 |
|

30-08-2008, 03:36 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 26
Tình như và ng đá
Ôn Phi Khanh đứng lặng ngưá»i nhìn theo Lý Tồn Hiếu cho đến khi chà ng khuất
hẳn vá»›i đôi mắt nhòa lệ , trên khuôn mặt kiá»u diá»…m hiện lên ná»—i buồn thương vÃ
cả sá»± tuyệt vá»ng .
Äá»™t nhiên nà ng vá»™i vã đưa tay áo lau mắt , quát lên :
- Kẻ nà o lén lút là m gì ở đây thế ?
Từ khu rừng ráºm ở bên trái phÃa sau Ôn Phi Khanh bá»—ng xuất hiện má»™t nhân ảnh ,
tiếp đó là má»™t giá»ng nói sang sảng vang lên :
- Ôn nhị cô nương cá»§a Hà n Tinh Môn quả nhiên danh bất hư truyá»n , thÃnh lá»±c
tháºt tinh nhạy !
Ôn Phi Khanh từ từ quay mình lại , thấy cách đó chừng hai trượng một bạch y
nhân tuấn mỹ dị thưá»ng Ä‘ang thong dong bước lại .
Nà ng buột miệng :
- Triệu Ngá»c Thư !
Bạch y nhân dừng lại , ngạc nhiên há»i :
- Ôn Phi Khanh biết tôi sao ?
Ôn Phi Khanh đáp :
- Không biết , nhưng cũng có thể đoán chắc được tám phần trăm !
Triệu Ngá»c Thư cưá»i nói :
- Triệu Ngá»c Thư rất lấy là m vinh hạnh …
Ôn Phi Khanh ngắt lá»i :
- Gan máºt ngưá»i tháºt không nhá» .
- Có phải nhị cô nương trách tôi trốn trong rừng nghe lén ?
- Không ! Ta muốn nói ngươi còn dám xuất hiện ở xung quanh Quỳnh Dao Cung
nà y .
Triệu Ngá»c Thư ngÆ¡ ngưá»i ra má»™t lúc rồi bá»—ng cất tiếng cưá»i giảo hoạt nói :
- Vị tu mi tri ká»· cá»§a cô nương tháºt nhanh miệng , nhưng không ngá» y Ä‘em chuyện
ấy kể với một nữ nhân …
Ôn Phi Khanh lạnh lùng ngắt lá»i :
- Nếu muốn ngưá»i không biết thì tá»± mình đừng là m . Äã là m mà còn sợ ngưá»i
khác biết thì đó là hạng ngưá»i gì ?
- Nhị cô nương đừng xem thưá»ng Triệu Ngá»c Thư quá ! Nếu sợ thì tôi đã không
là m rồi …
Ôn Phi Khanh cưá»i mỉa :
- Nghe ra tháºt đáng mặt anh hùng !
- Hai chữ anh hùng Triệu Ngá»c Thư không dám đương . Tuy váºy những việc mình
đã là m , Triệu Ngá»c Thư nà y còn dám thừa nháºn .
Ôn Phi Khanh há»i :
- Ngươi biết suýt nữa đã là m hại đến tÃnh mạng cá»§a Tư Äồ Lan không :
Triệu Ngá»c Thư đáp :
- Tôi biết . Vị tu mi tri ká»· cá»§a cô nương đưa Tư Äồ Lan vá» Quỳnh Dao Cung nhưng
tôi đuổi không kịp chỉ đà nh phải đến sau .
- Ngươi còn đến Quỳnh Dao Cung là m gì ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là mang giải dược cho Tư Äồ cô nương .
Ôn Phi Khanh à má»™t tiếng há»i :
- Tháºt ư ?
- Nhị cô nương nên biết rằng vì sợ Tư Äồ Lan thay lòng mà tôi định chiếm hữu cô
ta chứ hoà n toà n không có y định hại mạng cá»§a cô ấy .Triêu Ngá»c Thư nà y thà chết
chứ không bao giỠđể cô ấy phải tổn thương …
- Nghe giá»ng lưỡi ngươi hình như có vẻ thà nh tháºt và cảm động lắm lắm !
Triệu Ngá»c Thư hiểu ra hà m ý mai mỉa trong câu nói cá»§a Ôn Phi Khanh , liá»n đáp
:
- Tôi hoà n toà n thà nh tâm, tin hay không là tuỳ cô nương thôi .
Ôn Phi Khanh trầm ngâm một lúc rồi chợt nói :
- Ngươi có thể ngồi xuống nói chuyện với ta một lúc không ?
Triệu Ngá»c Thư cảm thấy bất ngá» nhưng cÅ©ng vá»™i vã trả lá»i :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên Triệu Ngá»c Thư rất lấy là m vinh hạnh !
Ôn Phi Khanh ngồi xuống má»™t tảng đá , Triệu Ngá»c Thư cÅ©ng tìm chá»— cách đó và i
bước ngồi xuống theo .
Toạ định xong nà ng mở lá»i ngay :
- Ngươi đã và o Quỳnh Dao Cung chưa ?
Triệu Ngá»c Thư lắc đầu :
- Chưa ! Tôi còn ngáºp ngừng chưa dám …
- Vì sao không dám ? Phần nà o còn có biết hổ thẹn chứ gì ?
- Không phải thế ! Tôi nháºn thấy hà nh vi đó hÆ¡i lá»— mãng má»™t chút nhưng không
có gì đáng hổ thẹn , bởi vì xuất phát từ Ä‘iểm chÃnh là do hai chữ tình ái . Tôi chỉ băn
khoăn là nếu gặp Quỳnh Dao Cung chá»§ ắt sẽ hiểu lầm rồi nảy sinh xung đột là m phiá»n
phức đến Tư Äồ cô nương .
- Ngươi cÅ©ng còn biết nghÄ© đến ngưá»i … Nhưng đó là giảo biện , vì nếu tháºt sá»±
ngươi nghĩ đến cô thì phải đến sớm hơn .
Triệu Ngá»c Thư lo lắng há»i :
- à của nhị cô nương là …
- Bởi vì nếu chỠđến bây giỠthì cô ta đã mất mạng rồi …
Triệu Ngá»c Thư cưá»i nói :
- Không đâu ! Tôi biết rõ dược tÃnh cá»§a loại thuốc kÃch thÃch nà y . Tư Äồ cô nương
trong phạm vi một tháng sẽ không ảnh hưởng gì đâu …
Äá»™t nhiên hắn ngừng mục nhìn Ôn Phi Khanh há»i :
- Tại sao Tư Äồ cô nương nói rằng nếu chỠđến bây giá» thì Tư Äồ cô nương đã
mất mạng ?
- Bởi vì hiện tại cô ấy đã vô sự .
Triệu Ngá»c Thư ngạc nhiên há»i :
- Sao nhị cô nương biết ?
- Ta từ Quỳnh Dao Cung ra đây sao lại không biết được ?
Triệu Ngá»c Thư run giá»ng :
- Ai … ai đã cứu cô ta ?
Ôn Phi Khanh đáp :
- Vị tu mi tri kỷ của ta , Lý Tồn Hiếu !
Triệu Ngá»c Thư biến sắc , nghiến răng nói :
- Thì ra chÃnh là hắn ! Ta thá» nếu không giết hắn sẽ không là m ngưá»i !
Dứt lá»i báºt dáºy định lao Ä‘i .
Ôn Phi Khanh xuất chỉ điểm tới ngay .
Triệu Ngá»c Thư trúng má»™t chỉ ngồi bệt ngay xuống , háºm há»±c nói :
- Nhị cô nương không thể giữ tôi được mãi đâu !
Ôn Phi Khanh lạnh giá»ng đáp :
- Ta không cần giữ ngươi , chỉ muốn cho ngươi nghe hết để đừng lấy bụng tiểu
nhân đo lòng quân tỠ…
- Hừ … Ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tỠ, còn hắn …
- Vị tư mi tri ká»· cá»§a ta là báºc chÃnh nhân quân tỠđỉnh thiên láºp địa . Quỳnh Dao
Cung chá»§ đã có ý đưa nhi nữ cá»§a mình gả cho chà ng , và lúc đó muốn cứu Tư Äồ cô
nương chỉ có cách ấy . Thế nhưng chà ng đã kiên quyết không chấp nháºn .
- Nhị cô nương chá»› coi Triệu Ngá»c Thư là trẻ lên ba . Muốn cứu Tư Äồ cô nương
ngoà i giải dược của tôi chỉ còn một biện pháp là âm dương kết hợp .
- Äó là vì ngươi kiến thức còn thiển cáºn ! Ngươi có từng nghe nói có ngưá»i cÆ¡ thể
thuần dương nhưng lại có máu pha lẫn cả âm dương có khả năng giải được dược váºt
dâm độc không ?
- Tất nhiên tôi biết , thế như trên Ä‘á»i hầu như không tìm được má»™t ngưá»i nà o có
loại máu âm dương như thế .
- Váºy mà có má»™t ngưá»i …
- Tháºt sao ? Ai váºy ?
- ChÃnh là vị tu mi tri ká»· cá»§a ta, Lý Tồn Hiếu !
Triệu Ngá»c Thư ngÆ¡ ngác thốt lên :
- Lại là hắn ư ? Vì sao hắn có được thứ âm dương huyết hiếm như váºy ?
- Chà ng có thân thế tháºt đáng thương . Lúc nhá» vì gặp nguy biến nên chà ng được
thân mẫu nuôi sống bằng chÃnh máu cá»§a mình .
- Chẳng lẽ đó là thực ?
- Ta chỉ nói thế , còn tin không tuỳ ngươi . Nhưng nhất định sẽ có ngà y ngươi hiểu
ra sá»± tháºt .
Triệu Ngá»c Thư trầm ngâm má»™t lúc rồi thở hắt ra nói :
- Tôi xưa nay không dá»… tin ngưá»i . Chá» sau khi gặp Tư Äồ cô nương xong nếu cô ta
cũng nói thế , tôi sẽ tiêu trừ địch ý đối với vị tu mi tri kỷ của nhị cô nương .
- Chỉ có thế thôi sao ?
- Äối vá»›i Triệu Ngá»c Thư thì như váºy là quá nhiá»u .
- Ngươi nên biết rằng ta chẳng để tâm ngươi giữ địch ý với Lý Tồn Hiếu hay giải
trừ . Bởi vì ngươi chẳng phải là đối thủ của chà ng .
Triệu Ngá»c Thư cưá»i thâm độc :
- Nhị cô nương nên biết rằng đã có lần vị tu mi tri kỷ của cô nương từng bị Triệu
Ngá»c Thư nà y bắt giam .
- Ta có nghe nói , hơn nữa cũng thừa hiểu rằng ngươi là kẻ nham hiểm xảo trá …
- Nhị cô nương , binh bất yếm trá …
Ôn Phi Khanh xua tay nói :
- Thôi , khá»i cần bà n đến việc nà y nữa . Ngươi đối xá» vá»›i vị tu mi tri ká»· cá»§a ta thế
nà o ta cũng chẳng cần để ý . Nhưng ta lại quan tâm đến việc ngươi sẽ xỠsự như thế
nà o vá»›i Tư Äồ cô nương . Hôn nhân là trá»ng sá»± cá»§a cả Ä‘á»i ngưá»i . Nếu trao thân cho
ngưá»i không xứng đáng thì sẽ là mối ân háºn suốt Ä‘á»i . Tư Äồ Lan là nhi nữ , lại từng gá»i
ta một tiếng là thư thư , chỉ cần hai việc đó khiến ta không thể để cô ta phạm sai lầm
để ôm háºn chung thân . Ngươi hãy nói vá»›i ta má»™t lá»i xem đối vá»›i Tư Äồ Lan có tháºt
không ?
- Nhị cô nương , nếu tôi không tháºt lòng thì còn mang giải dược đến đây là m gì ?
Ôn Phi Khanh phản bác :
- Việc đó không đủ chứng tá» ngươi đã thá»±c tâm . Äể biểu thị thá»±c tâm là cần đảm
bảo lòng mình suốt Ä‘á»i không thay lòng chuyển ý …
Triệu Ngá»c Thư há»i :
- Nhị cô nương muốn nghe tôi nói tháºt má»™t câu không ?
- Nói Ä‘i . Ta chÃnh Ä‘ang cần như váºy .
- Việc hứa trước mình sẽ không thay lòng chuyển ý là chuyện không dễ dà ng .
Tôi có thể bảo đảm trước mắt sẽ như váºy , còn tương lai vÄ©nh viá»…n có giữ được không
thì tôi chưa muốn hứa .
Ôn Phi Khanh mở to mắt há»i :
- Váºy là thế nà o ?
- Tôi nói tháºt lòng mình chứ không muốn lừa dối ai cả . Ngưá»i nà o dám bảo đảm
mình suốt Ä‘á»i sẽ như thế thì tôi cho rằng ngưá»i đó là dối trá . Bởi vì đã là ngưá»i thì
không ai có thể dự liệu được chuyện gì sẽ xảy đến .
Ôn Phi Khanh nhìn thẳng và o mặt đối phương với ánh mắt sắc như dao chém hồi
lâu không chớp .
Triệu Ngá»c Thư can đảm nhìn lại vị nữ sát tinh nổi danh giang hồ vá»›i thái độ khá
bình tĩnh .
Một lúc , Ôn Phi Khanh thu hồi ánh mắt nói :
- Có lẽ ngươi còn có chút gì khác thưá»ng …
- Cô nương quá khen ! Tôi chỉ thực tâm và bảo đảm được những gì mà mình tin
chắc .
- Váºy ta có thể cho ngươi biết Ä‘iá»u nà y . Tư Äồ Lan có nói riêng vá»›i ta rằng rất có
thể ngà y nà o đó chá»n ngươi là m hôn phu . Thế nhưng Quỳnh Dao Cung chá»§ lại muốn
phó thác nhi nữ mình cho vị tu mi tri kỷ của ta , nghĩa là nhất quyết cự tuyệt ngươi . Ta
tháºt không hiểu nổi Tư Äồ Lan , vì trong võ lâm , danh tiếng cá»§a ngươi hoà n toà n không
tốt đẹp gì …
- Triệu Ngá»c Thư hà nh sá»± xấu tốt tùy tâm , chỉ cần cầu sao lợi mình là được , chả
cần câu nệ đến danh tiếng thà là m chân tiểu nhân chứ không thÃch là m ngụy quân tá» .
Ôn Phi Khanh trầm ngâm nói :
- Có lẽ đó là điá»u duy nhất mà ngươi là m cho Tư Äồ Lan có hảo cảm . Nay ta
không có gì cần nói thêm , chỉ chúc hai ngưá»i có được hạnh phúc . TÃnh ta xưa nay vẫn
thế , mong sao cho những đôi tình nhân luôn được toại nguyện .
Rồi xuất chỉ giải huyệt cho hắn .
- Ngươi đi đi !
Triệu Ngá»c Thư đứng lên định Ä‘i nhưng nghÄ© sao lại ngáºp ngừng nhìn Ôn Phi
Khanh há»i :
- Nhị cô nương có thể vì Triệu Ngá»c Thư mà giúp má»™t tay không ?
- Việc gì ?
- Xin nhị cô nương giúp đỡ để tôi được gặp Tư Äồ cô nương má»™t lát .
Ôn Phi Khanh ngạc nhiên há»i :
- Quỳnh Dao Cung chỉ cách đây và i dặm , sao ngươi không tự đến tìm cô ta ?
Triệu Ngá»c Thư gượng cưá»i đáp :
- Nhị cô nương cũng biết rằng cung chủ không muốn gặp tôi .
- Váºy là ngươi sợ Quỳnh Dao Cung chá»§ ?
- Chưa hẳn thế . Tôi chỉ sợ phiá»n đến Tư Äồ cô nương .
Ôn Phi Khanh lắc đầu :
- Tuy muốn , nhưng chuyện nà y không thể giúp ngươi được .
Triệu Ngá»c Thư nà i nỉ :
- Cô nương …
- Ngươi chưa biết rằng ta cùng vị tu mi tri ká»· cá»§a mình trốn khá»i Quỳnh Dao Cung
hay sao ?
Triệu Ngá»c Thư ngạc nhiên há»i :
- Hai vị đã giúp đỡ Quỳnh Dao Cung cứu mạng Tư Äồ cô nương , tại sao cần phải
trốn đi ?
Ôn Phi Khanh giải thÃch :
- Quỳnh Dao Cung chá»§ có ý để ta là m bà mối tác hợp vị Lý Tồn Hiếu vá»›i Tư Äồ
Lan nhưng cô ta đã biểu bạch lòng mình . Vì không biết phải giải quyết thế nà o nên
chúng ta phải trốn đi .
Triệu Ngá»c Thư thất vá»ng nói :
- Thì ra là thế … Nếu váºy nhị cô nương quả tháºt không tiện quay lại Quỳnh Dao
Cung nữa …
Rồi chắp tay tiếp :
- Triệu Ngá»c Thư không tiện phiá»n đến cô nương nữa . Xin cáo biệt !
Dứt lá»i quay ngưá»i bước Ä‘i .
Ôn Phi Khanh bá»—ng gá»i giá»±t lại :
- Khoan đã !
Triệu Ngá»c Thư dừng bước , quay lại há»i :
- Nhị cô nương còn có gì chỉ giáo nữa ?
Ôn PhiKhanh há»i :
- Ngươi vừa mới đến đây ?
- Không giấu gì cô nương , Triệu Ngá»c Thư phải quanh quẩn ở Thần Nữ Phong
nà y suốt hơn một ngà y một đêm rồi mà chưa có cách gì và o được .
Ôn PhiKhanh nháºn xét :
- Thì ra ngươi cũng có chút tình nghĩa … Thôi được , để ta cố giúp …
Triệu Ngá»c Thư mừng rỡ nói :
- Nếu váºy thì còn gì bằng ! Nhưng nhị cô nương vừa bảo …
- Tuy có phần khó xỠnhưng ta vừa nói qua , bao giỠcũng muốn cho những đôi
tình nhân được toại nguyện . Nếu chỉ cách có thước tấc nhưng không thể gặp nhau , đó
là điá»u rất khổ tâm . Bởi thế ta đà nh phải quay lại Quỳnh Dao Cung má»™t chuyến …
Triệu Ngá»c Thư tỠý băn khoăn :
- Nếu gặp cung chủ , nhị cô nương phải nói thế nà o ?
- Äó là việc cá»§a ta , ngươi không cần lo giúp . Chỉ cần nói xem ngươi sẽ chá» Tư
Äồ Lan ở đâu ?
Triệu Ngá»c Thư nói ngay :
- Tôi sẽ chỠở đây .
- Thế là tốt . Nhưng ta chỉ có thể báo vá»›i Tư Äồ Lan rằng ngươi đã chỠở đây ,
còn có đến hay không là việc của cô ấy .
Triệu Ngá»c Thư vá»™i gáºt đầu :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên ! Nhị cô nương chỉ cần nói giúp má»™t lá»i là tôi đã cảm kÃch lắm rồi
.
- Váºy ngươi cứ chỠở đây . Ta Ä‘i đây .
Dứt lá»i Ä‘i nhanh vá» phÃa Quỳnh Dao Cung .
Không bao lâu nà ng đã tới cốc khẩu .
Chợt trên núi có tiếng ngưá»i vang xuống :
- Vị nà o đêm khuya đến Quỳnh Dao Cung xin lưu bước !
Lá»i vừu dứt , ngưá»i đã hiện ra , chÃnh là tuần sÆ¡n sứ Phạm Cưá»ng .
Ôn Phi Khanh nói :
- Äây là Ôn Phi Khanh quay lại .
Bấy giá» Phạm Cưá»ng cÅ©ng đã thấy rõ Ôn Phi Khanh , liá»n ôm quyá»n thi lá»… nói :
- Nguyên là Ôn cô nương , Phạm Cương thất lễ ! Xin nhị cô nương và o cốc !
Nhìn thái độ của vị tuần sứ có thể đoán rằng việc Ôn Phi Khanh và Lý Tồn Hiếu
bỠđi , Quỳnh Dao Cung chủ không cho đồn rộng ra .
Ôn Phi Khanh cứ Ä‘i thẳng và o , qua khá»i cốc khẩu thứ hai vẫn không bị bá»n tuần
canh ngăn trở gì .
Cuối dãy hà nh lang đầu tiên , tình cỠnà ng trông thấy Xuân Lan . Tên đứng đầu tứ
tỳ , ngạc nhiên há»i :
- Thế nà o ? Nhị cô nương vẫn chưa đi ư ?
Ôn Phi Khanh cưá»i đáp :
- Ta đã đi , nhưng có việc phải quay lại .
Xuân Lan à má»™t tiếng , lại há»i :
- Nhị cô nương có việc gì ? Hay muốn gặp cung chủ ?
- Ta cần gặp Tư Äồ cô nương , nếu tránh được cung chá»§ cà ng tốt .
Xuân Lan lắc đầu nói :
- Chỉ e nhị cô nương muốn gặp gia cô nương không phải là chuyện dễ …
- Ta không cần và o cÅ©ng được , chỉ phiá»n ngươi nói giúp má»™t câu .
- Nhị cô nương thứ lỗi , chỉ sợ tiểu tỳ không thể …
Ôn Phi Khanh ngạc nhiên há»i :
- Thế nà o ? Cung chủ đã dặn bảo như thế hay sao ?
- Không phải thế … Nhị cô nương còn chưa biết gia cô nương đã bị cung chủ cấm
cố ở háºu cung rồi !
Ôn Phi Khanh sá»ng sốt kêu lên :
- Thế nà o ? Cung chá»§ quản thúc nhi nữ cá»§a mình trong háºu cung ư ? Vì sao thế ?
Xuân Lan đáp :
- Sau khi nhị vị bỠđi , cung chủ rất bực mình . Sau đó gia cô nương bảo rằng
mình đã để cho hai vị Ä‘i khá»i đây . Khi đã tra há»i rõ nguyên nhân rồi , cung chá»§ tức
giáºn gia cô nương đã không chịu nghe lá»i , ngoà i ra còn sợ cô ấy tá»± tiện ra khá»i Quỳnh
Dao Cung nên đã ra lệnh cấm cố ở háºu cung .
Ôn Phi Khanh nhÃu mà y nói :
- Nếu váºy thì phiá»n phức tháºt .
Xuân Lan há»i :
- Nhị cô nương muốn gặp gia cô nương có việc gì ?
Ôn Phi Khanh do dá»± má»™t lát má»›i trả lá»i :
- Không giấu gì cô nương , có ngưá»i nhá» ta báo cho Tư Äồ cô nương má»™t tin tức .
- Äó là ai váºy ?
- Vị tu mi tri ká»· cá»§a Tư Äồ cô nương .
Xuân Lan kinh hãi kêu lên :
- Triệu Ngá»c Thư ?
Rồi chợt lo lắng nhìn quanh , giơ tay bịt miệng nói nhỠ:
- Hắn đang ở đâu ?
Ôn Phi Khanh đáp :
- Hắn còn ở ngoà i Quỳnh Dao Cung .
Xuân Lan tức giáºn nói :
- Hắn tháºt to gan còn dám dẫn xác tá»›i đây nữa … Nếu gặp tuần sÆ¡n sứ thì đừng
hòng giữ được mạng ! Cung chủ đã ra lệnh dụ , ngà y mai sẽ phái tất cả cao thủ truy tìm
hắn , bất kể sống chết cũng phải đưa vỠQuỳnh Dao Cung …
Ôn Phi Khanh lắc đầu nói :
- Quý cung chủ là m thế là sai rồi …
Xuân Lan ngạc nhiên há»i :
- Tại sao ?
- Bởi vì giết Triệu Ngá»c Thư thì đối vá»›i Tư Äồ cô nương không có gì tốt cả , trái lại
còn là m hại đến cô ấy .
Xuân Lan lo lắng nói :
- Váºy thì biết là m thế nà o ? Nếu gia cô nương không chịu nháºn lá»—i và nghe lá»i
cung chủ thì sẽ còn bị cấm cố chưa biết đến khi nà o , và gia cô nương nhất định không
nháºn lá»—i đâu …
Ôn Phi Khanh thở dà i :
- Nhưng đây là việc riêng của Quỳnh Dao Cung , ngoại nhân đâu có thể can
thiệp ?
- Thế còn Triệu Ngá»c Thư đến đây là m gì ?
- Hắn nói mang giải dược đến cho Tư Äồ cô nương .
Xuân Lan hừ má»™t tiếng , háºm há»±c nói :
- Ai cần gì đến giải dược của hắn chứ ? Nếu không có Lý gia thì cô nương đã mất
mạng rồi . Hắn đã tà n hại gia cô nương như váºy còn chưa đủ hay sao ?
Ôn Phi Khanh ôn tồn bảo :
- Lan cô nương , những việc như thế ngưá»i ngoà i không thể hiểu được đâu . Triệu
Ngá»c Thư phải có gì má»›i là m cho Tư Äồ cô nương nặng lòng vì hắn . Theo ta nháºn thấy
thì hình như đối vá»›i Tư Äồ cô nương hắn cÅ©ng thá»±c tâm .
Xuân Lan mở to mắt há»i :
- Cô nương tháºt váºy sao ?
- Việc quan trá»ng như thế , nếu không cầm chắc thì ta đâu dám nói ra tuỳ tiện ?
Ngươi cũng nên tin rằng ta không muốn là m hại cô nương ngươi .
- Váºy hắn muốn báo tin gì cho gia cô nương ?
- Hắn muốn gặp Tư Äồ cô nương má»™t lúc .
- Vì sao hắn không tự đến ?
Ôn Phi Khanh đáp :
- Hắn sợ .
Xuân Lan bĩu môi nói :
- Nam nhân mà nhát gan như thế thì sao nà y sao có thể chiếu cố đến gia cô
nương được ?
- Không hoà n toà n như ngươi nghÄ© đâu . Má»™t phần hắn sợ gây phiá»n phức cho Tư
Äồ cô nương .
Xuân Lan vẫn không tán thà nh :
- Thì đằng nà o mà chẳng thế . Chung quy hắn chỉ sợ gặp cung chủ .
Cô ta đưa mắt nhìn Ôn Phi Khanh há»i :
- Nhị cô nương thấy thế nà o ? Có nên để hắn gặp gia cô nương không ?
Ôn Phi Khanh đáp :
- Việc nà y ta không tiện can thiệp và o mà chỉ muốn báo tin cho ngưá»i biết là đủ .
Sau đó cô nương ngươi sẽ tự quyết định có nên gặp hắn hay không .
Xuân Lan băn khoăn há»i :
- Thế là phải ! Nhưng … là m thế nà o để báo tin được ?
- Cái đó tuỳ thuộc ở các ngươi có chịu giúp ta hay không ?
- Nhị cô nương muốn tiểu tỳ …
Ôn Phi Khanh chợt há»i :
- Ở háºu cung tất có ngưá»i canh giữ chứ ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên có Ä‘iá»u là tỳ nữ trong cung .
- Bá»n chúng đối vá»›i Tư Äồ cô nương thế nà o ?
Xuân Lan đáp :
- Gia cô nương xưa nay đối vá»›i chúng tôi Ä‘á»u như thư muá»™i , rất thân thiết . Chúng
tôi đối vá»›i cô nương Ä‘á»u tốt cả , tuy nhiên không ai dám vi phạm cấm lệnh cá»§a cung
chá»§ .
Ôn Phi Khanh nghĩ ngợi một lúc rồi nói :
- Ta định thế nà y . Bây giỠta sẽ đến cầu kiến cung chủ thuyết phục . Cho dù có
thà nh công hay không , ngươi hãy đến báo tin cho cô nương ngươi .
Xuân Lan phát hoảng nói :
- Ui chao ! Nhị cô nương, tiểu tỳ đâu dám ! Nếu cung chủ biết được việc nà y thì
nhất định không tha cho chúng tôi đâu !
Ôn Phi Khanh nhẹ giá»ng :
- Các ngươi đừng lo . Là m cha mẹ ai cũng muốn tốt cho con cái . Cung chủ cấm
cố nhi nữ cÅ©ng vá»›i má»™t mục Ä‘Ãch muốn để là m theo ý mình . Bởi thế các ngươi đã có
lòng yêu cô nương mình như thế , cung chủ đâu nỡ trách phạt nặng các ngươi ?
Xuân Lan nghÄ© ngợi má»™t lúc rồi gáºt đầu nói :
- Cô nương đối vá»›i chúng tôi Ä‘á»u có ân sâu nặng , cho dù phải vì gia cô nương mÃ
chết cũng phải nên là m . Tiểu tỳ xin là m theo lệnh của nhị cô nương , trước hết hãy
theo tiểu tỳ đến gặp cung chủ .
Hai ngưá»i cùng Ä‘i sâu và o cốc .
Không lâu sau há» dừng lại trước má»™t cánh cá»a , bên trong ánh đèn sáng trưng ,
chỉ thấy trướng tủ mà n che hoa cả mắt .
Xuân Lan thấp giá»ng nói :
- Xin nhị cô nương chỠở đây để tiểu tỳ và o báo với cung chủ một tiếng .
Ôn Phi Khanh gáºt đầu :
- Phiá»n ngưá»i !
Lát sau từ trong cung vang ra má»™t giá»ng nói hÆ¡i lạnh lùng cá»§a Quỳnh Dao Cung
chá»§ :
- Quỳnh Dao Cung có bao giỠđể khách phải chá» lâu . Ngươi mau má»i và o Ä‘i !
Lại thấy rèm trướng lay động , Xuân Lan bước ra nhẹ giá»ng nói :
- Cung chá»§ có lá»i má»i , nhưng có phần không vui .
Ôn Phi Khanh gáºt đầu :
- Ta biết . Chuyện đó cÅ©ng thưá»ng tình , ta sẽ gánh chịu bởi dù sao bà ấy cÅ©ng lÃ
trưởng bối .
- Váºy thì nhị cô nương và o Ä‘i . Tiểu tỳ sẽ đến ngay háºu cung .
Trong cung bà i trà vô cùng sang trá»ng không kém gì cung Ä‘iện cá»§a các bặc vua
chúa .
Quỳnh Dao Cung chá»§ ngồi trên má»™t chiếc ghế bá»c gấm sau chiếc bà n tròn bằng
gỗ hương , sắc mặt không lộ chút biểu cảm gì .
Ôn Phi Khanh bước lên thi lễ nói :
- Vãn bối kiến quá cung chủ !
Quỳnh Dao Cung chá»§ gáºt đầu đưa tay ra hiệu nói :
- Không dám ! Má»i cô nương ngồi !
Ôn Phi Khanh cảm ơn rồi ngồi xuống ghế .
Chá» khách toạ định xong , Quỳnh Dao Cung chá»§ liá»n nói phá»§ đầu :
- Cô nương và Lý thiếu hiệp không từ mà biệt , nay không hiểu vì sao cô nương
quay lại ?
Ôn Phi Khanh cúi ngưá»i đáp :
- Vãn bối thất lễ , bởi thế quay trở lại định cung chủ để phân trần …
Quỳnh Dao Cung chá»§ ngắt lá»i :
- Cô nương cần gì phải trở lại phân trần ? Lý do thế nà o tôi đã biết rõ . Tá»™i lá»—i Ä‘á»u
do tiểu nữ gây ra , chÃnh tôi phải tạ tá»™i vá»›i hai vị . HÆ¡n nữa hai vị là ân nhân cá»§a
Quỳnh Dao Cung , có lý nà o tôi lại dám trách …
- Äa tạ cung chá»§ khoan dung .
Quỳnh Dao Cung chủ xua tay :
- Cô nương nói thế khiến tôi rất hổ thẹn !
Ôn Phi Khanh không đáp , lúc sau mới nói :
- Mới rồi vãn bối có nghe rằng cung chủ cấm cố Lan muội …
Quỳnh Dao Cung chá»§ báºt ra :
- Nha đầu đó tháºt lắm miệng !
- Dám xin cung chủ đừng trách tội …
Quỳnh Dao Cung chủ nói mát :
- Gia môn bất hạnh , ngay cả nữ nhi của mình cũng không quản giáo nổi , tôi đâu
dám trách tội ai ?
Ôn Phi Khanh nhỠnhẹ :
- Äa tạ cung chá»§ . Vãn bối cho rằng những việc là m cá»§a Lan muá»™i tất phải có lý
do …
Quỳnh Dao Cung chá»§ mở to mắt há»i :
- Có lý do ư ? Triệu Ngá»c Thư hà nh vi bất thiện , chỉ riêng việc hãm hại tiểu nữ
cÅ©ng biết là hắn là hạng ngưá»i thế nà o rồi . Tôi đã chừng nà y tuổi , chẳng lẽ xem ngưá»i
xét việc lại không bằng nó ?
- Cung chá»§ không phải là báºc phụ mẫu thế tục . Äối vá»›i chuyện tình duyên tất
biết bên trong có Ä‘iá»u kỳ diệu mà chỉ riêng con tim cá»§a những ngưá»i trong cuá»™c má»›i cắt
nghĩa được thôi .
- Nhưng ta lại cho rằng giữa tiểu nữ và Triệu Ngá»c Thư không có Ä‘iá»u gì kỳ diệu .
Chẳng lẽ cô nương cò chưa biết Triệu Ngá»c Thư là ngưá»i như thế nà o ?
Ôn Phi Khanh trả lá»i :
- Vãn bối biết . Không những thế mà má»i ngưá»i trên võ lâm Ä‘á»u biết Triệu Ngá»c
Thư là ngưá»i không có đức tÃnh tốt đẹp nà o . Tuy nhiên vãn bối tin rằng trên Ä‘á»i chỉ có
má»™t mình Lan muá»™i má»›i hiểu được Triệu Ngá»c Thư mà thôi .
Quỳnh Dao Cung chủ lắc đầu :
- Cô nương nói thế tôi không dám đồng tình .
- Vãn bối xin há»i , nếu cung chá»§ chỉ căn cứ theo lá»i đồn thì coi vãn bối là ngưá»i
thế nà o ?
Quỳnh Dao Cung chá»§ ngá»› ngưá»i không ngỠđối phương há»i câu đó hồi lâu má»›i
lúng túng trả lá»i :
- Cái đó …
Ôn Phi Khanh lại tiếp :
- Nếu theo truyá»n ngôn thì vãn bối là nữ nhân hung tà n và dâm đãng , đúng váºy
không ?
Quỳnh Dao Cung chá»§ nhÃu mà y nói :
- Tuy nhiên ta biết cô nương không phải là ngưá»i như váºy.
- Nhưng cung chủ là m thế nà o mà biết được chứ ? Chẳng qua vì cung chủ đã gặp
vãn bối nên hiểu thêm chút Ãt chứ gì ? Trước đó đương nhiên cung chá»§ cÅ©ng phải căn
cứ và o truyá»n ngôn nếu . Nếu váºy thì lá»i đồn thiếu căn cứ và nhiá»u khi sai thá»±c tế .
Ngưá»i ta nói lá»i đồn có thể là m cháy và ng nát đá , có thể giết ngưá»i … Cung chá»§ tất
hiểu việc nà y ?
Quỳnh Dao Cung chủ tuy bị thuyết phục phần nà o nhưng vẫn chưa hoà n toà n tán
thà nh :
- Ta biết Triệu Ngá»c Thư hoà n toà n không chỉ dá»±a và o lá»i đồn . Hắn ra tay cướp
Ä‘oạt tà ng bảo đồ cá»§a Lý thiếu hiệp , đó là sá»± tháºt . Hắn dùng thá»§ Ä‘oạn ti tiện để là m
hại tiểu nữ , đó cÅ©ng là sá»± tháºt .
Ôn Phi Khanh gáºt đầu :
- Hai việc đó vãn bối không phá»§ nháºn . Nhưng việc thứ nhất chỉ là má»™t tá»™i nhá» ,
bởi vì nói đến lòng tham , trong mưá»i ngưá»i phải có đến tám chÃn rồi , nhất là ngưá»i
trong giang hồ khi biết đến kỳ trân dị bảo .
- Việc nà y thì còn có thể tha thứ , nhưng việc thứ hai , chẳng lẽ còn tha thứ được
sao ?
Ôn Phi Khanh nói :
- Vãn bối không dám nói có thể tha thứ . Nhưng theo vãn bối được biết thì Lan
muội không quá chấp trách việc đó .
- Nó không chấp trách thì ta chấp trách ! Ta tuyệt đối không thể đem nhi nữ gả
cho má»™t ngưá»i như thế ! Nó còn chấp trách gì ? Và o lúc nà y nó còn sáng suốt gì để suy
xét má»i việc chứ ?
Ôn Phi Khanh kêu lên :
- Cung chủ …
Quỳnh Dao Cung chá»§ chú mục nhìn khách , chợt há»i :
- Váºy cô nương có ý thế nà o ?
- Vãn bối dám bạo gan xin cung chủ hãy thu hồi nghiêm lệnh thả Lan muội ra ,
thuáºn theo đạo lý tá»± nhiên …
Quỳnh Dao Cung chủ quá bất ngỠngẩn ra hồi lâu mới nói :
- Thế mà ta cứ tưởng là cô nương chỉ khuyên ta …
Ôn Phi Khanh nói tha thiết :
- Cung chá»§ nghiêm khắc như thế chẳng qua chỉ muốn Ä‘iá»u tối cho Lan muá»™i .
Ngưá»i khác có thể không biết , nhưng cung chá»§ nhất định biết rõ tÃnh khà cá»§a Lan muá»™i
nà o , đã quyết định gì sẽ không bao giá» thay đổi . Rồi háºu quả thế nà o , chÃnh cung chá»§
má»›i phải gánh chịu nhiá»u nhất . Chỉ cần Triệu Ngá»c Thư có chá»— tốt , chinh phục được
Lan muội thì cung chủ sao phải quá nghiêm khắc ?
Quỳnh Dao Cung chá»§ mắt phát hà n quanh há»i :
- Cô nương , xin há»i thẳng má»™t câu . Vì sao trước tiên cô nương tháºt lòng cứu tiểu
nữ , sao nay lại muốn hại nó ?
Ôn Phi Khanh lắc đầu nói :
- Cung chá»§ nói sai rồi ! Nếu như rá»§i Lan muá»™i có bá» nà o thì ngưá»i hại Lan muá»™i
không phải là vãn bối mà chÃnh là cung chá»§ ! ChÃnh vãn bối tháºt tâm vì Lan muá»™i mÃ
nói vá»›i cung chá»§ những lá»i đó .
Quỳnh Dao Cung chá»§ rá»i ghế đứng lên nói :
- Cô nương , đây là việc ná»™i bá»™ cá»§a Quỳnh Dao Cung , ta không hy vá»ng đỠcáºp
nhiá»u hÆ¡n nữa . Nếu cô nương muốn ở lại đây vá»›i tư cách là khách cá»§a Quỳnh Dao
Cung , ta sẽ tiếp đãi như má»™t báºc thượng tân . Nếu không , ta xin tiá»…n cô nương ra khá»i
cung .
Ôn Phi Khanh không chút tá»± ái , mỉm cưá»i đứng lên cúi mình thi lá»… nói :
- Vị tu mi tri kỷ của vãn bối vẫn chỠở bên ngoà i , không thể để chà ng chỠlâu ,
xin cáo biệt !
Nói xong quay ngưá»i Ä‘i ra cá»a .
Quỳnh Dao Cung chủ không tiễn chân .
Ôn Phi Khanh cứ bình thản ra khá»i Quỳnh Dao Cung mà không gặp ai ngăn cản
gì , cho đến chá»— đã hẹn vá»›i Triệu Ngá»c Thư thì chợt thấy có tá»›i hai ngưá»i Ä‘ang đứng ở
đó .
Bấy giá» trá»i đã má» sáng , cả ngưá»i Triệu Ngá»c Thư ướt đẫm sương , cả mái tóc
mai cá»§a Tư Äồ Lan cÅ©ng dÃnh bết lại .
Ôn Phi Khanh đến gần , cưá»i lên tiếng :
- Không ngỠLan muội đã đến đây rồi !
Tư Äồ Lan hÆ¡i đỠmặt vá»™i bước lên nói :
- Thư thư , muá»™i rất cảm kÃch …
Triệu Ngá»c Thư cÅ©ng Ä‘i tá»›i chắp tay trịnh trá»ng nói :
- Nhị cô nương , Triệu Ngá»c Thư không dám chỉ dùng má»™t chữ tạ để biểu thị sá»±
biết ơn …
Ôn Phi Khanh vá»™i ngắt lá»i :
- Hai ngưá»i chá»› Ä‘a lá»… nữa . Thá»i gian không có nhiá»u đâu , để cung chá»§ khá»i phát
hiện , Lan muội nên sớm quay vỠcung đi .
Triệu Ngá»c Thư môi máy định nói gì nhưng Tư Äồ Lan đã tranh trước :
- Thư thư , muội không định quay vỠnữa đâu !
Ôn Phi Khanh ngạc nhiên há»i :
- Thế nà o ? Muội không vỠcung nữa sao ?
Tư Äồ Lan buồn bã nói :
- Muá»™i vừa quyết định và đã thương lượng vá»›i Triệu Ngá»c Thư rồi , từ nay sẽ theo
chà ng bước chân giang hồ , dừng bước nơi đâu thì coi đó là nhà …
Ôn Phi Khanh nhìn Triệu Ngá»c Thư dò há»i .
Y hiểu ý tiếp lá»i :
- Nhị cô nương yên tâm , Triệu Ngá»c Thư không sợ phong trần …
Ôn Phi Khanh ngắt lá»i :
- Ngươi sai rồi , ta không có ý đó …
- Tôi hiểu , xin nhị cô nương đừng lo , tôi có thể chiếu cố được cho Lan muội .
Ôn Phi Khanh gáºt đầu :
- Có câu đó cá»§a ngươi là đủ . Bây giỠđến việc cá»§a hai ngưá»i . Nay đã quyết định
thế rồi , ta không tiện nói gì thêm nữa , chỉ xin chúc hai ngưá»i sống bên nhau hoà thuáºn
trá»n Ä‘á»i .
Tư Äồ Lan cảm động đáp :
- Äa tạ thư thư !
- Thôi hai ngưá»i hãy gấp lên , nếu cung chá»§ mà biết được , nhất định sẽ phái tất
cả cao thủ truy tìm .
- Muội chẳng qua chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi … Khi nà o mới gặp lại thư thư ?
Ôn Phi Khanh trầm ngâm một lát rồi cắn môi nói :
- Cái đó còn tuỳ thuá»™c và o cÆ¡ duyên . Hai cái tên Triệu Ngá»c Thư và Tư Äồ Lan
trên giang hồ không ai lạ . Theo ý ta hai ngưá»i nên tạm thay đổi nó Ä‘i thì an toà n hÆ¡n .
Triệu Ngá»c Thư đáp :
- Äa tạ nhị cô nương , chúng tôi cÅ©ng đã tÃnh trước việc nà y .
Ôn Phi Khanh gáºt đầu :
- Với tâm trà của ngươi , chỉ cần lưu tâm chiếu cố đến Lan muội , ta tin rằng sẽ
không có gì đáng lo nữa . Bây giỠta xin đi trước một lúc .
Nói xong quay mình đi ngay .
Tư Äồ Lan còn nói vá»›i theo :
- Thư thư xin hãy bảo trá»ng . Tiểu muá»™i vÄ©nh viá»…n không bao giá» quên ân đức cá»§a
thư thư đâu !
- Äa tạ Lan muá»™i . Hai ngưá»i cÅ©ng xin bảo trá»ng !
Ôn Phi Khanh nghe tiếng thôi thúc trong câu vÄ©nh viá»…n cá»§a Tư Äồ Lan , lòng nà ng
cũng trở nên xao xuyến vội vã bước nhanh .
oOo
Chá»— giáp giá»›i vùng Châu , Quý có má»™t thị trấn nhá» gá»i là Man Cầu . Tiểu trấn chỉ
vẻn vẹn mấy chục hộ dân cư , sinh sống chủ yếu bằng nghỠnông , săn bắn chà i lưới
hoặc nghá» tiá»u phu .
Tóm lại dân trong trấn chỉ dựa và o đôi bà n tay và sức lao động để sinh sống .
Hôm ấy trá»i chiá»u , Lý Tồn Hiếu ngồi trên thá»m má»™t ngôi đình hoang và ng dần
trong ánh chiá»u tà .
Chợt từ trên tiểu trấn có tiếng vó ngá»±a vang lên dồn dáºp , chỉ phút chốc hai con
tuấn mã đã phóng tới gần .
Kỵ sĩ gò chặt cương , hai con tuấn mã mới dừng phắt lại , đứng trên hai chân sau ,
đôi vó trước tung lên trá»i , cất tiếng hà vang .
Tháºt là những kỵ sÄ© Ä‘iêu nghệ .
Hai kỵ sÄ© bất giác đưa mắt nhìn đám bùn lầy ngay phÃa trước báºc thá»m sát ngay
chân của Lý Tồn Hiếu .
Ở đó có cắm ba ngá»n cá» , giống như trẻ con Ä‘ang đùa nghịch .
oOo
|

30-08-2008, 03:37 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 27
Cứu nhầm đối tượng
Hai kỵ sÄ© hết nhìn ba cá»ng cá» cắm chÆ¡i trên đống bùn trước mắt Lý Tồn Hiếu lại
quét mắt Lý Tồn Hiếu hồi lâu dò xét , cuối cùng đưa mắt nhìn nhau nhất tỠnhảy
xuống ngựa .
Một tên nói :
- Hãy nghĩ lại đây một lúc , đến tối sẽ đi .
Như nói vá»›i đồng bá»n , cÅ©ng là cố ý cho Lý Tồn Hiếu nghe .
Bấy giỠLý Tồn Hiếu mới ngước lên quan sát đối phương .
Cả hai kỵ sÄ© Ä‘á»u trạc bốn mươi , chỉ cần nhìn qua dáng vẻ cÅ©ng biết thân thá»§
không phải hạng tầm thưá»ng .
Trên yên ngựa có buộc túi vải dà i và hẹp , chắc bên trong đựng binh khà .
Hai kỵ sĩ không để ý đến Lý Tồn Hiếu nữa , dắt ngựa buộc ở hà ng lang rồi bước
và o tiểu đình ngồi xuống .
Tên kỵ sÄ© cao gầy hất hà m sang phÃa Lý Tồn Hiếu há»i đồng bá»n :
- Ngươi thấy có há»ng việc không ?
Tên hán tá» ngưá»i tầm thước hừ má»™t tiếng đầy khinh bỉ :
- Hạng còn hôi sữa , có gì mà há»ng việc ?
Tên cao gầy băn khoăn :
- Ta tháºt không hiểu . Tổng gia đã bố trà ở đây , sao lại còn …
Tên tầm thước bá»—ng giÆ¡ tay ngăn tên đồng bá»n rồi đưa mắt chăm chú nhìn vá»
hướng tiểu trấn .
Trên con lá»™ từ phÃa trấn có ngưá»i Ä‘ang tá»›i gần , dáng cân đối mình báºn hắc y ,
đội mũ rộng và nh che tùm hụp lấp gần hết khuôn mặt nên không thấy rõ diện mạo .
Tên kỵ sÄ© cao gầy há»i :
- Biết hắn không ?
Tên kia đáp :
- Chưa gặp bao giỠ!
- Nên gáºt đầu thế nà o ?
- Dá»n thôi !
- Nhưng xem hắn toà n thân đầy hà n ý khiến ngưá»i ta nhìn mà phát ghê , chắc
không phải hạng dễ chơi đâu !
Tên kỵ sĩ nói đúng .
Lý Tồn Hiếu cÅ©ng nháºn thấy hắc y đội mÅ© rá»™ng Ä‘ang tá»›i gần quả là khiến ngưá»i
ta nhìn và o cảm thấy ghê ghê , có gì đó lạnh lùng đáng sợ toát ra ở con ngưá»i đó .
Tên kỵ sÄ© cao gầy nhếch môi cưá»i , nụ cưá»i không kém phần lạnh lùng đáng sợ .
Hắc y nhân đội mũ rộng và nh cũng dừng lại trước tiểu đình lướt mắt nhìn ba
ngưá»i đến trước .
Lý Tồn Hiếu không biểu lộ gì , trái lại hai tên bạch y kỵ mã có phần lo lắng .
Song phương nhìn nhau hồi lâu , cuối cùng tên kỵ mã cao gầy không nén nổi lên
tiếng :
- Sao thế ? Ngươi sao lại dò xét chúng ta kỹ váºy ?
Tên tầm thước xua tay :
- Mặc mẹ nó , chấp là m gì ?
Chợt hắc y nhân nói , giá»ng lạnh như băng :
- Các ngưá»i có phải ngưá»i cá»§a Bạch Cốt Môn không ?
Lý Tồn Hiếu ngạc nhiên nghĩ thầm :
- Thì ra bá»n kỵ sÄ© nà y là ngưá»i cá»§a Bạch Cốt Môn …
Tên kỵ sÄ© tầm thước trả lá»i :
- Không sai ! Nhãn lực của bằng hữu cũng khá đấy ! Còn bằng hữu là ai ?
Hắc y nhân không đáp , phóng mình nhìn sang Lý Tồn Hiếu .
Bấy giỠchà ng mới nhìn rõ dung mạo của đối phương .
Äó là má»™t thiếu niên má»›i hÆ¡n hai mươi tuổi , dung mạo tuấn mỹ , da trắng , mÅ©i
thẳng miệng vuông , mà y kiếm mắt phượng , chỉ có đôi mắt đầy hà n quang lấp lánh
dưới chiếc mũ rộng và nh hiện đầy sát khà .
Hắc y nhân nói :
- Ta muốn há»i vá» hai ngưá»i …
Tên kỵ sÄ© tầm thước há»i :
- Bằng hữu còn chưa trả lá»i ta .
Hắc y nhân như không nghe , há»i tiếp :
- Ta muốn biết vá» hai tên trong Bạch Cốt Tam sát là Sầm Äông Dương và Miêu
Phương Hương .
Tên kỵ sĩ tầm thước chừng như không nén nổi đứng lên quát :
- Ngươi là đứa nà o ? TÃnh danh là gì ?
Hắc y nhân lạnh giá»ng :
- Các ngươi không xứng đáng đáng để há»i !
Tên kỵ sÄ© cao gầy cÅ©ng đứng lên ngá»a mặt cưá»i má»™t trà ng nói :
- Bằng hữu ngươi cuồng ngạo quá đấy !
- Im miệng ! Trả lá»i nhanh !
Tên kỵ sÄ© cao gầy gáºt đầu :
- ÄÆ°á»£c lắm váºy thì nghe đây ! Chúng ta không biết !
Hắc y nhân liá»n vung tay ra như Ä‘iện , xuất thá»§ cá»±c nhanh .
Chỉ nghe bốp má»™t tiếng , tên kỵ sÄ© cao gầy lãnh trá»n má»™t tát và o mặt khiến miệng
mũi đỠlòm những máu , hốt hoảng lùi lại mấy bước .
Hắc y nhân đánh xong , Ä‘anh giá»ng há»i :
- Ngươi nói gì nữa ?
Tên kỵ sĩ tầm thước định lao tới lấy binh khà treo trên yên ngựa nhưng mới động
chân thì hắc y nhân đã phóng chưởng đến trước mặt , quát to :
- Lùi lại !
Tên nà y vội vã bước lùi .
Hắc y nhân tiện tay giất một chiếc túi treo bên yên .
Tên kỵ sÄ© tầm thước ngạc nhiên há»i :
- Bằng hữu muốn gì ?
Hắc y nhân đáp :
- Chẳng phải ngưá»i định lấy binh khà hay sao ? Váºy là ta chỉ giúp ngưá»i thôi …
Tên kỵ sÄ© tầm thước ngáºp ngừng má»™t lát rồi vươn tay chá»™p lấy chiếc túi trên tay
hắc y nhân , chớp mắt rút ra một thanh đoản đao , mới nhìn qua lưỡi đao , mắt chợt
biến sắc , rÃt lên :
- Ngươi … dám hủy binh khà của ta …
Hắc y nhân không để ý , tiếp tục cáºt vấn :
- Hai ngưá»i có chịu nói Sầm Äông Dương và Miêu Phương Hương hiện Ä‘ang ở đâu
không ?
Kỵ sÄ© tầm thước không trả lá»i , Ä‘oản Ä‘ao nhằm thẳng đầu hắc y nhân bổ xuống .
Hắc y nhân nghiêng mình tránh khá»i , thuáºn tay phạt mạnh và o cổ tay cầm Ä‘ao
cá»§a đối phương , đồng thá»i tả chưởng đánh và o ngá»±c hắn .
Thanh Ä‘oản Ä‘ao bị bay khá»i tay vút lên không . Hầu như cùng lúc nghe bịch má»™t
tiếng khô khan , ngực tên kỵ sĩ tầm thước trúng chưởng , hắn mở to mắt nhưng không
nói được tiếng nà o , miệng hộc máu tươi , thân thở nhũn đi rồi rủ xuống .
Hắc y nhân đưa chân đá và o tỠthi khiến đó lăn đi mấy vòng rồi nằm yên bên
con tuấn mã khiến nó hoảng sợ nhảy lồng lên .
Lý Tồn Hiếu thấy hắc y nhân xuất thá»§ như váºy, vừa má»›i đứng lên thì kỵ sÄ© cao gầy
đã lao ra khá»i tiểu đình co chân bá» chạy .
Hắc y nhân liá»n xuất chỉ Ä‘iểm theo .
Tên kỵ sĩ cao gầy thét lên một tiếng rùng rợn , thân thể ngừng lại trên không rơi
bịch xuống , miệng phun máu thà nh vòi , cố gượng dáºy nhìn cừu nhân lần cuối rồi nằm
bất động .
Chỉ phút chốc đã giết hai mạng ngưá»i , thế mà hắc y nhân không há» chá»›p mắt .
Lý Tồn Hiếu không nén nổi , nhÃu mà y nói :
- Các hạ vì sao hạ thủ không biết nương tay ?
Hắc y nhân không đáp , nhìn chà ng lạnh lùng há»i :
- Ngươi có phải là ngưá»i cá»§a Bạch Cốt Môn không ?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu :
- Không !
- Váºy thì tốt nhất đừng can thiệp và o !
Hắc y nhân nói xong Ä‘i thẳng và o thá»m đình ngồi xuống .
Lý Tồn Hiếu nói :
- Các hạ giết ngưá»i tà n nhẫn như thế , lẽ nà o ngay trước mắt mà ta không há»i ?
Hắc y nhân phản vấn :
- Ngươi có cho rằng ngưá»i cá»§a Bạch Cốt Môn Ä‘á»u đáng giết cả không ?
Lý Tồn Hiếu đáp :
- Äúng là phần lá»›n ngưá»i cá»§a Bạch Cốt Môn Ä‘á»u bất nghÄ©a , tuy nhiên …
Hắc y nhân vá»™i ngắt lá»i :
- Chỉ cần thế là đủ ! Ngươi đừng dÃnh và o nữa . Ta vốn là ngưá»i xưa nay ghét ác
như thù .
Lý Tồn Hiếu định mở miệng thì hắc y nhân đã tiếp :
- Nếu ngươi không còn việc gì ở đây thì hãy nhanh chóng rá»i khá»i tiểu đình . Chá»—
nà y là nơi hội kiếm của Bạch Cốt Môn , sắp tới nhất định còn có cao thủ lợi hại hơn
hai tên nà y sẽ đến đây , bởi thế ngươi không nên dÃnh lÃu và o thì hÆ¡n . Hãy biết rằng ta
không coi ngươi thà nh ngưá»i cá»§a Bạch Cốt Môn , đối vá»›i ngươi như váºy là quá đủ .
Lý Tồn Hiếu bỗng trở nên do dự .
Hắc y nhân hạ thá»§ quả tháºt là tà n độc . Nhưng căn cứ và o hà nh vi cá»§a Bạch Cốt
Môn từng là m thì như váºy cÅ©ng đáng tá»™i .
Váºy có nên quản không ?
Chà ng chưa quyết định dứt khoát thì hắc y nhân đã nói tiếp :
- Cao thủ của Bạch Cốt Môn đã đến rồi . Ngươi đi ngay bây giỠcòn kịp , ta sẽ
nhanh chóng chặn chúng giúp ngươi .
Thì ra nhân váºt nà y là ngưá»i thiện ác phân minh chứ không phải là thứ hung đồ
hiếu sát .
Bấy giá» Lý Tồn Hiếu cÅ©ng đã phát hiện thấy từ phÃa tiểu trấn có má»™t bóng ngưá»i
mà u trắng đang lao tới rất nhanh .
Lúc nà y trá»i đã nhá nhem , ngưá»i kia lại báºn bạch y nên nhìn rất rõ .
Äó là má»™t lão nhân thân thể cao lá»›n , da mặt trắng bạch , tuổi chừng năm mươi ,
mắt ti hà nhưng miệng rộng toác , mũi gồ trán hẹp , nhìn rất quái dị .Phút chốc , bạch y
lão nhân đã đến cách mưá»i trượng .
Hắc y nhân bực tức nói :
- Lá»i trung khó nghe . Bây giá» có muốn Ä‘i cÅ©ng không kịp nữa . Hãy đến sau lưng
ta đây !
Lý Tồn Hiếu như không nghe thấy vẫn đứng yên tại chỗ .
Bạch y lão nhân dừng bước ngay trước tiểu đình , trên khuôn mặt trắng bạch
không lá»™ chút biểu cảm nà o , hất hà m vá» phÃa hai tá» thi há»i :
- Ai giết hai ngưá»i nà y ?
Hắc y nhân đáp gá»n :
- Ta !
Äôi mắt ti hý cá»§a lão nhân chợt lóe lên . Lão gằn giá»ng :
- Ngươi biết chúng ta là ai không ?
Hắc y nhân thản nhiên đáp :
- Tá»a tiá»n nhị sứ dưới trướng tổng há»™ pháp cá»§a Bạch Cốt Môn đúng không ?
Những thá»› thịt trên mặt Bạch y lão nhân hÆ¡i động Ä‘áºy .
- Không sai ! Ngươi biết lão phu chứ ?
- Ta cho rằng ngươi chÃnh là tổng há»™ pháp cá»§a Bạch Cốt Môn Thần Äồ Báo lão
nhi chứ gì ?
Bạch y lão nhân gáºt đầu :
- Ngươi chưa biết thì không có tá»™i , nếu đã biết như váºy tất lão phu không thể tha
. Mau phục danh tÃnh ra .
Hắc y nhân lắc đầu :
- Thần Äồ Báo , ngươi còn chưa xứng há»i !
Mắt lão nhân hiện đầy sát cÆ¡ , tuy váºy giá»ng lão ta vẫn bình tÄ©nh :
- Ngươi cứ xem lão phu có xứng hay không !
Rồi cứ bước đến gần .
Hắc y nhân vẫn ngồi nguyên trên báºc thá»m nói :
- Thần Äồ Báo , trước khi động thá»§ ta muốn há»i má»™t câu , Sầm Äông Dương vÃ
Miêu Phương Hương trong Bạch Cốt Môn hiện đang ở đâu ?
Cách đối phương chừng bốn thước Thần Äồ Báo dừng lại há»i :
- Ngươi định tìm hỠcó việc gì ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên có lý do cá»§a ta .
- Ngươi chưa xứng há»i lão phu !
Hắc y nhân chỉ và o hai tỠthi nói :
- Hai tên đó vì không trả lá»i ta nên má»›i hoà nh thây ở đó , ngươi nên thức thá»i !
Thần Äồ Báo cưá»i nham hiểm :
- Lão phu cũng muốn biết , chẳng lẽ ngươi còn định để lão phu hoà nh thây trước
tiểu đình nà y ?
- Ngươi cũng có tự biết đấy !
Thần Äồ Báo hừ má»™t tiếng :
- Äể xem lão phu hoà nh thây hay ngươi Ä‘oạn hồn !
Nói xong vung tay chộp và o diện môn đối phương .
Hắc y nhân hừ má»™t tiếng , xuất ngay má»™t chỉ Ä‘iểm và o chưởng tâm cá»§a Thần Äồ
Báo .
Ngưá»i hà nh gia chỉ nhìn qua cÅ©ng biết chỉ lá»±c cá»§a hắc y nhân rất uy mãnh , uy
lực có khả năng xuyên thép vỡ thạch .
Cho dù là cao thá»§ thượng thặng nếu gặp phải trưá»ng hợp nà y tất phải thu chiêu Ä‘i
để thay đổi công thếá quyết không dám tuỳ tiện tiếp chiêu .
Thế nhưng Thần Äồ Báo lại khác hẳn .
Lão không những không thu chiêu biến thức mà cũng không chịu tránh , hữu
chưởng vẫn nhằm diện môn hắc y nhân chộp tới .
Nói thì cháºm , diá»…n biến lại nhanh , chỉ chá»›p mắt chỉ chưởng đã tiếp nhau rồi !
Chỉ nghe má»™t âm thanh trầm đục phát ra , thân thể cao lá»›n cá»§a Thần Äồ Báo
chao đảo mấy cái rồi bị bức lùi một bước mới giữ được trầm ổn , còn hắc nhân vẫn
ngồi nguyên chỗ cũ .
Căn cứ và o thá»±c trạng , bất cứ ai , kể cả Lý Tồn Hiếu Ä‘á»u cho rằng lão tổng há»™
pháp của Bạch Cốt Môn bị lạc và o hạ phong và bại thế rất rõ .
Nà o ngỠ…
Hắc y nhân chợt đứng lên , hai ánh mắt loé lên từ chiếc mũ rộng và nh nhìn đối
thá»§ , tức giáºn hét lên :
- Thần Äồ Báo ! Ngươi dám dùng tà môn ám toán …
Thần Äồ Báo ngá»a mặt cưá»i khùng khục mấy tiếng , trên bá»™ mặt trắng bạch lá» rõ
sá»± nham hiểm , nói giá»ng đắc ý :
- Tiểu tỠngươi không đến nỗi hồ đồ ! Ngươi có bao nhiêu bản lĩnh mà trực đấu
với thi độc thôi tâm bạch cốt chưởng ? Chưởng đó lão phu luyện thà nh bằng trăm tỠthi
thối nhiá»u năm má»›i thà nh tá»±u nên độc hại bất kỳ , không thầy nà o trị được , không
thuốc nà o chữa khá»i , đà nh ngồi chá» chết nữa mà thôi .
Lý Tồn Hiếu bấy giỠmới hiểu ra .
Chẳng trách gì Thần Äồ Báo dám liá»u tiếp chỉ lá»±c cá»§a hắc y nhân uy mãnh như
thế , thì ra trong chưởng của lão ta đã luyện được công phu tà n độc bá đạo .
Hắc y nhân vì nhất thá»i thiếu suy xét mà bị ám toán .
Hắc nhân vung song chưởng nhằm Thần Äồ Báo Ä‘ang ngá»a mặt cưá»i vô cùng đắc
ý định đánh tới nhưng chợt toà n thân phát run , hai tay vừa nâng lên bỗng bất lực
buông thá»ng xuống , cuối cùng cả ngưá»i không đứng vững ngồi bệch xuống , cuối cùng
cả ngưá»i cÅ©ng không đứng vững đà nh ngồi bệt xuống báºc thá»m , hai hà m răng va và o
nhau cằm cặp nhìn rất thống khổ .
Thần Äồ Báo lại ngá»a mặt cưá»i khùng khục má»™t tráºn nữa má»›i nói :
- Ngươi căm háºn nhưng không là m gì được sao ? Lại đây , lão phu đứng ngay
trước mặt ngươi đây mà ! Sao không xuất thủ ? Xin đừng khách khà , lão phu không
hoà n thủ đâu !
Hắc y nhân tuy vẻ mặt đầy căm giáºn nhưng ngưá»i má»—i lúc má»™t run dữ dá»™i hÆ¡n
khiến toà n thân quằn quại , răng cắn chặt cho khá»i kêu lên .
Lý Tồn Hiếu không nén được liá»n xuất chỉ Ä‘iểm và o mấy chá»— trên ngưá»i hắc y
nhân .
Láºp tức cÆ¡n đâu đớn chấm dứt ngay .
Y ngước mắt nhìn chà ng nói :
- Bằng hữu … xin đa tạ !
Lý Tồn Hiếu lắc đầu :
- Không cần phải khách khà !
Bạch y lão nhân bá»—ng trừng mắt há»i :
- Tiểu tá» , ngưá»i định là m gì thế ?
Lý Tồn Hiếu bình thản trả lá»i :
- Ta không là m gì cả , chỉ không nỡ ngồi yên thấy ngưá»i khác phải chịu Ä‘au đớn .
Äôi mắt ti hà cá»§a Thần Äồ Báo chợt hiện sát cÆ¡ , lão lại há»i :
- Tiểu tỠ, ngươi có thể cứu được hắn sao ?
- Cái đó thì ta không dám nói . Nhưng Ãt ra ta đã tạm đình chỉ được ná»—i thống khổ
của vị đó .
- Ngươi với hắn là bằng hữu ư ?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu :
- Không , chưa từng quen biết .
- Váºy thì sao ngươi dám nhúng mÅ©i và o chuyện cá»§a lão phu ?
- Ta vừa nói là không nỡ ngồi yên nhìn ngưá»i khác phải chịu Ä‘au đớn mà !
Thần Äồ Báo lại há»i ;
- Ngươi biết hắn đã giết nhị sứ hạ chức của lão không ?
Lý Tồn Hiếu đáp :
- Biết . Vừa rồi ta cÅ©ng có mặt tại trưá»ng . Vị nà y thá»§ pháp tuy có tà n độc tháºt ,
nhưng so vá»›i những gì thưá»ng ngà y Bạch Cốt Môn đã là m thì trừng phạt như thế là xứng
đáng .
Thần Äồ Báo biến sắc , vung chưởng định đánh .
Nhưng ngay lúc đó từ hướng tây ngược với tiểu trấn bỗng có tiếng vó ngựa vang
lên dồn dáºp .
Thần Äồ Báo vá»™i và ng thu chưởng ngưng thần lắng nghe , trên mặt thay đổi rất
khó tả , gấp giá»ng nói :
- Lão phu bây giá» không rá»—i hÆ¡i mà chấp ngươi . Cứ chỠđấy , lát nữa sẽ tÃnh sổ
với cả hai đứa .
Lão nói xong thì trên đưá»ng cái đã xuất hiện má»™t kỵ mã .
Kỵ sÄ© thân thể nhá» bé , mình báºn thanh y , đầu đội chiếc mÅ© rất rá»™ng , cưỡi má»™t
con lừa trên cổ buá»™c má»™t chuá»—i lục lạc , cứ từng bước Ä‘i lại kêu lên leng keng nghe tháºt
vui tay.
Lý Tồn Hiếu còn đang quan sát thì chợt nghe hắc y nhân nói :
- Bằng hữu , theo tại hạ được biết thì ngưá»i nà y mang theo má»™t bảo váºt mà ai
cÅ©ng thèm muốn . ChÃnh ngưá»i cá»§a Bạch Cốt Môn mai phục ở đây để chá» ngưá»i nà y
cướp bảo váºt . Bằng hữu hãy tá»± lượng sức mình , nếu đủ khả năng thì xin hãy cứu ngưá»i
đó , nếu không thì nhanh chạy khá»i đây . Thần Äồ Báo không có thá»i gian để ngăn
bằng hữu đâu !
Lý Tồn Hiếu đáp :
- Äa tạ đã cảnh báo . Nhưng tôi nếu chạy khá»i đây thì các hạ sẽ thế nà o ?
- Bằng hữu không cần quan tâm đến ta . Ta chết thì không đáng tiếc , và có thể
chết bất cứ lúc nà o , chỉ háºn là chưa băm vằm được hai tên vô sÄ© trăm lần đáng chết
Sầm Äông Dương và Miêu Phương Hương …
Nghe khẩu khà thì chừng như giữa hắc y nhân và hai tên còn lại của Bạch Cốt
Tam Sát có mối huyết hải thâm cừu không thể dung tha .
Lý Tồn Hiếu vừa kịp nghĩ có thế thì kỵ sĩ cỡi lừa đã tới gần .
Äá»™t nhiên kỵ sÄ© kêu lên mừng rỡ , giá»ng thanh thanh như thiếu nữ :
- Lý gia !
Lý Tồn Hiếu sá»ng sốt gương mắt nhìn .
Thanh y nhân vá»™i nhảy khá»i lưng lừa lao bổ thẳng và o tiểu đình .
Chà ng còn chưa nháºn ra được ngưá»i đó là ai nên không có phản ứng thì Thần Äồ
Báo đã lao ra chặn trước thanh y nhân .
Lý Tồn Hiếu nhÃu mà y vung tay phát ra má»™t chiêu Ma chữ được chân truyá»n từ
Thiêu Ngoại Thần Ma vá»›i uy lá»±c khá»§ng khiếp đánh thẳng tá»›i háºu tâm Thần Äồ Báo.
Lão tổng há»™ pháp không phải kẻ tầm thưá»ng, hiển nhiên phát hiện ngay luồng kình lá»±c
king nhân Ä‘ang áºp tá»›i vá»™i và ng chao ngưá»i tráng sang bên.
Lão vừa tránh sang thì thanh y nhân chá»›p thá»i cÆ¡ lao vút tá»›i đứng ngay trước báºc
thá»m, láºt mÅ© ra sau đầu ngẩng mặt nói:
- Lý gia, tôi đây !
Lý Tồn Hiếu ngẩng ngưá»i.
Thanh y nhân không phải ai khác, chÃnh là Tiểu Thúy vị tì nữ thân tÃn cá»§a Lệnh
Hồ Dao Cơ.
Lý Tồn Hiếu dở cưá»i dở khóc, kêu lên:
- Thúy cô nương, sao lại thế nà y?
Tiểu Thuý đáp:
- Tiểu tì vâng mệnh cô nương đến đây tìm ngà i.
Lý Tồn Hiếu vá»™i há»i:
- Cô nương hiện ở đâu?
- Cô nương đang ở bên cạnh lão thần tiên, cô nương đã đánh cắp được tà ng bảo
đồ sai tiểu tỳ đến đây tìm ngà i để trả lại…Nói xong định lục tìm trong túi. Äá»™t nhiên có
tiếng quát:
- Nha đầu, khoan đã !
Thần Äồ Báo lao tá»›i như cÆ¡n lốc xèo cả mưá»i ngón tay như vuốt quá»·và o ngá»±c vÃ
sưá»n Tiểu Thúy nhằm Ä‘oạt bức máºt đồ trong áo.
Tiểu Thúy đỠmặt kêu lên:
- Äồ vô sỉ…
Lý Tồn Hiếu lại xuất thủ, lần thứ hai dụng chiêu Ma chữ.
Thần Äồ Báo nà o dám tiếp chiêu Ma chữ uy mãnh tuyệt luân vá»™i tránh Ä‘i, nhưng
hai tay vẫn chá»™p tá»›i ngưá»i Tiểu Thúy.
Lý Tồn Hiếu bước lên hai bước, hữu thủ gõ và o uyển mạch của lão tổng hộ pháp,
còn tả thủ xuất một chưởng đánh ra.
Thần Äồ Báo ôm lấy tay phải kêu lên Ä‘au đớn, nhưng thân ảnh cÅ©ng kịp thá»i lao
vút lên nhỠchưởng lực của Lý Tồn Hiếu mà bắn xa tới mấy tám trượng mất hút và o
bóng đêm.
Tiểu Thúy đỠmặt há»i:
- Lý gia… Lão súc sinh đó… chuyện gì váºy?
Lý Tồn Hiếu chỉ tay và o hắc y nhân vẫn ngồi trên thá»m tiểu đình nói:
- Vị bằng hữu đó nói rằng Thần Äồ Báo muốn cướp Ä‘oạt bảo váºt trên ngưá»i cô
nương, chắc là tấm tà ng bảo đồ…
Tiểu Thúy tò mò nhìn hắc y nhân há»i:
- Lý gia, vị nà y là …
Lý Tồn Hiếu lắc đầu:
- Chúng tôi chưa quen biết nhau. Vị đó cần tìm Sầm Äông Dương và Miêu Phương
Hương cá»§a Bạch Cốt Môn, vì thế mà nảy sinh xung đột vá»›i Thần Äồ Báo.
Tiểu Thúy chớp chớp đôi mắt đẹp nói:
- Lý gia, chẳng phải Sầm Äông Dương và Miêu Phương Hương đã chết rồi hay
sao?
Lý Tồn Hiếu chợt vỗ trán nói:
- Quên mất, tôi còn chưa kịp nói…
Hắc y nhân nghe thế vá»™i há»i:
- Cô nương nói gì? Sầm Äông Dương và Miêu Phương Hương đã chết rồi ư?
Lý Tồn Hiếu gáºt đầu:
- Má»›i rồi tôi không kịp báo vá»›i các hạ, Sầm Äông Dương và Miêu Phương Hương
đã chết hơn một tháng trước ở trong phế viện của Hoa gia ở Kim Hoa…
- Bằng hữu biết Ä‘Ãch xác hay không?
- ChÃnh lúc đó tôi cÅ©ng có mặt tại hiện trưá»ng.
Hắc y nhân chợt run lên nói:
- Nếu váºy thì tháºt rồi.
Lý Tồn Hiếu há»i:
- Các hạ vá»›i hai tên ma đầu đó rốt cuá»™c là có thâm thù đại háºn gì váºy?
Hắc y nhân nghiến răng nói:
- Hai tên ti tiện vô sÄ© đó là m hại tôi không dám ngẩng mặt nhìn ngưá»i, hãm tôi
và o mối oan khiên vạn khiếp…
Rồi chợt ngước lên há»i:
- Chúng vì sao mà chết? Ai giết hai tên ti tiện đó?
Lý Tồn Hiếu trả lá»i:
- Cả hai tên ma đầu đó chết bởi tay Ôn nhị cô nương ở Hà n Tinh Môn.
Hắc y nhân như gặp phải rắn rết, toà n thân run bắn, cố hết sức lao nhanh ra khá»i
tiểu đình, hét to má»™t tiếng rồi vá»™i vã phóng ngưá»i chạy biến.
Lý Tồn Hiếu sá»ng sốt nhìn theo há»i:
- Chuyện gì váºy chứ? Là m sao vừa nghe đến tên cá»§a Ôn nhị cô nương cá»§a Hà n
Tinh Môn…
Tiểu Thúy kinh dị kêu lên:
- Chẳng lẽ lại là hắn ư? Là m sao lại chÃnh là hắn được?
Lý Tồn Hiếu ngạc nhiên quay lại há»i:
- Thuý cô nương biết hắn sao?
Tiểu Thuý đáp:
- Lý gia, hắn chÃnh là Sở Ngá»c Hiên trong Tứ Khối Ngá»c !
Lý Tồn Hiếu chợt thấy lòng chấn động, trong giây lát các giác quan như bị liệt với
trăm ý nghĩ chồng chéo và o nhau thẫn thỠnhìn theo hướng hắc y nhân mất hút, hồi lâu
mới nói:
- Ôn nhị cô nương cố công tìm hắn mà không được, thế mà ta lại thả hắn đi…
Tiểu Thúy góp lá»i:
- Chỉ háºn tiểu tỳ không nháºn ra hắn ngay, nếu không… hừ ! ChÃnh hắn hại cô
nương không dám ngẩng mặt nhìn ngưá»i, hãm và o mối oan khiên vạn kiếp lại còn đổ
vấy cho ngưá»i khác !
Lý Tồn Hiếu nghÄ© ngợi má»™t lúc rồi chợt há»i:
- Cô nương, Ôn nhị cô nương giết Sầm, Miêu vì hai tên ma đầu đó đã hại cô ta,
đúng không?
Tiểu Thúy gáºt đầu:
- ChÃnh thế. Nếu hai tên quái váºt đáng chết đó không bá» dược váºt thì là m sao Ôn
cô nương bị hại được?
Lý Tồn Hiếu trầm ngâm nói:
- Bây giá» Sở Ngá»c Hiá»n cÅ©ng tìm giết Sầm Äông Dương và Miêu Phương Hương
và hắn cũng bảo rằng hai tên ma đầu đó hại mình đến không dám ngẩng mặt nhìn
ngưá»i và hãm và o ná»—i oan khiên, đúng không?
Tiểu Thuý gáºt đầu:
- Äúng thế…
Cô ta bá»—ng mở to mắt há»i:
- Chẳng lẽ Lý gia cho rằng…
- Tôi chưa dám khẳng định. Tuy nhiên xét theo tình lý thì rất có thể Sở Ngá»c
Hiên cũng bị trúng phải thứ dược là m mê thất thần trà nên đã là m hại Ôn cô nương.
- Lý gia nghÄ© váºy ư ?
- Cô nương, trước đây tôi chưa từng gặp Sở Ngá»c Hiên. Nhưng cô nương biết hắn
là ngưá»i thế nà o?
Tiểu Thúy ngẫm nghÄ© má»™t lát rồi trả lá»i:
- Hắn là ngưá»i tÃnh tình có phần kiêu ngạo và tùy tiện, nhưng công bằng mà nói,
trong Tứ Khối Ngá»c hắn được coi là ngưá»i tốt.
Lý Tồn Hiếu gáºt đầu:
- Nếu váºy thì gần vá»›i sá»± suy Ä‘oán cá»§a tôi. Hắn vừa bảo rằng mình chết cÅ©ng
không đáng tiếc, và có thể chết bất cứ lúc nà o, chứng tá» lòng hắn cÅ©ng thống khổ vÃ
việc Ôn nhị cô nương bị hại không phải do ý muốn của hắn.
Chà ng dừng một lúc lại nói thêm:
- Việc nà y tôi phải truy xét rõ má»›i được. Rất có thể má»i tá»™i nghiệt Ä‘á»u do ở Sầm
Äông Dương và Miêu Phương Hương… Nếu hắn bị hà m oan, phải tìm cách thanh minh
với Ôn nhị cô nương.
Tiểu Thúy nói:
- Lòng nhân háºu và khà khái cá»§a Lý gia khó ai có thể sánh được, chỉ sợ muá»™n
rồi…
Lý Tồn Hiếu ngạc nhiên há»i:
- Cô nương định nói gì…
Tiểu Thúy đáp:
- Lý gia thá» nghÄ© xem… Hắn đã nói rằng mình có chết cÅ©ng không đáng tiếc vÃ
sẵn sà ng chết bất cứ lúc nà o, như váºy là hắn đã muốn lấy cái chết để trả giá. Tuy
nhiên hắn cố sống đến nay chỉ vì muốn trả thù Song Äầu Phong và Miêu Phương
Hương. Nay biết hai tên đó đã chết, chắc hắn cũng chẳng muốn sống thêm.
Lý Tồn Hiếu thấy lòng chấn động, nhưng không nói gì.
Hai ngưá»i lặng Ä‘i má»™t hồi lâu, cuối cùng Tiểu Thúy lấy ra má»™t cái túi bằng da nhá»
được thiêu rất tinh xảo vá»›i vẻ mặt tươi cưá»i.
Nhưng khi sắc mặt cô ta láºp tức tái mét, toà n thân phát run như bị rắn rết cắn
phải, đưa mắt thất thần nhìn hồi lâu và o trong túi mà không biết nói gì.
Lý Tồn Hiếu vẫn chìm đắm trong suy tư vá» Sở Ngá»c Hiên nên không nhìn thấy
diễn biến đó.
Äá»™t nhiên Tiểu Thuý nấc lên má»™t tiếng, nước mắt chảy già n giụa vung chưởng
nhằm thiên linh cái mình đánh xuống !
Trong phút ngà n cân treo sợi tóc ấy, đột nhiên Lý Tồn Hiếu trấn tỉnh lại quay mặt
nhìn sang.
Chợt thấy Tiểu Thúy tá»± kết liá»…u tÃnh mạng mình, chà ng hoảng hốt chợt xuất thá»§
chá»™p lấy uyển mạch Tiểu Thúy, thất thanh há»i:
- Cô nương là m gì thế?
Tiểu Thúy khóc như mưa, thảm thiết nói:
- Lý gia, hãy để cho tiểu tỳ được chết ! Tiểu tỳ không muốn sống nữa !
Lý Tồn Hiếu gấp giá»ng há»i:
- Có chuyện gì thế? Cô nương?
Tiểu Thúy mấp máy đôi môi mấy lần mới run run nói:
- Lý gia, tiểu tỳ đã… đánh mất bức tà ng bảo đồ rồi !
- Cái gì? Cô nương đã đánh mất bức tà ng bảo đồ rồi sao?
Tiểu Thúy khóc thút thÃt, trả lá»i:
- Dạ… Rõ rà ng tiểu tỳ đã cất tháºt kỹ, thế mà má»›i đây không có trong túi… Lý gia
nghĩ xem, tiểu tỳ còn mặt mũi nà o mà gặp cô nương nữa? Cô nương đã bất chấp mạo
hiểm phải khó khăn lắm má»›i đánh cắp được từ lão thần tiên giao cho tiểu tỳ… Váºy
mà … hu hu hu… tiểu tỳ lại để mất nó… thế thì còn sống là m gì?
Lý Tồn Hiếu cưá»i nói:
- Tôi tưởng cô nương gặp phải chuyện gì ghê gớm lắm, hoá ra chỉ là bức tà ng bảo
đồ ! TÃnh mạng mình là vô giá, bức tà ng bảo đồ có đáng bao nhiêu. Mất Ä‘i thì thôi váºy
!
Tiểu Thúy trố mắt há»i:
- Thôi ư?
- Chứ gì? Ngưá»i ta nói rằng kỳ trân dị bảo chỉ ngưá»i có đức má»›i giữ được. Có lẽ vì
tôi không đủ đức hạnh nên không đáng giữ nó thôi !
Tiểu Thúy vội lắc đầu:
- Không đâu Lý gia ! Ngà i nói thế cà ng là m cho tiểu tỳ bất an. Chẳng qua vì tiểu
tỳ thiếu cẩn tháºn..
- Dù sao cÅ©ng là chuyện đã rồi, tá»± trách chỉ vô Ãch
- Không …Lý gia còn chưa biết cô nương phải khó khăn thế nà o mới lấy được nó.
Trước khi Ä‘i cô nương còn dặn dò tiểu tỳ hết sức ẩn tháºn, bảo phải đưa tà ng bảo đồ trao
táºn tay Lý gia, thế mà bây giá».
Nói tới đó, cô lại òa khóc.
Lý Tồn Hiếu an ủi:
- Cô nương đừng sầu não nữa. Äã mất rồi thì không có cách nà o tìm lại được nữa,
vả lại đâu phải vì cô nương cố ý?
- Tiểu tỳ biết Lý gia không quá coi trá»ng bức tà ng bảo đó …Thế nhưng …nếu nó
rÆ¡i và o tay bá»n ma đạo thì từ đó sẽ sinh ra những cuá»™c gió tanh mưa máu, lúc đó thì tá»™i
nghiệt của tiểu tỳ để đâu cho hết ?
Lý Tồn Hiếu nhÃu mà y trầm ngâm hồi lâu rồi há»i:
- Cô nương còn nhớ mất và o lúc nà o và ở đâu không ?
Tiểu Thúy cố nhớ lại một lúc rồi lắc đầu:
- Tiểu tỳ không nhớ được.
- Dá»c đưá»ng cô nương có lấy váºt đó ra không ?
- Không. Tiểu tỳ cÅ©ng biết bức tà ng bảo đồ có quan hệ rất trá»ng đại cho nên sau
khi từ biệt cô nương liá»n Ä‘i không quản ngà y đêm, chưa há» dừng chân lại lần nà o.
Lý Tồn Hiếu nhÃu mà y nói:
- Nếu váºy thì sao có thể mất được chứ?
- Tiểu tỳ cũng không biết nữa …
Äá»™t nhiên cô ta mở to mắt, gấp giá»ng nói:
- Phải rồi ! Dá»c đưá»ng tiểu tỳ có nghỉ lại má»™t đêm, chẳng lẽ bức há»a đồ mất ở đó
?
Lý Tồn Hiếu vá»™i há»i:
- Cô nương nghỉ lại ở nơi nà o?
Tiểu Thúy đáp:
- Cách đây chừng trăm dặm. Tiểu tỳ chỉ biết đó là một tiểu trấn mà không biết ở
địa phương nà o.
- Trong lúc nghỉ lại cô nương có lấy tà ng bảo đồ ra xem lần nà o không ?
- Không
- Nếu váºy thì chỉ có khả năng là bị ngưá»i khác lấy trá»™m …
Tiểu Thúy cưá»i khổ nói:
- Lý gia bức tà ng bảo đồ tiểu tỳ luôn cất trong ngưá»i không rá»i ra lúc nà o. Nếu có
ngưá»i lấy trá»™m sao tiểu tỳ không biết?
Lý Tồn Hiếu nghĩ thầm:
- Tiểu Thúy là tỳ nữ thân tÃn cá»§a Lệnh Hồ Dao CÆ¡, võ công tuy chưa phải hạng
nhất lưu nhưng cÅ©ng khó có ngưá»i nà o tiếp cáºn mà không bị phát hiện. Bá»›i thế khó tin
rằng bức tà ng bảo đồ được cô ta cất trong ngưá»i mà bị lấy cắp vẫn không hay biết
Nếu thế thì là m sao mất được?
Tháºt là má»™t Ä‘iá»u khó giải thÃch
NghÄ© ngợi má»™t lúc, chà ng lại há»i:
- Từ sau khi cáo biệt với Lệnh Hồ cô nương xong,cô không kiểm tra lại lần nà o ư ?
Tiểu Thúy trả lá»i cương quyết:
- Không ! Vì đã giấu kỹ trong ngưá»i nên tiểu tỳ tháºm chà không sỠđến lần nà o vì
sợ để lộ.
Lý Tồn Hiếu bỗng lắc đầu:
- Cô nương nói thế hình như không đúng.
- Sao lại không đúng ?
- Theo lá»i cô nương thì chỉ có hai ngưá»i được biết tà ng bảo đồ giấu ở đâu. Váºy thì
sao ngưá»i cá»§a Bạch Cốt Môn biết được mà chặn đưá»ng cô nương ở đây vá»›i mục Ä‘Ãch
cướp pho máºt đồ đó ?
Tiểu Thúy ngÆ¡ ngác trả lá»i:
- Cái đó tháºt tiểu tỳ không biết
- Nếu tôi Ä‘oán không sai thì nhất định cô nương không mang theo bức máºt đồ nà o
cả, chÃnh Lệnh Hồ cô nương cÅ©ng chỉ trao cho cô nương cái túi rá»—ng mà thôi.
Tiểu Thúy la lên:
- Sao có chuyện đó được ? cô nương không bao giỠ…
Lý Tồn Hiếu cưá»i ngắt lá»i:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên tôi không nói rằng Lệnh Hồ cô nương lại có thể giao túi không bắt
cô nương vượt đưá»ng xa muôn dặm vá» Trung Nguyên tìm tôi. Nhưng cô là m sao biết
được Lệnh Hồ cô nương lấy cắp chỉ là chiếc túi không ?
- Chẳng lẽ Lý gia cho rằng vì lão thần tiên biết trước túi sẽ bị đánh cắp nên đã
lấy bức tà ng bảo đồ giấu đi chỗ khác?
Lý Tồn Hiếu gáºt đầu:
- Tôi đoán thế và có lẽ cũng chỉ có khả năng ấy, còn Lệnh Hồ cô nương chắc đã
nhìn thấy chiếc túi có chứa bức tà ng bảo đồ từ trước nên yên chà không kiểm tra lại, có
thể còn do vội và ng …
- Quả tháºt khi cô nương giao túi cho tiểu tỳ thì rất vá»™i, chỉ kịp giúi và o tay tiểu tỳ
là giục đi ngay …
- Cô nương từ biệt Lệnh Hồ cô nương đã bao lâu rồi ?
- TÃnh đến hôm nay vừa đúng năm ngà y
- Cơ bà bà có thể xuất lãnh chúng nhân đến Miêu Cương là nhỠvà o tà ng bảo đồ.
Chỉ cần và i khắc không thấy tất bà ta phát hiện được ngay và tất sẽ tra cứu. Ngưá»i đầu
tiên bị nghi ngỠsẽ là tôn nữ yêu quý của bà ta Lệnh Hồ cô nương dám là m dám chịu,
chắc sẽ thừa nháºn lúc đó CÆ¡ bà bà sẽ phái cao thá»§ Ä‘uổi theo cô nương, Ãt nhất là bây
giỠcũng đã tới đây. Nhưng thực tế lại hoà n toà n không có động tĩnh gì …
Tiểu Thúy hiểu ngay, gáºt đầu nói:
- Như thế chứng tỠkhông ai đuổi theo tiểu tỳ …
Lý Tồn Hiếu lại nói:
- Nhưng nếu Cơ bà bà phát hiện được bức tà ng bảo đồ bị mất thì nhất định phái
ngưá»i Ä‘uổi theo…
Tiểu Thúy tán thà nh:
- Như váºy theo láºp luáºn cá»§a Lý gia thì tấm tà ng bảo đồ không mất,đúng váºy chứ ?
Lý Tồn Hiếu gáºt đầu:
- Thế mới đúng, cô nương.
Nhưng Tiểu Thúy vẫn thắc mắc:
- Nhưng còn có má»™t việc tiểu tỳ không hiểu là vì sao bá»n Thần Äồ Báo biết được
tiểu tỳ đã mang theo tà ng bảo đồ mà mai phục ở đây để cướp đoạt?
Lý Tồn Hiếu nhìn Tiểu thúy không trả lá»i.
Chợt tiểu tỳ nữ giáºt mình hoảng hốt nói:
- Tiểu tỳ hiểu rồi ! Nếu tất cả những Ä‘iá»u Lý gia suy Ä‘oán không sai thì chÃnh lão
thần tiên đã cố tình phao tin cho Bạch Cốt Môn biết tiểu tỳ mang theo tà ng bảo đồ
quay vỠTrung Nguyên để chúng giết tiểu tỳ, sau đó lão thần tiên sẽ đổ hết trách nhiệm
lên đầu bá»n Bạch Cốt Môn là thượng sách.
Lý Tồn Hiếu gáºt đầu:
- Cô nương tháºt thông minh, chỉ sợ bây giá» chÃnh Lệnh Hồ cô nương cÅ©ng đã gặp
nguy hiểm.
Tiểu Thúy biến sắc run giá»ng:
- Tiểu tỳ có chết cũng không đáng tiếc nhưng cô nương ……
- Hiện Lệnh Hồ cô nương đang ở đâu ?
- Lúc đó cô nương bên lão thần tiên trú bên bỠÔ Giang ngay ở chân Miêu Lĩnh,
chỉ cách Miêu Cương Bát Äá»™ng có mưá»i mấy dặm. Còn bây giỠđã qua năm ngà y, tiểu
tỳ không biết.
Lý Tồn Hiếu nói nhanh:
- Nếu váºy chúng ta trước tiên phải đến đó xem sao đã. Việc không thể cháºm trá»…,
cô nương hãy nhanh chóng lên ngá»±a, chúng ta láºp tức lên đưá»ng.
Tiểu Thúy vội nói:
- Lý gia, cô nương đã dặn trước đừng để ngà i tới đó …
Lý Tồn Hiếu cưá»i nói:
- Cô nương có biết tại sao Lệnh Hồ cô nương dặn thế không ?
Tiểu Thúy lắc đầu:
- Cô nương không nói, tiểu tỳ cÅ©ng không há»i, chắc cô nương sợ Lý gia gặp lão
thần tiên rồi đôi bên sẽ phát sinh xung đột là m cô nương khó xá».
Lý Tồn Hiếu gượng cưá»i nói:
- Hiện Lệnh Hồ cô nương Ä‘ang gặp nguy hiểm nên không tiện suy Ä‘oán nhiá»u.
Chúng ta nên lên đưá»ng ngay cà ng nhanh cà ng tốt. Äi thôi, nếu không sợ cô nương gặp
chuyện gì bất trắc thì tôi đã đi trước rồi.
Tiểu Thúy ngáºp ngừng má»™t lúc rồi nhảy lên lưng lừa.
oOo
|

30-08-2008, 03:37 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 28
Lấy độc trị độc
Miêu LÄ©nh có hà ng trăm ngá»n núi, cao phong vút táºn mây xanh
Äông Bắc dãy Miêu LÄ©nh có mạch núi Phan Tịnh SÆ¡n, còn Tây Bắc có mạch
núi Äại An SÆ¡n nối liá»n nhau liên miên tá»›i mấy trăm dặm khiến ngưá»i ta có
cảm giác như nhìn và o cõi vô biên.
Cách Phạn Tịnh SÆ¡n không xa, thuá»™c ngay Miêu LÄ©nh có má»™t con sông gá»i là Ô
Giang.
Tuy nhiên đây không phải Ô Giang mà ngà y xưa Sở Bá Vương đã tá»± táºn mặc dù
dòng sông mà vị bá vương thá»i chiến quốc chấm dứt bá nghiệp cá»§a mình cÅ©ng có tên
là Ô Giang nhưng sông đó ở táºn Hoà Huyên cá»§a tỉnh An Huy vùng Äông Bắc.
Còn Ô Giang nà y lại ở Quy Châu.
“Thiên vô tam nháºt lạnh, địa võ tam lý bìnhâ€
Quả tháºt câu đó ở Quý Châu lại cà ng đúng, vì nÆ¡i đây toà n núi non lại thưá»ng có
mây mù bao phá»§, khà trá»i âm u khó có được ba ngà y tháng nắng ráo sáng sá»§a, lại cà ng
khó tìm được khu bình nguyên nà o bằng phẳng lại rộng tới ba dặm.
Äối vá»›i hai bên bỠÔ Giang lại cà ng hiếm nÆ¡i bằng phẳng hÆ¡n.
Và o Miêu Lĩnh phải ngược lên một lúc mới có bãi hẹp tương đối bằng phẳng, còn
lại cách bá» chỉ và i trượng đã là vách đá cao thẳm chỉ cần nhìn lên cÅ©ng đủ rợn ngưá»i.
Lý Tồn Hiếu ngước nhìn núi hiểm trở lắc đầu nói:
- Cô nương có lẽ nên bỠlừa lại thôi.
Tiểu Thúy cưá»i đáp:
- Lý gia còn chưa biết, con lừa nà y vốn có biệt tà i Ä‘i đưá»ng núi đó.
- Tôi cÅ©ng biết lừa vốn giá»i leo núi nhưng chỉ là đưá»ng núi thông thưá»ng. Còn ở
đây cô nương thá» nhìn kỹ mà xem chỉ là vách đá dá»±ng đứng có đưá»ng xá gì đâu?
Tháºt váºy, trước mắt há» chỉ là vách đá nhãn nhụi cao vút vá»›i những tảng quái
thạch chồng chất lên nhau, chỉ sợ ngay cả vượn khỉ cũng phải chau mà y.
Tiểu Thúy cưá»i ngất rồi nhảy xuống khá»i lưng lừa.
Lý Tồn Hiếu dặn:
- Ở Miêu Lĩnh nà y nổi danh nguy hiểm và độc hại, bởi thế mỗi chúng ta phải hết
sức cẩn tháºn. ÄÆ°á»ng nhiên độc trùng rắn rết sẽ rất nhiá»u nhưng đáng sợ nhất vẫn lÃ
chướng khà độc.
Tiểu thúy nói:
- Lý gia cứ yên tâm. Tiểu tỳ đã mang theo thuốc giải độc …
Rồi vừa tháo yên cương và những thứ mang trên lưng lừa, ngoà i lương khô và váºt
dụng còn có mấy bình nhá».
Cô ta đưa cho Lý Tồn Hiếu một bình nói:
- Có thứ nà y tất không sợ chướng khà hay độc trùng nữa.
Lý Tồn Hiếu xua tay:
- Cô nương cứ cất đi mà dùng, tôi đã có rồi.
Chà ng đưa mắt nhìn bãi hẹp bằng phẳng phÃa bên phải chừng ba trượng há»i:
- Có phải đây là chỗ Cơ bà bà cho thuộc hạ trú lại không ?
- Dạ ! Tám ngà y trước tiểu tỳ từ biệt cô nương chÃnh ở đó, bây giá» còn có lá»u vải,
Lý gia xem vẫn còn những lỗ để chôn cột kìa.
Không sai, trên bãi còn có vô số những lá»— nhá» mà khi nhổ cá»™t lá»u ngưá»i ta không
lấp đi.
Lý Tồn Hiếu lại ngước nhìn lên đỉnh núi há»i:
- Không biết hỠbắt đầu lên núi từ đâu?
Tiểu Thúy lắc đầu:
- Tiểu Tỳ không biết. Chưa kịp lên núi bước nà o thì đã được cô nương phái vá».
Lý Tồn Hiếu chợt nghĩ thầm:
- Giá như có Lãnh Ngưng Hương ở đây thì tốt biết bao ! Cô ta rất quen thuộc địa
hình Miêu Lĩnh, khi mới nhìn qua tà ng bảo đồ cô ta đã nói rằng địa thế rất giống Miêu
Cương Bát Äá»™ng, quả nhiên bây giá» thá»±c tế đã chứng minh cô ta nói không sai.
Tiểu Thúy chợt há»i:
- Lý gia nghÄ© gì váºy?
Lý Tồn Hiếu vội trấn tĩnh đáp:
- á»’ !… không có gì ! Cô nương có biết Miêu Cương Bát Äá»™ng ở khu vá»±c nà o
không ?
Tiểu Thúy lắc đầu.
- Nếu váºy chúng ta chỉ đà nh nhá» và o sá»± may rá»§i váºy …cô nương chuẩn bị xong
cả chưa?
Tiểu Thúy bùi ngùi nói:
- Xong rồi. Con lừa nà y cùng Ä‘i vá»›i tiểu tỳ đã tám chÃn ngà y, bây giá» bá» Ä‘i cÅ©ng
tiếc tháºt.
- Cô nương là ngưá»i tình cảm, tuy nhiên nó là loà i váºt có xuất xứ từ trong rừng,
nay trả nó vỠvới rừng thì cà ng tốt chứ sao? Bây giỠcô nương hãy giấu tất cả các thứ lại
chỉ mang theo và i thứ cần thiết nhất thôi, và nhớ theo sát tôi, chú ý dưới chân mình.
Tiểu Thúy nghe lá»i chỉ chá»n mang theo má»™t túi nhá».
Hai ngưá»i láºp tức tìm đưá»ng lên núi.
Lý Tồn Hiếu nhún mình phóng lên một tảng quái thạch, Tiểu Thúy cũng là m
theo.
Nhưng khi chân chà ng chưa đứng vững, đột nhiên từ phÃa trước hÆ¡i chếch sang
trái có một âm thanh lạ rất khẽ phát ra.
Lý Tồn Hiếu cả thÃnh lá»±c lẫn nhãn lá»±c hết sức tinh nhạy liá»n phát hiện ra ngay,
liá»n ngưng mục nhìn sang, chỉ thấy sau phiến đá má»™t chấm Ä‘en bay thẳng tá»›i yết hầu
mình.
Chấm Ä‘en bay rất nhanh, chỉ nhá» bằng hạt Ä‘áºu. Nếu đổi ngưá»i khác thì không
sao phát hiện được.
Chà ng kêu lên má»™t tiếng để cảnh báo cho Tiểu Thúy ở phÃa sau rồi xuất chưởng
đánh trả lại chấm đen đang bay tới.
Kình khà vừa phát ra, chấm Ä‘en láºp tức bị báºt ngược trở lại, tốc độ còn nhanh hÆ¡n
trước, bay vút và o sau tảng đá rồi bỗng nhiên từ đó phát ra tiếng rú rùng rợn.
Lý Tồn Hiếu vội và ng đỠkhà lao theo, mới đặt chân xuống tảng đá, cảnh tượng
trước mắt khiến chà ng phải rùng mình.
Tiểu Thúy cũng bám theo chà ng như hình với bóng nên thấy rõ.
Sau tảng đá, giữa đám cá» ráºm cao quá thắt lưng có má»™t ngưá»i nằm bất động.
Ngưá»i đó ở trần chỉ báºn chiếc khố bằng da báo, đôi chân và toà n thân đỠhá»n.
Äó là má»™t hán tá» rất mạnh khá»e râu quai nón Ä‘en sì, bắp thịt gồ lên cuồn cuá»™n,
trên mặt vẽ hoa văn từng đám xanh Ä‘á», mÅ©i Ä‘eo má»™t chiếc vòng nhá» cả hai tai cÅ©ng
đeo vòng, nhìn diện mạo rất dễ sợ.
Äôi mắt hán tá» trợn ngược, môi tÃm Ä‘en, tay cầm má»™t ống sắt nhá», giữa ngá»±c cắm
má»™t mÅ©i tên nhá» xÃu không cắm lông chim.
Tiểu Thúy buá»™c miệng há»i:
- Ngưá»i Miêu ?
- Không sai !
Chỉ cần nhìn cách ăn váºn và những nét xăm trên mặt cÅ©ng biết hán tá» là ngưá»i
Miêu. Rõ rà ng hắn nấp sau tảng đá sá» dụng má»™t loại ám khà rất thông dụng cá»§a ngưá»i
Miêu là Xuyên Tiễn, hiển nhiên mũi tên không có đuôi từ ống thổi ra được tẩm chất
kịch độc, nhưng bị Lý Tồn Hiếu đánh báºt trở lại cắm và o ngá»±c hắn nên chết ngay.
Lý Tồn Hiếu nhÃu mà y há»i:
- Cô nương có nghe nói Miêu Cương Bát Äá»™ng cách đây bao xa không ?
Tiểu Thúy đáp:
- Tiểu tỳ có nghe Ba tổng quản nói ở đây cách Miêu Cương Bát Äá»™ng mưá»i mấy
dặm nữa.
- Váºy thì sao chúng đến táºn đây táºp kÃch chúng ta ?
- Lý gia cho rằng tên nà y là ngưá»i cá»§a Miêu Cương Bát Äá»™ng hay sao?
Lý Tồn Hiếu giảng giải:
- Ở Miêu LÄ©nh cố nhiên có không Ãt ngưá»i Miêu sinh sống. Nhưng hầu như chỉ
Miêu Cương Bát Äá»™ng má»›i có tổ chức. HÆ¡n nữa bá»n nà y dung nạp không Ãt những tên
bại hoại từ Trung Nguyên đến, thưá»ng tản ra xung quanh giết ngưá»i cướp cá»§a, còn
những ngưá»i Miêu khác không giết ngưá»i tùy tiện. Chiếu theo cách táºp kÃch tà n độc cá»§a
Miêu nhân nà y, có nhiá»u khả năng hắn là ngưá»i cá»§a Miêu Cương Bát Äá»™ng.
Tiểu Thúy nói:
- Tiếc rằng hắn đã chết, nếu không chúng ta có thể há»i xem hắn có phải ngưá»i
cá»§a Miêu Cương Bát Äá»™ng không và hy vá»ng khái thác thêm tin tức vá» lão thần tiên …
Lý Tồn Hiếu há»i:
- Cô nương biết Miêu ngữ không ?
Tiểu Thúy chợt ngẩng ngưá»i đỠmặt đáp:
- Tiểu tỳ tháºt hồ đồ, cứ là m như hắn là ngưá»i Hán …
- Miêu Cương Bát động cho ngưá»i bố trà xa thế nà y đủ biết Lãnh Nguyệt và Hà n
Tinh hai môn đã là m kinh động chúng. Từ đây sẽ gặp không biết bao nhiêu trạm cảnh
giá»›i thế nà y nữa, hiểm há»a tất không Ãt, cô nương phải cẩn tháºn hÆ¡n nữa má»›i được,
đừng bỠxa tôi quá để gặp bất trắc còn dễ ứng cứu.
Tiểu Thúy ngước nhìn thế núi hiểm trở nét mặt lá»™ vẻ lo lắng, gáºt đầu nói:
- Äa tạ Lý gia, tiểu tỳ sẽ vâng lá»i …
- Nghe nói ngưá»i Miêu có má»™t cách truyá»n tin rất đặc biệt không bao giá» tiết lá»™
cho ngoại nhân biết. Cách đó vừa nhanh chóng vừa bà máºt, có thể nhá» phương pháp
truyá»n tin đó mà Miêu Cương Bát Äá»™ng đã nháºn được tin chúng ta giết mất ngưá»i nà y
…
Tới đó chợt ngưng thần chú mục quan sát chung quanh.
Tiểu Thúy há»i:
- Có gì khác lạ không Lý gia?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu:
- Ãt ra trong phạm vi ná»a dặm còn chưa động tÄ©nh gì.
Tiểu Thúy lại đưa mắt nhìn thi thể ngưá»i Miêu lần nữa rồi bá»—ng kêu lên:
- Lý gia không đúng rồi !
Lý Tồn Hiếu ngạc nhiên há»i:
- Có gì không đúng?
- Tên ngưá»i Miêu nà y nếu được Miêu Cương Bát Äá»™ng bố trà mai phục ở đây là để
đối phó vá»›i lão thần tiên, như váºy khi gặp ngưá»i cá»§a Lãnh Nguyệt hoặc Hà n Tinh hắn
nhất định táºp kÃch. Nếu váºy đã bị há» phát hiện tiêu diệt rồi, có lý nà o lại còn ở đây
mai phục chúng ta nữa?
- Cô nương nói váºy cÅ©ng đúng. Tuy nhiên có thể CÆ¡ bà bà không Ä‘i theo con
đưá»ng nà y, và có thể tên đó thấy ngưá»i đông thế mạnh không dám hạ thá»§ mà tránh Ä‘i
cũng nên …
Äá»™t nhiên lúc ấy vang lên má»™t chuá»—i âm thanh rùng rợn như qá»§y khóc thần sầu
văng vẳng đâu phÃa trước mặt.
Tiểu Thúy thất kinh vá»™i bước sát và o Lý Tồn Hiếu, run giá»ng há»i:
- Lý gia gì thế ?
- Ở vùng Miêu cương nà y có rất nhiá»u thứ dị cầm quái thú. Có lẽ đó là tiếng gầm
rống của chúng.
Tiểu Thúy vẫn chưa hoà n hồn:
- Tháºt dá»… sợ quá … chẳng khác gì qá»§y rống !
Ngay Lý Tồn Hiếu cÅ©ng nháºn ra thứ âm thanh quái gở đó tháºt đáng sợ nhưng
chà ng không thể biểu lộ ra.
Tiểu Thúy là một cô nương, lúc nà y rất cần sự can đảm của chà ng để trấn an, chỉ
cần chà ng nói ra một tiếng sợ là đủ là m cho cô ta mất hết tinh thần.
Chà ng chỉ nói:
- Chúng ta vừa đến, chỉ nghe một lúc cho quen tai là được thôi.
Rồi chà ng vẫy Tiểu Thúy tháºn trá»ng tiến lên.
Tiểu Thúy bám sát sau lưng chà ng không dám bỠrơi một bước.
Äó cÅ©ng là lẽ tá»± nhiên. Tuy cô ta có võ công bất tục, nhưng là nữ nhi có mấy ai
can đảm?
Ngưá»i Ä‘i đến đâu chim bay thú chạy rà o rà o đến đó. Trước mặt xung quanh trên
tán lá hay giữa cá» hoang cao ngáºp đầu vang lên đủ thứ âm thanh há»—n tạp, tiếng cánh
vá»—, tiếng bước chân rầm ráºp, tiếng xé lá, tiếng kêu hoảng loạn … tháºt là má»™t quang
cảnh ghê hồn Tiểu Thúy chưa bao giỠhình dung đến.
Sau chừng ná»a canh giá» hai ngưá»i đã Ä‘i sâu và o dãy Miêu LÄ©nh.
Äang Ä‘i, đột nhiên Lý Tồn Hiếu cúi nhặt lên má»™t váºt.
Äó là ná»a ống tre, ở đầu mút có đục lá»—, mấy chiếc lông chim mà u sắc sặc sỡ cắm
và o những lỗ đó như thứ đồ chơi của trẻ con.
Tiểu Thúy tò mò há»i:
- Lý gia gì thế ?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu:
- Không biết. Chỉ xác định má»™t Ä‘iá»u rằng nếu không phải đã có ngưá»i canh giữ ở
đây thì cũng đã đi qua nơi nà y.
Nói xong vứt ná»a ống tre và o đám cá» bên đưá»ng, láºp tức phát ra tiếng âm thanh
rùng rợn như quá»· khóc thần sầu mà hỠđã nghe lúc trước, nhưng khi ná»a ống tre chạm
đất thì âm thanh bỗng ngừng bặt.
Tiểu Thúy kinh sợ đến kêu thét lên rồi chộp cứng lấy tay Lý Tồn Hiếu.
Lý Tồn Hiếu thoạt tiên cÅ©ng giáºt mình nhưng trấn tÄ©nh lại ngay cưá»i nói:
- Thì ra âm thanh quái quỉ mà chúng ta vừa nghe chỉ là do váºt đó phát ra. Ở Miêu
Cương cũng có đủ thứ quái sự
Nhưng chợt nhÃu mà y nói thêm:
- Tuy không biết đó là váºt gì nhưng nhất định nó phải có tác dụng gì đó, rất có
thể …
Chưa hết câu, chà ng đã cảnh giác nhìn quanh rồi bá»—ng thấp giá»ng nói:
- Cô nương cẩn tháºn từ trong rừng bên trái có ngưá»i đến.
Tiểu Thúy nhanh ý ngồi thụp xuống cá».
Lý Tồn Hiếu nói khẽ:
- Cô nương cứ ngồi yên đó má»™t lúc đừng động Ä‘áºy để tôi tá»›i đó xem.
Vừa dứt lá»i đã lao mình vòng qua đám cá».
Tiểu Thúy rất sợ hãi, đã không dám động Ä‘áºy cÅ©ng không dám kêu, chỉ cầm chắc
má»™t ngá»n chá»§y Ä‘ao đỠphòng bất trắc.
Lý Tồn Hiếu vòng ra sau đám rừng ngưng thần lắng nghe, một lúc mới phát hiện
có thanh âm rất nhẹ phát ra từ đám cỠtrước mặt.
Chà ng liá»n váºn công đỠkhà bảo há»™ các đại huyệt, đồng thá»i đỠtá»±u công lá»±c và o
hữu chưởng rồi bước tá»›i phÃa phát ra tiếng động.
Tiếp cáºn mục tiêu, Lý Tồn Hiếu đột nhiên sá»ng sốt.
Chỉ cách có hai bước, má»™t bạch y thiếu nữ đứng quay lưng vá» phÃa chà ng, ngưng
thần quan sát phÃa trước, tháºm chà Lý Tồn Hiếu đến sát cách có hai bước vẫn không
phát hiện ra.
Thiếu nữ dáng thanh mảnh, búi tóc bá»›i cao, trâm cà i thanh nhãn gá»n gà ng, là n
da trắng muốt, bà n tay nõn nà nắm chắc trưá»ng kiếm, chân Ä‘eo giầy thêu hoa, hoà n
toà n giống với một nữ nhi của võ lâm Trung Nguyên
Lý Tồn Hiếu ngáºp ngừng giây lát rồi bá»—ng ho khan má»™t tiếng.
Bạch y thiếu nữ giáºt mình theo bản năng vá»™i quay ngoắt lại xuất kiếm ra má»™t
chiêu thần tốc đâm thẳng và o ngực Lý Tồn Hiếu.
Nhưng bạch y thiếu nữ vừa quay lại thì Lý Tồn Hiếu đã sá»ng sốt kêu lên:
- Lãnh cô nương !
Äúng thiếu nữ trước mặt chà ng là Lãnh Ngưng Hương.
Sau lúc ngơ ngác, bạch y thiếu nữ cũng vội thu kiếm, mừng rỡ kêu lên:
- Tồn Hiếu ! Chà ng đấy ư ?
Rồi chộp lấy tay chà ng.
Lý Tồn Hiếu vội nói:
- Thúy cô nương cũng ở đây …
Lãnh Ngưng Hương vội rút phắt tay vỠmắt nhìn chà ng đầy tình ý, lúc sau mới
há»i:
-Tiểu Thúy đâu ?
Giá»ng mừng rỡ cá»§a Tiểu Thúy phát ra từ đám cá»:
- Lãnh cô nương tỳ nữ ở đây.
Lãnh Ngưng Hương nắm tay cô ta cưá»i nói:
- Äừng Ä‘a lá»… nữa ! Là m sao ngươi không cùng Ä‘i vá»›i Dao CÆ¡ thư thư ?
Tiểu Thúy kể lại chuyện được Lệnh Hồ Dao Cơ phái mang tà ng bảo đồ quay lại
Trung Nguyên giao cho Lý Tồn Hiếu nhưng rốt cuộc chỉ có chiếc túi rỗng.
Nghe xong, Lãnh Ngưng Hương nhÃu mà y nói:
- Cô nương ngươi tháºt khổ. Ta không ngá» chị ấy trở vá» vá»›i CÆ¡ bà bà vá»›i mục Ä‘Ãch
ấy.
- Tiểu tỳ lúc đầu cÅ©ng không ngá». Sau khi cùng cô nương bá» Ä‘i khá»i sÆ¡n thần
miếu, đến Kim Hoa mới hay tin lão thần tiên đã dẫn thủ hạ đi tới Miêu Cương. Chỉ sau
khi lấy được chiếc túi, tiểu tỳ mới hiểu hết ý định của cô nương.
Lãnh Ngưng Hương nhìn Lý Tồn Hiếu nói:
- Má»›i rồi thiếp nghe có tiếng Cô Lạp tưởng ngưá»i cá»§a Miêu Cương Bát Äá»™ng, hóa
ra lại là chà ng và Tiểu Thúy.
Lý Tồn Hiếu há»i:
- Cô lạp có phải là ống tre có gắn lông chim mà u sặc sỡ phát ra tiếng rú quái dị
không ?
Lãnh Ngưng Hương gáºt đầu:
- ChÃnh thế. Äó là thứ váºt đặc biệt cá»§a ngưá»i Miêu, có thể truyá»n tin tức vừa có
tác dụng là m đồng bá»n chú ý, vừa là m địch nhân hoảng sợ …
Tiểu Thuý cưá»i nói:
- Mới rồi Lý gia nhặt được một chiếc như thế, còn chưa biết đó là Cô lạp đến khi
vứt Ä‘i má»›i phát ra tiếng hú là m tiểu tỳ mất cả hồn vÃa.
Lãnh Ngưng Hương cÅ©ng cưá»i:
- Cần phải cảm ơn chiếc Cô lạp đó, nếu không ta chẳng thể gặp được ngươi và Lý
gia.
Tới đó chợt lướt ánh mắt trìu mến nhìn Lý Tồn Hiếu .
Chợt tiểu Thúy gõ mạnh và o trán mình nói:
- Tiểu tỳ tháºt đểnh Ä‘oảng, nay gặp Lãnh cô nương má»›i nhá»› ra … Vết thương Lý
gia chữa là nh chưa ?
- Äa tạ cô nương khá»i hẳn lâu rồi.
Tiểu Thúy nhìn Lãnh Ngưng Hương há»i:
- Lãnh cô nương tới Miêu Cương từ bao giỠthế ? có gặp lão thần tiên hoặc gia cô
nương không ?
- Ta đến hai ngà y rồi tuy không gặp ai trong Lãnh Nguyệt và Hà n Tinh Môn
nhưng biết được má»™t số tin tức vá» há».
Tiểu Thúy lo lắng há»i:
- Không biết gia cô nương thế nà o …
- Ta đoán rằng Dao Cơ thư thư tìm Cơ bà bà bởi thế mới đến Miêu Lĩnh nà y. Có
lã Lý gia đoán không sai, chắc chị ấy đang gặp nguy hiểm.
Thiếu nữ mắt đỠhoe, nói như chực khóc:
- Là m thế nà o bây gi� Lão thần tiên chắc sẽ không tha thứ cho gia cô nương …
Lãnh Ngưng Hương vuốt ve bà n tay cô ta nhá» giá»ng:
- Äừng lo, Tiểu Thúy ! Lo nhiá»u cÅ©ng chẳng giúp được gì. Chỉ cần chúng ta sá»›m
gặp CÆ¡ bà bà tất má»i chuyện không đáng lo nữa.
- Nhưng Lý gia và tiểu tỳ Ä‘á»u không biết Miêu Cương Bát Äá»™ng ở đâu, chỉ toà n
thấy vách cao rừng ráºm, tìm sao cho gặp há» ?
Lãnh Ngưng Hương cưá»i nói:
- Ngươi đừng lo. Ta không thuá»™c địa hình Miêu LÄ©nh lại còn biết đưá»ng ngang lối
tắt đến Miêu Cương Bát Äá»™ng nữa, sẽ nhanh chóng tìm được CÆ¡ bà bà thôi.
Tiểu Thúy mừng rơn vội nói:
- Nếu váºy chúng ta Ä‘i nhanh thôi !
- Ngươi chá»› nóng nảy thế ! ngưá»i cá»§a Miêu Cương Bát Äá»™ng không những sở
trưá»ng dụng độc mà còn sá» dụng Xuyên Tiá»…n có tẩm độc rất lợi hại …
Lý Tồn Hiếu góp lá»i:
- Chúng tôi vừa được lĩnh giáo Xuyên Tiễn. Chắc rằng Cơ bà bà đã là m kinh động
Miêu Cương Bát Äá»™ng, nếu không chúng chẳng cho ngưá»i bố trà mai phục xa như thế.
Lãnh Ngưng Hương lắc đầu:
- Chẳng phải Cơ bà bà là m kinh động chúng đạu, trái lại Lãnh Nguyệt, Hà n Tinh
đã liên kết vá»›i Miêu Cương Bát Äá»™ng, sau khi tìm được kho báu sẽ chia nhau …
Lý Tồn Hiếu nhÃu mà y.
Tiểu Thúy nói:
- Chẳng trách gì tên Miêu nhân bố trà lại không táºp kÃch ngưá»i cá»§a lão thần tiên,
thì ra hỠđã kết minh … Nhưng Lãnh cô nương là m sao biết được chuyện nà y ?
- Ta vừa bắt được má»™t tên trong Miêu Cương Bát Äá»™ng, chÃnh hắn đã khai ra Ä‘iá»u
đó.
- Nhưng sao lão thần tiên lại chịu hạ mình liên kết vá»›i bá»n hạ nhân nà y chứ?
Lãnh Ngưng Hương cưá»i há»i:
- Ngươi thông minh lanh lợi sao ngay Ä‘iá»u đó cÅ©ng không hiểu?
- Cô nương có phải cho rằng … lão thần tiên có dụng tâm khác?
Lãnh Ngưng Hương giải thÃch:
- Cái đó không có gì khó hiểu. Lãnh Nguyệt Môn uy phong thế nà o? Cơ bà bà tự
thị ra sao? Ngay cả bát đại môn phát ở Trung Nguyên bà ta còn chưa thèm để mắt đến
tại sao có thể kết minh thỠước vá»›i hạng dã nhân vô sÄ© như Miêu Cương Bát Äá»™ng?
Nhất định phải có dụng tâm khác, Miêu Cương Bát Äá»™ng không những có Xuyên Tiá»…n
lợi hại mà ngay sá» dụng các thứ rắn rết trùng độc cÅ©ng không ai bì kịp, cho dù ngưá»i có
võ công cao cưá»ng bao nhiêu cÅ©ng khó mà giữ được an toà n trong khu vá»±a hiểm trở vÃ
lạ hoắc nà y. Bởi thế CÆ¡ bà bà đà nh tÃnh chuyện liên kết để trừ Ä‘i trở lá»±c, sau đó sẽ
định tiếp …
Tiểu Thúy gáºt đầu:
- Äối vá»›i bá»n tham lam như Miêu Cương Bát Äá»™ng thì kế ấy cÅ©ng dá»… thà nh công
…
Lãnh Ngưng Hương cưá»i nói:
- Tiểu Thúy ngươi sai rồi ! Tuy ngưá»i cá»§a Miêu Cương Bát Äá»™ng là dã nhân nhưng
chúng không ngu đâu !HÆ¡n nữa chúng còn thu nháºp khá nhiá»u ngưá»i trong võ lâm
Trung Nguyên, toà n thứ gian ác, thâm độc và xảo quyệt. Nếu ta đoán không sai nhất
định chúng cÅ©ng có tÃnh toán cá»§a riêng mình.
Tiểu Thúy hiểu ra gáºt đầu nói:
- Tiểu tỳ hiểu rồi. Äến lúc đó kết quả thế nà o, ai ăn thịt được ai còn tùy thuá»™c và o
nước cá» cá»§a ngưá»i đó …
- ChÃnh là như thế ! Xét vá» thá»±c lá»±c thì Miêu Cương Bát Äá»™ng không sánh nổi vá»›i
hai môn Hà n Tinh và Lãnh Nguyệt, nhưng chúng có lợi thế vỠđịa hình và sở trưá»ng
dụng độc. Tương lai ai ăn thịt được ai còn chưa biết trước , tuy nhiên Ä‘iá»u dá»… thấy lÃ
trưá»ng đấu nà y sẽ vô cùng khốc liệt.
Tiểu Thúy biến sắc há»i:
- Lãnh cô nương, chúng ta hãy Ä‘i ngay đến Miêu Cương Bát Äá»™ng được không ?
- Tiểu thúy chúng ta còn sốt ruột hơn ngươi nữa. Bây giỠngươi cứ đi giữa để Lý
gia Ä‘oạn háºu.
Nói xong quay ngưá»i Ä‘i trước.
Tiểu Thúy lo cho chá»§ nhân nên lòng dạ như sôi lên, liá»n bám sát theo Lãnh
Ngưng Hương.
Còn Lý Tồn Hiếu đi sau cùng, lòng trĩu nặng bao nỗi suy tư.
Trước hết chà ng mâu thuẫn giữa hai thái cực, vừa nóng lòng muốn nhanh chóng
tìm được Lệnh Hồ Dao Cơ, lại vừa sợ gặp nà ng.
Bởi vì gặp Lệnh Hồ Dao CÆ¡ tức cÅ©ng gặp cả CÆ¡ bà bà và chà ng phải há»i rõ có
phải chÃnh bà ta là hung thá»§ trong cuá»™c thảm sát ThÃnh Äà o SÆ¡n Trang năm xưa không ?
Nếu CÆ¡ bà bà không phải là hung thá»§ thì sá»± việc tháºt đơn giản, chỉ cần yêu cầu
đòi lại Lệnh Hồ Dao Cơ là xong.
Nhưng nếu sự việc khác đi ?
Lúc đó phải xỠsự thế nà o ?
oOo
|

30-08-2008, 03:39 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 29
Thần công giải nguy
Chà ng đang nghĩ ngợi thì thấy Lãnh Ngưng Hương đến chân một vách đá, ra hiệu
cho chà ng dừng lại.
Lý Tồn Hiếu định thần, ngưng mục nhìn vá» phÃa trước
Cách đó chừng ba mươi trượng có một đầm nước khá rộng, hai bên bỠtoà n cổ
thụ ráºm rạp, mặt sau đầm tiếp liá»n núi đá cao, phá»§ đầy mây song, má»™t thác nước từ
trên vách đá đổ ầm ầm xuống đầm
Nhìn cảnh, chợt liên tưởng đến hai câu thơ của Lý Bạch:
Phi lưu trá»±c há tam thiên xÃch,
Nghi thị ngân hà lạc cá»u thiên
ÄÆ°Æ¡ng nhiên ba nghìn thước chỉ là ngoa ngữ. Thi nhân ai không ngoa ngữ ?
Tiểu Thúy bước lên má»™t bước thấp giá»ng há»i:
- Lãnh cô nương, có ngưá»i ư ?
- Cuối thác nước kia bắt đầu con đưá»ng tắt tá»›i Miêu Cương Bát Äá»™ng. Vì cần phải
qua chiếc đầm nà y má»›i tá»›i được đưá»ng tắt đó, ta cho rằng nhất định ở đây chúng có bố
trà trạm canh.
Lý Tồn Hiếu váºn hết thÃnh lá»±c và nhãn lá»±c quan sát má»™t lúc rồi lắc đầu:
- Không có ngưá»i, tôi không phát hiện ra có động tÄ©nh nà o.
Lãnh Ngưng Hương ngỠvực nói:
- Äây là nÆ¡i trá»ng yếu lẽ nà o chúng không bố trà phòng thủ…
Chợt nghe Tiểu Thúy kêu lên:
- Ôi… Chim nhá» quá ! Sao lại có loại chim tà xÃu như thế ?
Lãnh Ngưng Hương theo ánh mắt Tiểu Thúy nhìn lên, chỉ thấy gần bỠđầm nơi
hai cây cổ thụ giao nhau tạo thà nh lối đi hẹp có một bầy chim cực nhỠkhông biết bay
đến từ lúc nà o đang quần tụ phi vũ, từ xa nhìn lại cà ng giống như một đám mây đen
xoáy tròn, chỉ có mà u sắc hơi khác là không phải đen mà là mà u xanh lục.
Nà ng thốt lên kinh hãi:
- Không phải chim đâu ! ChÃnh là ong đấy.
Tiểu Thúy cà ng kinh hãi:
- Ong ư ? Trên Ä‘á»i có thứ ong to đến thế sao ?
Quả nhiên nhìn kỹ lại thì đúng là ong tháºt, con nà o con nấy to hÆ¡n ngón tay cái.
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Giống ong nà y cá»±c độc, chỉ ở Miêu Cương má»›i có. Bất luáºn ngưá»i hay thú, chỉ
cần bị nó đốt má»™t mÅ©i thì đừng mong sống sót. Nguy hiểm nhất là há»… thấy có sinh váºt
sống là chúng tấn công ngay và truy Ä‘uổi tá»›i cùng, chỉ đến khi sinh váºt đó chết hẳn má»›i
thôi. Bởi thế ngưá»i hay thú khi thấy loại ong nà y Ä‘á»u kinh hồn bạt vÃa tránh tháºt xa…
Tiểu Thúy lè lưỡi nói:
- Có thứ váºt lợi hại đến thế sao? Nhìn kìa, chúng giữ triệt lấy yếu lá»™ như thế, là m
sao chúng ta đi qua được ?
- Äó là chúng ta má»›i thấy má»™t đà n, có thể vẫn còn nÆ¡i khác nữa…
Tiểu Thúy vá»™i há»i:
- Trong rừng ư ?
- Có khả năng như thế. Nếu chỉ một đà n thì còn dễ ứng phó. Giả sỠcòn một đà n
khác trong rừng thì phiá»n phức lắm…
- Có phải đó là bố trà cá»§a Miêu Cương Bát Äá»™ng hay chỉ tình cá» ?
- Chắc là chúng được bố trÃ. Nhưng để đến gần chút nữa xem có đúng là thứ váºt
nuôi không ?
Nói xong tháºn trá»ng bước lên.
Lý Tồn Hiếu vội ngăn lại:
- Khoan đã ! Cô nương định thỠbằng cách nà o ?
Lãnh Ngưng Hương quay lại nhìn chà ng cưá»i đáp:
- Chà ng yên tâm Ä‘i ! Thiếp biết thứ váºt nà y lợi hại lắm, chẳng dại gì lấy thân
mình mà thỠđâu, mà sẽ dùng độc công độc để xem nó độc hÆ¡n hay độc váºt cá»§a Phỉ
Thúy Cốc độc hơn.
Chốc lát nà ng đã tá»›i gần thêm mưá»i trượng, cúi mình thấp xuống ra hiệu cho hai
ngưá»i Ä‘i sau mình dừng lại nói:
- Không thể đến gần thêm nữa. Loại nà y cả thÃnh giác lẫn khứu giác Ä‘á»u tinh
nhạy lắm, chỉ cần chúng phát hiện được chúng ta thì không ai sống sót thoát khá»i đây
đâu.
Nói xong nà ng đưa cao tay trái lên.
Láºp tức bầy ong có mục tiêu nhằm bà n tay trái cá»§a Lãnh Ngưng Hương rà o rà o
bay đến chẳng khác gì má»™t tráºn cuồng phong.
Nhưng khi cách chừng hai ba trượng, toà n bá»™ bầy ong thay nhau rÆ¡i xuống cá», hết
lớp nà y đến lớp khác, sau một lúc không còn con nà o bay lên nữa, tiếng vo ve cũng
lặng ngắt.
Nét mặt Lãnh Ngưng Hương giãn ra, nà ng thÃch thú mỉm cưá»i:
- Rốt cuộc thì chúng vẫn không độc bằng độc chất của Phỉ Thúy Cốc.
Chợt Tiểu Thúy kéo Lãnh Ngưng Hương nói khẽ:
- Cô nương có ngưá»i !
Lãnh Ngưng Hương ngừng bặt nhìn tá»›i trước. Bá» tả đầm nước có má»™t ngưá»i từ
rừng cây bước ra, tướng mạo rất hung ác.
Äó là má»™t lão nhân chừng năm sáu mươi tuổi, ngưá»i gầy nhom, râu tóc Ä‘á», mặt
tái xanh, mắt lồi mÅ©i hếch, miệng rá»™ng hoác như kéo dà i tá»›i táºn mang tai, lại thêm hai
cái răng nanh lòi ra khá»i môi chÄ©a xuống như nanh lợn rừng.
Lão nhân khoác một chiếc áo ngắn, cứng queo không phải bằng vải mà là một
thứ da đặc chế.
Lãnh Ngưng Hương chợt thấp giá»ng nói:
- ChÃnh hắn là ngưá»i nuôi ong đó.
Chỉ thấy đôi mắt cá»§a lão quái nhân nhìn láo liên bốn phÃa vá»›i ánh mắt hung dữ
nhìn tháºt đáng sợ.
Tiểu Thúy há»i:
- Cô nương, hắn tìm gì thế ?
- Chắc hắn tìm ngưá»i đã giết váºt nuôi cá»§a hắn.
Lúc nà y đôi mắt lồi của lão quái nhân lấy trong túi ra một ống nhỠghé và o miệng
thổi lên mấy tiếng quái dị.
Lãnh Ngưng Hương nhÃu mà y nói:
- Hắn gá»i rắn đến táºp kÃch chúng ta.
Nữ nhân rất hiếm ngưá»i không sợ rắn.
Tiểu Thúy vừa nghe nói đã hốt hoảng áp sát và o Lãnh Ngưng Hương.
Lãnh Ngưng Hương vuốt nhẹ vai cô ta nói:
- Äừng sợ ! Loại rắn xoà ng ở đây ta còn đối phó được.
Rồi quay sang bảo Lý Tồn Hiếu:
- Chà ng hãy cẩn tháºn. Loại rắn ở Miêu Cương nà y cá»±c độc, tốt nhất đừng để
chúng tới gần.
Lý Tồn Hiếu gáºt đầu:
- Tôi sẽ theo lá»i cô nương .
Lãng Ngưng Hương phất tay lên vẫy nhẹ một lát, rắc một thứ bột trắng quanh chỗ
ba ngưá»i thà nh vòng tròn đưá»ng kÃnh hÆ¡n trượng cưá»i nói:
- Äể xem độc xà có lợi hại hÆ¡n ong độc không ?
Äúng lúc đó chợt nghe tiếng phun phì phì rất đáng sợ khắp bốn phÃa từ xa tá»›i
gần.
Tiểu Thúy lo lắng nói:
- Äến rồi !
Lãnh Ngưng Hương gáºt đầu:
- Quả tháºt không Ãt ! Lão quái nà y chắc nhặt nhạnh hết độc xà cá»§a toà n Miêu
Cương cũng nên…
Äã có thể trông thấy hà ng trăm con rắn đủ mà u đủ cỡ vá»›i hình thù khác nhau vô
cùng gá»›m ghiếc từ xa lao tá»›i ba ngưá»i.
Tiểu Thúy quá sợ hãi nhắm nghiá»n mắt lại, ngưá»i run lẩy bẩy.
Nhưng đà n rắn đến cách ba ngưá»i chừng má»™t trượng thì dừng lại không tiến lên
nữa.
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Thứ bột trắng có công hiệu rồi ! Chúng không dám bò qua vòng phấn độc đó,
chỉ không biết giữa hai thứ độc khắc chế nhau được bao lâu.
Lúc nà y chợt lão quái nhân thổi chiếc ống cà ng nhanh, âm thanh nghe cà ng rộn
rã.
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Hắn giục bầy rắn đó ! Có lẽ hắn còn chưa phát hiện được ba chúng ta nấp ở
đây.
Lý Tồn Hiếu chợt há»i:
- Lãnh cô nương, nếu khống chế được lão quái kia thì có thể là m giải tán được
bầy rắn không ?
Lãnh Ngưng Hương gáºt đầu:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là được rồi ! Rắn không có đầu thì phải chạy thôi, còn ngưá»i kia
cÅ©ng là đầu rắn váºy, chỉ cần khống chế hắn là bầy rắn phải tan tác. Tuy nhiên khoảng
cách từ đây tới chỗ hắn khá xa, chà ng có cầm chắc khống chế được không ?
- Cứ phải thỠxem đã.
Chà ng nói xong đỠmá»™t hÆ¡i thá»±c khà rồi váºn hết công lá»±c và o ngón trá» tay phải
hết sức phóng ra.
Chỉ lá»±c tháºt vô cùng uy mãnh xé không khà cuồn cuá»™n lao tá»›i.
Lão quái nhân biến sắc, hốt hoảng dùng ống tiêu vung vẩy quanh ngưá»i nhằm
bảo vệ các chỗ huyệt đạo.
Lãnh Ngưng Hương nhịn cưá»i nói:
- Lão quái tháºt ngốc, cứ tưởng là ám khÃ.
Chỉ nghe bộp một tiếng, ống trúc trúng phải chỉ lực vỡ tan.
Lão quái nhân tái xám mặt mà y, vội lùi lại mấy bước…
Lãnh Ngưng Hương cưá»i nói:
- Tốt rồi ! Tuy không đả thương được hắn nhưng cÅ©ng há»§y được ống trúc váºy lÃ
hắn không còn công cụ Ä‘iá»u khiển rắn nữa.
Chợt nghe lão quái nhân gá»i to:
- Cao nhân từ đâu tới Miêu Cương, sao không hiện thân diện kiến một lúc ?
Tuy lão nói bằng giá»ng khà n khà n rất khó nghe nhưng vẫn phát âm bằng Hán
ngữ rất rõ.
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Thế cÅ©ng coi được, lão ta chưa phải ngưá»i hồ đồ. Äã thế chúng ta cứ đứng lên
nói chuyện, đừng để lão coi thưá»ng ngưá»i Trung Nguyên lượng hẹp hòi.
Bấy giá» Tiểu Thúy đã bình tÄ©nh lại từ lâu, cả ba cùng đứng dáºy.
Lão quái nhân ngạc nhiên nói:
- Thì ra có tới những ba vị. Vị nà o vừa hủy ống trúc của lão phu ?
Lý Tồn Hiếu đáp:
- Tôi !
- Thì ra chỉ là má»™t vị háºu sinh… Chiếc ống trúc đó cá»§a lão phu là thứ đặc sản
của Miêu Cương tinh chế, xưa nay không có binh khà gì có thể là m tổn hại nó. Ngươi đã
dùng thứ ám khà gì lợi hại thế ?
Lãnh Ngưng Hương cưá»i to nói:
- Có lẽ ngươi cũng không tin. Vị đó dùng chỉ lực mà thôi.
- Chỉ lực ư ?
Lão quái nhân sá»ng sốt há»i rồi chợt lắc đầu nói:
- Ngươi Ä‘oán không sai, lão phu đâu dá»… tin ? Tiểu háºu sinh kia má»›i bao nhiêu tuổi,
thụ nghệ mấy năm mà có bản lÄ©nh đó chứ ? Lão phu sống gần trá»n Ä‘á»i ngưá»i mà chưa
từng nghe ai nói có ngưá»i dùng chỉ lá»±c công xuất ra tá»›i cá»± ly mưá»i trượng vá»›i uy lá»±c kinh
nhân đến thế !
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Tin hay không tùy ngươi váºy ! CÅ©ng có thể đây là lần đầu tiên ngươi được tai
nghe mắt thấy.
Lão quái nhân hấp háy đôi mắt lồi,há»i tiếp:
-Tiểu háºu sinh, bầy ong quý cá»§a lão phu nuôi cÅ©ng do ngươi giết phải không ?
Lãnh Ngưng Hương đáp:
- Không phải. Äó là do ta. Ta chỉ lấy độc công độc thá» xem thôi, không ngá» bầy
ong chưa kịp thi độc đã…
Lão quái nhân mở to mắt há»i:
- Nha đầu, ngươi biết dùng độc ?
- Không sai !
- CÅ©ng là ngưá»i chuyên dụng độc?
- Äúng thế !
- Nhưng theo lão phu biết thì hiện khắp võ lâm không có ai chỉ chuyên dụng
độc…
Lãnh Ngưng Hương cưá»i đáp:
- Nhưng ở Phỉ Thúy Cốc thì ai cũng chuyên dụng độc.
Lão quái nhân biến sắc há»i:
- Nha đầu, ngươi hỠgì ?
- HỠLãnh !
Hai chiếc răng nanh thòi ra ngoà i cá»§a lão quái nhân chợt nghiến lại, há»i:
- Lãnh Vô Cấu là ngưá»i thế nà o cá»§a ngươi ?
- Lãnh cốc chủ là thân mẫu của ta.
Lão quái nhân nghe nói mặt tái mét, quay phắt lại co chân chạy biến và o rừng.
Lý Tồn Hiếu thấy váºy ngẩn ngưá»i ra vì kinh ngạc.
Tiểu Thúy há»i:
- Có chuyện gì thế ? Vì sao lão quái nhân nghe cô nương nói đến Lãnh cốc chủ
cá»§a Phỉ Thúy Cốc đã khiếp vÃa bá» chạy như ma Ä‘uổi thế kia ?
Lãnh Ngưng Hương cũng mở to mắt nhìn theo bóng lão quái nhân một lúc rồi nói:
- Ta biết hắn là ai rồi !
Tiểu Thúy vá»™i há»i:
- Cô nương, hắn là ai thế ?
- Hai mươi năm trước, lúc đó gia mẫu đang ở Ngũ Chỉ Sơn ngoà i Nam Hải, đã
độc đấu vá»›i Nam Hải Nhị Hung giết được má»™t tên còn tên kia chạy mất, tìm nhiá»u năm
nhưng không thấy. Rất có thể lão quái nhân nà y chÃnh là má»™t trong hai tên Nam Hải
Nhị Hung thoát chết. Theo lá»i gia mẫu thì năm xưa Nam Hải Nhị Hung cÅ©ng nuôi
dưỡng không Ãt độc váºt ở NgÅ© Chỉ SÆ¡n. Nếu đúng là hắn thì chỉ e chúng ta gặp không Ãt
phiá»n phức.
Tiểu Thúy há»i:
- Hắn đã sợ đến bá» chạy bán sống bán chết như váºy cô nương còn sợ gì phiá»n
phức gì nữa ?
Lãnh Ngưng Hương lắc đầu:
- Nam Hải Nhị Hung vốn tÃnh cá»±c kỳ tà n bạo. Nhất định hắn ghi khắc mối thù
năm xưa, nhất là việc gia mẫu đã phá sà o huyệt của hắn với biết bao công phu nuôi
dá»±ng vô số độc váºt, hắn không dám đến Phỉ Thúy Cốc tìm cừu, nhưng nếu thấy má»™t
mình ta đến đây, nhất định hắn sẽ tìm trăm phương nghìn kế để đối phó.
Tới đó nà ng quan sát xung quanh khi đã yên trà không có một con rắn nà o lởn
vởn nữa mới nói:
- Äà n rắn không còn hiệu lệnh đã tản mác cả rồi. Chúng ta Ä‘i thôi.
Rồi tháºn trá»ng dẫn hai ngưá»i tiến vá» phÃa thác nước.
Tiểu Thúy vẫn còn sợ, quan sát xung quanh tháºt kỹ má»›i Ä‘i sát và o ngưá»i Lãnh
Ngưng Hương.
Há» tá»›i táºn thác nước vẫn không gặp sá»± cố gì xảy ra, lúc đó má»›i tháºt yên tâm.
Tiểu thúy nhìn thác nước má»™t lúc chợt há»i:
- Cô nương bảo rằng đưá»ng tắt bắt đầu từ phÃa sau thác nước nà y ư ?
- Äúng thế. Sau thác nước có má»™t động khẩu, đó là đầu mút cá»§a con đưá»ng tắt bÃ
máºt.
Thác nước dá»™i xuống ầm ầm nghe tháºt dữ dá»™i tạo thà nh những cá»™t nước bắn xa
tới bốn năm trượng.
Cả ba ngưá»i gần như Ä‘iếc đặc chỉ dùng tay là m ám hiệu men theo bỠđầm vòng
ra sau ngá»n thác, quả nhiên thấy hiện ra má»™t động khẩu xung quanh má»c đầy rêu, nếu
lỡ trượt chân rÆ¡i xuống nước thì láºp tức sẽ bị ngá»n thác nhấn chìm.
Lý Tồn Hiếu quát to để cố át tiếng thác chảy:
- Äể tôi lên trước, rá»§i có rÆ¡i xuống còn xoay sở được, nếu yên ổn thì sẽ kéo hai
ngưá»i và o động.
Lãnh Ngưng Hương gáºt đầu:
- CÅ©ng chỉ có cách ấy. Nhưng chà ng phải cẩn tháºn, biết đâu trong động còn có
cạm bẫy hoặc độc váºt nà o đó.
Lý Tồn Hiếu gáºt đầu rồi từ má»m đá nhô ra nhảy băng qua thạch động bám và o
một tảng đá.
Tảng đá có được nước mà i nhẵn, không có rêu nên mới bám và o là giữ được trầm
ổn ngay.
Nhưng vá»›i khoảng cách chừng ba trượng, phải chá»n vị trà đặt chân tháºt chÃnh
xác.
Việc đó đối vá»›i ngưá»i có võ công tuyệt đỉnh như Lý Tồn Hiếu thì không khó lắm,
nhưng đối với Tiểu Thúy lại là chuyện rất khó khăn và nguy hiểm.
Trước hết chà ng đưa mắt quan sát trong động.
Từ động khẩu trở và o rất sạch sẽ khô ráo, trong phạm vi mưá»i trượng không thấy
có gì khả nghi, còn xa hơn nữa thì tối đen không thấy gì.
Lý Tồn Hiếu chá»n chá»— đứng vững chắc gần phiến đá rồi quay ra ngoà i vẫy tay.
Ngưá»i nhảy và o tiếp theo là Tiểu Thúy.
Cô ta hÆ¡i do dá»± má»™t chút rồi lao ngưá»i bay vút qua khoảng cách ba trượng đặt
được chân và o tảng đá, nhưng còn chưa đứng vững thì Lý Tồn Hiếu đã chộp lấy cánh
tay đẩy và o trong động.
NhỠlực đẩy đó, Tiểu Thúy đáp xuống động khẩu an toà n.
Lãnh Ngưng Hương cũng bằng cách đó và o được động khẩu.
Ở đây thanh âm cá»§a thác nước cà ng lá»›n, Lý Tồn Hiếu phải dùng truyá»n âm nói
và o tai hai ngưá»i :
- Tiếng thác to quá, các giác quan Ä‘á»u bị ngăn cản, nếu có gì bất trắc cÅ©ng khó
mà phát hiện vì thế chúng ta cần phải đặc biệt cẩn tháºn má»›i được.
Nói xong đi trước và o động.
Lãnh Ngưng Hương cầm tay Tiểu Thúy bước và o theo.
Và o sâu chừng mưá»i trượng, trước mặt bá»—ng tối om, Lý Tồn Hiếu phải váºn hết
mục lá»±c má»›i nháºn ra sá»± váºt.
Bên trong động vẫn khô ráo sạch sẽ.
Äá»™ng cà ng và o cà ng rá»™ng, nhưng quanh co.
Ba ngưá»i tháºn trá»ng bước Ä‘i vừa quan sát tháºt kỹ nhưng không thấy loại cạm bẫy
nà o nguy hiểm, trong lòng Ä‘á»u thầm ngạc nhiên không hiểu vì chá»— nà y quá bà máºt nên
đối phương yên chà địch nhân không thể lá»t và o hay vì má»™t lý do gì khác ?
Tuy váºy, cả ba Ä‘á»u không dám sÆ¡ suất, váºn công bảo vệ các huyệt đạo, tháºn trá»ng
tiến lên.
Tiếng thác nước cà ng lúc cà ng nhá», chứng tá» hỠđã và o tháºt sâu trong động.
Chừng sau thá»i gian má»™t bữa cÆ¡m, chợt phÃa sau sáng dần.
Tiểu Thúy mừng rỡ nói:
- Hết động rồi !
Lãnh Ngưng Hương gáºt đầu:
- Có lẽ thế !
Tiểu Thúy ngạc nhiên há»i:
- Cô nương chưa đi qua thạch động nà y sao ?
Lãnh Ngưng Hương cưá»i đáp:
- Cô ngốc nà y… Ta chỉ căn cứ và o lá»i khai cá»§a má»™t tên ngưá»i miêu má»›i bắt được
hôm qua mà biết có thạch động nà y chứ đã và o đây bao giỠđâu.
Nói xong câu thì ba ngưá»i đã thấy động khẩu ngay trước mặt cách chừng mưá»i
trượng.
Từ đáy động rất đẹp, chỉ cao ná»a ngưá»i, rá»™ng vừa đủ má»™t ngưá»i lom khom Ä‘i lá»t
Lý Tồn Hiếu Ä‘i trước, vừa lò dò tiến từng bước, vừa váºn công và o song chưởng Ä‘á»
phòng bất trắc.
Tiểu Thúy há»i:
- Cô nương bên ngoà i thạch động đã là Miêu Cương Bát Äá»™ng rồi ư ?
- Có lẽ thế ! Tên ngưá»i Miêu chỉ nói rằng Ä‘i hết con đưá»ng tắt nà y là tá»›i Miêu
Cương Bát Äá»™ng chứ không nói bao xa. Ta cÅ©ng không há»i cặn kẽ.
Lý Tồn Hiếu ra đến động khẩu, chợt ngơ ngác kêu lớn:
- Ngoà i động không phải là Miêu Cương Bát Äá»™ng.
Bấy giỠLãnh Ngưng Hương và Tiểu Thúy cũng vừa tới động khẩu nhìn ra, chỉ
thấy động khẩu mà hỠđang đứng nằm chênh vênh giữa vách đá và bên dưới là khe sâu
thăm thẳm không thấy đáy.
PhÃa đối diện cách chừng bốn mươi trượng cÅ©ng có má»™t động khẩu khác nằm giữa
vách đá dựng đứng giống hệt như bên nà y, từ chỗ nỠđang đứng có một chiếc cầu chỉ
bằng sợi mây song lá»›n nối sang cá»a động đối diện. Chiếc cầu mây nhìn tháºt mong
manh, đưa lắc lư theo gió
Tiểu Thúy ngần ngại há»i:
- Cô nương có dám qua không ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là dám, vì không còn biện pháp nà o. Chỉ sợ rằng ra đến giữa cầu
mà xảy ra chuyện gì bất trắc thì tháºt há»ng.
Tiểu Thúy lo lắng thốt lên:
- Có thể không ?
- Cái đó thì chưa biết được. Từ thác nước tới đây chúng ta chưa gặp trở ngại gì,
nhưng phải luôn luôn đỠphòng có mai phục.
Lý Tồn Hiếu quan sát ngoà i cá»a động má»™t lúc rồi quay lại nói:
- Khe núi sâu lắm, không nhìn thấy đáy.
Tiểu Thúy lại cà ng kinh hoảng.
Lãnh Ngưng Hương nhìn cô ta nói:
- Khi nà o đi ngươi đừng nhìn xuống chân là sẽ không sợ đâu.
- Dạ ! Äi vá»›i cô nương, tiểu tỳ sẽ không sợ.
Lý Tồn Hiếu nêu ý kiến:
- Äể đỠphòng bất trắc, chúng ta không nên qua đồng thá»i má»™t lúc. Tôi sẽ qua
trước. ChỠkhi tôi tới được động khẩu bên kia rồi thì hai vị hãy qua cầu.
Dứt lá»i bước ra cá»a động.
Lãnh Ngưng Hương nói với theo:
- Chà ng hãy cẩn tháºn !
Lý Tồn Hiếu không trả lá»i. Chà ng đến cá»a động, vững chãi đạp lên sợi mây song
dà i ba bốn chục trượng rồi láºp tức thi triển khinh công bước Ä‘i như hà nh vân lưu thá»§y
sang vách đá bên kia.
Tiểu Thúy thán phục nói:
- Lý gia tháºt không hổ danh là đệ tá» chân truyá»n cá»§a hai vị kỳ nhân dương thế !
Chỉ cần xem qua thân pháp khi qua cầu cũng đủ biết không ai sánh kịp.
Bấy giá» Lý Tồn Hiếu từ động khẩu bên kia vẫy tay gá»i sang:
- Hai cô nương qua cầu đi !
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Tiểu Thúy đi trước, ta sẽ đi sau bảo vệ cho.
Tiểu Thúy dạ một tiếng rồi đạp lên sợi mây, tay cầm chắc thanh vịn, phải một lúc
chân mới hết run, bắt đầu bước từng bước tiến sang.
Lãnh Ngưng Hương thì bước chân vững chãi hơn, mắt vừa nhìn sợi mây vừa để ý
trông chừng Tiểu Thúy đi trước.
Sau hết thá»i gian tuần trà , cả hai má»›i bước chân tá»›i thạch động.
Tiểu Thúy mặt tái mét, thở phà o nói:
- Tiểu tỳ sợ muốn chết.
Lãnh Ngưng Hương cưá»i nói:
- Dù sao cũng đã qua được cầu an toà n rồi. Chúng ta nghỉ ngơi một lúc rồi đi tiếp.
Tiểu Thúy nhìn xuống khe núi sâu thẳm, lắc đầu:
- Vừa rồi tiểu tỳ không dám nói, nếu có ngưá»i mai phục ở đây, chá» chúng ta đến
giữa cầu rồi cắt đứt sợi mây tất không tránh khá»i phân thân nát cốt.
Ba ngưá»i nghỉ má»™t lát rồi tiếp tục lên đưá»ng.
Vẫn do Lý Tồn Hiếu Ä‘i trước dẫn đưá»ng, Lãnh Ngưng Hương cầm tay Tiểu Thúy
bước theo.
Äi sâu và o động chừng ba mươi trượng, Lý Tồn Hiếu đột nhiên dừng lại.
Lãnh Ngưng Hương há»i:
- PhÃa trước có gì hay sao ?
Lý Tồn Hiếu nhá» giá»ng đáp:
- Tôi nghe hình như ở vách tưá»ng bên trái có âm thanh giống sắt thép chạm nhau.
Lãnh Ngưng Hương lắng tai nghe một hồi mới nghe thấy.
Äúng thế, thanh âm phát ra rất nhá» và đứt quãng, nhưng giống như loại binh khÃ
bằng thép chạm nhau.
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Aâm thanh khá gần, nhưng cách tưá»ng nên nghe không rõ lắm. Chẳng lẽ có máºt
thất ?
Tiểu Thúy cầm thanh chá»§y Ä‘ao gõ và o tưá»ng hai tiếng.
Láºp tức nghe tiếng ngưá»i nói:
- Äồ váºt đáng chết kia ! Äến cả các ngươi cÅ©ng dám khi phụ ta. Sẽ có ngà y ta
thoát được nơi giam cầm nà y, ta sẽ tẩy huyết Miêu Cương, giết sạch không còn một
mống.
Tiểu Thúy thì thầm há»i:
- Ai thế ?
Lãnh Ngưng Hương cÅ©ng không khá»i ngạc nhiên, lắc đầu đáp:
- Không ngá» sau vách đá nà y còn có ngưá»i. Chắc ông ta bị ngưá»i cá»§a Miêu Cương
Bát Äá»™ng bắt giam và o máºt thất.
Lý Tồn Hiếu ngẫm nghÄ© má»™t lát rồi đỠmá»™t hÆ¡i thá»±c khà dùng thuáºt truyá»n âm nói:
- Chúng tôi không phải ngưá»i Miêu đâu, các hạ là ai ?
Tiếng trả lá»i như thá»±c như hư, ná»a xa ná»a gần, nhưng vẫn nghe ra âm thanh Hán
ngữ rõ rà ng:
- Ở Miêu Cương nà y Hán nhân so vá»›i ngưá»i Miêu còn tà n bạo thâm độc hÆ¡n. Nếu
ngươi chưa biết ta là ai thì cứ há»i động chá»§ các ngươi khắc biết.
Lý Tồn Hiếu nói tiếp :
- Các hạ hiểu lầm rồi. Chúng tôi từ ngoà i mới và o đây.
Giá»ng nói lại vang lên:
- Äã là Hán nhân ở Miêu Cương nà y thì ai lại không từ ngoà i và o.
- Nhưng chúng ta không phải là ngưá»i cá»§a Miêu Cương Bát Äá»™ng.
Äó là tiếng cá»§a Lãnh Ngưng Hương.
Ngưá»i kia ngạc nhiên há»i:
- Thế nà o ? Lại còn cả nữ nhân nữa ư ? Cho dù không phải là ngưá»i cá»§a Miêu
Cương Bát Äá»™ng tất cÅ©ng là bằng hữu cá»§a chúng.
Lãnh Ngưng Hương lại trả lá»i:
- Cứ theo tình hình trước mắt thì chúng ta vá»›i Miêu Cương Bát Äá»™ng là địch chứ
không phải là bạn.
- Cái gì mà cứ theo tình hình trước mắt ? Äịch là địch, bạn là bạn chứ sao lại
phải theo tình hình? Các ngươi là thứ cá» lác, gió chiá»u nà o theo chiá»u ấy hay sao ?
Lãnh Ngưng Hương đáp:
- Chúng ta đến đây để tìm má»™t váºt vốn không có liên quan gì đến Miêu Cương
Bát Äá»™ng, nhưng chúng lại ngăn trở chúng ta…
- Váºy thì ta hiểu rồi. Nếu chúng không ngăn trở các ngươi thì các ngươi không đối
địch với chúng chứ gì?
- Äúng thế. Miêu Cương là dị vá»±c. Thân ở nÆ¡i đất ngưá»i thì không ai chuốc thêm
phiá»n hà và o ngưá»i.
- Ngươi tháºt thà đấy ! Theo ta biết thì Miêu Cương Bát Äá»™ng không tha cho bất cứ
ngoại nhân nà o đặt chân và o Miêu Cương đâu. Các ngươi đã không phải là ngưá»i cá»§a
chúng, tất phải đối địch.
- Nếu tình thế bắt buá»™c thì chúng ta cÅ©ng phải chấp nháºn đối địch thôi.
Ngưá»i kia chợt cưá»i nói:
- Theo phương hướng mà phán đoán thì các ngươi đang ở sơn động, đó là con
đưá»ng tắt duy nhất từ ngoà i thôngvà o Miêu Cương Bát Äá»™ng. Các ngươi đã tá»›i được
đây, há còn đối đầu với chúng?
Lãnh Ngưng Hương đáp:
- Chỉ vì chúng tôi bắt được má»™t ngưá»i Miêu. Hắn đã khai ra con đưá»ng tắt nà y.
- Biết thì có thể biết, nhưng và o được tới đây lại là chuyện không dễ ! Ta biết
rằng trước động khẩu ở Hắc Long Äà m bố trà rất nhiá»u độc váºt.
- Những thứ đó chúng tôi Ä‘á»u đã lãnh giáo. Có thể các hạ không tin, nhưng ngưá»i
nuôi những thứ độc váºt đó đã hoảng sợ bá» chạy.
- Các ngươi có thể đối phó vá»›i độc váºt ư ?
Lãnh Ngưng Hương há»i:
- Trên thực tế, chẳng phải chúng tôi đã bình an và o được tới đây sao ?
Ngưá»i kia nói:
- Cái đó thì không sai ! Chỉ là ai biết được chúng đã để cho các ngươi và o…
- Các hạ đa nghi quá ! Chúng tôi với các hạ chưa quen biết, cả bây giỠcòn chưa
thấy mặt mũi ra sao, việc gì chúng tôi phải lừa dối chứ ?
Hình như câu nói đó đã tác động đến ngưá»i kia, hồi lâu má»›i nói:
- Không kể các ngươi đến đây tìm váºt gì, cho dù là cà nh cây ngá»n cá», nhưng
Miêu Cương Bát Äá»™ng quyết không để cho các ngươi thoát ra khá»i đây. Miêu Cương
không phải là chá»— tốt là nh đâu, Miêu Cương Bát Äá»™ng lại đầy rẫy quân tà ác, đâu cÅ©ng
có hiểm há»a rình ráºp. Các ngươi không đối địch vá»›i chúng nổi đâu. Ta khuyên các
ngươi hãy quay lại, bây giỠcòn kịp…
Tiểu Thúy gấp giá»ng:
- Xem ra vị nà y không phải kẻ ác.
Không ngá» ngưá»i kia nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên ta không phải là kẻ ác. Nếu ta quả là kẻ xấu thì đã hòa nháºp vá»›i
chúng rồi, sao phải bị giam khốn ở đây đến nỗi cầu sống không được, muốn chết chẳng
xong ?
Lãnh Ngưng Hương đưa mắt nhìn Lý Tồn Hiếu.
Chà ng lại dùng thuáºt truyá»n âm nói:
- Các hạ bị Miêu Cương Bát Äá»™ng giam ở đây?
- Không sai !
- Xin hãy nói cần phải là m thế nà o để thấy được các hạ ?
- Chỉ một chữ thôi ! Rất khó !
- Cho dù khó cũng nên tìm cách giải quyết chứ ?
- Xem ra ngươi có khà phách đấy !
- Các hạ quá khen !
- Ngươi muốn gặp ta?
- Trong tình cảnh nà y, phần lá»›n Ä‘á»u có ý đó.
- Nghĩa là do hiếu kỳ?
- Tôi không phá»§ nháºn, tuy nhiên không phải hoà n toà n chỉ là hiếu kỳ. Chá»§ yếu lÃ
tôi muốn nghÄ© xem có cách gì để cứu các hạ thoát khá»i cảnh giam cầm nà y hay không.
Ngưá»i kia cất trà ng cưá»i quái dị má»›i nói:
- Ngươi muốn giúp ta thoát khốn ư ? Nhưng vì sao má»›i được? Chúng ta chưa há»
quen biết…
Lý Tồn Hiếu đáp:
- Thì chÃnh các hạ đã nói Miêu Cương Bát Äá»™ng đầy rẫy quân tà ác, ở đâu cÅ©ng
có hiểm há»a rình áºp là gì ? Các hạ cÅ©ng nháºn mình không a dua theo bá»n xấu nên má»›i
bị giam cầm. Chỉ có lý do đó cũng đủ giúp các hạ rồi.
- Thế nhưng ta đã gặp không Ãt kẻ miệng nhân từ mà bụng hiểm sâu.
- Các hạ đã cầu sống không được, muốn chết chẳng xong thì còn sợ gì bị mắc
phải thủ đoạn hiểm ác nữa?
- Äó chỉ là nói ngoà i miệng thôi, dù sống thế nà o vẫn hÆ¡n là phải chết. Cho dù
sâu kiến cÅ©ng còn ham sống, huống chi là ngưá»i ? Cho dù còn má»™t chút hy vá»ng, ngưá»i
ta vẫn không muốn chết.
- Nếu đã váºy, chúng tôi cÅ©ng không dám ép.
Ngưá»i kia trầm ngâm má»™t lúc rồi chợt há»i:
- Ngươi bao nhiêu tuổi?
- Các hạ há»i là m gì?
- Ta chỉ muốn biết một chút thôi. Thế nà o? Ngươi không muốn nói?
Lý Tồn Hiếu đáp:
- Thư hữu vị hồi kinh ngã độc, sá»± vô bất khả đối nhân ngôn. Tuổi tác thì có gì mÃ
không muốn nói? Tôi hai mươi tuổi.
- À… thì ra là má»™t tiểu oa nhi…Thôi được anh bạn trẻ !Äa tạ ngươi. Ngươi hãy
tiết kiệm tâm lá»±c. Äừng nói ngươi không thể thấy được ta, cho dù thấy được cÅ©ng không
thể nà o giúp ta thoát khốn.
Lý Tồn Hiếu há»i:
- Chẳng lẽ cái đó quan hệ đến tuổi tác hay sao?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là có quan hệ. Ãt ra ta thấy thế. Vì công lá»±c võ há»c cá»§a má»—i ngưá»i
liên quan đến tuổi tác. Ngươi mới hai mươi tuổi, cho dù luyện võ từ khi nhỠcũng mới
mưá»i mấy năm thôi…
- Váºy các hạ niên ká»· bao nhiêu?
- Ta bị giam trong hang núi nà y ngà y cÅ©ng như đêm, ngá»a bà n tay không thấy vì
thế chẳng biết đã ở đây bao lâu rồi. Nhưng áng chừng thì ta độ sáu mươi tuổi.
- Váºy thì xin gá»i các hạ má»™t tiếng lão nhân gia váºy. Ngưá»i nà o đã bắt lão nhân
gia giam ở đây? Hắn bao nhiêu tuổi ?
- Hắn má»›i hÆ¡n bốn mươi. Nhưng ngươi há»i là m gì ?
Lý Tồn Hiếu há»i lại:
- Lão nhân gia đã sáu mươi tuổi tất công lá»±c võ há»c rất thâm háºu, là m sao còn bị
ngưá»i má»›i bốn mươi tuổi bắt giam ở đây mà không thoát ra nổi ?
Câu phản vấn tháºt Ä‘Ãch đáng khiến cả Lãnh Ngưng Hương và Tiểu Thúy Ä‘á»u phì
cưá»i.
Ngưá»i kia đáp, giá»ng có phần tức giáºn:
- Anh bạn trẻ ! Ngươi cÅ©ng giá»i mồm mép lắm đấy ! Ta có thể cho ngươi biết tên
súc sinh kia vừa dùng thủ đoạn gian trá, vừa dụng độc ám toán chứ nếu không thì là m
sao giam nổi ta ? Hừ, cho dù suốt Ä‘á»i hắn cÅ©ng đừng hòng.
- Cứ theo lá»i lão nhân gia thì nhất định ngà i là má»™t vị cao nhân trong võ lâm. Nếu
váºy lão nhân gia tất biết rằng công lá»±c võ há»c không liên quan nhiá»u đến tuổi tác.
- Anh bạn trẻ. Bây giỠkhông phải là lúc để chúng ta tranh biện. Và cũng không
phải chá»— để tranh luáºn.
- Äúng thế. Nhưng tôi có lòng muốn giúp đỡ, tại sao lão nhân gia không để tôi
thá» xem ?
Lặng Ä‘i má»™t lúc, ngưá»i kia má»›i nói:
- Thôi được ! Anh bạn trẻ, chẳng phải ta muốn là m khó cho ngươi đâu. Vì chÃnh
ngươi đã tá»± nguyện. Nếu gặp phải chuyện phiá»n phức thì nhá»› đừng trách ta…
Dừng một lúc lại tiếp:
- Căn cứ và o âm thanh thì có thể xác định ngươi đang đứng đối diện với ta. Vách
đá ngay trước mặt ngươi có thể di động, ngươi thỠđẩy nó xem.
Nếu phiến đá có thể di động được tất phải có kẻ hở. Nhưng vì trong động quá tối
nên không thể tìm được kẻ hở nà o.
Lý Tồn Hiếu đến sát tưá»ng sá» má»™t lát rồi nói:
- Lão nhân gia, phiến đá nà y chỉ e nặng không dưới nghìn cân.
- Phải đó. Ngươi nói không sai. Khối đá đó vừa chẵn một nghìn cân. Ngà y trước
lúc chúng giam ta phải dùng tá»›i hai ba mươi tên ngưá»i Miêu vạm vỡ má»›i đặt được
phiến đá và o đó.
- Lão nhân gia hãy để tôi suy nghĩ một chút nó đẩy ngang hay đẩy ra và o…
- Ngươi suy nghÄ© hợp lý đấy ! Hai đầu trên và dưới phiến đá Ä‘á»u có trụ để xoay
được…
- Nếu váºy thì việc không đến nổi quá khó.
Nói xong chà ng váºn hết mưá»i hai thà nh công lá»±c và o hai cánh tay xong lùi má»™t
bước mới tiến lên dùng hết sức đẩy mạnh.
Láºp tức khối đá nghìn cân chuyển động, má»™t ná»a bị đẩy và o trong, ná»a đối diện
lại mở ra ngoà i
Giá»ng nói bên trong đầy hoảng hốt:
- Thanh niên nhân ! Ngươi là thần hay ngưá»i ?
Lý Tồn Hiếu vẫn tiếp tục váºn công đẩy, không trả lá»i.
Lãnh Ngưng Hương đáp thay:
- Lão nhân gia, chà ng là ngưá»i, duy có khác là thụ nghệ từ danh môn.
Ngưá»i kia há»i:
- Tiểu cô nương, vị bằng hữu đó xuất thân từ môn phái nà o?
Lãnh Ngưng Hương không đáp.
Ngưá»i kia chợt sung sướng kêu lên:
- Mở được rồi !
Bấy giá» phiến đá được đẩy ra hai bên tạo thà nh hai ná»a, má»™t ná»a mở và o trong
thạch thất, còn ná»a kia mở ra ngoà i thạch động.
Thế nhưng bên trong vẫn tối om không trông thấy gì.
Lãnh Ngưng Hương há»i:
- Lão nhân gia đang ở đâu?
- Ta đang ở trước mặt cô nương đây, bị giam ở đây suốt mấy chục năm, ta đã
quen nhìn trong bóng tối, bởi thế tuy các ngươi không thấy ta nhưng ta lại thấy các
ngươi. Tiểu cô nương, ngươi tháºt là má»™t báºc kỳ nữ phong hoa tuyệt đại, đẹp nhất trong
số các nữ nhân mà ta được gặp trong Ä‘á»i.
Lãnh Ngưng Hương đỠmặt đáp:
- Lão nhân gia quá khen.
Ngưá»i kia lại tiếp:
- Vị tiểu bằng hữu kia nhân phẩm cÅ©ng tháºt xuất chúng, tuấn mỹ hiếm có. Vị đó
là ngưá»i thế nà o cá»§a cô nương ?
Lãnh Ngưng Hương hơi ngượng đáp:
- Chà ng… là vị hôn phu…
- À… tốt lắm ! Kim đồng ngá»c nữ, tiên lá»™ minh châu, tháºt là má»™t đôi trá»i se !
Ngay đến thiên tiên cũng phải khen ! Ta xin chúc hai vị nhất tu song hảo, sống hạnh
phúc đến bạc đầu !
Lãnh Ngưng Hương vừa sung sướng vừa xấu hổ là nhà nói:
- Äa tạ lão nhân gia …
Lão nhân trong phòng tối lại há»i:
- Còn vị cô nương kia …
Tiểu Thúy liá»n trả lá»i:
- Lão nhân gia, tôi là tỳ nữ của cô nương tôi.
- Chá»§ đã đẹp tỳ cÅ©ng đẹp. Cô nương cÅ©ng là báºc sắc nước hương trá»i…
- Không dám…
Lão nhân lại nói:
- Tiểu bằng hữu ! Công lá»±c cá»§a ngươi tháºt kinh nhân mà ta má»›i thấy lần đầu. Má»›i
rồi vị hôn thê cá»§a ngươi nói rằng ngươi xuất thân từ danh môn. Váºy có thể cho ta biết từ
môn phái nà o không?
Lý Tồn Hiếu đáp:
- Lão nhân gia, Ä‘iá»u đó không quan trá»ng. Äiá»u khẩn thiết hÆ¡n là để tôi xem lão
nhân gia bị giam khốn thế nà o khác nữa.
Lão nhân gia lại há»i:
- Ngươi đã không muốn nói thì ta không gặng há»i thêm nữa. Nhưng có thể nói
danh tánh của mình không ?
Lý Tồn Hiếu do dá»± má»™t lát rồi trả lá»i:
- Lão nhân gia tôi là Lý Tồn Hiếu.
- À… Lý Tồn Hiếu… tên cÅ©ng hay tháºt đấy… Ngươi có nhìn thấy ta không ?
- Chỉ thấy mỠmỠthôi.
- Trong hắc lao nà y mà còn thấy được đồ váºt, ngoà i ta ra có lẽ trên Ä‘á»i chỉ còn
một mình ngươi thôi. Thanh niên nhân, ngươi bước và o đây.
Lý Tồn Hiếu chầm cháºm tiến và o hắc lao. Má»›i được hai ba trượng đã nghe lão
nhân nói:
- Thôi được rồi. Bây giỠngươi nghe xem đây là âm thanh gì ?
Chợt nghe có tiếng loảng xoảng.
Lý Tồn Hiếu há»i:
- Lão nhân gia chỉ bị cùm chân thôi ư ?
- Phải. Còn may là chỉ bị cùm chân. Nếu cùm cả tay nữa thì ta chết đói lâu rồi !
Äôi cùm nà y là m bằng thép tinh chế đặc biệt cá»§a ngưá»i Miêu, không có thứ thần binh
lợi khà nà o là m tổn hại được nó. Váºy ngươi có cách gì phá được ?
Lý Tồn Hiếu chợt nghĩ đến ống thổi của lão quái nhân nuôi rắn trong Nam Hải
Nhị Hung liá»n há»i:
- Có phải đó là thứ hà n thiết không ?
- ChÃnh phải, ngươi biết ư ?
- Äể tôi cố thá» xem …
- Äể ta giẫm chân phát ra tiếng kêu, ngươi cứ nhằm âm thanh leng keng mà hạ
thá»§.
Quả nhiên tiếng xủng xoảng vang lên không dứt.
Trước hết Lý Tồn Hiếu cúi xuống sỠvà o cùm.
Thì ra đó là má»™t chuá»—i xÃch vá»›i những mắt xÃch lá»›n bằng cổ tay, đừng nói đó lÃ
thép tinh chế, ngay cả loại sắt bình thưá»ng lá»›n như thế cÅ©ng khó có thứ dao ká»m nà o
chặt đứt nổi.
Lão nhân lại nói:
- Ta bị hai thứ sắt và đá giam khốn ở đây mấy chục năm. Aøi ! Thanh niên nhân,
ngươi nếu có thể thì là m đứt chỗ nà o cách chân ta một quãng cũng được, việc còn lại
để ta tự liệu.
Lý Tồn Hiếu liá»n váºn hết ná»™i công táºp trung cả hai thứ thần công Pháºt, Ma và o
hữu chưởng rồi nhằm thẳng sợi xÃch giáng xuống.
Chỉ thấy má»™t đốm lá»a bùng lên, sợi dây xÃch sắt to bằng cổ tay láºp tức đứt gá»n.
Lão nhân kinh hãi kêu lên:
- Thanh niên nhân ! Chỉ với một chưởng nà y của ngươi đã xứng đáng là thiên hạ
đệ nhất nhân rồi.
Lý Tồn Hiếu không nói gì, tiếp tục ngưng tụ thần công chưởng đứt sợi xÃch thứ
hai.
Hai sợi xÃch vừa đứt, liá»n nghe lão nhân lêu lên vui sướng:
- Ta lại có thể thấy được trá»i xanh rồi ! Thanh niên nhân, niá»m vui sướng đó
chÃnh ngươi tặng cho ta đấy. Äại ân nà y đâu thể nói bằng chữ tạ ? Lão thân xin ghi
khắc, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Miêu Cương Bát Äá»™ng.
Lý Tồn Hiếu chợt cảm thấy ná»™t là n gió lướt qua trước mặt cùng bóng Ä‘en Ä‘i vá»
phÃa trước rất nhanh.
Lãnh Ngưng Hương kêu lên:
- Lý lang, lão ta đi rồi !
Lý Tồn Hiếu gáºt đầu:
- Tôi cũng thấy rồi !
Tiểu Thúy chen lá»i:
- Lão là m tỳ nữ sợ quá ! Ngưá»i đâu mà chẳng hiểu nghÄ©a lý gì cả, là m sao ta má»›i
giúp lão thoát hiểm đã bá» chạy ngay váºy chứ? Tháºm chà không nói được má»™t lá»i cảm
ơn nữa…
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Bà ấy nói được Lý gia tặng tá»± do được thấy lại trá»i xanh, đại ân không thể nói
bằng chữ tạ đó thôi…
Tiểu Thúy ngạc nhiên há»i:
- Cô nương nói rằng bà ấy ư ?chẳng lẽ đó là nữ nhân ?
- Thì bà ấy chẳng xưng mình mà lão thân đó thôi.
Tiểu Thúy hiểu ra nói:
- Äúng là ngưá»i đó xưng là lão thân tháºt. Hóa ra là bà lão…
Lý Tồn Hiếu nói:
- Vị lão nhân gia đó công lá»±c rất cao cưá»ng, hiển nhiên hết sức căm háºn Miêu
Cương Bát Äá»™ng, đặc biệt là Hán nhân đầu nháºp và o đó. Nếu để bà ta đến trước và o
Miêu Cương Bát Äá»™ng, háºu quả sẽ khó lưá»ng trước được.
Lãnh Ngưng Hương lo lắng tiếp lá»i:
- Không sai ! chúng ta đi nhanh thôi !
Rồi không chỠLý Tồn Hiếu đồng ý, cứ cầm tay Tiểu Thúy đi nhanh tới.
Tuy ba ngưá»i rất sốt ruá»™t muốn Ä‘i nhanh nhưng trong thạch động tối om nên
không thể thi triển thân pháp. Phải sau thá»i gian tuần trà há» má»›i tá»›i được động khẩu.
Cá»a động nà y cÅ©ng nằm giữa vách đá cách mặt đất tá»›i mưá»i mấy trượng, có má»™t
sợi mây buá»™c và o tảng đá ngay cá»a động thá»ng xuống. Ngoà i động là má»™t cốc đạo hẹp
má»c các loại cây cá» lúp xúp, không thấy bóng ngưá»i hay bất cứ loại chim muông nà o.
Vẫn chưa phải là Miêu Cương Bát Äá»™ng.
Tiểu Thúy há»i:
- Sao vẫn chưa tá»›i Miêu Cương Bát Äá»™ng ?
Bá»—ng nhiên hà ng loạt tiếng rú thảm từ cốc đạo truyá»n tá»›i.
Lý Tồn Hiếu kêu lên:
- Vị lão nhân gia đó đã khai sát giới rồi.
Láºp tức từ động khẩu nhảy à o xuống.
Hai thiếu nữ cũng nhảy theo.
Äi hết cốc đạo, trước mặt ba ngưá»i mở ra má»™t cảnh tượng rất hùng vÄ©.
Bên dưới là một thung lũng bằng phẳng khá rộng, có suối nước và cây cỠtốt tươi,
xung quanh thung lũng là quần sơn san sát với những vách đá dựng đứng cao vút, trên
các vách đá phẳng lỳ như gương có rất nhiá»u động khẩu, từ má»—i động khẩu cheo leo
giữa vách đá Ä‘á»u buá»™c những thang mây dà i ngắn khác nhau thõng xuống đất
Giữa thung lÅ©ng nằm rải rác tá»›i gần hai chục tá» thi Ä‘á»u là ngưá»i Miêu, đầu bị vỡ
nát, ngá»±c bụng Ä‘á»u phanh hết ra, gan ruá»™t lầy nhầy, thảm không chịu được.
Lý Tồn Hiếu nhÃu mà y nói:
- Vị lão nhân gia đó thủ pháp tà n độc quá.
Lãnh Ngưng Hương tiếp lá»i:
- Cũng chẳng trách được… Ai bảo chúng giam hãm bà ấy mấy chục năm trong
ngục tối…
Lý Tồn Hiếu phản đối:
- Cho dù thế nà o cÅ©ng chỉ nên tìm chá»§ hung mà trừng trị, còn những ngưá»i Miêu
kia có tội gì?
- Nhưng nếu lão nhân gia không giết chúng, chúng cũng giết bà ta thôi. Ngoà i ra
bá»n thá»§ hạ cá»§a Miêu Cương Bát Äá»™ng nà y tên nà o cÅ©ng tà n ác, giết không biết bao
nhiêu ngưá»i rồi và thá»§ Ä‘oạn cÅ©ng tà n độc chẳng kém gì lão nhân gia đó đâu.
Lý Tồn Hiếu lướt mắt nhìn quanh há»i:
- Äây có phải là Miêu Cương Bát Äá»™ng không ?
Lãnh Ngưng Hương đáp:
- Không biết. Nếu chưa phải thì Miêu Cương Bát Äá»™ng chắc cÅ©ng không xa…
Lại nghe mấy tiếng la thảm từ phÃa trước vá»ng lại.
Lý Tồn Hiếu nháºn ra tiếng kêu từ má»™t động khẩu dưới chân vách đá cách đó và i
chục trượng liá»n nói:
- Trong đó còn có ngưá»i, chúng ta nhanh đến xem !
Cả ba ngưá»i cùng lao vá» phÃa động khẩu.
Lại má»™t cảnh tượng thê thảm bà y ra trước mặt há», mưá»i mấy tá» thi bị vỡ đầu lòi
ruột nằm chất đống dưới chân vách đá, trên vách không chỉ một mà có tới năm sáu
động khẩu Ä‘á»u có thang mây trèo xuống.
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Äây đã là Miêu Cương Bát Äá»™ng rồi.
Tiểu Thuý đếm các động khẩu xung quanh thung lÅ©ng rồi gáºt đầu nói:
- Äúng thế ! Kể cả động phÃa bên kia, cả thảy vừa đúng tám động ! Nhưng là m
sao không thấy lão thần tiên và ngưá»i cá»§a hia môn Lãnh Nguyệt và Hà n Tinh đâu cả?
Lãnh Ngưng Hương nhìn Lý Tồn Hiếu nói:
- Phải rồi… đã đến Miêu Cương Bát Äá»™ng sao vẫn chưa thấy CÆ¡ bà bà và những
ngưá»i cùng Ä‘i ? Ngoà i ra Miêu Cương Bát động thu nháºn không Ãt ngưá»i Trung Nguyên,
thế mà gần bốn chục tá» thi Ä‘á»u là ngưá»i Miêu cả…
Lý Tồn Hiếu trầm ngâm nói:
- Cô nương và Tiểu Thúy cứ ở đây, để tôi và o các hang xem .
Dứt lá»i nhún mình nhảy và o má»™t động khẩu gần nhất.
Lãnh Ngưng Hương lo lắng nhìn theo.
Không lâu sau, chà ng hiện ra ở một động khẩu khác nhảy xuống trước mặt hai
thiếu nữ.
Lãnh Ngưng Hương há»i:
- Thế nà o? Trong động không có ngưá»i sao?
Lý Tồn Hiếu đáp:
- Các động nà y Ä‘á»u thông vá»›i nhau, là nÆ¡i cư ngụ cá»§a chúng. Trong đó còn có
giưá»ng nệm, bà n ghế và các đồ dùng thì có thể Ä‘oán rằng trong động Ãt ra phải tá»›i trăm
ngưá»i ở…
Tiểu Thúy há»i:
- Nhưng hỠđi đâu cả mới được chứ ?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu.
Lãnh Ngưng Hương chợt mở to mắt nói:
- Äúng rồi ! Rất có thể bá»n chúng đã dốc toà n lá»±c Ä‘i tìm kho báu chỉ để lại mấy
chục tên giữ sà o huyệt…
Tiểu Thúy tán thà nh ngay:
- Äúng quá !
Lý Tồn Hiếu tiếp lá»i:
- Có khả năng. Váºy là vị lão nhân gia cÅ©ng đã Ä‘i tìm những ngưá»i khác rồi.
Chúng ta đi thôi !
Lại nhìn Lãnh Ngưng Hương chà ng nói:
- Cô nương có xem tà ng bảo đồ, váºy có thể nháºn ra thế núi và địa hình cá»§a kho
báu không ?
- Thiếp nháºn được, chỉ không biết nó ở gần đây hay xa thôi. Chà ng muốn tìm há»
ư ?
- Cô nương cũng biết tôi đến đây cốt tìm gặp Cơ bà bà .
Lãnh Ngưng Hương gáºt đầu :
- Thiếp biết. Nhưng chúng ta hiện ở đây và Miêu Cương nà y địa hình rất phức
tạp, dá»… lạc đưá»ng lắm. Thiếp không thể biết nÆ¡i đó nằm ở hướng nà o…
Tiểu Thúy đỠxuất ý kiến:
- Hay chúng ta cứ ở đây chỠchúng trở v�
Lý Tồn Hiếu trầm ngâm nói:
- Äà nh phải thế thôi …
Nhưng chà ng chưa dứt câu thì ngưng thần dá»ng tai như Ä‘ang nghe ngóng gì.
Lãnh Ngưng Hương vá»™i há»i:
- Có ngưá»i đến hay sao?
Lý Tồn Hiếu gáºt đầu:
- Äúng thế. Chỉ có má»™t ngưá»i nhưng ngưá»i nà y Ä‘i lại rất nhanh.
Vừa lúc đó vang lên tiếng rú từ mé bên trái.
Lý Tồn Hiếu kinh hãi nói:
- Nhất định lại là lão nhân gia rồi.
Ba ngưá»i cùng phóng nhanh vá» hướng đó.
Vượt qua một khu rừng nhỠlại tới một động khẩu khác, ngay dưới chân vách đá
bên dưới động có má»™t ngưá»i chết nhưng không phải là ngưá»i Miêu mà là má»™t hán tá»
báºn hoà ng y, tá» trạng cÅ©ng giống hệt bốn chục tá» thi trước đó, đầu bị vỡ nát ngá»±c bụng
phanh ra.
Tiểu Thuý nói:
- Tiếc tháºt ! nếu chúng ta đến sá»›m hÆ¡n có lẽ đã há»i được tin tức nà o đó…
Lý Tồn Hiếu chợt hướng lên má»™t động khẩu gá»i to:
- Lão nhân gia, có Lý Tồn Hiếu ở đây.
Tiếng lão phụ nhân từ động khẩu vá»ng xuống:
- Thanh niên nhân, ta thấy rồi.
- Lão nhân gia có thể hiện thân nói chuyện không ?
- Không được đâu ! Ta bị giam trong hắc lao mấy chục năm, y phục rách nát cả,
nay trên ngưá»i không má»™t mảnh vải sao có thể gặp ngưá»i khác ?
Lý Tồn Hiếu không ngá» tá»›i Ä‘iểm nà y, nghe váºy thì ngẩn cả ngưá»i.
Tiểu Thúy nhanh miệng:
- Sao lão nhân gia không tìm một bộ y phục trong động của chúng?
Lão phụ nhân hừ một tiếng:
- Tiểu cô nương, nếu chúng ta không phải là chỗ quen biết thì câu đó của ngươi
đủ là m ta tức giáºn ! Nước bẩn sao uống được ? Lão thân há thèm báºn y phục cá»§a bá»n
súc sanh đó?
Tiểu Thúy nhÃu mà y nhưng không đáp.
Lão phụ thân lại tiếp:
- Thanh niên nhân, ngươi có Ä‘iá»u gì thì cứ nói Ä‘i.
Lý Tồn Hiếu cất tiếng:
- Xin lão nhân gia mở lượng …
Lão phụ nhân ngắt lá»i:
- Thanh niên nhân, ngươi không cần phải khuyên ta. Ta sẽ nhớ đại ân của ngươi.
Nhưng lúc ta ở hắc lao ta đã trá»ng thệ rằng nếu có ngà y nà o thoát khốn sẽ diệt táºn
giống súc sinh nà y. Bây giỠđã đến lúc…
- Tôi không ngỠgiúp lão nhân gia thoát hiểm lại tạo nên sát nghiệp thảm khốc
thế…
- Thế nà o? Ngươi hối háºn ư ?
- Không hẳn thế, chỉ là …
- Nếu ngươi hối háºn thì cứ để ta trả xong mối háºn mấy chục năm sống như cầm
thú, ta sẽ tự nguyện trở lại đó để ngươi khuân đá lấp lại như cũ, nguyện ý chết trong đó,
như váºy coi như trả ân cho ngươi …
- Lão nhân gia sao phải khổ như thế chứ ?
- Thanh niên nhân ! Ngươi không biết ta phải chịu thống khổ thế nà o …Nỗi đau
xác thịt còn chịu được, còn ná»—i Ä‘au tâm linh thì khó mà chịu thấu ! Tá»™i ác cá»§a bá»n súc
sinh nà y muốn chết cũng chưa đủ ..
Lãnh Ngưng Hương chợt chen lá»i:
- Dưá»ng như lão nhân gia rất quen thuá»™c địa hình ở Miêu Cương Bát Äá»™ng
Lão phụ nhân thở dà i nói:
- Äâu chỉ quen? Tiểu cô nương ! Miêu Cương Bát Äá»™ng chÃnh do tay ta tạo dá»±ng,
giống như nhà ta váºy.
Cả ba ngưá»i nghe nói Ä‘á»u sá»ng sốt.
Tiểu Thúy há»i:
- Miêu Cương Bát Äá»™ng là do lão nhân gia tạo dá»±ng ư ?
- Tiểu cô nương ngươi không tin sao?
Tiểu Thúy đáp:
- Không phải thế ! Chỉ là không ngá».
Lão phụ nhân chỉ thở dà i:
- Nói ra thì dà i… Hai mươi năm trước lão thân đến Miêu Cương. Lúc đó bá»n
ngưá»i Miêu ở đây còn man rợ lắm, gần như ăn lông ở lá»—, lão thân dạy chúng lấy lá»a
nấu thức ăn, dạy má»i thứ… Aøi ! Tóm lại lão thân dạy chúng tất cả những gì mình
biết…
Tiểu Thúy nói:
- Nếu váºy lão nhân gia là ân nhân cá»§a chúng rồi …
- Nói thế cũng không sai. Lúc đầu chúng coi ta như thần minh nói tất nghe, bảo
tất là m. Cho tá»›i sau nà y có má»™t số bá»n võ lâm Trung Nguyên bại hoại đến đây thì
chúng biến đổi hẳn, trở nên bướng bỉnh và tà n ác, không từ thủ đoạn nà o, tà n sát sinh
linh không thương tiếc. Lão thân khuyên bảo thế nà o chúng cũng không nghe nữa. Lão
thân bắt đầu hối háºn vì mình đã phà tâm lá»±c để cải hóa lÅ© ngưá»i man rợ đó …
Tiểu Thúy há»i:
- VỠsau chúng đưa giam lão nhân gia và o hắc lao như thế nà o?
- Chúng dùng thá»§ Ä‘oạn mà bá»n bại hoại võ lâm Trung Nguyên dạy cho, trước hết
dùng mê dược đầu độc, sau đó luân phiên là m nhục ta cuối cùng mới bắt nhốt và o hắc
lao… Các ngươi thỠnghĩ xem, lấy oán báo ân một cách bất lương, tà n độc đến mức đó
thì con ngưá»i sao có thể chịu đựng được? Ta trá»™m sống mấy chục năm chỉ cầu được có
ngà y hôm nay. Äã thoát khá»i chốn địa ngục đó, là m sao ta có thể tha thứ cho bất cứ
tên nà o?
Câu chuyện cá»§a lão phụ nhân khiến cả ba ngưá»i Ä‘á»u xúc động.
Không ai ngỠbà ta đã phải chịu cảnh bi thảm đến thế.
Bị một lũ man rợ ám toán, luân phiên là m nhục mà vẫn âm thầm chịu đựng trong
hắc lao thiếu thốn, tối tăm và bẩn thỉu, đủ biết bà ta có nghị lá»±c kiên cưá»ng bao nhiêu.
Mối thù ấy quả nhiên không thể không báo.
Trầm mặc hồi lâu, Lý Tồn Hiếu mới lên tiếng:
- Tôi không ngá» rằng lão nhân gia phải nếm trải tấn kịch thảm khốc đến thế. Bá»n
Miêu Cương Bát Äá»™ng nà y quả là không bằng cầm thú, tôi không dám khuyên ngăn lão
nhân gia nữa.
- Thế mới phải chứ ! Thanh niên nhân, ở đây không phải việc của ngươi. Hãy
nhanh rá»i khá»i nÆ¡i nà y, Ä‘i tìm váºt cá»§a các ngươi Ä‘i !
Lý Tồn Hiếu ngáºp ngừng má»™t lúc má»›i nói:
- Việc đã thế nà y, tôi cũng không giấu lão nhân gia nữa. Chúng tôi vượt nghìn
dặm tới đây là để cứu một vị bằng hữu…
Lão phụ nhân liá»n há»i:
- Váºy ư ? Vị bằng hữu cá»§a các ngươi rÆ¡i và o tay Miêu Cương Bát Äá»™ng hay sao?
- Không phải thế. Vị đó theo má»™t ngưá»i từ Trung Nguyên tá»›i đây để tìm má»™t kho
báu. Theo chúng tôi biết thì vị đó đang gặp nguy hiểm.
Lão phụ nhân à một tiếng nói:
- Ta hiểu rồi. Ngươi sợ vị bằng hữu đó cùng những ngưá»i tìm kho báu xảy ra xung
đột…
- Không phải thế. Lão nhân gia, vị bằng hữu đó không phải tới Miêu Cương nà y
để tìm kho báu. Không dám giấu lão nhân gia, bức tà ng bảo đồ vẽ địa hình kho báu
vốn là cá»§a tôi, sau lại rÆ¡i và o tay các nhân váºt cá»§a võ lâm Trung Nguyên. Vị bằng hữu
đó đã đoạt lại tà ng bảo đồ trả cho tôi…
- À …Nhưng ta thấy có gì đó không đúng. Ta biết rất rõ bá»n ngưá»i cá»§a Miêu
Cương Bát Äá»™ng, chúng không bao giá» tha những kẻ dám xâm phạm và o địa pháºn cá»§a
chúng. Thế nhưng tình thế ở đây cho thấy hầu như chưa có xung đột nà o xảy ra.
Lý Tồn Hiếu nói:
- Lão nhân gia còn chưa biết bá»n ngưá»i tìm kho báu đã liên kết vá»›i Miêu Cương
Bát Äá»™ng vá»›i thá»a ước sau khi kiếm được kho báu thì chia Ä‘á»u.
- Thì ra thế …chẳng trách nà o …
Rồi cưá»i hắc hắc nói thêm:
- Miêu Cương Bát Äá»™ng là bá»n má»i rợ, lại hung tà n như cầm thú, tÃnh tình lại xảo
quyệt hiểm trá, dễ gì liên kết với ai? Theo lão thân thì nhất định chúng có dụng tâm
khác.
- Lão nhân gia nói đúng. Nhưng bá»n ngưá»i Trung Nguyên kia cÅ©ng có ý đồ cá»§a
mình.
- Hô hô ! Äúng là kẻ cắp gặp bà già ! Có lẽ Miêu Cương Bát Äá»™ng chỉ để mấy
tên quái váºt nà y giữ động, còn bao nhiêu Ä‘i tìm kho báu cả rồi… nhưng ngươi biết rõ
kho báu ở Miêu Cương nà y chứ ?
Lãnh Ngưng Hương thay lá»i đáp:
- Lão nhân gia, trước đây tôi đã tới Miêu Cương. Thấy địa thế vẽ trên tà ng bảo đồ
thì nháºn ra nÆ¡i đó thuá»™c Miêu Cương.
- Tiểu cô nương, váºy ngươi nói xem bức hoạ đồ vẽ chá»— nà o ? Äịa hình ở Miêu
Cương lão thân thông thuá»™c như lòng bà n tay mình váºy.
Lãnh Ngưng Hương lắc đầu:
- Nhìn và o bản đồ, tôi chỉ biết địa thế nhưng không biết đó là nơi nà o, cũng
không biết phương hướng tới đo.
- Nếu váºy thì ngươi cứ nói địa thế cÅ©ng được. Chỉ cần ngươi mô tả dáng núi thế
nà o lão thân sẽ biết ngay.
Lãnh Ngưng Hương nhìn Lý Tồn Hiếu ra ý dò há»i.
Chà ng hiểu ngay, gáºt đầu nói:
- Tôi không quan tâm đến kho báu đâu, chỉ muốn nhanh chóng gặp bá»n há» cô
nương cứ nói đi.
Lãnh Ngưng Hương nhìn lên động khẩu nói:
- Trên tà ng bảo đồ vẽ ba ngá»n núi thà nh thế chân vạc, ở giữa có má»™t đầm nước…
Lão phụ nhân buộc miệng:
- Nhược Thá»§y Hồ ! Từ đây Ä‘i vá» phÃa đông năm dặm là tá»›i. Äể lão thân Ä‘i trước
cho.
Trong động không có âm thanh phát ra nữa.
Lãnh Ngưng Hương gá»i thêm hai tiếng vẫn không thấy hồi âm.
Tiểu Thúy nói:
- Không thấy bà ta ra khá»i động.
- Chắc bà ta đã ra bằng lối khác. Chúng ta cũng đi thôi.
Ba ngưá»i láºp tức nhảy và o động khẩu mà vừa rồi lão phụ nhân ẩn nấp rồi Ä‘i sâu
và o.
Quả nhiên bên trong có nhiá»u động thông nhau rất rá»™ng và sáng sá»§a.
Tiểu Thúy cũng chỉ tay và o chỗ sáng trước mặt nói:
- Lối ra ở đây rồi !
Äúng là lối ra tháºt.
Chỉ lát sau ba ngưá»i đã ra khá»i Miêu Cương Bát Äá»™ng, trước mặt là má»™t khe núi.
Có ai vẽ lên cát hình mũi tên chỉ hơi chếch sang phải.
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Chắc là lão nhân gia chỉ đưá»ng cho chúng ta.
HỠtheo hướng mũi tên đi chừng ba mươi trượng lại thấy hình mũi tên thứ hai.
Äi được ba dặm thì đến má»™t khu rừng ráºm, ngay ở bìa rừng có mưá»i mấy tá» thi
Ä‘á»u là ngưá»i Miêu, đầu vỡ nát, ruá»™t gan lòi cả ra ngoà i, chỉ cần nhìn hiện trạng cÅ©ng đủ
biết là kiệt tác của lão phụ nhân.
Ba ngưá»i không dừng lại, xuyên rừng Ä‘i tiếp.
Lên tá»›i đỉnh núi, thấy phÃa chân núi bên kia là má»™t đầm nước rá»™ng tá»›i mấy mẫu.
Ngay bên nà y bỠđầm lại có mưá»i mấy tá» thi nữa, nhưng ở đây có cả ngưá»i Miêu
lẫn ngưá»i Hán ăn váºn theo kiểu võ lâm Trung Nguyên.
Trừ mưá»i mấy tá» thi ra, xung quanh khu vá»±c hồ lặng ngắt không thấy nhân ảnh
nà o khác.
Tiểu Thúy ngạc nhiên há»i:
- Ngưá»i Ä‘i đâu cả ?
Äá»™t nhiên vang lên âm thanh lạnh lùng đáp:
- Ngưá»i ở đây ! Các ngươi muốn tìm ai ?
oOo
|

30-08-2008, 03:39 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 30
Nợ máu trả máu
Tiếng nói vừa dứt, từ khu rừng ráºm bên trái có má»™t lão nhân báºn hoà ng y, dáng
cao gầy, mà y thô mắt sáng bước ra.
ChÃnh là vị tổng quản Ba Sỹ Kiệt cá»§a Lãnh Nguyệt Môn.
Tiểu Thúy buộc miệng kêu lên:
- Ba tổng quản.
Ba Sỹ Kiệt dừng lại cách ba ngưá»i khá xa, không thèm nhìn Lý Tồn Hiếu và Lãnh
Ngưng Hương chỉ liếc xéo Tiểu Thúy há»i:
- Hừ ! Trong mắt ngươi còn có Ba tổng quản nà y nữa sao?
Tiểu Thúy không thèm lý đến câu khÃch bác đó, há»i:
- Lão thần tiên đâu ?
Ba Sỹ Kiệt đáp:
- Ngươi cần tìm lão thần tiên ư ? Thế thì tốt quá ! Lão thần tiên chÃnh Ä‘ang muốn
tìm ngươi. Hãy theo ta.
Dứt lá»i quay ngưá»i trở và o rừng.
Tiểu Thúy không vội theo mà nhìn Lý Tồn Hiếu và Lãnh Ngưng Hương chỠđợi.
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Ngươi cứ việc đi theo hắn, chúng ta sẽ đến ngay.
Tiểu Thúy dạ một tiếng rồi đi ngay.
Ba Sỹ Kiệt ngoái lại nói:
- Äây là ná»™i bá»™ cá»§a Lãnh Nguyệt Môn. Ngoại nhân tốt nhất là đừng can thiệp
và o.
Lãnh Ngưng Hương nhá»en miệng cưá»i bảo:
- Ba tổng quản từ bao giỠđã có những câu khó nghe như thế?
Ba Sỹ Kiệt cưá»i nhạt đáp:
- Không phải Ba Sỹ Kiệt muốn thế, đó là quy cÅ© cá»§a Lãnh Nguyệt môn, cÅ©ng lÃ
lệnh dụ của lão thần tiên
- Nhưng ngươi nên biết rằng nếu xét cho cùng thì hai chúng ta đâu phải là ngoại
nhân ? Lý gia là rá»… cá»§a Lãnh Nguyệt Môn, ta lại là vị hôn thê cá»§a chà ng, như váºy Ä‘á»u
là ngưá»i nhà cả.
Ba Sỹ Kiệt lạnh giá»ng:
- Lãnh cô nương mà cũng tự tìm chủ thế sao?
Lý Tồn Hiếu nghe câu đó bá»—ng nổi giáºn, nhưng chà ng chưa kịp phản ứng thì Lãnh
Ngưng Hương đã đưa tay lên quát:
- Äể ta xem ai dạy ngươi câu đó.
Ba Sỹ Kiệt thấy Lãnh Ngưng Hương giơ tay lên thì khác gì giẫm phải rắn rết. Vốn
đã biết tiếng vị nữ kiệt nà y dụng độc lợi hại thế nà o, hắn kinh hoà ng thoái lui, nhưng
chân cứng lại bất động, mặt biến sắc, Ä‘au đớn rên lên má»™t tiếng, cúi gáºp lưng xuống.
Lãnh Ngưng Hương cưá»i nói:
- Ba tổng quản là m sao trước cứng sau má»m thế ?
Ba Sỹ Kiệt gượng ngẩng đầu lên trán đẫm mồ hôi, răng đánh và o nhau cầm cáºp
nói:
- Lãnh cô nương… Ba Sỹ Kiệt… biết tội rồi…
Lãnh Ngưng Hương Ä‘anh giá»ng nói:
- Thế nà o ? Lý gia và ta có phải là ngoại nhân không ?
- Không… không phải ! Ba… Sỹ Kiệt… lỡ lá»i.
- Nếu váºy phiá»n tổng quản báo giùm má»™t tiếng là Lý Tồn Hiếu và Lãnh Ngưng
Hương muốn gặp Cơ bà bà .
Dứt lá»i vung tay. Ná»—i Ä‘au đớn cá»§a Ba Sỹ Kiệt chấm dứt ngay. Hắn quay lại Ä‘i
nhanh và o rừng.
Chốc lát, má»™t Ä‘oà n ngưá»i rầm rá»™ từ trong rừng bước ra. Äầu tiên là Tả há»™ pháp
Quy Bắc Hải và Hữu hộ pháp Vạn Hầu Cao, tiếp đến Cung Thiên Cầu suất lãnh tám
tên đại tuần sát, tất cả Ä‘á»u là ngưá»i cá»§a Lãnh Nguyệt Môn.
Lãnh Ngưng Hương nhÃu mà y nói:
- Thế nà o ? Ba Sỹ Kiệt không đảm đương nổi nên đổi các ngươi đến chứ gì?
Quy Bắc Hải lạnh lùng nói:
- Không ngỠLãnh cô nương tỠra uy phong dụng độc ngay cả ở Miêu Cương nà y…
Lãnh Ngưng Hương cưá»i há»i:
- Ngưá»i chuyên dụng độc thì ở đâu cÅ©ng thi triển độc được, còn ngưá»i đã sợ độc
thì ở đâu cÅ©ng sợ, đúng váºy không ?
- Hừ ! Lãnh Nguyệt Môn đã tìm được ở Miêu Cương nhiá»u thứ giải dược, từ nay
không còn sợ bất cứ loại độc nà o !
- Tháºt ư ? Váºy sao không cho Ba Sỹ Kiệt phục giải dược ?
- Hắn không uống. Còn bá»n chúng ta Ä‘á»u đã phục qua.
- Thế thì tốt quá, để ta thỠxem độc chất của ta còn hiệu nghiệm không hay giải
dược của quý môn cầu được ở Miêu Cương cao minh hơn.
Nói rồi định vung tay lên.
Quy Bắc Hải và Vạn Hầu Cao vội hốt hoảng lùi lại.
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Theo ta biết thì độc chất của Phỉ Thúy Cốc chỉ giải dược của bổn cốc mới có thể
giải được thôi. Muốn ngăn cản chúng ta thì hãy tìm ai không sợ độc chất mới được.
Dứt lá»i cầm tay Tiểu Thúy tiến thẳng.
Bá»n ngưá»i cá»§a Lãnh Nguyệt Môn Ä‘á»u sợ hãi giạt cả lại.
Vạn Hầu Cao gượng cưá»i nói:
- Lãnh cô nương đã rắp tâm đối địch vá»›i Lãnh Nguyệt Môn mà chỉ cáºy và o bản
lĩnh dụng độc thì đâu phải là anh hùng ? Sao không dùng võ công ngay thẳng quyết
định má»™t tráºn thư hùng?
Lãnh Ngưng Hương gia cưá»i không đáp.
Lý Tồn Hiếu bá»—ng gá»i:
- Cô nương !
Lãnh Ngưng Hương quay lại, nhoẻn miệng cưá»i há»i:
- Gì thế, Tồn Hiếu ?
- Äừng để bá»n há» cho rằng chúng ta chỉ biết dụng độc. Xin hai vị Ä‘i sau tôi, Lý
Tồn Hiếu sẽ có cách nói chuyện vá»›i há».
Lãnh Ngưng Hương nghÄ© ngợi giây lát rồi gáºt đầu:
- Thiếp nghe lá»i chà ng.
Rồi kéo Tiểu Thúy tới sau lưng Lý Tồn Hiếu.
Quy Bắc Hải và Vạn Hầu Cao nghe váºy mừng thầm, cùng thở phà o má»™t hÆ¡i.
Lý Tồn Hiếu lên tiếng:
- Trước khi gặp Cơ bà bà , ta không muốn gây xung đột với Lãnh Nguyệt Môn. Chư
vị tốt nhất đừng nên ngăn cản chúng ta.
Nói xong từ từ tiến lên.
Quy Bắc Hải ngỠvực nói:
- Lãnh cô nương tháºt không dụng độc chứ ?
Lãnh Ngưng Hương đáp:
- Ngươi cứ yên tâm ta theo Lý gia. Chà ng đã không muốn dụng độc thì bất cứ tình
huống nà o ta cũng không dùng đâu.
Quy Bắc Hải nói:
- Xưa nay Lãnh cô nương vẫn được tiếng là biết giữ lá»i…
Nói xong vẫy tay cùng Vạn Hầu Cao bước ra chặn đưá»ng Lý Tồn Hiếu.
Chà ng Ä‘anh giá»ng há»i:
- Chư vị định ngăn cản ta sao ?
Quy Bắc Hải cưá»i nhạt đáp:
- Ngăn ngươi thì đã sao chứ? Không có độc của Phỉ Thúy Cốc ngươi đừng hòng
qua được cá»a ải cá»§a hai lão phu.
Lý Tồn Hiếu nhÃu mà y nói:
- Cứ thá» xem váºy.
Chưa dứt câu, Vạn Hầu Cao đã xuất một chưởng đánh tới trước ngực như điện
chá»›p.
Lý Tồn Hiếu lạnh giá»ng:
- Bại tướng há có thể cản được ta? Äi !
Dứt lá»i xuất chưởng nghênh địch.
Vạn Hầu Cao đã từng chịu thiệt thòi nên đâu dám tiếp chiêu ? Lão vội và ng tránh
sang, tả chưởng lại công tới bên hữu Lý Tồn Hiếu.
Quy Bắc Hải cÅ©ng kịp thá»i xuất thá»§, song chưởng cùng công và o chÃnh diện.
Lý Tồn Hiếu bình tĩnh bước lên, song chưởng cùng xuất sang hai hướng.
Chỉ nghe vang lên hai tiếng nổ khô khan, cả Quy Bắc Hải lẫn Vạn Hầu Cao bị
chưởng bức lùi bốn năm bước, huyết khà đảo lộn, phải một lúc mới giữ được trầm ổn.
Äại Bát Tuần Sát láºp tức xông ra chặn trước mặt chà ng.
Lý Tồn Hiếu cưá»i nhạt nói:
- Äó là các ngươi bức ta.
Dứt lá»i váºn công và o hữu chưởng thi triển thần công Ma chữ đã từng là m Lãnh
Nguyệt Môn khiếp vÃa chuẩn bị công xuất ra.
Vừa lúc ấy từ trong rừng truyá»n ra tiếng rao sang sảng:
- Lão thần tiên giá lâm ! Hai vị hộ pháp và bát đại tuần sát hãy lui !
Äại Bát Tuần Sát láºp tức lùi vá» hai bên, cùng Quy Bắc Hải và Vạn Hầu Cao cúi
mình nghênh giá.
Lý Tồn Hiếu dừng lại nhìn lên.
Từ trong rừng Ä‘i ra má»™t Ä‘oà n ngưá»i.
Trước tiên là bốn tên hoà ng y đồng tá» truyá»n lệnh cá»§a Lãnh Nguyệt Môn, tiếp sau
là bốn tên trung niên tỳ nữ khiêng chiếc giừơng má»m phá»§ gấm, trên đó CÆ¡ bà bà ngồi
chiá»…m chệ, Ba Sỹ Kiệt tùy hà nh ngay sau giưá»ng.
Tiếp nữa là ngưá»i cá»§a Hà n Tinh Môn do phu thê Hà n Tinh chá»§ nhân dẫn đầu rồi
đến Ôn Thiếu Khanh và sau hết là Tứ Sứ, Bát Vệ.
Äá»™i ngÅ© nà y luáºn vá» thanh thế đủ chấn động thiên hạ, xét vá» thá»±c lá»±c cÅ©ng dư
sức là m điên đảo võ lâm.
Thế nhưng Lý Tồn Hiếu thấy cÅ©ng như không, đứng trác láºp bất động giống như
một trái núi.
Äoà n ngưá»i dừng lại cách chà ng khoảng hai mươi trượng.
Tiểu Thúy vội bước lên trước Lý Tồn Hiếu quỳ xuống nói:
- Tiểu tỳ kiến quá lão thần tiên.
CÆ¡ bà bà dá»±ng đứng mái tóc bạc, hừ má»™t tiếng rÃt lên:
- Trong mắt ngươi còn có ta nữa sao?
Tiểu Thúy cúi thấp đầu sợ hãi nói:
- Tiểu tỳ không dám !
Cơ bà bà quát:
- Ngươi còn nhớ quy cũ của Lãnh Nguyệt Môn nữa không ?
- Tiểu tỳ vẫn nhớ kỹ từng chữ.
- Váºy thì hãy tá»± động thá»§ Ä‘i, còn chá» gì nữa?
- Tiểu tỳ đâu dám không tuân, nhưng xin lão thần tiên cho phép tiểu tỳ được gặp
cô nương…
Cơ bà bà gầm lên:
- To gan !
Tiểu Thúy run bắn lên, đầu cà ng cúi thấp.
CÆ¡ bà bà tóc tai dá»±ng đứng trông vô cùng uy mãnh, gằn giá»ng:
- Ngươi sao còn chưa tự động thủ đi?
Tiểu Thúy chợt ngẩng lên nói:
- Tiểu tỳ chỉ cầu xin được gặp cô nương một lần…
Cơ bà bà chỉ tay ra lệnh:
- Bắt lấy nó cho ta !
Hai tên hoà ng y đồng tỠbước sấn lên.
Lý Tồn Hiếu bước tá»›i hai bước chắn trước Tiểu Thúy, trầm giá»ng:
- Các ngươi chá»› vá»ng động !
Hai tên đồng tỠhoang mang dừng lại.
CÆ¡ bà bà đanh giá»ng há»i:
- Ta trừng trị nha đầu đó là ngưá»i cá»§a Lãnh nguyệt Môn, ngươi là m thế có ý gì?
Lý Tồn Hiếu thản nhiên đáp:
- CÆ¡ bà bà quên rồi ! Tiểu Thúy đâu còn là ngưá»i cá»§a Lãnh Nguyệt Môn nữa ?
Cơ bà bà quát lên:
- Nói báºy !
Lý Tồn Hiếu vẫn bình tĩnh:
- Tôi đã Ä‘em tà ng bảo đồ đổi lấy Lệnh Hồ cô nương. Tiểu Thúy là do chÃnh bà bÃ
táºn miệng cho phép Ä‘i theo Lệnh Hồ cô nương, như váºy từ ngà y đó không còn là ngưá»i
của Lãnh Nguyệt Môn nữa.
Cơ bà bà lúng túng nói:
- Cái đó… cái đó…
Hà n Tinh phu nhân chợt chen lá»i:
- Bà bà thân pháºn thế nà o ? Muốn xá» lý ngưá»i cá»§a mình thế nà o là tùy ý, không
ai can thiệp được !
Lá»i khÃch cá»§a bà ta là m CÆ¡ bà bà bốc há»a, mắt hiện hà n quang phất tay ra lệnh:
- Bắt, bắt nó cho ta !
Hai tên đồng tá» ngáºp ngừng bước lên.
Lý Tồn Hiếu hoà nh ngược đôi mi nói:
- Cơ bà bà muốn là m gì Tiểu Thúy cũng có thể được, nhưng chỉ cần đem tà ng bảo
đồ trả lại cho tôi, nếu không, chỉ cần đụng đến má»™t sợi tóc cá»§a cô ta, ta sẽ láºp tức lưu
huyết ngũ bộ, xuất thủ thương nhân !
CÆ¡ bà bà giáºn đến phát run, gà o lên:
- Tiểu háºu sinh ! Ngươi tháºt ngông cuồng, ngươi đã đưa tà ng bảo đồ, ta giao tôn
nữ của ta, đó là do ta không muốn tranh chấp với ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn buộc ta
phải hạ sát thủ ?
Lý Tồn Hiếu ôn tồn đáp:
- CÆ¡ bà bà , Lãnh Nguyệt Môn danh chấn võ lâm. Bà bà là ngưá»i có thân pháºn rất
cao, váºy nên biết chuyện gì cÅ©ng nên có lý cá»§a nó.
- Ta không hiểu lý chỗ nà o ?
- Tiểu Thuý là ngưá»i cá»§a tôi, Lãnh Nguyệt môn không có quyá»n là m gì cô ta.
Cơ bà bà tức tối nói:
- Ta phải trừng trị nó.
- CÅ©ng được. Nhưng như tôi vừa nói, vá»›i Ä‘iá»u kiện hãy trả lại bức tà ng bảo đồ.
Cơ bà bà nghiến răng nói:
- Tiểu háºu sinh ! Ta chỉ không muốn kết oán vá»›i Äại Lôi Aâm và Thiên Ngoại Thần
Ma chứ không phải sợ ngươi đâu !
Hà n Tinh phu nhân lại chá»c và o:
- Bà bà cần gì phải giáºn dữ ? Bằng và o hai môn Lãnh Nguyệt và Hà n Tinh chẳng
lẽ còn sợ không là m gì được tên độc tỠcô nhi nà y.
Lãnh Ngưng Hương chợt lên tiếng:
- Tôi từ lâu nghe đại danh Hà n Tinh Môn, không ngá» thá»±c tế chỉ thấy ngưá»i cá»§a
Hà n Tinh Môn chỉ biết đứng sau lưng ngưá»i khác để xúi bẫy.
Hà n Tinh phu nhân biến sắc, mắt lộ hung quang, gà o lên:
- Tiểu bối to gan ! Cho dù có Lãnh Vô Cấu ở đây cũng không dám thế, sao ngươi
dám buông lá»i vô lá»… vá»›i ta như váºy ?
Lãnh Ngưng Hương cưá»i đáp:
- Cái đó chưa chắc ! Gia mẫu xưa nay vốn rất ghét cũng kẻ xui nguyên giục bị.
Hà n Tinh phu nhân mặt tái xám muốn lao tới nhưng thấy Lý Tồn Hiếu đứng trác
láºp trước hai thiếu nữ, khà thế uy mãnh vô cùng nên bá»—ng thấy chá»n, như thế nói:
- Ngươi cứ việc múa mép đi. Nhưng Liễu công tỠtrúng độc mà chết, để xem Cơ
bà bà có tha cho ngươi không .
Lãnh Ngưng Hương cưá»i nhạt:
- Cơ bà bà có tha hay không, đó là việc của bà ấy với ta, chẳng cần bà phải
khÃch bác.
Hà n Tinh phu nhân giáºn đến nổi nghiến răng canh cách muốn bổ tá»›i nuốt sống
Lãnh Ngưng Hương nhưng vẫn nể sợ thần công của Lý Tồn Hiếu nên không dám tiến
lên bước nà o.
CÆ¡ bà bà cưá»i nhạt nói:
- Lãnh Vô Cấu có gia giáo lắm !
Lãnh Ngưng Hương lên trước một bước cúi mình thi lễ nói:
- CÆ¡ bà bà ! Lão nhân gia chẳng phải là ngưá»i không hiểu lý, là m sao còn bị
ngưá»i ta khÃch tướng ?
CÆ¡ bà bà tức giáºn nói:
- Ta bị ai khÃch tướng? Tại Kim Hoa má»™t tay giao tà ng bảo đồ má»™t tay giao ngưá»i,
việc tưởng rằng như thế đã xong, ai ngá» tên tiểu háºu sinh há» Lý nà y nuốt lá»i há»§y ước,
không những xúi giục tôn nữ của ta lấy cắp tà ng bảo đồ mà tự hắn cũng theo tới Miêu
Cương…
Lãnh Ngưng Hương đáp:
- Bà bà hiểu lầm rồi ! Lệnh Hồ cô nương trở lại bên bà bà lấy cắp tà ng bảo đồ,
việc đó không quan hệ gì đến chà ng cả. Không phải chà ng xúi giục đâu. Còn việc
chúng tôi đến Miêu Cương thì lại vì nguyên nhân khác.
- Ngươi cho là ta tin lá»i ngươi sao ?
- Vãn bối nói thá»±c tình. Nếu bà bà không tin thì cứ há»i Lệnh Hồ cô nương, cÅ©ng
nên há»i thẳng Tiểu Thuý trước mặt má»i ngưá»i ở đây…
Hà n Tinh phu nhân lại chen lá»i:
- Hai kẻ đó vốn đã rắp tâm theo ngoại nhân, bội phản sư môn đương nhiên nói
theo chủ ý của ngoại nhân rồi !
Lãnh Ngưng Hương không thèm để ý nói tiếp:
- Thá»±c ra vãn bối cho rằng CÆ¡ bà bà tin hay không cÅ©ng chưa quan trá»ng lắm…
- Vì sao ?
- Vãn bối vừa nói Lý Tồn Hiếu tìm đến Miêu Cương là vì một nguyên nhân khác,
chÃnh việc đó má»›i quan trá»ng.
- Việc gì ?
- Sao CÆ¡ bà bà không há»i chà ng đó ?
Cơ bà bà quay sang Lý Tồn Hiếu:
- Tiểu háºu sinh, ngươi nói Ä‘i !
Lý Tồn Hiếu thở phà o một hơi mới nói:
- ChÃnh bà bà cÅ©ng đã biết, trên tà ng bảo đồ không những vẽ địa thế núi mà còn
vẽ má»™t hình ngưá»i.
- Ta có thấy, đó là hình một lão phụ nhân, nhưng sao ?
- Cơ bà bà có lưu ý rằng hình lão phụ nhân đó trên bà n tai phải có tới sáu ngón
không ?
CÆ¡ bà bà ngẩn ngưá»i há»i:
- Cái đó thì ta không để ý. Nhưng chi tiết nà y có ý nghĩa gì ?
- Tôi sẽ nói với Cơ bà bà …
Chà ng hÃt sâu và o má»™t hÆ¡i, đôi mắt lấp lánh hà n quang nhìn thẳng và o CÆ¡ bà bà ,
cháºm rãi nói:
- Bức tà ng bảo đồ vốn được giấu trong đôi Huyết Kết Ngá»c Uyên Ương vốn là váºt
cá»§a cố trang chá»§ Hà n Thế Kiệt cá»§a ThÃnh Äà o SÆ¡n Trang ở Quân SÆ¡n giữa Äá»™ng Äình
Hồ. Hai mươi năm trước và o má»™t đêm ThÃnh Äà o SÆ¡n Trang gặp nạn, gần trăm ngưá»i
già trẻ Ä‘á»u bị giết má»™t cách thảm khốc, chỉ có má»™t ngưá»i bị trá»ng thương may mắn
thoát chết. Ngưá»i nà y giấu được đôi Huyết Kết Ngá»c Uyên Ương mang Ä‘i, sau đó vẽ
hình lão phụ nhân lên bức tà ng bảo đồ. Tôi cho rằng vị đó đã nháºn ra hung thá»§ sát hại
trăm ngưá»i cá»§a ThÃnh Äà o SÆ¡n Trang đã vẽ lại vá»›i mục Ä‘Ãch lưu cho bằng hữu hoặc háºu
thế cá»§a Hà n trang chá»§ biết cừu nhân. Lúc đó ở Kim Hoa khi tôi giao tà ng bảo đồ bị bÃ
bà xuất thá»§ đột kÃch tôi má»›i nháºn ra bà n tay phải cá»§a bà bà có tá»›i sáu ngón…
CÆ¡ bà bà biến sắc há»i:
- Lúc đó ngươi phân thần mà thụ thương là vì thế ư ?
- Không sai !
- Ngươi cho rằng lão phụ thân được vẽ trên tà ng bảo đồ chÃnh là ta?
Lý Tồn Hiếu trầm tĩnh nói:
- Việc nà y rất trá»ng đại, tôi không dám khẳng định khi chưa đủ chứng cá»›. Bởi thế
sau khi trị thương xong tôi quyết tìm bà bà cho tá»›i táºn Miêu Cương nà y để há»i trá»±c diện
bà bà .
Hà n Tinh phu nhân chợt cưá»i gằn nói:
- Äó má»›i là sá»± hoang đưá»ng ! Trên Ä‘á»i nà y đâu phải chỉ má»™t ngưá»i ở bà n tay phải
có sáu ngón ? Chỉ dá»±a và o hình ngưá»i trên tà ng bảo đồ mà chỉ Ä‘Ãch danh ngưá»i ta… CÆ¡
bà bà thân pháºn thế nà o ? há để hắn tùy tiện ngáºm máu phun ngưá»i ?
Lãnh Ngưng Hương ngắt lá»i:
- Ôn phu nhân nói năng cho tháºn trá»ng ! Bà không nghe thấy sao? Chà ng đã nói
việc nà y rất hệ trá»ng, không dám khẳng định nếu chưa đủ chứng cá»›. Chà ng chỉ há»i trá»±c
diện chứ đâu chỉ Ä‘Ãch danh ?
Hà n Tinh phu nhân phản bác:
- Thế sao không chá» tìm đủ chứng cá»› rồi hãy há»i ? CÆ¡ bà bà thân pháºn thế nà o
lại chịu để ngưá»i khác là m hoen ố uy danh cá»§a mình bằng má»™t sá»± hoà i nghi vô cá»›?
Äừng nói hình ngưá»i trên tà ng bảo đồ không phải CÆ¡ bà bà mà cho dù đúng thì ngươi
có thể là m gì được chứ ?
- Việc rất hệ trá»ng, Ôn phu nhân nói năng hãy cẩn tháºn !
- Ta nói thế đó ! Lãnh Nguyệt và Hà n Tinh là má»™t nhà . Ta nói cÅ©ng như CÆ¡ bà bÃ
nói.
Lãnh Ngưng Hương nhìn sang Cơ bà bà chỠxem phản ứng.
Lá»i nói khÃch cá»§a Hà n Tinh phu nhân rất trúng Ä‘Ãch khiến CÆ¡ bà bà cà ng nổi
giáºn, nhìn Lãnh Ngưng Hương và Lý Tồn Hiếu thách thức:
- Không sai ! Ôn phu nhân nói cũng như ta nói, thế là rõ tất cả rồi !
Lý Tồn Hiếu nhÃu chặt đôi mà y nói:
- Váºy là CÆ¡ bà bà thừa nháºn ?
Hà n Tinh phu nhân cướp lá»i:
- Thế thì sao?
Lãnh Ngưng Hương cưá»i nhạt nói:
- Ôn phu nhân ! Äây là bà rắp tâm ly gián hay chÃnh bà cố ý xui nguyên giục bị,
đánh láºn trắng Ä‘en vá»›i dã tâm quá rõ ? Lãnh Nguyệt Môn vá»›i chúng ta xảy ra tranh
chấp đối với Hà n Tinh Môn của các ngươi sẽ có lợi lắm mà ! Khi đó Hà n Tinh Môn sẽ
độc chiếm kho báu hay Cơ bà bà sẽ thay đổi chủ ý đem tôn nữ gả cho quý tỠcủa bà ?
Hà n Tinh phu nhân giáºn đến tÃm mặt, run giá»ng nói:
- Bà bà nghe rồi đấy ! Chẳng lẽ bà bà có thể dung thứ cho hai kẻ tiểu bối chưa
ráo máu đầu đó cuồng ngạo coi chúng ta chẳng ra gì?
Cơ bà bà tóc tai dựng đứng, ánh mắt phát xạ xanh lè rất đáng sợ nghiến răng nói:
- Ta thân pháºn thế nà o, há có thể dung tha cho chúng dám vô lá»… là m cà n trước
mặt ta ? Lý Tồn Hiếu quyến rũ tôn nữ ta, Lãnh Ngưng Hương dụng độc giết hại cháu rễ
ta. Hai món nợ đó bây giá» cùng tÃnh ! Ngưá»i đâu ! Giết chúng cho ta !
Bốn tên trung niên tỳ nữ được lệnh nhảy phắt ra, kiếm lăm lăm trong tay.
Xem ra cuộc huyết chiến đã châm ngòi.
Và o thá»i Ä‘iểm quyết tỠđó, đột nhiên vang tá»›i má»™t trà ng cưá»i quái dị.
Trong chớp mắt, một nhân ảnh mà u và ng như tia chớp vụt đến đáp xuống ngay
giữa Lý Tồn Hiếu và Lãnh Nguyệt Tứ Tỳ.
Äó là má»™t lão phụ nhân mình khoát má»™t tấm da báo, ngưá»i gầy đét chỉ còn da
bá»c xương, mái tóc bạc rối tung xổ xuống táºn thắt lưng, hai hố mắt hõm sâu, lưỡng
quyá»n nhô cao lên nhá»n hoắt, cả bá»™ mặt chẳng khác gì má»™t chiếc đầu lâu !
Những móng tay của lão phụ nhân dà i tới mấy tấc, bà n chân không mang già y
dép gì. Tấm da báo khoát trên ngưá»i máu tươi còn nhá» giá»t, hẳn bà ta má»›i giết được vÃ
vừa lá»™t da xong, tháºm chà máu nhuá»™m khắp ngưá»i đỠlòm từ vai trở xuống.
Nhìn lão phụ nhân đáng sợ đến nổi ngay cả Lãnh Nguyệt Tứ Tỳ kiến đa thức
quãng, xông pha rong ruỗi khắp giang hồ cũng phải phát hoảng lùi lại.
Tiểu Thúy hét lên một tiếng, vội và ng nấp sau lưng Lãnh Ngưng Hương.
Lão phụ nhân từ đôi môi khô héo biểu lá»™ giống như nụ cưá»i, nhìn Tiểu Thúy nói:
- Tiểu cô nương, chÃnh ta không muốn gặp ngươi, ngươi lại đòi được gặp ta. Nay
ta đã tới đây, tại sao ngươi lại hoảng sợ đến thế ?
Tiểu Thúy nghe váºy thì ngÆ¡ ngác thốt lên:
- Lão nhân gia… đấy ư ?
Lão phụ thân đáp:
- Phải ! Thế ngươi cho là ai chứ ? Trên Ä‘á»i nà y còn có ai đáng sợ hÆ¡n ta nữa chứ ?
Tháºt ra ngươi không nên sợ ta má»›i đúng. ChÃnh bá»n nà y má»›i đáng sợ !
Nói xong bà đưa những ngón tay chỉ và o Hà n Tinh phu nhân nói tiếp:
- Äừng thấy vẻ ngoà i nó kiá»u diá»…m như thế, phong lưu đà i các như thế, sắc nước
hương trá»i như thế mà lầm. Thá»±c tế lòng dạ nó còn độc địa hÆ¡n, dá»… sợ hÆ¡n ta nhiá»u lần.
Lãnh Ngưng Hương gáºt đầu:
- Lão nhân gia nói rất đúng.
Hà n Tinh phu nhân quát lên:
- Mụ điên kia ! Ngươi là ai mà dám …
Lão phụ nhân ngắt lá»i:
- Dám gì chứ ? Ôn phu nhân ! Ngưá»i khác thì sợ ngươi nhưng ta thì không sợ đâu !
Ngươi khác không biết ngươi nhưng ta lại quá rõ ! Ngươi quên ta rồi sao ? Hãy nhớ xem,
Bạch Phát Äồng Nhan Âm Ngá»c Kiá»u…
Lãnh Ngưng Hương sá»ng sốt.
Hà n Tinh phu nhân kếu lên thất thanh:
- Thế nà o ? Ngươi… ngưá»i… ngươi là … Aâm đại thư ?
Lão phụ nhân cưá»i khùng khục nói:
- Ngươi không ngá» ta vẫn còn sống chứ gì? Aâm Ngá»c Kiá»u hiệu xưng là Bạch Phát
Äồng Nhan nay bạch phát vẫn như xưa, chỉ không má»m mại bằng lúc trước, còn đồng
nhan, hừ có thể nói dung mạo hiện giỠcủa ta là được phu thê ngươi ban tặng đấy !
Chỉ thấy Hà n Tinh phu nhân khẽ nói mấy tiếng, láºp tức Hà n Tinh Tứ Sứ đồng
thá»i xuất thá»§ nhằm lão phụ nhân đánh ra đồng thá»i tám chưởng, uy lá»±c tháºt kinh nhân.
Lãnh Ngưng Hương vội nói:
- Lão nhân gia cẩn tháºn ! Có ngưá»i táºp kÃch !
Lão phụ nhân cưá»i đáp:
- Äa tạ cô nương ! Lão thân vẫn chưa mù chưa Ä‘iếc. Bá»n nhãi nhép đó chưa thể
thương được ta đâu ! Cút !
Dứt lá»i hai tay đưa chếch ra.
Tám chưởng của Hà n Tinh Tứ Sứ hợp lực chợt tiêu biến đâu mất, tiếp đó không
thấy có luồng kình lực nà o phản lại, thế mà cả bốn tên Hà n Tinh Tứ Sứ bị bốc ngược
lên cao tá»›i bốn năm tượng, cùng rú lên thê thảm rồi rÆ¡i bình bịch xuống đất tá»›i táºn bìa
rừng, máu miệng máu mũi trà o ra nằm bất động.
Công lá»±c lão phụ nhân tháºt ghê gá»›m, chỉ má»™t chiêu đủ trấn động toà n trưá»ng.
Bà ta lại cưá»i khùng khục nói:
- Ôn phu nhân ! Ngươi định ra lệnh giết ta diệt khẩu đó ư ? hừ ! đâu phải chuyện
dễ dà ng !
CÆ¡ bà bà chợt đứng dáºy trên giưá»ng.
Lão phụ nhân nói:
- Cơ lão muội ! Ta thà nh danh trước ngươi, tuổi tác cũng lớn hơn ngươi một chút
nên cÅ©ng đáng gá»i ngươi má»™t tiếng lão muá»™i. Ngươi là ngưá»i biết ngưá»i xét việc, cá»› sao
lại nghe giống tiểu nhân kia xúc xiểm ? Việc nà y quan hệ tới huyết hải thâm cừu, cũng
quan hệ đến sự tồn vong của cả môn phái Lãnh Nguyệt, là m sao lão muội khinh suất bị
ngưá»i lợi dụng thừa nháºn má»™t cách tùy tiện như thế ?
Bấy giỠphu phụ Hà n Tinh phu nhân cùng nhi tỠvà Hà n Tinh Bát Vệ im hơi lặng
tiếng len lén lùi và o rừng, không đếm xỉa cả đến bốn thi thể của Hà n Tinh Tứ Sứ.
Lãnh Ngưng Hương nháºn ra liá»n nói:
- Chúng lủi mất rồi…
Lão phụ nhân xua tay:
- Cô nương cứ kệ chúng Ä‘i dù sao chúng cÅ©ng không thể ra khá»i Miêu Cương nà y
được đâu ! Hãy nghe ta nói hết đã !
Lãnh Ngưng Hương đà nh nÃn lặng.
Lão phụ nhân nhìn Lý Tồn Hiếu nói:
- Thanh niên nhân, ngươi là ngưá»i thông minh mà sao vẫn hồ đồ như thế ? Nếu
không phải ta nấp trong rừng nghe hết câu chuyện thì ngươi đã đổ oan cho ngưá»i tốt rồi
! Ngươi sẽ xung đột với Lãnh Nguyệt Môn một cách vô nghĩa lý…
Lý Tồn Hiếu vá»™i há»i:
- Lão nhân gia nói thế tất chỉ bằng ngưá»i được vẽ hình lên tà ng bảo đồ không
phải CÆ¡ bà bà , đúng váºy không ?
Lão phụ nhân gáºt đầu:
- Vốn dĩ không phải Cơ lão muội mà .
- Có vẻ như lão nhân gia biết ngưá»i đó là ai…
- Äâu chỉ biết? Ta vá»›i ngưá»i đó theo nhau như bóng vá»›i hình, biết đến táºn chân tÆ¡
kẽ tóc !
Lý Tồn Hiếu thấy tim mình Ä‘áºp rá»™n lên há»i dồn:
- Xin lão nhân gia hãy nói, ngưá»i đó là ai váºy ?
- Nếu ta không nói thì đã không hiện thân ! Thanh niên nhân, ngưá»i được vẽ lên
tà ng bảo đồ chÃnh là lão thân đây !
Tất cả những ngưá»i có mặt tại hiện trưá»ng Ä‘á»u sá»ng sốt.
Lý Tồn Hiếu hết sức bất ngá», há»i lại:
- Ngưá»i được vẽ trên tà ng bảo đồ chÃnh là lão nhân gia?
Lão phụ nhân gáºt đầu:
- Không sai ! ChÃnh là ta đây ! Các ngươi chắc vẫn nhá» ta đã kể rằng ta vốn lÃ
ngưá»i Trung Nguyên. Năm xưa do nông nổi mà phạm phải sai lầm má»›i chạy đến Miêu
Cương. Việc sai lầm ấy là do bị ngưá»i khác lợi dụng xui giục, hay đúng hÆ¡n là mua
chuá»™c, tham gia hà nh hung ở ThÃnh Äà o SÆ¡n Trang hai mươi năm trước…
Toà n trưá»ng lặng phắt.
Hồi lâu Lý Tồn Hiếu trấn tÄ©nh há»i:
- Lão nhân gia, ngưá»i được vẽ trên tà ng bảo đồ trên bà n tay phải có sáu ngón mÃ
!
Lão phụ thân chìa bà n tay phải vá»›i những chiếc móng dà i ngoằng ra há»i:
- Thanh niên nhân, ngươi xem bà n tay ta có mấy ngón?
Quả nhiên trên bà n tay phải cá»§a lão phụ nhân, ngoà i năm ngón bình thưá»ng,
cạnh bên ngón cái còn má»c thừa ra má»™t ngón nhá».
Lý Tồn Hiếu đứng như chôn chân xuống đất, chưa biết nên hà nh động thế nà o.
Lãnh Ngưng Hương chợt lên tiếng:
- Lão nhân gia, nói không đúng !
- Sao lại không đúng, tiểu cô nương ?
- Lão nhân gia đã từng nói mình chừng sáu mươi tuổi, đúng không ?
Lão phụ nhân gáºt đầu:
- Äúng thế !
Lãnh Ngưng Hương cưá»i nói:
- Äó là điá»u không đúng. Lão nhân gia má»›i sáu mươi, váºy hai mươi năm trước
chẳng qua má»›i chỉ trên dưới bốn mươi tuổi, chỉ là và o báºc trung niên thôi. Nhưng hình
vẽ trên tà ng bảo đồ lại là má»™t lão phụ nhân tóc bạc, Ãt nhất đã sáu mươi tuổi…
Lão phụ nhân cưá»i đáp:
- Cô nương là ngưá»i thông minh láºp luáºn như váºy cÅ©ng đúng. Nếu váºy cà ng không
phải CÆ¡ bà bà , đúng chứ ? Vì CÆ¡ lão muá»™i còn Ãt tuổi hÆ¡n ta.
- Lão nhân gia nói không sai. Hình vẽ trên tà ng bảo đồ không phải Cơ bà bà cũng
không phải lão nhân gia.
Lão phụ nhân lắc đầu:
- Không, cô nương. ChÃnh là ta đấy.
- Nhưng sá»± tháºt chứng minh …
- Cô nương, hãy nghe ta há»i đây. Ngươi nhá»› danh hiệu cá»§a ta chứ ?
Lãnh Ngưng Hương đáp:
- Là Bạch Phát Äồng Nhan Aâm lão nhân gia.
- Ngươi biết vì sao ta có danh hiệu đó không ?
- Vãn bối nghe truyá»n ngôn rằng trước đây lão nhân gia có mái tóc bạc nhưng
khuôn mặt xinh đẹp mãi mãi trẻ trung.
- ChÃnh thế ! Bởi vì mái tóc bạc cá»§a ta mà ngưá»i sống sót duy nhất ở ThÃnh Äà o
Sơn Trang vì trong đêm tối tưởng ta là một bà già đã vẽ ta thà nh lão phụ thân.
Lãnh Ngưng Hương ngơ ngác im bặt.
Lý Tồn Hiếu trấn tĩnh lại nói:
- Váºy là ngưá»i vẽ trên tà ng bảo đồ quả tháºt là lão nhân gia rồi…
- Thanh niên nhân, năm xưa ở ThÃnh Äà o SÆ¡n Trang ngoà i gia nhân Hà n trang
chủ còn có sư thư của ông ta Lý phu nhân và vị Lý thiếu gia bây giỠchưa đầy tuổi.
Ngươi chắc là vị Lý thiếu gia đó, ta nói váºy có đúng không ?
Lý Tồn Hiếu mặt trắng bệch lại, run giá»ng:
- Như váºy hung thá»§ đêm ấy đột kÃch ThÃnh Äà o SÆ¡n Trang giết gần trăm mạng
ngưá»i, sau đó còn phóng há»a thiêu trụi nó thà nh đống tro tà n quả nhiên đúng là bÃ
rồi…
- Thì ta đã thừa nháºn từ đầu mà …
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Lão nhân gia, hai mươi năm trước giết ngưá»i phóng há»a, hai mươi năm sau lại tá»±
nguyện nháºn tá»™i lá»—i vá» mình, đó là điá»u xưa nay chưa từng có.
Lão phụ nhân cưá»i nói:
- Cô nương, việc nà y vị hôn phu cá»§a ngươi nên cảm tạ Miêu Cương Bát Äá»™ng vÃ
tự cảm ơn mình nữa.
Lãnh Ngưng Hương ngạc nhiên há»i:
- Câu đó nên hiểu thế nà o?
Lão phụ nhân giải thÃch:
- Nếu không có bá»n súc sinh Miêu Cương Bát Äá»™ng hãm hại ta, giam cầm ta trong
hắc lao mấy chục năm sống trong u tối ngồi tá»± vấn lương tâm, hối háºn vì hà nh vi lá»—i
lầm của mình, lại không được vị hôn phu của ngươi với lòng nhân từ và thần công cái
thế giúp ta thoát khốn khiến ta thấy mình mang nợ quá nhiá»u thì bây giá» cho dù có tìm
được ta thì ta đâu dá»… thừa nháºn tá»™i trạng, sẵn sà ng Ä‘á»n tá»™i ?
Lý Tồn Hiếu Ä‘anh giá»ng há»i:
- ThÃnh Äà o SÆ¡n Trang đối vá»›i bà có cừu háºn gì ?
- Nếu có cừu háºn thì ta đã không bị lương tâm dà y vò suốt mấy chục năm. Ta đã
từng nói là mình bị ngưá»i khác mê hoặc, bị mua chuá»™c và hồ đồ mà mắc phải lá»—i lầm.
Lãnh Ngưng Hương lại há»i:
- Ai mê hoặc, ai đã mua chuộc lão nhân gia ?
Lão phụ thân đáp:
- Thì chÃnh kẻ vừa rồi đã định giết ta để diệt khẩu đó !Thấy tình hình bất lợi đã
lén trốn đi…
- Phu thê Hà n Tinh chủ nhân ?
- Phải ! Tuy kẻ ra mặt mua chuộc cám dỗ ta là phu thê hỠÔn, nhưng theo ta biết
thì đằng sau đôi phu thê quái váºt đó còn có má»™t kẻ chá»§ mưu khác. Muốn biết hắn là ai
thì chỉ há»i phu thê chúng má»›i biết được.
Lãnh Ngưng Hương nhìn Lý Tồn Hiếu.
Lý Tồn Hiếu hoà nh ngược đôi mà y kiếm, bước tới gần lão phụ nhân.
Bà ta bình tĩnh nói:
- Thanh niên nhân, ta đã nguyện hiện thân tức chấp nháºn Ä‘á»n tá»™i cho lá»—i lầm hai
mươi năm trước cá»§a ta. Ngưá»i cá»§a Miêu Cương Bát Äá»™ng đã bị ta giết sạch rồi, lòng nay
hoà n toà n thanh thản không còn vướng báºn gì nữa. Thế gian nà y đối vá»›i ta không còn
gì lưu luyến. Tuy nhiên món nợ kia ta sẽ giúp ngươi đòi thêm một lần nữa, cũng là món
nợ mà phu thê chúng phải trả cho ta chịu cảnh bi thảm suốt hai chục năm…
Dứt lá»i liá»n phóng mình lao vút Ä‘i như cÆ¡n gió, chá»›p mắt đã không thấy đâu.
Lý Tồn Hiếu định truy theo nhưng Lãnh Ngưng Hương đã ngăn lại:
- Bà ta sẽ quay lại, chà ng đừng tìm vô Ãch. Bạch Phát Äồng Nhan Âm Ngá»c Kiá»u
danh đầu không nhá», tất biết giữ lá»i.
Lý Tồn Hiếu nhìn theo hướng Aâm Ngá»c Kiá»u vừa Ä‘i khuất, đứng trầm mặc má»™t lúc
rồi thong thả bước tá»›i trước giưá»ng kiệu CÆ¡ bà bà , chắp tay cúi đầu nói:
- Cơ lão nhân gia, Lý Tồn Hiếu lỗ mãng với lão nhân gia, xin chịu tội !
CÆ¡ bà bà sá»ng sốt há»i:
- Ngươi có tội gì đối với ta?
Lý Tồn Hiếu đáp:
- Phà m chuyện gì Ä‘á»u phải hiểu rõ tình lý, vãn bối chưa biết giữ lá»… nghÄ©a đúng
mực với lão nhân gia.
Cơ bà bà lắc đầu, cảm động nói:
- Ta không ngá» ngươi cương trá»±c và biết lá»… phép đến như váºy, lại phải mang má»™t
ná»—i cừu háºn bi thảm dưá»ng ấy. Ta lại cà ng không ngỠÔn gia cá»§a Hà n Tinh hiểm độc
và hèn hạ đến thế…
Lãnh Ngưng Hương cũng đến thi lễ nói:
- Cơ bà bà vãn bối cũng xin chịu tội.
Cơ bà bà xua tay nói:
- Thôi thôi ! Ta biết các ngươi không có tá»™i gì, mà nếu có là m ta giáºn dữ má»™t chút
thì ta phải tự trách mình trước…
Dừng một lúc lại trầm ngâm nói tiếp:
- Äáng trách nữa là Dao CÆ¡ không cho ta biết rõ Lý Tồn Hiếu là ngưá»i thế nà o…
bây giỠta đưa Dao Cơ ra chắc vẫn chưa muộn chứ ?
Lãnh Ngưng Hương dù nằm mơ cũng không ngỠmột lão ma đầu uy chấn võ lâm
nay trở thà nh má»™t ngưá»i hiá»n dịu khải ái đến như váºy, liá»n mừng rỡ nói:
- Vãn bối hết lòng cảm tạ !
Nói rồi quỳ xuống bái một lễ.
CÆ¡ bà bà phóng mắt nhìn Tiểu Thúy gá»i:
- Tiểu Thúy !
Tiểu Thúy vội bước lên thi lễ:
- Có tiểu tỳ !
CÆ¡ bà bà nghiêm giá»ng:
- Tội chết có thể tha, nhưng tội sống phải chịu phạt. Ngươi mau và o dẫn cô nương
ra đây.
Tiểu Thúy phát ngơ, chợt hiểu ra quỳ xuống mừng rỡ nói:
- Äa tạ lão thần tiên khai ân.
Rồi đứng vụt lên lao như bay và o rừng.
Chốc lát đã dẫn theo Lệnh Hồ Dao CÆ¡ cháºm bước Ä‘i ra.
Lệnh Hồ Dao CÆ¡ trông có vẻ tiá»u tụy, sắc mặt rầu rầu, hiển nhiên đó là háºu quả
cá»§a má»™t mối tình vô vá»ng.
Lãnh Ngưng Hương lao tới đón, nói nhỠvà o tai Lệnh Hồ Dao Cơ mấy câu. Nà ng
gáºt đầu cÅ©ng nói nhá» câu gì vá»›i Lãnh Ngưng Hương.
Äến trước giưá»ng, Lệnh Hồ Dao CÆ¡ cùng Tiểu Thúy song song quỳ xuống.
CÆ¡ bà bà khoát tay cưá»i nói:
- Dao CÆ¡ mấy ngà y nay ná»™i là m khổ cháu quá nhiá»u… Äứng lên Ä‘i ! Bây giá» ná»™i
giao cháu lại cho Lý Tồn Hiếu đó ! Hãy đến với nó đi !
Lệnh Hồ Dao Cơ đứng lên đưa mắt nhìn Lý Tồn Hiếu.
Bốn mắt giao nhau trong khoảnh khắc, đột nhiên từ đôi mắt đẹp của Lệnh Hồ
Dao Cơ đôi dòng lệ châu tuôn dà i xuống…
Lý Tồn Hiếu thấy lòng nhói lên, nhưng lúng túng không biết phải là m gì.
Lãnh Ngưng Hương cùng Tiểu Thúy dìu Lệnh Hồ Dao Cơ bước tới trước Lý Tồn
Hiếu, chợt nghe Cơ bà bà nói:
- Khoan đã ! Những vị cô nương của Lệnh Hồ gia ở Lãnh Nguyệt khi xuất giá đâu
thể không có lá»… váºt ?
Rồi trang trá»ng lấy trong túi má»™t váºt đưa ra:
- Ná»™i cho cháu là m đồ sÃnh lá»… !
Váºt đó không ai lạ, chÃnh là bức tà ng bảo đồ.
Lệnh Hồ Dao CÆ¡ vô cùng khÃch động, nước mắt chứa chan, đôi môi hồng run run
má»™t lúc má»›i gá»i được má»™t tiếng:
- Ná»™i !
CÆ¡ bà bà cưá»i nói:
- Cháu ngốc cá»§a ta ! Cô nương đã lá»›n rồi có lý đâu không xuất giá? Äó là há»· sá»±
phải mừng má»›i đúng chứ sao lại khóc thút thÃt thế kia? Ngà y xưa khi bà ná»™i lấy ông ná»™i
cháu, chỉ nhảy phóc một bước là ngồi chễm trệ trên kiệu hoa rồi.
Lãnh Ngưng Hương không nhịn được cưá»i lên khúc khÃch.
Äến Tiểu Thúy và Lệnh Hồ Dao CÆ¡ cÅ©ng báºt cưá»i tuy mặt vẫn còn đẫm lệ.
Cơ bà bà vẫy Tiểu Thúy bảo:
- Ngươi cầm lấy !
Tiểu Thúy quỳ xuống hai tay cung kÃnh đỡ bức tà ng bảo đồ .
Lý Tồn Hiếu chợt cất tiếng:
- Lão nhân gia bức tà ng bảo đồ đó vãn bối không thể nháºn.
- Váºt đó ta cho tôn nữ là m đồ sÃnh lá»… chứ có cho ngươi đâu chứ ?
- á»’ !
Ngưá»i cá»§a Lãnh Nguyệt Môn nhất loạt cưá»i to khiến Lý Tồn Hiếu ngượng đỠmặt.
Tiểu Thuý thừa cÆ¡ nháºn lấy bức tà ng bảo đồ.
Tiếng cưá»i vang to, má»—i lúc má»™t thoải mái lan khắp Nhược Thá»§y Hồ nÆ¡i chỉ cách
đây chốc lát song phương còn ở thế kiếm phát cung giương chuẩn bị cho một cuộc
chiến sinh tá». Thế mà giỠđây gió yên sóng lặng, hoà thuáºn như ngưá»i má»™t nhà .
Tiếng cưá»i hÆ¡i lặng Ä‘i, Lý Tồn Hiếu chắp tay nói:
- Lão nhân gia, vãn bối xin có một thỉnh cầu …
- Nói đi !
- Trước hết xin lão nhân gia tạm đưa Lệnh Hồ cô nương vỠKim Hoa, vãn bối là m
xong việc ở đây sẽ quay vỠđó ngay.
- Hay lắm ! Ngươi không vá»™i thì ta vá»™i ! Vừa chấp nháºn thỉnh cầu cá»§a ngươi, vừa
được gần gũi tôn nữ ta thêm hai ngà y !
- Äa tạ lão nhân gia !
- Từ nay ngươi đã là rể của Lãnh Nguyệt Môn rồi, không cần khách sáo thế nữa.
Tuy nhiên ta báo trước vá»›i ngươi, võ há»c cá»§a Hà n Tinh rất lợi hại, nguy hiểm khó lưá»ng
ngươi nên cẩn tháºn.
- Äa tạ lão nhân gia đã chỉ dạy, vãn bối xin ghi nhá»›. Äến đây xin bái biệt !
Dứt lá»i định thi lá»… Ä‘i.
Lãnh Ngương Hương chợt há»i:
- Chà ng không muốn thiếp đi theo sao?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu:
- Äa tạ cô nương, không cần. Xin hãy theo Lệnh Hồ cô nương là m bầu bạn.
Lệnh Hồ Dao Cơ bấy giỠmới nói:
- Má»i việc Tiểu Thúy cho thiếp hay cả rồi. Như ná»™i vừa nói, Ôn gia không dá»… đối
phó đâu. Chà ng hãy cẩn tháºn đừng để thiếp và Hương muá»™i phải lo lắng, hãy sá»›m quay
vá» Kim Hoa.
Lý Tồn Hiếu cảm động đáp:
- Äa tạ cô nương, tôi sẽ nhá»› !
Nói xong ôm quyá»n nhìn khắp lượt má»i ngưá»i từ biệt rồi nhảy vút lên như cánh
chim xuyên qua đám lá.
Cơ bà bà than:
- Hà i tá» nà y đã lÄ©nh há»™i toà n bá»™ võ há»c cá»§a Äại Lôi âm Tá»± và Thiên Ngoại Thần
Ma rồi… Sau nà y thiên hạ võ lâm không còn ai sánh được với nó nữa…
Lệnh Hồ Dao Cơ và Lãnh Ngưng Hương cũng nhìn theo bóng Lý Tồn Hiếu vừa
khuất, trong hai đôi mắt đẹp có sự tự hà o xen lẫn nỗi lo âu.
oOo
|
 |
|
| |