 |
|

30-08-2008, 11:24 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 22
Mãn Thiên Hoa Vũ
Lại nói đến Tiêu Nam Tần, thiếu nữ si tình nà y đã hoà n toà n thất lạc trong mê lá»™ tình cảm. Nà ng vô cùng thương tâm vì nà ng phát hiện ra rằng tình cảm cá»§a ngưá»i mà mình yêu sâu sắc nhất đối vá»›i mình không bằng má»™t phần ngà n tình cảm cá»§a mình đối vá»›i chà ng. Nhưng nà ng không hối háºn việc mình dà nh tình cảm cho chà ng, vì đây là lần đầu tiên trong Ä‘á»i nà ng trao tình cảm cho ngưá»i khác phái. Tuy nhiên nà ng không thể không Ä‘au lòng trước thái độ vô tình cá»§a chà ng, đồng thá»i cÅ©ng cảm thấy thất vá»ng.
Sau má»™t hồi chạy cuồng loạn, lúc nà y nà ng cảm thấy toà n thân rã rá»i, thế là nà ng đà nh cháºm bước lại. Chẳng những nà ng không nháºn ra chÃnh mình mà còn không nháºn ra phương hướng đưá»ng Ä‘i.
- “Nên Ä‘i đâu bây giá»?â€
Nà ng hoang mang tá»± há»i. Xung quanh nà ng là bóng đêm má» mịt vá»›i rừng cây núi đá.
Äối vá»›i má»™t ngưá»i thương tâm, Ä‘iá»u đó há chẳng phải là má»™t sá»± thê lương cô độc hay sao? Nà ng không phải là nữ tá» yếu Ä‘uối, cÅ©ng không quen cầu xin cảm tình từ ngưá»i khác. Nhưng nà ng không háºn Y Phong chỉ thương hại cho chÃnh mình mà thôi.
Trong sá»± thương tâm lại có hối háºn, hối háºn là tại sao trước đây nà ng phải đối phó vá»›i những ngưá»i yêu mình tha thiết?
Bóng đêm bao la, bóng đêm mù mịt. Trong cái bao la má» mịt ấy, bá»—ng nhiên nà ng nghe có tiếng ngưá»i nói rất khẽ, tá»±a như Ä‘ang tranh chấp má»™t chuyện gì đó. Thế là nà ng láºp tức dừng bước, táºp trung tinh thần lắng nghe.
Tiếng ngưá»i nói cà ng lúc cà ng lá»›n, truyá»n ra từ má»™t cánh rừng hoang bên trái...
- Tạ hương chá»§! Không phải là tiểu đệ không tin ngươi, nhưng rõ rà ng là Giáo chá»§ Ä‘i Tứ Xuyên, trước khi Ä‘i còn nói vá»›i tiểu đệ rằng, nghe nói Nam Thâu Bắc Äạo trước đây không há» quy ẩn hoặc tạ thế gì cả, mà đang ở trong núi Vô Lượng tranh Ä‘oạt má»™t báu váºt hy hữu thế gian. Giáo chá»§ Ä‘i chuyến nà y cÅ©ng là vì chuyện đó.
Má»™t ngưá»i khác khẽ “hừ†má»™t tiếng rồi nói :
- Vi hương chá»§! Ngươi nói thế nghÄ©a là sao? Lẽ nà o Tạ VÅ© Tiên ta không muốn là m Chưởng môn Chung Nam? Lẽ nà o ta còn cố ý bịa ra chuyện để lừa ngưá»i? Bá»n Hồ hương chá»§ cÅ©ng Ä‘á»u táºn mắt trông thấy Giáo chá»§ xuất hiện ở Huyá»n Diệu quán, đâu chỉ có mình ta trông thấy.
Tuy trong lòng Ä‘ang mê loạn nhưng nghe những lá»i nà y thì Tiêu Nam Tần không khá»i kinh tâm động phách. Và biết ngưá»i Ä‘an gnói chuyện trong rừng là Äa Thá»§ chân nhân Tạ VÅ© Tiên, má»™t ngưá»i khác có lẽ cÅ©ng là Hương chá»§ cá»§a Thiên Tranh giáo. Nà ng kinh động không phải vì những Ä‘iá»u đó, mà từ trong những lá»i bá»n há» nói có thể nghe ra diện mạo sau khi dịch dung cá»§a Y Phong hoà n toà n giống vá»›i Thiên Tranh giáo chá»§ Tiêu Võ.
Äây là má»™t sá»± việc trùng hợp ngẫu nhiên, ngay chÃnh nà ng cÅ©ng không tin được.
Nhưng qua những lá»i đối thoại vừa rồi, có thể chứng minh đó là chuyện dưá»ng như đã thiên chân vạn xác.
Nhất thá»i nà ng không biết nên là m thế nà o, vì hai ngưá»i trong rừng có vẻ nói chuyện không hợp nhau lắm nên lúc nà y đã im lặng.
Tiêu Nam Tần quay ngưá»i, nà ng định tránh xa nÆ¡i nà y, kẻo lại vướng thêm phiá»n phức.
Nà o ngá» thân hình nà ng vừa động thì trong rừng truyá»n ra tiếng quát lá»›n :
- LÃ ai?
Theo dư âm tiếng quát là hai bóng ngưá»i phi ra như chá»›p.
Vừa rồi Tiêu Nam Tần má»›i chạy cuồng loạn má»™t hồi, lúc nà y chân lá»±c vẫn chưa hồi phục kịp. Còn thân pháp cá»§a hai bóng ngưá»i kia khinh linh nhanh nhạy, khinh công đã thuá»™c hà ng cao thá»§ đệ nhất trong võ lâm. Huống hồ lúc nà y trong lòng nà ng chợt nảy ra ý niệm, ta và Thiên Tranh giáo vốn không thù không oán, việc gì phải tránh né ngưá»i ta? Sau khi cân nhắc lợi hại thì nà ng quyết định dừng bước.
Ngay lúc đó, sau lưng nà ng lại có tiếng quát :
- Là kẻ nà o? Nếu không dừng lại thì Tạ Vũ chân nhân ta phải giáo huấn ngươi đấy!
Tiêu Nam Tần cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi dừng bước. Tiêu Tương Phi Tá» vốn có tiếng trong võ lâm là tâm cao khà ngạo, lúc nà y tâm tình buồn bá»±c, lại nghe tiếng quát chẳng mấy hay ho kia thì bất giác ná»™ khà xung thiên.
Nà o ngá» khi nà ng vừa quay ngưá»i lại thì đã có mấy luồng kình phong kÃch tá»›i.
Bóng đêm má» má», mấy luồng kình phong như ô quang lấp loáng, tiếng gió vù vù, thế Ä‘i cá»±c nhanh. Bá»™ vị phát ám khà cÅ©ng cá»±c kỳ bá đạo, hai luồng kình phong nhằm đánh và o trước ngá»±c nà ng, má»™t đánh và o chÃnh diện và có hai Ä‘iểm hà n quang khác đánh và o khoảng trống hai bên chân nà ng. Như váºy, bất luáºn Tiêu Nam Tần tung ngưá»i lên hoặc né trái tránh phải cÅ©ng Ä‘á»u bị ám khà khống chế.
Thá»§ pháp phát ám khà nà y quả nhiên cao minh. Mà ám khà phát ra ô quang thì tất nhiên đã được tẩm độc dược cá»±c kỳ lợi hại chứ không nghi ngá» gì nữa. Trước khi phát ám khÃ, ngưá»iphát ám khà không quát má»™t tiếng “đánh†đủ thấy ngưá»i nà y lòng dạ thâm độc, thá»§ Ä‘oạn âm hiểm. Thi triển độc thá»§ như váºy đối vá»›i má»™t ngưá»i chưa biết là địch hay là bạn, đủ thấy ngưá»i nà y chẳng coi quy luáºt giang hồ là gì.
Nhưng nói vỠám khà thì Tiêu Tam gia năm xưa có thể liệt và o hà ng cao thá»§ thượng thừa. Tiêu Nam Tần được phụ thân chân truyá»n nên công phu ám khà cÅ©ng đã sá»›m vang danh giang hồ.
Lúc nà y tuy thân thể vừa má»›i xoay chuyển, nhưng từ tiếng gió cá»§a ám khÃ, nà ng đã biết bá»™ vị mà ám khà sẽ đánh tá»›i. Nà ng láºp tức đỠkhÃ, “vù†má»™t tiếng, thân hình đã ngã ngá»a ra sau. Năm mÅ©i ám khà bay vèo vèo qua ngưá»i nà ng rồi rÆ¡i xuống đất.
Không há»i cÅ©ng biết, ngưá»i phát ám khà tá»± nhiên là Äa Thá»§ chân nhân Tạ VÅ© Tiên.
Bấy giá» lão lướt tá»›i, cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi nói :
- Bằng hữu khá lắm! Vẫn còn và i trò nữa, hãy tiếp lấy!
Song thá»§ vung lên, má»™t loạt tiếng vù vù phát ra, theo đó là mưá»i mấy đạo ô quang kÃch thẳng vá» phÃa Tiêu Nam Tần. Ãm khà mà Tạ VÅ© Tiên phát ra, chÃnh là NgÅ© Lăng Xà Cốt Chân mà giang hồ nghe danh đã biến sắc. Loại ám khà nà y hoà n toà n được chế từ xương cốt cá»§a độc xà và được tẩm thêm độc dược cá»±c kỳ lợi hại. Chỉ cần ngưá»i trúng ám khà xuất huyết là chết ngay. Thá»§ pháp phát ám khà cá»§a lão ta lại chÃnh là Mãn Thiên Hoa VÅ©, thá»§ pháp nà y có thể xưng là nhất tuyệt trong võ lâm, bằng không thì là m sao Tạ VÅ© Tiên có được danh hiệu Äa Thá»§ chân nhân?
Nhưng lão lại không ngỠđối phương cÅ©ng là má»™t đại hà nh gia vỠám khÃ. Trong lúc ngã ngưá»i tránh né, trong tay Tiêu Nam Tần đã chuẩn bị sẵn NgÅ© Mang Châu. Trong các loại ám khÃ, NgÅ© Mang Châu được xem là loại quang minh chÃnh đại nhất. Tuy nhiên trong tay má»™t danh gia thì loại ám khà quang minh chÃnh đại nà y trở nên có uy lá»±c kinh thế hãi tục.
Lúc nà y Tiêu Nam Tần chỉ khẽ vung tay ra, bảy đạo ngân quang mang theo kình phong đánh thẳng và o mưá»i mấy luồng ô quang do Tạ VÅ© Tiên phát ra. Trong lúc vung tay, thân hình nà ng cÅ©ng đột nhiên trượt ra xa sáu thước.
“Choang! Choang!†Má»™t loạt tiếng khẽ vang, những đạo ô quang cá»§a Tạ VÅ© Tiên đã bị đánh rÆ¡i hÆ¡n ná»a. Nhưng thế Ä‘i cá»§a bảy đạo ngân quang không há» suy yếu, vẫn mang theo kình phong đánh thẳng và o ngưá»i Tạ VÅ© Tiên. Từ đó có thể thấy công lá»±c phát NgÅ© Mang Châu nà y rất thâm háºu.
Nói thì cháºm nhưng sá»± việc chỉ xảy ra trong chá»›p mắt. Tạ VÅ© Tiên bất giác chau mà y, thân hình vá»™i né trái tránh phải, thuáºn tay lão chụp luôn má»™t viên NgÅ© Mang Châu.
Sau khi liếc mắt nhìn qua thì lão vội quát lớn :
- Bằng hữu hãy ngừng tay! Nếu các hạ là ngưá»i cá»§a Tiêu Tam gia thì há» Tạ ta phải giao tình thôi.
Tiêu Nam Tần cưá»i nhạt má»™t tiếng, nà ng biết Tạ VÅ© Tiên đã nháºn ra ám khà danh chấn võ lâm cá»§a phụ thân mình, đôi mà y liá»…u cá»§a nà ng hÆ¡i nhướng lên, giá»ng lạnh lùng nói :
- Ai cần ngươi giao tình chứ!
Song thá»§ lại vung lên, lần nà y nà ng cÅ©ng thi triển thá»§ pháp Mãn Thiên Hoa VÅ© để phát ám khÃ, mưá»i đạo ngân quang bắn ra như chá»›p, đánh thẳng vá» phÃa Äa Thá»§ chân nhân.
Nà o ngá» khi mưá»i viên NgÅ© Mang Châu sắp đến trước thân hình Tạ VÅ© Tiên thì toà n bá»™ Ä‘á»u bị chặn lại, chỉ nghe leng keng mấy tiếng khẽ vang lên. Tiếp theo là má»™t bức tưá»ng kim quang cuá»™n ngược lại, mưá»i viên NgÅ© Mang Châu cÅ©ng mất tung mất tÃch.
Tiêu Nam Tần bất giác biến sắc, nà ng định thần nhìn kỹ thì thấy bên cạnh Tạ VÅ© Tiên có má»™t ngưá»i máºp lùn, toà n thân mặc kim y. Trong tay cầm má»™t váºt tá»±a như chiếc lưới, mưá»i viên NgÅ© Mang Châu Ä‘ang nằm gá»n trong chiếc lưới nà y.
Tiêu Nam Tần thầm kinh hãi. Tuy niên ká»· con trẻ nhưng nà ng là má»™t nhân váºt lão luyện giang hồ. Lúc nà y, từ tấm lưới trong tay kim y nhân máºp lùn kia, nà ng đã nhìn thấy khắc tinh cá»§a mình.
- Thất Hải Ngư Tá» Vi Ngạo Váºt.
Chỉ cần là ngưá»i sá» dụng ám khà hà nh tẩu giang hồ thì không ai là không sợ gặp Thất Hải Ngư Tá» Vi Ngạo Váºt, vì binh khà cá»§a ngưá»i nà y cá»±c kỳ quái lạ, đó là má»™t chiếc lưới cá. ÄÆ°Æ¡ng nhiên đó không phải là chiếc lưới bình thưá»ng, mà là má»™t chiếc lước đặc biệt được Ä‘an từ những sợi kim tÆ¡. Chẳng những chuyên phá ám khà cá»§a các môn phái trong thiên hạ, mà chiêu thức còn tá»± hình thà nh má»™t nhà . ChÃnh vì váºy mà đồ chÆ¡i cá»§a Thất Hải Ngư tá» cÅ©ng rất nổi tiếng trong võ lâm.
Khắp thiên hạ đã có Thất Hải Ngư Tá» Vi Ngạo Váºt là ngưá»i sá» dụng binh khà quái dị nhất, và ngưá»i sá» dụng ám khà trong khắp thiên hạ không ai là không biết nhân váºt nà y.
Tiêu Nam Tần thấy Thất Hải Ngư Tá» Vi Ngạo Váºt xuất hiện thì vừa kinh hãi vừa lấy là m kỳ quái. Nà ng thầm nghÄ© :
- “Xưa nay Vi Ngạo Váºt luôn độc lai độc vãng, sao bây giá» cÅ©ng gia nháºp Thiên Tranh giáo?â€
Thất Hải Ngư Tá» Vi Ngạo Váºt giÅ© mạnh hữu thá»§ má»™t cái, toà n bá»™ NgÅ© Mang Châu trong chiếc lưới Ä‘á»u rÆ¡i xuống đất. Vi Ngạo Váºt cưá»i ha ha, Ä‘oạn nói :
- Bằng hữu là hắc đạo hay bạch đạo? Có phải là môn hạ cá»§a Tiêu Tam gia? Äang đêm bằng hữu lén nghe huynh đệ bá»n ta nói chuyện là có dụng ý gì? Xin cứ nói cho há» Vi ta biết má»™t tiếng. Vi má»— tuy bất tà i nhưng tốt xấu gì cÅ©ng phải giao tình vá»›i bằng hữu ngươi. Nhưng bằng hữu dấu đầu lòi Ä‘uôi như váºy, rõ rà ng là không đủ tư cách để giao tình rồi. Như thế cÅ©ng chá»› trách Vi má»— không nghÄ© tình bằng hữu!
Thần sắc cá»§a Vi Ngạo Váºt tuy luôn tươi cưá»i, nhưng má»—i câu nói ra Ä‘á»u rất có phân lượng.
Còn Tiêu Nam Tần, tuy trong lòng đã có ý khiếp, nhưng ngoà i miệng lại không muốn tá» ra yếu Ä‘uối, nà ng cÅ©ng cưá»i nhạt, nói :
- Ngưá»i thiên hạ Ä‘i trên đưá»ng thiên hạ, con đưá»ng nà y đâu phải do các vị mua, tại sao tại hạ không thể Ä‘i!
Nà ng lại cưá»i nhạt rồi tiếp lá»i :
Tại hạ chỉ là ngưá»i Ä‘i đưá»ng, ai cần nghe lén các vị nói chuyện? Cái gì là giao tình vá»›i không giao tình, tại hạ không hiểu.
Vừa nói trong lòng nà ng vừa hoang mang, vì lúc nà y từ xa xa lại có hai ngưá»i nữa Ä‘ang chạy đến. Nà ng nghÄ© mình đơn thân độc mã vá»›i hai nhân váºt trước mắt nà y đã không thể ứng phó nổi, bây giỠđối phương lại có trợ thá»§ đến, vạn nhất phải động thá»§ thì mình hoà n toà n thiệt thòi. Nhưng từ nhá» nà ng đã ngạo mạn thà nh tÃnh, khi hà nh tẩu giang hồ má»i ngưá»i không sợ võ công cá»§a nà ng mà nể phần nhan sắc tuyệt mỹ cá»§a nà ng cùng vá»›i uy danh cá»§a Tiêu Tam gia phụ thân nà ng nên cÅ©ng phải nhượng nà ng và i ba phần. Vì thế vô tình cà ng nuôi dưỡng tÃnh khà ngạo mạn cá»§a nà ng.
Bây giá» tuy trong lòng nà ng đã má»m, nhưng trên ngôn từ vẫn nói rất cứng.
Äa Thá»§ chân nhân và Thất Thải Ngư Tá» bá»—ng nhiên cùng phát ra má»™t trà ng cưá»i nhạt, Tạ VÅ© Tiên nói :
- Váºy thì các hạ hãy để lại hai lá»— tai ở đây thì huynh đệ bá»n ta nói chuyện, bằng không...
Lão ta lại cưá»i nhạt má»™t tiếng.
Lúc nà y hai bóng ngưá»i vừa lướt tá»›i đã đứng sau lưng Vi Ngạo Váºt, sau khi trông thấy Tiêu Nam Tần thì chúng láºp tức ká» vai Vi Ngạo Váºt thầm thì mấy câu.
Hiện tại Tiêu Nam Tần đã táºp trung toà n bá»™ tinh thần phòng bị, nà ng thấy hai ngưá»i vừa đến là hai hán tá» trẻ tuổi mặc đạo bà o, có lẽ là giáo đồ Thiên Tranh giáo giả trang đạo sÄ© tham dá»± đại há»™i trên Chung Nam sÆ¡n.
Xưa nay nà ng chuyên cắt tai ngưá»i khác, bây giá» lại bị ngưá»i ta đòi cắt tai mình, bất giác trong lòng cảm thấy dở khóc dở cưá»i. Nà ng chăm chú nhìn Tạ VÅ© Tiên, xem thá» sau tiếng cưá»i nhạt thì lão nói gì nữa, hay là im lặng động thá»§.
Nà o ngá» Tạ VÅ© Tiên cưá»i nhạt mấy tiếng rồi bế khẩu, Thất Hải Ngư Tá» Vi Ngạo Váºt đã bước tá»›i trước, luôn miệng cưá»i lá»›n rồi bất giác cung thá»§ xá Tiêu Nam Tần má»™t cái. Äiá»u nà y khiến Tiêu Nam Tần sững sá». Äa Thá»§ chân nhân cÅ©ng bất giác biến sắc không biết Vi Ngạo Váºt xá đối phương như váºy là có dụng ý gì?
Lão đâu biết rằng hai tên giáo đồ Thiên Tranh giáo mặc đạo bà o kia đã từng thấy Tiêu Nam Tần Ä‘i chung vá»›i Y Phong trên đưá»ng Ä‘i Chung Nam sÆ¡n, sau đó Y Phong xuất hiện là m cho Tiá»n Dá»±c và bá»n Äa Thá»§ chân nhân kinh khiếp thối lui, bá»n chúng cÅ©ng từng mục kiến. Khi nghe bá»n Äa Thá»§ chân nhân nói chuyện chúng cÅ©ng cho rằng Y Phong là Giáo chá»§ cá»§a chúng, và đương nhiên cÅ©ng cho rằng Tiêu Nam Tần là bằng hữu cá»§a Giáo chá»§.
Vì thế bá»n chúng vừa nói vá»›i Thất Hải Ngư Tá» thì nhân váºt nà y láºp tức tá» ra cung kÃnh.
Vi Ngạo Váºt cưá»i lá»›n má»™t trà ng rồi bá»—ng nhiên nghiêm túc nói vá»›i Tiêu Nam Tần :
- Vừa rồi có Ä‘iá»u gì mạo phạm, xin các hạ bá» qua cho. Có Ä‘iá»u Vi má»— còn má»™t chuyện muốn thỉnh giáo, ngưá»i đồng hà nh vá»›i các hạ sáng nay, hiện tại đã Ä‘i đâu rồi?
Là nhân váºt thông minh tuyệt đỉnh, qua má»™t thoáng suy nghÄ© là nà ng đã biết thâm ý trong lá»i nói cá»§a đối phương. Tâm niệm xoay chuyển, nà ng cố ý là m mặt lạnh, cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi nói :
- Ngưá»i đồng hà nh vá»›i tại hạ tá»± nhiên là bằng hữu cá»§a tại hạ, nhưng tại hạ không thể quản lý hà nh động cá»§a ngưá»i ta, vì váºy hắn Ä‘i đâu tại hạ cÅ©ng không biết. Nếu các vị bằng hữu là bằng hữu cá»§a ngưá»i đó, tá»± nhiên chẳng có gì để nói nữa, nhưng nếu các vị bằng hữu có khúc mắc gì vá»›i ngưá»i đó, tại hạ tuy bất tà i nhưng cÅ©ng có thể bồi tiếp các vị.
Vi Ngạo Váºt cưá»i ha ha rồi nói :
- Trước mặt minh nhân không nói oán ngữ, huynh đệ bá»n tại hạ là ai, lẽ nà o bằng hữu còn không biết? Nếu các hạ vẫn không chịu nói hco biết thì Vi má»— đà nh phải lưu giữ các hạ trước thôi.
Thất Hải Ngư Tá» nà y chẳng những võ công tá»± thà nh má»™t phái mà còn có cÆ¡ trà thâm trầm, là túi mưu trà cá»§a Thiên Tranh giáo chá»§, sá»± biến lần nà y ở Chung Nam cÅ©ng là kế sách cá»§a nhân váºt nà y. Lão ta vốn có hoà i nghi đối vá»›i chuyện nà y, vì thế vừa rồi má»›i có tranh luáºn vá»›i Tạ VÅ© Tiên trong rừng.
Bây giá» nếu Tiêu Nam Tần thừa nháºn là bằng hữu cá»§a Thiên Tranh giáo chá»§ thì nà ng không thể không biết đối phương là ai. Äây chÃnh là mưu trà cao thâm cá»§a Vi Ngạo Váºt.
à niệm nghi ngá» vừa sinh thì thân hình lão cÅ©ng láºp tức dịch động, chiếc kim tÆ¡ ngư võng trong tay khẽ vung lên, nhằm chụp xuống đầu Tiêu Nam Tần. Sá»± biến nà y rất đột ngá»™t, Tiêu Nam Tần cả kinh vá»™i xoay ngưá»i tránh né, nà o ngá» nà ng má»›i lướt Ä‘i mấy bước thì kim tÆ¡ ngư võng cÅ©ng chuyển hướng quấn ngang và o thân nà ng.
Kinh nghiệm động thá»§ cá»§a Tiêu Nam Tần không phải là Ãt, nhưng đây là lần đầu tiên nà ng gặp phải loại binh khà ngoại môn bá đạo nà y. Chân đã lách bước, nà ng đà nh tiếp tục tránh né, ngay cả lá»±c đánh trả cÅ©ng không có.
Thất Hải Ngư Tá» cưá»i nhạt má»™t tiếng, hữu thá»§ xoay chuyển, tuy chiếc lưới vẫn giữ nguyên thế kÃch và o ngưá»i Tiêu Nam Tần, nhưng đã biến thà nh má»™t chiếc nhuyá»…n côn dà i năm thước. Chiếc kim tÆ¡ ngư võng nà y, bị lão dùng chân lá»±c thu lại, rồi dùng chiêu thức cá»§a nhuyá»…n côn Ä‘iểm và o đại huyệt Chương Môn cá»§a Tiêu Nam Tần.
Tuy kinh dị trước chiêu thức quái lại cá»§a Thất Hải Ngư Tá», nhưng theo bản năng, Tiêu Nam Tần liá»n xoay ngưá»i qua tránh né, tả chưởng kÃch mạnh và o cổ tay phải Vi Ngạo Váºt, hữu thá»§ trở ra sau chụp trưá»ng kiếm. Nà ng dÄ© công vi thá»§, thân pháp vốn rất tuyệt diệu, nà o ngá» Vi Ngạo Váºt thấy váºy lại báºt cưá»i ha ha má»™t trà ng. Trong trà ng cưá»i đó, hữu thá»§ cá»§a lão bá»—ng nhiên giáºt mạnh, chiếc nhuyá»…n côn láºp tức bung ra.
Tiêu Nam Tần cảm thấy kim quang lấp loáng trước mắt, lòng biết bất ổn, nhưng lúc nà y lá»±c đạo cá»§a toà n thân nà ng đã táºn xuất công địch. Má»™t khi kim tÆ¡ ngư võng trương ra thì toà n thân đối phương được che chở, ngay cả má»™t khe hở cÅ©ng không có, đồng thá»i toà n thân nà ng đã nằm dưới uy lá»±c cá»§a đối phương, tuy có thể ngã ngưá»i ra sau nhưng đã không kịp.
Nà ng chỉ cảm thấy má»™t trá»i kim quang chụp xuống đầu mình, hữu thá»§ tuy đã bạt trưá»ng kiếm, nhưng ngay cả má»™t chút lá»±c cÅ©ng không có, cả ngưá»i lẫn kiếm Ä‘á»u bị lưới cá bao chặt.
Äa Thá»§ chân nhân cưá»i nhạt, nói :
- Công phu của Vi hương chủ quả nhiên phi phà m, hôm nay coi như Tạ mỗ được đại khai nhãn giới rồi.
Tuy là lá»i tán thưởng nhưng trong ngữ khà chẳng có má»™t chút ý tán thưởng.
Nguyên giáo đồ cá»§a Thiên Tranh giáo phân thà nh năm cấp, thân pháºn cá»§a những Kim Y hương chá»§ chỉ đứng sau Giáo chá»§, ngưá»i có đủ tư cách mặc Kim y thì tá»± nhiên không thể là hạng vô danh trên giang hồ, nhưng trong hà ng Kim Y hương chá»§, võ công, thân pháºn cÅ©ng vẫn có phân cao thấp.
Tuy bá»n há» Ä‘á»u là giáo đồ cá»§a Thiên Tranh giáo, nhưng những ngưá»i nà y vốn đã dương danh láºp oai trong võ lâm, có địa bà n hoạt động trên giang hồ, vì thế mà không tránh khá»i có sá»± đố kỵ và khuynh loát lẫn nhau.
Vá»›i danh vá»ng, võ công và cÆ¡ trà cá»§a mình, Thất Hải Ngư Tá» Vi Ngạo Váºt vốn đã là nhân váºt tuyệt đỉnh trong võ lâm, sau khi gia nháºp Thiên Tranh giáo, tá»± nhiên lão ta trở thà nh nhân váºt tâm phúc cá»§a Giáo chá»§.
Còn Äa Thá»§ chân nhân tung hoà nh Quý Châu nhiá»u năm, tiếng tăm vang lừng má»™t cõi, vốn đã chẳng coi Vi Ngạo Váºt ra gì, lại thêm chuyện Chung Nam sÆ¡n nên đôi bên cà ng thêm mâu thuẫn. Bây giá» thấy Vi Ngạo Váºt thu phục Tiêu Nam Tần thì cho rằng đối phương cướp công, vì váºy mà trong lá»i nói tá»± nhiên khôngvui.
Thất Hải Ngư Tá» thầm “hừ†má»™t tiếng, nhưng ngoà i mặt chẳng có biểu hiện gì, lão cưá»i cưá»i nói :
- Tạ hương chá»§ quá khen, trên giang hồ ai không biết công phu trên ám khà cá»§a Äa Thá»§ chân nhân có chá»— độc đáo ngoà i thá»§ pháp Mãn Thiên Hoa VÅ© ra, còn có tuyệt kỹ Liá»…u Tá»± Hồi Phong.
Äa Thá»§ chân nhân ngá»a mặt cưá»i lá»›n, Ä‘oạn nói :
- Vi hương chá»§ chá»› đưa Tạ má»— lên trá»i, khắp thiên hạ ai lại không biết Kim tÆ¡ thần công cá»§a Thất Hải Ngư Tá» là khắc tinh cá»§a ám khà cá»§a các môn phái.
Thất Hải Ngư Tá» biết lão ta đã từng nếm mùi vị, nên chỉ mỉm cưá»i mà không nói gì thêm.
Äa Thá»§ chân nhân nhìn Tiêu Nam Tần Ä‘ang vùng vẫy trong “Kim tÆ¡ ngư võng†rồi cưá»i nhạt, nói :
- Ngưá»i nà y là do Vi hương chá»§ bắt được, tất nhiên là tùy Vi hương chá»§ xá» lý. Ngà y sau nếu Giáo chá»§ có trách tá»™i, bằng và o thân pháºn và địa vị cá»§a Vi hương chá»§, tất nhiên cÅ©ng tá»± gánh vác lấy...
Lão quét mục quang nhìn quanh rồi cưá»i nhạt, nói tiếp :
- Còn như tại hạ... Vạn lần không gánh vác nổi, bây giỠđà nh cáo biệt thôi.
Vi Ngạo Váºt lại có dá»± tÃnh khác, vì thế lão ta chỉ luôn miệng mỉm cưá»i, sắc diện cá»§a Tạ VÅ© Tiên cà ng trở nên khó coi, lão lạnh lùng “hừ†má»™t tiếng rồi bá»—ng nhiên tung mình lướt Ä‘i như chá»›p.
Vi Ngạo Váºt dõi mắt nhìn theo bóng hình Tạ VÅ© Tiên dần khuất trong mà n đêm, tuy lúc nà y lão không có cỠđộng gì, nhưng trong lòng đã nổi sát cÆ¡, dá»± định ngà y sau nếu có cÆ¡ há»™i tất sẽ trừ khá» nhân váºt luôn chống đối nà y.
Äoạn lão từ từ quay sang Tiêu Nam Tần và nói :
- Bằng hữu! Nằm yên một tà nhé!
Nói đoạn lão phất tả thủ như dao, theo đó là một luồng kình phong xuyên qua mắt lưới điểm và o Côn Luân huyệt ở giữa trán Tiêu Nam Tần. Tiêu Nam Tần oằn mình một cái rồi hôn mê bất tỉnh.
Vi Ngạo Váºt vung hữu thá»§ má»™t cái, “Kim tÆ¡ ngư võng†láºp tức tản ra, lão quay sang nói vá»›i hai giáo đồ Thiên Tranh giáo thá»§y chung đứng sau lưng :
- Äem giấu ngưá»i nà y Ä‘i, sau đó tìm má»™t cá»— xa mã, chuyện ở đây đã xong, chúng ta láºp tức trở vá» Tổng đà n Giang Nam ngay trong đêm.
Lão khẽ cưá»i má»™t tiếng rồi nói tiếp :
- Các ngươi tin hay không thì tùy, nhưng không chừng trong hai ngà y tá»›i bổn giáo sẽ xảy ra nhiá»u chuyện quái lạ đấy.
Hai ngưá»i nà y tuy không biết rõ tại sao Vi Ngạo Váºt là m như váºy, nhưng biết vá»›i cÆ¡ trà cá»§a Thất Hải Ngư Tá» thì việc nà y rất có thâm ý. Do đó bá»n chúng vòng qua ngưá»i nà ng để khiêng Ä‘i. Nhưng vừa chạm và o ngá»±a nà ng thì bá»n chúng bất giác kêu thất thanh :
- Ngưá»i nà y là nữ nhân!
|

30-08-2008, 11:25 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 23
Lăng Không Phi Các
Khi Tiêu Nam Tần tỉnh lại, bên tai nghe tiếng xe bon bon thì biết mình đang ở trên xe. Nhưng nà ng mở mắt nhìn ra, thấy trong thùng xe ngoà i mình ra chẳng còn một ai khác.
- “Rốt cuá»™c bá»n chúng muốn là m gì ta?â€
Nà ng Ä‘ang thầm nghÄ© thì cá»a sổ xe mở ra, má»™t chiếc đầu thò và o, đó là Thất Hải Ngư Tá» Vi Ngạo Váºt, lão nhìn nà ng mỉm cưá»i và nói :
- Ta đã biết ngươi là nữ tá», quyết không thể là m khó ngươi, huống hồ từ ám khà ngươi Ä‘eo trên ngưá»i, ta đã Ä‘oán ra ngươi là con gái cá»§a Tiêu Tam gia. Sinh tiá»n phụ thân ngươi rất tốt vá»›i võ lâm bằng hữu, ta nể mặt lão nên cà ng không thể là m gì ngươi, chỉ cần sá»± tình rõ rà ng là ta láºp tức thả ngươi.
Ngưng một lát, lão nói tiếp :
- Nhưng ngươi cÅ©ng chá»› vá»ng động, lúc nà y huyệt Phúc Kết nÆ¡i khà huyết tương giao cá»§a ngươi đã bị Ä‘iểm, do váºy không thể dùng lá»±c được.
Lão cưá»i cưá»i, nói tiếp :
- Huống hồ ngươi nằm trên xe cÅ©ng khá thoải mái, trá»i lạnh thế nà y mà được nằm ấm cúng trong xe chẳng thư thái hÆ¡n ta cưỡi ngá»±a sao?
Nói Ä‘oạn lão thụt đầu ra ngoà i. Tiêu Nam Tần ngầm váºn khà thá» thì láºp tức bị ngăn cản, nà ng biết những lá»i cá»§a Thất Hải Ngư Tá» nói không phải hư ngôn. Trong lòng tuy đầy tức khà nhưng cÅ©ng chẳng biết là m thế nà o khác.
Xa mã ngà y Ä‘i đêm nghỉ, nhưng bá»n há» không đưa nà ng xuống xe. Thất Hải Ngư Tá» tuy âm hiểm giảo hoạt, nhưng không phải là hạng hiếu sắc, má»—i ngà y đúng giá» là lão đưa cÆ¡m nước cho nà ng, tuyệt đối không để nà ng đói.
Qua mấy ngà y ngồi xe, Tiêu Tương Phi Tá» tâm cao khà ngạo cảm thấy bị dà y vò khá nhiá»u. Nà ng cố gắn không nghÄ© đến Y Phong, nhưng hình ảnh Y Phong không lúc nà o lại không lởn vởn trong đầu nà ng. Nà ng ngồi trong xe bÃt bùng nên cÅ©ng không biết rốt cuá»™c mình Ä‘ang ở đâu.
Má»™t hôm, bá»—ng nhiên nà ng nghe có ngưá»i lá»›n tiếng nói bên ngoà i xe :
- Vi hương chủ! Vi hương chủ!
Xa mã từ từ dừng lại, má»™t loạt tiếng vó ngá»±a lướt tá»›i, sau đó cùng dừng bên cạnh xa mã. Má»™t ngưá»i nói :
- Vi hương chá»§! Gặp được ngươi tháºt tuyệt quá! Ngươi không biết đấy thôi, hai ngà y nay tiểu đệ cứ mãi lấy là m kỳ quái, nếu không gặp được Vi huynh thì có lẽ tiểu đệ tức chết quá!
Lại nghe Vi Ngạo Váºt cưá»i cưá»i há»i :
- Chuyện gì khiến Bà n Long Côn Tưởng Bá Dương ngươi phải khẩn trương như váºy!
Tại hạ cũng rất lấy là m quái đấy!
Tiêu Nam Tần ngồi trong xe bất giác chau mà y, nà ng thầm nghĩ :
- “Sao môn đồ Thiếu Lâm cÅ©ng có ngưá»i gia nháºp Thiên Tranh giáo. Xem ra thế lá»±c cá»§a Thiên Tranh giáo ngà y má»™t lá»›n mạnh, ngay cả Bà n Long Côn Tưởng Bá Dương cÅ©ng bị bá»n chúng thu phục!â€
Bất giác nà ng thầm lo lắng cho Lã ca ca của nà ng khó báo được đại thù.
Tưởng Bá Dương danh chấn giang hồ với Lương Ngân Bà n Long Côn trong tay và Nhất Bách Linh Bát Nam Phục Hổ Côn Pháp của Thiếu Lâm. Bây giỠnghe lão ta nói tiếp :
- Vi huynh! Ngươi có biết tại sao hai ngà y nay Giáo chá»§ lại đến Hà Nam không? Ta gặp Giáo chá»§ ở Khai Phong, Giáo chá»§ bảo ta triệu táºp huynh đệ khắp thà nh, đến tối sẽ khai đà n ngoà i thà nh, đây vốn đã là chuyện quái lạ. Tối đến, má»i ngưá»i cung cung kÃnh kÃnh chỠđại giá cá»§a Giáo chá»§, nà o ngá» Giáo chá»§ không đến, Ä‘iá»u nà y chẳng cần nói, nhưng chẳng biết từ đâu ra mấy nhân váºt bịt mặt dẫn xác đến phân đà n trong thà nh Khai Phong khiêu khÃch bá»n ta.
Thất Hải Ngư TỠtuy kinh ngạc “a†một tiếng, nhưng vẫn nghe Tưởng Bá Dương bổ sung tiếp :
- Võ công cá»§a mấy hán tá» lạ mặt đó Ä‘á»u rất cao, thi triển kiếm pháp chưa từng thấy ở Trung Nguyên. Vi huynh, ngươi biết đấy, phân đà n Khai Phong cÅ©ng chẳng có hảo thá»§ gì. Còn như bản thân ta, ôi... Song quyá»n nà o địch nổi tứ quyá»n, miá»…n cưỡng cầm cá»± má»™t tráºn rồi cÅ©ng lo tháo thân.
Lão ta ngừng lại một lát rồi nói tiếp :
- Chuyện nà y tháºt quá kỳ quái, tiểu đệ Ä‘ang muốn đến tổng đà n há»i xem, nà o ngá» lại gặp lão huynh ở đây... Vi huynh! Theo ngươi thấy rốt cuá»™c đây là chuyện thế nà o váºy?
Tiêu Nam Tần nằm trong xe nhưng lòng pháºp phồng, vì từ lá»i nói cá»§a Tưởng Bá Dương, nà ng biết chuyện nà y nhất định là do Y Phong và Phi Hồng thất kiếm gây ra.
Nà ng thầm nghĩ :
- “Có lẽ Lã ca ca đã nói ra chân tướng vá»›i Phi Hồng thất kiếm, rồi nhân tiện khiêu khÃch phân đà n cá»§a Thiên Tranh giáo ở Khai Phong. Nhưng hiện giá» Lã ca ca ở đâu? Chà ng có biết ta Ä‘ang lâm nạn hay không? Nếu chà ng biết, chà ng có đến đây cứu ta không?â€
Bất giác nà ng buông má»™t tiếng thở dà i, nhưng lại láºp tức nén khÃ, vì sợ Thất Hải Ngư Tá» cÆ¡ trà thâm trầm nghe được.
Bên ngoà i xe im lặng hồi lâu, có lẽ Vi Ngạo Váºt cÅ©ng Ä‘ang suy nghĨ chuyện nà y.
Bá»—ng nhien nghe lão ta cao giá»ng nói :
- Chuyện nà y quả thá»±c rất kỳ quái, Vi má»— cÅ©ng không biết. Theo Vi má»— thấy, tốt nhất Tưởng hương chá»§ hãy trở vá» thà nh Khai Phong trước, chỉnh đốn các huynh đệ còn lại và xá» lý công việc ở phân đà n như bình thưá»ng. Còn những chuyện khác, chá» Vi má»— vỠđến tổng đà n Ä‘iá»u tra rõ chân tướng rồi sẽ cho ngưá»i thông báo sau.
Bà n Long Côn Tưởng Bá Dương trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Äã váºy thì tiểu đệ trở vá» trước thôi! Ôi! Vất vả lắm má»›i láºp được cÆ¡ nghiệp ở thà nh Khai Phong, không ngá» trong má»™t đêm đã tiêu tan hết phân ná»a.
Dưá»ng như tâm sá»± cá»§a hai ngưá»i Ä‘á»u nặng ná» nên lại trầm mặc rất lâu. Lãi lâu sau Tiêu Nam Tần má»›i nghe tiếng vó ngá»±a Ä‘i xa dần, nà ng biết Bà n Long Côn Tưởng Bá Dương đã bá» Ä‘i.
Sau đó, xa mã lại khởi hà nh, trong lòng Tiêu Nam Tần vừa mừng vừa giáºn, ý nghÄ© há»—n loạn trong đầu. ÄÆ°Æ¡ng nhiên đây là vì nà ng nghe được tin tức vá» Y Phong.
Xa mã chạy má»™t hồi nữa rồi dừng lại giữa thanh thiên bạch nháºt, đây là má»™t ngoại lệ, từ những tạp âm huyên náo bên ngoà i nà ng biết nÆ¡i xe dừng là má»™t thà nh thị đông đúc. Cà ng ngoại lệ hÆ¡n là có hai ngưá»i khiêng Tiêu Nam Tần từ trong xe ra, Ä‘oạn đưa nà ng và o má»™t khách Ä‘iếm, còn Thất Hải Ngư Tá» Vi Ngạo Váºt chẳng biết chạy Ä‘i đâu rồi.
Tiêu Nam Tần thầm phán Ä‘oán, nhất định là Vi Ngạo Váºt Ä‘i thăm dò tin tức, ngưá»i canh giữ nà ng lúc nà y là hai hán tá» trẻ tuổi. Tuy bá»n chúng chưa thay đạo bà o nhưng Tiêu Nam Tần biết chúng Ä‘á»u là tiểu lâu la cá»§a Thiên Tranh giáo đội lốt đạo sÄ©.
Gian phòng nà ng ở khá rá»™ng, hai hán tá» trẻ canh chừng hai bên, nà ng biết bằng và o võ công cá»§a mình thì không khó thu táºp hai hán tá» nà y. Nhưng hiện tại nà ng đã bị Ä‘iểm Phúc Kết huyệt, má»™t chút khà lá»±c cÅ©ng không có, nên chỉ đà nh nằm mở mắt trên giưá»ng, đâu còn cách gì khác?
Thá»i gian cháºm chạp trôi qua, đến tối thì Ä‘iếm tiểu nhị mang cÆ¡m rượu và o, Tiêu Nam Tần chẳng buồn ăn, còn hai hán tá» trẻ tuổi lại có cÆ¡ há»™i chén tạc chén thù. Mãi đến khuya, trong lúc Tiêu Nam Tần Ä‘ang mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng thì đột nhiên có má»™t khuôn mặt nồng nặc mùi rượu ká» sát mặt nà ng, bất giác nà ng mở mắt ra và thét lá»›n má»™t tiếng.
Thì ra hai hán tỠtrẻ do có máu rượu nên nổi máu tà đạo, hiện tại cả hai đang nhìn Tiêu Nam Tần với ánh mắt dâm đãng và thèm thuồng.
Tuy biết nguy cÆ¡ sắp đến nhưng Tiêu Nam Tần chẳng là m gì được, bởi lẽ cá»a phòng đã được chúng khóa chặt, dẫu có kêu cứu cÅ©ng chẳng ai nghe, còn Thất Hải Ngư Tá» Vi Ngạo Váºt vẫn không thấy bóng dáng đâu cả.
“Toẹt!†má»™t tiếng, vạt áo trước ngá»±c Tiêu Nam Tần đã bị xé toạc. Nhất thá»i nà ng cảm thấy như bị má»™t nhát kiếm đâm và o lòng, và cÅ©ng biết chuyện gì sắp xảy ra.
Hai hán tá» trẻ tuổi vẫn luôn miệng phát ra những trà ng cưá»i quái đản, tiếng cưá»i cá»§a kẻ sắp được hưởng đệ nhất lạc thú trần gian. Tiêu Nam Tần nhắm mắt, nà ng không muốn nhìn thấy hai bá»™ mặt kinh tởm đó, nà ng trấn định tâm thần lặng lẽ chá» sá»± việc xảy ra...
Äá»™t nhiên, tiếng cưá»i quái đản tắt lịm, thay và o đó là má»™t tiếng kêu thảm.
Biến cố đột phát nà y khiến Tiêu Nam Tần mở choà ng mắt ra, nà ng đã không còn thấy hai khuôn mặt kinh tởm trước mắt nữa. Nhưng nà ng thấy có má»™t bóng ngưá»i khá uy phong Ä‘ang vung chưởng vá»— và o đầu hán tá» trẻ còn lại.
Hán tá» khinh bạc nà y cÅ©ng kêu thảm má»™t tiếng rồi chết theo đồng bá»n.
Tiêu Nam Tần vui mừng khôn tả, bóng ngưá»i uy phong kia quay đầu lại, láºp tức má»™t khuôn mặt rất quen thuá»™c hiện ra trước mắt nà ng. Lúc nà y nếu không bị Ä‘iểm huyệt thì e rằng nà ng đã nhảy cẫng lên rồi. Nhưng hiện tại má»™t chút khà lá»±c nà ng cÅ©ng không có, nà ng chỉ có thể kêu lên má»™t tiếng đầy hoan hỉ :
- Lã ca ca!
Äêm khuya, đèn đóm trong phòng lại bị hai hán tá» trẻ lúc nãy thổi tắt từ lâu, vì thế má»i sá»± váºt trong phòng Ä‘á»u má» má», tuyệt không thể nhìn thấy rõ. Tiêu Nam Tần thấy “Lã ca ca†cá»§a nà ng mỉm cưá»i lướt đến trước giưá»ng, và thấy ánh mắt cá»§a “Lã ca ca†nhìn thẳng và o trước ngá»±c mình.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên nà ng biết là tại sao và tuy nà ng có chút hổ thẹn nhưng không phẫn ná»™. Bá»—ng nhiên tim nà ng Ä‘áºp rá»™n rà ng, vì “Lã ca ca†đã đưa tay, kéo rá»™ng vạt áo trước ngá»±c nà ng, khuôn mặt tươi cưá»i đáng yêu và đáng háºn cÅ©ng cúi sát ngá»±c nà ng...
Tiêu Nam Tần hổ thẹn đến đỠbừng cả ngá»c diện, nà ng Ä‘ang muốn há»i sao “Lã ca ca†không chịu nói, nhưng ngay lúc đó, khuôn mặt chưa trút bá» lá»›p dịch dung cá»§a “Lã ca ca†bá»—ng nhiên biến sắc. ÄÆ°Æ¡ng nhiên nà ng cÅ©ng kinh ngạc, ngưng thần lắng nghe, thì ra ngoà i cá»a đã có giá»ng cá»§a Thất Hải Ngư Tá» vang lên. Thế là nà ng hốt hoảng khẽ kêu :
- Lã ca ca.
Dư âm ba tiếng chưa thoát ra hết thì “Lã ca ca†đã xuất thá»§ bịt miệng nà ng lại, má»™t tay khác luồn qua lưng và ôm xốc nà ng lên. Sau đó “Lã ca ca†vươn mình Ä‘oạn tung ngưá»i qua cá»a sổ mà đi.
Tiêu Nam Tần chỉ cảm thấy mình Ä‘ang nằm trong đôi tay rắn chắc mạnh mẽ cá»§a “Lã ca caâ€, và đó là má»™t cảm giác tuyệt diệu không gì bằng. Nà ng cảm thấy như Ä‘ang nằm trên giưá»ng nệm bằng lông thiên nga, và đang bay bổng như đằng vân giá vị giữa không trung.
CÅ©ng chẳng biết “Lã ca ca†ôm nà ng chạy Ä‘i bao lâu và bao xa, Tiêu Nam Tần cảm thấy mình đã lên má»™t ngá»n núi, rồi xuyên qua má»™t cánh rừng, nà ng thấy trên mặt đất phá»§ đầy tuyết trắng.
- “Tại sao Lã ca ca phải ôm ta chạy đến má»™t nÆ¡i xa thế nà y?â€
Nà ng tá»± há»i mình rồi láºp tức tìm lá»i giải đáp, trong lúc nà y bất luáºn là lá»i giải đáp thế nà o cÅ©ng Ä‘á»u là m cho thiếu nữ si tình nà y vừa lòng. Vì nà ng Ä‘ang nằm trong vòng tay ngưá»i mình yêu, như thế chẳng hÆ¡n bất kỳ lá»i giải đáp nà o, chẳng tuyệt diệu hÆ¡n sá»± tháºt sao?
Cuối cùng, “Lã ca ca†cũng dừng bước, Tiêu Nam Tần mở mắt ra, nà ng thấy mình đã ở trong một sơn động, thế là nà ng bất giác hơi có chút kỳ quái.
Nhưng cảm giác kỳ quái nà y rất Ãt, chẳng qua chỉ là má»™t phần vạn so vá»›i niá»m hoan hỉ trong lòng nà ng.
Nà ng được nhẹ nhà ng đặt xuống đất, ồ, không phải đất mà là trên giưá»ng, má»™t chiếc giưá»ng đá. Vẻ mặt tươi cưá»i cá»§a “Lã ca ca†lại hiện ra trước mặt nà ng, ánh sáng yếu á»›t khiến nà ng không thấy rõ nét cưá»i trên mặt chà ng. Nhưng nà ng lại cảm nháºn được vẻ cưá»i rất nồng ấm ngá»t ngà o.
Không ngá» nà ng lại đạt được Ä‘iá»u mình mÆ¡ ước trong hoà n cảnh nà y.
Nà ng khẽ kêu lên trong niá»m hạnh phúc :
- Lã ca ca Thắt lưng bung ra, tuy huyệt đạo cá»§a nà ng đã được giải, nhưng thân hình nà ng vẫn má»m nhÅ©n không chút khà lá»±c, tình nà y cảnh nà y nà ng còn có thể nói được gì nữa?
Như váºy là hạnh phúc biến thà nh Ä‘au khổ, Ä‘au khổ lại biến thà nh hạnh phúc, Ä‘au khổ cá»§a hạnh phúc, hạnh phúc cá»§a Ä‘au khổ, thế sá»± dịu vợi, thế sá»± hổn độn, mê loạn như má»™t má»› bòng bong...
Trá»i sáng, Tiêu Nam Tần trở mình. á»’! Ngưá»i bên cạnh nà ng đã bá» Ä‘i rồi. Nà ng dụi mắt rồi nhìn quanh sÆ¡n động, nhưng sÆ¡n động trống không, ngay cả má»™t bóng ngưá»i cÅ©ng chẳng có.
- “Lẽ nà o đây là má»™t giấc má»™ng.â€
Nà ng tá»± há»i và báºt dáºy, má»™t thoáng Ä‘au khổ khiến nà ng hÆ¡i chau mà y, Ä‘oạn nà ng hạ quyết định :
- “Không phải là má»™ng!â€
Vì sự mê loạn tối qua vẫn còn lưu trong tâm khảm nà ng, nà ng vẫn còn nhớ rất rõ.
Chỉ có Ä‘iá»u trong sá»± mê loạn đó, “Lã ca ca†từng nói những gì và bản thân nà ng từng trả lá»i những gì nà ng Ä‘á»u quên tất.
Không những Ä‘iá»u đó không quan trá»ng, vì còn có chuyện khác quan trá»ng hÆ¡n những lá»i nói rất nhiá»u.
- “Chà ng đã ra Ä‘i hay là chà ng Ä‘i tìm thứ gì đó cho ta ăn? Ôi! Sao mà kỳ diệu đến thế, hóa ra hoan lạc nhân gian vẫn gấp ngà n lần sá»± Ä‘au khổ.â€
Nà ng tá»± an á»§i mình rồi rá»i khá»i chiếc giưá»ng đá. Trong sÆ¡n động nà y, ngoà i chiếc giưá»ng đá ra, còn có chiếc bà n đá và má»™t và i đồ váºt khác.
- “Có thể đây là sÆ¡n động mà chà ng ẩn cư để tránh kẻ thù chăng? Chà ng quả nhiên là má»™t ngưá»i kỳ diệu, chỉ cần ta được ở bên chà ng, dù suốt ngà y phải giam mình trong sÆ¡n động nà y thì ta cÅ©ng vô cùng hạnh phúc.â€
Tình tứ cá»§a nà ng như dòng nước liên tục tuôn chảy, và thá»i gian cÅ©ng theo mạch tình tứ mà lặng lẽ trôi Ä‘i. Thá»i gian trong khi chỠđợi tuy cháºm chạp, nhưng cuối cùng cÅ©ng vẫn trôi qua. Dần dần Tiêu Nam Tần cảm thấy sốt ruá»™t, sá»± sốt ruá»™t biến thà nh nghi hoặc, từ nghi hoặc biến thà nh khiếp sợ, sau cùng phần khiếp sợ nà y biến thà nh hoang mang?
Má»™t và i chuyện chưa từng có trong niá»m hân hoan cá»§a nà ng, bây giá» bá»—ng nhiên lại xuất hiện trong đầu.
- “Là m sao chà ng biết ta ở trong khách Ä‘iếm đó? Sao chà ng chẳng nói má»™t câu vá»›i ta trong tình hình như váºy. Chà ng tuyệt đối không phải là ngưá»i như thế!â€
NghÄ© đến đây thì sắc hồng trên mặt Tiêu Nam Tần chợt biến thà nh tái nhợt, tháºm chà toà n thân nà ng cÅ©ng vì kinh khiếp mà run lên.
- “Nếu chà ng không phải Lã ca ca thì là ai? Lẽ nà o... lẽ nà o đó là hắn.â€
Mấy chữ Thiên Tranh giáo chủ thoáng hiện qua đầu thiếu nữ si tình, bất giác nà ng cảm thấy thần trà mỠmịt.
Trong cÆ¡n hoảng loạn, nà ng cảm thấy dưá»ng như có má»™t khuôn mặt xoay chuyển vá»›i vẻ cưá»i đểu giả Ä‘ang ká» và o mặt mình, và đó vốn là khuôn mặt mà chÃnh tay nà ng hoá trang mà thà nh. Khi dịch dung cho Y Phong, chỉ cần thá»§ cá»§a nà ng tùy tiện biến động má»™t chút thì giỠđây, đối vá»›i nà ng mà nói, thế giá»›i nà y hoà n toà n khác.
Ai cÅ©ng không ngá», đôi tay nhá» bé cá»§a nà ng chẳng những là m thay đổi mệnh váºn cá»§a chÃnh nà ng, mà còn là m thay đổi mệnh váºn cá»§a má»™t số ngưá»i khác, đồng thá»i cÅ©ng thay đổi mệnh váºn võ lâm.
Khuôn mặt kia vẫn quay cuồng và kÃch và o đầu nà ng. Nà ng loạng choạng bước Ä‘i lấy y phục và mặc và o, nà ng dõi mắt quan sát sÆ¡n động, nÆ¡i là m thay đổi mệnh váºn cả Ä‘á»i nà ng, thế nhưng trong sÆ¡n động chẳng có bất kỳ váºt gì để giúp nà ng biết được nÆ¡i mình Ä‘ang đứng là đâu.
Nà ng hoang mang bước ra ngoà i, cá»a động nối liá»n vá»›i sÆ¡n đạo, Ä‘i hết sÆ¡n đạo thì nà ng đã vượt ra khá»i khe núi. Bên ngoà i chẳng có má»™t chút thay đổi vì sá»± thay đổi cá»§a nà ng. Nà ng bước Ä‘i trên sÆ¡n đạo phá»§ đầy tuyết để lại sau lưng những dấu chân chệch choạng.
Nà ng cố trấn định tâm thần rồi suy nghĩ :
- “Thất Hải Ngư Tá» ra ngoà i và tìm gặp Tiêu Vô, Tiêu Vô biết có ngưá»i có diện mạo giống hắn rồi biết ta là bằng hữu cá»§a ngưá»i đó... Thế là chúng bà y ra âm mưu, nối kết từng sá»± việc lại vá»›i nhau thì trở thà nh má»™t sá»± thá»±c tà n khốc...â€
NghÄ© thế nhưng nà ng vẫn còn hy vá»ng, hy vá»ng đó chẳng qua là sá»± cuồng tưởng cá»§a mình, hy vá»ng “chà ng†cá»§a tối qua chÃnh là “Lã ca caâ€.
Dưá»ng như đây là hy vá»ng trong má»™t sá»± tuyệt vá»ng, lúc nà y nà ng vẫn giữ được thăng bằng để bước Ä‘i, nhưng trong lòng thiếu nữ si tình nà y đã chao đảo. Khi lên núi, nà ng si si mê trong vòng tay “chà ngâ€, bây giá» phải tìm đưá»ng xuống núi, nà ng má»›i phát hiện ra rằng, ngá»n núi nà y cao hÆ¡n nà ng tưởng nhiá»u, đặc biệt là sÆ¡n đạo phá»§ đầy tuyết rất khó Ä‘i.
Hiện tại nà ng không thể không thu táºp phần thần trà còn lại để đỠkhà hạ sÆ¡n, dần dần thân pháp cá»§a nà ng cÅ©ng nhanh hÆ¡n. Nhưng Ä‘i được má»™t lúc thì nà ng bất giác dừng chân, vì nà ng phát hiện sÆ¡n đạo lại từ thấp lên cao, trước mặt lại là má»™t ngá»n núi khác.
Có má»™t sÆ¡n đạo rất hẹp dá»±a theo sưá»n núi vòng qua phÃa sau. Nhưng vì lúc nà y mục quang cá»§a nà ng không thể nhìn xa, do đó nà ng không Ä‘oán định được con đưá»ng nà y là dẫn lên trên hay dẫn xuống dưới. Ngá»n núi trước mặt khiến nà ng sững sá» rất lâu.
Lúc nà y nếu tâm thần nà ng ổn định, thể lá»±c sung mãn thì nhất định nà ng sẽ tiếp tục Ä‘i tá»›i trước, dù có phải vượt qua mấy ngá»n núi nữa thì nà ng cÅ©ng sẽ tìm được đưá»ng ra. Nhưng hiện tại nà ng tâm loạn thần mê, thể lá»±c không bằng má»™t phần mưá»i lúc bình thưá»ng, do váºy nà ng đà nh thở dà i rồi quay bước. SÆ¡n đạo nà ng Ä‘ang Ä‘i vốn là hạ sÆ¡n, bây giá» quay bước có nghÄ©a là dần dần lên cao.
Bá»—ng nhiên có má»™t thanh âm khiến tâm tình nà ng kinh tỉnh từ trong mê loạn, thanh âm nà y nghe ra rất quen, nà ng vá»™i dừng bước để nắm bắt nó. Nhưng thanh âm nà y vốn đã rất xa xôi, bây giá» lại cà ng dịu vợi, nà ng ngưng thần lắng nghe hồi lâu, sau cùng nà ng mÃm môi, cất bước Ä‘i vá» phÃa thanh âm đó. Lúc nà y dưá»ng như tinh lá»±c cá»§a nà ng đã hồi phục.
Nguyên thanh âm mà nà ng vừa nghe được dưá»ng như là tiếng nói cá»§a “Lã ca caâ€, mà nếu “Lã ca ca†tháºt sá»± có trong ngá»n núi nà y thì Ä‘iá»u đó chẳng phải có thể chứng minh “chà ng†cá»§a tối qua là “Lã ca ca†tháºt rồi sao? Như váºy phán Ä‘oán bất hạnh vừa rồi cá»§a nà ng, há chẳng trở thà nh chuyện buồn cưá»i lắm sao?
Trong tình huống nà y, dù thanh âm kia có đến từ chân trá»i góc bể thì nà ng cÅ©ng truy tìm cho ra, dù hai chân nà ng không thể bước Ä‘i được nữa thì nà ng cÅ©ng vẫn có thể bò Ä‘i. Huống hồ lúc nà y tinh lá»±c cá»§a nà ng đã hồi phục, nà ng đã có thể lướt Ä‘i như gió?
Rừng cây hai bên sÆ¡n đạo đã trÆ¡ trụi cà nh lá, nhưng rừng cà ng lúc cà ng sâu, má»™t và i nÆ¡i tuyết đã tan chảy trá»™n lẫn vá»›i bùn đất. Tiêu Nam Tần vừa Ä‘i vừa lùng sục trong Ä‘iá»u kiện Ä‘au gian khổ như váºy, sau má»™t hồi rong ruổi cuối cùng nà ng phát hiện ra rằng, đây là chuyện mà nà ng thà hy sinh hạnh phúc má»™t Ä‘á»i, tháºm chà cả sinh mạng để đổi lấy...
Tình trạng cá»§a nà ng lúc nà y tá»±a như ngưá»i cố nắm bắt má»™t chút hy vá»ng trong sá»± tuyệt vá»ng, nà ng không kiêng kỵ gì nữa, cứ nắm lấy chút hy vá»ng nà y mà truy tìm. Tuy nhiên sức ngưá»i dù mạnh đến đâu cÅ©ng có giá»›i hạn, do váºy sau má»™t hồi chạy đôn chạy đáo trong rừng, cuối cùng nà ng cÅ©ng phải cháºm bước lại. Nà ng thầm nghÄ© :
- “Có lẽ sáng nay Lã ca ca Ä‘i tìm thức ăn cho ta, nhưng vì cánh rừng nà y quá rá»™ng nên không tìm được đưá»ng ra, do đó vừa rồi ta má»›i nghe thấy tiếng gá»i cá»§a chà ng trong rừng.â€
Tuy nghÄ© thế nhưng nà ng không khá»i lo lắng cho “Lã ca caâ€
- “Nếu như ta tìm được chà ng thì nhất định chà ng sẽ rất vui mừng! Tối qua, chà ng...â€
NghÄ© đến đây thì sắc diện cá»§a nà ng bất giác đỠá»ng, và nà ng cà ng nổ lá»±c Ä‘i tá»›i trước. ÄÆ°á»ng rừng tuy cà ng lúc cà ng khó Ä‘i, song chẳng có gì ngăn được quyết tâm truy tìm hạnh phúc cá»§a thiếu nữ nà y.
Bá»—ng nhiên, dưá»ng như nà ng lại nghe loáng thoáng tiếng ngưá»i từ bên phải bay qua. Bất giác hạnh phúc dâng trà o, thế là nà ng lướt qua phải không chút do dá»±. Tuy nà ng không nghe rõ là tiếng cá»§a ai nói, nhưng lẽ nà o trong khu rừng nà y còn có ngưá»i nà o khác.
Lại má»™t hồi chạy đôn chạy đáo, bá»—ng nhiên nà ng phát hiện giữa rừng có má»™t con đưá»ng ngoằn ngoèo chạy vá» hướng tây. Nà ng dừng bước nÆ¡i vệ đưá»ng suy nghÄ©, mục quang quét nhìn tứ phÃa, nhưng xung quanh nà ng chỉ thấy rừng cây và rừng cây. Con đưá»ng trước mặt rất hẹp, hai bên là rừng cây chạy dà i, nhưng đặc biệt giữa đưá»ng chẳng có má»™t ngá»n cây bụi cá».
Bất giác nà ng cảm thấy kỳ quái, lòng thầm nghĩ :
- “Không lẽ con đưá»ng nà y là do con ngưá»i khai mở? Ở má»™t nÆ¡i thế nà y mà có ngưá»i đến mở đưá»ng, há chẳng phải là chuyện kỳ quái lắm sao?â€
Cõi lòng vốn đã hoang mang mê loạn của nà ng bây giỠlại thêm một phần kinh dị và kỳ quái. Nà ng lại suy nghĩ một lát rồi tiếp tục bước đi, nà ng đi rất nhanh, chớp mắt đã đi được mấy mươi trượng.
Äá»™t nhiên, nà ng dừng bước, vì địa thế chợt thấp xuống, trước mặt là má»™t vá»±c thẳm sâu không thấy đáy, hình thế hiểm ác, khiến nà ng buá»™t miệng kêu thất thanh má»™t tiếng.
Cõi lòng nà ng cũng chợt trầm xuống, nà ng ngầm than thở cho công sức của mình trở thà nh công cốc. Nà ng đưa tay lên lau mồ hôi trán, nhưng tay chưa chạm trán thì đột nhiên nà ng rụt lại.
Thì ra lúc nà y nà ng phát hiện ra hai bà n tay mình đã rướm máu tươi, có lẽ vừa rồi nà ng phải dùng tay vạch cây cá» nên má»›i thá» thương như váºy. Thiếu nữ si tình đáng thương nà y đứng đó nhìn xuống vá»±c thẳm trước mặt, và bất giác hai dòng lệ tuôn rÆ¡i.
Hồi lâu sau, nà ng má»›i đưa tay gạt lệ, ngay lúc đó bá»—ng nhiên nà ng phát hiện dưá»ng như bên trái có má»™t con đưá»ng dẫn xuống tuyệt cốc. Thế là tinh thần phấn chấn, nà ng vá»™i Ä‘i vòng qua trái chừng má»™t trượng, khi mục quang nhìn tá»›i trước thì bất giác vui mừng khôn tả.
Nguyên nà ng phát hiện tuyệt cốc nà y có má»™t phiến đá lá»›n đâm ngang ra giữa không trung, đối diện lại có má»™t cầu đá to rá»™ng, vừa khá»›p hai phÃa cá»§a tuyệt cốc lại vá»›i nhau. Trên phiến đá to lá»›n có má»™t tòa lầu các, thoạt nhìn tá»±a như phi các được xây dá»±ng giữa không trung. Tuyệt diệu nhất là bên cạnh tòa lầu các nà y còn có má»™t phi đình, mà trong phi đình có má»™t ngưá»i Ä‘ang ngồi tá»±a lan can suy nghÄ©, đó chÃnh là “Lã ca ca†mà nà ng ngà y đêm tưởng nhá»›.
Lúc nà y lý trà cá»§a nà ng hoà n toà n bị niá»m vui khôn tả che Ä‘áºy, căn bản không nghĨ má»™t nÆ¡i hoang sÆ¡n cô lạnh thế nà y thì là m sao có má»™t tòa lầu các như váºy! Và nà ng cÅ©ng không nghÄ©, “chà ng†tối qua nếu là “Lã ca ca†tháºt thì lúc nà y sao lại ngồi đây?
Nà ng chỉ cho rằng, chuyện tối qua đã xảy ra trong núi nà y, mà “Lã ca ca†đã có mặt ở đây thì đó là chuyện đáng vui mừng. Nà ng cÅ©ng không nghÄ© ngưá»i Ä‘ang đứng trong phi đình kia có khả năng là Thiên Tranh giáo chá»§ Tiêu Vô hay không?
Thế gian nếu có hai ngưá»i diện mạo hoà n toà n giống nhau thì có lúc xảy ra má»™t số chuyện vô cùng ly kỳ.
Nhưng rốt cuá»™c ngưá»i Ä‘ang đứng trầm ngâm suy nghÄ© trong phi đình kia là ai? Y Phong hay Tiêu Vô? Phải chăng ngưá»i trong thạch động tối qua và ngưá»i trong phi đình kia là má»™t? Nếu váºy thì đó là Y Phong hay Tiêu Vô?
Còn nếu không phải thì ngưá»i nà o là Y Phong, ngưá»i nà o là Tiêu Vô? Tại sao hai ngưá»i nà y lại cùng đến má»™t ngá»n núi trong cùng má»™t thá»i gian trùng hợp như váºy? Còn phi các kỳ dị kia là thuá»™c sở hữu cá»§a ai?
* * * * *
Lại nói đến Y Phong, khi chà ng và bá»n Phi Hồng thất kiếm và o Trưá»ng An thì vạn nhà đã đỠđèn, vì còn Ä‘ang lẫn tránh nên Y Phong tìm đến má»™t tá»u quán vắng khách, bá»n Phi Hồng thất kiếm thá»§y chung luôn cho rằng chà ng là tam đệ cá»§a bá»n há», cùng tá»a đà m trong má»™t gian nhã thất. Nhưng chỉ cần dăm ba câu thì sá»± tình đã được giải thÃch rõ rà ng.
Vì chỉ cần chà ng tháo chiếc mặt nạ da ngưá»i ra là má»i sá»± nghi hoặc Ä‘á»u láºp tức tan biến. Nhưng trước khi là m như váºy, Y Phong đã suy nghÄ© rất kỹ, Phi Hồng thất kiếm quanh năm sống ở quan ngoại nên tất nhiên không biết diện mục tháºt cá»§a chà ng rốt cuá»™c là ai. Vả lại cÅ©ng vì chuyện hiểu lầm đã quá sâu, ngoà i cách nà y ra, Ä‘Ãch thị chẳng còn biện pháp nà o khác.
Chà ng không tháo bỠhoà n toà n diện mục đã được dịch dung của mình, vì chà ng còn muốn giữ lại hình trạng nà y để là m một và i chuyện khác, đây là một sự trùng hợp đặc biệt, chà ng buộc phải lợi dụng nó.
Bá»n Phi Hồng thất kiếm sau khi biết sá»± tháºt thì không khá»i tá» ra thất vá»ng. Bá»n há» Ä‘i khắp chân trá»i góc bể để tìm tam đệ cá»§a mình, nà o ngá» ngưá»i mà bá»n há» cho rằng thiên chân vạn xác, bây giá» lại là má»™t ngưá»i khác.
Hoa Phẩm Kỳ buông má»™t tiếng thở dà i, Ä‘oạn đứng dáºy nâng chung rượu uống cạn má»™t hÆ¡i rồi nói vá»›i Y Phong :
- Bằng hữu! Sá»± hiểu lầm nà y khiến cho bằng hữu chịu không Ãt phiá»n phức, ngoà i việc áy náy ra, ta chẳng có gì để nói. Thanh sÆ¡n bất cải, lục thá»§y trưá»ng lưu, ngà y sau nếu bằng hữu có chuyện gì cần dùng đến bá»n ta, chỉ cần thông báo má»™t tiếng là huynh đệ bá»n ta nhất định sẽ ra sức giúp bằng hữu, và cÅ©ng coi như sá»± Ä‘á»n đáp cá»§a huynh đệ bá»n ta đối vá»›i bằng hữu.
Y Phong vội cung thủ nói :
- Chuyện nà y là má»™t sá»± trùng hợp ngẫu nhiên, sao có thể trách các vị được. Xin Hoa lão tiá»n bối chá»› nói đến sá»± Ä‘á»n đáp, chỉ có Ä‘iá»u...
Chà ng mỉm cưá»i, mục quang nhìn lên ngưá»i bá»n Phi Hồng kiếm khách rồi nói tiếp :
- Nếu Hoa lão tiá»n bối không cho rằng vãn bối quá mạo muá»™i thì xin thuáºt cho vãn bối biết chuyện vá» lệnh sư đệ được không? Vì có thể vãn bối cÅ©ng biết đôi chút vá» tung tÃch cá»§a lệnh sư đệ.
Qua suy nghÄ© và phán Ä‘oán kỹ lưỡng, chà ng đã xác tÃn ngưá»i có diện mạo hoà n toà n giống mình là Thiên Tranh giáo chá»§ Tiêu Vô danh chấn thiên hạ, vì thế lúc nà y chà ng má»›i nói ra như váºy.
Bá»n Mao Văn Kỳ và Cung Thiên Kỳ vốn chỉ cúi đầu lắng nghe, bây giá» bất giác ngẩng đầu lên quét mục quang nhìn khắp ngưá»i Y Phong. Nên biết rằng, thân thế lai lịch cá»§a Y Phong và việc chà ng phải dịch dung để xuất hiện trên giang hồ vẫn là má»™t vấn đỠbà máºt đối vá»›i Phi Hồng thất kiếm. Do đó, sau khi nghe chà ng nói váºy thì trong lòng bá»n há» tất nhiên cà ng sinh nghi hoặc.
Hoa Phẩm Kỳ trầm ngâm một lúc rồi mới khẽ nói :
- Chuyện nà y vốn là chuyện trong nhà , nói ra khiến lão phu rất đau lòng. Nhưng các hạ đã nói thế thì...
Vị kiếm thá»§ nổi danh cá»§a phái Trưá»ng Bạch nà y tuy đã quá tuổi cá»§a thiên mệnh, nhưng trong sá»± cảm khái vẫn không là m giảm nhuệ khÃ. Lão uống má»™t chung rượu nữ rồi cháºm rãi nói :
- Thuở nhá» tiên sư vốn là má»™t cô nhi, vá» sau vì ngá»™ kỳ duyên mà trở thà nh má»™t kiếm khách lừng danh cá»§a phái Trưá»ng Bạch. Và cÅ©ng nhá» thế mà phái Trưá»ng Bạch cá»§a bá»n ta được liệt và o hà ng cá»u đại tông phái cá»§a võ lâm. Nhưng xưa nay phái Trưá»ng Bạch thá»§y chung chưa truyá»n và o Trung Nguyên, đó là vì lúc thu nháºn đồ đệ, tiên sư từng nói rõ : Äệ tá» môn hạ nếu muốn há»c được tuyệt nghệ cá»§a phái Trưá»ng Bạch thì suốt Ä‘á»i phải ở trên núi Trưá»ng Bạch, tuyệt không được há»i đến chuyện trong võ lâm.
Nói Ä‘oạn lão buông má»™t tiêng thở dà i. Y Phong biết bên trong chuyện nà y nhất định có má»™t cố sá»± liên quan đến võ lâm, nhưng đối phương không muốn nói nên chà ng cÅ©ng không tiện há»i.
Hoa Phẩm Kỳ lại nói :
- Suốt Ä‘á»i tiên sư cÅ©ng chỉ thu nháºn bảy huynh đệ bá»n ta là m môn đồ và tất cả Ä‘á»u là cô nhi. Bảy huynh đệ bá»n ta cÅ©ng thá»§y chung tuân thá»§ di mệnh cá»§a tiên sư, chưa từng can thiệp và o chuyện giang hồ.
Thần quang trong mắt cá»§a vị Chưởng môn phái Trưá»ng Bạch nà y chợt trở nên tối sầm. Y Phong thấy váºy cÅ©ng bất giác thở dà i. Buá»™c má»™t kiếm khách ôm đầy tuyệt kỹ trong ngưá»i, suốt Ä‘á»i phải sống trong thâm sÆ¡n cùng cốc thì quả là chuyện quá tà n khốc.
Hoa Phẩm Kỳ thở dà i rồi nói tiếp :
- Sở dÄ© phái Trưá»ng Bạch cá»§a bá»n ta được liệt và o cá»u đại tông phái là nhá» thanh danh cá»§a chiêu Phong Lôi Kiếm pháp do tiên sư sáng tạo và thi triển trong đại há»™i võ lâm năm xưa. Chiêu Phong Lôi Kiếm pháp nà y tá»± nhiên cÅ©ng trở thà nh kiếm pháp trấn sÆ¡n cá»§a tệ phái. Năm xưa tiên sư buá»™c bá»n ta phải láºp thệ rằng nếu đệ tá» môn hạ không chịu nổi sá»± cô đơn tịch mịch, muốn hà nh tẩu giang hồ thì không phải là không thể, chỉ có Ä‘iá»u không được luyện Phong Lôi Kiếm Pháp mà thôi.
Lão ngừng má»™t lát rồi tiếp lá»i :
- Thân thế cá»§a sư huynh đệ bá»n ta Ä‘á»u là cô nhi cÆ¡ khổ, không có sá»± thu nạp giáo dưỡng cá»§a tiên sư thì e rằng đã sá»›m bị đói rét mà chết rồi, Do đó, tiên sư chẳng những là sư phụ cá»§a huynh đệ bá»n ta mà còn lại đại ân nhân. Sư huynh đệ bá»n ta cÅ©ng nguyện suốt Ä‘á»i ở trên núi Trưá»ng Bạch bầu bạn vá»›i linh cốt tiên sư, huống hồ trong võ lâm có lắm chuyện thị phi ân oán, quả thá»±c bá»n ta không muốn vướng và o.
Nhưng nhiá»u năm trước đây, trong sư huynh đệ bá»n ta có má»™t ngưá»i nhất định muốn hạ sÆ¡n, ta khuyên nhá»§ cÅ©ng vô dụng, khi đó hắn vẫn chưa luyện được Phong Lôi Kiếm Pháp, bởi lẽ ná»™i công chưa đủ thâm háºu thì căn bản không thể nà o luyện được môn kiếm pháp nà y... Ôi! Hắn là ngưá»i do chÃnh tay ta nuôi dưỡng từ nhỠđến lá»›n, việc hắn muốn Ä‘i khiến ta rất Ä‘au lòng, nhưng cÅ©ng không thể ngăn cản, đà nh để cho hắn Ä‘i.
Có lẽ vì cõi lòng Ä‘ang tÆ¡i bá»i nên lá»i nói cá»§a Hoa Phẩm Kỳ cÅ©ng có phần lệch lạc.
Sau một hồi trầm ngâm, lão nói tiếp :
- Nhưng chẳng bao lâu sau, hắn lại quay lên núi, thân thể thá» thương ba nÆ¡i, ngưá»i cÅ©ng tiá»u tụy xác xÆ¡ như kẻ mất hồn. Thì ra sau khi hạ sÆ¡n, hắn đã kết không Ãt thù oán.
Khi đó hắn còn rất trẻ, võ công vẫn chưa luyện thà nh, trong mấy tháng hà nh tẩu giang hồ, hắn nếm trải không Ãt Ä‘au khổ và thua thiệt.
Thần sắc và mục quang cá»§a Hoa Phẩm Kỳ khiến Y Phong láºp tức biết rằng, lão nhân nà y có tình cảm rất sâu nặng vá»›i tam đệ cá»§a lão, và cÅ©ng biết Chưởng môn phái Trưá»ng Bạch nà y là ngưá»i rất trá»ng tình.
Lão ta lại nói :
- Hắn trở vá» như váºy khiến ta khó chịu vô cùng, vì thế ta má»›i âm thầm truyá»n Phong Lôi Kiếm Pháp cho hắn. Ôi...
Lão buông một tiếng thở dà i, mục quang liếc nhìn mấy vị sư đệ của mình, đoạn lão nói tiếp :
- Ta và hắn tuy là sư huynh đệ, nhưng hắn được ta nuôi dưỡng từ nhỠđến lá»›n, hắn... con ngưá»i lại rất thông mình, tình cảm cá»§a ta đối vá»›i háan quả thá»±c tá»±a như phụ tá» hoặc huynh đệ cùng chung cốt nhục. Sau khi há»c được Phong Lôi Kiếm Pháp, hắn lại nhất quyết hạ sÆ¡n má»™t lần nữa. Cõi lòng ta như muốn tan nát, ta nghÄ© rằng lần nà y hắn sẽ không bao giá» quay trở lại. Nà o ngá» không đầy ná»a năm sau, hắn lại trở vá», và thương thế cà ng nặng hÆ¡n trước, hai chân cÆ¡ hồ như bị ngưá»i ta đánh gãy.
Thấy váºy, ta vừa tức giáºn vừa Ä‘au xót, bất giác ta nảy ra ý định muốn dá»±a và o Phong Lôi Kiếm Pháp tung hoà nh giang hồ, nhưng nà o có là m được? Äồng thá»i ta cÅ©ng muốn để cho hắn chịu sá»± giáo huấn nà y, có thể hắn sẽ ngoan ngoãn mà lưu lại trên núi.
Y Phong ngầm thở dà i, chà ng biết Hoa Phẩm Kỳ tuy nuôi dưỡng tam đệ cá»§a lão từ nhỠđến lá»›n nhưng lại không hiểu tam đệ cá»§a lão. Vá»›i tÃnh khà cá»§a tam đệ lão, sao có thể nếm mùi Ä‘au khổ và chịu thiệt trước ngưá»i khác mà không muốn báo thù? Sao có thể ngoan ngoãn ở lại trên núi chứ?
Quả nhiên Hoa Phẩm Kỳ lại nói tiếp :
- Nà o ngá» thương thế cá»§a hắn vừa bình phục thì hắn lại cầu xin ta hạ sÆ¡n phục thù cho hắn. Tuy ta thương yêu hắn, không ngại truyá»n Phong Lôi Kiếm Pháp cho hắn, nhưng không thể đưa những sư huynh đệ khác bá»™i phải di mệnh cá»§a tiên sư, nên tá»± nhiên ta cá»± tuyệt sá»± cầu xin cá»§a hắn, và bảo hắn hãy an tâm ở lại, chá»› gây thêm há»a.
Lão ngừng lại trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Khi đó hắn chẳng nói năng gì, qua mấy hôm thì có nhiá»u nhân váºt trong võ lâm chạy lên Trưá»ng Bạch sÆ¡n tầm thù. ÄÆ°Æ¡ng nhiên Ä‘á»u là há»a do hắn gây ra, và khi ta há»i thì phần sai Ä‘á»u thuá»™c vá» hắn. Thế là ta phải chưá»ng mặt, nháºn sá»± trách mắng cá»§a bá»n ngưá»i kia.
Sở dÄ© ta là m như váºy, má»™t mặt là vì di mệnh cá»§a tiên sư, không để võ lâm thiên hạ nói phái Trưá»ng Bạch dung túng đệ tá», má»™t mặt khác cÅ©ng vì muốn tốt cho hắn, hy vá»ng từ nay vá» sau hắn sẽ là m ngưá»i tốt, để không uổng tâm huyết giáo dưỡng cá»§a ta.
Y Phong bất giác ngầm thán phục, Hoa Phẩm Kỳ quả nhiên cương trá»±c chÃnh nghÄ©a, có phong độ cá»§a báºc danh gia, không hổ là Chưởng môn cá»§a Trưá»ng Bạch phái!
Má»™t trong cá»u đại tông phái cá»§a võ lâm.
Vị Chưởng môn cá»§a phái Trưá»ng Bạch lại uống cạn má»™t chung đầy, lão đặt chung xuống bà n, Ä‘oạn nói tiếp :
- Nhưng không ngá» hắn lại trút háºn lên đầu ta, từ đó vá» sau hắn không nói vá»›i ta má»™t câu nà o nữa. Trong lòng ta vừa tức vừa khó chịu, nhưng chỉ cần hắn tốt thì đối vá»›i ta thế nà o cÅ©ng chẳng sao.
Nói đến đây thì đột nhiên Mao Văn Kỳ buông má»™t tiếng thở dà i, Ä‘oạn cướp lá»i nói :
- Äại ca hãy nghỉ ngÆ¡i Ä‘i, để bá»n đệ thay đại ca nói tiếp cho.
Và không chỠHoa Phẩm Kỳ đồng ý, Mao Văn Kỳ đã nói tiếp :
- Khi đó huynh đệ bá»n ta thấy váºy thì Ä‘á»u tức giáºn, nhưng đại ca không nói nên bá»n ta tá»± nhiên cÅ©ng chẳng có gì để nói. Nà o ngá» hắn thừa cÆ¡ đại ca luyện công đến lúc mệt nhất thì đột nháºp và o phòng đại ca, khiến khà huyết cá»§a đại ca bị ngưng trệ ở Thông Tuyên huyệt.
Hoa Phẩm Kỳ cắt lá»i nói :
- Äiá»u đó không thể trách hắn, chỉ tại ta vô ý.
Mao Văn Kỳ chau mà y, khẽ “hừ†một tiếng rồi nói :
- Äại ca còn bao che cho hắn nữa ư? Khi đó nếu không có tiểu đệ tình cỠđến đúng lúc, kịp thá»i cứu ra thì đại ca chẳng những tà n phế mà e rằng sinh mạng cÅ©ng khó bảo vệ. Bây giỠđại ca còn nói giúp hắn như váºy sao?
Mao Văn Kỳ lại đột nhiên dừng lại, dưá»ng như cảm thấy mình nói vá»›i đại ca như váºy là có phần quá lá»i. Còn Y Phong thì ngầm thở dà i, chà ng cảm thấy Hoa Phẩm Kỳ quả là ngưá»i độ lượng, đồng thá»i sá»± lạnh lùng vô tình cá»§a tam đệ lão ta cÅ©ng đáng háºn.
Chẳng trách Thiên Tranh giáo chá»§ Tiêu Vô lại âm độc tà n nhẫn, đối vá»›i sư huynh từng nuôi dưỡng và thương yêu hắn mà còn như váºy, huống hồ là đối vá»›i ngưá»i khác. Y Phong Ä‘ang suy nghÄ© thì lại nghe Mao Văn Kỳ nói tiếp :
- ÄÆ°Æ¡ng thá»i ta an á»§i đại ca má»™t lúc rồi má»›i Ä‘i tìm hắn, nhưng hắn đã biến mất tung tÃch từ lúc nà o rồi. Khi đó ta cho rằng hắn tá»± biết phạm tá»™i nặng nên sợ mà chạy trốn, nhưng vá» sau ta má»›i biết rằng, sá»± tình không đơn thuần như váºy.
Có lẽ Mao Văn Kỳ rất bất mãn đối vá»›i vị tam đệ nà y, do váºy mà những lá»i cá»§a lão ta lúc nà y chẳng có má»™t chút lưu tình. Nhưng qua thái độ nói chuyện cá»§a Mao Văn Kỳ hồi sáng sá»›m khi lão ta còn hiểu lầm Y Phong là tam đệ cá»§a lão, thì Y Phong biết được rằng tuy bất mãn nhưng Mao Văn Kỳ vẫn còn tình thá»§ túc vá»›i tam đệ cá»§a lão. Bất giác chà ng lại ngầm thở dà i má»™t hÆ¡i rồi nghe lão ta nói tiếp :
- Mấy tháng trước bá»n ta má»›i phát hiện trong số di váºt cá»§a tiên sư bị mất má»™t váºt rất quan trá»ng. Di váºt cá»§a tiên sư vốn được cất giữ ở nÆ¡i rất nghiêm máºt, ngưá»i ngoà i không thể biết, huống hồ mấy năm qua chẳng có vị khách nà o đến Trưá»ng Bạch sÆ¡n. Do váºy bá»n ta má»›i suy Ä‘oán, ngoà i hắn ra thì tuyệt không có ngưá»i nà o khác lấy váºt nà y.
Nhá»› lại chuyện trước đây, ta cho rằng hắn cố ý là m cho đại ca gặp nguy hiểm tẩu há»a nháºp ma, trong khi má»i ngưá»i hoang mang lo lắng cho đại ca thì hắn lặng lẽ trá»™m di váºt rồi xuống núi.
Hà nh vi cá»§a vị tam đệ nà y quả tháºt khiến ngưá»i ta không thể không căm háºn.
Mao Văn Kỳ nói tiếp :
- Huynh đệ bá»n ta cùng xuống núi lần nà y là muốn tìm hắn đòi lại di váºt đó, nhưng thiên hạ rá»™ng lá»›n, ngưá»i đông vô số, sau khi hắn hạ sÆ¡n cÅ©ng chẳng có tin tức gì, thá» há»i bá»n ta Ä‘i đâu mà tìm hắn chứ?
Nói đến đây thì Phi Hồng kiếm khách Ä‘á»u buá»™t miệng thở dà i. Thần sắc cá»§a Hoa Phẩm Kỳ cà ng thêm u ám. Trong chá»›p mắt đó dưá»ng như lão ta già đi rất nhiá»u.
|

30-08-2008, 11:26 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 24
Äá»™t nháºp hang hổ
Y Phong thầm nghĩ :
- “Không ngá» Thiên Tranh giáo chá»§ Tiêu Vô chẳng bị ai trong võ lâm biết thân thế cá»§a mình, bây giá» lại bị ta biết. Ôi! Tiết Nhược BÃch Æ¡i là Tiết Nhược BÃch. Sao nà ng có thể Ä‘i theo hạng ngưá»i như váºy chứ?â€
Bất giác chà ng nở nụ cưá»i đầy chua xót, mục quang quét nhìn qua khuôn mặt đầy bi thương cá»§a Hoa Phẩm Kỳ, Ä‘oạn nói :
- Thiên hạ tuy lá»›n, việc Ä‘i tìm lệnh sư đệ vốn như chuyện mò kim đáy bể, chẳng có nÆ¡i nà o để tìm, nhưng vì có cÆ¡ duyên nên vãn bối cÅ©ng biết được chút Ãt vá» hướng Ä‘i cá»§a lệnh sư đệ.
Lá»i nà y vừa xuất thì bá»n Phi Hồng kiếm khách Ä‘á»u bất giác kinh ngạc. Hoa Phẩm Kỳ vá»™i kéo áo cá»§a Y Phong và há»i :
- Lá»i nà y có tháºt không?
Y Phong mỉm cưá»i, Ä‘oạn chà ng thuáºt lại kỳ sá»± đã xảy ra trên Chung Nam sÆ¡n và sá»± suy Ä‘oán trong đầu mình. Vì chuyện nà y khá ly kỳ nên chà ng cần phải nói rất lâu má»›i có thể khiến ngưá»i khác hiểu được. Chá» khi chà ng nói xong thì đêm đã khuya, khi đó lẽ ra tá»u quán đã đóng cá»a, nhưng ngay cả chá»§ nhân lẫn tiểu nhị Ä‘á»u sá»›m nháºn ra mấy vị đại gia nà y không dá»… chá»c, do đó tuy bá»n chúng vẫn là m công việc thu dá»n, song không dám có ý Ä‘uổi khách.
Nhưng muộn quá cũng không được, cuối cùng thì một tên tiểu nhị cũng đến lễ phép nói :
- Xin các vị đại gia lượng thứ, hiện tại đã qua giỠtý rồi, nếu các vị đại gia còn muốn uống rượu nữa...
Phi Hồng kiếm khách chẳng phải là hạng không biết tình lý, không chá» Ä‘iếm tiểu nhị nói hết, bá»n hỠđã thanh toán tiá»n và bước ra ngoà i. Lúc nà y tá»± nhiên đêm đã quá khuya, gió lạnh như Ä‘ao kiếm cứa và o da thịt. Hoa Phẩm Kỳ để ngá»±a cho sư đệ cá»§a lão dắt, bản thân lão và Y Phong sánh vai cùng Ä‘i. Lúc nà y tuy lão vẫn còn chút hoà i nghi đối vá»›i lá»i nói vừa rồi cá»§a Y Phong, nhưng đại bá»™ pháºn là đã tin tưởng.
Chỉ có Ä‘iá»u, hiện tại tuy lão đã biết hà nh tung cá»§a tam đệ mình, nhưng không ngá» tam đệ cá»§a lão đã trở thà nh nhân váºt uy chấn võ lâm, và còn là Giáo chá»§ cá»§a má»™t giáo phái lá»›n mạnh nhất trên giang hồ. Huống hồ lúc nà y tuy Hoa Phẩm Kỳ đã biết tung tÃch cá»§a tam đệ, nhưng rốt cuá»™c hiện tại tam đệ Ä‘ang ở nÆ¡i nà o? Vẫn không ai biết được. Vì hà nh tung cá»§a Thiên Tranh giáo chá»§ vốn là má»™t bà máºt trong võ lâm.
Thế là bá»n há» thương lượng vá»›i nhau, Y Phong vẫn giữ nguyên bá»™ mặt dịch dung, cố ý xuất hiện vá»›i thân pháºn Thiên Tranh giáo chá»§, khiến cho tin tức nà y truyá»n ra ngoà i võ lâm giang hồ. Như váºy rất có khả năng Thiên Tranh giáo chá»§ tháºt sẽ bị dẫn dụ xuất hiện.
Việc nà y Ä‘á»u có lợi cho song phương, do váºy tá»± nhiên Y Phong cÅ©ng tán đồng. Thế là má»i nà lại kéo đến phá»§ Khai Phong...
Khai Phong phủ nằm ở mạn nam sông Hoà ng Hà , chẳng những là một danh thà nh mà còn là một đại cố đô của Trung Nguyên. Y Phong đơn thân độc mã và o thà nh, còn Phi Hồng kiếm khách chỠtrong một khách điếm bên ngoà i thà nh.
Phá»§ Khai Phong có nhiá»u nhân váºt phong lưu hà o hoa, phố thị quả nhiên rất phồn thịnh. Y Phong an nhiên tá»± tại bước Ä‘i, mục quang không ngừng lùng sục hai bên đưá»ng, hy vá»ng có thể tìm được và i tên giáo chúng cá»§a Thiên Tranh giáo. Nhưng trong Thiên Tranh giáo, ngoà i bá»n Kim Y hương chá»§ có y phục dá»… nháºn biết ra, kỳ dư bá»n giáo chúng khác rất khó nháºn biết, vì bá»n chúng không Ä‘Ãnh chiêu bà i Thiên Tranh giáo trên áo. Song, Kim Y hương chá»§ vốn không nhiá»u trong Thiên Tranh giáo.
Sở dÄ© Y Phong chá»n phá»§ Khai Phong để đến là vì chà ng thầm tÃnh trong thà nh Khai Phong nà y rất có khả năng có má»™t vị Kim Y hương chá»§... Vì trong Thiên Tranh giáo, ngoà i bá»n Kim Y hương chá»§ ra, có rất Ãt ngưá»i thấy được diện mục tháºt cá»§a Giáo chá»§.
Y Phong lòng vòng rất lâu nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng má»™t vị Kim Y hương chá»§ nà o cả, lòng Ä‘ang hồi há»™p lo lắng, tâm ý Ä‘ang chuyển biến thì bá»—ng nhiên máy động. Chà ng khẽ bóp trán và cưá»i thầm mình :
- “Sao ta lại ngốc như thế chứ! Núi không thể tìm ta, nhưng lẽ nà o ta cÅ©ng không thể tìm núiâ€.
Thế là chà ng mỉm cưá»i rồi bước và o má»™t quán trà rất náo nhiệt. Vì chà ng hà nh tẩu giang hồ nhiá»u năm nên biết bá»n cá»u lưu tam giáo trong quán trà quán rượu tuy nhân phẩm phức tạp, nhưng chúng là những kẻ nhạy cảm nhất, và rất thÃch hợp để mình lợi dụng trong lúc nà y.
Vừa bước và o quán trà , chà ng quét mục quang nhìn tứ phÃa, bá»n hán tá» ngồi bên trong cÅ©ng Ä‘á»u giương mắt lên nhìn. Y Phong mỉm cưá»i đắc ý, Ä‘oạn chà ng bước thẳng đến bà n có bốn đại hán thân hình to khá»e, lặng lẽ ngồi và o má»™t chá»— trống. Bốn đại hán kia vốn Ä‘ang nói chuyện vá»›i nhau, vừa thấy váºy thì tất cả Ä‘á»u sững sá».
Nhưng trông thấy Y Phong khà phái bất phà m, y phục phong lưu, tuy trong lòng chúng rất kỳ quái, song vẫn không phát tác. Nà o ngá» Y Phong lại đột nhiên vá»— bà n má»™t cái, khiến chén trà đá»u bị chấn động bay lên. Bốn đại hán kia bất giác biến sắc, má»™t hán tá» lá»›n tuổi nhất, đứng dáºy chỉ Y Phong và mắng :
- Bằng hữu! Ngươi chán sống rồi à ? Nhưng nếu đúng váºy thì cÅ©ng phải há»i xem Bạch Ban Hổ bá»n ta là ai chứ? Nếu ngươi chán sống thì hãy Ä‘i tìm chá»— khác mà chết, chá»› chạy đến đây tìm cái chết.
Y Phong cố ý cưá»i nhạt má»™t tiếng, bá»—ng nheien chà ng vá»›i tay chụp bình trà rồi ném thẳng và o đầu Bạch Ban Hổ. Vá»›i thân thá»§ cá»§a chà ng, thiết nghÄ© việc ném bình trà trúng và o đầu Bạch Ban Hổ tháºt chẳng còn gì dá»… hÆ¡n. Chỉ có Ä‘iá»u, chà ng cố ý ném bình trà cách đầu hắn chừng và i tấc, đồng thá»i miệng mắng :
- Bá»n chó má Thiên Tranh giáo các ngươi, trông thấy đại gia đến mà còn không mau quỳ xuống ư?
Nguyên thế lá»±c cá»§a Thiên Tranh giáo rất lá»›n ở đất Khai Phong nà y, hÆ¡n ná»a số hán tá» nhà n rá»—i ngồi các quán trà cÅ©ng thuá»™c phân đà Khai Phong cá»§a Thiên Tranh giáo.
Vì thế nên quán nà y láºp tức đại loạn, bình chén bay tứ tung, bà n ghế đổ nhà o, má»™t số khách mắng chá»i luôn miệng.
Bạch Ban Hổ vung tay xuất má»™t quyá»n, nhằm thẳng giữa mặt Y Phong mà đánh tá»›i.
Y Phong cưá»i nhạt má»™t tiếng, hữu thá»§ đột nhiên xuất ra, chà ng chỉ dùng má»™t thà nh chân lá»±c để nắm cổ tay cá»§a Bạch Ban Hổ, Ä‘oạn khẽ xoay má»™t cái, Bạch Ban Hổ láºp tức kêu thét lên như bị hoạn. Cứ thế, Y Phong thi triển chút thân thá»§, đánh bá»n đại hán phải kêu khổ thấu trá»i. Sở dÄ© chà ng là m như váºy là muốn dẫn dụ bá»n Kim Y hương chá»§ xuất hiện, đồng thá»i cÅ©ng muốn là m loạn tai loạn mắt Thiên Tranh giáo.
Má»™t mặt khác, đối vá»›i Thiên Tranh giáo, chà ng đã tÃch oán quá nhiá»u, do đó chà ng cÅ©ng muốn mượn cÆ¡ há»™i nà y xuất khÃ. Nhưng bản thân chà ng cÅ©ng biết rằng, vá»›i ná»™i lá»±c hiện tại cá»§a mình, tuy thừa sức đánh cho bá»n đại hán kia tÆ¡i tả, song để đối phó vá»›i bá»n Kim Y hương chá»§, quả là chuyện không đơn giản.
Song phương quần chiến cả ná»a ngà y nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng má»™t vị Kim Y hương chá»§ nà o cả, bất giác Y Phong thầm mắng :
- “Xem ra bá»n tiểu tá» nà y cÅ©ng không vừa!â€
NghÄ© thế nên lòng chà ng cà ng thêm nôn nóng, nếu cứ tiếp tục đánh thì e rằng sẽ há»ng chuyện. Nà o ngá» tâm niệm vừa động thì đột nhiên nghe có tiếng quát như sấm sét :
- Tất cả Ä‘á»u ngừng tay cho ta!
Y Phong mừng thầm trong bụng, ngoà i miệng quát há»i lại :
- Kẻ nà o nói đó?
Chà ng quét mục quang nhìn ra cá»a, lòng bất giác thất vá»ng, tuy nhiên bá»n hán tá» Ä‘ang động thá»§ Ä‘á»u láºp tức dừng tay. Bước và o quán trà chỉ là má»™t hán tá» mặc tá» y và má»™t hán tá» mặc lam y. Y Phong biết hán tá» mặc tá» y nà y nhất định là Tá» Y hương chá»§ cá»§a Thiên Tranh giáo, tuy địa vị cá»§a Tá» Y hương chá»§ trong Thiên Tranh giáo không thấp, nhưng vẫn chưa đủ tư cách để thấy được diện mục cá»§a Giáo chá»§.
Quả nhiên, TỠY hương chủ nỠbước thẳng đến trước mặt Y Phong lạnh lùng nói :
- Bằng hữu là cao nhân phương nà o đến! Thân thá»§ cÅ©ng không tệ, nhưng dá»±a và o phần thân thá»§ nà y mà muốn náo động ở đất Khai Phong thì e rằng bằng hữu đã chá»n nhầm nÆ¡i rồi.
Y Phong chẳng nói má»™t lá»i, bá»—ng nhiên chà ng sải bước tá»›i trước, tả thá»§ Ä‘iểm thẳng và o mắt Tá» Y hương chá»§, hữu cước co lại rồi quét ra má»™t đưá»ng theo thế Tảo ÄÆ°á»ng Thoái.
Võ công cá»§a tá» y nhân nà y cÅ©ng không tồi, vì váºy hắn chẳng coi thế quét cá»§a Y Phong ra gì cả. Nhất thá»i hắn cưá»i nhạt má»™t tiếng, hữu thá»§ xuất quyá»n như gió, đánh thẳng và o giữa ngá»±c Y Phong, tả thá»§ khẽ phất ra gạt thế quét từ chân phải cá»§a đối phương.
Y Phong hÆ¡i cả kinh, thế cước cá»§a chà ng đã váºn toà n lá»±c nên dưá»ng như không thể thu hồi, song chà ng vẫn cố gắn xoay ngưá»i tránh né qua má»™t bên. Tá» y nhân lại cưá»i nhạt, hữu thá»§ thuáºn thế phất mạnh ra, Y Phong Ä‘ang xoay ngưá»i nên không kịp tránh né, hai chân loạng choạng mấy bước rồi ngã sóng soà i ra đất.
Bá»n hán tá» vừa bị chà ng đánh cho tÆ¡i tả, bây giá» thấy váºy thì láºp tức cưá»i ồ lên.
TỠy nhân lạnh lùng nói :
- Các huynh đệ! Còn không mau giải tên xuẩn ngốc nà y vỠtổng đà n để cho Tưởng đà chủ xỠphạt hắn.
Y Phong cúi đầu ôm bụng là m ra vẻ đau đớn, nhưng trong bụng lại mừng thầm, vì chỉ thi triển kế nà y, chà ng mới có cơ hội gặp mặt Kim Y hương chủ ở phủ Khai Phong.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc thì bá»n giáo đồ Thiên Tranh giáo đã khiêng Y Phong đặt và o má»™t cá»— xa mã, tên Tá» Y hương chá»§ cÅ©ng lên ngồi trên xe và hạ lệnh cho xa mã khởi hà nh.
Tá» Y hương chá»§ trừng mắt nhìn Y Phong và lạnh lùng há»i :
- Bằng hữu! Ngươi hỠgì? Tên gì? Kẻ nà o sai khiến ngươi đến đây gây náo nhiệt?
Nếu ngươi thà nh tháºt nói ra thì có thể bá»›t chịu má»™t chút Ä‘au khổ, bằng không, hì hì!
Ngươi không thể nà o chịu đựng nổi đâu, Ä‘á»i ngươi xem như xong rồi...
Y Phong nằm nhắm mắt, chà ng cÅ©ng chẳng buồn trả lá»i.
TỠY hương chủ chau mà y, nộ khà quát :
- Tiểu tá», hiện tại nếu ngươi không nói, chá» lát nữa e rằng ngươi không nói cÅ©ng không được vá»›i Tiểu Tang Môn ta đâu.
Thì ra Tá» Y hương chá»§ nà y là Tiểu Tang Môn - Trần KÃnh Nhân, trên đưá»ng Ä‘i hắn luôn miệng quát mắng, nhưng Y Phong vẫn là m ra vẻ như không nghe không thấy gì.
Xa mã Ä‘i chừng cạn hai tuần trà thì dừng lại. Tiểu Tang Môn cưá»i nhạt rồi đứng dáºy, “Binh†má»™t tiếng, hắn đá Y Phong má»™t cước và quát :
- Tiểu tá»! Äến nÆ¡i rồi đấy!
Nói Ä‘oạn hắn tung ngưá»i xuống xe, sau đó bảo hai hán tá» khiêng Y Phong và o, bản thân hắn sải bước Ä‘i và o cổng lá»›n cá»§a má»™t trang viện. Y Phong quan sát thấy đây là má»™t trang viện khá khà phái, uy nghi. Hai hán tá» khiêng chà ng tuy ăn mặc theo kiểu nô bá»™c, nhưng vẫn không mất vẻ hung hăng ngang ngược, trong lúc khiêng chà ng và o nhà , chúng vẫn luôn miệng quát tháo.
Và o tá»›i cá»a đại sảnh, hai hán tỠđẩy Y Phong lên báºc tam cấp rồi quỳ xuống bẩm báo :
- Äà chá»§! Phạm nhân ở bên ngoà i đã được đưa và o.
Y Phong nghe chúng gá»i mình là “phạm nhân†thì bất giác chau mà y, và ẩn tà ng trong sá»± chau mà y đó là mấy phần sát khÃ.
Từ trong đại sảnh có ngưá»i hắng giá»ng rồi nói :
- ÄÆ°a hắn và o đây!
Äoạn, ngưá»i đó lại nói tiếp :
- Trần hương chá»§, ngươi cÅ©ng quá cẩn tháºn đấy, má»™t tên tiểu tá» cá»n con thế nà y, bản thân ngươi Ä‘em Ä‘i phát lạc cÅ©ng được, hà tất phải đưa đến đây.
Tiểu Tang Môn Trần KÃnh Nhân liá»n nói :
- Äà chá»§ nói rất phải, nhưng hình như thân thá»§ cá»§a tiểu tá» nà y cÅ©ng không tầm thưá»ng, rất nhiá»u huynh đệ trong thà nh đã nếm mùi Ä‘au khổ do tay hắn, do váºy thuá»™c hạ má»›i đưa hắn cho đà chá»§ xá» lý.
Äà chá»§ phân đà Khai Phong phá»§ chÃnh là Bà n Long Ngân Côn Tưởng Bá Dương, lúc nà y lão Ä‘ang chống tay, mở to mắt nhìn ra ngoà i, ngưá»i Ä‘ang ngồi trên má»™t chiếc ghế bà nh giữa đại sảnh, còn Tiểu Tang Môn xuôi tay đứng bên cạnh.
Y Phong vừa bước và o sảnh thì láºp tức nháºn ra Kim Y hương chá»§ cá»§a Thiên Tranh giáo ở thà nh Khai phong nà y là Tưởng Bá Dương, má»™t đệ tá» cá»§a Thiếu Lâm. Nên biết trước đây Y Phong đã từng bôn tẩu giang hồ, còn Bà n Long Ngân Côn Tưởng Bá Dương cÅ©ng khá nổi tiếng trong võ lâm, do váºy mà Y Phong dá»… dà ng nháºn ra lão ta. à tưởng trong đầu chà ng xoay chuyển rất nhanh, chà ng xác định vá»›i địa vị cá»§a Bà n Long Ngân Côn Tưởng Bá Dương thì chắc chắn lão ta đủ tư cách thấy qua diện mục cá»§a Thiên Tranh giáo chá»§. Nói má»™t cách khác, là nhất định Tưởng Bá Dương sẽ nháºn ra dung diện hiện tại cá»§a Y Phong.
Thế là chà ng cố ý cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi bước thẳng và o đại sảnh. Tiểu Tang Môn liá»n quát lá»›n :
- Äáng chết, ngươi có biết đây là nÆ¡i nà o không? Ngươi còn dám ngông cuồng đến thế sao?
Bà n Long Ngân Côn Tưởng Bá Dương nhấp ngụm trà rồi cÅ©ng trầm giá»ng nói :
- Bằng hữu! Vì lý do gì mà ngươi đến phá»§ Khai Phong nà y? Ngươi hãy ngoan ngoãn nói tháºt cho ta biết. Chỉ cần ngươi không nói dối má»™t lá»i thì ta cÅ©ng sẽ không là m khó dá»… ngươi. Bằng không, có lẽ ngươi đã biết ba chữ Thiên Tranh giáo rồi đấy, bổn tá»a nhất định không để cho ngươi ngang ngược ở chốn nà y.
Bà n Long Ngân Côn Tưởng Bá Dương không hổ là nhân váºt xuất thân từ chÃnh phái, nói năng tuy nhẹ nhà ng nhưng không thiếu uy lá»±c, so vá»›i những nhân váºt xuất thân từ bà ng môn tả đạo, Ä‘Ãch thị là cao minh hÆ¡n rất nhiá»u.
Nhưng Y Phong lại quay mặt sang má»™t bên và lạnh giá»ng nói :
- Ta đến thà nh Khai Phong là để tìm ngươi, lẽ nà o ngươi cho rằng đó là đạo đãi khách.
Tưởng Bá Dương vá»— bà n “bốp†má»™t tiếng, chén trà nóng văng tứ tung. Hai hà ng mi cá»§a lão chau lại và hà m chứa đầy ná»™ khÃ, mục quang đỠrá»±c như lá»a, lão quát lá»›n :
- Bằng hữu! Ngươi hãy nói cho rõ rà ng Ä‘i. Nếu ngươi cho rằng Thiên Tranh giáo đơn giản như váºy, là ngươi tá»± chuốc Ä‘au khổ và o thân đấy.
Y Phong phá lên cưá»i lá»›n má»™t trà ng, hai tay gồng mạnh má»™t cái, mấy sợi dây vải thô quấn quanh ngưá»i chà ng láºp tức đứt ra từng Ä‘oạn. Vừa cưá»i chà ng vừa quay mặt lại, Ä‘oạn nói :
- Tưởng Bá Dương! Lẽ nà o ngươi không nháºn ra ta?
Bà n Long Ngân Côn thấy cuồng nhân nà y gồng đứt dây trói thì đã hÆ¡i thất kinh, trong khi đó Tiểu Tang Môn đã ná»™ khà quát lá»›n má»™t tiếng rồi bổ nhà o đến chá»— Y Phong, “vù vù†hai chưởng kÃch mạnh và o ngưá»i chà ng. Cùng lúc, Tưởng Bá Dương đã định thần và kịp nháºn ra cuồng nhân nà y là ai.
Tả chưởng cá»§a Tiểu Tang Môn Trần KÃnh Nhân đánh và o ngá»±c Y Phong, hữu chưởng lệch xuất từ trên xuống, nhưng Y Phong vẫn đứng yên mỉm cưá»i, tuyệt không có ý tránh né. Tiểu Tang Môn lấy là m kỳ quái thì đột nhiên có tiếng gió từ sau lưng hắn, tá»±a như có ngưá»i dùng quyá»n công kÃch từ phÃa sau. Tá»± cứu mình trước là việc quan trá»ng.
Tiểu Tang Môn không nghÄ© đến chuyện công kÃch Y Phong nữa, vai phải cá»§a hắn hÆ¡i trầm xuống và thân hình láºp tức xoay chuyển.
Nà o ngá» phÃa sau có tiếng quát lá»›n :
- Trần KÃnh Nhân! Mau dừng tay cho ta!
Äó là thanh âm cá»§a Bà n Long Ngân Côn Tưởng Bá Dương.
Tiểu Tang Môn cà ng kinh hãi, ý niệm chưa kịp xoay chuyển thì hữu quyá»n cá»§a Tưởng Bá Dương đã quét ngang tá»›i. Tiểu Tang Môn loạng choạng lui qua má»™t bên đến năm sáu thước.
Y Phong mỉm cưá»i nói :
- Bá Dương huynh đã nháºn ra ta rồi.
Thá»±c ra trong lòng chà ng cÅ©ng Ä‘ang tức cưá»i đến vỡ bụng khi trông thấy sắc diện xám xịt như đất cá»§a Tưởng Bá Dương, lão cúi gáºp ngưá»i vá» phÃa chà ng và cất giá»ng đầy khiếp sợ nói :
- Bá Dương không biết là Giáo chá»§ đến nên không kịp ra ngoà i xa cung nghênh, vừa rồi lại hữu nhãn vô châu nên mạo phạm Giáo chá»§, tá»™i tháºt đáng chết, xin Giáo chá»§ cứ theo nghiêm quy trừng trị.
Tiểu Tang Môn thá»§y chung vẫn mù mịt như ngưá»i ở giữa năm tầng mây, nhưng khi nghe Tưởng Bá Dương nói ra thì hắn má»›i vỡ lẽ, song sá»± vỡ lẽ muá»™n mà ng đó khiến toà n thân hắn run bần báºt. Hắn đưa tay đánh mạnh và o đầu mình rồi vá»™i và ng quỳ má»p xuống đất.
Y Phong liếc mắt nhìn qua, Ä‘oạn chà ng cưá»i lá»›n má»™t trà ng, chà ng váºn bảy thà nh chân lá»±c lên hữu thá»§, chỉa thẳng vá» phÃa Tiểu Tang Môn và nói :
- Võ công của các hạ khá lắm. Công phu trên chưởng hình như là Dương gia chưởng ở bắc phái.
Tiểu Tang Môn Ä‘ang quỳ xuống, nhưng hắn cảm thấy không thể nà o quỳ được, thân hình chao đảo, trong lòng cà ng kinh khiếp, không chỠ“Giáo chủ†nói hết câu, hắn đã cướp lá»i thưa :
- Tiểu nhân không biết là đại giá cá»§a Giáo chá»§ nên đã mạo phạm, kÃnh xin Giáo chá»§ tha tá»™i.
Y Phong nhá»› lại thái độ kiêu ngạo vừa rồi cá»§a hắn, và so sánh vá»›i thái độ bây giá», bất giác tiếng cưá»i cá»§a chà ng thêm lá»›n hÆ¡n.
Thá»±c lòng mà nói, phóng mắt khắp võ lâm, ngưá»i như Tiểu Tang Môn cÅ©ng đủ để ngạo thị thiên hạ rồi.
|

30-08-2008, 11:27 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 25
Tuần Dương chi biến
Tiếng cưá»i cá»§a Y Phong đột ngá»™t dừng lại, chà ng quét mục quang đầy uy phong nhìn lên ngưá»i Tiểu Tang Môn Ä‘oạn nói :
- Các huynh đệ ở thà nh Khai Phong hãy chú ý lắng nghe đây, nên biết ta sáng láºp Thiên Tranh giáo là muốn tạo dá»±ng đại sá»± nghiệp, váºy mà bây giá» các ngươi dùng chiêu bà i đó hiếp đáp ngưá»i khác.
Tiểu Tang Môn run bần báºt, hắn luôn miệng nói “phải phảiâ€. Bà n Long Ngân Côn cÅ©ng biến sắc diện. Y Phong thấy váºy thì cảm thấy uy thế cá»§a Thiên Tranh giáo chá»§ quả nhiên không nhá». Trong chá»›p mắt, má»™t ý niệm tuyệt diệu chợt thoáng qua đầu chà ng.
Nên biết, hai chữ “quyá»n thế†là điá»u mà từ cổ chà kim ai ai cÅ©ng nghÄ© đến. Xưa nà y có không biết bao nhiêu sá»± nghiệp thiên thu cá»§a anh hùng hà o kiệt được tạo dá»±ng trên hai chữ “quyá»n thếâ€. Chỉ có Ä‘iá»u cần phải xem cách váºn dụng cá»§a ngưá»i nắm quyá»n thế có thá»a đáng hay không. Nếu Ä‘em quyá»n thế là m nô lệ cho mình, váºn dụng nó để tạo thà nh sá»± nghiệp thì nhất định sẽ thà nh công. Ngược lại, nếu tá»± biến thà nh nô lệ cá»§a quyá»n thế thì chắc chắn phải trả giá bi thương.
Trong lòng Y Phong Ä‘ang cảm khái, chà ng thấy Tiểu Tang Môn và Tưởng Bá Dương Ä‘ang nhìn mình vá»›i ánh mắt khiếp sợ thì tâm niệm chà ng biến chuyển, chà ng cưá»i nhạt rồi nói :
- Tưởng sư phụ! Ngoà i thà nh hai mươi dặm có gian từ đưá»ng cá»§a Bao thị, ngươi biết chứ?
Chà ng hÆ¡i ngừng lại, không cho Tưởng Bá Dương đáp lá»i, chà ng nói tiếp :
- Canh ba đêm nay, Tưởng sư phụ má»i tất cả đệ tá» có chức pháºn cá»§a Thiên Tranh giáo ở thà nh Khai Phong đến táºp trung tại từ đưá»ng cá»§a Bao thị cho ta nói chuyện.
Chà ng quét mục quang lạnh lùng nhìn quanh rồi tiếp lá»i :
- Tưởng sư phụ! Trong ná»a ngà y còn lại, ngươi có thể triệu táºp tất cả đệ tá» không?
Tưởng Bá Dương Ä‘ang cúi đầu, nghe há»i thì lão láºp tức đáp :
- Xin Giáo chá»§ yên tâm, canh ba đêm nay Bá Dương sẽ khai đà n tại từ đưá»ng Bao thị nghênh tiếp đại giá Giáo chá»§. Nhưng... nhưng nếu táºp trung toà n bá»™ đệ tá» trong thà nh thì nhân số...
Y Phong lạnh lùng “hừ†má»™t tiếng và cắt lá»i nói :
- Ta nói là đệ tá» có chức pháºn, ngươi nghe rõ chưa?
Tưởng Bá Dương cúi đầu thưa “rõâ€
Y Phong cưá»i nhạt má»™t tiếng, chà ng khẽ phất tay áo, Ä‘oạn xoay ngưá»i cất bước Ä‘i ra ngoà i.
Bà n Long Ngân Côn vá»™i tiến bước đến trước mặt “Giáo chủ†và cung kÃnh nói :
- Giáo chủ sao có thể đi như thế nà y được?
Äoạn lão cưá»i cưá»i nói tiếp :
- Ở đây Bá Dương có hai hÅ© Trúc Diệp Thanh tuyệt hảo, Giáo chá»§ uống và i chén rồi Ä‘i cÅ©ng không muá»™n, đồng thá»i cÅ©ng để Bá Dương biểu lá»™ lòng tôn kÃnh.
Y Phong vẫn không dừng bước, ngưá»i chà ng đã ra đến giữa sân, chà ng mỉm cưá»i, nói :
- Hảo ý cá»§a Tưởng sư phụ, ta xin tâm lãnh. Chá» ngà y mai giải quyết xong chÃnh sá»± ta sẽ trở lại là m phiá»n Tưởng sư phụ váºy.
Bà n Long Ngân Côn cúi ngưá»i lui bước, hai hán tư canh cổng láºp tức biến sắc, chúng vá»™i lui bước sang hai bên, ngay cả thở cÅ©ng không dám thở mạnh.
Y Phong bước ra khá»i cổng, chà ng phất tay ra hiệu cho bá»n Tưởng Bá Dương không cần tống tiá»…n, vừa bước Ä‘i mà lòng chà ng vừa buồn cưá»i không thôi.
Chà ng ra khá»i thà nh Khai Phong, tinh thần vô cùng phấn chấn. Lúc nà y chà ng đã xem kỹ má»™t lượt cuốn Thiên Tinh Bà KÃp cá»§a VÅ© Khúc Tinh Quân, tuy chưa hiểu hết sá»± kỳ ảo bên trong, nhưng má»™t cao thá»§ ná»™i gia như chà ng chỉ cần lÄ©nh há»™i được và i yếu quyết thì công lá»±c đã tịnh tiến không Ãt.
Hai năm qua, tuy chà ng gặp không Ãt nguy nan, nhưng những nguy nan nà y chẳng những không đánh bại được chà ng mà ngược lại khiến chà ng cà ng kiên cưá»ng hÆ¡n.
Những hy vá»ng cá»§a chà ng vốn rất má» mịt, bây giá» thì tươi sáng hÆ¡n bao giá» hết. Chà ng biết để đạt được những hy vá»ng nà y, vấn đỠchỉ là thá»i gian mà thôi.
Hình bóng Tiêu Nam Tần tuy để lại cho chà ng nhiá»u cảm giác tê tái, song chà ng vẫn chôn sâu hình bóng nà ng táºn đáy lòng mình. Chà ng biết, nếu má»™t nam tá» khi có nhiá»u việc cần là m, mà đem hÆ¡n ná»a tinh thần và tình cảm cá»§a mình dà nh cho nữ nhân thì đó là má»™t sai lầm ngu xuẩn, dù sai lầm nà y có mang lại nhiá»u ý vị ngá»t ngà o ấm áp.
Do váºy chà ng quyết định tìm bá»n Phi Hồng kiếm khách để nói cho bá»n há» biết những việc mình vừa kinh qua.
Trên đưá»ng Ä‘i, bá»n Phi Hồng kiếm khách cÅ©ng đã biết địa vị cá»§a Thiên Tranh giáo trong võ lâm. Và khi Hoa Phẩm Kỳ biết tam đệ do mình nuôi từ nhỠđến lá»›n, bây giỠđã trở thà nh nhân váºt đứng đầu má»™t thế lá»±c rá»™ng lá»›n, như váºy thì trong lòng lão bất giác cÅ©ng có chút ý vị khó nói. Có má»™t cảm giác xấu hổ mà bất luáºn là anh hùng hà o kiệt hay tiểu nhân bỉ ổi cÅ©ng Ä‘á»u cảm nháºn được, chỉ có Ä‘iá»u anh hùng hà o kiệt thì cảm thấy bị áp chế nặng ná», đó là chá»— hÆ¡n ngưá»i cá»§a bá»n há».
* * * * *
NÆ¡i Y Phong và bá»n Trưá»ng Bạch kiếm khách ở là má»™t tá»u Ä‘iếm nằm dưới tháp Lưu Ly, phÃa đông thà nh Khai Phong. Còn từ đưá»ng cá»§a Bao thị lại nằm phÃa tây thà nh, khoảng cách giữa hai nÆ¡i cÅ©ng chừng hai mươi dặm đưá»ng.
PhÃa ngoà i từ đưá»ng có cổ tùng chá»c trá»i, quanh năm xanh biếc, trong từ đưá»ng được quét dá»n rất sạch sẽ, và o những ngà y đẹp trá»i cá»§a tiết xuân thu, có không Ãt ngưá»i đến nÆ¡i nà y du xuân ngoạn cảnh. Do váºy, xung quanh từ đưá»ng cÅ©ng lưu lại không Ãt bút tÃch cá»§a tao nhân mặc khách.
Nhưng đêm hôm nay, khi trá»i vừa sụp tối thì xung quanh từ đưá»ng đột nhiên xuất hiện ba bốn toán tráng hán mặc hắc y, ngăn không cho bất kỳ ngưá»i nà o lai vãng má»™t bước. Boá»n đồ nhân lo huương há»a trong từ đưá»ng chẳng biết gì cả, tất cả Ä‘á»u dđược tống khứ ra má»™t gian miếu thổ địa bên ngoà i.
Ngưá»i trong vòng hai mươi dặm chỉ thấy gian từ đưá»ng nà y đột nhiên đèn Ä‘uốc sáng choang, bên trong có bóng ngưá»i qua lại má»™t cách vá»™i và ng, cà ng vá» khuya thì bóng ngưá»i cà ng nhiá»u. Tại sao lại có nhiá»u ngưá»i đột nhiên táºp trung ở gian từ đưá»ng nà y như váºy? Äó là bà máºt to lá»›n đối vá»›i những ngưá»i sống xung quanh ngồi đưá»ng.
Trống canh ba vừa Ä‘iểm, những ngưá»i còn thức có thể nghe được những tiếng kêu thảm thê lương từ trong từ đưá»ng truyá»n ra. CÅ©ng có không Ãt đại hán toà n thân bê bết máu từ trong từ đưá»ng xông ra, rồi chạy loạn khắp nÆ¡i. Äiá»u nà y khiến hai mươi dặm vuông quanh từ đưá»ng vốn rất yên tÄ©nh, bây giá» trở nên náo loạn. Nhưng những lương dân vốn an pháºn thá»§ thưá»ng cÅ©ng không đủ dÅ©ng khà điá»u tra chân tướng cá»§a chuyện nà y.
Ngà y thứ hai, có ngưá»i bạo gan mò đến xem thá», chỉ thấy gian từ đưá»ng sạch sẽ tươm tất cá»§a Bao thị đã nhuốm đầy vết máu. ÄÆ°Æ¡ng nhiên bá»n há» cÅ©ng Ä‘oán được rằng, nhất định đây là cuá»™c tà n sát cá»§a các phe phái trong giang hồ, có Ä‘iá»u kẻ giết ngưá»i là ai? Kẻ bị giết là ai? Những lương dân không thể nà o Ä‘oán ra được.
Nguyên có mấy chục giáo đồ cá»§a Thiên Tranh giáo Ä‘ang ở từ đưá»ng Bao thị chỠđại giá cá»§a Giáo chá»§, thì từ xa có mấy tiếng “lốc cốc†truyá»n lại. Bà n Long Ngân Côn Tưởng Bá Dương quét mục quang nhìn quanh rồi trầm giá»ng nói :
- Các huynh đệ hãy đứng thà nh hà ng ngay ngắn, Giáo chá»§ sắp đến rồi đó. Äêm nay các ngươi được diện kiến dung mạo cá»§a Giáo chá»§, xem ra đây là hồng phúc ba Ä‘á»i cá»§a các ngươi...
Lá»i chưa dứt thì tứ bỠđột nhiên vang lên những trà ng cưá»i chói tai. Năm bóng ngưá»i bịt mặt từ tứ phương tám hướng xông và o đại sảnh. Xung quanh gian từ đưá»ng nà y Ä‘á»u có ngưá»i cá»§a Thiên Tranh giáo mai phục, nhưng chẳng hiểu là m sao năm hắc y nhân kia lại và o được.
Tưởng Bá Dương biến sắc, lão nộ khà quát lớn :
- Bằng hữu! Các ngươi từ đâu đến?
Tiếng quát vừa phát thì má»™t bóng hắc y nhân đã lướt tá»›i trước mặt lão, lão cảm thấy hà n quang lóe sáng, trưá»ng kiếm cá»§a đối phương đã nhằm và o vai lão chém xuống.
Tưởng Bá Dương há»c nghá» từ Tung SÆ¡n, võ công chẳng phải hạng tầm thưá»ng, là o quát lá»›n má»™t tiếng, thân hình xoay chuyển rồi lách sang má»™t bên. Thế nhưng thân pháp cá»§a hắc y nhân kia cÅ©ng nhanh cá»±c kỳ, kiếm quang dồn dáºp như sóng ba đà o, “xoẹt, xoẹt, xoẹtâ€, ba đưá»ng kiếm liên tiếp xuất ra như chá»›p, Tưởng Bá Dương cảm thấy hà n quang lóa mắt má»™t kiếm ba chiêu, mà chiêu nà o chiêu nấy Ä‘á»u không rá»i yếu huyệt cá»§a lão.
Tuy lão cá»±c lá»±c chống đỡ, nhưng võ công cá»§a hắc y nhân kia quá cao cưá»ng, vả lại trong tay lão chẳng có tất sắt, do váºy lão chỉ má»™t má»±c tránh né, và nếm không Ãt Ä‘au đớn.
Mặt khác, Tưởng Bá Dương luôn miệng quát há»i, song hắc y nhân kia chẳng nói má»™t lá»i.
Cùng lúc đó, Tưởng Bá Dương nghe không Ãt tiếng kêu thảm vang lên, lão nghe cả tiếng thảm thiết cá»§a Tiểu Tang Môn Trần KÃnh Nhân. Lão vá»™i quét mục quang nhìn sang, chỉ thấy Tiểu Tang Môn hai tay ôm ngá»±c, máu tươi tuôn ra như suối, thân hình chao đảo rồi ngã xuống đất.
Tiếp theo, trong đại sảnh có hà ng loạt tiếng kêu thảm vang lên, xen lẫn vá»›i tiếng cưá»i nhạt cá»§a bá»n hắc y nhân. Cà ng lúc Tưởng Bá Dương cà ng loạn tâm, kiếm chiêu cá»§a đối phương cà ng lúc cà ng lợi hại, đưá»ng kiếm uy mãnh và ảo diệu đến độ kỳ bÃ, lão ta từng thấy kiếm pháp cá»§a nhiá»u danh gia trong thiên hạ, nhưng vá»›i kiếm pháp trước mắt, lão chưa từng thấy bao giá».
Trong lúc tâm tình đại loạn, song thá»§ cá»§a lão chợt phất mạnh ra, theo đó là vô số ánh thanh quang bắn tá»›i trước. Thế nhưng dưá»ng như đối phương đã Ä‘oán trước việc lão phát ám khÃ, do váºy mà n kiếm quang bá»—ng nhiên bao phá»§ dà y đặc trước ngưá»i hắc y nhân, ám khà cá»§a Tưởng Bá Dương không thể nà o xuyên thá»§ng. Lão ta còn Ä‘ang bà ng hoà ng kinh ngạc thì đột nhiên cảm thấy hữu thá»§ lạnh buốt, hóa ra tay phải cá»§a lão bị chém má»™t đưá»ng dà i đến má»™t tấc.
Tưởng Bá Dương biết là đại thá»§ đã mất, ý nghÄ© chưa kịp xoay chuyển đột nhiên lão xuất quyá»n như gió, đó là Thiếu Lâm Phục Hổ Quyá»n. Tuyệt chiêu nà y quả nhiên danh bất hư truyá»n, thân thá»§ cá»§a hắc y nhân kia tuy cao nhưng bất giác cÅ©ng phải lùi má»™t bước.
Tưởng Bá Dương chá»›p cÆ¡ há»™i tung ngưá»i tá»›i, hai chân váºn lá»±c quét mạnh ra hai cước. Lão đã sá»›m xem xét địa hình, khi thân hình hạ xuống, mÅ©i chân vừa chạm xuống bà n thì lão xoay ngưá»i, phóng như tên qua cá»a sổ để thoát Ä‘i. Lúc nà y lão phải bảo vệ sinh mạng mình trước, tiếng kêu thảm cá»§a bá»n giáo đồ Thiên Tranh giáo trong từ đưá»ng cà ng thảm thiết hÆ¡n, tuy lão nghe thấy nhưng cÅ©ng mặc.
Trên đưá»ng tháo chạy, Tưởng Bá Dương má»›i biết rằng bá»n mai phục xung quanh từ đưá»ng Ä‘á»u đã bị ngưá»i ta khống chế. Äiá»u nà y khiến lão cà ng thêm kinh dị trước thân thá»§ cao minh cá»§a bá»n hắc y nhân bịt mặt. Nhưng hiện tại mà nói, lão vẫn mù tịt vá» lai lịch kỳ bà cá»§a bá»n hắc y nhân nà y, má»™t cút cÅ©ng chẳng biết.
Thiên Tranh giáo chúng ở thà nh Khai Phong nháºn lãnh má»™t tai kiếp mà chúng chẳng hiểu là tại sao. Bá»n chúng đâu biết rằng đó là kiệt tác cá»§a Y Phong. Sau má»™t đêm bôn hà nh, bá»n Phi Hồng Thất Kiếm ẩn cư bao ngà y ở quan, bây giá» má»›i cảm thấy khoái chân khoái tay, nhiệt huyết dâng trà o, không còn tá»± chá»§ được nữa. Ngay cả Hoa Phẩm Kỳ đã qua tuổi thiên mệnh, nhưng bây giá» ngồi trên ngá»±a, lão vẫn cao giá»ng nói những lá»i thÃch chÃ.
Y Phong Ä‘i bên cạnh và chà ng chỉ mỉm cưá»i, chà ng hiểu được tâm tình cá»§a bá»n kiếm thá»§ đến từ quan ngoại, tất cả bá»n há» Ä‘á»u ôm tuyệt nghệ trong ngưá»i, song thá»§y chung không có cÆ¡ há»™i thi thố trong võ lâm. Ngay cả uy danh Phi Hồng Thất Kiếm cÅ©ng nhá» tên tuổi cá»§a sư phụ bá»n há» mà được võ lâm đồng đạo nhắc đến. Äiá»u nà y tá»±a như công tá» nhà hà o phú, tuy có vô số tiá»n bạc và biết tiá»n bạc là vạn năng, nhưng thá»§y chung ru rú trong nhà , thá»§y chung bản thân không có sá»± trải nghiệm... ChỠđến ngà y hiểu được giá trị tháºt sá»± cá»§a tiá»n bạc và bản thân được tá»± tay tiêu xà i thì gia sản cá»§a ngưá»i đó láºp tức có má»™t ý nghÄ©a khác trong mắt ngưá»i đó. Và tâm tình cá»§a ngưá»i đó vui sướng thế nà o, có thể nghÄ© mà biết.
Còn bản thân Y Phong thì sao. Tất nhiên là chà ng cÅ©ng chia hưởng phần vui sướng nà y. Äêm tối như má»±c, chà ng phi ngá»±a Ä‘i như Ä‘iện, trong lòng cÅ©ng cảm thấy khoan khoái vô cùng. Những oán khà tÃch tụ trong suốt ba năm qua, đêm nay coi như đã tiêu tán không Ãt.
Trá»i chá»›m sáng, cái lạnh cá»§a mùa đông như Ä‘ao kiếm cứa và o da thịt con ngưá»i.
Nhưng bá»n Y Phong và ngá»±a cá»§a bá»n há» lại đầm đìa mồ hôi, má»™t chút cÅ©ng không lạnh.
Khi vầng thái dương lá»™ xuất những tia nắng đầu tiên, bá»n Y Phong đến Tuần Dương. Y Phong thúc ngá»±a tá»›i trước, xông thẳng đến chân thà nh, nhưng do còn quá sá»›m nên cổng thà nh chưa mở, chà ng quay đầu lại và khẽ nói :
- Cá»a thà nh nà y tuy chưa mở nhưng qua khá»i Tuần Dương thì phÃa trước chẳng còn thị trấn nà o, chi bằng chúng ta chá» cổng thà nh mở váºy. Trước tiên tìm má»™t tá»u Ä‘iếm tẩy trần, sau đó hãy tiếp tục hà nh trình.
Chà ng hà nh tẩu giang hồ đã lâu, còn Phi Hồng Thất Kiếm chỉ má»›i đặt chân và o Trung Nguyên, do đó tá»± nhiên má»i chuyện Ä‘á»u do chà ng dẫn đầu. Thế là đoà n nhân mã dừng lại bên ngoà i cổng thà nh, má»i ngưá»i Ä‘á»u đưa tay áo lau mồ hôi trán.
Thế gian thưá»ng có những chuyện trùng hợp má»™t cách ngẫu nhiên, khiến tất cả má»i chuyện Ä‘á»u vì thế mà thay đổi. Nếu bá»n Y Phong vòng qua thà nh mà đi, biến hóa cá»§a sá»± tình có thể sẽ không phức tạp như sau nà y, nhưng bá»n há» lại cứ chá» ngoà i cổng thà nh, tá»±a như má»i chuyện Ä‘á»u được thượng đế sá»›m an bà i.
Trá»i sáng tá», “cách†má»™t tiếng, cổng thà nh hé mở. Y Phong vá»™i thúc ngá»±a tá»›i, nà o ngá» trong thà nh lại có má»™t con tuấn mã phóng ra, lướt qua cạnh Y Phong mà đi. Y Phong vốn không chú ý, chà ng chỉ kịp thấy ngưá»i đó mặc áo gấm, khi lướt qua cạnh mình thì hình như khẽ phát ra má»™t tiếng “vùâ€
Tuy nhiên Y Phong cÅ©ng chẳng mấy chú ý, chà ng khẽ liếc nhìn, lúc nà y bá»n Hoa Phẩm Kỳ cÅ©ng đã từ sau lướt tá»›i và cùng chà ng và o thà nh.
Nà o ngá» bá»n há» vừa và o thà nh thì đột nhiên có tiếng quát từ sau lưng :
- Äứng lại!
Thanh âm khá cao và vang dá»™i, khiến ngưá»i nghe cảm thấy như bị thiết chùy đánh và o tai. Y Phong và bá»n Hoa Phẩm Kỳ Ä‘á»u bất giác quay đầu nhìn lại, phÃa sau đã có má»™t con tuấn mã lướt tá»›i. Y Phong định thần nhìn kỹ, thì ra đó là kỵ sÄ© mặc áo gấm vừa trong thà nh phi ra lúc nãy.
Hoa Phẩm Kỳ khịt mũi một tiếng, tỠvẻ không vui, chỠkhi ngựa của đối phương đến nơi, lão lạnh lùng quát :
- Bằng hữu! Ngươi gá»i ai váºy?
Kỵ sÄ© trên ngá»±a mặc áo gấm mà u đỠbầm, trên áo dát không Ãt kim tuyến, chân Ä‘i hà i thêu hoa có Ä‘Ãnh và i hạt minh châu lấp lánh. Ngưá»i nà y gò cương ngá»±a, quét mục quang nhìn Hoa Phẩm Kỳ, Ä‘oạn trừng mắt nhìn Y Phong rồi trầm giá»ng nói :
- Sao ngươi lại chạy đến nơi nà y?
Lúc nà y Y Phong đã nhìn rõ diện mục đối phương, huyết dịch trong thân thể chà ng bất giác như muốn đông đặc lại. Ngưá»i nà y tuy mặc áo gấm mang hà i hoa nhưng thân thể ốm như que cá»§i, hai lưỡng quyá»n nhô cao, dưới cằm để mấy sợi râu dê lưa thưa, thần quang trong mắt sắc lạnh như Ä‘ao kiếm. Äây chẳng phải là Thiết Diện Cô Hà nh Khách Vạn Thiên Bình mà Y Phong đã dùng kế nhốt trong bà động ở Vô Lượng sÆ¡n thì là ai?
Y Phong láºp tức biến sắc, Hoa Phẩm Kỳ đứng cạnh chà ng lại ná»™ khà quát lá»›n :
- Bằng hữu! Ngươi nói vá»›i ai váºy? Ngươi...
Lão chưa nói hết câu thì Thiết Diện Cô Hà nh Khách đã quét mục quang đầy nộ khà nhìn qua, khuôn mặt khô gầy xương xẩu của lão cà ng thêm uy nghiêm. Vạn Thiên Bình lạnh lùng nói :
- Ngươi có biết là ngươi đang nói chuyện với ai không?
Lão nhìn qua Y Phong và tiếp lá»i :
- Nà y! Lão phu là ai? Nếu là bằng hữu của ngươi thì lão phu còn có thể tha mạng, bằng không... hừ!
Y Phong Ä‘ang cả kinh, nghe váºy thì bất giác thêm hoang mang, lòng thầm nghÄ© :
- “Sao Thiết Diện Cô Hà nh Khách lại đột nhiên khách khà vá»›i ta như váºy? Tại Vô Lượng sÆ¡n, chẳng phải lão đã muốn xá» tá» ta đó sao? Huống hồ ta lại dùng kế nhốt lão trong bà động, nhưng là m sao lão vẫn có thể ra được chứ?â€
Nghĩ đến đây thì đột nhiên chà ng nhớ đến một chuyện :
- “Nhưng hiện tại diện mục cá»§a ta không phải diện mục tháºt! Lẽ nà o Thiết Diện Cô Hà nh Khách nà y cÅ©ng có quan hệ gì vá»›i Tiêu Vô?â€
à nghĩ xoay chuyển cực nhanh trong đầu chà ng, lúc nà y Hoa Phẩm Kỳ lại lạnh lùng quát :
- Nà y! Nếu lão đầu tỠngươi là bằng hữu của lão đệ lão phu thì lão phu cũng có thể tha mạng cho ngươi, bằng không... hừ!
Lão mô phá»ng theo cách nói cá»§a Thiết Diện Cô Hà nh Khách mà nói, song Ä‘iá»u nà y chẳng khiến khuôn mặt xương xẩu cá»§a Vạn Thiên Bình có chút biến hóa gì, quả nhiên không hổ hai tiếng “mặt sắtâ€. Nhưng từ mục quang cà ng lúc cà ng lạnh lùng cá»§a Vạn Thiên Bình, Y Phong đã nhìn thấy sát cÆ¡ xuất hiện.
Thiết Diện Cô Hà nh Khách từ từ nhìn sang Hoa Phẩm Kỳ rồi đột nhiên xuất chưởng như gió, “binh†một tiếng, con ngựa của Hoa Phẩm Kỳ trúng một chưởng, toà n thân nó đổ quỵ xuống cùng với một tiếng kêu thê thảm. Sau một hồi giẫy giụa, con ngựa nằm dà i trên đất rồi tắt thở.
Hoa Phẩm Kỳ đã sá»›m rá»i khá»i ngá»±a, lúc nà y mục quang cá»§a lão đỠtÃa như máu, nhìn con ngá»±a mình cưỡi bị đối phương xuất chưởng đánh chết thì nhiệt huyết trong lòng lão bất giác dâng lên đằng đằng. Tuy nhiên lão cÅ©ng không khá»i kinh hãi trước lá»±c đạo trên chưởng cá»§a đối phương, thứ lá»±c đạo chẳng những kinh thế hãi tục, mà cứ như là không thể tưởng tượng.
Ba con ngựa khác cũng cất tiếng hà vang, trong chớp mắt đó, kiếm quang liên tục lóe sáng. Mao Văn Kỳ và hai vị sư đệ khác của Hoa Phẩm Kỳ đồng loạt bạt kiếm thủ thế.
Bá»—ng nhiên Vạn Thiên Bình cưá»i nhạt má»™t tiếng, thân hình rá»i yên cương, lướt thẳng vá» phÃa Mao Văn Kỳ, song thá»§ cùng xuất, tháºp chỉ như móc câu. Thiết Diện Cô Hà nh Khách dùng đến Kim Cương chưởng lá»±c và Äại Ưng trảo thá»§ danh chấn võ lâm thì xem ra lão ta đã động chân ná»™, muốn hạ sát thá»§ rồi.
Trong chớp mắt đó, Y Phong suy nghĩ cực nhanh rồi đứng trên mình ngựa, khoát tay nói :
- Vạn lão tiá»n bối, xin dừng tay.
Vạn Thiên Bình nghe tiếng quát cá»§a Y Phong thì láºp tức dừng bước, thân hình khô gầy xoay chuyển trên không rồi lướt trở lại yên cương. Thế xoay ngưá»i cá»§a lão tá»±a như cá bÆ¡i trong nước, trên không trung mà đi lại như dưới mặt đất.
Bá»n Phi Hồng kiếm khách bất giác lắc đầu lè lưỡi, không ai ngá» lão nhân nà y lại có võ công siêu phà m nháºp thánh như váºy. Nhưng bá»™ mặt cá»§a Thiết Diện Cô Hà nh Khách vẫn lạnh như tiá»n, tá»±a như chẳng có chuyện gì xảy ra, lão ngồi trên yên ngá»±a, quay vá» phÃa Y Phong và lạnh giá»ng nói :
- Ngươi bảo bá»n chúng mau cút hết Ä‘i, lão phu còn có chuyện muốn há»i ngươi.
Y Phong vừa liên tục gáºt đầu, vừa nháy mắt ra hiệu vá»›i bá»n Hoa Phẩm Kỳ. Lúc nà y bá»n Phi Hồng kiếm khách vừa ná»™ vừa kinh, nhưng võ công đối phương quá cao, lại thêm dưá»ng như Y Phong ngầm biểu thị thâm ý, do váºy bá»n há» bất đắc dÄ© tạm nén tức khÃ.
Mao Văn Kỳ trở tay tra kiếm và o bao. Hoa Phẩm Kỳ đứng dưới đất, mặt liên tục biến sắc, cuối cùng lão cũng phóng lên ngựa của Mao Văn Kỳ, và quát lớn với Vạn Thiên Bình :
- Hôm nay ta nể mặt lão đệ cá»§a ta nên tạm thá»i không tÃnh vá»›i ngươi, trong vòng mưá»i ngà y tá»›i, bá»n ta sẽ cung kÃnh chỠđại giá trong thà nh Tương Dương.
Lá»i nà y tuy nói vá»›i Vạn Thiên Bình, nhưng đồng thá»i cÅ©ng nói cho Y Phong biết là mình Ä‘i đến Tương Dương trước, nói xong cả bá»n Ä‘á»u giục ngá»±a phóng Ä‘i.
Y Phong hiểu ý nên liá»n gáºt đầu, trong lòng chà ng suy tÃnh :
- “Chẳng biết Thiết Diện Cô Hà nh Khách nà y và Tiêu Vô rốt cuá»™c có quan hệ gì? Ta cứ chá» má»™t lát, má»i chuyện tất sẽ lá»™ xuấtâ€.
Thiết Diện Cô Hà nh Khách vẫn ngồi bất động trên ngá»±a, lão chẳng mảy may để ý đến lá»i nói cá»§a Hoa Phẩm Kỳ, tá»±a như lão đã nghe những lá»i như váºy quá nhiá»u rồi, nên căn bản không để tâm.
Chá» bá»n Hoa Phẩm Kỳ Ä‘i tháºt xa rồi lão má»›i lạnh lùng nói :
- Ta nể mặt ngươi nên tạm tha cho bá»n chúng, mưá»i ngà y sau... Hừ!
Dưá»ng như những nhân váºt nổi danh tà n độc trên giang hồ, khi nói cÅ©ng tá» ra rất lạnh lùng. Và có Ä‘iá»u kỳ lạ nhất là bá»n há» thưá»ng không nói hết câu, chỉ dùng má»™t tiếng “hừ†để biểu lá»™ ý nghÄ©.
Vạn Thiên Bình vung roi ngựa chỉ ra ngoà i thà nh và nói :
- Ngươi Ä‘i ra ngoà i thà nh vá»›i ta, trước tiên giúp ta má»™t chuyện, sau đó cùng đến Tây Lương SÆ¡n... Hừ! Ngươi còn trẻ mà đsã hoang đưá»ng như váºy rồi. Chẳng phải là ngươi từng nói sẽ đến Dá»± Châu chá» ta đó sao?
Căn bản Y Phong chẳng hiểu ý nghÄ©a trong lá»i nói cá»§a lão, nhưng chà ng vẫn má»™t má»±c gáºt đầu đáp phải, Ä‘oạn chà ng theo Thiết Diện Cô Hà nh Khách xuất thà nh. Hai ngưá»i sánh vai nhau phóng Ä‘i, Y Phong liếc mắt nhìn qua, chà ng thấy trên cổ Vạn Thiên Bình có má»™t vết thẹo bầm Ä‘en do Diệu Thá»§ Hứa Bạch lưu lại.
Lòng chà ng bất giáac ngầm cảm thán :
- “Thiết Diện Cô Hà nh Khách nà y quả tháºt là má»™t kỳ nhân, mấy lần liên tiếp ta táºn mắt thấy lão gặp đại nạn không đưá»ng sống, váºy mà lão ta cứ tiếp tục sống, kỳ quái nhất là là o thoát ra khá»i bà động kia chứ? Ôi! Nếu lão biết ta không phải là ngưá»i như lão tưởng thì e rằng lúc nà y đã xảy ra má»™t tráºn chiến sinh tỠác liệt rồiâ€.
Vừa xuất thà nh thì Vạn Thiên Bình giục ngá»±a phóng Ä‘i như tên, Y Phong theo sát phÃa sau. Lúc nà y lòng hiếu kỳ cá»§a chà ng trá»—i dáºy, chà ng má»™t má»±c muốn biết là m sao Vạn Thiên Bình thoát ra khá»i bà động, đồng thá»i cÅ©ng muốn biết giữa lão ta và Tiêu Vô quan hệ như thế nà o.
Thiết Diện Cô Hà nh Khách khá thà nh thục đưá»ng Ä‘i ở vùng nà y, lão không Ä‘i theo đưá»ng quan đạo mà rẽ và o đưá»ng tắt. Trên đưá»ng còn phá»§ đầy tuyết chưa tan, dưá»ng như đã lâu chưa có ai qua lại.
Cà ng lúc Y Phong cà ng kỳ quái, chẳng biết Vạn Thiên Bình định giở trò gì đây.
Nhìn khuôn mặt xương xẩu cá»§a lão, Y Phong chẳng tìm thấy chút biểu cảm gì, miệng lão bế khà như thể má»™t lá»i cÅ©ng chẳng nói. Tuy trong lòng rất kỳ quái, song Y Phong cÅ©ng chẳng dám há»i.
Sau và i ba lần quanh quẹo, con đưá»ng nhá» cà ng lúc cà ng hoang vắng. Thà nh Tuần Dương vốn nằm phÃa bắc Hán Thá»§y và phÃa đông cá»§a Cán Há»±u Hà , sau khi xuất thà nh, bá»n há» nhằm hướng đông bắc mà đi. Do đó, địa thế cà ng Ä‘i cà ng lên cao, cÅ©ng may con ngá»±a Y Phong cưỡi là giống tuấn mã chuyên Ä‘i đưá»ng trưá»ng nên chà ng vẫn có thể theo kịp.
Hai ngưá»i Ä‘i đến má»™t cánh rừng khô thì đột nhiên Vạn Thiên Bình gò cương ngá»±a, lão vẫy tay ra hiệu cho Y Phong Ä‘oạn nhảy xuống đất. Y Phong quét mục quang nhìn quanh, chỉ thấy toà n bá»™ cánh rừng khô đã bị tuyết bao phá»§, dưá»ng như đã lâu không có dấu chân ngưá»i.
Vạn Thiên Bình vá»›i tay lấy sau yên ngá»±a xuống má»™t túi da, trông vẻ khá nặng, nhưng Y Phong chẳng hiểu lão ta đến đây để là m gì. Thiết Diện Cô Hà nh Khách nà y tuy thà nh danh vá» Kim Cương chưởng lá»±c, song khinh công cá»§a lão cÅ©ng khá cao minh. Cầm chiếc túi da nặng như váºy nhưng lão lướt Ä‘i rất nhanh trên mặt tuyết, không để lại má»™t chút dấu vết, thân hình tung lên hạ xuống và i lần là đã và o cánh rừng khô.
Sau khi và o cánh rừng, ánh sáng bá»—ng yếu Ä‘i khá nhiá»u, Y Phong pháºp phồng lo nghÄ© :
- “Lẽ nà o lão ta đã sá»›m nhìn diện mục tháºt cá»§a ta, vì thế má»›i dẫn dụ ta đến đây để thu tháºpâ€.
Nhưng sự tình đã đến nước nà y, chỉ có tiến chứ không thể thoái, Y Phong cũng đà nh theo lão ta tiếp tục tiến sau và o rừng.
Äi má»™t hồi lâu, cÆ¡ hồ đã khá sâu trong rừng, bá»—ng nhiên Vạn Thiên Bình quay đầu lại, lão trao túi da cho Y Phong, nhưng vẫn không nói má»™t lá»i. Y Phong dùng tay nâng thá» chiếc túi, chẳng những khá nặng mà theo cỠđộng cá»§a chà ng, bên trong phát ra những thanh âm cá»§a kim thuá»™c va và o nhau, hình như bên trong chiếc túi nà y chứa đựng má»™t loại binh khÃ.
à nghÄ© trong đầu Y Phong liên tục xoay chuyển, chà ng ngước nhìn Vạn Thiên Bình, chỉ thấy lão ta vừa Ä‘i trước vừa thò tay và o túi móc ra má»™t váºt, và khi váºt nà y lá»t và o mắt Y Phong thì chà ng láºp tức hiểu ra sá»± việc. Thì ra lão ta đến đây là để tìm bảo váºt.
Nguyên váºt mà Vạn Thiên Bình vừa móc trong túi ra là hai phiến đá sắt Ä‘en chừng má»™t tấc vuông, cÅ©ng chÃnh là Toà n Quang Bảo NghÄ©a mà Diệu Thá»§ Hứa Bạch từng cho Y Phong xem tại núi Vô Lượng. Sau khi Diệu Thá»§ Hứa Bạch chết, Thiết Diện Cô Hà nh Khách đương nhiên thâu tóm cả hai phiến Toà n Quang Bảo NghÄ©a.
Y Phong từng nghe Diệu Thá»§ Hứa Bạch nói vá» chá»— diệu dụng cá»§a váºt nà y, bây giá» bất giác chà ng mở to hai mắt, nhìn trừng trừng và o hai phiến đá sắt Ä‘en trong tay Thiết Diện Cô Hà nh Khách.
Vạn Thiên Bình đã thả bước cháºm lại, lão cúi ngưá»i và dùng Toà n Quang NghÄ©a rà rà trên mặt đất, đột nhiên lão báºt đứng thẳng dáºy, quay đầu lại nhìn Y Phong, khuôn mặt xương xẩu chợt hiện vẻ tươi cưá»i, lão nói :
- A! ChÃnh là nÆ¡i nà y! Ngươi lấy cái xẻng trong túi ra cho ta, giúp ta khai quáºt nÆ¡i nà y. Thá»±c lòng mà nói, xưa tay ta luôn độc lai độc vãng, hôm nay tìm ngươi giúp đỡ, tháºt là lần đầu tiên bình sinh trong Ä‘á»i ta.
Y Phong biết Vạn Thiên Bình đã có ngoại hiệu Thiết Diện Cô Hà nh Khách thì tá»± nhiên bình sinh chẳng có ai giúp đỡ, do váºy lá»i lão vừa nói tá»± nhiên là tháºt. Nhưng hiện tại lão kéo mình đến tham gia và o hà nh động quái kỳ bà máºt, từ đó có thể thấy quan hệ giữa lão và Tiêu Vô, kẻ mà mình Ä‘ang giả dạng tất không tầm thưá»ng, nếu không là m sao lão đưa mình cùng Ä‘i tìm bảo váºt?
Y Phong vừa thầm phán Ä‘oán vừa mở túi da ra, bên trong quả nhiên có má»™t chiếc xẻng và má»™t chiếc cuốc chuyên dùng đà o đất, bất giác chà ng cảm thấy buồn cưá»i vá»›i phán Ä‘oán vừa rồi cá»§a mình.
Mặt đất trong rừng phá»§ đầy tuyết, ngay cả bùn nhão cÅ©ng đông cứng, nhưng dưới tay hai cao thá»§ võ lâm nà y thì tuyết cứng cÅ©ng như bùn nhão mà thôi. Cuốc, xẻng liên tục vung lên hạ xuống, chẳng mấy chốc hai ngưá»i đã đà o được má»™t cái hố sâu mấy trượng.
Y Phong vẫn tiếp tục vung cuốc bổ xuống, bá»—ng nhiên nghe “keng†má»™t tiếng, chiếc cuốc trong tay chà ng bị chấn động rồi cong lại. Thiết Diện Cô Hà nh Khách vui mừng ra mặt, lão lướt tá»›i miệng hố rồi nhảy xuống, dùng xẻng bá»›i móc liên tục. Äá»™t nhiên trong đống đất dá có ánh ngân quang xuất hiện, bên dưới chÃnh là má»™t phiến bạch ngân.
Y Phong váºn mục lá»±c nhìn kỹ, chà ng lượng định phiến đá bạch ngân kia tối thiểu cÅ©ng có đến mấy chục vạn lượng. Tuy lòng chà ng quanh minh lá»—i lạc, nhưng bá»—ng nhiên thấy phiến bạch ngân to lá»›n như váºy, khiến chà ng cÅ©ng khó tránh khá»i tâm động thần mê.
Nà o ngá» Vạn Thiên Bình đột nhiên buông má»™t tiếng thở dà i, lão quăng chiếc xẻng ra má»™t bên rồi tá» vẻ thất vá»ng nói :
- Lại là bạch ngân!
à cá»§a lá»i nà y là trong mắt cá»§a lão, mấy chục vạn lượng bạch ngân kia cÅ©ng như sắt phế. Äiá»u nà y khiến Y Phong bất giác kinh ngạc vô cùng.
Thiết Diện Cô Hà nh Khách lại nói tiếp :
- Ta từ Vô Lượng sÆ¡n xuống, phà rất nhiá»u chuyện má»›i đà o được ba chá»—, nà o ngá» Ä‘á»u là bạch ngân. Nếu cái gá»i là Tà ng Bảo trong thiên hạ Ä‘á»u là bạch ngân thì tháºt là mất hết hứng thú.
Nên biết, cùng má»™t sá»± váºt nhưng trong mắt hai ngưá»i khác nhau thì giá trị cÅ©ng hoà n toà n khác. Trong mắt vị kỳ nhân võ lâm nà y phiến bạch ngân to lá»›n kia chẳng khác gì má»™t thứ phế liệu, huống hồ trong tay lão còn có Toà n Quang NghÄ©a là má»™t thứ dị bảo hy hữu, do váºy váºt giá trị mà lão muốn tìm tất phải cao hÆ¡n hoà ng kim bạch ngân, những loại tà i váºt thế tục.
Ãnh nắng xuyên qua mà n tuyết tÃch tụ trên cây chiếu xuống, tạo thà nh những đốm sáng ảo hóa nhiá»u hình Ä‘a giác.
Y Phong tung mình lên khá»i mặt đất, nhưng trong hố trà n đấy ánh phản chiếu cá»§a bạch ngân, khiến chà ng cảm thấy chói mắt. Vạn Thiên Bình quét mục quang nhìn ra xung quanh rồi mỉm cưá»i, nói :
- Tiêu lão đệ! Nếu ngươi thÃch thì những váºt ở đây xem như ta tặng cho ngươi váºy.
Giá»ng cá»§a là o bá»—ng nhiên trầm xuống :
- Lão phu tung hoà nh nhiá»u năm, dám nói là ân oán phân minh. Nhưng lần nà y lại thỠđại ân cá»§a ngươi tại Vô Lượng sÆ¡n...
Nghe đến đây thì Y Phong hiểu thêm má»™t việc, nghi vấn tÃch tồn trong lòng chà ng láºp tức được giải khai :
- “Thì ra Vạn Thiên Bình bị ta nhốt trong bà động, đã được Tiêu Vô cứu ra. Äiá»u nà y giải thÃch nguyên nhân tại sao lão có thể thoát khá»i bà động và quan hệ vá»›i Tiêu Vô.â€
Tuy đã sáng tá» sá»± việc, song Y Phong lại có thêm mấy Ä‘iá»u nghi vấn :
- “Sao Tiêu Vô lại chạy và o Vô Lượng sÆ¡n? Và là m sao biết cách mở bà động?â€
à nghÄ© liên tục xoay chuyển trong đầu, khiến Y Phong quên cả việc trả lá»i Vạn Thiên Bình.
Vạn Thiên Bình lướt lên khá»i hố rồi cao giá»ng nói :
- Tiêu lão đệ! Ngươi hãy lấp đất lại đi, chừng ấy bạch ngân cũng không phải bằng sức lực hai chúng ta mà khiêng lên được.
Y Phong gáºt đầu rồi theo lá»i mà lấp hố đất lại. Chà ng cÅ©ng không từ chối nhã ý tặng bạch ngân cá»§a Vạn Thiên Bình, nhưng cÅ©ng không biểu thị tiếp nháºn. Vì chà ng cảm thấy số bạch ngân nà y vốn không phải là váºt sở hữu cá»§a lão, do đó căn bản lão không có quyá»n tặng cho mình. Váºy mình hà tất phải nói lá»i từ chối hoặc tiếp nháºn.
|

30-08-2008, 11:28 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 26
Thúy trang lệ nhân
Ná»a năm qua, chà ng ngá»™ khá nhiá»u kỳ duyên, chẳng phải là do trá»i xanh là m cái việc bồi thưá»ng sau khi đã xá» trà bất công vá»›i chà ng. Äiá»u đó còn phải xem chà ng có váºn dụng được những kỳ duyên hay không, vì “Tái ông thất mã, đâu biết là phúc hay há»aâ€, má»™t ngưá»i bá»—ng nhiên gặp quá nhiá»u hạnh váºn cÅ©ng chưa chắc là chuyện tốt.
Äất đà o lên rồi lấp lại ngay nhưng rốt cuá»™c cÅ©ng không giống những chá»— khác.
Tình cảm trong tâm linh cá»§a má»™t ngưá»i đã bị dà y vò đến cùng cá»±c, dù có tình cảm khác bồi đắp, nhưng liệu những dấu vết bị dà y vò có còn lưu lại không?
Sau khi ra khá»i cánh rừng khô, Vạn Thiên Bình bá»—ng nhiên quay lại nói :
- Ngươi phải là m ký hiệu ở nơi nà y chứ? VỠsau khi đến lấy cũng dễ dà ng hơn.
Y Phong chỉ mỉm cưá»i rồi lắc đầu, chà ng phóng mắt nhìn tứ phÃa, chỉ thấy hai con tuấn mã buá»™c ngoà i rừng Ä‘ang run rẫy trong gió tuyết. Chà ng ra hiệu cho Vạn Thiên Bình, Ä‘oạn hai ngưá»i lên ngá»±a rồi phóng Ä‘i như bay. Tuy đêm qua Y Phong không há» chợp mắt, nhưng lúc nà y ngồi trên ngá»±a, hà n phong tạt à o à o và o mặt, song chà ng vẫn không cảm thấy mệt má»i.
Mãi cho đến lúc trở lại Tuần Dương, chà ng má»›i cảm thấy đói khát. Căn bản chà ng không biết Vạn Thiên Bình và Tiêu Vô hẹn nhau ở Dư Châu là vì chuyện gì? Nhưng lúc nà y tá»± nhiên chà ng không thể há»i.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên chà ng cÅ©ng không muốn cùng Vạn Thiên Bình đến Dư Châu, thá» nghÄ© khi có hai Tiêu Vô xuất hiện thì cục diện sẽ như thế nà o?
Thế là chà ng dừng ngựa bên ngoà i thà nh Tuần Dương rồi nói với Vạn Thiên Bình :
- Vạn lão tiá»n bối! Tại hạ còn có hẹn vá»›i mấy vị bằng hữu, nếu Vạn lão tiá»n bối không có chỉ giáo chuyện gì thì tại hạ xin cáo biệt tại đây.
Vạn Thiên Bình tròn xoe song mục, lão ngắm nhìn Y Phong từ đầu đến chân. Y Phong chỉ sợ lão phát hiện sÆ¡ hở trên mặt mình nà o ngá» thần sắc cá»§a Vạn Thiên Bình từ từ dịu xuống, lão mỉm cưá»i rồi nói :
- Tiêu lão đệ! Ngươi là m thế là không đúng rồi, chẳng phải ngươi từng hứa là sẽ cùng là o phu đến Tây Lương SÆ¡n đó sao? Y Phong cảm thấy rợn ngưá»i, miệng ấp úng nói không nên lá»i.
Vạn Thiên Bình lại mỉm cưá»i, nói :
- Tiêu lão đệ! Ngươi yên tâm, ngươi có ân với lão phu, mà bình sinh lão phu hà nh sự tuy hơi lạnh lùng tà n nhẫn, nhưng đối với ngươi... Ôi! Tiêu lão đệ cứ yên tâm đi. Hãy đi cùng lão phu, bảo đảm sẽ có chỗ tốt cho ngươi.
Y Phong hà nh tẩu giang hồ đã lâu, kinh nghiệm khá phong phú, tâm trà lại rất linh hoạt, đây chÃnh là điểm hÆ¡n ngưá»i cá»§a chà ng. Vừa nghe Vạn Thiên Bình nói váºy, chà ng biết ngay là bản thân Tiêu Vô cÅ©ng không biết cuá»™c hẹn Tây Lương rốt cuá»™c là chuyện thế nà o. Tâm ý vừa định, chà ng liá»n mỉm cưá»i, nói :
- Thịnh tình cá»§a Vạn lão tiá»n bối đối vá»›i tại hạ, tại hạ vô cùng cảm kÃch, nhưng quả thá»±c là tại hạ còn có cuá»™c hẹn khác. Dù sa thì thanh sÆ¡n cÅ©ng bất cải, lục thá»§y vẫn trưá»ng lưu, ngà y sau tại hạ sẽ có việc phiá»n đến Vạn lão tiá»n bối.
Äá»™t nhiên Vạn Thiên Bình phá lên cưá»i lá»›n má»™t trà ng. Y Phong gặp lão đã nhiá»u lần, nhưng đây là lần đầu chà ng thấy Thiết Diện Cô Hà nh Khách cưá»i lá»›n như váºy.
Nà o ngá» trà ng cưá»i cá»§a lão đột nhiên im bặt, khuôn mặt xương xẩu láºp tức trở nên lạnh như băng, lão trầm giá»ng nói :
- Ta há»i ngươi, ngươi ước hẹn vá»›i mấy ngưá»i đó trước hay là ước hẹn vá»›i lão phu trước?
Y Phong ngá»› ngưá»i, chà ng lại ấp úng nói không nên lá»i.
Vạn Thiên Bình lại trầm giá»ng nói tiếp :
- Nếu ngươi ước hẹn vá»›i lão phu trước thì ngươi phải cùng lão phu Ä‘i Tây Lương SÆ¡n, nếu ngươi ước hẹn vá»›i ngưá»i khác trước, thế tại sao ngươi còn hẹn vá»›i lão phu?
Không lẽ ngươi rắp tâm muốn hà lộng lão phu chơi?
Lão ngừng má»™t lát rồi tiếp lá»i :
- Nên biết chuyện ngươi cứu lão phu ở Vô Lượng sơn, chẳng qua là ngẫu nhiên thôi, nếu ngươi vì chuyện đó mà muốn giỡn mặt với lão phu là ngươi không biết cân nhắc rồi đấy, hừ! Nên nhớ là lão phu vẫn có thể khống chế ngươi đấy!
Y Phong thầm kêu khổ, chà ng biết lần nà y mình gặp rắc rối to rồi, vì hạng ngưá»i như Vạn Thiên Bình thì bất cứ chuyện gì cÅ©ng có thể là m được. Tháºt là thiên đạo trêu ngưá»i, những ngưá»i mình rất muốn gặp như Kiếm tiên sinh, Lăng Lâm, Tôn Mẫn, tháºm chà cả Tiêu Nam Tần, nhưng rốt cuá»™c chẳng gặp được ai, mà cứ gặp phải những nhân váºt mình chẳng muốn thấy mặt.
Tuy nhiên chà ng cũng lấy là m kỳ quái :
- “Tại sao Vạn Thiên Bình cứ nhất định muốn ta Ä‘i Tây Lương SÆ¡n? Có chuyện gì xảy ra trên Tây Lương SÆ¡n chăng?â€
Từ khi chà ng gặp mẹ con Tôn Mẫn ở Hoa SÆ¡n, má»i việc cứ tiến triển ngoại sá»± định liệu cá»§a chà ng. Nhất thá»i chà ng cúi đầu suy nghÄ© má»™t lát, khi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Vạn Thiên Bình Ä‘ang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng, lão yên lặng chá» nghe trả lá»i. Chà ng nghÄ© :
- “Äã đến nước nà y thì ta cứ thuáºn theo sá»± việc, may ra còn khá hÆ¡n. Dù sao ta cÅ©ng không biết tung tÃch cá»§a Kiếm tiên sinh và mẹ con Tôn Mẫn ở đâu để tìm, sau khi Tần muá»™i tức giáºn bá» Ä‘i, ta cÅ©ng chẳng biết nà ng Ä‘i vỠđâu? Thiên Tranh giáo đã sá»›m khẳng định vị thế trong võ lâm, dù ta có muốn báo thù thì đó cÅ©ng không phải là chuyện trong má»™t sá»›m má»™t chiá»u mà thà nh côngâ€.
NghÄ© Ä‘oạn chà ng cảm thấy tuy mình còn nhiá»u việc cần là m, nhưng những việc nà y Ä‘á»u khá mÆ¡ hồ, chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Thế là chà ng gượng cưá»i, nói :
- Vạn lão tiá»n bối đã nhiệt tình như váºy, tại hạ cÅ©ng đà nh cung kÃnh bất như tuân mệnh.
Vạn Thiên Bình liá»n cưá»i tươi, nói :
- Tiểu bằng hữu, có thế chứ! Ngươi yên tâm, lão phu sẽ dà nh miếng ngon cho ngươi ăn, sợ rằng đến Tây Lương Sơn rồi, lão phu đuổi ngươi xuống, ngươi cũng không chịu xuống.
Câu nà y khiến Y Phong cảm thấy mù mịt như ở trong mây.
Trên đưá»ng Ä‘i, không lúc nà o chà ng ngừng suy nghÄ© :
- “Tại sao Vạn Thiên Bình phải cùng ta đến Tây Lương SÆ¡n?â€
Chà ng váºn dụng hết tâm cÆ¡ trà tuệ nhưng cÅ©ng không giải đáp được vấn đỠnà y.
Tuy nhiên, trên đưá»ng Ä‘i chà ng lại biết được má»™t chuyện, đó là Vạn Thiên Bình tuyệt đối không có ác ý vá»›i mình.
Chỉ có Ä‘iá»u, chỠđến lúc chà ng há»i vấn đỠnà y thì Vạn Thiên Bình mỉm cưá»i, đáp :
- Tiêu lão đệ! Ngươi không cần há»i nhiá»u, đến nÆ¡i ngươi ắt sẽ biết. Dù sao thì lần nà y ta cho ngươi cùng Ä‘i Tây Lương SÆ¡n, cÅ©ng chỉ có Ãch, chứ chẳng tổn hại gì đối vá»›i ngươi.
Vạn Thiên Bình giữ miệng kÃn như bưng, má»™t chút bóng gió cÅ©ng chẳng chịu nói ra.
Và ngữ ý dưá»ng như muốn Ä‘em lại niá»m vui sướng cho Tiêu Vô, tức Y Phong.
Äiá»u khiến Y Phong khó ứng phó nhất là trên đưá»ng Ä‘i, Vạn Thiên Bình không ngừng dò há»i :
- Tiêu lão đệ! Ta thấy võ công cá»§a ngươi không tầm thưá»ng, ná»™i công cÅ©ng có căn cÆ¡, thế sư phụ cá»§a ngươi là vị nà o? Thuá»™c môn phái nà o?
Lão lại há»i :
- Tiêu sư đệ! Ta thấy ngoà i võ công ra, văn tà i cá»§a ngươi cÅ©ng không tệ, gia đình cá»§a ngươi có lẽ cÅ©ng thuá»™c dòng dõi thư hương? Thế lệnh tôn đưá»ng còn mạnh khá»e không? Quê hương cá»§a ngươi ở đâu?
Y Phong tùy tiện trả lá»i những câu há»i đại loại như váºy, đồng thá»i chà ng thầm cảm thấy may mắn, vì trước đầy hình như Tiêu Vô chưa nói cho lão ta biết.
Nà o ngá» khi qua TÃn Dương thì Vạn Thiên Bình lại há»i chà ng má»™t lần nữa, đến Hợp Phì, lão cÅ©ng há»i lại vấn đỠđó. Y Phong thầm kêu may mắn bởi trà nhá»› cá»§a chà ng khá tốt, do đó chà ng có thể trả lá»i đúng y như trước.
Có Ä‘iá»u chà ng không khá»i lấy là m kỳ quái, tại sao Vạn Thiên Bình lại tra há»i gia thế cá»§a Tiêu Vô tưá»ng táºn như váºy?
Nên biết Vạn Thiên Bình suốt mưá»i năm sống trong núi Vô Lượng, tất nhiên là lão không biết Thiên Tranh giáo hưng thịnh, lão cÅ©ng chưa từng nghe danh Tiêu Vô, sở dÄ© lão há»i như váºy tá»± nhiên có nguyên nhân, chỉ có Ä‘iá»u Y Phong không Ä‘oán ra nguyên nhân nà y mà thôi.
Hai ngưá»i vẫn tiếp tục hà nh trình, ngá»±a bá»n há» cưỡi Ä‘á»u là giống tốt, vì thế mà chẳng tốn nhiá»u thá»i gian Ä‘i đưá»ng. Sau ná»a ngà y bôn ba, cuối cùng bá»n há» cÅ©ng đến được Dá»± Châu - PhÃa nam Tây Lương SÆ¡n. Lúc nà y Y Phong pháºp phồng lo sợ, chà ng thầm nghÄ© :
- “Vạn nhất Tiêu Vô tháºt xuất hiện thì là m thế nà o?â€
Nhưng trá»i xanh an bà y chuyện nà y rất tuyệt diệu, nếu bá»n há» nghỉ ở Dư Châu má»™t ngà y thì tất sẽ gặp Tiêu Nam Tần bị Thất Hải Ngư TỠáp giải đến, và có thể cÅ©ng sẽ gặp Tiêu Vô tháºt - kẻ mà không thá»i khắc nà o quên được bảo váºt cá»§a Nam Thâu Bắc Äạo. Nếu như váºy thì đương thá»i Y Phong sẽ cảm thấy rất khó ứng phó, và vá» sau sá»± việc tất có nhiá»u chuyển biến theo hướng khác, có Ä‘iá»u sá»± tình lại cứ sai biệt như mặt trăng vá»›i mặt trá»i.
Nhưng đương thá»i có ai có thể ngỠđược chứ?
Do váºy, cho đến hiện tại Y Phong vẫn chưa giải đáp được vấn đỠ“Có chuyện gì xảy ra trên núi Tây Lương SÆ¡n? Vạn Thiên Bình tại sao nhất định muốn ta cùng Ä‘i đến đó?â€
Rốt cuá»™c chà ng cÅ©ng mang theo vấn đỠnà y lên Tây Lương SÆ¡n. Song nếu chà ng biết có nhiá»u chuyện xảy ra trên núi Tây Lương thì e rằng, bất luáºn thế nà o chà ng cÅ©ng không hteo Vạn Thiên Bình lên núi...
Äại địa chuyển sang mà u xám, hoà ng hôn buông phá»§ nÆ¡i nÆ¡i...
Y Phong mang theo nhiá»u nghi vấn trong lòng cùng Thiết Diện Cô Hà nh Khách Vạn Thiên Bình, má»™t nhân váºt tiếng tăm lừng lẫy trong hắc đạo, lên núi Tây Lương.
SÆ¡n đạo cà ng lúc cà ng dốc, Ä‘i chừng mấy chục dặm thì mà n đêm buông phá»§, không khà cÅ©ng cà ng lạnh hÆ¡n. Vạn Thiên Bình cháºm rãi cất bước Ä‘i tá»›i trước, vừa Ä‘i lão vừa quay lại huyên thuyên vá»›i Y Phong, tuyệt không có ý thi triển khinh công.
Bỗng nhiên lão phất tay áo và khẽ nói :
- Äi theo ta, cẩn tháºn má»™t chút.
Äoạn lão tung ngưá»i lướt Ä‘i vá» bên phải sÆ¡n đạo.
Y Phong quét mục quang nhìn tứ phÃa, chỉ thấy bên phải sÆ¡n đạo là má»™t cánh rừng ráºm, cây cối và dây leo chằng chịt. Hiện tại mà n đêm tối Ä‘en như má»±c, từ ngoà i nhìn và o căn bản chẳng thấy gì, chỉ có cảm giác cánh rừng nà y thâm sâu khôn lưá»ng. Chà ng chẳng biết Vạn Thiên Bình đưa mình và o rừng là m gì, do váºy lòng tá»± nhiên sinh nghi hoặc. Bá»—ng nhiên trước mặt có ánh lá»a lóe sáng, Vạn Thiên Bình vẫy tay ra hiệu cho chà ng Ä‘i theo, trong tình huống nà y dưá»ng như Y Phong đã không thể lui bước.
Vạn Thiên Bình dùng đá đánh lá»a thắp lên má»™t ngá»n Ä‘uốc nhá», tuy ánh sáng yếu á»›t, nhưng cÅ©ng đủ thấy đưá»ng Ä‘i.
Y Phong khẽ váºn chẩn khà rồi theo lão ta và o rừng, con đưá»ng bá»n há» Ä‘ang Ä‘i cÅ©ng chÃnh là đưá»ng mà sáng sá»›m ba ngà y trước Tiêu Nam Tần từng Ä‘i. Có Ä‘iá»u khi đó Tiêu Nam Tần Ä‘ang hoang mang không có mục Ä‘Ãch tìm kiếm, còn hiện tại Vạn Thiên Bình tá» ra khá thông thuá»™c đưá»ng Ä‘i lối lại, trong đêm tối giữa rừng ráºm mà lão chẳng há» nhầm đưá»ng, tá»±a như lão đã Ä‘i lại không biết bao nhiêu lần rồi.
Äiá»u nà y cà ng khiến Y Phong nghi hoặc không thôi, cà ng và o sâu trong rừng, ý thức cảnh giác cá»§a Y Phong cà ng cao.
Äi má»™t lúc thì Y Phong phát hiện mặt đất phá»§ đầy tuyết, trước mắt là rừng cây khô trÆ¡ trụi lá, ánh sao đêm rá»i xuống tạo thà nh má»™t khung cảnh mỠảo. Y Phong quét mục quang nhìn ra xa, trước mắt là má»™t vá»±c thẳm cÆ¡ hồ không thấy đáy. Trên sưá»ng núi đối diện có mấy phiến đá vươn ra, có thể trông thấy bóng dáng đình đà i lầu các trên đó.
Nghi hoặc trong lòng chà ng đã lên đến cá»±c độ. Tuy chà ng hà nh tẩu giang hồ đã lâu, kinh nghiệm phong phú nhưng chưa từng trông thấy nÆ¡i nà o hiểm trở như váºy mà có ngưá»i xây dá»±ng lầu các. Äồng thá»i chà ng cÅ©ng không thể Ä‘oán được dụng ý cá»§a Vạn Thiên Bình - Khi lão đưa chà ng đến đây.
Bá»—ng nhiên Vạn Thiên Bình liếc mắt nhìn chà ng và mỉm cưá»i, nói :
- Lão đệ! Äến nÆ¡i rồi. Năm xưa lão phu phà vô số tâm huyết má»›i kiến tạo được công trình nà y, ngưá»i trong giang hồ đến được nÆ¡i nà y, e rằng tối Ä‘a cÅ©ng chẳng quá năm ngưá»i.
Ngữ ý muốn nói rằng việc Y Phong đến được nơi nà y là một sự may mắn.
Y Phong chỉ gượng cưá»i, chà ng thầm nghÄ© :
- “Hóa ra lầu các trên vá»±c thẳm kia là do Vạn Thiên Bình kiến dá»±ngâ€.
à nghĩ lại xoay chuyển :
- “Có lẽ Thiết Diện Cô Hà nh Khách xây dá»±ng lầu các ở đây là để cất giấu kỳ trân bảo váºt mà cả Ä‘á»i lão trá»™m được. Nhưng...â€
Chà ng vừa nghÄ© đến đây thì chợt nghe Vạn Thiên Bình hú má»™t tiếng dà i. Thanh âm như tiếng hạc văng vẳng trên không, cao nháºp và o mây trong đêm tối tÄ©nh mịch, thanh âm cứ vang vang mãi không dứt.
Y Phong bị tiếng hú bất ngá» cá»§a lão là m cho kinh động, lúc nà y chà ng thấy trên khuôn mặt xương xẩu cá»§a Vạn Thiên Bình lá»™ xuất vẻ lo lắng sốt ruá»™t, song mục cá»§a lão trừng trừng nhìn quá các phÃa bên kia.
Bất giác Y Phong chợt động tâm cÆ¡, nên biết chà ng vốn là nhân váºt thông minh tuyệt đỉnh, do đó chà ng biết hạng ngưá»i như Thiết Diện Cô Hà nh Khách, nếu trong phi các kia chứa trân châu kỳ bảo thì tuyệt đối lão không thể lá»™ xuất thần sắc như váºy. Trừ phi bên đó có dị váºt hy hữu thế gian, hoặc giả là bảo váºt tuyệt thế.
- “Nhưng rốt cuá»™c trong phi các bên đó có thứ gì?â€
Y Phong váºn mục lá»±c quan sát kỹ phi các, nhưng sau khi tiếng hú cá»§a Vạn Thiên Bình dứt, tứ bá» láºp tức yên tÄ©nh trở lại.
Vẻ lo lắng sốt ruá»™t cà ng lá»™ rõ trên mặt Thiết Diện Cô Hà nh Khách, dưá»ng như lão Ä‘ang lẩm bẩm nói :
- Là chuyện gì thế nà y?
Bá»—ng nhiên lão cúi nhặt má»™t viên đá rồi vung tay ném qua phi các. Khoảng cách giữa hai bá» chỉ mấy trượng nhưng trong đêm tối trông thấy xa dịu vợi. Y Phong thấy viên đá bay Ä‘i như sao xẹt, “cốc†má»™t tiếng, viên đá va thẳng và o phi các. Lá»±c đạo kinh thế hãi tục cá»§a Vạn Thiên Bình, khiến Y Phong bất giác sững ngưá»i.
Vạn Thiên Bình lại hú má»™t tiếng nữa, lần nà y dưá»ng như thanh âm cao hÆ¡n trước, sá»± lo lắng cÅ©ng theo tiếng hú mà lá»™ xuất.
Bá»—ng nhiên trong phi các trên bá» kia có ánh lá»a lóe sáng, đó là ánh đèn Ä‘ung đưa trong gió, sắc diện Vạn Thiên Bình láºp tức lá»™ vẻ vui mừng. Lão đưa ngá»n Ä‘uốc lên cao rồi huÆ¡ qua huÆ¡ lại hai lần.
Chợt nghe trong phi các có tiếng reo mừng, kế đó ngá»n đèn được khêu sáng lên, và chẳng mấy chốc khắp nÆ¡i trong phi các sáng rá»±c đèn Ä‘uốc. Từ bá» bên nà y sang bá» bên kia, tháºt giống lầu các cá»§a thần tiên.
Lâu nà y trong giang hồ Vạn Thiên Bình luôn mặt lạnh tâm độc, nhưng lúc nà y lão cưá»i tươi vui vẻ, và nói vá»›i Y Phong :
- Lão đệ! Hãy bình tĩnh nhé! ChỠlát nữa sẽ cho ngươi nếm mùi vị kinh ngạc. Ôi!
Mưá»i năm qua ta luôn nuôi ý khà tranh đấu, để bá»n chúng sống cô đơn mưá»i năm ở đây, không ngá» bá»n chúng vẫn còn ở đây chá» ta.
Ngữ khà hà m chứa đầy cảm thán, nhưng Y Phong chỉ cưá»i thầm. Bá»—ng nhiên chà ng thấy có má»™t thanh y mỹ nhân xuất hiện nÆ¡i lan can phi các, ngưá»i nà y nhìn vá» phÃa Vạn Thiên Bình và vẫy vẫy tay.
Thấy váºy Y Phong bất giác kinh hãi, nà o ngá» ngay lúc đó Vạn Thiên Bình phá ra cưá»i lá»›n má»™t trà ng, Ä‘oạn lão vá»— vai Y Phong và nói :
- Lão đệ, ngươi xem kìa! Trong phi các lại là má»™t thiếu nữ. Không ngá»! Tháºt không ngá»! Thiết Diện Cô Hà nh Khách ta xưa nay độc lai độc vãng, trong giang hồ có mấy ai biết ta còn có má»™t nữ nhi...
Lá»i chưa dứt thì nÆ¡i lan can phi các lại có má»™t phụ nhân tóc búi cao xuất hiện, bà ta cÅ©ng đứng tá»±a và o lan can rồi vẫy tay vá» phÃa bên nà y.
Bây giá» Y Phong má»›i ngá»™ ra, Thiết Diện Cô Hà nh Khách nà y độc hà nh giang hồ, hai tay nhuốm đầy máu, nhưng lại an bà i chá»— ở cho thê tá» rất bà máºt.
Lúc nà y Vạn Thiên Bình cÅ©ng không ngừng huÆ¡ huÆ¡ ngá»n Ä‘uốc. Äá»™t nhiên thanh y mỹ nhân xoay ngưá»i, tả thá»§ giÆ¡ cao ngá»n đèn lồng rồi từ từ trong phi các lướt ra. Thân pháp nhẹ nhà ng ảo diệu, tình nà y cảnh nà y, trông cứ như tiên nữ từ cá»u thiên giáng phà m.
Vạn Thiên Bình hắng giá»ng rồi nói :
- Hồng nhi! Sao lại bạo gan thế?
Song mục cá»§a lão nhìn thanh y mỹ nhân không chá»›p mắt, vẻ quan tâm lo lắng lá»™ rõ trên khuôn mặt khô gầy. Má»™t nhân váºt được mệnh danh là “mặt sắtâ€, nhưng khi thấy con gái cá»§a mình, trông lão cÅ©ng giống như những báºc là m cha trên thế gian, đó là sá»± lá»™ xuất má»™t thứ tình cảm tuy rất bình thưá»ng nhưng cÅ©ng rất quý báu.
Y Phong thầm thở dà i, chà ng và Thiết Diện Cô Hà nh Khách Ä‘i vá»›i nhau má»™t hà nh trình khá dà i, nhưng đến hiện tại chà ng má»›i thấy lão biểu lá»™ nhân tình. Thá»±c ra trong võ lâm thiên hạ tuy có nhiá»u ma đầu luôn xưng tâm địa sâu độc thá»§ Ä‘oạn tà n nhẫn, nhưng có mấy ai không có nhân tÃnh như ngưá»i thưá»ng trước mặt ngưá»i thân cá»§a mình.
Dưới tòa phi các là má»™t phiến đá rá»™ng chừng hai trượng. Thanh y thiếu nữ lướt đến đầu phiến đá rồi đứng ở đó, đêm khuya gió lạnh, xiêm y cá»§a nà ng tung bay trong gió như nhảy múa. Thân hình mảnh mai tha thướt cá»§a nà ng cÅ©ng giống như ngưá»i Ä‘ang phi vÅ© theo gió.
|
 |
|
| |