  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				23-09-2008, 03:53 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Nháºp Môn Tu Luyện 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Feb 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 67
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			Thanked 1 Time in 1 Post
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Cá»u Nguyệt Ưng Phi 
  
      Tác giả : Cổ  Long
 Thể lá»ai: Kiếm  hiệp 
 
Hồi 21 - Quán trỠHồng Tân  
  
 
 
  
 
Diệp Khải Nguyên tháºt sá»± bá» Ä‘i.  
Thượng Quan Tiểu Tiên lại không giữ chàng lại, chỉ nắm lấy tay chàng tiễn chàng ra đến đầu phố!  
Vô luáºn ai nhìn thấy bá»n há», Ä‘á»u nhất định cho rằng bá»n há» là châu liên bÃch hợp, má»™t đôi rất lý tưởng. Nhưng rốt cuá»™c bá»n há» là tình nhân ư? Hay là bằng hữu?  
Hay là oan gia đối đầu? Äiá»u này e rằng ngay cả chÃnh há» cÅ©ng không phân biệt rõ nổi.  
Tiểu Tiên rất trầm mặc, rõ là tâm sá»± trùng trùng. Diệp Khải Nguyên Ä‘i lần này, có phải là vẫn có thể quay lại bên nàng chứ? Bá»n há» còn có lúc sẽ tái hợp lại hay không?  
Chuyện tương lại, ai có thể biết được? Ai dám dự đoán?  
Diệp Khải Nguyên đột nhiên nói :  
- Ta đã suy nghÄ© rất nhiá»u, nhưng vẫn nghÄ© không ra Äiệp Nhi Bố và Bố Äạt Lạp thiên vương là ai?  
Tiểu Tiên cưá»i buồn buồn :  
- Äã nghÄ© không ra, thì hà tất nghÄ© nữa làm chi.  
- Ta không thể không nghĩ tới.  
Tiểu Tiên thở dài nói :  
- Con ngưá»i tại sao luôn muốn nghÄ© tá»›i những chuyện mà vốn há» không cần phải nghÄ© đến.  
Diệp Khải Nguyên không dám trả lá»i câu này, cÅ©ng không thể trả lá»i.  
Chàng chỉ trầm mặc, trầm mặc rất lâu, lại nhịn không được há»i :  
- Ta nghÄ©, Äiệp Nhi Bố nhất định là má»™t kẻ rất cÆ¡ trÃ, còn Bố Äạt Lạp rất cao đạo kiêu ngạo.  
Tiểu Tiên gáºt đầu nói :  
- Tên đặt trong Ma giáo, đương nhiên tuyệt không phải là không có lý.  
Diệp Khải Nguyên há»i :  
- Theo ngươi thấy, lúc này trong thành Trưá»ng An kẻ có trà tuệ nhất là ai?  
Tiểu Tiên nói :  
- Là ngươi!  
Nàng nói tiếp :  
- Chỉ có trà giả, mới có huệ kiếm. Chỉ có huệ kiếm của ngươi, mới có thể chặt đứt sợi dây tình mà ta muốn trói buộc ngươi.  
Câu nói này nàng không nói ra, cũng không cần nói ra. Diệp Khải Nguyên đương nhiên có thể hiểu rõ.  
Chàng gượng cưá»i :  
- Äại trà nhược ngu, kẻ thông minh chân chÃnh, xem ra có thể giống như kẻ đần.  
Tiểu Tiên cÅ©ng cưá»i cưá»i, nói :  
- Trong thành Trưá»ng An, xem ra kẻ giống đần không Ãt, kẻ đần tháºt sá»± cÅ©ng không Ãt.  
- Ngươi cho rằng kẻ kiêu ngạo nhất là ai?  
Tiểu Tiên lại đáp :  
- Là ngươi!  
Diệp Khải Nguyên gượng cưá»i :  
- Lại là ta à!  
Tiểu Tiên thản nhiên nói :  
- Chỉ có kẻ kiêu ngạo nhất, mới cự tuyệt chân tình hảo ý của kẻ khác.  
“Kẻ khác†mà nàng ta nói đương nhiên chÃnh là bản thân nàng ta.  
Lẽ nào nàng ta đối vá»›i Diệp Khải Nguyên tháºt có chân tình?  
Diệp Khải Nguyên quay đầu Ä‘i, nhìn má»™t đám mây trắng nÆ¡i xa xôi, trên thế gian này có mấy ngưá»i có thể ưu nhân tá»± tại như đám mây kia, vô câu vô thúc?  
Cá nhân nào lại không có trói buá»™c xiá»ng xÃch riêng?  
Tiểu Tiên đột nhiên lại nói :  
- Ngoại trừ ngươi ra có lẽ còn có má»™t hai ngưá»i khác nữa.  
- Ai?  
- Lữ Äịch, Quách Äịnh.  
- Bá»n hỠđương nhiên Ä‘á»u không phải là ngưá»i cá»§a Ma giáo.  
- Có phải là tại vì xuất thân cá»§a bá»n há» tốt, gia thế tốt, vì váºy mà không nháºp Ma giáo hay không?  
- Ta chẳng qua chỉ cảm thấy bá»n há» Ä‘á»u không có cái tà khà cá»§a môn hạ Ma giáo.  
- Bất kể thế nào, Äiệp Nhi Bố và Bố Äạt Lạp Ä‘á»u đã ở thành Trưá»ng An, có lẽ là hai ngưá»i mà ngươi Ãt ngá» tá»›i nhất, vì hành tung cá»§a bá»n chúng xưa nay má»i ngưá»i luôn khó mà ngá» tá»›i, đó má»›i tháºt sá»± là Ä‘iểm tà nhất cá»§a Ma giáo.  
Diệp Khải Nguyên không khá»i lá»™ ra vẻ ưu tư.  
Môn hạ Ma giáo chưa tá»›i thá»i Ä‘iểm tuyệt đối tất yếu, thì luôn luôn không bao giá» lá»™ ra hình tÃch, chỉ đến lúc đã chết trong tay bá»n há» má»›i có thể nhìn ra chân diện mục cá»§a bá»n há».  
Bá»n há» lần này đến thành Trưá»ng An, đối tượng tháºt sá»± mà há» muốn tìm là ai?  
Là Thượng Quan Tiểu Tiên? Hay là Diệp Khải Nguyên?  
Diệp Khải Nguyên miá»…n cưỡng cưá»i nói :  
- Chỉ cần Ä‘Ãch xác bá»n hỠđã đến thành Trưá»ng An, ta sá»›m muá»™n cÅ©ng sẽ tìm gặp bá»n há».  
Tiểu Tiên nói :  
- Nhưng hôm nay ngươi vẫn không thể bắt đầu đi tìm.  
- Tại sao?  
- Tại vì, hôm nay ngươi nhất định trước hết phải đến quán trá» Hồng Tân uống há»· tá»u.  
Äôi mắt mỹ lệ cá»§a nàng ta, như phóng ra những ánh nhìn sắc nhá»n.  
- Tại vì ngươi nếu không Ä‘i, thì có rất nhiá»u ngưá»i sẽ thương tâm.  
* * * * *  
Nhưng Diệp Khải Nguyên lại không đến quán trỠHồng Tân, cho đến trước lúc hoàng hôn, chàng vẫn không có mặt ở quán trỠHồng Tân.  
Mùng má»™t năm má»›i, thá»i tiết lại rất là trong sáng, trá»i xanh mây trắng, dương quang chiếu diệu, trá»i đất đã mang sắc xuân.  
Khà sắc cá»§a Quách Äịnh xem ra đã tốt hÆ¡n nhiá»u rồi à, “nhân phùng há»· sá»± tinh thần sảngâ€, má»™t câu đã nói từ bao nhiêu ngàn năm, Ãt nhiá»u Ä‘á»u có cái lý cá»§a nó.  
Äinh Linh Lâm Ä‘ang bưng bát cháo sâm, đút từng muá»—ng từng muá»—ng cho Quách Äịnh.  
Bá»n há» nãy giá» rất Ãt nói, không ai biết nên nói những gì, trong lòng bá»n há» không biết là ngá»t ngào? Hay là chua chát?  
Nhân sinh há không vốn là như thế hay sao?  
Sá»± an bài cá»§a số pháºn, đã không há» có ai có thể phản kháng lại được, váºy thì bá»n há» lại hà tất như váºy.  
Äinh Linh Lâm đã lấy lại tinh thần, khuôn mặt đã tươi tắn, xem ra giống dương quang ngày đông.  
Quách Äịnh muốn ngắm nàng tháºt lâu, nhưng không dám, chỉ cúi đầu nhìn đôi bàn tay trắng muốt cá»§a nàng đột nhiên nói :  
- Nhân sâm này quà lắm phải không?  
Äinh Linh Lâm gáºt gáºt đầu.  
Quách Äịnh há»i :  
- Mua à?  
- Không.  
Quách Äịnh nói :  
- Váºy thì nàng...  
Äinh Linh Lâm đột nhiên cưá»i, nói :  
- Ta chịu nợ đấy, vì ta nghÄ© hôm nay nhất định có rất nhiá»u ngưá»i sẽ biếu lá»… váºt, trong thành Trưá»ng An nhất định có rất nhiá»u ngưá»i muốn đến xem bá»n ta, uống vài ly há»· tá»u cá»§a bá»n ta, những ngưá»i này nhất định không phải là những kẻ có lòng dạ hẹp hòi.  
Quách Äịnh do dá»± nói :  
- Chuyện cá»§a bá»n ta, đã có nhiá»u ngưá»i biết rồi hay sao?  
Äinh Linh Lâm gáºt gáºt đầu, nói :  
- Vì váºy ta đã bảo lão chá»§ nhân chuẩn bị cho bá»n ta mưá»i hai bàn há»· tá»u.  
Quách Äịnh nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn Äinh Linh Lâm, cÅ©ng không rõ là hoan há»· hay là bi thương, nói :  
- Tháºt ra nàng vốn không cần phải làm như váºy, ta...  
Äinh Linh Lâm không để cho chàng nói hêt, nắm chặt lấy tay cá»§a chàng dịu dàng nói :  
- Chỉ cần chàng lấy lại được tinh thần, mau chóng dưỡng cho lành vết thương, nhất thiết đừng để ta làm quả phụ.  
Quách Äịnh cưá»i cưá»i, tuy là má»™t nụ cưá»i chua chát, nhưng cÅ©ng mang mấy phần ngá»t ngào.  
Bất kể như thế nào, chàng đã quyết vá»›i lòng mình, phải chăm sóc tháºt tốt nữ nhân khả ái này, chăm sóc nàng cả má»™t Ä‘á»i.  
ChÃnh dá»±a vào quyết tâm này, mà chàng sẽ không chết.  
Cuộc đấu trà cầu sinh trong lòng của một cá nhân, thì luôn luôn hữu hiệu hơn bất cứ loại thuốc nào.  
Lão chá»§ nhân chợt kêu to lên ở ngoài cá»a :  
- Äinh cô nương nên ra ngoài trang Ä‘iểm má»™t chút, ta cÅ©ng đã tìm ngưá»i đến tắm giặt thay y phục cho Quách công tá».  
Äinh Linh Lâm vá»— vá»— tay cá»§a Quách Äịnh, rồi đẩy cá»a Ä‘i ra, nhìn lão nhân lương thiện này, nhịn không buông nhẹ tiếng thở dài nói :  
- Ngươi tháºt là ngưá»i tốt.  
Trên thế gian này nÆ¡i nào cÅ©ng có ngưá»i tốt.  
Lão chá»§ nhân cưá»i nói :  
- Hôm nay là mùng má»™t năm má»›i, ta chỉ mong năm nay má»i ngưá»i Ä‘á»u được thuáºn lợi, Ä‘á»u được vui vẻ.  
Lão là ngưá»i tốt, vì váºy má»›i có nguyện vá»ng đó, nhưng nguyện vá»ng cá»§a lão có thể thá»±c hiện được hay không?  
Trong lòng Äinh Linh Lâm đột nhiên cảm thấy thoáng chút chua chát ngáºm ngùi, những giá»t lệ cÆ¡ hồ nén không được đã sắp chảy ra.  
Má»i ngưá»i Ä‘á»u vui vẻ, má»—i ngưá»i Ä‘á»u vui vẻ, nhưng Diệp Khải Nguyên...  
Äinh Linh Lâm cố gắng phần chấn tinh thần lại, miá»…n cưỡng cưá»i cưá»i, đột nhiên nói :  
- Lúc này có phải là đã có ngưá»i biếu lá»… váºt rồi ư?  
Lão chá»§ cưá»i nói :  
- Ngưá»i biếu lá»… váºt không Ãt, ta đã cất kỹ tất cả lá»… váºt biếu lại. Äinh cô nương muốn Ä‘i xem chứ?  
Äinh Linh Lâm rất muốn Ä‘i xem.  
Nàng đã nghÄ© đến nhất định sẽ có rất nhiá»u ngưá»i kỳ quái, gá»i những lá»… váºt kỳ quái lạ.  
Äinh Linh Lâm nghÄ© đến rất nhiá»u chuyện, nhưng lại không ngá» ngưá»i đầu tiên tặng lá»… váºt lại chÃnh là Phi Hồ Dương Thiên.  
Cái tên đầu tiên trên sổ theo dõi lại là y: Dương Thiên.  
Lá»… phẩm bốn món, châu hoa má»™t đôi, vòng bÃch ngá»c má»™t đôi, má»™t bá»™ trang sức trên đầu bằng vàng ròng, tiá»n có vàng ròng bốn mươi tấm, cá»™ng nặng bốn trăm lạng.  
Tiá»n có vàng ròng, ý này rõ ràng là muốn nói lá»… váºt cá»§a y là lá»… váºt đại diện cho Kim Tiá»n bang gởi lại, cÅ©ng chÃnh là đại diện cho Thượng Quan Tiểu Tiên gởi lại.  
Äinh Linh Lâm siết chặt hai tay, trong lòng không khá»i cưá»i nhạt. Nàng mong muốn Thượng Quan Tiểu Tiên tối nay đến uống há»· tá»u.  
Lữ Äịch cÅ©ng gá»i lá»… váºt lại, cùng Äá»— Äồng cá»§a Bát Phương tiêu cục gởi lại, ngoại trừ lá»… phẩm lá»›n lao ra, còn có “Cá»±c phẩm thương dược†má»™t bình. Äinh Linh Lâm lại không khá»i cưá»i nhạt.  
Nàng đã quyết không dùng bình thuốc này, bất kể Lữ Äịch tháºt có hảo ý hay không, nàng cÅ©ng không thể mạo hiểm được.  
Còn có tên tuổi cá»§a vài ngưá»i nữa, Äinh Linh Lâm tá»±a như đã quen biết, nhưng lại mÆ¡ hồ không rõ, những ngưá»i này dưá»ng như Ä‘á»u là thế giao cá»±u hữu cá»§a Äinh gia.  
Äinh gia vốn là thế gia cá»§a võ lâm, cố cá»±u khắp thiên hạ, trong đó đương nhiên có rất nhiá»u ngưá»i đến Trưá»ng An.  
Nhưng còn ngưá»i cá»§a Äinh gia? Gia tá»™c đã từng hiển hách má»™t thá»i trong võ lâm, ngày nay đã trở thành như thế nào rồi?  
Äinh Linh Lâm không dám suy nghÄ© tiếp nữa.  
Nàng tiếp tục nhìn, lại nhìn thấy má»™t tên tuổi bất ngá».  
Thôi Ngá»c Chân.  
Thôi Ngá»c Chân vẫn chưa chết.  
Những ngày này, tại sao nàng mãi vẫn không thấy xuất hiện? Có phải nàng cũng đã biết tin Diệp Khải Nguyên chết?  
Lão chá»§ nhân ở bên cạnh mỉm cưá»i nói :  
- Ta tháºt không ngá» Äinh cô nương lại có nhiá»u bằng hữu ở thành Trưá»ng An như váºy, tối hôm nay, chắc hẳn nhất định nhiệt náo vô cùng.  
Há»· sá»± cá»§a há» xem ra tháºt sá»± đã khuấy động Trưá»ng An.  
Äinh Linh Lâm hốt nhiên phát hiện mình hóa ra cÅ©ng là danh nhân...  
Äó có phải là tại vì Diệp Khải Nguyên hay không?  
Nàng lại tá»± cấm mình không được suy nghÄ© thêm nữa, vô luáºn như thế nào, nàng hôm nay tuỵêt không thể nghÄ© tá»›i Diệp Khải Nguyên. Ãt ra hôm nay... hôm nay tuyệt không được.  
Nàng nhìn thấy má»™t cái tên cuối cùng, trong lòng đột nhiên cảm thấy nặng ná».  
Nam Cung Lãng, tranh một bức.  
Nàng biết tên này, cÅ©ng biết ngưá»i này.  
Trong đại gia tộc thế gia này, nhất định sẽ có một hai kẻ đặc biệt hung hãn độc ác.  
Nam Cung Lãng chÃnh là kẻ đáng sợ nhất trong Nam Cung thế gia.  
Y là một tên cướp thanh danh bê bối, là tỠtôn xấu xa chẳng ra gì của Nam Cung thế gia, nhưng y lại là thúc thúc ruột thịt của Nam Cung Viễn.  
Nam Cung Viá»…n đã bị thương dưới kiếm cá»§a Quách Äịnh. Nam Cung Lãng đột nhiên xuất hiện ở đây, là vì gì đây?  
Äinh Linh Lâm nhịn không được há»i :  
- Ngươi có nhìn thấy bức tranh mà kẻ ấy mang tặng không?  
Lão chủ lắc lắc đầu nói :  
- Äinh cô nương nếu muốn xem, thì bây giá» ta có thể mang lại.  
Äinh Linh Lâm đương nhiên rất muốn xem.  
Bức tranh chữ được mở ra, bên trong chỉ vẽ hai ngưá»i.  
Má»™t ngưá»i tay nắm trưá»ng kiếm, đứng trước má»™t cặp nến Ä‘á», lưỡi kiếm còn Ä‘ang nhá» máu.  
Y phục trưá»ng kiếm vẻ rất là sinh động, nhưng khuôn mặt lại trống không.  
Ngưá»i này không có mặt.  
Ngưá»i kia ngả dưới lưỡi kiếm cá»§a y, y phục mặc trên ngưá»i là trang phục cá»§a Quách Äịnh.  
Äinh Linh Lâm liá»n biến sắc.  
à cá»§a Nam Cung Lãng rất rõ ràng, y đến phục thù cho Nam Cung Viá»…n, tối hôm nay y muốn Quách Äịnh chết dưới kiếm cá»§a y, chết ở trước cặp long phụng hoa chúc trong há»· đưá»ng.  
Quách Äịnh đã bị trá»ng thương, đã không còn sức phản kháng nữa.  
Lão chá»§ cÅ©ng đã nhìn thấy ná»—i sợ hãi cá»§a Äinh Linh Lâm, vá»™i vàng muốn thu hồi lại bức tranh, thì nghe bên ngoài có ngưá»i há»i :  
- Nơi đây có phải là quán trỠHồng Tân hay không?  
Ngưá»i há»i là má»™t trung niên tóc Ä‘en mặc hoàng bào, trưá»ng bào phá»§ gối, vàng sáng, vàng như hoàng kim, vẻ mặt u ám, không chút biểu cảm.  
Má»™t ngưá»i như thế, xem ra đã là rất kỳ bÃ, càng kỳ bà hÆ¡n, phÃa sau ngưá»i này còn có ba ngưá»i ăn mặc vẻ mặt lại cÅ©ng hoàn toàn giống như y.  
Lão chá»§ trong lòng tuy có hÆ¡i run, nhưng không thể không miá»…n cưỡng nở nụ cưá»i nói :  
- Tiểu hiệu chÃnh là Hồng Tân.  
Hoàng y nhân nói :  
- Há»· sá»± cá»§a Quách Äịnh Quách công tá» và Äinh Linh Lâm Äinh cô nương có phải tổ chức ở đây không?  
- ChÃnh ở nÆ¡i đây.  
Lão chá»§ lén đưa mắt nhìn Äinh Linh Lâm, vẻ mặt cá»§a Äinh Linh Lâm tá» ra rất kinh ngạc, rõ ràng nàng cÅ©ng không nháºn ra bốn ngưá»i này.  
Nàng không có phản ứng gì, lão chá»§ đành bắt chuyện há»i :  
- Khách quan đến tìm Quách công t�  
Hoàng y nhân nói :  
- Không.  
- Váºy đến tặng lá»… váºt?  
- Không.  
Lão chá»§ miá»…n cưỡng cưá»i cưá»i, nói :  
- Không biếu lá»… váºt cÅ©ng có thể uống há»· tá»u, bốn vị xin má»i ra phÃa sau dùng chung trà trước.  
Hoàng y nhân nói :  
- Bá»n ta không uống trà, cÅ©ng không đến uống há»· tá»u.  
Äinh Linh Lâm đột nhiên cưá»i cưá»i, nói :  
- Váºy thì hẳn là các vị muốn đến xem tân nương?  
Hoàng y nhân lạnh lùng nhìn nàng, há»i :  
- Ngươi là tân nương?  
Äinh Linh Lâm gáºt gáºt đầu, nói.  
- Nếu các ngươi muốn xem, thì bây giỠcó thể xem rồi đấy.  
Hoàng y nhân đảo đảo cặp mứt trắng dã, nói :  
- Cái mà bá»n ta muốn Ä‘i xem không phải là tân lang.  
Äinh Linh Lâm há»i :  
- Váºy các ngươi muốn xem cái gì?  
Hoàng y nhân nói :  
- Äến xem tối hôm nay có kẻ nào dám đến đây, gây chuyện thị phi hay không?  
Äinh Linh Lâm chá»›p chá»›p mắt, há»i :  
- Giả như có thì sao?  
Hoàng y nhân lạnh lùng nói :  
- Không thể có, cũng sẽ không có.  
Äinh Linh Lâm há»i :  
- Tại sao?  
- Tại vì bá»n ta đã phụng mệnh đến bảo vệ nÆ¡i đây an toàn, bảo vệ tân nhân bình an động phòng.  
- Có các ngươi ở đây, thì sẽ không có ai đến quấy nhiễu ư?  
- Nếu có kẻ nào dám lại, thì thành Trưá»ng An đêm nay sẽ có thêm má»™t kẻ chết.  
- Nếu có má»™t trăm ngưá»i dám đến, thì thành Trưá»ng An sẽ có thêm trăm kẻ chết sao?  
- Thêm má»™t trăm lẻ bốn ngưá»i.  
Câu nói này rất rõ ràng, bốn ngưá»i bá»n há» hiển nhiên không phải là địch thá»§ cá»§a má»™t trăm ngưá»i, nhưng những kẻ kia cÅ©ng đừng hòng sống sót quay vỠđược.  
Äinh Linh Lâm buông nhẹ má»™t tiếng thở dài nói :  
- Các vị phụng mệnh của ai đến đây?  
Hoang y nhân mÃm chặt môi.  
- Các vị có phải là ngưá»i cá»§a Cá»u Nguyệt bang hay không?  
Hoàng y nhân không nói gì thêm, nghiêm mặt lại, từng ngưá»i má»™t, Ä‘i vào đại sảnh bày há»· tá»u.  
Sau đó bốn ngưá»i phân thành bốn hướng, đứng bất động ở bốn góc phòng.  
Lão chá»§ cÅ©ng không khá»i thầm thở ra nhẹ nhõm, vẫn chưa nói gì, thì đột nhiên bên ngoài đã có tiếng ngưá»i nói :  
- Nơi đây có phải là quán trỠHồng Tân không?  
Kẻ lần này đến, lại là một kẻ ăn mày quần áo tả tơi vá chằng vá đụp, tóc tai rối bù, trên vai còn vác một cái bao lớn rách nát tả tơi.  
Y đương nhiên không đến biếu lá»… váºt, trên thế gian chỉ có hành khất xin tiá»n ăn cÆ¡m, xưa nay không có loại hành khất biếu lá»… váºt.  
Lão chủ cau mày lại nói :  
- Ngươi đến quá sớm, lúc này vẫn chưa đến lúc phát thưởng.  
Gã hành khất cưá»i nhạt, nói :  
- Ngươi sao biết ta đến xin thưởng?  
Lão chủ ngơ ngác :  
- Không phải thế sao?  
Gã hành khất lạnh lùng nói :  
- Ngươi có mang cả cái quán trá» này cho ta, ta cÅ©ng chưa chắc đã nháºn.  
Khẩu khà cá»§a gã quả không tầm thưá»ng.  
Lão chá»§ gượng cưá»i, nói :  
- Lẽ nào ngươi cÅ©ng đến uống há»· tá»u?  
- Không.  
- Váºy ngươi đến làm gì?  
- Äến biếu lá»… váºt.  
Kẻ giống như đến biếu lễ lại không biếu, kẻ không giống biếu lễ, lại đến biếu lễ.  
Lão chá»§ thở dài há»i :  
- Lá»… váºt đâu?  
- Äây.  
Gã hành khất ném cái bao gai rách nát trên vai lên quầy, mưá»i mấy viên trân châu long lanh tròn bóng lăn từ từ ra khá»i bao gai.  
Lão chủ ngơ ngác.  
Äinh Linh Lâm cÅ©ng ngạc nhiên.  
Mưá»i mấy viên trân châu này, giá trị không lưá»ng được, nàng tuy sinh trưởng trong gia đình hào phú, cÅ©ng rất hiếm khi nhìn thấy.  
Nào ngá» trong bao gai không chỉ có món đó, vừa mở tung bao gai ra, khắp phòng tràn ngáºp châu quang bảo khÃ, trân châu, mã não, kỳ châu dị bảo, cÆ¡ man nào là các món, không biết là bao nhiêu nữa. Lão chá»§ đã trợn tròn mắt, há hốc miệng ra, lão ngay nằm má»™ng cÅ©ng không nhìn thấy châu bảo nhiá»u như váºy.  
Gã hành khất nói :  
- Tất cả những món này là ta biếu cho Äinh cô nương dùng trang Ä‘iểm, ngươi hãy tiếp nháºn lấy.  
Lão chá»§ hÃt mạnh lấy má»™t hÆ¡i, cưá»i cưá»i nói :  
- Äại gia cao tÃnh?  
Gã hành khất lạnh lùng :  
- Ta không phải đại gia, ta là kẻ bần cùng xin ăn.  
Gã vừa quay ngưá»i thì lướt ra ngoài cá»a, thân thá»§ cá»±c nhanh, trong giang hồ hiếm thấy.  
Äinh Linh Lâm muốn cháºn gã lại, nhưng đã không còn kịp nữa, liá»n lao ra ngoài, trên phố ngưá»i Ä‘i kẻ lại, đã không còn nhìn thấy hình bóng cá»§a gã hành khất đâu nữa.  
Gã tóm lại là ai? Tại sao lại tặng nhiá»u lá»… váºt như váºy?  
Lão chủ đột nhiên nói :  
- Ở đây còn có một thiệp mừng.  
Thiệp mừng màu đỠtươi, bên trên viết :  
“Quách công tá» Äinh cô nương đại há»·.† 
PhÃa dưới ghi :  
“Äiệp Nhi Bố, Äa NhÄ© Giáp, Bố Äạt Lạp, Ban Sát Ba Ná đồng hạ.† 
Äinh Linh Lâm lại ngẩn ngưá»i ra.  
Lão chá»§ há»i :  
- Äinh cô nương cÅ©ng không biết bốn vị này sao?  
Äinh Linh Lâm gượng cưá»i nói :  
- Không những không biết, mà ngay bốn cái tên này cũng chưa bao giỠđược nghe.  
Vá»›i những cái tên hiếm lạ cổ quái như váºy, những ngưá»i nghe được Ä‘Ãch xác không nhiá»u.  
Lão chủ cau mày, nói :  
- Cô nương nếu ngay tên tuổi cá»§a bá»n há» cÅ©ng chưa nghe qua, thì bá»n há» sao lại biếu lá»… váºt nhiá»u như váºy?  
Äinh Linh Lâm cÅ©ng nghÄ© không ra.  
Lão chá»§ đành cưá»i cưá»i, nói :  
- Bất kể như thế nào, ngưá»i ta gởi lá»… váºt lại, thì là hảo ý rồi.  
Äinh Linh Lâm thở dài, vẫn còn chưa nói gì, thì đột nhiên bên ngoài lại có tiếng ngưá»i há»i :  
- Nơi đây có phải là quán trỠHồng Tân hay không?  
CÅ©ng má»™t câu nói hoàn toàn giống nhau, nhưng ngưá»i há»i lại là ba ngưá»i hoàn toàn khác nhau.  
Ngưá»i đến hai lần trước, đã là quái nhân, ngưá»i đến lần này lại càng kỳ quái hÆ¡n.  
Thá»i tiết lạnh buốt như váºy, ngưá»i này lại chỉ mặc có má»™t cái áo ngắn màu lam, trên đầu đội má»™t cái mÅ© cao kỳ quái hình chóp, sắc mặt vàng vá»t, bá»™ râu sÆ¡n dương lÆ¡ thÆ¡, xem ra mÆ¡ hồ giống như vừa má»›i hết bệnh, nhưng lại tá» ra không sợ lạnh má»™t chút nào cả.  
Y vốn Ä‘ang cầm má»™t cây dù che mưa, tay phải xách má»™t cái rương cÅ© nát, nhưng cái rương lại rất đẹp, xem ra không bằng da cÅ©ng bằng gá»—, tuy không biết chất liệu gì, nhưng vô luáºn ai cÅ©ng có thể nhìn thấy ra đây là cái rương rất mắc tiá»n, rất đặc biệt, tháºm chà trên tay cầm còn nạm bÃch ngá»c.  
Y ăn mặc đơn giản, nhưng khà phách rất lớn, lạnh lùng nói :  
- NÆ¡i đây có phải là có má»™t ngưá»i há» Quách Ä‘ang có há»· sá»±?  
Lão chá»§ gáºt đầu, nhìn chiếc rương trong tay y, há»i dò :  
- Khách quan đến biếu lễ?  
- Không.  
- Äến uống há»· tá»u?  
- Không.  
Lão chá»§ đành gượng cưá»i, muốn há»i nhưng cÅ©ng không biết cách gì và há»i gì hÆ¡n.  
Äinh Linh Lâm lại đột nhiên há»i :  
- Ngươi là Nam Cung Lãng?  
Lam y nhân cưá»i nhạt, nói :  
- Nam Cung Lãng là cái thá gì chứ?  
Äinh Linh Lâm thở hắt ra, nhẹ nhõm cưá»i nói :  
- Y Ä‘Ãch xác chẳng đáng gì cả.  
Lam y nhân nói :  
- Nhưng ta đáng đấy.  
Äinh Linh Lâm lại ngÆ¡ ngác, tá»± mình nói mình là kẻ “xứng đángâ€, xưa nay nàng chưa bao giá» gặp ngưá»i nào như váºy cả.  
Lam y nhân nghiêm mặt, nói :  
- Ngươi tại sao không há»i, ta là cái thá gì?  
- Ta Ä‘ang muốn há»i.  
Lam y nhân nói :  
- Ta là lá»… váºt.  
Äinh Linh Lâm trợn to mắt ra, nhìn y, ngưá»i này rõ là giống má»™t quái váºt.  
Quái váºt thì nàng đã thấy, nhưng má»™t “quái váºt†biết nói, biết Ä‘i, thì nàng chưa thấy bao giá».  
Lam y nhân há»i :  
- Ngươi là Äinh Linh Lâm?  
Äinh Linh Lâm gáºt đầu.  
Lam y nhân nói :  
- Hôm nay là ngày đại hỷ của ngươi?  
Äinh Linh Lâm lại gáºt đầu.  
Lam y nhân tiếp :  
- Vì váºy có ngưá»i gởi ta đến làm lá»… phẩm, ngươi có hiểu không.  
Äinh Linh Lâm vẫn không hiểu, liá»n há»i dò :  
- Ngươi nói, có ngưá»i xem ngươi là lá»… váºt tặng cho ta ư?  
Lam y nhân nói :  
- Xem như ngươi đã hiểu.  
Äinh Linh Lâm gượng cưá»i :  
- Ta cần má»™t lá»… váºt như ngươi để làm gì?  
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là hữu dụng.  
- Hữu dụng gì?  
- Ta có thể cứu mạng ngưá»i.  
- Cứu mạng ai?  
- Cứu lão công Quách Äịnh cá»§a ngươi.  
Äinh Linh Lâm xúc động há»i :  
- Ngươi có thể cứu được à?  
Lam y nhân lạnh lùng nói :  
- Ta nếu không cứu được y, thì thiên hạ tuyệt sẽ không có ngưá»i thứ hai có thể cứu được y.  
Äinh Linh Lâm nhìn trang phục kỳ dị, sắc mặt vàng vá»t, nhìn cây dù cá»§a y, cái rương cá»§a y.  
Vẻ mặt nàng đột nhiên hưng phấn đỠhồng lên.  
Lam y nhân sa sầm nét mặt nói :  
- Ta không phải đến đây cho ngươi nhìn, cÅ©ng không thÃch nữ nhân nhìn ta chằm chằm.  
- Ta biết.  
- Ngươi biết?  
Mắt Äinh Linh Lâm sáng lên :  
- Ta cũng biết ngươi là ai rồi.  
- Ta là ai?  
Äinh Linh Lâm nói :  
- Ngươi há» Cát, ngươi chÃnh là Vạn Bảo Tương Cát Bình.  
- Ngươi đã gặp qua Cát Bình.  
- Ta chưa gặp qua, nhưng ta đã nghe Diệp Khải Nguyên kể qua.  
- Thế à?  
- Diệp Khải Nguyên nói Cát Bình từ nhỠđã đã bệnh, hÆ¡n nữa không có ai trị được bệnh cá»§a y, vì váºy y má»›i nghÄ© ra cách tá»± trị, sau đó đã trở thành Thiên hạ đệ nhất thần y, ngay Diêm Vương cÅ©ng không quản nổi y, vì ngưá»i chết cÅ©ng thưá»ng thưá»ng được y cứu sống.  
Lam y nhân đột nhiên cưá»i nhạt nói :  
- Diệp Khải Nguyên là cái thá gì chứ?  
- Y không phải là cái thá gì, y là bằng hữu của ngươi, ta biết...  
Nàng đột nhiên bước đến, hết sức nắm chặt tay của Lam y nhân, thở hổn hển nói :  
- Có phải Diệp Khải Nguyên kêu ngươi đến không, có phải chàng vẫn còn chưa chết?  
Lam y nhân cau mày :  
- Ngươi tìm lầm ngưá»i rồi.  
- Không.  
- Ngươi là tân nương, ngươi nên đi gặp lão công của ngươi, tại sao lại lôi kéo ta?  
Lá»i y nói hiển nhiên là có thâm ý :  
... Ngươi đã cưới Quách Äịnh, không nên lôi kéo ta, cÅ©ng không nên tìm Diệp Khải Nguyên nữa.  
Tay cá»§a Äinh Linh Lâm từ từ buông ra, thõng xuống, đầu cÅ©ng rÅ© xuống, buồn thảm nói :  
- Có lẽ ta tháºt đã tìm lầm ngưá»i rồi.  
Một hồi sau nàng mới lên tiếng :  
- Ngươi... ngươi muốn tìm Quách Äịnh à?  
Lam y nhân gáºt đầu há»i :  
- Ngươi nếu không muốn làm quả phụ, thì hãy mau dẫn ta đi.  
Châu bảo vẫn còn Ä‘á»ng chất chồng ở trên quầy, Lam y nhân không hỠđể ý đến, gió lạnh ngoài cá»a, lại cứ như muốn thổi thiếp mừng đỠtương như máu đổ đến chân y.  
Y cũng chẳng nhặt lấy, chẳng qua chỉ cúi đầu nhìn một cái.  
Chỉ nhìn má»™t cái, nhưng vẻ mặt y đã lá»™ vẻ lấy làm kỳ quái, đột nhiên há»i :  
- Ai gởi tá»›i váºy?  
Äinh Linh Lâm nói :  
- Một hành khất.  
- Hành khất như thế nào?  
Äinh Linh Lâm do dá»±, nàng không nhìn thấy rõ, lòng nàng đã quá bấn loạn.  
Lão chủ vẫn còn tỉnh táo, bình tĩnh nói :  
- Äó là má»™t hành khất tuổi tác không quá lá»›n, thưá»ng hay đảo mắt, mở miệng giống như là muốn kiếm ngưá»i gây lá»™n váºy.  
Äinh Linh Lâm cÅ©ng nghÄ© đến má»™t chuyện :  
- Thân pháp của y rất nhanh, hơn nữa rất là kỳ quái.  
- Kỳ quái điểm nào?  
- Khi y quay ngưá»i, thì giống như con quay váºy.  
Lam y nhân sa sầm nét mặt, rất lâu sau, đột nhiên lại há»i :  
- Trong những châu bảo này, có má»™t ngá»c bài bên trên khắc bốn yêu ma phải không?  
- Có.  
Lão chá»§ rất mau chóng tìm ra, bên trên khắc bốn ma thần, má»™t ngưá»i tay cầm trà bàn, má»™t ngưá»i tay cầm pháp quyá»n, má»™t ngươi tay nâng ngá»n núi, còn má»™t ngưá»i trong tay là má»™t nữ nhân lõa thể. Lam y nhân nhìn thấy tấm ngá»c bài này, đồng tá» như co rút lại.  
Äinh Linh Lâm nhịn không được há»i :  
- Ngươi biết bốn ngưá»i này là ai chứ?  
Lam y nhân không trả lá»i, nhưng cưá»i nhạt.  
Quách Äịnh đã có thể đứng dáºy được. Thần thông cá»§a Lam y nhân tá»±a như tháºt sá»± ngay đến Diêm vương cÅ©ng không cách gì quản được. Nhưng khi Äinh Linh Lâm muốn tạ Æ¡n, thì phát hiện ra không còn thấy y đâu nữa. Äinh Linh Lâm cÅ©ng không cách gì tìm ra được y. Nàng đã mặc kiết phục cá»§a tân nương, ngưá»i săn sóc tân nương mà lão chá»§ má»i tá»›i Ä‘ang trang Ä‘iểm lần chót cho nàng.  
Khách nhân đã đến rất đông, trong đó có ngưá»i thân cá»§a bá»n há» không? Dương Thiên và Lữ Äịch đã đến rồi ư? Äinh Linh Lâm hoàn toàn không biết. Nàng lúc này đương nhiên không thể Ä‘i ra ngoài nhìn đông ngó tây được, nàng ngồi ở mép giưá»ng, toàn thân tá»±a như đã trở nên cứng Ä‘á».  
Bên ngoài tiếng cưá»i đùa vang lên, má»™t ngưá»i săn sóc tân nương chạy ra xem, rồi chạy trở lại nói :  
- Khách nhân đã sắp ngồi đầy hết rồi, tân lang cũng đang đợi bái thiên địa, tân nương cũng nên đi ra thôi.  
Äinh Linh Lâm không nhúc nhÃch :  
“Cát Bình có phải là do Diệp Khải Nguyên kêu đến? Diệp Khải Nguyên vẫn chưa chết ư?† 
Ngưá»i đợi bên ngoài nếu là Diệp Khải Nguyên, nàng đã sá»›m bay ra như con chim yến.  
“Còn Diệp Khải Nguyên?† 
Äinh Linh Lâm cố gắng nhẫn nại, ká»m chế chÃnh mình, lúc này tuyệt không thể để cho nước mắt chảy ra. Chuyện này vốn là chÃnh nàng cam tâm tình nguyện, Quách Äịnh là ngưá»i tốt, cÅ©ng là nam tá» hán, tình cảm đối vá»›i nàng có lẽ còn sâu sắc chân thành hÆ¡n cả Diệp Khải Nguyên.  
Diệp Khải Nguyên đối với nàng lúc lạnh nhạt, lúc nhiệt tình, linh tinh lang tang.  
Huống hồ Quách Äịnh còn cứu mạng nàng, nữ nhân vì báo ân mà cưới, nàng không phải là ngưá»i đầu tiên. Nàng Ä‘ang an á»§i chÃnh mình, khuyên nhá»§ chÃnh mình, nhưng trong lòng nàng vẫn không khá»i tá»± vấn :  
“Tóm lại như váºy là đúng hay sai?† 
Vấn đỠnày xưa nay không ai có thể trả lá»i được.  
Tiếng vui cưá»i càng lúc càng ầm Ä© hÆ¡n, bên ngoài đã có ngưá»i vào hối thúc. Äinh Linh Lâm cuối cùng cÅ©ng đứng dáºy, mÆ¡ hồ như gắng hết sức lá»±c khà toàn thân, má»›i đứng dáºy nổi.  
Ngưá»i săn sóc tân nương dùng khăn đỠche mặt nàng lại, hai ngưá»i đỡ lấy nàng, từ từ Ä‘i ra. Äi qua hành lang, Ä‘i qua sân. Trong đại sảnh ồn ào vô cùng, đủ má»i loại giá»ng nói. Chỉ tiếc là trong đó lại thiếu Ä‘i má»™t giá»ng nói mà nàng muốn nghe nhất - tiếng cưá»i cá»§a Diệp Khải Nguyên.  
Lúc này vô luáºn Diệp Khải Nguyên còn sống hay không, đã không còn quan trá»ng nữa.  
Nàng đã Ä‘i tá»›i bên cạnh Quách Äịnh, đã nghe thấy ngưá»i hướng dẫn xướng to lên :  
- Nhất bái thiên địa.  
Những ngưá»i săn sóc tân nương Ä‘ang chuẩn bị đỡ nàng bái lạy, thì đột nhiên nghe thấy má»™t tiếng quát, tiếng gió cá»§a ống tay áo lướt tá»›i trước mặt nàng.  
Nam Cung Lãng? Äinh Linh Lâm láºp tức nghÄ© đến bức há»a đồ, nghÄ© đến kẻ không mặt trên bức há»a, thanh kiếm nhá» máu. Nàng không còn nghÄ© gì khác nữa, đột nhiên đưa tay lên lá»™t chiếc khăn đỠche mặt ra. Nàng láºp tức nhìn thấy má»™t ngưá»i.  
Má»™t ngưá»i áo Ä‘en Ä‘eo kiếm, sắc mặt trắng bệch giống như âm hồn xuất hiện váºy.  
Ngưá»i này đứng ở trước mặt nàng, trong tay Ä‘ang xách má»™t cái tráp gá»— đàn hương. Bốn hoàng y nhân thá»§ bốn góc phòng đã sẵn sàng vây lại. Quách Äịnh cÅ©ng biến sắc.  
Äinh Linh Lâm biến sắc nói :  
- Nam Cung Lãng, ta biết ngươi sẽ đến!  
Hắc y nhân lắc đầu nói :  
- Ta không phải là Nam Cung Lãng.  
- Không phải là ngươi sao?  
Hắc y nhân nói :  
- Ta đến biếu lễ.  
- Tại sao đến bây giỠmới đến biếu lễ?  
Hắc y nhân nói :  
- Tuy biếu có hơi trễ, nhưng còn hơn không biếu.  
Äinh Linh Lâm nhìn cái tráp gá»— đàn hương trong tay y, há»i :  
- Äây là lá»… váºt cá»§a ngươi đó sao?  
Hắc y nhân gáºt đầu, má»™t tay nâng tráp lên, má»™t tay mở nắp ra. Ngưá»i coi sóc tân nương đứng bên cạnh Äinh Linh Lâm đột nhiên thét lá»›n má»™t tiếng, xỉu Ä‘i. Y thị đã nhìn thấy gì? Lá»… váºt mà hắc y nhân mang tá»›i chÃnh là má»™t đầu ngưá»i đầy máu.  
Äầu ngưá»i cá»§a ai?  
Long phụng hoa chúc tá»a sáng, màu Ä‘á», màu đỠtươi. Máu cÅ©ng Ä‘á», vẫn còn chưa khô. Vẻ mặt Äinh Linh Lâm đã trắng bệch.  
Hắc y nhân nhìn nàng, thản nhiên nói :  
- Ngươi nếu cho rằng lá»… váºt ta mang đến có ác ý, thì ngươi lầm rồi.  
Äinh Linh Lâm cưá»i nhạt :  
- Äây lẽ nào là hảo ý?  
Hắc y nhân nói :  
- Không những là hảo ý, hÆ¡n nữa ta có thể bảo chứng trong số khách nhân lại đây ngày hôm nay, tuyệt không có bất cứ má»™t lá»… váºt gởi tá»›i nào quà trá»ng hÆ¡n lá»… váºt cá»§a ta.  
Äinh Linh Lâm thốt lên :  
- Thế sao?  
Hắc y nhân chỉ đầu ngưá»i trong tráp nói :  
- Tại vì ngưá»i này nếu không chết thì hôm nay hai vị e rằng khó mà yên lành qua được đêm động phòng hoa chúc cá»§a các vị.  
Äinh Linh Lâm há»i :  
- Ngưá»i này là ai?  
- Là ngưá»i nhất tâm muốn lấy cái đầu trên cổ hai vị đấy.  
Äinh Linh Lâm rùng mình há»i :  
- Là Nam Cung Lãng phải không?  
Hắc y nhân gáºt đầu :  
- Không sai, chÃnh là hắn.  
Äinh Linh Lâm thở ra nhẹ nhõm, há»i :  
- Váºy ngươi là ai?  
- Vốn cũng là thù nhân của Nam Cung Lãng.  
- Còn bây gi�  
- Bây giá» là má»™t khách nhân đã biếu lá»… xong, Ä‘ang đợi được uống há»· tá»u.  
Äinh Linh Lâm nhìn y, chợt cảm thấy mình không còn lá»i gì để mà há»i thêm được nữa.  
Trong đại sảnh chen chúc đủ má»i hạng má»i dạng ngưá»i, từ trong đám ngưá»i đột nhiên có má»™t giá»ng nói lạnh lùng sắc nhá»n vang lên :  
- Mang mặt nạ da ngưá»i đến uống há»· tá»u, e rằng cÅ©ng không thuáºn tiện lắm đâu.  
Vẻ mặt hắc y nhân tuy vẫn không chút biểu cảm, nhưng đồng tỠđã co rút lại, gằn giá»ng nói :  
- Ai đấy?  
Má»™t tiếng cưá»i nhạt vang lên :  
- Ngươi mãi mãi sẽ không biết ta là ai, ta lại biết ngươi chÃnh là Nam Cung Lãng.  
Hắc y nhân đột nhiên xuất thá»§, cả cái tráp gá»— lẫn đầu ngưá»i nện lên mặt cá»§a Äinh Linh Lâm, kiếm sau lưng đã xuất bao. Kiếm quang lóe lên, nhắm thẳng vào ngá»±c cá»§a Quách Äịnh. Sá»± thay đổi này tháºt quá nhanh, y xuất thá»§ càng nhanh. Quách Äịnh đứng được đã là má»™t sá»± cố gắng rồi, nào có thể tránh nổi đưá»ng kiếm như Ä‘iện chá»›p đó cá»§a y.  
Äinh Linh Lâm cÅ©ng chỉ đành đứng nhìn. Má»™t đầu ngưá»i đầy máu nện thẳng vào mặt, vô luáºn ai cÅ©ng sẽ thất kinh. Khi nàng tránh Ä‘i được, thì mÅ©i kiếm đã cách ngá»±c Quách Äịnh không đến má»™t tấc.  
Dù trong tay nàng đột nhiên có kiếm báu thá»§ mạng, cÅ©ng chưa chắc đã xuất thá»§ kịp, huống hồ trên ngưá»i tân nương đương nhiên không thể có bất cứ hung khà nào.  
“Kẻ không mặt kiếm nhỠmáu† 
Táºn mắt nhìn thấy bức đồ há»a đã trở thành sá»± tháºt, táºn mắt nhìn thấy Quách Äịnh sắp chết dưới kiếm cá»§a y. Trên thế gian này cÆ¡ hồ đã không còn có ai có thể cứu được Quách Äịnh nữa. ChÃnh trong giây phút sinh tá» này, đột nhiên có Ä‘ao quang lóe lên. Äao quang trắng sáng, còn nhanh hÆ¡n cả Ä‘iện chá»›p, sáng hÆ¡n cả Ä‘iện chá»›p, phảng phất như từ bên ngoài cá»a sổ bên trái phóng vào.  
Äao quang vừa lóe lên, Äinh Linh Lâm đã thoát ra ngoài cá»a sổ, bá» rÆ¡i tất cả tân khách, bá» rÆ¡i cả Quách Äịnh.  
Nàng bá» rÆ¡i tất cả, vì nàng biết Ä‘ao này nhất định có thể cứu được Quách Äịnh, nhất định có thể đánh bại hắc y nhân, đây là Ä‘ao cứu mạng, đã cứu được vô số mạng ngưá»i, nàng biết thế gian này chỉ có má»™t ngưá»i có thể phóng ra được Ä‘ao này mà thôi.  
Chỉ có má»™t ngưá»i.  
Nàng tuyệt không thể để cho ngưá»i này bá» Ä‘i được, nàng dù có chết cÅ©ng phải nhìn lại má»™t lần con ngưá»i này.
 
  
  
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				23-09-2008, 03:53 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Nháºp Môn Tu Luyện 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Feb 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 67
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			Thanked 1 Time in 1 Post
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Cá»u Nguyệt Ưng Phi 
  
       Tác giả : Cổ  Long
 Thể lá»ai: Kiếm  hiệp
Hồi 22 - Tứ đại Thiên vương  
  
 
 
  
 
Màn đêm sâu thẳm.  
Trong không gian khuya khoắc chỉ có vài chấm sao lấp lánh, dưới ánh sao nhàn nhạt, nÆ¡i xa xa mÆ¡ hồ có má»™t bóng ngưá»i lướt Ä‘i.  
Nàng Ä‘uổi theo tuy nhanh, nhưng ngưá»i này càng nhanh hÆ¡n.  
Nàng vừa phóng qua cá»a sổ lao ra ngoài, thì ngưá»i này đã Ä‘i xa ngoài mưá»i trượng.  
Nhưng nàng quyết tâm không bá», nàng biết rõ bản thân mình chắc chắn sẽ Ä‘uổi không kịp ngưá»i này, nhưng nàng vẫn nhất định phải Ä‘uổi theo.  
Nàng dụng xuất sức mạnh toàn thân đuổi theo.  
Nhưng càng lúc ngay bóng ngưá»i cÅ©ng nhìn không rõ, trong má»™t ngõ phố có má»™t ngôi từ đưá»ng xưa cÅ©, vẫn còn sáng ánh đèn.  
Ở trong thành Trưá»ng An cổ xưa này, khắp nÆ¡i Ä‘á»u có thể nhìn thấy loại từ đưá»ng này, cÅ© nát, lạnh lẽo, không bóng ngưá»i.  
Nàng đột nhiên dừng bước, kêu lớn lên :  
- Diệp Khải Nguyên, thiếp biết là chàng, chàng còn chưa đi xa, nhất định nghe thấy tiếng thiếp.  
Trong bóng đêm không có chút hồi âm nào chỉ có mấy cây cổ bạch vẫn chưa đến nỗi xơ xác than thở trong gió lạnh.  
- Bất kể chàng có muốn ra gặp thiếp hay không, chàng cÅ©ng nên nghe hết lá»i thiếp muốn nói.  
Nàng mÃm chặt môi, cố gắng nén nước mắt nói :  
- Thiếp không làm chuyện có lỗi với chàng, chàng nếu không muốn nhìn mặt thiếp, thiếp cũng không trách chàng, nhưng... nhưng thiếp có thể chết.  
Nàng đột nhiên xé toạc vạt áo, lộ ra bộ ngực trần. Trong bóng tối, bộ ngực này giống như con tôm phát quang, gió lại lạnh như dao cắt.  
Thân thể nàng đã bắt đầu run rẩy liên tục.  
“Thiếp biết chàng có thể không tin thiếp, thiếp biết.. nhưng lần này, thiếp lại muốn chết cho chàng xem.†Nàng đưa bàn tay run rẩy ra, từ trên dầu rút ra một cây kim thoa dài năm phân, dụng hết lực khà toàn thân, đâm thẳng vào tim.  
Nàng tháºt sá»± muốn chết. Theo nàng, trên thế giá»›i này chẳng còn gì để lưu luyến nữa cả.  
Gia môn thảm biến, huynh đệ phiêu linh, thiên thượng địa hạ, nàng chỉ còn có má»™t ngưá»i có thể tin cáºy được.  
Nàng vốn đã quyết tâm cả Ä‘á»i Ä‘i theo ngưá»i này. Nhưng bây giá» ngưá»i này đã không còn muốn nhìn mặt nàng nữa.  
Kim thoa đâm vào ngá»±c, máu tươi vá»t ra, có má»™t bóng ngưá»i nhanh nhẹn phóng tá»›i, nắm chặt lấy tay nàng.  
“Chát†một tiếng, kim thoa rơi xuống đất.  
Máu đỠtươi, chảy loang trên bộ ngực trắng như tuyết của nàng.  
Nàng sau cùng đã nhìn thấy ngưá»i này, con ngưá»i mà sống chết nàng cÅ©ng không thể quên được.  
Cuối cùng nàng đã nhìn thấy Diệp Khải Nguyên.  
* * * * *  
Bóng đêm ảm đạm, tinh quang nhàn nhạt, rá»i chiếu vào khuôn mặt Diệp Khải Nguyên.  
Chàng xem ra mÆ¡ hồ vẫn như xưa, đôi mắt vẫn sáng, khóe miệng vẫn như Ä‘ang nở nụ cưá»i.  
Nhưng nếu nhìn kỹ, thì sẽ thấy đôi mắt của chàng sở dĩ sáng, chẳng qua là vì ánh lệ.  
Chàng tuy vẫn cưá»i, nhưng là má»™t nụ cưá»i thê lương đầy bi thương.  
- Nàng khá»i cần phải làm như thế.  
Chàng buông nhẹ tiếng thở dài, ôn tồn nói :  
- Sao nàng muốn làm hại chÃnh mình?  
Äinh Linh Lâm nhìn chàng, đỠđẫn nhìn chàng, toàn thân như tê cứng Ä‘i.  
“Tương kiến như bất kiếnâ€...  
Tại sao trá»i cao lại sắp xếp cho bá»n há» gặp nhau lần này? Tại sao?  
Diệp Khải Nguyên hiển nhiên cÅ©ng Ä‘ang đè nén chÃnh mình :  
- Ta biết nàng không có lỗi với ta, nàng không nói, lỗi là ở ta.  
- Chàng...  
Diệp Khải Nguyên không để cho nàng nói :  
- Nàng không cần phải nói gì hết, ta biết hết cả rồi.  
- Chàng.. chàng tháºt đã biết hết à?  
Diệp Khải Nguyên gáºt đầu, trầm mặc nói :  
- Ta nếu là nàng, ta nhất định cÅ©ng sẽ làm như váºy. Quách Äịnh là má»™t thanh niên rất có tiá»n đồ, là ngưá»i tốt, nàng đương nhiên tuyệt không thể nhìn Quách Äịnh vì nàng mà chết.  
Nước mắt Äinh Linh Lâm như suối tuôn trào :  
- Nhưng thiếp...  
- Nàng là má»™t thiếu nữ quá thiện lương, nàng biết chỉ có làm như váºy, má»›i có thể làm cho Quách Äịnh có thể tiếp tục sống được.  
Diệp Khải Nguyên thở dài nói tiếp :  
- Má»™t ngưá»i nếu ngay chÃnh mình cÅ©ng không muốn sống nữa, thì trên thiên hạ chắc chắn sẽ không có ai có thể cứu được y, ngay Cát Bình cÅ©ng không thể.  
Diệp Khải Nguyên Ä‘Ãch xác hiểu Quách Äịnh, càng hiểu Äinh Linh Lâm hÆ¡n.  
Trên thế gian này tuyệt không có bất cứ chuyện gì có thể quý hơn sự thông cảm và hiểu biết ấy.  
Äinh Linh Lâm giống như má»™t đứa trẻ được an á»§i vá»— vá», đột nhiên lao vào trong lòng Diệp Khải Nguyên, báºt khóc tức tưởi.  
Diệp Khải Nguyên để cho nàng khóc.  
Khóc cũng là một cách xoa dịu, Diệp Khải Nguyên mong sự tủi thân và bi thống trong lòng nàng sẽ theo dòng lệ của nàng mà trôi đi.  
Nhưng còn bản thân chàng thì sao?  
Chàng tuyệt không thể khóc, tháºm chà lặng lẽ rÆ¡i vài giá»t lệ cÅ©ng không được, chàng biết giữa hai ngưá»i bá»n há», Ãt nhất phải có má»™t ngưá»i cứng rắn.  
Chàng phải cứng cá»i, vô luáºn ná»—i bi thống tá»§i cá»±c lá»›n lao như thế nào, chàng Ä‘á»u phải nghÄ© cách ẩn dấu trong lòng, cắn răng mà chịu đựng.  
Chàng có thể chịu đựng.  
Äêm càng khuya, gió càng lạnh.  
Trôi qua rất lâu, tiếng khóc của nàng sau cùng đã trở nên tiếng nấc. Diệp Khải Nguyên mới nhẹ nhàng đẩy nàng ra, nói :  
- Nàng nên quay vá».  
Äinh Linh Lâm ngạc nhiên há»i :  
- Chàng bảo thiếp quay vỠà? Quay vỠđâu?  
- Quay lại nơi mà nàng vừa mới ra đi.  
- Tại sao?  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Chắc chắn có ngưá»i Ä‘ang lo lắng chỠđợi nàng.  
Äinh Linh Lâm đột nhiên lạnh lùng cương quyết nói :  
- Chàng... chàng vẫn muốn thiếp quay vá» cưới Quách Äịnh à?  
Diệp Khải Nguyên cương nghị đáp :  
- Nàng tuyệt không thể bá» rÆ¡i Quách Äịnh như thế được. Nàng cÅ©ng hiểu, nếu Ä‘i như váºy, Quách Äịnh sẽ không còn cách nào có thể sống nổi.  
Äinh Linh Lâm cÅ©ng không thể không thừa nháºn, Quách Äịnh sở dÄ© vẫn còn ý chà cầu sinh, hoàn toàn là vì nàng.  
Diệp Khải Nguyên trở nên cứng rắn :  
- Quách Äịnh nếu chết, không những ta tuyệt không thể tha thứ cho nàng, mà chÃnh nàng cÅ©ng nhất định mãi mãi không thể tha thứ cho chÃnh mình được.  
“Váºy thì, nếu như hai bá»n ta có thể sống được vá»›i nhau, cÅ©ng nhất định sẽ thống khổ cả Ä‘á»i.† 
Chàng không nói ra những lá»i này, nhưng chàng biết Äinh Linh Lâm nhất định cÅ©ng có thể hiểu được.  
Äinh Linh Lâm gục đầu xuống, rất lâu sau má»›i buồn thảm nói :  
- Thiếp quay vá», còn chàng?  
- Ta có thể vẫn tiếp tục sống nổi.  
Diệp Khải Nguyên muốn gượng cưá»i, nhưng cưá»i không nổi.  
- Nàng nên biết ta xưa nay là má»™t con ngưá»i cứng cá»i.  
- Bá»n ta sau này lẽ nào mãi mãi không thể gặp nhau nữa?  
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên vẫn có thể gặp lại nhau.  
Trái tim Diệp Khải Nguyên Ä‘au nhói, đây là lần đầu tiên chàng nói dối nàng, chàng không thể không nói như váºy...  
Chỉ cần sá»± việc qua Ä‘i, bá»n ta đương nhiên vẫn có thể gặp lại nhau.  
Äinh Linh Lâm đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú Diệp Khải Nguyên  :  
- ÄÆ°á»£c, thiếp nghe lá»i chàng, thiếp quay vá», nhưng chàng cÅ©ng phải đáp ứng thiếp má»™t chuyện.  
- Nàng nói đi.  
- Nếu sự việc xong, thiếp tìm không gặp chàng, thì phải nên tìm ở đâu?  
Diệp Khải Nguyên né tránh ánh mắt của nàng :  
- Chỉ cần sự việc trôi qua, không cần nàng tìm ta, ta cũng sẽ đi tìm nàng.  
- Thiếp nếu có thể giải quyết tốt đẹp tất cả má»i chuyện, Quách Äịnh nếu có thể sống an lành, thì chàng sẽ Ä‘i tìm thiếp chứ?  
Diệp Khải Nguyên gáºt gáºt đầu.  
- Chàng nói tháºt chứ, chàng tháºt không dối thiếp chứ?  
- Tháºt.  
Trái tim Diệp Khải Nguyên đã tan nát.  
Chàng tá»± biết mình không nói tháºt, nhưng Äinh Linh Lâm lai hoàn toàn tin tưởng.  
“Má»™t ngưá»i tại sao thưá»ng muốn lừa dối má»™t ngưá»i tin tưởng mình nhất?† 
Vì không còn cách nào khác.  
“Trong kiếp ngưá»i tại sao lại có nhiá»u sá»± bi thương và thống khổ không thể giải quyết được như thế?† 
Không thể biết, cũng không cách gì hiểu được.  
Diệp Khải Nguyên biết mình chỉ có thể Ä‘i con đưá»ng đó, má»™t con đưá»ng tịch mịch dài dằng dặc.  
“Má»™t nam tá» hán chân chÃnh, nếu đến thá»i Ä‘iểm cần thiết, thưá»ng là sẽ biết hy sinh chÃnh mình, thành toàn cho ngưá»i khácâ€.  
Äinh Linh Lâm cuối cùng tá» quyết tâm nói :  
- ÄÆ°á»£c, bây giá» thiếp sẽ Ä‘i, thiếp tin chàng.  
- Ta... ta sau này nhất định sẽ đi tìm nàng.  
Äinh Linh Lâm gáºt gáºt đầu, từ từ quay ngưá»i Ä‘i, phảng phất như không dám nhìn Diệp Khải Nguyên thêm lần nữa.  
Nàng sợ mình sẽ đổi ý.  
Nàng quay Ä‘i, để lại ánh sao phÃa sau, cÅ©ng chÃnh là để lại cuá»™c Ä‘á»i nàng ở phÃa sau, nàng dụng lá»±c nắm chặt hai tay, dụng xuất tất cả sức lá»±c, cuối cùng nói ra được ba chữ :  
- Chàng đi đi.  
Diệp Khải Nguyên bỠđi.  
Chàng không nói thêm má»™t lá»i nào, chàng không dám nói thêm. Chàng đã dụng tất cả sức lá»±c, má»›i khống chế được chÃnh mình.  
Gió lạnh như dao cắt, chàng nghênh gió lao Ä‘i, đến chá»— tối, gáºp ngưá»i xuống, bắt đầu nôn ói liên tục.  
Con ngưá»i khi đến lúc bi thương Ä‘au khổ nhất tại sao thưá»ng không khóc lóc nữa, mà lại nôn ói?  
Äinh Linh Lâm cÅ©ng Ä‘ang nôn ói, nàng nôn ói liên tục, ói ra cả chất máºt.  
Nhưng nàng đã quyết tâm, Diệp Khải Nguyên vẫn còn chưa chết, nàng tuyệt không thể cưới ngưá»i khác.  
Vô luáºn ở dưới tình cảnh nào, cÅ©ng không thể cưới ngưá»i khác, có chết cÅ©ng không thể.  
Nàng đã quyết tâm phải quay vá» nói cho Quách Äịnh, sẽ kể hết cho Quách Äịnh tình cảm và ná»—i thống khổ cá»§a nàng.  
Quách Äịnh nếu tháºt là má»™t nam tá» hán, thì phải hiểu rõ, phải tá»± mình đứng dáºy, phải gắng sống.  
Nàng tin Quách Äịnh là má»™t nam tá» hán.  
Nàng tin tất cả chuyện này Ä‘á»u sẽ giải quyết viên mãn, đến lúc đó, Diệp Khải Nguyên nhất định sẽ đến tìm nàng.  
Không cần lâu, tất cả má»i khổ nạn, sẽ mau chóng trôi qua. Nàng có niá»m tin.  
* * * * *  
Trong đại sảnh của quán trỠHồng Tân, ánh đèn vẫn sáng chói, còn có tiếng trống sáo du dương từng hồi vang lên.  
Lúc này hắc y nhân nhất định đã đào tẩu, Quách Äịnh nhất định vẫn còn sống, má»i ngưá»i nhất định vẫn Ä‘ang đợi nàng.  
Nàng luồn dưới nóc nhà, lá»t vào đại sảnh.  
Toàn thân nàng lạnh toát như đột nhiên lá»t vào má»™t vá»±c sâu vạn trượng tối tăm lạnh lẽo.  
Giống như đột nhiên lá»t xuống địa ngục váºy.  
Trong đại sảnh tháºm chà đã trở nên đáng sợ hÆ¡n cả địa ngục nữa Lá»a đỠở địa ngục cháy đốt không bao giá» tịch diệt.  
Äại sảnh lúc này cÅ©ng Ä‘á», nhưng đỠnhất không phải là cặp long phụng hoa chúc, cÅ©ng không phải là y phục trên ngưá»i mà là máu.  
Máu tươi!  
Những ngưá»i mà nàng nhìn thấy Ä‘á»u đã ngã gục trên vÅ©ng máu, trong đại sảnh chỉ còn lại má»™t ngưá»i còn sống, má»™t ngưá»i Ä‘ang thổi sáo.  
Sắc mặt cá»§a y đã hoàn toàn không còn giá»t máu, thân thể đã cứng Ä‘á», ánh mắt vô hồn nhưng vẫn không ngừng thổi sáo.  
Y tuy vẫn còn sống nhưng đã mất đi hồn phách.  
Không ai có thể hình dung tiếng sáo này khi ở trong tai Äinh Linh Lâm nghe như thế nào, tháºm chà không ai có thể tưởng tượng nổi Quách Äịnh đã mãi mãi không nghe được lá»i giải thÃch và ná»—i khổ tâm cá»§a nàng, chàng đã ngã trong vÅ©ng máu, đã ngã cùng vá»›i hắc y nhân đó, còn có lão nhân thiện lương đó, còn có…  
Äinh Linh Lâm không còn nhịn nổi nữa, trước mắt nàng chỉ là má»™t màn máu đỠtươi, đã không còn nhìn thấy cái gì khác.  
Äây là độc thá»§ cá»§a ai? Vì mục Ä‘Ãch gì?  
Nàng không suy nghĩ thêm nổi nữa, nàng cũng ngã gục xuống.  
* * * * *  
Khi Äinh Linh Lâm đã mở to mắt ra, cái đầu tiên mà nàng nhìn thấy là chiếc rương.  
Vạn Bảo rương.  
Lão nhân áo lam mÅ© cao đó Ä‘ang đứng trước giưá»ng, nhìn chăm chú nàng ánh mắt tràn đầy vẻ bi thống và thương xót.  
Äinh Linh Lâm muốn vùng ngồi dáºy, nhưng Cát Bình đã ấn vai nàng xuống, nàng đành phải nằm lại xuống.  
Nàng biết lão nhân này đã cứu nàng, nhưng…  
- Còn Quánh Äịnh? Ngươi có cứu không?  
Cát Bình lặng lẽ cúi đầu, thở dài nói :  
- Ta đã đến trễ …  
Äinh Linh Lâm đột nhiên kêu lá»›n lên :  
- Ngươi đến trễ? Tại sao ngươi lại chuồn đi?  
Cát Bình nói :  
- Tại vì ta phải vá»™i Ä‘i tìm ngưá»i.  
Äinh Linh Lâm vẫn Ä‘ang nói như thét :  
- Tại sao ngươi lại Ä‘i kiếm ngưá»i? Tại sao?  
Nàng đã hoàn toàn không còn chế ngự được bản thân mình, nàng đã sụp đổ.  
Äợi cho sá»± kÃch động cá»§a nàng lắng dịu xuống, Cát Bình má»›i ôn tồn nói :  
- Tại vì ta nhất định phải tìm ngưá»i chế ngá»± chuyện này.  
Äinh Linh Lâm nói :  
- Ngươi đã sớm biết sẽ có chuyện này xảy ra hay sao?  
Cát Bình than thở :  
- Khi nhìn thấy trái châu báo đó, nhìn thấy tên tuổi cá»§a bốn ngưá»i đó, thì ta đã biết.  
Äinh Linh Lâm nói :  
- Ngươi biết bốn ngưá»i đó là ai?  
Cát Bình gáºt gáºt đầu.  
- Bá»n há» tóm lại là ai?  
- Là Tứ đại Thiên vương của Ma giáo.  
Äinh Linh Lâm lại ngã gục xuống, giống như bị má»™t cú chùy sắt nện trúng váºy, không còn có thể nhúch nhÃch cỠđộng được nữa.  
Cát Bình cháºm rãi nói :  
- Lúc đó ta không nói ra, tại vì ta sợ các ngươi nghe xong sẽ kinh hoàng sợ hãi, ta không muốn làm ảnh hưởng đến hỷ sự của các ngươi.  
Hỷ sự! Xem là hỷ sự thế nào được?  
Äinh Linh Lâm lại muốn chồm lên, muốn thét lên, nhưng ngay chút sức để kêu la cÅ©ng không còn nữa.  
Cát Bình nói :  
- Huống hồ ta cÅ©ng đã nhìn thấy bốn sứ giả hoàng y đó, ta cho rằng Cá»u Nguyệt bang đã nhúng tay vào thì Tứ đại Thiên vương cá»§a Ma giáo cÅ©ng không thể không Ãt nhiá»u do dá»± băn khoăn.  
Y lặng lẽ thở dài nói tiếp :  
- Nhưng ta không ngá» chuyện này giữa đưá»ng lại có chuyện thay đổi như váºy.  
- Có phải ngươi cho rằng Diệp Khải Nguyên nhất định sẽ âm thầm chiếu cố đến?  
Cát Bình thừa nháºn.  
- Vì váºy ngươi không ngá» Diệp Khải Nguyên sẽ Ä‘i, cÅ©ng không ngá» ta sẽ Ä‘i?  
Giá»ng nói cá»§a Äinh Linh Lâm rất hư nhược. Toàn thân nàng như trở nên hoàn toàn trống rá»—ng.  
Cát Bình than thở :  
- Ta nên nghÄ© tá»›i y có thể sẽ Ä‘i, tại vì y không nhìn thấy ngá»c bài đó, cÅ©ng không nhìn thấy túi châu bảo.  
Äinh Linh Lâm nhịn không được há»i :  
- Bá»n há» gởi túi châu bảo đó đến lẽ nào cÅ©ng có ý riêng?  
- Có!  
- à gì?  
Cũng nhấn từng chữ :  
- Bá»n há» gởi túi châu bảo đến là để mua mạng đó.  
Äinh Linh Lâm kinh hãi :  
- Mua mạng!  
Cát Bình nói :  
- Äại thiên vương trong Ma giáo xưa nay rất Ãt tá»± mình xuất thá»§ sát nhân.  
Äinh Linh Lâm nói :  
- Tại sao?  
Cát Bình nói :  
- Tại vì bá»n há» tin rằng địa ngục luân hồi, xưa nay không muốn để lại món nợ lai sinh, vì váºy bá»n há» trước khi má»—i lần tá»± mình sát nhân thì Ä‘á»u trước hết trả má»™t cái giá nào đó để mua mạng ngưá»i.  
Äinh Linh Lâm đột nhiên há»i lại :  
- Ngươi làm sao biết ta đi, Diệp Khải Nguyên cũng đi?  
- Có ngưá»i kể cho ta.  
- Ai?  
- Ngưá»i thổi sáo.  
NghÄ© đến tiếng sáo thê lương ấy, Äinh Linh Lâm không khá»i rùng mình.  
- Táºn mắt chứng kiến chuyện này à?  
Cát Bình thở dài nói :  
- Từ đầu chà cuối, y Ä‘á»u nhìn thấy, vì váºy nếu không ngá»™ kiến ta, y e rằng suốt Ä‘á»i sẽ trở thành má»™t phế nhân Ä‘iên loạn.  
Vô luáºn ai nhìn thấy chuyện này cÅ©ng sẽ sợ hãi mà phát Ä‘iên.  
Äinh Linh Lâm lại há»i :  
- Y cũng nhìn thấy chân diện mục của Tứ đại Thiên vương?  
- Không.  
- Tại sao?  
- Vì khi Tứ đại Thiên vương sát nhân báo thù, trên mặt luôn đeo mặt nạ Ma Thần.  
- Phục thù? Bá»n há» phục thù cho ai?  
- Ngá»c Tiêu.  
Cát Bình nói tiếp :  
- Ngá»c Tiêu chết ở dưới tay cá»§a Quách Äịnh.  
- Ngá»c Tiêu cÅ©ng là má»™t trong Tứ đại Thiên vương hay sao?  
- Y chÃnh là Ãi Dục thiên vương Ban Sát Ba Ná.  
Äinh Linh Lâm siết chặt hai tay, thân thể vẫn còn run rẩy không ngừng.  
- Quách Äịnh giết Ngá»c Tiêu là vì ta.  
- Ta biết.  
- Ta nếu không đuổi theo Diệp Khải Nguyên sẽ không đi.  
… Äinh Linh Lâm lại chảy nước mắt :  
- Diệp Khải Nguyên nếu không đi có lẽ sẽ không xảy ra chuyện này.  
Cát Bình lại lắc lắc đầu nói :  
- Ngươi không cần oán trách chÃnh mình, tất cả Ä‘iá»u này vốn đã ở trong sá»± tÃnh toán cá»§a bá»n há».  
Äinh Linh Lâm không hiểu. Cát Bình nói :  
- Hắc y nhân đó không phải là Nam Cung Lãng, ta biết Nam Cung Lãng.  
Äinh Linh Lâm lại ngạc nhiên nói :  
- Y không phải là Nam Cung Lãng thì là ai?  
Cát Bình nói :  
- Y cÅ©ng là ngưá»i trong Ma giáo.  
Äinh Linh Lâm nói :  
- Y đột nhiên xuất hiện, chÃnh là vì muốn ép Diệp Khải Nguyên xuất thá»§.  
Cát Bình than thở :  
- Bá»n há» Ä‘Ãch xác đã sá»›m tÃnh kỹ Diệp Khải Nguyên nhất định sẽ xuất thá»§ cứu Quách Äịnh, cÅ©ng tÃnh kỹ chỉ cần Diệp Khải Nguyên vừa hiện hành tung ra ngươi nhất định sẽ truy Ä‘uổi theo.  
Bá»n hỠđương nhiên cÅ©ng tÃnh chỉ cần Äinh Linh Lâm vừa Ä‘uổi theo, Diệp Khải Nguyên nhất định sẽ bá» y.  
Tứ đại Thiên vương cá»§a Ma giáo trước khi hành động, chắc chắn Ä‘á»u đã có kế hoạch rất là hoàn mỹ chu máºt. Vì váºy khi bá»n há» xuất thá»§, rất Ãt khi bị thất bại.  
Äinh Linh Lâm căm há»n nói :  
- Như váºy xem ra, kẻ cố ý vạch trần âm mưu cá»§a Hắc y nhân, cố ý nói y là Nam Cung Lãng, rất có thể là má»™t trong Tứ đại Thiên vương.  
- Rất có thể.  
Cát Bình đột nhiên lại nói :  
- Ngươi có nghe thấy giá»ng nói cá»§a y không?  
Äinh Linh Lâm nghe không ra.  
- Ta chỉ cảm thấy giá»ng nói mà ngưá»i đó nói rất là chói tai.  
- Ngươi có nghe ra y là nam hay nữ không?  
- Là nam.  
- Giá»ng cá»§a má»™t ngưá»i nói là từ trong yết hầu má»™t khà quản giống như dây thắt lưng phát ra.  
Cát Bình cháºm rãi nói tiếp :  
- Nam nhân sau khi trưởng thành, cái dây thắt lưng đó sẽ dần dần trở nên thô, vì váºy giá»ng nói cá»§a nam nhân so vá»›i nữ nhân thì thấp trầm thô đục hÆ¡n.  
Äinh Linh Lâm xưa nay chưa nghe thấy những chuyện như váºy, nhưng má»—i chữ nàng Ä‘á»u tin.  
Vì nàng biết Cát Bình là thần y thiên hạ vô song, đối vá»›i cấu tạo thân thể con ngưá»i, đương nhiên hiểu rõ hÆ¡n bất cứ ai.  
Nàng cÅ©ng nghe nói qua Ma giáo có má»™t công phu có thể khiến cho cái dây thắt lưng cứng trong yết hầu cá»§a má»™t ngưá»i co lại, giá»ng nói thay đổi.  
Cát Bình nói :  
- Vì váºy má»™t nam nhân bình thưá»ng giá»ng nói tuyệt phải không quá sắc, trừ phi …  
Äinh Linh Lâm chen lá»i :  
- Trừ phi y dùng cổ há»ng giả để nói.  
Cát Bình gáºt gáºt đầu nói :  
- Ngươi cứ nghÄ© xem tại sao y phải dùng cổ há»ng giả để nói?  
Äinh Linh Lâm nói :  
- Vì ta chắc chắn đã nhìn thấy y, nghe thấy giá»ng nói cá»§a y.  
Cát Bình nói :  
- Cái ngưá»i Ä‘i chúc mừng đó có những ai? Trong đó có mấy ngưá»i ngươi đã nhìn thấy?  
Äinh Linh Lâm lắc đầu :  
- Ta vốn không có cơ hội nhìn.  
Nàng cắn răng nói :  
- Ngưá»i có cÆ¡ há»™i nhìn thì nay đã hoàn toàn bị giết chết diệt khẩu rồi.  
Cát Bình cÅ©ng không khá»i siết chặt hai nắm tay.  
Kế hoạch hành động cá»§a Ma giáo, không những chu máºt mà còn hiểm độc.  
- Nhưng bá»n há» vẫn còn lưu lại má»™t đầu mối.  
Äinh Linh Lâm trầm tư há»i :  
- Äầu mối gì?  
Cát Bình nói :  
- Hung thá»§ chá»§ trì hành động lần này, lúc đó nhất định ở trong há»· đưá»ng.  
Äinh Linh Lâm nói :  
- Nhất định có.  
Cát Bình nói :  
- Ngưá»i trong há»· đưá»ng lúc đó, và những kẻ còn sống sót nhất định là hung thá»§, hung thá»§ rất có thể là Tứ đại Thiên vương.  
Ãnh mắt Äinh Linh Lâm sáng lên :  
- Vì váºy bá»n ta chỉ cần dò ra trong há»· đưá»ng lúc đó có những ai, lại dò xem bây giá» còn có những ai sống sót, thì biết Tứ đại Thiên vương tóm lại là ai?  
Cát Bình gáºt đầu, ánh mắt y không sáng lên vì y biết chuyện này tuy nói đơn giản nhưng thá»±c hiện thì không dá»….  
- Chỉ tiếc là bá»n ta lúc này không biết trong há»· đưá»ng lúc đó có những ai, càng không biết bây giá» những kẻ sống sót là ai.  
Äinh Linh Lâm nói :  
- Nhưng bá»n ta Ãt ra có thể trước hết dò xem có những ai gởi quà. Ngưá»i chết là những ai?  
Ãnh mắt cá»§a Cát Bình lúc này sáng lên Äinh Linh Lâm lại nói :  
- Má»—i ngưá»i đến biếu lá»… bá»n ta Ä‘á»u có ghi trong sổ cả.  
 Cát Bình láºp tức há»i :  
- Cuốn sổ đó đâu?  
Äinh Linh Lâm nói :  
- Chắc hẳn vẫn còn trong phòng chi thu của quán trỠHồng Tân.  
- Lúc này trá»i vẫn còn chưa sáng, những tá» thi chắc hẳn vẫn còn ở trong há»· đưá»ng.  
Äinh Linh Lâm nói :  
- Äây là nÆ¡i đâu?  
Cát Bình nói :  
- Cách Hồng Tân không xa.  
Äinh Linh Lâm báºt dáºy nói :  
- Váºy bá»n ta còn đợi gì nữa?  
Cát Bình nhìn nàng ánh mắt lá»™ vẻ lo âu. Sá»± kÃch động mà nàng phải chịu đựng quá lá»›n, lúc này nếu còn quay vá» há»· đưá»ng, lại nhìn thấy máu tươi và thi thể đó. Tháºm chà rất có thể sẽ phát Ä‘iên lên. Cát Bình muốn thuyết phục Äinh Linh Lâm, nhưng Äinh Linh Lâm đã lao Ä‘i. Thiếu nữ này kiên cưá»ng hÆ¡n sá»± tưởng tượng cá»§a y rất nhiá»u.  
Trong há»· đưá»ng không có ai cả, ngay ngưá»i chết cÅ©ng không còn. Sá»± lo lắng cá»§a Cát Bình hoàn toàn là dư thừa. Bá»n hỠđến quán trá» Hồng Tân, láºp tức phát hiện ra tất cả thi thể Ä‘á»u đã được dá»n Ä‘i. Trong phòng thu chi cÅ©ng trống không, không có ai càng không có sổ ghi lá»… váºt. Tất cả má»i lá»… váºt Ä‘á»u đã hoàn toàn được dá»n Ä‘i hết.  
Äinh Linh Lâm ngÆ¡ ngác, lúc này đêm đã rất khuya, nàng rá»i nÆ¡i đây không quá lâu, hành động cá»§a Ma giáo tháºt mau đến đáng sợ.  
Cát Bình đột nhiên há»i :  
- Tứ đại Thiên vương gởi túi châu bảo đó vốn cũng ở trong phòng thu chi phải không?  
Äinh Linh Lâm gáºt đầu Cát Bình nói :  
- Váºy thì chuyện này nhất định không phải là ngưá»i trong Ma giáo gây ra.  
Äinh Linh Lâm há»i :  
- Tại sao?  
Cát Bình đáp :  
- Tại vì túi châu bảo đó vốn là bá»n há» dùng để mua mạng, bây giá» bá»n hỠđã mua hết mạng, bá»n há» không thu hồi những châu bảo đó.  
Äinh Linh Lâm nói :  
- Vì váºy thi thể không cÅ©ng không phải là bá»n há» mang Ä‘i?  
Cát Bình nói :  
- Tuyệt không phải!  
Äinh Linh Lâm nói :  
- Không phải bá»n há» thì là ai? Ngoại trừ bá»n há» ra còn có ai có thá»§ cước nhanh như váºy?  
Muốn dá»n sạch thi thể và lá»… váºt không phải là chuyện dá»… dàng. Kẻ nào cần những thi thể đó, không biết dùng để làm gì.  
Äinh Linh Lâm không nghÄ© ra nổi, Cát Bình cÅ©ng không nghÄ© ra nổi.  
Gió từ ngoài cá»a sổ thổi vào, thổi vào thân thể nàng. Nàng chợt nhạy cảm rùng mình má»™t cái. Khi gió thổi vào, lại có tiếng sáo theo cÆ¡n gió truyá»n vào.  
Tiếng sáo thê lương bi ai. Äinh Linh Lâm láºp tức nghÄ© đến sắc mặt tái xanh cá»§a ngưá»i thổi sáo. Nàng nhịn không được há»i :  
- Ngươi vừa rồi không mang y đi đấy chứ?  
Cát Bình lắc đầu :  
- Tại sao y còn ở đây?  
- Y lại nhìn thấy gì?  
Cát Bình và Äinh Linh Lâm cùng lúc vá»t ra ngoài cá»a sổ, bá»n há» Ä‘á»u biết rằng kẻ có thể trả lá»i được vấn đỠnày chỉ có má»™t ngưá»i.  
Bá»n há» nhất định phải tìm ra ngưá»i thổi sáo này.
 
  
  
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				23-09-2008, 03:54 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Nháºp Môn Tu Luyện 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Feb 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 67
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			Thanked 1 Time in 1 Post
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Cá»u Nguyệt Ưng Phi 
  
       Tác giả : Cổ  Long
 Thể lá»ai: Kiếm  hiệp 
 
Hồi 23 - Kẻ lạ thổi sáo  
  
 
 
  
 
Không có ai cả, ngưá»i chết ngưá»i sống Ä‘á»u không có ai cả.  
Có phòng lá»a đèn đã tàn, có phòng ánh đèn đã tắt, quán trá» lạnh lẽo, khoảng sân lạnh lẽo.  
Thi thể tuy đã được dá»n Ä‘i, nhưng khắp sân vẫn tràn đầy mùi tanh cá»§a máu. Gió đêm lạnh buốt khiến cho huyết dịnh ngưng kết lại.  
Còn kẻ thổi sáo đâu?  
Tiếng sáo phiêu diêu nghe mơ hồ rất gần, lại mơ hồ rất xa.  
Khi bá»n hỠở trong phòng, tiếng sáo mÆ¡ hồ lại ở ngoài sân. Khi bá»n há» Ä‘i ra ngoài sân, tiếng sáo lại như ở ngoài tưá»ng.  
Bóng đêm bên ngoài tối như mực.  
Bá»n há» vá»t qua đầu tưá»ng đầy tuyết, trong bóng đêm sâu thẳm, chỉ có ánh đèn lấp lóe như ma trÆ¡i.  
Dưới ánh đèn phảng phất có bóng ngưá»i như hồn ma Ä‘ang thổi sáo.  
Ngưá»i này là ai?  
Có phải là ngưá»i thổi sáo vừa rồi không?  
Tại sao y lại má»™t mình thổi sáo dưới ánh đèn? Hẳn là Ä‘ang đợi riêng bá»n há»?  
Äêm khuya như váºy y lại má»™t mình ở đây đợi bá»n há», là vì mục Ä‘Ãch gì?  
Những chuyện này chỉ có má»™t ngưá»i có thể trả lá»i được.  
Cái đèn treo ở trên một cành cây khô theo gió lắc lư.  
Äinh Linh Lâm nhìn cái chụp đèn là loại chụp đèn dùng đón khách buổi tối ở quán trá» Hồng Tân.  
Nhưng nàng không nhìn rõ ngưá»i này.  
Nàng muốn lao tới nhưng Cát Bình đã kéo nàng lại. Nàng cảm thấy lòng bàn tay của Cát Bình toát mồ hôi lạnh.  
Má»™t ngưá»i tuổi càng lá»›n, lúc càng gần cái chết, tại sao lại càng sợ chết?  
Äinh Linh Lâm cắn chặt môi, hạ thấp giá»ng nói :  
- Ngươi có thể quay vỠquán trỠtrước, để một mình ta đến xem.  
Cát Bình thở dài.  
Y biết nàng đã hiểu lầm ý cá»§a y, y không phải lo lắng cho bản thân y mà là cho Äinh Linh Lâm.  
- Ta đã lớn tuổi chẳng còn gì phải sợ nữa. Chẳng qua...  
Äinh Linh Lâm ngắt lá»i nói :  
- Ta hiểu rõ ý ngươi nhưng ta nhất định phải đến xem.  
Tiếng sáo đột nhiên dừng lại, trong bóng đêm đột nhiên có tiếng ngưá»i lạnh lùng cất lên :  
- Ta biết các ngươi Ä‘ang tìm ta nãy giá», tại sao lúc này còn chưa đến?  
Giá»ng nói rất sắc, rất là chói tai.  
Bàn tay Äinh Linh Lâm cÅ©ng toát ra mồ hôi.  
Nàng đã nghe qua giá»ng nói này.  
Vô luáºn ai đã nghe qua giá»ng nói này, chỉ cần nghe qua má»™t lần thì sẽ mãi mãi không bao giá» quên.  
Ngưá»i này lẽ nào là má»™t trong Tứ đại Thiên vương cá»§a Ma giáo?  
Sắc mặt Cát Bình đã thay đổi, thấp giá»ng nói :  
- Tóm lại ngươi là ai?  
Kẻ ngồi dưới ánh đèn cưá»i nhạt nói :  
- Tại sao ngươi không đến xem ta là ai?  
Äinh Linh Lâm đương nhiên muốn Ä‘i đến.  
Nàng chợt hiểu rõ nếu đến sẽ không còn hồ nghi gì nữa, mà nếu không đến cũng không được.  
Nhưng Cát Bình vẫn đang nắm chặt tay của nàng, vội nói :  
- Ta sớm muộn cũng sẽ biết y là ai không nên vội.  
Äinh Linh Lâm nói :  
- Ta vá»™i!  
Nàng đột ngá»™t quay ngưá»i, má»™t cú khuá»·u tay đánh vào hông cá»§a Cát Bình, thân hình nàng đã lướt Ä‘i.  
Ãnh đèn đột nhiên vụt tắt.  
Gió lạnh thổi khắp nơi, khắp nơi một màn tối đen.  
Nhưng Äinh Linh Lâm đã lao đến trước mặt ngưá»i này, đã nhìn thấy rõ khuôn mặt cá»§a y.  
Má»™t khuôn mặt vặn vẹo trắng xanh, má»™t đôi mắt tràn đầy sá»± Ä‘e dá»a khá»§ng bố, đôi mắt lòi ra giống như con cá chết nhìn trừng trừng Äinh Linh Lâm.  
Äinh Linh Lâm đã thấy qua khuôn mặt này, đã thấy qua ngưá»i này.  
Äó chÃnh là kẻ thổi sáo đỠđẫn đứng trong vÅ©ng máu, hoảng sợ phát Ä‘iên, cÅ©ng là kẻ còn sống sót duy nhất trong há»· đưá»ng.  
Lẽ nào y chÃnh là hung thá»§ sát nhân?  
Äinh Linh Lâm siết chặt hai tay, đột nhiên phát hiện má»™t giá»t máu tươi Ä‘ang chầm cháºm từ trong khóe mắt cá»§a y ứa ra. Chảy lăn trên khuôn mặt cá»§a y.  
Gió lạnh thổi qua, nàng không khá»i rùng mình má»™t cái.  
Nàng đột nhiên phát hiện ra ngưá»i này đã là ngưá»i chết.  
Ngưá»i chết thì làm sao nói được?  
Ngưá»i chết làm sao thổi sáo?  
Ngưá»i chết tuyệt không thể nói càng không thể thổi sáo.  
Trong tay y vốn không có sáo.  
Tiếng sáo vừa rồi từ đâu phát ra?  
Äinh Linh Lâm từng bước lùi ra sau, vừa lùi được hai bước, đột nhiên má»™t bàn tay đưa ra nhanh như chá»›p chụp lấy tay nàng.  
Bàn tay lạnh buốt lạnh cứng.  
Ngưá»i chết sao vẫn có thể xuất thá»§?  
Tay cá»§a Äinh Linh Lâm cÅ©ng lạnh cóng, nàng cÆ¡ hồ như muốn ngất Ä‘i.  
Nàng không ngất xỉu, tại vì nàng phát hiện ra bàn tay này là từ sau lưng ngưá»i chết vươn ra.  
Nhưng bàn tay này quả tháºt quá mạnh, còn lạnh hÆ¡n cả tay ngưá»i chết.  
Không những lạnh mà còn cứng, cứng hơn cả sắt.  
Äây quả tháºt không giống tay ngưá»i chết, Äinh Linh Lâm dụng hết khà lá»±c toàn thân cÅ©ng vùng không thoát.  
Từ sau thân ngưá»i chết vang lên má»™t giá»ng nói sắc nhá»n :  
- Có phải ngươi rất muốn biết ta là ai phải không?  
Äinh Linh Lâm gắng sức cắn chặt môi, đến nổi ứa cả máu ra.  
- Ngươi nếu biết ta là ai, thì ngươi phải chết.  
Tay y càng xiết mạnh hơn :  
- Bây giỠngươi còn muốn xem mặt ta nữa hay không?  
Äinh Linh Lâm đột nhiên gắng hết sức gáºt đầu.  
Má»™t ngưá»i nếu lá»t vào tình cảnh như cá»§a nàng, thì cái chết còn có gì đáng sợ nữa?  
Nàng nhìn chăm chăm bàn tay cá»§a ngưá»i này, nàng nhìn trong bóng tối thấy bàn tay giống như kim loại phát quang.  
á»ng tay áo màu xanh, bên trên thêu má»™t chá»›p núi.  
“Bố Äạt Lạp thiên vương Cô Phongâ€.  
Äinh Linh Lâm chợt cảm thấy á»›n lạnh.  
Nàng tháºm chà mong rằng kẻ mà mình gặp thà là quỉ.  
Trong giang hồ, Tứ đại Thiên vương cá»§a Ma giáo quả tháºt còn đáng sợ hÆ¡n cả quỉ.  
Nàng không sợ chết.  
Nhưng nàng cÅ©ng biết, má»™t ngưá»i nếu lá»t vào trong tay Ma giáo thì sá»± tao ngá»™ đó chắc chắn còn đáng sợ hÆ¡n cả cái chết.  
Nàng từ bàn tay cá»§a ngưá»i này nhìn thấy ống tay áo, rồi từ từ nhìn lên bên trên… nàng cuối cùng nhìn thấy khuôn mặt cá»§a y.  
Má»™t khuôn mặt lãnh đạm, trắng bệch như ngưá»i chết.  
Trong ánh mắt Äinh Linh Lâm khuôn mặt này còn đáng sợ hÆ¡n cả ngưá»i chết.  
Cuối cùng nàng nhịn không nổi nữa, kêu lớn lên :  
- Là ngươi sao?  
- Ngươi không ngỠlà ta à?  
- Ngươi.. ngươi chÃnh là Bố Äạt Lạp?  
- Không sai! Ta chÃnh là Bố Äạt Lạp, chÃnh là má»™t chóp núi “cô láºp vân tiêu, cao bất khả phán, cô phong chi vươngâ€. Vô luáºn ai nhìn thấy chân diện mục cá»§a ta thì chỉ có hai con đưá»ng để chá»n lá»±a.  
- Hai con đưá»ng? Ngoài trừ tá» lá»™, lại còn có con đưá»ng khác nữa sao?  
- Chỉ cần ngươi chịu nháºp giáo cá»§a bá»n ta, là ngưá»i cá»§a bá»n ta thì có thể sống sót.  
- Sống sót?  
Äinh Linh Lâm đột nhiên cưá»i nhạt rồi nói tiếp :  
- Ta Ãt ra cÅ©ng đã nhìn thấy bảy tám kẻ Ma giáo các ngươi giống như má»™t lÅ© mèo hoang bị ngưá»i ta cắt mất đầu váºy.  
- Bá»n há» có chết cÅ©ng chết rất sung sướng.  
- Sung sướng? Sung sướng gì chứ?  
- Tại vì kẻ nào giết bá»n há», cÅ©ng Ä‘á»u phải trả giá đắt.  
NghÄ© đến vÅ©ng máu và thi thể trong há»· đưá»ng. Äinh Linh Lâm cÆ¡ hồ nhịn không nổi muốn nôn má»a.  
Cô Phong thiên vương nói :  
- Lúc này tuy ngươi vẫn còn sống cÅ©ng chỉ sống không bằng chết, nhưng chỉ cần ngươi gia nháºp giáo cá»§a bá»n ta, vô luáºn là ngưá»i sống hay chết Ä‘á»u không có ai dám khinh nhục ngươi.  
Äinh Linh Lâm lại gắng sức cắn chặt môi, câu nói này tháºt sá»± đã làm nàng rúng động.  
Gần đây sá»± tá»§i cá»±c mà nàng chịu đựng quả tháºt quá lá»›n.  
Cô Phong thiên vương nhìn nàng đôi mắt như mắt chim ưng, chứa đựng vẻ mỉa mai khinh miệt lạnh lùng nói :  
- Ta biết ngươi tháºt sá»± không muốn chết, không ai tháºt sá»± muốn chết cả.  
Äinh Linh Lâm gục đầu xuống.  
Nàng còn trẻ vẫn chưa tháºt sá»± hưởng thụ cuá»™c sống, tại sao nhất định phải chết?  
Má»™t thiếu nữ phải chịu đựng sá»± tá»§i thân và giày vò, nếu có cÆ¡ há»™i để giày vò ngưá»i khác, há không là má»™t chuyện rất lấy làm sung sướng sao.  
Äiá»u dụ này quả tháºt rất lá»›n.  
Nữ nhân có thể cá»± tuyệt sá»± dụ hoặc này trên thế gian vốn không nhiá»u, huống hồ Äinh Linh Lâm vốn là má»™t kẻ tranh cưá»ng hiếu thắng.  
Cô Phong thiên vương đương nhiên biết điểm này thản nhiên nói :  
- Ngươi có thể suy nghĩ kỹ lưỡng, chẳng qua ta chỉ muốn nhắc ngươi hai chuyện.  
Äinh Linh Lâm lắng nghe.  
Cô Phong thiên vương nói :  
- Nếu nháºp giáo cá»§a ta, không phải là chuyện dá»… dàng. Ngươi có má»™t cÆ¡ há»™i như thế quả tháºt là váºn may cá»§a ngươi.  
Y cháºm rãi nói tiếp :  
- Chỉ vì lúc này chÃnh là lúc bổn giáo trung khai giáo môn, láºp lại giáo tông, ngươi bá» lỡ cÆ¡ há»™i lần này nhất định sẽ hối háºn suốt Ä‘á»i.  
Äinh Linh Lâm đột nhiên há»i :  
- Có phải ngươi muốn ta bái môn của ngươi?  
Cô Phong thiên vương ngạo nghễ nói :  
- Có thể bái môn cá»§a ta cÅ©ng là váºn may cá»§a ngươi đấy.  
Äinh Linh Lâm nói :  
- Có phải ta hữu dụng đối với ngươi không?  
Cô Phong thiên vương không phá»§ nháºn.  
Äinh Linh Lâm nói :  
- Ta có lợi gì đối với ngươi?  
Cô Phong thiên vương nói :  
- Sau này ngươi tất nhiên sẽ biết.  
Äinh Linh Lâm nói :  
- Bây giỠ...  
Cô Phong thiên vương ngắt lá»i nàng nói :  
- Ngươi hữu dụng đối vá»›i ta, ta đối vá»›i ngươi càng hữu dụng hÆ¡n. Giữa ngưá»i vá»›i ngưá»i vốn là sá»± lợi dụng lẫn nhau, ngươi có giá trị nên bị ngưá»i khác lợi dụng. Vì váºy ngươi má»›i còn sống, ngoài ra ta nhắn ngươi má»™t chuyện.  
Äinh Linh Lâm do dá»± rồi há»i :  
- Ngươi nói ngươi còn muốn nhắc ta thêm một chuyện à?  
Cô Phong thiên vương nói :  
- Ngươi cũng chẳng cần đợi thêm Cát Bình lại cứu ngươi, y tuyệt sẽ không cứu ngươi, y tuyệt không dám.  
Äinh Linh Lâm ngạc nhiên há»i :  
- Tại sao?  
Cô Phong thiên vương nói :  
- Vì y cÅ©ng là đệ tá» cá»§a bổn giáo, đã nháºp giáo từ nhiá»u năm trước.  
Äinh Linh Lâm ngÆ¡ ngác.  
Cô Phong thiên vương nói :  
- Ngươi không tin?  
Äinh Linh Lâm quả tháºt không tin.  
Nàng tuy quen Cát Bình không lâu, song nàng đối vá»›i con ngưá»i này luôn luôn rất kÃnh trá»ng.  
Vì nàng biết Cát Bình là bằng hữu cá»§a Diệp Khải Nguyên, là má»™t ngưá»i rất có tài đức.  
Nàng tuyệt không thể tin bằng hữu của Diệp Khải Nguyên lại là những kẻ tiểu nhân ti tiện đeo mặt nạ giả lành.  
Nhưng Cát Bình đã Ä‘i tá»›i, buông thõng tay, đứng ở bên cạnh Cô Phong thiên vương giống như nô tài đứng ở bên cạnh chá»§ nhân váºy.  
Trong lòng Äinh Linh Lâm chợt cảm thấy nặng ná».  
Cô Phong thiên vương lạnh lùng nói :  
- Bây giỠngươi đã tin rồi chứ?  
Äinh Linh Lâm tuy đã không thể không tin, nhưng nhịn không nổi vẫn muốn há»i Cát Bình  :  
- Ngươi tháºt sá»± là môn hạ cá»§a Ma giáo à?  
Cát Bình gáºt đầu thừa nháºn.  
Äinh Linh Lâm siết chặt hai tay cưá»i nhạt nói :  
- Ta vẫn cho rằng ngươi luôn quan tâm giúp đỡ ta, luôn cho rằng ngươi là bằng hữu cá»§a ta. Không ngá» ngươi lại là loại tiểu nhân vô sỉ như váºy.  
Vẻ mặt Cát Bình hoàn toàn không má»™t chút biểu cảm, tá»±a như đã trở thành kẻ Ä‘iếc váºy.  
Äinh Linh Lâm lại nói :  
- Ngươi có biết rằng ta lúc nào cÅ©ng rất tôn trá»ng ngươi, không những tôn kÃnh y đạo cá»§a ngươi mà còn tôn kÃnh ngươi như má»™t quân tá». Tại sao ngươi tá»± cam Ä‘á»a lạc như váºy?  
Cô Phong thiên vương nói :  
- Gia nháºp bổn giáo không phải là tá»± cam Ä‘á»a lạc.  
Äinh Linh Lâm thở dài nói :  
- Tốt, rất tốt. Ngươi hãy mau chóng giết chết ta đi.  
Cô Phong thiên vương nói :  
- Ngươi đã quyết định?  
Äinh Linh Lâm nói :  
- Äúng váºy!  
Cô Phong thiên vương nói :  
- Ngươi thà chịu chết à?  
Äinh Linh Lâm nói :  
- Äúng váºy!  
Cô Phong thiên vương cÅ©ng không khá»i lấy làm kinh ngạc há»i :  
- Tại sao?  
Äinh Linh Lâm lại kêu lên :  
- Tại vì bây giá» ta đã biết, vô luáºn ai gia nháºp Ma giáo cá»§a các ngươi Ä‘á»u sẽ trở thành kẻ tiểu nhân ti tiện vô sỉ.  
Tròng mắt cá»§a Cô Phong thiên vương như co rút lại, y cháºm rãi nói :  
- Ngươi không muốn suy nghĩ kỹ thêm nữa à?  
Äinh Linh Lâm kiên quyết nói :  
- Ta chẳng cần phải suy nghĩ thêm gì cả.  
Cô Phong thiên vương nhìn nàng đột nhiên thở dài nói :  
- Cát Bình!  
Cát Bình đáp :  
- Có!  
Cô Phong thiên vương nói :  
- Cái mạng y thị vừa rồi được ngươi cứu phải không?  
Cát Bình đáp :  
- Äúng!  
Cô Phong thiên vương lại nói :  
- Vì váºy ngươi đã chẳng cần phải mua mạng cá»§a y thị?  
Cát Bình đáp :  
- Phải!  
Cô Phong thiên vương nói;.  
- Váºy bây giá» ngươi có thể Ä‘em cái mạng cá»§a y thị Ä‘i!  
Cát Bình nói :  
- Phải!  
Y cháºm rãi bá» Vạn Bảo rương xuống, cây dù Càn Khôn bên tay phải cá»§a y nhắm tá»›i giữa hai lông mày cá»§a Äinh Linh Lâm Ä‘iểm vào.  
Rương Vạn Bảo dùng để cứu nhân, dù Càn Khôn dùng để sát nhân.  
Äá»™ng tác sát nhân cá»§a y rất nhanh và chuẩn xác. Y hiểu rõ hÆ¡n má»i ngưá»i khác, những nÆ¡i nào trên thân thể cá»§a má»™t ngưá»i tháºt sá»± là chá»— hiểm chết ngưá»i.  
Äiểm giữa hai lông mày tháºt sá»± là má»™t chá»— hiểm chết ngưá»i.  
Không ai có thể chịu đựng nổi đòn này, nhưng Äinh Linh Lâm lại không tránh né, lại cưá»i nhạt nghênh tá»›i, nàng đã biết không cách gì tránh được.  
Bàn tay của nàng vẫn còn bị bàn tay sắt thép của Cô Phong thiên vương siết chặt.  
MÅ©i sắt cá»§a dù Càn Khôn lướt tá»›i trước mắt cá»§a Äinh Linh Lâm như Ä‘iện chá»›p, đột nhiên nghe thấy má»™t tiếng “băng†vang nhẹ lên, mÆ¡ hồ như có hai cây kim thép bắn ra.  
Chuyện tiếp theo, diễn biến nhanh đến nỗi nàng không cách gì nhìn thấy rõ.  
Nàng chỉ thấy bàn tay cá»§a Cô Phong thiên vương đột nhiên buông ra, y đột ngá»™t nhảy vá»t lên trở ngưá»i trên không. Nàng còn phảng phất nhìn thất khi thân hình Cô Phong thiên vương vá»t lên, duá»—i tay vá»— lên trên vai Cát Bình má»™t cái, chiêu này nhanh như Ä‘iện chá»›p, nàng tháºt sá»± không nhìn thấy rõ.  
Chuyện mà nàng duy nhất còn nhìn thấy rõ là Cô Phong thiên vương đã đi rồi, Cát Bình đã ngã gục xuống nhưng còn nàng thì vẫn đứng an lành tại chỗ.  
Nàng tháºt sá»± không hiểu được chuyện gì đã xảy ra.  
Äêm càng khuya, gió càng lạnh, cái chụp đèn rách nát đó vẫn còn Ä‘ang lắc lư trên cành cây khô, thi thể cá»§a ngưá»i thổi sáo cÅ©ng còn đó.  
Cô Phong thiên vương mất hút trong bóng đêm.  
Cát Bình nằm gục trên mặt đất, ho sù sụ liên tục. Má»—i tiếng ho vá»t ra má»™t ngụm máu.  
Khi gió thổi qua vai y, lớp y phục trên vai đột nhiên có một miếng bị gió thổi thành tro, lột ra một dấu tay.  
Dấu tay đỠtươi.  
Äinh Linh Lâm xưa nay chưa bao giá» nhìn thấy chưởng lá»±c đáng sợ như váºy, nhưng hiểu rõ chuyện này đã xảy ra như thế nào.  
Nàng vẫn còn sống vẫn còn an lành đứng ở đây. Chỉ vì Cát Bình không những không giết nàng mà còn cứu nàng.  
Y bất chấp nguy hiểm tÃnh mạng cứu nàng, mạng sống lúc này mong manh như sợi tÆ¡, ân tình cứu mạng này giống như má»™t cây kim đâm Ä‘au nhói trái tim nàng.  
Vô luáºn là bi thương hay là cảm kÃch, chỉ cần má»™t xung đột tình cảm quá cưá»ng liệt cÅ©ng sẽ trở thành má»™t chiếc kim nhá»n đâm vào tim ngưá»i.  
Nàng quì xuống ôm lấy Cát Bình.  
Trái tim nàng đang đau nhói, dạ dày như co thắt lại, nhưng hoàn toàn không biết phải giúp đỡ ân nhân cứu mạng mình như thế nào.  
Những giá»t nước mắt cá»§a nàng nhá» lên thân thể cá»§a y.  
Cát Bình thở hổn hển cố gắng nén tiếng ho lại, đột nhiên nói :  
- Nhanh... mở nhanh chiếc rương của ta ra.  
Äinh Linh Lâm láºp tức chụp lấy cái rương mở ra.  
Cát Bình nói :  
- Bên trong có một bình gỗ màu đen phải không.  
- Có.  
Äinh Linh Lâm vừa lấy ra. Cát Bình liá»n chụp lấy, cắn gãy cổ bình, đổ cả bình thuốc vào trong miệng.  
Sau đó hÆ¡i thở dồn dáºp hổn hển cá»§a y dần dần ổn định Ä‘iá»u hòa lại.  
Äinh Linh Lâm cÅ©ng thở ra nhẹ nhõm.  
Rương Vạn Bảo, dù Càn Khôn, Diêm Vương không cách gì quản. Ngưá»i mà ngay Diêm Vương cÅ©ng không quản nổi đương nhiên sẽ không chết.  
Y đã có thể cứu được mạng cá»§a ngưá»i khác thì đương nhiên cÅ©ng có thể cứu được chÃnh mình.  
Nhưng sắc mặt của Cát Bình vẫn còn đáng sợ, thần sắc trong mắt đã tiêu tán.  
Lúc này sắc mặt của y không dễ nhìn hơn sắc mặt kẻ thổi sáo bao nhiêu.  
Äinh Linh Lâm không khá»i âu lo cho Cát Bình  :  
- Ta đỡ ngươi đi vỠquán trỠnhé?  
Cát Bình gáºt đầu nhưng vừa má»›i đứng dáºy thì đã ngã xuống, lại phun ra má»™t ngụm máu.  
Äinh Linh Lâm nghiến chặt răng căm háºn nói :  
- Tại sao hắn lại độc ác như váºy, tại sao lại hạ độc thá»§ như váºy?  
Cát Bình đột nhiên cưá»i nói :  
- Tại vì ta cũng hạ độc thủ hắn.  
Äinh Linh Lâm không hiểu nàng vốn không nhìn thấy Cát Bình xuất thá»§.  
Cát Bình nói :  
- Ngươi hãy nhìn chiếc dù của ta.  
Äinh Linh Lâm đưa mắt nhìn.  
Cát Bình nói :  
- Ngươi hãy nhìn cán dù.  
Äinh Linh Lâm lúc này má»›i phát hiện cán dù màu Ä‘á», đỉnh đầu cán có má»™t cái lá»—.  
Nàng cuối cùng hiểu rõ :  
-Bên trong chứa ám khà à?  
Cát Bình cưá»i nhưng ná»—i Ä‘au khổ đã khiến cho nụ cưá»i cá»§a y xem ra còn khiến ngưá»i khác bi thương hÆ¡n cả lúc khóc :  
- Bên trong không những có ám khà mà ám khà lại còn rất độc.  
Dù Càn Khôn của y vốn là vũ khà sát nhân. Y nói tiếp :  
- Khi ta nhắm đến ngươi xuất thủ, thì cán dù lại nhắm đến y.  
Äinh Linh Lâm hoàn toàn hiểu rõ :  
- Khi ngươi dùng mũi dù đâm ta, thì ám khà trong cán dù phóng ra?  
Cát Bình gáºt đầu, dưá»ng như muốn cưá»i lá»›n :  
- Hắn có nằm mộng cũng không ngỠta sẽ nhắm hắn xuất thủ, tóm lại hắn đã mắc mưu của ta.  
Mắt Äinh Linh Lâm sáng lên :  
- Hắn đã trúng ám khà của ngươi?  
Cát Bình gáºt đầu nói :  
- Vì váºy chưởng lá»±c cá»§a hắn tuy đáng sợ nhưng bá»n ta cÅ©ng khá»i cần phải sợ hắn.  
* * * * *  
Ãnh đèn trong há»· đừơng âm u ảm đạm, nhưng còn trong quán trá» Hồng Tân cÅ©ng chỉ còn lại nÆ¡i này còn có đèn.  
Vì váºy Äinh Linh Lâm đành phải dẫn Cát Bình đến nÆ¡i này, nÆ¡i đây tuy không có giưá»ng nhưng có bàn.  
Vết máu trên đất đã khô rồi, nàng tìm thấy tấm chăn bông từ trong phòng thu chi, đắp trên ngưá»i Cát Bình.  
Sắc mặt của y trông vẫn còn rất đáng sợ, chỉ cần ho một tiếng góc miệng vẫn còn có những sợi máu ứa ra.  
May mà y vẫn còn có rương Vạn Bảo cứu mạng.  
Äinh Linh Lâm nhìn vẻ thống khổ trên mặt y nhịn không nổi há»i :  
- Trong rương còn có thuốc khác, ngươi có thể uống để dễ chịu hơn không?  
Cát Bình lắc đầu, gượng cưá»i nói :  
- Thuốc nguy hại có rất nhiá»u loại, nhưng thuốc tháºt sá»± có thể cứu mạng thông thưá»ng chỉ có má»™t loại.  
Äinh Linh Lâm cÅ©ng gượng cưá»i nói :  
- Bất kể như thế nào, ngươi nhìn chung cũng đã tự cứu mạng mình.  
Cát Bình đưa mắt nhìn nàng, từ từ nhắm mắt lại mÆ¡ hồ như muốn nói gì nhưng không nói ra lá»i.  
Äinh Linh Lâm nói :  
- Ta biết ngươi nhất định sẽ mau chóng lành bệnh, vì ngươi tháºt sá»± là má»™t ngưá»i tốt.  
Cát Bình lại cưá»i.  
Äinh Linh Lâm lại mong rằng thà y đừng cưá»i, vì nụ cưá»i cá»§a y khiến ngưá»i khác lại cảm thấy Ä‘au khổ.  
Gió lạnh như dao cắt.  
Äinh Linh Lâm đã đóng toàn bá»™ cá»a sổ lại, gió lạnh buốt như dao đâm vẫn còn len lá»i vào từ khe cá»a sổ.  
Nàng đột nhiên nói :  
- Ngươi biết ta đang nghĩ gì không?  
- Ngươi muốn uống rượu?  
Äinh Linh Lâm cưá»i, lần này cưá»i tháºt sá»±. Nàng đã nhìn thấy trong góc phòng có bày mấy hÅ© rượu.  
Nàng bưng lại một hũ, mở bung nắp ra.  
Rượu rất thÆ¡m, Äinh Linh Lâm ngá»i thấy hương rượu, trong lòng đột nhiên cảm thấy Ä‘au nhói, đây vốn là há»· tá»u cá»§a nàng lúc này ư?  
Rượu tuy thơm nhưng nàng làm sao có thể nào uống được.  
Nàng nghÄ© đến Quách Äịnh, nghÄ© đến Diệp Khải Nguyên, nghÄ© đến Hàn Trinh Ä‘i tìm rượu cho Diệp Khải Nguyên. Nàng đương nhiên không biết Hàn Trinh vẫn còn chưa chết.  
Nàng chỉ biết nếu không phải là nàng đâm Diệp Khải Nguyên một đao thì Hàn Trinh sẽ không chết. Nàng cũng biết nếu không phải là tà pháp của Ma giáo, nàng có chết cũng không đâm Diệp Khải Nguyên dao đó.  
“Ma giáo …â€.  
Nàng nhịn không được há»i :  
- Loại ngưá»i như ngươi sao lại nháºp Ma giáo?  
Cát Bình trầm mặc cuối cùng thở dài má»™t tiếng gượng cưá»i nói :  
- Tại vì ta là ngưá»i như thế, vì váºy má»›i nháºp Ma giáo.  
- Do ngươi cam tâm tình nguyện?  
- Phải!  
Äinh Linh Lâm cÅ©ng đành gượng cưá»i tiếp :  
- Ta tháºt không hiểu nổi.  
Cát Bình nói :  
- Có lẽ vì ngươi vốn không biết ta là ngưá»i như thế nào?  
Äinh Linh Lâm nói :  
- Nhưng ta biết ngươi tuyệt không phải là kẻ tiểu nhân hiểm độc như bá»n há».  
Cát Bình lại trầm mặc rất lâu má»›i cháºm rãi nói :  
- Ta há»c y, vốn là để cứu chÃnh ta. Vì ta phát hiện các danh y trên thế gian mưá»i ngưá»i hết chÃn là kẻ xuẩn ngốc.  
Äinh Linh Lâm nói :  
- Ta biết.  
Cát Bình nói :  
- Nhưng vá» sau ta há»c y không phải để cứu chÃnh ta nữa, mà cÅ©ng không phải để cứu ngưá»i.  
Äinh Linh Lâm há»i :  
- Váºy ngươi vì cái gì?  
Cát Bình nói :  
- Vá» sau này ta há»c y chỉ vì ta đã hoàn toàn nháºp ma.  
Vô luáºn làm chuyện gì nếu quá trầm mê Ä‘á»u sẽ nháºp ma.  
- Vì váºy mà ngươi nháºp Ma giáo?  
Cát Bình nói :  
- Trong Ma giáo tuy có rất nhiá»u tà thuáºt sát nhân đáng sợ, nhưng cÅ©ng có rất nhiá»u bà phương cứu mạng thần kỳ. Tá»· như Nhiếp Hồn đại pháp cá»§a bá»n chúng, nếu dùng chÃnh xác khi liệu thương trị bệnh thưá»ng có thể thu được những hiệu quả đặc biệt không tưởng nổi.  
Nước có thể chở thuyá»n cÅ©ng có thể láºt thuyá»n, vô luáºn làm chuyện gì cÅ©ng Ä‘á»u như thế cả.  
- Nếu ngươi dùng chÃnh xác thạch tÃn cÅ©ng là hương dược cứu mạng.  
- Nhưng Nhiếp Hồn đại pháp cá»§a bá»n chúng có Ãch lợi gì trong trị bệnh?  
Äinh Linh Lâm vẫn không hiểu.  
Cát Bình nói :  
- Y giả ý dã, câu này ngươi có hiểu không?  
- Không hiểu.  
- Nói ra, ý chà cá»§a chÃnh má»—i con ngưá»i. Nếu kiên cưá»ng thì luôn có thể quyết định chuyện sinh tá» cá»§a mình.  
Äiá»u giải thÃch này cá»§a y không những thâm ảo mà còn rất má»›i mẻ, y vẫn biết chắc chắn Äinh Linh Lâm nghe vẫn còn chưa hiểu.  
Vì váºy y lại giải thÃch :  
- Äiá»u này nói ra má»™t ngưá»i bệnh hoạn có thể sống sót được hay không Ãt nhất phải xem bản thân y có muốn sống tiếp nữa hay không?  
Äinh Linh Lâm cuối cùng đã hiểu ra, vì nàng hốt nhiên nghÄ© tá»›i má»™t và dụ rất hay.  
Nàng nghÄ© tá»›i Quách Äịnh. Nếu nàng không kÃch phát ý chà cầu sinh cá»§a Quách Äịnh khá»i cần đợi ngưá»i Ma giáo hạ thá»§ y sá»›m muá»™n cÅ©ng chết.  
Tim nàng nhói đau, nhịn không được, bưng hũ rượu lên uống một ngụm lớn.  
Cát Bình đột nhiên nói :  
- Cho ta uống một ngụm.  
Äinh Linh Lâm nói :  
- Thương tÃch cá»§a ngươi nặng như váºy còn có thể uống được rượu sao?  
Cát Bình cưá»i cưá»i nói :  
- Uống hay không uống Ä‘á»u như nhau cả, tại sao lại không uống chứ?  
Trong lòng Äinh Linh Lâm chợt trở nên nặng ná» :  
- Tại sao uống hay không uống Ä‘á»u như nhau? Thuốc mà ngươi vừa uống lẽ nào không có công hiệu?  
Cát Bình không trả lá»i, cÅ©ng chẳng cần trả lá»i.  
Äinh Linh Lâm đột nhiên phát hiện sắc mặt trắng xanh cá»§a y đã trở nên đỠrá»±c nóng bừng giống như bị lá»a thiêu đốt váºy.  
Bình thuốc vừa rồi, hiển nhiên không thể cứu được mạng y. Chẳng qua chỉ tạm thá»i giữ cho y cầm cá»± má»™t chút mà thôi.  
Nhìn cái sắc mặt càng ngưá»i càng đáng sợ cá»§a y, nước mắt Äinh Linh Lâm đột nhiên tuôn trào, nói :  
- Ngươi… ngươi cảm thấy như thế nào?  
- Ta cảm thấy rất khá»e.  
Cát Bình nhắm hai mắt lại nói :  
- Ta đã nói, ta đã lớn tuổi rồi đã không còn có gì phải sợ cả.  
Y không sợ chết, không sợ một chút nào cả.  
Äinh Linh Lâm đột nhiên hiểu rõ ngưá»i mà y lo lắng vừa rồi không phải bản thân y mà là nàng.  
Äiá»u này giống như má»™t cây kim đâm vào tim nàng.  
Nàng không biết nên nói gì nữa, cũng không biết nên làm thế nào để có thể báo đáp ân tình này.  
Cát Bình đột nhiên cưá»i cưá»i nói :  
- Ta đã nói, đối vá»›i y đạo ta đã nháºp ma, vì váºy ta không có bằng hữu, cÅ©ng không có thân nhân tại vì ta không quan tâm đến bất cứ ngưá»i nào cả.  
Nhưng y lại quan tâm đến Äinh Linh Lâm.  
Nàng biết, nàng đã nhìn thấy ra nhưng không biết tại sao?  
Vô luáºn như thế nào, y đã già niên ká»· giữa há» quả tháºt kém xa, đương nhiên sẽ không có loại tình cảm mà ngay đến nghÄ© nàng cÅ©ng không dám.  
Y quan tâm đến nàng, có lẽ chẳng qua giống như sự quan tâm của phụ thân đối với nữ nhi.  
Nhưng Cát Bình đã mở to mắt ra đang nhìn chăm chú nàng.  
Sắc mặt y càng đỠhÆ¡n, trong ánh mắt cÅ©ng phảng phất có má»™t ngá»n lá»a bùng cháy, ngá»n lá»a này đã khiến cho y mất Ä‘i sá»± lãnh đạm và trấn định thưá»ng lệ.  
Y đã dần dần không cách gì khống chế được lý trà của y nữa.  
Äinh Linh Lâm bất giác ý thức ra, né tránh ánh mắt cá»§a y, không dám nhìn y nữa.  
Cát Bình đột nhiên cưá»i cưá»i, cưá»i rất là buồn thảm nói :  
- Ta đã là má»™t lão nhân, niên ká»· cá»§a bá»n ta quả tháºt cách nhau quá xa, nếu không thì ...  
Nếu không thì thế nào? Y không nói ra nhưng cũng không cần phải nói.  
Äinh Linh Lâm cÅ©ng hiểu rõ ý cá»§a y, cÅ©ng như đã hiểu rõ tình cảm cá»§a y.  
Lão nhân cÅ©ng là ngưá»i. Chỉ cần là ngưá»i thì tất có sá»± yêu thÃch.  
Lão nhân cÅ©ng giống như thanh niên, Ä‘á»u có tình cảm, có khi tình cảm cá»§a bá»n há» tháºm chà còn mạnh mẽ hÆ¡n cả thanh niên, sâu sắc hÆ¡n vì bá»n hỠđã hiểu rõ cái đáng quý cá»§a loại tình cảm này, vì bá»n hỠđối vá»›i loại tình cảm này đã có tâm trạng được mất, khi còn chưa có được nó thì luôn e sợ nó mất Ä‘i.  
Nhưng Cát Bình tóm lại không phải là ngưá»i bình thưá»ng, vẫn không hoàn toàn mất Ä‘i lý trÃ. Vì váºy y chỉ buông má»™t tiếng thở dài, thản nhiên nói :  
- Bất kể như thế nào, ngươi cÅ©ng không cần lo lắng cho ta, ta vừa rồi đã có nói, ta không có bằng hữu cÅ©ng không có thân nhân… chuyện sống chết cá»§a ta vốn hoàn toàn không có quan hệ gì vá»›i ngưá»i khác.  
“Nhưng có quan hệ đến taâ€.  
MÅ©i kim trong trái tim Äinh Linh Lâm đâm càng sâu hÆ¡n.  
Nếu không phải vì nàng, thì y sẽ không chết, nếu không có y, nàng đã sớm chết rồi, chuyện sống chết của y làm sao lại không có quan hệ đến nàng chứ, nàng làm sao có thể nhìn y chết được? Nhưng nàng có cách gì cứu y đây?  
“Má»™t ngưá»i bệnh nặng, có thể sống được nữa hay không, Ãt ra phải xem bản thân y còn muốn sống nữa hay khôngâ€.  
Những lá»i nàng phảng phất đột nhiên vang lên ở bên tai Äinh Linh Lâm, nàng biết bây giá» y không muốn sống nữa, y đã là lão nhân, y không có bằng hữu cÅ©ng không có thân nhân, tháºm chà ngay tình cảm ở bên trong cÅ©ng không dám nói vá»›i ngưá»i bên ngoài.  
Cát Bình chợt kêu lên :  
- Ngươi đi đi… đi mau đi...  
- Tại sao ngươi muốn ta đi?  
- Vì ta không thÃch ngưá»i khác nhìn thấy bá»™ dạng ta khi chết.  
Thân thể cá»§a Cát Bình đã bắt đầu co giáºt, rõ ràng là Ä‘ang cố gắng khống chế chÃnh mình :  
- Vì váºy ngươi nhất định phải Ä‘i.  
Äinh Linh Lâm siết chặt hai tay lại, tay trái siết lấy tay phải, tá»±a như sợ rằng quyết tâm cá»§a chÃnh mình sẽ thay đổi.  
- Ta không đi!  
Nàng đột nhiên kêu lớn :  
- Dứt khoát không đi!  
- Tại sao?  
Bàn tay cá»§a Äinh Linh Lâm siết càng chặt hÆ¡n :  
- Tại vì ta muốn cưới ngươi.  
Cát Bình giáºt mình mở to hai mắt ra nhìn Äinh Linh Lâm nói :  
- Ngươi nói gì?  
- Ta nói ta muốn lấy ngươi nhất định phải lấy ngươi.  
Nàng quyết tâm tháºt sá»±.  
Trong giây phút này nàng đã quên Quách Äịnh quên tất cả má»i ngưá»i, tất cả má»i chuyện.  
Trong giây phút này nàng chỉ biết có một chuyện.  
Nàng tuyệt không thể như thế này nhìn Cát Bình chết trước mặt nàng, chỉ cần có thể cứu được y, nàng sẽ sẵn sàng làm má»i chuyện không chút đắn Ä‘o suy nghÄ©. Nàng vốn là má»™t thiếu nữ tình cảm phong phú, nàng hành động vốn bất chấp tất cả. Ngưá»i khác có thể khinh khi nàng, hãm hại nàng, nàng cÅ©ng sẽ mau chóng quên Ä‘i, như chỉ cần ai đó làm Æ¡n vá»›i nàng dù má»™t chút thôi thì nàng cÅ©ng sẽ mãi mãi ghi nhá»› trong lòng.  
Chuyện mà nàng làm có thể rất hồ đồ, hết sức sai lầm, nhưng nàng chắc chắn là má»™t con ngưá»i rất khả ái, vì nàng có má»™t trái tim tuyệt đối lương thiện.  
- Ngươi muốn cưới ta à?  
Cát Bình cưá»i má»™t nụ cưá»i, mang ba phần chua chát, ba phần cảm kÃch còn ba phần kia là gì? ChÃnh y cÅ©ng không biết, cÅ©ng không phân rõ được, y không còn là ngưá»i hoàn toàn tỉnh táo nữa.  
Äinh Linh Lâm báºt dáºy, nàng đột nhiên phát hiện ra ngá»n đèn sáng duy nhất ở đây chÃnh là đôi Long Phụng hoa chúc. Äây vốn là sá»± chuẩn bị cho nàng và Quách Äịnh, chÃnh ở trước đôi long phụng hoa chúc nàng Quách Äịnh đã ngã gục xuống trong bá»™ kiết phục tôn lang.  
Lúc này, đôi hoa chúc vẫn còn chưa cháy hết, nàng đã sắp cưới má»™t con ngưá»i khác.  
Nếu ngưá»i khác muốn làm chuyện này. Vô luáºn ai cÅ©ng sẽ cho rằng con ngưá»i này là má»™t kẻ Ä‘iên vô cảm, vô tình. Nhưng Äinh Linh Lâm không phải là ngưá»i khác, vô luáºn ai đối vá»›i nàng cÅ©ng Ä‘á»u có sá»± thương xót và cảm thông. Tại vì nàng làm như váºy không phải là vô tình mà là hữu tình, không phải là báo phục mà là hy sinh, nàng không tiếc hy sinh hạnh phúc cả Ä‘á»i cá»§a mình để báo đáp ân tình cá»§a ngưá»i khác đối vá»›i nàng. Ngoài trừ Ä‘iá»u này ra nàng tháºt sá»± không biết còn có cách gì khác có thể cứu Cát Bình được hay không?  
Cách này tất nhiên không nhất định có công hiệu, cách suy nghÄ© này cÅ©ng rất là hoang đưá»ng ấu trÄ©. Nhưng má»™t ngưá»i nếu chấp nháºn hy sinh chÃnh mình để cứu ngưá»i khác, thì như thế chuyện ngưá»i đó làm vô luáºn là sai lầm ấu trÄ© như thế nào cÅ©ng Ä‘á»u đáng được tôn kÃnh.  
Vì sá»± hy sinh này má»›i là sá»± hy sinh tháºt sá»± mà ngưá»i khác đã không chịu làm mà cÅ©ng làm không nổi.
 
  
  
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				23-09-2008, 03:55 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Nháºp Môn Tu Luyện 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Feb 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 67
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			Thanked 1 Time in 1 Post
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Cá»u Nguyệt Ưng Phi 
  
        Tác giả : Cổ  Long
 Thể lá»ai: Kiếm  hiệp
Hồi 24 - Bi hoan ly hợp  
  
 
 
  
 
Äôi hoa chúc đã cháy sắp hết, những giá»t nến vẫn còn chưa khô.  
Những giá»t nến nhất định phải đợi đến lúc cây nến thành tro thì má»›i khô Ä‘i, những cây nến thà chịu bị đốt thành muá»™i cÅ©ng chỉ vì để chiếu sáng cho ngưá»i khác.  
Hành động này há không ngu xuẩn sao?  
Nhưng nếu con ngưá»i chịu làm nhiá»u chuyện ngu xuẩn như váºy thì thế gian này há không càng huy hoàng sáng lạn hay sao?  
Äinh Linh Lâm đỡ lấy Cát Bình đứng trước đôi hoa chúc dịu dàng nói :  
- Bây giá» ta muốn cưới ngươi, làm thê tá» tá»§a ngươi suốt Ä‘á»i nương tá»±a vào ngươi, vì váºy ngươi nhất định phải sống.  
Cát Bình nhìn này đôi mắt tối sầm đột nhiên có ánh sáng lóe lên, nụ cưá»i trên mặt cÅ©ng trở nên khoan thai sống động.  
Trên khuôn mặt cÅ©ng vẫn còn chưa khô lệ cá»§a Äinh Linh Lâm đã nở ra má»™t nụ cưá»i. Nàng biết y đã có thể sống.  
Nàng nén nước mắt cưá»i nói :  
- NÆ¡i đây tuy không có há»· quan, nhưng bá»n ta vẫn có thể bái thiên địa, như thế chỉ cần bá»n ta hai ngưá»i mong muốn thì không ngưá»i chứng cÅ©ng không sao.  
Äiá»u này không phải là trò đùa càng không thể xem là trò bừa bãi vì nàng tháºt sá»± chân tâm thành ý.  
Cát Bình cháºm rãi gáºt gáºt đầu, đôi mắt sáng lên khác thưá»ng, nhìn Äinh Linh Lâm, nhìn đôi hoa chúc ở trước mặt.  
ÄÆ°á»£c kết hợp vá»›i nữ nhân mà mình yêu thương, há không chÃnh là nguyện vá»ng lá»›n nhất cá»§a má»—i nam nhân hay sao?  
Y mỉm cưá»i nói :  
- Trong cuá»™c Ä‘á»i ta, luôn mong muốn có má»™t ngày như thế này... ta vốn đã cho rằng ta mãi mãi sẽ không có má»™t ngày như thế này nhưng bây giá»...  
Bây giỠy cuối cùng đã đạt được ước muốn của mình.  
Giá»ng nói cá»§a y đã trở nên linh hoạt, nhưng y chưa nói hết câu thì đột nhiên y ngã gục xuống.  
Tá» thần đến còn nhanh hÆ¡n cả Ä‘iện chá»›p, đột ngá»™t đánh gục ngưá»i ta xuống.  
Y hoàn toàn không thể kháng cự lại.  
Không ai có thể kháng cự lại.  
* * * * *  
Trước lúc há»ng sáng thưá»ng là thá»i Ä‘iểm u tối nhất trong ngày.  
Äinh Linh Lâm đã quỳ xuống trước thi thể cá»§a Cát Bình, nước mắt đã trào ra như dòng thác.  
ChÃnh cùng ở má»™t nÆ¡i này, trước cùng má»™t đôi hoa chúc, trong cùng má»™t đêm, đã có hai nam nhân chuẩn bị kết hợp cùng nàng đã gục ngã xuống.  
Cú đánh này quả tháºt quá mạnh.  
Có thể bá»n hỠđã vốn muốn chết cÅ©ng vì có nàng, bá»n há» có thể lại càng chết nhanh hÆ¡n.  
Nhưng chÃnh nàng cÅ©ng không nghÄ© như váºy. Nàng đột nhiên cảm thấy bản thân mình là má»™t nữ nhân bất thưá»ng, chỉ mang lại cho ngưá»i khác tai há»a và tá» vong.  
Quách Äịnh đã chết, Cát Bình đã chết, Diệp Khải Nguyên cÅ©ng cÆ¡ hồ chết dưới Ä‘ao cá»§a nàng.  
Còn nàng thì lại vẫn cứ sống.  
Tại sao ta vẫn còn sống? Tại sao vẫn còn sống trên thế gian này?  
Má»—i má»™t ngưá»i mà nàng quen biết, Ä‘á»u có thể là ngưá»i cá»§a Ma giáo, bắt đầu từ Thiết Cô đến Ngá»c Tiêu, Cát Bình lại còn Cô Phong thiên vương lãnh khốc như ác ma, ngưá»i nào cÅ©ng Ä‘á»u là ngưá»i mà nàng không ngá» tá»›i.  
Trên thế gian này còn có gì mà nàng có thể tin cáºy được nữa?  
Chỉ còn có Diệp Khải Nguyên! Nhưng lúc này Diệp Khải Nguyên ở đâu?  
Rượu vẫn còn bên cạnh nàng, khi uống rượu cồn thì như nuốt lá»a váºy.  
Nàng nhấp một ngụm rồi một ngụm.  
Diệp Khải Nguyên, chàng đã nói, chỉ cần má»i chuyện giải quyết xong chàng sẽ đến tìm ta bây giá» chuyện gì cÅ©ng đã kết thúc rồi, tại sao chàng còn chưa đến? Tại sao?...  
Nàng thét lớn lên đột nhiên cầm hũ rượu trong tay nện mạnh xuống vỡ nát tan, rượu cồn như máu tươi chảy loan trên mặt đất.  
Long Phụng hoa chúc sắp cháy hết ở trên bàn cÅ©ng bị chấn động rÆ¡i xuống đất, láºp tức đốt cháy rượu cồn trên mặt đất bùng lên.  
Lá»a vô tình, tháºm chà còn vô tình hÆ¡n cả cái chết, tháºm chà còn đến nhanh hÆ¡n cả cái chết.  
Ngá»n lá»a mãnh liệt này, còn có ai có thể kháng cá»± lại được.  
Không ai có thể kháng cự!  
Nhưng Äinh Linh Lâm vẫn đỠđẫn quỳ ở đó, không nhúc nhÃch cỠđộng.  
Nhìn ngá»n lá»a cháy bùng trong lòng nàng đột nhiên dâng lên má»™t ý nghÄ© tàn khốc.  
Nàng muốn nhìn ngá»n lá»a cháy bùng này, đốt sạch tất cả, nàng đã chẳng còn gì để lưu luyến nữa cả.  
Hủy diệt há không phải là một sự trút bỠhay sao?  
Nàng muốn trút bỠnàng muốn hủy diệt.  
Sảnh đưá»ng bằng ván gá»— này trong nháy mắt đã bị ngá»n lá»a nuốt lá»ng, tất cả má»i chuyện lúc này tháºt sá»± đã được hoàn toàn giải quyết.  
Nhưng còn Diệp Khải Nguyên?  
Diệp Khải Nguyên sao chàng vẫn còn chưa đến?  
Khi ngá»n lá»a rá»±c đỠđã bao trùm khắp nÆ¡i, thì bình minh cÅ©ng đã đến.  
Nhưng Diệp Khải Nguyên vẫn chưa đến.  
* * * * *  
Diệp Khải Nguyên đã say rồi.  
Chàng xưa nay rất Ãt khi say, xưa nay chưa có ai có thể chuốc say chàng, kẻ duy nhất có thể chuốc say chàng là chÃnh chàng.  
Chàng rất muốn chuốc say chÃnh mình.  
Uống rượu say không phải là chuyện vui sướng gì, nhất là vào sáng ngày hôm sau thì càng không vui thú gì, Ä‘iá»u này chàng biết rõ hÆ¡n ai.  
Nhưng tối ngày hôm qua, chàng lại cứ chuốc say chÃnh mình, say đến ná»—i nhân sá»± bất tỉnh.  
Vì chàng không phải là thánh nhân.  
Biết tình nhân của mình đang bái thiên địa, tân lang lại không phải là mình, còn có ai vẫn có thể giữ mình tỉnh táo được nữa, hứng khởi đi đi lại lại ở trên phố được nữa chứ?  
Vì váºy chàng Ä‘i đến nÆ¡i bán rượu đầu tiên, thì dừng ngay lại đứng lại má»™t giỠđồng hồ.  
Nhưng lúc đi ra vẫn còn chưa say.  
Rượu nÆ¡i này dưá»ng như quá nhạt, dưá»ng như có hòa thêm nước.  
Vì váºy chàng lại lang thang đến nÆ¡i bán rượu thứ hai, vá»›i bước chân lao Ä‘ao Ä‘i vào.  
Lần này chàng xảy ra những gì chàng không còn nhớ rõ, sau đó có đến nơi thứ ba không? Chàng càng nhớ không rõ.  
Chuyện mà chàng duy nhất vẫn còn nhớ là đã đánh lủng đầu một tên lưu manh ở địa phương dắt theo một kỹ nữ đi uống rượu.  
Äầu y bị lá»§ng như thế nào? Chàng cÅ©ng hoàn toàn không còn nhá»› nữa.  
Khi chàng tỉnh dáºy, thì phát hiện ra mình Ä‘ang nằm ngá»§ trong má»™t đống rác.  
Äống rác vừa dÆ¡ vừa thối, ngay loài sói lang cÅ©ng tuyệt không chịu ngá»§ ở đây dù chỉ má»™t lát.  
Chàng có thể đảm bảo rằng đây không phải là ý muốn của chàng, chàng xưa nay không có thói quen ngủ ở trong một trong đống rác.  
Nhất định là tên lưu manh bị đánh lá»§ng đầu đó, dẫn ngưá»i lại báo thù, trước nhất dần cho chàng má»™t tráºn đòn, rồi ném chàng vào nÆ¡i đây.  
Chàng không lâu sau chứng thực được chuyện này.  
Tại vì khi chàng đứng dáºy không những đầu nhức như búa bổ mà toàn thân Ä‘á»u Ä‘au nhức.  
Nhất định phải là những cú đánh rất mạnh má»›i có thể khiến chàng đến ná»—i như váºy. Sau đó chàng còn phát hiện đầu Ä‘au mà không hoàn toàn vì say rượu, mà trên đầu cÅ©ng bị mấy lá»—.  
Vô luáºn ai nếu phát hiện bị ngưá»i ta ném vào má»™t đống rác, bị má»™t tráºn đòn thì không tránh khá»i rất là tức giáºn, rất là khó chịu.  
Thỉnh thoảng bị ngưá»i khác dần cho má»™t tráºn đòn há cÅ©ng không là má»™t chuyện rất lý thú hay sao.  
Huống hồ, chàng tin những kẻ đánh chàng đó bây giỠchắc cũng đang rất đau.  
Ra khá»i ngõ hẻm này là dãy phố, giống như đại Ä‘a số đưá»ng phố trong thành Trưá»ng An, xưa cổ cÅ© kỹ.  
Phố đối diện có quầy rượu nhá», trước cổng treo má»™t hồ lô rượu cất lá»›n đúc bằng sắt.  
Diệp Khải Nguyên đột nhiên nghÄ© tá»›i, tối hôm qua uống rượu ẩu đả chÃnh là ở trong quầy rượu nhá» này.  
PhÃa sau quầy rượu hình như là Ãm môn tá», ngưá»i mà gã lưu manh dẫn ra chÃnh là nữ nhân trong Ãm môn tá».  
Từ nÆ¡i đây quẹo sang trái, rồi lại quẹo qua hai dãy phố chÃnh là quán trá» Hồng Tân.  
Cả Ä‘á»i Diệp Khải Nguyên, nói chung là chưa bao giỠđến quán trá» Hồng Tân cả, chuyện thương tâm ở đó quả tháºt quá nhiá»u.  
Lúc này nên đi đâu, nên làm gì Diệp Khải Nguyên không muốn nghĩ tới nữa.  
Chàng quyết định tạm thá»i không nghÄ© đến chuyện gì nữa, lúc này trong đầu chàng vẫn còn rất hoang mang mÆ¡ hồ.  
Chàng chỉ biết tuyệt không thể Ä‘i vá» phÃa trái.  
Hôm nay trá»i lại rất xanh trong, ánh thái dương chiếu lên trên thân thể ấm áp rất dá»… chịu.  
Ngưá»i trên phố Ä‘á»u mặc y phục má»›i, nét mặt hÆ¡n hở vui vẻ, vừa gặp mặt nhau là vái chào, liên tục nói cung há»·, Diệp Khải Nguyên má»›i nghÄ© tá»›i hôm nay là ngày mùng hai tết.  
Má»i ngưá»i vào cái ngày mùng hai tết này phải làm những chuyện gì?  
Dẫn trẻ con đến nhà bằng hữu thân thuá»™c bái niên, nháºn tiá»n mừng tuổi sau đó quay vá» nhà chuẩn bị kim quả nguyên bảo, đợi ngưá»i ta lại bái niên hoàn trả tiá»n mừng tuổi lại cho trẻ con ngưá»i ta.  
Ngày này má»i ngưá»i không được phép nói những lá»i không kiết lợi, càng không được cãi lá»™n tức giáºn.  
Nhưng là kẻ lãng tỠlưu lạc không nhà, không bằng hữu, vào ngày này nên làm những gì?  
Diệp Khải Nguyên Ä‘i qua Ä‘i lại trên phố, nhìn đông ngó tây, tháºt sá»± trong mắt không há» nhìn thấy gì cả, trong lòng không há» nghÄ© tá»›i bất cứ Ä‘iá»u gì, có lẽ chỉ Ä‘ang suy nghÄ© má»™t chuyện.  
Äinh Linh Lâm lúc này Ä‘ang làm gì?  
Chàng vốn đã quyết định mãi mãi sẽ không nghĩ đến nàng nữa, nhưng không biết vì sao trong đầu óc mê mẩn của chàng, nghĩ đi nghĩ lại, lại cứ chỉ có một mình nàng.  
Chàng vừa rồi còn dứt khoát tuyệt đối không đến quán trá» Hồng Tân nữa, nhưng lúc này vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện mình vẫn Ä‘i tá»›i con đưá»ng đó.  
Kỳ quái là chàng không nhìn thấy cái bảng hiệu chữ vàng treo cao cao ở quán trá» Hồng Tân, chỉ nhìn thấy má»™t đám ngưá»i vây quanh ở đó, có ngưá»i Ä‘ang xì xào bàn luáºn có ngưá»i Ä‘ang lắc đầu thở dài, tháºm chà có ngưá»i còn Ä‘ang ôm đầu khóc lóc ở đó.  
Ở đây tóm lại đã xảy ra chuyện gì?  
Diệp Khải Nguyên nhịn không được bước tá»›i, chen vào đám ngưá»i, sau đó toàn thân chàng đột nhiên trở nên lạnh toát, giống như thình lình bị lá»t vào đầm nước đóng băng sâu không đáy váºy.  
Quán trá» Hồng Tân có khà thế nhất thành Trưá»ng An, bây giỠđã trở thành má»™t đống đá vụn.  
Thảm án đêm qua ở quán trá» Hồng Tân, đến lúc trá»i sáng má»›i có ngưá»i biết vì hôm qua là má»™t ngày rất đặc biệt, là ngày mùng má»™t Tết.  
Tối mùng má»™t năm má»›i, má»i ngưá»i thông thưá»ng ở trong nhà, không ai Ä‘i nhàn tản trên phố cả, nếu có ngưá»i Ä‘i chăng nữa, thì cÅ©ng là tình cảnh cá»§a những kẻ đầu óc mê muá»™i vì đánh bạc, cÅ©ng không ai đến quán trá» làm gì.  
Những ngưá»i nán lại trong nhà phần lá»›n Ä‘á»u Ä‘ang uống rượu, đánh bạc không quan tâm gì đến chuyện bên ngoài.  
Những ngưá»i mà lão chá»§ má»i uống há»· tá»u Ä‘á»u là những kẻ lang bạc vô gia khả quy, những kẻ vô danh không ai quan tâm đến.  
Vì đây là những ngày đặc biệt vì váºy má»›i xảy ra chuyện đặc biệt như váºy.  
Äấy không phải là chuyện trùng hợp.  
Sá»± phát sinh và tồn tại cá»§a má»™t chuyện, Ä‘á»u chắc chắn có nguyên nhân cá»§a nó.  
- Chuyện này xảy ra lúc nào váºy?  
- Không biết.  
- Tối qua ta Ä‘ang đánh bạc, trá»i có sụp xuống ta cÅ©ng không biết nữa là.  
- Nghe nói tối qua có ngưá»i làm há»· sá»± ở đây?  
- Dưá»ng như là váºy.  
- Những ngưá»i uống há»· tá»u đó sao không còn má»™t ngưá»i nào cả?  
- Không biết.  
- Äôi tân nhân đó?  
- Không biết.  
NÆ¡i này tuy đã bị thiêu thành tro, nhưng má»™t chút xương cốt cá»§a má»™t ngưá»i nào đó cÅ©ng không còn.  
- Lão chủ ở đây?  
- Không biết.  
Tối qua nơi đây xảy ra chuyện gì không một ai biết cả.  
- Ta không lấy làm lạ chuyện khác, chỉ lấy làm lạ đôi tân nhân đó không ở trong phòng cưới, ngay lão chủ cũng không thấy đâu.  
Má»i ngưá»i bàn luáºn sôi nổi càng lúc càng lấy làm lạ :  
- Lẽ nào nơi đây tối qua đã hiện quỷ?  
Nếu không phải là quỷ, quán trỠbị đốt sạch, lão chủ cũng phải quay vỠxem xét chưa.  
Diệp Khải Nguyên biết không có quỷ, chàng xưa nay không tin chuyện có quỷ.  
Nhưng chuyện này dưá»ng như có quá»· tháºt, cứ xem như có đánh lá»§ng đầu Ä‘i chăng nữa, cÅ©ng vẫn không tưởng nổi.  
Chàng chỉ cảm thấy con ngưá»i mình đã trở thành má»™t khúc gá»—, má»™t khúc gá»— vừa lạnh vừa cứng.  
NÆ¡i đây tóm lại lá»a đã cháy như thế nào?  
Äinh Linh Lâm và Quách Äịnh đã Ä‘i đâu rồi?  
Chàng nhất định phải há»i cho ra hành tung cá»§a bá»n há», nhưng lại không biết phải há»i ai.  
Äúng lúc này thì trong đám ngưá»i đột nhiên có ngưá»i kéo góc áo chàng.  
Chàng cúi đầu xuống, thì nhìn thấy má»™t bàn tay xinh xắn má»m mại má»™t bàn tay nữ nhân.  
Ai Ä‘ang kéo áo chàng váºy?  
Có phải là Äinh Linh Lâm?  
Diệp Khải Nguyên lại ngẩng đầu lên, ngưá»i kéo áo chàng đã quay ngưá»i Ä‘i, Ä‘i ra khá»i đám đông ngưá»i.  
Nữ nhân này khoác má»™t chiếc áo bào màu Ä‘en, tóc dài buông xõa, dùng má»™t vòng ngá»c buá»™c lại.  
Nàng có phải là Äinh Linh Lâm hay không?  
Diệp Khải Nguyên nhìn không ra.  
Chàng đành phải theo ra ngoài đám đông, nhìn tư thái khoan thai cá»§a nàng, trong lòng chàng đột nhiên dâng lên má»™t cảm giác khó tả, vừa hy vá»ng là Äinh Linh Lâm vừa hy vá»ng không phải là nàng.  
Nếu là Äinh Linh Lâm sau khi hai ngưá»i tương kiến, tâm trạng lúc đó sẽ như thế nào? Phải nói những gì?  
Y thị nếu không là Äinh Linh Lâm thì là ai?  
Lần này Diệp Khải Nguyên lại không trốn tránh, chàng biết vô luáºn có phải là Äinh Linh Lâm hay không thì nữ nhân này nhất định có rất nhiá»u Ä‘iá»u muốn nói vá»›i chàng.  
Nàng cháºm rãi Ä‘i tá»›i trước, không đứng lại, cÅ©ng không quay đầu lại, Ä‘i qua khu phố này, đột nhiên quẹo vào má»™t ngõ hẽm.  
Ngõ hẽm rất hẹp.  
Khi Diệp Khải Nguyên Ä‘uổi đến thì thấy bóng nàng lướt vào má»™t cánh cá»a hẹp.  
Cánh cá»a như được che dấu.  
Từ bên ngoài nhìn, đây chỉ là má»™t ngôi nhà bình thưá»ng, tuyết tÃch ngoài cá»a đã rất dày, dưá»ng như đã rất lâu không có ai quét cả.  
Diệp Khải Nguyên Ä‘i đến cá»a tim Ä‘áºp mạnh.  
Chàng đột nhiên nhớ tới nơi này chàng đã đến rồi, lúc này chàng không cần phải bước vào cũng biết nàng là ai.  
Thôi Ngá»c Chân.  
Ngôi nhà này chÃnh là nÆ¡i mà nàng đã mang Diệp Khải Nguyên đến dưỡng thương.  
NghÄ© đến chuyện trong hai ngày đó, trong lòng Diệp Khải Nguyên dâng lên má»™t cảm giác khó diá»…n tả, không rõ là hoan há»·? Là luyến tiếc? Hay là thất vá»ng?  
Vui vẻ vì Thôi Ngá»c Chân vẫn còn sống.  
Luyến tiếc vì chuyện xưa đã trôi qua, mộng cũ đã không cách gì tìm lại được.  
Còn thất vá»ng?  
Lẽ nào nÆ¡i sâu kÃn tâm hồn chàng vẫn mong nàng là Äinh Linh Lâm?  
Má»™ng cÅ© không phải hoàn toàn không có cách gì truy tầm được, Ãt ra trong cÆ¡n gió lạnh sáng sá»›m đông hàn này vẫn có thể tìm ra Ãt nhiá»u hình bóng xưa.  
Gió từ phòng bếp phÃa sau thổi đến, thổi qua cái sân nhá» u tịch này.  
Trong gió chưa đầy hương thơm nồng uất.  
Diệp Khải Nguyên không khá»i nghÄ© tá»›i buổi sáng ngày hôm đó, chàng đã ngá»i thấy mùi cháo thÆ¡m, mong muốn má»™t bát cháo nóng mùi thÆ¡m xá»™c vào mÅ©i, từ đôi bàn tay má»m mại dịu dàng cá»§a nàng bưng lên cho chàng.  
Nào ngá» bát cháo lại từ ngoài cá»a bay vào.  
Chàng đã không nhìn thấy bàn tay má»m mại xinh đẹp cá»§a nàng, mà nhìn thấy má»™t bàn tay máu sát nhân.  
Từ sau ngày ấy, chàng đã không còn gặp lại nàng nữa, cÅ©ng không nghÄ© tá»›i bá»n há» còn có ngày gặp lại.  
Chàng vốn cho rằng mình và Äinh Linh Lâm nhất định có thể mãi mãi sống vá»›i nhau, nào ngá» bây giá» lại có thể cảm thấy có thể sẽ mãi mãi không gặp nhau.  
Ly hợp bi hoan trong kiếp ngưá»i ai có thể dá»± trắc được?  
Diệp Khải Nguyên lại thở dài, đẩy cá»a mở ra, Ä‘i vào trong chiếc giưá»ng đó, cái tá»§ quần áo nhá» bé đó Ä‘á»u y nguyên không thay đổi.  
Tháºm chà ánh dương nÆ¡i góc phòng cÅ©ng hoàn toàn giống như buổi sáng ngày hôm đó.  
Diệp Khải Nguyên cÅ©ng không biết là mình đã suy nhược, trái tim đã má»m yếu, chàng bước đến nằm xuống giưá»ng.  
Chiếc gối phảng phất vẫn còn lưu lại chút hương thơm.  
Vô luáºn như thế nào hai ngày an lành yên bình đó, chàng mãi mãi không bao giá» quên.  
Tháºm chà trong lòng chàng Ä‘ang suy nghÄ©, hôm đó nếu chàng không gặp chuyện bất ngá», có phải là chàng đến bây giá» vẫn còn ở vá»›i nàng nÆ¡i đây không?  
Ngoài cá»a vang lên tiếng bước chân rất nhẹ, nàng đã bưng bát cháo nóng hổi Ä‘i vào, khuôn mặt diá»…m lệ Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i ngá»t ngào dịu dàng.  
Äó chÃnh là tình huống mà Diệp Khải Nguyên mong muốn trong lòng vào ngày hôm đó, chẳng qua lúc này đã cách ngày ấy không biết bao nhiêu lâu rồi? Äã xảy ra những chuyện gì rồi?  
Tình huống ngày hôm nay đột nhiên lại giống cái ngày hôm ấy, nhưng tâm trạng đã không còn giống nữa.  
Trên thế gian này có ai có thể kéo lui thá»i gian đã trôi qua được?  
Diệp Khải Nguyên miá»…n cưỡng cưá»i cưá»i.  
Thôi Ngá»c Chân cÅ©ng cưá»i cưá»i rất là dịu dàng nói :  
- Cháo đã nấu xong rồi, chàng nằm ở trên giưá»ng ăn hay sao?  
Diệp Khải Nguyên gáºt gáºt đầu.  
Rồi thì má»™t bát cháo nóng thÆ¡m lừng được bưng tá»›i trong đôi tay má»m mại xinh xắn cá»§a nàng.  
Lúc này Ä‘Ãch xác chàng rất cần má»™t bát cháo như váºy, dạ dày cá»§a chàng trống không, toàn thân Ä‘á»u trống không.  
Mùi thơm của chào vẫn giống như xưa kia, nhưng Diệp Khải Nguyên chỉ húp mấy ngụm rồi sau đó không nuốt trôi nổi nữa.  
Thôi Ngá»c Chân nhìn chàng chằm chằm nhẹ nhàng nói :  
- Tối hôm qua chàng tháºt quá say.  
Diệp Khải Nguyên gượng cưá»i nói :  
- Say như má»™t con chó chết váºy.  
Thôi Ngá»c Chân lại nhìn rất lâu, má»›i buông nhẹ má»™t tiếng thở dài nói :  
- Ta nếu là chàng thì ta cũng phải say thôi!  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Nàng biết chuyện tối hôm qua chứ?  
- Ta vốn vẫn không biết.  
Trong đôi mắt mỹ lệ cá»§a nàng đột nhiên lá»™ ra má»™t ná»—i u oán không nói ra được, cháºm rãi bắt đầu kể chuyện đã qua :  
- Sáng hôm đó ta bị Y Dạ Khốc ép buá»™c quay vá» Ngá»c Tiêu...  
Diệp Khải Nguyên lặng lẽ.  
Chàng biết rằng nàng nhất định phải chịu rất nhiá»u Ä‘au khổ, nàng không nói ra chàng cÅ©ng biết.  
- Cuá»™c Ä‘á»i cá»§a ta đã hết rồi, ta quả tháºt không ngá» tên ác ma đó má»™t ngày nào đó đã chết trong tay ngưá»i khác.  
- Ngá»c Tiêu vừa chết, nàng liá»n đến đây ngay à?  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Các tá»· muá»™i vừa nghe tin y chết, giống như chim vừa sổ lồng váºy, mong muốn bay cho tháºt xa, má»—i ngưá»i phân chia má»™t Ãt tài sản cá»§a y, không đến má»™t khắc Ä‘á»u Ä‘i cả, chỉ còn ta...  
Nàng cúi đầu xuống, không nói gì thêm nữa.  
Chỉ có nàng không Ä‘i, vì nàng không quên được Diệp Khải Nguyên, vì váºy má»›i lại Ä‘i đến nÆ¡i đây, muốn tìm lại má»™t chút má»™ng cÅ© năm xưa.  
Câu này nàng không cần nói Diệp Khải Nguyên cũng biết.  
- Một mình ta ở lại trong căn phòng này suốt một ngày, không muốn bỠđi cũng chẳng ngủ được.  
Nàng lại cưá»i, nụ cưá»i rất là chua chát :  
- Kỳ thực ta biết chàng tuyệt sẽ không quay vỠnơi đây.  
Trong lòng Diệp Khải Nguyên không phải là không chua chát.  
Chàng đột nhiên phát giác ra mình quả tháºt là má»™t con ngưá»i vô tình, quả tháºt không nghÄ© tá»›i là cần phải quay lại nÆ¡i đây.  
- Cho đến buổi sáng ngày hôm qua, ta nghe thấy tiếng pháo nổ bên ngoài, mới nghĩ tới đã là mùng một năm mới.  
Nàng cháºm rãi nói tiếp :  
- Ta không muốn một mình buồn bã trong phòng, lại đói cồn cào nữa, nhịn không được muốn đi ra ngoài, nhưng ta không ngỠvừa đi ra, thì nghe thấy một tin rất đáng sợ.  
- Tin gì?  
- Ta nghe nói Äinh cô nương muốn thành thân.  
Diệp Khải Nguyên cưá»i rất là miá»…n cưỡng :  
- Tin này không đáng sợ.  
- Nhưng...  
Thôi Ngá»c Chân lại cúi đầu xuống.  
- Lúc đó ta vẫn cho rằng nàng... ngưá»i thân thiết cá»§a nàng là chàng.  
Một thiếu nữ nếu nghe tin nam nhân yêu quà của mình sắp thành thân, đương nhiên sẽ cho rằng tin này rất là đáng sợ.  
Diệp Khải Nguyên hiểu rõ tâm trạng của nàng, bản thân mình cũng đã từng trải qua tâm trạng này.  
Chàng nhịn không được thở dài.  
- Ta nghe thấy ngưá»i mà Äinh cô nương muốn cưới là má»™t ngưá»i bị thương.  
Thôi Ngá»c Chân cúi đầu nói :  
- Lúc đó lòng ta tuy khó chịu, nhưng hy vá»ng có thể trong tiệc cưới lại nhìn thấy chàng, vì váºy ta mua lá»… váºt gởi đến quán trá» Hồng Tân.  
Diệp Khải Nguyên gượng cưá»i.  
Chàng cÅ©ng gởi lá»… váºt, má»™t lá»… váºt rất đặc biệt.  
Sau khi biết tin kết hôn cá»§a Äinh Linh Lâm, chàng quyết tâm phải nghÄ© ra cách trị lành vết thương cho Quách Äịnh.  
Chỉ tiếc rằng chàng không có bản lÄ©nh trị vết thương, vì váºy trong má»™t đêm chàng đã Ä‘i suốt bảy trăm dặm đưá»ng, tìm cho ra Cát Bình.  
Thôi Ngá»c Chân cắn chặt môi nói :  
- Nhưng đến tối ta lại không dám Ä‘i uống há»· tá»u.  
- Nàng không dám?  
Diệp Khải Nguyên nhịn không được há»i :  
- Nàng sợ gì?  
- Ta... ta đột nhiên sợ nhìn thấy chàng.  
- Lúc đó nàng vẫn không biết tân lang không phải là ta sao?  
- Ta vẫn không biết!  
Thôi Ngá»c Chân buồn buồn nói :  
- Vì váºy ta lại tá»± nhốt mình trong căn phòng này, má»™t mình mua Ãt rượu, trốn ở đây uống, ta nghÄ© ta cÅ©ng có thể xem như Ä‘ang uống há»· tá»u cá»§a hai ngưá»i.  
Diệp Khải Nguyên nhìn nàng không nhẫn nổi nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay nàng.  
Trên thế gian lại vẫn còn có thiếu nữ như váºy, đối vá»›i chàng lại có má»™t tình cảm như váºy.  
Váºy mà chàng không biết chút gì cả.  
Diệp Khải Nguyên cảm thấy trong lòng đau nhói :  
- Ta nếu biết nàng ở đây, ta nhất định sẽ đến với nàng.  
Thôi Ngá»c Chân nở má»™t nụ cưá»i tháºt tươi, má»™t hồi lâu nói tiếp :  
- Sau khi ta đã uống Ãt rượu, lại nhịn không được muốn Ä‘i tìm chàng.  
- Nàng có dự không?  
- Ta do dá»± rất lâu, trở Ä‘i trở lại không nắm chắc chá»§ ý, ta sợ sau khi nhìn thấy hai ngưá»i sẽ chịu không nổi, nhưng mãi mãi không gặp nhau như váºy ta cÅ©ng không cam tâm.  
Diệp Khải Nguyên cũng hiểu rõ tâm trạng này, trên thế gian này có lẽ không có ai hiểu rõ tâm trạng này hơn chàng.  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Cuối cùng ta đã nắm chắc chủ ý.  
- Chủ ý gì?  
- Ta tÃnh không Ä‘i uống há»· tá»u cá»§a hai ngưá»i, chỉ ở bên ngoài nhìn trá»™m chàng má»™t cái.  
- Ngươi đi chứ?  
Thôi Ngá»c Chân gáºt gáºt đầu :  
- Hôm qua là mùng má»™t năm má»›i đến tối trên phố cÆ¡ hồ không có má»™t bóng ngưá»i, ta Ä‘i trên phố rất lâu má»›i lấy được dÅ©ng khà từ phÃa sau quán trá» lá»t vào, vừa vào ta liá»n biết không đúng.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Äiểm nào không đúng?  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Trong quán trá» lá»›n như váºy mà không há» có chút âm thanh nào, không những không giống chút nào Ä‘ang có há»· sá»± mà giống tang sá»±.  
Diệp Khải Nguyên nghe thấy liá»n láºp tức há»i :  
- Ta biết ngưá»i Ä‘i uống há»· tá»u không Ãt, làm sao ngay má»™t tiếng động nhá» cÅ©ng không có?  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Ta tìm thấy đại sảnh Ä‘ang làm há»· sá»± đó, từ cá»a sổ cho đến bên trong vừa nhìn.  
Vẻ mặt nàng láºp tức lá»™ ra vẻ kinh hãi tá»™t độ, giống như Ä‘ang nhìn thấy khung cảnh bi thảm lúc đó.  
Trong lòng Diệp Khải Nguyên cÅ©ng Ä‘ang trầm nặng xuống không nhịn được há»i :  
- Nàng nhìn thấy ai?  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Ta... ta...  
Giá»ng nói cá»§a nàng cÅ©ng đã phát run lên, rất lâu sau, má»›i có thể nói ra được :  
- Ta nhìn thấy trong há»· đưá»ng khắp nÆ¡i Ä‘á»u là máu, toàn là xác chết không có má»™t ngưá»i nào sống cả.  
Diệp Khải Nguyên ngơ ngác, toàn thân như đột nhiên rơi xuống vực tối thăm thẳm không đáy.  
- Lúc ấy ta vẫn còn cho rằng chàng ở bên trong, vì váºy ta láºp tức bất chấp tất cả xông vào.  
Nàng thở nhẹ ra nói tiếp :  
- Cho đến lúc đó ta má»›i biết ngưá»i mà Äinh cô nương muốn cưới không phải là chàng.  
- Nàng... nàng nhìn thấy tân lang đó à?  
Giá»ng nói cá»§a Diệp Khải Nguyên cÅ©ng trở nên run rẩy :  
- Y cũng chết sao?  
Thôi Ngá»c Chân gáºt đầu lặng lẽ nói :  
- Y chết rất thảm.  
- Còn Äinh Linh Lâm?  
Diệp Khải Nguyên tuy không dám há»i nhưng vẫn không nhịn nổi phải há»i :  
- Äinh Linh Lâm cÅ©ng...  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Äinh cô nương không chết, lúc đó Äinh cô nương vốn không ở trong há»· đưá»ng.  
Diệp Khải Nguyên không khá»i thở ra nhẹ nhõm, nhưng cÅ©ng không khá»i lấy làm lạ, sau khi chàng và Äinh Linh Lâm chia tay, lẽ nào nàng không quay vá»?  
- Quách Äịnh bá»n há» chết như thế nào? Ai hạ độc thá»§?  
- Ngưá»i trong há»· đưá»ng lúc đó không Ãt, ngưá»i có thể hạ độc thá»§ lại không nhiá»u.  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Lúc đó ta tuy ngạc nhiên lại rất sợ hãi, nhưng thấy chàng không có trong đó ta nói chung cũng thấy nhẹ nhõm.  
Diệp Khải Nguyên đột nhiên há»i :  
- Ngươi có nhìn thấy bốn thi thể hoàng y nhân không?  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Ta không chú ý đến ngưá»i khác cÅ©ng không dám nhìn kỹ.  
Nàng ngẫm nghĩ lại nói :  
- Trong những thi thể đó dưá»ng như có mấy ngưá»i mặc y phục vàng.  
Diệp Khải Nguyên chau mày nói :  
- Bá»n há» Ä‘á»u đã chết cả, hung thá»§ là ai?  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Ta cÅ©ng nghÄ© không ra, trên thế gian sao lại có kẻ tâm hiểm thá»§ độc như thế, lúc đó ta chỉ muốn may chóng rá»i khá»i nÆ¡i đây, nào ngá» lúc ta vừa muốn Ä‘i đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng ống tay áo phất phần pháºt cá»§a dạ hành nhân.  
Nàng nói tiếp :  
- Vì nÆ¡i đó quá yên tÄ©nh, nên ta nghe thấy rất rõ, ngưá»i đến không những thân pháp rất nhanh hÆ¡n nữa không chỉ có má»™t ngưá»i.  
Diệp Khải Nguyên xúc động nói :  
- Hẳn là hung thủ đó quay lại.  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Lúc đó ta cÅ©ng nghÄ© như váºy, nên run sợ không bá» Ä‘i nổi nữa, nhưng cÅ©ng không dám lưu lại đó, để bá»n há» nhìn thấy, may mà ta còn có chút võ công, dưới tình cảnh khẩn cấp, võ công hình như hay hÆ¡n bình thá»i, liá»n nhảy má»™t cái vá»t lên rất cao.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Có phải nàng nhảy lên cái đà ngang trên nóc đại sảnh không?  
Thôi Ngá»c Chân gáºt gáºt đầu nói :  
- Ta trốn ở trên đó, không dám thở nữa, nhưng không khá»i tò mò nhìn xuống bên dưới.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Nàng nhìn thấy gì?  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Ta nhìn thấy mấy ngưá»i mặc y phục vàng, từ bên ngoài lướt vào, láºp tức mang từng ngưá»i chất trên mặt đất ném ra ngoài cá»a sổ, bên ngoài dưá»ng như có ngưá»i đón lấy những ngưá»i chết hoàn toàn được bá»n há» dá»n Ä‘i sạch.  
Sắc mặt Diệp Khải Nguyên lộ vẻ lo lắng :  
- Nàng nhìn rõ y phục bá»n há» mặc là màu vàng chứ?  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Ta nhìn rất rõ, vì y phục bá»n há» có màu vàng rất đặc biệt, nhìn dưới ánh đèn dưá»ng như có kim quang lấp lóe váºy.  
Diệp Khải Nguyên siết chặt hai tay nói :  
- Quả tháºt là bá»n há» hạ độc thá»§.  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Nhưng ta không nhìn thấy bá»n há» sát nhân.  
Diệp Khải Nguyên cưá»i nhạt :  
- Nếu không phải bá»n há» sát nhân tại sao bá»n há» lại thu dá»n thi thể cho ngưá»i khác?  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Sau khi bá»n há» giết ngưá»i, lẽ nào vẫn còn muốn há»§y thi diệt tÃch?  
Diệp Khải Nguyên căm háºn nói :  
- Sát nhân diệt khẩu, há»§y thi diệt tÃch vốn là tác phong nhất quán cá»§a Cá»u Nguyệt bang.  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Cá»u Nguyệt bang... Cá»u Nguyệt bang là những ai?  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Bá»n há» không phải là ngưá»i.  
Thôi Ngá»c Chân nhìn vẻ phẫn ná»™ trên mặt Diệp Khải Nguyên không dám há»i tiếp nữa, do dá»± má»™t hồi má»›i nói :  
- Sau đó ta còn nhìn thấy Äinh cô nương.  
Diệp Khải Nguyên há»i dồn :  
- Nàng gặp Äinh Linh Lâm ở đâu?  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Cũng ở đó.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Äinh Linh Lâm quay vỠà?  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Sau khi các hoàng y nhân đã thu dá»n sạch sẽ thi thể, thì Äinh cô nương đến.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Lúc đó nàng vẫn chưa đi sao?  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Lúc đó toàn thân ta đã nhÅ©n ra vì sợ, nán lại trên xà nhà, vừa thở hắt ra được má»™t hÆ¡i, thì bá»n hỠđến.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Bá»n há»? Không phải chỉ có má»™t mình Äinh Linh Lâm thôi sao?  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Có hai ngưá»i.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Là ai?  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Là một lão nhân kỳ hình quái trạng, trong đêm mà tay vẫn cầm một chiếc dù che mưa.  
Diệp Khải Nguyên chợt hiểu nói :  
- Äó là Cát Bình.  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Chàng biết y à?  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Không những biết mà còn là bằng hữu cũ.  
Thôi Ngá»c Chân không khá»i thở dài nói :  
- Váºy thì bây giá» bằng hữu cÅ© cá»§a chàng đã thiếu mất má»™t ngưá»i.  
Diệp Khải Nguyên biếc sắc nói :  
- Y cũng chết rồi sao?  
Thôi Ngá»c Chân lặng lẽ nói :  
- Chết rất thảm.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Ai giết y? Ai hạ độc thủ?  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Bá»n há» nhìn thấy các thi thể được dá»n sạch, cảm thấy bất ngá» nhưng bá»n há» không ở lại, cÅ©ng không phát hiện trên xà nhà còn có ngưá»i.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Còn sau đó?  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Bá»n há» bá» Ä‘i, ta liá»n nhảy xuống, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có ngưá»i Ä‘ang thổi sáo, bá»n há» nghe thấy tiếng tiêu cÅ©ng vá»™i quay lại, xem xét ở trong sân rồi vượt tưá»ng ra ngoài.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Còn ngươi?  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Ta nhìn thấy vẻ mặt bá»n há» rất khẩn trương cảm thấy có hÆ¡i hiếu kỳ.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Vì váºy mà nàng cÅ©ng Ä‘i theo?  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Ta không Ä‘i theo, chẳng qua chỉ núp ở tưá»ng nhìn ra ngoài.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Ngươi nhìn thấy gì?  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Trên má»™t cái cây bên ngoài, dưá»ng như có treo má»™t cái đèn lồng bên dưới có má»™t ngưá»i đứng.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Là ai?  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Ta cách rất xa, vốn không nhìn thấy rõ, may mà lúc đó tứ bá» Ä‘á»u không có má»™t âm thanh nào, vì váºy những lá»i bá»n há» nói ta Ä‘á»u nghe thấy hết.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Bá»n há» nói những gì?  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Sau khi Äinh cô nương bước tá»›i dưá»ng như kinh ngạc kêu lên má»™t tiếng, sau đó liá»n há»i ngưá»i đó có phải là Bố..  
Diệp Khải Nguyên xúc động nói :  
- Bố Äạt Lạp?  
Thôi Ngá»c Chân láºp tức gáºt đầu nói :  
- Không sai. Bố Äạt Lạp, Äinh cô nương nói ra ba chữ này.  
Diệp Khải Nguyên láºp tức truy vấn.  
- Ngưá»i đó nói thế nào?  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Y thừa nháºn còn nói bản thân mình là má»™t tòa núi rất cao.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Cô Phong thiên vương?  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Sau đó ta má»›i biết ngưá»i đó chÃnh là má»™t trong Tứ đại Thiên vương trong Ma giáo.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Cát Bình chết ở trong tay hắn à?  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Các lão tiên sinh vì cứu Äinh cô nương, má»›i bị chưởng lá»±c cá»§a y sát thương, nhưng hắn cÅ©ng đã trúng ám khà cá»§a Các lão tiên sinh, ta nghe Các lão tiên sinh nói vá»›i Äinh cô nương đó là má»™t loại ám khà rất lợi hại.  
Nàng thở dài nói :  
- Nhưng chưởng lực hắn còn lợi hại hơn, Các lão tiên sinh bị hắn vỗ nhẹ một chưởng đã không còn cứu được nữa.  
Diệp Khải Nguyên ngơ ngác.  
Chàng biết rõ võ công cá»§a Cát Bình, cÅ©ng hiểu rõ y đạo cá»§a Cát Bình, vá»›i võ công và y đạo đó thì dù có ngưá»i có thể đánh trá»ng thương y, thì y cÅ©ng có thể cứu được chÃnh mình.  
Diệp Khải Nguyên quả tháºt không thể tin trên thế gian này lại có má»™t chưởng lá»±c đáng sợ như váºy, có thể má»™t chưởng đánh tan hồn phách cá»§a Cát Bình.  
- Nhưng ta táºn mắt nhìn thấy Các lão tiên sinh ngã gục xuống, ngã ngay vào chá»— tân lang đầu tiên ngã xuống.  
Câu nói cá»§a Thôi Ngá»c Chân vang lên :  
- Ngoại trừ tân lang đầu ra lẽ nào lại có ngưá»i thứ hai?  
Chuyện này ngưá»i khác ngay nằm má»™ng cÅ©ng không tưởng nổi.  
Nhưng Diệp Khải Nguyên lại nghÄ© đến, chàng hiểu rõ Äinh Linh Lâm cÅ©ng như hiểu rõ chÃnh bàn tay cá»§a mình váºy. Vì váºy Thôi Ngá»c Chân nói ra những chuyện mà nàng nhìn thấy Diệp Khải Nguyên không cảm thấy bất ngá».  
Ngưá»i bất ngá» lại là Thôi Ngá»c Chân. Nàng vốn cho rằng vô luáºn ai nghe thấy chuyện này Ä‘á»u khó tránh khá»i phản ứng đặc biệt.  
Nhưng Diệp Khải Nguyên chỉ buông nhẹ một tiếng thở dài nói :  
- Ta biết Äinh Linh Lâm sẽ làm như váºy.  
Thôi Ngá»c Chân không nhịn được há»i :  
- Chàng không trách y sao?  
Diệp Khải Nguyên lắc đầu nói :  
- Nàng nếu là Äinh Linh Lâm ta tin rằng nhất định cÅ©ng sẽ làm như váºy. Vì các ngưá»i Ä‘á»u là những thiếu nữ tâm địa thiện lương, các ngưá»i Ä‘á»u thà hy sinh chÃnh mình chá»› không nỡ để ngưá»i khác thá» khổ.  
Giá»ng nói cá»§a chàng đột nhiên trở nên rất là nhẹ nhàng, vì trong lòng chàng chỉ có sá»± quan tâm yêu thương không có sá»± ganh ghét oán há»n.  
Thôi Ngá»c Chân đương nhiên biết đó là sá»± yêu thương quan tâm đối vá»›i ai.  
Nàng nhẫn tâm không nổi cũng buông nhẹ một tiếng thở dài cúi đầu xuống nói :  
- Chỉ tiếc ta không phải là nàng, ta...  
Diệp Khải Nguyên không để cho nàng nói tiếp đã vá»™i há»i :  
- Khi nàng bá» Ä‘i, Äinh Linh Lâm vẫn còn ở trong hầm lá»a à?  
Thôi Ngá»c Chân gáºt gáºt đầu, miá»…n cưỡng cưá»i nói :  
- Nhưng chàng có thể an tâm, Äinh cô nương bây giá» nhất định vẫn còn sống an lành.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Tại vì trong hầm lá»a không có xương cốt cá»§a Äinh Linh Lâm.  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- CÅ©ng vì Äinh cô nương là má»™t thiếu nữ thiện lương, cát nhân tá»± hữu thiên tướng, ta tin rằng chàng và Äinh cô nương sẽ mau chóng gặp lại nhau.  
Diệp Khải Nguyên quay đầu Ä‘i, không nỡ nhìn vẻ mặt cá»§a Thôi Ngá»c Chân.  
Ãnh dương ngoài cá»a sổ sáng chói, tá»±a như bầu trá»i sẽ trong xanh.  
Diệp Khải Nguyên đột nhiện đứng báºy dáºy bước tá»›i mở tung cá»a sổ ra lẩm bẩm nói :  
- Dù như thế nào cũng xác định được hai chuyện.  
Thôi Ngá»c Chân lắng nghe.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Bố Äạt Lạp thiên vương là ai, lúc này hắn nhất định đã bị trá»ng thương, ta sẽ không khó tìm được hắn.  
Thôi Ngá»c Chân há»i :  
- Chàng nhất định phải đi tìm hắn sao?  
Diệp Khải Nguyên gáºt gáºt đầu :  
- Nhưng ta trước nhất còn phải Ä‘i tìm má»™t ngưá»i khác.  
Thôi Ngá»c Chân nói :  
- Tìm ai?  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Äi tìm hung thá»§ sát nhân đó.  
Thôi Ngá»c Chân cắn chặt môi nói :  
- Chàng... chàng muốn đi ngay bây gi�  
Diệp Khải Nguyên tỠra cứng rắn nói :  
- Ta muốn Ä‘i ngay bây giá», nàng... nàng có thể đợi ta ở đây, ta sẽ quay vá».  
Chàng vốn không phải là loại ngưá»i cứng rắn, giá»ng nói cá»§a chàng như nấc nghẹn.  
Thôi Ngá»c Chân cúi đầu xuống nhìn đầu ngón chân cá»§a mình, rất lâu sau đột nhiên nói :  
- Chàng không cần phải quay lại.  
- Tại sao?  
- Vì ta... ta sẽ không đợi chàng ở đây.  
Giá»ng nói cá»§a nàng đã trở nên run rẩy nghẹn ngào.  
Diệp Khải Nguyên nhẫn không nổi quay đầu há»i :  
- Tại sao?  
Thôi Ngá»c Chân càng cúi đầu xuống thấp hÆ¡n, nhấn từng chữ má»™t :  
- Vì ta không phải là Äinh cô nương, ta...  
Nàng không nói tiếp được nữa. Chỉ má»™t lá»i này thôi đã làm con tim nàng trở nên tan nát.  
Trái tim của Diệp Khải Nguyên cũng trở nên đau nhói chàng nói :  
- Nàng muốn đi đâu?  
- Ta có rất nhiá»u nÆ¡i để Ä‘i, ta đã sá»›m muốn Ä‘i khắp nÆ¡i, sau này...  
Nàng cố gắng nén nước mắt nở má»™t nụ cưá»i nói :  
- Ta nói không chắc, sẽ tìm má»™t nam nhân chân tháºt, cưới ngưá»i ấy, sinh cho ngưá»i ấy tháºt nhiá»u nhi tá», cÅ©ng nói không chắc sẽ mở má»™t tá»u quán nho nhá» làm má»™t nữ lão chá»§ bán rượu...  
Con tim nàng đã vỡ nát thành thiên vạn vạn mảnh, mỗi lần nói một chữ, một mảnh lại vỡ thành thiên thiên vạn vạn miếng khác.  
Diệp Khải Nguyên cưá»i nói :  
- Äến lúc đó ta nhất định sẽ đến tá»u quán cá»§a nàng mà say má»™t tráºn.  
Chàng cưá»i, chàng không thể không cưá»i, tại vì chàng sợ mình mà ngưng cưá»i thì nước mắt sẽ trào ra.  
Thôi Ngá»c Chân mỉm cưá»i nói :  
- Äến lúc đó ta chắc chắn sẽ nấu cho chàng má»™t nồi cháo gà, cháo gà có tổ yến.  
Nàng cÅ©ng Ä‘ang cưá»i nhưng khi nàng cưá»i nước mắt đã đẫm ướt hai má.  
Dương quang chói lòa.  
Diệp Khải Nguyên sải bước dưới ánh thái dương. Trên mặt chàng tuy vẫn còn ướt đẫm nước mắt, nhưng chàng biết nước mắt giống như máu tươi váºy, dưới ánh dương sẽ mau chóng khô Ä‘i.
 
  
  
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				23-09-2008, 03:56 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Nháºp Môn Tu Luyện 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Feb 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 67
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			Thanked 1 Time in 1 Post
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Cá»u Nguyệt Ưng Phi
 
        Tác giả : Cổ  Long
 Thể lá»ai: Kiếm  hiệp 
 
Hồi 25 - Kinh hồn nhất đao  
  
 
 
  
 
Nước mắt đã khô, máu cũng đã khô.  
Dòng nước mắt không còn nhìn thấy nữa, nhưng máu tươi để lại vết tÃch nhất định phải dùng máu má»›i rá»a sạch được.  
Dĩ nha hoàn nha, dĩ huyết hoàn huyết.  
Diệp Khải Nguyên xưa nay Ä‘á»u dùng khoan thứ thay cho báo thù, Ä‘ao cá»§a chàng xưa nay không phải là Ä‘ao sát nhân, nhưng con ngưá»i chàng lúc này đã tràn ngáºp lòng phẫn ná»™ và sá»± báo thù.  
Chàng đột nhiên phát giác ra mình giống như má»™t con rối tức cưá»i, luôn luôn bị ngưá»i ta dùng má»™t sợi dây vô hình dắt ở trong tay.  
Chàng không muốn bị ngưá»i ta bỡn cợt tiếp tục nữa, càng không muốn bị ngưá»i lợi dụng, không ai muốn làm con rối cả. Sá»± chịu đựng cá»§a bất cứ ai cÅ©ng có hạn độ, Diệp Khải Nguyên cÅ©ng váºy.  
Mặt đất phủ đầy tuyết, dưới ánh thái dương lộ ra dưới đất trống trải trơ trụi.  
Trên con đưá»ng lá»›n bên ngoài thành Trưá»ng An bùn nhão đã khô nhưng vẫn còn chưa thấy bóng ngưá»i Ä‘i.  
Không ai muốn ngày mùng hai năm mới đi ra ngoài cả.  
Chỉ có Diệp Khải Nguyên.  
Chàng tìm được má»™t chiếc xe nhưng không thấy ngưá»i đánh xe.  
Nhưng chàng không cần để ý tá»›i, chàng liá»n nằm lên trên chiếc xe ván gá»— chở than này, nương nhá» vào con lừa kéo xe, men theo con đưá»ng lá»›n mà tiến vá» phÃa trước.  
Mảnh vụn than trong xe đâm vào thân thể chàng đau nhói, nhưng chàng cũng không để ý.  
Con lừa kéo xe Ä‘i lại không cháºm phÃa sau không có ai dùng roi quất nó cả nhưng nó Ä‘i còn hăng hái hÆ¡n cả lúc bình thưá»ng nữa.  
Con lừa vốn có tÃnh khà như váºy.  
Diệp Khải Nguyên mua má»™t bao Ä‘áºu phụng nằm ở trong xe từ từ bóc từng hạt, đón lấy nhai chầm cháºm.  
Chỉ tiếc lúc này không có rượu, chàng quên mua rượu. Sau khi say khướt ngày thứ hai có thể uống mấy ly hoàn hồn tá»u láºp tức cảm thấy dá»… chịu ngay.  
Khi chàng nghÄ© đến rượu thì nhìn thấy má»™t lá tá»u kỳ vải xanh từ torng cánh rừng khô bên lá»™ trước mặt nghiêng nghiêng khá»u ra.  
Xem ra ngày mùng hai năm má»›i cÅ©ng không phải là tuyệt đối không có ngưá»i muốn kiếm tiá»n.  
Diệp Khải Nguyên cưá»i cưá»i lẩm bẩm nói :  
- Xem ra váºn khà cá»§a ta đã dần dần tốt lên rồi.  
Lúc muốn uống rượu có thể có ngay rượu uống váºn khà này Ä‘Ãch xác không tồi.  
Chàng nhảy lên đưa chiếc xe lừa tấp vào bên đưá»ng cháºm rãi Ä‘i vào khi rừng táo ngáºp đầy tuyết.  
Trong rừng quả nhiên có má»™t tá»u đình nho nhá» có bảy tám ngưá»i đứng bất động bên ngoài tá»u đình. Mắt nhìn thẳng miệng há ra giống như má»™t đám ngưá»i bằng đất sét váºy.  
Trong đó có má»™t ngưá»i trên đầu quấn vải trắng, khi vừa nhìn thấy Diệp Khải Nguyên Ä‘i tá»›i vẻ mặt biểu lá»™ vẻ kinh hãi.  
Diệp Khải Nguyên lại cưá»i.  
Chàng nháºn ra ngưá»i này chÃnh là kẻ lưu manh tối qua nhất định muốn kiếm chàng tỉ Ä‘ao.  
- Thổ báo tá». Thổ đại ca.  
Diệp Khải Nguyên đột nhiên nghÄ© tá»›i tên tuổi mà ngưá»i khác xưng hô y, mỉm cưá»i bước tá»›i nói :  
- Thổ đại ca cũng tỉnh rượu rồi chứ?  
Thổ báo tá» xanh tái mặt, muốn gáºt gáºt đầu nhưng cổ như cứng lại toàn thân dưá»ng như cứng lại như đất sét khô váºy.  
Diệp Khải Nguyên mỉm cưá»i nói :  
- Kẻ chịu đánh không sợ, kẻ đánh ngưá»i tại sao lại sợ? Có phải là xương cá»§a ta quá cứng làm Ä‘au tay cá»§a các vị ư? Váºy thì quả tháºt có lá»—i vô cùng.  
Chàng Ä‘oán không sai, tay cá»§a những ngưá»i này vừa xanh vừa thá»§ng.  
Võ công cá»§a má»™t ngưá»i nếu luyện đến như Diệp Khải Nguyên khi say bà tỉ cÅ©ng vẫn còn có má»™t bản năng phòng thân tá»± vệ.  
Diệp Khải Nguyên cưá»i cưá»i nói :  
- Nhưng các vị không cần phải sợ, ta không phải đến làm phiá»n các ngươi, ngá»§ má»™t đêm trong đống rác cÅ©ng là má»™t chuyện rất lý thú ta Ä‘ang muốn Ä‘a tạ các ngươi tháºt nhiá»u.  
Chàng vỗ vỗ vào vai Thổ báo tỠnói :  
- Này cho ta má»i các ngươi hai ly.  
Vẻ mặt sợ hãi của Thổ báo tỠcàng lộ thêm sự sợ hãi.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Ngươi còn sợ gì chứ?  
Thổ báo tỠcuối cùng nói :  
- Lão đại, bá»n ta đã biết lão đại như thế nào rồi, thế nhưng kẻ mà bá»n ta sợ lại không phải là lão đại.  
Diệp Khải Nguyên ngÆ¡ ngác. Cả má»™t lúc lâu ngưá»i mà má»i ngưá»i sợ hóa ra không phải là chàng.  
Diệp Khải Nguyên gượng cưá»i nói :  
- Các ngươi sợ gì chứ?  
Thổ báo tỠnói :  
- Bá»n ta chỉ sợ ngươi đụng vào cái món trên đầu chúng ta, bá»n ta tháºt sá»± chỉ còn má»™t con đưá»ng chết mà thôi.  
Diệp Khải Nguyên lúc này má»›i phát hịên trên đỉnh đầu bá»n há» Ä‘á»u có đặt ngay ngắn má»™t đồng tiá»n.  
Äồng tiá»n lấp lánh dưới ánh thái dương giống như hoàn kim váºy.  
Cá»u Nguyệt bang.  
Thổ báo tỠthở dài nói :  
- Ngươi đã biết quy định cá»§a Cá»u Nguyệt bang rồi, ta an tâm lắm.  
Diệp Khải Nguyên nhấp nháy mắt nói :  
- Quy định gì?  
Kỳ thá»±c chàng đương nhiên biết quy định cá»§a Cá»u Nguyệt bang.  
Äồng tiá»n này chÃnh là tÃn phù cá»§a Cá»u Nguyệt bang, nếu Cá»u Nguyệt bang bá»n hỠđã đặt đồng tiá»n lên đầu ai thì ngưá»i đó không được cỠđộng nhúc nhÃch chút gì.  
Thổ báo tỠnói :  
- Ngươi thá»±c không biết hay sao? Chỉ cần ngươi đụng rá»›t đồng tiá»n trên đầu bá»n ta, thì bá»n ta phải chết, má»i ngưá»i bá»n ta Ä‘á»u chỉ còn má»™t con đưá»ng chết thôi.  
Diệp Khải Nguyên lại cưá»i lắc lắc đầu cưá»i nói :  
- Nào có quy định kỳ quái như váºy, ta không tin.  
Chàng đột nhiên đưa tay ra, cầm lấy đồng tiá»n trên đầu Thổ báo tá» lầm bầm nói :  
- Vân tiá»n này không biết có thể mua được ly rượu không.  
Thổ báo tá» kinh hãi đơ cả ngưá»i ra giống như đột nhiên bị ngưá»i ta quất má»™t roi váºy, hai cẳng chân như má»m nhÅ©n Ä‘i, đột nhiên qụy xuống.  
Diệp Khải Nguyên làm như không thấy lại nói :  
- Má»™t vân tiá»n chắc hẳn không đủ mua rượu may mà ở đây vẫn còn có thêm.  
Thân hình chàng đột nhiên vá»t lên khi rÆ¡i xuống đồng tiá»n trên đầu cá»§a sáu bảy ngươi kia đã nằm ở trong tay chàng.  
Những ngưá»i này Ä‘á»u kinh hãi đỠđẫn cả ngưá»i, cả Ä‘á»i bá»n há» chưa bao giá» nhìn thấy má»™t thân thá»§ nhanh như váºy.  
Thổ báo tỠđột ngột quỳ xuống dưới đất kêu lên :  
- Chuyện này do y làm, hoàn toàn không liên quan đến bá»n ta.  
Diệp Khải Nguyên mỉm cưá»i nói :  
- Äây vốn là chuyện không liên quan gì đến các ngươi.  
Chàng lấy má»™t hạt Ä‘áºu đặt vào tay Thổ báo tá» nói :  
- Ngươi có biết đây là có ý gì không?  
Thổ báo tỠđương nhiên không biết.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- à này là các ngươi bây giỠđã có thể đứng dáºy Ä‘i uống rượu, tùy tiện muốn Ä‘i đâu cÅ©ng được, ngưá»i cá»§a Cá»u Nguyệt bang nếu dám đến quấy nhiá»…u các ngươi thì bảo bá»n chúng đến tìm Bang chá»§ Hoa Sinh bang, nói rằng Bang chá»§ Hoa Sinh bang đã tiếp nháºn chuyện này.  
Thổ báo tá» nhịn không được há»i :  
- Hoa Sinh bang Bang chủ là ai?  
Diệp Khải Nguyên chỉ vào lỗ mũi của mình nói :  
- ChÃnh là ta.  
Thổ báo tỠcũng ngơ ngác.  
Äá»™t nhiên nghe thấy má»™t ngưá»i lạnh lùng nói :  
- Rất tốt, váºy thì kẻ mà bá»n ta lúc này muốn tìm chÃnh là ngươi.  
Giá»ng nói lạnh như băng, khẩu khà lạnh như tiá»n.  
Sắc mặt vàng sáp, vẻ mặt lạnh lùng mắt diá»u mÅ©i ưng, trên mặt có má»™t vết thẹo do Ä‘ao gây ra rất sâu, khiến cho vẻ mặt y càng đầy vẻ sát khÃ.  
Nhưng cái mà Diệp Khải Nguyên chú ý không phải là khuôn mặt chẳng qua chỉ là y phục của y.  
Má»™t bá»™ y phục vàng rất chói mắt, dưới ánh dương xem ra giống như là bằng hoàng kim váºy.  
Y Ä‘ang ở trên báºc đá cá»§a tiểu đình còn có ba ngưá»i đứng ở bên cạnh cÅ©ng mặc y phục giống như y.  
Diệp Khải Nguyên lại cưá»i nói :  
- Bá»™ đồ mà các ngươi báºn trên ngưá»i rất tuyệt, không biết có thể cởi ra cho bá»n ta được không, ta Ä‘ang muốn mang cho con lừa cá»§a ta mặc.  
Hoàng y nhân trừng mắt nhìn chàng, đồng tỠnhư co rút lại không nhịn nổi lạnh lùng nói :  
- Ngươi có biết quy định của bổn bang hay không?  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Quy định như thế nào?  
Hoàng y nhân nói :  
- Bốn mươi năm nay trong giang hồ chưa có ai dám xúc phạm vào quy định của bổn bang, ngươi có biết tại sao không?  
Diệp Khải Nguyên há»i :  
- Tại sao?  
Hoàng y nhân nói :  
- Vì vô luáºn ai dám phạm vào qui định cá»§a bổn bang thì Ä‘á»u chắc chắn là phải chết.  
Má»™t hoàng y nhân khác cưá»i nhạt tiếp lá»i :  
- Vô luáºn ngươi là Bang chá»§ Hoa Sinh bang hay là Bang chá»§ Hoa Tá» bang thì Ä‘á»u phải chết.  
Diệp Khải Nguyên thở dài nói :  
- Nhưng vô luáºn là qui định gì, sá»›m muá»™n cÅ©ng sẽ bị ngưá»i khác phạm vào mà thôi, cÅ©ng giống như trinh nữ sá»›m muá»™n cÅ©ng phải gã cho nam nhân.  
Hoàng y nhân quắc mắt, sa sầm nét mặt, từng bước má»™t bước xuống báºc đá Ä‘i tá»›i.  
Bước chân cá»§a bốn ngưá»i bá»n há» rất là vững chắc, nhất là đại hán trên mặt có vết Ä‘ao. Thái dương huyệt hai bên thấp thoáng lá»™ ra gân xanh trên hai tay nổi hằn lên, rõ ràng là má»™t cao thá»§ võ lâm ná»™i công thâm háºu.  
Diệp Khải Nguyên nhìn bàn tay của y đột nhiên nói :  
- Các hạ hẳn đã luyện “Äại Ưng trảo lá»±câ€?  
Hoàng y nhân cưá»i nhạt.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Nhìn vết Ä‘ao trên mặt nhất định các hạ chÃnh là Thiết Diện Ưng Hoài Tây.  
Hoàng y nhân cưá»i nhạt nói :  
- Nhãn lực của ngươi không tồi.  
Diệp Khải Nguyên đột nhiên sa sầm nét mặt nói :  
- Ngươi có biết Quách Äịnh là ai hay không?  
Thiết Diện Ưng nói :  
- Dưá»ng như đã nghe nói qua.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Y là bằng hữu của ta.  
Thiết Diện Ưng nói :  
- Là bằng hữu của ngươi thì sao?  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Ngươi có biết quy định của Hoa Sinh bang hay không?  
Thiết Diện Ưng nói :  
- Quy định gì?  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Qui định là không cho phép ai được giết bằng hữu của Hoa Sinh bang, nếu không...  
Thiết Diện Ưng nói :  
- Nếu không thì thế nào?  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Thì như thế này!  
Chàng đột nhiên xuất thá»§, vung quyá»n đánh mạnh vào mặt Thiết Diện Ưng.  
Thiết Diện Ưng không phải là hạng ngưá»i vô danh cÅ©ng không phải là hạng ngưá»i vô năng, y không những là má»™t kẻ danh tiếng vang lừng ở vùng Hoài Tây, mà trong giang hồ có thể xem là trảo thá»§ nhất đẳng.  
Vì y tháºt sá»± có công phu tuyệt hảo.  
Ưng Trảo Lá»±c cá»§a y Ä‘Ãch xác là được chân truyá»n cá»§a Ưng Trảo Vương năm xưa.  
Hoài Tây đại Ä‘ao đã từng được liệt danh trong Binh Khà phổ, tuy đã chém trúng má»™t Ä‘ao lên mặt y nhưng Hoài Tây đại Ä‘ao lại chết dưới Ưng Trảo công cá»§a y, tên gá»i Thiết Diện Ưng cÅ©ng chÃnh từ đó mà ra.  
Ưng Trảo nhanh, Ưng Nhân cÅ©ng nhanh nhưng khi vừa nhìn thấy Diệp Khải Nguyên tung quyá»n thì quyá»n thá»§ đã đánh trúng vào chÃnh giữa sống mÅ©i cá»§a y.  
Y không cảm thấy đau. Nếu cảm thấy đau đớn thì là chuyện rất lâu sau đó.  
Lúc này y chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm lại, như có vô số kim tinh, lan tá»a đầy trước mắt.  
Y không láºp tức ngã gục xuống. Chỉ đến lúc văng ngưá»i ra xa má»™t trượng Ä‘áºp ngưá»i vào báºc cá»a cá»§a tá»u Ä‘inh, y má»›i ngã xuống.  
Y cÅ©ng không nghe thấy tiếng nức vỡ cá»§a gương mặt y, nhưng ngưá»i khác thì nghe rất rõ.  
Diệp Khải Nguyên nhìn khuôn mặt vỡ nát của y, thản nhiên nói :  
- Hóa ra ngươi tháºt không phải là thiết diện, mặt ngươi cÅ©ng có thể đánh dáºp nát như thưá»ng.  
Ba hoàng y nhân cắn chặt răng không cần nhìn đồng bá»n cá»§a chúng nữa.  
Hàn quang lóe lên, ba ngưá»i bá»n chúng đã tuốt binh khà má»™t Ä‘ao, má»™t kiếm, má»™t đôi phán quan bút.  
Bốn binh khà cá»§a ba ngưá»i đột nhiên cùng lúc nhắm Diệp Khải Nguyên lao đến.  
Sau hai chiêu, Diệp Khải Nguyên đã phát hiện ra võ công cao nhất trong những ngưá»i này không phải là Thiết Diện Ưng, cÅ©ng không phải là lão già dùng phán quan bút mà là kẻ dùng kiếm.  
Kiếm pháp cá»§a y nhanh chóng linh hoạt, biến hóa rất nhiá»u kiếm mà y dùng cÅ©ng là tinh phẩm.  
Sau mưá»i ba chiêu, Diệp Khải Nguyên vẫn còn chưa xuất thá»§.  
Chàng mà xuất thá»§ thì tuyệt sẽ không tráºt.  
Bây giá» thì chàng đã xuất thá»§, chỉ nghe má»™t tiếng thét to, tiếng xương sưá»n gãy vang lên, tiếp theo là má»™t tiếng “rắcâ€.  
Lão già dùng phán quan bút đã bị Ä‘iểm huyệt đạo, đại hán dùng Ä‘ao ôm lấy xương sưá»n, ngã gục xuống đất, cây Ä‘ao đã bị gãy làm hai Ä‘oạn.  
Chỉ còn ngưá»i thanh niên dùng kiếm là không ngã xuống, nhưng sắc mặt kinh hãi đến mức đã không còn há»™t máu.  
Diệp Khải Nguyên thuáºn tay hất hai Ä‘oạn Ä‘ao gãy xuống đất đột nhiên há»i ngưá»i thanh niên :  
- Ngươi có biết tại sao ta lại chặt gãy đao của hắn không?  
Ngưá»i thanh niên lắc lắc đầu.  
Diệp Khải Nguyên thản nhiên nói :  
- Vì hắn xuất thá»§ quá hiểm độc loại ngưá»i như hắn vốn chẳng cần dụng Ä‘ao.  
Ngưá»i thanh niên siết chặt tay kiếm, nhịn không được há»i :  
- Ngươi dụng đao chứ?  
Diệp Khải Nguyên gáºt gáºt đầu.  
Trên thế gian có lẽ không có ai hiểu cách dụng đao hơn chàng, cũng không có ai hiểu giá trị đao hơn chàng.  
Chàng đối vá»›i Ä‘ao trước nay rất tôn kÃnh.  
Diệp Khải Nguyên nói tiếp :  
- Ngươi nếu không tôn kÃnh Ä‘ao thì tháºt không đáng dụng Ä‘ao, ngưá»i nếu tôn kÃnh Ä‘ao thì khi sá» dụng nên đặc biệt cẩn tháºn.  
Ngưá»i thanh niên nhìn chàng trong ánh mắt không khá»i lá»™ ra vẻ kinh ngạc.  
Y đã nhìn ra Diệp Khải Nguyên không phải là kẻ bình thưá»ng, kẻ tầm thưá»ng tuyệt đối không nói được những lý lẽ như váºy.  
Y nhịn không được há»i :  
- Ngươi tóm lại là ai?  
- Ta há» Diệp, tên gá»i Khải Nguyên.  
Ngưá»i thanh niên liá»n biến sắc thốt lên :  
- Diệp Khải Nguyên?  
- Không sai.  
Ngưá»i thanh niên đột nhiên trở vá»t ngưá»i lên không, chuồn ra ngoài tá»u đình.  
Nhưng chân y vừa chạm đất, thì đột nhiên nghe thấy tiếng gió vụt tới, nhìn thấy đao quang lóe lên.  
Äao quang nhanh như Ä‘iện chá»›p đã bay qua đầu y, bay xa năm sáu trượng thuáºn thế không dừng cắm pháºp vào má»™t thân cây, lưỡi Ä‘ao lút ngáºp vào cây, lút táºn cán Ä‘ao.  
Ngưá»i thanh niên kinh ngạc, dừng bước tóc trên đầu đã bung xá»a xuống, kim hoàn cá»™t tóc đã bị gãy ngang.  
Toàn thân y trở nên cứng Ä‘á».  
Y xưa nay chưa bao giá» nhìn thấy Ä‘ao nào nhanh như váºy.  
Phi Äao!  
Cán Ä‘ao vẫn còn Ä‘ang rung giáºt.  
Diệp Khải Nguyên bước tới rút nó ra, trở cổ tay, đao đã không còn thấy đâu nữa.  
Ngưá»i thanh niên lúc này má»›i thở hắt ra nói :  
- Ngươi tháºt là Diệp Khải Nguyên à?  
- Ta vốn là Diệp Khải Nguyên.  
Ngưá»i thanh niên gượng cưá»i nói :  
- Tại sao ngươi không nói sớm?  
Diệp Khải Nguyên cưá»i cưá»i đột nhiên há»i ngược lại :  
- Ngươi có phải là môn hạ cá»§a Kim Äàn Äoàn tiên sinh?  
Ngưá»i thanh niên ngạc nhiên há»i :  
- Ngươi làm sao biết?  
Diệp Khải Nguyên mỉm cưá»i nói :  
- Thiết Diện Ưng vừa rồi há không đã nói sao, nhãn lực của ta xưa nay rất tuyệt.  
Ngưá»i thanh niên thừa nháºn :  
- Quả tháºt là nhãn lá»±c hÆ¡n ngưá»i.  
Diệp Khải Nguyên lại há»i :  
- Ngươi là đệ tá» thứ mấy cá»§a Äoàn tiên sinh?  
- Thứ ba.  
- Ngươi hỠgì?  
- Há» Thá»i, Thá»i Minh.  
- Ngươi có bao giỠcỡi xe lừa chưa?  
- Chưa.  
- Ta cũng biết như thế.  
Diệp Khải Nguyên thản nhiên cưá»i nói tiếp :  
- Nhưng bất cứ chuyện gì cÅ©ng có lần đầu cả. Dẫn ta Ä‘i gặp Thượng Quan bang chá»§ các ngươi, vô luáºn y thị ở đâu cÅ©ng phải dẫn ta Ä‘i gặp y thị.  
* * * * *  
Diệp Khải Nguyên lại ngồi lên chiếc xe lừa chở than đó, nằm xuống tháºm chà nhắm hẳn mắt lại.  
Chàng biết ngưá»i thanh niên này tuyệt sẽ không đào tẩu, cÅ©ng không sẽ không dám không nghe lá»i, vô luáºn ai đã nhìn thấy Phi Äao cá»§a chàng thì tuyệt sẽ không bao giá» dám gây ra những chuyện ngu xuẩn.  
Thá»i Minh quả tháºt đã cởi xe lừa lên đưá»ng, Ä‘iá»u này Ä‘Ãch xác là lần đầu tiên trong Ä‘á»i y.  
Có ngưá»i ở phÃa sau quất roi, con lừa lại Ä‘i cháºm hÆ¡n bình thưá»ng.  
Diệp Khải Nguyên lại bóc hạt Ä‘áºu phụng ném lên đợi cho hạt Ä‘áºu lá»t vào trong miệng, chàng đột nhiên nói :  
- Nghe nói Kim Äàn Äoàn tiên sinh là ngưá»i rất chú trá»ng ẩm thá»±c ăn mặc.  
Thá»i Minh đáp :  
- Ừ!  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Nghe nói đệ tá» mà y thu nháºn Ä‘á»u là thế gia chi tá» xuất thân rất tốt?  
Thá»i Minh nói :  
- Ừ!  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Ngươi cũng thế sao?  
- Ừ!  
Y rõ ràng không muốn đàm luáºn đến vấn đỠnày, Diệp Khải Nguyên lại cứ muốn há»i tá»›i :  
- Ngươi không muốn ta nhắc đến chuyện này có phải là cũng cảm thấy bối rối hay không?  
Thá»i Minh cuối cùng nhịn không được há»i :  
- Tại sao lại bối rối?  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Vì ngươi cÅ©ng biết vá»›i sư môn và gia thế cá»§a ngươi, vốn không nên làm nô tài cho Cá»u Nguyệt Bang.  
Sắc mặt Thá»i Minh đỠlên nói :  
- Ta không phải là nô tài.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Ta cÅ©ng biết ngươi gia nháºp Cá»u Nguyệt bang vốn là vì muốn thoát khá»i gia thế cá»§a ngươi, tá»± mình làm nên má»™t sá»± nghiệp, phần lá»›n má»—i thanh niên Ä‘á»u nghÄ© như váºy cả.  
Chàng cưá»i cưá»i rồi thản nhiên nói tiếp :  
- Nhưng chuyện mà ngươi làm bây giỠlại là chuyện mà nô tài làm.  
Thá»i Minh đỠmặt nói :  
- Äây là vì ngươi.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Không sai! Äây là do ta bảo ngươi làm, nhưng đặt đồng tiá»n lên đầu ngưá»i khá lẽ nào không phải là chuyện mà nô tài làm?  
Thá»i Minh nhắm mắt lại.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Huống hồ ta bảo ngươi làm cái chuyện này chỉ vì ngươi vốn đã là nô tài cá»§a Cá»u Nguyệt bang, nếu không thì ta tình nguyện bò trên mặt đất làm con lừa cho ngươi cỡi lên.  
Sắc mặt Thá»i Minh càng đỠhÆ¡n ánh mắt đã không khá»i lá»™ ra vẻ Ä‘au khổ.  
Diệp Khải Nguyên đột nhiên há»i :  
- Ngươi có biết vừa rồi tại sao ta lại phóng đao không?  
Thá»i Minh do dá»± cháºm rãi nói :  
- Ta cũng đã nghe nói, đao của ngươi không phải là đao sát nhân mà là đao cứu nhân.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Không sai, ta phóng Ä‘ao đó ra chÃnh là để cho ngươi biết rằng, ngươi ở trong Cá»u Nguyệt bang cÅ©ng chẳng làm nên được chuyện đại sá»± gì giống như váºy.  
Thá»i Minh cắn răng nói :  
- Äó chỉ là võ công cá»§a ta.  
Diệp Khải Nguyên ngắt lá»i y nói :  
- Má»™t ngưá»i nếu được ngưá»i tôn kÃnh thì không có quan hệ gì đến võ công cá»§a ngươi đó cả, chuyện mà ngươi làm nếu là quang minh chÃnh đại, thì tuyệt sẽ không có ai xem thưá»ng ngươi, Ä‘ao cá»§a ta cÅ©ng tuyệt đối không bay lên trên đầu ngươi.  
Chàng thở dài nói tiếp :  
- Nếu không dù ta không giết ngươi thì sá»›m muá»™n cÅ©ng nhất định sẽ có ngưá»i khác giết ngươi.  
Thá»i Minh lại ngáºm miệng lại.  
Bây giỠy đã hiểu rõ ý Diệp Khải Nguyên. Diệp Khải Nguyên cũng biết y không phải là kẻ ngu xuẩn.  
- Ta tin ngươi nhất định sẽ không làm cho ta thất vá»ng.  
Diệp Khải Nguyên lại bóc hạt Ä‘áºu phá»™ng ném lên, rồi đợi cho nó rÆ¡i xuống.  
Chàng biết rằng hạt Ä‘áºu phá»™ng này đã được ném lên thì nhất định sẽ rÆ¡i xuống.  
* * * * *  
Xe lừa đã Ä‘i vào phố, má»™t con phố hoàn toàn giống như trong thành Trưá»ng An.  
Thế nhưng quán trỠHồng Tân ở trên con phố này không bị đốt thành một đống ghạch vụn.  
Nhìn bảng hiệu chữ vàng cá»§a quán trá» Hồng Tân lóe sáng dưới ánh thái dương trong lòng Diệp Khải Nguyên không khá»i có má»™t cảm giác kỳ dị dưá»ng như là nhìn thấy má»™t ngưá»i chất sống lại váºy. Kỳ thá»±c chàng Ä‘Ãch xác cÅ©ng đã nhìn thấy má»™t “tá» nhân†sống lại.  
Trong cuá»™c Ä‘á»i có nhiá»u chuyện Ä‘Ãch xác giống như trong má»™ng, là tháºt là giả vốn có rất Ãt ngưá»i có thể phân biệt rõ.  
Diệp Khải Nguyên Ä‘ang than thở trong lòng nhưng mặt lại mỉm cưá»i. Chàng biết ngưá»i trên phố Ä‘á»u nhìn chàng.  
Lúc này Ä‘ang là chÃnh ngá», ngưá»i trên phố không đông cÅ©ng giống như cảnh tượng thành Trưá»ng An đại Ä‘a số Ä‘á»u ở trong nhà ăn cÆ¡m.  
Nhưng ngưá»i Ä‘i lại trên phố vẻ mặt má»—i ngưá»i Ä‘á»u rất nghiêm túc xem ra Ä‘á»u rất khẩn trương, giống như đã biết sắp có đại sá»± gì đó phát sinh. Trong lòng đã có má»™t dá»± cảm không thể nói ra được.  
Diệp Khải Nguyên cÅ©ng biết ở đây sẽ có đại sá»± phát sinh, chàng còn biết đại sá»± do chÃnh chàng gây nên.  
Bây giá» chàng đã đến đây, chàng đã sẵn sàng giống như lần trước váºy bình an mà ra Ä‘i.  
Chiếc xe lừa dừng lại bên ngoài quán trá» Hồng Tân, Diệp Khải Nguyên vừa bước vào thì thấy Thượng Quan Tiểu Tiên ngồi ở trong quầy Ä‘ang láºt láºt cuốn sổ ghi chép.  
Xem ra y thị có dáng vẻ rất giống má»™t nữ chá»§ quán, chẳng qua so vá»›i đại Ä‘a số nữ chá»§ quán khác thì xinh đẹp hÆ¡n nhiá»u.  
Nghe thấy tiếng bước chân cá»§a Diệp Khải Nguyên, y thị láºp tức ngẩng đầu lên tươi cưá»i nói :  
- Ta biết chàng nhất định sẽ đến, ta đang đợi chàng đây.  
Diệp Khải Nguyên đứng ở trước quầy nhìn y thị cũng không biết vì sao trong lòng đột nhiên cảm thấy nhói đau.  
Vô luáºn y thị là chân hay giả nhưng nói chung y thị đối vá»›i chàng không tồi. Bá»n há» sinh hoạt chung mấy ngày đó, chàng sẽ mãi mãi không bao gá» quên. Chàng tháºt sá»± không muốn bá»n há» trở thành thù địch, vô luáºn xem nhau như thế nào,Thượng Quan Tiểu Tiên cÅ©ng tuyệt không giống như thù địch cá»§a chàng.  
Y thị cưá»i rất dịu dàng ngá»t ngào giống như nữ chá»§ quán vừa nhìn thấy trượng phu cá»§a mình quay vá».  
- Ta đã sẵn sàng cho chàng mấy món mà chàng thÃch ăn, bây giá» chắc hẳn sắp đến bữa rồi.  
Diệp Khải Nguyên lạnh lùng nói :  
- Ta không đến đây để ăn.  
Tiểu Tiên tươi cưá»i nói :  
- Nhưng vô luáºn ai cÅ©ng phải ăn cÆ¡m, chàng cÅ©ng như váºy không ngoại lệ.  
Diệp Khải Nguyên không muốn tranh biện vá»›i Tiểu Tiên, nên chàng không nói nữa đột nhiên há»i :  
- Ngươi Ä‘ang tÃnh sổ à?  
- Ừ!  
- Có phải là Ä‘ang xem tối qua đã giết bao nhiêu ngưá»i?  
Tiểu Tiên cưá»i nói :  
- Cứ xem như ta giết ngưá»i thì cÅ©ng sẽ chẳng ghi vào sổ.  
- Váºy sổ ghi gì?  
- Äây là số lá»… váºt, bên trong ghi rất nhiá»u nhân váºt kỳ quái, tặng những lá»… váºt kỳ quái.  
Diệp Khải Nguyên há»i :  
- Tặng ngươi sao?  
Tiểu Tiên thở dài nói :  
- Ta vẫn chưa có diễm phúc đó.  
Y thị đột nhiên cưá»i nói :  
- Chàng có muốn ta Ä‘á»c cho chàng nghe những lá»… váºt ghi bên trong sổ không?  
Diệp Khải Nguyên không từ chối.  
Tiểu Tiên nói :  
- Thôi Ngá»c Chân lá»… váºt má»™t con gà mái già, má»™t cân tổ yến. Nam Cung Lãng lá»… váºt má»™t bức há»a, Diệp Khải Nguyên lá»… váºt má»™t ngưá»i sống.  
Diệp Khải Nguyên biến sắc chàng đương nhiên đã biết đây là lá»… váºt cá»§a ai.  
Tiểu Tiên cưá»i khúc khÃch nói :  
- Thôi Ngá»c Chân tại sao lại tặng gà? Lẽ nào y thị cho rằng tân lang là chàng muốn nấu cho chàng má»™t nồi cháo gà ăn đêm lúc động phòng.  
Y thị không để cho Diệp Khải Nguyên nói, lại cưá»i nói tiếp :  
- Lá»… váºt kỳ quái nhất trong này chÃnh là lá»… váºt cá»§a ngươi. Nhưng lá»… váºt quà nhất ngươi chắc chắn Ä‘oán không ra là ai gởi tá»›i.  
Diệp Khải Nguyên nhịn không được vá»™i há»i :  
- Ai?  
- Là bốn ngưá»i!  
Tiểu Tiên cháºm rãi Ä‘á»c lên bốn cái tên :  
- Äiệp Nhi Bố, Äa NhÄ© Giáp, Bố Äạt Lạp và Ban Sát Ba Ná.  
Diệp Khải Nguyên biến sắc nói :  
- Lá»… váºt bá»n chúng gởi tá»›i là gì?  
- Là má»™t túi châu bảo, bên trong còn có má»™t ngá»c bài.  
Tiểu Tiên từ trong quầy đưa ra má»™t ngá»c bài trên có khắc bốn thiên ma. Y thị rõ ràng đã sá»›m sẵn sàng cho Diệp Khải Nguyên xem. Ngá»c bài lấp lánh mỹ lệ, thiên ma khắc ở bên trên khiến cho Diệp Khải Nguyên xúc mục kinh tâm.  
Tiểu Tiên lại há»i :  
- Chàng có biết ngá»c bài này có ý nghÄ©a gì không?  
Diệp Khải Nguyên không biết.  
Tiểu Tiên nói tiếp :  
- Äây là phục thù ngá»c bài, Äại thiên vương ma giáo khi phục thù nhất định sẽ xuất hiện loại ngá»c bài này.  
Diệp Khải Nguyên xiết chặt hai tay :  
- Bá»n há» có phải là vì Ngá»c Tiêu phục thù?  
Tiểu Tiên gáºt đầu nói :  
- Túi châu bảo đó chÃnh là tiá»n mua mạng cá»§a bá»n há».  
- Thế nào là tiá»n mua mạng?  
- Tứ đại Thiên vương trước khi sát nhân nhất định trước nhất sẽ mua mạng cá»§a những ngưá»i đó. Vì bá»n há» không chịu cái món nợ lai sinh.  
Tiểu Tiên thở dài :  
- Châu bảo mà bá»n há» gởi tá»›i tháºt không Ãt, ngưá»i bị giết cÅ©ng tháºt không Ãt.  
Diệp Khải Nguyên nhịn không được há»i :  
- Kẻ giết ngưá»i lẽ nào lại là bá»n chúng?  
Tiểu Tiên thở dài nói :  
- Cứ xem chàng là kẻ đần độn Ä‘i cÅ©ng phải nhìn thấy kẻ giết ngưá»i là ai.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Nhưng kẻ thu xác lại là ngươi.  
Tiểu Tiên thản nhiên nói :  
- Giết ngưá»i là chuyện xấu, thu xác là chuyện tốt.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Tại sao ngươi lại thu xác cho bá»n chúng?  
Tiểu Tiên nói :  
- Vì ta muốn kiểm tra một chuyện.  
Diệp Khải Nguyên truy vấn :  
- Chuyện gì?  
Tiểu Tiên nói :  
- Ta muốn kiểm tra Äa NhÄ© Bố Giáp và Bố Äạt Lạp tóm lại là ai?  
Diệp Khải Nguyên lạnh lùng nói :  
- Chỉ tiếc là ngưá»i chết sẽ không nói được, ngươi có thu xác bá»n há» cÅ©ng vô dụng.  
Tiểu Tiên nói :  
- Hữu dụng.  
Diệp Khải Nguyên thốt lên :  
- Hữu dụng?  
Tiểu Tiên nói :  
- Ta tÃnh kỹ bá»n há» lúc đó nhất định trong há»· đưá»ng.  
Diệp Khải Nguyên thừa nháºn bá»n chúng nếu không ở trong há»· đưá»ng thì làm sao xuất thá»§ sát nhân được.  
Tiểu Tiên nói tiếp :  
- Vì váºy lúc trong há»· đưá»ng nếu có má»™t trăm ngưá»i thì ngưá»i chết nhất định chỉ có chÃn mươi tám ngưá»i.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Hai ngưá»i không chết nhất định là Äa NhÄ© Lạp và Bố Äạt Lạp?  
Tiểu Tiên tươi cưá»i nói :  
- Ta biết chàng không phải là kẻ đần độn.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Vì váºy mà ngươi thu hồi tất cả thi thể lại xem ngưá»i chết là ai, chết bao nhiêu ngưá»i?  
Tiểu Tiên nói :  
- Không sai.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Nhưng ngươi vẫn còn chưa tra được hai ngưá»i không chết đó là ai?  
Tiểu Tiên nói :  
- Vì váºy ta cÅ©ng cầm theo sổ ghi lá»… váºt xem những ngưá»i gởi lá»… váºt là ai.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Kẻ tặng lá»… váºt không nhất định có Ä‘i uống há»· tá»u, kẻ Ä‘i uống há»· tá»u không nhất định là có tặng lá»… váºt.  
Tiểu Tiên nói :  
- Ta Ãt ra cÅ©ng có thể nhìn thấy má»™t chút đầu mối, ta cÅ©ng không phải là kẻ đần độn.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Ta đã nhìn thấy.  
Tiểu Tiên thở dài nói :  
- Chàng vừa đến, trái tim ta liá»n bấn loạn lên làm sao còn xem được nữa?  
Y thị đứng dáºy Ä‘i ra khá»i quầy đột nhiên lại há»i :  
- Ta muốn há»i chàng má»™t câu.  
Diệp Khải Nguyên đành để y thị há»i.  
Tiểu Tiên nói :  
- Má»i ngưá»i Ä‘á»u phải ăn cÆ¡m phải không.  
Diệp Khải Nguyên đành thừa nháºn.  
Tiểu Tiên nói :  
- Chàng có phải là ngưá»i không?  
Diệp Khải Nguyên cÅ©ng thừa nháºn.  
Tiểu Tiên liá»n kéo tay chàng tươi cưá»i nói :  
- Váºy thì chúng ta bây giá» phải Ä‘i ăn cÆ¡m thôi.  
* * * * *  
Diệp Khải Nguyên Ä‘ang ăm cÆ¡m. Bụng chàng tháºt sá»± rá»—ng không, Ä‘i suốt má»™t chặng đưá»ng dài chàng đã đói, không ngồi xuống ăn cÆ¡m thì thôi, đã ngồi xuống cầm đũa lên thì rất khó mà buông xuống.  
Huống hồ những món ăn này Ä‘Ãch xác là hợp vá»›i khẩu vị cá»§a chàng, nhất là món Ä‘áºu há»§ vừa chua vừa cay. Không những khai vị mà còn làm tỉnh rượu.  
Tiểu Tiên dịu dàng nói :  
- Ta không chuẩn bị rượu cho chàng. Vì ta biết bụng chàng trống không, ăn cơm xong ta sẽ cùng chàng uống rượu.  
Vô luáºn ai nhìn thấy, vô luáºn như thế nào y thị cÅ©ng là má»™t nữ nhân dịu dàng chăm chút. Má»™t nam nhân nếu gặp phải má»™t nữ nhân như váºy thì nên có thái độ thế nào, Diệp Khải Nguyên đã rõ chá»§ ý không để ý đến y thị, dù y thị có nói những Ä‘iá»u hay ho gì Ä‘i nữa chàng cÅ©ng không để ý đến.  
Tiểu Tiên buông nhẹ một tiếng thở dài nói :  
- Ta biết trong lòng chàng nhất định Ä‘ang oán ta, vì chuyện lưu chàng ở lại đây. Nếu không thì Äinh cô nương tuyệt sẽ không cưới Quách Äịnh, y thị nếu không lấy Quách Äịnh thì sẽ không có những chuyện tối hôm qua xảy ra.  
Äây chÃnh là những lá»i trong lòng Diệp Khải Nguyên muốn nói ra. Bản thân chàng còn chưa nói Tiểu Tiên lại nói ra trước cho chàng.  
- Nhưng chàng cũng phải nghĩ cho ta, ta cũng là nữ nhân, chớ không phải là yêu quái.  
Tiểu Tiên rầu rĩ nói tiếp :  
- Khi má»™t nữ nhân thÃch má»™t nam nhân thì thưá»ng sẽ không khá»i muốn giữ lấy ngưá»i ấy, vô luáºn nữ nhân nào cÅ©ng có thể.  
Diệp Khải Nguyên cưá»i nhạt. Nhưng trong lòng chàng không thể không thừa nháºn những lá»i Tiểu Tiên nói không phải là không có lý lẽ. Yêu không phải là chuyện sai quấy, càng không phải là tá»™i lá»—i.  
Má»™t nữ nhân yêu má»™t nam nhân vốn là chuyện kinh thiên động địa không há» có chút gì là sai trái cả. Khi má»™t nữ nhân yêu má»™t nam nhân tất nhiên tuyệt sẽ không muốn nam nhân đó vá»™i bá» Ä‘i. Äiểm này không ai có thể nói Tiểu Tiên là sai cả.  
Diệp Khải Nguyên đột nhiên phát giác ra trái tim mình đã bị Tiểu Tiên làm cho rung động, chàng láºp tức đứng báºt dáºy nói :  
- Ngươi đã nói hết lá»i chưa?  
Tiểu Tiên nói :  
- Chưa!  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Ta đã ăn cơm xong rồi.  
Tiểu Tiên nói :  
- Chàng không muốn uống rượu sao?  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Không!  
Tiểu Tiên nói :  
- Chàng cÅ©ng không muốn tra xem Äa NhÄ© Giáp và Bố Äạt Lạp là ai hay sao?  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Tự ta sẽ tìm lấy.  
Tiểu Tiên nói :  
- Cứ xem như chàng tháºt có thể tìm ra, thì làm sao nào? Lẽ nào má»™t mình chàng có thể đối phó vá»›i toàn Ma giáo hay sao?  
Y thị lại thở dài nói tiếp :  
- Chàng có biết Ma giáo có bao nhiêu môn nhân đệ tá» hay không? Chàng có biết bá»n há» có lá»±c lượng lá»›n như thế nào không?  
Diệp Khải Nguyên biết, Ma giáo đáng sợ như thế nào, có rất Ãt ngưá»i có thể hiểu rõ hÆ¡n chàng.  
Tiểu Tiên nói :  
- Vì váºy chàng cÅ©ng phải biết muốn đối phó vá»›i Ma giáo chỉ có má»™t cách.  
Diệp Khải Nguyên vá»™i há»i :  
- Cách gì?  
Nụ cưá»i dịu dàng trên mặt Tiểu Tiên đã biến mất trong đôi mắt mỹ lệ hốt nhiên lóe lên những tia sáng lành lạnh.  
Lúc này y thị đã không còn là má»™t nữ chá»§ quán dịu dàng chăm chút nữa mà là Cá»u Nguyệt bang Bang chá»§ uy trấn giang hồ.  
Y thị chăm chú nhìn Diệp Khải Nguyên cháºm rãi nói :  
- Phóng mắt nhìn khắp thiên hạ ngưá»i đối kháng được vá»›i Ma giáo chỉ có Cá»u Nguyệt bang cá»§a ta.  
Diệp Khải Nguyên thốt lên :  
- Thế à?  
Tiểu Tiên nói :  
- Trải qua sá»± chuẩn bị tÃnh toán bao năm nay. Cá»u Nguyệt bang bây giá» nhân lá»±c váºt lá»±c Ä‘á»u đã đạt đến đỉnh cao.  
Diệp Khải Nguyên phải thốt lên :  
- Thế à?  
Tiểu Tiên nói :  
- Thiếu Lâm, Võ Äang, Côn Lôn, Äiểm Thương, Hoa SÆ¡n trong má»—i môn phái lúc này Ä‘á»u đã có ngưá»i cá»§a bá»n ta…  
Diệp Khải Nguyên ngắt lá»i y thị :  
- Vì váºy bây giá» ngươi muốn mua ta?  
- Không phải mua.  
Tiểu Tiên nói :  
- Chẳng qua nếu chàng muốn đối phó vá»›i Ma giáo thì phải hợp thá»§ vá»›i Cá»u Nguyệt bang.  
Diệp Khải Nguyên cưá»i nhạt :  
- Ngươi có phải là muốn ta làm há»™ pháp cho Cá»u Nguyệt bang?  
Tiểu Tiên nói :  
- Chỉ cần ngươi muốn ta tháºm chà có thể nhưá»ng cả chức Bang chá»§ cho ngươi.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Tại sao ngươi lại hy sinh như váºy chứ?  
Tiểu Tiên thở dài ánh mắt chợt trở nên dịu dàng như dòng nước mùa xuân nhỠnhẹ nói :  
- Má»™t nữ nhân đối vá»›i nam nhân mà mình tháºt sá»± yêu thướng, vốn không tiếc hy sinh tất cả, huống hồ...  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Huống hồ Ma giáo vốn là đối thủ của các ngươi.  
Tiểu Tiên nói :  
- Không những là đối thá»§ cá»§a bá»n ta mà còn là đối thá»§ không đội trá»i chung nhất là gần đây...  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Gần đây thế nào?  
Tiểu Tiên nói :  
- Gần đây bá»n ta dù không Ä‘i tìm bá»n chúng thì bá»n chúng cÅ©ng đến tìm bá»n ta.  
Diệp Khải Nguyên biết đây không phải là những lá»i nói dối. Cá»u Nguyệt bang và Ma giáo gần đây Ä‘á»u chuẩn bị hùng chấn thanh uy, xưng bá giang hồ. Sá»± xung đột giữa bá»n hỠđương nhiên ngày càng gay gắt hÆ¡n. Cò trai tương tranh, ngư ông đắc lợi. Äây thá»±c sá»± là cÆ¡ há»™i tốt cho chàng, chàng tuy không muốn làm ngư ông nhưng Ãt ra có thể thừa cÆ¡ há»™i này làm nhiá»u việc mà chàng đã sá»›m muốn làm, cÅ©ng đã sá»›m phải làm.  
Tiểu Tiên lại nói :  
- Tình cảnh cá»§a chàng cÅ©ng giống như váºy, bây giá» trong Tứ đại Thiên vương có hai ngưá»i đến Trưá»ng An. Mục Ä‘Ãch không phải chỉ là muốn đối phó vá»›i Cá»u Nguyệt bang mà cÅ©ng là muốn đối phó vá»›i chàng.  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Vì váºy dù cho ta không Ä‘i tìm bá»n chúng thì bá»n chúng cÅ©ng sẽ không tha cho ta.  
Tiểu Tiên nói :  
- Bá»n há» là đối thá»§ cá»§a chàng, Ãt ra ta vẫn là bằng hữu cá»§a chàng. Vì váºy chàng nên liên hợp vá»›i ta.  
Diệp Khải Nguyên đã ngồi xuống.  
Tiểu Tiên nói tiếp :  
- Trong lúc này lòng chàng có lẽ cho rằng ta muốn lợi dụng chàng?  
Diệp Khải Nguyên há»i :  
- Không phải thế sao?  
Tiểu Tiên đáp :  
- Cứ xem như ta Ä‘ang lợi dụng chàng, chàng há cÅ©ng có thể lợi dụng ta như váºy. Thừa cÆ¡ há»™i này tiêu diệt Ma giáo.  
Diệp Khải Nguyên đột nhiên nói :  
- Ngươi quả tháºt là má»™t nữ nhân rất biết ăn nói.  
Tiểu Tiên nói :  
- Có phải là ta đã làm lay động được chàng?  
Diệp Khải Nguyên gượng cưá»i nói :  
- Dưá»ng như là như váºy.  
Tiểu Tiên lại cưá»i, má»™t nụ cưá»i dịu dàng ngá»t ngào.  
- Váºy thì bá»n ta lúc này nên uống rượu chứ phải không?  
Diệp Khải Nguyên than thở :  
- Bây giỠta chỉ kỳ quái một chuyện.  
Tiểu Tiên nháy mắt há»i :  
- Chuyện gì?  
Diệp Khải Nguyên nói :  
- Chuyện mà ngươi muốn ta làm tại sao ta luôn không cách gì cự tuyệt được?
 
  
  
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |