14-09-2008, 09:34 PM
57991135 Cạch !
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
Nam Quốc SÆ¡n HÃ
Tác giả : Yên Tá» Cư SÄ© Trần Äại Sỹ
Thể lá»ai: Kiếm hiệp
Há»’I THỨ CHÃN
Hoa trong giấc mộng
Cái tin Chương-thánh Gia-khánh hoà ng-đế cá»§a Ãại-Việt sẽ đến chùa Pháp-vân để là m lá»… cầu siêu cho oan hồn tướng-sÄ© cùng dân chúng bá» mình trong cuá»™c Nam xâm cá»§a Tống năm Ká»·-hợi (1059) và cuá»™c đánh sang vùng Ung-châu, Khâm-châu, Liêm-châu, Tây-bình châu năm Canh-Tý (1060) cá»§a Ãại-Việt để tá»± vệ... lan ra khắp vùng Kinh-Bắc rất mau. Tại các đình là ng, tiên-chỉ, thứ-chỉ, chánh phó lý trưởng, thá»§-bạ, trương-tuần há»p hà nh liên miên để cắt cá» ngưá»i sá»a đưá»ng, là m cá», cắt cây, tu bổ cầu cống, sao cho thá»±c chu đáo, để đón má»™t vị vua nhân từ, anh hùng cá»§a giòng giống Tiên-Rồng Ä‘i qua. Má»—i là ng sẽ là m má»™t cái cổng chà o, kết hoa. Khi đức vua tá»›i đầu là ng nà o, thì chức sắc trong là ng sẽ dâng lên ngà i má»™t và i thổ sản quý nhất cá»§a là ng. Ãám hoà ng nam sẽ thao diá»…n võ thuáºt, bắn cung, xung phong hãm tráºn cho ngà i cùng các quan xem, để ngà i biết rằng nhỠđức nhân cá»§a ngà i, là ng luôn dạy dá»— con em há»c văn, luyện võ; bất cứ lúc nà o xã-tắc hữu sá»± là có thể dùng đến. Khi ngà i qua đình là ng, thì sẽ đốt pháo mừng, rồi má»™t đội hoà ng nam múa sư tá», đội thanh nữ múa má»™t vÅ© Ä‘iệu, chà o mừng.
Ãiá»u quan trá»ng nhất là sao cho dân chúng hiểu vá» tình hình đất nước. Cho nên tối tối, tại trưá»ng há»c, đình là ng các thầy đồ há»p há»c trò, dân chúng để kể chuyện vá» việc binh biến năm Ká»·-hợi, Canh-Tý giữa ta vá»›i Tống.
...Dân chúng say mê nghe chuyện Tống triá»u sai bá»n biên thần Nam-phương là Tiêu Chú, Tiêu Cố, Lý Sư-Trung, Tống Hà m chuẩn bị má»™ quân, luyện quân, tÃch trữ lương thảo gây thanh thế lá»›n, rồi dẫn quân tuần sát các trang động Bắc-biên để Ä‘e dá»a khiến nhiá»u trang-động phải bá» theo Tống. Triá»u đình Ãại-Việt sai ngà i Thái-tá» thiếu bảo, Tả-kiêu-vệ đại tướng quân, Thái-hà hầu Lý Thưá»ng-Kiệt mang mưá»i đạo Thiên-tá» binh lên tiếp viện cho vua Bà .
... Nà o việc vua Bà chia quân là m hai cánh, cánh hư do Long-thà nh ẩn-sÄ© Tôn Ãản cùng phu nhân chỉ huy đánh sang Khâm-châu, Liêm-châu.
... Nà o Tống mắc mưu, trà n qua vùng Lạng-châu theo kế hoạch Vây Nguy, cứu Triệu, đến ná»—i tướng Tống là Ãô-giám tuần kiểm Tống SÄ©-Nghiêu bị bại, quân tướng bị bắt bị giết hết, y chạy theo đưá»ng rừng vá», đến ná»—i chỉ còn cái quần lót.
... Nà o sau đó vua Bà cùng phò mã Thân Thiệu-Thái vượt biên đánh sang Tống. Tống Ä‘em quân chống cá»±, bị bại. Các tướng Tống SÄ©-Nghiêu, Lý Ãức-Dụng, Tả Minh, Hà Nhuáºn, Trần Báºt tá» tráºn. Nà o Tống thấy nguy, sai Dương Lữ-Tà i Ä‘em đại quân ngăn bước tiến cá»§a Ãại-Việt. Quân tan, Lữ-Tà i bị bắt.
... Nà o Tống phải sai Lại-bộ thị-lang Dư Tĩnh sang ta xin nghị hòa, để xin ngừng tiến quân.
... Nà o đức vua "ta" đồng ý thả Lữ-Tà i, nhưng vua Bà không chịu, đòi Tống phải tuân ba Ä‘iá»u kiện...
Có thể nói, dân chúng trong các là ng, từ già đến trẻ Ä‘á»u biết đầy đủ tin tức Bắc-biên cá»§a ta. Hôm nay các là ng Ä‘á»u nháºn được má»™t máºt lệnh từ Thăng-long gá»i vá».
Khác vá»›i má»i lần, tin tức, máºt lệnh thưá»ng được huyện gá»i vá» cho chức dịch, hoặc thầy đồ. Hôm nay má»™t kị mã từ Thăng-long vá» là ng, kị mã không phải những kị mã chạy trạm thông thưá»ng, mà là má»™t thị vệ cá»§a đức vua. Thị vệ trao táºn tay cho thầy đồ Thái má»™t phong thư, cùng má»™t gói bạc. Trên phong thư đóng ấn cá»§a quan tổng-lÄ©nh thị-vệ, kiêm tổng-quản thái-giám Lý Thưá»ng-Kiệt. Ngoà i phong thư có chữ son Ä‘á»: "Chỉ thầy đồ Thái má»›i được mở ra. Sau khi Ä‘á»c xong, thầy phải đốt máºt lệnh trước mặt viên thị vệ". Biết tầm quan trá»ng cá»§a máºt lệnh, nên trong là ng, ngoà i xóm không ai dám tò mò há»i thầy đó là lệnh gì? Vì sao vua ban hà nh cho.
Chiá»u hôm ấy, thầy đồ Thái gá»i anh mõ tá»›i nhà thầy. Thầy trao cho anh má»™t xâu trăm đồng tiá»n, rồi nói:
– Tôi thưởng cho anh đấy, anh mua rượu mà uống, rồi anh Ä‘i khắp là ng rao bốn lần: sáng, trưa, chiá»u, má»i tất cả dân là ng tá»›i nghe tôi kể chuyện.
– Bẩm thầy chuyện gì mà phải rao tới bốn lần ạ?
– Chuyện rất quan trá»ng, nên tôi thưởng cho anh trước đấy. Anh rao nguyên văn rằng:
" ... Theo thần nhân báo má»™ng, có má»™t tiên nữ giáng trần ở Thổ-lá»™i, khi đức vua trẩy chùa Pháp-vân sẽ đón vị tiên đó vá» là m Thần-phi. Yêu-cầu quan viên, dân chúng trong là ng, ngà y mai phải tá»›i đình nghe tôi kể chuyện nà y. Buổi sáng dà nh cho chức dịch, nhân sÄ©. Buổi trưa dà nh cho đà n bà , buổi chiá»u dà nh cho thanh nữ, buổi tối dà nh cho đà n ông".
Thôi anh đi đi.
Anh mõ má»›i rao má»™t lần quanh là ng, mà cả tổng đã rúng động. Ba trưá»ng há»c là ng Thổ-lá»™i Ä‘á»u đóng cá»a, vì há»c sinh bà n tán, không thể há»c được. Ngoà i chợ, đầu là ng, cuối xóm Ä‘á»u tụ năm túm ba xôn xao không Ãt. Như thưá»ng lệ, má»—i khi thầy đồ kể chuyện bao giá» cÅ©ng bắt đầu từ giá» Mão, thế mà hôm nay, má»›i giá» Dần, mà các nhân sÄ©, lý dịch, đã tá» tá»±u đầy đủ. Khi lá cá» mầu tÃm do ông thá»§-bạ từ từ kéo lên trước sân đình, thì anh mõ sẽ đánh ba hồi trống (1).
Ghi chú,
(1) Theo sá» chép rằng, khoa Thiên-văn lịch-số Ãại-Việt có từ thá»i vua Hùng. Vua sai chép phép là m lịch và o lưng má»™t con rùa Ä‘em cống vua Nghiêu. Vua Nghiêu sai chép lại, rồi há»c theo đó mà là m lịch Trung-quốc, đó là nguồn gốc Quy-lịch. Không rõ bấy giá» báo giá» như thế nà o. Nhưng tá»›i triá»u LÄ©nh-Nam, quan Ãại-tư-đồ là công chúa Nguyệt-đức Phùng VÄ©nh-Hoa đã nghiên cứu lịch Hồng-bà ng, rồi là m ra lịch má»›i, thể lệ báo giá» như sau: má»—i đầu giá» ban ngà y đánh ba tiếng trống, rồi kéo cá» biểu hiệu lên. Giá» Dần cá» xanh, giá» Mão cá» tÃm, giá» Thìn cá» và ng, giá» Tỵ cá» hồng, giá» Ngá» cá» Ãá», giá» Mùi cá» và ng nhạt, giá» Thân cá» trắng. Ban đêm thì không kéo cá», mà đánh chiêng, trống. Giá» Dáºu thì ba tiếng chiêng, giá» Tuất thì hai tiếng chiêng. Giá» Tý thì má»™t tiếng trống. Giá» Sá»u thì hai tiếng trống. Xin Ä‘á»c Cẩm-khê di háºn, cá»§a Yên-tá» cư-sÄ© do Nam-á Paris xuất bản. Ãến Ä‘á»i Lý vẫn áp dụng nguyên tắc đó.
Thầy đồ Thái quần áo chỉnh tá», đứng đối diện vá»›i cá» tá»a. Thầy cung tay là m lá»… chà o má»i ngưá»i, rồi trịnh trá»ng nói:
– Thưa các vị, hôm nay tôi được hầu chuyện vá»›i các vị vá» Anh linh thần vÅ© cá»§a Chương-thánh Gia-khánh hoà ng đế bản triá»u.
Nghe đến hoà ng-đế đương triá»u, má»i ngưá»i Ä‘á»u im lặng, tá» vẻ kÃnh cẩn.
Thầy đồ tiếp :
" ...Cho đến nay, Chương-Thánh Gia-Khánh hoà ng đế tuổi đã bốn mươi, mà vẫn chưa có hoà ng tỠđể nối dõi ngôi trá»i. Mặc dù trong cung có Thượng-Dương hoà ng háºu, cùng năm vị phi là tuyên-phi, quý-phi, giai-phi, dung-phi, nghi-phi... nhưng các vị phi chỉ sinh ra công chúa. Có công chúa đã Ä‘i và o tuổi hai mươi, có công chúa má»›i má»™t hai tuổi. Thái-háºu lo lắng không Ãt, ngà i khuyên đức vua nên láºp con chư vương là m thái tỠđể nối tiếp ngôi chÃnh thống. Nhưng hoà ng thượng vẫn bảo để chá» Thanh-y đồng tá» giáng sinh..."
" ... Hồi hoà ng thượng còn nhá», bấy giá» vua Thái-tông còn là Khai-thiên vương. Má»™t đêm hoà ng thượng má»™ng thấy mình lên thiên cung chầu Ngá»c-Hoà ng thượng đế. Ngá»c-Hoà ng thượng đế truyá»n chỉ cho ngà i rằng:
– Ngưá»i là con vua Viêm-đế giáng sinh, sau nà y sẽ là m chúa phương Nam, váºy khi lên ngôi vua, thì phải lấy đức nhân mà trị dân, cho đúng vá»›i ý ta. Bằng không ta sẽ sai Thiên-lôi đánh chết, nghe không?
Giữa lúc ấy có má»™t trong Tháºp-Ä‘iện Diêm-vương tâu rằng:
– Hồi Lý Ãức-ChÃnh (vua Lý Thái-Tông) cầm quân đánh Chiêm-thà nh, để tướng sÄ© giết oan binh lÃnh ngưá»i Chiêm nhiá»u quá, trong đó má»™t phi tần, và bẩy mươi hai cung nữ, bị giết oan. Ngá»c-Hoà ng đã truyá»n chỉ cho phi tần đầu thai, nay đã là m con dâu Ãức-ChÃnh, tức vợ Nháºt-tông. Nhưng còn bẩy mươi hai cung nữ vẫn chưa đầu thai, oan hồn chúng phiêu phiêu phưởng phưởng không nÆ¡i nương tá»±a, ngà y đêm gà o khóc, má»™t hai đòi lên trần thế đòi nợ triá»u Lý. Xin Ngá»c-Hoà ng thượng đế định liệu.
Ngá»c-Hoà ng phán:
– Cho 72 oan hồn cung nhân đầu thai là m cung tần triá»u Lý, tướng sÄ© Chiêm đầu thai là m bá»n gian thần triá»u Lý để chúng hợp vá»›i con dâu Ãức-ChÃnh phá phách giang sÆ¡n Ãại-Việt.
Thái-Bạch kim tinh tâu rằng:
– Trước đây Ngá»c-Hoà ng đã truyá»n chư tiên, chư thần thay nhau đầu thai xuống Nam-phương để kiến tạo lại Ãại-Việt, vì váºy nên con vua Thanh-Ãế đầu thai là m Thái-tổ Lý Công-Uẩn láºp ra triá»u Lý dà i trên hai trăm năm; lại cho VÅ©-khúc tinh quân đầu thai là m Khai-quốc vương Lý Long-Bồ. Nay cho oan hồn ngưá»i Chiêm đầu thai xuống thế, e há» phá há»ng giang sÆ¡n Ãại-Việt.
Ngá»c-Hoà ng thượng đế phán:
– Váºy hãy cho Thanh-y đồng tá» giáng sinh, là m con cá»§a Nháºt-Tông. Lại cho Hằng-Nga tiên nữ giáng trần là m vợ Nháºt-tông, là m mẹ cá»§a Thanh-y đồng tá». Hằng-Nga vá»›i Thanh-y sẽ tùy nghi, khi thấy bá»n oan hồn Chiêm quấy phá Ãại-Việt quá thì trừ Ä‘i..."
" ... Từ khi hoà ng-thượng lên ngôi, tuy có hoà ng háºu, phi tần, nhưng chưa sinh hoà ng nam, ngà i vẫn kiên nhẫn chá» Hằng-Nga tiên nữ, cùng Thanh-y đống tá». Năm gần đây, quan Tư-thiên-giám xem thiên tượng, thấy hà o quang, mây hồng chiếu vá» vùng Kinh-bắc, ứng và o vá»›i Hằng-Nga, tâu lên thiên-tá». Vì thế nên đức vua ta quyết Ä‘i hà nh hương chùa Pháp-vân, để tìm xem thanh nữ nà o là Hằng-Nga tiên nữ giáng trần, sẽ Ä‘em vá» cung phong là m Thần-phi..."
" ...Theo tôi nghÄ©, không chừng Hằng-Nga tiên nữ gáng trần ngay trong là ng mình cÅ©ng nên. Váºy xin các cụ, các ông cho tất cả con cháu gái, có nhan sắc, có đức hạnh tuổi từ mưá»i ba trở lên, mặc quần áo thá»±c đẹp cùng ra đình là ng đón đức vua. Nếu như cô nà o là Hằng-Nga tiên nữ đức vua chỉ nhìn sÆ¡ là nháºn ra ngay. Hỡi Æ¡i! Bấy giá» thá»±c là vạn vạn hạnh cho là ng ta. Trai tráng là ng ta sẽ khá»i phải chịu binh dịch, lao dịch. Dân là ng không phải đóng thuế. Toà n là ng được thụ tam ân...(2)".
Ghi chú,
(2) Tam-ân là ba thứ ân huệ nhà vua dà nh cho là ng xã sinh ra thái háºu, hoà ng háºu, cung nga ở báºc "phi" trở lên. Tùy theo triá»u đình Ãại-Việt ấn định tam ân khác nhau. Ãá»i vua Lý Thánh-tông thì tam ân là :
– Tam đại thá» phong, tức ông bà ná»™i ngoại, bố mẹ, anh chị em được phong những chức tước nhá».
– Hương lý thỠđức, tức dân là ng được nhỠân đức. Trai được bổ nhiệm là m quan theo chế độ ưu đãi, gái được tuyển là m vợ các quan, tướng cùng con vua, con quan.
– Hình-pháp thá» nghị, tức ngưá»i trong là ng khi phạm tá»™i, sẽ được xỠân giảm từ má»™t đến ba báºc.
Thế rồi sau ba buổi thuáºt chuyện cá»§a thầy đồ Thái, khắp là ng tổng Dương-quang như muốn nổ tung ra vì những lá»i bà n tán, kẻ thì bảo cô nà y là Hằng-Nga giáng trần, ngưá»i thì bảo cô kia má»›i đúng. Bà n cho thá»±c phải, khắp tổng Dương-quang có đến hÆ¡n nghìn cô gái Ä‘ang ở tuổi mưá»i ba đến hai mươi. Các tiên chỉ, lý trưởng, hương dịch há»p hà nh liên miên hầu chá»n những cô đức hạnh tốt, tá» gia ná»™i trợ giá»i, lại có nhan sắc, để Ä‘em ra đình là ng đón đức vua. Trong thâm ý há» nghÄ© rằng, nếu các cô chẳng phải là Hằng-Nga giáng trần, nhưng biết đâu, hợp nhãn đức vua, được ngà i tuyển là m cung nữ cÅ©ng đã lấy là m hãnh diện cho hương đảng rồi.
Ông bà Lê Văn-Thiết nháºn được lệnh là ng phải Ä‘em Minh-Ãệ, Minh-Can ra cho là ng tuyển chá»n. Chiá»u hôm ấy, ông bà vừa Ä‘i là m vá», thì thầy đồ Thái trưởng giáp Nhất tá»›i. Ông bà ân cần sai Minh-Can pha nước má»i thầy. Thầy nói:
– Chuyện đức vua Ä‘i tìm Hằng-Nga giáng thế ở vùng ta, ông bà đã biết rồi đó. Theo lệnh cá»§a là ng, thì nhà nà y có Minh-Ãệ, Minh-Can phải ra cho là ng chá»n. Váºy ông bà nên may quần áo, giầy dép thá»±c đẹp cho hai cháu, để mấy hôm nữa là ng sẽ tuyển. Nếu hai đứa trúng cách, sẽ được là ng xếp và o Ä‘oà n thanh nữ đứng đón đức vua. Biết đâu hai đứa nhà nà y chẳng được đội hoà ng ân?
Bà Thiết trả lá»i không suy nghÄ©:
– Nhà nà y có ba đứa con gái, thì con Minh-Nhà n nhá» tuổi quá, chưa được dá»± tuyển. Chỉ còn hai con Minh-Ãệ, Minh-Can mà thôi. Biết con ai bằng cha mẹ. Con Minh-Can nhà tôi vừa nết na, văn hay, chữ tốt, võ giá»i, đức hạnh khó kiếm, nhan sắc cá»§a nó thì Tây-thi, Dương-phi còn thua xa, tôi e chÃnh nó là Hằng-Nga giáng trần đấy thầy ạ. Còn con Minh-Ãệ, ăn không nên Ä‘á»i, nói không nên lá»i, vụng vá», cục mịch, năm trước đây bá» nhà trốn sang ở chùa Từ-quang, ăn nằm vá»›i mấy nhà sư má»™t lúc. Ãn nà y rung động cả Kinh-Bắc. CÅ©ng may quan tể-tướng thương tình Ä‘em nó trao trả cho chúng tôi quản chế... vì váºy đâu có thể Ä‘em nó ra cho là ng nghị sá»± mà xấu hổ à ?
Thầy đồ Thái thấy bà Thiết yêu con nà y, ghét con kia quá đáng, thì hơi bực mình. Thầy nói:
– Tôi chỉ chuyển lệnh mà thôi, còn chấp hà nh hay không là việc cá»§a ông bà . Lệnh trên đưa xuống rằng: tất cả thanh nữ trong tuổi 13-18 Ä‘á»u phải Ä‘em ra cho là ng tuyển. Ban nãy bà nói: biết con không ai bằng cha mẹ, thì tôi cÅ©ng xin thưa rằng hiểu tà i năng há»c trò không ai bằng thầy. Tôi có thể tóm lược cho bà biết rằng vá» văn tà i cá»§a Minh-Ãệ thì toà n cõi Ãại-Việt e không quá mưá»i, vá» võ công thì e đếm trên bà n tay. Thôi tôi xin lui.
Thầy đồ Thái vá» rồi, thì bà Thiết gá»i Minh-Ãệ, Minh-Can lên nhà , bà nói vá»›i chồng:
– Hôm trước thầy đồ Thái có kể chuyện đức vua đến vùng nà y tìm Hằng-Nga, hai đứa Ä‘á»u đã được nghe. Nay là ng lệnh cho hai đứa, ngà y mai ra đình cho là ng tuyển chá»n. Tôi nghÄ© chắc Minh-Can là Hằng-Nga quá, thôi thì chỉ cho nó ra thôi. Còn con nợ Ä‘á»i kia, ông nghÄ© nên dấu nó Ä‘i đâu cho khá»i chướng mắt!
Ông Thiết biết vợ thiên vị, vì hồi nà y ngưá»i Minh-Ãệ thon lại, trở thà nh sắc nước hương trá»i. Nhưng chẳng qua là số kiếp, nên bị mẹ hắt há»§i mà thôi. Ông nói:
– Tôi thì tôi nghÄ© mình cứ theo đúng lệnh cá»§a là ng. Nếu con Minh-Can có là Hằng-Nga thì khi đức vua thấy, ngà i sẽ nháºn ra, chứ nay không cho Minh-Ãệ dá»± tuyển, thì e rằng là ng bắt lá»—i.
Láºp tức bà Thiết rống lên, bà xỉa xói và o mặt ông chồng:
– Ông nói! Ãem cái bị thịt nà y ra cho là ng, để mà là ng chá»i cho à ? Ông có biết nó ngá»§ vá»›i má»™t lúc năm sáu thằng sư ở chùa Từ-quang không?
Minh-Ãệ thấy bố mẹ cãi nhau vì mình, thì nà ng nói:
– Thưa bố, con không muốn ra cho là ng tuyển đâu. Dù là ng có tuyển, con cÅ©ng không nháºn kia mà . Là ng mình, lá»›n nhất là Trung-nghiã đại tướng quân, Siêu-loai hầu, mà chÃnh y cÅ©ng không đủ trung, đủ nghÄ©a thì những cái ngữ như ông lý, ông xã đâu có tư cách mà tuyển con? Hiện nay háºu cung thì chia là m hai phe, phe á»§ng Dương, phe á»§ng Mai bôi mặt đá nhau. Các quan thì phân bè đảng hiá»m khÃch nhau, như váºy cái ông Chương-thánh Gia-khánh không phải là minh quân. Con không Ä‘i đón ông ta đâu.
Từ lâu rồi, ông bà Thiết chưa từng nói chuyện vá»›i Minh-Ãệ, nên ông bà không biết rõ kiến thức cá»§a con đến đâu. Nay thình lình ông thấy nà ng trình bầy ra vấn đỠngoà i sá»± hiểu biết cá»§a mình, thì kinh ngạc không Ãt.
Bà quát lên:
– Mà y láo vừa thôi, mà y dám nói xấu ông Trung-nghÄ©a thì há»c trò ông ấy nó sẽ gang miệng mà y ra đấy.
– Xin mẹ cứ yên tâm, con nghÄ© ông ấy không có tư cách, e há»c trò ông ấy không thể là m gì ai. Còn như ông ấy có tà i, thì cứ đến đây mà lý luáºn vá»›i con. Con đủ khả năng đương đầu vá»›i ông ấy.
Nói rồi nà ng từ tạ bố mẹ, xuống nhà dưới cho lợn ăn.
Từ hôm tên Ãoà n Quang-Minh, vá»›i Minh-Ãệ bị trúng Chu-sa huyá»n-âm độc đến giá», thì hằng đêm chúng phải ra miếu thổ thần loan báo tất cả những gì nà ng sai chúng dò thám trưá»ng Trung-nghÄ©a cho nà ng. Ãến đúng giá» Tý, khi chúng lên cÆ¡n, nà ng lại Ä‘iểm huyệt cho chúng mê Ä‘i. TÃnh đến hôm nay, chúng đã chịu tá»›i ba mươi ngà y Ä‘au đớn, và nà ng đã tra khảo hết sức, nên dù đứng gần cái ngà y thứ 49 sẽ bị chết, mà chúng cÅ©ng không biết gì hÆ¡n. Quang-Minh vá»›i Minh-Can đã chỠở đó từ bao giá». Chúng là m xong tá» khai, trao cho nà ng. Dưới ánh sáng ngá»n đèn dầu, Minh-Ãệ cầm tá» khai lên Ä‘á»c:
" ...Dương háºu ban chỉ cho sư phụ là Trịnh Quang-Thạch phải phái ngưá»i dò thám chùa Từ-quang. Sư-phụ mua chuá»™c được sư Viên-Hoa, đệ tá» cá»§a sư Viên-Chiếu, nên nhất cá», nhất động cá»§a chùa Từ-quang sư phụ Ä‘á»u biết hết. Ngay ngà y đầu cô nương tá»›i chùa thì sư phụ đã được báo cho biết. Vì váºy sư phụ sai tiểu nhân bảo Minh-Can lấy tất cả quần áo cá»§a cô nương giao cho Viên-Hoa. Má»™t mặt sư phụ trao cho Viên-Hoa nà o xương chó, xương gà , lông gà , lông chó, bà máºt chôn ở trong vưá»n hoa cá»§a chùa. Sau đó sư phụ sai các sư đệ Ãặng Vinh, Ãặng Minh, Lê Kim-Cương, Phạm Trung là m quan võ trong lá»™ Kinh-Bắc đứng đơn tố cáo lên an-phá»§ kinh-lược sứ Phạm Anh. Phạm Anh hẹn ngà y Ä‘em quân đến chùa khám xét. Ãúng đêm đó, Viên-Hoa bà máºt dấu quần áo cô nương và o các tăng phòng, Ä‘em mấy nồi thịt chó dấu trong bếp. Còn việc quý nhân vá»›i vợ đến chùa, cùng vụ Trần Tá»±-An dạy võ cho cô nương, thì tiểu nhân không há» biết. Có khi vụ nà y do quan tể-tướng là m, chỉ ngà i vá»›i sư phụ biết. CÅ©ng có thể sư phụ sai ngưá»i khác là m. Còn sư Viên-Hoa tuy có bị kết án, nhưng Dương tể tướng đã tìm cách cải án cho ông ta, và cấp độ diệp cho ông ta là m trị sá»± trưởng chùa Từ-quang...»
Cầm tá» khai, Minh-Ãệ kinh hoà ng nghÄ©:
– Hôm ở phá»§ An-vÅ© kinh-lược sứ, sư Viên-Hoa tá» ra hiếu thảo, sẵn sà ng thụ hình cho sư phụ, cho sư huynh sư đệ, rồi sau đó hình quan không khảo nữa. Thì ra y thi hà nh khổ nhục kế để che mắt má»i ngưá»i. Hôm ấy từ hình quan, cho tá»›i chư tăng Ä‘á»u kÃnh phục y là ngưá»i chà hiếu. Không ngá»!!! Bây giá» y là m trị sá»± trưởng chùa Từ-quang, váºy ta phải thám thÃnh chùa nà y xem. Ừ, nhưng ta là con gái, mà đi đêm thế nà y, bất cứ ai trông thấy cÅ©ng phiá»n phức. Chi bằng ta giả trai. ÃÆ°á»£c, ta lấy quần áo cá»§a bố mặc và o, rồi quấn khăn lên đầu thì có trá»i mà nháºn ra.
NghÄ© váºy, nà ng Ä‘iểm huyệt cho Quang-Minh, Minh-Can mê Ä‘i, rồi vá» nhà tìm quần áo cá»§a phụ thân. Nhưng tất cả quần áo cá»§a ông Thiết Ä‘á»u quá rá»™ng so vá»›i cÆ¡ thể nà ng. Chợt thấy má»™t cái túi vải nâu, Minh-Ãệ mở ra xem, thì ra bá»™ quần áo cùng mÅ© nhà sư, mà hồi hai mươi thân phụ nà ng Ä‘i tu má»™t năm để cầu siêu độ cho tiá»n nhân, ông vẫn giữ là m ká»· niệm. Minh-Ãệ lấy ra mặc thá», thì vừa khÃt. Nà ng đội mÅ© tu lá» che hết tóc, rồi ra Ä‘i. Chợt nhá»› ra má»™t Ä‘iá»u, nà ng hái mấy lá ổi, nhai và nuốt Ä‘i, sau đó nói thá» mấy tiếng, tiếng nà ng trở thà nh khà n khà n như đà n ông.
Minh-Ãệ tìm cách chui ra khá»i lÅ©y tre là ng, đến chùa Từ-quang. Nhìn ngôi chùa nằm im lìm trong đêm, ngoà i cổng có hai con ngá»±a cá»™t và o gốc cây. Minh-Ãệ nghÄ© thầm:
– Tại sao lại có ngựa ở đây? Khách nà o đã đến chùa?
Nhá»› lại thá»i gian sống trong chùa Từ-quang vá»›i sư Viên-Chiếu, ông đã cho nà ng biết bao nhiêu tình cảm, bao nhiêu thương xót, nhưng không biết nay ông ở đâu? Thương cảm dâng lên trong lòng Minh-Ãệ:
" ... Thá»i gian qua mau thá»±c, thoáng má»™t cái đã bốn năm qua rồi. Hồi mình đến chùa là năm Ká»·-Hợi (1059), vụ án xẩy ra cuối năm Canh-Tý (1060). Mình ở tù tại lá»™ Kinh-Bắc hÆ¡n năm, vá» Thăng-long gần năm, rồi vỠđây cÅ©ng sáu tháng rồi (1063)".
Nà ng tung mình vượt qua cổng, đáp xuống sân. Liếc nhìn thấy trong phòng cá»§a sư phụ Viên-Chiếu có ánh đèn chiếu ra. Nà ng ren rén lần tá»›i, áp tai và o cá»a sổ nghe ngóng. Có tiếng nói từ trong vá»ng ra. Tò mò, nà ng dùng ngón tay chá» thấm nước bá»t bôi lên giấy cá»a sổ, láºp tức giấy thá»§ng má»™t lá»—, nà ng ghé mắt nhìn và o. Bất giác nà ng rùng mình: trong phòng có ba ngưá»i Ä‘ang ngồi trước má»™t bà n tiệc ê há» rượu thịt. Ba ngưá»i đó là sư Viên-Hoa, Trịnh Quang-Thạch và quý nhân dạy võ cho nà ng, mà ngưá»i ta bảo là Kinh-Nam vương Trần Tá»±-Mai.
Trịnh Quang-Thạch nói với quý nhân:
– Khải vương gia, hồi ấy, chúng ta ước hẹn rằng ngà i chỉ dạy cho nó mấy thế võ cá»§a phái Ãông-a, Hoa-sÆ¡n, để khi nó ra chiêu, ai cÅ©ng nháºn ra, rồi lão phu nhân đó giả run sợ vì nó là đệ tá» cá»§a Ưng-sÆ¡n song hiệp... như váºy đủ rồi. Không ngá» vương gia dạy cho nó má»™t bản lÄ©nh quá cao, nên y thị má»›i thắng hầu hết đệ tá» cá»§a lão phu.
Minh-Ãệ nhá»§ thầm:
– Thì ra quý nhân kia là Kinh-Nam vương Trần Tá»±-Mai thá»±c, mình nghe nói Vương là cái thế anh hùng cá»§a Tống, cá»§a Việt, mà sao ngưá»i lại chẳng tá» tế gì vá»›i mình? Tại sao ngưá»i lại vá» phe Dương, rồi ngưá»i cho mình và ng, bạc, cùng dạy võ mình để hại chư tăng? Vô lý thá»±c?
Kinh-Nam vương cau mà y, lắc đầu:
– Thì cô gia chỉ dạy cho nó tất cả các thế phản đòn chân, phản đòn tay cá»§a phái Ãông-a, cùng má»™t số đòn căn bản cá»§a phái Hoa-sÆ¡n. Nhưng không ngá» nó há»c đâu được ná»™i công âm nhu chÃnh tông cá»§a phái Mê-linh, nên má»›i xá» dụng các thức ngoại công huyá»n Ä‘iệu như váºy.
Viên-Hoa há»i:
– Khi vương gia dạy nó, thì vương gia có biết nó đã luyện nội công âm nhu chưa?
– Có, nhưng cô gia thấy công lá»±c nó thấp quá, tưởng rằng nó chỉ biết có váºy thôi. Chứ nếu như nó há»c nhiá»u thì sao đến ná»—i bị con Minh-Can đánh cho chết lên chết xuống? Nà o ngá» nó được há»c thá»±c đầy đủ, nhưng chỉ má»›i luyện được má»™t hai thà nh. Sau khi cô gia dạy ngoại công cho nó, nó má»›i luyện tiếp, nên công lá»±c tiến đến chá»— không thể ngỠđược. Cô gia có há»i ai dạy ná»™i công nà y cho nó, thì nó bảo là Quan-Âm! Chẳng biết Quan-Âm là ai!
Vương thở dà i: ná»™i công âm nhu cùng Long-biên kiếm pháp cá»§a phái Mê-linh hiện là hai kho tà ng vô giá, mà võ lâm dù phe chÃnh, phe tà , dù Hoa, dù Việt khi nghe nói đến Ä‘á»u thèm dá» dãi ra. Không hiểu con lá»i nà y đã được ai dạy cho nó?
Viên-Hoa đưa mắt há»i Quang-Thạch. Thạch lắc đầu:
– Thần hoà n toà n không biết. Xét cho kỹ trong phái Mê-linh hiện chỉ có tám ngưá»i luyện thà nh công tâm pháp nà y mà thôi. Khi nó nói là Quan-Âm thì hẳn ngưá»i dạy phải là đà n bà . Trong tám cao nhân phái Mê-linh, thì hết sáu là đà n bà . Không biết Quan-Âm là bà nà o trong sáu bà ?
Từ hôm Minh-Ãệ khám phá ra lão trượng dạy võ cho nà ng không phải là Trần Tá»±-An. Nà ng nghi ngá» luôn cả Quan-Âm đã dạy ná»™i công cho nà ng hẳn có ý không tốt. Bây giá» nghe ba ngưá»i nói chuyện, ứng hợp vá»›i những vị quan ở Khu-máºt-viện bà n luáºn, cùng vụ Lý Thưá»ng-Kiệt nháºn nà ng là sư muá»™i, nà ng má»›i thá»±c sá»± tin rằng Quan-Âm là má»™t cao nhân cá»§a phái Mê-linh; ngưá»i dạy nà ng chỉ vì thương xót.
Viên-Hoa há»i Kinh-Nam vương:
– Thưa vương gia, thế cái lão già dạy võ công cho nó hằng đêm ở Kinh-Bắc rồi Thăng-long xưng là Trần Tự-An có phải do vương gia sai không?
– Không! Dưá»ng như y là Trần Tá»±-An thá»±c cÅ©ng nên, bởi võ công y cao thâm đến không thể tưởng tượng được.
Quang-Thạch lắc đầu:
– Tiểu nhân không tin, vì nếu y là Trần Tá»±-An thì sao y lại phải sai thị ăn cắp tâm pháp Cổ-loa cá»§a Thưá»ng-Kiệt, mà chÃnh y chế ra?
Nghe đến đây tai Minh-Ãệ như ù Ä‘i, vì ngưá»i ngồi kia không phải là Kinh-Nam vương Trần Tá»±-Mai. Bởi nếu ngưá»i là Trần Tá»±-Mai thì Ä‘á»i nà o Viên-Hoa, Quang-Thạch dám gá»i tên phụ thân ngưá»i má»™t cách sách mé như váºy?
Kinh-Nam vương giả quay lại nói với Quang-Thạch:
– Giữa cô gia vá»›i Dương tể tướng có lá»i ước hẹn. PhÃa cô gia giúp Dương gia hạ hết phe há» Mai. Ngược lại phÃa Dương gia phải giúp cô gia hạ phái Ãông-a cùng Trần Tá»±-Mai, mục Ä‘Ãch gây cho Nam triá»u không còn tin tưởng và o phái nà y vá»›i Tá»±-Mai nữa. Thế nhưng đến nay các vị chưa là m được việc gì cả. Chỉ mình cô gia giả là m Kinh-Nam vương...
Minh-Ãệ nói thầm:
– Thì ra y là một vị vương nà o đó, giả là m Kinh-Nam vương thực!
Quang-Thạch tỠvẻ chua chát:
– Trá»i Æ¡i! Vương gia phải biết công cho bá»n thần chứ? Vương gia quên mất rằng việc vương gia giả Trần Tá»±-Mai dạy võ cho con Minh-Ãệ, đâu có ai biết? Phải chÃnh thần đóng kịch lá»… phép vá»›i nó, rồi nói ra, nên hương dịch, cùng đệ tá» Trung-nghÄ©a má»›i đồn đại ra ngoà i, rồi chÃnh y thị vá»›i chư tăng bị bắt khai ở lá»™ Kinh-Bắc, vụ nà y má»›i ồn lên. CÅ©ng chÃnh Dương tể tướng lệnh cho Kinh-lược an-phá»§ sứ Kinh-Bắc tư án nà y vá» triá»u. Sau khi bản án chùa Từ-quang công bố, khắp vùng Kinh-Bắc nà y ai cÅ©ng biết rằng vợ chồng Ưng-sÆ¡n song hiệp đến chùa Từ-quang há»™i vá»›i sư Viên-Chiếu, Ä‘em và ng bạc trả công cho Viên-Chiếu để mua chuá»™c võ lâm, tăng chúng là m ná»™i công khi Kinh-Nam vương Ä‘em quân Tống đánh qua. Rồi mấy trăm đệ tá» cá»§a thần Ä‘á»u chúng khẩu đồng từ rằng sư phụ cá»§a chúng vá» võ công, uy tÃn biết mấy, thế mà khi thấy má»™t cô gái hèn hạ cÅ©ng phải khom lưng, vì cô là đệ tá» cá»§a Ưng-sÆ¡n song hiệp. Tất cả những tin nà y, triá»u đình Ä‘á»u biết hết rồi. Công lao như váºy đâu có nhá»?
Kinh-Nam vương giả nhăn mặt tỠvẻ không bằng lòng:
– Như váºy cÅ©ng chưa đủ, phải là m sao cho hoà ng đế Ãại-Việt cùng võ lâm tin tưởng thá»±c sá»± rằng Kinh-Nam vương trung thà nh vá»›i triá»u Tống, sẽ Ä‘em quân đánh chiếm Ãại-Việt, bấy giá» bên trong, phái Ãông-a là m ná»™i ứng.
Quang-Thạch cưá»i :
– Việc đó đâu khó. Hiện trong cung hoà ng háºu đã thay hầu hết cung nữ, tuyển cung nữ má»›i. Các cung nữ nà y Ä‘á»u là ngưá»i cá»§a ta; chúng Ä‘á»u biết võ, lại thông văn tá»±. Vì váºy má»—i khi định phao tin gì, thì chỉ việc báo cho con trai thần là Trịnh Quang-Liệt hiện là má»™t trong tổng quản thái giám. Y sẽ rỉ tai cho cung nữ, tất cả cung nữ Ä‘á»u chúng khẩu đồng từ, thì nhất định Hoà ng-thượng sẽ tin.
Viên-Hoa suýt xoa:
– Kế nà y hay thá»±c. Váºy xin vương gia ban thưởng Ä‘i thôi.
Kinh-Nam vương giả lấy má»™t cái túi vải, mở nút đổ ra bà n. Nà o và ng, nà o bạc, nà o ngá»c ngà sáng rá»±c. Y đếm rồi trao cho Viên-Hoa mưá»i nén và ng. Viên-Hoa cúi đầu tạ Æ¡n rối rÃt, rồi mở cái tráp trên đầu giưá»ng khóa lại. Kinh-Nam vương giả lại trao cho Quang-Thạch ba mươi nén và ng cùng bốn viên hồng bảo thạch, bốn cặp vòng ngá»c bÃch:
– Trong số và ng nà y, thì thiên-tá» ban cho quân hầu mưá»i nén. Còn hai mươi nén xin trao cho quan Tể tướng. Bốn viên ngá»c, bốn đôi vòng ngá»c nà y xin quân hầu dâng lên Hoà ng-háºu. Thiên-tá» hứa rằng, khi quân Tống chỉ ngá»n cá» xuống Nam, sẽ phong cho Tể tướng là m Nam-bình vương thay Lý Nháºt-Tông, còn quân hầu sẽ được phong là m Long-thà nh quốc-công, Thái-sư phụ-quốc thái-úy. DÄ© nhiên đại sư Viên-Hoa sẽ được phong là m tăng thống.
Minh-Ãệ nghe nói mà kinh hoà ng, chân tay run lẩy bẩy:
– Hỡi Æ¡i, trước đây nghe viên Ä‘á»-Ä‘iểm hình-ngục Hoà ng Khắc-Dụng luáºn bà n, mình chỉ biết rằng vụ án chùa Từ-quang là do hai phe ngoại thÃch há» Mai, há» Dương tranh quyá»n nhau mà thôi. Bấy giá» mình cứ thắc mắc vá» việc hai há» tranh quyá»n nhau, thì tại sao phe Dương lại vu cáo cho Kinh-Nam vương Tá»±-Mai vá»›i phái Ãông-a? Bây giá» mình má»›i hiểu rằng cuá»™c tranh quyá»n không chỉ do há» Dương hại há» Mai, không chỉ giá»›i hạn trong khuôn khổ ná»™i cung, mà nó do triá»u Tống đứng sau chá»§ động. Cứ như lá»i gã Kinh-Nam vương giả kia nói, thì dưá»ng như y là má»™t vương tước cá»§a Tống triá»u âm thầm sang Ãại-Việt mua chuá»™c quan lại, tăng lữ, võ lâm là m việc cho Tống vá»›i hai mục Ä‘Ãch. Má»™t là gây ly gián; ly gián giữa phái Ãông-a, Kinh-Nam vương vá»›i triá»u đình; ly gián giữa các quan trong triá»u; ly gián giữa cung vá»›i háºu cung; ly gián giữa ná»™i thÃch vá»›i ngoại thÃch. Hai là là m ná»™i ứng khi Tống đánh sang để phản Lý.
Nà ng cảm thấy chán nản:
– Há» Dương hưởng phú quý đã ba Ä‘á»i. Hai Ä‘á»i là m hoà ng háºu, hai Ä‘á»i là m Tể tướng, thế cÅ©ng chưa cho là đủ, lại còn manh tâm dâng nước cho Tống để được phong tước Nam-bình vương. Lão già há» Dương bất trung, bất hiếu như váºy mà hôm trước trong phá»§ Gia-viá»…n quốc công, lão giả đạo đức thương xót tha cho mình vá». Như váºy trong cái thương xót e có Ä‘iá»u đối trá cÅ©ng nên, mình phải cẩn tháºn má»›i được.
Lát sau tiệc tà n, Trịnh Quang-Thạch cùng Kinh-Nam vương giả từ tạ sư Viên-Hoa, rồi ra cổng chùa, lên ngựa phi vỠhướng phủ Trung-nghĩa.
Lợi dụng lúc Viên-Hoa ra tiá»…n khách, Minh-Ãệ vá»t và o phòng y bưng cái tráp đựng và ng dấu ra bụi hoa ngoà i sân, rồi trở lại, ngồi theo thức Kiết-già trên chiếc ghế đẩu ở trong góc. Viên-Hoa tiá»…n khách xong, y trở và o phòng định mở tráp và ng ra coi, thì tráp đã biến mất. Y dáo dác tìm quanh, chợt khám phá ra có ngưá»i ngồi im lìm trên chiếc ghế đẩu. Y giáºt mình lên tiếng:
– Ngưá»i... ngưá»i là ai?
Minh-Ãệ không trả lá»i. Viên-Hoa tưởng là ma, y lại há»i:
– Ngưá»i là má»™t chú tiểu ở chùa nà o đến đây?
Minh-Ãệ vẫn không trả lá»i. Viên-Hoa run láºt báºt:
– Nếu mi là ma, thì hãy đi chỗ khác, mai ta là m cho một tuần chay.
Minh-Ãệ vẫn không trả lá»i. Viên-Hoa múa hai tay bắt quyết trừ tà rồi quát:
– Biến đi ngay! Biến!
Minh-Ãệ báºt cưá»i, nà ng lên tiếng:
– Nhà ngươi bắt quyết xong chưa?
Bấy giá» Viên-Hoa má»›i biết kẻ ở trong phòng mình là ngưá»i. Y há»i lại:
– Ngưá»i là ngưá»i hay là ma?
– Là ma.
– Là ma sao ta bắt quyết mà không sợ?
– Ta là Ãồng-ma tổ-sư nên không sợ quyết.
Viên-Hoa run láºt báºt, miệng y lắp bắp:
– Thế ngưá»i hiện hồn vỠđây có việc gì?
– Chả có việc gì cả. Nhưng ta muốn biết một và i việc.
Nà ng váºn âm kình phát má»™t chưởng và o cái gối gá»—. Cái gối vỡ là m năm sáu mảnh. Bấy giá» Viên-Hoa má»›i biết mình Ä‘ang đối diện vá»›i ngưá»i. Y bá»›t sợ, tung chân đá Minh-Ãệ. Minh-Ãệ búng tay má»™t cái trúng đầu gồi y. Y Ä‘au Ä‘iếng ngưá»i. Kinh hoảng, y bá» chạy ra khá»i phòng. Nhưng y vừa xuống sân, thì thấy má»™t nhà sư chặn trước mặt, nhìn kỹ lại thì là Minh-Ãệ. Y rá»§n cả hai đầu gối lại. Minh-Ãệ phóng tay Ä‘iểm và o huyệt Ã-môn cho y không nói được, rồi túm cổ áo y Ä‘em và o phòng ném xuống đất. Nà ng ngồi trên ghế, cưá»i nhạt má»™t tiếng. Tuy Viên-Hoa không nói được, nhưng chân tay chưa bị tê, y run lẩy bẩy.
Minh-Ãệ gằn từng tiếng:
Tà i sản của The Creator
Chữ ký của The Creator Click và o quảng cáo là góp phần không nhỠgiúp cho 4vn duy trì và phát triển
14-09-2008, 09:36 PM
57991135 Cạch !
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
Nam Quốc SÆ¡n HÃ
Tác giả : Yên Tá» Cư SÄ© Trần Äại Sỹ
Thể lá»ai: Kiếm hiệp
Minh-Ãệ gằn từng tiếng:
– Ta hứa sẽ tha cho ngưá»i, sẽ giải huyệt cho ngưá»i, nhưng ngưá»i không được lên tiếng, bằng không ta giết ngưá»i ngay. Ngưá»i có nghe không?
Viên-Hoa gáºt đầu. Minh-Ãệ giải huyệt cho y, rồi há»i:
– Cái gã vương gia ban nãy ăn tiệc vá»›i ngưá»i là ai?
– Là Thái-tá» Tống, lÄ©nh Tá»-châu tiết độ sứ, tả-kim ngô đại tướng quân, kiểm-hiệu thái sư, tước phong Tần-vương.
– Nói láo. Y là ngưá»i Tống, mà sao lại nói tiếng Việt như ngưá»i Việt váºy?
– Tiểu sư phụ không biết đấy thôi. Từ sau khi Nùng TrÃ-Cao đánh chiếm Lưỡng-Quảng, thì triá»u Tống hết sức chú ý đến Nam-phương, vì váºy trên từ vương, công, đại thần đến các văn võ bách quan Ä‘á»u thi nhau há»c tiếng Việt, nghiên cứu lịch-sá», phong-tục, địa-lý Ãại-Việt. Tần-vương nhất tâm nhất trà theo chà hướng Bá»™c-vương, nên ra sức há»c tiếng Việt. Ngưá»i bắt chước Yên-vương Triệu Nguyên-Nghiá»…m Ä‘Ãch thân mạo hiểm Nam du, trước khi thiết kế đánh Ãại-Việt.
– Bộc-vương là ai? Gia-Hựu (Nhân-tông) hoà ng đế không có con trai, thì lấy ai mà phong Thái-t�
– Dạ, Gia-Há»±u hoà ng đế không có con, nên nháºn con trai cá»§a ngưá»i em con chú con bác là m con nuôi, rồi phong là m thái tá».
Minh-Ãệ chợt nhá»› lại hồi ở Thăng-long có nghe thầy đồ kể chuyện rằng vua Tống không có con trai, má»›i nháºn con thứ mưá»i ba cá»§a Bá»™c-vương Doãn-Nhượng, cháu cá»§a Ung-vương Nguyên-Bân là Thá»± là m con nuôi, rồi phong là m Thái-tá». Gã vương gia ban nãy chắc là gã Thái-tá» nà y đây.(3)
Ghi chú,
(3) TS quyển 13, Anh-Tông ká»·, trang 283. Ung-vương Nguyên-Bân là con vua Thái-tông, tức ngang vai vá»›i Chân-tông. Bá»™c-vương Doãn-Nhượng ngang vai vá»›i vua Nhân-tông. Như váºy Triệu Thá»± gá»i vua Nhân-tông (Gia-há»±u) bằng bác.
Nà ng há»i tiếp:
– Tại sao Gia-há»±u hoà ng-đế vốn chá»§ hòa vá»›i Ãại-Việt, mà gã Thái-tá» lại sang bên nà y đâm bị thóc, chá»c bị gạo, mưu Ä‘em quân sang đánh chiếm Ãại-Việt?
– Nguyên phụ thân cá»§a thái-tá» là Doãn-Tuyên vốn thân vá»›i bá»n hiếu chiến Dư TÄ©nh, Tiêu Chú, Lý Sư-Trung, Tống Hà m, Lý Hiến, Quách Qùy, Triệu Tiết, Tiêu Cố, nên thưá»ng tỠý phản đối Tống triá»u quá nhu nhược trong vấn đỠNam biên. Triá»u thần thấy ông là cha đẻ cá»§a Thái-tá», tương lai sẽ là Thái-thượng hoà ng, nên thưá»ng xu phụ ông, theo ông, cùng bà n tÃnh việc đánh chiếm phương Nam. Niên hiệu Gia-Há»±u thứ ba (1060), Bá»™c-vương bị thÃch khách nháºp cung giết chết cùng vá»›i má»™t số nho thần chá»§ Nam xâm. Sát nhân để lại phạm trưá»ng má»™t mÅ©i tên bằng và ng, trên có khắc con chim ưng bay qua núi. Ãó là biểu hiệu cá»§a Ưng-sÆ¡n song hiệp tức Kinh-Nam vương Trần Tá»±-Mai. Ai cÅ©ng bảo Vương bị Kinh-Nam vương giết chết. Vì váºy Thái-tá» xin Gia-há»±u hoà ng-đế cho máºt du Nam phương để Ä‘iá»u tra. Nhân váºy Thái-tá» Ä‘em theo má»™t số cao thá»§, nho sÄ©, kinh lý Nam phương. Không rõ cuá»™c Ä‘iá»u tra ra sao, nhưng Thái-tá» cùng tùy tùng thiết kế chuẩn bị Ä‘em quân sang đánh Ãại-Việt.
Minh-Ãệ chợt hiểu:
– Trước đây mình cứ tá»± há»i rằng: Hoà ng-đế Tống chá»§ trương hòa hoãn ở phương Nam, mà tại sao bá»n biên thần lại gây hấn, để rồi xẩy ra cuá»™c phản công cá»§a Ãại-Việt cùng vua bà Bình-Dương (1060), là m Tống hao binh, tổn tướng. Thì ra cái tên Thái tá» Thá»± kia chá»§ xướng.
Nà ng há»i tiếp:
– Mi có biết rõ kế hoạch của Thái-tỠTống không?
– Thái-tỠđược hiến kế rằng: Ãại-Việt sở dÄ© mạnh là nhá» ngưá»i ngưá»i má»™t lòng. Muốn đánh Ãại-Việt thì trước hết phải dùng mưu NgÅ©-phân, Tam-Ä‘iá»u.
– NgÅ©-phân, Tam-Ä‘iá»u là gì váºy?
– NgÅ©-phân là năm kế chia rẽ. Thứ nhất, chia rẽ triá»u đình vá»›i khê động Bắc-cương. Thứ nhì, chia rẽ các phe phái trong triá»u. Thứ ba, chia rẽ các môn phái võ lâm. Thứ tư, chia rẽ trong ná»™i cung. Thứ năm, chia rẽ Kinh-Nam vương vá»›i Ãại-Việt. Tam Ä‘iá»u gồm có: Má»™t là hứa không chiếm Ãại-Việt. Hai là chỉ muốn diệt triá»u Lý, thưá»ng xâm Tống, sẽ phong cho Dương tể tướng là m vua Ãại-Việt. Ba là hứa rằng tất cả bách quan văn võ Ãại-Việt nếu theo Dương, thì sẽ được thăng lên má»™t đẳng. Còn ai chống lại, sẽ bị tru di tam tá»™c.
Minh-Ãệ nghÄ© thầm:
– Mưu kế bá»n nà y thâm sâu thá»±c. ÃÃch thân tên Triệu Thá»± giả là m Kinh-Nam vương thì còn ai khám phá ra nữa? Chúng rình lúc chư tăng chùa Từ-quang vắng nhà , xưng là bạn cá»§a đại-sư Viên-Chiếu, rồi dạy võ, cho và ng mình, sau đó chÃnh bá»n chúng lại tố cáo chư tăng nháºn và ng cá»§a Kinh-Nam vương hầu là m gian tế cho Tống thì còn chối và o đâu? Mưu nà y vừa dùng để diệt phe há» Mai trong triá»u, là m vừa lòng phe há» Dương; lại gây nghi ngá» cá»§a Ãại-Việt vá»›i Kinh-Nam vương Trần Tá»±-Mai. Trong vụ nà y, bá»n Tống, há» Dương chá»§ động, chúng như con dao chém xuống cái thá»›t lá»›n là Ãại-Việt, là triá»u Lý, còn Kinh-Nam vương, chư tăng vá»›i ta vô tình là cái váºt nằm giữa con dao vá»›i cái thá»›t. Hiểm thá»±c.
Minh-Ãệ há»i:
– Tại sao vá»›i má»™t trừ quân như Triệu Thá»±, mà khi đến đây há»p, y lại chỉ Ä‘i có má»™t mình vá»›i Trịnh Quang-Thạch?
Có tiếng nói trầm trầm vá»ng và o:
– Ãâu có, chúng ta đâu có Ä‘i má»™t mình?
Minh-Ãệ giáºt mình quát:
– Ai?
Nà ng tung mình ra sân. Dưới ánh trăng, nà ng thấy Triệu Thá»± đứng cạnh má»™t ngưá»i đà n bà , mà hồi thị đến chùa đã dạy võ, dạy ná»™i công cho nà ng. PhÃa sau còn ba ngưá»i nữa, má»™t tăng, má»™t nho sÄ©, má»™t ngưá»i không râu. Gần đó Trịnh Quang-Thạch tay để và o đốc kiếm.
Ngưá»i đà n bà hất hà m há»i Trịnh Quang-Thạch:
– Quân hầu nói rằng trong vùng nà y, ngoà i đệ tỠcủa quân hầu ra, không còn ai biết võ, sao nay lại có gã tiểu hòa thượng nà y?
Quang-Thạch khúm núm:
– Khải vương phi, dưá»ng như nó từ vùng khác má»›i tá»›i, có thể nó thuá»™c phái Tiêu-sÆ¡n.
Y há»i Minh-Ãệ:
– Mi là sư ở chùa nà o? Tại sao dám to gan lá»›n máºt đột nháºp và o cấm địa cá»§a trưá»ng Trung-nghÄ©a?
Minh-Ãệ thấy Quang-Thạch sợ hãi, nà ng nói lÆ¡ mÆ¡:
– Ta từ chùa Lôi-âm bên Tây-phương cá»±c-lạc, được Pháºt ThÃch-Ca sai đến đây để bắt gian.
Quang-Thạch nổi giáºn, y ra chiêu Ưng-trảo chụp cổ nà ng. Minh-Ãệ trầm ngưá»i tránh khá»i, rồi trả lại má»™t chưởng. Quang-Thạch báºt lên tiếng kinh ngạc, y biến trảo thà nh chưởng đỡ. Bình má»™t tiếng, cả hai Ä‘á»u báºt lui lại hai bước đứng gưá»m gưá»m nhìn nhau. Bây giá» tá»›i lượt nho sÄ© đứng sau Triệu Thá»± kêu lên tiếng "ái chà ", y nói:
– Vương-gia coi, tên trá»c con nà y xá» dụng chưởng pháp Ãông-a bằng ná»™i lá»±c Mê-linh, nhưng dưá»ng như y có pha ná»™i lá»±c Huyá»n-âm cá»§a phái Trưá»ng-bạch bên Trung-nguyên má»›i lạ.
Quang-Thạch cưá»i nhạt:
– Thì ra mi là đệ tá» phái Mê-linh. Nhưng sao mi lại xá» dụng quyá»n pháp Ãông-a? Mi hãy lÄ©nh cá»§a ta chưởng nữa.
Nói rồi y váºn công phát chiêu. Minh-Ãệ thấy y tưởng mình là đệ tá» Mê-linh thì nghÄ© thầm:
– Ãã váºy ta xá» dụng chưởng pháp Cá»u-chân xưa cho y lầm má»™t thể.
Nà ng phát chiêu trong Thiết-kình phi chưởng. Vì ná»™i công cá»§a nà ng là ná»™i công âm nhu nên không có chưởng phong. Trong khi đó chưởng cá»§a Quang-Thạch gió lá»™ng à o à o. Ãấu được hÆ¡n năm mươi chiêu, thì tăng nhân đứng sau Triệu Thá»± nói vá»›i y:
– Vương gia xem kìa, tiểu-hòa thượng nà y tuổi còn quá trẻ, dưá»ng như chưa tá»›i hai mươi mà sao công lá»±c đã luyện tá»›i mức thượng thừa. Trong khi ngoại công chỉ biết có pho quyá»n thô sÆ¡. Còn Siêu-loại hầu thì ná»™i công bình thưá»ng, mà chiêu số thá»±c tinh vi. Nếu như hai chưởng gặp nhau, thì e hầu nguy đấy.
Quang-Thạch đấu vá»›i Minh-Ãệ trong mưá»i chiêu, y đã nháºn ra ná»™i lá»±c mình thua đối phương xa, nhưng nhá» chiêu số tinh vi, nên má»›i ngang nhau. Y biết rằng nếu để hai chưởng gặp nhau, thì y bị bại, vì váºy y dùng chiêu số ảo diệu tấn công liên tiếp. Bây giá» nghe nhà sư đứng theo Triệu Thá»± lên tiếng dưá»ng như chỉ rõ yếu Ä‘iểm cá»§a y cho đối phương, thì bá»±c mình. Y hừ lên má»™t tiếng, rồi tấn công tá»›i tấp.
Vá» phần Minh-Ãệ, nà ng đã phát huy hết ná»™i lá»±c âm nhu, nên chưởng pháp trở lên cá»±c kỳ trầm trá»ng. Nghe nhà sư nhắc, nà ng hiểu ngay rằng ông ta không ưa Quang-Thạch. Nà ng muốn lợi dụng dịp nà y chia rẽ giữa ông vá»›i đối thá»§. Nà ng lên tiếng:
– A-Di-Dà Pháºt, Ä‘a tạ đại sư phụ chỉ giáo cho tiểu tăng.
Nói rồi thình lình nà ng phát ra chiêu Ãông-a chưởng. Quang-Thạch không đỠphòng, nên hai chưởng chạm nhau đến bạch má»™t tiếng. Quang-Thạch bị báºt tung lại sau đến hÆ¡n trượng. Minh-Ãệ chưa kinh nghiệm chiến đấu, bằng không nà ng tấn công tiếp hai chiêu nữa thì y đã bá» mạng. Nhá» Minh-Ãệ tần ngần má»™t chút Quang-Thạch đã lấy lại được thăng bằng, y lại tấn công nà ng, nhưng y vừa phát chiêu thì cảm thấy như có con dao đâm và o ngá»±c, đầu, vai. Ãau quá, y báºt lên tiếng á rồi y nhảy lên choi choi.
Ngưá»i đà n bà đi cùng Triệu Thá»± trước đây đóng vai công chúa Huệ-Nhu, vương phi Kinh-Nam vương... đã dạy võ cho nà ng bước ra há»i:
– Tiểu sư phụ, phải chăng tiểu sư phụ là đệ tá» cá»§a phái Trưá»ng-bạch bên Trung-quốc?
Minh-Ãệ chắp tay:
– A-Di-Ãà Pháºt, bần tăng chưa từng sang quý quốc, cÅ©ng chưa từng biết phái Trưá»ng-bạch là gì.
Quang-Thạch vẫn ôm ngực rên rỉ. Gã nho-sinh chợt kêu lên:
– Phải rồi, thì ra tiểu sư phụ đã xá» dụng Chu-sa huyá»n-âm công bằng ná»™i lá»±c âm nhu cá»§a phái Mê-linh, rồi phát chiêu trong Thiết-kình phi chưởng. Chẳng hay tiểu sư phụ đã thụ giáo vá»›i cao nhân nà o?
– Tôi không thể nói được.
Ngưá»i đà n bà vẫn ôn tồn:
– Tiểu sư phụ với chúng tôi không thù, không oán, hà cớ tiểu sư phụ tò mò và o chuyện của chúng tôi? Nà o rình mò, nà o tra khảo đại sư Viên-Hoa?
Minh-Ãệ đã Ä‘á»c rất nhiá»u sách tại ThÃnh-hương khách xá, tại nhà Thưá»ng-Kiệt, nên nà ng hiểu rất rõ vá» chá»§ đạo tá»™c Việt. Nà ng cung tay nói:
– Vương phi Æ¡i, Vương phi là ngưá»i Hoa nên Vương phi má»›i dạy thế. Vương phi nên hiểu cho bần tăng. Bần tăng tuy đã và o chốn không môn, nhưng cÅ©ng vẫn là con dân Ãại-Việt. Chá»§ đạo cá»§a tá»™c Việt định rằng: việc phòng gian, bảo quốc là nhiệm vụ cá»§a má»i con dân. Nay Vương gia, Vương phi cùng má»™t số các vị đây đột nháºp Ãại-Việt, bà n mưu cùng gian tế đưa ra NgÅ©-phân, Tam-Ä‘iá»u để chiếm nước cá»§a bần tăng, cho nên bần tăng phải Ä‘iá»u tra để còn loan báo cho các báºc trưởng thượng hầu cứu nước chứ?
Ngưá»i đà n bà quay lại bảo nho sinh:
– Tiêu Chú, tiểu sư phụ đã nói váºy, thì chúng ta chẳng còn cách nà o nữa. Ai vì nước ngưá»i đó. Ngưá»i đã ở Nam-biên lâu ngà y, hẳn ngưá»i biết hết võ công LÄ©nh-Nam. Ngưá»i hãy ra lÄ©nh giáo mấy cao chiêu cá»§a tiểu sư phụ Ä‘i, để đưa tiểu sư phụ vá» vá»›i Trưng Trắc, Ãà o Kỳ.
Nghe ngưá»i đà n bà nói, Minh-Ãệ nghÄ© thầm:
Thì ra tên nho sinh nà y là Tiêu Chú đây. Hiện giá» y là ngưá»i tổng chỉ huy quân Tống tiếp giáp vá»›i biên thùy Tống-Việt đây. Mình từng nghe sư huynh Thưá»ng-Kiệt nói, Tiêu Chú đã đỗ tiến sÄ©, lại xuất thân từ phái Võ-Ä‘ang. Y dùng binh rất giá»i. Hồi trước y đã từng cầm quân chống lại cuá»™c Bắc-chinh cá»§a công chúa Bảo-Hòa vá»›i Nùng TrÃ-Cao. Sau khi TrÃ-Cao bị bại, y còn lần mò và o các khê động bắt được mẹ vá»›i con TrÃ-Cao. Ta phải cẩn tháºn má»›i được.
Tiêu Chú cung tay:
– Xin má»i tiểu sư phụ.
Minh-Ãệ biết rằng vá»›i thân pháºn cá»§a Tiêu Chú, chắc y không phát chiêu trước đâu. Nà ng cung tay:
– A-di-đà Pháºt, tiểu tăng xin vô lá»….
Rồi nà ng phát chiêu Ãông-hải lưu-phong trong Ãông-a chưởng pháp. Tiêu Chú cưá»i nhạt, y không đỡ chưởng cá»§a nà ng mà đánh thẳng và o ngưá»i nà ng má»™t chiêu quyá»n rất nhẹ nhà ng. Minh-Ãệ kinh hãi, vá»™i chuyển sang chiêu Phong đáo sÆ¡n đầu đỡ. Bá»™p má»™t tiếng, nà ng cảm thấy như trá»i long đất lở, tai phát ra những tiếng vo vo không ngá»›t. Minh-Ãệ còn như tê liệt, thì Tiêu Chú đã phát chiêu thứ nhì. Kinh hãi, nà ng nghiến răng phát chiêu Phong hoa suy lạc đỡ. Hai chưởng chạm nhau, Minh-Ãệ báºt tung ngưá»i lên cao, rÆ¡i xuống phÃa sau đến hÆ¡n trượng.
Ngưá»i đà n bà lên tiếng:
– Tiểu sư phụ chịu thua Ä‘i thôi. Ta chỉ giam tiểu sư phụ lại Ãt năm, chá» khi đánh xong Ãại-Việt ta sẽ thả tiểu sư phụ ra.
Minh-Ãệ nghÄ© thầm:
– Ta thà chết, chứ không chiụ đầu hà ng.
Nhưng nà ng kiệt sức không ngồi dáºy được nữa. Bá»—ng có tiếng ai dùng Lăng không truyá»n ngữ rót và o tai:
– Ãừng sợ, tung ngưá»i dáºy tấn công nó Ä‘i.
Rồi nà ng cảm thấy như có đám bụi bay trên ngưá»i, đám phấn bụi thÆ¡m ngát, khiến sức lá»±c ở đâu sinh ra, nà ng tung ngưá»i dáºy phát chiêu tấn công Tiêu Chú. Biến chuyển nà y là m tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u kinh ngạc. Tiêu Chú lại phát chiêu đánh và o ngưá»i Minh-Ãệ, nhưng chợt y cảm thấy có mùi thÆ¡m thÆ¡m như hương sen thoáng qua, rồi chân tay y bải hoải, kình lá»±c chỉ phát ra được có ba thà nh. Hai chưởng chạm nhau bịch má»™t tiếng, Tiêu Chú báºt tung vá» phÃa sau, rồi ngã lá»™n Ä‘i hai vòng.
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u báºt lên tiếng kinh ngạc.
Tiếng Lăng-không truyá»n ngữ vẫn lá»t và o tai Minh-Ãệ:
– Tấn công nó mau!
Minh-Ãệ đã có kinh nghiệm, nà ng đánh liá»n hai chiêu chưởng Ãông-a. Tiêu Chú kinh hoà ng vá»™i lăn ngưá»i Ä‘i mấy vòng để tránh. Hai chưởng đánh xuống đất bụi bay mịt má».
Triệu Thự bực mình:
– Tiêu Chú thá»±c vô dụng. Lý Hiến, ngưá»i hãy thu tháºp nhà sư kia cho ta.
Gã không râu tiến ra cung tay:
– Lý Hiến lÄ©nh Bắc-ban chỉ háºu Tống triá»u xin tham kiến tiểu sư phụ. Vừa rồi, rõ rà ng từ công lá»±c cho tá»›i chiêu số tiểu sư phụ Ä‘á»u thua Tiêu tướng quân, thế mà sao bá»—ng nhiên tiểu sư phụ chuyển bại thà nh thắng mau đến không ngỠđược? Nà o xin tiểu sư phụ tứ giáo.
Nghe Lý Hiến nói, Minh-Ãệ chợt nhá»› đến cố sá»± chép trong Nhân-Huệ hoà ng đế ká»· sá»±: Lý Hiến dá»± tuyển phò mã, nhưng hạ bá»™ cá»§a y ái nam ái nữ nên bị loại. Tuy nhiên võ công y cao, nên được tuyển là m thái giám. Hèn chi y không có râu.
Minh-Ãệ lại phát chiêu tấn công Lý Hiến. Y trầm ngưá»i tránh khá»i, rồi trả đòn. Võ công Hiến cao hÆ¡n Chú má»™t báºc. Nhưng vừa rồi y thấy Chú bại má»™t cách lạ lùng nên y đánh cầm chừng. Sau mưá»i chiêu, y thấy từ chiêu số đến ná»™i lá»±c, đối phương thua mình xa, y má»›i phát má»™t chiêu bằng tất cả bình sinh công lá»±c. Chưởng cá»§a y chưa ra hết, mà Minh-Ãệ đã cảm thấy ngá»™p thở. Nhưng thình lình má»™t miếng thịt quay rất cháºm, kình lá»±c nhu hòa bay qua đầu Minh-Ãệ trúng và o huyệt Khúc-trì Lý Hiến, khiến tay y tê liệt. Trong khi Minh-Ãệ phát má»™t chiêu đánh và o mặt y. Y không đỡ được, chiêu trúng mặt y đến bạch má»™t tiếng, Ä‘au đến chảy nước mắt ra. Y nhảy lùi lại ba bước, miệng hô:
– Kẻ nà o ẩn ẩn hiện hiện hại ta? Nếu là anh hùng thì hãy xuất...
Tiếng hiện chưa ra khá»i miệng, thì má»™t miếng thịt nữa trúng huyệt Hạ-quan cá»§a y, khiến y không khép miệng lại được; rồi vù má»™t tiếng, váºt gì đó bay tá»›i, chui tá»t và o miệng y. Giữa lúc đó Minh-Ãệ đánh tá»›i má»™t chưởng lại trúng ngá»±c y. Binh má»™t tiếng, ngưá»i y bay bổng vá» sau. Nhưng nhá» ná»™i lá»±c thâm háºu, nên y vô sá»±.
Bấy giá» Lý Hiến má»›i moi váºt ở trong miệng ra, má»i ngưá»i nhìn rõ, đó là má»™t cái đùi thịt chó luá»™c, thịt đã cắt hết, chỉ còn xương vá»›i cái chân. Ngưá»i ném đùi chó đã tÃnh toán sao cho cái chân chui tá»t và o miệng Lý Hiến.
Dư TÄ©nh phóng mình lại chá»— bụi cây, nÆ¡i đùi chó bay tá»›i để tìm thá»§ phạm hại mình, nhưng y lục lá»i má»™t lúc vẫn không thấy gì. Y chá»i đổng:
– Ãồ hèn hạ!
Chợt y cảm thấy có gì vướng vướng ở sau lưng. Má»i ngưá»i cùng mở to mắt nhìn y. Y kinh hoà ng đưa tay ra sau sá», thì ra má»™t váºt khá lá»›n Ä‘eo trên cổ y. Y giáºt mạnh má»™t cái, sợi dây Ä‘eo cổ đứt. Y nhìn rõ: đó là cái đầu chó luá»™c chÃn, đã cắt hết thịt.
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u kinh hãi, vì bản lÄ©nh Dư TÄ©nh đâu có tầm thưá»ng? Mà ngưá»i nà o đó lợi dụng lúc y vướng vÃt trong bụi cây, đã Ä‘em cái đầu chó xá» và o sợi dây, rồi choà ng và o cổ y, mà y không biết. Kẻ đó bản lÄ©nh phải cao thâm đến cùng cá»±c. Cả bá»n Triệu-Thá»± cùng chạy quanh tìm kiếm đối thá»§.
Trịnh-quang-Thạch run run nói:
– Vương gia! Thôi Ä‘i. Tìm cÅ©ng vô Ãch. Má»™c-Tồn Vá»ng-Thê hoà thượng Ä‘i rồi.
Yến-Loan nghĩ thầm:
– Quả là Má»™c-Tồn Vá»ng-Thê hòa thượng đã ra tay.
Dư Tĩnh kinh ngạc:
– Má»™c-Tồn Vá»ng-Thê hòa thượng? Tại sao lại có cái tên hoà thượng thịt chó? Bá»™ có hoà thượng chuyên ăn thịt chó sao?
Triệu Thá»± cÅ©ng há»i:
– Má»™c-Tồn Vá»ng-Thê hòa thượng là ai váºy?
– Thần cÅ©ng không biết nữa. Từ hÆ¡n hai mươi năm nay, trong nước Ãại-Việt xuất hiện hai tăng-nhân võ công cá»±c kỳ cao thâm. Không rõ hai ông thuá»™c môn phái nà o, chùa nà o, tuổi tác bao nhiêu? Khi đấu vá»›i ai, hai ông chỉ đánh ba chiêu, sau đó dù đối thá»§ chết hay sống hai ông cùng thôi. Nhưng Ãt ai chịu được ba chiêu cá»§a hai ông.
Dư TÄ©nh vốn thông minh, y há»i:
– Vừa rồi ông ta ném thịt chó, quẳng đùi chó, choà ng đầu chó. Như váºy là đủ ba chiêu, rồi bá» Ä‘i chăng?
– Vâng.
– Ngưá»i nói đó là hai nhà sư. Váºy má»™t ông tên Má»™c-Tồn, má»™t ông tên Vá»ng-Thê hay sao?
– Không! Hai ông không há» xưng tên. Cho đến nay, võ lâm vẫn chưa biết hai ông tên thá»±c là gì. Nguyên hai ông là sư huynh, sư đệ đồng môn. Sư huynh Ä‘i đâu cÅ©ng mang trong ngưá»i mấy đùi chó. Khi gặp ngưá»i nà o nói năng không vừa ý là ông nhét chân chó và o miệng, hoặc treo đầu chó và o cổ. Lúc tụng kinh, thì dùng đùi chó là m dùi gõ mõ. Còn sư đệ thì lúc nà o trên áo cÅ©ng vẽ bông sen, ăn chay. Sư huynh thì hÆ¡i tý là đánh ngưá»i, giết ngưá»i. Còn sư đệ là má»™t thầy thuốc cá»±c kỳ cao minh, ông chỉ biết cứu ngưá»i. Ông luôn ngăn cản sư huynh. Hai ngưá»i ẩn ẩn hiện hiện không chừng. Vì váºy ngưá»i ta gá»i sư huynh là Má»™c-Tồn Vá»ng-Thê hoà thượng và gá»i sư đệ là Liên-Hoa Ãại-Từ hòa thượng.
Triệu Thá»± lại há»i:
– Cái tên Má»™c-Tồn ngưá»i đã giải thÃch rồi. Thế còn cái tên Vá»ng-Thê? Ông ta cÅ©ng có vợ hay sao?
– Vâng. Nghe đâu hồi còn trẻ ông ta có má»™t mối tình tuyệt vá»i. Nhưng không rõ sau vì lý do gì hai vợ chồng cách biệt nhau. Cho nên cứ má»—i ngà y, ông ta lại hái hoa, ra chá»— vắng nói chuyện vá»›i vợ như vợ ngồi trước mặt. Vì váºy má»›i có tên Má»™c-Tồn Vá»ng-Thê là thế. Ông ta như má»™t hình quan tư, bất kỳ ai bị quan lại hà khắc, bị cưá»ng hà o ác bá áp chế, chỉ cần viết má»™t đơn kiện gá»i cho ông, rồi dán ở nÆ¡i công cá»™ng, láºp tức ông cho đệ tá» Ä‘iá»u tra, rồi xá» ngay.
Dư Tĩnh rùng mình:
– Như váºy ông cÅ©ng hà nh sá»± giống như Ưng-sÆ¡n song hiệp hay sao?
– Gần như thế. Khi xá» ngưá»i Hoa thì Ưng-sÆ¡n căn cứ và o bá»™ luáºt Tống. Khi xá» ngưá»i Việt thì căn cứ và o bá»™ Ãại-Việt Hình-thư. Lúc kết tá»™i ai, Ưng-sÆ¡n gá»i bản án cho triá»u đình Tống, Việt; hoặc hình quan Tống-Việt, rồi hạn trong thá»i gian nà o đó, mà Tống, Việt chưa xá» thì Ưng-sÆ¡n má»›i ra tay. Duy các tá»™i sau đây, thì Ưng-sÆ¡n xá» thẳng: chia rẽ tình Hoa-Việt, là m gian tế cho ngoại bang và khi-quân.
Ãến đây y rùng mình, rồi tiếp:
-– Còn Má»™c-Tồn hòa thượng thì khác. Khi thì ông xá» theo bá»™ Hình-thư, khi thì ông xá» theo luáºt võ-lâm, khi thì ông xá» theo luáºt cá»§a ông. Ông là ngưá»i hỉ ná»™ bất thưá»ng. Trên bản án tá» hình cá»§a ông thưá»ng gi chữ: Ãn sẽ thi hà nh trong má»™t trăm ngà y. Nếu trong hạn ấy, mà tiên-nương Bảo-Hòa, Thiếu-Mai truyá»n ân xá, thì tá»™i nhân được tha.
Má»i ngưá»i cùng báºt lên tiếng a. Dư TÄ©nh kể lý lịch tiên-nương Bảo-Hòa, Thiếu-Mai cho Triệu Thá»± nghe. Thá»± Ä‘oán:
– Như váºy có thể tiên-nương Bảo-Hòa là sư phụ cá»§a Má»™c-Tồn chăng?
– Thần không rõ.
Triệu Thự nhăn mặt:
– Quân hầu thỠkể cho cô gia nghe một và i vụ án Mộc-Tồn hòa thượng đã xỠđể cô gia đánh giá ông ta.
– Năm trước đây, lý-trưởng là ng Nghi-tà m tằng tịu vá»›i thị Hải là vợ cá»§a nho-sinh Triệu Bình. Khi có lệnh vua bắt cung ứng hoà ng-nam chuyển lương lên Bắc-biên, đúng ra Bình có ba con, nhà lại nghèo thì được miá»…n. Nhưng lý-trưởng cứ bắt Ä‘i. Ức lòng Bình lên cáo vá»›i quan huyện. Quan huyện nghe lá»i lý-trưởng trình rằng Bình là ngưá»i cứng đầu, rồi hối lá»™ quan huyện xin bá» tù Bình. Quan huyện truyá»n giam Bình lại. Thế là ở nhà lý-trưởng tha hồ tằng tịu vá»›i thị Hải. Ức lòng, đêm Bình vượt ngục vá» nhà lấy Ãt tiá»n để trốn Ä‘i. Không ngá» gặp đúng lúc lý-trưởng Ä‘ang ngá»§ vá»›i vợ y. Y vác gáºy đánh gian-phu, dâm-phụ. Lý-trưởng hô tuần Ä‘inh trói Bình lại giải lên huyện vá» tá»™i vượt ngục, mưu sát. Quan huyện kết tá»™i Bình bị xá» trảm. Ức lòng, Bình la hét kêu gá»i Má»™c-Tồn hòa thượng. Ãêm đó Má»™c-Tồn hòa thượng cùng mưá»i đệ tá» xuất hiện, bắt quan huyện, lý-trưởng, thị Hải cùng Bình giải vá» Nghi-tà m, sai đánh trống, đốt Ä‘uốc xem ông xá» kiện.
Dư Tĩnh cau mà y:
– Thế lý dịch, trương tuần trong là ng đâu? Hoà ng nam đâu, mà để cho ông ta hoà nh hà nh như váºy?
– Thưa, ngưá»i cá»§a ông ta đã bắt tiên chỉ, thứ chỉ, phó lý, trương tuần ra đình Ä‘iểm huyệt, rồi bắt những ngưá»i đó đánh trống há»™i dân là ng tá»›i xem ông xá» kiện.
Ông ta xỠnhư thế nà o?
– Sau khi há»i cung, ông ta tuyên án: quan phá»§ ăn hối lá»™, như váºy phải cắt lưỡi. Y bênh kẻ gian, hại ngưá»i ngay, tức bất minh, phải khoét mắt. Lên án oan cho ngoan dân, phải tá»™i cắt má»™t chân má»™t tay. Lý-trưởng gian dâm vá»›i vợ ngưá»i, phải tá»™i thiến. Vì muốn gian dâm, mà hại ngưá»i thì phải tá»™i cắt lưỡi, chặt hai chân. Còn thị Hải vì có ba con nên chỉ bị rạch trên mặt mưá»i vết, rồi cắt lưỡi. Sau khi lên án, ông cho thi hà nh liá»n.
Triệu Thự kinh hãi:
– Mấy ngưá»i đó có chết không?
– Thưa, sau khi Má»™c-Tồn hòa thượng hà nh hình, thì Liên-Hoa Ãại-từ hòa thượng lại dùng thuốc băng bó cho tá»™i phạm, thà nh ra há» vẫn sống. Má»™t vụ khác trấn động vùng Cổ-loa. Nguyên trong vùng có má»™t viên quan, nhà giầu. Viên quan nà y nổi tiếng keo kiệt. Y cho tá Ä‘iá»n thuê ruá»™ng vá»›i tô cá»±c cao. Năm đó mất mùa, hầu hết tá Ä‘iá»n không đủ lúa ná»™p cho chá»§. Viên quan cho nặc nô tá»›i nhà tá Ä‘iá»n siết gia súc trừ nợ. Nếu như chưa đủ, y bắt vợ con tá Ä‘iá»n là m nô bá»™c. Có ngưá»i đà n bà mang thai, bị bắt là m nô bá»™c, lao lá»±c quá độ đến ná»—i trụy thai mà chết. Thị chết rồi, mà chá»§ Ä‘iá»n cÅ©ng không cho cá»— quan tà i để chôn. Ngưá»i chồng ôm xác vợ xin chá»§ Ä‘iá»n cho mượn cái móng để đà o lá»— chôn vợ. Chá»§ Ä‘iá»n cÅ©ng không cho. Anh ta ôm xác vợ ra đồng ngồi khóc. Anh ta gá»i lá»›n: "á»i Má»™c-Tồn hòa-thượng ôi. Sao con khổ thế nà y". Rồi anh ôm vợ ngồi khóc đến khuya. Ãêm Má»™c-Tồn hòa thượng xuất hiện. CÅ©ng như má»i lần, đệ tá» cá»§a ông bắt tiên, thứ chỉ; chánh, phó lý; trương tuần Ä‘iểm huyệt, rồi kéo đến nhà viên quan. Ông truyá»n đánh trống má»i cả là ng đến nghe ông xá» kiện. Sau khi há»i cung, ông tuyên án: "Ruá»™ng đất là cá»§a trá»i. Mà y là m quan may mắn được thụ hưởng nhiá»u, thì phải biết thương kẻ khó chứ? Mà y bắt vợ nó là m việc đến trụy thai là quá ác. Ãã váºy mà y còn không cho lấy tấm ván Ä‘em chôn, không cho mượn lấy cả cái móng thì còn trá»i đất nà o không? Bây giá» tao tuyên hai án, cho mà y chá»n. Ãn thứ nhất: mà y phải Ä‘em hết và ng, bạc, lúa gạo, gia súc, chia Ä‘á»u cho dân trong là ng. Từ nay vá» sau, má»—i vụ mà y chỉ được lấy tô mưá»i thùng thóc má»™t mẫu mà thôi".
Lý Hiến há»i:
– Thông thưá»ng Ä‘iá»n chá»§ thu tô bao nhiêu má»™t mẫu má»—i vụ?
– Thưa má»™t trăm thùng nếu là nhất đẳng Ä‘iá»n. Còn nhị đẳng Ä‘iá»n là bẩy mươi thùng.
Triệu Thá»± gáºt đầu:
– Rồi, quân hầu thuáºt tiếp.
– Thả tất cả nô bá»™c bị siết nợ vá» vá»›i gia đình. Trả tất cả những gia súc bị nặc nô thu vá» cho tá Ä‘iá»n. Riêng ngưá»i tá Ä‘iá»n có vợ chết, thì tịch thu cá»— háºu-sá»± cá»§a viên quan, khâm liệm cho vợ anh ta. Truyá»n lấy tiá»n bạc cá»§a viên quan xây cho bà ta má»™t cái má»™ thá»±c đẹp.
Dư TÄ©nh lắc đầu, rồi há»i:
– Còn án thứ hai?
– Viên quan cùng vợ, con, má»—i ngưá»i bị chặt má»™t chân, má»™t tay, khoét má»™t mắt.
Dư Tĩnh than:
– DÄ© nhiên viên quan phải chấp nháºn bản án thứ nhất. Nhưng sau khi Má»™c-Tồn hòa thượng Ä‘i khá»i, viên quan có dám đòi lại cá»§a không?
– Không. Bởi khi Má»™c-Tồn hòa thượng đã xá» rồi, mà bất cứ ai chống, hoặc quan trên xá» lại, là ông giết viên quan trên cÅ©ng như ngưá»i chống ngay.
Bá»n Triệu Thá»± mặt nhìn mặt mà rùng mình. Tuy Triệu Thá»± sợ, nhưng y vẫn tá» ra cứng cá»i. Y bảo Lý Hiến:
– Dù có sá»± can thiệp cá»§a Má»™c-Tồn hòa thượng, nhưng Lý Hiến cÅ©ng thua rồi. Ngưá»i không thể xuất chiêu được nữa.
Y nói với nhà sư:
– Sư phụ, xin sư phụ thu tháºp nhà sư nhá» bé kia dùm.
Nhà sư đứng cạnh Triệu Thự phát một chiêu chưởng đánh gió rồi cung tay nói:
– Tiểu sư phụ, bần tăng pháp danh Pháp-Nhẫn, thuộc phái Thiếu-lâm. Bần tăng tuân chỉ của Tần-vương, xin lĩnh mấy cao chiêu của tiểu sư phụ. (5)
Ghi chú,
(5) A-di-đà Pháºt, xin thượng tá»a Pháp-Nhẫn trị sá»± trưởng chùa Liên-hoa, Dallas, bang Texas, Hoa-kỳ cùng chư vị Pháºt-tá», từ bi há»· xả đại xá cho, vá» sá»± trùng pháp danh nà y. Ãại-sư Pháp-Nhẫn chùa Thiếu-lâm (1005-1088) xuất thân tiến sÄ©, nhưng ngà i giác ngá»™, bá» chốn bụi trần xuất gia. Ngà i là má»™t Bồ-tát, vì thương xót sinh linh Hoa-Việt, nên đã hết sức cản cuá»™c xâm lăng cá»§a Tống và o thá»i vua Anh-Tông. Xin Ä‘á»c những hồi sau để biết hà nh trạng cá»§a ngà i.
Từ lúc bá»n Tống xuất hiện đến giá», lúc nà o Minh-Ãệ cÅ©ng thấy nhà sư nói năng ôn tồn, gương mặt từ ái. Vừa rồi ông ra má»™t chiêu đẩy nà ng lui lại, rõ rà ng ông chỉ váºn có ba thà nh công lá»±c, mà nà ng đã cảm thấy rung động toà n thân. Biết có đấu cÅ©ng vô Ãch, nà ng cung tay:
– A-di-đà Pháºt, thì ra đại sư là thá»§ tá»a La-Hán đưá»ng phái Thiếu-lâm đấy. Tiểu tăng không dám đấu vá»›i đại sư, vì không thể địch nổi đại sư.
Pháp-Nhẫn nói với Triệu Thự:
– Tiểu sư phụ đây chịu thua, vây xin Vương gia phát lạc.
Triệu Thự nói:
– CÅ©ng dá»… thôi, vì tiểu sư phụ biết hết bà máºt cá»§a cô gia, thì không thể để tiểu sư phụ Ä‘i được. Váºy tiểu sư phụ phải theo cô gia vá» Trung-nguyên, đến khi nà o cô gia tiến quân vá» phương Nam, bấy giá» cô gia sẽ để tiểu sư phụ trở vá».
Bá»—ng có tiếng cưá»i khúc khÃch:
– Ãâu phải mình tiểu sư phụ biết, mà bá»n ta cÅ©ng biết nữa mà !
Triệu Thự quát lên:
– Ai?
Hai bóng ngưá»i từ trên nóc chùa đáp xuống nhẹ như chiếc lá. Minh-Ãệ nhìn kỹ thì ra Công-chúa Thiên-Thà nh vá»›i Thế-tá» Thân Cảnh-Long mà nà ng đã gặp ở Khu-máºt-viện năm trước. Nà ng nhá»› rõ hôm đó hai ngưá»i đã quát quân lÃnh không được gông nà ng. Nà ng đồ chừng hai ngưá»i nà y đã tung thuốc cứu nà ng và là m Tiêu Chú tê liệt. Nà ng vá»™i vá»™i cung tay:
– Tiểu tăng xin tham kiến Công chúa Ä‘iện hạ cùng Thế tá». Ãa tạ Công-chúa vá»›i Thế-tỠđã cứu mạng.
Tiêu Chú chỉ mặt công chúa Thiên-Thà nh với thế tỠThân Cảnh-Long quát lớn:
– Thì ra hai đứa mi đã dùng thịt chó ám toán ta.
Tiêu Chú bị thua nhục nhã quá, run lên láºt báºt, tay chỉ thế tá» Thân Cảnh-Long:
– Mi ẩn thân hại ta! Hãy lĩnh một chưởng.
Nói rồi y phát má»™t chiêu bằng tất cả bình sinh công lá»±c đánh và o ngưá»i thế tá». Cảnh-Long cưá»i nhạt tung chưởng trả đòn. Bình má»™t tiếng, cả hai ngưá»i Ä‘á»u lảo đảo lui lại, gáºt gù nhìn nhau:
Tà i sản của The Creator
14-09-2008, 09:40 PM
57991135 Cạch !
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
Nam Quốc SÆ¡n HÃ
Tác giả : Yên Tá» Cư SÄ© Trần Äại Sỹ
Thể lá»ai: Kiếm hiệp
Tiêu Chú bị thua nhục nhã quá, run lên láºt báºt, tay chỉ thế tá» Thân Cảnh-Long:
– Mi ẩn thân hại ta! Hãy lĩnh một chưởng.
Nói rồi y phát má»™t chiêu bằng tất cả bình sinh công lá»±c đánh và o ngưá»i thế tá». Cảnh-Long cưá»i nhạt tung chưởng trả đòn. Bình má»™t tiếng, cả hai ngưá»i Ä‘á»u lảo đảo lui lại, gáºt gù nhìn nhau:
– Bái phục.
Tiêu Chú biết khó thắng Cảnh-Long, y đánh trống lảng nói với Triệu Thự:
– Khải vương gia, thần nghe nghe Nam-bình vương Lý Nháºt-Tông gả con gái là quáºn chúa Thiên-Thà nh cho con trai vua bà Bình-Dương vá»›i Thân Thiệu-Thái là Thân Cảnh-Long. Có lẽ đôi trai gái nà y là Thiên-Thà nh, Cảnh-Long.
Công chúa Thiên-Thà nh dưá»ng như không coi vợ chồng Triệu Thá»± cùng Tiêu-Chú và o đâu. Nà ng cung tay hà nh lá»… vá»›i đại sư Pháp-Nhẫn:
– A-di-đà Pháºt, đệ tá» tham kiến đại sư. Không ngá» Pháºt giá quang lâm Ãại-Việt, đệ tá» không biết để nghinh đón, thá»±c có tá»™i.
Pháp-Nhẫn đáp lễ:
– Không dám. Bần tăng theo phò Tần-vương, nháºp cảnh Ãại-Việt không chÃnh thức, thì thá»±c vô lá»…, công chúa không trách phạt là may rồi. Ban nãy bần tăng thấy công chúa ném thịt chó, tung thuốc cứu tiểu sư phụ, rồi đánh Tiêu cư sÄ©, thì đã biết rằng có cao nhân ẩn nấp quanh đây. Không ngá» cao nhân đó là Công-chúa và Thế-tá».
Thế-tỠThân Cảnh-Long đáp:
– Ãại sư lầm rồi, ngưá»i ném thịt chó là Má»™c-Tồn hòa thượng. Hoà thượng đã Ä‘i rồi. Còn ngưá»i tung thuốc cứu tiểu-sư phụ là cao nhân khác, không phải anh em đệ tá».
Công chúa chỉ tay và o mặt Tiêu Chú :
– Tên mặt dÆ¡i tai chuá»™t kia, chÃnh mi đã xúi dục đồng liêu, cùng tâu vá» Tống triá»u chá»§ xâm Ãại-Việt ta. Năm trước mi bị Nùng TrÃ-Cao đánh cho chạy dà i, thế mà mấy năm nay mi hết luyện quân, lại xui dục, ép buá»™c các khê động thuá»™c Ãại-Việt vá» vá»›i Tống. Năm rồi cô mẫu ta tiến quân sang trừng phạt, như thế mi cÅ©ng cho là chưa đủ sao mà còn dẫn xác sang đây?
Nà ng cung tay nói với Triệu Thự :
– Thái-tá», thân thế Thái-tá» cao sang biết mấy, mà sao lại lặn lá»™i sang đây là m chi? Thái-tá» Æ¡i, tôi biết Thái-tá» nháºp cảnh vi luáºt, nhưng không dám phiá»n trách Thái-tá», vì biết rằng Thái-tá» sắp qui tiên. Ngưá»i chết là hết, tá»™i trạng cÅ©ng Ä‘i theo, nên tôi không thể nặng lá»i vá»›i Thái-tá».
Triệu Thá»± kinh hãi há»i:
– Công-chúa nói sao? Cô gia sắp hoăng ư? Cô gia vẫn khá»e mạnh, có bệnh táºt gì đâu?
Công chúa Thiên-Thà nh cau mặt lại, rồi lắc đầu:
– Hỡi ôi! Thái-tá» nổi tiếng là minh mẫn, tiếng đồn sang đến Ãại-Việt, mà Thái-tá» lại không biết mình sắp chết sao?
– Là m gì có chuyện đó!
– Thôi được, tôi vì Thái-tá» mà nói ra căn bệnh cá»§a Thái-tá».
Nà ng hắng một tiếng rồi nói
– Thái tá» chỉ là má»™t ngưá»i cháu cá»§a Gia-Há»±u hoà ng đế, được nuôi là m con, địa vị không lấy gì là m chắc cho lắm. Kể ra, ngang vai vá»›i Thái-tá» có hà ng mấy trăm ngưá»i Ä‘ang ngấp nghé, bá»›i lông tìm vết để hạ Thái-tá» xuống rồi lên thay. Không lẽ Thái-tá» lại không nháºn ra Ä‘iá»u đó?
Tiêu Chú cưá»i nhạt:
– Kẻ ngu phu, ngu phụ ai mà chẳng nháºn ra lẽ đó, nhưng chúa công tôi vị đã chÃnh, thì còn ai ngấp nghé nữa? Quáºn chúa luáºn bá» ngoà i thì sao mà đúng được?
Minh-Ãệ nghe Tiêu Chú nói, nà ng nổi giáºn nghÄ© thầm:
– Tên chá»§ Nam xâm nà y ghê thá»±c. Trong khi Thái-tá» cá»§a chúng còn phải má»™t lá»i Công-chúa, hai lá»i Công-chúa, mà y lại gá»i công chúa Thiên-Thà nh bằng quáºn chúa, tức y coi hoà ng-đế Ãại-Việt chỉ là thần tá» nhà Tống vá»›i tước Nam-bình vương mà thôi.
Công chúa Thiên-Thà nh mắng Tiêu Chú:
– Tên mặt dÆ¡i tai chuá»™t kia! Ta Ä‘ang nói chuyện vá»›i chúa ngưá»i, ngưá»i có tư cách gì mà xen cái mõm thối tha và o?
Nói dứt lá»i, nà ng rút kiếm, rồi xẹt tá»›i như tia chá»›p, má»i ngưá»i nhìn rõ nà ng đưa kiếm và o cổ Tiêu Chú. Kinh hoà ng y lá»™n Ä‘i ba vòng tránh đòn. Nhưng kiếm theo y như bóng vá»›i hình. Sợ quá y thét lên, lăn mình xuống đất, rồi tung mình đứng dáºy. Khi chân y vừa chạm đất, thì y cảm thấy cổ Ä‘au nhói. Thì ra mÅ©i kiếm thá»§y chung vẫn chỉ và o cổ y. Y tung mình lên cao, tay rút kiếm ra đỡ, nhưng chỉ thấy thấp thoáng má»™t cái, rồi hai tiếng loảng xoảng phát ra, Tiêu Chú nhảy lùi lại, tay trái ôm cưá»m tay phải, máu ra lệnh láng, trong khi kiếm cá»§a y rÆ¡i xuống đất.
Công chúa Thiên-Thà nh lại mắng y:
– Lần đầu ta tha chết cho mi, lần sau ta lấy mạng mi, mi liệu hồn.
Tiêu Chú run lẩy bẩy, trong khi đại sư Pháp-Nhẫn băng bó vết thương ở tay cho y. Y nghĩ thầm:
– Long-biên kiếm pháp quả danh bất hư truyá»n. Con nhá» nà y há»c được Long-biên kiếm pháp cá»§a vua bà Bình-Dương, cÅ©ng may y thị không nặng tay, bằng không thì mình đã bá» mạng rồi. Thôi thì mình đà nh nÃn nhịn cho qua việc hôm nay, bằng không chỉ uổng mạng vô Ãch.
NghÄ© váºy y đứng im. Công chúa Thiên-Thà nh tiếp:
– Ãấy, chắc chỉ vì Thái-tá» nghe lá»i cá»§a bá»n nà y, nên má»›i Ä‘i và o tá» lá»™ mà không biết.
Triệu Thự nói cứng:
– Tiêu tướng quân luáºn đúng chứ đâu có sai?
– Trá»i Æ¡i! Thái-tá» chỉ nhìn vá» quá khứ mà xem? Có phải khi Chiêu-Huệ thái háºu sắp băng hà , đã gá»i Thái-tổ tá»›i bên dưá»ng trối trăn rằng: nhà Chu mất ngôi vá» Tống, vì há» truyá»n ngôi cho ấu quân đó sao? Nếu Chu thái tông Sà i Vinh truyá»n ngôi cho em trai, là ngưá»i đã trưởng thà nh, thì liệu Thái-tổ có lấy được ngôi vua không? Vì váºy Thái-háºu dặn Thái-tổ phải truyá»n ngôi cho em là vua Thái-tông (6). Khi Thái-tổ băng hà để di chiếu láºp em là vua Thái-tông lên thay, dặn rằng sau nà y vua Thái-tông phải nhưá»ng ngôi cho Ngụy-vương Ãình-Mỹ là em thứ ba đó ư? Ngụy-vương Ãình-Mỹ văn võ kiêm toà n, và o sinh ra tá» có thừa, có đại công láºp lên triá»u Tống. Ông lại được di chiếu cá»§a Ãá»— thái háºu, Thái-tổ, thế mà chỉ vì bá»n há»§ nho luáºn bà n phân vân, rồi bị vua Thái-tông truất phế để láºp con trưởng là Hán-vương lên thay đó sao? (7) Hán-vương tà i năng quán chúng, được vua Thái-tông yêu thương cùng cá»±c, rồi cÅ©ng chỉ vì miệng thế dèm pha, mà bị truất, bị đầy, do váºy em ngà i là Chiêu-Thà nh thái tỠđược láºp lên.(8) Thế rồi Chiêu-Thà nh thái-tá» lại bị giết, (9) vua Chân-tông má»›i được kế vị. Bây giá» Thái-tá» thá» nói thá»±c xem: tà i, đức, đại công, Thái-tá» có bằng Ngụy-vương Ãình-Mỹ, Hán-vương Nguyên-Tá, Chiêu-Thà nh thái-tá» Nguyên-Hy không? Lòng yêu thương cá»§a Gia-Há»±u hoà ng đế đối vá»›i Thái-tá» có bằng vua Thái-tông đối vá»›i ba vị bị truất kia không?
Ghi chú,
(6) TS 242, trang 8605, Thái-tổ mẫu Chiêu-huệ thái háºu Ãá»— thị truyện.
(7) TS quyển 244, trang 8666, Ngụy-vương Ãình-Mỹ truyện.
(8) TS 245, trang 8693, Hán-vương Nguyên-Tá truyện.
(9) TS quyển 285, 8697, Chiêu-thà nh thái tỠNguyên-Hy truyện.
– Cô gia thực không bằng.
– À, Thái-tá» công nháºn Ä‘iá»u đó, váºy Thái-tá» cÅ©ng nên biết rằng: xa mặt khuất lòng, miệng lưỡi khó tránh. Ãến ba vị kia tà i đức công lao là thế mà còn bị truất; huống hồ Thái-tá» Ä‘ang ngồi trên cái ghế hai chân, chông chênh như trứng chồng. Thế mà Thái-tá» không lo ở Biện-kinh, ngà y đêm chầu chá»±c Gia-Há»±u hoà ng-đế cùng Hoà ng-háºu, để giữ địa vị, giữ thân, mà lại bá» Ä‘i ra ngoà i thế nà y; có phải là vô mưu, bất trà không?
Thấy Triệu Thự im lặng, Công-chúa tiếp:
– Kể đâu xa, ngay trong nhà , Thái-tá» có đến hai mươi mốt anh em trai. Trên Thái-tá» có mưá»i hai anh trai cÅ©ng Ä‘ang rình ráºp cái ngôi cá»§a Thái-tá». Có thể nói, Thái-tá» bị hà ng trăm mÅ©i dùi chÄ©a và o ngưá»i, mà Thái-tá» không biết nguy cÆ¡ còn bá» Ä‘i xa. Nếu việc bá» Ä‘i xa, mưu đồ thà nh tá»±u thì Thái-tá» cÅ©ng không thêm chút uy tÃn nà o. Còn như lỡ ra dá»c đưá»ng, nà o võ lâm ngưá»i Hoa, ngưá»i Việt, cùng bá»n vô lại ; ai cÅ©ng có thể hại Thái-tỠđược. Ãó là má»™t Ä‘iá»u chết uổng; hoặc giả khi Thái-tá» vắng nhà , miệng thế dèm pha, thì ai là ngưá»i biện minh cho Thái-tá»? Ãó là hai Ä‘iá»u chết uổng. Thái tá» Æ¡i! Tục ngữ Trung-nguyên có câu: bước và o bếp, là thấy bẩy thứ là mắm, muối, tiêu, hà nh, tá»i, á»›t, dấm. Chuyện Thái-tá» Nam du, đã không chÃnh đáng, ngưá»i ta Ä‘ang vu cáo rằng Thái-tá» sang Ãại-Việt để cầu giúp đỡ, hầu chống kẻ thù. Rồi ngưá»i ta thêm thắt mắm, muối, tiêu, hà nh, tá»i á»›t... và o má»›i khổ. Cho nên tôi má»›i nói rằng Thái-tá» sắp quy tiên là thế.
Tà i sản của The Creator
14-09-2008, 09:42 PM
57991135 Cạch !
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
Nam Quốc SÆ¡n HÃ
Tác giả : Yên Tá» Cư SÄ© Trần Äại Sỹ
Thể lá»ai: Kiếm hiệp
HỒI THỨ MƯỜI
Quan-Âm thị hiện
Tiếng Trịnh Quang-Thạch Ä‘au đớn rên la khá»§ng khiếp là m má»i ngưá»i ngừng tranh luáºn.
Nhà sư Pháp-Nhẫn nói vá»›i Minh-Ãệ:
– Tiểu sư phụ, dưá»ng như ban nãy tiểu sư phụ dùng Chu-sa huyá»n âm chưởng đánh Siêu-loại hầu. Hiện hầu Ä‘ang bị Ä‘au đớn cùng cá»±c, xin tiểu sư phụ ban thuốc giải.
Minh-Ãệ xòe hai tay ra:
– Tiểu tăng không có thuốc giải, thì là m sao mà cho y được?
Bá»—ng véo, véo, véo ba tiếng, rồi ba váºt bay tá»›i trước mặt Pháp-Nhẫn. Nhà sư bắt lấy xem, thì ra ba viên thuốc. Ông lên tiếng:
– Ãa tạ cao nhân ban thuốc.
Ông trao thuốc cho Quang-Thạch. Quang-Thạch bỠthuốc và o miệng nhai rồi nuốt đi. Cơn đau của y từ từ biến mất.
Thế-tỠThân Cảnh-Long cung tay nói:
– Sá»± việc đã như thế nà y, thì hôm nay chúng tôi xin thỉnh đại giá thái-tá» cùng đại sư vá» Thăng-long yết kiến phụ hoà ng để ngưá»i định liệu, chứ anh em chúng tôi không thể để các vị ra vá».
Triệu Thá»± biết rằng đây là lá»i nói khéo, chứ thá»±c sá»± Cảnh-Long muốn bắt y. Y nổi giáºn:
– Ta đưá»ng đưá»ng là Thái-tá» trừ quân, khắp thiên hạ không đâu không là giang sÆ¡n Ãại-Tống. Mi bất quá là công tá» cá»§a má»™t khê động Nam-biên mà dám bắt giữ ta ư? À, thì ra mi tưởng rằng võ công mi cao, rồi mi phạm thượng ư? Khó lắm.
Ãại-sư Pháp-Nhẫn cung tay:
– Duyên may gặp gỡ như váºy cÅ©ng đủ rồi, bần tăng xin phò đại giá Thái-tá» rá»i Ãại-Việt. Non xanh còn đó, sông dà i còn kia. Bần tăng xin kiếu Công-chúa cùng Thế-tá».
Nói rồi ông vung tay phát chưởng. Chưởng phong chưa ra hết, mà Thiên-Thà nh, Cảnh-Long, Minh-Ãệ Ä‘á»u cảm thấy nghẹt thở. Cả ba ngưá»i Ä‘á»u phải phát chưởng hóa giải, rồi nhảy lui lại.
Cảnh-Long biết muôn ngà n lần mình không phải là đối thủ của nhà sư, chà ng quyết định rất mau:
– Mục Ä‘Ãch mình chỉ muốn cứu vị tiểu hoà thượng nà y mà thôi. Còn bá»n Tống, mình không đủ sức bắt chúng, mà dù có bắt được chúng, khi vá» Thăng-long e phụ hoà ng cÅ©ng tha cho chúng vá» nước thì bẽ quá.
NghÄ© váºy chà ng nói:
– Ãã thế thì xin đại sư phụ phò Thái-tá» hồi loan, còn anh em đệ tá» xin lÄ©nh tiểu sư phụ nà y Ä‘i. Ãại sư nghÄ© sao?
– Bần tăng xin tuân lệnh Thế-tá».
Cảnh-Long nói vá»›i công chúa Thiên-Thà nh và Minh-Ãệ:
– Ta đi thôi.
Ba ngưá»i tung mình biến và o đêm tối. Nhưng chợt có tiếng nói lạnh lùng:
– Khoan!
Má»i ngưá»i cùng nhìn vá» phÃa phát ra tiếng nói, tất cả Ä‘á»u giáºt mình, vì má»™t đôi trung niên nam nữ đứng đó từ bao giá». Nam thì uy nghi, phong lưu tiêu sái như cây ngá»c trước gió. Nữ thì đẹp huyá»n ảo, phÆ¡i phá»›i như hoa đà o, hoa máºn. Minh-Ãệ biết rằng cao nhân nà y đã bắn thuốc đánh Tiêu Chú cùng cứu mình. Nà ng tiến tá»›i hà nh đại lá»…:
– Ãa tạ tiá»n bối cứu mạng.
Hai ngưá»i thản nhiên để cho Minh-Ãệ hà nh lá»…. Ngưá»i nam cất tiếng ôn tồn nói vá»›i Lý Hiến:
– Thế nà o Lý công công? Ngưá»i vẫn khá»e chứ? Hồi nà y ngưá»i thăng quan tiến chức mau thá»±c, đã lên tá»›i chức Bắc-ban chỉ háºu rồi phải không?
Ông lại nói với Tiêu Chú:
– Tiêu tướng quân văn võ kiêm toà n, lại hết lòng trung vá»›i vua. Nhưng chỉ tiếc rằng mưu đồ đánh Ãại-Việt cá»§a tướng quân hóa ra má»™t trưá»ng ảo má»™ng mà thôi. Tiếc, tiếc quá.
Lý Hiến trông thấy đôi nam nữ thì run run há»i:
– Phải chăng... phải chăng ngưá»i là U-bon vương, phò mã Xiêm-quốc, năm xưa đã Ä‘i sứ Thiên-triá»u.
– ChÃnh là tiểu vương.
Tiêu Chú nói với Triệu Thự:
– Khải vương gia, vị nà y tên thá»±c là Lê Văn, con trai út cá»§a má»™t trong Ãại-Việt ngÅ©-long Hồng-sÆ¡n đại phu. Và o thá»i Thiên-thánh ngưá»i có theo sứ Ä‘oà n Ãại-Việt cá»§a Khai-quốc vương đến Biện-kinh. Ngưá»i rất giá»i y lý, âm Ä‘iệu, mà võ công thá»±c kinh nhân. Sau ngưá»i kết hôn vá»›i công chúa Xiêm tên An-Nan Tam-gia la-sun Nong-Nụt. Khi Nùng TrÃ-Cao nổi loạn, vương có Ä‘em quân trợ giúp y. ChÃnh Vương đã hạ sát Minh-Ãức đại sư, chưởng môn phái Thiếu-lâm.
Triệu Thá»± đã nghe biết bao lần ngưá»i ta kể huyá»n thoại vá» hai kỳ tà i Ãại-Việt là Lê Văn, Trần Tá»±-Mai. Cả hai cùng có xuất thân giống nhau, cha là má»™t trong Ãại-Việt ngÅ© long, mẹ bị chết sá»›m trong nhục nhã. Chị cá»§a Lê Văn sau là vương phi Yên-vương Ãại-Tống; chị cá»§a Tá»±-Mai là vương phi Khai-quốc vương Ãại-Việt. Cả hai ngưá»i cùng là phò mã. Tá»±-Mai là phò mã Tống; Lê Văn là phò mã Xiêm. Cả hai cùng có tà i cầm quân. Tá»±-Mai cầm đại quân Tống, lên tá»›i Thái-sư tước Kinh-Nam vương. Lê Văn cÅ©ng lên tá»›i thái-sư Xiêm, tước U-bon vương. Nhưng cả hai khác nhau ở Ä‘iểm: Lê Văn thì nói năng ôn tồn nho nhã. Còn Tá»±-Mai thì cương quyết gay gắt. Lê Văn chỉ biết trị bệnh cứu ngưá»i. Còn Tá»±-Mai thì Ä‘a sát. Trong tráºn đánh ở núi Thiên-đà i, Lê Văn đã hạ sát chưởng môn phái Thiếu-lâm là Minh-Ãức đại sư.
Minh-Ãức đại sư là sư phụ cá»§a đại sư Pháp-Nhẫn cùng tể-tướng Phạm Trá»ng-Yêm, nên khi nghe ngưá»i ta nhắc chuyện nà y, ông báºt lên tiếng than:
– A-di-đà Pháºt.
Ãúng ra Triệu Thá»± là Thái-tá», tước phong tá»›i Tần-vương, còn cao hÆ¡n tước Nam-phương quáºn vương cá»§a hoà ng-đế Xiêm quốc nhiá»u. Ãối vá»›i tước U-bon vương cá»§a Lê Văn do vua Xiêm phong cho, y chỉ coi bằng viên huyện lệnh. Nhưng nghe Tiêu Chú nói y cảm thấy á»›n da gà , nên cung tay hà nh lá»… trước:
– Thái-tá» Ãại-Tống, tước phong Tần-vương xin tham kiến U-bon vương Xiêm quốc. Giám há»i: từ nhiá»u năm nay, Xiêm quốc vẫn tiến cống xưng thần vá»›i bản triá»u. Phụ hoà ng vẫn thưá»ng sai sứ sang phá»§ dụ. Hà cá»› Vương gia lại theo dõi là m khó dá»… tiểu vương? Rồi còn tung thịt chó giả là m Má»™c-Tồn hòa thượng?
U-bon vương cung tay:
– Tung thuốc cứu ngưá»i là tiểu vương. Còn ném thịt chó đánh ngưá»i là Má»™c-Tồn hòa thượng. Nà y Vương gia! Tiểu vương biết ông bà , bố mẹ, vợ con, anh em, nô bá»™c, chó mèo, lừa ngá»±a, trâu bò, gà vịt cá»§a Thái-tá» cùng Tiêu, Lý tướng quân sắp chết hết, nên vá»™i và ng từ Xiêm-quốc ngà y đêm tìm đến để cứu, có đâu là m khó dá»…?
Triệu Thá»± nghe Lê Văn nói, thì run run há»i:
– Rõ rà ng vừa rồi Vương bắn sá»i, bắn thuốc đánh Tiêu, Lý là m hai ngưá»i tê liệt, để tiểu sư phụ thắng há»; rồi ngưá»i lại bắn thuốc cứu tiểu sư phụ, mà bảo là không là m khó dá»… tiểu vương ư?
Công chúa Nong-Nụt lắc đầu:
– Có thực Thái-tỠkhông biết rằng toà n gia Thái-tỠvới Tiêu, Lý sắp chết không?
– ???
– Thái-tá» là con nuôi cá»§a Gia-há»±u hoà ng đế, thì gá»i công chúa Huệ-Nhu, vương phi Kinh-Nam vương bằng cô, mà không biết tÃnh tình, cùng luáºt lệ cá»§a Ưng-sÆ¡n ư???
– ???
– Ưng-sÆ¡n song hiệp cá»±c kỳ ghét những kẻ chá»§ trương chia rẽ giữa dân chúng hai tá»™c Hoa, Việt. Vương cÅ©ng cá»±c kỳ thù ghét kẻ nà o chịu Æ¡n Vương mà lại phản Vương. Nay Thái-tá» cùng hai vị Tiêu, Lý đây Ä‘á»u phạm và o hai Ä‘iá»u đó. Trong việc láºp Thái-tá» mấy năm trước, chÃnh công chúa Huệ-Nhu vá»›i Vương đã đỠnghị láºp Thái-tá» và o ngôi trừ quân. Hai vị Tiêu, Lý từng ở dưới trướng Vương, chịu Æ¡n mưa móc cá»§a Vương. Thế mà Thái-tá» cùng hai vị lại thân xuống Nam thùy dùng thế lá»±c tiá»n bạc gây thù háºn, chia rẽ trong nước Ãại-Việt để chuẩn bị Ä‘em quân sang đánh, lại gắp lá»a bá» bà n tay ám hại gây chia rẽ Vương vá»›i Ãại-Việt. Theo luáºt Ưng-sÆ¡n, đó là má»™t tá»™i đáng giết cả nhà .
– ???
– Như thế cÅ©ng chưa đủ, Thái-tá» vá»›i Vương phi còn giả là m Vương vá»›i Công chúa Huệ-Nhu để là m những chuyện xấu xa. Ãó là hai tá»™i đáng giết. Nay những chuyện đó Ä‘á»u bại lá»™, chắc chắn Vương sẽ xá» tá» toà n gia Thái-tá» cùng hai vị Lý, Tiêu cho đến con chó, con gà cÅ©ng không tha. Chúng tôi ở xa nghe chuyện, vá»™i vỠđây cứu nhân mạng mấy nghìn ngưá»i trong phá»§ Tần-vương cùng Tiêu, Lý nhị vị tướng quân. Nhân thấy các vị định giết vị tiểu sư phụ nà y, nên vá»™i ra tay cứu... Ãấy, chúng tôi đâu có là m khó dá»… Vương?
Lá»i cá»§a công chúa Nong-Nụt tuy nhá» nhẹ, ngá»t ngà o, nhưng từ Triệu Thá»± cho tá»›i Tiêu Chú, Lý Hiến chân tay Ä‘á»u phát run, cÆ¡ hồ muốn đứng không vững. U-bon vương vẫy Trịnh Quang-Thạch:
– Trịnh hầu! Ngưá»i đã lên tá»›i tá»™t đỉnh công danh, lại thỠđến ba Ä‘á»i vua, mà còn phản triá»u đình Ãại-Việt. Tá»™i ấy, nếu triá»u đình xá» thì chỉ bị lăng trì mà thôi. Nhưng ngưá»i lại chá»§ mưu gắp lá»a bá» bà n tay, mưu hại phái Ãông-a vá»›i Kinh-Nam vương, thì tá»™i không thể tưởng tượng nổi? Chả biết vương sẽ xá» hầu như thế nà o cho vừa? Thôi, hôm nay ngưá»i bị trúng Chu-sa huyá»n âm chưởng ở đây, ta xin trị cho ngưá»i.
Quang-Thạch vá»™i đến trước mặt Vương ráºp đầu cá»™p cá»™p:
– Xin vương gia mở tâm Bồ-tát cứu mạng cho tiểu nhân. Từ nay trở đi, tiểu nhân xin giữ lòng ngay để chuộc tội.
Lê Văn vung tay phóng má»™t chưởng và o đầu Quang-Thạch, binh má»™t tiếng, ngưá»i y bay bổng ra xa đến hÆ¡n trượng, máu mÅ©i y chảy ra ướt đầy áo. Trong khoảnh khắc, bao nhiêu cái Ä‘au đớn do Chu-sa huyá»n âm chưởng biến mất. Y ráºp đầu thêm ba lần:
– Xin đa tạ Vương gia cùng Công chúa điện hạ.
Tiêu Chú, Lý Hiến đến trước Lê Văn quỳ gối ráºp đầu:
– Xin vương gia mở từ tâm cứu mạng.
Lê Văn cưá»i:
– Ta sẵn sà ng cứu hai ngưá»i, nhưng hai ngưá»i phải phát thệ rằng: từ nay vá» sau, không bao giá» dám có ý, hoặc khuyến khÃch bất cứ ai... Ä‘em quân Tống Nam xâm. Bằng trái lá»i thá», sẽ bị giết toà n gia.
Hai ngưá»i thá» như lá»i Lê Văn. Vương vá»— tay lên đầu má»—i ngưá»i má»™t cái, rồi nói:
– Các ngưá»i ra kia ngồi váºn công cho chất độc thoát ra mau.
Bấy giỠThiên-Thà nh, Cảnh-Long mới quỳ gối hướng U-bon vương với vương phi hà nh lễ:
– Cảnh-Long, Thiên-Thà nh xin tham kiến sư thúc cùng sư thẩm.
Lê Văn đỡ Cảnh-Long, Nong-Nụt đỡ Thiên-Thà nh dáºy. Vương há»i:
– Bà chị cá»§a ta vá»›i ông ỉn vẫn mạnh khá»e chứ?
Cảnh-Long lễ phép:
– Ãa tạ sư thúc, song thân cháu vẫn mạnh. Ngưá»i nhắc đến sư thúc luôn. Song thân cháu cÅ©ng ở gần đây. Cháu xin má»i sư thúc, sư thẩm tá»›i tương kiến vá»›i ngưá»i.
– Ừ, ta vỠđây mà không thăm bà chị xinh đẹp với ông lợn thì thực vô lý.
Nghe cuá»™c đối đáp giữa thế-tá» Thân Cảnh-Long vá»›i U-bon vương, Minh-Ãệ nghÄ© thầm:
– Ừ, phải rồi. Cứ sá» chép, Thuáºn-thiên tháºp hùng thì Lê Văn đứng hà ng thứ mưá»i, nên vương phải gá»i vua bà Bình-Dương bằng chị. Sách chép hồi xưa Tháºp-hùng thương yêu nhau vô cùng. Mưá»i ngưá»i cùng đặt cho Thân Thiệu-Thái cái tên lợn, nhưng Lê Văn lại gá»i trẹo Ä‘i thà nh ông ỉn. Không ngá» bây giá» các ngà i thà nh đại danh rồi mà còn thân thiết vá»›i nhau như váºy.
Cảnh-Long móc trong bá»c ra cái pháo thăng thiên, châm lá»a tung lên trá»i. Pháo nổ đánh đùng má»™t tiếng, rồi hóa ra hình con sư tá» mầu và ng trên không.
Triệu Thự biết Cảnh-Long tung pháo thăng thiên báo cho vua bà Bình-Dương với phò mã Thân Thiệu-Thái tới. Y vội cung tay nói với Lê Văn:
– Non xanh còn đó, nước biếc còn kia. Tiểu vương xin kiếu từ các vị.
Lê Văn nói:
– Thái-tá» hãy mau mau vá» Biện-kinh khẩn khoản xin Gia-há»±u hoà ng đế năn nỉ vá»›i Công chúa Huệ-Nhu, may ra cứu mạng được mấy nghìn ngưá»i trong quý phá»§ cùng gia quyến Tiêu, Lý.
Bá»n Triệu Thá»± biến mình và o trong đêm.
Bấy giá» Lê Văn má»›i vẫy Minh-Ãệ:
– Tiểu cô nương. Chẳng hay ai đã dạy võ công tà môn cho cô nương?
– Dạ... dạ ngưá»i dạy cháu tá»± xưng là Trần Tá»±-An.
Công chúa Nong-Nụt lắc đầu:
– Hoặc là cô nương nói dối, hai là ngưá»i dạy nói dối. Ãại hiệp Tá»±-An không bao giá» luyện võ công tà môn nà y thì sao có thể dạy cô nương?
– Khải công chúa Ä‘iện hạ, cháu... cháu không nói dối. Dù cháu có gian xảo đến đâu, nhưng khi đứng trước má»™t ngưá»i đầy ân đức cứu nhân độ thế, đã láºp không biết bao nhiêu công lao vá»›i đất nước thì... cháu đâu có thể vô lại đến độ nói dối Vương gia vá»›i Ä‘iện hạ?
U-bon vương nói:
– Cô nương có biết rằng bất cứ ngưá»i nà o trong chÃnh phái khi thấy cô nương xá» dụng Chu-sa hay Huyá»n-âm chưởng là thẳng tay tru diệt không? Ãúng ra khi thấy cô nương phát Chu-sa huyá»n-âm chưởng đánh tên Trịnh Quang-Thạch, ta đã Ä‘áºp cô nương chết ngay tại chá»— rồi. Nhưng ta theo dõi hà nh tung cá»§a cô nương từ chiá»u đến giá», thấy rằng cô nương là má»™t thôn nữ nghèo khổ mà lại có tấc lòng son vá»›i đất nước; võ công không lấy gì là m cao, mà dám ra tay ngăn cản bá»n Tống, bá»n phản dân hại nước, nên ta có đôi chút nhân nhượng. Bây giá» ta cho cô má»™t ân huệ. Cô phải khai cho thá»±c sư phụ cô là ai? Ai sai cô ngăn cản bá»n Tống? Ngăn cản để là m gì?
Minh-Ãệ kinh hoảng vô cùng. Nà ng giả là m sư, ngay bá»n Triệu Thá»± tuyệt cÅ©ng không biết, thế mà vị vương nà y lét má»™t cái đã nháºn ra. Trước đây Minh-Ãệ Ä‘á»c trong Thái-tông thá»±c lục, Nhân-Huệ hoà ng đế ká»· sá»±, sách đó thuáºt vá» hà nh trạng cá»§a U-bon vương Lê Văn, Kinh-Nam vương Trần Tá»±-Mai, nà ng khâm phục hai ngưá»i đó như hai báºc thánh cá»§a đại Việt. Nay chÃnh Vương cùng Vương phi ở ngay trước mặt, đã khiến nà ng cá»±c kỳ cảm động; huống hồ Vương đã ra tay cứu nà ng, rồi lại nói năng ôn tồn vá»›i nà ng. Nà ng vá»™i quỳ gối ráºp đầu:
– Cháu là đứa con gái hèn hạ của là ng Thổ-lội, xin ra mắt Vương gia cùng Công chúa điện hạ. Cháu xin thỠlà cháu không hỠbiết rõ sư phụ dạy cháu có phải tên là Trần Tự-An thực hay giả.
Công chúa Nong-Nụt đỡ nà ng dáºy:
– Thôi được, cháu hãy kể hết tiá»n nguyên, háºu quả vụ nà y cho ta nghe.
Minh-Ãệ tưá»ng thuáºt chi tiết tỉ mỉ vá» cuá»™c Ä‘á»i mình từ nhá» cho đến khi gặp Quan-Âm, rồi tá»›i vụ án chùa Từ-Quang, khi thì ở tù tại Kinh-Bắc, lúc bị giam lá»ng ở Khu-máºt-viện, rồi gặp Dương Tông, cuối cùng vá» lại nhà , cùng vụ Ä‘iá»u tra Minh-Can, Trịnh Quang-Thạch, và thám thÃnh chùa Từ-quang. Nhất nhất nà ng thuáºt lại không bá» sót má»™t chi tiết nà o.
Lê Văn há»i công chúa Thiên-Thà nh:
– Cháu gái, cháu thỠgiải đoán xem ai đã giả ra đại hiệp Trần Tự-An, giả để là m gì?
Thiên-Thà nh mỉm cưá»i:
– Sư thúc thá» cháu hẳn? Sư thúc Æ¡i! Chỉ thoáng qua, cháu đã biết ngay là bá»n Tống. Có thể do Khu-máºt viện Tống là m mà Triệu Thá»± không biết. CÅ©ng có thể cái tên Triệu Thá»± kia đã giả là m Kinh-Nam vương, thì cÅ©ng chÃnh y sai thuá»™c hạ giả là m đại hiệp Tá»±-An chỉ vá»›i mục Ä‘Ãch chia rẽ phái Ãông-a, Kinh-Nam vương vá»›i Ãại-Việt. Duy có má»™t Ä‘iá»u cháu không biết rõ là tại sao Triệu Thá»± vá»›i cái tên giả đại hiệp Tá»±-An lại biết võ công Ãông-a mà thôi.
Lê Văn há»i công chúa Nong-Nụt:
– Công chúa thá» Ä‘oán xem tại sao lại có ngưá»i cá»§a bá»n ấy biết võ công Ãông-a mà dạy cho cô nương đây?
Nong-Nụt nói:
– Có thể như thế nà y. Hồi trước ba vị Phụ-Quốc, Bảo-Dân, Trung-Ãạo thu nháºn nhiá»u đệ tỠở Trung-nguyên, do đó võ công Ãông-a truyá»n sang, rồi Triệu-Thá»± há»c được.
Chợt Lê Văn reo lên:
– Tìm ra rồi.
– Anh tìm ra như thế nà o?
– Võ công Ãông-a cho đến thá»i vua Thái-tông bên Ãại-Việt vẫn giữ nguyên như cổ. Sau trong đại há»™i môn phái, Thiên-trưá»ng ngÅ© kiệt đã đổi Ä‘i rất nhiá»u, khác xa vá»›i thá»i trước. Yến Thù được há»c võ công từ đại ca Phụ-Quốc trước khi đại há»™i. Sau y là m Thái-phó, dạy văn cho Thá»±, rồi nhân đó dạy võ công cho y. ChÃnh vì váºy mà y dạy võ công Ãông-a cho tiểu cô nương đây là thứ võ công cÅ©. Chứ nếu ngưá»i cá»§a phái Ãông-a dạy, thì đã dạy võ công canh tân rồi.
Ãâu đó có tiếng cá»p gầm, ngá»±a hÃ, rồi má»™t nam cỡi cá»p, nữ cỡi ngá»±a từ xa phi tá»›i. Vừa tá»›i nÆ¡i, hai ngưá»i tung mình đáp xuống đất. Cảnh-Long chỉ U-bon vương cùng vương phi:
– Mạ mạ ơi! Bố ơi! Có sư thúc, sư thẩm quang lâm.
U-bon vương reo lên:
– Chà bà chị xin đẹp, lúc nà o cÅ©ng xinh đẹp. Còn ông ỉn hồi nà y coi được qúa, chả còn lợn tẹo nà o cả. Chúng em vá» thăm Ãại-Việt, định lên Bắc-cương gặp anh chị cho thá»a lòng mong nhá»›, không ngá» gặp anh chị vá»›i hai cháu đây.
Minh-Ãệ thấy ngưá»i nữ rõ rà ng là Quan-Âm đã dạy ná»™i công âm nhu cho nà ng. Nà ng vá»™i đến trước ngà i quỳ gối ráºp đầu:
– Nam-mô cứu khổ cứu nạn Quan-thế-âm Bồ-tát, đệ tỠxin tham kiến Bồ-tát.
Quan-Âm đỡ Minh-Ãệ dáºy:
– Hồi dạy ná»™i công cho con, ta đã bảo ta không phải là Quan-Âm. Váºy từ nay con đừng gá»i ta là Quan-Âm nữa nhé.
Thân Cảnh-Long thấy Minh-Ãệ hà nh lá»…, chà ng kinh ngạc há»i nữ nhân:
– Mạ mạ. Mạ mạ nháºn thêm cô bé nà y là m đệ tá» từ hồi nà o váºy? Con chưa từng nghe mạ mạ nói đến bao giá»?
Nghe Cảnh-Long nói, Minh-Ãệ giáºt mình nghÄ© thầm:
– Thì ra Quan-Âm là vua bà Bình-Dương. Hèn gì khi thấy mình xá» dụng ná»™i công Âm-Nhu rồi nháºn ra hình ngưá»i trong tám vị cao thá»§ cá»§a phái Mê-linh, sư huynh Thưá»ng-Kiệt gá»i ngay mình là m sư muá»™i, hết sức yêu thương mình. Ngưá»i còn bảo cái gì nà o là phúc trạch mình khôn lưá»ng, nà o dù mình phạm tá»™i gì cÅ©ng được ân xá. Thì ra thế.
Vua Bà lại nói vá»›i Minh-Ãệ:
– Tất cả oan khuất cá»§a con ta đã biết hết. Trước kia ta chỉ dạy ná»™i công cho con, mà không thu con là m đệ tá». Nhưng bấy lâu nay, con như bông sen, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Hôm nay trượng phu cá»§a ta vá»›i ta cùng thu con là m đệ tá».
Minh-Ãệ mừng quá, quỳ gối ráºp đầu bốn lần trước vua Bà cùng phò mã Thân Thiệu-Thái:
– Sư phụ, sư mẫu.
Nà ng hà nh lễ với U-bon vương và công chúa Nong-Nụt:
– Ãệ tá» tham kiến sư thúc.
Nà ng lại hà nh lễ với Thân Cảnh-Long, Thiên-Thà nh:
– Sư huynh, sư tỷ.
Công chúa Nong-Nụt tháo chiếc vòng ngá»c tÃm trên tay Ä‘eo và o cổ tay Minh-Ãệ:
– Cho con chiếc vòng nà y gá»i là lá»… diện kiến.
Công chúa Thiên-Thà nh cÅ©ng tháo chuá»—i ngá»c trai trên cổ Ä‘eo và o cho Minh-Ãệ:
– Sư tá»· vừa là cháu cá»§a vua Bà , vừa là con dâu, lại vừa là đệ tá» cá»§a ngưá»i. Hôm nay là lần thứ nhì gặp sư muá»™i, ta tặng sư muá»™i gá»i là lưu niệm.
Vua Bà bảo Cảnh-Long:
– Con hãy đấu vá»›i sư muá»™i Ãt hiệp, để mạ mạ xem trình độ võ công sư muá»™i đến đâu rồi.
Bà lại bảo Minh-Ãệ:
– Con đừng khiêm tốn gì cả, cứ dùng hết công lá»±c, chiêu số cá»§a con để đấu vá»›i sư huynh. Có như váºy sư phụ má»›i biết rõ con đã há»c được những gì?
Cảnh-Long, Minh-Ãệ cùng hướng vua Bà vá»›i phò mã Thân Thiệu-Thái hà nh lá»…, rồi đứng thá»§ thế. Vua Bà hô:
– Xuất chiêu!
Minh-Ãệ phát chiêu Ãông-hải lưu phong đánh thẳng vá» phÃa trước. Vì ná»™i công cá»§a nà ng là âm kình, nên chưởng không có gió. Cảnh-Long thấy chiêu số hung ác, vá»™i ra chiêu Kiến-tÃch dã ngưu trong Mục-ngưu thiá»n chưởng đỡ. Xùy má»™t tiếng, Minh-Ãệ cảm thấy như trá»i long đất lở, mắt hoa đầu váng. Nà ng vá»™i hÃt má»™t hÆ¡i, rồi phát chiêu Phong-đáo sÆ¡n đầu. Cảnh-Long lại xuất chiêu Nhân-ngưu câu vong đỡ. Cứ thế hai bên đấu được đến trên trăm chiêu, thì phò mã Thân Thiệu-Thái hô:
– Ngừng tay!
Minh-Ãệ nhảy lui lại cung tay:
– Ãa tạ sư huynh dạy dá»—.
U-bon vương cưá»i nói vá»›i phò mã Thiệu-Thái:
– Thế nà o ông ỉn! Ông ỉn phải trả tiá»n thá»±c nhiá»u, thì má»— má»›i trị bệnh cho cô há»c trò bảo bối cá»§a ông ỉn.
Nghe U-bon vương nói, Minh-Ãệ kinh hoà ng, nà ng cung tay há»i:
– Sư thúc, không biết đệ tá» bị chứng bệnh gì? Mong sư thúc từ bi há»· xả cứu đệ tá».
Lê Văn cầm tay Minh-Ãệ bắt mạch, rồi thở dà i:
– Ta tưởng hai mươi năm trước Ãinh Kiếm-Thương tuyệt tÃch rồi chết luôn. Không ngá» y vẫn còn sống trên thế gian nà y. Thá»±c kỳ lạ, hôm ở Bắc-ngạn rõ rà ng anh Thông-Mai biết y là dư đảng cá»§a Hồng-thiết giáo, mà sao ổng không Ä‘áºp chết nó Ä‘i cho rồi. Nhưng không biết cÆ¡ duyên nà o y há»c được ná»™i Huyá»n-âm cá»§a phái Trưá»ng-bạch, rồi tổng hợp lại. Nhưng chúng không biết y lý, nên khi tổng hợp, hai loại độc má»™t âm, má»™t dương không hoà được vá»›i nhau, nên chi độc tố là m thương tổn cả ngÅ© tạng.
Vương vuốt tóc nà ng:
– Có phải sau bốn mươi chÃn ngà y, tuy cÆ¡n Ä‘au đã hết, nhưng thỉnh thoảng cháu thấy tim Ä‘áºp mạnh má»™t và i lần, trong ngưá»i cá»±c kỳ khó chịu, rồi mãi tá»›i khi ợ hÆ¡i mấy cái, cái khó chịu má»›i hết. Ãúng không?
– Vâng đúng thế.
– Ãó là tâm mạch cá»§a cháu bị hai thứ Chu-sa, Huyá»n-âm xung đột nhau mà sinh ra. Rồi má»—i khi cháu ngá»i bất cứ mùi nước hoa nà o, là bị ho mấy tiếng, rồi lồng ngá»±c ngâm ngẩm Ä‘au. Ãó là phế bị tổn thương. Tháºn chá»§ não, chá»§ tá»§y, quan cá»§a tháºn là tai, má»—i khi nháu Ä‘á»c sách nhiá»u, hoặc suy nghÄ© nhiá»u, thì tai bị ù, đó là tháºn bị thương. Có đúng không?
Minh-Ãệ run run đáp:
– Quả như sư thúc dạy.
– Ãã hết đâu. Can chá»§ cân. Thỉnh thoảng cháu cứ thấy chân tay co giáºt má»™t lúc rồi thôi. Ãó là can bị thương tổn. Tỳ chá»§ tiêu hóa, váºn khÃ. Thỉnh thoảng cháu váºn khà thấy bị bế tắc má»™t cách vô lý, đó là tỳ bị tổn thương. Tóm lại ngÅ© tạng cá»§a cháu bị hai thứ độc xung kÃch nhau mà thà nh.
Vương nói vá»›i Minh-Ãệ bằng giá»ng thương xót:
– Cái ngưá»i xưng là đại hiệp Tá»±-An dạy võ cho cháu đó tên thá»±c là Ãinh Kiếm-Thương. Hai mươi năm trước, y là má»™t đại ma đầu cá»§a Ãại-Việt ta. Không biết chá»§ ý cá»§a y ra sao, mà lại Ä‘em võ công tà môn nà y mà dạy cho cháu?
Vương há»i Minh-Ãệ:
– Khi sư phụ dạy Chu-sa huyá»n âm chưởng cho cháu, y có nói rõ gốc tÃch chưởng nà y ra sao không?
– Thưa sư thúc có ạ.
Rồi nà ng tưá»ng thuáºt chi tiết những gì đối thoại vá»›i Ãinh Kiếm-Thương trên con thuyá»n ở hồ Tây lại má»™t lượt. Vua Bà nghe đến tên VÅ© Chương-Hà o, Lê Phúc-Huynh, Ãinh Kiếm-Thương thì không ngạc nhiên. Bà giải thÃch:
– Văn đệ xa cố quốc lâu ngà y nên không biết đấy thôi. Nguyên VÅ©, Lê, Ãinh là đệ tá» cá»§a Nháºt-Hồ lão nhân. Sau khi Khiếu Tam Bản bị chúng ta giết ở Biện-kinh, thì Nháºt-Hồ lão nhân sai Lê, VÅ©, Ãinh sang nắm giáo chúng ở xứ Chân-lạp. Cho nên hồi chư vương khởi loạn, chúng lá»t lưới. Biết rằng Chu-sa ngÅ© độc chưởng đã bị đại hiệp Tá»±-An tìm ra cách khắc chế, chúng muốn tái láºp giáo chúng cÅ©ng khó khăn vô cùng. Vì váºy chúng sang Trung-nguyên, tìm dư đảng bá»n Trưá»ng-bạch, rồi hai bên trao đổi võ công vá»›i nhau. ChÃnh ba tên nà y đã hợp võ công Huyá»n-âm vá»›i Chu-sa là m má»™t. Còn tại sao Ãinh lại giả là m sư bá Tá»±-An thì nguyên do rất dà i.
Bà ngước mắt nhìn trăng rồi kể...
"Bấy giá» và o thá»i Thuáºn-thiên (1010-1028), đức Thái-tổ nhà ta má»›i tiếp ngôi từ nhà Lê, nhiá»u sÄ© dân không phục. Nhưng há» chỉ tá» ra bất hợp tác, chứ không là m loạn. Các nguồn chống đối quan trá»ng nhất là phái Ãông-a, Sà i-sÆ¡n, bang Nháºt-hồ. Bang Nháºt-hồ khó mà thu phục, bởi há» chá»§ trương diệt chá»§ đạo tá»™c Việt, diệt má»i môn phái, để lên là m vua. Còn phái Sà i-sÆ¡n lại do thân phụ cá»§a đệ là Nam-quốc vương, tức Hồng-sÆ¡n đại phu, con thứ vua Lê Ãại-Hà nh là m chưởng môn, muốn đòi lại ngôi vua. Phái Ãông-a vì liên hệ ba Ä‘á»i vá»›i phái Sà i-sÆ¡n; hÆ¡n nữa chưởng môn pháiÃông-a là sư bá Trần Tá»±-An và Thiên-trưá»ng ngÅ© kiệt là bạn vá»›i Hồng-sÆ¡n đại phu. Nhà vua muốn dùng đức cảm hóa, thu phục các nguồn chống đối, nhưng hÆ¡n mưá»i năm mà không thà nh.
Khi Khai-Quốc vương vá» triá»u lÄ©nh phụ-quốc thái-úy, vương đưa ra quyết định: bang Nháºt-Hồ không thể thu phục, nhược bằng có thu phục được, thì cÅ©ng không thể dùng chúng. Ngưá»i lại thấy võ đạo phái Ãông-a cá»±c kỳ khinh ghét bá»n ma đầu Hồng-thiết, vì váºy ngưá»i má»›i chá»§ tâm thu phục pháinà y.
Hay đâu, vợ cá»§a chưởng môn phái Ãông-a là Cao Huyá»n-Nga bị Hồng-thiết giáo hại, Khai-Quốc vương nghÄ© ngay đến tìm má»™t đệ nhất giai nhân gả cho ông. Bấy giá» tại Thăng-long, có bốn giai nhân tà i sắc nức tiếng đế đô. Trong bốn giai nhân đó, thì Ãà o Hà -Thanh nổi báºt hÆ¡n cả, lại là ngưá»i đặt ra thể loại văn chương, ca hát má»›i, tên gá»i Ca-trù. Rồi thể loại nà y nổi tiếng, mang tên hát Ả Ãà o.
Vương tìm gặp song thân nà ng, Ä‘em nghìn và ng tặng ông bà , nhá» Hà -Thanh đóng má»™t vở kịch, hầu thà nh vợ Tá»±-An. Không ngỠông bà , cùng Hà -Thanh khẳng khái không chịu nháºn và ng, vì cho rằng Hà -Thanh được là m vợ Trần Tá»±-An, thì là điá»u nà ng ước mong mà không được. Rồi Hà -Thanh thà nh vợ Tá»±-An, rồi nhá» phái Ãông-a cùng võ lâm diệt bang Nháºt-Hồ. (1)
Ghi chú,
(1) Những bà ẩn nà y, xin Ä‘á»c Anh-hùng Tiêu-sÆ¡n, cùng tác giả,
Hồi Hà -Thanh chưa thà nh vợ Tá»±-An, thì má»™t hà o kiệt tên Ãinh Kiếm-Thương vốn thuá»™c phái Mê-linh đã say mê Hà -Thanh từ lâu. Hai ngưá»i đã có ước hẹn trăm năm. Nay Hà -Thanh thà nh vợ Tá»±-An, khiến Kiếm-Thương thất tình, như Ä‘iên như khùng. Kiếm-Thương phẫn háºn, bá» theo bang Nháºt-Hồ, vì bang nà y hứa rằng sẽ giúp y Ä‘oạt lại Hà -Thanh. Rồi bang Nháºt-Hồ bị diệt, Kiếm-Thương bị truy lùng rất gấp. Y bà máºt tìm Hà -Thanh, kể nể tình xưa nghÄ©a cÅ©, xin nà ng che chở cho. Hà -Thanh bắt y cải tên há», rồi nà ng nháºn y và o là m gia thuá»™c ở trang Thiên-trưá»ng. Y chỉ ước ao được là m những việc như quét nhà , giặt y phục cho Hà -Thanh cÅ©ng thá»a nguyện rồi. Trong khi tiá»m ẩn ở phái Ãông-a, y há»c được võ công phái nà y, tá»›i trình độ khá cao.
Khi vua Thái-tông lên ngôi, truyá»n đại xá thiên hạ, Kiếm-Thương rá»i phái Ãông-a ra Ä‘i, mưu tìm phương cách Ä‘oạt lại ngưá»i yêu. Giữa lúc đó Dương tể tướng muốn gây thế lá»±c cướp ngôi vua, ông âm thầm tuyển võ sÄ©. Vá»›i võ công Mê-linh, Ãông-a, y được Dương tể tướng thu nháºn là m đệ nhất gia sư dạy võ cho các con cùng gia nhân.
Sau khi vụ án Bắc-ngạn xẩy ra, con trai và cháu bị Ưng-sÆ¡n giết chết, Dương tể tướng suýt bị giết cả nhà , may nhá» vua Thái-tông dùng luáºt Bát-nghị ân xá. Kiếm Thương cÅ©ng được ân xá (2).
Ghi chú,
(2) Xin xem Anh-linh thần võ tộc Việt, cùng tác giả,
Từ đấy Ãinh Kiếm-Thương tuyệt vá»ng. Y hóa Ä‘iên hóa khùng, Ä‘i đâu cÅ©ng xưng là Tá»±-An. Y và o các kỹ viện tìm gái. Cô gái nà o y cÅ©ng gá»i là Ãà o Hà -Thanh hết. Y sang Trung-quốc, cÅ©ng xưng là Tá»±-An, trao đổi võ công vá»›i phái Trưá»ng-bạch. Những ngà y ở Trung-quốc, y gặp sứ giả Chiêm-thà nh sang cống. Sứ Chiêm tưởng y là Tá»±-An, tá» ra khúm núm, má»i y sang Chiêm chÆ¡i. Tá»›i Chiêm, vá»›i võ công cá»§a y, không má»™t cao thá»§ nà o địch lại. Vua Chiêm tôn y là sư phụ. Y Ä‘em những cải cách vá» nông nghiệp, binh bị cá»§a triá»u Lý ra giúp vua Chiêm là m cho nước giầu dân mạnh. Vua Chiêm lại tưởng lầm rằng đó là sáng kiến cá»§a y, phong y là m « Thái sư quốc phụ, Cá»u-chân vươngâ€. Giữa lúc đó, con cá»§a Nháºt-hồ lão nhân là Ãông-Thiên vá»›i Quỳnh-Hoa cùng Lê Phúc-Huynh, VÅ© Chương-Hà o, đã tái láºp Hồng-thiết giáo ở Chiêm, thanh thế nổi lên rất lá»›n. Kiếm-Thương được phong là tả há»™ pháp.
Công thà nh, danh toại, y trở vá» Ãại-Việt tìm dư đảng bang Nháºt-hồ, mưu tái láºp bang nà y, rồi khÃch cho Tống đánh xuống Nam. DÄ© nhiên Tống sẽ thua, Ãại-Việt sẽ nghiêng ngá»a. Bấy giá» y mượn quân Chiêm tiến vá». Trong, dư đảng Nháºt-hồ nổi dây. Y sẽ lên là m vua, tà n sát phái Ãông-a, cho hả giáºn.
Tà i sản của The Creator
14-09-2008, 09:43 PM
57991135 Cạch !
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
Nam Quốc SÆ¡n HÃ
Tác giả : Yên Tá» Cư SÄ© Trần Äại Sỹ
Thể lá»ai: Kiếm hiệp
Công thà nh, danh toại, y trở vá» Ãại-Việt tìm dư đảng bang Nháºt-hồ, mưu tái láºp bang nà y, rồi khÃch cho Tống đánh xuống Nam. DÄ© nhiên Tống sẽ thua, Ãại-Việt sẽ nghiêng ngá»a. Bấy giá» y mượn quân Chiêm tiến vá». Trong, dư đảng Nháºt-hồ nổi dây. Y sẽ lên là m vua, tà n sát phái Ãông-a, cho hả giáºn.
Cho rằng vá»›i bản lÄ©nh hợp võ công Mê-linh, Ãông-a, Hồng-thiết, Liêu-Ãông, y dư sức thắng Trần Tá»±-An, Ä‘oạt lại Hà -Thanh. Y trở vá» Thiên-trưá»ng xin gặp đại hiệp Tá»±-An, công khai trình bầy tất cả tâm sá»± quá khứ, rồi thách ông đấu võ. Nếu y thắng, thì ông phải trả Hà -Thanh cho y. Còn như y bại, thìy xin tá»± tá» ngay.
Sau khi đấu vá»›i nhau hÆ¡n trăm hiệp, Kiếm-Thương thấy bản lÄ©nh mình thua xa đối phương. Y xin thua, xin tá»± tá» ngay trước mặt Hà -Thanh, chỉ ước má»™t Ä‘iá»u là Hà -Thanh cho y má»™t giá»t nước mắt lên đầu y mà thôi.
Hà -Thanh cảm động, nước mắt rưng rưng quỳ gối trước chồng, kể lể hết mối tình cÅ© vá»›i Kiếm-Thương. Nà ng nói rõ: lúc đầu nà ng phụ tình Kiếm-Thương lấy ông chỉ vì quốc sá»±. Nhưng sau khi thà nh vợ ông, nà ng má»›i cảm thấy yêu ông. Nà ng nói thá»±c: đối vá»›i Kiếm-Thương, nà ng vừa yêu vừa thương hại. Còn đối vá»›i ông, nà ng vừa yêu, vừa kÃnh trá»ng. Nay nà ng xin phép ông, nhá» cho ngưá»i cÅ© má»™t giá»t nước mắt.
Ãại hiệp Tá»±-An là ngưá»i đại lượng. Ông thẳng thắn chắp tay lạy Kiếm-Thương ba lạy tạ tá»™i, vì vô tình là m y Ä‘au khổ bấy lâu nay. Bây giá» sá»± đã ra thế nà y, ông trả Hà -Thanh vá» cho y. Hà -Thanh cương quyết không chịu, nhưng ông không đổi ý. Giữa lúc hai bên biện luáºn, Kiếm-Thương quỳ gối xuống, ôm lấy chân Hà -Thanh khóc nức nở. Rồi thình lình, y ôm nà ng chạy như bay và o đêm tối.
Từ đấy, y cùng Hà -Thanh ngao du mây nước, sống trên thuyá»n. Hà -Thanh còn tưởng nhá»› đến Tá»±-An, nên nà ng bắt Kiếm-Thương phải giả là m ông. Cho nên Ä‘i đâu, y cÅ©ng xưng là Trần Tá»±-An. Có ngưá»i Ä‘em chuyện nà y thuáºt vá»›i phái Ãông-a. Chưởng môn là Trần Phụ-Quốc định sai ngưá»i giết y, thì đại hiệp Tá»±-An ra lệnh: bất cứ đệ tá» Ãông-a nà o cÅ©ng phải bảo vệ Kiếm-Thương, để chuá»™c lá»—i cÅ© cho ông. Vì váºy Kiếm-Thương tá»± tác khắp Hoa-Việt mà vẫn vô sá»±.
Hồi Kiếm-Thương là m gia sư trong Dương phá»§, thì Trịnh Quang-Thạch chỉ là má»™t tên hầu bình thưá»ng. Bây giá», y được phong hầu, được thái háºu tÃn nhiệm. Vì váºy Kiếm-Thương ganh tỵ, má»›i giúp Yến-Loan thắng bá»n há»c trò trưá»ng Trung-nghÄ©a để ra oai ».
.......
Phò-mã Thiệu-Thái há»i:
– Văn đệ nà y, bây giỠchúng ta phải trị cho Yến-Loan như thế nà o?
– Không khó. Ông ỉn cứ giải Chu-sa ngÅ© độc cho Minh-Ãệ trước, rồi phần còn lại đệ sẽ trị cho cháu.
Phò-mã Thiệu-Thái chỉ cái ghế đá bảo Minh-Ãệ:
– Con ngồi im, đừng váºn công chống lại. Nếu con buồn nôn, thì cứ nôn ra, không có chi đáng sợ cả.
Minh-Ãệ ngồi lên chiếc ghế đá, rồi nhắm mắt chỠđợi. Phò mã vá»— nhẹ lên đầu nà ng má»™t chưởng. Minh-Ãệ cảm thấy toà n thân rung động, rồi nà ng buồn nôn. Oẹ má»™t tiếng nà ng nôn ra má»™t bãi Ä‘á»m nhá»›t bầy nhầy. Cứ thế má»™t khắc sau, thì nà ng hết nôn, trong ngưá»i cảm thấy sảng khoái vô cùng. Biết đã thoát ra khá»i cái ách Chu-sa ngÅ© độc, nà ng đứng dáºy chắp tay:
– Ãa tạ sư phụ giải ách.
U-bon vương móc trong túi ra ba há»™p thuốc khác nhau, ông trao cho Minh-Ãệ:
– Trong ba há»™p thuốc nà y, má»—i há»™p có bốn mươi chÃn viên. Sáng cháu uống viên xanh, trưa uống viên Ä‘á», chiá»u uống viên trắng. Uống hết thì bệnh cÅ©ng tiêu trừ. Nhá»› trong khi uống không được ăn Ä‘áºu xanh, giá sống.
Vua Bà nắm tay Minh-Ãệ trao cho nà ng tấm thẻ bà i, rồi dặn:
– Cái vụ bá»n Tống, cÅ©ng như tên Trịnh Quang-Thạch, sư Viên-Hoa, sư phụ đã có biện pháp rồi. Má»i việc hôm nay nhất thiết con giữ kÃn. Sư phụ trao cho con tấm thẻ bà i nà y, từ nay bất cứ quan nha nà o, kể cả Hoà ng-đế, Tể-tướng ai muốn bắt giam, hay là m tá»™i con, con đưa ra là há» phải thôi ngay. Bằng há» không thôi, thì tức là bá»n gian thần, bá»n mạo quyá»n, ta cho con dùng võ công chống lại. Tối mai, giá» Dáºu, con ra miếu thổ thần, ta sẽ dạy võ cho con.
Bà nói vá»›i má»i ngưá»i:
– Ta đi thôi.
Sáu ngưá»i hú lên má»™t tiếng, rồi biến và o trong đêm.
Minh-Ãệ tần ngần trở và o trong chùa, thì thấy sư Viên-hoa bị chém mất đầu, chỉ còn cái thân trên vÅ©ng máu. Kinh hãi nà ng nghÄ© thầm:
– Từ chiá»u đến giá», ở đây có sư phụ, sư mẫu, sư thúc và sư huynh sư tá»· vá»›i mình. Váºy ai đã giết sư Viên-Hoa?
Nà ng nhìn quanh, thì thấy một tỠgiấy hoa tiên rất dầy, trên in hình cặp chim ưng bay qua núi, với giòng chữ viết rất đẹp:
Vi tăng phạm giới,
TỠđệ phản sư,
Vi dân phản quốc,
Kiến nhi trừ chi.
(Là tăng mà phạm giới,
Là há»c trò phản sư,
Là dân lại phản quốc,
Thấy thì tiễu trừ)
Minh-Ãệ á»›n da gà :
– Cứ như lá»i lẽ nà y, thì rõ rà ng Ưng-sÆ¡n song hiệp đã ra tay. Nhưng không biết Ưng-sÆ¡n nà y có thá»±c là Kinh-Nam vương vá»›i công chúa Huệ-Nhu không? Hay là ngưá»i khác đội tên? Có lẽ là đội tên. Ãúng rồi, mình Ä‘á»c trong sách thấy thuáºt rằng vương vá»›i U-bon vương thân nhau như bóng vá»›i hình. Nếu như Vương ở đây hẳn Vương đã ra tương kiến vá»›i U-bon vương rồi. Váºy ai đã đội tên Vương? Mình nhá»› trước đây đã có hồi đại hiệp Tá»±-An, Thông-Mai, vương phi Khai-Quốc vương Thanh-Mai, Long-thà nh ẩn-sÄ© Tôn Ãản cÅ©ng đã xưng là Ưng-sÆ¡n song hiệp. Váºy không biết vị nà o đã giết Viên-Hoa? Yến-Loan ra bụi hoa, tìm cái tráp cá»§a Viên-Hoa, thì cái tráp đã biến mất. Nà ng nghÄ© thầm:
– Chắc Ưng-sơn đã mang đi mất rồi. Thôi ta vỠnhà , chẳng nên liên hệ và o vụ nà y là m gì nữa.
Liên tiếp trong suốt gần tháng, đêm nà o vua Bà cÅ©ng đến miếu thổ thần luyện võ cho Yến-Loan. Vì nà ng đã có ná»™i công cao, nên bất cứ quyá»n pháp, chưởng pháp nà o, nà ng chỉ luyện má»™t lần là thà nh. Chợt nhá»› đến vụ Viên-Hoa bị giết, Yến-Loan há»i vua Bà :
– Sư phụ, cái đêm mà con hội kiến với sư phụ. Khi sư phụ đi rồi, con trở và o chùa thì sư Viên-Hoa bị giết. Không biết...
Vua Bà giáºt mình:
– Con hãy thuáºt chi tiết vụ nà y cho sư phụ nghe.
Nà ng thuáºt lại chi tiết vụ thám thÃnh chùa Từ-quang má»™t lượt, nhất là cái tráp đựng và ng cá»§a Tống mà nà ng dấu ở bụi hoa cÅ©ng biến mất. Nà ng đưa tá» giấy mà Ưng-sÆ¡n gắn trên xác Viên-Hoa cho sư phụ. Vua Bà cầm lấy tá» giấy, xem qua, rồi gáºt đầu:
– Ãúng như con Ä‘oán, quả là ngưá»i cá»§a Ưng-sÆ¡n đã ra tay chứ không phải Ưng-sÆ¡n. Sau đây con nên đến chùa Từ-quang thám thÃnh xem có gì lạ không? Bây giá» võ công con cao, trà lá»± lại không tầm thưá»ng, gặp sá»± gì khó khăn, con có thể tá»± giải quyết được.
Sau khi dạy Yến-Loan cho đến đêm thứ ba mươi, bà bảo Minh-Ãệ:
– Ta là chị cá»§a Chương-thánh Gia-khánh hoà ng đế. Trong mấy ngà y nữa Hoà ng-đế sẽ du hà nh qua đây. Nếu con có thấy ta Ä‘i cùng, thì cÅ©ng đừng hà nh đại lá»…. Con nhá»› nhé, từ nay con không nên dùng tên Minh-Ãệ nữa, mà dùng tên Yến-Loan do ta đặt cho con. Thôi ta Ä‘i, sau nà y thầy trò sẽ gặp lại nhau.
Nói rồi vua Bà tung mình và o bóng đêm.
Sáng nay, mặt trá»i dáºy sá»›m, ánh nắng chứa chan trên đồng cá», bốc hương thÆ¡m ngạt ngà o. Yến-Loan dáºy từ lúc rạng Ãông. Nà ng dã bèo, cho lợn ăn, rồi quay và o chuẩn bị bữa sáng cho bố mẹ, thắng ngá»±a và o xe để ông bà lên đưá»ng. Công việc vừa hoà n tất thì có nhiá»u tiếng xôn xao ngoà i cổng, rồi có tiếng gá»i Æ¡i á»›i. Mụ Sá»u le te chạy ra ngõ. Hai cánh cổng vừa mở ra, thì đã có hai mươi đệ tá» trưá»ng Trung-nghÄ©a trà n và o. Nhanh chóng, chúng bao vây quanh ngôi nhà ông bà Lê Văn-Thiết. Trịnh Phúc cùng hai tên VÅ© Ãức, VÅ© Ãạt từ ngõ khệnh khạng tiến và o sân.
Ông Thiết đứng dáºy há»i:
– Các anh đi đâu thế nà y?
Trịnh Phúc xuất trong bá»c ra má»™t trục giấy, y nói:
– Xin ông bà gá»i tất cả má»i ngưá»i trong nhà ra nghe lệnh cá»§a Siêu-loại hầu.
Dân chúng trong là ng hiếu kỳ, kéo đến cháºt hết cả sân lẫn ngõ nhà ông Thiết. Ngưá»i tá»›i sau, không còn chá»— phải leo lên cây, hoặc dẫm lên vưá»n để xem cái gì sẽ xẩy ra. Yến-Loan thấy trong đám đông có cả bốn ngưá»i bạn là Thanh-Thảo, Ngá»c-Nam, Trinh-Dung, Ngá»c-Huệ. Há» nhìn nà ng vá»›i vẻ ái ngại.
Ông Thiết chưa lên tiếng gá»i, thì từ mụ Sá»u, cho tá»›i Yến-loan, Minh-Can, Minh-Nhà n, ba ngưá»i con trai Ä‘á»u đứng sau ông bà . Trịnh Phúc Ä‘á»c:
" ... Trung-nghÄ©a đại tướng quân, Siêu-loại hầu có lệnh truyá»n bắt giam Lê-thị Yến-Loan tức Minh-Ãệ vá» dinh vì phạm trá»ng tá»™i...â€
Nghe xong bà Thiết nhảy choi choi lên rồi gầm thét như con hổ đói lâu ngà y mới thấy mồi:
– Trá»i hở trá»i! Quân hầu muốn giết, muốn băm vằm con khốn nạn ra là m muôn mảnh, nghìn mảnh, tôi cÅ©ng xin vui lòng, việc gì phải sai ngưá»i đến vây nhà tôi kia? Khổ quá, cá»§a nợ hết việc là m rồi hay sao mà đi chá»c và o nhà quan.
Bà xỉa xói và o mặt Yến-Loan:
– Con khốn nạn kia, con diá»u tha qụa mổ kia, mà y đã là m tá»™i gì đến ná»—i quân hầu cho ngưá»i đến tróc nã. Mà y có Ä‘em xác mà y ra ná»™p ngay không?
Trẻ con thấy bà như váºy chúng reo hò nhại tiếng nói cá»§a bà .
Yến-Loan thủng thỉnh bước ra. Nà ng cầm tỠlệnh xem qua, rồi ôn tồn nói:
– Các anh vá» há»i quân hầu rằng Yến-Loan nà y đã phạm tá»™i gì mà cho ngưá»i tróc nã? Bắt ngưá»i thì phải có nguyên do, kết tá»™i ngưá»i thì phải có chứng cá»› chứ? Con bé Yến-Loan không dá»… gì để cho ngưá»i ta hiếp đáp đâu. Xin má»i các anh rá»i khá»i đây ngay.
Dân chúng thấy Yến-Loan dám chống lệnh quân hầu thì Ä‘á»u báºt lên tiếng ồ kinh ngạc.
Trịnh Phúc mở to mắt ra há»i:
– Ngưá»i... ngưá»i dám chống lại lệnh cá»§a quân hầu ư?
Ngá»c-Nam nhảy ra cầm tá» lệnh Ä‘á»c, rồi nói:
– Dù tể-tướng, dù quân-hầu cÅ©ng phải có lý chứ đâu lại và o quyá»n hà nh rồi muốn bắt ai thì bắt đâu?
Ngá»c-Huệ cÅ©ng nói:
– Minh-Ãệ, nhất định không để cho há» trói mình.
VÅ© Ãức nhăn mặt, gã dùng tay túm cổ áo Ngá»c-Huệ kéo ra ngoà i. Nhanh như chá»›p, Ngá»c-Huệ trầm ngưá»i xuống tránh, thà nh ra y túm hụt. Chân trái Ngá»c-Huệ quét sang phải. Tay phải nà ng gạt và o vai trái y. Láºp tức VÅ© Ãức ngã lá»™n Ä‘i. Y uốn cong lưng, rồi tung ngưá»i dáºy. Trong khi dân là ng vá»— tay hoan hô.
VÅ© Ãức nổi cáu:
– Con nặc nô Ngá»c-Huệ. Mi... mi muốn chết há»? Há»? Há»?
Nói rồi y phóng quyá»n đánh và o mặt nà ng. Ngá»c-Huệ tung ngưá»i lên cao, chân phải đá và o huyệt Ãản-trung, chân trái đá và o huyệt Hạ-quan cá»§a VÅ© Ãức. Nà ng ra tay cá»±c kỳ thần tốc. VÅ© Ãức ngã lăn Ä‘i hai vòng, rồi nằm đứ đừ, không bò dáºy được nữa.
Dân chúng reo hò cổ võ:
– Ông võ sinh nà y dùng thân là m thước Ä‘o vưá»n đấy hẳn!
– Không, ông ta nằm dà i ra tượng hình chữ nhất đấy chứ!
Bốn thiếu nữ Ngá»c-Huệ, Trinh-Dung, Ngá»c-Nam, Thanh-Thảo Ä‘á»u đứng thà nh hà ng ngang vá»›i Yến-Loan. Trịnh Phúc hô:
– Chúng ta tuân lệnh quân hầu bắt Lê-thị Minh-Ãệ. Còn những ai vô can, thì hãy tá»a thá»§ bà ng quan.
Yến-Loan nói vá»›i bốn ngưá»i bạn:
– Cảm Æ¡n các chị. Xin các chị cứ để mình em đối phó vá»›i bá»n nà y cÅ©ng thừa sức rồi.
Trịnh Phúc lại hô:
– Anh em xông và o trói thị lại!
Yến-Loan mỉm cưá»i:
– Ai có bản lĩnh gì thì cứ xông và o.
Dân chúng đứng im phăng phắc xem mà n kịch bi hùng.
Ãám đệ tá» Trung-nghÄ©a đã từng thấy Yến-Loan hạ các sư huynh ná»™i đồ cá»§a trưá»ng mấy năm vá» trước, nên chỉ đứng ngoà i gưá»m gưá»m mà không dám rục rịch. Trịnh Phúc lại hô:
– Xông lên một lượt.
Chỉ có má»™t tên tiến tá»›i, Yến-Loan phóng hoà nh cước trúng mông y, ngưá»i y bay bổng ra xa hÆ¡n trượng, rồi nằm đứ đừ không bò dáºy được.
Dân chung reo hò vang dội.
Yến-Loan nghĩ thầm:
– Ãánh rắn phải đánh dáºp đầu, ta cứ đánh ngã tên Trịnh Phúc, ắt chúng sợ hãi bá» chạy.
NghÄ© là là m. Nà ng phát má»™t chưởng hướng Trịnh Phúc. Trịnh Phúc lùi má»™t bước, rồi vung chưởng đỡ. Binh má»™t tiếng ngưá»i y bay bổng lên cao. Yến-Loan Ä‘uổi theo túm lấy y, tay Ä‘iểm huyệt Ãại-trùy, ném y xuống đất. Y nằm như con chó tiá»n rưỡi. Nà ng dẵm chân lên ngá»±c y, rồi váºn sức há»i:
– Phục chưa?
Trịnh-Phúc đau quá, y rên rỉ:
– Trăm lạy cô nương, nghìn lạy cô nương. Xin cô nương dung tình.
Yến-Loan xẹt tá»›i như tia chá»›p, xuyên bên Ãông, lách bên Tây, phút chốc tất cả đám hai mươi ba tên Ä‘á»u bị Ä‘iểm huyệt ngã lổng chổng ở sân.
Diá»…n biến là m ông bà Thiết kinh ngạc đến ngÆ¡ ngẩn cả ngưá»i ra. Dù nằm mÆ¡, ông bà cÅ©ng không ngá» tá»›i con mình đã há»c võ đến trình độ cao như váºy. Lần đầu tiên dân chúng được coi má»™t mà n đấu võ. Há» vá»— tay hoan hô Yến-Loan.
Ông Thiết há»i Yến-Loan:
– Con đánh hỠthế nà y, lát nữa hỠkéo bầy, kéo lũ đến đây thì sao?
– Bố cứ để mặc con. Cái ông Trung-nghÄ©a đại tướng quân thá»±c ra là ngưá»i bất trung bất nghÄ©a, nếu ông đến đây con sẽ có cách là m cho ông ấy kinh sợ đến mất hồn mất vÃa.
Lát sau lý-trưởng, phó-lý, trương-tuần Ä‘i cùng thầy đồ Thái, dẫn má»™t toán hoà ng nam tá»›i. Há» thấy đám đệ tá» trưá»ng Trung-nghÄ©a nằm ngổn ngang rên xiết thì kinh ngạc vô cùng, đứng trố mắt ra nhìn. Bà Thiết uốn cong ngưá»i lại, há mồm thá»±c to, rồi gà o lên:
– Tao nói có sai đâu. Mà y là m loạn, để chức dịch tá»›i đây bắt tao Ä‘i là m tá»™i, thì mà y má»›i thá»a dạ hả? á»i trá»i cao đất dầy Æ¡i?
Cụ lý há»i:
– Anh Trịnh Phúc, cái gì đã xẩy ra?
Trịnh Phúc thở hà o hển:
– Sư phụ sai chúng tôi tróc nã Yến cô nương. Cô nương đã không tuân lệnh, còn đánh anh em chúng tôi ra nông ná»—i nà y. Lại bốn cô Ngá»c-Huệ, Trinh-Dung, Thanh-Thảo, Ngá»c-Nam cÅ©ng trợ giúp Minh-Ãệ nữa.
Cụ lý nghe Trịnh Phúc nói, ông có vẻ ớn Yến-Loan, mắt lấm lét nhìn nà ng, rồi lên tiếng:
– Yến cô nương, chúng tôi được lệnh quan trên vá» há»i song thân cô má»™t chuyện. Vụ nà y không liên quan đến trưá»ng Trung-nghÄ©a, vì váºy cô nương chẳng nên dùng võ vá»›i chúng tôi.
Yến-Loan báºt cưá»i cung tay:
– Thưa cụ, cụ là ngưá»i đạo đức, lại là m đại diện cho là ng ta, thì dù cháu có là Ngá»c-hoà ng đại đế, Diêm-la lão tá» chăng nữa cÅ©ng phải kÃnh trá»ng cụ, chứ đâu dám vô lá»…. Tục ngữ có câu: Pháºt ngồi trên toà n, gà nà o dám mổ mắt. Cụ là Pháºt, cháu là gà mà .
Thầy đồ Thái gáºt đầu tá» vẻ đồng ý vá»›i Minh-Ãệ.
Cụ lý yên tâm. Cụ hướng ông bà Thiết:
– Cách đây mấy tháng, Gia-viá»…n quốc công có ban lệnh rằng ông bà phải kiếm ngưá»i tá» tế mà gả Minh-Ãệ. Thế sao đến nay ông bà chưa thi hà nh?
Bà Thiết chắp tay xá dà i:
– Xin cụ hiểu cho, cái con nà y, ăn không lên Ä‘á»i, nói không lên lá»i, lưá»i chây xác ra, ngưá»i lại.. yếu Ä‘uối thì ai mà chịu cưới nó vá» là m vợ? Ãấy, nó đấy, cụ xem có ai muốn, thì tôi cho không, chứ tôi giữ nó trong nhà mà là m mắm cho chó ăn à ?
Cụ lý dương to cặp mắt lên nhìn bà Thiết, rồi nói bằng giá»ng mỉa mai:
– Bà nói sao nghe lạ tai quá. Cháu Minh-Ãệ đây nhan sắc thá»±c hiếm có trên Ä‘á»i. Tôi lại nghe nói, má»i việc trong nhà do cháu đảm Ä‘ang hết mà bà bảo cô ấy lưá»i ư? Còn bà bảo cháu yếu Ä‘uối, mà mình cháu ra tay, khiến hai mươi ba ngưá»i nằm thẳng thẳng thế nà y. Nếu như cháu nó khoẻ mạnh, thì chắc nó búng tay má»™t cái, trâu cÅ©ng ngã ká»nh ra. Thôi được, có cụ phó, anh trương-tuần, thầy Thái là m chứng. Tôi xin ghi lá»i cá»§a bà để trình lên quan trên. NghÄ©a là bất cứ ai đến há»i, bà cÅ©ng cho không. Bà nhá»› lấy nhé.
Ãám con trai nà ng reo lên:
– Ngưá»i đẹp thế kia, ai mà chẳng ham!
– Trá»i, tôi vá» nói vá»›i thầy u há»i nà ng là m vợ má»›i được!
Yến-Loan quét con mắt lạnh như dao cau qua đám thanh niên đồng tuổi trong là ng, khiến chúng lạnh ngưá»i, vá»™i đứng im.
Cụ Lý nói với Yến-Loan:
– Nà y cháu, dù cháu tà i giá»i đến đâu thì cÅ©ng phải tuân phép nước chứ? Ãức vua phong cho Trịnh công công là m Trung-nghÄ©a đại tướng quân, Siêu-loại hầu, thì chá»— chúng ta đứng đây là thá»±c ấp cá»§a ngưá»i. Vì váºy cháu phải tuân lệnh ngưá»i, có đâu đánh đương sai cá»§a ngưá»i?
Yến-Loan nói bằng giá»ng nhá» nhẹ:
– Thưa cụ, có thầy cháu tại đây là m chứng cho những lá»i nà y cá»§a cháu. Cháu là ngưá»i Ä‘á»c sách, cháu biết rõ vá» vua chúa lắm. Vua là gì? Vua là ngưá»i được ý trá»i trao cho chăn dắt trăm há». Mà ý trá»i là gì? Thưa là ý dân. Vua cÅ©ng như con thuyá»n, dân cÅ©ng như nước. Nước nâng thuyá»n, nhưng nước cÅ©ng đánh chìm được thuyá»n. Khi ngưá»i dân không tá»™i, ngay chÃnh Hoà ng-đế cÅ©ng không thể xâm phạm thân thể há». Thế mà nay cháu không tá»™i gì, ông Trịnh Quang-Thạch sai ngưá»i đến bắt, thì có hai vấn đỠđặt ra. Má»™t là ông ta vi luáºt, hiếp đáp dân là nh. Hai là những kẻ nà y giả lệnh ông ta. Vì thế cháu má»›i chống lại.
Từ cụ lý cho đến ông bà Thiết, cùng đám đệ tá» trưá»ng Trung-nghÄ©a, tuyệt không ngá» Yến-Loan lại có kiến thức cao xa như thế. Nà ng lý luáºn thá»±c Ä‘anh thép, ngoà i những hiểu biết cá»§a má»i ngưá»i. Thầy đồ Thái gáºt gù:
– Minh-Ãệ luáºn đúng. Vì trong trát bắt cháu, hầu không nêu rõ tá»™i trạng, vì váºy cháu nó chống là phải.
Thầy nói với Yến-loan:
– Minh-Ãệ, con hãy buông tha cho những ngưá»i nà y, rồi Ä‘i theo chức dịch trong là ng vá»›i thầy đến dinh Trung-nghÄ©a để há»i cho ra lẽ. Con nghÄ© sao?
Minh-Ãệ cung tay:
– Con xin nghe lá»i thầy dạy.
Nà ng nói với ông Thiết:
– Bố cứ ở nhà . Bất cứ đứa nà o đến đây đụng và o sợi tóc cá»§a bố, con quyết Ä‘áºp chết chúng.
Nà ng xuyên bên nà y, nghiêng bên kia, thấp thoáng mấy cái đã giải huyệt cho bá»n Trịnh Phúc. Bá»n chúng định ra vá», nà ng quát:
– Khoan!
Cả bá»n kinh hãi đứng lại nhìn nà ng. Nà ng xếp bẩy viên gạch thà nh má»™t chồng, rồi bảo Trịnh-Phúc:
– Anh hãy dùng sức đấm một đấm và o bẩy viên gạch nà y cho ta coi.
Trịnh Phúc không biết Yến-Loan bắt y là m váºy vá»›i mục Ä‘Ãch gì, nhưng y cÅ©ng váºn công rồi đấm lên chồng gạch. Bá»™p má»™t tiếng tay y Ä‘au nhói lên, mà chồng gạch chỉ có ba viên gẫy là m đôi mà thôi.
Yến-Loan nhặt ba viên gạch bể để sang má»™t bên, rồi lấy sáu viên khác chồng lên, thà nh má»™t cá»™t mưá»i viên. Nà ng hÃt má»™t hÆ¡i, váºn âm kình, rồi vá»— xuống. Vèo, má»™t tiếng êm nhẹ, mưá»i viên gạch vỡ nhá» ra thà nh từng miếng bằng quả cau má»™t. Nà ng cầm má»™t viên khác lên, dùng tay bóp nhá» ra như tấm, rồi vãi xuống sân trước con mắt kinh khá»§ng cá»§a bá»n đệ tá» trưá»ng Trung-nghÄ©a. Yến-Loan lại chuyển động thân mình, đã túm được gã Trịnh Phúc, nà ng khoằm khoằm năm ngón tay như vuốt hổ, ướm thá» và o đầu y, rồi há»i:
– Trịnh huynh nà y. Nếu như tôi bóp mạnh một cái, thì những gì sẽ xẩy ra nhỉ?
Gã Trịnh Phúc bở vÃa:
– Trăm lạy cô nương, nghìn lạy cô nương, nếu cố nương bóp mạnh, thì đầu tiểu nhân sẽ vỡ ra mà chết. Xin cô nương tha cho tiểu nhân.
Yến-Loan thấy trong ánh mắt y chưa có vẻ sợ cho lắm, nà ng thá» váºn kình lá»±c, xiết chặt ngón tay má»™t cái, khiến y rú lên.
Dân chúng im phăng phắc. Trinh-Dung reo:
– Cái anh nà y thá»±c khéo giả vá», để chị Minh-Ãệ thá» bóp thá»§ng năm lá»— trên đầu anh, rồi cắm và o đó năm dò huệ, coi đẹp gá»›m. Cam Ä‘oan khi anh ra đưá»ng, ngưá»i ta sẽ chỉ chá», trầm trồ khen ngợi: kìa vị thái bảo trưá»ng Trung-nghÄ©a há» Trịnh kìa, đầu ông ta nở hoa kìa.
Trẻ con vỗ tay:
– Ãúng đấy, đúng đấy!
Ngá»c-Nam cÅ©ng nói:
– Chị Minh-Ãệ cứ bóp thá»§ng đầu y ra. Bá»n em sẽ thả và o trá»ng sá» y năm con rắn. Khi y ra đưá»ng, năm con rắn sẽ thò đầu ra ngoà i, đầu lắc lư coi cà ng đẹp.
Trịnh Phúc kinh hoà ng:
– Chá»›, chá»›! Cô nương chá»› có thá». Cô nương mà bóp má»™t cái thì đầu tiểu nhân sẽ vỡ ra mà chết liá»n.
Nói đến đây, y sợ quá, té đái, vãi phân thối um lên. Yến-Loan buông tay ra. Y vá»™i cùng đám sư đệ bá» Ä‘i. Trinh-Dung gá»i lại:
– Khoan nà o! Các anh đã há»c võ công, mà chưa biết luáºt lệ võ lâm ư? Ãể tôi chỉ cho. Phà m khi hai ngưá»i đấu vá»›i nhau, ngưá»i thắng toà n quyá»n xá» lý kẻ thua. Kẻ thua phải chịu để ngưá»i thắng muốn mổ, muốn xẻ, muốn băm vằm thế nà o cÅ©ng phải chịu. Nay các anh đánh vá»›i chị tôi bị thua, chị tôi tha cho vá», thì các anh phải biết Ä‘iá»u chứ?
Trịnh Phúc run run:
– Cô nương muốn bá»n tại hạ phải là m gì để được ân xá?
Ngá»c-Huệ thấy y sợ quá, thì cưá»i:
– Dá»… thôi, má»—i ngưá»i phải để lại má»™t cánh tay phải, má»™t con ngươi trái, và má»™t bà n chân trái.
Mặt Trịnh Phúc nhăn nhó:
– Xin cô nương nới cho một chút.
Yến-Loan phì cưá»i:
– Váºy thì thế nà y: tất cả các anh phải đến trước thân phụ tôi ráºp đầu tám lần, miệng hô: xin cụ tha cho cái mạng chó má nà y.
Bá»n Trịnh Phúc thấy nà ng ra Ä‘iá»u kiện nhẹ quá, thì mừng chi siết kể. Chúng đồng thụp xuống trước ông Thiết ráºp đầu binh binh. Má»—i lần ráºp đầu, miệng lại hô lá»›n :
"Xin cụ tha cho cái mạng chó má nà yâ€.
Má»—i lần bá»n chúng ráºp đầu, dân chúng lại reo hò. Sau khi lạy xong, chúng lồm cồm bò dáºy, định ra vá». Trinh-Dung quát:
– Khoan!
Mặt bá»n chúng tái xanh. Nà ng hứ má»™t tiếng rồi truyá»n lệnh:
– Các anh tá»± nháºn là chó má, thì phải bò như chó ra cổng, chứ đâu có thể Ä‘i như váºy?
Bá»n Trịnh Phúc thấy nếu cháºm trá»… không chừng Yến-Loan còn là m nhục hÆ¡n nữa; chúng vá»™i bò ra cổng rồi hô nhau chạy như má»™t đà n vịt.
Trẻ con reo hò cưá»i ha hả.
Hiểu trò không ai bằng thầy. Thầy đồ Thái biết tÃnh tình bốn cô há»c trò vốn ôn nhu văn nhã, rất má»±c hiá»n háºu. Bất cứ việc gì chúng cÅ©ng giải quyết bằng tình cảm. Riêng Minh-Ãệ bị mẹ, em, ngưá»i ở hà nh hạ chết lên chết xuống, rồi bá»n há»c trò trưá»ng Trung-nghÄ©a Ä‘em nà ng ra là m cái bị để đấm đá mấy năm liá»n. Bây giá», nhân dịp nà y nà ng ra oai cho chúng biết tay mà thôi, chứ tuyệt không có ác ý. Ông vẫy nà ng:
– Thôi, con đi với thầy.
Dân là ng vẫn không giải tán.
Vừa đến đó, thì có tiếng chiêng, tiếng trống, rồi má»™t Ä‘oà n đệ tá» trưá»ng Trung-nghÄ©a kéo đến. Chúng bao vây căn nhà ông Thiết đến ba vòng, gươm giáo chÄ©a ra tua tá»§a. Cuối cùng Trịnh Quang-Thạch cùng bẩy gã ná»™i đồ thá»§ng thỉnh Ä‘i và o. Trong đám đó có cả thầy đồ Trần Trá»ng-San (3), ngưá»i phụ trách dạy Nho tại trưá»ng Trung-nghÄ©a. Gã Quang-Minh đưa mắt nhìn Yến-Loan, vá»›i vẻ căm há»n:
– Chúng tôi đến đây để bắt con quỷ cái. Những ai vô can, xin đứng im.
Ghi chú,
(3) Hồi 1960-1975, tại miá»n Nam Việt-Nam, có má»™t giáo sư văn-chương tên là Trần Trá»ng-San, dáng ngưá»i cÅ©ng nhá» bé, nói năng ôn tồn. Tôi đã viết báo Sóng-thần (1971), gá»i đùa ông là Lý Kế-Nguyên tái thế. Khi tôi viết những giòng nà y (1985), thì dưá»ng như ông vẫn ở Sà i-gòn. Ông có dịch táºp thÆ¡ ÃÆ°á»ng, xuất bản trước 1975, hiện ở hải ngoại đã tái bản. Ãây là má»™t sá»± trùng tên rất thông thưá»ng, chứ không phải tác giả cố ý đỠcao hay bôi xấu ông.
Sau khi nháºp cung, Yến Loan hết sức tiến cá» thầy đồ San. Ông được vua Thánh-Tông phong là m Lá»…-bá»™ tham tri (thứ trưởng giáo dục). Niên hiệu Chương-thánh Gia-khánh tứ sáu (1064) thầy được cá» là m chánh sứ sang mừng vua Tống Anh-Tông lên ngôi và điếu tang Tống Nhân-Tông. Thầy có là m bà i văn tế vua Nhân-tông. Bá»™ QTNC chép: khi thầy Ä‘á»c xong bà i văn tế lá»i lẽ bi ai thống thiết, thì "khắp triá»u đình, háºu cung Tống Ä‘á»u cất tiếng khócâ€. Tể-tướng Hà n Kỳ, phó Tể-tướng Văn Ngạn-Bác khen hay, gá»i ông là â€Khuất-Nguyên tái sinhâ€. TTCTGCK tả dáng ngưá»i ông thấp, nhá», nói năng ôn tồn cẩn trá»ng, nhưng lý luáºn cá»±c kỳ Ä‘anh thép. Khi trở vá», ông được vua ban cho quốc tÃnh, và cải tên là Lý Kế-Nguyên (Nghiã là tà i ông đáng kế tiếp Khuất-Nguyên). Sau đó ông được thăng lên là m Binh-bá»™ thượng-thư, lÄ©nh Uy-viá»…n Ä‘iện đại-há»c sÄ©. Trong tráºn đánh sang Tống, cÅ©ng như chống cuá»™c xâm lăng cá»§a Tống, ông lÄ©nh nhiệm vụ Ãại đô đốc thá»§y quân. Sau khi giặc yên, ông được phong Phụ-quốc Thái-úy, Ãồng-trung thư môn hạ bình chương sá»±, Khu-máºt-viện sứ, Cà n-nguyên Ä‘iện đại há»c sÄ©, Nhân-dÅ©ng Kinh-Nam quốc-công. Ông được đặc cá» chuyên tiếp các sứ thần Tống, Chiêm, Xiêm, Là o.
Còn thầy đồ thứ nhì, trong là ng gá»i là Thái. Nhưng tên thá»±c là Quách SÄ©-An. Ngay khi Yến-Loan đắc thế, nà ng hết sức tiến cỠông. Vua Thánh-tông phong ông là m Lại-bá»™ tham tri (Thứ trưởng ná»™i vụ), sau cải là m Lá»…-bá»™ thượng thư. Ông có Ä‘i sứ Tống niên hiệu Chương-thánh Gia-khánh thứ sáu (1064) và Thần-vÅ© nguyên niên (1069). Khi trở vỠông được phong là m Thái-tá» thái phó, lÄ©nh Lại-bá»™ thượng thư, Khu-máºt-viên sứ, được cá» là m thầy dạy thái-tá» Cà n-Ãức tức vua Nhân-Tông. Khi thái tá» Cà n-Ãức lên ngôi vua, ông được phong chức tước cá»±c lá»›n (dÄ© nhiên), Kiểm-hiệu thái-phó, đồng-trung thư môn hạ bình chương sá»±, Long-thà nh tiết độ sứ, Khu-máºt-viện sứ, Kinh-Bắc Quốc-công. Khi á»¶-Lan lên là m Linh-nhân hoà ng thái háºu rồi, mà má»—i khi tiếp ông, Ä‘á»u cung tay gá»i bằng thầy, xưng con. Ãó là chuyện sau, sẽ thuáºt ở quyển bốn.
Y nói với Yến-Loan:
– Con quốc phạm kia. Mi có chịu trói hay không?
Yến-Loan kinh ngạc nghĩ thầm:
– Hôm nay má»›i là ngà y thứ bốn mươi lăm. Còn bốn ngà y nữa, mà ta không cho thuốc thì tên nà y mất mạng. Nhưng sao dưá»ng như y không sợ gì váºy?
Tuy thế, nà ng vẫn lễ độ:
– Ãoà n huynh! Phải chăng Ãoà n huynh là đệ nhất Thái-bảo trưá»ng Trung-nghÄ©a? Trưá»ng Trung-nghÄ©a dạy cả văn lẫn võ, như váºy Ãoà n huynh phải biết chữ lá»… chữ khiêm chữ cung chứ? Ãoà n huynh biết mà lại nói năng như phưá»ng vô há»c bất thuáºt váºy sao? Không lẽ lá»…, khiêm, cung cá»§a trưá»ng Trung-nghÄ©a như thế sao? Con bé quê mùa thất há»c nà y thá»±c không hiểu nổi.
Ãoà n bị Yến-Loan hạch, y cứng lưỡi, nhưng y nghÄ© rằng bất quá Yến-Loan há»c sÆ¡ tâm vá»›i thầy đồ Thái thì chưa chắc đã Ä‘á»c thông văn tá»±. Cho nên y không chịu nhún:
– Lá»…, khiêm, cung cá»§a ta chỉ có thể áp dụng vá»›i những ngưá»i quân tá», chứ không thể dùng vá»›i mi. Mi biết gì vá» lá»… mà cÅ©ng hạch há»i?
Tà i sản của The Creator
Từ khóa được google tìm thấy
1057-1077 vua nao , ãàçåòà , áåñïëàòíàÿ , àâòîìîáèëÿ , âèäåîíàáëþäåíèå , àíãåë , àíãëî , àíàëüíûé , ãîëîâîëîìêè , âîë÷àò , äîìàøíèé , äóøåâûå , ãðóçèÿ , áþäæåòèðîâàíèå , çàäàíèÿ , çàâîä , çàðàáîòîê , çîëîòî , êàëüÿíû , êàìèí , êàðàîêå , èçâåñòèÿ , ëèòåðàòóðà , êíèãà , êíèãó , êîìïüþòåðîâ , êîðîëü , ëîøàäè , èñëàì , ëþäåé , ìåíåäæìåíò , ìåðëåí , ìåðòâûå , ïàðôþìåðèÿ , íèêîëü , ïëèòêà , ïèööà , ìèýëü , ïîñòíîå , ìîñýíåðãîñáûò , íîóòáóê , ïîðíîðàññêàçû , íóäèçì , îòåëè , ìóðìàíñê , ïðîäâèæåíèå , îðóæèå , ñäàòü , ñâèíãåðû , ñåðâåð , ñëóæáà , òàéëàíä , ôàêòû , õåíòàé , òàíöû , ôèíñêàÿ , õèðóðãèÿ , ôîìåíêî , ôîòîãðàôèè , õðåíîâûé , ýâàêóàòîð , ýëüäîðàäî , ÿíäåêñ , æàííà , øàõìàòû , ÷åëñè