 |
|

16-08-2008, 07:06 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 3
- Thưa đức Hồng y, vá» phần tôi, má»™t lần nữa tôi xin khẩn thiết cam Ä‘oan vá»›i ngà i rằng nếu ngà i không đồng ý thì an ninh cá»§a thà nh phố nà y sẽ bị Ä‘e dá»a.
Trong khi nói chuyện vá»›i đấng bá» trên cá»§a giáo há»™i, viên đại tá giám binh cố giữ giá»ng kÃnh cẩn, nhưng lá»i nói cá»§a hắn ta đã rõ rà ng đượm vẻ bá»±c dá»c. Hắn cáu kỉnh hÆ¡n lúc nà o hết vì vợ hắn đã là m cho hắn nợ nần quá nhiá»u. Ba tuần nay hắn đã phải chịu đựng nhiá»u cÆ¡n thá» thách tà n nhẫn. Tinh thần nhân dân thà nh phố rất chán nản, không khà bất mãn ngà y cà ng chÃn muồi và lan rá»™ng má»™t cách đáng sợ. Khắp nÆ¡i chá»— nà o cÅ©ng có hoạt động bà máºt, chá»— nà o cÅ©ng có cất giấu vÅ© khÃ. Äồn BÆ¡-ri-xi-ghê-la thì quá yếu, và lòng trung thà nh cá»§a quân lÃnh thì lại rất đáng ngá». Äã thế lại còn thêm má»™t ông Hồng y giáo chá»§ nữa. Có lần nói chuyện vá»›i phó giám binh, hắn đã gá»i Hồng y giáo chá»§ là “con lừa bướng bỉnhâ€, hắn đã phải thất vá»ng vì ông ta. Nhưng nay lại nẩy ra thêm má»™t gã Ruồi Trau. Hắn cho Ruồi Trâu là hình bóng cá»§a ma quá»·.
“Tên quá»· thá»t Tây Ban Nha†ấy đã bắn bị thương đứa cháu yêu và tên máºt thám đắc lá»±c nhất cá»§a viên đại tá Phe-ra-ri. Äến nay thì Ruồi Trâu lại mê hoặc tất cả lÃnh canh, hăm dá»a tất cả các sÄ© quan thẩm vấn và “biến nhà tù thà nh má»™t chuồng gấu trong vưá»n bách thúâ€. Ruồi trâu bị nhốt trong pháo đà i đã ba tuần nay mà các nhà đương cục BÆ¡-ri-xi-ghê-la vẫn chưa biết nên xá» trà vụ ấy như thế nà o. Thẩm vấn hết đợt nà y đến đợt khác. Phỉnh phá», dá»a dẫm và má»i thá»§ Ä‘oạn khác Ä‘á»u đã thi thố cả rồi. Nhưng từ hôm bắt được Ruồi Trâu đến nay vẫn không nhÃch được bước nà o. Bây giá» ngưá»i ta đã bắt đầu hối háºn rằng giá tống cổ Ruồi Trâu Ä‘i Ra-ve-na ngay từ đầu thì nhẹ nhõm biết bao nhiêu. Nhưng dù sao thì cÅ©ng đã muá»™n rồi. Sau khi nghe Phe-ra-ri báo cáo, khâm sứ đặc phái cá»§a Giáo Hoà ng đã xét yêu cầu cá»§a Phe-ra-ri mà ban cho hắn đặc quyá»n tá»± tay xét xá» vụ án nà y. Vì váºy giỠđây nếu hắn rút lui thì có khác nà o chịu nhục mà thừa nháºn rằng đối thá»§ lợi hại hÆ¡n hắn ta nhiá»u.
Như Giê-ma và Mi-ke-lê đã Ä‘oán trước, viên đại tá đòi láºp tòa án binh bằng được để tránh khá»i má»i lôi thôi rắc rối. Việc Hồng y giáo chá»§ Mông-ta-ne-li khăng khăng từ chối kế hoạch ấy là giá»t nước cuối cùng là m trà n đầy chén nước nhẫn nại cá»§a Phe-ra-ri.
Hắn nói:
- Thưa đức Hồng y, nếu ngà i biết tôi và những ngưá»i giúp việc tôi đã chịu khổ sở biết bao nhiêu vì tên quá»· sứ nà y, thì chắc ngà i sẽ có má»™t thái độ khác. Tôi cÅ©ng biết rằng đức Hồng y không tán thà nh việc là m trái thá»§ tục tố tụng, và tôi rất quý trá»ng lương tâm cá»§a ngà i. Nhưng trong trưá»ng hợp đặc biệt nà y thì cần phải có những biện pháp đặc biệt.
Mông-ta-ne-li bẻ lại:
- Không thể lấy trưá»ng hợp đặc biệt nà o để bà o chữa cho bất công được. Dùng tòa án binh bà máºt để xá» thưá»ng dân là không công bằng và không hợp pháp..
- Thưa đức Hồng y, chúng ta buá»™c lòng phải là m như thế! Kẻ bị bắt đã can dá»± rõ rệt và o nhiá»u trá»ng tá»™i. Y đã từng tham gia các cuá»™c nổi loạn, và nếu y không trốn Ä‘i Tô-scan thì toà n án cá»§a á»§y ban quân sá»± do đức ông Spi-nô-la là m chánh án đã kết án y tá» hình hoặc tù chung thân rồi. Từ đó đến nay Ri-va-rét vẫn liên tục tổ chức hết âm mưu nà y đến âm mưu khác. Má»i ngưá»i Ä‘á»u biết rằng y là má»™t tay lợi hại cá»§a má»™t trong những há»™i kÃn phá hoại ghê gá»›m nhất. Có đầy đủ chứng cá»› để tình nghi rằng chÃnh y đã gây phiến loạn hoặc đã đồng ý giết Ãt nhất là ba nhân viên cảnh sát bà máºt. Y bị bắt trong khi bà máºt chở vụ khà và o địa pháºn Giáo hoà ng. Không những thế, y lại còn vÅ© trang kháng cá»± lại nhà đương cục và là m bị thương nặng hai viên chức trong khi há» thừa hà nh nhiệm vụ. Bây giá» y là má»™t mối Ä‘e dạ thưá»ng xuyên cho an ninh và tráºt tá»± cá»§a thà nh phố. Äó là những lý do đầy đủ để đưa y ra tòa án binh.
Mông-ta-ne-li quả quyết:
- Bất kỳ ai dù phạm tá»™i nặng đến đâu chăng nữa cÅ©ng phải được xét xá» theo pháp luáºt
- Thưa đức Hồng y, nếu cứ theo thá»§ tục thông thưá»ng thì mất rất nhiá»u thá»i giá» mà hiện nay thì má»—i phút đáng giá ngà n và ng. Tôi không ngá»›t lo sợ rằng y có thể trốn thoát.
- Nếu có nguy cÆ¡ đó thì nhiệm vụ cá»§a ông đại tá là phải canh gác cẩn tháºn hÆ¡n.
- Thưa đức Hồng y, tôi đã là m hết sức, nhưng dù sao tôi cÅ©ng vẫn phải trông và o đội lÃnh gác nhà tù. Song toà n thể lÃnh gác đã bị Ruồi Trâu mê hoặc. Trong ba tuần qua, tôi đã thay lÃnh gác cả thảy bốn lần, luôn luôn bắt phạt há» nhưng vẫn không ăn thua gì. há» tiếp tục đưa thư cá»§a y ra ngoà i và mang tin và o cho y mà tôi vẫn không là m gì nổi. Những tên lÃnh chó chết ấy mê y như mê đà n bà váºy.
- Tháºt lạ. Có lẽ y không phải ngưá»i thưá»ng.
- Y là má»™t tên quá»· sứ tinh ranh đặc biệt. Xin đức Hồng y tha lá»—i, tháºt quá Ri-va-rét có thể là m cho các đức thánh cÅ©ng không sao chịu nổi. Chắc ngà i không tin, nhưng chÃnh tôi đã thân hà nh đứng ra thẩm vấn y, tôi biết. Những sÄ© quan chị trách nhiệm thẩm vấn đã không sao chịu nổi, nên tôi phải là m thay…
- Thế nghĩa là thế nà o?
- Thưa đức Hồng y, Ä‘iá»u ấy khó nói lắm, nhưng nếu ngà i xem qua thái độ cá»§a Ri-va-rét trong khi thẩm vấn thì tá»± khắc hiểu ngay. Ngà i có thể thấy rằng trong lúc đó sÄ© quan tẩm vấn hóa ra tá»™i phạm còn y thì lại trở thà nh quan tòa.
- Y là m thế nà o mà ghê gá»›m thế được? Y không trả lá»i câu há»i cá»§a các ông hay sao? Ngoà i im lặng ra, y còn thứ vÅ© khà gì khác nữa đâu?
- Ri-va-rét còn có má»™t miệng lưỡi sắc bén như dao cạo nữa. Thưa đức Hồng y, chúng ta Ä‘á»u là những kẻ tá»™i lá»—i, có ai là ngưá»i không phạm phải sai lầm. Và dÄ© nhiên không ai muốn ngưá»i khác Ä‘em tá»™i cá»§a mình ra bêu riếu ầm Ä© khắp nÆ¡i. Äó là bản tÃnh cá»§a con ngưá»i. Váºy mà nay lại có kẻ bá»›i móc những tá»™i lá»—i cách đây hà ng hai chục năm ra văng và o mặt mình.
- Váºy Ri-va-rét đã tố giác chuyện gì bà máºt cá»§a viên sÄ© quan thẩm vấn có phải không?
- Vâng… thưa đức Hồng y… hồi viên sÄ© quan đáng thương ấy còn là sÄ© quan kỵ binh hắn đã mắc nợ quá nhiá»u và có tạm vay má»™t món tiá»n nhá» trong quỹ quân đội…
- NghÄ©a là hắn đã ăn cắp tiá»n công chứ gì?
- Thưa đức Hồng y, lẽ dÄ© nhiên hắn là m thế là xấu, nhưng bạn bè đã góp ngay tiá»n cho hắn trang trải và chuyện đó đã được ỉm Ä‘i. Hắn là con nhà tá» tế và từ đó đến nay giữ được hạnh kiểm tốt. Thế mà tôi không hiểu Ri-va-rét đà o bá»›i đâu ra má»› chuyện cÅ© rÃch ấy. Ngay hôm há»i cung đầu tiên, y đã nói toạc chuyện đó ngay trước mặt viên sÄ© quan và những ngưá»i dưới quyá»n ông ta. Và y nói vá»›i má»™t giá»ng hiá»n là nh như Ä‘á»c kinh váºy. Lẽ dÄ© nhiên đến nay chuyện đó đã được cả tỉnh bà n tán xôn xao. Thưa đức Hồng y, nếu ngà idá»± má»™t buổi há»i cung thì chắc ngà i sẽ rõ ngay… Tất nhiên chúng tôi sẽ giấu không để cho Ri-va-rét biêt và ngà i sẽ có thể ngồi nghe kÃn đáo…
Mông-ta-ne-li quay lại nhìn viên đại tá vá»›i cặp mắt khác thưá»ng.
- Tôi là sứ thần cá»§a giáo há»™i chứ không phải là máºt thám. Nghe trá»™m không phải là nhiệm vụ cá»§a tôi.
- Tôi… tôi không há» có ý là m pháºt lòng đức Hồng y…
- Tôi thiết tưởng không cần đôi co là m gì nữa vô Ãch. Ông đưa tên đó lên để tôi nói chuyện.
- Thưa đức Hồng y, xin ngà i cho phép tôi từ chối Ä‘iá»u nà y. Ri-va-rét là kẻ không sao còn tu tỉnh được. Lần nà y phải vượt qua pháp luáºt mà trừ khá» hắn, đừng để hắn gây ra tai há»a má»›i, như thế là chắc chắn và phải lẽ hÆ¡n cả. Äức Hồng y đã nói thì tôi cÅ©ng không dám van nà i, nhưng xin ngà i hiểu cho rằng tôi phải chịu trách nhiệm trước đức khâm sứ đặc phái cá»§a đức Giáo hoà ng vá» an ninh cá»§a thà nh phố…
Mông-ta-ne-li ngắt lá»i:
- Còn tôi, tôi chịu trách nhiệm trước Thiên chúa và đức Thánh cha để cho trong địa pháºn cá»§a tôi không ai được là m Ä‘iá»u ám muá»™i. Nếu ông đại tá vẫn không chịu thì tôi xin phép ông dùng tá»›i đặc quyá»n Hồng y giáo chá»§ cá»§a tôi. Trong hòa bình tôi không thể đồng ý cho láºp tòa án binh bà máºt giữa thà nh phố nà y. Mưá»i giá» sáng mai má»™t mình tôi sẽ tiếp kẻ bị bắt ở đây, không cần ngưá»i là m chứng.
Viên đại tá gượng gạo trả lá»i má»™t cách kÃnh cẩn:
- Xin tùy đức Hồng y
Rồi hắn ta vừa bước ra vừa lầu nhầu:
- Tháºt là bướng bỉnh chẳng kém gì nhau.
Hắn giữ kÃn việc Ruồi Trâu sắp gặp Hồng y giáo chá»§ cho mãi tá»›i phút phải tháo cùm và dẫn Ruồi Trâu đến trước lâu đà i.
Hắn nói với đứa cháu bị thương:
- Con lừa Mông-ta-ne-li bây giá» cÅ©ng ti toe bà n chuyện pháp luáºt! để cho bạn lÃnh ăn cánh vá»›i Ri-va-rét và đồ đảng cá»§a y đánh tháo cho y dá»c đưá»ng rồi má»›i trắng mắt ra.
Mông-ta-ne-li Ä‘ang ngồi cạnh bà n chất đầy giấy má. Khi Ruồi Trâu bị bá»n lÃnh áp giải và o phòng, anh sá»±c nhá»› tá»›i ngà y hè oi ả năm xưa, nhá»› tá»›i những bà i giảng đạo mà anh đã lần giở từng táºp trong căn phòng giống hệt căn phòng nà y. Lúc ấy cá»a chá»›p cÅ©ng khép ná»a chừng như bây giá» và ngoà i phố tiếng ngưá»i bán hoa quả cÅ©ng rao vang:
- Dâu tây, dâu tây đây!
Ruồi Trâu giáºn dữ lắc đầu, hất ngược má»› tóc xõa xuống mắt và cố mỉm cưá»i.
Mông-ta-ne-li ngẩng đầu lên nhìn anh.
Ông ta nói vá»›i đội lÃnh:
- Các con hãy ra đợi ở phòng ngoà i.
Viên đội khẽ lắp bắp:
- Xin đức Hồng y tha lỗi, quan giám binh nói tên nà y rất nguy hiểm và bảo…
Cặp mắt Mông-ta-ne-li nẩy lá»a, nhưng giá»ng ông vẫn ôn tồn nhắc lại:
- Các con ra đợi ở phòng ngoà i.
Viên đội sợ hãi cúi chà o, mồm lúng búng xin lá»—i rồi cùng vá»›i đội lÃnh bước ra khá»i phòng.
Khi cá»a đã đóng lại. Mông-ta-ne-li cất tiếng:
- Má»i ngồi!
Ruồi Trâu lặng lẽ ngồi xuống. Sau một phút im lặng, Mông-ta-ne-li mới giáo đầu:
- Ông Ri-va-rét, tôi muốn há»i ông mấy câu, nếu ông trả lá»i thì tôi rất cảm Æ¡n.
Ruồi Trâu mỉm cưá»i:
- Công việc chÃnh… chÃnh cá»§a tôi bây giá» là nghe… nghe ngưá»i ta há»i cung.
- Nghe và không trả lá»i chứ gì? Phải, tôi có nghe nói, nhưngnhững câu há»i cá»§a các sÄ© quan há»i cung lại khác. Há» có nhiệm vụ lợi dụng những câu trả lá»i cá»§a ông để kết tá»™i ông…
- Thế còn… những câu há»i cá»§a ngà i thì sao?
Giá»ng nói cá»§a Ruồi Trâu lại còn châm chá»c hÆ¡n cả lá»i nói cá»§a anh. Mông-ta-ne-li hiểu ngay Ä‘iá»u đó, nhưng ông ta vẫn giữ vẻ nghiêm trang và niá»m nở.
- Dù ông có trả lá»i hay không, những câu há»i cá»§a tôi vẫn là giữa hai chúng ta mà thôi. Nếu những câu há»i ấy dÃnh dáng tá»›i những bà máºt chÃnh trị cá»§a ông thì lẽ dÄ© nhiên xin ông chá»› trả lá»i. Mặc dù chúng ta chưa há» quen nhau nhưng mong rằng ông cho phép tôi được tiếp chuyện ông.
- Thưa… thưa đức Hồng y, tôi hoà n toà n theo ý ngà i.
Dáng nghiêng mình và vẻ mặt Ä‘i đôi vá»›i những lá»i nói ấy cá»§a Ruồi Trâu là m cho cả những kẻ trắng trợn nhất cÅ©ng đà nh phải thôi, không muốn tiếp chuyện vá»›i anh nữa. Nhưng Mông-ta-ne-li vẫn há»i:
- Ngưá»i ta buá»™c ông và o tá»™i chuyên chở súng ống và o địa pháºn nà y. Váºy ông dùng súng ống để là m gì?
- Äể… để giết chuá»™c.
- Câu trả lá»i cá»§a ông tháºt ghê gá»›m. Váºy ông coi những ngưá»i đồng bà o không cùng má»™t tư tưởng vá»›i ông là chuá»™t ư?
- Má»™t… má»™t số ngưá»i trong bá»n há».
Mông-ta-ne-li ngả ngưá»i và o ghế và yên lặng nhìn Ruồi Trâu trong mấy phút liá»n.
Bá»—ng ông ta há»i:
- Tay ông là m sao thế kia?
- Những vết răng… răng của những con chuột ấy.
- Xin lá»—i ông, tôi há»i vá» những vết thương còn má»›i ở bà n tay nà y kia.
Ruồi Trâu giÆ¡ cánh tay nhá» nhắn, má»m mại và đầy thương táºt ấy lên. Cổ tay sưng vù, tÃm bầm lại.
- á»’, có gì đáng kể đâu! Äá»™i Æ¡n đức Hồng y, hôm tôi bị bắt - Ruồi Trâu khẽ nghiêng mình – tôi bị má»™t tên lÃnh chém và o tay.
Mông-ta-ne-li cầm lấy cánh tay, chăm chú nhìn.
- Từ hôm ấy đến nay đã ba tuần, tại sao vẫn cứ thế nà y?
- Có lẽ tại mấy… mấy chiếc cùm quý hóa đấy thôi.
Mông-ta-ne-li cau mà y:
- HỠbắt ông đeo cùm và o vết thương mới ư?
- Lẽ… lẽ dÄ© nhiên, thưa ngà i. Vết thương má»›i chÃnh là chá»— để Ä‘eo cùm. Äeo và o vết thương cÅ© thì phá»ng có Ãch gì. Vết thương cÅ© chỉ nhức nhối thôi chứ không thể cháy lên như lá»a đốt.
Mông-ta-ne-li lại chăm chú nhìn Ruồi Trâu vá»›i đôi mắt dò há»i. Rồi ông đứng dáºy, lấy trong ô kéo ra bá»™ đồ băng bó.
- Ông đưa tay đây cho tôi.
Ruồi Trâu nghe theo, mặt anh lạnh như thép nguá»™i. Mông-ta-ne-li rá»a sạch vết thương, băng bó lại cẩn tháºn. Có lẽ ông ta đã quen vá»›i việc nà y.
- Tôi sẽ nói chuyện vá»›i viên cai ngục vá» việc Ä‘eo cùm. Bây giá» tôi muốn há»i ông má»™t câu khác: sau đây, ông định là m gì nữa?
- Thưa ngà i…, câu trả… trả lá»i cá»§a tôi đơn giản lắm. Tôi sẽ vượt ngục nếu có thể. Không vượt ngục được thì chỉ còn có chết mà thôi.
- Tại sao lại chết?
- Vì nếu viên giám binh không tìm được cách xỠbắn tôi thì tất nhiên tôi cũng bị kết án khổ sai, mà như thế cũng chẳng khác gì xỠtỠvì sức tôi không chịu nổi tù khổ sai.
Mông-ta-ne-li tì tay lên bà n, nghÄ© ngợi. Ruồi Trâu cÅ©ng ngồi im, anh tá»±a ngưá»i và o ghế, mắt lim dim táºn hưởng những phút khoan khoái thoát khá»i gông cùm.
Mông-ta-ne-li lại há»i tiếp:
- Nếu trốn thoát được thì ông sẽ là m gì cho Ä‘á»i ông?
- Tôi đã thưa với ngà i rồi, tôi sẽ lại giết chuột.
- Giết chuá»™t… Như váºy là nếu tôi có quyá»n giải thoát cho ông thì ông sẽ lợi dụng tá»± do đó để xúc tiến, chứ không phải để ngăn ngừa bạo lá»±c và đổ máu?
Ruồi Trâu ngước nhìn cây thánh giá treo trên tưá»ng:
- “Không phải là sá»± bằng an mà là lưỡi gươm†(1). Äấy ngà i xem, tôi vẫn noi theo gương sáng đấy chứ. Nhưng phải nói rằng tôi ưa dùng súng ngắn hÆ¡nâ€.
Mông-ta-ne-li vẫn hết sức bình tĩnh:
- Ông Ri-va-rét, tôi không há» xúc phạm tá»›i ông và cÅ©ng không há» tỠý coi thưá»ng những tư tưởng cùng những bạn bè cá»§a ông. Váºy tôi có thể nà o mong ông cÅ©ng đối xá» lại vá»›i tôi tế nhị như thế không? Hay là ông muốn bắt tôi phải nghÄ© rằng há»… ngưá»i vô thần thì không bao giá» biết lá»… phép là gì cả?
- À, ra tôi… tôi quên rằng đức Hồng y cho lá»… phép là má»™t trong những đức tÃnh cao quý nhất cá»§a đạo Thiên chúa. Tôi vẫn còn nhá»› bà i giảng cá»§a đức cha ở PhÆ¡-lô-răng-xÆ¡, khi đức cha nói tá»›i cuá»™c tranh luáºn giữa tôi và ngưá»i bảo vệ nặc danh cá»§a đức cha!
- ChÃnh tôi Ä‘ang muốn há»i ông chuyện ấy. Xin ông cho biết tại sao ông căm thù tôi đến thế? Nếu ông chỉ cho tôi là má»™t cái bia tốt để châm chá»c thì đó là chuyện khác. Bây giá» chúng ta không bà n cãi vá» phương pháp đấu tranh chÃnh trị cá»§a ông là m gì. Nhưng qua các bà i văn châm biếm cá»§a ông thì tôi thấy hình như ông có thù riêng gì vá»›i tôi. Tôi muốn hiểu tại sao ông lại có thái độ như thế đối vá»›i tôi. Tôi đã từng là m Ä‘iá»u gì có hại đến ông chưa?
Hừ, chưa từng là m gì có hại cho anh! Ruồi Trâu đưa cánh tay quấn đầy băng lên cổ. Anh cưá»i khẩu nói:
- Xin má»i đức Hồng y hãy nhá»› lại Sếch-xpia. Hẳn ngà i còn nhá»› trong má»™t vở kịch cá»§a ông ta có má»™t nhân váºt rất ghét mèo, má»™t giống váºt nuôi (2) hiá»n là nh và rất có Ãch. Ấy, tôi cÅ©ng thế đấy, tôi rất ghét giáo sÄ©. Cứ trông thấy bá»™ quần áo cố đạo là tôi cảm thấy nhức nhối đến táºn… chân răng. (3)
Mông-ta-ne-li thản nhiên khoát tay:
- Nếu vấn đỠchỉ là ở chá»— đó thì… Thôi được, xin ông cứ việc đả kÃch. Nhưng ông xuyên tạc sá»± tháºt là gì! Khi trả lá»i bà i giảng cá»§a tôi ông có nói rằng tôi biết kẻ bảo vệ nặc danh cá»§a tôi là ai. Nhưng Ä‘iá»u đó không đúng sá»± tháºt! Tôi không dám kết tá»™i ông cố tình nói dối, nhưng chắc là ông đã lầm. Cho tá»›i ngà y nay tôi cÅ©ng không há» biết ngưá»i đó là ai.
Ruồi trâu nghiêng đầu chăm chú nhìn Hồng y giáo chá»§. Rồi anh ngả ngưá»i và o ghế cưá»i ha hả :
- Ôi, s-s-sancta simplicitas! (tiếng Latinh : tháºt là thanh sạch như các đấng thánh!) Äức Hồng y hiá»n là nh chẳng kém gì ngưá»i dân Ac-ca-Ä‘i! Có tháºt ngà i không Ä‘oán được là ai không? Có tháºt ngà i không trông thấy rằng tuy hai vết móng nhưng chỉ là má»™t vó ngá»±a như bà n chân cá»§a quá»· sứ mà thôi hay sao ?
Mông-ta-ne-li đứng dáºy :
- Ông Ri-va-ret, thế nghÄ©a là má»™t mình ông đóng cả hai vai trong cuá»™c tranh luáºn ấy có phải không ?
Äôi mắt to và xanh biếc cá»§a Ruồi trâu nhìn xoáy và o mắt Hông y giáo chá»§.
- Vâng, là m như thế là rất xấu. Nhưng rôi đã được má»™t mẻ cưá»i vỡ bụng ! Là vì chuyện gì ngà i cÅ©ng nuốt hết, nuốt như nuốt ruá»™t sò hến ý ấy ! Tuy váºy tôi cÅ©ng đồng ý vá»›i ngà i rằng thái độ ấy tháºt là xấu !
Mông-ta-ne-li cưá»i mÃm môi, ngồi xuống ghê. Ngay từ lúc đầu đã biết Ruồi trâu muốn chá»c tức mình, Mông-ta-ne-li đã cố sức trấn tÄ©nh. Nhưng bây giá» thì ông ta má»›i hiểu vì sao viên đại tá lại giáºn dữ đến thế. Má»™t con ngưá»i mà ba tuần lá»… liá»n n gà y nà o cÅ©ng há»i cung Ruồi trâu hà ng hai tiếng đồng hồ thì dù có nói lỡ lá»i Ä‘iá»u gì cÅ©ng có thể tha thứ được.
Mông-ta-ne-li vẫn bình tĩnh nói :
- Thôi, ta gác chuyện ấy lại. Sở dÄ© tôi muốn gặp ông chẳng qua là vì là do sau đây : tôi là Hồng y giáo chá»§, tôi có quyá»n dá»± bà n vá» số mạng cá»§a ông. Nhưng tôi chỉ dùng đặc quyá»n cá»§a tôi để giúp ông khi nà o ngưá»i ta dùng những biện pháp quá nặng ná» vá»›i ông mà thôi. Vì thế tôi muốn há»i xem ông có Ä‘iá»u gì phà n nà n không. Vá» chuyện gông cùm thì ông không lo việc ấy sẽ dà n xếp ổn thoả. Nhưng có lẽ ông còn muốn kêu ca Ä‘iá»u gì khác nữa ? Ngoà i ra, trước khi nói lên ý kiến cá»§a mình toi cÅ©ng cần xem ông là ngưá»i như thế nà o đã.
- Thưa đức Hồng y, tôi chẳng có gì để phà n nà n cả. À la guerre comme à la guerre (tiếng pháp : đã chiến đấu thì cho ra chiến đấu). Tôi không phải là má»™t cáºu há»c trò ngây thÆ¡ chỠđợi chÃnh phá»§ xoa đầu mình vá» tá»™i bà máºt trở súng ống và o giáo pháºn nà y. Lẽ tất nhiên chÃnh phá»§ sẽ trừng trị tôi thẳng tay. Còn như tôi là ngưá»i như thế nà o thì ngà i đã có lần được nghe tôi xưng tá»™i rồi tuy cách xưng hô cá»§a tôi có hÆ¡i ngông má»™t tÃ. Như thế chưa đủ hay sao ? Hay là ngà i muốn nghe.. Nghe lại má»™t lần nữa ?
Mông-ta-ne-li cầm chiếc bút chì gõ gõ và o ngón tay và lạnh lùng nói :
- Tôi không hiểu ông muốn nói gì.
- Äức Hồng y hẳn chưa quên ngươi khách tháºp phương già Äi-ê-gô chứ ?
Ruồi trâu lấy giá»ng ông già "
-"Lão là một kẻ không may có tội.."
Chiếc bút chì gãy là m đôi trong tay Mông-ta-ne-li. Ông ta vừa đứng dáºy vừa nói :
- Ông quá quắt lắm rồi !
Ruồi trâu ngá»a mặt cưá»i, rồi anh nhìn theo Hồng y giáo chá»§ Ä‘ang lặng lẽ Ä‘i bách bá»™ trong phòng.
Sau cùng Mông-ta-ne-li dừng bước trước mặt anh.
- Ông Ri-va-ret, ông đối xá» vá»›i tôi còn tệ hÆ¡n cả má»™t ngưá»i do cha mẹ đẻ ra đối xá» vá»›i kẻ thù hung ác nhất cá»§a mình. Ông bá»›i móc ná»—i Ä‘au khổ riêng cá»§a tôi để bông đùa và giá»…u cợt. Má»™t lần nữa xin ông hãy cho tôi biết tôi đã từng là m Ä‘iá»u gì hại đến ông chưa ? Nếu không thì tại sao ông lại nhẫn tâm đùa cợt như thế ?
Ruồi trâu ngả ngưá»i trên đệm ghế, mỉm cưá»i má»™t cách bà ẩn, lạnh lùng và sâu cay.
- Thưa đức Hồng y, ngà i quá lưu ..lưu ý tá»›i những lá»i nói cá»§a tôi là m tôi không thể nhịn cưá»i được và phần nà o nhá»› lại.. má»™t gánh xiếc rong..
Äôi môi tái nhợt, Mông-ta-ne-li quay ngoắt Ä‘i và rung chuông. Äá»™i lÃnh áp giải bước và o, ông ta chỉ nói vắn tắt :
- Dẫn ngưá»i tù nà y vá».
Khi há» dẫn Ruồi trâu ra khá»i, Mông-ta-ne-li ngồi lặng trước bà n và vẫn run lên vì quá tức giáºn. Ông cầm lấy táºp báo cáo cá»§a các linh mục trong giáo pháºn gá»i tá»›i nhưng rồi lại đẩy ngay ra, gục đầu xuống bà n hai tay bưng lấy mặt. Dưá»ng như Ruồi trâu vẫn còn là má»™t bóng Ä‘en lởn vởn trong phòng ghê gá»›m đến ná»—i là m cho Mông-ta-ne-li không dám buông tay ra khá»i mặt. Ông vẫn run lẩy bẩy và kinh hoà ng, chỉ sợ phải nhìn thấy bóng ma đó mặc dầu nó đã không còn ở đó nữa. Mông-ta-ne-li biết chỉ tại thần kinh cá»§a mình rối loạn lên thôi nhưng ông vẫn hãi hùng trước bóng Ä‘en đó.. cánh tay đầy thương tÃch nụ cưá»i cay độc trên môi cái nhìn sâu xa bà hiểm như biển cả...
Cố gắng lắm Mông-ta-ne-li má»›i xua Ä‘uổi được sá»± ám ảnh ghê rợn ấy và bắt tay và o việc. Suốt ngà y không má»™t phút nà o rảnh nên không bị ký ức già y vò. Nhưng đêm khuya, khi bước và o phòng ngá»§ thì Mông-ta-ne-li lại bá»§n rá»§n, lặng ngưá»i Ä‘i trên ngưỡng cá»a. Nếu bóng ma ấy hiện ra trong giấc má»™ng thì biết là m sao đây ? Má»™t lát sau, Mông-ta-ne-li trấn tÄ©nh lại và quỳ trước tượng Chịu nạn. Nhưng suốt đêm ấy, ông ta vẫn không sao chợp mắt được.
................
(1) “Không phải là sá»± bằng an mà là lưỡi gươm†– Câu nói cá»§a Chúa Giê-xu trong Kinh Thánh khi Chúa nói vá»›i các tông đồ: “Các ngưá»i đừng tưởng rằng ta đến đây là để mang lại hoà bình trên trái đất. Ta đến đây không phải để mang lại sá»± bằng an, mà là mang lại lưỡi gươmâ€.
(2) trong bản dịch ghi là “gia súc†!!!
(3) TrÃch Sếch-xpia, “Ngưá»i lái buôn thà nh VÆ¡-ni-dÆ¡â€, mà n 4, hồi 1.
Last edited by quykiemtu; 07-01-2009 at 04:14 PM.
|

16-08-2008, 07:08 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 4
Song cÆ¡n giáºn cÅ©ng không là m cho Mông-ta-ne-li quên lá»i hứa cá»§a mình. Ông ta kịch liệt phản đối gông cùm đến ná»—i viên đại tá xấu số kia đâm ra hoang mang và đà nh phải nhắm mắt ra lệnh tháo gông cùm cho Ruồi trâu.
Phe-ra-ri phà n nà n với sĩ quan tuỳ tùng :
- Không biết Mông-ta-ne-li còn định phản đối gì nữa không. Nếu lão ta cho gông cùm là khắc nghiệt thì có lẽ chẳng bao lâu nữa lão ta cÅ©ng sẽ đòi bá» nốt các chấn song sắt và bắt tôi phải dâng sÆ¡n hà o hải vị cho Ri-va-ret! Thá»i tôi còn trẻ thì phạm nhân là phạm nhân và được xá» trà thÃch đáng ! Lúc ấy chẳng ai cho kẻ phản nghịch nhẹ tá»™i hÆ¡n kẻ cắp cả. Nhưng bây giá» thì là m loạn đã thà nh mốt cả rồi và Hồng y giáo chá»§ tưởng muốn tha hồ khuyến khÃch lÅ© côn đồ ấy thế nà o cÅ©ng được.
Viên sĩ quan tuỳ tùng nói :
- Không hiểu lão ta nhúng tay và o là m gì . Không phải là đặc sứ không có quyá»n dÃnh và o việc dân sá»± và quân sá»±. Theo pháp luáºt thì...
- Còn nói tá»›i pháp luáºt là m gì nữa ! Từ khi đức Thánh cha đã ra lệnh mở cá»a nhà tù để cho bè lÅ© tá»± do chá»§ nghÄ©a khốn kiếp được tháo cÅ©i sổ lồng thì còn ai kiêng nể gì pháp luáºt ! Tháºt hoà n toà n Ä‘iên rồi ! Ai chẳng biết Hồng y giáo chá»§ Mông-ta-ne-li bây giá» lên mặt rồi. Hồi Äức cố Giáo hoà ng ngà i còn sống thì lão ta nhÅ©n lắm nhưng nay thì lão ta nghiá»…m nhiên trở thà nh nhất phẩm triá»u đình. Má»™t bước tót ngay lên địa vị cáºn thần cá»§a Giáo hoà ng đương kim lão ta tha hồ mà là m mưa là m gió. Mình địch lại sao nổi! Biết đâu lão ta lại chẳng đã nháºn được máºt dụ cá»§a Va-ti căng. Bây giá» thá»i thế đảo Ä‘iên chẳng hiểu mai đây như thế nà o. Ngà y xưa thì còn có ká»· cương chứ thá»i buổi bây giá»..
Rồi Phe-ra-ri chán ngán lắc đầu. Tháºt khó mà sống ở thá»i buổi nà y khi mà Hồng y giáo chá»§ để mắt tá»›i cả chế độ nhà tù bà n luáºn đến cả quyá»n lợi cá»§a các chÃnh trị phạm.
Còn vá» phần ruồi trâu thì anh trở vá» nhà tù trong pháo đà i vá»›i má»™t tâm trạng hầu như Ä‘iên dại. Cuá»™c gặp Mông-ta-ne-li đã hút gần kiệt sức anh. Câu nói cuối cùng độc ác vá» gánh xiếc rong buá»™t ra giữa lúc anh đã quá tuyệt vá»ng chÃnh là để tìm cách cắt đứt cuá»™c nói chuyện ấy. Nếu chỉ kéo dà i chừng năm phút nữa thì chắc anh sẽ khóc oà lên mất.
Mấy tiếng đồng hồ sau viên đại tá gá»i Ruồi trâu lên. Nhưng để trả lá»i má»i câu há»i anh chỉ cưá»i sằng sặc như Ä‘iên như dại. Cho đến khi viên đại tá cáu tiết và chá»i bá»›i ầm Ä© thì Ruồi trâu cà ng cưá»i to hÆ¡n. Viên đại tá lại doạ dẫm bằng đủ má»i hình phạt ghê gá»›m nhưng rốt cuá»™c cÅ©ng như Giêm-xÆ¡ Bá»›c tÆ¡n xưa kia hắn cho rằng không hÆ¡i sức đâu mà đi thuyết phục má»™t kẻ hoà n toà n mất lý trÃ.
Chúng lại dẫn Ruồi trâu trở vá» ngục tối. Anh nằm lăn ra phản lòng Ä‘au buồn không sao tả xiết. Má»—i khi tráºn cưá»i Ä‘iên dại qua Ä‘i thì buồn Ä‘au lại áºp đến. Anh cứ nằm như thế đến táºn chiá»u không nhúc nhÃch không nghÄ© ngợi. Xúc động mãnh liệt đã nhưá»ng chá»— cho vô cảm giác. Ná»—i Ä‘au khổ đè nặng lên tâm hồn thì cÅ©ng chỉ như má»™t váºt thể đè nặng lên khúc gá»— mà thôi. Và nói cho cùng tương lai dù có kết liá»…u như thế nà o đối vá»›i anh cÅ©ng chẳng quan hệ gì. Äiá»u quan trá»ng duy nhất đối vá»›i anh cÅ©ng như đối vá»›i má»i sinh váºt khác là là m sao thoát khá»i những ná»—i Ä‘au khổ vô cùng táºn. Ná»—i Ä‘au khổ ấy mất Ä‘i là do tình thế bên ngoà i thay đổi hay là do khả năng cảm xúc trong anh sẽ chết Ä‘i đó chỉ là vấn đỠphụ. Anh có thể trốn thoát được mà cÅ©ng có thể bị giết nhưng dù thế nà o anh cÅ©ng sẽ không bao giá» thấy mặt "cha" nữa.
Ngưá»i coi ngục mang cÆ¡m chiá»u lại cho Ruồi trâu. Anh nhìn lên vá»›i đôi mắt nặng chịch mà thản nhiên.
- Mấy giỠrồi ?
- Sáu giá». Thưa ông, bữa ăn chiá»u đây.
Ruồi trâu rùng mình nhìn thức ăn đã lạnh và thiu thối. Anh quay mặt Ä‘i. Chán nản và mệt má»i. Nhìn thức ăn ruồi trâu thấy buồn nôn.
Ngưá»i coi ngục vá»™i khuyên :
- Nếu ông không ăn thì ốm mất. Cố ăn chút bánh cho lại sức ông ạ.
Và như để ruồi trâu tin lá»i nói cá»§a mình hÆ¡n anh ta cầm miếng bánh ướt giÆ¡ lên khá»i đĩa. Thói quen hoạt động bà máºt bừng tỉnh dáºy trong Ruồi trâu. Anh hiểu rằng trong miếng bánh có giấu má»™t Ä‘iá»u gì bà máºt.
- Anh để đấy rồi tôi ăn.
Ruồi trâu nói má»™t cách hững há» là vì cá»a còn mở tên đội đứng ở cầu thang có thể nghe thấy rõ rà ng từng câu nói.
Khi cá»a ngục đã khoá lại và Ruồi trâu biết chắc không có ai nhìn qua lá»— nhòm thì anh cầm lấy miếng bánh từ từ bẻ vụn ra thà nh từng mảnh. Quả nhiên trong bánh có mấy chiếc giÅ©a con bá»c trong má»™t mảnh giấy có mấy hà ng chữ má» má». Ruồi trâu tháºn trá»ng vuốt thẳng mảnh giấy và đưa lên ánh đèn yếu á»›t trong xà lim. Chữ viết rất khó xem giấy lại má»ng dÃnh rất khó Ä‘á»c :
"Cá»a không khoá. Äêm không trăng. Cưa chấn song cho mau và chui xuống đưá»ng hầm và o khoảng hai ba giỠđêm. Chúng tôi đã sẵn sà ng. Có lẽ không còn dịp nà o khác đâu"
Ruồi trâu vá»™i vã vò nhà u mảnh giấy. Thế là má»i việc Ä‘á»u sẵn sà ng. Anh chỉ việc cưa cho được chấn song cá»a sổ. Thoát khá»i gông cùm rồi may mắn biết bao ! Anh không còn phải mất thá»i giá» cưa gông cùm nữa. Cá»a sổ có bao nhiêu chấn song ?.. Hai.. bốn .. má»—i chấn song fải cưa hai chá»— cÅ©ng coi như là tám chấn song. Nếu không để lỡ phút nà o thì có thể cưa xong đêm nay. Giêma và Mac ti ni là m thế nà o bố trà được nhanh như thế ? Lại còn chuẩn bị cả quần áo để hoá trang, há»™ chiếu, tìm được chá»— ẩn núp nữa.. Có lẽ hai ngưá»i đã là m việc suốt ngà y đêm.. Lại chÃnh kế hoạch cá»§a Giê ma chứ gì ! Ruồi trâu cưá»i thầm : kế hoạch cá»§a ai không quan trá»ng miá»…n sao tốt là được ! Nhưng anh vẫn thấy khấp khởi trong lòng, vì Giê ma là ngưá»i đầu tiên nghÄ© tá»›i cách dùng đưá»ng hầm chứ không fải leo thang dây như những ngưá»i buôn láºu đỠnghị. Kế hoạch cá»§a Giê ma tuy phức tạp và khó khăn hÆ¡n nhưng không nguy hại tá»›i tÃnh mạng cá»§a ngưá»i lÃnh đứng gác ở mặt đưá»ng phÃa đông. Vì thế khi Ruồi trâu được biết hai kế hoạch ấy thì anh không do dá»±, chá»n ngay kế hoạch cá»§a Giê ma.
Theo ké hoạch đó thì ngưá»i lÃnh gác mang biệt hiệu Dế mèn phải bà máºt khoá cánh cá»a sắt từ sân nhà tù dẫn tá»›i đưá»ng hầm dưới chân thà nh rồi treo chìa khoá và o chá»— cÅ©. Còn Ruồi trâu phải cưa chấn song xé áo sÆ¡ mi thà nh từng sải kết lại là m thà nh dây mà tụt xuống mặt đưá»ng rá»™ng phÃa đông. Tá»›i tưá»ng rồi thì phải bò dá»c theo tưá»ng khi tên lÃnh gác quay Ä‘i thì bò há»… hắn nhìn lại thì phải nằm nép và o tưá»ng.
Góc tưá»ng phÃa đông nam là má»™t tháp canh nhá». Tháp nà y đã cÅ© nát má»c đầy dây leo chằng chịt bên dưới là những đống đá vụn. Ruồi trâu fải lần theo những đám dây leo và những đống đá vụn ấy tụt từ trên tháp xuống sân nhẹ nhà ng đẩy cá»a hầm đã mở khoá mà men tá»›i đưá»ng hầm. Cách đây mấy thế ká»· đưá»ng hâm nà y là má»™t hà nh lang bà máºt nối liá»n pháo đà i vá»›i tháp canh trên đồi bên cạnh. Giá» thì không ai dùng tá»›i nữa nên thỉnh thoảng đưá»ng hầm có chá»— bị đá lở xuống che lấp.
Những ngưá»i buôn láºu đã đà o má»™t con đưá»ng bà máºt thông tá»›i đưá»ng hầm nà y. Chỉ há» má»›i biết con đưá»ng ấy . Không ai có thể ngá» rằng từng đống hà ng láºu lâu nay vẫn nằm hà ng tuần dưới chân pháo đà i trong khi bá»n viên chức thế quan vẫn tức tối vì đã phải lùng khắp nhà dân trên núi má»™t cách vô hiệu quả.
Ruồi trâu phải lăn theo đưá»ng bà máºt ấy sang vưá»n đồi bên canh rồi nhân lúc đêm tối đến chá»— có Mac ti ni và má»™t ngưá»i buôn láºu đứng đợi. Mở cá»a sân sau giá» Ä‘i tuần buổi chiá»u là điá»u khó khăn hÆ¡n cả. Không phải ngà y nà o cÅ©ng có thể mở cá»a má»™t cách dá»… dà ng. Trèo từ cá»a sổ xuông những đêm sáng trá»i thì lÃnh canh có thể trong thấy. Vì thế hôm nay Ruồi trâu không thể bá» lỡ thá»i cÆ¡.
Ruồi trâu ngồi xuống giưá»ng nhai bánh. Bánh mỳ không đến ná»—i ghê tởm như những thức ăn khác cá»§a nhà tù. Anh cố nuốt để lấy sức. Rồi, anh ngả lưng và cố chợp mắt má»™t lát vì cưa ngay trước mưá»i giá» thì mạo hiểm quá mà cưa đêm thì lại là má»™t công việc rất vất vả.
Như váºy là dù sao "cha" vẫn nghÄ© cách tạo Ä‘iá»u kiện cho anh trốn. Tháºt đúng là cái lối đối xá» cá»§a "cha" từ trước đến nay. Nhưng không Ä‘á»i nà o anh chịu nháºn sá»± giúp đỡ cá»§a cha. Không, không Ä‘á»i nà o ! Nếu anh trốn thoát được thì đó cÅ©ng là công cá»§a các đồng chà cá»§a anh và bản thân anh. Anh không thèm nhá» sá»± ban Æ¡n cá»§a các cha cố.
Nóng quá ! Chắc trá»i sẽ nổi cÆ¡n giông và nổ ra sấm sét. Không khà nặng ná» và ngá»™t ngạt ruồi trâu sốt ruá»™t trở mình trên phản và đưa cánh tay quấn đầy băng lên gối đầu. Nhưng anh vá»™i rút ra ngay. Cả cánh tay rần ráºt và nóng bừng như lá»a đốt. Các vết thương cÅ© lại bất đầu nhức nhối, day dứt.. Tại sao thế nhỉ ? Không, không có gì đâu ! Chắc là tại thá»i tiết tại trá»i sắp nổi cÆ¡n giông đó thôi. Tốt hÆ¡n là đánh má»™t giấc cho tỉnh ngưá»i rồi sẽ cầm lấy giÅ©a.
Tám chấn song mà toà n là những chấn song to và chắc! Còn bao nhiêu nưa ? Chắc chẳng còn bao nhiêu nữa đâu. Nãy giá» anh cưa đã nhiá»u cưa nhức cả tay. Nhức lắm. Nhức thấu xương ! Nhưng chả lẽ vì cưa mà tay nhức và chân cÅ©ng nhức nốt ! Nhức như lá»a đốt dùi đâm...
Ruồi trâu vùng đứng dáºy. Không, anh chưa ngá»§. Anh mÆ¡ mà mắt vẫn mở to. Anh mÆ¡ thấy tá»± tay mình cưa chấn song. Nhưng, kìa, những chấn song vẫn còn kia vẫn nguyên vẹn vẫn to và chắc như bao giá» hết. Tiếng chuông từ tháp canh xa xôi vá»ng lại đúng mưá»i tiếng. Äã đến giá» ra tay. Ruồi trâu nhìn qua lá»— nhòm. Biết chắc không có ai rình mò anh rút lấy má»™t chiếc giÅ©a giấu trong ngá»±c.
*
* *
Không, có việc gì đâu, chẳng sao cả ! Äó hoà n toà n chỉ là ảo tưởng. Ruồi trâu thấy Ä‘au ở sưá»n. CHắc là tại cảm lạnh hoặc Ä‘au bụng đấy thôi. Äiá»u ấy cÅ©ng không có gì lạ vì ba tuần nay anh phải ăn những thức ăn ghê tởm cá»§a nhà tù và nằm giữa bốn bức tưá»ng ẩm ướt. Còn toà n thân Ä‘au nhừ và mạch Ä‘áºp rá»™n rã thì chẳng qua chỉ là do xúc động và bị tù túng lâu ngà y . Äúng rồi, đúng như thế đấy, chỉ do tù túng quá nhiá»u mà thôi. Thế mà bấy lâu vẫn không nghÄ© ra. Phải tạm nghỉ cho bá»›t Ä‘au đã. Chắc và i phút sẽ đỡ thôi.
Nhưng má»›i ngồi xuống Ruồi trâu lại thấy toà n thân Ä‘au nhức nhối hÆ¡n mặt anh tái nhợt Ä‘i vì kinh hoà ng. Không, phải đứng dáºy là m gì Ä‘i thôi. Phải cố gạt cÆ¡n Ä‘au Ä‘i. Äau hay không là do ý chà cá»§a mình. Phải không biết Ä‘au, phải bắt cÆ¡n Ä‘au dịu xuống.
Ruồi trâu đứng dáºy dõng dạc nói vá»›i chÃnh mình :
- Ta không ốm. Lúc à ny không thể ốm được. Phải cưa cho được chấn song và ta đang không ốm.
Và anh lại cầm lấy giũa.
Mưá»i giá» mưá»i lăm, mưá»i giá» rưỡi, mưá»i giá» bốn lăm... Ruồi trâu mải miết cưa cưa mãi và anh nghe tiếng giÅ©a xiết và o sắt như Ä‘ang xiết và o thân thể và đầu óc mình.
Anh mỉm cưá»i tá»± bảo :
- Xem kẻ nà o sẽ bị cưa đứt trước : ta hay chấn song ?
Rồi anh lại nghiến răng cưa đến mưá»i má»™t giá» rưỡi mặc dù tay đã sưng phồng tê cứng tưởng chừng không nắm nổi chiếc giÅ©a nữa. Không, anh không dám ngừng lại để nghỉ vì nếu rá»i chiếc giÅ©a khốn nạn nà y ra là sẽ không còn đủ can đảm để nhặt lên.
Ngoà i cá»a vang lên tiếng già y Ä‘inh ngưá»i lÃnh canh và tiếng báng súng Ä‘áºp và o khung cá»a sắt. Ruồi trâu ngừng cưa. Tay không rá»i chiếc giÅ©a anh ngoái cổ lại. Phải chăng bá»n chúng đã nghe thấy ? Má»™t váºt gì ném qua lá»— nhòm lăn trên sà n xà lim. Anh cúi xuống nhặt : thì ra má»™t mẩu giấy vo tròn.
Sao tụt mãi mà không đến đất ? Và dưá»ng như có những đợt sóng Ä‘en ngòm gầm thét ghê rợn từ bốn phÃa xô lại phÃa mình.
À thôi, hiểu rồi ! Không phải anh Ä‘ang tụt xuống mà chỉ má»›i cúi xuống nhặt mẩu giấy lên thôi. Äầu anh hÆ¡i choáng váng. Nhưng đó là chuyện thưá»ng khi ngưá»i ta cúi xuống. Có gì đặc biệt lắm đâu! Không, hoà n toà n không có gì hết.
Ruồi trâu nhặt mẩu giấy đưa ra chá»— sáng và cẩn tháºn mở ra xem:
"Thế nà o anh cÅ©ng phải ra đêm nay. Äến mai Dế mèn sẽ bị chuyển Ä‘i nÆ¡i khác. Äây là thá»i cÆ¡ duy nhất"
Anh xé vụn mảnh giấy như đã xé vụn mảnh giấy nháºn được trước đây cầm lấy giÅ©a và lại nghiến răng cưa, cưa má»™t cách kiên nhẫn, lì lợm và cố sống cố chết.
Một giỠđêm. Sau ba tiếng đồng hồ, sau chấn song đã hà ng phục, chỉ còn hai cái nữa là có thể tụt xuống đất được...
Những cÆ¡n Ä‘au dữ dá»™i trước kia thoáng hiện ra trong trà anh. CÆ¡n Ä‘au cuối cùng vừa xảy ra và o quãng đầu năm má»›i. Anh rùng mình nhá»› lại năm đêm Ä‘au kinh khá»§ng ấy. Nhưng lần ấy cÆ¡n Ä‘au không đến đột ngá»™t như thế nà y. Chưa bao giá» cÆ¡n Ä‘au nổi lên đột ngá»™t như bây giá».
Ruồi trâu bá» rÆ¡i chiếc đũa và bất giác chắp hai tay. Và từ khi theo thuyết vô thần lần đầu tiên trong cÆ¡n tuyệt vá»ng vô biên anh thốt lên lá»i cầu nguyện. Anh cầu nguyện má»™t cái gì đó nhưng không biết là cầu nguyện cái gì mà cÅ©ng có thể là cầu nguyện hết thảy má»i cái.
-Äừng ốm hôm nay! Mai hãy ốm ! Äến mai bất ta chịu đựng cái gì cÅ©ng được chứ đừng bắt phải chịu đựng hôm nay.
Anh im lặng một lát, hai tay bóp chặt thái dương rồi lại cầm lấy giũa tiếp tục cưa..
Má»™t giá» rưỡi. Chỉ còn má»™t chấn song cuối cùng. Hai ống tay áo ruồi trâu đã rách tan, đôi môi ứ máu trước mắt là má»™t mà n sương Ä‘á», mồ hôi chảy nhá»… nhại trên trán nhưng Ruồi trâu vẫn cưa, cưa mãi...
Mãi tới rạng đông, Mông-ta-ne-li mới chợp mắt được. Ông ta bị dằn vặt vì thao thức. Mấy phút đầu còn ngủ được yên giấc nhưng sau thì cứ nằm mê.
Má»›i đầu những cÆ¡n mê còn lá» má» và rối loạn. Nhưng sau những mẩu hình ảnh cứ hiện ra má»—i lúc má»™t rõ đã để lại cho ông má»™t cảm giác Ä‘au đớn khắc khoải mÆ¡ hồ. Bây giỠông lại ước gì mình không ngá»§ được vì ông thấy mình lại Ä‘ang chìm đắm và o má»™t giấc mÆ¡ quen thuá»™c và ghê gá»›m đã từng già y vò ông trong suốt mấy năm trá»i. Và mặc dù là trong cÆ¡n mÆ¡ Mông-ta-ne-li vẫn biết không phải mình mÆ¡ như thế lần đầu tiên.
Nà y đây ông thấy mình Ä‘ang lang thang ở má»™t nÆ¡i hiu quạnh, cố tìm má»™t xó yên ổn để nghỉ ngÆ¡i. Nhưng chá»— nà o cÅ©ng thấy ngưá»i ta Ä‘i lại, bà n tán cưá»i đùa kêu la cầu kinh và rung chuông ầm Ä©. Có lúc ông thấy mình Ä‘i thoát khá»i chốn huyên náo ấy lúc thì lại nằm trên má»™t chiếc ghế gá»—. Mông-ta-ne-li nhắm chặt mắt, lấy cả hai tay bưng lấy mắt cho khá»i chói và tá»± nhá»§ thầm "Bây giá» chắc là sẽ ngá»§ được đây" Nhưng đám ngưá»i lại ồ lên kêu la ầm Ä©. Ngưá»i ta gá»i tên ông kêu váng "Tỉnh dáºy, tỉnh dáºy nhanh lên chúng tôi Ä‘ang cần ông đây"
Và , nà y đây, Mông-ta-ne-li Ä‘ang ở giữa những căn phòng sang trá»ng trong má»™t toà lâu đà i nguy nga. Chá»— nà o cÅ©ng đầy những ghế bà nh tráng lệ và đi văng thấp và êm ái. Mà n đêm buông xuống. Mông-ta-ne-li nghÄ© thầm "Thôi tìm được chá»— yên tÄ©nh nà y chắcc ta sẽ ngá»§ được" Rồi ông chá»n má»™t căn phòng tháºt tối và o đấy nằm. Nhưng ánh đèn chói loá bá»—ng rá»i tá»›i mắt ông má»™t cách tà n nhẫn. Rồi có tiếng hét và o tai ông " Dáºy Ä‘i, có ngưá»i gá»i ông kìa!"
Mông-ta-ne-li lại đứng dáºy , lảo đảo bước chân nam đá chân chiêu như má»™t ngưá»i bị thương nặng. Chuông Ä‘iểm má»™t giá» và ông biết rằng má»™t ná»a khoảng đêm ngắn ngá»§i và quý báu đã trôi qua. Hai ba bốn năm giá». Äến khoảng sáu giá» thà nh phố sẽ tỉnh dáºy và sẽ không còn gì là yên tÄ©nh nữa.
Mông-ta-ne-li lẻn và o má»™t buồng khác. Vừa định ngả xuống giưá»ng đã nghe có kẻ hét " Äấy là giưá»ng cá»§a tôi" Tuyệt vá»ng, ông lại bá» Ä‘i nÆ¡i khác.
Từng giá» cứ trôi qua Mông-ta-ne-li vẫn thất thểu trên những hà nh lang dà i dằng dặc cá»§a toà lâu đà i. Äồng hồ Ä‘iểm năm tiếng. Bình minh xám ngắt và ghê gá»›m đã bò lại gần và đẩy lùi đêm tối nhưng ông vẫn không tìm được nÆ¡i yên tÄ©nh. Ôi! Äau khổ ! Trá»i sắp sáng rồi.. Lại má»™t ngà y Ä‘au khổ !
Trước mặt Mông-ta-ne-li là má»™t đưá»ng hầm dà i vô táºn, chan hoà ánh sáng chói lá»i cá»§a những chiếc đèn cây, đèn treo trên trần và những tiếng chân khiêu vÅ©, tiếng cưá»i nói, tiếng nhạc rá»™n rà ng vẫn từ đâu phÃa trên vang lại qua các lá»›p chấn song trên trần cá»§a gian hầm thấp bé ấy. Hình như trên ấy ngưá»i trên thế giá»›i cá»§a những ngưá»i sống ngưá»i ta Ä‘ang há»™i hè gì. Giá tìm được chá»— nà o để chợp mắt má»™t tà thì sung sướng biết bao! Má»™t chá»— nhá» xÃu thôi cÅ©ng được, má»™t ngôi mồ cÅ©ng được ! Chưa nghÄ© xong thì Mông-ta-ne-li đã thấy mình đứng bên cạnh má»™t lá»— huyệt mở rá»™ng. Dưới huyệt toả lên má»™t mùi chết chóc, hôi thối. Nhưng có há» chi! Chợp mắt được là tốt rồi.
Bá»—ng Mông-ta-ne-li nghe thấy tiếng nói cá»§a GÆ¡-lê-Ä‘i-xÆ¡ :"Äây là mồ cá»§a tôi!" Bà gạt chiếc khăn liệm đã rữa nát, ngẩng đầu lên, mắt trừng trừng nhìn Mông-ta-ne-li.
Mông-ta-ne-li quỳ sụp xuống giÆ¡ hai tay vá» phÃa bà mà cầu khấn :
"GÆ¡-lê-Ä‘i-xÆ¡! GÆ¡-lê-Ä‘i-xÆ¡ ! Thương tôi vá»›i! Cho tôi ngá»§ ở đây. Tôi không nà i xin tình yêu cá»§a em, tôi không đụng tá»›i ngưá»i em, tôi không dám nói vá»›i em má»™t lá»i nà o mà chỉ xin em cho tôi nằm xuống bên cạnh và ngá»§ yên Ä‘i ! GÆ¡-le-Ä‘i-xÆ¡ thân yêu ! Tôi đã khổ nhiá»u vì mất ngá»§ ! Tôi không thể sống được thêm má»™t ngà y nà o nữa. Ãnh sáng Ä‘ang đốt cháy linh hồn tôi, tiếng động Ä‘ang là m vỡ nát đầu óc tôi. GÆ¡-lê-Ä‘i-xÆ¡ Cho tôi xuống mồ cá»§a em và nằm ngá»§ bên em!"
Mông-ta-ne-li định lấy khăn liệm của bà che lên mặt, nhưng bà lùi lại và hét lên:
-"Ông là m thế là phạm tội với Chúa ! Ông nên nhớ ông là một Thầy cả!"
Mông-ta-ne-li lại thất thểu lê bước Ä‘i hết nÆ¡i nà y đến nÆ¡i khác. Ông bước tá»›i má»™t bá» biển đá lởm chởm trà n đầy ánh nắng. Sóng biển dạt dà o xô và o bá» như tiếng rên rỉ thảm thiết, vô táºn.
Ông nói :
- Biển cả chắc sẽ thương ta ! Vì biển cả cũng như ta mệt đến chết rồi, nó cũng thao thức mãi mà vẫn không sao ngủ được !
Giữa lúc ấy thì Ac-tÆ¡ hiện lên trên vá»±c mặn mà thét lên :"Äây là biển cá»§a tôi!"
- Thân lạy đức Hồng y! Thân lạy đức Hồng y!
Mông-ta-ne-li vá»™i và ng mở choà ng đôi mắt. Có tiếng ngưá»i gõ cá»a, ông đứng dáºy như má»™t cái máy và mở cá»a ra cho ngưá»i đầy tá»›. Thấy mặt ông méo mó, nhăn nhúm lại vì khiếp sợ anh ta nói :
- Thưa đức Hồng y, ngà i ốm phải không ạ ?
Mông-ta-ne-li đưa cả hai tay lên sỠtrán :
- Không, ta ngủ đấy thôi. Con là m ta sợ quá.
- Xin đức Hồng y tha lỗi lúc sáng sớm con mơ mà ng nghe tiếng chân của ngà i trong phòng vì thế con tưởng..
- Thế ra bây giỠđã trưa lắm rồi ư ?
- Bẩm đã chÃn giá» rồi ah. Äại tá Phe-ra-ri đã đến và có chuyện rất cần muốn gặp đức Hồng y. Äại tá biết rằng ngà i hay dáºy sá»›m và ..
- Ông ấy ở dưới nhà phải không ?..Ta xuống bây giá».
Mông-ta-ne-li mặc quần áo rồi vội vã xuống nhà dưới.
Viên đại tá lễ phép nói :
- Tôi mạo muội xin đức Hồng y tha lỗi..
- Chắc không có việc gì xảy ra chứ ?
- Chao ôi ! Thưa đức cha ! Suýt nữa thì Ri-va-ret trốn thoát.
- Thế nghÄ©a là chưa xảy ra việc gì quan trá»ng cả chứ gì. Chuyện ra là m sao ?
- Bẩm chúng tôi bắt được hắn ta cạnh cá»a sắt. Khoảng ba giá» sáng khi đội tuần tra Ä‘i qua sân thì má»™t ngưá»i lÃnh vấp phải má»™t váºt gì. Soi đèn thì thấy Ri-va-ret nằm ngất ở ngay lối Ä‘i. Há» liá»n báo động và gá»i tôi dáºy. Tôi xuống xem xà lim thì chấn song sắt đã bị cưa, trên cá»a sổ có má»™t Ä‘oạn dây bằng vải áo. Hắn ta theo dây tụt xuống và bò dá»c theo tưá»ng thà nh. Té ra cá»a sắt dẫn tá»›i đưá»ng hầm không khoá. Chắc là toán lÃnh canh đã bị mua chuá»™c.
- Nhưng tại sao hắn lại nằm ngất ở lối Ä‘i? Ngã trên tưá»ng thà nh xuống à ?
- Lúc đầu tôi cÅ©ng nghÄ© thế nhưng y sÄ© nhà tù khám không thấy có vết tÃch gì cả. Ngưá»i lÃnh canh trá»±c phiên ngà y hôm qua báo rằng lúc Ä‘em cÆ¡m chiá»u đến thì Ri-va-rét có vẻ mệt nặng không chịu ăn uống gì cả. Nhưng chuyện ấy là láo toét! Ngưá»i ốm thì là m sao cưa được chấn song, là m sao bò trên tưá»ng thà nh được! Vô lý !
- Hắn có khai gì không ?
- Thưa đức Hồng y, hắn chưa tỉnh.
- Äến giá» còn chưa tỉnh à ?
- Có lúc hơi tỉnh, hắn rên rỉ rồi lại ngất đi.
- Lạ nhỉ, y sĩ bảo sao ?
- Ông ta cÅ©ng chẳng biết nghÄ© sao . Ông ta không tìm được triệu chứng yếu tim nên cÅ©ng không giải thÃch được bệnh trạng cá»§a Ri-va-ret. Nhưng dù sao cÅ©ng thấy rõ má»™t Ä‘iá»u là lúc gần tá»›i Ä‘Ãch thì Ri-va-ret bá»—ng nhiên ngất Ä‘i. Tôi cho rằng Äức chúa lá»i rá»§ lòng thương chúng ta.
Mông-ta-ne-li hÆ¡i cau mà y. Ông há»i :
- Bây giỠcác ông định là m thế nà o ?
- Äó là vấn đỠtôi phải giải quyết trong mấy ngà y gần đây. Còn bây giá» thì tôi được môtbại há»c tốt là há»… tháo gông cùm cho hắn thì kết quả như thế đấy.
Mông-ta-ne-li ngắt lá»i :
- Tôi mong rằng ông sẽ không gông cùm hắn ta lại nữa trong khi hắn ta còn ốm. Ngưá»i đã như thế thì còn chạy trốn là m sao được.
Bước ra khá»i phòng viên đại tá lẩm bẩm má»™t mình :
- Không thể để xảy ra lôi thôi lần nữa. Mặc xác lão Hồng y muốn là m gì thì là m. Ri-va-ret ốm hay khá»e ta cÅ©ng nhất định không chịu tháo cùm cho hắn.
*
* *
- Nhưng sao lại thế được nhỉ? Äến phút cuối cùng sắp xong cả rồi, đã ra đến táºn cá»a rồi mà còn ngất Ä‘i là là m sao?... Tháºt hết sức trá»› trêu thế nà o ấy.
Mác-ti-ni đáp:
- Tôi nói để anh biết nhé, theo tôi Ä‘iá»u duy nhất có thể xảy ra là cÆ¡n Ä‘au hồi trước đã trở lại vá»›i anh ấy. Lúc còn có sức bao nhiêu thì anh ấy cố váºt lá»™n vá»›i nó bấy nhiêu, nhưng xuống đến sân kiệt hết sức rồi thì anh ấy ngất Ä‘i.
Mác-cô-nê giáºn Ä‘iên lên, gõ tẩu thuốc tháºt mạnh cho tà n rÆ¡i xuống.
- Thôi, dù sao thế cũng là hết rồi, cơ sự đã đến thế nà y thì chúng ta đà nh bó tay. Thương hại anh ta quá!
- Ừ, thương hại tháºt!
Mác-ti-ni khẽ nhắc lại qua một hơi thở, và anh chợt bắt đầu hiểu rằng đối với cả bản thân anh, nếu không có Ruồi Trâu thì thế giới nà y sẽ trở nên trống trải và buồn thảm.
- Chị ấy nghĩ thế nà o?
Mác-cô-nê há»i váºy và nhìn vế phÃa cuối phòng. Giê- ma Ä‘ang ngồi má»™t mình, tay thẫn thá» khoanh trên lòng, cặp mắt nhìn thẳng và o cõi hư vô phÃa trước mặt.
- Tôi cÅ©ng chưa há»i. Từ khi biết tin đến giá» chị ấy chẳng nói gì cả. Thôi, cứ để cho chị ấy yên.
Giê- ma dưá»ng như không biết rằng trong phòng còn có há», nhưng cả hai ngưá»i Ä‘á»u hạ thấp giá»ng xì xà o y như trước mặt há» là má»™t xác chết váºy. Mấy phút im lặng nặng ná» trôi qua. Mác-cô-nê đứng dáºy, nhét tẩu thuốc và o túi.
- Äến chiá»u tôi sẽ quay lại.
Nhưng Mác-ti-ni ra hiệu ngăn anh lại.
- Äừng Ä‘i vá»™i, tôi có chuyện cần bà n vá»›i anh - Mác-ti-ni cà ng hạ thấp giá»ng, thì thầm - Theo anh thì thá»±c không còn hy vá»ng gì nữa hay sao?
- Thì còn hy vá»ng và o đâu được nữa. Không có cách nà o bố trà cho Ri-va-ret vượt ngục được lần thứ hai nữa đâu. Dù Ri-va-ret có khoẻ lại, đủ sức đảm đương chăng nữa, thì chúng ta cÅ©ng đà nh chịu bó tay. Äám lÃnh gác bị tình nghi Ä‘á»u đã bị thay cả rồi, và Dế mèn cÅ©ng không thể giúp chúng ta được nữa, chắc chắn là như váºy.
Bá»—ng Mác-ti-ni há»i:
- Thế nếu Ri-va-ret hồi sức lại, chúng ta có là m được gì bằng cách đánh lạc hướng sá»± chú ý cá»§a tụi lÃnh gác không?
- Äánh lạc hướng sá»± chú ý cá»§a lÃnh gác? à anh là thế nà o?
- Tôi chợt có ý nghÄ© như thế nà y. Äến ngà y lá»… Viếng Mình Thánh (1), khi đám rước lá»… Ä‘i qua sát pháo đà i, nếu trà trá»™n và o được, tôi sẽ chặn đưá»ng viên Giám binh, bắn và o mặt hắn. Thể nà o bá»n lÃnh canh cÅ©ng sẽ xô lại bắt tôi. Thừa lúc nhốn nháo, có lẽ các anh có thể giúp cho Ri-va-ret tháo chạy được. Tháºt ra đấy chưa đáng là má»™t kế hoạch... mà má»›i chỉ là má»™t ý thoáng hiện ra trong đầu.
Nét mặt trở nên rất nghiêm trá»ng, Mác-cô-nê bảo:
- Tôi e chưa chắc đã là m được thế. Tất nhiên cÅ©ng phải suy nghÄ© rất nhiá»u xem sẽ có thể là m gì được không. Nhưng...
Anh dừng bước, nhìn Mác-ti-ni:
- Nhưng... nếu có thể là m được thế, thì anh... có sẽ là m không?
Mác-ti-ni vốn là con ngưá»i tháºn trá»ng trong lúc bình thưá»ng, thế nhưng đây không phải là lúc bình thưá»ng nữa rồi. Anh nhìn thẳng và o mắt Mác-cô-nê. Anh nhắc lại:
- Anh há»i tôi có sẽ là m không à ? Anh thá» nhìn chị ấy xem.
Không cần giải thÃch gì thêm nữa. Những lá»i đó đã nói lên tất cả. Mác-cô-nê quay lại nhìn xuống phÃa cuối buồng.
Từ lúc há» bắt đầu câu chuyện đến giá», Giê- ma vẫn không mảy may cỠđộng. Gương mặt chị không có vẻ gì là ngá» vá»±c, sợ hãi và tháºm chà cả Ä‘au đớn nữa, mà chỉ còn có bóng Ä‘en cá»§a thần chết. Nhìn chị, Mác-cô-nê bá»—ng ứa nước mắt. Anh mở cánh cá»a trông ra hà ng hiên mà gá»i:
- Mi-ke-lê, nhanh tay lên. Các anh sắp là m xong công việc chưa? Còn hà ng trăm việc trước mắt kia kìa!
Mi-ke-lê vội từ hà ng hiên bước và o, theo sau là Ginô.
- Xong rồi đây. Tôi chỉ còn định há»i bà ...
Mi-ke-lê đang định tiến đến chỗ Giê- ma thì Mác-ti-ni đã nắm tay kéo lại:
- Thôi đừng. Nên để chị ấy ngồi một mình.
Mác-cô-nê tiếp lá»i:
- Äể cho chị ấy yên. Chúng ta xen và o chẳng giúp được gì lắm đâu. Chúa biết chúng ta ai cÅ©ng Ä‘au khổ cả. Nhưng chị ấy còn Ä‘au khổ hÆ¡n nhiá»u, tá»™i nghiệp chị ấy!
-------------.
(1) Corpus Domini day (tiếng Latin): cÅ©ng gá»i là ngà y Viếng Thánh Thể hoặc lá»… Mình Máu Thánh, má»™t trong những ngà y lá»… trá»ng cá»§a Công giáo, thưá»ng tiến hà nh và o tháng sáu hà ng năm.
Last edited by quykiemtu; 07-01-2009 at 04:15 PM.
|

16-08-2008, 07:10 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 5
Suốt má»™t tuần lá»… liá»n, Ruồi Trâu đã mê man váºt vã vá»›i má»™t cÆ¡n Ä‘au dữ dá»™i. Thế mà viên Giám binh đã trở nên hung hãn hÆ¡n do sợ hãi và bối rối, chẳng những đã cho cùm cả chân tay anh lại, còn đã đòi bằng được việc dùng dây da cá»™t chặt anh và o giưá»ng sắt. Dây da siết căng đến ná»—i cứ hÆ¡i động Ä‘áºy là cứa và o da thịt. Cho tá»›i táºn chiá»u ngà y thứ sáu, Ruồi Trâu vẫn cắn răng chịu đựng vá»›i tinh thần quyết tâm khắc khổ và ngoan cưá»ng. Nhưng rồi ý chà kiêu hãnh cá»§a anh cÅ©ng đã nhụt xuống và anh đà nh nuốt nước mắt xin ngưá»i y sÄ© nhà tù cho má»™t liá»u thuốc phiện. Ngưá»i y sÄ© rất muốn cho ngay. Nhưng viên Giám binh nghe được tin thì láºp tức cấm ngặt "má»i sá»± dại dá»™t tương tá»±". Ông ta bảo:
- Ông biết hắn xin thuốc phiện để là m gì? Hắn là chúa giả vá», bây giá» hắn định đánh thuốc mê lÃnh canh hoặc lại định giở trò quái quá»· gì đấy. Ri-va-ret là thằng tinh ranh ghê gá»›m lắm.
Ngưá»i y sÄ© cố nhịn cưá»i, đáp:
- Tôi chỉ cho má»™t liá»u nhá» thôi, không đủ đánh thuốc mê lÃnh canh được đâu. Còn chuyện giả vá» thì cÅ©ng không đáng sợ lắm. Xem chừng anh ta sắp chết đến nÆ¡i rồi.
- Dù sao, tôi cÅ©ng không cho phép ai được cho hắn uống thuốc phiện. Nếu muốn ưa nhẹ thì hắn phải biết Ä‘iá»u má»›i được chứ. Hắn hoà n toà n đáng phải chịu má»™t chế độ ká»· luáºt nghiêm khắc má»™t chút. Äó là má»™t bà i há»c dạy cho hắn chá»› chÆ¡i trò bịp bợm vá» chấn song xà lim má»™t lần nữa.
Ngưá»i y sÄ© đánh bạo nói:
- Nhưng pháp luáºt không cho phép tra tấn, mà ông Ä‘ang Ä‘i mấp mé đến chá»— đó má»™t cách rất nguy hiểm rồi đấy.
Viên Giám binh đốp lại:
- Theo tôi, pháp luáºt không há» nói gì tá»›i thuốc phiện cả.
- Cái đó tuỳ ông quyết định thôi, thưa đại tá. Nhưng tôi mong thế nà o ông cÅ©ng nên cởi bá» dây da cho tù nhân. Trói như thế chỉ là m cho ngưá»i ta thêm Ä‘au đớn má»™t cách không cần thiết. Bây giá» không lo Ri-va-ret chạy trốn được nữa rồi. Dù có thả ra anh ta đứng cÅ©ng không vững nữa rồi.
- Ông bạn thân mến cá»§a tôi Æ¡i, ông nên nhá»› rằng đốc tá» cÅ©ng vẫn có thể lầm lẫn như má»i ngưá»i Ä‘á»i. Tôi đã cho trói hắn an toà n rồi thì cứ để mặc cho hắn bị trói.
- Váºy, chà Ãt ông cÅ©ng phải cho ná»›i dây ra má»™t chút. Trói căng như thế thì dã man quá.
- Trói thế nà o thì cứ để nguyên xi như thế. Và tôi xin ông đừng nói chuyện dã man hay không dã man với tôi nưã. Nếu tôi đã là m là tôi có đủ lý do.
Cứ như thế đêm thứ bảy trôi qua mà không có má»™t sá»± ná»›i lá»ng nà o. Suốt đêm nghe tiếng rên xiết như xé lòng ngưá»i cá»§a Ruồi Trâu, ngưá»i lÃnh gác đứng ngoà i cá»a xà lim phát rùng mình, chốc chốc lại phải là m dấu thánh giá. Cuối cùng Ruồi Trâu đã không chịu đựng nổi nữa rồi.
Sáu giá» sáng, trước khi đổi gác, ngưá»i lÃnh khẽ mở khoá cá»a bước và o xà lim. Anh ta biết như thế là phạm ká»· luáºt rất nặng, nhưng nếu trước khi Ä‘i không thân tình an á»§i Ruồi Trâu lấy má»™t câu thì anh không đà nh lòng.
Anh thấy Ruồi Trâu nằm im không động Ä‘áºy, mắt nhắm nghiá»n, mồm há hốc. Anh đứng im lặng má»™t lúc rồi cúi xuống há»i:
- Thưa ông, ông có cần tôi giúp gì không? Tôi chỉ ở đây được một phút thôi.
Ruồi Trâu mở mắt và rên rỉ:
- Anh cứ mặc tôi, anh cứ mặc tôi...
Ngưá»i lÃnh chưa kịp quay ra thì Ruồi Trâu đã thiếp Ä‘i.
Mưá»i ngà y sau, viên Giám binh lại đến lâu đà i xin yết kiến, nhưng ngưá»i ta cho biết Hồng y giáo chá»§ Ä‘i thăm ngưá»i ốm ở Piêvê Äốttavô (1) đến chiá»u má»›i vá». Tối hôm ấy, má»›i ngồi và o bà n ăn thì ông ta được đầy tá»› và o báo:
- Äức Hồng y muốn nói chuyện vá»›i ông.
Viên Giám binh vá»™i soi gương thấy sắc phục đã chỉnh tá» bèn lên mặt rất oai nghiêm mà bước và o phòng khách. Mông-ta-ne-li Ä‘ang ngồi, trầm ngâm nhìn ra cá»a sổ, ngón tay khẽ gõ và o tay ghế, đôi hà ng lông mà y nhÃu lại hằn xuống thà nh má»™t vết giữa trán, lá»™ vẻ lo âu.
Mông-ta-ne-li cắt ngang những lá»i khách sáo cá»§a viên Giám binh bằng má»™t giá»ng có chút uy nghi mà ngưá»i ta chưa từng thấy ông mang vẻ đó khi nói vá»›i con dân.
- Nghe nói sáng nay ông đến gặp tôi. Và có lẽ ông đến cũng là vì câu chuyện mà bây giỠtôi muốn nói với ông.
- Thưa Äức Hồng y, sáng nay tôi đến để trình vá» việc Ri-va-ret.
- Tôi cÅ©ng Ä‘oán thế. Mấy ngà y qua tôi cÅ©ng đã suy nghÄ© nhiá»u vá» việc nà y. Nhưng trước khi bà n việc chÃnh, tôi muốn biết ông có Ä‘iá»u gì má»›i định nói vá»›i tôi.
Viên Giám binh lúng túng giáºt ria mép:
- Thưa Äức Hồng y, chÃnh tôi cÅ©ng đến để định lÄ©nh ý ngà i vá» việc đó. Nếu ngà i vẫn phản đối chá»§ trương tôi định tiến hà nh, thì tôi chân thà nh cảm Æ¡n nếu ngà i dạy bảo cho bây giá» phải là m gì. Tháºt lòng tôi chẳng biết nên là m thế nà o cả.
- Có tình hình gì rắc rối hay sao?
- Thứ năm sau, mùng ba tháng sáu, là lễ Viếng Mình Thánh. Dù thế nà o cũng phải giải quyết vấn đỠbằng cách nà y hay cách khác trước ngà y đó.
- Phải, thứ năm đúng là lễ Viếng Mình Thánh. Nhưng tại sao lại phải đặc biệt giải quyết trước ngà y đó?
- Thưa Äức Hồng y, tôi rất lấy là m tiếc nếu có vẻ gì như tôi đã là m trái ý ngà i, nhưng nếu chưa trừ khỠđược Ri-va-ret trước ngà y hôm đó thì tôi không thể gánh chịu trách nhiệm vá» sá»± yên bình cá»§a thà nh phố được. Chắc ngà i đã biết, ngà y hôm đó những phần tá» nguy hiểm nhất cá»§a sÆ¡n dân sẽ táºp trung trong thà nh phố nà y. Rất có thể há» sẽ phá bung các cá»a và o pháo đà i mà đánh tháo cho Ri-va-ret. Nhưng nhất định há» sẽ thất bại, tôi sẽ không để cho há» là m như thế đâu. Ãt nhất tôi sẽ dùng súng đạn quét sạch há» ngay trước cá»a pháo đà i. Nhưng thể nà o há» cÅ©ng sẽ chÆ¡i ta má»™t vố trong ngà y hôm ấy. Dân Rômanha nà y tÃnh khà ngổ ngáo lắm, khi hỠđã rút dao ra thì...
- Tôi thiết nghĩ chỉ cần chú ý một tà là ta có thể ngăn chặn không để tình hình đi đến chỗ đổ máu. Tôi vẫn luôn thấy rằng dân ở đây rất dễ bảo. Chỉ cốt đối xỠvới hỠcho hợp tình hợp lý là được. Doạ dẫm và cưỡng bức dân Rômanha sẽ không đem lại kết quả gì, mà còn là m cho hỠương bướng hơn. Nhưng tại sao ông lại nghĩ rằng đang có âm mưu đánh tháo cho Ri-va-ret một lần nữa?
- Ngà y hôm qua và sáng nay, các thám tá» máºt vụ đã báo cho tôi biết, trong toà n vùng hiện có rất nhiá»u tin đồn cho thấy chắc chắn là dân chúng Ä‘ang chuẩn bị gây ra tai hoạ gì đó. Nhưng chúng tôi chưa biết được Ä‘Ãch xác, nếu biết thì đã dá»… có biện pháp đỠphòng. Còn vá» phần tôi, từ sau khi Ri-va-ret suýt trốn thoát, tôi nghiêng vá» phÃa cà ng phải sao cho an toà n hÆ¡n. Vá»›i con cáo quá»· quyệt như Ri-va-ret không thể có cái gì gá»i là quá cẩn tháºn được.
- Gần đây tôi nghe nói là Ri-va-ret ốm nặng, không nói năng, không Ä‘i lại được. Váºy bây giá» anh ta khá»i rồi sao?
- Thưa Äức Hồng y, bây giá» hắn khá hÆ¡n trước nhiá»u rồi. Trước hắn ốm nặng lắm... nếu không phải là giả vá».
- Ông có lý do gì để dá»± tÃnh khả năng đó?
- Thưa Äức Hồng y, y sÄ© tin chắc không phải hắn giả vá», nhưng bệnh táºt cá»§a hắn hết sức bà hiểm. Dù sao chăng nữa, hắn đã khoẻ lại và đang cà ng trở nên bất trị hÆ¡n bao giá» hết.
- Thế hắn đã là m những gì?
Nhá»› tá»›i việc trói bằng dây da, viên Giám binh mỉm cưá»i đáp:
- May thay, hắn chưa là m được gì lắm cả. Nhưng thái độ hắn có má»™t cái gì rất khó tả. Sáng hôm qua tôi có và o buồng giam há»i hắn mấy câu. Hắn chưa khoẻ lắm nên không gá»i lên thẩm vấn được. Và chÃnh vì thế lại cà ng hay, vì chừng nà o hắn chưa khoẻ hẳn thì tôi thấy tốt hÆ¡n là ngăn chặn nguy cÆ¡ không để cho dân chúng trông thấy hắn. Nếu không là m như thế thì bao nhiêu chuyện tưởng là phi lý Ä‘á»u có thể diá»…n ra được hết.
- Váºy ông đã đến há»i cung anh ta rồi sao?
- Thưa Äức Hồng y, vâng. Và tôi hy vá»ng rằng bây giá» hắn đã biết Ä‘iá»u hÆ¡n má»™t chút.
Mông-ta-ne-li xét nét ngắm nhìn viên Giám binh như Ä‘ang cứu xét má»™t giống thú kỳ dị, đáng ghét nà o váºy. Nhưng may thay viên Giám binh Ä‘ang cúi xuống sá»a Ä‘ai Ä‘eo kiếm nên không nhìn thấy. Y bình thản nói tiếp:
- Tôi không dùng biện pháp gì đặc biệt khắc nghiệt đối vá»›i hắn cả, nhưng tôi vẫn phải nghiêm ngặt hÆ¡n, vì đây là nhà tù quân sá»±. Và tôi cÅ©ng nghÄ© rằng nếu bây giá» tá» ra khoan dung má»™t chút thì chắc có kết quả tốt. Tôi bảo hắn rằng nếu chịu biết Ä‘iá»u thì tôi sẽ ná»›i lá»ng ká»· luáºt nhiá»u hÆ¡n. Nhưng, thưa Äức Hồng y, ngà i có biết hắn trả lá»i tôi như thế nà o không? Hắn nhìn tôi má»™t lát y như con chó sói trong cÅ©i sắt rồi trả lá»i khá nhẹ nhà ng rằng: "Äại tá, tôi không đứng dáºy bóp cổ ông được, nhưng răng tôi khá chắc đấy. Ông hãy để cái cổ há»ng cá»§a ông ra xa má»™t chút!" Hắn hung dữ như má»™t con mèo rừng váºy.
Mông-ta-ne-li bình tÄ©nh trả lá»i:
- Tôi thấy cái đó chẳng có gì là lạ cả. Nhưng tôi đến đây là để há»i ông má»™t Ä‘iá»u. Ông thà nh thá»±c tin rằng nếu cứ giam Ri-va-ret trong nhà tù ở đây thì sẽ rất nguy hại cho sá»± bình yên cá»§a địa phương nà y chứ?
- Thưa Äức Hồng y, tôi hoà n toà n tin chắc như váºy.
- Ông nghĩ rằng muốn ngăn ngừa nguy cơ đổ máu thì nhất thiết phải dùng cách nà y hay cách khác để trừ khỠanh ta trước ngà y lễ Viếng Mình Thánh có phải không?
- Tôi chỉ có thể nhắc lại rằng nếu đến thứ năm hắn còn ở đây, thì lá»… há»™i sẽ không sao tránh khá»i có đụng độ và có lẽ đụng độ kịch liệt nữa là khác.
- Và ông nghĩ rằng nếu anh ta không có đây thì sẽ không còn nguy cơ đó nữa chứ?
- Vâng, thì hoặc là sẽ không có rối loạn nữa, hoặc... có chăng thì cÅ©ng chỉ là hò hét và ném đá đôi chút thôi. Nếu Äức Hồng y có cách nà o trừ khỠđược Ri-va-ret thì tôi xin đảm bảo giữ được bình yên. Nếu không sẽ lôi thôi to. Tôi tin chắc há» Ä‘ang âm mưu cứu thoát Ri-va-ret má»™t lần nữa và rất có thể là và o thứ năm sắp tá»›i. Bây giá» giả dụ đúng và o sáng hôm ấy bá»n hỠđột nhiên phát hiện Ri-va-ret không còn ở trong pháo đà i nữa, thì tá»± khắc kế hoạch cá»§a há» sẽ không thà nh và há» cÅ©ng sẽ không có cá»› để gây ra đụng độ nữa. Nhưng nếu đợi đến lúc hỠùa tá»›i rồi má»›i phản kÃch và để cho hà ng đà n lÅ© dân chúng rút dao ra đâm chém, thì e rằng trước khi trá»i tối thà nh phố nà y sẽ bị đốt thà nh bình địa mất.
- Váºy tại sao ông không cho giải anh ta Ä‘i Ravena?
- Trá»i Æ¡i, thưa Äức Hồng y, nếu là m được thế thì tôi xin đội Æ¡n mà là m ngay. Nhưng là m sao tôi ngăn được bá»n hỠđánh tháo hắn ngay giữa đưá»ng? Dân miá»n núi tên nà o cÅ©ng có dao và súng kÃp, hoặc và i thứ vÅ© khà gì đó, nếu há» dùng vÅ© khà tấn công thì tôi không sao đủ lÃnh để đánh lại được.
- Như váºy là ông vẫn má»™t má»±c đòi láºp toà án binh và ông muốn tôi đồng ý.
- Xin Äức Hồng y tha lá»—i, Ä‘iá»u duy nhất tôi yêu cầu ngà i là giúp tôi phòng ngừa rối loạn và đổ máu. Tôi sẵn sà ng thừa nháºn rằng đôi khi láºp ra các há»™i đồng quân sá»± như kiểu cá»§a đại tá Freddi là quá khắc nghiệt và không cần thiết, sẽ chỉ là m cho dân chúng nổi giáºn chứ không thu phục được há». Nhưng trong trưá»ng hợp nà y, toà án binh sẽ là má»™t biện pháp sáng suốt và vá» lâu dà i còn là nhân từ nữa. Nó sẽ ngăn chặn được bạo loạn, mà bản thân bạo loạn nếu nó xảy ra sẽ là má»™t tai hoạ khá»§ng khiếp và rất có thể còn dẫn đến việc láºp lại những há»™i đồng quân sá»± mà trước đây Äức Thánh Cha đã huá»· bá».
Viên Giám binh kết thúc bà i diá»…n văn ngắn ấy má»™t cách rất long trá»ng và chá» Hồng y giáo chá»§ trả lá»i. Hắn đã phải chá» lâu, và câu trả lá»i lại là điá»u hắn không mong chá», khiến hắn phải sá»ng sốt.
- Äại tá Pherari, ông có tin Äức Chúa Trá»i không?
- Thân lạy Äức Hồng y! - Viên đại tá há hốc mồm, giá»ng hắn ta đầy kinh ngạc.
- Ông có tin Äức Chúa Trá»i không?
Mông-ta-ne-li nhắc lại và đứng dáºy trừng trừng nhìn hắn vá»›i cặp mắt nghiêm nghị và thá» thách.
Viên đại tá cÅ©ng đứng dáºy.
- Thưa Äức Hồng y, tôi là má»™t tÃn đồ Kitô giáo, và cho đến nay tôi chưa bao giá» bị rút phép giải tá»™i (1).
Mông-ta-ne-li nâng chiếc thánh giá ở trước ngực mình lên:
- Váºy trước thánh giá cá»§a Äấng Cứu chuá»™c (2) đã vì ông mà chịu chết, ông hãy thá» là đang nói tháºt cùng tôi.
Viên đại tá đứng trơ như pho tượng, hoang mang nhìn trừng trừng và o cây thánh giá, phân vân không hiểu mình phát điên hay Hồng y giáo chủ phát điên?
Mông-ta-ne-li nói tiếp:
- Ông đã yêu cầu tôi chấp thuáºn cái chết cá»§a má»™t con ngưá»i. Nếu ông tháºt lòng thì ông hãy cúi hôn thánh giá mà nói cùng tôi, rằng ông tin là không còn cách nà o khác để ngăn ngừa má»™t cuá»™c đổ máu to lá»›n hÆ¡n. Và ông hãy nhá»› rằng, nếu ông nói dối thì ông sẽ là m cho linh hồn bất tá» cá»§a ông bị lâm nguy.
Sau một thoáng im lặng viên Giám binh cúi xuống, đưa thánh giá lên môi.
Hắn nói:
- Tôi tin thế.
Mông-ta-ne-li từ từ quay gót.
- Mai tôi sẽ trả lá»i ông dứt khoát. Nhưng trước hết tôi phải gặp Ri-va-ret, má»™t mình nói chuyện vá»›i anh ta.
- Thưa Äức Hồng y... nếu được phép trình ngà i thì tôi nói tôi tin chắc rằng ngà i sẽ hối tiếc vá» việc đó. Ngà y hôm qua chÃnh Ri-va-ret cÅ©ng đã nhắn lá»i lÃnh canh xin tôi cho hắn được gặp Äức Hồng y nhưng tôi là m ngÆ¡, vì rằng...
Mông-ta-ne-li Ä‘ai lá»i:
- Là m ngÆ¡! Má»™t con ngưá»i đến bước đưá»ng cùng, nhắn lá»i cùng ông mà ông lại là m ngÆ¡!
- Äức Hồng y xá lá»—i, chỉ vì tôi không dám để ngà i phải báºn tâm vá» thái độ hoà n toà n chỉ là xấc xược cá»§a hắn đấy thôi. Tôi thừa hiểu Ri-va-ret và tin chắc rằng hắn chỉ muốn sỉ nhục ngà i. CÅ©ng xin ngà i cho tôi nói thêm, là néu má»™t mình lại gần hắn sẽ là cá»±c kỳ khinh suất. Hắn thá»±c sá»± nguy hiểm, chÃnh vì thế tôi đã phải áp dụng má»™t và i biện pháp kiá»m chế vá» thể chất thuá»™c loại nhẹ nhà ng vá»›i hắn...
- Có tháºt ông cho rằng má»™t ngưá»i ốm, tay không vÅ© khÃ, lại còn bị kiá»m chế vá» thể chất khá nhẹ nhà ng, mà hoá ra lại nguy hiểm hÆ¡n trước không?
Mông-ta-ne-li nói má»™t cách khá ôn tồn, nhưng viên đại tá cảm thấy ngay ý khinh bỉ sâu cay trong lá»i cá»§a ông ta và hắn tức đỠmặt.
- Äức Hồng y thấy cần là m gì thì xin ngà i cứ là m. Tôi chỉ mong sao ngà i khá»i Ä‘au khổ khi phải nghe những lá»i báng bổ tệ hại cá»§a tên đó thôi.
- Theo ông thì ná»—i bất hạnh nà o Ä‘au khổ hÆ¡n cho ngưá»i Kitô giáo? Nghe những lá»i báng bổ hay bá» mặc ngưá»i ta trong cÆ¡n hoạn nạn?
Viên Giám binh đứng ngay đơ, bá»™ mặt quan chức cá»§a hắn trÆ¡ như mặt tượng gá»—. Hắn rất cay cú vá» cách đối xá» cá»§a Mông-ta-ne-li và hắn tá» vẻ đặc biệt lá»… phép để biểu lá»™ sá»± bất mãn cá»§a mình. Hắn há»i:
- Thưa Äức Hồng y, ngà i định đến thăm tù nhân và o lúc nà o?
- Tôi đến chá»— anh ta ngay bây giá».
- Xin tuỳ ý Äức Hồng y. Nhưng xin ngà i vui lòng chá» cho má»™t chút để tôi phái ngưá»i đến chuẩn bị cho hắn.
Viên Giám binh đà nh phải xuống nước, từ bệ cao của quan chức tụt xuống cho nhanh. Hắn không muốn để Mông-ta-ne-li trông thấy cảnh đã dùng dây da để trói phạm nhân.
- Cám Æ¡n ông. Tôi muốn xem hiện tình hắn ra sao, không có gì phải chuẩn bị cả. Tôi sẽ Ä‘i thẳng đến pháo đà i. Chà o đại tá. Sáng mai ông sẽ nháºn được sá»± phúc đáp cá»§a tôi.
------------.
(1) Absolution (tiếng Anh): Cũng là sự tha tội, sự xá giải.
(2) Redeemer (tiếng Anh): CÅ©ng là Äấng Chuá»™c tá»™i, tức Chúa Kitô.
Last edited by quykiemtu; 07-01-2009 at 04:15 PM.
|

16-08-2008, 07:11 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 6
Nghe tiếng mở khoá cá»a xà lim, Ruồi Trâu uể oải quay mặt nhìn Ä‘i nÆ¡i khác vá»›i vẻ dá»ng dưng. Anh yên trà rằng lại chỉ là tên Giám binh đến quấy rầy anh bằng má»™t cuá»™c há»i cung. Nhưng có tiếng chân nhiá»u tên lÃnh bước lên cầu thang nhá» hẹp, tiếng báng súng lách cách Ä‘áºp và o tưá»ng.
Äoạn có tiếng kÃnh cẩn nói:
- Thưa Äức Hồng y, báºc thang dốc lắm đấy ạ.
Ruồi Trâu giáºt bắn ngưá»i, nhưng dây da cà ng siết chặt khiến anh Ä‘au Ä‘iếng phải co ngưá»i lại, thở hổn hển.
Mông-ta-ne-li bước và o xà lim cùng vá»›i má»™t viên đội và ba ngưá»i lÃnh gác.
Viên đội có vẻ căng thẳng thần kinh, bẩm:
- Xin Äức Hồng y vui lòng chá» má»™t chút, con đã cho ngưá»i Ä‘i lấy ghế. Xin Äức Hồng y tha lá»—i. Nếu chúng con được biết trước để nghênh tiếp ngà i thì chúng con đã chuẩn bị tá» chỉnh từ lâu.
- Không cần chuẩn bị gì cả. Ông đội hãy là m Æ¡n để chúng tôi nói chuyện riêng má»™t lát. Ông cùng vá»›i lÃnh cá»§a ông đợi tôi ở dưới chân cầu thang chứ?
- Bẩm vâng... thưa Äức Hồng y, ghế đây ạ. ngà i cho phép đặt ghế cạnh ông ta chứ?
Ruồi Trâu nằm, mắt nhắm nghiá»n, nhưng anh vẫn cảm thấy Mông-ta-ne-li Ä‘ang nhìn mình.
Viên đội nói:
- Thưa Äức Hồng y, có lẽ ông ta ngá»§.
Nhưng Ruồi Trâu đã mở mắt, nói:
- Không đâu.
Toán lÃnh Ä‘ang bước ra cá»a xà lim, bá»—ng nghe Mông-ta-ne-li kêu rú lên, há» bèn dừng bước và quay lại thì thấy ông ta Ä‘ang cúi nhìn những vòng dây da trói quanh mình Ruồi Trâu.
Ông há»i:
- Ai là m chuyện nà y?
Viên đội vò chiếc mÅ© lÃnh:
- Thưa Äức Hồng y, đó là do lệnh khẩn cấp cá»§a ngà i Giám binh.
Mông-ta-ne-li phân trần, tỠvẻ rất đau lòng:
- Ông Ri-va-ret, chuyện nà y tôi không hỠbiết gì cả.
Ruồi Trâu mỉm cưá»i chua chát:
- Tôi đã từng nói vá»›i ngà i rằng không... không bao giá» tôi mong chá» ngưá»i ta xoa đầu mình.
- Ông đội, lệnh ra từ lúc nà o?
- Thưa Äức Hồng y, từ sau hôm ông ấy định trốn.
- Nghĩa là cách đây hơn hai tuần lễ ư? Mang dao đến đây, cắt ngay dây ra.
- Xin Äức Hồng y tha lá»—i, ông y sÄ© đã định cởi trói nhưng đại tá Pherari không cho.
- Mang ngay dao đến đây.
Mông-ta-ne-li không cất cao giá»ng, nhưng những ngưá»i lÃnh thấy mặt ông tái Ä‘i vì giáºn dữ. Viên đội rút dao dÃp ra khá»i túi quần và cúi xuống cắt dây trói tay Ruồi Trâu. Nhưng không phải là ngưá»i khéo tay, anh ta lóng ngóng là m cho dây cà ng siết chặt hÆ¡n, khiến Ruồi Trâu rùng mình, không nén nổi Ä‘au đơớ, cắn chặt lấy môi.
Mông-ta-ne-li bước ngay lại:
- Ông không biết là m, đưa dao đây tôi.
- A... a... a!
Ruồi Trâu duỗi hai tay, trút một hơi thở dà i sung sướng khi đoạn dây da rơi xuống.
Một lát sau Mông-ta-ne-li đã cắt xong cả dây trói chân.
- Ông đội, hãy tháo nốt cả cùm cho ông ta rồi lại đây tôi bảo.
Mông-ta-ne-li đứng bên cá»a sổ, theo dõi cho tá»›i khi viên đội ném những chiếc cùm xuống sà n, rồi tiến lại gần anh ta, ông bảo:
- Ông thuáºt lại cho tôi nghe má»i việc xảy ra trong thá»i gian qua.
Viên đội sốt sắng kể lại tất cả những chuyện mà anh ta biết, nà o là chuyện Ruồi Trâu ốm, chuyện viên đại tá dùng những "biện pháp xá» lý ká»· luáºt" đối vá»›i Ruồi Trâu và chuyện viên y sÄ© đã can thiệp nhưng không hiệu quả.
Rồi anh ta nói thêm:
- Nhưng thưa Äức Hồng y, theo con thì đại tá cố tình không ra lệnh cởi trói là để lấy khẩu cung.
- Khẩu cung?
- Thưa Äức Hồng y, vâng. Hôm kia con nghe đại tá nói nếu ông đây muốn được cởi trói thì - viên đội liếc mắt nhìn Ruồi Trâu - phải trả lá»i má»™t câu há»i cá»§a đại tá.
Bà n tay Mông-ta-ne-li tì trên báºu cá»a sổ bá»—ng nắm chặt lại. Toán lÃnh đưa mắt nhìn nhau, vì chưa bao giá» há» thấy Äức Hồng y Ä‘iá»m đạm nà y nổi giáºn cả.
Còn Ruồi Trâu lúc bấy giá», anh không hỠđể ý tá»›i há». Anh quên hết cả há» và cả má»i sá»± trên Ä‘á»i nà y, trừ cảm giác được tá»± do vá» thân thể. Bị tù túng lâu nay cả tứ chi, giỠđây anh khoan khoái vươn mình và vùng vẫy, sau những ngà y chân tay bị tê dại.
Hồng y giáo chủ nói:
- Ông đội, bây giỠông ra được rồi. Ông chá»› sợ phạm ká»· luáºt, vì ông có trách nhiệm phải trả lá»i tôi. Ông nhá»› trông cho cẩn tháºn, đừng để cho ai quấy rầy chúng tôi. Nói chuyện xong tôi sẽ ra.
Khi toán lÃnh đã lui, cá»a đã đóng lại, Mông-ta-ne-li đứng tá»±a khuá»·u tay và o báºu cá»a sổ nhìn mặt trá»i Ä‘ang lặn trong giây lát và để đợi cho Ruồi Trâu hÃt thở không khà thêm Ãt phút. Sau đó, ông rá»i cá»a sổ, ngồi xuống cạnh giưá»ng mà nói:
- Tôi được biết ông muốn nói chuyện riêng vá»›i tôi. Nếu ông thấy dá»… chịu đôi chút để có thể nói Ä‘iá»u ông cần nói vá»›i tôi, thì tôi xin sẵn sà ng hầu chuyện ông.
Giá»ng nói cá»§a Mông-ta-ne-li rất lạnh lùng, cung cách cá»§a ông cứng nhắc và uy nghi khác hẳn bản tÃnh tá»± nhiên cá»§a ông. Äối vá»›i ông, Ruồi Trâu khi chưa được cởi trói, chỉ là má»™t sinh linh Ä‘ang bị già y xéo và đoạ đà y. Nhưng giỠđây Mông-ta-ne-li đã nhá»› lại cuá»™c nói chuyện bữa trước và nhá»› tá»›i lá»i sỉ nhục tháºm tệ đã khép lại cuá»™c nói chuyện hôm ấy.
Ruồi Trâu uể oải gối đầu lên một tay, ngước nhìn lên.
Anh vốn có những bá»™ Ä‘iệu duyên dáng bẩm sinh. Khi mặt anh bị che khuất trong bóng tối thì ngưá»i ta khó lòng Ä‘oán biết anh đã từng nếm trải bao nhiêu cá»±c nhục. Nhưng giỠđây khi anh nhìn lên, quay mặt ra ánh chiá»u còn sáng sá»§a thì thấy mặt anh hốc hác và tái nhợt xiết bao, và thấy mấy ngà y vừa qua đã để lại trên gương mặt ấy những vết tÃch khá»§ng khiếp nhưá»ng nà o. CÆ¡n giáºn dữ cá»§a Mông-ta-ne-li bá»—ng dưng biến mất. Ông nói:
- Tôi e rằng ông ốm quá mất rồi. Tôi thà nh thực tiếc là tôi không được biết sớm tất cả cơ sự nà y. Nếu biết sớm tôi đã chặn lại từ trước.
Ruồi Trâu nhún vai, thản nhiên nói:
- Trong chiến tranh, cái gì mà chẳng là có lý. Äứng vá» lý thuyết, trên quan Ä‘iểm đạo CÆ¡ đốc, ngà i phản đối lối trói bằng dây da, nhưng nếu mong chá» viên đại tá cÅ©ng có quan Ä‘iểm như váºy thì vị tất đã là có lý? Hẳn là ông ta chẳng muốn nếm mùi dây da lên chÃnh da thịt mình như... như tôi. Nhưng đó là vấn đỠsở... sở thÃch cá nhân. Là m thế nà o được? Tôi là kẻ Ä‘ang bị chà đạp mà . Dù sao chăng nữa, Äức Hồng y đến thăm tôi là rất có nhã ý. Nhưng có lẽ ngà i lại cÅ©ng đứng trên quan Ä‘iểm đạo CÆ¡... CÆ¡ đốc mà là m việc nà y! Thăm há»i tù nhân mà ! À phải, thế mà tôi quên khuấy Ä‘i mất. "Khi ngươi là m Ä‘iá»u ấy cho má»™t trong những kẻ hèn... kèn má»n nhất nà y" (1). Kể ra thì thăm há»i cÅ©ng chưa tháºt đáng khen lắm, nhưng dù sao "kẻ hèn má»n nhất nà y" cÅ©ng vẫn phải đội Æ¡n ngà i.
Hồng y giáo chá»§ ngắt lá»i Ruồi Trâu:
- Ông Ri-va-ret, tôi đến đây là vì ông chứ không phải vì tôi. Nếu ông không phải là kẻ bị chà đạp như ông vừa nói, thì sau những lá»i ông nói bữa trước, tôi chẳng đến gặp ông má»™t lần nữa là m gì. Tôi không thể từ chối được ông, vì ông có đặc quyá»n kép: vừa là ngưá»i tù và lại vừa là ngưá»i bệnh. Có tháºt ông muốn cho tôi biết Ä‘iá»u gì không, hay là ông chỉ gá»i thân già nà y đến để bỡn cợt và sỉ vả?
Không có tiếng trả lá»i. Ruồi Trâu đã nằm quay mặt Ä‘i, đưa má»™t tay che mắt. Cuối cùng, giá»ng khà n khà n, anh nói:
- Xin lá»—i là m phiá»n ngà i... ngà i là m Æ¡n cho xin ngụm nước.
Trên cá»a sổ có má»™t bình nước. Mông-ta-ne-li đứng dáºy mang bình nước đến. Khi cúi xuống luồn tay dưới lưng Ruồi Trâu để vá»±c anh dáºy, ông bá»—ng cảm thấy những ngón tay lạnh lẽo và nhá»›p nháp cá»§a Ruồi Trâu siết chặt lấy cổ tay mình như má»™t chiếc kìm sắt.
Ruồi Trâu thá»u thà o:
- Ngà i cho tôi cầm tay... nhanh lên... chỉ một tà thôi. Ôi, đối với ngà i có sao đâu! Chỉ một phút thôi!
Anh lả mình xuống, úp mặt và o tay Mông-ta-ne-li, toà n thân run rẩy.
Một lát sau, Mông-ta-ne-li nói:
- Uống chút nước đi.
Ruồi Trâu lặng lẽ nghe theo rồi lại nằm xuống giưá»ng nhắm mắt lại. Khi tay Mông-ta-ne-li sá» và o má anh, anh đã không thể hiểu được tâm trạng mình ra sao, chỉ biết rằng đó là giây phút kinh khá»§ng nhất trong Ä‘á»i.
Mông-ta-ne-li kéo ghế lại sát giưá»ng rồi ngồi xuống.
Ruồi Trâu nằm bất động như một xác chết. Mặt anh tái nhợt, hốc hác. Sau một hồi lâu im lặng, anh mở mắt trừng trừng nhìn Hồng y giáo chủ với tia mắt của một con ma. Anh nói:
- Cảm Æ¡n ngà i. Tôi xin... xin lá»—i... tôi nghÄ© là ngà i có há»i tôi Ä‘iá»u gì?
- Bây giá» chắc chưa tiện để ông nói chuyện được. Nếu ông có Ä‘iá»u gì muốn nói vá»›i tôi, thì ngà y mai tôi lại xin cố gắng đến.
- Không, xin Äức Hồng y đừng Ä‘i vá»™i. Quả là tôi không sao đâu. Mấy... mấy ngà y qua tôi hÆ¡i bị rối trà đấy thôi, mà có đến má»™t ná»a là rối trà vá» chứ không phải là rối trà tháºt, ngà i cứ há»i ông đại tá thì chắc chắn ông ta sẽ bảo như váºy.
Mông-ta-ne-li trầm tÄ©nh trả lá»i:
- Tôi vốn ưa tá»± kết luáºn lấy.
- Ông đại tá cÅ©ng... cÅ©ng thế thôi. Và , ngà i biết không, đôi khi những kết luáºn cá»§a ông ta cÅ©ng khá sắc sảo. Trông mặt khó mà đoán được ông ta sắc sảo đến thế, nhưng thỉnh... thỉnh thoảng ông ta lại nảy ra những ý nghÄ© rất độc đáo. Và dụ như thứ sáu tuần trước, phải, tôi nhá»› là thứ sáu đấy... trong những ngà y cùng tháng táºn nà y, tôi có hÆ¡i... hÆ¡i lẫn ngà y đôi chút, nhưng không sao... hôm ấy tôi có xin má»™t liá»u thuốc phiện... Ä‘iá»u nà y tôi nhá»› rõ lắm mà . Lúc ấy ông ta có và o đây tuyên bố rằng, nếu tôi cung khai kẻ nà o mở... mở cá»a sân cho tôi trốn thì ông ta má»›i... má»›i cho thuốc phiện. Tôi còn nhá»› ông ấy bảo rằng: "Nếu tháºt là anh ốm anh đồng ý khai Ä‘i. Nếu anh không chịu khai thì chúng tôi sẽ xem đó là má»™t chứng... chứng tá» rõ anh giả vá»." Cả Ä‘á»i tôi... tôi chưa bao giá» thấy có chuyện khôi hà i đến thế. Tháºt là má»™t câu... câu chuyện hết sức ná»±c cưá»i...
Và Ruồi Trâu phá lên cưá»i, má»™t tráºn cưá»i nghe đến váng cả tai, chói cả óc. Rồi anh quay ngoắt lại nhìn Hồng y giáo chá»§ Ä‘ang nÃn lặng, mà nói má»—i lúc má»™t gấp gáp và nói lắp đến ná»—i khó lòng mà nghe được:
- Ngà i không... không thấy chuyện đó buồn cưá»i sao? DÄ©... dÄ© nhiên là không rồi. Äã là tÃn... tÃn đồ thì còn... còn có đâu tÃnh hà i hước nữa. Cái gì các ngà i cÅ©ng cho là bi... bi kịch cả. VÃ... và dụ như tối hôm ở nhà ... nhà thá» chÃnh toà , trông ngà i oai nghiêm ra trò. mà nhân thể cả... cả tôi nữa, trông tôi cÅ©ng phải và o vai rất tá»™i nghiệp trong bá»™ quần áo khách hà nh hương! Vì thế tôi tin rằng chắc ngà i cÅ©ng... cÅ©ng không thể thấy được cái gì là khôi... khôi hà i trong việc ngà i đến thăm tôi chiá»u nay...
Mông-ta-ne-li đứng dáºy.
- Tôi đến cốt để nghe xem ông có gì cần nói không. Nhưng có lẽ ông còn Ä‘ang quá xúc động chưa thể nói ra được. Tốt hÆ¡n là để y sÄ© cho ông má»™t liá»u thuốc an thần đã, để ông ngá»§ được má»™t giấc rồi đến mai ta sẽ lại nói chuyện.
- Ngá»§... ngá»§ à ? á»’, thưa Äức Hồng y, tôi sẽ... sẽ tha hồ được ngá»§ say khi nà o ngà i đồng ý vá»›i kế hoạch cá»§a ông đại tá. Má»™t viên... viên chì, đó là liá»u thuốc an thần tuyệt... tuyệt vá»i.
Mông-ta-ne-li ngạc nhiên quay lại nhìn anh:
- Tôi không hiểu ông nói gì.
Ruồi Trâu lại phá lên cưá»i:
- Thưa Äức Hồng y, thưa Äức Hồng y, tháºt thà là đức... đức tÃnh quan trá»ng nhất cá»§a đạo CÆ¡ đốc! Ngà i... ngà i tưởng tôi không... không biết rằng ông Giám... Giám binh nằng nặc đòi ngà i đồng... đồng ý cho láºp Toà án binh hay sao? Ngà i nên đồng... đồng ý ngai Ä‘i thôi Äức Hồng y ạ, ở địa vị cá»§a ngà i, bạn đồng giám chức (1) nà o mà chẳng là m thế? Cosi fan tutti (2). Mà ngà i lại là m được bao nhiêu chuyện phúc đức ấy chứ, chẳng... chẳng thiệt hại gì mấy đâu. Chuyện cá»n con ấy có đáng gì mà ngà i phải mất... mất ngá»§ mấy đêm liá»n!
Mông-ta-ne-li ngắt lá»i:
- Xin ông ngừng cưá»i cho má»™t phút, và xin ông cho biết là m thế nà o ông nghe được má»i chuyện đó? Ai nói vá»›i ông?
- Ông đại... đại tá chẳng đã trình vá»›i ngà i rằng tôi là quá»·... quá»· sứ chứ không phải là ngưá»i đó sao? Không ư? Váºy mà ông ta luôn mồm nói... nói vá»›i tôi Ä‘iá»u đó! Phải, tôi đã là quá»· sức đến mức có đủ phép để nhìn thấu khá nhiá»u ý nghÄ© cá»§a... cá»§a ngưá»i khác. Thưa Äức Hồng y, ngà i cho tôi là nguồn quấy nhiá»…u đáng ghét và ngà i rất mong có má»™t... má»™t ai khác thu xếp cho việc xá» lý tôi sao cho lương tâm nhạy... nhạy cảm cá»§a ngà i khá»i bị cắn... cắn rứt. Tôi Ä‘oán khá đúng đấy chứ, thưa Äức Hồng y?
Mông-ta-ne-li lại ngồi xuống bên anh, nét mặt hết sức nghiêm nghị:
- Ông hãy nghe tôi. Mặc dù ông biết được Ä‘iá»u đó bằng cách nà o Ä‘i nữa, Ä‘iá»u đó cÅ©ng là sá»± tháºt. Äại tá Pherari sợ rằng bạn bè ông lại đánh tháo cho ông má»™t lần nữa, nên ông ta muốn ngăn chặn bằng... cách mà ông vừa nói. Ông xem, tôi rất tháºt bụng đối vá»›i ông...
Ruồi Trâu chêm ngay và o bằng má»™t giá»ng chua chát:
- Äức... Äức Hồng y xưa nay vốn nổi tiếng thà nh... thà nh tháºt.
Mông-ta-ne-li nói tiếp:
- Chắc ông thừa hiểu là vá» mặt pháp lý tôi không có thẩm quyá»n gì vá» việc ngưá»i Ä‘á»i... Tôi là giám mục (3) chứ không phải là đặc sứ cá»§a Giáo hoà ng. Nhưng tôi có uy tÃn khá lá»›n trong địa pháºn nà y, nên nếu không được sá»± đồng ý cá»§a tôi, dù chỉ là sá»± đồng ý mặc nhiên, thì đại tá Pherari cÅ©ng chẳng dám dùng đến các biện pháp quyết liệt. Cho tá»›i ngà y hôm nay tôi vẫn hoà n toà n phản đối kế hoạch cá»§a ông ta. Bây giỠông ta Ä‘ang cố hết sức thuyết phục tôi đứng vá» phÃa ông ta. Ông ta lấy cá»› rằng, thứ năm tuần tá»›i giáo hữu Ä‘i rước đông đảo thì các bạn bè cá»§a ông có thể dùng bạo động vÅ© trang để cứu thoát ông và sẽ gây ra đổ máu. Ông có nghe tôi nói không đấy?
Ruồi Trâu Ä‘ang lÆ¡ đãng nhìn ra cá»a sổ. Anh quay lại uể oải trả lá»i:
- Có, tôi vẫn nghe.
- Äêm nay chắc ông tháºt sá»± là đang còn mệt, không thể nói chuyện nhiá»u. Sáng mai tôi lại đến thì hÆ¡n. Vấn đỠnghiêm trá»ng lắm, ông cần phải táºp trung chú ý má»›i được.
Ruồi Trâu vẫn uể oải trả lá»i:
- Tôi muốn kết thúc câu chuyện ngay bây giá». Má»—i lá»i ngà i nói tôi vẫn nghe thấy hết.
Mông-ta-ne-li bèn nói tiếp:
- Thế cho nên, nếu quả vì ông mà xảy ra bạo loạn và đổ máu thì chÃnh tôi sẽ phải chịu trách nhiệm rất lá»›n, vì tôi đã phản đối ông đại tá. Tôi cÅ©ng cho răng chà Ãt ông ta nói có phần đúng, mặt khác, tôi cảm thấy ná»—i hiá»m khÃch cá nhân cá»§a ông ta đối vá»›i ông đã là m cho ông ta không thể vô tư và đã khiến ông ta thổi phồng nguy cÆ¡ lên. Tôi cảm thấy tình hình rất có khả năng là như váºy, kể từ lúc tôi thấy sá»± tà n ác nhục nhã cá»§a ông ta - Mông-ta-ne-li đưa mắt nhìn đống dây da và cùm gông ngổn ngang trên sà n nhà - Nếu tôi đồng ý thì tức là tôi giết ông! Nếu tôi phản đối thì tôi sẽ đứng trước nguy cÆ¡ là m nguy hại tá»›i tÃnh mệnh cá»§a bao nhiêu ngưá»i vô tá»™i. Tôi đã táºn tâm suy nghÄ© vá» việc nà y, hết lòng tìm má»™t lối thoát ra khá»i sá»± lá»±a chá»n khá»§ng khiếp đó. Và bây giá» tôi đã có má»™t ý định rõ rệt.
- à định giết tôi để... để cứu bao nhiêu ngưá»i vô tá»™i chứ gì? Má»™t ngưá»i CÆ¡ đốc nà o cÅ©ng chỉ có thể Ä‘i đến quyết định như thế mà thôi. "Nếu tay phải cá»§a bay gây... gây nên tá»™i cho bay... và v.v..." (1) Mà tôi cÅ©ng không được hân hạnh là m tay... tay phải cá»§a ngà i, lại còn xúc phạm cả đến ngà i nữa. Kết... kết luáºn đã rõ rà ng rồi. Ngà i không thể nói trắng ra như váºy hay sao mà phải giáo đầu dà i dòng thế?
Ruồi Trâu uể oải nói vá»›i vẻ vừa thản nhiên vừa khinh bạc, dưá»ng như đã chán chưá»ng vá» toà n bá»™ câu chuyện nà y rồi.
Sau má»™t phút im lặng, anh há»i:
- Thế nà o ạ? Có phải quyết định cá»§a Äức Hồng y là như thế không?
- Không.
Ruồi Trâu trở mình, gối đầu lên hai tay, mắt lim dim nhìn Mông-ta-ne-li. Hồng y giáo chá»§ ngồi, cúi gục đầu miên man suy nghÄ©, ngón tay khẽ gõ và o tay ghế. Trá»i, đúng là cá» chỉ xa xưa quen thuá»™c quá!
Cuối cùng, Mông-ta-ne-li ngẩng đầu nói:
- Tôi đã quyết định là m má»™t việc mà có lẽ xưa nay chưa ai xá» sá»± như tôi. Khi nghe nói ông muốn gặp, tôi láºp tức quyết định đến ngay. Tôi đã nói cho ông biết hết má»i việc, như ông đã thấy, và đặt vấn đỠvà o tay ông.
- Và o... tay tôi?
- Ông Ri-va-ret, tôi đến đây thăm ông bình thưá»ng như ngưá»i vá»›i ngưá»i, chứ chẳng nhân danh là Hồng y giáo chá»§, là giám mục, hoặc là quan toà . Tôi không há» há»i xem ông có biết gì vá» má»™t kế hoạch như ông đại tá đã nói. Tôi thừa hiểu rằng nếu ông có biết chăng nữa, thì đó vẫn là điá»u bà máºt mà ông không thể bá»™c lá»™ vá»›i tôi. Nhưng xin ông hãy đứng và o địa vị tôi. Tôi già rồi, chắc chắn là chẳng còn sống được bao lâu nữa. Tôi muốn nằm xuống mồ vá»›i hai tay không vấy máu...
- Hai bà n tay ngà i chưa há» vấy máu sao, thưa Äức Hồng y?
Gương mặt hơi biến sắc, nhưng Mông-ta-ne-li vẫn bình tĩnh nói tiếp:
- Tôi đã suốt Ä‘á»i chống lại các thá»§ Ä‘oạn đà n áp và sá»± tà n bạo ở bất cứ đâu, và bao giá» tôi cÅ©ng phản đối xá» tá» dưới bất kỳ hình thức nà o. Thá»i Giáo hoà ng trước đây, nhiá»u lần tôi kiên quyết chống các há»™i đồng quân sá»± nên đã bị mất lòng ưu ái cá»§a Äức Thánh Cha. Cho tá»›i nay, bao giá» tôi cÅ©ng dùng uy tÃn và quyá»n lá»±c cá»§a tôi và o việc từ thiện. Xin ông hãy tin tôi, chà Ãt ở chá»— là tôi đã nói tháºt. Bây giá» tôi bị đặt trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu tôi từ chối cách giải quyết cá»§a ông đại tá thì tôi sẽ đẩy thà nh phố và o nguy cÆ¡ bạo loạn cùng vá»›i má»i háºu quả cá»§a nó. Mà lại là để cứu lấy má»™t ngưá»i vẫn thà nh lăng mạ tôn giáo cá»§a tôi, vu cáo, bêu riếu và sỉ nhục cá nhân tôi (mặc dù Ä‘iá»u nà y chỉ là má»™t tiểu tiết không quan trá»ng lắm), và tôi tin chắc rằng nếu được sống sót thì ngưá»i đó vẫn sẽ sá» dụng cuá»™c Ä‘á»i mình và o mục Ä‘Ãch xấu. Nhưng dù sao, đây vẫn là vấn đỠcứu vá»›t tÃnh mạng má»™t con ngưá»i.
Mông-ta-ne-li ngừng lá»i giây lát rồi nói:
- Ông Ri-va-ret, tất cả những hoạt động cá»§a ông mà tôi được biết, Ä‘á»u buá»™c tôi phải coi ông là má»™t ngưá»i xấu xa, độc ác và từ lâu tôi tin rằng ông là con ngưá»i liá»u lÄ©nh, vừa thô bạo lại vừa tà n nhẫn. Cho tá»›i bây giá» tôi vẫn còn phần nà o vướng vất ý nghÄ© đó. Nhưng hai tuần qua tôi thấy ông là ngưá»i dÅ©ng cảm và trung thà nh vá»›i đồng chà cá»§a mình. Ông cÅ©ng đã là m cho binh lÃnh yêu mến và kÃnh phục, Ä‘iá»u đó không phải ai cÅ©ng là m được. Có lẽ tôi đã xét lầm ông và nhất định trong ông có má»™t cái gì tốt hÆ¡n cái vẻ bá» ngoà i cá»§a ông. Tôi kêu gá»i cái bản chất tốt đẹp ấy trong ông, và tôi trang nghiêm, trân trá»ng yêu cầu ông, vá»›i lương tâm mình, ông hãy thà nh tháºt cho tôi biết: ở và o địa vị tôi ông sẽ là m thế nà o?
Im lặng hồi lâu. Rồi Ruồi Trâu ngước nhìn lên.
- Ãt ra tôi cÅ©ng sẽ tá»± mình quyết định lấy những hà nh động cá»§a mình và gánh lấy má»i háºu quả. Tôi sẽ không hèn nhát theo kiểu CÆ¡ đốc giáo, lén lút đến nhá» vả ngưá»i khác giải quyết há»™ vấn đỠcho mình.
Ngá»n đòn giáng xuống tháºt mãnh liệt và bất ngá», và vẻ sôi nổi, phẫn ná»™ phi thưá»ng trái ngược hẳn vá»›i thái độ uể oải vừa rồi, khiến ngưá»i ta có cảm tưởng rằng anh đã gỡ bá» chiếc mặt nạ vẫn Ä‘eo trên mặt. Anh sôi sục nói tiếp:
- Những ngưá»i vô thần chúng tôi cho rằng, đã mang gánh nặng trên vai thì dù có nặng đến đâu cÅ©ng cứ phải cố sức mà gánh, dù có gục xuống cÅ©ng mặc. Nhưng ngưá»i Kitô giáo thì lúc ấy lại rên rỉ, Ä‘i cầu cứu Chúa Trá»i và các vị thánh cá»§a Chúa; hoặc là , nếu Chúa Trá»i và các thánh không giúp đỡ thì lại Ä‘i van xin đến cả các kẻ thù, miá»…n sao tìm được má»™t cái lưng cá»§a ngưá»i khác để trút gánh nặng cá»§a mình sang. Trong Kinh Thánh, trong sách kinh cầu nguyện (1) và cả trong bất cứ các sách thần há»c giả dối nà o cá»§a các ngà i còn thiếu quy tắc gì nữa mà ngà i phải đến há»i tôi là m thế nà o? Trá»i đất Æ¡i! Ngà i Æ¡i! Gánh nợ cá»§a tôi còn chưa đủ nặng hay sao mà ngà i còn Ä‘i trút cả trách nhiệm cá»§a ngà i sang hai vai tôi? Hãy quay vá» há»i ông Giêsu cá»§a ngà i Ä‘i, ông ấy đòi há»i chi li đến từng đồng xu má»™t ấy chứ, ngà i cứ là m theo ông ấy là hÆ¡n (2). Sau hết, vì rằng kẻ vô thần nà y nó không thuá»™c máºt khẩu (3) cá»§a các ngà i, nên ngà i cứ việc Ä‘em giết quách nó Ä‘i là xong tất cả thôi mà . Việc giết chóc nà y có phải là má»™t tá»™i lá»—i lá»›n gì cho cam?
Ruồi Trâu nghẹn lá»i, lấy lại hÆ¡i thở, rồi lại báºt ra:
- Ngà i mà cÅ©ng còn nói đến tà n bạo nữa cÆ¡ đấy! Nhưng ngà i nên biết rằng con lừa ngu... ngu ngốc ấy có thẩm vấn tôi đến má»™t năm cÅ©ng không bằng ngà i hà nh hạ tôi trong mấy phút. Nó có đầu mà có óc đâu. Nó chẳng nghÄ© được gì hÆ¡n là siết dây da cho chặt, và khi dây đã chặt quá rồi thì nó chỉ ngồi bó tay. Việc đó kẻ ngu ngốc nà o cÅ©ng là m được! Còn ngà i thì: "Xin ông ký cho má»™t chữ và o bản án tá» hình cá»§a chÃnh ông. Tim tôi má»m yếu lắm, tôi không dám là m." Ôi, chỉ có ngưá»i CÆ¡ đốc giáo, má»™t ngưá»i CÆ¡ đốc giáo hiá»n là nh, đầy lòng trắc ẩn, trông thấy dây da siết chặt quá là tái mặt Ä‘i, thì má»›i nghÄ© ra thá»§ Ä‘oạn như thế. Khi ngà i bước chân tá»›i đây, tôi trông ngà i chẳng khác má»™t vị thiên thần nhân từ, công phẫn vì "hà nh vi dã man" cá»§a ông đại tá, là tôi có thể hiểu được rằng bây giá» trò hay má»›i thá»±c sá»± bắt đầu! Ngà i cứ nhìn tôi mãi như thế là m gì? DÄ© nhiên rồi, ngà i Æ¡i, ngà i cứ việc đồng ý Ä‘i rồi vá» nhà mà ăn bữa tối kẻo muá»™n. Chuyện cá»n con nà y chả đáng gì phải om xòm lên cả đâu. Ngà i hãy vá» nói vá»›i tên đại tá cá»§a ngà i rằng hắn có thể bắn tôi Ä‘i, treo cổ tôi len hoặc dùng bất kỳ cách nà o tiện lợi nhất, kể cả rán sống tôi Ä‘i nữa, nếu hắn thấy cách ấy mua vui được cho hắn, và bảo hắn là m cho xong chuyện Ä‘i!
Khó mà nháºn ra nổi Ruồi Trâu. Anh Ä‘iên khùng và tuyệt vá»ng, thở hồng há»™c, toà n thân run lên, mắt loé ra tia xanh lét như mắt mèo dữ.
Mông-ta-ne-li đứng dáºy, lặng lẽ nhìn Ruồi Trâu. Ông không hiểu được dụng ý những lá»i trách móc Ä‘iên cuồng cá»§a anh, nhưng ông rất hiểu chỉ có ngưá»i nà o đã cùng cá»±c thì má»›i tuôn ra những lá»i gay gắt đến thế. Cho nên, bao nhiêu lá»i sỉ vả trước đó cá»§a Ruồi Trâu, ông Ä‘á»u tha thứ cả. Ông bảo:
- Thôi Ä‘i, ông. Tôi không muốn là m ông Ä‘au lòng thế đâu. Tôi cÅ©ng không có ý định trút gánh nặng lên lưng ông là m gì vì ông đã quá nặng gánh rồi. Tôi không chá»§ tâm là m váºy đối vá»›i bất kỳ má»™t sinh linh nà o...
Cặp mắt toé lá»a, Ruồi Trâu hét:
- Nói dối! Thế còn chức giám mục thì sao?
- Chức giám mục nà o?
- À! Thế ra ông quên rồi sao? Sao mà dá»… quên thế! "Ãc-tÆ¡, nếu con muốn, cha sẽ nói rằng cha không thể Ä‘i được." Má»›i mưá»i chÃn tuổi đầu mà tôi đã phải quyết định cuá»™c Ä‘á»i ông thay ông rồi đấy! Câu chuyện ấy nếu không phải xấu xa đến thế, thì cÅ©ng là ná»±c cưá»i!
- Im đi!
Mông-ta-ne-li rú lên má»™t tiếng tuyệt vá»ng và đưa cả hai tay lên ôm lấy đầu.
Rồi ông lại buông thõng tay xuống, từ từ bước ra phÃa cá»a sổ. Äến cá»a sổ, ông ngồi lên báºu cá»a, bÃu má»™t tay và o chấn song, rồi áp trán và o cánh tay ấy.
Nằm run rẩy, Ruồi Trâu dõi nhìn theo.
Mông-ta-ne-li đứng xuống, quay lại chá»— Ruồi Trâu, đôi môi tái xám má»™t mà u tro. Nhưng ông cố gắng gượng má»™t cách thảm hại để lấy lại vẻ bình tÄ©nh thưá»ng ngà y.
- Xin ông tha lỗi. Tôi phải vỠthôi... tôi không được khoẻ.
Mông-ta-ne-li run lẩy bẩy như lên cÆ¡n sốt rét. Và cÆ¡n Ä‘iên giáºn cá»§a Ruồi Trâu láºp tức tiêu tan.
- Padre, lẽ nà o cha vẫn không...
Mông-ta-ne-li giáºt nảy mình, lùi lại đứng lặng ngưá»i. Cuối cùng, ông thá»u thà o:
- Không phải thế đâu! Lạy Chúa tôi, sao cũng được miễn là không phải thế! Tôi phát điên lên mất...
Ruồi Trâu chống má»™t tay nhổm dáºy, còn má»™t tay anh nắm lấy đôi tay run rẩy cá»§a Mông-ta-ne-li.
- Padre, con chưa chết đuối đâu, mà cha vẫn không sao hiểu ra được ư?
Äôi tay Ä‘ang run rẩy bá»—ng lạnh toát và cứng Ä‘á». Trong khoảnh khắc, má»i váºt Ä‘á»u chết lặng. Rồi Mông-ta-ne-li quỳ gối, gục đầu và o ngá»±c Ruồi Trâu.
*
* *
Khi Mông-ta-ne-li ngẩng đầu lên thì mặt trá»i đã lặn, ráng chiá»u đỠdần tắt ở đằng tây. HỠđã lãng quên tất cả, quên cả thá»i gian và không gian, quên cả sá»± sống và cái chết, tháºm chà quên rằng hai ngưá»i là kẻ thù cá»§a nhau.
Mông-ta-ne-li thì thà o:
- Ãc-tÆ¡, có tháºt là con đấy không?... Con đã từ cõi chết trở vá» vá»›i cha đấy ư?
Ruồi Trâu rùng mình nhắc lại:
- Từ cõi chết trở vá»...
Anh gục đầu và o vai Mông-ta-ne-li như một đứa bé ốm nằm trong lòng mẹ.
- Con vỠrồi... thế là con đã vỠrồi!
Ruồi Trâu nặng nhá»c thở dà i:
- Vâng, và bây giỠcha phải đấu tranh với con hoặc giết con.
- Im Ä‘i thôi, carino! Tất cả những chuyện đó bây giá» nói là m gì? Cha vá»›i con như những đứa trẻ lạc nhau trong bóng tối, lầm nhau là ma quá»·. Bây giá» chúng ta đã tìm được nhau và dắt nhau ra nÆ¡i sáng sá»§a. Con trai khốn khổ cá»§a cha, sao con khác Ä‘i đến thế, sao con khác Ä‘i đến thế. Trước kia con trà n đầy niá»m vui cá»§a cuá»™c sống, mà nay trông con như đã từng bị vùi lấp dưới bể khổ cá»§a trần gian? Ãc-tÆ¡, con có tháºt là Ãc-tÆ¡ đấy không? Cha luôn luôn nằm mÆ¡ thấy con đã trở vá» cùng cha, nhưng khi tỉnh lại thì cha thấy quanh cha chỉ toà n là âm thầm vắng vẻ. Váºy giỠđây phải chăng cÆ¡n mê ấy vẫn còn già y vò cha? Con hãy cho cha biết những Ä‘iá»u Ä‘Ãch xác và hãy kể cho cha biết má»i chuyện đã xảy ra thế nà o!
- Có gì đâu, giản đơn lắm, cha ạ. Con đã trốn xuống má»™t chiếc tà u buôn và đi láºu vé sang Nam Mỹ.
- Con là m gì bên ấy?
- Nếu cái đó có thể gá»i là cuá»™c sống thì con đã sống ở bên đó... á»’, và con đã được thấy nhiá»u Ä‘iá»u má»›i lạ ở ngoà i những cái chá»§ng viện thần há»c mà cha thưá»ng dạy triết há»c cho con! Cha nói cha nằm mÆ¡ thấy con... vâng, con cÅ©ng nằm mÆ¡ thấy cha.
Ruồi Trâu nghẹn lá»i, rùng mình.
- Có một lần, hồi ấy con là m ở mỠbên Êcuađor...
- Là m thợ mỠư?
- Không, chỉ là phụ việc cho thợ má» thôi, cÅ©ng là chân sai vặt như những ngưá»i culi lao khổ khác. Con cùng ngá»§ vá»›i há» trong má»™t lán trại ở ngay cá»a hầm má». Lúc ấy con cÅ©ng ốm yếu như vừa rồi, trá»i nắng như thiêu đốt mà hôm nà o cÅ©ng phải khuân đá suốt cả ngà y. Có má»™t đêm, hình như con ngá»§ mê, vì con thấy cha mở cá»a Ä‘i và o lán. Tay cha cầm má»™t chiếc thánh giá như chiếc thánh giá treo trên tưá»ng nà y. Cha Ä‘ang cầu nguyện và đi sát ngay bên cạnh con mà không ngoái lại. Con gá»i to lên để xin cha giúp đỡ con, cho con má»™t liá»u thuốc độc, má»™t lưỡi dao, hoặc bất cứ má»™t cái gì để chấm dứt những ná»—i Ä‘au khổ cá»§a con trước khi con phát Ä‘iên phát rồ. Thế mà cha... ôi...?
Ruồi Trâu một tay đưa lên che mắt, còn tay kia vẫn được siết chặt trong tay Mông-ta-ne-li:
- Nhìn mặt cha, con biết cha có nghe thấy tiếng con gá»i, nhưng cha vẫn cứ tiếp tục cầu nguyện. Rồi đến khi cha cầu nguyện xong, con thấy cha hôn chiếc thánh giá, đưa mắt nhìn quanh mà nói khẽ: "Ãc-tÆ¡, cha rất thương con, nhưng cha không dám tá» lòng thương, vì sợ Ngưá»i sẽ nổi giáºn." Và khi con nhìn lên Ngưá»i, con thấy tượng gá»— đó cưá»i. Thế rồi, khi con tỉnh dáºy, con vẫn chỉ thấy khu lán trại vá»›i những ngưá»i culi bị bệnh há»§i, lúc ấy con má»›i vỡ lẽ. Con hiểu rằng cha chỉ cốt lấy lòng ông Chúa quá»· sứ cá»§a cha thôi chứ không thiết gì cứu con ra khá»i địa ngục nà o cả. Từ đó con nhá»› mãi. Và dù cho bây giá», khi cha sá» và o ngưá»i con thì con đã bá»—ng dưng quên bẵng Ä‘i. Äó... là vì... là vì con Ä‘ang ốm, vả lại trước kia con đã có lúc rất yêu cha. Nhưng giỠđây giữa con và cha chẳng còn gì mà chỉ có chiến tranh, chiến tranh và chiến tranh. Cha còn nắm tay con là m gì? Cha có hiểu rằng chừng nà o cha vẫn còn tin và o ông Giêsu cá»§a cha thì chúng ta chỉ có thể là những kẻ thù cá»§a nhau mà thôi không?
Mông-ta-ne-li cúi gục đầu, hôn và o bà n tay đầy thương táºt cá»§a Ruồi Trâu:
- Ãc-tÆ¡, cha không tin Ngưá»i sao được? Nếu suốt trong những năm hãi hùng ấy mà cha vẫn giữ được lòng tin và giỠđây khi Ngưá»i đã cho con trở vá» vá»›i cha, thì cha còn hoà i nghi Ngưá»i sao được? Con nên nhá»› rằng cha những tưởng chÃnh tay cha đã giết con cÆ¡ đấy.
- Thì cha vẫn sẽ là m như thế đấy.
- Ãc-tÆ¡!
Trong tiếng kêu than đó có nỗi khủng khiếp thực sự. Nhưng Ruồi Trâu không để ý, vẫn nói tiếp:
- Dù sao Ä‘i nữa, cha con ta nên tháºt bụng vá»›i nhau cho tá»›i cùng, không thể lấp lá»ng được. Giữa cha và con co má»™t vá»±c thẳm ngăn cách, không hy vá»ng gì nối tay nhau qua miệng vá»±c thẳm được. Nếu cha quyết định rằng cha không thể hoặc không muốn từ bá» cái kia - Ruồi Trâu liếc nhìn cây thánh giá treo trên tưá»ng - thì cha phải trả lá»i đồng ý vá»›i tên đại tá.
- Äồng ý! Lạy Chúa tôi... đồng ý? Ãc-tÆ¡, nhưng cha yêu con!
Mặt Ruồi Trâu quắt lại một cách đáng sợ.
- Cha yêu ai hơn? Cha yêu con hơn hay yêu cái kia hơn?
Mông-ta-ne-li từ từ đứng dáºy. Kinh hoà ng dưá»ng như đã là m cho chÃnh linh hồn ông héo khô và thân thể ông còm cõi. Ông cảm thấy mình yếu á»›t, già nua và tà n tạ như chiếc lá gặp cÆ¡n giá lạnh đầu mùa. Ông đã tỉnh giấc mÆ¡ và trước mặt ông chỉ toà n là âm thầm vắng vẻ.
- Ãc-tÆ¡, con hãy thương cha má»™t chút!
- Váºy khi cha lừa gạt con để đà y Ä‘oạ con Ä‘i là m nô lệ trong các đồn Ä‘iá»n mÃa thì cha đã thương con được bao nhiêu?... Cha rùng mình đấy ư? Ôi, những vị thánh thần từ bi Æ¡i! Äây chÃnh là con ngưá»i vâng theo thánh tâm cá»§a Chúa, má»™t ngưá»i cứ ăn năn hối lá»—i rồi sống lấy má»™t mình để mặc xác cho con chết. Cha nói cha yêu con... con đã phải trả má»™t giá khá đắt vì tình yêu ấy cá»§a cha rồi! Cha tưởng chỉ và i lá»i ngon ngá»t là con có thể xà xoá hết thảy, là con trở lại thà nh thằng bé Ãc-tÆ¡ ngà y xưa hay sao? Cha nên nhá»› rằng con đã phải rá»a bát trong các nhà chứa nhÆ¡ nhá»›p, đã phải rá»a chuồng ngá»±a cho các chá»§ đồn Ä‘iá»n, những ngưá»i còn tà n nhẫn hÆ¡n cả những súc váºt cá»§a há». Con đã phải đội mÅ©, Ä‘eo nhạc đóng vai há» trong gánh xiếc rong, là m đầy tá»› và đầu sai cho các võ sÄ© đấu bò. Con đã là m nô lệ cho má»i loà i thú váºt để chúng giẫm chân lên cổ mình! Con đã đói rách, bị phỉ nhổ và o mặt và bị chà đạp dưới chân kẻ khác! con đã phải ngá»a tay xin chút cÆ¡m thừa canh cặn mà ngưá»i ta vẫn không cho, vì những con chó còn được quyá»n ưu tiên hà ng đầu. Ôi, tất cả những chuyện đó nói ra nà o có Ãch gì? Kể sao cho xiết để cha nghe hết được những gì cha đã Ä‘em đến cho con? Váºy mà giỠđây... cha lại nói yêu con! Cha yêu con được bao nhiêu? Có đủ để vì con mà từ bỠông Chúa cá»§a cha được không? á»’, cái ông Giêsu mãi không chết ấy đã là m gì cho cha? Ông ấy đã hy sinh khổ sở gì cho cha mà cha lại phải yêu ông ấy hÆ¡n con? Vì bị đóng Ä‘inh và o tay mà cha yêu ông ấy ư? Váºy cha hãy nhìn và o tay con đây! Cha hãy nhìn và o đây, và o đây, và và o cả đây nữa...
Ruồi Trâu xé toang áo, chỉ và o những vết thương ghê gá»›m trên ngưá»i.
- Padre, Chúa cá»§a cha là kẻ lừa gạt! Những vết thương cá»§a ông ta chỉ là giả vá». Ná»—i Ä‘au cá»§a ông ta chỉ toà n là trò há». Chỉ có con là được quyá»n nháºn lòng yêu thương cá»§a cha! Padre, không còn cảnh tra tấn nà o mà cha chưa đẩy con và o. Nếu cha biết được rằng Ä‘á»i con đã cá»±c khổ biết bao nhiêu! Váºy mà dù sao con vẫn không chết! Con đã chịu đựng hết thảy và là m chá»§ linh hồn mình trong nhẫn nại, vì con quyết trở vỠđể đấu tranh vá»›i ông Chúa nà y cá»§a cha. Con giữ vững mục Ä‘Ãch ấy là m tấm lá chắn che chở cho trái tim con, chÃnh tấm lá chắn nà y đã cứu con khá»i bị Ä‘iên rồ, và khá»i bị chết Ä‘i lần nữa. Và giỠđây, khi đã trở vá», con lại thấy kẻ chiếm ngá»± địa vị cá»§a con vẫn là ông ta, má»™t kẻ gặp nạn giả vá», chỉ bị đóng Ä‘inh trên giá chữ tháºp vẻn vẹn có sáu tiếng đồng hồ, rồi lại từ cõi chết ngóc đầu dáºy! Padre, con đã bị đóng Ä‘inh trên giá chữ tháºp năm năm ròng và con cÅ©ng đã từ cõi chết trở vá»! Bây giá» cha định sẽ đối xá» vá»›i con ra sao? Bây giá» cha định sẽ đối xá» vá»›i con như thế nà o?
Ruồi Trâu nghẹn ngà o không nói nên lá»i. Mông-ta-ne-li ngồi im như má»™t pho tượng đá, hoặc như má»™t xác chết vừa được dá»±ng dáºy. Thoạt đầu khi Ruồi Trâu má»›i trút lên ông má»™t suối lá»a tuyệt vá»ng, thì ông oằn ngưá»i lại đôi chút vá»›i sá»± quằn quại máy móc cá»§a da thịt dưới là n roi da. Nhưng giỠđây ông đã rất bình tÄ©nh. Sau má»™t hồi lâu nÃn lặng, ông nhìn lên và cất lên má»™t giá»ng mất hết sức sống và nhẫn chịu.
- Ãc-tÆ¡, con có thể nói cho cha rõ hÆ¡n không? Con là m cha hết sức bối rối và kinh sợ, cha không thể hiểu được bây giá» con đòi há»i gì ở cha?
Ruồi Trâu quay lại nhìn ông, mặt anh tái nhợt như mặt một con ma.
- Con không đòi há»i gì cả. Có ai cưỡng ép tình yêu bao giá»? Cha được tá»± do lá»±a chá»n ngưá»i mà cha yêu quý nhất trong hai ngưá»i. Nếu cha yêu quý ông ta hÆ¡n thì cha cứ việc chá»n ông ta.
Mông-ta-ne-li mệt má»i nhắc lại:
- Cha không thể hiểu được. Cha lá»±a chá»n cái gì được đây? Cha là m sao xoá bỠđược quá khứ?
- Cha phải chá»n má»™t trong hai ngưá»i. Nếu cha yêu con thì cha hãy tháo cái giá chữ tháºp ia ra khá»i cổ và ra Ä‘i cùng con. Các bạn con Ä‘ang bố trà cho con trốn má»™t lần nữa, nếu cha giúp đỡ thì há» có thể thá»±c hiện được rất dá»… dà ng. Khi nà o chúng ta an toà n sang tá»›i bên kia biên giá»›i, cha hãy công khai thừa nháºn con. Còn nếu cha không đủ lòng yêu con, nếu cha quý cái ngẫu tượng bằng gá»— kia hÆ¡n con, thì cha cứ việc đến nói vá»›i tên đại tá rằng cha đã đồng ý. Và nếu váºy thì cha Ä‘i ngay Ä‘i, để con khá»i Ä‘au khổ khi còn nhìn thấy cha! Äối vá»›i con thế cÅ©ng đã là quá đủ.
Mông-ta-ne-li ngẩng đầu, run rẩy. Ông đã bắt đầu hiểu.
- Tất nhiên cha sẽ liên lạc với các bạn con. Nhưng... đi với con thì không thể được... cha là giáo sĩ.
- Nhưng con không chấp nháºn Æ¡n huệ cá»§a giáo sÄ©. Padre, con không thể thoả hiệp thêm nữa. Con đã Ä‘au khổ biết bao nhiêu vì những sá»± thoả hiệp ấy cùng những háºu quả cá»§a chúng rồi! Cha phải từ bá» chức vị giáo sÄ© ấy hoặc phải từ bá» con Ä‘i.
- Cha từ bá» con sao được? Ãc-tÆ¡, cha bá» con sao được!
- Thế thì cha từ bỠông ấy Ä‘i! Cha phải chá»n má»™t trong hai ngưá»i! Cha lại định gợi ý chia cho con má»™t phần tình yêu cá»§a cha, má»™t ná»a cho con, má»™t ná»a cho ông Chúa ma quá»· cá»§a cha chăng? Con không thèm nháºn cÆ¡m thừa canh cặn cá»§a ông ta. Nếu cha là cá»§a ông ta thì cha không phải là cá»§a con.
- Ãc-tÆ¡, Ãc-tÆ¡ Æ¡i! Con muốn xé lòng cha ra là m hai mảnh hay sao? Con muốn cha phát Ä‘iên lên hay sao?
Ruồi Trâu vung tay đấm và o tưá»ng, nhắc lại má»™t lần nữa:
- Cha phải chá»n má»™t trong hai ngưá»i!
Mông-ta-ne-li bèn rút từ trong ngực áo ra một hộp nhỠtrong đựng một mảnh giấy đã nhà u nát và cáu bẩn.
- Con trông đây!
"Tôi đã tin ông như đã tin Chúa Trá»i. Nhưng Chúa Trá»i chỉ là má»™t tượng đất, Ä‘áºp má»™t búa là tan, còn ông thì ông đã lừa dối tôi suốt Ä‘á»i."
Ruồi Trâu cưá»i, trả lại tá» giấy:
- Mưá»i chÃn tuổi ngưá»i ta ngây thÆ¡ má»™t cách thú... thú vị như thế đấy! Cầm lấy búa rồi Ä‘áºp tan váºt nà y váºt ná» sao mà dá»… dà ng. Ngà y nay việc đó cÅ©ng dá»… dà ng thôi, chỉ có Ä‘iá»u chÃnh con bây giá» lại nằm dưới búa. Còn cha, hiện có biết bao kẻ khác cha có thể lừa dối mà há» tháºm chà không sao phát hiện ra cha để vạch mặt chỉ tên được.
Mông-ta-ne-li nói:
- Con muốn nói thế nà o tuỳ con. Nếu cha ở và o địa vị con, biết đâu cha lại chẳng tà n nhẫn như con, Ä‘iá»u đó chỉ có Chúa má»›i biết được. Ãc-tÆ¡, Ä‘iá»u con muốn, cha không thể là m được. Nhưng cái gì là m được thì cha sẽ là m. Cha sẽ bố trà cho con trốn và khi con đã ra đến nÆ¡i an toà n thì cha sẽ tá»± tìm lấy má»™t tai nạn trên núi cao hoặc sẽ dùng lầm má»™t liá»u thuốc ngá»§, cách nà o tuỳ con lá»±a chá»n. Chắc con bằng lòng chứ? Äó là tất cả những gì cha có thể là m được. Äó là má»™t tá»™i lá»›n nhưng cha mong Ngưá»i sẽ tha tá»™i cho cha. Ngưá»i có lòng nhân từ hÆ¡n...
Ruồi Trâu vung mạnh cả hai tay và thét lên:
- Thôi, thôi, cha hãy thôi Ä‘i! Như thế là quá lắm rồi! Con đã là m gì để đến ná»—i cha coi thưá»ng con như váºy? Ai cho cha có quyá»n nghÄ© vá» con như thế? Là m như con định tìm cách báo thù cha hay sao? Cha không thấy rằng con chỉ muốn cứu cha thôi hay sao? Cha không sao hiểu rằng con yêu cha ư?
Ruồi Trâu nÃu lấy đôi tay Mông-ta-ne-li, vừa đặt lên đó những cái hôn nóng bá»ng, vừa già n giụa nước mắt.
- Padre, cha hãy Ä‘i vá»›i chúng con! Cha còn lưu luyến cái thế giá»›i giáo sÄ© và thần tượng chết rấp ấy là m gì? Äó chỉ là tro bụi cá»§a những thế ká»· xa xưa! Nó đã mục nát, thối tha và ô uế đến cá»±c độ rồi! Cha hãy trốn thoát cÆ¡n dịch hạch cá»§a Giáo há»™i, hãy cùng con tiến đến má»™t thế giá»›i sáng tươi. Padre, chúng con chÃnh là lẽ sống và tuổi thanh niên! Chúng con chÃnh là mùa xuân vÄ©nh viá»…n! ChÃnh chúng con má»›i là tương lai! Bình minh sắp loé lên rồi, cha ạ. Lẽ nà o cha không muốn đón lấy ánh dương chói lá»i hay sao? Cha hãy tỉnh dáºy, và chúng ta sẽ quên hết những cÆ¡n ác má»™ng đã qua! Cha hãy tỉnh dáºy và chúng ta sẽ xây dá»±ng lại cuá»™c Ä‘á»i. Cha Æ¡i, lúc nà o con cÅ©ng yêu cha, lúc nà o con cÅ©ng yêu! Con yêu cha ngay cả lúc cha giết con trước kia! Lẽ nà o bây giá» cha lại định giết con má»™t lần nữa hay sao?
Mông-ta-ne-li giáºt tay ra kêu lên:
- Ôi, xin Chúa rá»§ lòng thương! Ãc-tÆ¡! Con mang đôi mắt cá»§a chÃnh mẹ con.
Má»™t bầu im lặng lạ kỳ, sâu xa và kéo dà i, đã đột nhiên bao trùm lấy há». Há» nhìn nhau trong ánh hoà ng hôn xám xịt, con tim kinh hoà ng cá»§a há» như đã ngừng Ä‘áºp.
Mông-ta-ne-li thầm thì:
- Con còn nói gì thêm vá»›i cha nữa không? Con có cho cha được má»™t chút... hy vá»ng nà o không?
- Không. Con chỉ cốt sống để đấu tranh chống các giáo sÄ©. Con không phải là ngưá»i, con là má»™t lưỡi dao găm (1). Nếu cha để con sống tức là cha thừa nháºn những lưỡi dao găm đó.
Mông-ta-ne-li quay mặt vá» phÃa tượng Chịu nạn.
- Lạy Chúa! Xin Ngưá»i nghe cho...
Tiếng nói cá»§a ông lặng tắt trong bầu không khà tịch mịch, trống trải mà không má»™t tiếng trả lá»i. Duy chỉ có con quá»· nhạo báng lại bừng tỉnh dáºy trong Ruồi Trâu:
- Cha gá»i... gá»i Ngưá»i to lên! Có lẽ ông ta Ä‘ang... Ä‘ang ngá»§ (2).
Mông-ta-ne-li đứng báºt dáºy như bị roi quất. Ông nhìn thẳng phÃa trước trong chốc lát. Äoạn ông ngồi sụp xuống mép giưá»ng, đưa cả hai tay lên ôm mặt, nức nở khóc. Toà n thân Ruồi Trâu run lên má»™t cÆ¡n dà i, rồi mồ hôi lạnh toát ra khắp ngưá»i anh. Anh hiểu những giá»t nước mắt ấy có ý nghÄ©a gì.
Anh kéo chăn lên kÃn đầu để khá»i nghe thấy gì nữa. Tình hình đã quá đủ để anh phải chết, dù anh còn Ä‘ang sống - sống mạnh mẽ và cừ khôi đến thế. Nhưng anh cÅ©ng không sao bịt nổi âm thanh, nó vẫn vang trong tai, dá»™i và o óc và rá»™n rã khắp má»i mạch máu trong ngưá»i anh. Mà Mông-ta-ne-li vẫn cứ nức nở và nức nở hoà i, nước mắt chan hoà luồn qua cả kẽ bà n tay.
Cuối cùng những tiếng nức nở cÅ©ng lặng dần; và như má»™t đứa trẻ con, ông lấy mùi xoa ra chùi mắt. Khi ông đứng dáºy, chiếc khăn lá»t qua đầu gối, rÆ¡i xuống sà n. Ông bảo:
- Nói nữa cÅ©ng không Ãch gì. Con hiểu chứ?
Ruồi Trâu đáp lại vá»›i giá»ng phục tùng đơn Ä‘iệu:
- Con hiểu. Äó không phải là lá»—i tại cha. Chúa cá»§a cha đói rồi, phải cho ông ta ăn thôi.
Mông-ta-ne-li ngoái nhìn Ruồi Trâu. Phút im lìm nay của hỠcòn ghê rợn hơn cả sự im lìm của lỗ huyệt sắp được đà o lên. HỠlặng lẽ nhìn và o mắt nhau như một cặp tình nhân bị ngăn cách, chỉ có thể ngó sang nhau qua một hà ng rà o chắn mà hỠkhông thể bước qua.
Ruồi Trâu nhìn xuống trước tiên. Anh co ngưá»i lại và giấu mặt Ä‘i. Mông-ta-ne-li hiểu rằng cá» chỉ đó có nghÄ©a là "Hãy Ä‘i Ä‘i!" Mông-ta-ne-li quay gót, bước ra khá»i xà lim.
Má»™t lát sau, Ruồi Trâu vùng dáºy:
- Ôi, con không thể chịu được nữa! Padre, cha quay lại đi! Quay lại đi!
Cá»a đã đóng lại rồi. Ruồi Trâu chầm cháºm nhìn bốn chung quanh vá»›i đôi mắt mở rá»™ng và ngÆ¡ ngác, và anh hiểu rằng thế là hết. Ngưá»i xứ Galilê đã chiến thắng (3).
Trong sân nhà tù phÃa dưới, tiếng cá» xà o xạc thâu đêm - những ngá»n cá» nà y chẳng bao lâu nữa sẽ phải tà n héo, sẽ bị xá»›i báºt lên vì cuốc xẻng. Và thâu đêm, Ruồi Trâu nằm thổn thức má»™t mình trong bóng tối...
---------------.
(1) TrÃch lá»i Chúa Giêsu trong sách Phúc Âm, trong đó "Ä‘iá»u ấy" là chỉ sá»± là m phúc cho ngưá»i hoạn nạn được ăn, uống, mặc, và săn sóc (nếu ốm Ä‘au) hoặc thăm há»i (nếu ở tù). Và nếu là m những Ä‘iá»u ấy cho những ngưá»i hèn má»n nhất thì cÅ©ng được coi như đã là m cho Chúa. Ở đây Ruồi Trâu hà m ý nói Mông-ta-ne-li đến thăm há»i anh (tù nhân) cÅ©ng chỉ là vụ lợi, do đó "chưa tháºt đáng khen lắm".
(1) Brother prelates (tiếng Anh): Prelate nói chung là ngưá»i chức sắc cao trong Giáo há»™i, cụ thể ở đây có nghÄ©a là giám chức, tức là má»™t chức sắc cao (thưá»ng là cấp giám mục cai quản má»™t địa pháºn lá»›n và có quyá»n lá»›n ở đó, như Mông-ta-ne-li chẳng hạn). Brother ở đây có nghÄ©a là đồng chức, đồng liêu vá»›i ý châm biếm.
(2) Cosi fan tutti (tiếng Ã): Má»i ngưá»i Ä‘á»u là m như thế cả.
(3) à nói: Tuy là Hồng y giáo chá»§ nhưng chỉ kiêm giám mục ở giáo pháºn Bridighela mà thôi. Và cÅ©ng không phải là má»™t đặc sứ ở má»™t đặc khu, nên cÅ©ng không có quyá»n hà nh đặc biệt gì lắm.
(1) Lá»i cá»§a Äức Kitô trong sách Phúc âm: nếu tay phải cá»§a bay gây nên tá»™i cho bay thì hãy chặt nó Ä‘i, mắt bay gây nên tá»™i cho bay thì hãy khoét nó Ä‘i.
(1) Missal (tiếng Anh): Cũng là sách lễ, sách nguyện.
(2) à nói: là m như Chúa Giêsu yêu cầu các bổn đạo phải hết lòng hết sức phụng sự Chúa.
(3) Sá» dụng hà i hước má»™t tÃch trong Kinh Thánh vá» má»™t lá»±c lượng trấn giữ má»™t bến sông, đặt ra má»™t máºt khẩu, khi quân do thám cá»§a địch (thuá»™c dân tá»™c khác) Ä‘i qua, phát âm không đúng máºt khẩu, thì bị phát hiện và bị tiêu diệt.
(1) Hà m ý lá»i cá»§a Chúa Kitô.
(2) TÃch lấy trong Kinh Thánh: Sứ đồ bị bão kêu cứu, Giêsu thì Ä‘ang ngá»§.
(3) The Galilean (tiếng Anh): theo Kinh Thánh, Galilê (Galilee) là nÆ¡i sinh cá»§a Giêsu. Theo sá» sách cá»§a đạo CÆ¡ đốc thì Hoà ng đế La Mã Giuyliêng (Julian 331-363) vốn chống lại giáo lý cá»§a Giêsu, nhưng sá»± nghiệp chưa thà nh thì đã chết năm 363. Tương truyá»n trước khi chết ông đã nói: "Ngưá»i xứ Galilê, anh đã thắng" có nghÄ©a là "Giêsu đã thắng".
Last edited by quykiemtu; 07-01-2009 at 04:15 PM.
|

16-08-2008, 07:13 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 7
Toà án binh mở và o sáng thứ ba.
Phiên toà nà y rất ngắn và đơn giản. Äó chỉ là má»™t hình thức trống rá»—ng diá»…n ra không quá hai mươi phút. Tháºt váºy, có cần gì phải mất nhiá»u thá»i giá»? Không được quyá»n bà o chữa gì cả. Äứng ra là m chứng, chỉ có tên máºt thám và tên sÄ© quan bị thương, cùng vá»›i mấy tên lÃnh. Bản phán quyết đã được thảo sẵn từ trước, Mông-ta-ne-li đã có thông báo đồng ý má»™t cách không chÃnh thức những gì há» yêu cầu. Các quan toà là viên đại tá Pherari, má»™t thiếu tá kỵ binh địa phương và hai sÄ© quan trong đội cáºn vệ cá»§a Giáo hoà ng (1), há» chẳng có việc gì nhiá»u để là m cả. Há» Ä‘á»c to bản cáo trạng, rồi những ngưá»i là m chứng đứng lên nêu chứng cứ. Sau đó há» ký tên và o bản phán quyết rồi lấy giá»ng nghiêm trang Ä‘á»c cho bị cáo nghe. Ruồi Trâu lặng lẽ nghe bản án. Và , theo hình thức thông thưá»ng, khi ngưá»i ta há»i có phát biểu gì không, anh chỉ vá»™i vã xua tay gạt Ä‘i. Giấu trong ngá»±c anh là chiếc mùi xoa mà Mông-ta-ne-li đã đánh rÆ¡i. Suốt đêm qua anh đã hôn và khóc chiếc khăn đó như hôn và khóc má»™t sinh linh. GiỠđây gương mặt anh xanh xao và thá» thẫn, và mắt anh vẫn còn ngấn lệ. Hai tiếng "Xá» bắn" chẳng tác động gì đến anh. Khi nghe hai tiếng ấy, anh chỉ mở to đồng tá» trong đôi mắt, và chỉ có thế thôi!
Khi má»i thá»§ tục đã xong, viên Giám binh ra lệnh:
- ÄÆ°a ông ta vá» phòng giam.
Viên đội cố cầm nước mắt, sá» và o thân hình im phăng phắc ấy. Ruồi Trâu hÆ¡i giáºt mình ngoảnh lại.
- À, phải! Tôi quên mất.
Nét mặt viên Giám binh phảng phất má»™t vẻ gì như là thương hại. Hắn ta bản chất cÅ©ng không phải là má»™t ngưá»i độc ác và vai trò hắn phải đóng mấy tuần nay là m cho chÃnh hắn trong thâm tâm cÅ©ng thấy ngượng ngùng. GiỠđây khi đã được việc cá»§a mình, hắn sẵn lòng nhân nhượng trong má»i chuyện nhá» nà o thuá»™c quyá»n hắn.
ÄÆ°a mắt nhìn cánh tay thâm tÃm sưng phồng cá»§a Ruồi Trâu, hắn bảo:
- Các ông không cần cùm nữa cũng được. Có thể cho ông ta trở lại phòng giam cũ.
Rồi quay vá» phÃa đứa cháu, hắn nói thêm:
- Buồng giam tá» tù ẩm ướt và âm u quá. Äây thá»±c ra cÅ©ng chỉ là vấn đỠthá»§ tục mà thôi.
Hắn bối rối ho lên mấy tiếng và đổi chân đứng. Rồi hắn bá»—ng gá»i giáºt tên đội vừa giải Ruồi Trâu ra tá»›i cá»a.
- Ông đội, chỠmột chút. Tôi muốn nói với ông ta mấy câu!
Ruồi Trâu đứng im không nhúc nhÃch. Hình như tiếng nói cá»§a Pherari không lá»t và o tai anh.
- Ông có muốn nhắn gì vá»›i bạn bè và thân thÃch không?... Tôi chắc ông có ngưá»i thân chứ?
Không má»™t tiếng trả lá»i.
- Váºy ông cứ nghÄ© Ä‘i rồi nói vá»›i tôi hoặc vá»›i linh mục tuyên uý (2). Tôi sẽ đôn đốc thá»±c hiện lá»i nhắn cá»§a ông. Nhưng tốt hÆ¡n là ông nhắn lại cha tuyên uý. Cha đến ngay bây giá» và sẽ ở vá»›i ông suốt đêm nay. Nếu ông còn có nguyện vá»ng gì khác nữa thì...
Ruồi Trâu nhìn lên:
- Ông hãy nói với linh mục rằng tôi chỉ muốn ở một mình. Tôi không có bạn bè mà cũng chẳng nhắn gì cả.
- Nhưng ông cũng muốn xưng tội (3) chứ.
- Tôi là ngưá»i vô thần. Tôi chẳng muốn gì khác hÆ¡n ngoà i việc được yên tÄ©nh.
Ruồi Trâu nói vá»›i giá»ng đơn Ä‘iệu, bình thản, không có vẻ gì là khiêu khÃch hoặc bá»±c dá»c, rồi từ từ quay gót bước ra cá»a. Nhưng ra đến cá»a thì anh lại dừng bước:
- Ông đại tá, tôi còn quên má»™t việc. Tôi chỉ yêu cầu ông chiếu cố má»™t Ä‘iá»u là : sáng mai xin ông đừng để cho há» trói hoặc bịt mắt tôi. Tôi sẽ đứng yên.
*
* *
Tá»›i sáng ngà y thứ tư, khi mặt trá»i vừa ló, Ruồi Trâu đã bị dẫn ra sân. Anh kháºp khiá»…ng rõ nét hÆ¡n má»i khi. Dá»±a hẳn và o tay viên đội, Ruồi Trâu lê bước, rõ rà ng vá»›i vẻ khó khăn và đau đớn.
Nhưng má»i vẻ phục tùng má»i mệt đã biến mất trên mặt anh. Những ná»—i kinh hoà ng ma quái đã đánh gục anh trong cảnh tịch liêu, cùng những ảo ảnh và những giấc mÆ¡ trong thế giá»›i âm u nay Ä‘á»u đã tan theo đêm tối. Ngay sau lúc vầng đông toả sáng, khi Ruồi Trâu phải đối diện vá»›i kẻ thù, thì tinh thần chiến đấu cá»§a anh đã trá»—i dáºy, anh không có gì sợ hãi cả.
Trước bức tưá»ng leo đầy dây thưá»ng xuân, sáu tay súng được lệnh chá»n Ä‘i hà nh quyết đã dà n thà nh hà ng ngang. Äây chÃnh là bức tưá»ng nứt nẻ và đổ nát mà anh đã trèo xuống trong cái đêm bất hạnh ấy để hòng trốn thoát. Mấy ngưá»i lÃnh đứng nghiêm, tay cầm súng mà vẫn rưng rưng nước mắt. Há» cảm thấy Ä‘iá»u kinh khá»§ng ngoà i sức tưởng tượng khi nghÄ© rằng chÃnh tay mình phải giết Ruồi Trâu. Con ngưá»i có những câu ứng đối sắc sảo, có tiếng cưá»i vui bất tuyệt, có tinh thần dÅ©ng cảm chói lá»i và dá»… lan truyá»n ấy đã như má»™t tia nắng ấm soi rá»i và o cuá»™c Ä‘á»i u ám, buồn thảm cá»§a há». Váºy mà giỠđây con ngưá»i ấy phải chết, phải chết vì chÃnh tay há», như thế khác nà o há» sắp phải trông thấy mặt trá»i chói lá»i phụt tắt.
Má»™t lá»— huyệt dưới gốc má»™t cây vả cao lá»›n Ä‘ang chỠđợi Ruồi Trâu. Lá»— huyệt đó do những bà n tay không tình nguyện đã đà o nên đêm qua và vá»›i những giá»t nước mắt rÆ¡i trên những bà n xẻng. Äi ngang qua đó, Ruồi Trâu mỉm cưá»i nhìn lá»— huyệt tối Ä‘en, nhìn những ngá»n cá» héo tà n bên cạnh huyệt. Anh khoan khoái hÃt má»™t hÆ¡i dà i để thưởng thức mùi thÆ¡m cá»§a vạt đất má»›i tinh khôi.
Khi đến gần thân cây, viên đội đứng sững lại. Ruồi Trâu ngoảnh lại nhìn anh ta, rồi nở má»™t nụ cưá»i:
- Tôi đứng đây phải chăng, ông đội?
Viên đội nÃn lặng gáºt đầu. Anh ta nghẹn ngà o, tiếc rằng đã không nói được má»™t lá»i nà o, và dù lá»i nói nà y có thể cứu sống được Ruồi Trâu. Trong sân đã tá» tá»±u đông đủ cả: viên Giám binh, cháu hắn, viên trung uý kỵ binh là m nhiệm vụ chỉ huy việc hà nh quyết, ngưá»i y sÄ© và má»™t linh mục. Há» bước lên vá»›i những bá»™ mặt nghiêm trá»ng, nhưng đã ná»a phần sượng sùng trước cặp mắt tươi cưá»i và sáng ngá»i vẻ ngạo nghá»… cá»§a Ruồi Trâu.
- Chà o... chà o các quý ông! Ãi chà , cả Cha tuyên uý tôn kÃnh (1) cÅ©ng dáºy sá»›m thế cÆ¡ à !... Äại uý, ông có mạnh giá»i không? Chắc đối vá»›i ông, cuá»™c gặp gỡ hôm nay cá»§a chúng ta sẽ dá»… chịu hÆ¡n lần trước phải không ạ? À, tôi thấy cánh tay ông vẫn còn băng bó treo trước ngá»±c kìa! Chỉ tại lần trước tôi bắn hụt đó thôi. Những tay thiện xạ nà y chắc bắn khá hÆ¡n... phải không, các bạn?
Ruồi Trâu đưa mắt nhìn má»™t lượt những bá»™ mặt á»§ dá»™t cá»§a mấy ngưá»i lÃnh:
- Dù sao lần nà y không phải băng bó treo trước ngá»±c nữa đâu. Nà o! Nà o! Sao vẻ mặt các bạn trông thiểu não đến thế? Nghiêm! Và bắn cho tháºt trúng và o nà o. Rồi các bạn sẽ có nhiá»u việc phải là m, mà cứ như thế nà y không biết có là m nổi không. Bây giá» các bạn được quyá»n táºp trước thì còn gì bằng.
- Hỡi con...
Vị linh mục tiến lên ngắt lá»i anh. Những ngưá»i khác Ä‘á»u lùi lại phÃa sau, để mặc hai ngưá»i vá»›i nhau.
- Chỉ còn Ãt phút nữa là con sẽ vá» vá»›i Äấng Sáng Tạo (2) ra con. Những giây phút cuối cùng nà y là dà nh cho con để ăn năn sám hối, con chá»› nên dùng và o việc nà o khác. Cha xin con, con thá» nghÄ© xem, nếu chết mà không được chịu phép giải tá»™i, lòng còn hung dữ thì đáng sợ biết bao! ChỠđến khi con đứng trước Äấng Phán Xét (3) cá»§a con thì lúc ấy ăn năn đã muá»™n rồi. Sắp lại gần ngai báu vô cùng tôn nghiêm cá»§a Ngưá»i mà con vẫn cứ cưá»i đùa như thế được sao?
- Cưá»i đùa ư, thưa cha tôn kÃnh? Tôi tưởng cái bà i giáo lý cá»n con ấy chỉ để cho những ngưá»i cùng phÃa vá»›i cha nghe thôi chứ! Bao giỠđến lượt chúng tôi, chúng tôi sẽ dùng trá»ng pháo chứ chẳng dùng đến dăm khẩu súng khai háºu cÅ© kỹ nà y đâu! Và lúc bấy giá» các vị sẽ thấy chúng tôi cưá»i đùa đến đâu.
- Các con sẽ dùng trá»ng pháo ư? Ôi! Tháºt là vô phúc cho con quá! Con vẫn chưa hiểu rằng con Ä‘ang đứng trên bá» vá»±c thẳm đáng sợ như thế nà o hay sao?
Ruồi Trâu ngoái đầu nhìn lỗ huyệt mở rộng sau lưng mình.
- Váºy cha... cha tôn kÃnh tưởng rằng đặt được tôi xuống đấy là xong chuyện vá»›i tôi rồi hay sao? Có lẽ các vị còn chặn má»™t phiến đá lên mồ tôi để "ba ngà y sau" tôi... tôi khá»i sống lại chứ gì? (4) Chá»› sợ, Cha tôn kÃnh ạ! Tôi sẽ không xâm phạm và o quyá»n cá»§a các vị trong những trò diá»…n kịch rẻ tiá»n nà y đâu. Äặt tôi xuống đâu, tôi sẽ nằm yên ở đấy như má»™t con... con chuá»™t váºy. Nhưng, dù sao mặc lòng, chúng tôi vẫn sẽ dùng đến trá»ng pháo đấy.
Vị linh mục kêu lên:
- Ôi! Lạy Chúa lòng là nh vô cùng! Xin Chúa tha tội cho kẻ bất hạnh nà y!
Viên trung uý kỵ binh, giá»ng ồ ồ khấn:
- Amen!
Còn viên đại tá và đứa cháu thì sùng kÃnh là m dấu thánh giá.
Thấy rõ rằng khuyên bảo nữa cÅ©ng chẳng Ä‘i đến đâu, vị linh mục đà nh phải từ bá» công việc vô kết quả cá»§a mình. Ông bước sang bên cạnh, lắc đầu, mồm lầm rầm cầu kinh. Chỉ trong phút chốc, công việc chuẩn bị ngắn gá»n và đơn giản Ä‘á»u đã được hối hả là m xong. Ruồi Trâu ra đứng đúng và o chá»— cá»§a mình và quay lại thoáng nhìn lên cảnh huy hoà ng chói chang ánh sáng và ng và đỠcá»§a mặt trá»i Ä‘ang má»c. Má»™t lần nữa Ruồi Trâu lại yêu cầu không bịt mắt. Nhìn vẻ mặt như thách thức cá»§a anh, viên đại tá đà nh miá»…n cưỡng đồng ý. Cả hai ngưá»i Ä‘á»u quên rằng như thế há» có thể là m ảnh hưởng tá»›i tinh thần quân sÄ©.
Ruồi Trâu đứng quay thẳng mặt vá» phÃa há» và mỉm cưá»i. Những cánh tay cầm súng run lên. Anh bảo:
- Tôi hoà n toà n sẵn sà ng rồi.
Viên trung uý bước lên phÃa trước, ngưá»i run run vì xúc động. Hắn chưa há» chỉ huy xá» bắn bao giá».
- Chuẩn bị... Nhằm! Bắn!
Ruồi Trâu hÆ¡i lạng ngưá»i Ä‘i, nhưng lấy ngay lại được thăng bằng. Má»™t viên đạn bắn không vững đã sượt trên má anh. Và i giá»t máu loang trên cổ áo trắng. Má»™t viên khác trúng và o chân, phÃa trên đầu gối. Khi khói tan thì đám lÃnh thấy anh vẫn đứng, vẫn mỉm cưá»i như cÅ© và đang lấy bà n tay tà n táºt quệt máu trên má.
Anh nói:
- Bắn xoà ng quá rồi, các bạn ạ!
Giá»ng nói trong trẻo và khúc triết cá»§a anh khắc sâu và o tim những ngưá»i lÃnh khốn khổ Ä‘ang hết sức bà ng hoà ng và bối rối.
- Các bạn thỠbắn lại xem nà o!
Toà n bá»™ hà ng lÃnh Ä‘á»u rùng mình sởn gáy và rên rỉ. Ngưá»i nà o ngưá»i nấy nhằm chệch sang bên cạnh, thầm mong viên đạn kết liá»…u tÃnh mệnh Ruồi Trâu là cá»§a ngưá»i bên cạnh chứ không phải cá»§a mình. Ruồi Trâu thì vẫn cứ đứng thản nhiên, mỉm cưá»i nhìn há». Há» chỉ biên cuá»™c xá» tá» thà nh má»™t cuá»™c giết chóc trong lò mổ, và bây giá» há» lại phải là m lại từ đầu cái công việc ghê rợn nà y. Äám lÃnh đột ngá»™t hoảng vÃa, há» hạ súng đứng nghe những lá»i mắng má» và chá»i rá»§a Ä‘iên cuồng cá»§a các viên sÄ© quan. Há» sững sá» và hãi hùng giương mắt nhìn ngưá»i vừa bị há» bắn mà chẳng hiểu sao ông ta vẫn không chết.
Viên Giám binh vung nắm đấm trước mặt há». Hắn lồng lá»™n quát tháo, bắt há» phải đứng và o vị trÃ, giương súng lên và hối hả là m mau cho xong chuyện. Nhưng chÃnh hắn cÅ©ng hoà n toà n mất tinh thần không khác gì bá»n lÃnh. Hắn không dám nhìn và o cái thân hình khá»§ng khiếp kia cứ đứng trÆ¡ trÆ¡ mà không chịu ngã xuống. Hắn giáºt nảy mình và run bắn lên khi nghe giá»ng chế giá»…u cá»§a Ruồi Trâu:
- Äại tá, sao sáng hôm nay ông lại đưa ra má»™t đội lÃnh xoà ng thế. Äể tôi xem tôi có thể Ä‘iá»u khiển há» khá hÆ¡n không! Nà o, các bạn! Kìa, cáºu đứng phÃa bên trái kia, nâng súng cao lên chứ! Chúc phúc cho tấm lòng cá»§a cáºu, cáºu bạn ạ! Trong tay cáºu là súng tráºn đấy chứ không phải xoong chảo đâu nhé! Nhắm thẳng cả chưa? Nà o, bây giá»... chuẩn bị... nhằm!...
Viên đại tá nhảy xổ lên, cướp lá»i anh, hét:
- Bắn!
Äể cho ngưá»i bị bắn tá»± chỉ huy cuá»™c xá» bắn cá»§a mình thì ai mà chịu được.
Sau loạt đạn lá»™n xá»™n và vô tổ chức, đám lÃnh bá» hà ng ngÅ© run rẩy đứng túm tụm lại vá»›i nhau, mắt ngÆ¡ ngác, sững sá» nhìn vá» phÃa trước. Má»™t tên lÃnh tháºm chà còn không bấm cò, quăng súng, ngồi sụp xuống đất mà rên rỉ:
- Tôi chịu thôi, tôi chịu thôi!
Khói dần tan, bay lên hoà và o ánh nắng le lói cá»§a ban mai. Há» thấy Ruồi Trâu ngã ra, há» còn thấy là Ruồi Trâu vẫn chưa chết. Phút đầu tiên cả quan lẫn lÃnh đứng im như đã hoá đá mà nhìn má»™t váºt gì dá»… sợ Ä‘ang lăn lá»™n, quằn quại trên mặt đất.
Rồi cả ngưá»i y sÄ© và viên đại tá cùng kêu lên chạy à o đến chá»— Ruồi Trâu vì há» thấy anh vẫn lết má»™t chân, quỳ lên mà nhá»m dáºy, vẫn nhìn và o toán lÃnh và vẫn cưá»i lên:
- Lại bắn trượt rồi! Bắn... lại Ä‘i, các bạn! ... Äể xem... nếu các bạn không thể...
Ruồi Trâu bá»—ng lảo đảo rồi ngã váºt sang má»™t bên trên bãi cá».
Viên đại tá khẽ há»i:
- Ông ấy chết chưa?
Ngưá»i y sÄ© quỳ gối, đặt tay lên chiếc sÆ¡ mi đẫm máu cá»§a Ruồi Trâu, trả lá»i:
- Chắc váºy... Tạ Æ¡n Chúa!
Viên đại tá nhắc theo:
- Tạ ơn Chúa! Thế là xong!
Äứa cháu kéo tay áo hắn:
- Chú ơi... Hồng y giáo chủ đến! Ngà i đang đứng ở cổng và cứ đòi và o đây.
- Cái gì? Không, không được... tôi không cho và o được! Bá»n lÃnh gác đâu cả rồi? Thưa Äức Hồng y...
Cá»a mở rồi lại đóng. Mông-ta-ne-li đã đứng trong sân, đôi mắt đầy kinh hoà ng, trừng trừng nhìn vá» phÃa trước.
- Thưa Äức Hồng y! Tôi xin ngà i... cảnh nà y ngà i xem bất tiện! Việc hà nh quyết vừa kết thúc, thi hà i còn chưa...
Mông-ta-ne-li nói:
- Tôi đến nhìn nó một chút.
Giá»ng nói và cả bá»™ dạng cá»§a Mông-ta-ne-li trong phút ấy đã khiến cho viên Giám binh phải sá»ng sốt, ông ta như má»™t kẻ má»™ng du.
Má»™t ngưá»i lÃnh bá»—ng kêu lên:
- á»i, lạy Chúa tôi!
Viên Giám binh quay ngoắt lại nhìn.
Quả nhiên thế!
Tấm thân đẫm máu trên bãi cá» lại má»™t lần nữa váºt vã và rên rỉ.
Ngưá»i y sÄ© ngồi sụp xuống, kê đầu kẻ hấp hối lên đùi mình.
Ông ta tuyệt vá»ng kêu lên:
- Nhanh lên! Nhanh lên, quân dã man! Cho ông ta chết hẳn Ä‘i, vì Æ¡n Chúa! Äể thế nà y tá»™i nghiệp quá!
Máu chảy túa ra hai bà n tay ngưá»i y sÄ©. Run lẩy bẩy từ đầu đến chân, ông ta cố giữ yên thân hình còn Ä‘ang giãy giụa. Trong khi ông ta Ä‘ang cuống quýt quay nhìn tứ phÃa để cầu mong giúp đỡ, vị linh mục cúi xuống qua vai ông, kệ tượng Chúa chịu nạn và o đôi môi ngưá»i hấp hối.
- Nhân danh Chúa cha, Chúa con...
Ruồi Trâu tá»±a lên đùi ngưá»i y sÄ©, nhá»m dáºy, mắt mở to nhìn chòng chá»c và o tượng Chúa chịu nạn. Rồi gữa bầu tịch mịch câm lắng và băng giá ấy, anh từ từ giÆ¡ cánh tay phải bị bắn gãy lên, và gạt chiếc tượng thánh giá ra. Má»™t vết máu đỠtươi vấy trên mặt tượng.
- Padre... Chúa Trá»i... cá»§a cha... thoả mãn rồi chứ?
Äầu anh lả xuống cánh tay ngưá»i y sÄ©.
*
* *
- Thưa Äức Hồng y?
Thấy Hồng y giáo chá»§ vẫn chưa tỉnh giấc kinh hoà ng, đại tá Pherari lại gá»i to hÆ¡n:
- Thưa Äức Hồng y!
Mông-ta-ne-li nhìn lên:
- Nó chết rồi.
- Vâng, chết hẳn rồi, thưa Äức Hồng y. Xin ngà i ra thôi chứ ạ?... Cảnh tượng nà y rùng rợn lắm...
- Nó chết rồi - Mông-ta-ne-li nhắc lại và má»™t lần nữa nhìn xuống mặt Ruồi Trâu - Ta đã sá» và o ngưá»i nó mà nay nó chết mất rồi (1).
Viên trung uý xì xà o má»™t giá»ng khinh bạc:
- Ná»a tá đạn và o ngưá»i, ông ta còn mong chá» gì nữa?
Ngưá»i y sÄ© cÅ©ng thì thà o đáp lại:
- Chắc ông ấy kinh hãi vì trông thấy máu.
Viên Giám binh kiên quyết kéo tay Mông-ta-ne-li:
- Xin Äức Hồng y đừng nhìn hắn nữa. Ngà i cho phép cha tuyên uý đưa ngà i vá» chứ ạ?
- Phải... tôi vá».
Mông-ta-ne-li từ từ quay gót ra khá»i bãi cỠđẫm máu mà bước ra ngoà i, vị linh mục và viên đội theo sau. Äến cổng, ông ta dừng bước và vẫn ngoái lại nhìn vá»›i cặp mắt kinh ngạc và đỠđẫn như mắt má»™t con ma.
- Nó chết rồi.
*
* *
Mấy tiếng đồng hồ sau, Mác-cô-nê đến căn nhà nhá» trên sưá»n đồi để báo cho Mác-ti-ni biết là anh khá»i phải hy sinh thân mình má»™t cách vô Ãch nữa.
Kế hoạch giải cứu cho Ruồi Trâu lần thứ hai đã chuẩn bị xong, bởi vì lần nà y bố trà đơn giản hÆ¡n lần trước nhiá»u. Há» quyết định đến sáng hôm sau, khi đám rước "Mình Thánh" diá»…u qua chân đồi trên có pháo đà i, Mác-ti-ni sẽ từ trong đám đông tiên lên trước, rút súng ngắn giấu trong ngá»±c áo ra, bắn và o mặt viên Giám binh. Nhân lúc lá»™n xá»™n, hai mươi ngưá»i đầy đủ khà giá»›i sẽ thình lình xông tá»›i cổng, đánh phá tá»›i táºn tháp canh, dùng vÅ© lá»±c bắt giữ tên giữ chìa khoá ngục, buá»™c nó phải mở cá»a xà lim, cõng Ruồi Trâu ra và bắn chết hoặc chế ngá»± bất cứ kẻ nà o định cản đưá»ng. Ra đến cổng há» sẽ vừa đánh vừa rút, đồng thá»i yểm há»™ cho má»™t toán dân buôn láºu thứ hai có vÅ© trang và cưỡi ngá»±a đến để Ä‘em Ruồi Trâu tá»›i chá»— ẩn nấp an toà n trên núi cao.
Trong nhóm cốt cán chỉ có Giê- ma là không biết tà gì vá» kế hoạch nà y. Mác-ti-ni đã có nguyện vá»ng đặc biệt yêu cầu không để cho chị biết. Anh bảo:
- Chẳng mấy chốc chị ấy vỡ tim ra mất.
Vừa thấy Mác-cô-nê đến cổng, Mác-ti-ni đã mở cá»a kÃnh, bước ra hiên đón:
- Có tin gì không, Mác-cô-nê? Ôi!...
Mác-cô-nê không trả lá»i, chỉ hất chiếc mÅ© rÆ¡m rá»™ng và nh ra sau gáy.
HỠcùng nhau ngồi dưới mái hiên.
Không ai nói má»™t lá»i. Nhưng chỉ thoáng nhìn vẻ mặt ẩn dưới và nh mÅ© khi Mác-cô-nê bước và o, Mác-ti-ni cÅ©ng đã hiểu rõ tình hình.
Má»™t hồi im lặng dà i. Cuối cùng, anh há»i:
- Xảy ra lúc nà o thế?
ChÃnh tai anh tá»± nghe, Mác-ti-ni cÅ©ng đã thấy giá»ng nói cá»§a mình uể oải và chán ngán như cả thế giá»›i nà y.
- Sáng nay, lúc rạng đông. Viên đội cho tôi biết. Anh ta có mặt ở đó, trông rõ cả.
Mác-ti-ni nhìn xuống, rứt đứt đoạn chỉ vướng ở tay áo.
Má»i sá»± Ä‘á»u là hư không (1). Chuyện nà y cÅ©ng là hư không nốt. Äáng lẽ ngà y mai anh sẽ phải chết. Váºy mà bây giá» thế giá»›i mÆ¡ ước cá»§a lòng anh đã tan Ä‘i, hệt như cái thế giá»›i thần tiên cá»§a những giấc má»™ng và ng lúc hoà ng hôn tan Ä‘i khi mà n đêm buông xuống. và anh đã bị Ä‘uổi báºt trở lại vá»›i cái thế giá»›i buồn tẻ, lần hồi ngà y nà y qua tháng khác, cái thế giá»›i cá»§a GÆ¡-rát-xi-ni và Gali, cá»§a máºt mã và những bà i văn châm biếm, cá»§a những cuá»™c cãi vã giữa các đồng chà trong đảng, cá»§a những mưu sâu chước hiểm cá»§a bá»n máºt thám Ão, và nói chung là cá»§a cái cối xay (2) công tác hà ng ngà y khiến con tim chán ngắt. GiỠđây, Ruồi Trâu chết Ä‘i là m cho dưới đáy tâm hồn anh chỉ còn là má»™t khoảng trống rá»—ng lá»›n, má»™t khoảng trống không có gì và không ai lấp nổi.
Nghe có tiếng ai Ä‘ang há»i mình, Mác-ti-ni ngẩng đầu ngạc nhiên, không biết bây giá» còn có chuyện gì đáng mất công bà n luáºn nữa đây.
- Anh vừa nói gì váºy?
- Tôi đang bảo là tất nhiên anh sẽ nói cho chị ấy biết chứ?
Sự sống cùng với nỗi ghê sợ vỠsự sống, đã trở lại trên gương mặt Mác-ti-ni. Anh kêu lên:
- Là m sao đi nói cho chị ấy biết được. Như thế khác nà o anh bảo đi đến đâm chết chị ấy. Ôi, tôi biết nói thế nà o với chị ấy bây gi� Tôi nói sao bây gi�
Mác-ti-ni đưa lại tay lên bưng kÃn mắt. Nhưng, tuy không nhìn, anh vẫn cảm thấy Mác-cô-nê bá»—ng nhiên giáºt mình. Anh ngẩng đầu nhìn lên. Giê- ma đã đứng ngay trước cá»a.
Chị nói:
- Trê-da-rê, anh đã nghe tin chưa? Thế là hết, chúng đã bắn chết anh ấy rồi.
-----------
(1) Nguyên văn là "theo Swiss guards", tức Äá»™i cáºn vệ Thuỵ SÄ©, vì đội cáºn vệ trong các đặc khu thuá»™c Giáo hoà ng có lệ đặc biệt thuê tuyển ngưá»i Thuỵ SÄ© là m cáºn vệ.
(2) Linh mục chuyên việc giảng đạo, là m phép đạo trong các trại giam (nhà tù), bệnh viện, trưá»ng há»c, quân đội. Thưá»ng gá»i là cha tuyên uý.
(3) To confess, confession (tiếng Anh): cũng là thú tội, tự thú.
(1) His Reverence (tiếng Anh): cách xưng hô kÃnh trá»ng đối vá»›i linh mục.
(2) Your Maker (tiếng Anh): cÅ©ng là Äấng Tạo Thà nh.
(3) Your Judge (tiếng Anh): tức Äấng Phán Xét chà công (the Righteous Judge), tức Äức Kitô. CÅ©ng là "Thẩm phán chà công".
(4) Hà m ý tá»›i truyá»n thuyết vá» Chúa Giêsu chết Ä‘i ba ngà y rồi sống lại (cÅ©ng gá»i là sá»± phục sinh, do đó có Lá»… Phục sinh).
(1) Câu nà y có hà m ý các tÃch trong Kinh Thánh vá» việc nhiá»u lần Chúa Kitô sá» và o ngưá»i mà chữa khá»i bệnh hoặc là m sống lại ngưá»i đã chết.
(1) Vanity of vanities (hoặc All is vanity) (tiếng Anh): câu trÃch trong Kinh Thánh. CÅ©ng là "má»i sá»± Ä‘á»u là phù phiếm" (phù vân, phù hoa).
(2) à nói má»™t công việc Ä‘á»u Ä‘á»u hà ng ngà y. Cối xay ở đây là ở châu Âu hồi xưa, do lừa (ngá»±a) bị bịt mắt buá»™c và o cà ng cối, tá»± Ä‘i vòng quanh kéo quay suốt ngà y.
Last edited by quykiemtu; 07-01-2009 at 04:16 PM.
|
 |
|
| |