 |
|

04-09-2008, 06:44 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
11
Trung úy Mamiya xuất hiện
*
Từ bùn ấm sinh ra cái gì
*
Nước hoa
Ba ngà y sau, Mamiya Tokutaro gá»i Ä‘iện lúc 7 giá» rưỡi sáng. Khi đó tôi Ä‘ang ăn sáng vá»›i Kumiko.
- Tôi tháºt vô cùng xin lá»—i má»›i sáng sá»›m thế nà y đã gá»i cho ông. Mong là tôi đã không phá giấc ngá»§ cá»§a ông, - ông Mamiya nói, vẻ hối lá»—i rất thà nh tháºt.
Tôi trấn an ông rằng không sao cả, sáng nà o cÅ©ng váºy, 6 giá» hÆ¡n má»™t chút là tôi đã dáºy rồi.
Ông ta cảm Æ¡n tôi vá» tấm bưu thiếp và giải thÃch rằng ông muốn gặp tôi trước khi tôi Ä‘i là m sáng nay, lại nói rằng ông sẽ biết Æ¡n lắm nếu tôi có thể gặp ông má»™t lát ngay trong giá» nghỉ trưa hôm nay. Ông ta hy vá»ng có thể lấy ngay vé cho chuyến tà u tối vá» lại Hiroshima. Ông bảo ban đầu ông định nán lại ở Tokyo lâu hÆ¡n, nhưng vì có chuyện gì đó nên ông phải quay vá» nhà cà ng sá»›m cà ng tốt. Tôi bèn nói rõ rằng hiện nay tôi Ä‘ang thất nghiệp, rằng tôi rảnh suốt ngà y, rằng tôi có thể gặp ông bất cứ lúc nà o, sáng, trưa, chiá»u, tối, tùy ông.
- Nhưng ắt hẳn ông cÅ©ng có ý định là m má»™t việc gì đó trong ngà y hôm nay chứ ạ? – ông ta há»i má»™t cách vô cùng lịch thiệp.
Tôi đáp rằng tôi hoà n toà n chẳng có ý định gì hết.
- Nếu váºy liệu tôi có thể ghé qua nhà ông lúc 10 giá» sáng nay không?
- Thế thì tốt quá.
Chỉ sau khi gác máy tôi mới nhớ ra mình đã quên chỉ cho Mamiya biết là m cách nà o tìm ra nhà của chúng tôi nếu đi từ nhà ga. Mà cũng không sao, đằng nà o ông ấy cũng có địa chỉ; hễ đã muốn thì thể nà o cũng tìm tới được.
- Ai váºy? – Kumiko há»i.
- Cái ông phân phát di váºt cá»§a ông Honda ấy mà . Äá»™ gần trưa ông ấy sẽ mang đến cho anh.
- Tháºt à ? – nà ng nhấp má»™t ngụm cà phê rồi phết bÆ¡ lên bánh mì. – Ông ấy tá» tế quá.
- Ừ, tá» tế tháºt.
- Nhân thể, liệu anh vá»›i em – hay Ãt nhất là anh – có nên Ä‘i viếng ông Honda, thắp má»™t nén nhang không nhỉ?
- à hay đấy. Anh sẽ há»i Mamiya xem sao.
Khi sá»a soạn Ä‘i là m, Kumiko nhá» tôi cà i há»™ khóa kéo sau lưng chiếc áo váy nà ng mặc. Ão rất bó nên trầy tráºt mãi má»›i cà i được. Nà ng xức má»™t thứ nước hoa rất dá»… chịu ở phÃa sau tai, má»™t mùi hương tháºt tuyệt, thÃch hợp vô cùng vá»›i má»™t buổi sáng mùa hè. – Nước hoa má»›i à ? – tôi há»i. Thay vì trả lá»i, nà ng liếc đồng hồ rồi đưa tay sá»a tóc.
- Em muộn giỠrồi, - nà ng nói rồi cầm lấy túi xách đang đặt trên bà n.
* * *
Tôi vừa dá»n dẹp căn phòng nhá» mà Kumiko dùng để là m việc và đang mang sá»t rác Ä‘i đổ thì phát hiện má»™t dải ruy băng mà u và ng mà Kumiko đã vứt Ä‘i. Nó thòi ra từ dưới má»™t tá» giấy bị vo tròn dúm dó và mấy chiếc phong bì quảng cáo. Mà u và ng bóng lưỡng cá»§a nó Ä‘áºp ngay và o mắt tôi. Nó là loại ruy băng dùng để gói quà thắt nÆ¡ hình bông hoa. Tôi nhặt nó ra khá»i sá»t rác mà xem xét. Cái ruy băng bị vứt bá» cùng má»™t tá» giấy gói quà cá»§a siêu thị Matsuya. Bên dưới tá» giấy là má»™t chiếc há»™p có nhãn hiệu Christian Dior. Lót bên trong há»™p có chá»— lõm hình cái chai. Cứ theo chiếc há»™p mà suy, đó hẳn là má»™t món quà khá đắt tiá»n. Tôi mang nó và o phòng tắm rồi mở tá»§ đựng mỹ phẩm cá»§a Kumiko ra. Quả nhiên trong tá»§ có má»™t chai nước hoa Christian Dior chưa dùng, hình dáng đúng như chá»— lõm trong há»™p. Tôi mở nắp chai mạ và ng ra ngá»i thá». Äúng là mùi hương tôi đã nghe đằng sau tai Kumiko.
Tôi ngồi trên ghế sofa, vừa uống chá»— cà phê còn lại từ ban sáng vừa táºp trung tư tưởng. Rõ rà ng ai đó đã tặng quà cho Kumiko. Má»™t món quà đắt tiá»n. Mua ở siêu thị Matsuya, gói quà và thắt ruy băng. Äà n ông chẳng ai lại tặng quà cho phụ nữ (nhất là phụ nữ có chồng) nếu quan hệ giữa há» vá»›i cô ta không phải là thân thiết. Nếu má»™t bạn gái tặng cho Kumiko thì sao… Nhưng liệu phụ nữ có tặng nước hoa cho phụ nữ không? Tôi không rõ. Tuy nhiên, có má»™t Ä‘iá»u tôi dám chắc là chẳng có lý do đặc biệt nà o để Kumiko được ai đó tặng quà và o dịp nà y trong năm. Sinh nháºt nà ng là và o tháng Năm. Ká»· niệm ngà y cưới cá»§a hai vợ chồng cÅ©ng váºy. CÅ©ng có thể nà ng đã tá»± mua cho mình má»™t chai nước hoa rồi bảo ngưá»i ta gói lại bằng ruy băng. Nhưng vì sao?
Tôi thở dà i nhìn lên trần nhà .
Liệu tôi có nên há»i nà ng không? “Có phải ai đó mua cho em chai nước hoa nà y không?â€. Nà ng có thể trả lá»i: “À, chai nà y ấy à . Có má»™t cô bé chá»— cÆ¡ quan em gặp mấy vấn đỠriêng tư, em giúp nó giải quyết thôi mà . Kể thì dà i lắm. Nó tặng em để trả Æ¡n thôi. Mùi tháºt tuyệt phải không? Cá»§a nà y đắt lắm đấy!â€
Nghe cÅ©ng hợp lý lắm. Không còn gì há»i nữa. Chả cần băn khoăn là m gì cả.
Nhưng tôi cứ băn khoăn mãi. Lẽ ra nà ng phải nói gì vá»›i tôi chứ. Nếu nà ng đã có thì giá» Ä‘i vá» phòng, tháo ruy băng, xé giấy gói, mở há»™p ra, ném cả ba thứ và o sá»t rác rồi đặt chai nước hoa và o tá»§ mỹ phẩm thì hẳn nà ng cÅ©ng có thể đến chá»— tôi mà nói: “Xem nà y, quà cá»§a con bé ở cÆ¡ quan tặng em đấyâ€. Nhưng không, nà ng chẳng nói gì hết. Có lẽ nà ng cho rằng chuyện đó không đáng nhắc tá»›i chăng. Cứ cho là váºy thì má»i chuyện đã phá»§ má»™t lá»›p mà n bà máºt. ChÃnh Ä‘iá»u đó má»›i là m tôi băn khoăn.
Tôi nhìn lên trần nhà má»™t hồi lâu. Tôi cố nghÄ© má»™t chuyện gì khác, nhưng không được, đầu óc cứ trÆ¡ ra. Tôi vẫn miên man nghÄ© vá» cái lúc tôi cà i khóa kéo cho nà ng, tấm lưng mịn mà ng trắng nuá»™t cá»§a nà ng, mùi hương sau tai nà ng. Lần đầu tiên sau nhiá»u tháng, tôi thèm hút thuốc. Tôi muốn cho má»™t Ä‘iếu xì gà lên môi. Châm lá»a rồi hÃt khói và o phổi. ÄÆ°á»£c váºy thì tôi sẽ trấn tÄ©nh má»™t chút. Nhưng tôi chẳng có Ä‘iếu nà o. Không còn cách nà o khác, tôi đà nh lấy má»™t viên kẹo chanh mà mút.
Lúc 10 giá» kém Ä‘iện thoại reo. Tôi đồ rằng là Trung úy Mamiya. Nhà nà y vốn không dá»… tìm. Ngay cả những ngưá»i từng đến đây má»™t lần đôi khi vẫn Ä‘i lạc là chuyện thưá»ng. Nhưng không phải Trung úy Mamiya gá»i. Trong ống nghe là giá»ng ngưá»i đà n bà bà ẩn mà hôm nỠđã gá»i Ä‘iện cho tôi.
- Chà o cưng! Lâu lắm má»›i gặp nhau, - cô ta nói. – Anh có thÃch lần trước không? Em có là m anh nhúc nhÃch chút nà o không? Sao tá»± dưng anh lại gác máy? Mà lại ngay giữa lúc thú vị nhất kia chứ!
Trong má»™t khoảnh khắc tôi cứ nghÄ© cô ta Ä‘ang nói vá» giấc mÆ¡ cá»§a tôi gần đây trong đó tôi là m tình vá»›i Kano Creta. Nhưng hóa ra là chuyện khác. Cô ta Ä‘ang nói vá» cái hôm cô ta gá»i Ä‘iện trong khi tôi Ä‘ang nấu spaghetti.
- Xin lá»—i, - tôi nói. – Hiện giá» tôi Ä‘ang báºn. Mưá»i phút nữa tôi có khách nên phải dá»n dẹp nhà cá»a má»™t chút.
- Äang thất nghiệp mà sao lúc nà o anh cÅ©ng báºn rá»™n lắm thế, - cô ta nói, giá»ng mỉa mai. Lần trước cÅ©ng váºy, giá»ng Ä‘iệu cô ta cứ đổi xoà nh xoạch. – Lúc thì báºn nấu spaghetti, khi thì báºn tiếp khách. Nhưng không sao. Em chỉ cần mưá»i phút thôi. Ta nói chuyện mưá»i phút Ä‘i nà o, chỉ anh vá»›i em thôi. Khi nà o khách đến anh cúp máy là được mà .
Tôi muốn cúp máy ngay không nói năng gì, nhưng không là m váºy được. Có lẽ vì tôi vẫn còn Ä‘ang rối bá»i vá» chuyện chai nước hoa cá»§a Kumiko nên cảm thấy muốn nói chuyện vá»›i má»™t ngưá»i nà o đó, ai cÅ©ng được.
- Nà o nà o, tôi không hỠbiết cô là ai cả, - tôi nói. Tôi nhặt cây bút chì nằm cạnh chiếc điện thoại, vừa nói vừa xoay xoay trên mấy ngón tay. – Cô có chắc là tôi biết cô không?
- DÄ© nhiên là anh biết em. Lần trước em đã bảo mà . Em biết anh, anh cÅ©ng biết em. Gì chứ chuyện đó thì em không nói dối đâu. Em không có thì giá» gá»i Ä‘iện cho những kẻ hoà n toà n xa lạ. Trà nhá»› anh có Ä‘iểm mù hay sao váºy?
- Tôi tháºt không hiểu. Tháºt ra thì…
- Äá»§ rồi, - cô ta cắt ngang. – NghÄ© ngợi gì cho lắm. Anh biết em và em biết anh. Äiá»u quan trong là , á», thôi cứ xem thế nà y Ä‘i: em sẽ rất là dá»… thương vá»›i anh. Còn anh không phải là m gì cả. Thế chẳng tuyệt quá hay sao? Anh không phải là m gì cả, không chịu trách nhiệm gì hết. Má»i thứ đã có em là m. Má»i thứ. Thế là hay quá còn gì phải không? Äừng cả nghÄ© là m gì. Äừng là m má»i chuyện phức tạp lên. Vứt má»i thứ ra khá»i đầu Ä‘i. Hãy hình dung anh Ä‘ang nằm trên má»™t lá»›p bùn tháºt êm, tháºt dá»… chịu và o má»™t chiá»u xuân ấm áp.
Tôi im lặng.
- Anh ngá»§. Anh Ä‘ang mÆ¡. Anh Ä‘ang nằm trên má»™t lá»›p bùn ấm áp. Quên vợ anh Ä‘i. Quên Ä‘i chuyện mình Ä‘ang thất nghiệp. Quên tương lai Ä‘i. Quên má»i thứ Ä‘i. Tất cả chúng ta Ä‘á»u trồi lên từ bùn ấm rồi tất cả lại quay vỠđó. Cuối cùng… á»’, mà nà y, anh Okada! Lần cuối cùng anh là m tình vá»›i vợ anh là khi nà o váºy? Anh có nhá»› không? Lâu rồi phải không? Chắc cÅ©ng phải hai tuần rồi.
- Xin lỗi, khách của tôi đến rồi, - tôi nói.
- HÆ¡n hai tuần phải không? Nghe giá»ng anh em biết. Hay là ba tuần?
Tôi không nói gì.
- Thôi được rồi, - cô ta nói, giá»ng cô nghe như nước nhá» rá»a trôi bụi bám trên các lá sách rèm cá»a sổ. – Äó là chuyện giữa anh vá»›i vợ anh. Nhưng em sẽ cho anh tất cả những gì anh muốn. Äổi lại thì anh, anh Okada, anh không phải có bất cứ trách nhiệm gì. Chỉ cần rẽ qua góc quanh là sẽ thấy cả má»™t thế giá»›i mà anh chưa hế thấy. Em đã nói anh có Ä‘iểm mù, đúng không? Anh vẫn chưa hiểu à ?
Siết chặt ống nghe, tôi vẫn im lặng.
- Nhìn quanh đi, - cô ta nói. – Nhìn quanh rồi bảo em xem, anh thấy gì nà o?
Ngay khi đó chuông cá»a reo. Cảm thấy nhẹ cả ngưá»i, tôi gác máy.
* * *
Trung úy Mamiya là má»™t ông già cao lênh khênh, đầu hói, mang kÃnh gá»ng và ng. Ông có nước da rám nắng, khà sắc khá»e mạnh cá»§a ngưá»i quen lao động tay chân, không má»™t tà thịt thừa. Hai bên khóe mắt hằn những nếp nhăn sâu, má»—i bên ba nếp cá»±c kỳ cân đối, như thể ông sắp nheo mắt vì ánh sáng quá gắt. Khó Ä‘oán được tuổi ông, nhưng Ãt nhất cÅ©ng phải trên bảy mươi. Thá»i trai trẻ hẳn ông là má»™t anh chà ng có sức khá»e hÆ¡n ngưá»i. Có thể thấy rõ Ä‘iá»u đó qua dáng Ä‘i thẳng tắp và nhưng động tác dứt khoát, đâu ra đó. Thái độ và lá»i lẽ cá»§a ông toát lên vẻ cá»±c kì lá»… phép, nhưng không phải kiểu hình thức khách sao mà gây ấn tượng má»™t sá»± chÃnh xác giản dị, không tô vẽ. Viên trung úy tá» ra là má»™t ngưá»i quen tá»± mình quyết định và chịu trách nhiệm vá» quyết định cá»§a mình. Ông mặc bá»™ com lê mà u xám sáng bình thưá»ng, sÆ¡ mi trắng, cà vạt xám sá»c Ä‘en. Bá»™ com lê đơn sÆ¡ có vẻ là m bằng chất liệu quá dà y so vá»›i má»™t buổi sáng tháng Sáu oi bức, nhưng ông chẳng rá» lấy má»™t giá»t mồ hôi. Bà n tay trái cá»§a ông là tay giả, Ä‘eo chiếc găng xám nhạt cùng mà u vá»›i bá»™ com lê. Bá»c kÃn trong chiếc găng mà u xám đó, bà n tay nhân tạo trông cà ng lạnh lẽo và vô tri so vá»›i tay kia rám nắng và lông lá Ä‘ang xách lá»§ng lẳng má»™t bá»c vải buá»™c túm lại ở đầu.
Tôi má»i ông và o phòng khách rồi má»i ông má»™t chén trà xanh.
Ông xin lỗi vì không có danh thiếp.
- Trước kia tôi dạy khoa xã há»™i tại má»™t trưá»ng trung há»c ở miá»n quê tỉnh Hiroshima, nhưng từ khi vá» hưu tôi không là m gì cả. Tôi trồng Ãt rau, cho vui là chÃnh, là m nghá» nông đơn giản thôi. Thà nh thá» tôi không mang danh thiếp.
- Thưa ông Okada, xin cho tôi được há»i ông bao nhiêu tuổi?
- Tôi ba mươi, - tôi nói.
Ông gáºt đầu. Rồi ông nhấp má»™t ngụm trà . Tôi chịu không biết ông có cảm tương gì vá» chuyện tôi ba mươi tuổi.
- Nhà ông ở thÃch tháºt, yên tÄ©nh quá, - ông ta nói, như để đổi đỠtà i.
Tôi kể vá»›i ông chuyện tôi thuê lại căn nhà nà y cá»§a ông cáºu vá»›i giá gần như cho không. Tôi nói thêm rằng bình thưá»ng ra, vá»›i thu nháºp cá»§a chúng tôi thì không đủ tiá»n để sống trong má»™t căn nhà rá»™ng như thế nà y. Ông vừa gáºt gù vừa nhìn quanh nhà vá»›i vẻ ngại ngùng. Tôi cÅ©ng theo ông nhìn quanh nhà . Hãy nhìn quanh anh, giá»ng ngưá»i đà n bà kia đã bà o tôi. Nhìn ra xung quanh vá»›i cái nhìn má»›i mẻ đầy ý thức nà y, tôi nháºn ra bầu không khà lan tá»a nÆ¡i đây có má»™t sá»± lạnh lẽo nà o đó.
- Lần Ä‘i nà y tôi đã ở Tokyo hai tuần, - Trung úy Mamiya nói. – Ông là ngưá»i cuối cùng mà tôi gặp để trao ká»· váºt cá»§a ông Honda. Giá» thì tôi có thể quay vá» Hiroshima rồi.
- Tôi mong sẽ có thể đến thăm nhà ông Honda thắp cho ông ấy nén nhang, - tôi nói.
- à định ấy tháºt quý hóa, nhưng nhà ông Honda – nay là phần má»™ ông ấy – là ở Asahikawa, Hokkaido. Gia đình ông ấy đã từ Asahikawa đến để thu xếp những gì ông còn để lại trong nhà ông ở Meguro, giá» thì há» quay vá» rồi. Không còn lại gì nữa.
- Tôi hiểu, - tôi nói. – Váºy là lâu nay ông Honda không ở vá»›i gia đình mà sống má»™t mình ở Tokyo.
- Äúng váºy. Ngưá»i con trai trưởng hiện sống ở Asahikawa rất áy náy vá» việc để cha già sống má»™t mình ở thá»§ đô, ngưá»i ngoà i há» nhìn và o thì không hay lắm. Hình như anh ta từng thuyết phục cha vá» sống vá»›i mình, nhưng ông Honda từ chối.
- Ông ấy có có trai à ? – tôi há»i, hÆ¡i sá»ng sốt. Lâu nay tôi cứ tưởng ông Honda chỉ có má»™t thân má»™t mình trên Ä‘á»i nà y. – Váºy thì hẳn vợ ông ấy qua Ä‘á»i khá lâu rồi.
- Chuyện đó thì khá phức tạp. Sau chiến tranh bà Honda dang dÃu vá»›i má»™t ngưá»i đà n ông khác, rồi cả hai ngưá»i tá»± sát. Hình như và o năm 1950 hay 1951 gì đó. Chi tiết thì tôi không được biết. Ông Honda chẳng bao giá» nói nhiá»u vá» chuyện đó, còn tôi nếu gặng há»i thì dÄ© nhiên không tiện.
Tôi gáºt đầu.
Sau đó ông Honda má»™t mình nuôi con, má»™t trai má»™t gái. Khi con cái đủ lá»›n để tá»± láºp, ông chuyển đến Tokyo ở má»™t mình là m nghá» bói toán, như ông biết đó.
- Hồi ở Asahikawa ông ấy là m gì?
- Ông ấy hùn vốn là m ăn vá»›i ngưá»i anh trai trong ngà nh in ấn.
Tôi cố hình dung ông Honda mặc quần áo bảo há»™ lao động đứng trước máy in mà đá»c bản in thá», nhưng trong ký ức tôi ông Honda là má»™t ông già có phần lôi thôi bẩn thỉu mặc bá»™ kimono cÅ© mèm bẩn thỉu lôi thôi, Ä‘eo cái khăn quà ng lẽ ra chỉ hợp vá»›i áo ngá»§, đông cÅ©ng như hè luôn ngồi dưới sà n nhà , thõng chân xuống hố sưởi, tay nghịch đôi que bói trên chiếc bà n thấp.
Trung úy Mamiya dùng bà n tay là nh lặn khéo léo mở cái túi vải mang theo, lôi ra gói đồ hình thù giống như há»™p kẹo nhá» gói trong giấy thô buá»™c chặt mấy vòng dây. Trung úy đặt nó lên bà n rồi đẩy vá» phÃa tôi.
- Äây là ká»· váºt mà ông Honda nhá» tôi chuyển cho ông.
Tôi cầm lên. Nó hầu như nhẹ bẫng. Nhìn bên ngoà i tôi không đoán được bên trong là cái gì.
- Tôi mở được không? – tôi há»i.
Trung úy Mamiya lắc đầu.
- Tôi xin lỗi, nhưng ông Honda đã nói rõ, ông ấy muốn rằng chỉ khi nà o có một mình ông mới mở.
Tôi gáºt đầu, đặt lên bà n.
- Tháºt ra tôi nháºn được thư ông Honda đúng má»™t ngà y trước khi ông ấy qua Ä‘á»i. Thư viết thế nà y: “Tôi sắp chết. Tôi hoà n toà n không sợ chết. à trá»i đã định tôi chỉ sống được chừng ấy thôi. Äã là thiên mệnh thì là m sao cưỡng được. Tuy nhiên, còn má»™t việc tôi chưa là m xong. Trong tá»§ tôi có mấy váºt, những váºt ấy tôi muốn chuyển cho má»™t số ngưá»i. Nay thì chắc tôi không tá»± mình là m việc ấy được nữa. ChÃnh vì váºy tôi sẽ rất biết Æ¡n nếu anh có thể giúp tôi phân phát chá»— ká»· váºy nà y theo danh sách Ä‘Ãnh kèm. Tôi biết mình yêu cầu như thế là quá đáng, nhưng tôi hy vá»ng anh sẽ coi đây là ý nguyện cuối cùng cá»§a tôi trước khi nhắm mắt mà gắng lòng thá»±c hiện vì tôi.†Phải nói rằng tôi đã tháºt sá»± bị chấn động khi nháºn được bức thư như thế cá»§a ông Honda. Äã nhiá»u năm nay – dá»… đến sáu, bảy năm – tôi mất liên lạc vá»›i ông ấy, không há» viết thư cho nhau má»™t chữ. Tôi viết thư hồi âm ngay, nhưng thư tôi bị trả vá» kèm theo giấy thông báo cá»§a con trai ông Honda rằng ông ấy đã qua Ä‘á»i.
Ông nhấp một ngụm trà xanh.
- Ông Honda biết rõ mình sắp chết, - Trung úy Mamiya nói tiếp. – Ông ấy đã đạt tá»›i má»™t trạng thái tâm thức mà những kẻ như tôi chẳng bao giá» mong có được. Như ông đã nói trong bưu thiếp, ở ông ấy có gì đó là m ngưá»i khác bị xáo động sâu xa. Tôi cảm thấy Ä‘iá»u đó ngay từ lần đầu gặp ông ấy, và o mùa hè năm 1938.
- á»’, có phải ông ở cùng đơn vị vá»›i ông Honda và o thá»i Ä‘iểm tráºn Nomonhan không?
- Không, - Trung úy Mamiya vừa nói vừa cắn môi. – Chúng tôi ở hai đơin vị khác nhau, tháºm chà hai sư Ä‘oà n khác nhau. Chúng tôi tình cá» cùng tham gia má»™t chiến dịch quân sá»± nhá» ngay trước trân Nomonhan. Vá» sau hạ sÄ© Honda bị thương ở Nomonhan và được đưa vá» Nháºt. Tôi thì không có mặt ở Nomonhan. Tôi bị mất bà n tay – tá»›i đây Trung úy Mamiya chìa bà n tay trái mang găng ra – trong tráºn tiến công cá»§a quân Xô Viết và o tháng Tám năm 1945, tháng cuối cùng cá»§a cuá»™c chiến. Tôi bị dÃnh đạn súng máy hạng nặng và o vai trong tráºn đánh chống má»™t đơn vị xe tăng, Ä‘ang nằm bất tỉnh trên mặt đất thì má»™t chiếc xe tăng Xô Viết cán lên tay tôi. Tôi bị bắt là m tù binh, được chữa trị ở quân viện tại Chita, sau đó bị đưa đến trại tù ở Siberia. Há» giam tôi cho tá»›i năm 1949. TÃnh từ khi ngưá»i ta cá» tôi sang Mãn Châu từ năm 1937 thì tôi đã ở Trung Hoa đại lục tổng cá»™ng mưá»i hai năm. Suốt thá»i gian đó tôi không má»™t lần đặt chân lên đất Nháºt. Gia đình tôi cứ tưởng tôi đã chết trong khi đánh nhau vá»›i ngưá»i Nga. HỠđã xây má»™ cho tôi trong nghÄ©a địa là ng. Trước khi rá»i Nháºt tôi đã gần như là tá» tình vá»›i má»™t cô gái, nhưng khi tôi vá» thì cô ấy đã lấy ngưá»i khác. Biết là m sao được. Mưá»i hai năm chứ đâu có Ãt.
Tôi gáºt đầu.
- Tôi xin lá»—i, thưa ông Okada, - ông nói. – ngưá»i trẻ như ông mà nghe mấy chuyện ngà y xưa nà y thì hẳn thấy chán lắm. Tuy nhiên, tôi muốn nói thêm má»™t Ä‘iá»u nữa. Äó là hồi ấy chúng tôi cÅ©ng là những chà ng trai bình thưá»ng như ông váºy. Tôi chẳng bao giá» nghÄ© đến chuyện Ä‘i lÃnh. Tôi muốn là m thầy giáo kia. Tuy nhiên, ngay khi tôi rá»i trưá»ng, ngưá»i ta gá»i giấy gá»i nháºp ngÅ©, tống tôi và o trưá»ng huấn luyện sÄ© quan, thế là rốt cuá»™c tôi nằm ở Trung Hoa đại lục suốt mưá»i hai năm trá»i. Äá»i tôi cứ như má»™t giấc mÆ¡ váºy, - nói xong câu nà y, Trung úy Mamiya nÃn lặng.
- Nếu không có gì bất tiện, tôi rất muốn được biết ông và ông Honda đã quen biết nhau như thế nà o, - lát sau tôi nói. Tôi thá»±c tình muốn biết ông Honda từng là ngưá»i như thế nà o trước khi gặp Trung úy Mamiya.
Trung úy Mamiya ngồi ngẫm nghÄ© Ä‘iá»u gì, hai bà n tay đặt đúng trên đầu gối. Chẳng phải là ông không biết nên là m gì. Chỉ là ông Ä‘ang suy nghÄ©.
- Chuyện có thể dà i đấy, - ông nói.
- Không sao cả.
- Chuyện nà y tôi chưa há» kể vá»›i ai. Mà tôi tin chắc rằng cả ông Honda cÅ©ng không há» kể vá»›i ai. Lý do là hai chúng tôi… đã có má»™t thá»a thuáºn… là giữa bà máºt chuyện nà y. Nhưng ông Honda đã mất. Tôi là ngưá»i duy nhất còn lại. Nếu tôi kể thì cÅ©ng chẳng là m hại ai. Thế là Trung úy Mamiya bắt đầu kể cho tôi nghe chuyện cá»§a ông.
|

04-09-2008, 06:45 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
12
Chuyện dà i của Trung úy Mamiya: Phần 1
*
Trung úy Mamiya bắt đầu kể.
Tôi được đưa tá»›i Mãn Châu bằng tà u thá»§y và o đầu năm 1937. Lúc ấy tôi là má»™t thiếu úy má»›i toe. Ngưá»i ta bổ nhiệm tôi tá»›i Bá»™ Tổng Tham mưu đạo quân Quan Äông ở Tân Kinh. Hồi ở đại há»c tôi theo chuyên ngà nh địa lý nên rốt cuá»™c tôi được Ä‘iá»u vá» Cục bản đồ quân sá»±, chuyên trách vẽ bản đồ. Äiá»u đó tháºt lý tưởng đối vá»›i tôi vì rằng, nói tháºt, công việc tôi được giao là má»™t trong những việc nhẹ nhà ng nhất ngưá»i ta có thể mong được là m trong quân đội.
Ngoà i ra, tình hình ở Mãn Châu tương đối bình yên, hay Ãt nhất là ổn định. Sá»± cố Trung Hoa (14) vừa xảy ra đã đẩy vÅ© đà i quân sá»± Mãn Châu và o lãnh thổ Trung Hoa. Lá»±c lượng viá»…n chinh Trung Hoa má»›i là lá»±c lượng Ä‘ang tham chiến, còn đạo quân Quan Äông thì Ä‘ang thảnh thÆ¡i. Tháºt ra vẫn có những chiến dịch lẻ tẻ nhằm và o các đơn vị du kÃch kháng Nháºt nhưng chỉ diá»…n ra ở những vùng sâu, nói chung là giai Ä‘oạn xấu nhất đã qua. Nhiệm vụ duy nhất cá»§a đội quân Quan Äông lúc nà y là duy trì tráºt tá»± ở nước Mãn Châu bù nhìn “độc láºp†vừa thà nh láºp, đồng thá»i để mắt canh chừng phÃa Bắc.
Nhưng dù tình hình có vẻ bình an Ä‘i nữa thì vẫn Ä‘ang là thá»i chiến, nên vẫn phải thưá»ng xuyên luyện táºp. CÅ©ng may, tôi không phải tham gia những buổi táºp như váºy. Ngưá»i ta phải luyện táºp trong những hoà n cảnh tháºt kinh khá»§ng. Nhiệt độ tụt xuống dưới bốn mươi, năm mươi độ dưới không. Bước nhầm má»™t bước trong những buổi táºp kiểu đó là có thể mất mạng. Má»—i khi có buổi táºp như váºy là y như rằng hà ng trăm ngưá»i phải và o bệnh viện vì tê cóng hoặc được đưa đến suối nước nóng để Ä‘iá»u trị. Tân Kinh không phải là má»™t thà nh phố lá»›n nhưng vẫn là má»™t chốn lạ xứ ngưá»i, thà nh thá» nếu anh muốn vui chÆ¡i thì chẳng thiếu gì trò tiêu khiển. Cánh sÄ© quan trẻ độc thân như tôi không sống trong doanh trại mà ở má»™t thứ kiểu như nhà nghỉ. Nó như là kéo dà i quãng Ä‘á»i sinh viên váºy. Tôi chẳng nghÄ© ngợi gì nhiá»u, cứ Ä‘inh ninh rằng chẳng có gì phải than phiá»n nếu thá»i gian quân dịch cá»§a tôi cứ Ä‘á»u Ä‘á»u như váºy, bình an, ngà y nà y qua ngà y khác.
DÄ© nhiên, thì đó chỉ là bình an giả tạo. Ngay ngoà i rìa cái vòng tròn ánh nắng nhá» nhoi cá»§a chúng tôi, má»™t cuá»™c chiến khốc liệt vẫn Ä‘ang diá»…n ra. Hầu hết ngưá»i Nháºt Ä‘á»u hiểu rằng cuá»™c chiến vá»›i Trung Hoa có thể biến thà nh má»™t vÅ©ng lầy mà chúng ta sẽ không bao giá» thoát ra được. Ãt nhất là ngưá»i Nháºt nà o có cái đầu Ä‘á»u nháºn ra Ä‘iá»u đó. Dù chúng ta có thắng bao nhiêu tráºn thì cÅ©ng thế: Nháºt Bản không có cách gì để tiếp tục chiếm đóng và cai trị má»™t đất nước khổng lồ như váºy. Äiá»u đó tháºt hiển nhiên, chỉ cần nghÄ© cho tỉnh táo là thấy ngay. Mà rõ rà ng là váºy, chiến sá»± cà ng tiếp diá»…n, số ngưá»i chết và bị thương cà ng nhân lên. Quan hệ vá»›i Hoa Kỳ đã tệ cà ng tồi tệ. Bóng ma chiến tranh cứ ngà y má»™t u ám ngay cả tại quê nhà Nháºt Bản. Äó là những năm Ä‘en tối, 1937, 1938. Thế nhưng khi sống cuá»™c Ä‘á»i sÄ© quan vô lo ở Tân Kinh, hầu như ta chỉ muốn tá»± há»i: “Chiến tranh? Chiến tranh nà o kia?†Tối nà o chúng tôi cÅ©ng kéo nhau Ä‘i chè chén và bù khú, lại hay đến những quán cà phê có các cô gái ngưá»i Bạch Nga.
Thế rồi, má»™t ngà y cuối năm 1938, má»™t sÄ© quan cấp cao ở Bá»™ Tổng Tham mưu gá»i tôi lên giá»›i thiệu tôi vá»›i má»™t ngưá»i mặc thưá»ng phục tên là Yamamoto. Y cắt tóc ngắn, để ria mép. Y không cao lá»›n lắm, trạc ba tư, ba lăm tuổi, có vết sẹo trên cổ trông như vì má»™t thứ lưỡi bén nà o đó. Viên sÄ© quan nói vá»›i tôi:
- Ông Yamamoto là thưá»ng dân. Ông ấy được quân đội thuê tiến hà nh khảo sát Ä‘á»i sống và táºp tục cá»§a ngưá»i Mông Cổ sống ở Mãn Châu. Lần nà y ông ấy sẽ đến thảo nguyên Hulunbuir gần biên giá»›i Ngoại Mông, chúng tôi sẽ cá» má»™t đội vÅ© trang tháp tùng theo ông ấy. Anh sẽ là má»™t thà nh viên trong nhóm nà y.
Tôi không tin má»™t lá»i nà o ông ta nói. Gã Yamamoto nà y mặc thưá»ng phục tháºt đấy, nhưng chỉ cần liếc qua ai cÅ©ng biết y là má»™t quân nhân chuyên nghiệp. Cái nhìn trong mắt y, cách y nói, kiểu dáng Ä‘i đứng cá»§a y, lầm sao được. Tôi cho rằng y là má»™t sÄ© quan cao cấp có quan hệ vá»›i tình báo, Ä‘ang thi hà nh má»™t Ä‘iệp vụ bà máºt nên phải giấu nhẹm việc mình là nhà binh. Có cái gì đó có vẻ chẳng là nh trong toà n bô chuyện nà y.
ÄÆ°á»£c phân công Ä‘i theo Yamamoto có ba ngưá»i, kể cả tôi. Äể có má»™t đội há»™ tống vÅ© trang hữu hiệu thì thế là quá Ãt, tuy rằng nếu đông ngưá»i hÆ¡n thì có thể gây chú ý cho các đơn vị quân đội Ngoại Mông Ä‘ang triển khai dá»c biên giá»›i. Ngưá»i ta cÅ©ng có thể coi đây là trưá»ng hợp giao phó má»™t nhiệm vụ bà máºt cho má»™t nhóm ngưá»i đặc tuyển, nhưng sá»± tháºt thì hoà n toà n khác. Trong nhóm chỉ có mình tôi là sÄ© quan, mà tôi thì kinh nghiệm chiến đấu chẳng có gì. Ngưá»i duy nhất mà cả nhóm có thể trông cáºy nếu xảy ra chạm súng là má»™t viên trung sÄ© tên Hamano. Tôi biết rõ anh ta vì anh nà y được giao nhiệm vụ há»— trợ cho bá»™ tổng tham mưu. Anh ta là má»™t tay gan lì, đã từ những cấp báºc thấp nhất leo lên đến hà m hạ sÄ© quan, từng tá» ra xuất sắc trong các tráºn đánh ở Trung Hoa. Anh ta cao lá»›n, rắn rá»i, không biết sợ là gì, nói gá»n là , tôi tin chắc chúng tôi có thể trông cáºy và o anh ta trong những lúc dầu sôi lá»a bá»ng. Nhưng sao ngưá»i ta lại đưa cả hạ sÄ© Honda và o nhóm thì tôi chịu không hiểu được. CÅ©ng như tôi, anh ta má»›i chân ướt chân ráo từ Nháºt sang và dÄ© nhiên là chưa há» biết mùi đánh đấm. Anh ta là má»™t tay má»m má»ng, Ãt nói, xem ra lúc lâm tráºn thì sẽ chẳng được tÃch sá»± gì. Äã váºy anh ta vốn là ngưá»i cá»§a Sư Ä‘oà n Bảy, nghÄ© là Bá»™ Tổng Tham mưu đã phải cất công sang bên đó Ä‘iá»u động anh ta vá» chỉ để tham gia sứ mệnh nà y. Váºy ra anh ta là má»™t ngưá»i lÃnh có giá trị lắm, nhưng mãi vá» sau chúng tôi má»›i thấy rõ tại sao.
Tôi được chá»n là m trưởng nhóm há»™ tống bởi nhiệm vụ chÃnh cá»§a tôi là nghiên cứu địa hình biên giá»›i phÃa Tây cá»§a Mãn Châu quốc trong lưu vá»±c sông Khalkha. Việc cá»§a tôi là kiểm tra xem các bản đồ chúng tôi hiện có vá» khu vá»±c nà y hoà n chỉnh đến đâu. Tháºm chà tôi từng đến vùng nà y mấy lần bằng máy bay. Hẳn rằng tôi có mặt là để sứ mạng được hoà n thà nh êm đẹp. Nhiệm vụ thứ hai cá»§a tôi là thu tháºp thêm thông tin chi tiết vỠđịa hình khu vá»±c nà y nhằm nâng độ chÃnh xác cá»§a bản đồ. Má»™t hòn đá trúng hai con chim, như ngưá»i ta đã nói. Thà nh tháºt mà nói, những bản đồ chúng tôi có hồi đó vá» Thảo nguyên Hulunbuir giáp giá»›i vá»›i Ná»™i Mông chỉ là những thứ bản thô, chẳng hoà n thiện hÆ¡n là mấy so vá»›i các bản đồ cổ từ thá»i nhà Thanh. Äạo quân Quan Äông đã tiến hà nh mấy đợt vẽ bản đồ từ sau khi Mãn Châu quốc được thà nh láºp. Há» muốn vẽ những bản đồ chÃnh xác hÆ¡n, nhưng khu vá»±c mà há» muốn bao quát lại quá rá»™ng, miá»n Tây Mãn Châu thì chỉ là má»™t sa mạc vô táºn. Ở những vùng hoang địa mênh mông thế kia thì biên giá»›i quốc gia chẳng có ý nghÄ©a gì lắm. Những ngưá»i du mục Mông Cổ đã sinh sống ở đó hà ng trăm năm chẳng cần tá»›i biên giá»›i, tháºm chà không há» có ý niệm biên giá»›i là gì.
Tình hình chÃnh trị cÅ©ng gây cản trở cho việc vẽ bản đồ chÃnh xác hÆ¡n. Có nghÄ©a là , nếu chúng tôi vá»™i đơn phuÆ¡ng đưa ra má»™t bản đồ chÃnh thức trình bà y đưá»ng biên giá»›i quốc gia theo ý cá»§a riêng mình thì có thể sẽ nổ ra xung đột toà n diện cấp quốc tế. Cả Liên Xô và Ngoại Mông, những nước có chung biên giá»›i vá»›i Mãn Châu quốc, cá»±c kỳ nhạy cảm vá» vấn đỠxâm phạm biên giá»›i, đã từng có mấy trưá»ng hợp giao tranh đẫm máu vì chuyện nà y. Và o thá»i Ä‘iểm đó quân đội chúng ta không có ý định đánh nhau vá»›i Liên Xô. Toà n bá»™ lá»±c lượng cá»§a chúng ta đã dồn và o cuá»™c chiến vá»›i Trung Hoa, chẳng còn lại gì để có thể giáp chiến trên quy mô lá»›n vá»›i Liên Xô. Chúng tôi không có đủ sư Ä‘oà n, không đủ xe tăng, pháo binh lẫn máy bay. Ưu tiên hà ng Ä‘á»u là bảo đảm an ninh cá»§a Mãn Châu quốc vốn vẫn là má»™t thá»±c thể chÃnh trị tương đối má»›i. Việc xác định biên giá»›i phÃa Bắc và Tây Bắc có thể để sau, ý cá»§a phÃa quân đội là váºy. Há» muốn câu thá»i gian bằng cách cứ để má»i chuyện không rõ rà ng. Ngay cả đạo quân Quan Äông hùng mạnh cÅ©ng theo quan Ä‘iểm nà y và giữ thái độ “chỠđể xemâ€. Hệ quả là ngưá»i ta để mặc má»i chuyện bị bao trùm trong má»™t sá»± mÆ¡ hồ.
Tuy nhiên, nếu dù lãnh đạo có tÃnh toà n kỹ đến đâu Ä‘i nữa mà vẫn có sá»± kiện bất ngá» nà o đó là m chiến tranh nổ ra (trên thá»±c tế đã diá»…n ra như váºy ở Nomonhan má»™t năm sau đó) thì phải có bản đồ má»›i đánh nhau được. Không phải loại bản đồ dân sá»± thông thưá»ng mà là bản đồ tác chiến thứ thiệt kia. Trong chiến tranh ta cần có những bản đồ chỉ rõ phải đóng quân ở đâu, chá»— nà o bố trà há»a lá»±c hữu hiệu nhất, bá»™ binh phải mất bao nhiêu ngà y để Ä‘i đến chá»— kia, nguồn nước ở đâu, cần bao nhiêu thức ăn cho lÅ© ngá»±a: bao nhiêu là thông tin chi tiết cần phải có. Không có bản đồ như váºy thì không thể tiến hà nh chiến tranh hiện đại được. ChÃnh vì váºy công việc cá»§a chúng tôi phần nhiá»u lại chồng chéo vá»›i công việc cá»§a bên tình báo, chúng tôi vẫn thưá»ng xuyên trao đổi thông tin vá»›i vá»›i bá»™ pháºn tình báo cá»§a đạo quân Quan Äông hay đơn vị đặc nhiệm cá»§a quân đội ở Hailar. Hai bên ai cÅ©ng biết nhau, nhưng tay Yamamoto nà y thì tôi chưa gặp bao giá».
Sau năm ngà y chuẩn bị, chúng tôi rá»i Tân Kinh đến Hailar bằng xe lá»a. Từ đó chúng tôi chuyển sang xe tải, qua khu vá»±c chùa pháºt giáo Tây Tạng Khan-buo thì đến trạm quan sát biên giá»›i cá»§a đạo quân Quan Äông gần sông Khalkha. Tôi không nhá»› chÃnh xác chúng tôi đã Ä‘i bao xa, khoảng hÆ¡n ba trăm cây số gì đó. Ấy là má»™t vùng cá»±c hoang vu, hoà n toà n trÆ¡ trụi, nhìn ngút mắt cÅ©ng không thấy bất kỳ má»™t cái gì. Công việc cá»§a tôi đòi há»i phải thưá»ng xuyên đối chiếu bản đồ vá»›i địa hình thá»±c, nhưng không có gì để tôi đối chiếu cả, chẳng có cái gì là địa thế đặc biệt may ra có thể dùng là m mốc định hướng. Äâu đâu cÅ©ng toà n những đồi gò nham nhở đầy cá» dại kéo dà i mãi không hết, đưá»ng chân trá»i bất táºn, những đám mây trôi trên bầu trá»i. Tôi chịu chẳng cách nà o xác định được mình Ä‘ang ở đâu trên bản đồ. Chỉ có thể Ä‘oán chừng dá»±a trên quãng thá»i gian mình đã Ä‘i mà thôi.
Äôi lúc, những khi lặng lẽ Ä‘i qua má»™t vùng đất bao la hoang vắng đến nhưá»ng đó, ta có thể bị má»™t ảo giác choán ngợp rằng bản thân ta, má»™t con ngưá»i riêng lẻ, Ä‘ang dần dần bị tiêu biến Ä‘i. Không gian xung quanh rá»™ng lá»›n đến ná»—i cà ng lúc cà ng khó giữ cho cân bằng bản thân sá»± tồn tại cá»§a ta. Ông có hiểu ý tôi không? à thức trương nở ra để lấp đầy toà n bá»™ cảnh quan, bị tan hòa đến độ ta không còn khả năng gắn kết nó và o nhục thể cá»§a ta. Tôi đã cảm nháºn chÃnh mình như váºy giữa lòng thảo nguyên Mông Cổ. Mênh mông quá! Giống đại dương hÆ¡n là giống cảnh sa mạc. Mặt trá»i má»c ở chân trá»i phÃa Äông, cháºm rãi băng qua bầu trá»i rồi lặn xuống chân trá»i phÃa Tây. Äó là sá»± thay đổi duy nhất nhìn thấy được xung quanh chúng tôi. Và trong sá»± chuyển động đó cá»§a mặt trá»i tôi cảm nháºn được má»™t cái gì khó gá»i tên, má»™t tình yêu lá»›n lao, có tÃnh vÅ© trụ.
Ở chốt biên giá»›i cá»§a quân đội Mãn Châu quốc, chúng tôi chuyển từ xe tải sang cưỡi ngá»±a. Ngưá»i ta đã chuẩn bị cho chúng tôi đủ má»i thứ: bốn con ngá»±a để cưỡi, thêm hai con ngá»±a thồ mang sẵn thức ăn, nước uống và vÅ© khÃ. Chúng tôi trang bị vÅ© khà nhẹ. Tôi và gã tên Yamamoto chỉ mang súng lục. Hamano và Honda thì má»—i ngưá»i ngoà i súng lục còn mang má»™t khẩu súng trưá»ng bá»™ binh M38 và hai quả lá»±u đạn.
Trên thá»±c tế chỉ huy nhóm cá»§a chúng tôi là Yamamoto. Y quyết định má»i chuyện, cÅ©ng y là ngưá»i ra lệnh. Bởi bá» ngoà i y được coi là dân thưá»ng nên theo luáºt nhà binh thì tôi là sÄ© quan chỉ huy, song trên thá»±c tế chẳng ai nghi ngá» rằng chÃnh hắn má»›i có quyá»n ra lệnh. Má»™t mặt, hắn là loại ngưá»i sinh ra để là m chuyện đó, mặt khác, dù tôi mang lon trung úy nhưng kỳ thá»±c tôi chỉ là má»™t cây cạo giấy chưa há» biết thế nà o là tráºn mạc. Cánh quân nhân nhìn ra ngay ai thá»±c sá»± là kẻ có năng lá»±c, và chỉ kẻ đó há» má»›i vâng lá»i mà thôi. Ngoà i ra, cấp trên đã lệnh cho tôi phải tuân theo chỉ thị cá»§a Yamamoto mà không thắc mắc gì hết. Việc tôi tuân lá»i hắn là má»™t Ä‘iá»u gì đó vượt ngoà i lá» luáºt và phép tắc thông thưá»ng.
Chúng tôi Ä‘i vá» phÃa sông Khalkha rồi men theo dòng sông vá» phÃa Nam. Dòng sông dá»nh lên vì tuyết má»›i tan. Chúng tôi nhìn thấy những con cá lá»›n trong dòng nước. Äôi khi ở đằng xa thấp thoáng những con sói. Có lẽ đó không phải là sói thuần chá»§ng mà má»™t phần lai chó rừng, nhưng dù sao vẫn nguy hiểm. Chúng tôi phải cắt ngưá»i canh gác hà ng đêm để bảo vệ lÅ© ngá»±a trước bầy sói. Chúng tôi thấy nhiá»u chim, hầu hết là chim di trú trên đưá»ng trở vá» Siberia. Yamamoto và tôi thưá»ng thảo luáºn vá»›i nhau vá» các đặc Ä‘iểm địa hình. Chúng tôi đối chiếu bản đồ vá»›i con đưá»ng Ä‘ang Ä‘i, ghi chép cẩn tháºn và o sổ má»i chi tiết nhá» mình nháºn thấy. Tuy nhiên, ngoà i những cuá»™c trao đổi chuyên môn đó, Yamamoto hầu như không nói chuyện vá»›i tôi. Y lặng lẽ thúc ngá»±a Ä‘i, ăn má»™t mình chứ không ăn cùng chúng tôi, đêm thì Ä‘i ngá»§ mà không nói má»™t lá»i. Tôi có cảm giác đây không phải là lần đầu tiên y đến vùng nà y. Y am hiểu địa hình, phương hướng, vân vân… má»™t cách chÃnh xác đến kỳ lạ.
Sau khi tiến vá» phương Nam được hai ngà y không xảy ra sá»± cố gì, Yamamoto goi riêng tôi ra bảo rằng sáng hôm sau chúng tôi sẽ vượt sông Khalkha. Tôi nghe mà sững sá». Bá» bên kia đã là lãnh thổ Ngoại Mông. Ngay cả bá» sông nÆ¡i chúng tôi Ä‘ang đứng cÅ©ng là khu vá»±c nguy hiểm bởi vấn đỠtranh chấp biên giá»›i. Ngưá»i Mông Cổ khăng khăng rằng đấy là đất cá»§a há». Mãn Châu quốc cÅ©ng tuyên bố đây là lãnh thổ cá»§a mình, vì váºy mà hai bên thưá»ng xuyên xung đột vÅ© trang. Nếu chúng tôi bị quân đội Ngoại Mông bắt ở bá» bên nà y thì Ãt ra sá»± bất đồng ý kiến kia giữa hai bên còn là má»™t cái cá»› để du di cho chúng tôi. Thá»±c ra thì Ãt có nguy cÆ¡ chạm trán quân đội Ngoại Mông ở đây và o mùa nà y, bởi tuyết Ä‘ang tan nên rất khó vượt sông. Nhưng bá» bên kia thì khác hẳn. Nhất định là bên kia có quân tuần tra Mông Cổ. Nếu chúng tôi bị bắt ở bên kia thì chẳng có cá»› gì thanh minh được. Rõ rà ng đây sẽ là má»™t vụ xâm phạm biên giá»›i, có thể dấy lên đủ thứ rắc rối vá» chÃnh trị. Chúng tôi có thể bị bằn ngay tại chá»—, chÃnh phá»§ cÅ©ng chẳng bảo vệ được. Ngoà i ra, sÄ© quan cấp trên không há» nói rằng chúng tôi có thể vượt qua biên giá»›i. DÄ© nhiên ngưá»i ta đã bảo tôi phải tuân lệnh Yamamoto, nhưng tôi không cách nà o biết được liệu có cần phải tuân lệnh y ngay cả trong má»™t việc nghiêm trá»ng như là xâm phạm biên giá»›i không. Thứ hai, như tôi đã nói ban nãy, sông Khalkha Ä‘ang trà n bá», dòng chảy quá mạnh khó lòng vượt qua, ấy là chưa nói nước lạnh cắt da cắt thịt. Ngay cả các bá»™ lạc du mục cÅ©ng chẳng vượt sông và o mùa nà y trong năm. Há» thưá»ng chỉ vượt sông trong mùa đông khi sông đã đóng băng, hoặc và o mùa hè khi dòng chảy êm, nước ấm.
Khi tôi nói hết những Ä‘iá»u đó vá»›i Yamamoto, y nhìn tôi chằm chằm má»™t lát. Äoạn y gáºt gáºt đầu mấy cái. – Tôi hiểu ná»—i lo cá»§a anh vá» việc xâm phạm biên giá»›i, - y nói, vẻ có phần kẻ cả. – Vá»›i má»™t sÄ© quan có những ngưá»i cấp dưới trong tay thì cân nhắc vấn đỠtrách nhiệm trong những chuyện như thế là điá»u tá»± nhiên. Anh không bao giá» muốn cho thuá»™c cấp cá»§a mình phải nguy hiểm đến tÃnh mạng nếu không có lý do chÃnh đáng. Nhưng anh cứ để chuyện ấy cho tôi. Tôi sẽ chịu hoà n toà n trách nhiệm trong việc nà y. Tôi không thể giải thÃch nhiá»u vá»›i anh, nhưng việc nà y đã được thông qua ở cấp cao nhất cá»§a quân đội. Vá» chuyện vượt sông thì anh đừng lo, chúng ta chẳng bị trở ngại gì vá» mặt kỹ thuáºt cả. Có má»™t chá»— kÃn đáo, Ãt ngưá»i biết, ở đó ta có thể vượt sông. Quân đội Ngoại Mông đã xây dá»±ng má»™t số Ä‘iểm như váºy. Chuyện đó thì hẳn anh cÅ©ng biết rõ. Bản thân tôi đã vượt sông mấy lần tại Ä‘iểm đó và o mùa nà y. Năm ngoái tôi đã và o lãnh thổ Ngoại Mông cÅ©ng và o mùa nà y, chÃnh tại chá»— đó. Anh chẳng việc gì phải lo.
Y nói đúng ở má»™t Ä‘iểm. Quân đội Ngoại Mông, vốn biết rõ khu vá»±c nà y như lòng bà n tay, từng cá» các đơn vị chiến đấu – tuy không nhiá»u lắm – đến phÃa bên nà y sông trong mùa tuyết tan. Äã váºy thì há» cÅ©ng có thể đưa sang hà ng đạo quân nếu muốn. Và má»™t khi hỠđã có thể vượt sông thì gã Yamamoto nà y cÅ©ng vượt được, và chẳng có lý nà o những kẻ còn lại trong bá»n tôi thì không.
Hiện nay chúng tôi Ä‘ang đứng tại má»™t trong những Ä‘iểm vượt sông bà máºt mà quân đội Ngoại Mông đã xây dá»±ng. Nó được ngụy trang khéo léo, thoạt nhìn khó nháºn ra. Má»™t cây cầu bằng ván ghép chìm dưới nước, hai đầu buá»™c chắt bằng thừng để trụ lại giữa dòng nước xiết, nối liá»n hai chá»— cạn ở hai bên bá» sông. Xe chở lÃnh, xe thiết giáp, xe tăng chỉ cần ngáºp bánh dưới nước má»™t chút là có thể vượt sông bằng cây cầu nà y. Do cầu được phá»§ kÃn dưới nước nên máy bay thám thÃnh không bao giá» phát hiện được. Chúng tôi băng qua dòng nước xiết bằng cách bám theo dây thừng. Yamamoto Ä‘i đầu để kiểm tra xem có lÃnh tuần canh cá»§a Ngoại Mông hay không, chúng tôi theo sau y. Chân chúng tôi tê dại trong nước lạnh cắt da, nhưng ngưá»i ngá»±a vẫn cố sang tá»›i được bá» bên kia sông Khalkha. Bá» bên kia cao hÆ¡n nhiá»u, đứng ở đó chúng tôi có thể trông xa hà ng nhiá»u dặm vá» sa mạc bao la phÃa bên nà y sông. Äây là má»™t lý do khiến quân đội Xô Viết đã luôn luôn có lợi thế hÆ¡n khi tráºn Nomonhan nổ ra. Sá»± khác biệt vá» cao độ cÅ©ng ảnh hưởng đến độ chÃnh xác cá»§a há»a lá»±c. Dù thế nà o Ä‘i nữa, tôi nhá»› mình đã tháºt sá»ng sốt thấy cảnh quan hai bên bá» khác nhau đến váºy. Tôi cÅ©ng nhá»›, mất má»™t hồi lâu lắm má»›i lại có cảm giác ở đôi chân phải ngâm quá lâu trong là n nước băng giá. Tháºm chà mãi má»™t hồi tôi má»›i lên tiếng lại được. Nhưng, tình tháºt, duy sá»± căng thẳng khi nhá»› ra mình Ä‘ang ở trên lãnh địa kẻ thù cÅ©ng đủ khiến chúng tôi quên phắt cái lạnh.
Chúng tôi men theo dòng sông vá» phÃa Nam. Như con rắn ngoằn ngoéo uốn khúc, dòng Khalkha chảy phÃa dưới chúng tôi, vá» bên trái. Ngay sau khi vượt sông, Yamamoto khuyên chúng tôi lá»™t bá» hết quân hà m, chúng tôi liá»n là m theo. Hẳn là vì những thứ nà y sẽ chỉ gây thêm rắc rối nếu chúng tôi bị địch bắt. Vì lý do đó, tôi tháo đôi á»§ng sÄ© quan và chuyển sang Ä‘i ghệt.
Tối hôm đó chúng tôi Ä‘ang cắm trại thì má»™t ngưá»i đà n ông từ xa cưỡi ngá»±a đến gần chúng tôi. Y là ngưá»i Mông Cổ. Ngưá»i Mông Cổ dùng thứ yên ngá»±a cao khác thưá»ng cho nên dá»… nháºn ra há» từ xa. Vừa nhác thấy kẻ Ä‘ang lại gần, trung sÄ© Hamano liá»n chá»™p ngay khẩu súng trưá»ng, nhưng Yamamoto bảo anh ta đừng bắn. Hamano chầm cháºm hạ súng xuống, chẳng nói chẳng rằng. Bốn chúng tôi đứng đó, đợi ngưá»i kia lại gần. Y Ä‘eo ngang lưng má»™t khẩu súng trưá»ng cá»§a Liên Xô, má»™t khẩu súng Mauser giắt ở lưng. Mặt y râu quai nón xồm xoà m, đầu đội mÅ© có che tai. Bá»™ quần áo bẩn thỉu cá»§a y giống cá»§a dân du mục, nhưng nhìn phong thái cá»§a y có thể biết ngay rằng y là quân nhân chuyên nghiệp.
Gã đà n ông xuống ngá»±a nói vá»›i Yamamoto bằng má»™t thứ tiếng tôi cho là tiếng Mông Cổ. Tôi biết chút Ãt cả tiếng Nga lẫn tiếng Trung Hoa, nhưng đây không phải tiếng nà y cÅ©ng chẳng phải tiếng kia, váºy ắt là tiếng Mông Cổ. Yamamoto trả lá»i ngưá»i kia cÅ©ng bằng thứ tiếng đó. Äiá»u nà y cà ng khiến tôi tin chắc Yamamoto là sÄ© quan tình báo.
Yamamoto bảo tôi:
- Nà y Trung úy Mamiya, tôi sẽ Ä‘i cùng ngưá»i nà y. Tôi không biết sẽ Ä‘i bao lâu, nhưng tôi muốn các anh chỠở đây, dÄ© nhiên là phải luôn luôn cảnh giác. Nếu trong vòng ba mươi sáu giá» mà tôi chưa trở vá», các anh phải báo cáo vá»›i bá»™ tham mưu. Hãy cá» má»™t ngưá»i vượt sông trở vá» chốt quan sát cá»§a quân đội Mãn Châu quốc.
Nói xong, y lên ngá»±a cùng vá»›i ngưá»i Mông Cổ ruổi vá» phÃa Tây.
|

04-09-2008, 06:46 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Dá»±ng trại xong, ba chúng tôi dùng bữa tối đạm bạc. Chúng tôi không thể nấu nướng hay đốt lá»a. thảo nguyên mênh mông nà y nhìn đâu cÅ©ng chỉ thấy rặt những gò cát thấp, không có má»™t cái gì che chắn chúng tôi, nên chỉ cần má»™t là n khói nhá» cÅ©ng đủ để chúng tôi bị tóm cổ láºp tức. Chúng tôi dá»±ng lá»u thấp dưới các **n cát, chỉ ăn bánh quy khô và thịt há»™p nguá»™i. Khi mặt trá»i đã lặng dưới chân trá»i, bóng tối nhanh chóng trùm lên chúng tôi, bầu trá»i nhiá»u sao đến mức khó tin. Xa xa có tiếng sói tru lẫn trong tiếng gầm gà o cá»§a dòng sông Khalkha. Chúng tôi nằm dà i trên cát nghỉ ngÆ¡i sau má»™t ngà y kiệt lá»±c.
Trung sĩ Hamano bảo tôi:
- Xem ra chúng ta đặt chân và o hiểm địa rồi đây, trung úy à .
Tôi đà nh phải đồng ý vá»›i anh ta. Cho tá»›i khi đó, ba chúng tôi – trung sÄ© Hamano, hạ sÄ© Honda và tôi – đã khá hiểu nhau. Thói thưá»ng, má»™t hạ sÄ© quan dà y dạn súng đạn như hạ sÄ© Hamano sẽ giữ thái độ xa cách và khinh khỉnh đối vá»›i má»™t sÄ© quan trẻ non ná»›t như tôi, nhưng trưá»ng hợp chúng tôi thì khác. Anh ta tôn trá»ng tôi vì tôi có há»c vấn, đã tốt nghiệp má»™t trưá»ng không phải là trưá»ng nhà binh, tôi thì thá»±c lòng quan tâm đến kinh nghiệm tráºn mạc và óc phán xét đầy thá»±c tiá»…n cá»§a anh ta mà không coi trá»ng chuyện cấp báºc. Chúng tôi còn dá»… nói chuyện vá»›i nhau bởi anh ta quê ở Yamaguchi còn tôi ở Hiroshima, không xa Yamaguchi. Anh ta kể tôi nghe vá» cuá»™c chiến ở Trung Hoa. Anh ta là ngưá»i lÃnh từ đầu đến chân, há»c vấn võ vẽ hết cấp tiểu há»c, nhưng anh ta cÅ©ng có ná»—i hoà i nghi vá» cái cuá»™c chiến trần ai tưởng như không bao giá» dứt nà y ở đại lục. Anh ta bá»™c bạch vá»›i tôi.
- Tôi không há» nà chuyện đánh nhau. Tôi là ngưá»i lÃnh. Tôi sẵn sà ng chết trên chiến trưá»ng vì tổ quốc, bởi vì đó là việc cá»§a tôi. Nhưng cái cuá»™c chiến mà chúng ta Ä‘ang lâm và o ấy, trung úy à , nó không chÃnh đáng đâu. Nó không phải là cuá»™c chiến tháºt, không có chiến tuyến nÆ¡i ta giáp mặt quân địch mà đánh tá»›i nÆ¡i tá»›i chốn. Chúng ta tiến, còn địch thì rút lui không đánh. Rồi lÃnh Trung Hoa há» cởi hết quân phục mà trà trá»™n và o dân thưá»ng, thế là chúng ta chẳng còn biết kẻ thù là ai nữa. Váºy nên chúng ta giết nhiá»u ngưá»i vô tá»™i vá»›i cái cá»› là tiêu diệt “bá»n nổi loạn†hay “đám tà n quân†và tịch thu thá»±c phẩm. Chúng ta buá»™c phải cướp đồ ăn cá»§a há» vì chiến tuyến di chuyển quá nhanh nên háºu cần cá»§a ta không theo kịp. Và ta buá»™c phải giết tù binh vì không biết giam chúng ở đâu hay lấy gì cho chúng ăn. Thế là sai, trung úy ạ. Chúng ta đã là m những chuyện kinh khá»§ng ở Nam Kinh. ChÃnh đơn vị tôi là m. Chúng tôi quẳng hà ng tá ngưá»i xuống giếng rồi ném ká»±u đạn xuống theo. Có những chuyện chÃnh mình đã là m mà bây giá» không sao mở miệng nói ra được. trung úy ạ, tôi nói vá»›i anh rằng đây là má»™t cuá»™c chiến hoà n toà n không có Lý do ChÃnh đáng nà o hết. Chỉ là hai bên giết nhau thôi. Những ngưá»i chịu chết chóc Ä‘au thương hóa ra toà n là đám nông dân nghèo khổ, há» thì có biết chÃnh trị hay ý thức hệ là cái gì đâu. Vá»›i há» thì chả có Quốc dân đảng, chả có Thống chế Trương (15), chả có Bát lá»™ quân nà o hết. Có cái ăn là há» hạnh phúc rồi. Tôi biết cảm nghÄ© há» ra sao, vì chÃnh tôi là con má»™t ngư dân nghèo. Những ngưá»i thấp cổ bé há»ng là m quần quáºt từ sáng đến tối cÅ©ng chỉ vừa đủ cầm xác. Tôi không tin, giết những ngưá»i như váºy mà hoà n toà n không có lý do gì hết thì liệu có tốt là nh gì cho nước Nháºt.
Khác vá»›i trung sÄ© Hamano, hạ sÄ© Honda chẳng có gì nhiá»u để nói vá» mình. Nói chung, anh ta là má»™t tay Ãt nói. Anh ta thưá»ng im lặng nghe chúng tôi nói chuyện mà không chêm nháºn xét cá»§a mình và o. Nhưng bảo rằng anh ta “Ãt nói†váºy thôi, chứ tháºt ra anh ta không phải là loại ngưá»i bản tÃnh lầm lì khó chịu hay rầu rÄ©. Chỉ là anh ta Ãt khi tá»± mở miệng. Thá»±c sá»± là điá»u đó khiến tôi thỉnh thoảng lại tò mò không biết anh ta Ä‘ang nghÄ© gì, nhưng anh ta hoà n toà n không phải là kẻ khó gần. Tháºm chÃ, chÃnh phong thái bình thản cá»§a anh ta nhiá»u khi lại là m ngưá»i khác thấy nhẹ lòng. Anh ta quả tháºt là điá»m tÄ©nh. Dù chuyện gì xảy ra Ä‘i nữa, anh ta không hỠđổi sắc mặt. Tôi được biết anh ta quê ở Asahikawa, ở đó cha anh ta có má»™t nhà in nhá». Anh ta kém tôi hai tuổi. Sau khi há»c xong, anh ta cùng các anh trai là m việc cho nhà in cá»§a cha. Anh ta là em út trong ba anh em, ngưá»i anh cả thì đã bị giết ở Trung Hoa hai năm vá» trước. Anh ta thÃch Ä‘á»c sách, há»… rảnh được phút nà o là y như rằng tôi thấy anh ta cuá»™n tròn má»™t góc mà đá»c cuốn sách nà o đó vỠđỠtà i Pháºt giáo.
Như tôi đã nói, Honda hoà n toà n không có kinh nghiệm chiến đấu thá»±c tế, nhưng dù chỉ má»›i được huấn luyện má»™t năm, anh ta đã là má»™t ngưá»i lÃnh kiệt xuất. Trong má»—i trung đội luôn luôn có má»™t hai ngưá»i như váºy, những ngưá»i luôn luôn nhẫn nại, bá»n gan, thá»±c hiện đến cùng nghÄ©a vụ cá»§a mình không má»™t lá»i ta thán. Thể chất khá»e mạnh, phản xạ tuyệt hảo, há» hiểu ngay láºp tức những gì được chỉ bảo và áp dụng chÃnh xác và o thá»±c tế. Honda là má»™t ngưá»i như váºy. Và do được đà o tạo vá» kỵ binh nên anh ta là ngưá»i biết rõ nhất vá» loà i ngá»±a; anh ta lãnh phần chăm sóc cả sáu con mà chúng tôi mang theo. Äôi khi chúng tôi cảm thấy dưá»ng như anh ta hiểu tâm trạng lÅ© ngá»±a đến từng chân tÆ¡ kẻ tóc. Trung sÄ© Hamano thừa nháºn ngay khả năng cá»§a hạ sÄ© Honda và giao phó cho anh ta ngần ấy việc mà không chút băn khoăn.
Váºy nên tuy đơn vị chúng tôi khác thưá»ng, chắp vá là váºy nhưng chúng tôi hết sức hiểu nhau. Và chÃnh bởi không phải là má»™t đơn vị bình thưá»ng nên chúng tôi không há» câu nệ những thứ quy tắc nhà binh theo sách vở. Chúng tôi rất thaá»i mái, cởi mở vá»›i nhau, gần như là Nghiệp quá đã đưa chúng tôi đến vá»›i nhau váºy. ChÃnh vì thế trung sÄ© Hamano má»›i có thể nói thẳng vá»›i tôi những gì vượt ngoà i cái khuôn phép bất di bất dịch giữa sÄ© quan vá»›i hạ sÄ©.
- Trung úy nà y, - có lần anh ta há»i, - ông nghÄ© thế nà o vá» tay Yamamoto kia?
- Tôi dám đánh cuá»™c là máºt vụ, - tôi nói. – Nếu không phải chuyên gia thì là m sao nói tiếng Mông Cổ như thế được. Lại còn thông thạo vùng nà y như lòng bà n tay nữa.
- Tôi cÅ©ng nghÄ© như váºy. Ban đầu tôi cứ nghÄ© hắn là má»™t trong những bá»n đạo tặc chuyên cưỡi ngá»±a thông đồng vá»›i đám sÄ© quan chóp bu, nhưng hóa ra không phải. LÅ© ấy tôi còn lạ gì. Chúng nó đã mở mồm là nói rạc tai, mưá»i phần hết năm phần là bịa. Rút súng thì nhanh như chá»›p. Nhưng tay Yamamoto nà y thì không phải hạng xoà ng. Hắn là tay tổ đấy. SÄ© quan cao cấp, rất cao nữa là khác. Chuyện ấy thì đứng xa má»™t dặm tôi cÅ©ng ngá»i ra. Tôi nghe nói quân ta muốn kết hợp đơn vị tác chiến bà máºt nà o đó vá»›i những ngưá»i Mông Cổ thuá»™c quân đội do Liên Xô đà o tạo, và ngưá»i ta đã đưa sang má»™t số chuyên viên máºt vụ để lo chiến dịch nà y. Có thể Yamamoto có liên quan đến vụ nà y.
Hạ sĩ Honda đang cầm súng đứng canh ở cách chúng tôi một quãng. Tôi đặt khẩu Browning ngay bên cạnh để có thể chộp lấy bất cứ lúc nà o. Trung sĩ Hamano đã tháo ghệt ra và đang xoa bó chân.
- DÄ© nhiên là tôi chỉ Ä‘oán thế thôi, - anh ta nói thêm. – Gã Mông Cổ mà chúng ta gặp có thể là má»™t sÄ© quan quân đội Mông Cổ Ä‘ang chống ngưá»i Liên Xô và cố tiếp xúc bà máºt vá»›i quân đội Nháºt.
- CÅ©ng có thể, - tôi nói. – Nhưng anh nhá»› giữ mồm giữ miệng, kẻo ngưá»i ta chặt đầu đấy.
- Nà o, nà o, trung úy, tôi đâu có ngu thế. Chuyện nà y chỉ giữa hai chúng ta thôi, - anh ta nhe răng cưá»i vá»›i tôi, rồi trở nên nghiêm trang. – Nhưng nếu đúng váºy tháºt thì nguy hiểm lắm. Khéo mà chiến tranh như chÆ¡i.
Tôi gáºt đầu đồng tình. Ngoại Mông vá» hình thức là má»™t nước độc láºp, nhưng thá»±c chất là má»™t xứ vệ tinh cá»§a Liên Xô. Theo nghÄ©a đó thì nó chẳng khác là bao so vá»›i Mãn Châu quốc, nÆ¡i quyá»n hà nh thá»±c sá»± nằm trong tay Nháºt. Nhưng ai cÅ©ng biết, ở Ngoại Mông có má»™t nhóm chống Liên Xô, nhóm nà y đã bà máºt liên hệ vá»›i quân đội Nháºt ở Mãn Châu quốc, các thà nh viên nhóm nà y đã dấy lên nhiá»u cuá»™c nổi loạn. Hạt nhân cá»§a thà nh phần nổi loạn nà y là các quân nhân Mông Cổ bất mãn vá»›i sá»± chuyên quyá»n cá»§a quân đội Xô Viết, tầng lá»›p địa chá»§ chống lại chÃnh sách táºp trung hóa cưỡng bức trong nông nghiệp và các tu sÄ© Pháºt giáo Tây Tạng – số nà y có tá»›i hà ng trăm ngưá»i. Thế lá»±c nước ngoà i duy nhất mà nhóm chống Liên Xô nà y có thể xin trợ giúp là quân đội Nháºt Ä‘ang đóng quân tại Mãn Châu quốc. Vả lại so vá»›i ngưá»i Nga thì rõ rà ng ngưá»i Nháºt chúng ta gần gÅ©i há» hÆ¡n bởi Ä‘á»u là ngưá»i châu Ã, đồng chá»§ng da và ng. Má»™t năm trước đó, 1937, má»™t kế hoạch nổi dáºy quy mô lá»›n ở thá»§ đô Ulan Bator đã bị lá»™, háºu quả là xảy ra những cuá»™c thanh trừng quy mô lá»›n. Hà ng ngà n quân nhân và tu sÄ© Pháºt giáo bị hà nh hình như những phần tá» phản cách mạng cấu kết vá»›i quân đội Nháºt, nhưng tâm trạng chống Nháºt vẫn cứ âm ỉ nÆ¡i nà y nÆ¡i khác. Thà nh thá» nếu có má»™t sÄ© quan tình báo Nháºt vượt sông Khalkha để bắt liên lạc vá»›i má»™t sÄ© quan chống Liên Xô thuá»™c quân đội Ngoại Mông thì cÅ©ng chẳng có gì lạ. Äể ngăn chặn việc đó, quân đội Ngoại Mông đã cá» các đơn vị tuần tra thưá»ng xuyên Ä‘i tuần và tuyên bố toà n bá»™ dải lãnh thổ cách biên giá»›i Mãn Châu quốc từ mưá»i tá»›i mưá»i hai cây số là vùng cấm. Tuy nhiên vùng nà y quá rá»™ng nên dẫu có tuần tra cÅ©ng không thể nà o để mắt tá»›i từng li từng tà má»™t.
Cho dù cuá»™c nổi dáºy cá»§a há» có thà nh công Ä‘i nữa, chắc chắn quân đội Liên Xô sẽ láºp tức can thiệp để bóp chết hoạt động phản cách mạng cá»§a há». Nếu Ä‘iá»u đó xảy ra, những ngưá»i nổi dáºy sẽ yêu cầu quân đội Nháºt giúp đỡ, đó sẽ là cái cá»› để đạo quân Quan Äông cá»§a Nháºt can thiệp. Chiếm Ngoại Mông thì chẳng khác nà o thá»c dao và o mạng sưá»n cá»§a Liên Xô ở Siberia. Bá»™ tổng tham mưu ở Tokyo hẳn sẽ cố kiá»m chế cÆ¡n hăng đó, nhưng đây là má»™t cÆ¡ há»™i mà bá»™ tham mưu đạo quân Quan Äông vốn đầy tham vá»ng chẳng dá»… gì bá» qua. Háºu quả sẽ không chỉ là xung đột biên giá»›i mà là chiến tranh tổng lá»±c giữa Liên Xô và Nháºt. Nếu má»™t cuá»™c chiến như váºy xảy ra trên vùng biên giá»›i Mãn Châu – Liên Xô, Hitler có thể đáp trả bằng cách chiếm Ba Lan hay Tiệp Khắc. Äó chÃnh là tình huống mà hạ sÄ© Hamano đã nói khi nháºn xét vá» khả năng xảy ra chiến tranh.
Sáng hôm sau, mặt trá»i đã má»c mà Yamamoto vẫn chưa trở vá». Tôi là ngưá»i cuối cùng canh gác. Tôi mượn súng trưá»ng cá»§a trung sÄ© Hamano, ngồi trên má»™t **n cát có phần cao hÆ¡n mà ngắm bầu trá»i phÃa Äông. Bình minh ở Mông Cổ là má»™t Ä‘iá»u kỳ diệu. Chỉ trong khoảnh khắc, chân trá»i trở thà nh má»™t dải sáng má» treo trong bóng tối, rồi cái dải sáng ấy dâng lên, má»—i lúc má»™t cao hÆ¡n. Dưá»ng như có má»™t bà n tay vÄ© đại tá»± trên trá»i vươn xuống chầm cháºm kéo tấm mà n đêm ra khá»i mặt đất. Cảnh tượng đó tháºt kỳ vÄ©, má»™t cảnh tượng mà , như tôi đã nói, lá»›n lao hÆ¡n rất nhiá»u so vá»›i tất cả những gì tôi có thể lÄ©nh há»™i được vá»›i những giác quan hạn hẹp cá»§a con ngưá»i. Tôi ngồi đó ngắm nhìn, trong tôi bá»—ng dâng lên má»™t cảm giác rằng chÃnh sá»± sống cá»§a tôi Ä‘ang dần dần tiêu biến thà nh hư vô. Ở cõi hư vô đó không có dấu vết gì cá»§a những thứ vô nghÄ©a như những việc là m nhá» nhặt cá»§a con ngưá»i. CÅ©ng má»™t cảnh tượng nà y từng xảy ra hà ng triệu lần, hà ng trăm triệu lần, từ thá»i thái cổ, từ rất lâu trước khi tồn tại bất cứ thứ gì gá»i là sá»± sống trên trái đất. Quên khuấy rằng mình Ä‘ang đứng gác, tôi như bị thôi miên, ngắm mãi cảnh bình minh cá»§a má»™t ngà y má»›i.
Sau khi mặt trá»i đã hiện rõ phÃa trên chân trá»i, tôi châm Ä‘iếu thuốc, nhấp má»™t ngụm nước trong biđông và đi tiểu. Rồi tôi nghÄ© vá» nước Nháºt. Tôi hình dung thà nh phố quê hương và o đầu tháng Năm – hương hoa, tiếng rì rà o cá»§a dòng sông, những đám mây trên bầu trá»i. Bạn cÅ©. Gia đình. Vị ngá»t cá»§a chiếc bánh gạo nong nóng gói trong lá sồi. Tôi vốn không ưa cá»§a ngá»t, nhưng sao sáng hôm đó tôi thèm má»™t cái bánh mochi đến chết được. Giá như khi đó có thể trả ná»a năm lương sÄ© quan để mua má»™t cái thì tôi cÅ©ng mua. Và khi nghÄ© đến nước Nháºt, tôi đâm ra cảm thấy mình đã bị bá» rÆ¡i ở bên lá» thế giá»›i. Tại sao chúng tôi phải liá»u mạng chiến đấu cho cái mảnh đất trÆ¡ trụi không có chút giá trị vá» quân sá»± hay công nghiệp nà y? Tôi, tôi cÅ©ng sẵn sà ng chiến đấu và chết để bảo vệ quê hương. Nhưng hy sinh mạng sống chỉ có má»™t nà y cho cái rẻo đất hoang vu nÆ¡i không thứ hạt nà o có thể nảy mầm thì tháºt quá vô nghÄ©a.
* * *
Sáng tinh mÆ¡ ngà y hôm sau thì Yamamoto trở vá». Lúc ấy tôi cÅ©ng là ngưá»i cuối cùng đứng gác. Tôi Ä‘ang đứng xoay lưng lại dòng sông, mắt dõi vá» phÃa Tây thì nghe má»™t âm thanh như tiếng ngá»±a hà ở đằng sau. Tôi quay lại nhưng chẳng thấy gì. Tôi nhìn chăm chăm vá» phÃa âm thanh đó phát ra, trong tư thế sẵng sà ng nổ súng. Tôi nuốt nước bá»t, cái âm thanh từ trong chÃnh cổ há»ng mình to đến ná»—i tôi rùng mình. Ngón tay đặt lên cò súng cá»§a tôi run run. Từ trước đến nay tôi chưa từng phải bắn ai cả.
Chỉ mấy giây sau, má»™t con ngá»±a lảo đảo Ä‘i qua triá»n cong má»™t **n cát, trên lưng nó là Yamamoto. Tôi nhìn quanh, ngón tay đặt trên cò súng, nhưng không còn ai khác xuất hiện – gã Mông Cổ không, quân địch cÅ©ng không. Vầng trăng to tướng trắng bệch treo trên ná»n trá»i phÃa Äông như má»™t tảng đá mang Ä‘iá»m gỡ. Tay trái cá»§a Yamamoto hình như bị thương. Chiếc khăn mùi xoa hắn dùng buá»™c quanh cánh tay bê bết máu. Tôi đánh thức hạ sÄ© Honda dáºy trông nom con ngá»±a. Rõ rà ng con váºt đã phải phi nước đại suốt má»™t quãng đưá»ng dà i, nó thở hổn hển, toà n thân đầm đìa mồ hôi. Hamano gác thay tôi, còn tôi lo sÆ¡ cứu vết thương cho Yamamoto.
- Äạn chỉ sượt qua thôi, máu ngừng chảy rồi, - Yamamoto bảo. Y nói đúng: viên đạn chỉ xé rách thịt mà không phạm và o xương. Tôi tháo chiếc khăn mùi xoa ra, dùng cồn sát trùng miệng vết thương rồi băng lại. Trong suốt thá»i gian đó Yamamoto tháºm chà không nhÃu mà y, duy có môi trên y Ä‘á»ng má»™t lá»›p mồ hôi má»ng. Y uống ừng á»±c nước trong biđông, đốt má»™t Ä‘iếu thuốc và rÃt vá»›i vẻ khoan khoái ra mặt. Äoạn y rút khẩu Browning ra, kẹp dưới nách, tháo băng đạn và khéo léo dùng má»™t tay nạp ba viên đạn và o.
- Nà y, Trung úy Mamiya, chúng ta rá»i khá»i đây ngay. Vượt sông Ä‘i vá» phÃa chốt quan sát cá»§a quân đội Mãn Châu quốc.
Chúng tôi nhanh chóng dỡ trại, hầu như không nói má»™t lá»i, lên ngá»±a ruổi vá» phÃa chá»— vượt sông. Tôi không há»i Yamamoto xem chuyện gì đã xảy ra vá»›i y, ai đã bắn y. Vị trà cá»§a tôi không cho phép, nhưng tháºm chà dù tôi có quyá»n há»i Ä‘i nữa, vị tất y đã trả lá»i. à nghÄ© duy nhất cá»§a tôi lúc đó là là m sao Ä‘i khá»i lãnh địa cá»§a kẻ thù cà ng sá»›m cà ng tốt, vượt sông Khalkha sang bá» bên kia nÆ¡i tương đối an toà n.
Chúng tôi lầm lÅ©i Ä‘i, thúc ngá»±a qua bình nguyên đầy cá». Không ai nói năng gì, nhưng tất cả Ä‘á»u nghÄ© cùng má»™t Ä‘iá»u: liệu chúng tôi có thể vượt sông hay không? Nếu má»™t toán tuần tiá»…u Mông Cổ đã tá»›i chá»— cây cầu trước chúng tôi thì mạng chúng tôi coi như xong. Nếu đánh nhau thì chẳng có cách nà o chúng tôi thắng được. Tôi nhá»› khi đó mồ hôi chảy ròng ròng dưới hai cánh tay tôi, mãi không khô.
- Nà y Trung úy Mamiya, anh đã bắn bao giá» chưa? – Sau má»™t hồi im lặng, Yamamoto há»i tôi.
- Chưa bao giá», - tôi đáp.
- Anh đã bắn ai bao giỠchưa?
- Chưa bao giá», - tôi lại đáp.
Tôi chịu không biết những câu trả lá»i cá»§a tôi gây ấn tượng thế nà o vá»›i y, cÅ©ng không biết y há»i váºy có mục Ä‘Ãch gì.
- Trong nà y có má»™t tà i liệu cần chuyển cho ban tham mưu, - y vừa nói vừa đặt tay lên túi yên ngá»±a. – Nếu không chuyển được thì phải há»§y Ä‘i – đốt cÅ©ng được, chôn cÅ©ng được, nhưng dù trong hoà n cảnh nà o cÅ©ng không được phép rÆ¡i và o tay địch. Không được phép, dù trong bất cứ hoà n cảnh nà o. Äó là ưu tiên số má»™t cá»§a chúng ta. Tôi muốn anh hiểu rõ Ä‘iá»u đó. Quan trá»ng lắm, hết sức quan trá»ng.
- Tôi hiểu, - tôi nói.
Yamamoto nhìn thẳng và o mắt tôi.
- Nếu rÆ¡i và o hoà n cảnh ngặt nghèo, việc đầu tiên anh phải là m là bắn tôi. Không được chần chừ. Nếu tá»± là m được thì tôi đã là m. Nhưng tay tôi bị thế nà y thì tôi không là m được. Trong trưá»ng hợp đó, anh phải bắn tôi. Mà đã bắn là phải chắc chết.
Tôi lẳng lặng gáºt đầu.
* * *
Khi chúng tôi đến chá»— vượt sông ngay trước khi mặt trá»i má»c, ná»—i sợ đã dà y vò tôi trên suốt đưá»ng Ä‘i tá» ra hoà n toà n có cÆ¡ sở. Má»™t toán nhá» quân Mông Cổ đã triển khai ở đó. Yamamoto và tôi leo lên má»™t **n cát cao, chuyá»n nhau ông nhòm để quan sát bá»n há». Có tám ngưá»i tất cả, không đông lắm, nhưng so vá»›i má»™t toán tuần tra biên giá»›i thì nhóm nà y được trang bị quá nhiá»u. Má»™t ngưá»i mang súng máy nhẹ, lại còn má»™t súng máy hạng nặng đặt trên má»™t mô đất cao, chung quanh chất bao cát, nòng hướng vá» phÃa đông. Hiển nhiên là há» bố trà ở đây để ngăn không cho chúng tôi băng sang bá» bên kia. HỠđã neo lá»u bên bá» sông và buá»™c mưá»i con ngá»±a ở gần đó. Xem ra há» sẽ lưu lại đây cho tá»›i khi nà o tóm được chúng tôi má»›i thôi.
- Liệu ta có thể dùng chá»— cạn nà o khác để vượt không? – tôi há»i.
Yamamoto rá»i mắt khá»i ống nhòm nhìn tôi mà lắc đầu.
- Có, nhưng rất xa. Äi ngá»±a phải mất hai ngà y. Ta không có nhiá»u thá»i gian như thế đâu. Ta chỉ có thể vượt sông ở đây, bằng bất cứ giá nà o.
- Nghĩa là ta sẽ vượt sông và o ban đêm?
- Äúng. Äó là cách duy nhất. Ta để ngá»±a lại đây. Ta sẽ thanh toán tên lÃnh gác, bá»n còn lại thì hẳn Ä‘ang ngá»§ say. Äừng lo, dòng sông sẽ ỉm Ä‘i hầu hết tiếng động. Tôi sẽ lo phần tên gác. Từ giỠđến đó ta chẳng có gì là m cả, nên tốt nhất là đi ngá»§, tranh thá»§ chút cÆ¡ há»™i mà nghỉ ngÆ¡i.
Chúng tôi ấn định chiến dịch vượt sông sẽ diá»…n ra lúc ba giá» sáng. Hạ sÄ© Honda dỡ hết hà nh trang khá»i lưng ngá»±a, dẫn ngá»±a đến má»™t chá»— xa rồi thả chúng ra. Chúng tôi đà o má»™t cái hố sâu, chôn xuống đó chá»— đạn dược và thức ăn thừa. Má»—i ngưá»i chỉ còn mang má»™t biđông nước, phần ăn đủ má»™t ngà y, má»™t khẩu súng, và i viên đạn. Nếu trạm trán quân Mông Cổ thì vá»›i há»a lá»±c vượt trá»™i cá»§a bá»n há» chúng tôi không cách gì thắng được dù có nhiá»u đạn đến mấy. Tạm thá»i thì chúng tôi cố ngá»§ được chút nà o hay chút ấy, bởi khi đã vượt sông thì chắc hẳn sẽ không còn thì giỠđâu mà ngá»§ nữa. Hạ sÄ© Honda gác đầu tiên, kế đó trung sÄ© Hamano sẽ thay.
Duá»—i dà i trong lá»u, Yamamoto thiếp Ä‘i ngay láºp tức. Xem ra đã suốt má»™t thá»i gian dà i y không há» chợp mắt. Cạnh gối y là má»™t chiếc vali da, y đã cất tà i liệu bà máºt và o trg đó. Chúng tôi ai cÅ©ng kiệt sức, nhưng tôi căng thẳng quá nên không ngá»§ được. Tôi nằm đó hồi lâu, buồn ngá»§ đến chết được nhưng vẫn thức chong chong, trong đầu cứ hình dung cảnh chúng tôi giết tên lÃnh gác và bị khẩu súng máy nã đạn như vãi trấu khi vượt sông. Hai lòng bà n tay tôi nhá»›p nháp mồ hôi, thái dương tôi giần giáºt. Tôi chẳng biết liệu đến khi đó mình có khả năng hà nh xá» cho đáng mặt sÄ© quan không. Tôi bò ra khá»i lá»u, đến ngồi cạnh hạ sÄ© Honda Ä‘ang ngồi gác.
- Honda nà y, anh biết đó, chúng ta đến chết cả nút ở đây thôi.
- Khó mà nói được, - anh ta đáp.
Chúng tôi ngồi má»™t lát, không ai nói gì. Nhưng có cái gì đó trong câu trả lá»i cá»§a anh ta khiến tôi băn khoăn – có má»™t giá»ng Ä‘iệu nà o đó hà m ý biết chắc chắn. Linh cảm vốn không phải là thế mạnh cá»§a tôi, nhưng tôi biết câu nháºn xét mÆ¡ hồ cá»§a anh ta có ý che giấu Ä‘iá»u gì đó. Tôi quyết định gặng há»i anh ta.
- Nếu anh có gì để nói vá»›i tôi thì đừng giữa kÃn nữa, - tôi bảo. – Äây có thể là lần cuối cùng chúng ta trò chuyện vá»›i nhau, có thể nói váºy.
Honda cắn môi, vuốt vuốt lên chá»— cát dưới chân. Tôi biết anh ta Ä‘ang váºt lá»™n vá»›i những tình cảm mâu thuẫn nhau.
- Trung úy ạ, - lát sau anh ta nói. Anh ta nhìn thẳng và o mắt tôi, - Trong bốn chúng ta, trung úy sẽ là ngưá»i sống lâu nhất, lâu hÆ¡n trung úy tưởng nhiá»u. Trung úy sẽ chết ở Nháºt.
GiỠđến lượt tôi nhìn anh ta. Anh ta nói tiếp:
- Hẳn trung úy Ä‘ang tá»± há»i là m sao tôi biết, nhưng Ä‘iá»u đó thì chÃnh tôi cÅ©ng không giải thÃch được. Tôi biết, thế thôi.
- Anh có khả năng ngoại cảm à ?
- Có thể, có Ä‘iá»u cái ấy không chÃnh xác lắm vá»›i những gì tôi cảm nháºn được. Nó hÆ¡i quá to tát. Như tôi vừa nói, tôi biết, chỉ có thế thôi.
- Xưa nay anh có luôn cảm thấy như thế không?
- Luôn luôn, - anh ta đáp rà nh mạch. – Nhưng tôi giấu mãi không cho ai biết, cho tá»›i khi đủ lá»›n để hiểu đó là cái gì. Nhưng đây là chuyện sinh tá», trung úy ạ, và bởi tá»± trung úy há»i nên tôi má»›i kể tháºt vá»›i trung úy.
- Còn những ngưá»i khác thì sao? Anh có biết những ngưá»i khác thì chuyện gì sẽ xảy ra vá»›i há» không?
Anh ta lắc đầu.
- Có Ä‘iá»u tôi biết, có Ä‘iá»u không. Nhưng có lẽ trung úy không biết thì hÆ¡n, trung úy ạ. Kẻ như tôi mà lại Ä‘i nói chuyện to tát thế nà y vá»›i ngưá»i có há»c như trung úy thì có lẽ hÆ¡i hồ đồ, nhưng váºn mệnh con ngưá»i, ta chỉ có thể ngoái nhìn khi nó đã Ä‘i qua chứ không thể nhìn trước được. Tôi có Ãt nhiá»u kinh nghiệm vá» những chuyện như váºy, còn trung úy thì không.
- Dù sao thì, như anh nói, tôi sẽ không chết ở đây sao?
Anh ta vốc đầy cát và o bà n tay rồi để cát trôi đi qua những kẽ ngón tay.
- Chuyện đó thì tôi nói được, trung úy ạ. Trung úy sẽ không chết trên đại lục nà y đâu.
Tôi còn muốn há»i nữa vá» chuyện đó, nhưng hạ sÄ© Honda không chịu tiết lá»™ thêm. Dưá»ng như anh ta đắm và o những suy tư hay chiêm nghiệm cá»§a mình. Súng cầm tay, anh ta nhìn đăm đăm ra thảo nguyên mênh mông. Anh ta như không nghe thấy những gì tôi nói nữa.
Tôi trở lại chá»— cái lá»u buá»™c thấp dưới bóng má»™t **n cát, nằm xuống cạnh trung sÄ© Hamano, nhắm mắt lại. Lần nà y giấc ngá»§ đến ngay láºp tức, má»™t giấc ngá»§ sâu hoắm như thể nắm gót chân tôi mà lôi tuá»™t xuống đáy biển.
-----------------------------
15. Tức Trương Há»c Lương, nhân váºt lịch sá» Trung Quốc, thuá»™c tướng cá»§a Tưởng Giá»›i Thạch, từng là sứ quân cát cứ tại Mãn Châu nhưng vá» sau để mất vùng nà y và o tay Nháºt. Tháng 12 năm 1936, Trương cùng tướng Dương Hổ Thà nh tiến hà nh vụ “bắt cóc†Tưởng Giá»›i Thạch nhằm gây áp lá»±c buá»™c Tưởng phải hợp tác vá»›i lá»±c lượng cá»§a Äảng Cá»™ng sản Trung Quốc trong cuá»™c kháng chiến chống quân xâm lược Nháºt.
|

04-09-2008, 06:46 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
13
Chuyện dà i của Trung úy Mamiya: Phần 2
*
Tôi bị đánh thức bởi tiếng lách cách kim khà khi ngưá»i ta mở khóa an toà n súng. Không má»™t ngưá»i lÃnh tác chiến nà o có thể bá» qua cái âm thanh đó dù Ä‘ang ngá»§ say Ä‘i nữa. Nó là má»™t âm thanh… nói sao nhỉ, má»™t âm thanh đặc biệt, lạnh lẽo và nặng ná» như bản thân cái chết. Hầu như theo bản năng, tôi thò tay tìm khẩu Browning để cạnh gối, thì ngay khi đó má»™t chiếc già y đạp và o thái dương tôi là m tôi tối tăm mặt mÅ©i mất má»™t lát. Cố kìm nhịp thở lại, tôi hé mở mắt thì thấy gã đà n ông chắc hẳn vừa đá tôi. Hắn Ä‘ang quỳ xuống nhặt khẩu Browning cá»§a tôi lên. Tôi chầm cháºm nhấc đầu lên thì kìa, đầu ruồi cá»§a hai khẩu súng trưá»ng Ä‘ang chÄ©a ngay và o mặt tôi. Äằng sau mÅ©i súng là hai tên lÃnh Mông Cổ.
Vừa ban nãy tôi ngá»§ trong lá»u, nhưng lúc nà y lá»u đã biến mất, trên đầu là bầu trá»i chi chÃt sao. Má»™t tên lÃnh Mông Cổ khác Ä‘ang chÄ©a súng máy và o đầu Yamamoto nằm cạnh tôi. Y nằm im như để giữ sức vì biết kháng cá»± là vô Ãch. Toà n bá»™ đám lÃnh Mông Cổ mặc áo khoác dà i và đội mÅ© sắt chiến đấu. Hai ngưá»i cầm đèn pin cỡ lá»›n rá»i và o Yamamoto và tôi. Thoạt tiên tôi không hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra, hẳn vì tôi ngá»§ quá sâu và bị cú sốc quá lá»›n. Nhưng nhìn đám lÃnh Mông Cổ và bá»™ mặt cá»§a Yamamoto thì rốt cuá»™c tôi hiểu: không nghi ngá» gì nữa, lá»u cá»§a chúng tôi đã bị phát hiện trước khi chúng tôi kịp băng qua sông.
Sau đó tôi chợt tá»± há»i không biết chuyện gì đã xảy ra vá»›i Honda và Hamano. Tôi ngoái đầu tháºt cháºm rãi để quan sát xung quanh. Nhưng ngoà i ra không thấy ai nữa. Hoặc quân Mông Cổ đã giết há» rồi, hoặc hỠđã trốn thoát được.
Äây hẳn là đám lÃnh tuần mà chúng tôi đã thấy lúc trước ở chá»— vượt sông. Há» quân số Ãt, trang bị súng máy hạng nhẹ và súng trưá»ng. Chỉ huy bá»n há» là má»™t tay hạ sÄ© quan dáng gân guốc, ngưá»i duy nhất mang già y nhà binh đúng nghÄ©a là già y. Äó chÃnh là kẻ đã đá tôi. Hắn cúi xuống nhặt chiếc vali da mà Yamamoto đặt bên cạnh đầu. Hắn mở vali ra dòm và o bên trong, rồi láºt úp xuống mà lắc lắc. Và i Ä‘iếu thuốc lá rÆ¡i xuống đất, ngoà i ra chẳng còn gì nữa. Tôi không thể tin được. ChÃnh mắt tôi đã thấy Yamamoto đút tà i liệu và o trong vali. Hắn đã lấy tà i liệu từ trong túi yên ngá»±a, cho và o trong vali rồi để vali bên cạnh gối. Yamamoto cố giữ vẻ bình thản, nhưng tôi vẫn thấy y đổi sắc mặt trong má»™t khoảnh khắc. Song dù tà i liệu biến mất vì lý do nà o Ä‘i nữa thì Yamamoto cÅ©ng chỉ mong có thế. Như y đã nói vá»›i tôi, ưu tiên số má»™t cá»§a chúng tôi là phải đảm bảo rằng tà i liệu đó không bao giỠđược rÆ¡i và o tay kẻ thù.
Äám lÃnh trút hết đồ đạc cá»§a chúng tôi xuống đất rồi kiểm tra kỹ lưỡng từng cái má»™t nhưng chẳng tìm thấy gì quan trá»ng. Sau đó há» lá»™t hết quần áo cá»§a chúng tôi mà lục lá»i các túi. Há» lấy lưỡi lê chá»c thá»§ng quần áo và balô nhưng không ai thấy tà i liệu gì. Há» thu hết thuốc lá, bút, vÃ, sổ tay, đồng hồ cá»§a chúng tôi mà nhét và o túi. Rồi há» lần lượt Ä‘i thá» già y cá»§a chúng tôi, ai vừa chân là lấy. Äám lÃnh cãi nhau cà ng lúc cà ng găng vá» chuyện ai được cái gì, nhưng viên hạ sÄ© quan tá» ra thá» Æ¡. Tôi đồ rằng tước sạch đồ dùng cá nhân cá»§a tù binh và lÃnh địch chết là việc bình thưá»ng ở Mông Cổ. Viên hạ sÄ© quan chỉ lấy đồng hồ cá»§a Yamamoto, những thứ khác thì mặc cho đám lÃnh dà nh nhau. Những trang bị còn lại cá»§a chúng tôi – súng lục, đạn dược, đồng hồ, la bà n, ống nhòm – thì há» cho và o má»™t cái bao lá»›n, hẳn là để gá»i vá» tổng hà nh dinh ở Ulan Bator.
Sau đó há» trói hai chúng tôi – trần truồng - bằng thứ dây thừng má»ng, chắc. Khi lại gần, đám lÃnh Mông Cổ có mùi như má»™t cái chuồng gia súc đã lâu không được cá» rá»a. Quân phục cá»§a há» bẩn thỉu, bê bết bùn đất, bụi bặm và vết bẩn thức ăn đến ná»—i không thể nà o biết mà u nguyên thá»§y là gì. Già y cá»§a há» thá»§ng lá»— chá»— như chỉ chá»±c bục ra khá»i chân. Chẳng lạ là há» thèm già y cá»§a chúng tôi. Khuôn mặt há» hầu như dã man, đầu bù tóc rối, răng Ä‘en đúa. Há» giống đám cướp đưá»ng chuyên cưỡi ngá»±a hay phưá»ng lục lâm thảo khấu hÆ¡n là lÃnh tráng, song những vÅ© khà do Liên Xô sản xuất và quân hà m hình ngôi sao cho thấy há» là má»™t đơn vị quân chÃnh quy cá»§a nước Cá»™ng hòa Nhân dân Mông Cổ. Theo tôi, tÃnh ká»· luáºt và tinh thần chiến đấu cá»§a đám lÃnh nà y dÄ© nhiên là không cao lắm. Ngưá»i Mông Cổ vốn là những chiến binh gan lì, chịu đựng giá»i, nhưng há» không thÃch hợp lắm vá»›i chiến tranh hiện đại.
Äêm lạnh thấu xương. Nhìn những đám mây trắng từ hÆ¡i thở cá»§a đám lÃnh Mông Cổ Ä‘á»u Ä‘á»u hiện ra rồi tan biến và o bóng tối, tôi ngỡ như vì má»™t sai lầm kỳ lạ nà o đó mà tôi đã bị ném và o cÆ¡n ác má»™ng cá»§a má»™t kẻ nà o khác. Tôi không thể tin những gì Ä‘ang diá»…n ra đây là có thá»±c. Äây quả thá»±c là má»™t cÆ¡n ác má»™ng, nhưng chỉ vá» sau tôi má»›i hiểu ra, đây chỉ là phần đầu cá»§a má»™t cÆ¡n ác má»™ng khá»§ng khiếp.
Chỉ má»™t lát sau, má»™t trong các tên lÃnh Mông Cổ từ trong bóng tối nhô ra, kéo lê đằng sau má»™t váºt gì nặng. Miệng cưá»i toe toét, hắn ném phịch cái váºt đó xuống đất bên cạnh chúng tôi. Äó là xác cá»§a Hamano. Hai bà n chân cái xác phÆ¡i trần ra, ai đó đã lá»™t già y cá»§a viên trung sÄ© rồi. Äám lÃnh liá»n xoay ra lá»™t quần áo anh ta mà lục lá»i hết các túi. Những bà n tay thò ra giáºt lấy đồng hồ, và và thuốc lá cá»§a Hamano. Há» chia nhau chá»— thuốc lá rồi vừa hút vừa kiểm tra các vÃ. Chỉ có Ãt giấy bạc Mãn Châu quốc và bức ảnh má»™t phụ nữ. Có lẽ là mẹ cá»§a Hamano. Viên hạ sÄ© quan nói gì đó rồi quÆ¡ lấy số tiá»n. Bức ảnh bị ném xuống đất.
Má»™t trong các tay lÃnh Mông Cổ hẳn đã rón rén đến sau lưng Hamano rồi cắt há»ng anh ta trong lúc anh Ä‘ang đứng gác. HỠđã là m vá»›i chúng tôi chÃnh cái việc mà chúng tôi định là m vá»›i há». Máu đỠtươi vẫn Ä‘ang túa ra từ vết thương há hoác cá»§a cái xác, nhưng so vá»›i má»™t vết thương lá»›n như váºy thì máu không nhiá»u lắm, hẳn là từ nãy đến giá» hầu hết máu đã chảy ra ngoà i. Má»™t trong các tên lÃnh rút má»™t con dao ra khá»i vá» giắt nÆ¡i thắt lưng, mÅ©i dao cong dà i khoảng mưá»i lăm phân. Hắn khua dao ngay trước mặt tôi. Con dao hình thù kỳ quặc như váºy tôi chưa thấy bao giá». Hình như nó được là m ra nhằm mục Ä‘Ãch đặc biệt nà o đó. Tên lÃnh cầm con dao là m động tác cắt cổ há»ng rồi huýt sáo qua kẽ răng. Và i tên lÃnh khác cưá»i rá»™. Có vẻ đây không phải trang bị chung cá»§a quân đội mà là váºt sở hữu riêng cá»§a tên lÃnh. Má»—i tên lÃnh Ä‘á»u có má»™t lưỡi lê giắt ngang hông, duy chỉ tên nà y giắt con dao cong và có lẽ hắn đã dùng chÃnh con dao nà y để cắt há»ng Hamano. Sau khi xoay xoay lưỡi dao mấy vòng má»™t cách thiện nghệ, hắn đút dao và o vá».
Không nói má»™t lá»i, chỉ cỠđông cặp mắt, Yamamoto liếc vá» phÃa tôi. Cái liếc chỉ kéo dà i má»™t khoảnh khắc, nhưng tôi hiểu ngay y mốn nói gì: Anh có nghÄ© là hạ sÄ© Honda đã thoát được không? Dù hết sức bối rối và sợ hãi, tôi cÅ©ng đã nghÄ© như váºy: hạ sÄ© Honda đâu? Nếu Honda đã thoát được trong cuá»™c tấn công chá»›p nhoáng nà y cá»§a toán quân Mông Cổ thì có thể vẫn còn chút cÆ¡ há»™i cho chúng tôi, dù là mong manh. Nhưng má»™t mình Honda liệu có thể là m gì được? NghÄ© váºy là lại thấy nản lòng, nhưng dẫu sao má»™t tà cÆ¡ há»™i thì vẫn hÆ¡n hoà n toà n không có cÆ¡ há»™i nà o.
Chúng tôi bị trói nằm đó trên cát cho đến sáng. Hai tên lÃnh được cắt đặt để canh chừng chúng tôi, má»™t tên mang súng náy, tên kia ôm súng trưá»ng. Äám còn lại ngồi cách má»™t quãng, hút thuốc, cưá»i nói, ra chiá»u hả hê vì đã bắt được chúng tôi. Yamamoto và tôi không ai nói má»™t lá»i. Dù Ä‘ang giữa tháng Năm, nhiệt độ lúc vá» sáng ở vùng nà y tút xuống dưới mức đóng băng. Tôi cứ sợ chúng tôi nằm đó trần truồng thì sẽ chết cóng mất. Nhưng cái lạnh chẳng là gì so vá»›i ná»—i khiếp sợ ở trong tôi. Số pháºn chúng tôi rồi sẽ ra sao? Äám ngưá»i nà y chỉ là má»™t đơn vị tuần tiá»…u, hẳn là há» không có quyá»n quyết định sẽ là m gì vá»›i chúng tôi. Há» sẽ phải đợi lệnh. NghÄ©a là có lẽ chúng tôi sẽ không bị giết ngay láºp tức. Tuy nhiên, sau đó thì thế nà o? Chịu không biết được. Yamamoto là gián Ä‘iệp thì đã quá rõ, còn tôi bị bắt cùng vá»›i y nên hiển nhiên sẽ bị coi là tòng phạm. Dù thế nà o Ä‘i nữa, chúng tôi sẽ không dá»… dà ng thoát khá»i vụ nà y đâu.
Mặt trá»i vừa má»c Ãt lâu thì từ xa trên bầu trá»i có má»™t âm thanh như tiếng vù vù cá»§a động cÆ¡ trá»±c thăng. Cuối cùng, thân máy bay mà u bạc hiện ra trong tầm nhìn cá»§a tôi. Äó là má»™t chiếc máy bay do thám cá»§a Liên Xô, trên thân có huy hiệu cá»§a Ngoại Mông. Chiếc máy bay lượn trên đầu chúng tôi mấy vòng. Äám lÃnh vẫy tay, chiếc máy bay chao cánh để đáp lại. Sau đó nó đỗ xuống má»™t khoảng đất trống gần đó là m bụi bay lên mù mịt. Ở đây đất cứng lại không có nhà cá»a gì nên có thể cất hạ cánh tương đối dá»… dà ng không cần đưá»ng băng. Nếu tôi không lầm, hỠđã nhiá»u lần dùng chÃnh địa Ä‘iểm nà y là m bãi đáp máy bay. Má»™t ngưá»i trong đám lÃnh lên ngá»±a phi nước kiệu vá» phÃa chiếc máy bay, theo sau là hai con ngá»±a thắng yên sẵn.
Khi quay lại, hai con ngá»±a đó mang trên lưng hai ngưá»i hẳn là sÄ© quan cao cấp. Má»™t là ngưá»i Nga, kẻ kia là ngưá»i Mông Cổ. Tôi đồ rằng đám lÃnh tuần đã liên lạc bằng radio vá»›i tổng hà nh dinh vá» việc bắt được chúng tôi, và hai viên sÄ© quan nà y đã từ Ulan Bator bay đến để há»i cung chúng tôi. Nhất định há» là sÄ© quan tình báo. Tôi nghe nói chÃnh GPU(16) đứng đằng sau vụ bắt bá»› quy mô lá»›n và thanh trừng các phần tá» chống chÃnh phá»§ hồi năm ngoái.
Cả hai viên sÄ© quan mặc đồng phục má»›i tinh tươm. Râu ria nhẵn nhụi. Tay ngưá»i Nga mặc áo khoác dà y có thắt lưng. Äôi á»§ng cá»§a y bóng lá»™n không có má»™t hạt bụi. Y gầy gò, không cao lắm so vá»›i ngưá»i Nga, trạc từ ba mươi đến ba mươi lăm tuổi. Trán rá»™ng, mÅ©i hẹp, nước da hồng tai tái, mang kÃnh gá»ng kim loại. Nhìn chung, đây là má»™t khuôn mặt không gây ấn tượng gì đặc biệt. Äứng cạnh y, viên sÄ© quan ngưá»i Mông Cổ lùn tịt, Ä‘áºm chắc, Ä‘en đúa trông cứ như con gấu con.
Gã Mông Cổ gá»i viên hạ sÄ© quan ra má»™t bên, ba ngưá»i bà n bạc má»™t hồi. Tôi Ä‘oán rằng các viên sÄ© quan Ä‘ang yêu cầu báo cáo chi tiết. Viên hạ sÄ© quan đưa cho những ngưá»i kia cái túi to những váºt đã tịch thu cá»§a chúng tôi. Gã ngưá»i Nga xem xét từng món má»™t rất cẩn tháºn rồi lại cho tất cả và o túi. Y nói gì đó vá»›i gã Mông Cổ, gã nà y lại nói Ä‘iá»u gì đó vá»›i viên hạ sÄ© quan. Rồi gã ngưá»i Nga lấy trong túi áo ngá»±c ra má»™t gói thuốc lá, mở ra má»i hai ngưá»i kia. Cả ba vừa hút thuốc vừa tiếp tục trò chuyện. Trong khi nói, mấy lần tay ngưá»i Nga đấm nắm tay phải và o lòng bà n tay trái. Y có vẻ giáºn dữ. Viên sÄ© quan Mông Cổ khoanh tay, vẻ mặt u ám, viên hạ sÄ© quan thì thỉnh thoảng lại lắc đầu.
Cuối cùng, viên sĩ quan Nga thong thả đi lại chỗ chúng tôi đang nằm trên mặt đất.
- Có muốn hút thuốc không? – y há»i bằng tiếng Nga. Như tôi đã nói, thá»i sinh viên tôi từng há»c tiếng Nga và có thể nghe hiểu khá tốt, nhưng để tránh rắc rối tôi giả vá» không hiểu gì.
- Cám Æ¡n, không cần, - Yamamoto nói bằng tiếng Nga. Y cừ tháºt.
- Tốt lắm, - viên sÄ© quan Xô Viết nói, - Nếu ta nói chuyện bằng tiếng Nga thì đỡ mất thá»i gian hÆ¡n.
Y tháo găng tay đút và o túi áo khoác. Một chiếc nhẫn nhỠbằng và ng ánh lên trên bà n tay trái y.
- Chắc chúng mà y biết rõ, chúng tao Ä‘ang tìm má»™t thứ. Tìm đỠmắt ra. Và chúng tao biết cái thứ đó nằm trong tay chúng mà y. Äừng há»i vì sao chúng tao biết; chúng tao biết, có thế thôi. Nhưng hiện giá» nó không ở chá»— chúng mà y. NghÄ©a là , nếu suy luáºn lôgic, chúng mà y hẳn đã giấu nó ở đâu đó trước khi bị bắt. Chúng mà y chưa kịp chuyển nó sang bên kia, - y chỉ vá» phÃa sông Khalkha. – Chưa má»™t ai trong chúng mà y vượt được sông. Váºy là bức thư phải còn nằm ở bên nà y, giấu ở đâu đó. Tao nói nãy giá» chúng mà y có hiểu không?
Yamamoto gáºt đầu.
- Tôi hiểu, - y nói. – Nhưng chúng tôi chẳng biết thư từ nà o hết.
- Tốt lắm, - tay ngưá»i Nga nói, nét mặt vô cảm. – Trong trưá»ng hợp đó tao có má»™t câu há»i nhá» cho chúng mà y. LÅ© chúng mà y là m gì ở đây? Chúng mà y biết đây là lãnh thổ Cá»™ng hòa Nhân dân Mông Cổ kia mà . Chúng mà y đột nháºp và o lãnh thổ cá»§a ngưá»i khác là nhằm mục Ä‘Ãch gì? Mà y trình bà y lý do tao nghe xem.
- Chúng tôi vẽ bản đồ, - Yamamoto giải thÃch. – Tôi là thưá»ng dân là m việc cho má»™t công ty bản đồ, còn anh nà y và ngưá»i vừa bị đám lÃnh kia giết tháp tùng để bảo vệ tôi. Chúng tôi cÅ©ng biết bên kia sông là lãnh thổ cá»§a các ông. Chúng tôi lấy là m tiếc đã vượt qua biên giá»›i, nhưng tháºt sá»± chúng tôi không nghÄ© mình Ä‘ang xâm phạm lãnh thổ. Chúng tôi chỉ muốn quan sát địa hình từ Ä‘iểm cao bên nà y bá» sông thôi.
Viên sÄ© quan bÄ©u môi lên thà nh nụ cưá»i, như thể Ä‘iá»u y vừa nghe hoà n toà n không đáng cưá»i.
- Chúng tôi rất tiếc? – y dà i giá»ng. - Ừ, dÄ© nhiên. Chúng mà y chỉ muốn quan sát địa hình từ chá»— cao. Ừ, dÄ© nhiên. Từ trên cao thì bao giá» tầm nhìn cÅ©ng tốt hÆ¡n. Nghe hợp lý lắm.
Y không nói gì má»™t hồi, chỉ nhìn chăm chăm lên những đám mây trên trá»i. Äoạn y lại chuyển cái nhìn sang Yamamoto, chầm cháºm lắc đầu và thở dà i.
- Giá như tao có thể tin lá»i mà y nhỉ! ÄÆ°á»£c váºy thì tốt quá, tốt cho cả chúng tao lẫn chúng mà y! Giá như tao có thể vá»— vai mà y mà nói: “Phải, phải, tôi hiểu, giá» thì anh băng qua sông mà vá» Ä‘i, lần sau thì phải cẩn tháºn đấyâ€. Tao muốn là m váºy lắm, thá»±c đấy. Nhưng đáng tiếc là tao không thể. Bởi tao biết chúng mà y là ai. Và tao biết chúng mà y là m gì ở đây. Chúng tao cÅ©ng có bạn bè ở Ulan Bator váºy.
Y rút găng tay ra khá»i túi, gấp lại, rồi lại cho và o túi.
- Nói tháºt, hà nh hạ hay giết chúng mà y thì cá nhân tao chẳng lợi lá»™c gì. Nếu chúng mà y đưa thư cho tao, tao cÅ©ng sẽ chẳng có gì dÃnh dáng tá»›i chúng mà y nữa. Chúng mà y sẽ được thả ra khá»i đây ngay láºp tức theo lệnh tao. Chúng mà y có thể vượt sông mà vá». Tao hứa vá»›i chúng mà y như váºy, lá»i hứa danh dá»± đấy. Còn sau đó chuyện gì xảy ra là việc ná»™i bá»™ cá»§a chúng tao. Chẳng liên quan gì tá»›i chúng mà y.
Ãnh mặt trá»i ở phÃa Äông rốt cuá»™c cÅ©ng bắt đầu sưởi ấm là n da tôi. Không có gió, và i đám mây trắng lá»ng lÆ¡ trên bầu trá»i.
Im lặng kéo dà i. Không ai nói má»™t lá»i. Viên sÄ© quan ngưá»i Nga, viên sÄ© quan Mông Cổ, đám lÃnh tuần, Yamamoto: tất cả im lặng. Dưá»ng như ngay từ lúc bị bắt Yamamoto đã sẵn sáng chết; gương mặt y hoà n toà n không biểu lá»™ cảm xúc gì.
- Nếu không thì chúng mà y… cả hai… gần như chắc chắn… sẽ chết ở đây, - viên sÄ© quan ngưá»i Nga cháºm rãi nói tiếp, từng tiếng má»™t, như Ä‘ang nói vá»›i trẻ con. – Và đó sẽ là má»™t cái chết khá»§ng khiếp. Bá»n kia… - Äến đây viên sÄ© quan ngưá»i Nga liếc vá» phÃa Ä‘oà n lÃnh Mông Cổ. Gã to lá»›n cầm súng máy nhìn tôi cưá»i nhăn nhở phô hà m răng và ng khè. – Chúng thÃch giết ngưá»i, bằng những cách đòi há»i phải hết sức công phu và già u tưởng tượng. Phải nói chúng là báºc thầy trong lÄ©nh vá»±c nà y. Ngay từ thá»i Thà nh Cát Tư Hãn, ngưá»i Mông Cổ đã thÃch bà y ra những cách giết ngưá»i đặc biệt tà n bạo. Gì chứ chuyện đó thì ngưá»i Nga chúng tao thấm thÃa lắm. Chúng tao được há»c chuyện đó từ khi há»c phổ thông, môn sỠấy mà . Ngưá»i ta dạy cho chúng tao biết ngưá»i Mông Cổ đã là m gì khi xâm lăng nước Nga. HỠđã giết hà ng triệu ngưá»i. Chẳng vì cá»› gì hết. Há» bắt hà ng trăm quý tá»™c Nga ở Kiev rồi giết tất cả cùng má»™t lúc. Chúng mà y có biết bằng cách nà o không? Há» cưa những tấm ván tháºt to, tháºt nặng, cho đám ngưá»i Nga nằm dưới các tấm ván đó, rồi thì há» bà y tiệc bên trên các tấm ván đó. Những ngưá»i Nga chết chẹt dưới cái sức nặng kia. Ngưá»i bình thưá»ng ai mà nghÄ© ra được trò như váºy, phải không nà o? Mất bao nhiêu thá»i gian, bao nhiêu là công sức chuẩn bị! Có ai trên Ä‘á»i nà y Ä‘i cất công là m chuyện đó chứ? Thế mà há» là m đấy. Sao lại là m? Bởi đấy là má»™t thứ trò vui cá»§a há» mà . Äến cả bây giá» há» vẫn là m những việc như thế. Tao có lần táºn mắt thấy há» là m thế. Tao cứ nghÄ© Ä‘á»i mình đã chứng kiến lắm chuyện khá»§ng khiếp rồi, nhưng tối hôm đó, chúng mà y hình dung được không, tao ăn mất ngon. Tao nói chúng mà y có hiểu không? Tao nói có nhanh quá không?
Yamamoto lắc đâu.
- Tốt lắm, - tay ngưá»i Nga nói. Y ngừng nói, hắng giá»ng. – DÄ© nhiên, đây sẽ là lần thứ hai. Có lẽ đến bữa tối thì tao sẽ lại ăn ngon. Tuy nhiên, tao vẫn muốn không phải giết ngưá»i nếu không cần thiết.
Hai tay chắp sau kưng, y nhìn trá»i má»™t hồi. Äoạn y rút găng tay ra và liếc vá» phÃa máy bay.
- Thá»i tiết tháºt đẹp, - y nói. – Mùa xuân. Vẫn còn se lạnh, nhưng váºy là tốt. Nóng hÆ¡n má»™t chút là sẽ có muá»—i. Muá»—i thì kinh khá»§ng. Phải, mùa xuân tốt hÆ¡n mùa hè nhiá»u.
Y lại rút gói thuốc ra, cho má»™t Ä‘iếu lên miệng, quẹt diêm châm lá»a. Chầm cháºm, y hÃt khói và o phổi rồi phà ra.
- Tao há»i lần nữa: có phải chúng mà y vẫn khăng khăng mình không biết vá» lá thư không?
Yamamoto chỉ nói má»™t tiếng: “Phảiâ€.
- Tốt, - tay ngưá»i Nga nói. – Tốt lắm. – Äoạn y nói gì đó bằng tiếng Mông Cổ vá»›i viên sÄ© quan Mông Cổ. Ngưá»i nà y gáºt đầu rồi quát lệnh gì đó vá»›i đám lÃnh. Há» liá»n mang đến mấy súc gá»— thô, lấy lưỡi lê vạt nhá»n thà nh bốn cây cá»c. Há» dùng bước chân Ä‘o khoảng cách rồi cắm bốn cây cá»c xuống đất, lèn đá cho chắc, sao cho bốn cây cá»c là m thà nh bốn góc cá»§a má»™t hình vuông. Toà n bá»™ công việc chuẩn bị nà y mất khoảng hai mươi phút là xong, nhưng tôi không biết để là m gì.
Viên sÄ© quan ngưá»i Nga nói:
- Vá»›i bá»n há», giết ngưá»i là má»™t cách ngon là nh cÅ©ng như ăn má»™t bữa ngon váºy. Chuẩn bị cà ng lâu, khoái cảm cà ng tăng. Chứ đơn giản là giết thì dá»… quá: đòm má»™t phát là xong. Nhưng ở đây thì không đâu, - tá»›i đây y đưa đầu ngón tay thong thả xoa cái cằm nhẵn thÃn, - thú vị lắm.
Äám lÃnh cởi trói Yamamoto rồi dẫn y đến chá»— cắm cá»c. Ở đó chúng buá»™c tay chân Yamamoto và o bốn cây cá»c. Y nằm ngá»a, giạng chân tay ra bốn phÃa, trên cÆ¡ thể trần trụi cá»§a y có mấy vết thương còn má»›i.
- Mà y biết đó, - ngưá»i Mông Cổ chuyên chăn cừu, - viên sÄ© quan Nga nói. – Dân chăn cừu có nhiá»u cách để táºn dụng lÅ© cừu: ăn thịt, xén lông, lá»™t da. Vá»›i há», cừu là con váºt lý tưởng. Suốt ngà y hỠở bên lÅ© cừu, cả Ä‘á»i há» sống vá»›i cừu. Há» biết lá»™t da chúng cá»±c kỳ khéo léo. Da cừu há» dùng là m lá»u và quần áo. Mà y đã bao giá» thấy há» lá»™t da cừu chưa?
- Cứ giết quách tôi đi cho xong, - Yamamoto nói.
Tay ngưá»i Nga chạm hai bà n tay và o nhau, vừa chầm cháºm xát tay vừa gáºt đầu vá»›i Yamamoto.
- Äừng lo. Nhất định là chúng tao sẽ giết chúng mà y. Bảo đảm vá»›i mà y thế. Sẽ mất chút thá»i gian đấy, nhưng mà y sẽ chết. Chuyện ấy thì mà y khá»i lo. Chúng ta vá»™i gì nà o. Ở đây toà n là thảo nguyên vô táºn, nhìn má»i mắt cÅ©ng có thấy gì đâu. Chỉ có thá»i gian. Thá»i gian thì ta có khối. Tao còn nhiá»u chuyện muốn nói vá»›i mà y mà . Giá» ta nói vá» quy trình lá»™t da nhé: má»—i nhóm Mông Cổ Ä‘á»u có Ãt nhất má»™t chuyên gia, má»™t báºc thầy am hiểu tưá»ng táºn từng li từng tà vá» việc lá»™t da, má»™t ngưá»i có kỹ năng lá»™t da tá»™t cùng Ä‘iêu luyện. Tà i nghệ lá»™t da cá»§a anh ta là cả má»™t nghệ thuáºt. Chỉ nháy mắt là anh ta lá»™t da xong rồi, cá»±c nhanh, cá»±c khéo, đến ná»—i tháºm chà ta cứ tưởng cái sinh váºt Ä‘ang bị lá»™t da sống kia không biết mình Ä‘ang bị lá»™t da nữa kìa. Nhưng dÄ© nhiên, - y lại rút gói thuốc là trong ngá»±c áo ra, chuyển sang tay trái rồi búng búng bằng mấy ngón tay phải, - bị lá»™t da thế kia thì là m sao không nháºn ra được. Kẻ bị lá»™t da sống sẽ phải Ä‘au đớn khá»§ng khiếp. Äau không tưởng tượng được. Nhưng Ä‘au thế kia mà vẫn chưa chết. Rốt cuá»™c thì cÅ©ng chết vì chảy hết máu, nhưng tá»›i khi đó thì còn lâu, lâu lắm.
Y búng ngón tay. Viên sÄ© quan Mông Cổ bước lên. Y rút trong túi áo khoác ra má»™t con dao có vá» bá»c, hình thù giống như con dao mà tên lÃnh kia đã cầm là m động tác cắt cổ. Y rút dao ra khá»i vá» rồi giÆ¡ cao lên. Trong ánh nắng buổi sáng, lưỡi dao lóe lên ánh trắng đùng **c.
- Gã nà y là má»™t trong các chuyên gia tao vừa kể, - viên sÄ© quan Nga nói. – Nhìn con dao xem. Nhìn kỹ và o. Dao nà y đặc biệt lắm, chuyên dùng để lá»™t da, được chế tác tuyệt hảo! Lưỡi má»ng tang mà sắc như dao cạo. Kỹ thuáºt cá»§a các chuyện gia nà y thì cao vô cùng. Há» dã lá»™t da thú váºt từ hà ng ngà n năm nay rồi, còn phải nói. Há» lá»™t da ngưá»i cÅ©ng như mà y lá»™t vá» quả lê váºy. Tháºt đẹp, tháºt khéo, không có lấy má»™t vết xước! Mà nà y, tao nói có nhanh quá không?
Yamamoto không nói gì.
- Há» lá»™t từng mảng nhá» má»™t, - viên sÄ© quan Nga nói. – Phải là m cháºm thì lá»™t má»›i sạch, không bị trầy xước. Nếu giữa chừng chúng mà y muốn nói gì thì cho tao biết. Chừng đó mà y sẽ không chết. Ngưá»i cá»§a tao ở đây là m chuyện nà y mấy lần rồi, chưa ma nà o chịu đến cùng được đâu, tuôn ra hết. Cứ nhá»› kỹ thế. Dừng lại cà ng sá»›m thì cà ng tốt cho cả hai ta.
Tay cầm dao, viên sÄ© quan Mông Cổ trông như con gấu nhìn Yamamoto mà nhe răng cưá»i. Táºn bây giá» tôi vẫn nhá»› cái nụ cưá»i đó. Nằm mÆ¡ cÅ©ng thấy. Chưa bao giá» tôi quên được cái cưá»i đó. Cưá»i xong, hắn bắt tay và o việc ngay. Äám lÃnh giữ chặt hai bà n tay và đầu gối Yamamoto trong khi hắn bắt đầu hết sức cẩn tháºn lá»™t da Yamamoto. Äúng là giống gá»t vá» quả lê tháºt. Tôi không nhìn nổi. Tôi nhắm mắt lại. Tôi vừa nhắm mắt lại thì má»™t tên lÃnh quáºt báng súng và o tôi. Hắn quáºt mãi kỳ đến khi tôi mở mắt má»›i thôi. Nhưng nhắm mắt hay mở mắt thì cÅ©ng thế: đằng nà o tôi cÅ©ng nghe giá»ng cá»§a Yamamoto. Ban đầu y cố chịu Ä‘au không kêu. Nhưng chẳng mấy chốc y bắt đầu gà o thét. Tôi chưa bao giá» nghe cái tiếng gà o thét đó, nó như không thuá»™c vá» thế giá»›i nà y. Gã kia rạch má»™t đưá»ng xẻ đôi vai phải cá»§a Yamamoto rồi bắt đầu lá»™t da cánh tay phải từ trên xuống dưới, má»™t cách từ từ, cẩn trá»ng, gần như là âu yếm. Äúng như gã ngưá»i Nga nói, kỹ năng cá»§a y là cả má»™t nghệ thuáºt. Nếu không có tiếng gà o thét thì ta có thể tưởng tượng như hoà n toà n không Ä‘au gì cả. Nhưng tiếng gà o thét kia cho ta biết, Ä‘i kèm theo công trình nghệ thuáºt ấy là má»™t cái Ä‘au khá»§ng khiếp.
Chẳng mấy chốc toà n bá»™ da cánh tay phải cá»§a Yamamoto đã bị lá»™t ra thà nh má»™t miếng má»ng duy nhất. Gã lá»™t da đưa miếng da cho ngưá»i đứng cạnh, gã nà y đỡ lấy bằng mấy đầu ngón tay, căng rá»™ng chìa ra cho những ngưá»i khác xem. Máu vẫn Ä‘ang nhá» giá»t từ miếng da xuống. Äoạn viên sÄ© quan quay qua tay trái cá»§a Yamamoto, lặp lại quy trình. Sau đó y lá»™t da hai chân, cắt dương váºt và tinh hoà n, rồi cắt tai. Kế đó hắn lá»™t da đầu, mặt và má»i chá»— khác. Yamamoto bất tỉnh, hồi tỉnh, rồi lại bất tỉnh. Má»—i khi y ngất Ä‘i, tiếng gà o thét ngưng, khi y tỉnh thì tiếng gà o thét lại tiếp tục. Nhưng giá»ng y yếu dần, cuối cùng tắt hẳn. Suốt thá»i gian đó, viên sÄ© quan Nga lấy gót già y vẽ vẽ những hình vô nghÄ©a trên cát. Äám lÃnh Mông Cổ im lặng quan sát cảnh lá»™t da. Mặt bá»n há» vô cảm, không kinh tởm, không hà o hứng, không khiếp hãi. Há» quan sát Yamamoto bị lá»™t từng mảng da vá»›i vẻ mặt như khi ta Ä‘ang tản bá»™ thì dừng lại ngắm má»™t công trình xây dá»±ng váºy.
Suốt thá»i gian đó tôi toà n nôn má»a. Nôn thốc nôn tháo. Ngay cả khi tưởng chừng không còn gì để nôn ra nÅ©a, tôi vẫn cứ nôn mãi. Cuối cùng, viên sÄ© quan Mông Cổ giống con gấu giÆ¡ lên cao tấm da thân cá»§a Yamamoto mà hắn vừa lá»™t tuyệt khéo. Tháºm chà hai núm vú còn y nguyên. Cho đến giá» tôi vẫn không nhìn thấy má»™t cái gì ghê rợn đến váºy. Ai đó nháºn miếng da từ tay hắn rồi trải ra cho khô như ta phÆ¡i ga trải giưá»ng. Còn lại trên mặt đất kia là cái xác cá»§a Yamamoto, má»™t đống thịt máu me đỠlòm, không còn má»™t tà da nà o. Khá»§ng khiếp nhất là khuôn mặt. Từ trong vÅ©ng thịt đỠthon thót thòi ra hai nhãn cầu to tướng trắng á»›n. Miệng há hoác phô hết răng như Ä‘ang thét lên. Ở chá»— vốn là cái mÅ©i nay là hai cái lá»— nhá». Mặt đất chung quanh là cả má»™t biển máu.
---------------------------------
16. GPU: cÆ¡ quan máºt vụ Liên Xô trong thá»i kỳ 1922-1923, viết tắt từ tiếng Nga Gosudarstvennoe politich eskoe upravlenie, tạm dịch Vụ ChÃnh trị Quốc gia, tiá»n thân cá»§a Bá»™ Dân á»§y Ná»™i vụ (NKVD) và Ủy ban An ninh Quốc gia (KGB) sau nà y – ND.
|

04-09-2008, 06:47 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Viên sÄ© quan Nga nhổ xuống đất rồi nhìn tôi. Rồi hắn rút cái khăn mùi soa ra khá»i túi mà lau mồm.
- Thằng nà y tháºt sá»± không biết gì phải không? – hắn vừa nói vừa đút mùi xoa và o túi. Giá»ng hắn bây giá» nghe khô khan hÆ¡n lúc nãy. – Nếu biết thì nó đã nói rồi. CÅ©ng tá»™i. Dù gì thì nó cÅ©ng là má»™t tay chuyên nghiệp. Äằng nà o nó cÅ©ng sẽ chết Ä‘au đớn thôi, không sá»›m thì muá»™n. Chả là m sao được. Mà nếu nó đã không biết gì thì là m sao mà y lại biết cái gì.
Hắn cho một điếu thuốc lên miệng rồi quẹt diêm.
- NghÄ©a là chúng tao không cần mà y nữa. Tra tấn mà y để moi thông tin thì bằng thừa. Äể cho sống là m tù binh cÅ©ng vô Ãch. Chúng tao muốn dứt Ä‘iểm vụ nà y má»™t cách tuyệt đối bà máºt. Nếu đưa mà y vá» Ulan Bator, chúng tao có thể sẽ gặp rắc rối. DÄ© nhiên, cách tốt nhất là cho má»™t viên đạn và o đầu mà y ngay bây giá», ngay tại đây, rồi chôn hoặc thiêu xác mà y và ném tro xuống sông Khalkha. Giải quyết váºy là đơn giản nhất. Mà y đồng ý không? – Chắc mà y không hiểu tiếng Nga tháºt. Nói vá»›i mà y chỉ tổ phà thá»i gian. Thôi được rồi. Coi như tao nói cho tao váºy. Nghe đây nhé. Tao có tin vui cho mà y đây. Tao đã quyết định không giết mà y. Coi như đấy là tao bà y tá» chút ân háºn vì đã giết thằng bạn mà y má»™t cách vô Ãch. Sáng nay chúng tao giết vừa rồi. Má»—i ngà y má»™t mạng là đủ. Cho nên tao sẽ không giết mà y. Thay và o đó tao sẽ cho mà y má»™t cÆ¡ há»™i sống. Nếu gặp may có khi mà y sẽ sống không chừng. DÄ© nhiên cÆ¡ há»™i không nhiá»u đâu. Phải nói là hầu như không có. Nhưng cÆ¡ há»™i vẫn là cÆ¡ há»™i. Ãt nhất cÅ©ng còn tốt hÆ¡n nhiá»u so vá»›i bị lá»™t da sống. Äồng ý chứ?
Hắn giÆ¡ tay lên gá»i tay sÄ© quan Mông Cổ. Gã nà y vừa hết sức cẩn tháºn rá»a dao bằng nước trong biđông và liếc cho sắc bằng đá mà i. Äám lÃnh đã trải các tấm da cá»§a Yamamoto ra rồi đứng bên cạnh mà thảo luáºn gì đó. Hình như há» Ä‘ang trao đổi ý kiến vá» những Ä‘iểm tinh tế cá»§a kỹ thuáºt lá»™t da. Gã sÄ© quan Mông Cổ đút dao và o vá» rồi cho và o túi áo khoác, sau đó má»›i lại gần chúng tôi. Hắn nhìn và o mặt tôi má»™t thoáng rồi quay sang viên sÄ© quan Nga. Ngưá»i nà y nói vá»›i hắn mấy câu bằng tiếng Mông Cổ, hắn gáºt đầu, vẻ vô cảm. Má»™t tên lÃnh mang lại hai con ngá»±a cho há».
- Chúng tao sẽ quay vá» Ulan Bator ngay bây gá»i, - viên sÄ© quan Nga bảo tôi. – Tao ghét phải vá» tay không, nhưng đà nh chịu, là m thế nà o được. Có lúc được thì cÅ©ng có lúc mất. Tao hy vá»ng tá»›i bữa tối thì sẽ ăn ngon miệng, nhưng cÅ©ng chưa chắc.
Há» leo lên ngá»±a Ä‘i. Máy bay cât cánh, trở thà nh má»™t tấm bạc trên bầu trá»i phÃa Tây rồi biến mất hẳn, để lại má»™t mình tôi vá»›i đám lÃnh Mông Cổ và bầy ngá»±a.
Äám lÃnh đặt tôi lên má»™t con ngá»±a, trói chặt tôi và o yên. Sau đó tất cả dà n thà nh đội hình Ä‘i vá» phÃa Bắc. Gã lÃnh Ä‘i ngay phÃa trước tôi hát mãi má»™t giai Ä‘iệu Ä‘á»u Ä‘á»u bằng giá»ng khẽ gần như không ai nghe được. Ngoà i ra, không còn âm thanh nà o khác ngoà i tiếng móng ngá»±a khô khốc gõ lên mặt cát. Tôi không biết há» dẫn tôi Ä‘i đâu hay sẽ là m gì tôi. Tôi chỉ biết má»—i má»™t Ä‘iá»u: vá»›i há» tôi là má»™t sinh váºt thừa, hoà n toà n vô giá trị. Những lá»i cá»§a viên sÄ© quan Nga cứ vang vang trong đầu tôi. Hắn đã nói sẽ không giết tôi. Hắn sẽ không giết tôi, nhưng cÆ¡ há»™i cho tôi sống thì hầu như không có. Thế nghÄ©a là thế nà o? MÆ¡ hồ quá, tôi không thể nà o hiểu cụ thể được. Có lẽ chúng sẽ dùng tôi trong má»™t kiểu trò chÆ¡i ghê rợn nà o đó. Chúng sẽ không dá»… dà ng thả tôi ra đâu, chúng còn phải vui thú vá»›i trò chÆ¡i kinh khá»§ng cá»§a chúng trước đã.
Nhưng Ãt ra thì chúng đã không giết tôi. Ãt nhất chúng đã không lá»™t da sống tôi như đã là m vá»›i Yamamoto. CÅ©ng có thể cuối cùng tôi vẫn sẽ không thoát chết, nhưng Ãt nhất là không chết như thế. Tạm thá»i tôi vẫn còn sống; tôi vẫn còn hÃt thở. Và nếu những gì viên sÄ© quan Nga nói là đúng thì tôi sẽ không bị giết ngay. Thá»i gian giữa tôi bây giá» và cái chết cà ng nhiá»u, tôi cà ng có nhiá»u cÆ¡ há»™i sống. CÆ¡ há»™i đó có thể vô cùng nhá» nhoi, nhưng tôi chỉ còn cách bám lấy nó.
Thế rồi, hoà n toà n đột ngá»™t, lá»i cá»§a hạ sÄ© Honda lại lóe lên trong đầu tôi: lá»i tiên báo kỳ lạ cá»§a anh ta rằng tôi sẽ không chết ở đại lục. Dẫu tôi Ä‘ang ngồi đây, bị trói chặt và o yên ngá»±a, tấm lưng trần cá»§a tôi bị mặt trá»i sa mạc thiêu đốt, tôi vẫn ôn Ä‘i ôn lại từng chữ anh ta nói. Tôi miên man nhá»› lại vẻ mặt anh ta, ngữ Ä‘iệu cá»§a anh ta, âm thanh từng chữ cá»§a anh ta. Và tôi quyết định phải tin lá»i anh ta, tin tá»± đáy lòng tôi. Không, không. Tôi sẽ không nằm xuống mà chết ở má»™t nÆ¡i như thế nà y! Tôi sẽ sống mà thoát khá»i nÆ¡i nà y?! Tôi sẽ còn sống để đặt chân lên mảnh đất quê hương lần nữa!
Chúng tôi Ä‘i vá» phÃa Bắc trong khoảng hai tiếng đồng hồ hay hÆ¡n, cuối cùng dừng lại gần má»™t cái gò bằng đá do các tu sÄ© Pháºt giáo Tây Tạng xây nên. Các gò đá nà y, gá»i là oboo, vừa là thần há»™ mệnh cho khách lữ hà nh vừa là má»™t dấu hiệu chỉ đưá»ng quý báu trong sa mạc. Ở đây đám lÃnh xuống ngá»±a và cởi trói cho tôi. Hai ngưá»i xốc hai bên nách dẫn tôi ra má»™t quãng ngắn. Ra là tôi sẽ bị giết ở chá»— nà y đây. Có má»™t cái giếng đà o xuống đất. Bao quanh miệng giếng là má»™t bức tưá»ng đá cao khoảng má»™t mét. Há» buá»™c tôi quỳ bên giếng, túm cổ tôi từ đằng sau bắt tôi nhìn xuống giếng. Tôi không thấy gì trong bóng tối dà y đặc. Viên hạ sÄ© quan Ä‘i á»§ng tìm đâu ra má»™t hòn đá to cỡ nắm tay, thả xuống giếng. Lát sau hòn đá chạm mặt cát vang lên má»™t tiếng khô khốc. Váºy là chắc giếng nà y cạn. Äã có thá»i nó là giếng nước trong sa mạc, nhưng hẳn đã bị cạn khô từ lâu vì mạch nước ngầm dưới đất dịch chuyển. Xét theo khoảng thá»i gian mà hòn đá phải rÆ¡i để xuống táºn đáy thì giếng khá sâu.
Viên hạ sÄ© quan nhìn tôi nhe răng cưá»i. Rồi hắn rút má»™t khẩu súng lục tá»± động to tướng ra khá»i bao da nÆ¡i thắt lưng. Hắn mở chốt an toà n rồi nạp má»™t viên đạn và o buồng đạn kêu đánh cách má»™t tiếng lá»›n. Äoạn hắn chÄ©a nòng súng và o đầu tôi.
Hắn giữ nguyên váºy má»™t hồi lâu nhưng không bóp cò. Äoạn hắn từ từ hạ súng xuống và giÆ¡ tay trái chỉ vá» phÃa cái giếng. Liếm đôi môi khô nẻ, tôi nhìn trân trân và o khẩu súng trong tay hắn. Äiá»u hắn muốn bảo tôi là thế nà y: tôi có quyá»n lá»±a chá»n má»™t trong hai số pháºn. Hoặc tôi để hắn bắn tôi chết ngay bây giá» - chết là hết. Hoặc tôi có thể nhảy xuống giếng. Vì giếng rất sâu nên nếu không gặp may khi tiếp đất, tôi có thể sẽ chết. Bằng không, tôi sẽ chết từ từ dưới đáy cái lá»— Ä‘en ngòm nà y. Rốt cuá»™c tôi cÅ©ng hiểu ra đây chÃnh là cái cÆ¡ há»™i mà viên sÄ© quan Nga đã nói. Viên hạ sÄ© quan chỉ và o chiếc đồng hồ tước cá»§a Yamamoto đếm đến ba, tôi bước lên thà nh giếng rồi nhảy xuống. Tôi không có cách nà o khác. Tôi đã mong có thể bám theo thà nh giếng mà tụt xuống, nhưng hắn không cho tôi có thì giá» là m việc đó. Hai bà n tay tôi trượt khá»i thà nh giếng, tôi lao thẳng xuống.
|
 |
|
| |