Trên tờ khế ước chủ thuê ký tên là Ngô Vấn Thiên !
Yến Thanh thấy cái tên rất quen nhưng không nhớ rõ trong trường hợp nào chàng nghe nói đến.
Trong tâm tư chàng một cái tên người còn lưu lại ấn tượng thì người mang tên đó hẳn phải là một nhân vật giang hồ.
Và nếu một nhân vật giang hồ kêu gọi đến tiêu cục thì mối sanh ý đó đương nhiên không thể là đơn giản !
Một cuộc sanh ý hứa hẹn nhiều ly kỳ thích thú ! Có thể bối cảnh dựng bằng xương tô bằng máu.
Hàng hóa là một chiếc rương bằng gỗ không nắp, cạnh rương bọc thép rất cứng, bên trong hẳn có một lớp thép nữa. Lòng rương chèn nhát vải giữ cho món hàng khỏi bị chấn động mỗi lần rương bị chạm.
Cứ theo tình hình đó thì món hàng bất quá to bằng quả da hấu.
Một vật to bằng quả da hấu mà trị giá ngàn vạn lượng bạc thì phải là quý báu lắm !
Nhưng là vật gì thế ?
Vưu Tuấn giả làm phu đánh xe, Yến Thanh kèm bên cạnh. Ngô Vấn Thiên giữ chiếc rương ngồi trong xe.
Mã Bách Bình không đi theo nhưng lại sai Đinh Hoàng, Tiết Y, Sử Kiếm Nh, Cừu Mai Phong và Trần Lượng âm thầm theo sau giám thị.
Cha bao giờ Mã Bách Bình lại phát xuất một lực lượng hùng hậu gồm đến sáu vị hộ pháp như vậy.
Kim Tuyết Nương cũng âm thầm đi theo như Kim Tử Yến đã hứa để phòng tiếp ứng.
Trước khi đi Yến Thanh phái Mạt Tử đến Hàng Châu xem động tịnh, đồng thời thông tri cho Liễu Hạo Sanh hay bảo y liệu cách chiếu cố.
Cùng với bọn Yến Thanh, tất cả mời ba tiêu cục tại Kim Lăng đều có phái người đi theo chẳng phải để tiếp trợ chàng mà là theo dõi sự tình, dự khán nhiệt náo.
Bất quá họ cùng đi chung một đường đến Hàng Châu chứ không hề nhập bọn.
Lạ có, quen có, Yến Thanh không quan tâm đến họ.
Hành trình chỉ mất năm hôm là đến nơi.
Yến Thanh hiểu nếu có biến cố phát sinh là chỉ khi nào xe bảo tiêu đến gần Hàng Châu thôi.
Nhìn qua thần sắc của Ngô Vấn Thiên chàng cũng biết là mình đoán đúng.
Hai hôm đầu y ung dung cười nói vui vẻ. Trong hai hôm đó y không chú ý lắm đến chiếc rương.
Sang ngày thứ ba họ đến huyện Ngô Hng.
Ngô Vấn Thiên bắt đầu lo lắng, y nhìn tả nhìn hữu, nhìn trước nhìn sau, lưu ý đến từng khách lử hành một xuôi ngược trên con đường đó.
Yến Thanh thì vẫn bình thản như thường bởi chàng nhận ra toàn là những khuôn mặt quen, mà là những người chực chờ tiếp trợ chàng nếu có biến động xảy ra.
Trong số đó chỉ có hai người lạ mặt.
Hai người thì có đáng kể gì nếu họ có ý đồ bất lợi đối chàng ? Họ cũng chẳng đáng làm chi nổi chàng trước một lực lượng hộ vệ vững như núi đó.
Hai người đó trạc tuổi trung niên, ngồi ngựa, có lúc dục ngựa vượt lên xa chàng, có lúc chậm lại lặng lẽ bám theo sau.
Qua ngày thứ tư họ đến huyện Võ Khương.
Ngô Vấn Thiên càng khẩn trương hơn. Ôm cứng chiếc rương chui rút trong phòng, ăn uống tại chỗ không hề rời nó.
Yến Thanh để mặc cho y làm sao thì làm.
Chàng không e ngại lắm, rương hơi to lại nặng không quai, ai muốn cướp giật cũng khó mang đi liền.
Hà huống các gian phòng chung quanh đều do bọn Đinh Hoàng, Tiết Y chiếm hết, kẻ gian khó lọt vào lại càng khó thoát đi.
Yến Thanh và Vưu Tuấn chiếm hai gian phòng có thể nhìn tổng quát các nơi, nếu có động tịnh gì là cả hai hay trước hơn ai hết.
Đêm đó Vưu Tuấn rời phòng đi tuần sát một vòng, một lúc sau hấp tấp trở về tìm Yến Thanh thốt :
- Hai gã trung niên đó đáng nghi quá Yến huynh !
Yến Thanh cau mày hỏi :
- Việc gì phát sanh đó ?
Vưu Tuấn đáp :
- Bách Bình huynh đã đến đây rồi, y mang theo năm phó tiêu đầu tuyển chọn trong số Thập Cầm Thập Thú. Đêm qua tại huyện Ngô Hng y sai Quái Sơn Thú Lu Phương và Bạch Hoa Xừa Dương Xuân theo dõi hai gã trung niên. Đáng lý thì cả hai hôm nay phải trở về để vào thành Võ Khương này với chúng ta. Nhưng mãi đến bây giờ chúng vẫn cha đến.
Yến Thanh giật mình :
- Có việc gì xảy đến cho chúng chăng ?
Vưu Tuấn tiếp :
- Có là cái chắc ! Chứ nếu không thì làm sao chúng biệt tăm biệt dạng ? Chẳng rõ chúng bị bắt hay bị giết ?
Yến Thanh hỏi :
- Mã Bách Bình còn sai phái ai theo dõi hai gã trung niên đó nữa không ?
Vưu Tuấn lắc đầu :
- Không ! Quái Sơn Thú Lu Phương là đệ tử của Đình Hoàng còn Bạch Hoa Xừa Dương Xuân là cháu gọi Sử Kiếm Như bằng cậu. Cả hai có tài nghệ suýt soát Lâm Kỳ đứng đầu đám phó tiêu s.
Chúng mà bị ám hại thì sai kẻ khác đi tiếp nối công tác cầm như làm mồi cho dã thú ! Còn Mã Bách Bình thì cũng bất động luôn bởi chẳng bao giờ y mạo hiểm.
Yến Thanh không nói gì liền.
Vưu Tuấn tiếp :
- Việc này chúng ta phải giữ kín đáo không nên cho Đinh Hoàng và Sử Kiếm Như biết sợ họ không giữ được trầm tỉnh làm ầm lên thì càng thêm rắc rối !
Yến Thanh lại hỏi :
- Liên Liên có cho tin tức chi không ?
Vưu Tuấn đáp :
- Không ! Chị em nàng có nhiệm vụ đi theo Yến huynh để chuẩn bị cứu thương nếu Yến huynh bị hãm hại. Vì phải giữ hành tung bí mật nên không tiện liên lạc với chúng ta.
Yến Thanh suy nghĩ một chút rồi hỏi :
- Hai gã trung niên đó hiện ngụ Ở đâu ?
Vưu Tuấn đáp :
- Trong khách sạn Long Hng đối diện với khách sạn này. Bách Bình huynh cũng cư ngụ trong đó nhưng không lộ diện.
Yến Thanh bảo :
- Vưu huynh cáo tố đến Đinh lão và các vị tiền bối nhờ các vị ấy chiếu cố chiếc rương của Ngô Vấn Thiên để tiểu đệ sang bên kia thám thính tung tích của hai gã trung niên.
Vưu Tuấn kinh hãi kêu lên :
- Đừng Yến huynh ! Đừng ly khai nơi này ! Nhiệm vụ chánh của chúng ta là tại đây !
Yến Thanh lắc đầu :
- Tiểu đệ đâu phảI là tay bảo tiêu thực sự ! Bất quá vì hoàn cảnh bức bách mà phải cáng đáng vậy thôi. Huống chi đã hao hụt hai mạng người rồi ! Tiểu đệ phải tìm hiểu cho rõ ràng mới được ! Để còn đối đáp với Đinh Hoàng và Sử Kiếm Như nữa chứ !
Vưu Tuấn cau mày :
- Chúng là người của Thiên Ma Giáo can hệ gì đến bọn mình ?
Yến Thanh giải thích :
- Không phải vậy đâu ! Tiểu đệ từ lâu đóng kịch với họ thì bây giờ phải giữ vai trò của tấm kịch, càng tích cực càng hay chứ họ sống chết thế nào thì cần gì đến bọn mình phải giải bày phân minh. Giả như cuộc bảo tiêu này xuôi thuận thì tiểu đệ tiến bộ được một bậc vì sự thành công giúp tiểu đệ gây thêm tín nhiệm, nhân đó mình đi sâu vào nội tình của họ dễ dàng hơn. Tiểu đệ vốn có ý tự cáng đáng một mình song nếu không kêu gọi Vưu huynh thì Vưu huynh cũng đòi đi cho nên tiểu đệ phải lên tiếng trước.
Vưu Tuấn suy nghĩ một chút :
- Bất quá chúng ta nên báo cho Ngô Vấn Thiên biết để dọ xem ý tứ của y thế nào, y có thực sự hiểu việc hay cha ?
Yến Thanh lắc đầu :
- Dù y có hiểu chắc gì y chịu nói thật với chúng ta ?
Vưu Tuấn tiếp :
- Nói hay không nói mặc y. Nếu chúng ta muốn ly khai thì ít nhất cũng phải có sự đồng ý của y mới được ! Nếu không giả như có biến cố gì cho công cuộc bảo tiêu thì y sẽ đổ cho chúng ta cố ý ly khai giúp biến cố phát sanh. Lúc đó dù cho có bao nhiêu lưỡi chúng ta cũng vô phương biện bạch.
Yến Thanh thốt :
- Về nghiệp vụ bảo tiểu tiểu đệ không rành lắm. Nếu Vưu huynh nhận thấy cần phải nói với y thì cứ nói. Nếu có việc gì xảy ra thì tiểu đệ có mất mặt cũng chẳng sao nhưng báo hại anh em họ Mạt phải nhả năm mươi vạn lượng bạc hoàn cho y thì đau cho Huynh Đệ Tiêu Cục lắm !
Vưu Tuấn gật đầu :
- Được rồi Yến huynh yên trí. Tiểu đệ sẽ có lý do vững chắc để thuyết phục y.
Họ đến phòng của Ngô Vấn Thiên gõ cửa xng tên.
Bên trong có tiếng động lào xào một chút rồi cửa mở.
Ngô Vấn Thiên hỏi :
- Có việc chi rồi hay sao tổng tiêu đầu ?
Vẻ lo sợ lộ ra mặt y.
Vưu Tuấn gật đầu :
- Có ! Chúng ta vào phòng đi rồi sẽ nói chuyện !
Chiếc rương đặt trên giường.
Ngô Vấn Thiên bước về giường ngồi tựa mình vào chiếc rương.
Mường tượng từ đầu đêm đến giờ y cha hề chợp mắt một phút.
Vưu Tuấn cất tiếng :
- Ngô tiên sinh chi ra một số bạc to lớn như thế có phải là hy vọng món hàng đến địa điểm một cách an toàn chăng ?
Ngô Vấn Thiên gật đầu :
- Cái đó thì hẳn rồi ! Chẳng hay huynh đài có điều chi chỉ giáo ?
Vưu Tuấn tiếp :
- Hàng hóa của tiên sinh bọn tại hạ không cần biết đến nhưng ít nhất tiên sinh cũng phải cho bọn tại hạ hiểu người dòm ngó nhất đến vật đó là ai ?
Ngô Vấn Thiên a lên một tiếng :
- Bổn nhân làm sao biết ! Tại sao huynh đài hỏi vậy ?
Vưu Tuấn đáp :
- Chẳng dấu gì tiên sinh trong công cuộc hộ tống chiếc rương của tiên sinh ngoài đoàn người công khai bọn tại hạ còn có thêm một lực lượng âm thầm theo dõi để phòng tiếp ứng nếu có điều bất trắc xảy ra. Bọn tại hạ muốn bảo đảm sự an toàn đến mức tối đa !
Ngô Vấn Thiên gật đầu :
- Thế thì tốt lắm ! Thảo nào bổn nhân lại thấy người xuôi kẻ ngược dập đều trên con đường từ Kim Lăng đến đây. Chả trách chúng ta an ổn suốt hành trình !
Vưu Tuấn lắc đầu :
- Không an ổn như tiên sinh tưởng đâu. Cứ theo sự phát hiện của bọn tại hạ thì có hai người theo dõi chúng ta từ Kim Lăng đến đây. Và đêm hôm qua có hai người trong bổn cục vì theo dõi thám thính hành tung của hai người đó kết quả là có đi mà không có về.
Ngô Vấn Thiên thản nhiên thốt :
- Thật lỗi quá ! Vì bổn nhân mà sanh ra việc đó. Chẳng rõ sau đó quý cục có tìm được họ chăng ?
Vưu Tuấn thở dài :
- Không ! Cho nê bọn tại hạ muốn đi xem thử hai người đó có lai lịch như thế nào. Bọn tại hạ muốn dọ hỏi coi họ có làm chi hai huynh đệ của bổn cục không !
Ngô Vấn Thiên giật mình :
- Yến tổng tiêu đầu ! Nếu trong lúc hai người vắng mặt có người đến cướp tiêu thì sao ?
Vưu Tuấn cười nhạt :
- Chỉ cần tiên sinh đừng có cái tâm tưởng chôn vùi bọn tại hạ thì dám chắc chẳng có điều chi đáng ngại xảy ra đâu !
Ngô Vấn Thiên phẫn nộ :
- Huynh đài nói thế là nghĩa gì ?
Vưu Tuấn đáp :
- Nghĩa là tiên sinh đừng vừa đánh trống vừa ăn cướp để chôn vùi tên tuổi của bọn tại hạ thì cái việc cướp tiêu khó xảy ra lắm. Tiên sinh từng xuôi ngược trên giang hồ tất cũng phải trong thấy bổn cục nổ bao nhiêu lực để hộ tống món đồ của tiên sinh chứ ! Bổn cục đã huy động một số lớn nhân viên vào việc này đấy !
Ngô Vấn Thiên thoáng bối rối :
- Bổn nhân còn biết nói làm sao nữa ! Bổn nhân thành thật yêu cầu quý cục trợ giúp đưa món đồ đến nơi an toàn, nếu không vậy thì khi nào dám vì một lý do khác chi ra một số bạc lớn lao ? Những kẻ ngông cuồng nhất đời cũng không thể vung tay quá rộng một cách phá sản cỡ đó ! Hà huống trong thỏa ước có ghi rõ ràng dù món hàng rủi lo mất mát thì quý cục cũng khỏi phải thường bồi kia mà ! Như thế thì bổn nhân còn nuôi dưỡng ý đồ gì bất lợi cho các vị làm chi ?
Vưu Tuấn thốt :
- Đành là vậy song điều kiện là bổn cục không ly khai hàng hóa kia ! Bây giờ vì có chút việc bắt buộc bọn tại hạ phải vắng mặt một lúc nếu trong thời gian đó hàng hóa mất thì bọn tại hạ phải hoàn lại số ứng trước và hộ tống phí, số đó đâu phải nhỏ tiên sinh ! Dù sao bọn tại hạ cùng cần được tiên sinh đồng ý !
Ngô Vấn Thiên đáp :
- Nhưng bổn nhân không hy vọng Vưu tổng tiêu đầu ly khai dù chỉ trong chốc lát.
Vưu Tuấn trầm giọng :
- Tiên sinh cũng có lý tuy nhiên có một điểm này mong tiên sinh nghĩ kỹ lại.
Đồng tiền tuy quan trọng, tiên sinh dùng đồng tiền thuê bọn tại hạ mạo hiểm, bọn tại hạ cần tiền nên phải hành nghề khó khăn này. Nhưng tại hạ cho rằng mạng con người còn quý hơn đồng tiền tiên sinh ạ ! Hai mạng người của bổn cục thất tung, sự kiện đó đáng cho chúng ta chú ý lắm ! Tiền dù nhiều đến đâu cũng không làm cho một người chết đi sống lại được ! Tại hạ kêu gọi lòng nhân đạo của tiên sinh !
Ngô Vấn Thiên lộ vẻ thẹn.
Vưu Tuấn tiếp :
- Huống chi hai gã khả nghi kia chính tiên sinh cảnh giác bọn tại hạ phải đề phòng ? Bọn tại hạ vì sự an toàn của chuyến bảo tiêu cần phải điều tra lai lịch của bọn họ.
Yến Thanh ngng trọng thần sắc tiếp :
- Ngô tiên sinh hiểu cho hai huynh đệ đó thất tung là vì quá lo cho số phận chiếc rương của tiên sinh. Nếu tiên sinh chịu nhìn xa hơn một chút hẳn phải thông cảm cho bọn tại hạ mà không nỡ ràng buộc nhau một cách quá khắc khe như vậy !
Ngô Vấn Thiên trầm ngâm một lúc rồi gật đầu :
- Thôi hai vị đi dọ thám đi. Bổn nhân dè dặt nên nói thế chứ chắc cũng chẳng có viêc chi xảy ra đâu !
Vưu Tuấn trấn an y :
- Nếu có việc gì tiên sinh cứ gọi to lên tức khắc có người trong tiêu cục vào đây bảo vệ tiên sinh. Miễn là tiên sinh đừng rời khỏi gian phòng này nữa bước !
Ngô Vấn Thiên cười khổ :
- Nếu bổn nhân dám tự tiện xuất nhập thì còn nhờ đến các vị làm chi cho tốn tiền ! Chiếc rương của bổn nhân chứa một vật vô giá nên kẻ dòm ngó hẳn phải thuộc hạng phi thường.
Giả như có sự cướp tiêu thì các vị phải dè dặt cho lắm Yến Thanh hỏi :
- Tiên sinh biết ít nhiều về hai người chứ ?
Ngô Vấn Thiên vội thốt :
- Bổn nhân chẳng biết mảy may về họ.
Yến Thanh hừ một tiếng :
- Thế sao tiên sinh cho họ là những tay ghê gớm ?
Ngô Vấn Thiên đáp :
- Bởi lẽ người phụ trách hộ tống là Yến tổng tiêu đầu mà cái danh của tổng tiêu đầu thì chấn động khắp nơi như tiếng sấm rền tai. Họ biết vậy mà còn bám sát thì đương nhiên phải là lợi hại !
Yến Thanh hiểu y không nói thật.
Chàng cười lạnh cùng Vưu Tuấn cáo từ bước ra ngoài.
Vưu Tuấn tìm Đinh Hoàng dặn dò mấy tiếng rồi dẫn Yến Thanh sang khách sạn Long Hng chỉ một gian phòng trên gác.
Đèn trong gian phòng còn cháy sáng chiếu qua khung cửa sổ, cửa tuy đóng song giấy bồi cánh mỏng nên ánh sáng vẫn rạng rở như thường.
Yến Thanh bảo Vưu Tuấn nấp vào một chỗ nào đó bên dưới để chàng một mình lên trên quan sát.
Đoạn chàng đề khí giở thuật khinh thân ra mình theo vách đứng lên dần dần nhcó vầng mây dưới chân nâng hổng nhẹ nhàng êm ái.
Vưu Tuấn lắc đầu thán phục vô cùng. Tài nghệ cỡ đó quả là hy hữu trên đời.
Cũng rà mình như vậy sát vào tường chàng di chuyển đến gần khung cửa sổ, bấm nhẹ móng tay cho lủng giấy, ghé mắt nhìn vào.
Bên trong hai người trung niên đang uống trà mường tượng như đang chờ ai đó.
Đêm khuya không ngủ lại chờ người điều đó đáng nghi lắm rồi !
Không lâu lắm có tiếng gõ cửa phòng.
Hai người trong phòng không đứng lên đi mở cửa nhưng người gọi lại đẩy cửa bước vào.
Người đó cũng vào trạc trung niên.
Yến Thanh giật mình.
Chàng nhận diện được con người đó.
Y là một quái kiệt trong võ lâm tên là Chung Thiên Lý, ngoại hiệu là Quỷ Hành Vô ảnh, một độc hành đại đạo gần chánh hơn là tà, cả hắc đạo lẫn bạch đạo đều nể nang y.
Vào phòng rồi y kéo ghế ngồi đối diện với hai trung niên nói liền :
- Đêm nay hai vị định hạ thủ chứ ?
Trung niên ngồi phía tả đáp :
- Tình hình có chỗ không thuận lợi nên bọn tiểu đệ cha có quyết định gì. Đêm qua bọn tại hạ đến trạm liên lạc trong thành Ngô Hng bị hai tên tiểu tử theo dỏi. Bọn tại hạ chế ngự chúng hỏi ra mới biết chúng là người trong Long Võ Tiêu Cục.
Chung Thiên Lý hừ lên một tiếng :
- Vậy là Thiên Ma Giáo có nhúng tay vào vụ này ?
Người trung niên đối thoại gật đầu :
- Hẳn nhiên rồi còn gì nữa ! Long Võ Tiêu Cục có phái năm cao thủ tùy hành chuyến bảo tiêu này. Cả Mã Bách Bình cũng có đi theo. Chừng như họ được Yến Thanh thỉnh trợ giúp hắn có điều họ không lộ diện công khai. Nếu chúng ta hấp tấp hành động thì chỉ sợ là phải chạm đến Thiên Ma Giáo !
Chung Thiên Lý hỏi :
- Tại sao Thiên Ma Giáo hành động vô lý thế ! Chúng ta có thương lượng trước với y kia mà ! Y đáp ứng đàng hoàng là sẽ đứng ngoài cuộc kia mà !
Người trung niên đáp :
- Lập trường của y mơ hồ quá. Y không muốn đắc tội với bên nào cả. Y bảo là đã thông tri với đối phương là đừng nhờ đến tiêu cục của phân đàn Kim Lăng.
Chung Thiên Lý hừ một tiếng :
- Nhưng rồi y cứ để cho người của y nhúng tay vào.
Người trung niên lắc đầu :
- Theo tại hạ nghĩ có lẽ là phân đàn Kim Lăng tự chuyên hành sự đó. Y có thể viện lý do là chẳng hề hay biết. Giả như chúng ta chạm đến người của y thì y sẽ trách cứ chúng ta được như thường !
Chung Thiên Lý trầm giọng :
- Với thân phận là Song Ngoại Song Long hai vị lại sợ y ? Chẳng dám đối phó với y sao ?
Yến Thanh giật mình.
Thì ra hai trung niên đó là đôi lãnh tụ võ lâm vùng sa mạc tại Quan Ngoại !
Thiên Ngoại Song Long Nhâm Thị Huynh Đệ còn ai không nghe tên biết tiếng !
Người mặt vàng hẳn là Đại Kim Long Nhâm Triệu Lượng còn người mặt bủn là Vận Long Thôn Nhậm Triệu Nguyên !
Họ là bá chủ vùng biên tái, oai danh trên hẳn Liễu Hạo Sanh.
Tại sao họ vào Trung Nguyên định cướp đoạt tài vật của người ?
Tại sao họ liên kết với Chung Thiên Lý ?
Chiếc rương đựng vật gì ? Có giá trị như thế nào khiến cả ba cực kỳ chú ý ?
Bên trong ba người im lặng một lúc.
Rồi Chung Thiên Lý cất tiếng :
- Này Nhậm lão đệ hãy nghỉ kỷ đi. Ngày mai là ngày cuối đó, nếu để cho vật đó đến nơi đến chốn rồi về tay thánh tăng là chúng ta không còn một điểm hy vọng nhỏ.
Một ngàn vạn lưương bạc cầm như mây rả khói tan !
Nhậm Triệu Lượng đáp :
- Tại hạ biết ! Nếu không có số thù lao to tát thì anh em tại hạ đâu chịu vất vả vượt muôn dặm vào Trung Nguyên !
Chung Thiên Lý thở dài :
- Đáng lẽ ra chúng ta không nên để cho vật đó đến Kim Lăng mới phải !
Nhậm Triệu Nguyên cũng thở dài :
- Làm sao mà bọn tại hạ không hiểu như vậy chứ Chung huynh. Vật đó phát xuất từ kinh thành là bọn tại hạ bám sát liền một mạch theo dõi đến Kim Lăng đó. Khổ thay dọc đường có mời vị Cung Phụng trong đại nội theo hộ tống nên bọn tại hạ đành bó tay. Sau đó bọn tại hạ mới nghĩ ra cách lo lót cho Hộ Quốc Thiền Sư là Đạt Hồng Lạt Ma mất hết hai trăm vạn lượng đấy ! Hộ Quốc Thiền Sư mới ra lịnh triệu hồi khẩn cấp mời vị Cung Phụng về kinh. Ngườ đâu Ngô Vấn Thiên lại tìm đến Yến Thanh.
Chung Thiên Lý hỏi :
- Yến Thanh là ai ?
Nhậm Triệu Lượng đáp :
- Hắn là truyền nhân của Trần Tam Bạch, cha gia nhập Thiên Ma Giáo nhưng hai phân đàn Kim Lăng và Hàng Châu cùng một lúc tranh đoạt hắn, hắn cha chịu đáp ứng theo bên nào. Hai phân đàn đó vẫn bám theo hắn quyết lôi cuốn hắn cho bằng được.
Đó là lý do phân đàn Kim Lăng xuất toàn lực tiếp trợ hắn.
Chung Thiên Lý hừ một tiếng :
- Như vậy là khi Yến Thanh đến Hàng Châu sẽ có Liễu Hạo Sanh tiếp trợ hắn ?
Nếu đúng thế sự tình càng lúc càng khó khăn !
Nhậm Triệu Lượng gật đầu :
- Chắc vậy rồi ! Bất quá tại Hàng Châu anh em tại hạ có rất nhiều người trợ giúp nên dù việc có khó khăn hơn cũng chẳng đáng ngại cho lắm.
Nhậm Triệu Nguyên tiếp nối :
- Những người đó mai phục tại Thiên Trúc Sơn ngăn chặn Ngô Vấn Thiên vào núi. Từ đây đến Thiên Trúc Sơn thuận tiện đoạn đường nào chúng ta hạ thủ ở đoạn đường đó.
Chung Thiên Lý mỉm cười :
- Hai vị phải hiểu dù thành công hay thất bại thì cái phần chia chác của tại hạ đó nhất định phải có mới được.
Từ lúc nào đến bây giờ tại hạ không thích làm cái việc không công !
Nhậm Triệu Lượng gật đầu :
- Đương nhiên ! Chung huynh yên trí !
Chung Thiên Lý tiếp :
- Phần của tại hạ là ba trăm vạn lượng.
Hai vị nhớ cho cái số đó !
Nhậm Triệu Lượng mỉm cười :
- Quên sao được ? Sau vụ này rồi thành công hay thất bại Chung huynh vẫn có đủ ba trăm vạn lạng !
Chung Thiên Lý chớp mắt :
- Nhị vị chỉ được chia cho năm trăm vạn lạng, đã xuất hai trăm cho Đạt Hồng Lạt Ma, rồi trao cho tại hạ ba trăm thế hai vị còn gì đâu ?
Nhậm Triệu Lượng đáp :
- Miễn là công việc thành tựu thì có lo gì cho bọn tại hạ không có lợi ! Chung huynh yên trí ! Sau việc này nếu may mắn chúng ta đắc thủ thì khi về Quan Ngoại bọn tại hạ sẽ thu hoạch nhiều gấp chục lần số thù lao nầy !
Chung Thiên Lý hỏi :
- Hai vị định ngày mai hành sự ?
Nhậm Triệu Lượng đáp :
- Bọn tại hạ đàng chờ tin. Hôm qua bọn tại hạ có phái người đi tiếp xúc với Thiên Ma Giáo yêu cầu Lịnh Chủ gấp rút triệt thoái thuộc hạ của y, nếu y bằng lòng thì chúng ta sẽ được tin trước trời sáng. Bằng không được tin của y thì chúng ta phải hạ thủ dù y có muốn sanh sự cũng chẳng làm chi được.
Bọn tại hạ sau vụ này rút về Quan Ngoại vĩnh viển không vào Trung Nguyên nữa. Y có bản lãnh bằng trời cũng không dám vượt biên thùy tìm bọn tại hạ. Chỉ ngại có một điều là Chung huynh ở tại Trung Nguyên !
Chung Thiên Lý lắc đầu :
- Ở lại Trung Nguyên thì đã sao ? Tại hạ sợ gì Thiên Ma Lịnh Chủ ? Nếu y sanh sự thì tại hạ sẽ phanh phui hành tung lai lịch của y ra !
Nhậm Triệu Lượng mỉm cười :
- Chung huynh biết lai lịch của y ?
Chung Thiên Lý gật đầu :
- Hôm tiếp xúc nhau dù y bao kín mặt tại hạ vẫn nhận ra được qua thinh âm quen thuộc.
Nhậm Triệu Lượng gật gù :
- Nếu Chung huynh nắm được bí mật đó thì lo gì không có dịp phát tài. Mà anh em tại hạ cũng được chia chác phần nào nữa đấy ! Phải biết trong thiên hạ võ lâm từ bao lâu nay đã có biết bao nhiêu người tán tài tán mạng để tìm hiểu lai lịch của Thiên Ma Lịnh Chủ. Nếu Chung huynh đem bí mật đó đành đổi một số tiền thì hào kiệt giang hồ sẵn dàng chung góp cho Chung huynh một số vàng trên hàng ngàn vạn lượng.
Cần gì chúng ta phải vất vả với cái món lợi tức nhỏ nhen này ?
Chung Thiên Lý giật mình sửng sờ trước ý kiến đó.
Nhậm Triệu Lượng lại cười tiếp :
- Thôi việc gì để sau này chúng ta sẽ bàn nghị lại ! Bây giờ Chung huynh hãy về khách sạn nghĩ ngơi đi lúc nào hành động tại hạ sẽ thông báo.
Chung Thiên Lý cáo từ ra khỏi phòng.
Yến Thanh trở xuống bên dưới gọi Vưu Tuấn, đưa nhau đến chỗ vắng vẻ chàng tóm lợt sư tình cho y biết.
Vưu Tuấn sáng mắt thốt :
- Cơ hội tốt đấy Yến huynh ! Tiểu đệ phải đi gặp ngay Mã Bách Bình thảo luận với y giả triệt thoái tất cả số người cho họ lầm tưởng là lịnh của của Thiên Ma Giáo.
Yến Thanh mỉm cười :
- Bọn Thiên Ngoại Song Long mà thất bại lần này chắc là họ phải oán hận Thiên Ma Giáo thấu xương. Theo khẩu khí của họ thì chừng như họ biết rõ chân tướng của Thiên Ma Lịnh Chủ. Họ biết nhiều chi tiết hơn chúng ta đó.
Vưu Tuấn cũng cười :
- Thì cứ để cho song phương choảng nhau mình ở trung gian xem sướng mắt.
Yến Thanh cau mày :
- Chỉ sợ anh em họ Nhậm không dám làm gì Thiên Ma Giáo !
Vưu Tuấn đáp :
- Mã Bách Bình biết rõ anh em họ, y có biện pháp làm cho anh em họ mất mặt, họ sẽ thù hận Thiên Ma Giáo. Nếu họ nhượng bộ Thiên Ma Giáo thì từ nay đừng hòng chường mặt trên giang hồ nữa.
Yến Thanh thở dài :
- Mã Bách Bình chịu làm như vậy chăng ?
Vưu Tuấn đáp :
- Nếu y an phân cam tâm khuất phục Thiên Ma Giáo thì không chịu làm. Nhưng từ lâu y từng tỏ ra ý chí độc lập tự cường muốn thoát ly Thiên Ma Giáo để tạo cho mình một khung trời riêng biệt. Thiên Ma Giáo càng có nhiều kẻ thù thì y càng có lợi chứ ! Tại sao y không quậy phá khi cơ hội đến tay ?
Yến Thanh gật đầu về khách sạn, còn Vưu Tuấn thì đi tìm Mã Bách Bình.
Về đến nơi chàng gõ cửa vào phòng của Ngô Vấn Thiên. Không đợi Ngô Vấn Thiên hỏi chàng nói ngay :
- Tại hạ dọ thám kỷ rồi, hai người trung niên đó là anh em họ Nhậm !
Ngô Vấn Thiên buột miệng kêu lên :
- Thiên Ngoại Song Long ! Họ bị lôi cuốn vào vụ này ?
Yến Thanh tiếp :
- Còn một người nữa là Chung Thiên Lý, ngoại hiệu là Quỷ Hành Vô ảnh !
Ngô Vấn Thiên đáp :
- Điều đó bôn nhân hiểu, bổn nhân có phát hiện ra y. Nếu chỉ có y cùng một số bằng hữu toan hành động thì Yến tổng tiêu đầu đối phó dễ dàng. Đằng này lại có cả Thiên Ngoại Song Long thì việc đối phó trở thành khó khăn rồi đó !
Yến Thanh lạnh lùng :
- Tại hạ thấy chẳng có gì đáng sợ ! Nghe nói y được người nào đó ủy thác hành sự và người ủy thác có bố trí thuộc hạ tại Thiên Trúc Sơn chờ đợi tiên sinh.
Ngô Vấn Thiên biến sắc mặt trắng nhợt.
Yến Thanh trầm giọng tiếp :
- Ngô tiên sinh ! Tại hạ còn nghe nói tiên sinh mang cái rương này từ kinh sư đến đây và đại nội có phái mời vị Cung Phụng theo hộ tống.
Ngô Vấn Thiên gật đầu :
- Phải ! Nhưng đến Kim Lăng họ trở lại. Bổn nhân bắt buộc phải nhờ đến quý cục.
Yến Thanh tiếp :
- Họ trở lại vì có lịnh khẩn cấp của Đạt Hồng Lạt Ma triệu hồi mà Đạt Hồng Lạt Ma triệu hồi họ vì có nhận số bạc hai trăm vạn lượng của anh em họ Nhậm !
Ngô Vấn Thiên nghiến răng :
- Thì ra cái lão trọc đó âm mu quỷ quái !
Yến Thanh nghiêm sắc mặt :
- Đã đến lúc tiên sinh nói thật ra việc này đó tiên sinh ? Tại hạ cần hiểu rõ ràng chứ không thể chấp nhận hy sinh tánh mạng một cách hồ đồ được !
Ngô Vấn Thiên mỉm cười :
- Bổn nhân đã nói là Yến tổng tiêu đầu không nên tìm hiểu làm chi !
Yến Thanh cũng mỉm cười :
- Nếu vậy thì tại hạ sẽ bắt tay với anh em họ Nhậm. Phải biết người ta hứa với họ món thù lao là ngàn vạn lượng nên họ dám chiết ra một số quan trọng để mua chuộc tại hạ. Tại hạ khỏi phải làm gì cũng có số bạc to cầm tay !
Ngô Vấn Thiên kêu lên :
- Đâu có được ! Chúng ta có lập thỏa ước với nhau rồi kia mà !
Yến Thanh gật đầu :
- Phải ! Tiền ứng trước về hộ tống phí là năm mươi vạn lượng.
Nếu có bất trắc xảy ra tiêu cục phải đền bằng hai số đó là một trăm vạn lượng.
Hợp tác với anh em họ Nhậm ít nhất tại hạ cũng được bốn trăm vạn lượng thù lao. Đền thiệt hại cho tiên sinh rồi tại hạ còn lời ba trăm vạn ! Lại khỏi làm gì cả !
Ngô Vấn Thiên kêu lên :
- Tổng tiêu đầu làm vậy là vi phạm đạo nghĩa giang hồ rồi !
Yến Thanh lắc đầu :
- Không bao giờ có việc vi phạm đạo nghĩa vì tại hạ không biết mảy may về vụ này thì không ai có quyền bình phẩm một người chẳng biết chi hết về sự vụ.
Ngô Vấn Thiên lo lắng :
- Yến đại hiệp đã thảo luận với họ rồi ?
Yến Thanh đáp :
- Cha ! Bất quá họ có đề cập đến giải pháp kêu gọi tại hạ tiếp tay họ để đánh đổi một số thù lao lớn ! Nếu tại hạ tìm đến họ là họ hoan nghinh gấp !
Ngô Vấn Thiên trầm ngâm một lúc lâu đoạn thở dài thốt :
- Được rồi ! Bổn nhân xin nói thật với Yến đại hiệp. Rương này chứa đựng chiếc mão của nhà vua !
Yến Thanh cha kịp hỏi gì thì Ngô Vấn Thiên tiếp :
- Chiếc mão nhà vua của biểu quốc Chẩn Cát Nhỉ thuộc Hồi tộc. Mời lăm năm trước tại biểu quốc có cuộc nổi loạn, lão vương thất bại mang theo chiếc mão và Thái Tử. Vị vương hiện tại là em của lão vương, chú của Thái Tử. Người tuy cầm quyền nhưng cha chánh thức sắc phong vì không có chiếc mão truyền thống cũng như tại Trung Nguyên các vì vua phải có chiếc ngọc ấn truyền thống.
Yến Thanh hỏi :
- Làm sao chiếc mão này lại về tay tiên sinh ?
Ngô Vấn Thiên đáp :
- Cuộc nổi loạn do Vương thúc phát động, lão cựu Vương trốn chạy vào Trung Nguyên đến kinh sư xin binh tiếp viện để phục hồi cơ nghiệp nhưng triều đình không chịu can thiệp vào việc đó.
Yến Thanh hỏi :
- Tiên sinh là người của lão cựu Vương ?
Ngô Vấn Thiên gật đầu :
- Bổn nhân tuy là người hán nhưng được lão Vương ưu đãi nên phải tận tâm tận lực báo đền ơn sâu. Chính bổn nhân đưa lão Vương vào Trung Nguyên và cũng chính bổn nhân ký thác Thái Tử và chiếc mão tại nhà một vị đại thần trong triều.
Yến Thanh hỏi :
- Còn việc ngày nay ?
Ngô Vấn Thiên đáp :
- Lão Vương đã chết và Thái Tử được mời tám tuổi rồi có thể lên ngôi. Dân Hồi thuộc nước Chuẩn Cát Nhỉ thỉnh cầu Thánh Tăng đến Trung Nguyên truy tầm Thái Tử về nước phục vụ. Bổn nhân đã đưa Thái Tử đến Thiên Trúc Sơn cho Thánh Tăng nhưng cần phải có chiếc mão truyền Thánh Tăng mới nhìn nhận Thái Tử. Ngày mai là cuối của hạn kỳ, nếu bổn nhân không đưa chiếc mão đến kịp nơi thì Thái Tử phải vĩnh viển cam nhận với cảnh lưu vong và Thánh Tăng sẽ chuẩn cho Vương thúc chánh thức tiếp vị, chế tạo một chiếc mão khác.
Yến Thanh hỏi :
- Anh em họ Nhậm hành động do Vương thúc thỉnh cầu ?
Ngô Vấn Thiên gật đầu :
- Chắc là như vậy !
Yến Thanh cau mày :
- Sưao tiên sinh không sớm chuyển đạt chiếc mão đến tay Thánh Tăng ?
Ngô Vấn Thiên đáp :
- Đối phương an bày rất nghiêm ngặt mà Thánh Tăng Cáp Lâm Sát lại không biết võ công. Nếu đưa chiếc mão đến sớm thì Vương thúc sẽ mu đồ hãm hại Thánh Tăng.
Yến Thanh hừ một tiếng :
- Không đưa sớm sợ Thánh Tăng bị hãm hại để rồi đến ngày mai này mới đưa như vậy thì Thánh Tăng không bị mu hại sao ?
Ngô Vấn Thiên lắc đầu :
- Không ! Thánh Tăng đã trù liệu việc đó. Bởi ngày mai tại Thiên Trúc Tự có một cuộc họp của các bộ tộc dân Hồi lưu ngụ tại Trung Nguyên. Cuộc canh phòng rất cẩn mật, từ ngoài cửa trở vào chùa thì có vô số người bảo vệ cuộc họp, từ cửa chùa trở ra không cần canh gác. Chỉ cần Thánh Tăng đừng ra khỏi chùa thôi là ngài được an toàn. Vấn đề là làm sao đưa được chiếc mão vào lọt cửa chùa.
Yến Thanh hỏi :
- Tại sao tiên sinh che dấu sự việc một cách quá đáng như thế ?
Ngô Vấn Thiên thở dài :
- Mời lăm ngày qua không ngày nào mà bổn nhân không đề cao cảnh giác nhcon chim bị tên mãi mãi thấy cây cong là phải sợ, lâu ngày thành thói quen cẩn thận quá đáng. Chỉ nơm nớp lo âu nếu sơ thất là Thái Tử mất ngai vàng !
Yến Thanh hừ một tiếng :
- Đối với ai thì tiên sinh dè dặt cũng được đi nhưng với tại hạ mà tiên sinh làm như thế thì đáng trách thật !
Ngô Vấn Thiên nhận lỗi :
- Yến đại hiệp tha thứ cho ! Mời năm qua Vương thúc đã bỏ ra biết bao nhiêu vàng bạc mua chuộc khách giang hồ Trung Nguyên truy tìm tung tích bổn nhân để thu hồi chiếc mão, bổn nhân vì hoàn cảnh bắt buộc nên không tin một ai !
Yến Thanh mỉm cười lạnh :
- Tuy nhiên cuối cùng người ta cũng khám phá ra sự bí mật của tiên sinh !
Ngô Vấn Thiên thở dài :
- Bổn nhân không ngườ anh em Thiên Ngoại Song Long nhúng tay vào vụ này. Họ nhận diện được bổn nhân nên mới biết sự tình.
Yến Thanh mỉa mai :
- Tiên sinh đem bạc phô trương như vậy bảo sao người ta không chú ý tìm hiểu sự tình !
Ngô Vấn Thiên cúi đầu :
- Vì nóng nảy lo cho Thái Tử mà thành ra hành động kém ý tứ !
Y còn cho biết là y đã tốn gấp năm lần như thế này bởi ngoài cuộc hộ tống có chính y đi theo còn có bốn cuộc hộ tống khác do bốn người tâm phúc của y tùy hành theo đoàn bảo tiêu. Cùng chiếc rương đồng dạng đựng chiếc mão đồng dạng nhưng là mão giả để đành lạc hướng đối phương mà cũng để phân tán lực lượng của đối phương.
Yến Thanh hỏi :
- Bốn người đó có biết võ công chăng ?
Ngô Vấn Thiên đáp :
- Biết ! Võ công của họ rất cao cường.
Họ thuộc hàng cao thủ nhất lưu tại Hồi Cưương. Tiểu quốc Chuẩn Cát Nhỉ rất chuộng vỏ, nhất lưu cảo thủ của dân tộc Chuẩn Cát Nhỉ ngang với tuyệt đại cao thủ của Trung Nguyên.
Yến Thanh cho rằng y khoác lác hỏi :
- Tiến sinh có kiến thức như thế nào về võ học Trung Nguyên mà dám nói nhvậy ?
Ngô Vấn Thiên đáp :
- Biết không nhiều tuy nhiên hai mươi năm trước bổn nhân từng được võ lâm Trung Nguyên liệt vào hạng tuyệt đỉnh cao thủ. Nhưng đến Hồi Cưương thì bổn nhân chỉ bằng đám nhất lưu cao thủ thôi, Yến Thanh nhớ ra hai mươi năm xa võ lâm Trung Nguyên có tuyển mời vị tuyệt thế cao thủ, trong số đó có phụ thân chàng và một người nữa tên là Mạt Vấn Thiên, ngoại hiệu Tứ Tuyệt Thần Kiếm.
Hay Ngô Vấn Thiên cải họ ?
Chàng thốt :
- Trước kia tiên sinh mang họ khác, tại hạ nhớ rõ trong số mời vị tuyệt thế cao thủ có vị mang tên Mạt Vấn Thiên !
Trong một thoáng gương mặt của Ngô Vấn Thiên bừng sáng nhưng thần sắc trầm xuống liền, y buông nhẹ tiếng thở dài đáp :
- Phải ! Nhưng Mạt Vấn Thiên của hai mươi năm trước đã chết rồi, hiện tại là Ngô Vấn Thiên và vĩnh viển là Ngô Vấn Thiên !
Yến Thanh hỏi :
- Các hạ đổi họ như vậy hẳn là phải có nguyên nhân chứ ?
Ngô Vấn Thiên trầm buồn tiếp :
- Việc riêng tư của tại hạ đại hiệp không nên hỏi là hơn !
Yến Thanh gật đầu :
- Thì thôi vậy ! Tuy nhiên có vấn đề nay các hạ không thể không phúc đáp. Tại Kim Lăng tiêu cục nổi tiếng nhất chẳng phải là bổn cục. Các hạ muốn bảo vệ cái rương đó được mời phần an toàn thì tại sao không tìm đến Long Võ Tiêu Cục hay Cảnh Thái Tiêu Cục ?
Ngô Vấn Thiên đáp :
- Tại vì hai tiêu cục đó do người trong Thiên Ma Giáo điều khiển !
Yến Thanh hỏi :
- Điều ấy có quan hệ gì ?
Ngô Vấn Thiên đáp :
- Thực ra chẳng có quan hệ gì cho lắm. Bất quá tại hạ hiểu Thiên Ma Lịnh Chủ là người nhẹ nghĩa nặng lợi. Nếu đối phương có thể xuất một số tiền lớn hơn số chi của tại hạ mua chuộc y thì y dám bỏ mặc tại hạ cho đối phương làm thịt. Thái Tử là một kẻ lưu vong, tài sản có là bao ? Chi ra năm trăm vạn lượng là dốc hết túi rồi, còn Vương thúc là người đương quyền muốn xài ngàn vạn cũng có thừa. Sở dĩ thế tại hạ không dám nhờ đến hai tiêu cục Long Võ và Cảnh Thái !
Yến Thanh chớp mắt :
- Các hạ biết Thiên Ma Lịnh Chủ là ai chứ ?
Ngô Vấn Thiên gật đầu :
- Biết chứ ! Trên giang hồ người biết Thiên Ma Lịnh Chủ chẳng có bao nhiêu !
Yến Thanh tiếp :
- Các hạ cho tại hạ biết đi, nếu các hạ chịu tiết lộ thì tại hạ phát thệ là sẽ tận dụng toàn lực hộ tống chiếc rương đến Thiên Trúc Tự, bảo đảm không thiệt hại vật chất, không sai suyển hạn kỳ !
Ngô Vấn Thiên đáp :
- Tại hạ có thể tiết lộ song chỉ sau khi về đến chùa. Nếu ngay bây giờ tại hạ nói cho các hạ biết thì chắc là tại hạ không sống đến ngày mai !
Yến Thanh hừ một tiếng :
- Các hạ sợ gì ! ở đây chỉ có hai chúng ta làm gì có kẻ khác nghe lọt ?
Ngô Vấn Thiên thốt :
- Phải ! Chỉ có hai chúng ta thôi nhưng Thiên Ma Lịnh Chủ có ước định nếu tại hạ tiết lộ tên họ y thì tại hạ phải chết ngay. Mà từ đây đến ngày mai tại hạ cha thể chết !
Yến Thanh biết rõ Ngô Vấn Thiên bày trò nghiêm trọng để cho chàng xuất lực bảo vệ chiếc rương với niềm hy vọng hiểu được bí mật sau khi thành công.
Tuy nhiên chàng không sao cưỡng bách được khi người ta không chịu nói !
Chàng chỉ dọa :
- Các hạ nên nhớ là không nên đùa với tại hạ !
Ngô Vấn Thiên đáp :
- Đại hiệp yên trí ! Không bao giờ tại hạ dám đùa. Tại hạ cũng không làm bộ làm tịch chi với đại hiệp cả ! Chỉ vì tại hạ biết Thiên Ma Giáo cực kỳ lợi hại, các hạ cho rằng ở đây chỉ có hai chúng ta song tại hạ không tưởng vậy. Thiên Ma Lịnh Chủ thiên biến vạn hóa, bất cứ nơi nào, bất cứ thời khắc nào cũng có mặt. Biết đâu khi tại hạ vừa mở miệng ra cha nói được tiếng nào là Xuyên Tâm Tiêu bay đến cướp mạng sống ngay ? Mà rồi không chừng các hạ cũng chết luôn nữa đấy ? Tại hạ có công tác trọng yếu nơi mình khi công tác đó cha hoàn thành thì tại hạ cần phải sống. Xong công việc rồi thì tại hạ sẽ thoa? mãn lời yêu cầu của đại hiệp để tỏ lòng cảm kích đại hiệp tận tình giúp đỡ. Lúc đó tại hạ dù có chết cũng vui !
Vừa lúc ấy có tiếng xôn xao bên ngoài, tiếng chân người bước đi rầm rập.
Ngô Vấn Thiên lấy làm lạ hé cửa thò đầu ra nhìn rồi thụt vào lộ vẻ kinh hoàng kêu rối lên :
- Tại sao thế ? Những người đó bỏ đi đâu ?
Yến Thanh đã biết là việc gì rồi cười nhẹ hỏi :
- Những người nào ?
Ngô Vấn Thiên thốt :
- Người của Long Võ Tiêu Cục !
Đoạn y hỏi :
- Họ chẳng phải do đại hiệp thỉnh đến đây để trợ giúp đại hiệp sao ?
Yến Thanh lắc đầu :
- Các hạ lầm rồi ! Tại hạ không mời thỉnh ai cả. Họ đến đây bất quá là vì họ động tính hiếu kỳ mà thôi. Họ muốn xem sự tình ra sao. Các hạ không thuê họ, họ cho rằng mất mặt không phục nên âm thầm theo sau để dự khán nhiệt náo.
Ngô Vấn Thiên cau mày :
- Nhưng tại sao bây giờ họ ly khai ?
Yến Thanh đáp :
- Nào ai biết được ! Có lẽ họ không muốn xem nữa chứ sao !
Ngô Vấn Thiên căm hận :
- Nhất định là anh em họ Nhậm đút tiền cho Thiên Ma Lịnh Chủ sao đó nên Lịnh Chủ triệt thoái họ. Tại hạ biết mà, Thiên Ma Giáo chẳng ra cái quái gì cả !
Yến Thanh mỉm cười :
- Các hạ thuê bọn tại hạ chứ có thuê họ đâu thì họ có nhiệm vụ gì mà phải nổ lực với các hạ ! Các hạ không có lý do trách cứ người ta !
Ngô Vấn Thiên sửng sờ một chút :
- Tại tại hạ làm ra vẻ thông minh nên bây giờ gặp trường hợp này ! Nếu biết sớm như vậy thì tại hạ đành thuê Long Võ Tiêu Cục hộ tống !
Yến Thanh chớp mắt :
- Tại hạ không hiểu ý tứ các hạ ?
Ngô Vấn Thiên tiếp :
- Tại Kim Lăng đột nhiên đại hiệp quật khởi trong thời gian ngắn tạo nên thinh danh lẩy lừng. Bất ngườ tại hạ đến nơi tìm người tiếp trợ thử hỏi còn tìm đâu cho bằng tại Huynh Đệ Tiêu Cục ? Vả lại trước khi đến với đại hiệp tại hạ có suy nghĩ kỹ lắm.
Tìm đến Mã Bách Bình thì không thể kêu gọi đại hiệp mà thỉnh cầu đến đại hiệp thì biết đâu họ Mã chẳng từ chối ? Bởi vấn đề tự ái đó mà ! Cuối cùng tại hạ chọn Huynh Đệ Tiêu Cục đồng thời cố ý khích thích Long Võ Tiêu Cục chọc tức họ. Lúc khởi hành thì có thấy họ âm thầm theo dỏi, tại hạ cho là mình đắc kế. Bây giờ nghỉ lại thấy mình thất sách não nề.
Yến Thanh cười lạnh :
- Chứ không phải các hạ tìm Thiên Ma Lịnh Chủ trước rồi bị đưa đẩy sao đó nên chuyển hướng sang Huynh Đệ Tiêu Cục ?
Ngô Vấn Thiên giật mình :
- Ai nói thế ?
Yến Thanh đáp :
- Anh em họ Nhậm nói chính họ cũng có đánh tiếng yêu cầu Thiên Ma Lịnh Chủ nên đứng ngoài vòng thành thử cùng đường các hạ mới tìm đến tại hạ !
Ngô Vấn Thiên cúi đầu :
- Quả có như vậy song Yến đại hiệp yên trí. Thiên Ma Lịnh Chủ có quan hệ ít nhiều trong vụ này. Tuy nhiên điều tại hạ lo lắng chẳng phải Thiên Ma Giáo triệt thoái mà chính là rất có thể họ liên kết với anh em họ Nhậm. Họ sẽ được món thù lao to tát là cái chắc ! Lợi lớn ai mà chẳng ham Yến đại hiệp !
Yến Thanh lắc đầu :
- Các hạ không phải bận tâm lo sợ điều đó, đành rẳng Thiên Ma Lịnh Chủ phản phúc vô thường song người trong Thiên Ma Giáo không phải là xấu hết, nhất là Mã Bách Bình ! Tại hạ rất tin tưởng vị huynh đài đó. Có thể có việc y tuân lịnh triệt thoái đừng chen vào vụ này vì y không có nhiệm vụ chứ không bao giờ có việc đối phương dùng tiền lung lạc y cướp tiêu !
Ngô Vấn Thiên cãi :
- Nhưng y đâu còn tự chủ ? Vẫn Thiên Ma Lịnh Chủ ra lịnh y không dám chẳng tuân sao ?
Yến Thanh mỉm cười :
- Các hạ bốc cao Thiên Ma Lịnh Chủ quá đó ! Người trong giáo vị tất tôn kính vị Lịnh Chủ của họ như các hạ tưởng ! Ai khác thì tại hạ chẳng dám nói chứ vị Bách Bình huynh thì tại hạ dám quả quyết là y có thừa dũng khí phản kháng những loạn mạng !
Ngô Vấn Thiên thở dài :
- Chỉ mong được như lời Yến đại hiệp nói đó thôi ? Riêng Thiên Ngoại Song Long cũng đã khó đối phó rồi thêm Thiên Ma Giáo thì càng thêm mệt cho chúng ta !
Yến Thanh không lưu ý đến những lời y nói bước ra ngoài rồi thốt :
- Kẻ tiếp trợ đã đi, người sanh sự có thể sắp đến, đến bất cứ giây phút nào. Tại hạ Ở bên ngoài chiếu cố, các hạ hãy vững niềm tin nơi tại hạ, còn một hơi thở nào là tại hạ bảo vệ các hạ tận tình tận lực !
Chàng đi quanh quẩn bên ngoài hai vòng lấy làm lạ là tại sao Vưu Tuấn cha đến ?
Bọn Đinh Hoàng rút đi chứng tỏ là Mã Bách Bình đã tán thành kế hoạch.
Nhưng Vưu Tuấn cũng phải đến báo qua một tiếng cho chàng biết chứ ?
Vừa lúc đó một bóng người từ bên trên nóc nhà tung bổng lên không.
Chàng vọt tới định chận.
Bóng người đáp xuống.
Yến Thanh vội nấp qua một bên chờ xem người đó làm gì, bỏ cái ý chận bắt.
Song người đó đáp xuống rồi ngã luôn bất động.
Trên lưng có một lỗ thủng, máu từ lỗ thủng chảy ra.
Nghe tiếng động bên ngoài Ngô Vấn Thiên chạy ra, thấy xác người vội kêu lên thất thanh :
- Xuyên Tâm Tiêu ! Thiên Ma Lịnh Chủ đã đến !
Y lật xác chết ra xem mặt.
Yến Thanh thốt :
- Quỷ Hành Vô ảnh Chung Thiện Lý ! Làm sao y lại chạm đến Thiên Ma Hội ?
Ngô Vấn Thiên lấy mảnh giấy trên xác chết cùng với Yến Thanh đọc :
“ Trước hết giết chết một người để báo đáp ân tình của một cố nhân. Tiêu cục ở Kim Lăng vốn không có điều kiện xuất lực với cố nhân nên đã nhận lịnh triệt thoái hết rồi. Mong có nhân từ nay giữ gìn lỗ miệng, nếu tiểu chúa chết tại chùa thì công lao của cố nhân sẽ trôi theo mây gió ! Ngàn vạn lượng bạc nếu bổn lịnh chủ muốn có thì vị Vương thúc kia sẽ dâng hiến với hai tay. Nhưng bổn lịnh chủ không nỡ quên tình nghĩa xa mà tham cầu số bạc to tát, tuy nhiên việc gì cũng còn tùy thái độ của cố nhân đó ! Tiểu tử Yến Thanh nên ghi nhớ một lời khuyên, đừng hiếu kỳ quá phận mà chuốc họa vào mình ! ” Đọc xong mảnh giấy cả hai cùng biến sắc.
Yến Thanh vừa sợ và vừa mừng, sợ là chàng phát hiện ra Thiên Ma Lịnh Chủ quả thật thiên biến vạn hóa, bất cứ phút giây nào ở nơi nào cũng có mặt được.
Giả như vừa rồi trong khi chàng đàm đạo với Ngô Vấn Thiên nếu ý muốn sát hại cả hai thì việc đâu có khó khăn gì !
Tài nghệ như chàng mà cũng chẳng phát hiện được sự có mặt của Lịnh Chủ thì chứng tỏ là võ công của Lịnh Chủ cao hơn chàng.
Có lẽ Chung Thiên Lý mò mẫm đến đây toan làm điều chi đó bất lợi cho Ngô Vấn Thiên nên Thiên Ma Lịnh Chủ trừ diệt cứu Ngô Vấn Thiên.
Cứ theo tình hình này thì hy vọng được nghe Ngô Vấn Thiên tiết lộ về thân thế lịnh chủ cầm như tan biến hoàn toàn.
Dù đã hứa, Ngô Vấn Thiên ngàn vạn lần cũng chẳng dám nói.
Mà chàng thì đâu có nỡ cưỡng bách người ta làm điều phi nghĩa !
Bởi tiết lộ lai lịch của cố nhân là bất xứng với cố nhân, là vong bội cái ân cứu trợ trong đêm nay ! Ngô Vấn Thiên không thể làm !
Còn mừng vì theo lời ghi trong mảnh giấy Thiên Ma Lịnh Chủ cha phát hiện ra hành tung của chàng.
Cả hai trở vào phòng thức đến sáng.
Trong đêm đó Thiên Ngoại Song Long không đến mà cũng chẳng có việc chi xảy ra nữa.
Sáng hôm sau Vưu Tuấn đến.
Yến Thanh hỏi gấp :
- Sự việc như thế nào ?
Vưu Tuấn cười khổ :
- Khi tiểu đệ đến tìm Mã Bách Bình thì Mã Bách Bình cũng vừa tiếp nhận lệnh dụ của Thiên Ma Lịnh Chủ bảo triệt thoái toàn bộ nhân viên ra khỏi khách sạn !
Yến Thanh thốt :
- Tiểu đệ hiểu. Thiên Ma Lịnh chủ có đến đây trong đêm rồi và y đã giết Chung Thiên Lý.
Vưu Tuấn thở phào :
- Thảo nào anh em họ Nhậm chẳng bất động ! Vì chờ mãi chẳng bắt được tín hiệu của Chung Thiên Lý nên họ chẳng dám hạ thủ !
Yến Thanh tiếp :
- Vưu huynh sửa soạn xe đi, còn một đoạn đường ngắn nữa chúng ta mất mấy giờ là đến tận nơi rồi !
Vưu Tuấn cau mày :
- Bọn Đinh Hoàng và Mã Bách Bình đi đâu tiểu đệ tìm mãi chẳng gặp ai cả. Thế thì chỉ có hai chúng ta hộ tống thôi !
Yến Thanh gật đầu :
- Chứ còn ai nữa ! Long Võ Tiêu Cục không có nhiệm vụ tiếp trợ chúng ta thì cần gì phải chờ họ ? Có chờ cũng vô ích, đến Vưu huynh cũng bất tất phải đi theo song Mã Bách Bình lưu Vưu huynh lại đây cốt ý bảo Vưu huynh đánh xe vượt nốt đoạn đường cuối, chỉ có vậy thôi. Nếu động thủ thì Vưu huynh đừng can thiệp !
Vưu Tuấn kêu lên :
- Để một mình Yến huynh đối phó với địch ?
Yến Thanh mỉm cười :
- Còn Ngô Vấn Thiên đó chi ? Tài nghệ của y cao cường lắm, ít nhất cũng suýt soát với tiểu đệ. Hai thanh kiếm hiệp lại thì có thể tung hoành trước địch thủ, Vưu huynh yên trí.
Rồi họ lên đường.
Thiên Trúc Sơn nằm giữa hai mặt hồ, cảnh trí rất đẹp.
Dảy núi sống gồm mấy ngọn, trong số đó có đỉnh Phi Lạn Phong. Chùa Thiên Trúc nằm trên đỉnh Phi Lan Phong.
Dân Hồi kiều cư ngụ tại Trung Nguyên hiện quy tụ tại ngôi chùa đó.
Sau mấy giờ hành trình họ đã đến chân núi, mái chùa hiện ra trong tầm mắt họ.
Ngô Vấn Thiên khẩn trương đến đổ mồ hôi ướt đẩm mình.
Vưu Tuấn cau mày lẩm nhẩm :
- Lạ thật ? Sao chẳng thấy Liễu Hạo Sanh đến tiếp ứng ?
Yến Thanh cười nhẹ :
- Y là người của Thiên Ma Giáo hẳn phải có tiếp nhận lịnh dụ của Thiên Ma Lịnh Chủ bảo bất động thì còn đến đây làm sao được ? Đến hay không mặc y, chúng ta đừng vọng mong làm gì, cứ tin tưởng vào thực lực của mình mà hành sự.
Xe từ từ tiến lên theo đường núi.
Một lúc sau hai bóng người từ bên vệ đường vọt ra chận lối.
Hai người đó là Thiên Ngoại Song Long, Nhậm Triệu Lượng và Nhậm Triệu Nguyên.
Yến Thanh tuốt kiếm tiến lên hỏi :
- Hai vị làm thế này có phải định cướp xe chăng ?
Nhậm Triệu Lượng thốt :
- Các hạ hiểu là tốt lắm ! Này Yến Thanh ! Bọn tại hạ không muốn làm khó dễ chi các hạ ! Nếu các hạ khoanh tay đứng ngoài cuộc thì tại hạ bảo đảm sẽ chẳng có sự thiệt hại nào cho các hạ cả ! Tại hạ sẽ đền bù xứng đáng !
Yến Thanh buông một giá :
- Tại hạ muốn có ngay năm trăm vạn lượng !
Nhậm Triệu Lượng gật đầu :
- Các hạ sẽ có ngay số đó ! Không thiếu một đồng !
Yến Thanh mỉm cười :
- Chung Thiên Lý chết rồi các hạ khỏi mất ba trăm vạn lượng tự nhiên các hạ phải rông rãi ! Nhưng các hạ quên mất một điều là đồng tiền lắm lúc chẳng mua được người, nhất là hạng võ sĩ !
Nhậm Triệu Nguyên trầm gương mặt :
- Đại ca hành động đi thôi ! Nói lôi thôi với hắn làm gì ! Thiên Ma Giáo triệt thoái rồi liệu hắn có tài sức gì đối phó nổi với chúng ta !
Y bước tới, kiếm chớp liền.
Yến Thanh tiếp đòn ngay.
Một tiếng soảng vang lên. Song phương cùng lùi lại một bước.
Nhậm Triệu Nguyên công mà Yến Thanh thủ, công mà lùi như thủ thì công phải kém hơn thủ.
Nhậm Triệu Nguyên giật mình tán :
- Tiểu tử khá lắm đó !
Yến Thanh cười ha hả :
- Thiên Ngoại Song Long quả thật danh bất hưtruyền !
Rồi song phương tiếp đấu.
Nhậm Triệu Lượng lợi dụng cơ hội bước đến cỗ xe.
Ngô Vấn Thiên rời chiếc rương tuốt kiếm nghinh đón.
Nhậm Triệu Lượng tấn công mấy lợt đều bị đánh bật trở lại, nóng nảy y hét lên :
- Nhị đệ kết thúc trận đấu gấp đi !
Quay đầu nhìn lại y biến sắc.
Nhậm Triệu Nguyên bị Yến Thanh áp đảo đến không còn phản công được nữa.
Nhậm Triệu Nguyên la lớn :
- Đại ca ! Gọi viện thủ nhanh đi ! Nếu chậm trễ tiểu đệ nguy mất !
Nhậm Triệu Lượng hú vọng một tiếng dài.
- Từ trong khu rừng gần đó năm sáu bóng người vọt ra, người nào cũng che kín mặt, thân vóc to lớn tay cầm đao hoặc kiếm. Đao hay kiếm đều có hình thức cong vong, đao dày kiếm mỏng.
Ngô Vấn Thiên kêu lên :
- Yến đại hiệp ! Cao thủ hồi tộc đó ! Hãy đến đây tiếp trợ tại hạ chống bọn chúng, chúng đến cướp chiếc rương đó ! Bọn họ Nhậm bất quá đánh cầm chừng để ngăn trở chúng ta thôi !
Yến Thanh đánh bạt kiếm của Nhậm Triệu Nguyên, bức luôn y lùi lại mấy bước, đoạn quay mình nhảy vọt trở lại cỗ xe, đúng lúc sáu võ sĩ Hồi cùng một lợt nhào tới.
Một đánh một chàng thừa sức thủ thắng còn một đánh sáu chàng không có lấy một điểm nhỏ hy vọng thủ hòa chứ đừng nói là gây thảm bại cho đối phương.
Nhưng đến đâu hay đến đó, chẳng lẽ bỏ cuộc chạy đi ?
Đến bây giờ chàng công nhận Ngô Vấn Thiên nói đúng.
Võ sĩ Hồi quả thật bản lãnh tuyệt vời, tên nào cũng có võ công ngang ngửa với cao thủ tuyệt đỉnh trong võ lâm Trung Nguyên.
Trong lúc Yến Thanh vận toàn lực chi trì cuộc chiến, bất thình lình một toán người bao mặt xuất hiện, mỗi người chận một võ sĩ Hồi giao đấu.
Trong số người còn lại một người vung kiếm bức dồn Nhậm Triệu Nguyên về phía hậu, đoạn nhảy lên xe bảo Vưu Tuấn :
Đánh xe đi ngay !
Thinh âm của Mã Bách Bình.
Đồng thời Mã Bách Bình trao cho Ngô Vấn Thiên một mảnh giấy trầm giọng thốt :
- Tiên sinh xem đi ! Bọn tại hạ xuất toàn lực ủng hộ tiên sinh chứ không triệt thoái như tiên sinh tưởng đâu ! Sự giao dịch này tiên sinh phải chấp nhận bởi đáng cho tiên sinh chấp nhận lắm !
Ngô Vấn Thiên buồn thảm gật đầu.
Yến Thanh lúc đó rảnh tay nhảy lên xe.
Chàng hỏi :
- Giấy chi thế các hạ ?
Ngô Vấn Thiên sè tay ra, mảnh giấy trắng không có một chữ nào.
Yến Thanh kinh ngạc hỏi :
- Thế là ý từ gì ?
Vưu Tuấn giục ngựa kéo cỗ xe lớt đi.
Anh em họ Nhậm liều mạng vượt lên song Yến Thanh và Mã Bách Bình vung kiếm ngăn chận.
Yến Thanh hỏi :
- Mã huynh à ?
Mã Bách Bình đáp :
- Phải ! Bổn cục không có nhiệm vụ nên không tiện ra mặt chỉ âm thầm tiếp trợ thôi !
Cỗ xe tiến dần đến cổng chùa.
Đột nhiên một bóng người trong bụi rậm xông ra.
Người đó có đôi mắt xanh biếc, tác trung niên, thân vóc y cực kỳ tráng kiện.
Ngô Vấn Thiên trông thấy xám mặt kêu lên :
- Vương thúc Hồi Lộc Cáp Bốc Đạt đó. Y là đệ nhất cao thủ trong bộ lạc Chuẩn Cát Nhĩ đó, các vị hãy đề phòng !
Cáp Bốc Đạt trầm gương mặt bước tới cỗ xe quát :
- Ngô Vấn Thiên ! Trao chiếc rương đây !
Ngô Vấn Thiên lắc đầu :
- Không thể được, trừ ra Vương thúc giết bổn nhân rồi sau đó muốn làm gì thì làm. Bổn nhân còn sống phút giây nào là Vương thúc đừng hòng mó tay đến vật ấy.
Cáp Bốc Đạt cười rợn :
- Vậy là ngươi muốn chết !
Lão vung dao chém qua.
Ngô Vấn Thiên cử kiếm đón đỡ. Một tiếng soảng vang lên. Thanh trường kiếm của y bị đứt làm hai đoạn.
Vưu Tuấn đánh tới một chưởng trúng lưng Cáp Bốc Đạt nhưng lão chẳng hề hấn gì trái lại Vưu Tuấn bị chấn dội bắn đi khỏi cỗ xe khá xa, Cáp Bốc Đạt v ơn tay chụp lấy chiếc rương, Mã Bách Bình và Yến Thanh đồng lợt vung kiếm chém vào lão.
Vừa lúc đó trong bụi rậm hai bóng người bao mặt xuất hiện, ngăn chận anh em họ Nhậm đang xông vào nghinh đón Yến Thanh và Mã Bách Bình cho Cáp Bốc Đạt giật chiếc rương.
Nhìn vào vũ khí Yến Thanh nhận ra ngay đó là hai nữ nhân, với dáng điệu quen thuộc.
Kim Tử Yến và Kim Đại Nương cũng có mặt tại hiện trường !
Nhờ họ chận anh em họ Nhậm Yến Thanh và Mã Bách Bình nhẹ tay phần nào để xoay qua đối phó với Cáp Bốc Đạt.
Yến Thanh nghĩ nếu dốc toàn lực thì chàng có thể đánh bại đối phương dễ dàng.
Nhưng chẳng lẽ bỏ Đạt Ba Tam Thức của Trần Tam Bạch không dùng đến ! Mà dùng ba chiêu kiếm đó thì khó mà hạ được Cáp Bốc Đạt rồi.
Dùng võ công khác thì hóa ra chàng tự tiết lộ thân phận của mình sao ?
Chàng nhớ lại Thiên Ma Lịnh Chủ có hứa bảo đảm an toàn cho Ngô Vấn Thiên.
Như thế là dù có việc gì xảy ra thì Ngô Vấn Thiên cũng không phải lo ngại gì.
Thiên Ma Giáo có cách đưa y đến ngôi chùa để giao hoàn vương miện cho Thánh Tăng.
Chàng còn bận lo làm gì cho mệt ! Không khéo lại lộ chân tướng thì nguy mất.
Đã chết đúng sáu lần rồi chàng không còn hứng thú nào để chết thêm một lần nữa !
Chàng nghỉ Thiên Ma Giáo chu toàn song chỉ xuất hiện đúng lúc cực kỳ nguy hiểm.
Thì rõ ràng là y muốn chàng thi thố hết sở năng để cứu vãng tình hình. Chừng nào chàng đuối sức không phương tri trì nổi thì họ mới chịu xuất hiện cứu giải !
Còn nghi ngườ gì nữa, họ muốn xem võ công của chàng như thế nào !
Để lộ võ công là để lộ chân tướng, con nhà võ bất cứ ai ai cũng biết lẽ đó.
Không đắn đo chàng cứ xử dụng quanh quẩn ba chiêu Đạt Ba Kiếm Pháp của Trần Tam Bạch, chẳng cần thắng cũng không sợ bại cuộc.
Cuộc chiến kéo dài, giai đoạn này là giai đoạn cuối, thế mà Liễu Hạo Sanh vẫn cha xuất hiện !
Qua một lúc chàng để Cáp Bốc Đạt chém trúng một đao nơi cánh tay, tét một đường dài, máu ra nhiều nhưng không chạm đến xương.
Không bị ai ngăn chận Ngô Vấn Thiên ôm chiếc rương đi thẳng đến cổng chùa.
Cáp Bốc Đạt trông thấy hét vang như sấm nhưng chẳng làm gì được bởi Mã Bách Bình và Yến Thanh bám sát bên lão giữ rịt.
Cuối cùng Ngô Vấn Thiên đến tận cổng chùa.
Tại đó một lão tăng người Hồi đứng chờ nhìn y.
Y đặt chiếc rương xuống cạy nắp, lấy ra một chiếc mão bằng ngọc.
Lão tăng tiếp nhận, gật đầu rồi trở vào chùa.
Cấp Bốc Đạt tức uất quát to :
- Bao nhiêu công trình tâm huyết tiêu tan như mây khói. Được lắm ! Thiên Ma Lịnh Chủ ! Ngai vàng của ta đã mất thì Thiên Ma Giáo của người cũng phải tiêu diệt luôn ! Từ nay chúng ta sẽ gặp nhau trên chốn giang hồ !
Rồi lão vẫy tay gọi :
- Đi !
Lão đi trước anh em họ Nhậm tiếp nối võ sĩ Hồi bỏ cuộc theo luôn.
Mã Bách Bình cũng vẫy tay :
- Đại công cáo thành, chúng ta triệt thoái !
Y đi trước bao nhiêu nhân viên tiếp nối, Kim Đại Nương và Kim Tử Yến đoạn hậu.
Ngô Vấn Thiên đứng tại cửa chùa, tần ngần một lúc rồi lấy mảnh giấy le lưỡi liếm.
Một phút sau y ngã xuống, tim ngừng đập, hơi thở dừng !
Mảnh giấy có chất độc !
Y chết cho tròn lời hứa của y với Thiên Ma Lịnh Chủ !
Những lời hứa ngầm của nhau, với nhau !
Y chết, niềm hy vọng của Yến Thanh cũng chết theo !
Ngô Vấn Thiên chết là đáp ứng điều kiện trợ giúp của Thiên Ma Giáo.
Bây giờ Yến Thanh mới thức ngộ.
Không còn làm gì hơn chàng gọi Vưu Tuấn :
- Chúng ta đã làm tròn nhiệm vụ rồi nên thừa cơ hội này đến Tây Hồ du ngoạn vài hôm như đã hẹn ước với Liễu Hạo Sanh.
Vưu Tuấn còn thẫn thờ với niềm thất vọng chán nản thốt :
- Đáng tiếc quá ! Vừa sắp thành công, kết quả chỉ là một giấc mộng !
Yến Thanh điềm nhiên đáp :
- Không vô ích đâu Vưu huynh. Trái lại chúng ta thu hoạch lắm điều lợi. Thứ nhất là trong lịch sử bảo tiêu chúng ta đã làm một nghiệp vụ vô tiền khoáng hậu, một nghiệp vụ ly kỳ với cái giá cao không tưởng tượng, thứ hai chúng ta đã tạo thêm một cảnh đối lập cho Thiên Ma Giáo. Cái lão Vương thúc mất ngôi vua đó sẽ dẫn đầu toàn bộ cao thủ người Hồi vào Trung Nguyên mu đồ khuynh đảo Thiên Ma Giáo. Chính điểm này mới đáng kể cho chúng ta đó. Chừng như Cáp Bốc Đạt hiểu về Thiên Ma Lịnh rất nhiều, lão ấy sẽ quật cả gốc lẫn rể Thiên Ma Giáo thay chúng ta !
Chàng lấy ra một tấm ngân phiếu năm mươi vạn lượng trao cho Vưu Tuấn tiếp :
- Phần của Long Võ Tiêu Cục đó, về Kim Lăng Vưu huynh hãy trao lại cho Mã Bách Bình !
Tiếp lấy ngân phiếu Vưu Tuấn cười khổ thốt :
- Những cuộc sinh ý như thế này chẳng phải mỗi lúc mỗi có cho giới bảo tiêu một cách dễ dàng !
Yến Thanh đáp :
- Thế lực của Thiên Ma Giáo sở dĩ lớn mạnh là cũng do đồng tiền đấy. Thế lực mạnh để phát tài, càng phát tài càng khuếch trương thế lực. Cả những kẻ xu hướng theo Thiên Ma Giáo cũng có nhiều cơ hội phát tài nói chi là người chân chánh thuộc về Thiên Ma Giáo ! Mà đối lập Thiên Ma Giáo cũng có cái lợi luôn, như tiểu đệ đây nhờ đối lập mới có cái giá cao đó nhé !
Vưu Tuấn biết chàng nói đùa song y không cười nổi khi tâm tư mang niềm thất vọng nặng như núi.
Họ đi dần xuống chân Thiên Trúc Sơn, hướng về Tây Hồ.
Đột nhiên Vưu Tuấn hỏi :
- Hành động này Yến huynh có thông tri về Cửu Lão Hội chăng ?
Yến Thanh gật đầu :
- Có ! Nhưng nghĩ ra cũng chẳng có ích gì !
Vưu Tuấn hừ một tiếng :
- Sưao lại không ích ! Nhân sự việc này Thiên Ma Lịnh mới xuất hiện tại Hàng Châu đó nhé. Tuy chúng ta không có cơ hội đối diện song chắc hẳn chính là Thiên Ma Lịnh Chủ bằng xương bằng thịt chứ không phải là một kẻ nào thay thế đâu vì là sự việc đó vô cùng trọng đại, chính Lịnh Chủ mới quyết định được.
Nếu Cửu Lão Hội cứ cho người theo dõi mỗi cá nhân giả dạng Thiên Ma Lịnh Chủ thì có thể người bám sát Lịnh Chủ xuất hiện tại Hàng Châu vừa rồi đây, cuối cũng truy ra tông tích được.
Yến Thanh thốt :
- Mã Bách Bình và Kim Tử Yến đều trực tiếp nhận lịnh nơi Thiên Ma Lịnh Chủ nhưng cả hai có biết Lịnh Chủ là ai đâu ? Họ là một người quen thuộc còn mù tịt liệu người ngoài sao khám phá nổi ?
Vưu Tuấn cải :
- Cái lý là vậy song sự tình không phải vậy đâu. Người mang chỉ thị cho Mã Bách Bình mời phần hết chín là Kỷ Tử Bình một nhân vật trong Thập Kiệt đã bị Yến huynh hạ nhục trên bờ Tần Hoài. Nếu chúng ta cho người đi bám sát Kỷ Tử Bình xem lão nhận mạng lịnh ở nơi ai, phúc cáo công tác ở nơi ai thì có nhiều hy vọng biết được Thiên Ma Lịnh Chủ lắm !
Yến Thanh tiếp :
- Tiểu đệ tin rằng Cửu Lão Hội có làm như vậy rồi và công tác đó hiện nay vẫn tiếp tục. Chẳng những Cửu Lão Hội có làm mà Mã Bách Bình và Liễu Hạo Sanh hẳn cũng đã làm. Bất quá tiểu đệ không dám kỳ vọng nhiều nơi loại công tác ấy. Nhất định là Thiên Ma Lịnh Chủ phải có một nơi ẩn cực kỳ an toàn. Tiểu đệ mong rằng đừng ai bám sát theo y một cách khẩn thiết, còn không toàn là hại không ích lợi gì hết Vưu huynh ạ !
Vưu Tuấn hỏi gấp :
- Sưao Yến huynh nói thế ? Chỉ có cách đó mới truy ra manh mối chứ ?
Yến Thanh thở dài :
- Nếu Vưu huynh có chết sáu lần như tiểu đệ thì mới hiểu tại sao tiểu đệ nói thế.
Thiên Ma Lịnh Chủ là con người cẩn thận và giảo hoạt bậc nhất. Bất cứ ai tiếp xúc với y thì không sớm hay muộn cũng phải chết vì Xuyên Tâm Tiêu. Trừ ra những người tiếp cận chỉ gặp một Lịnh Chủ giả !
Vưu Tuấn không nói gì.
Y mân mê tờ ngân phiếu trong túi một lúc sau hỏi :
- Chừng như Yến huynh trao số bạc lớn quá ! Người công khai đứng tiếp nhận số nghiệp vụ chính là Yến huynh, hay nói một cách khác là Ngô Vấn Thiên thuê Huynh Đệ Tiêu Cục hộ tống chứ nào phải Long Võ Tiêu Cục đâu ? Tiểu đệ chỉ sợ anh em họ Mạt dị nghị ?
Yến Thanh đáp :
- Trên danh nghĩa thì đúng là Huynh Đệ Tiêu Cục đảm nhận việc hộ tống song nếu không có Mã Bách Bình thì liệu nghiệp vụ có chu toàn chăng ? Anh em họ Mạt có bao nhiêu cái đầu mà không sợ rơi khi tiếp nhận liều lĩnh ? Họ không có quyền dị nghị, chia cho họ phần nào là họ phải tiếp nhận phần đó, vui vẻ mà nhận nữa là khác!
Họ là những kẻ không công khi nào dám bất mãn ?
Rồi chàng tiếp :
- Cả tiểu đệ đây nếu không có Mã Bách Bình tiếp trợ vị tất đã được thành công.
Vị tất đã sống được với bọn cao thủ người Hồi đó ?
Vưu Tuấn lắc đầu :
- Yến huynh nói khiêm đấy thôi chứ tiểu đệ thừa hiều nào Yến huynh đã thi thố toàn bộ tài năng đâu ? Tiểu đệ lấy làm lạ hết sức chờ hoài không thấy Yến huynh sử dụng tuyệt học của Hoa Sơn Thế Gia !
Yến Thanh nghiêm sắc mặt cảnh cáo :
- Yêu cầu Vưu huynh đừng có nhắc đến Hoa Sơn Thế Gia nữa ! Trừ khi Vưu huynh muốn tiểu đệ chết gấp trước khi công tác hoàn thành.
Vưu Tuấn biết mình lỡ lời cam kết :
- Tiểu đệ xin nhớ ! Yến huynh thứ cho. Quanh đây chẳng có ai nên sự sơ thất đó không bị lộ đâu !
Yến Thanh trầm ngâm tiếp :
- Tiểu đệ bắt đầu tự kiểm thảo dặn lòng là từ nay phải hết sức thận trọng trong mọi ngôn hành. Vưu huynh hẳn thấy chứ chỉ khi nào tiểu đệ gặp nguy Thiên Ma Giáo mới xuất hiện tiếp trợ tiểu đệ ?
Vưu Tuấn giật mình :
- Đúng vậy ! Thế mà tiểu đệ không để ý lắm ? Bách Bình huynh ra tay giải cứu song rất trể, nếu chậm thêm một phút nữa thôi là chúng ta phải thọ tử dưới tay của đối phương ?
Yến Thanh mỉm cười :
- Sưở dĩ y làm như thế là do chỉ thị của thượng cấp đưa đến cho y. Mục đích của sự chậm trễ là để xem tiểu đệ có biết thêm môn võ công nào khác nữa hay không.
Nếu có thì họ suy đoán theo sở học để truy ra lại lịch của tiểu đệ. Trong sáu lần chết trước kia khi tiểu đệ xử dụng tuyệt học ngoài tuyệt học của bổn môn thì Xuyên Tâm Tiêu bay tới giết chết tiểu đệ liền. Một kinh nghiệm đánh đuổi bằng sáu lần chết thì phải có cái giá xứng đáng Vưu huynh ạ ? Bằng vào kinh nghiệm đó tiểu đệ tin rằng Thiên Ma Lịnh Chủ luôn luôn ở cạnh tiểu đệ, khi tả, khi hữu, khi tiền, khi hậu có lúc ở luôn trên đầu trong hàng cây, có lúc ở dưới chân trong chồi khô trong đất lạnh.
Vưu Tuấn kinh hãi :
- Hôm nay có y quanh quẩn ở cục trường chăng ?
Yến Thanh gật đầu :
- Nhất định phải có chứ nếu không thì Bách Bình huynh cần gì phải trì hoản cốt khảo nghiệm sở đắc của tiểu đệ !
Vưu Tuấn cau mày :
- Phải chi Yến huynh cho tiểu đệ biết sớm, biết đâu mình phát hiện ra y ?
Yến Thanh cười nhẹ :
- Mã Bách Bình cũng muốn truy ra chân tướng của Thiên Ma Lịnh Chủ song y cho rằng làm thế cũng chẳng ích lợi gì. Lịnh Chủ có thể cải dạng thành bất cứ một người nào, có thể ẩn núp ở bất cứ nơi nào chực chờ phát xuất Xuyên Tâm Tiêu ! Cho nên người thông minh không thể đi tìm vu vơ để rồi chuốc lấy một mũi tiêu tuyệt mạng !
Vưu Tuấn cau mày :
- Vậy thì làm sao tìm ra Lịnh Chủ ?
Yến Thanh tiếp :
- Bất tất phải tìm y ! Trước sau gì rồi y cũng đến tìm tiểu đệ để khuyến dụ tiểu đệ gia nhập !
Vưu Tuấn chớp mắt :
- Thế thì càng hay ! Yến huynh sẽ được dịp tiếp cận và vào sâu Thiên Ma Giáo.
Có vào sâu Thiên Ma Giáo thì mới có cơ hội khám phá ra chân tướng của y!
Yến Thanh lắc đầu :
- Vưu huynh lại nghĩ sai ! Tiểu đệ bày tỏ thái dộ dứt khoát với Mã Bách Bình và Kim Tử Yến là không gia nhập Thiên Ma Giáo, chuyện đó đâu phải là chuyện đùa !
Vưu Tuấn kinh ngạc :
- Không vào Thiên Ma Giáo thì làm sao tìm được Thiên Ma Lịnh Chủ ?
Yến Thanh hỏi lại :
- Vưu huynh đã vào rồi đó, mà lại vào từ lâu thế Vưu huynh có biết y là ai cha?
Vưu Tuấn đáp :
- Tiểu đệ sánh sao được với Yến huynh ? Yến huynh vào hội hẳn là phải đảm đương trọng nhiệm nên sẽ dễ dàng tiếp xúc với bộ phận chỉ huy, có nhiều cơ hội quan sát tường tận !
Yến Thanh hừ một tiếng :
- Chứ Mã Bách Bình không giữ địa vị trọng yếu sao ? Chẳng những y là người của bộ phận chỉ huy mà võ công của y cũng cao, trong hội ít có người nào sánh kịp.
Còn Kim Tử Yến thì do Thiên Ma Lịnh Chủ huấn luyện thành tài. Hai người trọng yếu như vậy có khám phá ra gì được chăng ?
Dừng lại một chút chàng tiếp :
- Hà huống sáu lần trước tiểu đệ gia nhập Thiên Ma Giáo. Sau khi gia nhập không bao lâu lại cũng chết vì Xuyên Tâm Tiêu ! Tiểu đệ nghĩ thà ở ngoài vòng mà ít lo ngại hơn, ít lo ngại thì có nhiều thì giờ để tra cứu.
Vưu Tuấn cau mày :
- Nếu Yến huynh không gia nhập thì vị tất Lịnh Chủ để yên cho ?
Yến Thanh đáp :
- Phải ! Tuy nhiên lần này tiểu đệ có nhiều cái lợi, sự an toàn sẽ được bảo đảm kỹ hơn ! Mã Bách Bình và Liễu Hạo Sanh đều muốn lôi cuốn tiểu đệ. Nếu Thiên Ma Giáo muốn trừ diệt thì chẳng những hai người đó ngăn trở mà lúc tất yếu họ dám giúp tiểu đệ một tay nữa đấy !
Vưu Tuấn lắc đầu :
- Tiểu đệ không tin có việc đó. Họ làm sao dám phản bội Thiên Ma Giáo chứ ?
Yến Thanh giải thích :
- Họ đâu có cần phản bội ! Khi tiếp nhận mạng lịnh rồi họ sẽ thông báo cho tiểu đệ biết. Hơn thế họ cũng không thể tự động thủ mà lại cũng không để cho người của họ động thủ.
Vưu Tuấn thốt :
- Tự họ không động thủ là cái chắc rồi ! Người trong hai phân đàn Kim Lăng và Hàng Châu Yến huynh đều quen mặt, trong số đó có người rất nể Yến huynh, Thiên Ma Lịnh Chủ khi nào lại ủy thác cho họ công tác hành thích ! Nếu họ vì tình cảm tiết lộ với Yến huynh thì chẳng hóa ra dở dang sự việc sao ! Tuy nhiên nếu Lịnh Chủ sai người tổng đàn hành sự thì những người đó đâu có thông tư với Yến huynh, bởi thông tư là phản bộ rồi !
Yến Thanh mỉm cười :
- Bọn Mã Bách Bình và Liễu Hạo Sanh có cách thông tin được như thường, tiểu đệ tin chắc là vậy. Mà họ làm kín đáo lắm Thiên Ma Lịnh Chủ không làm sao biết nổi ! Thứ nhất họ vì muốn tranh tình bằng hữu với tiểu đệ, thứ hai họ cố tránh biến tiểu đệ thành kẻ thù thì kẻ được Lịnh Chủ phái hành thích vị tất hạ thủ là đắc thủ liền ! Nếu bọn Mã Bách Bình và Liễu Hạo Sanh không lên tiếng với tiểu đệ thì có thể họ bị tiểu đệ nghi ngườ chính họ có tham gia hành động. Do đó tiểu đệ sẽ tìm họ mà gây phiền phức. Phân đàn của Thiên Ma Giáo ở nơi nào thì nơi đó tự lo vun bồi thực lực, khuếch trương thinh thế, tự họ hoạt động với phương thức riêng biệt, Lịnh Chủ chỉ phái người đến giám thị vậy thôi. Cho nên nếu không đến lúc tất yếu chẳng phân đàn nào chịu mất bạn, thêm thù. Cỡ người như tiểu đệ không bao giờ họ gây cừu kết oán !
Vưu Tuấn tẳc lưỡi :
- Yến huynh biết rành rẽ quá !
Yến Thanh tiếp :
- Qua sáu lần hủy diệt sáu phân đàn Thiên Ma Giáo tiểu đệ phát hiện được tình hình đó. Phân đàn này có việc khẩn cấp thông báo với các phân đàn khác xin tiếp viện nhưng những phân đàn khác dửng dng như thường, không cần biết đến sự an nguy tồn vong của người đồng hội. Cách tổ chức của Thiên Ma Giáo sơ hở như vậy nên chỉ một người thôi cũng phá hủy được một phân đàn !
Vưu Tuấn cau mày :
- Tại sao giữa các phân đàn không có sự hổ tưương tiếp trợ ?
Yến Thanh đáp :
- Thiên Ma Lịnh Chủ sợ họ đoàn kết lại với nhau thành một lực lượng thống nhất thì y sẽ khó khống chế. Chủ trương của y là gây chia rẻ mâu thuẩn để dễ quản trị.
Chính y muốn có những bức tường ngăn cách giữa các phân đàn. Được cái lợi này thì vấp cái hại khác, cái hại ở chỗ tuy giáo hội có thế lực mạnh khắp nơi song chỉ là một tập hợp vô kỷ luật của chiến thực thể cá tính, thực thể này bất phục tùng thực thể kia, ganh ty nhau như hàng tôm nguýt hàng cá.
Vưu Tuấn thở dài :
- Tiểu đệ gia nhập hội lâu năm song không hề biết có mâu thuẩn đó giữa các phân đàn !
Yến Thanh tiếp :
- Có thể vì địa vị của Vưu huynh trong giáo hội quá thấp nên chẳng hiểu nhiều về nội tình của tổ chức. Nhưng Mã Bách Bình thì tưương đối hiểu rõ hơn. Bằng cớ là với một nhóm người quá ít dưới tay y mà y vẫn dám manh tâm ly khai Thiên Ma Giáo như thường bởi y biết tưương quan giữa các phân đàn rất lỏng lẻo nên muốn đối phó với y thì Thiên Ma Lịnh Chủ chỉ còn cách dùng Xuyên Tâm Tiêu thôi chứ khó tập trung thành một lực lượng quan trọng ở các phân đàn để đàn áp y. Dù miễn cưỡng tuân lịnh song các phân đàn cũng không dốc toàn lực để rồi chuốc lấy oán thù củng cố quyền uy cho một người người ! Người ta vì bị cưỡng bách mà vào hội thì khi nào nhiệt thành với hội ?
Chàng tiếp luôn :
- Ngoài ra Mã Bách Bình, Kim Tử Yến và Liễu Hạo Sanh còn cần nhờ tay tiểu đệ để làm suy yếu thực lực của Thiên Ma Lịnh Chủ giúp cho họ ly khai dễ dàng hơn.
Cho nên họ thấy cần phải mua lòng tiểu đệ hơn là làm hại tiểu đệ. Làm một việc có lợi chẳng ai dại gì bỏ lở khi cơ hội đến tay.
Vưu Tuấn hỏi :
- Nếu Thiên Ma Lịnh Chủ sai người hành thích song không cho họ hay biết thì làm sao họ thông báo với Yến huynh được ?
Yến Thanh lắc đầu :
- Chẳng bao giờ có việc đó vì họ là địa chủ phân đàn nên lịnh chủ phải thông tri với họ về bất cứ hành động nào thực hiện trên phần đất quản trị của họ để ngừa hành sự lầm lạc có thể đưa đến sự tưương tàn sát hại giữa người đồng đội !
Rồi chàng thở dài đáp luôn :
- Rút kinh nghiệm qua sáu lần thất bại tiểu đệ nhận thấy nên ở ngoài Thiên Ma Giáo, có vậy mới dễ hoạt động hơn và ít nguy hiểm hơn nữa đấy. Tuy nhiên cũng cần có sự giao tình với cấp chủ trì các phân đàn, họ sẽ chiếu cố mình cách đắc lực chứ còn gia nhập hội rồi thì mình chỉ có thù chứ không có bạn !
Vưu Tuấn hỏi :
- Tại sao thế ?
Yến Thanh giải thích :
- Lần cuối tại hạ khoát cái lốt Phích Lịch Kiếm Khách Sở thiên Nhai đến Vũ Hồ giao tình rất hậu với vị chủ trì phân đàn đó là Đoạn Hồn Nhất Kiếm Lý Thiên Tống.
Trước khi gia nhập tiểu đệ được Lý Thiên Tống đối đãi như thủ túc. Sau khi gia nhập rồi tiểu đệ cố gắng lập công để gây tín nhiệm nơi Thiên Ma Lịnh Chủ hầu đi sâu vào nội tình. Ngườ đâu Lý Thiên Tống sanh nghi tưởng rằng tiểu đệ có đồ hất y để giành chức phân đàn chủ. Y phát động toàn lực triệt hạ tiểu đệ. Tuy tiểu đệ giết y và giết luôn người bịt mặt do y thỉnh đến tiếp viện y song tiểu đệ cũng bị hại vì một mũi Xuyên Tâm Tiêu. Người bao mặt đó có võ công rất cao, lại thiện dụng ám khí tiểu đệ tin quyết là Thiên Ma Lịnh Chủ nên đem gần hết sở năng ra thi thố, nhất định phải hạ hắn cho bằng được ! Kết quả là tiểu đệ giết chết hắn. Khi tiểu đệ cúi mình xuống định gở vuông vải bao mặt để xem y là ai thì bất thình lình một mũi tiêu bay tới cắm phập vào lưng tiểu đệ. Tiểu đệ nhào xuống sông liền thành thử chẳng xem được gì kịp !
Vưu Tuấn trầm ngâm một lúc :
- Cứ cho rằng người bao mặt đó là Thiên Ma Lịnh Chủ như Yến huynh vừa nói đi ! Nhưng Mã Bách Bình lại nói Thiên Ma Lịnh Chủ có vô số hóa thân. Lịnh chủ là một nhóm sát thủ thần bí chứ chẳng phải duy nhất một người... Yến Thanh chận lời :
- Mã Bách Bình lầm. có thể Thiên Ma Lịnh Chủ là một nhóm sát thủ nhưng bất cứ nhóm người nào cũng có một tay làm đầu, tay đó mới chính là lịnh chủ chân chính, tay đó mới là chủ nhân chính thức của Xuyên Tâm Tiêu. Vưu huynh nên hiểu mức độ tu vi của tiểu đệ như thế nào, một sát thủ thông thường không làm sao ám toán nổi tiểu đệ dù là trong lúc tiểu đệ không phòng bị.
Vưu Tuấn lắc đầu :
- Nhưng bọn sát thủ đó không phải là những kẻ tầm thường.
Họ được huấn luyện kỹ càng, họ là những tay chuyên nghiệp !
Yến Thanh mỉm cười :
- Nhưng ai là người huấn luyện họ ! Và người huấn luyện phải trên bậc kẻ thụ huấn chứ ! Vưu huynh phải biết con người thì không thể giống như hình với bóng !
Phải có một vài điểm dị đồng. ít nhất là như vậy. Dù được huấn luyện tinh vi đến đâu thì lúc xuất thủ khó tránh được sai biệt ! Sai biệt ở chỗ công lực nặng nhẹ, sai biệt ở chỗ bộ vị mục tiêu ám khí phóng ra, hoặc đi quá đà hoặc triệt đà. Tiểu đệ trước sau chết đúng sáu lần. Tiểu đệ nhận thấy trong cả sáu lần chẳng có một điểm nhỏ sai biệt do đó tiểu đệ đoán định người phóng tiêu là người duy nhất, là chủ nhân của Xuyên Tâm Tiêu, ít nhất cũng trong trường hợp của tiểu đệ !
Vưu Tuấn không nói gì, niềm suy tư tràn ngập cõi lòng.
Họ đã đi đến bờ hồ Tây Tử rồi.
Họ toan hỏi thăm đường đến Hồng Diệp Sơn Trang thì bỗng nhiên có một cỗ xe ngựa bon bon tiến đến.
Người đánh xe trạc tuổi trung niên, tướng mạo bình thường đội nón lá che khuất nữa phần trên mặt.
Xe dừng trước bọn Yến Thanh.
Người đánh xe thốt :
- Tiểu nhân vâng lịnh trang chủ đến đón hai vị.
Yến Thanh hỏi :
- Qúy trang chủ là ai ?
Phu xe đáp :
- Nếu hai vị là Yến đại hiệp và Vưu đại hiệp thì hẳn phải biết bổn trang chủ là ai!
Yến Thanh mỉm cười vén rèm xe, bất giác giật mình.
Mã Cảnh Long ngồi trong đó !
Chàng kêu khẻ :
- Mã tiền bối ! Tại sao thế ?
Mã Cảnh Long bảo :
- Lên xe rồi hãy nói chuyện.
Chàng và Vưu Tuấn lên xe.
Mã Cảnh Long thốt :
- Lão phu theo Mã Bách Bình lúc nó rời Kim Lăng chứ chẳng phải mới đến đây.
Vì phát hiện có sự lạ nên cần gặp Yến đại hiệp trước khi lão phu trở về.
Lão trầm giọng tiếp :
- Thiên Ma Lịnh Chủ hiện có mặt tại thành Hàng Châu này, y mời phần chú ý đên Yến Lão đệ.
Yến Thanh gật đầu :
- Gì thì không biết chứ y chú ý đến tiểu điệt là cái chắc. Tiểu điệt hiểu từ hai hôm nay !
Mã Cảnh Long tiếp :
- Kỷ Tử Bình thay mặt Lịnh Chủ tống đạt chỉ dụ. Lão phu theo dõi họ Kỷ đến đây thấy hắn chui vào một ngôi nhà. Chờ một lúc lão phu vào nhà đó bắt gặp xác của hắn !
Yến Thanh kinh ngạc :
- Chết vì Xuyên Tâm Tiêu ?
Mã Cảnh Long gật đầu :
- Phải ! Trong nhà không có một bóng người ngoài xác chết. Rõ ràng là Thiên Ma Lịnh Chủ biết Kỷ Tử Bình bị theo dõi nên giết hắn để diệt khẩu.
Yến Thanh lo lắng :
- Nhưng hành tung của tiền bối cũng đã bị Thiên Ma Lịnh Chủ phát hiện rồi !
Tiền bối phải hết sức cẩn thận mới được !
Mã Cảnh Long mỉm cười :
- Lão phu ly khai Kim Lăng chỉ mỗi Mã Bách Bình biết mà thôi. Lão phu lúc vào nhà đã che kín mặt thì làm gì Thiên Ma Lịnh Chủ nhận ra nổi !
Yến Thanh trầm ngâm rất lâu đoạn hỏi :
- Tiền bối không thấy ai đi ra khỏi ngôi nhà đó ?
Mã Cảnh Long lắc đầu :
- Không thấy ai cả ! Lão phu nấp trên tàng cây cao chờ độ một giờ quan sát rất kỷ chẳng thấy người nào đi ra cả. Lúc lão phu bắt gặp xác của Kỷ Tử Bình thì máu đã ngng chảy, phần máu chảy ra ngoài cũng bắt đầu xạm màu, đọng lại. Sự kiện đó chứng tỏ hắn chết ít nhất cũng được nữa giờ và hung thủ sát hại hắn cũng đi được nữa giờ rồi. Hung thủ đã đi lâu thế mà lão phu chẳng thấy bóng dáng người nào ra khỏi nhà như thế là dưới nền nhà có địa đạo.
Yến Thanh cau mày :
- Thế là ngôi nhà đó do Thiên Ma Lịnh Chủ kiến tạo, bố trí lối thông bí mật làm nơi hành sự !
Mã Cảnh Long gật đầu :
- Lão phu cũng nghĩ như Yến lão đệ cho nên lão phu đã cố gắng điều tra và biết được ngôi nhà đó phụ thuộc Hồng Diệp Trang, lúc bình thường thì bỏ trống, chỉ khi nào Liễu Hạo Sanh cần tiếp đãi khách du ngoạn Tây Tử Hồ thì mới cho người nhà đến dọn dẹp khang trang. Suy theo đó lão phu tin rằng Liễu Hạo Sanh biết rõ lai lịch thân thế của Thiên Ma Lịnh Chủ, hoặc ít nhất nơi cư trú của Lịnh Chủ, những nơi bất thường tạm trú cũng như nơi định trú vĩnh viển. Lúc thường Liễu Hạo Sanh chỉ để một vài người trong ngôi nhà đó canh chừng vậy thôi nhưng từ đêm vừa qua ngôi nhà đó hoàn toàn vắng vẻ. Đúng là Liễu Hạo Sanh biết trước sao đó nên ra lịnh di tản mấy người giữ nhà đi nơi khác.
Yến Thanh thốt :
- Để lúc vào hội diện với Liễu Hạo Sanh tiểu điệt sẽ lưu ý quan sát.
Mã Cảnh Long tiếp :
- Lão phu đã làm hết sức mình song không thành công giờ đây luống tuổi sức mòn chỉ còn trông cậy vào nơi lão đệ thôi. Giả như lão đệ có cần sự trợ giúp thì bất cứ lúc nào lão đệ cũng có thể bắn tin đến Mã Bách Bình. Cha con lão phu sẽ huy động toàn nhân lực tiếp trợ lão đệ.
Yến Thanh vội đáp :
- Tiền bối không nên quá tin tưởng nơi tiểu điệt. Sức lực một người mong gì chống nổi một tổ chức lợi hại ?
Mã Cảnh Long hỏi :
- Quả thật lão đệ chỉ có một mình ?
Yến Thanh gật đầu :
- Phải đó tiền bối, tiểu điệt trước sau chỉ có một mình thôi. Chẳng lẽ tiền bối không tin tiểu điệt ?
Mã Cảnh Long lắc đầu :
- Khó tin như vậy lắm. Lão phu phát hiện ra dọc đường theo sau lão đệ có một đoàn người hành tung không minh bạch. Họ chia ra từng nhóm nhỏ âm thầm giám thị lão đệ, thỉnh thoảng những nhóm đó lại tụ họp với nhau, bàn luận chi đó rồi lại tách ra để tiếp tục hành trình.
Yến Thanh a lên một tiếng :
- Tiểu điệt không phát hiện chi hết. Có toán người đáng nghi ngườ như thế theo sau tiểu điệt sao ?
Mã Cảnh Long tiếp :
- Theo sự nhận xét của lão phu những người đó không thể là thuộc hạ của Thiên Ma Lịnh Chủ. Bởi từ lúc Kỷ Tử Bình xuất hiện thì họ lại bám sát Kỷ Tử Bình, buông lơi lão đệ. Chừng như họ chú ý đến Kỷ Tử Bình hơn là lưu tâm đến lão đệ.
Yến Thanh lại a một tiếng biểu thị là mình không liên quan đến toán người ấy, đồng thời làm lạ về hành động của họ.
Vưu Tuấn hỏi :
- Rồi sau đó sự việc như thế nào tiền bối ? Họ có vào ngôi nhà đó chăng ?
Mã Cảnh Long lắc đầu :
- Không ! Từ lúc Kỷ Tử Bình vào nhà sau đó lão phu chẳng còn thấy một ai trong nhóm người đáng nghi ấy. Mường tượng là họ chỉ có nhiệm vụ theo dõi Kỷ Tử Bình đến đó thôi.
Yến Thanh thốt :
- Không chừng họ là những người trong Thiên Ma Giáo âm thầm theo sau để ủng hộ Kỷ Tử Bình !
Mã Cảnh Long lại lắc đầu :
- Không thể có việc ấy ! Họ theo lão đệ từ Kim Lăng đến kia mà. Đến đây rồi họ mới chuyển hướng sang Kỷ Tử Bình. Nếu là người trong Thiên Ma Giáo thì tại sao họ lại bỏ lão đệ bám theo Kỷ Tử Bình ? Khi trở ra từ ngôi nhà lão phu có quan sát bốn phía thấy những vũng nước vàng vàng sệt sệt, lão phu cho rằng bọn ấy đã bị hung thủ dùng Hóa Cốt Tán thủ tiêu tan tích. Lão đệ có nghỉ như thế chăng ?
Yến Thanh thở dài :
- Tiểu điệt chẳng có ý kiến chi cả bởi lẽ tiểu điệt cha hiểu những người ấy thuộc phe phái nào. Biết đâu họ là những phần tử của một cánh đối lập Thiên Ma Giáo, mà cánh này chỉ mới bắt đầu hoạt động gần đây thôi ? Có điều căn cứ theo tình hình thì tiểu đệ tin rằng họ theo dõi Bách Bình huynh đến đây chứ không phải truy tung tiểu điệt đâu. Bởi vì Bách Bình huynh là một nhân vật trọng yếu trong Thiên Ma Giáo, còn tiểu điệt bất quá chỉ là một kẻ tầm thường trên giang hồ, chẳng ai chú ý đến làm gì.
Mã Cảnh Long thất vọng.
Lão buông tiếng thở dài thốt :
- Lão phu tưởng từ lâu Yến lão đệ là người của Cửu Lão Hội ! Hiệp tác với người của Cửu Lão Hội lão phu có nhiều hy vọng thành công do đó lão phu phấn khởi vô cùng. Ngườ đâu lão đệ lại đơn thân độc lực ! Bằng vào sức lực của một người mà toan lật đổ Thiên Ma Giáo thì có khác gì nuôi mộng !
Yến Thanh cười nhẹ :
- Cha hẳn vậy đâu ! Thiên Ma Giáo dù có thế lực lớn lao song các phân đàn lại mâu thuẩn với nhau. Lịnh Chủ không thể nào tập trung các mâu thuẩn đó thành một khối thống nhất. Như vậy không đáng sợ cho lắm. Chỉ cần quật ngã Thiên Ma Lịnh Chủ là toàn giáo tan rả !
Mã Cảnh Long chớp mắt :
- Do đâu lão đệ biết được việc đó ?
Yến Thanh đáp :
- Bằng vào thái độ do Bách Bình huynh, Kim Tử Yến và Kim đại nương biểu thị với tiểu điệt, bằng vào những tiết lộ của Liễu Hạo Sanh trong cuộc đối thoại giữa y và tiểu điệt nên tiểu điệt suy ra là ai ai cũng bất mãn Thiên Ma Giáo cả. Một hai phân đàn đã vậy thì các phân đàn các cũng thế thôi ! Khi người ta bất mãn thì có ai dốc toàn tâm lực ủng hộ Lịnh Chủ chứ ? Tiểu điệt dù là đơn thân độc mã vẫn không nản chí chút nào ! Trái lại còn phấn khởi thêm nữa đấy !
Mã Cảnh Long trầm tư một chút rồi gật đầu :
- Lão đệ có lý ! Theo lão phu hiểu thì Liễu Hạo Sanh có liên hệ mật thiết với Thiên Ma Giáo lắm đấy. Lão đệ phải dè dặt khi tiếp xúc với y !
Yến Thanh gật đầu :
- Tiền bối dạy phải !
Chàng hỏi qua bọn Thập Kiệt.
Mã Cảnh Long cho biết từ ngày toàn bộ Thập Kiệt gia nhập Thiên Ma Giáo đến nay lão không thường tiếp xúc với đám huynh đệ kết nghĩa đó, có thể có một số người trong bọn đã thay dạ đổi lòng không còn trung thành với lão như trước nữa.
Lão cho biết nhân cái chết của Kỷ Tử Bình lão sẽ tìm cách tra cứu, khảo nghiệm lại toàn bộ Thập Kiệt để gạn lọc kẻ tốt người xấu.
Cỗ xe dừng lại chỗ ngã ba cách Hồng Diệp Trang không xa.
Mã Cảnh Long thốt :
- Cỗ xe này lão phu dùng từ Kim Lăng đến đây chứ không phải Liễu Hạo Sanh cho đi rước hai vị. Hai vị xuống xe vào trang còn lão phu phải trở về gấp. Đừng nói cho Liễu Hạo Sanh biết là lão phu đến Hàng Châu !
Hồng Diệp Trang có cái vẻ nguy nga và đồ sộ trên chỗ tưởng tượng của Yến Thanh.
Trước trang là một con đường bằng phẳng, bóng nhoáng cực rộng, gọi là một khoảng sân dài cũng không ngoa chút nào.
Con đường riêng của Hồng Diệp Trang nối liền quan lộ. Dẫm chân lên con đường này là xâm nhập lãnh vực Hồng Diệp Trang, là vi phạm tư hữu, là có tội ! Nếu trang chủ bắt tội !
Bên cạnh con đường đó có một tấm bia bằng đá, phô rõ ba chữ :
Hồng Diệp Trang.
Dọc hai bên đường có hai hàng bàng, lá đỏ. Do đó có cái tên là Hồng Diệp Trang.
Sau bàng cũng là bàng, mọc thành rừng, lá bàng nhuộm đỏ một diện tích trên mời mẫu vuông.
Vùng thế Hà Sơn tại Kim Lăng cũng có lá đỏ song không đẹp bằng lá đỏ vùng này.
Yến Thanh và Vưu Tuấn xuống xe rồi tiến trên con đường đó, dài dộ hai dặm.
Họ đi rất chậm, hai dặm đường vượt qua mất hết nữa giờ.
Đến cổng trang nhìn vào trong thấy nơi nào cũng là lầu cao, các tháp kiến trúc tân kỳ. Yến Thanh thở dài :
- Không ngườ Liễu Hạo Sanh giàu đến thế !
Vưu Tuấn mỉm cười :
- Làm giàu để sướng, vì sướng nên muốn làm giàu, muốn sướng mãi nên muốn làm giàu mãi. Liễu Hạo Sanh cha hẳn là một người siêu thoát với nếp sống xa hoa này ! Cuộc du thuyền ngày trước tại Kim Lăng cho thấy y còn đam mê vật dục cực độ!
Yến Thanh thốt :
- Đồng tiền không phải là vật xấu dơ. Tiền hưởng riêng trở thành dơ, tiền hưởng chung trở thành quý. Giàu không phải là một điều hại, hại hay không là do người được giàu !
Họ tán phiếm với nhau cố ý chờ người trong trang xuất hiện.
Sau một lúc Vưu Tuấn cau mày lẩm bẩm :
- Lạ quá ! Một tòa trang viện đồ sộ thế này sao chẳng thấy bóng dáng một người nào cả ?
Thoạt đầu Yến Thanh không lưu ý, bây giờ nghe Vưu Tuấn nói thế chàng đảo mắt nhìn quanh cũng lấy làm lạ như Vưu Tuấn.
Họ chờ một lúc nữa.
Sau cùng Yến Thanh cười thốt :
- Chỉ sợ Liễu trang chủ chuẩn bị hoan nghinh chúng ta bằng một nghi thức đầy hứng thú bất ngườ đó ! Nghĩa là sẽ có người xuất hiện mà lại nhiều nữa đấy.
Đúng vậy ! Vừa lúc đó có người xuất hiện.
Người thật nhiều và thật đẹp !
Người từ từ tiến đến cổng trang. Trang mở cổng.
Thoạt tiên hai hàng thiếu nữ tràn ra một bên, vận áo lông vàng, một bên vấn tấm lụa xanh, tóc vấn cao, mày tô liễu. Họ không lộng lẩy lắm nhưng xinh xắn đều nhưnhau.
Có tất cả mời tám người phân ra hai bên xách giỏ, trong giỏ đầy hoa tư ơi.
Kế đó bốn thiếu nữ khác độ tuổi mời ba mời bốn, chân không tóc xỏa, vận củn, áo hoa, cánh tay đeo vòng như gái bộ lạc.
Bốn nàng kéo một con dê, dê kéo một cỗ xe hình dáng thời xa.
Cỗ xe dừng lại hai thiếu nữ sau xe bước tới trải tấm thảm nhung trước đầu xe.
Đoạn một nàng nghiêng mình thốt :
- Vâng lịnh trang chủ nghinh tiếp quý khách, xin nhị vị lên xe.
Yến Thanh cười nhẹ :
- Liễu trang chủ bày vẻ quá !
Thiếu nữ cười nghiêng mình thỉnh đợt nữa.
Yến Thanh và Vưu Tuấn lên xe.
Hai thiếu nữ vừa trải thảm đỏ và mời mọc đó nhảy lên càng xe phía trước, ngồi xong giật dây cho dê bước đi.
Hai thiếu nữ kia kềm theo hai bên xe.
Hai hàng thiếu nữ bên ngoài bắt đầu hát, vừa hát vừa bốc hoa rải trên đường vào trang.
Xe dê lớt trên lối hoa !
Vưu Tuấn tán :
- Cái lối nghinh tiếp khách như thế này kể ra cũng độc đáo đấy chứ ! Giàu không phải là sự lạ mà lạ Ở chỗ xài tiền ! Đại đế vương cha hẳn giàu tưởng tượng trong việc xài tiền như Liễu trang chủ !
Yến Thanh thấp giọng :
- Những hình thức này không phải là vì mục đích phô trương sự giàu sang mà bày ra đâu !
Vưu Tuấn kinh ngạc.
Yến Thanh tiếp :
- Một cách đánh lạc hướng sự chú ý của khách, khách chỉ nhìn gái đẹp, tán thưởng sự thừa thãi xe hoa của chủ nhân mà quên mất nhận lối đi trong trang viện.
Vưu Tuấn vội đảo mắt nhìn quanh.
Lối kiến trúc từ các tòa nhà đến hệ thống lưu thông trong trang viện mường tượng phỏng theo một bức đồ hình bát quái !
Vào sâu thêm chút nữa y quay trở lại chẳng thấy cổng trang mà bốn phía thì lối đi chằng chịt, nhiều hơn lưới nhện.
Nếu bỏ y xuống chỗ đó thì ngàn vạn lần y cũng chẳng mò ra lối mà trở ra ngoài!
Y phát sợ ngay hạ thấp giọng thốt :
- Tiểu đệ sơ xuất quá. Chắc Yến huynh có lưu ý !
Yến Thanh mỉm cười :
- Đường nhiên là có ! Nếu bắt buộc phải ra khỏi trang thì phải dò theo hàng gạch vuông màu đỏ có chữ thọ. Nếu đi trên những lối không có loại gạch đó thì cầm chắc là phải loanh quanh trong trận đồ mê hồn mà chờ người ta đến nắm đầu lôi đi thôi !
Liễu Hạo Sanh dùng hoa và gái để cho khách không chú ý đến đặc điểm đó.
Vưu Tuấn hơi thẹn :
- Tiểu đệ còn kém quá !
Yến Thanh lắc đầu :
- Vưu huynh không kém đâu ! Bất quá phương pháp che mắt của Liễu Hạo Sanh có phần nào cao minh đó thôi !
Vưu Tuấn thốt :
- Phương pháp cao minh đến đâu cũng không qua nổi đôi mắt sáng của Yến huynh !
Yến Thanh lắc đầu :
- Tiểu đệ không hơn gì Vưu huynh ! Chẳng qua tiểu đệ có thói quen dè dặt trước bất cứ việc gì, trong bất cứ hoàn cảnh nào ! Cái lối dùng hoa tư ơi và gái đẹp trong cuộc nghinh tiếp khách chỉ là một phương thức xa hoa. Tại hồ Huyền Vũ chúng ta đã thấy cách vung tiền của Liễu Hạo Sanh rồi, y có làm hơn nữa thì cũng chỉ là cái việc thêm chân cho rắn, một việc thừa thãi vô ích. Liễu Hạo Sanh không đến nổi quá ngu mà làm một việc thừa ! Y đã làm một việc như vậy là phải có dụng ý !
Vưu Tuấn suy nghĩ một chút :
- Hay là y cưỡng bách chúng ta phải ở lại đây ?
Yến Thanh lắc đầu :
- Cũng không đúng ! Chúng ta lấy lễ đến bái viếng y, chúng ta không đắc tội với y thì y giữ chúng ta lại làm gì ? Sở dĩ y bố trí như vậy là đề phòng chúng ta trở lại bất ngườ. Y không muốn xâm ai xâm nhập bất ngườ tòa trang viện của y vì nơi đây có rất nhiều chuyện bí mật ! Chúng ta đứng đầu sổ những kẻ mà y cần giấu chuyện bí mật.
Vưu Tuấn giật mình :
- Nếu vậy Mã tiền bối nói đúng đạo lý ?
Yến Thanh điềm nhiên :
- Có thể đúng có thể không ? Chúng ta không nên để tâm làm gì đến những lời Mã Cảnh Long đã nói. Bởi trước khi chân tướng hiện hình thì bất cứ ai chúng ta cũng không nên tin tưởng thái quá !
Vưu Tuấn gật đầu.
Xe đổ trước một tòa nhà tráng lệ.
Liễu Hạo Sanh cùng Điền Vũ Long và Mạt Tử đứng tại thềm.
Liễu Hạo Sanh bước tới nắm tay Yến Thanh, vẻ mừng hiện rõ nơi gương mặt.
Y thốt :
- Yến đại hiệp đến sớm quá, tại hạ vô cùng hoan hỉ !
Yến Thanh mỉm cười :
- Nhờ cơ hội đó Liễu trang chủ !
Liễu Hạo Sanh tiếp :
- Được Mạt đại hiệp thông tri tại hạ vô cùng khó khăn, không còn cách nào hơn là đành chịu cho Yến đại hiệp trách cứ ! Vì việc chẳng đặng tại hạ phải vắng mặt trong đêm rồi !
Yến Thanh gật đầu :
- Tại hạ hiểu nhân cách của Liễu trang chủ. Nếu không có nguyên nhân đặc biệt thì chẳng bao giờ trang chủ bỏ rơi bằng hữu trong cảnh nguy nan.
Liễu Hạo Sanh thở dài :
- Đại hiệp xét cho như vậy tại hạ nhẹ nhỏm người.
Tuy nhiên tại hạ vẫn còn thấy thẹn !
Mạt Tử chen vào :
- Liễu trang chủ đã giúp cho chúng ta một phần lớn đó. Nếu không có Liễu trang chủ thì cái mối sinh ý đó khó nuốt trôi lắm.
Yến Thanh giật mình.
Liễu Hạo Sanh bảo :
- Vào ! Mời tất cả vào rồi chúng ta sẽ đàm đạo !
Vào nhà ngồi xong Liễu Hạo Sanh tiếp liền :
- Phải nói ngay cho các vị nghe nếu không thì các vị cứ thắc mắc mãi thành ra mất vui. Nói thật với Yến đại hiệp, mới đây tại hạ đến Kim Lăng là để tiếp nhận một cuộc sinh ý !
Yến Thanh hỏi :
- Có phải là cuộc sinh ý đó do Cáp Bốc Đạt đề nghị chăng ? Và nghiệp vụ là cuộc hộ tống một chiếc mão của nhà vua ?
Liễu Hạo Sanh giật mình :
- Yến đại hiệp biết ?
Yến Thanh mỉm cười :
- Trước thì tại hạ chẳng biết gì hết nhưng trang chủ đề cập đến một cuộc sinh ý thì tại hạ ngườ ngay ! Bởi một cuộc sinh ý gây được sự chú trọng của trang chủ thì hẳn là phải lớn lao lắm. Mà có cuộc sinh ý nào tại Kim Lăng hay bất cứ nơi nào khác quan trọng hơn nghiệp vụ liên quan đến Cáp Bốc Đạt !
Liễu Hạo Sanh gật đầu :
- Yến đại hiệp tinh minh thật. Đích xác là tại hạ có đáp ứng sự kêu gọi của Cáp Bốc Đạt. Lão ấy suy tính rất kỷ cho rằng Ngô Vấn Thiên phải nhờ đến Long Võ hoặc Cảnh Thái, một trong hai tiêu cục đó hộ tống bảo vật. Lão biết hai tiêu cục đó lệ thuộc Thiên Ma Giáo nên tìm đến tại hạ ủy thác cho cái việc cướp tiêu. Hẳn là lão biết tại hạ cũng là người của Thiên Ma Giáo. Tại hạ nhận lỗi, Yến đại hiệp nên biết Kim Lăng và Hàng Châu tuy đồng là phân đàn Thiên Ma Giáo. Song người cùng hội chỉ liên quan nhau về mặt hội thôi chứ còn sinh hoạt thì hoàn toàn tự do, mạnh ai nấy kinh doanh, dù vì quyền lợi riêng tư mà có sanh xung đột với nhau cũng hợp lý như thường.
Lịnh Chủ không hề trách cứ một ai, trừ trường hợp phản bội thì khác. Do đó tại hạ đến Kim Lăng nghiên cứu tình hình, hoạch định chương trình hành động để chuẩn bị cướp tiêu.
Tại hạ đã có gọi các huynh đệ ngoài biên ải đến tiếp tay tại hạ. Hơn trăm người vào Trung Nguyên tham gia công tác. Ngườ đâu đến Kim Lăng tại hạ phát hiện ra Ngô Vấn Thiên lại chọn Huynh Đệ Tiêu Cục và cuộc hộ tống lại do Yến đại hiệp phụ trách !
Yến Thanh tặc lưỡi :
- Thành thử Liễu trang chủ phải buông tay, nhượng cho tại hạ làm ăn trôi chảy !
Nếu biết được sự tình thì tại hạ đã từ khước mối sinh ý đó rồi !
Liễu Hạo Sanh khoát tay :
- Yến đại hiệp nói chi câu đó ! Lỗi nơi tại hạ không đánh tiếng trước với đại hiệp, người đáng trách là tại hạ chứ nào phải đại hiệp đâu. Khi được Mạt đại hiệp thông tri tại hạ hết sức khó xử. Trợ giúp Yến đại hiệp là thất tín với Cáp Bốc Đạt. Còn cướp tiêu thì tổn thương hào khí giữa bằng hữu với nhau. Sau đó tại hạ dọ thám biết được Yến đại hiệp và Mã Bách Bình hợp tác với nhau công đồng khai thác nghiệp vụ, lực lượng của Mã Bách Bình khá hùng hậu còn Cáp Bốc Đạt bất quá thì chỉ mang theo một số ít cao thủ thôi nên phần thắng là về Mã Bách Bình và Yến đại hiệp là cái chắc.
Tại hạ bèn án binh bất động. Không cướp tiêu mà cũng chẳng trợ giúp Yến đại hiệp bởi sự trợ giúp không cần thiết !
Long Vũ Điền hay Điền Vũ Long cũng thế tiếp nói :
- Tuy nhiên Liễu trang chủ và ngu huynh cũng âm thầm đến cục trường theo dõi cuộc chiến. Giả như cánh của Yến lão đệ bị kém thế thì Liễu trang chủ thà mang tiếng bội tín chứ quyết không bỏ tình bằng hữu để ra mặt tiếp trợ yến lão đệ rồi sau đó sẽ liệu cách đối đáp với Cáp Bốc Đạt. Cũng may Yến lão đệ đại công cáo thành nên Liễu trang chủ khỏi phải xuất hiện, cùng ngu huynh âm thầm trở về trang viện.
Yến Thanh vòng tay thốt :
- Trang chủ dành cho thịnh tình như vậy tại hạ phải làm sao mới đền đáp xứng đáng ?
Liễu Hạo Sanh mỉm cười :
- Đừng quan trong hóa vấn đề Yến đại hiệp ! Chẳng có chi đâu. Tại hạ chỉ đổ cho Thiên Ma Giáo, nại rằng Lịnh Chủ xuất hiện ngăn tại hạ chen vào vụ. Tại hạ sẽ hoàn lại cho Cáp Bốc Đạt số thù lao đã ứng trước thế là xong !
Yến Thanh cau mày :
- Dù sao trang chủ cũng tổn thất nặng !
Liễu Hạo Sanh lắc đầu :
- Chẳng có chi đáng gọi là tổn thất cả. Bất quá tại hạ không hưởng số thù lao bốn trăm vạn lượng bạc thôi. Tại hạ không phải là tay giàu trùm bốn biển song cái số bốn trăm vạn đối với tại hạ không thấm vào đâu. Sau cơn thất bại này Cáp Bốc Đạt đã ra đi chẳng rõ về phương trời nào thành ra tại hạ chẳng biết lão ta ở nơi nào mà mang bạc đến hoàn lại cho lão.
Yến Thanh thốt :
- Tuy nhiên sớm muộn gì lão cũng đến đòi lại !
Liễu Hạo Sanh gật đầu :
- Đường nhiên là lão sẽ đòi lại. Nhưng không chắc lắm bởi vì mất ngai vàng lão sẽ không thể trở về nước mà sống yên ổn như ngày nào mà ở những nơi khác cũng chẳng có chỗ cho lão sống yên thân. Hôm qua sau cuộc chiến lão dẫn thuộc hạ chạy về hướng bắc. Đại khái là lão nhân lúc tân Vương cha về nước kịp lão gấp rút trở lại hoàng cung để vơ vét tất cả kho tàng chuẩn bị cho cuộc sống lưu vong nơi quốc ngoại.
Thì số bạc nhỏ mọn bốn trăm vạn lão có kể gì ! Tại hạ tin rằng lão ta không đến đòi lại đâu !
Điền Vũ Long tiếp nối :
- Có lý ! ít ra lão cũng vơ vét hàng trăm tỉ bạc. Nhưng ở quốc ngoại có nơi nào cho lão dung thân trừ Trung thổ ? Hẳn là lão phải vào Trung Nguyên rồi. Lúc đó lão sẽ nhờ Liễu trang chủ che chở cho thì bốn trăm vạn ứng trước đó chẳng bao giờ lão đòi lại.
Liễu Hạo Sanh cười nhẹ :
- Dù lão có đòi lại cũng chẳng sao ! Bỏ ra bốn trăm vạn để giữ tình hữu nghị cũng còn lời chán !
Yến Thanh một lợt nữa vòng tay đáp tạ.
Liễu Hạo Sanh khoát tay :
- Đại khái Yến đại hiệp đã hiểu sự tình rồi thôi thì chúng ta đừng đề cập đến nữa.
Đại hiệp đến đây vậy xin lưu lại mấy hôm cho tại hạ có dịp làm hết bổn phận một địa chủ đối với khách quý phương xa.
Yến Thanh cho biết mình còn ràng buộc bởi khế ước với Huynh Đệ Tiêu Cục, không thể tự chủ, chỉ lưu lại một hôm rồi về Kim Lăng tiếp tục nhiệm vụ.
Nhưng Mạt Tử hứa sẽ chu toàn mọi việc, chàng có thể ở lại bao nhiêu ngày tùy ý.
Mạt Tử xin phép cáo từ.
Vưu Tuấn nhân cơ hội nhờ Mạt Tử thông tri cho Mã Bách Bình là y còn ở lại Hàng Châu mấy hôm, y cũng đưa luôn tấm ngân phiếu cho Mạt Tử yêu cầu hắn trao lại cho Mã Bách Bình.
Còn lại bốn người họ vào tiệc.
Trong khi ăn uống Yến Thanh thốt :
- Sưở dĩ lần này tại hạ thành công phần lớn là nhờ Thiên Ma Lịnh Chủ giúp sức đó !
Liễu Hạo Sanh mỉm cười :
- Làm gì có việc đó ! Lịnh Chủ không hề nhúng tay vào vụ này. Cáp Bốc Đạt chỉ tiếp xúc với tại hạ thôi.
Vưu Tuấn thốt :
- Nhưng Bách Bìnhl huynh thì có nhận được chỉ thị của Thiên Ma Lịnh Chủ bảo không nên công khai tham gia cuộc hộ tống, khi nào khẩn bách thì mới được xuất hiện tiếp trợ Yến huynh, song phải bao kín mặt cẩn thận.
Liễu Hạo Sanh hỏi :
- Chỉ thị đó có phải do Kỷ Tử Bình mang đến chăng ?
Vưu Tuấn gật đầu :
- Thế trang chủ cũng biết như vậy ?
Liễu Hạo Sanh đáp :
- Đương nhiên là biết. Ngay sau ngày ly khai Kim Lăng Kỷ Tử Bình đến đây ở luôn cho đến bây giờ. Tại hạ yêu cầu y giả làm sứ giả của Lịnh Chủ đến tìm Mã Bách Bình, tại hạ dàn cảnh đó cốt để Cáp Bốc Đạt trông thấy thôi.
Vưu Tuấn cau mày :
- Kỷ Tử Bình có cầm Thiên Ma Lịnh, thế là nghĩa làm sao ?
Liễu Hạo Sanh mỉm cười :
- Khó cái gì đó ! Lịnh bài trong tay Kỷ Tử Bình thuộc hạng nhì, một lịnh bài bằng bạc mà tại hạ là một hộ pháp trong Thiên Ma Giáo muốn có mấy tấm ngân bài mà chẳng được ! Tại hạ có chuẩn bị mấy tấm nơi mình, dành khi cần đến đem ra mà dùng. Mã Bách Bình cũng thừa hiểu nếu chính Lịnh Chủ đưa ra chỉ thị thì người mang chỉ thị phải xuất chiếu Kim Bài cho nên y cứ cho thuộc hạ dự chiến bao mặt, giả nhy tiếp nhận chỉ thị có tấm Kim Bài làm hậu thuẩn thì khi nào y dám vi kháng chỉ đó mà nhúng tay vào vụ ?
Vưu Tuấn và Yến Thanh cùng sửng sờ.
Yến Thanh vội hỏi :
- Vị Kỷ lão tiền bối đó hiện ở đâu ?
Liễu Hạo Sanh đáp :
- Ở trong một ngôi nhà kín đáo thuộc trang viện của tại hạ.
Vưu Tuấn tiếp hỏi :
- Sưau khi sự việc xảy ra rồi trang chủ có sai ai đến thăm Kỷ tiền bối chăng ?
Liễu Hạo Sanh đáp :
- Cha ! Tại hạ không dám hấp tấp bởi phải cần dấu không cho người nào biết được tại hạ và y có liên quan với nhau. Chờ sự việc nguội lạnh rồi thì tại hạ sẽ tự mình liên lạc với y.
Vưu Tuấn tiếp :
- Bổn cục có phái người theo dõi Kỷ Tử Bình, đến đây thấy y vào một ngôi nhà, người đó theo vào bắt gặp xác chết của y. Y chết vì một mũi Xuyên Tâm Tiêu.
Liễu Hạo Sanh cùng Điền Vũ Long biến sắc mặt đồng kêu lên :
- Có việc đó à ?
Vưu Tuấn gật đầu :
- Mã Bách Bình cho liên lạc viên báo tin đó với tại hạ.
Liễu Hạo Sanh lập tức đứng lên :
- Chừng như sự tình diển biến không thuận lợi rồi ! Điền huynh chúng ta cứ đi xem sao !
Điền Vũ Long thốt :
- Giả như sự tình đúng như Vưu đại hiệp vừa nói thì quả là Thiên Ma Lịnh Chủ bất mãn đối với Liễu trang chủ rồi đó. Trang chủ hãy cẩn thận.
Liễu Hạo Sanh biến đổi thần sắc lạ lùng, trầm tư một phút rồi nói :
- Sượ cái chi ! Tại hạ tham gia Thiên Ma Giáo chẳng phải là tự nguyện mà ! Sở dĩ có sự tham gia là vì tại hạ lo lắng cho số phận của các huynh đệ vùng Bắc Tái tới đây.
Tại hạ nghĩ Lịnh Chủ chẳng dám làm chi tại hạ đâu. Các huynh đệ lục lâm biên thùy rất quật cường, ngoài tại hạ ra họ không ngán sợ một ai hết.
Đoạn y giục :
- Mình đi thôi Điền huynh.
Phân phó cho gia nhân đứng hầu tiệc, truyền lịnh chuẩn bị ngựa y quay qua Yến Thanh thốt :
- Hai vị cứ ở đây uông rợu, tại hạ đi một chút trở lại.
Điền Vũ Long cau mày :
- Trang chủ không mời hai vị đây cùng đi với chúng ta sao ?
Liễu Hạo Sanh thở dài :
- Giả như quả thật Lịnh Chủ có ý sát hại Kỷ Tử Bình rồi bỏ thi thể đó thì quả thật đúng là y cảnh cáo tại hạ vậy. Biết đâu y chẳng bố trí một cơ quan hay một toán người mai phục ở đó chờ tại hạ đến mà lấy tính mạng ? Cho nên tại hạ không muốn làm liên lụy đến Yến đại hiệp và Vưu đại hiệp. Cả Điền huynh nữa cũng bất tất phải đi theo.
Giả như ngày mai tại hạ không trở về đây thì Điền huynh chịu khó ra biên thùy một chuyến để cáo tố sự tình cho huynh đệ của tại hạ... Điền Vũ Long không nói gì chỉ đưa mắt sang Yến Thanh.
Lập tức Yến Thanh cất tiếng :
- Liễu trang chủ ! Nếu có điều chi bất tiện tại đó thì bọn tại hạ chẳng dám đòi hỏi đi cùng với Liễu trang chủ. Còn như trang chủ đi mà gặp nguy hiểm rồi vì sợ gặp nguy hiểm mà không thể gọi bọn tại hạ đi cùng để tránh liên lụy cho bọn tại hạ thì điều đó khó tiếp nhận lắm. Tuy chúng ta mới quen biết nhau cha bao lâu song giao tình cầm như cố cựu, thân thiết vô cùng nên tại hạ không thể biết được điều nguy sắp xảy đến cho trang chủ mà lại làm ngơ. Cái lẽ là tại hạ phải chung gánh gian lao, chung chịu hiểm nguy với trang chủ. Hà huống những sự việc trong mấy ngày hôm nay xảy đến cho trang chủ là do tại hạ cả, vô luận thế nào tại hạ cũng không thể đặt mình ngoài cuộc được !
Điền Vũ Long tiếp nối :
- Trang chủ ! Nếu trong ngôi nhà đó không có gì bí mật thì nên để cho Yến lão đệ và Vưu đại hiệp cùng đi với chúng ta.
Liễu Hạo Sanh thấp giọng :
- Sưao Điền huynh lại nói thế ? Điền huynh đã chẳng có dịp đến đó rồi sao ! Làm gì có bí mật mà Điền huynh nêu lên nghi vấn ? Tại hạ thực tình sợ cho Yến đại hiệp đó thôi ! Bởi rất có thể có sự nguy hại đến tính mạng đấy !
Yến Thanh chợt thốt :
- Trang chủ đã nói thế tại hạ chẳng dám cưỡng ép. Vậy xin trang chủ cho người dẫn đường đưa bọn tại hạ ra cổng. Tại hạ xin cáo từ.
Điền Vũ Long kinh ngạc hỏi :
- Yến lão đệ muốn đi ?
Yến Thanh lạnh lùng :
- Con người ta giao tình với nhau quý ở chỗ thành thực đối đãi nhau. Trang chủ nhiệt tình thì có thừa nhưng thành tâm thì thiếu. Tại hạ tuy là một kẻ cùng mạt trên giang hồ song không chịu học theo cái thói xu thời phụ thế, nhìn cao ngoảnh thấp chỉ còn có cách là cáo từ thôi !
Liễu Hạo Sanh đáp :
- Yến đại hiệp nói như vậy thì tại hạ còn mặt mũi nào mà đứng trên cõi đời nữa !
Yến Thanh vẫn lạnh lùng :
- Cách đối xử thành thật của trang chủ tại hạ đã thấy từ lúc đến cổng kìa ! Cái lối rải hoa lót đường biểu thị cái ý muốn ngăn chặn khách trở lại viếng thăm trong tưương lai. Tại hạ hiểu song không dám nói nhiều bởi kẻ lắm lời thường gặp họa !
Liễu Hạo Sanh biến sắc :
- Yến đại hiệp khám phá điều đó ?
Yến Thanh cười mỉa :
- Tại hạ dù kém thông minh cũng thấy rõ như ban ngày. Bởi thấy rõ nên không thể tự động trở ra đó trang chủ. Thành thử phải nhờ trang chủ cho người đưa đến tận cổng. Tại hạ không muốn đi vu vơ quanh trang viện rồi bất chợt lại phát hiện ra điều bí mật nào đó của trang chủ.
Liễu Hạo Sanh thở dài quay qua Điền Vũ Long thốt :
- Xem ra đã đến lúc Điền huynh thay tại hạ giảng giải cho Yến đại hiệp biết rõ sự tình !
Điền Vũ Long cười ha hả :
- Đáng phục Yến lão đệ lắm đó ! Phải là người cực tinh minh mới thức ngộ ra cái lối rải hoa che đường như thế. Tuy nhiên lão đệ nên tin rằng trang chủ không thiếu thiếu thành ý đối với lão đệ đâu. Trang viện này kiến tạo theo một đồ án, dùng trận pháp kỳ môn bát quái, trên mọi nẻo xuất nhập đều có biến hóa cả. Cái cảnh trí gái rải hoa tại cổng đó chẳng phải để phòng bị Yến lão đệ đâu mà chỉ thận trọng thôi !
Yến Thanh cười lạnh :
- Lẽ bằng thì đối với những kẻ sơ giao bất cứ ai ai cũng phải dè dặt ! Liễu trang chủ thận trọng là phải bởi tại hạ mới quen biết Liễu trang chủ đầu hôm sớm mai đấy thôi mà !
Điền Vũ Long lờ đi tiếp luôn :
- Tại hạ dám bảo chứng sự thận trọng đó không phải đối với hai vị đâu ! Liễu trang chủ cố ý lưu hai vị Ở lại đây là để cáo tố tình hình trang viện cho hai vị am tường.
Liễu Hạo Sanh nối lời :
- Vì đại cuộc cấp bách tại hạ không thể không giả vờ xuôi thuận với Thiên Ma Lịnh Chủ. Thực tế thì tại hạ căm hận y vô cùng. Cùng vì căm hận mà tại hạ dựng lên tòa trang viện này mục đích là để tự bảo vệ an toàn, mà cũng để trợ giúp những ai cố chống đối y, giả như kẻ chống đối biết rõ đường đi nước bước trong trang rồi rủi ro có bị y săn đuổi thì cứ chạy vào đây ! Không sợ Thiên Ma Giáo bám sát nữa.
Yến Thanh thốt :
- Nhưng bọn tại hạ không cần dùng lối trốn tránh đó. Trừ ra trang chủ không tin tưởng bọn tại hạ !
Liễu Hạo Sanh thở dài :
- Nếu không tin hai vị thì đời nào mời hai vị vào trang ! Chỉ vì tại Hàng Châu quí vị đã tạo náo loạn to tát rồi nên ai ai cũng chú ý đến hai vị, sau lưng có kẻ thời thường theo dỏi. Tại hạ phải dùng phương pháp rải hoa đầu lối để cho những kẻ dọ thám các vị không theo lọt vào trong trang được, sự tình như thế đó Điền huynh có thể bảo chứng là sự thật hoàn toàn.
Điền Vũ Long xác nhận :
- Tại hạ dám bảo chứng ! Tuy Liễu trang chủ không ra mặt tiếp trợ hai vị song người rất chú ý đến hành tung của hai vị. Bên bờ hồ Tây Tử hai vị ngồi trong một cỗ xe đáng nghi ngườ, rồi khi hai vị đến trước cổng trang thì trong khu rừng bàng bên cạnh có một toán người ẩn núp dòm ngó. Trang chủ không biết bọn đó là ai nên không muốn ngoài hai vị ra còn có một kẻ nào khác vào trang, hoặc biết lối xuất nhập. Do đó mới dàn mặt trận nghinh đón như vừa rồi. Nếu hai vị không tin thì xin cứ nhìn những mảnh gạch lót nền sảnh kia, những mảnh gạch đó là những nút cơ quan của toàn trận Bát Quái Kỳ Môn liên hệ với hệ thống đường quanh trang viện. Trang chủ thành tâm kết giao với hai vị, riêng Yến lão đệ là người từng trải trên giang hồ đương nhiên nhìn qua là phải minh bạch ! Chẳng lẽ một trận đồ như thế Yến lão đệ lại không nhận được ?
Yến Thanh nhìn xuống nền sảnh.
- Gạch hoa y như loại lát đường, thay vì hoa là ba chữ hoặc phúc, hoặc lộc, hoặc thọ.
Những mảnh gạch chữ thọ màu xanh còn bao nhiêu là màu vàng.
Thấy được điều đó Yến Thanh dịu mặt ngay.
Liễu Hạo Sanh thốt :
- Đám phụ nữ trong trang bình thường không hề ra khỏi cổng, người nào cũng có luyện võ công đến bậc khá, họ là lực lượng tự vệ duy nhất của tại hạ. Trừ Điền huynh ra hai vị là khách duy nhất được thỉnh vào trang khoản đải. Như vậy cha đủ biểu thị sự thành thật của tại hạ sao ?
Y quên nói đến Mạt Tử ! Mạt Tử cũng có vào đây và vừa ra về đó !
Yến Thanh hỏi :
- Người của Thiên Ma Giáo không hề vào trang ?
Liễu Hạo Sanh lắc đầu :
- Không ai vào cả. Đến cả bộ thuộc của tại hạ cũng không được phép vào, chúng có việc cần liên lạc với tại hạ thì chỉ đến ngôi nhà đặc biệt cạnh khu rừng đó thôi. Tại đó có người trực sẵn ngày đêm giữ nhiệm vụ giao liên. Còn Thiên Ma Giáo muốn tiếp xúc với tại hạ thì chỉ hội họp trên du thuyền giữa Tây Hồ Tử. Hồng Diệp Trang là sản nghiệp riêng tư của tại hạ, nơi hoạt động cá nhân của tại hạ, Thiên Ma Giáo không được bén mảng đến. Tại hạ và Thiên Ma Lịnh Chủ thỏa ước như vậy từ ngày tại hạ gia nhập.
Yến Thanh cau mày :
- Chẳng lẽ Thiên Ma Lịnh Chủ bằng lòng để yên cho Hồng Diệp Trang không hề dọ thám ?
Liễu Hạo Sanh mỉm cười :
- Khi nào y ngó lơ là cho Hồng Diệp Trang ! Trước sau y phái người đến dọ thám đúng sáu lần. Bọn đó vào trang rồi là lọt vào trận đồ, mê mang chẳng tìm được lối ra, loanh quanh một lúc rồi bị bắt hết. Tại hạ giết chết, chặt đầu đóng hộp gởi đến tổng đàn kèm theo một phong thơ phản kháng.
Yến Thanh chớp mắt :
- Lịnh Chủ có nói gì không ?
Liễu Hạo Sanh hừ một tiếng :
- Y còn nói gì được chứ ! Bất quá y phủ nhận bọn đó không phải là thuộc hạ của y. Sau sáu lần thất bại y không phái ai đến dọ thám nữa. Tuy nhiên tại hạ không vì thế mà lơ là cảnh giác, trái lại còn phòng bị nghiêm mật hơn trước.
Trong hai năm sau này tại hạ ít đi đâu xa, sợ lúc vắng mặt có điều bất trắc xảy ra trong trang, các nữ hộ vệ của tại hạ không chi trì nổi tình thế. Tại hạ hằng để tâm tìm một người giúp sức may mắn thay lại gặp Điền huynh. Bây giờ lại có Yến đại hiệp. Tại hạ định mời... Yến Thanh lắc đầu chận lời :
- Trang chủ thứ cho tại hạ vốn tính hiếu động.. Liễu Hạo Sanh tiếp :
- Phải ! Tại hạ nhận ra điều đó từ lúc gặp Yến đại hiệp tại Kim Lăng cho nên ý thì muốn song tại hạ không thể cưỡng ép đại hiệp làm một việc trái với sở thích. Tuy nhiên tại hạ tha thiết kết giao bằng hữu với đại hiệp. Chỉ cần là người không hề chịu khuất phục trước oai thế của Thiên Ma Giáo là tại hạ hoan nghinh và sẵn sàng kết giao... !
Vưu Tuấn thẹn đỏ mặt :
- Nếu vậy thì tại hạ không xứng đáng giao tình với trang chủ !
Liễu Hạo Sanh khoát tay nhanh !
- Trường hợp của Vưu đại hiệp thì khác ! Tại hạ thừa hiểu đại hiệp nhiều. Đại hiệp vào Thiên Ma Giáo là do Phương Thiên Kích Tiết Y lão ca tiến dẫn. Tiết Y là bạn giao tình sống chết của tại hạ, lão ấy cũng cho tại hạ biết Vưu đại hiệp là con người đáng tín nhiệm. Nếu không có lời giới thiệu trước của Tiết lão ca thì tại hạ đâu dám thỉnh Vưu đại hiệp vào trang !
Vưu Tuấn giật mình :
- Trang chủ là bạn thâm giao của Tiết nhị thúc ?
Liễu Hạo Sanh cười nhẹ :
- Trừ tại hạ và Tiết Y ra chẳng một ai biết được việc đó ! Tiết Y cũng như tại hạ lâm vào tình huống bất đắc dĩ phải gia nhập Thiên Ma Giáo. Ngoài mặt thì bọn tịa hạ xem nhau như hai kẻ xa lạ song bên trong bọn tại hạ thường kín đáo liên lạc với nhau.
Cả hai chực chờ cơ hội thuận tiện khám phá chân tướng Thiên Ma Lịnh Chủ.
Rồi y hỏi :
- Bây giờ hai vị còn hoài nghi tại hạ nữa chăng ?
Yến Thanh trầm ngâm một chút :
- Đã được trang chủ hạ cố thì tại hạ đâu dám khước từ mối giao tình đầy vinh hạnh này ! Hiện tại chỉ mong trang chủ chấp nhận cho tại hạ cùng đi xem qua vết thương trên xác Kỷ Tử Bình. Từ bao giờ tại hạ chỉ nghe nói Xuyên Tâm Tiêu lợi hại song cha thấy cái chỗ lợi hại của nó ra sao !
Điền Vũ Long phụ họa :
- Phải đó ! Tại hạ cũng muốn xem cho biết ?
Liễu Hạo Sanh suy nghĩ một lúc :
- Được ! Các vị muốn đi thì cứ đi nhưng Vưu đại hiệp thì không nên đi !
Vưu Tuấn cau mày :
- Tại sao ?
Liễu Hạo Sanh đáp :
- Điền huynh và Yến đại hiệp không phải là người của Thiên Ma Giáo nên trong chuyến đi này có thể chẳng có nguy hiểm lớn lao chứ Vưu đại hiệp thì lại khác, đại hiệp là người của phân đàn Kim Lăng mà Kim Lăng phân đàn lại vừa phát sinh xung đột với tại hạ, đó là một đại cố ky cho Vưu đại hiệp. Kỷ Tử Bình bị giết là vì y rời phân đàn Kim Lăng đến nương náu với tại hạ đó !
Vưu Tuấn hừ một tiếng :
- Nhưng tại hạ cũng đi đến đây với Yến huynh mà ?
Liễu Hạo Sanh tiếp :
- Sự tình có khác ! Đại hiệp vâng lịnh hành sự nên nếu có sự việc gì thì Mã Bách Bình sẽ bảo chứng cho đại hiệp. Còn hiện tại là việc do thám hành động của Thiên Ma Lịnh Chủ, biết đâu bọn này sẽ chẳng bắt buộc phải có xung đột với người trong Thiên Ma Giáo ! Trường hợp đó đại hiệp sẽ có thái độ gì thích nghi ? Theo bọn này thì là phản bội, theo Thiên Ma Giáo thì cũng là phản bội nốt ! Một đàng là phản bội đảng, đàng khác là phản bội bằng hữu. Còn như đại hiệp đứng ngoài vòng thì đàng nào cũng hoài nghi đại hiệp cả.
Yến Thanh bảo :
- Vưu huynh không nên đi là hơn ! Bởi Vưu huynh còn cần có mặt tại Kim Lăng.
Phải thận trọng tuyệt đối đừng để đối phương sinh nghi là cái chỗ đứng lung lay rồi thì chẳng những Vưu huynh hết làm được gì trái lại còn phiền phức lắm !
Liễu Hạo Sanh phụ vào :
- Chẳng những một mình Vưu đại hiệp gặp nhiều phiền phức mà đến Tiết Y là người bảo đảm cho Vưu đại hiệp cũng bị phiền luôn, không khéo cả hai lại mất chỗ đứng tại Kim Lăng đó.
Vưu Tuấn nghe thêm không đòi đi theo nữa.
Liễu Hạo Sanh gọi bốn thiếu nữ vào phục thị Vưu Tuấn rồi dẫn Điền Vũ Long và Yến Thanh ra ngoài lên ngựa đi liền.
Bốn người do cổng hậu trang viện xuất phát, theo con lộ nhỏ đi vòng một lúc hơn mời dặm đến một nông trại nằm phía sau rừng bàng.
Ngôi nhà nông trại hiện ra, Liễu Hạo Sanh không vội tiến lên mà lại cho ngựa chạy một vòng quan sát kỷ.
Sau đó y dẫn hai người kia vào.
Cửa đóng họ mở rất dè dặt, họ làm nhiều động tác cẩn thận quá thừa để mở một cánh cửa.
Bên trong là một sảnh đường có hơn mời gian phòng.
Phía sau có sân trồng hoa. Sân ở trong vòng tường bao bọc chung quanh khu nhà.
Xứac của Kỷ Tử Bình còn nằm đó, vết thương nơi lưng trổ ra ngực hiện rõ trước mặt họ.
Vết thương không lạ gì đối với Yến Thanh và Điền Vũ Long. Một chết sáu lần vì Xuyên Tâm Tiêu và một cứu trị sáu lần.
Liễu Hạo Sanh đảo mắt nhìn quanh bốn phía rồi bước ra khỏi khách sảnh đi vòng phía hậu hai dảy phòng.
Một lúc lâu y trở lại bế theo hai xác chết quăng xuống nền sảnh rồi thốt :
- Hai vị nhìn xem tại sao chúng chết !
Điền Vũ Long bước tới, Yến Thanh liếc mắt nhìn sang y, y hiểu ngay là chàng cảnh cáo y phải dè dặt, đừng dùng y thuật nói năng bừa bãi làm lộ hình tích.
Hội ý, Điền Vũ Long nhìn hai xác chết một lúc rồi thốt :
- Tại hạ có biết chút nhiều về môn dụng độc, xem tình trạng của hai người này tại hạ ngườ là trúng độc !
Quay qua Yến Thanh y hỏi :
- Yến lão đệ thấy sao ?
Yến Thanh đáp :
- Tiên sư có dạy qua môn dụng độc song tại hạ không óc khiếu về môn đó nên chẳng học hỏi được bao nhiêu ! Vậy Điền huynh hãy nghiên cứu thử xem họ trúng độc cách nào !
Điền Vũ Long cúi mình xuống banh mắt xác chết ra xem một lúc lâu rồI kêu lên!
- Hàm Sa Xưa. ảnh !
Liễu Hạo Sanh gật đầu :
- Tại hạ cũng thấy như vậy. Hai xác chết này nằm trong địa đạo. Ở đó còn mời hai xác chết nữa tình trạng cũng giống y như hai xác này.
Yến Thanh a một tiếng :
- Họ là huynh đệ của trang chủ ?
Liễu Hạo Sanh đáp :
- Mời hai người kia thì phải còn hai người này thì không !
Điền Vũ Long kinh ngạc :
- Vậy họ là người của ai ? Từ đâu tới ?
Liễu Hạo Sanh căm hận :
- Tại hạ không thể nhìn nhận chúng là huynh đệ nữa được ! Chúng là huynh đệ thân tín nhất của tại hạ đó ! Nhưng từ lúc phát hiện thi thể của chúng rồi tại hạ cho rằng chúng đáng chết.
Yến Thanh chớp mắt :
- Trang chủ nói thế là nghĩa gì ?
Liễu Hạo Sanh bảo :
- Yến đại hiệp hãy nhìn tư thế xác chết tức khắc hiểu tại hạ muốn nói gì !
Yến Thanh nhìn :
- Xứac chết co quắp lại chẳng có điểm nào đặc biệt.
Điền Vũ Long thốt :
- Ai trúng Hàm Sa Xưa. ảnh là chết ngay, chết với cái tư thế đi đứng nằm ngồi trong lúc trúng độc. Độc thuộc loại phấn dấu trong móng tay, dùng công lực búng ngón tay phấn bắn đi tản mạn trong không gian đó, đối phương hút phải là chết liền.
Liễu Hạo Sanh gật đầu :
- Phàm kẻ chết thân hình lúc trúng độc như thế nào giữ như thế đó. Hai kẻ này vừa khom mình tại cửa đi vào đó là bị độc giết chết ngay !
Yến Thanh thốt :
- Như vậy là họ nhận ra hung thủ, họ nghiêng mình làm lể. Chính lúc đó họ bị hạ độc !
Liễu Hạo Sanh trầm giọng :
- Chúng là bộ thuộc của tại hạ, có thân phận rất cao. Chúng không có thái độ cung kính như thế đối với ai ngoài tại hạ.
Điền Vũ Long hỏi :
- Trang chủ cho rằng họ bị Thiên Ma Lịnh Chủ sát hại ?
Liễu Hạo Sanh đáp :
- Tại hạ gia nhập Thiên Ma Giáo nhưng chúng đâu có gia nhập thì chúng cần gì phải cung kính thái quá trước Thiên Ma Lịnh Chủ ?
Yến Thanh kinh ngạc :
- Nhưng nếu Thiên Ma Lịnh Chủ giết người thì phải dùng Xuyên Tâm Tiêu chứ ?
Liễu Hạo Sanh lắc đầu :
- Không nhất định là vậy. Xuyên Tâm Tiêu chỉ dùng đối phó với người nào do y chỉ định phải giết. Hai gã này không đủ tư cách chết với Xuyên Tâm Tiêu.
Y thở dài nói tiếp :
- Tại đây chỉ có Kỷ Tử Bình mới đủ tư cách chết với Xuyên Tâm Tiêu. Còn tất cả những người kia đều chết vì Hàm Sa Xưa. ảnh. Nhìn họ tại hạ nhận thấy có người lộ vẻ kinh hải, có người rút dao nữa phần vỏ, họ chết mà không kịp làm một phản ứng nào cả.
Yến Thanh kêu lên :
- Thủ đoạn của Thiên Ma Lịnh Chủ lợi hại thật !
Liễu Hạo Sanh gằn giọng :
- Yến đại hiệp đã thấy nơi này là chỗ nghị sự và là trạm liên lạc của tại hạ, dù cho chánh môn hay do địa đạo mà vào đều phải gặp cơ quan cả. Nếu chẳng phải là người thân tín nhất định là không vào được an toàn. Không có hai gã này làm nội tuyến mở cửa đón cướp thì còn lâu Thiên Ma Giáo mới xâm nhập nổi !
Yến Thanh thở dài :
- Thiên Ma Giáo chuyên môn cho người trà trộn vào trong đối phương để dọ thám tình hình như vậy thảo nào y chẳng khống chế được võ lâm ! Trang chủ có quá nhiều bộ thuộc tự nhiên không kiểm soát hết, chả trách có kẻ qua mặt trang chủ !
Liễu Hạo Sanh cười lạnh :
- Nhưng chúng cũng chẳng được một ích lợi gì ! Cuối cùng chúng cũng phải tán mạng. Người ta dùng chúng lót đường chứ ai tin tưởng những con người phản trắc !
Hết giai đoạn là chúng bị tiêu diệt ! Đáng thương cho mời hai người kia chết vì sự phản trắc của đồng bạn ! Mối thù này tại hạ phải trả cho bằng được !
Yến Thanh thở ra :
- Biết ai vay mà đòi trả ! Đặt giả thuyết hung thủ là Thiên Ma Lịnh Chủ thì ai biết thân phận chân chánh của y mà tìm !
Liễu Hạo Sanh tiếp :
- Lần này y để lộ một sơ xuất thật đáng kể ! Y không biết tại hạ đặt cơ quan khắp cùng, lại còn giết hai người này quá sớm !
Yến Thanh cau mày :
- Nghĩa là sao ?
Liễu Hạo Sanh giải thích :
- Không biết cơ quan khắp cùng song ít nhất Thiên Ma Lịnh Chủ cũng hiểu trong địa đạo có cơ quan mà y lại do địa đạo vào trong, sát nhân rồi lại do địa đạo mà ra như vậy việc giết người chỉ có Lịnh Chủ biết thôi, thế tại sao Mã Bách Bình ở xa xôi mà cũng biết ? Hơn nữa hắn biết Kỷ Tử Bình chết vì Xuyên Tâm Tiêu ?
Yến Thanh thốt :
- Người theo Mã Bách Bình phái đi theo dõi Kỷ Tử Bình cho hắn biết. Người đó theo đến đây thấy Kỷ Tử Bình vào nhà này, chờ một lúc lâu vào theo phát hiện Kỷ Tử Bình bị Xuyên Tâm Tiêu sát hại.
Liễu Hạo Sanh hỏi :
- Người đó do địa đạo đi vào ?
Yến Thanh đáp :
Không ! Người đó không biết có địa đạo.
Liễu Hạo Sanh tiếp :
- Vậy là đúng rồi ! Cơ quan trong địa đạo còn nguyên chứng tỏ chẳng ai chạm đến, không chạm đến là người đó không vào bằng địa đạo. Vậy y do ngã nào mà vào và làm sao biết được Kỷ Tử Bình bị giết ?
Yến Thanh kêu lên :
- Chẳng lẽ người đó lừa tại hạ ? Chẳng lẽ người đó là Thiên Ma lịnh Chủ ?
Điền Vũ Long hỏi gấp :
- Thì người đó là ai Yến lão đệ ?
Yến Thanh buông nhanh :
- Mã Cảnh Long !
Liễu Hạo Sanh và Điền Vũ Long kinh hãi !
Liễu Hạo Sanh hấp tấp hỏi :
- Mã Cảnh Long có đến đây à ?
Yến Thanh gật đầu :
- Lão đi theo Mã Bách Bình. Bọn tại hạ ngồi trong cỗ xe của lão. Chính lão cho bọn tại biết cái chết của Kỷ Tử Bình. Lão còn nói trang này thuộc sản hữu của Liễu trang chủ. Lão đề tỉnh tại hạ dù trang chủ không là Thiên Ma Lịnh Chủ thì cũng phải có liên quan đến Lịnh Chủ sao đó. Lão dặn dò tại hạ nên chú ý đến trang chủ !
Liễu Hạo Sanh trố mắt :
- Tất cả đều do lão ! Thật không ai tin nổi một việc như vậy ! Từ lâu lão luôn luôn phản đối Thiên Ma Giáo và phản đối kịch liệt hơn ai hết ! Sao lại là lão được chứ?
Điền Vũ Long quan sát kỷ lại xác Kỷ Tử Bình lợt nữa bỗng kêu to :
- Đúng là lão ! Không thể nhầm lẫn được !
Liễu Hạo Sanh hỏi :
- Do đâu Điền huynh dám khẳng định như vậy ?
Điền Vũ Long đáp :
- Chính Kỷ Tử Bình cáo tố với chúng ta !
Yến Thanh thốt :
- Trừ mũi Xuyên Tâm Tiêu ra trên xác của Kỷ Tử Bình đâu còn dấu vết gì nữa ?
Điền Vũ Long quả quyết :
- Có chứ ! Xương đầu gảy, ngón tay gảy !
Liễu Hạo Sanh cau mày :
- Biết đâu chẳng phải Kỷ Tử Bình làm ra các thương thế đó ? Trúng mũi tiêu y đau đướn quá đấm đá tứ tung cho dịu bớt đau ?
Điền Vũ Long tiếp :
- Chính y làm ra thương thế đó nhưng không phải vì quá đau ! Y không còn cách nào khác để tố cáo hơn là cách đó !
Liễu Hạo Sanh hỏi :
- Làm như vậy chính y muốn tố cáo cái gì ?
Yến Thanh chợt thốt :
- Thủ túc tưương tàn !
Điền Vũ Long gật đầu :
- Đúng vậy ! Thủ túc tưương tàn. Kỷ Tử Bình không có anh em, chỉ kết nghĩa huynh đệ với Mã Cảnh Long thôi. Y với Mã Cảnh Long là thủ túc !
Yến Thanh cười nhẹ :
- Thập Kiệt xem nhau như huynh đệ nào chỉ có mỗi Mã Cảnh Long ? Biết đâu chẳng phải một người nào khác Mã Cảnh Long ?
Điền Vũ Long đáp :
- Nhưng chỉ có Mã Cảnh Long gặp Yến lão đệ ! Chỉ có lão báo tin cái chết của Kỷ Tử Bình với Yến lão đệ. Lão nói không đúng sự thật. Lão không ngườ chỗ này có mai phục cơ quan !
Yến Thanh trầm ngâm lúc lâu rồi lẩm bẩm :
- Giả như lão là Thiên Ma Lịnh Chủ thì tại sao lão lại hiện lộ hành tích mách tin với tại hạ ? Lão cũng biết làm thế là sơ xuất chứ ! Mà một sơ xuất nhỏ có thể làm hỏng đại sự như thường !
Liễu Hạo Sanh thốt :
- Cái đó có thể giải thích được.
Bởi từ lâu tại hạ chuyên tìm những người có thái độ bất hợp tác với Thiên Ma Giáo nên lão bất mãn. Rồi còn về việc do thám Hồng Diệp Trang lão đã sáu lần thất bại tự nhiên lão ghìm bổn trang ghê gớm lắm, lão xem bổn trang là cái họa tâm phúc. Sau này lão thấy bọn tại hạ hoan nghinh Yến đại hiệp do đó lão định chơi trò dằn mặt tại hạ trước rồi lợi dụng đại hiệp dọ thám những bí mật trong bổn trang !
Yến Thanh tặc lưỡi :
- Đáng lẽ lão phải biết tại hạ không bao giờ bán rẻ bằng hữu, lão làm thế chẳng ích lợi gì !
Liễu Hạo Sanh cười hì hì :
- Nhưng nếu Yến đại hiệp cho rằng tại hạ là Thiên Ma Lịnh Chủ thì chắc gì đại hiệp dành hảo cảm cho tại hạ ! Huống chi trong Hồng Diệp Trang có rất nhiều bí mật đáng được đại hiệp quan tâm và cần khám phá ?
Yến Thanh lắc đầu :
- Không phải vậy đâu ! Lập trường của tại hạ là trung lập, ai không chạm đến tại hạ thì chẳng bao giờ tại hạ sanh sự với ai. Trong quá khứ Thiên Ma Lịnh Chủ chẳng làm điều chi thiệt hại cho tại hạ thì khi nào tại hạ sanh sự với Lịnh Chủ cho phiền phức triền miên ! Dù trang chủ là Thiên Ma Lịnh Chủ đi nữa tại hạ cũng không bao giờ cách mặt thay lòng sau khi được trang chủ đối đải với đầy đủ ân tình !
Liễu Hạo Sanh giật mình :
- Thế ra Yến đại hiệp không chống đối Thiên Ma Lịnh Chủ ?
Yến Thanh lắc đầu :
- ích lợi gì trang chủ ? Cả Mã Cảnh Long cũng thế dù lão ấy có là Thiên Ma Lịnh Chủ tại hạ cũng không chống đối bởi con trai của lão là Mã Bách Bình đối xử rất đẹp với tại hạ. Tại hạ chủ trương ân oán phải được phân minh !
Liễu Hạo Sanh nghiến răng :
- Nhưng tại hạ quyết không buông tha lão ! Yến đại hiệp tiếp trợ bên nào ? Lão hay tại hạ ?
Yến Thanh lắc đầu :
- Tại hạ không tiếp trợ bên nào bỏ bên nào cả !
Liễu Hạo Sanh gằn giọng :
- Được rồi ! Như vậy là công bình ! Tại hạ không có quyền gì cưỡng ép. Có điều tại hạ xin nhờ Yến đại hiệp là giả như tại hạ chết về tay Thiên Ma Lịnh Chủ xin đại hiệp hãy tuyên cáo sự việc trước giang hồ cho người ta đối phó với y !
Yến Thanh đáp :
- Tại hạ có thể làm việc đó song chỉ sợ chẳng ai tin lời tại hạ !
Liễu Hạo Sanh tiếp :
- ít nhất đám huynh đệ của tại hạ tin lời đại hiệp bởi họ biết tại hạ rất kính trọng đại hiệp. Họ phải tin một con người mà tại hạ kín trọng !
Đoạn y thở dài tiếp :
- Mời hai huynh đệ chết thảm trong địa đạo tại hạ phải thu dọn thi hài của họ để mai táng đàng hoàng. Xin hai vị Ở đây chờ tại hạ !
Y đi liền.
Điền Vũ Long thấp giọng hỏi :
- Với chứng cứ đó Mã Cảnh Long là con người đáng nghi nhất. Chúng ta nên lợi dụng Liễu Hạo Sanh nhưng tại sao Yến lão đệ lại từ khước lời mời hiệp tác của y ?
Yến Thanh thở dài :
- Tiểu đệ phải dè dặt Điền huynh ạ ! Trong mấy lần trước lần nào tiểu đệ cũng nắm chắc bằng cớ song cuối cùng rồi có kết quả chi đâu ! Hiện tại trừ ra Thiên Ma Lịnh Chủ đứng trước mặt nay ra tiểu đệ mới tin. Còn thì chẳng bao giờ tiểu đệ biểu lộ một thái độ với bất kỳ ai khả nghi nhất !
Điền Vũ Long gật đầu :
- Dè dặt bao giờ cũng hơn ! Tuy nhiên Mã Cảnh Long đáng cho chúng ta nghi ngườ lắm.
Yến Thanh thốt :
- Liễu Hạo Sanh cũng khả nghi kém chi Mã Cảnh Long đâu ! Y cứ bô bô cái miệng là ở đây nơi nào cũng có cơ quan nhưng tiểu đệ có thấy gì ngoài mấy chiếc máy bắn tên ngắn đặt ngay tại cửa ! Nếu như người nào cẩn thận thì những máy bắn tên đó chẳng gây được một tổn thất nhỏ cho người đó !
Dừng lại một chút chàng tiếp :
- Tiểu đệ xin nhắc Điền huynh một lần nữa là dù Điền huynh có xúc động thế nào trước nhiệt tình của Liễu Hạo Sanh thì ngàn vạn lần Điền huynh cũng không nên tiết lộ thân phận của tiểu đệ !
Điền Vũ Long gật đầu.
Yến Thanh tiếp :
- Điền huynh cứ tiếp tục ở đây để quan sát Liễu Hạo Sanh. Tiểu đệ thấy tại Hồng Diệp Trang có nhiều bí mật lắm !
Vừa lúc đó có tiếng hú quái dị vang đến tai họ, tiếng của một vật gì xé gió vút lên không trung.
Cả hai vội rời đại sảnh chạy ra ngoài.
Hai tiếng như thế tiếp nối nhau vang lên. Ba đợt khói bốc cao, xoáy tròn từ từ bay bỗng lên.
Ba đợt khói xuất hiện trên không phận Hồng Diệp Trang.
Liễu Hạo Sanh từ địa đạo chạy lên, biến sắc kêu gấp :
- Nguy ! Hồng Diệp Trang gặp biến cố lớn. Khói đó là khói báo động ! Tại hạ phải trở về liền !
Y lên ngựa giật cưương ngựa lao đi ngay.
Yến Thanh và Điền Vũ Long bám sát theo phía sau.
Đến cổng trang cả ba bỏ ngựa chạy bộ vào. Nhìn ra bốn phía họ thấy nơi nào cũng có lửa, trên các lối đi xác chết nằm ngổn ngang, xác của các thiếu nữ trong đội võ sĩ của Liễu Hạo Sanh.
Họ chạy vào sảnh.
Bốn thiếu nữ hầu rợu Vưu Tuấn đã biến thành bốn cái xác không hồn, tay còn cầm kiếm.
Bốn nàng chết vì Hàm Sa Xưa. ảnh.
Vưu Tuấn cũng ngã xuống nằm bên cạnh ghế, một mũi Xuyên Tâm Tiêu cắm nơi lưng trồi ra ngực.
Liễu Hạo Sanh sửng sờ điếng người bất động.
Yến Thanh phải ôm y mang ra ngoài xa khỏi vùng lửa cháy đến tận rừng bàng.
Họ nhìn lại Hồng Diệp Trang biến thành biển lửa.