 |
|

20-07-2008, 06:28 PM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Hồi 21
KÃch Thưởng Láºp Thệ
Phương Tà Chân đưa tay sỠnhẹ và nh tai.
Thùy tai dưá»ng như vẫn còn hÆ¡i tê tê.
Gã còn nhớ mũi ám khà đó.
Má»™t đóa phi tinh chẳng những nhanh mà còn rất đẹp, trong giá» phút sinh tá» chỉ cách nhau má»™t sợi tóc đột nhiên lá»›n bừng lên, phát ra những tia rá»±c rỡ, dùng vẻ đẹp kinh ngưá»i khiến ngưá»i ta quên Ä‘i uy lá»±c đáng sợ cá»§a nó, cho ngưá»i ta được thưởng thức cái đẹp huy hoà ng rá»±c rỡ má»™t lần trước khi mất Ä‘i tÃnh mệnh.
Äẹp hÆ¡n cả đà m hoa (má»™t loà i hoa trong truyá»n thuyết - còn có tên là Ưu Äà m Hoa).
Nhanh hơn cả lưu tinh.
Gấp hÆ¡n cả thá»i gian.
Thá»i gian, là dòng chảy nhanh nhất cõi thế gian nà y. Khi con ngưá»i nghÄ© đến "thá»i gian" thì thá»i gian nghÄ© đến "thá»i gian" đó đã trôi qua mất rồi, hÆ¡n nữa còn vÄ©nh viá»…n không quay trở lại.
Phương Tà Chân nhớ rất rõ "ngôi sao" nà y.
CÆ¡ hồ gã đã bị nó kết thúc Ä‘i tÃnh mạng huy hoà ng mà thê lương giống như má»™t ngôi sao băng lướt qua trên bầu trá»i cá»§a mình.
GiỠđây "ngôi sao" ấy Ä‘ang nằm trên tay Trì Nháºt Má»™, nó hồi phục lại sá»± bình tịnh và trở vá» dáng vẻ ban đầu, nhưng nó vẫn đẹp, vẫn lóng lánh, thỉnh thoảng lại ánh lên dị sắc. Thứ ám khà nhá» bé trông như má»™t viên bảo thạch nà y rốt cục là do thứ gì tạo thà nh mà lá»±c sát thương khi phát động lại đáng sợ dưá»ng ấy?
Vì váºy gã cÅ©ng không nhịn được khen rằng:
– Má»™t ngôi sao tháºt đẹp.
“Là phi tinh! Má»™t đóa phi tinh tháºt đẹp!†Trì Nháºt Má»™ nói:
“Thứ nà y được lấy từ Thất Tinh Bạn Nguyệt cá»§a Phi Tinh Tá», có Ä‘iá»u còn chưa bạo xạ ra, đã bay và o trong bếp lò. Ta đợi sau khi lá»a được dáºp tắt hẳn má»›i má»i cho chuyên gia và o lấy "ngôi sao" nà y ra, trong đó có hai ngưá»i không cẩn tháºn, má»™t đã chết, má»™t bị chặt mất má»™t cánh tayâ€.
"Chuyên gia" mà y nói, nhất định là những chuyên gia vá» vÅ© khÃ, binh khÃ, ám khà tháºm chà cả vá» há»a khÃ. Muốn lấy "ngôi sao" nà y lên mà vẫn bảo lưu được nguyên dạng cá»§a nó, không để nó nổ ra, khẳng định là má»™t chuyện vô cùng nguy hiểm, chẳng khác nà o cho tay và o miệng cá»p để nhổ răng cả.
Phương Tà Chân rất minh bạch má»™t Ä‘iá»u:
đóa phi tinh nà y tuy chưa nổ bung ra, song nó đã phát huy được uy lá»±c và rá»±c rỡ lá»›n hÆ¡n gấp nhiá»u lần so vá»›i nổ bung ra.
– Äây là Thất Tinh Bạn Nguyệt cá»§a Phi Tinh Tá», nghe nói là căn cứ và o thứ độc môn ám khà cá»§a ÄÆ°á»ng Nguyệt Lượng - Má»™ng Thưá»ng mà chế ra. Ở đây ta thu tháºp rất nhiá»u thứ binh khà và ám khà mà ngưá»i Ä‘á»i chưa từng thấy, chưa từng nghe bao giá», trong đó thứ ám khà là m ta tá»± hà o nhất chÃnh là Cá»u Thiên Tháºp Äịa Tháºp Cá»u Thần Châm.
Thần tình Trì Nháºt Má»™ khi ngắm nhìn "ngôi sao" trên tay giống như má»™t vị chú kiếm đại sư Ä‘ang ngắm nhìn thanh kiếm mà mình dùng cả Ä‘á»i để đúc thà nh, má»™t kẻ si kỳ Ä‘ang ngồi trước má»™t bà n cá» không tiá»n tuyệt háºu váºy.
– Äáng tiếc, đáng tiếc ...
Phương Tà Chân không nhịn được phải lên tiếng há»i:
– Äáng tiếc gì?
Trì Nháºt Má»™ nói:
– Äáng tiếc là Cá»u Thiên Tháºp Äịa Tháºp Cá»u Thần Châm đó coi như ta có má»™t bá»™ hoà n chỉnh, cÅ©ng có nghÄ©a là , mặc dù ta không thể phá»ng chế má»™t bá»™ khác, song Ãt nhất cÅ©ng có má»™t ngà y ta được sá» dụng đến nó ... còn "Thất Tinh Bạn Nguyệt" nà y đã sá» dụng rồi, đã là má»™t thứ phế váºt rồi ...
Cá»u Thiên Tháºp Äịa Tháºp Cá»u Thần Châm là thứ ám khà do năm xưa Cá»u Thiên Tháºp Äịa Tháºp Cá»u Thần Ma trong Quyá»n Lá»±c Bang tinh luyện mà thà nh, má»—i ngưá»i má»™t cây châm, tổng cá»™ng mưá»i chÃn cây. Tương truyá»n Tháºp Cá»u Thần Ma đã giao mưá»i chÃn cây ngân châm nà y cho bang chá»§ Quyá»n Lá»±c Bang là Quân Lâm Thiên Hạ Lý Trầm Châu, ngoà i ra còn thiết kế thêm má»™t cÆ¡ quan phát xạ, cùng má»™t lúc có thể bắn ra mưá»i chÃn cây Ä‘oạt mệnh châm, được xưng là "Kinh thiên địa, khiếp quá»· thần, ma châm xuất, nhân tịch dị".
Äáng tiếc là ám khà còn chưa được sá» dụng thì Thần Châu Kết NghÄ©a do Tiêu Thu Thá»§y dẫn đầu cùng vá»›i thế lá»±c cá»§a Chu Äại Thiên Vương đã triệt để tiêu diệt hết Tháºp Cá»u Thần Ma, vì váºy uy lá»±c cá»§a Cá»u Thiên Tháºp Äịa Tháºp Cá»u Thần Châm thế nà o, e rằng ngay cả Lý Trầm Châu cÅ©ng không biết được.
Nhiá»u năm vá» trước, má»™t tên tham quan giảo hoạt tham lam, văn võ song toà n là Văn Chương đã từng dùng bá»™ ám khà nà y, ý đồ muốn giết chết ngưá»i nổi danh vỠám khà trong Tứ Äại Danh Bá»™ - Vô Tình. Có Ä‘iá»u, y đã thất bại nặng ná», má»™t mặt là do lúc đó y đã thá» trá»ng thương, mặt khác là do cao thá»§ cá»§a Giang Nam PhÃch Lịch ÄÆ°á»ng Lôi Quyển đã dùng chiếc áo lông cừu mà ông ta mặc quanh năm suốt tháng để đỡ lấy toà n bá»™ mưá»i chÃn mÅ©i Ä‘oạt mệnh thần châm, Văn Chương má»›i không thể thà nh công.
Nhưng những cao thá»§ chánh phái tham gia tráºn chiến ngà y hôm ấy như Vô Tình, Lôi Quyển ... còn có cả nữ tướng ÄÆ°á»ng Vãn Từ cá»§a Há»§y Nặc Thà nh má»—i khi nghÄ© đến bá»™ ám khà ấy Ä‘á»u biến sắc, kinh tâm.
“Äó hầu như không phải châmâ€. ÄÆ°á»ng Vãn Từ từng hình dung như thế nà y:
“Äó là ma, mưá»i chÃn con tiểu yêu ma thu nhá» hình hà i lại như sợi tóc!â€.
Phương Tà Chân cÅ©ng từng nghe qua những truyá»n thuyết nà y.
Vì thế gã rất hứng thú muốn xem thá» thứ ám khà danh động giang hồ nà y, bất quá, gã cÅ©ng hiểu rõ, thứ ám khà bảo bối như thế nà y có thể là trấn sÆ¡n chi bảo, là bùa há»™ mệnh cá»§a Trì Nháºt Má»™, tá»± nhiên không thể đưa cho ngưá»i ngoà i xem bừa bãi được.
– Ngươi Ä‘ang trách ta tối qua đã giết chết Phi Tinh Tá», khiến bây giá» không còn ngưá»i nà o có thể sá» dụng thứ ám khà nà y nữa?
Phương Tà Chân há»i.
“Khôngâ€. Trì Nháºt Má»™ cưá»i nói:
“Mạng cá»§a Phi Tinh Tá» so vá»›i cá»§a mạng cá»§a thiếu hiệp thì còn kém xa, hÆ¡n nữa, nếu như đêm qua thiếu hiệp không giết được hắn, có thể đến má»™t ngà y nà o đó, thứ ám khà nà y lại cắm và o cổ há»ng cá»§a ta thì sao? Thiếu hiệp có thể giết được Phi Tinh Tá», đó cÅ©ng là thay võ lâm trừ Ä‘i má»™t mối há»a lá»›nâ€.
“Sinh mạng không có sá»± hÆ¡n kémâ€. Phương Tà Chân thốt:
“Chỉ là mạnh yếu. Ta may mắn giết được Phi Tinh Tá», không có nghÄ©a là mạng cá»§a ta trân quý hÆ¡n mạng cá»§a hắn. HÆ¡n nữa ...â€.
Gã dừng lại giây lát rồi nói tiếp:
– Tuy Phi Tinh TỠđã chết, nhưng nghe nói còn có ngưá»i khác cÅ©ng biết sá» dụng thứ ám khà nà y?
Trì Nháºt Má»™ đột nhiên phản vấn:
– Thiếu hiệp có biết đó là ai không?
Phương Tà Chân không ngá» y lại há»i câu nà y, lưỡng lá»± giây lát rồi đáp:
– Có lẽ là ... Ãm Khà Vương Tần Äiểm ...
“Không đúngâ€. Trì Nháºt Má»™ ngắt lá»i:
“Má»—i má»™t thứ ám khà cá»§a Ãm Khà Vương Tần Äiểm Ä‘á»u là do y Ä‘Ãch thân chế tạo, tuyệt đối không bao giá» mô phá»ng cá»§a ngưá»i khác, vì thế mà y má»›i có thể vượt qua cả Thục Trung ÄÆ°á»ng Môn, má»™t thá»i đã cùng Vô Tình tá» danh song tuyệtâ€.
Trì Nháºt Má»™ vuốt vuốt tay, mỉm cưá»i nói:
– Ta không có sở trưá»ng gì đặc biệt cả, chỉ có hai chuyện có thể tá»± hà o ...
Y cưá»i cưá»i rồi nói tiếp:
– Má»™t trong hai chuyện đó là nghiên cứu cá»§a ta đối vá»›i vÅ© khÃ. Bất luáºn là nguồn gốc, cách chế tạo hay do ai sá» dụng và cách sá» dụng thế nà o ta Ä‘á»u rất có hứng thú, cÅ©ng có thể coi là có chút tâm đắc, nhưng bảo ta sá» dụng thì ta xin chịu.
Nói Ä‘oạn, y vá»— tay lên thanh kiếm cẩn trân châu bảo thạch Ä‘eo trên ngưá»i, lắc đầu nói:
– Ta chỉ hợp với cái thứ đồ trang sức nà y thôi, thiếu hiệp cũng thấy tác dụng của nó rồi mà .
Ngà y hôm ấy tại quán trà bên ngoà i thà nh Lạc Dương, Phương Tà Chân lần đầu tiên gặp được Trì Nháºt Má»™ chÃnh là lúc y bị ngưá»i ta táºp kÃch, thanh kiếm nà y đúng là chẳng há» hữu dụng.
Nhưng thái độ cá»§a Phương Tà Chân đối vá»›i Trì Nháºt Má»™ lại hoà n toà n thay đổi, trở nên hết sức tôn trá»ng.
Trước giá» gã chưa từng biểu lá»™ thái độ tôn kÃnh đối vá»›i Trì Nháºt Má»™.
Má»™t ngưá»i có thể hiểu được sở trưá»ng cá»§a mình đã là má»™t chuyện không dá»…, biết được nhược Ä‘iểm cá»§a bản thân lại cà ng không đơn giản. Má»™t ngưá»i thân ở ngôi cao, lúc nà o cÅ©ng bị bá»™ hạ vây quanh mà vẫn có thể khách quan phán Ä‘oán ưu khuyết cá»§a bản thân lại cà ng đáng để ngưá»i khác kÃnh trá»ng.
â€œÄÆ°Æ¡ng kim thiên hạ, ngưá»i biết sá» dụng loại ám khà nà y còn có hai huynh đệ Thần Bất Tri và Quá»· Bất Giác nữa. Nghe nói khi Phi Tinh Tá» cải tiến Má»™ng Thưá»ng thà nh Thất Tinh Bạn Nguyệt, vì có chá»— không thông mà phải đến thỉnh giáo hai vị danh thá»§ ám khà Thần Bất Tri và Quá»· Bất Giác, kết quả là ...â€. Trên mặt Trì Nháºt Má»™ thoáng lá»™ ý cưá»i, cÅ©ng không biết là đang châm biếm hay cảm thán nữa:
“Kết quả là hai huynh đệ nà y cÅ©ng biết sá» dụng Thất Tinh Bạn Nguyệtâ€.
Phương Tà Chân tiếp lá»i:
– Câu chuyện nà y cho chúng ta biết ...
Trì Nháºt Má»™ cưá»i nói:
– Không nên nói những chuyện bà máºt trá»ng đại cho ngưá»i khác, bất kỳ ngưá»i nà o.
Phương Tà Chân cưá»i.
Trì Nháºt Má»™ cÅ©ng cưá»i.
Hai ngưá»i cưá»i má»™t cách thoải mái.
“Ta là m không đượcâ€. Trì Nháºt Má»™ cưá»i nói:
“Nếu nói như váºy, đầu tiên là phải không để thiếu hiệp và o Binh Khà Phòng nà y. Còn thiếu hiệp?â€.
– Tại sao lại để ta và o đây?
Phương Tà Chân không trả lá»i câu há»i cá»§a y mà há»i ngược lại.
“Nếu như ta má»›i thiếu hiệp đến chống đỡ Lan Äình Trì Gia, mà còn coi nÆ¡i đây là cấm địa thì thá» há»i má»™t chút tiểu khà ấy có thể dung được đại tà i như thiếu hiệp hay không?†Trì Nháºt Má»™ đáp lá»i, trong mắt đầy vẻ thà nh khẩn. Ai cÅ©ng có thể nhìn ra được đây là những lá»i nói tháºt lòng cá»§a y:
“Vì thế ta đã phân phó thuá»™c hạ, phà m là những nÆ¡i ta có thể đến, Phương thiếu hiệp cÅ©ng có thể đến, ai dám ngăn cản láºp tức giết ngayâ€.
Phương Tà Chân nhìn y, đột nhiên cụp mi mắt lại, thốt:
– Chẳng trách dá»c đưá»ng đến đây không có ngưá»i nà o ngăn cản ta. Khi gặp Tiểu Bạch, ta có há»i công tỠở đâu. y cÅ©ng chỉ đưá»ng đên đây mà không ngại ngần gì hết.
Thái độ cá»§a Phương Tà Chân đối vá»›i Trì Nháºt Má»™ dưá»ng như đã thay đổi.
Trì Nháºt Má»™ nói:
– Ta cÅ©ng Ä‘oán đại khái thiếu hiệp sẽ tỉnh lại và o thá»i gian nà y, vì thế má»›i đặc biệt ở đây đợi ngưá»i.
– Äợi ta?
– Äúng.
– Äợi ta là m gì?
“Xem ám khÃâ€. Trong mắt Trì Nháºt Má»™ sáng ngá»i vẻ hưng phấn:
“Xem thứ ám khà giống như má»™t ngôi sao nà yâ€.
– Äáng tiếc ta không há» có hứng thú vá»›i ám khà như công tá».
– Nhưng thiếu hiệp nhất định rất có hứng vá»›i ngưá»i đến giết công tá».
– Nhưng kẻ đó đã chết rồi.
“Không sai. Phi Tinh Tá» Ä‘Ãch thá»±c đã chếtâ€. Trì Nháºt Má»™ cưá»i:
“Nhưng ám khà thì không chếtâ€.
Phương Tà Chân cảm thấy gã cần phải đánh giá lại Trì Nháºt Má»™:
– Ãm khà cá»§a hắn?
“Thứ ám khà nà y là dùng má»™t loại khoáng thạch tuyệt thế chế tạo thà nh, đương nhiên còn phải gia công, tẩm độc, thiết kế cÆ¡ quan nữa. Nhưng quang trá»ng nhất vẫn là loại khoáng thạch nà y, là ngá»c mà không phải ngá»c, không phải đá mắt mèo, cÅ©ng chẳng phải Thiểm SÆ¡n Vân, đây là má»™t thứ tuyệt thế kỳ chân, nghe nói ngoại trừ Nhạn Vân nÆ¡i ở cá»§a hai huynh đệ Thần Bất Tri, Quá»· Bất Kiến ra thì chỉ có má»™t tảng ở trong hoà ng cungâ€. Trì Nháºt Má»™ nói:
“Má»™t tảng lá»›n!â€.
– Hoà ng cung?
“Loại ám khà nà y sở dÄ© không thể lưu truyá»n rá»™ng rãi, có thể nguyên cá»› là do thứ nguyên liệu chế tạo cá»±c kỳ khó kiếm nà yâ€. Trì Nháºt Má»™ đáp:
“Thiếu hiệp nhất định sẽ há»i, váºy thì tại sao Phi Tinh Tá» lại có được, đúng không?â€.
Phương Tà Chân gáºt đầu.
“Äáp án rất đơn giảnâ€. Trì Nháºt Má»™ thốt:
“Phi Tinh Tá» là Äiện Tiá»n Tư trong hoà ng thà nh, từng nháºn chức phó chỉ huy sứ. Chức vụ cá»§a hắn là chỉ huy trá»±c ban, Ä‘iá»u khiển hai quân kỵ bá»™ trong hoà ng thà nh. Những chuyện như chỉ huy, huấn luyện, phòng vệ, truy bắt tá»™i phạm trong thà nh Ä‘á»u nằm trong chức pháºn cá»§a hắnâ€.
Y đưa mắt nhìn Phương Tà Chân rồi nói tiếp:
– Một phó chỉ huy sứ của hoà ng đế vượt ngà n dặm xa xôi đến đây giết thiếu hiệp, thiếu hiệp không cảm thấy có chút kỳ lạ hay sao?
Phương Tà Chân ngây ngưá»i ra hồi lâu, cưá»i khổ nói:
– Xem ra phiá»n phức cá»§a ta không chỉ ở Lạc Dương nà y nữa.
“Có má»™t số ngưá»i há»… đến đâu thì nÆ¡i đó liá»n có phiá»n phức, đến bất cứ chá»— nà o, chá»— ấy liá»n phát sinh đại sá»±â€. Trì Nháºt Má»™ nói:
“Cà ng kỳ lạ hÆ¡n là hai ngưá»i sá» Cá»u NhÄ© Bát Hoà n Cư Nha Äao và Tấn Thiết Thiá»n Trượng cùng vá»›i gã sát thá»§ mặc áo bó chẽn kia ...â€.
Phương Tà Chân miá»…n cưỡng cưá»i há»i:
– Chúng không phải là hoà ng thân quốc thÃch đấy chứ?
Trì Nháºt Má»™ đáp:
– Bá»n chúng chỉ là thà nh viên cá»§a Mãn Thiên Tinh, Lượng Tinh Tinh, có thể là đồng môn vá»›i Phi Tinh Tá».
Phương Tà Chân thốt:
– Äiểm nà y hoà n toà n nằm trong ý liệu.
Trì Nháºt Má»™ lại nói:
– Lưu Quân Sư Ä‘oán rằng những ngưá»i tấn công ta ở bên ngoà i Lạc Dương thà nh là ngưá»i cá»§a Tần Thá»i Minh Nguyệt Hán Thá»i Quan, thiếu hiệp có biết Tần Thá»i Minh Nguyệt Hán Thá»i Quan là tổ chức thế nà o không?
Phương Tà Chân bắt đầu cảm thấy đau đầu:
– Công tá» nói đến táºp Ä‘oà n sát thá»§ đó?
Gã bắt đầu chỉnh lý lại má»i dữ kiện trong đầu:
– Äợi má»™t chút, hiện nay tổng cá»™ng có ngưá»i cá»§a Lan Äình và Tiểu BÃch Hồ muốn tìm ta, Diệu Thá»§ ÄÆ°á»ng thì muốn cái mạng cá»§a ta. Phi Tinh Tá» là thà nh viên cá»§a Mãn Thiên Tinh, Lượng Tinh Tinh, lại là má»™t phó chỉ huy sứ trong hoà ng thà nh. Dưá»ng như Mãn Thiên Tinh, Lượng Tinh Tinh không giết ta thì không cam lòng. Tần Thá»i Minh Nguyệt Hán Thá»i Quan đã từng táºp kÃch công tá» má»™t lần, bị ta giết Ä‘i mấy tên. Äoạn Mi Thạch rất có khả năng là má»™t trong những đầu lÄ©nh cá»§a tổ chức nà y, hắn cÅ©ng đã từng bà y kế sát hại ta, mà hắn đã gia nháºp Diệu Thá»§ ÄÆ°á»ng ...
Gã cưá»i khổ nói:
– Xem ra những kẻ muốn đặt ta và o chá»— chết quả tháºt không Ãt.
Trì Nháºt Má»™ nói:
– Không chỉ là thiếu hiệp, cuá»™c phân tranh giữa Lạc Dương Tứ Công Tá» nà y chỉ sợ cÅ©ng liên lụy đến không Ãt ngưá»i, đằng sau cÅ©ng có không Ãt kẻ thao túng.
Phương Tà Chân chau mà y:
– Còn liên quan đến cả đảng phái trong triá»u đình nữa sao?
“Gia huynh tuy là thế táºp vương hầu, nhưng nếu luáºn kết giao quan quyá»n, Lan Äình tuyệt không bằng Du công tỠở Tiểu BÃch Hồ, nếu luáºn việc hối lá»™ triá»u thần, Trì gia cÅ©ng quyết không thể theo được Hồi Bách Ứng ở Diệu Thá»§ ÄÆ°á»ngâ€. Ngữ âm cá»§a Trì Nháºt Má»™ vô cùng bình tÄ©nh:
“Chúng tôi muốn đột phá cục diện nà y Ãt nhất cÅ©ng phải tốn công, tốn sức hÆ¡n ngưá»i khác gấp ba bốn lần. Cho dù là so vá»›i Cát gia ở Thiên Diệp SÆ¡n Trang cÅ©ng váºy, bởi vì dù sao thì Cát Linh Linh cÅ©ng là con dâu tương lai cá»§a đương kim ngá»± sá», còn chúng tôi chỉ chẳng có gì ...â€.
Phương Tà Chân ngắt lá»i Trì Nháºt Má»™:
– Tại sao công tỠlại nói với ta những chuyện nà y?
“Bởi vì ta biết ta không lưu giữ được thiếu hiệp. Thiếu hiệp nhất định cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao chúng tôi không thể không có ngưá»i? Äáp án rất đơn giản, vì chúng tôi cảm thấy thiếu hiệp là hy vá»ng duy nhất cá»§a mình. Lưu quân sư trà tuệ hÆ¡n ngưá»i song võ công lại quá tầm thưá»ng, Tiểu Bạch trung thà nh cẩn cẩn nhưng lịch duyệt và sá»± từng trải lại không đủ, Hồng Tam Nhiệt dÅ©ng mãnh nhiệt tình, song hà nh sá»± quá lá»— mãng, thêm và o gia huynh tà n phế, đại tẩu là báºc nữ lưu, còn ta ... ôi ... không thà nh tà i ... chỉ có thiếu hiệp má»›i có thể phát dương Lan Äình, là m cho Trì gia tráng đại ...â€. Trì Nháºt Má»™ chân thà nh nói:
“Ta cÅ©ng biết Trì gia chỉ là má»™t ao tù, đâu xứng để thần long như thiếu hiệp vẫy vùng, chỉ là muốn trước khi thiếu hiệp rá»i khá»i đây, chá»› nên hiểu lầm tâm ý cá»§a chúng tôi mà thôiâ€.
Phương Tà Chân đột nhiên há»i:
– Công tỠđã biết ta sẽ đi, tại sao còn nói những chuyện nà y?
Trì Nháºt Má»™ đáp:
– Cái chết cá»§a Phương lão bá và tiểu đệ, ta cÅ©ng cảm thấy vô cùng hối háºn. Vô luáºn thế nà o, bản ý lúc đầu cá»§a chúng tôi tuyệt không phải váºy, chuyện đã xảy ra hoà n toà n nằm ngoà i ý liệu cá»§a con ngưá»i, cà ng cảm thấy cần phải lo lắng cho thiếu hiệp hÆ¡n nữa. Äể thảm há»a như váºy không phát sinh lần nữa, ta đã phái Tiểu Bạch Ä‘i bảo vệ cho tri âm cá»§a thiếu hiệp là TÃch TÃch cô nương rồi.
Phương Tà Chân nhìn chằm chằm và o Trì Nháºt Má»™, nói rõ rà ng từng tiếng má»™t:
– Tuy ta không tiếp nháºn lá»i má»i cá»§a Trì gia, nhưng nói không chừng sẽ gia nháºp và o Tiểu BÃch Hồ, Diệu Thá»§ ÄÆ°á»ng hoặc là Thiên Diệp SÆ¡n Trang.
– Ta biết Ä‘iá»u đó.
– Äã biết rồi sao vẫn còn thổ lá»™ nguy cÆ¡ cá»§a Trì gia cho ta biết.
– Äối vá»›i thiếu hiệp, không chuyện gì không thể nói thẳng.
– Công tỠđể cho ta Ä‘i lại tá»± do trong Lan Äình, không sợ ta sẽ giết chết công tỠđể láºp công vá»›i ba ngưá»i còn lại sao?
– Thiếu hiệp không phải hạng ngưá»i đó.
– Nếu như phải thì sao?
– Thì do ta tá»± tìm đến, ta nháºn mệnh.
â€œÄÆ°á»£c lắm!†Phương Tà Chân thốt:
“Công tỠđã thà nh công rồi đóâ€.
– Cái gì?
Trì Nháºt Má»™ không hiểu ý Phương Tà Chân.
“Ta sẽ lưu lai Lan Äình, vì công tá» mà bán mạngâ€. Phương Tà Chân nói rõ từng chữ má»™t:
“Ta sẽ gia nháºp Lan Äình, quét sạch má»i chướng ngại trên đưá»ng Ä‘i cá»§a công tá»â€.
Trì Nháºt Má»™ vui mừng đễn nhảy cẫng lên, láºp tức quỳ xuống vái Phương Tà Chân má»™t vái.
Phương Tà Chân vội ngăn y lại:
– Nhưng ta có mấy Ä‘iá»u kiện, công tá» phải đáp ứng trước.
Trì Nháºt Má»™ vui mừng đến lÃu cả lưỡi:
“Äừng nói là mấy Ä‘iá»u kiện, dù là má»™t trăm má»™t ngà n Ä‘iá»u ta cÅ©ng đáp ứng thiếu hiệpâ€. Nói đến đây, y như sá»±c tỉnh, má»›i láºt Ä‘áºt bổ sung:
“Ngoại trừ gia huynh và đại tẩu ra, cho dù thiếu hiệp có muốn lấy cả cái mạng nà y cá»§a ta, ta cÅ©ng tuyệt đối vô oán vô hốiâ€.
– Tháºt không?
– Hoà n toà n là tháºt.
Trì Nháºt Má»™ kiên định đáp.
Trong lòng Phương Tà Chân rất cảm động, đột nhiên cúi xuống vái dà i má»™t vái. Trì Nháºt Má»™ vá»™i đỡ gã dáºy, lo lắng đến toát cả mồ hôi:
– Thiếu hiệp chịu ở lại Lan Äình đã là đại ân đại đức vá»›i Trì Nháºt Má»™ nà y rồi, là m sao thế nà y được!
Phương Tà Chân nghiêm mặt nói:
– Äiá»u kiện đầu tiên để ta gia nháºp Lan Äình là ...
“Thiếu hiệp cứ nóiâ€. Trì Nháºt Má»™ thà nh khẩn nói:
“Chuyện gì ta cÅ©ng đáp ứngâ€.
“Công tá» phải trở thà nh chá»§ nhân cá»§a ta, quyết không được quá lá»… mạoâ€. Phương Tà Chân nghiêm túc nói:
“Quân lệnh vô uy không được, thần mệnh vô quân bất tòng.
Công tá» muốn phát dương quang đại Trì gia, trùng chấn đại nghiệp, trước hết phải giống má»™t vị minh chá»§ uy nghiêm, tà i năng xuất chúng đã. Còn nữa, chỉ cần ta đáp ứng gia nháºp Lan Äình, ta sẽ trở thà nh má»™t thà nh viên cá»§a Lan Äình, vô luáºn thưởng phạt Ä‘á»u phải không khác gì vá»›i ngưá»i khác, nếu như công tá» phá cách thi ân đối vá»›i ta, ngược lại sẽ là m mất uy tÃn cá»§a chÃnh mình, cÅ©ng khiến ta bị ngưá»i ta ghen tức ...â€.
Trì Nháºt Má»™ bị mấy lá»i nà y cá»§a gã là m mồ hôi đầm đìa:
– Vâng, vâng ...
Phương Tà Chân thà nh khẩn nói:
– Sau nà y công tá» chỉ cần đối vá»›i ta như má»™t thá»§ hạ bình thưá»ng là được, tuyệt đối không thể cứ gá»i ta là thiếu hiệp nà y thiếu hiệp nỠđược, cứ gá»i thẳng tên ta là được rồi.
Trì Nháºt Má»™ nghÄ© ngợi giây lát, cuối cùng ngần ngừ nói:
– Thiếu ... niên ká»· cá»§a ngưá»i có lẽ lá»›n hÆ¡n ta má»™t chút, chi bằng ... chi bằng ta tôn thiếu hiệp là m huynh trưởng ... Ta và công tá» má»›i gặp nhau mà đã như tri ká»·, tháºt chẳng khác gì huynh đệ cả.
Phương Tà Chân thấy y nói chân thà nh như váºy, khoé mắt cÅ©ng ướt đẫm, trong lòng cÅ©ng không khá»i ná»—i lên má»™t cảm giác thân thiết, liá»n gáºt đầu nói:
– ÄÆ°á»£c, váºy thì bên trong chúng ta là huynh đệ cùng chung hoạn nạn, nhưng bên ngoà i vẫn phải dùng lá»… chá»§ tá»›, nếu như muốn xưng huynh gá»i đệ thì hãy để đến lúc có mình ta ở bên cạnh công tá». Chuyện kết nghÄ©a, tốt nhất không nên để cho ngưá»i ngoà i hay biết.
Trì Nháºt Má»™ cả mừng vái má»™t vái dà i:
– Phương đại ca!
Phương Tà Chân cÅ©ng không khá»i kÃch động, vái trả y má»™t vái:
– Trì đệ!
Hai ngưá»i nhìn nhau cưá»i, kÃch chưởng vi ước.
|

20-07-2008, 06:32 PM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Hồi 22
Tần Thá»i Minh Nguyệt Hán Thá»i Quan
Phương Tà Chân thở dà i nói:
– Kỳ thực, ta còn nợ đệ một ơn cứu mạng.
Trì Nháºt Má»™ đỠmặt:
– Chuyện nà y xin đừng nhắc đến nữa. Ở ngoà i thà nh Lạc Dương, huynh cÅ©ng đã cứu đệ má»™t mạng ... Äệ cứ cảm thấy mình đã là m sai má»™t chuyện, thấy rất có lá»—i vá»›i Phương huynh.
Phương Tà Chân khẽ nhướng mà y:
– Có chuyện gì?
“Nếu như ...â€.Trì Nháºt Má»™ ngần ngừ:
“Nếu như đệ không cố gắng má»i Phương huynh gia nháºp Trì gia, có lẽ ... có lẽ ngưá»i nhà Phương huynh sẽ không gặp phải tai ương như thế ...â€.
“Nếu để ta tìm ra hung thá»§ sát hại gia gia và tiểu đệ, ta quyết không tha cho hắn!â€.
Sát cơ hiện rõ trong ánh mắt Phương Tà Chân:
“Có Ä‘iá»u, những chuyện nà y có lẽ là váºn mệnh đã an bà i, muốn tránh cÅ©ng tránh không nổi. Sá»›m biết thế nà y, chi bằng ta gia nháºp Lan Äình từ sá»›m ... Hiện giá», nói má»™t câu thá»±c lòng, ta cÅ©ng cần dá»±a và o thá»±c lá»±c cá»§a Trì gia để báo mối huyết hải thâm cừu nà yâ€.
Sắc mặt Trì Nháºt Má»™ có chút sợ hãi pha lẫn thẹn thùng, hồi lâu sau má»›i cất tiếng há»i:
– . ....Huynh còn Ä‘iá»u kiện gì nữa không?
Phương Tà Chân nghiêm nghị đáp:
– Ta là m việc tất phải há»i ý kiến đệ trước, nhưng mong đệ để cho ta nắm thá»±c quyá»n, khi cần thiết có thể tiá»n trảm háºu tấu. Äối vá»›i chuyện tổ chức nhân sá»± trong Lan Äình Trì phá»§, đệ cho ta toà n diện cách tân, thay đổi cái cÅ©, láºp nên cái má»›i.
Gã kiên quyết nói:
– Lan Äình sở dÄ© không bằng ngưá»i, bị Tiểu BÃch Hồ và Diệu Thá»§ ÄÆ°á»ng chèn ép, nguyên nhân chá»§ yếu là do chưa thể tá»± cưá»ng, thân mang bách bệnh. Muốn thà nh đại nghiệp, muốn láºp kỳ công, trước hết phải tá»± xét lại mình. Kết cấu cá»§a Trì phá»§ nà y đã quá mục nát, thương táºt đầy mình, cần phải triệt để trị liệu má»›i được!
Trên mặt Trì Nháºt Má»™ lá»™ vẻ kÃnh phục, dứt khoát nói:
– ÄÆ°á»£c, chuyện là m cho Trì gia khởi tá» hồi sanh nà y, đệ xin giao hết cho Phương huynh, Trì Nháºt Má»™ nà y còn sống ngà y nà o sẽ xả mệnh tương trợ ngà y ấy.
Hai mắt Phương Tà Chân sáng rực.
ÄÆ°á»£c ngưá»i khác tÃn nhiệm là má»™t chuyện rất đáng thá»a mãn.
ÄÆ°á»£c ngưá»i trá»ng dụng, cà ng là má»™t chuyện khoái lạc.
Cả Phương Tà Chân cũng không ngoại lệ.
Gã ẩn thế, trốn tránh cuá»™c Ä‘á»i, nguyên cá»› có lẽ là do không muốn bị cuốn và o những tranh đấu thị phi vô vị cá»§a ngưá»i Ä‘á»i, nhưng nếu được ngưá»i tÃn trá»ng, trong tay lại có quyá»n lá»±c hô phong hoán vÅ©, có ai mà không Ä‘em má»™t bầu nhiệt huyết, má»™t thân bản lÄ©nh ra để Ä‘á»n đáp sá»± tÃn trá»ng đó?
– Ta còn má»™t Ä‘iá»u kiện nữa.
Phương Tà Chân đặc biệt trịnh trá»ng nói.
– Xin huynh cứ nói.
Trì Nháºt Má»™ cÅ©ng biết đây là má»™t chuyện lá»›n.
“Nếu như tay chúng ta bị độc xà cắn phải, để trục độc trước tiên cần phải cho máu độc chảy hết ra ngoà i. Giả dụ như chúng ta bị trúng độc tiá»…n, để trừ độc, trước tiên cần phải khoét chá»— thịt xung quanh vết thương rồi má»›i có thể trị liệuâ€. Phương Tà Chân lấy tá»· dụ trước rồi má»›i Ä‘i và o trá»ng Ä‘iểm:
“Lan Äình Trì Gia sở dÄ© không mạnh bằng ngưá»i là vì máu ứ cá»§a chúng ta quá nhiá»u, bệnh tình trầm trá»ng, đến ná»—i chất độc lan trà n, tÃch tụ cà ng lúc cà ng nhiá»u thêm, muốn triệt để thay đổi diện mạo Trì gia, trước tiên cần phải không sợ hy sinh, không tiếc trả giáâ€.
Trì Nháºt Má»™ thở dà i má»™t hÆ¡i, trong mắt lá»™ ra tia nhìn quyết Ä‘oán:
– Có Phương huynh tương trợ, đệ không sợ hy sinh, không tiếc trả giá.
Phương Tà Chân nhìn thẳng và o y:
– Äệ có quyết tâm không?
– Có!
Trì Nháºt Má»™ láºp tức đáp lá»i.
– Äệ đủ can đảm chặt tay mình chứ?
“Choeng!â€.
Trì Nháºt Má»™ đã rút kiếm, đưa tay trái ra, giÆ¡ cao trưá»ng kiếm, Ä‘anh giá»ng nói:
– Giả như cánh tay nà y thá»±c sá»± có độc, chỉ cần Phương huynh chỉ thị, đệ láºp tức chặt xuống, quyết không hối háºn!
Phương Tà Chân nắm chặt cánh tay y:
– Äá»™c không ở trên tay đệ.
Trì Nháºt Má»™ vẫn hÆ¡i kÃch động thở dốc. Phương Tà Chân mỉm cưá»i nói:
– Äệ muốn chấn hưng Trì gia thì không được là m hại bản thân mình.
Trì Nháºt Má»™ há»i:
– Xin há»i Phương huynh, độc ở chá»— nà o?
“Chuyện khu độc để mình ta đảm nhiệmâ€. Phương Tà Chân đáp:
“Ta chỉ yêu cầu má»™t chuyện mà thôiâ€.
Trì Nháºt Má»™ nói:
– Phương huynh cứ nói.
Phương Tà Chân thốt:
– Giết má»™t ngưá»i trong Trì phá»§.
Trì Nháºt Má»™ ngây ngưá»i:
– Chuyện nà y ...
Phương Tà Chân ngưng mục nhìn y:
– Äây có thể là thân nhân cá»§a đệ, cÅ©ng có thể là ái tướng cá»§a đệ nhưng nếu đó là nguồn gốc cá»§a độc thương, đệ có nỡ xuống tay không?
– Äệ ...
Trì Nháºt Má»™ ngần ngừ.
– Äừng quên, chỉ cần chất độc còn trong cÆ¡ thể, thì chuyện triệt để khang phục là không thể.
Phương Tà Chân cắt lá»i y.
â€œÄÆ°á»£câ€. Trì Nháºt Má»™ nghiến răng nói:
“Äệ đã nói rồi, ngoại trừ đại ca và đại tẩu.
Khi huynh cao hứng có thể giết bất kỳ ai ...â€.
“Ta không cao hứng, giết ngưá»i chỉ là chuyện bất đắc dÄ©, tuyệt đối không phải là má»™t chuyện khiến ngưá»i ta cao hứngâ€. Phương Tà Chân ngắt lá»i Trì Nháºt Má»™:
“Äệ có thể yên tâm, Trì đại công tá» hai chân tà n phế, vô phương chá»§ sá»±, nhưng đối vá»›i sá»± váºn hà nh má»›i cá»§a Trì gia tuyệt đối không có trở ngại. Äại phu nhân lại cà ng huệ chất lan tâm, nhân duyên cá»±c tốt, vá»›i Trì gia chỉ có lợi mà không có hạiâ€.
Trì Nháºt Má»™ hoà i nghi nói:
– Váºy ... váºy ngưá»i huynh định giết đó là ai?
“Chuyện nà y đệ chưa cần biết vá»™i, tránh khá»i việc đả thảo kinh xà â€. Phương Tà Chân mỉm cưá»i:
“Huống hồ, ta còn chưa biết mình có còn mạng để giết hắn hay không nữa?â€.
Trì Nháºt Má»™ lại cà ng hồ nghi, chỉ nói:
– ÄÆ°á»£c, đệ có thể không há»i. Bất quá ... bất quá đệ không hiểu câu nói cuối cùng cá»§a Phương huynh.
Phương Tà Chân thốt:
“Bởi vì trước khi ta đầu nháºp Trì gia, còn phải Ä‘i là m má»™t chuyện trước đãâ€. Gã ngưng lại giây lát rồi nói tiếp:
“Sau khi ta là m chuyện nà y, chưa chắc đã còn mạng để quay vá»â€.
Trì Nháºt Má»™ nghÄ© ngợi chốc lát, rồi dưá»ng như sá»±c tỉnh:
– Huynh muốn đến Tương Tư Lâm?
Phương Tà Chân đáp:
– Äúng!
Trì Nháºt Má»™ nói:
– Phương huynh, vụ án Mạnh Tùy Viên kỳ thá»±c hoà n toà n không liên quan gì đến huynh. Hà tất phải Ä‘i mạo hiểm như váºy. Tuy rằng Thất Phát Äại Sư là ngưá»i cá»§a chúng ta, nhưng vạn nhất vụ án có gì liên quan đến ông ta, ông ta nhất định sẽ vì tÃnh mạng cá»§a mình mà không tiếc xuống tay, thêm và o Sái Tuyá»n Chung và Thạch Äoạn Mi, Ä‘á»u là những cao thá»§ khó đối phó, vì má»™t ngưá»i không quen biết đã chết mà mạo hiểm như váºy liệu có đáng không ...?
Phương Tà Chân không nghe y nói tiếp:
– Ta cÅ©ng không chỉ vì muốn là m rõ vụ thảm án Mạnh Tùy Viên bị diệt môn mà đến, mà còn vì không muốn thấy Truy Mệnh phải cô thân tác chiến vá»›i ba ngưá»i bá»n há».
à ta đã quyết, đệ không cần phải khuyên giải là m gì.
â€œÄÆ°á»£c. đệ không khuyên huynh nữaâ€. Trì Nháºt Má»™ vá»™i nói:
“Nếu huynh cần đến ngưá»i cá»§a Trì gia có thể tùy ý Ä‘iá»u động, có gì cÅ©ng có thể giúp huynh má»™t tayâ€.
“Không cần thiết, nhiá»u ngưá»i chỉ là m há»ng chuyệnâ€. Phương Tà Chân thốt:
“Trước khi ta đến Tương Tư Äình, còn có má»™t yêu cầu nữaâ€.
“Äây là yêu cầu, không phải là điá»u kiệnâ€. Phương Tà Chân giải thÃch:
“Chỉ là yêu cầu thôiâ€.
– Huynh cứ nói đi!
“Ta muốn xem thứ ám khà danh động thiên hạ, Cá»u Thiên Tháºp Äịa Tháºp Cá»u Thần Châm đó má»™t lầnâ€. Phương Tà Chân nói:
“Thứ ám khà tuyệt thế như váºy tuyệt đối không thể gặp ở nÆ¡i khác, hÆ¡n nữa nhân cÆ¡ há»™i ta còn sống, ngắm nhìn má»™t loại ám khà như váºy thì chết cÅ©ng nhắm mắtâ€.
“Xin huynh chá»› nói như váºyâ€. Trì Nháºt Má»™ có hÆ¡i tức giáºn nói:
“Äại ca nhất định sống khá»e mạnh trở vá», đệ sẽ chuẩn bị yến tiệc cung hầu đại giá. Còn vá» Cá»u Thiên Tháºp Äịa Tháºp Cá»u Thần Châm ... đại ca muốn xem tuyệt đối không thà nh vấn đỠ...â€.
“VÅ© khà ở trong Binh Khà Phòng cá»§a Lan Äình, khi có chuyện cần thiết má»i ngưá»i có thể lấy ra để sá» dụng, chỉ cần đăng ký trước khi lấy dùng là được. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, nếu là hãn thế kỳ binh thì chưa đến trưá»ng hợp vạn bất đắc dÄ© thì không thể lạm dụngâ€. Trì Nháºt Má»™ phất phất tay áo, bước đến bên má»™t chiếc bà n gá»— đà n đỠlá»›n:
“ ... Trước giỠđệ rất thÃch binh khà tốt, nhưng cÅ©ng luôn luôn cho rằng nhân tà i so vá»›i binh khà tốt còn quan trá»ng hÆ¡n gấp bá»™iâ€.
“Vì thế đệ không lấy binh khà ra để đổi mạng ngưá»iâ€. Y nhặt lên má»™t cây thiết tiêu đặt trên bà n, đưa cho Phương Tà Chân:
“Nếu như huynh thÃch, đệ xin tặng nó cho Phương huynhâ€.
Phương Tà Chân thoáng kinh ngạc. Thì ra cây thiết tiêu nà y lại tà ng ẩn bên trong Cá»u Thiên Tháºp Äịa Tháºp Cá»u Thần Châm, xem ra tháºt chẳng khác gì má»™t cây thiết tiêu bình thưá»ng cả. Nếu như Trì Nháºt Má»™ nhân lúc đưa thiết tiêu cho gã bất ngá» xuất thá»§, phóng ra mưá»i chÃn cây thần châm kinh thiên động địa nà y thì e rằng gã khó mà tránh khá»i nạn kiếp.
Phương Tà Chân cẩn tháºn tiếp lấy cây thiết tiêu, cẩn tháºn quan sát cấu tạo cá»§a nó, liếc thấy ở đầu tiêu có buá»™c má»™t sợi tÆ¡ nhá», đầu kia treo má»™t tấm giấy, cầm thá» lên xem chỉ thấy bên trên Ä‘á»u ghi ngà y tháng và tên ngưá»i, sá»± việc ... và như:
"Ngà y nà o tháng nà o, Trì Nháºt Má»™ và Du Ngá»c Già há»™i yến, vì sợ ngưá»i cá»§a Du gia ám toán nên đã mang theo "Thiết Tiêu" để phòng bị ...". Phương Tà Chân vừa Ä‘á»c đựơc những dòng nà y, sắc mặt chợt biến đổi.
Trì Nháºt Má»™ vô cùng mẫn cảm, láºp tức phát giác:
– Có chuyện gì váºy?
“Không có gì. Nghe nói Cá»u Thiên Tháºp Äịa, Tháºp Cá»u Thần Châm nà y nguyên vốn không phải đặt má»™t ống thiết tiêu như thế nà y. Äây là vá» sau có má»™t ngưá»i thanh niên tên là NghÄ©a Lôi Ngạn đã cải tạo lại ... Tháºt là tinh xảo ... quả thá»±c là không đơn giản chút nà oâ€. Phương Tà Chân ngắm nghÄ©a thiết tiêu má»™t hồi rồi dùng hai tay cung kÃnh đưa trả lại cho Trì Nháºt Má»™:
“Ta xem xong rồi. Ta phải Ä‘i đây. Äa tạ!â€.
Trì Nháºt Má»™ vá»™i há»i:
– Huynh có cần ...?
Äịnh đưa thiết tiêu cho Phương Tà Chân cầm Ä‘i sá» dụng.
“Bất tất!†Phương Tà Chân cưá»i tiêu sái:
“Ta chưa là m gì cho Trì gia, là m sao có thể sá» dụng đồ váºt cá»§a Trì gia má»™t cách tùy tiện được?â€.
– Phương huynh bảo trá»ng.
Trì Nháºt Má»™ chỉ nói có váºy.
Phương Tà Chân cúi ngưá»i vái Trì Nháºt Má»™ má»™t vái:
– Mong có ngà y sẽ được vì công tỠmà ra sức.
Nói Ä‘oạn quay ngưá»i bước Ä‘i. Binh Khà Phòng chỉ còn lại má»™t mình Trì Nháºt Má»™ Ä‘ang đứng ngẩn ngÆ¡, đối diện vá»›i vầng mặt trá»i vừa má»›i ló dạng, lẩm bẩm má»™t mình:
– Rốt cuộc là y muốn giết ai?
Nói đoạn lại đưa mắt nhìn đà n chim ở xa xa đang bay toán loạn:
– Y có thể bình yên trở vỠkhông?
oo Tuy rằng Tương Tư Lâm nằm trong địa pháºn cá»§a Tiểu BÃch Hồ, song Du gia lại không há» có phòng bị gì ở đây.
Äi qua Tương Tư Lâm má»›i là Tương Tư Äình, từ Tương Tư Äình có thể đáp thuyá»n Ä‘i qua Tiểu BÃch Hồ, đây má»›i là trá»ng địa cá»§a Du gia.
Tương Tư Lâm là má»™t địa phương phong cảnh mỹ lệ và u nhã. Ngoại trừ cây tương tư, còn có quả tương tư treo đầy trên cây, lá tương tư rải đầy mặt đất, bầu trá»i trong xanh như há»a ...
Tương Tư Äình nằm bên ngoà i rìa Tương Tư Lâm. Trên mặt nước thuyá»n nhẹ lướt như bay, nước hồ xanh như ngá»c tẩy sạch bụi trần, hai bên bá» liá»…u má»c thà nh hình, ruá»™ng lúa xanh ngát, lại có cả tiếng hát sảng khoái cá»§a nông dân, trên hồ ngư dân giăng lưới bắt cá, các tao nhân mặc khách tức cảnh sinh tình, đối cảnh là m thÆ¡.
Äây quả thá»±c là má»™t địa phương phong cảnh như tranh.
Chỉ nhìn Tiểu BÃch Hồ SÆ¡n Trang bên bỠđối diện, khà thế khôi hồng, hà o khà vạn trượng, tưá»ng hồng ngói xanh, thâm nghiêm đỉnh láºp thì đã biết Du gia nhất định là đá»i nà o cÅ©ng có ngưá»i tà i, hÆ¡n nữa tuyệt đối không phải chỉ là loại hà o kiệt má»™t phương.
Thất Phát Thiá»n Sư chắc chắn cÅ©ng nghÄ© như váºy.
Bởi thế lão mới tới đây.
Bởi vì lão không thể không đến.
Lão có thể trợ giúp Lan Äình đối phó Du gia, nhưng lão không thể để ngưá»i khác chụp cho cái mÅ© "vì là m chuyện xấu mà sợ hãi, không dám đến Tương Tư Äình đối chất chuyện vụ án Mạnh thái thú bị diệt môn." Lão biết Trì Nháºt Má»™ rất nể trá»ng lão, hÆ¡n nữa còn nhiá»u lần má»i lão gia nháºp Lan Äình, nhưng nhất định phải đợi lão là m rõ chuyện lão không liên quan gì vá»›i vụ thảm án Mạnh Tùy Viên thì y má»›i hoà n toà n tÃn nhiệm lão được.
Lão không muốn đầu nháºp Tiểu BÃch Hồ, mặc dù có thể Ä‘iá»u kiện ở Tiểu BÃch Hồ tốt hÆ¡n so vá»›i ở Lan Äình, hÆ¡n nữa há» cÅ©ng đã từng nhiá»u lần thỉnh má»i lão.
Bởi vì Tiểu BÃch Hồ có Cổ Pháºt Ảnh.
Hoà nh Äao Láºp Mã, Túy Ngoạ SÆ¡n Cương Cổ Pháºt Ảnh.
Có Cổ Pháºt Ảnh, thì không thể nà o có lão!
Äiểm nà y Thất Phát Thiá»n Sư hiểu rõ hÆ¡n bất cứ ai.
Bởi vì kỳ thá»±c Cổ Pháºt Ảnh chÃnh là sư huynh cá»§a lão. Lúc Thất Phát Thiá»n Sư còn tên là Âu Dương Thất Phát, bá»n há» là sư huynh đệ đồng môn.
Thất Phát Thiá»n Sư luôn hy vá»ng mình có thể mạnh hÆ¡n Cổ Pháºt Ảnh. Nếu lão gia nháºp và o Tiểu BÃch Hồ, thân pháºn khẳng định sẽ ở dưới Cổ Pháºt Ảnh, Thất Phát Thiá»n Sư tuyệt đối không là m loại chuyện "khuất nhục" đó.
Vì váºy lão gia nháºp Lan Äình Trì Gia.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, lão còn có những lý do khác.
Nhưng khi lão thấy khà phái cá»§a tòa Tiểu BÃch Hồ SÆ¡n Trang, trong lòng cÅ©ng không khá»i thầm tán thưởng sá»± hùng vÄ©, tráng lệ, u nhã cá»§a kỳ cảnh nà y.
Lúc nà y, lão nghe thấy một tiếng ngâm dà i.
Tiếng ngâm cá»§a ngưá»i nà y vô cùng khó nghe, giống như tiếng cá»§a má»™t ngưá»i sắp Ä‘oạn khà đang gầm ghè váºy.
– Bất cái thanh sÆ¡n bất giải háºn, Tần thá»i minh nguyệt Hán thá»i quan.
“Tam Bất Sát Äoạn Mi Thạchâ€. Thất Phát Thiá»n Sư chắp tay nói:
“Thà chá»§ đến rồi!â€.
Ngoà i đình không có ngưá»i.
Trong Tương Tư Äình cÅ©ng không có ngưá»i.
Ngưá»i Ä‘á»u ở nÆ¡i xa, rất xa, rất xa.
Dưá»ng như hôm nay những ngưá»i không phải là nhân váºt tham dá»± ước hẹn, không ai dám đến gần Tương Tư Äình, cÅ©ng có thể há» không thể đến gần.
Váºy thanh âm đó từ đâu truyá»n đến?
“Kỳ thá»±c thà chá»§ không nên gá»i là Tam Bất Sátâ€. Thất Phát Thiá»n Sư lại nói:
“Mà nên đổi thà nh Tam Bất CaÃâ€. (Nd:
Ba cái không nên).
Thanh âm khà n khà n khó nghe đó hình như hơi kinh ngạc:
– Tại sao váºy?
– Chỉ trong mấy canh giá» mà thà chá»§ đã phạm phải ba Ä‘iá»u không nên.
Thất Phát Thiá»n Sư cụp mi mắt lại nói:
– Thứ nhất, không nên một mình đi đối phó với Phương Tà Chân. Thứ hai, cuộc ước hẹn nà y không nên đến. Thứ ba ...
Lão nói đến đây thì chầm cháºm hạ tay xuống, cho và o túi vải Ä‘eo trước ngá»±c, mỉm cưá»i nói:
– Thà chủ đã đến rồi thì cũng không nên đứng ở trên đầu bần tăng.
Chỉ thấy "vù" má»™t tiếng, má»™t cái đầu ngưá»i xuất hiện trên mái hiên Tương Tư Äình thò và o trong quan sát, sau đó lại "vù" má»™t tiếng nữa, ngưá»i đã lá»™n nhà o bay và o trong đình, là má»™t ngưá»i không có lông mà y.
Ngưá»i không có lông mà y hừ lạnh má»™t tiếng:
– Ta quên mất Nhất Phát Thần ThÃch danh chấn thiên hạ cá»§a Thất Phát Thiá»n Sư, đứng trên đầu đại sư mà không sợ trên ngưá»i có thêm mấy cái lá»— nhá».
Từ vai đến eo lưng cá»§a Äoạn Mi Thạch vẫn còn quấn vải trắng, bên trên vẫn còn dấu máu.
– Nhưng tại sao đại sư biết ta đã cùng hỠPhương kia giao thủ?
Thất Phát Thiá»n Sư cưá»i cưá»i nói:
– Thà chá»§ lại quên rồi, bần tăng là do Lan Äình Trì Gia từ xa má»›i đến.
Äoạn Mi Thạch cưá»i khảy:
– Ta tháºt mau quên, Lan Äình Trì Gia không ngại đưá»ng xa vạn dặm, má»›i vị đại hòa thượng như ông đến để siêu độ cho chúng.
Thất Phát Thiá»n Sư không há» lấy đó là m giáºn:
– Thà chá»§ hà tất phải chá»c tức ngưá»i khác. Vết thương cá»§a thà chá»§ xem ra không nhẹ, hôm nay là cuá»™c hẹn do Du công tá» thay danh bá»™ Truy Mệnh đặt ra, thà chá»§ đã là quý khách cá»§a Diệu Thá»§ ÄÆ°á»ng, hà tất phải đến đây là m gì?
Äoạn Mi Thạch cưá»i lạnh:
– Ông cÅ©ng là thượng khách cá»§a Lan Äình Trì Gia, hà tất phải đến dá»± cuá»™c hẹn Tương Tư Äình cá»§a Du gia?
Thất Phát Thiá»n Sư nói:
– A di đà pháºt, bần tăng trước giá» chưa từng là m chuyện thương thiên hại lý, huyết án Mạnh thái thú bị diệt môn tuyệt đối chẳng liên quan đến bần tăng, bần tăng cÅ©ng muốn là m rõ chuyện nà y xem rốt cuá»™c là kẻ nà o đã nhẫn tâm hạ độc thá»§ vá»›i toà n gia nhà há» Mạnh? CÆ¡ há»™i tốt như váºy, tại sao bần tăng không đến chứ?
Trên mặt Äoạn Mi Thạch lại ẩn ẩn hiện hiện hai hà ng lông mà y má» má»:
– Nếu đã như váºy thì kẻ nà o không dám đến cuá»™c hẹn ước Tương Tư Äình nà y, kẻ đó rất có thể là hung thá»§ ... Vì váºy trừ phi là bản thân đã là m ra chuyện xấu xa đó, bằng không thì chỉ cần có chân, ai cÅ©ng phải đến đây má»™t chuyến.
Thất Phát Thiá»n Sư nói:
– Có Ä‘iá»u, Truy Mệnh đã có thể khiến Du Ngá»c Già phát anh hùng thiếp, truyá»n khắp hắc bạch lưỡng đạo, má»i chúng ta đến đây nói chuyện, chỉ sợ vị danh bá»™ nà y sá»›m đã có tÃnh toán, có biện pháp khiến cho hung thá»§ phải lá»™ hình lá»™ tướng, lẽ nà o thà chá»§ không thấy lo lắng hay sao?
“Ta có gì mà phải lo lắng chứ?â€. Äoạn Mi Thạch cưá»i hăng hắc:
“Äại sư lẽ nà o không thấy rốt cuá»™c là kẻ nà o không đến ư?â€.
Thất Phát Thiá»n Sư đột nhiên thở dà i:
– Ai bảo là y không đến?
|

20-07-2008, 06:46 PM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Sát Sở
Hồi 23
Phá Thể Vô Hình Kiếm
Thất Phát Thiá»n Sư vừa nói dứt câu, trên đưá»ng mòn Tương Tư Lâm liá»n xuất hiện má»™t ngưá»i.
Äây là má»™t gã thanh niên, trên tay xách trưá»ng kiếm.
Má»™t thanh trưá»ng kiếm cá»±c dà i.
Trên mặt y có một nốt ruồi, một nốt ruồi lớn.
Ấn tượng cá»§a y gây cho ngưá»i khác rất sâu, da Ä‘en, nhãn thần có lá»±c, trên mặt lá»™ ra thần sắc cương nghị vô cùng.
Äiá»u kỳ lạ là , ngưá»i nà y chỉ lầm lì Ä‘i tá»›i, cÅ©ng không có cỠđộng gì đặc biệt, nhưng Thất Phát Thiá»n Sư và Äoạn Mi Thạch lại cảm thấy má»™t cá»— sát khà bức nhân trà n đến.
Một cỗ sát khà cực kỳ đáng sợ.
Cả Ä‘á»i Äoạn Mi Thạch Ä‘á»u là giết ngưá»i. Lần đầu tiên y giết ngưá»i là năm mưá»i má»™t tuổi. Năm đó y đã lén đẩy ngưá»i biểu huynh há»c văn luyện võ Ä‘á»u giá»i hÆ¡n y xuống giếng sâu. Kể từ lần đó trở Ä‘i, y không ngừng giết ngưá»i, không ngừng dùng các phương pháp độc ác khác nhau giết ngưá»i, hÆ¡n nữa còn không ngừng sáng tạo ra những phương pháp má»›i để giết ngưá»i, giết đến mức khi nà o thá»a mãn thì má»›i dừng lại.
Nhưng dưá»ng như y đã dùng hết má»i phương pháp giết ngưá»i, đối vá»›i y mà nói, giết ngưá»i cà ng lúc cà ng không có gì má»›i mẻ, không có hứng thú như trước đây nữa.
Má»™t ngưá»i giết nhiá»u ngưá»i như váºy, cho dù là lúc y không giết ngưá»i, sát khà cÅ©ng đủ để áp chế ngưá»i khác.
Thất Phát Thiá»n Sư rốt cục đã giết bao nhiêu ngưá»i, tháºm chà có giết ngưá»i hay không, Ä‘iá»u nà y không ai biết hết.
Thân pháºn cá»§a lão cÅ©ng là má»™t trong những bà máºt cá»§a võ lâm.
Thế nhưng, trong võ lâm có rất nhiá»u sá»± kiện quan trá»ng có ảnh hưởng đến cả hắc bạch lưỡng đạo Ä‘á»u có chút liên quan vá»›i lão.
Lão thân váºn hồng bà o, tóc ngắn như Ä‘inh, hai cặp mắt giống như luyện há»a ở dưới địa ngục, như những linh hồn trong chú ngữ, tháºm chà có ngưá»i nói, chỉ cần để Thất Phát Thiá»n Sư trợn mắt nhìn, hồn phách sẽ bị lão thu nhiếp.
Má»™t ngưá»i giống như váºy, cho dù là xuất gia mưá»i lần cÅ©ng không giống má»™t nhà sư.
Bất quá, khi gã thanh niên đó đến gần, cả Thất Phát Thiá»n Sư và Äoạn Mi Thạch Ä‘á»u cảm thấy sát khà trên ngưá»i mình phảng phất như tiêu thất hoà n toà n.
Phảng phất như sát khà đã chuyển hết lên ngưá»i gã thanh niên đó.
Tháºm chà sát khà cá»§a cả ba ngưá»i, sá»›m đã kịch liệt sát phạt nhau trên ngưá»i gã thanh niên đó đến quá»· khốc thần sầu, phong vân biến sắc.
Váºy mà ba ngưá»i kỳ thá»±c chưa hỠđộng thá»§.
Ãt nhất là chưa động thá»§ trong lúc nà y.
Äoạn Mi Thạch liếc nhìn thanh trưá»ng kiếm trên tay gã thanh niên, lẩm bẩm:
– Kiếm chưa xuất mà đã có sát khà thế nà y, quả là một thanh kiếm tốt!
Thất Phát Thiá»n Sư lại nói:
– Chưa động thá»§ mà đã có khà thế như váºy, hay cho má»™t con ngưá»i!
Biểu tình trên mặt Äoạn Mi Thạch có chút ngụy dị:
– Có lẽ, chúng ta đã đến đủ cả rồi, ngược lại y lại không dám đến. Sái lão đệ chưa quên lá»i hẹn ước cá»§a chúng ta lần trước chứ?
Gã thanh niên gáºt đầu:
– Cùng nhau liên thủ, giết chết danh bộ.
Äoạn Mi Thạch mỉm cưá»i:
– Äúng váºy!
Thất Phát Thiá»n Sư chắp tay lại nói:
– So với lần gặp mặt trước, lần nà y sát khà của Sái thiếu hiệp cà ng thêm hừng hực, nhuệ khà cà ng cao, kiếm khà lại cà ng mạnh mẽ, đúng là một chuyện đáng vui, đáng mừng.
Gã thanh niên đó đương nhiên chÃnh là kiếm khách thần bà má»›i quáºt khởi trong giang hồ thá»i gian gần đây, Sái Tuyá»n Chung, chỉ thấy hai mà y y khẽ nhÃu lại:
– Có gì đáng mừng? Có gì đáng vui?
Thất Phát Thiá»n Sư mỉm cưá»i đáp:
– Thông thưá»ng, loại khà thế nà y có thể tăng má»™t cách nhanh chóng chÃnh là biểu hiện bên ngoà i cá»§a võ công tăng tiến. Chỉ trong thá»i gian ngắn ngá»§i chúng ta chia tay nhau, công lá»±c cá»§a thiếu hiệp lại tăng thêm má»™t báºc, tiến bá»™ thần tốc vô cùng, chuyện nà y không chỉ đáng vui đáng mừng, mà còn đáng kÃnh đáng phục nữa.
Sái Tuyá»n Chung nghe xong, trên mặt dưá»ng như lá»™ ra chút đắc ý, nhưng rất mau chóng đã khôi phục vẻ bình thưá»ng, lạnh nhạt nói:
– Phà lá»i!
Thất Phát Thiá»n Sư không há» tức giáºn, chỉ há»i ngược lại:
– Thiếu hiệp cho rằng bần tăng đã nói sai?
Sái Tuyá»n Chung thốt:
– Lá»i ông nói có thể không sai, nhưng cÅ©ng không chắc là đúng, căn bản không có gì để phân định đúng sai, nghe xong chỉ khiến cho ngưá»i ta vui vẻ mà thôi, vì thế nói ra chỉ phà lá»i mà thôi.
Thất Phát Thiá»n Sư cưá»i hà hà :
– Kỳ thá»±c khi con ngưá»i ở vá»›i nhau, hầu hết Ä‘á»u nói những lá»i thừa thãi như thế nà y cả. Không lẽ vừa gặp nhau đã nói đối phương không thuáºn nhãn, vừa bước đến là cho đối phương ăn bạt tai?
Äoạn Mi Thạch nói:
– Má»›i đây còn có má»™t loại ngưá»i nữa xuất hiện. Những kẻ thuá»™c loại nà y thưá»ng hay châm chá»c ngưá»i khác, tá»± trà o lá»™ng bản thân, thÃch hạ thấp giá trị cá»§a mình và ngưá»i khác xuống, cÅ©ng mượn và o đó mà sát nhân kiến huyết, như váºy biểu thị há» rất trà tuệ, rất kiến thức, rất có cá tÃnh, rất biết mình biết ngưá»i.
Sái Tuyá»n Chung lắc đầu:
– Äây không gá»i là cá tÃnh, cÅ©ng không phải tá»± lượng. Äây là không có tá»± tin, xuẩn ngốc! Chỉ vì muốn mình khác ngưá»i, vì muốn xây dá»±ng hình tượng mà không tiếc Ä‘em quan hệ giữa ngưá»i vá»›i ngưá»i trá»™n lẫn nhau thà nh má»™t má»› há»—n độn để biểu thị ta đây khác ngưá»i.
Thất Phát Thiá»n Sư thở dà i:
– Äây có thể là do thế nhân nói lá»i hay quá nhiá»u rồi, giá» những lá»i đó đã không còn được trá»ng thị nữa. Bây giá» ngưá»i ta không còn thÃch những hình tượng trung háºu nữa, cứ tranh nhau là m ngưá»i tốt, ngược lại có khi lại gây ấn tượng cÅ©ng nên.
Sái Tuyá»n Chung nói:
– Bất quá đây chỉ là biến, không phải thưá»ng. Gây cho ngưá»i ta ấn tượng sâu sắc, không có nghÄ©a là đó là ấn tượng tốt. Có ngưá»i nghe những lá»i chua cay khắc bạc, bên ngoà i tá» ra rất là hân thưởng, tán dương ngươi có cá tÃnh, kỳ thá»±c, trong lòng lại thầm chá»i mắng:
"Äồ thối tha! Khắc bạc quá»·!" “Có lý!†Thất Phát Thiá»n Sư nói:
“Má»™t ngưá»i thà nh công chân chÃnh, má»™t ngưá»i có tu dưỡng chân chÃnh sẽ không cần phải tranh phong vá»›i kẻ khác bằng lá»i nói. Cố biểu thị ta đây láºp dị, khổ tâm là m nổi báºt hình tượng cá»§a mình nói không chừng lại có tác dụng ngược lại, phá hoại Ä‘i hình tượng bản thân. Lá»i nói khắc bạc, bén nhá»n chẳng qua chỉ là lợi khà nhất thá»i cá»§a tiểu nhân váºt mà thôi, đã bao giá» thấy má»™t đại nhân váºt chân chÃnh, thân mang trá»ng trách, địa vị cao quý lại nói những lá»i như váºy đâu? Chỉ có những kẻ chưa đủ đạo hà nh lại thÃch nổi trá»™i má»›i không tiếc lá»i nói, dùng lá»i nói là m vÅ© khà công kÃch kẻ khác, câu câu chữ chữ Ä‘á»u chẳng ngại ngá»c thạch câu phần mà thôiâ€.
Sái Tuyá»n Chung cưá»i khảy:
– Äó có lẽ là vì chúng là thạch, còn ngưá»i ta là ngá»c.
Äoạn Mi Thạch cưá»i ngụy dị nói:
– Äó có lẽ là vì trên thế gian nà y, ngưá»i trung đã không còn được trá»ng thị, bị ngưá»i khác cho là ngụy quân tá», là giả vá» là m bá»™, là m kẻ gian lại thu hút đựơc sá»± chú ý cá»§a chúng nhân, vì váºy, ta má»›i không là m ngưá»i trung, mà nguyện là m kẻ đại gian đại ác.
Sái Tuyá»n Chung nói:
– Chỉ là cái giá phải trả để ngưá»i khác chú ý đến mình nà y không khá»i hÆ¡i đắt.
Thất Phát Thiá»n Sư cưá»i cưá»i nói:
– Hôm nay chúng ta đến đây không phải để bà n luáºn vá» ngưá»i trung, kẻ gian đúng không?
Sái Tuyá»n Chung cưá»i đáp:
– Kỳ thá»±c cÅ©ng chẳng có gì là trung hay gian cả. Những gì đối láºp nhau trên thế gian nà y Ä‘á»u là do má»—i bên Ä‘á»u có láºp trưá»ng riêng, ai cÅ©ng có ý đồ cá»§a mình, ai cÅ©ng vì lợi Ãch cá»§a bản thân mà thôi. Giống như hôm nay váºy, Thạch huynh là cao thá»§ cá»§a Diệu Thá»§ ÄÆ°á»ng Hồi gia, Thất Phát Thiá»n Sư đã là nhân váºt trá»ng yếu trong Lan Äình Trì gia, còn ta cÅ©ng đã gia nháºp và o Thiên Diệp SÆ¡n Trang cá»§a Cát gia, láºp trưá»ng đã không giống nhau. Nói không chừng, đến má»™t lúc nà o đó, chúng ta sẽ lại có má»™t trưá»ng quyết đấu cÅ©ng nên.
Thất Phát Thiá»n Sư thở dà i:
– Lá»i Sái thiếu hiệp tháºt chẳng sai chút nà o. Lần trước chúng ta gặp mặt, vẫn còn cùng nhau tránh khá»i sá»± truy tung cá»§a Truy Mệnh, hẹn ước bất kể là ai gây ra vụ án đó, ba ngưá»i chúng ta cÅ©ng Ä‘á»u liên thá»§ để giải quyết tên bá»™ khoái đáng ghét đó ...Hôm nay chúng ta lại tương kiến, má»—i ngưá»i đã có má»™t chá»§, nói không chừng lần sau gặp mặt, chúng ta sẽ động Ä‘ao động thương ...
Sái Tuyá»n Chung nói:
– Thế sá»± vốn khó Ä‘oán, hôm nay ba ngưá»i chúng ta tụ hợp lại đây, lát nữa rốt cuá»™c có mấy ngưá»i có thể rá»i khá»i vẫn còn là má»™t ẩn số.
Thất Phát Thiá»n Sư thốt:
– Chuyện ngà y hôm nay vốn là má»™t buổi Hồng Môn yến, đây cÅ©ng chÃnh là thị phi chi địa. Ai biết được dụng ý lần nà y cá»§a Truy Mệnh là gì? Y đã Ä‘iá»u tra được kết quả chưa? Y có sai lầm không? Nếu như y không sai lầm, váºy hung thá»§ có thúc thá»§ chịu trói hay không? Nếu như y sai lầm, hà m oan ngưá»i tốt, đối phương liệu có chịu như váºy không? Xem ra, chuyện ngà y hôm nay tuyệt đối không phải chuyện tốt là nh gì.
Äoạn Mi Thạch nói:
– Huống hồ, chúng ta đã ước định rồi, bất kể là Truy Mệnh muốn bắt ai, chúng ta cÅ©ng Ä‘á»u đứng chung má»™t chiến tuyến, hợp lá»±c diệt trừ y Ä‘i.
Sái Tuyá»n Chung đột nhiên nói:
– Cho dù không có ước hẹn đó, ta cũng không thể tha cho y.
Äoạn Mi Thạch ngạc nhiên:
– Ồ?
Sái Tuyá»n Chung nói:
– Bởi vì Cát trang chá»§ muốn ta giết ngưá»i nà y. Äây là nhiệm vụ đầu tiên cá»§a ta từ khi đầu thân Cát gia, tuyệt đối không thể không là m.
Thất Phát Thiá»n Sư trầm tư giây lát:
– á»’ ... Thiên Diệp SÆ¡n Trang vốn vì háºu kế vô nam nên đã thâu nháºn má»™t nghÄ©a tá» tên là Cát Phấn Nhi, ngưá»i nà y tinh thông dịch dung thuáºt, thưá»ng ngà y là m toà n chuyện xấu, cuối cùng trong chiến dịch Chấn Quan Äông đã bị bá»n Truy Mệnh bắt giữ, giam trong đại lao, đến giá» vẫn chưa được thả ra. Tưởng tất là vì chuyện nà y mà Cát Linh Linh má»›i háºn Tứ Äại Danh Bá»™ đến thấu xương.
Äoạn Mi Thạch nói:
– Váºy tốt quá rồi. Ba ngưá»i chúng ta không những đã hẹn ước phải giết chết Truy Mệnh, mà bản thân cÅ©ng muốn diệt trừ y, tháºt là chà đồng đạo hợp ... còn gì tốt hÆ¡n nữa chứ!
Sái Tuyá»n Chung cưá»i lạnh:
– Ta giết Truy Mệnh là nhiệm vụ, ta và ngươi đạo bất đồng, chà bất hợp. ngươi giết danh bộ của ngươi, ta giết Truy Mệnh của ta, đây là hai chuyện hoà n toà n không liên can đến nhau.
Äoạn Mi Thạch cÅ©ng cưá»i lạnh:
– ÄÆ°á»£c. Ngươi rất có cá tÃnh. Có cá tÃnh như váºy tại sao còn Ä‘i là m chó cho Thiên Diệp SÆ¡n Trang?
Bà n tay cá»§a Sái Tuyá»n Chung đột nhiên nắm chặt chuôi kiếm:
– Ngươi nói cái gì?
Thất Phát Thiá»n Sư đột nhiên xen và o há»i Äoạn Mi Thạch:
– Ai nói bần tăng muốn giết Truy Mệnh?
"Thất Phát, ngưá»i khác không biết lai lịch cá»§a ngươi, chứ ta đây thì biết rất rõâ€.
Äoạn Mi Thạch như cưá»i mà không cưá»i, nói tiếp:
“NgÅ© Äà i SÆ¡n Äa Chỉ Äầu Äà là sư huynh ngươi đúng không?â€.
Nhãn thần Thất Phát Thiá»n Sư tá»± dưng sáng rá»±c, chỉ thổ ra hai chữ:
– Không sai.
“Äa Chỉ Äầu Äà có bốn tên đệ tá», bá»n chúng Ä‘i lại trên giang hồ có ngoại hiệu là Phong VÅ© Lôi Äiện. Bốn tên nà y cÅ©ng có thể coi như là sư Ä‘iệt cá»§a ngươi, nhưng bá»n nà y không là m chuyện tốt, kết cấu vá»›i tên tham quan không bằng chó lợn Ngô Thiết Dá»±c.
Kết quả, tuy không thể nói là chết trong tay Truy Mệnh, nhưng Truy Mệnh cÅ©ng có thể coi là kẻ gián tiếp đã đưa chúng đến chá»— chếtâ€. Äoạn Mi Thạch liếc cặp mắt ti hà nhìn Thất Phát Thiá»n Sư:
“Ngươi không có lý do để không háºn hắn. ChÃnh vì các ngươi Ä‘á»u muốn giết Truy Mệnh nên hôm nay ta má»›i đến đây. Chỉ bất quá, ta thà nh thá»±c hÆ¡n lão hòa thượng ngươi má»™t chút mà thôi. Ta dám thừa nháºn là ta muốn giết ngưá»iâ€.
“Dù là Truy Mệnh tá»± tay giết chết Phong VÅ© Lôi Äiện, chỉ cần là bá»n chúng đáng chết, bần tăng cÅ©ng không há» có ý trách mócâ€. Thất Phát Thiá»n Sư mỉm cưá»i nói tiếp:
“Ai nói bần tăng vì chuyện nà y mà phải giết chết Truy Mệnh váºy?â€.
Äoạn Mi Thạch ngây ngưá»i.
Sái Tuyá»n Chung đột nhiên nói:
– Thất Phát, ta trước giá» luôn nghÄ© ông là má»™t trong hai loại ngưá»i đó, nhưng trước giá» cÅ©ng không dám khẳng định ông là loại ngưá»i nà o?
Thất Phát Thiá»n Sư an nhiên tá»± tại đáp:
– Bần tăng đạo hà nh chưa đủ, không đáng để thiếu hiệp phải phà công nghĩ ngợi.
Sái Tuyá»n Chung nhìn thẳng và o mặt Thất Phát Thiá»n Sư:
– Nếu như ông không phải là má»™t đại hảo nhân trung háºu vô song, thì chÃnh là má»™t tên đại gian đại ác, so vá»›i hai ngưá»i chúng ta thì còn âm độc bỉ ổi hÆ¡n nhiá»u.
Äoạn Mi Thạch tiếp lá»i:
– Lão đương nhiên là loại thứ hai rồi.
Thất Phát Thiá»n Sư thần sắc không đổi, vẫn giữ vẻ từ hòa nói:
– A Di Äà Pháºt, bần tăng chỉ là ngưá»i xuất gia.
Äoạn Mi Thạch nói:
– Hay cho một kẻ xuất gia!
Sái Tuyá»n Chung chợt nói:
– Hay cho một Truy Mệnh!
Äoạn Mi Thạch ngạc nhiên:
– Ồ?
Sái Tuyá»n Chung nói:
– Quả nhiên y đã đến.
Chỉ thấy má»™t chiếc thuyá»n nan lướt trên mặt nước lao đến.
Thất Phát Thiá»n Sư nói:
– Ngoà i y ra còn có Cố Pháºt Ảnh.
Lão trầm giá»ng:
– Tiểu BÃch Hồ đối vá»›i vụ án Mạnh thái thú nà y láºp trưá»ng trước giá» rất ám muá»™i.
Äoạn Mi Thạch nói:
– Cố Pháºt Ảnh là chá»§ quản ở đây, y đến không nằm ngoà i ý liệu cá»§a ta. Huống hồ y còn phải đưa Truy Mệnh đến Tương Tư Äình.
Cả ba ngưá»i đứng cạnh nhau, mắt dõi ra phÃa mặt hồ.
“Nhưng trên thuyá»n còn có má»™t ngưá»i nữaâ€. Thất Phát Thiá»n Sư há»i:
“Ngưá»i nà y là ai?â€.
Sái Tuyá»n Chung thốt:
– Chỉ sợ là má»™t kẻ mà cả ba chúng ta Ä‘á»u không nháºn biết.
Äoạn Mi Thạch nói:
– Bất kể kẻ ấy là do Cố Pháºt Ảnh dẫn đến hay là Truy Mệnh dẫn đến, chỉ cần xuất hiện ở đây lúc nà y nhất định là má»™t nhân váºt quan trá»ng.
Sái Tuyá»n Chung thốt:
– Chỉ sợ kẻ nà y Ãt nhiá»u cÅ©ng có liên quan đến vụ án Mạnh thái thú.
Thất Phát Thiá»n Sư nói:
– Hiện giá», tên hung thá»§ sát tá» toà n gia Mạnh Tùy Viên phải lo lắng má»›i đúng.
Sái Tuyá»n Chung nói:
– Ông đừng đặt mình ra ngoà i chuyện nà y. Những ngưá»i đến Tương Tư Äình ngà y hôm nay e rằng chẳng có ai đủ tư cách đặt mình ra ngoà i chuyện nà y cả.
Äoạn Mi Thạch đột nhiên thở hắt ra má»™t hÆ¡i:
– Vẫn còn may.
Thất Phát Thiá»n Sư há»i:
– Chuyện gì?
Äoạn Mi Thạch nói:
– Chỉ cần không phải là Phương Tà Chân thì không cần quá lo lắng. Nếu để Phương Tà Chân và Truy Mệnh liên thủ, sợ rằng tình hình sẽ rất xấu ...
Sái Tuyá»n Chung dùng hay ngón tay khẽ vuốt ve trưá»ng kiếm, đột nhiên nói:
– Nghe nói Phương Tà Chân cũng dùng kiếm?
Äoạn Mi Thạch láºp tức đáp lá»i:
– Hơn nữa còn là một thanh danh kiếm.
Sái Tuyá»n Chung lạnh lùng nói:
– Danh kiếm không nhất định là hảo kiếm.
Äoạn Mi Thạch liá»n nói:
– Nhưng đó không chỉ là một thanh danh kiếm, mà còn là một thanh hảo kiếm.
Sái Tuyá»n Chung cưá»i lạnh:
– Có danh kiếm, có hảo kiếm, nhưng không có kiếm pháp thượng thừa thì chẳng khác nà o cầm trong tay một thanh sắt vụn.
Äoạn Mi Thạch vá»™i nói:
– Nếu như kiếm pháp cá»§a hắn không giá»i, thì ta đã sá»›m Ä‘oạt lấy thanh kiếm đó rồi, đâu đến ná»—i để bị thương thế nà y?
Sái Tuyá»n Chung nắm chặt thân kiếm, đột nhiên cưá»i khảy nói:
– Ngươi không cần khÃch ta. Ngươi bị thương dưới kiếm cá»§a Phương Tà Chân, nói không chừng là do võ công cá»§a ngươi quá kém đấy thôi.
Äoạn Mi Thạch hÃt má»™t hÆ¡i dà i, cưá»i ngụy dị nói:
– Ngươi cÅ©ng không cần khÃch ta. Äại địch Ä‘ang ở trước mắt, chúng ta hà tất phải tá»± đánh lẫn nhau là m gì!
Khi bá»n há» Ä‘ang nói chuyện, chiếc thuyá»n đã cáºp bá».
Cố Pháºt Ảnh Ä‘i trước dẫn đưá»ng, dáng vẻ hết sức hòa nhã.
Má»™t ngưá»i tướng mạo đưá»ng đưá»ng, mắt đơn phụng, mặt tá» thang, râu dà i đến ngá»±c Ä‘i ở giữa, còn Truy Mệnh thì Ä‘i sau cùng.
Nhìn thần thái cá»§a há», phảng phất như là đến dá»± yến, uống rượu nói chuyện phiếm chứ không phải đến để quyết chiến, để tra ra hung thá»§.
Cố Pháºt Ảnh lại gần, vòng tay chà o Thất Phát Thiá»n Sư, Sái Tuyá»n Chung, Äoạn Mi Thạch ba ngưá»i rồi nói:
– Äã để ba vị đợi lâu rồi!
Äoạn đưa tay chỉ Truy Mệnh nói:
– Vị nà y là Danh Bá»™ Truy Mệnh, xem ra tại hạ cÅ©ng không cần phải giá»›i thiệu nhiá»u.
Äoạn Mi Thạch hừ lạnh nói:
– Thá»i gian nà y, y Ä‘á»u Ä‘ang truy mệnh cá»§a chúng ta, có thể coi như là ngưá»i quen cÅ©.
Truy Mệnh cưá»i cưá»i nói:
– Mạnh gia ba mươi sáu mạng ngưá»i đêm nà o cÅ©ng hiện vá» trong má»™ng nhá» ta tìm hung thá»§, ta đà nh phải nhân lúc còn tỉnh táo truy tìm các vị thôi.
Truy Mệnh vừa khai khẩu đã nói thẳng và o chá»§ đỠchÃnh, Sái Tuyá»n Chung láºp tức phản vấn:
– Ngươi nói chúng ta Ä‘á»u là hung thá»§ giết Mạnh thái thú sao? Có bằng chứng gì không?
Cố Pháºt Ảnh đứng bên cạnh mỉm cưá»i, đột nhiên xen và o nói:
– Chư vị, tại hạ đã chuẩn bị tiệc rượu.
Nói Ä‘oạn liá»n vá»— tay hai cái, láºp tức có má»™t hà ng gia bá»™c từ trong Tương Tư Lâm Ä‘i ra, trên tay xách mấy chiếc giá» tre và bốn vò rượu lá»›n, mùi rượu thịt bốc ra thÆ¡m nức mÅ©i.
Äám gia bá»™c bà y bát đũa chén đĩa ra rồi lần lượt lui xuống. Cố Pháºt Ảnh mỉm cưá»i nói:
– Chư vị muốn dùng rượu thịt trước khi bà n án hay để sau khi bà n án rồi mới dùng?
Tiếp đó quay sang Thất Phát Thiá»n Sư há»i:
– Äại sư, công tỠđã đặc biệt chuẩn bị và i món chay cho đại sư.
Thất Phát Thiá»n Sư chắp tay nói:
– Hòa thượng ta đây không kiêng rượu cũng chẳng kiêng sắc.
Cố Pháºt Ảnh ve ve cằm nói:
– á»’, thì ra đại sư đã tu luyện đến mức siêu phà m nháºp thánh, không còn kiêng kị gì nữa rồi! Tại hạ thất lá»…, thất lá»…!
Thất Phát Thiá»n Sư nói:
– Kỳ thá»±c chỉ cần trong tâm vô niệm, thiên hạ vạn váºt có gì mà không thể thá»? Nếu như trong tâm có niệm, chỉ là m chuyện ước cấm chế ngoại thân phá»ng có Ãch lợi gì?
Cố Pháºt Ảnh cưá»i nói:
– Nói rất hay, cấm kị cá»§a tục thế quả tháºt rất vô vị. Váºy má»i đại sư cứ tùy tiện hưởng dụng.
Thất Phát Thiá»n Sư thở dà i nói:
– Chỉ là huyết án còn chưa phá, còn ai có tâm trạng mà ăn với uống?
Äoạn Mi Thạch nói:
– Dù cho vụ án nà y có được phá rồi, ở đây liệu còn lại mấy ngưá»i có thể ăn uống?
Sái Tuyá»n Chung tiếp lá»i:
– Vì váºy bất luáºn là án nà y đã phá được hay chưa, chúng ta Ä‘á»u không thể ăn uống.
Chúng ta y ước đến đây không phải để ăn uống.
Truy Mệnh cưá»i ha hả nói:
– Nói hay lắm. Chuyện vụ án đương nhiên cấp bách, nhưng nếu bỠrượu ngon thế nà y không uống thì ta đây không là m được.
Nói Ä‘oạn dùng chân hất má»™t vò rượu lên, Ä‘áºp vỡ nắp rồi ghé miệng tu ừng á»±c. Mùi rượu thÆ¡m ngát tá»a khắp Tương Tư Äình.
Truy Mệnh uống hết một hơi, đưa tay lên lau miệng, nói:
– Rượu ngon! Rượu ngon!
Äoạn lại dốc vò lên uống tiếp.
Thất Phát Thiá»n Sư thấp giá»ng nói:
– Trước nay Truy Mệnh cà ng uống nhiá»u rượu thì võ công cà ng phát huy. Xem ra lần nà y y sắp động thá»§ rồi.
Thần sắc Äoạn Mi Thạch khẽ biến đổi.
Sái Tuyá»n Chung sải bước Ä‘i tá»›i, ôm lấy má»™t vò rượu, dùng hai ngón tay gắp nhẹ, dá»… dà ng nhấc ra má»™t miếng sà nh trên thân vò, sau đó dốc ngược lên, má»™t dòng rượu liá»n chảy vá»t ra. Sái Tuyá»n Chung ghé miệng và o uống má»™t hÆ¡i rồi nói:
– Rượu ngon! Ta cùng uống với ngươi!
Truy Mệnh vừa uống mấy há»›p rượu nóng và o bụng, tinh thần và thể lá»±c Ä‘á»u tháºp phần sảng khoái, thấy có ngưá»i uống cùng, liá»n dốc vò lên uống thêm mấy ngụm nữa rồi nói:
– Rượu ngon! Tá»u lượng cao lắm! Phá Thể Vô Hình Kiếm Khà hay lắm!
Câu nà y vừa nói ra, không chỉ Äoạn Mi Thạch thấy kinh, Thất Phát Thiá»n Sư biến sắc mà ngay cả Cố Pháºt Ảnh cÅ©ng cảm thấy ngạc nhiên.
Sắc mặt Sái Tuyá»n Chung cÅ©ng khẽ biến đổi
|

20-07-2008, 06:58 PM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Hồi 24
Chỉ Quyết Äấu, Không Sát Nhân
Äáºp vỡ má»™t vò rượu vốn chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Cho dù là má»™t ngưá»i chưa từng luyện võ công cÅ©ng có thể dùng quyá»n hay cước để Ä‘áºp vỡ.
Nhưng Sái Tuyá»n Chung chỉ dùng hai ngón tay gắp nhẹ đã có thể dá»… dà ng nhấc lên má»™t mảnh sà nh, để lại má»™t lá»— tròn hoà n chỉnh, tu vi công lá»±c nà y e rằng trong võ lâm hiếm có ngưá»i là m được.
Truy Mệnh từ đầu chỉ để ý uống rượu, không hỠnhìn đến y.
Vò rượu cơ hồ đã che khuất hết mặt Truy Mệnh.
Nhưng sau khi Sái Tuyá»n Chung dùng hay ngón tay móc ra mảnh sứ, chà ng đã nói ra sáu chữ "Phá Thể Vô Hình Kiếm KhÃ" Sái Tuyá»n Chung động ngón tay.
Song Truy Mệnh láºp tức cảm giác được kiếm khà cá»§a y.
HÆ¡n nữa còn láºp tức phán Ä‘oán ra đó chÃnh là Phá Thể Vô Hình Kiếm Khà danh trấn thiên hạ đã thất truyá»n nhiá»u năm.
Sái Tuyá»n Chung váºn kình ở ngón tay, ná»™i lá»±c đã truyá»n đến bá»™i kiếm, tuy chỉ là má»™t động tác cá»±c nhá», nhưng cÅ©ng đủ để Truy Mệnh nhìn ra được gia số võ công cá»§a y.
Sáu chữ Phá Thể Vô Hình Kiếm Khà vừa ra khá»i miệng, cả Cố Pháºt Ảnh, Äoạn Mi Thạch, Thất Phát Thiá»n Sư Ä‘á»u thầm kinh hãi.
Phá Thể Vô Hình Kiếm Khà dưá»ng như đã trở thà nh má»™t loại võ công trong truyá»n thuyết. Những năm gần đây, trong võ lâm chỉ có má»™t ngưá»i luyện thà nh loại tuyệt thế kỳ công nà y, đó chÃnh là thá»§ lãnh cá»§a Mê Thiên Thất Thánh, Quan Thất. Cuá»™c Ä‘á»i Quan Thất cÆ¡ hồ đã trở thà nh má»™t truyá»n kỳ, võ công cá»§a y tá»± nhiên cÅ©ng trở thà nh truyá»n kỳ trong truyá»n kỳ.
Váºy mà gã thanh niên má»›i quáºt khởi giang hồ nà y lại luyện được Phá Thể Vô Hình Kiếm KhÃ?
Cố Pháºt Ảnh, Äoạn Mi Thạch, Thất Phát Thiá»n Sư vừa nghe sáu chữ nà y, bất giác Ä‘á»u không khá»i nhá»› đến những tráºn chiến chấn động thiên hạ năm xưa:
Má»™ng Chẩm Hồng Tụ Äệ Nhất Äao Tô Má»™ng Chẩm lá»±c chiến Phá Thể Vô Hình Kiếm KhÃ, đưá»ng chá»§ Lục Phân Bán ÄÆ°á»ng Lôi Tổn dùng Khoái Mạn Cá»u Tá»± Quyết Pháp khổ đấu Quan Thất, Vương Tiểu Thạch dùng Lăng Không Tiêu Hồn Kiếm và Cách Không Tương Tư Äao quyết chiến Quan Thất Thánh trong Mê Thiên Thất Thánh, Bạch Sầu Phi dùng Tam Chỉ Äoạn Thiên lá»±c đấu Vô Hình Kiếm Khà cá»§a Quan Thất. Tất cả những tráºn chiến nà y Ä‘á»u chấn động giang hồ, khiến ngưá»i ta kinh tâm động phách, cÅ©ng khiến ngưá»i ta cá»±c kỳ hưng phấn, song không má»™t tráºn chiến nà o là không liên quan đến Quan Thất, không liên quan đến Phá Thể Vô Hình Kiếm KhÃ.
Sái Tuyá»n Trung ngây ngưá»i như phá»—ng đá.
Y chỉ dùng hai ngón tay móc thá»§ng vò rượu, liá»n bị Truy Mệnh nhìn ra nguồn gốc võ công. Chuyện nà y y không thể nà o ngỠđược.
“Nếu như dùng Phá Thể Vô Hình Kiếm Khà để giết toà n gia Mạnh Tùy Viên ba mươi sáu ngưá»i, chuyện nà y dá»… dà ng vô cùngâ€. Truy Mệnh liếc xéo thanh trưá»ng kiếm cá»§a Sái Tuyá»n Chung:
“Huống hồ, các hạ còn có má»™t thanh hảo kiếm, dùng Chuyển Phách Thần Kiếm dà i chÃn thước bảy thốn sá» ra Vô Hình Kiếm KhÃ, cho dù là Lạc Hoa Ảnh Kiếm cá»§a Mạnh Tùy Viên cÅ©ng phải bại chứ chẳng nghiâ€.
Sái Tuyá»n Chung lạnh lùng nói:
– Ta biết Phá Thể Vô Hình Kiếm KhÃ, cÅ©ng có Chuyển Phách Thần Kiếm, nhưng cÅ©ng chưa chắc ta là hung thá»§ sát hại toà n gia Mạnh Tùy Viên.
Truy Mệnh nói:
– Ba năm trước, Ngoại Tam ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng chá»§ cá»§a Äao BÃnh Há»™i Bất Tá» Äồng Nhân Chá»§y Kim Ngưu Chá»§y lão đại gia có phải đã chết dưới kiếm cá»§a các hạ?
Sái Tuyá»n Chung đáp:
– Chá»§y Kim Ngưu tạo ác Ä‘a Ä‘oan, lại giả nhân giả nghÄ©a, nếu không phải là y chết, liệu có ai Ä‘oán được ra nhà y chÃnh là ổ tặc, má»—i năm Ãt nhất cÅ©ng tư dụng, chiếm Ä‘oạt hai ba chục vạn lượng công khoản, lại còn giam giữ rất nhiá»u thiếu nữ con nhà là nh, để cho y thá»a mãn sá»± dâm dục cá»§a mình!
Truy Mệnh lại há»i:
– Hai năm trước, sau khi Äại đương gia Phi Chùy Kim Bát Tịch Thu Dã cá»§a Phú Quý Chi Gia liên tiếp chiến thắng hai mươi sáu tráºn trên lôi đà i, có phải các hạ đã đánh bại y?
Sái Tuyá»n Chung nói:
– Mấy chiêu thức mèo quà o chó cắn của y cũng xứng để xưng bá hay sao?
Truy Mệnh không lá»™ biểu tình gì, chỉ há»i tiếp:
– Má»™t năm trước, Hoang SÆ¡n Äạo Nhân bị giết trên đưá»ng Thiểm Tây, ngoại hiệu cá»§a y là Lục Hợp Thanh Long, Nhất Kiếm Cảnh Thiên, nhưng cÅ©ng không địch nổi Cá»u Thất Äại Hạn Thần Kiếm cá»§a các hạ.
– Kiếm cá»§a ta dùng là Chuyển Phách Thần Kiếm dà i chÃn thước bảy thốn, hai chữ "Äại Hạn" là chỉ nguy cÆ¡ Tần triá»u bị diệt vong, hiện nay không phải thá»i Tần, vì váºy không cần dùng hai chữ nà y nữa. Võ công cá»§a ta là Cá»u Thất Kiếm Pháp, cá»™ng vá»›i Phá Thể Vô Hình Kiếm KhÃ, Hoang SÆ¡n Äạo Nhân muốn dùng Lục Hợp Thanh Long Cảnh Thiên Kiếm cá»§a lão để tá»· thà vá»›i ta, ta vốn nói không cần, nhưng lão cứ kiên quyết, kết quả là lão đã chết.
Truy Mệnh gáºt đầu nói:
– Bất kể là các hạ hay Hoang SÆ¡n Äạo Nhân, má»™t khi toà n lá»±c quyết đấu, thì rất khó bảo giữ được tÃnh mạng đối phương, bởi vì kiếm pháp cá»§a các ngưá»i, khi đã kÃch phát, chỉ sợ chỉ có thể phát mà khó thu, không thấy máu thì kiếm không vá» bao.
Sái Tuyá»n Chung nói:
– Nếu như ta bại, ta cũng chết như lão mà thôi.
Truy Mệnh thở dà i:
– Kỳ thá»±c các ngưá»i hà tất phải khổ như váºy? Vì tranh thắng phụ nhất thá»i mà liá»u cả tÃnh mạng cá»§a bản thân! Các ngưá»i liá»u mạng để phân tranh cao hạ, đây là chuyện giang hồ, là ân oán võ lâm, ta không quản được!
Sái Tuyá»n Chung nói:
– Trên Ä‘á»i có rất nhiá»u chuyện có thể ngươi nhìn không thuáºn mắt, nhưng vị tất đã quản nổi.
Truy Mệnh thốt:
– Bất quá, vụ huyết án Mạnh thái thú bị diệt môn nà y thì ta quản nổi, hơn nữa còn nhất định phải quản.
Sái Tuyá»n Chung nói:
– Ta giết Chá»§y lão thái gia, đánh bại Tịch Thu Dã, quyết chiến sinh tá» vá»›i Hoang SÆ¡n Äạo Nhân không có nghÄ©a là ta đã sát hại toà n gia nhà Mạnh Tùy Viên.
Truy Mệnh thốt:
– Mạnh thái thú thanh liêm thá»§ chÃnh, đắc tá»™i không Ãt quyá»n thần trong triá»u nên má»›i vị vu hãm trá»ng tá»™i, toà n gia bị đà y ra Äồ BÃch sung quân, muốn đến Äồ BÃch, phải Ä‘i qua Lạc Dương. Nghe nói trong Lạc Dương Tứ Äại Thế Gia đã có ngưá»i xuất ra má»™t khoản tiá»n lá»›n, mua cho ông ta má»™t độ diệp để ông có thể xuất gia tại Thanh Liên Tá»± trong thà nh Lạc Dương. Äáng tiếc, đến Khô Liá»…u Äồn cách Lạc Dương chưa đầy bảy mươi dặm thì toà n gia Mạnh thái thú đã bị ngưá»i ta sát hại. Äây đại khái là chuyện cá»§a mưá»i ngà y trước, xin há»i, lúc đó các vị Ä‘ang ở đâu?
“Khô Liá»…u Äồnâ€. Sái Tuyá»n Chung nói:
“Nhưng dù ta có ở Khô Liá»…u Äồn cÅ©ng không đồng nghÄ©a vá»›i việc ta là hung thá»§â€.
Truy Mệnh thốt:
– Ta biết. Lúc đó Thất Phát Thiá»n Sư và Thạch lão yêu cÅ©ng ở Khô Liá»…u Äồn.
Äoạn Mi Thạch nói:
– Ta và đối vá»›i chuyện các hạ khẳng định lúc đó chúng ta cÅ©ng ở Khô Liá»…u Äồn rất có hứng thú!
Truy Mệnh thốt:
– Kỳ thá»±c, sau khi Mạnh thái thú bị kết án sung quân, ta vì sợ có ngưá»i vẫn không chịu buông ta cho ông nên trên đưá»ng đã âm thầm há»™ tống, không ngá» ... vẫn để huyết há»a nà y xảy ra. Ta đến cháºm má»™t bước ... thảm sá»± tuy đã xảy ra, song dù sao ta cÅ©ng đã táºn mắt nhìn thấy ba vị rá»i khá»i Khô Liá»…u Äồn.
Äoạn Mi Thạch há»i:
– Váºy sao lúc đó các hạ không bắt lấy chúng ta mà phải đợi đến táºn ngà y hôm nay?
“Lúc đó ta không có chứng cá»›, hÆ¡n nữa cÅ©ng không biết trong ba ngưá»i rốt cục là ai đã hạ thá»§â€. Truy Mệnh đáp:
“Ta chỉ có thể đợi, ta chỉ có thể Ä‘iá»u tra, ta chỉ có thể nhẫn nại. Tháºt là khéo, cả ba vị lại cùng đến Lạc Dương nà yâ€.
Chà ng mỉm cưá»i, dốc vò rượu lên uống liá»n hai há»›p, rồi lại nói tiếp:
– Gần đây Lạc Dương xảy ra ra không Ãt chuyện, xem ra, những chuyện nà y còn tiếp tục xảy ra nữa.
Thất Phát Thiá»n Sư nhướng mà y:
– Nói như váºy, đến giá» tam gia đã tra ra được hung thá»§ là ai rồi?
Truy Mệnh mỉm cưá»i đáp:
– Ãt nhất, ta cÅ©ng biết các vị đến Lạc Dương Ä‘á»u là vì nháºn trá»ng lá»… cá»§a ngưá»i ta.
Như hôm nay váºy, đại sư đã là ngưá»i cá»§a Lan Äình, Thạch lão Yêu đã vì Diệu Thá»§ ÄÆ°á»ng mà bán mạng, còn Sái huynh đệ cÅ©ng đã đầu nháºp Thiên Diệp SÆ¡n Trang. Bởi vì mối quan hệ vi diệu giữa ba thế gia nà y nên ta đà nh phải mượn địa Ä‘iểm cá»§a Du gia ở Tiểu BÃch Hồ để nói chuyện vá»›i các vị.
Chà ng dừng lại giây lát rồi bổ sung:
– Äại sư và lệnh sư huynh Cổ Thần Phong, cÅ©ng đã lâu không gặp nhau rồi đúng không?
Cố Pháºt Ảnh mỉm cưá»i:
– Vị sư đệ nà y vô luáºn là võ công hay trà tuệ Ä‘á»u ở trên tại hạ, giỠđây y đã đến trợ tráºn cho Trì gia, xem ra tại hạ đà nh phải chuẩn bị cuốn gói rá»i khá»i Lạc Dương nà y thôi.
Thất Phát Thiá»n Sư vá»™i nói:
– Có sư huynh ở đây, Lạc Dương nà y đâu còn chỗ đứng cho đệ nữa, xem ra bần tăng đà nh phải cáo từ Trì công tỠrồi.
Sái Tuyá»n Chung lạnh lùng nói:
– Ban ngà y không là m chuyện mỠám, tam gia đã biết ai là hung thá»§ tại sao không trá»±c tiếp nói thẳng ra, để má»i ngưá»i Ä‘oán già đoán non ở đây tháºt phà thá»i gian.
“Nói không chừng, ta vẫn chưa biết ai là hung thá»§. Nói không chừng, ta đã biết rồi, nhưng vẫn Ä‘ang tìm bằng chứngâ€. Truy Mệnh thốt:
“Ta đã biết lý do ba vị đến Lạc Dương, nhưng vẫn không hiểu tại sao ba vị lại nghỉ chân tại Khô Liá»…u Äồn má»™t đêm?â€.
Chà ng mỉm cưá»i, nheo mắt nhìn Sái Tuyá»n Chung, ánh mắt tá»±a như má»™t cây mÅ©i kim.
Kim nhá»n.
Kim sắc.
Câu há»i cá»§a chà ng cÅ©ng giống như má»™t mÅ©i kim.
– Äặc biệt là các hạ. Các hạ má»›i quáºt khởi trong giang hồ, nhưng đã được ngưá»i trong võ lâm liệt và o má»™t trong ba đại cao thá»§ thần bÃ. Má»—i lần xuất hiện các hạ Ä‘á»u dùng thân pháºn cá»§a má»™t kẻ quyết đấu, tại sao lại vượt đưá»ng thiên lý đến táºn Khô Liá»…u Äồn là m gì?
“Rất đơn giản, tất cả những gì ta là m Ä‘á»u là vì quyết đấu và sinh tồnâ€. Sái Tuyá»n Chung đáp:
“Quyết đấu là ý nghÄ©a cá»§a cuá»™c Ä‘á»i ta. Ta phải sống để Ä‘i tìm ý nghÄ©a cá»§a Ä‘á»i mình. Nếu như để duy trì cuá»™c sống mà ta phải dùng lá»±c lượng quyết đấu đó để là m chuyện mỠám, cướp cá»§a giết ngưá»i thì dù ta có sống tiếp cÅ©ng mất Ä‘i ý nghÄ©a cá»§a cuá»™c Ä‘á»i, vì thế ta không là m. Nhưng ta phải tiếp tục sống, vì váºy ta phải Ä‘em má»™t thân bản lÄ©nh, má»™t bầu nhiệt huyết nà y cá»§a mình Ä‘i bán cho ngưá»i biết giá mà thôiâ€.
“Äến Lạc Dương, đó là vì có ngưá»i cho ta tiá»n, để ta có thể tiếp tục sống, đồng thá»i cÅ©ng có thể mượn cÆ¡ há»™i nà y cùng vá»›i các cao thá»§ khác nhau quyết đấu. Bá»n hỠđã là ngưá»i trong giang hồ, thân hoà i võ nghê thì phải biết cái giá phải trả ra là lúc nà o cÅ©ng có thể bị đánh bại, lúc nà o cÅ©ng có thể chết, hÆ¡n nữa còn không thể trách được ngưá»i khácâ€. Lá»i nà y cá»§a Sái Tuyá»n Chung rất thá»±c lòng, không má»™t ai có thể nghe ra má»™t chút giả dối trong đó. Cho dù là y nghệ không bằng ngưá»i, bị ngưá»i giết chết, y cÅ©ng không há» oán thán ná»a lá»i:
“Ta đến Khô Liá»…u Äồn là để là m hai chuyệnâ€.
Truy Mệnh nói:
– à của các hạ là ...
Sái Tuyá»n Chung thốt:
– Có ngưá»i cho ta má»™t khoản tiá»n lá»›n, yêu cầu ta và o ngà y đó giỠđó đến Khô Liá»…u Äồn, tìm má»™t ngưá»i quyết đấu.
Truy Mệnh há»i:
– Ai?
Sái Tuyá»n Chung đáp:
– Mạnh Tùy Viên.
“Mạnh Thái Thú là một vị quan tốt, các hạ không nên đối phó ông ấy!†Truy Mệnh nói:
“Có ngưá»i đưa tiá»n, các hạ liá»n Ä‘i. Äây là đi là m sát thá»§ chứ không phải hà nh vi cá»§a ngưá»i quyết đấuâ€.
“Ngươi sai rồi!†Sái Tuyá»n Chung thốt:
“Ta chỉ vì tiá»n Ä‘i quyết đấu vá»›i ngưá»i khác, chứ ta không vì tiá»n mà sát nhân. Ta đánh bại đối phương, nhưng không sát nhân. Trừ phi ... khi phân định thắng phụ bất đắc dÄ© phải phân sinh tá», ta má»›i giết ngưá»iâ€.
Y ngừng lại giây lát rồi lại nói:
– Huống hồ, lúc đó ta không há» biết Mạnh Tùy Viên là ngưá»i như thế nà o, ta chỉ biết y là má»™t hảo kiếm thá»§.
“Äúng váºyâ€. Truy Mệnh trầm ngâm:
“à cá»§a các hạ là , các hạ căn bản không giết hại Mạnh Tùy Viên?â€.
– Ta căn bản chưa từng tìm y quyết đấu.
– Ồ?
“Bởi vì ta không phải xuẩn tà iâ€. Sái Tuyá»n Chung nói:
“Có ngưá»i cho ta tiá»n, bảo ta Ä‘i tìm ngưá»i khác quyết đấu. Nhưng dù sao trước khi quyết đấu, ta cÅ©ng biết Ä‘i là m rõ những chuyện cần phải là m rõâ€.
Truy Mệnh thốt:
– Vì váºy trước khi động thá»§, các hạ Ä‘i Ä‘iá»u tra đối tượng mình cần phải quyết đấu.
Sái Tuyá»n Chung nói:
– Ta đã là m rõ rồi, vì váºy má»›i không muốn cùng y quyết đấu.
Truy Mệnh há»i:
– Tại sao váºy?
– Bởi vì y là má»™t kẻ bị đà y Ä‘i sung quân, lại còn có má»™t nhà mấy chục mạng ngưá»i cần phải bảo há»™, đấu chà đã mất hết, ta quyết không thể cùng má»™t kẻ đã thất ý so tà i được.
– Nói như váºy, các hạ căn bản chưa từng giao thá»§ vá»›i ông ta.
– Tối hôm đó ta đã rá»i khá»i Khô Liá»…u Äồn.
“Giết ngưá»i rồi thì cÅ©ng phải rá»i khá»i Khô Liá»…u Äồn thôi mà â€. Äoạn Mi Thạch đột nhiên chen và o má»™t câu.
“Ngươi cÅ©ng phải rá»i khá»i Khô Liá»…u Äồn và o lúc đóâ€. Sái Tuyá»n Chung phản kÃch lại má»™t câu.
“Ta tá»± nhiên không thể ở Khô Liá»…u Äồn đó cả Ä‘á»i đượcâ€. Äoạn Mi Thạch nhún vai nói.
“Nhưng các hạ đã nháºn tiá»n cá»§a kẻ khácâ€. Truy Mệnh nắm bắt trá»ng Ä‘iểm.
“Ta đã trả lại cho y rồiâ€. Sái Tuyá»n Chung láºp tức đáp.
“Xem ra ngươi Ä‘Ãch thá»±c không phải hạng xuẩn tà iâ€. Äoạn Mi Thạch nói:
“Ngươi chỉ bất quá hÆ¡n hạng xuẩn tà i má»™t chút mà thôi. Ngươi không muốn chếtâ€.
Sái Tuyá»n Chung lạnh lùng nói:
– Nhưng mà ngươi đang tự tìm chết đấy.
“Tam bá»™ đầu, bần tăng có má»™t chuyện không hiểuâ€. Thất Phát Thiá»n Sư dưá»ng như không hy vá»ng Äoạn Mi Thạch và Sái Tuyá»n Chung xảy ra tranh chấp, liá»n chuyển chá»§ đỠnói:
“Thà chá»§ đã đến Khô Liá»…u Äồn rồi, váºy tại sao lại để huyết án đó xảy ra?â€.
Truy Mệnh thở dà i một tiếng:
– Hung thá»§ tÃnh toán cẩn máºt, bố trà chu đáo.
Truy Mệnh dốc vò rượu lên tu ừng ựng mấy hơi, rồi ném mạnh xuống đất:
– Lúc đó ta bị một tên mông diện hắc y nhân dẫn dụ, trúng phải kế điệu hổ ly sơn của chúng.
“Hiếm thấy, hiếp thấy ... đáng mừng, đáng mừngâ€. Äoạn Mi Thạch đắc ý nói:
“Ta không nghe nhầm đấy chứ, ngay cả Tứ Äại Danh Bá»™ mà cÅ©ng trúng kế cá»§a ngưá»i khác hay sao?â€.
Truy Mệnh hừ lạnh một tiếng.
Cố Pháºt Ảnh Ä‘ang đứng bên cạnh đột nhiên nói:
– Theo lý thưá»ng mà nói, trong thiên hạ hiện nay e rằng không có mấy ngưá»i có thể thoát được sá»± truy tung cá»§a tam bổ đầu đâu!
“Khinh công của hắn cao, rất cao!†Truy Mệnh thốt:
“Nhưng hắn vẫn không thoát nổiâ€.
– Tam gia đã cùng hắn giao thủ?
– Có!
– Tam gia có nhìn ra gia số võ công của hắn không?
Cố Pháºt Ảnh vừa há»i câu nà y, những ngưá»i tại trưá»ng Ä‘á»u có đồng cảm, bởi vì Truy Mệnh vừa nãy chỉ khẽ liếc mắt đã nhìn ra lai lịch võ công cá»§a Sái Tuyá»n Chung, kẻ nà o giao thá»§ vá»›i chà ng, chẳng khác gì là đem sinh thần bát tá»± cá»§a mình đưa cho má»™t ngưá»i thông hiểu thiên cÆ¡ váºy.
– Ta không nhìn ra.
Câu trả lá»i cá»§a Truy Mệnh khiến chúng nhân Ä‘á»u vô cùng kinh ngạc.
– Tại sao váºy?
“Bởi vì ta đánh vá»›i hắn ba hồi, sá» ra tổng cá»™ng hai mươi bảy chiêu. Hắn tổng cá»™ng đã dùng tuyệt chiêu cá»§a mưá»i má»™t môn phái hoà n toà n khác nhau đối phó ta, ta cÅ©ng không biết đâu má»›i là bản lãnh chân chÃnh cá»§a hắn nữaâ€. Truy Mệnh đáp:
“Sau đó, ngưá»i tiếp ứng cá»§a hắn liá»n xuất hiện, dùng lá»i cảnh báo, khiến ta biết bá»n chúng dùng kế dương đông kÃch tây, Mạnh thái thú đã xảy ra chuyện rồi! Ta không dám luyến chiến, láºp tức quay trở vá», nhưng chuyện đã xảy ra, tất cả Ä‘á»u không thể cứu vãn nữa rồiâ€.
Thất Phát Thiá»n Sư nói:
– Kẻ nà y có thể cùng Tam gia giao thủ hai mươi bảy chiêu mà vẫn không lộ nguyên hình, khẳng định là một cao thủ, cao thủ trong các cao thủ.
“Cao thá»§ ở đây cÅ©ng có và i vị, vừa hay cÅ©ng Ä‘á»u là cao thá»§ trong các cao thá»§â€.
Truy Mệnh quét mắt nhìn toà n trưá»ng má»™t lượt, sau đó nhìn chằm chằm và o Sái Tuyá»n Chung nói:
“Các hạ nói mình đã nháºn má»™t khoản tiá»n lá»›n để Ä‘i quyết đấu vá»›i Mạnh Tùy Viên?â€.
Sái Tuyá»n Chung gáºt đầu. Tá»±a hồ như y không quen dùng chữ "Äúng" để trả lá»i.
– Các hạ đương nhiên cÅ©ng biết ngưá»i đưa tiá»n cho mình là ai chứ?
Lần nà y Sái Tuyá»n Chung lắc đầu:
– Phà m là những kẻ muốn ngưá»i khác là m những chuyện thế nà y, Ä‘á»u nhất định không muốn ai biết hắn là ai. Vì thế bá»n chúng tìm ta thì dá»…, ta tìm chúng ngược lại rất khó.
Sái Tuyá»n Chung nói tiếp:
– HÆ¡n nữa, bá» má»™t khoản tiá»n lá»›n Ä‘i thuê ngưá»i ta giết ngưá»i, loại mua bán nà y có rất nhiá»u ngưá»i là m, chỉ là những ngưá»i bị ngưá»i khác thuê ngưá»i đến giết hÆ¡i Ãt mà thôi.
Vì váºy ta đây cÅ©ng được coi như là hạng buôn bán ế ẩm.
“Xem ra, các hạ là m chuyện buôn bán nà y cÅ©ng không dá»… đâuâ€. Truy Mệnh cưá»i nói.
“Chuyện sát nhân phóng há»a ta không là mâ€. Sái Tuyá»n Chung thốt:
“Vì váºy mà việc buôn bán nà y cá»§a ta cà ng bị thu hẹp, thế nên cuá»™c sống cà ng khó khăn hÆ¡nâ€.
“Bất quá, việc buôn bán nà y cÅ©ng có chá»— lợiâ€. Äoạn Mi Thạch thá»§y chung không bá» qua.
“Ãt nhất cÅ©ng không có thể dùng để chứng minh ngươi vô tá»™iâ€. Truy Mệnh đột nhiên há»i:
“Dù các hạ không biết là ai yêu cầu mình Ä‘i là m chuyện đó, song khi các hạ trả tiá»n lại cho chúng, thế nà o cÅ©ng phải thông qua má»™t biện pháp nà o đó để tiếp xúc vá»›i những kẻ đó chứ?
Chà ng cháºm rãi nói từng chữ má»™t:
– Các hạ đã dùng phương pháp gì? Tiếp xúc vá»›i ngưá»i nà o?
|

20-07-2008, 07:02 PM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Hồi 25
Ngưá»i Chết Chưa Chết
Äây Ä‘Ãch thá»±c là má»™t đầu mối có thể tra xétâ€. Sái Tuyá»n Chung nói:
“Äáng tiếc, ta cÅ©ng không biết khi nà o kẻ tìm ta Ä‘i quyết đấu vá»›i ngưá»i khác đến, không biết lúc nà o hắn Ä‘i. Hắn dùng khăn che kÃn mặt, nghe khẩu âm thì má»—i lần má»—i khác, căn bản vô phương tra xét. Có thể là cùng má»™t bá»n ngưá»i, cÅ©ng có thể là những kẻ căn bản không liên quan đến nhauâ€.
“Nếu như ta không tiếp nháºn mua bán, chỉ cần Ä‘em tiá»n trả lại là xong. Khi đó, ta phải tìm miếu thổ địa gần địa Ä‘iểm quyết đấu nhất, nhấc hòn gạch dưới bát hương lên, nhét bạc và o trong đó, sau đó tá»± khắc sẽ có ngưá»i đến lấyâ€. Sái Tuyá»n Chung tiếp lá»i:
“Còn vá» là ai đến lấy và và o lúc nà o thì ta cÅ©ng không được biết, hÆ¡n nữa, ta đã nháºn tiá»n cá»§a ngưá»i ta, cho dù là biết cÅ©ng không thể nói cho ngươi biết đượcâ€.
Cuối cùng y kết luáºn:
– Vì váºy, đầu mối nà y hoà n toà n không thể dùng được.
“Theo cách nói cá»§a các hạ, các hạ hoà n toà n không có chứng cá»› là mình rốt cuá»™c có trả lại ngân tiêu hay không?†Truy Mệnh há»i:
“Vì váºy, các hạ cÅ©ng không thể chứng minh là mình chưa từng cùng Mạnh Tùy Viên quyết đấuâ€.
“Ta hiểu ý cá»§a ngươiâ€. Sái Tuyá»n Chung thốt:
“à cá»§a ngươi muốn nói rằng ta cÅ©ng vô phương chứng thá»±c rằng mình không phải hung thá»§ giết toà n gia nhà Mạnh Tùy Viên đúng không?â€.
“Äây thá»±c là má»™t chuyện rất đáng tiếcâ€. Truy Mệnh nói:
“Bởi vì ta thá»±c không há» muốn động thá»§ vá»›i các hạâ€.
“Ta cÅ©ng cảm thấy rất đáng tiếcâ€. Sái Tuyá»n Chung nói:
“Bởi ta cÅ©ng không muốn đối địch vá»›i Tứ Äại Danh Bá»™â€.
“Chỉ bất quá không chỉ có mình các hạ cảm thấy đáng tiếcâ€. Truy Mệnh thốt:
â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên còn có cả Thạch huynh nữaâ€.
Äoạn Mi Thạch Ä‘iá»m nhiên nói:
– Äáng tiếc chuyện nà y hoà n toà n không liên quan đến ta. Vì thế ta không há» cảm thấy đáng tiếc chút nà o cả.
“Nhưng tối hôm đó, Thạch huynh cÅ©ng ở tại Khô Liá»…u Äồnâ€. Truy Mệnh lại bắt đầu uống rượu.
– Ta ở Khô Liá»…u Äồn là có mục Ä‘Ãch riêng.
– Mục Ä‘Ãch gì?
– Vì ngươi.
Äáp án nà y không những ngoà i ý liệu mà gần như còn có chút kinh ngưá»i.
“Bởi vì ta?†Truy Mệnh há»i.
“Ta là má»™t sát thá»§, Ä‘iểm nà y có lẽ ai cÅ©ng biếtâ€. Äoạn Mi Thạch nói:
“Hôm đó, ông chá»§ cá»§a ta nói vá»›i ta, có ngưá»i cho ta má»™t khoản tiá»n lá»›n, bảo ta Ä‘i giết má»™t ngưá»i eo lưng Ä‘eo hồ lô rượu, tóc xõa, má»›i nhìn thì giống như má»™t con mèo say, nhưng nhãn thần thì tỉnh táo như má»™t tên lừa bịp váºyâ€.
“Nghe ra thì cái tên xú bát quái mà Thạch huynh vừa nói chÃnh là ta rồiâ€. Truy Mệnh nheo mắt cưá»i cưá»i há»i:
“Ta lấy là m lạ là tại sao Thạch huynh lại không giết ta?â€.
“Bởi vì khi ta nháºn vụ là m ăn nà y không biết đối tượng lại là ngươi. Sau đó ta tìm được ngươi, thấy ngươi Ä‘ang theo dõi má»™t đám phạm nhân bị áp giải, liá»n âm thầm quan sát thân pháp cá»§a ngươi, má»›i biết ngươi chÃnh là Truy Mệnhâ€. Äoạn Mi Thạch đáp:
“Sau khi biết ngươi là Truy Mệnh, ta liá»n không thể giết ngươi!â€.
Truy Mệnh thuáºn miệng há»i:
– Tại sao váºy?
“Nếu như ta không giết nổi ngươi, váºy chẳng khác nà o tá»± tìm đưá»ng chết. Nếu như có giết được ngươi, thì ta lại phải giết thêm và i ngưá»i nữaâ€. Äoạn Mi Thạch chau mà y đáp:
“Bá»n há» là Vô Tình, Thiết Thá»§, Lãnh Huyết, cho dù có giết được ba ngưá»i nà y thì vẫn còn có má»™t Gia Cát tiên sinhâ€.
Y cưá»i khổ:
– Loại ngưá»i như là ngươi, nếu không phải đến lúc vạn bất đắc dÄ©, ta là m sao dám giết?
Truy Mệnh liá»p tiếp lá»i y:
– Vì váºy ngươi cÅ©ng trả lại ngân tiêu cho "khách hà ng"?
“Trả lại? Chuyện đó chỉ có tên ngốc má»›i là m thôi!†Äoạn Mi Thạch lắc đầu đáp:
“Ta cầm tiá»n đà o tẩu, tìm má»™t ông chá»§ má»›i, đương nhiên đó chÃnh là Hồi gia ở Diệu Thá»§ ÄÆ°á»ng. Nghe nói ông chá»§ cÅ© cá»§a ta đã xuất ra gấp đôi tiá»n để tìm má»™t ngưá»i khác đến giết ta đấy!
Khi y cưá»i lên, trên trán liá»n xuất hiện hai vệt nhá» mà u xám, giống như bóng ma cá»§a lông mà y váºy:
– Hiện tại giá trị của ta cao hơn cả ngươi rồi đó!
“Ta tin chuyện nà yâ€. Truy Mệnh thốt:
“Ngươi giết ngưá»i nhiá»u hÆ¡n ta, những ngưá»i háºn ngươi cÅ©ng nhiá»u hÆ¡n những kẻ háºn ta, giá tiá»n cá»§a ngươi cao hÆ¡n ta cÅ©ng là chuyện đương nhiên mà thôiâ€.
“Äáng tiếc ta lại không thể tin má»™t chuyện khác đượcâ€. Truy Mệnh cúi đầu nhìn hai chân mình:
“Ngươi không có giết ta là sá»± thá»±c, nhưng không giết ta không đồng nghÄ©a vá»›i việc ngươi không giết Mạnh Tùy Viênâ€.
“Nói rất hayâ€. Thất Phát Thiá»n Sư há»i:
“Äến lượt bần tăng chưa?â€.
Truy Mệnh nheo mắt há»i lại:
– Äến lượt gì?
“Äến lượt bần tăng bị thà chá»§ chất vấn, má»™t ngưá»i xuất gia, bán dạ tam canh đến Khô Liá»…u Äồn là m gì?†Thất Phát Thiá»n Sư đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc lởm chởm cá»§a mình:
“Nếu thà chá»§ muốn há»i bần tăng, chi bằng cứ há»i y thì hÆ¡nâ€.
Nói Ä‘oạn đưa tay chỉ và o má»™t ngưá»i.
Ngưá»i bị lão chỉ là Cố Pháºt Ảnh.
“Là tại hạ bảo sư đệ Ä‘iâ€. Cố Pháºt Ảnh thốt.
Truy Mệnh mỉm cưá»i đợi Cố Pháºt Ảnh nói tiếp.
“Tại hạ nhá» y đến Khô Liá»…u Äồn giao cho Mạnh thái thú má»™t phong thưâ€. Cố Pháºt Ảnh ngưng lại lấy hÆ¡i rồi lại nói:
“Phong thư nà y là do Du công tá» viết cho Mạnh thái thúâ€.
“Ta biết Ä‘iá»u nà yâ€. Truy Mệnh cưá»i cưá»i đáp.
“Thà chá»§ liệu biết được bao nhiêu?†Thất Phát Thiá»n Sư láºp tức lên tiếng há»i. Lão há»i rất trá»±c tiếp, bởi vì trước giá» lão luôn cho rằng khi gặp vấn đỠthì phải nắm được mấu chốt cá»§a nó, đây má»›i là phương pháp hiệu quả nhất để giải quyết vấn Ä‘á»:
“Thà chá»§ có biết rằng đêm đó sau khi bần tăng đưa thư liá»n láºp tức rá»i khá»i hiện trưá»ng? Huyết án là sau khi bần tăng rá»i khá»i má»›i xảy ra!â€.
“Ta biết ngưá»i mua độ diệp cho Mạnh thái thú ở Lạc Dương thà nh để ông ta có thể xuất gia chÃnh là Du Ngá»c Già công tá», vì thế chỉ cần Mạnh Tùy Viên đến được Lạc Dương sẽ láºp tức trở thà nh thượng tân cá»§a Tiểu BÃch Hồ, chẳng những váºy mà còn là má»™t cưá»ng trợ đáng xem trá»ng nữaâ€. Truy Mệnh nheo nheo mắt, nói tiếp:
“Ta cÅ©ng biết, trong võ lâm có ba đại cao thá»§ thuá»™c phái NgÅ© Äà i, Äa Chỉ Hoà nh Äao Thất Phát, Tiếu Khán Äà o Sinh Vân HảÃ, câu sau là chỉ ba đại cao thá»§ đương kim cá»§a PhÃch Lịch ÄÆ°á»ng ở Giang Nam, còn câu trước đương nhiên là chỉ Äa Chỉ Äầu Äà , Cổ huynh và đại sư rồiâ€.
“Võ lâm đồng đạo đã dát và ng lên mặt bần tăng rồiâ€. Thất Phát Thiá»n Sư chắp tay lại.
“Phong thư đó vẫn còn lưu lại hiện trưá»ng vụ án. Ta cÅ©ng đã xem qua, đại ý chỉ là há»i thăm Mạnh thái thú, nói ông ta phải cẩn tháºn, Du công tá» Ä‘ang ở Tiểu BÃch Hồ đợi ông ...â€. Truy Mệnh không để ý đến những lá»i khiêm tốn cá»§a Thất Phát Thiá»n Sư, chỉ mỉm cưá»i nói tiếp:
“Du công tá» bảo ngưá»i khác đưa thư theo lý là chuyện hết sức bình thưá»ng, bởi vì nếu Tiểu BÃch Hồ có được Mạnh Tùy Viên trợ giúp, tháºt chẳng khác nà o như hổ thêm cánh, như rồng thêm vây. Äại sư và Cổ huynh là đồng môn sư huynh đệ, Cổ huynh có nhỠđại sư Ä‘i đưa thư cÅ©ng là chuyện hợp tình hợp lý, chỉ là ...â€.
Truy Mệnh nhìn thẳng và o Thất Phát Thiá»n Sư nói:
– Äại sư đã gia nháºp Lan Äình Trì gia, tại sao còn giúp cho Du gia đưa bức thư nà y?
“Nguyên nhân rất là đơn giảnâ€. Lần nà y Thất Phát Thiá»n Sư còn chưa kịp trả lá»i thì Cố Pháºt Ảnh đã tranh trả lá»i trước:
“Lúc ấy y còn chưa gia nháºp Trì gia, sau khi đưa thư, Trì gia má»›i phát giác ra hà nh tung cá»§a y, liá»n hết sức thà nh khẩn má»i y gia nháºpâ€.
Truy Mệnh liá»n há»i tiếp:
– Tại sao đại sư không gia nháºp Tiểu BÃch Hồ mà lại vá» vá»›i Trì gia?
Thất Phát Thiá»n Sư láºp tức đáp:
– Bởi vì có y ở đây.
"Y" đương nhiên là chỉ Cố Pháºt Ảnh.
Truy Mệnh láºp tức hiểu rõ vấn Ä‘á». Từ xưa đến nay những vị quân chá»§ đánh đông dẹp bắc, Ä‘oạt được giang sÆ¡n Ä‘á»u Ä‘uổi táºn giết tuyệt hết những chiến hữu đã cùng mình ká» vai sát cánh, gian khổ sáng láºp sá»± nghiệp huy hoà ng. Cùng má»™t đạo lý như váºy, trên giang hồ thì những ngưá»i cùng xuất thân từ má»™t chá»— thưá»ng hay đố kị thà nh tá»±u cá»§a đối phương, tìm má»i cách để triệt hạ hoặc hạ thấp giá trị cá»§a đối phương.
Äiểm nà y Truy Mệnh hiểu rất rõ, chà ng không muốn truy xét xem là Thất Phát Thiá»n Sư hay Cố Pháºt Ảnh có cách nghÄ© nà y, chỉ nói:
– Äêm hôm đó, ở Khô Liá»…u Äồn ngưá»i có bản lÄ©nh giết chết cả nhà Mạnh Tùy Viên ba mươi sáu ngưá»i chỉ đại sư, Thạch huynh và Sái thiếu hiệp đây mà thôi.
“Rốt cuá»™c, trong ba vị ai má»›i là hung thá»§â€. Truy Mệnh đảo mắt má»™t vòng:
“Hay là cả ba vị cùng có phần trong vụ án nà y?â€.
Äoạn Mi Thạch hấp háy mắt nói:
– Truy Mệnh tam gia đã Ä‘iá»u tra ra được chưa?
Thất Phát Thiá»n Sư mặt không đổi sắc nói:
– Bị tam bá»™ đầu Ä‘iểm danh, không biết là vinh dá»± và o thân hay là đại há»a lâm đầu nữa?
Sái Tuyá»n Chung cưá»i lạnh nói:
– Câu há»i nà y ngươi há»i chúng ta, còn chúng ta thì biết há»i ai?
Cố Pháºt Ảnh thở dà i than:
– Äáng tiếc Mạnh thái thú đã chết, rốt cục ai là hung thá»§, chỉ sợ không còn ai có thể nói ra được nữa rồi.
Truy Mệnh đột nhiên nói:
– Còn có ngưá»i có thể nói ra được.
Cố Pháºt Ảnh ngạc nhiên:
– Ai?
Truy Mệnh đáp:
– Mạnh Tùy Viên.
Chúng nhân Ä‘á»u kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau. Cố Pháºt Ảnh liá»n há»i:
– Không phải ông ta đã chết rồi sao?
Truy Mệnh cháºm rãi đáp:
– Nếu như ông ta đã chết, váºy thì ngưá»i đứng cạnh ta là ai?
Câu nà y cá»§a Truy Mệnh vừa nói ra, toà n bá»™ sá»± chú ý cá»§a má»i ngưá»i liá»n táºp trung hết lên ngưá»i hán tá» tướng mạo đưá»ng đưá»ng, râu dà i đến ngá»±c kia.
Hán tỠấy khẽ đằng hắng một tiếng:
– Chà o các vị!
Sái Tuyá»n Chung nhìn thẳng và o y:
– Không phải ngươi đã chết rồi hay sao?
“Äáng lẽ ta đã chếtâ€. Hán tỠđột nhiên vạch áo ra để lá»™ má»™t vết thương hết sức hiểm độc:
“CÅ©ng may, trái tim nà y cá»§a ta khác vá»›i ngưá»i thưá»ng, nằm lệch sang phải má»™t chút, vì thế má»™t kÃch trà mạng ấy bị lệch mất ná»a thốn nên cái mạng nà y má»›i giữ được đến bây giá»â€.
Y nghiến răng nói:
– Nếu như ta cÅ©ng chết Ä‘i, váºy thì hung thá»§ có thể tiêu diêu ngoà i vòng pháp luáºt rồi, vì váºy nên ta tuyệt đối không thể chết.
Thất Phát Thiá»n Sư ngây ngưá»i nhìn chăm chăm hán tá»:
– Vì váºy thà chá»§ chÃnh là Mạnh Tùy Viên?
“Ta không phải Mạnh Tùy Viên thì ai là Mạnh Tùy Viên?†Hán tá» kia cưá»i thảm nói “Mạnh Tùy Viên gặp phải chuyện như váºy, e rằng chẳng còn ai muốn là m Mạnh Tùy Viên nữaâ€.
Chúng nhân Ä‘á»u im lặng, sắc diện trầm tư, kinh nghi bất định.
Truy Mệnh đột nhiên nói:
– Ta nghÄ©, má»i ngưá»i Ä‘á»u đã hiểu tại sao Mạnh đại nhân không chết. Bây giá» chúng tôi Ä‘ang đợi đại sư chỉ ra xem ai má»›i là hung thá»§ tháºt sá»±!
Mạnh Tùy Viên đảo mắt nhìn má»i ngưá»i trong Tương Tư Äình má»™t lượt.
Tất cả Ä‘á»u im lặng không nói.
“Äêm hôm đó, hung thá»§ dùng khăn bịt mặt. Nhưng ta vẫn còn nháºn ra được thân hình cá»§a hắnâ€. Mạnh Tùy Viên gằn giá»ng:
“Dịch dung thuáºt nhiá»u nhất cÅ©ng chỉ có thể lừa gạt được những ngưá»i không biết gì, hoặc giả chỉ có thể giấu diếm được nhất thá»i chứ tuyệt chẳng thể giấu được những hà nh gia như chúng ta!â€.
Äoạn ngừng lại giây lát như để lấy hÆ¡i rồi nói tiếp:
– Äặc biệt dịch dung thuáºt hầu như không thể thay đổi hình dáng cá»§a con ngưá»i được! Dịch dung, nhiá»u nhất cÅ©ng chỉ có thể dùng để trà trá»™n và o má»™t đám há»—n tạp, chứ muốn lá»™ng giả thà nh chân, e rằng không thể! Rất nhiá»u truyá»n thuyết trong giang hồ nói rằng có thuáºt dịch dung không thể khám phá ra nổi, kỳ thá»±c Ä‘á»u là tưởng tượng mà thôi.
Truy Mệnh gáºt đầu:
– Váºy không biết thân hình hung thá»§ trông giống ai nhất?
Mạnh Tùy Viên chỉ tay:
– Ngưá»i nà y!
Ngưá»i bị y chỉ và o là Thất Phát Thiá»n Sư.
Thất Phát Thiá»n Sư vừa kinh vừa ná»™.
Cố Pháºt Ảnh thở dà i:
– Tam sư đệ, tại sao ngươi lại là m ra những chuyện như váºy ...
Thất Phát Thiá»n Sư đột nhiên cưá»i phá lên.
Ngá»a mặt cưá»i như Ä‘iên dại.
“Thì ra các ngưá»i Ä‘á»u hợp lại để hãm hại ta!†Thất Phát Thiá»n Sư cưá»i ha hả nói:
“Như váºy thì bần tăng còn gì để nói nữa đây?â€.
Äoạn Mi Thạch nhảy lên nói:
– Lão lừa trá»c! Thì ra là ngươi là m chuyện tốt, hại chúng ta suýt nữa thay ngươi lÄ©nh tá»™i!
Từng sợi tóc cá»§a Thất Phát Thiá»n Sư dá»±ng ngược lên như bà n chông, gằn giá»ng nói từng chữ má»™t:
– Bần tăng đã rÆ¡i và o bẫy cá»§a các ngưá»i rồi, đâu còn gì để nói nữa?
“Ta có lá»i muốn nóiâ€. Mạnh Tùy Viên đột nhiên lên tiếng.
Cố Pháºt Ảnh nói:
– Chỉ cần đại nhân hạ lệnh một tiếng ...
“Thân hình cá»§a hung thá»§ Ä‘Ãch thá»±c rất giống Thất Phát Thiá»n Sưâ€. Mạnh Tùy Viên nói:
“Nhưng thanh Ä‘iệu cá»§a hung thá»§ khi nói chuyện lại giống như vị bằng hữu há» Sái nà yâ€.
Mục quang cá»§a chúng nhân Ä‘á»u táºp trung hết lên mình Sái Tuyá»n Chung.
Sái Tuyá»n Chung vuốt vuốt mÅ©i nói:
– Tóc của ngươi rất dà i.
Mạnh Tùy Viên thốt:
– Ta trước giá» không thÃch cắt tóc.
Sái Tuyá»n Chung lạnh lùng nói:
– Xem ra lưỡi của ngươi cà ng dà i hơn.
Mạnh Tùy Viên mặt không đổi sắc:
– Là m sao các hạ biết?
Sái Tuyá»n Chung há»i:
– Ta và ngươi có oán háºn gì không?
Mạnh Tùy Viên lắc đầu:
– Trước khi toà n gia ta bị giết, chúng ta vô oán.
Sái Tuyá»n Chung lại há»i:
– Còn cừu?
Mạnh Tùy Viên lại lắc đầu.
Sái Tuyá»n Chung liá»n há»i:
– Váºy nên ta nghÄ© không ra, tại sao ngươi lại phải vu hãm ta. Loại ngưá»i giống như ngươi, nếu không phải là lưỡi quá dà i thì là m sao nói ra những lá»i như váºy được?
“Ta cÅ©ng không muốn vu hãm ngươiâ€. Mạnh Tùy Viên nói:
“Nhưng Ä‘Ãch thá»±c là ta đêm đó ta nghe thấy giá»ng nói nà yâ€.
Äoạn Mi Thạch đột nhiên xen và o:
– Hung thá»§ rốt cuá»™c có mấy ngưá»i?
“Äợi má»™t chútâ€. Mạnh Tùy Viên không trả lá»i câu há»i cá»§a y, ngược lại còn nói:
“Có má»™t Ä‘iểm rất quan trá»ng, vÅ© khà cá»§a hung thá»§ không phải kiếm, mà là má»™t cây cương xoaâ€.
Câu nói nà y vừa ra khá»i miệng, láºp tức mục quang cá»§a má»—i ngưá»i Ä‘á»u táºp trung và o cây cương xoa sau lưng Äoạn Mi Thạch.
Äoạn Mi Thạch biến sắc.
“Tuyệt đối không thểâ€. Äoạn Mi Thạch hét lá»›n:
“Ngươi nói dối!â€.
Mạnh Tùy Viên há»i ngược lại:
– Tại sao ta phải nói dối?
Äoạn Mi Thạch tức giáºn:
– Bởi vì ta không phải hung thủ!
Mạnh Tùy Viên láºp tức nói:
– Hung thá»§ Ä‘Ãch thá»±c đã dùng cương xoa để giết ta.
“Ngưá»i cá»§a Mạnh gia căn bản không chết bởi cương xoaâ€. Äoạn Mi Thạch gầm lên:
“Nếu là ta động thá»§, ngá»±c cá»§a chúng lẽ nà o chỉ có má»™t cái lá»— nhỠấy mà thôi?â€.
Truy Mệnh chợt lên tiếng:
– Nhưng tại trưá»ng có má»™t tên quan sai Ä‘Ãch thá»±c đã bị cương xoa đâm từ sau lưng, phá tan lồng ngá»±c cá»§a hắn ra.
“Ngươi chá»› ngáºm máu phun ngưá»i!†Äoạn Mi Thạch tức giáºn đến run ngưá»i:
“Bảy tên sai dịch áp giải đó không có kẻ nà o bị chết dưới cương xoa cảâ€.
“Ta có chứng cá»›!†Mạnh Tùy Viên đột nhiên lá»›n giá»ng nói:
“Ngươi đừng quá xung động!â€.
Thất Phát Thiá»n Sư, Äoạn Mi Thạch, Sái Tuyá»n Chung cùng lúc há»i:
– Có chứng cớ gì?
Mạnh Tùy Viên đột nhiên cưá»i:
– Chứng cớ sát nhân!
Y cưá»i hết sức ngụy dị, đột nhiên xuất thá»§, chá»™p lên tay Cố Pháºt Ảnh. "Soạt" má»™t tiếng, đã xé rách má»™t mảng tay áo cá»§a há» Cổ.
Chỉ thấy trên cánh tay phải cá»§a Cố Pháºt Ảnh có má»™t vết thương vừa kéo miệng, hiển nhiên là gần đây má»›i bị thương.
Mạnh Tùy Viên cao giá»ng nói:
– Ngà y hôm đó hắn ám toán ta, tuy ta đã thá» thương song cÅ©ng đâm trúng hung thá»§ má»™t nhát, chÃnh là đâm và o tay phải cá»§a hắn.
Äoạn Mi Thạch tức giáºn quát lá»›n:
– Giá»i cho tên há» Cổ! Thì ra là ngươi!
Cố Pháºt Ảnh dụng lá»±c giáºt mạnh, nhưng Mạnh Tùy Viên vẫn nắm chặt hai tay, dÃnh chặt không buông. Y thở hổn hển nói:
– Không phải ta! Ngà y hôm đó ta căn bản không đến Khô Liá»…u Äồn!
Äoạn Mi Thạch quát lá»›n:
– Khẩu thuyết vô bằng! Ngươi còn không sá»›m nháºn tá»™i!
Cố Pháºt Ảnh dãy dụa nói:
– Ta có nhân chứng!
Truy Mệnh láºp tức há»i:
– Là ai?
Mồ hôi toát đầy trán Cố Pháºt Ảnh:
– Du công tá»!
Äoạn Mi Thạch cưá»i lạnh:
– Các ngươi cùng má»™t giuá»™c vá»›i nhau, tá»± nhiên y phải nói lá»i tốt cho ngươi rồi!
Cố Pháºt Ảnh nói:
– Còn có má»™t ngưá»i nữa, nhất định có thể nói giúp cho ta.
Lần nà y đến lượt Mạnh Tùy Viên lên tiếng:
– Ai?
“Con trai ông!†Cố Pháºt Ảnh vá»™i bổ sung:
“Con trai ông, Mạnh Thứ Minhâ€.
“Nó?†Mạnh Tùy Viên ngây ngưá»i.
“Äêm xảy ra huyết án ...â€. Cố Pháºt Ảnh như ngưá»i sắp chết Ä‘uối vá»›i được cây gá»— trôi:
“Y ở cùng vá»›i tại hạâ€.
Mạnh Tùy Viên ngơ ngẩn:
– Lá»i các hạ ... là sá»± tháºt chứ?
“Hoà n toà n là sá»± tháºt“. Cố Pháºt Ảnh lá»›n tiếng khẳng định.
“Không đúngâ€. Äoạn Mi Thạch gầm lên:
“Toà n bá»™ lá»i hắn nói Ä‘á»u là dối tráâ€.
– Tại sao ngươi biết?
Truy Mệnh láºp tức há»i.
“Bởi vì Mạnh Thứ Minh đã chết rồiâ€. Äoạn Mi Thạch tinh minh lão luyện nói:
“Mạnh Thứ Minh chết ở hiện trưá»ng huyết án, hắn ...â€.
Äá»™t nhiên, y phát hiện mình đã lỡ lá»i.
Không ai lên tiếng nói gì.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn y.
Có ánh mắt khinh bỉ, có ánh mắt phẫn ná»™, có ánh mắt cá»§a kẻ vui mừng khi thấy ngưá»i khác gặp há»a, có ánh mắt cá»§a ngưá»i đột nhiên ngá»™ ra chân tướng sá»± việc.
Y láºp tức ngáºm miệng.
Y đã hiểu rõ nguyên do.
Y đã nói quá nhiá»u.
“Cho dù Cổ huynh có nói dối Ä‘i chăng nữa ...â€. Truy Mệnh cháºm rãi nói:
“Nhưng ngươi nói chưa từng đến hiện trưá»ng huyết án, tại sao lại biết Mạnh Thứ Minh chết và o lúc nà o và ở nÆ¡i đâu?â€.
|
 |
|
| |