 |
|

17-07-2008, 11:34 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Vô Giá»›i
Bà i gởi: 83
Thá»i gian online: 26 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 21
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 21
(Cổ Long)
Chỉ trong má»™t thoáng, song phương đã trao đổi mưá»i chiêu.
Triển Mộng Bạch thầm nghĩ:
- Vá» thân pháp, quái váºt chẳng kém Tiêu cốc chá»§, vá» quyá»n phong, lão cÅ©ng không nhưá»ng Lam đại tiên sinh, nhưng ta có cảm tưởng là lão chưa xứng là má»™t đối thá»§ cá»§a há» Lam hay há» Tiêu? Tại sao ta có cảm tưởng nà y?
Chà ng đưa cao tay thá»§, đánh xuống vai tả cá»§a lão quái váºt.
Quái váºt lánh vai qua má»™t bên, từ phÃa dưới đánh thốc lên má»™t quyá»n.
Triển Má»™ng Bạch vừa hạ cánh chá» xuống, vừa gáºp ngưá»i lại, rồi hoà nh tay gạt tréo ra ngoà i, đúng theo chiêu Kim Ty Giao tiển, bà n tay xòe năm ngón, tay co lại như móc câu, ngược chiá»u thốc lên, định móc và o mạch môn cá»§a quái váºt.
Lối công cá»§a song phương gồm luôn lối thá»§. Thá»§ pháp nhanh, thân pháp nhanh, tuy hai ngưá»i giao đấu, nhưng đúng ngoà i nhìn và o, thấy chưởng ảnh, quyá»n ảnh trùng trùng, xem như có Ãt nhất mươi ngưá»i Ä‘ang há»—n chiến.
Há» lại trao đổi thêm mưá»i chiêu nữa.
Triển Mộng Bạch chợt thức ngộ:
- Phải rồi! VÅ© công cá»§a lão ta tuy cao, song kém phần trà tuệ khi biến chiêu, Ä‘iá»u nà y thì cốc chá»§ hÆ¡n hẳn lão. Còn quyá»n phong cá»§a lão, hùng mạnh có thừa, song lại khiếm khuyết chánh khÃ, do đó lão chưa xứng là đối thá»§ cá»§a Lam đại tiên sinh, cÅ©ng như còn lâu lão má»›i là kình địch cá»§a đế vương cốc chá»§. Ta có thể và lão vá»›i má»™t ngưá»i bạo phú, cà ng già u nhanh cà ng để lá»™ cái ban sÆ¡ bần tiện cá»§a mình, bởi vì khi táºp lối sống già u, thưá»ng vấp những sÆ¡ hở do táºp quán lúc hà n vi lưu lại. Bạo phát vá» tà i lá»™c, dÄ© nhiên không có cái thanh hoa cá»§a báºc thế gia, còn bạo tiến vè vÅ© công, thì không nắm được cái tinh thần cá»§a báºc danh môn. Cho nên, trước báºc thế gia, kẻ má»›i già u không tránh khá»i ngây ngô, và đứng trước báºc danh môn, má»™t cao thá»§ kém căn cÆ¡ đương nhiên phải lung túng.
Sá»± nháºn xét cá»§a chà ng rất xác đáng, thức ngá»™ được Ä‘á»u đó, chà ng không báºn tâm lo nghÄ© nữa.
Bá»—ng má»™t đạo nhân gá»i Triển Má»™ng Bạch:
- Xem ra, quái váºt có mối đại thù gì đó vá»›i Lam đại tiên sanh và Äế vương cốc chá»§, lão ta quả là tay đại địch đấy, huynh đà i phải hết sức đỠphòng cẩn tháºn, tuyệt đối chẳng nên khinh thưá»ng lão.
Báºn giao đấu Triển Má»™ng Bạch chưa kịp hiểu đạo nhân muốn nói gì, vá»™i há»i:
- Äạo trưởng nói thế có ý gì?
Quái váºt quát cháºn:
- Gã mÅ©i trâu kia, nếu ngươi còn léo nhéo ta Ä‘áºp chết liá»n.
Triển Má»™ng Bạch cấp tốc đảo bá»™ đứng án trước mặt đạo nhân sợ quái váºt hạ thá»§ bất ngá».
Äạo nhân tiếp:
- Chừng như lão quái váºt đã khám phá được lai lịch vÅ© công cá»§a huynh đà i, lão hiểu là do Äếù vương cốc chá»§ và Lam đại tiên sinh truyá»n cho huynh đà i, do đó mà lão chưa hạ độc thá»§.
Triển Mộng Bạch tỉnh ngộ:
- Lão định nghiên cứu võ công cá»§a hai vị tiá»n bối đó, nên cố tâm kéo dà i tráºn đấu, để tra nghiệm táºn tưá»ng, sau nà y rút kinh nghiệm quyết định phần thắng bại vá»›i hai vị tiá»n bối?
Cái ý đạo trưởng có đúng như thế không?
Äạo nhân chưa kịp đáp, quái váºt đã hét lá»›n:
- Äúng váºy!
Triển Má»™ng Bạch báºt cưá»i cuồng dại:
- Äến ta đây, ngươi cÅ©ng chẳng là m gì được thì còn mong gì so tà i vá»›i hai vị ấy? Ta là hạt cát, hai vị đó là minh châu ngươi biết chưa? Äừng ảo vá»ng động thá»§ vá»›i há», phần bại vá» ngươi là cái chắc.
Lão quái váºt gầm lên:
- Mấy mươi năm qua, ta chuyên luyện một môn võ công để đối phó với hai lão quỉ đó, ta không tin rằng ta sẽ bại.
Triển Má»™ng Bạch lấy là m kỳ, tá»± há»i bởi nguyên nhân nà o lão quái váºt lại có cừu oán đồng thá»i vá»›i Lam Ä‘ai tiên sinh và Äế vương cốc chá»§?
Suy nghÄ© má»™t hồi chà ng cao giá»ng thốt:
- Dù ngươi có khổ luyện thêm mưá»i năm nữa, ngươi cÅ©ng chưa xứng là đối thá»§ cá»§a hai vị tiá»n bối đó.
Quái váºt thét:
- Câm!
Lão biến đổi quyá»n pháp, lần nà y thì lão phát những chiêu thức cá»±c kỳ nguy dị hùng mạnh. Qua mưá»i chiêu, lão chiếm được ưu thế.
Triển Má»™ng Bạch tá»±a hồ bị quyá»n phong cá»§a lão vây kÃn quanh mình.
Äạo nhân thở dà i, buông nhẹ:
- Có cơ hội mà không chịu chạy, bây giỠcó muốn chạy cũng không kịp nữa.
Triển Mộng Bạch bực tức quát:
- Các vị dám chịu chết để bảo trì danh dự thì tại hạ đâu phải là kẻ quà tỠtham sanh?
Con nhà võ tuyệt đối không nên nói mấy tiếng trốn chạy. Tại hạ xin đạo trưởng nÃn lặng, đừng nói chi những lá»i khó nghe thế.
Rõ rà ng là chà ng không đủ sức chịu đựng để duy trì cuộc chiến nữa rồi. Song lực thì suy, trái lại hùng khà cà ng bốc cao.
Äạo nhân thở dà i tiếp:
- Nếu là tham sanh, thì các hạ đến đây là m gì? Chẳng qua là bần đạo nghĩ rằng, nếu tất cả năm chúng ta cùng chết ở đây, dưới tay lão quái nà y thì oan uổng vô cùng.
Triển Má»™ng Bạch giáºt mình thầm nghÄ©:
- Ta ngốc quá, tại sao ta quên mất báo động cho Thiên Phà m đại sư và Ngá»c CÆ¡ chân nhân là đã phát hiện được tung tÃch cá»§a các đạo nhân hòa thượng? Không khéo ta là m há»ng việc cá»§a các vi tiá»n bối.
Chà ng liá»n láºp tức hú vá»ng mấy tiếng dà i, rồi liên tiếp mấy tiếng nữa.
Lúc còn sung mãn thì không hú, giá» sau khi quyết chiến vá»›i lão quái váºt thì khà cùng lá»±c kiệt, tiếng hú dÄ© nhiên là không vá»ng xa.
Như vạy, là có hú cÅ©ng vô Ãch, trừ phi hai vị đó Ä‘ang bất ngỠở gần.
Biết rõ tiếng hú không vá»ng Ä‘i xa, Triển Má»™ng Bạch khẩn cấp ra mặt.
Chà ng có chết vì lão quái váºt thì cÅ©ng chẳng khi nà o hối tiếc, Ä‘iá»u đáng háºn là chà ng quá sÆ¡ ý để lụy đến bốn ngưá»i kia, và như váºy chằng sẽ rất thẹn vá»›i Nhất Phà m đại sư và Ngá»c CÆ¡ chân nhân.
Cái chết của chà ng không xóa được cái thẹn đó.
Vì khẩn cấp, vì rối trÃ, tâm pháp bị ảnh hưởng luôn, chiêu thức đưa ra tán loạn, mất cả hiệu lá»±c.
Quái váºt cưá»i lạnh:
- Ngươi kêu gá»i cái gì mà cưá»i vang thế?
Triển Mộng Bạch hừ một tiếng:
- Ta kêu gá»i chi mặc ta, can gì đến ngươi?
Lão quái váºt cưá»i ngạo nghá»…:
- Chết đến nơi mà còn ương ngạnh, rõ rà ng là xuấn ngốc.
Lão nói, nhưng chiêu tay lão không cháºm, chiêu thức đưa ra Ä‘á»u Ä‘á»u, thân pháp linh diệu như thưá»ng.
Thoạt thấy lão trước mặt, bá»—ng lòn ra phÃa sau lưng, rồi đảo qua tả hoà nh qua hữu. Có khi lão phóng lên, có lúc lão hạ xuóng, dù lão ở hướng nà o, quyá»n phong vẫn rÃt vù vù, như trăn ngà n con rối xoay tròn quanh mình Triển Má»™ng Bạch.
Äấu pháp cá»§a lão hiện tại, mưá»ng tượng chẳng do thân mình, mà do chÃnh cái tâm, cái ý cá»§a lão. Tâm ý nhắm đến mặt địch thì quyá»n tay bay đến mặt địch. Hoặc giả xuống chân địch, thì chân quét qua liá»n, thân hình cá»§a lão như cái máy dò tâm ý chuyển động, và lão chuyển động còn nhanh hÆ¡n cái máy.
Dần dần, Triển Má»™ng Bạch không còn phân biệt lão từ đâu đánh và o, là lão đánh nÆ¡i nà o trên ngưá»i chà ng.
Thấm mệt rồi chà ng bắt đầu nghe đói, nghe khát. Từ lúc ăn mấy món do Tiêu Man Phong đãi, thá»i gian qua đã lâu, chà ng chưa có dịp ăn uống. Bây giá» cái đói, cái khát kêu gà o, tiếp tay vá»›i cái mệt, biến chà ng thà nh bia đá cho lão quái váºt thá»±c nghiệm võ công.
Äã đến lúc chà ng không hoà n thá»§ nữa rồi.
Äạo nhân thở dà i, nhắm mắt lại, không nỡ nhìn chà ng chết thảm dưới tay quái váºt.
Bá»—ng má»™t tiếng thét hãi hùng vang lên, đạo nhân giáºt mình mở choà ng mắt ra, trong thấy Triển Má»™ng Bạch nằm dà i trên ná»n động.
Qua ánh sáng cá»§a ngá»n lá»a báºp bùng, đạo nhân thấy máu chảy hai bên mép cá»§a chà ng.
Quái váºt đúng trước mặt chà ng cưá»i lạnh há»i:
- Còn can đảm không? Nếu còn cứ đúng lên, tiếp tục giao đấu!
Triển Má»™ng Bạch thét má»™t tiếng lá»›n, lăn mình vùng dáºy cắn chặt hai hà m răng, vung quyá»n đánh tá»›i.
Quái váºt lách mình tránh né mấy chiêu, bất thình lình, nghiên đà đá thốc lên. Triển Má»™ng Bạch cố xoay ngưá»i tránh cái đá đó, sao đầu vai cá»§a chà ng hứng má»™t chưởng cá»§a địch.
Thân hình chà ng chao chao, chà ng không sao gượng nổi, lại ngã nhà o.
Quái váºt cưá»i lạnh há»i:
- Còn đánh nổi nữa chăng?
Triển Má»™ng Bạch không hét, không đáp, lăn Ä‘i mấy vòng, thừa thế vùng dáºy, đánh ra mấy chiêu nữa.
Song quyá»n đưa ra, bất quá có hình thức, chứ lá»±c thì hoà n toà n thiếu vắng.
Äánh như thế thì đánh là m gì?
Chà ng cÅ©ng biết váºy, sao đánh bằng lá»±c không gây tổn thương cho ai, chà ng đánh bằng ý chÃ, tá» cho đối phương biết chà ng chẳng bao giá» chịu bại.
Quái váºt không hoà n thá»§ ngay, chỉ tránh né, rồi dùng chân quét chà ng, chà ng lại ngã.
DÄ© nhiên, má»—i lần ngã, đúng lên, đánh tiếp là má»—i lần kiệt sức. Cuối cùng, thân thể chà ng dÆ¡ dáy quá, máu ra bê bết, bụi cát bám đầy, trông chà ng không còn nhân dạng, bây gì thì chÃnh chà ng là quái váºt còn quái váºt là ngưá»i.
Bởi trong hai đối thá»§, quái váºt giống ngưá»i hÆ¡n.
Sau khi chà ng ngã lần cuối, quái váºt trầm giá»ng há»i:
- Còn đánh nữa hay thôi?
CÅ©ng là má»™t ý há»i, quái váºt lần nà y lại đổi giá»ng. Giá»ng nói có phần khâm phục trước gương cách Triển Má»™ng Bạch.
Bốn đệ tỠthiếu lâm võ đương thương cảm quá chừng, không dám nhìn chà ng nữa.
Triển Mộng Bạch lau máu quanh miệng rồi từ từ đứng lên.
Quái váºt hừ má»™t tiếng:
- Còn muốn đánh nữa sao? Chẳng lẽ không ai dám đánh chết ngươi à ?
Triển Má»™ng Bạch gằn giá»ng:
- Muốn đánh chết ta, cÅ©ng đâu quá dá»… váºy?
Äạo nhân thốt:
- Các hạ hà tất tá»± là m khổ mình? Quái váºt muốn các hạ là m váºt đùa, nên lão chưa hạ độc thá»§ đó.
Triển Mộng Bạch đáp:
- Nếu lão không giết tại hạ, thì tại hạ quyết đánh kỳ cùng, khi nà o hết đánh nỗi thì thôi.
Giá»ng nói cá»§a chà ng biểu hiện quá rõ tÃnh quáºt cưá»ng cá»§a chà ng.
Quái váºt há»i:
- Liệu ngươi còn đánh được bao lâu?
Bất thình lình, lão vung ra một chưởng, nhằm ngực Triển Mộng Bạch.
Lẵo đánh thế nà o mà Triển Má»™ng Bạch nhà o xuống lại nhà o lên, cuối cùng lại rÆ¡i trúng đóng lá»a.
Lão nhảy vá»t theo, vừa đá vừa gá»i:
- Äúng lên, đúng nhanh lên Ä‘i chá»›, lá»a cháy da thịt bây giá», đứng dáºy đánh tiếp, đúng ba trăm chiêu rồi nghÄ© tay.
Äá»™t nhiên, Triển Má»™ng Bạch lăn mình, choà ng tay ôm cứng ống chân lão, chà ng ghì mạnh.
Quái váºt dù có võ công cao, tronglúc bất ngá», không là m sao có phản ứng kịp thá»i, mất thân bằng, ngã luôn theo chà ng và o đống lá»a.
Triển Má»™ng Bạch vốn ương ngạnh, thà chết chứ không chịu nhục cứ ôm cứng ống chân quái váºt, nếu chà ng có chết cháy thì quái váºt cÅ©ng không sống được.
Quái váºt có quá nhiá»u lông, lông gặp lá»a là bắt cháy liá»n, lão ta cÅ©ng bằng xương bằng thịt, chứ nà o phải sắt đá mà chịu nổi sức nóng. ChÃnh Triển Má»™ng Bạch cÅ©ng nghe Ä‘au đớn lắm chứ nhưng chà ng quyết liá»u thì bất chấp lá»a được, quái váºt đâu có thể bất cháp như chà ng?
Lão rú lên một tiếng thảm thiết, như con lang bị thương, đoạn tung mình vút bồng lên không, Triển Mộng Bạch đeo cứng lão, cũng theo lên luôn.
Y phục cá»§a chà ng đã cháy má»™t phần, chà ng bay lên, lá»a rÆ¡i xuống như những mảnh sao.
Chưa từng thấy má»™t ai có dÅ©ng khà như Triển Má»™ng Bạch. Trông thấy cảnh đó, bốn đệ tá» Võ ÄÆ°Æ¡ng, Thiếu Lâm hết sức hãi hùng sắc mặt biến đổi.
Trong phút chốc, hỠquên ngay đau đớn và lo ngại cho Triển Mộng Bạch.
Lông quái váºt cháy, lão vút lên không, như má»™t cầu lá»a được cung cao, lão nghiêng là đáp xuống bên ngoà i đống lá»a, đồng thá»i hạ tay xuống Ä‘iểm huyệt Khúc Trì cá»§a Triển Má»™ng Bạch.
Huyệt Khúc Trì nằm ở cánh tay, Triển Má»™ng Bạch lá»ng ngón tay liá»n.
Lúc quái váºt xuống, chà ng cÅ©ng vừa buông tay để rÆ¡i xuống.
Quái váºt lăn mấy vòng, dáºp tắt ngá»n lá»a trên ngưá»i, Ä‘oạn báºt cưá»i ghê rợn, nói:
- Tiểu tỠbạo gan lắm đấy! Hẳn ngươi nhất định chết nơi tay ta!
Lão cúi xuống nắm Triển Má»™ng Bạch xách hổng lên, mang đến đống lá»a, tiếp:
- Lão gia nướng sống ngươi, rồi cho bá»n kia nếm thịt cá»§a ngươi!
Trước đó, lá»›p lông trắng phá»§ bên ngoà i, bây giá» lông cháy thà nh tro quái váºt biến thà nh mà u Ä‘en xì, lão lại cưá»i rùng rợn, trông như quá»· sứ.
Quái váºt vừa bước tá»›i, vừa vung tay Triển Má»™ng Bạch cà ng phút giây cà ng gần lá»a.
Quái váºt nhất định nướng sống chà ng tháºt sá»± chứ chẳng dá»a dẫm gì.
Gần đây, ná»™i lá»±c cá»§a Triển Má»™ng Bạch cà ng thêm mạnh mẽ, cho đến bây giá» chà ng vẫn chưa hôn mê mặc dù quái váºt đã quáºt ngã chà ng bao nhiêu lượt, ngoà i ra còn đá chà ng bay và o lữa, còn mang chà ng theo lên không trung sau cùng lại Ä‘iểm huyệt chà ng.
Giả như chà ng hôn mê thì đỡ khổ biết bao, bởi lúc hôn mê chà ng không nghe đau đớn, chứ đang tỉnh như thế nà y thì dù cho chà ng có can đảm cách mấy cũng chẳng là m sao chịu nỗi.
Chà ng có tá»± nguyện hy sinh cho má»™t lý tưởng nà o đâu mà can tâm lên già n há»a?
Lão quái váºt đã đưa chà ng lên trên ngá»n lá»a rồi.
Chà ng trừng mắt, cắn răng gồng mình chịu đựng, nhất định không buông một tiếng rên, dù khẻ.
Lão quái váºt báºt cưá»i ghê rợn:
- Tiểu tá» khá lắm, đúng là má»™t tay có hạng. Bình sanh lão gia má»›i thấy má»™t ngưá»i như ngươi.
Lão dừng lại, nhất cao tay, đưa Triển Má»™ng Bạch lên khá»i xa ngá»n lá»a Ä‘oạn tiếp:
- Cứ mở miệng van xin lão gia một tiếng thôi, lão gia sẽ tha cho ngay!
Triển Mộng Bạch hét:
- Câm ngay!
Lão quái váºt cưá»i hì hì:
- Tốt!
Lão nhìn quanh đoạn với tay lấy một thanh sắt nơi góc động.
Thanh sắt cÅ© ká»· quá, sét rỉ đầy, ngoà i ra có dấu máu, có lẽ thanh sắt là váºt lão thưá»ng dùng để dã thú, gần đây lão bá» Ä‘i vì vấy máu ướt, nên rỉ sét rất nhanh.
Trông thanh sắt đó đủ tởm vì cái dơ rồi, đừng nói là nghĩ đến việc lão sắp là m gì với nó.
Lão quái váºt đưa nhanh thanh sắt trên lữa, đốt nó như đốt sắt trước khi đặt lên xe.
Lão lại cưá»i hì hì thốt:
- Gan ngươi dù bằng sắt, ngươi cũng phải kêu gà o lên, khi ta áp dụng trò chơi nà y!
Nơi đây là chốn thâm sơn cùng cốc lão có thể là m gì tùy ý, mà là m bao lâu tùy ý, là m rồi bỠdở, khi nà o hứng lại tiếp tục là m, cũng chẳng có bóng ma nà o đến quấy nhiễu lão, ngăn trở lão.
Thế thì đừng mong có cứu tinh cho Triển Má»™ng Bạch. Thế là chà ng phải tiếp nháºn cá»±c hình do lão thá»±c hiện trên ngưá»i chà ng!
Bốn đệ tá» Thiếu Lâm Võ Äang khóc ròng. Má»™t vị than qua tiếng nấc:
- Hãy Ä‘i êm, Ä‘i cho tháºt êm vị thiếu niên anh hùng kia! Bần tăng nếu còn sống sót, sẽ ngà y ngà y Ä‘á»c cho các hạ má»™t kinh siêu độ.
Lão nhân đã từng đối chá»i vỡi lão quái váºt rung rung giá»ng nói:
- Cái gì ta cũng nói được, ta sẽ nói hết, miễn là ngươi buông tha cho y!
Quái váºt gằn giá»ng:
- Thì ngươi cứ nói trước đi, ngươi nói xong là ...
Lão hạ thấp thanh sắt xuống nhưng không chịu dứt câu.
Äạo nhân tiếp:
- Nơi chúng ta nghĩ chân vừa rồi có một...
Triển Má»™ng Bạch nghiến răng quát cháºn:
- Äạo trưởng tiết lá»™ là tại hạ chết không nhắm mắt!
Äạo nhân thở dà i:
- Chỉ cần cứu được các hạ thì thôi, dù bần đạo có bị mang lên núi đao, vất và o biển lữa, dù bần đạo có mang tội vi phạm sư huấn, cũng chẳng hỠthán oan.
Chổ quái váºt đưa Triển Má»™ng Bạch ra, ngá»n lá»a đã hạ, song than rá»±c hồng hÆ¡i nóng bốc lên, ngưá»i bên ngoà i nhìn và o còn phải rùng mình, huống hồ là kẻ bị nướng sống!
Thế mà chà ng cắn răng chịu đựng, chẳng hỠkêu vang.
Cái gan cá»§a chà ng đã hiện ra quá rõ ở chổ là bất cứ ai trong trưá»ng hợp cá»§a chà ng cÅ©ng tìm cách tá»± tá», là cách giản dị nhất, là cắn lưỡi, hay cùng lắm là váºn dụng công lá»±c, bứt đứt gân mạch trong ngưá»i. Song chà ng không là m váºy, bởi vì chà ng cho rằng như thế là không can đảm, chà ng quyết tâm rước cái chết và o mình, chứ chết trước khi phải chết là trốn chạy nguy hiểm, đồng thá»i cÅ©ng là má»™t cách xong phải chết là m sao cho khà hùng hiển lá»™, nhìn ngay cái chết mà từ từ buông xuôi...
Chà ng can đảm rỠrà ng, chứ chà ng chẳng phải duy trì từng hơi thở chỠmột cứu tinh.
Có ai hẹn vá»›i chà ng đến cứu chà ng đâu? Và chắc gì ngưá»i cứu chà ng đến kịp lúc, nếu có tháºt?
Thiên Phà m đại sư?
Ngá»c CÆ¡ chân nhân?
Chá» hai ngưá»i đó là mÆ¡ hồ, như chỠđợi má»™t nhiệm mầu, nhiệm mầu chỉ có trong ảo tưởng.
Chà ng không thuá»™c hạng ngưá»i nuôi hy vá»ng.
Chà ng nhất định chịu chết, nhất định ngăn chặn đạo nhân tiết lộ.
Nhưng đạo nhân nỡ nà o yên lặng, để nhìn chà ng từng thá»› thịt chÃn từ từ.
Bất giác, đạo nhân gom tà n lực, hét lên:
- Nơi đó có một...
Bổng má»™t ngưá»i từ bên ngoà i xa xa lao bụt đến, chÃnh sá»± xuất hiện cá»§a bóng đó là m cho đạo nhân giáºt mình, không buông nổi mấy tiếng cuối.
Bởi bị treo dá»™ng đầu xuống đất, treo quá lâu, nhân quang mất tinh nhuệ, lại thêm bóng đêm má», ánh lá»a chá»›p chá»›p từng cÆ¡n, thoắt tối, thoắt sáng, đạo nhân không rá» bóng má»›i tá»›i đó là ai.
Tuy nhiên má»™t bóng ngưá»i xuất hiện trong lúc nà y, dù đó là ai, cÅ©ng mang đến cho há» Ãt nhất cÅ©ng là m cháºm trá»… hà nh động cá»§a quái váºt.
Äạo nhân Ä‘ang mong đợi má»™t ngưá»i, cứ tưởng ngưá»i đó đến, nên reo lên:
- Chưởng môn sư tôn đến. Sư tôn đã đến.
Dù chẳng phải là sư tôn, đạo nhân cÅ©ng có cái lợi là gây hoang mang cho quái váºt.
Quả nhiên quái váºt hét lên:
- Ở đâu?
Lão buông Triển Má»™ng Bạch xuống đất, quay mình lại liá»n.
Tuy lão cuồng ngạo, nhưng nghe có chưởng môn VÅ© ÄÆ°Æ¡ng đến, lão không tránh khá»i kinh tâm.
Bá»n đệ tá» Thiếu Lâm và VÅ© ÄÆ°Æ¡ng mừng rỡ phi thưá»ng.
Và mừng rỡ hơn ai hết phải là Triển Mộng Bạch, bởi nhiệm mầu đã đến với chà ng, chà ng sẽ giã từ cái chết, trở lại sự sống.
Cả sáu ngưá»i Ä‘á»u nhìn ra cá»a động.
Ngưá»i nà o đó đã đến nÆ¡i, hiện rõ dưới ánh lá»a.
Chẳng phải Ngá»c CÆ¡ chân nhân, mà chÃnh là má»™t thiếu nữ, thiếu nữ đó chÃnh là Tiêu Phi VÅ©.
Má»™t thiếu nữ váºn nam trang, không hoa lệ, nà ng váºn bá»™ y phục bằng gai, may chẹt, sau lưng nà ng có chiếc bao nhá», cÅ©ng bằng bố.
Chừng như nà ng có ý định ly gia, nhưng vũ trụ mênh mang, nà ng còn biết đi vỠđâu trong buổi ban đầu?
Không định hướng, nà ng bất ngỠđến nơi nà y.
Äạo nhân thất vá»ng.
Triển Má»™ng Bạch kinh hãi vô cùng Tiêu Phi VÅ© dừng chân, nà ng sững sá» nhìn quái váºt, vẻ kinh dị hiện ra nÆ¡i ánh mắt nà ng, tuyệt nhiên nà ng không há» khiếp sợ.
Mưá»ng tượng là bình sanh nà ng chưa há» biết sợ là gì.
Lão quái váºt cÅ©ng nhìn nà ng má»™t lúc, bá»—ng cưá»i lên má»™t tiếng, há»i:
- Bé con! Ngươi là nam hay nữ? Äang đêm chạy loạn trong rừng, định là m gì?
Lão cứ tưởng Tiêu Phi VÅ© chẳng mảy may quan hệ tá»›i Äế Vương Cốc, do đó lão không tá» rõ hung hãn qua giá»ng nói.
Dù lão có hoà dịu đến đâu, thân hình cá»§a lão qua ánh lữa cháºp chá»n, giữa cảnh núi rừng hoang vắng cÅ©ng vẫn là m ngưá»i ta khiếp sợ như thưá»ng.
Tiêu Phi VÅ© không há» ngán, cao giá»ng há»i lá»›n:
- Ngươi là ngưá»i hay quá»·? Äang đêm ẩn nấp tại chổ nà y, định là m gì?
Quái váºt cưá»i lá»›n:
- Ngươi còn bé bá»ng như ngá»n cá» non, thế mà can đảm có thừa, dám ăn dám nói như thế trước mặt lão gia!
Tiêu Phi Vũ nhướng cao đôi mà y, hét qua phẫn nộ:
- Ngươi là lão gia cá»§a ai chứ? ChÃnh bổn cô nương má»›i là lão nương cá»§a ngươi đấy!
Nà ng chưa nhìn chung quanh nên chưa trông thấy Triển Mộng Bạch và sáu vị kia.
Quái váºt cưá»i khanh khách:
- Ngươi bao nhiêu tuổi mà đòi là m mẹ cá»§a lão gia chứ? Mẹ như thứ đó, con như thứ nà y thì tháºt là má»™t quái sá»±!
Tiêu Phi Vũ hừ một tiếng:
- Quái sá»±, không do mẹ trẻ con già , quái sá»± là do mẹ là ngưá»i con là quái váºt! Ngươi chưa xứng đáng là con ta, bởi ngươi ngưá»i chẳng ra ngưá»i, quá»· chẳng ra quá»·, cô nương phải chỉnh huấn ngươi lại cho ngươi thà nh má»™t thứ nà o riêng biệt thứ đó mà thôi!
Dù là nhi nữ, nà ng có tánh hà o phóng hÆ¡n nam tá», ăn nói không cần dè dặt, bất chấp cả đạo lý, thÃch là m sao nói như váºy.
Triển Mộng Bạch bất mãn vỠthái độ ngông cuồng quá mức của nà ng vội hét:
- Ngươi... chạy nhanh đi kẻo mất mạng đấy!
Chà ng muốn nói gia gia cá»§a ngươi có mối thâm cừu vá»›i quái váºt, hãy chạy gấp Ä‘i, nếu mà quái váºt biết ngươi là con cá»§a cốc chá»§, lão sẽ sát hại ngươi, dù mang tiếng lá»›n hiếp nhá», lão cÅ©ng chẳng mà ng.
Nhưng chà ng không thể nà o dứt tròn câu như váºy, bởi cảnh cáo nà ng tức nhiên tiết lá»™ lai lịch nà ng.
Rồi vì muốn cứu nà ng, thà nh ra chà ng hại nà ng.
Chà ng lên tiếng, bây giá» Tiêu Phi VÅ© má»›i biết là chà ng có mặt tại cục trưá»ng.
Nà ng nhìn xuống, trông thấy Triển Má»™ng Bạch trong tình trạng đó, bất giác run ngưá»i lên, hét to:
- Ngươi, là m sao ngươi ra nông nổi đó?
Khẽ lắc đôi vai, nà ng lướt nhanh đến cạnh chà ng.
NgỠđâu quái váºt đà n bá»™, cháºn đầu nà ng.
Lão báºt cưá»i ha hả:
- Hay chưa! Hay chưa! Thế ra các ngươi quen nhau!
Tiêu Phi Vũ quát:
- Ngươi đánh hắn trá»ng thương ra thế đó, có phải không?
Quái váºt không đáp liá»n câu há»i.
Lão xuất chiêu kỳ tuyệt, nà ng luống cuống rõ rệt.
Lão chỉ xuất phát má»™t và i chiêu đầu, nà ng bối rối, không là m sao chống đở nổi, nếu đương trì thêm và chiêu nữa thôi, là nà ng phải hại, chắc váºy rồi.
Triển Má»™ng Bạch ở ngoà i, lo sợ hÆ¡n là nà ng trong cuá»™c, chà ng cố nhá»ng mình lên, tá»±a lưng và o thanh sắt do lão quái váºt lấy từ trong góc hang, nướng sống chà ng trước đó, nhìn đâm đâm và o quái váºt. Bá»—ng chà ng kêu lên:
- Äánh và o sưá»n bên tả!
Chà ng biết rõ, Tiêu Phi VÅ© chưa phải là đối thá»§ cá»§a quái váºt, dù cố liá»u cÅ©ng chẳng là m chi được lão, trái lại chÃnh nà ng phải chuốc khổ.
Không trợ giúp nà ng bằng sức lá»±c thì chà ng giúp nà ng bằng quan sát. Chà ng ở bên ngoà i, theo dõi từng chiêu thức cá»§a lão quái váºt, thấy sÆ¡ hở, chà ng gá»i Tiêu Phi VÅ©, nhắm đó mà tấn công.
Nhưng, Tiêu Phi VÅ© cưá»i lạnh, cÅ©ng xuất thá»§, thay vì đánh và o sưá»n tả, nà ng lại đánh và o sưá»n hữu, nghịch hướng do Triển Má»™ng Bạch chỉ Ä‘iểm.
Thay vì Ä‘anh và o chổ hở thì nà ng đánh và o chổ rất kÃn đáo, nà ng nhất định không theo sá»± chỉ dẫn cá»§a Triển Má»™ng Bạch.
Äánh và o chổ đối phương phòng thá»§ kÃn đáo thì khác gì mượn đối phương đánh bại gấp.
Lão quái váºt dùng hai tay kháo chặt hai tay nà ng.
Mạch môn bị chạm, Tiêu Phi VÅ© thấy toà n thân rã rá»i, kình lá»±c tan biến ngay.
Triển Má»™ng Bạch ngã xuống liá»n kêu trá»i:
- Tại sao ngươi tá»± là m khổ thế? Không lẽ ngươi chẳng coi trá»ng bản thân?
Tiêu Phi Vũ hét lớn:
- Ta ra sao, mặc ta, can gì đến ngươi? Nếu vũ công của ngươi cao tuyệt thì là m gì ngươi...
Lão quái váºt nhanh tay, Ä‘iểm luôn ba huyệt trên mình nà ng.
Nà ng bỠlững câu nói đầy hằn hộc.
Vừa lúc đó, bá»—ng tiếng gá»i vang lên, dá»™i khắp má»™t vùng núi rừng:
- Phi Vũ! Tiêu Phi Vũ! Hãy nghe dì nói đây, trở lại với dì!
Tiêu Phi VÅ© lá»™ vẻ bi thảm trông hết sức thương hại. Quái váºt nhìn nà ng há»i:
- Phải chúng gá»i nà ng đó chăng?
Tiêu Phi VÅ© căm háºn nhìn lão, đôi mắt đỠngầu, đôi mắt như bắn lá»a.
Quái váºt báºt cưá»i ha hả:
- Hay! Hay quá! Lại má»™t ngưá»i nữa trong gia quyến há» Tiêu đến đây!
Lão cao giá»ng đáp:
- Tiêu Phi Vũ ở đây! Nà ng ấy đã bị lão phu bắt giữ tại đây!
Tiếng gá»i ngưng bặt má»™t phút, sau đó lại vang to hÆ¡n, âm thanh có phần Ä‘e dá»a:
- Ngươi là ai dám xúc phạm đến Phi Vũ? Thế ngươi chán sống rồi sao chứ?
Tiếng thoạt đầu nhỠđến cuối câu lại vang lá»›n, chứng tá» ngưá»i nà o đó giở hết tốc lá»±c chạy đến.
Tiêu Phi Vũ biến sắc.
Nà ng biết rõ, bà dì đó chưa phải là đối thá»§ cá»§a quái váºt, khổ thay nà ng bị quái váºt Ä‘iểm huyệt, không phát thinh âm được, chỉ còn tức uất mà chịu, chứ không là m sao ngăn cháºn bà .
Nà ng cÅ©ng như Triển Má»™ng Bạch, cả hai đồng tÃnh khÃ, chết không sợ cho mình mà lại sợ cho ngưá»i khác. Mình lâm nguya không lo, thấy ai lâm nguya lại khẩn cấp ra mặt.
Huống chi lúc đó nà ng có lên tiếng ngăn cản cũng chẳng kịp nữa, bởi bà ấy đã đến nơi rồi.
Bà vừa xuất hiện vừa nói oang oang:
- Tiêu Phi Vũ! Ngươi ở đâu? Kẻ nà o to gan dám trêu và o ngươi?
Quái váºt quát:
- Nà ng ấy ở đây! Kẻ to gan cũng ở đây luôn!
Bà ấy bây giá» má»›i thấy quái váºt, bất giác sững sá», ấp úng há»i:
- Ngươi... ngươi là gì?
à bà muốn há»i, ngươi là ngưá»i hay quá»· song há»i như thế thì không hợp vá»›i tác phong cá»§a bà , nên sá»a lại cho ngôn từ êm dịu hÆ¡n.
Bà , là má»™t thiếu phụ váºn chiếc áo trắng như tuyết, tóc buông xõa phất phÆ¡, chứng tá» sá»± hối hả cá»§a bà .
Triển Mộng Bạch gặp bà ta một lần.
Hiển nhiên bà phát hiện bất ngỠTiêu Phi Vũ vắng mặt, bà nghĩ là thoát ly gia đình.
Bà cấp tốc chạy Ä‘i tìm nà ng khắp nÆ¡i, giá» gặp đây, bất chấp quái váºt là gì, bà ôm chầm lấy nà ng, như sợ nà ng chạy thoát lần nữa.
Bà run run giá»ng há»i:
- Phi Vũ có là m sao chăng? Có thỠthương không? Nói cho dì biết đi!
Tiêu Phi VÅ© khÃch động phi thưá»ng, song chẳng nói được tiếng gì, chỉ òa lên khóc, dÄ© nhiên không khóc thà nh tiếng, lệ thảm trà o ra như suối tuông.
Triển Má»™ng Bạch trông thấy quái váºt không ngăn trở bà ôm Tiêu Phi VÅ©, hết sức là m lạ, mà chÃnh hai đạo nhân và hai hòa thượng ở phÃa sau cÅ©ng kinh ngạc như chà ng.
HÆ¡n thế, quái váºt sững sá», đôi mắt nhìn thẳng phụ nhân, si si dại dại má»™t lúc lâu.
Äá»™t nhiên lão hét lên má»™t tiếng lá»›n, dang hai cánh tay ra nhảy vá»t tá»›i định ôm lấy phụ nhân.
Phụ nhân áo trắng hoà ng hồn, vung tay đánh ra một chưởng.
Chưởng tung ra tùy tay, tùy phản ứng mà xuất phát, không mạnh lắm, song cÅ©ng trúng mặt quái váºt.
Lạ thay, quái váºt không hoà n thá»§, cam chịu cái tát tay cá»§a phụ nhân.
Lần nà y chẳng những Triển Mộng Bạch và đạo nhân, hòa thượng kinh ngạc mà thôi, cả Tiêu Phi Vũ cũng lấy là m lạ.
Quái váºt đưa hai tay xoa nÆ¡i má, đôi mắt si dại nhìn phụ nhân.
Ãnh mắt lão ngợi niá»m ái má»™ và khÃch động, ai nhìn qua cÅ©ng nháºn ra ngay.
Tiêu Phi Vũ chỉ bất động thôi, chứ lý trà không mỠám, thấy thế nà ng thầm nghĩ:
- Không lẽ quái váºt yêu dì ta?
Lão nhìn sá»— sà ng quá, phu nhân áo trắng thẹn mặt đỠbừng bừng, gằn giá»ng hăm:
- Ngươi nhÃch tá»›i má»™t bước, ta giết ngươi ngay!
Quái váºt bị tát tay cÅ©ng khong giáºn, bị mắng cÅ©ng không giáºn, trái lại còn dang rá»™ng cánh tay, run run giá»ng gá»i:
- Nam Yến! Nam Yến không nháºn ra là ai đây sao?
Phụ nhân áo trắng giáºt mình, lần nà y bà không phẩn ná»™, mà lại lá»™ vẻ sợ hãi, bà nhìn đăm đăm quái váºt, há»i:
- Ngươi... ngươi là ai?
Quái váºt nhÃch tá»›i má»™t bước, rồi má»™t bước.
Lão tiếp nói, giá»ng vẫn rung, chứng tá» lão xúc động mãnh liệt:
- Ngươi không nháºn ra ta!.... Ngươi không nháºn được ta!
Niá»m Ä‘au khổ hiện lên, những thá»› thịt nÆ¡i mặt lão giáºt mạnh:
- Tại sao nà ng không nháºn ra ta? Không nháºn ra Vô Trưá»ng Quân nà y...
Ta là Kim Phi tháºt sá»±! Vô Trưá»ng Quân Kim Phi tháºt sá»± chưa chết!
Triển Má»™ng Bạch nhá»›, ngà y nà o trước đây, trên ngá»n Huỳnh SÆ¡n, gặp Tôn Ngá»c Pháºt giả dạng Vô Trưá»ng Quân Kim Phi. Chà ng cÅ©ng biết hắn giả mạo, song không tưởng sau nà y, chà ng lại gặp được Vô Trưá»ng Quân tháºt!
Kim Phi ngẩng mặt lên không, báºt cưá»i cuồng dại, rồi tiếp:
- Hai mươi năm qua! Ta cố duy trì hơi thở, chỠđợi một ngà y, để nhìn xem gương mặt của chúng, khi biết được là ta còn sống!
Lão chụp tay lên đầu vai lão phụ, há»i:
- Ngươi có nhớ chăng, ta từng nói với ngươi là ta muốn báo thù? Và hiện tại, đã đến lúc ta báo thù rồi đó!
Lão phụ cuối đầu, không đáp.
Kim Phi thuáºt:
- RÆ¡i xuống hố sâu ta cầm chắc là phải chết, nà o hay đáy hố không là đá, là cát, đất, mà lại là má»™t vÅ©ng bùn má»m!....
RÆ¡i xuống vÅ©ng bùn, tá»± nhiên là ta không chết liá»n, bởi chẳng có sá»± va chạm mạnh, nhưng vá»›i thương thế trong ngưá»i, ta là m sao sống lâu hÆ¡n? Vả lại, dù ta có cố chịu đựng cái Ä‘au đớn trong thân, ta cÅ©ng phải ăn, ở nÆ¡i đó có cái gì cho ta ăn được để kéo dà i sá»± sống?
Không chết vì thương thế, ta sẽ phải chết vì đói.
Tháºt là má»™t Ä‘iá»u ngoà i sức tưởng tượng cá»§a ta! Chất bùn đó có má»™t dược lá»±c phi phà m, ta nằm trong bùn mấy hôm, thương thế không còn hà nh hạ ta nữa, ta bình phục dần.
Lão phụ ngẩng mặt lên, mơ mà ng:
- Sao kỳ thế?
Kim Phi giải thÃch:
- Hai bên vách hố, cá» má»c đầy, cá» thuốc má»c đây toà n là những thứ dược thảo hiếm có trên mặt đất. Vì dốc đứng, vả lại chẳng ai biết được trong hố có dược thảo cho nen từ thuở có dược thảo má»c lên, chẳng má»™t ai tìm đến hái. Ta nháºn ra, chim còn không hay xuống đó được, nói chi là ngưá»i.
Lâu năm, chà y tháng, dược thảo đó khô rÆ¡i rụng, tÃch tụ dưới đáy hố cà ng ngà y cà ng dà y, mưa đổ xuống, dược thảo mục, hoà vá»›i nước, biến thà nh má»™t chất bùn mà u nhiệm.
VÅ©ng bùn đó dã từng có từ nghìn năm, dược thảo sanh sanh diệt diệt, sanh thay cho diệt, diệt rÆ¡i xuống, tÃch tụ thà nh bùn. Ngà n thú dược thảo hòa hợp lại thà nh nhất thể, trong thể chất đó có ngà n hiệu dụng, trị vạn chứng, vá»›i thá»i gian, dược thảo ngấm, đến độ những tinh túy tiết loãng ra quý báu hÆ¡n má»™t thang thuốc nấu trên lò. Tuy chất thuốc tiết loãng ra song thuốc nấu đâu có lâu bằng dầm qua ngà n năm, liên tục. Do đó, chất bùn có má»™t dược lá»±c huyá»n diệu như thuốc thần...
Ta nghÄ©, dù có thá» thương trầm trá»ng hÆ¡n nữa, và o ao bùn đó rồi, ta cÅ©ng là nh mạnh được như thưá»ng.
Câu chuyện của Kim Phi quá hấp dẫn, ai cũng chú ý lắng tai nghe.
Không ai tưởng trên Ä‘á»i có sá»± lạ như váºy.
Triển Mộng Bạch thầm nghĩ:
- Chưởng lá»±c cá»§a Lam Äại tiên sinh mãnh liệt phi thưá»ng, lão ta đã hứng má»™t chưởng cá»§a tiên sinh, lại lãnh luôn má»™t chưởng Ly Huyá»n Tiên, rÆ¡i xuống hố, hẳn là thá» thương không nhẹ, nhưng lão vẫn là nh mạnh được, đủ biết chất bùn đó có má»™t dược lá»±c linh diệu không tưởng ná»—i! Câu chuyện cá»§a lão ta đáng được kể như má»™t giai thoại, hay má»™t huyá»n thoại má»›i đúng hÆ¡n.
Cái ao đó chứa đựng ngà n thứ thuốc mục nát, hòa vá»›i nước mưa, biết thà nh má»™t thứ nước cốt có đầy đủ tinh túy từng loại, dù ngưá»i ta tìm được đủ các loại thuốc, cÅ©ng không sao chế tạo thà nh được má»™t thứ nước cốt đòi há»i hằng trăm năm trở lên cho sá»± cấu thà nh.
ChÃnh cái quý, cái ảo diệu cá»§a nó là ở chá»— đó.
Lão phụ thương cảm vô cùng, há»i:
- Hai mươi năm qua ngươi ở luôn trong ao đó?
Kim Phi chợt run ngưá»i, hồi ức lại cảnh sống trong ao, lão rợn mình. Má»™t phút sau, lão má»›i đáp được:
- Phải! Ta ở luôn trong đó suốt hai mươi năm dà i. Ngá»§ trong bùn, ăn thì có côn trùng đủ loại, ta dám ăn cả loà i trùng, loà i dÆ¡i, cóc nhái, uống thì uống thứ nước bùn đó. Bởi quyết chà báo thù, tưởng đến lúc báo được thù, ta vui lên, ta ăn trùng thấy ngon, ta uống nước bùn thấy ngá»t...
Triển Mộng Bạch lạnh mình.
Tiêu Phi VÅ© nhợn nhợn mấy lần, chá»±c nôn á»e.
Lão phụ nhắm nghiá»n đôi mắt, nhưng từng hạt lệ nhá» trên mà trà o ra, đôi bà n tay cá»§a bà xoa lên lưng bà n tay cá»§a Kim Phi, bà lẩm nhẩm:
- Ngươi chịu khổ quá chừng!.... Khổ quá chừng!
Triển Má»™ng Bạch hết sức kỳ quái, tá»± há»i tại sao dì cá»§a Tiêu Phi VÅ© lại thân thiết cá»±c độ vá»›i Kim Phi.
Kim Phi nhếch nụ cưá»i thảm, tiếp:
- Chẳng có sự thống khổ nà o trên thế gian nà y có thể bằng sự thống khổ ta chịu đựng trong ao bùn dưới hố sâu! Con chó còn sống sung sướng hơn ta! Lúc đó, nếu ta bằng con chó, là ta cầm như mình đang ở trên thiên đà ng!
Bá»—ng, lão ưỡn ngá»±c ra, vênh cao mặt, buông cao giá»ng, sang sảng:
- Ở trong đó, ta luyện được má»™t môn công phu kỳ diệu. Luyện được môn công phu đó rồi ta không còn tin là trên Ä‘á»i nà y có kẻ nà o xứng đáng là địch thá»§ cá»§a ta!
Triển Mộng Bạch tỉnh ngộ, nghĩ:
- Thảo nà o mà thân pháp cá»§a lão linh hoạt phi thưá»ng, như rồng trong mây, như cá trong nước! Thì ra, kết quả đó do lão đánh đổi vá»›i bao nhiêu thống khổ suốt hai mươi năm dà i!
Ở trong bùn nhão suốt hai mươi năm dà i, bất cứ hà nh động nà o cÅ©ng không thoải mái như những nÆ¡i trống trải, thì lúc ra ngoà i trống trải, thân pháp cá»§a lão phải linh ảo phi thưá»ng, thảo nà o mà lão chăng như con rồng trên mây, như cá trong nước.
Thì ra hoà n cảnh là m khổ lão, hoà n cảnh cÅ©ng biến lão thà nh má»™t nhân váºt siêu phà m, có má»™t thân pháp mà nghìn xưa cÅ©ng như nghìn sau chẳng má»™t ai luyện được.
Bao nhiêu năm khổ hơn con chó, lão đạt mức thà nh tựu đó, kể ra cái giá của hy sinh của lão rất đắt.
Lão phụ áo trắng thở dà i:
- Tạ Æ n trá»i pháºt! Cuối cùng ngươi cÅ©ng thoát ly hố sâu, ngươi trở lại vá»›i Ä‘á»i, và chúng ta lại gặp nhau!
Vô Trưá»ng Quân Kim Phi tiếp:
- Nà o có phải là má»™t sá»›m má»™t chiá»u là ta thoát ly được nÆ¡i đó. Muốn trở vá» vá»›i Ä‘á»i, ta phải mất đúng hai mươi năm dà i! Hai mươi năm qua, hết luyện vÅ© công thì ta dá»n đưá»ng giải thoát, dá»n đưá»ng đến mệt thì ta nghÄ© để có sức tiếp tục luyện vÅ© công! Suốt hai mươi năm qua, ta chỉ là m hai việc đó không ngừng!
Lão phụ run giá»ng:
- Hai mươi năm ròng rã!.... Trá»i?... Tuy ta không trông thấy ngươi đã là m gì, song cứ tưởng tượng những Ä‘iá»u ngươi vừa nói ra cÅ©ng thừa hiểu ngươi khổ sở biết bao nhiêu?...
Kim Phi trầm gương mặt:
- Hai mươi năm ta nhẫn chịu! Äừng nói là hai mươi năm, thiết tưởng chỉ má»™t thá»i gian ngắn thôi, bất cứ ai khác trong hoà n cảnh cá»§a ta cÅ©ng đã buông xuôi rồi, và có thể trong má»™t cÆ¡n thất vá»ng nà o đó, tá»± há»§y mình để trốn tránh cái khổ triá»n miên.
Lão phụ lại ứa lệ:
- Ta biết?... Ta biết...
Kim Phi tiếp:
- Hố sâu ngà n muôn trượng, vách hố lại thẳng đứng, dược thảo má»c phá»§ dà y, nhưng dược thảo rất yếu má»m, không thể chịu nổi vá»›i sức trì nÃu bám vÃu cá»§a ta, ta không nương theo dược thảo mà lên. Ta phải khoét từng lá»— má»™t trong vách đá, là m chổ chịu chân bám tay.
Vách đá lại cứng, khoét được má»™t lá»—, phải mất chút công phu, ngươi thá» nghÄ© trong má»™t chiá»u cao muôn trượng, ta phải khoét bao nhiêu lá»—.
Lão mơ mà ng, hồi ức lại những việc là m ngà y trước, khẽ rợn mình như còn sợ hãi.
Rồi lão tiếp:
- Lắm lúc ta định bá» cuá»™c. Bởi ta chẳng thấy má»™t Ä‘iểm hy vá»ng nà o! Nhưng, buông tay, ta bá»—ng nhá»› mối thù trá»ng đại, lòng ta nóng lên, chà ta bừng dáºy, ta tiếp tục công trình. Cuối cùng ta thắng cuá»™c.
Triển Mộng Bạch thở ra, thầm nghĩ:
- Lâm và o hoà n cảnh đó, đến ta, ta cũng chỉ sợ là phải bỠcuộc chứ đừng nói chi là ai khác!
Bất giác, chà ng thấy có cảm tình ngay với Kim Phi, chà ng quên đi những nỗi hà nh hạ do lão vừa rồi, chà ng khâm phục lão vô cùng.
Lão phụ áo trắng vuốt ngực, bảo:
- Cái khổ dù cùng cưc, dù dai dẳng, chung quy nó cũng qua rồi, ngươi...
Kim Phi cao giá»ng:
- Thoát khổ, ra nguy, Ä‘iá»u trước tiên là phải báo thù. Ta chịu khổ, chịu nguy suốt thá»i gian dà i, là để báo thù chứ không phải mong bảo trì hÆ¡i thở để tranh chấp khoái lạc vá»›i thế nhân.
Lão phụ nhìn lão.
Lão tiếp luôn:
- Ngưá»i thứ nhất ta cần gặp là Tiêu Vương Tôn!
Lão phụ áo trắng kinh hãi:
- Ngươi... ngươi có thù oán chi với lão ấy?
Kim Phi gằn từng tiếng:
- Thoát khá»i hố sâu, trở lại giang hồ, trước hế ta biết được Tiêu Vương Tôn dùng oai lá»±c mà bắt hiếp em gái cá»§a ta, bắt nó phải là m nà ng hầu cho lão!
Thốt đến đó, lão hét lên như cÆ¡n Ä‘iên bừng mạnh, hét cho vÆ¡i bá»›t phần nà o uất khÃ, lão tiếp:
- Nghe được tin đó, ta láºp tức đến đây, ta tìm mãi mà chẳng thấy lối và o Äế Vương Cốc, nếu ta tìm được, lão tà n độc kia đã sá»›m ra ma rồi.
Äôi mắt lão mở to, lữa háºn bắn thà nh tia sáng rá»±c, những tia mắt đó chiếu ngay Tiêu Phi VÅ©.
Lão rÃt lên:
- Ta giết Tiêu Vương Tôn, chưa giết được lão, thì tạm thá»i ta giết cái thứ tì tiện kia, bởi nó là nòi giống cá»§a Tiêu Vương Tôn! Ta giết hết, bất chấp liên quan khinh trá»ng, những kẻ nà o nấp trong xú lá»±c cá»§a lão.
Lão phụ run ngưá»i:
- Ngươi có biết nà ng là con ai đó chăng?
Kim Phi hừ như hổ gầm:
- Là con gái của Tiêu Vương Tôn chứ còn là gì?
Lão phụ thở dà i:
- Phải! Nà ng là con của Tiêu Vương Tôn...
Bỗng bà vung tay tát mạnh và o mặt Kim Phi.
Bị tát bất ngá», Kim Phi lảo đảo đôi chân, suýt ngã. Lão sá»ng sốt nhìn lão phụ đăm đăm, không nói tiếng nà o.
Lão phụ gà o lên:
- Ngươi có biết nà ng là con gái cá»§a em gái ngươi chăng? Ngươi giết Tiêu Vương Tôn, là giết má»™t đại ân nhân, ngươi có biết váºy chăng?
Kim Phi trố mắt:
- Ngươi nói gi?...
Tình thế đột nhiên biến chuyển, bà mơ mà ng một lúc hồi ức dĩ vãng xa xôi, mãi một lúc sau, bà thốt:
- Từ lúc có tin đồn đải trên giang hồ là ngươi đã chết, bá»n ta trở nên những kẻ không cá», không nhà , rá»i quê hương, Ä‘i khắp bốn phương trá»i tị nạn...
Kim Phi cao giá»ng:
- Tại sao chứ?
Lão phụ tiếp:
- Tại sao? Ngươi lại há»i ta? Trong những năm xuôi ngược khắp sông hồ, ngươi đã gây ra bao nhiêu vụ án? Máu đã chảy quá nhiá»u do bà n tay cá»§a ngươi, tang tóc phá»§ lên bao gia đình êm ấm, cÅ©ng do bà n tay ngươi,, không má»™t nÆ¡i nà o trong suốt mưá»i tỉnh Trung Nguyên, là chẳng có cừu nhân cá»§a ngươi! Ngươi còn sống, thì chẳng ai mà dám đến nhà , cả bá»n như con thuyá»n trầm, thù nhân kéo đến như sóng biển trà n bá», con thuyá»n trầm là m sao chịu nổi những đợt ba đà o ác liệt đó?
Kim Phi cuối đầu:
- Ta hại các ngươi! Ta gây nên tội, các ngươi chịu hình phạt.
Lão phụ tiếp:
- Ngươi biết không, lúc đó Lục Kỳ Lâm trá»ng bịnh, ta thì mang thai nghén, còn lại má»™t mình bát muá»™i, thá» há»i nó là m sao ứng phó nổi trước cÆ¡n công phẫn cá»§a hà ng vạn ngưá»i?
Chỉ còn...
Kim Phi run giá»ng:
- Sau ngà y nhà ngươi ra đi một tháng đúng, ta mới biết là mình mang thai!
Tiêu Phi VÅ© giáºt mình thầm nghÄ©:
- Lão quái váºt là chồng cá»§a dì?
Kim Phi nắm chặt hai tay, rÃt lên:
- Con!.... Con?... Nó hiện giỠở đâu?
Lão phụ ngẩng đầu lên:
- Nếu không có Tiêu Vương Tôn giải cứu, chỉ sợ con ngươi chưa ra khá»i bụng mẹ, mà chÃnh ta cÅ©ng đã thà nh ma rồi!
Kim Phi ngã ngồi xuống trên ná»n động hÆ¡n là lão tá»± ngồi xuống.
Lão kêu lên:
- Trá»i! Lão ấy cứu con ta!
- Cứu con ngươi mà thôi à ! Tiêu Vương Tôn còn cứu anh và em ngươi nữa đấy!
Kim Phi ngẩng mặt lên không:
- Cao xanh! Cao xanh! Có việc như thế sao?
Lão phụ thở dà i:
- Ngươi nghÄ© lúc đó bá»n ta ba ngưá»i, má»™t bịnh nặn, má»™t mang thai, má»™t yếu nhược mà cừu nhân thì ầm ầm theo sau như nước cuốn vỡ bá», bá»n ta chạy đến táºn Côn Lôn SÆ¡n.
Kim Phi trầm buồn:
- Dá»c đưá»ng hẳn vất vả lắm...
Lão phụ tiếp:
- Nói là m chi những Ä‘iá»u khốn khổ! Khốn khổ mà được sống sót, thì bất cứ khốn khổ nà o, bá»n ta cÅ©ng chịu nổi. Cái khổ là chạy như váºy mà không hy vá»ng thoát khá»i kẻ thù, chạy để kéo dà i thêm má»™t phút giây thôi. Bá»n ta đến Côn Lôn SÆ¡n rồi, chưa kịp thở, thì Kim Lăng Tam Kiệt, Trưá»ng Giang Song Ngư đã xuất hiệt phÃa sau lưng!
Kim Phi nghiến rắng:
- Phưá»ng ác độc!
Lão phụ áo trắng lắc đầu:
- Bằng ngươi chưa chứ? Ngươi trách há», ai trách ngươi?
Kim Phi thoáng biến sắc, cúi đầu khá»a lấp:
- Rồi sau đó?
Lão phụ tiếp:
- Trong lúc cùng đưá»ng ta lại sắp sá»a lâm bồn!
Kim Phi hấp tấp há»i:
- Rồi là m sao ngươi thoát nạn?
Lão phụ mơ mà ng một lúc:
- Tiêu Vương Tôn đột nhiên đánh Ä‘uổi bá»n Tam Kiệt và Song Ngư, há»™ tống bá»n ta và o cốc.
Kim Phi trầm ngâm một lúc, bỗng, lão hét:
- Dù lão ấy có là m Æ¡n trá»ng đối vá»›i chúng ta, lão cÅ©ng không nên dá»±a và o ân mà đòi ân huệ! Lão không thể buá»™c bát muá»™i phải là m nà ng hầu cho lão!
Lão phụ lắc đầu:
- Ngươi lầm! ChÃnh bát muá»™i yêu lão, lão không nỡ cá»± tuyệt, đã váºy lão còn xem bát muá»™i như chánh thất!
Kim Phi trố mắt:
- Tháºt váºy?...
Lão phụ tiếp luôn:
- Ngoà i ra lão còn trá»ng đãi lục ca và ta, ngươi nghÄ©, nếu lão không là con ngưá»i tốt, thì vá»›i tánh khà muôn Ä‘á»i, khi nà o lục ca chịu ở lại đây?
Triển Mộng Bạch thầm nghĩ:
- Không ngá» Thiết Äà lại là huynh trưởng cá»§a lão!
Kim Phi gầm đầu, lẩm nhẩm:
- Lầm!.... Lầm!
Lão phụ nhếch nụ cưá»i khổ:
- Lầm! Ngươi lầm từ lâu rồi, lầm nhiá»u việc, nà o chỉ có má»™t việc nà y! Äá»i ngưá»i là cả má»™t chữ lầm! Ngươi không nên nháºp bá»n vá»›i Trung Äiá»u Thất Ãc má»›i phải! Bây giá» còn nói cái tiếng lầm là m chi!
Kim Phi lặng ngưá»i như chết.
Chốc chốc lão lẩm nhẩm:
- Lầm!.... Lầm!
Lão phụ cưá»i, lần thứ nhất từ lúc bà đến đây, bà cưá»i tươi nét mặt má»™t chút:
- Biết đã lầm, thì đừng tìm ngưá»i ta mà sanh sá»±! Và từ nay ngươi nên từ bá» luôn cái kiếp giang hồ!
Nói được câu đó, bà tươi hơn một chút nữa, bà cũng tiếp luôn:
- Chúng ta tìm má»™t địa phương an tịnh, sống nốt chổi ngà y tà n, không mà n đến má»i sá»± trên thế gian nữa!
Kim Phi ngẩng đầu lên há»i:
- Còn con gái cá»§a ta? Nó ở đâu hiện giá»? Có lẽ nó không ngá» có má»™t ngưá»i cha như ta!
Äang vui tươi đó, lão phụ bá»—ng sa sầm gương mặt, run run giá»ng thốt:
- Con nó... nó...
Kim Phi biến sắc:
- Nó là m sao?
Lão phụ rơi lệ:
- Ta từ nhỠmất mẹ mất cha, ta không muốn nó là một cô nhi không cha nên sanh nó ra ta đem...
Kim Phi hét:
- Ngươi đem nó đi đâu? Ngươi đã là m gì nó?
Lão phụ khóc nhiá»u hÆ¡n:
- Ta Ä‘em nó cho Tiêu Vương Tôn nuôi là m con, chẳng những nó không biết có má»™t ngưá»i cha như ngươi, mà nó cÅ©ng chẳng biết ta là mẹ!
Tiêu Phi VÅ© giáºt mình thầm nghÄ©:
- Thế ra Man Phong thơ thơ không phải là con ruột đại phu nhân? Tiêu Man Phong thơ thơ là con của dì và của... lão ấy?
Kim Phi giáºt bắn mình như vừa bị thiên lôi giáng cho má»™t chùy mãnh liệt.
Lão bị chấn động mạnh lâu lắm má»›i hoà n hồn, thần tình tán thất, thấp giá»ng than:
- Ta biết? Ta biết...
Lão phụ há»i:
- Ngươi biết Ä‘iá»u chi?
Kim Phi tiếp:
- Ta là kẻ bại hoại nhất trên giang hồ, ngươi không muốn con gái cá»§a ta mang tiếng là con cá»§a má»™t kẻ bại hoại, thà nó mất cha còn hÆ¡n có cha! Cho nên ngươi đà nh Ä‘oạn tuyệt tình mẫu tá»!
Lão phụ thở dà i cúi đầu.
Bỗng, Kim Phi hét lên:
- Nhưng con của ta, phải trở vỠta! Ta chẳng bao giỠchịu để ai nuôi dưỡng nó. Dù phải chết, ta cũng nhất định bắt nó vỠta!
Bá»—ng từ phÃa sau lưng Kim Phi, má»™t bóng ngưá»i lướt nhanh tá»›i. Thân pháp cá»§a ngưá»i đó cá»±c kỳ ảo diệu thêm ánh kiếm bên mình chiếu xanh xanh, chứng tá» thanh kiếm là váºt vô giá.
Ngưá»i đó hẳn phải là tay siêu đẳng trên giang hồ,thoáng mắt đã đến nÆ¡i.
Thấy ngưá»i đó, Tôn Ngá»c Pháºt lên tinh thần ngay, hắn không cần nói nữa mà gà o to:
- Ngươi muốn giết ta cứ giết cùng má»™t lúc vá»›i các đạo nhân VÅ© ÄÆ°Æ¡ng, hoà thượng Thiếu Lâm. Ta chết chung vá»›i há» sẽ nhất định không tịch mịch linh hồn.
Kim Phi kinh dị, không hiểu sao Tôn Ngá»c Pháºt lại trở mặt đột ngá»™t như váºy.
Lão chưa kịp nói gì thì từ phÃa sau có tiếng trầm lạnh:
- Lão ta không hạ thủ được đâu!
Kim Phi vụt quay mình.
Sau lưng lão là một đạo nhân tay cầm một thanh kiếm mà u xanh.
Chá»— Kim Phi và Tôn Ngá»c Pháºt không xa cá»a động lắm.
Một đạo nhân trong động reo lên:
- A! Sư phó đến rồi!
Kim Phi thoáng biến sắc há»i:
- Các hạ là chưởng môn nhân phái VÅ© ÄÆ°Æ¡ng?
Ngá»c CÆ¡ chân nhân quắc mắc lạnh lùng đáp:
- Phải!
Lão phụ áo trắng reo lên:
- Xin chân nhân khoan động thủ...
Triển Má»™ng Bạch cÅ©ng gá»i gấp:
- Tiá»n bối! Có sá»± nhầm lẫn trong việc nà y.
Cả hai cùng hét lên.
Tôn Ngá»c Pháºt cÅ©ng hét:
- Cao đồ cá»§a tiá»n bối Ä‘ang thá» thương rất trầm trá»ng. Xin tiá»n bối đừng do dá»±, e muá»™n mất đấy!
Ngá»c CÆ¡ chân nhân nhìn và o trong động, lá»a giáºn bốc lên phừng phừng, lên giá»ng há»i:
- Ai đã động thủ?
Kim Phi đáp:
- Ta đây chớ ai!
Ngá»c CÆ¡ chân nhân nói:
- Váºy thì ngươi hãy coi đây!
Hai bên xông và o đánh đấm túi bụi.
Chưởng phong bay vù vù.
Äạo nhân muốn xem đối phương xá» dụng vÅ© công cá»§a môn phái nà o bởi có môn võ công nà o cá»§a các môn phái trên giang hồ mà lão chẳng hiểu?
GiỠđây đối phương dùng những chiêu cực kỳ ngụy dị, bình sanh lão chưa từng thấy.
Bắt buá»™c đạo nhân phải thi triển tuyệt há»c cá»§a phái Võ đương là Liên Hoà n Kiếm Pháp gồm bảy mươi hai chiêu ứng phó vá»›i Kim Phi. Nếu không thì chẳng những không thá»§ thắng mà rất có thể phải bại.
Song phương trao đổi nhau qua mấy mươi chiêu rồi.
Kim Phi cà ng đánh cà ng biểu hiện tánh chất mau lẹ của chiêu thức, chẳng khác nà o một con quái thú đang vẫy vùng, chống cự với tay thợ săn lão luyện.
Ngá»c CÆ¡ chân nhân thì có đấu pháp đúng quy cÅ©, chiêu thức nhẹ nhà ng nhưng hà m súc má»™t công lá»±c phi phà m, đấu pháp cá»§a lão cá»±c kỳ ngoạn mục.
Lão phụ áo trắng nổi giáºn.
Bà thừa hiểu khi cả hai động thủ với nhau rồi thì chẳng môt ai phân khai hỠđược.
Và khi hỠđộng thá»§ vá»›i nhau rồi, há» chỉ dừng tay khi nà o có má»™t ngưá»i thá» thương.
Trong hai ngưá»i, ai thá» thương cÅ©ng chẳng phải là điá»u mong muốn cá»§a bà .
Bởi sá»± thá» thương cá»§a má»™t ngưá»i sẽ là m cho tình hình thêm nghiêm trá»ng bất cứ lúc nà o.
Kiếm pháp cá»§a Ngá»c CÆ¡ cà ng phút cà ng ảo diệu, ban đầu thì còn phân biệt được ngưá»i và kiếm, dần dần ngưá»i và kiếm hợp nhất. Xem như má»™t váºt thể, và váºt thể đó xoáy quanh Kim Phi không rá»i.
Má»™t váºt thể xoay quanh không rá»i song lại là má»™t vòng bao bá»c, đủ biết cái đà xoáy nhanh đến độ nà o, có nhanh má»›i liá»n lạc như má»™t bức tưá»ng bao tròn.
Thiên Xảo Tinh Tôn Ngá»c Pháºt thấy má»i ngưá»i bên ngoà i bị cuá»™c chiến hấp dẫn gần như mê mang, hắn cho là má»™t dịp may không thể bá» qua, từ từ xê dịch ra xa, xa dần, cuối cùng hắn chạy Ä‘i. Hắn chạy khá xa rồi, mà chẳng má»™t ai phát giác sá»± vắng mặt cá»§a hắn.
Ngưá»i bên ngoà i không phát giác, nhưng Kim Phi tuy giao đấu vá»›i Ngá»c CÆ¡ chân nhân vẫn thỉnh thoảng liếc xem chừng hắn.
Và chỉ có lão phát hiện ra sự vắng mặt của hắn.
Lão quát lên:
- Ngươi định chạy đi đâu?
Lão hụp mình xuống, lòn bên dưới kiếm quang, thoát ra.
Lão chưa kịp phóng chân Ä‘uổi theo Tôn Ngá»c Pháºt, Ngá»c CÆ¡ chân nhân đã phi thân đến cháºn trước mặt lão, đồng thá»i đưa chiêu kiếm Tiểu Chỉ Thiên Quang ngăn trở lão.
Chiêu kiếm đưa ra một thức, thức kiếm biến thà nh ba, ba mũi kiếm lao vút đến Kim Phi.
Kim Phi nổi giáºn hét lên:
- Lão lông lá kia, sao lại ngăn trở ta?
Lão hoà nh tay tả ra, đồng thá»i vươn tay hữu tá»›i, năm ngón tay uốn cong như móc câu.
Bà n tay tả vừa lách theo thân kiếm, từ ngoà i và o trong, bà n tay hữu chụp và o mũi kiếm.
Cùng má»™t lúc, Kim Phi vừa công, vừa hóa giải chiêu kiếm gồm ba thức biến cá»§a Ngá»c CÆ¡ chân nhân, tay hữu chụp mÅ©i kiếm ngăn chặn thế kiếm, tay tả lách theo thân kiếm, nhằm ngá»±c cá»§a Ngá»c CÆ¡ chân nhân đánh và o.
Còn lại má»™t tay, Ngá»c CÆ¡ chân nhân phải đưa lên, đón cháºn chưởng kình cá»§a Kim Phi.
Một tiếng bình vang lên, thế là song phương chạm nhau rồi.
Cả hai cùng bị chấn động, cùng cháºp choạng lùi lại, thanh kiếm cá»§a Ngá»c CÆ¡ chân nhân rÆ¡i xuống đất, báºt kêu má»™t tiếng keng.
Ngá»c CÆ¡ chân nhân lùi lại sát vách núi, tá»±a lưng và o đó mặt trắng như giấy.
Chân nhân thỠthương rất nặng.
Kim Phi không chỉ chịu lưng, lùi lại mấy bước rồi ngã ngữa, nhưng liá»n theo đó, lão báºt đứng lên, rồi cưá»i lá»›n gá»i:
- Lão lông lá kia, ngươi...
Lão không dứt được câu, má»™t búng máu tươi vá»t ra từ miệng khá mạnh.
Nếu lão ngã xuống, cứ gượng ngồi đó hoặc lão có chá»— tá»±a lưng như Ngá»c CÆ¡ chân nhân thì có thể lão giải trừ phần nà o chưởng lá»±c cá»§a Ngá»c CÆ¡ chân nhân.
Dù lão có thá» thương, cÅ©ng chẳng đến ná»—i phải má»a máu hồng.
Äã thá» thương, là còn tức khà thì tình trạng cà ng nguy kịch hÆ¡n.
Ngoà i ra lão lại còn sÃnh cưá»ng, cưá»i lá»›n, hét lá»›n, thách thức cho nên ná»™i tâm bị động, cà ng bị động hÆ¡n.
Do đó lão phải má»a máu.
Lão phụ áo trắng khiếp hãi, lướt nhanh tá»›i đỡ lão, run run giá»ng bảo:
- Ngồi xuống! Váºn khà điá»u tức, nếu không... thương thế sẽ trầm trá»ng hÆ¡n, khó trị là nh...
Kim Phi đưa tay quẹt ngang mép, chùi sạch máu, vẫn quáºt cưá»ng như lúc nà o, quát lên:
- Ngồi? Ngồi là m gì? Tại sao lại phải ngồi?
Lão nhìn sang Ngá»c CÆ¡ chân nhân gá»i:
- Lại đây lão lông lá! Có sức chịu đựng hãy giao đấu tiếp với ta đủ ba trăm chiêu! Lại đây!
Ngá»c CÆ¡ chân nhân đưa ánh mắt lỠđỠnhìn thanh trưá»ng kiếm nằm trên mặt đất, niá»m bi thương thống khổ Ä‘ang dà y vò lão. Lão có nghe Kim Phi nói gì đâu?
Kim Phi hất tay, xô lão phụ áo trắng qua môt bên, ngẩng mặt lên không cưá»i vang:
- Ta cứ tưởng má»™t chưởng môn nhân chánh phái như phái VÅ© đương phải có tà i nghệ siêu phà m! Không ngá» chỉ tầm thưá»ng như váºy! Nghe cái danh mà tưởng tượng đến tà i năng cá»§a má»™t ngưá»i là lầm, lầm to!
Bá»—ng có tiếng ai đó từ xa há»i vá»ng lại:
- Ai nói năng gì oang oang lên ở đó?
Giá»ng là má»™t giá»ng già , song hùng hồn, oai mãnh lạ.
Phảng phất giá»ng nói cá»§a Thiên Phà m đại sư.
Không lâu lắm, từ xa xa, ba bóng ngưá»i bay vút tá»›i, hai ngưá»i trước có thân pháp nhanh hÆ¡n ngưá»i sau.
Kim Phi báºt cưá»i cuồng dại thốt:
- Hay! Hay quá! Lại có ngưá»i đến nữa! Lại sắp có cuá»™c đánh nhau nữa!
Hai ngưá»i Ä‘i đầu đã đến nÆ¡i, má»™t váºn áo và ng, má»™t váºn tăng bà o mà u tro.
Hai ngưá»i đó chÃnh là cốc chá»§ Äế Vương cốc và Thiên Phà m đại sư.
Vừa trông thấy thần sắc cá»§a Ngá»c CÆ¡ chân nhân, Thiên Phà m đại sư biến sắc mặt liá»n.
Äại sư nhìn sang Kim Phi há»i:
- Thà chá»§ gây trá»ng thương cho chân nhân?
Kim Phi báºt cưá»i cuồng dại:
- Trừ lão phu ra, còn ai đủ khả năng đánh bại chưởng môn nhân Võ đương chứ?
Ngưá»i Ä‘i theo sau Thiên Phà m đại sư và Äế Vương cốc chá»§ là má»™t thiếu niên có đôi mà y xanh, đôi mắt sáng, thiếu niên nà y không lạ đối vá»›i Triển Má»™ng Bạch.
Thiếu niên là má»™t đệ tá» cá»§a Lam Äại tiên sanh, chà ng đã từng gặp tại Thiếu Lâm tá»±, lúc chà ng đến đó vá»›i Äế Vương cốc chá»§.
Nghe Kim Phi nói thế, cơ hồ hắn không tin là mình nghe rõ lắm.
Bởi trên giang hồ còn ai chẳng biết Ngá»c CÆ¡ chân nhân là má»™t kiếm khách siêu phà m?
Tay kiếm đó lại bị má»™t ngưá»i khác đánh thá» thương, thì sá»± kiện nà y còn ai tin được là có tháºt?
Hắn trố mắt nhìn Kim Phi rồi hắn nhìn qua Ngá»c CÆ¡ chân nhân như không tin là chân nhân thá» thương thá»±c sá»±.
Thiên Phà m đại sư ngưng trá»ng thần sắc, đột nhiên váºn tụ công lá»±c nÆ¡i đôi cánh tay.
Äế Vương cốc chá»§ cau mà y từ từ há»i:
- Các hạ đã đánh bại Ngá»c CÆ¡ chân nhân hẳn là có lai lịch. Các hạ có thể cho biết quý tánh cao danh chứ?
Kim Phi ngưng trà ng cưá»i gằn từng tiếng:
- Các hạ không biết lão phu là ai à ? Lão phu là ...
Lão phụ áo trắng thở dà i, cháºn lá»i:
- Lão ấy là trượng phu của già !
Äế Vương cốc chá»§ trầm định tinh thần vững như núi, thế mà lúc đó cÅ©ng biến sắc mặt.
Thiên Phà m đại sư là bạn cố giao cá»§a Äế Vương cốc chá»§, biết rõ bên trong sá»± tình có nhiá»u bà ẩn, cÅ©ng biến sắc mặt luôn như cốc chá»§.
Äại sư há»i:
- Thế ra thà chá»§ là Vô Trưá»ng Quân?
Lão phụ áo trắng gáºt đầu, đáp thay cho Kim Phi:
- Phải!
Bà nÃn lặng luôn, có lẽ là nghẹn ngà o nên không thốt được tiếng nà o khác nữa.
Thiên Phà m đại sư đảo mắt nhìn quanh, thấy các đệ tá» cá»§a mình và đệ tá» Ngá»c CÆ¡ chân nhân bị hà nh hạ thê thảm, rồi đại sư nhìn đến Triển Má»™ng Bạch, tình trạng cá»§a chà ng còn thê thảm gấp mấy lần các đệ tá» cá»§a hai phái.
Äại sư cÅ©ng nháºn ra luôn sá»± khó khăn cá»§a Tiêu Vương Tôn trước sá»± tình hầu như nan giải, còn lão phụ áo trắng thì ảm đạm như cảnh đông tà n.
Cho đến Tiêu Phi Vũ cũng ũ rũ như lá héo!
Äại sư chưa biết rõ má»i diá»…n tiến vừa qua như thế nà o, song nhìn má»i ngưá»i, lão nghe tâm tư trầm trá»ng vô cùng.
Lâu lắm đại sư dáºm chân rồi thở dà i bảo:
- Kim thà chủ hãy đi gấp đi!
Kim Phi hừ một tiếng:
- Äi gấp! Tại sao?
Thiên Phà m đại sư trầm lạnh gương mặt nhấn mạnh từng tiếng:
- Nếu bây giá» mà Kim thà chá»§ không chịu rá»i Ä‘i, khi bần tăng thay đổi chá»§ ý rồi, cho dù thà chá»§ muốn Ä‘i cÅ©ng chẳng còn kịp!
Kim Phi nổi giáºn:
- Chẳng lẽ đại sư đã thay đổi chủ ý rồi tại hạ sẽ không đi được?
Râu đại sư hơi rung rung.
Bởi đại sư ká»m chế lá»a giáºn nÆ¡i lòng Ä‘ang bốc bừng. Ká»m chế đó là m dao động từng thá»› thịt, râu theo dao động đó mà rung rung.
Äại sư trầm tịnh bảo:
- Bần tăng chỉ nói được bấy nhiêu đó thôi, đi với không đi, tùy thà chủ!
Kim Phi hét:
- Không đi!
Lão phụ áo trắng biến sắc mặt nhợt nhạt, cúi xuống nhặt thanh kiếm thốt:
- Ngươi không chịu nghe lá»i khuyên cá»§a Thiên Phà m đại sư, ta sẽ chết trước mặt ngươi cho ngươi thấy.
Kim Phi sững sá», má»™t phút sau ngáºp ngừng nói:
- Tại sao.. ngươi muốn ta nghe lá»i ngoại nhân?
Lão phụ cất giá»ng buồn thảm:
- Ngươi muốn ta chết, thì ta xin chết trước mặt ngươi!
Bà hoà nh ta, chống mũi kiếm nơi yết hầu.
Kim Phi hét:
- Nam Yến! Ngươi.. ngươi...
Lão phụ trầm giá»ng:
- Ngươi đi hay không đi?
Kim Phi trầm ngâm má»™t phút Ä‘oạn thở dà i mấy tiếng, bất thình lình báºt cưá»i man dại, vừa cưá»i vừa thốt:
- Äi thì Ä‘i! Ta có thÃch ở lại nÆ¡i nà y đâu?
Lão quay mình bước liá»n.
Lão vừa đi vừa lẩm nhẩm:
- Äi thì Ä‘i gấp! Ở lại là m gì chứ?
Lão phụ hai tay trao thanh trưá»ng kiếm cho Thiên Phà m đại sư, quỳ xuống lạy:
- Äa tạ đại sư thà nh toà n!
Thiên Phà m đại sư nghe nhói ở tim:
- Khá»i phải tạ Æ n! Nữ thà chá»§ cứ Ä‘i!
Vì Ä‘á»an ân oán tình cừu phức tạp quanh sá»± việc, đại sư đà nh buông tha Kim Phi.
Lão phụ áo trắng quay mình sang Tiêu Vương Tôn, rung rung giá»ng nói:
- Cốc chủ...
Äế Vương cốc chá»§ nà o phải sắt đá mà chẳng nao nao, khoát tay ngăn chặn:
- Khá»i phải nói nhiá»u! Ngưá»i xưa trở lại, thì ngưá»i cÅ© phải Ä‘i theo!
Lão phụ rơi lệ, thốt qua nức nở:
- Hai mươi năm qua, thá» Æ n chiếu cố cá»§a cốc chá»§.. giá» lại ra Ä‘i đột ngá»™t như thế nà y...
cốc chủ ơi...
Bỗng bà đưa tay che mặt quay mình chạy đi như cơn điên loạn vừa lên.
Tiêu Phi Vũ vụt bước đến cạnh Triển Mộng Bạch gằn từng tiếng:
- Ngươi há»c được vÅ© công bà truyá»n cá»§a gia gia ta thì hãy cố mà hầu hạ ngưá»i cho phải đạo nhé!
Triển Mộng Bạch thở dà i:
- Cô nương muốn đi theo các vị đó?
Tiêu Phi VÅ© buồn buồn nhìn lại chà ng, cÅ©ng chẳng ngó sang Tiêu Vương Tôn, đảo bá»™ phi thân theo Vô Trưá»ng Quân Kim Phi và lão phụ áo trắng.
Nà ng quay mặt nhanh quá không ai thấy kịp những hạt lệ Ä‘á»ng nÆ¡i bá» mi cá»§a nà ng và những hạt lệ đó rÆ¡i xuống khi nà ng cỠđộng. RÆ¡i để nhưá»ng chá»— cho những hạt khác trà o ra.
Äế Vương cốc chá»§ biến sắc mặt, nhÃch chân má»™t bước tá»±a hồ muốn ngăn chặn nà ng.
Thiên Phà m đại sư cũng kinh hà i, hấp tấp thốt:
- Sao lịnh ái lại bỠđi? Bần tăng phải chạy theo khuyên giả nà ng mới được.
Äại sư vừa đảo bá»™, Tiêu Vương Tôn vói tay nắm chặc áo giữ lại.
Lão thở dà i, cất giá»ng trầm buồn:
- Con bé có tÃnh quáºt cưá»ng, nó Ä‘i theo Kim Phi là để há»c vÅ© công, cứ để cho nó Ä‘i, ngăn trở hôm nay thì ngà y mai, ngà y kia nó cÅ©ng sẽ Ä‘i như thưá»ng.
Lão báºt cưá»i!
Tá»± nhiên giá»ng cưá»i phải thê thảm, nhưng khà chất thì rất kiêu hùng. Chỉ có những ngưá»i biết đặt mình trên má»i sá»± váºt má»›i cưá»i ná»—i vá»›icái giá»ng đó.
Lão tiếp:
- Nó quáºt cưá»ng đến Ä‘iên loạn, cho nó quáºt cưá»ng là nó mất trá»n vẹn bình thưá»ng! Bây giá» nó đòi há»c vÅ© công cá»§a Kim Phi, má»™t thứ võ công Ä‘iên loạn, nó sẽ Ä‘iên loạn hÆ¡n...
Trà ng cưá»i dứt trước, câu nói dứt sau, kết thúc câu nói là những tiếng thở dà i.
Thiên Phà m đại sư cÅ©ng thở ra, cảm thông ý nghÄ© cá»§a Äế Vương cốc chá»§.
- Phà m nuôi dưỡng cái tâm hiếu thắng, tranh cưá»ng là tá»± dá»n má»™t con đưá»ng xuyên cá»§a đức hiếu sinh cá»§a thượng đế! Äạo từ bi cà ng phút cà ng bị lãng quên.
Äại sư bước tá»›i gần Ngá»c CÆ¡ chân nhân, trao thanh Phục Ma Kiếm cho đạo nhân.
Ngá»c CÆ¡ chân nhân đưa ánh mắt xa vắng nhìn đại sư lâu lắm má»›i thở dà i, há»i:
- Là m chi nữa, sư huynh? Nước đổ không ai hốt đủ, kiếm nhục thu hồi là m gì?
Thiên Phà m đại sư nói:
- Äạo huynh đã có cái căn tu vi hÆ¡n mấy mươi năm dà i, thế mà cÅ©ng không hÆ¡n hiá»n Ä‘iệt nữ há» Tiêu à ? CÅ©ng tránh cưá»ng? CÅ©ng hiếu thắng?
Ngá»c CÆ¡ chân nhân run ngưá»i.
CÆ¡n mÆ¡ dà i vỡ tan, những uất háºn vỡ tan, vừa đưa tay tiếp lấy thanh kiếm, vừa quắc đôi mắt sáng rá»±c, Ngá»c CÆ¡ chân nhân hoà n toà n thức ngá»™ hai lẽ thá»±c hư, cao giá»ng thốt:
- Mong ơn đại sư điểm hoá, bần đạo xin tuân giáo huấn của đại sư!
Thiên Phà m đại sư nở má»™t nụ cưá»i:
- Trong má»™t cái chá»›p mắt, đạo huynh thức ngá»™ then chốt cá»§a má»™t Ä‘á»i ngưá»i, đúng là khổ ãi mang mang, quay đầu là thấy bóng. Bần tăng khâm phục vô cùng.
Äại sư vòng tay chữ tháºp nghiêng mình bái tạ.
Ngưá»i thá» Æ n không bái tạ sao ngưá»i thi Æ¡n lại bái tạ?
Cho hay, những kẻ xuất gia là xá ká»· vị tha, lấy việc lo lá»i là m bổn pháºn, khi lo tròn cho má»™t ngưá»i là bổn pháºn được tròn má»™t phần. Giả như việc là m cá»§a há» chẳng bao giá» tròn, và như váºy là há» chẳng góp chút công nà o trong cái việc hoằng khai đạo pháp.
Ngá»c CÆ¡ chân nhân thức ngá»™ là đại sư có công. Cái công đó chÃnh Ngá»c CÆ¡ giúp đại sư mà thà nh.
Thì đại sư bái tạ Ngá»c CÆ¡ là điá»u rất hợp lý.
Thiếu niên áo lam đến bây giá» má»›i bước đến cạnh Triển Má»™ng Bạch, Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, cất tiếng:
- Gia sư đếm từng ngà y, từ cái lúc chia tay huynh đà i, những ngà y đó cộng lại hôm nay đã đúng năm rồi, hạn ước đã đến, gia sư sai tiểu đệ đến đây nghinh tiếp huynh đà i.
Triển Má»™ng Bạch cố gượng đứng lên, buông gá»n:
- Các hạ dùng lá»i khách sáo quá Ä‘i thôi.
Trong thâm tâm chà ng không khá»i nghÄ© là Lam Äại tiên sanh nóng nảy quá chừng.
Thiếu niên áo lam cưá»i nhẹ tiếp:
- Tuy tiểu đệ vâng lệnh đến đây, song nếu chẳng có Triá»u Dương phu nhân chỉ Ä‘iểm thì chỉ sợ vÄ©nh viá»…n không tìm được lối và o sÆ¡n cốc.
Triển Má»™ng Bạch nhìn qua Äế Vương cốc chá»§, rồi há»i thiếu niên:
- Triá»u Dương phu nhân hiện tại ở đâu?
Thiếu niên đáp:
- Phu nhân Ä‘Ãch thân đưa tiểu đệ đến đầu đưá»ng và o sÆ¡n cốc rồi trở lại ngay. Tuy nhiên bà có nói là tá»± bà cÅ©ng có thể tìm gặp lại huynh đà i.
Thì ra lúc thiếu niên và o cốc do lối công khai, còn chà ng rá»›t Ä‘i do lối bà máºt.
Äế Vương cốc chá»§ đưa hắn theo lối bà máºt tìm chà ng, kế gặp Thiên Phà m đại sư. Rồi cốc chá»§ má»›i dẫn má»i ngưá»i theo dấu Ngá»c CÆ¡ chân nhân.
Nhá» biết rõ địa thế, cốc chá»§ không cần tìm lâu, chứ nếu cháºm má»™t chút nữa thì tại cục trưá»ng hẳn là có sá»± quan trá»ng xảy ra rồi.
Lúc đó, Thiên Phà m đại sư và Ngá»c CÆ¡ chân nhân đã cắt dây treo đỡ các đệ tá» xuống ná»n rồi.
Bốn ngưá»i thá» thương trầm trá»ng tháºt, song tinh thần vẫn vững như thưá»ng, không vì cái Ä‘au cá»§a thể xác mà nhục chà khà cá»§a há».
Má»—i ngưá»i nói má»™t và i câu, đại khái tưá»ng thuáºt tao ngá»™ cá»§a há» cho hai sư tôn được rõ.
Äế Vương cốc chá»§ thở dà i:
- Trung can nghÄ©a đảm như các quý môn đệ là má»™t cái gương sáng cho những ai muốn là m má»™t con ngưá»i! Thinh danh cá»§a quý phái thảo nà o mà chẳng rá»n vang khắp sông hồ, trải qua nhiá»u thế hệ.
Cốc chủ day mặt qua hai vị chưởng môn tiếp:
- Tình trạng cá»§a há» như váºy chắc chắn là các vị ngại đưá»ng dà i, lão phu tưởng các vị nên đưa há» và o sÆ¡n cốc dưỡng thương má»™t thá»i gian.
Thiên Phà m đại sư gáºt đầu:
- Bần tăng Ä‘ang định xin phép cốc chá»§ cho chúng quấy nhiá»…u Ãt hôm.
Äế Vương cốc chá»§ hướng sang Triển Má»™ng Bạch há»i:
- Còn tiểu huynh đệ?
Triển Má»™ng Bạch cao giá»ng, song không mất lá»… độ:
- Tại hạ ngay từ bây giá» phải theo vị nhân huynh nà y, để không thất ước vá»›i Lam Äại tiên sanh.
Äế Vương cốc chá»§ nở má»™t nụ cưá»i:
- Tiểu huynh đệ không Ä‘i thì lão cÅ©ng đến đây! Chỉ vì vá»›i thương thế như váºy đó, tiểu huynh đệ liệu có cỠđộng được chăng?
Triển Má»™ng Bạch mỉm cưá»i:
- Rách má»™t phần da, tét má»™t chút thịt, rÆ¡i và i giá»t máu phá»ng có sá gì?
Äế Vương cốc chá»§ cưá»i tươi hÆ¡n má»™t chút:
- Xem ra chẳng những gan cá»§a tiểu huynh đệ bằng thép, đến cả thân thể cÅ©ng xem là kim cương luôn. Kim cương thì bất hoại, bình sanh lão phu má»›i thấy môt mẫu ngưá»i như tiểu huynh đệ.
Triển Má»™ng Bạch khó khăn vô cùng, nếu lặng thinh là mặc nháºn là tá»± hà o mà nói lá»i khiêm tốn thì có khác nà o công khai thừa nháºn?
Má»™t đạo nhân nối lá»i cốc chá»§:
- ChÃnh mắt đệ tá» trông thấy rõ má»i diá»…n tiến và không tưởng là con ngưá»i lại có đủ cái sức chịu đựng như vị tráng sÄ© ấy!
Thiếu niên áo lam cưá»i nhẹ:
- Gia sư trông đợi, nôn nóng từng ngà y, bá»n tại hạ xin cáo từ các vị.
Thiên Phà m đại sư gáºt đầu:
- Phiá»n thà chá»§ chuyển đạt đến lịnh sư lá»i vấn an cá»§a bần tăng.
Thiếu niên vâng má»™t tiếng Ä‘oạn dìu Triển Má»™ng Bạch hướng bước vá» phương trá»i vừa rá»±ng đông.
Bá»—ng Äế Vương cốc chá»§ chỉnh nghiêm thần sắc gá»i:
- Tiểu huynh đệ!...
Triển Mộng Bạch quay đầu:
- Tiá»n bối có Ä‘iá»u chi phân phó?
Äế Vương cốc chá»§ thở dà i:
- Giả như gặp Tiêu Phi Vũ, tiểu huynh đệ...
Lão không dứt tròn câu nói bởi thân pháºn cá»§a lão không cho phép lão nói lên cái ý muốn nói.
Những đã lỡ thốt Ä‘oạn đầu, lão dừng lại tiếp nối cho hợp vá»›i cảnh xá».
Không, lão không cần phải tìm lá»i nà o khác bởi lão chẳng cần phải nói nữa, Triển Má»™ng Bạch đã đáp đúng vá»›i niá»m thắc mắc cá»§a lão:
- Tiá»n bối an tâm, tại hạ hiểu lắm. Vô luáºn là Tiêu cô nương sẽ luyện được hay không luyện được những môn kỳ tuyệt, tại hạ chẳng bao giỠđộng thá»§ vá»›i lịnh ái!
Äế Vương cốc chá»§ thở dà i, cái thở dà i mang theo Ä‘iá»u lo nghÄ© xa xôi, tâm tư nhẹ được phần nà o.
Chừng như lão muốn nói thêm Ä‘iá»u chi đó, song cuối cùng lão vẫy tay:
- Tiểu huynh đệ đi đi. Thỉnh thoảng trở lại đây cùng lão phu hội ngộ một và i ngà y.
Mãi đến lúc thiếu niên áo lam dìu Triển Má»™ng Bạch khuất dạng nÆ¡i cuối đưá»ng xuống núi, Thiên Phà m đại sư cÅ©ng như tất cả má»i ngưá»i đưa ánh mắt theo chà ng.
Ngá»c CÆ¡ chân nhân tặc lưỡi:
- Con ngưá»i ai cÅ©ng quý cái dÅ©ng nhưng mà cái dÅ©ng cá»§a chà ng thiếu niên đó quả tháºt là má»™t kỳ dÅ©ng. Thảo nà o mà Lam Äại tiên sanh chẳng quên cái tuổi cao cá»§a lão ta kết bạn vong niên?
Äế Vương cốc chá»§ Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, qua nụ cưá»i đó, ai cÅ©ng thấy lòng cởi mở trá»n vẹn.
Thiên Phà m đại sư tiếp lá»i chân nhân:
- Hắn há»c được vÅ© công chân truyá»n cá»§a Tiêu thà chá»§, thêm sá»± chỉ Ä‘iểm cá»§a Lam Äại tiên sanh, thiết tưởng trong vòng mưá»i năm sau, đạo huynh và bần tăng sẽ không là đối thá»§ cá»§a hắn.
Äế Vương cốc chá»§ lại cưá»i:
- Chỉ sợ không đến mưá»i năm.
Một đạo nhân buột miệng chen và o:
- Bá» qua công phu há»c táºp cá»§a vị tráng sÄ© đó, chỉ ná»™i cái dÅ©ng cÅ©ng đủ khiến cho đệ tá» cúi rạp mình khâm phục.
Äế Vương cốc chá»§ gáºt gù:
- Trung can, thiết đảm, nghĩa dũng kiêm toà n, rất tiếc Tiêu Phi Vũ...
Äá»™t nhiên lão thở dà i, lãng qua việc khác:
- Chúng ta vỠcốc đi thôi!
* * * Xa xa nơi phương đông, bình mình lên...
Bình minh lên mở đầu má»™t giai Ä‘oạn má»›i cho vị thiếu niên anh hùng trên con đưá»ng láºp danh mà cÅ©ng là báo cừu.
NÆ¡i triá»n núi có má»™t dòng suối nước trong xanh, thiếu niên áo lam dừng cạnh bá» khoát nước rá»a những vết thương nÆ¡i mình Triển Má»™ng Bạch cho sạch máu, Ä‘oạn rịt thuốc. Chá»— nà o cần quấn vải thì quấn, chá»— nà o chẳng cần thì thôi.
Thuốc của hắn là linh dược do Ngạo Tiên Cung chế luyện, cũng như đệ tỠcác môn các phái hắn đi đâu là có mang nơi mình.
Thái dương lên Ä‘em cái rạng rỡ cho vạn váºt, gương mặt cá»§a Triển Má»™ng Bạch cÅ©ng rạng rỡ luôn.
Cái rạng rỡ cá»§a chà ng đượm nhiá»u nguyên nhân, bất quá thái dương chỉ là m công việc Ä‘iểm xuyết thêm để được vô tư, bởi trong khi muôn loà i Ä‘á»u rạng rỡ thì lẽ nà o lại để cho chà ng ảm đạm mãi sao?
Chà ng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i thốt:
- Máu me đông đặc hẳn phải bốc mùi máu tanh, huynh đà i cÅ©ng chẳng sợ hôi hám rịt thuốc chu đáo, tháºt tiểu đệ cảm kÃch vô cùng.
Má»™t câu nói thông thưá»ng, nếu là ai khác nói lên thì chẳng có mảy may giá trị, vì nó tượng trưng cho má»™t sá»± vuốt ve để tất trách má»™t lá»… độ thôi.
Nhưng khi Triển Má»™ng Bạch nói lên, nó phải có ý nghÄ©a sâu xa, vì chà ng không thÃch những cái sáo rẻ tiá»n, vì chà ng là con ngưá»i cương trá»±c, chỉ biết nói những cái gì đáng nói, không bao giá» dùng lá»i phù phiếm che Ä‘áºy má»™t giả dối.
Gia dÄ©, thái độ cá»§a chà ng tá»± nhiên quá, dù rằng buồng ngá»±c khép kÃn con tim sâu son con tim cá»§a chà ng như bá» ngá», để lá»™ sá»± thà nh tháºt rõ rà ng.
Cho nên ngưá»i nghe cÅ©ng cảm kÃch như ngưá»i nói, dù là má»™t câu thông thưá»ng.
Thiếu niên cưá»i nhẹ:
- Tiểu đệ tên Dương Toà n, huynh đà i cứ gá»i tên như thế tiện hÆ¡n.
Triển Má»™ng Bạch cưá»i lá»›n:
- Các hạ mở miệng ra là dùng hai tiếng huynh đà i, như váºy còn bảo ngưá»i ta gá»i mình bằng tên tá»™c, ai nghe cho chứ?
Dương Toà n mỉm cưá»i:
- Huynh đà i thẳng thắn quá chừng, mà cái thẳng thắn cÅ©ng nhiệt thà nh đáng phục! Tiểu đệ từng nghe gia sư đỠcáºp đến huynh đà i, niá»m kÃnh má»™t cà ng lúc cà ng tăng.
Triển Má»™ng Bạch cưá»i vang:
- Lại cũng hai tiếng huynh đà i.
Cả hai cùng cưá»i, giá»ng cưá»i tương đắc.
Triển Mộng Bạch chợt thấy mình có hảo cảm ngay với thiếu niên, trong phút giây cao hứng chà ng quên đi những phút giây nguy hiểm vừa qua...
Nhưng thiếu niên ngưng báºt tiếng cưá»i, trong khi Triển Má»™ng Bạch còn rạt rà o thÃch thú.
Rồi hắn thở dà i thốt:
- Tiểu đệ nghÄ© tá»§i thân pháºn mình. ÄÆ¡n côi, cô khổ chứ không thì...
Hắn lại thở dà i một phút sau mới nói tiếp:
- Tay vắn là m sao với cao?...
Hắn muốn nói rồi nÃn lặng, nÃn lặng rồi muốn nói. Khi nói lên lại ngáºp ngừng, tuy nhiên hắn cÅ©ng biểu hiện được cái ý cá»§a hán, cái ý muốn kết giao vá»›i Triển Má»™ng Bạch.
Hắn ngáºp ngừng là bởi hắn xét mình chưa xứng đáng, hắn ngại Triển Má»™ng Bạch hiểu lầm, cho rằng hắn đèo bồng...
Triển Má»™ng Bạch cao giá»ng:
- Phà m là anh hùng, thì luáºn tà i, luáºn trÃ, chứ nà o ai luáºn nguồn gốc ti tiện, xuất xứ đê hèn? Giả như các hạ thấy rằng tại hạ là kẻ có thể thân được, giả như tại hạ thấy các hạ là ngưá»i đáng mến, thì đừng bao giá» tưởng kẻ nà y trá»ng kẻ kia khinh. Nếu trong chúng ta, ai còn đỠcáºp đến sá»± sang hèn, ngưá»i đó phải bị phạt nặng.
Dương Toà n hân hoan ra mặt:
- Nếu tiểu đệ được kết giao bằng hữu và o sanh tỠđồng hà nh vá»›i huynh đà i thì không uổn mình sanh ra trên cõi Ä‘á»i ô trá»c, Ä‘i giữa dòng Ä‘á»i nhưng vẫn cô đơn như trên sa mạc mênh mông.
Triển Má»™ng Bạch cưá»i lên ha hả:
- Tại sao lại không được chứ? Chúng ta bất tất há»c theo thói tục vẻ vá»i hương án, bà y biện lá»… lạc, ngay bây giá» cứ nhạt đất là m hương, nhìn trá»i mà phát thệ giao tình bằng hữu, các hạ nghÄ© sao?
Dương Toà n cà ng tươi nét mặt hÆ¡n há»i:
- Huynh đà i cho biết niên canh?
Triển Má»™ng Bạch mỉm cưá»i:
- Trên dưới hai mươi gì đó, tại hạ cũng không còn nhớ rõ nữa.
Chà ng nói vá»›i thái độ phóng khoáng, phiêu nhiên, bất chấp tiểu tiết, bởi bình sanh chà ng không há» dừng chân ở những sá»± nhá» má»n quanh mình chà ng.
Dương Toà n tiếp:
- Tiểu đệ năm nay hai mươi hai...
Triển Má»™ng Bạch vươn tay vá»— nhẹ lên đầu vai cá»§a hắn cưá»i ha hả:
- Nếu thế thì các hạ là đại ca, tại hạ là tiểu đệ!
Cả hai lấy đất là m hương, lạy trá»i phát thệ, lạy vá»›i nhau cho đủ lá»….
Hai thiếu niên đơn côi, kể tá»± phút giây nà y không còn cô quạnh giữa dòng Ä‘á»i.
Há» thà nh thá»±c mến nhau, đôi lòng cởi mở trá»n vẹn.
Dương Toà n đỠnghị trao đổi cánh thiếp kim bằng, Triển Má»™ng Bạch ưng thuáºn ngay.
Dương Toà n lấy trong mình ra một chiếc túi luạ, trong túi có một xấp giấy trắng.
Giấy đó Dương Toà n mang theo mình, khi gặp cảnh sÆ¡n thá»§y hữu tình, hứng thÆ¡ bốc dáºy, hắn ghi lại má»™t đôi vần để đánh dấu những chặn đưá»ng sông núi đã vượt qua.
GiỠđây tạm thá»i cả hai dùng giấy đó lấy than là m bút, tả niên cảnh quê quán rồi trao nhau.
Dương Toà n tả kỷ bắt buộc Triển Mộng Bạch cũng phải tả kỷ theo.
Thuốc đã rịt xong trên các vết thương, Dương Toà n lấy thức ăn đơn giản mang theo mình bà y ra cả hai cùng ăn.
Sau đó nghỉ ngÆ¡i má»™t lúc, Triển Má»™ng Bạch cảm thấy tinh thần phấn chấn trở lại như thưá»ng.
- Phải là m sao để hóa diệt phiá»n lo cho Tiêu cốc chá»§?
Dương Toà n giải thÃch:
- Lên trên núi, tìm ba vị đó, thu hồi...
Hắn nhìn Triển Má»™ng Bạch bá» lá»ng câu nói.
Triển Má»™ng Bạch há»i dồn:
- Thu hồi váºt gì?
Dương Toà n lắc đầu:
- Ngu ca nói rồi, sợ nhị đệ đòi đi!
Triển Má»™ng Bạch gấp giá»ng:
- Äại ca cứ nói, tiểu đệ không Ä‘i đâu.
Dương Toà n vẫn lắc đầu:
- Chẳng phải ngu ca không muốn nói, chỉ vì lên đó là là m má»™t việc mạo hiểm phi thưá»ng, ngưá»i lên núi chẳng những phải có gan liá»u, mà còn cần phải có tà i nghệ cao siêu, ngoà i ra phải giữ cái chà cá»±c kỳ kiên định, không để cái tâm bịdụ hoặc bởi bất cứ má»™t việc gì.
Dá»c đưá»ng, cứ Ä‘i, Ä‘i lên mãi không thể quay đầu, khi thấy ngôi nhà cổ quái, tìm gặp ba lão nhân, há»i há» xin má»™t con độc xà , mà u Ä‘á», Ä‘em nó vá» trao cho Tiêu Vương Tôn. Dùng con độc xà đó, hoặc ăn nó, hoặc chế luyện ra má»™t được liệu gì, Tiêu Vương Tôn sẽ không còn sợ độc trùng nữa.
Triển Má»™ng Bạch mỉm cưá»i:
- Thế thì có gì khó khăn đâu?
Dương Toà n thốt:
- VÅ© công cá»§a ba vị lão nhân đó không lấy gì là m cao minh cho lắm, song há» có biệt tà i lừa ngưá»i, kẻgian hoạt còn bị há» lừa được như thưá»ng, thì liệu má»™t ngưá»i như Tiêu Vương Tôn là m gì không mắc mưu há» chứ? Hà huốngmá»™t thiếu niên chưa hai mươi tuổi?
Triển Mộng Bạch lấy là m kỳ:
- Tại sao lại phải là một thiếu niên chưa tròn lứa hai mươi tuổi?
Dương Toà n đáp:
- Bởi vì ngà y trước, Tiêu Vương Tôn có láºp ước vá»›i ba lão nhân, theo thá»a ước đó, thì chỉ có má»™t thiếu niên chưa tròn hai mươi tuổi má»›i có thể được lên đỉnh tìm ba vị lão nhân, thu hồi giải dược.
Hắn thởdà i, một lúc sau tiếp luôn:
- Ba vị lão nhân đó sống mãi hầu như không còn biết tuổi cá»§a mình là bao nhiêu nữa, bởi sống quá lâu, con ngưá»i hầu như thà nh tinh mất rồi, há» còn lừa được kẻ đã chết rồi, huống hồ là má»™t thiếu niên?
Triển Mộng Bạch hét lên:
- Chưa chắc đâu đại ca! Há» lừa thiếu niên nà o thì chẳng có chi, chứ thiếu niên đó là há» Triển nà y, thì nhất định há» phải thất bại. Tiểu đệ muốn lên đó xem thá».
Dương Toà n biến sắc:
- Nhị đệ đã hứa là không đi kia mà ? Sao bây giỠlại đòi đi?
Triển Mộng Bạch thở dà i:
- Äối vá»›i tiểu đệ, Tiêu cốc chá»§ có cái Æ¡n trá»ng như núi Thái, giỠđây nghe được việc nà y, tiểu đệ thấy có dịp đáp lại phần nà o Æ¡n trá»ng cá»§a lão ta, lại không là m được cái gì hữu Ãch cho lão, thì liệu tiểu đệ có còn là con ngưá»i nữa không?
Dương Toà n khoát tay:
- Không được! Dù sao, nhị đệ cũng không thể đi được!
Triển Má»™ng Bạch há»i:
- Tại sao?
Dương Toà n giải thÃch:
- Cái vẻ bên ngoà i cá»§a nhị đệ chứng tá» má»™t tâm tánh quáºt cưá»i nhưng tháºt ra, cái tâm cá»§a nhị đệ thì quá má»m, nếu gặp ba vị đó, há» nói má»™t và i câu, xúc động tâm tình nhị đệ...
nhị đệ mắc mưu là cái chắc, mà khi mắc mưu rồi là cầm như mất mạng luôn.
Triển Má»™ng Bạch cao giá»ng:
- Äại ca cứ yên trÃ, tiểu đệ hứa, vô luáºn ba lão nhân đó có nói gì, tiểu đệ nhất định không nghe, nếu không nghe thì là m gì mắc mưu?
Dương Toà n cau mà y:
- Nhị đệ chắc vây?
Triển Mộng Bạch ưỡn ngực:
- Chắc chắn là tiểu đệ sẽ mang con độc xà mà u hồng đó đem vỠđây! Không có một sự việc vì mà có thể cầm chân tiểu đệ trên đó.
Dương Toà n cau mà y:
- Thương thế nhị đệ...
Triển Má»™ng Bạch vung cánh tay rồi soạt chân, đảo bá»™ rồi tung mấy ngá»c cước vù vù, cho thấy chà ng không há» kém giảm công lá»±c Ä‘oạn cưá»i ha hả:
- Thuốc của Ngạo Tiên Cung quả nhiên thần hiệu, giỠđây tiểu đệ chẳng còn đau đớn chút nà o cả.
Dương Toà n thở dà i:
- Rất tiếc là theo giao ước của Tiêu Vương Tôn thì chỉ có một thiếu niên lên đó mà thôi, chứ nếu không thì... chúng ta cùng đi.
Hắn dặn dò:
- Cẩn tháºn nhé nhị đệ!
Triển Má»™ng Bạch gáºt đầu:
- Äại ca cứ việc yên trÃ, cứ ở đây mà chá» tiểu đệ xuống, lâu là má»™t ngà y, sá»›m là ná»a ngà y, tiểu đệ trở lại vá»›i con rắng độc mà u hồng.
Dương Toà n thốt:
- Nhị đệ không trở lại đây thì ngu ca cũng không trở vỠsơn động.
Triển Mộng Bạch vẫy tay:
- Tiểu đệ đi đây!
Nhìn theo bóng Triển Má»™ng Bạch đến khi khuất hẳn ở khúc quanh trên con đưá»ng lên núi, Dương Toà n vụt nở má»™t nụ cưá»i âm trầm, rồi lẩm nhẩm:
- Ngươi lên đó rồi lại hy vá»ng trở xuống sao?
Hắn ngẩng mặt lên không hớp mấy hơi không khà trong là nh rồi lẩm nhẩm tiếp:
- Triển Má»™ng Bạch! Triển Má»™ng Bạch! Äừng trách sao ta hãm hại ngươi! Bởi vì ngươi và o Ngạo Tiên Cung là vÄ©nh viá»…n ta không còn hy vá»ng được Lam Thiên Chùy truyá»n y bát cho ta! Và o Ngạo Tiên Cung đâu phải là cái việc dá»… dà ng cho ta? Lưu lại Ngạo Tiên Cung là đệ tá» Lam Thiên Chùy, cÅ©ng đâu phải là việc dá»… dà ng? Cà ng khó khăn hÆ¡n ná»a là được lão quá»· ấy truyá»n cho tuyệt há»c! Bao nhiêu công khó cá»§a ta lẽ nà o nhưá»ng hết cho ngươi tiếp nháºn thà nh quả?
Hắn cầm lấy tấm canh thiếp cá»§a Triển Má»™ng Bạch, xem lại má»™t lần nữa Ä‘oạn trịnh trá»ng cất và o mình rồi báºt cưá»i lạnh, lẩm nhẩm:
- Có tấm canh thiếp nà y trong tay, ta chẳng sợ bất cứ ai buộc tội ta hãm hại ngươi!
Hắn báºt cưá»i khanh khách:
- Äến lúc đó, ta sẽ ngụy tạo má»™t vẻ mặt Ä‘au đớn, thống khổ, ta sẽ khuyến dụ, khÃch động luôn Lam Thiên Chùy cholão ta tìm lên đỉnh núi gặp ba lão nhân kia báo cừu.
Hắn đắc ý vô cùng, rồi hắn lại nghĩ:
- Chưa đến hoà ng hôn là ngươi chết, đến lúc ấy ta lên núi nhặt xác của ngươi! Hay lắm!
Bá»—ng, hắn vá»— tay, cưá»i vang tiếp:
- Ta chỉ cần cung cung kÃnh kÃnh đối vá»›i các lão nhân, nhất định há» sẽ không là m khó ta!
Äến bây giá» hắn má»›i ăn, trước đó thì hắn chỉ nhượng cho Triển Má»™ng Bạch ăn, còn hắn nhấm nháp cho chà ng vui lòng váºy thôi.
Thức ăn chẳng có gì, chỉ là cơm khô với muối, thế mà hắn ăn, nghe ngon lạ lùng!
Bởi, hắn ăn mà nghĩ đến cái chết của Triển Mộng Bạch.
Vừa đi, Triển Mộng Bạch vừa nghĩ:
- Không ngá» ta vá»›i hắn má»›i kết giao vá»›i nhau mà hắn lại đối xá» nặng tình vá»›i ta quá như váºy! Tá»± nhiên ta cảm kÃch hắn vô cùng!
Chà ng nhìn ra con đưá»ng trước mắt, đưá»ng tuy khó khăn song chà ng nóng nảy quá độ, chân bước vá»™i và ng...
Má»™t lúc sau chà ng trông thấy má»™t khoảng núi có hình thế lạkỳ, nÆ¡i đó không có má»™t ngá»n cá», có lẽ tại đây sinh váºt không phải triển ná»—i nên tà n lụn đến cuối cùng táºn diệt.
Vượt qua Ä‘oạn đưá»ng đó, chà ng lại đến má»™t Ä‘ia. Ä‘iểm có đầy hoa cá» mà u đỠnhư máu lại to bằng chiếc bát lá»›n.
Chà ng không nháºn ra được hoa đó là hoa gì.
Bây giá» chà ng đã lên quá cao, dưới chân chà ng mây lÆ¡ lá»ng trôi qua, mùi hoa phất qua mÅ©i chà ng ngà ongạt.
Bỗng chà ng trông thấy một tấm bia dựng trong những bụi hoa bia có mấy chữ:
- Äừng và o cá»a!
Hai bên tả hữu có hai hà ng chữ con:
- Hãy quay đầu trở lại, đừng và o vá»ng cá»a nà y!
|

17-07-2008, 11:35 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Vô Giá»›i
Bà i gởi: 83
Thá»i gian online: 26 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 22
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 22
(Cổ Long)
Triển Má»™ng Bạch cưá»i lạnh mấy tiếng, băng mình vá»t ngang qua tấm bia, bất chấp lá»i cảnh cáo.
Muốn đi tới chà ng phải vạch lối ngay giữa rừng hoa, tuy nhiên cũng chẳnglà m hoa tà n, hoa rụng.
Không lâu lắm, bá»—ng chà ng thấy trước mặt có bóng ngưá»i.
Bóng đó chẳng rõ xuất hiện từ chá»— nà o trong rừng hoa, chỉ biết là hiện Ä‘ang chạy cùng chiá»u vá»›i chà ng, trongkhoảng cách không xa lắm.
Bóng đó là một nữ nhân bởi nà ng đưa lưng nên Triển Mộng Bạch không thể ức độ nà ng ở độ lứa tuổi nà o.
Chà ng chỉ thấy nà ng váºn chiếc áo mà u đỠtươi như những đóa hoa đỠquanh đó, nà ng lướt Ä‘i thoăn thoắt, bóng nà ng hiện giữa bóng hoa, trông như má»™t nà ng tiên, má»™t nà ng tiên giữa hoa áo mà u Ä‘á».
Triển Má»™ng Bạch lấy là m lạ tá»± há»i tại sao giữa chốn hoang vu nà y lại có má»™t nữ nhân dáng chừng cÅ©ng kiá»u diá»…m lắm.
Chà ng nhanh chân định tiến lên ngang nữ nhân, chà ng chà ng dáºm mạnh cố ý gây tiếng động.
Nhưng nữ nhân cứ lướt Ä‘i, chừng như không hay biết là phÃa háºu có ngưá»i Ä‘ang tiến lên.
Dĩ nhiên nà ng không thể quay đầu lại.
Chẳng rõ tại sao nà ngkhông quay đầu, song nà ng lại cháºm chân như chỠđợi.
Triển Mộng Bạch nhỠthế đuổi theo kịp, vượt ngang qua nà ng, quay đầu nhìn, nà ng kịp lúc lách mặt nghiêng qua một bên.
Thà nh thỠTriển Mộng Bạch chẳng thấy được mặt nà ng rõ rệt.
Chà ng nhá»› lại lá»i dặn dò cá»§a Dương Toà n:
- Dá»cđưá»ng tuyệt đối không nên quay đầu nhìn ngược vá» phÃa háºu.
TÃnh hiếu kỳ phát động, chà ng miá»…n cưỡng chống lại, cứ thẳng đưá»ng mà chạy tá»›i, không quay nhìn nà ng lần thứ hai.
Chà ng vừa chạy được và i trượng đưá»ng, từ phiá sau lưng má»™t giá»ng nói cá»§a nữ nhân thuá»™c hạng già gá»i to, vá»ng đếntai chà ng:
- Cứu mạng! Ngưá»i trẻ tuổi kia Æ¡i! Mau mau cứu mạng già !....
Triển Má»™ng Bạch giáºt mình.
Từ dưới chân núi lên đây, ngoà i nữ nhân áo đỠra chà ng có gặp ai khác đâu?
Thế thì cái lão bà nà y từ đâu đến? Và đang gặp sự việc gì mà kêu la vang dội thế?
T Không thể bá» qua má»™t trưá»ng hợp như thế váºy, bất chấp lá»i dặn dò cá»§a Dương Toà n, chà ng quay đầu nhìn.
Nhưng đầu vừa lắc chà ng giữ lại ngay, nghĩ:
- Äúng là má»™t trong nhiá»u cách dụ dẫn cho ta quay đầu lại, đừng để mắc mưu há»!
PhÃa sau tiếng kêu cứu mạng cà ng phút cà ng vang, vừa to vừa gấp, âm thinh thảm thiết phi thưá»ng.
Triển Má»™ng Bạch nghe máu nóng sôi sục trong thân thể, dáºm chân nghÄ©:
- Vô luáºn là m sao biết ngưá»i sắp chết mà không cứu thì ta còn là m ngưá»i được kchăng?
Cuối cùng chà ng quay luôn mình chứ chẳng phải chỉ quay đầu suông thôi.
Chà ng có thấy chi đâu? Bên trên mây trắng xanh giữa ná»n xanh, bên dưới hoa đỠy nhiên phô mà u.
Nữ nhân áo đỠđã biến mất dạng, chung quanh tịch mịch vô cùng.
Triển Má»™ng Bạch sững sá», má»™t thoáng sau lại chạy Ä‘i, nhưng chà ng vừa chạy thì chà ng nghe giá»ng già trước đó lại kêu vang.
Chà ng nổi giáºn, quay mình lượt nữa hét:
- Ai? Ở đâu?
Bên cạnh lối Ä‘i giữa rừng hoa má»™t ngưá»i nà o đó đáp:
- Ở đây! Ở đây nà y!
Triển Má»™ng Bạch không do dá»±, phi thân lao vút mình đến đó, nháºn ra má»™t cái hố sâu quanh miệng hố, hoa phá»§ kÃn.
Bên dưới hố, nữ nhân áo đỠđang kêu gà o, chẳng rõ nà ng là m sao mà rơi xuống hố.
Nà ng đang rơi, đôi tay cứ bám và o vách hố, tay bám tới đâu, là đá theo tay rơi xuống, đá bở như đất bùn, không chịu nổi sức nặng của nà ng.
Thà nh thá», nà ng rÆ¡i xuống mãi, rÆ¡i đến táºn đáy sâu.
Triển Má»™ng Bạch kinh hãi, nếu cứ cái đà đó cuối cùng nà ng sẽ dáºp mình nếu không tan xương nát thịt.
Và chắc chắn là nà ng phải chết.
Triển Má»™ng Bạch rợi ngưá»i, đứng cứng tại hố, giữ cho khá»i ngã, Ä‘oạn gá»i to:
- Äừng cỠđộng, tại hạ sẽ xuống đến nÆ¡i cứu cho...
Chà ng từ từ hạ thấp mình xuống, với tay nắm lấy cổ tay nữ nhân.
Váºn công lá»±c, vừa giữ chân cứng,vừa nắm tay nà ng kéo mạnh lên.
Chà ng thở phà o buông gá»n.
- May quá...
NgỠđâu, một đạo kình lực vô hình kéo chà ng ngã chúi tới chân chà ng mất vững.
Như váºy là chà ng phải ngã luôn xuống hố sâu rồi?
Cái gì phải đến đã đến, chà ng ngã nhà o xuống hố.
Vừa lúc đó má»™t đưá»ng giây nhá» từ đâu chẳng rõ, bay đến vừa tầm tay chà ng, chà ng vá»› lấy liá»n, nhất định dù sao thì sao cÅ©ng chẳng buông đưá»ng dây đó, chà ng biết có bám vÃu chắn chắn và o đâu nhưng đối vá»›i chà ng là cái phao cứu mạng cá»§a những ngưá»i đắm thuyá»n.
Nữ nhân áo đỠlạnh lùng:
- Và o cái chỗ không nên và o tự mình rước cái khổ thì cố mà mang cho quen chịu đựng?
Ta khuyên ngươi đừng vá»ng động trong chốc lát sẽ có ngưá»i đến giải cứu cho?
Triển Má»™ng Bạch nổi giáºn mắng:
- Ta có lòng tốt, định cứu mạng ngươi, ngươi lại lấy ơn là m oán...?
ÄÆ°á»ng dây thòng xuống mấy thước.
Thì ra vì chà ng phản đối,đưá»ng dây má»›i hạ thấp hÆ¡n, nữ nhân áo đỠđã cảnh cáo chà ng rồi kia mà ? Cứ má»—i lần chà ng vá»ng động dù bằng cỠđộng, dù bằng ngôn từ, thì đưá»ng dây cứ xuống sâu thêm và i thước.
Nữ nhân áo đỠlạnh lùng như lúc đầu:
- Ngươi mắng thêm má»™t câu nữa, má»™t tiếng thôi, ta cắt đứt đưá»ng dây ngay.
Cho đến bây giá» nữ nhân chưa đưa gương mặt tháºt cho Triển Má»™ng Bạch thấy, và nà ng vẫn giữ giá»ng già như lúc kêu cứu.
Sanh mạng nằm trong tay ngưá»i, Triển Má»™ng Bạch không há» nao núng, niá»m phẫn háºn cà ng phut cà ng tăng, nữ nhân cảnh cáo, chà ng cà ng tức uất, chà ng hét to:
- Muốn cắt dây cứ cắt, ta sợ gì ngươi mà chẳng dám mắng ngươi chứ?
Chà ng thách:
- Cứ cắt đi! Cắt cho ta xem nà o?
Chừng như nữ nhân giáºt mình, nhóng thêm má»™t câu.
- Khá lắm đó nhé tiểu tá»! Ngươi tưởng là ta không dám cắt à ? Ngươi cho rằng ta dá»a suông thôi à ?
Triển Má»™ng Bạch cưá»i lá»›n:
- Cho ngươi biết, ta sá»›m đã xem thưá»ng cái mạng sống cá»§a ta nếu ngươi dá»±a và o sá»± sống chết cá»§a má»™t ngưá»i mà uy hiếp ta, thì đúng là ngươi lầm! Hoặc giả ngươi Ä‘ang nuôi má»™ng?
Nữ nhân cưá»i lạnh:
- Ngươi cho rằng không sợ chết, là có dÅ©ng khà phải không? Hừ hừ! Thá»±c ra thì ngươi chỉ là má»™t mẫu ngưá»i ngu xuẩn, vô tÃch sá»±, chỉ biết lấy cái chết mà đối phó vá»›i má»i tao ngá»™!
Ngoà i cái chết ra, ngươi chẳng có một sở năng nà o đáng giá cả!
Triển Mộng Bạch quát vanglên:
- Ngươi nói cái gì chứ? Thá» láºp lại cho ta nghe?
Nữ nhân tiếp luôn:
- Ngươi chết mấy mạng Ä‘i nữa sá»± tình cÅ©ng chưa phải dứt khoát đâu! Ta thấy ngươi đòi chết là để trốn thoát má»™t cái gì, cái đó ngươi không chịu nổi, cái đórất khó khăn, ngươi không đủ năng lá»±c thì hà nh? Ngươi chết, như kẻ mang nợ nhiá»u không phương trang trải, chết để thoát nợ!
Má»—i lá»i nói cá»§a nà ng là má»™t ngá»n roi quất mạnh và o con tim cá»§a chà ng.
Bỗng nhiên chà ng nhớ đến những đoạn ân oán giang hồ, chưa thanh toán mảy may!
Còn Dương Toà n đang chỠở dưới chân núi! Còn phần việc của chà ng trong chuyến đi nà y, chà ng phải là m sao cho nó kết quả mỹ mãn chứ!
Tâm tư sôi động, ngà n ý nghÄ© dáºp dồn, bất giác chà ng thở dà i nháºn ra là mình chưa có thể chết được!
Nữ nhân đó nói đúng, chà ng cần phải sống, bao nhiêu sự việc đang chỠđợi chà ng.
Äúng lúc đó, chà ng được nâng bá»—ng lên, rồi bên tai chà ng giá»ng cưá»i cá»§a nữ nhân áo đỠvang lên, tiếp theo là má»™t câu nói khônglạnh lùng lắm:
- Gã trẻ tuổi kia, ngươi không tiếc mạng sống song ta lại không muốn lấy mạng ngươi!
ÄÆ°á»ng dây giáºt mạnh như đưá»ng nhợ câu do ngư phá»§ nghe cá đớp giáºt lên.
Chà ng bị vút lên cao, đáp xuống nơi bỠghà nh đá.
Nhá»› đến cái cảnh vừa qua, Triển Má»™ng Bạch rùng mình. Äúng là má»™t cái chết trong đưá»ng tÆ¡ kẻ tóc.
Nữ nhân áo đỠnhìn chà ng tiếp:
- Gã trẻ tuổi kia, dù sao thì ta cũng cứu ngươi, ta cũng không bắt buộc ngươi van cầu dung tha hay cứu trợ, ta cứu ngươi rồi, ngươi có thể là m hộ ta một viêc chăng?
Nữ nhân còn giữ dáng Ä‘iệu dịu dà ng, tóc cá»™t cao, song gương mặt lại già , những đưá»ng nhăn đã hiện lá»™ nÆ¡i vầng trán.
Nữ nhân hẳn có tuổi khá cao, Ãt nhất cÅ©ng thuá»™c loại trung niên phụ nhân.
Chà ng nhìn nữ nhân khẽ thở dà i:
- Bà ám toán tại hạ, rồi bà cứu tại hạ, tại hạ có thể nà o là m giúp cho bà ? Tuy nhiên bà không do tại hạ van xin vẫn cứu tại hạ như thưá»ng, chÃnh Ä‘iá»u đó khiến tại hạ cảm kÃch bà váºy!
Thá»±c ra, vừa rồi sau khi suy nghÄ© kỹ, Triển Má»™ng Bạch nháºn thấy mình chưa thể chết trong trưá»ng hợp đó, nếu bà ta bảo chà ng van xin cứu mạng cóthể chà ng van xin ngay.
Nhưng, bà không bắt buá»™c, chỉ cứu suông thôi, tá»± nhiên chà ng cảm kÃch, và đương nhiên chà ng phải là m má»™t việc gì cho bà , đểđáp tạ chứ?
Nữ nhân áo đỠđiểm má»™t nụ cưá»i, tiếp:
- Ngươi nói thế, có nghĩa là ngươi sẵn sà ng là m hộ ta việc đó?
Triển Má»™ng Bạch không đáp, chỉ há»i lại:
- Việc gì?
Nữ nhân áo đỠthốt:
- Từ đây lên thẳng đỉnh núi ngươi sẽ gặp ba gian nhà , trước gian bên tả có một khoảng đất chu viên, trên khoảng đất đó trồng toà n hoa cúc, ngươi cứ hủy diệt tất cả những chồi cúc cho ta.
Triển Má»™ng Bạch cưá»i lá»›n:
- ChÃnh tại hạ định đến đó sanh sá»± đây! Äừng nói là tại hạ há»§y diệt khu hoa cúc, nếu bà muốn tại hạ Ä‘áºp phá cả gian nhà tại hạ cÅ©ng là m luôn.
Nữ nhân áo đỠsững sá».
Má»™t phút sau bà cau mà y há»i:
- Ngươi có thù oán gì vá»›i bá»n há»? Tại sao ngươi muốn đến đó sanh sá»±.
Triển Mộng Bạch hừ một tiếng:
- Chẳng lẽ bà không biết? Trong ba gian nhà đó có ba lão nhân, tà n độc phi thưá»ng, há» lại còn nuôi độc trùng, dùng độc hãm hại kẻ khác?
Nữ nhân áo đỠtrố mắt:
- Tháºt váºy sao? Ngươi nghe ai nói thế?
Triển Má»™ng Bạch cao giá»ng:
- Tá»± nhiên tại hạ được biết, cần gì phải có ai nói cho nghe? Hôm nay tại hạ quyết lên trên đó đòi cho được con rắn độc mà u Ä‘á», Ä‘em vá» cứu mạng má»™t ngưá»i.
Nữ nhân áo đỠchớp luôn đôi mắt mấy lượt, chừng như bà ta cho là câu chuyện hết sức kỳ quái.
Vá»›i vẻ hoang mang, bà há»i:
- Äá»™c xà ? Äá»™c xà gì chứ?
Triển Mộng Bạch lắc đầu:
- Những thá»§ Ä‘oạn cá»§a tả đạo bà ng môn, là m gì tại hạ hiểu được rà nh? Äiá»u chắc chắn là há» có con rắn độc đó, và hỠđã thả nó ra cho sát hại nhiá»u ngưá»i.
Lão phụ giáºt mình, má»™t lúc lâu, bá»—ng bà báºt cưá»i khanh khách, cưá»i rồi thốt:
- Có việc như thế a? Hay! Hay tháºt! Thôi ngươi Ä‘i Ä‘i, Ä‘i thôi!
Bà cưá»i thÃch thú tháºt sá»± khiến Triển Má»™ng Bạch chẳng hiểu bà có dụng ý gì mà bá»—ng dưng lại biểu hiện niá»m đắc ý như vây.
Chà ng ngây ngưá»i nhìn sững bà má»™t lúc lâu, Ä‘oạn vòng tay chà o:
- Phu nhân yên trÃ! Tại hạ bảo đảm là phu nhân sẽ thoã mãn.
Nữ nhân áo đỠvừa cưá»i vừa gáºt đầu tiếp:
- ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c! Ngươi cứ Ä‘i, cứ Ä‘áºp phá, Ä‘áºp tÆ¡i bá»i, Ä‘áºp tan nát tất cả lại cà ng hay!
Triển Mộng Bạch lại nhìn bà lượt nữa, vẫn không hiểu bà có ý tứ gì.
Chà ng tá»± há»i, lão phụ là ai từ đâu đến, tại sao lại thù háºn má»™t chu viên hoa cúc?
Cuối cùng rồi chà ng cũng ly khai lão phụ, rồi quay mình chạy đi.
Trên đầu có mây, dướichân có mây, chà ng chạy Ä‘i giữa vùng mây đó, má»™t lúc sau đã thấy dạng ba gian nhà má» má»...
Chà ng gia tăng tốc độ, không lâu lắm, đến nơi.
Ngôi nhà được dá»±ng lên giữa má»™t biển hoa, toà n là hoa mà u Ä‘á».
Ngôi nhà có ba gian, nói là ba ngôi cÅ©ng được, bởi những gian nhà tuy liá»n lạc vá»›i nhau song rất riêng biệt.
Gian đầu hình vuông dà i, gian giữa hình tròn, phà m những gì thuá»™c vá» gian nhà vuông vắn thì Ä‘á»u có cạnh vuông như nhau, còn những gì thuá»™c vá» gian tròn, thì tất cả Ä‘á»u tròn, mái tròn, tưá»ng tròn, trông như vá» con cóc.
Hai gian nhà chẳng có má»™t vá»ng cá»a, chẳng rõ ngưá»i ở do lối nà o mà ra và o.
Gian thứ ba thì bằng cà nh cây ghép lại, lợp cá».
Gian nhà gỗ mộc mạc như bất cứ ngôi nhà của một thôn dân nà o.
Äiểm đặc biệt là ba gian tuy khác hình thức nhau, song tất cả Ä‘á»u trang nhã, thanh khiết phi thưá»ng.
Trước gian nhà cá», có má»™t khoảng đất tròn, trên khoảng đất đó có nhiá»u bồn trồng hoa cúc, hoa nở to, đóa mà u và ng, đúng là má»™tl oại cúc hiếm trên Ä‘á»i.
Giữa má»™t biển hoa Ä‘á», có má»™t vùng hoa và ng, khunh cảnh vô cùng ngoạn mục.
Má»™t tiếng hú dà i rùng rợn từ trong độc cốc vá»ng tá»›i khiến cho Triển Má»™ng Bạch giáºt mình, lẩm bẩm:
- Ô! Hay đây là sà o huyệt của Tình Nhân Tiễn?
Bằng má»™t khinh pháp ảo tuyệt, Triển Má»™ng Bạch phóng mình Ä‘i như má»™t là n khói, đáp ngay ngoà i cá»a hang cốc, đưa mắt nhìn và o trong động.
Triển Má»™ng Bạch chợt thất kinh thấy bốn vị lão tăng Thiếu Lâm Tá»± Ä‘ang bị treo dá»™ng đầu, mình mẩy đầy máu, đứng phÃa dưới là má»™t lão quái nhân to lá»›n tay cầm thanh Ä‘oản kiếm chá»›p ngá»i, quát như hổ gầm:
- Tiêu Vương Tôn, Ngá»c Hư Chân Nhân Ä‘ang trốn ở đâu, khai mau!
Một lão tăng phun ra vòi máu, thở hổn hển:
- Không biết...
Quái nhân quát:
- Giết tất cả!
Thanh đoản kiếm trong tay quái nhân chớp lên, chém phụt qua cổ vị lão tăng vừa đáp.
Soảng!
Ãnh quang tắt phụt, thanh Ä‘oản kiếm rá»i khá»i tay quái nhân bay vút, va và o vách động, kêu lên má»™t tiếng ghê hồn. Thì ra Triển Má»™ng Bạch vừa bắn mình và o, vá»— má»™t chưởng cứu chiếc đầu cá»§a vị lão tăng.
Bốn vị lão tăng đồng hô to:
- Bạch thà chủ!
Quái nhân trợn mắt nhìn Triển Mộng Bạch quát:
- Ngươi đến đây là m gì?
TrỠtay sang bốn vị lão tăng, Triển Mộng Bạch đáp:
- ÄÆ°a bốn vị nà y trở vá» Thiếu Lâm Tư......
Quái nhân gầm to:
- Ngươi phải chết!
Mồm quát, quái nhân nhằm tâm huyệt Triển Mộng Bạch vỗ một đạo kình nặng như núi lỡ.
Triển Má»™ng Bạch váºn đủ mưá»i thà nh tiếp chiêu.
Ầm!
Má»™t tiếng nổ long trá»i, khắp cả hang cốc Ä‘á»u rung chuyển, song phương cùng lảo đảo tháo lui má»™t bước. Quái nhân kinh ngạc trố mắt nhìn Triển Má»™ng Bạch rồi cưá»i khà :
- Tiểu tỠkhá đấy, nhưng ngươi cũng phải chết.
Quái nhân đánh luôn tám chưởng, cuồng phong nổi dáºy à o à o.
Triển Mộng Bạch huy động song chưởng chống đỡ. Một loạt tiếng nổ chấn động, cát bụi tung bay mù mịt, trong nháy mắt hai đà ng đã đấu trên ba mươi hiệp bất phân thắng bại.
Chợt quái nhân lùi lại hai bước gầm to:
- Tiểu tá», không ngá» ngưá»i tuổi còn trẻ mà võ công đã cao thâm đến thế. Giá» hãy thá» nháºn chiêu nà y cá»§a lão phu.
Dứt câu, quái nhân xoay tròn quanh thân mình Triển Má»™ng Bạch như trăm ngà n chiếc bóng u linh, không còn phân biệt được lão ở nÆ¡i đâu nữa cả. Chưởng chỉ vù vù Ä‘iểm và o các yếu huyệt đối phương. Má»™t lối võ công thần quái chưa từng trông thấy bao giá».
Bình!
Triển Má»™ng Bạch hoa mắt luống cuống ngẩn ngÆ¡, loạng quoạng trúng má»™t chưởng, bay thẳng và o vách đá đánh huỵch má»™t tiếng, máu há»ng trà o ra.
Quái nhân cưá»i khằng khặc:
- Tiểu tá»! Lão phu nói có sai đâu. Bây giá» ta mổ bụng ngươi xem lá gan to đến thế nà o.
Lão nhặt thanh đoản kiếm, vạch một đạo ngân quang sắp đâm thẳng và o ngực chà ng.
Triển Mộng Bạch nhắm mắt chỠchết!
Äá»™t nhiên có tiếng hét như chuông ngâm:
- Quái váºt, không được giết Bạch ca!
Một tiếng "soang" chát chúa. Mũi kiếm của quái nhân văng ra ngoà i. Một ả thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện. Bất giác, Triển Mộng Bạch mở mắt kêu lên:
- Tiêu Phi Vũ!
Thá»±c váºy, thiếu nữ vừa đỡ mÅ©i kiếm chÃnh là Tiêu Phi VÅ©, con gái Tiêu Vương Tôn và cÅ©ng là vị hôn thê cá»§a Triển Má»™ng Bạch.
Má»™t năm qua chà ng luyện võ công tại Tiêu vương cốc, vừa tái xuất giang hồ tìm thù rá»a háºn, không ngá» nà ng lại lén lút theo chà ng đến đây.
Quái nhân nhìn Tiêu Phi VÅ© cưá»i khăng khắc:
- Gã kia là gì của ngươi?
Tiêu Phi Vũ bình thản đáp:
- Chà ng là vị hôn phu của ta, ngươi không được sát hại chà ng.
- Ha hạ.. ta sẽ cho hai ngươi thà nh hôn dưới âm phủ.
Lão vươn mưá»i quỉ trảo chụp tá»›i Tiêu Phi VÅ© nhanh như sét giáºt.
Trong lúc bất phòng, Tiêu Phi VÅ© trúng nhằm mấy ngá»n quỉ trảo, đứng bất động. Quái nhân vung kiếm đâm ngay yết hầu Tiêu Phi VÅ©. Nà ng trừng mắt chá» chết.
Thình lình một chiếc bóng vụt phóng tới hét lớn:
- Võ trưá»ng quân Kim Phi, ngươi Ä‘iên rồi.
Quái nhân chÃnh là Võ trưá»ng quân Kim Phi. Lão nghe tiếng quen thuá»™c láºp tức ngưng tay day qua há»i:
- Nương tỠlà ai?
Chiếc bóng đã hiện ra một trung phụ xinh đẹp lạnh lùng:
- Nam Yến!
Kim Phi sá»ng sốt má»™t lúc, bá»—ng vồ lấy Nam Yến ôm chặt và o lòng kêu lên:
- Trá»i... hiá»n thê.
Quả váºy, Nam Yến chÃnh tháºt là vợ cá»§a Kim Phi đã thất lạc nhau hai mươi năm qua vì thảm biến gia trang. Ngà y đó Kim Phi bị kẻ thá»§ đánh rÆ¡i xuống vá»±c thẳm mất tÃch. Nam Yến bÆ¡ vÆ¡ tá»›i tá túc tại Tiêu vương cốc, hạ sinh má»™t bé gái tên Man Phong. Sau đó vì nợ Æ n Tiêu Vương Tôn nên tình nguyện là m thứ thiếp và cho ra Ä‘á»i Tiêu Phi VÅ©. Không ngá» hôm nay lại trùng phùng ở trong động cốc nà y.
Tháºt lâu, Kim Phi buông Nam Yến ra, trá» tay sang Tiêu Phi VÅ© há»i:
- Vị tiểu cô nương kia là ai?
- Là em gái của Man Phong ái nữ, phu quân.
- Ồ! Thân phu Tiêu Phi Vũ là ai?
- Tiêu Vương Tôn.
Kim Phi trợn mắt:
- Thế ra bà đã tục huyá»n?
Nam Yến thở than:
- Lúc phu quân mất tÃch thiếp tưởng đã chết rồi, lại bị bá»n Thất Sát Ä‘uổi theo toan giết, nhá» Tiêu Vương Tôn cứu thoát đưa vá» Tiêu vương cốc. Thiếp vì nợ Æ n ngưá»i quá nặng nên tình nguyện trao thân. Nhưng bây giá» gặp lại phu quân rồi, thiếp xin phu quân toan liệu...
Ngẫm nghĩ một lúc, Kim Phi thở dà i:
- Nà ng hãy theo ta.
Nam Yến vui mừng, bước tới giải huyệt cho Tiêu Phi Vũ và bảo:
- Phi VÅ©! Con hãy chà o cáºu Ä‘i.
Tiêu Phi Vũ chắp tay:
- Con kÃnh chà o cáºu, suýt nữa cáºu giết con rồi.
Kim Phi tươi cưá»i:
- Phải! Chút nữa ta đã lầm rồi.
Lão trá» tay qua Triển Má»™ng Bạch há»i:
- Gã nầy là ai?
Nam Yến day qua giải huyệt cho Triển Mộng Bạch, đáp:
- Tiểu tỠnà y tên Triển Mộng Bạch, là vị hôn phu của Tiêu Phi Yến đấy.
Kim Phi kinh hãi:
- Ồ! May thaỵ.., suýt nữa ta đã mổ bụng gã rồi còn gì.
Chợt có ba ngưá»i tiến và o. Coi lại đó là Tiêu Vương Tôn, Ngá»c Hư Chân Nhân, và Dương Toà n, đệ tá» cá»§a Lam Thiên Chùy.
Tiêu Phi Vũ chạy lại ôm Tiêu Vương Tôn hoan hỉ:
- Phụ thân...
Triển Mộng Bạch cũng bước tới vòng tay:
- Nhạc phu......
Trong khi đó Ngá»c Hư Chân Nhân tháo dây Ä‘em bốn vị lão tăng xuống, há»i ra má»›i biết chỉ vì má»™t sá»± hiểu lầm nên Kim VÅ© má»›i toan giết há». Má»i ngưá»i than thở má»™t hồi, má»i chuyện xảy ra trong quá khứ chẳng khác nà o má»™t cÆ¡n má»™ng.
Triễn Mộng Bạch chắp tay:
- Nhạc phụ. Hôm trước con có hứa vá»›i Lam lão tiá»n bối rằng sẽ theo lão há»c mấy môn võ công, giá» con theo Dương Toà n đại ca, sau thá»i gian sáu tháng con sẽ trở vá» Tiêu vương cốc bái mạng.
Liá»n đó, Triển Má»™ng Bạch và Dương Toà n giở khinh công Ä‘i thẳng...
|

17-07-2008, 11:36 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Vô Giá»›i
Bà i gởi: 83
Thá»i gian online: 26 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 23
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 23
(Cổ Long)
Bình minh đến, vạn váºt tưng bừng, gương mặt ngá»c cá»§a Triển Má»™ng Bạch cà ng rạng rỡ thêm hÆ¡n.
Äây là ngà y đầu tiên viết trang sá» má»›i cho vị tiểu anh hùng trên con đưá»ng danh vá»ng và báo phục mối phụ cừu đầy gian lao, nguy hiểm.
Chiá»u hôm sau, Triển Má»™ng Bạch và Dương Toà n đã tá»›i chân núi Côn Lôn, má»™t vùng núi non trùng Ä‘iệp cá»±c kỳ hiểm trở.
Dương Toà n dừng chân lại, quay mình nhìn con đưá»ng đê khúc khuá»·u ăn thông lên đỉnh núi, niá»m căm phẩn hiện rõ nÆ¡i ánh mắt.
Triển Mộng Bạch thấy thế, ngạc nhiên:
- Äại cạ..
Dương Toà n thở dà i mấy tiếng, rồi trầm giá»ng:
- Ngu ca rất háºn... đáng háºn tháºt!
Triển Mộng Bạch cà ng lấy là m lạ:
- Äại ca háºn chi?
Dương Toà n đưa tay chỉ lên núi, há»i:
- Nhị đệ có biết tại sao Äế vương cốc chá»§ Tiêu Vương Tôn không còn dám xuôi ngược trên giang hồ nữa chăng?
Triển Mộng Bạch chớp mắt:
- Không lẽ trong cái việc ẩn cư cá»§a lão lại có nhiá»u Ä‘iá»u bà ẩn?
Dương Toà n thở dà i:
- Bà ẩn thì hẳn có rồi! Cái lão Tiêu cốc đó...
Äá»™t nhiên hắn nÃn lặng, bá» lá»ng câu nói.
Triển Mộng Bạch nóng nảy:
- Sao đại ca không nói luôn?
Dương Toà n lại thở ra:
- Chẳng phải ngu ca không muốn nói, chỉ vì ngu ca sợ nói ra rồi... Mà thôi nhị đệ đừng nghe là hơn, bởi tánh của nhị đệ cương quá chừng!
Triển Mộng Bạch hừ một tiếng:
- Äại ca không nói là có ý khinh tiểu đệ đấy!
Dương Toà n trầm ngâm một lúc, lâu lắm mới tiếp:
- Sở dÄ© mà cái lão Tiêu Vương Tôn quanh năm ẩn mình là vì trên ngá»n núi nà y có ba vị lão nhân ẩn cư trong má»™t ngôi nhà quái dị.
Triển Mộng Bạch cau mà y:
- Äế vương cốc chá»§ có vÅ© công như váºy, không lẽ lại còn sợ bất cứ ai trong cõi Ä‘á»i nà y?
Ba lão nhân kia có tà i nghệ như thế nà o, đến đâu mà Tiêu cốc chủ phải sợ hãi?
- Ba lão nhân đó tâm tình tà n độc, thá»§ Ä‘oạn lợi hại, há» là ba con ngưá»i cổ quái hại ngưá»i bằng loại váºt mà há» nuôi dưỡng, những loà i váºt đó rất độc, nếu Tiêu Vương Tôn sÆ¡ suất sẽ mất mạng ngay!
Triển Má»™ng Bạch nổi giáºn:
- Có sá»± việc như váºy à ?
Dương Toà n cau mà y:
- Nếu không có như váºy thì là m sao quanh năm suốt tháng Tiêu Vương Tôn ăn chẳng ngon bữa, ngá»§ không an giấc?... Hừ, rất tiếc không có má»™t thiếu niên can đảm giải trừ cho lão ta sá»± Ä‘e dá»a hằng ngà y!
Triển Mộng Bạch quắc mắt:
- Phải là m sao để hóa diệt phiá»n lo cho Tiêu cốc chá»§?
Dương Toà n giải thÃch:
- Lên trên núi, tìm ba vị đó, thủ hồi...
- Thá»§ hồi váºt gì?
- Ngu ca không dám nói nữa, sợ nhị đệ đòi đi!
Triển Má»™ng Bạch gấp giá»ng:
- Äại ca cứ nói, tiểu đệ không Ä‘i đâu.
Dương Toà n lắc đầu:
- Chẳng phải ngu ca không muốn nói, chỉ vì lên đó là là m má»™t việc mạo hiểm phi thưá»ng, ngưá»i lên núi chẳng những phải có gan liá»u mà còn cần phải có tà i nghệ cao siêu, ngoà i ra phải giữ cái chà chá»±c kỳ kiên định. Dá»c đưá»ng, cứ Ä‘i Ä‘i lên mãi không thể quay đầu, khi thấy má»™t ngôi nhà cổ quái, tìm gặp ba lão nhân, há»i há» xin má»™t con độc xà mà u Ä‘á», Ä‘em nó vá» trao cho Tiêu Vương Tôn. Dùng con váºt đó, hoặc ăn nó, hoặc chế luyện ra má»™t dược liệu thì, Tiêu Vương Tôn sẽ không còn sợ độc trùng nữa.
Triển Má»™ng Bạch mÄ©m cưá»i:
- Thế thì có gì khó khăn đâu?
Dương Toà n thốt:
- VÅ© công cá»§a ba vị lão nhân đó, không lấy gì là m cao minh cho lắm, song há» có biệt tà i lừa ngưá»i, kẻ gian hoạt còn bị há» lừa được như thưá»ng, thì liệu má»™t ngưá»i như Tiêu Vương Tôn, là m gì không mắc mưu há» chứ? Hà huống má»™t thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi?
Triển Mộng Bạch lấy là m kỳ:
- Tại sao lại phải là một thiếu niên chưa tròn lứa tuổi hai mươi?
Dương Toà n đáp:
- Bởi vì ngà y trước Tiêu Vương Tôn có láºp ước vá»›i ba vị lão nhân. Theo thá»a ước đó thì chỉ có má»™t thiếu niên chưa tròn hai mươi tuổi má»›i có thể lên đỉnh tìm ba vị lão nhân, và được trao độc váºt.
Triển Má»™ng Bạch cao giá»ng:
- Äối vá»›i tiểu đệ, Tiêu cốc chá»§ có cái Æ¡n trá»ng như núi Thái, giỠđây nghe được việc nà y, tiểu đệ thấy có dịp đáp lại phần nà o Æ¡n trá»ng cá»§a lão ta. Nếu không là m được cái gì hữu Ãch cho lão, thì liệu tiểu đệ có còn là con ngưá»i nữa chăng?
Dương Toà n khoát tay:
- Không được! Dù sao, nhị đệ cũng không thể đi được!
Triển Má»™ng Bạch há»i:
- Tại sao?
Dương Toà n giải thÃch:
- Cái vẻ bên ngoà i cá»§a nhị đệ chứng tá» má»™t tâm tÃnh quáºt cưá»ng, nhưng thá»±c ra cái tâm cá»§a nhị đệ thì quá má»m. Nếu gặp ba vị đó, há» nói má»™t và i câu, xúc động tâm tình nhị đê.....
nhị đệ sẽ nghe hỠngay.
Triển Mộng Bạch trợn mắt:
- Äại ca cứ yên trÃ, tiểu đệ hứa, vô luáºn ba lão nhân đó có nói gì, tiểu đệ nhất định không nghe, nếu không nghe thì là m gì mắc mưu há»?
Dương Toà n lo lắng:
- Nhị đệ muốn đi sao?
Triển Mộng Bạch ưỡn ngực:
- Vâng! Tiểu đệ sẽ mang con độc xà mà u hồng đó đem vỠđây! Không có một sự việc gì có thể cầm chân tiểu đệ trên đó được cả.
Dương Toà n than nhẹ:
- Cẩn tháºn nhé nhị đệ!
Triển Má»™ng Bạch gáºt đầu:
- Äại ca cứ việc yên trÃ, cứ ở đây mà chá» tiểu đệ xuống. Lâu là má»™t ngà y, sá»›m là nữa ngà y, tiểu đệ sẽ trở lại vá»›i con rắn độc mà u hồng.
- Nhị đệ không trở lại đây, thì ngu ca cũng không trở vỠsơn động!
Triển Mộng Bạch vẫy tay:
- Tiểu đệ đi đây!
Nhìn theo bóng Triển Má»™ng Bạch, đến khi khuất hẳn ở khúc quanh trên con đưá»ng lên núi, Dương Toà n vụt nở má»™t nụ cưá»i âm hiểm:
- Triển Má»™ng Bạch! Äừng trách ta sao hãm hại ngưá»i! Bởi vì, ngưá»i và o Ngạo Tiên Cung, là vÄ©nh viá»…n ta không còn hy vá»ng được Lam Thiên Chùy truyá»n y bát cho.
Hắn báºt cưá»i khanh khách:
- Khi ngươi chết lúc đó ta sẽ ngụy tạo má»™t vẽ mặt Ä‘au đớn, thống khổ. Ta sẽ khÃch động luôn Lam Thiên Chùy, cho lão ta tìm lên đỉnh núi gặp ba vị lão nhân kia báo cừu... Ha ha hạ..
* * * Rá»i khá»i chân núi. Vừa Ä‘i, Triển Má»™ng Bạch vừa nghÄ©:
- Không ngá» ta vá»›i hắn má»›i kết giao vá»›i nhau mà hắn đã đối xá» nặng tình vá»›i ta quá như váºy! Tá»± nhiên ta cảm kÃch vô cùng!
Chà ng nhìn ra con đưá»ng trước mắt lao Ä‘i vun vút.
Má»™t lúc sau chà ng trông thấy má»™t khoảng núi có hình thế lạ kỳ, nÆ¡i đó không có má»™t ngá»n cá», có lẽ tại đây sinh váºt không phát triển nổi nên tà n lụn để cuối cùng táºn diệt.
Vượt qua Ä‘oạn đưá»ng đó, chà ng lại đến má»™t địa Ä‘iểm có đầy hoa cá» mà u đỠnhư máu lại to bằng chiếc bát lá»›n.
Chà ng không nháºn ra được hoa đó là hoa gì.
Bỗng chà ng trông thấy một tấm bia dựng trong những bụi hoa. Bia có mấy chữ:
- Cấm địa!
Triển Má»™ng Bạch cưá»i lạnh mấy tiếng, băng mình vá»t ngang qua tấm bia, bất chấp lá»i cảnh cáo.
Muốn đi tới, chà ng phải vạch lối ngay giữa rừng hoa, tuy nhiên cũng chẳng là m hoa tà n, hoa rụng.
Không lâu lắm, bá»—ng chà ng thấy trước mặt có bóng ngưá»i.
Bóng đó là một nữ nhân. Bởi nà ng đưa lưng nên Triển Mộng Bạch không thể ức độ nà ng ở và o lứa tuổi nà o.
Chà ng chỉ thấy nà ng váºn chiếc áo mà u đỠtươi như những đóa hoa đỠquanh đó, nà ng lướt Ä‘i thoăn thoắt. Bóng nà ng hiện giữa bóng hoa trông như má»™t nà ng tiên.
Triển Má»™ng Bạch lấy là m lạ, tá»± há»i tại sao giữa chốn hoang vu nầy lại có má»™t nữ nhân, chân chà ng dáºm mạnh, cố ý gây tiếng động.
Chẳng rõ tại sao nà ng không quay đầu, song nà ng lại cháºm chân như chỠđợi.
Triển Mộng Bạch nhỠthế đuổi theo kịp, vượt ngang qua nà ng, quay đầu lại nhìn, song nà ng kịp lúc lách mặt nghiêng qua một bên.
Thà nh thỠTriển Mộng Bạch chẳng thấy được mặt nà ng rõ rệt.
Chà ng nhá»› lá»i dặn dò cá»§a Dương Toà n:
- Dá»c đưá»ng tuyệt đối không nên quay đầu nhìn ngược vá» phÃa háºu!
Chà ng vừa chạy được và i trượng đưá»ng, từ phÃa sau lưng, má»™t giá»ng nói cá»§a nữ nhân, thuá»™c hạng già , gá»i to, vá»ng đến tai chà ng:
- Cứu mạng! Ngưá»i trẻ tuổi kia Æ¡i! Mau mau cứu mạng già !....
Triển Má»™ng Bạch giáºt mình, quay lại.
PhÃa sau, tiếng kêu cứu mạng cà ng phút cà ng vang, vừa to vừa gấp, âm thinh thảm thiết phi thưá»ng.
Triển Mộng Bạch lẩm bẩm:
- Vô luáºn là m sao, biết ngưá»i sắp chết mà không cứu, thì ta còn là m ngưá»i được chăng?
Cuối cùng chà ng phóng mình trở lại.
Nữ nhân áo đỠđã biến mất dạng, chung quanh tịch mịch lạ lùng!
Triển Mộng Bạch sững sỠhét to:
- Ai? Ở đâu?
Bên cạnh lối Ä‘i giữa rừng hoa, má»™t ngưá»i đáp:
- Ở đây! Ở đây nà y!
Triển Má»™ng Bạch không do dá»±, phi thân lao vút mình đến nháºn ra má»™t cái hố sâu, quanh miệng hố hoa phá»§ kÃn.
Dưới hố, nữ nhân áo đỠđang kêu gà o, chẳng rõ nà ng là m sao mà rơi xuống đó.
Nà ng đang rơi, đôi tay cứ bám và o vách hố. Tay bám tới đâu là đá theo tay rơi xuống, đá bỠnhư đất bùn, không chịu nổi sức nặng của nà ng.
Triển Má»™ng Bạch kinh hãi, nếu cứ cái đà đó, cuối cùng nà ng sẽ dáºp mình, nếu không tan xương thì cÅ©ng nát thịt.
Triển Má»™ng Bạch rợn ngưá»i, đứng cứng tại hố, giữ cho khá»i ngã, Ä‘oạn gá»i to:
- Äừng cỠđộng. Tại hạ sẽ xuống đến nÆ¡i cứu cho.
Chà ng từ từ hạ thấp mình xuống, với tay nắm lấy cổ tay nữ nhân kéo mạnh.
Chà ng thở phà o, buông gá»n:
- May quá...
NgỠđâu một đạo kình lực vô hình kéo chà ng ngã chúi tới, chân chà ng mất vững.
Như váºy là chà ng phải ngã luôn xuống hố sâu.
Vừa lúc đó, má»™t đưá»ng giây nhá» từ đâu không rõ, bay đến vừa tầm tay chà ng, chà ng vá»›i lấy liá»n nắm chặt.
Nữ nhân áo đỠlạnh lùng:
- Và o cái chá»— không nên và o, tá»± mình rước cái khổ. Ta khuyên ngươi đừng vá»ng động, trong chốc lát không chừng sẽ có ngưá»i đến giải cứu cho.
Triển Má»™ng Bạch nổi giáºn, mắng:
- Ta có lòng tốt, định cứu ngươi, ngươi lại lấy ân mà là m oán?...
ÄÆ°á»ng giây thòng xuống mấy thước.
Thì ra vì chà ng phản đối, đưá»ng giây má»›i hạ thấp hÆ¡n, nữ nhân áo đỠđã cảnh cáo chà ng rồi kia?
Nữ nhân áo đỠlạnh lùng như lúc đầu:
- Ngươi mắng thêm má»™t tiếng nữa, má»™t tiếng thôi là ta cắt đứt đưá»ng giây ngay.
Cho đến bây giá», nữ nhân vẫn chưa đưa gương mặt tháºt cho Triển Má»™ng Bạch thấy, và nà ng vẫn giữ giá»ng già như từ lúc kêu cứu.
Sinh mạng nằm trá»n trong tay ngưá»i, Triển Má»™ng Bạch không há» nao núng, niá»m phẫn háºn cà ng phút cà ng tăng. Nữ nhân cảnh cáo, chà ng cà ng tức uất, chà ng hét lên:
- Muốn cắt giây, cứ cắt, ta sợ gì ngươi mà chẳng dám mắng ngươi chứ?
Chừng như nữ nhân giáºt mình, nhóng thêm má»™t câu:
- Khá lắm đó nhé, tiểu tá»! Ngươi tưởng là ta không dám cắt à ? Ngươi cho rằng ta dá»a suông thôi à ?
Triển Má»™ng Bạch cưá»i lá»›n:
- Cho ngươi biết, ta sá»›m đã xem thưá»ng cái mạng sống cá»§a ta, nếu ngươi dá»±a và o sá»± sống chết cá»§a má»™t ngưá»i mà uy hiếp ta, thì đúng là ngươi lầm!
- Ngươi cho rằng không sợ chết, là có dÅ©ng khà phải không? Hừ hừ! Thá»±c ra thì ngươi chỉ là má»™t mẫu ngưá»i ngu xuẩn, vô tÃch sá»±, chỉ biết lấy cái chết mà đối phó vá»›i má»i ngưá»i tao ngá»™! Ngoà i cái chết ra, ngươi chẳng có má»™t sở năng nà o đáng giá cả.
Triển Mộng Bạch quát vang lên:
- Ngươi nói gì chứ? Thá» láºp lại cho ta nghe!
Nữ nhân tiếp luôn:
- Ngươi chết mấy lần Ä‘i nữa, sá»± tình cÅ©ng chưa thể dứt khoát đâu. Ta thấy ngươi Ä‘oà i chết là để trốn tránh má»™t cái gì. Ngươi muốn chết, chắc là mắc nợ nhiá»u không phương trang trải, nên chết Ä‘i để trốn nợ.
Mấy lá»i nói cá»§a nà ng là má»™t ngá»n roi quất mạnh và o con tim cá»§a chà ng.
Bỗng nhiên, chà ng nhớ đến những đoạn ân oán giang hồ, chưa thanh toán mảy may!
Tâm tình sôi động, ngà n ý nghÄ© dáºp dồn, bất giác chà ng thở dà i nháºn ra mình chưa có thể chết được!
Nữ nhân đó nói đúng, chà ng cần phải sống, bao nhiêu sự việc đang chỠchà ng.
Äúng lúc đó giá»ng cưá»i cá»§a nữ nhân áo đỠvang lên, tiếp theo là má»™t câu nói không lạnh lùng lắm:
- Gã trẻ tuổi kia, ngươi không tiếc mạng sống, song ta lại không muốn lấy mạng ngươi!
ÄÆ°á»ng giây giáºt mạnh, như đưá»ng nhợ câu do ngư phá»§ nghe cá đớp giáºt lên.
Chà ng bị vút lên cao, đáp xuống nơi bỠgà nh đá.
Nhá»› đến cái cảnh vừa trải qua, Triển Má»™ng Bạch rùng mình. Äúng là má»™t cái chết trong đưá»ng tÆ¡ kẽ tóc.
Nữ nhân áo đỠnhìn chà ng, tiếp:
- Gã trẻ tuổi kia, dù sao thì ta cũng đã cứu ngươi. Ta cũng không bắt buộc ngươi van cầu. Ta cứu ngươi rồi, ngươi có thể là m hộ ta một việc chăng?
Nữ nhân còn giữ dáng Ä‘iệu dịu dà ng, tóc còn xanh, song gương mặt lại già , những đưá»ng nhăn đã hiện lá»™ nÆ¡i vầng trán.
Chà ng nhìn nữ nhân khẽ thở dà i:
- Bà ám toán tại hạ, rồi bà cứu tại hạ, lại còn muốn tại hạ giúp bà ? Dù sao bà cÅ©ng không đợi tại hạ van xin, vẫn cứu tại hạ như thưá»ng. Äiá»u đó khiến tại hạ cảm kÃch bà .
Lão phụ áo đỠđiểm má»™t nụ cưá»i, tiếp:
- Ngươi nói thế, có nghĩa là ngươi sẵn sà ng là m hộ ta việc đó?
Triển Má»™ng Bạch không đáp, chỉ há»i lại:
- Việc gì?
- Từ đây lên thẳng đỉnh núi, ngươi sẽ gặp được ba gian nhà . Trước gian bên tả có một khoảng đất chu viên, trên khoảng đất đó trồng toà n hoa cúc. Ngươi cứ hủy diệt tất cả những chồi cúc đó cho ta.
- ChÃnh tại hạ định đến đó sanh sá»± đấy. Äừng nói là bảo tại hạ há»§y diệt khu hoa cúc, nếu bà muốn tại hạ Ä‘áºp phá cả ba gian nhà tại hạ cÅ©ng là m luôn!
Lão phụ áo đỠsững sá», há»i:
- Ngươi có ân oán gì vá»›i bá»n há»? Tại sao ngươi muốn đến đó sanh sá»±?
Triển Mộng Bạch hừ một tiếng:
- Chẳng lẽ bà không biết? Trong ba gian nhà đó có ba lão nhân tà n độc phi thưá»ng, há» lại còn nuôi trùng độc để hãm hại kẻ khác!
Lão phụ áo đỠtrố mắt:
- Tháºt váºy sao? Ngươi nghe ai nói thế?
Triển Má»™ng Bạch cao giá»ng:
- Tá»± nhiên tại hạ được biết, cần gì phải có ai nói cho nghe? Hôm nay tại hạ quyết lên trên đó đòi cho được con rắn độc mà u Ä‘á», Ä‘em vá» cứu mạng má»™t ngưá»i.
Lão phụ áo đỠchớp luôn đôi mắt mấy lượt, chừng như bà ta cho là câu chuyện hết sức kỳ quái.
Vá»›i vẽ hoang mang, bà há»i:
- Äá»™c xà ? Äá»™c xà gì chứ?
Triển Mộng Bạch lắc đầu:
- Những thá»§ Ä‘oạn cá»§a tà đạo bà ng môn, là m gì tại hạ hiểu được rà nh? Äiá»u chắc chắn là há» có con rắn độc đó, và hỠđã thả nó ra sát hại nhiá»u ngưá»i.
Lão phụ giáºt mình má»™t lúc lâu, bá»—ng bà báºt cưá»i khanh khách:
- Có việc như thế à ? Hay! Hay tháºt! Thôi, ngươi hãy Ä‘i! Äi Ä‘i!
Bà cưá»i thÃch thú tháºt sá»±, khiến Triển Má»™ng Bạch chắc là bà có dụng ý gì nên má»›i bổng dưng biểu hiện niá»m đắc chà như váºy.
Chà ng ngây ngưá»i nhìn sững bà má»™t lúc lâu, Ä‘oạn vòng tay chà o:
- Phu nhân yên trÃ! Tại hạ bảo đảm là phu nhân sẽ thá»a mãn!
Nói xong, Triển Mộng Bạch phóng đi.
Trên đầu có mây, dưới chân có mây, chà ng Ä‘i giữa vùng mây đó. Má»™t lúc sau đã thấy dạng ba gian nhà lá» má»...
Chà ng gia tăng tốc độ, không lâu lắm thì đến nơi.
Ngôi nhà được dá»±ng lên giữa má»™t biển hoa, toà n là hoa mà u Ä‘á».
Ngôi nhà có ba gian, tuy liá»n lạc vá»›i nhau, song rất riêng biệt.
Trước gian nhà có má»™t khoảng đất tròn. Trên khoảng đất đó có nhiá»u bồn trồng hoa cúc.
Hoa nở to, đóa mà u và ng, đúng là má»™t loại trúc hiếm trên Ä‘á»i.
Äến đây rồi, chẳng phải để nhìn hoa, Triển Má»™ng Bạch vung tay, cà n quét má»™t lúc, vùng hoa cúc và ng tan nát. Cảnh vừa ngoạn mục đó, nay lại thê thảm là m sao!
Chà ng tung chân, đá bay má»™t chiếc cháºu to. Cháºu uốn cầu vồng rÆ¡i xuống, vỡ tung, báºt lên má»™t tiếng "soang" rất lá»›n.
Bỗng, một tiếng hét vang lên, là m chát tai Triển Mộng Bạch.
Chà ng giáºt mình, nhìn lên thấy má»™t lão nhân từ trong gian nhà gá»— bay vút ra.
Lão nhân có thân vóc vừa to vừa cao vừa máºp, râu xoắn phá»§ trá»n chiếc cằm. Mình váºn chiếc áo gai.
Äến nÆ¡i rồi, lão lại quát:
- Tiểu tá»! Ngươi Ä‘iên phải không?
Triển Má»™ng Bạch lùi lại mấy trượng, nhìn lão nhân sững sá», thầm nghÄ©:
- Con ngưá»i chất phát thô kệt thế, còn hòng mà lừa được ai?
Lão nhân nhà o xuống đất, dang rộng hai tay hốt những cánh hoa tơi tả, vừa hốt vừa khóc, nghe thảm thiết quá chừng.
Triển Má»™ng Bạch ngây ngưá»i, nhìn lão.
Khóc lóc kể lể má»™t hồi, bá»—ng lão đứng lên, vung chưởng đánh qua Triển Má»™ng Bạch, đồng thá»i hét:
- Gã điên kia? Ai bảo ngươi đến đây?
Triển Mộng Bạch không đáp, hoà nh thân tránh né thế chưởng đó.
Chiêu thức cá»§a lão rất thông thưá»ng, nhưng ná»™i lá»±c thì mạnh không tưởng tượng nổi.
Lão đánh tiếp mấy chưởng nữa, đột nhiên dừng tay, cao giá»ng há»i:
- Xem quyá»n pháp cá»§a ngươi, ta nháºn ra được ngươi có liên quan vá»›i Lam Thiên Chùy và Tiêu Vương Tôn, có đúng váºy không?
Triển Má»™ng Bạch cà ng sá»ng sốt, há»i lại:
- Sao các hạ biết?
Lão nhân cao lá»›n nổi giáºn:
- Hay chưa! Thì ra chÃnh bá»n đó sai ngươi đến đây?
Triển Má»™ng Bạch cÅ©ng giáºn:
- Ai nói là tại hạ đến đây là do các vị ấy sai phái?
Lão nhân cao lá»›n toan nhảy tá»›i, bá»—ng từ trong má»™t gian nhà có ngưá»i gá»i vá»ng ra:
- Äại ca khoan động thá»§! Hãy để cho tiểu đệ há»i hắn mấy câu đã!
Giá»ng nói rất ôn hòa, song cái khà rất kÃn đáo, lại thâm háºu. Giá»ng vang từ xa xa, Triển Má»™ng Bạch lại nghe như rất gần, mưá»ng tượng ngưá»i phát âm ở sát bên chà ng.
Hiển nhiên chỉ có những kỳ nhân, dị khách mới có lối phát âm như thế đó.
Lão nhân cao lá»›n Ä‘ang sôi giáºn cá»±c độ, nghe tiếng gá»i liá»n dừng chân, song cái dáng cá»§a lão vẫn còn hung hăng quá chừng.
Từ trong má»™t giang nhà , má»™t lão nhân bước ra. Vóc ngưá»i tuy ốm cao, nhưng tinh thần quắc thước, lạnh lùng.
Bước Ä‘i cá»§a lão rất Ä‘á»u, không mau, không cháºm. Ung dung thong thả, chừng như trên Ä‘á»i chẳng có việc gì là m lão phải hấp tấp, vá»™i vã nổi.
Trông lão có dáng thần tiên, phưá»ng phưá»ng, phiêu phiêu, thoáng nhìn qua là kÃnh mến ngay.
Tuy nhiên Triển Má»™ng Bạch rất ngán những con ngưá»i có dáng dấp quá trầm tÄ©nh.
Chà ng nghÄ© rằng phà m muốn gạt ngưá»i thì trước hết phải có cái vẽ hấp dẫn gây lòng tin, để rồi từ lòng tin đó đưa đối phương và o vòng, khiến chÃnh nạn nhân cÅ©ng không biết được là mình bị gạt.
Lão nhân ốm bước đến trước mặt Triển Má»™ng Bạch, nhìn chà ng từ đầu đến chân, Ä‘oạn báºt cưá»i mấy tiếng, há»i:
- Bạn nhá» Æ¡i! Dá»c đưá»ng bạn nhá» có gặp ai chăng?
Triển Má»™ng Bạch giáºt mình, hừ lạnh:
- Không liên quan gì đến các hạ!
Lão nhân ốm vẫn cưá»i, không há» tá» lá»™ sá»± bất mãn:
- Có thể là bạn nhỠđã gặp má»™t thiếu phụ áo Ä‘á», và hẳn là thiếu phụ đó bảo bạn nhỠđến đây, hà nh động như váºy!
Triển Má»™ng Bạch lấy là m kỳ, tá»± há»i tại sao lão nầy biết rõ như có trông thấy.
Chà ng không biết phải đáp là m sao.
|

17-07-2008, 11:37 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Vô Giá»›i
Bà i gởi: 83
Thá»i gian online: 26 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 24
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 24
(Cổ Long)
Lão nhân lại cưá»i, day qua lão nhân lá»›n kia:
- Sao đại ca không suy ra chứ? Nếu chịu khó suy ra, tức khắc hiểu ngay. Nếu ngưá»i bạn nhá» nà y cố ý sanh sá»±, thì sao lại chẳng há»§y diệt toà n diện các loà i hoa, mà chỉ phá hoại riêng má»™t khóm cúc? Hắn nhắm và o hoa và ng, chừa hoa Ä‘á», như váºy là rõ rệt lắm rồi!
Lão nhân lớn quát to:
- Lão phu từng nói, bất cứ ai cũng chẳng được bán mảng đến chốn nà y, nếu tiểu tỠkhông vì sanh sự mà đến, thì là vì lẽ gì chứ?
Qua hai tiếng đại ca, tiểu đệ, Triển Má»™ng Bạch Ä‘oán ra được há» là hai anh em vá»›i nhau, song tÃnh khà lại tương khắc rõ rệt như nước vá»›i lá»a. Chà ng không tìm thấy má»™t Ä‘iểm nhá» tương đồng. Má»™t ngưá»i thì quá thô bạo, cá»™c lốc, còn má»™t ngưá»i thì hòa dịu trầm tÄ©nh.
Lão nhân ốm cưá»i nhẹ, tiếp:
- Bạn nhá» có biết không, nÆ¡i đây là vùng cấm địa đối vá»›i võ lâm, bất cứ ai cÅ©ng chẳng được phép đặt chân đến! Bạn nhá» không nghe ai nói như váºy sao?
Triển Mộng Bạch hừ lạnh:
- Tại hạ đến đây rồi thì sao?
Lão nhân ốm không để cho vị đại ca được đối thoại, cháºn lá»i:
- Vô ý mà đến, thì miễn luôn. Cố tình mà đến thì...
Triển Mộng Bạch hét:
- Tại hạ cố tình đến đây đó!
Lão nhân ốm cau mà y, song vẫn giữ vẽ từ hòa:
- Ngưá»i bạn nhá» dám ăn nói nghênh ngang trước mặt anh em lão phu, hẳn là chưa biết anh em lão phu?
Triển Mộng Bạch lạnh lùng:
- Biết cũng thế, không biết cũng thế thôi!
Lão nhân ốm thở dà i:
- Có khi nà o bạn nhỠnghe nói đến Côn Lôn Song Tuyệt chăng?
Triển Má»™ng Bạch trầm giá»ng:
- Thiên Hình, Äịa Ảnh, Côn Lôn Song Tuyệt, phà m ai há»c võ lại chẳng nghe nói đến chứ? Tại hạ có Ä‘iếc đâu mà chẳng nghe giang hồ truyá»n khẩu vá»›i nhau!
Lão nhân ốm thở dà i:
- Äã biết anh em tại hạ là ai, thì bạn nhá» cÅ©ng nên...
Triển Má»™ng Bạch vụt cưá»i vang:
- Các hạ không sợ nói láo mãi rồi cái lưỡi thụt mất à ! Dù có lừa ai, cÅ©ng không nên lừa bằng cách đó! Nếu các hạ tá»± xưng là Côn Lôn Song Tuyệt, là Äịa Ảnh, Thiên Hình, thì tại hạ đây cÅ©ng có thể cho mình là Ngá»c Hoà ng Thượng Äế! Tại hạ khuyên các vị hãy im miệng lại Ä‘i.
Lão nhân lớn nhẫn nhịn quá độ rồi, không còn nhẫn nhịn được nữa, hét lên như sấm:
- Tức chết lão phu! Chẳng lẽ Côn Lôn Song Tuyệt lại có ngưá»i giả mạo!
Triển Má»™ng Bạch cưá»i lạnh:
- ÄÆ°á»£c rồi, tạm thá»i tại hạ cứ chấp nháºn hai vị là Côn Lôn Song Tuyệt thá»±c sá»± đó.
Nhưng các vị cứ trao ngay con rắn độc mà u đỠcho tại hạ đi!
Lão nhân ốm, có sắc mặt bình hòa, đột nhiên xanh mặt.
Lão nhân lá»›n quắc đôi mắt đỠnhư lữa, râu và tóc cá»§a lão ta dá»±ng đứng lên, phẩn ná»™ hết sức. Thay vì lão hò hét, lão lại ngá»ng mặt lên không, báºt cưá»i ha hả, cưá»i cuồng dại.
Cưá»i má»™t lúc, lão gằn từng tiếng:
- Hay! Hay quá! Thì ra ngươi đến đây là vì cái việc đó!
Triển Má»™ng Bạch cao giá»ng:
- Äúng váºy! Tại hạ vì việc đó mà đến!
Bây giá» lão nhân má»›i tá» lá»™ niá»m phẩn uất, lão hét to:
- Ngươi vì việc đó mà đến, thì đừng mong sống sót mà trở lại...
Ãnh mắt lão chá»›p chá»›p, từng tia bắn ra sáng ngá»i, lão cháºm chạp bước tá»›i.
Lão nhân ốm chừng như cÅ©ng phẩn ná»™ như váºy, nên lần nà y cứ để đại ca bước tá»›i, không há» ngăn trở.
Triển Má»™ng Bạch ưởn ngá»±c, chá».
Lão nhân lá»›n cứ bước, chân lão ấn sâu xuống mặt sân. Ná»n sân bằng đá, mà lão hằn dấu chân sâu như váºy, đủ biết lúc đó lão váºn toà n công phu ná»™i lá»±c, và cái chiêu do lão sắp sá»a phát xuất hẳn phải mãnh liệt phi thưá»ng.
Rồi con ngưá»i cao lá»›n đó đưa tay lên. Äôi tay cÅ©ng từ từ lên cao như đôi chân từ từ bước.
Triển Má»™ng Bạch cưá»i lạnh:
- Cứ động thá»§ Ä‘i! Các hạ đã già rồi, tại hạ nhưá»ng cho ba chiêu để giữ lá»… kÃnh lão đắc thá»!
Câu nói đó là má»™t câu xúi giục. Nếu chà ng không muốn giục ngưá»i ta giết chà ng sá»›m, thì hẳn là chà ng có niá»m tá»± tin gần như kẻ Ä‘iên, không biết sợ bất cứ việc gì!
Bá»—ng, chà ng nháºn ra, đôi mắt cá»§a lão nhân đỠnhư than hồng, rồi luôn mặt mà y chân tay cÅ©ng Ä‘á», chẳng khác nà o lão từ trong má»™t thùng nước sÆ¡n mà u đỠvừa bước ra.
Triển Má»™ng Bạch đến lúc đó má»›i kinh khiếp, không còn dám khinh thưá»ng nữa, cấp tốc váºn tụ toà n chân lá»±c và o hai tay, giữ vững chân tấn, chắc như tòa thà nh.
Bá»—ng từ xa xa, má»™t ngưá»i gá»i vá»ng đến, hấp tấp:
- Xuất thủ lưu tình, đại ca!
Má»™t bóng ngưá»i mà u Ä‘á», vút đến như tên xẹt.
Lão nhân ốm biến sắc kêu lên:
- Mai muội đã đến, thế là có sự lầm lẫn trong việc nà y!
Lão cúi nhanh mình, nhặt má»™t tảng đá lá»›n, lao vút tảng đá vá» phÃa lão nhân lá»›n.
Tảng đá có vòng hoà nh mấy thước, dà y hÆ¡n má»™t thước, Ãt nhất nặng cÅ©ng hÆ¡n năm trăm cân.
Triển Má»™ng Bạch lấy là m lạ, tá»± há»i lão nhân nà y là m cái chi mà kỳ thế?
Lão nhân lớn đang gồng hai cánh tay, bất thình lình hự một tiếng to, đoạn vung cánh tay tả ra vỗ một chưởng.
Má»™t tiếng bốp vang lên, đá vụn, cát bụi bắn tung tóe. Tảng đá to lá»›n vỡ tan, như má»™t khối muối rã rá»i.
Lão nhân ốm hú vá»ng má»™t tiếng dà i, phÅ© ống tay áo, quét sạch những bụi đá còn xoay váºn vần trong không gian, dồn Ä‘i ra ngoà i xa, rÆ¡i xuống chất lại thà nh đống như có bà n tay dùng ôm gôm lại rất kỹ.
Triển Má»™ng Bạch mục kÃch hai tuyệt kỹ, sững sốt nhìn.
Chà ng nhìn xuống chân lão nhân vừa phát chưởng, thấy đôi chân lão lún sâu và o đá độ ná»a thước.
Chà ng lắc đầu, hết sức hãi hùng.
Trong khi đó, bóng đỠđã đáp xuống cục trưá»ng.
Lão nhân cao lớn quát:
- Việc gì chứ? Tại sao thế?
Thiếu phụ áo đỠkhông đáp ngay, chỉ lắc lắc chiếc đầu mấy lượt rồi thở dà i:
- Nguy tháºt! Nguy tháºt!
Rồi bà day qua Triển Mộng Bạch tiếp:
- Tiểu tá», tảng đá thay ngươi đấy! Chiêu vừa rồi là Lục Dương Chưởng. Liệu ngươi có rắn chắc bằng tảng đá đó không chứ?
Triển Mộng Bạch trố mắt:
- Lục Dương Chưởng?... Chẳng lẽ hỠlà Côn Lôn Song Tuyệt thực sự?
Thiếu phụ áo đỠthở dà i:
- Äáng lẽ ngươi phải nháºn ra con ngưá»i trước mặt chứ? Thá» há»i trên Ä‘á»i nà y, Lôi Chấn Khai SÆ¡n, Lục Dương Thần Chưởng là má»™t môn công vô địch, ngoà i Công Tôn Thiên Hình ra, còn ai luyện thà nh?
Triển Mộng Bạch chớp mắt, một lúc lâu, lắc đầu:
- Nếu há» là Côn Lôn Song Tuyệt thì đáng lẽ ra không nên dùng những thá»§ Ä‘oạn tà đạo bà ng môn, định mưu thiết kế hại ngưá»i má»›i phải chứ?
Lão nhân cao lớn trố mắt quát to:
- Mưu gì? Kế gì?
Triển Mộng Bạch gằn từng tiếng:
- Nuôi dưỡng độc trùng, phóng độc ám hại ngưá»i chứ còn mưu kế gì nữa.
Lão nhân lồng lộn lên:
- Ai phóng độc trùng? Hại ai?
Triển Má»™ng Bạch cưá»i nhạt:
- Các hạ chứ còn ai? Các hạ phóng độc trùng, hại Äế vương cốc chá»§, là m cho nhân gia suốt Ä‘á»i chẳng dám rá»i cốc mà bôn tẩu trên giang hồ. Các hạ định chối hà nh động đó phải không?
Lão nhân cao lá»›n chá»›p chá»›p mắt, đột nhiên ngẩng mặt lên không cưá»i ha hả:
- Tiêu Vương Tôn vá»›i lão phu là chá»— quen thân, là m gì có việc lão phu hãm hại lão ấy chứ? Tiểu tá»! Ngươi bị kẻ nà o đó lừa rồi!
Lão nhân ốm cÅ©ng cưá»i, tiếp:
- Tiêu Vương Tôn không chưá»ng mặt trên giang hồ, là do quy cá»§ ngà y trước cá»§a cốc, Ä‘iá»u đó không liên quan gì đến bá»n lão phu. Là m gì lão phu có ý hãm hại lão ta?
Triển Mộng Bạch lắc đầu:
- Tại hạ khó tin quá chừng! Thế...
Lão nhân ốm cháºn lá»i:
- Chá»§ nhân cá»§a Äế vương cốc ngà y trước là ngưá»i trong hoà ng tá»™c, vì có biến tại triá»u đình nên phải đến sÆ¡n cốc mà ẩn mình, láºp ra môn quy, cấm những ngưá»i trong cốc tham gia má»i sinh hoạt trên giang hồ. Trải qua nhiá»u thế hệ, qui cÅ© đó không còn được tôn trá»ng nghiêm máºt như buổi ban đầu, do đó có má»™t số ngưá»i thỉnh thoảng suôi ngược đó đây, và ngưá»i trên giang hồ má»›i hiểu Ãt nhiá»u bà máºt vá» thân thế cá»§a há». Tuy nhiên, những vị cốc chá»§ vẫn chưa dám công nhiên xuất hiện giang hồ.
Triển Mộng Bạch suy nghĩ một lúc lâu, đoạn thở dà i:
- Nếu váºy là tại hạ lầm.
Lão nhân cao lớn hét:
- Tá»± nhiên là ngươi lầm rồi, còn phải nói gì nữa! Ngươi hồ đồ quá, vu oan cho ngưá»i, xâm phạm khu vá»±c ngưá»i, há»§y hoại công trình cá»§a ngưá»i đến thế mà còn nghêng ngang!
Äừng tưởng chỉ buông má»™t tiếng "lầm" là đủ. Bởi cái lầm tai hại đó ngươi sẽ chẳng ly khai nÆ¡i đây được đâu!
Triển Mộng Bạch ưỡn ngực:
- Bất cứ việc gì tại hạ cÅ©ng đảm đương như thưá»ng! Thế các hạ muốn gì nà o, các hạ muốn là m gì cứ là m Ä‘i!
Lão nhân cao lá»›n cưá»i vang:
- Tuổi thì nhá», gan lại tá»..
Thiếu phụ áo đỠdịu dà ng:
- Thiếu niên đó có liên quan đến tiểu muá»™i, xin đại ca hãy giao hắn cho tiểu muá»™i xá» trÃ!
Lão nhân cao lớn trừng mắt, hét oang oang:
- Ngươi xúi dục ngưá»i ta đến đây há»§y diệt trá»n khu hoa cúc và ng cá»§a ta, ta chưa há»i tá»™i ngưá»i còn định chen và o việc cá»§a ta nữa à ?
Dừng lại má»™t chút, lão day qua Triển Má»™ng Bạch, cất giá»ng cao hÆ¡n:
- Nếu ngưá»i có can đảm, cứ đứng đây chá» lão phu! Lão phu và o nhà má»™t chút, sẽ trở ra đây gấp.
Triển Mộng Bạch bĩu môi:
- Có giết chết, tại hạ cÅ©ng chẳng Ä‘i đâu! Äừng lo, tại hạ sẽ đứng đây chá» các hạ đến ngà y táºn thế!
Lão nhân cao lá»›n gáºt gù:
- Khá đó!
Lão quay mình, bước những bước dà i, cháºm chạp rá»i khá»i cục trưá»ng.
Thiếu phụ áo đỠliếc sang lão nhân ốm còn đứng đó, rồi trở qua Triển Má»™ng Bạch buông gá»n:
- Ngươi nên đi gấp đi!
Lão nhân ốm cưá»i nhẹ:
- Phải đó, bạn nhá» nên Ä‘i gấp Ä‘i! Má»™t khi đại ca nổi giáºn, là trên Ä‘á»i nà y chẳng có má»™t ai xoa dịu niá»m phẩn ná»™ được. Äi đã đà nh, hÆ¡n thế trong khi chưa rá»i xa đỉnh núi nà y lại phải cẩn tháºn cho lắm!
Lão nhìn thiếu phụ, buông luôn:
- Còn Mai muội nữa, cũng nên đi nơi khác, tránh mặt đại ca trong lúc nà y.
Thiếu phụ áo đỠsừng sộ:
- Ai mượn nhị ca lo hảo?
Lão nhân ốm mÄ©m cưá»i, không nói gì nữa, bá» Ä‘i luôn.
Triển Má»™ng Bạch nháºn ra chừng như lão nhân ốm có phần nà o sợ hãi thiếu phụ áo Ä‘á».
Sợ nhưng lại thân, chà ng hết sức lấy là m lạ, tá»± há»i giữa hai ngưá»i có mối liên quan gì.
Thiếu phụ là vợ của một trong hai lão nhân?
Nếu là vợ, sao bà ta lại xúi ngưá»i ngoà i đến đây tà n phá đám hoa tươi đẹp cá»§a chồng?
Nếu không là vợ, thì bà ta bằng và o đâu mà có oai lực khiến Côn Lôn Song Tuyệt phải nể nang?
Thiếu phụ nắm tay chà ng, kéo đến bỠđá bao vòng vùng hoa cúc, bảo chà ng ngồi xuống đó.
Triển Má»™ng Bạch chưa ngồi, bà ngồi trước, rồi Ä‘iểm phá»›t má»™t nụ cưá»i, há»i:
- TÃnh khà cá»§a Công Tôn Äịa Ảnh rất ôn hòa, ngươi đã là m gì khiến lão ta nổi giáºn lên như váºy?
Triển Mộng Bạch đáp:
- Chỉ vì tại hạ Ä‘oà i há»i con rắn độc mà u hồng...
Thiếu phụ mÄ©m cưá»i:
- Thảo nà o! Ngươi biết không, hai anh em há» rất cố kỵ câu nói đó. Từ nhiá»u năm qua, đã có bao nhiêu ngưá»i chết vá»›i há» chỉ vì câu nói đó!
Triển Mộng Bạch trố mắt:
- Sao lạ váºy?
Thiếu phụ áo đỠcưá»i nhẹ:
- Ngươi muốn biết cứ há»i nÆ¡i Triá»u Dương phu nhân, bà ấy sẽ giải thÃch cho mà biết.
Triển Má»™ng Bạch giáºt mình:
- Tại sao phu nhân hiểu là tại hạ có quen Triá»u Dương phu nhân?
Thiếu phụ áo đỠmÄ©m cưá»i, lấy trong mình ra chiếc túi bằng tÆ¡, bà lắc lắc nó trước mặt Triển Má»™ng Bạch, há»i:
- Ngươi nháºn ra chiếc túi nà y chứ?
Triển Má»™ng Bạch đưa tay sá» và o mình, bất giác biến sắc hấp tấp há»i lại:
- Chiếc túi Ä‘o do Triá»u Dương phu nhân tặng tại hạ, là m sao nó vá» tay phu nhân?
Thiếu phụ áo đỠđáp:
- Vừa rồi, lúc ngươi rơi xuống hố sâu, ngươi đã bỠrơi nó trên miệng hố. Nếu ta không thấy nó thì chưa chắc gì ta đã cứu ngươi!
Triển Má»™ng Bạch hết sức hoang mang, song tÃnh khà quáºt cưá»ng, chà ng không chịu há»i tiếp.
Chà ng không há»i, thiếu phụ nói tiếp:
- Thấy chiếc túi, ta biết ngay ngươi có liên quan như thế nà o đó vá»›i Triá»u Dương phu nhân. Ta lại thấy ngươi can trưá»ng, không khuất phục trước uy vÅ©...
Bà lại cưá»i, rồi tiếp:
- Ai khác, hẳn là không quay mình trở lại cứu ngươi bởi ngươi đã bị ta lừa, ta hãm hại rồi, mà không há» hở môi van xin cứu mạng. Nhưng ngươi thoát chết rồi lại chẳng tá» lá»i oán trách ta, trái lại còn cảm kÃch tình nguyện giúp việc cho ta. Bởi thế ta lại theo ngươi lên đây để cứu ngươi lần thứ hai.
Triển Má»™ng Bạch trầm giá»ng:
- Cho đến bây giỠtại hạ cũng chưa tin các vị!
Thiếu phụ thở dà i:
- Ngươi còn hoà i nghi cái chi, hở tiểu tá»? Ngươi có biết là kẻ lừa ngươi lên đây có dụng ý loại trừ ngươi chăng? Nếu dá»c đưá»ng ngươi không gặp ta, và nếu ta không bắt gặp bất ngá» chiếc túi thêu cá»§a Triá»u Dương phu nhân, thì phá»ng ngươi có còn sống sót đến phút giây nà y chăng?
Triển Má»™ng Bạch sá»ng sốt.
Một lúc lâu, bỗng chà ng đứng lên, hấp tấp thốt:
- Tại hạ xuống núi một chút, tà nữa sẽ lên lại ngay.
Chà ng hấp tấp chạy đi.
Thiếu phụ áo đỠgá»i:
- Khoan đã! Äợi nghe ta nói xong rồi hãy Ä‘i. Ngươi cÅ©ng chẳng cần phải trở lên đây nữa, tránh gặp cái lão cao lá»›n đó, nhất định là thế nà o lão cÅ©ng tìm ngươi để trút cái háºn lên đầu ngươi!
Nhưng Triển Mộng Bạch đã đi xa rồi, có lẽ chà ng không nghe thiếu phụ nói gì.
Chừng như thiếu phụ muốn chạy theo ngăn chà ng lại, song nghĩ sao không rõ, bà cứ ngồi yên tại chỗ, buông tiếng thở dà i.
Chạy Ä‘i, Triển Má»™ng Bạch nghe niá»m háºn dâng lên, cà ng phút cà ng mạnh, trà n ngáºp cả lòng.
Chà ng vừa chạy, vừa nghĩ:
- Ta đối với hắn, hết sức nhiệt tình, ta còn sẵng sà ng kết nghĩa đệ huynh, tại sao hắn toan hãm hại ta?
Chà ng xuống núi, quyết tìm Dương Toà n, há»i cho ra lẽ.
Không lâu lắm, chà ng đến tấm bia cảnh cáo. Từ xa xa, chà ng thấy má»™t bóng ngưá»i.
Nhưng ngưá»i đó thấy chà ng, giáºt bắn mình như vừa bị sét đánh ngay đĩnh đầu, hãm nhanh đôi chân, dừng lại.
Ngưá»i đó chÃnh là Dương Toà n.
Hắn suy tÃnh thá»i gian, độ chừng là Triển Má»™ng Bạch đã chết nÆ¡i tay Côn Lôn Song Tuyệt, nên hối hả chạy lên, nhặt thây.
Vừa chạy lên, hắn vừa sắp sếp một kế hoạch. Trước hết, hắn sẽ yết kiến Côn Lôn Song Tuyệt, hắn sẽ tự giới thiệu là môn đệ của Ngạo Tiên Cung, Song Tuyệt sẽ nể mặt sư phụ hắn, mà không là m gì khó khăn cho hắn.
Rồi hắn xin nháºn xác chết cá»§a Triển Má»™ng Bạch, mang vá» Ngạo Tiên Cung, trình cho Lam Thiên Chùy.
Hắn cao hứng vô cùng, vừa lúc niá»m cao hứng bốc mạnh thì Triển Má»™ng Bạch lại xuất hiện trong tầm mắt cá»§a hắn.
Tá»± nhiên hắn phải kinh hãi, há»i há»› hênh:
- Hiá»n đê..... không chết?
Trông thấy Dương Toà n là Triển Má»™ng Bạch sôi giáºn rồi, tuy nhiên, chà ng cố nén lòng, Ä‘iểm nụ cưá»i lạnh, buông gá»n:
- Tự nhiên là không chết.
Trong thoáng mắt, Dương Toà n đổi thần sắc, vẻ kinh hãi biến mất, nhưá»ng chổ cho niá»m hân hoan bá»™c hiện, rồi hắn vá»— tay và o trán chách chách, hắn gá»i to:
- Cao xanh! Cao xanh! Cuối cùng rồi hiá»n đệ cÅ©ng thà nh công.
Triển Mộng Bạch sững sỠtrước thái độ của Dương Toà n.
Dương Toà n lại chụp tay Triển Má»™ng Bạch, đồng thá»i thốt:
- Ngu huynh lo sợ cho hiá»n đệ quá chừng! Ngu huynh cứ tưởng là địch nhân không dung thứ cho hiá»n đệ! Ngu huynh bồn chồn quá, không thể ở má»™t chổ mà chá», phải chạy lên theo, xem có việc chi xảy ra chăng.
Rồi hắn khóc, những hạt lệ cảm xúc tuôn ra, kết thà nh giòng rơi lả chả.
Hắn tiếp qua nức nở:
- Cao xanh có mắt! Hiá»n đệ Æ i! Nếu hiá»n đệ có mệnh hệ nà o thì ngu huynh quyết liá»u chết trả thù cho hiá»n đệ! Trá»i cao có mắt, hiá»n đệ trở lại bình yên như thế nà y, ngu huynh sung sướng khôn ná»—i.
Triển Mộng Bạch hoang mang vô cùng, thầm nghĩ:
- Nếu thá»±c sá»± hắn muốn hại ta, thì khi nà o hắn lại lén lút lên núi tìm ta, bởi hắn đã bảo lên núi là mạo hiểm kia mà ? Có lẽ hắn đã bị ai lừa, cứ tưởng là sá»± tháºt.
Bây giá», Dương Toà n má»›i đưa tay vuốt mặt cho ráo lệ, mấy ngón tay hở ra má»™t cách hữu ý, qua kẻ hở ngón tay, hắn quan sát thần sắc cá»§a Triển Má»™ng Bạch.
Niá»m phẩn háºn tiêu tan, Triển Má»™ng Bạch đã dịu thần sắc trở lại rồi.
Dương Toà n hết sức mừng rỡ, hắn há»i:
- Cái con rắn độc mà u hồng đó, hiá»n đệ đã để đâu? Ngu huynh...
Triển Mộng Bạch thở dà i:
- Tiểu đệ không hỠlấy được!
Dương Toà n cố ý sá»ng sốt, hấp tấp há»i tiếp:
- Thế thì... Việc gì đã xảy ra?...
Triển Mộng Bạch đáp:
- Sự tình dà i giòng lắm đại ca! Hiện tại, tiểu đệ còn phải trở lên núi một lần nữa, và lưu lại đó ba hôm. Trong ba hôm, nếu tiểu đệ không trở lại thì...
Triển Mộng Bạch không nói hết cái ý của chà ng. Cái ý đó rất dễ hiểu, là nếu chà ng không trở xuống thì Dương Toà n tùy tiện trở vỠNgạo Tiên Cung, thông tri Lam Thiên Chùy cho tiên sanh đừng mong đợi nữa.
Dương Toà n vội hấp tấp:
- Hiá»n đệ đã xuống đây rồi, thì tuyệt đối không nên mạo hiểm trở lên đó nữa.
Triển Má»™ng Bạch chưa kịp nói gì thì bá»—ng có tiếng gá»i chà ng từ trên núi vá»ng xuống.
Chà ng láºp tức đẩy Dương Toà n ra xa rồi thốt:
- Äại ca xuống núi gấp đị..
Ngưá»i gá»i chà ng chừng như Ä‘ang chạy xuống, tiếng gá»i vang lên cà ng phút cà ng gần.
Chà ng quay mình chạy lên, nghinh đón ngưá»i từ trên chạy xuống.
Ngưá»i gá»i chà ng chÃnh là thiếu phụ áo Ä‘á».
Chà ng gặp bà rồi, dừng chân lại há»i:
- Tiá»n bối có Ä‘iá»u chi phân phó?
Thiếu phụ áo đỠđáp:
- Ta vốn không có cái ý dá»± và o việc riêng tư cá»§a ngươi, song bá»—ng nhiên ta nghÄ© ra là ngươi xuống núi không ngoà i mục Ä‘Ãch tìm kẻ đã lừa ngươi suýt chết, do đó ta phải chịu khó chạy theo ngươi.
Triển Má»™ng Bạch giáºt mình, trá»› liá»n:
- Vừa rồi trong cÆ¡n phẩn uất, tại hạ quyết xuống núi tìm gấp kẻ đó. Song nghÄ© lại là sau khi hắn lừa tại hạ rồi, ắt đã bá» Ä‘i nÆ¡i khác. Cho nên tại hạ bá» dở việc tìm hắn, trở lên núi, không ngá» lại gặp tiá»n bối.
Phụ nhân áo đỠgáºt đầu:
- Phải! Hắn đã lừa ngưá»i rồi, thì khi nà o lại dám còn lẩn quẩn ở dưới đó!
Bình sanh, Triển Má»™ng Bạch chưa há» nói ngoa đến nữa tiếng, bây giá» vì ngưá»i anh em vừa kết nghÄ©a, bắt buá»™c chà ng phải bịa chuyện như váºy, chà ng hổ thẹn vô cùng.
Triển Mộng Bạch hấp tấp chuyển hướng sang chuyện khác:
- Phải chăng tiá»n bối có Ä‘iá»u chi cần nói vá»›i tại hạ? Chẳng hay có việc gì quan trá»ng khiến tiá»n bối phải đăm chiêu như thế?
Phụ nhân áo đỠthẫn thá» má»™t lúc, niá»m thống khổ từ từ hiện lên gương mặt bà , dừng chân lại đó má»™t lúc, bà quay mình trở lên đỉnh núi.
Triển Mộng Bạch cũng lặng lẽ theo sau.
Cả hai âm thầm Ä‘i như thế má»™t lúc nữa, cuối cùng phụ nhân phá tăng im lặng, buá»™t miệng thở dà i, buông má»™t câu há»i hÆ¡i ngá»› ngẩn:
- Hai mươi bảy năm qua rồi! Äúng là hai mươi bảy năm. Ngươi có biết hay không chứ?
Là m gì Triển Má»™ng Bạch biết được việc xa xưa cá»§a bà ? Bà là ai, tên há» gì, hiện tại chà ng còn chưa biết, thì là m gì chà ng biết được những việc đã xảy ra trong Ä‘á»i bà .
Phụ nhân áo đỠlại thở dà i, nói tiếp:
- Hai mươi bảy năm qua, ta không há» vượt qua tấm bia "Cấm địa" ở giữa đưá»ng lên núi đó, ta không hiểu trên giang hồ, có những biến chuyển như thế nà o!
Triển Mộng Bạch thản nhiên:
- Thì... cÅ©ng toà n những trò tranh chấp vì lợi vì danh. Và cÅ©ng là những cuá»™c thanh toán vì ân oán tình cừu. Tuồng Ä‘á»i như muôn thưở, có khác chăng là không gian khác, thá»i gian khác, đương sá»± nhân khác mà thôi.
Phụ nhân áo đỠtrầm ngâm một lúc:
- Trong mấy năm gần đây, Triá»u Dương phu nhân và Liệt Há»a phu nhân có được bình an chăng?... Cả hai đã thà nh hôn hay vẫn còn đơn độc?
Triển Mộng Bạch lắc đầu:
- Theo tại hạ hiểu thì hai bà vẫn còn phòng không gối chiếc!
Phụ nhân áo đỠthở ra:
- Hồng nhân Ä‘a bạc mạng! Từ thiên cổ, định lệ đó chẳng biến thiên. Ngẫm lại buồn thay cho những ai có chút tà i lẫn sắc! Tạo váºt luôn luôn chÆ¡i trò mâu thuẫn, cho tay nà y, lấy tay khác. Chung qui chỉ là những ảo ảnh để lừa con ngưá»i mãi ngụp lặng trong lẩn quẩn cá»§a vinh hư! Tại váºt còn táºt đố, thì nói chi con ngưá»i không tranh chấp quáng mù, cuồng loạn!
Ta biết lắm, biết từ lâu rồi, chẳng khi nà o hai bà ấy được xứng tâm mãn ý khi tuổi Ä‘á»i chồng má»™t chồng hai! Cái số kiếp cá»§a cả hai là tịch mịch, dù cho hai bà cố vùng vẫy thế nà o, cÅ©ng chẳng thoát khá»i gá»ng kiá»m cá»§a tạo hóa!
Phụ nhân cảm thấy tuồng Ä‘á»i có khác nà o Triển Má»™ng Bạch cảm khái!
Cả hai lặng lẽ Ä‘i trong khu đất lợp hoa tà n, những mãnh cúc tả tÆ¡i còn chá»›p chá»›p bay theo gió xoáy. Những cánh hoa và ng hiệp lại thì đẹp là m sao, nhưng rã rá»i nhau thì có vẽ thê thảm vô cùng.
Hoa và ng rụng rÆ¡i kia, có phải chăng là những mãnh tim cá»§a lá»›p ngưá»i tuyệt vá»ng trên địa hạt cảm tình?
Và phụ nhân kia có thuá»™c và o số ngưá»i tuyệt vá»ng đó chăng?
Nếu đúng thì phụ nhân kia ngà y trước ắt đã có lúc sống trong và ng son, ngà y trước hẳn là một tay oanh liệt Phụ nhân dừng chân lại.
Bà điểm má»™t nụ cưá»i thê thảm, heo hắt hÆ¡n đóa hoa tà n rÆ¡i trên mặt đất:
- Ta cứ mãi nói chuyện vá»›i ngươi, quên mất là nên bảo ngươi phải rá»i đây cho sá»›m.
Triển Má»™ng Bạch cÅ©ng cưá»i, má»™t nụ cưá»i bất đắc dÄ©:
- Tại hạ còn phải ở lại đây chỠThiên Hình lão nhân, đi chưa được đâu, phu nhân ạ!
Phụ nhân áo đỠthở dà i:
- Cái tánh cá»§a lão tà nóng hÆ¡n lữa Ä‘á». Trên giang hồ nà y, ai cÅ©ng biết thế. Ngươi nên Ä‘i gấp là hÆ¡n. Giá như lão ấy có phản khán gì thì đã có ta. Ta sẽ đảm đương tất cả vì dù sao chÃnh ta cÅ©ng đã xúi giục ngươi phá tan hoa viên cá»§a lão.
Triển Mộng Bạch lắc đầu:
- Äiá»u cố kỵ nhất trong Ä‘á»i tại hạ là sá»± thất tÃn.
Phụ nhân áo đỠbất mãn:
- Nếu lão ta nhất định tìm ngươi mà giải quyết bất bình thì chẳng còn má»™t ai trên Ä‘á»i nà y ngăn chặn lão nổi, hà tất ngươi phải khổ tâm tá»± mình tìm đến lão? Ta cứ tưởng, ngươi cứ để cho lão tìm ngươi, nếu ngươi cứng răng quá, ta chỉ sÆ¡.....
Triển Má»™ng Bạch ngẩn cao mặt, cháºn lá»i:
- Phu nhân sợ tại hạ phải chết? Chết mà giữ được chá» tÃn, thì cái chết cÅ©ng đáng giá lắm chứ phu nhân.
Phu nhân áo đỠhứ lên một tiếng:
- Thế ra, ngươi cÅ©ng biết trá»ng lá»i?...
Triển Mộng Bạch lạnh lùng:
- Dù sao, Ãt nhất tại hạ cÅ©ng phải biết phân biệt thị phi chứ? Äã là m má»™t Ä‘iá»u lá»—i, thì phải nhìn nháºn. Chỉ có những con ngưá»i hèn hạ má»›i trốn tránh cái lá»—i cá»§a mình.
Trong ánh mắt cá»§a phụ nhân, má»™t niá»m vui hiện ra, bà thầm khâm phục con ngưá»i trẻ tuổi đó.
Bá»—ng nhiên, có má»™t tiếng hú đâu đó vá»ng lên.
Phụ nhân thốt:
- Lão đó đã đến rồi đó nhé, ta không tiện có mặt tại nÆ¡i đây, ngươi phải hết sức mà cẩn tháºn đấy!
Bà vừa khuất, lão nhân cao lớn cũng vừa đến nơi.
Công Tôn Thiên Hình nhìn Triển Má»™ng Bạch từ đầu đến chân, Ä‘oạn cao giá»ng tán:
- Có hạng lắm! Lão phu cứ tưởng là ngươi đã cút mất rồi!
Triển Má»™ng Bạch Ä‘iá»m nhiên:
- Muốn đánh hay muốn phạt, lão tiá»n bối cứ nói, tại hạ sẵn sà ng tiếp nháºn!
Thiên Hình lão nhân hừ một tiếng:
- Nếu phạt, lão phu sẽ phạt rất nặng, ngươi có chịu nổi hay không?
Triển Mộng Bạch bĩu môi:
- Nếu là má»™t hình phạt hợp lý, thì tại hạ nhất định cúi đầu thá» nháºn, chẳng há» phản kháng.
Thiên Hình lão nhân cưá»i lá»›n:
- Hay chưa! Tiểu tá» thông minh quá chừng! Nghe oai danh cá»§a lão phu, đã biết váºy mà chẳng dám phản kháng! Có lẽ ngươi nghÄ© là lão phu phạt nhẹ?
Triển Mộng Bạch đáp:
- Giả như tại hạ lầm lá»—i, thì dù ngưá»i phạt tại hạ là má»™t kẻ hèn mạt, tại hạ cÅ©ng chấp nháºn như thưá»ng. Còn như tại hạ không tá»™i tình gì, hoà ng thiên xuống đây uy hiếp, chưa chắc tại hạ biết sợ!
Thiên Hình lão nhân chớp mắt:
- Khu hoa cúc của lão phu bị hai bà n tay ngươi hủy diệt, lỗi do nơi bà n tay ngươi, lão phu muốn chặt đứt hai bà n tay đó ngươi phản kháng hay không?
Triển Mộng Bạch hét lên:
- Hoa tà n, hoa diệt, hoa sẽ đâm chồi, sanh nụ, hoa sẽ nở lại, còn bà n tay đâu có thể chặt rồi, lại sanh ra nữa? Hình phạt đó không hợp tình, hợp lý, tại hạ tiếp nháºn thế nà o được?
Lão nhân cưá»i vang:
- Äúng! Äúng quá!
Lão suy nghĩ một chút, đoạn tiếp:
- Nếu váºy, thì ngươi cứ vun trồng lại khu hoa viên cho lão phu. Hình phạt nà y ngươi nghÄ© có hợp lý không?
Triển Má»™ng Bạch sững sá», buông gá»n:
- Hình phạt nà y nhẹ quá!
Thiên Hình lão nhân cưá»i lạnh:
- Ngươi cho là nhẹ à ? Ngươi có biết không, loại cúc đó rất hiếm và rất khó trồng. Äừng tưởng trồng trá»t nó là dá»…. Lão phu lòng ròng mưá»i mấy năm má»›i trồng được khu hoa như thế!
Triển Mộng Bạch rùn vai:
- Lão tiá»n bối đã trồng được, thì tại hạ cÅ©ng phải trồng cho được!
Thiên Hình lão nhân gáºt gù:
- Tốt! Váºy ngươi cứ xá»›i khoảng đất nà y, chiá»u sâu đúng ba thước, không thể xá»›i cạn hÆ¡n, dù là má»™t phân, má»™t ly.
Lão đưa cho Triển Mộng Bạch một cái cuốc rồi dặn:
- Từ trước đến sau, từ tả qua hữu, má»—i tất đất má»—i xá»›i, xá»›i tháºt kỹ đừng là m dối trá. Biết chứ?
Lão trở và o gian nhà cá».
Lão lại gá»i vá»ng ra:
- Lúc là m xong rồi, thì cho lão phu biết!
Cánh cá»a đóng lại, tuy cá»a gá»—, song cÅ©ng vang lên má»™t tiếng bình.
Lão không báºn tâm vá» Triển Má»™ng Bạch nữa.
Triển Má»™ng Bạch ngẫng đầu nhìn lên, ức độ thá»i gian, thở dà i, nghÄ©:
- Nếu là m không ngừng tay, thì Ãt nhất cÅ©ng phải đến sáng mai ta má»›i xá»›i trá»n vẹn khoảnh đất nà y.
Chà ng bắt đầu là m việc.
Nhưng, nhát cuốc đầu tiên là m cho chà ng sá»ng sốt, tâm tư trầm Ä‘á»ng nặng ná».
Äất cứng quá, chà ng cố gắng chém cuốc rất mạnh, cứ tưởng lã lưỡi cuốc sẽ xuống sâu, ngỠđâu nó chỉ lún má»™t tÃ.
Như thế, là m gì trong thá»i gian vừa ước lượng đó chà ng có thể hoà n thà nh công tác?
Chà ng cắn răng, vung cuốc xới liên hồi.
Triển Má»™ng Bạch cuốn đến lúc trăng xuống khuất đầu non, sao thưa dần, má» dần, chà ng nghe hai cánh tay má»i nhừ, toan dừng công tác, song nhìn qua khoảnh đất, thấy còn hÆ¡n nữa phần chưa xá»›i.
Như váºy, là công tác chưa hoà n thà nh, chưa hoà n thà nh thì phải tiếp tục cho hoà n thà nh, chẳng thể bá» dở!
Cái ý thì muốn tiếp tục, song sức lực lại quá kiệt xệ, chà ng không thể cưỡng được.
Chà ng ngã ngay tại chá»—, mưá»ng tượng như quả mÃt rÆ¡i, đôi mắt nhắm nghiá»n.
Chà ng đi và o cõi mộng.
Mãi đến ngà y thứ hai, chà ng má»›i tÄ©nh dáºy. Lúc chà ng mở mắt thì dương quang đã chiếu rá»i khắp bốn phương trá»i.
Bên cạnh chà ng có một bình nước trong, và và i vắt cơm lạnh để cạnh sẵn đó.
Äang đói, thấy có thức ăn, thức uống, chà ng cứ ăn, cứ uống. Ä‚n uống rồi, lại tiếp tục công việc.
Ngà y thứ hai, chà ng là m việc lâu hơn ngà y thứ nhất, nhưng kết quả lại kém hơn ngà y trước.
Tuy nhiên khoảnh đất cÅ©ng đã được xá»›i Ä‘á»u phần lá»›n, chỉ còn lại độ má»™t vuông nhá» thôi.
Chà ng nhếch nụ cưá»i khổ.
Chà ng lại nằm lăn ra tại chá»—, ngá»§ vùi đến ngà y thứ ba. Khi thức dáºy, chà ng cảm thấy cái Ä‘au gia tăng, toà n thân má»i nhừ, mấy vết thương cá»§ bắt đầu nhức nhối trở lại.
Chà ng cố gắng hoà n thà nh công tác. Thiên Hình lão nhân bảo phải xới sâu ba thước, chà ng còn bới sâu hơn. Khi chà ng cuốc xong khoảnh đất, thì hoà ng hôn xuống, hoà ng hôn của ngà y thứ ba.
Chỉ còn và i nhát cuốc nữa là dứt khoát phần phạt, bỗng nổi lên một tiếng keng, tiếng kim khà chạm và o nhau.
|

17-07-2008, 11:38 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Vô Giá»›i
Bà i gởi: 83
Thá»i gian online: 26 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 25
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 25
(Cổ Long)
Triển Mộng Bạch ngưng động ánh mắt, nhìn xuống lưỡi cuốc.
Má»™t chiếc rương bằng sắt, không lá»›n lắm, ngăn chặn lưỡi cuốc báºt thà nh tiếng kêu.
Chiếc rương không lưu ý chà ng lâu, chà ng lấy lưỡi cuốc hất nó qua một bên, xới luôn chỗ đất còn lại.
Soát lại má»™t lượt quanh khoảnh đất, nÆ¡i nà o chưa vừa ý chà ng sá»a lại cho tháºt hoà n mỹ, cuối cùng chà ng ngồi xuống thở mệt.
Hình phạt đã xong!
Chà ng ngồi nghĩ rất lâu.
Rồi chà ng cất cao giá»ng gá»i:
- Xong rồi!
Chà ng phải chỠmột lúc Thiên Hình lão nhân mới trừ trong ngôi nhà cỠbước ra.
Lão ra đến nơi, chắp hai tay sau lưng, đứng nhìn.
Vừa nhìn, lão vừa lắc đầu:
- Nhanh quá! Nếu lão phu là m công việc nà y, hẳn phải mất Ãt nhất cÅ©ng năm bảy hôm!
Ngươi chỉ là m trong ba hôm là xong. Lão phu sợ ngươi là m dối là m trá quá chừng!
Triển Má»™ng Bạch nổi giáºn:
- Nếu tiá»n bối không tin, thì cứ lấy cuốc mà đà o khắp nÆ¡i xem, có đúng như chiá»u sâu, có tảng đá nà o chưa tan chăng?
Thiên Hình lão nhân cưá»i lá»›n:
- Tốt lắm! Tốt lắm! Lão phu tin ngươi. Nếu bây giỠngươi muốn đi, thì cứ lấy chiếc rương kia, mang theo mình mà xuống núi đi!
Triển Mộng Bạch hừ lạnh:
- Tại sao tại hạ phải lấy chiếc rương đó mang đi? Lại một hình phạt phụ thuộc phải không?
Thiên Hình lão nhân cưá»i nhẹ:
- Ngươi có biết chiếc rương kia chứa đựng những gì chăng?
Triển Mộng Bạch cố gà o to:
- Bất quá là châu báu, và ng ngá»c chứ gì? Tiá»n bối tưởng tại hạ thÃch những thứ đó lắm sao?
Thiên Hình lão nhân cưá»i vang:
- Äà nh là châu báu ngá»c bạc và ng không là m ngươi động tâm, song ngươi đã thÃch trồng hoa thì Ãt nhất cÅ©ng phải hiểu phương pháp trồng hoa chứ. Trong chiếc rương có đựng thá»§ pháp trồng hoa. Ngươi há»c, ba năm sau, không chừng ngươi sẽ lãnh há»™i được thá»§ pháp đó.
Triển Mộng Bạch sừng sộ:
- Cái thá»§ pháp trồng hoa là thá gì, mà phải há»c tá»›i mấy năm má»›i xong. Lão tiá»n bối định hà lá»™ng tại hạ sao chứ?
Vừa lúc đó phu nhân áo đỠxuất hiện.
Bà thốt:
- Lão ấy bảo ngươi há»c, thì cứ mang chiếc rương xuống núi mà há»c, còn tranh luáºn là m gì?
Triển Mộng Bạch hầm hừ:
- Nhưng...
Phụ nhân áo đỠmÄ©m cưá»i, nhặt chiếc rương trao táºn tay Triển Má»™ng Bạch, cùng vá»›i chiếc túi tÆ¡ cá»§a Triá»u Dương phu nhân, Ä‘oạn bảo:
- Äi Ä‘i! Hai ba năm sau trở lại đây thăm ta!
Triển Mộng Bạch hoan mang cực độ.
Vốn thẳng thÃnh, lòng có má»™t nghi vấn nà o là chà ng muốn há»i ngay. Chà ng toan mở miệng nhưng phụ nhân áo đỠlại không muốn nghe, bà điểm má»™t nụ cưá»i, quanh mình bá» Ä‘i liá»n.
Triển Má»™ng Bạch nháºn ra, trên đỉnh nà y ngưá»i chẳng bao nhiêu, song ai ai cÅ©ng Ä‘á»u có vẻ thần bÃ.
Thiên Hình lão nhân cất giá»ng sang sảng:
- Nếu ngươi không há»c được phương pháp trồng hoa, thì đúng là má»™t ngốc tá», má»™t tên vô dụng nhất trần Ä‘á»i!
Triển Má»™ng Bạch nổi giáºn:
- Trồng hoa là má»™t trò trẻ! Tại hạ cần gì phải há»c nÆ¡i ai? Tuy nhiên tại hạ sẽ xem qua cái rương quá»· quái đó, xem nó như thế nà o mà tiá»n bối không tiếc lá»i ca tụng!
Thiên Hình lão nhân cưá»i lá»›n:
- Hay! Hay! Cứ xem Ä‘i, xem xong rồi trở lên đây trồng lại hoa cúc cho lão phu. Äừng quên nhé!
Lão và o nhà , trà ng cưá»i dứt.
Tay hữu cầm chiếc rương nhá», tay tả cầm chiếc túi tÆ¡, Triển Má»™ng Bạch thừ ngưá»i ra đó má»™t lúc, cuối cùng chà ng lần theo đưá»ng cá»§ xuống núi.
Xuống đến chỗ tấm bia "Cấm địa", chà ng đảo mắt nhìn quanh.
Hoà ng hôn đã xuống từ lâu, đêm sắp sá»a vá», không gian bắt đầu má» má» tối.
NÆ¡i phương Äông, và nh trăng vừa lên, vạn váºt chung quanh trở nên huyá»n ảo.
Triển Mộng Bạch dừng chân lại đó, tựa mình và o tấm bia, nghĩ ngơi một lúc.
Thá»i khắc trôi qua, chẳng rõ được bao dà i, chà ng má»›i mở bừng mắt ra.
Trăng sáng quá, sao sáng quá, trăng và sao chừng như ở rất gần. Nếu chà ng với tay lên là có thể nhặt từng vì một.
LÆ¡ lững giữa núi trá»i là cách biệt thế gian. Triển Má»™ng Bạch tưởng như mình siêu thân, không buồn suy tư vá» hiện tại. Huống chi thể xác chà ng còn nhừ, tinh thần má»i mệt, chà ng lưá»i tá»›i độ không muốn là m má»™t cỠđộng nhá».
Rồi chà ng từ từ mở nắp chiếc rương.
Trong rương có hai chiếc bình mà u sắc khác đồng, nhưng hình thức tương tự.
Có hai quyển sách, trang sách rất má»ng. Ngoà i ra có má»™t mảnh giấy nhá». Trên giấy đầy chữ:
- Thuốc trong bình trắng có thể bổ khÃ, dưỡng thần. Hiện tại chÃnh là lúc ngươi cần đến nó. Thuốc trong bình đỠlà để giúp ngươi trong lúc luyện công. Hai thứ thuốc nà y, ta chuẩn bị sẵn để giúp ngươi luyện thá»§ pháp trong các sách kia.
Triển Mộng Bạch cau mà y.
Chà ng tá»± há»i:
- Trồng hoa thì cần gì mà phải dùng một phương pháp cầu kỳ đến thế?
Chà ng lấy chiếc bình trắng, mở nắp.
Mặt ngá»a lên, mồm há rá»™ng, bình nghiên xuống. Bao nhiêu thuốc rÆ¡i và o.
Triển Mộng Bạch nghe như có mùi sữa dê. Một mùi thơm không nồng nhưng rất thanh chui và o mũi. Chưa uống mà chà ng đã nghe khoan khoái rồi.
Chà ng uống xong, nghe ngưá»i mát quá, tâm thần nhẹ, cÆ¡ thể nhẹ, tưởng chừng có thể bay được ngay.
Nhá»c, mệt, đói, khát, trong phút chốc đã tiêu tan.
Bất giác, chà ng sừng sá»!
Trên một quyển sách, nơi trang đầu, có gi mấy dòng chữ như sau:
- Hà n Cúc tại Ngá»c Phá»§, là loà i hoa vương trong các thứ cúc. Tánh cá»±c hà n, sanh trưởng trong địa huyệt. Hấp tụ cái khà nóng cá»§a đất mà sanh ra. Nếu Ä‘em trồng nÆ¡i khác là héo tà n rụi. Nếu muốn Ä‘em loại lúc nà y trồng tại má»™t địa phương khác thì phải dùng chưởng lá»±c chà cương cá»§a ná»™i gia vun bồi, bảo há»™ nó, nó má»›i sống mạnh được. Chưởng lá»±c chà dương cá»§a ná»™i gia là Côn Lôn Lục Dương thá»§ pháp.
Triển Má»™ng Bạch láºt sang trang thứ hai, liếc mắt nhìn qua, thấy bà quyết luyện công dÄ© nhiên là môn công Côn Lôn Lục Dương Thá»§.
Triển Má»™ng Bạch sững sá», thừ ngưá»i má»™t lúc.
Chà ng chẳng hiểu nổi lúc đó chà ng kinh ngạc, bất bình, khinh thưá»ng, hay cảm kÃch.
Thiên Hình lão nhân có hảo ý đối với chà ng đến thế sao?
Lão gây khó khăn cho chà ng cá»±c độ, hà nh hạ chà ng cá»±c độ, chẳng qua để có má»™t cái cá»› truyá»n thụ cho chà ng má»™t tuyệt kỹ mà hầu hết cao thá»§ võ lâm Ä‘á»u khâm ngưỡng?
Lão sẵn sà ng truyá»n thá» Lục Dương thần chưởng cho chà ng?
Trá»i! Có việc như váºy được à ?
Äúng là má»™t cÆ¡ duyên ngà n năm má»™t thá»§a.
Triển Mộng Bạch đỠra đó một lúc lâu.
Bỗng chà ng reo to một tiếng, tung mình lên cao. Chà ng nghe máu trong mình sôi sục, máu bốc thà nh hơi nâng chà ng lên. Trong phút chốc chà ng có cảm tưởng là mình biến thà nh chim, con chim đó quạt cánh nhắm sơn cước mà bay.
Dương Toà n vẫn còn ở chân núi đợi chà ng.
Hắn suy tÃnh mãi, hắn cho rằng Triển Má»™ng Bạch không thể nà o trở xuống được. Hắn hết nghi hoặc, lại hân hoan. ChỠđã lâu, hắn Ä‘inh ninh là mình Ä‘oán đúng, toan rá»i vùng núi vắng.
Tấu nảo là m sao, lúc hắn định quanh mình thì Triển Mộng Bạch xuống đến nơi.
Gương mặt chà ng hiện tại rạng rỡ vô cùng. Cho rằng sáng như vầng trăng tròn cũng chẳng ngoa lắm!
Dương Toà n tức uất thất vá»ng, tuy nhiên hắn cÅ©ng phải tá» lá»™ sá»± vồ váºp, vui mừng:
- A! Nhị đệ! Nhị đệ lại trở vá»! Ngu huynh chỠđến sốt ruá»™t suýt chết đấy!
Triển Mộng Bạch nghiêng mình, đáp:
- Äa tạ đại ca! Cảm Æ¡n đại ca đã khuyên đệ lên núi!
Dương Toà n biến sắc.
Hắn không hiểu chà ng có thái độ đó là có dụng ý gì? Lá»i Ä‘a tạ cá»§a chà ng có thà nh tháºt hay không?
Hắn có lý do nghi ngá», bởi cái tâm cá»§a hắn bất chánh.
Hắn mưu hại ngưá»i ta, khiến ngưá»i ta thừa chết thiếu sống. Äâu có là m ân là m nghÄ©a gì mà lại được cảm tạ?
Hắn nhìn Triển Má»™ng Bạch, pháºp phồng há»i:
- Câu đó có nghĩa như thế nà o?
Triển Mộng Bạch thở dà i:
- Äại ca biết không? Äại ca đã bị kẻ nà o đó lừa gạt. Trên đỉnh núi là m gì có ác nhân phóng độc trùng hãm hại thiên hạ? Trên đó chỉ có hai vị kỳ nhân, há» là Côn Lôn Song Tuyệt đó!
Dương Toà n đột nhiên nhảy dá»±ng lên, vừa nhảy vừa sè tay tát và o mặt mình, rồi dáºm chân tá»± mắng:
- Äáng chết! Äáng chết!
Hắn không còn lá»i gì nói được, hắn phải diá»…n má»™t tấn kịch ngắn ngá»§i, tấn kịch gồm có má»™t cái nhảy, má»™t cái tát, thêm mấy tiếng tá»± mắng.
Triển Mộng Bạch hấp tấp bước tới chụp hắn giữ lại, ôn tồn bảo:
- Äừng có quy tá»™i cho mình, đại ca! Äại ca có lá»—i chi đâu? Lần nà y tiểu đệ lên núi, chẳng những tiểu đệ không gặp nguy mà thay vì gặp há»a, tiểu đệ lại được phúc.
Dương Toà n trố mắt:
- Do há»a mà gặp phúc?
Triển Mộng Bạch bằng và i câu vắn tắt, kể lược sự tình, rồi thốt:
- Nếu mà không có sá»± lầm lạc cá»§a đại ca thì là m gì tiểu đệ được kỳ duyên? Là m gì tiểu đệ há»c được Lục Dương thần chưởng?
Dương Toà n báºt tái mét mặt. Triển Má»™ng Bạch trông thấy thần sắc hắn như váºy, hết sức kinh hãi, há»i gấp:
- Äại ca sao thế?
Dương Toà n chỉ mất bình tÄ©nh má»™t giây thoát, hắn lấy lại an tưá»ng báºt cưá»i khan:
- Ngu huynh là m sao? Cao hứng chứ là m sao? Rất là cao hứng...
Lúc đó lòng hắn như bị ngà n mÅ©i tên bắn và o, Ä‘au đớn vô cùng còn cưá»i là m sao được?
Tuy nhiên, bắt buá»™c phải cưá»i, hắn nhếch đôi môi, thà nh ra biến gương mặt khó trông hết sức.
Cà ng nhìn hắn, Triển Má»™ng Bạch cà ng kỳ quái, lòng không khá»i suy tư.
Bỗng chà ng tĩnh ngộ, thốt:
- Äại ca chỠđợi đã ba hôm rồi, chắc là mệt mõi lắm, chúng ta xuống núi gấp Ä‘i.
Dương Toà n đáp:
- Phải đó! Phải đó!....
Cả hai rá»i khá»i trÅ©ng sâu, thế núi bên ngoà i cao lên dần dần, gió lạnh từ bốn phương cuốn vá» xối mặt, như dao cứa da, nhìn ra thấy tuyết bao phá»§ khắp cùng, chừng như tại đây quanh năm suốt tháng tuyết không há» tan rã.
Cả hai vốn là những tay võ công có hạng, thế mà phải mất một đêm tròn mới xuống đến chân núi.
Xuống đến nÆ¡i rồi, há» trước chịu lạnh không kham, thì giỠđây cảm thấy nóng cÅ©ng khó chịu vô cùng. Dương Toà n mua hai chiếc nón cá», rồi chá»n hai con ngá»±a giống Tây Vá»±c, tuy bá» ngoà i không có gì đặc sắc, song chúng là những con ngá»±a dẻo dai, thừa sức vượt đưá»ng dà i.
Triển Má»™ng Bạch há»i:
- Với cước lực của chúng ta, đại ca còn mua ngựa để là m gì?
Dương Toà n cưá»i, đến bây giá» nụ cưá»i cá»§a hắn má»›i có vẽ bình thưá»ng.
Hắn đáp:
- Chúng ta cần phải theo đưá»ng Thanh Hải mà và o đất Thục, nhị đệ đã liên tục mấy hôm nay phải chịu vất vã gian lao, như váºy còn muốn tiêu hao khà lá»±c là m chi cho khổ?
ÄÆ°á»ng Thanh Hải cÅ©ng chẳng phải ngắn chi!
Triển Má»™ng Bạch vâng vâng luôn miệng, song trong tâm tư, niá»m cảm kÃch bốc mạnh, chà ng thầm nghÄ©:
- Không ngá» y dà nh cho ta quá nhiá»u ân nghÄ©a như váºy, dù cho huynh đệ đồng bà o cÅ©ng chẳng được hÆ¡n y!
Xuống chân núi Côn Lôn rồi, há» Ä‘i được mấy ngà y đưá»ng, thì và o ná»™i địa Thanh Hải.
Äồng cá» xanh xanh trải rá»™ng, ngà n dặm nhìn táºn mắt chẳng thấy cay giăng, sau má»—i cÆ¡n gió quát qua, cá» bắn ngá»n nằm xuống, trâu bò phÆ¡i bà y lồ lá»™.
Há»›p không khà thanh khiết, giương mắt nhìn bốn phÃa bao la. Triển Má»™ng Bạch khoan khoái vô cùng.
Chà ng cất tiếng ca hát nghêu ngao, ca ngợi trá»i xanh đồng ruá»™ng, gió đùa ngá»n cá», trâu dê thung dung...
Lá»i ca khi trầm, khi hùng, chà ng say sưa vá»›i ngà n muôn ý niệm dâng trà n, mặc cho ngá»±a phi nhà n nhả trên thảm cá» xanh dà i rá»™ng thăm thẳm.
Dương Toà n cưá»i lá»›n:
- Nhân lúc đêm giao giữa mùa hạ và mùa thu, ngưá»i Tây Tạng ai ai cÅ©ng dẫn dê vá»›i trâu đến đây mà nui dưỡng, cho nên lúc nà y là má»™t thá»i kỳ cá»±c thịnh cá»§a bá»n ngưá»i là m du mục. Nhị đệ cứ nhìn cảnh sắc trước mặt kia, chỉ sợ phải mê mẫn tâm thần luôn.
Triển Mộng Bạch thở dà i:
- Cảnh sắc Giang Nam từng nổi tiếng là thanh kỳ tú lệ, song cái đẹp đó chỉ hợp vá»›i hạng mỹ nhân, danh sÄ©, tìm nÆ¡i uống rượu ngâm thÆ¡ ngắm sắc, chứ còn bá»n ta là những trang mã thượng giang hồ, thì chỉ có cảnh sắc như thế nà y má»›i khÃch động được tâm, sanh niá»m tán thưởng.
Dương Toà n vẫn giữ nụ cưá»i, tiếp:
- Chẳng dấu chi nhị đệ, cứ má»—i lần có dịp qua lại vùng nà y, là y như má»—i độ hà o khà ngu huynh bừng sanh, Ä‘iá»u đáng háºn là ngá»±a chẳng thể má»c cánh mà bay nhanh để cho mình có thể đảo mắt bao quát khắp cùng!
Triển Mộng Bạch đáp:
- Ngá»±a không má»c cánh, nhưng vó ngá»±a cÅ©ng sanh được gió như thưá»ng, chúng ta thá» hưởng táºn cái thú vẫy vùng má»™t lúc xem sao!
Chà ng vung tay, ngá»n roi kêu thót má»™t tiếng, con ngá»±a lồng lên, bốn vó sanh mây, bay trên đầu cá».
Dương Toà n không kém, thúc gối và o hông ngá»±a, Ä‘uổi theo liá»n.
Khi hai con ngá»±a sùi bá»t trắng chảy lòng thòng hai bên mép, thì há» má»›i chịu để cho chúng chạy cháºm lại.
Dương Toà n kêu lên:
- ThÃch thú ghê! Ngu huynh chưa có lần nà o thÃch thú bằng hôm nay!
Triển Má»™ng Bạch cưá»i vang dá»™i, thốt oang oang:
- ThÃch quá! ThÃch quá!
Chà ng tán thưởng luôn tánh khà hà o sảng cá»§a Dương Toà n. Chà ng thÃch thú vì khung cảnh đất trá»i, và cÅ©ng thÃch thú luôn vì có bạn đồng hà nh, má»™t huynh đệ kết nghÄ©a tá» sanh.
Chà ng có biết đâu, phà m là tay đại gian đại hoạt, thì hắn phải có trăm linh, thông minh mẫn tiệp. Dương Toà n đã biết rõ con ngưá»i chà ng, nên vá» tá» ra thần thái đó.
Äang lúc cả hai cưá»i cưá»i nói nói, rong ngá»±a xuyên đồng, từ nÆ¡i ven núi xa xa, có hai con ngá»±a chạy đến như bay.
Ngựa chạy nhanh, trong khoảnh khắc đã đến gần.
Chưa nhìn ngưá»i trên ngá»±a, Triển Má»™ng Bạch trông ngá»±a trước, buá»™t miệng tán:
- Tuấn mã!
Hai ngá»±a Ä‘á»u thuần sắc, lông trắng như tuyết. Trên ngá»±a là má»™t nam má»™t nữ, cả hai cùng mang chiếc áo choà ng mà u trắng. Ngá»±a và ngưá»i trắng lướt trên cánh đồng xanh, trông như hai vầng mây bạc trôi nhanh.
Triển Má»™ng Bạch bất giác dừng lại, ngắm ngưá»i và ngá»±a, ánh mắt ngá»i lên niá»m tán thưởng.
Thiếu nữ kia bỗng trừng mắt nhìn Triển Mộng Bạch hừ một tiếng:
- Nhìn mãi không sợ rớt mắt sao?
Ở xa xa, nà ng có vẽ diá»…m kiá»u như má»™t mỹ nhân, nhưng lại gần nà ng chỉ là má»™t thiếu nữ có dung nhan bình thưá»ng.
Nà ng có má»™t thần sắc nói lên sá»± cao ngạo cá»±c kỳ, chừng như dưới con mắt nà ng chẳng có ai là con ngưá»i cả.
Triển Má»™ng Bạch nổi giáºn, song chà ng kịp dằn tức uất, chà ng nghÄ©:
- Nhìn ngưá»i như thế quả là quá sổ sà ng, lá»—i tại ta.
Chà ng quay đầu vỠhướng khác.
Nhưng thiếu nữ vẫn tiếp tục mắng:
- Äúng là má»™t tên ngốc, ngốc đến độ chẳng biết sống chết! Nếu còn len lén nhìn ngưá»i nữa là bổn cô nương móc mắt đấy nhé!
Thiếu niên đồng hà nh dá»ng cao đôi mà y, gắt:
- Tam muá»™i tranh biện vá»›i há» là m gì chứ? Äi thôi!
Hắn quăng tia mắt lạnh lùng nhìn sang Triển Mộng Bạch, tia mắt nói lên một sự khinh miệt cùng cực.
Thiếu nữ áo trắng hừ một tiếng, thúc ngựa lướt tới, qua ngang Triển Mộng Bạch, bất thình lình vung roi, quất và o mình chà ng.
Triển Má»™ng Bạch tránh dá»… dà ng ngá»n roi ngá»±a đó, khi tránh rồi, chà ng nhìn ra thì đôi kỵ sÄ© đã Ä‘i xa.
Chà ng tức giáºn vô cùng, mắt nhìn vá» phÃa hai kỵ sÄ©, giáºn đến ná»—i không thốt thà nh lá»i.
Dương Toà n cưá»i nhẹ, há»i:
- Nhị đệ có quen h�
Triển Mộng Bạch hừ một tiếng, đoạn lắc đầu:
- Cái mẫu ngưá»i cuồng đó, may là trên Ä‘á»i rất hiếm! Chứ nếu nÆ¡i nà o cÅ©ng có, thì thá»±c là tai hại cho thế nhân!
Dương Toà n tiếp:
- Có thể há» là đệ tá» cá»§a thế gia trong võ lâm, hỠđược nuông chiá»u từ thuở nhá», sống giữa bá»n ngưá»i quen tÃnh xu nịnh, rồi xem mình như trung tâm vÅ© trụ, tá»± nhiên há» phải xem dưới mắt không ngưá»i! Có chi lạ đâu mà nhị đệ phải lưu ý!
Hắn cau mà y, tiếp luôn:
- Cái Ä‘iá»u mà đáng cho chúng ta quan tâm là bá»—ng dưng há» từ xa dục ngá»±a đến đây, chạm mặt chúng ta rồi lại quất ngá»±a chạy thẳng.
Cả hai không nói gì thêm nữa, giục ngựa tiếp tục hà nh trình.
Xa xa trước mặt há», có những chấm Ä‘en xì.
Dương Toà n đưa tay chỉ, thốt:
- Những ngôi lá»u cá»§a bá»n du mục đó, ai Ä‘i ngang qua Thanh Hải trong mùa cá» non nà y cÅ©ng gặp rải rác khắp vùng. Chúng ta những kẻ không nhà , cho nên lấy bốn hướng là m nhà , chúng lại rất hiếu khách, nếu cần, đêm nà y chúng ta có thể ngá»§ trá» trong những lá»u cá»§a há».
Triển Má»™ng Bạch gáºt đầu:
- Thế thì hay lắm! Tiểu đệ cũng đang muốn thưởng thức cái mùi sanh hoạt lạ lùng của đám tha phương vô định đó xem sao!
Bá»—ng, má»™t hồi còi vang lên, chấn động cả má»™t vùng trá»i. Tiếng còi lên cao, vút táºn trá»i xanh. Vừa hùng tráng, vừa thê lương.
Triển Má»™ng Bạch há»i:
- Tiếng còi hiệu đó có ý nghĩa gì?
Dương Toà n đáp:
- Hoà ng hôn sắp xuống, là lúc gia súc vá» chuồng. Chuồng đây bất quá là má»™t quảnh đất được dá»n sạch để cầm chân chúng trong mùa. Nhị đệ hãy chá» xem lúc mục đồng lùa gia súc trở vá», cảnh đẹp không tưởng nổi!
Triển Má»™ng Bạch nghe thÃch thú vô vùng, giương mắt nhìn ra xa xa.
Trong thì đó, thì ngà y tà n nhanh chóng, hoà ng hôn xuống là bóng tối hiện lên, bóng tối còn má» má» nhạt dưới ánh sáng tà n, song cÅ©ng nhuá»™m xám vạn váºt.
Rồi từng loạt tiếng ồn à o, há»—n tạp, thoạt đầu nhá», dần dần lá»›n, vang lên như ngà n quân từ tráºn địa kéo vá» háºu cứ. Từ bốn phương, tám hướng, từng Ä‘oà n gia súc ầm ầm trở lại...
Tiếp nối nhau, từng đà n dê, đà n cừu, đà n trâu nhoi nhoi từ xa kéo vá», trong núi tuôn ra, trong cá» Ã o ra. Tất cả cùng hướng vá» nÆ¡i phát xuất tiếng còi.
Quanh những đà n thú, ngoà i má»™t vòng vây rá»™ng lá»›n, hÆ¡n mưá»i con ngá»±a chạy tá»›i chạy lui, ngăn cháºn những con váºt rá»i đà n bởi còn luyến tiếc những ngá»n cá» xanh tươi ngon ngá»t.
Hoà ng hôn có mây gấm, cá» cÅ©ng nhuá»™m mà u, trên cỠđà n thú hiện ra cÅ©ng nhiá»u mà u, trâu Ä‘en, dê sẫm, cừu trắng. Mà u sắc đã có thì âm thinh cÅ©ng có luôn, ngá»±a hÃ, trâu rống, dê be be. Tất cả há»—n hợp lại, tạo thà nh má»™t cảnh đẹp hi hùng.
Triển Má»™ng Bạch nghe tâm huyết Ä‘ang cuá»™n tròn, niá»m cao hứng bốc mạnh, chà ng hú vá»ng liên hồi. Hú cho niá»m dâng hùng tráng trong ngưá»i chà ng vÆ¡i bá»›t Ä‘i, cho mạch máu bá»›t căn phồng, cho con tim nhiá»u nhịp.
Dương Toà n cất cao giá»ng gá»i:
- Theo ngu huynh!
Ngá»±a trước, ngá»±a sau, cả hai tiến vá» phÃa có những ngôi lá»u.
Lá»a đã sáng rá»±c lên trong những ngôi lá»u đó. Lá»a cá»§a đèn thì Ãt, lá»a cá»§a cá»§i thì nhiá»u, bởi ai ai cÅ©ng lo trả nợ dạ dà y.
Có độ hÆ¡n mưá»i ngôi lá»u. Lá»u dá»±ng lên tạo thà nh má»™t vòng tròn, nÆ¡i trung ương là khoảnh đất trống.
Tại trung tâm cá»§a khoảnh đất đó, má»™t đống lá»a Ä‘ang cháy báºp bùng, chỠđón những mục đồng trở lại để sưởi ấm.
Bốn năm lão nhân tóc bạc trắng, váºn y phục Tây Tạng, Ä‘ang đứng trước lá»u để nghinh đón ngưá»i và thú từ đồng ná»™i trở vá».
Há» là nhà tiếng Tạng, còn ai nghe lá»t?
Nhưng Dương Toà n rất quen thuộc ngôn ngỠđó, hắn xuống ngựa, dùng tiếng Tạng giáo đà m.
Trong số lão nhân, bá»—ng có má»™t vị Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i cởi mở:
- Hôm nay đúng là má»™t ngà y là nh, nên có quý khách dừng chân tại ngôi lá»u má»™c mạc nà y!
Triển Mộng Bạch rêu lên:
- Lão trượng nói được tiếng Hán?
Lão nhân cưá»i lá»›n hÆ¡n:
- Chút chút!
Tuy cao niên, lão ấy vẫn hà o sảng. Bằng và o phong độ của lão ta, Triển Mộng Bạch đoán là chủ nhân của đoà n du mục.
Lão dùng Tạng ngữ phân phối gia nhân dẫn ngá»±a hai chà ng và o trong phạm vi, rồi giang rá»™ng hai tay như hối cả hai, vừa cưá»i vừa đẩy há» và o lá»u.
Lão thốt:
- Các ngươi đến đây, cũng như ở nhà , cứ tự tiện, đừng quá giữ lễ mà mất vui.
Nhiệt tình! Còn gì thÃch thú cho Triển Má»™ng Bạch bằng gặp những ngưá»i già u nhiệt tình?
Chà ng cưá»i lá»›n, đáp:
- Tự tiện? Nhất định vãn bối sẽ tự tiện đó, lão trượng đừng lo!
Lão nhân vá»— tay lên đầu vai chà ng, cÅ©ng cưá»i vang:
- Tốt! Tốt! Ngưá»i như váºy má»›i tốt!
Quanh đống lá»a ngưá»i ngồi rất đông, há» thấy khách, hoan hô vang dá»™i.
Gia dÄ©, há» thuần háºu, chất phác, cái gì há» biểu lá»™ là phải bằng sá»± chân thà nh, há» không há» biết kiểu cách.
Lão nhân dẫn Dương Toà n và Triển Má»™ng Bạch Ä‘i vá» má»™t phÃa, vừa Ä‘i vừa bảo:
- Còn hai ngưá»i Hán ở phÃa trước kia, các ngươi hãy đến đó vầy Ä‘oà n vá»›i há».
Triển Má»™ng Bạch nhìn ra phÃa trước, bất giác sững sá».
Thì ra hai ngưá»i Hán đó là đôi nam nữ chà ng đã gặp nÆ¡i đồng cá» lúc chiá»u. Äôi nam nữ có vẻ cao ngạo cá»±c kỳ.
Trong khi chà ng sững sá», lão nhân kéo chà ng ngồi xuống.
Thiếu niên áo trắng cau mà y, thiếu nữ áo trắng đứng lên, bước đến chổ khác.
Lão nhân lấy là m lạ, há»i:
- Các ngươi biết nhau?
Thiếu nữ áo trắng cưá»i lạnh:
- Ta không biết chúng là ai!
Lão cà ng lấy là m lạ, thầm nghĩ:
- Cái bá»n ngưá»i Hán nà y quái dị tháºt! Ngoà i nghìn dặm, gặp đồng bà o, lại chẳng vui mừng gì cả.
Triển Má»™ng Bạch cÅ©ng sôi giáºn lên, nhưng trong lúc nà y là m sao chà ng phát tác được?
Không phát tác, thì chà ng ăn, cứ ăn cho no, những gì lão nhân thiết đãi.
Không lâu lắm, các mục đồng trở vá», số ngưá»i đã đông lại đông hÆ¡n, cảnh đã nhiệt náo lại cà ng nhiệt náo.
Lão nhân cất cao giá»ng:
- Có khách từ xa đến, các nữ nhân cũng nên trổ mấy ngón nghỠgiúp vui!
Lão thốt rồi, tiếng cưá»i khúch khÃch chung quanh vang lên, mấy thiếu nữ bị đồng bạn đẩy ra ngoà i đám đông.
Các nà ng váºn áo thêu, thân áo rá»™ng, tay áo lá»›n, những cánh tay vừa trắng vừa tròn, tóc trên đầu kết thà nh vô số bÃnh nhá», những bÃm tóc buông thòng lòng quanh đầu, phá»§ cả cổ vai.
Trên thân áo lại có những chiếc vòng sáng chói.
Chúng bị đẩy ra ngoà i, song vẫn đứng đó, chưa chịu cất bước tá»›i. Chúng đưa tay che miệng, cưá»i hÃt hÃt, vẻ e thẹn hiện ra nÆ¡i mặt.
Lão nhân cưá»i lá»›n:
- Các cô nương hôm nay lại biết e thẹn rồi à ?
Như thế là má»i hôm, các nà ng vui đùa thá»a thÃch, mà hôm nay thì các nà ng lại thẹn, chỉ thẹn trong hôm nay thôi.
Các nà ng đỠmặt lên, nhưng cuối cùng rồi cũng cất tiếng ca, âm thinh nghe ấm dịu vô cùng.
Chừng như đó là những bản tình ca của đoà n du mục.
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u hoan hô tán thưởng. Riêng có đôi thiếu niên áo trắng kia, thì trước sau vẫn lạnh lùng, là m như ta là hạng ngưá»i cao cả, trên hẳn cái thứ tha phương lưu lãng kia váºy.
Tạng nữ hát, vừa hát vừa múa, vÅ© Ä‘iệu cá»§a há» rất hòa hưởng. Há» váºn những chiếc áo rất rá»™ng, theo cỠđộng hòa hưởng cá»§a há», tà áo vạt áo lung linh cháºp chá»n.
Trong khi má»i ngưá»i say sưa nhìn vÅ©, nghe ca, thì thiếu nữ áo trắng báºt đứng lên, lạnh lùng buông gá»n:
- Buồn ngủ quá nhị ca! Chắc là tiểu muội phải nhắm mắt một lúc mới được.
Lão nhân sá»ng sốt, cau mà y há»i:
- Cô nương không cao hứng à ?
Thiếu nữ áo trắng cưá»i lạnh, không đáp, chỉ ngẩng đầu lên. Cái ngẩng đầu cố ý như chẳng muốn nhìn, muốn nghe gì cả. Và chừng như nà ng muốn ngáp, nếu không sợ ngáp là xấu ngưá»i, thì nà ng đã ngáp dà i rồi.
Nhã nhặn hÆ¡n má»™t tý, thiếu niên áo trắng gượng cưá»i đáp:
- Bá»n tại hạ quá mệt nhá»c trên đưá»ng dà i, nghe trong mình như rá»i rã, thá»±c tình muốn nằm nghÄ© má»™t lúc đó, lão trượng!
Lão nhân cau mà y lượt nữa, nhưng chẳng van nà i, gá»i ngay má»™t tên gia nhân:
- Ngươi đưa hai vị đó đi nghỉ đi!
Má»™t gã thiếu niên lùn đứng lên, song gương mặt hiện lá»™ vẽ bất mãn, dẫn đưá»ng cho đôi nam nữ kia đến chổ nghÄ©.
Tiếng ca ngừng, điệu múa cũng ngừng luôn.
Nhưng, cuộc vui đâu thể vì sự vắng mặt của hai kẻ kiêu kỳ mà phải ngưng ngang?
Lão nhân nói mấy câu bằng Tạng ngữ. Các nà ng Tạng nữ lại tiếp tục hát, tiếp tục múa, như trước.
Triển Má»™ng Bạch há»i Dương Toà n:
- Lão nói chi thế?
Dương Toà n đáp:
- Lão nói hai kẻ đó quá tự cao, đừng ai để ý đến hỠlà m gì.
Triển Má»™ng Bạch cưá»i lá»›n:
- Äúng quá! Äúng quá rồi! Äể ý đến há» là m gì chứ?
Lão nhân vá»— bà n tay lên đầu vai Triển Má»™ng Bạch, há»i:
- Cao hứng chứ?
Triển Má»™ng Bạch gáºt đầu:
- Từ nhiá»u năm rồi, tại hạ chưa có lần nà o cao hứng như đêm nay, lão trượng à !
Lão nhân cưá»i lá»›n:
- Tốt! Tốt! Lão phu biết phong tục Hán cá»§a các ngươi hoà n toà n bất đồng vá»›i phong tục cá»§a lão phu. Do đó lão phu không dám má»i các ngươi ngá»§ chung vá»›i bá»n lão phu.
Triển Mộng Bạch mừng quá, hấp tấp:
- Äa tạ lão trượng, Ä‘a tạ!
Chà ng có nghe Dương Toà n cho biết sÆ¡ lược vá» phong tục cá»§a ngưá»i Tạng, phà m khách đến nhà , khách phải ngá»§ chung vá»›i vợ con há», ai từ chối là thất lá»…, là khinh miệt chá»§ nhà .
Lão nhân lại gá»i gia nhân đưa Triển Má»™ng Bạch và Dương Toà n vá» chá»— nghÄ©, lại dặn hắn phải cố chiá»u lòng khách.
Chừng như gã ấy có cảm tình vá»›i cả hai, thần sắc cá»§a gã khác hẳn lúc gã tiếp cáºn đôi thiếu niên nam nữ.
Gã cưá»i hì hì, thốt:
- Hai vị theo tôi!
Triển Má»™ng Bạch và Dương Toà n chà o biệt chá»§ nhân rồi Ä‘i theo gã vá» má»™t chiếc lá»u ở phÃa cuối.
Lá»a tại khoảnh đất trung ương đã tắt. Äêm vá» trá»n vẹn vá»›i cái tối, vá»›i lạnh lùng, thanh vắng.
Há» vẹt bức rèm che trước lá»u.
NgỠđâu, từ bên trong lá»u, có tiếng rú lên thất thanh vá»ng ra ngoà i.
Thì ra đôi thiếu niên nam nữ áo trắng Ä‘ang ngá»§ trong lá»u đó. Thiếu nữ nghe tiếng động, vá»› lấy chiếc khăn quấn quanh mình rồi đứng lên, hét lá»›n:
- Các ngươi và o đây là m gì?
Tên gia nhân lạnh lùng đáp:
- Äể ngá»§ chá»› để là m gì!
Thiếu nữ áo trắng biến sắc, hét:
- Ra! Ra ngay! Các ngươi ngủ tại đây thế nà o được?
Tên gia nhân cưá»i hì hì:
- Không ngá»§ được ở đây thì ngá»§ ở đâu? Phong tục cá»§a ngưá»i Tạng chúng ta là thế, cô nương không muốn cÅ©ng không được.
Thiếu nữ quay đầu và o trong há»i:
- Thá»±c váºy không?
Thiếu niên gáºt đầu.
Rồi hắn há»i tên gia nhân:
- Còn nơi nà o khác ngủ được không?
Tên gia nhân đáp:
- Còn chứ. Trong lá»u cá»§a chúng tôi còn thừa chổ, các vị có muốn ngá»§ chung vá»›i tôi không?
Thiếu nữ lại biến sắc, mắng:
- Ngươi... ngươi câm miệng lại.
Tên gia nhân không mà ng đến nà ng, thản nhiên quay mặt hướng vá» Triển Má»™ng Bạch, nháy nháy mắt, nhếch má»™t nụ cưá»i, thốt:
- Sáng mai gặp lại nhau nhé!
Hắn lại cưá»i hì hì, rồi bước những bước dà i ra khá»i lá»u.
Thiếu nữ áo trắng hằn hộc:
- Khả ố!.... Khả ố tháºt!....
Thiếu niên áo trắng thở dà i:
- Phong tục cá»§a hỠác lắm, phải đà nh váºy.
Triển Má»™ng Bạch và Dương Toà n cùng nhìn nhau, cùng cưá»i thầm, Ä‘iá»m nhiên kéo chiếc chăn lót dưới lưng rồi nằm xuống.
Thiếu nữ áo trắng nhảy dựng lên, quát à o à o:
- Ra!.... Các ngươi ra ngay cho ta!
Triển Má»™ng Bạch không mà ng đến nà ng, thản nhiên duá»—i chân, gá»i Dương Toà n, thốt:
- Mình ngá»§ Ä‘i đại ca! Nếu hiá»m chổ nà y cháºt, thì chỉ còn cách đến ngá»§ vá»›i vợ con ngưá»i ta mà thôi.
Thiếu nữ áo trắng dựng cao đôi mà y, chừng như nà ng muốn tung một đá và o đầu Triển Mộng Bạch.
Nhưng thiếu niên áo trắng nắm chéo áo nà ng, giáºt nhẹ:
- Äừng là m thế, Tam muá»™i!
Tiếu nữ nổi giáºn:
- Tức chết đi thôi. Tiểu muội không thể không...
Thiếu niên thấp giá»ng chặn lại:
- Chúng ta mang trá»ng nháºm nÆ¡i mình, phà m bất cứ hà nh động nà o cÅ©ng phải cẩn tháºn, cần là m sao ngưá»i ta không để ý đến mình, chứ sao lại Ä‘i gây sá»± vá»›i ngưá»i ta?
Thiếu nữ háºm há»±c:
- Nhưng bá»n chúng cứ nằm thế kia, tiểu muá»™i ngá»§ thế nà o được?
Thiếu niên thốt:
- Không ngủ được thì cứ dưỡng thần, miễn đừng gây sự là được.
Triển Má»™ng Bạch và Dương Toà n cưá»i thầm.
Cả hai không ngá»§, như cố thở mạnh ngáy to, vá» say, bởi cả hai Ä‘á»u có tâm sá»± ngổn ngang.
Bên ngoà i, gió từng cÆ¡n rÃt vi vu, rồi thỉnh thoảng ngá»±a hÃ, trâu rống, dê cừu be be.
Thá»i gian trôi qua, Triển Má»™ng Bạch nghe mà mắt nặng trÄ©u. Chà ng chưa ngá»§ hẳn, nhưng cÅ©ng không tÄ©nh hẳn. Trong cảnh mông lung cháºp chá»n, bá»—ng nghe thiếu nữ thấp giá»ng gá»i thiếu niên, há»i:
- Nhị ca, gia gia có dặn, đừng bao giỠđể chiếc bao đó xa rá»i thân hình, nhị ca có nhá»› chăng?
Thiếu niên đáp:
- Ngu ca quên là m sao được?
Rồi cả hai nÃn lặng má»™t lúc lâu.
Triển Mộng Bạch thầm nghĩ:
- Thì ra đôi nam nữ nà y có mang theo mình má»™t váºt cá»±c kỳ quý báo.
Thiếu nữ tiếp:
- Kỳ quái tháºt! Tại sao dá»c đưá»ng chúng ta chẳng thấy chi hết? Không rõ hai kẻ đó...
có phải là ...
Thiếu niên đáp:
- Không phải hai ngưá»i đó đâu! Tam muá»™i đừng nên nghÄ© lầm!
Há» lại nÃn lặng.
Lần nà y thì sự im lặng không kéo dà i lâu như lần trước. Chỉ mấy phút sau, bỗng một tiếng phựt vang lên.
Từ bên ngoà i, má»™t mÅ©i tiếng bay vút đến, xuyên thá»§ng tấm vải lá»u, rÃt gió kêu lên má»™t tiếng vù.
Thiếu niên có phản ứng hết sức linh hoạt, vùng đứng lên, đưa hai tay ra kịp lúc kẹp mũi tên và o giữa.
NÆ¡i chuôi tên có cá»™t má»™t mãnh giấy nhá».
Thiếu nữ biến sắc trước sự việc đó, buột miệng kêu khẽ:
- Äến rồi! Gia gia Ä‘oán đúng. Mãnh giấy gì thế nhị ca?
Thiếu niên đáp:
- Giấy cảnh cáo, có chữ đây, ngu ca Ä‘á»c cho nghe:
"Nếu không ra ngay, ta phóng há»a đốt lá»u!".
Thiếu nữ áo trắng cưá»i lạnh:
- Ra thì ra chứ, ai sợ gì?
Thiếu niên thốt:
- Là nh thì không đến, đến là không là nh, tam muá»™i nên cẩn tháºn đấy.
Thiếu nữ gáºt đầu:
- Tá»± nhiên. Còn nhị ca nhá»› lưu ý đến váºt trong mình.
Thiếu niên hừ má»™t tiếng, bá»—ng trầm giá»ng tiếp:
- Hai vị bằng hữu kia cứ nằm yên đó mà ngá»§, đừng xen và o chuyện ngưá»i khác nhé!
Äôi nam nữ đã lao mình vút Ä‘i.
Há» ra khá»i lầu rồi. Triển Má»™ng Bạch và Dương Toà n cùng ngồi dáºy liá»n.
Dương Toà n thốt:
- Chừng như đôi nam nữ đó có mang má»™t váºt chi nÆ¡i mình, quý báo lắm. Chẳng rõ kẻ đối đầu cá»§a há» là ai? Việc ngưá»i thì để ngưá»i lo, chẳng có can chi đến chúng ta, mình đừng dá»± và o.
Triển Mộng Bạch cau mà y:
- Nói thế nghe sao được, đại ca? Äà nh là há» ngoan cuồng tháºt, song tiểu đệ xem ra há» chẳng phải là ác nhân, huống chi há» cùng ở chung lá»u vá»›i mình. Dù sao thì mình cÅ©ng chẳng thể khoanh tay ngồi nhìn.
Dương Toà n chớp mắt:
- Nhị đệ nói thế thì chúng ta ra ngoà i xem sao.
Ra bên ngoà i, hai ngưá»i nhún chân nhảy lên nóc lá»u, đứng nhìn bốn phÃa.
Cách những ngôi lá»u mấy trượng, đà n thú nằm ngá»§ say, đôi thiếu niên nam nữ Ä‘ang lùng địch trong đó.
Triển Mộng Bạch thốt:
- Thuáºt khinh công cá»§a há» khá lắm, má»›i đó mà hỠđã đến chá»— thứ năm rồi!
Dương Toà n thấp giá»ng:
- Mình phải tháºn trá»ng đấy, nhị đệ đừng để há» phát giác ra!
Cả hai nhẹ nhà ng lướt mình vá» phÃa đà n thú.
Äôi thiếu niên nam nữ tìm mãi nhưng nà o có thấy bóng hình ai đâu!
Tuy nhiên thiếu niên vẫn thấp giá»ng gá»i:
- Bằng hữu đã má»i anh em tại hạ ra đây, sao chẳng hiện thân đối thoại, lại còn ẩn nấp, là m trò quá»· gì đó nữa?
Thiếu nữ áo trắng cưá»i lạnh, mắng:
- Äúng là cái bá»n thẹn đầu thẹn mặt, chẳng dám xuất hiện gặp ai! Nhưng đừng tưởng ẩn nấp như váºy là được an toà n. Bổn cô nương sẽ lôi đầu các ngưá»i ra mà xem!
Nà ng lướt tới, thiếu niên cũng lướt theo.
Cả hai cùng lướt trên mình thú, thân pháp linh động, bá»™ pháp nhẹ nhà ng. Há» chạy nhảy tung tăng song chẳng là m kinh động đà n súc váºt. Chúng cứ ngá»§ say, chẳng há» hay biết gì cả.
Hai anh em xông xáo má»™t lúc, vẫn không tìm ra tung tÃch địch.
Äang lúc cả hai cùng kinh ngạc, bá»—ng có tiếng cưá»i trầm vang lên bên cạnh. Rồi năm bóng ngưá»i xuất hiện từ năm hướng, bao vây cả hai và o giữa.
Năm ngưá»i đó Ä‘á»u váºn y phục chẹt mà u Ä‘en, đầu và mặt bao kÃn, chỉ chừa hai lá»— nhỠđủ cho mắt nhìn ra.
Há» xuất hiện đột ngá»™t quá, thiếu niên thoáng giáºt mình, nhưng lấy ngay bình tÄ©nh, quát khẽ:
- Các vị bằng hữu muốn gì?
Ngưá»i đối diện vá»›i hắn có má»™t thân vóc cao lá»›n, lạnh lùng đáp:
- Muốn gặp các ngươi!
Thiếu niên bình tĩnh thốt:
- Anh em tại hạ xuất ngoại hà nh sá»±. Lá»™ trình phải Ä‘i ngang qua đây. Giá như bá»n tại hạ kém hiểu phong tục cá»§a địa phương, có sÆ¡ xuất Ä‘iá»u chi thì xin các vị nể tình ÄÆ°á»ng Gia Bảo tại Xuyên Trung mà châm chước cho.
Thì ra há» là đệ tá» cá»§a ÄÆ°á»ng Gia Bảo tại đất Tứ Xuyên. Há» ÄÆ°á»ng là danh môn sá» dụng ám khÃ, được kể như vô địch trên giang hồ vá» môn nà y.
Äại hán đối diện cưá»i lạnh:
- Hắc Yến Tá»! Há»a Phượng Hoà ng! Hai ngươi tưởng bá»n ta không biết lai lịch các ngươi à ? Nếu ngoan ngoản thì may ra bá»n ta còn tha thứ! Cái váºt các ngươi Ä‘ang mang trong mình hãy trao ra đây.
Thiếu niên lắc đầu:
- Tại hạ nà o có gì nơi mình.
Äại hán áo Ä‘en cao giá»ng:
- Hay cho oắt con, còn vá» vÄ©nh nữa sao? Ta há»i, có trao ra hay không?
Hắc Yến Tá», Há»a Phượng Hoà ng cùng nhìn nhau, rồi cùng xoay nữa thân mình, cởi chiếc áo mà u trắng ngoà i ra.
Ão ngoà i rÆ¡i xuống, bên trong là y phục chẹt, há» có vẽ gá»n gà ng vô cùng.
Nam, Hắc Yến Tá», mặc y phục chẹt mà u Ä‘en.
Nữ, Há»a Phượng Hoà ng, y phục chẹt mà u hoa hồng.
Nam có mang nÆ¡i lưng má»™t chiếc bao mà u tÃa, nữ có Ä‘eo nÆ¡i hông hai túi da beo.
Há»a Phượng Hoà ng cưá»i lạnh.
Hắc Yến TỠlạnh lùng:
- Äá»™c dược và ám khà cá»§a ÄÆ°á»ng Gia Bảo có oai danh như thế nà o, hẳn các vị cÅ©ng đã nghe khách giang hồ đỠcáºp đến, tại hạ có lá»i khuyến cáo cùng các vị, hòa khà bao giá» cÅ©ng tốt đẹp.
Bá»n áo Ä‘en cưá»i lạnh mấy tiếng.
Tất cả năm ngưá»i đồng thá»i gian, chuyển mình, rồi nÆ¡i tay hữu má»—i ngưá»i có má»™t vÅ© khÃ, tay tả cá»§a há» cÅ©ng có má»™t váºt, váºt đó là chiếc thuẫn đặc chế.
Hắc Yến Tá» thoán biến sắc mặt, buông gá»n:
- Thì ra, các vị đã có chuẩn bị!
Äại hán áo Ä‘en đối diện vá»›i Hắc Yến Tá» cầm Ä‘ao nÆ¡i tay hữu. Thanh Ä‘ao đó bất thình lình chá»›p lên. Má»™t vệt sáng sanh xẹt tá»›i đầu vai Hắc Yến Tá» trong khi chiếc thuẫn nÆ¡i tay gã cÅ©ng đảo má»™t vòng tròn, che phÃa trước ngá»±c.
Nhát Ä‘ao phát xuất theo cái thế trầm, công lá»±c lại mạnh, tuy trầm mà mạnh, vẫn nhanh như thưá»ng.
Hắc Yến TỠlắc mình qua một bên, tránh nhát đao.
Hắn vừa trà n mình qua, thì từ bên tả má»™t ngá»n Thiết Luyện Ngân Thương bay tá»›i.
Äao dà i, thương nhuyá»…n, Ä‘ao cÅ©ng như thương, Ä‘á»u được phát xuất đúng chiêu thức, cá»±c kỳ độc, nhưng Hắc Yến Tá» nghinh chiến ngang nhiên, không há» bối rối.
Äối phương lấy hai chống má»™t, hai lại có vÅ© khÃ, má»™t thì tay không. Äá»§ thấy Hắc Yến Tá» hùng dÅ©ng đến đâu rồi.
Chưa đầy mưá»i chiêu, hai đại hán áo Ä‘en đã bức Hắc Yến Tá» và o cái thế hạ phong.
Há»a Phượng Hoà ng thấy đã đến lúc tham gia cuá»™c chiến, nạt lá»›n:
- Bổn cô nương muốn xem cái tà i múa khiêng cá»§a các ngươi như thế nà o. Liệu có ngăn chặn nổi ám khà cá»§a ÄÆ°á»ng gia hay chăng!
NgỠđâu nà ng chưa kịp lấy ám khà cầm nÆ¡i tay, hai thanh trưá»ng kiếm vẽ thà nh hai vệt sáng dà i, từ hai bên bắn và o mình nà ng.
Há»a Phượng Hoà ng không đến nổi lúng túng lắm, song bị dồn trong hai vầng kiếm quang nháºp là m má»™t đó, nà ng không là m sao thoát ra khá»i được, mà cÅ©ng chẳng rãnh tay để lấy ám khà trong túi da beo ra.
Vá»›i hai tay không nà ng sá» dụng má»™t chưởng pháp rất linh diệu, đơn cháºn hai thanh trưá»ng kiếm.
Năm đại hán áo Ä‘en nà y, dù có chuẩn bị vô cùng chu đáo, vẫn phải gá»m gá»m.
Ãm khà cá»§a ÄÆ°á»ng gia, đã là khó tránh lắm rồi, gia dÄ© nếu ám khà chạm và o mình, thì chỉ còn cách chui và o quan tà i.
Trong năm ngưá»i, bốn đã và o cuá»™c rồi, còn lại má»™t đứng bên ngoà i lược tráºn.
Phải nhìn nháºn, bốn đại hán áo Ä‘en có võ công rất cao, không thua kém anh em há» ÄÆ°á»ng chút nà o.
Song kiếm cà ng phút cà ng phát huy oai lá»±c, Luyện Ngân Thương đảo lá»™n như rồng dá»n sóng, Ä‘ao dồn tá»›i như mãnh hổ vồ mồi.
Lạ má»™t Ä‘iá»u, ngưá»i sá» dụng Luyện Ngân Thương có má»™t thương pháp cá»±c kỳ ngụy dị, chẳng giống vá»›i thương pháp cá»§a khách giang hồ thi triển.
Hắc Yến Tá» kinh dị phi thưá»ng, bình sanh hắn chưa há» thấy má»™t thương pháp nà o kỳ lạ như váºy.
Cuộc đấu diễn tiếp, dần dần song phương đã trao đổi ba mươi chiêu rồi.
Äôi thiếu niên nam nữ đã và o thế thá»§ nhiá»u hÆ¡n công, mà thá»§ khó khăn rất rõ.
Cứ cái đà nà y, cuối cùng rồi Hắn Yến Tá» và Há»a Phượng Hoà n phải bại tráºn.
Triển Má»™ng Bạch và Dương Toà n nấp trong bụi cá» ráºm gần đó, theo dõi cuá»™c đấu má»™t lúc lâu.
Bá»—ng Dương Toà n há»i:
- Nhị đệ đã đoán ra lai lịch chúng chưa?
Triển Mộng Bạch trầm ngâm một chút:
- Hai đại hán dùng kiếm, có kiếm pháp rất nhẹ nhà ng linh hoạt, lại kÃn đáo như ná»n trá»i xanh chẳng chút rạn nứt, cứ theo tiểu đệ xuy luáºn, thì há» là ngoại gia đệ tá» cá»§a phái Võ ÄÆ°Æ¡ng.
Dương Toà n mÄ©m cưá»i:
- Nhãn lực của nhị đệ cao minh lắm!
Hắn há»i:
- Còn cái gã ốm cao sỠdụng đao đó, nhị đệ có thể đoán xuất xứ của gã chăng?
Triển Mộng Bạch đáp:
- Trong võ lâm, sở trưá»ng vá» Ä‘ao pháp thì chỉ có hai há» Vương và Liá»…u ở bá» tây Äại Hà , có thể đại hán đó là đệ tá» cá»§a má»™t trong hai hỠấy.
Dương Toà n lại gáºt đầu:
- Äúng. Äao pháp cá»§a há» Vương chuyên dùng lá»±c, còn Ä‘ao pháp cá»§a há» Liá»…u thì chú trá»ng vá»… xảo. Äại hán nà y có đưá»ng Ä‘ao rất mãnh liệt, hẳn xuất thân từ Vương Gia Äao.
Triển Mộng Bạch cau mà y:
- Chỉ có cái gã dùng Luyện Ngân Thương thì tiểu đệ không thể Ä‘oán được. Những chiêu thức cá»§a hắn đưa ra, ngụy dị quá chừng, có lẽ hắn chưa há» há»c qua phương pháp thông thưá»ng mà chúng ta vẫn thấy khách giang hồ sá» dụng.
Dương Toà n mÄ©m cưá»i:
- Nhị đệ có định can thiệp chăng?
Triển Má»™ng Bạch cưá»i nhẹ:
- Cái tâm ý của tiểu đệ, đại ca biết rồi mà !
Dương Toà n gáºt gù:
- Nếu váºy chúng ta âm thầm leo theo bụng trâu, tiến đến cục trưá»ng, cho chúng không trở tay kịp.
Triển Mộng Bạch không phản đối, cả hai theo lối xà hà nh, tiến đến gần đà n trâu.
Tại cục trưá»ng, anh em há» ÄÆ°á»ng đã toát mồ hôi, ướt sÅ©ng y phục.
Há»a Phượng Hoà ng mắng lá»›n:
- Các ngưá»i đã thá»§ sẵn thuẩn, tại sao không đám để cho bổn cô nương bắn ám khà chứ?
Nếu có thủ đoạn, cứ lui ra, xem bổn cô nương thi thố sở năng.
Ngưá»i cầm kiếm cưá»i lạnh:
- Äừng nuôi má»™ng, ngốc nữ!
Há»a Phượng Hoà ng hét oang oang:
- Xú ngốc nam! ChÃnh ngưá»i má»›i là thằng ngốc đó!
Tay nà ng đã cháºm lại rồi, cháºm thì phải lá»™ sÆ¡ hở, trưá»ng kiếm tìm chổ hở mà xông và o.
Má»™t tiếng soạt vang lên, mÅ©i kiếm rá»c má»™t đưá»ng nÆ¡i thân áo nà ng.
Nà ng kinh hãi, ngáºm kÃn miệng lại, chẳng dám chá»i mắng nữa.
Bên kia, Hắc Yến TỠcòn rối loạn hơn em gái, hắn nghinh chiến với cả sự hoang mang, hầu như hắn không đánh được tròn chiêu.
Äại hán đứng bên ngoà i lược tráºn, giục:
- Nhanh lên chứ!
Äúng lúc đó, má»™t bà n tay từ dưới bụng trâu ló lên, chụp cổ chân hắn.
Hắn hoảng hồn, kêu lên một tiếng, ngã nhà o.
Bốn đại hán kia kinh hãi, đồng kêu lên:
- Nguy! Nguy to, có mai phục!
Hắc Yến Tá» và Há»a Phượng Hoà ng hết sức kỳ quái, chẳng hiểu cứu tinh từ đâu đến kịp lúc quá chừng.
Triển Má»™ng Bạch chụp trúng được cổ chân đại hán cầm roi, tiện tay chà ng Ä‘iểm luôn và o huyệt đạo cá»§a hắn. Trong khi đó Dương Toà n tung mình lên, lướt tá»›i cục trưá»ng, đồng thá»i gá»i lá»›n:
- ÄÆ°á»ng lão đệ đừng sợ! Äệ tá» Ngạo Tiên Cung đã đến đây rồi!
Không cháºm trể, hắn vung luôn song chưởng, khà thế mạnh như sấm sét.
Triển Má»™ng Bạch cÅ©ng đứng lên, nhún chân vá»t đến thay thế Há»a Phượng Hoà ng, đón cháºn đại hán cầm trưá»ng kiếm.
Chưởng pháp cá»§a chà ng cá»±c kỳ lợi hại. Tay vừa vung ra, trưá»ng kiếm bị phong trù ngay.
Äại hán cầm Ä‘ao qua và i chiêu thức đã nháºn rõ võ công cá»§a đối phương, biến hẳn sắc mặt kêu lên:
- Khổ! Äúng là đệ tá» Ngạo Tiên Cung!
Äại hán cầm kiếm cao giá»ng buông tiếng lóng:
- Tịnh Kiên Tá», khẩn!
Hắn hoà nh kiếm chém nhanh xuống lưng trâu, trâu Ä‘au quá, rống lên rồi đứng dáºy chạy Ä‘i. Má»™t con chạy hoảng, cả đà n kinh động, cùng đứng lên chạy tán loạn.
Thừa lúc đó, bốn đại hán áo Ä‘en bá» cuá»™c chiến, hai chạy vá» phÃa đà n ngá»±a, hai rẽ qua đà n dê.
Không còn bị uy hiếp nữa, Há»a Phượng Hoà ng khoát tay ra, đồng thá»i nạt:
- Chạy đi đâu?
Một vùng hắc sa từ tay nà ng bay ra.
Hai đại hán cầm kiếm chẳng dám quay đầu, phóng chân chạy miết, vầng hắc sa bay theo sát lưng chúng.
Há»a Phượng Hoà ng dÄ© nhiên cÅ©ng chẳng bá» cuá»™c, cấp tốc bay theo.
Hai đại hán cầm Ä‘ao và thương cÅ©ng chạy trối chết vá» phÃa đà n ngá»±a. Hắc Yến Tá» còn mang háºn vá» cái bại vừa rồi, cùng chẳng chịu bá», Ä‘uổi theo rất sát.
Dương Toà n gá»i Triển Má»™ng Bạch:
- Nhị đệ xem kìa, liá»…u đầu đó chẳng biết trá»i cao đất dà y, ai lại Ä‘uổi địch mà dám Ä‘uổi đến cùng đưá»ng chứ? Nhị đệ hãy chạy theo nà ng đỠphòng địch hạ độc thá»§.
Thốt xong, hắn phóng chân chạy theo Hắc Yến Tá».
Hắn có ý riêng vì đã biết Hắc Yến Tá» có mang váºt gì nÆ¡i mình. Váºt đó hẳn quý giá lắm, cho nên bá»n đại hán áo Ä‘en bao mặt má»›i toan chiếm Ä‘oạt cho kỳ được.
Triển Má»™ng Bạch hÆ¡i lấy là m lạ vá» thái độ cá»§a Dương Toà n, nhưng chà ng cÅ©ng chạy theo Há»a Phượng Hoà ng.
Lúc đó Há»a Phượng Hoà ng Ä‘uổi theo hai đại hán cầm kiếm, đã đến giữa đà n dê, dê tuy có bị kinh động, song vốn tánh nhu nhược, chỉ nhốn nháu lên thôi, chá»› không chạy loạn như trâu.
Nà ng tung độc sa. Nhưng vì khoảng cách quá xa, độc sa không chạm đến địch. Nà ng tức uất, mắng vang lên, lấy Äá»™c Táºt Lê phóng theo.
Bảy vệt sáng Ä‘en vút Ä‘i như tên bắn, rÃt gió vu vu. Bảy vệt chia hai nhắm và o lưng hai gã đại hán.
NgỠđâu, hai đại hán cùng quay mình lại, hét lên má»™t tiếng, đồng thá»i khoác chiếc thuẩn ra, ngăn cháºn Äá»™t Táºt Lê.
Há»a Phượng Hoà ng sá»ng sốt, chưa kịp phản ứng, thì nhanh như chá»›p hai thanh trưá»ng kiếm xẹt tá»›i.
Nhưng, phải sang đến chiêu thứ ba, hai đại hán má»›i đắc thá»§, má»™t mÅ©i kiếm chạm trúng đầu vai Há»a Phượng Hoà ng, máu tươi chảy ra liá»n.
Vừa bị thương lại vừa bị áp lá»±c cá»§a chiêu kiếm hùng mãnh, nà ng không đứng vững, cháºp choạng thế nà o lại đạp lên đầu má»™t con dê, dê hụp đầu xuống, nà ng sẩy chân, ngã nhà o.
Hai thanh kiếm cùng giáng xuống.
Bá»—ng má»™t tiếng hét vang lên, đồng thá»i má»™t bóng ngưá»i từ xa theo vồng cầu đáp xuống.
Còn cách mặt đất mấy thước, đã phóng ra hai ngá»n chưởng theo thế liên hoà n, má»—i ngá»n nhắm đúng mặt má»™t đại hán.
Trong tình thế đó, hai đại hán phải bá» Há»a Phượng Hoà ng để tá»± vệ. Há» ngã ngá»a ngưá»i ra tránh, nhưng song chưởng lại tá»›i luôn, thình lình như sấm nổ ngay đỉnh đầu.
Bóng đó, dĩ nhiên là Triển Mộng Bạch.
Trong thoáng mắt, chà ng đánh ra đúng bảy chưởng. Số chưởng đó được chia hai, mỗi đại hán lãnh một phần.
Chúng vừa đánh, vừa lùi, lại vừa nghĩ cách bỠchạy.
Há»a Phượng Hoà ng đã đứng lên rồi, nà ng giáºn không tưởng nổi, âm thầm lùi lại, rồi đột nhiên vung tay.
Theo bà n tay, một vầng hắc sa bắn tới.
Äại hán bên hữu kinh hãi, vừa vung kiếm, vừa quét thuẩn, lại ngá»a mặt đồng thá»i đảo lá»™n thân hình.
Phản ứng cá»§a hắn rất nhanh, song không kịp tránh vầng độc sa. Äôi cánh tay và mặt hắn bị độc sa vấy và o. Hắn rú lên má»™t tiếng thảm, buông tay, rÆ¡i kiếm, Ä‘oạn ngả nhà o.
Äại hán bên tả hoảng hốt, cÅ©ng rú lên khiếp hãi, quay mình chạy Ä‘i.
Há»a Phượng Hoà ng hét:
- Chạy không khá»i đâu!
Nà ng lại phi thân Ä‘uổi theo, nhưng Triển Má»™ng Bạch đã ngăn cháºn lại.
Chà ng lạnh lùng thốt:
- Äuổi là m chi mà quá thế? Äịnh giết hết ngưá»i sao, cô nương?
Há»a Phượng Hoà ng thoáng kinh ngạc, nhưng lấy ngay bình tÄ©nh quát:
- Tránh ra! Äâu có ai mượn ngươi can dá»± và o việc cá»§a ta?
Triển Má»™ng Bạch nhìn ra, thấy đại hãn đã chạy ra rồi, liệu nà ng không còn Ä‘uổi kịp nữa, báºt cưá»i lạnh má»™t tiếng, Ä‘oạn lách mình qua má»™t bên.
Há»a Phượng Hoà ng vượt ngang qua ngay. Triển Má»™ng Bạch mưá»ng tượng có thấy má»™t nụ cưá»i đắc ý nÆ¡i môi nà ng.
Chà ng lắc đầu, thở dà i, nhìn theo mà lòng ảo nảo.
Äại hán trúng sa độc lúc đó láºt lá»™n nÆ¡i chân chà ng, hai tay cứ quà o và o mặt, máu chảy ngáºp cả là n da, da lại không còn, da tiêu tan, đến ná»—i thịt cÅ©ng lầy nhầy luôn, trông thảm cá»±c độ.
Trong tình trạng đó, dù có gan sắt, da đồng, cũng phải đau, cũng phải kêu ca vang dội.
Hắn lăn lá»™n có mục Ä‘Ãch, hắn lăn vá» phÃa thanh kiếm rÆ¡i, nhặt thanh kiếm lên, hắn gà o thảm:
- Tiểu tá» há» ÄÆ°á»ng Æ¡i!.... Ngưá»i tà n nhẫn quá!
Hắn vụt đứng lên, đâm ngược mũi kiếm và o ngực. Mũi kiếm xuyên thủng đến sau lưng.
Hắn thà tự sát hơn là phải oằn oại với cơn hà nh hạ của độc sa.
Triển Mộng Bạch nghe nhói ở tim, nhắm mắt lại, không dám nhìn.
Chợt có tiếng oanh vang lên bên cạnh:
- Tại ngươi cả! Ngươi là m cho ta không đuổi kịp hắn.
Triển Má»™ng Bạch giương mắt nhìn Há»a Phượng Hoà ng, cau mà y không nói gì, quay mình bước Ä‘i.
|
 |
|
| |