03-09-2008, 05:49 PM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Phần 3
Chương VI
Sáng hôm sau, lúc Chi sá»±c tỉnh thì trá»i đã rạng đông. Ngưá»i mà nà ng nghÄ© đến trước tiên là Tú, chồng nà ng, ngưá»i chồng theo tâm tưởng. Rồi, không thấy Tú nằm bên cạnh nà ng lại mỉm cưá»i, tung chăn trá»—i dáºy, nét mặt có vẻ bẽn lẽn khôi hà ị
Giấc ngá»§ ngon trong đêm ấy đã là m cho tinh thần ngưá»i thiếu phụ được tỉnh táỠNà ng tươi như đóa hoa nở vá» ban sáng.
Nà ng vẫn nghÄ© đến ngưá»i yêu ... Tần ngần nhìn góc giưá»ng bá» trống, trong óc Chi bá»—ng nảy ra má»™t ý tưởng ngồ ngá»™. Nà ng thở ra, lẩm bẩm nói má»™t mình:
- Chả biết hôm qua anh chà ng có ngá»§ hay không? Hay lại bắt chước Quan Công tháºt?
Rồi thấy hơi lạnh như ngấm và o thịt da, nà ng rùng mình một cách sung sướng.
Phải, Chi sung sướng lắm ... Nà ng có vẻ cảm động, nũng nịu và tình tứ như một cô dâu sắp đến tối tân phòng. Nhưng ngao ngán biết bao! Khi nà ng ngó ra ngoà i mà n xem Tú ở đâu thì một cảnh bỗng là m cho nà ng cảm động:
Trên mặt bà n kê sát giưá»ng, Tú nằm ngá»§, chân bá» thõng, tay chắp lên ngá»±c, miệng há hốc như má»™t cái thây ngưá»á»‹ Thốt nhiên Chi hối háºn, lẩm bẩm tá»± trách mình vô ý. Nà ng cảm thương Tú quá nên vùng trá»—i dáºy đến bên bà n sẽ nâng đầu Tú lên âu yếm gá»i:
- Anh, anh dáºy Ä‘i ... trá»i sáng rồi!
Mở mắt ra trông thấy Chi, Tú thở dà i như lo lắng rồi sẽ cầm tay nà ng mà nhìn châng châng ... Chà ng thực không ngỠrằng Chi lại tình tứ, ngây thơ đến thế được.
"Giấc má»™ng ngà y xuân" mà xưa kia chà ng tá» lá»i mÆ¡ ước trước bạn hiá»n ngỠđâu nay lại thà nh sá»± thá»±c ... Äây, cÅ©ng má»™t buổi sáng xuân, cÅ©ng lúc vừa tỉnh dáºy ngưá»i yêu đã âu yếm nâng đầụ Nhưng than ôi! Lòng ai riêng say sưa mà chà ng thì chỉ thêm tê táị
- Dáºy Ä‘i anh!
Trá»i Æ¡i! Có biết bao tình tứ nồng nà n trong lá»i nói tiếng cưá»i, trong cái hÆ¡i thở nhịp nhà ng kiạ
- Em!
- Dạ! thôi, dáºy Ä‘i anh!
- Anh mệt lắm.
- Nhưng cÅ©ng phải dáºy chứ, ai lại nằm ngá»§ như thế nà y không!
Rồi nà ng thỠthẻ trách:
- Chết tháºt! Hôm qua em ngá»§ quên Ä‘i lúc nà o không biết, chẳng để chá»— cho anh nữạ Chà o! Thế mà không gá»i!
Äoạn, nà ng nâng mạnh đầu Tú lên, sẽ nói:
- Nà o, dáºy Ä‘i, dô ta!
Khi Tú đã ngồi dáºy hẳn, nà ng má»›i rụt tay ra rồi bẽn lẽn ngồi xuống ghế, lấy há»™p lược, gương ở trong ngăn kéo ra chải đầu và đánh phấn. Xong, nà ng ngẩng lên thấy Tú vẫn ngồi bó gối trên bà n mà ngẩn mặt ngắm mình thì báºt cưá»i nói:
- Kìa! Anh là m sao mà ngẩn ngơ như chúa tà u nghe kèn ấy thế!
Như tỉnh má»™ng, Tú giáºt mình, thò chân xuống đất, luýnh quýnh tìm giầỵ Chi tụt đôi dép nan ra cho rồi vui vẻ đến giưá»ng con. Tú thấy bà n chân trắng nõn cá»§a ngưá»i yêu in vết lên sà n đà y cát bụi thì ái ngại nói:
- Thôi, em cứ đi, không lại lấm chân. Anh xót ruột lắm.
Chi cưá»i nụ, âu yếm đáp:
- ÄÆ°á»£c, em đã có giầỵ Mà , trong mấy năm nay "gót ái tình" bùn pha sắc xạm còn được nữa là ... và i hạt bụi cá»n con.
Câu nói khôi hà i ý vị là m cho Tú cũng vui vuị Chà ng mạnh mẽ nhảy xuống đất rồi se sẽ bảo:
- Chi không rá»a mặt à ? ở bẩn thế!
Chi đáp:
- Thôi, có ở bẩn thế em mới được sống lâu mà hầu hạ anh.
Nà ng vui sướng quá, nên lúc nà o cÅ©ng bông đùạ Khi Tú đã Ä‘i khá»i ra sân rồi, nà ng lại muốn trêu ghẹo nên rón rén theo sau, định dá»a cho Tú giáºt mình. Nhưng kinh ngạc biết bao! Nấp sau bức tưá»ng, nà ng vừa toan mở miệng nói thì thấy Tú gục đầu xuống tưá»ng mà nức nở khóc ... Thì vẻ vui tươi, bỡn cợt trên khuôn mặt Chi cÅ©ng dần dần biến Ä‘i mà đổi ra vẻ ngÆ¡ ngác, bà ng hoà ng. Rồi sợ Tú biết, nà ng quay vá» chá»— cÅ©.
Má»™t lúc sau Tú cÅ©ng trở và ỠÄợi cho chà ng mặc quần áo xong và đến đứng bên mình, Chi má»›i thở dà i, bảo bạn:
- Sao anh lại khóc?
Tú ấp úng trả lá»i:
- Không, anh khóc bao gi� Em nói oan cho anh!
- Anh không nên nói dối em như thế. Chúng ta phải vui vẻ mà sống chứ, khổ sở như váºy còn chưa chán hay saá» Lúc nãy thấy anh khóc, em thá»±c lấy là m buồn, chắc anh có Ä‘iá»u gì bà máºt muốn giấu em?
Tú gượng cưá»i:
- Bà máºt quái gì đâu! Tại thấy em tá» tế quá, nên anh cảm động. Thôi, từ giá» trở Ä‘i anh không dám thế nữạ
Nhưng như có tâm linh báo trước việc không hay, Chi còn há»i vặn:
- Vì em tỠtế mà anh cảm động thì .... sao anh lại phải ra đằng sau mà khóc, không ở trước mặt em?
Tú nhanh trà đáp luôn:
- Ai lại khóc trước mặt ngưá»i yêu má»™t cách vô lý như thế bao giá». Vả lại, lúc ấy, nhân nghÄ© đến việc đê tiện cá»§a anh mấy năm vá» trước, anh bá»—ng tá»± thẹn ...
- Mà anh khóc?
Tú thở dà i:
- ChÃnh thế. Mà thá»±c em cÅ©ng khéo lôi thôi! Ngưá»i giầu sang, tốt bụng chẳng theo lại cam tâm theo Ä‘uổi má»™t thằng vô gia cư, vô nghá» nghiệp!
Chi đã hết nghi ngỠnên vẻ mặt lại tươi như cũ. Nà ng thấy Tú có ý tự khinh thì tỠý không bằng lòng:
- ấy đấy, em đã bảo là đừng lôi nó ra nữa thì lại cứ ... Con trai đâu mà chẳng có chút lòng tự ái! Việc đã qua rồi, anh nhắc lại là m gì cho em phải nghĩ?
Rồi, muốn Tú không nghÄ© quẩn nữa, nà ng mỉm cưá»i, thỠđộc:
- Từ giỠtrở đi, đứa nà o còn nói lôi thôi nữa đứa ấy chết!
Tú lại thở dà i:
- Nếu thế, anh cà ng nên nói ... lắm ... Anh thực không đáng ...
Chi ngắt lá»i:
- Thôi Ä‘i, không nói chuyện vá»›i ngưá»i Ä‘iên!
Äoạn, nà ng đến bên giưá»ng vừa ẵm thằng Ân dáºy, vừa bảo Tú:
- Anh cho mẹ con em ăn cái gì Ä‘i thôị Äói lắm rồị
Tú nghe lá»i, vá»™i ra cá»a thang cất tiếng gá»i thằng nhá» và bảo nó mua thức ăn sáng mang lên. Má»™t lúc sau, nó bưng lên má»™t cái khay trên để hai bát phở. Lúc quay ra, nó lần lượt nhìn "cáºu, mợ" má»™t cách ranh mãnh như có ý nghi ngá». Chi thấy váºy cÅ©ng biết là nó chế nhạo nên đưa mắt liếc tình nhân rồi nÅ©ng nịu con:
- Ân hôn me đi nà o!
Nhưng thằng Ân vốn không có lòng yêu mẹ như má»™t đứa trẻ ngoan và cÅ©ng chưa từng biết hôn mẹ bao giá» nên nghe mẹ nói, nó chỉ nhoẻn mép cưá»i, tát và o má Chi má»™t cái nên thân. Rồi lúc Chi đặt nó xuống ghế toan và phở cho, nó lại nguây nguẩy:
- Chả ăn cái nà y đâu! Ăn sữa cơ!
Chi dá»— ngá»t:
- Hôm nay em hẵng ăn tạm cái nà y váºy, sau me sẽ mua sữa cho, chóng ngoan!
Thằng Ân đã không nghe lại còn nhè mồm ra khóc và hất bát phở đổ xuống khay, là m cho Tú phải lắc đầu ghê tởm. Nhưng vẫn Ä‘iá»m nhiên, Chi ngá»t ngà o:
- Äấy, con anh có ngoan không! Gá»›m, em ngoan là m sao mà ngoan quá! Tôi cÅ©ng đến chết vá» cáºu mất thôi!
Nó lại giáºn dá»—i hất nốt bát phở kia, khiến Chi không thể nén được sá»± tức giáºn. Nhưng sợ mắng con thì phiá»n lòng bạn nên nà ng chỉ thở dà i nói lảng:
- ừ thôi, để me bảo thầy mua sữa cho em váºy!
Lần thứ hai, Tú lặng lẽ theo lá»i Chi như má»™t cái máỵ Cái tÃnh vòi vÄ©nh cá»§a con đã là m cho chà ng quyết tâm theo ý định nên không còn băn khoăn như trước nữạ Cho đến lúc con đã ăn xong, Tú nghiêm nghị nói:
- Bây giá» thì em để con ở nhà mà đến tạ tá»™i vá»›i ông Lương. Äã đà nh rằng ông ta không tức giáºn vì sá»± tà n tệ cá»§a em nhưng là m như thế chắc ông cÅ©ng được vui lòng mà anh đây má»›i không có Ä‘iá»u ân háºn.
Chi thẫn thỠđáp:
- Phiá»n quá nhỉ! Thôi em chả phải tộị Mà em biết thế nà o cho phải! Lố lắm anh ạ!
Tú lo lắng, thở dà i:
- Em nên nghe anh! ... Ông ta là ngưá»i tốt bụng, vui tÃnh, biết đâu lại chẳng nghe lá»i em mà vui lòng ...
Chà ng không dám nói nốt câu vì chợt nhá»› ra rằng lá»i mình vừa thốt ra chỉ có những ý tưởng vu vÆ¡.
Chi lại buồn rầu sẽ trách:
- Thá»±c anh cÅ©ng khéo lôi thôị Em đã vui lòng cùng anh thì anh cứ vui lòng mà hưởng; can chi lại nghÄ© đến chuyện không đâụ Tệ bạc vá»›i anh Lương có há»a chăng em phải chịu tiếng, chứ anh, anh ân háºn nà o có Ãch gì!
Câu nói như há»n giáºn, lá»t và o tai Tú trong lúc tinh thần khá»§ng hoảng lại là m cho chà ng thêm luống cuống. Mà lúc phải ra Ä‘i đã đến nÆ¡i rồị Chà ng nóng ruá»™t quá nhưng chẳng biết nói thế nà o cho phải, nên đà nh lòng nhắc lại:
- Em nên nghe anh.. Anh khổ lắm.
Lúc ấy trong tâm hồn Chi chỉ có những ý tưởng tốt đẹp, nên thấy nét mặt khổ sở, tuyệt vá»ng cá»§a tình nhân nà ng bá»—ng động lòng thương hại và muốn nghe lá»á»‹ Nà ng mÆ¡ má»™ng nói:
- Thì nà o em đi! Nhưng nếu anh Lương anh ấy giữ chặt lại không cho vỠthì cha con anh đừng thương khóc nhé!
Äoạn nà ng uể oải Ä‘i vá» phÃa cầu thang. Tú cảm động Ä‘i theo nghẹn ngà o:
- Vắng mặt cha con anh, em đừng nghĩ gì nhé!
Rồi chà ng lại vẩn vơ tiếp:
- Anh muốn em như thế lòng anh thực đau đớn lắm, nhưng ...
Chi nũng nịu:
- Gớm! Anh quấy lắm, chỉ nói đến chuyện buồn ... Lúc em sắp đi anh phải chúc cho em được "thượng lộ bình an" chứ sao lại nhắc đến những sự lo buồn!
Tú đáp:
- Vâng, anh xin chúc em được bình an!
Trong lúc say sưa hạnh phúc, Chi không biết là lá»i Tú nói chỉ có ý tiá»…n biệt chia phôi
Tà i sản của conanbmt
03-09-2008, 05:51 PM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Phần 3
Chương VII
Giấc "má»™ng ngà y xuân" thế là tan vỡ. Chi lại bÆ¡ vÆ¡ trên Ä‘á»á»‹ Trước nà ng còn ngẩn ngÆ¡ thương tiếc, nhưng rồi nà ng cÅ©ng cho Tú nói là phải và nẩy ra ý tưởng trở lại vá»›i gia đình để đùm bá»c đứa em côi cút. Ngay sau lúc Tú bá» ra Ä‘i, nà ng cÅ©ng thu xếp áo quần để Ä‘i Hưng Hóạ
(Ông Bình khi ấy đã được bổ tri huyện Tam Nông)
Ai đã Ä‘i xe ô tô đưá»ng Hà Ná»™i - SÆ¡n Tây chắc cÅ©ng phải để ý đến khoa tụng kinh cá»§a những đứa trẻ ăn mà y, và nếu ngà i nà o lại có tÃnh Ä‘a nghi nữa, thì dù có coi chúng nó là bá»n ranh con Ä‘i lừa ngưá»i, cÅ©ng phải động lòng vì những lá»i chúc tụng to tát cá»§a chúng mà cho má»—i đứa má»™t trinh.
Tháºt váºy, tuy đã tưởng tượng đến cái cảnh vui mừng cảm động khi hai chị em gặp nhau mà Chi cÅ©ng chưa quên được sá»± biệt ly Ä‘au đớn vừa quạ Lúc xe đỗ ở phá»§ Thuáºn, thấy ba bốn đứa ăn mà y xúm nhau và o xin, nà ng tức tối đến ná»—i phát gắt lên.
Chúng nó hình như đã hiểu nghỠlắm nên vội và ng xoay chiến lược. Thằng nà o thằng ấy hát ngay những câu chúc tụng:
- Lạy bà , bà sống như cây đa, già như cây quế, con cháu đầy đà n, lên xe xuống ngựa!
- Khổ quá! Thôi, đây cho mỗi đứa một xụ
Chi vứt tiá»n cho chúng nó xong, mỉm cưá»i quên hết ná»—i buồn. Có lẽ lần ấy là lần đầu nà ng chú ý đến những kẻ lầm than đói rách và động lòng thương hại những đứa trẻ khốn nạn, kiếm ăn ở dá»c đưá»ng. Phải! Nếu khối óc ta chỉ lo quanh lo quẩn vá» gia đình thì còn thì giỠđâu mà nghÄ© đến kẻ khốn cùng trong xã hộị
Cái chá»— ô tô dừng bánh kia phải chăng là nÆ¡i ngưá»i đói khó gặp khách cao sang? Mà lá»i trẻ lạy van bên đưá»ng phải chăng là tiếng kêu cầu thiết tha cá»§a hạng ngưá»i cÆ¡ cá»±c?
Xe đỗ má»™t lúc lại Ä‘i ... Ngưá»i bố thà cho những đứa ăn xin cÅ©ng quên ngay lá»i van vỉ. Duy đứng bên đưá»ng, đứa trẻ vẫn ngóng trông, đợi cái xe khác sắp qua, những cái xe có nhiá»u khách sang trá»ng.
Nhưng khách sang trá»ng nà o đã dá»… mấy khi gặp kẻ khốn cùng! Há» nà o phải chen chúc và o toa xe hà ng cháºt chộị Má»™t cái ô tô con sÆ¡n bóng lá»™n chạy qua dù có chở ông Hoà ng chúng nó cÅ©ng vô hy vá»ng, và không chạy ra, xao xác ngá»a tay xin. Vì thế cho nên ngà y ấy sang ngà y khác, năm ấy sang năm khác, thá»i gian lạnh lùng trôi, ngưá»i phú quý vá»›i đám dân nghèo vẫn cách nhau xạ Chỉ những ngưá»i chung cảnh ngá»™ má»›i năng giúp đỡ bạn nghèá»
Äồng xu Chi cho chúng tuy chẳng đáng là bao, nhưng nà ng cÅ©ng lấy là m khoan khoáị Là vì, nà ng đã động lòng thương xót những đứa trẻ ăn xin như ngưá»i má»›i qua cÆ¡n bÄ© cá»±c động lòng thương xót kẻ còn lâm trong cảnh gian nan cá»§a mình khi trước.
Lúc xe đỗ ở SÆ¡n Tây, có má»™t anh hà ng kẹo đến má»i muạ Thấy hai lá» kẹo bạc hà để trong hòm kÃnh, Chi lại sá»±c nhá»› đến ngà y em còn bé tÃ. Quý thưá»ng hay vòi tiá»n nà ng để mua những lá» kẹo xinh xinh. Nà ng tá»± nhá»§ lòng:
- Nếu ta mua cho nó hai lỠkẹo nà y thì lúc gặp ta nó sẽ sung sướng biết bao!
Nhưng Chi lại cảm động rÆ¡m rá»›m nước mắt: cáºu Quý bây giỠđã lá»›n rồi chứ đâu còn bé tÃ, đầu húi móng lừa như xưả
Má»™t giá» sau, xe má»›i tá»›i bến Trung Hà . Bóng mặt trá»i đã xế. Mấy ngưá»i lái đò ở trong hà ng nước chạy ra Ä‘on đả má»i:
- Ông Ä‘i Phá»§ Äoan? Bà đi Hưng à ?
Chi luống cuống đáp:
- Không tôi qua ngang!
Bà hà ng nước ngồi trong lá»u thấy nà ng lóng ngóng bèn cất tiếng má»i:
- Nghỉ chân xơi nước đã bà ạ. Phà mới sang sông còn lâu mới đến chuyến.
Chi nhìn xuống là n nước đỠcó ý nóng ruột:
- Mấy giỠlại có phà sang, thưa cụ?
Bà hà ng nước tươi cưá»i đáp:
- Dạ, nếu có xe còn đến thì há» phải chở ngay, không thì đến bốn giá»!
Má»™t cô lái đò, nước da mai mái, đứng bên cạnh, nhân cÆ¡ há»™i ấy, cất tiếng cưá»i:
- Bà vội tối thì đi nan.
Nghe giá»ng nói cá»§a cô lái đò kéo dà i ra, Chi lấy là m lạ, mỉm cưá»i:
- Thế cô lấy tôi bao nhiêủ
- Hai hà o bà ạ.
Cô lái ranh mãnh thừa biết khách là ngưá»i khá» khạo nên bắt chẹt. Nhưng nhìn là n nước mênh mông, Chi còn do dá»± vì từ thuở bé đến giá» nà ng chưa từng Ä‘i thuyá»n nan trên mặt sông lần nà á»
Cô lái lại há»i:
- Nà o, bà có sang không?
- Chịu thôi, thuyá»n cô bé tà thế kia nhỡ đắm thì chết!
Chừng như không bằng lòng câu nói gở ấy cô lái nguýt dà i khách rồi cà u nhà u:
- Là m như khổ thuyá»n giấy không bằng. Má»—i lúc mà đã chết thì thiên hạ còn ai dám Ä‘i thuyá»n! ...(1)
Thoáng thấy tiếng ai như tiếng ông Bình quát trong công đưá»ng, nà ng bá»—ng rợn ngưá»i tưởng như hồn vÃa Ä‘á»u lên mâỵ Nà ng rảo bước Ä‘i lên nhà , trong lòng xiết bao lo lắng.
"Em Quý đâủ Em Quý đâủ" Chi lẩm bẩm gá»i em rồi chạy Ä‘i tìm, nhưng trong nhà vắng ngắt không có má»™t aị NgÆ¡ ngẩn, nà ng đứng lặng yên trong buồng khách nét mặt lá»™ vẻ ảo não vô cùng? Ôi cảnh nhà ngà y nay so vá»›i năm xưa lại tiá»u tụy hÆ¡n nhiá»u, nà ng có ngỠđâủ Bá»™ sa lông vẫn là mấy chiếc ghế mây vá»›i cái bà n tròn nhưng sÆ¡n đã long nhiá»u chá»—. Trên lò sưởi, chiếc đồng hồ cÅ© rÃch vẫn kì cạch chạy, nghe rá»i rạc như muốn ngừng. Bên cạnh, ngổn ngang nà o báo tây, nà o tráp trầu, nà o sách vở. Xung quanh tưá»ng mạng nhện trăng
_
(1) Trang bản in của NXB Hương Sơn bị mất.
Ä‘en nghịt và tịnh không có má»™t tá» tranh. Nà ng lại ngó sang hai buồng bên thì chỉ thấy những phản, những giưá»ng và chiếu, chăn bá» bá»™n.
Äang nghÄ© ngợi lo phiá»n, bá»—ng Chi nghe tiếng chân ngưá»i ở đà ng saụ Nà ng giáºt mình quay lại thấy ngưá»i vú già bèn vồ váºp há»i:
- Nà y, cáºu Quý đâu, hả vú?
Vú già nhìn nà ng từ đầu đến chân có ý kinh dị;
- Thưa cô, cháu há»i thế nà y không phải: cô có phải là cô Chi không ạ?
- Phải, nhưng cáºu Quý đâủ
Ngưá»i vú già đang vui vẻ bá»—ng đổi ra buồn rầu rồi thở dà i má»™t cách thiểu não:
- Cô Ä‘i xa nên không biết ... Tháng trước đây, cáºu Quý Ä‘i tắm sông bị ... chết Ä‘uối rồi ...
Trá»i Æ¡i! Cáºu Quý chết! Chi có ngỠđâu lại xảy ra sá»± ghê gá»›m ấy trong Ä‘á»i nà ng. Sá»± Ä‘au đớn đột dáºy lên bởi cái tin thảm khốc, là m cho nà ng chỉ kịp gá»i lên hai tiếng "em Æ¡i" rồi nước mắt bá»—ng trà o ra như suối không sao ngăn được. Nà ng phải gục đầu và o tưá»ng cho khá»i ngã và lấy cánh tay để và o mi mắt như để ngăn hà ng lệ thì những tiếng thổn thức ứ trong tâm can lại là m cho nà ng choáng váng, má»—i má»™t lần Chi nấc lên là lồng ngá»±c lại tức vô cùng, tưởng phải vỡ ra là m đôị
Cái tình cá»§a Chi đối vá»›i em thá»±c không khác gì tình mẫu tá».
Nà ng khóc một lúc lâu như thế mới thấy trong lòng dìu dịụ
Chợt nghe tiếng bát đữa chạm nhau, nà ng hé mắt ra trông thì thấy vợ kế ông Bình Ä‘ang so đũa ở cạnh mâm cÆ¡m trên phản. Bà đã sắp cÆ¡m mà vẫn không thèm ngó, thèm má»i Chi, hình như chỉ có hai mẹ con bà trong phòng váºá»µ "Äã mấy năm nay không gặp mặt mà ngưá»i nỡ táºn từ thế cho đà nh!". Tá»± nghÄ© như váºy, Chi không thể nén được sá»± tức giáºn nên cÅ©ng hầm hầm Ä‘i ra hiên sau, chẳng thèm chà o há»i, tuy nà ng cÅ©ng tá»± biết là vô lá»….
Khoảng hiên đó là phòng há»c cá»§a cáºu Quý, bà huyện vẫn để nguyên vì nhà rá»™ng không cần phải dẹp đị Cả mấy quyển vở con cá»§a cáºu cÅ©ng còn bừa bá»™n trên bà n.
Chi ngồi bên chiếc bà n đó, tần ngần nhìn ngá»n đèn búp măng vặn nhá» vá»›i mấy quyển vở bìa xanh, nà ng lại bồi hồi thương xót. Má»—i đêm trong giá» nà y có lẽ cáºu Quý đã ngồi đây mà là m bà i hay Ä‘á»c sách, thế mà nay cáºu đã là ngưá»i thiên cổ ... Cầm má»™t quyển sách láºt ra xem thấy bút tÃch cá»§a em, Chi lại như tìm được hÆ¡i hướng cá»§a em bất hạnh. Nà ng lần lượt mở hết tá» nỠđến tá» kia thì tình cá» nà ng gặp những dòng sau nà y viết trên má»™t trang giấy trắng: "Me Æ¡i, chị Æ¡i! Không có me, có chị thì em sống là m sao được. Mấy hôm nay dì đánh em mãi, thầy lại không cho em ăn cÆ¡m! Em khổ lắm rồi!". Äá»c xong mấy dòng chữ ố hoen ngấn lệ, má»™t ý nghÄ© thảm thương bá»—ng thoáng qua óc ngưá»i thiếu phụ: "Có lẽ vì tá»§i cá»±c quá mà cáºu Quý tá»± tá» chăng?" Thì, sá»± Ä‘au đớn đã gần nguôi lại đùng đùng trở lại lòng nà ng như má»™t cÆ¡n giông tố. Mặc cho giòng lệ tầm tã thấm ướt cánh tay, nà ng rá»n rÄ© khóc "Em Æ¡i! chị có ngỠđâu vắng chị em lại đến ná»—i khổ sở như thế! Chẳng qua chỉ tại mẹ chết nên nhà ta má»›i tan nát nhưá»ng nà y!"
Phải, má»™t ngưá»i mẹ thân yêu mất Ä‘i bao giá» cÅ©ng là m cho gia đình siêu đổ. Bây giá» Chi má»›i cảm thấy hết sá»± thiêng liêng cá»§a chức vụ má»™t ngưá»i mẹ đối vá»›i lÅ© con thÆ¡, nà ng lại tiếc thương bà giáo mà đầm đìa giá»t lệ.
Má»™t lúc sau, Chi bá»—ng nghe tiếng ai nói khẽ bên taị Nà ng nÃn khóc ngẩng lên trông thì thấy ngưá»i vú già đang đứng cạnh mà ngó nà ng, nét mặt đầy tình thương xót.
Vú nói:
- Cô chả nên phiá»n như thế nữạ Sá»± đã rồi, có lấy lại được đâụ Cô phải lo ngay đến việc hiện tạị Bây giá» cô hãy Ä‘i ăn cÆ¡m Ä‘i rồi tôi sẽ thưa chuyện vá»›i cô.
Chi sá»±c nghÄ© đến cha nên ngÆ¡ ngác há»i:
- Thà y tôi đâủ
Vú già vui vẻ đáp:
- Quan lên tỉnh lÄ©nh lương; hôm nay là mồng má»™t tâỵ Quan Ä‘i vắng thá»±c cÅ©ng hay vì nếu ở nhà thì phiá»n cho cô quá!
Chi như trút được gánh nặng, thở dà i:
- Sao lại phiá»n? Vú nói tôi nghe!
- Nhưng cô hãy đi ăn cơm đi đã.
Bấy giá» Chi sá»±c nghÄ© đến dì ghẻ nên cưá»i nhạt:
- Không, tôi không ăn cÆ¡m đâu - Ä‚n là m sao được. Vú nói cho tôi rõ chuyện Ä‘i đừng há»i lôi thôi gì nữạ
Vú già kÃnh cẩn đáp:
- Vâng, cô để tôi dá»n xong rồi hãy ... Mà phải chỠđến lúc bà đi ngá»§ đã chứ!
Nói xong, bà ta đến bên phản bưng mâm cơm xuống bếp một cách vội và ng.
Ngồi một mình, Chi bỗng sinh lo lắng. Trông ra ngoà i thì chỉ thấy một mầu đen thẫm; chiếc dinh nhỠnhư bị chôn vùi trong một cái hang vô cùng to lớn. Thỉnh thoảng tiếng trống cầm canh đột ngột nổi lên, nghe có vẻ ghê rợn, âm thầm.
Ná»a giá» sau, vú già má»›i dá»n dẹp xong và ở dưới bếp chạy lên nhà trên. Sau khi đã sang buồng bên cạnh xem bà huyện còn thức không bà ta má»›i trở và o chá»— Chi ngồi sẽ nói:
- Bà ngủ rồi; thằng xe nó đi theo quan. ở nhà chỉ còn có cô với tôi, chẳng ai nghe trộm được nữạ
Rồi không để cho nà ng kịp há»i, bà ta vá»™i hạ thấp giá»ng xuống nói ngay và o chuyện:
- Tôi má»›i ở vá»›i quan được má»™t năm nay nên không biết cô. Nhưng vì quan và cáºu Quý vẫn nhắc đến cô luôn nên tôi cÅ©ng biết là cô đị Mà xem như quan vẫn có ý ghét bá» cô, vì má»—i khi nhắc đến, quan thưá»ng nói - xin phép cô: "Hừ! con ** ấy lại mê thằng nà o mà đi theo nó chứ gì! Nó đã khá»e tân thá»i dởm thì tao cho nó biết thân!"
Quan đối vá»›i cô thì thế, nhưng cáºu Quý thì khác hẳn. Lắm khi tôi là m cÆ¡m dưới bếp, cáºu ấy thưá»ng lân la há»i chuyện; cáºu ấy nói những câu đến buồn cưá»á»‹ Nhắc đến cô, cáºu hay nói: "Chị tôi yêu tôi lắm cÆ¡. Tôi nhá»› chị tôi quá; không biết chị tôi ở đâu bây giá»?" Rồi cáºu ứa nước mắt khóc ...
Vú già thấy Chi cũng ứa hai hà ng lệ thì lặng im một lát ... Khi nà ng đã lau nước mắt bà ta lại tiếp:
- Lắm lúc ngồi nghÄ© đến tình cảnh cáºu mà tôi động lòng! Là m con ông huyện mà sao khổ quá. Quan đánh, quan chá»i, quan bắt nhịn cÆ¡m luôn. Quần áo cÅ©ng chẳng có mà mặc; giá tôi không may cho thì đến ở trần.
Chi thở dà i:
- Vú đã thương nó thế, sao không săn sóc nó hộ tôỉ
- Săn sóc thế nà o được. Cô không biết bà ...
- Bà là m gì nó?
- Bà cấm! Tôi giặt quần áo há»™ thì bà đem quẳng Ä‘i mà chá»i tôi tà n tệ. Hôm nà o quan bắt cáºu nhịn cÆ¡m thì bà đem khóa trái cá»a bếp lại ...
Äấy cô coi!
Chi bá»—ng thốt ra lá»i nguyá»n rá»§a:
- ồ! Quân độc ác! Äồ nhá» má»n!
Vú già nhăn nhó gượng cưá»i:
- Trá»i! Như thế đã thấm và o đâụ Äá»™ trước đây bà còn cầm cả thanh cá»§i mà bổ và o đầu cáºu là m thá»§ng má»™t chá»—, đổ hà ng chén máụ Khốn nạn, cáºu ấy tái cả mặt mÅ©i Ä‘i mà không dám khóc.
- Thầy tôi muốn cho bà ấy hà nh hạ nó à ?
- Tôi không hiểụ Nhưng có má»™t Ä‘iá»u là nếu quan biết thì quan cứ là m ngÆ¡ Ä‘i chẳng thèm đả động đến.
Chi nghÄ© thầm: "Cha đối vá»›i con, dù con có hư há»ng đến đâu cÅ©ng không nỡ táºn từ, huống chi nó, nó nà o phải là đứa đốn mạt gì. Hay là vì sợ tá» lòng thương thì nó lá»n nên các cụ má»›i cố là m ra tà n tệ như thế chăng?" Nà ng nà o có thể biết được. Còn Ä‘ang phân vân thì vú già lại nói:
- ấy, chÃnh sau cái hôm mà cáºu phải bà đánh và ông bắt nhịn cÆ¡m thì cáºu Quý Ä‘i tắm sông rồi ...
Chi chua chát ngắt lá»i:
- Nói là nó đi tự tỠthì đúng hơn ...
Rồi nà ng gục đầu và o cánh tay mà thổn thức: "Khốn nạn cho em! Äầu xanh tuổi trẻ, nà o đã biết gì mà ngưá»i ta nỡ giết em má»™t cách thảm thương như thế!".
Vú già cũng rơm rớm nước mắt:
- Phải đó cô ạ! Chỉ vì bà hà nh hạ cáºu quá nên má»›i hóa nông ná»—i nà y, nhưng ngưá»i ngoà i thì biết đấy là đâụ
Chi lẩm bẩm một mình:
- Hừ! Con ác phụ!
Rồi sá»±c nghÄ© đến cha, nà ng cưá»i lạt:
- Tôi đã đoán ra cả ... Nhưng nà y, vú xem thầy tôi có ý thương nó không?
- Có! Mà hình như thương lắm. Lúc má»›i vá»›t lên, quan ra bá» sông xem thì máu cáºu trà o ra cổ há»ng ... (Vú già nhăn mặt) cô ạ! Không biết thấy váºy quan nghÄ© đến tình máu má»§ hay sao mà quan rÆ¡m rá»›m nước mắt. Rồi quan sinh buồn bá»±c, gắt gá»ng vá»›i bà đến ná»a tháng vì nghe đâu cáºu Quý có để lại cho quan má»™t bức thư kể tá»™i bà !
"Phải rồi! - Chi tự nghĩ, - Thầy ta thương con nhưng không dám lộ ra ngoà ị Thực là một sự câu chấp đáng buồn!".
Từ lúc ấy, Chi không nói nữạ Hồi lâu thấy trong ngưá»i má»i mệt, nà ng bá» Ä‘i nằm, nhưng nghÄ© đến tình kia ná»—i ná», nà ng không sao chợp mắt được.
Sáng hôm sau nà ng dạy sá»›m, đốt mấy nén hương rồi bảo vú già đưa ra bá» sông thăm má»™ em, cắm hương lên nấm cá» xanh, nà ng đứng lặng yên và khóc má»™t hồi lâu rồi má»›i trở vá» nhà sắp sá»a Ä‘i Hà Nộị
Ra đến cá»a thấy bà mẹ kế Ä‘ang đứng hóng gió trước hiên, nà ng đến trước mặt mà cưá»i gằn:
- Bà thá»±c là má»™t ngưá»i độc ác!
Äoạn, nà ng nâng vạt áo lên lau khô nước mắt rồi rảo bước Ä‘i ra ngoà i đưá»ng không buồn ngảnh lại ...
Tà i sản của conanbmt
03-09-2008, 05:53 PM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Phần 3
Chương VIII
Chi lững thững Ä‘i men qua má»™t sưá»n đồi, trong lòng phân vân nghÄ© ngợị Biết bao sá»± thê thảm đã xảy ra trong Ä‘á»i nà ng. Tá»§i thân, nà ng ứa nước mắt khóc má»™t mình.
Duyên cá»› vì đâu mà nà ng khổ? ... Phải chăng chỉ vì mẹ nà ng mất Ä‘i, phải chăng chỉ vì cảnh dì ghẻ con chồng nên em nà ng má»›i chết oan mà nà ng thì từ bấy nhẫn nay, chiếc thân đầy Ä‘á»a ...
Sá»± đó đã qua rồi nhưng nà ng thá»±c lấy là m ghê sợ cho những gia đình mẹ gà con vịt. Mà nà ng ghê sợ bao nhiêu thì nà ng lại cần phải tìm Tú, tìm Ân để láºp lại cuá»™c Ä‘á»i bấy nhiêụ
Nà ng Ä‘oán rằng Tú chỉ vá» quê ná»™i, nên quyết tâm tìm đến. ở trên xe lá»a xuống, nà ng lá»§i thá»§i Ä‘i bá»™ vá» là ng; nà ng hÆ¡i yên dạ, tin rằng từ nay trở Ä‘i nà ng sẽ được sung sướng vì hóa công chả nhẽ còn bắt nà ng khổ đến đâủ
Gió chiá»u hây hẩy thổi phấp phÆ¡ tà áo, hÆ¡i gió mát như thấm thÃa và o cÆ¡ thể khiến nà ng khoan khoái dá»… chịụ Ngắm những cây xanh tốt trên ngá»n đồi vắng, nà ng tá»± nhá»§ má»™t mình:
- Phong cảnh nên thơ thế nà y mà những đêm trăng sáng vợ chồng dắt nhau lên đây hóng mát thì còn gì thú hơn.
Nà ng lại rảo bước Ä‘i như để mau gặp Tú, gặp Ân, lòng hồi há»™p tưởng đến sá»± cảm động khi được há»p mặt vá»›i chồng con.
Qua cổng là ng, Chi há»i thăm mãi má»›i tìm thấy nhà Tú. Äứng trước cái cổng gạch rêu phong cÅ© kỹ, Chi ghé nhìn và o trong sân thì má»™t cảnh rất cảm động khiến nà ng rưng rưng nước mắt: nà ng thấy Tú ngồi trên chiếc chõng tre tỳ tay và o chân nét mặt rầu rầụ Bá»—ng thằng Ân mếu máo há»i:
- Mợ em đâủ
Tú không nói gì chỉ ứa nước mắt khóc.
Chi không nén được cảm động vội xô cổng chạy và o ôm chầm lấy con rồi khóc, bảo Tú:
- Anh tệ lắm! Anh nghÄ© nhầm. Anh thương em thế thì thà giết em Ä‘i còn hÆ¡n. Anh thá» tưởng tượng xem cái cảnh thương tâm cá»§a con mèo bị ngưá»i ta bắt mất con, con chim ngưá»i ta bắt mất vợ. Chúng nó Ä‘au đớn thế nà o, kêu là thảm thiết thế nà o thì em cÅ©ng khổ sở như thế ... Anh! Sao anh lại cứ là m khổ em mãị
Tú vừa ngạc nhiên, vừa hoảng sợ mặt tái dần. Chà ng nắm lấy tay Chi:
- Anh nà o muốn thế, nhưng anh đê hèn lắm rồi không xứng đáng là m chồng nữạ Vả lại nếu em lấy anh thì em sẽ khổ, anh mong rằng em trở lại với Lương.
Chi nức nở:
- Anh không hiểu cho lòng em. Nếu em muốn sung sướng má»™t mình thì em đã lấy chồng rồi còn đâu đến naỵ Nhưng em đã chán hết cả, sau lúc xa anh, em có còn thiết gì nữa đâụ Trá»i Æ¡i, em chỉ có thể yêu anh được mà thôị Em không thể trao lòng em cho ngưá»i khác. Bởi váºy em Ä‘ang thù oán anh mà được tin anh, em thấy anh khổ và ăn năn hối háºn, thì bao nhiêu lòng thù oán bá»—ng tiêu tan Ä‘i hết. Cái đêm hôm ấy thá»±c là má»™t đêm cay đắng nhục nhã cho Ä‘á»i em nhưng anh thá» nhá»› lại xem lòng chúng ta có thể hồi há»™p mê đắm hÆ¡n được thế nữa không!
Tú thở dà i:
- Nhưng anh đã Ãch ká»· ... anh đã hèn nhát ...
- Thôi sự đã qua, anh nhắc lại là m gì? Em ... ....
... ... ... ... ... ...
má»™t đóa hoa sắp héo khô mà bóng mây chiá»u tưới cho má»™t giá»t sương trong mát.
Nà ng nÃn lặng má»™t lúc cho bá»›t cảm động rồi lại say sưa:
- Anh thương em Ä‘i! Yêu em Ä‘i! Äừng để em khổ nữạ Tình yêu ... tình yêu thứ nhất. Ta chỉ yêu được má»™t ngưá»i mà ta đã trao cả tâm hồn cả cuá»™c Ä‘á»i ...
Lúc ấy mảnh trăng đã lên đỉnh đầụ Bên vưá»n, lá tre xao xác theo là n gió đến nhẹ nhà ng mát mẻ. Trá»i trong vắt, không má»™t là n mây gợn. VÅ© trụ bao la như má»™t trái tim to rá»™ng, trong đó bao nhiêu sinh váºt Ä‘á»u như hồi há»™p rung động là n ánh trăng trong. Nhưng hai ngưá»i ngồi nép bên nhau, say đắm nhau, nÃn thở nhìn nhau như lãng quên hẳn tạo váºt tuyệt vá»i
HẾT.
Nguồn ST từ cinet.
Tà i sản của conanbmt