  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-09-2008, 09:00 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 21 
 
 
  
 
    Hôm sau, trá»i vừa tá» má» sáng. Cả nhà không hẹn Ä‘á»u đổ xô đến khu sân rá»™ng trước nhà, để đưa tiá»…n Ngân Sương. Vương Gia, bà Tuyết Như, Phiên Phiên rồi Hạo Tưá»ng cÅ©ng có mặt. Tần má má dẫn đầu đám a đầu, cung nữ. A Khắc Äan vá»›i đám võ sÄ©, vệ binh. Tiểu Khấu Tá» vá»›i đám thái giám. Má»i ngưá»i đứng đặc cả bốn góc sân. Ngân Sương từ ngày vào quan phá»§ tuy đã tạo ra biết bao biến cố và đồn đại. Nhưng trong cách cư xá», thái độ hoà đồng cá»§a Ngân Sương đã gây được nhiá»u tình cảm vá»›i má»i ngưá»i. Bên cạnh đó chuyện Ngân Sương được phong chức “tiên cô†mà không có má»™t hành vi thô bạo nào, càng khiến ngưá»i ngưá»i kÃnh nể, tôn trá»ng. Bây giá», Ngân Sương bị vua đưa vào chùa, coi như sẽ khó còn gặp nhau. Má»™t cuá»™c chia tay lần cuối... Nhiá»u ngưá»i lại tin là... Bạch Vân Am rồi sẽ không giữ được Ngân Sương. Vì Ngân Sương là “Tiên Cô†cÆ¡ mà? Ngân Sương mặc bá»™ áo trắng Ä‘iểm hoa màu lam. Äầu chà khăn cùng màu, vá»›i chiếc gói hành lý nhá» trên vai. Cách ăn mặc giản dị nầy chẳng làm giảm Ä‘i nét đẹp sẳn có. Nàng dừng lại giữa sân nhìn quanh như để từ giã. Cái Vương phá»§ nầy không phải là chá»— dừng chân cuối cùng. Âu đó là định mệnh. Má»™t định mệnh tàn khốc... Mà có phấn đấu thế nào cÅ©ng không thoát được. Hạo Trinh đứng cạnh Ngân Sương, chua xót nhìn ngưá»i yêu. Còn bà Tuyết Như, ná»—i Ä‘au còn sâu sắc hÆ¡n nữa. Con gái mình đứng trước mặt, mà lại như cách xa ngàn trùng. Sân Vương phá»§ đông nghẹt ngưá»i mà lại im vắng. Chỉ có tiếng gió vá»›i tiếng nấc buồn đâu đây. Ngân Sương do dá»± má»™t lúc rồi, tiến vá» phÃa Vương gia, nàng quỳ xuống. Cố dằn hết má»i cảm xúc, nói: 
    - Thưa cha, từ lúc con vào Vương phá»§ đến giá», con đã gây biết bao sóng gió, khiến cho cha giáºn, cha buồn. Con là má»™t con dâu hư đốn. Bây giá» con rá»i khá»i đây. Và sẽ mang hết những rắc rối ưu phiá»n ra khá»i nÆ¡i này. Con mong là từ đây Vương phá»§ rồi sẽ an ổn vui vẻ trở lại. Xin cha hãy tha thứ, hỉ xả những lá»—i lầm cÅ© mà con đã gây ra... Lá»i cá»§a Ngân Sương, rồi ánh mắt cá»§a Ngân Sương, làm cho Vương gia bối rối. Ngưá»i không còn giữ thái độ cứng rắn được. 
    - Con... Con cÅ©ng đừng có trách, đừng buồn ta nhé. Lệnh cá»§a vua đã ban ra không ai có thể cãi lại. Ta đành bất lá»±c. Thôi thì bây giá» ta đã chuẩn bị xe mã sẵn sàng, có cả bốn thị vệ đưa tiá»…n... Con hãy gắng mà bảo trá»ng lấy thân... 
    - Vâng, con cÅ©ng xin Vương gia bảo trá»ng! Ngân Sương dáºp đầu láºy ngưá»i lần cuối. Rồi quay qua bà Tuyết Như. Bốn mắt vừa nhìn nhau, là lệ cá»§a bà Tuyết Như đã tuôn trào như suối. Ngân Sương nói: 
    - Ơn mẹ dành cho con chẳng biết bao giỠmới trả được. Thôi thì xin hẹn ở kiếp sau... Ngân Sương nói mà lòng cũng tan nát. 
    - Không được! Ta không thể chỠđược! Không thể chỠđược! Không có kiếp sau nào cả... Bà Tuyết Như khóc ngất lên, và đột nhiên bao nhiêu ná»—i lo âu, tÃnh toán, sợ hãi Ä‘á»u biến mất. Trước mắt bà đây giá» chỉ còn Ngân Sương, đứa con gái tưởng mất Ä‘i rồi gặp lại, nhưng bây giá» lại không ở vá»›i bà. Bà nói: 
    - Biết còn có cái kiếp sau không? Chúng ta hiện có “kiếp nàyâ€. Váºy mà còn không giữ được, còn bị chia cách... Thì làm sao có thể tin được, đợi được nữả Hai mươi mốt năm quạ.. Ta đã bị bã vinh hoa, phú quý che mắt... Má»™t Ä‘á»i ngưá»i có mấy lần hai mươi mốt năm. Không! Không! Ta không chá» nữa. Rồi bà ôm lấy Ngân Sương, giá»ng kÃch động tá»™t đô. 
    - Nếu con không thể là dâu nhà này, thì con hãy nháºn làm con gái cá»§a ta, ta không muốn con sống xa ta. Ta cÅ©ng không muốn con trẻ thế này mà phải nương cá»a Pháºt... Con là con gái cá»§a ta cÆ¡ mà... Vương gia bước tá»›i, giữ bà Tuyết Như lại. 
    - Sau bà lại bi thương quá đỗi như váºy! Bà Ä‘iên rồi, nói năng lá»™n xá»™n thể Hãy để cho nó Ä‘i, xuống tóc Ä‘i tu, bà còn có thể trông thấy được nó, còn hÆ¡n là... Bà Tuyết Như quay qua nắm lấy chéo áo cá»§a Vương Gia, vừa lắc đầu vừa van nài: 
    - Không! Ông phải cứu lấy nó, phải cứu lấy nó, đừng để nó phải xuống tóc... Nó là con cá»§a ông mà... Nó là con ruá»™t cá»§a ông mà. Nó không phải là ma quái, con chồn trắng gì cả, nó không há» gây náo loạn... Nó chÃnh là đứa con gái thứ tư cá»§a ông đấy, ông biết không? Ngân Sương đứng báºt dáºy, bước lùi ra sau: 
    - Mẹ! Mẹ hãy, hãy ngưng lại... Äừng có nói gì cả! Con muốn giữ nguyên trạng nầy. Vương gia châu mày: 
    - Tuyết Như! Em làm sao thế? Em cÅ©ng bị mê hoặc, bị há»›p hồn rồi ư? Tại sao lại nói năng lảm nhảm váºy? Hạo Tưá»ng chen vào: 
    - Äúng rồi! Con cÅ©ng nghÄ© là mẹ bị hốp hồn. Váºy thì, thưa cha, sao không đưa ngay cái cô gái ma quá»· này vào Bạch Vân Am ngay Ä‘i. Cho vào đấy là má»i chuyện sẽ giải quyết và cô ta sẽ chẳng còn hại ai được nữa! 
    Bà Tuyết Như hét lên như điên loạn: 
    - Äừng! Äừng! Nó không phải là bạch hồ, nó là con cá»§a ta, con ruá»™t cá»§a ta đó 
    Ngân Sương lắc đầu, nhìn sang Hạo Trinh, rồi nhắm mắt lại. Còn Hạo Trinh thì chỉ biết đứng bất động như trá»i trồng 
    Ngân Sương đột ngột lên tiếng: 
    - Mẹ Æ¡i mẹ! Mẹ đừng có nói lảm nhảm như váºy? Tại sao lại nói má»™t chuyện không có? Mẹ mê sảng ư? 
    Và quay sang đám đông. Ngân Sương tiếp: 
    - Vâng tôi là bạch hồ đây! Tôi chÃnh là con chồn lông trắng! Tôi đã làm cho Phước Tấn nói năng lảm nhảm, tôi đã mê hoặc phò mã. Tôi nháºn hết má»i lá»—i lầm. Äó đủ rồi! Äá»§ rồi! Quý vị tin Ä‘i! Và hãy trừng phạt tôi Ä‘i! Bà Tuyết Như nhào tá»›i, nắm lấy đôi vai Ngân Sương gào: 
    - Ngân Sương! Tại sao con lại nói như váºy? Tại sao con lại nháºn cái không có? Con thà nháºn mình là con chồn trắng, chứ không chịu nháºn mẹ ruá»™t cá»§a mình, con háºn mẹ đến độ như váºy sao? Con không thể tha thứ cho mẹ được sao? Bà khóc lá»›n, xiết chặc Ngân Sương vào lòng. 
    - Chuyện tráo phụng đổi rồng ngày ná» là chuyện... Bất đắc dÄ©. Con phải hiểu cho ta, tha thứ cho ta chứ? Hai mươi mốt năm rồi ta luôn sống trong sá»± hối háºn dày vò... Con có biết không? Vương gia lá»›n tiếng quát, kéo bà Tuyết Như ra khá»i Ngân Sương: 
    - Thôi đủ rồi! Bà vì không muốn xa Ngân Sương nên đã tạo chuyện, đặt Ä‘iá»u. Bà Ä‘iên rồi! Bị quá»· ám tháºt rồi! Tôi phải chấm dứt chuyện này ngay má»›i được! Bà Tuyết Như bây giá» bất chấp tất cả: 
    - Tôi không Ä‘iên! Không há» Ä‘iên! Ông không biết ư? Tôi đã lừa dối ông suốt hai mươi mốt năm. Bây giá» thì tôi không giấu giếm nữa. Tôi nói sá»± tháºt đây. Ngân Sương tháºt sá»± là con ruá»™t cá»§a chúng ta. Nó sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm vá»›i Hạo Trinh... Nói đúng ra Hạo Trinh lá»›n hÆ¡n nó mấy ngày... Và khi tôi lâm bồn. Hạo Trinh đã được đưa vào phá»§... Vương gia vừa nghe giáºt mình. Như trên trá»i rá»›t xuống. Ông vừa sợ vừa giáºn, nhưng sợ nhiá»u hÆ¡n. Ông bước tá»›i chụp lấy tay Ngân Sương 
    - Mi là ma quái, là quỷ! Mi hãy cút ngay cho ta! 
    “Soạt!†Ngay lúc đó thanh mã tấu giắt trên lưng Vương gia đã bị bà Tuyết Như Ä‘oạt lấy. Äám đông đứng trong sân nhà sợ hãi. “Ồ!†lên má»™t tiếng kinh ngạc 
    Chỉ thấy bà Tuyết Như đặt lưỡi đao ngang cổ mình, nói: 
     
    - Con ruá»™t không nhìn ta, chồng lại không tin ta... Váºy thì ta còn biết sống làm gì? Ta có biện há»™ thế nào chẳng ai chấp nháºn. Không lẽ phải đứng trÆ¡ mắt ngó cảnh cốt nhục chia lìạ.. Thôi thì để ta chết hay hÆ¡n! Nước mắt tuôn như mưa, bà nhìn lên trá»i tuyệt vá»ng: 
    - Cái oan khiêng mình tạo mình lãnh... Tá»™i chết là phải, không có gì ân háºn! Bà cương quyết đưa Ä‘ao vào cổ. Ngân Sương nhanh chóng nhào tá»›i chụp được thanh Ä‘ao. 
    - Mẹ! Äừng làm như váºy! Con nháºn rồi! Con nháºn rồi! Con là con cá»§a mẹ đây! Ngân Sương khóc oà. Lúc giáºt lại thanh mã tấu, tay cá»§a Ngân Sương đã bị đứt má»™t đưá»ng dài. Máu Ä‘ang tuôn ra. Ngân Sương tiếp tục nói: 
    - Nhưng mà... Tại sao? Tại sao hai mươi mốt năm sau, mẹ đã nháºn ra được con rồi, mà mẹ lại định bá» con ra Ä‘i nữa chứ? “Rổn!†Thanh mã tấu được ném qua má»™t bên lăn lốc dưới ná»n gạch. Máu từ vết thương ở cổ bà Tuyết Như đã hoà lẫn vá»›i máu ở tay cá»§a Ngân Sương trên thanh Ä‘ao. Bà Tuyết Như mở to mắt nhìn Ngân Sương: 
    - Con đã nhìn tả Con tháºt sá»± đã nhìn ta ư? Ngân Sương khóc lá»›n và cÅ©ng không e dè nữa: 
    - Vâng! Con đã nhìn mẹ từ lâu. Nhưng con không nói ra, con chỉ để trong lòng mình vì con sợ.. Bà Tuyết Như lại nước mắt như mưa: 
    - Ngân Sương! Con cá»§a ta! Äể con nháºn mẹ má»™t cách Ä‘au khổ thế này, mẹ không đành lòng. Tim mẹ tan nát hết rồi, con biết không? Hai mẹ con lại ôm chầm nhau khóc. Vương gia, Hạo Trinh, Hạo Tưá»ng, Phiên Phiên Ä‘á»u đứng lặng. Cả sân Vương phá»§ im phăng phắt. Chẳng ai biết rồi việc sẽ diá»…n biến ra sao cả. Rất lâu sau đó. Phiên Phiên má»›i nói nhá» vá»›i Hạo Tưá»ng: 
    - Cái con hồ ly nầy... Hình như.. pháp thuáºt cao cưá»ng lắm! 
    Nhưng bà Tuyết Như đã nghe thấy, bà quay lại: 
    - Äá»§ rồi! Äừng có lặp lại cái chuyện hồ ly gì nữa! Ngân Sương chÃnh là con ruá»™t cá»§a ta chá»› không phải ma quá»· gì đâu 
    Quay sang Hạo Trinh bà tiếp: 
    - Hạo Trinh! Xin lá»—i con. Bây giá» ta nói tháºt... Con không phải là con ruá»™t ta! Hạo Trinh lảo đảo như ngưá»i say rượu. Trong khi Vương gia lại lồng lá»™n lên như thú dữ. Ông hét lá»›n: 
    - Bà nói dối! Bà phải rút lại lá»i nói vừa rồi! Tôi ra lệnh đấy! Tôi hoàn toàn không tin những gì bà nói. Bằng chứng cụ thể đâu! Nói dối! Hoàn toàn bịa đặt. 
    - Chứng cá»› à? Mấy ngưá»i muốn có chứng cá»› ư? Bà Tuyết Như nhìn lên, rồi bất chợt nắm lấy vai áo cá»§a Ngân Sương kéo mạnh. Vết sẹo hình “cánh hoa mai†hiện ra. 
    - Äây nầy, mấy ngưá»i nhìn thấy cánh hoa mai nầy không? Nó là dấu ấn cá»§a tôi tạo ra đó. Tôi đã làm váºy để sau nầy còn có cÆ¡ há»™i nháºn ra được con gái cá»§a mình! Sợ ngưá»i khác không tin. Bà Tuyết Như lại lấy trong ngưá»i ra chiếc trâm cài tóc. Bà đưa nó lại gần cái vết sẹo cá»§a Ngân Sương để má»i ngưá»i so sánh. Vương Gia mở to mắt, nhìn trừng trừng hai thứ. Ông cÅ©ng không phá»§ nháºn được sá»± tháºt, ông biến thành tượng gá»—. Không khà trong sân trở nên nặng ná» hÆ¡n lúc nào hết. Äá»™t nhiên có tiếng cưá»i lá»›n gần đấy. 
    - Ha! Ha! Ha! Má»i ngưá»i quay lại. Tiếng cưá»i cá»§a Hạo Tưá»ng! Tiếng cưá»i rợn tóc như cá»§a loài chim ăn đêm. 
    - Ha! Ha! Ha! Váºy mà hÆ¡n hai mươi mốt năm quạ Ai cÅ©ng thấy Hạo Trinh lúc nào cÅ©ng sáng giá hÆ¡n ta. Hắn chiếm cái vị trà số má»™t, chỉ chừa lại cho tôi má»™t khoảng đất nhá». Tôi luôn như núp bóng hắn. Bây giá» má»›i biết ra, hắn chỉ là thứ đồ dá»m. Tôi má»›i là thứ tháºt. Má»™t Bối Lạc gia duy nhất trong Vương phá»§ nầy! Ta đứng ở trên hắn má»›i đúng! Quay qua Hạo Trinh, hắn lá»›n tiếng má»™t cách không khoan nhượng. 
    - Lâu nay ta cứ bị me khống chế, áp bức... Ta cứ bị ngươi đứng ở tư cách đàn anh, dạy dá»—, chỉ bảá».. Ha ha! Buồn cưá»i tháºt! Äồ dá»m! Rồi quay sang Phiên Phiên, hắn nói: 
    - Mẹ dở quá! Mẹ tuy chỉ là ngưá»i Hồi, nhưng Ãt ra cÅ©ng phải động não má»™t chút chứ? Tại sao để cho cái chuyện lưá»ng gạt nầy qua mặt dá»… dàng váºy? Nếu không có chuyện gian dối này, thì mẹ đã lên chức Phước Tấn từ lâu... Mẹ biết không? Biết không chứ? Mẹ rõ là yếu Ä‘uối, khá» khạá».. Cái dốt cá»§a mẹ khiến cho con mãi cúi đầu trước ngưá»i ta, ngóc đầu lên không nổi! Không còn dặn được, Hạo Tưá»ng lại bước tá»›i trước mặt Vương gia, nói to: 
    - Con biết là... Bấy lâu nay, Hạo Trinh má»›i là niá»m hãnh diện, là hạnh phúc, là vinh quang cá»§a chạ Vá»›i cha hắn xứng đáng nối di tông đưá»ng... Còn con? Cha coi thưá»ng con quá. Cha khinh bỉ hất há»§i chẳng coi con ra má»™t ký lô gì, cái thằng nghịch tỠđáng ghét đó, lại má»›i tháºt sá»± là giá»t máu cá»§a mình. Còn cái thằng mà mình bấy lâu nay hãnh diện, lại chỉ là cá»§a giả! “Bốp!†Vương gia bất ngá» vung tay lên cho ngay Hạo Tưá»ng má»™t cái tát như trá»i giáng. Hạo Tưá»ng không kịp đỠphòng ngã lăn ra sau. Phiên Phiên phải bước tá»›i đỡ con trai dáºy và đưa mắt ngạc nhiên nhìn Vương gia. Vương gia đánh Hạo Tưá»ng xong gióng như quả bóng xì hÆ¡i. Ngưá»i lắc đầu ngao ngán, rồi đưa mắt nhìn mẹ con Tuyết Như, Ngân Sương, Hạo Trinh đến Hạo Tưá»ng. Bao nhiêu cái cảm xúc phức tạp Ä‘an nhau trong lòng ông, ông nói: 
    - Ta thà có má»™t thằng con trai giả, nhưng biết vươn lên. Còn hÆ¡n là thằng con trai tháºt mà chẳng ra gì! 
    Lá»i cá»§a Vương gia làm Hạo Tưá»ng Ä‘ang ở táºn mây xanh rá»›t ngay xuống đất. Hắn có vẻ giáºn dữ 
    - Cha... Cha... Hừ... Cái Thạc Thân Vương phá»§ nầy sao lạ váºy? Äúng rồi... Ta đã thấy rõ cả rồi. Ở đây chẳng có anh em, bạn bè, cha con.... gì cả... Má»i ngưá»i chẳng có xem ta ra gì? Chẳng ai quan tâm đến sá»± hiện diện cá»§a ta... Váºy thì ta sẽ Ä‘i... Äi ngay... Di khá»i cái chốn này cho khá»i bá»±c! Nói xong, Hạo Tưá»ng lồng lá»™n lên như con thú dữ, hắn chạy thẳng ra cổng. Hạo Tưá»ng bá» Ä‘i mà đám đông trong sân Vương phá»§ vẫn đứng bất động. Hình như há» không quan tâm đến chuyện đó. Má»i tình cảm đã dành hết cho mẹ con Ngân Sương. Phiên Phiên ngạc nhiên khi thấy chẳng ai Ä‘uổi theo Hạo Tưá»ng, bà lên tiếng: 
    - Tại sao chẳng ai giữ Hạo Tưá»ng lại thế? Äể mặc nó à? Phiên Phiên quay qua Vương gia. 
    - Thạc Thân Vương! Bây giá» Hạo Tưá»ng là con trai duy nhất cá»§a ngưá»i phải không? Chỉ có nó nối dổi tông đưá»ng... Vương gia khẳn định: 
    - Không! Ta còn có Hạo Trinh nữa. Hạo Trinh bây giá» không còn tha thiết gì nữa. Chàng đứng tá»±a ngưá»i vào thân cây gần đây. Nhìn vá» phÃa Vương giạ Vương gia cÅ©ng nhìn chàng. Ãnh mắt cá»§a Vương gia vẫn thiết tha, vẫn ngáºp đầy tình cảm. Có lẽ vì sá»± gần gÅ©i suốt hai mươi mốt năm, đã cá»™t chặt ông vá»›i chàng. Dù không cùng huyết thống. Nhưng sá»± cảm thông, yêu quý đã vượt lên hẳn tình cảm bình thưá»ng. Phiên Phiên nhìn Vương gia, nhìn Hạo Trinh, rồi nhìn hai mẹ con Tuyết Như và Ngân Sương. Bất giác như ngá»™ ra mình chỉ là má»™t cá nhân đơn độc bị cô láºp. Há» má»›i tháºt sá»± ở trong má»™t gia đình. Phiên Phiên lùi lại, lùi ra cổng, rồi đột ngá»™t chạy ra ngoài nói: 
    - Hạo Tưá»ng! Hạo Tưá»ng! Hãy đợi ta! Äợi ta, ta sẽ cùng Ä‘i vá»›i con! 
- o O o - 
Chuyện Bạch Ngân Sương bị đưa đến “Bạch Vân Am†được tạm thá»i dá»i lại. Cả ngày hôm đó. Vương phá»§ lại ở trong tình trạng rối mò. Äám gia nhân xì xào bán tán trong khi chá»§ nhân cá»§a nó ở trong trạng thái nặng ná» khó xá» chỉ thở vắn than dài. Vương gia và Tuyết Như ở trong phòng riêng, tá»± bạch và tÃnh toán cặn kẽ vá» Ä‘iá»u đã xảy ra trong quá khứ. Phiá»n trách, hối háºn, rồi ăn năn. Những Ä‘au lòng khó trách. Nhưng cÅ©ng có những cái cho thấy cái cÆ¡ trá»i kỳ diệu. Tại sao Ngân Sương đã bị bá» trôi sông lại quay vá»? Có sá»± sắp xếp để gặp lại Hạo Trinh rồi trở vá» Vương phá»§... Má»i thứ như có mắt xÃch xoay vòng, và lá cÅ©ng rụng vá» vá»›i cá»™i. Trong khi đó ở Äông Khoa Viện, Hạo Trinh và Ngân Sương lặng lẽ đối diện nhau. Tất cả tháºt đột ngá»™t. Bá»—ng nhiên rồi, vị trà cá»§a hai ngưá»i lại đổi ngược vá»›i nhau. Ngân Sương trở thành con gái cá»§a Vương gia, còn Hạo Trinh? Lại không rõ lý lịch, tông tÃch mình là ai. Sá»± đổi đột ngá»™t làm cho hai ngưá»i không biết phải xá» trà thế nàỠNhất là Hạo Trinh. Sá»± tháºt đã đánh gục chàng má»™t cách bất ngá». Hạo Trinh không biết nói gì. Ngồi yên như má»™t pho tượng gá»— 
    Trá»i bên ngoài đã sụp tối, nhưng thá»i gian giá» chẳng có má»™t ý nghÄ©a gì vá»›i Hạo Trinh 
    - Tôi biết. Tu hú đã chiếm tổ quạ hơn hai mươi mốt năm quạ Bây giỠthì đã đến phút quạ chiếm lại tổ. Và tu hú phải đi thôi 
    Ngân Sương lắc đầu: 
    - Anh không hiểu. Tất cả chẳng có gì thay đổi. Ở đây có sá»± huyá»n diệu cá»§a đất trá»i. Phải nói là có sá»± sắp xếp cá»§a trá»i đất. Nếu ngay từ lúc má»›i sinh đến nay, em vẫn là cô gái thứ tư cá»§a Vương gia. Còn anh có là má»™t công tá» tôn thất hay má»™t kẻ vô danh nào đó, thì chúng ta vẫn là hai ngưá»i xa lạ.. Còn bây giá»? Anh và em. Sau bao nhiêu gay go, đã gặp nhau, yêu nhau. Cái quý là ở đây. Em cóđược tình yêu cá»§a anh là đủ. Em không cần bất cứ má»™t cái gì khác. Anh đừng có hiểu sai mà em Ä‘au lòng. Hào Trinh nhìn Ngân Sương, những giá»t nước mắt cá»§a Ngân Sương làm lòng Hạo Trinh má»m hẳn. 
    - Anh hiểu rồi. à em là dù anh có là Bối Lạc hay dân thưá»ng, chuyện đó không quan trá»ng vá»›i em. CÅ©ng như chuyện em là con gái cá»§a Vương gia hay chỉ là má»™t cô gái hát rong, cÅ©ng chẳng quan trá»ng vá»›i anh. Chúng ta đến vá»›i nhau bằng tình yêu. Và chỉ biết có tình yêu thôi, phải không em? 
    - Vâng! Ngân Sương gáºt đầu và ngã vào lòng Hạo Trinh. 
    - Những lá»i cá»§a anh vừa rồi đã làm cho em hạnh phúc em không dám mong má»i gì khác! 
- o O o - 
Sáng hôm sau. Ngân Sương còn chưa kịp đến “Bạch Vân Am†thì Vương phá»§ đã bị má»™t đám binh lÃnh đến vây chặt. Ngưá»i dẫn đầu đội binh là Hình bá»™ Äông Thụy Äông đại nhân, có mang theo thánh chỉ cá»§a Hoàng Äế 
    Vương gia, Tuyết Như, Hạo Trinh và Ngân Sương Ä‘á»u phải phục trong sân, nghe thánh chỉ 
    “Phụng thiên thừa nháºn, Hoàng đế phán rằng. Xét phò mã Hạo Trinh, không phải là con ruá»™t cá»§a Thạc Thân Vương mà chỉ là con nuôi mạo nháºn, chuyện này làm hoen ố dòng tôn thất, qua mặt cả vua, để Ä‘oạt chứt hầu, vi phạm cả quyá»n lợi cá»§a quốc gia, là má»™t trá»ng tá»™i. Nhưng cÅ©ng Ä‘oái nghÄ© đến Thạc Thân Vương và Phước Tấn, nguyên là hoàng thân quốc thÃch, nên miá»…n cho tá»™i chết, chỉ xá» phạt tù hai năm và giáng cấp làm thứ dân. Những ngưá»i còn lại trong Vương phá»§ Ä‘á»u bị bãi bá» chức vụ và Ä‘iạ vị Vương phá»§ bị xung công. Riêng Bạch Ngân Sương phải xuống tóc quy y. Còn Hạo Trinh, vì lý lịch không rõ ràng mà dám tiến danh phò mã. Tá»™i không thể tha thứ, phải trị làm gương. Ná»™i trong ba ngày, phải Ä‘em xá» chém 
    Khâm thá»!†
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-09-2008, 09:01 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 22 
 
 
  
 
    Vương gia, Tuyết Như, Hạo Trinh bị tống vào ngục. Riêng với Ngân Sương, thì do thánh chỉ không nói rõ ngày phải xuống tóc nên Ngân Sương vẫn được toại ngoại 
    Vương phá»§ trong bá»—ng chốc trở nên há»—n loạn, vì bá»n quan binh đã lợi dụng lúc Vương gia được giải Ä‘i, đã thừa cÆ¡ cướp quá những thứ đáng giá trong Vương phá»§, ngoại trừ dinh công chúa ra, còn thì chẳng phòng nào không bị lục soát, mất cá»§a. Äám a đầu, nô bá»™c thì thấy là cÆ¡ nghiệp cá»§a Vương gia đã táºn, há» sợ váºn xấu rồi sẽ liên lụy đến thân. Nên số nào có nhà có cá»a riêng tư đã bá» Ä‘i, chỉ còn má»™t Ãt là nấn ná lại đợi thá»i. Váºy là chỉ trong má»™t đêm. Cả má»™t Vương phá»§ to lá»›n đã biến thành má»™t dinh thành chết. Cảnh hưng phế rõ là phù du 
    Mà mùa thu ở phương Bắc đặc biệt thê lương. Những chiếc lá vàng cá»§a cây Ngân Hạnh rụng trong sân, chỉ cần má»™t ngày không ngưá»i quét dá»n là đã thành đống. Phòng ốc, lầu các, cá»a đóng im lìm. Chẳng còn cảnh rá»™n rịp, áo quần xênh xang, chẳng còn tiếng cưá»i nói rá»™n rã. Chỉ thấy hoa nở rồi tàn, cá» dại lấn dần ra lối Ä‘i, rồi sẽ là rêu phong lạnh lẽo 
    Những chiếc lá rụng không ngưá»i quét cứ lùa theo gió chạy từ đầu nó đến đầu kia 
    Cái hưng thịnh của Vương phủ như đi vào dĩ vãng 
    Hai ngày sau. Khi Hạo Tưá»ng và Phiên Phiên quay lại, thì chỉ thấy cảnh hoang phế suy tàn... Há» ngÆ¡ ngẩn nhìn lên vách. Bố cáo vá»§a vua vẩn còn đó 
    “...Tất cả ngưá»i trong Vương phá»§, Ä‘á»u bị tước hết chức vụ Vương phá»§ bị xung công... Những ngưá»i ở cÅ© phải dá»n ra...†Hạo Tưá»ng Ä‘á»c đến đây giáºt mình 
    - Sao lại thế nầy? Chẳng lẽ chuyến chúng ta vào cung máºt báo, lại không được thưởng công? Con cÅ©ng bị cách chức giáng thành thứ dân ư? Con đâu có lừa dối Hoàng đế bao giá»? Mà cÅ©ng bị ghép tá»™i phạm thượng? Như váºy là bất công quá! 
    Tần má má ở đâu đó Ä‘i ra chi? Hạo Tưá»ng nói: 
    - Vì con ngưá»i cáºu tâm Ä‘iạ độc ác, nên má»›i có cảnh nầy, phước chưa đến mà há»a cÅ©ng rình ráºp chá» cáºu kìa 
    A Khắc Äan cÅ©ng xuất hiện, nắm lấy ngá»±c áo cá»§a Hạo Tưá»ng quát: 
    - Äúng đó! Thế má»›i gá»i là báo ứng! Bá»n mi cứ hại ngưá»i. Làm sao có phước mà hưởng, chỉ đắc tá»™i thêm vá»›i Vương phá»§ thôi 
    Tiểu Khấu TỠcũng có mặt: 
    - Bá»n bây hại Vương gia và Phước Tấn phải vào tù. Phò mã thì bị tá»™i chết. Thế mà vẫn bình tâm ngá»§ ngon được ư? Bây giá» thì không còn gì nữa, thành quách nguy nga, lầu son gác tÃa, vàng bạc châu báu sạch hết. Chẳng còn cái gì. Bá»n mi cÅ©ng chẳng còn gì hưởng. Các ngươi đã hài lòng rồi chứ? 
    Hạo Tưá»ng nổi giáºn đưa cao nắm đấm lên, nói: 
    - Chúng bây chỉ là nô bá»™c thốĩ Äừng lên tiếng dạy Ä‘á»i. Rồi bá»n bây sẽ biết tay ta 
    A Khắc Äan chẳng thèm nói thêm má»™t lá»i, đẩy Hạo Tưá»ng ngã nhào xuống đất 
    - Äá»§ rồi! Äá»§ rồi! Äừng quên là ngươi bây giỠđã bị giáng xuống làm thứ dân cÅ©ng ngay hàng ta thôi. Thì đừng có lên cái mặt ông chá»§ gì cả. Vương gia và phò mã không còn, thì mi là cái thể thống gì? Có cần mi cứ vào Vương phá»§ xem, còn gì vá»›t vát không? 
    Phiên Phiên nhìn quanh. Trước sân Vương phủ cảnh đổ nát hỗn loạn còn đó. Bàn ghế ngã nghiêng 
    Rương hòm rá»—ng vá»›i những váºt không đáng giá vứt bừa bãi. Äá»™t nhiên trái tim cá»§a bà thắt lại, má»™t chút hối háºn trong lòng. Ngay lúc đó, Ngân Sương không biết từ đâu chạy đến. Vừa trông thấy Phiên Phiên, như trông thấy cứu tinh. Ngân Sương đã quỳ xuống nói: 
    - Trắc Phước Tấn! Xin ngưá»i hãy cứu lấy má»i ngưá»i... Tôi đã g cá»a khắp nÆ¡i rồi mà chẳng hiệu quả. Sáng qua, đến mãi hôm nay, tôi đã đến Äô Thống phá»§, Duyệt Vương phá»§, Khang Vương phá»§... Rồi đến cả nhà chi. Cả, chi. Hai, chi. Bạ.. Váºy mà ở nÆ¡i nào, há» nghe nói là từ Thạc Thân Vương phá»§ đến, là khép cá»a, chẳng ai chịu tiếp tôi cả... Ngay những ngưá»i ngưá»i thân nhất như bà dì ruá»™t cá»§a tôi, cÅ©ng cho ngưá»i báo là Ä‘i vắng... Äi nghỉ hè tháºt xa rồi. Bây giá» chỉ có má»™t con đưá»ng duy nhất, đó là vào cung bái kiến công chúạ Trắc Phước Tấn! Tôi biết là ngưá»i từ trong cung đình ra. Từ nào đến giá», ngưá»i và công chúa lai rất thân nhau. Xin ngưá»i hãy nói giúp. Chỉ có ngưá»i má»›i làm được chuyện nầy. Chốn cung đình là nÆ¡i canh phòng rất nghiêm ngặt. Tôi không vào nÆ¡i ấy được. Bà hãy giúp tôi, tạo dịp cho tôi được diện kiến công chúa, để tôi van xin ngưá»i... Bằng không, chắc chắn là Hạo Trinh sẽ bị tá»™i chết, còn Vương gia và Phước Tấn sẽ bị tù đày... Há» rồi sẽ không sống nổi. Tôi van bà.. 
    Rồi Ngân Sương dáºp đầu liên tục: 
    - Hãy để tôi đóng vai cung nữ hoặc a đầu của bà, để tôi được vào cung bái kiến công chúa đi! 
    Phiên Phiên nhìn Ngân Sương. Thái độ thành khẩn cá»§a Ngân Sương phần nào khiến bà xúc động. Sống ở Vương phá»§ trên hai mươi năm trá»i, bà cÅ©ng có má»™t Ãt tình cảm, ká»· niệm. Bà cÅ©ng không vui vẻ gì khi thấy Vương phá»§ đột nhiên ngã sụm trong má»™t sá»›m má»™t chiá»u 
    Bà lặng lẽ nhìn Ngân Sương. R Ngân Sương là ngưá»i chứ không phải là yêu quái. Má»›i có tÃnh ngưá»i như váºy. Ngân Sương muốn vào cung đình. Nhưng bây giá» mà vào đấy thì cÅ©ng nào có lợi Ãch gì? 
    Phiên Phiên cháºm rãi nói: 
    - Lan công chúa Ä‘ang căm háºn mi vô cùng, làm sao cô ấy chịu giúp mi chứ? 
    Ngân Sương đau khổ nói: 
    - Không cần biết chuyện đó! Nhưng tôi cần gặp công chúa ngay, vì đấy là cÆ¡ há»™i cuối cùng... Chỉ còn có má»™t ngày nữa... Qua ngày sau là Hạo Trinh sẽ bị đưa lên Ä‘oạn đầu đài, lúc đó có muốn cứu cÅ©ng không còn kịp. Chuyện nầy không thể cháºm trá»…. Xin bà hãy vì tôi má»™t lần cuối cùng. Tôi van xin bà, cầu khẩn bà 
    Ngân Sương lại dáºp đầu mấy lượt. Phiên Phiên ngước lên nhìn cảnh hoang phế cá»§a Vương phá»§ nói: 
    - Thôi được! Ta sẽ Ä‘i lo ngay! Ta tìm đến Thôi má má xem thá» ngưá»i có giúp được gì không? 
    Và sau đó... Mãi đến tối mò. Thôi má má mới đồng ý đưa Ngân Sương vào gặp công chúa 
    Tháºt ra thì không phải vì Ngân Sương. Thôi má má có cách nghÄ© cách hành động cá»§a mình. Tất cả cÅ©ng vì công chúạ Bởi vì bà biết. Công chúa vẫn má»™t lòng yêu mến phò mã. Bây giá» nếu phò mã bị chém đầu 
    Công chúa sẽ ra sao? Rồi cuá»™c sống mai saá»§ Tình cảm sẽ thế nàỠCó giữ lại được ngưá»i thì vẫn còn hy vá»ng. Vả lại... Vả lại.. 
    Thế là buổi tối hôm ấy, Ngân Sương đóng vai cung nữa, được đưa vào cung bằng cá»a sau. Công chúa không làm sao ngá»§ được cứ Ä‘i tá»›i Ä‘i lui trong phòng. Äêm tháºt vắng, tháºt buồn như lòng nàng. Thôi má má đưa Ngân Sương đến táºn nÆ¡i 
    - Thưa công chúa, có ngưá»i muốn diện kiến công chúa! 
    Công chúa vừa trong thấy Ngân Sương đã giáºt mình: 
    - Saá» Sao váºy?... Lại là ngươỉ Cả ung đình mà mi cÅ©ng vào được ư? Trá»i Æ¡i! Váºy là pháp thuáºt cá»§a nhà ngươi càng lúc càng cao siêu rồi.. 
    Công chúa quay sang Thôi má má: 
    - Thôi má má! Thôi má má! Sao ngưá»i để nó vào đây? 
    Thôi má má trấn an công chúa: 
    - ChÃnh tôi đưa cô ấy vàỠBây giá», ai ai cÅ©ng biết là Ngân Sương đâu phải hồ ly tinh. ChÃnh Hoàng Thượng đã xác nháºn chuyện đó vá»›i công chúa cÆ¡ mà? Äừng sợ! Tất cả chỉ tại công chúa bị ám ảnh thôi 
    Còn bây giá»... Tôi nghÄ© là... Công chúa cần phải giải quyết sá»± việc. Bằng không. Tôi sợ là... Công chúa sẽ mãi bị ân háºn, bị ray rứt... Hãy tỉnh táo Ä‘i, công chúa 
    - Nó tháºt sá»± không phải là chồn? Không phải là hồ ly tinh ư? 
    Công chúa vẫn còn nghi ngỠnhìn Ngân Sương 
    - Mãi đến giá» nầy ta cÅ©ng chưa tháºt tin! Ta thấy bối rối làm sao khi đối diện vá»›i nó... Bởi vì sá»± việc nó như má»™t má»› bòng bong váºy. Hoàng thượng gả chồng cho ta, lại chá»n phải má»™t phò mã thứ dân. Bây giá» Hoàng thượng lại định Ä‘em phò mã Ä‘i chém đầu. Nhưng mà như váºy... ta rồi sẽ trở thành đàn bà góa ư? 
    Mà lúc đó thì.. 
    Công chúa quay sang Ngân Sương: 
    - Nầy nầy... Mi là ngưá»i có pháp thuáºt cao cưá»ng, sao mi chẳng cứu Hạo Trinh Ä‘i? 
    - Nếu tháºt sá»± mà tôi có pháp thuáºt cao cưá»ng, thì tôi còn đến đây cầu cạnh công chúa làm gì? Tôi đã làm hết má»i cách.. 
    Ngân Sương bước tới nắm lấy tay công chúa, van xin: 
    - Công chúa, xin ngưá»i hãy bình tÄ©nh. Hãy giúp đỡ! Ngày mai nầy rất là quan trá»ng. Hạo Trinh sẽ phải lên Ä‘oạn đầu đài... Chàng sẽ chết! Lúc đó chuyện Hạo Trinh là hoàng thân tháºt hay giả không còn quan trá»ng... Tôi nghÄ© dù gì chàng cÅ©ng đã là chồng cá»§a hai chúng ta. Tôi biết công chúa và tôi ai cÅ©ng yêu chàng cÅ©ng không muốn chàng chết, đúng không? 
    Công chúa lắng nghe và hình như cũng xúc động: 
    - Công chúa hãy nghÄ© cho kỹ Ä‘i! Kẻ thù cá»§a công chúa là tôi chá»› không phải là chồn tinh. Äừng vì sá»± thất bại cá»§a mình, rồi đổ lá»—i cho ma quái, để an pháºn. Công chúa hãy can đảm đối diện sá»± tháºt, chiến đấu đến cùng. Biết đâu rồi má»™t ngày nào đó. Công chúa sẽ thắng lợi. Công chúa sẽ có Hạo Trinh? Còn bây giá» nếu công chúa để Hạo Trinh chết... Có phải là công chúa đã thua cuá»™c rồi không? 
    Công chúa gáºt gù như đã nhìn thấy chân lý: 
    - Mi không cần dùng phương thức khÃch tướng đó vá»›i ta. Vì nếu Hạo Trinh mà chết Ä‘i, thì mi cÅ©ng chẳng còn gì 
    Ngân Sương mừng rỡ nói: 
    - Äúng! Công chúa nói đúng. R là công chúa còn rất sáng suốt, công chúa đã nghÄ© là thà để Hạo Trinh chết. Tôi và công chúa sẽ mất hết. Còn hÆ¡n để Hạo Trinh sống. Sá»›m muá»™n Hạo Trinh rồi sẽ quay lại vá»›i tôi. Äúng không? Hay lắm! Äấy cÅ©ng là má»™t cách phá vỡ tình yêu cá»§a kẻ thù. Công chúa nói đúng! 
    Ngân Sương nhìn thẳng vào mặt công chúa, tiếp: 
    - Tôi biết. Ở địa vị cá»§a công chúạ Công chúa còn có sá»± kiêu hãnh, tá»± trá»ng, nhưng đây là bước cá» cuối cùng.... Nếu công chúa cứ chần chá»... Sẽ không còn cÆ¡ há»™i nào để lặp lại... Và có nghÄ©a là công chúa cÅ©ng thua cuá»™c 
    Công chúa mÃm môi, không nói, Ngân Sương tiếp tục: 
    - Äó là sá»± tháºt!... Tôi biết công chúa vẫn còn yêu, còn nhá»› Hạo Trinh... Mà Hạo Trinh là con ngưá»i biết ân biết nghĩạ Công chúa không nghÄ© là... Hạo Trinh rồi má»™t ngày nào đó sẽ xét lại ư? Chưa nói. Ai cÅ©ng có ká»· niệm. Công chúa không nghÄ© đến cái đêm tân hôn, giá» hợp cẩn... Những lúc hạnh phúc trong Ä‘á»i.. 
    Hình ảnh Hạo Trinh hẳn còn rõ nét? Nếu chàng chết. Tôi nghĩ công chúa cũng chưa hẳn là quên hết.. 
    Ngân Sương nhìn thẳng vào công chúa, nói tiếp: 
    - Bây giá», không còn gì phải úp mở nữa, ta cứ thẳng thắn mà đặt Ä‘iá»u kiện. Vá»›i tôi thì đơn giản thế nầy 
    Nếu công chúa mà cứu được Hạo Trinh rồi, thì tôi xin hứạ Tôi sẵn sàng chết! Tôi bảo đảm vá»›i công chúa là sẽ biến mất trước mắt hai ngưá»i. Lúc không còn tôi, thì thá»i gian sẽ giúp cho công chúa lấy lại được tình cảm cá»§a Hạo Trinh. Công chúa có cả má»™t khoảng thá»i gian dài để lấy lại tình yêu cá»§a chàng mà? 
    Công chúa nhếch môi, không tin tưởng lắm: 
    - Nếu mi mà chết đi! Ta sợ là... Trái tim của chàng cũng đi theo mi và lúc đó ta cũng chẳng có gì 
    - Nếu công chúa mà sợ như váºy, thì tôi không chết, tôi sẽ vào chùa tu như Hoàng thượng đã chỉ định... Và hứa là sẽ không bao giá» quấy rầy đến hai ngưá»i nữa 
    - Nhưng nếu mi mà xuống tóc đi tu, rồi Hạo Trinh lại cất thảo lư ngoài chùa ở ẩn thì sao? 
    - Hạo Trinh không dám làm váºy đâu. Chàng là hiếu tá», còn phải phụng dưỡng cha me 
    - Ta không tin! Trái tim chàng thế nào, ta quá rõ mà 
    - Váºy thì công chúa cứ xin vua cha khoan hồng, đại xá cho gia đình chàng. Chúng ta cùng có chung chàng. Nhưng công chúa cứ yên tâm. Khi mà công chúa đã có công cứu Vương gia, Phước Tấn và Hạo Trinh, thì cái Æ¡n đó không phải chỉ có tôi mà cả Hạo Trinh cÅ©ng kết cá» ngáºm vành. Chẳng ai dám làm gì công chúa buồn đâu. Chúng ta cùng tồn tại trong hòa bình, còn hÆ¡n công chúa phải sống cảnh góa bụa 
    Ngân Sương nắm lấy tay công chúa, nhưng công chúa đã rút tay vỠ
    - Thôi mi Ä‘i Ä‘i! Ta bây giỠđã biến thành gá»— đá. Mi có thuyết phục thế nào cÅ©ng vô dụng thôi. Äi Ä‘i! Ta không muốn nghe gì, cÅ©ng chẳng muốn nhìn thấy mi nữa! 
    Ngân Sương tuyệt vá»ng cá»±c Ä‘iểm. Nàng nhìn công chúa, thái độ lạnh lùng cá»§a công chúa khiến Ngân Sương thấy không còn gì để hy vá»ng, nhưng Ngân Sương vẫn cố gắng, má»™t lần cuối: 
    - Công chúa! Hẳn công chúa cÅ©ng biết, cái chết chẳng có nghÄ©a là kết thúc, mà nó chỉ khiến cho tình yêu trở thành trưá»ng cá»u, vÄ©nh hằng.. 
    Công chúa giáºn dữ đẩy Ngân Sương: 
    - Thôi đủ rồi! Äá»§ rồi! Ta biết rất rõ tình yêu cá»§a mấy ngươi vÄ© đại, cao thượng, nó tá»a sáng như mặt trăng, mặt trá»i. Vá»›i má»™t tình yêu như váºy, thì còn sợ chết gì nữả Váºy thì... Sau khi Hạo Trinh chết, mi có thể cùng chết theá» Mà khi mi chết rồi thì ta chẳng báºn tâm gì nữa. Mi biến thành chồn, thành quá»·, thành thần, mặc ngươi. Bấy lâu nay ta chịu đựng quá đủ rồi. Ta không còn muốn trông thấy ngươi nữa.. 
    Ngân Sương lùi ngưá»i vá» phÃa cá»a, nhưng khi đến cá»a chẳng hiểu nghÄ© sao, Ngân Sương lại ưỡn ngá»±c kiêu hãnh, quay ngưá»i Ä‘i. Äúng! Công chúa đã nói đúng. Vá»›i má»™t tình yêu “vÄ© đại†như váºy thì... Có gì để mà sợ chết nữa chứ? 
     
- o O o - 
CÅ©ng như lúc đó, ở trong ngục tối cá»§a nhà vuạ Hoàng thượng đặc biệt gia ân. Cho phép Hạo Trinh được dùng bữa cÆ¡m tối cùng chung vá»›i Vương gia và bà Tuyết Nhá»± Äám cai ngục đưa rượu thịt vào nguc, cằn nhằn: 
    - Chiá»u mai đã ra pháp trưá»ng rồi, mà tối nay lại bày vẽ tiệc tùng nữa 
    Vương gia và bà Tuyết Như nhìn chiếc mâm cơm với sáu món ăn, một bình rượu quý mà lòng đau xót 
    Hạo Trinh cố nén tình cảm, bước tới cầm bình rượu lên, rót đầy một ly, rồi quỳ xuống trước mặt Vương gia và bà Tuyết Như thành khẩn: 
    - Thưa cha, thưa mẹ Con đã hồ đồ mạo hiểm nháºn làm con cá»§a cha mẹ suốt hai mươi mốt năm. Trong hai mươi mốt năm đó. Con đã khiến cha mẹ vui Ãt mà buồn nhiá»u... Và khi hiểu ra sá»± tháºt, con cứ tưởng là.. 
    Vá»›i thá»i gian còn lại, con có thể quỳ dưới chân ngưá»i để chăm sóc trả Æ¡n. Không ngá», cuá»™c sống lại ngắn ngá»§i quá. Ngày mai đã phải chia cách. Váºy thì cái Æ¡n cá»§a cha và mẹ Con chỉ có thể để lại kiếp sau. Còn bây giá», cái ly rượu nầy, con kÃnh dâng cha mẹ Ở đây con cÅ©ng có Ä‘iá»u muốn thưa, là cảm Æ¡n cha mẹ đã nuôi dưỡng con nên ngưá»i. Hiện tại thì con còn chưa biết, ngưá»i đã sinh thành con là ai, con chỉ biết là ngưá»i đã nuôi nấng dạy dá»— con thành ngưá»i là cha mẹ Và cảm Æ¡n những gì cha mẹ đã cho con. Cuá»™c sống nầy vá»›i con, hoàn toàn bổ Ãch, vô giá 
    Bà Tuyết Như nước mắt như mưa, ôm chầm lấy Hạo Trinh 
    - Con nói chi những Ä‘iá»u đó? Những Ä‘iá»u con nói làm mẹ tan nát ci lòng con biết không? Mẹ có lá»—i vá»›i con. Vì mẹ đã làm thay đổi váºn mệnh, tạo nên bi kịch cá»§a con ngày nay. Nếu không có ý đồ cá»§a mẹ, thì biết đâu bây giá» con đã an cư lạc nghiệp ở má»™t nÆ¡i nào đó. Con đã có vợ, có con. Có cuá»™c sống bình dị, hạnh phúc.. 
    Hạo Trinh gáºt đầu: 
     
    - Có thể là như váºy! Nhưng mà lúc đó con nào có gặp được Ngân Sương? Giống như Ä‘iá»u mà Sương đã nói: “Nếu bây giá» mà cho chá»n lại từ đầu thì chúng con vẫn chấp nháºn váºn mệnh ngày hôm nay. Chẳng chút ân háºnâ€. Rồi Hạo Trinh ngước mắt Ä‘au khổ nhìn bà Tuyết Như: 
    - Xin mẹ hãy chăm sóc cho Ngân Sương giùm con. Bà Tuyết Như gáºt đầu, nước mắt như mưa. Vương gia đứng cạnh, yên lặng nhìn cảnh hai mẹ con khóc. Không có cảnh nào buồn hÆ¡n. Tháºt lâu, ông má»›i bước tá»›i bên bàn, lấy chén ra bá»›i má»™t chén cÆ¡m gắp thêm mấy đũa thức ăn vào chén, rồi đưa cho Hạo Trinh. Äây là lần đầu tiên trong Ä‘á»i, ông bá»›i cÆ¡m cho má»™t ngưá»i khác. Vương gia nghẹn lá»i nói: 
    - Cơm canh nguội rồi. Con.. Con gắng mà ăn đi con! 
    - Dạ... Hạo Trinh đỡ lấy chén cơm trên tay già run rẩy. Chàng không dám nhìn lên. Cố gắng dùng đũa đưa cơm vào miệng. Cơm có thế nào cũng ngon, cũng phải nuốt. Vì nó đang chan hòa tình thương của cha già. Vương gia nói: 
    - Con... Con gắng ăn.. Ä‚n cho nó nhé... Äừng bao giỠđể mình đói con ạ. 
    Hạo Trinh nước mắt lưng tròng 
    - Vâng, thưa cha 
    Và rồi chàng ăn vội hết cả chén cơm. Vương gia và Phước Tấn, lặng lẽ nhìn con. Cả phòng giam im lắng 
    Äêm tháºt lạnh, tháºt buồn và tối tăm 
    Thá»i gian bên ngoài lặng lẽ trôi. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-09-2008, 09:02 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 23 
  
 
  
 
   Ngay từ sáng sá»›m, con đưá»ng dẫn đến pháp trưá»ng đã đông nghẹt cả ngưá»i. Há» hiếu kỳ. Vì đây là lần đầu tiên má»™t vị phò mã bị xá» chém 
    Khi nắng đã lên caá» Chiếc xe chở tá»™i nhân từ từ đến. Äi trước xe là quan giám sát việc hành hình. Ông ta cỡi con ngá»±a màu Ä‘á». Kế đến là hai hàng vệ binh, rồi má»›i đến xe tù. Tiếng ngá»±a, tiếng ngưá»i quát tháo dẹp đưá»ng, làm xôn xao cả đám đông 
    - Xem kìa! Xem kìa! 
    Äám đông cố chen lấn nhau ra trước, để nhìn cho rõ mặt tá»™i nhân 
    - Phò mã đẹp quá! Còn trẻ quá! 
    - ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi. Dân trong Vương phá»§. Má»™t tiểu vương gia cÆ¡ mà? 
    - Äúng! Làm lá»›n lắm đấy! Bối lạc ở Thạc Thân Vương phá»§ láºn, phò mã cá»§a Lan công chúa, còn là chức ngá»± tiá»n hành tẩu ná»a cợ. 
    - Làm lá»›n váºy, còn trẻ váºy, mà đã phạm tá»™i chết?.. 
    - Tại vì.. 
    Ngưá»i nầy má»™t tiếng, ngưá»i kia má»™t tiếng, xôn xaá» Hạo Trinh ngồi trong xe tù. Xe tù bằng sắt. Ở phÃa trên có khoét má»™t chiếc lá»— tròn để tá»™i nhân đưa đầu ra ngoài. Còn thân vẫn bị cùm lại trong xẹ Hạo Trinh ngước mặt nhìn thẳng, chàng mệt mi nhưng vẫn tỉnh táo, trước đó lúc còn trong phòng giam. Hạo Trinh đã được bà Tuyết Như chải tóc, búi lại đàng hoàng. Hạo Trinh mặc bá»™ áo vải thô và vẫn gá»n gàng sạch sẽ 
    Chàng không có vẻ gì là khiếp sợ cái chết.. 
    Ngay lúc đó giữa đám đông, có tiếng gá»i lá»›n 
    - Hạo Trinh! Hạo Trinh! Hãy đợi em! Em đến đây! 
    Hạo Trinh nghe tiếng gá»i giáºt mình, nhìn vá» nÆ¡i phát ra. Ngân Sương Ä‘ang vẹt đám đông xông tá»›i. Nàng đầu chÃt khăn tang mặc nguyên bá»™ đồ trắng, chạy vá» hướng xe tù 
    - Hạo Trinh! Em ra tiễn anh đây! Em muốn gặp một lần cuối cùng, để anh thấy là.. 
    Hạo Trinh cÅ©ng đã nhìn thấy Ngân Sương. Chàng chồm tá»›i nhưng tay chân bị cá»™t chặt, chẳng làm sao động Ä‘áºy được. Hạo Trinh chỉ còn hét to 
    - Trá»i xanh có mắt, để anh còn trông thấy em là anh quá mản nguyện rồi! Ngân Sương! Hãy gắng mà bảo trá»ng lấy thân... Vì anh mà sống. Em có nghe anh nói không? Hãy vì anh.. 
    Äám đông thấy cảnh đó ồn ào hÆ¡n. Há» lịch sá»± đứng dạt qua má»™t bên nhưá»ng chá»— cho Ngân Sương đến gần Hạo Trinh hÆ¡n nữa 
    Ngân Sương chạy há»›i hãi theo xe tù, cuối cùng rồi cÅ©ng Ä‘uổi kịp. Chụp lấy song sắt xe, Ä‘u ngưá»i há»ng lên 
    - Anh Hạo Trinh! Anh hãy nghe em nói nầy 
    Ngân Sương lạc giá»ng nói: 
    - Tình cảm cá»§a đôi ta. Trá»i biết, đất biết, anh biết và em biết. Quá»· thần, vạn váºt chứng giám. Chúng ta sống hoặc chết, kiếp nầy hay kiếp sau, thì mãi mãi... Em vẫn là cá»§a anh. Bao giá» cÅ©ng là cá»§a anh thôi. Hạo Trinh cÅ©ng nói tháºt to: 
    - Ngân Sương. Những lá»i chung thá»§y vừa rồi cá»§a em, có chết Ä‘i anh cÅ©ng không quên. Em không nói, anh cÅ©ng Ä‘á»u rõ cả. Trước khi chết anh chỉ có má»™t lá»i yêu cầu. Bất cứ hoàn cảnh nào thì em cÅ©ng phải sống, không được chết! Em phải sống để Ä‘á»n đáp công Æ¡n cha mẹ giùm anh! Ngân Sương lắc đầu không chịu: 
    - Không! Không! Không! Cái gì em cÅ©ng chìu anh, nhưng Ä‘iá»u đó thì không được. Anh sống em sống, còn anh chết sẽ chết theo! Hạo Trinh tức giáºn: 
    - Ngân Sương! Nếu em bảo là hiểu anh, thì tại sao em không nghe lá»i anh chứ? Ngân Sương Ä‘au khổ: 
    - Hạo Trinh! Anh đã bảo là biết em, sao còn bức bách em phải làm Ä‘iá»u đó! Và hai ngưá»i cách nhau má»™t song sắt, lặng nhìn nhau như chốn không ngưá»i. Há» khiến cho quần chúng chung quanh phải xúc động. Quan giám sát hành hình cÅ©ng quay đầu lại nhìn. Thấy cảnh rối ren. Bá»±c mình, quát: 
    - Vệ binh đâu, kéo con nhỠđó ra! Äể như váºy còn ra thể thống gì? 
    - Vâng! Äám vệ binh nghe lệnh vá»™i xông đến. Bá»n há» nắm lấy Ngân Sương định kéo xuống xẹ Nhưng mưá»i ngón tay cá»§a Ngân Sương đã bám chặt lấy thành xẹ Ngân Sương cố gắng giằng co lần cuối. 
    - Anh Hạo Trinh! Hạo Trinh! Em còn chưa nói hết.. 
    Nhưng sức cá»§a Ngân Sương làm sao địch lại. Nên chẳng mấy chốc Ngân Sương đã bị lôi tuá»™t xuống xẹ Có mấy tay vệ binh còn rút cả gươm ra cháºn lên cô? Ngân Sương, khiến nàng không làm sao phản ứng tiếp được 
    - Ngân Sương! Em hãy quay vỠđi! 
    Tiếng cá»§a Hạo Trinh vá»ng lại má»™t cách Ä‘au khổ. Äoàn xe mã vẫn tiếp tục tiến. Chẳng mấy chốc cái bóng màu trắng cá»§a Ngân Sương đã bị khuất hẳn phÃa sau 
     
- o O o - 
Xe giải phạm nhân đã đến táºn pháp trưá»ng 
    Giữa khoảng sân trống, Ä‘oạn đầu đài như má»™t con quái váºt được dá»±ng lên. Má»i ngưá»i chỉ nhìn, đã thấy khiếp đảm. Trong khi tay Ä‘ao phá»§ thá»§ đứng cạnh đó lại bình thản chỠđợi. Xa hÆ¡n má»™t chút là tay trống lệnh, hắn đứng trước cái trống lá»›n. Äợi vị giám sát quan tuyên bố hành hình là nổi trống báo hiệu ngay 
    Dưới Ä‘oạn đầu đài là đám đông hiếu kỳ, chen lấn má»™t cách hổn loạn. A Khắc Äan và Tiểu Khấu Tá» quỳ ở cạnh chiếc quan tài chỠđợi. Ân huệ cá»§a vua dành cho Hạo Trinh chỉ là.. 
    “Ngưá»i cá»§a Vương phá»§ được phép thu nhặt di hài cá»§a phạm nhân, để chôn cất má»™t cách tá» tế†
    Äấy đã là má»™t biệt lệ Vì từ trước đến nay, những tá» tá»™i bị hành hình, Ä‘á»u phải bêu đầu ngoài cổng thành má»™t thá»i gian để răn Ä‘e quần chúng rồi má»›i được hạ xuống 
    Hạo Trinh bước ra khá»i xe sắt, và bị đẩy ngay lên Ä‘oàn đầu đài. Lúc Ä‘i ngang qua A Khắc Äan và Tiểu Khấu Tá». Hạo Trinh đã được hai tôi thần trung tÃn nầy dáºp đầu lần cuối 
    - Bối Lạc gia! Bá»n nô tài xin cúi chào ngưá»i! 
    Hạo Trinh xúc động 
    - Tiểu Khấu Tá»! A Khắc Äan, các ngưá»i không cần tiá»…n đưa ta. Hãy Ä‘i ngay ra ngoài tìm Ngân Sương Ä‘i 
    Cô ấy đã bị bá»n vệ binh bắt giữ. Bây giá» không biết ở đâu rồi! 
    Tiểu Khấu TỠđầm đìa giá»t lê 
    - Bối Lạc gia Æ¡i! Giá» nầy bá»n tôi chẳng ai còn thiết Ä‘iá»u gì, nghÄ© đến ai nữa. Chỉ còn cố lo. 
    Tiểu Khấu Tá» nghẹn lá»i không nói thành tiếng. Trong khi Hạo Trinh đã được dẫn lên Ä‘oạn đầu đài 
    Äông Äại Nhân đã vào ghế giám sát thi hành án. Còn Hạo Trinh được đưa đến bục gá»—. Chiếc bục nầy có hình chữ Ụ Phần lm là nÆ¡i đặt đầm phạm nhân vàỠÄao phá»§ thá»§ đứng phÃa sau Hạo Trinh vá»›i thanh mã tấu sáng loáng trên tay. Giá» hành hình chưa đến, má»i ngưá»i chỠđợi. Mặt trá»i lên cao cháºm rãi di chuyển lên đỉnh trá»i 
    Äám đông hiếu kỳ nhốn nháo, ồn áo chen lấn nhau cố giành cho được vị trà nhìn rõ nhất. Ngân Sương cuối cùng rồi cÅ©ng đến được pháp trưá»ng, nàng cố gắng chen vàỠChiếc áo trắng lúc ẩn lúc hiện trong đám đông. Ngân Sương chen được lên đầu hàng 
    - Anh Hạá»...Trinh! 
    Tiếng hét cá»§a Ngân Sương làm nhiá»u ngưá»i giáºt mình, nhưá»ng lối chá» Nhá» váºy Ngân Sương đã đến sát Ä‘oạn đầu đài. Hạo Trinh cÅ©ng đã nhìn thấy Ngân Sương, hốt hoảng 
    - Ngân Sương! Em nên biết đây là pháp trưá»ng, em đến pháp trưá»ng làm gì. Hãy quay vá» Ä‘i! Quay vá» nhanh! Anh không muốn em nhìn thấy cảnh anh chết. Anh chỉ muốn em thấy lúc anh sống thôi! Hãy vá» ngay Ä‘i, đừng có nói cái gì nữa. Vá» Ä‘i! 
    Ngân Sương cũng nói lớn 
    - Anh không muốn cả chuyện em đưa tiễn anh à? 
    Hạo Trinh nói ngắn gá»n nhưng cương quyết 
    - Hãy giữ cái hình ảnh cá»§a anh trong tim em. Äừng nhìn cảnh anh đã lìa đầu khá»i cổ. Em có nghe không? 
    Anh không thÃch như váºy! Anh muốn em phải vá» nhà ngay 
    Ngân Sương hiá»…u rá» lắm chứ! Hạo Trinh muốn cÅ©ng như Ngân Sương muốn. Má»™t hình ảnh ngưá»i yêu toàn bÃch, đẹp đẽ cá»§a nhau. Ngân Sương gáºt đầu. Mắt long lanh hạnh phúc. Sương nhìn Hạo Trinh má»™t cách trìu mến: 
    - Em biết rồi! Em sẽ quay vỠngay! Anh nên nhớ. Chúng ta sống có nhau mà chết cũng sẽ có nhau. Khi chuông vừa g đúng ngỠChắc chắn anh và em sẽ cùng gặp nhau ở thiên đàng! 
    Nói xong, Ngân Sương quay đầu đi và nhanh chóng vẹt đám đông ra ngoài. Hạo Trinh nhìn theo, chỉ lẳng lặng nhìn theỠKhông có gì để nói. Trong cái ánh mắt buồn bả kiạ Hạo Trinh đã thấy hạnh phúc đang chỠ
    Không có gì để bịn rịn, báºn tâm, tất cả phẳng lặng như mặt hồ. Sắp được giải thoát rồi, còn gì mà xúc động nữả Hạo Trinh ngước mắt nhìn lên trá»i. Bầu trá»i trong xanh. Mặt trá»i Ä‘ang cháºm chạp leo lên đỉnh 
    Sắp đến giá».. 
    Hạo Trinh lẩm bẩm Ä‘iá»u mình nghÄ© 
    - Khi tiếng chuông báo hiệu đúng ngá» vang lên. Hồn ta vá»›i nàng rồi sẽ hạnh ngá»™ nÆ¡i thiên đàng. Cuốc sống ở thế giá»›i đó, hẳn là hạnh phúc vì chẳng còn ai háºn thù, chỉ có tình yêu 
     
- o O o - 
CÅ©ng cùng lúc đó, nÆ¡i cung đình. Công chúa cứ tá»›i lui mãi ngoài hành làng. Lòng nàng nóng như lá»a đốt 
    Những tiếng gá»i 
    - Hạo Trinh! Hạo Trinh! Hạo Trinh! 
    Như những con sóng dáºp dồn trong đầu.. 
    Thôi má má đứng gần đấy nhắc nhở 
    - Công chúa! GiỠthìn rồi đấy! 
    - Công chúa! GiỠtỵ rồi đấy! 
    - Công chúa! GiỠtỵ một khắc! 
    - Công chúa! GiỠtỵ hai khắc! 
    Công chúa chợt ngẩng đầu nhìn lên. Mặt trá»i tháºt chói mắt 
    Chợt nhiên má»™t ý niệm thoát quạ Công chúa bá» Ä‘i ngay vào ngá»± thư phòng, sụp xuống, dáºp đầu lạy hoàng thượng 
    - Thưa cha! Lan Thanh nầy cúi lạy cha! 
    Nhà vua nhìn lên, hiểu ý. Giáºn dữ 
     
    - Ta không cho phép ngươi! Không có xin xá» gì cả. Trên Ä‘á»i nầy nào phải là không còn đàn ông. Con còn trẻ, rồi ta sẽ chá»n cho con má»™t mối khác. Nhưng Lan Thanh công chúa vẫn không chịu đứng dáºy, tiếp tục dáºp đầu. 
    - Thưa cha! Ngưá»i đã từng chá»n mối gả con rồi! Lan Thanh nầy van xin cha má»™t lần nữa.. 
    Nhà vua nhìn công chúa và chẳng còn làm ngơ được. Âu là định mệnh! 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-09-2008, 09:03 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 24 
  
 
  
 
 Chỉ còn một khắc nữa là đúng ngỠ
    Trống bắt đầu dao lên. Từ tiếng má»™t, dồn dáºp dần.. 
    Hạo Trinh được đưa đết sát Ä‘oạn đầu đài. Chàng tá»± động quỳ xuống. Nhìn cái bệ gá»— kê đầu, Hạo Trinh tá»± há»i, nó đã từng đón nháºn bao nhiêu ngưá»á»‰ GiỠđến lượt ta.. 
    Tiếng trống dồn dáºp như thúc dục. Äám đông xôn xao bàn tán. Giữa khi đó, tiếng chuông chÃnh ngá» vang lên 
    Giám sát quan Äông Äại Nhân, đứng dáºy tuyến bố 
    - Äã đến giá» hành hình! 
    Hạo Trinh sốt sắng đưa đầu vào khung gỗ gát đầu chỠđợi 
    Äao phá»§ thá»§ từ từ đưa cao Ä‘ao lên chỉ còn chá» lệnh là hạ xuống 
    Ngay lúc đó. Công chúa má»™t ngưá»i má»™t ngá»±a chạy đến, đưa cao “thánh chỉâ€. Miệng hét to: 
    - Ngưng lại! Ngưng ngay lại! Có thánh chỉ đây! 
    Äám đông vẹt qua má»™t bên 
    Äao phá»§ thá»§ cÅ©ng hạ tay Ä‘ao xuống chá» 
    A Khắc Äan và Tiểu Khấu Tá» mừng rỡ 
    Công chúa đã nhảy xuống ngựạ Äông Äại Nhân quỳ xuống tiếp thánh chỉ Ä‘á»c to 
    “Phò mã Hạo Trinh được tha láºp tức. Không được trá»…. Khâm thá»!†Äám đông nghe Ä‘á»c thánh chỉ ồn ào như vỡ chợ, có ngưá»i khen, ngưá»i vá»— tay, nhưng cÅ©ng có ngưá»i lá»™ vẽ thất vá»ng vì không coi được má»™t màn xá» trãm.. 
    Láºp tức, Hạo Trinh được cởi trói! Hạo Trinh đứng dáºy mà tưởng như nằm mợ Chàng lặng lẽ nhìn công chúạ Trong khi công chúa lại đầm đìa nước mắt 
    - Lan Thanh nầy! Ta cảm ơn em! 
    Hạo Trinh lần đầu tiên gá»i đúng tên vợ. 
    Trong khi A Khắc Äan và Tiểu Khấu TỠđã nhào đến dáºp đầu trước mặt công chúa, xúc động nói 
    - Æ n cá»§a hoàng thượng như trá»i biển. Nô tài dáºp đầu lạy ta, hoàng thượng vạn tuế, dáºp đầu lạy tạ Æ¡n Ä‘iển cá»§a công chúa! 
    Hạo Trinh nhìn thấy A Khắc Äan và Tiểu Khấu TỠđột nhiên nhá»› lại giáºt mình, hét to: 
    - Trá»i Æ¡i! Ngân Sương ! Cô ấy đã hẹn cùng ta gặp nhau sau tiếng chuông chánh ngá»! Như váºy thì... Trá»i Æ¡i! Mong là... trá»i... đừng.. 
    Hạo Trinh quay lại. Thấy con ngựa của công chúa còn ở đấy. Chàng không nói không rằng, nhảy ngay xuống đài, phóng lên lưng ngựa, thúc nhanh 
    Äám đông sợ hãi dạt qua má»™t bên. Hạo Trinh vừa thúc mạnh vào lưng ngá»±a vừa hét 
    - Ngân Sương! Hãy đợi anh! Äợi anh! Äừng làm gì cả nghe em 
    Hạo Trinh như Ä‘iên cuồng. Còn con ngá»±a thì lồng lên, phóng nhanh vì Ä‘au. Chẳng máy chốc, bóng ngưá»i vá»›i ngá»±a khuất ở sau Ä‘ am bụi mù 
     
- o O o - 
Khi tiếng chuông ở tháp báo giỠvừa điểm tiếng đầu tiên. Báo hiệu giỠchánh ngỠđã điểm. Thì Ngân Sương cũng máng xong giải lụa màu trắng lên xà nhà 
    Tần má má và Hương Kỳ đứng bên dưới chiếc ghế. Hai ngưá»i không ngăn cản vì há» Ä‘á»u biết là chuyện Ngân Sương chá»n cái chết là chuyện không thể đổi được. Vả lại giá» nầy hẳn là Hạo Trinh cÅ©ng đã đầu lìa khá»i cổ. Cuá»™c lương duyên cá»§a hai ngưá»i ở trần thế coi như kết thúc. Há» sẽ gặp nhau ở thiên đàng, hỠđã Ä‘Ãnh ước để gặp nhau. Váºy thì tốt hÆ¡n chẳng nên cản trở ho 
    Chuyện chá»n cái chết cá»§a Ngân Sương càng làm cho hai ngưá»i nể phục 
    Tần má má run giá»ng nói: 
    - Nô tài xin cung tống dì Bạch, chúc dì Bạch và Bối Lạc Gia được mãi mãi bên nhau, không còn chia cách! 
    Hương Kỳ thì không nói gì cả, chỉ gục đầu khóc 
    “Cốp!†Chiếc ghế bị đẩy ngã xuống. Tần má má và Hương Kỳ giáºt mình. Nhưng chẳng ai dám nhìn lên. Má»i váºt yên lắng. Chỉ có tiếng chuông ở tháp báo giá» vẳng xa và tiếng gió thổi 
    Má»™t phút trôi quạ Tần má má má»›i đứng dáºy nhìn lên. Ngân Sương giỠđã bất động. Khuôn mặt bình thản chẳng có gì là sầu thảm 
    Tần má má và Hương Kỳ hợp lá»±c tháo dây đưa Ngân Sương xuống. Ngân Sương được đặt nằm trên giưá»ng. Tần má má bình thản sá»a sang lại nếp áo cho Ngân Sương, chải lại mái tóc và cài trâm đàng hoàng. Hương Kỳ đứng cạnh chỉ biết khóc 
    Ngân Sương nằm đó, mắt nhắm như Ä‘ang ngá»§ say. Cái chết đến quá dá»… dàng, lặng lẽ. Chẳng làm kinh động chẳng phiá»n má»™t ai. Tần má má an á»§i Hương Kỳ 
    - Hương Kỳ nầy! Äừng khóc nữa con a 
    Tần má má nói nhưng nước mắt lại chảy dài 
    - Cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Ngân Sương, từ khi oa oa chào Ä‘á»i, là đã khổ, bị đưa ra khá»i Vương phá»§ vá»›i cái ấn hoa mai trên vai. Số phần bạc bẽo chẳng được hưởng giàu sang phú quý. Sau đấy lại bị thả theo dòng nước.. 
    Äến lúc lá»›n lên gặp được Hạo Trinh. Lại không được sống hạnh phúc như ngưá»i bình thưá»ng, hết tai ương nầy đến tai há»a khác, chỉ bây giá»... thì coi như má»i chuyện đã chấm dứt. Ná»—i khổ đã tiêu tan, cái chết má»›i mang Ä‘i má»i buồn phiá»n... Có lẽ giá» nầy... Con bé đáng thương đã há»™i ngá»™ vá»›i Hạo Trinh nÆ¡i thên đàng. Không còn ai có thể ngăn cách. HỠđược sống bên nhau thoải mái, hạnh phúc 
    Tần má má chưa dứt lá»i... Hạo Trinh như cÆ¡n gió lốc cuốn vàỠVừa đến nÆ¡i, chàng đã hét lên: 
    - Ngân Sương! Ngân Sương đâu! 
    - Trá»i Æ¡i! Bối Lạc gia đó ư? 
    Hương Kỳ đứng dáºy, chạy nhanh ra cá»áº¡ Vừa trông thấy Hạo Tirnh. Äôi chân nó nhÅ©n Ä‘i. Nó ngã quy 
    xuống đất chết giấc 
    - Bối Lạc Gia! Bối Lạc gia còn sống quay lại ư? Trá»i Æ¡i! Váºy mà... Tiểu thư tưởng ngưá»i đã chết? Ngưá»i đến đón tiểu thư à? 
    Tần má má cũng xông ra, mặt tái hẳn 
    Hạo Trinh nhìn cảnh trước mặt chợt hiểu. Chàng vỠđến cháºm má»™t bược Hạo Trinh lặng lẽ Ä‘i vào phòng cá»§a Ngân Sương 
    Ngân Sương Ä‘ang nằm trên giưá»ng. Bất động. Yên ổn, bình thản. Äôi mắt khép vá»›i những cá»ng mi dài cong vút. Hình như còn có cả nụ cưá»i nhẹ trên môi 
    Hạo Trinh đứng lặng ra đó, nhìn ngưá»i yêu. Rồi chàng cúi ngưá»i xuống. Äôi tay run rẩy bế ngưá»i yêu lên, ôm chặt vào lòng. Hạo Trinh ká» chặt má ngưá»i yêu vào ngá»±c mình, lẩm bẩm: 
    - Khi chuông báo giỠđúng ngá» Ä‘iểm! Chúng ta rồi sẽ há»™i ngá»™ tại thiên đàng... Ngân Sương.. Tại sao? Tại sao? Tại sao anh mãi đến trá»…? Chẳng bao giá» anh bảo vệ được em? Chẳng bao giá» chúng ta có được má»™t cuá»™c sống hạnh phúc như bao nhiêu cặp vợ chồng bình thưá»ng... Anh tá»™i lá»—i quá... Anh không bao giá» bù đắp được tình cảm mà em đã dành cho anh... Bây giá», ngay cả cái hẹn hò gặp nhau ở giỠđúng ngá», anh cÅ©ng lá»—i hẹn... Em má»™t mình Ä‘i trước... Em lại cô đơn. Rồi em sẽ thế nào khi không có anh chứ? 
    Hạo Trinh vừa nói, vừa bế Ngân Sương Ä‘i chầm cháºm vá» phÃa cá»a 
    - Không! Anh sẽ không để cho em tiếp tục cô đơn. Chúng ta rồi sẽ tìm được má»™t mảnh đất thiêng... Ở đấy chẳng có chuyện tranh giành danh lợi... Ta sẽ là má»™t cặp uyên ương thần thánh... Ta sẽ tạo dá»±ng Ä‘á»i mình theo ý mình. Äúng không em. Äúng không? Má»i thứ đến nay. Coi như chẳng còn má»™t thế lá»±c nào, có thể chia cách chúng ta được nữa. Cái chết và sống cÅ©ng chẳng ngăn cách được đôi ta.. 
     
- o O o - 
Lúc đó, Vương gia và bà Tuyết Như cÅ©ng nháºn được lệnh phóng thÃch cá»§a nhà vua, cả hai vá»™i vã quay vá» nhà 
    Äôi cánh cổng Vương phá»§, mở toang hoác. Nhưng bên trong cảnh lại vắng như tá». Lá khô rụng đầy trên sân. Chỉ cómá»™t chú ngá»±a cá»§a ai đó Ä‘ang đứng 
    Vương gia và bà Tuyết Như trao đổi nhau cái nhìn. Há» còn Ä‘ang e dè, chưa biết cái gì Ä‘ang xảy ra bên trong, thì nghe có tiếng ngưá»i phÃa sau. Nhìn lại, A Khắc Äan, Tiểu Khấu Tá» và công chúa Ä‘ang vá»™i vã Ä‘i vào 
    Công chúa nhìn thấy con ngá»±a cá»§a mình, cÅ©ng nhìn thấy Vương gia và bà Tuyết Như, lên tiến há»i: 
    - Các ngưá»i có thấy Hạo Trinh đâu không? 
    Rồi nhìn con ngựa, nói: 
    - Ngựa đang ở đây, chắc chàng ở trong nhà! 
    Vương gia nghe công chúa nói, mừng rỡ: 
    - Như váºy, có nghÄ©a là Hạo Trinh đã được đại xá rồi ư? Nhưng mà... Nếu công chúa đã cứu được Hạo Trinh ra, sao nó không cùng vỠđây vá»›i công chúa? 
    Công chúa chưa kịp trả lá»i, thì nghe có tiếng khóc từ trong phá»§ vang ra. Vương gia, Tuyết Như, công chúa Ä‘á»u giáºt mình, vá»™i vã chạy vào 
    Trước mặt má»i ngưá»i, là Hạo Trinh vá»›i cái xác cá»§a Ngân Sương trên tay, Ä‘ang cháºm rãi tiến ra cá»áº¡ Hạo Tirnh như chẳng nhìn thấy, chẳng nghe thấy gì, cứ cháºm chạp Ä‘i. PhÃa sau Hạo Trinh là Hạo Tưá»ng, Phiên Phiên, Tần má má và Hương Kỳ. Ngưá»i gá»i, ngưá»i khóc 
    - Anh cả! Anh định đi đâu đấy! 
    Hạo Tưá»ng lên tiếng. Äây là lần đầu tiên, Hạo Tưá»ng gá»i Tirnh bằng tiếng anh “thân tình†máºt ngá»t 
    - Anh cả nầy! Ngưá»i đã chết rồi đâu thể sống lại được? Anh hãy dằn bá»›t buồn Ä‘au... Chúng ta cần phải sống để làm lại cuá»™c Ä‘á»i má»i chuyện còn dài.. 
    Khi nhìn thấy Vương gia, bà Tuyết Nhá»±.. Hạo Tưá»ng nhào tá»›i cầu cứu 
    - Ba mẹ ơi! Hãy mau mau khuyên anh cả đi! Giữ anh ấy lại.. 
    Vương gia, bà Tuyết Như nhìn Hạo Trinh và chiếc xác cá»§a Ngân Sương trên tay Hạo Trinh mà lặng ngưá»i. Sao lại có thể như váºy được? Cuá»™c Ä‘á»i sao tàn nhẫn thế? 
    Hạo Trinh cũng đã nhìn thấy cha mẹ, chàng đứng lại. Tần má má bước tới, khóc òa 
    - Vương gia! Phước Tấn! Ngân Sương tiểu thư đã má»™t lòng má»™t dạ NghÄ© là Bối Lạc Gia đã lìa Ä‘á»i ngay khi tiếng chuông chÃnh ngá» vang, nên ngưá»i đã tuẩn tiết. Äâu có ngá» là... Bối Lạc gia lại quay vá»... Và như váºy.. Bây giá»... Hai ngưá»i lại ngã, âm dương cách biệt! 
    Bà Tuyết Như đôi mắt mở trừng trừng. Bà lắc đầu lẩm bẩm: 
    - Sao váºy? Sao lại có thể như váºy được? Ngân Sương, trá»i Æ¡i... Ngân Sương con cá»§a ta... Äá»i con làm sao thế. Chào Ä‘á»i đã lắm tai ương, nhiá»u khổ lụy... Váºy mà ta cứ nghÄ©... Ta tưởng là... Con đã tai qua nạn khá»i... Äâu có ngá»... Bà như ngưá»i mất hồn... Vương gia bàng hoàng không kém. Mặt tái hẳn, muốn khóc mà khóc chẳng thành tiếng. Ông phải đứng tá»±a ngưá»i vào bá» tưá»ng. 
    - Má»i tai há»a đã kết thúc rồi cÆ¡ mà? Cả nhà chúng ta đúng ra phải được Ä‘oàn tụ.. Tôi không tin là lại có chuyện nầy xảy rả Sao lại để chuyện thế nầy xảy ra chứ? Ông chồm tá»›i Hạo Trinh, đặt tay lên mặt Ngân Sương, vuốt nhẹ lên má nàng, nghẹn giá»ng: 
    - Từ nào đến giá»... Tôi có bao giá» biết nó là máu má»§ là ruá»™t thịt cá»§a mình đâủ Nên chưa má»™t lần tôi cư xá» tá» tế vá»›i nó. Mãi cho đến ngày hôm nay. Khi biết hết má»i sá»± tháºt, muốn chuẩn bị Ä‘á»n bù, thì nó đã không còn, nó đã bá» tôi Ä‘i... Không! Không được! Tôi không cho phép! Tôi không cho phép nó làm như thế! Hạo Trinh bế Ngân Sương trên tay đứng yên như pho tượng. Mặc cho Vương gia và bà Tuyết Như muốn nÃu kéo thế nào cÅ©ng mặc. A Khắc Äan và Tiểu Khấu Tá» quỳ xuống. A Khắc Äan nhìn lên trá»i trách: 
    - Tại sao những ngưá»i tốt dá»… chết thế? Nhất là những ngưá»i như dì Bạch. Con ngưá»i hiá»n háºu váºy mà lại bá» Ä‘i sá»›m hÆ¡n cả chúng ta. Tiểu Khấu Tá» khóc rống: 
    - Dì Bạch Æ¡i! Hãy sống lại Ä‘i! Dì đã hẹn ước rõ ràng vá»›i Bối Lạc Gia rồi cÆ¡ mà? Sống cùng sống mà chết cùng chết. Váºy sao dì lại bỠđỉ Bối Lạc gia đã quay vá» thì dì cÅ©ng phải quay vá» má»›i phải. Thượng đế! Nếu ngưá»i linh thiên thì hãy khiến ch dì Bạch sống lại má»›i đúng chứ? Phiên Phiên đứng đó cÅ©ng có vẻ xúc động. Bất giác kéo tay Hạo Tưá»ng quỳ xuống, hướng vá» phÃa Vương gia và bà Tuyết Như, khóc: 
    - Tất cả lá»—i tại tôi cả. Tôi Ä‘i tố giác làm gì để gây há»n chuốt oán? Äể gia cảnh bất an? Äê? Ngân Sương chết. Tôi là má»™t kẻ có tá»™i! Vương gia nói: 
    - Không phải ngươi, mà là ta! Ta đã gieo nhân thì phải gặt quả... 
    - Không đúng! Em má»›i là ngưá»i có lá»—i! Bà Tuyết Như Ä‘au khổ nói làm Vương gia không cầm được nước mắt. 
    - Váºy thì... Tất cả chúng ta Ä‘á»u có lá»—i. Chúng ta đã liên kết gây tá»™i ác, để Ngân Sương má»™t mình gánh. Rồi má»i ngưá»i cùng khóc. Khóc má»™t cách Ä‘au khổ. Chỉ có công chúa Lan Thanh là đứng lặng yên. Công chúa chợt nhá»› tá»›i lá»i cá»§a Ngân Sương nói: 
    - Sá»± chết chá»c chẳng có nghÄ©a là đã kết thúc được má»™t chuyện tình, mà nó lại làm cho tình yêu chân chÃnh thăng hoa trở thành vÄ©nh hằng, bá»n vững mãi vá»›i trá»i đất... Bất giác công chúa rùng mình nhìn sang Hạo Trinh. Ngân Sương đã “bất tá»â€ trong vòng tay cá»§a Hạo Trinh. Công chúa chợt thấy Ä‘au xót. Má»™t lần nữa, ta lại thua cuá»™c. Thái độ cá»§a Hạo Trinh quá rõ ràng. Trong ánh mắt nghiêm nghị cá»§a chàng khẳng định sá»± kiên quyết và bình an. R ràng là Hạo Trinh đã quyết khi mắt hướng vá» phÃa chân trá»i xạ Hạo Trinh từ từ Ä‘i tá»›i. Chàng bế Ngân Sương Ä‘i vá» phÃa cổng. Công chúa Lan Thanh không dằn được, bước Ä‘uổi theo. 
    - Chàng định mang Ngân Sương Ä‘i đâu váºy? Hạo Trinh cứ nhìn thẳng không trả lá»i, chàng chỉ lẩm bẩm má»™t mình như nói Ngân Sương hoặc vá»›i chÃnh mình. 
    - Ngân Sương từ đâu đến, thì ta mang trả nàng lại nÆ¡i ấy, mãi bây giá» ta má»›i ngá»™ ra. Äúng rồi! Ngân Sương đúng là con chồn lông trắng ngày nàỠMà chồn là váºt cá»§a núi rừng hoand dã... Có đến vá»›i loài ngưá»i chỉ là má»™t thoáng dạo chÆ¡i. Sau khi nếm đủ mùi thương yêu thù háºn. Món nợ cÅ© trả xong... Ngân Sương chưa phải là chết, mà chỉ là trở vá» nÆ¡i chốn cÅ©. Bây giá»... Tôi phải tra? Ngân Sương vá» vá»›i thiên nhiên... Biết đâu khi đến đấy rồi... Ngân Sương sẽ sống lạỉ Ngân Sương sẽ hiện hình là má»™t con chồn lông trắng... trở lại vá»›i ký ức ngày cÅ©? Ở đó, ở đó... Hình như là... Mấy ngàn năm trước... Tiá»m thức cho biết... Mấy ngàn năm trước tôi cÅ©ng là má»™t con chồn... Tôi và Ngân Sương là má»™t đôi chồn trắng trong thảo nguyên.. Và nếu như được trở vá» dạng cÅ©. Chúng tôi sẽ sống hạnh phúc biết là dưá»ng nàỠỞ đây làm gì chốn danh lợi, bụi báºm phồn hoa. Hạo Trinh vừa Ä‘i vừa lảm nhảm như trong mÆ¡. Má»i ngưá»i đứng yên. Chẳng ai dám cản chân Hạo Trinh. Công chúa ngẫn ngưá»i ra, vừa Ä‘au khổ, vừa xót xạ Nàng chạy theo nói: 
    - Chàng đừng cólầm lẫn, Ngân Sương không phải là chồn đâu. Cô ấy rõ ràng là có cha có mẹ cợ.. Bây giá», ai cÅ©ng biết Ngân Sương Ä‘Ãch thị là con gái thứ tư cá»§a Vương phá»§. Váºy thì làm sao là hồ ly tinh được... Ngày trước thiếp cÅ©ng đã lầm lẫn, thiếp cứ gán ghép cô ấy cho chồn, tạo ra cả má»™t sá»± rối loạn trong Vương phá»§. Tất cả lá»—i ở thiếp cả... Bây giá» sá»± kết thúc thế nầy làm thiếp ân háºn... Nhưng mà ngưá»i chết rồi làm sao sống lại được? Có Ä‘au khổ thê†nào cÅ©ng phải gắng gượng mà sống. Cái sống đáng quý 
    Chàng đã tá»± Ä‘iểm chết sống lại. Cả gia đình, cha mẹ cÅ©ng được thoát khá»i cảnh lao tù... Äó là chuyện đáng mừng... Bây giá» thiếp nghÄ©. Chàng cÅ©ng không còn ai. Hãy sống và quay lại an á»§i cha mẹ, tái thất lại Vương phá»§... Chàng tuy đã mất Ngân Sương... Nhưng mà... Chàng vẫn còn thiếp cÆ¡ mà? Äấy chàng thấy không... Thiếp có lúc như Ä‘iên loạn. Nhưng rồi cÅ©ng trở lại tỉnh táá».. Thiếp muốn được là... Từ đây vá» sau, thiếp sẽ là má»™t ngưá»i bạn tốt cá»§a chàng. Thiếp sẽ cố gắng lo lắng chăm sóc cho chàng. ÄÆ°á»£c không? 
    Chàng hãy trả lá»i thiếp Ä‘i! 
    Hạo Trinh không lá»™ má»™t cảm xúc nàỠCon ngưá»i chàng như đã thành tượng đá. Vẫn bế Ngân Sương trên tay, Hạo Trinh tiến tá»›i bên ngựạ Äặt ngưá»i yêu lên yên. Công chúa sợ hãi, quay qua Vương gia và Tuyết Như: 
    - Anh ấy muốn bá» Ä‘i tháºt, sao mấy ngưá»i không ngăn lại chứ? Vương gia thẩn thá», chẳng nói được lá»i nàỠTrong khi bà Tuyết Như cÅ©ng mê loạn, lẩm bẩm: 
    - Nó muốn trở vá» vá»›i thiên nhiên, đồng cá»... Muốn xa lánh hết loài ngưá»á»‰ Như váºy cÅ©ng được... CÅ©ng tốt... Biết đâu rồi ở đấy, chúng lại trở vá» vá»›i kiếp chồn trắng. Vá»›i những kẻ yêu nhau. Chỉ cần như thế.. 
    Hạnh phúc là đủ. Cần gì làm ngưá»á»‰ Cho thêm phiá»n muá»™n. ÄÆ°á»£c rồi làm thú nhiá»u khi sung sướng hÆ¡n.. 
    Váºy thì... Tụi con hãy Ä‘i Ä‘i!.. 
    Công chúa nhìn quanh, thấy chẳng ai đồng tình hay giúp đỡ nàng. HỠnhư đắm chìm trong nỗi suy tư khắc khoải riêng. Như bị mê hoặc bởi chuyện biến thành chồn.. 
    Công chúa lo lắng, nói lớn: 
    - Ngân Sương không phải là chồn, mà là ngưá»i! Äừng tin chuyện đó! Cô ấy là ngưá»i bằng da bằng thịt cÆ¡! 
    Nhưng chẳng thấy ai phản ứng hoặc để ý đến lá»i đó cả. Trong khi Hạo Trinh cÅ©ng đã nhảy lên lưng ngựạ Ngân Sương thì nằm trong lòng chàng, như Ä‘ang ngá»§ mê 
    Rồi Hạo Trinh giáºt mạnh giây cương, con tuấn mã ngẩng cao đầu lên, hà má»™t tiếng rồi phi nhanh vá» phÃa trước 
    - Hạo Trinh! 
    Công chúa Ä‘uổi theo sau ngựạ Giá»ng Ä‘au khổ 
    - Chàng Ä‘i đâu đó? Bao giá» chàng quay vá»? Hạo Trinh! Chàng nên biết rằng trên Ä‘á»i nầy không phải chỉ có chàng má»›i biết thế nào là tình yêu... là ân háºn... là Ä‘au khổ... Nếu chàng bá» Ä‘i tháºt... Có nghÄ©a là chàng đã mắc nợ thiếp... Mà cái nợ nầy... Mãi mãi sẽ không trả dứt được đâu. Chàng hãy nhá»› Ä‘iá»u đó! 
    Nhưng H.ao Trinh không dừng. Ngựa cứ phóng thẳng bỠlại đám bụi mù sau lưng 
    Sau đám bụi đó là Vương gia, bà Tuyết Như, công chúa, Hạo Tưá»ng, Phiên Phiên, A Khắc Äan, Tiểu Khấu Tá», Tần má má, Hương Kỳ.. 
    Há» chỉ đứng yên lặng nhìn theá» Má»i thứ bị che khuất bởi đám bụi. Má»i thứ chỉ là ảo ảnh 
    Bóng ngá»±a đã khuất xa.. Tháºt xa.. Tiếng vó ngá»±a cÅ©ng lÆ¡i dần. Bóng ngưá»i vá»›i ngá»±a cÅ©ng biến mất 
     
- o O o - 
 
    Hạo Trinh đã rá»i khá»i kinh thành hoa lệ Trước mặt chàng là núi rừng bao la vá»›i rừng xanh ngút ngàn 
    Hạo Trinh cứ thế thẳng tiến. Càng xa thế giá»›i loài ngưá»i càng tốt bao nhiêu 
    Sống làm ngưá»i cÅ©ng chẳng sung sướng gì.. 
     
HẾT 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |