13-09-2008, 11:08 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 021
Ba ngà y liá»n, tôi vẫn không đủ can đảm đến "đằng kia". Không biết đằng ấy bây giá» ra sao. Tôi thưá»ng giáºt mình tỉnh giấc lúc ná»a đêm. Má»—i lần giáºt mình như thế là tôi không thể nà o dá»— giấc ngá»§ lại được.
Trong những lần mất ngá»§ như váºy, tôi chỉ còn cách ngồi dáºy nhìn ra sông vá»›i những suy nghÄ© kỳ quặc.
- Tôi đã là m gì? Tại sao lại là m thế? Và sau đó là tôi lại thẫn thá». Má»—i lần nghÄ© đến chuyện cÅ©, má»—i lần cân nhắc là má»—i lần tôi bức rức, nhưng tôi vẫn không rõ nguyên do. Nhắm mắt lại là tôi thấy chiếc roi cá»§a cha, nụ cưá»i khinh thị cá»§a dì Tuyết, cái lưỡi liếm mép cá»§a thằng Kiệt. Tôi tá»± nhá»§:
- Ta đã hà nh động đúng, vì dù sao há» cÅ©ng không tốt là nh gì. Äó là những ngưá»i tá»™i lá»—i! Lúc xưa tôi nghÄ© như váºy, nhưng bây giá»? Thái độ hung dữ cá»§a cha sẽ gây ra chuyện gì? Má»—i sáng thức dáºy đầu óc tôi lại căng thẳng. Má»—i ngà y mắt tôi Ä‘á»u quét ngang qua mục thá»i sá»± xã há»™i hà ng ngà y. Nếu có Ä‘á»c thấy tin cha giết dì Tuyết tôi không ngạc nhiên lắm, nhưng tôi lại sợ. Con báo Ä‘en giết ngưá»i không run tay. Nhưng cho đến nay Ä‘á»c hết tá» bà o tôi vẫn không thấy tin gì lạ ba ngà y yên lặng trôi qua. Hảo không đến tìm, Như Bình cÅ©ng chẳng đến. Sá»± yên tÄ©nh bất thưá»ng khiến tôi lo ngại. Phải chăng đó là má»™t con sóng ngầm. Ngà y thứ bốn, không chịu đựng được nữa, tối hôm ấy tôi sang nhà cha. Ngưá»i ra mở cổng vẫn là cô Lan. Äôi mắt cá tà u cá»§a nó mở to khi nhìn thấy tôi. Tôi há»i:
- Ông chủ có ở nhà không?
- Dạ có. Lan mở miệng định nói Ä‘iá»u gì, nhưng lại thôi. Bước và o phòng khách, không khà trong phòng tháºt nặng ná». Không má»™t bóng ngưá»i, chiếc máy hát từ ngà y Má»™ng Bình và o bệnh viện không được ai đụng tá»›i. Tôi đứng yên má»™t lúc rồi bước vá» phÃa phòng chạ Hà nh lang dà i yên lặng, nhưng căn phòng hai bên đóng kÃn cá»a. Äứng trước phòng cha tôi gõ hai tiếng vẫn không nghe tiếng trả lá»i. Tôi đẩy cá»a bước và o, gian phòng tối om om. Äứng má»™t lúc, tôi quay lưng định Ä‘i đến phòng Như Bình, nhưng vừa bước đến cá»a thì có tiếng cha bên trong gá»i giáºt ra:
- Y Bình, và o đây! Tiếng gá»i cá»§a cha là m tôi giáºt mình. Tôi quay lại, ánh đèn báºt sáng. Cha Ä‘ang ngồi trong góc phòng nhìn tôi vá»›i đôi mắt dò xét:
- Khép cá»a lại, đến đây con! Tôi cà i cá»a lại, xong đến ngồi đối diện vá»›i ngưá»i. Cha trông ốm hẳn và buồn lạ lùng, yên lặng má»™t lúc, ngưá»i nói:
- Cho cha biết địa chỉ gã đà n ông đó đi!
- Äịa chỉ?
- Äịa chỉ cá»§a thằng tình nhân cá»§a dì Tuyết. à ! Tôi hiểu rồi. Nhưng có nên nói vá»›i cha địa chỉ cá»§a gã Ngụy không? Thái độ lầm lầm lì lì cá»§a cha là m tôi lo ngại. Rồi cha sẽ là m gì? Nếu tôi nói ra háºu quả sẽ ra sao? Những câu há»i cứ lẩn quẩn trong óc tôi. Tôi đáp:
- Con không biết!
- Không biết tháºt à ? Cha nhìn thẳng và o mắt tôi. Tôi biết ngưá»i hiểu tôi nói dối. Hút hÆ¡i thuốc, nhả khói ra, cha ra lệnh:
- Y Bình, con biết gì cứ nói hết cho cha nghe đi! Tôi cắn môi:
- Con chỉ biết là dì Tuyết có ngưá»i tình như váºy thôi!
- Hừ! Con định dối cha nữa à ? Thế đến bao giá» con má»›i nói cho cha biết hết sá»± tháºt? Lòng tôi ngáºp đầy những ý định mâu thuẫn. Có nên nói hết sá»± tháºt ra không? Như thế cha sẽ là m um sùm, rồi việc sẽ Ä‘i đến đâu? Lá»i nói cá»§a Hảo vẫn còn vang bên tai: "Cô nên nhá»› rằng, bao nhiêu đó đủ rồi, đừng là m quá lố không hay đâu". Cúi đầu xuống, tôi không biết là m gì hÆ¡n là xoa đôi tay và o nhau. Giá»ng cha vang lên:
- Con đã mất bao nhiêu ngà y theo dõi dì Tuyết thế? Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thẳng và o mắt cha. Má»™t khoảng thá»i gian ngắn ngưng Ä‘á»ng lại. Cha gáºt gù:
- Cha hiểu con, thá»§ Ä‘oạn cá»§a con cÅ©ng độc tháºt, báo con có khác. Báo con? Tôi là con báo nhá» Ã ? Con gái cá»§a Lục Chấn Hoa! Tà n nhẫn không kém gì cha! Äang lúc tôi Ä‘ang rối rắm thì có tiếng động lá»›n ở phòng bên cạnh, tiếp theo là những tiếng la hét cá»§a dì Tuyết, nhưng đã lạc giá»ng:
- Lục Chấn Hoa! Mà y mở cá»a ra! Mà y là đồ chó, đồ mất dạy! Mở cá»a cho tao ra! Tôi đưa mắt nhìn cha, khói thuốc tá»a má» che mặt, ngưá»i vẫn lạnh lùng. Tiếng cá»§a dì Tuyết vẫn gà o:
- Lục Chấn Hoa, mà y là đồ chó, đồ hèn, chỉ biết nhốt đà n bà con nÃt, chứ chẳng là m nên trò trống gì cả. Lá»i cá»§a dì Tuyết như gà o trống không, vì những tiếng chá»i rá»§a giáºn dữ không là m cha xúc động chút nà o Tôi há»i:
- Dì Tuyết sao thế? Cha lạnh lùng:
- Cha đã nhốt mẹ con nó lại, cho chết đói. Mẹ con nó đây là dì Tuyết và thằng Kiệt, tôi rùng mình:
- Thế cha đã nhốt hỠbốn ngà y không cho ăn uống à ?
- Ủ! Tao định để nó chết đói. Tôi tròn xoe mắt nhìn cha, mồ hôi lạnh toát ra lưng, tôi chưa biết phải phản ứng thế nà o thì giá»ng dì Tuyết lại vang lên, lần nà y không còn hung dữ nữa:
- Lục Chấn Hoa! Anh cÅ©ng là ngưá»i, anh cÅ©ng có trái tim, sao lại nhốt tôi Mở cá»a tôi ra! Tôi không chịu nổi, đứng lên vừa định khuyên cha thì cá»a mở tung ra, Như Bình xông và o, thấy tôi nó ngẩn ngưá»i ra má»™t chút, rồi bước vá» phÃa cha nà i nỉ:
- Cha! Cha tha cho mẹ con Ä‘i! Äừng là m mẹ con chết. Cha! Cha, tá»™i nghiệp mẹ con mà ! Vừa nói, Như Bình vừa khóc. Nà ng ốm và xanh hÆ¡n trước nhiá»u. Äôi mắt sâu hẳn và o trong:
- Con van cha! xin cha tha cho mẹ con đi! Tha một lần nà y thôi cha! Cha quát:
- Äi! Äi! Äi! Tao bảo mà y Ä‘i! Mà y mà còn lén Ä‘em thức ăn má»—i tối cho mẹ mà y nữa thì tao nhốt luôn cả mà y! Như Bình vẫn khóc:
- Cha nỡ để mẹ con chết đói sao? Thả há» ra Ä‘i cha! Äá»™t nhiên, Như Bình quay sang nắm lấy vạt áo tôi nói:
- Y Bình, Y Bình xin hộ cha giùm tôi đi! Tôi bối rối tháo tay Như Bình ra, bỠđi nơi khác. Như Bình úp mặt và o lòng bà n taỵ Tôi chịu không được nói:
- Cha! Cha tha cho hỠmột lần nà y đi cha! Cha bảo tôi:
- Con mà cÅ©ng má»m lòng được nữa à ? Y Bình, con không nên như váºy, sao phải nhá»c sức tố giác rồi bây giá» lại xin thả Bây giỠđể cha cho con thấy, cha sẽ đối xá» như thế nà o vá»›i lÅ© ngưá»i thối tha nà y
- Nhưng cha không có quyá»n bỠđói há», luáºt pháp không cho phép cha là m chuyện đó. Tôi không hiểu có phải tôi tháºt tình lo sợ cho cha bị tá»™i hay chỉ vì má»m lòng. Cha chau mà y:
- Phạm pháp à ? Phạm pháp thì phạm pháp! Váºy chứ nó ngoại tình như váºy pháp luáºt có trừng phạt nó được đâu Cha nói rất to nên có lẽ dì Tuyết nghe được. Tiếng khóc lạc giá»ng lại vang lên:
- Lục Chấn Hoa ông có giá»i thì bắt cả hai Ä‘i chứ là m gì chỉ ghen bóng ghen gió rồi bắt nhốt tôi thế nà y? Tôi lấy trai bao giá». Ai thấy ông chỉ nghe lá»i con Ä‘iếm con mà hà nh hạ tôi, ông mù à ?
Cha vẫn thản nhiên, Như Bình quỳ dưới chân ngưá»i khóc thảm thiết. Những lá»i chá»i rá»§a cá»§a dì Tuyết cà ng lúc cà ng thô tục. Có lẽ nói quá lâu mà chẳng ai trả lá»i nên bà ta tức, cuối cùng bà khóc òa lệ:
- Lục Chấn Hoa, mà y là thằng tồi. Mà y già rồi bước Ä‘i không muốn vững mà lại cấm tao ngoại tình. Có giá»i thì mà y đến gặp Ngụy Ä‘i, sợ mà y đến đấy bị nó Ä‘áºp gãy xương thôi. Ngay thằng Hảo mà mà y đánh còn không lại, váºy mà còn là m phách. Mà y già rồi, mà y biết chưa!
Äôi mà y chau lại, những tia mắt giáºn dữ lóe lên. Má»—i lần dì Tuyết nhắc đến tên Hảo là gương mặt ông căng thẳng thấy rõ. Má»™t lúc có lẽ không chịu nổi, ông hét Như Bình:
- Bảo mẹ mà y câm mồm, tao Ä‘áºp chết bây giá»! Như Bình vẫn quỳ dưới đất, nét mặt sợ hãi, tiếng chá»i rá»§a cá»§a dì Tuyết vẫn vang dá»™i. Cha bá»±c mình Ä‘i tá»›i Ä‘i lui, má»™t lúc ông ngừng lại bên cạnh bà n, kéo há»™c tá»§ ra, má»™t váºt gì mà u Ä‘en lòi ra ngoà i.
Tôi đưa mắt nhìn kỹ, bất giác tôi giáºt mình. Äó là khẩu súng lục rất quen thuá»™c, đó là váºt tùy thân cá»§a cha mưá»i mấy năm vá» trước. Như Bình hoảng hốt hét lên, rồi nhảy lại chụp cha, tôi cÅ©ng lên tiếng can ngăn:
- Äừng dùng súng cha! Có lẽ nghe tiếng "súng" nên dì Tuyết im mồm ngay. Cha đứng trước bà n, giáºn vẫn chưa nguôi. Không khà như lắng Ä‘á»ng, khẩu súng bất động trên bà n, tiếng gà o rú cá»§a dì Tuyết đã biến mất. Má»™t lúc có vẻ cha dịu xuống, ngưá»i đẩy khẩu súng qua má»™t bên rồi ngồi xuống ghế. Tôi thở phà o nhẹ nhõm. Cha bảo Như Bình:
- Như Bình ra ngoà i Ä‘i, cha có việc cần nói vá»›i Y Bình má»™t chút! Như Bình sợ sệt nhìn sang tôi rồi cúi đầu bước ra cá»a. Nhìn dáng dấp cá»§a nà ng, đột nhiên tôi thấy thương hại. Cha bảo tôi:
- Ngồi xuống đây, Y Bình! Tôi ngồi xuống, cha yên lặng má»™t lúc rồi thở dà i. Tiếng thở dà i đầu tiên tôi nghe trong Ä‘á»i. Tôi ngạc nhiên, nét giáºn dữ ban nãy đã biến mất. Bây giá» chỉ còn sá»± mệt má»i, yếu Ä‘uối cá»§a ngưá»i đã vá» chiá»u. ÄÆ°a tay lên xoa trán, cha nói:
- Ngưá»i ta nhiá»u lúc hà nh động tháºt lầm lẫn. Thuở xưa cha không hiểu tại sao cha lại mê dì Tuyết con quá váºá»µ Phải bá» ra má»™t số tiá»n lá»›n cha má»›i chuá»™c được nó. Cha yên lặng má»™t lát, dÄ© vãng lại như trở vá», ngưá»i tiếp:
- Có lẽ vì đôi chân mà y... Chiếc cằm nhá»n giống... Äá»™t nhiên cha ngưng lại, rồi nhìn tôi đắn Ä‘o:
- Y Bình, con thấy cái tá»§ sắt nằm ở góc nhà kia không? Ở trong đó chứa tất cả bất động sản cá»§a cha. Tiá»n trong ấy nhiá»u lắm, nhưng bây giá» cha không còn tin ai nữa. Cha nghÄ© rằng tiá»n nà y vá» sau sẽ là cá»§a con. Tiếc tháºt, mất mát quá nhiá»u, còn lại chẳng bao nhiêu. Con xem không? Cha móc xâu chìa khóa ra đưa cho tôi. Tôi lắc đầu:
- Thôi không cần. Äể nó đó Ä‘i, con biết tiá»n cất trong ấy là được rồi.
- Thì có tháºt, nhưng không còn bao nhiêu. Cha ngồi xuống thở dà i:
- Y Bình, cha muốn con sau nà y sung sướng, vì cha chỉ còn có mình con.
- Cha còn có Như Bình, Mộng Bình... Cha cắt ngang:
- Là m sao cha dám tin chúng nó là con ruá»™t cá»§a cha! Mẹ chúng nó ngoại tình, Má»™ng Bình lại giống mẹ như khuôn, con gái mà lại mang bầu. Còn con Như Bình nó giống cha chút nà o đâu? Äụng tà là chảy nước mắt, thằng Hảo du côn du đãng. Thôi đừng nhắc tá»›i chúng nó nữa, nhắc tá»›i chỉ thêm giáºn. Y Bình, cha chỉ có mình con, cha mong là con sẽ được sung sướng. Yên lặng má»™t lúc, cha lại tiếp:
- Lúc cha còn nhá», mồ côi cha lẫn mẹ, sống lang bạt giang hồ. Má»™t hôm, có nhà già u kia đãi tiệc, cha Ä‘i ngang ngõ sau, thừa lúc không ai để ý, cha lén trút má»™t Ãt cÆ¡m thừa canh cặn ăn. Äầy tá»› ná» trông thấy, há» lấy than đỠđáºp lên đầu cha. Lá»›n lên má»™t tÃ, cha được má»™t ngưá»i nhà già u cho và o giúp việc nhà . Ngưá»i kia tốt bụng nên chỉ bảo cho cha má»™t Ãt chữ nghÄ©a. Con gái cá»§a vị tướng đó...
Kể tá»›i đây cha đột nhiên ngưng lại. Những lá»i vừa rồi cá»§a cha tháºt lạ lùng.... Tôi Ä‘ang chợt đợi chá» thì đột nhiên cha lắc đầu, nói nhanh:
- Tóm lại, tuổi trẻ cá»§a cha là chuá»—i ngà y dà i Ä‘au khổ, cha không muốn con gặp cảnh đó, cha muốn con có tiá»n. Tôi há»i má»™t câu mà từ lâu tôi thắc mắc:
- Thế tiá»n ở đâu cha có? Cha lim dim mắt:
- Tiá»n à ? Nó đến bằng nhiá»u cách. Ở Ä‘á»i nà y ngưá»i ta chỉ biết con già u, con có tiá»n, chứ có ai cần biết đến nguyên do tại sao con có đâu. Vá»›i cha, thì cha không giấu con, tiá»n đó có thể nói là tiá»n ngưá»i ta dâng cho cha hay cha cướp được cÅ©ng váºy. Cha là m má»i cách để có tiá»n.
- Há» dâng tiá»n cho cha vì há» sợ cha cướp phá nhà há»? Cha cưá»i mÅ©i:
- Có thể như váºy. Cha lúc nà o cÅ©ng muốn già u sang chá»› không thÃch nghèo khổ. Nhìn cha rồi quay sang nhìn chiếc tá»§ sắt. Những đồng tiá»n ấy đã nhuá»™m biết bao nhiêu máu, bao nhiêu nước mắt? Ai là m sao biết được? Cha tá»±a lưng và o ghế, đôi mắt khép lại má»™t cách mệt má»i. Cha đã già rồi, bao nhiêu vết nhăn trên trán, trên mặt. Tôi đứng dáºy định bá» Ä‘i. Bước ngang qua bà n, có khẩu súng lục, tôi không dám nghÄ© đến cảnh nổ súng, viên đạn xuyên qua thân ngưá»i. Dù sao cÅ©ng không thể để dì Tuyết chết được. Do dá»± má»™t chút, tôi lén cầm khẩu súng lên, bước ra khá»i phòng cha
Äến phòng Như Bình, Như Bình Ä‘ang ngồi ở mép giưá»ng thẫn thá», mặt mà y á»§ rÅ©. Äá»™t nhiên tôi thấy thương nà ng vô cùng. Trao khẩu súng cho Như Bình, tôi nói:
- Như Bình tìm má»™t chá»— nà o giấu súng nà y Ä‘i, để trong tay cá»§a cha nguy hiểm lắm. Như Bình đỡ lấy khẩu súng, gáºt đầu. Tôi há»i:
- Bốn hôm nay dì Tuyết không có ăn gì cả à ?
- Hai đêm đầu tôi còn lén đưa thức ăn qua cá»a sổ cho mẹ, nhưng sau đó cha hay được. Tôi không còn biết là m sao hÆ¡n.
- Còn Hảo đâu rồi? Như Bình ngáºp ngừng má»™t chút nói:
- Anh Hảo bị cha Ä‘uổi Ä‘i rồi. Hôm đó cha xiết cổ mẹ, nên anh Hảo bước tá»›i can thiệp. Anh ấy còn trẻ nên mạnh tay và là m cha nổi giáºn. Cha móc súng ra định bắn, anh Hảo sợ quá bá» chạy, cha cấm anh Hảo không cho anh ấy bước chân và o nhà nữa. Hảo cÅ©ng thá» là không bao giá» vỠđây, nhà gì mà như nhà thương Ä‘iên váºy. Và mãi đến hôm nay vẫn không thấy anh ấy trở vá». Tôi thở dà i, Như Bình nà i nỉ:
- Y Bình! Y Bình giúp tôi Ä‘i, Y Bình xin cha tha cho mẹ tôi Ä‘i! Thằng Kiệt nó khóc suốt ba ngà y, hôm nay có lẽ mệt quá nên không khóc nổi nữa rồi! Có lẽ cha định giết mẹ tôi tháºt! Y Bình! Y Bình là m Æ¡n giúp tôi Ä‘i! Bây giá» chỉ còn Y Bình nói là cha nghe thôi! Tôi do dá»±:
- Tôi... tôi.. thôi để mai tôi lại.
- Y Bình, tôi biết Y Bình tốt, không phải lá»—i Y Bình... Chuyện Thư Hoà n tôi... tôi không buồn Y Bình đâu, mong rằng Y Bình đừng... Tôi không muốn nghe nữa, tai tôi ù lên, tim Ä‘áºp mạnh. Bước ra cá»a tôi nói vá»ng lại:
- Mai tôi đến. Nói xong tôi chạy nhanh ra vưá»n hoa. Từ nhà cha trở vá» tôi cảm thấy khó chịu. Không khà u ám, chết chóc đằng kia đã là m tôi bất an. Thảm trạng trên có phải tôi là thá»§ phạm? Äầu óc tôi mông lung. Thay áo, leo lên giưá»ng nằm má»™t lúc lâu tôi vẫn không ngá»§ được, ánh trăng ngoà i song tháºt lạnh. Mẹ bước và o, ngồi cạnh bên tôi há»i:
- Con nghĩ gì đấy?
- Dạ con đâu có nghĩ gì đâu!
- Äằng ấy đã xảy ra chuyện gì? Tôi cháºm rãi:
- Cha nhốt dì Tuyết và thằng Kiệt trong phòng, lại còn định bắn há» nữa Mẹ giáºt mình:
- Sao váºy
- Vì dì Tuyết ngoại tình, thằng Kiệt không phải là con của cha
- Nhưng.. nhưng là m sao cha con biết được?
- Con nói. Mẹ ngẩn ra, ngưá»i giữ chặt tay tôi:
- Tại sao con biết:
- Thưa mẹ, có chuyện bà máºt nà o mà lâu ngà y chẳng bi. báºt mà đâu?
- Nhưng chuyện đó có liên hệ gì tới con đâu mà con lại tố cáo chứ?
- Tại dì Tuyết mắng con, bảo con là điếm con của điếm già , con là m sao chịu được? Vả lại con chẳng ưa gì bà ấy, nếu có cơ hội trả thù là m sao con bỠqua cho được.
- Y Bình, con nên biết rằng cách đây mấy năm mẹ đã biết dì Tuyết ngoại tình. Tôi kêu lên:
- Mẹ biết như váºy mà mẹ vẫn chịu bị ức hiếp, bi. Ä‘uổi Ä‘i mà không mách cha à ?
- Chuyện gì cÅ©ng váºy, trá»i pháºt có mắt thì hãy để cho trá»i pháºt phân xá».
- Như váºy có lẽ trá»i pháºt đã dùng con thay thế rồi. Mẹ tôi lắc đầu:
- Y Bình, con không có quyá»n đó, con cÅ©ng không có quyá»n tố giác dì Tuyết. Có Ä‘iá»u cuá»™c Ä‘á»i quả có chuyện vay trả. Cha con lúc còn trẻ đã hại bao nhiêu Ä‘á»i con gái? có bao nhiêu bà vợ, nhưng có trung thà nh vá»›i ngưá»i nà o đâu mà bắt ngưá»i ta phải trung thà nh vá»›i mình? Tại sao xã há»™i không lên án đà n ông bất trung mà chỉ lên án ngưá»i đà n bà ngoại tình? Y Bình, con nghÄ© xem có đúng không?
- Lá»i cá»§a mẹ khiến tôi sá»ng sốt. Thế mà tôi cứ tưởng mẹ chỉ là ngưá»i đà n bà thá»§ cá»±u, không ngá»...
- Thế thì mẹ cÅ©ng có quyá»n không trung thà nh vá»›i cha con váºy? Mẹ thở dà i:
- Mẹ khác, quan niệm cá»§a mẹ khác ngưá»i, mẹ thấy là tình vợ chồng phải trung háºu vá»›i nhaụ Nếu má»™t trong hai ngưá»i bất trung, ta có thể tha thứ và chỠđợi há» nghÄ© lại. Dì Tuyết thì khác, dì Tuyết Ãt há»c nên không thể trách dì được.
- Tại sao mẹ lúc nà o cÅ©ng nghÄ© rằng con ngưá»i bao giá» cÅ©ng thánh thiện, cÅ©ng cần được tha thứ cả váºy? Mẹ đặt tay lên vai tôi:
- Y Bình, xét đoán bất cứ một thứ gì con cũng không nên chỉ nhìn vỠbỠngoà i thôi!
- Nhưng khi nhìn cả bá» trong chỉ tổ là m cho ta thất vá»ng. Từ lúc tiếp xúc vá»›i thế giá»›i bên ngoà i đến giá», con chỉ nhìn thấy thù háºn và tá»™i lá»—i, chỉ nhìn thấy sá»± Ãch ká»· và tà n nhẫn cá»§a con ngưá»i... Mẹ mỉm cưá»i:
- Tất cả những gì con trông thấy chỉ là phiến diện. Dù sao, mẹ cÅ©ng cần cho con biết là con không có quyá»n tố giác dì Tuyết, con không được phá vỡ sá»± êm ả cá»§a má»™t gia đình nhất là đằng kia.
- Nhưng ai biểu hỠkiếm chuyện với con trước là m chỉ HỠgieo gió thì gặt bão chứ? Nhịn nhục như mẹ mãi có lợi lộc gì đâu? Chỉ khổ tấm thân thôi. Mẹ yên lặng một chút mới lên tiếng:
- Y Bình con nên nhá»›, trồng được dưa thì gặt được dưa, trồng Ä‘áºu thì gặt được Ä‘áºu. Lưới trá»i lồng lá»™ng, con không nên là m gì quá đáng.
- Vâng con hiểu, con nghĩ rằng câu trên áp dụng cho dì Tuyết thì đúng hơn. Mẹ buồn buồn.
- CÅ©ng có thể. Nhưng Y Bình, hiện nay con Ä‘ang trồng gì đấy? Cái quả con sẽ nháºn ra sao? Tôi cứng lưỡi, má»™t lúc má»›i lên tiếng trách:
- Thôi mà mẹ. Mẹ tôi vá»— vai tôi, ngưá»i nói:
- Bây giá» cÅ©ng khuya rồi, ngá»§ Ä‘i! Hôm nà o tỉnh trà má»™t chút con nghÄ© xem lá»i mẹ thế nà o. Mẹ trở vá» phòng, tôi trằn trá»c mãi không ngá»§ được. ánh trăng bên ngoà i mù má». Lá»i cá»§a mẹ văng vẳng bên tai. Tôi Ä‘ang trồng dưa hay trồng Ä‘áºu váºy?
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
13-09-2008, 11:09 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 022
Suốt má»™t đêm trằn trá»c, vừa chợp mắt má»™t chút là đã nghe tiếng Ä‘áºp cá»a rầm rầm. Trá»i đã sáng. Äầu óc tôi vẫn còn mù má». Mẹ ra mở cá»a, tôi ngồi dá»±a lưng và o thà nh giưá»ng. Có lẽ Thư Hoà n đến. Nhắm mắt lại tôi định ngá»§ thêm má»™t chút, thì bóng ngưá»i như cÆ¡n gió lốc chạy đến giưá»ng tôi, không phải Thư Hoà n mà Như Bình.
Mặt Như Bình tái xanh như là ngưá»i chết, đôi mắt đầy vẻ kinh hoà ng. Tốc rối, quần áo xốc xếch đứng run rẩy bên tôi. CÆ¡n buồn ngá»§ đã bay mất, nắm lấy tay Như Bình, tôi nói:
- Chuyện gì thế? Sự sỡ hãi của Như Bình lây sang cả tôi. Có phải chăng cha đã giết dì Tuyết? Như Bình lắp bắp:
- Mẹ... Mẹ...
- Dì Tuyết thế nà ỠNói nhanh đi? Như Bình vẫn ấp úng:
- Me... Mẹ vá»›i thằng Kiệt Ä‘á»u...
- Äá»u sao? Mẹ bước và o đặt tay lên vai Như Bình, giúp nà ng trấn tÄ©nh lại:
- Äừng vá»™i Như Bình, cháºm rãi nói cÅ©ng được. Như Bình vừa thở vừa nói:
- Mẹ tôi với thằng Kiệt đã... trốn đi rồi. Tôi thở phà o:
- À! Tưởng chuyện gì nguy hiểm lắm chứ. Như Bình là m tôi muốn đứng tim, có gì đáng sợ đâu? Phải mừng mới phải chứ? Như Bình quỵ chân xuống, nước mắt rà n rụa:
- Có chuyện ghê lắm. Y Bình qua bên ấy sẽ hiểu ngaỵ Cha Ä‘ang giáºn, Ä‘ang hét ở đằng ấỵ Y Bình là m Æ¡n qua ngay Ä‘i! Tôi nghi ngá»:
- Nhưng tại sao trốn được? Dì Tuyết bị nhốt kỹ lắm mà ?
- Trốn bằng cá»a sổ.
- Cá»a sổ? Bên ngoà i cá»a sổ có rà o kẽm mà ?
- Nhưng rà o kẽm bi. phá nát rồi. Y Bình qua sẽ biết ngaỵ
- Thì con qua nhanh bên ấy xem sao! Tôi vá»™i ngồi dáºy, rá»a mặt chải đầu sÆ¡ qua rồi ra gá»i chiếc xÃch lô Ä‘i thẳng đến đằng ấỵ Cánh cổng khép kÃn mà tiếng hét cá»§a cha vẫn vang ra ngoà i. Khi bước và o trong tôi khép chặt cổng lại, ở bên ngoà i là những đôi mắt tò mò cá»§a hà ng xóm. Äến phòng khách, tôi thấy cô Lan Ä‘ang đứng nép má»™t bên nhà , thấy tôi tá»›i cô ta nói ngay:
- Cô... Cô và o nhanh Ä‘i ông chá»§ sắp giết ngưá»i rồi kìa. Như Bình ngồi quỵ chân trên ghế. Tôi biết là trong nhà nà y bây giá» không còn ai để cha giết nên cÅ©ng hÆ¡i yên tâm. Bước và o trong, quang cảnh trước mặt tôi tháºt khá»§ng khiếp. Cha tay cầm dao, hãy còn mặc áo ngá»§, Ä‘ang gà o thét trước cá»a phòng dì Tuyết. Thái độ cá»§a cha trông tháºt dá»… sợ. Tôi đứng xa xa không dám đến gần, cha gần như đến trạng thái Ä‘iên loạn. Những vết dao chém hãy còn trên vách tưá»ng, tiếng ông chá»i Ä‘iếc tai:
- Tuyết, mà y là con Ä‘iếm, mà y mà trở vỠđây tao sẽ chém nát thân mà y cả thằng con ngoại tình cá»§a mà y nữạ Tao sẽ biết chúng mà ỵ Bây đâu! Tiếng gá»i "Bây đâu" cá»§a cha có lẽ là má»™t thói quen còn lại cá»§a thá»i còn tung hoà nh ngang dá»c. Tôi đứng yên nhìn cha Ä‘ang như Ä‘iên như khùng vung dao trên khoảng không mà lòng tê tái. Như Bình bước tá»›i cạnh tôi, gá»i:
- Cha! Cha không nghe thấy, ngưá»i vẫn tiếp tục la hét, tôi gá»i to hÆ¡n:
- Cha! Lần nà y có lẽ cha đã nghe thấy, ngưá»i ngưng múa dao, quay đầu lại nhìn tôi. Äôi mắt mở, mặt ngÆ¡ ngác. Tôi hÆ¡i khiếp sợ, đứng yên má»™t lúc tôi má»›i lên tiếng há»i:
- Cha! Cha là m gì thế? Mặt cha trợn tròn, đôi mà y ngưá»i xuôi xuống, vẻ mệt má»i hiện lên mắt:
- Y Bình, con đấy à ? Tôi láºp lại:
- Cha là m gì thế?
- Dì Tuyết con trốn rồi. Cha cháºm rãi nói, ngưá»i đưa tay lên vuốt mặt, cá» chỉ tuyệt vá»ng:
- Nó dẫn theo cả thằng Kiệt. Tôi khỠkhà o nói:
- Ta có thể tìm hỠtrở vỠđược mà ? Cha lắc đầu:
- Tìm há» Ã ? Không dá»… gì. Nó trốn có kế hoạch hẳn hoi là m sao tìm cho rạ ÄÆ°a lưỡi dao lên, ngắm nhìn má»™t lúc, cha tiếp:
- Nếu lần nà y bắt được trở vá», tao sẽ bầm nát thây nó. Tôi nuốt á»±c nước bá»t, thăm dò:
- Cha đưa dao cho cô Lan Ä‘i, dì Tuyết đâu có ở đây mà cần đến nó. Cha nhìn tôi, rồi nhìn lưỡi dao, sau đó đưa dao cho cô Lan. Ngưá»i có vẻ bình tÄ©nh trở lại, nhưng tôi biết bên trong cái bình tÄ©nh đó chứa đựng má»™t ná»—i uất háºn vô biên.
- Y Bình! Dì Tuyết con độc thiệt, nó đã cuá»—m hết tiá»n cá»§a cha, trốn Ä‘i rồi. Tôi giáºt mình:
- Cha nói sảo
- Có kẻ giúp nó mở tá»§ sắt cá»§a cha, cưa đứt hết những thanh sắt cản. Trá»™m nữ trang, tiá»n bạc cÅ©ng không còn. Cha đẩy cá»a phòng dì Tuyết, tôi nhìn và o. Bên trong tháºt há»—n độn, tất cả vali Ä‘á»u bị mở tung, há»™c tá»§ bá» ngõ. Chắc chắn là có tên Ngụy nhúng tay và o đây má»›i có cảnh trá»™m quy mô thế nà y. Nhưng ai là ngưá»i báo cho hắn biết chuyện dì Tuyết bị giam? Hảo chăng? Nhất định không, vì Hảo không há» biết mặt tình nhân cá»§a dì Tuyết, nếu biết chăng nữa, chắc chắn cÅ©ng không dám hà nh động như váºy. Tôi theo cha Ä‘i vá» phòng riêng cá»§a cha. Gian phòng vẫn sắp xếp như cÅ© chỉ có các há»™c tá»§ là bị mở toang. Nhìn vá» phÃa tá»§ sắt. Tôi không biết nên khóc hay nên cưá»i. Má»›i ngà y qua, cha còn chỉ cho tôi biết tất cả tiá»n cá»§a trong ấy sẽ thuá»™c vá» tôi hết, thế mà bây giá» chỉ còn là tá»§ sắt trống không. Những đồng tiá»n bị cướp Ä‘oạt cá»§a ngưá»i, bây giá» bị ngưá»i Ä‘oạt lại, đúng là luáºt bù trừ, nhân quả áo ứng.
Tôi bước tá»›i cạnh tá»§ sắt cúi xuống quan sát ổ khóa. á»” khóa bị vỡ tung. Äứng lên, tôi nói:
- Cha không định báo cảnh sát à ? Cha lưỡng lự:
- Nhưng chắc gì cảnh sát tóm hỠlại được đâụ Tôi lắc đầu:
- Là m sao biết được? Nhưng dù sao, tổ chức cảnh sát rá»™ng lá»›n, hữu hiệu hÆ¡n. Nếu cha muốn lấy lại số tiá»n đó thì con nghÄ© tốt hÆ¡n hết là báo cảnh sát. Nhưng nếu báo cảnh sát thì e rằng tên tuổi cha sẽ bị xúc phạm, cha suy nghÄ© kỹ xem sao? Cha chau mà y suy nghÄ© má»™t lúc, rồi nói:
- Phải báo cảnh sát. Dù sao cÅ©ng không thể để lÅ© dâm loà n kia thoát được. Thế là , tôi gá»i cô Lan và o, nhá» cô ấy Ä‘i trình báo. Cha ngồi trên ghế tá»±a, yên lặng. Äôi mắt oai vệ ngà y nà o đã đầy vết nhăn. Ngưá»i đã già nhưng vẫn còn cương nghi.. Nhưng hình dáng hùng hổ cá»§a má»™t nhân váºt nổi tiếng, má»™t thá»i hét ra lá»a không còn. Suốt má»™t thá»i trai trẻ ngang dá»c, dá»c ngang để được gì? Má»™t hiện tại trống rá»—ng? Dì Tuyết cuốn gói bá» Ä‘i, Hảo lang bạt, lÅ© con gái còn lại chẳng giúp Ãch được gì. Cha quả là ngưá»i bi đát nhất thế giá»›i. Äá»™t nhiên cha thở dà i, tôi giáºt mình trở vá» vá»›i thá»±c tại. Cha đưa tay xoa những giá»t mồ hôi trên trán, nói:
- Cha định sẽ cho mẹ con má»™t số tiá»n, tiá»n còn lại sẽ dùng là m cá»§a hồi môn cho con, bây giá»... Bây giá», thì không còn gì nữa hết. Äánh bao nhiêu tráºn, vó ngá»±a tung qua bao nhiêu thà nh, chưa lần nà o cha thất bại như lần nà y. Sá»± thất bại chua cay tháºt. Bị má»™t con đà n bà dâm loà n đánh bại má»›i Ä‘au chứ? Tôi không nói gì cả, má»™t lúc cha nói tiếp:
- Bây giỠcon lấy gì để là m đám cưới? Tôi khó chịu:
- Cha! Thư Hoà n yêu con, muốn cưới con chá»› đâu phải cưới tiá»n cá»§a cha. HỠđâu cần hồi môn cá»§a con là m gì? Cha lắc đầu:
- Những ngưá»i còn trẻ lúc nà o cÅ©ng coi khinh đồng tiá»n, nhưng không có tiá»n, lấy gì ăn? Câu nói cá»§a cha đưa tôi đối diện vá»›i sá»± tháºt. Nếu quả tháºt dì Tuyết vét hết tiá»n cá»§a, không chừa lại má»™t cắc thì gia đình nà y sẽ sống ra sao? Cha và Như Bình sẽ xá» trà như thế nà o? Còn Má»™ng Bình nÆ¡i bệnh viện nữa. Tôi và mẹ tôi? Là m sao đây? Vấn đỠkhông phải dá»…. Tiá»n bạc quả tháºt không đáng xem thưá»ng. Thiếu nó Ä‘á»i sống sẽ cháºt váºt khó khăn biết bao, tôi đã có kinh nghiệm đắng cay vá» tiá»n bạc. Tôi há»i:
- Cha còn để tiá»n ở đâu nữa không? Ngân hà ng... Cha lắc đầu:
- Không, chỉ có số nợ mưá»i mấy ngà n đồng, nhưng nó đứng tên chứ không phải cha. Như váºy là muốn lấy lại cÅ©ng không phải dá»…. Chuyện vay mượn là điá»u không tin cáºy. Tôi tá»±a lưng và o tá»§, đầu óc căng thẳng. Bây giá» phải là m sao đây? Dì Tuyết bá» trốn để lại khoảng trống to quá. Tà n nhẫn tháºt. Cảnh sát đến Ä‘iá»u tra và thẩm vấn. Há» xem xét tất cả cá»a ngõ ra và o, vết cưa trên khung sắt. Há» há»i cha vá» sá»± liên hệ giữa cha và dì Tuyết, hạch há»i cô Lan, sau cùng là đến tôi.
- Cô là ...
- Tôi là Lục Y Bình, con ông Lục Chấn Hoa Viên cảnh sát thẩm vấn nhìn cha rồi lại nhìn tôi:
- À! Thế bà Tuyết có phải là mẹ ruột cô không? Tôi lắc đầu, chỉ vỠNhư Bình, nói:
- Không, bà ấy là mẹ cá»§a cô Như Bình. Viên cảnh sát đưa mắt nhìn sang, há»i:
- Váºy ra hai cô là chị em má»™t cha khác mẹ?
- Vâng. Viên cảnh sát tiếp tục pháºn sá»±:
- Cô Y Bình, tối qua cô có nghe thấy tiếng động nà o không?
- Tôi không có ở đây, sáng nay hay tin tôi mới đến. Viên cảnh sát chau mà y:
- Váºy thì cô ngá»§ ở đâu? Tôi vá»™i nói địa chỉ tôi ra?
- Cô láºp gia đình chưa?
- Chưa
- Váºy thì cô ở vá»›i ai?
- Ở với mẹ tôi.
- À Cô vẫn còn ngưá»i mẹ ruá»™t! Tôi cưá»i. Không có mẹ thì tôi từ đâu chui ra đây? Viên cảnh sát tháºt nhẫn nại, tiếp tục há»i:
- Mẹ cô tên gì? Tôi bắt đầu khó chịu:
- Äiá»u đó đâu có liên hệ gì đến vụ án nà y? Mục Ä‘Ãch cá»§a chúng tôi là muốn tìm ra dì Tuyết, chứ ông há»i tôi Ä‘iá»u đó có dÃnh dấp gì đâu?
- Không phải thế, với bất cứ vụ án nà o chúng tôi cũng không thể bỠqua một chi tiết nhỠmà mình cảm thấy có liên hệ xa gần.
- Nhưng mẹ tôi đâu có thể ná»a đêm ná»a hôm đến đây mở khóa sắt lấy tiá»n bạc và bắt cóc dì Tuyết đâu?
Tà i sản của quykiemtu
13-09-2008, 11:10 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 023
Viên cảnh sát nắm ngay câu nói:
- Là m sao cô biết có ngưá»i đến mở khóa sắt mà không phải là bà Tuyết hà nh động?
- Vì dì Tuyết đâu có đủ sức là m chuyện đó, vả lại dì ấy cũng không đủ dụng cụ.
- Như váºy theo ý cô phải có tòng phạm bên ngoà i?
- Tôi nghĩ thế.
- Thế cô có thể cung cấp cho chúng tôi má»™t Ãt tà i liệu không? Viên cảnh sát thẩm vấn quét tia mắt sắc bén sang tôi. Tôi quay nhìn cha, cha có vẻ khó chịu. Bao nhiêu dằng co căng thẳng tâm trà tôi. Có nên nói ra không? Nói ra có hại cho cha không? Nhưng không nói thì dì Tuyết và số tiá»n kia sẽ không bao giá» hy vá»ng lấy lại được. Tôi còn do dá»±, thì cha cất tiếng:
- Y Bình, con còn muốn giữ bà máºt cá»§a tên khốn nạn đó à ? Thế nà y thì nói ra cho rồi, tôi quay sang viên cảnh sát:
- Vâng, tôi hiểu được má»™t tÃ, gã đà n ông tòng phạm cá»§a dì Tuyết là tên Ngụy Quang Hùng. Nếu tìm được hắn, tôi nghÄ© sẽ không khó lắm trong việc tìm bà Tuyết.
Viên cảnh sát láºt sổ nháºt ký ra ghi chép, xong ngẩng mặt lên nhìn tôi cưá»i:
- Tôi nghĩ là với chi tiết cô vừa cho, việc khám phá ra thủ phạm không khó khăn lắm. Riêng vỠsự liên hệ giữa tên Ngụy Quang Hùng và bà Tuyết thế nà o, cô biết rõ không?
Tôi cắn môi:
- Cũng không rõ lắm, nhưng nếu không tìm được bà Tuyết ở địa chỉ trên thì ông thỠđến bệnh viện xem. Cô con gái của bà ấy đang nằm dưỡng bệnh ở đấy, biết đâu bà ấy chẳng đến thăm.
Viên cảnh sát lại ghi chép luôn tay và há»i thêm mấy câu nữa má»›i chịu ra vá». Cha vẫn yên lặng, khi viên cảnh sát ra vá», ngưá»i má»›i lên tiếng.
- Chắc chắn bà ấy không đến thăm Mộng Bình đâu
- Sao cha biết?
- Bà ấy không nghĩ đến Như Bình thì Mộng Bình có nghĩa lý gì.
Cha bá» vá» phòng. Tôi ngồi lại nhìn Như Bình. Nà ng Ä‘ang rấm rức khóc. Lúc gần đây bao nhiêu bão tố chụp và o ngưá»i nà ng. Từ cái thất tình cho đến việc ra Ä‘i cá»§a mẹ, Như Bình gầy và xanh xao nhiá»u. Tôi không muốn quấy rầy nà ng, nhưng tôi có má»™t thắc mắc không thể không há»i được.
- Như Bình, hai ngà y qua dì Tuyết có nhá» Như Bình đưa thư cho ai không? Như Bình gáºt đầu Tôi há»i tiếp:
- ÄÆ°a cho ai thế? Như Bình cúi đầu xuống, ấp úng:
- ÄÆ°a cho má»™t ngưá»i ở tiệm cà phê trong má»™t ngõ hẻm nhỠở đưá»ng YY
- Có phải ngưá»i đà n ông đó gầy gầy không?
- Vâng.
- Là m sao Như Bình biết ngưá»i đó?
- Mẹ tôi đưa cho tôi xem bức ảnh để nháºn ra mặt ngưá»i.
- Bức ảnh đó Như Bình còn giữ không? Gương mặt Như Bình đầy nét sợ hãi:
- Y Bình định đưa cho cảnh sát?
- Có lẽ. Như Bình nắm tay tôi, bà n tay nhớp nháp mồ hôi của nà ng run rẩỵ Như Bình van xin:
- Y Bình, tôi thấy những lá»i Y Bình cung cấp cho cảnh sát ban nãy cÅ©ng đầy đủ lắm rồi.
- Nhưng tôi muốn cảnh sát phanh phui được vụ án.
- Nhưng nếu... mẹ tôi bị bắt, ngưá»i có bị tù không?
- Có thể lắm chứ. Bà n tay Như Bình xiết chặt tay tôi:
- Y Bình, Y Bình tha cho mẹ tôi Ä‘i! Tôi đứng dáºy:
- Như Bình hãy suy nghÄ© kỹ xem. Mẹ Như Bình cuốn hết tiá»n bạc bá» Ä‘i, mà không há» nghÄ© rằng Như Bình và Má»™ng Bình sẽ khổ sở biết bao khi không có mẹ, không có tiá»n bạc. Như váºy bà ấy có tròn trách nhiệm là m mẹ không? Tại sao Như Bình còn muốn che chở cho bà ấy?
- Nhưng... mẹ tôi cũng không sống được nếu ở lại đây, cha có tha cho mẹ đâu?
- Lúc bà ấy bỠtrốn bà ấy có báo trước với Như Bình không?
- Không, mẹ tôi bá» Ä‘i lúc nà o tôi cÅ©ng không biết. Cô Lan là ngưá»i đầu tiên hay chuyện đó. Như Bình lại cúi xuống ôm mặt khóc tức tưởi:
- Mẹ tôi giáºn tôi... Mẹ tôi bảo tôi là đồ vô dụng... Vì tôi để mất Thư Hoà n. Hai tiếng Thư Hoà n vừa thoát ra khá»i miệng là Như Bình khóc không thà nh tiếng nữa. Tôi thẫn thá» nhìn chiếc lưng run rẩy từng nhịp theo tiếng nấc. Trông nà ng tá»™i nghiệp là m sao. Tháºt ra nà ng không xấu, nà ng yếu Ä‘uối như con sên trong chiếc vá» cứng. Bây giá» chiếc vỠđã bể, vÅ© trụ như sụp đổ.
Nếu dì Tuyết không tà n nhẫn, nếu cha không cho tôi ăn tráºn đòn nhục nhã thì có lẽ... Thư Hoà n... Quá khứ như má»™t khúc phim quay lại trước mặt, tôi bà ng hoà ng trước sá»± tháºt. Rốt cuá»™c rồi sá»± trả thù cá»§a tôi chỉ giúp dì Tuyết trùng phùng vá»›i ngưá»i yêu, chỉ là m cha khổ hÆ¡n.
Giữa lúc Như Bình khóc lóc thảm thiết, tôi Ä‘ang suy nghÄ© không ngừng thì có tiếng chuông cá»a reo vang, tôi vẫn ngồi yên, cô Lan bước ra mở cổng. Qua cá»a kÃnh, tôi thấy Thư Hoà n hấp tấp bước nhanh và o. Tôi chạy ra, Thư Hoà n nói:
- Sao có chuyện gì đó? Vừa đến nhà em nghe nói đằng nà y có chuyện gì nên anh chạy ngay đến. Chuyện gì thế em?
- Không có chuyện gì quan trá»ng, dì Tuyết đã vÆ¡ vét tiá»n bạc trốn mất rồi. Thư Hoà n chau mà y:
- Thế à ? Bao nhiêu tất cả? Tôi cưá»i buồn:
- Hết tà i sản! Thư Hoà n bước và o phòng khách, Như Bình đưa mắt lên nhìn, đôi mắt đẫm lệ. Tôi đứng nép má»™t bên, tim Ä‘áºp nhanh. Từ khi Thư Hoà n trở vá» vá»›i tôi, há» không còn gặp nhau. Bây giá»... Má»™t Ãt ghen tuông nhen nhúm trong tim, tôi lạnh lùng quan sát há». Thư Hoà n thẫn thá» bước tá»›i. Như Bình ngước đôi mắt Ä‘au thương. Há» nhìn nhau như đôi tình nhân xa cách lâu ngà y gặp lại.
- Như Bình! Thư Hoà n gá»i, Như Bình run rẩy. Sá»± yên lặng bao trùm. Má»™t lúc tôi nghe Hoà n nói:
- Như Bình. Như Bình tha lá»—i cho tôi nhé! Tôi sẽ cố gắng là m má»™t cái gì để bù đắp lá»—i cá»§a mình. Chà ng nói má»™t cách thà nh khẩn, tha thiết. Như Bình vẫn ngồi bất động, rồi đột nhiên cô nà ng nấc lên. Äứng dáºy bá» chạy vá» phÃa hà nh lang. Hoà n Ä‘uổi theo, tôi cÅ©ng Ä‘uổi theo. Như Bình chạy và o phòng riêng đóng ầm cá»a lại. Tiếp theo đó tôi nghe có tiếng khóc nức nở vang ra từ bên trong. Thư Hoà n đứng bên ngoà i, đưa tay lên Ä‘áºp và o cá»a, gá»i:
- Như Bình! Như Bình! Tiếng Như Bình bên trong nói ra:
- Anh đi đi đừng đến đây nữa, để mặc tôi.
- Như Bình!
- Äể mặc tôi! Äi Ä‘i! Thư Hoà n định nói thêm, nhưng tôi đã bước tá»›i, đặt tay lên tay chà ng:
- Anh cứ để cô ấy nghỉ! Thư Hoà n quay mặt lại, đột nhiên chà ng đẩy tôi ra:
- Y Bình, em đã khiến anh trở thà nh ngưá»i phạm tá»™i! Chà ng lại trách tôi à ? Tôi bá» vá» phòng cha. Hoà n Ä‘uổi theo tay chà ng vòng ngang lưng tôi và đặt nụ hôn bất thần lên môi tôi.
- Y Bình! Thôi thì chịu váºy, chúng ta sẽ cùng xuống địa ngục. Tôi cưá»i buồn:
- Anh có muốn đến thăm cha không? Chúng tôi ngước vá» phòng cha. Nhìn thấy Thư Hoà n, ông gáºt gù:
- Tôi đã nghe tiếng cáºu. Hoà n bước tá»›i, há»i han:
- Bác có cần cháu giúp việc gì không?
- Có. Cáºu là m Æ¡n bắt con dâm phụ kia lại cho tôi để tôi chặt đầu nó. Thư Hoà n miá»…n cưỡng cưá»i:
- Sợ cháu không là m nổi. Thôi thì bác bá» qua Ä‘i! Mất ngưá»i đà n bà như váºy có gì để mà tiếc!
- Nhưng nó ôm cả tiá»n hồi môn cá»§a con Y Bình Ä‘i sạch rồi. Cáºu chịu cưới má»™t cô vợ nghèo mạt rệp à ? Thư Hoà n lắc đầu:
- Thưa bác tiá»n bạc không nghÄ©a gì cả, chúng con còn trẻ, chúng con có thể tạo được mà ! Cha yên lặng má»™t chút, gáºt gù:
- Cáºu khá, nhưng đừng lá»›n lối như thế, tương lai sẽ chứng tá» khả năng cá»§a cáºu. Cho cáºu biết nếu sau nà y cáºu để con Y Bình nhà tôi khổ thì cáºu sẽ biết tay tôi. Tôi nói:
- Thưa cha con không sợ khổ. Cha nhìn tôi rồi nhìn Thư Hoà n.
- ÄÆ°á»£c rồi, tao sẽ mở mắt tao ra để xem chúng mà y. Có Ä‘iá»u, chúng mà y còn trẻ thì hãy ráng tạo má»™t tương lai vững bá»n. Bây giá» hãy để tôi Ä‘i nghỉ má»™t lúc.
Trông cha tiá»u tụy tháºt tá»™i. Tôi định nói mấy câu nhưng nghÄ© rồi lại thôi. Ngưá»i mà bấy lâu không chịu là mình già bây giỠđã phải thú nháºn. Mái tóc hoa râm cá»§a ngưá»i là cả má»™t sá»± tháºt chứng minh hùng hồn nhất. Tôi nghÄ© tá»›i thá»i oanh liệt cá»§a ngưá»i, thế mà bây giá» tá»›i ngà y xuống dốc, ngưá»i tà n tạ như thế!
Tôi và Thư Hoà n bước ra khá»i phòng. Äi ngang qua nhà bếp, tôi đưa cho cô Lan bốn mươi ngà n bạc, dặn dò cứ nấu nướng như thưá»ng lệ cho cha. Tôi biết rằng trong hoà n cảnh nầy, nếu tôi không Ä‘Ãch thân lo lắng thì sẽ không ai lo cả. Bước ra cổng, nhìn hai cá»™t trụ đỠchói, lòng tôi dâng lên bao ná»—i xót xa. Thư Hoà n nói:
- Cha bây giỠyếu quá!
- Vâng, bao nhiêu chuyện dồn dáºp là m sao cha chịu nổi. Thư Hoà n lắc đầu:
- Gia đình cá»§a em tháºt rắc rối, không hiểu rồi việc sẽ đưa tá»›i đâu! Tôi quay đầu lại, đám mây Ä‘en phá»§ trên ná»n trá»i nÆ¡i góc nhà . Mưa gió sắp đến. Chặng mưa đầu mùa hạ. Tôi lo lắng, tưởng chừng như sắp có chuyện chẳng là nh xảy rạ Xiết chặt tay Thư Hoà n, tôi nói:
- Anh Hoà n, bây giỠem không hiểu mình đang nghĩ gì nữa
- Không phải chỉ có mình em mà hầu như cả thế giá»›i nà y Ä‘á»u như thế.
- Có lần anh mắng em là tà n nhẫn, hư đốn và khó chịu. Có tháºt em là con ngưá»i như váºy không? Hoà n đứng yên nhìn tôi, má»™t lúc chà ng nói:
- Không, em là ngưá»i ngoan ngoãn, dá»… thương và hiá»n là nh.
- Tháºt không?
- Tháºt! Chúng tôi tiếp tục bước, mây Ä‘en tụ lại tháºt nhanh, bầu trá»i bắt đầu mát, sấm chá»›p vang má»™t góc trá»i. Chúng tôi bước nhanh, đột nhiên tôi có cảm giác ly biệt, tôi tưởng chừng như thân mình bị chẻ là m đôi, má»™t ná»a Ä‘ang gắng sức chạy nhanh vá» phÃa trước, má»™t ná»a ở lại. Và phần nà o má»›i chÃnh là con ngưá»i hiá»n là nh cá»§a tôi? Sau cÆ¡n mưa to, trá»i bắt đầu mát, tôi bồn chồn, tá»›i lui trong phòng, ánh nắng cuối cùng cá»§a má»™t ngà y nằm yên bên cá»a, những đóa hoa và ng trên cây Mỹ Nữ nở rá»™, tôi muốn tâm hồn mình lắng xuống nhưng không được.
Tà i sản của quykiemtu
13-09-2008, 11:12 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 024
Dì Tuyết, ngưá»i đã cướp hết tiá»n cá»§a cha bây giỠở phương trá»i nà o? Có lẽ Ä‘ang sống má»™t Ä‘á»i sung túc nhà n hạ bên ngưá»i tình, còn cha tôi? Chỉ còn má»™t căn nhà trống rá»—ng. Tá»™i tháºt! ÄÆ°a mắt nhìn qua cá»a sổ, đột nhiên, má»™t tia sáng lóe ra trong đầu, tôi vá»™i mang già y và o.
- Mẹ, con đi một tà nhé mẹ!
- Äi đâu? Mẹ Ä‘uổi theo, nhưng tôi đã bước ra đến cổng. HÆ¡i đất bốc lên sau cÆ¡n mưa tháºt khó chịu. Tôi bước vá»™i vá» phÃa đồn cảnh sát gần nhà chạÄẩy cá»a bước và o, tháºt may, tôi gặp ngay viên cảnh sát đã thẩm vấn tôi ban sáng. Vừa ngồi xuống tôi nói nhanh:
- Quý vị đã tìm được tung tÃch cá»§a bà Tuyết chưa?
- Chưa. Äến nhà tên Ngụy Quang Hùng thì chúng tôi được tin hắn đã Ä‘i đâu ba hôm rồi. Bây giá» chúng tôi Ä‘ang tiếp tục Ä‘iá»u tra đây. Tôi hÆ¡i thất vá»ng, nhưng nói ngay:
- Hồi sáng tôi quên không cho quý vị hay là tên Ngụy Quang Hùng có chiếc xe hÆ¡i mà u Ä‘en, số xe là 1032. Äồng thá»i tên nà y cÅ©ng là má»™t tên chuyên sống bằng nghá» buôn láºu.
- Thế à ? Câu nói cá»§a tôi khiến viên cảnh sát tư pháp lưu ý. Những ngưá»i khác láºp tức vây quanh tôi:
- Cô là m Æ¡n cho chúng tôi biết thêm má»™t số chi tiết. Tôi nuốt nước bá»t, và đem tất cả những Ä‘iá»u mình nghe lóm được trong tiệm cà phê để kể hết cho há» nghe. Äồng thá»i tôi còn tả hình dáng cá»§a Ngụy và cả ngưá»i bạn cá»§a hắn có giá»ng nói ồ á». Viên cảnh sát gáºt đầu:
- Cám ơn cô, như thế vụ án nà y không có gì khó khăn đâu, chúng tôi sẽ khám phá ra không lâu đâu!
Tôi không mong vụ án bị lôi ra ánh sáng, mà chỉ mong tìm được dì Tuyết, ngưá»i đà n bà không có trái tim!
Ngà y hôm sau, láºt báo ra, ngay trang tin tức, tôi Ä‘á»c thấy hà ng chữ lá»›n:
"Khi Ông Tướng Hết Thá»i, Vợ Cuá»—m Tiá»n Trốn Mất, Chỉ Còn Biết Báo Cảnh Sát"
Tôi thở dà i. Má»™t ngưá»i thê thiếp đà n đống, tiá»n rừng bạc biển bây giá» tình tiá»n cÅ©ng vá»— cánh bay xạ Má»™t con ngưá»i từng ngang dá»c giang hồ, khắp nÆ¡i biết tiếng, bây giá» bị má»™t con đà n bà là m héo hon, chỉ còn là má»™t lão già dở Ä‘iên dở khùng. Tất cả như giấc má»™ng buồn!
Ngồi ở thà nh giưá»i tôi Ä‘á»c tiếp. CÅ©ng may báo chà không viết tên tháºt cá»§a cha ra, chỉ đúng ba chữ ông L.C.H. Bà i tưá»ng thuáºt không sai lắm, bên dưới có thêm má»™t Ä‘oạn ngắn phá»›t qua tiểu sá» cá»§a cha. Xem xong, tôi lặng lẽ đưa cho mẹ, mẹ thở dà i:
- Không ngỠcha con bây giỠlại xuống tới nước nà y.
- Äúng ra trước khi cưới dì Tuyết vá» cha con phải nghÄ© tá»›i háºu quả cá»§a nó chứ! Mẹ lại Ä‘em tư tưởng nhà Pháºt ra thuyết giảng:
- Cha con là m nhiá»u Ä‘iá»u ác quá nên phải nháºn cái quả như váºy. Tôi bá»±c mình:
- Thôi mẹ đừng nhắc đến trá»i pháºt là m gì cả. Mẹ có ở ác vá»›i ai đâu mà suốt Ä‘á»i mẹ vẫn khổ thế? CÆ¡m sáng xong thì Hoà n đến. Chúng tôi bà n vá»›i nhau đến đằng ấy thăm cha. Vừa định Ä‘i thì có tiếng gõ cá»a. Hoà n bước ra, tôi trông thấy chiếc xe ba gác vá»›i mấy ngưá»i công nhân. Há» nói gì vá»›i Hoà n mà khoa tay múa chân, tôi há»i:
- Chuyện gì thế anh?
- Cha em có nói gì đến việc tặng em chiếc dương cầm nà y không? Tôi suy nghĩ một chút nói:
- Hình như cha có bảo sẽ tặng em má»™t món quà . Không lẽ chiếc dương cầm nà y? Äang nói, thì mấy ngưá»i thợ đã ì ạch khuân chiếc đà n và o. Tôi vá»™i há»i:
- Xin lá»—i, ông nà o ở đây đại diện cho hãng? Má»™t ngưá»i mặc áo trắng trông sạch sẽ bước tá»›i:
- Có phải cô là Lục Y Bình?
- Vâng.
- Thế thì đúng rồi! Ngưá»i đại diện vá»™i ngoắc tay ra hiệu cho mấy ông công nhân khuân đà n và o nhà . Tôi nghÄ© đến cha, bây giá» không có má»™t cắc bạc trong tay là m sao trả tiá»n cây đà n? Nguy tháºt! Tôi vá»™i há»i:
- Xin ông là m Æ¡n cho biết cây đà n nà y đã trả tiá»n chưa?
- Trả xong rồi. Äã thanh toán từ tuần trước nhưng vì chúng tôi còn phải khắc chữ, phải thá» tiếng nên đưa đến hÆ¡i muá»™n. Äám thợ đã khuân đà n qua khá»i báºc thầm. Tôi nghÄ© tình trạng sắp tá»›i cá»§a đằng ấy và tôi, sá»± sống còn quan trá»ng hÆ¡n cả cây đà n. Lúc trước, má»™t đôi trăm ngà n cha tôi nà o có xem ra gì, nhưng bây giá» số tiá»n ấy không còn Ãt á»i nữa, nhìn ngưá»i đại diện, tôi há»i:
- Cây đà n nà y trị giá bao nhiêu?
- Mưá»i hai triệu! Äám công nhân sắp sá»a đưa đà n và o góc nhà , tôi vá»™i can ngăn:
- Khoan đã! Rồi quay sang ông đại diện:
- Nếu bây giá» tôi gởi đà n trả lại ông, tôi chịu lá»— chỉ nháºn lại mưá»i triệu thôi, ông nghÄ© sao? Ngưá»i đại diện lắc đầu, bước tá»›i láºt nắp đà n lên nói:
- Äà n đã khắc tên cô rồi là m sao chúng tôi nháºn lại được? Vả lại hãng chúng tôi có quy lệ là hà ng ra khá»i cá»a thì không thể nháºn trả lại.
Tôi nhìn hà ng chữ trên nắp đà n:
"Cho con gái yêu thương của tôi".
Lục Chấn Hoa
Nét chữ khắc tháºt thanh nhã, đà n được đánh vẹc ni láng bóng. Má»™t món quà tuyệt vá»i! Tôi bước lui sau để những ngưá»i thợ là m pháºn sá»± cá»§a há»
- Äể đâu đây cổ Tôi giáºt mình trở lại thá»±c tại. Gian nhà hẹp quá, để chiếc đà n không hợp tà nà ỠTôi đỠnghi. mấy ông mang và o phòng tôi. Bà n và ghế bên trong được đưa ra ngoà i. Khi đám thợ ra vá», mẹ, Thư Hoà n và tôi chỉ còn biết đứng nhìn và lặng ngưá»i trước tặng váºt quý giá nà ỵ Chuyện buồn đằng kia má»›i xảy ra chưa ngã ngÅ© thì tôi lại nháºn được quà , tiếu lâm tháºt! Mẹ đưa tay sá» hà ng chữ trên nắp đà n. Äá»™t nhiên, tôi nhìn những giá»t nước mắt trên má mẹ, tôi hoảng hốt:
- Mẹ là m sao thế? Mẹ lau nước mắt, nhìn tôi vá»›i nụ cưá»i buồn:
- Không có chuyện gì cả con ạ. Ngưá»i ngồi xuống ghế, bà n tay lướt nhanh trên phÃm ngà , tiếng đà n vá»ng lên thánh thót. Tôi ngạc nhiên:
- Mẹ... mẹ cÅ©ng biết đà n nữa à ? Mẹ cưá»i:
- Con quên rồi sao? Lúc xưa mẹ và chị Tâm Bình cá»§a con hợp tấu vá»›i nhau luôn. Vâng, tôi đã quên rồi, vì lúc tôi còn nhá» quá. Mẹ bắt đầu dạo bản nhạc khi xưa. Những ngón tay quen thuá»™c lướt mau. Mắt ngưá»i nhìn xa vá»i như không còn dÃnh dáng gì đến cuá»™c Ä‘á»i buồn khổ nà y. Bản nhạc nà y tôi thuá»™c là u, lá»i nhạc chải chuốt:
Hãy nhắc đến chuyện xưa, những ngà y máºt ngá»t, tình chẳng quên ngưá»i.
Hãy hát bản nhạc xưa, bản nhạc xa vá»i năm cÅ©.
Tôi không bao giá» quên, tôi vẫn đợi chá». Tôi không bao giá» quên, dù lâu ngà y anh Ä‘i phiêu lãng.
Vì tôi tin rằng, Anh sẽ không bao giỠquên chuyện ngà y xưa.
Còn nhớ ngà y gặp nhau,
Những ngà y đầu tháng ba là m sao quên được.
Hoa thơm trong gió mát, hai đứa mình yêu nhau.
Tình thắm môi hồng, tôi cưá»i anh lặng ngắm.
Chuyện cũ qua rồi, lòng buồn như lá mùa thu
Tim tôi lai láng, tình xưa khó quên.
Bao ngà y phiêu bạt anh đi phương nà o?
Bây giỠcách xa anh chẳng buồn sao
Mong anh trở vỠđể tim tôi hòa nhạc.
Ngà y tháng tươi cưá»i rồi sẽ trôi qua mà lòng vẫn nhá»›.
Anh hãy trở vá», đừng tiếc chi ngà y tháng phiêu bồng.
Tiếng hát tôi vừa dứt thì tiếng nhạc cÅ©ng tan dần. Mẹ quay đôi mắt má» lệ nhìn sang tôi và Hoà n. Nụ cưá»i héo hắt trên môi, chúng tôi vẫn đứng yên, mẹ nói lảng:
- Tiếng đà n nghe thÃch tháºt. Tôi nói:
- Bản nhạc hay quá, mẹ đà n lại má»™t lần nữa Ä‘i! Mẹ lắc đầu đứng dáºy, ngưá»i vuốt ve thà nh đà n, xong quay sang bảo tôi:
- Y Bình, ý cá»§a con hay lắm. Cây đà n nà y là váºt xa xỉ, con lại không biết đánh đà n, gia đình bên cha con lại Ä‘ang gặp cảnh túng quẩn váºy bán phứt nó Ä‘i. Tôi nằm dà i trên đà n:
- Bây giá» thì con không muốn bán nữa rồi. Mẹ thÃch nó thì con phải để lại, còn vấn đỠtiá»n bạc con sẽ có cách lo liệu
Thư Hoà n cũng nói:
- Äúng thế, hãy giữ đà n lại, con biết Y Bình cÅ©ng thÃch đà n lắm, vấn đỠtiá»n bạc không khó giải quyết đâu. Tôi chen và o:
- Nhưng anh đừng tưởng tôi chịu xà i tiá»n anh đâu nhé!
- Thế lúc em đã là vợ anh rồi em cÅ©ng không xà i tiá»n anh à ?
- Anh là m gì có tiá»n? Tiá»n nà y là tiá»n cá»§a cha anh mà !
- Em đừng quên là anh đã Ä‘i là m, anh đã kiếm được tiá»n rồi nhé! Tôi sá»±c nhá»› ra, há»i:
- Thế còn chuyện xuất ngoại, chuyện há»c bổng cá»§a anh thì thế nà o? Hoà n cho biết đại khái:
- Anh vừa xin được má»™t há»c bổng toà n phần. Tôi mừng quá, nhảy lên:
- Thế à ? Sao anh không cho em biết sớm?
- Äịnh nói thì nhà em gặp chuyện lá»™n xá»™n. Bây giá» anh xin triển hạn để năm sau má»›i xuất ngoại, như váºy lấy nhau xong chúng ta còn đến hÆ¡n má»™t năm sống bên nhau.
Mẹ ngồi tá»±a lưng và o đà n, không hiểu ngưá»i Ä‘ang nghÄ© gì. Nhìn những hà ng chữ khắc đến đà n, tôi sá»±c nhá»› đến cha, thế là chúng tôi xin phép mẹ, để đến "đằng kia " Thư Hoà n bảo tôi:
- Gia đình em phức tạp tháºt, má»—i ngưá»i là má»™t bà máºt, thà dụ như mẹ em, anh nghÄ© cuá»™c Ä‘á»i tình ái cá»§a ngưá»i chắc cÅ©ng thăng trầm lắm. Tôi nghÄ© ngợi má»™t lúc, nói:
- Anh cÅ©ng đúng, vì có lần mẹ em bảo ngà y xưa mẹ đã yêu tha thiết má»™t ngưá»i. Chúng tôi yên lặng bước bên nhaụ Tôi nghÄ© đến mối tình cá»§a mẹ trước khi lấy chồng. Mối tình kia đã bi. cha là m tan vỡ? NghÄ© đến cha, má»™t ngưá»i suốt Ä‘á»i phá hoại cuá»™c Ä‘á»i đà n bà , đến bây giá» phải lâm và o cảnh cô độc, bị đà n bà bá» rÆ¡i. Dì Tuyết bá» Ä‘i rồi, cuá»™c sống sẽ ra sảo Còn Má»™ng Bình trong nhà thương? Hảo sống phiêu bạt? Tất cả những câu há»i đầy ắp trong đầụ Mãi đến lúc Thư Hoà n thúc tay và o ngưá»i, tôi má»›i giáºt mình trở vá» thá»±c tại, Thư Hoà n chỉ vá» phÃa trước:
- Y Bình, hình như có chuyện gì kìa em! Cá»a nhà cha rá»™ng mở, tôi thấy mấy ông cảnh sát tấp náºp tá»›i lui, tôi nói:
- Có lẽ có tin tức cá»§a dì Tuyết rồi! Tôi kéo Hoà n bước ngay vá» phÃa cổng, má»™t ông cảnh sát cháºn lại:
- Cô là ai? ông cảnh sát nà y khác ông hôm qua, tôi nói:
- Tôi là Lục Y Bình, con gái ông Lục Chấn Hoa, ông cảnh sát nghi ngá»:
- Cô đi đâu nãy gi�
- Tôi không ở đây.
- Cô không ở đây à ? Trá»i! Không lẽ bắt tôi phải giải thÃch dông dà i nữa à ? Nhìn và o trong, tôi chau mà y há»i:
- Ông là m ơn cho tôi biết chuyện gì thế?
- Cô Như Bình là gì của cô?
- Là chị em má»™t cha khác mẹ cá»§a tôi. Viên cảnh sát cháºm rãi:
- Hồi tám giỠsáng nay, cô ấy đã tự tỠbằng khẩu súng lục.
Tôi quay lại nhìn Hoà n. Bất chợt, đầu tôi như vỡ tung để lại một khoảng hư vô tê dại.
Tà i sản của quykiemtu
13-09-2008, 11:12 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 025
Tôi đứng trước cá»a phòng Như Bình nhìn và o. Nà ng nằm má»™t ná»a ngưá»i trên giưá»ng, má»™t ná»a ngưá»i dưới đất, mình mặc áo the mà u lục, chân mang già y trắng, mặt trang Ä‘iểm tháºt tươi. Má»™t ngưá»i suốt chuá»—i ngà y còn sống không buồn trang Ä‘iểm, đến khi chết lại Ä‘i là m đẹp thế nà y cÅ©ng lạ. Khẩu súng lục nằm gần bên, viên đạn xuyên qua mà ng tang là m thà nh vết thương nhá» rỉ máu. Vết máu đã khá»™ Äôi mắt khép há» như ngưá»i say ngá»§. Tôi có cảm nghÄ© là Như Bình vẫn còn sống, nét mặt tươi tỉnh quá...
Tôi còn nhá»› lúc Như Bình tâm sá»±, van xin tôi, đôi mắt kia đã hÆ¡n má»™t lần khóc, hÆ¡n má»™t lần buồn vì Thư Hoà n, vì mối tình tay ba, bây giá» chắc Như Bình không còn e ấp, thẹn thùng nữa. Nằm yên đó, bình thản trước mặt má»i ngưá»i, để cho má»i ngưá»i ngắm nghÃa, đôi mắt không khép chặt. Tôi được nghe kể lại rằng má»™t ngưá»i chết Ä‘i có chuyện buồn sầu hay lo lắng thưá»ng không bao giá» nhắm mắt. Váºy thì Như Bình buồn chuyện gì? Má»›i hai mươi bốn tuổi, cái tuổi hoa má»™ng sao lại bá» Ä‘i? Nguyên nhân nà o? Tôi hiểu rõ, tôi hiểu rõ đến độ không tin Như Bình dám hà nh động như váºy. Như Bình không phải chết vì tá»± sát, mà là chÃnh tôi giết nà ng. Nhìn qua khuôn mặt ngưá»i chết, tôi nghÄ© đến những giá»t nước mắt đêm qua... Tôi chợt nhắm mắt lại, quay lưng bước ra khá»i căn phòng. Vừa bước ra, tôi va mạnh và o ngưá»i Thư Hoà n. Chà ng đứng bất động như pho tượng đá. Tôi bá» ra phòng khách, đầu tôi nhức nhối, chân tay rã rá»i. Máu cá»§a Như Bình là m tôi choáng váng. Có má»™t ngưá»i mang nước đến, thì ra ngưá»i cảnh sát mà tôi gặp hôm qua.
- Rất nhiá»u ngưá»i không quen nhìn xác chết. Tôi run run tiếp lấy ly nước uống cạn. ông cảnh sát nói thản nhiên:
- Không ngá» gia đình cô lại bị nhiá»u chuyện xảy ra dồn dáºp như váºy!
Tháºt khó mà giải thÃch được.
- Tôi cÅ©ng không ngá», hôm qua cô ấy còn rất bình thưá»ng.
- Chúng tôi đã Ä‘iá»u tra xong, đây là vụ tá»± sát. Chỉ có má»™t Ä‘iá»u chúng tôi lấy là m lạ lùng là không hiểu tại sao súng cá»§a cha cô mà lại lá»t và o tay Như Bình.
- Tôi... Tôi chau mà y, sá»± tháºt tôi đâu có quên, khẩu súng kia chÃnh tay tôi đưa cho Như Bình mà , mục Ä‘Ãch là để tránh cho cha lúc nóng giáºn rồi bắn báºy bạ, không ngá»... Như Bình lại dùng súng như má»™t phương thức giải thoát. Má»™t sá»± tháºt khó tin. Nếu biết váºy, tôi đưa súng cho Như Bình là m gì? Lắc đầu, tôi trả lá»i viên cảnh sát:
- Tôi cÅ©ng không biết. Viên cảnh sát gáºt gù bá» Ä‘i. Tôi quay sang, lúc bấy giá» má»›i biết cha tôi nãy giá» Ä‘ang ngồi bất động trên ghế sa lông. Chiếc dá»c tẩu vẫn còn trên môi, nhưng lá»a đã tắt ngấm từ bao giá». Tôi bước tá»›i, như má»™t chiếc máy tôi ngồi xuống cạnh cha, đưa tay sá» nhẹ bà n tay lạnh giá cá»§a ngưá»i gá»i:
- Cha! Cha tôi yên lặng như tượng gá»—, tôi cảm thấy sợ hãi. Thái độ cá»§a cha tháºt lạ, mắt trừng nhìn vá» phÃa trước, trên môi má»™t sợi dãi Ä‘ang chảy dà i xuống hà m râu bạc. Tôi lắc mạnh vai cha gá»i thêm lần thứ hai:
- Cha! Ngưá»i vẫn bất động, tôi lắc mạnh thêm mấy lần. Ngưá»i má»›i quay lại nhìn tôi:
- Chết... rồi! Chết dá»… tháºt! Chỉ cần má»™t phát đạn. Tà i bắn súng cá»§a nó đâu kém tao? ông lắc đầu, như con tà u Ä‘ang lắc lư trên sóng, tôi dùng tay xoa nhẹ những ngón tay xương xẩu. Cha vẫn lẩm bẩm:
- Không ngá» súng cá»§a ta không giết ai khác hÆ¡n con ta? Chiếc dá»c tẩu trên môi rÆ¡i xuống, ông vẫn không buồn nhặt lên:
- Khẩu súng theo cha mưá»i mấy năm trá»i, giết không biết bao nhiêu sinh mạng. Tay ta đã vấy máu, chÃnh đôi tay nà y đây đã giết chết không biết bao nhiêu ngưá»i. Bây giá» Như Bình cÅ©ng chấm dứt cuá»™c sống bằng khẩu súng nà ỵ ... Chết dưới khẩu súng oan nghiệt..
Tôi chợt rùng mình. Cha là con ngưá»i ương ngạnh, sắt đá, chá»› không phải là con ngưá»i tình cảm. Cha không bao giá» tin trá»i pháºt, quá»· thần, định mệnh, thế mà bây giá» phải chịu khuất phục!
Bên ngoà i có tiếng động, má»™t ngưá»i cao lá»›n cầm xách tay bước và o, Ä‘oán chắc là y sÄ© tá»›i khám nghiệm tá» thi. Vị y sÄ© bước và o trong, tôi ngồi bất động trên ghế, cha im lặng cho đến lúc vị y sÄ© ra vá». Má»™t cảnh sát bước đến nói:
- Xong cả rồi, bây giá» quý vị có thể mai táng được rồi. Äoà n ngưá»i đại diện pháp luáºt đã kéo Ä‘i mất, gian phòng đột ngá»™t yên lặng, ngôi nhà chết trong cÆ¡n buồn, cô Lan Ä‘i đâu mất, cha và tôi như hai tượng gá»—. Má»™t lúc Thư Hoà n bước và o, những bước chân chệnh choạng như ngưá»i say rượu. Chà ng bước tá»›i bên há»™p thuốc, lấy má»™t Ä‘iếu châm lá»a. Chà ng chẳng bao giá» dùng thuốc, thế mà ... Có lẽ để tá»± trấn tÄ©nh tinh thần. Khói thuốc bay tá»a má» gương mặt xanh xao. Gian phòng trầm hẳn xuống. Má»—i ngưá»i theo Ä‘uổi má»™t ý riêng cá»§a mình, trong khi xác chết vẫn còn phá»§ chăn bên kia phòng. Äiếu thuốc trên tay Thư Hoà n đã tà n, chà ng búng tà n thuốc rÆ¡i xuống rồi đứng lên nói:
- Äể tôi gá»i nhà mai táng! Cha nhìn Hoà n yên lặng. Chà ng bước ra cá»a má»™t lúc quay trở vá» nhìn và o chá»— cÅ©. Äiếu thuốc thứ hai đốt lên. Không khà gian phòng vẫn nặng ná». Äá»™t nhiên tôi muốn khóc, muốn khóc má»™t tráºn cho đã thèm, nhưng sao miệng tôi cứng như đá.
Nhà mai táng tá»›i, má»i việc sắp xếp Ä‘á»u do Hoà n, tôi và cha ngồi chết lặng đưa mắt nhìn theo. Há» bắt đầu khiêng thi thể Như Bình ra, má»™t miếng vải trắng to phá»§ lên, rồi rùng mình đứng dáºy, máy móc Ä‘i theo chiếc cáng ra cá»a. Thư Hoà n đứng cúi đầu nÆ¡i đấy, miệng chà ng lẩm bẩm:
- Má»™t ngưá»i con gái hiá»n là nh nhưng bất hạnh. Chết oan ức quá! Tôi tá»±a lưng và o tưá»ng bà ng hoà ng, thá»±c tế tà n nhẫn vây chặt cÆ¡n ác má»™ng không ngá». Thư Hoà n quay sang nhìn tôi, chà ng nói:
- Tất cả chuyện mai táng để anh lo, còn em lo chăm sóc cha! Nhìn theo chiếc xe mà u Ä‘en, chà ng dở khóc dở cưá»i.
- Ngà y hôm qua anh nói sẽ là m má»™t cái gì cho Như Bình để chuá»™c lại lá»—i lầm, không ngá» hôm nay lại phải lo mai táng cho em. Việc anh sắp là m cho em quả tháºt là má»™t món quà cuối cùng cho má»™t Ä‘á»i ngưá»i.
Hoà n nói xong, nước mắt chảy lăn xuống má, chà ng bước ra xẹ Äoà n xe chạy Ä‘i để lại đám bụi mù. Cát đã trở vá» vá»›i cát bụi. Vâng cuá»™c Ä‘á»i như thế, từ hư vô thì sau cùng rồi cÅ©ng phải trở vá» hư vá»™ hai mươi bốn năm, má»™t cuá»™c Ä‘á»i. Còn gì để lại cuá»™c Ä‘á»i? Chẳng qua chỉ còn là đất, là bụi, là tro... Bây giá» Như Bình đã bình yên, nà ng sẽ không còn buồn, không còn giáºn vì những mâu thuẫn giả dối cá»§a cuá»™c Ä‘á»i, nà ng đã phản kháng mối tình chúng tôi bằng má»™t hà nh động can đảm cuối cùng, má»™t chống đối thầm lặng. Tại sao Như Bình không đứng trước mặt tôi tÃch cá»±c phản đối, Như Bình Ä‘i rồi, chết là hết, còn ngưá»i ở lại thì sao?
Chiếc xe của nhà mai táng đã khuất, tôi quay lại mới thấy cô lan ôm gói quần áo đứng sau lưng, cô ta mở chiếc miệng đầy răng và ng ra ấp úng:
- Thưa cô, cô là m Æ¡n cho em xin nghỉ, em không thÃch là m ở đây nữa, cô cho em vá» nhà em. Äầu óc tôi chỉ nghÄ© đến Như Bình, tôi không nghe thấy gì hết, cô Lan láºp lại:
- Em không muốn là m nữa... Cô... Tháng lương nà y em chưa lãnh. Tôi đã hiểu, cô Lan không muốn tiếp tục công việc. Nhưng ở đây chỉ có má»™t mình cha. Cha không quen sống thiếu ngưá»i hầu hạ. Tôi nói:
- Cô Lan, cô đừng nghỉ lúc nà y... Cô Lan lấm lét nhìn lại ngôi nhà :
- Thôi, em không là m nữa đâu. Cô Như Bình chết trông dễ sợ quá, em không dám ở đây nữa
- Cô cứ ở đây giúp cha tôi Ä‘i, cha tôi đã già chỉ còn lại má»™t thân trÆ¡ trá»i, công việc chắc cÅ©ng không khó khăn lắm, cô ráng giúp, tôi sẽ tăng lương cho.
Má»™t cách hết sức khó khăn, tôi má»›i giữ cô Lan lại được. Nhìn cô tá»› xách gói quần áo trở vá» phòng, tôi má»›i thở phà o nhẹ nhõm. Men theo con đưá»ng tráng xi măng giữa sân, tôi cất những bước chân nặng ná» và o phòng khách. Khi đẩy cá»a phòng khách qua bên để bước và o, má»™t không khà lạnh lẽo lùa thẳng và o ngưá»i tôi. Phòng khách đầy mùi chết chóc. Cha tôi vẫn yên như bức tượng đồng. Tôi bước và o đưa mắt ngắm từng góc cạnh, từng xó xỉnh cá»§a căn phòng. Ngà y nà o nÆ¡i đây đầy ắp tiếng cưá»i tiếng nhạc, tiếng xe bóp kèn inh á»i. Dì Tuyết cưá»i khi Như Bình cúi xuống bế con chó con. Chỉ má»›i có ná»a năm mà ngưá»i bá» Ä‘i, ngưá»i trốn mất, chỉ còn má»™t ông già râu bạc ngồi chết má»™t ná»a cõi lòng. Äầu óc tôi mênh mang, tôi đứng lặng giữa bốn bức tưá»ng vôi trắng. Những âm thanh ma quái từ đâu dồn dáºp bên tai, lúc đầu nghe không rõ, nhưng sau cùng như má»™t tiếng hét căm thù:
- Lục Y Bình! Mi chÃnh là thá»§ phạm! Tôi rùng mình, má»™t luồng khà lạnh chạy len trong xương sống. Có tiếng kêu nho nhá» dưới chân, rồi má»™t váºt gì cá» và o tôi. Con Bi Bi cá»§a Như Bình. Con chó nhá» bây giỠđã mất chá»§.
Lấy lại bình tÄ©nh, bước đến cạnh bên cha tôi ngồi xuống, tôi không biết phải nói gì. Giá»ng nói há»n trách ma quái như còn quanh quẩn đâu đây. Con chó nhá» vẫn tá»›i lui khắp phòng kêu ăng ẳng.
Cha quay sang gá»i tôi:
- Y Bình! Cha đăm đăm nhìn tôi, ánh mắt ngưá»i là cả bầu trá»i tuyệt vá»ng.
- Tại sao Như Bình lại chết, hả con? Tôi không biết trả lá»i cha như thế nà o, cha tiếp:
- Y Bình, con cũng có trách nhiệm trong cái chết của Như Bình vì con đã cướp thằng Hoà n của nó.
- Nhưng đó là má»™t trưá»ng hợp bất đắc dÄ©.
- Bất đắc dÄ© là sau nà y kìa, còn lúc đầu? Vừa nhìn thấy Thư Hoà n là con đã có ý trêu gan dì Tuyết vá»›i Như Bình, cha biết con đừng cãi! Cha hiểu con như hiểu chÃnh mình. Bà n tay gầy xương cá»§a cha vi. n lên vai tôi, cha xúc động tháºt. Nhìn thẳng và o tôi, ngưá»i tiếp:
- Y Bình con giống cha, hư lắm! Nhưng cha thÃch con vì chỉ có con má»›i giống cha. Con không cần giải thÃch gì cả, cha biết con ghét cay ghét đắng cha. Ngay cả bây giá» con vẫn ghét, con vẫn nuôi mối thù.
Tôi mở miệng định cãi lại, nhưng bà n tay trên vai tôi đột nhiên buông thõng xuống. Thân cha như má»™t trái banh xì hÆ¡i, ngã ụp xuống ghế, tôi hoảng hốt, nắm lấy tay ngưá»i gá»i to:
- Cha! Cha! Cha! Hình như cha không còn biết gì nữa. Tôi gá»i cô Lan ra để cô ấy canh chừng cha, còn tôi chạy đến trạm Ä‘iện thoại công cá»™ng, tìm má»™t địa chỉ bệnh viện ở gần đấỵ Cha vẫn còn nằm nghiêng ná»a trên ghế, ná»a dưới đất. Tôi và cô Lan phải dùng hết sức mình má»›i kéo cha nằm ngay ngắn được. Ngưá»i cha cao lá»›n nên nằm chẳng lá»t và o ghế, đôi chân dà i dư khá»i ghế. Chúng tôi ngồi bên cạnh chá» bác sÄ© tá»›i.
Bác sÄ© tá»›i chÃch cho hai mÅ©i thuốc khá»e Cha bị yếu tim cá»™ng thêm chứng bệnh áp huyết cao nên khó tỉnh lại ngaỵ Chúng tôi cố đưa cha và o phòng ngá»§ cá»§a ngưá»i. Khi đã được đặt nằm yên trên giưá»ng, ngưá»i má»›i bắt đầu tỉnh lại. Vừa tỉnh dáºy, nhìn chung quanh, ngưá»i đã vùng vẫy đòi Ä‘i:
- Tao không có bệnh gì cả, tao không thÃch nằm trên giưá»ng, trừ lúc ngá»§ và bi. thương nặng. Vị bác sÄ© nói:
- Ông đã bị thương nặng lắm. Cha nằm yên, bác sÄ© chÃch thêm cho ông má»™t mÅ©i thuốc rồi ra dấu bảo tôi ra ngoà i. Ngưá»i đưa toa cho tôi vá»›i má»™t thái độ nghiêm nghi.:
- Tốt nhất cô nên đưa ông và o bệnh viện. Ngưá»i già khó cưỡng lại bệnh. Ở nhà thương ngưá»i sẽ được chăm sóc chu đáo hÆ¡n ở nhà .
- Thế theo ông thì bệnh cha tôi nặng lắm à ?
- Vâng, tim yếu, áp huyết lại cao thế nà y, dễ đưa đến chứng bán thân bất toại lắm.
Vá»›i cha, bị bán thân bất toại còn thê thảm hÆ¡n cả sá»± chết. Tôi yên lặng nghÄ© ngợi chá» bác sÄ© sá»a soạn ra vá». Nhá»› sá»±c lại mình chưa trả tiá»n xem mạch. Tôi mở và ra, may là số tiá»n trong và còn nguyên vẹn. ÄÆ°a bác sÄ© ra vá» xong, tôi trở lại phòng cá»§a cha má»™t chút. Ngưá»i ngá»§ yên. Trở vá» phòng khách, đột nhiên chân tay tôi rã rá»i, tôi ngã ngưá»i xuống ghế. Má»i chuyện xảy ra suốt má»™t buổi sáng nay như má»™t cÆ¡n bão lá»›n, tôi không chịu nổi. Tiếng con Bi Bi kêu la thảm thiết, tôi bịt vá»™i hai tai. Vùi đầu và o áo.
Buổi trưa, cô Lan là m má»™t bữa cÆ¡m đạm bạc cho tôi. Tôi bảo cô Lan là m thêm món canh gan heo mì chỉ cho cha. Äến má»™t giá» hÆ¡n cha tỉnh lại. Theo lá»i dặn cá»§a bác sÄ©, tôi không dám để cho ngưá»i cỠđộng nhiá»u, vì váºy chỉ còn cách là phải ngồi má»™t bên mép giưá»ng đút từng muá»—ng cho chạ Việc nuôi bệnh tháºt khó khăn, cha nóng tÃnh, dá»… nổi giáºn vì sá»± bất lá»±c bất ngá» cá»§a mình. Khi cha dùng hết chén mì mồ hôi tôi đã đổ như tắm. Cha nhìn tôi, ngưá»i như muốn nói cái gì nhưng lại thôi, nằm má»™t chút, ngưá»i lại thiêm thiếp ngá»§.
Tôi định rá»i khá»i căn nhà nà y nhưng chẳng an tâm. Ngồi trên ghế tá»±a cá»§a cha, tôi cứ suy nghÄ© vá» những chuyện vừa xảy ra. Tiếng ngáy cá»§a cha tháºt to. Tôi băn khăn không hiểu rồi đây phải xá» trà thế nà ỠKhông lẽ giao má»™t ngưá»i già yếu bệnh hoạn như cha cho cô Lan? Tôi cÅ©ng không muốn dá»n vỠđây, nếu ngưá»i ta không hiểu sẽ nghÄ© tôi vá»›i mẹ thÃch ở đây lắm. ÄÆ°a cha và o bệnh viện á» Không ổn, đã có Má»™ng Bình nằm trong đấy rồi. Tiá»n phòng, tiá»n thuốc? Tôi cÅ©ng không thể bá» mặc đứa em khác mẹ nà y! Bao nhiêu câu há»i vây trong đầu, tôi rối rắm, nhìn mặt tái xanh cá»§a cha tôi nhá»› lại câu nói cá»§a ngưá»i:
- Con háºn cha, cha biết! Cha biết! Dù cha có đối xá» tá» tế vá»›i con thế nà o Ä‘i nữa, con cÅ©ng thù ghét cha!
Con Bi Bi vẫn tru lên những âm thanh buồn thảm. Nó chạy đến chân tôi, tôi vá»— vá» nó, nhưng nó vẫn kêu, vẫn chạy quanh ngá»i mấy đồ váºt. Má»™t lúc tôi nghe có tiếng động leng keng, quay đầu lại con Bi bi không hiểu lôi ở đâu ra má»™t xâu chìa khóa Tôi bước tá»›i cầm xâu chìa khóa lên, tình cá» ngắm nghÃa từng cái má»™t. Äây có phải là xâu chìa khóa cá»§a Như Bình không? Như Bình cái tên như má»™t con dao bén đâm thẳng và o tim. Tôi thấy nhói Ä‘au. Như Bình đúng như Thư Hoà n đã nói: "má»™t ngưá»i con gái yếu Ä‘uối và hiá»n là nh, chết tháºt oan ức! "
Hình ảnh cá»§a Như Bình cứ ám ảnh, tôi dùng hết cách để quên. ÄÆ°a thá» xâu chìa khóa và o các ổ khóa các há»™c tá»§ cá»§a cha, tháºt bất ngá», má»™t căn tá»§ mở ra Váºy thì đây là xâu chìa khóa cá»§a cha à ? Tôi kéo há»™c tá»§ ra định xem trong há»™c tá»§ còn thừa lại má»™t Ãt tiá»n lẻ chăng?
Nhưng trong đó ngoà i má»™t chiếc há»™p đỠra không còn cái gì hết. Chiếc há»™p đỠnà y bên ngoà i có khắc hình tuyệt đẹp. Äịnh mở ra xem, nhưng nắp lại khóa kỹ không mở ra được. Tìm má»™t chiếc chìa khóa nhá» nhất trong xâu, thá» thá»i váºn xem. May quá lại đúng cá»§a nó.
Trong há»™p má»™t có số giấy tá», tôi láºt từng trang má»™t ra xem, nhưng thất vá»ng, không có má»™t tá» giấy nà o xà i được. Sau cùng định Ä‘áºy nắp lại, tôi chợt trông thấy má»™t tá» giấy xếp kỹ, thì ra đó là bằng khoáng nhà . Tôi nghÄ© ngợi má»™t lúc, thấy rằng nếu muốn đưa cha và o bệnh viện, thì không còn cách nà o hÆ¡n là đem bán căn nhà nà y Ä‘i. Tôi xếp giấy nhà bá» và o túi.
Tà i sản của quykiemtu