 |
|

07-01-2009, 06:08 AM
|
 |
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 21 U Linh Nữ
Quả tháºt Vương Hoa chẳng hiểu tại sao không được động thá»§ trên cầu Uyên Ương nà y? Ai đã qui định như thế?
Vương Hoa bất giác lên tiếng há»i :
- Ai đã qui định trên cầu Uyên Ương nà y không được động thủ chứ?
- Chẳng lẽ ngươi không biết từng có một cặp nam nữ võ lâm đã vì tình mà quyên sinh trên cầu Uyên Ương nà y chăng?
- Cặp nam nữ đã quyên sinh trên cầu nà y là nhân váºt võ lâm sao?
- Äúng thế, thế rồi võ lâm đã công nháºn trên cầu Uyên Ương nà y không được động thá»§.
Ả nói tới đây, dừng lại trong giây lát, sau đó nói tiếp :
- Nhưng nếu ngươi ngoan cố không Ä‘i vá»›i bá»n ta thì ta đà nh khinh thị đôi nam nữ quyên sinh vì tình nà y mà phải động thá»§ trên cầu Uyên Ương váºy.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Chẳng phải ta đã nói cho ngươi biết rồi sao? Ta đang có hẹn, không thể đi đâu hết?
Äá»™i viên số năm lạnh lùng hét :
- Có tháºt ngươi không Ä‘i vá»›i bá»n nà y ư?
- Äúng thế, bây giá» ta không rảnh rá»—i Ä‘i vá»›i bá»n ngươi!
Äá»™i viên số năm liá»n tiến tá»›i má»™t bước, lạnh lùng hét :
- Thế thì ta đà nh hạ thủ thôi!
Mặt hơi biến sắc, Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Các ngươi ngang tà ng như váºy sao?
- Äúng thế!
Dứt lá»i, ả vung chưởng tấn công tá»›i.
Thá»§ pháp đội viên số năm bất phà m tháºt. Ả đánh má»™t chưởng vừa mãnh liệt vừa nhanh nhẹn vô cùng.
Thình lình...
Một tiếng hét là nh lạnh bỗng vang tới.
- Dừng tay lại!
Nghe thấy tiếng hét, đội viên số năm ấy và Vương Hoa bất giác thu thế tấn công lại ngay.
Phóng mắt nhìn tá»›i, Vương Hoa không khá»i ngẩn ngưá»i tại chá»— luôn.
Chỉ thấy bốn ngưá»i ăn mặc toà n thân mà u đỠvà bịt mặt bằng khăn đỠđã xuất hiện ở bên kia cầu.
Nhìn cách trang phục ăn mặc cá»§a đối phương biết ngay bá»n há» là môn nhân cá»§a Huyết Thần giáo.
Vương Hoa ngạc nhiên hết sức.
Ngưá»i bịt mặt mặc áo đỠđứng trước lạnh lùng nói :
- Bằng hữu Sát Nhân đội kia, bá»n ngươi Ä‘uổi theo ngưá»i ta cấp bách đến thế ư?
Äá»™i viên số năm lạnh lùng nói :
- Các ngươi là môn nhân Huyết Thần giáo ư?
- Äúng thế.
- Có phải chÃnh các hạ đã giết chết hai đội viên bản đội tại Thông Thiên quan ngoại ư?
- Äúng thế!
- Xin há»i các hạ xưng hô thế nà o?
Ngưá»i bịt mặt áo đỠcưá»i lạnh lùng nói :
- Môn nhân bản giáo cÅ©ng y như quý Äá»™i mà thôi. Ta là số Ngoại Tam!
Quả nhiên trên ngực áo của y có thêu hai chữ Ngoại Tam bằng chữ trắng.
Äá»™i viên số năm lạnh lùng nói :
- Các ngươi đến đây vá»›i mục Ä‘Ãch gì?
Ngoại Tam hiệu nói giá»ng lạnh lùng :
- Còn bá»n ngươi thì sao?
- Các ngươi không cần thiết phải thắc mắc là m gì.
Vương Hoa cưá»i lạnh lùng nói :
- Bằng hữu Huyết Thần giáo kia, có phải chÃnh bá»n ngươi đã hẹn ta đến đây ư?
Ngoại Tam hiệu ngạc nhiên nói :
- Hẹn ngươi đến đây?
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Chẳng lẽ không phải các ngươi đã hẹn ta ư?
- Không, bá»n nà y chẳng hẹn hò vá»›i ngươi gì hết.
Vương Hoa nghe nói thế lại bất giác thắc mắc hết sức. CÅ©ng không phải bá»n nà y hẹn mình, thế thì ai đã hẹn mình đến cầu Uyên Ương nà y ư?
Quả tháºt ly kỳ khó hiểu vô cùng.
Vương Hoa cưá»i lạnh lùng nói :
- Thế thì các ngươi cũng theo dõi tại hạ đến đây mà thôi.
- Äúng váºy.
- Äể là m gì thế?
- Ngươi hãy Ä‘i theo bá»n ta.
- Äi đâu thế?
- Bản giáo.
Vương Hoa khẽ cưá»i nói :
- Tại hạ rất sẵn sà ng Ä‘i vá»›i các ngươi, nhưng có các bằng hữu Sát Nhân đội tại đây nên ta không có thuáºt phân thân váºy đâu!
Ngoại Tam hiệu lạnh lùng nói :
- Sát Nhân đội không dám động tới ngươi đâu!
Äá»™i viên số năm nói giá»ng lạnh như tiá»n :
- Ngươi tự phụ như thế ư?
- Äúng thế!
Äá»™i viên số năm lạnh lùng nói :
- Vương Hoa, ngươi có đi hay không thì nói?
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Hai bên cùng bảo ta đi, Vương Hoa ta chẳng biết là m sao hơn.
Ngoại Tam hiệu tiến tới một bước lạnh lùng gầm hét :
- Ngươi cứ việc Ä‘i theo bá»n ta.
Dứt lá»i, y hất chưởng bấu và o ngưá»i Vương Hoa.
Ngoại Tam hiệu vá»›i ngá»n trảo vung tá»›i thần tốc hết sức.
Thình lình, một tiếng gầm hét vang lên như sấm nổ :
- Ngươi chẳng xứng đáng...
Bóng ngưá»i áo Ä‘en chá»›p nhoáng má»™t cái, đội viên số năm lượn mình tá»›i nhanh như cắt, vung chưởng đánh tá»›i luôn.
Thế chưởng vừa đánh ra của đội viên số năm mạnh như vũ bão, Ngoại Tam hiệu đã bị kình phong ấy đẩy lui ra sau ngay.
Äá»™i viên số năm lạnh lùng gầm thét nói :
- Ngươi dám xuất thủ ư?
- Ngươi muốn chết chăng?
Ngoại Tam hiệu chưa từng bị nhục như thế, y bèn gầm rống lá»›n tiếng nhảy vá»t tá»›i nhanh như Ä‘iện xẹt, vung chưởng đánh và o ngưá»i đội viên số năm ngay.
Äá»™i viên số năm cÅ©ng chẳng chịu thua, láºp tức ra chiêu nghinh đón liá»n.
Hai ngưá»i xuất thá»§ tấn công vá»›i những chiêu liá»u mạng kinh ngưá»i.
Chỉ thấy bóng ngưá»i bay liệng như Ä‘iện xẹt, hai bên song song đã tấn công ba chưởng liên tiếp.
Thình lình...
Ngay lúc đôi bên giao đầu vá»›i nhau tháºt ác liệt bá»—ng má»™t âm thanh lạnh như tiá»n phá không vang tá»›i :
- Dừng tay lại!
Âm thanh lạnh lùng gớm.
Phải, âm thanh gầm hét lạnh lùng tháºt, và cÅ©ng chứa đầy oai lá»±c khiếp ngưá»i lẫn khá»§ng bố. Hai bên Ä‘ang động thá»§ bất giác cÅ©ng phải thu chưởng thụt lùi ra sau ngay.
Há» phóng mắt nhìn tá»›i, không má»™t bóng ngưá»i nà o hết.
Vương Hoa cũng ngạc nhiên hết sức.
Ngưá»i phát ra tiếng hét nà y rất có thể là ngưá»i hẹn hắn đến đây rồi.
Ngoại Tam hiệu không chịu được, cất tiếng quát há»i :
- Ai đó?
Không phản ứng gì hết!
Nhưng má»™t trà ng những tiếng chân bước kêu sá»™t soạt... thình lình vang tá»›i. Kế đó má»™t âm thanh là nh lạnh cá»§a tiếng cưá»i rùng rợn lại vang tá»›i lần nữa.
Tất cả má»i ngưá»i trong hiện trưá»ng không má»™t ai mà chẳng á»›n lạnh tóc gáy.
Vương Hoa cũng bất giác toát mồ hôi lạnh luôn.
Thình lình Ngoại Tam hiệu lạnh lùng quát há»i lần nữa :
- Ai đó?
Tiếng chân bước kêu sá»™t soạt... bá»—ng dừng lại, kế đó âm thanh lạnh như tiá»n vang tá»›i :
- Còn ngươi lại là ai?
- Môn nhân Huyết Thần giáo!
- Huyết Thần giáo ư?
- Äúng thế.
- Còn bá»n áo Ä‘en ấy là ai?
- Sát Nhân đội!
- Hai bên các ngươi chẳng lẽ không biết quy luáºt trên cầu Uyên Ương nà y ư?
- Quy luáºt ư? Cả hai ngưá»i đồng thanh láºp lại hai tiếng nà y má»™t cách ngạc nhiên.
Âm thanh lạnh như tiá»n ấy lại nói :
- Äúng thế, không được động thá»§ trên cầu Uyên Ương!
- Phải, chúng ta từng nghe nói như thế!
Äối phương hét lá»›n tiếng nói :
- Thế thì các ngươi lá»›n gan tháºt, dám động thá»§ trên cầu Uyên Ương như thế! Sao, các ngươi hết muốn sống rồi chăng?
Tất cả má»i ngưá»i rùng mình á»›n lạnh tóc gáy nói :
- Ngươi là ai?
- Ngưá»i gác cầu!
- Ngưá»i gác cầu ư?
- Chẳng lẽ các ngươi không biết từng có ngưá»i động võ tại đây mà đến đỗi phải chết dưới cầu ư?
- Bá»n ta từng nghe nói thế!
- Thế thì các ngươi không cút khá»i đây còn chá» gì nữa?
Äá»™i viên số năm cưá»i lạnh lùng nói :
- Bá»n nà y muốn được diện kiến xem ngươi là ai?
Ngoại Tam hiệu cÅ©ng nói giá»ng lạnh lùng :
- Äúng váºy, ta cÅ©ng muốn được biết các hạ là thần thánh phương trá»i nà o?
- Các vị muốn được gặp ta tháºt sao?
- Äúng thế!
Ngoại Tam hiệu và đội viên số năm đồng thanh kêu đúng.
- Thế thì dá»… thôi, nhưng có má»™t Ä‘iá»u kiện là những ai muốn gặp ta Ä‘á»u phải lưu lại má»™t ký hiệu.
Lá»i nói vừa thốt khá»i miệng, bá»n Sát Nhân đội hoảng hốt, không nữ nhân nà y lại là U Linh Nữ.
Thình lình...
Ngay lúc má»i ngưá»i thất thanh kêu lên kinh hãi, bóng Ä‘en thấp thoáng nhanh như chá»›p, má»™t tiếng há»± vang lên trong tÃc tắc, chỉ thấy Ngoại Tam hiệu loạng choạng thụt lùi ra sau và i bước.
Má»i ngưá»i trố mắt nhìn kỹ, thấy ba ngón tay trái cá»§a Ngoại Tam hiệu đã bị cắt đứt, máu chảy tua tá»§a.
Thân pháp U Linh Nữ tháºt nhanh thần tốc, kinh ngưá»i. Ngoại Tam hiệu thuá»™c đệ tam cao thá»§ cá»§a Ngoại ÄÆ°á»ng Huyết Thần giáo lại bị y cắt đứt ba ngón tay má»™t cách dá»… dà ng như thế, là m sao chẳng khiến ngưá»i kinh ngạc kia chứ?
Thình lình U Linh Nữ hén lớn tiếng nói :
- Các ngươi không cút khá»i đây còn muốn gì nữa?
Ngoại Tam hiệu rùng mình ớn lạnh tóc gáy, lạnh lùng nói :
- Quả tháºt võ công cá»§a cô nương khiến ngưá»i kÃnh phục vô cùng. Ngoại Tam hiệu nà y xin từ giã ngay, hẹn hôm khác lãnh giáo váºy.
Dứt lá»i, y dẫn đồng bá»n Huyết Thần giáo kia lượn mình chạy khuất dạng luôn.
Ngoan ngoãn tháºt.
Trên thá»±c tế bá»n há» dám ở lại chăng? Chẳng biết võ công cá»§a U Linh Nữ đã cao siêu hÆ¡n bá»n hỠđến bá»±c nà o, nếu không biết Ä‘iá»u thì chỉ chuốc lấy tá» vong mà thôi.
U Linh Nữ lạnh lùng đưa mắt nhìn đội viên số năm, nói giá»ng lạnh lùng :
- Ta chẳng muốn đả thương ngươi là m gì, vì ngươi là ngưá»i con gái. Nếu lưu lại má»™t ký hiệu trên thân mình ngươi thì khó xem lắm, các ngươi hãy rút lui Ä‘i.
Äá»™i viên số năm á»›n lạnh xương sống, quả tháºt y đã khiếp sợ võ công cao siêu khó lưá»ng cá»§a U Linh Nữ luôn.
Muốn lưu lại ư, ngoại trừ hết muốn sống nữa.
Äá»™i viên số năm vẫy tay ra dấu ba đồng bá»n còn lại cÅ©ng theo sau phi thân chạy như gió rá»i khá»i hiện trưá»ng luôn.
Vương Hoa lấy là m kÃnh phục U Linh Nữ nà y vô cùng. Tiếng tăm cá»§a y có uy tháºt.
Lưỡng phái nhân mã nà y đã phải ngoan ngoãn vâng lá»i nói cá»§a y mà rá»i khá»i đây láºp tức. Quả tháºt tiếng tăm cá»§a y, danh bất hư truyá»n.
|

07-01-2009, 06:08 AM
|
 |
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 22 Cốt nhục tình thân
Vương Hoa nhất thá»i chẳng biết nói gì, chỉ ngẩn ngưá»i tại chá»—, chăm chú nhìn U Linh Nữ luôn.
U Linh Nữ đã lẳng lặng đứng trên cầu không khác gì má»™t hồn ma bóng quá»·. Hình như y Ä‘ang trầm tư Ä‘iá»u gì và đang hồi ức những gì ở quá khứ xa xăm.
Má»™t hồi tháºt lâu, Vương Hoa lên tiếng há»i :
- Xin há»i thăm cô nương, chÃnh cô đã hẹn tại hạ đến đây chăng?
U Linh Nữ đưa mắt nhìn Vương Hoa và khẽ gáºt đầu má»™t cái.
Vương Hoa bất giác lấy là m ngạc nhiên hết sức. Mình và U Linh Nữ chẳng hỠquen biết gì hết, y hẹn mình đến đây để là m gì? Có ý đồ gì chăng?
Vương Hoa mỉm cưá»i nói :
- Xin lá»—i, cô nương hẹn tại hạ có Ä‘iá»u chi chỉ giáo chăng?
Bỗng U Linh Nữ thở dà i một tiếng nói :
- Ngươi tên là Vương Hoa ư?
- Äúng thế!
- Có phải ngươi là con trai của Vương Phong Thiên Tâm Thủ của Thông Thiên quan năm xưa chăng?
- Äúng thế, tại sao cô nương biết?
- Phà m tất cả các nhân váºt võ lâm Ä‘á»u đã biết việc nà y rồi, chẳng lẽ ta biết như thế mà ngươi cảm thấy lạ lùng chăng?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên không lạ lùng rồi, nhưng mà ...
- Ngươi muốn há»i tại sao ta đã hẹn ngươi đến đây chứ gì?
- Äúng thế, xin há»i cô nương có Ä‘iá»u chi chỉ giáo chăng?
U Linh Nữ lại u oán, thở dà i nói :
- Ngươi được bao nhiêu tuổi rồi?
- Ta ư? Hai mươi tuổi...
- Hai mươi tuổi?...
Y lẩm bẩm Ä‘á»c thầm trong miệng, sau đó nói tiếp :
- Có lẽ ngươi không hiểu tại sao ta đã hẹn ngươi đến đây, nhưng ta có một việc cần phải nói lại cho ngươi nghe, ta và ngươi có chút quan hệ với nhau.
- Quan hệ?
- Äúng thế!
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên, buá»™t miệng há»i :
- Quan hệ như thế nà o váºy?
- Quan hệ tỷ đệ với nhau!
- Nói sao?
Vương Hoa thất thanh kêu lên má»™t tiếng, quả tháºt đây là má»™t sá»± việc không dám tin tưởng được, đồng thá»i hắn đã hoà i nghi mình đã nghe lầm ư, hắn hoảng hốt há»i :
- Cô nương nói tại hạ cùng cô nương là tỷ đệ ư?
Y khẽ gáºt đầu và i cái.
Vương Hoa giáºt mình ngẩn ngưá»i tại chá»— luôn.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên không thể như thế được, vì hắn không có ngưá»i tá»· tá»· nà o hết, và phụ mẫu hắn cÅ©ng chưa từng đỠcáºp đến bao giá».
Bá»—ng nhiên ngà y hôm nay U Linh Nữ lại nói rằng hai ngưá»i là tá»· đệ vá»›i nhau như thế? Y căn cứ và o Ä‘iá»u gì mà nói như váºy?
Vương Hoa ngẩn ngưá»i tại chá»—, không nói gì hết.
U Linh Nữ lại thở dà i, nói :
- Ngươi... không tin phải váºy không?
- Ta ư?
Vương Hoa chẳng biết nên trả lá»i thế nà o đây.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên hắn không thể tin có chuyện như thế được, và cÅ©ng cảm thấy rằng sá»± việc xảy ra vô lý hết sức, nên hắn không thể trả lá»i câu há»i cá»§a U Linh Nữ được.
U Linh Nữ buồn bã nói :
- Ngươi có nghe nói một câu chuyện?
- Câu chuyện thế nà o?
- Câu chuyện liên hệ tới cầu Uyên Ương nà y.
- Phải chăng có một cặp nam nữ võ lâm đã vì tình yêu mà quyên sinh trên cầu nà y ư?
- Äúng thế.
- Ngươi có biết nam nhân là ai chăng?
- Ai thế?
- Vương Phong!
- Nói sao?
Vương Hoa lại thất thanh kêu lên lần nữa.
Äây lại là má»™t sá»± việc ra ngoà i sức tưởng tượng cá»§a hắn. Quả nhiên không thể tưởng tượng được ngưá»i đà n ông quyên sinh vì tình yêu ấy lại chÃnh là Vương Phong phụ thân cá»§a hắn được sao?
Có tháºt như thế chăng?
Vương Hoa ngẩn ngưá»i má»™t hồi tháºt lâu, má»›i há»i :
- Thế ngưá»i đà n bà vì tình yêu mà quyên sinh ấy có phải là mẫu thân cá»§a ta chăng?
- Không phải!
Vương Hoa ngây ngưá»i tại chá»—, ngưá»i đà n ông là phụ thân hắn, mà ngưá»i đà n bà thì không phải mẫu thân hắn, thế thì sá»± việc phải giải thÃch sao đây?
Vương Hoa ấp úng há»i :
- Việc... xảy ra thế nà o váºy?
- Phải, ngươi chẳng hiểu đâu... à !
Y lại cảm khái thở dà i lần nữa, sau đó nói tiếp :
- Nhưng cuối cùng ta đã xác nháºn được ngưá»i đà n ông ấy là Vương Phong và ngưá»i đà n bà là mẫu thân ta!
- Mẫu thân của ngươi?
- Äúng thế!
- Ta chẳng hiểu gì hết?
- Ngáo Æ¡i là ngáo, việc đơn giản như thế mà ngươi cÅ©ng chẳng hiểu sao? Nói rồi cho ngươi biết, ngưá»i tình đầu tiên cá»§a Vương Phong là mẫu thân ta, và cÅ©ng là ngưá»i nhảy sông quyên sinh vì tình yêu váºy.
- Chẳng lẽ hỠkhông chết?
- Äúng thế, hai ngưá»i không ai chết cả. Nếu như há» chết mất thì cÅ©ng không thể nà o có câu chuyện dưới đây.
- Câu chuyện thế nà o?
- Phụ thân ngươi đã lấy mẫu thân ta trước!
- á»’! Ta hiểu rồi, năm xưa trước khi há» nhảy sông tá»± tá», hai ngưá»i đã có quan hệ vá»›i nhau trước, và cÅ©ng có nghÄ©a rằng mẫu thân ngươi đã mang thai rồi. Cái thai ấy chÃnh là ngươi?
- Äúng thế!
Cuối cùng Vương Hoa đã hiểu.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên sá»± việc nà y rất có thể như thế, hai ngưá»i bá»n hỠđã được ngưá»i ta cứu vá»›t, sau đó phụ thân hắn đã cưới mẫu thân hắn.
U Linh Nữ nói :
- Nhưng mà , ngoại trừ hai ngưá»i đã cứu sống phụ thân ngươi và mẫu thân ta, ngoà i ra không bất cứ má»™t nhân váºt võ lâm nà o biết hai ngưá»i còn sống trên thế gian nà y hết.
Vương Hoa nói :
- Ngươi có thể kể rõ câu chuyện cho ta nghe ư?
- Ta hẹn ngươi đến đây chÃnh là để thuáºt lại đầu Ä‘uôi câu chuyện cho ngươi nghe, vì khi xưa mẫu thân ta đã mang thai, đồng thá»i gia nhân lại phản đối nên há» không thể không hẹn nhau bá» nhà ra Ä‘i... nhưng chẳng may hà nh tung há» bị ngưá»i nhà phát giác.
Mẫu thân ta trong cÆ¡n tá»§i háºn đã nhảy xuống cầu Uyên Ương tá»± tá», nhưng y đã được ngưá»i cứu sống, còn ngưá»i cứu sống y là ai thì ta không biết rồi.
- Tại sao không biết chứ?
- Ta chưa Ä‘iá»u tra sá»± việc nà y.
- VỠsau như thế nà o nữa?
- Vá» sau theo sư phụ cá»§a ta kể lại, trong má»™t đêm mưa to gió bão, ta bị ngưá»i ta ném ở trên cầu Uyên Ương, lúc đó ta trạc má»™t tuổi...
Vương Hoa kinh hãi nói :
- Trong cơn gió bão ư?
- Äúng thế, ta bị ngưá»i ta bá» rÆ¡i. Má»™t trẻ nhá» má»™t tuổi, yết á»›t là m sao, đồng thá»i đêm đó lại mưa to gió bão. Ngưá»i mẹ lòng dạ lang sói ấy đà nh ném ta trên cầu Uyên Ương như thế, ngươi có thể tưởng tượng được tình cảnh lúc ấy...
Nói tới đây, hai bên khóe mắt của y nhỠxuống hai hà ng lệ.
Phải, đây là má»™t sá»± kiện tháºt bi thảm. Vương Hoa ắt phải tưởng tượng được tình cảnh lúc đó, đứa trẻ chưa đầy má»™t tuổi Ä‘ang gà o khóc trong cÆ¡n mưa gió bão táp.
Vương Hoa bất giác lấy là m động lòng thương cảm.
U Linh Nữ cố đè nén cơn xúc động, kể tiếp :
- May mà lúc đó sư phụ ta ghé ngang cầu Uyên Ương đã cứu ta thoát nạn, bằng không ta đã chết từ lâu.
Thế rồi sư phụ ta bắt đầu Ä‘iá»u tra sá»± kiện nà y, xem ai là bà mẹ có lòng dạ ác độc ấy. Cuối cùng ngưá»i đã Ä‘iá»u tra ra cặp nam nữ đã tá»± tá» vì tình yêu tại cầu Uyên Ương!
Vương Phong và mẫu thân ta rá»§ nhau bá» nhà ra Ä‘i trong đêm mưa gió bão táp, vả lại y đã biết rõ lúc đó ngưá»i nữ đã mang thai. Thế rồi sư phụ ta đã khẳng định rằng ngưá»i nữ ấy là mẫu thân ta, nếu không chẳng thể nà o có ai lại bá» rÆ¡i ta ở trên cầu Uyên Ương ấy được hết.
Vương Hoa nói :
- Chỉ căn cứ Ä‘iểm nà y, ngươi cÅ©ng không thể khẳng định ngưá»i đà n bà ấy là mẫu thân ngươi được.
U Linh Nữ nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên phải khẳng định được, địa Ä‘iểm hẹn hò cá»§a há» tại cầu Uyên Ương mà cÅ©ng là và o má»™t đêm mưa to gió bão. Äấy không thể là má»™t sá»± việc ngẫu nhiên được, ngoà i ra lúc đó số nữ nhân trong hai xóm Äông, Tây không có bất cứ má»™t nữ nhân nà o mang thai sinh đẻ hết. Nếu như bảo rằng là ngưá»i tha phương thì ai có hÆ¡i sức nà o từ nÆ¡i xa xôi ngà n dặm đồng thá»i trong đêm mưa gió bão táp đưa ta đến cầu Uyên Ương?
Vương Hoa khẽ gáºt đầu nói :
- Quả tháºt ngươi nói không sai chút nà o!
- Cho nên, ngoại trừ chÃnh là nữ nhân vì tình mà quyên sinh kia, ngoà i ra không còn ai hết.
- Phải... rất có thể như thế! Nhưng là m thế nà o ngươi lại biết ngưá»i đà n ông kia là phụ thân ta?
- Tại vì trong cÆ¡n mưa gió bão táp nhiá»u lần, ta từng trông thấy phụ thân ngưá»i Ä‘á»u đến đấy hết. Má»—i lần đến đấy y lẳng lặng đứng trên cầu má»™t hồi tháºt lâu.
- Y đến đó để là m gì thế?
- Phúng điếu? Có lẽ y cho rằng nữ nhân ấy đã chết!
Vương Hoa khẽ gáºt đầu, nói tiếp :
- Chỉ căn cứ điểm nà y mà ngươi khẳng định như thế?
- Không, việc nà y xảy ra nhiá»u năm liên tiếp. Năm ta mưá»i bảy tuổi, cuối cùng ta không chịu đựng được, đã đến há»i thăm y rằng: “Tại sao má»™t lần mưa gió bão táp ông Ä‘á»u đến cầu Uyên Ương nà y để là m gì thếâ€. Y trả lá»i rằng: “Vì có má»™t nữ nhân đã tá»± tá» dưới cầu nà y!â€. Tất cả má»i nhân váºt giang hồ Ä‘á»u biết rằng có cặp nam nữ chết dưới cầu nà y, duy chỉ có phụ thân ngươi bảo rằng có má»™t nữ nhân chết dưới cầu mà thôi! Ta lại há»i tiếp y đã có quan hệ thế nà o vá»›i nữ nhân đã tá»± tỠấy thì y nói rằng: “Y là bạn hữu cá»§a ta!â€. Ngươi thá» nghÄ© xem có thể như thế được ư?
Vương Hoa nói :
- Phải, không thể như thế được. Nếu là bằng hữu vẫn có thể đến phúng điếu ả được, nhưng không thể đến trong cơn mưa gió bão táp như thế.
U Linh Nữ nói :
- Äúng thế. Nếu là bằng hữu tầm thưá»ng thì không thể nà o đến trong cÆ¡n mưa gió bãp táp để phúng Ä‘iếu nữ nhân ấy được hết. Thế rồi ta há»i y: “Nghe ngưá»i ta đồn đại rằng cả nam lẫn nữ Ä‘á»u chết hết, tại sao ngươi lại nói chỉ chết má»™t nữ nhân như thế?â€. Phụ thân ngươi đã trả lá»i: “Có lẽ nam nhân ấy chưa chết...â€
Vương Hoa nói :
- Äúng thế, Ä‘iểm nà y đủ chứng minh sá»± tháºt rồi!
- Thế nhưng ta không dám xác định vá»™i như thế. Tuy nhiá»u lần ta xác nháºn vá»›i chÃnh mình rằng ngưá»i nam nhân ấy là phụ thân ta, nhưng cuối cùng ta vẫn không dám thừa nháºn y!
Chẳng bao lâu, cuối cùng ta đã hoà n toà n chứng minh được sá»± việc nà y. Äó là ba năm vá» trước ta đã chạm mặt vá»›i Tiếu Tiếu thư sinh. Ngươi có biết Tiếu Tiếu thư sinh là ngưá»i bạn thân thiết cá»§a phụ thân ngươi chứ?
- Ta biết Ä‘iá»u nà y!
- ChÃnh Tiếu Tiếu thư sinh nói cho ta biết, quả tháºt Vương Phong chÃnh là ngưá»i đà n ông đã vì tình mà nhảy cầu để quyên sinh ấy.
- Có tháºt Tiếu Tiếu thư sinh đã nói lại như thế vá»›i ngươi chăng?
- Äúng thế! Nhưng chẳng may phụ thân ngươi đã chết rồi!
Vương Hoa ngáºm ngùi xúc động. Phải, hắn không thể phá»§ nháºn sá»± việc nà y nữa.
Quả tháºt U Linh Nữ là tá»· tá»· cùng cha khác mẹ cá»§a hắn rồi.
U Linh Nữ nói :
- Ngươi có tin má»i sá»± việc diá»…n biến như ta vừa kể chăng?
Vương Hoa xúc động nói :
- Tá»· tá»·... ta tin!
Nghe hắn gá»i hai tiếng tá»· tá»·, U Linh Nữ bất giác ngáºm ngùi nhá» xuống hai hà ng lệ.
Phải, y chẳng còn phân biệt được tâm trạng của mình đang cảm động hay là bi thương đây.
Hai tá»· đệ há» Ä‘á»u có má»™t cảnh ngá»™ kém may mắn. Nhưng trong sá»± không may mắn ấy há» lại tương phùng, mặc dù há» là chị em khác mẹ nhưng vẫn là tình cốt nhục.
Tình thân ấm cúng đã trà n ngáºp cõi lòng há», khiến há» vừa bi thương vừa phấn khởi.
Vương Hoa khẽ gá»i nói :
- Tỷ tỷ, thế mẹ ngươi đâu rồi?
- Ngưá»i ư? Ta không biết, ta vẫn chưa Ä‘iá»u tra ra tung tÃch cá»§a ngưá»i.
- Ngươi có biết phụ thân đã bị ngưá»i hãm hại rồi ư?
- Ta... biết, nhưng chỉ nghe nói mà thôi, tại sao thế?
- Tỷ tỷ, tại sao đã xảy ra sự việc như thế mãi đến bây giỠđệ vẫn chưa được rõ lắm...
á»’! Phải rồi, tá»· tá»·, năm xưa ngươi từng cứu sống vô tình thư sinh, có phải váºy chăng?
- Phải, ấy là việc bảy năm vỠtrước!
- Thế tỷ tỷ, ngươi...
- Năm nay ta đã hai mươi bốn tuổi, ta có vẻ già khá»m lắm sao?
- Không...
- Tháºt ra từ khi ta có trà khôn, nghe sư phụ ta kể lại thân thế Ä‘au thương nà y xong, ta chưa từng có niá»m vui bao giá» hết. Ngoại trừ bi ai và thương tâm, không còn tìm ra danh tá»± nà o để hình dung được tâm trạng cá»§a mình. Ta căm háºn mẫu thân, ngưá»i đã nhẫn tâm bá» rÆ¡i ta. Háºn, háºn, ta chỉ còn biết háºn mà thôi...
Y đã cất tiếng khóc nức nỡ!
Vương Hoa an ủi y, khẽ nói :
- Tỷ tỷ, ngươi chớ thương tâm thái quá là m gì.
- Kế đó sư phụ ta tạ thế, và không còn ngưá»i thân nà o nữa. Thế rồi ta cảm thấy không có bất cứ má»™t thứ gì thuá»™c vá» ta trên Ä‘á»i.
... (thiếu) ....
... khi ta bước và o giang hồ, đã sá» dụng ngoại hiệu U Linh Nữ nà y và biểu thị rằng ta không phải là ngưá»i trên thế gian nà y, ta không có tất cả...
- Tá»· tá»·...
Vương Hoa vừa gá»i vừa nhá» xuống hai hà ng bi ai.
U Linh Nữ nói :
- Sau khi ta biết ngươi là con trai cá»§a Vương Phong, ta quyết định hẹn ngươi đến đây, tại vì nói câu chuyện nà y ở trên cầu Uyên Ương có vẻ thÃch hợp hÆ¡n.
Vương Hoa nói :
- Tỷ tỷ, đệ rất thông cản tỷ tỷ. Chúng ta phải chung sức bắt tay truy tìm thù nhân của phụ thân!
U Linh Nữ u oán thở dà i nói :
- Phải, chúng ta chung sức bắt tay nhau!
- Tỷ tỷ, ngươi vẫn còn đang tiếp tục tìm mẫu thân ngươi chứ?
- Äúng thế!
- Y tên là gì? Có lẽ sau nà y đệ sẽ có cơ hội gặp ngươi chăng?
- Ngưá»i tên là Tiểu Yến!
|

07-01-2009, 06:09 AM
|
 |
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 23 Tiếu Tiếu thư sinh
- Nói sao?
Vương Hoa buá»™t miệng kêu lên hoảng hốt, đầu óc choáng váng, thụt lùi ra sau ba bước liá»n, kinh hãi há»i :
- Mẫu thân tỷ tỷ tên là Tiểu Yến?
- Äúng thế, tại sao ngươi lại giáºt mình như thế?
Là m sao bảo Vương Hoa chẳng giáºt mình ư? Mẫu thân cá»§a U Linh Nữ tên là Tiểu Yến mà Chương Thiếu ÄÆ°á»ng đã nói rằng má»™t ná»a hung thá»§ đã giết chết phụ thân hắn cÅ©ng có tên là Tiểu Yến!
Nữ nô mà phụ thân hắn đã mua lại cũng có tên là Tiểu Yến.
Cuối cùng sự việc đã có chút manh mối rồi.
Sá»± việc diá»…n biến có thể như thế nà y rồi. Sau khi phụ thân hắn lấy được thuốc và đã gặp Tiểu Yến, nên ngưá»i chẳng thiết tất cả, đã đình trệ hai ngà y để quyết mua chuá»™c cho bằng được Tiểu Yến!
Và có thể Tiểu Yến vì háºn phụ thân hắn đã sanh lòng hại y.
Bây giá» Vương Hoa đã hiểu tại sao phụ thân hắn đã mau má»™t Nữ nô như thế. Tại vì Nữ nô nà y chÃnh là ngưá»i tình đầu tiên cá»§a ngưá»i.
U Linh Nữ trông thấy Vương Hoa ngÆ¡ ngẩn như ngưá»i mất hồn, bất giác lên tiếng há»i :
- Äệ... là m sao thế?
- Tỷ tỷ... mẫu thân ngươi vẫn còn sống...
- Ta đã biết ngưá»i vẫn còn sống!
- Y chÃnh là hung thá»§ đã giết chết phụ thân...
- Äệ... nói sao?
U Linh Nữ giáºt mình kinh hãi kêu “ạ†má»™t tiếng.
Vương Hoa nói :
- Phân ná»a hung thá»§ đã giết chết phụ thân chÃnh là mẫu thân tá»· tá»·!
- Tại sao thế?
Thế rồi Vương Hoa mang tất cả má»i sá»± việc phụ mẫu hắn bị hãm hại thuáºt lại má»™t cách tỉ mỉ cho U Linh Nữ nghe. Sau đó nói tiếp :
- Nếu như mẫu thân tỷ tỷ không tráo thang thuốc ấy thì phụ thân cũng không đến nỗi chết...
- Ngưá»i đã tráo thang thuốc ấy?
- Äúng thế, chÃnh ngưá»i đã tráo thang thuốc ấy!
- Tại sao thế?
- Ngưá»i háºn phụ thân đệ!
- Tại sao phải háºn ngưá»i chứ?
Phải, tại sao Tiểu Yến phải háºn phụ thân hắn?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên không thể có chuyện như thế được. Mặc dù Tiểu Yến nhảy sông tá»± tá», nhưng lúc đó Vương Phong cÅ©ng theo sau nhảy xuống cầu Uyên Ương quyên sinh vì y mà .
Nếu quả tháºt Tiểu Yến háºn Vương Phong và đã mưu hại y, thế thì không ai hiue được uẩn khúc bên trong ra sao rồi?
Vương Hoa nói :
- Bên trong ắt phải có nguyên do gì không sai rồi!
- Äúng thế, bên trong ắt phải có nguyên do, ngoại trừ tìm ra mẫu thân ta má»›i giải đáp được.
- Phải, chúng ta quyết tìm ra ngưá»i má»›i xong!
- Biết đi đâu mà tìm đây?
Quả tháºt đây là má»™t vấn đỠnan giải nhất, vì Tiểu Yến đã mất tÃch ngay lúc ấy luôn.
Muốn tìm kiếm y chẳng phải việc đơn giản.
Vương Hoa nói :
- Äúng thế, muốn tìm kiếm y quả là má»™t việc hết sức khó khăn. Nhưng dù sao Ä‘i nữa, chúng ta cÅ©ng phải quyết tìm y cho ra má»›i thôi. Có lẽ bên trong ắt có nguyên nhân gì chẳng đơn giản đâu.
- Phải, nhưng mà cái chết cá»§a phụ thân, ngoại trừ mẫu thân tá»· tá»· ra, rõ rà ng phải còn nguyên nhân gì khác nữa. Có lẽ chÃnh phụ thân biết được Ä‘iá»u gì bà máºt nên bá»n Huyết Thần giáo đã giết chết ngưá»i cho bằng được.
Vương Hoa nói :
- Ngoại trừ Huyết Thần giáo ra, chẳng phải đệ đã nói vị gia gia đệ còn nói rằng, còn má»™t hung thá»§ tháºt sá»± nữa và cÅ©ng là ngưá»i đã đánh cướp Chương VÄ©nh Kỳ!
U Linh Nữ khẽ gáºt đầu nói :
- Chẳng lẽ ngưá»i đó chÃnh là Äiá»n sư gia chăng?
- Theo gia gia, đệ phải phán đoán, có lẽ là như thế!
U Linh Nữ nói :
- Thế thì đệ trở vá» Ä‘i. Nếu có manh mối gì chúng ta hãy liên lạc lại. Äệ đệ, mong đệ phải bảo trá»ng lấy mình!
- Äa tạ tá»· tá»· giáo huấn!
- À! Tá»· tá»· ắt phải giúp đệ Ä‘iá»u tra rõ vụ án nà y rồi!
- Äa tạ tá»· tá»·!
- Thôi đệ hãy đi đi.
Cuối cùng Vương Hoa đã buồn bã lẳng lặng từ giả ngưá»i tá»· tá»· nà y.
Hắn cảm khái thở dà i, dù sao hắn vẫn còn má»™t ngưá»i tá»· tá»· trong bốn bể mênh mông nà y.
Vá» tá»›i Há»™i Anh khách sạn thì trá»i vừa sáng.
Ngà y hôm sau cũng chẳng thấy hình bóng lão nhân lùn thấp ấy.
Hắn đã ngồi chá» tháºt lâu trong tá»u lầu, nhưng vẫn không thấy vị gia gia lùn thấp ấy đâu hết. Vương Hoa thoạt suy nghÄ©, chẳng lẽ lão tởm Ä‘á»i đã tẩu thoát mất rồi ư?
Trong tá»u lầu, ngưá»i ta cà ng lúc cà ng và o đông.
Và i ngà y gần đây, có biết bao nhiêu ngưá»i ghé ngang thà nh Bá»u Khánh, và cÅ©ng có biết bao nhiêu ngưá»i đã lưu lại Bá»u Khánh. DÄ© nhiên số ngưá»i nà y có liên hệ đến sá»± xuất hiện cá»§a Nữ Nô Phiến Tá» rồi.
Chẳng qua số ngưá»i nà y chỉ muốn được diện kiến dung mạo số nữ nô ấy mà thôi.
Thình lình...
Vương Hoa Ä‘ang nâng ly há»›p rượu, má»™t bóng ngưá»i lẳng lặng không gây ra má»™t tiếng động gì hết, đã xuất hiện ngồi trên chiếc ghế trước bà n cá»§a Vương Hoa.
Vương Hoa giáºt bắn ngưá»i lên.
Khẽ ngước đầu lên nhìn, suýt nữa hắn đã thất thanh kêu lên kinh ngạc. Ngưá»i ngồi trước mặt hắn chÃnh là Tiếu Tiếu thư sinh mà hắn đã gặp và i lần trước đây.
Tiếu Tiếu thư sinh xuất hiện bất thình lình như thế quả tháºt khiến Vương Hoa giáºt mình chẳng kém.
Tiếu Tiếu thư sinh mỉm cưá»i nói :
- Thế nà o? Ngươi lại kinh ngạc lần nữa chăng?
Vương Hoa nói :
- Äúng thế, thưa tiá»n bối. Vãn bối đã biết ngươi là ai rồi, vãn bối Ä‘ang muốn tìm kiếm tiá»n bối đây.
Tiếu Tiếu thư sinh ngạc nhiên nói :
- Ngươi đã biết ta là ai sao?
- Äúng thế, tiá»n bối là Tiếu Tiếu thư sinh và cÅ©ng là bằng hữu thân thiết cá»§a phụ thân vãn bối.
Tiếu Tiếu thư sinh mỉm cưá»i nói :
- Äúng thế, ta chÃnh là Tiếu Tiếu thư sinh...
- Tại sao tiá»n bối chẳng cho vãn bối biết sá»›m hÆ¡n má»™t chút chứ?
- Sớm muộn gì ngươi cũng biết thôi. Chẳng phải ta đã từng nói với ngươi rằng lần gặp mặt thứ ba nà y sẽ nói cho ngươi biết ư? Bây giỠngươi đã biết ta là ai rồi thì ta cũng không cần thiết nói nữa.
Vương Hoa nói :
- Thưa tiá»n bối! Vãn bối có rất nhiá»u việc muốn thỉnh giáo ngưá»i...
- Ta biết, có phải những việc có liên hệ đến phụ thân ngươi ư?
- Äúng thế!
- Tháºt ra, ta và phụ thân ngươi tuy là bạn thâm giao nhưng hai ta đã bảy năm trá»i chẳng gặp mặt rồi. Nếu như ta biết được sá»± việc cá»§a y thì cÅ©ng chẳng chỠđợi đến bây giá» mà vẫn chưa nói cho ngươi biết đâu.
- Chẳng lẽ tiá»n bối chẳng biết chút nà o vá» vụ việc phụ thân vãn bối bị hãm hại ư?
- Äúng thế, ta chẳng biết gì hết!
- Tiá»n bối từng gặp U Linh Nữ?
- Phải, y chÃnh là tá»· tá»· ngươi.
- Tiá»n bối có sá»± việc phụ thân vãn bối từng mua má»™t nữ nô chăng?
- Ta đã nghe lá»m được những việc mà Chương Thiếu ÄÆ°á»ng đã nói lại cho ngươi nghe, nhưng mãi cho đến bây giá» ta vẫn còn hoà i nghi vụ việc nà y. Nếu quả tháºt phụ thân ngươi đã mua Tiểu Yến, thế thì tại sao Tiểu Yến lại mưu hại y?
- Phải, quả tháºt đây là má»™t vụ án tháºt ly kỳ!
Tiếu Tiếu thư sinh cưá»i nói :
- Sau khi phụ mẫu ngươi bị giết, ta đã Ä‘i tứ xứ dò thám nguyên nhân cái chết cá»§a y nhưng thá»§y chung vẫn không có kết quả gì hết, mà ngay sau khi vụ án ấy xảy ra thì Thiết Äao Tiá»u Chá»§ cÅ©ng thưá»ng hay tá»›i lui Trung nguyên luôn.
- Äể là m gì thế?
- Có lẽ chÃnh y cÅ©ng Ä‘ang do thám nguyên nhân cái chết cá»§a phụ thân ngươi, vì sá»± việc nà y đối vá»›i y vẫn có má»™t phần trách nhiệm!
Vương Hoa khẽ gáºt đầu và i cái.
Tiếu Tiếu thư sinh lại nói tiếp :
- Còn một điểm đáng nghĩ khác là quả Thủy Tinh Cầu ấy. Cái chết của phụ thân ngươi không thể nói rằng chẳng can hệ tới quả Thủy Tinh Cầu.
- Vâng, quả tháºt cái chết cá»§a phụ thân vãn bối ắt phải có quan hệ vá»›i quả Thá»§y Tinh Cầu ấy.
- Hình như liên hệ cả Sát Nhân đội và Huyết Thần giáo nữa, có phải váºy chăng?
- Äúng thế.
- Theo ta biết, Chương VÄ©nh Kỳ chưa từng bị ai cướp ra khá»i Thông Thiên quan hết, vì đêm đó ta ở quan ngoại, chẳng thấy má»™t ngưá»i nà o ra khá»i quan hết, ngoại trừ má»™t đội viên Sát Nhân đội và ngươi ra khá»i Thông Thiên quan, mà bây giá» hai bên vẫn Ä‘ang do thám tung tÃch cá»§a Chương VÄ©nh Kỳ nên đã chứng thá»±c được Chương VÄ©nh Kỳ chưa há» bị ai cướp Ä‘i khá»i Thông Thiên quan hết.
Suy Ä‘oán cá»§a Tiếu Tiếu thư sinh đã trùng hợp vá»›i nháºn định cá»§a lão nhân lùn thấp.
Bây giá» sá»± việc cà ng sáng tá» hÆ¡n, Chương VÄ©nh Kỳ chưa từng bị ai cướp khá»i Thông Thiên quan hết.
Vương Hoa nói :
- Äúng thế, gia gia ta cÅ©ng nói như thế!
Tiếu Tiếu thư sinh ngạc nhiên nói :
- Gia gia ngươi? Ngươi có một gia gia bao giỠthế?
Vương Hoa khẽ cưá»i, liá»n mang sá»± việc liá»u lạy lão nhân lùn thấp ấy là m gia gia cho Tiếu Tiếu thư sinh nghe má»™t phen, nhưng hắn đã giấu giếm má»™t số việc quan trá»ng không nói ra.
Tiếu Tiếu thư sinh nói :
- Danh hiệu lão là gì?
- Chẳng biết, nhưng lão đã khoa mồm thổi phồng gớm!
- Khoa mồm thổi phồng ư?
- Vâng, lão nói rằng nếu có ai há»i gia gia ngươi là ai thì ngươi cứ nói gia gia ngươi là Võ Lâm Hoà ng Äế là được rồi!
- Nói sao?
Tiếu Tiếu thư sinh thất thanh kêu lên hoảng hốt.
Vương Hoa nghe y thất thanh kêu lên như thế, bất giác lấy là m ngạc nhiên nói :
- Thế nà o?
- Lão nói lão là Võ Lâm Hoà ng Äế tháºt sao?
- Lão chỉ khoa mồm nói láo thôi.
- Không, có lẽ chÃnh lão rồi.
- Nói sao?
Lần nà y đến phiên Vương Hoa thất thanh kêu lên kinh hãi. Hắn nói tiếp :
- Chẳng lẽ trong võ lâm nà y lại có má»™t Võ Lâm Hoà ng Äế tháºt sao?
- Äúng thế, có má»™t nhân váºt như thế!
Vương Hoa nghe nói thế, tức thá»i ngẩn ngưá»i tại chá»— luôn.
Hắn cứ cho rằng lão nhân lùn thấp ấy chỉ thổi phồng nói láo thôi, ai ngá» quả nhiên trong võ lâm nà y lại có má»™t Võ Lâm Hoà ng Äế tháºt!
Vương Hoa kinh hãi, bất giác lại há»i tiếp :
- Có phải trong chốn giang hồ nà y cÅ©ng có má»™t nhân váºt tên là Võ Lâm Tiểu Tốt chăng?
- Phải, có má»™t nhân váºt như thế!
- A!
Vương Hoa lại thất thanh kêu lên lần nữa. Không ngá» trong chốn giang hồ nà y cÅ©ng có cả má»™t nhân váºt Võ Lâm Tiểu Tốt như thế!
Thế thì vị gia gia ấy chẳng phải nói đùa rồi, ngưá»i cÅ©ng có tháºt mà sá»± việc cÅ©ng có tháºt luôn. Lão gia gia cá»§a hắn chẳng phải đơn giản đâu.
Vương Hoa ngẩn ngưá»i tại chá»— luôn.
Tiếu Tiếu thư sinh nói :
- Lão có nói sá»± việc Võ Lâm Hoà ng Äế và Võ Lâm Tiểu Tốt cho ngươi nghe chăng?
Vương Hoa ngạc nhiên nói :
- Không có, ta cứ tưởng lão khoa mồm nói láo mà thôi!
- Không phải nói láo đâu, vả lại đây là má»™t sá»± kiện tháºt kỳ diệu. Và i chục năm trước đây trên chốn giang hồ nà y có má»™t Vô Äịch bảo. Bảo chá»§ tá»± xưng là Võ Lâm Hoà ng Äế. Trên thá»±c tế, võ công cá»§a y đã vô địch thiên hạ, đồng thá»i võ lâm đã công nháºn võ công cá»§a y là đệ nhất. Vương Bán Tiên được lừng danh cÅ©ng nhá» từ nÆ¡i y luôn.
- NhỠy mà Vương Bán Tiên danh lừng thiên hạ ư?
- Phải!
- Tại sao thế?
- Hầu như không bất cứ má»™t ai không biết đến Vô Äịch bảo hết. Má»™t hôm Vương Bán Tiên đến Vô Äịch bảo và đã nói vá»›i Võ Lâm Hoà ng Äế rằng, Vô Äịch bảo sẽ không còn tồn tại quá ba ngà y ở trên chốn giang hồ nà y nữa!
ÄÆ°Æ¡ng nhiên Võ Lâm Hoà ng Äế không tin rồi, nhưng Vương Bán Tiên nói vá»›i y rằng trong vòng ba nà y ắt phải có ngưá»i đến tìm y. Võ Lâm Hoà ng Äế lấy là m ngạc nhiên hết sức há»i :
- Ngưá»i nà y là ai?
Vương Bán Tiên bảo rằng bây giỠchưa thể bói ra được, và nói rằng có lẽ là một Võ Lâm Tiểu Tốt.
Trong đêm tối thứ ba, quả nhiên có ngưá»i bịt mặt đến viếng Vô Äịch bảo, và ngưá»i bịt mặt đó đã tá»± xưng là Võ Lâm Tiểu Tốt...
Vương Hoa nói :
- Thế thì quả tháºt y là Vương Bán Tiên rồi!
|

07-01-2009, 06:09 AM
|
 |
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 24 Vô Äịch ngÅ© thức
Tiếu Tiếu thư sinh gáºt đầu nói :
- Quả tháºt ngươi nói phải, và sá»± việc kỳ diệu đã xảy ra kế tiếp.
Ngà y thứ tư chẳng thấy Võ Lâm Hoà ng Äế đâu nữa, cả và i chục cao thá»§ trong bảo cÅ©ng mất tÃch luôn. Nghe nói thá»i đó sá»± kiện nà y đã là m chấn động cả giang hồ. Thế rồi từ đó Vương Bán Tiên nổi tiếng luôn.
Vương Hoa ngạc nhiên há»i :
- Chẳng lẽ Võ Lâm Hoà ng Äế đã bị Võ Lâm Tiểu Tốt đánh bại chăng?
- Äúng thế, bằng không Vô Äịch bảo là m gì có chuyện giải tán chứ? Äồng thá»i Võ Lâm Hoà ng Äế cÅ©ng đâu có mất tÃch luôn?
- Thế thì võ công cá»§a vị Võ Lâm Tiểu Tốt nà y há không phải siêu hÆ¡n cả Võ Lâm Hoà ng Äế sao?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi, vị gia gia cá»§a ngươi ấy cao cở nà o?
- Lão cao khoảng bốn xÃch mà thôi!
- Thế thì không phải lão rồi!
- Lão không phải là Võ Lâm Hoà ng Äế sao?
- Không phải, Võ Lâm Hoà ng Äế thân ngưá»i cao khoảng bảy xÃch. Vả lại lão đã mất tÃch giang hồ và i chục năm rồi, chắc chắn không phải là lão được.
- Thế thì Võ Lâm Tiểu Tốt ấy đâu rồi?
- CÅ©ng mất tÃch luôn!
Vương Hoa há»i :
- Thưa tiá»n bối, xin há»i Vương Bán Tiên có biết võ công không?
- Không, chưa có bất cứ một ai nói rằng y biết võ công bao giỠhết!
- á»’! Phải rồi, tiá»n bối cho rằng Chương VÄ©nh Kỳ không bị cướp khá»i Thông Thiên quan thế thì y vẫn còn nằm trong Thông Thiên quan rồi?
- Rất có thể như thế!
- Ai đã hạ thủ chứ?
- Không biết!
- Có thể nà o là Äiá»n sư gia không?
- Äiá»n sư gia?
- Vâng!
Tiếu Tiếu thư sinh cau mà y nói :
- Theo nháºn xét cá»§a ta thì không thể như thế được! Ta đã quan sát Äiá»n sư gia má»™t thá»i gian khá lâu rồi. Äiá»n sư gia là má»™t con ngưá»i rất chánh phái, mặc dù y đến Thông Thiên quan vì quả Thá»§y Tinh Cầu nhưng y chẳng có sá»± quyết tâm phải lấy cho bằng được. Không thể nà o y là ngưá»i đánh cướp Chương VÄ©nh Kỳ được.
Vương Hoa nói :
- Nhưng mà lão gia gia ta lại cho rằng Äiá»n sư gia vẫn có Ä‘iểm khả nghi!
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, nếu Chương VÄ©nh Kỳ chưa bị cướp khá»i Thông Thiên quan thì bất cứ má»™t ai trong Thông Thiên quan Ä‘á»u khả nghi hết. Nhưng gia gia ngươi chưa khẳng định thì vẫn chưa có thể hoà i nghi y được.
Vương Hoa nói :
- Tiá»n bối, ngưá»i có bằng lòng giúp vãn bối má»™t việc chăng?
- Việc gì thế?
- Giúp vãn bối Ä‘iá»u tra má»™t việc nà y.
- Ta đã tiến hà nh Ä‘iá»u tra từ lâu rồi.
- Không, cách Ä‘iá»u tra cá»§a vãn bối không phải như thế.
- Thế thì ngươi có biện pháp gì?
- Tiá»n bối quen biết Äiá»n sư gia chứ?
- Quen biết!
- Äiá»n sư gia có biết quan hệ giữa tiá»n bối và phụ thân vãn bối chứ?
- Biết chứ!
- Thế thì tiá»n bối đến tìm y, sau đó lưu lại Thông Thiên quan theo dõi xem xét bất cứ ngưá»i khả nghi nà o cho vãn bối.
- Cũng được.
Vương Hoa lại há»i tiếp :
- Thế thì Tiểu Yến là hung thủ sát hại phụ thân vãn bối không còn nghi ngỠnữa rồi, nhưng hà nh tung của y thì ly kỳ thần bà chẳng biết đâu hết...
- Äiá»u nà y đơn giản thôi!
- ÄÆ¡n giản thế nà o?
- Phải, chẳng lẽ ngươi quen rồi ư, chÃnh Nữ Nô Phiến Tá» bán ra Tiểu Yến, thế thì giữa y và Nữ Nô Phiến Tá» phải có mối quan hệ gì rồi.
- Phải, tại sao vãn bối chẳng nghĩ tới điểm nà y ư.
- Thế thì chúng ta chia nhau là m việc, ngươi Ä‘iá»u tra Tiểu Yến, còn ta thì và o Thông Thiên quan.
- ÄÆ°á»£c.
- Thế ta phải đi ngay bây giỠnha.
- Xin tiá»n bối tá»± nhiên.
Tiếu Tiếu thư sinh ngồi dáºy cất bước Ä‘i xuống lầu luôn.
Tiếu Tiếu thư sinh rất quan tâm cái chết cá»§a Vương Phong, từ đầu chà cuối y lấy là m áy náy trong lòng vô cùng vì Vương Phong là ngưá»i bạn tri ká»· cá»§a y.
Tiếu Tiếu thư sinh Ä‘i khá»i chẳng mấy chốc thì lão nhân lùn thấp liá»n xuất hiện trên tá»u lầu ngay.
Vương Hoa mỉm cưá»i nói :
- Gia gia, cháu tưởng ông tẩu mất mất rồi chứ?
- Tẩu mất ư?
- Cháu tưởng ông không đến chứ?
- Hà hà , ta chẳng tẩu đâu? Ước hẹn thế nà o? Ngưá»i đó là ai thế?
Vương Hoa nói :
- Má»™t ngưá»i tháºt ly kỳ!
- Ai thế?
- Tỷ tỷ cháu!
- á»’! Ngươi còn ngưá»i tá»· tá»· nữa ư, thế thì hay lắm, mai sau có gặp mặt, ngươi phải giá»›i thiệu cho ông biết nha.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, gia gia, ông Ä‘i đâu thế?
- Äi lông bông má»™t vòng mà thôi, nhưng có má»™t tin hay!
- Tin hay thế nà o? Có phải đã phát hiện tung tÃch cá»§a Chương VÄ©nh Kỳ rồi ư?
- À! Sao ngươi mãi nghÄ© den Chương VÄ©nh Kỳ như thế? Chẳng phải ta đã nói vá»›i ngươi rằng ta sá»›m đã biết tung tÃch cá»§a y rồi sao? Tin hay cá»§a ta chẳng phải vụ nà y mà là ngươi!
- Cháu ư?
Lão nhân lùn thấp khẽ gáºt đầu vươn dà i cái cổ ra, ghé và o tai Vương Hoa nói nhá» :
- Ta vừa ăn cắp được một môn võ công!
- Võ công?
- Äúng rồi, nếu như muốn mua nữ nô thì ngươi ắt phải há»c xong võ công ấy má»›i được. Nghe nói võ công cá»§a Nữ Nô Phiến Tá» thần bà ấy cao siêu kinh hồn, mặc dù võ công cá»§a ngươi cao cưá»ng tháºt, nhưng gia gia vẫn chẳng mấy yên tâm.
- Ông lấy cắp được võ công ở đâu thế?
- Ngươi chá»› há»i Ä‘iá»u nà y là m gì. Võ công đã ghi chép trên và i trang giấy nà y, ngươi thá» xem có chá»— nà o kỳ ảo kinh ngưá»i thì há»c.
Lão thò tay và o ngá»±c áo lấy ra năm tá» giấy dà i cả xÃch giao cho Vương Hoa. Vương Hoa hoà i nghi nhìn lên mấy tá» giấy ấy, chỉ thấy trên tỠđầu có vẽ má»™t chiêu thức hình ngưá»i rất là tinh xảo, bên cạnh có viết bốn chữ “Song chưởng vô địchâ€.
Vương Hoa ngắm nhìn giây lát, bỗng nhiên kinh hãi kêu lên :
- Chao ôi! Chiêu thức võ công nà y kinh ảo tháºt.
Lão nhân ngạc nhiên :
- Có tháºt rất tinh xảo ư?
Vương Hoa nói :
- Äúng thế, chỉ cần chiêu thứ nhất nà y đã có vô số biến hóa kỳ diệu vô cùng, hư hư tháºt tháºt, khả công khả thá»§. Äây là võ há»c tuyệt đỉnh mà .
- Thế thì gia gia chẳng uổng công sức đi đánh cắp rồi.
Vương Hoa cả mừng nói :
- Gia gia, ông lấy cắp ở đâu thế?
- Từ má»™t tiá»n bối võ lâm, vừa ăn cắp vừa đánh lừa...
- Äánh lừa?
- Phải, còn đánh lừa bằng cách nà o thì gia gia không thể truyá»n tuyệt chiêu nà y cho ngươi được. Cháu xem chiêu thức võ công nà y mang so sánh vá»›i võ công cháu đã há»c thì thế nà o?
- Cao hÆ¡n nhiá»u bá»±c.
- Thế thì tốt lắm.
Vương Hoa cả kinh hết sức, nhưng hắn cÅ©ng suy nghÄ© ngay, vị gia gia cá»§a hắn chẳng đơn giản rồi, chẳng những lá»i nói lão quái lạ và hà nh vi kỳ quặc, mà ngay cả những việc lão đã là m cÅ©ng lạ lùng hết sức.
Äiển hình như năm chiêu võ công ghi chép trên năm tá» giấy nà y chẳng biết lão đánh cắp từ đâu ra?
Quái tháºt, đây là má»™t việc không thể tưởng tượng được.
Bỗng nhiên hắn nói :
- Gia gia, có tháºt ông là Võ Lâm Hoà ng Äế chăng?
- Cháu cứ cho rằng ta thổi phồng, nói láo thôi ư?
- Gia gia, cháu há»i ông má»™t việc. Tháºt ra có nhân váºt Võ Lâm Hoà ng Äế và Võ Lâm Tiểu Tốt kia mà .
- Ai bảo không có chứ? Nếu không có thì ông nói vá»›i ngươi để là m gì? Ngươi dốt tháºt!
- Sao ông biết như thế?
- À! Ngươi chá»› coi thưá»ng gia gia được không? Mặc dù võ công cá»§a gia gia thua kém ngươi, nhưng vá» phương diện khác thì ngươi thua kém gia gia nhiá»u lắm. Ngươi không phục chăng?
- Phục chứ!
- Hừ! Ta vẫn chưa kể cho ngươi nghe má»™t việc. Giữa Võ Lâm Hoà ng Äế và Võ Lâm Tiểu Tốt có món ân oán tình thù chưa giải quyết.
- Ân oán chưa giải quyết?
- Äúng thế, nghe nói năm xưa Võ Lâm Hoà ng Äế bại trong tay Võ Lâm Tiểu Tốt và Võ Lâm Hoà ng Äế đã tuyên bố rằng sau hai mươi năm, đồ đệ lão sẽ báo thù chẳng sai!
- Ồ! Thế đồ đệ lão đâu?
- Là m sao ta biết Ä‘iá»u nà y? Äây là việc cá»§a Võ Lâm Hoà ng Äế mà ! Có lẽ năm xưa y đã nói khác không chừng, có phải váºy không?
- Có lẽ như thế!
- Bây giá» bá»n mình mặc kệ há» là Võ Lâm Hoà ng Äế hay là Võ Lâm Tiểu Tốt gì cả, kỳ hẹn quyết đấu cá»§a há» còn ba tháng nữa. Gia gia sẽ dẫn ngươi đến xem tuồng hát hay đó chứ chẳng sai.
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên nói :
- Gia gia, sao gia gia lại biết cả địa điểm ước đấu của hỠnhư thế?
- Ta nghe lá»m được, nếu gia gia nà y không biết thì gia gia thổi phồng nà y dám khoa mồm nói khoác ư?
Lão nhăn mặt là m hỠnói tiếp :
- Nếu ngươi cho rằng võ công đã ghi chép trên và i mảnh giấy nà y xuất sắc thì ngươi cứ việc luyện táºp. Như thế và o U Lan cốc có nhiá»u hy vá»ng hÆ¡n.
- Tại sao thế?
- Chẳng tại sao hết, muốn mua nữ nô thì ắt phải và o U Lan cốc.
- Cháu đã biết Ä‘iá»u như thế rồi.
- Ngươi cứ nghÄ© kỹ lại xem. Ngưá»i muốn mua nữ nô có cả hà ng ngà n hà ng vạn nhân váºt, nếu số nhân váºt võ lâm nà y Ä‘á»u và o trong U Lan cốc hết thì liệu Hoa Nữ Trướng có dung chứa nổi không?
- Cái gì là Hoa Nữ Trướng?
- Hoa Nữ Trướng chÃnh là cái rạp lá»›n, được căng bằng mà n do Nữ Nô Phiến Tá» dá»±ng lên, sá» dụng để bà y các nữ nô ra bán buôn, ngươi hiểu chứ?
- Hiểu rồi.
- Trong Hoa Nữ Trướng tối Ä‘a chỉ dung nạp được độ khoảng ba mươi ngưá»i võ lâm, cho nên Nữ Nô Phiến Tá» phải phái má»™t ngưá»i canh gác tại cốc khẩu để thá» nghiệm võ công cá»§a những ngưá»i muốn và o trong. Không phải ai cÅ©ng có thể và o bên trong được đâu.
Vương Hoa như sá»±c hiểu ra Ä‘iá»u gì, nói :
- Thế thì những ai có võ công thấp kém ắt không thể và o U Lan cốc rồi?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, cho nên sau khi ngươi há»c xong võ công nà y, luôn tiện dạy lại cho ta.
Nói cho ngay, võ công cá»§a gia gia cÅ©ng tệ tháºt, căn cứ võ công bây giá» quyết không thể và o U Lan cốc được, và chá»› nói và o Hoa Nữ Trướng là m gì nữa, ngươi có đồng ý như thế chăng?
Vương Hoa cưá»i nói :
- Gia gia, là m gì cháu chẳng đồng ý chứ? Thế thì đi ngay bây giỠnha!
- Äi đâu?
- Tìm má»™t chá»— nà o để luyện táºp võ công nà y chứ?
- ÄÆ°á»£c, cháu nói phải.
Hai ngưá»i thanh toán tiá»n ăn xong, song song bước xuống lầu luôn.
* Cả chốn giang hồ đang náo động lên.
Ngưá»i võ lâm lại Ä‘iên cuồng náo động lần nữa như năm năm trước đây.
HỠđiên cuồng náo động bởi các nữ nô do Nữ Nô Phiến TỠbà y ra buôn bán.
Năm năm trước đây, nhân váºt võ lâm từng Ä‘iên đảo má»™t lần. Lần đó há» vì Vương Bán Tiên, vì vô số nhân váºt võ lâm muốn thỉnh y xem cho má»™t quẻ.
Mà sự điên cuồng náo động lần nà y là vì các nữ nô do Nữ Nô Phiến TỠbà y ra bán buôn. Lần náo động nà y chẳng kém thua kỳ náo động mà Vương Bán Tiên đã xuất hiện năm xưa.
Hôm ấy...
Con đưá»ng mòn nho nhỠăn thông tá»›i U Lan cốc đã xuất hiện từng Ä‘oà n ngưá»i má»™t dần dần Ä‘i tá»›i.
Vương Hoa và lão nhân lùn thấp cÅ©ng chen trong đám ngưá»i ấy từ từ Ä‘i và o U Lan cốc luôn.
Chẳng mấy chốc đã đến cốc khẩu!
Cốc khẩu nhá» hẹp, mé bên trái cốc khẩu có má»™t ngưá»i bịt mặt báºn áo và ng đứng ngay ở đấy. Ngoà i ra bên cạnh còn dá»±ng đứng má»™t tấm bảng.
Trên bảng có ghi rõ và i Ä‘iá»u lệ :
“KÃnh cáo chư bằng hữu võ lâm, Lần nà y bản nhân bà y bán nữ nô, được chư bằng hữu võ lâm chẳng ngại gian nan xa từ ngà n dặm, đến đây để á»§ng há»™ giúp đỡ chá»n mua các nữ nô, bản nhân thà nh tháºt cảm kÃch hết sức. Duy có má»™t Ä‘iá»u là nhân số quá đông, nên bản nhân cá»±c chẳng đã phải qui định và i Ä‘iá»u sau đây :
1. Nữ nhân không được và o cốc.
2. Ngưá»i chưa được mưá»i tám tuổi không được và o cốc.
3. Ngưá»i muốn và o cốc ắt phải có khả năng nhấc bổng thạch sư tá» tại cốc khẩu.
4. Tá»· thà võ công phải đánh bại hai ngưá»i canh gác cốc địa.
Ngưá»i muốn và o cốc ắt phải há»™i đủ bốn Ä‘iá»u lệ nói trên. Sau khi và o cốc cấm không được sanh sá»± thù sát vá»›i nhau, bằng không bản cốc phải trục xuất cốc ngay.
Nếu có Ä‘iá»u chi sÆ¡ xót, mong chư bằng hữu lượng thứ.
Nữ Nô Phiến Tá» bút.â€
|

07-01-2009, 06:10 AM
|
 |
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 25 Tám phương anh hà o hội nữ nô
Vương Hoa và lão nhân lùn thấp xem xong thông cáo trên tấm bảng, bất giác ngẩn ngưá»i tại chá»—. Sau đó há» lướt mắt nhìn má»™t lượt, quả nhiên má»™t bên cốc khẩu có đặt ở đấy má»™t pho tượng thạch sư tá» khổng lồ.
Vương Hoa lạnh toát mồ hôi, thạch sư tá» nà y Ãt nhất cÅ©ng nặng cả và i ngà n cân.
Ngoại trừ cao thá»§ đệ nhất lưu, ngoà i ra hạng cao thá»§ bình thưá»ng chá»› mong là m xê dịch tÆ¡ hà o nó, chá»› đừng nói đến vấn đỠnhấc bổng lên là m gì nữa.
Biết bao nhiêu ngưá»i vây xung quanh pho thạch sư tỠấy, nhưng chẳng thấy má»™t ai xuất thá»§ thá» nghiệm hết.
Bấy giá» ngưá»i ta cà ng lúc cà ng đông, đã lên tá»›i con số gần ba trăm ngưá»i.
Vương Hoa đưa mắt nhìn lão nhân lùn thấp, há»i :
- Thưa gia gia, phải là m thế nà o đây?
- Ngươi muốn nói việc nhấc bổng thạch sư tỠấy ư?
- Äúng thế!
- Ngươi có khả năng nhấc nổi chăng?
- Cháu ư? Chịu thua, còn gia gia thì sao?
Lão nhân lùn thấp nói :
- Thế thì ngươi há chẳng phải muốn châm biếm gia gia ư?
- Ạ! Tại sao thế?
- Ngươi mà chịu thua thì gia gia còn nói là m gì nữa?
Vương Hoa thoáng cau mà y nói :
- Thế thì biết là m sao bây gi�
Lão nhân nhướng cao đôi lông mà y nói :
- Thôi, có biện pháp rồi!
- Biện pháp gì thế?
- Ta có má»™t váºt có thể sá» dụng được.
- Váºt gì thế?
- LỠthuốc ta đã đánh cắp được.
- Thuốc ư? Thuốc gì thế?
Lão nhân lùn thấp thò tay và o ngực áo mò mẫm một hồi, sau đó lấy một cái lỠnhỠra, giao cho Vương Hoa ngay.
Vương Hoa cầm lấy lá» thuốc, trông thấy bên trong cái lá» có năm, sáu viên thuốc mà u và ng kim, trên lá» có dán má»™t mảnh giấy viết và i chữ “Äại lá»±c kim đơnâ€.
Vương Hoa nói :
- Äại lá»±c kim đơn, thứ đơn dược nà y có công dụng gì thế?
- Nghe đồn rằng má»™t viên Äại lá»±c kim đơn có giá trị tương đương mưá»i năm công lá»±c. Sau khi uống viên Äại lá»±c kim đơn và o sẽ tăng thể lá»±c mạnh vô cùng. Sao hai ta không thá» uống má»™t viên xem thế nà o?
- Ông đã lấy cắp ở đâu thế?
- Äây là tuyệt chiêu cá»§a gia gia, nói đến nghỠăn cắp thì không bất cứ má»™t ai bằng ta hết. Còn vấn đỠăn cắp cá»§a ai thì lần sau ta sẽ nói cho ngươi biết. Nhưng mà , dù ta có nói, ngươi cÅ©ng chưa chắc tin đâu.
- Gia gia cứ nói thỠxem nà o!
Lão nhân lùn thấp xuống giá»ng nói :
- Thôi được, ta nói cho ngươi biết cÅ©ng chẳng há» chi. Lá» thuốc nà y ta đã lấy cắp từ tay Võ Lâm Hoà ng Äế...
- Võ Lâm Hoà ng Äế?
- Äúng thế!
Vương Hoa suýt chút nữa chẳng tin tưởng đây là sá»± tháºt được. Lão gia gia cá»§a hắn đã có bản lãnh lấy cắp được tuyệt thế kỳ dược nà y từ tay Võ Lâm Hoà ng Äế như váºy được sao? Thế thì lão chẳng đơn giản rồi.
Lão nhân lùn thấp nói :
- Chá»› ngây ngưá»i ở đấy là m gì nữa.
Vương Hoa cÅ©ng chưa mấy tin tưởng Äại lá»±c kim đơn nà y có công hiệu như thế. Hắn bèn đổ hai viên trong lá» ra, đưa cho lão nhân lùn thấp má»™t viên rồi bá» má»™t viên và o miệng nuốt á»±c luôn.
Äại lá»±c kim đơn vừa và o miệng, láºp tức biến thà nh má»™t luồng nhiệt lưu mạnh kinh khiếp, phân bố lưu chuyển trong thân thể ngay.
Vương Hoa thoáng giáºt mình má»™t cái. Hắn không ngá» Äại lá»±c kim đơn có má»™t oai lá»±c như thế, nên láºp tức váºn công dung hợp và o ná»™i lá»±c bản thân, mang luồng nhiệt lưu ấy chuyển thà nh chân nguyên.
Khi váºn công xong xuôi, quả nhiên Vương Hoa cảm thấy ná»™i lá»±c tăng lên gấp đôi.
Bấy giá» hắn má»›i biết lão gia gia nà y chẳng nói lá»i hư dối.
Ngay lúc nà y, lão nhân lùn thấp cÅ©ng váºn công hoà n tất. Chỉ thấy mồ hôi trên trán lão toát ra lấm tấm nhưng mặt mà y lão trở nên hồng hà o hÆ¡n. Lão lấy tay lau khô mồ hôi, nói :
- Chắc bây giỠkhông đến đỗi tệ lắm thì phải!
Vương Hoa mang số thuốc còn lại ném sang cho lão nhân lùn thấp. Lão bèn lắc đầu nói :
- Ngươi hãy cất giấu cho kỹ, nếu không muốn má»™t Võ Lâm Hoà ng Äế xuất hiện đến tìm ta, thì ta phải khốn đốn ngay. Äể trong ngưá»i ngươi ta sẽ phá»§ nháºn được.
- Thế à ...
- Äồng thá»i nghe nói rằng thuốc nà y trị ná»™i thương rất hay, biết đâu sau nà y ngươi phải dùng đến nó.
Vương Hoa đà nh mang số thuốc ấy cất và o trong túi áo.
Ngay lúc ấy...
Có má»™t ông lão thân hình vạm vỡ, mặt vuông, lá»— tai to, trong lưng cuá»™n tròn má»™t cây roi bằng bạc, từ trong đám đông ngưá»i chen chúc nhảy vá»t ra, tiến vá» hướng thạch sư tá».
Y cúi ngưá»i xuống, hai tay bấu chặt và o đôi chân thạch sư tá», gầm hét lên má»™t tiếng, y đã nhấc bổng con thạch sư tá» to lá»›n ấy lên má»™t cách dá»… dà ng.
Äám ngưá»i đứng xem ở xung quanh thất thanh kêu lên thán phục.
Vương Hoa cũng bất giác kêu to một tiếng :
- Khá lắm!
Ông lão ấy từ từ đặt thạch sư tá» và o chá»— cÅ©, mặt mà y chẳng há» thay đổi gì hết, sau đó bước vá» hướng cốc khẩu. Ngưá»i canh gác cốc khẩu vá»™i tiến lên chắp tay xá má»™t xá nói :
- Ná»™i lá»±c cá»§a tiá»n bối thâm háºu tháºt!
- Không dám!
- Xin há»i danh hiệu cá»§a tiá»n bối là gì?
- Ngưá»i giang hồ gá»i lão phu là Ngân Tiên Khách!
Ngưá»i bịt mặt áo và ng thoáng ngạc nhiên nói :
- Ồ! Té ra là bang chủ Ngân Yến Bang, tại hạ nghe đại danh đã lâu rồi!
- Chớ khách sáo là m gì!
- Tại hạ vâng mệnh lệnh chủ nhân...
- Xin cứ việc ra tay chỉ giáo đi!
- Thế thì xin lỗi nha!
Ngưá»i bịt mặt vừa dứt lá»i, y lướt tá»›i ba bước, từ từ giÆ¡ cao tay phải lên, chuẩn bị xuất thá»§.
Thình lình...
Ngưá»i bịt mặt áo và ng khẽ hét má»™t tiếng, vung chưởng bấu và o trước ngá»±c Ngân Tiên Khách nhanh thần tốc kinh ngưá»i.
Ngân Tiên Khách ngầm hét má»™t tiếng... (thiếu 2 trang) ... vô cùng, nhất là ná»™i lá»±c cá»§a bằng hữu thanh niên nà y cà ng mạnh mẽ kinh ngưá»i hÆ¡n, hai vị là ông cháu vá»›i nhau ư?
Vương Hoa cất tiếng nói :
- Äúng thế!
- Xin há»i tôn tánh đại danh các hạ xưng hô thế nà o?
- Tại hạ là ...
Lão nhân lùn thấp tiếp lá»i nói :
- Hắn là cháu của ta.
- Tại hạ đã biết quan hệ giữa nhị vị rồi. tại hạ chỉ muốn há»i tôn tánh đại danh các hạ nà y mà thôi!
- Hắn tên là Ngô Minh!
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên.
Ngưá»i bịt mặt cÅ©ng ngạc nhiên nói :
- Vô danh?
- Không phải thế, Ngô nà y là Ngô Khẩn Thiên chứ không phải Vô (không có), Minh là minh tạ chứ không phải danh ngươi tưởng đâu.
Ngưá»i bịt mặt ngạc nhiên há»i lại Vương Hoa :
- Bằng hữu, có phải váºy không?
Vương Hoa theo bản năng tự nhiên nói :
- Äúng thế, tại hạ là Ngô Minh!
Vương Hoa hiểu lão nhân chẳng muốn mình khai tên tuổi tháºt sá»± mình ra đương nhiên phải có dụng ý rồi, nên hắn đà nh trả lá»i như thế.
Ngưá»i bịt mặt khẽ cưá»i nói :
- Ngô bằng hữu tuổi trẻ chừng nà y đã có thà nh tá»±u như thế tháºt là khả quà vô cùng.
Mong rằng các hạ chớ tiếc rẻ chỉ giáo và i chiêu nhé.
- Không dám!
Ngưá»i bịt mặt tiến tá»›i hai bước nói :
- Thất lễ nha!
Dứt lá»i, y vung chưởng tấn công má»™t chiêu hết sức nhanh lẹ và mãnh liệt vô cùng.
Lần nà y ngưá»i bịt mặt xuất thá»§ tấn công Vương Hoa so vá»›i lúc nãy đã động thá»§ vá»›i Ngân Tiên Khách mạnh gấp mấy lần.
Vương Hoa khẽ hét một tiếng, giơ tay phải công ra một chiêu.
Vương Hoa thoạt vừa xuất thá»§, thì đối phương cÅ©ng giÆ¡ tay trái Ä‘iểm nhanh và o khà hải huyệt cá»§a Vương Hoa, đồng thá»i rút tay phải vá» thá»§ thế tấn công tiếp.
Vương Hoa thoáng biến sắc, vội giơ tay trái tới đụng cứng với đối phương luôn.
Thình lình...
Trong tiếng gầm thét, tay phải ngưá»i bịt mặt lại khéo léo tấn công chiêu thứ ba tiếp.
Lần nà y Vương Hoa không thể không dùng toà n lá»±c rồi, hắn gầm lên má»™t tiếng, láºp tức đánh ra chiêu thức vô danh thứ nhất trong song chưởng vô địch ngay.
Má»™t chiêu nà y quả tháºt không hổ thẹn được gá»i là võ lâm nhất đại tuyệt há»c. Trong bóng chưởng lấp lánh bay liệng, ngưá»i bịt mặt bị đẩy lùi ra sau mưá»i bước liá»n.
Quả tháºt oai lá»±c má»™t chưởng nà y đã ra ngoà i sức tưởng tượng cá»§a Vương Hoa.
Ngưá»i bịt mặt chắp tay vái chà o, nói :
- Võ công cá»§a các hạ quả nhiên khiến ngưá»i kÃnh phục vô cùng!
- Quá khen rồi!
- Má»i nhị vị và o tá»± nhiên.
- Äa tạ.
Vương Hoa dứt lá»i, theo sau lão nhân bước và o cốc luôn.
Äi và o trong cốc được khoảng và i chục trượng thì lão nhân lùn thấp nói :
- Có ngưá»i Ä‘ang theo dõi chúng ta!
Vương Hoa giáºt bắn ngưá»i lên nói :
- Có ngưá»i theo dõi chúng ta ư?
- Äúng thế!
- Ai váºy?
- Không thể nói cho ngươi biết được. Nếu ta nói cho ngươi biết, bảo đảm ngươi ắt phải nổi sùng lên ngay. Nhưng ngươi hãy yên tâm, ngươi không tìm y thì y ắt phải tìm ngươi không sai.
Vương Hoa ngoái cổ nhìn ra sau lưng nhưng chẳng thấy ai hết.
Chẳng mấy chốc hỠđã đến bách hoa bình.
Chỉ thấy má»™t thiếu nữ áo và ng thoăn thoắt bước hướng tá»›i há». Vương Hoa bất giác lấy là m ngạc nhiên thì thiếu nữ áo và ng ấy chắp tay xá dà i, nói :
- Hoan nghinh nhị vị!
Vương Hoa há»i :
- Ngươi chÃnh là nữ nô ư?
- Công tỠlầm rồi, tôi chỉ là thị nữ chiêu đãi mà thôi.
Vương Hoa nhủ thầm :
- “Không ngá» má»™t thị nữ cÅ©ng xinh đẹp đến thế ư? Thế thì những nữ nô ấy chẳng biết đẹp cỡ nà o rồi!â€
Thiếu nữ áo và ng nói :
- Má»i nhị vị hãy Ä‘i theo tiểu nữ.
Y dẫn Vương Hoa Ä‘i tá»›i hướng má»™t cái rạp to lá»›n căng bằng mà n. Quả tháºt cái rạp nà y rất rá»™ng lá»›n.
Và o trong rạp có mà n che, chỉ thấy bên trong có một khách sảnh bà y ba hà ng ghế.
Má»—i hà ng ghế có mưá»i hai cái ghế, cách chá»— ba hà ng ghế độ khoảng má»™t trượng có dá»±ng má»™t cái đà i cao khoảng ba thước, rá»™ng khoảng má»™t trượng. PhÃa sau có má»™t cái mà n che.
Vương Hoa được hướng dẫn ngồi trên ghế hà ng thứ nhất.
Bấy giá» trong rạp đã có ba ngưá»i ngồi ở đấy. Ngoại trừ Ngân Tiên Khách, ngoà i ra còn má»™t ông lão và má»™t ngưá»i trung niên.
Vương Hoa quay sang hướng thiếu nữ áo và ng há»i :
- Còn bao lâu nữa sẽ bắt đầu buôn nữ nô chứ?
- Sắp tới rồi, xin công tỠchỠgiây lát nữa.
Chẳng mấy chốc, có má»™t lão nhân áo và ng khác dẫn má»™t ông lão tóc bạc có hà ng râu bạc phÆ¡ dà i táºn rún bước và o trước rạp.
Ông lão mặt mà y sáng sủa, thoáng trông thấy biết ngay lão là một võ lâm cao thủ nhất lưu.
Lão bước gần bên Vương Hoa ngồi trên chiếc ghế kế bên. Vương Hoa lấy là m ngạc nhiên, nhủ thầm :
- “Biết bao nhiêu là chá»— ngồi, khi không lại ngồi gần mình! Lạ lùng tháºt!â€
Sau khi rót trà thÆ¡m má»i má»c khách xong, hai thiếu nữ áo và ng lại Ä‘i nÆ¡i khác tiếp khách.
Ông lão râu bạc ngoái đầu nhìn Vương Hoa nói :
- Xin má»i tiểu ca nhi!
Lão nhân lùn thấp và Vương Hoa đồng thá»i quay sang nhìn lão, Vương Hoa há»i :
- Thưa lão tiá»n bối, có Ä‘iá»u chi chỉ giáo chăng?
Ông lão râu bạc cưá»i nhạt nói :
- Chỉ giáo thì không dám, lúc nãy lão phu đã trông thấy tiểu ca nhi diá»…n má»™t chiêu võ công ấy tháºt kỳ diệu...
- Không dám!
Bá»—ng lão nhân râu bạc hạ giá»ng nói :
- Tiểu ca nhi là đồ đệ của y chăng?
Vương Hoa kinh ngạc há»i :
- Ai thế?
Lão nhân râu bạc thoáng ngạc nhiên nói :
- Võ Lâm Hoà ng Äế!
- Nói sao?
Vương Hoa buột miệng kêu lên hoảng hốt.
Lão nhân râu bạc ngạc nhiên lần nữa nói :
- Má»™t chiêu võ công mà ngươi vừa sá» dụng lúc nãy chÃnh là chiêu thứ nhất trong Vô Äịch ngÅ© thức cá»§a Võ Lâm Hoà ng Äế Châu Mã. Chẳng lẽ sư phụ ngươi... không phải là Võ Lâm Hoà ng Äế sao?
Nghe nói như thế Vương Hoa đã giáºt mình sá»ng sốt tại chá»—, má»™t hồi tháºt lâu chẳng nói nên lá»i nà o hết.
* * * * *
Vương Hoa vẫn ngẩn ngưá»i không nói gì hết.
Rõ rà ng sá»± kiện nà y đã là m cho hắn kinh ngạc hết sức. ÄÆ°Æ¡ng nhiên lão nhân râu bạc chẳng nói Ä‘iá»u vô cá»› rồi, thế thì lão gia gia hắn là m sao đánh cắp được năm chiêu võ lâm tuyệt há»c nà y chứ?
Hắn quay sang hướng lão nhân lùn thấp, há»i :
- Gia gia...
- Chuyện gì thế?
- Lá»i nói cá»§a lão tiá»n bối nà y có tháºt chăng?
- Y nói sai bét!
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên thì lão nhân râu bạc há»i :
- Xin chà o vị lão đệ nà y, ngươi nói gì thế?
- Ta nói ngươi đã nói sai bét!
- Nói sai bét ư?
|
 |
|
| |