 |
|

09-09-2008, 05:30 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 21
Buổi sáng, khi Vân thức dáºy thì cá»a phòng cá»§a Hạo Thiên vá»›i BÃch Hà n vẫn còn đóng kÃn. Vân liếc nhanh vá» phÃa cá»a rồi đưa mắt nhìn ra ngoà i trá»i. Bây giá» là mùa xuân. HÆ¡n tuần nay khu vưá»n hoa cá»§a cư xá, những đóa hoa đỗ quyên đã nở đầy, mà u tÃm, mà u đỠvà trắng xen lẫn vá»›i những lá xanh non tạo thà nh má»™t vẻ rá»±c rở lạ!
Vân bước ra khá»i phòng khách, ngÆ¡ ngẩn ngồi xuống bên cạnh cá»a sổ, hai tay ôm gối, mắt mở to nhìn những cháºu hoa trên bá» lan can. Mùa xuân, mùa xuân đến cho ai? Vân tá»± há»i và không biết phải trả lá»i thế nà o. Nắng ấm buổi sáng chói chang nhưng chẳng mang lại cho lòng Vân má»™t niá»m vui nhá», nà ng tá»±a cằm lên gối và thả hồn táºn đâu đâu.
Má»™t đôi chim nhá» không biết tên đáp xuống sân thương, chúng chÃu chÃt kêu rồi nhảy từ nÆ¡i nà y sang nÆ¡i khác.
Vân chợt nhá»› đến Ä‘á»i cá»§a Hạo Thiên và nà ng. má»™t chú chim trống và má»™t con chim mái. Sống lưng chợt lạnh, Vân rùng mình. Mùa xuân đã đến rồi mà vẫn còn lạnh thế nà y ư? Những ngà y sắp đến ta sẽ ra sao? Vân không muốn nghÄ© nhưng vẫn nghÄ©. Sá»± nhiêu khê cá»§a Ä‘á»i sống đã là m đầu nà ng bị quay cuồng nhức nhối. Có má»™t Ä‘iá»u Vân như Æ¡ há» nháºn thức được là mùa xuân đã đến thì phải đón xuân. Nhưng xuân năm nay có còn là xuân cá»§a ta không?
Mắt Vân chợt ướt, mây buồn như phá»§ giăng đêm đầy. Vân không hiểu mình đã thay đổi và trở thà nh yếu Ä‘uối thế nà y từ bao lâu rồi, cảm giác cô đơn lẳng lặng đến và ngá»± trị. Ta có má»™t gia đình hạnh phúc không phải sao? Äá»§, đủ hết mà . Chồng, cha mẹ chồng, lại còn có cả cô em gái nuôi nhá». Cô em gái mà đã tá»± nguyện chia xẻ ná»—i lo âu cá»§a nà ng, giúp đỡ nà ng là m hết cả má»i việc kể cả chuyện chia xẻ hạnh phúc.
Không! Không! Không! Ta không thể xá» dụng tiếng oán như thế, ta không thể vô cá»› buồn phiá»n BÃch Hà n vì tất cả má»i việc Ä‘á»u do chÃnh ta sắp xếp. ai bảo ta không thể sinh con là m gì? Nhưng còn cô em gái kia? Nó cÅ©ng nà o có là m được gì đâu?
Thế giá»›i loà i ngưá»i như má»™t đám mây há»—n độn, trong táºn cùng nhân tÃnh chẳng có sá»± hiện diện cá»§a thần linh. BÃch Hà n cứ đòi há»i lẽ phải. Lẽ phải nà o có trên Ä‘á»i nà y? Vân còn nhá»› ngà y đã gặp Hà n, nà ng đã bị thu hút ngay bởi đôi mắt mở to rụt rè, ngáºp đầy mặc cảm. má»™t đôi mắt hấp dẫn đối vá»›i những chà ng trai thÃch là m ngưá»i hùng. Vân đã cứu mạng cho Hà n. Hà n là đứa con gái ngoan ngoãn và đã trả Æ¡n cho Vân. Trả Æ¡n bằng cách cướp Ä‘i ngưá»i chồng cá»§a nà ng. Khốn nạn tháºt! Vân biết dù mình có là má»™t nhà toán há»c đại tà i Ä‘i nữa thì cÅ©ng không thể tÃnh ra được cái lẽ phải cá»§a việc bên trong. Hay là ...Ä‘á»i chẳng qua chỉ là những việc Æ¡n Ä‘á»n oán trả triá»n miên? Có lẽ thế! Ân oán đã bắt đầu từ thá»i hổ man. Thá»i cá»§a những con ngưá»i sinh ra không biết để là m gì.
Có tiếng cá»a mở, Vân Æ¡ há» ngẩng lên bắt gặp Hạo Thiên Ä‘ang nện mạnh chân Ä‘i và o phòng khách. Có lẽ chà ng không thấy Vân ngồi bên cá»a nên thản nhiên lá»›n tiến gá»i và o nhà :
- Cô Liên ơi, cô Liên! Là m thức ăn nhanh lên cho tôi chứ, trễ giỠmất rồi!
Trá»… là chuyện đương nhiên rồi. Y Vân nhÃu mà ỵ Hôm nà o cÅ©ng "Xuân miên bất giác hiểu", đêm xuân ngá»§ chẳng biết sáng, thì còn gì không trá»…?
- Anh Thiên ơi!
Có tiếng BÃch Hà n từ trong vá»ng ra, rồi cô bé xuất hiện vá»›i chiếc áo đỠsáºm và chiếc quần patte trắng phá»§ gót. Cô bé có vẻ vui lắm, đôi má đỠhồng, cÆ¡n say ngá»§ vẫn chưa phai má» trên mắt, má»™t thứ phÆ¡i phá»›i cá»§a tình xuân. BÃch Hà n đã đến giữa phòng vá»›i chiếc khăn quà ng cổ trên tay, đến bên Hạo Thiên âu yếm quà ng và o cổ chà ng:
- Anh phải quà ng thêm cái nà y, đừng á»· lại và o mặt trá»i, bên ngoà i lạnh lắm đấy... Cúi xuống thấp má»™t Ãt nà o, để em quà ng và o cổ cho...
Hạo Thiên khom xuống, thừa dịp hôn nhẹ lên môi Hà n. Hà n né qua bên, đỠmặt:
- Kỳ quá! Coi chừng ngưá»i ta thấy bây giá», há» cưá»i chết.
Hạo Thiên tỉnh bơ.
- Cưá»i gì? Không lẽ anh không có quyá»n hôn cả vợ anh à ?
Vợ? Y Vân nghe Hạo Thiên nói, cà ng thu mình sát hÆ¡n và o cá»a sổ. Phải rồi, vợ! má»™t đôi vừa lứa, còn ngưá»i Ä‘ang thu mình ở cá»a sổ đây là ai?
Cô Liên đã mang sữa tươi, bánh mì, trái cây và phô mai ra. BÃch Hà n đỡ lấy bánh trét bÆ¡ lên cho chồng.
Thiên ngấu nghiến hai, ba miếng rồi đứng dáºy định bá» Ä‘i, nhưng Hà n kéo chồng lại nói:
- Không được, anh phải ở lại ăn hết bánh nà y mới đi được.
- Nhưng thế sẽ trễ mất, cô vợ ngoan tôi ạ!
- Nhưng em đã thoa bÆ¡ cho anh xong rồi nà y, BÃch Hà n nÅ©ng nịu nói - Bây giá» anh có ăn không?
Hạo Thiên vội quay lại:
- Anh ăn đây, không là m sao từ chối một việc gì với em được, nhưng đừng thoa thêm miếng nà o khác nữa nhé, anh phải đến sở ngay không thôi chẳng còn kịp nữa.
Nhưng BÃch Hà n đã chuẩn bị xong má»™t miếng thứ hai, nà ng tá»›i trước miệng chà ng vá»›i má»™t nụ cưá»i.
Hạo Thiên há mồm nhìn cô vợ trẻ, chà ng không thể từ chối, nên vòng tay qua kéo ngã Hà n và o lòng mình...Y Vân yên lặng theo dõi. Sá»± khó chịu nhen nhúm trong tim. Hừ! Sợ ngưá»i ta cưá»i thế mà má»›i bị kéo má»™t cái đã ngoan ngoãn ngã và o lòng. Khoảng cách giữa Vân vá»›i Thiên và Hà n tháºt xa, nhưng Vân như trông rõ cả những sợi lông mi say đắm Ä‘ang nhấp nháy trên mắt Hà n.
Hôn nhau xong, Thiên không buông Hà n ra ngay, chà ng nhìn thẳng và o mắt Hà n vá»›i má»™t giá»ng âu yếm.
- Hà n, anh không biết anh yêu em đến dưá»ng nà o.
BÃch Hà n đắm Ä‘uối nhìn lại, rồi mặt nà ng áp sát và o ngá»±c chà ng.
- Thế... Anh yêu chị Vân bao nhiêu?
Vân nghe Hà n há»i Thiên, tim chợt Ä‘áºp mạnh, nà ng cố thu ngưá»i ra sau mà n cá»a để không ai nhìn thấy và chỠđợi câu trả lá»i cá»§a chồng. Äá»i sống như ngưng hẳn. Tháºt lâu, tháºt lâu, Vân má»›i nghe Thiên nói:
- Y Vân và em khác nhau Hà n ạ! Y Vân có ý chà mạnh, là ngưá»i đà n bà hiểu biết và có thể tá»± đứng vững trong khi em thì yếu Ä‘uối, tỉ mỉ và dịu dà ng. Anh yêu cái toà n thiện và rắn rá»i cá»§a Vân, nhưng anh cÅ©ng yêu cái yếu Ä‘uối và đầm ấm cá»§a em. Em hiểu chứ!
Tháºt lâu không nghe BÃch Hà n lên tiếng. Vân nhìn qua khe cá»a. Trá»i! Há» lại hôn nhau. Tại sao lại hôn không biết chán chứ? Æ há» như mấy thế ká»· trôi qua. Bà n tay Thiên ve vuốt trên mặt Hà n:
- Nà y con chim nhỠcủa anh, hôm nay em định là m gì nà o?
BÃch Hà n cưá»i khúc khÃch:
- Em đã có việc để là m. Hôm qua em mua chỉ xong rồi, định đan cho anh một chiếc áo.
Hạo Thiên có vẻ lo lắng:
- Äừng tá»± đà y Ä‘á»a thân xác mình quá nhé! Em cứ ở nhà , chiá»u anh sẽ mang thịt bò khô vá» cho em ăn.
BÃch Hà n không quên dặn dò:
- Nhớ mua chocolat nữa nhé!
- Chocolat? Bây giá» em thÃch chocolat nữa sao?
- Không phải em thÃch. BÃch Hà n cưá»i nói - Chị Y Vân đấy.
Ai mượn mi nhắc chà ng? Y Vân cắn nhẹ môi, mồ hôi rịn ướt cả tay. Äừng giả vá» hiá»n đức, hiểu biết. Bản tÃnh mi tỉ mỉ để thu phục lòng ngưá»i. Ta biết, mi lúc nà o cÅ©ng muốn tá» ra ta đây già u lòng nghÄ© đến ngưá»i khác. Mi muốn bố thà má»™t chút tình cảm thừa thãi cho ta? Nhưng ta là gì? Ta đâu phải là kẻ vô tri, gá»— đá? Ta đâu thể nháºn chút canh thừa cá cặn kia mà sung sướng được.
Thá»i gian không biết trôi qua bao lâu, phòng khách lại trở vá» cái yên lặng thuở ban đầu. Hạo thiên có lẽ đã đến sở, BÃch Hà n đã trở vá» phòng, Y Vân vẫn còn ngồi bất động bên cá»a sổ, thần kinh cÆ¡ hồ như đã bị tê liệt hẳn, má»™t phần ốn quần bị nước mắt là m ướt Ä‘i. Trong ná»—i đớn Ä‘au máºp má», Vân nghe như có tiếng hát cá»§a BÃch Hà n từ trong phòng riêng vá»ng ra, nà ng cố gắng lắng tai, nhưng chỉ nghe rõ được mấy câu ngắn:
Tôi đã từng yêu say đắm.
Nên hiểu thế nà o là tình yêu
Lúc nó đến ta không hỠhay biết.
Thá»i gian qua ngây ngất tá»± bao giá».
Nước mắt lại lăn xuống má. Vân nghÄ©, bà i hát nếu thay đổi má»™t chút vẫn có thể thÃch hợp vá»›i nà ng:
Tôi đã từng đánh mất tình yêu.
Nên hiểu được thế nà o là đau khổ.
Lúc nó đến ta không hỠhay biết.
Khi hiểu ra rồi thì chỉ có đớn đau....
Lệ rÆ¡i từng hạt trên khung cá»a, Vân chùi mất giá»t nà y thì giá»t kia lại chảy ra, mãi đến lúc nà ng nghe tiếng bà Cao gá»i cô Liên chiên trứng, Vân má»›i sá»±c nhá»›. Bà mẹ chồng đã thức giấc, nà ng không thể ngồi mãi phÃa sau mà n cá»a nà y. Lau sạch nước mắt, Vân bước ra. Bà Cao nhìn thấy nà ng, giáºt mình há»i:
- Nãy giá» con là m gì ở ngoà i đó váºy?
- Dạ ... dạ con...Y Vân gượng nhoẻn cưá»i, nà ng đưa mắt nhìn vá» phÃa cá»a - Con ngắm mấy con chim nhá», chúng chÃu chÃt bên nhau thấy dá»… thương lắm.
Trở vá» phòng, Vân tá»±a ngưá»i và o cá»a, tiếng hát cá»§a BÃch Hà n như vẫn còn phảng phất đâu đây. Vân cố bịt kÃn tai nhưng vẫn không là m sao Ä‘uổi xua được những lưỡi dao nhá»n. Nà ng mở to mắt nhìn thẳng tá»›i trước. Chiếc giưá»ng hai ngưá»i nằm! "Nhá»› khi xưa tình nồng không dứt, chà ng như cánh bướm thiếp tá»±a cà nh hoa"..rồi và bây giá» chỉ còn là "ná»—i khổ em mang, chà ng chẳng mà ng". Vân lắc đầu xua Ä‘uổi. Không thể ngồi yên trong phòng nà y được. Tiếng hát cứ văng vẳng. Vân không chịu nổi sá»± cô đơn Ä‘ang dằn vặt tâm hồn. Nà ng quÆ¡ vá»™i chiếc áo khoác ngoà i rôi khép cá»a ra Ä‘i.
Trên đưá»ng phố những bước chân lang thang vô định. Nắng tháºt tốt. Ngưá»i qua lại tháºt đông. Vân thả trôi theo là ng sóng cuồn cuá»™n, hết con đưá»i nà y sang con đưá»ng khác. Ta chỉ là má»™t chiếc bá»t nước trôi theo sóng, lang thang. Qua bao nhiêu khúc rẽ, bao nhiêu hẻm to hẻm nhá», mắt cứ dán chặt và o những cá»a hà ng hai bên không tư tưởng, không ý thức, như má»™t chiếc máy không tình không cảm, chỉ biết Ä‘i, tiến tá»›i trước và tiến hoà i không thôi.
Cuối cùng rồi cÅ©ng má»i, không phải chỉ má»i thôi mà còn đói. Äôi chân bắt đầu nặng và mắt cÅ©ng đã hoa. Bấy giá» Vân má»›i sá»±c nhá»› ra là từ sáng đến giá», nà ng chưa có lót má»™t cái gì trong bụng. Vân thở dà i, gá»á»‰i má»™t chiếc taxi và vá» nhà cha mẹ ruá»™t mình.
Vừa bước và o cá»a, nhìn khuôn mặt phúc háºu cá»§a mẹ, bao nhiêu uẩn ức trong tim như băng hoại hết. Vân tì tay ở cá»a, mặt tái xanh. Bà Tiêu thấy cá» chỉ cá»§a con, hoảng hốt.
- Y Vân! Con là m sao thế?
Y Vân sa và o lòng mẹ, òa khóc khiến bà Tiêu cà ng bối rối hÆ¡n, bà ôm lấy Vân, há»i tá»›i:
- Äừng! Äừng khóc! Có chuyện gì thế con? Có gì thì thá»§ng thẳng nói, cha mẹ sẽ giải quyết cho.
Vân vẫn nức nở khóc. Khóc cà ng nhiá»u, ná»—i buồn như cà ng vÆ¡i, lý trà cÆ¡ hồ trở lại, Vân ngồi xuống ghế nhìn mẹ:
- Mẹ ơi! Con đói quá!
Bà Tiêu Ä‘au lòng nhìn con gái. Vân vẫn không khác ngà y xưa bao nhiêu. Lúc nhá», má»—i lần gặp chuyện bá»±c mình ngoà i đưá»ng là nhất định vá» nhà ôm mẹ khóc mách. Khóc lóc tỉ tê cuối cùng rồi lại than đói và sau khi no nê lại trở buồn là m vui. Äó là chuyện ngà y xưa, nhưng Vân bây giỠđâu còn trẻ thÆ¡ nữa? Lá»›n rồi, láºp gia đình rồi, biết vui, biết buồn những bâng khuâng cá»§a ngưá»i lá»›n. Bà là m sao có thể xoa dịu hay hiểu rõ để cảm thông ná»—i buồn cá»§a con như ngà y xưa?
Sau khi ăn xong má»™t tô mì lá»›n, Y Vân có vẻ tỉnh táo hÆ¡n, nà ng yên lặng thu mình trên salon. Äúng như Ä‘iá»u bà Tiêu dá»± Ä‘oán, bây giá» Vân không buồn nhắc lại những giá»t nước mắt đã trôi qua cá»§a nà ng. Khi được bà nhắc khéo, Vân chỉ lắc đầu đánh lảng:
- Không có gì cả mẹ ạ, chỉ tại lúc nà y tình cảm con không được bình yên như xưa.
Bà Tiêu hiểu, có há»i đến cùng thì cÅ©ng không giải quyết được gì, chuyện riêng tư cá»§a con chỉ có con má»›i đủ thẩm quyên giải quyết. Äúng lúc đó, Tiểu Kỳ bế con bước ra, thằng bé vừa giáp thôi nôi đã báºp bẹ vá»›i ngôn ngữ má»›i há»c, nó không lúc nà o chịu ngồi yên, hết bò nÆ¡i nà y lại sang nÆ¡i khác. Vân nhìn cáºu cháu mÅ©m mÄ©m, lòng cà ng nặng hÆ¡n.
Rồi thá»i gian cÅ©ng phôi pha. Sống bên cha mẹ, Vân tìm được bình yên cho tâm hồn. Mãi đến, tối khi nháºn được Ä‘iện thoại thúc dục cá»§a Hạo Thiên, lòng Vân má»›i chùng xuống. Nếu còn như ngà y xưa thì chắc chắn Hạo Thiên đã mang xe đến rước Vân vá» rồi. Còn bây giá»? Chỉ có má»™t lá»i ngắn ngá»§i qua giây nói : "Vá» nhé, khuya rồi đấy!"
Nhưng vỠđể là m gì? Äể chứng kiến cảnh âu yếm cá»§a hai ngưá»i à ? Vân nhÃu mà y. Nà ng Æ¡ há» như vẫn nghÄ© ngợi và không còn ý định vá» nhà .
- Y Vân!
Tiêu Chấn Phong không biết đến trước mặt Vân tá»± bao giá».
- Vân! Theo anh thì em dại gì để cuá»™c Ä‘á»i phải kéo dà i trong khổ sở thế nà y mãi. Là m gì cứ như đứa mất hồn, ngÆ¡ ngÆ¡ ngẩn ngẩn. Chuyện giải quyết sòng phẳng là xong! Em đừng vá»™i cho là anh là m ngang, anh hiểu chuyện lắm. Tình yêu không bao giá» có hạnh phúc vá»›i sá»± hiện diện cá»§a má»™t ngưá»i thứ ba. Em phải quyết định. Việc cần thiết phải là m ngay bây giá» là đưa BÃch Hà n trả vá» cha mẹ nó. Trên Ä‘á»i nà y chỉ có má»™t ngưá»i đà n bà ngu xuẩn nhất là em thôi. Nó là gì mà lại phải chia chồng cho nó? Nếu em chẳng chịu nghe lá»i anh là chẳng bao giá» em tìm được nguồn vui; đó là chưa nói Hà n nó cÅ©ng nà o khác gì em, nó có sinh đẻ được gì đâu?
Y Vân mở to mắt nhìn anh ruột, lâu lắm nà ng mới thấy anh nói được một câu có lý. Phải rồi. Chuyện không thể không giải quyết được nữa.
Tối hôm ấy, Vân vá» nhà , trá»i đã khuya lắm rồi. Khi dùng chìa khóa riêng mở cá»a bước và o trong, nà ng thấy nhà tối Ä‘en chứng tá» ai cÅ©ng đã vá» vị trà nấy và đã an toà n trong giấc Ä‘iệp. BÃch Hà n và Hạo Thiên giá» Ä‘ang là m gì? Vân tá»± há»i. Có lẽ há» Ä‘ang thì thầm bên gối. Và nà ng thở dà i. lặng lẽ bá» vá» phòng riêng cá»§a mình. Nhưng vừa báºt đèn lên, Vân đã giáºt mình khi thấy Thiên đã nằm sẵn trên giưá»ng, vá»›i nụ cưá»i ranh mãnh:
- Anh đợi em lâu quá! Thiên nói, mắt tháºt Ä‘en - Chuyện gì mà nói lâu đến giá» nà y má»›i vá»?
Vân yên lặng cởi áo ném xuống giưá»ng, không buồn nhìn mặt chồng:
- Tại sao anh nằm ở đây?
Thiên chau mà y:
- Em nói thế là nghÄ©a sao? Giưá»ng nà y không phải là giưá»ng cá»§a anh à ?
Vân nhếch mép:
- Giưá»ng cá»§a anh ở phòng bên kia.
- Vân! Thiên nắm lấy tay Vân, mắt nhìn sâu và o mắt vợ - Em là m sao thế? Giáºn à ? Nếu anh không lầm, anh nghÄ© có lẽ em Ä‘ang ghen vá»›i BÃch Hà n?
Ghen? Tôi thế nà y mà ghen vá»›i nó? Y Vân giáºn run nhưng nói chẳng thà nh lá»i. Äôi mắt trêu cợt cá»§a Hạo Thiên như cà ng lúc lúc cà ng mở to. Trá»i đất! Äây là chồng ta đây sao? Ngưá»i mà nà ng hết lòng yêu mến, yêu ngay, từ lúc má»›i bắt đầu biết yêu? Nước mắt rịn ra bá» mi, bao nhiêu sá»± lạnh lùng lúc đầu tan biến hết, Vân cúi xuống.
Thiên ôm chặt vợ trong lòng, chà ng hôn cuồng nhiệt. Bao nhiêu bất mãn, chỠđợi, oán há»n cá»§a Vân lần lượt tung bay cao, bay xa... Hãy giữ chặt em, anh Thiên. Trái tim Y Vân như gà o thét. Äừng bao giá» xa em nữa anh nhé! Anh Thiên! Anh Thiên! Tim Vân rối loạn, nà ng cảm thấy toà n thân ngáºp đầy hÆ¡i ấm và bao nhiá»u Ä‘au khổ đã tan thà nh bá»t nước.
Mấy phút sau, tất cả lại trở vá» bình thưá»ng. Vân nằm trong vòng tay chồng, nghịch ngợm những sợi tóc rối:
- Anh Thiên!
- Há»?
- Anh yêu em không?
Vân ngại ngùng há»i, Thiên trả lá»i qua cÆ¡n mê ngá»§:
- DÄ© nhiên rồi, BÃch Hà n ạ!
Tim Vân Ä‘áºp mạnh. Tại sao Thiên lại gá»i ta là BÃch Hà n? Nhưng Vân cố không tin, há»i tá»›i:
- Anh nói gì thế?
- Anh bảo là anh yêu em, BÃch Hà n ạ!
Thiên láºp lại, giấc ngá»§ láºp lá». Vân nổi giáºn tung má»n nhảy xuống giưá»ng. Không thể để sá»± việc khốn nạn nà y kéo dà i mãi, không chịu được rồi! Vân mở đèn, choà ng áo và o. Hạo Thiên cÅ©ng giáºt mình tỉnh hẳn, cÆ¡n buồn ngá»§ đã bay tháºt xa:
- Em là m gì thế, Y Vân?
- Phải giải quyết vấn đỠmới được. Vân nói như hét - Em không thể để nó ở chung với em nữa.
Và Vân mở cá»a chạy ra ngoà i. Thiên hoảng hốt Ä‘uổi theo:
- Y Vân! Y Vân! Em là m gì váºy?
Y Vân đã xông và o phòng BÃch Hà n, nà ng báºt đèn lên và gá»i lá»›n tên Hà n:
- BÃch Hà n! Ngồi dáºy ra đây tôi muốn nói chuyện vá»›i cô.
BÃch Hà n giáºt mình mở mắt. Chưa kịp tỉnh ngá»§, nà ng tuá»™t nhanh xuống giưá»ng:
- Chi thế hở chị?
Vân bước tá»›i cạnh, giá»ng lá»›n và cương quyết:
- Tôi không còn là chị cô nữa, cô đừng bao giá» gá»i thêm tiếng chị gì hết, tôi đến đây chỉ muốn cho cô biết, ngà y mai cô phải dá»n ra khá»i nÆ¡i nà y, tôi không muốn thấy mặt cô từ đây vá» sau.
BÃch Hà n ngạc nhiên, tái mặt:
- Chị Vân! Em...đã là m gì lầm lỗi với chị?
- Không phải cô lá»—i mà lá»—i ở tôi. Y Vân hét - Nếu xưa kia tôi chẳng cứu cô, không mang cô vá» nhà há» Cao nà y và nhất là đừng để cô ngã và o lòng anh Thiên thì tôi đã không phải khổ sở thế nà y. Bây giá» tôi hối háºn, tôi thấy mình quả ngu đần tháºt! Kể từ kiếp trước tôi đã nợ cô, nhưng bấy giá» nợ đã trả xong rồi, mai cô Ä‘i Ä‘i, tôi không muốn san sẻ hạnh phúc vá»›i cô nữa, tôi không nhưá»ng chồng mình cho má»™t ngưá»i đà n bà nà o khác nữa hết. Tôi cÅ©ng không mong cô sẽ cho con cho cái cho chúng tôi, nếu cô còn hiểu biết, từ rà y vá» sau xin cô đừng quấy rầy chúng tôi nữa.
Hạo Thiên bước tới, mặt tái xanh:
- Y Vân! Em không có quyá»n là m như váºy.
- Em không có quyá»n? Vân quay lại trừng mắt nhìn chồng - Tại sao em lại không có quyá»n? Em là vợ anh mà ? Trừ trưá»ng hợp anh không còn yên em, anh cứ ly dị rồi muốn cưới BÃch Hà n thì cưới.
Hạo Thiên cứng môi:
- Y Vân! Em biết là chẳng bao giỠanh lại ly dị em.
- Váºy thì anh phải xa BÃch Hà n, nếu không anh phải chá»n má»™t trong hai đứa.
Quay đầu lại nhìn BÃch Hà n, Vân lá»›n tiếng:
- Sao? Bây giỠcô định sao? Cô đi hay không nói đi chứ?
BÃch Hà n ngồi yên, mắt mở lá»›n, chỉ có nước mắt trên khuôn mặt không còn máu:
- Chị ...Vân!
- Äừng gá»i tôi là chị nữa.
Vân hét. Hạo Thiên bất bình can thiệp.
- Y Vân! Tại sao hôm nay em trở chứng như váºy. Em nghÄ© coi, ngay từ đầu chÃnh em đẩy BÃch Hà n và o lòng anh cÆ¡ mà ? Tất cả sá»± việc xảy ra bây giá» Ä‘á»u là do em sắp đặt hết. BÃch Hà n là ngưá»i chứ không phải váºt vô tri, em muốn đẩy ngưá»i ta và o cuá»™c Ä‘á»i rồi kéo ra lúc nà o mặc ý sao? Äừng tà n nhẫn như váºy, tà n nhẫn váºy là không có lương tâm hiểu không?...
- Em tà n nhẫn? Em không có lương tâm? Y Vân hét - Nếu em không tà n nhẫn như thế, một ngà y kia kẻ bị đuổi đi hẳn là em chứ không phải ai khác.
BÃch Hà n rá»i khá»i giưá»ng, nà ng tiến vá» phÃa hai ngưá»i như kẻ má»™ng du:
- Em xin anh chị đừng cãi nhau nữa. Không có gì hết. Hà n run rẩy nói - Em từ đâu đến thì sẽ trở vỠnơi đó. Em sẽ đi, chẳng có gì hết, anh chị đừng lo...
Nói xong, chân nà ng quỵ xuống, mắt tối sầm lại. Hà n ngã xuống thảm và không còn biết gì nữa.
|

09-09-2008, 05:31 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 22
Khi BÃch Hà n tỉnh lại, thấy mình nằm trên giưá»ng, trán đắp khăn lạnh. Nà ng bắt đầu nghe tiếng ngưá»i xì xà o rồi phân biệt được giá»ng trách móc cá»§a bà Cao:
- ...Ná»a đêm ná»a hôm là m gì náo động cả nhà , thế nà y thì còn thể thống gì nữa chứ? Y Vân! Con là ngưá»i hiểu biết, sao con lại để chuyện xảy ra thế nà y? Còn Hạo Thiên, con là đà n ông mà , chuyện phòng the phải sắp xếp thế nà o cho êm thấm má»›i phải chứ sao lại để tùm lum như vầy? Con phải biết trách nhiệm...
BÃch Hà n cố chuyển mình ngồi dáºy, nhưng cÆ¡n chóng mặt quay mòng. Ngoà i sá»± khó chịu ở đầu, tim Hà n còn nhói Ä‘au, cả má»™t cÆ¡ thể ê ẩm, từng sợi thần kinh, từng thá»› thịt như tê liệt. Sá»± cỠđộng cá»§a Hà n là m chiếc khăn đắp trán rÆ¡i xuống. Hạo Thiên vá»™i đỡ Hà n ngồi ngay lại. Mặt chà ng nhợt nhạt, lo lắng:
- BÃch Hà n! Em thấy khá»e hÆ¡n chưa?
- Em...em khá»e lắm! Hà n gượng cưá»i - Em xin lá»—i hết má»i ngưá»i, tại em bị chóng mặt...
Thấy BÃch Hà n đã tỉnh dáºy, bà Cao có vẻ yên tâm, thở ra:
- Váºy là xong, bây giá» sắp tá»›i, mấy ngưá»i không có quyá»n lá»™n xá»™n nữa nhẹ Hạo Thiên gắng khuyên nhá»§ cả hai, mẹ buồn ngá»§ lắm rồi, phải Ä‘i ngá»§ má»›i được.
Bà Cao ra khá»i cá»a, thuáºn tay đóng kÃn lại. BÃch Hà n bây giá» má»›i thấy Y Vân ngồi bên cạnh giưá»ng, tay cầm mù xoa thút thÃt khóc. Tiếng khóc là m Hà n xúc động, nà ng rụt rè đưa tay nắm lấy chéo áo Vân:
- Chị ...chị ...Em vẫn còn có thể gá»i chị là chị chứ?
Y Vân ném khăn tay, nhoà i tới ôm chầm lấy Hà n, mắt nà ng sưng húp vì khóc:
- BÃch Hà n! BÃch Hà n! Chị Ä‘iên tháºt, chị đã không kiểm soát được những gì mình đã là m, đúng ra chị không nên nói những lá»i như thế. Chị không cố tình muốn váºy...BÃch Hà n! Chị vẫn là chị cá»§a em...Em hiểu chứ?
BÃch Hà n xiết chặt Vân khóc ngất:
- Lá»—i tại em hết, em là m báºy...Chị cứ mắng cứ chá»i, nhưng...nhưng đừng bao giá» bá» em hết...
- Không! Không bao giá» nữa đâu BÃch Hà n ạ! Vân lá»™ vẻ xúc động. - Äó là lá»—i ở chị, chị đã nổi giáºn vô cá»›. Hãy tha chị nhe em, những Ä‘iá»u gì chị nói ban nãy, em đừng để ý gì hết, đừng bá» và o tim, chị em ta vẫn là chị em cá»§a ngà y nà o, em phải quên hết, quên hết Ä‘i nhé!
Hạo Thiên bước tá»›i, ôm chặt hai ngưá»i:
- Nghe anh nà y, chuyện vừa xảy ra, ta cứ xem như má»™t cÆ¡n ác má»™ng, bây giỠác má»™ng đã trôi qua rồi, anh cấm không muốn ai nhắc tá»›i nữa, phải đầm ấm như cÅ©, ta sẽ chung hưởng hạnh phúc, phải Ä‘i hết quãng Ä‘á»i còn lại bên nhau. Anh mà mất má»™t trong hai em là anh không sống nổi.
BÃch Hà n yên lặng tá»±a đầu và o ngá»±c Thiên. Và thế là giông tố trôi qua. Y Vân đứng dáºy, trước khi trở vá» phòng, nà ng đặt tay Hà n lên tay Thiên:
- Anh Thiên ở đây với Hà n nhé!
VÃ quay sang HÃ n:
- Hà n không buồn chị chứ?
Hà n chỉ thở dà i:
- Là m sao em có thể buồn chị được?
Và khi Y Vân bỠđi rồi, Hạo Thiên nằm xuống ôm Hà n và o lòng. Nhìn khuôn mặt tái xanh của Hà n, Thiên hoảng hốt:
- Em bệnh rồi, để anh Ä‘i gá»i bác sÄ© má»›i được.
BÃch Hà n giữ chặt Thiên:
- Äừng anh, em không bệnh gì cả, em chỉ lạnh má»™t chút, ngá»§ má»™t giấc là sẽ khá»e lại ngay.
Hạo Thiên tin lá»i vợ, xoa nhẹ những sợi tóc trên trán Hà n. Nhìn khuôn mặt có vẻ suy tư cá»§a vợ, chà ng thắc mắc:
- BÃch Hà n! Em lại nghÄ© gì nữa đấy?
BÃch Hà n lắc đầu chỉ nói:
- Em...yêu anh.
Thiên xiết chặt cô vợ trẻ trong vòng tay, tim bá»—ng Ä‘au nhói. Chà ng hôn lên môi Hà n và được phản ứng lại bằng má»™t nụ hôn tháºt nồng nà n, nồng nà n đến độ ngạc nhiên.
- BÃch Hà n! Em đã khá»e lại rồi chứ?
- Vâng.
- Mai anh sẽ xin phép nghỉ một ngà y, anh ở nhà chơi với hai em.
BÃch Hà n lắc đầu:
- Äừng! Äừng anh! Anh là m thế cha mẹ sẽ nghi ngá» không hiểu giữa chúng ta đã có chuyện gì xảy ra.
Hạo Thiên cúi xuống:
- Nếu thế em phải cho anh thấy rõ bằng chứng là em khá»e mạnh tháºt.
- Vâng. BÃch Hà n rúc đầu - Nhưng bây giá» em buồn ngá»§ quá!
- Váºy thì ngá»§ Ä‘i.
Hạo Thiên nói như vỗ vỠtrẻ thơ.
Buổi sáng, Hạo Thiên sá»a soạn đến sở, BÃch Hà n vẫn còn ngá»§ mê. Giấc ngá»§ chẳng bình an vì Thiên cứ bắt gặp những cái chau mà y trên mắt vợ trẻ. Sợ Hà n bị đánh thức, Thiên lặng lẽ rút lui ra ngoà i.
Y Vân thức dáºy tá»± bao giá», Ä‘ang thúc hối cô Liên dá»n thức ăn Ä‘iểm tâm. Thấy Thiên bước ra, nà ng có vẻ ngại ngùng lảng sang nÆ¡i khác. Thiên bước tá»›i ôm ngang ngưá»i vợ:
- Em còn giáºn anh à ?
Y Vân lắc đầu:
- Anh không giáºn em đã là may lắm rồi.
Thiên xúc động:
- Y Vân! Lúc xưa em đã từng nói "anh không phải là ngưá»i đà n ông duy nhất trên Ä‘á»i nà y cùng lúc yêu hai ngưá»i đà n bà ". Váºy thì...thú tháºt, bây giá» anh không biết trách ai hết. Trách định mệnh hay trách chÃnh mình? Cả hai em Ä‘á»u đẹp, anh không thể bá» rÆ¡i má»™t ngưá»i nà o được hết. Y Vân, em hiểu cho anh. Äừng giáºn anh nữa nhé!
Y Vân lắc đầu:
- Có trách là trách em Ãch ká»· và hẹp hòi. Vân rá»›t nước mắt - Lá»—i em không thể tha thứ được, em quá vô tình. Có lẽ...có lẽ BÃch Hà n nó buồn em lắm!
- Em cÅ©ng hiểu cho BÃch Hà n. Thiên nói - Nếu em đừng nhắc chuyện cÅ© đó nữa, chắc chắn Hà n sẽ không để tâm đâu. Hà n không biết thù háºn là gì, tÃnh cô bé như thế ấy, nhất là vá»›i em nữa...
Y Vân gáºt đầu:
- ChÃnh vì thế mà em bị bứt rứt mãi.
Hạo Thiên nhìn sâu và o mắt vợ:
- Y Vân! Em vá»›i Hà n Ä‘á»u là những ngưá»i đà n bà toà n thiện, chỉ có anh là vô đức vô tà i. Không biết anh phải là m gì má»›i Ä‘á»n bồi đủ tình các em dà nh cho anh. Anh muốn lúc nà o cÅ©ng có hai em bên cạnh anh hết.
- Anh Thiên! Anh cứ an tâm. Y Vân trấn an - Chuyện hôm qua em sẽ không bao giỠđể nó xảy ra một lần thứ hai nữa, anh cứ đến sở đi, không có gì hết.
Hạo Thiên cưá»i, yên ổn đặt nụ hôn lên trán vợ rồi ra Ä‘i.
Cả má»™t buổi sáng ngồi trong phòng là m việc, đầu Thiên cứ để đâu đâu. Không có má»™t việc gì thanh toán sòng phẳng. Há»a đồ vẽ hư, tÃnh toán sai lệch. Sau cùng không chịu được, chà ng Ä‘iện thoại vá» nhà . Ngưá»i tiếp Ä‘iện thoại là Y Vân.
- Tất cả bình yên cả chứ?
- Vâng.
- BÃch Hà n dáºy chưa?
- Dáºy từ lâu rồi, hiện Ä‘ang ở cạnh em. Anh muốn Ä‘iện thoại vá»›i Hà n chứ?
Thiên do dá»±. Dù sao cÅ©ng sắp đến giá» vá» rồi, chá»c giáºn tá»± ái Vân nữa là khổ, chà ng lên tiếng:
- Thôi khá»i, anh chỉ muốn biết ở nhà bình an không thôi.
- Không có gì xảy ra hết, BÃch Hà n Ä‘ang chá»n chỉ Ä‘an áo cho anh đây.
Thiên an tâm:
- Thế còn em, em đang là m gì?
- Em với mẹ phụ Hà n gỡ chỉ.
Thiên mỉm cưá»i, chà ng hình dung cảnh ba ngưá»i đà n bà đang báºn rá»™n vì chà ng mà lòng vui sướng. Chuyện tuy chẳng có gì nhưng đủ sưởi ấm tim Thiên.
- Hay lắm! Hôm nay anh sẽ vá» sá»›m. Ở nhà thÃch ăn gì? Có cần anh mang vá» không?
- Thôi khá»i anh ạ Vân nói - Thịt bò khô vá»›i Chocolat tối qua anh mang vá» còn nguyên đấy, em vá»›i Hà n chia nhau được rồi. À mà nầy, mẹ bảo nếu anh có Ä‘i qua tiệm cÆ¡m chay Dáºt Hoa, nhá»› mua vá» cho ngưá»i má»™t Ãt mì căn.
- Ờ nhớ rồi, tà nữa sẽ gặp nhau.
Thiên đặt ống nghe xuống, gánh lo đã trút, mưa bão đêm qua ồ ạt đến rồi cÅ©ng rút Ä‘i tháºt nhanh. Không thể trách Y Vân được, vì không ai không nghÄ© đến hạnh phúc cá»§a mình. Thiên cầm bút chì lên, nhưng khi nghÄ© đến Vân và Hà n, chà ng lại thá» thẫn. Thiên không hiểu những ngưá»i đà n ông Ä‘á»i trước năm thê bẩy thiếp rồi Ä‘á»i sống cá»§a há» phân xá» ra sao? Tại sao chà ng chỉ có hai ngưá»i thôi mà đã gặp quá nhiá»u rắc rối?
Buổi trưa, Thiên mang mì căn vá». Äể BÃch Hà n và Y Vân vui, chà ng đặc biệt mua thêm món bánh hạnh nhân cho Hà n và mứt hạt sen cho Y Vân. Ngoà i ra Thiên còn kiếm thêm hạt dưa, Ä‘áºu phụng...Bốn năm gói lá»ng chá»ng mang vá» nhà . Vừa bước tá»›i cá»a chà ng đã gá»i:
- BÃch Hà n! Y Vân đâu! Ra phụ anh mang và o nà y.
Y Vân xuất hiện, cưá»i ngất:
- Trá»i đất Æ¡i! Anh là m gì mà như sắm quà Tết váºy? Mua chi lắm thế nà y?
Hạo Thiên bước và o phòng khách. Bà Cao và Vân phụ chà ng mang quà xuống. Nhìn quanh, chà ng không thấy BÃch Hà n đâu, chỉ thấy má»™t đống chỉ đã gỡ xong trên salon. Bà Cao và Y Vân tháºt vui, mở từng gói má»™t. Nhà không có gì khác lạ, Thiên không dám lá»™ vẻ lo lắng thái quá, chà ng chỉ là m bá»™ há»i:
- Ủa! Còn BÃch Hà n đâu? Sao không ra ăn chứ?
Y Vân vá»›i chiếc miệng đầy mứt hạt sen, trả lá»i:
- BÃch Hà n Ä‘i công chuyện rồi.
- Äi rồi? Hạo Thiên linh cảm chuyện không hay - BÃch Hà n Ä‘i đâu?
- Hà n bảo xuống phố mua thêm kim đan, loại kim ở nhà to quá sợ đan không đẹp. Y Vân nói và chăm chú nhìn chồng. Sắc mặt nà ng cũng từ từ thay đổi - Nhưng Hà n xuống phố cũng lâu lắm rồi. Em nhớ rồi, chợ siêu thị ở đối diện đây cũng có bán kim đan mà ?
Hạo Thiên bá» gói giấy còn lại trên tay xuống, chà ng băng qua hà nh lang đẩy cá»a phòng BÃch Hà n. Tất cả đồ váºt vẫn nằm yên chá»— cÅ©. Chà ng thở phà o nhẹ nhõm. Những váºt trang Ä‘iểm trên bà n nằm yên. Chiếc áo khoác ngoà i còn vắt trên thà nh ghế. Quyển sách "Cảnh Hoa Duyên" xem dở còn nằm yên. Mấy cuá»™n chỉ mà u lăn lóc trên giưá»ng ngá»§. Chắc không có gì xảy ra đâu. Thiên trấn an, chà ng bước tá»›i tá»§ áo. Mở cá»a tá»§ ra, áo từng chiếc thẳng nếp còn treo nguyên chá»— cÅ©. Thiên lại bước tá»›i giưá»ng giở gối lên. Trống trÆ¡n.
Không có gì hết. Váºy là BÃch Hà n không có bá» Ä‘i, vì nếu Ä‘i không lẽ không mang theo gì cả. Nhưng mà ...nhưng mà ...Thiên đứng trước bà n viết, chà ng kéo há»™c tá»§ ở ngăn giữa.
Äá»™t nhiên trái tim Thiên như chìm sâu táºn đáy biển. Trong há»™c tá»§, chiếc vòng cẩm thạch không bao giá» rá»i khá»i tay Hà n nằm yên trên tá» giấy trắng. Thiên rút mảnh giấy ra... Chân chà ng muốn sụm xuống, mắt như muốn hoa lên. Chà ng run rẩy mở ra Ä‘á»c:
"Äá»i sống do anh chị cứu.
Niá»m vui do anh chị cho
Hạnh phúc do hai ngưá»i ban bố.
Tình yêu cũng nhỠanh chị mới hiểu được.
Bây giá» tôi phải rá»i khá»i đâỵ
Vì đã nhìn rõ được cuá»™c Ä‘á»i chÃnh mình.
Có ở lại chưa hẳn là ý nghĩa.
Chỉ là m vỡ nát niá»m vui cá»§a kẻ khác thôi.
Äừng bảo là tôi vô Æ¡n.
Vì bây giá» có tá» bà y sao cÅ©ng váºá»µ
Tiếc Ä‘á»i quá nhiá»u cảnh khổ
Lẽ phải và công bình ở đâu? "
Bức thÆ¡ rÆ¡i nhanh xuống đất. Thiên đứng bất động tháºt lâu. Mãi lúc sau chà ng má»›i nghe có tiếng thút thÃt ở sau lưng. Hạo Thiên lảo đảo bước Ä‘i như ngưá»i say rượu. Y Vân Ä‘uổi theo:
- Anh ơi! Anh đi đâu đấy?
- Äi tìm Hà n. Thiên đáp - Phải đưa Hà n vá», vì Hà n chỉ là con chim nhá» chưa đủ lông đủ cánh. Rá»i khá»i nÆ¡i nà y Hà n sẽ chết. Trước khi Hà n chết, anh phải mang nà ng vỠđây.
Y Vân ngước mắt đẫm lê nhìn chồng. Gương mặt Thiên tái xanh. Y Vân sợ hãi, khóc lớn:
- Anh Thiên!...
Hạo Thiên như kẻ chợt tỉnh cơn mộng du, chà ng nhìn Vân, rồi quay lại nhặt chiếc vòng cẩm thạch:
- Hà n Ä‘i rồi...! không mang theo má»™t cái gì hết kể cả chiếc vòng cẩm thạch. Nà ng há»n dá»—i bá» Ä‘i, thế nà ỵ.. thế nà y thì...Ä‘i đâu?
Y Vân khóc to hơn:
- Lỗi ở em hết, tại em Hà n mới bỠđi, em phải tìm Hà n trở lại mới được.
Và nà ng định chạy ra ngoà i. Bây giỠđến phiên Thiên ngăn giữ:
- Em định đi đâu?
- Äi đâu miá»…n tìm được Hà n thì thôi, tìm không được em cÅ©ng Ä‘i luôn không vá».
Mắt Thiên đỠngầu:
- Anh đã mất má»™t ngưá»i rồi, anh không thể để mất thêm ngưá»i thứ hai. Em không được Ä‘i đâu hết.
Vân đứng yên nhìn chồng, trong tia mắt, lộ sự khiếp sợ, lo lắng, ăn năn và đau khổ. Rồi Vân ngã và o lòng Thiên khóc ngất.
- Sẽ không bao giá»...em xa anh. Anh Thiên! Chúng ta sẽ cùng nhau Ä‘i tìm Hà n, đến bao giá» tìm được thì thôi.
|

09-09-2008, 05:32 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 23
Ba tháng trôi qua.
Má»™t buổi tối, thà nh phố Äà i Bắc vỠđêm bao giá» cÅ©ng rá»±c rỡ, trá»i vừa ngã mà u là đèn đủ ngá»n chiếu sáng. Ãnh sáng mang lại sức sống cho con đưá»ng tấp náºp. Thà nh phố đã trở mình. Xe cá»™ dáºp dìu qua lại, ngưá»i như nước chảy. Äèn đủ mà u chá»›p tắt quay cuồng. Trên các cá»a hà ng ăn, vÅ© trưá»ng, rạp hát, tiếng nhạc vang vang đánh thức bóng đêm. Äây là giá» phút để con ngưá»i giải trÃ, mua vui, để quên hết những nhá»c nhằn trong ngà y.
Ở gần khu Tây Môn, có má»™t vÅ© trưá»ng tên Ngá»n Gió Xanh. Ngá»n Gió Xanh chỉ là má»™t khiêu vÅ© trưá»ng báºc trung. Không lá»›n nhưng cÅ©ng không nhá». Ban nhạc chỉ có hÆ¡n mưá»i ngưá»i, há» Ä‘ang trình tấu má»™t Ä‘iệu nhạc Valse. Aùnh sáng tá»a từ quả cầu xoay trên trần nhà đá», xanh, và ng, tÃm. Äèn piste nhảy má» nhạt, những chiếc bà n nhá» vây quanh piste vá»›i hồng lạp, bạch lạp trữ tình. Khách di động dìu dặt theo âm thanh.
BÃch Hà n mặc chiếc áo dà i xưá»ng xám mà u xanh lục Ä‘áºm, những xâu chuá»—i lóng lánh trên cổ và bông tai, nà ng Ä‘ang bước theo tiếng nhạc bên má»™t ông khách máºp mạp lá»›n tuổi. Bước Valse khá thuần. Hà n nhảy giá»i không kém khách. Còn nhá»› cách đây ba tháng lúc má»›i đến, Hà n không biết má»™t Ä‘iệu vÅ© nà o cả, nhưng bây giá» từ Rumba, Cha Cha Cha, Mambo, À Go Go, Valse...Ä‘iệu nà o nà ng cÅ©ng nhảy được, không những nhảy được mà còn nhảy thuần thục.
Bản năng thÃch ứng cá»§a con ngưá»i là má»™t yếu tố sinh tồn. BÃch Hà n chỉ cần ba tháng đã từ má»™t thiếu nữ yếu Ä‘uối biến thà nh má»™t vÅ© nữ thÆ¡m tho vá»›i biệt danh "Mỹ Nhân Băng SÆ¡n".
Äó là biệt danh mà anh chà ng ca sÄ© Trần Nguyên gán cho Hà n. Trần Nguyên là ca sÄ© cá»™t trụ cá»§a phòng trà nà y. Chà ng rất trẻ, tốt nghiệp đại há»c, thi hà nh quân dịch xong rồi không là m gì hết, nhảy vô chốn đèn hồng là m nghá» ca hát. Khi BÃch Hà n thắc mắc, Nguyên chỉ nhún vai nói:
- Tại tôi thÃch hát, biết là m sao bây giá»?
- Váºy sao không Ä‘i há»c nhạc?
- Tôi không thÃch há»c nhạc, tôi chỉ thÃch hát, hát những bạc nhạc thá»i trang, hát dân ca và ...chuyện tình cá»§a tôi.
Chuyện tình cá»§a hắn? BÃch Hà n thở dà i. Ai cÅ©ng có chuyện riêng hết. NÆ¡i vÅ© trưá»ng không phải là chốn để tỉ tê tâm sá»±, khách đến đây phần lá»›n là để mua vui. Gia đình há» không êm ấm, hạnh phúc không đủ sưởi ấm tâm hồn, há» má»›i đến, và vÅ© nữ như những cánh hoa cần thiết xoa dịu, mặc tình hỠôm ấp. má»™t cảm giác chua xót len lá»i trong hồn. Ngưá»i đẹp Băng SÆ¡n! Cái danh hiệu do sá»± từ chối qua đêm cá»§a Hà n vá»›i khách tạo thà nh. Trần Nguyên nhiá»u lúc ngạc nhiên vá»›i Hà n:
- Cô tưởng nghá» nà y có thể sống cao thượng được sao? Khách đến đây đâu phải để nhảy không? Cô giữ cao giá hay là m Ä‘á»m chỉ thiệt thôi, đừng tưởng khách há» nể vì mình.
- Tôi không cần ai trá»ng tôi. Hà n cưá»i buồn nói - Äã bước chân và o nghá» nà y, còn muốn là m cao thế nà o nữa chứ?
Xoay cốc rượu trong tay, Hà n tiếp:
- Chẳng qua tôi chỉ muốn sống cho mình, cho lương tâm và ...Hà n ngưng lại ná»a chừng, vì lúc ấy trong đầu nà ng bóng Thiên hiện rõ.
- Có phải vì cái anh chà ng ngu dốt cá»§a cô không? Trần Nguyên kêu lên - Man Ni đúng là khá» tháºt.
Man Ni là cái tên trong vÅ© trưá»ng cá»§a Hà n, do ông quản lý chá»n. má»™t cái tên tháºt tầm thưá»ng, nhưng giữa chốn ăn chÆ¡i nà y, có là tên gì cÅ©ng váºy thôi, Hà n không quan tâm lắm đến chuyện đó. má»™t ngưá»i đà n bà để mua vui cho thiên hạ, thì tên há» có kêu lắm cÅ©ng đâu nhằm nhò gì? Hà n như đã quên tên mình, cái tên Du BÃch Hà n cá»§a bao nhiêu năm trước, từ khi đặt chân và o vÅ© trưá»ng Ngá»n Gió Xanh.
Äiệu Valse dứt, Hà n cùng khách trở lại bà n. Gã đà n ông há» Ngô và thưá»ng được ngưá»i ở đây gá»i là ông chá»§ Ngô, má»™t Huê kiá»u từ Phi Luáºt Tân vá» nước và là khách thưá»ng trá»±c nÆ¡i nà y. Ngay lần đầu tiên vừa trông thấy BÃch Hà n, gã đã mê ngay và gá»i nà ng là "cô tiên nhá»". Tiá»n bạc vạn năng. Äánh đổi má»™t tiếng cưá»i. Äá»i lúc nà o cÅ©ng mâu thuẫn bi đát như váºy.
Bây giỠđến lượt Trần Nguyên lên hát, vẫn bản nhạc cÅ© "Bà i Hát Cho Ngưá»i Tình Nhá»", trong bá»™ âu phục cà phê, cà vạt cùng mà u. Trong bóng tối, Nguyên vẫn có thói quen mang kÃnh râm, và chà ng thưá»ng đùa bảo đó là mà u cá»§a bà máºt. Nguyên cầm micro trên tay, vẫng ung dung, vẫn giá»ng ca ấm, bản nhạc buồn trổi khúc:
"Khi tôi còn là cáºu bé con.
Tôi có quen má»™t nà ng con gái nhá».
Nà ng rất xinh.
Và giữa chúng tôi ngáºp đầy tiếng cưá»i.
Nỗi vô tư như hoa với mộng.
Không buồn phiá»n, không âu lo
Äá»i chỉ là những lá»i chim rÃu rÃt.
Chúng tôi đã mơ ước mãi bên nhau.
Má»™ng trẻ con nhiá»u quá.
Nhưng sự trưởng thà nh lại đến quá nhanh.
Một ngà y kia.
Gã đà n ông xa lạ từ đâu đến.
Gã quyến rũ nà ng bằng thế giới đẹp.
Bên kia bỠđại dương.
Và hỠđã cùng cánh chim sắt.
Mịt mù nơi xa thẳm nghìn trùng.
Cũng từ đó.
Thế giới mộng mơ của tôi biến mất.
Ngà y qua ngà y, trưởng thà nh trong tuổi vô duyên.
Tôi không buồn không trách.
Tôi chỉ nhớ hoà i.
má»™t ngưá»i tình bé bá»ng đã qua Ä‘á»i tôi..."
BÃch Hà n nâng cốc rượu, lắng nghe lá»i hát trầm buồn cá»§a Nguyên. "Ngưá»i con gái bé bá»ng". Bản nhạc nghe qua đã bao nhiêu lần rôi mà vẫn thấy hay. Ngay đầu tiên khi đến vá»›i Ngá»n Gió Xanh, vẻ trẻ trung nhưng không biết cưá»i cá»§a Nguyên đã thu hút nà ng. Không phải yêu mà là má»™t sá»± chú ý kỳ thú. Vì váºy có má»™t đêm, khi bên ngoà i trá»i mưa như trút nước, vÅ© trưá»ng ế khách, Nguyên đến là m quen vá»›i Hà n. Há» cùng uống má»™t chút rượu. Cái say ngà ngà là m Hà n bạo dạn há»i:
- Tại sao cứ hát mãi bản nhạc nà y váºy?
Nguyên đã thà nh tháºt:
- Vì đấy là chuyện Ä‘á»i cá»§a tôi. má»™t chuyện quá bình thưá»ng mà ngưá»i thanh niên nà o cÅ©ng có thể gặp, phải không?
- Vâng. Hà n nhấp rượu - Anh có chuyện riêng cá»§a anh, tôi cÅ©ng có chuyện riêng cá»§a tôi, chuyện anh bình thưá»ng nhưng chuyện cá»§a tôi lại ly kỳ như không có tháºt, nó xảy ra cùng thá»i cá»§a chúng ta.
- Man Ni có thể kể tôi nghe không?
Thế là Hà n kể. Chuyện thế nà o nà ng kể hết ra thế ấy. Có lẽ tại rượu, có lẽ tại mưa mà cÅ©ng có lẽ lại vì buồn hay vì giá»ng hát cá»§a Nguyên?
Trần Nguyên nghe xong đã nhìn Hà n há»i:
- Thế bây giá» Man Ni còn yêu ngưá»i anh rể cá»§a Man Ni nữa không?
Hà n gáºt đầu:
- Còn anh? Anh vẫn yêu ngưá»i bạn gái nhá» cá»§a anh chứ.
Nguyên cÅ©ng gáºt đầu.
Từ đó hai ngưá»i như bạn. Má»—i đêm tan giá», Nguyên thưá»ng ghé qua nhà Hà n chÆ¡i. Äó là căn nhà mướn, nhá» thôi nhưng rất ngăn nắp. Hà n thưá»ng má»i Nguyên đến hà n huyên, nhưng giữa hai ngưá»i chỉ có tình bạn, má»™t thứ tri ká»· tuyệt đối chưa có gì xảy ra hết. Chẳng qua chỉ vì cảm giác "Cùng là ngưá»i lạc lõng trong Ä‘á»i.Gặp nhau cùng cảm ná»—i sầu cá»§a nhau" váºy thôi.
Má»™t hôm, Trần Nguyên đã mang đến má»™t tá» báo, chà ng đưa mục rao vặt cho Hà n xem, há»i:
- Có phải ngưá»i ta đăng báo tìm Man Ni đây không? Hà n Ä‘á»c báo, má»™t mảnh nhắn tin nhá» là m nà ng đỠmắt:
"BÃch HÃ n.
Hối háºn không còn kịp, nhá»› nhau đến bao giá»?
Hãy trở vỠđừng xa nhau nữa nhé em!
Vân Thiên"
Hà n ngẩng đâu lên, cưá»i buồn:
- Vâng, tìm tôi đấy, bản tin nà y đăng cả tháng nay rồi, tôi đã Ä‘á»c thấy từ lâu.
Nguyên thắc mắc:
- Váºy sao không vá» Ä‘i, Man Ni còn yêu hắn mà ?
- Vá» rồi chuyện cÅ© lại tái diá»…n. Hà n nói - Chuyện không vui xảy ra má»™t lần là có thể xảy ra hoà i. Váºy thì vá» chi để lại phải bá» ra Ä‘i?
Và Hà n cúi đầu thở dà i:
- Sẽ không bao giá» tôi vá» nữa, vắng tôi há» sẽ hạnh phúc, có tôi Ä‘á»i há» sẽ phải xáo trá»™n.
Trần Nguyên tròn mắt:
- Thế Man Ni định rồi sẽ là m gì? Không lẽ suốt Ä‘á»i đóng vai vÅ© nữ hoà i à ?
Hà n lắc đầu:
- Tôi không có nghÄ© gì hết. Äi được bước nà o đỡ bước nấy, hiện tôi Ä‘ang cần tiá»n cho đứa em gái tôi há»c hết báºc tú tà i.
Trần Nguyên thà nh tháºt:
- Váºy tôi thà nh tháºt khuyên Man Ni nhé! Hãy lợi dụng khi mình còn trẻ, còn đẹp. Tìm má»™t lão già già u có nà o Ä‘i. Nếu không thì cứ Ä‘i ăn tá»± nhiên vá»›i há», moi má»™t số tiá»n, chứ dù sao thì cÅ©ng đến nước nà y rồi, có ai cần Man Ni phải gìn giữ trinh tiết.
Nhưng Hà n lắc đầu:
- Không được, tôi không thể là m chuyện đó được.
Trần Nguyên nhún vai:
- Như váºy là Man Ni gà n lại ngu nữa.
- Có lẽ váºy. Hà n cưá»i nói - Còn anh, anh định sẽ là m gì?
- CÅ©ng như cô váºy thôi, đến đâu hay đến đó.
- Sao không tìm má»™t ngưá»i nà o đó lấy là m vợ cho rồi, không lẽ anh còn chá» cô ấy à ?
- Man Ni cÅ©ng biết, Ä‘á»i ngưá»i vô thưá»ng. Trần Nguyên đáp - Biết đâu má»™t ngà y nà o đó cô nà ng lại chẳng trở vá» Äà i Loan, lúc đó chúng tôi láºp lại cuá»™c Ä‘á»i chưa muá»™n.
Hà n giương to đôi mắt:
- Như váºy có nghÄ©a là anh còn gà n hÆ¡n tôi.
Thế là há» cùng cưá»i.
Và như thế, có má»™t hôm, Trần Nguyên đưa Hà n vê nhà . Äi giữa lòng đêm vắng, cả hai cùng thấy lạc lõng cô đơn. Äèn đưá»ng má» nhạc soi bóng lúc trước lúc sau. Hôm ấy, Nguyên có vẻ hÆ¡i say rượu, anh chà ng đột ngá»™t đỠnghị vá»›i Hà n:
- Man Ni! Thôi thì chúng ta lấy nhau đi?
Hà n ngạc nhiên:
- Tại sao?
Vì chúng ta Ä‘á»u là những kẻ gà n dở. Gà n dở lấy nhau là xứng quá rồi.
Hà n cưá»i:
- Là m sao là m chuyện đó cho được, dù chúng ta Ä‘á»u là những kẻ khổ Ä‘au, có những tâm sá»± riêng, nên có lấy nhau cÅ©ng chưa chắc là hạnh phúc được.
Trần Nguyên thở dà i:
- Man Ni nói đúng, hạnh phúc sẽ không bao giỠđến với những kẻ vô duyên.
Vâng, vá»›i những kẻ khổ Ä‘au, hạnh phúc sẽ không bao giỠđến. BÃch Hà n ngồi uống rượu, nhìn Nguyên hát. Anh chà ng lúc nà o cÅ©ng mong má»i đợi chá» ngưá»i yêu trở vá», nhưng sẽ chỠđến bao giá»? Gã đà n ông máºp ngồi cạnh nà ng lên tiếng:
- Man Ni! Man Ni nghĩ gì thế?
Hà n cưá»i:
- Dạ đâu có. Bây giỠanh có muốn nhảy không?
Lướt ra piste nhảy, má»™t bản Mambo. BÃch Hà n tì ngưá»i lên vai ngưá»i đà n ông. Từng bước, từng bước ngắn vá»›i má»™t trái tim trống rá»—ng. Gã há» Ngô ôm sát Hà n và o lòng, gã thấy hết sức mãn nguyện. Äêm nay là má»™t đêm thần tiên, chưa bao giá» gã thấy Man Ni ngoan ngoãn thế nà y. Há» quay cuồng, quay cuồng trên piste, hết bản nà y tá»›i bản khác cho đến khi đêm đã tháºt khuya.
Sau cùng rồi cÅ©ng má»i, há» trở vá» bà n. Vừa ngồi xuống Hà n đã được má»™t bạn đồng nghiệp bước tá»›i nói nhá»:
- Chị bỠbà n nà y đi, ông khách đằng kia chịu mua ticket chị một giỠmột trăm bạc kìa, ông ta mua hết số giỠcòn lại hôm nay của chị.
Hà n nhìn đồng hồ, chỉ còn ná»a tiếng nữa là vÅ© trưá»ng sẽ đóng cá»a. Nà ng há»i:
- Khách quen hả
- Không phải, lạ.
Hà n chau mà y có vẻ khó nghÄ©. Nhưng đây không phải là má»™t trưá»ng hợp hiếm. Hà n đứng dáºy, xin lá»—i gã há» Ngô. Gã có vẻ không vui lắm nhưng muốn chứng tá» mình quân tá» nên dồng ý, và Hà n Ä‘i theo chị cai gà đến má»™t góc tối.
- Cô Man Ni đến đây rồi.
Hà n đứng trước bà n nhá». Sau lá»i giá»›i thiệu cá»§a ngưá»i cai gà , nhìn rõ khuôn mặt khách trước mặt, trái tim Hà n như rÆ¡i và o vá»±c sâu. Không ai khác hÆ¡n là chà ng, khuôn mặt tiá»u tụy, hốc hác, má»™t Ä‘iếu thuốc trên tay vá»›i đôi mắt như dán chặt lấy Hà n.
Hà n rã rá»i ngồi xuống ghế, trước mắt nà ng là má»™t cõi sa mù.
- Sao biết em ở đây mà anh đến tìm?
Hạo Thiên dụi tắt thuốc, rồi đốt thêm một điếu nữa:
- BÃch Hà cho biết.
À thì ra BÃch Hà , trẻ con không bao giá» giữ mãi được bà máºt.
- Anh...Anh bắt đầu hút thuốc tự bao giỠthế?
- Sau khi em Ä‘i. Hạo Thiên nhả khói - BÃch Hà n! Em độc lắm, anh chịu thua em. Äăng báo rao hằng ba tháng trá»i, kiếm hết cả má»™t thà nh phố Äà i Bắc, anh thiếu Ä‘iá»u muốn lạy BÃch Hà , má»›i được nó nói chá»— em...Em ác thiệt!
BÃch Hà n chá»›p mắt, lệ chảy dà i theo má, nà ng yên lặng, không muốn giải thÃch, vì giải thÃch cÅ©ng không Ä‘i đến đâu...Từng giá»t lệ, từng giá»t rÆ¡i. Hà n không mang theo khăn tay cÅ©ng kho6ng nhá»› mang theo giấy thấm. Nhưng đã có khăn tay cá»§a Thiên.
- BÃch Hà n! Giá»ng Thiên đổi nhẹ - Bây giá» tất cả Ä‘á»u trôi qua hết rồi phải không em? Em cÅ©ng nên bá» qua
chuyện cũ. Anh đến đây là để...để rước em vỠnhà ...
Hà n ngẩng lên, lắc đầu:
- Không...Em không có nhà .
Thiên trừng mắt:
- Em nói thế là sao?
Hà n xác định:
- Em không có nhà .
Hạo Thiên xiết mạnh tay Hà n, chà ng có vẻ giáºn dữ:
- Em đừng chá»c giáºn anh, lúc gần đây anh dá»… nổi nóng lắm, anh không muốn cãi nhau hay tranh luáºn vá»›i em, đã lâu rồi không có đêm nà o anh ngá»§ thẳng giấc, em hiểu không? Tối nay, ngay từ 8 giá» anh đã có mặt ở đây, ngồi đây nhìn em suốt má»™t buổi tối, em không thể sống ở đây được nữa, anh đến rước em vá» nhà . Muốn hay không em cÅ©ng phải Ä‘i theo anh.
Hà n nhìn Thiên, chà ng đã thay đổi tháºt nhiá»u, chà ng không còn vồn vã vui vẻ như trước. Bây giá» ngồi trước mặt Hà n là má»™t gã đà n ông say rượu gây gổ và nóng tÃnh. Hà n thở dà i:
- Chẳng bao giá» em vá» vá»›i anh. Em thà nh tháºt xin lá»—i, nhưng không bao giá» em vỠđược.
Thiên trợn mắt lớn tiếng:
- Em...
Nhưng chà ng láºp tức tá»± khắc ngay được. Thiên hút thuốc, nhưng những ngón tay run rẩy.
- BÃch Hà n! Bây giá» em muốn anh phải là m sao chứ? Em cứ đưa Ä‘iá»u kiện cá»§a em ra Ä‘i? Có phải em chỉ trở vá» bao giá» anh ly dị Y Vân không?
Hà n lắc đầu:
- Chắc anh cũng hiểu em mang ơn chị Vân thế nà o, em yêu chị ấy ra sao chứ? Em chỉ muốn anh chị hạnh phúc...
Thiên vỗ mạnh tay xuống bà n:
- Không có em lấy gì hạnh phúc chứ?
Hà n giáºt mình, những ngưá»i ngồi gần đấy cÅ©ng giáºt mình quay lại. Trần Nguyên tưởng Hà n bị khách say rượu hà nh hạ, nên bước tá»›i can thiệp. Chà ng nắm tay Hà n nói:
- Äến giá» nghỉ rồi. Man Ni! tôi đưa em vá» nhé!
BÃch Hà n vá»™i rút tay vá»:
- Anh Nguyên, đây là anh Thiên.
- À!
Trần Nguyên sá»ng ngưá»i ra nhìn Thiên. Mặt Hạo Thiên tÃm ngắt. Hà n hiểu chuyện đẩy Nguyên:
- Anh Nguyên vỠtrước đi nhé, chút nữa tôi sẽ vỠsau.
Nguyên ngáºp ngừng má»™t chút má»›i chịu bá» Ä‘i. Hạo Thiên trừng mắt vá»›i Hà n:
- Äây là nguyên do khiến em không vá», phải không?
BÃch Hà n ngỡ ngà ng nhìn chồng:
- Anh tưởng là ...
- Tên hát ca vô loại đó. Hạo Thiên hét - Hắn là ngưá»i yêu má»›i cá»§a em phải không? Hèn gì chẳng để ý đến lá»i nhắn tin cá»§a anh, chẳng thèm trở vá» vá»›i ngưá»i cÅ©.
Hà n lặng ngưá»i:
- Anh say rồi, thôi chúng ta ra ngoà i, có chuyện gì cứ ra ngoà i nói.
- ÄÆ°á»£c. Hạo Thiên dụi tắt tà n thuốc, đứng dáºy - Tôi có cần phải đưa tiá»n trước không? Nghe nói những ngưá»i hà nh nghá» vÅ© nữ như em có giá cả mà ? Bao nhiêu?
BÃch Hà n chỉ biết trừng mắt. Hạo Thiên biết mình nặng lá»i nên xoa dịu:
- BÃch Hà n! Tha lá»—i cho anh! Anh có cảm giác như mình sắp chết nên nói năng báºy bạ hết. BÃch Hà n! Chuyện cÅ© lá»—i ở anh cả, hãy tha thứ cho anh, theo anh vá» nhà nhé? Nếu em có thiếu tiá»n ngưá»i ta, anh sẽ trả hết, giải quyết dứt khoát hết.
Nước mắt trà n mi, Hà n kéo tay Thiên:
- Thôi ra ngoà i, có chuyện gì rồi sẽ nói sau.
Thiên lặng lẽ nhìn Hà n rồi thở dà i:
- Thôi được, ra ngoà i rồi sẽ tÃnh, anh sẽ không nổi nóng nữa đâu, chúng ta sẽ nói chuyện đà ng hoà ng. Anh biết em vẫn còn yêu anh, em không có yêu tên ca sÄ© kia hay bất cứ má»™t ngưá»i nà o khác, phải không Hà n?
Hà n lau nước mắt:
- Thôi ta đi.
Hạo Thiên yên lặng theo Hà n bước ra khá»i quán Ngá»n Gió Xanh, những bước chân loạng choạng không vững.
Hà n phải dìu chồng.
- Anh say thế nà y là m sao lái xe được? Nhà em cũng gần đây, thôi ta thả bộ nhé!
Gió đêm đầu hè thoáng lạnh, Hạo Thiên như kẻ mất hồn bước cạnh Hà n, chà ng lải nhải:
- Anh biết em không yêu ai hết ngoà i anh, vì em từng bảo...em chỉ yêu một mình anh thôi, phải không Hà n...?
|

09-09-2008, 05:33 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 24
Vừa và o tá»›i nhà Hà n, Hạo Thiên đã ngã phịch xuống ghế. Chà ng nhìn quanh. má»™t chiếc giưá»ng, hai chiếc tá»§ nhá», má»™t bà n trang Ä‘iểm và hai chiếc ghế để tiếp khách. Äó là tất cả đồ đạc trong nhà Hà n. Cách bà i trà giống như ở những căn phòng ở khách sạn, có lẽ đây là cư xá đặc biệt dà nh cho vÅ© nữ thuê. Hạo Thiên thở dà i, tim Ä‘au nhói. Chà ng thấy vá»›i bất cứ giá nà o cÅ©ng phải đưa Hà n vá», không thể mặc tình để Hà n nhem nhuốc trong vÅ© trưá»ng, chung đụng vá»›i đám ca sÄ© vô loại, mấy cai gà và những ông già u tiá»n chỉ biết mua vui.
BÃch Hà n rót má»™t cốc nước mang lại cho Thiên, giá»ng nà ng ấm:
- Uống chút trà giải rượu Ä‘i anh. Xưa nay anh đâu thÃch uống rượu, sao hôm nay lại uống nhiá»u thế?
Hạo Thiên đỡ ly trà đặt xuống bà n, chà ng giữ chặt lấy Hà n:
- Căn nhà nà y em thuê?
Hà n gáºt đầu, Hạo Thiên há»i tiếp:
- Trả hết tiá»n nhà chưa?
Hà n ngạc nhiên:
- Em má»›i đóng cả má»™t năm tiá»n thuê nhà mà ?
- Có nghÄ© là em không thiếu tiá»n thuê?
Hà n gáºt đầu. Thiên đứng báºt dáºy:
- Tốt lắm! Thế thì để anh phụ em thu xếp đồ đạc. Va li em đâu rồi? Xách tay nữa? Thôi được rồi, bỠhết cũng được, ở nhà vẫn còn. Quần áo của em? Mang theo những thứ nà y vỠlà m gì?
BÃch Hà n nắm tay Thiên, ngồi xuống mép giưá»ng giá»ng nhá» nhẹ nhưng cương quyết:
- Anh Thiên! Anh suy nghĩ kỹ một chút được không?
- Anh đã suy nghĩ rất kỹ.
Hà n nhấn mạnh:
- Em phải nói rõ anh biết, em không thể theo anh vá», không bao giá» vá» vá»›i anh nữa, vì váºy xin anh đừng đụng đến đồ đạc, cÅ©ng đừng mong lay chuyển em, anh cứ coi như chưa bao giá» biết em, chưa bao giỠở vá»›i em váºy.
Hạo Thiên đứng trước giưá»ng, mắt mở to, mặt tái ngắt, nhưng chà ng vẫn cố trấn áp cÆ¡n sóng trong lòng:
- à em muốn nói là ...em muốn xóa bá» hết những ngà y cÅ©? Em phá»§ nháºn hình bóng anh trong tim em? Em thÃch là m vÅ© nữ, em thÃch sa Ä‘á»a...phải không?
- Anh muốn nghÄ© sao thì nghÄ©, nói sao thì nói. Má»™t ngưá»i đà n bà , đã Ä‘i đến nước nà y còn dám cho là mình thanh tao cao quà sao được? Em không có ý xóa bá» hết những ngà y chung sống cÅ© cá»§a chúng ta, vì là m sao xóa nhòa được ká»· niệm, em cÅ©ng không phá»§ nháºn giá trị cá»§a cuá»™c sống chung đó. Thú tháºt, nếu không phải vì anh, có lẽ em đã không...
Giá»ng Hà n như nghẹn lại, má»™t lúc lâu má»›i nói tiếp:
- Em biết con ngưá»i em hèn hạ, bẩn thỉu, nếu anh xa được em thì em không còn gì cảm Æ¡n bằng...
Lá»i cá»§a Hà n như má»™t ngá»n roi quất mạnh lên tim Thiên. Chà ng đột nhiên bừng tỉnh. CÆ¡n say đã trôi hết, mồ hôi rịn ra trán. Ta Ä‘ang là m gì đây? Ta đã nói gì? Äể van Hà n trở vá» hay để là m nhục ngưá»i từng yêu quÃ? Thiên thấy thái độ cá»§a mình đã là m khoảng cách hai ngưá»i cà ng xa hÆ¡n. Chà ng nhìn nà ng, rồi không còn chịu được, Thiên quỳ xuống nắm tay Hà n:
- Anh xin lá»—i em, BÃch Hà n! Chỉ tại đầu anh rối rắm quá, em hiểu cho anh say anh không còn kiểm soát được lá»i nói, nếu còn yêu anh xin em bá» qua cho.
Hà n chá»›p mắt, những giá»t lệ rÆ¡i xuống:
- Cám ơn anh đã thương em.
- Em không còn tin anh sao?
- Tin chứ. Hà n đáp - Lúc nà o em cÅ©ng tin anh, có Ä‘iá»u anh không chịu suy nghÄ© thêm má»™t chút, sá»± ra Ä‘i cá»§a em không phải chỉ vì má»™t phút há»n dá»—i hay buồn phiá»n mà là vì em...yêu anh.
- Vì yêu anh? Thiên trợn mắt - Nếu tháºt tình yêu anh thì anh nghÄ© không có gì chứng tá» tốt hÆ¡n là m em hãy cùng anh vá» nhà .
- Chuyện đó xin chịu. Hà n lắc đầu cương quyết - Ngay khi chị Vân nổi nóng hạ lệnh, em đã ý thức được rằng, nhà há» Cao không còn là chá»— để em dung thân. Anh Thiên! Chị Vân là ngưá»i có Æ¡n cứu mạng em, ngay từ lúc chưa quen thân, chị đã có thể cởi áo khoác ngoà i giữa mùa đông lạnh cắt cho em, hà nh động đó khiến em cảm động. Äừng nói chi đến lúc trong bệnh viện, chị đã thức ngà y đêm chăm sóc em, đưa em từ cõi chết trở vá». Chị Vân hiá»n, toà n thiện và cao cả. Trên Ä‘á»i nà y khó kiếm được má»™t ngưá»i thứ hai như chị ấy. Nhưng tối hôm ấy, chị Vân đã nổi giáºn, đã mắng và đuổi em, hạ lệnh cho em đừng bước chân và o nhà há» Cao nữa.
- Em còn giáºn chị Vân? Äể anh Ä‘iện thoại bảo Vân đến ngay nhé! Từ khi em bá» nhà ra Ä‘i, Vân đã Ä‘au khổ không kém anh, Vân đã hối lá»—i, để anh bảo Vân đến xin lá»—i em nhé!
BÃch Hà n buồn bã:
- Äừng là m thế anh Thiên, là m như váºy cÅ©ng bằng giết em thôi. Anh không hiểu gì hết, em có giáºn chị Vân bao giỠđâu? Chị Vân có toà n quyá»n hà nh hạ, đánh Ä‘áºp em, em không giáºn. Có Ä‘iá»u, cÆ¡n thịnh ná»™ cá»§a chị hôm ấy đã mở cho em thấy má»™t sá»± tháºt, là tình yêu không thể san sẻ cùng lúc cho hai ngưá»i. Anh Thiên! Chị Vân quá yêu anh. Trước khi có sá»± chen và o cá»§a em, Ä‘á»i sống anh chị đã hoà n toà n hạnh phúc. Và sá»± hiện diện cá»§a em chỉ là m chị Vân khổ thôi. Chị đã tiá»u tụy thấy rõ. Tiếng cưá»i nói tươi vui hà ng ngà y biến mất, chỉ vì em. Thuở xưa, lúc nà o em cÅ©ng mong có dịp Ä‘á»n Æ¡n chị Vân, nhưng em đã không là m được việc đó, kết quả em yêu anh và biến ân thà nh oán, em đã xui hạnh phúc hai ngưá»i tan vỡ, là m khổ chị Vân. Bây giá», cách duy nhất chuá»™c tá»™i là em phải ra Ä‘i tháºt xa. ChÃnh vì nghÄ© kỹ như váºy má»›i có ngà y nay, chứ không phải em giáºn há»n gì hết. Anh đừng nghÄ© oan tá»™i nghiệp!
- Tốt lắm! Hạo Thiên nắm chặt tay Hà n - Em nói bao nhiêu đó đủ chưa? Em bảo là em ra Ä‘i không phải vì giáºn há»n, buồn ai hết mà chỉ vì hạnh phúc cá»§a anh vá»›i Vân. Thế thì, bây giá» anh giản dị nói cho em biết, sau khi em Ä‘i rồi, Y Vân lúc nà o cÅ©ng chảy nước mắt vì nhá»› em, nghÄ© đến em; còn anh suốt ngà y lông bông trên phố kiếm tìm. Không ai vui hết, trừ trưá»ng hợp em trở vá», em hiểu không?
- Tất cả chỉ có nghÄ©a tạm thá»i. Hà n nói - Sá»± ra Ä‘i cá»§a em giống như sá»± loại trừ má»™t ung nhá»t, lúc đầu ai cÅ©ng đớn Ä‘au nhưng rồi lâu dần, thá»i gian sẽ phôi pha, vết thương sẽ là nh. Trái lại, nếu em không dứt khoát, cứ ở lại, ung nhá»t sẽ cà ng lúc cà ng to và đến má»™t lúc trở thà nh bất trị, khổ lắm!
- Cái gì mà ung nhá»t? Thiên lá»›n tiếng - Anh đã tìm em, dù em có nói thế nà o, anh cÅ©ng muốn em vá» vá»›i anh.
Hà n lắc đầu:
- Äừng, vô Ãch anh Thiên ạ! Không thuyết phục được em đâu.
Thiên trừng mắt:
- Em nói tháºt chứ?
- Vâng, sẽ không bao giỠem vỠvới anh.
Hai tay Thiên nắm chặt hai tay Hà n, lắc mạnh:
- Em phải theo anh, bắt buá»™c em phải vá» vá»›i anh. Thiên lá»›n tiếng, mắt đỠngầu - Anh không cãi lý vòng vo vá»›i em nữa. Äi, phải Ä‘i!
Hà n vùng vẫy, nà ng ngã nhoà i xuống giưá»ng, há» bắt đầu như hai tên đô váºt, giữ chặt lấy nhau, cuá»™c chiến chẳng Ä‘i đến đâu hết. Hà n vừa thở hổn hển vừa khóc. Thiên nắm chặt áo Hà n kéo mạnh. Vải rách, cả hai hoảng hốt và ...Rồi Thiên mở trừng đôi mắt to...
Chà ng như kẻ má»™ng du hay bị quá»· hốt hồn. Thiên quên cả cuá»™c mặc cả lôi vá», chà ng chồm tối. Hà n không phương trốn lánh, nhưng Hạo Thiên không còn lôi nà ng dáºy nữa, mà giữ chặt lấy nà ng...
Tay chân rã rá»i, Hà n nằm bất động, mặc cho ý thức bồng bá»nh trôi, mặc Thiên muốn thế nà o thì muốn, Hà n không chống trả, cÅ©ng không định chống vì chà ng là ...ngưá»i đà n ông duy nhất trong Ä‘á»i nà ng.
Sóng gió rồi cÅ©ng trôi qua, đêm đã tháºt khuya, Hà n gối đầu trên tay Thiên. CÆ¡n say đã qua rồi, Thiên đã tỉnh táo và tá» ra ôn hoà :
- Bây giỠem có còn dám nói là không yêu anh nữa không?
- Em chưa há» nói không yêu anh bao giá».
- Váºy tại sao chúng ta lại cãi nhau?
- Em có cãi với anh bao giỠđâu?
- Thế có nghĩa là em sẽ vỠvới anh, phải không?
Hà n yên lặng, Thiên vuốt ve mắt môi Hà n, chà ng láºp lại câu há»i:
- Em còn yêu anh, em không muốn xa anh, vì váºy em phải vá» vá»›i anh, phải không Hà n?
Lá»i cá»§a chà ng đầy tÃnh chất ru ngá»§. Lý trà vùng vẫy, tình cảm dằng co, sau cùng rồi cái gì phải thắng sẽ thắng, Hà n nhắm mắt lại nói nhá»:
- Em yêu anh, chÃnh vì yêu anh nên không muốn anh bị khổ sở, quấn quÃt, vì váºy em không thể theo anh vỠđược.
Thiên tỠra nhẫn nại:
- Em không còn là vợ anh sao?
Hà n chớp mắt:
- Em có là vợ chÃnh thức cá»§a anh bao giỠđâu?
Tay Thiên nâng cằm Hà n:
- Em đang trách móc anh?
- Không có chuyện đó, vì chÃnh em hiến thân cho anh, em không đòi há»i danh nghÄ©a, em chỉ muốn nói cho anh biết má»™t sá»± tháºt.
Mắt Thiên tóe lá»a trở lại:
- Anh khuyên em đừng chá»c giáºn anh nữa.
- Em cÅ©ng mong anh không nổi giáºn.
- Váºy thì...Thiên van xin - Em phải vá» vá»›i anh Ä‘i.
- Em đã bảo là không được.
Thiên trừng mắt:
- ÄÆ°á»£c rồi, váºy phải nói rõ lý do.
Nhưng như sá»±c nhá»› ra, Thiên hạ thấp giá»ng:
- Äấy em thấy không, lúc nà o anh cÅ©ng bê bối, tại sao cứ đòi há»i em trở vá» mà không giải quyết hết những rắc rối trước cho em. Hôm em Ä‘i không mang theo má»™t cái gì hết. Tiá»n không, cá»§a cải cÅ©ng không, lại còn phải lo lắng tiếp tế cho gia đình, nên phải tá»±a thân và o vÅ© trưá»ng tìm sống. Vì váºy, BÃch Hà n! Anh hiểu, chắc chắn em đã nợ vÅ© trưá»ng tháºt nhiá»u. Em ký hợp đồng vá»›i há» bao nhiá»u, nói Ä‘i để anh lo liệu giùm cho em?
BÃch Hà n quay mặt Ä‘i, mặc cho những giá»t nước mắt chảy dà i:
- Em không có vấn đỠgì để anh lo liệu hết, em cũng không muốn theo anh vỠnhà .
Thiên ngẩn ra:
- Thôi anh hiểu rồi. Chà ng nói - Có phải em sợ ba mẹ anh biết em là m vÅ© nữ rồi khinh thưá»ng, hay em ngại Y Vân? Äừng lo, anh thỠđây, sẽ không bao giá» anh cho há» biết chuyện đó, không ai biết dược ba tháng qua em đã là m gì.
Hà n cắn môi, không nói gì hết. Thiên nói tiếp:
- Äó em thấy không, anh Ä‘oán là đúng Ä‘iá»u cá»§a em nghÄ© ngay. Bây giá» chúng ta sắp đặt má»™t câu chuyện để đánh tan sá»± nghi ngá» cá»§a những ngưá»i ở nhà xem nà o...Em vá» vá»›i anh chắc chắn sẽ vui hÆ¡n, anh sẽ yêu em nhiá»u hÆ¡n, anh hứa không để em bị xúc phạm gì nữa, chúng ta sẽ sống bù trừ những tháng Ä‘au khổ vừa qua.
Nước mắt lại chảy dà i xuống má Hà n:
- Em xin lỗi anh, em rất cảm động trước những sự lo lắng chu đáo của anh, nhưng không bao giỠem vỠnữa được.
- Tại sao?
Thiên sa sầm nét mặt, Hà n nhìn thẳng và o thực tại :
- Em đã nói hết vá»›i anh. Vì hạnh phúc gia đình anh và chị Vân, em đã bá» Ä‘i, nếu bây giá» trở vá» thì bao nhiêu công lao cÅ© sẽ thà nh dã trà ng xe cát. Em nói rồi, em chỉ là chiếc bướu độc trên hạnh phúc cá»§a anh chị, vắng em, Ä‘á»i sống anh chị êm thắm.
- Anh không muốn nghe những lý luáºn gà n bướng cá»§a em.
Thiên lá»›n tiếng hét, chà ng đã nổi nóng, ngồi báºt dáºy trên giưá»ng vá»›i đôi mắt ngầu Ä‘á».
- Anh không cần gì hết, anh chỉ muốn em trở vá», em có nghe không hay là còn chá» anh xá» dụng đến vÅ© lá»±c?
Hà n lắc đầu:
- Anh không cần phải xỠdụng đến vũ lực vì anh hiểu, vũ lực vô dụng đối với em.
- Thế em...Thiên giáºn cứng ngưá»i, rồi như quả bong bóng xì hÆ¡i, chà ng ôm đầu - Chưa bao giá» anh lại khổ sở thế nà y, em ác lắm, em dà y vò anh chi lắm hở?
BÃch Hà n cúi đầu cố ngăn tiếng khóc. Thiên đột nhiên vùng dáºy, kéo tay Hà n lắc mạnh:
- Em phải cho tôi biết, hắn là ai?
Hà n giáºt mình:
- Hắn nà o?
- Äừng dấu. Thiên hét - Gã đà n ông cá»§a em đấy. Có phải gã đã không cho em trở vá» vá»›i anh không? Hắn là ai?
Hà n trừng to mắt:
- Anh...Tại sao lại dá»±ng đứng như váºy? Phải rồi, có phải nếu có sá»± hiện diện cá»§a hắn anh má»›i bình tâm, má»›i chịu buông tha em, phải không?
- Äừng lừa dối, đừng bảo anh là không há» có gã đà n ông nà o khác. Thiên lại hét - Em đổi khác nhiá»u quá rồi, xưa em bảo là chỉ là m nô lệ cho anh, em là con mèo ngoan ngoãn, còn bây giá», anh đã van xin em biết bao lần thế mà em vẫn không chịu vá», như váºy là phải có sá»± hiện diện cá»§a ngưá»i đà n ông khác chứ còn gì nữa? Hắn là ai?
Thiên nắm vai Hà n lắc mạnh, Hà n chỉ biết khóc:
- Äừng là m thế em Ä‘au lắm. Äừng anh!
Thiên buông Hà n ra, giáºn dữ quay Ä‘i mặc áo và o. Chà ng móc gói thuốc trong túi ra, định tìm má»™t Ä‘iếu, nhưng chỉ có chiếc há»™p rá»—ng. Thiên ném há»™p và o góc. BÃch Hà n lặng lẽ nhìn chồng, rồi kéo há»™c tá»§ trên đầu giưá»ng lấy ra má»™t gói thuốc ba số 5, đặt trước mặt chà ng.
Thiên cầm gói thuốc, nhìn chầm chầm và o mặt Hà n:
- Em cũng hút thuốc nữa à ?
- Không có. BÃch Hà n lắc đầu - Cái nà y cá»§a anh Trần...
Vừa nói tá»›i đây Hà n má»›i thấy mình lỡ lá»i, ngừng lại.
- À! Thiên như khám phá ra Ä‘iá»u gì má»›i lạ - Thì ra chồn có dấu thế nà o rồi cÅ©ng lòi Ä‘uôi. Hắn là ai? Là ....ai?
Hà n khóc:
- Anh Trần Nguyên đấy.
- Trần Nguyên? Thiên bước tới đay nghiến - Trần Nguyên là ai chứ?
- Anh chà ng ca sÄ© mà anh đã thấy ban nãy. BÃch Hà n vừa nói vừa khóc. Nà ng biết hiểu lầm đã nổ lá»›n trong tim Thiên - Nếu anh muốn em phải có má»™t ngưá»i đà n ông má»›i thá»a mãn, má»›i chịu buông tay thì đấy...em xin nháºn đấy. Trần Nguyên là ca sÄ©, là bạn trai, ngưá»i yêu hay chồng em cÅ©ng được. Tùy anh muốn nghÄ© là m sao thì nghÄ©. Anh cứ tưởng tượng là em đã sống chung vá»›i hắn ba tháng rồi. Bao nhiêu đó đủ thá»a mãn anh chưa?
"Bốp"!
Thiên cho Hà n má»™t cái tát tai trá»i giáng, Hà n sững sá» im miệng. Thiên đã y phục chỉnh tá», mặt tái xanh. Chà ng ném gói thuốc vá» phÃa Hà n:
- Äúng là thứ...** thõa!
Hà n chết Ä‘iếng, tá»±a ngưá»i và o thà nh giưá»ng, không có má»™t tiếng tá» bà y, chỉ có mắt to mở lá»›n.
- Không ngá» trên Ä‘á»i nà y còn có những kẻ ngu xuẩn như tôi đến van xin cô trở vá». Thôi được, cô đã là "dân" chuyện nghiệp rồi thì thôi tôi xin chịu thua. Cuá»™c "giao dịch " vừa qua tôi có cần trả tiá»n không? Bao nhiá»u? Tôi chẳng trả rẻ đâu mà sợ.
Thiên móc trong túi ra một xấp giấy bạc, không cần đếm và ném mạnh xuống đất:
- Cô yên tâm, tôi sẽ không gây rắc rối cho cô nữa đâu. Nếu tôi lại đến thì không còn ai ngu xuẩn như tôi nữa.
Rồi chà ng tông cá»a, bước nhanh ra ngoà i. BÃch Hà n lết xuống giưá»ng, toà n thân run rẩy. Nhìn những tấm giấy bạc vô tình rải rác, lòng nhói Ä‘au, nước mắt chảy dà i.
|

09-09-2008, 05:34 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 25
Äà i Loan chỉ ấm được đến đầu mùa hạ là cái nóng như thiêu lại đến. Cái nóng cá»§a tháng 6 Ä‘uổi xua hết gió mát, cả châu thà nh Äà i Bắc như đặt trong há»a lò.
Khiêu vÅ© trưá»ng có máy lạnh, nhưng số ngưá»i chen chúc quá đông, cá»™ng thêm tiếng nhạc, tiếng trống, khói thuốc máºp má» khiến cho không khà tháºt khó thở.
BÃch Hà n từ lúc khiêu vÅ© trưá»ng mở cá»a đến giỠđã tiếp được mấy ngưá»i khách, nà ng khiêu vÅ© liên miên. Hôm nay ban nhạc chÆ¡i nhạc đó có vẻ bệnh hoạn quá! Äụng tà là Valse, Valse và Valse. Quay mấy vòng là Hà n đã thấy choáng váng. Khi Hà n bước và o phòng rá»a mặt, Trần Nguyên đã chặn nà ng lại âu lo:
- Tốt nhất là Man Ni nghỉ sá»›m Ä‘i, tôi thấy Man Ni có vẻ không khá»e đấy.
Và o phòng rá»a mặt, Hà n ngắm mình trong kÃnh, phấn son chẳng che dấu được vẻ tiá»u tụy. Äá»i sống vỠđêm có lẽ là m Ä‘á»i ngưá»i trở thà nh ngắn ngá»§i. Hà n mở vÃ, lấy phấn son ra, má»™t chút phấn sáºm mà u che bá»›t vẻ hốc hác dung nhan. Biết rằng Ä‘á»i sống cuồng vá»™i dưới ánh đèn là đá»i sống tá»± sát, nhưng vấn đỠkinh tế? Hay là ta cứ tìm má»™t lão nà o lắm tiá»n? Nhưng tại sao bóng dáng Cao Hạo Thiên vẫn cứ lúc ẩn lúc hiện trong tim? Hà n thở dà i, trở ra piste. Trần Nguyên đã lên bục gá»—, giá»ng sầu muôn thuở vá»›i tiếng kể lể:
"Ngà y xưa khi còn bé.
Tôi đã quen nà ng..."
Má»™t ngưá»i con gái nhá». Trên Ä‘á»i nà y có hà ng ngà n hà ng vạn cô. Má»—i cô lại có má»™t tâm sá»± .. Và những tâm sá»± nhỠđó đã xây dá»±ng thà nh lịch sá» cá»§a Ä‘á»i sống. Hà n trở vá» bà n, gã máºp lịch sá»± đứng dáºy kéo ghế. Hà n ngồi xuống, đầu vẫn lâng lâng vá»›i bao ý nghÄ©. Gã máºp hút thuốc xì gà . Ngà y xưa Hà n rất ưa thÃch mùi xì gà , nhưng không hiểu sao hôm nay mùi thuốc là m Hà n nôn má»a. Có lẽ ta bệnh rồi, Hà n nghÄ©.
Những ngà y nóng bức thế nà y chuyện trúng nắng là thưá»ng.
- Nhảy không em?
Gã khách ká» bên tai nà ng há»i. Hà n phân vân. Trần Nguyên đã hát xong, bây giá» là má»™t Ä‘iệu Rumba dáºm dáºt.
Không thể từ chối được, ta là má»™t vÅ© nữ nhà nghá». Hà n ngoan ngoãn ra piste, quay cuồng, quay cuồng, quay cuồng...Những ngá»n đèn như quay theo, bà n ghế cÅ©ng quay, Hà n vừa thở vừa tá»±a ngưá»i lên vai khách.
- Xin lỗi anh, em bệnh rồi.
Gã máºp dìu Hà n vá» bà n, ân cần đòi đưa nà ng vá» nhà , nhưng Hà n khước từ. Nà ng cố gắng chống trả lại những cấu xé ruá»™t gan. Mong rằng không phải bệnh dạ dà y tái phát, Hà n vái thầm. Ở hoà n cảnh nà y không thể ngã bệnh được. Nhưng cảm giác khó chịu cứ cà ng lúc cà ng gia tăng. Hà n lại bước và o phòng rá»a mặt. Vừa đến lavabo là bao nhiêu nhá»›t rãi trong ngưá»i đổ thốc ra hết.
Má»™t cô vÅ© nữ khác cÅ©ng có mặt ở phòng rá»a mặt thấy thế vá»™i chạy lại đỡ Hà n, cô nà ng dìu Hà n đến ghế ngồi xuống, rồi thản nhiên há»i:
- Bao lâu rồi đấy?
- Cái gì?
Hà n ngạc nhiên, ả nhìn nà ng qua kÃnh vá»›i nụ cưá»i:
- Äúng ra bồ phải tránh chuyện phiá»n phức đó chứ? Nhưng không sao đâu, có nhiá»u lúc ngừa mà vẫn không tránh khá»i. Tôi có quen má»™t tên y sÄ©, chỉ cần tốn ngà n bạc là giải quyết xong hết.
Ả quay lại nhìn Hà n:
- Äây không phải là lần thứ nhất chứ?
BÃch Hà n nhìn Anna không hiểu cô nà ng nói gì? Muốn ám chỉ Ä‘iá»u chi? Không lẽ...Trá»i đất! Có thể có chuyện như váºy xảy ra không chứ? Hà n nÃn thở, đếm ngà y sống chung cả năm trá»i không có tin tức gì, không lẽ...chỉ má»™t tráºn gió xuân mà ruá»™ng xanh trổ ngá»c sao? Mắt Hà n chợt sáng, ná»—i e thẹn là m má hồng Ä‘á».
Nà ng hấp tấp há»i Anna:
- Chị nói...Chị nói là tôi có thể có...rồi à ?
- Còn gì nữa. Anna nhìn Hà n với đôi mắt tội nghiệp - Chị gặp chuyện rắc rối rồi.
- Gặp rắc rối? Niá»m vui tá»a rá»™ng trên môi Hà n - Rắc rối nà y đâu phải dá»… kiếm.
Rồi nà ng bỠchạy ra ngoà i, bỠmặc Anna ngơ ngác bên trong.
Hà n xin phép ông quản lý nghỉ sá»›m. Nhìn đồng hồ má»›i 8 giá» hÆ¡n. Ở gần đây có má»™t bệnh viện chuyên vá» phụ khoa, hình như hà nh nghá» thưá»ng trá»±c thì phải.
Hà n bước và o. Không hiểu bác sÄ© có là m việc ngay không? Phải đợi chá» hay sẽ khám ngay? Tim Hà n Ä‘áºp mạnh, nà ng mong má»i chuyện có con sẽ là sá»± tháºt, như váºy sẽ cảm Æ¡n Ä‘á»i biết mấy.
Bác sÄ© đến, sau khi há»i qua loa mấy câu nói:
- Má»i cô và o, chúng tôi có thể cho biết kết quả ngay.
- Không phải đợi mấy hôm sao?
Hà n thắc mắc, vị y sĩ lắc đầu:
- Không cần, chúng tôi lấy má»™t chút nước tiểu cá»§a cô tìm nồng độ kÃch thÃch tố trong đó là hai phút sau có thể cho cô biết kết quả ngay.
Hai phút trôi qua sao như hai thế kỷ. Rồi vị y sĩ xuất hiện trước mắt nà ng. ông như nhìn thấy sự âu lo chỠđợi của Hà n hơn là sự sợ hãi nên nói:
- Xin chia vui với cô, cô vừa có thai.
Hà n mừng rỡ lÃnh quýnh:
- Bác sĩ có...lầm không?
- Lầm lá»™n? Vị y sÄ© cưá»i - Khoa há»c là m gì có chuyện đó?
TÃnh toán má»™t chút, y sÄ© lại nói:
- Có lẽ đầu tháng hai sang năm cô sẽ sinh.
Ra khá»i dưỡng đưá»ng, BÃch Hà n mừng rỡ đến độ muốn khiêu vÅ© trên đưá»ng phố. Trá»i á»i! Nếu ba mẹ anh Thiên biết tin nà y, nếu anh Thiên, chị Vân hay được...Chắc phải kỳ diệu lắm! Sống chung cả năm trá»i, sáng trông chiá»u trông, thế mà chẳng thấy có gì hết, không ngá» chỉ má»™t lần ngẫu nhiên, lại Ä‘áºu! Trách chi ngưá»i xưa chẳng bảo "Cố ý trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cặm liá»…u, liá»…u xanh um".
Äi giữa lòng phố, Hà n không còn thấy ná»±c, băng qua bao nhiêu con phố, con đưá»ng. Hà n chỉ thấy có anh sáng rá»±c rỡ. Bây giá» ta phải là m gì? Äứng giữa phố, Hà n bâng khuâng. Vá» chăng? Không được, phải chia sá»›t niá»m vui vá»›i má»i ngưá»i chứ? Phải rồi, phải đến nhà anh Thiên. Từng tế bà o trên ngưá»i Hà n như réo gá»i. Hãy đến nhà anh Thiên! Äến nhà anh Thiên cho há» biết tin mừng chứ? Không nên do dá»±, đây không phải là lúc để do dá»± Hà n gá»i má»™t chiếc taxi, hối hả cho biết địa chỉ nhà Thiên.
Trên đưá»ng, ná»—i vui và niá»m lo là m tim Hà n hồi há»™p. Nà ng như kẻ phiêu diêu trên mây. Äá»i sống má»™t đứa bé Ä‘ang thà nh hình.
Äến rồi! Hà n lại run. Nói gì bây giá»? Là m sao để há» hiểu? Sá»± đón nháºn sẽ ra sao? Bà Cao hẳn sung sướng phát khóc? Y Vân sẽ ôm nà ng nhảy lên mừng rỡ? Còn Hạo Thiên? Giá»t máu cá»§a chà ng Ä‘ang nằm trong bụng nà ng.
Cá»a vừa mở, cô Liên ngạc nhiên gá»i to và o trong:
- Ồ! Cô Hà n vỠrồi.
Chẳng ai ra hết, Hà n vừa thở hổn hển vừa há»i:
- Có ở nhà hết chứ?
Và không đợi cô Liên trả lá»i, nà ng xông và o phòng khách. Hạo Thiên Ä‘ang có mặt ngồi trên ghế. Nhìn thấy Hà n trở vá», chà ng có vẻ không tin:
- BÃch Hà n? Em đấy phải không?
- Vâng. Mặt Hà n rạng rỡ, nà ng cố chấn tỉnh niá»m vui Ä‘ang dáºy sóng trong tim - Anh Thiên! Em vỠđây để thông báo vá»›i anh, anh tin không? Em đã...Em đã...có...
Hạo Thiên nhìn trừng trừng:
- Có gì?
- Có...con. Hà n thở ra, mặt đỠgấc. Thấy Thiên vẫn còn ngẩn ngÆ¡, Hà n tiếp - Anh có nhá»›...cái đêm anh đến khiêu vÅ© trưá»ng Ngá»n Gió Xanh không? Trên Ä‘á»i có nhiá»u chuyện tình cá» tháºt lạ ...
Hạo Thiên chau mà y, mắt đăm đăm nhìn Hà n, chà ng chẳng có một chút gì là mừng rỡ.
BÃch Hà n ngỡ ngà ng...chá»›i vá»›i...Không lẽ...không lẽ chà ng bây giá» không muốn có con nữa sao?
- Lạ tháºt! Giá»ng Thiên lạnh như băng - Äá»i sao lắm chuyện lạ lùng. Ở đây cả năm trá»i cô không có con, thế mà chỉ má»™t lần đó...là lại được.? Thiên cất cao giá»ng, đôi mắt sắc - Có phải gã ca sÄ© kia chẳng nhìn là con hắn phải không?
Hà n ngạc nhiên đến cứng há»ng. Nà ng không tin những Ä‘iá»u mình má»›i nghe. Trá»i Æ¡i! Trên Ä‘á»i sao lại có ngưá»i tà n nhẫn thế nà y? Trá»i Æ¡i! Trá»i Æ¡i! Hà n quay ngưá»i lại xông ra cá»a. Trong lúc rối loạn, Hà n nghe hình như có tiếng gá»i cá»§a Y Vân và bà Cao. Nhưng Hà n chỉ muốn chạy trốn, ngay bây giá» mà nếu chạy được đến cuối trá»i, đến sa mạc Phi Châu xa xăm hay vùng băng giá Alaska cÅ©ng được.
Thang máy xuống từ từ, tim Hà n cÅ©ng bắt đầu Ä‘áºp nhẹ lại. Ná»—i Ä‘au vô bá». Hà n ra khá»i cá»a là nhảy vá»™i lên taxi.
- Bà đi đâu?
Gã tà i xế há»i.
Äi đâu? Thế nà y còn biết Ä‘i vỠđâu? Cha chết, mẹ chết. Không còn ai thân tình hết. Hà n nhìn xuống bụng. Äứa con chưa thà nh hình đã chịu bÆ¡ vÆ¡ không cá»a không nhà .
Hà n chợt nhá»› lại lá»i cá»§a Anna:
- Chị gặp rắc rối rồi, nhưng không sao đâu...Tôi có quen một y sĩ, chỉ cần tốn nghìn bạc là xong.
Phá thai? Hà n trừng mắt. Má»™t kẻ chưa ra Ä‘á»i đã vô thừa nháºn thì cho ra là m gì? Má»™t đứa con không cha! Phá thai? Phá thai? hai chữ ám ảnh. Có má»™t thá»i giá»t máu đã được ân cần chỠđón, vì nó mà cả ba phải trả giá rất đắt cho sá»± sứt mẻ tình cảm. Nhưng bây giá»? Muá»™n rồi! Trá»i Æ¡i! Trên Ä‘á»i sao lại lắm chuyện mâu thuẫn thế? Không có gì dở khóc dở cưá»i cho bằng...!
Trở vỠchỗ cư ngụ, Hà n vơ vét hết tất cả quần áo và o một túi xách du lịch rồi ra đi.
Hà n đi rồi. Hạo Thiên mới thấy bối rối. Không phải chỉ có Hạo Thiên thôi mà cả nhà hỠCao. Y Vân thấy Hà n, nhưng chưa kịp ra thì Hà n đã bước và o thang máy. Nà ng không đuổi kịp, lúc trở lên thì thấy Hạo Thiên đang
ngồi ôm đầu, trong khi bà Cao ngồi cạnh hạch há»i:
- Con gặp BÃch Hà n từ bao giá»?
- Tại sao con biết đứa con đó không phải của con?
- Con ở với Hà n hôm nà o?
- Gã ca sĩ đó tên gì?
- Tại sao BÃch Hà n bảo đứa con đó là cá»§a con?
- Giả sá» như Ä‘iá»u đó đúng thì sao?
Y Vân bước tới, đặt tay lên vai chồng nói:
- Anh Thiên! Anh phải tìm Hà n vá», chắc chắn đứa con đó là cá»§a anh.
Hạo Thiên ngẩn ngưá»i, bối rối, Vân tiếp:
- Em hiểu Hà n lắm, không bao giỠnó nói dối đâu. Tại sao lần trước anh tìm được Hà n mà anh chẳng cho em biết chứ?
Thiên lắc đầu:
- Anh không muốn nhắc lại chuyện đó, vì anh đã tìm được Hà n, nhưng lúc bấy giỠHà n sống chung với một tên ca sĩ.
- ChÃnh mắt anh thấy há» sống chung?
Y Vân há»i vặn, Hạo Thiên lá»™ vẻ lúng túng, chà ng nhá»› lại lá»i cá»§a Hà n hôm đó "...Nếu anh nhất định bắt phải có má»™t ngưá»i đà n ông ở đây thì anh má»›i vui, má»›i chịu buông tha em..thì được rồi, như váºy đó..." má»™t tia sáng loé nhanh trong đầu, Thiên ngồi báºt dáºy và chạy ra cá»a.
Y Vân hét theo:
- Anh đi đâu đó?
- Tìm BÃch Hà n.
Và bóng Thiên khuất nhanh ngoà i cá»a.
Khi chui và o xe rồi, Thiên lại quên mất nhà cá»§a BÃch Hà n. Hôm ấy trong cÆ¡n say Thiên đã được Hà n dìu vá» rồi sá»± giáºn dữ là m chà ng quên mất địa chỉ. Chỉ còn cách đến khiêu vÅ© trưá»ng Ngá»n Gió Xanh.
Äến nÆ¡i, Thiên đươc. ông quản lý đón tiếp:
- Không có, Man Ni hôm nay xin phép nghỉ và sẽ không trở lại nữa đâu.
Thiên thất vá»ng nhìn lên sân khấu, gã ca sÄ© hôm nà o vẫn vá»›i bản nhạc sầu:
"Tôi không buồn, không giáºn
Tôi không trách..
Và chỉ lặng lẽ nhớ.
Nhá»› đến ngưá»i con gái năm xưa."
Thiên nhét má»™t nắm tiá»n cho tên trưởng ban, nói nhá» vá»›i hắn mấy câu rồi chà ng ra cá»a chá». Không bao lâu Trần Nguyên bước ra, anh chà ng kéo mắt kiếng xuống ngắm Thiên:
- Ông là ai? Tìm tôi có việc gì?
- Tôi là Cao Hạo Thiên đây, chúng ta đã gặp nhau qua rồi.
- À, thì ra ông Cao. Ông là anh rể của Man Ni phải không? Anh tìm tôi có việc gì?
- Tôi muốn gặp cô ấy, ông có thể cho tôi biết cô ta hiện ở đâu không?
Trần Nguyên nhún vai:
- Lạ không? Là m sao tôi biết được chuyện đó?
- Chắc chắn anh phải biết. Hạo Thiên nổi nóng, anh chà ng ca sÄ© nà y gà n gà n dở dở trông tháºt sốn mắt - Anh chÆ¡i thân vá»›i cô ấy như váºy không lẽ không biết sao?
- Tôi có biết đi nữa cũng không bắt buộc phải trình cho anh biết.
Hạo Thiên tức giáºn nhưng phải xuống nước:
- Anh là m ơn cho biết đi, chuyện chết sống mà .
- Ai sống chết?
Trần Nguyên ngạc nhiên, Hạo Thiên bứt rứt:
- BÃch Hà n..Anh có sống chung vá»›i BÃch Hà n không?
- Tôi? Mắt Nguyên cÆ¡ hồ rÆ¡i ra khá»i tròng - Tôi sống chung vá»›i Man Ni? Ai bảo anh thế? Man Ni nổi danh là ngưá»i đẹp như băng sÆ¡n, có ai sỠđến cô ta được đâu? Chưa có má»™t ông khách nà o má»i cô ấy ăn được má»™t bữa cÆ¡m tối chá»› đừng nói...Nhưng Man Ni là m váºy là điên, ai có quyá»n bắt ta phải trinh tiết chứ?
Trần Nguyên ngưng một chút nói:
- Anh có Ä‘iên không mà nói váºy? Man Ni có tình yêu riêng cá»§a cô ấy, tôi có tình yêu riêng cá»§a tôi. Chúng tôi tuy cùng là ngưá»i bị khổ vì tình, nhưng má»—i ngưá»i có thần tượng riêng cá»§a mình chứ. Anh khù khá» như váºy mà không hiểu sao Man Ni lại mê anh được, thế mà còn dám chụp mÅ© tôi sống chung vá»›i cô ta nữa chứ? Äừng đùa vô duyên như váºy cha! Lần sau đùa thế tôi đấm cho vỡ mặt nhé?
Thiên nhìn Nguyên, đột nhiên chà ng thấy mình Ä‘iên tháºt.
- Anh có muốn đấm để lần sau hãy đấm, bây giỠxin anh là m ơn cho biết địa chỉ của Hà n đi.
Trần Nguyên kinh ngạc:
- Chuyện gì xảy ra thế? Tối nay cô ta bảo khó chịu trong ngưá»i, tôi khuyên vá» nghỉ Ä‘i...
Rồi Nguyên nhìn Thiên đắn đo một chút, nói:
- Thôi được, để tôi đưa anh đi.
Năm phút sau há» có mặt ở trước cá»a nhà Hà n, Trần Nguyên bấm chuông, má»™t lúc lâu chẳng có ai ra mở cá»a. Hạo Thiên đấm mạnh và o vách và kêu lá»›n. Nhà bên cạnh bị phá giấc ngá»§, má»™t bà già thò đầu ra nói:
- Cô ấy đi rồi.
Trần Nguyên ngạc nhiên:
- Cái gì? Hôm qua Man Ni còn ở đây mà ?
- Vâng, nhưng má»›i dá»n Ä‘i trước đây má»™t tiếng.
Hạo Thiên chen và o:
- Dá»n Ä‘i đâu biết không?
- Không biết, chỉ biết là đã dá»n Ä‘i.
Rồi đóng cá»a lại. Hạo Thiên và Trần Nguyên ngẩn ngÆ¡ nhìn nhau. Tháºt lâu, Thiên má»›i mở miệng được.
- Bây giỠnếu anh muốn đấm tôi cứ đấm, cà ng đau cà ng tốt.
|
 |
|
| |