Hôm ấy Thư Bồi rất bận rộn. Suốt ngày giờ học cộng thêm thời gian đến công ty trang trí nội thất, khiến chàng không có chút thời gian rảnh rỗi, bảy giờ tối chàng mới về đến nhà tắm. Bảy giờ tối nay Thư Bồi còn phải đến nhà giáo sư Tô biên tập sách. Đúng ra chàng không cần phải quay về nhà vì quá bận rộn. Thái Cần nào có lo cơm tối cho Cần nữa đâu? Nhưng Bồi phải về. Hôm nay đặc biệt phải về. Từ sáng đến giờ, lòng chàng rối như tơ. Hàng trăm sự kiện gia đình của mấy ngày qua khiến Bồi căng thẳng.
Bồi bước lên tới cầu thang mới nhớ mảnh giấy ban sáng để lại :"Em đã làm anh thấy tổn thương" - Không, Thái Cần! Ý anh không phải như vậỵ Anh chỉ muốn nói là em đã làm anh thấy lo lắng, em sẽ khôNg còn yêu anh...!
Thư Bồi cũng không nhớ rõ lắm là mình đã viết những gì. Lúc viết là lúc tinh thần Bồi đang xuống thấp, buồn phiền. Có lẽ tối nay Thái Cần sẽ ở nhà. Thấy tờ giấy đó chắc chắn nàng sẽ ở lại để gặp chàng. Mọi thứ phải được làm sáng tỏ. Nếu thật sự có một người thứ ba chen vào thì...Thì....Trời đấy...Không biết rồi sẽ tính sao? Hay đấy chỉ là một âm mưu phá hoại của Trần Tiêu?
Vừa lên đến sân thượng, Thư Bồi gọi lớn:
- Thái Cần em!
Nhưng bốn bề vắng lặng. Thư Bồi chợt lo lắng. Có cái gì đó khác thường. Đồ đạc trong nhà sao lại sạch sẽ ngăn nắp thế này? Thư Bồi đưa mắt nhìn quanh. Bức tranh của Cần treo trên tường cũng biến mất. Vậy là sao? Thư Bồi chạy nhanh vào phòng trong.
- Thái Cần ơi, Thái Cần! - Thư Bồi chạy vội tới tủ áo, mở rộng cửa. Tất cả quần áo của Thái Cần biến mất. Bồi ngồi xuống mép giường. Ngay lúc đó chàng thấy ngay một phong thư đặt trên gối, chữ của Thái Cần:
"Anh Thư Bồi.
Thư tay anh để lại nhà, em đã đọc đi đọc lại nhiều lần. Em thấy mình là người đàn bà hư đốn. Em đã làm anh bị tổn thương, đau khổ. Đúng như anh nói, em là con đàn bà sa chân xuống bùn, chân em, người em đã lấm, chứ không như anh mong đợi.
Vì vậy, bây giờ em đi. Em mong rằng, sau khi em bỏ đi. Anh hãy tự bảo trọng lấy thân. Em sẽ ẩn trong góc nhỏ của mình, âm thầm cầu nguyện cho anh. Em mang theo bức tranh anh đã vẽ cho em coi như đó là vật kỷ niệm đánh dấu ngày ta đã hội ngộ. Tiếc một điều, ráng hồng trong bức tranh đó chỉ là cái ráng hồng của buổi hoàng hôn.
Xin anh đừng buồn, đừng bứt rứt gì hết. Cuộc đời chẳng qua là một vở kịch dài và cuối cùng nó cũng phải " vãn hát". Nó cũng chỉ là một chữ " The End" to tướng trên màn ảnh.
Thôi được, vở hát của chúng ta dù sao cũng hạ màn rồi. Sẽ có một vở kịch khác diễn thaỵ Em tiên liệu là, em bỏ đi sẽ làm cho cuộc sống anh phong phú hơn, anh sẽ không phải sống trong ray rứt. ANh đừng quên rằng anh vẫn còn người cha - Một người cha đã hết mình vì anh.
Thôi bây giờ em đi, em sẽ không quay về đây nữa. Cho em gởi lời thăm Yến Thanh, Trần Tiêu và cả Hà Vân. Anh thấy đó, em đã rút lui một cách lặng lẽ. Em nghĩ cách này hay hơn là cứ cãi nhau mãi, thù hận, rồi mới xa nhau. ANh nghĩ có đúng không? Chúc anh hạnh phúc.
Thái Cần"
Thư Bồi đứng lặng thật lâu. Thực tế không chối cãi, là Thái Cần đã đi rồi. Sự kiện đó giống như một trái phá nổ lớn. Chàng đau nhói trong tim. Cần đã bỏ đi! Thư Bồi bước tới bên cửa sổ. Chàng giận dữ. Sao vậy? Chàng vung tay hất chậu hoa trên khung. "Rổn!" chậu hoa vỡ nát, chưa hả giận Thư BỒi lại quay vào nhà , hất tung cái bàn. Ly tách, bình trà, rơi cả xuống nền gạch. Tại sao vậy? Tại sao Thái Cần có thể bỏ đi một cách bình thản như vậy? Tại sao? Đâu phải chỉ vì một mảnh giấy hồi sáng. Không lẽ nàng lại vô tình như thế?
Trời ơi! Thư Bồi ôm lấy đầu ngồi xuống. Ban sáng ta đã viết những gì? - Thư Bồi suy nghĩ. Thật ra chàng cũng đã quên. Những lời viết trong phút giây xúc động. Phải chăng chính nó khiến Thái Cần bỏ đi? Bỏ đi lặng lẽ? Không hẳn vậỵ Cần phải ra đi với trái tim tan nát. Cần cũng là con người, đương nhiên nàng phải xúc động. phải giận dữ mới ra đi. Lần trước, lúc hai người cãi nhau, Thái Cần chỉ phản ứng thụ động. Sau đấy, Cần cũng đã tha thứ cho chàng. Vậy thì, mảnh giấy kia cũng không phải nghiêm trọng lắm. Chỉ cần ta tìm được Cần, giải thích cho nàng biết. Tất cả chỉ tại Trần Tiêu thôi. Nếu Trần Tiêu không nói lại, có lẽ ta đã không xúc động như vậỵ Bây giờ thì phải đi, phải tìm cho được Thái Cần. CÓ tìm hết thành phố Đài Bắc cũng phải tìm. Mọi chuyện phải tỏ rõ.
Thư Bồi xông ra khỏi nhà. Nơi đầu tiên chàng nghĩ đến là nhà hàng " Tổ Sơn Ca". Bội thực hiện ngay ý định. Chàng gọi taxi đến ngay điểm nhà hàng. Bảy giờ đúng! Đây là giờ nhà hàng mở cửa, chắc chắn Thái Cần phải có mặt ở đấỵ
Vừa đưa tay đẩy cửa Bồi đã nghe tiếng đàn điện tử từ trong vọng ra. Bồi bàng hoàng vì tiếng đàn kia qúa quen thuộc với bài hát:
Nâng ly hỏi trời xanh
Trăng sáng tự bao giờ
ĐỪng châu mày ủ dột,
Cuộc tình rồi mãi mãi........
Thư Bồi thở ra. Chắc chắn phải có Thái Cần trong ấỵ Nàng đàn bản đó chỉ vì nhớ đến Bồi thôi. Cảm ơn trời phật. Thư Bồi đẩy nhẹ cửa bước vào. Chàng không muốn phá vỡ bản nhạc. Chàng chọn chiếc bàn khuất một chút ngồi xuống. Ở đây có thể thấy rõ sân khấu. Đúng là THái Cần, vừa nhìn lên chàng nhận ra ngaỵ Cần ngồi sau đàn. Trong bộ áo màu đen. Nước da trắng trông nàng thật nổi bật. Nàng đang chú tâm đàn, không để ý đến chung quanh.
Thư Bồi gọi ly cà phê, ngôi đó yên lặng nghe. Bản nhạc chấm dứt. Tiếng vỗ tay vang dội, chói tai. ĐÚng là bất lịch sự. Ở đây đâu cần tiếng vỗ như vậy? Thư Bồi nhíu mày nhìn về phía tiếng vỗ. Đột nhiên, chàng giật mình. Khuôn mặt gã đàn ông khá quen thuộc : Ân Chấn Dương! ĐÚng hắn chứ không phải ai khác. Tại sao hắn lại đến đây? - Thư Bồi ngạc nhiên. Thái Cần không hề cho Bồi biết chuyện nàỵ Bồi chưa kịp phản ứng sao đã thấy một gã đàn ông khác, trong bộ âu phục li.ch sự màu cà phê sữa nhạt, từ trong góc tối đi về phía Chấn Dương. Hắn nói mấy lời gì đó làm Chấn Dưo&ng ngừng vỗ taỵ Thư Bồi nghe Dương nói:
- Nầy Nhược Phi, chỉ có mi nói là tao nghe dù gì mầy cũng là em rể tao mà.
Thế này là thế nào? - Thư Bồi nhíu mày - Em rể? Bồi quan sát gã đàn ông. Hắn ăn mặc chảy chuốc lịch sự với điếu thuốc trên taỵ Hắn rất đẹp trai. Hắn nói chuyện với Chấn Dương hết sức thân mật. Hầu bàn đã mang rượu ra cho họ. Thư Bồi nhìn hai người, chợt thấy choáng. Thái Cần lại tiếp tục đàn. Gã Nhược Phi ngồi bàn với Chấn Dương, nhưng lại tỏ ra rất quan tâm tới Thái Cần. Mỗi lần Cần đàn vấp, hắn lại bước lên sân khấu. Thư Bồi chợt nhớ đến lời của Trần Tiêu:"...Thái Cần không đàn một mình đâu. Cô ấy có một nhạc công khác ngồi cạnh. Họ có vẻ thân mật với nhau lắm..."
Trái tim Thư Bồi đập mạnh. Cái tay Nhược Phi chết tiệt kia, hắn đang làm gì thế? Bồi nhìn lên. Phi đang có mặt trên sân khấu. Hắn có vẻ chăm sóc đặt biệt Thái Cần. Hèn gì Chấn Dương chẳng gọi hắn là...Trời ơi! - Thư Bồi chợt thấy tim như tan vỡ. Bây giờ thì Bồi đã biết, biết hết. Hèn gì Thái Cần chẳng thản nhiên bỏ đi. Thái Cần đã có người khác. Nàng đã phản bội. Thư Bồi chỉ trố mắt nhìn. Chàng như biến thành pho tượng đá.
Thái Cần đã rời sân khấu, đang đi đến bàn của Chấn Dương. Nàng ngồi xuống. Dương rót cho Cần một ly rượu, cũng tỏ ra rất chăm sóc:
- Tao thấy mầy yếu quá, hay là đi khám bệnh đi?
Thái Cần cười gượng nụ cười khiến Bồi xúc động. Cần nâng ly rượu lên nốc cạn. Ân Chấn Dương rót thêm ly thứ hai. Không thể đê? Cần say được - Thư Bồi đứng dậy. Không nghĩ ngợi gì nữa, chàng tiến đến trước mặt họ:
- Tôi có thể tham gia được không?
Thái Cần ngẩng lên, mặt tái hẳn:
- Thư Bồi, anh còn đến đây làm gì?
Thư Bồi kéo ghế tự động ngồi xuống.
- Đây là chỗ công cộng, đâu có treo biển cấm tôi vào đâu?
- Ha..Ha..! - Ân Chấn Dương chợt cười lớn, hắn hết nhìn Thư Bồi, Thái Cần rồi nhìn về hướng Nhược Phi - Hay lắm! Hôm nay là một cuộc hội ngộ vĩ đại. Chấn Dương nâng ly về phía Thư Bồi - Xin hoan nghênh cậu em rể!
- Lại em rể - Thư Bồi ngạc nhiên. Chàng cầm lấy ly của Thái Cần nốc cạn, xong trừng mắt nói:
- Thái Cần, cô có biết cô là thứ gì không? Cô như một con gấu chó.
Thái Cần tròn mắt, không hiểu Thư Bồi định nói gì. Thư Bồi cười tiếp:
- Cô có biết con gấu chó nó trong rạp xiếc không? Nó tham ăn lắm. Người ta thảy cho nó một trái bắp, rồi lại thảy cho nó trái thứ hai, thế là nó ném trái trước chụp trái sau. Cứ như vậy, cuối cùng nó cũng chỉ có một trái bắp.
Thái Cần hiểu Thư Bồi định nói gì. - Thư Bồi đã hoàn toàn hiểu lầm ta, nhưng thôi cần gì phải đính chính. Có điều Thái Cần vẫn không ngăn được xúc động, nàng cảm thấy nghẹt thơ?
Thư Bồi lại liếc nhanh về phía sân khấu.
- Hắn là ai vậy?
Thái Cần không trả lời, trong khi đó Ân Chấn Dương lại cười lớn:
- Thì ra mi cũng không biết. Người ta nổi tiếng khắp giới ca nhạc, chứ đâu phải vô danh tiểu tốt như cậu. Quan Nhược Phi đấy.
Quan Nhược Phi! Cái tên này Thư Bồi đã nghe qua. Chính Thái Cần đã nói cho chàng biết. Thư Bồi trừng mắt nhìn Cần:
- À, thì ra đây là lý do để cô xa tôi, cũng là lý do cô bỏ nhà ra đi. Mỗi lần cô về đến nhà là than mệt. Vậy mà Trần Tiêu nói tôi nào có tin. Quan Nhược Phi, hắn là người thứ mấy của cô. Thái Cần vẫn ngồi im lặng nhìn Thư Bồi. Bồi rót một ly rượu khác trả lại Cần:
- Tôi biết là cô đã định xa tôi từ lâu. Còn mảnh giấy của tôi chỉ là một cái cớ phải không? Cô cao tay lắm! Cô là một diễn viên xuất sắc, cô đã khiến tôi ngờ nghệch tự trách mình đến độ muốn tự sát, trong khi cô nhởn nhơ với bạn bè. Cô sống như vậy mà được sao? Con người cô quá khủng khiếp. Ban ngày cô là của hắn đêm đến mới trở về với tôi, cô không mệt sao được? Hạ..Hạ..! - Thư Bồi cười như khóc - Vậy mà tôi vẫn phải điên đảo vì cô. Tôi rõ là một thằng ngu. Hừ. Cô làm ơn cho tôi biết có thật Nhược Phi khỏe hơn tôi hay không?
Thái Cần vẫn yên lặng. Thư Bồi nắm tay Cần lắc mạnh.
- Nói đi. Tại sao cô không nói? Tại sao cô cứ làm ra vẻ yếu đuối như bị ức hiếp vậy. Tôi không dễ bị lừa nữa đâu. Đừng khóc. Cô khóc cho ai mà đẹp thế...
- Kiều Thư Bồi, buông cô ấy ra!
Tiếng đàn ông vang lên sau lưng làm Thư Bồi giật mình quay lại. Thì ra, Nhược Phi đã có mặt sau lưng chàng, hắn có vẻ giận dữ:
- Kiều Thư Bồi, hãy buông cô ấy ra. Cậu đừng có mạnh tay như vậy. Cậu không thấy là cô ấy muốn ngất xỉu rồi sao?
Thư Bồi quay sang Nhược Phi. Gã nhạc công khá đẹp trai, đẹp một cách đàn ông gấp mấy chàng. Thư Bồi chợt thấy tức giận, hỏi:
- Tôi làm thế ông đau lòng lắm hả?
- Vâng. - Nhược Phi kéo ghế ngồi xuống - Nếu Thái Cần là người yêu của tôi chẳng bao giờ tôi mạnh tay với cô ấy.
- Nếu như - Thư Bồi hừ nhẹ trong miệng - Tại sao ông dùng chữ kỳ cục như vậy? Không lẽ đến giờ phút này, mấy người vẫn còn che mắt tôi ư? Yên tâm đi Nhược Phi. Nếu Thái Cần vì ông mà đi cả ngày không về....
Nhược Phi chợt túm lấy ngực Chấn Dương, khiến Chấn Dương giật mình, hắn hét lên:
- Ồ lạ không, khi không rồi gây sự với tôi? Ông nhìn lộn người rồi đấy.
- Không lộn đâu. Cậu hãy nói cho hắn biết. Nhược Phi vừa nghiếng răng vừa nói - Phải nói thật cho cái tay học trò này biết, tại sao Thái Cần phải chạy sô suốt ngày đêm. CÓ phải vì mì không. Nói đi.
Nhược Phi tỏ ra giận dữ hơn:
- Chấn Dương, mi là tên lưu manh hết nước. Tại sao mi không dám nói cho Thư Bồi biết là vì mi thiếu nợ nhiều quá, Thái Cần phải công lưng làm để trả nợ cho ngươi. Sao ngươi không nói?
Chấn Dương đặt tay lên tay nhược Phi, cười hì hì, nói:
- Ở đây, giữa chốn công cộng, cậu đã dặn tôi đừng lớn tiếng, sao lại làm ồn ào thế? Thư Bồi là cái khỉ gì? mà tôi phải nói cho hắn biết. Còn chuyện cậu yêu Thá i Cần, cậu sợ hay sao không dám nhận?
- Thôi đừng cãi nhau nữa.
Thái Cần nãy giờ ngồi yên chợt lên tiếng. Đôi mắt nàng vẫn còn long lanh những giọt lệ nhưng giọng nói của nàng rất rõ ràng.
- Anh Nhược Phi, nếu thật sự anh yêu tôi thì cứ nhận, cần gì phải giấu hở anh?
Nhược Phi ngẩng ra. Chàng thật sự không hiểu. Bàn tay m at lạnh của Thái Cần đang chìa về phía chàng. Tiếng Cần hỏi tiếp:
- ANh không yêu em chăng?
- Hừ!- Nhược Phi có vẻ bực mình - Cần đã biết chuyện đó từ lâu. NHà hàng này ai cũng biết mà Cần còn hỏi.
Thái Cần thở nhẹ nhìn Thư Bồi:
- Xin lỗi nhe anh Thư Bồi.
Bồi đã nhìn thấy hết mọi chuyện. Chàng đưa mắt nghi ngờ nhìn Chấn Dương, Nhược Phi, Thái Cần.
- Em chạy sô em lo chạy tiền để trả nợ cho Chấn Dương? Tại sao em lại không nói những điều đó cho anh nghe? - Thư Bồi nhìn Cần trừng trừng - Em biểu diễn ở quán cà phê " San Hô Xanh"?
- Hỏi để làm gì nữả - Thái Cần mệt mỏi nói - Anh Dương nói đúng đấy. Nếu không có anh Nhược Phi, chưa hẳn là em có đủ can đảm chạy sô. Còn trả nợ..ĐÓ là chuyện khác. Xin lỗi anh Thư Bồi, em thích cuộc sống nầy. ĐỐi với em, sống với anh quá đơn điệu.
Thư Bồi cảm thấy bị xúc phạm:
- Ý em muốn nói là...Cuối cùng rồi em cũng thừa nhận là...Em đã chán sống với tôi? Em muốn xa tôi từ lâu để sống một cuộc sống mới?
- Vâng! Thái Cần thở dài mệt mỏi - Anh Thư Bồi, thời tuổi nhỏ của chúng ta đã qua rồi. Anh biết đấy. Tình yêu tuổi thơ là tình yêu chưa trưởng thành. Chúng ta lớn cả. Mọi thứ đã thay đổi. Anh cũng biết đấy. Những ngày qua tuy chúng ta ở bên nhau, nhưng gần như chỉ để dày vò, để làm khổ nhau. Em đã làm cho anh bị mất bạn bè, tự ái, mặc cảm.
Thư Bồi đỏ mặt:
- Đó là những chuyện lâu lắm rồi.
- Vâng. chuyện đó đã qua. Nhưng những gì chúng ta có ở hiện tại đều do sự tích lũy của quá khứ. CHúng ta đã làm khổ nhau nhiều quá. Ở gần nhau chẳng hạnh phúc được đầu - Thái Cần nói rồi thở dài - Bây giờ có nói gì nữa cũng vô ích thôi. Em xác nhận anh nói đúng. Em chỉ là một con gấu chó. Thế đủ rồi hở anh? Bây giờ em đi.
Thư Bồi chụp lấy Thái Cần, nâng cằm nàng lên:
- Em phải nhìn thẳng vào mắt tôi đây.
Thái Cần chớp mắt sợ hãi. Thư Bồi gằn từ tiếng một:
- Em xa anh, lý do chính là Nhược Phi phải không?
Hay là vì anh đã làm điều gì để em thất vọng?
Thái Cần lắc đầu:
- Cái đó có gì khác nhau đâu?
- Có chứ? - Thư Bồi lớn tiếng - Nếu thật sự anh có làm điều gì để em bất mản, chê trách, thất vọng thì...Anh..Sẵn sàng thay đổi, anh sẽ chuộc lại. Còn nếu vì Nhược Phi - Thư Bồi cắn răng, ngừng một chút rồi tiếp - Thì anh sẵn sàng rút lui!
Thái Cần lắc đầu. Một lúc lâu nàng mới nói được
- Vậy thì...Em xin thú thật. Tất cả vì em yêu Nhược Phi.
Thư Bồi nhìn Cần. Chàng như biến thành tượng đá. Lời của Cần vừa rồi như án tử hình. Chàng quay sang Nhược Phi nói.
- Vậy thì cô ấy là của ông!
- Hôm nay, bữa tiệc này để tôi trả. Tôi xin chịu hết mọi chi phí.
Thư Bồi quay sang Chấn Dương:
- Cọp không bao giờ ăn thịt con, cũng như anh ruột không bao giờ nên hút máu em gái. Nếu quả thật Thái Cần đã tìm được cuộc đời mới thì...Tôi mong anh nên để cho cô ấy một con đường sống.
Nói xong, Thư Bồi quay lưng, bước ra khỏi nhà hàng.
Chấn Dương khựng ra, anh ta quá bất ngờ. Nhược Phi và cả Thái Cần cũng vậy, nhất là Thái Cần. Nàng đã chịu đựng quá sức, nàng lảo đảo. Nhược Phi hét lên và đưa tay đón lấy thân hình của Cần ngã gục xuống bàn......
Kiều Thư Bồi ngồi một mình trong ngôi nhà gỗ. Thái Cần bỏ đi đã bốn hôm. Đối với Thư Bồi, bốn hôm ấy như bốn thế kỷ. Sáng thức dậy, trưa trở về, rồi tối đến, chỉ có một mình. Không khí trong phòng lạnh lẽo làm sao. Nghĩ cũng lạ. Trước kia có Thái Cần ở nhà, Thư Bồi chẳng hề cảm thấy đó là một sự cần thiết không thể thiếu. Thái Cần bận rộn. Việc ở nhà hàng rồi ở nhà. Nhiều lúc Cần bận đến khuya mới có mặt ở nhà. Nhưng Bồi biết, thế nào rồi Cần cũng về. Căn nhà lúc nào cũng có hơi hướng của Cần. Còn bây giờ, Cần đã bỏ đi. Cần chẳng bao giờ trở lại nữa. Cảm giác trống vắng, nhớ thương càng lúc như càng bóp nát trái tim của Bồi. Một sự dày vò khổ sở.
Tối hôm ấy, Thư Bồi lại ngồi một mình, đốt thuốc để nghĩ ngợi đến nỗi cô đơn của mình. Không hiểu từ bao giờ, Thư Bồi lại cứ bị ám ảnh: hình như luôn có người gọi cửa. Có người đứng bên ngoài gọi tên chàng. Nhưng khi Thư Bồi đứng bật dậy chạy vội ra, chỉ thấy bên ngoài trống vắng. Có lẽ thần kinh ta có vấn đề - Thư Bồi nghĩ. Từ khi quen biết đến naỵ Cần và Bồi đã hơn mấy lần xa cách, nhưng chưa có lần nào, Thư Bồi lại thấy đau khổ, buồn bã như muốn chết lần nàỵ Quan Nhược Phi! Cái anh chàng nhạc công tên tuổi kia. Kẻ tình thù ta đã thua kém hắn quá nhiều. Ta chỉ là hạt cát nhỏ thôi. Thái Cần! Thái Cần em! Sao em lại tàn nhẫn như vậy? Em thay đổi dễ dàng như vậy ư? - Thư Bồi đứng bật dậy, cơn giận trào lên trong lòng. Chàng vung tay đám mạnh lên tường, rồi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
- Trời ơi! Sao thế này? Thái Cần! Em hãy quay về với anh. Anh sẽ đền bù lại mọi lỗi lầm. Anh sẽ yêu em gấp vạn lần, anh sẽ không nói lời chói tai làm em đau khổ. Thái Cần! Anh nhớ em. Anh nhơ" em lắm biết không? Anh muốn phát điên đây nàỵ Thái Cần! Đừng tàn nhẫn thế! Em hay quay về...Nhưng mà...Cần có quay về nữa không? - Thư Bồi lại đau khổ suy nghĩ. Nàng đã có một người đàn ông khác nàỵ
Chợt nhiên Thư Bồi nghe có tiếng chân lên cầu thang. Chàng lắng nghe, chàng sợ ảo giác. Nhưng rõ ràng là có tiếng chân, cả tiếng thở. Họ đang đi trên sân thượng, tiến về phía cửa. Hai chăng là...Nàng đã quay trở về? Thật ư? Qủa tim Bồi đạp mạnh. Mắt chàng mở to nhìn về phía cửa.
- Bình! Bình! Bình!
Tiếng đập cửa. Thư Bồi giật mình, nhưng lại sợ ảo giác.
- Bình! Bình! Bình!
Mồ hôi trán Bồi vã ra, nhưng chàng vẫn ngồi yên.
- Anh Thư Bồi!
Tiếng gọi từ ngoài cửa. Giọng nữ:
- Anh Thư Bồi! Anh có ở nhà không?
- Có chứ! Có chứ! - Thư Bồi mừng rỡ. Chàng chạy nhanh ra cửa, xoay mạnh mở ra.
- Thái Cần đấy ư?
- Không phải, không phải là Thái Cần đâu - Người con gái trả lời có đôi má lúm đồng tiền - Yến Thanh đây, hẳn anh thất vọng lắm phải không?
Thư Bồi ngỡ ngàng. Chàng lúng túng, mặt tái xanh.
- Anh làm sao thế? HÌnh như anh bệnh phải không? Sao không đi khám bệnh đi?
- Tôi chẳng sao cả - Thư Bồi đáp, chàng bước tới ghế ngồi xuống - Tôi khỏe lắm.
- Vậy anh ngồi đây, tôi đi rót nước nhé!
Yến Thanh nói và bước vội vào bếp. Tiếng nàng vọng ra:
- Sao kỳ vậy? Không có lấy một chai nước lọc?
- Ồ, tại tôi quên nấu.
Thư Bồi chợt thấy nhớ đến Cần. Ngay chiếc ghế này cũng là của Cần mua. Ta đã làm gì để Cần bỏ đi? Lúc Cần còn ở trong cái nhà này, ta chỉ chọc giận, đổ oan, trách móc. Có lẽ Nhược Phi nói đúng. Cần đã quần quật ngày đêm chỉ để chạy nợ cho Chấn Dương. Cần đã không dám thú nhận điều đó cho Bồi biết. Cần sợ....Cần giống như chú chim sẻ bị gã cánh trong rừng dương.
Yến Thanh đã ra khỏi nhà bếp, với nụ cười rất tươi:
- Em đã nấu nước hộ anh rồi.
Yến Thanh đứng ở giữa nhà, đưa mắt nhìn quanh, rồi Thư Bồi:
- Tại sao anh lại để nhà cửa bề bộn thế này? Bản thân anh cũng thế, râu ria lồm chồm. Càng lúc anh càng có vẻ phóng túng của các nhà nghệ sĩ. Anh có biết không? Anh đã bỏ việc ở nhà cha mấy hôm. Người không biết anh ra sao và bảo em đến đây thăm anh.
- Tôi rất khoẻ.
- Khỏe à? - Yến Thanh châu mày - Em thì nghĩ là anh bệnh. Bệnh rất nặng. Em kìa, mặt mày anh hốc hác xanh xao. Anh có biết anh bệnh gì không? Sách gọi là " Bệnh Tương Tư" - Nàng đùa - Một thứ tâm bệnh. Nguy hiểm lắm. Vì trùng xâm nhập từ từ...Từ xương cốt ăn dần đến trái tim, cuối cùng, người bệnh sẽ tan biến mất. Ồ...Mà cũng may lắm, bệnh này không truyền nhiễm nên cũng đỡ.
Yến Thanh cười, nhưng Thư Bồi lại cười không nổi.
Yến Thanh bỏ Thư Bồi ngồi đấy, nàng đi vào trong lấy nước sôi pha trà. Nàng mang ra phòng khách hai ly. Một cho Thư Bồi, một cho mình. Cuối cùng, ngồi đối diện với Bồi. Thanh nghiệm nghị nói:
- Chúng ta nói chuyện về Thái Cần, được chứ?
Thư Bồi châu mày:
- Thanh đã biết cô ấy bỏ tôi đi rồi. Bây giờ nói chuyện đó để làm gì?
- Vâng, tôi biết. Tôi nghe Trần Tiêu thuật lại rõ ràng. Co phải thái Cần đi theo cái tay nhạc công đàn Organ không? Hắn tên gì?
- Quan Nhược Phi.
- Ồ, Quan Nhược Phi - Yến Thanh gật gù - Nghe nói Thái Cần và Nhược Phi yêu nhau. Và anh, anh biết được mối tình tay ba đó. Anh đã làm một cử chi rất "anh hùng". Anh bàn giao Thái Cần cho Nhược Phi, phải không?
Thư Bồi châu mày khó chịu:
- Thanh thật sự đến đây chỉ nói chuyện đó ư?
- Vâng, em muốn rõ mọi việc - Yến Thanh nhìn Thư Bồi, đôi mắt mở to - Bở vì anh là người trong cuộc, mà người trong cuộc thường không khách quan. Em là người đứng bên lề, em thấy rõ mọi thứ - Anh Thư Bồi. Em chắc chắn với anh một điều là, Thái Cần không hề yêu Nhược Phi!
- Tại sao Thanh biết?
- Sao lại không? Yến Thanh trả lời thật dịu dàng - Bởi vì em là người quan sát. Theo dõi kỹ Thái Cần. Em không hời hợt nhận định như anh Trần Tiêu. Em phân tích Thái Cần một c ach tỉ mỉ, khoa học. Thái Cần không yêu Nhược Phi, vì anh đã là cả cuộc đời, niềm tin và sự sống của chị ấy. Trong con người chị ấy, từ tư tưởng đến vật chất, đều đầy ứ kỷ niệm của anh...Thì còn chỗ nào đâu để chứa thêm Nhược Phi chứ?
Thư Bồi cảm thấy trái tim đập mạnh:
- ĐÓ chỉ là suy nghĩ của Yến Thanh. Thanh chưa gặp Nhược Phi nên nói vậy. Phi rõ ràng là một người có tài, hơn người ...
Yến Thanh chợt nắm lấy tay Bồi xiết mạnh:
- Anh có cảm thấy là...Em cũng có chỗ đáng yêu, em không xấu xí lắm phải không?
Thư Bồi hơi bất ngờ:
- Vâng Yến Thanh rất đáng yêu, dễ thương nữa..
- Thế nhưng anh nào có yêu em? - Yến Thanh ngồi ngay người lại, nói - Anh cũng biết một điều là...Số người đeo đuổi theo em đâu phải nho? Đó là chưa nói - Yến Thanh nhìn Thư Bồi với nụ cười khó hiểu - Anh biết không, tôi đã làm đủ mọi c ach để chinh phục, để anh chú ý đến tôi. Tôi đọc thơ, nghên cứu nghệ thuật hội họa, tìm hiểu sở thích của anh...Đủ cả...Vậy mà. Vẫn không có một chỗ đứng nhỏ nhoi nào trong tim anh. Tại sao vậy?
- À! Thư Bồi cảm thấy lúng túng- Cái đó...Tôi thành thật xin lỗi Yến Thanh. Thật ra thì tôi cũng có chú ý đến Yến Thanh. Nếu không có Thái Cần, thì...
- Chết chửa!
Yến Thanh chợt kêu lên, nàng đứng dậy, mặt đỏ gấc. Thanh đi một vòng trong phòng, rồi quay lại. Bây giờ nàng có vẻ bình thản hơn.
- ANh yên tâm đi, anh Thư Bồi. Tôi đến đây không phải để xin tình yêu của anh. Tôi đã không nghĩ đến chuyện đó từ lâu rồi. Vì vậy mới đến đây để nói chuyện với anh.
Yến Thanh ngưng một chút và tiếp:
- Hôm nay, tôi đến đây trình bày, phân tích với anh một số việc, để anh thấy là, khi trái tim anh đà có Thái Cần, thì bất cứ một người con gái nào dù đẹp hơn, giỏi hơn, sang trọng hơn, cũng không làm sao lôi cuốn nổi anh. Anh nên hiểu ngược lại. Thái Cần cũng thế. Vị trí của anh chàng Nhược Phi. Tôi không biết sao. Nhưng nếu hắn thật sự yêu Thái Cần, hắn sẽ khổ gắp trăm lần. Vì Cần không bao giờ yêu hắn.
Thư Bồi chăm chú nhìn Yến Thanh. Không biết nên tin hay không, có điều chàng biết là Thanh nhạy bén, thông minh, phân tích rất cụ thể.
- Làm sao Yến Thanh có thể xác định như vậy? Chính Thái Cần đã nói thẳng với tôi là, cô ấy yêu NHược Phi chứ không còn yêu tôi. Nếu không phải như thế, không bao giờ Cần nói như vậy.
- Tôi không biết - Yến Thanh có vẻ suy nghĩ - Có thể đó chỉ là một cách nói. Hay là Nhược Phi chỉ là một cái bung xung, một cái cớ. Chẳng hạn như anh đã làm một việc gì đó khiến Thái Cần cảm thấy bị xúc phạm, đau khổ...Cần thấy sự ràng buộc không mang lại hạnh phúc cho anh mà chỉ khiến cả hai bị dày vò? Cũng có thể là...Có một áp lực nào đó đe dọa, chẳng hạn sự hiện diện của tôi, của Hà Vân, Trần Tiêu. Anh suy nghĩ thử xem. Trước ngày Thái Cần bỏ đi, anh có làm điều gì để cô ấy đau khổ không?
Thư Bồi giật mình, chàng bỗng hét lên:
- Cái mảnh giấy đó.
- Mảnh giấy nào?
- Mảnh giấy tôi để lại - Thư Bồi giải thích - Tôi có viết một mảnh giấy cho Thái Cần. Tôi nói đủ thứ lộn xộn...Nhưng tôi không ngờ nó lại tác hại như vậy!
Thư Bồi suy nghĩ rồi lắc đầu:
- Nhưng đó cũng chỉ là giả thiết. Có thể Thái Cần đã yêu Nhược Phi. Trước đây chúng tôi có những màn cãi nhau gây cấn hơn, nhưng Thái Cần nào có bỏ đi đâu.
- Thôi được! Yến Thanh đứng dậy - Tôi chỉ nói cảm giác của tôi, còn tin hay không là chuyện của anh. Có điều tôi thấy, rõ ràng là, trong trái tim của Thái Cần chỉ có anh.
Nàng bước ra cửa, chợt như phát hiện điều gì, nàng hỏi:
- Còn bức tranh đâu? Anh cho chị ấy lấy đi rồi à?
- Vâng, cô ấy đã xin tôi. Cô ấy bảo đó là một kỷ niệm. Kỷ niệm trùng phùng!
- Như vậy là rõ ràng quá rồi! - Yến Thanh hét lên đắc thắng - Nếu thực sư. Thái Cần thay đổi, thật sự yêu người khác, thì Thái Cần mang bức tranh đó theo làm gì? Phải xóa hết vết tích của anh trong tim cô ấy mới phải chứ? Không lẽ yêu Nhược Phi mà lại để bức tranh của anh quấy rầy tình yêu của hai người ư?
Yến Thanh trừng mắt nhìn Thư Bồi:
- Rõ ràng anh còn ấu trĩ lắm, anh không hiểu đàn bà chúng tôi chút nào. Anh hãy suy nghĩ kỹ đi.
Yến Thanh bước ra ngoài. Chợt nàng cúi xuống, nhặt cái gì lên:
- Ồ, có thư của anh nè. Không biết ai gởi, có lẽ là Thái Cần đấy. Cô ấy thấy anh ăn ở bề bộn như vậy nên viết thư về nhắc khéo vậy.
Thư Bồi đứng bật dậy, chạy tới lấy thư. Nhưng nét chữ trên thư làm Bồi xúc động. Không phải của Thái Cần, mà là của cha, bức thư của người cha yêu dấu gửi tận quê nhà. Có lẽ lại một dặn dò "Tết nhớ về quê". Ồ- Thư Bồi chợt cảm thấy mệt mỏi - phải làm sao đây? Thái Cần đã bỏ ta đi rôi. Thôi thì Tết nên về vậy - Trong đầu Thư Bồi, phong cảnh bến cảng với biển khơi, ngôi nhà màu trắng, bãi cát, những tản đá chồng, ráng hồng hoàng hôn...như hiện ra đấy. Thư Bồi như rơi vào dĩ vãng. Chàng mơ hồ nghe có tiếng chào của Yến Thanh:
- Thôi tôi về nhé!
Thư Bồi giật mình nhìn lên. Có trăm điều muốn nói, nhưng không hiểu sao nói chẳng thành lời. Nếu không có Thái Cần chắc chắn là ta đã yêu Thanh. Thư Bồi nhìn Thanh, yên lặng.
Yến Thanh nói:
- Anh khỏi phải nói gì hết, tôi chỉ mong anh hứa với tôi một điều.
- ĐIều gì?
- Bao giờ..Nếu sau này. Anh có làm lễ cưỚi Thái Cần, nhớ dành cho tôi một vai phụ dâu nhé?
Nói xong, Yến Thanh cười và bỏ đi ra ngoài.
Thư Bồi ngồi ngẩn ra. Ngày đó làm sao có nữa? Thái Cần đã bỏ đi, đi theo một người đàn ông khác. Còn đâu?
Bồi ngã người xuống ghế. Chợt chàng nghĩ lại - quả hồ đồ - ĐÚng ra trong thời gian qua, lúc nào ta cũng có thể làm lễ cưới, làm một cách dễ dàng. Vậy mà...Tại sao ta lại cứ kéo dài mãi lúc Thái Cần rơi vào tay người đàn ông khác? - Thư Bồi chợt thấy đau khổ, hối hận. Chàng nhìn xuống, lại bắt gặp bức thư của cha. Thư Bồi mở thư xem một c ach máy móc. Cánh thư viết từng phường trời xa của cha già. Mới đọc qua mấy hàng, Thư Bồi đã bàng hoàng. Chàng không thể ngờ được. Chàng cúi xuống đọc ngấu nghiến:
"Thư Bồi con,
Cha đã dùng hết hai ngày để suy nghĩ, cân nhắc. Xong mới viết thư này cho con. Cha đã nghĩ kỹ rồi. Cha đã thấy được nhiều điều mà lâu lắm rồi vì vô tâm, cha đã bỏ qua. Trước hết, cha phải nói là cha đoán đúng. Thái Cần rất giữ lời. Cô ấy sẽ không bao giờ nói lại cho con biết chuyện hôm trước, cha đến nhà con. Cha đã gặp Thái Cần, đã nói chuyện. Cha ở nhà con chỉ khoảng nửa tiếng đồng hồ thôi, rồi cha về. Thái Cần có nói là để cô ấy đến trường gọi con về, nhưng cha đã ngăn lại. Bởi vì lúc đó, cha đã bị những gì cha thấy làm bối rối. Không những chỉ có cha, mà Thái Cần cũng vậy Sự hiện diện bất ngờ của cha làm cô ấy giật mình. Cha vội vả bỏ đi vì cha không muốn con biết cha đến nhà con. Bởi vì nếu con đã cố tình che đậy chuyện con với Thái Cần sống chung, thì cha để con phải khó xử làm gì? Vậy là cha bỏ đi. Cha bỏ trốn thật nhanh. Vì cha đoán là, con hẳn có một tính toán nào đó, vì con sống chung với Thái Cần cả năm nay. Mà không nghĩ đến hôn nhân.
Cha đáp tàu hỏa về quê ngay. Về đến đây rồi, cha mới ngồi suy nghĩ. Cha nhớ lại thời con còn nhỏ. Từng hình ảnh tuổi thơ của con gắn liền với Thái Cần như hiện rõ trong đầu cha. Rồi cha lại nghĩ đến lần gặp gở bất ngờ này. Thư Bồi, con có tin không? Cha đã suy nghĩ, suy nghĩ nhiều lắm, càng nghĩ cha lại càng thấy cảm thông với Thái Cần. Buổi sáng hôm ấy vì vội vã. Cha và Thái Cần chỉ trao đối với nhau đuợc có mấy câu. Nhưng cha cũng thấy ít có đứa con gái nào lại nhạy bén và thôngminh như Thái Cần. Cô ấy phát hiện ra ngay nỗi thất vọng của cha. Cô ấy biết là cha không hài lòng.(Điều đó cũng không trách được, vì cái bất ngờ kia như một đòn phủ đầu khủng khiếp) và đã an ủi cho. CÔ ấy nói là chuyện cô ta sống chung với con Õchỉ có cái ý nghĩa "tạm bơ." và người yêu thật sự của con là Tô Yến Thanh. Trong lúc cha còn đang nghi ngờ, Thái Cần lại ra sức tán dương, ca ngợi, khen con đủ mọi thứ. Từ tranh vẽ của con, đến tài thiết kế, từ công việc văn học nghệ thuật đến cuộc sống. THái Cần đã ca ngợi con như một thiên tài độc nhất vô nhị trong cuộc đời này. Ồ - Thư Bồi, con biết không. Bấy giờ cha chợt ngợ ra. Tình yêu của Thái Cần dành cho con không giống như tình yêu cha dành cho con vì hai chữ tình cảm đó hoàn toàn khác nhau. Nhưng phải công nhận là, Thái Cần đã yêu con hơn cả cha. Cha yêu con vì con là con của cha. Còn Thái Cần yêu con vì con là con.
Cha yêu con, cha muốn "chiếm hữu" con. Thái Cần yêu con lại không có cái ý nghĩ đó. Cần không dám nghĩ đến điều đó là vì Cần yêu con với mặc cảm. Cần an phận với thân phận nhỏ nhoi và không dám mơ ước gì hơn là chỉ được gần con, "tôn thờ" con. Thư Bồi, nếu bấy giờ cha vì bối rối chưa hiểu được, thìbây giờ cha cho con hay là con đã hiểu. Mặc dù không hiểu nguyên do nào, để con trở thành ca? "vũ tru." của Cần, nhưng trong ý thức cha biết Cần đã yêu con, coi con là cả cuộc đời của nó ngay từ lúc còn thơ.
Không thể phủ nhận một điều: Cha là một lão già có tư tưởng bảo thủ, tính toán hơn thiệt. Cha cũng có thành kiến với Thái Cần ngay từ đầu vì ganh ghét gia đình ho. Ân, ghét tất cả mọi thứ liên hệ đến gia đình đó. Cha cũng không thông cảm nổi những bảo tố trong cuộc đời Cần. Con đúng! Khi con quyết định trốn đi Đài Bắc và con không để cha biết sự hiện diện của Cần. Ồ. Thư Bồi, con trả hiếu cha như vậy ư? Thế con định tâm giấu mãi chuyện Thái Cần được ư? Sớm muộn rồi con cũng phải đối diện với cha. Lúc đó con sẽ xử trí thế nào? Hy sinh Thái Cần à? Nhưng như vậy là không được. Làm thế là con đã bóp nát toàn bộ tình yêu của Thái Cần. Con suy nghĩ kỹ chưa? Con có đánh giá thử vị trí Thái Cần trong tim con chưa? Coi chừng con chưa nhận định kỹ đấy. Vì cha đã xem cái bức tranh con vẽ: Thái Cần đứng giữa bầu trời đầy ráng hồng của buổi hoàng hôn. Ánh sáng rực rỡ quay quanh nàng. Cái rực rỡ đó cho thấy không phải là do bầu trời mà do chính Thái Cần phát ra. Vậy thì, lúc vẽ tranh, nếu con không vẽ thế giới nguồng sống của mình thì làm sao con vẽ "đạt" được như vậy?
Thư Bồi, con có biết không, hai ngày nay, cha đã "chiến đấu" quyết liệt với chính mình. Cha phân vân suy nghĩ. Không biết phải xử trí thế nào? Phải giải quyết thế nào đây? Càng nghĩ, cha lại càng thấy bất bình, tực giận. Cha giận cha rồi giận cả con. Tại sao lại vô tình thế? có phải vì con đã chịu ảnh hương của cha. Sự giáo dục của cha làm cho con mất đi cái tình cảm thiêng liêng của con người? Cha đã thất bại nên không muốn con chấp nhận tình yêu.
Đúng ra, con phải can đảm, con phải nói thẳng với cha như thế này:
- "Thưa cha, con yêu Thái Cần, con không thể sống thiếu Thái Cần. Cha muốn hay không muốn, con cũng sẽ cưới nàng làm vợ.."
Thư Bồi, tại sao con không có cá tính, lập trường của mình? Hay là con thật sự không biết đến cái tình yêu mà Thái Cần đã dành cho con. Nếu biết, chưa hẳn con đã dám hành động như điều cha nghĩ. Con không muốn mất Thái Cần. Con cũng khôNg muốn mất người cha. Tội nghiệp con tôi. Con đau khổ lắm phảu không?
Bây giờ thì, con nên cảm ơn Thái Cần đi. Trong vòng có nửa tiếng đồng hồ, cô ấy đã chinh phục được cha. Chỉ có trời biết tại sao cha vẫn ghét bỏ gia đình, cha mẹ, anh ruột của nó. Mà lại vẫn thương nó. Mùa hè năm nay, có về quê, con phải đưa Thái Cần về theo. Bằng không, cha sẽ không tha thứ cho con đâu. Vĩnh viễn không tha thứ.
Thôi, thư đã dài quá, cha không muốn nói thêm nữa. Nếu còn có điều gì chưa hiểu, con cứ hỏi Thái Cần. CHúc con vui khỏe.
Người Cha.
Tái bút: Thái Cần có nói với cha về cái ráng hồng trong bức tranh. Cô ấy cho là ráng hồng đó là của hoàng hôn. Sau hoàng hôn đã là đêm tối. Nhưng cha không muốn vậy. Con hãy thay cha nói lại cho Thái Cần biết là cái r ang hồng của hòang hôn hay của buổi sáng vẫn chỉ là một thôi, nghĩa là ráng hồng chỉ là một tượng trưng. ĐÓ là cái màu sắc của tình yêu chung thủy, có sáng có chiều với nhau.
Thư Bồi đọc xong bức thư mới biết mình đang khóc. Nước mắt chảy ướt cả má chàng. Bồi gục đầu lên gối. Tất cả đã rõ ràng cả rồi. Cha đã lên đây, đã gặp Thái Cần. Buổi sáng hôm ấy lại có mảnh giấy đay nghiến Õgiận hờn của ta. Áp lực từ mọi phía đổ xuống, cả cái áp lực từ Chấn Dương để tạo thành một hợp lực, đẩy Cần ra khỏi nhà. Mọi sự là thế.
Thư Bồi nâng bức thư của cha lên. Chàng hôn lên đấy. Cha ơi! Cha không phải là lão già cố chấp, hủ lậu. Cha là người hiểu rõ "tình yêu" hơn cả con. Chỉ cần có nửa tiếng đồng hồ, cha đã nhìn thấy được tình yêu mà Cần dành cho con. Trong khi con ở cạnh Thái Cần mười mấy năm trời mà như ở mê cung. Thư Bồi, mi chết tiệt! Mi thua kém hết mọi người. Mi kém cha, kém Yến Thanh, vậy mà mi cứ tự phụ là mình tài mình giỏi.
Nhưng giờ biết Thái Cần ở đâu? Cần đang ở đâu?
Chụp lấy phong thư, Thư Bồi xông ra cửa. Phải đi tìm Thái Cần ngay! Đi tìm ngay! Thư Bồi xúc động mãnh liệt. Trái tim chàng đang gào to mãi tiếng Thái Cần! Thái Cần!
Thái Cần nằm ở bệnh viện đã được bốn hôm. Tối hôm ấy, như mấy hôm qua, Nhược Phi hết đi tới lại lui trong phòng bệnh, thỉnh thoảng liếc nhanh về phiá Thái Cần. Nàng nằm yên như xác chết. Bình huyết treo trên tường nhỏ đều đặn, mà sắc diện Cần vẫn không thay đổi. Mâm thức ăn tối bày trên chiếc bàn nhỏ trên đầu giường còn nguyên. Thái Cần đã tỉnh, nhưng không buồn cử động. Nàng nằm đấy, mắt mở hé về phía cửa sổ, như trông ngóng, chờ đợi một cái gì. Hồi tưởng chăng? Qua đôi cửa sổ của tâm hồn kia, Nhược Phi mơ hồ cảm thấy một tình cảm tuyệt vọng xa vời, mà ở đấy không một nhân vật nào ngoài....
Sau cùng, không dằn được. Nhược Phi dừng chân trước mặt Cần:
- Thái Cần, cô phải nghe tôi nói nàỵ
Thái Cần giật mình. Nàng quay lại, ánh mắt chờ đợi. Phi chau mày:
- Thái Cần, cô đã nằm ở bệnh viện này bốn ngày rồi. Bộ cô định nằm mãi ở đây sao?
Thái Cần chớp chớp mắt, yếu ớt nói:
- Em rồi sẽ khỏe mà.
- Khỏe ư? - Nhược Phi nói mà chợt thấy tức giận. Chàng ngồi xuống ghế cạnh giường, nhìn thẳng vào mắt Cần - Cô làm sao khỏe được? Cô không ăn không uống gì cả. Từ lúc vào bệnh viện đến giờ cô chỉ sống được nhờ là nhờ truyền huyết thanh. Cô hãy nhìn lên cườm tay cô xem, sẹo chằng chịt. Bác sĩ nói nếu cô không ăn nữa thì chịu thua thôi. Cô định tự sát, phải không? Thật tôi không ngờ...Nhược Phi cắn môi, tiếp:
- Tôi chịu hết nổi rồi, tôi muốn bỏ mặt cô ở đây cho cô muốn thế nào thì thế.
Thái Cần nhìn Phi, nước mắt bỗng chảy dài:
- Cho tôi xin lỗi. Anh Phi. Tôi biết là mình có lỗi với anh.
- Cô biết như vậy ư? - Nhược Phi chau mày - Cô biết cô đã không phải với tôi ở chỗ nào không?
- Nhiều lắm - Thái Cần thở dài nói - Tôi đã làm anh lo lắng bỏ hết công ăn việc làm, anh lại phải chăm sóc cho tôi...
Nhược Phi lắc đầu:
- Không phải chỉ chuyện đó. Tôi bất mãn Cần nhất là cái hôm Thư Bồi đến nhà hàng "Tổ Sơn Ca". Tại sao cô lại mang tôi ra làm cái bung xung? Để tay sinh viên non choẹt kia lầm tưởng tôi là người yêu cô chứ?
Nhược Phi chống cằm, chăm chú nhìn Thái Cần:
- Cô biết không? Thái Cần, tôi thật sự bất mản với vai trò của vở kịch đó. Thật là vô lý. Tôi không rõ lý do khiến cô lẫn tránh Thư Bồi, nhưng tôi biết rõ một điều là cô làm điều đó không phải vì tôi. Hừ...Cái gã sinh viên đó quá nông nổi, mới nghe qua đã tin ngay, còn làm ra vẻ ta đây khẳng khái lắm, bỏ đi một nước. Hừ...Nhưng phải ngợi ca hắn một điều, hắn đã nói được mấy lời với Chấn Dương. Những lời đó thật đáng đồng tiền bát gạo. Tôi đã phải phục hắn. Không dám xem thường hắn.
Thái Cần nằm yên lặng nghe. Lời ca ngợi Thư Bồi của Nhược Phi khiến Cần thấy an ủi nhưng cũng xót xa bội phần.
- Ở đây có một việc phải thẳng thắn - Nhược Phi lại tiếp - hay là Thái Cần để tôi đi tìm hắn lại đây. CHuyện hiểu lầm của hai người phải được làm sáng tỏ.
Thái Cần giật mình. Lời của Nhược Phi làm Cần bối rối. Không được! Không thể để chuyện đó xảy ra được. Ta đã nhất quyết rồi. Hãy đê? Thư Bồi sống yên ổn bên cha già, bên Yến Thanh. Cần lắc đầu nói:
- Tôi cấm anh. Tôi không muốn gặp Thư Bồi. Nếu anh đi gọi anh ấy lại, tôi sẽ nhảy lầu tự tử đấy.
Thái độ cương quyết của Cần làm Nhược Phi sợ hãi:
- Thôi được, Cần hãy nằm yên, tôi không gọi hắn đến đâu.
Thái Cần nằm xuống, buồn bã:
- Anh Nhược Phi, anh có cần em không?
- Ở đây không phải là chuyện cần có nhau không? - Nhược Phi sáng suốt nói - Chuyện đó Cần đã biết từ lâu rồi. Có điều, tôi không chỉ muốn có Cần mà muốn có cả trái tim của Cần. Nhưng bây giờ, tôi hiểu Cần hơn bao giờ hết. Tôi không muốn Cần nữa.
Thái Cần thở ra, suy nghĩ, Nhược Phi cầm ly nước cam lên:
- Cần uống một tí nước nhé? Không ăn thì phải uống vậy.
- Vâng, để em thử xem.
Nhược Phi nâng đầu Cần lên, nhưng Cần vừa mới uống một ngụm đã ói ra ngay. Phi sợ hãi gọi y tá đến ngay. Sau khi dọn dẹp chăn nệm dơ, y tá nói:
- Được rồi, để chị ấy nằm nghỉ. Nếu chẳng ăn uống được, có lẽ lại tiếp tục tiếp huyết thanh thôi.
- Đừng! Thái Cần lắc đầu một cách đau khổ - Tôi sợ tiêm thuốc quá rồi, tôi không vô huyết thanh nữa đâu.
- Nhưng mà...Cô không chịu ăn uống gì cả - Nhược Phi trừng mắt nói - Cô định tự sát phải không?
Thái Cần nhắm mắt lại không đáp.
Ngay lúc đó, cửa phòng đột ngột mở toang. Ân Chấn Dương bước vào, hắn có vẻ đắc chí lớn tiếng:
- Tin vui đây, tin vui! Quan Nhược Phi! Anh biết không, cái ôNg chủ kia rất tin tưởng tôi. Giao xe cho tôi lái một vòng là đồng ý ký hợp đồng muớn tôi ngay. Bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ có việc làm cố định Có đồng ra đồng vào dù gì cũng thoải mái hơn là sống bám vào cô em gái phải không?
Quay sang Thái Cần, Chấn Dương nói:
- Sao vậy? Bệnh viện này không hay à? Tại sao càng ngày tôi thấy cô càng xanh xao thế?
NhƯợc Phi kéo Chấn Dương qua một bên nói:
- Cậu đừng có to tiếng trong bệnh viện như vậy. Hãy để Thái Cần nghỉ ngơi. Ta ra ngoài uống cà phê đi?
Phi kéo Chấn DƯƠng ra hành lang. Ở đấy có những chiếc ghế dài dành cho thân nhân của người nhà bệnh nhân. Phi kéo Chấn Dương ngồi xuống, Dương thắc mắc:
- Sao vậy? Bệnh của Thái Cần nặng lắm à? Sao lúc mới vào nghe bác sĩ nói không đến đổi nào mà bây giờ Õcàng lúc càng thấy nó yếu đi, tại sao vậy?
Ờ. - Nhược Phi suy nghĩ một chút, nói - Sáng nay tôi đã nói chuyện với bác sĩ. Ông ấy cũng xác nhận là Cần không có gì nguy hiểm. Có điều, bốn ngày naỵ cô ấy không ăn uống gìcả. Bác sĩ nói, cô ấy không muống sống. ĐÓ là một hình thức tự sát. Vì vậy, nếu để tình trạng này kéo dài sẽ bất lợi. Nếu ngày mai Thái Cần không thay đổi, có lẽ ông sẽ chuyển cô ấy đến bệnh viện tâm thần, anh có đồng ý không?
Chấn Dương há hốc mồm:
- Tại sao phải có sự đồng ý của tôi?
- Vì anh là thân nhân duy nhất của cô ấy.
Chấn Dương ngẩn ra một chút, rồi đứng bật dậy:
- Bác sĩ không tìm được căn bệnh của nó, nhưng tôi biết. Anh đừng lo. Để tôi đi tìm cái thằng ThưBồi chết bầm kia đến đây là bảo đảm Thái Cần nó sẽ hết bệnh ngay. Nhưng...anh cũng đừng nên ghen nhé. Vì em gái tôi ngay từ lúc sáu tuổi đã yêu phải thằng quỷ kia. Tôi thấy cách tốt nhất là phải tìm cho được Thư Bồi đến đây.
NHược Phi kéo Chấn Dương lại:
- Chậm đã nào - Nhược Phi nói - Đừng có gấp quá nguy hiểm. Anh biết không, ban nãy tôi đã gợi ý đó với Cần rồi, nhưng mà, anh biết cô ấy phản ứng thế nào không? Cần bảo là nếu ThưBồi đến đây, cô ấy sẽ tự tử, vì vậy cần phải cẩn thận.
Chấn Dương suy nghĩ rồi bắt đầu nói:
- Nhưng không tìm Thư Bồi cũng không được...
Bỗng Chấn Dương nhìn lên:
- Khỏi cần. Không tìm hắn cũng vác xác đến kìa.
Thật là bất ngờ. Nhược Phi nhìn về phía cuối dãy hành lang. Rõ ràng là Thư Bồi đã đến. Hắn có vẻ tiều tụy, tóc tai bòm xòm, trên tay hắn là một lá thư. Hắn đứng lại trước mặt Nhược Phi và Chấn Dương.
Phi lắc đầu:
- Thế này không ổn rồi.
Thư Bồi không hiểu Phi nói gì, chàng quay người định đi vào phòng bệnh. Phi cản lại:
- Đừng có vào! Cậu mà vào là Thái Cần sẽ chết mất!
Thư Bồi đứng lại, tái mặt.
- Thái Cần sao thế?
- Nó không muốn sống nữa - Ân Chấn Dương chen vào - Đã bốn ngày nó không chịu ăn uống gì hết. Bác sĩ nói nếu tình trạng này kéo dài thì phải đưa nó vào nhà thương điên. Nó cũng không muốn gặp mặt mầy. Nó nói, nếu thấy mặt mày là nó sẽ nhảy xuống lầu tự tử đấy.
Thư Bồi đứng sững trước cửa phòng bệnh. Cuối cùng, chàng xông vào, nhưng Nhược Phi ngăn lại:
- Thư Bồi, cậu phải cẩn thận. Không thể để cho Thái Cần bị xúc động mạnh. Cậu mà xông vào coi chừng hậu quả không hay đấy. Cậu có chắc chắn là...sẽ mang lại nguồng sống cho Cần chứ?
Thư Bồi nhìn Phi, đôi mắt đỏ hoe:
- Nếu tôi không mang lại nguồng sống cho Cần, thì ai vào đây làm được chuyện đó?
- Vâng - Nhược Phi gật gù - Nhưng cậu cũng đừng quên là Thái Cần đến nổi này cũng là do cậu tạo ra đấy nhé.
Một y công đẩy xe thực phẩm đến. Trên xe là một tô cháo, một ly sữa nóng. Đến cửa, cô nói với ba người đàn ông đứng chận nơi đấy:
- Xin mấy ông tránh ra cho.
Thư Bồi nhìn quanh, hỏi Phi:
- Mấy người bảo là Thái Cần không ăn được cơ mà.
- Vâng - Cô y cũng nói - Dù vậy, vẫn phải mang tới, sớm muộn cô ấy sẽ ăn thôi.
Thư Bồi suy nghĩ, đột nhiên nói.
- Để đó tôi mang vào cho. Nhưng mà này. Cô ấy uống nước quả vắt được chứ?
- Cái gì cũng được, nếu cô ấy không ói ra là được.
Kiều Thư Bồi vội vã trao mâm thức ăn cho Phi, nói:
- Anh làm ơn cầm giùm, tôi có chuyện một chút sẽ quay lại.
Thư Bồi quay người, chạy bay xuống cầu thang để lại NhượcPhi và Ân Chấn Dương nhìn nhau.
Một lúc, Thư Bồi trở lên. Trên tay là ly nước sành màu vàng. Bồi đặt lên mâm, kể cả bức thư. Rồi tự tay mang vào phòng bệnh. Nhược Phi và Chấn Dương tò mò đi theo sau.
Phòng bệnh thật yên tĩnh. Thái Cần đang nằm mắt nhắm. Nghe tiếng chân bước vào mà vẫn nằm yên.
- Thái Cần! - Thư Bồi nghẹn lời nói - Anh mang thức ăn đến cho em nè.
Giọng nói của Thư Bồi làm Thái Cần giật mình. Nàng mở choàng mắt ra, run rẩy:
- Sao anh còn đến đây? Họ bảo anh đến phải không? Tôi nói rồi. Tôi không muốn gặp anh nữa mà...
- Không phải họ gọi anh đến - Thư Bồi nói một cách xúc động. Chàng cảm thấy đôi mắt mình như nóng hẳn lên - Mà là tự anh đến. Thái Cần, em có biết không, anh đã đi suốt đêm, đến khắp nơi. Ơ? "Tô? SơN ÕCa" người ta nói đã bốn ngày nay em không đến làm việc. Ở quán " San Hô Xanh", quán " Hồ Mộng" cũng thế. Anh lại quay lại "Tô? Sơn Ca", và được một hầu bàn ở đấy cho biết: Mấy hôm trước em ngất xỉu trong quán và đích thân cậu ta đã giúp Nhược Phi gọi taxi đưa em đến bệnh viện này. Thế là anh đến đâỵ..
Thái Cần trừng trừng nhìn Bồi. Có một cái gì đấy đang giằng co. Cuối cùng Cần nhắm mắt lại.
- Anh còn tìm đến đây làm gì? - Nàng nói một cách đau khổ - Tôi không còn là của anh nữa, tôi cũng không muốn gặp lại mặt anh.
Thư Bồi ngồi xuống ghế cạnh giường. Trên tay vẫn là mâm thức ăn.
- Anh thấy ngoài cửa bệnh viện có xe nước miá. Anh đã mua một ly cho em - Thư Bồi nghẹn lời nói - Em có biết không? Nước mía họ cũng lên giá. Bây giờ đã 6 đồng 1 ly. Anh móc hết trong túi, còn có ba đồng, anh định mua nửa ly thôi. Nhưng ông bán nước mía rất tốt bụng, ông ấy cho anh đầy ly luôn. Thái Cần, em thấy đấy, cuộc đời này vẫn đ ang yêu, vẫn đầy tình người, em thấy không?
Thái Cần không dằn được lòng, nàng mở mắt ra và bắt đầu khóc, những dòng nước mắt chảy dài xuống má.
- Anh xin lỗi - Thư Bồi đỏ mắt theo - Nhưng em có muốn cùng uống với anh ly nước mía này trước, hay là đọc thư trước?
- ĐỌc thư? Thái Cần ngạc nhiên - Thư gì vậy?
Thư Bồi đưa phong thư tới trước mặt Thái Cần để nàng trông thấy nét chữ. Mắt nàng mở to, thật to. Bồi lấy thư ra, nhưng Thái Cần chỉ đọc có mấy dòng rồi lắc đầu:
- Không, không được. Em không trông thấy gì hết, anh đọc đi, đọc cho em nghe.
Thư Bồi đặt khai thức ăn lên bàn. Chàng ngồi và bắt đầu đọc. Giọng nhỏ và rõ ràng. Thái Cần yên lặng lắng nghe. Bồi đọc cả phần tái bút:
"Thái Cần có trao đổi với cha về cái ráng hồng trong bức tranh. Cô ấy nói đó là cái ráng hồng của buổi hoàng hôn. Tiếp nối hoàng hôn sẽ là đêm đen. Vậy thì cha nhờ con chuyển lời lại cho Cần biết ráng hồng của hoàng hôn hay của buổi bình mình đều giống nhau cả. Vì nó cũng là ráng hồng. Đối với những người yêu nhau chung thủy thì nó vẫn đẹp, vẫn rực rỡ, nó tồn tại mãi sáng sáng chiều chiều con a."
Thư Bồi đặt lá thư xuống nhìn Thái Cần. Nước mắt vẫn còn đọng đó, nhưng ánh mắt của Cần lại long lanh như ánh sao đêm. Nàng lẩm bẩm lập lại:
- "Với những người yêu nhau chung thủy thì nó vẫn đẹp rực rỡ, nó tồn tại mãi sáng sáng chiều chiều con a."
Quay sang nhìn Thư Bồi, Thái Cần xúc động nói.
- Cha quả là vĩ đại! Cha vĩ đại và độ lượng quá phải không anh?
Thư Bồi rưng rưng nưóc mắt, nói:
- Có một điều anh chưa rõ...
- Chưa rõ gì?
- Không biết cha thấy em ốm yếu như vầy, người có mắng anh không...
- Ồ. - Thái Cần chụp lấy tay Thư Bồi - Anh hãy mang ly nước mía lại đây. Em thấy khát và đói nữa. Em sẽ uống, rồi em khỏe ngay cho anh xem.
Thư Bồi cầm ly nước mía đưa qua. Chàng đỡ nàng ngồi dậy đê? Cần uống. Nàng nốc cạn một nữa. Không có phản ứng gì...Thư Bồi nhìn người yêu với ánh mắt chua xót, thương yêu.
Nhược Phi đứng xa xa, keo nhẹ vạt áo Chấn Dương. Rõ ràng sự hiện diện của cả hai không còn cần thiết nữa, HỌ rút lui ra khỏi phòng.
Thái Cần và Thư Bồi chẳng hề để ý đến sự kiện đó. Cả hai chỉ nhìn nhau, nhìn đắm đuối qua những giọt nước mắt. Họ nhìn nhau như chưa hề được nhìn bao giờ...
Bên ngoài mặt trời đã tắt nắng. Ráng hồng lại rực rỡ đầy trời. Một buổi hoàng hôn lại đến. Nhưng đó cũng là một buổi hoàng hôn nặng nề cuối cùng mà họ đã trải qua.