 |
|

12-09-2008, 10:33 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 21
Ông Entwhistle thá» Ä‘i thá» lại, gá»i cho các dịch vụ Ä‘iện thoại rồi lại thá» lại nữa, gần má»™t tiếng sau ông má»›i nối được máy vá»›i Enderby. Hercule Poirot là ngưá»i nhấc máy.
- Æ n trá»i! Ông luáºt sư kêu lên. Tôi đã gá»i mãi má»›i nối được máy.
- Chẳng có gì lạ cả, ống nghe đã không được gác lên máy - Äiá»u gì đã xảy ra váºy?
- Cách đây khoảng hai mươi phút, bà hầu phòng đã tìm thấy bà Leo Abernethie nằm bất tỉnh dưới đất trong thư viện, cạnh điện thoại. Bà ấy đã bị một chấn động mạnh.
- Ông muốn nói rằng bà ấy đã bị đánh và o đầu?
- Có thể là bà ấy đã bị ngã và đáºp đầu và o cái chèn cá»a bằng đá hoa. Nhưng tôi không tin là đã xảy ra như váºy, ông bác sÄ© cÅ©ng nghÄ© thế.
- Bà ấy đã gá»i Ä‘iện cho tôi và tôi đã không hiểu tại sao đưá»ng dây lại đột ngá»™t bị ngắt.
- A, thế ra là bà ấy đã gá»i Ä‘iện cho ông à ? Có chuyện gì thế?
- Trước đó bà ấy đã nói vá»›i tôi rằng bà ấy đã có cảm giác có Ä‘iá»u gì đó bất thưá»ng lúc Cora nói vá» giả thuyết Richard bị đầu độc, nhưng đáng tiếc là bà ấy đã không nhá»› nổi tại sao bà ấy lại có cảm giác đó.
- Và sáng nay, đột nhiên bà ấy đã nhớ ra?
- Äúng thế.
- Và bà ấy đã gá»i Ä‘iện cho ông để cho ông biết.
- Äúng thế.
- Váºy thì?
- Chẳng có "váºy thì" nà o cả. Ông Entwhistle tá» vẻ bá»±c bá»™i. Äúng lúc bà ấy chuẩn bị nói ra thì đưá»ng dây đã bị cắt.
- Bà ấy đã nói gì?
- Không có gì quan trá»ng cả.
- Xin lá»—i ông bạn già nhé, nhưng tôi má»›i là ngưá»i quyết định có gì hay không. Hãy kể lại cho tôi bà ấy đã nói gì.
- Bà ấy đã nhắc lại là tôi đã yêu cầu bà ấy gá»i cho tôi ngay khi bà ấy nhá»› ra Ä‘iá»u bất thưá»ng ấy. Bà ấy đã nhá»› ra nhưng vẫn không hiểu tại sao. Khi tôi há»i là có phải là bà ấy đã nháºn thấy Ä‘iá»u gì ở ai đó có mặt ngà y hôm đó không, bà ấy đã trả lá»i là đúng thế và bà ấy đã nhá»› ra khi Ä‘ang ngắm nhìn mình trong phòng.
- À, ra thế.
- Và chỉ có thế thôi.
- Và bà ấy chưa kịp nói gì vá» ngưá»i đó?
- Tôi sẽ chẳng giấu ông Ä‘iá»u gì nếu như bà ấy đã nói vá»›i tôi Ä‘iá»u đó. Entwhistle tá» vẻ cáu.
- Ồ, tất nhiên rồi. Xin lỗi ông bạn già .
- Giá» thì chúng ta chỉ cần đợi bà ấy tỉnh dáºy.
- Tôi e rằng sẽ phải đợi lâu đấy - Poirot nói giá»ng rất nghiêm trá»ng.
- Nghiêm trá»ng thế nà o? - Giá»ng Entwhistle run run.
- Äúng thế, nghiêm trá»ng đấy.
- Trá»i... tháºt khá»§ng khiếp, Poirot.
- ThẠkhá»§ng khiếp. Quả váºy. Và vì thế chúng ta không thể đợi được... chúng ta Ä‘ang gặp phải má»™t kẻ rất tà n nhẫn, hay Ä‘ang tuyệt vá»ng cÅ©ng thế thôi.
- Nhưng nà y, Poirot. Tôi lo cho Helen. Liệu bà ấy ở Enberby có an toà n không?
- Không. Nhưng bà ấy không còn ở đây nữa. Xe cấp cứu đã mang bà ấy đến má»™t trung tâm Ä‘iá»u trị, há» sẽ cẩn tháºn chá»n những y tá để chăm sóc bà ấy và sẽ không cho ai và o thăm, kể cả ngưá»i nhà .
- Tốt lắm. Ở Enderby hẳn là không an toà n tà nà o.
- Äúng thế.
Vá»›i má»™t giá»ng lá»™ rõ sá»± xúc động, ông Entwhistle nói:
- Tôi rất quý trá»ng Helen Abernethie. Äó là má»™t phụ nữ tuyệt vá»i. Hình như bà ấy có... nói sao nhỉ... má»™t Ä‘iá»u bà máºt nà o đó.
- Má»™t bà máºt?
- Tôi có cảm giác là như váºy.
- À, ngôi nhà ở Chypre. Nó có thể lý giải được nhiá»u chuyện đấy.
- Ông lại bắt đầu tưởng tượng rồi.
- Lúc nà o tôi cÅ©ng tưởng tượng. Ông không thể ngăn cản tôi được. Bây giá» tôi có má»™t chuyện nhỠông đây. Äợi má»™t lát nhé.
Một và i phút im lặng rồi lại có tiếng Poirot trong máy.
- Tôi vừa phải ra xem có ai nghe trá»™m không. ÄÆ°á»£c rồi. Bây giá» nghe nhé, ông phải chuẩn bị Ä‘i xa đấy.
- Äi xa? - Ông Entwhistle tá» vẻ lo lắng - A, ông muốn tôi tá»›i Enderby?
- Không đâu, ở đây tôi lo được hết. Ông sẽ không phải Ä‘i xa Luân Äôn lắm đâu. Hãy đến Bury St Edmuns. Ở đó ông hãy thuê má»™t xe ô tô để Ä‘i đến Forsdyke House. Äó là má»™t trại tâm thần. Hãy xin gặp bác sÄ© Penrith và há»i ông ấy vá» những bệnh nhân đã ra viện thá»i gian gần đây.
- Bệnh nhân nà o?
- Tên bệnh nhân là Gregory Banks. Hãy tìm hiểu xem anh ta đã được Ä‘iá»u trị vá» bệnh gì.
- Ông muốn nói rằng Gregory Banks bị điên?
- Suỵt! Hãy cẩn tháºn, ngưá»i ta có thể sẽ nghe thấy đấy. Giá» tôi phải Ä‘i ăn sáng đây, có lẽ là ông cÅ©ng chưa sáng đúng không?
- Không, tôi cũng chưa. Tôi đã lo lắng quá.
- Váºy thì ông hãy Ä‘i ăn sáng và nghỉ má»™t chút Ä‘i. Có má»™t chuyến tà u Ä‘i Bury St Edmunds từ London lúc 12 giỠđấy. Từ giỠđến lúc đó tôi sẽ có nhiá»u chuyện cần tìm hiểu. Có gì tôi sẽ gá»i cho ông trước khi ông Ä‘i.
- Hãy tháºn trá»ng nhé Poirot - Entwhistle tá» vẻ lo lắng.
- Yên tâm Ä‘i Entwhistle. Tôi không muốn nháºn má»™t chèn cá»a bằng đá hoa và o đầu đâu. Thôi nhé. Tôi Ä‘i ăn sáng đây.
Poirot nghe thấy tiếng gác máy đầu bên kia rồi má»™t tiếng "cạch" nho nhá» sau đó nữa. Ai đó cÅ©ng vừa gác máy song song dưới phòng khách. Ông chạy xuống đó ngay láºp tức nhưng chẳng có ai ở đó cả. Poirot rón rén đến bên cái tá»§ gầm cầu thang mở cánh cá»a nhìn và o.
Äúng lúc đó Lanscombe bước và o, mang theo má»™t khay bánh mì nướng và má»™t bình cà phê. Ông có vẻ nhạc nhiên khi nhìn thấy Poirot từ trong tá»§ chui ra.
- Bữa sáng đã sẵn sà ng trong phòng ăn, thưa ông.
Ngưá»i đầy tá»› già có vẻ rất lo sợ.
- DÅ©ng cảm lên, Lanscombe. Má»i chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi. À, tôi có thể dùng cà phê trong phòng tôi được chứ?
- Tất nhiên là được rồi. Tôi sẽ bảo Janet mang cà phê đến cho ông.
Lanscombe nhìn theo Poirot khi nhà thám tỠđi lên phòng mình. Hercule Poirot khoác một chiếc áo choà ng tơ tằm với những hình tam giác và hình vuông.
- Những ngưá»i ngoại quốc! Lanscombe nghÄ© thầm, cay đắng. - Những ngưá»i ngoại quốc ở đây! Và bà Leo bị đánh ngất. Tôi chẳng hiểu gì nữa. Tất cả đã thay đổi từ sau khi ông Richard qua Ä‘á»i.
Khi Janet mang cà phê đến, Poirot đã ăn mặc chỉnh tá». Ông nói và i lá»i bắt chuyện và tá» ra thông cảm vá»›i bà hầu phòng vì hẳn bà đã rất sợ khi phát hiện ra Helen ngất ở trong thư viện.
- Tôi sẽ không bao giá» quên cảm giác cá»§a tôi lúc đó, khi tôi mở cá»a và o thư viện định hút bụi thì thấy bà Leo nằm sóng sượt dưới đất. Tôi cứ tưởng là bà ấy đã chết rồi. Nhưng sao bà ấy lại dáºy sá»›m như thế nhỉ? Chưa bao giá» tôi thấy bà ấy dáºy sá»›m đến thế.
- GiỠấy quả là sá»›m tháºt. Chắc là má»›i chỉ có mình bà ấy dáºy rồi thôi phải không?
- Có bà Timothy nữa. Bà ấy luôn luôn dáºy rất sá»›m và đôi khi bà ấy còn Ä‘i dạo trước khi ăn sáng nữa đấy.
- À, bà ấy thuá»™c thế hệ những ngưá»i dáºy sá»›m. Thế hệ trẻ bây giá» chẳng bao giá» thức dáºy sá»›m như thế cả. Äúng không?
- á»’, ông Pontalier. Há» vẫn còn Ä‘ang ngá»§ say cả khi tôi mang trà đến từng phòng. Ấy váºy mà sáng nay tôi có đến sá»›m đâu chứ, ông biết đấy, vá»›i chuyện đã xảy ra, phải Ä‘i gá»i bác sÄ©, rồi tôi lại còn uống má»™t cốc trà và nghÄ© cho bình tÄ©nh lại rồi má»›i lên các phòng mà .
Janet Ä‘i ra còn Poirot tiếp tục suy nghÄ© vá» Ä‘iá»u vừa biết được. Maude Abernethie đã dáºy còn những ngưá»i khác Ä‘ang còn ngá»§ cả. Nhưng Ä‘iá»u đó chẳng chứng minh Ä‘iá»u gì cả. Bất cứ ai cÅ©ng có thể dáºy sá»›m, nghe thấy tiếng Helen mở cá»a đã Ä‘i theo và nghe được cuá»™c nói chuyện cá»§a bà vá»›i Entwhistle, ám hại bà và sau đó trở vá» phòng giả vá» ngá»§ rất say.
"Nếu mình có lý thì sao?" Poirot nghÄ©. "Tháºt ra Ä‘iá»u đó cÅ©ng không có gì đáng ngạc nhiên. Nếu thế thì chẳng cần gì phải biết ai Ä‘ang ở đâu là m gì cho mệt, chỉ cần tìm ra bằng chứng và đoán xem nó ở đâu. Sau đó, tôi sẽ thuyết trình như thưá»ng lệ, rồi tôi lại ngả ngưá»i trên ghế xem Ä‘iá»u gì sẽ xảy ra."
Quyết định rồi Poirot uống cạn ly cà phê, khoác áo choà ng, đội mÅ© lên đầu rồi nhanh chóng Ä‘i xuống cầu thang ra cá»a hông và đi đến bưu Ä‘iện gần nhất, cách đó khoảng sáu trăm mét, xin gá»i liên tỉnh.
Một lát sau ông nói chuyện với ông Entwhistle.
- Alô, lại là tôi, Poirot đây. Bá» việc mà tôi đã giao cho ông lúc nãy Ä‘i. Äó chỉ là má»™t mẹo lừa thôi. Có ai đó đã nghe trá»™m chúng ta. Bây giỠông bạn già thân mến, nhiệm vụ tháºt đây. Ông hãy ra ga, nhưng không phải để Ä‘i Bury St Edmunds. Tôi muốn ông đến nhà Timothy Abernethie.
Nhưng Timothy và Maude Ä‘á»u Ä‘ang ở Enderby Hall.
- ChÃnh thế. Không có ai ở nhà ngoà i má»™t cô tên Jones ở đó trông nhà trong lúc ông bà chá»§ Ä‘i vắng. Tôi muốn ông đến đó lấy má»™t thứ cho tôi.
- Ồ, ông bạn Poirot thân mến của tôi, chẳng lẽ tôi lại phải hạ mình hà nh động như một thằng kẻ trộm hay sao?
- Ồ không, không đến nỗi thế đâu. Cô Jones biết ông, ông hãy nói với cô ta rằng ông bà chủ của cô ta đã ủy thác cho ông đến để lấy một thứ và mang nó đến London. Cô ta sẽ không gây khó dễ gì đâu.
- Rất có thể. Nhưng tôi không thÃch là m thế đâu. Tại sao ông không tá»± Ä‘i mà là m lấy?
- á»’, bởi vì tôi là má»™t ngưá»i nước ngoà i và điá»u đó rất dá»… nháºn ra, ông bạn ạ. Vá»›i tÃnh Ä‘a nghi, cô Jones sẽ không cho tôi lấy cái gì cả, nhưng vá»›i ông thì sẽ khác.
- Äúng, tôi biết thế. Nhưng còn quan hệ cá»§a tôi vá»›i Maude và Timothy thì sao? Chúng tôi đã quen biết nhau bốn mươi năm nay rồi.
- Ông cÅ©ng đã biết Richard Abernethie từ chừng ấy năm rồi, và Cora Lansquenet thì từ khi bà ta còn nhá» tÃ.
- Ông tin chắc là cần phải là m như thế sao, Poirot? Entwhistle há»i vá»›i vẻ khổ sở.
- Không chỉ là cần thiết đâu mà là quan trá»ng đấy.
- Thế cái váºt mà tôi cần phải lấy là thứ gì váºy?
Poirot nói cặn kẽ cho Entwhistle vỠthứ cần phải lấy.
- Nhưng, Poirot, tôi không hiểu...
- Ông không cần phải hiểu. Trong vụ nà y ngưá»i phải hiểu là tôi - Poirot cắt ngang.
- Thế ông muốn tôi là m gì với món đồ đáng ghét đó?
- Ông hãy mang nó đến London, theo địa chỉ mà tôi sẽ đưa cho ông. Ông có má»™t cái bút ở đấy chứ? Váºy thì ghi nhé.
Ông Entwhistle lắng nghe và chép lại rồi lại nói vẫn với vẻ rất đau khổ.
- Hy vá»ng rằng ông biết là ông Ä‘ang là m gì đấy, Poirot.
- Tất nhiên rồi. Chúng ta đang tiến tới đoạn kết.
- Ôi, giá mà ông có thể Ä‘oán được Ä‘iá»u gì mà Helen định nói vá»›i tôi.
- Không cần phải đoán. Tôi biết.
- Ông biết? Nhưng Poirot...
- Tôi sẽ giải thÃch cho ông sau. Nhưng tôi biết Ä‘iá»u gì Helen đã phát hiện ra khi bà ấy đã ngắm mình trong gương.
***
Trong bữa sáng, má»i ngưá»i nhà Abernethie Ä‘á»u có vẻ không tá»± nhiên. Rosamund và Timothy đã không động đến khẩu phần cá»§a há», những ngưá»i khác thì nói như thì thầm và cÅ©ng chỉ ăn rất Ãt.
George lại là ngưá»i đầu tiên lấy lại tinh thần nhá» và o tÃnh lạc quan và lông bông vốn có.
- Tôi nghÄ© rằng bác Helen sẽ bình phục thôi. Ai mà chẳng biết là bác sÄ© hay quan trá»ng hóa vấn Ä‘á». Bị choáng là cái gì cÆ¡ chứ? Chẳng có gì nghiêm trá»ng lắm, hai ngà y sau là chẳng còn dấu vết gì nữa rồi.
Cô Gilchrist cũng tham gia và o câu chuyện.
- Má»™t bà mà tôi biết cÅ©ng đã bị choáng như thế trong thá»i kỳ chiến tranh. Bà ấy Ä‘ang Ä‘i trên phố Tottenham Court Road thì bị má»™t viên gạch hay má»™t cái gì đó rÆ¡i và o đầu. Ngay lúc ấy thì bà ấy chẳng cảm thấy Ä‘au đớn gì nhưng mưá»i hai tiếng đồng hồ sau, bà ấy Ä‘ang Ä‘i tà u ở Liverpool thì bị ngất xỉu. Các vị có thể không tin tôi nhưng bà ấy đã phải nằm viện ba tuần và chẳng còn nhá»› là mình đã Ä‘i tà u.
- Có má»™t Ä‘iá»u mà tôi không hiểu được là tại sao cô Helen lại gá»i Ä‘iện và o má»™t giá» bất thưá»ng như váºy và cô ấy gá»i Ä‘iện cho ai - Suzan lên tiếng.
- Bà ấy đã cảm thấy khó ở - Maude nói như thể biết rõ chuyện gì đã xảy ra - nên bà ấy muốn gá»i Ä‘iện cho bác sÄ©. Rồi bà ấy đã bị chóng mặt và ngã. Theo tôi thì sá»± việc đã diá»…n ra như váºy đấy.
- Tháºt là rá»§i ro Ä‘áºp đầu và o cái chèn cá»a như thế, Michael nói. Nếu như bà ấy ngã xuống cái thảm trải ná»n nhà thì đã chẳng là m sao cả.
Rosamund mở cá»a bước và o, vẻ suy nghÄ©:
- Tôi không tìm thấy bó hoa giả mà tôi đã thấy ở trên cái bà n đá xanh hôm đám tang. Có phải chị lấy rồi không đấy, Suzan?
- Ôi, tất nhiên là không. Rosamund! Chẳng lẽ cô lại có thể đi lo chuyện cái bà n đá xanh trong lúc cô Helen vừa bị và o viện ư?
- Sao lại không chứ? Nếu chị bị đánh và o đầu như thế chị sẽ chẳng còn biết gì nữa và chị cÅ©ng chẳng quan tâm ai nghÄ© đến mình, ai không. Chúng ta chẳng có thể là m gì cho bác Helen được cả. Michael và tôi có hẹn vá»›i Jackie Lygo ở London trưa mai để bà n vá» vở kịch Chuyến Ä‘i cá»§a ngà i huân tước. Bởi váºy nên tôi muốn giải quyết vấn đỠcái bà n trước khi Ä‘i. Nhưng tôi muốn tìm lại bó hoa giả. Tôi không biết nó ở đâu. Lanscombe biết chăng?
Äúng lúc đó, ông già Lanscombe và o phòng ăn xem má»i ngưá»i đã ăn xong chưa.
- Chúng tôi vừa ăn xong rồi, Lanscombe. George vừa đứng dáºy vừa nói. Ông bạn ngoại quốc cá»§a chúng ta đâu rồi nhỉ?
- Tôi đã cho mang đồ ăn sáng lên phòng ông ấy rồi, thưa ông.
- À, bữa ăn sáng của U.N.A.R.C.O.
- Lanscombe - Rosamund há»i - ông có biết bó hoa giả trên cái bà n đá xanh trong phòng khách bây giỠđâu rồi không?
- Thưa bà , bà Leo đã là m rơi vỡ chiếc bình. Bà ấy định mua chiếc bình khác để thay thế nhưng chắc là vẫn chưa mua được.
- Thế còn hoa thì đâu rồi?
- Chắc là ở trong cái tá»§ cần thang, thưa bà . Má»i ngưá»i vẫn để những thứ bị há»ng ở đó. Bà có muốn tôi đến đó tìm không?
- Không, cám Æ¡n, tôi sẽ tá»± tìm lấy. Anh Ä‘i cùng em chứ, Michael? Dưới gầm cầu thang tối lắm, em không muốn má»™t mình đến những chá»— tối như váºy, nhất là sau chuyện đã xảy ra vá»›i bác Helen.
- Cô có ý gì, Rosamund? - Maude há»i vẻ không hà i lòng.
- Thì bà ấy đã bị ai đó đánh và o đầu, chẳng phải váºy sao?
- Bà ấy đã bị chóng mặt và ngã. - Gregory lớn tiếng khẳng định.
- Bà ấy đã nói vá»›i anh như váºy sao? - Rosamund cưá»i lá»›n - Äừng có là m ra vẻ ngốc nghếch như thế, Greg. Chắc chắn là bà ấy đã bị ngưá»i ta đánh và o đầu.
- Äừng nói những Ä‘iá»u như váºy, Rosamund - George nhắc nhở vá»›i giá»ng nghiêm khắc.
- Vá»› vẩn. Chắc chắn là sá»± việc đã xảy ra như váºy. Thá»±c ra đó chỉ là má»™t hồi tiếp theo cá»§a câu chuyện thôi: má»™t thám tỠở trong nhà , cô Cora bị giết, cô Gilchrist ăn phải má»™t miếng bánh tẩm thuốc độc, và bây giá» bác Helen bị đánh ngất. Câu chuyện sẽ còn tiếp tục đấy. Từng ngưá»i má»™t chúng ta rồi sẽ bị giết cả thôi và ngưá»i cuối cùng còn sống sẽ là thá»§ phạm. Nhưng tôi thì tôi không để ngưá»i ta giết mình đâu.
- Tại sao ngưá»i ta lại muốn giết cô, Rosamund xinh đẹp? - George há»i châm biếm.
Rosamund mở lớn đôi mắt nhìn George:
- á»’, bởi vì tôi biết quá nhiá»u vá» chuyện nà y.
- Thế cô biết những gì?
Maude Abernethie và George Crossfield cùng há»i. Rosamund mở má»™t nụ cưá»i bà hiểm. Rồi nhẹ nhà ng trả lá»i - Các vị rất muốn biết tôi đã biết gì đúng không? Anh Ä‘i cùng em chứ Michael?
|

12-09-2008, 10:34 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 22
11 giá», Hercule Poirot tổ chức má»™t cuá»™c há»p trong thư viện. Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u đã có mặt và ông lại ngắm nhìn há», suy nghÄ©.
- Tối qua - ông bắt đầu nói - cô Shane đã nói lá»™ ra cho các vị biết tôi là thám tá» tư. Vá» phần tôi, lẽ ra tôi muốn giữ kÃn Ä‘iá»u nà y má»™t thá»i gian nữa. Nhưng không sao, ná»™i trong ngà y hôm nay, hoặc cháºm nhất là ngà y mai, tôi sẽ nói cho các vị biết tất cả sá»± tháºt. Bây giá», tôi yêu cầu các vị hãy lắng nghe Ä‘iá»u mà tôi sắp nói đây. Tà i năng cá»§a tôi, tôi phải thừa nháºn là không ai sánh nổi.
George gượng cưá»i:
- A, nhưng trò bịp bợm cá»§a ông, ông Poirot... tên ông là Poirot, đúng không? Buồn cưá»i tháºt, tôi chưa bao giá» nghe nói đến tên ông.
- Chẳng có gì là buồn cưá»i đâu - Poirot trả lá»i má»™t cách nghiêm khắc - Tháºt đáng buồn là bây giá» ngưá»i ta không còn giáo dục bá»n trẻ cẩn tháºn như ngà y xưa nữa. Nhưng mà thôi, hãy trở lại chuyện cá»§a chúng ta. Tôi là bạn cá»§a ông Entwhistle đã từ nhiá»u năm nay rồi...
- À, váºy ra con sói trong bầy cừu là ông ta à !
- Nói má»™t cách đúng đắn hÆ¡n, ông Crossfield, là ông Entwhistle đã rất xúc động trước cái chết cá»§a ông bạn già cá»§a ông ấy, ông Richard Abernethie. Ông ấy cÅ©ng đã rất xúc động vì những gì mà em út cá»§a ông Abernethie, bà Cora Lansquenet, đã nói sau đám tang, chÃnh tại căn phòng nà y.
- Äó chỉ là má»™t chuyện ngá»› ngẩn như Cora vẫn hay nói lung tung thế thôi mà - Maude lên tiếng - Tôi cứ tưởng ông Entwhistle biết bà ấy đủ rõ để không để ý đến những lá»i nói ấy.
Poirot tiếp tục:
- Ông Entwhistle đã lại cà ng bối rối hÆ¡n nữa vì... nói sao nhỉ... vì sá»± trùng hợp ngẫu nhiên đã là m cho bà Lansquenet bị giết ngay ngà y hôm sau. Ông ấy đã tìm đến tôi là để đảm bảo chắc chắn rằng đó chỉ là má»™t sá»± trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Nói má»™t cách khác là ông ấy muốn được dám chắc rằng Richard Abernethie đã qua Ä‘á»i má»™t cách tá»± nhiên. Ông ấy đã yêu cầu tôi Ä‘iá»u tra vá»›i mục Ä‘Ãch đó.
Ông dừng lại một lát rồi nói:
- Và tôi dã là m Ä‘iá»u mà ông ấy đã yêu cầu.
Im lặng! Không ai nói gì. Poirot ngả ngưá»i trên ghế, nói:
- Chắc rằng các vị Ä‘á»u sẽ rất hà i lòng được biết kết quả cá»§a cuá»™c Ä‘iá»u tra cá»§a tôi: không há» có lý do nà o để nghi ngá» rằng ông Abernethie đã không chết má»™t cách tá»± nhiên, tức là không có lý do nà o để nghÄ© rằng ông ấy đã bị giết.
Hercule Poirot mỉm cưá»i, khoát tay nói:
- Äó là những tin vui đúng không?
Nhưng những tin vui đó chẳng có vẻ gì là m cho gia đình Abernethie vui vẻ lắm. Chỉ có Timothy đã phản ứng, ông ta gáºt đầu quả quyết:
- Tất nhiên rồi, là m gì có chuyện Richard bị ám hại. Tôi không thể hiểu được tại sao ngưá»i ta lại có thể nghÄ© tá»›i chuyện đó, dù chỉ má»™t lát. Chẳng qua đó chỉ là má»™t câu nói đùa ngu ngốc cá»§a Cora để là m để là m cho chúng ta sợ mà thôi. Cô ta vẫn cứ tưởng rằng thế là hay lắm mà . Tóm lại, ông thám tá»... chẳng quan trá»ng tên tháºt ông là gì, tôi rất hà i lòng nháºn thấy rằng ông đủ minh mẫn để Ä‘i đến kết luáºn đúng đắn mặc dù rằng tôi thấy cái ông Entwhistle nà y tháºt táo tợn đã tá»± cho phép mình thuê ông đến bá»›i móc chuyện gia đình tôi như váºy. Ông ta tưởng mình là ai cÆ¡ chứ? Nhưng mà thôi, nếu như cả gia đình Ä‘á»u hà i lòng vì kết quả cá»§a cuá»™c Ä‘iá»u tra...
- Nhưng không phải tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u hà i lòng - Rosamund phản đối.
- Gì thế? - Timothy ném cho Rosamund má»™t cái nhìn giáºn dữ.
- Không, chúng tôi không hà i lòng. Chú đã quên Ä‘iá»u đã xảy ra vá»›i bác Helen sáng nay rồi sao, chú Timothy?
- Helen đã đến tuổi dễ bị đột quỵ - Maude nói một cách chắn chắn.
- À, thế đấy. Lại má»™t trùng hợp ngẫu nhiên nữa chứ gì? - Cô quay sang há»i Poirot - Ông có thấy là đã có quá nhiá»u trùng hợp ngẫu nhiên không, ông Poirot?
- Trùng hợp ngẫu nhiên là má»™t chuyện có tháºt - Hercule Poirot nói.
- Tháºt ngá»› ngẩn - Maude lại nói - Chỉ đơn giản là Helen đã cảm thấy khó ở, bà ấy đã xuống nhà gá»i Ä‘iện cho bác sÄ© và ...
- Nhưng không phải là bà ấy đã gá»i cho bác sÄ© - Rosamund cắt ngang - Tôi đã há»i ông ấy rồi.
- Thế thì bà ấy gá»i cho ai? Suzan há»i.
- Tôi không biết. Nhưng tôi tin rằng tôi sẽ sớm phát hiện ra.
***
Hercule Poirot ngồi trong ngôi nhà mùa hè cá»§a Enderby, ông để trên bà n má»™t chiếc đồng hồ lá»›n. Sáng nay ông đã tuyên bố sẽ Ä‘i chuyến tà u 12 giá». Ông vẫn còn ná»a tiếng nữa. Ông Ä‘ang chỠđợi, có thể, trong vòng ná»a tiếng đó, ai đó, hoặc nhiá»u ngưá»i, sẽ tìm đến gặp ông. Ngưá»i ta có thể nhìn thấy ngôi nhà mùa hè nà y từ bất cứ cá»a sổ nà o cá»§a tòa nhà lá»›n. Chắc chắn là sẽ có ngưá»i đến tìm ông, nếu không ông sẽ phải xem lại khả năng đánh giá ngưá»i khác cá»§a mình và những kết luáºn mà ông đã rút ra. Hercule Poirot chỠđợi, trên trần nhà , ngay trên đầu ông, con nhện cÅ©ng Ä‘ang căng lưới chỠđợi má»™t con ruồi đến ná»™p mạng.
Cô Gilchrist là ngưá»i đến đầu tiên. Cô ta có vẻ rất bối rối, lúng túng và lắp bắp những câu rá»i rạc.
- á»’, ông Pontalier! Tôi chẳng nhá»› được tên tháºt cá»§a ông là gì nữa. Nhưng tôi cần phải đến nói chuyện vá»›i ông - mặc dù tôi hÆ¡i ngại phải là m chuyện nà y - nhưng tôi nghÄ© là tôi cần phải là m... vì Ä‘iá»u đã xảy ra vá»›i bà Leo sáng nay. Tôi tin rằng bà Shane đã có lý, đó không phải không phải là má»™t trùng hợp ngẫu nhiên, cÅ©ng không phải là má»™t cÆ¡n đột quỵ như là bà Timothty đã Ä‘oán, bố tôi đã từng bị đột quỵ nhưng chẳng phải như bà Leo đâu.
Cô dừng lại để lấy lại nhịp thở rồi nhìn Poirot vẻ như cầu xin.
- Cô có chuyện gì muốn nói vá»›i tôi phải không, cô Gilchrist? Hercule Poirot há»i, vẻ khÃch lệ.
- Như tôi vừa nói đấy, tôi hÆ¡i ngại phải là m chuyện nà y vì bà ấy đã rất tá» tế vá»›i tôi, bà ấy đã xin cho tôi đến là m chá»— bà Timothy. Bà ấy rất tá» tế vá»›i tôi, đúng váºy. Vì thế tôi sợ rằng mình là m như thế nà y là vô Æ¡n. Bà ấy đã tặng lại cho tôi chiếc áo choà ng lông cá»§a bà Lansquenet, và khi tôi định trả lại cho bà ấy cái ghim cà i amêtit thì bà ấy đã từ chối.
- Cô muốn nói đến bà Banks? Poirot nhẹ nhà ng há»i.
- Vâng... tôi đã... - Cô Gilchrist cúi mặt vẻ ngượng ngùng - ... tôi đã nghe trộm.
- Cô muốn nói là tình cỠcô đã nghe được một câu chuyện?
- Không! - cô Gilchrist quả quyết lắc đầu - Tôi nghÄ© nên nói sá»± tháºt. Tháºt ra, tôi không ngại phải nói vá»›i ông vá» chuyện nà y, vì ông không phải là ngưá»i Anh.
- Äúng thế - Hercule Poirot khuyến khÃch - đối vá»›i má»™t ngưá»i nước ngoà i thì nghe trá»™m hay Ä‘á»c thư cá»§a ngưá»i khác là hoà n toà n bình thưá»ng.
- á»’, tôi chưa bao giá» mở má»™t lá thư không phải cá»§a tôi, không. Nhưng tôi đã nghe trá»™m, hôm đó, hôm mà ông Richard đã đến gặp bà Lansquenet ấy. Tôi đã tò mò muốn biết Ä‘iá»u gì đã là m cho ông ấy đến gặp em gái mình sau bao nhiêu năm không quan hệ... ông hiểu chứ... khi ngưá»i ta còn sống má»™t mình và có Ãt bạn bè, ngưá»i ta trở nên tò mò..., tôi muốn nói là khi ngưá»i ta sống vá»›i ai đó.
- Hoà n toà n tự nhiên - Poirot tỠvẻ đồng tình.
- Vâng, tôi cÅ©ng nghÄ© thế, mặc dù là má»™t việc không tốt đẹp gì... Nói tóm lại, tôi đã là m như thế và tôi đã nghe được Ä‘iá»u mà ông ấy đã nói.
- Cô muốn nói tá»›i, nếu tôi không lầm, Ä‘iá»u mà ông Abernethie đã nói vá»›i bà Lansquenet?
- Vâng. Ông ấy đã nói môt câu đại loại như: "Tôi không phà công nói vá»›i Timothy là m gì. Ông ấy chẳng thèm quan tâm đến những gì ngưá»i khác nói, tháºm chà còn không thèm nghe. Nhưng tôi nghÄ© là tôi có thể nói chuyện nà y vá»›i cô, Cora. Bảy anh em, chỉ còn lại ba chúng ta, và mặc dù cô hay là m ra vẻ ngá»› ngẩn, cô là ngưá»i sáng suốt. Nếu ở địa vị tôi thì cô sẽ là m gì?" Tôi không nghe được rõ lắm câu trả lá»i cá»§a bà Lansquenet nhưng bà ấy đã nói tá»›i cảnh sát. Ông Abernethie đã lá»›n tiếng phản đối: "Tôi không thể là m như thế được, dẫu sao thì nó cÅ©ng là cháu gái há» cá»§a tôi". Äúng lúc đó tôi phải chạy và o bếp vì nồi nước dùng đã sôi và trà o ra. Khi tôi quay trở lại, tôi đã nghe thấy ông Abernethie nói: "Ngay cả nếu như tôi đột ngá»™t chết, tôi cÅ©ng không muốn cảnh sát can thiệp và o chuyện nà y. Cô hiểu chứ? Äừng lo cho tôi, bây giá» tôi đã biết rồi, tôi sẽ có biện pháp đỠphòng." Sau đó ông ấy nói vá»›i Cora rằng ông ấy đã sá»a đổi di chúc và Cora không có gì phải lo lắng cả. Rồi hỠđã nói sang chuyện hôn nhân cá»§a Cora, ông Richard đã nháºn sai lầm cá»§a mình.
Cô Gilchrist ngưng lá»i. Poirot gáºt gù.
- Tôi hiểu. Tôi hiểu.
- Tôi không muốn phải nhắc lại chuyện nà y má»™t lần nữa. Có lẽ là bà Lansquenet cÅ©ng không muốn tôi nói... Nhưng bây giá», vá»›i chuyện bà Leo đã bị đánh ngất sáng nay... Ông Pontalier, đó không phải là má»™t trùng hợp ngẫu nhiên, đúng không?
- Không - Poirot mỉm cưá»i - Không, đó không phải là má»™t trùng hợp ngẫu nhiên... Cám Æ¡n cô, cô Gilchrist. Cô đã hà nh động đúng khi đến nói vá»›i tôi chuyện nà y. Äó là má»™t việc nên là m.
***
Hercule Poirot đã phải cố gắng Ä‘uổi khéo cô gái già đi, ông hy vá»ng rằng sẽ có những ngưá»i khác nữa sẽ tìm đến thổ lá»™ vá»›i ông những Ä‘iá»u bà máºt. Và linh tÃnh cá»§a ông đã đúng. Cô Gilchrist vừa Ä‘i khá»i thì Gregory Banks hối hả Ä‘i qua vưá»n và xuất hiện trước mặt Hercule Poirot. Mặt anh ta nhợt nhạt, trán lấm tấm mồ hôi. Má»™t tia sáng kỳ lạ lóe lên trong đôi mắt anh chà ng phụ tá dược sÄ©.
- Thế là cô ta cÅ©ng Ä‘i rồi! Tôi cứ ngỡ cô ta sẽ ngồi lì mãi ở đây. Ông thám tá», ông đã lầm trong kết luáºn cá»§a ông sáng nay. Richard đã bị giết chÃnh tôi đã là m việc đó!
Hercule Poirot lạnh lùng nhìn anh chà ng Banks, ông chẳng tỠvẻ gì là bất ngỠcả.
- Anh nói là anh đã giết ông ấy à ? Anh đã là m như thế nà o thế?
- Dá»… thôi - Gregory Banks mỉm cưá»i - Chắc là cÅ©ng đã nháºn thấy Ä‘iá»u đó rồi, chỉ cần chá»n má»™t trong mưá»i lăm, hai mươi loại thuốc độc khác nhau. Vấn đỠlà đánh thuốc như thế nà o, nhưng rồi tôi đã có má»™t kế rất tà i tình. Äiá»u là m tôi khoái chà nhất là tôi đã không cần phải có mặt ở đó lúc cần thiết.
- Khá lắm!
- Äúng, tháºt là má»™t kế rất tà i tình. Gregory Banks nhìn xuống vẻ khiêm tốn.
- Thế tại sao anh đã giết ông ấy? Poirot há»i vẻ rất quan tâm. Äể vợ anh có được khoản thừa kế sá»›m hÆ¡n?
- á»’, không. Tôi không phải là kẻ chạy theo đồng tiá»n và không phải là vì cá»§a thừa kế mà tôi đã cưới Suzan.
- Tháºt váºy sao?
- Thế nhưng ông ta, Richard, lại nghÄ© thế, rằng tôi là kẻ chạy theo kẻ thừa kế - Gregory nói má»™t cách giáºn dữ - Ông ta rất quý và tá»± hà o vì Suzan. Ông ta thưá»ng coi cô ấy là ngưá»i xứng đáng là m ngưá»i đại diện cho gia đình Abernethie nhất. Vá» phần tôi, ông ta khinh bỉ tôi, cho rằng tôi là má»™t kẻ vô dụng, quá thấp kém so vá»›i Suzan. Äúng là tôi không khéo nói bằng ông ta, đúng là tôi ăn mặc không đẹp bằng ông ta. Nhưng ông ta cÅ©ng chỉ là má»™t kẻ há»c đòi là m sang.
- Tôi không nghÄ© thế - Poirot nói bình thản - Theo những gì mà tôi được biết thì Richard Abernethie không phải là má»™t kẻ há»c đòi là m sang.
- Nhưng ông ta đúng là má»™t kẻ há»c đòi là m sang đấy - Gregory có vẻ như là sắp nổi cáu - Lúc nà o ông ta cÅ©ng tá» ra lịch sá»±, nhưng thá»±c ra tôi thấy rõ rà ng là trong lòng ông ta, ông ta rất coi thưá»ng khinh bỉ tôi.
- Có vẻ là như váºy tháºt đấy.
- Chẳng lẽ ông lại nghĩ là tôi sẽ để cho ông ta yên sao? Tôi đã là m chuyện nà y một lần rồi. Một hôm có một mụ đà n bà , một khách hà ng của hiệu thuốc mà tôi đã từng là m việc, đã rất hỗn với tôi. Và ông có biết tôi đã là m gì không?
- Có, tôi biết.
- Ông cũng biết chuyện đó à ? - Gregory tỠvẻ ngạc nhiên cực độ.
- Äúng thế.
- Mụ ta đã suýt chết - Anh chà ng nói vá»›i giá»ng tá»± hà o - Tôi không bá» qua bất cứ kẻ nà o xúc phạm tôi. Richard Abernethie đã khinh thưá»ng tôi, Ä‘iá»u gì đã đến vá»›i ông ta? Ông ta đã chết.
- Má»™t vụ giết ngưá»i hoà n hảo - Poirot khen - Nhưng tại sao anh lại đến nói vá»›i tôi chuyện đó?
- Bởi vì ông đã nói là ông đã kết thúc Ä‘iá»u tra và tuyên bố rằng đó không phải là má»™t vụ ám sát. Tôi chỉ muốn cho ông thấy là ông không giá»i như ông tưởng đâu. Và hÆ¡n nữa... hÆ¡n nữa... - giá»ng Gregory Banks run run.
- HÆ¡n nữa là m sao? - Poirot há»i dồn.
Äá»™t nhiên Gregory gục rÅ© ngưá»i xuống bà n, nói như ngưá»i lên đồng:
- Tôi đã cư xá» không đúng... tôi đã hà nh động má»™t cách độc ác... tôi phải bị trừng trị... tôi phải trở lại đó... nhà thương Ä‘iên... tôi phải Ä‘á»n tôi... tôi phải bị trừng phạt...
Bộ mặt Gregory cà ng trở nên điên dại hơn và Poirot ngó nhìn anh ta suy nghĩ.
- Nà y, anh muốn rá»i xa vợ anh đúng không?
- Suzan? Gregory thay đổi nét mặt. Suzan là má»™t phụ nữ tuyệt vá»i, tuyệt vá»i.
- Äúng thế, Suzan là má»™t phụ nữ tuyệt vá»i yêu anh thắm thiết. Và anh không chịu được Ä‘iá»u đó đúng không?
Gregory ngồi thẳng dáºy và nhìn Poirot hồi lâu rồi than vá»›i giá»ng não ná»:
- Tại sao cô ấy lại không bỠtôi đi cơ chứ?
Anh ta đứng dáºy.
- Cô ấy kìa... cô ấy Ä‘ang đến đây. Tôi phải Ä‘i thôi. Nhưng ông hãy nói cho cô ấy biết Ä‘iá»u mà tôi vừa thú nháºn vá»›i ông nhé. Và hãy nói cho cô ấy rằng tôi đã quyết định đến cảnh sát đầu thú.
***
Suzan bước và o phòng, đứng trước mặt Poirot thở dốc:
- Greg đâu rồi? Tôi vừa nhìn thấy anh ấy ở đây mà .
- Äúng thế - Poirot ngừng má»™t lát rồi nói tiếp - Anh ta đã đến để nói vá»›i tôi rằng chÃnh anh ta đã đầu độc Richard Abernethie...
- Tháºt là má»™t trò đùa kinh khá»§ng. Tôi hy vá»ng rằng ông đã không tin anh ấy.
- Tai sạo tôi lại không tin?
- Anh ấy không có mặt ở đây khi chú Richard qua Ä‘á»i.
- Có thể là như thế. Nhưng chồng cô cô đã ở đâu hôm Cora Lansquenet bị giết?
- Ở London, cả hai chúng tôi Ä‘á»u ở nhà hôm đó.
- Không đúng, không đúng - Poirot lắc đầu - Cô đã đến nhà để xe để lấy xe Ä‘i và đến chiá»u muá»™n má»›i quaylại. Tôi nghÄ© rằng tôi biết chiá»u hôm đó cô đã Ä‘i đâu. Cô đã đến Lytchett St-Mary!
- Không đúng!
Poirot mỉm cưá»i:
- Cô còn nhá»› là khi chúng ta gặp nhau ở đây tôi đã nói vá»›i cô rằng chúng ta đã từng gặp nhau rồi không? Sau cuá»™c Ä‘iá»u tra vụ bà Lansquenet, cô đã có mặt ở nhà để xe cá»§a quán trá» cá»§a Lytchett St-Mary và cô đã nói chuyện vá»›i má»™t ngưá»i thợ máy. Lúc đó, trong má»™t chiếc xe đỗ ngay bên cạnh xe cô có má»™t ông già , cô đã không để ý đến ông ta, nhưng ông ta thì đã để ý đến cô.
- Äúng, hôm đó là ngà y có cuá»™c Ä‘iá»u tra. Nhưng tôi không hiểu ông muốn nói gì.
- Cô có nhá»› anh chà ng thợ máy đã nói gì vá»›i cô không? Anh ta há»i cô có phải là má»™t ngưá»i nhà nạn nhân không. Cô trả lá»i rằng cô là cháu gái há» nên anh ta đã nói: "Thảo nà o, tôi cứ nghÄ© là đã nhìn thấy cô ở đâu đó rồi". Anh ta đã nhìn thấy cô ở đâu, cô Banks? Tất nhiên là ở Lytchett St-Mary. Và có thể là ở gần nhà cô Cora cá»§a cô. Và khi nà o? Có lẽ là cô cÅ©ng hiểu là tôi đã Ä‘iá»u tra để tìm câu trả lá»i cho câu há»i ấy. Và tôi đã tìm ra: cô đã có mặt ở Lytchett St-Mary buổi chiá»u hôm xảy ra vụ án. Cô đã để xe đúng chá»— mà cô đã để hôm đến dá»± vụ Ä‘iá»u tra. Xe cá»§a cô đã bị để ý và ngưá»i ta đã ghi lại số xe. Ông thanh tra Morton đã biết đó là xe cá»§a cô.
Suzan mở to mắt nhìn Poirot, hơi thở của cô hơi loạn nhịp nhưng cô vẫn tỠra bình tĩnh.
- Ông nói lung tung rồi ông Poirot. Và ông đã là m tôi quên mất tại sao tôi tìm đến đây gặp ông.
- Äể thú nháºn rằng chÃnh cô chứ không phải chồng cô là thá»§ phạm.
- Không, tất nhiên là không. Ông tưởng tôi là má»™t con ngá»› ngẩn hay sao? HÆ¡n nữa tôi đã nói vá»›i ông là Gregory đã không há» Ä‘i đâu khá»i London ngà y hôm đó.
- á»’, cô Banks. Cô không thể khẳng định Ä‘iá»u đó được vì cô đã không có mặt ở London bên cạnh chồng cô ngà y hôm đó. Cô đã đến Lytchett St-Mary để là m gì?
Suzan thở dà i.
- ÄÆ°á»£c rồi... Äiá»u mà cora đã nói sau đám tang đã là m cho tôi phải suy nghÄ© rất nhiá»u và tôi đã quyết định đến gặp để há»i tại sao bà ấy lại nghÄ© như váºy. Gregory cho rằng đó chỉ là má»™t câu nói đùa ngá»› ngẩn nên tôi đã giấu không cho anh ấy biết là tôi Ä‘i Lutchett St-Mary. Tôi đã đến ngôi nhà ấy và o khoảng mưá»i lăm giá». Tôi đã nhấn chuông nhưng không có ai trả lá»i. NghÄ© rằng cô Cora không có ở nhà nên tôi đã quay vá» London không há» biết gì vá» chuyện đã xảy ra.
- Thế tại sao chồng cô lại tá»± nháºn là thá»§ phạm vụ đó.
- Bởi vì Gregory bị...
Giá»ng Suzan run lên, cô không nói ra được thà nh tiếng từ cô định nói.
- Cô định nói là anh ta bị điên đúng không?
- Greg hoà n toà n bình thưá»ng. Äúng váºy đấy.
- Tôi đã được biết vỠquá khứ của chồng cô. Trước khi gặp cô anh ta đã phải ở trong trại tâm thần Forsdyke một và i tháng.
- Nhưng anh ấy đã tự nguyện và o đó, tự nguyện mà .
- Cô nói đúng. Nói cho đúng thì ông ta không phải là má»™t ngưá»i Ä‘iên nhưng tâm thần không ổn định. Anh ấy luôn luôn bị mặc cảm mình cần bị trừng phạt, có lẽ là anh ta có vấn đỠgì đó khi còn nhá».
Suzan nói một hơi rất quyết liệt:
- Ông không biết đâu ông Poirot. Greg chưa bao giá» có tuổi thÆ¡. ChÃnh vì thế mà tôi muốn có tiá»n cá»§a chú tôi. Chú Richard quá thiển cáºn nên không thể hiểu được Ä‘iá»u đó. Greg cần có sá»± tá»± tin, cần có cảm giác mình là má»™t ngưá»i quan trá»ng, không chỉ đơn giản là má»™t phụ tá dược sÄ©. Bây giá» tất cả sẽ thay đổi: anh ấy sẽ có phòng thà nghiệm cá»§a mình và sẽ có thể tìm tòi, sáng chế ra những công thức riêng cá»§a anh ấy.
- Cô sẵn sà ng cho chồng cô tất cả... bởi vì cô yêu chồng. Và cô yêu chồng cô quá mức, cô cho chồng cô hÆ¡n cả sá»± bình yên và hạnh phúc. Nhưng không thể cho ngưá»i khác cái mà ngưá»i ta không thể nháºn. Cuối cùng Gregory Banks vẫn phải là m ngưá»i mà anh ta không muốn là m.
- Anh ấy không muốn là m gì?
- Là m chồng của Suzan.
- Ông tháºt là độc ác, ông nói lung tung gì thế?
- Vì chồng cô không ngại má»™t Ä‘iá»u gì. Cô muốn có tiá»n cá»§a chú cô, không phải cho bản thân mình mà là cho chồng. Äể có được số tiá»n đó, có Ä‘iá»u gì cô không dám là m không?
Suzan đỠbừng mặt tức giáºn, cô quay gót Ä‘i nhanh ra khá»i cá»a.
***
- Tôi đến để tạm biệt ông.
Michael Shane nói má»™t cách ung dung. Anh ta mỉm cưá»i, nụ cưá»i cá»§a anh ta có má»™t sức quyến rÅ© kỳ lạ.
Poirot im lặng quan sát ngưá»i đối diện má»™t lát. Ông biết rất Ãt vá» anh ta, vì Michael Shane chỉ cho ngưá»i khác thấy những gì mà anh ta muốn ngưá»i ta thấy.
- Vợ anh - Poirot bắt chuyện - không phjải là má»™t ngưá»i tầm thưá»ng.
- Ông thấy thế tháºt sao? - Michael nhướng mà y ngạc nhiên - Cô ấy rất xinh đẹp, đúng thế, nhưng phải thừa nháºn là không đặc biệt thông minh.
- Äúng. Nhưng cô ấy biết rõ mình muốn gì. Không phải ai cÅ©ng có khả năng đó.
- A - Michael lại mỉm cưá»i, nụ cưá»i muôn thuở - ông muốn nói tá»›i cái bà n đá xanh?
- Äó là má»™t và dụ, và cả cái gì ở trên cái bà n ấy nữa.
- Bó hoa giả?
- Äúng thế, má»™t bó hoa giả.
- Có những lúc tôi không hiểu ông nói gì, ông Poirot - Mặt Michael Shane sa sầm lại và nụ cưá»i đã biến mất - Nhưng dẫu sao thì tôi cÅ©ng phải cảm Æ¡n ông đã giải thoát chúng tôi khá»i nghi ngá». Tháºt là khó chịu cảm thấy mình bị nghi ngá» và nghÄ© rằng ai đó trong gia đình đã giết bác Richard già tá»™i nghiệp.
- Bác Richard già tội nghiệp?
- Lần cuối cùng gặp ông ấy, anh thấy ông ấy già yếu lắm sao?
- Tôi phải thừa nháºn răng ông ấy vẫn còn khá khá»e.
- Và minh mẫn.
- Rất minh mẫn.
- Lại láu cá nữa.
- Rất láu cá.
- Và sắc sảo trong việc đánh giá ngưá»i khác.
- Ông ấy không ưa gì tôi.
- Ông ấy cho rằng anh là ngưá»i... thiếu trung trá»±c thì phải.
- Tháºt là ngá»› ngẩn - Michael cưá»i lá»›n.
- Nhưng sự thực là như thế đúng không?
- Tôi không hiểu ông muốn nói gì.
- Äã có những cuá»™c Ä‘iá»u tra, anh biết đấy.
- Ai Ä‘iá»u tra cÆ¡? Ông ấy à ?
- Không phải chỉ mình tôi đâu.
Michael Shane nhìn ngưá»i thám tá» dò há»i. Poirot nháºn thấy anh chà ng nà y suy nghÄ© rất nhanh, Michael Shane không phải là má»™t kẻ ngốc.
- Ông muốn nói rằng cảnh sát cũng đã tham gia và o vụ nà y?
- Anh Shane, cảnh sát rất quan tâm đến vụ án Lansquenet.
- Và hỠđã Ä‘iá»u tra vá» tôi?
- Há» Ä‘iá»u tra vá» tất cả những ngưá»i có liên quan đến Cora Lansquenet, đặc biệt là vá» hoạt động cá»§a há» trong ngà y xảy ra án mạng.
- Rắc rối rồi. Michael nói vẻ lo lắng.
- Tháºt váºy sao?
- Còn tệ hại hÆ¡n ông nghÄ© đấy ông Poirot ạ. Tôi đã nói vá»›i Rosamund rằng tôi Ä‘i ăn vá»›i má»™t ngưá»i tên là Oscar Lewis.
- Anh đã nói dối.
- Äúng thế. Thá»±c ra, tôi đã hẹn vá»›i má»™t ngưá»i bạn gái, tên là Sorrel Dainton, má»™t diá»…n viên khá nổi tiếng.
- À, và anh đã gặp rắc rối vì chuyện đó?
- Äúng thế, Rosamund đã bắt tôi phải hứa không gặp lại cô ta nữa.
- Quả là rắc rối tháºt... anh có quan hệ vá»›i cô ta à ?
- á»’, chỉ là chuyện qua đưá»ng thôi mà ... tôi không thiết tha gì vá»›i cô ta lắm.
- Nhưng cô ta thì lại rất thiết tha với anh.
- Cô ta quả là rất khó rứt, đà n bà thưá»ng như váºy mà . Nhưng thôi, Ãt ra thì tôi cÅ©ng yên tâm vá» chuyện vá»›i cảnh sát.
- Anh nghĩ thế à ?
- Tất nhiên. Tôi không thể vừa có mặt ở nhà cô Cora, rìu trong tay, vừa ở bên Sorrel cách đây nhiá»u cây số. Chúng tôi đã ở nhà cô ấy ở Kent.
- Tôi hiểu. Nhưng liệu cô Dainton có sẵn sà ng ra là m chứng cho anh không?
- Tất nhiên là điá»u đó sẽ gây phiá»n hà cho cô ta. Nhưng vì đây là má»™t chuyện quan trá»ng, má»™t vụ giết ngưá»i nên tôi nghÄ© rằng cô ta sẽ chấp nháºn.
- Quả đúng thế, cô ta sẽ là m chứng cho anh, ngay cả nếu như hôm đó anh không ở chỗ cô ta.
- Ông muốn nói gì? - Michael nổi nóng.
- Cô ta rất yêu anh. Ngưá»i phụ nữ Ä‘ang yêu sẵn sà ng thá» bất cứ Ä‘iá»u gì.
- Váºy ra là ông không tin tôi.
- Tôi tin anh hay không không quan trá»ng.
- Thế thì ai má»›i là quan trá»ng đây?
- Thanh tra Morton, ông ấy vừa đến kia kìa.
Rất nhanh nhẹn, Michael xoay ngưá»i đứng dáºy và đi ra.
|

12-09-2008, 10:35 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 23
Thanh tra Morton và Poirot cùng Ä‘i dạo trong vưá»n.
- Biết ông có mặt ở đây tôi đã đến gặp ông ngay, ông Poirot. Ông Parwell, cảnh sát trưởng cá»§a Matchfield cÅ©ng có mặt ở đây, bác sÄ© Larraby đã gá»i cho ông ấy vá» vụ bà Leo Abernethie. Ông bác sÄ© có vẻ rất lo lắng vá» chuyện nhà Abernethie.
- Thế còn ông, ông Morton, tại sao ông lại có mặt ở đây? Hôm nay ông đã Ä‘i khá xa khá»i địa pháºn Berkshire cá»§a ông rồi đấy.
- Tôi cần thẩm vấn và i ngưá»i, và tất cả những ngưá»i mà cần thẩm vấn Ä‘á»u có mặt ở đây cả. Äó là nhá» công cá»§a ông đúng không?
- Äúng, công cá»§a tôi.
- Và kết quả là bà Leo Abernethie đã bị đánh ngất.
- Äó đâu phải là tại tôi. Nếu như bà ấy đến gặp tôi thì đã không có chuyện gì nhưng bà ấy đã gá»i Ä‘iện cho luáºt sư cá»§a mình ở London.
- Bà ấy đáng chuẩn bị nói ra má»™t Ä‘iá»u bà máºt thì...
- Äúng thế đấy.
- Thế bà ấy đã kịp nói gì chưa?
- Bà ấy mới chỉ kịp nói là bà ấy đã ngắm mình trong gương.
- Rất nữ tÃnh. Thông tin đó có giúp ông được không?
- Có, tôi nghÄ© là tôi đã Ä‘oán được Ä‘iá»u mà bà ấy định nói vá»›i luáºt sư cá»§a mình.
- Tôi vẫn biết là ông có tà i phán Ä‘oán. Váºy thì Ä‘iá»u bà máºt đó là gì?
- Xin lá»—i, nhưng ông Ä‘ang Ä‘iá»u tra vá» cái chết cá»§a Richard Abernethie đấy à ?
- Không, không chÃnh thức. Nhưng tôi quan tâm đến tất cả những gì có liên quan đến cái chết cá»§a bà Lansquenet.
- Quả đúng là có liên quan tháºt. Nhưng, ông bạn thân mến, hãy cho tôi và i giá» nữa. Lúc đó tôi sẽ biết được phán Ä‘oán cá»§a tôi có đúng không.
- Tôi sẽ đợi.
- Nếu đúng thì tôi sẽ có thể cung cấp cho ông một bằng chứng xác thực.
- Quả là chúng tôi Ä‘ang rất cần bằng chứng - Viên thanh tra liếc xéo sang bên Poirot - Ông Ä‘ang giấu chúng tôi Ä‘iá»u gì đây?
- Không có gì đâu. Thá»±c ra tôi cÅ©ng chưa biết cái bằng chứng ấy có tồn tại tháºt hay không, tôi má»›i chỉ Ä‘oán ra nó qua những mẩu đối thoại mà thôi. CÅ©ng có thể là tôi nhầm - Poirot nói vẻ không chắc chắn lắm.
- Có lẽ Ä‘iá»u đó không hay xảy ra lắm. Morton mỉm cưá»i.
- Không. Nhưng tôi cÅ©ng phải thú nháºn là đã có lúc tôi nhầm.
- Ồ có lẽ luôn luôn có lý cũng trở thà nh nhà m chán.
- Tôi thì không thấy như váºy.
- Ông yêu cầu tôi chỠđợi, không thẩm vấn ai?
- Ồ không, không. Hãy cứ là m những gì mà ông đã định. Nhưng chắc là ông vẫn chưa định bắt giữ ai đấy chứ?
- Chưa - Morton lắc đầu - Tôi thiếu bằng chứng. Äể bắt ngưá»i cần phải có quyết định cá»§a Viện kiểm sát, nhưng chúng tôi vẫn chưa đến giai Ä‘oạn đó. Bây giá» tôi sẽ chỉ thẩm vấn từng ngưá»i vá» thá»i gian há» sá» dụng ngà y xảy ra vụ án, và chúng tôi sẽ phải rất cẩn tháºn vá»›i má»™t ngưá»i trong số há».
- Tôi hiểu, ông muốn nói tới cô Banks?
- Ông thông minh lắm. Äúng là cô ta đấy. Cô ta đã có mặt ở Lytchett St-Mary ngà y hôm đó. Ngưá»i ta đã nhìn thấy xe hÆ¡i cá»§a cô ta.
- Nhưng chẳng ai nhìn thấy cô ta cả.
- Äúng thế. Việc cô ta giấu không nói tá»›i chuyến Ä‘i nà y không có lợi cho cô ta, cô ta sẽ phải cho chúng tôi những lá»i giải thÃch thá»a đáng.
- Cô ta rất giá»i trong việc tìm lý do đấy.
- Äúng thế. Äó là má»™t cô gái thông minh, có lẽ là hÆ¡i quá thông minh.
- Äôi khi không nên tá» ra quá thông minh. ChÃnh như váºy mà những tên tá»™i phạm nguy hiểm bị lá»™ tẩy. Ông có phát hiện ra Ä‘iá»u gì đặc biệt vá» George Crossfield không?
- Không có gì đáng kể. Anh ta là má»™t loại ngưá»i quá bình thưá»ng. Có bao ngưá»i như anh ta trong đất nước nà y.
Thanh tra Morton ngừng lại một lát rồi nói tiếp:
- Má»™t Mẹ Bá» trên, tôi không còn nhá»› cá»§a tu viện nà o nữa, đã kể vá»›i tôi má»™t chuyện rất lạ. Hai bà sÆ¡ đã Ä‘i quyên góp tiá»n và đã đến nhà bà Lansquenet hôm trước hôm bà ấy bị giết. HỠđã gõ cá»a nhưng không ai trả lá»i cả. Äiá»u đó thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên vì bà Lansquenet đã Ä‘i dá»± đám tang còn cô Gilchrist thì cÅ©ng đã Ä‘i chÆ¡i ở Bournemouth. Ấy thế mà các bà sÆ¡ lại nói rằng có ai đó ở trong nhà và hỠđã nghe thấy tiếng thở dốc và rên rỉ trong nhà vá»ng ra. Chuyện đó đã xảy ra đúng ngà y hôm trước hôm bà Lansquenet bị giết, Mẹ Bá» trên đã quả quyết chắc chắn như váºy vì tu viện đã ghi lại sá»± kiện trong nháºt ký. Có thể là ai đó đã lợi dụng không có ai ở nhà và o ăn trá»™m và đã quay lại ngà y hôm sau? Tôi không tin lắm và o tiếng thở dốc hay tiếng rên rỉ. Ngay cả những bà sÆ¡ cÅ©ng có thể bị hoang tưởng, cÅ©ng dá»… hiểu nếu như há» cho rằng đó là tiếng rên rỉ vì biết rằng trong nhà đã xảy ra án mạng. Äiểm quan trá»ng là đã có ngưá»i trong nhà và o lúc mà lẽ ra không có ai ở đó. Ai đã ở đó? Cả gia đình Abernethie Ä‘á»u đã có mặt ở đám tang lúc đó.
- Sau đó hai bà sơ ấy có quay lại nhà bà Lansquenet nữa không?
- Có, khoảng má»™t tuần sau đó. Ngà y có vụ Ä‘iá»u tra thì phải.
- Tốt lắm. Hercule Poirot lẩm bẩm.
- Sao tự nhiên ông lại quan tâm đến những bà sơ như thế?
- Dù ông có muốn hay không thì há» cÅ©ng đã thu hút sá»± chú ý cá»§a tôi rồi. Chắc là ông cÅ©ng đã nháºn thấy rằng những bà sÆ¡ nà y cÅ©ng đến ngà y mà chiếc bánh tẩm thuốc độc đã được gá»i đến cho cô Gilchrist.
- Chẳng lẽ ông lại nghÄ© rằng... Không, tháºt là ngá»› ngẩn.
- Những ý kiến của tôi không bao giỠlà ngớ ngẩn. Bây giỠtôi để ông bắt đầu các cuộc thẩm vấn của ông vỠvụ bà Lansquenet. Còn tôi, tôi sẽ đi tìm cô cháu gái hỠcủa ông Richard Abernethie quá cố.
- Hãy tháºn trá»ng vá»›i những gì mà ông nói vá»›i cô Banks nhé.
- Không phải là cô Banks, tôi đi tìm gặp cô Shane.
*** Hercule Poirot đã tìm thấy Rosamund ngồi trên một chiếc ghế băng bên một con suối nhỠchảy uốn lượn giữa những bụi đỗ quyên. Cô đang ngắm nước chảy.
- Hy vá»ng rằng tôi không là m phiá»n cô chứ, Ophélie? - Poirot vừa nói vừa ngồi xuống cạnh Rosamund - Có lẽ là cô Ä‘ang táºp cho vai kịch cá»§a mình.
- Tôi chưa bao giá» diá»…n má»™t vở nà o cá»§a Shakespear... à có má»™t lần tôi đã đóng vai Jessica trong vở Ngưá»i lái buôn thà nh Venise. Má»™t vai chẳng hay há»›m gì.
- Äúng thế, và rất thống thiết: "Tôi chẳng bao giá» thấy hạnh phúc khi nghe má»™t bản nhạc êm dịu" - Poirot dẫn lá»i trong vở kịch - Jessica tá»™i nghiệp! Là m con gái cá»§a má»™t ngưá»i Do Thái bị khinh khi và ghét bá», tháºt là bất hạnh. Hẳn là cô ấy đã rất lo sợ khi bá» trốn cùng ngưá»i yêu mang theo tiá»n cá»§a cha. Không có đồng tiá»n hẳn Jessica đã là má»™t ngưá»i hoà n toà n khác.
Rosamund nhìn sang Poirot.
- Tôi tưởng là ông đã Ä‘i rồi chứ - Cô nhìn đồng hồ Ä‘eo tay - Äã hÆ¡n 12 giá» rồi.
- Tôi bị lỡ tà u - Nhà thám tá» trả lá»i.
- Tại sao?
- Cô nghĩ rằng tôi đã lỡ tà u vì một lý do đặc biệt nà o đó chăng?
- Tôi Ä‘oán là như váºy. Ông là má»™t ngưá»i rất cẩn tháºn, nếu như ông thá»±c sá»± muốn Ä‘i thì ông đã không lỡ tà u.
- Cô tháºt là tinh tế. Cô biết không, tôi đã ngồi mãi trong ngôi nhà mùa hè trong vưá»n hy vá»ng rằng cô sẽ đến gặp tôi.
- Tại sao? Ông đã chà o tạm biệt má»i ngưá»i sáng nay trong thư viện rồi cÆ¡ mà .
- Äúng thế. Nhưng cô không có gì đặc biệt kể vá»›i tôi sao?
Rosamund lắc đầu.
- Tôi Ä‘ang mải suy nghÄ©, vá» rất nhiá»u Ä‘iá»u quan trá»ng.
- Tôi cÅ©ng đã nháºn thấy thế.
- Thông thưá»ng tôi không suy nghÄ© bao giá», và tôi cho rằng suy nghÄ© chỉ là m mất thá»i gian mà thôi. Nhưng lần nà y thì rất nghiêm chỉnh. Tôi có má»™t dá»± định, tôi cần phải quyết định má»™t chuyện.
- VỠchồng cô?
- CÅ©ng có thể nói là như váºy.
Poirot do dự một lát rồi nói:
- Thanh tra Morton vừa đến.
Và không để cho Rosamund có thá»i gian há»i thanh tra Morton là ai, Poirot nói tiếp:
- Ông ấychịu trách nhiệm Ä‘iá»u tra vụ án bà Lansquenet. Ông ấy đến để há»i má»i ngưá»i trong gia đình vá» việc sá» dụng thá»i gian cá»§a từng ngưá»i ngà y xảy ra vụ án.
- Tôi hiểu. Những chứng cứ ngoại phạm.
Vẻ mặt cô chợt toát lên vẻ láu cá:
- Michael sẽ rất bối rối đấy. Anh ta không biết rằng tôi đã biết chuyện hôm đó anh ta đã ở chá»— ngưá»i đà n bà ấy.
- Là m sao cô biết được?
- á»’, cái đó đã rõ như ban ngà y. Tôi chỉ cần nhìn cái cách anh ta đã nói vá»›i tôi rằng anh ta sẽ Ä‘i ăn trưa cùng Oscar là đủ biết: giá»ng há» hững và hÆ¡i nhăn mÅ©i, anh ta vẫn là m như váºy má»—i khi nói dối.
- Tôi phải cảm Æ¡n trá»i vì đã không lấy cô là m vợ, Rosamund.
- Tôi cÅ©ng đã gá»i Ä‘iện cho Oscar để kiểm tra. Những lá»i nói dối cá»§a đà n ông tháºt là ngá»› ngẩn.
- Hình như chồng cô không được chung thủy cho lắm.
- Vâng, quả váºy - Rosamund trả lá»i rất thản nhiên.
- Äiá»u đó không là m cô buồn sao?
- á»’, có má»™t ngưá»i chồng mà bao phụ nữ khác muốn cướp cÅ©ng vui đấy chứ. Tôi thà như thế còn hÆ¡n là có má»™t ngưá»i chồng chẳng ai thèm như Suzan. Gregory chỉ là má»™t gã nhát gan.
- Nếu một ngà y nà o đó hỠcướp mất chồng cô thỉ sao?
- Há» chưa bao giá» là m được Ä‘iá»u đó, bây giá» lại cà ng không.
- Sao thế?
- Bây giá» tôi có tiá»n thừa kế cá»§a bác Richard. Tôi biết là Michael háo sắc. Ngưá»i đà n bà ấy, Sorrel Dainton, đã gần trói được anh ta rồi nhưng đối vá»›i Michael, sá»± nghiệp vẫn là quan trá»ng hÆ¡n cả. Bây giá», vá»›i tiá»n cá»§a tôi, anh ta sẽ có thể vừa là nhà đầu tư vừa là diá»…m viên chÃnh cho vở kịch cá»§a anh ta. Ông thấy đấy, anh ấy có tham vá»ng, và có tà i... không như tôi. Tôi rất thÃch diá»…n nhưng tôi rất vụng vá», mặc dù tôi có má»™t thân hình đẹp đấy chứ. Không, tôi chẳng còn gì phải lo lắng vá» phÃa Michael nữa cả, vì đó là tiá»n cá»§a tôi.
Rosamund tá» vẻ rất bình tÄ©nh, thản nhiên nhìn Poirot. Nhà thám tá» chợt thấy lạ là cả hai cháu gái há» cá»§a Richard Abernethie Ä‘á»u yêu say đắm hai ngưá»i đà n ông không có khả năng đáp lại tình yêu cá»§a há». Ấy váºy mà Rosmund là má»™t phụ nữ tuyệt đẹp còn Suzan thì có duyên và rất quyến rÅ©. Suzan cần được Gregory yêu và cô bấu vÃu và o Ä‘iá»u tưởng tượng đó. Rosamund sáng suốt hÆ¡n, cô rất thá»±c tế và biết mình muốn gì.
- Bây giá» tôi cần phải suy nghÄ© để quyết định má»™t chuyện quan trá»ng cho tương lai. Michael vẫn chưa biết Ä‘iá»u đó - Rosamund mỉm cưá»i - Hôm đó anh ấy đã phát hiện ra rằng tôi đã không Ä‘i chợ mà đi dạo ở Regent s Park và anh ấy đã rất nghi ngá» tôi.
Poirot nhìn cô vẻ rất ngạc nhiên và tò mò.
- Tôi đã Ä‘i dạo ở đó rất lâu sau khi trở vá» từ Harley Stret (1). Tôi cần phải suy nghÄ© má»™t chút. Tất nhiên Michael nghÄ© rằng tôi có hẹn vá»›i bạn trai ở đó. - Rosamund cưá»i khoang khoái - và anh ấy đã rất khó chịu.
Một chốc lát im lặng. Rồi Poirot nói:
- Cô Shane nà y, tôi nghÄ© là cô nên nhưá»ng cái bà n đá xanh lại cho chị há» cô, Suzan.
- Tại sao cơ chứ? Tôi muốn có nó cơ mà - Rosamund nhìn Poirt ngạc nhiên.
- Tại sao ư? Tại vì cô sẽ vẫn giữ được Michael còn Suzan thì sẽ mất chồng cô ấy.
- Mất ư? Ông muốn nói rằng Greg sẽ bá» Ä‘i vá»›i ngưá»i khác? Thế mà tôi cứ tưởng là anh ta chẳng bao giá» có thể là m chuyện đó, anh ta có vẻ là má»™t kẻ nhát gan.
- Sự không chung thủy không phải là cách duy nhất để hai vợ chồng đánh mất nhau.
- Sao? Ông muốn nói rằng... Chẳng lẽ ông lại nghĩ rằng Greg đã đầu độc bác Richard, giết cô Cora và rồi đánh ngất bác Helen sao? Không thể như thế được. Tôi cũng biết đôi chút vỠvụ nà y đấy.
- Thế theo cô ai là thủ phạm?
- George, tất nhiên là George. Anh ta là má»™t kẻ mỠám, và má»™t ngưá»i bạn cá»§a tôi ở Monte-Carlo đã cho tôi biết rằng anh ta đã có dÃnh dáng đến và i vụ lừa đảo. Hẳn là bác RichardcÅ©ng đã được biết Ä‘iá»u đó và chuẩn bị xóa tên anh ta khá»i danh sách những ngưá»i thừa kế. Tôi tin chắc rằng chÃnh anh ta là thá»§ phạm.
Chú ThÃch
(1) Phố của những phòng khám chuyên khoa nổi tiếng nhất ở London.
|

12-09-2008, 10:36 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 24
Äiện báo đã đến và o khoảng 18 giá» chiá»u hôm đó. Theo yêu cầu, bức Ä‘iện đã được chuyển tá»›i táºn nÆ¡i chứ không báo bằng Ä‘iện thoại. Hercule Poirot quanh quẩn gần cá»§a ra và o từ má»™t lúc lâu đã nháºn bức Ä‘iện từ tay Lanscombe ngay sau khi ngưá»i chuyển Ä‘iện tÃn đưa cho ông phục vụ già . Trên bức Ä‘iện chỉ có ba từ và má»™t chữ ký. Poirot mỉm cưá»i hà i lòng và móc túi ra má»™t bảng đưa cho ngưá»i nhân viên bưu Ä‘iện là m anh chà ng nà y trợn tròn mắt ngạc nhiên.
- Có những trưá»ng hợp mà ngưá»i ta phải bá» tÃnh tiết kiệm. Poirot nói vá»›i Lanscombe.
- Ông nói đúng, thưa ông - Lanscombe trả lá»i má»™t cách lịch sá»±.
- Thanh tra Morton đâu rồi?
- Má»™t ông cảnh sát đã Ä‘i rồi - trong giá»ng Lanscombe có vẻ khinh bỉ - ngưá»i kia Ä‘ang ở trong thư viện.
- Tốt lắm! Tôi đến gặp ông ta đây.
Rồi Poirot vá»— vai ngưá»i phục vụ già nói:
- Dũng cảm lên Lanscombe. Chúng ta sắp giải quyết xong vụ án nà y rồi.
- Nếu tôi không lầm thì ông không định đi tà u chuyến 20 giỠ30?
- Không nên thất vá»ng như váºy.
Hercule Poirot Ä‘i mấy bước rồi chợt quay lại há»i Lanscombe:
- Ông có thể nhắc lại cho tôi những gì mà Cora Lansquenet đã nói với ông khi bà ấy vừa gặp lại ông hôm đến dự đáng tang không?
- á»’ tôi nhá»› rất rõ, thưa ông. Cô Cora... ồ xin lá»—i, bà Lansquenet - tôi vẫn cứ nghÄ© như là khi bà ấy còn là cô Cora bé nhá»...
- Äiá»u đó cÅ©ng dá»… hiểu thôi.
- ... Cô Cora Lansquenet đã nói: "A Lanscombe! Lâu lắm rồi ông không mang bánh trứng đến lá»u cho chúng tôi nữa". Má»™t ông chá»§, cô chá»§ Ä‘á»u có má»™t cái lá»u riêng trong vưá»n. Mùa hè chúng tôi hay là m bánh trứng và tôi hay mang đến cho há». Cô Cora vẫn thÃch những cái bánh ấy lắm.
- ÄÆ°á»£c lắm. Poirot gáºt gù. Rất bình thưá»ng.
Rồi Poirot đến gặp thanh tra Morton trong thư viện và đưa bức Ä‘iện tÃn cho ông nà y xem. Thanh tra Morton Ä‘á»c rồi nói:
- Tôi chẳng hiểu gì cả.
- Äã đến lúc có thể nói vá»›i ông tất cả.
Thanh tra Morton cưá»i gượng.
- á»’, ông đã là m như là trong má»™t vở kịch váºy. Nếu như ông đã phát hiện ra Ä‘iá»u gì đó cụ thể thì chẳng phải là quá sá»›m đâu. Tôi không thể tiếp tục cuá»™c Ä‘iá»u tra như thế nà y được nữa. Anh chà ng Banks vẫn tiếp tục tá»± nháºn là mình đã đầu độc Richard Abernethie và nói là chúng ta sẽ chẳng bao giá» biết được anh ta đã là m như thế nà o.
- Tôi sẽ nói hết với ông.
- Vâng, vâng, hãy nói cho tôi biết tất cả đi. Nhưng nhanh lên nhé.
*** Lần nà y Hercule Poirot đã cho há»p mặt má»i ngưá»i trong phòng khách. Những khuôn mặt Ä‘ang hướng vá» phÃa ông chẳng tá» vẻ gì căng thẳng tháºm chà còn có vẻ như đùa cợt. Sá»± Ä‘e dá»a giỠđây đã chuyển sang hai thanh tra cảnh sát Morton và Parwell. Bởi váºy Hercule Poirot, vá»›i cương vị là má»™t thám tá» tư, đã bị hạ xuống hà ng dưới và trở thà nh má»™t chá»§ đỠgây cưá»i.
Timothy tá»± nháºn lấy cương vị đại diện cá»§a gia đình. Ông ta nghiêng mình vá» phÃa Maude nói nhá»:
- Hắn ta là một gã bịp bợm có cỡ đấy. Có lẽ Entwhistle bị lẫn cẫn mất rồi.
Hercule Poirot sẽ phải cố gắng lấy lại ảnh hưởng cá»§a mình. Ông bắt đầu nói vá»›i giá»ng trịnh trá»ng:
- Lại má»™t lần nữa tôi chà o tạm biệt các quý vị. Sáng nay, tôi đã nói là tôi sẽ Ä‘i chuyến tà u 12 giá», bây giá» tôi xin thông báo là tôi sẽ Ä‘i chuyến tà u 20 giá» 30 phút, tức là ngay sau bữa tối. Tôi Ä‘i bởi vì tôi chẳng còn gì cần là m ở đây nữa. Äầu tiên, Tôi dá»± định giải má»™t câu đố hóc búa, câu đố đó đã được giải.
"Nhưng trước hết tôi xin nhắc lại những Ä‘iểm mà ông Entwhistle đã lưu ý tôi: Thứ nhất: Ông Richard Abernethie đã đột ngá»™t qua Ä‘á»i. Thứ hai: Sau đám tang, em gái cá»§a ông ấy đã nói câu nà y trước mặt cả gia đình: "Nhưng ông ấy đã bị giết, chẳng phải váºy sao?" Thứ ba: Bà Lansquenet đã bị giết. Câu há»i đặt ra là : Liệu ba sá»± kiện nà y có liên quan đến nhau không? Äiá»u gì đã xảy ra sau đó? Cô Gilchrist, hầu gái cá»§a bà Lansquenet, đã suýt chết vì ăn phải má»™t miếng bánh tẩm thuốc độc. Äây lại là má»™t sá»± kiện nữa cá»§a chuá»—i."
"Nhưng như tôi đã nói trước các vị sáng nay, không có gì, hoà n toà n không có gì cho phép khẳng định rằng Richard Abernethie đã bị đầu độc. Nhưng cÅ©ng chẳng có gì cho phép khẳng định Ä‘iá»u ngược lại. Những sá»± kiện tiếp theo thì rõ rà ng hÆ¡n. Chắc chắn rằng Cora Lansquenet đã nói ra những lá»i ấy, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u đã nghe thấy. Và cÅ©ng rõ rà ng là bà ấy đã bị giết ngay ngà y hôm sau, vÅ© khà giết ngưá»i là má»™t cái rìu."
"Bây giá» chúng ta hãy cùng nhau nghiên cứu sá»± kiện thứ tư. Ngưá»i đưa thư cam Ä‘oan - mặc dù rằng anh ta không dám thá» - rằng đã không chuyển má»™t há»™p nà o đến nhà Lansquenet ngà y hôm đó. Nếu như anh ta đã nhá»› đúng, tức là cái há»™p đó đã được ai đó mang đến đặt ở đó như thể là ngưá»i đưa thư đã mang nó đến. Mặc dù rằng có thể đó là má»™t ngưá»i lạ mặt, nhưng chúng ta cÅ©ng không nên loại trừ khả năng đó chÃnh là ai đó trong số những ngưá»i đã có mặt ở nhà bà Lansquenet ngà y hôm đó. Những ngưá»i nà y là : cô Gilchrist, cô Suzan Banks, ông Entwhistle, má»™t nhà phê bình tranh tên là Guthrie và má»™t hoặc hai bà sÆ¡ đã đến quyên góp sáng hôm đó. Tôi đã quyết định tin lá»i khai cá»§a ngưá»i đưa thư là đúng. Như váºy cần phải nghiên cứu má»™t cách cẩn tháºn nhóm ngưá»i tình nghi."
"Cô Gilchrist không có lợi gì trong cái chết cá»§a ông Richard Abernethie và rất Ãt trong cái chết cá»§a bà Lansquenet. Thá»±c ra, bà Lansquenet qua Ä‘á»i là m cho cô ấy mất việc là m và cô ấy sẽ rất khó tìm thấy lại má»™t việc là m khác. Mặc dù cô ấy lại chÃnh là nạn nhân cá»§a má»™t vụ đầu độc và đã bị chuyển và o viện cấp cứu. Suzan Banks thì có lợi trong cái chết cá»§a Richard Abernethie và cả trong cái chết cá»§a bà Lansquenet nữa. Äá»™ng cÆ¡ đầu độc cô Gilchrist đối vá»›i cô ta có thể là để đảm bảo an toà n, cô ta có thể nghÄ© rằng cô Gilchrist đã nghe thấy cuá»™c đối thoại bà máºt giữa Cora Lansquenet là Richard Abernethie và điá»u đó có thể là nguy hiểm cho cô ta. Nếu như váºy thì Suzan Banks cÅ©ng có lợi nếu cô Gilchrist bị giết. Hãy nhá»› là cô ta đã từ chối khi cô Gilchrist má»i ăn bánh và đã chỉ định gá»i bác sÄ© khi cô Gilchrist bị Ä‘au giữa đêm. Ông Entwhistle chẳng có lợi gì trong cái chết cá»§a Richard Aernethie hay cá»§a Cora Lansquenet . Tuy nhiên quyá»n cá»§a ông ta trong việc phân chia tà i sản cá»§a ông Abernethie có thể là m cho ông ta muốn rằng Richard Abernethie mất sá»›m. Nếu như váºy tại sao ông ta lại đã má»i tôi Ä‘iá»u tra? Câu trả lá»i là đã xảy ra nhiá»u trưá»ng hợp tá»™i phạm quá tá»± tin đã khiêu khÃch giá»›i Ä‘iá»u tra. Còn hai ngưá»i tình nghi nữa, ông Guthrie và má»™t bà sÆ¡. Nếu ông Guthrie đúng là má»™t nhà phê bình tranh như ông ta tá»± nháºn thì ông ta sẽ được loại khá»i nhóm tình nghi. Äối vá»›i bà sÆ¡ cÅ©ng váºy. Nói má»™t cách khác, hai nhân váºt nà y có phải là những kẻ mạo danh không? Và đâu là động cÆ¡ cá»§a há». Má»™t bà sÆ¡ đã đến quyên góp ở nhà ông Timothy Abernethie và cô Gilchrist tưởng rằng đó chÃnh là bà sÆ¡ đã đến Lytchett St-Mary. Má»™t hoặc hai bà sÆ¡ cÅ©ng đã đến đây, Enderby Hall, ngà y hôm trước hôm Richard Abernethie đột tá»."
- Tôi đặt cược 3/1 và o bà sơ - George Crossfield khẽ nói.
- Bây giá» - Poirot tiếp tục - chúng ta có trong tay nhiá»u yếu tố cá»§a vấn Ä‘á»: cái chết cá»§a ông Richard Abernethie, vụ giết bà Cora Lansquenet, miếng bánh tẩm độc, động cÆ¡ cá»§a bà sÆ¡. Ngoà i ra, cÅ©ng có má»™t và i sá»± kiện đặc biệt khác là m tôi chú ý: chuyến viếng thăm cá»§a má»™t nhà phê bình tranh, má»™t mùi tranh sÆ¡n dầu, má»™t chiếc bưu thiếp cảng Polflexan và cuối cùng má»™t bó hoa giả trên bà n đá xanh bây giỠđã được thay thế bằng má»™t chiếc bình kiểu Tà u. ChÃnh bằng cách tổng hợp những yếu tố nà y mà tôi đã tìm thấy sá»± tháºt mà bây giá» tôi sẽ cho các vị biết. Trước hết, như tôi đã nói sáng nay, Richard Abernethie đã đột tá». Thá»±c ra cái chết nà y sẽ chẳng là đáng ngá» nếu không có câu nói ấy cá»§a Cora sau đám tang. à nghÄ© Richard Abernethie có thể bị giết chỉ là dá»±a trên câu nói nà y. Và tất cả má»i ngưá»i đã tin, không phải vì những lá»i nói cá»§a Cora mà vì ai cÅ©ng biết rằng Cora Lansquenet có thói quen nói ra những sá»± tháºt và o những lúc không nên nhất. Bây giá» tôi há»i các vị "Các vị biết Cora Lansquenet đến mức nà o?"
Poirot ngừng lá»i. Má»™t lát sau Suzan há»i:
- Ông muốn ám chỉ Ä‘iá»u gì?
Nhà thám tỠtiếp tục:
- Thá»±c ra các vị không biết Cora rõ lắm. Thế hệ trẻ chưa bao giá» gặp bà ấy hoặc là chỉ gặp má»™t hai lần khi còn nhá». Chỉ có ba ngưá»i biết Cora Lansquenet: Lanscombe, ông ngưá»i ở đã rất già và không còn nhìn rõ lắm nữa; bà Timothy Abernethie và bà Leo Abernethie biết khá rõ vá» Cora nhưng cÅ©ng đã hai mươi năm rồi chưa gặp lại. Váºy nên tôi đã đặt ra giả thuyết rằng ngưá»i đã đến dá»± đám tang có thể không phải là Cora Lansquenet.
- Ông muốn nói rằng cô Cora... rằng đó không phải là cô Cora? - Suzan trợn tròn mắt ngạc nhiên - Và không phải là bà ấy mà là má»™t ngưá»i khác đã bị giết?
- Không, không. Ngưá»i đã bị giết đúng là Cora Lansquenet. Nhưng ngưá»i đã đến dá»± đám tang Richard Abernethie không phải là Cora Lansquenet. Ngưá»i đó, đã đến đây vá»›i mục Ä‘Ãch duy nhất là lợi dụng cái chết đột ngá»™t cá»§a Richard Abernethie để là m cho má»i ngưá»i nghÄ© rằng ông ấy đã bị giết. Phải thừa nháºn là ngưá»i đó đã thà nh công.
- Vá»› vẩn! Tại sao lại là m như thế? Và để là m gì cÆ¡ chứ? - Maude lá»›n tiếng há»i.
- Äể là m gì ư? Äể đánh lạc hướng má»i ngưá»i khá»i má»™t vụ giết ngưá»i khác, vụ bà Cora Lansquenet. Cora nêu ra giả thuyết Richard Abernethie đã bị giết và ngay ngà y hôm sau chÃnh bà ta bị giết thì má»i ngưá»i sẽ nghÄ© ngay đến khả năng có liên quan giữa hai vụ án. Nhưng nếu Cora bị giết và vụ trá»™m không đủ sức thuyết phục cảnh sát thì những nghi ngỠđầu tiên sẽ hướng vá» ngưá»i sống cùng nạn nhân.
Cô Gilchrist lên tiếng phản đối vá»›i giá»ng như đùa:
- á»’ ông Pontalier. Chẳng lẽ ông lại nghÄ© rằng tôi đã giết ngưá»i chỉ vì má»™t cái ghim cà i amênit và má»™t và i bức ký há»a hay sao?
- á»’ không, cô Gilchrist. Cô đã giết vì má»™t thứ có giá trị hÆ¡n nhiá»u. Má»™t trong những bức ký há»a nà y, bức bến cảng Polflexan, đã được vẽ theo má»™t bức bưu thiếp - như là cô Banks phát hiện ra - vá»›i bức tưá»ng chắn sóng như là trước khi nó đã bị phá há»§y trong chiến tranh. Ấy thế mà bà Lansquenet lại luôn luôn vẽ theo cảnh thá»±c. Tôi đã chợt nhá»› ra ông Entwhistle đã nói vá»›i tôi rằng lần đầu tiên ông ấy đến gặp cô ở nhà bà Lansquenet, ông ấy đã ngá»i thấy mùi dầu vẽ trong nhà . Cô biết vẽ đúng không, cô Gilchrist? Cha cô sinh thá»i là má»™t há»a sÄ© và cô cÅ©ng có hiểu biết vá» há»™i há»a. Chắc hẳn là bà Lansquenet Ä‘ang đợi má»™t chuyến viếng thăm trong những ngà y sắp tá»›i cá»§a má»™t ông bạn phê bình tranh nổi tiếng. Cô được biết Richard Abernethie vừa đột tá» và cô đã dá»±ng lên má»™t kế hoạch. Äối vá»›i cô việc cho Cora uống thuốc ngá»§ chẳng khó khăn gì, chỉ cần cho thuốc và o cốc trà mà bà ấy vẫn uống buổi sáng. Cora sẽ ngá»§ cả ngà y và cô thì sẽ Ä‘i dá»± đám tang cá»§a Richard Abernethie thay bà ấy.
"Cô biết rất rõ Enderby Hall vì đã nghe Cora nói tá»›i, cô và bà ấy rất thân nhau và bà ấy hẳn đã kể cho cô nghe rất chi tiết những ká»· niệm tuổi thÆ¡ cá»§a mình. Như váºy cô cÅ©ng đã biết và nhắc lại vá»›i Lanscombe chuyện bánh trứng và những túp lá»u trong vưá»n, nhá» thế mà Lanscombe đã không nghi ngá» gì. Và cÅ©ng chẳng ai khác ngá» rằng cô không phải là Cora. Cô đã mặc đồ cá»§a bà ấy, đã nhồi nhét đồ và o trong ngưá»i cho có vẻ to béo. Chẳng có ai thá»±c sá»± biết rõ Cora Lansquenet, con ngưá»i đã thay đổi nhiá»u sau hai mươi năm, và tất cả Ä‘á»u nói "Nếu gặp ngoà i đưá»ng tôi sẽ không nháºn ra bà ấy."
"Nhưng nếu ngưá»i ta thay đổi vá» hình dáng thì những táºt sÃnh vẫn tồn tại mãi. Cora Lansquenet có má»™t và i táºt đặc biệt mà cô đã há»c bằng cách táºp trước gương. Và chÃnh ở Ä‘iểm nà y mà cô đã phạm phải sai lầm đầu tiên... Cô đã không biết là hình ảnh trong gương là hình ảnh đảo ngược. Và như thế, khi cô táºp táºt nghiêng đầu sang bên cá»§a Cora thì cô đã lầm bên. Trong gương cô thấy mình nghiêng đầu sang bên phải như Cora nhưng thá»±c ra cô đã nghiêng sang bên trái.
"ChÃnh Ä‘iá»u nà y đã là m cho Helen Abernethie có cảm giác cái gì đó không bình thưá»ng. Tối hôm qua, khi má»i ngưá»i nói chuyện vá» hình ảnh đảo ngược trong gương, tôi nghÄ© là bà Abernethie cÅ©ng đã tá»± mình là m lại thà nghiệm đó trong phòng riêng. Có thể nói là gương mặt bà ấy không hoà n toà n cân xứng và có lẽ là hình ảnh đảo ngược trong gương đã là m cho bà ấy nghÄ© đến cái táºt nghiêng đầu sang bên cá»§a Cora và đột nhiên bà ấy nháºn ra Ä‘iá»u gì đã là m cho bà ấy cảm thấy lạ tại buổi há»p gia đình sau đám tang Richard Abernethie. Cora đã nghiêng đầu sang bên trái... trong gương sẽ là bên phải. Nhưng bà ấy vẫn không hiểu tại sao nên đã gá»i Ä‘iện để nói vá»›i ông Entwhistle. Nhưng ai đó đã dáºy sá»›m và bắt gặp bà Abernethie Ä‘ang nói chuyện và đã đánh ngất bà ấy vì sợ bà ấy nói lá»™ ra những Ä‘iá»u nguy hiểm cho mình.
Poirot ngưng một lát rồi thêm và o:
- Bây giá» tôi cÅ©ng đã có thể báo cho cô tin nà y, cô Gilchrist: tình trạng cá»§a bà Abernethie không nghiêm trá»ng lắm. Ãt ngà y nữa thôi là bà ấy sẽ có thể tá»± kể lại cho chúng ta sá»± thá»±c.
- Tôi không hỠlà m gì như ông vừa nói cả - Cô Gilchrist kêu lên - Chỉ toà n là bịa đặt.
- Äúng là cô, hôm đó, ở đám tang - Äá»™t nhiên Michael Shane kêu lên - Lẽ ra tôi phải nháºn ra Ä‘iá»u đó sá»›m hÆ¡n. Từ lúc gặp cô đến đây cùng cô chú Timothy tôi đã có cảm giác là đã gặp cô ở đâu rồi. Nhưng ngưá»i ta không để ý đến... - anh chà ng dừng lại ngáºp ngừng.
- á»’, đúng thế, ngưá»i ta không để ý đến má»™t cô hầu gái - giá»ng cô Gilchrist run run - Ngưá»i ở chỉ để dùng và o những việc nặng nhá»c, việc hầu hạ mà thôi. Ông Poirot, hãy tiếp tục câu chuyện tưởng tượng vô lý cá»§a ông Ä‘i.
- Tất nhiên là giả thuyết ông Richard Abernethie đã bị giết đưa ra hôm đám tang chỉ là phần đầu cá»§a câu chuyện. Cô có nhiá»u lá bà i khác. Chẳng hạn như cô sẵn sà ng tuyên bố, bất cứ lúc nà o, rằng cô đã nghe được cuá»™c đối thoại giữa Richard và Cora. Cô sẽ hướng nghi ngá» và o ai đó trong gia đình. Nhưng thá»±c ra có lẽ trong cuá»™c đối thoại ấy Richard chỉ nói vá»›i em gái rằng ông ấy chẳng còn sống được bao lâu nữa. Äiá»u đó giải thÃch má»™t lá thư khó hiểu mà ông ấy đã viết cho Cora sau khi trở vá» Enderby.
"Bà sÆ¡ cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u bịa đặt nữa cá»§a cô. Bà sÆ¡ - hay những bà sÆ¡ - đến quyên góp tiá»n ở nhà bà Lansquenet ngà y có cuá»™c Ä‘iá»u tra đã cho cô ý định bịa ra má»™t bà sÆ¡ có vẻ như Ä‘ang bám theo cô. Cô đã viện cá»› đó để nghe trá»™m cuá»™c Ä‘iện thoại cá»§a bà Timothy khi bà ấy nói chuyện vá»›i bà Helen Abernethie, và sau đó là để được Ä‘i theo ông bà Timothy đến Enderby vá»›i mục Ä‘Ãch thăm dò cuá»™c Ä‘iá»u tra."
"Việc cô tá»± đầu độc nhưng không đến mức gây chết ngưá»i là má»™t mánh khóe rất thông thưá»ng và đã là m cho thanh tra Morton bắt đầu nghi ngá» cô."
- Nhưng bức tranh thì sao? - Rosamund lên tiếng há»i. Äó là bức tranh gì váºy?
Poirot cháºm rãi mở ra bức Ä‘iện tÃn.
- Sáng nay tôi đã gá»i Ä‘iện cho ông Entwhistle, ngưá»i mà tôi hoà n toà n tin tưởng, và đỠnghị ông ấy đến Stanfield Grange giả vá» theo lệnh ông Timothy Abernethie. Tôi đã yêu cầu ông ấy lấy bức tranh cảng Polflexan trong phòng cô Gilchrist vá»›i lý do là để đóng khung là m quà bất ngá» cho chá»§ nhân. Ông ấy đã mang bức tranh vá» London và đến gặp ông Guthrie mà tôi đã liên hệ trước. Lá»›p sÆ¡n dầu vẽ vá»™i đã được rá»a sạch để lá»™ ra bản gốc.
Poirot giÆ¡ tá» Ä‘iện tÃn lên Ä‘á»c:
- Một bản gốc của Vermeer. Ký tên Guthrie.
Äá»™t nhiên cô Gilchrist báºt lên nói liên miên:
- Tôi biết mà . Tôi biết đó là má»™t bức cá»§a Vermeer mà . Tôi đã biết chắc là như váºy, còn mụ ta thì không. Mụ ta cứ nói mãi vá» Rembrandt và những há»a sÄ© nguyên thá»§y nhưng lại không nháºn ra má»™t bức Vermeer ở ngay trước mÅ©i mình. Mụ ta cứ tưởng là mình hiểu biết vá» há»™i há»a lắm nhưng thá»±c ra mụ ta chẳng biết gì cả. Má»™t mụ đà n bà ngu ngốc! Suốt ngà y mụ ta kể cho tôi nghe vá» Enderby, vá» những gì hỠđã có khi còn trẻ con, Richard, Timothy, Laura và những ngưá»i khác nữa. Má»™t lÅ© trẻ con giữa đống và ng! Chúng đã có tất cả những gì chúng muốn. Suốt ngà y suốt năm, lúc nà o cÅ©ng những chuyện ấy, tôi nghe đến mức chán ngấy. Ấy thế mà tôi cứ phải trả lá»i: "Ô tháºt váºy sao bà Lansquenet?" "Ô tháºt tuyệt bà Lansquenet!" và phải là m ra vẻ thÃch thú nhưng thá»±c ra tôi chán đến chết Ä‘i được... Má»™t bức Vermeer? Tương lai cá»§a tôi sẽ thay đổi. Tôi đã Ä‘á»c trên báo hôm trước rằng má»™t bức Vermeer đã được bán vá»›i giá 5000 bảng!
- Và cô đã giết ngưá»i vì 5000 bảng sao? - Suzan thốt lên.
- Vá»›i 5000 bảng ngưá»i ta có thể mở má»™t phòng trà - Poirot giải thÃch.
Cô Gilchrist liá»n quay lại phÃa ông.
- Ãt ra thì ông cÅ©ng hiểu tôi, ông Poirot. Äó là váºn may duy nhất cá»§a tôi. Tôi cần phải có má»™t khoản vốn, bằng má»i giá.
Nói đến giấc mÆ¡ cá»§a Ä‘á»i mình cô run lên.
- Tôi định sẽ đặt tên cho nó là "Phòng trà Cây cá»"... tôi sẽ đặt má»™t bảng thá»±c đơn hình lạc đà . Tôi tin chắc rằng tôi sẽ thà nh công và má»i ngưá»i từ khắp nÆ¡i sẽ tìm đến phòng trà cá»§a tôi.
Và trong một chốc lát, phòng trà tưởng tượng trở nên thực hơn cả phòng khách kiểu Victoria của Enderby.
Thanh tra Morton can thiệp và o cắt ngang Ä‘oạn phim viá»…n tưởng. Cô Gilchrist quay lại phÃa ông nói má»™t cách lịch sá»±:
- á»’, tất nhiên rồi, ông thanh tra. Lúc nà y tôi không muốn là m phiá»n má»i ngưá»i ở đây. HÆ¡n nữa, tôi đã không thể có "Cây cá»" cá»§a tôi nữa thì má»i thứ khác chẳng còn có giá trị gì nữa...
Cô Gilchrist cùng ông thanh tra rá»i căn phòng, Suzan nói giá»ng vẫn còn run:
- Tôi tháºt không dám tin má»™t ngưá»i đà n bà lại dám là m chuyện đó. Tháºt khá»§ng khiếp.
|

12-09-2008, 10:37 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 25
- Nhưng vai trò cá»§a bó hoa giả và cái bà n đá xanh là gì? - Rosamund há»i Poirot. Há» Ä‘ang uống trà vá»›i Helen trong căn há»™ cá»§a bà ở London.
- Cái bà n không quan trá»ng gì nhưng bó hoa giả là lá»—i lá»™ ra đầu tiên cá»§a cô Gilchrist. Cô ta đã nói là chúng rất hợp vá»›i cái bà n. Nhưng cô biết đấy, cô ta không thể nhìn thấy chúng trên cái bà n nếu như chưa đến Enderby bao giá» vì quả địa cầu bằng thá»§y tinh đựng hoa giả đã bị vỡ và những bông hoa giả đã được cất và o dưới gầm cầu thang trước khi cô ta đến cùng Maude và Timothy Abernethie. Cô ta chỉ có thể đã nhìn thấy chúng khi cô ta đã đóng giả Cora đến dá»± đám tang.
Rosamund im lặng một lát rồi nói:
- A tôi chưa nói với ông, tôi sắp có con.
- À, tôi hiểu rồi. Harley Street... Regent s Paark.
- Äúng thế. Tôi đã suy nghÄ© và quyết định bá» diá»…n kịch và là m mẹ.
- Vai đó sẽ rất hợp với cô đấy.
Rosamund mỉm cưá»i hạnh phúc.
- Tháºt là tuyệt. Không như tôi vẫn e ngại, Michael đã rất vui vì quyết định đó. Suzan giữ lại cái bà n đá xanh. Tôi nghÄ© rằng bởi vì tôi sắp có con...
- Công việc của Suzan tiến triển rất tốt - Helen nói - Chắc chắn là cô ấy sẽ thà nh công.
- Cô ấy đã được sinh ra để thà nh công - Poirot nháºn xét - CÅ©ng như chú cá»§a cô ấy.
- Chắc là ông muốn nói tới chú Richard, Rosamund đùa, không phải Timothy?
- Ồ, tất nhiên không phải là Timothy rồi.
Tất cả cùng cưá»i vui vẻ.
- Suzan nói là Greg Ä‘ang theo má»™t kỳ chữa bệnh, nghỉ ngÆ¡i. Rosamund nói, cô định há»i Poirot gì đó nhưng ông lại quay lại chá»§ đỠTimothy:
- Tôi vừa nháºn được má»™t lá thư rất thân thiện cá»§a ông Timothy Abernethie. Ông ấy nói rất hà i lòng vì những gì tôi đã là m cho gia đình.
- Tôi thấy chú Timothy là má»™t ngưá»i rất khó chịu.
- Tuần tới tôi sẽ đến nghỉ ở nhà hỠ- Helen nói.
- Sau đó bà sẽ Ä‘i Chypre à ? - Poirot há»i.
- Vâng, trong mưá»i lăm ngà y nữa. Tà i sản thừa kế từ Richard rất có ý nghÄ©a vá»›i tôi, ông Poirot, chắc hẳn rằng còn hÆ¡n những ngưá»i khác.
- Tháºt váºy sao?
- Vâng. Tôi có má»™t đứa con ở Chypre... Tôi và ông Leo rất yêu nhau nhưng chúng tôi đã không có con. Khi ông ấy ra Ä‘i để tôi lại má»™t mình, cô đơn vô kể. Sau chiến tranh, lúc đó tôi là y tá, tôi đã gặp má»™t ngưá»i... trẻ hÆ¡n tôi và đã có vợ. Chúng tôi đã sống vá»›i nhau má»™t thá»i gian. Sau đó ngưá»i ấy trở vá» Canada vá»›i gia đình. Ông ấy đã không biết gì vỠđứa trẻ cả... ông ấy không muốn. Tôi đã quyết định giữ và nuôi nó má»™t mình. Tôi đã nói vá»›i má»i ngưá»i rằng đó là cháu há» cá»§a tôi. Bây giá» vá»›i tiá»n mà Richard để lại tôi có thể nuôi dạy nó má»™t cách tá» tế.
Bà im lặng một lát rồi nói thêm.
- Chưa bao giá» tôi nói Ä‘iá»u đó vá»›i Richard cả, chúng tôi rất quý nhau nhưng tôi e rằng ông ấy sẽ không hiểu tôi nếu tôi nói vá»›i ông ấy chuyện đó. Còn ông, tôi tin ở ông.
Poirot nghiêng mình trên bà n tay Helen chìa ra cho ông.
***
Trở vá» nhà , Poirot đã thấy có ngưá»i ngồi trên ghế bà nh gần lò sưởi cá»§a ông.
- Xin chà o ông bạn già - Entwhistle lên tiếng - Sau phiên tòa tôi đã đến đây ngay. Tất nhiên tòa đã tuyên bố Gilchrist có tá»™i. HỠđã cho cô ta đến trại giam phạm nhân tâm thần. Từ lúc và o tù cô ta trở nên hoà n toà n mất trÃ. Suốt ngà y cô ta chỉ nói vá» những dá»± định mở các phòng trà . Phòng trà má»›i nhất mang tên "Trà hoa Ä‘inh bốc khói" thì phải. Ngưá»i ta nói cô ta bị Ä‘iên, tôi thì tôi không tin là như váºy.
- Äiên ư? Không đâu. Phải tháºt sáng suốt má»›i có thể dá»±ng lên và thá»±c hiện má»™t vụ giết ngưá»i kỳ lạ và lạnh lùng như thế chứ.
Poirot khẽ rùng mình:
- Tôi Ä‘ang nghÄ© đến câu nói cá»§a Suzan Banks: "Tôi không dám tin là má»™t ngưá»i đà n bà đã là m chuyện đó."
HỠngồi im lặng hồi lâu không biết nói gì. Poirot nghĩ đến những vụ án mà ông đã được biết.
HẾT
|
 |
|
| |