Là trá»ng trách gì ?
- Làm sao ta biết được ? Quẻ ứng thế nào thì ta nói thế ấy thôi ! Lão hãy nghe tiếp đây ! Do phải cáng đáng trá»ng trách nên hắn không thể không cần ngưá»i trợ lá»±c ! Mà còn hậu thuẩn nào hùng hậu cho hắn bằng Túy, Kỳ, Bốc tam thần chúng ta và võ lâm tam bảo chứ ?
- Lão Bốc nói sao dá»… nghe thế ? Bá»n ta thì không có gì để nói, nhưng còn võ lâm tam bảo thì làm sao... À... à... ! Ta hiểu ý cá»§a lão Bốc rồi ! Có phải lão muốn nói...
Nhìn gương mặt rạng rỡ của Kỳ thần, Bốc thần bèn hứng chí hơn. Lão Bốc nói:
- Chứ còn gì nữa mà lão Kỳ phải há»i. Ta đã biết từ trước là tiểu tá»­ này có sao đào hoa chiếu mệnh ! Hắn phải có đến tam nương thì hắn má»›i bị ká»m chế. Chặc... chậc !
Như thế không những không đổ máu mà lại còn có lợi cho đại cuộc giang hồ nữa !
Hạ.. Hạ.. Hạ.. !
- Hạ.. Hạ.. Hạ..
Nghe hai lão Kỳ, Bốc nói nói cưá»i cưá»i là vậy, Túy Cái cÅ©ng vùng cưá»i lên:
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Hay ! Hay lắm ! Có thế mà Túy Cái ta lại không nghÄ© ra ! Äể xem nào ! Tư Mã Hoa này ! Tư Không Huệ này ! Và Tư Äồ... ! Tư Äồ gì hở bảo chá»§ ?
Tư Äồ Quang làm gì không hiểu ý tứ cá»§a bá»n tam thần ! Do đó, Tư Äồ Quang hậm há»±c lên tiếng:
- Bá»n già các ngươi tính hay lắm. Nhưng theo ta thì phải như thế này má»›i đúng !
- Sao nào ?
Nhâng nhâng nét mặt trước câu há»i có vẻ lo ngại cá»§a Bốc thần. Tư Äồ Quang vừa xòe từng ngón tay ra vừa nói:
- Tư Äồ Linh là má»™t ! Tư Không Huệ là hai ! Và Tư Mã Hoa là ba ! Vậy đó ! Bá»n lão tính sao ?
Túy Cái liá»n la lên:
- Sao lão lại kể Tư Mã Hoa ở hàng thứ ba ?
Tư Äồ Quang thản nhiên nói:
- Tiểu lão đệ cá»§a ta do có lá»i hứa vá»›i ta trước, sau đó là đến Tư Không Huệ ! Sau cùng thì lão Túy má»›i có ý định làm mai cho Tư Mã Hoa ! Ta nói không đúng sao ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không đúng rồi ! Vì xét vá» thứ bậc thì ta là thúc thúc cá»§a hắn !
Trong khi lão chỉ là lão ca ca cá»§a hắn thôi ! Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Không ngá» ta lại được Tư Äồ bảo chá»§ kêu bằng thúc thúc ! Hạ.. Hạ.. Hạ..
Tư Äồ Quang vẫn bình chân như vại:
- Tại sao ta phải kêu Túy Cái ngươi bằng thúc thúc nào ?
Äang chuyện ná» xá» chuyện kia, khiến cho bá»n già mãi lo chú tâm đến má»i việc !
Dư Hải Bằng nhân đó bèn lên lén bỠđi với nỗi buồn man mác !
Và chàng không thể nào ngỠTư Không Huệ lại lẳng lặng nối gót chàng !
Và chàng càng không thể nào ngá», đến Tư Mã Hoa cÅ©ng âm thầm bám sát theo sau !
Chỉ có má»—i má»™t ngưá»i là nhìn thấy rõ má»i sá»±. Äó là Phá»§ Việt Tàn Hồn Tư Mã Giám !
Lão nhìn thấy mà lão không nói gì cả ! Nhìn gương mặt của Tư Mã Giám lúc này đố ai hiểu được tâm trạng của lão !
Mừng vui khi thấy ái nữ lão tìm được một đức lang quân như ý ?
Buồn phiá»n vì vết nhÆ¡ chưa gá»™i bỠđược thì ái nữ lão đã bá» lão mà Ä‘i ?
Không ai biết được cả !
Äến như Dư Hải Bằng cÅ©ng không sao hiểu được khi chàng lần lượt nghe hai tiếng gá»i vá»›i theo lúc chàng đã bá» Ä‘i được hÆ¡n dặm.
- Dư Hải Bằng ! Äợi ta vá»›i...
“Tư Không Huệ ?†Rồi lại:
- Dư Hải Bằng ! Ngươi không thể cứ thế mà đi được đâu !
“Tư Mã Hoa ?†Dư Hải Bằng lại nghĩ:
“Còn Tư Äồ Linh đâu ? Nữ nhân vô danh kia nữa, nàng đâu rồi ?â€
Tài sản của hunted1986

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
dat ma kinh 4vn.eu, îáúÿâëåíèé, ïðîãðàììû



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™