 |
|

17-08-2008, 07:04 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 21
Má»i ngưá»i, bây giá» xúm xÃt lại xem nó như ngưá»i ta xem má»™t con quái váºt.
Thằng bếp bưng má»™t mâm đầy các thức ăn vá», đèo thêm má»™t cân cam và má»™t gói bánh.
Kinh ngạc chưa, khi thấy nó há»i hai em:
- Hai em ăn gì nà o?
Em Tư và em Năm trỠbát mì. Chị Cả vội nói ngay:
- Chúng mà y vừa ăn cơm, bây giỠăn những thứ ấy thì đi ngủ đầy bụng.
Äức ngá»ng đầu lên:
- Thôi, cho chúng nó ăn một tý cũng không sao, chị ạ.
Rồi nó cầm bát, sẻ cho hai đứa. Nó lại còn đút cho em Năm là khác.
á»’, trước kia thì đừng nói gá»i cho ăn, cứ nó ăn cái gì, sán đến là nó đánh rồi.
Má»i ngưá»i lại cà ng kinh ngạc, khi thấy nó ăn ngon là nh và gá»n gà ng, chứ không vãi bừa ra nữa, và có tý bánh tây nà o rÆ¡i ra mâm, nó lại còn nhặt lên đút mồm là khác.
Ăn xong, nó bóc cam đưa cho hai em, rồi nó cho chúng nó cả bánh nữa.
Chị Cả, lúc ấy mới sán đến ôm lấy nó, hôn lấy hôn để:
- Trá»i Æ¡i, bây giá» em chị ngoan lắm rồi! Nà o, em chị Ä‘i những đâu và là m sao, nói cho biết vá»›i nà o?
Nó Ä‘iá»m nhiên:
- Em chả đi đâu cả. Em đi từ Bắc Giang vỠđây.
***
Chị Cả mở to mắt:
- Thế sao lâu thế? Từ Bắc Giang vỠđây, Ä‘i chỉ mất có hai giá» thôi mà . Nhưng sao em lại xuống ở ga Äầu Cầu?
- á»’, em Ä‘i bá»™ thì đừng lâu à , đừng phải Ä‘i xe ở Äầu Cầu vá» Ã ?
Chị Cả nó sao mà tin cho được:
- Em nói tháºt, em Ä‘i bá»™ từ Bắc Giang vỠđây?
- Ồ, bao giỠem dám nói dối chị.
Chị nó nhìn chằm chằm và o mặt nó:
- À, mà phải, giá»i Æ¡i! Da em tôi sém nắng Ä‘i đây nà y.
Rồi chạnh lòng thương em, chị Cả khóc hu hu.
Nó ôm đầu chị và o ngực:
- á»’, em có là m sao đâu mà chị phải khóc? Thôi, chị nÃn Ä‘i. Thế cáºu mợ lên Bắc Giang phải không?
Chị Cả lau mắt, rồi ngá»ng đầu dáºy:
- Cáºu mợ lên Bắc Giang tìm em. Mợ khóc sưng húp cả mắt. Cáºu sai bao nhiêu là ngưá»i Ä‘i các ngả tìm em, tốn không biết bao nhiêu là tiá»n.
- Ô, thế em là m phà cá»§a giá»i nhỉ?
- Ô, không sao. Miá»…n là em vỠđây là nh mạnh thì mất bao nhiêu cÅ©ng không sao. Em mà có là m sao thì mợ chết mất. Mầy lần, mợ định lăn và o ô-tô để tá»± tá».
Äến lượt Äức hu hu khóc:
- Thế thì tại em hư chị nhỉ?
- Nhưng bây giá» em ngoan rồi. Thôi, em đừng khóc nữa. Mợ trong thấy em là mợ khá»i hết. Chị đã cho ngưá»i Ä‘i đánh dây thép lên cho cáºu mợ rồi. Chỉ sáng mai là cáºu mợ vá» tá»›i đây thôi. Thôi, thế nà y là nhà ta có phúc lá»›n rồi.
Äức ngó lên, thấy chị Hai đứng ở xó cá»a mắt đỠngầu. Nó liá»n vẫy lại. Nó giÆ¡ má cho chị Hai hôn, rồi bảo:
- Thôi, từ giỠlà em không hư nữa đâu. Chị cứ tin như thế. Thôi, chị đừng khóc nữa, em khổ lắm rồi. À, để em kể tất cả các chuyện cho các chị nghe.
Chị Cả biết nó mệt, vội xua tay:
- Thôi, bây giá» em Ä‘i ngá»§ Ä‘i, mai hãy kể. Thôi, hôm nay mợ Ä‘i vắng, em hãy ngá»§ tạm vá»›i vú em váºy.
Nó lắc đầu, rồi dõng dạc:
- Không, từ giỠtôi ngủ một mình. Tôi ngủ một mình ở gác trong ấy.
***
Chị Cả nó, vì phải trông cá»a hà ng nên bao giá» cÅ©ng dáºy sá»›m. Nhưng kìa, nó đã dáºy sá»›m hÆ¡n. Chị nó rón rén và o buồng nó để xem nó ngá»§ có được ngon giấc không thì đã thấy nó Ä‘ang lúi húi xếp xách vở ở bà n, cái công việc mà từ xưa đến nay, không bao giá» nó là m cả.
Chị nó chạy vội, và o ôm chầm lấy nó:
- Ồ, thế tối qua, em không ngủ à ?
Nó hôn chị nó:
- Có chứ. Em ngủ ngon lắm.
- Thế tại sao em lại dáºy sá»›m thế? Má»i khi em ngá»§ trưa cho tá»›i bảy giá» cÆ¡ mà .
- À, má»i khi khác, bây giá» khác. Bây giá» em phải táºp dáºy sá»›m chứ.
Chị nó xoa đầu nó:
- á»’, em dáºy sá»›m để là m gì?
- Muốn để là m gì thì là m. Em há»c. À, hôm nay em Ä‘i há»c, nghe chưa. À hay thôi, em chá» cáºu mợ vỠđã, chị nhỉ?
- Ừ, chá» cáºu mợ vỠđã. Chả há»c thì thôi, cần gì!
- Ồ, cũng cần chứ.
Những lá»i lẽ cá»§a nó bây giá» tháºt là gá»n gà ng, lá»… phép, tháºt là chị nó không thể nà o hiểu được. Nhưng chị nó cÅ©ng thấy mừng rằng em đã ngoan ngoãn.
***
Thằng bếp kinh ngạc khi thấy nó bảo:
- Anh lấy nước lã cho tôi tắm.
Xưa nay nó có tắm sá»›m bao giá». Thứ nhất lại là tắm nước lã. Thứ nhất nó lại xưng anh và tôi, chứ không mà y tao quát tháo như trước.
Thằng bếp còn ngơ ngác, chưa biết có nên nghe hay không thì chị Cả nó đã la:
- Trá»i Æ¡i! Em tắm nước lã thì rét chết! Vá»›i lại tắm sá»›m là m gì? Chá» trưa hãy hay.
Nó Ä‘iá»m tÄ©nh:
- Không, em không rét đâu. Em quen rồi. Tắm sớm mạnh khoẻ và thông minh chị ạ.
Chị Cả nó can thế nà o, nó cũng không nghe.
Nó tắm, nó giội. Rét lắm, nhưng nó cứ cắn răng. Chị Cả đứng chỠở đấy, thấy nó cứ vùng vẫy trong bồn nước giá như băng, phải thốt ra:
- À, em tôi quen tháºt! À, ra em tôi giá»i tháºt!
Nó mặc quần áo xong, sung sướng bảo chị:
- Äấy chị xem, có là m sao! Khoẻ đáo để! Chị không tin, thá» tắm mà xem.
Chị nó rùng mình:
- Thôi, chị chịu thôi. Chị chả bắt chước em được.
Rồi ôm lấy nó, hôn lấy hôn để:
- À, ra em chị bây giá» giá»i quá, ngoan quá!
***
Hôn chán, chị nó dắt nó ra nhà ngoà i:
- Thế bây giá», em chị ăn gì nà o? Em chị ăn cháo bầu dục hay trứng “la-cócâ€? Hay em chị uống cà -phê “sô-cô-laâ€?
Nó lắc đầu:
- Ä‚n là m gì những thứ ấy cho tốn tiá»n. Còn cÆ¡m nguá»™i, chị bảo Ä‘em lên đây cho em. Có ruốc nữa thì ngon chán rồi.
Chị nó há mồm, trợn mắt:
- Bây giỠem ăn được cơm nguội?
- Chứ sao, ăn cÆ¡m là tốt hÆ¡n cả. Chắc bụng và đỡ tốn tiá»n.
Chị nó không nghe:
- Nhưng nếu mợ biết chị để cho em ăn cÆ¡m nguá»™i thì mợ mắng chị chết. Thôi, em chiá»u chị, ăn thứ khác Ä‘i váºy.
- Thế thì chị bảo mua cháo hoa cho em váºy.
- Ô, ai lại ăn cháo hoa. Ä‚n cháo hoa không bổ. Thôi, em ăn cháo bầu dục Ä‘i váºy. Bếp nó là m, chỉ má»™t tà là xong thôi.
- Không. Em ăn cháo hoa.
- Thế nhưng nó đã mua rồi?
- Thì để cho các em, hay các chị ăn đi.
- Nhưng chị mua riêng cho em cơ mà .
- Ồ, thì chị hay các em ăn cũng được chứ sao.
***
Cháo hoa, nó húp thẳng hai bát và ngon là nh lắm chớ không bưng lên đặt xuống như trước.
Hai em nó, lúc ấy đã dáºy, tháºp thò ở phÃa ngoà i. Nó lên tiếng gá»i:
- Và o đây với anh.
Hai đứa đã quen vá»›i sá»± tá» tế cá»§a nó, chạy đến táºn nÆ¡i, rồi ngồi ở hai bên nó.
- Các em có ăn cháo không nà o?
Các em nó nhìn và o bát cháo của nó.
- À, cháo hoa, chịu thôi!
Äức ôn tồn:
- Thế có bầu dục mua cho anh, nhưng anh không ăn, anh bảo nấu cho các em ăn nhé?
Các em nó gáºt lia gáºt lịa:
- Ừ, cháo bầu dục thì chúng em ăn.
Nó tá»§m tỉm cưá»i, nhìn hai em, không nói.
Chị Hai nó thấy thế, liá»n há»i:
- Em cưá»i gì thế?
Nó không tiện nói ra, vả cÅ©ng khó nói cái cá»› nó cưá»i:
- À, em cưá»i cái nà y…
Rồi lại há»i các em:
- Anh cho các em đồ chÆ¡i như thế, các em có thÃch không nà o?
- á»’, thÃch lắm chứ. á»’, đâu rồi, vú em lấy cho tôi Ä‘i.
Äức tụt ngay xuống khá»i giưá»ng:
- Thôi, không phải sai chúng nó nữa. Chúng nó còn báºn, để anh Ä‘i lấy cho.
Rồi thì nó hì hục khuân tất cả các đồ chơi ra cho em nó:
- Äấy, các em chÆ¡i Ä‘i. Và từ giá», muốn gì thì cứ sai anh nhé.
Chị Hai chạy tới, xoa đầu nó:
- Chà , bây giỠem tôi biết thương các em quá!
Nó trả lá»i gá»n lá»n:
- Em, tại sao không thương? Chị biết thương em, tại sao em không biết thương chúng nó?
Chị nó tá»§m tỉm cưá»i:
- Thế sao trước kia, em không thương mà đánh nó như két?
Äức ta gáºt gù:
- À, trước kia khác, bây giỠkhác.
|

17-08-2008, 07:05 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương kết
Mợ tự trên xe tất cả chạy và o. Từ ngoà i, mợ đã khóc rưng rức:
- Nà o, con tôi đâu nà o? Nà o, con tôi đâu nà o?
Äức Ä‘ang chÆ¡i ở trên gác vá»›i các em, nghe tiếng mợ, đã xăm xăm chạy xuống.
Mợ ôm chầm lấy nó. Nó cũng ôm chầm lấy mợ. Mợ hôn nó, nó cũng hôn mợ. Mợ vừa hôn nó vừa khóc. Nó hôn mợ, lặng im.
Mợ hôn, mợ hÃt nó chán, rồi mợ rÃt lên:
- Thôi, cứ ở nhà vá»›i mợ, chẳng Ä‘i đâu cả. Chẳng há»c thì đừng. Giá»i Æ¡i! Con tôi Ä‘i mấy ngà y, là m cho tôi sống dở, chết dở. Phúc quá, phúc quá! Thôi, con cứ ở nhà vá»›i mợ, chẳng phải Ä‘i đâu cả, nghe không? Mợ không bắt con phải Ä‘i há»c nữa đâu.
Nó nhìn lên mắt mợ, thấy sưng hÃp, liá»n ghì chặt lấy:
- Thôi, con lạy mợ, mợ đừng giáºn con nữa. Từ rà y con không Ä‘i đâu nữa, nghe không. Con không hư nữa, nghe không.
Mợ kinh ngạc vì những lá»i nói cá»§a nó. Mà kinh ngạc là phải, bởi từ tấm bé, chưa bao giá» nó nói những lá»i lá»… phép như thế. Nó chỉ có vòi, quấy, quát tháo, và chá»i vung tà n tán.
Chị Cả, chị Hai, lúc ấy mới xô đến:
- Mợ Æ¡i, em con bây giá» nó ngoan lắm lắm cÆ¡, nó khác trước nhiá»u cÆ¡.
Mợ chẳng hiểu đầu cua tai ếch, cứ thấy con vỠmạnh khoẻ là mừng lắm rồi:
- Thế à ? Thì con mợ bao giỠnó chẳng ngoan, nó hư bao giỠđâu?
Nó giơ tay bịt mồm mợ:
- Ồ, trước con có hư chứ lại!
Rồi nó rúc đầu và o nách mợ:
- Từ giỠthì con không hư nữa đâu.
Sự kinh ngạc của mợ không bút nà o tả được.
***
Cáºu và bác Giáo, lúc ấy trả tiá»n xe xong, má»›i xồng xá»™c chạy và o.
Cáºu giÆ¡ tay đón lấy nó. Rồi cáºu hôn, hôn khắp và o ngưá»i nó, rồi cáºu nức nở:
- Giá»i Æ¡i! Con Ä‘i đâu mấy hôm để cho cáºu mợ hết cả hồn cả vÃa! Con Ä‘i đâu thế? Con Ä‘i đâu thế? Nói cho cáºu mợ biết.
Mợ gắt ngay, và nói những câu khiến cho bác Giáo xạm cả mặt:
- Há»i dồn thế thì con nó trả lá»i thế nà o cho kịp! Nó có mấy mồm. Thôi, chả há»c nữa. Há»c thế thì rồi tôi mất con.
Mợ bế xốc Äức nguây nguẩy và o nhà .
Bác Giáo chết cay chết điếng, đứng ngẩn ra nhìn theo, không còn biết nói thế nà o.
Trong ba hôm nay, mợ đã là m cho ông đủ các thứ tình, các thứ tá»™i rồi. Nhưng trong khi mợ Äức Ä‘au đớn, và ông xét ông cÅ©ng có lá»—i vì trông nom bất cẩn. Mợ bế Äức và o nhà , đặt lên sáºp, rồi mợ ngắm Äức từ đầu đến chân, rồi mợ lại vồ lấy, rÃt lên:
- Giá»i Æ¡i! Con tôi Ä‘en má»™t tÃ, nhưng không sao. Tôi ăn hiá»n ở là nh, cho nên giá»i không nỡ là m hà nh là m hại con tôi. Giá»i Æ¡i, con tôi!
Mợ nói thế, rồi mợ lại khóc nấc lên. Rồi mợ quỳ ngay xuống dưới chân con.
Äức ứa nước mắt, giÆ¡ tay kéo mợ dáºy. Rồi Äức ôm cổ mợ:
- Kìa, mợ, con đã bảo mợ đừng khóc nữa cơ mà ! Con đã bảo mợ, con khổ lắm cơ mà . Bây giỠcon ngoan rồi mà .
Äức giÆ¡ tay vuốt nước mắt cho mợ. Mợ đớp những ngón tay cá»§a Äức, tưởng chừng như mình được lên tiên.
Vừa lúc ấy thì cáºu ở ngoà i Ä‘i và o. Mợ gắt ngay:
- Thôi, ông Ä‘i đâu thì Ä‘i. Má»™t suýt nữa, ông giết con tôi đấy. Há»c vá»›i chả hà nh!
Äức nhìn cáºu, rồi nhìn mợ. Rồi Äức lại đưa tay bịt mồm mợ:
- Kìa, mợ, mợ đừng gắt vá»›i cáºu con nữa, lá»—i tại con chứ có phải tại cáºu con đâu.
***
Mợ rúc đầu và o nách con:
- Thôi, con đừng có bênh cái con ngưá»i ấy nữa. Chả được cái đỉnh đùng gì. Há»c! Há»c! Há»c để là m gì? Bao nhiêu ngưá»i, ngưá»i ta không há»c dá»… chết cả đấy. Há»c để ho lao, ho cổ. Hư! Mấy thứ hư! Con tôi hư mặc kệ tôi, việc gì đến ông?
Äức lại van vỉ:
- Ô kìa, mợ! Con đã bảo thế, mợ còn cứ gắt mãi vá»›i cáºu.
Rồi nó tụt xuống, chạy lại nắm tay cáºu:
- Cáºu đừng có giáºn mợ con, nghe không.
Cáºu tháºt như ngưá»i đứt dây tá»± trên giá»i rÆ¡i xuống, không hiểu tại sao con mình lại nói được những lá»i lá»… phép và khôn ngoan như thế. Cáºu trố mắt nhìn con, trố mắt nhìn mợ. Rồi thì cáºu cho là phúc nhà , vì mình ăn hiá»n ở là nh nên giá»i thương thánh độ. Cáºu xốc nách Äức giÆ¡ thẳng lên giá»i. Mợ lại gắt:
- Là m mạnh thế, chết con tôi bây giá»!
Äức tụt xuống, nguây nguẩy Ä‘i và o:
- Con bảo mợ đừng có gắt vá»›i cáºu, mợ cứ gắt, con giáºn mợ rồi đấy!
Mợ sợ quá, chạy theo, nÃu lấy áo Äức:
- Thôi, mợ lạy con, mợ không gắt nữa rồi.
Rồi mợ quay lại phÃa cáºu:
- Nhưng thế thì ai mà không gắt cho được.
Äức lại nguẩy Ä‘i:
- Kìa, con đã bảo mợ mà !
Mợ lại vội và ng nói lấy nói để:
- Thôi, thôi, mợ không gắt nữa, mợ không gắt nữa mà lại.
Cáºu sung sướng quá, cưá»i khá» khá»:
- Äấy, nghe con nói đấy, con nó cÅ©ng biết thế nà o là phải trái.
Mợ ôm Äức, nguýt cáºu má»™t cái:
- Con tôi đẻ ra đấy. Chớ dễ ông đã đẻ ra được nó đấy.
Cáºu vuốt bá»™ râu “ghi-đông ca-rêâ€
- Tôi chả đẻ ra nó mà nó lại bênh tôi.
***
Bác Giáo nghe chị Cả, chị Hai nói cho biết sá»± thay đổi kỳ dị cá»§a Äức, lúc ấy má»›i rón rén Ä‘i và o. Cáºu mợ chưa kịp nói gì thì Äức đã lìa khá»i tay mợ, chạy ra nắm lấy tay bác Giáo:
- Thôi, bác đừng giáºn mợ cháu nữa. Mợ cháu… gì thì mợ cháu nói thế đấy thôi.
Bác Giáo đã được chị Hai, chị Cả nói cho biết sá»± thay đổi cá»§a Äức. Nhưng bác cÅ©ng không ngá» có sá»± thay đổi kỳ dị đến như thế. Bác tưởng chừng có thần đồng nháºp khẩu và o Äức.
Bác nhìn Äức trừng trừng, rồi bác nói:
- Không, bác có giáºn mợ cháu đâu. Ngưá»i ta trong lúc Ä‘au đớn, ai chả thế.
Äức lắc đầu lia lịa:
- Không phải, không phải lá»—i ở bác. Lá»—i ở cháu. Nếu cháu ngoan ngoãn há»c hà nh trên ấy, thì đâu có chuyện.
Bác Giáo lại cà ng kinh ngạc. Bác lẩm bẩm:
- Ồ, thằng bé nà y bây giỠkhá quá!
Rồi thì bác nói to:
- Thôi, chú thÃm đừng có giáºn tôi nữa. Thế nà y là giá»i thương, thánh độ đây. Như thế nà y thì còn việc gì phải dạy nữa.
Äức nắm tay bác Giáo, đặt lên đầu mình:
- Ồ, phải dạy chứ. Trẻ con không dạy thì sao… gì được.
Rồi quay lại phÃa mợ:
- Con theo bác Giáo lên Phá»§ Lạng há»c, nghe không mợ?
Mợ rụng rá»i:
- Ôi! Thôi, thôi, chả há»c thì đừng. Ở đây cÅ©ng có trưá»ng. Má»™t lần nữa thì tôi chết!
Äức nép đầu và o mình bác Giáo:
- Không, con ở trên ấy há»c, con không Ä‘i đâu nữa đâu, mợ ạ.
Mợ lắc đầu lia lịa:
- Không, không, ở đây cÅ©ng có trưá»ng. Vá»›i lại mợ cÅ©ng không cần cho con phải há»c. Nhà cÅ©ng đủ bát ăn rồi, chả há»c cÅ©ng chả sao.
Äức ôm chặt lấy bác Giáo:
- Không, nhất định là con lên há»c vá»›i bác Giáo kia. Không há»c, dốt, ngưá»i ta cưá»i. Nhất định là con lên há»c vá»›i bác Giáo, vá»›i các anh các chị ở trên ấy cÆ¡.
Mợ thấy con có vẻ cả quyết, liá»n nằn nì:
- Thì ở đây cÅ©ng có trưá»ng, con cứ Ä‘i há»c.
Äức phụng phịu:
- Nhưng ở đây không có ai giá»i chữ, không có ai bảo con. Ở trên ấy có các anh, các chị.
Mợ cuống quýt:
- Không! Không!
Äức giáºm chân xuống đất, láy lại lá»i mợ:
- Không! Không! Con cứ Ä‘i vá»›i bác. Con Ä‘i để con Ä‘i há»c, chứ con Ä‘i đâu. Con không Ä‘i đâu nữa đâu.
***
Mợ oà lên khóc:
- Nhưng mà mợ không xa con được. Mợ xa con thì mợ nhớ lắm, mợ không sống được. Con là m cho mợ thất điên bát đảo lên mấy ngà y hôm nay, bây giỠcon lại định là m cho mợ khổ hay sao đấy?
Äức thấy mợ khóc thì thương. Nó chạy lại vuốt má mợ:
- Ô kìa, thế con muốn Ä‘i há»c, mợ không bằng lòng à ? Thế con ngoan, mợ không muốn cho con ngoan à ?
Mợ mếu máo:
- Tại sao mợ lại không muốn.
- Mợ muốn, thế sao mợ lại không cho con Ä‘i há»c? Mợ giữ con ở nhà ?
- Thì con há»c ở Hà Ná»™i cÅ©ng được chứ sao.
- Nhưng nhà nà y không ai giá»i cả. Cáºu không biết chữ Tây nhé, mợ không biết chữ Tây nhé. Chị Cả, chị Hai thì báºp bẹ, con quên thì con há»i ai? Vá»›i lại há»c má»™t mình, nó buồn lắm! Mợ nhá»› con thì chá»§ nháºt con vá». Mợ phải muốn cho con há»c giá»i chứ. Sao trước kia, mợ bảo muốn cho con há»c để sau ra là m quan kia mà ? Thế mợ không muốn cho con là m quan à ?
- Sao mợ lại không muốn. Nhưng xa con thì mợ chịu thôi. Mợ không cần quan, mợ chỉ cần con thôi.
- Thì con lên trên ấy vá»›i bác, chứ con có Ä‘i đâu. Con há»c đỗ, rồi con vỠđây ở vá»›i mợ. Không! Mợ phải cho con Ä‘i má»›i được.
***
Sá»± quả quyết cá»§a thằng bé muốn là m ngưá»i, là m rung động tấm lòng trắc ẩn cá»§a nhà giáo vốn là ngưá»i chỉ muốn thà nh nhân chi mỹ. Bác Giáo lại thấy có can đảm để nói:
- ThÃm nên bình tÄ©nh nghe tôi và nghe nó. Thế nà y là giá»i thương thánh độ cho thần đồng nháºp nhẩu nó để nói đấy. Nếu thÃm mà không biết vâng theo mệnh giá»i, thì rồi… chả ra thế nà o cả. ThÃm nên bình tÄ©nh mà xét xem. Sao má»™t đứa bé, trước kia như thế, mà bây giá» nói những lá»i khôn như thế? À, hẳn là giá»i thương chú thÃm má»›i có sá»± lạ lùng thế nà y. ThÃm phải nên xét kỹ, không có rồi lại hối không kịp nữa đấy. Con trẻ chỉ có má»™t thá»i để há»c hà nh mà thôi. Ta không nên là m cản trở bước đưá»ng tiến nghiệp cá»§a nó.
Mợ vốn tin thần thánh, vả thằng Äức lại là con cầu tá»±, cho nên khi bác Giáo viện thánh thần và viện mệnh giá»i ra nói thì mợ sợ ngay. Mợ ngáºp ngừng má»™t giây:
- Vâng, thôi nếu có phải thế thì tuỳ bác đấy.
Và nhìn con, nghẹn ngà o:
- Thôi, có phải nếu nó muốn Ä‘i để há»c hà nh thì cÅ©ng tuỳ nó. Trước kia tôi cÅ©ng chỉ muốn có thế.
HẾT
|
 |
|
| |