17-04-2008, 02:14 AM
Thế Ngoại Cao Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 27
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 1 ngà y
Thanks: 234
Thanked 0 Times in 0 Posts
Thá»§y Há»
Hồi 21
Hùa đảng gian dâm , trước nÆ¡i cá»a huyện ;
Tha ngưá»i hiếu nghÄ©a , trong chốn nhà hầm .
Khi đó chúng Ä‘em Diêm Bà cùng ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị và o đến huyên quan . Huyện nghe nói việc giết ngưá»i ,bèn vá»™i và ng ra công đưá»ng để há»i .
Chúng dẫn Diêm Bà quỳ bên há»u , ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị quỳ bên tả , rồi quan huyện ngồi trên há»i rằng :
- Việc gì ? Giết ngưá»i thế nà o ? Nói ta nghe .
Diêm Bà bẩm :
Lão tôi ngưá»i há» Diêm , có con gái tên là Bà TÃch , dạo ná» bán cho Tống Ãp Ty là m tỳ thiếp , đến hôm qua con gái tôi cùng Tống Giang uống rượu trên gác , thì có tên ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị nầy đến sinh sá»± , rồi ra phố chá»i rá»§a ầm ầm , cả phố sá ai cá»§ng biết . Sáng hôm nay thấy Tống Giang ở nhà ra phố má»™t lúc , rồi trở vá» mà giết con gái tôi , sau tôi kéo được Tống Giang đến cá»a huyện , thì bị tên ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị nà y lại đánh tháo cho chạy mất , váºy xin kêu để cho quan lá»›n xét cho .
Tri Huyện há»i đến ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị rằng :
- Sao thằng kia dám đánh tháo cho kẻ hà nh hung ?
Bẩm quan lớn :
- Con không biết đầu Ä‘uôi ra sao cả , nguyên tối hôm qua con có đến tìm Tống Ãp Ty ở đấy , thì bị mụ nầy Ä‘uổi ra , sáng hôm nay con Ä‘i bán hà ng sá»›m , lại thấy mụ nầy đương lôi kéo Tống Ãp Ty , nên con chạy đến để can , rồi Tống Ãp Ty bá» Ä‘i đâu mất thá»±c là không biết chuyện giết ngưá»i chi cả .
Quan Huyện quát lên rằng :
- Mà y nói láo ! Tống Giang là ngưá»i thà nh thá»±c quân tá» , có khi nà o lại giết cà n như thế ? Việc nà y chắc chÃnh mà y là m ra , tả há»u đâu ?
Tri Huyện nói Ä‘oạn , liá»n gá»i nha lại lên lấy khẩu cung . Bấy giá» Trương Văn Viển nghe nói là Tống Giang giết con Diêm Bà , là nhân tình cá»§a mình , thì trong lòng tức giáºn , vá»™i và ng ra lấy khẩu cung má»i ngưá»i , rồi lại viết đơn giúp cho Diêm Bà để kêu . Äoạn rồi Ä‘em các ngưá»i kêu biên án , và cho gá»i trưởng phố và các nhà lân bang , đến mở cá»a nhà Diêm Bà để khám nghiệm xác chết . Khi tá»›i nÆ¡i , khám thấy ngưá»i chết bị nhát Ä‘ao trên đầu và ở thái dương , còn con dao hà nh hung thì vất trên xác . Chúng biên khám Ä‘oạn rồi cho lấy áo quan mà bá» xác chết và o , mà đêm ra quà n tại tá»± viện , rồi Ä‘em các ngưá»i ấy vá» trình huyện
Quan Huyện xưa nay đói vá»›i Tống Giang rất là tá» tế , có ý muốn thoát tá»™i cho Tống Giang , liá»n bắt ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị ra mà tra há»i ba bốn lần .
ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị nhất định cung rằng :
- Không biết đầu Ä‘uôi chuyện giết ngưá»i ra sao cả .
Tri Huyện nói :
-Thằng nà y , ná»a đêm mà y đến nhà ngưá»i ta mà sinh sá»± cãi cá» , thì tất có can thiệp đến đây .
ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị lại kêu :
- Bấy giá» con chỉ tìm Tống Ãp Ty có chút việc chứ thá»±c không có ý gì cả .
Tri Huyện quát lên rằng :
- Nói lạ ! Tả há»u đâu , Ä‘em đánh nó xem !
Quan Huyện vừa nói dứt , thì hai tên lÃnh như hùm như beo đổ ra , trói ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị đánh đến ba bốn mươi roi . ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị tuy bị Ä‘au , nhưng vẫn cứ khăng khăng nói má»™t mucrj nhá»§ trước .
Khi ấy quan Huyện cá»§ng biết rằng không phải tá»± ÄÆ°á»ng Ngưu Nhị , song nhất tâm định cứu cho Tống Giang được thoát , liá»n lấy hạng gông lá»›n gông ÄÆ°á»ng Ngưu Nhi lại , rồi giam và o nhà lao .
Trương Văn Viá»…n lên công đưá»ng bẩm vá»›i quan Huyện rằng :
- Äã đà nh quan xá» thế , song việc nà y hiện còn có con dao bên cạnh ngưá»i chết , là con dao cá»§a Tống Giang , váºy thế nà o cá»§ng phải bắt Tống Giang đến há»i , má»›i biết Ä‘oan Ä‘Ãch được .
Quan Huyện bị Trương Văn Viá»…n kêu Ä‘i kêu lại ,không thể nà o mà im được , bất đất dÄ© phải sai ngưá»i Ä‘i bắt Tống Giang . Sau bắt không được Tống Giang , lại phải bắt mấy ngưá»i lân bang đến há»i , thì ai cÅ©ng khai Tống Giang Ä‘i đâu mất , không thấy đâu cả .
Trương Văn Viễn lại bẩm với quan Huyện rằng :
- Phạm nhân là Tống Giang Ä‘i chốn Ä‘i mất , song hiện còn bố là Tống Thái Công và em là Tống Thanh ở trong thôn trang , váºy xin đến đó bắt bố cùng em phải đến quan , rồi lặc hạn cho Ä‘i tìm phạm nhân để Ä‘em vá» ná»™p , thì hắn không còn trốn Ä‘i đâu ná»a .
Quan Huyện nghe nói biết rằng phải lẽ , song chá»§ ý cốt tha cho Tống Giang , nên cứ dùi rằng đổ tá»™i cho ÄÆ°á»ng Ngưu Nhi để sau sẽ kiếm kế mà gỡ dần ra . Ai ngá» Trương Văn Viá»…n cố lòng thu xếp văn án , rồi lại xúi giục Bà TÃch đến kêu nà i má»i lẽ , là m cho quan Huyện không thể nà o mà bá» im Ä‘i được , đà nh phải thảo công văn , sai ba tên lÃnh , đến Tống gia trang để bắt Tống Thái Công và Tống Thanh .
Khi ba tên lÃnh Ä‘i đến Tống gia trang , Tống Thái Công ra đón tiếp má»i và o thảo đưá»ng , rồi mấy ngưá»i lÃnh đưa công văn ra cho Tống Thái Công xem .
Tống Thái Công xem xong bảo vá»›i bá»n lÃnh rằng :
- Xin các bác hãy ngồi chÆ¡i , để tôi thưa chuyện : Nguyên lão tôi từ thuở trước vẫn chăm chỉ việc canh nông , quanh năm trong nôm vưá»n ruá»™ng ở đây , để kiếm kế sinh nhai , không há» có Ä‘iá»u chi trái phép . Còn như thằng con bất hiếu là Tống Giang , thì nó vẫn ngổ nghịch từ thuở nhá» , không chịu theo giữ phép nhà mà nhất định Ä‘i là m lại . Sau tôi can gián nó cá»§ng không nghe , nen hồi mấy năm trước tôi đã đến quan để trình sá»± ngá»— nghịch cá»§a nó , và xin tuất tịch tên nó không nháºn là ngưá»i ở trong trang nầy nữa . Từ đó nó vẫn ở đâu ngoìa Huyện , còn tôi đây cùng con là Tống Thanh vẫn là m ăn quanh quẩn trong chốn thôn ở gần đây , hai đằng tịnh không có gì can thiệp đến nữa . Tôi lại e khi nó là m gì trái phép mà liên lụy đến tôi , cho nên tôi có xin chữ quan trước phê chho để là m bằng chứng , hiện còn giữ đây ở kia , để tôi lấy ra cho các bác sao lại , Ä‘em vá» trình quan .
Bá»n lÃnh xưa nay vốn lòng tá» tế đãi vá»›i Tống Giang , và thấy Tống Thái Công đã có bằng cá»› , không can thệp gì đến vá»›i Tống Giang , thì cÅ©ng không tá»™i chi mà bá»›i vẽ thêm rầy , liá»n nói vá»›i Thái Công rằng :
- Vâng , nếu cụ đã có giấy má như váºy thì xin cho chúng tôi sao lại , để Ä‘em vá» trình Huyện cho xong .
Tống Thái Công nhất diện sai ngưá»i giết gà vịt là m cÆ¡m , để thiết đãi bá»n lÃnh , nhất diện Ä‘em giấy ra cho bá»n ấy sao , rồi lại đưa mưá»i lạng bạc ra để tiá»…n . Xong đâu và o đấy , chúng liá»n từ giã Thái Công trở vá» Huyện bẩm vá»›i quan trên má»i lẽ , và đưa bản giấy sao ra để trình .
Quan Huyện cá»§ng không có lòng nà o bắt muốn Tống Giang , nay thấy báo vá» váºy , thì cá»§ng lấy là m vừa ý mà bảo chúng rằng :
- Ông lão ấy có giấy quan là m bằng đây , vả chăng Tống Giang cÅ©ng không còn có thân thuá»™c nà o nữa , thì truy nã và o đâu được ? Bây giá» chỉ có má»™t lẽ treo thưởng má»™y nghìn quan tiá»n để yết thị Ä‘i các nÆ¡i , cho ngưá»i ta bắt giúp mà thôi .
Trương Văn Viễn lại xúi Diêm Bà là m bộ rũ rượi lăn khóc , mà kêu lên với quan Huyện rằng :
- Việc ấy thực là Tống Thanh còn giấu diếm Tống Giang ở trong nhà , xin quan lớn thương đến thân già , mà cứ cho đi bắt Tống Giang đến đây cho .
Quan Huyện quát lên rằng :
- Ba bốn năm trướcphuj thân nó đã lên cáo tá»™i ở quan để truất tịch Ä‘i rồi , hiện có giấy quan phê ở đây , còn bắt thế nà o nhà ngưá»i ta được ná»a ?
Diêm Bà lại kêu rằng :
- Bẩm quan lá»›n , ở đây ai không biết anh ta là Hiếu NghÄ©a Hắc Tam Lang , váºy giấy nầy chắc là giả mạo , xin tướng công xét kỹ lại cho .
- Bay nói lạ ! Hiện có chữ và ấn tÃnh cá»§a quan trước phê cho mà mà y bảo giả mạo thế nà o ?
Diêm Bà thấy quan truyá»n váºy , thì rên rÄ© khóc lóc mà rằng :
-Việc mạng ngưá»i là to , nếu tướng công không xét cho , thì tôi xin lên Châu Phá»§ kêu lên , để quan trên xét . Con tôi chết oan khổ lắm !
Bấy giỠTrương Văn Viễn lại ở ngoà i kêu luôn với quan Huyện rằng :
- Việc nầy nếu tướng công không cho ngưá»i Ä‘i thì mụ nầy tất nó lên kêu ở thượng ty, bấy giá» lỡ ra quan trên có đòi đến , thì khó lòng mà trả lá»i sao được !
Quan Huyện nghe nói không biết là m thế nà o được , đà nh phải cho thảo công văn , sai Chu Äồng , Lôi Hoà nh Ä‘em lÃnh đến Tống gia trang mà vây bắt Tống Giang . Hai đô đầu lÄ©nh công văn Ä‘em bốn mươi tên lÃnh đến Tống gia trang , Tống Thái Công nghe báo , vá»™i và ng ra nghinh tiếp .
LÅ© Chu Äồng bão vá»›i Thái Công rằng :
- Xin Thái Công tha lá»—i , chúng tôi vâng lệnh quan sai đến đây để bắt Tống Giang , váºy Tống Giang ở đâu xin cho biết ?
Thái Công đáp :
- Xin nhị vị đô đầu xét cho : Thằng nghịch tá» Tống Giang đối vá»›i tôi không có can thiệp chi cả . Hiện trước tôi có giấy kêu quan , quan đã phê cho là m bằng ... Trong mấy năm nay nó đã láºp ra sổ bá»™ khác , không còn ở đây vá»›i tôi , và cá»§ng không vỠđến đây bao giá» .
Chu Äồng nói :
- Äã đà nh như váºy , song chúng tôi là kẻ công nhân cứ theo giấy bắt ngưá»i , váºy không biết rằng trong trang có ai hay không ? CÅ©ng phải cho chúng tôi khám hết má»™t lượt , rồi má»›i vá» bẩm quan được .
Nói xong liá»n cho binh bổ vây khấp bốn mặt gia trang ; rồi tá»± đứng canh cá»a trước , mà bảo Lôi Hoà nh và o khám tìm má»™t lượt .
Tà i sản của louis08
23-08-2008, 05:58 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
Hồi 22
Quáºn Hoà nh Hải, Sà i Tiến tiếp tân,
Núi Cảnh Dương, Võ Tòng đánh hổ
Bấy giá» Tống Giang thấy đại hán kia quỳ xuống đất, liá»n giÆ¡ tay đỡ dáºy mà há»i rằng:
- Chẳng hay quý tánh cao danh túc hạ là gì, xin cho tôi được biết?
Sà i Tiến trỠvà o đại hán ấy mà bảo với Tống Giang rằng.
- Bác nầy ngưá»i ở huyện Thanh Hà , há» Võ tên Tòng, ở vai thứ hai, đến chÆ¡i đây đã má»™t năm nay đó.
Tống Giang cả mừng mà rằng:
- Xưa nay vẫn thưá»ng nghe tiếng Võ Nhị Lang, mà ai ngá» lại vÆ¡ vẩn gặp đây, cái cÆ¡ há»™i ấy rất là hiếm có, váºy xin đón lên nhà để nói chuyện má»™t thể.
Tống Giang lấy là m vui mừng liá»n dắt tay Võ Tòng cùng Ä‘i lên trên nhà , rồi bảo anh em là Tống Thanh ra chà o. Sà i Tiến má»i Võ Tòng và o ngồi dá»± tiệc. Tống Giang có ý má»i Võ Tòng cùng ngồi ngang hà ng, song Võ Tòng nhất định không nghe mà ngồi và o ghế thứ ba.
Sà i Tiến sai ngưá»i nhà dá»n lại bà n tiệc rồi hết sức khuyên má»i ba ngưá»i sÆ¡i rượu... Bấy giá» dưới bóng đèn sáng Tống Giang nom rõ mặt Võ Tòng là má»™t ngưá»i hiên ngang khác chúng, thì trong lòng cà ng vui vẻ bá»™i phần. Nhân lại há»i Võ Tòng rằng:
- Nhị Lang là m sao cũng quanh quẩn đến đây?
Võ Tòng đáp rằng:
- Nguyên tiểu đệ khi ở Thanh Hà có cãi nhau vá»›i má»™t anh là m việc quan, rồi nóng ngưá»i tiết lên đánh anh ta má»™t đấm nằm váºt ra đấy, tiểu đệ chắc rằng thế nà o anh ta cÅ©ng chết mà liên lụy đến thân nên phải chạy sang Sà i Äại quan nhân đây để mà lánh mặt, tá»›i nay đã hÆ¡n má»™t năm rồi. Sau tiểu đệ há»i thăm thấy nói là anh ta không việc gì cả, liá»n muốn trở vá» qua là ng rồi Ä‘i sang tìm đến ca ca dè đâu lại bị sốt rét ngồi sưởi thì gặp ca ca dẫm phải cái xẻng lá»a, là m cho tiểu đệ giáºt mình toát cả mồ hôi, có lẽ lại khá»i cả bệnh sốt.
Tống Giang nghe nói cả mừng cùng ngồi uống rượu vá»›i nhau đến canh ba má»›i tan. Äoạn rồi Tống Giang dắt Võ Tòng xuống tây hiên để cùng ngá»§...
Sáng hôm sau Sà i Tiến sai giết dê mổ lợn để khá»an đãi Tống Giang mà lưu giữ ở đây. Cách mấy hôm sau Tống Giang lấy tiá»n nhá» ngưá»i may quần áo cho Võ Tòng mặc. Sà i Tiến thấy váºy liá»n lấy ra má»™t hòm vải Ä‘oạn sai thợ ở trong nhà may áo, may xiêm cho tất cả ba ngưá»i mà không dám để cho thiệt hại đến tiá»n cá»§a Tống Giang.
Nguyên Võ Tòng từ khi má»›i đến ở đấy, Sà i Tiến cÅ©ng khoản đãi tá» tế không có chút gì trá»… nải. Duy tÃnh khà Võ Tòng là ngưá»i chướng trá»±c má»—i khi đánh chén say và o thì lại hay sinh sá»± vá»›i ngưá»i nhà , ngưá»i cá»a, lỡ ra anh nà o có Ä‘iá»u gì sÆ¡ xuất, thượng cẳng tay hạ cẳng chân liá»n, đánh đá luôn ngà y mà không nể anh nà o cả. Bởi thế bá»n ngưá»i nhà là không ai bằng lòng vá»›i Võ Tòng cả, mà thưá»ng khi lại Ä‘em chuyện lên để nói cho Sà i Tiến biết. Sà i Tiến thấy váºy thì cÅ©ng không có lòng nà o khinh bỉ Ä‘uổi Ä‘i, song từ đó cách tiếp đãi cÅ©ng dần dần không được chu tất như là khi trước nữa.
Ngà y nay may được có Tống Giang đến đây, hà ng ngà y lại bạn bè tiếp đãi vá»›i Võ Tòng, là m cho Võ Tòng cÅ©ng hả vui trong dạ mà khá»i cả bệnh xưa... Ở đó được mưá»i lăm hôm, thì Võ Tòng có ý muốn trở vá» là ng để thăm anh cả, song Sà i Tiến cùng Tống Giang cố giữ lại mà không cho Ä‘i.
Võ Tòng nói vá»›i hai ngưá»i rằng:
- Tôi còn có anh cả ở nhà , mà lâu nay không thấy có tin tức gì đến đây, váºy thế nà o cÅ©ng xin vá» qua má»›i được.
Tống Giang nói:
- Nếu quả là Nhị Lang, có lòng muốn vá», thì cÅ©ng không nên cưỡng là lưu lại, xong có lúc nà o rảnh rá»—i thì lại xin má»i đến đây để xem cÆ¡ há»™i ra sao? ...
Võ Tòng vâng lá»i mà cảm tạ Tống Giang, Sà i Tiến lại lấy má»™t Ãt tiá»n bạc đưa tiá»…n Võ Tòng.
Võ Tòng tạ ơn mà rằng:
- Chúng tôi ở đây đã lâu thá»±c là phiá»n nhiá»…u Äại quan nhân lắm lắm.
Nói Ä‘oạn thu xếp khăn gói hà nh lý để sắp sá»a ra Ä‘i.
Sà i Tiến lại đặt tiệc tiá»…n hà nh, mấy ngưá»i chè chén trò chuyện vá»›i nhau đến khi quá vui rồi Võ Tòng má»›i xin bái biệt để Ä‘i.
Bấy giá» Võ Tòng mình mặc áo trừu đỠmá»›i, đầu đội nón chiên trắng, lưng Ä‘eo khăn gói; tay xách gáºy mà từ biệt má»i ngưá»i để lên đưá»ng.
Trong khi sắp sá»a ra Ä‘i, Tống Giang còn cầm lại rồi chạy vá» phòng lấy mấy lạng bạc giắt và o lưng mà bảo vá»›i Võ Tòng rằng:
- Tôi xin đưa chân hiá»n đệ Ä‘i má»™t quãng cho vui.
Nói đoạn Võ Tòng từ biệt Sà i Tiến, ra đi, hai anh em Tống Giang cũng xin phép để đi tiễn chân một thể.
Ba ngưá»i ra khá»i Äông Trang được độ dăm bảy dặm đưá»ng, Võ Tòng liá»n quay lại vái Tống Giang mà rằng:
- Tá»›i đây đã xa rồi xin huynh trưởng trở vá» kẻo Sà i Äại quan nhân mong đợi.
Tống Giang đáp rằng:
- Äể tôi đưa chân hiá»n đệ má»™t quãng nữa có hại gì.
Nói Ä‘oạn ba ngưá»i lại cùng Ä‘i cùng nói chuyện vá»›i nhau.
Và o khoảng hai ba dặm đưá»ng nữa, Võ Tòng lại cầm tay Tống Giang mà rằng:
- Tôi xin đưa chân đến chá»— tá»u Ä‘iếm ở bên đưá»ng cái kia, để ta cùng uống vá»›i nhau mấy chén rượu nữa rồi ta sẽ trở vá».
Äoạn rồi ba ngưá»i, cùng dấn bước đến chá»— tá»u Ä‘iếm bên đưá»ng... Khi tá»›i nÆ¡i, Tống Giang ngồi đầu bà n dưới, còn Tống Thanh thì ngồi má»™t bên, rồi tá»u bảo dá»n rượu lên ba ngưá»i cùng uống.
Bấy giá» mặt trá»i đã xế non Tây, Võ Tòng liá»n nói vá»›i Tống Giang rằng:
- Ca ca đã có lòng hạ cố mà không bá» Nhị Lang nà y thì xin ca ca nháºn cho bốn lạy để bái nghÄ©a là m huynh.
Tống Giang rất lấy là m vui mừng liá»n nháºn bốn lạy cá»§a Võ Tòng rồi lấy ra má»™t đĩnh mưá»i lạng bạc đưa tiá»…n Võ Tòng.
Võ Tòng từ chối không lấy mà rằng:
- Cái đó xin để ca ca chi dụng.
Tống Giang nói:
- Hiá»n đệ bất tất phải từ chối, nếu hiá»n đệ không lấy thì ta không dám nháºn là m anh em...
Võ Tòng bất đắc dÄ© phải nháºn lấy mà bá»c và o khăn gói tá» tế, Tống Giang lại lấy Ãt tiá»n lẻ ra để tÃnh trả tiá»n rượu, Ä‘oạn rồi Võ Tòng cầm lấy gáºy mà cùng nhau đứng dáºy Ä‘i ra ngoà i tá»u Ä‘iếm... Khi ra tá»›i cá»a Võ Tòng lại gạt lệ bái biệt mà đi. Còn hai ngưá»i anh em Tống Giang thì đứng trước cá»a hà ng trông theo mãi đến khi ngưá»i xa xa khuất má»›i cùng nhau lui gót trở vá».
Trông chừng trá»i đổ non tây
Anh hùng nà y lúc chia tay cũng sầu!
Rồi đây một bước xa nhau
Kinh trá»i động đất biết đâu có ngưá»i
Bây giá» Tống Giang cùng Tống Thanh trở vỠđến ná»a đưá»ng thì gặp Sà i Tiến cưỡi ngá»±a và sau lưng dắt hai con ngá»±a Ä‘i không để ra đón, Tống Giang trông thấy cả mừng liá»n cùng nhau lên ngá»±a dóng cương cùng vá» trang viện. Äoạn rồi Sà i Tiến lưu hai anh em Tống Giang cùng ở đó mà cung phụng rất là tá» tế...
Võ Tòng từ khi bái biệt Tống Giang Ä‘i được mấy thôi đưá»ng thì trá»i đã tối, liá»n tìm và o má»™t tá»u Ä‘iếm để nghỉ. Sáng hôm sau cÆ¡m nước xong rồi lại má»™t mình ra Ä‘i thá»±c sá»›m. Chà ng vừa Ä‘i vừa nghÄ© thầm trong bụng rằng:"Xưa nay chỉ nghe tiếng bá»n giang hồ nói là Cáºp Thá»i VÅ© Tống Công Minh mà không được gặp. Ngà y nay má»›i biết là quả nhiên danh bất hư truyá»n, kết giao được má»™t ngưá»i như thế, để là m anh em, thá»±c cÅ©ng khá»i phà má»™t Ä‘á»i hảo hán".
Võ Tòng nghÄ© như váºy, thì trong lòng cÅ©ng lấy là m vui vẻ, và hâm má»™ vô cùng. Cách và i hôm sau, má»™t hôm và o khoảng quá trưa, chà ng Ä‘i tá»›i gần địa hạt huyện Dương Cốc, nghe trong bụng cÅ©ng có đôi phần đói khát, muốn tìm và o tá»u Ä‘iếm để ăn. Chợt trông thấy trước mặt có má»™t ngôi hà ng rượu, trước cá»a cắm lá cá» chiêu bà i, viết mấy chữ rằng: "Ba chén không qua được núi".
Chà ng ta thấy váºy liá»n xăm xăm Ä‘i và o hà ng, kiếm ghế ngồi và dá»±a gáºy và o má»™t chá»—, rồi gá»i nhà hà ng lấy rượu. Bấy giá» thấy chá»§ hà ng mang ra ba cái chén, má»™t đôi đũa và má»™t đĩa rau chÃn, đặt lên trên bà n, rồi bảo vá»›i chá»§ hà ng rằng:
- Cái rượu nà y tốt, uống và o dễ chịu lắm, chủ nhân có thức gì nhắm đem lại đây.
Chủ hà ng đáp:
- Hà ng tôi chỉ có thịt bò chÃn thôi.
- ÄÆ°á»£c, thái và i ba cân thịt, Ä‘em đây nhắm rượu.
Chá»§ hà ng vâng lá»i ra thái hai cân thịt, để và o má»™t cái đĩa lá»›n Ä‘em lên rồi lại rót ra thêm má»™t chén rượu nữa là ba. Khi uống xong chá»§ hà ng cất rượu Ä‘i mà không rót nữa. Võ Tòng liá»n vá»— bà n mà kêu lên rằng:
- Nhà hà ng sao không rót rượu nữa ra đây?
Nhà hà ng đáp:
- Ngà i xơi thịt nữa thì tôi đem lên thôi.
- Ta uống rượu nữa và thái thịt lên đây một thể.
- Ngà i cần thịt thì tôi xin thái thêm, chứ rượu thì tôi không bán nữa.
- Quái lạ? Sao không bán rượu cho ta nữa?
- Ngà i có trông thấy trên cá»a tôi yết rằng:"Ba chén không qua được núi" chăng?
- Rượu cá»§a tôi đây đâu phải là rượu cá»§a quê nhà , nhưng cÅ©ng không kém gì các thứ rượu tăm, phà m ai đến hà ng nà y uống và o ba chén, là say ngay không thể nà o qua được núi. Bởi váºy nên bao nhiêu ngưá»i tá»›i đây cÅ©ng chỉ uống ba chén, mà không ai gá»i lấy thêm bao giá».
Võ Tòng cưá»i mà rằng:
- Thế sao ta uống hết ba chén cũng không thấy say?
- Thứ rượu cá»§a tôi đó, gá»i là rượu Thấu bình hương là thÆ¡m thấu ra ngoà i bình, lại gá»i là rượu Xuất môn tảo, nghÄ©a là má»›i uống và o thì ngá»t như rượu nếp, rồi má»™t lúc ngã say ngưá»i ra.
- Thôi đừng nói khoác, không rót ba chén nữa đây, thì không trả tiá»n nữa.
Chá»§ hà ng thấy Võ Tòng quả nhiên chưa có gì là say, liá»n lấy rượu rót thêm ba chén cho Võ Tòng nuống. Võ Tòng uống lại khen rằng:
- Rượu tốt thá»±c! Chá»§ hà ng ôi! Ta uống chén nà o trả tiá»n chén ấy, cứ rót đây cho ta.
- Chết rồi, ngà i chá»› uống liá»u thế, rượu nầy say chết ngưá»i, không ai mà chữa được đâu?
- Thôi anh đừng nói láo, sanh có bỠthuốc mê và o đó, thì ta đây cũng có mũi chứ...
Chá»§ hà ng không biết là m thế nà o được, lại phải rót ra ba chén nữa, Võ Tòng lại gá»i lấy thêm hai cân thịt nữa lên, rồi uống luôn mấy chén rượu, ra dáng khoái hoạt vô cùng.
Khi uống hết mấy chén rồi, Võ Tòng bá» ra Ãt tiá»n lẻ để bà n, rồi gá»i chá»§ hà ng đến mà bảo rằng:
- Anh thá» xem tiá»n tôi có đủ trả tiá»n rượu không.
Chú hà ng đếm thấy nhiá»u tiá»n liá»n đáp rằng:
- Äây còn thừa cá»§a ngà i, để trả lại ngà i.
- Không cần trả lại, cứ rót rượu ra đây là được rồi.
- Ngà i muốn uống nữa, đây cũng còn đến dăm sáu chén, nhưng chỉ sợ ngà i không uống được thôi.
- Có dăm sáu chén, thì cứ mang tất cả ra đây.
Chá»§ hà ng nghe nói liá»n đáp rằng:
- Ông to lá»›n thế nà y, mà ngã lăn ra thì ai nâng dáºy được?
Võ Tòng cưá»i mà rằng:
- Ta lại cần đến anh nâng đỡ dáºy, thì đã không phải là tay hảo hán.
Chủ hà ng nghe nói mặc lòng, nhất định không đem rượu ra bán nữa.
Võ Tòng nổi giáºn lên mắng rằng:
- Ta không thèm uống quịt cá»§a các ngươi, các ngươi đừng trêu tức lão gia, mà lại tan cả nhà bây giá»!
Chá»§ hà ng nghÄ© thầm trong bụng:"Anh nà y đã chếng choáng rồi, mặc thây hắn ta, chẳng dây và o là m gì nữa!". NghÄ© Ä‘oạn liá»n Ä‘em rượu ra rót luôn năm sáu chén cho Võ Tòng uống. Võ Tòng uống xong, tÃnh tất cả trước sau có tá»›i mưá»i tám chén rượu liá»n vá»› lấy gáºy đứng phắt dáºy mà nói rằng:
- Nà o ta có say gì đâu?
Nói Ä‘oạn Ä‘i ra đến cá»a lại cưá»i ha hả lên rằng:
- Nà o ta có say gì đâu? Thế mà chả nói rằng ba chén không qua được núi!
Äoạn rồi vác gáºy chạy xông Ä‘i. Bấy giá» chá»§ hà ng chạy ra gá»i lên mà bảo rằng:
- Nà y ông khách đi đâu đấy?
Võ Tòng nghe nói đứng dừng lại mà rằng:
- Gá»i ta là m cái gì? Ta có thiếu tiá»n cá»§a anh đâu mà gá»i?
- Tôi gá»i vì có lòng tá» tế đó thôi, ông hãy và o nhà tôi mà xem giấy cá»§a quan yết thị đã.
- Yết thị gì?
- Hiện nay ở trên núi Cảnh Dương có má»™t con cá»p rất lá»›n, cứ đến chiá»u là ra đón ở đưá»ng, để hại ngưá»i qua lại, xưa nay giết hại đã có tá»›i hai ba mươi tên hảo hán, mà chưa ai là m sao trị nổi. Bởi váºy quan trên đã nghiêm sức cho bá»n săn bắn Ä‘i lùng bắt, và yết giấy cho các hà nh khách, tất phải đợi nhau kết thà nh má»™t tụi trong khoảng giá» tị, giá» ngá», giá» mùi (tức khoảng trưa) thì má»›i được Ä‘i qua núi, còn buổi sá»›m chiá»u hôm và khách Ä‘i má»™t mình, thì cấm không cho Ä‘i qua đấy. Nhân thế rồi sợ ông Ä‘i có má»™t mình, mà lại gần tối rồi, lỡ ra thiệt đến tÃnh mạng thì nguy, váºy bất nhược, ông hãy tạm nghỉ ở nhà hà ng tôi, để đợi sáng mai có đông ngưá»i rồi sẽ Ä‘i má»›i được.
Võ Tòng nghe nói cưá»i mà đáp rằng:
- Ta đây ngưá»i ở huyện Thanh Hà , xưa nay Ä‘i qua núi Cảnh Dương nà y, Ãt ra cÅ©ng có và i mươi lần, nà o có thấy ai nói đến chuyện beo cá»p gì đâu? Anh đừng giở đến chuyện ấy mà lòe ta má»›i được. Mà cho hẳn có cá»p nữa, thì ta đây nà o có sợ gì!
Nhà hà ng nói:
- Äấy là lòng tốt cá»§a tôi, tôi muốn cứu ông, nếu không tin, thì lại xem bảng yết ở đây thì biết.
Võ Tòng gạt phắt đi mà rằng:
- Thôi đừng nói nữa... Dù có có cá»p thá»±c nữa, lão gia đây cÅ©ng không sợ.. Anh định giữ ta ở lại đêm nay cướp tiá»n hại ta, rồi lại Ä‘em cá»p ra lòe ta hay sao?
Chá»§ hà ng lấy là m bá»±c mình liá»n đáp lại rằng:
- Ông không biết lòng cho tôi, được, thôi tùy ý, không tin thì cứ đi đi.
Nói xong lắc đầu, ra vẻ tức mình mà mà trở và o nhà .
Võ Tòng lại Ä‘iá»m nhiên vác gáºy lên vai, bước khoát đạt lên núi Cảnh Dương. Äi được bốn năm dặm đưá»ng, đến chá»— chân núi, thấy bên đưá»ng có má»™t cây lá»›n gá»t trắng má»™t quãng vá», có viết mấy hà ng chữ lên trên. Võ Tòng đứng dừng lại ngá»a mặt lên xem, thì thấy chữ yết rằng:
"Trên núi Cảnh Dương có con cá»p lá»›n hại ngưá»i, váºy phà m có khách thương qua lại, tất phải đợi đến giá» Tị, giá» Ngá», Giá» Mùi, mà tụ há»p đông ngưá»i, sẽ Ä‘i qua núi. Xin chá»› có liá»u mà chết".
Võ Tòng xem xong cưá»i mà nói rằng:
- Cái nà y là mưu mẹo cá»§a thằng hà ng cÆ¡m, nhưng ta đây có sợ gì, định lừa ngưá»i ta phải trá» lại ở hà ng nó đây... nhưng ta đây có sợ gì? ... Nói Ä‘oạn lại vung ngang cây gáºy mà đi lên núi. Bấy giá» và o khoảng giá» Thân, mặt trá»i đã sắp tà tà lặn, Võ Tòng thừa lúc hÆ¡i men cao hứng, cứ vùn vụt bước trà n lên núi.
Äi độ ná»a dặm đưá»ng, đến má»™t tòa miếu cổ, chợt trông thấy trước cá»a miếu dán má»™t tá» bảng yết, chà ng liá»n đứng dừng lại ngẩng lên để xem. Trong bảng yết rằng:
"Huyện Dương Cốc yết thị cho các hà nh khách bá»™ hà nh cùng biết. Hiện nay trên núi Cảnh Dương có con cá»p lá»›n giết hại nhiá»u ngưá»i. Bản huyện đã sắc cho các nhà đi săn lùng bắt chưa được. Váºy phà m khách thương Ä‘i đến đây, tất phải đợi có đông ngưá»i, mà chỠđúng giá» Thìn, giá» Tỵ, giá» Ngá», giá» Mùi thì má»›i qua núi được. Còn các giá» khác và khách Ä‘i má»™t mình, Ä‘á»u cấm không cho Ä‘i qua núi, e khi thiệt hại tÃnh mạng không chÆ¡i".
Nay yết thị. Ngà y... tháng... năm niên hiệu ChÃnh Hòa.
Võ Tòng nom đến đấy, đã có ấn tÃn quan tư cẩn tháºn, bấy giá» má»›i tin trên núi có hổ, liá»n toan quay lại xuống núi để nghỉ. Äoạn rồi lại nghÄ© thầm trong bụng rằng:
"Nếu bây giá» ta vỠđấy, tất nhiên bị chá»§ Ä‘iếm chê cưá»i, như thế là không phải tay hảo há»›n... là m thế nà o cho tiện? ".
Chà ng nghÄ© vÆ¡ vẩn má»™t lát, rồi lại nói má»™t mình rằng: Sợ cái gì? Ta thá» Ä‘i xem đã là m sao? ... Nói xong lại vác gáºy mà sồng sá»™c Ä‘i lên.
Rượu nà y sức ấy tà i kia,
Trá»i còn coi bé huống chi váºt thưá»ng?
Và không thiết thạch can trưá»ng
Gánh sao cho nổi tang thương vá»›i Ä‘á»i?
Khi Võ Tòng Ä‘i được mấy bước, nghe chừng hÆ¡i rượu đã bốc lên hừng há»±c, liá»n láºt cái nón khoác vá» sau lưng, rồi cắp gáºy và o má»™t bên sưá»n, mà hăm hở bước Ä‘i. Hồi đó đương dạo tháng 10, đêm dà i ngà y ngắn, nên Ä‘i chữa được mấy chút đưá»ng thì thấy mặt trá»i đã lặn, chà ng liá»n nói lẩm bẩm má»™t mình rằng:
- Ở đây là m gì có hổ, chẳng qua hỠchỉ sợ không dám đi lên đó thôi.
Nói Ä‘oạn lại dấn bước Ä‘i lên, bấy giá» hÆ¡i rượu cà ng ngà y cà ng ngấm, lại cà ng nóng bức khó chịu, chà ng liá»n má»™t tay cầm gáºy, má»™t tay cởi phanh áo ngá»±c mà đi thốc và o lối rừng cây. Chợt trông thấy viên đá xanh lá»›n để ở má»™t bên đưá»ng, Võ Tòng liá»n dừng lại, dá»±ng thanh gáºy và o mạn rồi nằm lăn lên viên đá toan ngá»§.
ÄÆ°Æ¡ng khi nghiêng ngả thÃch tình, thì bá»—ng có má»™t tráºn cuồng phong đưa đến, rồi nghe thấy ở đằng sau bụi cây có tiếng gầm lên dáºy đất, Ä‘oạn rồi má»™t con cá»p rất lá»›n ở đâu xuất hiện ra.
Võ Tòng trông thấy, kêu lên má»™t tiếng"Ãi chà ", rồi nhẩy bổ dáºy vá»› thanh gáºy nấp và o bên cạnh viên đá. Con cá»p kia đương khi đói, miệng khát, trông thấy có mồi ăn, liá»n gầm lên má»™t tiếng, cong vót Ä‘uôi lên, giÆ¡ hai vuốt chân trước cà o xuống đất mấy cái, rồi nhún mình nhằm nÆ¡i Võ Tòng nấp mà nhẩy vá»t xuống đánh sầm má»™t cái, khác nà o như đất lở trá»i long váºy.
Võ Tòng thấy váºy giáºt mình đổ toát mồ hôi, thà nh ra hÆ¡i rượu đương nồng, mà bá»—ng dưng mát lạnh, rồi vất mình đến vút má»™t cái, mà tránh hẳn vá» sau lưng cá»p.
Hổ ta trông vá» phÃa sau không được, liá»n Ä‘áºp hai hà ng vuốt trước xuống đất, rồi ném mình mà quay ngoắt để vồ. Võ Tòng lại lùi sang má»™t bước mà tránh hẳn vá» má»™t bên. Hổ ta thấy vồ không trúng, thì gầm thét lên má»™t tiếng như sấm đánh lưng trá»i, cÆ¡ hồ đất núi Cảnh Dương cÅ©ng phải ầm ầm chuyển động, rồi dá»±ng thẳng Ä‘uôi lên cứng như gáºy sắt và váºt sang để đánh. Võ Tòng lại lánh vá» má»™t bên, thà nh ra anh hổ lại đánh cái trẫng.
Nguyên giống hổ bắt ngưá»i, thưá»ng dùng ba cách: Má»™t là tát, hai là vồ, ba là đánh; Nay thấy dùng hết ba cách ấy, mà không ăn thua gì, trong lòng dạ đã chá»™t Ä‘i má»™t ná»a phần, liá»n gầm lên má»™t tiếng nữa, mà quay chồm trở lại.
Võ Tòng thấy hổ ta quay chồm lại, liá»n hai tay múa cây gáºy, ráng hết sức bình sinh, giÆ¡ thá»±c thẳng cánh, vụt má»™t cái nghe rắc má»™t tiếng, rồi có má»™t cây to đổ ngay trước mặt.
Chà ng định tình lại để nom thì té ra ngá»n gáºy đánh gấp quá, không trúng và o con cá»p, mà lại trúng ngay và o cây khô ở bên, là m cho cây cÅ©ng gãy xuống mà gáºy thì mất phăng Ä‘i má»™t ná»a, chỉ còn má»™t ná»a ở tay.
Bấy giá» con cá»p nóng tiết, lại gầm thét ầm Ä© mà quay lại vồ luôn cái nữa.
Võ Tòng vá»™i giáºt lùi lại và o khoảng hai mươi thước, vừa hay khi ấy hai chân trước cá»§a cá»p ta vồ soà i xuống chá»— đất ở trước mặt Võ Tòng, chà ng liá»n vứt văng gáºy ra má»™t bên, rồi vung hai tay ra nắm lấy bá»m con hổ mà ấn xuống đất.
Hổ ta hết sức cá»±a dáºy, song bị Võ Tòng cÅ©ng hết đè xuống, mà giÆ¡ gót cẳng nhè giữa mặt con hổ mà rá»i lấy rá»i để má»™t hồi. Hổ tức mình kêu gầm rÃt lên, rồi hai chân sau cà o Ä‘áºp cà o xuống mặt đất, là m cho đống đất đằng sau lõm xuống hẳn như vÅ©ng sâu váºy. Mãi sau hổ ta mệt nhoà i mệt lá» không còn hÆ¡i sức nà o cá»± lại được, Võ Tòng liá»n tay trái giữ chặt lấy bá»m ấn xuống đất, rồi rút tay phải ra mà giÆ¡ những nắm đấm tay như sắt, hết sức bình sinh, đánh luôn cho năm bảy mươi quả đấm nữa.
Hổ ta bị đấm má»™t lúc, vá»t máu tươi ra khắp cả mồm mÅ©i và hai mắt, rồi chỉ thở lên hồng há»™c, mà lá» Ä‘i không cá»±a được.
Bấy giỠVõ Tòng buông tay ra, rồi chạy đến bên gốc cây tìm lấy đoạn cây gãy, mà đem đến đánh luôn mấy chục cái nữa, cho hổ chết hẳn mới thôi.
Äoạn rồi chà ng sấn và o vÅ©ng máu, định xách con hổ Ä‘em xuống dưới núi, song vì lúc trước dùng sức quá mạnh, thà nh thá» bấy giá» chân tay Ä‘á»u rá»i rả cả ra, mà không sao nhắc nổi lên được.
Võ Tòng thấy váºy, liá»n bá» con hổ ở đấy, rồi lại lên trên viên đá ngồi nghỉ. Má»™t lúc chà ng nghÄ© thầm rằng:"Bây giá» trá»i đương tối tăm thế nà y, nếu ta ngồi đây mà lỡ có con hổ nà o nữa bò ra, thì cá»± địch là m sao được? Bất nhược ta hãy xuống núi tìm chá»— ngá»§, rồi sáng mai sẽ liệu".
NghÄ© Ä‘oạn liá»n lấy nón, lại khoác lên vai rồi quanh quất theo lối rừng cây mà đi lần xuống núi... Vừa Ä‘i được ná»a dặm đưá»ng thì quả nhiên lại thấy hai con cá»p nữa đương ở trong đám bụi cá» hiện ra, chà ng bèn kêu má»™t tiếng"Trá»i Æ¡i" mà rằng:
- Phen nà y thì ta nguy mất!.
Nói Ä‘oạn thì thấy hai con cá»p ấy bá»—ng dưng đứng dá»±ng ngay lên mà đi. Võ Tòng địng tình lại để xem thì té ra là hai ngưá»i đầu đội lốt hổ, mà má»—i ngưá»i tay cầm má»™t cái Ä‘inh năm Ä‘i đến.
Hai ngưá»i ấy trông thấy Võ Tòng thì lấy là m kinh ngạc mà há»i rằng:
- Anh... anh nầy có dá»…... ruá»™t beo, gan sư tá», máºt lá»›n bá»c cả lấy thân hay sao mà đêm hôm không có khà giá»›i gì ở trong tay lại dám Ä‘i qua đây như váºy? Anh... anh là ngưá»i hay ma?
Võ Tòng lại há»i rằng:
- Hai các anh là ngưá»i thế nà o?
Hai ngưá»i kia đáp rằng:
- Chúng tôi là đám đi săn ở bản xứ đây.
- Các anh định lên núi là m gì?
Hai anh kia lại chếnh choáng ngưá»i lên mà rằng:
- Chết ná»—i anh không biết à ? Ở đây có má»™t con cá»p rất to, đêm đến vẫn ra ăn thịt ngưá»i, đám Ä‘i săn chúng tôi hiện đã thiệt mất bảy tám mạng, còn đám thương khách qua lại cÅ©ng chết hại không biết đến đâu mà kể. Bây giá» quan huyện sức giấy cho lý trưởng là ng tôi phải loan cho bá»n Ä‘i săn để lùng bắt, nhưng giống gá»›m ghê ấy nà o đã ai dám đến gần được nó ở đâu? Bởi thế mà chúng tôi bị đòn vá»t mấy lần cÅ©ng chưa sao bắt được. Hôm nay anh em kéo đến mưá»i mấy tên dân phu trong là ng, anh nà o anh nấy Ä‘á»u phải mang gáºy cung tên thuốc mà nấp ở các nÆ¡i để rình. Vừa rồi trông thấy anh ở trên núi Ä‘i xuống chúng tôi lấy là m kinh sợ tưởng hắn đã ra, ai ngá» lại là ngưá»i, mà sao dám Ä‘i bây giá»? Thế anh có trông thấy con cá»p ấy không?
Võ Tòng cưá»i mà đáp rằng:
- Ta đây là Võ Nhị Lang ngưá»i ở huyện Thanh Hà , vừa rồi Ä‘i qua đám rừng cây ở trên, bá»—ng có con cá»p ra đó bị ta đánh cho mấy cẳng tay chết rồi.
Hai anh Ä‘i săn nghe nói ngây hẳn ngưá»i ra má»™t lúc rồi má»›i nói rằng:
- Không có lẽ thế?
- Các anh không tin, thỠnom xem trên mình ta có máu me be bét ra đây không?
- Là m thế nà o mà đánh được nó?
Võ Tòng liá»n Ä‘em chuyện lúc đánh nhau vá»›i hổ thuáºt cho hai ngưá»i nghe.
Hai ngưá»i nghe xong thì hoảng hốt mÆ¡ hồ vừa mừng vừa sợ, rồi gá»i đám phu cùng đến đó mà nói chuyện cho chúng nghe.
Võ Tòng bảo với tụi đi săn rằng:
- Các anh thỠtheo ta lên núi nầy mà xem.
Chúng nghe nói vẫn còn ná»a tin ná»a ngá» chưa dám quả quyết Ä‘i lên. Sau các ngưá»i Ä‘á»u có dao gang đá lá»a liá»n bà n nhau thắp đèn đến dăm bảy bó Ä‘uốc mà liá»u theo Võ Tòng Ä‘i lên núi.
Khi tá»›i giữa núi, quả nhiên có con hổ nằm chết lăn queo ở đó chúng thấy mừng rÅ© ngưá»i ra, rồi bảo nhau vá» báo cho Lý Trưởng biết. Còn mấy tên dân phu thì lấy thừng chão ra trói chặt con hổ lại mà khiêng xuống núi. Vừa đến chân núi thì đã thấy má»™t tụi bảy tám ngưá»i ầm ầm kéo đến, rồi khiêng má»™t cá»— kiệu để đón Võ Tòng vá» nhà huynh dịch ở là ng để ngá»§. Khi tá»›i nÆ¡i, Lý Trưởng trong là ng đã đến đấy đón tiếp Võ Tòng và o, rồi chúng khiêng con hổ vỠở thảo sảnh. Bấy giá» các đà n anh trong là ng, cùng hai ba mươi tên tay săn Ä‘á»u kéo đến chà o Võ Tòng mà há»i thăm tên há» và việc say rượu đánh hổ, kể suốt đầu Ä‘uôi cho chùng nghe má»™t lượt.
Chúng liá»n cả mừng mà rằng:
- Ngà i thực là anh hùng hảo hán, hiếm có xưa nay.
- Nói Ä‘oạn các tay săn liá»n Ä‘em mấy món dã vị, để tạm má»i Võ Tòng uống rượu. Nhân khi đánh hổ xong, nghe trong mình mệt nhá»c liá»n nói vá»›i má»i ngưá»i để tìm nÆ¡i yên nghỉ. Các đà n anh thấy váºy, sai trang khách dá»n má»™t phòng, để má»i Võ Tòng và o nghỉ.
Äến sáng hôm sau cho mấy ngưá»i lên huyện báo trước, rồi nhất diện xếp đặt chõng thừng dá»± bị để Ä‘em hổ lên trình huyện. Khi Võ Tòng trở dáºy rá»a mặt mÅ©i xong, thì đám huynh dịch trong là ng đã giết xong má»™t con dê và đem má»™t gánh rượu đến để tiếp đãi. Võ Tòng mặc khăn áo chỉnh tá», rồi ra tiếp kiến má»i ngưá»i.
Bấy giá» các đà n anh Ä‘á»u cất chén má»i Võ Tòng mà nói rằng:
- Dân chúng tôi đây bị con cá»p già ấy quấy nhiá»…u là m hại bao nhiêu ngưá»i mà các tay săn cÅ©ng bị mấy phen đánh phạt. Nay nhá» có ngà i ra tay trừ được nó Ä‘i, má»™t là hạnh phúc cho nhân dân chúng tôi, mà hai là bá»n hà nh khách được bình an vô sá»±, tháºt là ơn nặng nghÄ©a dầy, không biết đâu mà kể, váºy chúng tôi xin nâng chén rượu nà y để mừng ngà i vạn phúc!
Võ Tòng từ tạ mà nói lại rằng:
- Äó là nhá» phúc ấm cá»§a các ngà i đây, chứ như tôi có gì mà tà i giá»i?
Nói xong má»i ngưá»i Ä‘á»u đến chà o mừng và má»i Võ Tòng uống bữa rượu hôm ấy rất là vui vẻ.
Khi uống rượu xong, chúng liá»n khênh hổ ra đặt và o chõng và đem tấm Ä‘oạn hoa hồng ra khoác lên cho Võ Tòng, còn hà nh lý cá»§a Võ Tòng thì gá»i ở đó, mà nhất diện cùng nhau lên huyện. Ra tá»›i cổng trang đã thấy quan Huyện Dương Cốc sai ngưá»i đến đón Võ Tòng cùng lên kiệu cùng chúng cùng Ä‘i. Chúng khênh chõng hổ Ä‘i trước mà cÅ©ng phá»§ tấm Ä‘oạn hoa hồng lên trên.
Bấy giá» nhân dân huyện Dương Cốc nghe đồn đánh chết hổ trên núi Cảnh Dương, thì đâu đấy Ä‘i đón xem cháºt nÃch cả đưá»ng, Võ Tòng ngồi trong kiệu nom ra đã thấy chen và i thÃch cánh hết vòng trong đến lá»›p ngoà i rá»™n rịp, ầm ầm, những ngưá»i túm và o xem hổ, không biết cÆ¡ man nà o mà kể!
Khi tá»›i huyện đưá»ng, quan Huyện Dương Cốc trông thấy Võ Tòng, quả nhiên là má»™t tay anh hùng dÅ©ng, lại trông thấy con cá»p lông gấm to lá»›n như thế, thì trong bụng nghÄ© thầm:"Nếu không phải má»™t tay đại hán như thế kia, thì là m sao đánh được con hổ ấy!".
Nói Ä‘oạn liá»n cho má»i Võ Tòng lên công đưá»ng, rồi há»i thăm đầu Ä‘uôi chuyện đánh hổ ra sao? Võ Tòng lại Ä‘em chuyện thuáºt lại má»™t lượt cho má»i ngưá»i nghe, các ngưá»i đứng quanh đấy, nghe rõ đầu Ä‘uôi, thì ai nấy cÅ©ng Ä‘á»u choáng ngưá»i kinh lạ, mà nhìn chòng chá»c và o cả Võ Tòng.
Quan Huyện lại sai rót rượu mừng Võ Tòng trước nÆ¡i công chúng, Ä‘oạn rồi sai lấy món tiá»n má»™t nghìn quan cá»§a các huynh dịch gom lại để Ä‘em thưởng cho Võ Tòng. Võ Tòng không nháºn tiá»n thưởng từ tạ vá»›i má»i ngưá»i rằng:
- Äó chả qua là phúc ấm cá»§a dân dá»± miá»n nầy nên trong khi bất ý ngẫu nhiên mà trừ ngay Ä‘i được, chứ chúng tôi đây công lao gì mấy, mà dám nháºn tiá»n thưởng cá»§a các ngà i. Tôi nghe nói những tay săn ở đây chỉ vì con cá»p già ấy, mà phải bị trách phạt bao nhiêu phen, váºy thiết thưởng nên Ä‘em má»™t nghìn quan tiá»n đó, mà chia cho các ngưá»i ấy thì phải hÆ¡n.
Quan Huyện cùng má»i ngưá»i ấy Ä‘á»u đáp rằng:
- Cái đó xin tùy ý tráng sĩ.
Võ Tòng cả mừng, liá»n đứng trước mặt công chúng mà lấy món tiá»n má»™t nghìn quan ấy ra, chia thưởng cho các tay Ä‘i săn hết cả.
Má»›i hay:
Giữa đưá»ng gai góc ra tay,
Anh hùng pháºn sá»± xưa nay thưá»ng tình.
Vì đâu dẹp nỗi bất bình,
Há rằng trục lợi tham danh như ngưá»i.
Quan Huyện Dương Cốc thấy Võ Tòng vừa phần lá»±c lưỡng khác ngưá»i, mà lại có lòng trung háºu hà o hiệp như thế, thì lấy là m hâm má»™, mà có ý muốn đà i cá» lên, liá»n há»i rằng:
- Hảo Hán vốn là ngưá»i huyện Thanh Hà , cùng vá»›i huyện Dương Cốc không xa mấy, váºy bản chức muốn lưu hảo hán ở lại đây, là m má»™t chức Äô Äầu trong bản huyện, hảo hán nghÄ© sao?
Võ Tòng có ý ngần ngừ một lát, rồi đáp rằng:
- Tướng công đã có lòng hạ cố chúng tôi cũng xin vâng.
Quan Huyện nghe nói cả mừng, bèn sai gá»i Ãp Ty đến láºp tức thảo giấy cấp cho Võ Tòng là m chức Äô Äầu ở đó. Äám huynh dịch thấy váºy, Ä‘á»u đến cất chén mừng Võ Tòng, có tá»›i ba bốn ngà y má»›i dứt.
Võ Tòng ở huyện Dương Cốc nháºn chức Äô Äầu, được quan trên có lòng yêu nể, dân dưới cÅ©ng nghe tiếng mà phục tòng, không còn Ä‘iá»u chi e ngại. Duy có má»™t Ä‘iá»u là chà ng định vá» thăm anh, mà chưa Ä‘i được, thì thỉnh thoảng cÅ©ng không khá»i áy náy trong lòng đôi chút.
Má»™t hôm chà ng Ä‘i chÆ¡i mát ở ngoà i phố huyện, chợt đằng sau có tiếng gá»i lên rằng:
- Võ Äô Äầu Æ¡i! Nay Äô Äầu đã phát đạt rồi, không còn biết nhìn đến anh em nữa nhỉ?
Võ Tòng nghe nói, thì giáºt mình quay nhìn rồi kêu lên má»™t tiếng:
- á»i trá»i Æ¡i! Kìa!...
Cho hay là :
Äã sinh ra kiếp Ä‘a tà i,
Äem thân đảm lấy việc Ä‘á»i má»›i cam.
Những khi thú độc sơn lâm,
Ở Ä‘á»i hổ dữ lang tham còn nhiá»u...
Bể Äông đã quyết tay chèo,
Dẫu cho máu nổi ngá»n triá»u cÅ©ng chÆ¡i!
Và không tâm huyết hÆ¡n ngưá»i,
Thi tà i kia với vô tà i khác đâu.
Lá»i Bà n Cá»§a Thánh Thán:
Trong thiên hạ ngưá»i ta nói chuyện ma qá»§y thì dá»…, mà nói ra hùm beo thì khó, tại sao? Vì ma qá»§y âm thầm, mà hùm beo, dữ dá»™i, nói ma qá»§y thì đâu Ä‘Ãch xác, chỉ theo ý nghÄ© nói ra, còn nói hùm beo thì phải có thá»±c, nói ra nó phải thế nà o, cho nên bá»™ truyện Thá»§y Há» không tả chuyện quá»· quái, mà tả hổ cÅ©ng nhiá»u, đến hai ba lần, vá»›i ý tả ra việc dá»… không cần, chỉ tả việc khó, mà thấy vui như nom trước mắt.
Tả hổ như là hổ sống, đã tả hổ ra như sống, phải tả đến ngưá»i vồ bắt hổ, tả ngưá»i vồ bắt hổ, lại hai ba lần vồ má»›i trúng, cho rõ ra sức hổ thế nà o, má»›i Ä‘á»c thấy như là con hổ sống, đấy là bút lá»±c hÆ¡n Ä‘á»i.
Ta thưá»ng nói, tà i tá» vá»›i bất tà i cách xa nhau, nà o phải chỉ mươi mưá»i lăm dặm, như tả hổ nà y phải là m cho sống lại, tả hổ sống lại cần tả lúc vồ ngưá»i, nay Ä‘em há»p hà ng nghìn ngưá»i lại, váºn ra ngà n lòng, duá»—i ra ngà n tay, cầm lấy ngà n bút, chép ra không rõ con hổ, thì không thấy được rõ là tả hổ, chỉ có Thi Nại Am, chỉ má»™t ngưá»i, má»™t lòng, má»™t tay, má»™t bút, đối vá»›i giấy tá», không phà bút nhiá»u, như vẽ ra má»™t hổ má»™t ngưá»i, thấy như sống động, lại tả phụ thêm nà o gió bay cát bụi, cây đá núi rừng... ngưá»i như ngưá»i thần, hổ như hổ dữ, gió bụi đá cây, chÃnh nÆ¡i rừng hổ, khiến cho ngưá»i Ä‘á»c, choáng mắt rối lòng, như thế mấy ai tả nổi?
Äá»c má»™t thiên tả hổ, mà khen ngưá»i ấy ngưá»i thần, hổ kia hổ dữ, phải đâu tả dá»… dà ng ra, mà lại còn khéo nữa, sau khi xem xong bảng văn cá»a miếu má»›i tin rằng có, muốn quay trở lại, đã thấy sợ oai hùm, tá»›i lúc gió reo hùm lại, cà ng ghê khiếp nữa, lại phải nấp và o sau tảng đá, tá»›i khi hổ to lá»›n lại gầm lên, khiến ngưá»i phải kinh, mà mồ hôi toát ra tỉnh cả hÆ¡i rượu, nghÄ© phải đánh hổ cho bằng được, dùng hết khà lá»±c, chân tay rá»i rã, sau lại ngồi nghỉ trên tảng đá xanh, sắc trá»i đã tối nhá nhem, còn sợ lại gặp hổ nữa, phải lần xuống núi, xuống núi chẳng bao xa, thấy trong đám bụi cây nhảy ra đôi hổ, lại kinh khiếp chùn tay, vì đả hổ mệt rồi, sợ không còn sức nữa... tả ra những Ä‘oạn văn như đứng trong nguy hiểm đó, cùng vá»›i hồi sau nà y giết hổ ở Nghi LÄ©nh, không má»™t nét bút giống nhau, má»›i thấy tà i tình.
Tà i sản của ga_kho
23-08-2008, 06:00 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
Hồi 23
Gặp anh em thá»a lòng hòa thuáºn;
Lừa Trai gái ghét giống gian dâm.
Khi đó Võ Tòng nghe có ngưá»i gá»i, bèn quay lại nom, thì chÃnh ngưá»i ấy là Võ Äại Lang. Anh ruá»™t cá»§a mình, liá»n thụp ngay xuống đất lạy mà rằng:
- Ca ca cũng ở đây hay sao? Hơn một năm nay tiểu đệ không được gặp ca ca, trong bụng lấy là m áy náy vô cùng.
Võ Äại Lang đáp lại rằng:
- Nhị đệ Ä‘i trong bấy nhiá»u lần, là m sao mà không gá»i thÆ¡ vá» cho ta, khiến cho ta vừa oán giáºn, mà lại nhá»› mong hoà i.
- Sao ca ca lại nói vừa oán giáºn vừa nhá»› mong hoà i?
- Ta oán giáºn là khi chú còn ở huyện Thanh hà chỉ uống rượu say, rồi lại đánh nhau vá»›i ngưá»i khác để cho ta bị quan tư đòi há»i quấy rầy, đến mấy tháng trá»i má»›i gỡ được xong... Ta mong là mong vì ta má»›i lấy được ngưá»i vợ ở Thanh Hà , rồi bao quân khốn nạn nó cứ là m rắc rối cả ngà y; nếu có chú ở nhà , thì còn đứa nà o dám đến mà xấc láo. Bây giá» ta ở đây cÅ©ng được yên thân, lại phải dá»n đến phố đây thuê nhà mà ở bởi thế cà ng mong nhá»› lắm.
Nguyên Võ Tòng cùng Võ Äại Lang, là hai anh em ruá»™t, cùng cha mẹ sinh ra, song Võ Tòng thì mình cao tám thước, tướng mạo đưá»ng đưá»ng, sức lá»±c kể có trăm ngà n cân nặng, bởi thế má»›i đánh được hổ trên núi Cảnh Dương, mà lẫy lừng danh tiếng. Còn Võ Äại thì ngưá»i ngắn không đầy năm thước, hình dung xấu xÃ, đầu tóc mặt mÅ©i trông rất buồn cưá»i, ngưá»i huyện Thanh Hà thấy anh ta tá»§n hoẳn như thế, nên thưá»ng gá»i anh ta là Tam Thốn Äinh Xác Thụ Bì.
Trong hạt huyện Thanh Hà có má»™t nhà phú há»™, nuôi má»™t đứa hầu con tên là Kim Liên, hÆ¡n hai mươi tuổi, nhan sắc cÅ©ng có vẻ ưa nhìn. Phú há»™ có ý muốn gạ gẫm, song Kim Liên nhất định không nghe, toan Ä‘i mách vá»›i bà chá»§ là vợ phú há»™. Nhân thế lão phú há»™ tức giáºn, bèn Ä‘em con Kim Liên gả cho Võ Äại Lang mà không lấy má»™t đồng má»™t chữ nà o cả. Từ khi Võ Äại Lang lấy được Kim Liên vá», thì bá»n nhà n đãng chÆ¡i bá»i ở quanh đấy, cứ hà ng ngà y đến nhà để chế diá»…u, là m cho Võ Äại Lang tức bá»±c muôn phần.
Còn Kim Liên thấy hình dạng Võ Äại tá»§n hoẳn, tùn hoằn, nhân váºt không ra nhân váºt, mà không có chút gì ra vẻ phong lưu, thì cÅ©ng Ä‘em lòng khinh dá»…, mà ngà y ngà y phóng túng tá»± do.
Thỉnh thoảng mấy đứa tụi du đãng lại vÆ¡ vẩn đến cá»a mà nói rằng:"Miếng thịt dê rÆ¡i và o miệng chó", là m cho Võ Äại Lang cà ng tức bá»±c, nên trong lòng phải thu xếp cá»a nhà mà dá»n Ä‘i nÆ¡i khác.
Khi tá»›i huyện Dương Cốc, thuê má»™t gian nhà , hai vợ chồng cùng ở, rồi má»—i ngà y Võ Äại Lang là m bánh chưng ra phố bán để kiếm ăn. Hôm ấy nhân gánh hà ng Ä‘i bán, chợt gặp Võ Tòng, thì hai nhưng em chuyện trò vá»›i nhau rất là vui vẻ. Bấy giá» Võ Äại bảo vá»›i Võ Tòng rằng:
- Nà y em nà y, hôm ná» ta thấy phố sá đồn ầm lên rằng có ngưá»i há» Võ đánh chết con hổ trên núi Cảnh Dương, rồi quan huyện cho là m chức Äô Äầu ở đây. Ta vẫn Ä‘oán chắc là em, nhưng chưa là m sao mà biết Ä‘Ãch xác, nay được gặp ở đây, thá»±c là may lắm. Thôi, ta hãy nghỉ sá»± buôn bán, để cùng vá» nhà chÆ¡i đã.
- Ca ca thuê nhà ở đâu?
Võ Äại Lang trá» ra trước mặt mà bảo rằng:
- Nhà ở ngõ TỠThạch kia.
Võ Tòng bèn gánh đỡ hà ng cho anh, rồi theo Võ Tòng vá» ngõ Tá» Thạch. Khi tá»›i cá»a, Võ Äại gõ cá»a gá»i ngưá»i ra mở. Äoạn rồi thấy má»™t ngưá»i đà n bà trẻ trung là vợ Võ Äại ở trong nhà , chạy ra mà há»i rằng:
- Sao mình vỠsớm thế?
Võ Äại trá» và o Võ Tòng mà bảo rằng:
- Chị mầy không biết, chú nó đã vỠđây, đi ra mà chà o đi.
Nói đoạn nhắc lấy gánh hà ng cất và o trong nhà , rồi chạy ra bảo em rằng:
- Nhị đệ và o trong nhà nà y chà o chị đi.
Võ Tòng vâng lá»i, vén mà n và o chà o chị dâu.
Võ Äại có dáng vui mừng bảo vá»›i vợ rằng.
- Äại tẩu Æ¡i! Ngưá»i há» Võ đánh hổ trên núi Cảnh Dương, má»›i rồi nháºn chức Äô Äầu, tức là em ta đây.
Ngưá»i đà n bà nghe nói, liá»n chấp tay vái chà o lại Võ Tòng.
Võ Tòng vá»™i má»i chị dâu ngồi trên, rồi cúi xuống lạy.
Ngưá»i đà n bà chạy đến nâng Võ Tòng dáºy mà nói rằng:
- Thúc thúc chá»› là m như váºy không tiện.
- Xin tẩu tẩu cứ ngồi lên nháºn lá»….
- Lẽ đâu dám thế? Má»i hôm tôi nghe thấy mụ Vương Bà bên cạnh vách đây nói chuyện có ngưá»i đánh chết hổ, đã toan rá»§ nhau Ä‘i xem, nhưng mà báºn việc nên không Ä‘i được, ai ngá» lại chÃnh là thúc thúc đây. Xin má»i thúc thúc lên gác ngồi chÆ¡i nói chuyện.
Nói Ä‘oạn ba ngưá»i cùng lên gác ngồi, rồi vợ Võ Äại bảo vá»›i chồng rằng:
- Äể tôi ngồi tiếp thúc thúc đây đại ca Ä‘i kiếm thức gì, vá» má»i thúc thúc xÆ¡i rượu.
Võ Äại nói:
- Phải lắm, nhị đệ hãy ngồi chÆ¡i đấy, rồi tôi lên ngay bây giá».
Nói xong liá»n ba chân bốn cẳng chạy Ä‘i xuống gác.
Bấy giá» ngưá»i đà n bà thấy tướng mạo Võ Tòng như váºy, thì nghÄ© thầm trong bụng rằng: "Hai anh em nhà nầy, cùng cùng má»™t cha mẹ sinh ra, sao mà Võ Tòng lại lá»±c lưỡng thế kia, và phá»ng ta lấy được ngưá»i chồng như thế, thì cÅ©ng đáng má»™t Ä‘á»i... như ông chồng mình thì khổ quá, ngưá»i chẳng ra ngưá»i, ma chẳng ra ma, không còn thể nà o mà chịu được! Ừ! Như váºy anh Võ Tòng kia, hổ anh ta còn đánh được, trách nà o mà khà độ chẳng hÆ¡n ngưá»i? Nghe nói anh ta chưa vợ, hay tiện đây ta bảo đến cùng ở chung má»™t nhà , thì cái Ä‘oạn nhân duyên sau nầy há chẳng thú lắm sao? "
NghÄ© Ä‘oạn tá»§m tỉm cưá»i mà há»i Võ Tòng rằng:
- Thúc thúc ở đây được bao lâu?
Võ Tòng đáp:
- Má»›i đến đây được mưá»i lăm hôm nay.
- Thúc thúc ở đâu?
- Tôi hiện ở tạm trong huyện.
- Nếu thế thì không tiện lắm nhỉ?
- Tôi có má»™t mình cÅ©ng dá»… xá», vả chăng sá»›m khuya đã có đám thổ binh hầu hạ.
- Bá»n ấy nó hầu hạ là m sao được chu tất? Chi cho bằng thúc thúc dá»n vỠở cả đây, để tôi trông nom cÆ¡m nước má»™t thể, thỉnh thoảng thúc thúc có muốn ăn uống gì, cÅ©ng đỡ phải phiá»n lòng nghÄ© đến, như thế chẳng tiện hÆ¡n sao?
- Vâng xin cám ơn tẩu tẩu.
- Chẳng hay là có thiếm ấy ở đâu? Thì đem vỠcũng tiện.
Võ nhị nói:
- Tôi chưa có vợ con chi cả.
- Năm nay thúc thúc bao nhiêu tuổi.
- Võ nhị tôi hai mươi lăm tuổi.
Ngưá»i đà n bà mỉm cưá»i mà rằng:
- Váºy thì thúc thúc hÆ¡n tôi ba tuổi, dạo trước thúc thúc ở đâu đến đây?
- Tôi ở Thương Châu hơn một năm, vẫn tưởng ca ca còn
ở huyện Thanh Hà , ai ngá» cÅ©ng dá»n đến đây rồi.
- Thúc thúc không biết, nói ra dà i lắm, từ khi tôi lấy ca ca rồi, bị ngưá»i ta nói khinh rẻ khó chịu, bất đắc dÄ© má»›i phải dá»n đến đây ở, giá được hùng tráng như thúc thúc, thì đứa nà o dám ho he đến nữa.
- Vì ca ca tôi xưa nay vốn tÃnh không liá»u lÄ©nh như tôi.
Chị chà ng ta lại cưá»i mà rằng:
- "Ngưá»i không xương cứng, sao vững được thần" TÃnh tôi xưa nay thÃch nhanh nhẹn, chứ những ngưá»i lì lì gá»i ba lần chẳng thưa, bốn lần chẳng chuyển như thế, thì chịu là m sao được?
Võ Tòng nói:
- Tuy thế gia huynh tôi không sinh sá»±, không phiá»n đến tẩu tẩu phải lo.
ÄÆ°Æ¡ng khi nói chuyện, thì Võ Äại đã mua rượu thịt và cùng các thứ hoa quả Ä‘em vá» bếp, rồi chạy lên gá»i vợ mà bảo rằng:
- Mình xuống dá»n rượu mang lên đây.
Chị chà ng nghe nói liá»n bảo Võ Tòng rằng:
- Chú tÃnh ngưá»i thế, thì còn biết gì nữa, chú đương ngồi ở đây mà gá»i tôi đứng dáºy thì sao cho tiện?
Võ Tòng nói:
- Xin tẩu tẩu cứ tự tiện cho.
Ngưá»i đà n bà lại lên tiếng bảo Võ Äại rằng:
- Sao không nhá» Vương Bà ở bên kia sang dá»n giúp cho? Có thế cÅ©ng không biết là m sao được.
Võ Äại liá»n gá»i Vương Bà ở nhà liá»n vách sang dá»n tá» tế, rồi bà y lên bà n trên gác. Äoạn rồi bảo vợ ngồi và o bà n chá»§ vị ở giữa, để Võ Tòng ngồi đối diện, còn mình ngồi ra má»™t bên. Bây giá» Võ Äại nâng bầu rượu rót ra ba chén, rồi ngưá»i vợ nâng chén rượu lên mà nói vá»›i Võ Tòng rằng:
- Thúc thúc chá»› cưá»i, ở đây không có gì thết đãi, xin thúc thúc xÆ¡i chén rượu suông.
Võ Tòng nói:
- Cám Æ¡n tẩu tẩu, sao tẩu tẩu dạy quá lá»i thế?
Bên kia Võ Äại thì lúi húi vừa hâm rượu vừa rót rượu, mặc cho hai ngưá»i thù tạc vá»›i nhau, mà không nói câu gì cả.
Ngưá»i đà n bà cưá»i nụ mà nói rằng:
- Cá thịt đây sao thúc thúc không chịu ăn một miếng nà o cả, để tôi xin gắp cho thúc thúc xơi.
Võ Tòng thấy váºy, cho là tình ruá»™t thịt chị em trong nhà , nên cứ Ä‘iá»m nhiên ăn uống không lý há»™i gì đến tình kia ý khác.
Còn Võ Äại vốn tÃnh vụng vá», xưa nay có biết tiếp đãi đến ai, vì thế nên khi chị chà ng kia phóng ý tá»± nhiên, uống dăm ba chén rượu, rồi giương hai con mắt nhìn chòng chá»c và o Võ Tòng mà không chá»›p, Võ Tòng thấy váºy thì có ý ngượng, cúi đầu xuống mà không dám trông lên.
Uống rượu được má»™t lúc, rồi Võ Tòng xin phép trở vá» huyện, vợ chồng Võ Äại cố lưu lại không được, liá»n cùng nhau đưa Võ Tòng xuống dưới gác.
Khi xuống đến dưới nhà , chị chà ng ta lại nói với Võ Tòng rằng:
- Thúc thúc tất phải dá»n đến đây mà ở, nếu không thì hai vợ tôi mang tiếng ngưá»i ta chê cưá»i, là anh em không bằng ngưá»i ngoà i. Mình nên thu xếp má»™t gian phòng. Äể má»i thúc thúc vỠđây cho vui, chứ ở phố xá ngưá»i ta mai m**.
Võ Äại nói:
- Äại tẩu nói phải đấy, nhị đệ nên dá»n vỠđây ở cho tôi đỡ buồn.
Ngưá»i đà n bà lại dặn khan dặn vãn rằng:
- Thúc thúc phải nhớ mới được, tôi ở đây mong đợi thúc thúc đó.
Võ Tòng vâng lá»i, chà o anh chị mà đi vá» huyện.
Vá» tá»›i huyện. Võ Tòng liá»n Ä‘em chuyện kêu vá»›i quan Huyện và xin phép dá»n ra ngõ Tá» Thạch cùng ở vá»›i anh, và hằng ngà y xin đúng giá» và o hầu việc. Quan Huyện nghe nói khen Võ Tòng là ngưá»i hiếu để liá»n y lá»i cho phép ngay. Võ Tòng tạ Æ¡n Quan Huyện, rồi thu tháºp hà nh lý cùng các đồ váºt, và gá»i má»™t tên thổ binh để gánh ra nhà Võ Äại.
Võ Äại thấy em đến, thì trong lòng vui mừng khôn xiết, liá»n tìm thợ má»™c vá» ngăn má»™t gian phòng rồi kê giưá»ng ghế, bà n và lò sưởi để cho Võ Tòng ở đó.
Nước non nghĩa nặng,
Cốt nhục tình sâu,
Tà i cao chà cả đến đâu,
Anh em cốt nhục dễ hầu dám khinh.
Thế gian lắm kẻ bạc tình,
BỠnhà là m bộ tung hoà nh nước non.
Biết đâu hiếu để tan hồn,
Thì lòng chủng loại phổng còn được chăng.
Võ Tòng từ khi đến ở nhà cùng anh thì ngưá»i chị dâu hết sức chiù chuá»™ng, sáng dáºy nước sôi hầu hạ, trưa đến cÆ¡m cháo trông nom, không há» chút gì trá»… nãi. Võ Tòng thấy chị dâu khó nhá»c như váºy, toan bắt má»™t tên thổ binh ra để hầu hạ thổi nấu, song vợ Võ Äại nhất định không nghe mà tá»± xin đảm nhiệm hết cả.
Mấy hôm sau Võ Tòng lại đưa tiá»n cho Võ Äại mua các thức trà bánh, để má»i phố xá xóm giá»ng đến chÆ¡i nói chuyện. Các nhà hà ng phố cÅ©ng Ä‘em trà bánh đến biếu đãi anh em Võ Tòng, Ä‘i lại rất là tá» tế.
Võ Tòng lại lấy má»™t tấm Ä‘oạn hoa đưa tặng ngưá»i chị dâu để may áo xiêm. Vợ Võ Äại thấy váºy, thì há»›n hở mừng thầm mà rằng:
- Thúc thúc có lòng yêu như váºy, tôi xin vâng lÄ©nh ngay, không dám từ chối.
Từ đó Võ Tòng cứ ngà y hai buổi Ä‘i và o hầu trong huyện, rồi lại trở vỠăn ngá»§ ở nhà Võ Äại, còn Võ Äại thì vẫn giữ nghá» bán bánh để kiếm ăn như trước. Má»—i khi Võ Tòng ở huyện vá» bất cứ sá»›m khuya, ngưá»i đà n bà đá»u chỉnh đốn cÆ¡m canh, mà thá» phụng Võ Tòng má»™t cách vui vẻ thân máºt, là m cho Võ Tòng phải e ngượng không đà nh tâm. Thỉnh thoảng chị ta lại kiếm chuyện khÆ¡i đùa, song Võ Tòng là má»™t ngưá»i ngay thẳng vẫn cứ Ä‘iá»m nhiên, có chuyện thì nói, không chuyện thì thôi, cÅ©ng không lấy gì là m nghi ngại.
Thấm thoát hÆ¡n má»™t tháng trá»i, bấy giá» và o khoảng tháng chạp mùa đông, ngà y nà o cÅ©ng gió bấc đìu hiu, mây Ä‘en kÃn mÃt, mà tuyết phá»§ sương che rất chiá»u lạnh lẽo. Má»™t buổi sáng hôm kia, Võ Tòng và o hầu huyện, mãi quá trưa không vỠăn cÆ¡m. Vợ Võ Äại ở nhà , cÆ¡m nước trưa xong, liá»n giục chồng Ä‘i bán hà ng chiá»u, rồi nhá» Vương Bà ở bên cạnh vách, mua các thứ rượu nhắm mang vá», và quạt má»™t lò lá»a để sẵn và o đó. Äoạn rồi trong bụng nghÄ© thầm rằng:"Hôm nay ta phải tìm cách để khiêu ghẹo anh nà y, không có lẽ anh ta là đá gá»— mà không động tình được! " Nà ng nghÄ© váºy, thì trong bụng há»›n hở mừng thầm, liá»n ra trước rèm để đợi ngóng Võ Tòng.
ÄÆ°á»£c má»™t lát thấy Võ Tòng lặn lá»™i trên đá, tuyết Ä‘i vá», chị chà ng ta vá»™i mở cánh cá»a rèm ra đón mà nói rằng:
- Thúc thúc hôm nay rét lắm nhỉ?
Võ Tòng cảm Æ¡n đáp lại, rồi bước và o và o trong cá»a mà bá» nón xuống, chị chà ng kia liá»n hai tay đỡ nón xuống cho Võ Tòng. Võ Tòng thá»±c bụng thấy váºy nói rằng:
- Có đâu dám phiá»n tẫu tẩu như váºy?
Nói Ä‘oạn treo nón lên vách, rồi cởi Ä‘ai nịt và áo dà i ra, mà đem treo và o phòng. Ngưá»i đà n bà bảo vá»›i Võ Tòng rằng:
- Sáng hôm nay tôi đợi suốt buổi, sao không thấy thúc thúc vỠăn cơm?
- Tôi có anh em bạn ở trong huyện má»i ăn sáng, nên không vỠđược. Vừa rồi lại có ngưá»i má»i uống rượu, nhưng tôi không muốn ở lại, đà nh phải tháo để vỠđây.
Ngưá»i đà n bà cưá»i mà rằng:
- Nếu váºy thúc thúc và o lò sưởi cho ấm.
Võ Tòng vâng lá»i rồi tháo già y ướt, Ä‘i sang đôi giầy khác,
mà ngồi và o ghế bên cạnh lò lá»a ở phòng khách để sưởi.
Chị chà ng kia đóng cá»a trước cà i cá»a sau cẩn tháºn, rồi Ä‘em các thức nhắm bà y và o bà n trong phòng Võ Tòng.
Võ Tòng thấy váºy liá»n há»i:
- Ca ca đi đâu chưa v�
- Ca ca còn đi bán hà ng đã vỠđâu, tôi xin hầu thúc thúc mấy chén rượu cho vui.
- Xin để đợi ca ca vỠsẽ uống.
- Äợi thế nà o được, biết bao giá» mà đợi?
Ngưá»i đà n bà nói xong liá»n Ä‘em rượu ra hâm.
Võ Tòng nói.
- Xin tẩu tẩu ngồi đây, để tôi dá»n đỡ.
Chị chà ng cưá»i mà rằng.
- Thúc thúc cứ ngồi, để tôi là m cũng được.
Nói Ä‘oạn cÅ©ng kéo chiếc ghế, để bên cạnh lò lá»a để ngồi, rồi rót rượu ra cầm ở tay mà bảo vá»›i Võ Tòng rằng:
- Trá»i đương rét lạnh thế nà y, xin thúc thúc uống má»™t chén rượu thà nh đôi nữa.
Võ Tòng lại tiếp lấy uống hết, rồi cũng rót một chén đưa
má»i chị dâu. Ngưá»i đà n bà uống xong lại rót luôn chén nữa, để lên bà n trước mặt Võ Tòng, hÆ¡i lá»™ da bụng, bá» rÅ© tóc mây, miệng cưá»i chúm chÃm như bông hoa, mà bảo Võ Tòng rằng:
- Tôi thấy ngưá»i ta nói rằng: Thúc thúc có nuôi má»™t ngưá»i con hát, ở phố bên kia trước cá»a huyện, không biết rằng có thá»±c chăng?
Võ Tòng đáp rằng:
- Tẩu tẩu đừng nhge ngưá»i ta nói cà n là m gì, tôi đâu có phải má»™t ngưá»i như thế đâu?
Ngưá»i đà n bà lại nói:
- Chẳng chắc đâu! Miệng thế nhưng lòng lại khác thì sao?
- Tẩu tẩu không tin, cứ há»i ca ca thì biết.
- Ngưá»i ấy thì còn biết gì, nếu biết được những việc ấy, thì chả phải Ä‘i bán bánh, xin má»i thúc thúc xÆ¡i chén rượu nữa.
Nói xong lại rót rượu mà uống luôn ba bốn chén nữa. Bấy giá» ngưá»i đà n bà đã hÆ¡i men chếnh choáng, lại cà ng khiêu động lòng xuân không ai giữ được, liá»n kiếm chuyện để khiêu ghẹo Võ Tòng.
Võ Tòng đã hÆ¡i biết ý, chỉ cúi đầu mà không nói câu gì nữa. Äoạn rồi ngưá»i đà n bà đứng dáºy Ä‘i hâm rượu, thì Võ Tòng lấy cái que cá»i ra để gảy lò than mà nghÄ© ngợi má»™t mình. Khi ngưá»i đà n bà hâm rượu xong Ä‘em và o buồng, thì má»™t tay cầm vò rượu, má»™t tay vá»— ngay và o vai Võ Tòng mà nói rằng:
- Thúc thúc chỉ mặc thế nầy mà không lạnh à ?
Võ Tòng thấy váºy, đã có sáu bảy phần khó chịu trong lòng bèn im mà không nói gì cả.
Ngưá»i đà n bà giÆ¡ tay giáºt lấy cái que cá»i mà rằng:
- Thúc thúc không quen cá»i lá»a để tôi là m cho. Là m sao cÅ©ng được như lò lá»a thưá»ng nóng luôn má»›i được.
Võ Tòng lại thấy khó chịu lên đến tám chÃn phần, đà nh phải ngôi im thin thÃt. Bấy giá» dục tâm cá»§a ngưá»i đà n bà chừng đã bốc lên như lá»a cháy, không còn hiểu đâu đến Võ Tòng có đồng ý hay không liá»n vứt cái que cá»i xuống, rồi rót ra chén rượu uống hết má»™t ná»a, còn má»™t ná»a đưa cho Võ Tòng mà bảo rằng:
- Nếu có phải là ngưá»i hữu tình, thì uống hết ná»a chén nầy.
Võ Tòng giáºt lấy chén rượu hất xuống đất mà nói rằng:
- Tẩu tẩu không nên dơ dáy như thế?
Nói Ä‘oạn đẩy ngưá»i đà n bà má»™t cái, rồi trợn mắt lên mà rằng:
- Võ nhị nầy là thằng con trai đội trá»i đạp đất, không phải giống chó mà là m bại hoại phong hóa, bá» mất luân lý kia! Tẩu tẩu chá»› nên giở lối vô liêm sÄ© như váºy, lỡ khi có đến thế nà o thì mặt Võ Nhị nầy còn nháºn thấy tẩu tẩu, chứ cái nắm tay kia không biết tẩu tẩu đâu... Từ nay xin đừng thế má»›i được.
Chị chà ng kia nghe như váºy, thì chết ná»a phần ruá»™t, vừa tức vừa thẹn, rồi đẩy cái ghế ra mà nói rằng.
- Ngưá»i ta đùa cho vui, thế mà cho là thá»±c hay sao? Ngưá»i đâu không biết lòng kÃnh trá»ng cá»§a ngưá»i ta?
Nói Ä‘oạn dá»n bát chén Ä‘i thẳng xuống bếp. Còn Võ Tòng thì buồn bá»±c uất ức mà ngồi ở trên buồng má»™t mình.
ÄÆ°á»£c má»™t lát Võ Äại Ä‘i bán hà ng vá», vừa bước chân và o đến cá»a đã thấy ngưá»i đà n bà khóc sướt mướt, hai mắt đỠhoe, chà ng ngạc nhiên mà há»i rằng:
- Äánh nhau vá»›i ai đó?
Chị chà ng vừa khóc vừa nói:
- Anh tệ bạc quá, nỡ lòng nà o dắt ngưá»i ngoà i đến, để khinh bỉ tôi!
- Ai dám đến đây mà khinh bỉ?
- Ông Võ Nhị nhà anh chứ ai! Tôi thấy hắn đi vỠrét mướt, vội và ng đem rượu cho uống. Ai ngỠhắn thừa cơ vắng vẻ, mà toan trêu ghẹo lả lơi, không còn ra thể thống gì nữa?
Võ Äại nghe nói váºy liá»n gạt Ä‘i rằng:
- Em tôi xưa nay là ngưá»i trung trá»±c, không khi nà o như thế, thôi đừng nói to nữa mà hà ng xóm ngưá»i ta cưá»i cho đấy.
Nói đoạn bỠmặc vợ đó mà lên buồng Võ Tòng.
Vẽ chi một chữ ái tình,
Äể cho xương thịt tan tà nh sao Ä‘ang!
Thế gian vạn kẻ khôn ngoan,
Há»i lòng hữu ái được thưá»ng thế chăng?
Võ Äại lên buồng liá»n gá»i em mà há»i rằng:
- Em đã ăn cơm chưa! Ta cùng đi ăn một thể cho vui.
Võ Tòng thấy anh há»i, thì ngồi yên không nói ná»a lá»i, trong bụng nghÄ© vÆ¡ vẩn má»™t lúc, rồi đứng dáºy thay giầy khoác áo, thắt lưng đội nón mà ra Ä‘i.
Võ Äại thấy váºy, liá»n gá»i lên rằng:
- Nhị đệ đi đâu đấy?
Võ Tòng lẳng lặng đi ra không đáp.
Võ Äại thấy Võ Tòng Ä‘i rồi, liá»n xuống bếp há»i vợ rằng:
- Tại là m sao ta gá»i hắn cÅ©ng không thưa, cứ cắm đầu Ä‘i thẳng không biết rằng Ä‘i đâu thế.
Ngưá»i đà n bà là m bá»™ mắng chồng rằng:
- Sao mà ngu thế, nó thẹn, không còn mặt mÅ©i nà o trông thấy mình, thì phải cút Ä‘i chứ là m sao? Từ đây trở Ä‘i, tôi cấm không lưu ngưá»i ấy ở nhà nầy nữa.
- Nếu để cho hắn dá»n Ä‘i, thì phố xá ngưá»i ta nói mình còn ra gì nữa.
- Nói lạ, nó đùa bỡn tôi thì thiên hạ không cưá»i! ... Thôi anh ở vá»›i hắn, tôi đây không mặt chó thế được, anh cho tôi má»™t tá» ly hôn, rồi anh rước hắn đến đây mà ở.
Võ Äại nghe như váºy, thì cứng lưỡi ra, không là m sao mà nói được. ÄÆ°Æ¡ng khi ấy thì Võ Tòng dẫn má»™t tên thổ binh Ä‘em đôi quang gánh đến, Ä‘i thẳng và o buồng thu tháºp các đồ đạc, rồi lại gánh ra mà đi ngay, Võ Äại chạy theo ra cá»a há»i rằng:
- Nhị đệ là m sao lại dá»n Ä‘i đâu thế?
Võ Tòng quay lại đáp rằng:
- Ca ca không cần phải há»i, cứ để mặc tôi Ä‘i là được rồi.
Nói xong liá»n Ä‘i thẳng, mà không há» quay lại.
Võ Äại lấy là m lạ, không hiểu ra sao, mà cÅ©ng không dám há»i má»™t câu nà o nữa. Bấy giá» ngưá»i đà n bà đứng ở trong vẫn lẩm bẩm mắng luôn miệng rằng:
- ÄÆ°á»£c lắm! Ai bảo rằng có em là m Äô Äầu, thì tất nuôi được cả chị lẫn anh, ngỠđâu lại đến đây mà khoét hại! Rõ là giống Hoa Má»™c Qua chỉ tốt mã bá» ngoà i... Thôi, Ä‘i Ä‘i cÅ©ng là phúc, ta cảm Æ¡n trá»i đất, bá»›t được cái nợ oan gia ở trước mặt...
Võ Äại thấy vợ nói váºy, thì lại cà ng áy náy trong lòng không biết đầu Ä‘uôi ra sao. Rồi đó hằng ngà y Võ Äại lại Ä‘i buôn bán như thưá»ng mấy phen toan và o huyện, để tìm em vỠở nhưng lại bị ngưá»i vợ x** xói ngăn đón mà không cho Ä‘i, cÅ©ng đà nh lòng mà chịu váºy.
Nói vá» quan Huyện Dương Cốc, từ khi vỠđể nhiệm ở huyện đó tá»›i nay, thấm thoát đã được hÆ¡n hai năm trá»i, tuy không độc ác là mấy, song khoét cá»§a dân gian cÅ©ng không biết cÆ¡ man nà o mà kể. Bấy giỠđịnh bụng muốn chuyển cá»§a vá», gá»i má»™t nhà thân quyến ở Äông Kinh, để lo liệu kiếm đưá»ng thăng quan tiến chức, nhưng lại e đưá»ng sá xa xôi, nhiá»u tay trá»™m cướp, mà chưa có ai, là ngưá»i đảm Ä‘ang tâm phúc, nên chưa dám sai Ä‘i.
Má»™t hôm chợt nghÄ© Võ Tòng là tay anh hùng đảm lược, liá»n cho gá»i đến mà bảo rằng:
- Ta có ngưá»i bà con thân ở Äông Kinh, nay muốn đưa má»™t Ãt lá»… váºt, và má»™t phong thư và o để há»i thăm gia sá»±, nhưng chỉ vì đưá»ng sá xa xôi, nhiá»u Ä‘á»u không tiện váºy ngươi có thể vì ta mà đảm Ä‘ang Ä‘i được, thì sau nà y ta sẽ trá»ng thưởng cho.
Võ Tòng vâng lá»i mà rằng:
- Chúng tôi nhỠđược Æ¡n ngà i đà i cá» lên cho dẫu có việc gì sai khiến, chúng tôi cÅ©ng không dám từ nan, và đất Äông Kinh là nÆ¡i đô há»™i, chúng tôi cÅ©ng muốn qua trải má»™t phen, váºy xin ngà i cứ sắp sá»a Ä‘i cho, chúng tôi cÅ©ng hết lòng tuân lệnh?
Nói Ä‘oạn quay vá» nhà trá», lấy ra má»™t Ãt tiá»n, gá»i má»™t tên thổ binh ra phố mua má»™t bình rượu và các thức nhắm, rồi Ä‘i tá»›i phố Tá» Thạch, tìm và o nhà Võ Äại. Khi tá»›i nÆ¡i, Võ Tòng ngồi đợi ngoà i cá»a rồi sai tên thổ binh Ä‘em các thứ đồ ăn và o bếp để dá»n.
Vợ Võ Äại trông thấy Võ Tòng đến, thì tÆ¡ lòng lại vấn vương không dứt, trong bụng nghÄ© thầm, tưởng là Võ Tòng lại hồi tâm đến mình, nên vá»™i và ng lên gác sá»a sang phấn sáp, chỉnh đốn khăn áo rồi chạy xuống cá»a đón Võ Tòng mà nói rằng:
- Thúc thúc! Sao lâu nay không thấy vỠđến đây? Tôi lấy là m phiá»n lòng quá! Mấy hôm giục ca ca và o huyện tìm thúc thúc để nói lại, nhưng nà o có thấy ở đâu? Hôm nay thúc thúc vá» chÆ¡i đây, sao lại còn mua sắm cho phà tiá»n như thế?
Võ Tòng đáp rằng:
- Võ nhị có một câu chuyện muốn nói với ca ca cùng tẩu tẩu nên mới vỠđây.
Ngưá»i đà n bà nói:
- Váºy xin má»i thúc thúc lên gác chÆ¡i.
Bấy giá» Võ Äại cÅ©ng Ä‘i bán hà ng má»›i vá», ba ngưá»i liá»n cùng nhau lên gác rồi kéo ba cái ghế ngồi quây quần và o bà n. ÄÆ°á»£c má»™t lát thì tên thổ binh dá»n rượu lên. Võ Tòng liá»n rót rượu má»i hai anh chị uống.
Ngưá»i đà n bà đưa mắt trông liếc Võ Tòng luôn luôn. Võ Tòng không há» nhìn đến, chỉ rót rượu má»i, rồi lại cúi xuống mà uống rượu.
Rượu được và i tuần, Võ Tòng liá»n rót má»™t chén đầy, cầm lên tay nói vá»›i Võ Äại rằng:
- Dám thưa ca ca, nay Võ Nhị tôi vâng lệnh quan Huyện sáng mai phải Ä‘i Äông Kinh có việc, lâu ra thì và i tháng, mà chóng ra thì độ bốn năm mươi ngà y, má»›i vỠđây được, váºy tôi có mấy câu nà y xin để ca ca biết: Ca ca vốn xưa nay là má»™t ngưá»i nhu nhược, mà tôi lại Ä‘i vắng không ở nhà , chỉ sợ phố phưá»ng lắm quân vô đạo, bất miá»…n nó lại đến đây sinh sá»± lôi thôi. Váºy từ đây trở Ä‘i đáng lẽ má»—i ngà y bán mươi chiếc bánh, thì rút lại chỉ bán năm chiếc, mà phải nên Ä‘i muá»™n vá» sá»›m, không nên rượu chè la cà ở đâu cả, khi vá» tá»›i nhà thì phải buông rèm đóng cá»a cho cẩn tháºn, để khá»i mang tiếng ngưá»i ta chê cưá»i. Nếu ai có Ä‘iá»u gì xấc láo, ca ca không nên cãi cá» là m chi, cứ đợi tôi vỠđây, rồi tôi sẽ liệu. Nếu ca ca theo lá»i tôi, thì xin uống hết chén rượu nà y.
Võ Äại cất chén rượu mà rằng:
- Em nói phải lắm, tôi xin nghe lá»i hết cả.
Nói xong uống má»™t hÆ¡i hết. Võ Tòng lại rót chén rượu thứ hai cất lên mà nói vá»›i ngưá»i đà n bà rằng:
- Tẩu tẩu là ngưá»i sắc sảo tinh ngoan, không cần phải nói lắm. Duy ca ca tôi là ngưá»i phác trá»±c, phà m việc gì cÅ©ng nhá» tẩu tẩu trông nom giúp cho. Ngưá»i ta thưá»ng nói:"Lệnh ông không bằng cồng bà ". Nếu tẩu tẩu thu xếp được yên ổn cá»a nhà thì ca ca tôi còn chi phiá»n muá»™n. Tẩu tẩu há lại không nhá»› câu:"Giáºu kÃn thì chó hết và o" hay sao?
Ngưá»i đà n bà bị Võ Tòng nói đúng mấy câu tâm lý như váºy, thì đỠhồng mặt lên, rồi trá» và o Võ Tòng mà mắng luôn rằng:
- Äồ thối thây việc gì mà đem chuyện đâu đâu đến nói xấc vá»›i lão nương? Phải biết rằng ta đây chỉ kém thằng đà n ông má»™t nước không đội mÅ© lên đầu mà thôi. Ta đây đứng trên nắm tay cÅ©ng được, chứ không phải là má»™t con ươn hèn khốn nạn gì đâu? Từ khi ta lấy Võ Äại đến nay thá»±c con kiến cÅ©ng không lá»t và o đến nhà , còn có Ä‘iá»u chi mà bảo rằng: Giáºu ngăn không kÃn để chó chạy và o nữa! Äừng Ä‘em những câu ấy mà nói xấc láo ở đây má»›i được!...
Võ Tòng cưá»i mà rằng:
- Nếu được tẩu tẩu hết lòng như thế, thì còn gì hÆ¡n nữa? Chỉ e bụng ở không được như miệng nói mà thôi. Váºy nay Võ Nhị nầy xin nhá»› hết má»i lá»i, và xin uống hết chén nầy cho.
Chị chà ng kia tức giáºn đẩy chén rượu ra, rồi sồng sá»™c bước xuống dưới gác. Äi đến nữa chừng thang lại quay mặt lên mà nói rằng:
- Ngưá»i đã là má»™t tay thông minh lanh lợi, sao không nhá»› đến câu: Chị dâu cÅ©ng như mẹ... ? Khi ta lấy Võ Äại, nà o có thấy anh nà o em nà o, thế mà bá»—ng dưng ở đâu đến, rồi thì thân vá»›i chẳng thân, lại toan là m bố ngưá»i ta nữa. Lão nương cÅ©ng là xúi váºn, cho nên má»›i gặp những chuyện không ra gì như thế!...
Nói Ä‘oạn vừa khóc vừa Ä‘i xuống, vừa nói lảm nhảm hết câu nỠđến câu kia không dứt miệng. Trên nầy hai anh em Võ Äại ngồi uống rượu vá»›i nhau má»™t lúc nữa, rồi Võ Tòng đứng dáºy xin vá».
Võ Äại nắm lấy tay mà bảo Võ Tòng rằng:
- Em nên đi mau vỠsớm, cho anh em lại được gặp nhau ở đây nhé?
Nói Ä‘oạn nhìn Võ Tòng mà lã chã tuôn rÆ¡i hà ng lụy, Võ Tòng thấy váºy liá»n bảo anh rằng:
- Nếu ca ca không muốn buôn bán gì thì cứ ở nhà , rồi tiá»n nong tôi sẽ đưa đến cho.
Võ Äại nghe nói, lại cà ng ra dáng cảm động trong lòng, mà đưa em xuống gác. Khi tá»›i cá»a, Võ Tòng lại dặn rằng:
- Äại ca, những lá»i tôi dặn, chá»› nên quên má»›i được.
Nói xong bái biệt Võ Äại, mà cùng tên thổ binh trở vá» huyện.
Bâng khuâng đất khách quê ngưá»i,
Cảm tình cốt nhục nặng lá»i chia ly,
Thói Ä‘á»i trông thấy mà ghê!
Ngưá»i dưng nước lã chắc gì ai đâu?
Sáng hôm sau, Võ Tòng sá»a soạn khăn gói hà nh lý rồi lên trình vá»›i quan Huyện để Ä‘i. Quan Huyện lấy má»™t cá»— xe để các hòm đồ váºt và o đó, rồi bắt hai tên binh sÄ© khoẻ mạnh và hai ngưá»i nhà tâm phúc cho Ä‘i theo kèm vá»›i Võ Tòng. Äoạn rồi Võ Tòng từ tạ quan huyện Dương Cốc mà vác Ä‘ao khoác gói, coi áp tải xe cùng bốn ngưá»i kia thẳng trá» Äông Kinh.
Võ Äại từ khi Võ Tòng Ä‘i rồi, bị ngưá»i vợ Ä‘ay rứt nhiếc móc đến ba bốn ngà y trá»i, chỉ cắn răng chịu váºy, mà không thèm nói lại ná»a lá»i nà o cả. Duy các công việc trong nhà thì từ đó nhất nhất theo lá»i Võ Tòng đã dặn, là m bánh rút Ä‘i má»™t ná»a, rồi sáng ngà y ná»a buổi má»›i Ä‘i, mà chiá»u đến quá trưa đã vá» nhà , cất rèm đóng cá»a không há» xao nhãng Ä‘i đâu. Ngưá»i đà n bà thấy váºy, trong lòng rất lấy là m khó chịu, liá»n trá» và o mặt Võ Äại mà mắng nhiếc rằng:
- Suốt ngà y ta không được trông thấy mặt trá»i, lại phải đóng cá»a là m chi? Thiên hạ ngưá»i ta tưởng nhà nà y cấm ma quá»· gì má»›i phải bưng bÃt cả ngà y như thế! Nghe những đồ anh em khốn nạn ấy, không sợ ngưá»i ta nhổ và o mặt hay sao?
Võ Äại Ä‘iá»m nhiên đáp lại rằng:
- Mặc xác thiên hạ, ta cứ nghe lá»i cá»§a em ta, khá»i sinh sá»± lôi thôi khó chịu.
Ngưá»i vợ lại nói:
- Ôi cha! Má»™t thằng đà n ông, không biết tá»± chá»§ lấy mình hay sao? Lại phải nghe ngưá»i ta sai khiến!
Võ Äại cả quyết đáp rằng:
- Những lá»i nói cá»§a em ta là và ng là ngá»c, ta phải theo má»›i được, không cần dùng đến ai!
Từ đó má»—i ngà y Ä‘i vá» thì ngưá»i đà n bà lại sinh sá»± nói nầy nói ná», Võ Äại cÅ©ng cứ Ä‘iá»m nhiên mặc kệ, chỉ cốt giữ sao cho đúng lá»i em dặn thì thôi.
Dần dần chị chà ng kia nói lắm má»i mồm, cÅ©ng không ăn thua gì cả, liá»n phải theo ý Võ Äại, cứ má»—i khi Võ Äại sắp vá», thì lại đóng cá»a buông rèm như trước. Võ Äại thấy váºy thì lòng cÅ©ng hÆ¡i mừng, đỡ phải lo nghÄ© băn khoăn như trước.
Cách dăm ba hôm, đến má»™t ngà y kia, bấy giỠđông đã gần tà n, khà trá»i cÅ©ng hÆ¡i ấm áp, và o lúc buổi chiá»u, Võ Äại Ä‘i bán hà ng sắp vá», ngưá»i vợ liá»n chăm chăm cầm cái nạng ra để nhắc rèm xuống, dè đâu vừa giÆ¡ lên toan đỡ đầu rèm, thì tay cầm không vững, bị tuá»™t má»™t cái đổ cả đầu gáºy ra ngoà i, Ä‘áºp ngay và o khăn anh chà ng Ä‘i qua ngoà i phố.
Anh chà ng kia đương Ä‘i, đứng dừng lại toan cá»± mắng mấy câu, hay đâu khi quay mặt lại trông thấy ngưá»i đà n bà có vẻ mỹ miá»u phong lịch, thì ngây hẳn ngưá»i ra, tan hết ná»™ khà ngay láºp tức, mà tá»§m tỉm cưá»i không nói năng chi cả. Chị đà n bà thấy thế, thì chắp tay vái mà nói rằng: - Chúng tôi lỡ tay, xin ngà i tha lá»—i cho.
Ngưá»i kia giÆ¡ tay sá»a lại khăn trên đầu, rồi cÅ©ng đáp lá»… lại mà rằng:
- Không hỠchi, xin quý nương cứ tự tiện.
Bấy giá» mụ Vương Bà đương ngồi dưới rèm ở ngoà i hà ng, trông thấy như váºy, liá»n cưá»i mà há»i ngưá»i đà n ông rằng:
- Ai bảo Äại quan nhân Ä‘i qua thá»m nhà ngưá»i ta mà đi khéo thế?
Ngưá»i đà n ông cÅ©ng cưá»i mà nói rằng:
- Cái đó thì tôi không phải, xin nương tỠtha lỗi cho.
Vợ Võ Äại lại cưá»i mà đáp rằng:
- Có đâu dám thế, quan nhân tha lỗi cho tôi là tốt lắm rồi.
Anh chà ng kia liếc mắt nhìn vợ Võ Äại rồi nói to lên má»™t tiếng mà rằng:
- Dạ! Tôi không dám...
Nói xong, lững thững Ä‘i ra, song vẫn còn quay lại nom theo, mãi đến khi ngưá»i đà n bà đã cất rèm trở và o rồi má»›i Ä‘i hẳn.
Ngưá»i ấy nguyên là má»™t tay tà i chá»§, khi trước cÅ©ng lá»c lừa gian dối du đãng võ viá»n, không còn thiếu má»™t ngón gì là không có, Ãt lâu nay má»›i phát tÃch lên, má»›i mở má»™t ngôi hà ng bán thuốc bắc ở trước cá»a huyện, rồi lại chuyên nghá» luồn lá»t vá»›i đám quan lại cùng các ngưá»i là m việc trong huyện, để đưa đón việc quan, mà xoay sở kiếm tiá»n kiếm lá»…. Nhân thế mà khắp trong hà ng huyện, ai trông thấy anh ta cÅ©ng vị nể hÆ¡n ngưá»i.
Anh ta ngưá»i há» Tây Môn, tên là Khánh, bà y vai hà ng thứ nhất, trước đây vẫn gá»i là Tây Môn Khánh Äại Lang. Má»›i đây nhân vì phú quý phong lưu hÆ¡n trước, nên ngưá»i ta lại gá»i là Tây Môn Äại quan nhân.
Bấy giá» chà ng ta Ä‘i má»™t lúc, rồi lại quay vá» chá»— hà ng Vương Bà , ngồi chÆ¡i nói chuyện. Vương Bà cưá»i mà bảo rằng:
- Vừa rồi Äại quan nhân dạ má»™t tiếng nghe oai thế? ...
Tây Môn Khánh cÅ©ng cưá»i mà há»i rằng:
- Bà ơi! Tôi há»i thá»±c, ngưá»i đà n bà bấy giá» là vợ con ai thế?
Vương Bà đáp rằng:
- Ngưá»i ấy là em vua Diêm La Äại Vương, con ông NgÅ© Äạo tướng quân đấy, há»i là m gì?
- Tôi há»i tá» tế, bà đừng nói đùa thế?
- Sao quan nhân lại không biết? Ngưá»i ta là vợ anh hà ng quà ở trước cá»a huyện đó mà .
- Có phải vợ anh Tam Tứ bán kẹo táo đó chăng?
Vương Bà lắc đầu đáp rằng:
- Nếu thế thì đã hay lắm. Äại quan nhân thá» Ä‘oán xem ai?
- Hay là vợ anh hà ng bạc Lý Nhị đấy?
Vương Bà lại lắc đầu mà rằng:
- Không phải, nếu váºy thì xứng đáng lắm rồi.
- Thôi có lẽ vợ anh Tiểu Ất hẳn.
Vương Bà cả cưá»i mà đáp rằng:
- Nà o có phải, thế thì còn nói gì nữa? Äại quan nhân cứ thá» Ä‘oán xem?
Tây Môn Khánh lắc đầu là m thinh. Vương Bà cả cưá»i nói tiếp:
- Tôi nói để quan nhân cưá»i vỡ bụng ra nhé? Bà ấy là vợ ông Võ Äại, vẫn bán bánh chưng ở phố đấy.
Tây Môn Khánh nghe nói dáºm chân cưá»i sằng sặc mà rằng:
- Có phải là anh Võ Äại Lang, mà ngưá»i ta vẫn gá»i là Tam Thốn Äinh Xác Thụ Bì đó chăng?
- ChÃnh hắn đấy.
- Khổ chưa! Rõ là má»™t miếng thịt dê lạc và o miệng chó... - Ấy ngưá»i ta thưá»ng nói:"Thằng hèn lại cưỡi ngá»±a hay, vợ tà i đảm lắm, phải tay chồng đần!" Ông tÆ¡ xe chỉ thế có thú không?
Tây Môn Khánh lại há»i Vương Bà rằng:
- Vương Bà ơi! Tôi còn thiếu bao nhiêu tiá»n nước cá»§a bà nhỉ?
- Chưa có là bao, quan nhân để bao giỠtrả cũng được.
- À! Thằng con trai bà nó đi đâu với ai?
- Ngà i há»i đến chuyện ấy thì tôi lại sốt ruá»™t lắm, cháu nó Ä‘i theo má»™t ngưá»i khách Ä‘i sang Hoà i Thương, đến nay chưa vá», không biết rằng còn sống hay là chết rồi đấy?
- Sao không cho nó theo tôi có tiện không?
- Nếu được Äại quan nhân có lòng thương, thì còn nói gì hÆ¡n nữa?
- ÄÆ°á»£c cứ để nó vỠđây, rồi sẽ liệu có khó gì?
Nói Ä‘oạn lại tán dăm ba câu chuyện láo, thế rồi đứng dáºy ra vá».
Ãt lâu sau Tây Môn Khánh lại đến má»™t cái ghế ở trước cá»a hà ng Vương Bà , mà ngồi quay mặt sang nhà Võ Äại Lang. ÄÆ°á»£c má»™t lát, Vương Bà chạy ra há»i rằng:
- Äại quan nhân có xÆ¡i dấm mÆ¡ chăng?
Tây Môn Khánh đáp:
- Tốt lắm; bà cho tôi má»™t bát, cho nhiá»u mÆ¡ và o.
Vương Bà quay và o là m một bát dấm mơ, đưa cho Tây Môn Khánh ăn.
Tây Môn Khánh ăn xong, bỠbát lên chõng hà ng rồi bảo Vương Bà rằng:
- Bà là m thứ dấm mÆ¡ nà y tốt lắm, trong nhà có nhiá»u không?
Vương Bà nói rằng:
- Lão tôi má»™t Ä‘á»i là m mối, có để ai ở nhà đâu?
- Lạ chưa? Tôi há»i dấm mÆ¡, mà bà lại nói chuyện là m mối, là ý nghÄ©a gì?
- Tôi tưởng Äại quan nhân bảo tôi là m mối tốt?
- Ừ! Thì bà là m mối cho tôi má»™t món nà y, rồi tôi sẽ trá»ng tạ bà vá» sau.
- Äại quan nhân nói là m gì thế? Bà ấy ở nhà biết, thì phổng có chết không?
- Không; đà n bà nhà tôi tốt lắm, rất có bụng thương ngưá»i xưa nay. Hiện bây giá» cÅ©ng đương dung mấy ngưá»i ở nhà đấy, nhưng không có má»™t ngưá»i nà o là hợp ý tôi cả. Nếu bà có bụng giúp, thì xin bà cứ giúp tôi, không ngại gì, cốt sao cho hiệp ý tôi là được rồi.
- Hôm ná» có món tốt lắm, chỉ sợ quan nhân không thÃch thôi?
- Nếu váºy thì cứ là m mối cho tôi, tôi xin háºu tạ.
- Ngưá»i ấy thì dư cái đẹp Ä‘i rồi, chỉ có má»™t Ä‘iá»u là khà cao tuổi má»™t chút.
- Hơn một và i tuổi, cũng không can gì.
- Ngưá»i ấy tuổi Máºu Dần, cầm tinh hổ, năm nay má»›i có chÃn mươi ba tuổi thôi.
Tây Môn Khánh cưá»i ầm lên rằng:
- Bà nà y Ä‘iên hay sao, chỉ nói chuyện buồn cưá»i mãi.
Nói xong vừa cưá»i vừa đứng dáºy Ä‘i. Bấy giỠđã nhá nhem tối, Vương Bà liá»n chạy và o thắp đèn, rồi định quay ra để đóng cá»a. Dè đâu vừa bước ra đã thấy Tây Môn Khánh, lại đến ngồi ở đầu ghế mà chầu sang nhà Võ Äại rồi.
Vương Bà thấy váºy liá»n há»i rằng:
- Quan nhân xơi một bát thang Hòa hợp có được chăng?
Tây Môn Khánh đáp rằng:
- Tốt lắm, bà đem ra đây.
Vương Bà múc một bát thang Hòa hợp ra cho Tây Môn Khánh.
Tây Môn Khánh ăn xong đứng dáºy bảo Vương Bà rằng:
- Tiá»n để đến mai tÃnh má»™t thể nhé?
Nói xong cưá»i mà vá».
Sáng hôm sau Vương Bà vừa má»›i mở cá»a toan dá»n hà ng, thì lại thấy Tây Môn Khánh quanh quẩn đương Ä‘i Ä‘i lại lại ở trước cá»a rồi.
Vương Bà thấy váºy nghÄ© thầm rằng:"Thằng cha nà y chăm đến đây thế? Xưa nay chỉ quen xoay ngưá»i ta mãi, phen nà y bà bôi cho má»™t tà mỡ và o mÅ©i, gá»i là còn thèm thuồng, còn thá» phụng bà má»›i được!" NghÄ© Ä‘oạn liá»n mở cá»a ra rồi, quay quạt há»a lò và bà y các thứ bán hà ng.
Bấy giá» Tây Môn Khánh chạy tót và o hà ng ngồi và o má»™t cái ghế bên cạnh rèm mà trông sang nhà Võ Äại. Vương Bà cứ lúi húi cầm quạt quạt há»a lò, mà giả vá» ra dáng không biết.
Tây Môn Khánh liá»n gá»i Vương Bà mà bảo rằng:
- Bà cho tôi mấy chén trà ra đây?
Vương Bà nghe nói, vá»™i ngẩng đầu lên nhìn, rồi cưá»i mà nói rằng:
- Kìa Äại quan nhân đã đến đấy à ? Lâu nay Ãt khi được gặp quan nhân, xin má»i ngà i ngồi chÆ¡i.
Nói đoạn rót hai chén Khương trà bưng ra. Tây Môn Khánh bảo Vương Bà rằng:
- Bà ngồi chơi đây, uống với tôi một chén nước.
Vương Bà đáp:
- Tôi có phải là ngưá»i theo dõi Ä‘uôi đâu?
Tây Môn Khánh cưá»i khanh khách mà rằng:
- Bà ơi! Ở bên nầy hỠbán gì thế?
- Há» bán thứ canh Hà láºu tá», rất nóng và rất nhiá»u vị cay và o đó.
- Cái bà nà y chỉ nói đùa thế thôi...
Vương Bà nói rằng:
- Nà o có phải tôi nói đùa, ngưá»i ta đã có chồng rồi đấy... - Tôi nói thá»±c câu nầy, anh ta là m bánh ngon, tôi muốn thá» dăm chục cái có được không?
- Nếu muốn mua thì đợi lát nữa, ngưá»i ta vá» rồi mua, chứ có việc gì đến đây?
- Bà nói phải lắm, để đợi lát nữa váºy.
Nói xong ngồi uống nước một lúc, rồi lại đứng lên mà bảo Vương Bà rằng:
- Bà nhớ biên và o sổ hà ng cho tôi.
- Vâng, tôi xin biên cẩn tháºn ạ.
Tây Môn Khánh lại cưá»i nhạt rồi quay Ä‘i.
Bấy giá» Vương Bà ở trong hà ng, liếc mắt nom Tây Môn Khánh, thì thấy chà ng cứ Ä‘i sang bên Äông, rồi lại quay vá» bên tây, quay vá» tây rồi lại sang đông, quanh quanh quẩn quẩn ghé ghé nom nom, có tá»›i năm lần bảy lượt, rồi lại chạy và o hà ng Vương Bà . Vương Bà thấy váºy bảo Tây Môn Khánh rằng:
- Sao quan nhân Ãt Ä‘i thế? Lâu nay má»›i lại được gặp...
Tây Môn Khánh cưá»i phá lên, móc túi ra lấy má»™t lạng bạc đưa cho Vương Bà mà nói rằng:
- Tôi hãy đưa bằng nầy, để trả tiá»n trước, xin bà nháºn lấy cho.
Vương Bà cưá»i nói rằng:
- Sao quan nhân đưa nhiá»u thế?
- Bà cứ cầm lấy đã.
Vương Bà trong bụng đã mừng thầm, liá»n giÆ¡ tay cất lấy món tiá»n rồi nói rằng:
- Tôi xem chừng Äại quan nhân có dáng khát, váºy xin ngà i xÆ¡i bát nước chè non nhé!
- Sao bà khéo đoán thế?
Vương Bà cưá»i đáp rằng:
- Có khó gì mà không Ä‘oán được! Ngưá»i ta bảo rằng:"Cần gì há»i trước han sau, Cứ trông nhan sắc biết nhau rà nh rà nh... " Tôi đây dẫu kẻ nghiêu khê dị dạng đến đâu, cÅ©ng có thể Ä‘oán được cả.
- Váºy hiện nay tôi có chút tâm sá»±, nếu bà đoán được tôi xin đãi bà năm lạng bạc.
- Tôi đây không cứ gì ngÅ© trà thần thông, cÅ©ng có thể Ä‘oán được mưá»i phần thế sá»±. Äại quan nhân ghé tai lại lại đây tôi bảo. "Mấy hôm nay nhà thầy chỉ quanh quẩn dòm nom cái đám bên cạnh vách kia chứ gì!" tôi Ä‘oán thế có phải không?
Tây Môn Khánh ra dáng bẽn lẽn rồi cưá»i mà đáp rằng:
- Bà lão nà y thá»±c khôn hÆ¡n Tùy Hòa mẹo hÆ¡n Lục Giả tôi không dám dấu bà ; không biết vì cá»› sao mà tá»± hôm tôi trông thấy mặt chị chà ng ta, đến nay thì ba hồn bảy vÃa Ä‘á»u biến theo Ä‘i đâu mất cả. Hiện nay tôi vÆ¡ vẩn, không biết ai là ngưá»i dắt lối đưa đưá»ng, không biết rằng bà có cách gì giúp được tôi không?
Vương Bà cưá»i khanh khách mà đáp rằng:
- Lão tôi chả dấu gì Äại quan nhân; nhà tôi đây bán nước như qá»§y cầm canh váºy; Từ hôm mồng ba tháng sáu cách ba năm nay, trá»i mưa tuyết lá»›n, không có bán gì nữa đâu! Quanh quẩn chỉ nhá» nghá» bắt thóp xằng để kiếm ăn mà thôi.
- Thế nà o là nghỠbắt thóp xằng?
Vương Bà lại cưá»i mà nói rằng:
- Tôi đây nhất là là m mối, rồi thì là m mụ dầu, là m bà đỡ, Ä‘i dá»— mấy ngưá»i là m, anh mồi chà i rồi Ä‘i buôn ngưá»i, ngón nà o cÅ©ng thạo.
- Nếu bà tác thà nh giúp tôi, tôi xin háºu tạ Æ¡n bà mưá»i lạng bạc.
- Ngà i phải biết rằng: Việc bợm bãi xưa nay, rất là việc khó, phải sao có đủ năm cái tư cách nà y má»›i được: Má»™t là phải đẹp như Phan An, hai là phải có sức khá»e mạnh, ba là phải có tiá»n như Äặng Thông, bốn là phải rất nhẫn nại, năm là phải tốn công phu; Năm Ä‘iá»u ấy nếu thiếu má»™t Ä‘iá»u, thì không thể được.
Tây Môn Khánh có vẻ mừng rỡ rằng:
- Chẳng dấu gì bà già , năm Ä‘iá»u ấy tôi có đủ cả rồi; Äiá»u thứ nhất mặt tôi tuy không không được như Phan An, nhưng cÅ©ng có thể thương thá»±c; Äiá»u thứ hai khi tôi cá»n nhá» cÅ©ng giữ được thân thể mạnh khá»e; Äiá»u thứ ba trong nhà tôi dẫu không lấy cá»§a đâu được bằng Äặng Thông, song tiá»n cá»§a cÅ©ng dư dáºt; Äiá»u thứ tư tôi đây rất có tÃnh nhẫn nại, dẫu ai đánh đến bốn trăm cái, tôi cÅ©ng không đánh trả bao giá»; Äiá»u thứ năm tôi thá»±c chịu khổ công phu, bằng không thì sao có lần mò thế nà y? Bà ơi! Bà cố sức tác thà nh cho tôi, tôi xin háºu tạ.
- Äà nh rằng năm Ä‘iá»u ấy ngà i có đủ rồi, song còn có má»™t việc nà y khó lắm, có lẽ ngà i không theo được!
- Bà cứ nói thá» xem, xem có Ä‘iá»u gì là khó?
- Ngà i chá»› nên giáºn tôi nói thẳng má»›i được! Phà m sá»± bợm đãi đã đủ mưá»i phần tư cách rồi, song còn má»™t thứ tiá»n, nếu chỉ tiêu đến chÃn phần ly, mà còn thiếu má»™t ly nữa là vất Ä‘i cả. Thế mà nhà thầy thì vốn là ngưá»i hà tiện, xưa nay không chịu tiêu phà đồng tiá»n, như thế thì có lẽ khó lòng là m nổi.
- Tưởng gì, chứ bệnh ấy thì dễ chữa, bây giỠtôi cứ theo ý bà là được chứ sao?
- Nếu váºy thì tôi có má»™t cách nà y, là m cho Äại quan nhân có thể được giáp mặt ngưá»i ấy, nhưng chả biết rằng:
- Ngà i có bằng lòng không?
- Bà muốn bảo thế nà o, thì tôi cũng xin bằng lòng cả, ba có kế gì là diệu?
Vương Bà cưá»i nói rằng:
- Hôm nay trá»i đã muá»™n rồi, Äại quan nhân hãy cứ Ä‘i vá», rồi trong ná»a năm nay hay là ba tháng nữa, sẽ đến đây bà n định...
Tây Môn Khánh nghe váºy, thì quỳ xuống mà nói rằng:
- Bà ơi! Bà ơi! Bà không nên độc ác như thế?
- Tôi có má»™t kế sách nà y, dẫu chưa đến báºc và o miếu Võ Thà nh Vương, song cÅ©ng hÆ¡n cách Tôn VÅ© Tá» dạy nữ binh bắn mươi ngưá»i, thì trúng được chÃn kia đấy. Bây giá» tôi nói cho Äại quan nhân nghe nhé! Ngưá»i ấy con nuôi nhà phú há»™ ở huyện Thanh Hà , thì nghá» kim chỉ tất là khéo lắm, váºy ngà i mua cho tôi má»™t tấm lụa trắng, má»™t tấm vóc lam, má»™t tấm vải trắng và mươi lạng chỉ tÆ¡, cốt để mang đến đây. Äoạn rồi tôi đến nói dối ngưá»i ấy là , có má»™t ông tà i chá»§ Ä‘em đến cho tôi bá»™ áo tống chung, và sang đó mượn lịch xem ngà y để tìm thợ vá» cắt. Như thế mà ngưá»i ấy nghe nói cứ Ä‘iá»m nhiên, không há»i đến chuyện ấy nữa, thì việc ấy tất há»ng mất. Nhưng nếu ngưá»i ấy lại hứa lá»i cắt giúp tôi, thì tất có má»™t phần bợm đó rồi. Khi tôi má»i nà ng sang nhà để cắt, nếu nà ng không chịu sang thì cÅ©ng là há»ng mất. Nếu nà ng lại vui lòng mà nháºn lá»i sang nhà để giúp, thì lại có hai phần bợm rồi đó. Khi nà ng sang nhà tôi, thì phải dá»n các thức rượu nhắm để đó thiết đãi, nhưng ngà y thứ nhất, thì cáºu không được đến đây; Còn đến ngà y thứ hai, nếu nà ng nháºn lại từ chối, mà đem vá» nhà khâu, thì cÅ©ng lại là há»ng mất. Bằng như nà ng ở đấy mà khâu cho, thì việc ấy có ba phần bợm đó. Ngà y hôm ấy cÅ©ng không đến được, phải đợi đến ngà y thứ ba, cáºu sẽ ăn mặc cho chững chạc, rồi đến cá»a đằng hắng má»™t cái mà nói lên rằng: ""Sao lâu nay không thấy Vương bà đâu? "" Bấy giá» tôi nghe tiếng, rồi tôi ra má»i và o ngồi chÆ¡i, nếu nà ng ta thấy thế mà đứng dáºy ra vá» là há»ng mất. Bằng nà ng thấy váºy mà cứ ngồi im khâu, thì việc ấy có bốn phần hên đó.
Khi ngồi chÆ¡i tôi sẽ khoe vá»›i nà ng rằng: "Cáºu là ngưá»i tà i chá»§ mà là m phúc cho tôi, mà nhà cáºu rất là sang trá»ng tá» tế, rồi cáºu lại phải tán tỉnh thêm và o, nếu thế mà nà ng không bắt chuyện, thì việc cÅ©ng vất Ä‘i mất! Nhưng nếu nà ng cÅ©ng hé răng ra ứng đáp, thì có được năm phần bợm, rồi đó. Bấy giá» tôi lại tán là hai tay tà i chá»§, kẻ xuất công ngưá»i xuất cá»§a, nếu không phải là may mắn cho tôi, thì sao có gặp được nương tỠở đây, váºy xin quan nhân tạm là m chá»§ thiết đãi nương tá» giúp tôi, Ä‘oạn rồi cáºu đưa tiá»n cho tôi Ä‘i mưa rượu. Nhưng nếu nà ng đứng dáºy ra vá», lại là há»ng mất. Nhược bằng nà ng Ä‘iá»m nhiên ngồi lại, thế là có được sáu phần bợm rồi đó.
Khi cầm tiá»n rồi, thì tôi lại nói nhá» nà ng ngồi tiếp Äại quan nhân giúp để tôi Ä‘i mua các thức nhắm, nếu nà ng từ chồi đứng dáºy ra vá», là việc cÅ©ng há»ng. Bằng nà ng ưng ý mà ngồi lại, là việc ấy có bảy phần bợm đó. Äến lúc mua được thức nhắm vá», tôi lại nhá» nà ng xếp đồ khâu lại, để cùng ngồi uống rượu cho vui, thế mà nà ng không chịu ngồi là việc hư há»ng. Nếu nà ng bằng lòng ngồi cho, thì việc ấy có tá»›i tám phần bợm rồi đó. Uống dăm ba chén rượu, tôi giả vá» là hết rượu,bảo cáºu phải mua thêm. Bấy giá» cáºu sẽ nhá» tôi Ä‘i mua há»™, Ä‘oạn rồi tôi Ä‘i khép cá»a, để mặc hai ngưá»i ở đó, thế mà nà ng hoảng hốt đòi vá» là há»ng việc. Bằng nà ng cứ ngồi yên không nói chi, là việc có chÃn phần bợm rồi đó.
Äến đó chỉ còn thiếu có má»™t phần nữa là xong, nhưng phần nà y thì rất là khó; Bấy giá» cáºu ngồi ở đấy, phải lá»±a lá»i Ä‘em những câu chuyện ngon ngá»t mà khÆ¡i gợi dần dần, chá»› có bạo động mà lỡ việc, thì tôi không biết đâu đến được nữa! Trước hết phải giÆ¡ tay áo lên bà n, giả cách đánh rÆ¡i chiếc đũa, rồi lại vá»™i và ng cúi xuống nhặt, và rá» tay và o chân nà ng mà nắm má»™t cái, nếu nà ng gắt giáºn cá»± mắng, thì tôi sẽ chạy và o cứu, song như thế cÅ©ng là há»ng việc, không còn là m thế nà o được nữa! Nhược bằng nà ng lẳng lặng không nói gì, thì bấy giá» có đủ mưá»i phần bợm rồi đó. Kế sách ấy thế nà o?
Tây Môn Khánh nghe xong cả cưá»i mà rằng:
- ÄÆ°á»£c lắm, dầu chưa lên được đến gác Lăng Yên, song ấy thế thá»±c là diệu kế.
- Nhưng cốt nhất là phải nhá»› đưa mưá»i lạng bạc má»›i được.
- Cái đó chắc lắm, có khi nà o được ba miếng quất bì, mà lại quên hồ Äá»™ng Äình được? Nhưng kế sách ấy, bao giá» bà bắt đầu là m cho?
- Chỉ chiá»u hôm nay là có tin rồi, bây giá» nhân lúc Võ Äại chưa vá», tôi phải sang nói qua trước xem sao, cáºu vá» cho ngưá»i mang vóc lụa đến ngay cho tôi má»›i được.
Tây Môn Khánh hớn hở mừng ra mặt mà nói rằng:
- Nếu được bà tác thà nh cho, thì khi nà o tôi dám sai lá»i.
Nói xong từ tạ Vương bà quay ra phố mua các váºt liệu đùng như Vương bà đã dặn, rồi bá»c gói cẩn tháºn, và đem thêm năm lạng bạc lẻ đưa đến cho Vương bà , Vương bà nháºn các đồ bảo váºt, bảo Tây Môn Khánh hãy vá», rồi má»™t mình xăm xăm theo lối cá»a sau mà sang nhà Võ Äại. Vợ Võ Äại thấy Vương bà đến, liá»n má»i lên gác ngồi nói chuyện.
Vương bà há»i:
- Sao mấy hôm nay nương tỠlại không sang chơi nhà tôi xơi nước?
Chị chà ng kia đáp rằng:
- Mấy hôm nay tôi không được khá»e trong mình, nên không muốn Ä‘i đâu cả.
- Chẳng hay nhà nương tỠcó cuốn lịch không? NhỠnương tỠxem giúp già tôi xem ngà y nà o có thế may áo được?
- Bà may áo gì thế?
- á»i chà o! Chả giấu gì nương tá»; Tôi bây giá» cÅ©ng Ä‘au yếu luôn, chẳng chắc rằng trá»i đất ra thế nà o, bởi thế muốn may má»™t áo tống chung, để phòng bị cho đỡ lo vá» sau. May lại có má»™t tà i chá»§ ở gần đây có lòng tốt thương đến già tôi, Ä‘em cho mấy tấm vóc lụa, vẫn cứ để ở nhà mãi mà không sao may được? Ngà y nay nhân thấy trong mình đã già yếu, nên muốn may Ä‘i cho xong, nhưng mấy hôm trước thì anh thợ may đằng kia cứ kêu là báºn việc không may được, thà nh ra nấn ná mãi đến nay, nương tá» nghÄ© có khổ không?
Chị chà ng nghe nói cưá»i mà rằng:
- Tôi đây khâu vá vụng vỠlắm, nhưng nếu bà có bằng lòng dùng tạm, thì tôi xin may giúp cho.
Vương bà cÅ©ng cưá»i há»›n hở mà đáp lại rằng:
- Nếu được nương tá» giúp cho, thì tôi chết cÅ©ng thá»a lòng, nương tá» vốn là tay khéo, xưa nay tôi đã biết, nhưng có khi nà o dám phiá»n đến nương tá» như thế?
- Có can chi việc ấy! Tôi đã hứa giúp bà thì tất nhiên tôi hết lòng giúp, để tôi Ä‘em lịch ra chá»n ngà y nà o là ngà y Hoà ng đạo, rồi ta may cÅ©ng được chứ sao?
- Nương tá» có lòng giúp tôi như thế, thá»±c là má»™t vị Phúc tinh tá»›i nÆ¡i, còn cần chi phải chá»n ngà y nữa? .. Hôm trước tôi cÅ©ng nhá» ngưá»i xem, há» nói đến ngà y mai là ngà y Hoà ng đạo nhưng tôi tưởng mai áo thì không cần ngà y Hoà ng đạo nên cÅ©ng không nhá»› là m gì.
- May áo Thá» chÃnh phải cần ngà y Hoà ng đạo, nếu váºy thì không cần phải xem nữa.
- Vâng, nương tỠđã có lòng tốt như thế, thì đến mai tôi xin sang đây dá»n dẹp để nhá» nương tá» khâu giúp cho... nhưng có Ä‘iá»u không ai coi nhà cho tôi bên ấy.
- ÄÆ°á»£c, để sáng mai tôi ăn cÆ¡m nước xong rồi sẽ sang đấy khâu giúp bà , bất tất phải mang sang đây cÅ©ng được.
Vương bà nghe nói thì lấy là m mừng rỡ cảm ơn, rồi tạ từ trỠvỠbáo cho Tây Môn Khánh biết rồi để dự bị việc ngà y mai.
Sáng hôm sau Vương bà dáºy sá»›m dá»n dẹp buồng the sạch sẽ, Ä‘em các đồ hoa quả và sắp sẵn nước non bà y ra bà n để đợi. Bên kia vợ Võ Äại đợi khi chồng cất gánh hà ng ra Ä‘i, rồi má»›i treo rèm ra cá»a, quay và o lối cá»a sau mà đi sang nhà Vương bà . Vương bà vá»™i và ng đón và o, má»i xÆ¡i nước nôi và hoa quả, rồi Ä‘em các thứ vải vóc ra cho vợ Võ Äại Ä‘o cắt. Vương bà đứng xem lối cắt áo và may, thì tán tụng thêm lên: Tháºt là khéo léo, lão già đã bảy tám mươi rồi chưa từng thấy ai may áo khéo thế! Khi ngưá»i đà n bà may đến trưa, Vương bà bà y dá»n cÆ¡m canh má»i ăn uống tá» tế, xong rồi lại khâu vá cho đến chiá»u tối má»›i vá».
Khi vá» nhà vừa gặp Võ Äại bán hà ng vá», nà ng liá»n cuốn rèm mở cá»a cùng và o, Võ Äại thấy vợ má hồng lên, liá»n há»i:
- Hôm nay nà ng uống rượu ở đâu mới v�
Ngưá»i vợ đáp:
- Vương bà ở cạnh vách đây, có sang nói may giúp chiếc áo tống chung, rồi tôi sang may giúp, đến trưa, có má»i ăn uống, chứ có uống rượu ở nÆ¡i nà o.
Võ Äại nói:
- á»i chà o! Thôi đừng uống rượu nữa, mình cÅ©ng có nhiá»u khi phải cáºy đến Vương bà , nếu ngà y mai còn phải sang giúp bà ta, thì đừng uống rượu nữa, mà mang sẵn tiá»n sang mua rượu uống vá»›i bà ta cho phải lối vá»›i nhau, vì rằng: Bán anh em xa mua láng giá»ng gần, phải xá» như thế má»›i được, nếu không muốn má»i lại, thì Ä‘em vải vóc vá» nhà khâu vá cho xong, rồi Ä‘em sang trả cÅ©ng được.
Ngưá»i vợ nghe xong, không nói năng gì.
Hôm sau Võ Äại Ä‘i chợ, Vương bà lại sang khuyên dá»— đón má»i sang là m giúp, nà ng lại Ä‘i sang, Vương bà đem trà nước rồi, ngồi và o là m việc, đến gần trưa, nà ng đưa ra má»™t Ãt tiá»n nói vá»›i Vương bà rằng:
- Hôm nay tôi mang tiá»n sang đây, bà mua rượu vá» rồi bà con mình cùng chén.
Vương bà nói:
- á»’! Thế ra nghÄ©a lý gì, tôi má»i nà ng sang đây là m giúp, thì tôi phải má»i rượu sao lại để cho nà ng mang tiá»n sang đây mua rượu nhắm ăn uống, thì ra là m sao?
Ngưá»i đà n bà nói:
- Hôm qua tôi có nói chuyện vá»›i chồng tôi, thì chồng tôi bảo rằng đã giúp bà thì giúp cho hết sức, vì chá»— xóm giá»ng còn nhá» vả nhau nhiá»u, nên tôi má»›i xá» như váºy.
Vương bà nói:
- Äại Lang là ngưá»i tốt qúa, váºy tôi xin nháºn tấm lòng tốt, mua thêm nhiá»u rượu thức ăn, để cùng ăn uống cho vui.
Vương bà nháºn tiá»n, mua những thứ ngon là nh, ân cần má»i khuyên, sau khi ăn uống xong, rồi nà ng lại là m giúp cho đến chiá»u má»›i vá», Vương bà khéo léo tạ Æ¡n, là m cho nà ng vui vẻ.
Ngà y thứ ba, Vương bà dòm biết Võ Äại Ä‘i bán hà ng rồi, lại chạy sang ân cần đón rước là m giúp cho xong. Ngưá»i đà n bà được lòng mà nói:
- Tôi vốn định sang ngay, chả cần bà phải sang đón.
Liá»n và o trong buồng Vương bà là m giúp, theo thưá»ng lệ Vương bà lại Ä‘em quà nước má»i khuyên. Tây Môn Khánh đúng ngà y hẹn ấy, ăn mặc chải chuốt kịch sá»±, đến thăm Vương bà , Ä‘em thêm má»™t món tiá»n nữa, tá»›i nÆ¡i liá»n nói to lên rằng:
- Sao Vương bà lâu nay không thấy đến tôi?
Vương bà chợt thấy tiếng há»i, thì há»i lại:
- Ai đấy?
Tây Môn Khánh nói:
- Tôi đây!
Vương bà chạy ra cưá»i nói:
- Ô! Tôi tưởng là ai ngỠđâu Thà chá»§ Äại Quan nhân đã tá»›i, quý hóa lắm! Váºy xin má»i ngà i và o chÆ¡i, tôi đương may chiếc áo thá».
Rồi kéo tay áo Tây Môn Khánh và o buồng nói vá»›i ngưá»i đà n bà kia rằng:
- Äây là Thà chá»§ quan nhân đã giúp vải vóc cho tôi may áo.
Tây Môn Khánh thấy ngưá»i đà n bà ấy liá»n chà o. Ngưá»i đà n bà cÅ©ng vá»™i và ng ngừng tay, mà bái chà o lại. Vương bà liá»n trá» và o ngưá»i đà n bà mà nói vá»›i Tây Môn Khánh rằng:
- Lão già đã may mà được quan nhân cho vải vóc, hÆ¡n má»™t năm chưa may được, đến nay lại may mà gặp được mong nương tỠđây ra sức là m cho, tháºt là vừa khéo vừa hỹ, Äại quan nhân hãy xem thá», coi có thá»±c tay thợ giá»i không.
Tây Môn Khánh nghe lá»i, liá»n cầm xem rồi khen rằng:
- Ừ khéo tháºt! Chả biết rằng nương tá» há»c được ở đâu, mà may cắt khéo như thần tiên thế váºy?
Ngưá»i đà n bà cưá»i nói:
- Xin Äại quan nhân đừng cưá»i, chúng tôi còn vụng lắm!
Tây Môn Khánh há»i lại Vương bà :
- Dám há»i khà không phải, chẳng hay nương tá» nà y ở đâu đến?
- Äại quan nhân quên à ?
- Tôi quên là m sao?
Vương bà cưá»i nói:
- Nương tỠđây là vợ Võ Äại Lang ở khÃt vách đây hôm nỠđã là m **ng cái nạng và o đầu quan nhân có lẽ không Ä‘au chăng, mà vá»™i quên ngay được?
Ngưá»i đà n bà thẹn đỠá»ng mặt lên mà nói:
- Ngà y ná» tôi trót lỡ tay, mong rằng Äại quan nhân tha thứ.
Tây Môn Khánh đáp:
- Thôi nhắc là m chi việc nhỠấy.
Vương bà nói tiếp:
- Äại quan nhân đây là ngưá»i hòa nhã, không nhá»› lâu đâu, thá»±c là ngưá»i tốt.
Tây Môn Khánh nói:
- Trước kia tôi không biết ra, nà ng là vợ cá»§a Äại Lang vốn là ngưá»i là m ăn, bán hà ng ngoà i phố, đối vá»›i má»i ngưá»i lá»›n nhá» Ä‘á»u hòa thuáºn tốt nết, thá»±c là khó lấy được má»™t ngưá»i chồng như thế.
Vương bà đón lá»i ngay:
- Vương tá» lấy được Äại Lang, khi cần đến việc gì, Äại Lang cÅ©ng chiá»u chuá»™ng thân yêu lắm.
Ngưá»i đà n bà ra chiá»u chán ngán nói luôn:
- á»i chà ! Là m gì đồ vô dụng ấy! Xin Äại quan nhân chá»› chê cưá»i!
Tây Môn Khánh nói lại:
- Nương tá» lầm rồi, ngưá»i xưa đã dạy: Má»m nhÅ©n là cái gốc láºp thân, cương ngạnh chỉ gây mầm tai vạ, Äại Lang cá»§a nương tá» là nh hiá»n như thế, là để phúc đức vá» sau, chả là hay lắm ư?
Vương bà đón luôn:
- Phải, phải, quan nhân dạy đúng.
Tây Môn Khánh tán tụng láo một hồi, rồi ngồi xuống ghế, đối diện với nà ng.
Vương bà nói chuyện:
- Nương tá»! Có biết đến vị quan nhân nà y chăng?
Ngưá»i đà n bà nói:
- Có được đi đến đâu mà biết!
Vương bà khoe:
- Äại quan nhân đây là má»™t tay tà i chá»§ huyện ta, thưá»ng Ä‘i lại vá»›i Quan Lá»›n Tri Huyện, nên gá»i là Tây Môn Äại quan nhân, mở hiệu thuốc ở trước cá»a, nhà già u có, nà o tiá»n nhiá»u hÆ¡n sao Bắc đẩu, thóc lắm hÆ¡n lúa Trần Thương, nà o ngá»c, và ng, châu báu, không thiếu thứ gì, thá»±c là triệu phú.
Ngưá»i đà n bà cúi đầu xuống khâu may. Tây Môn Khánh thấy Phan Kim Liên con ngưá»i tình tứ, bụng đã mừng thầm. Vương bà đi rót hai chén trà , dâng má»™t chén má»i Tây Môn Khánh, và dâng má»™t chén má»i Kim Liên mà nói:
- Nương tá» hãy cùng Äại quan nhân đây uống trà cho vui.
Rồi thấy ngưá»i đà n bà không e thẹn gì, Vương bà lấy bà n tay ra hiệu bảo ngầm vá»›i Tây Môn Khánh biết, việc đã thắng năm phần. Rồi Vương bà lại nói:
- Nếu Äại quan nhân không tá»›i, thì già nầy không dám đến má»i thá»±c má»™t là Trá»i đã xếp lại, hai là đến được vừa lúc, ngưá»i ta thưá»ng nói rằng: Má»™t khách chả nên phiá»n hai chá»§, đã Äại quan nhân xuất tiá»n lại quý nương tá» xuất lá»±c, may mắn cho thân già , nay quan nhân là m chá»§ cho, để xin mởi nương tá» cùng uống rượu mừng cho tôi thì quý lắm.
Tây Môn Khánh đáp:
- Vâng, đây là chút tiá»n bà mua rượu vỠđây cho tôi.
Ngưá»i đà n bà nói:
- Thế thì phiá»n Äại quan nhân quá.
Miệng tuy nói, nhưng vẫn ngồi là m, Vương bà lấy tiá»n mua rượu ngưá»i đà n bà không đứng dáºy Ä‘i. Vương bà ra cá»a lại nói:
- Xin phiá»n nương tỠở nhà ngồi tiếp chuyện Äại quan nhân, để tôi Ä‘i má»™t lúc.
Ngưá»i đà n bà nói:
- ÄÆ°á»£c bà cứ Ä‘i.
Không đứng dáºy vá», Ä‘á»u tá» ra tình ý vá»›i nhau lúc ấy.
Bấy giá» Tây Môn Khánh đối mặt nhìn ngưá»i đà n bà , cÅ©ng thấy liếc trá»™m lại mình, đã biết ưng ý bảy tám phần rồi váºy, má»›i lá»±a lá»i nói chuyện gần xa... Chẳng bao lâu Vương bà mua thịt rượu ngon là nh vá» má»›i sá»a soạn bà y ra để ăn uống, và bảo ngưá»i đà n bà nghỉ tay, để bồi tiếp Äại quan nhân. Ngưá»i đà n bà nói:
- Lão bà hãy tiếp Äại quan nhân tôi đâu dám thế.
Nhưng vẫn không ngừng tay đứng dáºy vá», Vương bà nói:
- ChÃnh bữa rượu nà y để thù lao nương tá», sao lại chối từ.
Vương bà bà y biện xong, rồi ba ngưá»i cùng ngồi uống rượu. Tây Môn Khánh đưa chén rượu lên nói:
- Xin nương tỠuống cạn chén nà y.
Ngưá»i đà n bà nói:
- Äa tạ háºu ý cá»§a Äại quan nhân.
Vương bà nói:
- Lão đây biết nương tỠuống rượu được hãy xin uống cạn cho mấy chén nà y.
Tây Môn Khánh lại nói:
- Lão bà thay tôi má»i nương tá» giúp.
Vương bà lại má»i khuyên, ngưá»i đà n bà uống má»™t lúc luôn ba tuần rượu. Vương bà chạy Ä‘i hâm rượu nóng lại.
Tây Môn Khánh nói:
- Dám há»i khà không phải, chẳng hay nương tá» năm nay chừng mấy thanh xuân?
Ngưá»i đà n bà nói:
- Tôi vừa 23 tuổi.
- Như váºy tôi hÆ¡n 5 tuổi.
- Dạ, quan nhân Ä‘em trá»i đỠđất là m chi!
Vương bà chạy lại nói:
- Nương tỠđây là ngưá»i giá»i lắm, nà o phải may khâu mà thôi, còn thuá»™c là u chữ nghÄ©a.
Tây Môn Khánh nói:
- Kể ra thì buồn lắm, chỉ tiếc cho tôi, pháºn má»ng không tìm được ngưá»i nà o như nương tỠđây.
Vương bà nói:
- Ngưá»i vợ cả cá»§a Äại quan nhân chắc là hay lắm?
- Khá»i phải nói, ngưá»i vợ trước cá»§a tôi còn sống, thì đâu đến ná»—i cá»a nhà bê bối như ngà y nay, đến nay trong nhà sáu bảy miệng ăn, mà chả là m được nên việc gì cả.
Ngưá»i đà n bà há»i:
- Chẳng hay vợ trước cá»§a Äại quan nhân đã mất bao lâu?
- Giấu gì nương tá», vợ trước cá»§a tôi, vốn con nhà nghèo, cho nên việc gì là m cÅ©ng thạo, giúp nên cÆ¡ nghiệp cho tôi, chẳng may mất Ä‘i đã được ba năm, khiến tôi bấy lâu công việc bê trá»…, thất Ä‘iên bát đảo cả ngưá»i, cho nên có Ä‘i đâu được, chỉ ở nhà lo liệu không xong.
Vương bà nói:
- Nói cho đúng ra thì xin Äại quan nhân đừng giáºn, vợ trước cá»§a ngà i đâu bằng Võ Äại nương đây, khéo từ việc may vá.
Tây Môn Khánh nói:
- Vợ trước của tôi thì kém phần lịch sự như nương tỠthực.
Vương bà lại há»i:
- Äại quan nhân có nuôi cô nà o ở phố đông kia mà không cho già nầy ăn uống vá»›i.
Tây Môn Khánh đáp:
- À cô Trương TÃch, vốn con hát tầm thưá»ng, nên tôi đâu có thiết, đó là y muốn theo tôi.
Vương bà lại nói:
- Váºy quan nhân vá»›i Lý Kiá»u ở vá»›i nhau đã bao lâu?
- Cô ấy hiện ở nhà , giả thỠđược như nương tỠđây, thì cũng cho là m vợ cái con cột rồi.
Vương bà lại nói:
- Nếu có má»™t ngưá»i nà o như là nương tá», tôi đến mách cho, liệu có lấy là m vợ cả được không?
- Cha mẹ tôi đã mất, thì tôi tự chủ, có ai ngăn cản và o đấy.
Vương bà nói:
- Rồi tôi sẽ kiếm quan nhân má»™t ngưá»i vừa ý muốn.
- Cám ơn Vương bà , tôi chỉ ngại vợ chồng không tốt số mà thôi.
Bấy giá» Tây Môn Khánh chuyện vá»›i Vương bà kẻ tung ngưá»i hứng vá»›i nhau má»™t hồi.
Vương bà nói:
- ÄÆ°Æ¡ng thÃch uống rượu, mà bầu đã cạn rồi, để tôi Ä‘i mua má»™t bầu rượu nữa nhá?
Tây Môn Khánh nói:
- Trong khăn gói tôi còn 5 lạng bạc đấy, xin dưa cho Vương bà mua rượu vỠđây.
Vương bà nháºn lấy, tạ lại mấy lá»i, rồi thấy hai ngưá»i ý tứ đã ăn nhau có rượu ngon.
Ngưá»i đà n bà đáp:
- Thôi mua nữa là m chi, xin cho thế là đủ.
Nhưng nói thế thôi, chứ không chối hẳn.
Vương bà ra khá»i cá»a, lấy dây buá»™c cá»a lại, ra ngoà i đưá»ng xa ngồi chÆ¡i. Bấy giá» Tây Môn Khánh ở trong phòng vá»›i Kim Liên, liá»n rót rượu khuyên má»i, rồi lá»±a tay áo là m rÆ¡i chiếc đũa xuống đất, lại xuống ngay ở chá»— dưới chân nà ng, chà ng má»›i vá»™i cúi mình xuống nhặt, thấy hai gót chân nà ng trắng nhá», chiếc đũa ngay đấy, chà ng không nhặt đũa, lại thò tay nắm gót chân nà ng má»™t cái.
Ngưá»i đà n bà cưá»i nói:
- Quan nhân sao lại như váºy?
Tây Môn Khánh bèn quỳ xuống nói:
- Mong nương tỠthương đến tôi đây!
Ngưá»i đà n bà liá»n nâng Tây Môn Khánh lên, tỠý bằng lòng. Thế rồi hai ngưá»i và o phòng Vương bà cởi xiêm lá»™t áo, vấy cuá»™c mây mưa...
Sau khi tan cuá»™c sá»a soạn áo xiêm, thì Vương bà đẩy cá»a bước và o, giáºn nói:
- Hai ngưá»i giở trò gì thế?
Tây Môn Khánh và ngưá»i đà n bà nom thấy cả kinh!
Vương bà nói:
- Chao ôi! Chao ôi! Tôi má»i chị đến đây may áo mà chị lại vụng trá»™m tình yêu, Võ Äại biết đến, thì ta liên lụy, bất nhược ta Ä‘i bảo trước bây giá».
Nói xong chạy ra. Ngưá»i đà n bà mặc quần xong rồi nói:
- Xin bà bá»›t giáºn.
Tây Môn Khánh cũng rằng:
- Xin bà nói khẽ cho.
Vương bà cưá»i nói:
- Nếu muốn ta tha các ngưá»i, thì phải theo má»™t Ä‘iá»u kiện.
Ngưá»i đà n bà nói:
- Chả cứ má»™t Ä‘iá»u kiện, mưá»i Ä‘iá»u tôi cÅ©ng vâng theo.
Vương bà nói:
- Bắt đầu từ nay trở Ä‘i, nà ng phải dấu trá»™m Võ Äại mà sang đây vá»›i Äại quan nhân, không được phụ lá»i, thì ta má»›i thôi, nếu má»™t ngà y không sang, thì ta bảo vá»›i Võ Äại.
Ngưá»i đà n bà ấy y lá»i.
Vương bà lại nói:
- Tây Môn Khánh quan nhân, ngà i chá»› để lão già nói lắm. Công việc mưá»i phần đã xong hứa cho những cái gì, không được thất tÃn, nếu ngưá»i phụ ta, thì ta mách Võ Äại.
Tây Môn Khánh nói:
- Vương bà yên tâm, tôi không bao giá» thất tÃn.
Rồi ba ngưá»i lại ngồi uống rượu vá»›i nhau và i chén nữa, thì đã xế chiá»u. Ngưá»i đà n bà nói:
- Võ Äại sắp vá» rồi, tôi xin vỠđây.
Rồi ra đằng cá»a sau, cuốn mà nh lên, thì Võ Äại vừa vá».
Bấy giỠVương bà bảo Tây Môn Khánh rằng:
- Thá»§ Ä‘oạn giá»i không?
- Xin bái phục Vương bà rồi. Tôi vỠnhà đem và ng đến cho bà đây, và đem những thứ gì đã hứa.
- Tôi xin trong bóng cỠtinh, tấu khúc khải hoà n đây.
Tây Môn Khánh cưá»i rồi Ä‘i.
Từ đó vợ Võ Äại cứ hằng ngà y, vắng chồng, liá»n Ä‘i lẻn lối sau, sang nhà cùng vá»›i Tây Môn Khánh ở trong phòng ân ái, tình ý vá»›i nhau gắn chặt keo sÆ¡n. Thế rồi tiếng là nh đồn xa, tiếng dữ đồn xa, chỉ chừng ná»a tháng xóm giá»ng hà ng phố Ä‘á»u biết chuyện nà y, chỉ có Võ Äại là không biết.
Bấy giá» hà ng huyện có má»™t cáºu bé, chừng mưá»i lăm mưá»i sáu tuổi, vốn há» Kiá»u, nhân vì theo hầu binh lÃnh từ Váºn Châu đến ở, nên gá»i Váºn Kha, trong nhà còn bố già , cáºu bé ấy tinh ranh, chỉ Ä‘em những hoa quả bán cho các quán rượu ở trước huyện để sinh sống, thưá»ng bán chịu hà ng cho Tây Môn Khánh. Ngà y kia có má»™t dà nh quả tuyết lê, Ä‘em đến phố tìm Tây Môn Khánh, không gặp sau có lẻ mau miệng bảo rằng:
- Váºn Kha! Mầy muốn tìm hắn, thì ta chỉ cho má»™t chá»— mà tìm.
Váºn Kha nói:
- Chú Æ¡i! Là m Æ¡n bảo cho tôi biết hắn ở đâu để tôi bán lấy và i chục tiá»n vá» nuôi sống cha già thì tôi cảm Æ¡n lắm!
Ngưá»i nhanh miệng ấy nói:
- Tây Môn Khánh bây giỠđã ôm ấp vợ Võ Äại bán bánh chưng hằng ngà y ở trong buồng Vương bà ở phố Tá» Thạch, hắn ở trong ấy, chú mầy trẻ con, cứ và o đấy chẳng ngại gì.
Váºn Kha nghe nói tạ Æ¡n ngưá»i ấy, rồi ranh con Ä‘em cái rà nh quả Ä‘i đến phố Tá» Thạch, và o thẳng trong phòng trà , thì gặp ngay Vương bà ngồi ở chõng ngoà i, Váºn Kha bá» dà nh quả xuống chà o há»i.
Vương bà nói:
- Váºn Kha! Mà y đến đây có việc gì?
- Tôi muốn tìm Äại quan nhân để xin tiá»n tiêu!
- Äại quan nhân nà o?
- Bà còn lạ gì ông ấy, tôi chỉ há»i ông ấy,chứ còn há»i ông nà o nữa?
- Äà nh rằng ông ấy nhưng cÅ©ng phải có há» tên má»›i được chứ?
- Phải, hỠcó hai chữ ấy mà .
- Hai chữ gì?
- Bà còn há»i đùa mãi, tôi muốn tìm Tây Môn Khánh quan nhân chứ còn ai nữa?
Nói xong chạy thộc và o trong nhà , Vương bà nắm lại mà mắng rằng:
- Ranh con Ä‘i đâu thế, nhà ngưá»i tà có buồng trong nhà ngoà i, lại có chá»§ mà dám tá»± tiện và o được.
- Tôi tìm ông Tây Môn Khánh ra đây, bà còn giấu mãi.
- Ranh con, là m gì có Tây Môn Khánh ở đây?
- Không nên ăn cả má»™t mình như thế, phải để phần cho tôi má»™t chút má»›i được. Ngưá»i ta lại không biết rồi hay sao?
Vương bà quát ầm lên mắng rằng:
- Khỉ con, biết cái gì mà biết... ?
- á»i chao ôi! Lại còn giấu voi ruá»™ng mạ mãi, tôi nói bây giá», chỉ sợ anh hà ng bánh biết thì khốn đấy.
Vương bà lại cà ng nổi giáºn đùng đùng quát mắng lên rằng:
- Ranh con mà y ở đâu đến đây mà nói láo thế?
Váºn Kha cưá»i nhạt mà rằng:
- Tôi đây là ranh con, thì bà cũng là bợm già chứ gì?
Vương bà cà ng tức giáºn, nắm lấy Váºn Kha toan đánh cho mấy cái tát. Váºn Kha kêu lên rằng:
- Sao bà lại được đánh tôi.
Vương bà nói:
- Mà y kêu to bà đánh bây giá».
Nói rồi đánh cho mấy cái tát tai.
- Ã, con sá»m già dám đánh ta.
Vương bà liá»n tát luôn mấy cái nữa, lại hắt cả dà nh quả cá»§a Váºn Kha ra phố, và cố Ä‘uổi ra ngoà i.
Váºn Kha vừa khóc, vừa chá»i, vừa chạy vừa lúi húi nhặt hoa qá»§a bá» và o dà nh, rồi chá»i mà nói rằng:
- ÄÆ°á»£c rồi, tao bảo cho mà y, mà y giấu được tao, thì tao đã có ngưá»i khác trị lại cho mà y biết.
Nói xong liá»n xách dà nh giá» mà đi thẳng.
Lá»i bà n cá»§a Thánh Thán:
Tả Võ Nhị coi anh như cha, vốn là đặc tÃnh cá»§a hà o kiệt có chá»— hÆ¡n ngưá»i, song ta coi chẳng khó vá» việc Võ Äại coi em như con váºy. Chao ôi! Trong tình anh em đến như ngà y nay sao dá»… xá» váºy thay! Má»™t lần vì Võ Nhị đánh ngưá»i, bị lây đến anh,phải tìm nÆ¡i xa bán bánh, má»™t lần nữa Võ Nhị đã hiển đạt, như quên cả tình anh, như thế má»™t lần khiến tan nát vì ná»—i tiểu nhân và má»™t lần khiến tan nát vá» lối quân tá» váºy.
Hỡi Æ¡i! Tan nát vá» thói tiểu nhân, lá»—i vì thô bỉ, còn có thể cứu lại! Tan nát vá» lối quân tá», lá»—i vì giả dối, không thể cứu lại, lá»—i vì Tiểu nhân do trong lòng thô bỉ, mà ngoà i không đến ná»—i giả dối, còn có thể Ä‘em giáo hóa cá»§a thánh vương mà dạy lại. Lá»—i vì Quân tá», do sá»± giả dối bên trong lòng cÅ©ng thô bỉ mà thôi, thì không còn Ä‘em giáo hóa thánh vương mà dạy nổi? Cho nên Võ Nhị coi anh như cha, vốn đạo cá»§a ngưá»i há»c vấn, Võ Äại coi em như con, vốn là cá»§a ngưá»i sẵn tÃnh trá»i, do sá»± há»c vấn mà thá» anh như cha được như Võ Nhị ngưá»i ta còn có thể bắt chước. Do tÃnh trá»i mà coi em như con được như Võ Äại, khó mà bắt chước được như thế? Cho nên tác giả tả Võ Nhị, để cứu lại cái thô bỉ cá»§a tiểu nhân, tả Võ Äại, để cứu lại cái giả dối cá»§a quân tá». Hỡi Æ¡i! Trong tình anh em, má»™t gốc sinh ra tất phải yêu nhau vốn sẵn tÃnh trá»i, há»c vấn cÅ©ng đến như thế váºy bất đắc dÄ© phải bá» há»c vấn như tiểu nhân kia, theo sẵn tÃnh trá»i mà xá», dù cho quân tá» cÅ©ng không khá»i tÃnh trá»i.
Hồi trên tả Võ Nhị đả hổ, chuyển rừng động núi, khiến ngưá»i khiếp sợ. Hồi nà y tả Võ Nhị gặp chị dâu, đà o non liá»…u yếu, khiến ngưá»i mê say, ta từng thấy sau khi múa Ä‘ao rồi thổi sáo ngâm thÆ¡. Sau khi chém giết, uống rượu vui vầy, sao mà Thi Âm khéo tiếp tay tả ra như váºy?
Tả Tây Môn Khánh mấy phen xoay chuyển, khéo vá» cứu thế, khéo vỠđổi thay, khéo vá» cần gấp, khéo vá» lạnh lùng, khéo vá» thong thả, khéo vá» muốn ngay, khéo vá» phá Ä‘i, khéo vá» mượn lại, khéo vỠđón lấy, khéo vỠđẩy ra... Thá»±c là má»™t thiên gấm báºt mầu hoa, rõ ra văn tá»±!
Tả Vương bà định kế, chỉ mấy câu là đủ, xem hắn từng má»™t dư má»™t kiệt, má»™t nuốt má»™t nhả, tùy tâm gỡ ý, bà y ra năm phần Quang, trước khi bà y mưá»i phần Quang, còn đặt ra năm Ä‘iá»u kiện, thá»±c tác giả tà i nhiá»u bằng bể thế bút má»±c như sóng lên trà o xuống, diá»…n xuất không cùng!
Suốt hồi tả Tây Môn Khánh muốn gian dâm, chá»— chá»— Ä‘á»u và o trong tay bợm Già thao túng, miêu tả ra má»™t lÅ© tiểu nhân, chỉ cùng má»™t việc, lại Ä‘á»u theo sở thÃch riêng nhau, kẻ tiá»n tà i ngưá»i sắc đẹp, thá»±c là đáng ghét và đáng cưá»i, ta thưá»ng dáºy sá»›m mở cá»a nom ra đưá»ng, thiết nghÄ© biết bao kẻ ruổi rong xe ngá»±a chẳng ai vì má»™t nếp sống riêng, nay Ä‘á»c đến hồi nà y mà cưá»i cho sá»± thế.
Tà i sản của ga_kho
23-08-2008, 06:01 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
Hồi 24
Bà y mưu gian, bợm già dỗ khách;
Ham tình dục, gái ** giết chồng.
Khi đó Váºn Kha tức giáºn xách giá» Ä‘i thẳng tá»›i chá»— Võ Äại bán hà ng. Vừa Ä‘i tá»›i nÆ¡i thấy Võ Äại gánh hà ng ở phố kia, má»›i lại gần kiếm chuyện há»i đùa rằng:
- Lâu nay không gặp Äại Lang, sao dạo nà y béo thế?
Võ Äại nói:
- Xưa nay ta vẫn bình dạng như thế nà y có gì là m béo?
- Hôm ná» ta vẫn tìm lúa ngô mà không đâu có, ngưá»i ta nói nhà Äại Lang có.
- Nhà ta không nuôi ngan vịt, là m gì có thứ ấy?
- Nhà ông không có nuôi ngan vịt, thì ông được vợ để cho ăn được béo thế kia?
Võ Äại mắng rằng:
- Äồ khỉ nà y, vợ tao không Ä‘i chim chuá»™t vá»›i ai, sao mà y dám bảo tao là vịt?
- Phải, vợ ông không chim trai, nhưng có trai chim vợ ông đấy.
Võ Äại lại há»i rằng:
- Ai đấy! Chú nói anh nghe, anh có biết gì đâu?
Váºn Kha nói:
- Tôi nói đùa thế thôi, nhưng có nói ra thực thì cũng ngại, chả lẽ vợ ông như thế mà ông lại không biết hay sao?
Võ Äại nói:
- Chú bảo thực cho anh, tôi xin biếu chú mươi cái bánh.
- Thôi, không cần đến bánh chưng, có muốn há»i đến ai, thì má»i tôi và o quán uống và i chén rượu, tôi nói khẽ mà nghe.
- ÄÆ°á»£c, chú muốn uống rượu, thì theo tôi và o hà ng.
Võ Äại quảy gánh cùng Váºn Kha và o má»™t quán hà ng. Khi đặt gánh xuống và o hà ng hai ngưá»i cùng ngồi, Võ Äại lấy rượu thịt, và bóc má»™t và i chiếc bánh chưng, rồi má»i Váºn Kha.
Váºn Kha nói:
- Rượu uống Ãt thôi, lấy thêm thịt ăn thì tốt.
Võ Äại bảo Váºn Kha:
- Chú nói cho tôi biết đi?
- Việc nà y không thể vội, đợi tôi ăn uống xong đã.
Sau khi ăn xong, Võ Äại há»i, thì Váºn Kha nói cho hay rằng:
- Vừa rồi, tôi Ä‘em má»™t giá» quả tuyết lê, tìm Tây Môn Khánh để đòi tiá»n, mà tìm y không thấy, có ngưá»i bảo ở trong buồng Vương bà , cùng vá»›i vợ Võ Äại dan dÃu bấy lâu, tôi má»›i đến đấy cốt để kiếm y mà há»i tiá»n nợ, không may bị mụ Vương bà chó má ấy, không cho và o buồng tìm, rồi sinh sá»± lôi thôi mụ tát tôi mấy cái, má»›i tức bá»±c mà tìm đến Äại Lang, nếu lúc nãy không kiếm má»™t và i câu nói khÃch thì ông đâu có chịu há»i tôi.
- Có thực thế ư?
- Tôi bảo ông là vịt, để cho hai đứa nói vui sướng với nhau mà ! Tôi nói thực, ông cứ đến buồng Vương bà , xem thực hay giả?
- Tôi có biết đâu, vợ tôi vẫn nói là sang Vương bà khâu vá, khi vá» thấy má á»ng hồng, tôi đã hÆ¡i nghi, ai ngá» lại thế, bây giá» tôi gá»i hà ng đây, để Ä‘i bắt gian phu dâm phụ có nên chăng?
- Ông già cả mà không hiểu biết, con mụ chó Vương bà nó ghê gá»›m lắm, là m sao ông dám ra tay, nó ba ngưá»i ám hiệu cho nhau, như ông đến nó nom thấy, thì há» lẩn ngay thoát được, mà Tây Môn Khánh lại thằng côn đồ, nó đánh cho ông mươi cái, thì nguy nếu có kiện thưa, nó có tiá»n có thế, mà ông má»™t mình ở đây, thì là m sao, có thể nó giết ông cho khá»i mang tiếng.
Võ Äại nghe nói, liá»n bảo rằng:
- Phải, chú nói đúng, váºy là m thế nà o?
- Tôi bị con mụ Vương bà chó má ấy đánh còn tức giáºn đây, hôm nay có lẽ chúng tan rồi, phải rình ngà y mai má»›i được. Váºy chiá»u nay ông có vá» nhà , thì cứ như má»i ngà y, đừng nói năng gì và lá»™ ra nghi hoặc tức tối, rồi ngà y mai là m Ãt hà ng thôi, quảy ra chợ bán, tôi ở ngõ hẻm đợi ông, ông đặt gánh hà ng ở đó, tôi tá»›i, tôi đến khiêu khÃch mụ già , cho nó đánh tôi, tôi là m cho giá» quả rÆ¡i ra, ông chạy giả vá» can rồi nhặt há»™, khi ấy, tôi nắm lấy mụ già sinh sá»±, thì ông chạy thá»™c và o buồng mà bắt lấy gian dâm phụ, kế ấy thế nà o?
- Hay quá! Thế má»›i thá»±c là anh em, tôi có Ãt tiá»n đãi chú mang vá» mua gạo, sáng mai cÆ¡m nước xong, đến phổ Tá» Thạch đợi tôi để là m việc ấy.
Váºn Kha nháºn tiá»n và mấy cái bánh rồi vá», Võ Äại trả tiá»n rượu, Ä‘i bán bánh má»™t lúc nữa vá» nhà . Nói đến vợ Võ Äại bấy lâu nay khinh miệt chồng, thì cÅ©ng biết rằng không phải, nay đã khá hÆ¡n trước Ãt nhiá»u, khi thấy Võ Äại vá», cÅ©ng vui vẻ như má»i ngà y, thấy chồng có dáng uống rượu thì há»i rằng:
- Äại Lang hôm nay uống rượu ở đâu hẳn?
- Có, gặp mấy ngưá»i quen uống ở hà ng mấy chén vá»›i nhau thôi.
Ngưá»i vợ lại bà y rượu cÆ¡m cùng chồng ăn uống, đêm hôm ấy Võ Äại không giở đến việc nghi ngá».
Sáng ra Võ Äại chỉ là m Ãt bánh, rồi gánh Ä‘i bán, ngưá»i vợ bấy lâu chỉ mải mê vá»›i trai, có biết đâu là m Ãt hay nhiá»u, đợi chồng Ä‘i khá»i, lại lẻn cá»a sau sang buồng bợm già để đợi tình nhân.
Võ Äại quảy gánh ra ngõ hẻm, đón Váºn Kha rồi há»i:
- Thế nà o, chú thấy nó đến chưa?
- Nó chưa đến, ông hãy đi bán hà ng một lát đã. Rồi ông đến bên tả ngõ hẻm nà y đợi tôi.
Võ Äại quảy hà ng Ä‘i bán má»™t lúc, rồi trở lại; Váºn Kha bảo Võ Äại:
- Bây giỠchúng nói với nhau rồi, để tôi mang giỠquả đến khiêu chiến Vương bà , rồi thi hà nh kế.
Võ Äại y lá»i gánh hà ng gá»i má»™t chá»—, rồi ra rình ở má»™t nÆ¡i.
Váºn Kha Ä‘em giỠđến hà ng Vương bà rồi mắng rằng:
- Con mụ già chó má kia! Sao hôm qua mà y đánh tao.
Vương bà chợt thấy Váºn Kha lại đến mắng chá»i, liá»n uất khà xông lên, chạy ra nắm lấy Váºn Kha mà đánh, mắng luôn:
- Ranh con! Tao vá»›i mà y không có chuyện gì, sao lại cứ đến đây chá»i bởi?
- Tao chá»i mà y là đồ sá»m già vá»›i tÃnh chó má đấy!
Vương bà tức quá nắm lấy mà đánh, là m Váºn Kha tung cái giá» ra, rồi Váºn Kha kêu to lên. Hai bên ẩu đả nhau ấm ỹ, thì chợt thấy Võ Äại sắn quần áo ở đâu chạy thẳng và o buồng. Vương bà định bá» ranh con ra, để chạy lại ngăn Võ Äại, nhưng ranh con nắm chặt lấy không buông, Vương bà chỉ còn cách kêu lên "Võ Äại đến ", là m cho ngưá»i vợ nghe thấy vá»™i và ng chạy ra đóng chặt cá»a lại. Tây Môn Khánh chui xuống gầm giưá»ng để trốn.
Võ Äại đấm phá cá»a buồng không nổi, miệng kêu gà o lên "Gian phu dâm phụ". ..Ngưá»i vợ nói ra:
- Bấy lâu múa mỠkhoe tà i, bây giỠmới biết là đồ hổ giấy, ai sợ chi ngươi!
Ngưá»i vợ nói câu nà y, có ý bảo Tây Môn Khánh ra đánh Võ Äại, cướp đưá»ng mà chạy. Tây Môn Khánh nằm ở gầm giưá»ng nghe chị chà ng nói, thì hiểu ý ngay, liá»n đâm choà ng chạy ra mở tung cánh cá»a mà nói rằng:
- Äứa nà o dám đánh ta?
Võ Äại thấy váºy, vừa toan nắm lấy Tây Môn Khánh, thì bị Tây Môn Khánh giÆ¡ chân trái đá cho má»™t cái và o bụng, ngã láºt ra đằng sau, rồi rảo bước chạy cút thẳng má»™t mạch vá» nhà .
Váºn Kha thấy Võ Äại bị ngã, Tây Môn Khánh chạy mất, bèn bá» Vương bà mà chạy nốt. Bấy giá» phố sá đổ ra xem, thì thấy Tây Môn Khánh đã trốn rồi, nên không ai nói năng gì đến nữa. Vương bà thấy Váºn Kha buông tha ra, liá»n chạy và o trong buồng, thấy Võ Äại mồm mép chảy máu ra lênh láng, mà nét mặt xám hẳn lại, liá»n gá»i chị chà ng kia ra lấy nước lạnh rá»a sạch, rồi vá»±c theo ngõ hẻm vá» nhà , đưa lên gác nằm đó.
Ngà y hôm sau Tây Môn Khánh dò là tin tức, thấy không động chạm gì thưa kiện, thì lại Ä‘iá»m nhiên Ä‘i lại như cÅ©. Còn Võ Äại thì má»™t mình ốm Ä‘au nằm ở trên giưá»ng, tá»›i bốn năm ngà y vẫn chưa dáºy được, nước uống không có nước, mà vợ không thèm đếm x**** đến, chỉ sáng nà o cÅ©ng phấn sáp chỉnh đốn quần áo Ä‘i mãi đến chiá»u, khi vá» thì lại hai má đỠhồng, rõ ra má»™t tuồng dâm đãng. Võ Äại thấy váºy thì cay đắng trong lòng, mà không biết là m sao được.
Má»™t hôm chà ng gá»i vợ đến mà bảo rằng:
- Công chuyện cá»§a các ngươi là m ta biết cả rồi, ta định bắt đứa gian tặc kia, ai ngá» ngươi lại hùa vá»›i nó mà đánh ta sống giở chết giở thế nà y, mà ngươi cứ hú hà vui đùa vá»›i nhau. Ta ngà y nay dẫu chết cÅ©ng không là m gì, song còn em ta là Võ Nhị, thì các ngươi đã biết, nó không phải tay vừa, nếu nay mai nó vỠđây, tất sinh sá»± lôi thôi, không thể nà o im được. Váºy các ngươi tá» tế trông nom cho ta, thì khi hắn vá» ta sẽ ngÆ¡ cho, bằng không thì bấy giá» ta sẽ liệu.
Chị chà ng nghe váºy không nói năng chi cả, cứ lẳng lặng Ä‘i sang bên cạnh mà thuáºt lại cho Vương bà , Tây Môn Khánh biết.
Tây Môn Khánh nghe váºy thì dáºm chân xuống đất mà kêu lên rằng:
- Trá»i Æ¡i, nếu váºy thì biết là m thế nà o? Ta phải biết rằng Võ Äô Äầu đánh hổ núi Cảnh Dương là má»™t tay đệ nhất hảo hán ở Huyện Thanh Hà , nếu mình chạm vÃa vá»›i lão ấy thì còn sống thế nà o được? Cái ân ái cá»§a đôi ta đến quãng nà y thá»±c là khó nghÄ©, không lẽ nà o cho đà nh. Váºy còn biết là m sao cho được?
Vương bà nghe nói thì cưá»i nhạt mà rằng:
- Tôi chưa từng thấy má»™t ngưá»i đẩy thuyá»n như tôi đây còn chưa sợ, mà má»™t ngưá»i cầm lái như cáºu đã cuống chân tay như thế bao giá»... !
Tôi thực là là m một thằng con trai, nhưng đến những lúc nà y thì thực không có cách gì gỡ cho ra được, chẳng hay bà có kế gì không?
- Các ngưá»i định là m vợ chồng lâu hay là m vợ chồng ngắn?
- Thế nà o là vợ chồng lâu, thế nà o là vợ chồng ngắn?
- Nếu là m vợ chồng ngắn thì bắt đầu từ hôm nay hãy rẽ duyên Ä‘i đôi ngả, đợi khi Võ Äại yếu dáºy sẽ nói lại vá»›i hắn, thì Võ Nhị vỠđây tất cÅ©ng im chuyện rồi sau nà y nếu khi Võ Nhị có Ä‘i việc quan đâu thì bấy giá» lại xum há»p cùng nhau, thế là gá»n nhất. Bằng muốn là m vợ chồng lâu mà cùng nhau sống mãi mãi không còn sợ đến Ä‘iá»u chi, thì tôi có má»™t kế sách nà y, nhưng cÅ©ng khó lòng bảo cho các ngưá»i được.
- Vâng, xin bà hết sức che chở mà bảo cho chúng tôi lấy cách lâu dà i với nhau.
- Cái kế sách nà y cần dùng đến má»™t váºt, giá má»i nhà thì không có, nhưng giá»i xui khiến váºy nhà cáºu lại sẵn rồi.
- Cần có váºt gì, hay là bà bảo tôi khoét mắt đưa cho bà chăng?
- Hiện bây giá» lão ấy đương Ä‘au yếu ta nên thừa cÆ¡ mÃ
hạ thá»§ ngay má»›i được. Cáºu vá» lấy má»™t miếng tì sương Ä‘em đến đây cho nương tá» mua má»™t liá»u thuốc Ä‘au bụng vá» cho lão uống, đến khi chết rồi thì ta Ä‘em đốt Ä‘i thế là hết tÃch. Sau nà y Võ Nhị có vỠđến đây thì chị dâu vá»›i em chồng có phép nà o mà tra há»i được, bấy giá» cÅ©ng đà nh chịu thôi chứ gì? Äoạn rồi ta cứ Ä‘i lại kÃn đáo vá»›i nhau, đợi khi hết tang thì sẽ cưới vá», như thế há không phải má»™t kế trăm năm bá»n vững hay sao?
- Bà ôi! Nếu váºy thì tá»™i nghiệp lắm! Nhưng mà không là m thế nà o cÅ©ng được.
- Cáºu phải biết rằng: Giẫy cá» phải trừ gốc, nếu không cẩn tháºn thì tất là khổ vá» sau, cáºu phải vá» mau lấy Ä‘em đến đây, để tôi bảo nương tá» hạ thá»§, rồi khi thà nh công phải Ä‘á»n Æ¡n tôi má»›i được.
Äá»™c thay tâm địa đà n bà ,
Mưu kia thế ná» chẳng qua vì tiá»n.
Xét xoi chăng hỡi Hoà ng Thiên?
Sinh chi những giống đảo Ä‘iên khổ Ä‘á»i.
Bấy giá» ma ngÅ© sắc đương ám ảnh mê hồn là m cho Tây Môn Khánh mất cả tâm thần trà tuệ, không còn trông trước trông sau chi nữa, bèn láºp tức Ä‘i mau vá» nhà mà lấy ngay thuốc độc Ä‘em đến đưa cho Vương bà .
Vương bà cầm lấy thuốc độc rồi bảo chị chà ng kia rằng:
- Vừa rồi Võ Äại bảo nà ng nên trông nom tá» tế thì sau nà y không nói vá»›i Võ Nhị nữa, váºy bây giá» nà ng nên nhân câu ấy mà là m ra mặt thương yêu hối háºn để phục dịch anh ta. Nếu anh ta có đòi uống thuốc thì nà ng pha má»™t chút tỳ sương nà y và o thuốc Ä‘au bụng mà đổ cho anh ta uống; rồi chạy lánh Ä‘i má»™t chá»—. Äến khi nà o thuốc ngấm là m cho đứt ruá»™t đứt gan mà anh ta kêu lên, thì nà ng sẽ Ä‘em chăn và o đắp kÃn cho hắn, mà phải cẩn tháºn vững và ng chá»› cho ai nghe tiếng má»›i được. Äoạn rồi Ä‘un sẵn má»™t nồi nước nóng và lấy má»™t khăn lau để đó, há»… khi anh ta chết rồi thì thất khiến phải chảy máu tươi, bấy giá» nà ng sẽ bá» chăn ra, mà lấy giẻ sấp nước nóng, lau kỹ Ä‘i má»™t lượt, rồi sau sẽ khâm liệm bá» và o áo quan mà khiêng Ä‘i thiêu hóa là xong...
Chị chà ng kia ung dung đáp rằng:
- Là m thế thì tốt lắm nhưng tay chân tôi má»m yếu, không biết rằng có thi hà nh nổi hay không?
Vương bà nói:
- Cái đó thì khó gì? Bấy giá» nà ng sẽ gá»i cá»a đây, rồi tôi sang giúp cho.
Tây Môn Khánh lấy là m đắc sách, bảo hai ngưá»i rằng:
- Các bà phải là m ăn cho cẩn tháºn, rồi sáng mai tôi sẽ đến đây xem sao?
Nói xong từ biệt mà vá». Bấy giá» Vương bà mà i tỳ sương nhá» biến ra rồi bá»c lại cẩn tháºn cho chị chà ng kia. Chị chà ng ta giắt thuốc và o mình, rồi trở vá» nhà , bèn đến chá»— Võ Äại nằm, thấy Võ Äại đã mê mệt lỠđỠnhư ngưá»i sắp chết, nà ng liá»n giả cách ra chiá»u thương xót mà khóc òa lên. Võ Äại thấy váºy, há»i rằng:
- Là m sao mà nà ng khóc?
Chị chà ng lau nước mắt đáp rằng:
- Tôi trót dại bị ngưá»i ta lừa dối để đến ná»—i chà ng phải chịu thiệt thòi như thế, thá»±c trong lòng hối háºn vô cùng. Nay tôi tìm được má»™t nÆ¡i thuốc hay, nhưng chỉ sợ chà ng còn nghi ngại, nên không dám Ä‘em vỠđưa chà ng uống.
Võ Äại rên rỉ mà rằng:
- Nếu nà ng cứu được cho ta khá»i, thì ta không còn chấp chi những chuyện trước, mà cÅ©ng không khi nà o nói vá»›i Võ Nhị. Nà ng cứ lấy thuốc vỠđây cho ta uống.
Chị chà ng nghe nói vá»™i và ng lấy Ãt tiá»n chạy sang nhà Vương bà ngồi, bảo Vương bà mua cho má»™t liá»u thuốc Ä‘au bụng, rồi xăm xăm đưa vá» cho Võ Äại xem mà nói rằng:
- Äây thứ thuốc Ä‘au ruá»™t, thầy thuốc dặn đến ná»a đêm uống, rồi lấy chăn đắp kÃn mÃt cho toát mồ hôi ra, là sáng ngà y khá»i
Võ Äại gáºt đầu khen rằng:
- Nếu váºy thì tốt lắm, đêm nay nà ng phải tỉnh ngá»§ mà cho tôi uống má»›i được.
Bấy giá» trá»i đã tối mịt, chị chà ng kia thắp ngá»n đèn lên để đó, rồi bắc nồi nước lã lên lò, rồi bá» má»™t cái khăn lay và o đó Ä‘un sẵn cho nóng. Äến đầu trống canh ba, chị chà ng bá» thuốc độc và o chén, rồi múc má»™t chén nước lã lên há»i Võ Äại lấy thuốc Ä‘au bụng mà hòa lẫn và o đó, rồi đổ cho Võ Äại uống.
Võ Äại uống được má»™t há»›p, rồi bảo vá»›i vợ rằng:
- Sao thuốc nà y khó uống quá?
Chị chà ng kia đáp rằng:
- Sao cho khá»i bệnh là hÆ¡n, cần gì khó uống.
Nói xong lại nâng chén thuốc đổ cho Võ Äại, Võ Äại vừa há mồm ra, thì chị chà ng cầm cả thuốc đổ dốc và o cuống há»ng, rồi để nằm váºt xuống đó mà vá»™i và ng đứng dáºy chạy ra. ÄÆ°á»£c má»™t lát thì Võ Äại kêu lên má»™t tiếng "Oái trá»i ôi!" rồi nói lên rằng:
- Nà ng ơi sao uống thuốc và o, lại đau ruột quá lên thế?
Chị chà ng thấy kêu như váºy, liá»n chạy đến kéo chăn lên mà đắp trùm cả đầu Ä‘uôi cho rõ kÃn.
Võ Äại lại kêu lên rằng:
- Hơi tức lắm không sao chịu được.
Chị chà ng đứng bên cạnh đáp rằng:
- Thầy thuốc dặn phải thế má»›i ra được mồ hôi. Nói Ä‘oạn lại sợ Võ Äại cá»±a dáºy, liá»n nhảy lên trên mình Võ Äại, mà giữ chặt lấy bốn đầu chăn, là m cho anh kia không sao mà cá»±a được. Võ Äại nằm trong chăn kêu lên má»™t tiếng, thở há»™c lên mấy hÆ¡i nữa, rồi ruá»™t xé gan bà o, phút chốc đã hồn vá» chÃn suối.
Thương ôi!
Vì đâu đạo nghĩa tan tà nh,
Cà ng trông thế thái nhân tình cà ng cay!
Mênh mang trá»i rá»™ng đất dầy,
Ná»™c tình giết hại xưa nay bao ngưá»i?
Căm gan muốn Ä‘áºp kêu trá»i,
Bà y chi tai mắt cho Ä‘á»i oái oăm?
Khi ấy chị chà ng đốn mạt kia mở chăn ra, thấy Võ Äại đã nằm chết ra thẳng Ä‘uá»—n, nghiến hai hà m răng là m má»™t, mà trong thất khiếu Ä‘á»u chảy máu tươi ra, nà ng liá»n nhảy xuống giưá»ng, rồi chạy xuống gác Ä‘i ra cá»a sau lên tiếng đằng hắng cho Vương bà biết.
Vương bà nghe tiếng, liá»n chạy ra há»i rằng:
- Äã xong chưa?
- Xong rồi, nhưng chân tay má»m yếu, không là m sao thi thố được.
- Có khó gì, để tôi sang giúp cho.
Nói Ä‘oạn liến xắn áo Ä‘i sang, bưng nồi nước nóng lên gác, cuốn chăn lại mà lau sạch máu me cho Võ Äại rồi khiêng xuống dưới gác, lấy áo xiêm khăn giấy mặc cho Võ Äại tá» tế, đặt lên giương nằm, lấy mảnh giấy phá»§ trên mặt, và lấy cái khăn sạch sẽ đắp lên cho chà ng. Äoạn rồi hai ngưá»i lại lên trên gác dá»n dẹp gá»n gà ng đâu đấy, rồi Vương bà trở vá» nhà yên nghỉ, chị chà ng kia vá» vÄ©nh khóc cho đến sáng. Và o khoảng đầu trống canh năm, Tây Môn Khánh đã bò đến nhà Vương bà để dò há»i tin tức, Vương bà liá»n Ä‘em đầu Ä‘uôi má»i chuyện thuáºt lại cho chà ng nghe, rồi chà ng đưa tiá»n cho Vương bà , để mua sắm quan khách cùng các đồ tống táng.
Bấy giá» Vương bà gá»i chị chà ng độc ác kia sang để bà y chuyện. Chị chà ng kia nói vá»›i Tây Môn Khánh rằng:
- Bây giá» Võ Äại đã chết rồi, còn thân tôi đây hoà n toà n trông cáºy và o cáºu cả đấy.
Tây Môn Khánh nói:
- Cái đó tất nhiên, nà ng không cần phải nói:
Vương bà nói rằng:
- Bây giá» có má»™t việc rất cần, là tên Äoà n Cầu Hà Cá»u Thúc, vốn là ngưá»i sắc sảo xưa nay, nếu lỡ ra nó biết mà nó không chịu khâm liệm cho, thì bấy giỡ sẽ là m ra sao?
Tây Môn Khánh nói:
- Việc đó để tôi bảo hắn, tất là phải nghe lá»i.
Vương bà nói:
- Nếu váºy thì cáºu phải Ä‘i ngay má»›i được.
Tây Môn Khánh nháºn lá»i rồi Ä‘i ngay. Bấy giá» trá»i đã sáng tá», Vương bà đi mua quan quách cùng các thức và ng hương Ä‘em vá» cho chị chà ng kia. Äoạn rồi phố sá đôi bên đổ đến thăm viếng, thì chị chà ng ta lại giả vá» khóc lóc, là m ra bá»™ thương xót vô cùng.
Phố sá có há»i đến bệnh táºt gì, vì sao mà chết thì chị chà ng đáp rằng:
- Chỉ vì chứng Ä‘au bụng chữa mãi không khá»i, rồi sau cà ng ngà y cà ng nặng, mà không sao cứu được nữa.
Chị chà ng nói xong, lại là m bá»™ khóc váng cả nhà lên. Äám phố sá thấy váºy, ai cÅ©ng biết là Võ Äại chết oan, song không có việc gì can thiệp đến ai, nên cÅ©ng là m ngÆ¡ mặc đó mà khuyên giải mấy câu cho xong chuyện, rồi ai vá» nhà nấy. Vương bà cho Ä‘i má»i Hà Cá»u Thúc vỠđể khâm liệm, và đón hai vị sư vỠđể là m độ vong.
Bấy giá» Hà Cá»u Thúc được tin má»i, liá»n sai bá»n đầy tá»› Ä‘i trước đến để sắp sá»a đồ đạc, rồi mình lững thững Ä‘i sau. Khi tá»›i đầu phố Tá» Thạch bá»—ng gặp Tây Môn Khánh gá»i mà bảo rằng:
- Hà Cá»u Thúc Ä‘i đâu bây giỠđấy.
Hà Cá»u Thúc đáp:
- Tôi đến khâm liệm cho Võ Äại Lang ở trong phố đây.
- Hãy đến đây tôi nói câu chuyện nà y đã.
Tây Môn Khánh nói xong, bèn dắt Cá»u Thúc và o má»™t hà ng rượu ở gần góc phố đó, rồi má»i và o nói chuyện.
Hà Cá»u Thúc chối từ rằng:
- Chúng tôi đâu dám ngồi với ngà i như thế.
Tây Môn Khánh nói:
- Cần chi Cá»u Thúc phải khiêm tốn như thế, hãy cứ ngồi đây tôi nói chuyện.
Nói Ä‘oạn hai ngưá»i cùng ngồi xuống, rồi gá»i nhà hà ng Ä‘em rượu cùng hoa quả thức ăn lên má»i Cá»u Thúc cùng uống.
Cá»u Thúc nghÄ© thầm trong bụng: "Anh chà ng nà y có ăn uống vá»›i mình bao giá», cái nà y tất lại có chuyện rắc rối gì đây?" NghÄ© Ä‘oạn hai ngưá»i cùng uống rượu vá»›i nhau.
Má»™t lát Tây Môn Khánh lấy 10 lạng bạc ra để bà n, bảo Hà Cá»u Thúc rằng:
- Cái nà y Cá»u Thúc hãy nháºn lấy cho, rồi sau đây tôi xin đưa tạ Æ¡n nữa.
Hà Cá»u Thúc chấp tay đáp rằng:
- Chúng tôi không có công lao gì, lẽ đâu nháºn tiá»n cá»§a ngà i, vả chăng ngà i có sai bảo gì, chúng tôi cÅ©ng không dám thế.
- Không, Cá»u Thúc cứ cầm lấy, rồi tôi nói chuyện.
- Vâng, xin ngà i hãy cứ nói, thế nà o chúng tôi cũng xin vâng.
- Tôi chỉ có má»™t việc là lát nữa Cá»u Thúc khâm liệm cho Võ Äại, thì Cá»u Thúc che Ä‘áºy mà kÃn đáo giúp cho, thì tôi cảm Æ¡n lắm.
- Việc ấy tầm thưá»ng lắm, có chi tôi dám nháºn tiá»n.
- Nếu không nháºn tiá»n là Cá»u Thúc không chịu giúp tôi rồi, xin cứ lấy cho.
Hà Cá»u Thúc vốn xưa nay sợ Tây Môn Khánh là tay gian hoạt, hay Ä‘i lị đám quan tư mà bắt nạt đám dân gian, nên bất đắc dÄ© phải nháºn lấy rồi cáo từ mà ra Ä‘i.
Khi bước chân ra khá»i cá»a, Tây Môn Khánh lại dặn vá»›i rằng:
- Cá»u Thúc nhá»› chá»› để tiết lá»™ má»›i được, rồi sau sẽ tạ Æ¡n. - Cá»u Thúc vâng lá»i rồi chia tay má»—i ngưá»i má»—i ngả. Hà Cá»u Thúc vừa Ä‘i vừa nghÄ© lẩm nhẩm: "Quái lạ, ta liệm cho Võ Äại, thì việc gì đến anh chà ng nà y, mà lại cho nhiá»u tiá»n như thế? Chẳng hay ở trong lại có Ä‘iá»u chi rắc rối đó chăng? "Chà ng nghÄ© váºy, thì trong bụng lấy là m nghi hoặc vô cùng, khi tá»›i trước cá»a nhà Võ Äại, đã thấy những đầy tá»› đứng đợi ở đó. Cá»u Thúc há»i rằng:
- Võ Äại chết vá» bệnh gì thế?
Lũ đầy tớ nói rằng:
- Chúng tôi thấy ngưá»i nhà nói là bị Ä‘au bụng mà chết.
Hà Cá»u Thúc nghe Ä‘oạn, vén bức rèm bước và o thấy Vương bà đón mà nói rằng:
- Sao Hà Cá»u Thúc đến cháºm thế?
Hà Cá»u Thúc đáp:
- Tôi báºn có tà việc, nên cháºm má»™t chút.
Bấy giá» vợ Võ Äại cÅ©ng giả vá» mặc áo xiêm trắng, khóc từ trong nhà mà đi ra.Hà Cá»u Thúc liá»n nói rằng:
- Thôi, nương tá» khóc là m gì nữa? Tá»™i nghiệp! Äại Lang mất thế mà tôi không biết gì cả.
Chị chà ng lại bưng vỠlên mặt mà nói rằng:
- Khốn nạn Äại Lang nhà tôi chỉ Ä‘au bụng có năm ba hôm mà thiệt mạng, thá»±c là cay đắng cho tôi lắm.
Cá»u Thúc nhìn kỹ chị chà ng má»™t lượt, rồi tá»± nói má»™t mình rằng: "Xưa nay chỉ nghe tiếng Võ Äại nương tá» là đẹp, nay má»›i biêt được rõ ngưá»i như thế, cái mưá»i lạng bạc cá»§a anh chà ng Tây Môn Khánh nầy, tất là có duyên cá»› chi đây!" NghÄ© Ä‘oạn chạy và o chá»— xác Võ Äại nằm, cất cà nh phan lên, mở tá» giấy phá»§ mặt ra, rồi dùng hai con mắt thần trong suốt như bảo ngá»c, mà định tình nhìn kỹ và o mặt Võ Äại. Äoạn rồi bá»—ng dưng kêu lên má»™t tiếng ngã váºt ra đằng sau, miệng há»™c máu ra; năm đầu ngón tay tÃm lại, nét mặt tái nhợt Ä‘i, mà hai con mắt lỠđỠnhư ngưá»i sắp chết váºy. Cả nhà thấy váºy, ai nấy Ä‘á»u kinh ngạc, không hiểu ra ý là m sao. Than Æ¡i!
Máu tình pha lẫn tá»i tanh,
Lấy ai cứu vá»›t phù sinh cho Ä‘á»i?
Bắc thang lên há»i ông trá»i,
Thuốc đâu chữa được con ngưá»i táng tâm?
ÄÆ°á»ng nhân lối nghÄ©a âm thầm,
Nghe như nước réo non gầm đâu đây?
Giấc tình má»™t tỉnh mưá»i say,
Tiá»n nhân háºu quả sau nà y xem sao?
Lá»i bà n cá»§a Thánh Thán:
Hồi nà y kết lại hồi trên tả Tây Môn Phan Thị gian dâm, để nà y ra hồi sau Võ Nhị báo thù, cÅ©ng là văn tá»± tả qua, song từng chá»— Ä‘á»u tả ra tinh tế, chứ không tả sÆ¡ sà i, dù không phải là văn chÃnh truyện.
Äoạn thứ nhất tả Váºn Kha định kế, Ä‘oạn thứ hai tả Võ Äại bắt gian, Ä‘oạn thứ ba tả Vương bà giúp sức, Ä‘oạn thứ tư tả dâm phụ giết chồng, đến Ä‘oạn cuối tả Cá»u Thúc suy nghÄ©, tinh thần từng Ä‘oạn, xuất sắc từng việc, đừng cho là hồi nhá» coi thưá»ng.
Tả tâm độc của gái **, mấy lần toan gấp sách không xem, muốn chóng đến hồi sau xem báo thù cho khoái, như đánh trống mà tẩy uế đi.
Tà i sản của ga_kho
23-08-2008, 06:02 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
Hồi 25
Cá»u Thúc giấu xương chá» khách hiệp;
Võ Tòng giết chị tế hồn anh.
Lúc đó Hà Cá»u Thúc nằm váºt xuống, thì ngưá»i nhà ngưá»i cá»a Ä‘á»u xúm Ä‘en cả và o, kẻ thì phun nước, ngưá»i thì kêu gá»i, hồi lâu má»›i dần dần tỉnh dáºy, rồi Vương bà sai ngưá»i vá»±c vá» nhà để chữa.
Khi lÅ© đầy tá»› vá»±c Cá»u Thúc vá» tá»›i nhà , đặt nằm ở trên giưá»ng,ngưá»i vợ thấy váºy bèn đến bên cạnh khóc lóc mà nói rằng:
- Lúc bước chân ra Ä‘i thì há»›n hở vui cưá»i, sao bây giá» trở vá» thì lại như thế? Xưa nay nà o có thế bao giá»?
Bấy giá» Cá»u Thúc trông ra không có ai ở đó, bèn bảo sẽ vá»›i ngưá»i vợ rằng:
- Nà ng không phải lo nghÄ©, tôi đây có việc gì đâu? Cái nà y chỉ vì sáng hôm nay khi tôi ra Ä‘i, gặp Tây Môn Khánh là anh chà ng bán thuốc trước cá»a huyện, má»i Ä‘i đánh chén, mà lại đưa mưá»i lạng bạc, mà dặn việc khâm liệm Võ Äại nên cẩn tháºn kÃn đáo giúp cho. Sau đến nhà Võ Äại trông thấy chị chà ng ấy không phải là ngưá»i lương thiện, thì trong bụng đã hÆ¡i có ý nghi ngá». Kịp đến lúc trông và o mặt Võ Äại, thì quả nhiên thấy nét mặt tÃm bầm, trong thất khiếu Ä‘á»u có vết máu, mà trên môi Ä‘á»u có lá»™ vết răng cắn và o, chắc là chết vì trúng độc. Bấy giỠđã toan hô hoán lên, song ngặt vì hiện đấy không có ai là ngưá»i chá»§ trương, mà dây vá»›i thằng Tây Môn Khánh không phải tay vừa tất là lỡ chuyện. Sau cÅ©ng toan im Ä‘i khâm liệm cho xong, nhưng lại sợ Võ Äại có ngưá»i em là Võ Äô Äầu đánh hổ trên núi Cảnh Dương khi trước, vốn là má»™t tay giết ngưá»i mà không nháy mắt, nay mai sắp vá» tá»›i đây, thì việc nà y phải lôi thôi không tà i nà o tránh khá»i...
Ngưá»i vợ nghe đến đó thì nói luôn rằng:
- Phải, mấy hôm ná» tôi đã nghe rằng, con ông Kiá»u Lão ở phố sau là Váºn Kha, đến phố Tá» Thạch giúp Võ Äại bắt gian phu ầm cả phố lên, có lẽ là việc ấy hẳn, để tôi há»i hắn xem sao? Còn đằng kia cứ để đám đầy tá»› khâm liệm cho ngưá»i ta, nếu ngưá»i ta còn quà n đấy, để đợi Võ Äô Äầu vá» má»›i chôn, hoặc Ä‘em chôn ngay thì cÅ©ng chẳng việc gì mà ngại. Duy há» Ä‘em siêu hóa Ä‘i, thì tất là có sá»± rắc rối, bây giá» ta sẽ đến đấy đánh lá»™n sòng mà thá»§ lấy mấy miếng trối xương rồi bá»c vá»›i mưá»i lạng bạc kia để là m tang chứng, sau nà y Võ Äô đầu vỠđây mà không há»i đến thì ta cÅ©ng mặc đó, để lưu chút nhân tình vá»›i nhà Tây Môn Khánh, mà thỉnh thoảng kiếm gạo cá»§a hắn cÅ©ng được chứ sao?
Hà Cá»u Thúc nghe nói khen phải, liá»n gá»i đám đầy tá»› đến mà bảo rằng:
- "Hôm nay ta bị trúng cảm, không thể nà o đến đấy được, váºy ta cho các ngươi cứ đến đấy khâm liệm cho ngưá»i ta, rồi há»i xem bao giá» Ä‘em táng, thì vá» báo cho ta biết. Các ngươi là m cho cẩn tháºn, tiá»n nong ở đấy ta cho tất cả mà chia nhau, đây không cần lấy đến".
Tụi đầy tá»› vâng lá»i đến nhà Võ Äại để khâm liệm, rồi má»™t lúc trở vá» bảo rằng:
- Ba ngà y nữa cất đám ra ngoà i thà nh để siêu hóa.
Hà Cá»u Thúc nghe nói xong cho tiá»n chúng Ä‘em vá» chia nhau, rồi bà n vá»›i vợ đến ngà y thứ ba để thi hà nh kế sách.
Bên kia Vương bà hết sức giúp đỡ việc tang cho vợ Võ Äại, ngà y thứ hai đón bốn vị sư vá» tụng kinh, rồi đến ngà y thứ ba thì đưa ra Hoà Nhân Trưá»ng ở ngoà i thà nh để siêu hóa. Hôm ấy cùng mấy ngưá»i phố xá gần đấy Ä‘i đưa đám. Còn chị chà ng kia thì cÅ©ng ăn mặc tang phục mà khóc vá» khóc vÄ©nh, Ä‘i theo linh cữu Võ Äại ra đến Hóa Trưá»ng.
Khi má»›i tá»›i nÆ¡i vừa má»›i bắt đầu phát há»a, thì thấy Hà Cá»u Thúc tay cầm má»™t nắm giấy tiá»n ở đâu chạy đến. Vương bà cùng chị chà ng kia vá»™i đến mà há»i rằng:
- May quá Cá»u Thúc hôm nay đã được mạnh khá»e rồi...
Cá»u Thúc nói:
- Dạo trước tôi có mua cá»§a Äại Lang má»™t cái bánh bao lá»›n mà chưa kịp trả tiá»n; nay Ä‘em Ãt tiá»n giấy ra đây mà đốt trả Äại Lang váºy.
Nói xong cầm giấy tiá»n và o đốt, rồi lại túm và o để giúp việc siêu hóa. Vương bà cùng chị chà ng kia đến cảm Æ¡n mà rằng:
- Cá»u Thúc lại có lòng tốt như thế, thì thá»±c là hiếm có, vá» nhà chúng tôi xin tạ Æ¡n.
Hà Cá»u Thúc đáp:
- ÄÆ°á»£c, cái nà y là bổn pháºn cá»§a chúng tôi, tôi xin bà vá»›i nương tá» cứ đến trai đưá»ng tiếp khách, để tôi xin trông nom ở đây.
Nói Ä‘oạn Vương bà cùng chị chà ng kia Ä‘á»u quay ra trai đưá»ng. Bấy giá» Hà Cá»u Thúc sấn và o đống lá»a vá»› lấy hai mảnh xương trối rồi tắt lá»a Ä‘i để xem, thì thấy đầu xương Ä‘á»u má»m Ä‘en hết cả, chà ng bèn giấu và o bá»c, rồi cùng Ä‘i và o trai đưá»ng nói chuyện.
ÄÆ°á»£c má»™t lát việc siêu hóa đã xong, bá»n đầy tá»› Ä‘em xương tà n lấp bá» xuống ao, rồi má»—i ngưá»i kéo Ä‘i vá» má»™t ngả. Hà Cá»u Thúc mang hai mảnh xương vá» nhà , rồi lấy giấy viết rõ rà ng ngà y tháng tên tuổi các ngưá»i Ä‘i tống táng, rồi bá»c vá»›i mưá»i lạng bạc kia và o má»™t cái túi, mà cất ở trong buồng cẩn tháºn. Bên kia từ khi vợ Võ Äại đưa ma trở vá», cÅ©ng bà y dặt linh sà ng cùng các đồ và ng mã để thá» chồng ở nhà dưới mà che mắt thế gian, còn tá»± mình, thì cùng Ä‘i lại vá»›i Tây Môn Khánh ngà y ngà y trò chuyện vui đùa ở trên gác, mưa sá»›m, mây hôm, mây chiá»u trăng tối tha hồ phỉ chà tá»± do, không còn ngại ai ngăn cấm. Cái cảnh tượng hai gã gian dâm vụng trá»™m ở nhà mụ Vương bà trước nay bá»—ng biến thà nh đôi nhân duyên như đúc như sÆ¡n như keo như rá»±a, khiến cho phố xá gần xa, không ai là không biết chuyện. Duy Tây Môn Khánh vốn là tay gian hoạt, đã từng có tiếng xưa nay, bởi thế ai cÅ©ng bỉm Ä‘i, mà mặc cho thá»a lòng sở dục.
Nhưng than ôi! Cái sá»± vui sướng chÃnh đáng trên Ä‘á»i, xưa nay ông Hóa công không đãi ngưá»i được trá»n, huống chi là má»™t kẻ tà n bạo đê hèn bá» hết thiên lý nhân tâm để cầu lấy sá»± khoái lạc bên ngoà i bì tướng thì lẽ nà o mà hưởng thụ được lâu! Bởi thế cho nên thắm thoắt má»›i được hÆ¡n tháng trá»i, mà cái nông nổi cá»±c lạc sinh bi đã từ đâu đưa đến váºy.
Võ Tòng khi tuân lệnh quan huyện áp tải các đồ châu báu và o kinh, giao cho thân nhân cá»§a quan huyện cẩn tháºn, rồi má»™t mình quay ra dạo chÆ¡i phong cảnh Äông Kinh trong mấy bữa má»›i nháºn giấy trở vá» Dương Cốc. Khi Ä‘i trá»i còn tà n đông nên lạnh lẽo, đến khi trở vế đã bắt đầu sang tiết tháng ba, khà trá»i rất là ôn hoà dá»… chịu duy trong lòng thì hoảng hốt không yên, mà mong sao vá» ngay tá»›i huyện, để thăm anh cả ở nhà .
Má»™t hôm Võ Tòng vá» tá»›i huyện Dương Cốc, quan huyện xem giấy má, thấy công việc đến nÆ¡i đến chốn cẩn tháºn, thì vui mừng trong dạ, liá»n thưởng cho má»™t đĩnh bạc lá»›n, và thiết cÆ¡m rượu rất là chu đáo, Võ Tòng nháºn các đồ thưởng rồi vá»™i và ng trở vá» phòng, thay đổi khăn áo, khóa cá»a phòng lại, Ä‘i ra phố Tá» Thạch thăm anh. Bấy giá» hai bên hà ng phố trông thấy Võ Tòng đã vá», thì ai nấy Ä‘á»u lấy là m kinh sợ, mà sắp sinh sá»± tá»›i nÆ¡i. Khi Võ Tòng đến nhà Võ Äại, vén bức rèm lên bước chân và o cá»a, chợt trông thấy phÃa trong có kê bà n thá», trên bà i vị đỠmấy chữ " linh vị vong phu Võ Äại Lang ", thì giáºt mình kinh ngạc, đứng dừng lại mà mở mắt to ra nhìn, rồi nói má»™t mình rằng:
- Có lẽ ta hoa mắt hay sao?
Than ơi:
Cách nhau trăng chá»a thêm ba,
Mà sao phong cảnh nay đà khác xưa!
Äoái trông mây khói mịt má»,
Äà o phai lý nhạt bây giá» há»i ai?
Äoạn rồi lên tiếng gá»i rằng:
- Tẩu tẩu ơi! Võ Nhị đã vỠđây...
Khi đó Tây Môn Khánh đương cùng chị kia hú hà nô đùa ở trên gác, bá»—ng nghe tiếng Võ Nhị gá»i, thì kinh sợ mất vÃa mà chạy tót lối sau cá»a, sang nhà Vương bà để trốn mất. Còn chị chà ng khốn nạn kia hoảng hốt bất thần, miệng thì nói rằng:
- Thúc thúc ngồi chÆ¡i, tôi xuống bây giá»!
Tay thì vá»™i và ng rá»a hết son phấn, tháo hết trâm thoa, trút bá» các đồ trang sức, vá»›i các đồ dùng vô loại xưa nay, rồi mặc quần áo tang chế và o, mà giả vá» khóc há» hỠđể Ä‘i xuống gác.
Võ Tòng thấy chị dâu bước xuống, liá»n há»i ngay rằng:
- Tẩu tẩu hãy im đừng khóc nữa! Ca Ca tôi mất từ bao giá»? Bệnh táºt gì, uống thuốc ai?
Chị chà ng khốn nạn kia vừa khóc vừa trả lá»i rằng:
- Sau khi chú Ä‘i được mưá»i lăm hôm, thì bá»—ng dưng Ca Ca bị Ä‘au ruá»™t đến tám chÃn ngà y, tôi đã Ä‘i xem bói, tìm thầy thuốc, phà tổn không biết bao nhiêu, nhưng cÅ©ng không thế nà o cứu được.
Võ Tòng lại nói:
- Quái lạ, xưa nay Ca Ca tôi chưa há» có chứng Ä‘au bụng bao giá», sao ngà y nay như thế mà thiệt mạng được.
Bấy giá» Vương bà ở bên cạnh vách nghe tiếng Võ Tòng đã vá», thì sợ khi lỡ chuyện gian dâm, nên cÅ©ng chạy sang đấy để liệu chiá»u che chở, liá»n bảo Võ Tòng rằng:
- Äô Äầu không nên nghÄ© thế, trá»i còn có lúc mưa gió bất thần, huống chi ngưá»i ta lại giữ được suốt Ä‘á»i không việc gì hay sao?
Chị chà ng kia lại nói đế thêm rằng:
- Mấy hôm ná» các công việc ở nhà , Ä‘á»u nhỠở tay bà nà y giúp cả, nếu không có bà ấy thì quanh đây không ai giúp đỡ đến tôi.
Võ Tòng há»i:
- Váºy thì bấy giá» mai táng ở đâu?
Chị chà ng đáp:
- Cả nhà có má»™t mình tôi, không thể nà o tìm được đất mà mai táng, sau để đến ba bốn ngà y, rồi đà nh phải Ä‘em ra siêu hóa váºy.
- Ca Ca tôi mất đã mấy ngà y hôm nay rồi?
- Hai hôm nữa là đoạn thất rồi.
Võ Tòng nghe nói ngần ngừ một lúc nghĩ ngợi, rồi quay ra vỠhuyện.
Ngáºm ngùi má»™t bước má»™t Ä‘au,
Vì ai non nước vương sầu với xuân.
Võ Tòng trở vá» tá»›i huyện, liá»n thay mặc quần áo trắng, và thắt lưng Ä‘ay ra ngoà i để tang anh, rồi dắt con dao chân dà i chuôi ngắn, lưỡi má»ng, sống dà y, lấy mấy lạng bạc giắt lưng, và gá»i má»™t tên thổ binh Ä‘i theo, để ra phố mua sắm các đồ lá»… váºt.
Tối hôm ấy Võ Tòng sai tên thổ binh mang cÆ¡m canh và ng hương, đến bà y ở giưá»ng thá» Võ Äại, rồi chà ng thắp đèn hương quỳ xuống trước linh sà ng cúi lạy mà khấn rằng:
- Trăm lạy Ca Ca, lúc sinh thá»i Ca Ca vẫn là ngưá»i nhu nhược, song ngà y nay linh hồn cÅ©ng chẳng xa đâu, váºy nếu có Ä‘iá»u chi oan khuất, xin Ca Ca báo má»™ng cho hay, để em sẽ vì Ca Ca trả thù trắng nợ.
Khóc xong thì cất tiếng khóc to, rất chiá»u thảm thiết, khiến cho phố xá ai nghe cÅ©ng phải cảm động, bồi hồi mà mang lòng thương xót:
Hồn oan vơ vẫn non sông,
Hạt châu tầm tả anh hùng ngẩn ngơ
Võ Tòng lăn khóc hồi lâu rồi trở dáºy, sai thổ binh dá»n cÆ¡m canh xuống hai ngưá»i cùng ăn. Äoạn rồi lấy hai cái chiếu, cho tên thổ binh má»™t cái để trãi bên cạnh cá»a trong mà nằm, còn Võ Nhị thì trãi nằm ở dưới linh sà ng Võ Äại. Bấy giá» chị chà ng kia trông thấy Võ Tòng nằm đó thì cÅ©ng lên gác mà đi nghỉ má»™t mình.
Võ Tòng nằm váºt mãi đến khi gần hết canh ba, mà chưa sao ngá»§ được, quay và o nom tên thổ binh thì đã ngá»§ ngáy khè khè như chết. Chà ng liá»n ngồi dáºy ngẩng nom lên trước linh sà ng, thì thấy ngá»n đèn pha lê như má» như tá», rất chiá»u ảm đạm đê mê. Lắng tai nghe tiếng trống đã thấy ba canh ba khắc, bèn thở dà i mà nói má»™t mình rằng:
- Ca Ca ta lúc sinh thá»i vốn là ngưá»i nhu nhược, thì khi chết rồi còn biết là m sao được phân minh?
Chà ng vừa nói dứt lá»i, thấy má»™t tráºn lãnh khà từ dưới linh sà n bốc lên quanh quẩn ở trên, là m cho đèn hương Ä‘á»u má» mịt tối tăm mà giấy má trên vách Ä‘á»u bay phấp phá»›i. Bấy giá» Võ Tòng mÆ¡ hồ kinh hãi đứng dá»±ng hai hà ng tóc gáy, bèn yên định tinh thần để nom, thì thấy có ngưá»i ở trong linh sà ng Ä‘i ra mà nói lên rằng:
- Em ơi! Ta chết rất là oan khổ!
Chà ng nghe lÆ¡ mÆ¡ thấy váºy, toan chạy đến để xem, thì bá»—ng dưng ngưá»i cÅ©ng không còn, mà tráºn lãnh khà bá»—ng tan đâu mất.
Äèn hiu gió lạnh từng cÆ¡n,
Trá»i oan bể nghiệt hỡi hồn đâu đây!
Suối và ng ai hỡi có hay,
Trá»i còn để có thân nà y có thân nà y có khi...
Lúc đó Võ Tòng ngã nghiêng ngÆ¡ ngẩn hồi lâu, rồi lại trông đến tên thổ binh thì vẫn ngá»§ yên như trước, lại nghÄ© lại những Ä‘iá»u trông thấy thì tá»±a hồ như giấc chiêm bao, mà té ra không phải, chà ng liá»n nghÄ© thầm trong bụng rằng: " Cái nà y tất Ca Ca có bị Ä‘iá»u oan ức, vừa rồi toan báo má»™ng cho ta, song lại bị thần khà cá»§a ta đánh bạt Ä‘i, cho nên không thể nà o mà hiện lên rõ rệt ra được."
Chà ng nghÄ© váºy thì trong lòng áy náy không yên, ngồi đợi mãi cho đến khi trá»i sáng. Khi ấy tên thổ binh trở dáºy pha nước cho Võ Tòng súc miệng rá»a mặt tá» tế, rồi chị chà ng kia cÅ©ng từ trên gác chạy xuống mà há»i rằng:
- Äêm qua chừng thúc thúc phiá»n muá»™n quá lắm chăng?
Võ Tòng lại há»i:
- Tẩu Tẩu nói thực cho biết, Ca Ca tôi chết vì bệnh gì?
- Sao Thúc thúc vội quên thế? Hôm qua tôi đã nói là đau ruột mà ...
- Váºy thì uống thuốc cá»§a ai?
- Vẫn hãy còn đơn thuốc ở kia.
- Ai đi mua áo quan?
- Cái đó nhỠVương bà mua hộ.
- Ai đem đi tống táng?
- Việc tống táng thì nhá» anh Äoà n Äầu Hà Cá»u Thúc ở đằng phố kia.
Võ Tòng nghe rõ đầu Ä‘uôi đứng dáºy nói rằng:
- Bây giỠtôi hãy xin và o buổi hầu trong huyện đã.
Nói xong dắt tên thổ binh ra ngoà i đầu phố mà há»i rằng:
- Ngươi có biết nhà Hà Cá»u Thúc ở đâu không?
Tên thổ binh đáp:
- Dạo trước anh ta có đến mừng Äô Äầu, ngà i đã quên rồi hay sao? Nhà anh ta ở trong ngõ phố Sư Tá» kia...
- ÄÆ°á»£c nếu váºy ngươi đưa ta đến đấy.
Nói Ä‘oạn cùng Ä‘i đến trước cá»a nhà Hà Cá»u Thúc, rồi cho tên thổ binh vá» trước, bấy giá» Võ Tòng gõ cá»a nhà Hà Cá»u Thúc mà há»i rằng:
- Hà Cá»u Thúc có nhà không?
Hà Cá»u Thúc má»›i ngá»§ dáºy phảng phất nghe thấy tiếng Võ Tòng thì đã rụng rá»i luống cuống, vá»™i và ng lấy túi tiá»n và lấy gói xương thu và o trong mình, rồi chạy ra đón tiếp mà rằng:
- Äô Äầu vá» từ bao giá», chúng tôi không được biết?
Võ Tòng nói:
- Tôi mới vỠhôm qua, nay nhân có chút việc, nên muốn tìm bác để nói chuyện, bác đi với tôi một lát.
- Vâng, chúng tôi xin Ä‘i theo, xin hãy đón Äô Äầu và o nhà xÆ¡i nước đã.
- Thôi, bất tất, xin tha phép cho.
Nói xong liá»n dẫn Cá»u Thúc đến má»™t tá»u Ä‘iếm kÃn đáo, rồi gá»i nhà hà ng dá»n rượu lên.
Cá»u Thúc thấy váºy cung kÃnh mà nói rằng:
- Ngà i Ä‘i xa vá» chúng tôi chưa được đến mừng, có lẽ đâu mà lại dám phiá»n như thế?
Võ Tòng nói:
- Hãy xin cứ ngồi.
Bây giá» trong bụng Hà Cá»u Thúc đã có tám chÃn phần Ä‘oán biết, song cÅ©ng không dám nói ra trước. Khi nhà hà ng Ä‘em rượu ra, Võ Tòng ngồi lặng yên uống rượu mà không nói câu gì cả. Hà Cá»u Thúc lại cà ng kinh sợ đổ toát mồ hôi mà không dám mở miệng há»i. Võ Tòng cứ lẳng lặng uống rượu hồi lâu, rồi má»›i vén áo lấy thanh Ä‘ao nhá»n ra để lên trên bà n, là m cho tên nhà hà ng trông thấy cÅ©ng kinh sợ không dám đến gần, mà Hà Cá»u Thúc thì mặt xám lại như gà cắt tiết.
Võ Tòng vừa sắn hai tay áo lên, vừa vá»› lấy thanh Ä‘ao nhá»n, rồi trá» và o Hà Cá»u Thúc mà nói rằng:
- Tiá»u tỠđây tÃnh ngưá»i thô mãng, song cÅ©ng biết là nợ có chá»§, oan có đầu, bác không việc gì mà kinh sợ, cứ nói thá»±c cho tôi biết rõ căn do vá» sá»± Ca Ca tôi chết... là không can thiệp gì đến bác nữa. Tôi nếu có lòng hại bác, thì không phải là tay hảo hán, song nếu có má»™t câu gì sai dối, thì con dao cá»§a tôi tất phải tặng bác, và bốn năm cai suốt sát. Bây giá» không cần nói xa xôi gì cả, hãy cứ thuáºt ngay cái tình trạng Ca Ca tôi lúc chết thế nà o xin cho tôi biết?
Võ Tòng nói xong, khoanh tay chống ra hai bên sưá»n, rồi trợn ngược hai con mắt tròn xoe mà nhìn và o Hà Cá»u Thúc.
Hà Cá»u Thúc móc trong bá»c lấy cái túi kia ra, đặt lên bà n mà nói rằng:
- Dám thưa Äô Äầu, má»™t cái túi nà y là cái tang chứng rất lá»›n đây.
Võ Tòng cất lấy cái túi mở ra xem, thì thấy có hai mảnh xương Ä‘en, và má»™t đĩnh bạc mưá»i lạng, liá»n há»i rằng:
- Sao cái nà y lại gá»i là tang chứng lá»›n được?
Hà Cá»u Thúc liá»n Ä‘em đầu Ä‘uôi câu chuyện Tây Môn Khánh má»i Ä‘i uống rượu, cho đến lúc là m lá»… siêu hóa Võ Äại như thế nà o nhất nhất thuáºt lại cho Võ Tòng nghe, và lại nói rằng:
- Hai mảnh xương Ä‘en má»m đó, Ä‘Ãch thá»±c là má»™t tang chứng chết vì thuốc độc, còn mãnh giấy chép ngà y tháng, tên há» các ngưá»i đưa đám đây, tức là tá» khẩu cung cá»§a tôi, xin Äô Äầu xét cho.
- Váºy thì gian phu là ai?
- Cái đó tôi không được biết Ä‘Ãch, song trước đây nghe nói có tên Váºn Kha ở đằng kia, đã má»™t phen cùng vá»›i Äại Lang tróc nã gian phu không được. Việc đó ầm Ä© cả phố, ai ai cÅ©ng biết, xin Äô Äầu cứ há»i Váºn Kha khắc rõ.
Võ Tòng gáºt đầu nói:
- Nếu váºy xin phiá»n bác Ä‘i vá»›i tôi má»™t lúc.
Nói xong lại giắt dao và o lưng, bá»c gói xương và tiá»n và o túi, mà tÃnh trả tiá»n hà ng, mà cùng Hà Cá»u Thúc ra Ä‘i.
Khi tá»›i cá»a nhà Váºn Kha, thấy anh chà ng đương cắp cái thúng khảo, Ä‘i Ä‘ong gạo vá», Hà Cá»u Thúc liá»n gá»i:
- Váºn Kha có biết vị Äô Äầu nà y không?
Váºn Kha đứng dừng lại nhìn Võ Tòng rồi đáp rằng:
- Có, tôi biết từ khi giải hổ vỠhuyện trước... Nhưng hai ông tìm tôi có việc gì?
Nói đoạn lại tiếp luôn rằng:
- Tôi bây giỠcòn bố già ngoại sáu mươi tuổi, không thể nà o bỠđấy mà đi theo đuổi hầu kiện với các ông được. Võ Tòng.
Võ Tòng nghe nói có ý cảm động mà khen rằng:
- Thằng em giá»i...
Nói Ä‘oạn liá»n móc túi lấy 5 lạng bạc ra mà tiếp luôn rằng:
- Tiá»n đây em Ä‘em vá» nuôi Lão phụ, rồi theo ta đến đằng nà y ta há»i chuyện?
Váºn Kha mừng thầm trong bụng " ÄÆ°á»£c 5 lạng bạc nà y để nuôi bố, thì Ä‘i vá»›i hỠđến bốn năm tháng vẫn không lo ngại gì!", liá»n nháºn lấy tiá»n Ä‘em cả và o cho bố, rồi quay ra Ä‘i vá»›i hai ngưá»i. Khi tá»›i má»™t hà ng cÆ¡m kia, Võ Tòng dặn nhà hà ng là m cÆ¡m ba ngưá»i ăn, rồi bảo vá»›i Váºn Kha rằng:
- Em còn bé tuổi, mà có lòng hiếu thuáºn như thế, thá»±c là hiếm có. Lúc nãy ta đưa cho 5 lạng bạc đó là để em tạm tiêu, rồi sau đây ta còn có việc nhỠđến em, đến khi xong việc ta sẽ đãi em mưá»i lăm lạng bạc nữa là m vốn. Bây giá» em hãy nói rõ rà ng cho ta biết đầu Ä‘uôi câu chuyện em cùng Ca Ca ta Ä‘i bắt gian thế nà o đã?
Váºn Kha nghe nói lấy là m hả dạ, liá»n nói rõ đầu Ä‘uôi khi tìm Tây Môn Khánh, cùng là mưu mẹo lúc thi hà nh kế bắt gian, cho đến lúc Võ Äại bị đánh ngã, rồi sau bị chết thế nà o, cho Võ Tòng nghe rất kỹ cà ng má»™t lượt, Võ Tòng há»i:
- Những lá»i nói có Ä‘Ãch xác hay không?
- ÄÃch xác lắm, dẫu đến cá»a quan tôi cÅ©ng nói thế thôi.
Võ Tòng liá»n gá»i nhà hà ng Ä‘em cÆ¡m rượu lên ba ngưá»i cùng ăn Ä‘oạn rồi trả tiá»n mà ra Ä‘i. Hà Cá»u Thúc nói rõ vá»›i Võ Tòng rằng:
- Bây giá» xong việc rồi tôi xin phép Äô Äầu để vá» nhà .
Võ Tòng nói:
- Không được, bác hãy Ä‘i vá»›i tôi, đương lúc cần có hai ngưá»i là m chứng cho má»›i được.
Nói Ä‘oạn liá»n Ä‘em hai ngưá»i đến huyện để kêu tá» má»i lẽ oan khuất, và xin để báo thù cho anh. Quan huyện nghe nói, bèn truyá»n lấy khẩu cung hai ngưá»i chứng tá, rồi bà n vá»›i đám nha lại để định kế thi hà nh, nguyên đám quan nha ở đây đối vá»›i Tây Môn Khánh rất là có tình thân máºt xưa nay, nghe thấy chuyện váºy, thì ai nấy cÅ©ng bà n định vá»›i nhau, muốn gạt xếp im Ä‘i cho rảnh.
Bấy giỠquan Huyện bảo Võ Tòng rằng:
- Võ Tòng ngươi đã là m đến chức Äô Äầu, sao mà không biết pháp luáºt? Xưa nay thưá»ng nói: "Gian dâm phải có đôi, trá»™m cướp phải có tang, giết ngưá»i phải có thương tÃch" nay anh ngưá»i đã chết rồi, xác không còn lại, chÃnh ngưá»i lại không bắt sá»± gian, váºy mà chỉ bằng cứ ở miệng hai đứa là m chứng nà y, mà cho ngay là việc giết ngưá»i, thì có lẽ không thể nà o là m được, ngưá»i nên nghÄ© kỹ xem nên là m thì hãy là m.
Võ Tòng bèn Ä‘em gói xương, và mưá»i lạng bạc ra trình quan huyện mà rằng:
- Cái nà y có tang chứng hẳn hoi, há phải rằng chúng tôi đặt để nên chuyện đâu? Xin quan lớn xét kỹ cho mới được.
Tri huyện xem xong đáp rằng:
- Nếu váºy ngươi để đây, ta xét kỹ xem sao nếu việc có thể là m được, thì ta sẽ bắt há»i cho ngươi.
Võ Tòng tạ Æ¡n lui ra, rồi giữ Hà Cá»u Thúc và Váºn Kha ở lưu trong nhà , để đợi khi đòi há»i. Bên kia Tây Môn Khánh nghe biết chuyện đó, liá»n Ä‘em tiá»n đút lót đám quan lại cho đâu đấy Ä‘á»u được thá»a thiếp hết cả. Äến sang hôm sau Võ Tòng lại lên thúc giục quan huyện xin cho tra xét, thì quan Huyện đưa trả lại gói xương và mưá»i lạng bạc, mà bảo vá»›i Võ Tòng rằng:
- Việc nà y ngươi chá»› nên nghe cà n ngưá»i ta, mà thưa kiện Tây Môn Khánh, vì không có má»™t chút gì là đúng lẽ cả, thánh nhân đã dạy rằng: " những việc trước mắt, chưa hẳn đã tin; Lá»i nói sau lưng, lấy đâu là m chắc!"Ngươi không nên nóng nảy là m liá»u mà lỡ việc!
Bấy giá» tụi nha lại đứng hai bên cÅ©ng giở ngá»n lưỡi không xương ra mà tán vá»›i Võ Tòng rằng:
- Äô Äầu Æ¡i! Những việc án mạng xưa nay, phải đủ có năm thứ là : Xác ngưá»i, đấu thương, chứng bệnh, đồ hà nh hung, cùng là tung tÃch, thì má»›i có thể tra xét được. Nay Quan đã dạy như thế thì hãy để thong thả xem sao đã.
Võ Tòng nghe váºy lặng ngắt không nói, và bèn thu lấy gói xương và tiá»n, giao cho Hà Cá»u Thúc giữ, rồi lại Ä‘em hai ngưá»i trở vá» phòng, ở trong bụng vừa phần buồn bá»±c, vừa phần căm tức, mà phà n nà n má»™t mình rằng: " Äáng tiếc cho lá»™c nước lương dân, phà tổn kể hết bao nhiêu để cung phụng cho Quan lại! Nhưng than ôi! Äem tiá»n mà vứt xuống sông còn được thấy tăm thấy bóng, chá»› Ä‘em tiá»n mà cung phụng cho đám ấy, thì thá»±c là vô Ãch cho Ä‘á»i. Nay có má»™t việc rõ rà ng như thế, mà không thể nà o xét Ä‘oán cho ra, huống chi những việc u minh khó hiểu thì bấy giá» xá» trà là m sao? Thá»±c là mất tiá»n mất cá»§a mà phó tÃnh mạng biết bao xÃch tá» lương dân cho đám mèo mù nà y, còn bao giá» cai trị được yên? Những hạng ngưá»i ấy ngoà i hai chữ kim tiá»n, còn có biết chi là luân thưá»ng pháp luáºt! Thôi anh hùng sá»± nghiệp mong ở tay mình, oán trả ân Ä‘á»n, tá»± mình uy phúc can chi mà cáºy những con ngưá»i vô Ãch thêm phiá»n? "
CÅ©ng tai cÅ©ng mắt trên Ä‘á»i,
Ân Ä‘á»n oán trả quyá»n trá»i riêng cho...
ÄÆ°á»ng đưá»ng má»™t đấng trượng phu,
Xông pha xương núi máu hồ có khi,
Thân mình là m phúc là m uy,
Những loà i máu lạnh nói chi thêm buồn.
Võ Tòng nghÄ© váºy, liá»n gá»i má»™t tên thổ binh bắt là m cÆ¡m cho Hà Cá»u Thúc và Váºn Kha ăn cÆ¡m ở nhà , rồi Ä‘em mấy thổ binh Ä‘i ra phố mua gà vịt, sá» lợn cùng các thức rượu chè hoa quả, và mua thêm mấy tá» giấy trắng cùng là bút má»±c, để Ä‘em đến nhà Võ Äại.
Bấy giá» chị chà ng khốn nạn kia nghe nói việc Võ Tòng thưa kiện Tây Môn Khánh, đã bị quan trên xóa bá» Ä‘i rồi, thì trong lòng lấy là m hả hê, không còn sợ Ä‘iá»u chi nữa. ÄÆ°Æ¡ng khi đắc ý má»™t mình, thì chợt thấy Võ Tòng cùng mấy tên thổ binh mang các lá»… váºt đến nhà mà nói rằng:
- Ngà y nay là tuần Tứ Tá»u Vong Huynh, dạo trước ở đây cÅ©ng có quấy quả mấy ngưá»i bà con phố sá, váºy tôi muốn gá»i là kiếm chút lá»… má»n, trước là cúng anh, sau nữa là vì Tẩu Tẩu mà tạ Æ¡n xóm giá»ng cho phải đạo.
Chị chà ng há»i rằng:
- Việc gì mà phải tạ ơn h�
- Äó là lá»… phép phải thế, ta không nên bá» thiếu má»›i được.
Nói Ä‘oạn sai thổ binh Ä‘em các lá»… váºt bà y lên linh sà ng, thắp đèn hương khấn lá»… hồi lâu, rồi sai kê bà n ghế bà y các hoa quả cùng rượu thịt ra. Lại sai hai tên thổ binh canh giữ cá»a trước cá»a sau cho cẩn tháºn, rồi gá»i chị chà ng kia mà bảo rằng:
- Bây giá» Tẩu Tẩu phải ở đây mà tiếp khách, để tôi Ä‘i má»i khách đến đây.
Nói xong bắt đầu sang má»i Vương bà ở bên cạnh vách. Vương bà nhất định từ chối không Ä‘i. Võ Tòng không nghe cố tình má»i cho bằng được. Sau Vương bà không chối được, phải nháºn thiếp má»i mà theo Võ Tòng sang. Võ Tòng lại bảo chị chà ng kia ngồi chá»§ toạ, mà má»i Vương bà ngồi đối diện. Vương bà cÅ©ng biết việc Tây Môn Khánh là vô sá»± rồi, nên cÅ©ng phóng tâm ngồi đánh chén, xem Võ Tòng xá» trà ra sao?
Võ Tòng dà n xếp xong rồi, bèn Ä‘i ra Ä‘i má»i anh hà ng bạc ở phÃa dưới phố là Diêu Văn Khanh. Văn Khanh cáo từ không dám nháºn. Võ Tòng kéo Ä‘i mà nói rằng:
- Bác sang chơi xơi chén rượu nhạt, một lát lại vỠngay có chi mà từ chối.
Văn Khanh phải vâng lá»i, theo đến, ngồi và o ghế dưới Vương bà . Chà ng lại đến má»i mấy ngưá»i bên kia phố nữa, là anh Triệu Trá»ng Minh bán hà ng mã, và bác Hồ Chánh Khanh bán rượu, nguyên là má»™t tay thư lại xuất thân khi trước. Hai ngưá»i dẫu có chối từ, song Võ Tòng cầu cạnh lôi má»i, thì anh nà o cÅ©ng kinh khiếp hồn mà phải theo lá»i hết cả.
Khi tá»›i nÆ¡i Võ Tòng má»i Hồ Chánh Khanh ngồi trên Triệu Trá»ng Minh ngồi dưới, rồi lại đến nhà Trương Công ở bên cạnh Triệu Trá»ng Minh để má»i. Bấy giá» Trương Công đương ngồi nhà , thấy Võ Tòng đến thì giáºt mình kinh sợ, mà rằng:
- Äô Äầu đến chÆ¡i chẳng hay có việc gì?
Võ Tòng nói:
- Nhà anh tôi khi trước đến phiá»n lụy phố sá cÅ©ng nhiá»u, nay muốn má»i các ông đến chÆ¡i xÆ¡i chén rượu suông đó thôi.
- Chết ná»—i chúng tôi không có lá»… nghi gì đến, sao Äô Äầu còn cho ăn uống như váºy?
- Có gì đâu, gá»i là chút lòng thà nh, xin ông Ä‘i cho.
Nói đoạn kéo phăng Trương Công đến, mà ngồi dưới cánh Diêu Văn Khanh.
Khi đó cá»a trước cá»a sau bắt cà i then cẩn tháºn, rồi Võ Tòng má»i bốn ngưá»i hà ng phố, cùng Vương bà và chị chà ng kia ngồi tá» tế đây đấy, còn mình thì xách má»™t cái ghế ngồi và o đầu bà n, rồi sai thổ binh rót rượu để má»i. Võ Tòng cất tiếng lên nói rằng:
- Xin các vị cao lân tha lỗi cho tôi, là kẻ thô mãng mà chứng giám cho.
Má»i ngưá»i nghe nói Ä‘á»u cung kÃnh đáp rằng:
- Äô Äầu má»›i Ä‘i xa vá», chúng tôi chưa có gì đến mừng, nay lại còn quấy quả thế nà y, thá»±c là không phải.
Võ Tòng lại cất chén má»i mà rằng:
- Thá»±c là sÆ¡ sà i không có gì, xin các ngà i đừng cưá»i...
Chúng vâng lá»i uống rượu, song anh nà o cÅ©ng gá»m gá»m không hiểu ra sao. Khi uống rượu được và i tuần Hồ Chánh Khanh đứng dáºy cáo từ có việc báºn xin vá».
Võ Tòng gạt lại mà rằng:
- Không vỠđược, đã đến đây dẫu báºn cÅ©ng xin ngồi má»™t lát đã.
Chánh Khanh nghe nói, thì trong bụng sôi nổi như ngá»n trà o khi lên khi xuống, không hiểu tình ý ra là m sao, đã má»i ăn uống mà còn đãi như thế, thì phải đà nh ngồi xuống váºy. Võ Tòng gá»i thổ binh rót rượu má»i khách uống. Khi má»—i ngưá»i uống được độ bảy chén rồi, thì Võ Tòng lại quát thổ binh hãy dá»n bà n sạch Ä‘i, để lát nữa sẽ uống. Äoạn rồi Võ Tòng đứng lên lau bà n cho sạch.
Chúng thấy váºy toan đứng váºy cản, Võ Tòng lại giÆ¡ hai tay giữ lại mà nói rằng:
- Tôi đương sắp nói chuyện, xin các ngà i hãy ngồi đó. Trong đám các ngà i có ai là ngưá»i biết viết?
Diêu Văn Khanh trỠvà o Hồ Chách Khanh mà đáp rằng:
- Ông Hồ Chánh Khanh đây viết giá»i lắm.
Võ Tòng nói rằng:
- Vâng, xin ngà i viết hộ cho.
Nói Ä‘oạn xắn tay áo lên, thò và o trong áo rút má»™t con dao nhá»n ra, đến phắt má»™t cái, rồi đưa bốn ngón tay con bên phải, ***g và o quai dao, còn ngón tay cái thì để khoanh chống bụng, trừng hai con mắt nghiêm nghị dữ dá»™i mà nói rằng:
- Xin các vị biết cho rằng:nợ có chủ, oán có đầu chúng tôi chỉ cần các ngà i là m chứng đó thôi.
Nói Ä‘oạn Võ Tòng đứng lên nắm chặt lấy đầu chị dâu, mà tay trá» và o Vương Bà bắt phải ngồi im. Bá»n hà ng phố anh nà o anh nấy trông thấy Ä‘á»u khiếp kinh hồn vÃa, Ä‘á»u nÆ¡m ná»›p nhìn mà không dám thở.
Võ Tòng lại nói rằng:
- Các vị cao lân không việc chi mà sợ, tôi tuy là má»™t anh lá»— mãng chết cÅ©ng không cần, song có oán thì báo oán, có thù thì báo thù, không can gì để các ngà i cả. Chỉ phiá»n các ông là m chứng cho thôi. Nếu ngà i nà o đứng dáºy chạy trước, thì đừng có trách, hãy xin má»i dăm bảy nhác dao, rồi Võ Tòng sẽ Ä‘á»n mạng.
Chúng nghe nói Ä‘á»u ngây mặt đỠlưỡi không còn anh nà o dám cá»±a.
Võ Tòng nhìn và o Vương Bà mà quát lên rằng:
- Con mụ già chó má nầy, nghe tao nói: TÃnh mạng Ca Ca ta toà n thị trong tay mầy là m hại, để rồi tao há»i tá»™i mầy? ...
Äoạn rồi quay lại thết chị chà ng kia rằng:
- Äồ dâm phụ nà y, nghe ta nói: TÃnh mạng Ca Ca ta, mầy mưu sát thế nà o, muốn sống nói thá»±c, ta sẽ tha cho.
Chị chà ng kia nói rằng:
- Thúc Thúc rõ vô lý quá, Ca Ca bị đau bụng rồi chết, có liên can gì đến tôi.
Vừa nói dứt lá»i, thi Võ Tòng đặt phịch con dao trên bà n, giÆ¡ tay nắm lấy tóc chị chà ng kia, giÆ¡ chân đạp cái bà n lăn ra, rồi vá»›i qua cái bà n xách chị chà ng váºt nằm lăn xuống trước mặt linh sà n.
Äoạn rồi giÆ¡ chân đạp xuống giữ lấy chị kia, mà tay phải cầm con dao trá» và o mặt Vương bà mà bảo rằng:
- Con sá»m già nầy, muốn sống phải nói thá»±c ra...
Mụ già đê mạt ấy không còn lối nà o thoát thân Ä‘i được, liá»n nói lên rằng:
- Xin Äô Äầu bá»›t giáºn, để tôi nói thá»±c má»i Ä‘iá»u.
Võ Tòng gá»i thổ binh ra Ä‘em giấy má»±c nghiêng bút để lên bà n, rồi cầm dao trá» Hồ Chánh Khanh bảo rằng:
- Phiá»n bác, cứ nghe câu gì là biên và o câu đó cho tôi.
Hồ Chánh Khanh đánh trống ngực thình thình, đáp lại rằng:
- Vâng... vâng...Chúng tôi xin viết ạ!
Nói đoạn giơ tay lên mà i mực, rồi cầm bút, vuốt giấy mà bảo Vương bà rằng:
- Bà lão nói thực đi.
Vương bà lại giở giá»ng nói rằng:
- Không việc gì đến tôi, thì bảo tôi nói thế nà o?
Võ Tòng quát lên rằng:
- Con cáo già công việc ta biết cả rồi, con toan chối thế nà o? Nếu không thì ta phải xả con dâm phụ nầy ra rồi sẽ giết con cáo già ...
Nói Ä‘oạn liá»n giÆ¡ dao trước mặt chị chà ng kia mà liếc Ä‘i liếc lại. Chị chà ng vá»™i kêu lên rằng:
- Thúc thúc tha tôi, tôi xin nói...
Võ Tòng lại xách dáºy, đặt trước linh sà n quát lên rằng:
- Dâm phụ nói mau! Chị chà ng kia, lúc đó kinh khiếp, bạt cả hồn vÃa phải Ä‘em sá»± thá»±c từ khi đánh rÆ¡i cái nạn và o đầu Tây Môn Khánh, cho đến khi mụ Vương bà má»i sang may áo, rồi thế nà o... kể ra hết má»™t lượt. Võ Tòng bảo Hồ Chánh Khanh rằng:
- Nói câu gì thì viết và o giấy cho tôi.
Vương bà thấy chị chà ng kia thú thá»±c cả rồi, thì cÅ©ng không thể nà o mà chối được, liá»n phải theo lá»i mà cung nháºn hết thảy. Võ Tòng lại bảo Hồ Chánh Khanh viết giấy cẩn tháºn, bắt hai ngưá»i Ä‘iá»m chỉ viết tên ở dưới, rồi bốn ngưá»i hà ng phố ký tên sau. Äoạn rồi lấy cái Ä‘ai nịt cá»§a tên thổ binh, trói con sá»m già lại, rồi cuá»™n tá» giấy khẩu cung đút và o túi áo, mà gá»i tên thổ binh rót rượu bưng lên cúng ở trước mặt linh sà n. Bấy giá» bắt cả hai mụ đà n bà quỳ xuống trước linh sà n, rồi Võ Tòng gạt lệ khấn rằng:
- Linh hồn Ca Ca chắc còn phảng phất đâu đây, ngà y nay tiểu đệ xin báo thù rá»a háºn, xin Ca Ca chứng dám cho.
Khấn xong bèn gá»i thổ binh Ä‘em giấy tiá»n ra. Khi đó con dâm phụ kia thấy sá»± thể nguy cấp đến nÆ¡i để toan cất tiếng để kêu. Bắt đầu Võ Tòng nắm tóc giằn xuống, hai chân dặm lên hai vai, mà cởi phăng áo bụng ra, mà đưa mÅ©i dao nhá»n và o rạch má»™t cái tháºt mạnh, phăng hẳn ruá»™t ra. Äoạn rồi mồm ngáºm lấy dao, hai tay móc và o lấy bá»™ ruá»™t ra, để lên trước bà n thá». Lại cúi xuống cắt đầu con dâm phụ, máu me chảy đầm đìa lai láng ra nhà , anh nà o trông thấy cÅ©ng xanh mặt tái ngưá»i, chỉ bưng mặt ngồi nhìn, mà không há» dám khuyên can chi cả.
Võ Tòng lại sai thổ binh lên gác lấy má»™t cái chăn xuống, bá»c đầu chị chà ng kia và o, và lau sạch dao sạch sẽ, đút và o trong bao, rồi rá»a sạch hai tay, mà quay ra bảo vá»›i má»i ngưá»i rằng:
- Thế nầy khà phiá»n đến các vị cao lân, xin các ngà i thứ lá»—i cho. Má»i các ngà i lên gác ngồi chÆ¡i má»™t lát, rồi tôi sẽ vá» ngay đây.
Äám kia len lén nhìn nhau không hiểu tình ý ra sao, đà nh phải theo lá»i mà kéo nhau lên gác. Võ Tòng lại sai thổ binh kéo cổ Vương bà lên gác rồi đóng cá»a lại, mà bắt thổ binh canh giữ ở dưới.
Bấy giá» chà ng ta xách cái đầu ngưá»i ra Ä‘i, thẳng đến hà ng thuốc nhà Tây Môn Khánh, mà há»i tên chá»§ quán rằng:
- Äại quan nhân có nhà không?
Chủ quán đáp:
- Bẩm vừa mới đi rồi.
Võ Tòng lại nói:
- Bác là m Æ¡n ra đây tôi há»i câu chuyện nà y.
Chá»§ quán vốn biết Võ Tòng xưa nay, nên không dám cưỡng lá»i, bèn theo Võ Tòng ra phố, Võ Tòng dẫn và o má»™t cái ngõ vắng, là m bá»™ giở mặt há»i anh kia rằng:
- Anh muốn sống hay muốn chết?
Chá»§ quán run lên bần báºt mà đáp rằng:
- Bẩm Äô Äầu!chúng tôi có dám xâm phạm việc gì đâu?
- Ừ! Nhưng mà anh muốn chết thì thôi, bằng muốn sống phải nói rõ cho ta biết rằng, Tây Môn Khánh hiện giỠở đâu?
- Bẩm ngà i, vừa rồi ông ta Ä‘i vá»›i má»™t ngưá»i bạn, đến uống rượu ở Äại tá»u lâu bên cầu Sư TỠđó.
Võ Tòng nghe dứt lá»i thì quay ngoắt mình mà chạy thẳng, là m cho tên chá»§ quán ngây hẳn ngưá»i ra, hồi lâu má»›i trở vỠđược hà ng.
Võ Tòng chạy vá»™i đến Tá»u lâu bên cầu Sư Tá», há»i tá»u bảo rằng:
- Tây Môn Khánh đại lang uống rượu với ai đó?
Tá»u bảo đáp:
- Uống rượu vá»›i má»™t tay tà i chá»§ ở phòng gác vá» mé cạnh đưá»ng phố.
Võ Tòng lặng ngắt, Ä‘i thốc lên gác, đến gần phòng đó, nom và o chắn song cá»a sổ, thấy Tây Môn Khánh đương ngồi chá»§ vị, má»™t ngưá»i nữa ngồi khách vị và hai đứa con hát ngồi ở hai bên. Chà ng liá»n mở bá»c chăn ra, tay xách đầu dâm phụ máu chảy long tong xuống, tay phải rút thanh Ä‘ao ra, rồi vén rèm nhảy và o, mà cầm đầu dâm phụ ném và o mặt Tây Môn Khánh.
Tây Môn Khánh ngẩng đầu trông lên thấy Võ Tòng đến, thì giáºt mình kinh sợ, kêu lên má»™t tiếng, bắc cẳng lên cá»a sổ toan tìm đưá»ng tháo chạy. Dè đâu trông ra cá»a sổ, lại chÃnh đưá»ng phố đấy, liá»n nhụt cẳng lại không dám chạy, mà trong bụng thì hoảng hốt, không biết là m thế nà o? ÄÆ°Æ¡ng khi bồi hồi kinh sợ, thì Võ Tòng đã vá»— tay nhảy lên bà n, là m cho bát đĩa trên bà n Ä‘á»u đổ nhà o cả xuống.
Hai đứa con hát trông thấy, kinh sợ mất vÃa, không đứa nà o chạy được nữa, anh tà i chá»§ kia cÅ©ng rụng rá»i chân tay mà ngã lăn ra gác. Tây Môn Khánh thấy Võ Tòng hung tợn như váºy, thì vá»™i và ng giÆ¡ tay trá» vá» má»™t cái, rồi cất chân bên hữu mà đá luôn.
Võ Tòng cứ xông và o, rồi né mình tránh qua má»™t bên, bất đồ bị Tây Môn Khánh đá ngay và o tay phải, là m cho con dao bắn hản ra cá»a, mà rÆ¡i xuống phố, Tây Môn Khánh thấy Võ Tòng rÆ¡i mất dao, thì phóng tâm không sợ, liá»n giÆ¡ tay phải lên dứ đánh, rồi tay trái nhằm và o giữa mỠác Võ Tòng mà đấm, Võ Tòng né mình tránh thoát, rồi thừa thế xông và o ngay cạnh sưá»n Tây Môn Khánh, tay tả vòng ra ôm lấy cả đầu và vai, còn tay hữu thì nắm lấy chân trái Tây Môn Khánh mà quát lên rằng:
- Xuống...
Tây Môn Khánh lúc đó má»™t là bị oan hồn ám ảnh, hai là bị lương tâm quở phạt, ba là tuy hÆ¡i sức có khoẻ, song không khi nà o địch nổi Võ Tòng kia được, nên vừa bị Võ Tòng gạt má»™t cái thì đầu nặng bồng, chân nhẹ tếch, mà ngã lăn xuống dưới mặt phố, nằm lặng hẳn ngưá»i, phát hôn đến chương thứ mưá»i má»™t, hai bên phố sá thấy váºy, ai nấy Ä‘á»u kinh sợ bất thần. Äoạn rồi Võ Tòng cúi xuống chân ghế, nhặt lấy cái đầu đứa dâm phụ xách và o tay, nhún mình vót qua cá»a sổ mà nhảy thẳng xuống mặt phố, rồi nhặt lấy con dao cầm lăm lăm ở tay. Bấy giá» thấy Tây Môn Khánh nằm chết dở ở dưới mặt đất, hai con mắt chỉ lừ đừ dấp dÃnh mà không sao cá»±a được; Võ Tòng liá»n cầm Ä‘ao xông đến, cắt phăng lấy đầu Tây Môn Khánh rồi túm lấy hai cái đầu là m má»™t, mà xách vá» phố Tá» Thạch.
Khi tới nhà bà y hai cái đầu lên linh sà n để cúng, rồi lại gạt nước mắt mà khấn rằng:
- Ngà y nay em đã giết hai đứa gian phu dâm phụ để báo thù cho Ca Ca, váºy linh hồn Ca Ca có thiên, thì vá» chốn Thiên ÄÆ°á»ng mà nương tá»±a, còn đây em xin siêu hóa cả Ä‘i.
Chà ng khấn xong liá»n bảo thổ binh mở cá»a gác, lên gá»i các ngưá»i ở trên gác xuống, rồi má»™t tay lại xách hai cái đầu ngưá»i, và má»™t tay cầm con dao lăm lăm mà nói vá»›i má»i ngưá»i rằng:
- Tôi có má»™t Ä‘iá»u nà y, cần phải nói vá»›i các vị cao lân, xin các ngà i hãy ở đây, không Ä‘i đâu được bây giá»!...
Mấy ngưá»i hà ng phố Ä‘á»u kinh sợ má»™t phép, chắp tay mà đáp rằng:
- Có việc chi xin Äô Äầu cứ chỉ giáo cho, chúng tôi đâu dám trái lá»i ngà i dạy!...
Oai hùm tung động giang sơn,
Dưới đao nghĩa hiệp chứa chan máu tình,
Bể trầm muôn trượng mông mênh,
Dẹp tan ngá»n sóng khuynh thà nh từ đây.
Xót Riá»ng con tạo chua cay
Äem gươm oan nghiệt trêu tay anh hà o.
Một cơn bình địa ba đà o
Nặng lòng cốt nhục kiếp nà o đã khuây!
Vá»i trông trá»i rá»™ng đất dầy,
Anh hùng khi cÅ©ng vÆ¡i đầy giá»t châu!
Lá»i bà n cá»§a Thánh Thán:
Ta thưá»ng nói rằng: Chẳng lên Thái SÆ¡n, chẳng biết chá»— cao thiên hạ, lên Thái SÆ¡n chẳng lên tá»›i mặt trá»i, thì chẳng biết Thái SÆ¡n đã cao váºy, chẳng xem Hoà ng Hà , chẳng biết nÆ¡i sâu thiên hạ, xem Hoà ng Hà mà chẳng xem tá»›i Long Môn, thì chẳng biết Hoà ng Hà đã sâu váºy! Chẳng gặp Thánh nhân, chẳng biết thiên hạ đại tà i, gặp Thánh nhân mà chẳng gặp Trá»ng Nghe nói (Äức Khổng) thì chẳng biết Thánh nhân là đại tà i váºy. Nay xem đến sách cÅ©ng váºy, chẳng Ä‘á»c Thá»§y Há», thì không biết cái hay lạ cá»§a Thiên hạ, mà đá»c đến Thá»§y Há» mà không Ä‘á»c đến thiên Võ Tòng nà y, thì chẳng biết truyện Thá»§y HỠđã hay lạ đến thế, ôi! Cái tà i tác giả há Ä‘em đấu mà đong kể được ư!
Cuốn trên tả Lá»— Äạt, đã là rất báºc trượng phu, không ngá» lại có Lâm Xung cÅ©ng rất báºc trượng phu, tả Lá»— Äạt rồi tả Lâm Xung đã hai ngưá»i kỳ váºy, và như hai ngưá»i vẽ đấu tà i nhau, nà o vẽ ra BÃch Äiện, Tinh cung thá»§y phá»§, muôn ý tứ thần tình sẵn cả, vẽ ra hiá»n thì tháºt hiá»n, mà dữ lại tháºt dữ, cÅ©ng như đẹp thì rất đẹp. Mà xấu thì lại rất xấu, kỹ thuáºt đến thế thì thôi, xem được đến thế mà thôi! Thấy rằng trong lòng hai tay thợ vẽ Ä‘á»u chứa những tuyệt bút, như những vẻ ly kỳ cá»§a Rồng cá»§a Mây, cá»§a Nháºt cá»§a Nguyệt... nà o phải như thế gian, trong lòng nghÄ© ra, trong tay nặn ra, trong bút khua ra... Nay xem Thá»§y Há» cá»§a Thi Nại Am thấy như hai tay há»a sÄ© vẽ khác nét nhau kỳ ảo!
Tả ra ba tay rất báºc trượng phu như Lá»—, Lâm, Dương tưởng rằng nghệ thuáºt đến đấy mà thôi, mà được xem đến đấy mà thôi, ai ngá» lại nảy ra má»™t truyện Võ Äô Äầu, khiến ta Ä‘á»c đến văn, lại nghÄ© đến ngưá»i, thấy trong lòng dạ chẳng phải như lòng dạ ba ngưá»i Lá»—, Lâm, dương tâm sá»± cÅ©ng chẳng phải tâm sá»± như ba ngưá»i Lá»—, Lâm, Dương cho đến hình trạng kết thúc, lại chẳng như hình trạng kết thúc cá»§a ba ngưá»i Lá»—, Lâm, Dương hà ng động cá»§a những báºc trượng phu khác nhau xa quá! Ta được nghÄ© đến ngưá»i mà xem lại văn, nên Ä‘á»c nhanh Ä‘i, lại Ä‘á»c cháºm Ä‘i, giở Ä‘i giở lại Ä‘á»c hô lên tiếng hùm, tiếng beo, Ä‘á»c Ä‘i cho khoái! Hỡi ôi! Xem ra má»™t hồi, má»™t Ä‘oạn, má»™t câu, má»™t chữ đâu phải loại ngưá»i thế gian, trong lòng nghÄ© ra, trong tay nặn ra, trong bút khua ra, thá»±c là tuyệt bút như những vẻ ly kỳ cá»§a Rồng cá»§a Mây, cá»§a Nháºt cá»§a Nguyệt... Thế mà lại muốn Ä‘o cái tà i cá»§a tà i tá» bằng đấu bằng thưng. Thì than ôi! Nhiá»u kẻ không lưá»ng ra năng lá»±c giá»i!
Hoặc có kẻ há»i đến Thánh Thán rằng: Lá»— Äạt là ngưá»i thế nà o? Rằng: Là ngưá»i rá»™ng rãi; Tống Giang là ngưá»i thế nà o? Rằng: Là ngưá»i hẹp hòi; Lâm xung là ngưá»i thế nà o? Rằng: Là ngưá»i độc ác; Tống Giang là ngưá»i thế nà o? Rằng: Là ngưá»i ngon ngá»t; Dương Chà là ngưá»i thế nà o? Rằng: Là ngưá»i chÃnh đáng; Tống Giang là ngưá»i thế nà o? Rằng: Là ngưá»i cong quẹo; Sà i Tiến là ngưá»i thế nà o? Rằng: Là ngưá»i là nh; Tống Giang là ngưá»i thế nà o? Rằng: Là ngưá»i tệ; Ngô Dụng là ngưá»i thế nà o? Rằng: Là ngưá»i nhanh; Tống Giang là ngưá»i thế nà o? Rằng: Là ngưá»i ngốc; Hoa Vinh là ngưá»i thế nà o? Rằng: Là ngưá»i thanh nhã; Tống Giang là ngưá»i thế nà o? Rằng: Là ngưá»i thô tục; Lư Tuấn NghÄ©a là ngưá»i thế nà o? Rằng: Là ngưá»i lá»›n; Tống Giang là ngưá»i thế nà o? Rằng: Là ngưá»i tiểu nhân; Thạch Tú là ngưá»i thế nà o? Rằng: Là ngưá»i hay; Tống Giang là ngưá»i thế nà o? Rằng: Là ngưá»i dở; Thế thì má»™t trăm linh sáu ngưá»i trong bá»™ Thá»§y Há», lại không ai hÆ¡n Tống Giang, đó là 106 ngưá»i váºy chưa ai bằng Võ Tòng là má»™t tay tuyệt luân siêu quần đó. Váºy Võ Tòng là ngưá»i thế nà o? Rằng: Là ngưá»i trá»i váºy, mà có những con ngưá»i khoát như Lá»— Äạt, độc như Lâm Xung, chÃnh như Dương ChÃ, khoái như anh em há» Nguyá»…n, thá»±c như Lý Quỳ, nhanh như Ngô Dụng, nhã như Hoa Vinh, đại như Lư Tuấn NghÄ©a, hay như Thạch Tú... mà đoán quyết Tống Giang là ngưá»i thứ nhất, cÅ©ng chẳng phải ư? ? ?
Tả Võ Tòng trước giết hổ, chợt vá» sau giết má»™t đà n bà , hỡi ôi! Không còn giống gì gầm thết như hổ, không còn giống gì ngá»t nhạt như đà n bà vá»›i hai giống ấy, đến nguy hiểm như váºy, thế mà giết hổ rồi chợt giết đà n bà , chẳng khó nhá»c đến đâu, thì Ãt có váºy! Nay tả Võ Tòng giết hổ chẳng đầy má»™t hồi sau tả Võ Tòng giết đà n bà , cÅ©ng chẳng đầy má»™t hồi. Chà chà ! Lạ thay! Nhá»› lại há» Äại Hùng có nói: Sư tá» vồ voi phải dùng toà n lá»±c, nay xem Võ Tòng giết hổ giết đà n bà há phải dùng đến toà n lá»±c ấy đâu! Xem đến văn mà hÆ¡i thở mắt trừng, mặt không còn sắc, cà ng hãi hÆ¡n khi Ä‘á»c má»™t hồi đá hổ... Hỡi ôi! Tác giả Ä‘em Sư tá» và vá»›i Võ Tòng, xem ở tên phố ấy là Sư Tá», thì đủ biết rồi!
Tay không mà muốn bắt hổ, thì không còn nhỠđâu mà trợ lá»±c, nên ngưá»i ta phải dùng đến binh khÃ, giáo, mác... má»›i dám giết hổ, đó là sá»± thưá»ng thế mà Võ Tòng bốn phen là m đánh nhoà ng né tránh, rồi ra oai lấy sức, cầm gáºy đánh mạnh, má»™t tiếng gầm trá»i, gáºy gãy cây đỗ, hóa ra tay không, cà ng là m hổ giáºn, Ä‘em tay không đánh vá»›i hổ giáºn, rồi cÅ©ng thà nh công, , trở nên oai thần rõ rệt, hồi trước nói rồi; Äến nay lại tả Tây Môn Khánh, cÅ©ng theo phép ấy tả ra, hẳn trong lòng tác giả nghÄ© rằng: Äánh hổ còn chả dùng gáºy, huống chi đánh con chuá»™t, lại phải dùng dao, má»›i tả giắt dao Ä‘i đến, vừa gặp loà i chuá»™t ấy, dao lại rÆ¡i Ä‘i, cho rõ oai thần cá»§a Võ Tòng, vì giống chuá»™t kia còn kém xa sức hổ, thấy rằng giết hổ không dùng đến gáºy, giết chuá»™t không dùng đến dao, biểu hiện ra ý nghÄ©a ở bốn chữ " Dưới cầu Sư Tá»"
Tây Môn Khánh là m sao mà gian nổi; Vương bà là m sao mà chá»§ mưu; há» Phan là m sao mà hạ độc, đã diá»…n từ hồi trước rõ rà ng, độc giả đã thấy, độc giả Ä‘á»c mà biết, lúc Ä‘á»c kia chÃnh lúc Võ Tòng Ä‘i Äông Kinh, má»i ngưá»i lại muốn nghe lá»i Hà Cá»u thuáºt chuyện, cho Võ Tòng biết kẻ gian phu, và lại muốn nghe lá»i Váºn Kha thuáºt chuyện, cho Võ Tòng biết khi hạ độc, tuy lược tả Võ Tòng nghe chuyện, thấy Võ Tòng được rõ đầu Ä‘uôi, xem trong ý tứ văn chương, má»›i nháºn thấy cái hay thần hóa.
Tả bốn ngưá»i hà ng xóm đến chứng kiến, nà o anh hà ng thợ bạc, hà ng mã, hà ng rượu, hà ng... thà nh ra tà i, sắc, tá»u, khÃ, chứng cho lÅ© gian dâm, rõ là kỳ tuyệt!
Tà i sản của ga_kho
Từ khóa được google tìm thấy
âàêàíñèè , èçâåñòèÿ , èñòîðèÿ , ïåðååçä , ïèòàíèå , ìóæ÷èíû , ïðîãíîç , ñàëàòîâ , thuy hu 4vn , ýâàêóàòîð , ýëåêòðè÷åê , ýëåêòðîìîíòàæ , ðàáî÷èé , ðåôåðàòè , øêîëà