 |
|

31-08-2008, 01:17 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 21
Ngá»c vì báºn rá»™n vá» Tưá»ng, má»™t số đồng chà và độ mươi anh em quân nhân Phục Quốc từ Liá»…u Châu qua huyện An Thuáºn rồi sang Côn Minh nên Ãt khi gặp Thanh. Vì Tưá»ng vá», Ninh cần gặp Ngá»c luôn; Ngá»c phải tìm má»™t căn gác rất kÃn ở NgÅ© Hoa SÆ¡n để Tưá»ng ở và Ngá»c cÅ©ng phải ở luôn đấy phụ trách cÆ¡m nước, chạy những việc lặt vặt và liên lạc giữa Tưá»ng và Ninh.
Ngá»c có thiện cảm ngay vá»›i Tưá»ng vì Tưá»ng rất Ãt nói, suốt ngà y ngồi suy nghÄ© nếu không Ä‘á»c sách chữ nho, chữ Anh và chữ Pháp. Tưá»ng đã Ä‘i Liá»…u Châu hai năm không vá» Côn Minh là chá»— có nhiá»u kiá»u bà o ở, nên Tưá»ng chỉ thÃch ăn những món Việt: dưa chua hay Ä‘áºu rán. Ngá»c phải Ä‘i chợ vá» nhà muối dưa cùng rán Ä‘áºu. Lần đầu tiên trong Ä‘á»i Ngá»c phụ trách việc là m bếp, nước dưa lúc thì mặn lúc thì nhạt nhưng Tưá»ng ăn vẫn ra vẻ ngon là nh. Tuy Tưá»ng báºn những việc Ngá»c cho là quan trá»ng lắm, nhưng Tưá»ng cÅ©ng giúp Ngá»c má»™t tay, nấu nướng hoặc rá»a bát. Tưá»ng không bao giá» gắt gá»ng vá»›i chà ng má»™t câu; đêm tối hai ngưá»i cùng nằm má»™t giưá»ng, Tưá»ng há»i chuyện vá» há»c thức và thân thế cá»§a Ngá»c. Ngá»c thú thá»±c hết cả và kể cả Ä‘á»i riêng cá»§a mình cho Tưá»ng nghe. Tưá»ng nói:
“Tôi tuy báºn mà báºn những việc bà máºt dẫu đối vá»›i chú cÅ©ng không nói ra được, nhưng những lúc rảnh rang tôi sẽ dạy chú há»c. Chú cần phải nghiên cứu vá» các lý thuyết chÃnh trị và nhất là lý thuyết cá»§a Äảng. Cần phải thông hiểu sá»± biến chuyển cá»§a thá»i cuá»™c và nháºn định cho đúng, như thế má»›i thà nh cán bá»™ giá»i; lý thuyết cá»§a Äảng là thứ xi-măng chắc chắn nhất để hà n gắn chú vá»›i tôi, vá»›i các anh em cán bá»™ khác. Ngưá»i ta ở Ä‘á»i phải sống vì má»™t lý tưởng; tôi vá»›i chú trước chưa biết nhau, chú săn sóc tôi và giúp đỡ tôi rất nhiá»u việc nhưng tôi cần chú phải cùng tôi theo Ä‘uổi chung má»™t lý tưởng. Hà nh động mà không có má»™t lý thuyết đưa đưá»ng dẫn lối rất có thể Ä‘i đến chá»— sai lầm mặc dù mình nhiệt tâm. Vẫn biết công cuá»™c Ä‘uổi Pháp là má»™t công cuá»™c cần kÃp nhưng đến lúc cần kiến thiết nướcâ€.
Ngá»c thốt kêu:
“Nghe anh nói em tưởng như nghe nữ đồng chÃ...â€
Chà ng định tiếp “Thanh nói†nhưng chà ng ngừng lại được. Tưá»ng tiếp theo:
“Bây giá» tôi thấy cần ra má»™t tá» báo bằng tiếng Anh, tôi rất báºn vì công việc chuẩn bị viết bà i, chú là ngưá»i liên lạc vá»›i đồng chà Ninh và các đồng chà khác vá» việc ấn loát. Công việc nhiá»u, tôi cÅ©ng cố giảng giải cho chú biết vá» các lý thuyết chÃnh trị và vì sao nhân loại...â€
Ngá»c ngồi lắng nghe. Chà ng không hiểu rõ lắm nhưng cÅ©ng nháºn thấy má»™t chút gì quan trá»ng nó bao trùm hết thảy và xúi giục ngưá»i ta hà nh động hoặc trong phe nà y hoặc trong phe khác. Chà ng nghÄ© thầm:
“Lại cái ‘guồng máy’ cá»§a Thanhâ€.
Tưá»ng nói tiếp:
“Chú cần rõ, phải tin chắc chắn là nhân loại sau nà y sá»›m muá»™n cÅ©ng Ä‘i đến dân chá»§. Nhưng muốn tá»›i đó, nhân loại đã phải trải qua mấy ngà n năm. Chắc chú đã Ä‘á»c truyện Äông Chu liệt quốc... (Ngá»c nghÄ© thầm ‘lại Äông Chu liệt quốc’ cÅ©ng y như Thanh) ngà y xưa vua vá»›i dân cách biệt nhau xa lắm, mà không những dân, cả đến những báºc công hầu hay tướng soái cÅ©ng váºy. Há» chết vì vua dẫu cho vua có lá»—i Ä‘i nữa. Äá»i há» thuá»™c vá» má»™t ngưá»i, sống chết ở tay ngưá»i đó. Äấy là chữ Trung hiểu theo nghÄ©a ngà y xưa. Bây giá» cá»™ng sản cÅ©ng nêu lên dân chá»§ nhưng hà ng mấy trăm triệu ngưá»i sống để cung phụng, không phải là má»™t ông vua nữa, mà là má»™t số ngưá»i nắm chÃnh quyá»n. Số ngưá»i ấy cÅ©ng cầm trong tay mình sá»± sinh tá» cá»§a dân. Không trung vá»›i vua nữa nhưng trung vá»›i má»™t số vua nhá»... Bây giá» chú tranh đấu là tranh đấu cho ná»n dân chá»§ thá»±c sá»± cá»§a nhân loại. Äá»i chú cần phải noi theo lý tưởng đó. Nói riêng vá»›i chú, ngay trong Ä‘oà n thể ta cÅ©ng có những ngưá»i trên coi ngưá»i dưới như tay sai tôi tá»› nữa, để đến khi Ä‘uổi được Pháp Ä‘i rồi, các cán bá»™ lại trung vá»›i má»™t số cao cấp nắm chÃnh quyá»n. Nô lệ vẫn còn tuy chữ trung đã đổi nghÄ©a đôi chút...â€
Tưá»ng nói nhiá»u lắm và Ngá»c phải cố lắm má»›i ngăn được cái ý tưởng cÅ©ng coi Tưá»ng như má»™t ông vua Ä‘á»i xưa và chà ng sợ sẽ sa và o cái lầm vá» chữ Trung mà Tưá»ng vừa đả kÃch. Trông vẻ mặt Tưá»ng khi nói, Ngá»c thấy như có má»™t sá»± Ä‘au khổ ngấm ngầm, chà ng không hiểu vì cá»› gì nhưng tá»± nhiên má»§i lòng thương. Äá»i Tưá»ng chắc đã Ä‘au khổ nhiá»u lắm. Chà ng Ä‘oán thế tuy Tưá»ng tuyệt nhiên không đả động gì đến Ä‘á»i riêng cá»§a mình còn chà ng thì chà ng không dám há»i.
Má»™t lát yên lặng rồi Tưá»ng bảo Ngá»c:
“Bất cứ má»™t ngưá»i nà o cÅ©ng cần có ba thứ: nhân, trà và dÅ©ng. ‘DÅ©ng’ theo lá»i anh Ninh nói thì chú có thừa, ‘Nhân’ chú cÅ©ng có theo lá»i chú nói định cứu Tứ, nhưng còn ‘TrÃ’... Xảo quyệt, độc ác không bao giá» thà nh công hoà n toà n, có thà nh công hoạ chăng chỉ trong má»™t thá»i gian ngắnâ€.
Tưá»ng ngừng lại, đột nhiên há»i Ngá»c:
“Lúc nãy chú định nói: ‘nghe như nữ đồng chÃ...’. Nữ đồng chà nà o thế?â€
Ngá»c phải thú thá»±c là Thanh và đã cùng Thanh láºp nên má»™t chi bá»™ Ãch ká»·, má»™t chi bá»™ ma... Việc ấy Ngá»c đã có báo cáo vá»›i Ninh và được Ninh chuẩn y.
Tưá»ng bảo Ngá»c tìm cách để chà ng gặp Thanh:
“Chú quyến rÅ© Thanh không thôi, không đủ, muốn Thanh trở nên má»™t cán bá»™ trung thà nh cần phải là m thế nà o cho Thanh cÅ©ng có má»™t lý tưởng như chú... Chắc chú sợ Thanh là Việt cá»™ng trá hình, nên muốn lợi dụng Thanh. Gặp Thanh nói chuyện tôi sẽ rõ hÆ¡n. Nếu Thanh không phải là Việt cá»™ng trá hình thì việc riêng cá»§a chú vá»›i Thanh tôi không cần biết tá»›iâ€.
Nói đến chá»— đó, Ngá»c thấy Tưá»ng nhìn mình và mỉm cưá»i rất nhẹ.
Ba ngưá»i hẹn gặp nhau ở quán nước chè Si-Mâu gần Tiểu Tây Môn. Thanh vui mừng vì sắp được gặp mặt Tưá»ng và biết rằng đã được lòng tin đặc biệt cá»§a Tưá»ng và cá»§a Ninh. Quân đã nhiá»u lần giục nà ng dò la vá» Tưá»ng, nhưng Việt kiá»u và cả đến cán bá»™ cá»§a Việt Quốc cÅ©ng chưa ai gặp được Tưá»ng hay biết Tưá»ng ở đâu. Lúc nà ng lên cái gác nhá» cá»§a hà ng chẻ thì Tưá»ng và Ngá»c đã ngồi đấy chá».
Thanh tiến đến bà n hai ngưá»i cúi chà o rồi kéo ghế ngồi nói vá»›i Tưá»ng:
“Em xin lá»—i anh, em phải đến cháºm mất mấy phút vì phải để ý cẩn tháºn xem có ai theo dõi khôngâ€.
Rồi nà ng đưa mắt nhìn Ngá»c mỉm cưá»i:
“Cám Æ¡n Ngá»c nhé. Từ giá» trở Ä‘i tôi sẽ kêu anh Tưá»ng là anh DÅ©ng như thế kÃn đáo hÆ¡n. Mà các anh cÅ©ng kêu tôi là Kim vì tôi giầu lắm, lại châm chá»c anh Ngá»c nhiá»u lần khá Ä‘auâ€.
Gặp mặt Tưá»ng, Thanh hÆ¡i cảm động, nà ng lá»… phép đợi Tưá»ng nói trước. Ngoà i việc kể lý lẽ sao Thanh sang đây là m cách mệnh, đúng như nà ng kể vá»›i Ngá»c, Thanh bà n vá»›i Tưá»ng vá» triết há»c và các thuyết chÃnh trị.
Ngá»c chỉ yên lặng ngồi nghe và nhìn Thanh nói. Chà ng kinh ngạc thấy Thanh nói vá» những vấn đỠrất khó khăn chà ng không hiểu má»™t tý gì và đối đáp trôi chảy vá»›i Tưá»ng, lý thuyết gia cá»§a Ä‘oà n thể. HÆ¡n hai giỠđồng hồ mà hai ngưá»i vẫn mê mải nó chuyện như còn rất nhiá»u vấn đỠphải để lại má»™t lần khác.
Ngá»c bảo Thanh vá» trước. Khi Thanh Ä‘i khá»i Tưá»ng nói:
“Chú phải là m lá»… tuyên thệ cho Thanh và cho Thanh và o chi bá»™ cá»§a chú. Tôi biết chắc Thanh không phải Việt Minh. Äể khi gặp anh Ninh tôi sẽ nói. Mai kia chú có thể bảo Thanh lại đằng nhà , như váºy kÃn đáo hÆ¡n và nói được nhiá»u hÆ¡n là quán nước chè nà yâ€.
Ngà y hôm sau Ngá»c bảo Thanh:
“Không đồng chà há», chi bá»™ ma gì nữa. Tôi sắp là m lá»… tuyên thệ cho chị. Anh Tưá»ng có ý muốn gặp chị ở nhà còn nhiá»u việc phải thảo luáºn vá»›i chị. Tôi sẽ đưa chị đến vì tôi ở vá»›i anh Tưá»ng, nấu cÆ¡m cho anh ấyâ€.
Rồi chà ng há»i Thanh:
“Dưa là m thế nà o cho khá»i chóng chua, khá»i khú. Anh Tưá»ng chuyên môn ăn cÆ¡m vá»›i dưaâ€.
Thanh ngắt lá»i:
“Thôi chuyện dưa chua, dưa khú tạm gác lại. Tôi sẽ đến là m trợ bếp giúp anh, rá»a bát há»™ anh. Còn việc tuyên thệ tôi đã nói vá»›i anh rằng tôi không muốn chui đầu và o guồng máy cá»§a anh Tưá»ng hay cá»§a anh Ä‘i nữa. Cứ để tôi ở ngoà i giúp được nhiá»u việc hÆ¡nâ€.
Nà ng báºt cưá»i:
“Còn như và o bếp thổi cÆ¡m, muối dưa, rán Ä‘áºu và cả rá»a bát nữa, cái ‘guồng máy’ ấy thì tôi vui lòng nháºn chui đầu và o ngay. Tôi cứ ở lỳ chi bá»™ ma cá»§a anh, chi bá»™ ăn tá»i gà không nghÄ© đến ngưá»i khác, chi bá»™ Ãch ká»· và là đồng chà há» cá»§a anh. Thế có được không?â€
“Thế không được, tôi e anh Tưá»ng không chấp nháºnâ€.
Thanh ngá»a mặt rồi nhún vai:
“Anh Tưá»ng cá»§a anh chứ có phải cá»§a tôi đâu. Tôi là ‘lão bá tÃnh’ [1] không phải tuân lệnh ai cả. Bây giá» mấy giá» rồi anh?â€
“Gần mưá»i giá» sángâ€.
“Thế anh đưa tôi lại cho tôi biết nhà rồi tôi Ä‘i chợ. Nhà còn dưa không?â€
“Còn má»™t Ãt nhưng khú rồiâ€.
“Thế sau bao năm hoạt động cách mệnh anh có biết tại sao dưa khú không?â€
“Dưa khú là tại nó khú. Hay chị mua Ãt cá trê vá» kho: ‘Chồng chê thì mặc chồng chê, dưa khú nấu vá»›i cá trê ngá»t lừ’.â€
Ngá»c đưa Thanh vá» nhà , hai ngưá»i Ä‘i cách nhau má»™t quãng xa. Nhà ở và o má»™t phố nhá» vắng vẻ nên kÃn đáo lắm. Trước nhà có hai cây má»™c liên cao, lá dầy, bóng gần che khuất cả mặt nhà . Thanh khen:
“Anh tìm được cái nhà đẹp quá. À, hay là tôi dá»n đến ở hẳn đây...â€
Thấy Ngá»c có vẻ ngáºp ngừng, Thanh tiếp luôn:
“Nà y nà y, tôi chắc anh lại sắp nói: ‘không tiện’; có đúng không? Không tiện là ngà y nà o tôi cÅ©ng phải hai lần nói dối bạn tôi là báºn Ä‘i ăn cÆ¡m khách. Anh đã hai lần ngá»§ đêm ở nhà tôi, bây giá» có ba ngưá»i sợ gì. Anh Tưá»ng xem chừng đứng đắn gấp mưá»i anhâ€.
Ngá»c nói:
“Việc đó là tùy anh Tưá»ngâ€.
Lúc và o thấy Tưá»ng đương ngồi viết, Thanh cúi chà o rồi liếc nhìn thấy mấy chữ: “Open letter to the United Nations...†[2].
Tưá»ng ngá»ng lên nhìn Thanh rồi há»i:
“Cô có biết tiếng Anh không?â€
“Thưa anh có, nhưng em chỉ nói được, còn viết thì chữ Anh tháºt very lôi thôi [3], em chịu. Nhưng em tìm được má»™t câu tiếng Anh giống hệt tiếng taâ€.
Nà ng nói luôn:
“Vết tÃch sẽ bị cắt bởi cải bắp. Tiếng Anh nói: Vestige shall be cut by cabbageâ€.
Tưá»ng cÅ©ng phải báºt cưá»i. Thanh quay lại giảng nghÄ©a cho Ngá»c:
“Tiếng Anh dá»… há»c lắm. Vestige là vết tÃch, shall là sẽ, be là bị, cut là cắt, by là bởi, cabbage là cải bắp. À, phải đấy. Hôm nay em là m dưa cải bắp vá»›i rau cần để anh DÅ©ng xÆ¡i. Còn anh Ngá»c thì anh ấy chỉ thÃch có má»—i thứ ruốcâ€.
Nà ng nhìn quanh nhà chạy xuống bếp há»i trống không:
“Sao nhà chỉ có hai cái giưá»ng, bếp chỉ vá»n vẹn có hai cái bát vá»›i hai đôi đũaâ€.
Trong lúc Thanh xuống bếp thì Ngá»c đã tỠý định cá»§a Thanh muốn ở luôn đây.
Tưá»ng bảo Thanh:
“Hôm nay Ä‘i chợ chị mua thêm bát đũa. Chú Ngá»c ngá»§ cùng giưá»ng vá»›i tôi còn cái giưá»ng nhá» kia để dà nh riêng cho chịâ€.
Thanh nguýt Ngá»c má»™t cái:
“Äấy anh DÅ©ng đã thuáºn. Còn anh thì chỉ hay nghÄ© quắt quéo, đầu óc anh tháºt ‘very lôi thôi’.â€
Nà ng cưá»i rồi xin phép Tưá»ng:
“Äể em Ä‘i chợ kịp là m cÆ¡m anh xÆ¡iâ€.
Thấy Tưá»ng mở vÃ, Thanh nói luôn:
“Em có tiá»n. Còn anh Ngá»c ở nhà không có việc gì thì anh quét nhà , dá»n sạch bếp. Sao mà anh ở bẩn thế. Anh Tưá»ng, xin anh phải cảnh cáo anh Ngá»c. Cách mệnh ăn khổ mặc áo rách nhưng cần phải sạch sẽâ€.
Nà ng xách là n rồi nói vá»›i Tưá»ng:
“Xin phép anh, em Ä‘iâ€.
Lúc nà ng Ä‘i rồi, Ngá»c và ngay cả Tưá»ng nữa Ä‘á»u có cái cảm giác như là cả má»™t mùa xuân tươi vừa bay ra khá»i căn nhà lạnh lẽo.
Äá»™ mưá»i lăm phút sau Thanh đã trở vá». Bữa trưa hôm ấy có cá trê kho dứa, Ä‘áºu rán, lại có cả má»™t đĩa dưa cải bắp rau cần. CÆ¡m thổi cÅ©ng vừa chÃn tá»›i, Thanh thấy Tưá»ng ăn ngon là nh và nhất là Ngá»c. Nà ng nhìn Ngá»c qua là n hÆ¡i bốc ở bát cÆ¡m lên, hai mắt long lanh và tinh nghịch:
“Xin lá»—i anh Ngá»c. Hôm nay thiếu món sở trưá»ng cá»§a anh... món ruốcâ€.
Ä‚n và rá»a bát xong, Thanh nói vá»›i Tưá»ng:
“Thôi để anh nghỉ trưa má»™t lát, em vá» lấy các thức dùng, độ ba giá» em lạiâ€.
--------------------------------------------------------------------------------
[1] Ngưá»i dân thưá»ng.
[2] Thư ngá» gá»i Liên Hiệp Quốc.
[3] lôi thôi lắm.
Xem tiếp chương 22
|

31-08-2008, 01:18 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 22
Từ đấy Thanh dá»n lại nhà Tưá»ng ở luôn, ngà y ngà y Ä‘i chợ, nấu cÆ¡m rá»a bát hoặc những lúc rá»—i thì ngồi thảo luáºn vá»›i Tưá»ng và Ngá»c. Nà ng biết là Tưá»ng đã hoà n toà n tin ở mình nhưng còn anh chà ng Ngá»c? Nếu Tưá»ng tin ở nà ng thì chắc chắn là cả Ninh cả Ngá»c Ä‘á»u tin nà ng không phải nữ cán bá»™ Việt Minh.
Thỉnh thoảng nà ng cÅ©ng lén Ä‘i gặp Quân để báo cáo vá»›i Quân những tin tức không quan trá»ng gì mấy trong ná»™i bá»™ Việt Quốc. Má»—i lần vá» nhà , Thanh để ý rất kỹ xem có Kiệt theo dõi không. Thỉnh thoảng hÆ¡i nghi ngá», nà ng và o rạp chiếu bóng rồi lúc ra Ä‘i lẫn vá»›i đám đông để đánh lạc. Có khi nà ng lại hẹn Ngá»c đến chùa Cá, ăn ốc sống và ngồi ở gác lầu ngay chá»— có bà i thÆ¡ cá»§a Thôi Há»™.
Ngá»c mượn được cá»§a má»™t ngưá»i quen trong tỉnh đảng bá»™ Trung Hoa Quốc dân Äảng má»™t chiếc xe Jeep và rá»§ nà ng Ä‘i chÆ¡i Tây SÆ¡n. Vì Ngá»c không biết lái xe nên Thanh phải lái váºy; Thanh biết lái xe từ hồi ở trong nước nhưng không quen lái xe Jeep.
ÄÆ°á»ng lên dốc và cong queo nhiá»u chá»— nguy hiểm nhưng nà ng cÅ©ng lái bừa. Dá»c đưá»ng hai ngưá»i ghé qua má»™t ngôi chùa lá»›n. Thanh mua hương và o lá»… Pháºt; miệng lâm râm khấn vái để Pháºt phù há»™ cho Ngá»c và cho cả nà ng nữa khá»i bị Việt Minh ám hại. Nà ng xin thẻ vá» cuá»™c tình duyên nà ng sau sẽ ra sao. Tuy nà ng không tin hẳn nhưng vì yêu Ngá»c nên muốn biết lá»i quẻ dạy để tá»± an á»§i mình. Lá»… xong Ngá»c rá»§ Thanh ra xem vưá»n có má»™t cây trà mi trắng. Ngá»c nói:
“Äẹp hÆ¡n hoa lá»±u nhà chị ở Mông Tá»± nhiá»uâ€.
Thanh ngắt một bông đẹp nhất cầm ở tay, một bông hoa mới hé nở cánh mà u trắng tươi.
“Tôi là Trà Hoa Nữ. Anh biết truyện Trà Hoa Nữ không?â€
“Sao lại không biết. Nhưng bây giá» lại đến lượt tôi trách chị nói sáiâ€.
“Tôi ấy à ? Ngưá»i tôi thế nà y mà anh bảo tôi chết vì lao. Há»a chăng không chết vì Việt Quốc thì cÅ©ng chết vì Việt Minh, cÅ©ng may tôi không chịu chui và o guồng máy mà anh cứ định đánh lừa tôi để tôi chui đầu và o. Tôi không dại như anh tưởng đâuâ€.
Ngá»c không nói chỉ đứng lặng yên ngắm Thanh. Äôi gò má nà ng vốn đã hồng sẵn, lại nhá» khà háºu tốt ở Côn Minh nên cà ng hồng hà o trông như hai quả đà o vừa chÃn á»ng.
Thấy Ngá»c nhìn mình nà ng đưa bông hoa trà lên rồi áp những cánh hoa trắng và o gò má nhìn Ngá»c nói:
“Êm mát quá. Anh thá» mà xemâ€.
Ngá»c đón lấy bông hoa đưa lên mÅ©i ngá»i:
“Hoa không thÆ¡mâ€.
“Anh chẳng hiểu tý gì vá» hoa. Hoa Trà Mi là m gì có mùi thÆ¡mâ€.
Ngá»c cưá»i rồi cÅ©ng áp bông hoa lên má mình:
“Êm thì có êm nhưng tôi chỉ thấy lạnh cả máâ€.
Lúc ra ngoà i cổng chùa hai bên có hai bức tượng lớn. Thanh nói:
“Bên kia là ông Thiện còn bên nà y là ông Ãc. Anh là ông bên nà y nà yâ€.
Xe má»—i lúc má»™t lên cao rồi tá»›i má»™t chùa nhá» và má»™t hà ng bán quà . Ngá»c và o hà ng há»i ngay:
“Ở đây có phở chua không?â€
Thanh nói:
“Thi sÄ© gì anh. Äi đâu cÅ©ng há»i hết phở cừu lại đến phở chua. Anh xem kia kìa có đôi câu đối do Vương Hy Chi ngưá»i viết Thiếp Lan Äình ấy mà , nhưng đấy chỉ là bản in lại. Anh có biết Vương Hy Chi là ai không?â€
Ngá»c đáp luôn:
“Không, tôi chỉ biết có Vương Äứcâ€.
Thanh há»i, mắt lá»™ vẻ ngạc nhiên:
“Vương Äức nà o?â€
“Vương Äức là má»™t tay Việt cá»™ng lợi hại. Nhưng mà bây giá» ngoẻo rồi. Chị không nhá»› tôi đã có lần nói vá» chị Nam ở Văn SÆ¡n, và việc tiêm thuốc rồi bóp cổ chết Vương Äức à ?â€
“Anh có nói nhưng anh không cho tôi biết tên là aiâ€.
Thanh nhá»› là khi Vương Äức ở Trùng Khánh vá», chÃnh nà ng phải giấu Vương Äức ở nhà mình. Bất giác nà ng nghÄ© thầm:
“Há» giết lẫn nhau đến bao giá». Còn cái anh chà ng Äức nữa lá»› ngá»› vá» miá»n ấy là m gì!â€
Nà ng cúi mặt trong lòng dâng lên má»™t ná»—i buồn thương cho cả hai bên. Nà ng lắc đầu xua Ä‘uổi những ý nghÄ© hác ám ấy và ngồi xuống bà n ăn phở chua vá»›i Ngá»c. Ngá»c ăn xong, ngồi ngắm chữ Vương Hy Chi và khen:
“Äẹp tháºtâ€.
Thanh đương há miệng ăn những sợi bánh phở còn lòng thòng hai bên mép thấy Ngá»c nói váºy, vá»™i và ng lấy tay che miệng:
“Anh định khen tôi ăn đẹp chắcâ€.
“Không, chữ Vương Hy Chi, cà ng ngắm cà ng thấy đẹp, nhất là bây giá» bụng đã no. Chị không biết tôi viết và vẽ đẹp lắm, tiếc hôm nay không mang bút chì Ä‘iâ€.
Thanh bĩu môi:
“Anh ấy à , vẽ thì xấu như ma, chữ thì như gà bá»›i. Tá»i gà thì đúng hÆ¡nâ€.
Sá»±c nhá»› ra Ngá»c bảo Thanh:
“À quên, anh Tưá»ng mấy lần bảo tôi là m lá»… tuyên thệ để chị và o chi bá»™ chÃnh thức, không ma mãnh gì nữa. Lát nữa ra chá»— con đưá»ng lưng chừng vách đá, tôi sẽ là m lá»… tuyên thệ cho chị. Lẽ ra cần ngưá»i là m chứng nhưng có lúc cÅ©ng phải tùy tiệnâ€.
Ä‚n xong ra đến chá»— có trưng má»™t tấm bia, đưá»ng hÆ¡i rá»™ng lại vắng ngưòi, Thanh và Ngá»c cùng đứng lại tá»±a và o lan can ngắm mặt nước hồ lan dà i vá» phÃa tây trên mặt nước loáng thoáng má»™t và i cánh buồm mầu hồng nhạt. Thanh bảo Ngá»c:
“Giá hôm nà o Ä‘i chÆ¡i đến táºn cuối hồ thì hay quá. Há» nói hồ nà y hẹp nhưng dà i đến bốn mươi cây sốâ€.
Ngá»c nói:
“à chừng chị lại muốn cùng tôi và o Thiên Thai lần nữa. Lắm lúc tôi cÅ©ng như Phạm Lãi muốn bá» má»i công việc Ä‘i dạo NgÅ© Hồ vá»›i Tây Thi. Nhưng lấy gì mà ăn?â€
“Anh cứ Ä‘em tháºt nhiá»u bánh phở khô Ä‘i, tôi nấu anh ăn, ngà y nà o cÅ©ng đủ các thứ phở có cả phở cá nữa. Lúc Ä‘i anh nhá»› mua cần câu Ä‘em Ä‘i. Äừng quên muối và nhất là ruốc. Nhưng Tây Thi có bao giá» Ä‘i vá»›i Phạm Lãi, là m xong việc cứu nước Việt bị vợ vua buá»™c đá quẳng xuống sông chết mẹ rồi. Anh thì cÅ©ng như Câu Tiá»…n còn cô Phương là vợ Câu Tiá»…n. Vá»›i lại hồ nà y đâu có đưa đến Thiên Thai; cuối hồ là trấn Côn Dương, Ä‘i mãi sẽ tá»›i Diến Äiện, có nhiá»u lÃnh Nháºt lắm, nhiá»u xe tăng, tà u bò trông rất nên thÆ¡â€.
Ngá»c nhìn xuống cái vá»±c sâu thăm thẳm, trông những ngưá»i qua lại trên con đưá»ng ven hồ bé nhá» như những con kiến.
“Tôi chỉ quăng chị xuống dưới kia là xong má»™t Ä‘á»i chị. Nhưng chị ạ, chá»— nà y tuyên thệ rất tốt. Tôi không nói đùa đâu. Chị chắc cÅ©ng đã nghÄ© kỹ rồi. Có như váºy tôi má»›i có thể nói vá»›i chị nhiá»u Ä‘iá»u bà máºt quan trá»ng và mong chị giúp đỡ má»™t tay, những việc ấy chỉ có chị là m nổi thôiâ€.
Thanh nhìn Ngá»c thấy vẻ mặt Ngá»c nghiêm trang và có vẻ trịnh trá»ng, nà ng mỉm cưá»i rồi giÆ¡ tay vịn và o vai Ngá»c là m chá»— tá»±a nhảy lên ngồi trên lan can. Ở dưới là má»™t vách đá thẳng xuống táºn chân núi vì váºy chá»— hai ngưá»i đứng phải xây bằng xi-măng thòi hẳn ra ngoà i. Ngá»c rùng mình vì Thanh chỉ sẩy tay má»™t chút là có thể rÆ¡i xuống chân núi. Chà ng vá»™i nÃu lấy cánh tay Thanh. Thanh nghiêng ngưá»i ra phÃa ngoà i quay mặt nhìn xuống:
“Nà o bây giá» anh đẩy tôi xuống đây thì anh vô tá»™i vạ, chỉ việc nói là tôi sẩy tay ngã... Những lúc tôi đến nhà Quân có các đồng chà cá»§a anh theo dõi, tôi lạ gì. Chẳng biết anh Tưá»ng hay anh Ninh, anh Ninh có lẽ đúng hÆ¡n, đã ra lệnh thá»§ tiêu tôi như Nghệ và Tứ và hôm nay anh rá»§ tôi Ä‘i Si San [1] là anh đã nghÄ© kỹ lắm rồi. CÅ©ng kiểu anh giả vá» uống nước cốt cà -phê để Nghệ khá»i nghi ngá». Anh và anh Ninh, các anh nhiá»u mánh khóe giết ngưá»i thần tình lắm...â€
Thanh bỠcả hai tay ra:
“Nà o bây giá» anh chỉ cần đẩy tôi má»™t cái thế là xong Ä‘á»i tôi và anh đã là m tròn pháºn sá»± anh Ninh giao phó. Hôm ở vưá»n đà o tôi đã biết anh có ý ấy nhưng ở vưá»n đà o không tiện bằng ở đâyâ€.
Ngá»c má»™t tay kéo mạnh cánh tay Thanh vá» phÃa trong còn má»™t tay ôm ngang lưng Thanh.
“Chị Ä‘iên à ? Tôi xin thá» vá»›i chị, Ä‘em hết danh dá»± ra thá» vá»›i chị là tôi và cả anh Ninh nữa Ä‘á»u hoà n toà n tin ở chịâ€.
Mắt Thanh sáng lên có vẻ dữ tợn như hôm Ä‘i xe lá»a từ Mông Tá»± vá» BÃch Sắc trại khiến ngay Ngá»c cÅ©ng đâm ra nghi ngá» và nhá»› lại lá»i Ninh nói: Việt cá»™ng quá»· quyệt lắm, dùng mỹ nhân kế cốt thá»§ tiêu Nghệ để Thanh được lòng tin cáºy hoà n toà n và Thanh có máºt lệnh cá»§a Quân là m má»™t việc rất quan trá»ng mà chÃnh chà ng má»›i là ngưá»i mắc mưu. Thanh nói:
“Các anh thá» gì? Thá» cá trê chui ống ấyâ€.
Tuy nghÄ© váºy nhưng Ngá»c cÅ©ng cố kéo Thanh xuống khá»i lan can. Thanh lấy tay vuốt áo rồi hai ngưá»i đứng nhìn nhau. Thấy nét mặt Ngá»c có vẻ sợ sệt tháºt sá»±, Thanh vui sướng biết chắc là Ngá»c đã tin mình hoà n toà n; nà ng mỉm cưá»i rất tươi rút bông hoa trà trắng cà i ở khuy áo đặt lên môi âu yếm nói vá»›i Ngá»c:
“Tôi đùa anh chÆ¡i đấy. Lần sau có ăn tá»i gà thì đừng quên tôi nữaâ€.
Hai ngưá»i lại đứng tá»±a lan can sát cạnh nhau. Thanh nói:
“Lát nữa ta xuống Tả Quán Lầu [2] tôi biết má»™t chá»— ngồi nhìn ra hồ đẹp lắm. Anh muốn ăn thức gì cÅ©ng cóâ€.
Ngá»c chỉ má»™t con đưá»ng mấy trăm bá»±c đá ở chân núi lên chùa rồi nói vá»›i Thanh:
“Con đưá»ng cách mệnh cÅ©ng gian lao như thếâ€.
Thanh nhìn má»™t hai cánh buồm ở táºn cuối hồ xa xa bảo Ngá»c:
“Hay là ta bá» cách mệnh Ä‘i tìm Thiên Thai. Ở đấy không ai nghÄ© đến giết ai. Không có ai cả ngà y chỉ cố tìm những mưu mô quá»· quyệt để hại kẻ khác, nếu không nhanh thì kẻ khác hại mình ngay, ở đấy không có thuốc tiêm giết ngưá»i, chỉ có cà -phê em nấu ngon để anh uống. Không có cái thứ cà -phê nước cốt tháºt đặc để át mùi thuốc độc... A, nà y anh, thứ thuốc độc anh dùng để giết Tứ và Nghệ nó ra là m sao?â€
Ngá»c cÅ©ng muốn biết là thứ thuốc gì, vì Thanh đã có há»c qua trưá»ng thuốc chắc rõ:
“Thuốc bá»™t trắng cho và o cà -phê có mùi như mùi hạnh nhânâ€.
“Nếu váºy thì là chất cyanure de potassium ở bên Pháp ngưá»i ta thưá»ng dùng để giết chuá»™t, thuốc ấy ở nÆ¡i kÃn ngá»i nhiá»u cÅ©ng có thể chết, uống và o chết liá»n không tà i nà o cứu chữa được. Ở Thiên Thai không là m gì có cyanure de potassium tha hồ yên ổn để suốt ngà y nói chuyện vá»›i nhau cho vui và cãi nhau...â€
Ngá»c ngắt lá»i:
“Nếu váºy thì tôi bá» vá» trần thế còn hÆ¡nâ€.
Thanh mỉm cưá»i:
“Anh không biết, cãi nhau má»›i vui chứ, nếu cả ngà y chỉ ngồi lỳ nhìn nhau lúc nà o cÅ©ng vui cả thì Ãt lâu chán chết. Tóm lại là muốn mình cảm thấy sung sướng thì phải có những lúc Ä‘au buồn, thà dụ như anh ăn uống khổ sở, thỉnh thoảng được má»™t bát phở cừu má»›i thấy ngon và được má»™t cái tá»i gà má»›i gặm nhẵn cả xương không nghÄ© đến tôi, tôi má»›i lá»™n ruá»™t lên và vì tức má»›i nghÄ© đến chi bá»™ Ãch ká»· để rồi cứ như váºy dần dà đâm và o cái guồng máy lúc nà o không hay. Ngưá»i lại sẽ tìm cách giết hại lẫn nhau; ở Thiên Thai không có cyanure de potassium tôi cÅ©ng phải chế ra nó để anh uống chÆ¡i. Thiên thai sẽ biến thà nh trần thế. Yên ổn nhất ấy à ? Chỉ có chết là yên ổn nhất, hay nói theo đạo Pháºt, đạo Lão tốt hÆ¡n là không có mình nữa, tôi cÅ©ng không có...â€
Thanh tá»± nhiên thấy mình vui miên man không hiểu vì lẽ gì; tâm hồn nà ng phiêu diêu trong má»™t niá»m vui và cảm thấy niá»m vui ấy như không bao giá» hết nữa khiến nà ng rá»n rợn sợ có cảm tưởng rằng cái gì cÅ©ng không tháºt. Äá»i sống chỉ là mÆ¡, niá»m vui cÅ©ng chỉ là mÆ¡. Thanh tá»± nghÄ© nếu có chết ngay lúc nà y, nà ng sẽ không Ä‘au khổ. Hồn nà ng sẽ hóa thà nh má»™t giấc mÆ¡ vui rồi khi giấc mÆ¡ ấy tan Ä‘i là chết là hết. Nà ng chắc cả vÅ© trụ nà y đến ngà y táºn thế cÅ©ng váºy, cÅ©ng biến thà nh má»™t niá»m vui bao la rồi cứ thế hòa loãng, tan dần Ä‘i trong cái mênh mông cá»§a hư vô không có sá»± chết, không có sá»± sống mà ngay cả đến cái hư vô cÅ©ng không có nữa.
Thanh bỠrơi bông trà cầm ở tay rồi nhìn theo: bông hoa rơi, rơi mãi cho đến khi không thấy nó đâu nữa. Nà ng nói:
“Thế là hoa đã biến và o vá»±c thẳm, biến và o hư vô. Lúc nãy tôi muốn nhảy xuống là để biết vá»±c thẩm, hư vô ra sao, chắc cÅ©ng có cái thú cá»§a má»™t hạt muối tan trong nước...â€
--------------------------------------------------------------------------------
[1] Si San: Tây Sơn.
[2] Äại Quan Lâu.
Xem tiếp chương 23
|

31-08-2008, 01:19 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 23
Hai ngưá»i lại lên xe, đến má»™t chá»— vòng tá»± nhiên Thanh cho xe chạy tháºt mau xuýt đâm xuống má»™t cái khe núi. Ngá»c kêu lên:
“à chị định xuống vá»±c thẳm Ä‘i tìm hư vô hay sao?â€
Thanh quặt tay lái vừa kịp. Nà ng đãng trà và sung sướng vì nà ng vì nghÄ© ra duyên cá»› vì sao nà ng lại vui vẻ mê man. Nét mặt sợ hãi và tái hẳn lại cá»§a Ngá»c khi nà ng ngả ngưá»i bá» tay ra không phải chỉ vì Ngá»c đã hoà n toà n tin ở mình; không, chÃnh vì Ngá»c yêu nà ng. Bên tai nà ng vang lên những tiếng “Ngá»c yêu Thanh, Ngá»c yêu Thanh, chắc chắn yêu Thanhâ€.
Thanh há»i Ngá»c:
“Bông hoa trà lúc nãy có lấy lại được không?â€
“Chị vất Ä‘i bây giá» lại muốn lấy lại. Lát nữa qua chùa tạt và o xin má»™t bông khácâ€.
“Không, tôi muốn lấy lại bông hoa ấy cÆ¡. Äể ká»· niệm lúc có cảm tưởng thân biến và o hư vôâ€.
Lúc xuống chá»— xe quặt và o con đưá»ng chân núi, Thanh nói:
“Äể tôi cho xe Ä‘i đưá»ng nà y kiếm cho được bông hoa đó; đến Tả quán lầu chắc vừa đúng giỠăn trưaâ€.
Tá»›i chân núi Tây SÆ¡n, may vì bông hoa trà mi rÆ¡i giữa đám cá» xanh nên Thanh trông thấy ngay, nà ng cho xe quay lại. Lúc đến Äại Quan Lâu, Thanh đưa Ngá»c qua má»™t cổng tò vò, và o má»™t cái phòng ăn, mặt trước không có cá»a và trông ngay ra hồ. Má»™t bụi trúc lá»›n má»c ở bá» nước; căn nhà kiến trúc theo lối cổ nên Thanh tưởng như cùng Ngá»c sống lùi lại Ä‘á»i xưa và o má»™t quán cÆ¡m Ä‘á»i Tống hoặc Ä‘á»i ÄÆ°á»ng.
Sau khi gá»i các món ăn, ngưá»i hầu sang hiệu cÆ¡m chÃnh bên cạnh. Thanh nói khẽ vá»›i Ngá»c:
“Bây giá» anh là m lá»… tuyên thệ và o đảng cho tôi Ä‘i. Tôi đã nghÄ© kỹ và rất vui lòng được anh cho và o chi bá»™ cá»§a anh để là m việcâ€.
Ngá»c nói:
“Lúc vá» nhà chị hãy tuyên thệ. Tôi giá»›i thiệu và anh Tưá»ng công nháºn như thế trá»ng thể hÆ¡n... Bây giá» không phải đồng chà há», chi bá»™ ma nữaâ€.
Thanh lại lấy bông hoa trà áp và o má, nhìn Ngá»c:
“Thế là từ lúc nà y tôi bắt đầu bị cái guồng máy lôi cuốn nhưng tôi không cần, dù cho nó nghiến nát cÅ©ng vui lòngâ€.
Lúc ngưá»i hầu bà n Ä‘em các thức ăn sang, Thanh chỉ ngồi nhìn Ngá»c ăn. Nà ng gắp và i miếng lấy lệ, nhìn ra ngắm những lá trúc gió thổi tạt vá» má»™t phÃa và hoa nắng lăn tăn trên mặt hồ gợn sóng.
Thanh biết trước là khi nhắm mắt hai tay buông xuôi, cái hình ảnh cuối cùng trong Ä‘á»i nà ng là hình ảnh hoa nắng lẫn lá»™n vá»›i lá trúc rung động và hình ảnh Ngá»c ăn bát phở chua trá»™n rất nhiá»u tương á»›t. Ä‚n xong Ngá»c má»›i há»i nà ng:
“Thế chị không ăn à ?â€
Thanh hôn và o lòng bông hoa:
“Lúc nà y tôi ăn hoa cÅ©ng đủ no rồiâ€.
Nà ng giáºt mình bảo Ngá»c:
“Ấy chết, ở nhà ai nấu cÆ¡m cho anh DÅ©ng ăn?â€
“Chị không lo, sáng nay Ä‘i tôi đã báo trước cho anh DÅ©ng biết. Nhà sẵn có dưa ngon cá»§a chị, anh ấy chỉ việc thổi nồi cÆ¡m. Lát nữa vá» biết tin chị đã nháºn lá»i, anh ấy chắc mừng lắmâ€.
“Thế còn anh?â€
Ngá»c mỉm cưá»i đáp:
“Tôi vẫn thÃch chị là đồng chà há» trong chi bá»™ ma có hai ngưá»i thôiâ€.
“Nếu váºy anh đừng bảo cho anh Tưá»ng biết là tôi nháºn lá»i. Tôi sẽ tìm cách từ chối khéo anh ấyâ€.
Ngá»c suy nghÄ© rồi ngáºp ngừng nói:
“Nhưng...â€
Thanh ngắt lá»i:
“Không nhưng gì cả. Tôi chỉ cố sao cÆ¡m cho dẻo canh cho ngá»t để hai anh ăn. Còn tôi, tôi chưa muốn là m việc gì cả. Tối hôm nay tôi lại đến đây; trăng hÆ¡i muá»™n nhưng tôi sẽ thuê thuyá»n để ngắm trăng, đêm lạnh tôi cà ng thÃch. Tôi muốn Ä‘i dạo NgÅ© Hồ như Tây Thi mà không cần anh chà ng Phạm Lãiâ€.
Ngá»c giÆ¡ tay giáºt lấy bông hoa cá»§a Thanh bá» và o túi mình:
“Tôi giữ há»™ chị bông hoa. Tối hôm nay tôi sẽ là Phạm Lãi. Tôi sợ chị lại muốn nhảy xuống đáy hồ để tìm hư vô hoặc chị Ä‘i và o Thiên Thai mất để chế chất cyanure de potassium rồi đầu độc cho cả nhân loại biến và o hư vô, cho nhân loại khá»i giết hại lẫn nhauâ€.
Ngá»c cưá»i. Thanh cÅ©ng cưá»i theo rồi nói:
“Tôi ấy à ? Tôi chẳng cần và o Thiên Thai má»›i chế được cyanure. Ngay chiá»u hôm nay tôi sẽ đến má»™t hiệu thuốc tây mua má»™t Ãt nói là vỠđể giết chuá»™t. Anh chắc đã biết ở đất Tà u nà y mua chất độc gì cÅ©ng không cần đơn cá»§a y sÄ©. Nếu cần tôi sẽ nói tôi tốt nghiệp trưá»ng thuốc ở Hà Ná»™i, há» sẽ tin ngay nhất là tôi biết vá» thuốc tháºt, tôi lại biết cả tiếng Pháp, tiếng Anh. Vả lại ngưá»i tôi hồng hà o thế nà y mặt lại tươi như hoa, há» không thể nà o nghi cho tôi muốn tá»± tá» mà tháºt ra tá»™i gì tôi tá»± tá»â€.
Nà ng tiếp theo nhìn Ngá»c vẻ mặt tinh nghịch:
“Nhưng tôi không giết chuá»™t đâu. Ngưá»i đầu tiên trong nhân loại tôi sẽ giết... là anhâ€.
Bá»—ng nà ng bá» chạy ra cổng Äại Quan Lâu. Lúc trở vá» nà ng đưa Ngá»c má»™t Ä‘iếu thuốc lá thÆ¡m:
“Má»i anh xÆ¡i thuốc. Chắc anh hẳn rõ trước khi lên máy chém hay ngồi và o ghế Ä‘iện, phạm nhân được ngưá»i ta ân cần săn sóc cho ăn má»™t bữa cÆ¡m ngon như bữa cÆ¡m lúc nãy và được hút má»™t Ä‘iếu xì-gà hay thuốc lá thÆ¡m. Äể cháºm lại, lỡ có chết vì Việt Minh hoặc vì Pháp anh đừng có hòng hút thuốc lá thÆ¡m. Kìa má»i anh xÆ¡iâ€.
Ngá»c lấy bông hoa trà trong túi ra nhìn Thanh má»™t lúc rồi nói:
“Ngưá»i Tây phương lạ thá»±c, há» chỉ nghÄ© cho ăn uống, hút thuốc lá; tôi thì tôi cho rằng phạm nhân ngắm má»™t thứ gì rất đẹp trước khi chết như váºy nhân đạo hÆ¡n. à kiến chị thế nà o?â€
“Tôi cÅ©ng nghÄ© như anhâ€.
Thanh sá»a lại tóc, miệng nở má»™t nụ cưá»i, hai mắt long lanh sáng nhìn Ngá»c. Ngá»c giÆ¡ bông hoa còn tươi nguyên lên nhìn hoa rồi lại nhìn và o hai mắt Thanh; chà ng yên lặng ngắm những là n sóng lăn tăn gợn sóng ngoà i mặt hồ, phÃa sau ngưá»i Thanh, rồi mỉm cưá»i nói trống không:
“Rất tiếc lúc nà y chị không có sẵn cyanure de potassiumâ€.
Thanh nói:
“Thôi để đêm nay Ä‘i chÆ¡i thuyá»n đợi lúc trăng lên. Tôi lại sẽ ngâm thÆ¡, cảnh đẹp không đủ, cần cho phạm nhân nghe âm nhạc hay tiếng ngâm thÆ¡ tháºt hay. Tôi sẽ cố Ä‘em hết tâm hồn ngâm thÆ¡ cho anh nghe trước khi...â€
Nà ng khẽ ngâm:
“Äêm trăng, thoảng...â€
Nhưng nà ng ngừng lại ngay:
“Thôi, để tối nay hÆ¡n, lúc trăng lênâ€.
Xem tiếp chương 24
|

31-08-2008, 01:19 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 24
Chiá»u hôm ấy, Thanh lấy khăn trùm lên tóc, cầm cái chổi cán dà i để quét mạng nhện Ä‘en, mồ hóng giăng đầy mái nhà . Nà ng nói vá»›i Tưá»ng:
“Em đã nghÄ© kỹ rồi. Anh cứ để em ở ngoà i, ở má»™t ngoại vi tổ chức nà o đó, lấy tên gì cÅ©ng được. Hay là lấy tên ‘Nữ há»a đầu phu Ä‘oà n’ [1] hợp vá»›i công việc em nhấtâ€.
Tưá»ng đương cặm cụi viết ngá»ng lên:
“à kiến ấy cá»§a chị hay đấy. Tôi sẽ đặt chị và o phụ nữ Ä‘oà nâ€.
Thanh cưá»i:
“Thế là em đã có Ä‘oà n thể, nhưng Ä‘oà n thể ấy chỉ có má»™t mình em thôi. Bây giá» em là cán bá»™ thá»±c thụ không còn là cán bá»™ hỠở trong cái chi bá»™ ma cá»§a anh Ngá»c nữa. Anh ấy lôi thôi lắmâ€.
Nà ng nhìn Ngá»c khẽ nháy má»™t cái rồi quét mà ng nhện, lau sà n gác, bà n ghế. Sau hai tiếng đồng hồ nhà trông sạch sẽ khác hẳn; nà ng vui vẻ là m việc, không biết má»i. Bốn giá» chiá»u nà ng bưng lên hai cốc cà -phê nóng má»i Tưá»ng và Ngá»c uống rồi nà ng há»i:
“Hai anh có quần áo rách hay tuá»™t chỉ để em khâu choâ€.
Tưá»ng mặc có má»—i chiếc áo cánh nhà binh nhồi bông. Nà ng khâu vá xong rồi nói:
“Äể em Ä‘i mua len Ä‘an cho hai anh má»—i ngưá»i má»™t áo. À, anh Ngá»c thì không cần đến nữa vì...â€
Thanh không nói hết câu nhưng Ngá»c cÅ©ng hiểu ý. Nà ng nói:
“Bây giá» em Ä‘i mua len vì trá»i còn sáng chá»n mà u dá»… hÆ¡nâ€.
Nà ng tạt qua nhà Quân nhưng chỉ gặp Kiệt:
“Có tin nà y quan trá»ng lắm, các anh nói lại vá»›i anh Quân. Ninh sắp vá» nước để liên lạc định ý đưa má»™t Ä‘oà n đại biểu Việt Quốc lên Côn Minh rồi Ä‘i Trùng Khánh, Ngá»c chắc đưa Ninh vá» biên giá»›i. Hai ngưá»i sẽ do ngã Hà Khẩu vá» Lao Cayâ€.
Nói xong nà ng đi ngay tạt qua hiệu mua len rồi vỠnhà thổi cơm.
Lúc đương ăn Thanh nói:
“Anh Ngá»c Ãch ká»· quá việc bếp nước Ä‘á»u do tôi phụ trách. Anh là liên lạc viên nhưng bây giá» liên lạc vá»›i ai. Tối nay anh Ä‘i coi xi-nê tôi thết. Còn tôi, tôi báºn lại qua nhà chị em bạnâ€.
Khi Ngá»c tá»›i cá»a rạp xi-nê thì Thanh đã chá» sẵn ở đấy. Hai ngưá»i Ä‘i bá»™ qua Kim BÃch lá»™ vá» phÃa Phục Hưng Tân Thôn rồi thuê xe ngá»±a Ä‘i Äại Quan Lâu. Xuống thuyá»n thì trăng vừa lên. Má»™t bà già ngưá»i Tà u và má»™t đứa bé độ mưá»i tuổi vốn đã quen việc đưa khách Ä‘i chÆ¡i hồ ban đêm nên thấy đôi trai gái xuống thuyá»n không ngạc nhiên, nhất là đêm ấy lại có trăng. Thuyá»n chui qua má»™t cái cổng tò vò, Ä‘i ngang nhà nghỉ mát cá»§a Cáºu Ba con Long Vân rồi ra hồ rá»™ng.
Thuyá»n Ä‘i ven bá» má»™t quãng. Ở giữa hồ nhá» Äại Quan Lâu và hồ lá»›n có má»™t biệt thá»± đưá»ng và o rất nhá» hai bên toà n nước. Trong nhà thắp đèn sáng, có tiếng nhiá»u ngưá»i nói cưá»i vui vẻ nhưng nhìn và o các cá»a sổ mở rá»™ng tuyệt nhiên không thấy có bóng má»™t ngưá»i nà o.
Thanh lay ngưá»i Ngá»c chỉ vá» phÃa biệt thá»± và thá» thẻ và o tai Ngá»c:
“Nhà ma đấyâ€.
Ngá»c nói:
“Chị thá»±c very lôi thôi. Hết chi bá»™ ma lại đến nhà maâ€.
Tình cá» Ngá»c đã dùng câu nói đùa riêng biệt cá»§a Thanh. Thanh mỉm cưá»i:
“I am not so very lôi thôi as you think. Tôi không lôi thôi lắm như anh tưởng đâu. Vốn nhà nà y trước vẫn là má»™t nhà bá» hoang, ngưá»i ta bảo là có ma nên không ai dám ở. Chúng mình bá» không là m cách mệnh nữa mà cÅ©ng chẳng cần Ä‘i tìm thiên thai cho tốn công. Thiên thai là cái nhà nà y. Chúng mình đến đây ở, chẳng ma nà o biết vì đây là cái nhà ma rồi. Nà y anh nghe, tiếng ngưá»i cưá»i nói vui vẻ mà nhìn và o có thấy má»™t bóng ma nà o đâuâ€.
Bà lái đò lái cho thuyá»n Ä‘i xa phÃa biệt thá»± rồi lẩm bẩm nói má»™t mình:
“Chắc là bá»n quân nhân Mỹ đến đóng. Ngưá»i thưá»ng ai dám bén mảngâ€.
Thanh nói:
“Anh có xem truyện Liêu Trai tả má»™t đám cưới ma trong má»™t cái lầu cÅ© không?â€
“Có, hình như có Ä‘á»c qua nhưng không nhá»›â€.
Thanh kể chuyện lại cho Ngá»c nghe:
“Äấy, trong nhà có đèn sáng lại có tiếng nói cưá»i vui vẻ mà từ lúc nẫy nhìn và o không thấy má»™t ngưá»i nà o cả. Chắc là tụi hồ ly tinh cưới nhau. Äể tôi và o phá đám há» rồi chúng mình đến đấy ở thay. Tôi cứng bóng vÃa lắm; ma cÅ©ng phải sợ. Như váºy đỡ tốn tiá»n mà không ai đến quấy rầy mình nữaâ€.
Thanh quay nhìn bà lái đò, nói tiếng Tà u:
“Bà lái đò, bà ghé thuyá»n và o cái nhà nà y. Chúng tôi đến ăn tiệc cưới nhưng đến muá»™n sợ hai hỠđợi. Bà cố chèo cho mau, đến thẳng mấy cái bá»±c đá chá»— có hai cô, má»™t cô mặc áo đỠvà má»™t cô mặc áo và ng đương đứng giÆ¡ tay vẫy ấy mà â€.
Thanh cúi xuống lấy tay che miệng cho khá»i báºt lên cưá»i. Bà lái đò trù trừ, Thanh nói:
“Hay thôi bây giỠăn cá»— cÅ©ng gần xong. Bà cứ chở chúng tôi Ä‘i ra ngoà i xa ngắm trăng má»™t lát. Mai chúng tôi viết giấy kiếu váºyâ€.
Thuyá»n má»—i lúc má»™t ra xa. Thanh nhìn kỹ thấy lưng chừng núi Tây SÆ¡n má»™t mảng trắng má», nà ng Ä‘oán đó là chùa Tây SÆ¡n. Trăng mưá»i bảy và trá»i lại trong nên rải xuống mặt hồ má»™t là n ánh sáng trông phảng phất như má»™t con đưá»ng dẫn lối đến Thiên Thai. Thanh nhá»› đến Ä‘oạn tả ánh trăng cá»§a Maugham trong má»™t truyện ngắn nà ng Ä‘á»c đã lâu lắm. Nà ng bảo Ngá»c:
“Con đưá»ng ánh trăng sáng nà y nếu cứ theo mãi thì sẽ tá»›i Thiên Thaiâ€.
Ngá»c há»i:
“Bây giá» chị lại muốn đến Thiên Thai. Sao sáng ngà y...â€
Thanh ngắt lá»i:
“Thiên Thai cÅ©ng là hư vô... Thiên Thai là má»™t thứ gì đẹp lắm mà lòng ai cÅ©ng mÆ¡ ước, nhất là hiện giá» trên gần khắp thế giá»›i hỠđương đâm giết nhau. Cảnh đẹp đã có rồi còn thiếu thÆ¡ và tiếng ngâm để tôi nghÄ© má»™t câu tháºt hay rồi ngâm anh ngheâ€.
Yên lặng một lúc rồi giữa đêm khuya thanh vắng Thanh cất tiếng ngâm:
Ngưá»i Æ¡i, hồ rá»™ng bao la
Thiên Thai trăng mở đưá»ng hoa đón ngưá»i.
Ngá»c mê man vì cảnh đẹp, tiếng ngâm và lá»i thÆ¡ hay cá»§a ngưá»i yêu nên chà ng nói giá»ng đùa bỡn để che cảm động:
“ThÆ¡ ấy, thứ cô mà là m được. Chắc là cóp cá»§a ai chứ gìâ€.
Thanh nói:
“Tôi còn má»™t bà i thÆ¡ hay hÆ¡n nhiá»u để lát nữa sẽ ngâm anh nghe. Bà i ấy chÃnh tôi là m ra từ lúc còn trong nước khi má»›i bắt đầu yêu ngưá»i mà vá» sau là chồng tôi và đã đánh lừa, phụ bạc tôiâ€.
Ngá»c há»i:
“Buổi chiá»u chị mua được cyanure de potassium chưa?â€
Thanh yên lặng không đáp. Bá»—ng ở má»™t chiếc thuyá»n xa có tiếng ngưá»i vá»ng lại. Thanh cất tiếng ngâm luôn má»™t hÆ¡i:
Äêm trăng thoảng tiếng ai trong gió
Lòng há»i lòng biết có ai không?
Hay chăng tiếng vá»ng mÆ¡ mòng
Của lòng mình nói cho lòng mình nghe...
Ngá»c má»›i đầu ngá» ngợ, đến khi Thanh ngâm xong chà ng quay lại sá»ng sốt nhìn Thanh:
“Bà i thÆ¡ ấy chị là m?â€
“Nà y, anh lại sắp bảo tôi cóp thÆ¡ ngưá»i khác có phải không? Bà i thÆ¡ ấy tôi là m nên tôi má»›i thuá»™c lòng ngâm luôn má»™t hÆ¡i. Anh có thấy tôi vấp váp má»™t chữ nà o không?â€
Thanh mỉm cưá»i tiếp theo:
“Có anh cóp cá»§a tôi thá»i có. Nếu không, sao ở nhà chị...â€
Ngá»c nhá»› lại và hiểu nguyên do. Chà ng chắc Thanh có đến chÆ¡i nhà chà ng trá» từ khi chà ng ở Văn SÆ¡n, Ma-Lì-Pố. Thanh ghế ngưá»i lại gần Ngá»c há»i:
“Cô Thúy hay cô Phươngâ€.
Ngá»c đáp:
“Chị nhìn bức tranh thì biết là ai rồi, cần gì phải há»iâ€.
Bá»—ng chà ng nghÄ© ra má»™t Ä‘iá»u. Từ khi gặp Thanh mặc dầu nhiá»u lúc thân máºt như đôi tình nhân, chà ng vẫn không hiểu Thanh ra sao; Thanh chỉ có cảm tình vá»›i chà ng như má»™t ngưá»i bạn hoặc má»™t đồng chÃ, hay là nà ng theo lệnh cá»§a Việt Minh cố quyến rÅ© chà ng đúng như lá»i Ninh phá»ng Ä‘oán. Hai mắt Thanh lúc thì mÆ¡ mà ng hiá»n háºu, có khi trong sáng vui tươi, thỉnh thoảng lại sắc sảo như hung dữ, độc ác. Ngá»c nghÄ© thầm: “Hay Thanh là Hồ Ly Tinh như trong truyện Liêu Traiâ€. Bây giá» muốn biết rõ lòng Thanh chà ng cần tá» ra mình yêu Phương để xem Thanh có ý ghen tức không. NghÄ© váºy chà ng nói tiếp:
“Ở Mông Tá»± là m gì có cảnh tôi vẽ như trong tranh. Vá»›i lại dáng ngưá»i ngồi trong tranh không giống dáng cô Phương má»™t tý nà o cảâ€.
Ngá»c biết là dáng Thúy và dáng Phương giống nhau lắm vì khi kể chuyện vá» Thúy chà ng đã có lần tả Thúy thon thon như ngưá»i Phương nhưng chà ng cÅ©ng cứ nói váºy để Thanh tưởng là chà ng nói dối; nếu chà ng có ý giấu giếm tức là chà ng đã thá»±c tình yêu Phương.
Quả nhiên Thanh mắc lừa biết là Ngá»c đã nói dối. Nhưng nà ng vẫn thản nhiên vì lúc nhìn nét mặt tái hẳn lại cá»§a Ngá»c sáng ngà y, nà ng đã biết chắc chắn rằng Ngá»c yêu nà ng. Thấy Thanh thản nhiên, nói chuyện cưá»i đùa vui vẻ, Ngá»c không hiểu thêm được ý Thanh đối vá»›i mình ra sao.
Chà ng lại có cảm tưởng rằng Thanh tinh khôn lắm, chắc là má»™t nữ cán bá»™ lợi hại cá»§a Việt Minh và rá»n rợn sợ. Thanh bảo bà lái đò lấy ra hai chai xá xị mua lúc nẫy rồi mở nắp đưa cho Ngá»c, nói má»™t cách quá ư dịu dà ng thà nh ra mỉa mai:
“Má»i anh xÆ¡iâ€.
Ngá»c nhắm mát lại rồi nói má»™t mình:
“Chắc đã đến lúc rồi. Phạm nhân đã được ngắm cảnh đẹp, nghe hát hay, sắp sá»a đến phút lên Ä‘oạn đầu đà iâ€.
Một lúc lâu chà ng mới mở mắt ra đưa Thanh chai xá xị:
“Má»i chi xÆ¡i trước tôi uống ná»a dướiâ€.
Thanh cưá»i:
“Anh đỠphòng thế cÅ©ng vô Ãch. Anh đã không hai lần uống cà -phê trước mặt Nghệ... Tôi xin uống trước để anh khá»i nghi ngá» tôi như Nghệ đã không nghi anh...â€
Thanh nhấc chai xá xị tu và o miệng chai, đợi má»™t lúc lâu rồi đưa cho Ngá»c.
“Bây giá» má»i anh xÆ¡i. Chắc là không có thuốc độc. Vì nếu có thì tôi đã hóa ra ma rồiâ€.
Ngá»c cÅ©ng cầm chai tu má»™t hÆ¡i cạn, ngồi yên nghe ngóng rồi nói vá»›i Thanh:
“À ra không việc gì. Tôi đã tưởng mình lên tiênâ€.
Rồi hai ngưá»i cùng báºt lên cưá»i má»™t lúc.
--------------------------------------------------------------------------------
[1] Há»a đầu phu: ngưá»i trông việc bếp nước.
Xem tiếp chương 25
|

31-08-2008, 01:20 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 25
Thuyá»n thuê đã đến lúc quay trở vá» cho đúng lá»i mặc cả vá»›i bà lái. Lúc đó thuyá»n Ä‘i vá» phÃa đông. Trước mái thuyá»n xa má»™t quãng ánh trăng rải má»™t con đưá»ng rắc hoa bạc; thuyá»n Ä‘i đến đâu thì ánh trăng ở gần biến Ä‘i và những hoa bạc khác lại dần dần hiện lên trên gợn sóng. Sương đêm bắt đầu xuống. Ngá»c và Thanh không ai nói má»™t lá»i nà o, ngồi yên lặng ngắm vẻ đẹp cá»§a con đưá»ng lấp lánh hoa bạc như dẫn lối và o má»™t thế giá»›i xa xăm huyá»n ảo trong sương má».
Bá»—ng Thanh quay vá» phÃa Ngá»c thở dà i má»™t cái rồi nói:
“Thế là anh chà ng Phạm Lãi lại phải Ä‘i vá»›i Tây Thi. Mà Tây Thi cÅ©ng bị Phạm Lãi ám ảnh cứ ngồi kè kè ngay bên cạnh. Nà y anh có nhá»› bà i ‘Con thuyá»n không bến’ cá»§a Äặng Thế Phong không?â€
Ngá»c đáp:
“Có, tôi chỉ nhá»› loáng thoáng má»™t và i Ä‘oạn: Äêm nay sương lam má» trong mây, vá»›i lại: Cuốn theo chiá»u gió má»™t con thuyá»n trôi trong trăngâ€.
“Thế anh có muốn nghe không để tôi hát anh nghe nhé. Anh thì chẳng biết hát bà i gì cả cứ việc ngồi ỳ thần xác ra đó để ngưá»i khác hát cho ngheâ€.
Ngá»c cưá»i:
“Tôi là phạm nhân mà â€.
Giá»ng Thanh trong và cao vẳng lên trong đêm trăng yên tÄ©nh. Bà lái nói:
“Cô hát hay quá. Tôi chưa nghe ai hát bà i ấy bao giá». Giống như bà i hát Nháºt ấyâ€.
Thanh đáp luôn:
“Äấy là má»™t bà i hát Quảng Äông nổi tiếng. Thế bà có biết bà i phú XÃch BÃch cá»§a Tô Äông Pha không?â€
“Tôi có biết chữ nghÄ©a gì đâuâ€.
“Thế bà có xem truyện Tam Quốc không. Ấy tráºn XÃch BÃch là tráºn Tà o Tháo đánh nhau vá»›i Chu Du, bị Gia Cát cầu phong thua liểng xiểngâ€.
“Có, tôi có biết Tà o Tháo vì Ä‘i xem tuồngâ€.
Thanh nhìn Ngá»c rồi nói vá»›i bà lái đò:
“Äể tôi hát bà i phú XÃch BÃch cho bà ngheâ€.
Cả bà i chữ Nho lẫn bà i dịch, buổi trưa nà ng đã đổi sẵn đi và i đoạn hoặc và i chữ. Nà ng cất tiếng ngâm to:
“Nhâm Tuất chi xuân, nhất nguyệt ký vá»ng, Ngá»c tá» giữ Thanh nữ phiếm chu, du ư Tây SÆ¡n chi hạ. Thanh phong từ lai, thá»§y ba bất hưng: cá» xá xỉ chúc Ngá»c, tụng công tác chi thi, ca cách mệnh chi chương. Thiểu yên, nguyệt xuất ư Tây SÆ¡n chi thượng, bồi hồi ư chà ng Ngá»c chi nhân; bạch lá»™ hoà ng giang, thá»§y quang tiếp thiên. Túng nhất vÄ© chi sở như, Lăng thư ký chi mang nhiên. Hạo hạo hồ như bằng hư ngá»± phong, nhi bất tri kỳ sở chỉ: chiêu chiêu hồ như di thế độc láºp, Thanh Ngá»c nhi đăng tiên...†[1]
Thanh ngâm ngay xuống đoạn Tà o Tháo, Chu Du không còn nữa:
Ngá»c nhất thế chi hùng dã, cô Kim an tại tai! [2]
Rồi nà ng chuyển sang hát bà i dịch:
Xuân Nhâm Tuất tháng giêng, mưá»i sáu
Má»™t con thuyá»n, má»™t cáºu má»™t cô
Tây SÆ¡n rặng núi lá» má»
Nà ng Thanh, chà ng Ngá»c trên hồ ngắm trăng
Gió lạnh buốt, nước bằng phẳng lặng
Xá xị ngon, Ngá»c lắng câu ca
Câu thơ cách mệnh ngâm nga
Nhá»› công tác trạm xót xa, ngáºm ngùi
Bá»—ng trên không sáng ngá»i Ngá»c-thá»
Giữa Äẩu Ngưu soi rõ Tây SÆ¡n...
Äến chá»— Tà o Tháo, Chu Du, nà ng cao tiếng ngâm giá»ng thê thảm:
Tứ với Nghệ bây giỠđâu hở?
Thân phù du trơ bộ xương khô!
Thanh phải ngừng lại, lấy tay che miệng cưá»i khi sắp ngâm Ä‘oạn cuối cá»§a bà i dịch:
Vừa đồng chà vừa anh em
Hai chai xá xị say má»m má»›i thôi
Ngổn ngang chai cốc rơi đây đó
Gối đầu nhau ngá»§ ở mạn thuyá»n
Hai ngưá»i má»™t giấc ảo huyá»n
Giòng Sông Thanh Thủy lên tiên có ngà y. [3]
Thanh ngâm hết bà i thơ dịch, lại nhớ tới một câu trong bản dịch khác và tiếp luôn:
Tiếng đã dứt, dư âm còn mãi
Kéo dà i ra như sợi tơ vương...
Ngá»c nói:
“Chị ngâm nữa Ä‘iâ€.
Thanh đáp:
“Hết rồi. Bây giá» ta cÅ©ng bắt chước anh Tưá»ng bà n chuyện triết lý. Anh xem còn đâu Tà o Tháo, còn đâu Chu Du, cÅ©ng như sau nà y còn đâu Việt Quốc, Việt Minh, nhưng bóng trăng lòng sông XÃch BÃch, những câu phú hay cá»§a Tô Äông Pha muôn thuở còn mãi. Lâu bá»n nhất, thá»±c nhất chỉ là cái đẹp. Äã có lần tôi nói vá»›i anh vá» kiếp con ngưá»i và cái guồng máy, má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t kiếp, má»i hà nh động Ä‘á»u do những sức ngấm ngầm ở trong ngưá»i mình thúc đẩy. Cuá»™c Ä‘á»i cá»§a mình nghÄ©a là cuá»™c Ä‘á»i anh, cuá»™c Ä‘á»i tôi, cÅ©ng như Ä‘á»i Tứ, Nghệ, Ä‘á»i cá»§a chị Nam y tá gì ở Văn SÆ¡n, Ä‘i và o con đưá»ng nà o Ä‘á»u do sức thúc đẩy mà không ai tá»± biết, tuy ai cÅ©ng vẫn tưởng chÃnh mình đã lá»±a chá»n. Má»™t khi và o con đưá»ng đó, mình bị má»™t ‘guồng máy vô hình’ lôi cuốn khó lòng thoát khá»i, chỉ cứ việc noi theo, không nháºn định được cái gì là xấu, cái gì tốt, phÃa nà o là sá»± thá»±c, phÃa nà o là sai lầm. Chắc anh cÅ©ng có biết câu cá»§a Pascal: Bên nà y dẫy núi Pyrénées là sá»± thá»±c, bên kia là sai lầm [4]. Váºy nói đến Chân Thiện Mỹ, Chân không có...â€
Thanh cưá»i rồi tiếp theo:
“Không phải chân không có để Ä‘i đâu. Không ai biết đâu là chân lý. Äạo nà o, triết lý gia nà o cÅ©ng nói chÃnh mình má»›i có được chân thá»±c, còn ngưá»i khác chỉ có chân giả; còn thiện cÅ©ng váºy, sáng ngà y anh đã Ä‘uợc xem ông Ãc, ông Thiện nhưng ông nà o ác ông nà o thiện? Như anh giết Nghệ thế là anh thiện hay ác; Nghệ cÅ©ng định giết anh chắc Nghệ cho việc mình là chân là thiện... À chỉ có cô Phương nhà anh là thiện thôi vì cô ta không giết ai bao giá» lại Ä‘an áo cho anh, thế là thiện lắm đấy chứ!â€
Ngá»c nói giá»ng gắt:
“Bà n vá» triết lý xin chị để mặc cô Phương đấyâ€.
“Tôi nói đến cô Phương việc gì anh cáu. Sắp đến Thiên Thai rồi. Ở Thiên Thai không ai cáu cả. Nhưng thôi, ba thứ Chân, Thiện, Mỹ thì Chân tùy từng ngưá»i, Thiện cÅ©ng váºy, chỉ còn lại Mỹ; chỉ có cái đẹp là ... khốn nhưng cái đẹp cÅ©ng tùy ý từng ngưá»i nốt, anh, anh thấy cô Phương đẹp... Nhưng tôi lại khác, tôi thấy anh chà ng Phạm Lãi đẹp hÆ¡n, tuy tôi chưa từng bao giá» thấy mặt. Mà Phạm Lãi hình như không cáu bao giá», nhất là đối vá»›i Tây Thi...â€
Ngá»c nói:
“Tôi không bao giá» hiểu nổi chị, chỉ có Ä‘iá»u đó má»›i là sá»± tháºt, là chân lýâ€.
Lúc hai ngưá»i vá» tá»›i thà nh phố thì đã khuya lắm. Thanh nói:
“Bây giá» tôi vá» nhà ngưá»i bạn tôi ngá»§ đêm nay, hai ngưá»i cùng vá» khuya má»™t lúc sợ anh Tưá»ng nghi ngá». Anh Tưá»ng thì tôi không sợ lắm, tôi sợ nhất anh Ninh cá»§a anh, vì tôi chỉ báo anh Tưá»ng là đêm nay tôi báºn nói chuyện vá» sá»± tiến triển cá»§a triết lý vá»›i anh mê mải nên vá» khuya. Tôi sẽ nói là tôi không muốn anh Ä‘i xi-nê tốn tiá»n vô Ãch, rá»§ anh vá» nhà bạn tôi để ‘thuyết’ anh má»™t tráºn: bắt đầu từ thuyết nguyên thá»§y triết lý, qua Platon, Aristote rồi đến Locke dá»±a và o quả táo cá»§a Newton, đến bá»n theo thuyết Hédonisme, rồi Kant, Fichte cái anh chà ng phát minh ra tá»± do, bố đẻ cá»§a Hegel tìm ra luáºt mâu thuẫn duy tâm, sau cùng đến cái anh chà ng Marx Ä‘em đảo ngược cái Kim Tá»± Tháp duy tâm cá»§a Hegel, đẻ ra mâu thuẫn duy váºt cá»™ng sản khiến thế giá»›i cÅ©ng đảo lá»™n, Việt Quốc, Việt Minh tìm cách đấu váºt nhau và tay anh bao lần vấy máu. Äấy anh cố nhá»› những tên các triết gia ấy, lỡ anh Tưá»ng có há»i thì anh Ä‘em ra trả lá»i. Cần nhất quả táo rÆ¡i cá»§a Newton, hay anh nói vì má»™t bông hoa trà hay má»™t cô Tây Thi từ lan can chùa Si-San rá»›t xuống chân núi nên Fichte má»›i đẻ ra tá»± do, có tá»± do tất phải có cái chống lại thà nh ra luáºt mâu thuẫn duy tâm cá»§a Hegel và duy váºt cá»§a Marx. Bây giá» thì chuyện ngã ngÅ© rồi: tá»± do sinh ra dân chá»§ Tây phương, tá»± do cÅ©ng sinh ra độc tà i cá»™ng sản. Lại còn anh chà ng Nietzsche vá»›i con ngưá»i Siêu nhân cho phép Hitler đẽo má»™t cái trục vá»›i Mussolini, cả hai bây giá» Ä‘á»u chết ngoẻo, nhưng Nháºt theo đúng tinh thần cá»§a Vương Dương Minh vẫn còn, thiên hạ đánh nhau lung tung, anh má»›i chạy sang đây gặp tôi và vì chán ngán nhân loại nên hai lần rá»§ tôi Ä‘i, má»™t lần cùng tôi trôi và o Äà o Nguyên, má»™t lần ở hồ Si San cùng tìm kiếm Thiên Thaiâ€.
Thanh cưá»i tiếp theo:
“Vì chuyện Thiên Thai mà anh đâm cáu sưá»n vá»›i tôi, chung qui chỉ tại cái anh chà ng Fichte cái anh chà ng Marx. Thôi bây giỠđến nhà bạn tôi rồi, anh vá» kẻo khuyaâ€.
Thanh tiến lên ngừng lại trước má»™t căn nhà chỉ và o là m hiệu nà ng ở đấy rồi giÆ¡ tay vẫy từ biệt Ngá»c.
Sáng hôm sau, Thanh đến sá»›m và mặc quần áo Việt. Má»™t lát sau nà ng bưng lên hai cháºu nước trong bên cạnh có để hai chiếc khăn mặt sạch tinh, má»™t cái mà u trắng, má»™t cái xanh nhạt cho khá»i lẫn; còn chiếc khăn mặt cá»§a Thanh thì mà u hồng như mà u hoa đà o. Tưá»ng và Ngá»c rá»a mặt xong, trên bà n đã có hai cốc cà -phê tá»a hÆ¡i thÆ¡m.
Ngá»c hai tay ôm lấy cốc cà -phê cho ấm đứng tá»±a cá»a sổ nhìn xuống. Trá»i lạnh nhưng ở dưới vưá»n Thanh đã cởi áo len chỉ mặc có chiếc áo cánh. Nà ng xắn tay áo để lá»™ ra hai bắp tay trắng rồi cúi mình thả dây cho thùng xuống giếng lấy nước đổ vô chiếc cháºu gá»— giặt quần áo. Vì nà ng cúi xuống cố sức kéo dây nên má»—i lần ngá»ng lên hai gò má á»ng hồng, đỠhÆ¡n cả hôm đứng gần cây trà ở chùa SÆ¡n Tây. Nà ng ngồi xuống khoắng cả hai tay và o cháºu nước trong. Ngá»c thấy nà ng rùng mình má»™t cái, chắc vì giếng nước giá lạnh. Hôm ấy nà ng giặt mấy bá»™ quần áo ngá»§ cá»§a nà ng. Thanh xát xà phòng cho đầy nước bá»t rồi vò từng chiếc áo má»™t.
Nắng đã bắt đầu chiếu xuống bức tưá»ng cạnh giếng. Giặt xong, Thanh mÃm môi, lấy hai tay cố sức vắt áo tháºt kỹ rồi rÅ© và đem phÆ¡i lên chá»— giây thép có nắng. Dây thép ở gần chá»— buá»™c nên hÆ¡i cao, nà ng phải kiá»…ng chân má»›i vá»›i tá»›i. Bá»—ng nà ng ngá»ng nhìn lên, thấy Ngá»c đứng ở cá»a sổ, cốc cà -phê đã cạn nhưng vẫn cầm ở tay. Ngá»c mỉm cưá»i và thấy Thanh cÅ©ng mỉm cưá»i đáp lại; vì hai con mắt Thanh hÆ¡i thoáng vẻ tinh nghịch nên Ngá»c tưởng nà ng định rá»§a thầm mình:
“Anh chỉ được cái ăn uống là giá»i...â€
Ngá»c nhìn rất lâu và o hai con mắt thân yêu. Chà ng thấy Thanh khác hẳn hôm trước khi Ä‘i chÆ¡i núi và chÆ¡i hồ, mÆ¡ má»™ng những chuyện Thiên Thai hoặc bà n luáºn lôi thôi vá» triết lý.
Sáng hôm nay, nhìn Thanh vắt và phÆ¡i áo, hai cánh tay vén lên gần vai, Ngá»c thấy nà ng chỉ là má»™t cô gái đơn sÆ¡, và cuá»™c Ä‘á»i nữa cÅ©ng đơn sÆ¡, như cảnh phÆ¡i quần áo ở má»™t khu vưá»i nhá» xinh xinh bắt đầu nhuá»™m nắng nhạt má»™t buổi sáng trá»i trong, thoáng gió nhẹ.
“Chị Thanh Æ¡iâ€.
Thanh ngá»ng lên nhưng mãi không thấy Ngá»c nói gì. Ngá»c nghÄ© thầm:
“Thiên Thai ở đây, cần gì Ä‘i tìm đâu xa, tốn công như Lưu Nguyá»…nâ€.
Nhưng chà ng không nói ý nghÄ© ấy ra vá»›i Thanh. Chà ng há»i:
“Trưa hôm nay ăn gì chị Thanh?â€
Thanh không đáp ngay. Nà ng kéo thẳng chiếc áo cánh phÆ¡i ở dây thép xuống cho thấp, mỉm cuá»i rồi giấu mặt sau chiếc áo, nói to:
“Trưa hôm nay ấy à ? Anh ăn hoa Trà Mi thổ phỉ cá»§a tôi trá»™n vá»›i tim thổ phỉ cá»§a cô Phươngâ€.
--------------------------------------------------------------------------------
[1] Nguyên bản chữ Nho: Nhâm Tuất chi thu, thất nguyệt ký vá»ng, Tô Tá» dữ khách phiếm chu, du ư XÃch BÃch chi hạ. Thanh phong từ lai, thá»§y ba bất hưng, cá» tá»u chúc khách, tụng Minh Nguyệt chi thi, ca Yểu Ä‘iệu chi chương. Thiểu yên, nguyệt xuất ư Äông SÆ¡n chi thượng, bồi hồi ư Äẩu Ngưu chi gian, bạch lá»™ hoà ng giang, thá»§y quang tiếp thiên.Túng nhất vÄ© chi sở như, lăng vạn khoảnh chi mang nhiên. Hạo hạo hồ như bằng hư ngá»± phong, nhi bất tri kỳ sở chỉ: chiêu chiêu hồ như di thế độc láºp, VÅ© hóa nhi đăng tiên...
[2] Cố nhất thế chi hùng dã, nhi kim an tại tai.
[3] Dá»±a theo bản dịch cá»§a Há»c Canh:
Thu Nhâm Tuất qua rằm tháng bảy,
Má»™t con thuyá»n bát cáºy bên sông
Dưới non XÃch BÃch cháºp chùng
Chà ng Tô với khách theo giòng lượn chơi
Gió hây hẩy nước trá»i phẳng lặng
Cất chén má»i khách lắng câu ca
Thơ thần Minh Nguyệt ngâm nga
Nà y chương Yểu Äiệu thiết tha tuyệt vá»i!
Bá»—ng ngang không sáng ngá»i ngá»c thá»
Giữa Äẩu Ngưu soi rõ Äông SÆ¡n
..................................................
Ngưá»i trước thế bây giỠđâu tá?
Mình bá»t bèo cá»a cá rừng sông
...............................................
Tưng bừng nà y bác nà y em
Quả hoa nhẫn sạch say má»m má»›i thôi
Ngổn ngang chén bát rơi đây đó
Gối đầu nhau ngá»§ ở mạn thuyá»n;
Êm êm mơ giấc mơ tiên
Vầng Äông ai đã treo lên lúc nà o!
[4] Vérité en decà des Pyrénées, erreur au delà (Pascal).
Xem tiếp chương 26
|
 |
|
| |