02-09-2008, 10:06 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Chương 20
Khơi đà o gò Sét
Việc bà máºt ở Dannow vẫn là m sôi nổi dư luáºn.
Kẻ bị nạn, sau cuá»™c thẩm xét, đã được chôn cất và trên các báo Ä‘á»u đăng những bức ảnh chụp lúc tang lá»… cá» hà nh. Và o khoảng cuối tuần ấy, sá»± chú ý cá»§a má»i ngưá»i lên đến độ cùng cá»§a sá»± nhiệt liệt: kể từ hồi lâu lắm đến nay, nhà thá» Dannow má»›i phải đóng cá»a lần nà y là má»™t. Vì ngôi má»™ cá»§a cụ Warlockbị những ngưá»i cướp nhặt ká»· váºt là m hư hại, mà dưới đấy thì bừa bãi những mẫu thuốc lá, những mẩu diêm cháy dở, những mảnh giấy xé và các thứ vụn vặt khác là m chứng rằng bao nhiêu khách tò mò đã qua chốn nà y.
Vá» phần Swanhild, môi ngà y nà ng phải qua hai lần hồi há»™p dữ là buổi sáng, từ lúc nà ng ngá»§ dáºy tá»›i cái phút nà ng trông thấy mặt anh, rồi đến lượt dá»± cuá»™c thôi miên nà ng phấp phá»ng sợ những Ä‘iá»u báo thốt lên miệng Oliver do những câu Luna há»i.
Nhưng tinh thần Oliver vẫn vững mạnh. Mà sáng nà o lúc anh em gặp nhau, chà ng vẫn không há» có gì khác lạ, và vẫn có má»™t câu nói: “Nà y cô em, bao giá» tôi nhá»› được các Ä‘iá»u đã quên tôi sẽ bảo cho cô em biết, nhưng không phải hôm nay đâu!†Chỉ khi nà o nghÄ© đến cô Kate và lúc ra khá»i nhà bà Yorke và miss Bartendale là chà ng rầu rầu mặt xuống. Ngoà i ra, những giá» khác dùng để lục lá»i khắp lâu đà i Dannow để mong tìm thấy những giấy má quan hệ.
Trong phiên thôi miên ngà y Thứ Năm, Luna khiến Oliver táºp trung tư tưởng dồn cả và o thanh gươm cổ. Nà ng có ý mong chà ng nhá»› được những chữ khắc trên cái mảnh và ng đã long mất, nà ng đưa các bức ảnh chụp nhiá»u câu cổ tá»± cho chà ng Ä‘á»c, nhưng không Ãch gì.
Ngà y Thư Sáu, Luna thiết láºp cuá»™c thà nghiệm trong căn phòng bà máºt. Nà ng dần dà dẫn Oliver trở lại thá»i cụ Warlock và đưa cho chà ng cái Bà n Tay Danh Vá»ng và thanh gươm. Hốt nhiên chà ng nói đến cái miếng đồng đã long mất, chỉ rõ nó dà i được bao nhiêu phân và lại biết được rằng nó cắt theo hình má»™t chiếc lá. Luna không bà n thêm lá»i nà o, nhưng đôi mắt nà ng long lanh, lá»™ ra sá»± chăm chú ráo riết: Swanhild ngầm hiểu sau cái bá» ngoà i thản nhiên kia vẫn ẩn má»™t ý chà mạnh tá»›i bá»±c nà o. Ngưá»i thiếu nữ đặt hết lòng tin cáºy ở Luna: ngưá»i thiếu nữ nà y đã tạo nên được chung quanh nà ng má»™t không khà vững lòng cá»§a công việc và cá»§a Ä‘á»i sinh hoạt yên là nh. Vắng mặt Luna, nà ng lại để tâm nháºn thức sá»± khá»§ng khiếp đè nặng xuống Dannow vá»›i những con cháu cuối cùng trong dòng há».
Oliver lại không thế. Chà ng được hưởng những giỠêm ái nhất trong Ä‘á»i mình. Má»i ngưá»i gần gÅ©i chà ng Ä‘á»u tránh không đả động đến Kate, ngưá»i thiếu nữ thiệt mạng, vả chăng để cả tâm trà và o tình yêu má»›i nhóm, không còn thì giỠđâu mà ân háºn vá» việc kia. Còn vá» phần GoÄ‘ard thì bao giá» chà ng cÅ©ng vẫn giữ gìn, ngá» vá»±c. Sá»± bình yên nhất thá»i kia, chà ng xem ra không phải là điá»m tốt: đó chẳng qua chỉ là như hồi lặng gió trước cÆ¡n phong ba thôi.
Ngà y Thứ Bảy, từ sáng sá»›m Swanhild vá»›i Oliver đã đến Chelseạ Thấy Swanhild có vẻ sốt sắng nóng nảy. Luna há»i:
- Việc gì thế, cô?
Swanhild liá»n lấy má»™t chiếc phong bì hai mảnh giấy dầy, năm, tháng là m cho cÅ© nát và ố và ng. Nà ng nói:
- Chúng tôi đã tìm được mấy mảnh nà y trong táºp tưá»ng thuáºt cá»§a Culpeper đây.
Miss Bartenbdale cố dò dẫm mãi má»›i Ä‘á»c nổi được những hà ng chữ nhòa mất đến ná»a phần:
“… rằng nhà Hammond là dòng giống những thần trùng hút máu, và nếu má»™t ngưá»i trong dòng hỠấy chết sá»›m thì linh hồn không lên trá»i cÅ©ng không xuống địa ngục, nhưng cứ sống mãi trong mồ má»™t cách phi thưá»ng…â€
Nà ng nói tiếp:
- Mảnh giấy nà y quan trá»ng lắm đó, miss Hammond ạ.
Mảnh giấy thứ hai chỉ có một hà ng chữ:
“Ngưá»i bạn quý mến ngà i, Nicholas Culpeparâ€.
- Cô tìm thấy giấy nà y ở đâu váºy?
- Trong lần đệm nhồi ở một cái ghế bà nh cũ. Mép giấy thòi ra ngoà i một lỗ thủng.
Oliver cũng nói:
- Chúng tôi thấy ba cái ghế bà nh vá»›i má»™t cái ghế dà i, lần trong đó có nhét đầy những giấy má cÅ© như thế. Nhưng uổng quá! Mấy cái ghế lại xếp dưới má»™t chá»— mái nhà bị nứt, thà nh thá» má»™t phần giấy má kia chỉ còn là má»™t má»› nát bét. Lần chá»n lá»c đầu tiên, GoÄ‘ard vá»›i được cái tên ký cá»§a Culpeper. Sau anh em tôi má»›i tìm thấy mảnh thứ hai.
Swanhild nói:
- Chúng tôi định sau phiên thôi miên sẽ tức khắc vỠnhà tìm nữa.
Nhưng Oliver ngắt lá»i:
- Không, có vỠthì Swan vỠmột mình thôi. Vì tôi, tôi còn những công việc khác.
- Sao, những công việc khác?
- Phải lạ. Chắc cô Swan cá»§a tôi cÅ©ng chẳng lạ gì những lần thôi miên kia rất mệt nhá»c cho những ngưá»i hà nh sá»± chÃnh yếu. Tôi tưởng được ná»a ngà y nghỉ ngÆ¡i giải trà hẳn là có Ãch cho miss Bartendale cÅ©ng như cho tôi. Bởi thế, tôi đã giữ trước hai chá»— xem buổi biểu diá»…n Chu-Chin-Chow buổi chiá»n nay rồi, (chà ng ngoảnh lại nói vá»›i Luna) vì cô vẫn ưa xem loại đó. Tôi biết trước rằng có má»i bà Yorke cÅ©ng chẳng Ä‘i vì bà còn phải đến chá»— hòa nhạc.
Luna giở sổ thá»i giá» hằng ngà y ra coi. Bà Yorke thì lạnh nhạt đáp:
- Vâng, tôi nhá»› ra rằng hôm qua ông đã há»i thá» tôi trước xem rồi tôi có được rảnh không…
Chà ng dịu mắt nhìn bà ta và mỉm cưá»i má»™t nụ cưá»i Ä‘on đả. Bà Yorke cố giữ nét mặt nhìn cô cháu gái và thấy nà ng cúi đầu hoà i. Swanhild thì có vẻ bá»±c dá»c:
- Thế nà o? Anh đã lấy vé giữ chỗ đặt trước rồi ư?
- Phải, anh gá»i Ä‘iện thoại giữ trước rồi. Nà y Swan ạ, em thá» nghÄ© lại xem má»›i được chứ. Chẳng lẽ em cứ coi sóc anh được suốt Ä‘á»i hay sao! Äà nh rằng, em là m thế để giữ gìn cho anh, nhưng chán rồi anh cÅ©ng phải lấy là m khó chịu chá»›. Vả lại đã có miss Bartendale Ä‘i vá»›i anh thì còn lo gì, rồi đến chiá»u miss Bartendale sẽ đưa anh ra ga Victoria để vá» chuyến xe lá»a sáu giá» rưỡi kia mà . (Chà ng nói thêm). Ấy là còn phải xem miss Bartendale có nháºn lá»i má»i không đã.
Luna nói:
- Xin vui lòng.
Bà Yorke có vẻ ngạc nhiên và không bằng lòng. Còn Swanhild thì không nói gì hết. Nà ng đã quen thấy bá»n đà n ông trong gia đình nà ng là m gì cÅ©ng theo ý muốn cá»§a há».
Buổi thôi miên ấy kết thúc nhanh chóng. Oliver nói lại lần nữa hình thế đồng rơi mất và cho biết thêm rằng những cổ tự xếp thà nh một hà ng cong queo.
Swanhild trở vỠDannow có một mình.
Chiá»u tối, sau khi tan buổi hát, Luna thấy má»™t bức thư cá»§a Dublin đợi nà ng ở nhà .
Bà Yorke há»i:
- Sao cháu lại nháºn lá»i Ä‘i vá»›i ông Hammond thế?
- Cháu không muốn tỠra xa tránh ông ta.
- Cháu xa tránh má»›i phải. Cái ngưá»i trẻ tuổi ấy tuy bá» ngoà i cương quyết, nhưng thá»±c ra là hạng ngưá»i là m thêm bi đát những chuyện thông thưá»ng.
- Cháu biết rồi. Ông ta rất lấy là m buồn cho cái chết cá»§a cô Kate; cái chết ấy vẫn ám ảnh mãi phần tiá»m thức cá»§a ông ta đó.
Trong thoáng giây lát, nà ng tưởng lại bao nhiêu việc ban chiá»u: chiếc xe hÆ¡i đưa hai ngưá»i qua khắp thà nh phố mịt mù, đôi mắt anh chà ng sáng lên trong khi nói những câu gần như cảm tạ con quái váºt đã khiến hai ngưá»i gần nhau, rồi vẻ mặt buồn tối vì lòng thương hại cá»§a chà ng, vì sá»± kinh tởm và vì hối háºn nữa. Chà ng luôn luôn nhắc lại:
- Ồ! Giá không có cô Kate trong việc nà y…
Bà Yorke không nương nhẹ, bảo Luna:
- Rồi thế nà o một ngà y kia cháu cũng phải cho ông ta biết sự thực mới được.
- Cháu sẽ nói ngay khi nà o thấy những buổi thôi miên không cho cháu biết thêm Ä‘iá»u gì nữa.
- Mà , dá»… thưá»ng cô tưởng tôi không biết ý anh chà ng vẫn ưa tránh má»i ngưá»i để trò chuyện vá»›i cô đấy hẳn? Cô tưởng miss Hammond không có mắt hay sao? Cô nghÄ© đến ngưá»i anh thế nà o thì cÅ©ng phải nghÄ© đến cô em như thế chứ!
Luna:
- Thế nà y nà y! Các báo hôm nay đã tìm được má»™t vụ án mạng ghê gá»›m để đăng, nhá» thế ta khá»i bị quấy rầy được trong Ãt bữa. Cháu muốn nhân cÆ¡ há»™i ấy là m nốt công việc tra cứu ngay từ ngà y mai, là ngà y chá»§ nháºt.
- Luna!
- Cháu sẽ đánh Ä‘iện cho khách hà ng cá»§a cháu đừng đến London nữa và tìm sẵn má»™t bá»n thợ đà o đất để giúp việc ngà y thứ Hai. Là vì cháu định tâm đà o tìm cái GÃ’ Thunder Barrow và lại muốn có mặt ở đó để xem từ lúc đà o mảng thứ nhất. Cô cùng Ä‘i vá»›i cháu nhé. Mấy ngưá»i kia thưá»ng vẫn nà i cháu má»i cho được cô cùng đến Dannow. (Thấy bà Yorke ngạc nhiên, nà ng vá»™i tiếp). Không! Không phải là má»™t ý định bất thình lình đâu. Nhà bác há»c ở Dulbin cháu nhá» xem đã dò được nghÄ©a những lá»i cổ tá»±: cháu tin chắc rằng dưới cái Gò Sét thế nà o cÅ©ng có gá»i má»™t manh mối quan trá»ng lạ lùng, kia
.
Tà i sản của minhtien384
Chữ ký cá»§a minhtien384 Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.euâ„¢. Diá»…n đà n đươc phát triển dá»±a trên sá»± đóng góp tÃch cá»±c cá»§a tất cả các thà nh viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bà i
Last edited by quykiemtu; 22-11-2008 at 09:22 AM .
02-09-2008, 10:08 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Chương 21
Äất thánh nghÄ©a trang
Sáng thứ Hai, bà Yorke, Luna và con chó Roska Ä‘i chuyến xe lá»a thứ nhất tá»›i ga Hassocks. Oliver vá»›i Swanhild đã ở đó đón hai ngưá»i. Bà Yorke há»i:
- Cháu tôi báo tin cho ông vá»›i miss Hammond biết trước rồi chứ? Luna tÃnh ra công việc tìm đà o cÅ©ng phải mất Ãt ra cả má»™t ngà y: cô cháu tôi cứ sợ là m phiá»n cho anh em ông.
Oliver quả quyết nói:
- Nếu tìm xét cẩn tháºn thì hết ngà y cÅ©ng chưa xong được. GoÄ‘ard thì Ä‘ang xem tiếp những giấy má cổ ở nhà . (Chà ng lại nói vá»›i Luna). Cái ý định đà o Gò Sét thá»±c bất ngá», miss Bartendale nhỉ.
Nà ng đáp:
- Là vì tôi muốn thừa dịp tốt chứ có gì đâu.
Trong mấy ngà y vừa qua, tuyết đã rÆ¡i lác đác, rồi đến hồi mứa đá, sau cùng thì đổ thà nh tráºn tá» Sáng hôm đó tiết trá»i lại êm và hÆ¡i ẩm. Má»™t mà n sương mù má»ng nhẹ trùm phá»§ dưới lòng thung lÅ©ng và lướt bay bên cạnh chiếc xe hÆ¡i, xé tÆ¡i qua các cà nh cây trụi lá và điểm thêm vẻ đẹp huyá»n bà cho con đưá»ng vá».
Sanhild cầm lái, Oliver ngồi đằng sau vá»›i bà Yorke, chốc chốc lại đưa mình vá» phÃa trước để góp chuyện, vì Luna ngồi ngay cạnh em gái chà ng. Bà Yorke thì thản nhiên: bà chú ý đến lá»i bà n bạc cá»§a mấy ngưá»i kia chỉ là giữ lá»… độ.
Miss Bartendale há»i:
- Ông có tìm được thêm Ä‘oạn nà o trong táºp thư cá»§a Culpeper không?
- Có. Nhưng những Ä‘oạn ấy gần bị hư há»ng vì nhiá»u lần thà nghiệm hóa há»c. GoÄ‘ard Ä‘em cả vá» nhà để tìm cách cố dò xem. Anh ấy tà i lắm kia.
- Ở đây bá»n tò mò có đến nhiá»u không?
Oliver:
- Hừm! Ngà y hôm qua là ngà y đáng ghét lạ! Há» tổ chức thà nh má»™t Ä‘oà n từ Brigton đến, nhà chúng tôi bị những ngưá»i ồn à o nhất xông và o. CÅ©ng may, hôm nay xấu trá»i, ta không bị quấy rối nữa.
Luna đáp:
- Cà ng haỵ Ngưá»i ngoà i há» sẽ là m báºn cho công việc cá»§a tạ Ta thá» tìm xem những váºt cụ Warlock chôn dưới Thunder's Barrow có những gì. (Nà ng đưa mắt dò ý má»i ngưá»i trong lúc nói). Theo tục Äan Mạch, vị tổ tiên nhà ông, tức là ngưá»i con trai cụ Magnus Hammond, táng trong Gò kia cùng vá»›i phần lá»›n những đồ váºt mà cụ không muốn rá»i bá». Bảy thế ká»· vá» sau, má»™t ngưá»i con trai nối dõi nhà cụ là Magnus Pháp sư rắp tâm muốn lấy lại những bảo váºt đó. Cụ Pháp sư nà y bèn chế luyện Bà n Tay Danh Vá»ng rồi khai má»™ tổ nhà mình lên và chiếm lấy những cá»§a xem ra có đôi chút giá trị. Tôi mong rằng cụ Pháp sư để sót lại trong đó cái váºt quý nhất đối vá»›i tôi bây giá», nghÄ©a là cái mảnh đồng khắc bản cổ tá»± thứ hai.
Oliver há»i:
- Cô vịn và o những chứng cá»› nà o mà đoán những Ä‘iá»u đó?
- Thoạt tiên tôi nháºn thấy rằng Gò Thunder vá»›i Bà n tay có liên lạc vá»›i nhau từ hôm mà ông GoÄ‘ard kể cho ta nghe câu chuyện con Bò Và ng vá»›i thằng quá»· canh giữ nó. Cụ Pháp sư là má»™t thầy luyện thuốc trưá»ng sinh và tìm và ng bằng những lá»i thần chú: ông cụ chắc có thể dùng Bà n Tay kia trấn áp để là m tê liệt được thằng quá»· giữ cá»§a trong mồ.
Oliver:
- Cô đoán có lý lắm.
Swanhild:
- Tôi thì cứ vẫn tưởng Gò Thunder là thứ má»™ phần thượng cổ dà nh riêng cho những vị Thầy Cả và có vị thần cá»§a há» là Con Ngưá»i Quái dị coi giữ.
- Khoa há»c khảo cổ há»… không giải thÃch được Ä‘iá»u gì thì lại Ä‘em gán cho các Thầy Cả ngà y xưa. Nhưng ở đây, tên vị thần ta thấy rõ lắm. Thunder là biến thể cá»§a tiếng Thor. Vị tổ tiên nhà ông thá»i xưa là ngưá»i chưa theo đạo Thiên Chúa, cụ thá» kÃnh thần Thor, và Con Ngưá»i quái dị là hình tượng cá»§a vị thần nà y, chÃnh cụ Magnus Hammond.
- Hai bÃm tóc ấy, phải không?
- Phải đó. Ông tưởng đến má»™t ngưá»i đà n bà , chÃnh những ngưá»i Vikings (Bắc Hải khấu) ngà y xưa để tóc dà i và tết thà nh bÃm, còn cái dấu fylfot (chữ tháºp ngoặc) kia là biểu hiện cá»§a thần Thor.
Oliver chỉ kêu một tiếng:
- Trá»i!
Nhưng Swanhild còn vặn:
- Tôi vẫn chưa thấy liên lạc gì với tổ tiên nhà chúng tôi.
- Cháºc! (Lá»i trách móc cá»§a Oliver). Thì em cứ để cho miss Bartendale nói nốt có được không?
Luna:
- Äây, tôi xin nói đến câu dịch nghÄ©a mà ông bác há»c ở Dulbin đã dò được ở những chữ cổ tá»± khắc và o dá»c thanh gươm, câu ấy tôi má»›i nháºn được hôm qua: “Tên ta là Helin Biter(#1) . Chá»§ nhân cá»§a ta là con trai Magnus Fairlocksâ€. Những chữ sau vì mòn quá không thể nà o Ä‘á»c được. Tôi mong rằng những chữ khắc trên mảnh đồng chôn dưới má»™ Ä‘á»c được rõ hÆ¡n.
Oliver lá»™ ra hết lòng khen phục Luna, Swanhild lại há»i:
- Nhưng cô có tin chắc rằng những chữ kia có giá trị và quan trá»ng thá»±c không?
- Tôi tin chắc thế, vì đến Ä‘á»i ông anh cô đây mà vẫn nhá»› đến kia mà !
Bấy giá» xe hÆ¡i Ä‘ang nhằm nẻo Thuder's Barrow mà tiến. Trên đồi cao, gió thổi mạnh, cảnh váºt quang đãng; nhưng bên dưới thì mù mịt, ngưá»i ta không trông rõ thung lÅ©ng vá»›i những nguồn suối con. Những vệt đá vôi nổi lên khắp chá»—. Hình Ngưá»i Khổng lồ trong sương, nhá» sá»± biến hóa dị kỳ cá»§a ánh sáng, trông khác nà o má»™t bóng ma nhuốm hồng.
Há» gặp GoÄ‘ard từ phÃa là ng xóm ra đón há». Chà ng bước lên xe và bảo má»i ngưá»i:
- Tôi tìm mãi chỉ má»™t bá»n Ãt quá. Hornblower Ä‘em cả bản lịch cá»§a hắn đến cùng vá»›i cái đồng hồ cá»§a Äức mà con hắn bắt được hồi rút binh. Bá»n há» Ä‘i từ lúc chưa sáng để là m cho sá»›m xong việc, vì không ngưá»i nà o muốn qua rừng sau lúc trá»i tối.
Luna há»i:
- Ông Covert, ông kiếm được bao nhiêu ngưá»i?
- ÄÆ°á»£c bốn ngưá»i. Hornblower là má»™t; cái anh chà ng báng bổ thần thánh nhất là ng, là hai; ngưá»i là m vưá»n má»›i ở cho chúng tôi, là ba, hắn ta trước đã là hướng đạo sinh; và má»™t ngưá»i thợ cuốc còn trẻ tuổi má»›i ra khá»i nhà trừng giá»›i, anh chà ng nà y thì từ thần đến quá»· chẳng còn biết sợ ai. Tôi hứa trả công thá»±c háºu để dụ há». Ngoà i ra, ta lại còn anh Wareen, vị hôn phu cá»§a cô Kate; anh nầu chẳng cần gì hết, muốn bảo sao cÅ©ng ừ.
Oliver há»i:
- Việc ta nhỠhỠlà m hỠcó biết là việc gì không?
- Có, tôi đã bảo cho há» biết cả. CÅ©ng may, bốn ngưá»i Ä‘á»u khá»e cả. Sức lá»±c tôi đây cÅ©ng khá, còn Swanhild cÅ©ng quen vá»›i công việc cuốc vưá»n. Thế là được sáu tay cuốc xẻng. Bây giá» Swanhild định liệu thế nà o xin bảo chúng tôi.
Trong khi Swanhild cẩn tháºn cầm lái xe chạy qua miá»n thung lÅ©ng, Luna giảng già i lại má»™t lần nữa cho GoÄ‘ard nghe. Chà ng nói:
- Có má»™t và i chá»— tôi thấy còn lá» má» lắm. Nếu cụ Magnus Pháp sư có ý tìm và ng thì sao cụ chỉ giấu có thanh gươm thôi? Còn việc nà y nữa: công việc khai cái Gò Sét không ăn khá»›p vá»›i những lá»i di ngôn cuối cùng cá»§a ông cụ vá» chuyện căn phòng bà máºt, mà cÅ©ng không là má»™t lẽ để ông cụ phải xin ân xá tá»™i bằng những lá»i tạc trên tấm bia má»™. Tôi chắc những thầy dòng ngà y xưa không cho việc xâm phạm lăng má»™ là má»™t tá»™i ác không thể chuá»™c được.
Luna đáp:
- Những Ä‘iá»u ông bẻ đó, chÃnh tôi cÅ©ng chưa kịp phân giải ra sao. Duy có Ä‘iá»u chắc chắn bây giá» là , may lại đến lượt tôi xâm phạm và o ngôi má»™ đó. á»’! Tôi biết, ông GoÄ‘ard ạ, tôi biết ý ông nghÄ© rồi kia: phải có giấy phép hẳn hoi má»›i được khai má»™, chứ gì?
GoÄ‘ard gáºt đầu, Oliver cương quyết nói:
- Äây là tổ ấm cá»§a tôi, trong địa hạt cá»§a tôi, mà ma quái cÅ©ng là cá»§a tôi, không ai nói và o đâu được.
Ãt khi chà ng dùng cái giá»ng nghiêm khắc đến thế.
Äến đầu con đưá»ng nhá», má»i ngưá»i xuống xe Ä‘i bá»™ vá» phÃa Gò Sét. Giữa mà u cảnh váºt xám má», hai mái tóc cá»§a Luna và Swanhild in lên má»™t Ä‘iểm sáng.
Luna lấy má»™t cuá»™c dây gai buá»™c má»™t đầu và o má»™t gốc thông, căng thẳng và vạch chung quanh cây đó má»™t vòng tròn đưá»ng bán kÃnh dà i chừng trăm thước; vây lấy bốn cái cây nhá» và chá»— trung tâm Ä‘iểm cá»§a mặt Gò.
Lúc đó bá»n thợ cá»§a GoÄ‘ard tìm cÅ©ng vừa tá»›i.
Hornblower đặt chiếc đồng gồ quả quÃt vá»›i bản lịch chỉ dẫn(#2) lên má»™t tảng đá rồi cả bá»n khởi công đà o khoảng đất ở trong cái vòng đã vạch. Äến trưa hỠđã đà o báºt được mấy gốc cây con.
Trong lúc bá»n thợ nghỉ tay ăn uống thì Swanhild vá»›i GoÄ‘ard lấy cuôc xẻng đà o tiếp theo. Luna, bà Yorke và Oliver vá» dùng bữa trưa ở lâu đà i Dannow. Lúc trở lại Gò, há» Ä‘em cho đôi bạn mấy món đồ ăn lạnh.
Bây giá» khoảng ba giá» chiá»u, Hornblower Ä‘ang đà o ở chá»— mấy cây thông lúc trước, đứng thẳng ngưá»i lên để hất má»™t xẻng đất ra má»™t bên. Hắn bảo Oliver:
- Äất chá»— nà y lạ lắm, ông ạ.
Thì ra lá»›p phấn chá»— ấy bị vỡ và bên trên phá»§ má»™t lượt dầy thứ đất thịt Ä‘en thẫm và tốt mầu. Warren xem kỹ má»™t lát rồi quả quyết nói rằng khắp miá»n nà y không có chá»— nà o đất được tốt như thế. Anh ta nói thêm:
- Mà đây không phải má»™t chá»— tụ đất thiên nhiên. Thứ đất nà y lấy ở má»™t khu vưá»n nà o đến hẳn thôi.
Äứng trên mép hố, Oliver ngẫm nghÄ© hoà i. Rồi chà ng thấp tiếng nói:
- Äây là đất mùn đây.
Chà ng đưa tay sá» bên thái dương, dưới đám tóc gá»t là chá»— vết thương còn hÆ¡i hÆ¡i rõ.
- Hình như tôi nháºn ra được kia… Không biết tôi đã trông thấy thứ đất nà y ở đâu rồi nhỉ… À, phải rồi: ở má»™t buổi hạ huyệt! Phải, thứ đất nà y là đất nghÄ©a địa đây. Nhưng thứ đất thánh ấy, giống quái quá»· quái nà o đã mang được đến thế?
Chú thÃch:
(1-) Helin Biter: Thanh gươm tự xưng.
(2-) bản lịch chỉ dẫn: Khà cụ cá»§a ngưá»i Âu châu dùng để dò tìm má»™t và i váºt dưới đất
Tà i sản của minhtien384
Last edited by quykiemtu; 22-11-2008 at 09:23 AM .
04-09-2008, 12:42 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Chương 22
Con bò và ng và con long xÃ
Tất cả bá»n thợ Ä‘á»u rụt rè, không dám là m nốt, trừ có má»™t mình Warren. Anh ta hÃch khuá»·u tay rẽ Hornblower sang má»™t bên rồi đà o nữa. Không mấy chốc lá»›p đá phần hiện ra dưới lượt đất thịt phá»§ nông. Bây giá» những ngưá»i kia lại bắt tay và o việc.
Oliver xem chừng bị kÃch thÃch dữ. Luna thì không rá»i mắt xem xét chà ng. Nà ng bảo:
- Ông Hammond ạ, ở mãi đây thì ta đến bị cảm nhiá»…m lạnh mất. Tôi muốn Ä‘i thăm miá»n Beacon hÆ¡n, và tiện thể xem cái hình Ngưá»i Khổng lồ.
Vừa để tâm nghÄ© ngợi, Oliver vừa dẫn hai cô cháu bà Yorke lên chá»— rồi dốc, trụi hết cây cối rằng, trên đó chân trái Ngưá»i Khổng lồ gác lên. Bá»—ng nhiên chà ng há»i Luna:
- Lúc nãy tại sao tôi lại nói đến đất nghÄ©a địa nhỉ? Tôi không hiểu tại sao đấy. Dá»… thưá»ng tôi hóa Ä‘iên cÅ©ng nên.
- Äâu nà o! Ông vẫn bình thưá»ng đấy chứ. Có lẽ mấy hôm nay tôi gợi cái ký ức tổ truyá»n cá»§a ông nhiá»u quá nên bá»—ng nhiên má»™t ká»· niệm lại hiện đến trà ông đó thôi.
- Thế ai đem chỗ đất kia đến đó?
- Äối vá»›i những ngưá»i nháºp môn thần há»c thì đất thiêng là má»™t cá»§a có phép từ trà . Cụ Pháp sư có lẽ vẫn chuyên tâm tìm tòi những thứ khác hÆ¡n là và ng kia!… Trong cái Gò kia hẳn còn giấu má»™t sá»± bà máºt thảm khốc nà o đó.
Ba ngưá»i lẳng lặng bước lên táºn đỉnh đồi, má»™t nÆ¡i kỳ thú vì còn những dấu vết cổ La Mã vá»›i ao ước nhá» và dải cây viá»n bá»c bao quanh. Há» tiến lên má»™t chá»— phẳng rá»™ng chừng năm mươi bá»™: đó là khoảng đầu Ngưá»i Khổng lồ. Äứng đó trông ra, phong cảnh thá»±c kỳ diệu! Ngay dưới chân há», ngay phÃa dưới ụ đất, nóc nhà là ng xóm lẫn vá»›i vầng lá cây. Äằng xa, từng Ä‘oà n mây lóng lánh mà u bạc trôi dưới bầu trá»i xanh rá»™ng mênh mông. Má»™t con đưá»ng vắt vẻo như má»™t dải băng trắng chạy dần và o bóng tối Ä‘ang xuống chiá»u.
Luna lặng ngắm bức phong cảnh ngoạn mục một vẻ não lòng đó mãi.
Oliver thì nhìn xa vá» phÃa khu rừng. Gò Thunder đặt mình trong má»™t vòng cung những cây á»§ dá»™t. Chà ng có thể trông thấy được những huyệt mà bá»n thợ đã đà o được và cái Ä‘iểm sáng chiếc áo nịt trên mình Swanhild. Chà ng ngoảnh Ä‘i, không muốn nhìn thấy cảnh quen thuá»™c kia nữa. Chà ng liá»n gặp đôi mắt Luna, đôi mắt chói lòa, thăm thẳm mênh mông như cõi vô cùng bát ngát.
Lòng chà ng bị đè nén. Chà ng cất tiếng nói:
- Tôi đã từng sống những giây phút nà y rồi! CÅ©ng dưới bầu trá»i nà y, cÅ©ng thà nh đá biển kia, cÅ©ng mô Gò trên có bao nhiêu thợ đất… Nhưng bá»n thợ xưa kia xây đắp chứ không phá ra như bây giá».
Luna đáp:
- Ký ức tổ truyá»n đấy!
- Muốn gá»i là tên gì cÅ©ng được! Nhưng tôi biết rằng cách đây lâu lắm rồi, tôi đã ở đây, ở đây cÅ©ng như bây giá», bên cạnh má»™t ngưá»i đà n bà có má»› tóc và ng ánh.
Ngượng vì những lá»i bồng bá»™t hăng hái quá, chà ng bá»—ng dịu giá»ng xuống khi nói câu sau cùng. Rồi, lại trân trân nhìn Luna, chà ng lai say xưa nói tiếp:
- Ở đây là cá»§a tôi hết, cho đến khu rừng cá»§a miá»n ấp nà y! Äịa hạt nà y dá»±ng nên cho ngưá»i hưởng hạnh phúc, tổ tiên tôi đã là cho nhân từ trên má»™t ngà n năm trá»i nà y! Các cụ đã chiến đấu vì nó: đã vì nó mà hy sinh tÃnh mệnh; cả đến cụ Pháp sư cÅ©ng váºy, cụ đã dá»± hồi và o chiến tranh Lưỡng Hồng. Cha tôi vá»›i anh tôi cÅ©ng đã hiến mình cho đất nước, đến chÃnh tôi cÅ©ng đã là chiến sÄ© rồi! Thế thì dù Ä‘á»i tôi có bị cái bóng ghê gá»›m cá»§a bá»n quái váºt kia phá»§ lên, tôi cÅ©ng vẫn có quyá»n được vui sống!
Chà ng thốt những lá»i ấy ra vá»›i má»™t vẻ sợ sệt dị kỳ, đôi mắt mà u xanh xám cá»§a chà ng lóe lên những ánh lá»a Ä‘á».
Bấy giỠbà Yorke mới cất tiếng nói. Bà ôn tồn bảo chà ng:
- Má»i ngưá»i chúng ta, ai cÅ©ng có quyá»n được sung sướng hết, hay cÅ©ng được sung sướng theo cái độ mà oan trái tổ tiên ta, tá»™i lá»—i cá»§a chúng ta, những trưá»ng hợp hoà n cảnh và các ngưá»i quanh ta vẫn để cho ta hưởng.
- Ngưá»i quanh ta á»â€¦ (Chà ng kêu thé lên). Thế ra bà nghÄ© đến cô Kate phải không?
- Trá»i Æ¡i! Không đâu, ông ạ! Luna đã bảo ông rằng vá» chuyện ấy ông chẳng có gì phải ân háºn tá»± trách kia mà !
Chà ng lẩm bẩm:
- Nếu tôi mà không chống cự thì…
Bá»—ng nghi ngá», chà ng ngưng bặt. Rồi lại nói:
- Miss Bartendale! Có phải cô đã bảo con quái váºt kia có lẽ là sá»± quả báo cá»§a má»™t tá»™i tổ tiên đó chăng, có phải đó là di tÃch cá»§a má»™t quá khứ đã chết?
Luna buồn rầu đáp:
- Không còn gì sinh tồn linh hoạt bằng sá»± chết cả. Tôi tưởng tượng thế giá»›i nhân loại ra má»™t địa cầu vô cùng to lá»›n, mà ở khắp mặt có má»™t ngà n năm trăm triệu ngưá»i sống Ä‘ang sinh hoạt bên trên; còn ở dưới là đoà n lÅ© âm u huyá»n bà cá»§a hằng hà sa số ngưá»i chết. Bá»n ấy nay chỉ còn là tro bụi nhưng há» vẫn ấp ghì cả những ngưá»i sống mà hỠđã sinh đẻ ra trên Ä‘á»i, há» bao bá»c lấy để mà din dá»§i cho phải Ä‘i theo đến đưá»ng chÃnh hay đến đưá»ng tà . Phải đó! Tôi như trông thấy được há», trông thấy cả má»™ thế giá»›i bên kia, những ngưởi mà tâm hồn, mà tư tưởng vá»›i lá»i nói việc là m Ä‘á»u còn trưá»ng cá»u truyá»n dõi lại ở chúng ta là bá»n ngưá»i sống.
Nà ng chợt rùng mình lên. Oliver há»i:
- Thế ra ta chỉ là những phản ảnh của tổ tiên ta thôi sao?
- Không phải thế đâu, ông Hammond ạ. Cái bản lÄ©nh riêng, tức là thứ ánh sáng mà Trá»i phú riêng cho má»i ngưá»i chúng ta kia, khiến cho ta có thể chống cưỡng lại được sá»± di truyá»n mà vượt hẳn lên. Nếu tôi không cầm chắc được rằng Thunder's Barrow giấu chìa khóa, cái bà quyết má»™t thế lá»±c ma quái ám ảnh các con cháu nối dõi cụ Magnus., thì tôi đã chẳng khai bá»›i gò Thunder là m gì.
Oliver đáp một cách vô tâm:
- Cái đó cố nhiên.
Rồi bỗng nhiên chà ng nói:
- Miss Bartendale ạ, cô cho rằng cụ thá»§y tổ nhà Hammond, cái ngưá»i Äan Mạch tên là Magnus ấy, cô cho rằng đã tà n sát cả gia đình ngưá»i vợ là Edith, phải không. Nếu cô tưởng thế thì tôi dám chắc cô đã lầm đó.
- Váºy ư? Tôi thì tôi không thể tưởng tượng được rằng má»™t tay hải khấu lại xin cưới má»™t ngưá»i đà n bà hồng mau mà không biết hại phụ huynh cá»§a ngưá»i ấy trước.
- Sao váºy? Ngưá»i đà n ông kia vì tình yêu mà có thể quý mến há» hà ng ngưá»i đà n bà được chứ?
- Tôi cà ng không thể tưởng rằng má»™t tay ngược Bắc Âu lại bá» cuá»™c Ä‘á»i tung hoà nh cá»§a mình để được lòng má»™t ngưá»i đà n bà .
Thế mà hai bên tâm đầu ý hợp được đấy. Mà cũng chỉ trong dăm bảy ngà y là đủ cho hỠhiểu nhau, chỉ từ ngà y thứ hai tuần trước đến thứ hai tuần sau thôi. Tôi biết chắc như thế đó.
Mà u da trắng xanh cá»§a Luna bá»—ng thà nh á»ng đỠOliver vá»™i và ng nhìn Ä‘i. Chà ng nói tiếp:
- Tôi ăn nói như đứa trẻ nhá» váºy, cô nhỉ. Tôi không biết đối vá»›i tôi cô nghÄ© thế nà o… Tôi thì trong mấy ngà y gần đây, sao mà tôi sung sướng thế! Cứ được như thế mãi chẳng đẹp đẽ quá sao? Tôi biết tình thế ác nghiệt cá»§a Ä‘á»i, cÅ©ng như cụ Magnus đã hiểu hết tình Ä‘á»i má»™t bữa cụ trầm ngâm ở đây trước vị thần cá»§a giống Äan Mạch. Hẳn cô cho tôi là ngưá»i Ä‘iên rồ nhỉ, phải không miss Bartendale?
Luna ngáºp ngừng má»™t lát rồi má»›i cố tÄ©nh sẵng tiếng đáp:
- Ông Hammond ạ, ông vừa má»›i Ä‘au dáºy. TÃnh tình ông dá»… bị xúc động mà tôi lại gợi những ký ức cá»§a tổ tiên ông trong tâm trÃ, là m ông bị kÃch động thêm…
Giữa lúc đó, ba ngưá»i trông thấy Swanhild vừa leo ra khá»i cái hố. Swanhild lá»›n tiếng gá»i:
- Xuống đây mau lên! Chúng tôi tìm thấy con Bò Và ng rồi!
Luna ngạc nhiên há»i:
- Thế nà o? Tìm thấy con Bò Và ng?
Bá»n đà n ông Ä‘ang đừng quây lại trên mép hố sâu và rá»™ng. GoÄ‘ard hì hục cố lấy lên khá»i đáy má»™t váºt nặng, lá»›n bằng má»™t ngưá»i và trông chẳng ra hình thù gì. Toà n thể Ä‘á»u má»™t mà u, lác đác có mấy Ä‘iểm và ng ở những chá»— bị cạo sứt.
Warren náºy ra má»™t miếng, xát mạnh lên áo để là m rÆ¡i ra lượt đất bám ngoà i. Cái miếng ấy to và dầy bằng cái nắp há»™p đựng mÅ©. Có những Ä‘inh rỉ xanh dóng ở hai đầu.
Hốt nhiên, không ai bảo ai mà cả bá»n thợ cùng lặng ngưá»i nhìn thấy chân trá»i đỠhồng lá»a mặt trá»i lặn. Rồi Hornblower tách ra khá»i bá»n để tra bản lịch và xem những dấu chỉ trên chiếc đồng hồ cá»§a hắn ta.
Warren bà n:
- Có lẽ đây là một tượng thần chăng?
Gođard:
- Gá»— thông bá»c và ng đây mà , bá»c và ng lá đồng lại bằng những Ä‘inh đồng.
Oliver nhảy xuống huyệt xem và nói ngay:
- Không phải Bò Và ng mà tượng thần cũng không phải nốt.
Rồi ngá»ng nhìn lên qua lá»›p cây thông cái thân hình vừng núi Beacon nổi Ä‘en trên ná»n trá»i bầm tÃm, chà ng thấp tiếng nói tiếp:
- Váºy thì là cái gì được? Gá»— thông vẫn riêng dùng để tạc tượng thần kia mà ? Vá»›i lại… À mà ! Gá»— có phá»§ sÆ¡n và thép và ng, đây! Má»™t váºt vươn lên… Phải rồi! (Chà ng bát ngát mê man, reo lá»›n tiếng). Má»™t hình mÅ©i hải thuyá»n! (#1) phải, má»™t hình tượng ở đầu má»™t chiếc chiến thuyá»n cổ. Ta Ä‘ang đứng phÃa trên sân tà u má»™t chiếc tà u buồm cá»§a tổ tiên ta đó, em Swanhild ạ! Chỉ má»™t đôi thước đất nữa là đến nÆ¡i rồi. Em có nhá»› ra không. Anh thì anh nhá»›: chÃnh trên con tà u nà y cụ Magnus đã ngược sông Adur đó. Rồi vá» sau, khi ông cụ mất, ngưá»i ta đã táng ông cụ cùng vá»›i cả chiếc tà u. Chá»— thà nh tà u phÃa trước kia kìa. Còn chá»— nà y… (chà ng đạo mạo trá» xuống hai bên pho tượng nằm dưới đất) chÃnh cụ Magnus ở chá»— nà y, ở phÃa dưới sân tà u cá»§a cụ đó. Cái miếng đồng mà u xanh và hình lá chÃnh ở dưới chân cụ.
Luna cũng cất tiếng nói:
- Má»™t chiếc tà u lấy là m quan tà i, vá»›i má»™t hình tượng mÅ©i tà u! á»’! Sao tôi không nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u đó nhỉ?
Trong lúc Oliver mãi nói, Hornblower đi mặc áo cùng với các thợ đất; bấy giỠhắn trở và o và bảo:
- Thưa ông Hammond, ná»a giá» nữa mặt trá»i đã lặn. Chúng tôi xin vỠđây.
Vẻ ngây ngô lo sợ hiện rõ trên từng nét mặt má»—i ngưá»i trong bá»n há». Nói đến thế nà o vá»›i há» cÅ©ng không Ãch gì.
Luna há»i:
- Thế nà y thì là m thế nà o mà đà o xong được? Mà không xong ngay bây giá» thì má»™t ná»a phóng viên nhà báo ở London nghe tin đồn, thế nà o sáng mai cÅ©ng kéo cả đến đây.
Oliver:
- Ba ngưá»i mà cùng là m thì má»™t giá» có thể xong được.
Swanhild lại cầm thuổng và bảo:
- Nếu váºy thì anh vá» nhà đi, em cùng vá»›i anh GoÄ‘ard đà o nốt cÅ©ng được.
Oliver:
- Không. Tôi ở lại kia. Chưa đến đêm tối thì tôi chưa có gì phải lo sợ, miss Bartendale bảo thế đấy.
Luna nói thêm:
- Mà dẫu ban đêm nữa, khi có tôi đó thì ông cũng chẳng phải lo sợ gì. Tôi đã có cách báo trước cho ông tránh.
GoÄ‘ard lấy là m lạ há»i:
- Thế sao cô không bảo cho chúng tôi biết cách ấy với?
Nà ng phân giải:
- Là vì có những phép phải luyện táºp quen tay dùng đến má»›i không nguy hiểm.
Bà Yorke bảo chung má»i ngưá»i:
- Tôi cuốc đất má»™t lúc cÅ©ng chẳng sao. Tôi muốn có mặt đây trong lúc quan trá»ng hÆ¡n là vá» nghỉ. Nhưng muốn đà o tìm đến nÆ¡i đến chốn hẳn phải có thêm những khà cụ nữa.
Miss Bartendale và Oliver liá»n quyết định cùng vá» lâu đà i Dannow tìm những đồ chưa có. Oliver xin hứa lúc qua rừng sẽ theo con đưá»ng không có cây lá um tùm.
Chú thÃch:
(1-) Hình mÅ©i hải thuyá»n: Thuyá»n bể cổ thá»i Âu châu thưá»ng có những hình ngưá»i hoặc má»™t và i giống thú tạc ở đằng mÅ©i
Tà i sản của minhtien384
Last edited by quykiemtu; 22-11-2008 at 09:23 AM .
04-09-2008, 12:43 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Chương 23
Trong căn phòng bà máºt ... đêm nay
Lúc hai ngưá»i ở Dannow trở lại cạnh khu rừng thì trá»i chưa tối hẳn. Dẫy thà nh đá biển sừng sững xa trông thấy rõ má»™t cách dị thưá»ng dưới má»™t mầu trá»i bất định, phÆ¡n phá»›t và ng úa ở phÃa sau Thunder's Barrow. Má»™t khuôn trắng rụt rè ló ra trên phÃa là ng xóm, má»™t và i cá»a sổ kÃnh ở đó phản chiếu má»™t thứ sáng mầu đồng. Sương mù đã tan hết, để lại má»™t không khà rét khan.
Không có gió thổi hoà i từ bỠbể vỠđây, thứ gió luồng mạnh là m uốn mình cây cối, thì sự im lặng thực hoà n toà n. Oliver với Luna đương bước trên một lối quang bóng lá bỗng nghe thấy tiếng kêu thé lên.
Oliver bảo:
- Tiếng thỠđấy. Lại có một thằng khốn nạn đặt bẫy trong rừng rồi!
Äôi mắt chà ng long lanh má»™t tia lá»a giáºn. Luna nói:
- Gần đây thôi! Roska! Và o với tao!
Oliver nắm cổ tay nà ng giữ lại.
- Tôi không việc gì đâu, ông đừng sợ.
Nà ng vừa nói thế thì một tiếng kêu tội nghiệp nữa đưa ra. Chà ng lớn tiếng bảo Luna lại:
- Cô đừng và o!
Nhưng nà ng không đáp, cứ chạy lên, con Roska theo liá»n gót. Chà ng vừa lưỡng lá»± vừa bước trên nệm lá khô và trông thấy nà ng thấp thoáng đằng xa tìm lục các bụi cây theo tiếng kêu cá»§a con váºt. Chà ng cất tiếng gá»i, nhưng gió thổi át Ä‘i.
Không khà được mùi nhá»±a thông, trong đầu óc chà ng thanh niên, má»™t sá»± hình như Ä‘ang quay cuồng, khiến chà ng sôi nổi hẳn, và trái tim bị vấp động. Má»™t luồng nhiệt độ chạy trà n lan khắp thân thể to lá»›n cá»§a chà ng. Chà ng thấy há»›n hở trong ngưá»i, rà nh rẽ má»™t cách huyá»n dịu chà ng cảm biết tất cả các bá»™ bắp thịt hòa đối vá»›i mình, chà ng nháºn thấy rằng chân mình dầy xéo trên lá»›p dải lá thông, chà ng tưởng thấy được nguồn máu chạy trong gân mạch. HÆ¡n nữa, chà ng hưởng má»™t cảm giác say xưa là đã từng sống những khoảnh khắc như thế. Tất cả má»i cái chà ng Ä‘á»u quen thuá»™c hết, những cây thông kia, thứ bóng rừng máºp mỠâm tối ấy, và cả chÃnh chà ng đây nữa, chà ng khác nà o má»™t vị thần tiên trai trẻ Ä‘ang rượt theo má»™t ngưá»i thiếu phụ chạy trốn trước mặt mình. Chà ng đã quên hẳn con quái váºt vá»›i cuá»™c săn Ä‘uổi bấy giá». Lòng sợ hãi không còn, lòng thương hại cÅ©ng mất và nếu không nghÄ© má»™t chút thì đến tên chà ng chà ng cÅ©ng không biết gá»i là gì. Lúc nà y chà ng chỉ còn là má»™t chà ng trai được mặc sức tá»± do, oai vệ giữa khoảng rừng âm u trong đó lang thang má»™t ngưá»i đà n bà có má»› tóc và ng ánh. Phải, bao nhiêu sá»± đó đã từng diá»…n ra thuở trước, mà cái giây phút bấy giá» thu gồm tất cả hạnh phúc cá»§a trần gian, má»™t hạnh phúc thêm quý giá hoà n toà n vì chà ng chưa tá»›i chá»— tá»™t cùng, tá»›i cái Ä‘iểm chỉ cách chà ng có má»™t bươc tiến.
Một bóng đen thoáng qua gần chà ng. Chà ng tiến đến với Luna lúc đó lom khom quý ở đầu một ngõ toà n thông đứng. Roska thì ngồi cạnh cô chủ như một bóng ma tối đen.
Luna giơ cho chà ng xem một cái bẫy trống không. Nà ng bảo:
Tôi nghiệp, nhưng con váºt chỉ bị gẫy què có má»™t chân. Äối vá»›i con váºt bị què, sá»± sống cÅ©ng vẫn còn đáng quý.
Mắt nà ng gặp mắt Oliver. Nà ng liá»n đứng lên. Chà ng không cỠđộng chút nà o, sợ phá huá»· mất cái cảm giác tuyệt dịu mà chà ng được hưởng. Trong giây lâu, đôi bên cứ nhìn nhau như thế mãi. Sau cùng Luna cố tình ngoảnh Ä‘i và liệng cái bẫy ra xạ Thế là phút thần tiên biến mất.
Bỗng nhiên, Oliver lẩm bẩm:
- Rừng thông đây?… Trá»i rét và có sao… (chà ng thét lên) chạy Ä‘i! Trốn Ä‘i! Con quái váºt đến đấy!
Chà ng cảm thấy má»™t tá» khÃ, cùng vá»›i má»™t sá»± ghê tởm lấn tá»›i tâm hồn; hình như có má»™t váºt gì hư ảo quay vòng quanh chà ng, má»™t hình bóng không chạm thấy được và có má»™t sức đè ám nặng ná», má»™t sá»± Ä‘au xót quá đỗi mà lại vừa không động đến được giác quan phà m trần cá»§a chà ng. Không có định tâm, bất ngá» chà ng hét lên má»™t tiếng, vang bên tai chà ng như má»™t tiếng hầm hè cáu giáºn cất lên ở miệng kẻ kia:
- Hây sa…a a!…
Chà ng nâng bổng Luna lên trong cánh tay còn mạnh cá»§a chà ng, ngoắt quay mình rồi nhằm đưá»ng cắm cổ chạy. Con chó êm lặng theo sau.
Bây giá» Luna lấy trong túi ra ngá»n đèn bấm nà ng Ä‘em theo sẵn để soi dưới huyệt lúc trước, dá»i ánh sáng và o các vừng và xuống mặt đất rồi sau cùng chÄ©a lên mặt Oliver.
- Chẳng có chi ở đây hết. (Nà ng bình tĩnh nói)
Câu nói ấy là m tan hẳn cái ma lá»±c kinh khá»§ng vừa rồi. Oliver chỉ còn thấy quanh mình những cây cối lù Ä‘en trên cánh tay mình ôm chặt má»™t ngưá»i đà n bà , vá»›i trước mặt mình, con chó Ä‘ang chạy. Tuy váºy, lúc ra khá»i rừng chà ng má»›i thá»±c yên tâm. Chà ng nói bằng má»™t vẻ đắc thắng dữ dá»™i vá»›i Luna:
- Tôi thoát khá»i tay nó rồi!
Nà ng đáp gá»n má»™t câu:
- Tôi bắt nó phải chịu phép đó.
Chà ng cãi:
- ChÃnh tôi, tôi đã thắng được nó đấy. Trá»i đã cho tôi đủ sức đánh bại nó để cứu cô đấy.
Luna lo ngại, khẽ kêu lên:
- Không, tôi mới thực đã có phép khuất phục được nó kia.
Chà ng đắc ý phá lên cưá»i, rồi đà nh nháºn:
- Thế thì cứ bảo là cả hai ngưá»i cùng đánh nó thua váºy.
Bỗng Luna bảo:
- Ông để tôi đứng xuống đất thôi.
Thì ra cả hai Ä‘á»u không nghÄ© đến cái dáng Ä‘iệu kỳ dị cá»§a mình. Äối vá»›i Oliver, trong khi cái phần minh mẫn cá»§a chà ng cãi vả vá»›i Luna, thì cái phần thấy rất tá»± nhiên việc ôm sát lấy nà ng ở trước cảnh trá»i cao rá»™ng. Chùm sao – những Ä‘iểm sáng nhá» dịu, hình bóng cá»§a những ngôi sao lấp lánh ngà n năm vá» trước, là hồi chà ng đã từng ôm má»™t ngưá»i đà n bà trong tay và từng hưởng vị hạnh phúc say sưa tá»›i Ä‘au đớn. mà những quả cây thá»§y tùng kia ở ngay gần đó, phải chăng là cặp môi đỠthắm cá»§a Luna, hay là cái miệng cá»§a nà ng chỉ là hình nhắc lại những quá»· thá»§y tùng chÃn đỠtrên cây ngà n năm thuở trước?
Câu nói lúc nãy cá»§a ngưá»i thiếu phụ đánh thức Oliver tỉnh các giấc mÆ¡ mà ng vừa mỠảo vừa rõ rệt: vang bóng phai lợt cá»§a má»™t thá»i trong đó tổ tiên chà ng đã tá»± mình chiếm Ä‘oạt lấy ngưá»i bạn trăm năm.
Chà ng đặt Luna xuống đất, không có lấy má»™t lá»i xin lá»—i hay phân trần nà o. Má»™t sá»± cảm động kì dị còn vương trong trà chà ng. Rồi những hình ảnh cá»§a tâm tưởng biến Ä‘i dần dần, chà ng trở lại sáng suốt.
Luna há»i:
- Nà y ông kêu lên câu gì váºy?
- Tôi cÅ©ng chẳng biết nữa, tôi cứ tá»± nhiên kêu lên thôi. Hay là tôi chợt nhá»› lại được câu thần chú có thể xua Ä‘uổi con quái váºt, nhỉ?
- Không phải. Tôi đã nháºn ra tiếng kêu ấy, mà tôi lại biết cả nghÄ©a tiếng ấy rồi. Nếu ta tìm thấy được câu cổ tá»± nà o trên miếng đồng thứ hai thì… nà o ta Ä‘i, Ä‘i ông.
Hai ngưá»i lại thẳng đưá»ng trước mà đi. Oliver mỉm cưá»i. Cái thá»i kỳ giao thiệp cá»§a nhà chá»§ đối vá»›i bà thầy nay đã mãn rồi: bây giỠđôi bên cư xá» vá»›i nhau đã được như ý chà ng mong ước. Chà ng chẳng cần phải nói, Luna cÅ©ng không còn là gì cái tình quyến luyến mà nà ng gây ra trong lòng chà ng: nà ng đã Ä‘á»c thấy tình cảm đó ở đôi mắt ngưá»i trai trẻ. Chà ng ngẩn nhìn khu rừng âm tối và lại mỉm cưá»i. Chà ng sung sướng vì đã gặp con quái váºt và đã thắng được nó. Nó là giống gì mặc dầu, con quái váºt kia cÅ©ng không hại được nà ng, mà đến chà ng nó cÅ©ng không là m gì được khi mà hai ngưá»i cứ ở gần nhau.
Luna dò hết những ý nghÄ© kia trên mặt chà ng. Trong giây lát nà ng đã toan Ä‘em cả sá»± thá»±c nói ngay cho chà ng biết để đánh đổ những má»™ng tưởng hão huyá»n kia Ä‘i và để cắt nhẹ cho lòng nà ng cái ách nặng ná» vẫn đè nén. Nà ng nên chống cá»± vá»›i sá»± chiá»u hướng cá»§a lòng mình đối vá»›i chà ng ngay từ lúc chưa quá má»›i phải. Nhưng nói hết vá»›i chà ng những Ä‘iá»u mà nà ng biết tức là tá»± tay phá há»§y mất bao đưá»ng dây che chở mà tà i năng và thông minh cá»§a nà ng đã chằng mắc ở quanh bản mệnh Oliver Hammond.
Nà ng sẵng tiếng nói:
- Con quái váºt không thể là m gì tôi nổi đâu. Nhưng ông phải nhá»› rằng ông đã hứa tránh mặt nó.
Chà ng cãi:
- Không có cô ở gần thì không có xông pha liá»u lÄ©nh bao giá». Nà y, miss Bartendale ạ, tôi thấy má»™t cảm tưởng ngá»™ nghÄ©nh lạ: tôi thấy hình như tôi vừa là tôi lại vừa là những ngưá»i sống những Ä‘á»i trên tôi. Äiá»u đó tuy có hại cho sức khá»e cá»§a tôi đôi chút thá»±c, nhưng thá»±c là má»™t chứng bệnh dá»… chịu.
Luna bị dầy vò bởi cuộc chiến đấu trong thâm tâm, nà ng gượng gạo đáp:
- Khi nà o ông biết rõ sự thực thì ông không còn có một chút bệnh nà o gì nữa hết.
Hai ngưá»i đã Ä‘i hết con đưá»ng. Swanhild chạy lên đón há». Nà ng reo to:
- Chúng tôi đã đà o tới mặt sà n tà u rồi đấy!
Cạnh mép huyệt, Warren đang ngồi nghỉ trên một đống vừa đá vừa các thứ gỗ đất, gỗ, xúc ở dưới mồ lên. Gođard gõ cái xẻng ở tay xuống một khoảng mặt gỗ đen sạm và nói:
- Mục nát lắm rồi! Vôi đổ dưới nà y là m ruá»—ng mất cả. Bây giá» chừng phải náºy báºt mặt gá»— lên, phải không?
Trước khi quyết định hẳn, Luna rá»n rợn khắp ngưá»i. Láºp những giả thuyết trong suy luáºn là má»™t chuyện, mà khai quáºt má»™t ngưá»i chết, dù là bao thế ká»· trước, lại là má»™t chuyện khác. Warren muốn xuống nhưng Oliver ngăn lại. Chà ng Ä‘oán biết những ý nghÄ© trong trà miss Bartendale.
Nghiêm giá»ng, chà ng nói:
- Không việc gì phải động đến giấc ngủ của cụ Magnus. Cứ để tôi xuống xem.
Chà ng nhảy xuống mặt sân tà u rồi xem xét một hồi rất kỹ lưỡng, chà ng bảo:
- MÅ© đội đầu ông cụ Ở ngay chá»— anh đứng đó, GoÄ‘ard ạ. Hai má»› tóc tết bÃm thì ở phÃa dưới chá»— tôi, còn mảnh đồng mà ta cần tìm thì ở dưới chân ông cụ, váºy chắc hẳn ở và o khoảng nà y đây. Cứ chá»— nà y mà đà o, nhưng phải cẩn tháºn đấy!
Ná»a giá» sau – lúc ấy mặt trăng chưa lên hẳn - Warren vá»›i GoÄ‘ard theo lá»i Oliver chỉ, lấy lên được má»™t chiếc giầy da đã nát, má»™t cái má»› tóc và ng cà i ở lá»— khuỵ Chiếc giầy như má»™t lá»›p má»ng bụi và ng trước kia đã là má»™t khẩu xương cá»§a ông cụ; há» Ä‘em lại vùi xuống chá»— cÅ©. Tìm nữa, há» lấy được ba mảnh đồng, Ä‘em ghép lại thì thà nh cái miếng đồng mà Luna đã đặt bao hy vá»ng lên.
Không khà khô ráo trong đó giữ được khá»i hoen ố, nhưng mấy mảnh đồng đã bị vôi ăn mòn. Oliver và Luna dùng bao tay bằng da chùi nhẵn cái mảnh lá»›n nhất nhưng sá»± hư há»ng không sao vá»›t lại được nữa: những chữ cổ tá»± đã bị xóa hết má»i nét rồi.
Trong lúc GoÄ‘ard vá»›i Warren tạm Ä‘áºy cá»a má»™ lại để hôm sau bưng nốt, thì Luna vá»›i anh em Oliver xem xét mấy mảnh đồng. Má»™t lúc lâu, Swanhild khẽ rùng mình và há»i:
- Thế nà o?
Luna lưỡng lự rồi đáp:
- Không được việc gì nữa rồi.
Oliver:
- Không còn cách nà o nữa sao?
- Không. Vá» mặt nà y thế là hết nước, xin đà nh chịu. Nhưng tôi sẽ dùng cách khác váºy, sẽ dùng má»™t cách tôi rất ghét dùng.
Giá»ng nà ng được má»™t vẻ buồn chán kỳ dị.
Nà ng bá»±c dá»c ngoắt Ä‘i và trở ra chá»— xe hÆ¡i vá»›i Swanhild. Cảnh đồng núi đẫm trong mà u sương lam má». Trên khu rừng đầy âm khÃ. Con Ngưá»i Quái gở hình như phá lên má»™t tráºn cưá»i mênh mông.
Swanhild lấy chăn khoác cho Luna và đánh bạo há»i má»™t câu mà nà ng rất nóng biết:
- Miss Bartendale ạ, cái cách mà cô nói lúc nãy là cách nà o váºy?
Luna:
- Tôi muốn bắt con quái váºt phải xuất đầu lá»™ diện đêm nay trong căn phòng bà máºt, rồi tôi sẽ nói nguyên do nó ở đâu mà ra.
- Cô có phép là m được thế kia ư?
Câu há»i cá»§a nà ng khẽ thốt lên và mắt nà ng sợ sệt đưa vá» phÃa rừng, tưởng đâu con quái váºt sẵn sà ng đáp lại được. Luna nói:
- Phải, tôi có phép là m được, mà cô cũng sẽ được xem.
- Thế tôi sẽ trông thấy con quái váºt sao?
- Nhưng nó không là m gì hại đến cô được đâu, vì tôi trị được nó. Cô không chết vì gặp nó đâu, song từ lúc đó trở Ä‘i thì cuá»™c Ä‘á»i cá»§a cô không còn giống như từ trước đến nay nữa. Muốn cứu thoát anh cô, cô cần phải biết rõ sá»± thá»±c. Váºy cô có sợ không?
- Sợ, nhưng tôi cÅ©ng cứ đến. Vả lại, sau Ä‘iá»u chúng tôi đã thấy trong hồi chiến tranh thì…
- Chưa có Ä‘iá»u ghê gá»›m nà o là m nhẹ bá»›t được cái Ä‘iá»u mà tôi sẽ cho cô biết đâu. Mà cô đừng có nói gì qua vá»›i hai ông kia đó, việc nà y chỉ ta biết vá»›i nhau thôi.
Swanhild hứa sẽ giữ miệng. Xét cho cùng thì trông thấy con quái váºt cÅ©ng không ghê gá»›m quá đến thế, khi đã biết trước giá» nà o sẽ thấy, và thấy ở chá»— nà o!
Nà ng thấp tiếng nhắc lại:
- Trong phòng bà máºt, đêm nay…
Hốt nhiên Luna khẽ nhắc im: phÃa sau hai ngưá»i, GoÄ‘ard đã tiến đến. Chà ng kiếu bữa cÆ¡m tối mà anh em Oliver má»i, và xin thẳng vá» nhà .
Cái việc xông xáo ngôi má»™ vừa rồi đã khiến mấy ngưá»i giá lạnh, cho cả Luna xem chừng cÅ©ng phải sá»n lòng. Vả lại chà ng còn nóng muốn được cặm cụi ngay trong việc xem xét những giấy má cÅ©. Không ai kịp há»i han đến công việc cá»§a chà ng, váºy mà chà ng đã dò Ä‘á»c được ba Ä‘oạn trên đó có tên Warlock và nhiá»u Ä‘iá»u có thể dẫn lối cho công cuá»™c Ä‘iá»u tra chung. Trên bản giấy má đó, má»™t ngưá»i được mục kÃch việc xưa đã thuáºt lại những sá»± rá»§i ro cá»§a cụ Warlock trong khi cụ đà o tìm trong ngôi má»™. GoÄ‘ard muốn chép hết táºp cảo rồi má»›i nói cho má»i ngưá»i biết, nhưng vì cả ngà y là m việc giữa trá»i chà ng đã nhá»c mệt quá, chà ng đà nh thôi.
Tuy thế, tin chắc rằng dù chưa đầy đủ những Ä‘iá»u tìm ra kia cÅ©ng là m nhẹ bá»›t được việc cho Luna, chà ng má»›i nhất định để cháºm hÆ¡n, sẽ đưa ngay cho Luna biết: chà ng liá»n lại Ä‘i lên lầu Dannow. Thá»±c ra, trong thâm tâm chà ng cÅ©ng có áy náy muốn được gặp Swanhild, mà ban nãy, lúc bước lên xe, chà ng bắt gặp thấy có cá» chỉ khác lạ.
GoÄ‘ard theo lối tắt qua rừng rồi dá»c theo bá» hà o phÃa tây khu ấp. Lầu Dannow cÅ©ng theo phần nhiá»u nhà cá»a miá»n Sussex, ngoảnh mặt ra phÃa Bắc: thà nh thá» chà ng phải Ä‘i quanh má»™t vòng. Những vừng cây lá lẫn sắc vá»›i vòm trá»i trong má»™t mà u xám má» không phân biệt được. Duy chỉ có cái hình kỳ quái ngà n năm là sừng sững nổi lên trên đỉnh đồi.
Äi tá»›i chá»— cầu hà o, GoÄ‘ard đứng dừng lại kinh ngạc; chà ng thấy trong phòng bà máºt có ánh sáng! Thế là ngay lúc ấy cá» chỉ Swanhild thì thầm vá»›i Luna lúc trước lại hiện đến trà chà ng. Chà ng thấy rõ được ý nghÄ©a câu nói cá»§a nà ng: “trong phòng bà máºt, đêm nay…â€.
Câu ấy quay lên trong đầu óc chà ng trong khi chà ng lại đưa chân bước. Thiếu chút nữa, vì đãng trà chà ng bị ngã xuống đám nước tù váng dưới hà o; chà ng vÃu chặt lấy má»™t cà nh thông mà chà ng vừa kịp nắm được. Trên đầu chà ng, cách chừng hÆ¡n má»™t chục thước Anh, là cái lá»— cá»a sổ căn phòng kÃn. Má»™t luồng sáng kỳ dị má» má» xanh má»™t mà u bà máºt, tá»± đó soi ra. Nếu trong ấy có ngưá»i thì tại sao hỠđể trống, không đóng cánh gá»— lại?
Má»™t ná»—i lo sợ không suy nghÄ© là m sôi nổi cuống quýt lòng anh chà ng nặng tình. Sau bức tưá»ng nà y có những chuyện gì đây? Chà ng cÅ©ng chẳng nghÄ© đâu đến lối tá»c mạch không lịch sá»± cá»§a mình nữa: nếu có những Ä‘iá»u thảm khốc Ä‘ang sắp xảy ra thì chỉ có má»™t mình chà ng là có thể ngăn được thôi. Váºy thì, mặc thây cả lá»… độ! Chà ng Ä‘i vắt áo phá»§ ngoà i lên thà nh cầu rồi trở lại dưới cá»a sổ. Chà ng bám lấy những cây leo, có những thân già to như dây chão và trèo lên dá»c tưá»ng, chà ng luồn lách trong cà nh lá như má»™t con rắn, mặc cho gió thổi từng cÆ¡n lay lắc mạnh. Trèo tá»›i gần cá»a sổ, chà ng nÃu lấy những song sắt và đứng vững chân lên chá»— đưá»ng gạch xây nhô trên mặt tưá»ng.
Từ chá»— nấp đó, chà ng chỉ thấy được lần song sắt bên trong. Những tiếng nói – tiếng cá»§a Luna – đưa tá»›i tai chà ng. Chà ng đã từng nháºn thấy cái mãnh lá»±c huyá»n bà cá»§a giá»ng nói kia. Äêm nay giá»ng nói đưa lên, sắc nhá»n, nhẹ nhà ng, âm thầm hoặc Ä‘anh thép. Bá»—ng nhiên ánh sáng vụt tắt.
- Ngươi Ä‘ang ở trong rừng thông đây. Sao long lanh. Trá»i giá rét. Có sao sáng, có gió lạnh, có mùi thông… Ngươi không thể qua những nét vạch dưới đất. Bên ngoà i nét vạch ấy có má»™t nhân mạng là m váºt hy sinh cho ngươi. Ta có quyá»n lá»±c để chiêu hồn ngươi vỠđây hỡi Hammond muôn kiếp! Giữa rừng thông, trong giá rét dươi ánh sao sáng, ta truyá»n cho ngươi hiện vá», hỡi linh hồn thoát thể! Nhân danh quý thần Ases, nhân danh Odin cha cả muôn loà i, nhân danh Vingi Thor, nhân danh Asa Lok, hỡi Hammond linh hồn thoát thể! Hãy mặc lấy lốt cÅ© mà hiện vá»!
Thứ văn chầu siêu phà m và buồn buồn má»™t Ä‘iệu kia ngừng lại. Trong những giây phút im lặng ấy, gió vù vù thổi mạnh bên tai GoÄ‘ard. Rồi, thốt nhiên, át cả tiếng bão táp, má»™t tiếng rú kinh khá»§ng vang lên là m rá»±ng tóc gáy ngưá»i thanh niên. Tiếng rú quái gở tiếp nối thà nh má»™t trà ng tiếng, the thé lại gầm gừ, lại vang chìm rồi nổ ròn, khi như hÆ¡i thú, khi như giá»ng ngưá»i, vừa ngạo nghá»… vừa chán chưá»ng, vừa reo mừng vừa cay đắng. Bao nhiêu căm há»n, bao nhiêu dáºm dáºt, tất cả bao nhiêu dục vá»ng bỉ ổi cá»§a má»™t linh hồn hư há»ng vì tà khúc Ä‘á»u thốt ra trong tiếng rú phi thưá»ng kia.
GoÄ‘ard hiểu ngay: chà ng vừa nghe thấy tiếng con quái váºt. Nó rống đến ba lượt. Rồi má»™t tiếng khác nức nở đưa lên. Äó là tiếng Swanhild, nà ng kêu van:
- Luna! Trá»i Æ¡i!…
Những tiếng gầm rống lại nổi lên. Swanhild giá»ng chua xót lại cất tiếng:
- Luna, Luna! Tôi không còn sức nà o chịu được như thế nữa đâu!
Ãnh sáng lại báºt lên, tức khắc tiếng gầm im bặt.
Kinh dị hết sức, GoÄ‘ard vẫn bám mãi ở lưng chừng đám cây leo. Cánh cá»a gá»— bên trong đã đóng lại rồi và Luna hẳn lại tiếp theo việc thà nghiệm nguy hiểm. Thế ra cái gương cụ Warlock không để nà ng thấy Ä‘iá»u tai hại nà o ư? Mà Swanhild lại ở trong kia, Ä‘ang ở ngay trên mép bá» hoảng hốt – Xưa nay Swanhild dù ở trong cảnh rá»§i ro oan khổ nà o nhất, có há» kêu khóc hay khiếp nhược như thế bao giỠđâu!
Cái tai nạn nà ng Ä‘ang mắc phải kia Ä‘em trả lại chà quả quyết và lòng can đảm cho chà ng: chà ng phải mau mau giằng kéo nà ng ra khá»i căn phòng kÃn má»›i được! Chà ng không thể và o đó do đưá»ng lối trong nhà vì Swanhild vẫn quen khóa cá»a lại, trừ cánh cá»a văn phòng. Còn những lượt song kia thì không thể lay chuyển được. Trông thấy những gợn nhá» dưới mặt nước hà o Ä‘en ngòm. GoÄ‘ard chợt nghÄ© đến cái căn hầm có bể trữ nước. Chà ng đã từng đùa nghịch trong lầu nhiá»u lần vá»›i Reggie và Oliver, nên biết được các đưá»ng ngang lối ngách. Chà ng nhá»› ra rằng các hà o Ä‘á»u ăn thông vá»›i bể trữ bên trong do má»™t mạch nước hẹp vừa đủ cho má»™t ngưá»i mảnh dẻ để lách qua.
Thá»±c là vất vả! Ngay giữa ban ngà y mà trước kia ba cáºu con trai phải dắt đỡ nhau má»›i cố mà qua được bước ấy. Nhưng cái ý tưởng Ä‘i cấp cứu Swanhild thêm sức cho anh chà ng. Hai lần GoÄ‘ard hụt taỵ Phải lặn đến lượt thứ ba chà ng má»›i nắm được má»™t chá»— sù sì trong kẽ đá. Sức nước chảy mạnh đến ná»—i ấn đầu chà ng và o giữa vai mà buồng phổi thì hình như muốn vỡ. Mặc dầu, chà ng vẫn cứ lách trong cái mạch nhá» hẹp mà tiến dần. Bá»—ng sức đè nán bá»›t Ä‘i. Gắng má»™t hÆ¡i cuối cùng nữa để cưỡng vá»›i cái sức hút nó miết chà ng và o trong thà nh bể, thế là chà ng nhô được lên khá»i mặt nước.
Trông chung quanh im ắng và tối mò, má»™t vệt sáng xẻ mặt trần hầm và cho GoÄ‘ard biết chà ng đã Ä‘oán không sai: cá»a phòng bà máºt còn mở. Nhảy hai bước, chà ng đã đến cái đưá»ng ngạch trước cá»a phòng.
Chà ng đứng lặng má»™t hồi, trống ngá»±c Ä‘áºp mạnh. Lát nữa chà ng sẽ khám phá những Ä‘iá»u gì đây? Cái im lặng như chết kia khiến chà ng không lo sợ; chà ng tiến bước và mạnh bạo và o phòng.
Tà i sản của minhtien384
Last edited by quykiemtu; 22-11-2008 at 09:24 AM .
04-09-2008, 12:45 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Chương 24
Bao nhiêu chuyện, chỉ ở một tiếng thôi
Swanhild ngồi có má»™t mình. Thoại nhìn, chà ng đã tưởng nà ng chết mất rồi. Sá»± phân tách khác thưá»ng cá»§a ý thức do khi gặp những xúc động mạnh gây nên, khiến chà ng lấy là m lạ sao mình bình tÄ©nh được đến thế.
Cái bà n cá»§a cụ Pháp sư đã kéo dẹp và o má»™t góc ở phÃa dưới chân thang. Ngá»n đèn soi rõ ba bá» bốn bên trong căn phòng và nhất là chá»— Swanhild Ä‘ang chống khuá»·u tay lên bà n, mặt úp vùi trong hai cánh tay khoanh lại. Bụi rác cùng những tảng đá Ä‘á»u đầy dồn vá» rẻo chân tưá»ng và trên khảong mặt đất dá»n quang má»™t hình vạch phấn vẽ thà nh má»™t ngôi sao năm cạnh gá»i là hình ngÅ© giác. Ở giữa nằm má»™t chiếc ghế dá»±a đổ. Chung quanh đặt cái Bà n Tay Danh Vá»ng, thanh gươm gẫy và những mảnh náºyt ra ở cái tượng mÅ©i tà u.
Trong má»™t giây đồng hồ, GoÄ‘ard ghi háºn được đủ bằng thứ ấy. Báºc thang kêu cá»t kẹt dưới bước nặng nhá»c cá»§a chà ng. Swanhild ngẩng đầu lên rồi đứng dáºy. Thong thả, chà ng bước lại gần nà ng. Ngưá»i thiếu nữ cất tiếng nói:
- Anh GoÄ‘ard! Em biết mà ! Em chắc thế nà o anh cÅ©ng đến, giữa cái lúc… á»’! Mà !… (Giá»ng nà ng nghe thiểu não quá) mà sao anh không đến từ trước đây mưá»i phút?
Nà ng ấp hai bà n tay che lấy m,ặt: sá»± lkhuây lkhá»a chà ng Ä‘em tá»›i chốc lát lúc má»›i và o, nay đã biến rồi, nhưá»ng chá»— lại cho lòng kinh tởm. GoÄ‘ard nắm lấy cổ tay Swanhild:
- Thôi, ta ra Ä‘i! Tôi biết lúc nãy con quái váºt ở trong nà y, có cả miss Bartendale nữa.
- Phải rồi. Nó huiện vỠđấy, Gođard ạ. Nhưng anh là m thế nà o và o được đây thế? Mà sao quần áo anh ướt thế nà y?
- Tôi lội qua hà o. Nhưng các chuey65n vừa rồi là thế nà o?
Nà ng dần dần đã định được vị trÃ:
- Em vừa trông thấy con quái váºt. Em khiếp sợ quá, nhưng có miss Bartendale đó thì không lo nguy hiểm gì, hay là không nguy đến thân thể.
- Là vì lúc đó nó ở trong hình ngũ giác phải không?
Chà ng cÅ©ng đã giữ lại bình tÄ©nh. Bao nhiêu Ä‘iá»u chà ng nghe biết vá» cái hình vẽ linh nghiệm trở đến trà nhá»› chà ng: không má»™t giống ma quái nà o vượt qua được những nét vẽ.
Swanhild lo ngại há»i chà ng:
- Thế anh đã biết được những Ä‘iá»u gì rồi?
- Tôi má»›i biết những cái đã nghe thấy lúc cánh cá»a sổ chưa đóng lại. Sau lúc ấy thì tôi tìm cách và o đây vá»›i Swanhild.
Nà ng âu yếm nhìn chà ng:
- Thế ư? Anh Gođard!
Rồi bỗng gương mặt sầm buồn, nà ng nhắc lại:
- Sá»›m mưá»i phút trước thì… Anh không nghe thấy gì khác nữa chứ?
- Không. Nhưng còn Swanhild thì Swanhild thấy những gì?
- Tôi không thể nói cho anh biết được.
Nà ng không giữ được bình tĩnh nữa và sụt sùi khóc:
- Khổ quá Ä‘i thôi! Trá»i kia cho Oliver được sống là m gì, để phải Ä‘i đến bước ấy? Thà trá»i cứ để cho anh ấy chết vinh hiển ở mặt tráºn có hÆ¡n không!
- Äừng! Swan! Em nói thế nhưng em đâu lại nghÄ© thế!
- Em nghĩ như thế đấy, thế có khổ không! Bây giỠthì em biết cụ Pháp sư và ông em tại sao lại quyên sinh sau khi…
- Swanhild!
Chà ng hấp tấp chạy sang phÃa bà n bên kia, giữ ngưá»i thiếu nữ trong tay mình, sợ nà ng đến mất trÃ. Nà ng vá»™i nói ngay, vừa tránh xa chà ng, đôi mắt long ra vì kinh hoảng:
- Không! Anh GoÄ‘ard, anh đừng sợ gì hết. Phần em, thì lại không thế được nữa. Luna đã báo trước cho em biết, nhưng em phải thấy rõ sá»± thá»±c em má»›i tin. Äến bây giá» thì thôi, không còn sá»± gì giữ em ở Ä‘á»i nà y nữa.
- Còn chứ. Bổn pháºn cá»§a cá»™ Cô còn phải trông nom cho má»™t ngưá»i, ngưá»i ấy cÅ©ng sẽ phải biết sá»± thá»±c.
Äể cả tâm trà áy áy vá» Swanhild, GoÄ‘ard đã quên mất ngưá»i thiếu phụ. Trong thân áo chùng rá»™ng mà u xám buông những nếp trang nghiêm, nà ng khoan thai tiến lại trông chẳng khác má»™t đạo sÄ© cá»§a những lá»… giáo cổ đã mất Ä‘i.
Chà ng cà u nhà u nói má»™t giá»ng thiếu phần nhã nhặn:
- Ấy thế mà chÃnh tôi, tôi đã xui ngưá»i ta má»i bà đến đây!
Luna mỉm cưá»i lạnh ngắt, đáp lại:
- Rồi một ngà y kia ông sẽ hiểu rằng vì thế mà ông đã là m ơn cho hỠđến chừng nà o.
- Thì Swanhild vừa phải một phen nguy hiểm ghê gớm đấy thôi!
- Chẳng có nguy hiểm nà o hết! Tôi chỉ tìm cách khôn khéo cẩn tháºn hết sức bảo cho cô ấy biết những Ä‘iá»u cần phải biết đó thôi.
- Thế thì cô cũng bảo cho tôi biết với, có được không?
- Không, bây giỠthì không thể được. Nhưng sao ông lại có thể cho rằng tôi lấy là m vui trong những việc kia, mới được chứ?
Câu nói ấy của nà ng đầy chua chát và mỉa mai. Swanhild quà ng lấy hai vai mảnh dẻ của Luna và trách chà ng:
- GoÄ‘rad, anh đừng nên là m phiá»n lòng Luna má»›i phải. Luna còn Ä‘au khổ hÆ¡n tôi nữa kia.
Luna gỡ vai rồi Ä‘i qua cái hình ngÅ© giác, lượm lấy cái Bà n Tay Danh Vá»ng và há»i GoÄ‘ard theo giá»ng tá»± nhiên lúc bình thưá»ng:
- Sao ông lai và o được đây thế, ông Covert?
Swanhild nói hộ chà ng:
- Anh ấy nghe thấy tiếng tôi kêu lên, rồi lá»™i qua hà o mà đến. á»’, giá anh ấy đến sá»›m được mưá»i phút…
Luna gáºt đầu:
- Thì cố nhiên là hay hơn.
Nà ng gói cái bà n tay và o cái túi vải rồi bỠnó và o phiến đá rỗng lòng. Gođard chăm chú nhìn theo các cỠchỉ của nà ng. Bỗng chà ng nói:
- Miss Bartendale ạ, lần đầu tiên cô và o trong phòng nà y, má»›i gần động chạm đến cái bà n tay kia cô cÅ©ng đã rùng mình kinh tởm. Thế mà bây giá» chÃnh tay cô lại cầm lấy nó mà vẫn không thấy gì, cÅ©ng nên nháºn rằng Ä‘iá»u đó lạ lùng tháºt.
Nà ng đỠmặt đến táºn chân tóc, rồi má»›i đáp:
- Äó là má»™t bà quyết nữa cá»§a tôi. Ông cho là lần trước tôi giả vá» cảm động như thế, chứ gì?
Sewanhild cũng phải gắt lên:
- Gođard! Anh mà còn ngỠvực Luna nữa thì tôi không nhìn mặt anh(#1) nữa đó.
Luna:
- Ông Covert ạ, rồi sau nà y ông sẽ hiểu tại sao tôi có những thái độ đó. Phải váºy chăng, Swanhild?
- Tôi cÅ©ng bảo anh ấy như thế rồi. Chị mà chưa thà nh công hay chưa thất bại hoà n toà n, thì chỉ có mình tôi là được biết việc phải giữ kÃn. Anh GoÄ‘ard ạ, dù anh thấy thế nà o mặc lòng, anh cÅ©ng nên tin rằng không ai gặp phải má»™t sá»± gì rá»§i ro hết, như thế anh có chịu không?
Chà ng do dự đáp:
- Äể anh thá» há»i ý kiến Oliver xem đã.
Nhưng Luan cực lực can:
- Không! Không vì má»™t cá»› gì được há»i. Ông ấy không được biết má»™t tý gì hết, đến lúc tiện nói sẽ hay.
Swanhild căn dặn thêm:
- Nếu anh mà ngá» cho Oliver bất cứ má»™t Ä‘iá»u nà o thì anh sẽ phải ân háºn suốt Ä‘á»i đó. Chỉ trong và i ba hôm nữa là cùng, chúng tôi sẽ cho cả hai biết sá»± thá»±c.
Gođard vẫn chưa chịu hẳn:
- Äà nh rằng các cô không muốn bảo gì Oliver để khá»i là m rối trà anh ấy, ừ thì cÅ©ng được. Nhưng tại sao lại giấu giếm cả tôi? Swanhild cÅ©ng thừa biết rằng hÆ¡i má»™t chút gì lo sợ vá» phần em là cÅ©ng là m cho tôi phát Ä‘iên lên được kia mà .
Luna lại nói:
- Chúng tôi không thể nói cho ông biết gì hết. Nhưng từ nay chúng tôi không bao giá» lại và o căn phòng nà y, không bao giá» lại phụ con quái váºt lên mà không có ông vá»›i cả ông Hammond nữa. Chúng tôi không tìm lấy cái nguy hiểm đâu, ông nên tin cho như váºy, mà hôm nay, chúng tôi chỉ là m những Ä‘iá»u không dừng được đó thôi.
Gođard vẫn một mực; chà ng khẽ nói:
- Cô thá»±c bà máºt lạ lùng!
- Tôi cần phải như váºy đó. Bao nhiêu việc xảy ra kia chỉ phân giải trong má»™t câu mà thôi, có lẽ chỉ trong má»™t tiếng nhá».
Bất giác nà ng đưa má»™t thoáng mắt nhìn lên những chữ khắc trên phiến đá. GoÄ‘ard bắt chợt được, vá»™i há»i ngay:
- Có phải là một tiếng cổ ngữ Anh không?
Nà ng mỉm cưá»i, bà máºt:
- Có lẽ…
Chà ng há»i nữa:
- Tự tôi liệu có tìm ra tiếng ấy được không?
Câu ấy là m Swanhild kêu lên má»™t tiếng ngạc nhiên. Nhưng Luna cÅ©ng không rá»i đôi mắt thấu suốt nhìn chà ng. Nà ng hạ giá»ng đáp:
- Tùy ông đấy, ông tìm, tôi cũng không thể giữ ông nổi.
- Nhưng cô chắc tôi có phần nà o tìm ra được không?
- Äiá»u đó thì tôi ngá» lắm. Tuy thế, bao nhiêu luáºn đỠcá»§a bà i tÃnh đố ông đã biết đủ rồi đó. Váºy bây giỠông hứa sẽ không nói gì vá»›i ông Hammond rồi chứ?
Chà ng đăm đăm nhìn Luna, không ngá» vá»±c gì những ý định cá»§a nà ng, nhưng lại e rằng cái câu nói “bao nhiêu việc chỉ khám phá trong má»™t tiếng†kia là má»™t mưu mẹo đánh lừa chà ng. Thế mà lúc đưa mắt nhìn mặt phiến đá khắc chữ quả là má»™t cá» chỉ thá»±c, không tá»± ngăn kịp, và thá»±c kỳ dị Ở má»™t ngưá»i thưá»ng vẫn thản nhiên được như nà ng.
- Anh Gođard, chết nỗi, chúng tôi quên rằng anh bị ướt đẫm cả thế kia kìa!
- Không hỠgì hết!
Chà ng sẵng tiếng đáp lại, bá»±c mình vì thấy những việc vừa quan trá»ng như thế mà nà ng lại để tâm đên cái Ä‘iá»u nhá» nhặt nà y. Nhưng chà ng lại hối háºn ngay và nói:
- Các cô đừng giáºn tôi nhé.
Luna há»i:
- Thế nà o ông Covert? Ông có ưng thuáºn nghe theo chúng tôi không, thì ông nói dứt lá»i cho chúng tôi biết Ä‘i.
Swanhild cũng nói:
- Anh GoÄ‘ard cá»§a em ạ, không ai việc gì đâu mà sợ, không việc gì đến ai hết, chỉ trừ có Oliver thôi, trừ có anh Oliver đáng thương và hiá»n là nh cá»§a ta thôi. Chỉ có anh ấy má»›i bị con quái váºt hãm hại, mà nếu miss Bartendale không thà nh công được thì…
Nà ng nói không thà nh tiếng nữa.
Luna lạnh lùng há»i:
- Thế ta đã đồng ý với nhau rồi chứ?
- Vâng, cái đó cố nhiên rồi.
Chà ng yên trà rằng tai nạn đã tránh khá»i được lúc nãy và tá»± cho rằng mình biết được nhiá»u Ä‘iá»u hÆ¡n, chứ không như miss Bartendale tưởng.
Trên lối đi chung giữa lầu, Swanhild đứng lại bảo chà ng:
- Anh và o với Oliver đi! Oliver ở trong gian Holbein, đang nói chuyện với bà Yorke đấy. Rồi anh thay quần áo đi.
- Không, tôi không muốn gặp ai lúc nà y hết. Tôi ra lối cá»a sau rồi vá» nhà đây.
Äối vá»›i chà ng, bây giá», má»i sá»± Ä‘á»u có vẻ huyá»n hồ khó tin cả. Nhưng những tiếng rú cá»§a con quái váºt lại vẫn vẳng bên tai chà ng. Chà ng ôn tồn bảo Swanhild:
- Anh chắc ở lá»i hứa cá»§a em đấy, Swanhild ạ. Thôi, anh không muốn để quá lỡ bị cảm, thêm má»™t mối lo nữa cho em.
Nà ng há»i:
- À quên, lúc nãy anh định lên lại đây để là m gì thế?
Chà ng không muốn dà i lá»i, chỉ đáp:
- Anh định Ä‘em má»™t phần những Ä‘iá»u dò xét được đến. Em mệt lắm rồi em ạ.
Luna:
- Cô ấy đã biết mình hết sức ngay từ lúc ông và o rồi kia! Thôi, ông Covert, xin ông vỠđi! Tôi van ông đó.
ChÃnh nà ng xem ra cÅ©ng đã suy nhược. GoÄ‘ard không dùng dằng thêm nữa, chà ng ra vá» ngaỵ Swanhild theo chà ng ra tá»›i sân. Nà ng tha thiết nói:
- Anh nên vững tâm tin Luna và em. Rồi Luna phân giải cho anh nghe, anh sẽ hiểu hết. Nhưng em không muốn để anh vỠmà không… không…
- Không nghe anh nói rằng anh vẫn vững tâm tin em chứ gì? Thì anh tin em lắm, em ạ.
- Bây giỠthì anh vỠmau mau lên!
Nà ng trở và o rồi chà ng Ä‘i vá» phÃa cầu hà o lấy chiếc áo choà ng còn để đó. Những ý nghÄ© trong đầu chà ng không được rõ rệt. Chà ng chỉ biết chắc được rằng Swanhild không việc gì nữa và chìa khóa sá»± bà máºt thì ở trong má»™t tiếng khắc trên phiến đá kia.
Chú thÃch:
(1-) tôi không nhìn mặt anh: nguyên văn “tôi sẽ thù anh đóâ€
Tà i sản của minhtien384
Last edited by quykiemtu; 22-11-2008 at 09:25 AM .