 |
|

23-09-2008, 07:09 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 20
ROI DA KHÔNG BẰNG NƯỚC MẮT
Hôm đó, sau khi ăn sinh nháºt tại nhà Hạ Äá» hình, Tây Môn Khánh lên ngá»±a trở vá», giữa đưá»ng gặp hai ngưá»i chặn lại xin tiá»n. Äó là hai tên côn đồ chuyên sống vá» nghá» trá»™m cướp đâm chém, má»™t đứa là Thảo Lý Xà Lá»— Hoa, má»™t đứa là Qúa Nhai Thá» Trương Thắng. Hai tên nà y vẫn thưá»ng được Tây Môn Khánh trợ cấp tiá»n bạc và sẵn sà ng giúp Tây Môn Khánh trong má»i việc hợp vá»›i khả năng cá»§a chúng.
Tây Môn Khánh dừng ngá»±a lại, hai tên côn đồ chạy tá»›i, ná»a đứng ná»a quỳ mà nói:
- Äại quan nhân quang lâm tá»›i đâu váºy ?
Tây Môn Khánh bảo:
- Ta Ä‘ang vá» chứ Ä‘i đâu, ta vừa má»›i ăn sinh nháºt tại nhà quan đỠhình Hạ gia.
Äoạn nhìn hai tên côn đồ mà bảo:
- Ta có chút việc muốn phiá»n hai chú, hai chú sẵn lòng giúp chăng ?
Hai đứa già nh nhau mà nói: - Sao Äại quan nhân lại dạy như thế ? Chúng tôi từ trước tá»›i thá» Æ n Äại quan nhân quá nhiá»u mà chưa từng báo đáp, bây giá» Äại quan nhân cần gì xin cứ chỉ dạy, dầu có nhảy và o nước sôi lá»a bá»ng, tôi cÅ©ng chẳng dám từ nan.
Tây Môn Khánh bảo:
- Váºy thì được lắm, ngà y mai hai chú tá»›i nhà tôi, sẽ nói chuyện sau.
Hai đứa nói:
- Việc gì phải đợi tá»›i ngà y mai cho thêm lâu lắc, Äại quan nhân có chuyện gì xin cứ nói ngay cho anh em chúng tôi biết.
Tây Môn Khánh bèn xuống ngựa, kỠtai hai tên côn đồ nói rõ đầu đuôi vụ Tương Trúc Sơn cưới Bình Nhi, rồi nói thêm:
- Chỉ cần hai chú nói giùm và i tiếng là được.
Äoạn thò tay và o túi, dốc ra được bốn năm lạng bạc vụn, cho hết hai đứa, lại nói thêm:
- Bấy nhiêu chỉ là để hai chú uống rượu chÆ¡i thôi, lo việc xong, ta sẽ trá»ng thưởng.
Lỗ Hoa nói:
- Tưởng Äại quan nhân cần chuyện gì khó khăn như xuống biển Äông bẻ ngạnh cá kình hoặc lên Nhạc Hoa sÆ¡n vặn răng mãnh hổ thì chúng tôi không là m được tháºt, chứ còn chuyện nà y thì có đáng gì.
Chúng tôi thá» Æ n Äại quan nhân quá nhiá»u, nay vì má»™t chuyện cá»n con như thế nà y mà dám nháºn bạc hay sao ?
Tây Môn Khánh bảo:
- Nếu hai chú không nháºn thì tôi không dám phiá»n hai chú nữa.
Nói xong là m bá»™ bảo Äại An cất bạc Ä‘i rồi định quất ngá»±a mà vá». Trương Thắng vá»™i mắng Lá»— Hoa:
- Mà y tháºt giá» nà y mà còn chưa biết tÃnh tình Äại quan nhân đây hay sao ?
- Vừa nói vừa giữ cương ngá»±a Tây Môn Khánh lại, sau đó giÆ¡ hai tay nháºn bạc, rồi cả hai quỳ ngay bên đưá»ng lạy tạ, Ä‘oạn nói:
- Bây giá» thì xin Äại quan nhân cứ vá» phá»§ nghỉ ngÆ¡i, thế nà o anh em chúng tôi cÅ©ng dâng cho Äại quan nhân má»™t tráºn cưá»i hả hê. Còn chuyện tiến dẫn chúng tôi và o là m việc tại phá»§ Äá» hình, xin Äại quan nhân để ý cho.
Tây Môn Khánh bảo:
- ÄÆ°á»£c rồi, cứ lo việc nà y Ä‘i đã, chuyện kia chưa cần gấp lắm. Nói xong giục ngá»±a vá» nhà . Hai tên côn đồ cÅ©ng kéo nhau Ä‘i. Tây Môn Khánh vá» tá»›i nhà thì trá»i cÅ©ng đã vá» chiá»u. Gia nhân thấy Tây Môn Khánh từ xa đã chạy và o báo. Nguyệt nương và má»i ngưá»i vá»™i phân tán, ai vá» phòng nấy. Chỉ có Kim Liên là đang vÆ¡ vẩn trong vưá»n. Tây Môn Khánh không và o thẳng nhà mà lại ghé qua hoa viên má»›i, thấy Kim Liên thì gá»i lại há»i:
- Ta không ở nhà , nà ng ra đây là m gì ?
Kim Liên cưá»i đáp:
- Hôm nay chúng tôi nhân buổi nhà n hạ, cùng Äại nương và o đây ngoạn cảnh, không ngá» chà ng vá» sá»›m quá váºy.
Tây Môn Khánh dịu giá»ng bảo:
- Hôm nay tại nhà Hạ Äá» hình, tiệc rượu vui vẻ lắm, nhưng vì đưá»ng xa, tôi má»›i vá» sá»›m.
Nói xong cởi áo ngoà i ra. Kim Liên đỡ áo, đoạn nói:
- Chà ng có muốn uống rượu không, để tôi bảo chúng nó sá»a soạn.
Tây Môn Khánh thấy Xuân Mai đứng hầu thì quay lại bảo:
- Dá»n ngay tại hoa viên nà y, không cần nhiá»u thức ăn, chỉ cần lấy bình rượu Bồ Äà o cho ta là được.
Hai ngưá»i dắt nhau và o ngôi đình trong hoa viên, ngồi và o bà n mà đợi. Tây Môn Khánh ngắm Kim Liên, thấy nà ng hôm nay đẹp hÆ¡n hẳn má»i hôm, chiếc áo lụa trầm hương thêu ngÅ© sắc cà ng là m tôn nổi nét mặt diá»…m kiá»u, những cánh hoa tươi cà i trên đầu cà ng là m tôn nổi mái tóc mây. Tây Môn Khánh hà i lòng lắm. Lát sau Xuân Mai Ä‘em rượu và thức ăn ra. Kim Liên tá»± tay rót ượu gắp thức ăn đưa lên táºn miệng Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh ăn uống vui vẻ lắm, bảo Kim Liên rằng:
- Ta có chuyện nà y nói trước vá»›i nà ng để nà ng biết mà cưá»i chÆ¡i. Tên lang băm há» Tương dám mở tiệm thuốc, để rồi ngà y mai coi cái mặt nó ra thế nà o cho biết.
Kim Liên há»i:
- Chuyện như thế nà o mới được chứ ?
Tây Môn Khánh bèn kể lại chuyện tình cá» gặp hai tên côn đồ Trương, Lá»—, rồi nhá» chúng giúp mình phá Tương Trúc SÆ¡n. Kim Liên nghe xong cưá»i phá lên:
- Chà ng là m váºy sau nà y nhiá»u tá»™i lắm đó. À mà Tương tiên sinh có phải là ngưá»i vẫn tá»›i chữa bệnh cho gia đình mình không ? Tôi thấy hắn ta cÅ©ng hiá»n là nh lá»… độ đấy chứ, gặp ai là cúi đầu tháºt thấp, tá»™i nghiệp lắm. Chà ng cÅ©ng nên vừa vừa thôi, đừng quá tay.
Tây Môn Khánh bảo:
- Nà ng không biết thằng khốn đó đâu, má»—i lần tá»›i đây nó thưá»ng lấm lét nhìn trá»™m nà ng đó.
Kim Liên cưá»i:
- Chà ng nói sao chứ tôi không tin là má»™t ngưá»i có chữ nghÄ©a mà lại có những hà nh động như thế.
Tây Môn Khánh bảo:
- Nà ng cứ nhìn bá» ngoà i như váºy thì lầm chết, thảo nà o nà ng chỉ để ý tá»›i bá» ngoà i cá»§a đà n ông mà thôi.
Kim Liên nói sang chuyện khác, hai ngưá»i vừa ăn uống vừa cưá»i nói má»™t hồi rồi vá» phòng.
Lại nói vá» Bình Nhi, thì Bình Nhi là m vợ Tương Trúc SÆ¡n cÅ©ng được khoảng hai tháng. Má»›i đầu hai ngưá»i tương đắc hòa hợp lắm, nhưng sau thì không hiểu tại sao Bình Nhi Ä‘uổi Trúc SÆ¡n ra ngá»§ ở tiệm thuốc, không cho ngá»§ chung vá»›i mình nữa. Trúc SÆ¡n buồn giáºn lắm, suốt ngà y chỉ ngồi sau quầy thuốc mà nghÄ© ngợi vẩn vÆ¡. Má»™t hôm thấy hai ngưá»i đà n ông từ ngoà i bước và o, dáng Ä‘iệu nghênh ngang, tá»± kéo ghế mà ngồi. Má»™t ngưá»i há»i:
- Tiệm của ông có vị thuốc Cẩu hoà ng không ?
Trúc SÆ¡n đứng dáºy cưá»i đáp:
- Ngà i nói chơi hay sao chứ là m gì có vị đó, chỉ có vị Ngưu hoà ng mà thôi.
Ngưá»i lạ bảo:
- Nếu không có Cẩu hoà ng thì cho vị Băng thán cũng được. Lấy ra đây cho tôi coi rồi tôi lấy và i lạng.
Trúc Sơn nói:
- Chỉ có băng phiến chứ là m gì có Băng thán, băng phiến của nước Ba Tư là tốt nhất.
Ngưá»i kia bảo bạn:
- Thôi, há»i là m gì, tiệm nà y má»›i mở được có mấy ngà y, là m gì có những vị thuốc đó. Thôi để tôi nói thẳng và o chuyện thì hÆ¡n.
Äoạn quay sang bảo Trúc SÆ¡n:
- Nà y Tương nhị ca, nhị ca nằm mÆ¡ hay sao đây ? Nhị ca còn nhá»› lúc trước, vợ chết, nhị ca phải vay cá»§a Lá»— ca đây ba mươi lạng bạc, bây giá» cả vốn lẫn lá»i tÃnh ra cÅ©ng không phải Ãt. Hôm nay Lá»— ca tá»›i đây, thấy nhị ca là m ăn khá giả, lại có cá»a tiệm lá»›n lao nên má»›i mượn chuyện há»i thuốc để xem nhị ca có nháºn ra không, váºy mà nhị ca không thèm nháºn ra, bây giá» thì nháºn ra hay không nháºn ra cÅ©ng nên trả tiá»n cho ngưá»i ta Ä‘i.
Trúc SÆ¡n nghe xong giáºt mình hoảng sợ nói:
- Tôi có quen biết vị nà y bao giỠđâu mà bảo là tôi vay tiá»n ?
Trương Thắng bảo:
- Không mượn tiá»n sao ngưá»i ta lại tá»›i đòi ? Xưa nay là m gì có chuyện lạ như váºy ?
Trúc Sơn nói:
- Tôi chưa được hân hạnh quen biết nhị vị, cÅ©ng không biết cao danh quý tÃnh nhị vị là gì, tại sạo lại tá»›i đòi tiá»n tôi, như váºy là thế nà o ?
Trương Thắng bảo:
- Sao nhị ca chóng quên thế ? Ngà y trước nhị ca còn nghèo nà n, nhá» Lá»— ca đây trợ giúp, bây giá» nhị ca má»›i được mát mặt như thế nà y, váºy thì còn nợ bao nhiêu phải trả chứ.
Lỗ Hoa nói:
- Tôi há» Lá»— tên Hoa, năm ná» nhị ca có vay cá»§a tôi ba mươi lạng bạc để là m tang cho vợ, nay thì cả vốn lẫn lá»i là bốn mươi tám lạng, sao không chịu trả ?
Trúc Sơn luống cuống nói:
- Tôi có mượn tiá»n cá»§a ngà i bao giỠđâu, mà có mượn thì cÅ©ng phải có giấy nợ có ngưá»i chứng chứ.
Trương Thắng bảo:
- Tôi Trương Thắng, là ngưá»i chứng đây.
Nói xong lấy trong tay áo ra má»™t tá» giấy chìa cho Trúc sÆ¡n coi. Trúc SÆ¡n vừa sợ vừa giáºn, mặt tái Ä‘i mắng rằng:
- Äồ khốn, chúng bay là bá»n côn đồ từ đâu tá»›i dây dám là m tiá»n ta ?
Lá»— Hoa giáºn lắm, đánh ngay má»™t trái thôi sÆ¡n và o giữa mặt Trúc SÆ¡n rồi láºt đổ mấy tá» thuốc, các vị thuốc tung tóe khắp nhà . Trúc SÆ¡n kêu:
- Äám côn đồ trá»™m cướp dám lá»™ng hà nh như thế nà y sao ?
Äoạn gá»i Thiên Phúc ra. Thiên Phúc vừa má»›i thò mặt ra đã bị Lá»— Hoa đá cho má»™t đá ngã quỵ, bèn lui lại, không dám nhúc nhÃch. Trương Thắng là m bá»™ cản ngăn:
- Lá»— ca cứ từ từ, có lẽ lâu ngà y sợ Tương nhị ca đây quên chăng, để rồi Tương nhị ca trả đầy đủ cho Lá»— ca là được chứ gì. Äoạn quay lại há»i Trúc SÆ¡n:
- Tương nhị ca nghĩ sao ?
Trúc SÆ¡n địu giá»ng:
- Dù là tôi có mượn tiá»n nữa thì cÅ©ng phải thá»§ng thẳng nói chuyện chứ sao lại phá nhà tôi như thế nà y ?
Trương Thắng bảo:
- Nếu Tương nhị ca biết Ä‘iá»u chịu trả nợ thì tôi sẽ nói vá»›i Lá»— ca bá» số tiá»n lá»i Ä‘i, nợ thì phải trả, sao nhị ca lại giở thói ương ngạnh để đến ná»—i xảy ra chuyện đáng tiếc ?
Trúc SÆ¡n dáºm chân:
- Tức chết mất thôi, việc nà y phải lên quan má»›i được. Tôi mượn tiá»n bao giỠđâu.
Trương Thắng cưá»i:
- Chắc nhị ca uống rượu nên nói ẩu không ?
Nói chưa dứt lá»i thì Lá»— Hoa đã giáng ngay má»™t quyá»n và o mặt Trúc SÆ¡n, khiến Trúc SÆ¡n xổ khăn xổ tóc, chảy cả máu mÅ©i ra. Trúc SÆ¡n kêu la inh á»i, nhưng lại bị lÃnh tuần tá»›i trói lại giải lên quan. Bình Nhi ở trong nhà theo dõi má»i chuyện, thấy Trúc SÆ¡n bị bắt thì sai Phùng ma ma ra gỡ bảng hiệu, đóng cá»a chặt lại.
Äồng bá»n cá»§a Lá»— Hoa tá»›i báo cho Tây Môn Khánh, Tây Môn Khánh liá»n viết thiếp tá»›i huyện nhỠđưa ná»™i vụ lên phá»§ Äá» hình, đồng thá»i lại viết thiếp gá»i cho Hạ Äá» hình. Hôm sau Hạ Äá» hình đăng đưá»ng, coi tá» trình rồi cho dẫn Trúc SÆ¡n ra há»i:
- Ngươi là Tương Trúc SÆ¡n tá»± là Văn Huệ phải không ? Tại sao ngươi vay tiá»n cá»§a tên Lá»— Hoa, đã không chịu trả còn hà nh hung ngưá»i ta ? Như váºy là thế nà o ?
Trúc Sơn thưa:
- Tôi quả không há» mượn tiá»n cá»§a ngưá»i nà y mà cÅ©ng không há» quen biết hắn ta nữa. Váºy mà tá»± nhiên ngưá»i nà y lại tá»›i đòi tiá»n tôi, hà nh hung tôi, lại còn phá hại hà ng hóa đồ đạc cá»§a tôi nữa. Tháºt tôi không hiểu tại sao.
Hạ Äá» hình quát há»i:
- Lỗ Hoa, ngươi có nói gì không ?
Lỗ Hoa thưa:
- Hắn có vay tiá»n cá»§a tôi để là m đám tang cho vợ, nay đã ba năm rồi mà không chịu trả. Hôm qua tôi nghe nói là hắn hồi nà y là m ăn khá giả, mở tiệm thuốc to lá»›n, bèn tá»›i đòi, váºy mà hắn vu oan là tôi hà nh hung và phá đồ đạc hà ng hóa cá»§a hắn. Hiện còn tá» giấy vay tiá»n đây, và có cả ngưá»i chứng là Trương Thắng nữa. Xin đèn trá»i soi xét cho tôi.
Nói xong rút trong tay áo tá» giấy nợ giả mạo ra trình lên. Äá» hình cầm lấy Ä‘á»c, thấy giấy nợ viết như sau:
"Tôi là Tương Văn Huệ, hà nh nghá» lang y tại huyện, vì vợ chết không có tiá»n ma chay, nên nhá» Trương Thắng là m chứng để vay cá»§a Lá»— Hoa má»™t số bạc là ba mươi lạng, số lá»i hà ng tháng là ba phân, hẹn sang năm sẽ giao hoà n cả vốn lẫn lá»i, không dám cháºm trá»…. Nay là m tá» giấy nà y để là m bằng".
Hạ Äá» hình Ä‘á»c xong giáºn dữ Ä‘áºp bà n quát:
- Giá»i tháºt, giấy vay nợ còn đây, ngưá»i chứng còn đây, váºy mà nói láo.
Äoạn sai tả hữu Ä‘em cây trượng ra, ná»c Trúc SÆ¡n đánh ba mươi trượng, khiến cho quần áo tả tÆ¡i, thịt nát máu chảy vô cùng Ä‘au thương. Sau đó lại sai lÃnh dẫn Trúc SÆ¡n vá» nhà , lấy ba bai lạng mà trả cho Lá»— Hoa, nếu không sẽ phải trở lại nha môn để chịu ngồi tù. Trúc SÆ¡n gượng Ä‘au vá» nhà kêu khóc xin Bình Nhi xuất tiá»n ra trả. Nhưng Bình Nhi mắng:
- Con ngưá»i vô liêm sỉ kia, anh đưa tiá»n cho tôi được đồng nà o bao giá» không mà bây giá» há»i tiá»n tôi ? Tôi mà biết anh như thế nà y thì tôi đã chẳng lấy anh là m gì cho xấu hổ.
LÃnh huyện thấy trong nhà có chuyện cãi cá», bèn nói lá»›n:
- Nếu Tương Văn Huệ không có tiá»n thì đừng cháºm trá»… nữa, hãy mau theo chúng tôi vá» nha môn.
Trúc SÆ¡n vá»™i chạy ra nói và i lá»i vá»›i lÃnh huyện rồi lại quay và o quỳ khóc mà nói:
- Xin nà ng là m Æ¡n lấy đức, cho tôi ba mươi lạng để trả cho kẻ kia, nếu không tôi sẽ bị giam cầm đánh Ä‘áºp chắc không sống nổi.
Bình Nhi bất đắc dÄ© phải lấy ba mươi lạng đưa cho Trúc SÆ¡n để Ä‘em ra trả cho Lá»— Hoa, ký và o giấy là đã trả nợ xong. Lá»— Hoa và Trương Thắng sau khi lấy được ba mươi lạng bạc bèn tá»›i nhà Tây Môn Khánh thưa chuyện. Tây Môn Khánh nghe xong vui lắm, sai dá»n tiệc thết đãi. Lá»— Hoa lấy số bạc ba mươi lạng ra đưa cho Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh Ä‘á»i nà o chịu nháºn bèn bảo:
- Hai chú cứ giữ lấy mua rượu mà uống, sau nà y tôi còn nhá» vả hai chú nhiá»u nữa.
Lỗ Hoa và Trương Thắng ăn uống xong thì cáo từ mà đi.
VỠphần Trúc Sơn, sau khi trả ba mươi lạng cho Lỗ Hoa thì bị Bình Nhi mắng:
- Anh chỉ được cái tà i ăn hại phá cá»§a mà thôi. Nay mai rồi cả căn nhà nà y anh cÅ©ng là m tiêu tan cho mà coi. Bây giá» anh có đưá»ng có nẻo thì Ä‘i Ä‘i, mang cả thuốc men dụng cÆ¡ cá»§a anh Ä‘i cho khuất mắt tôi.
Trúc SÆ¡n vừa thẹn vừa giáºn, không nói nên lá»i, chỉ nuốt giáºn Ä‘i tìm nhà thuê rồi lóc cóc dá»n thuốc men, dao cầu, thuyá»n tán mà đi. Từ đó hai ngưá»i rá»i xa nhau. Từ khi Bình Nhi Ä‘uổi Trúc SÆ¡n Ä‘i thì ngà y đêm chỉ tÆ¡ tưởng tá»›i Tây Môn Khánh. Sau đó nghe nói là Tây Môn Khánh đã được vô sá»±, thì trong lòng hối háºn lắm, ngà y ngà y chỉ trang Ä‘iểm cho đẹp rồi ra tá»±a cá»a chá» mong. Má»™t hôm, Äại An cưỡi ngá»±a Ä‘i ngang thấy tiệm thuốc đã dẹp, cá»a đóng im ỉm thì quay vá» thưa lại cho chá»§ hay. Tây Môn Khánh bảo:
- Chắc là thằng khốn đó bị đánh, rồi lâm bệnh đóng cá»a nằm trong nhà chứ gì ? Nó có khá»i được thì mau ra cÅ©ng phải là ná»a tháng.
Nói xong rồi bỠqua, không để ý tới nữa.
Mấy hôm sau là rằm tháng Tám, sinh nháºt cá»§a Nguyệt nương, khách khứa ra và o tấp náºp, Nguyệt nương dá»n tiệc tại phòng khách mà đãi. Tây Môn Khánh vì Ä‘ang lạnh lùng vá»›i Nguyệt nương nên từ sá»›m đã tá»›i nhà Lý Quế Thư vui chÆ¡i, dặn Äại An là tá»›i tối thì Ä‘em ngá»±a tá»›i đón. Theo Tây Môn Khánh có Ứng Bá Tước và Tạ Hy Äại. Hôm đó Quế Khanh cÅ©ng có nhà , cùng em bồi rượu cho đám Tây Môn Khánh.
Tá»›i chiá»u, Äại An dẫn ngá»±a tá»›i, Tây Môn Khánh há»i:
- Nhà có chuyện gì lạ không ?
Äại An thưa:
- Không có chuyện gì cả, khách khứa ra vá» cả rồi, Äại nương cÅ©ng đã vá» phòng nghỉ ngÆ¡i. Hôm nay Hoa Äại nương cÅ©ng sai Phùng ma ma Ä‘em lá»… váºt tá»›i chúc thá» Äại nương, lá»… rất háºu, có cả má»™t đôi hà i do chÃnh tay Nhị nương là m nữa.
Tây Môn Khánh thấy mặt Äại An đỠthì há»i:
- Ngươi uống rượu phải không ?
Äại An ngáºp ngừng thưa:
- Hồi nãy Ä‘i ngang đưá»ng Sư tá», Nhị nương gá»i tôi và o cho uống rượu, tôi nói là đi đón gia gia, không dám uống, nhưng Nhị nương cứ ép, tôi không từ được nên phải uống hai chung do đó mặt đỠlên thế nà y. Hiện Nhị nương hối háºn lắm, nói chuyện vá»›i tôi mà cứ khóc. Hôm trước tôi thưa chuyện gia gia không tin. Nhị nương hiện cÅ©ng đã Ä‘uổi ngưá»i há» Tương Ä‘i rồi, và chỉ mong gia gia nghÄ© lại để được vá» hầu hạ gia gia mà thôi. Nhị nương Ä‘au buồn gầy yếu lắm, nhá» tôi thỉnh gia gia tá»›i để được xin lá»—i gia gia. Nếu gia gia hồi tâm thì để tôi ghé qua nói má»™t tiếng cho Nhị nương mừng.
Tây Môn Khánh bảo:
- Con dâm phụ đó đã thay lòng đổi dạ, bây giá» còn muốn gì nữa. Nhưng thôi, đã váºy thì ngươi tá»›i nói là phải biện lá»… mà chá» ta đến.
Äại An nói:
- Vâng để tôi Ä‘i ngay, Nhị nương Ä‘ang má»i mắt chá» tôi Ä‘em tin vui tá»›i. Ở đây có Bình An và Hoa. Äồng hầu hạ gia gia là được rồi Tây Môn Khánh bảo:
- ÄÆ°á»£c rồi, ngươi cứ Ä‘i Ä‘i.
Äại An lên ngá»±a phóng thẳng tá»›i nhà Bình Nhi báo tin mừng. Bình Nhi nghe xong như chết Ä‘i rồi được sống lại, cưá»i bảo:
- Cảm tạ ngươi nhiá»u lắm, ta là m phiá»n ngươi quá nhiá»u, chuyện nà y thà nh được cÅ©ng là do ngươi cả. Nói xong láºt Ä‘áºt dá»n rượu thịt khoản đãi Äại An. Mấy hôm sau, và o ngà y hai mươi tháng Tám, Tây Môn Khánh vì chưa là m hòa vá»›i Nguyệt nương nên dá»n qua Ngoạn Hoa Lâu bên nhà má»›i, rồi sai chuẩn bị má»™t cá»— kiệu, má»™t xấp lụa, bốn cá»— đèn lồng, cho Äại An và Bình An tá»›i đón Bình Nhi vá». Bình Nhi ăn mặc sang trá»ng, trang Ä‘iểm lá»™ng lẫy, giao nhà cá»a cho Phùng ma ma và Thiên Phúc mà lên kiệu vá» nhà Tây Môn Khánh. Trong khi đó Tây Môn Khánh ăn mặc chỉnh tá» ngồi đợi Bình Nhi bên nhà má»›i. Kiệu cá»§a Bình Nhi tá»›i cổng, không má»™t ai ra tiếp đón. Ngá»c Lâu biết chuyện vá»™i chạy lên gặp Nguyệt nương mà bảo:
- Äại nương là chá»§ nhà , nay ngưá»i ta đã tá»›i cổng, Äại nương cÅ©ng nên cho ngưá»i tiếp đón, nếu không sợ rằng gia gia buồn giáºn. Hiện gia gia ở bên nhà má»›i, mà kiệu ngưá»i ta ngừng đợi ngoà i cổng, để lâu e không tiện.
Nguyệt nương Ä‘ang giáºn Tây Môn Khánh nên không muốn ra đón tiếp, nhưng lại sợ rằng Tây Môn Khánh sẽ kiếm chuyện lôi thôi. Trầm ngâm giây lát rồi miá»…n cưỡng rá»i bước ra tiếp đón Bình Nhi rồi sai đưa sang nhà má»›i ngay. Các a hoà n Tú Xuân và Nghênh Xuân đã dá»n dẹp trang hoà ng sẵn phòng cho Bình Nhi, nhưng tối hôm đó Tây Môn Khánh buồn bá»±c, nên không đến vá»›i Bình Nhi.
Mãi hôm sau Tây Môn Khánh má»›i bảo Bình Nhi và o diện kiến để phân lá»›n nhá» và để được nhìn nháºn là hà ng thứ sáu trong nhà . Sau đó, liá»n trong ba hôm, Tây Môn Khánh cho dá»n tiệc lá»›n, thết dãi khách khứa bạn bè. Nhưng đêm đầu tiên Bình Nhi được chÃnh thức nhìn nháºn là vợ thứ sáu, Tây Môn Khánh không đến vá»›i Bình Nhi, mà lại đến vá»›i Kim Liên. Kim Liên bảo:
- Ngưá»i ta là ngưá»i má»›i, mà đêm đầu tiên chà ng không đến vá»›i ngưá»i ta là thế nà o?
Tây Môn Khánh cưá»i bảo:
- Nà ng chưa biết tÃnh nết con dâm phụ đó đâu, cứ để từ từ không vá»™i.
Sau ba ngà y đãi tiệc, nếp sống trong nhà đã trở lại bình thưá»ng, nhưng Tây Môn Khánh vẫn chưa chịu tá»›i vá»›i Bình Nhi, mà lại đến vá»›i Ngá»c Lâu.
Bình Nhi sau mấy đêm liá»n không thấy Tây Môn Khánh tá»›i thì khóc lóc buồn rầu. Äến đêm thứ tư, sau khi cho hai a hoà n Ä‘i ngá»§, Bình Nhi cởi dây lưng treo cổ lên xà nhà tá»± tá». Hai a hoà n má»›i ngá»§ nên chưa say, chợt thức giấc, thấy đèn nến lá» má», chạy và o phòng thì thấy Bình Nhi đã tá»± tá», Tháºt là :
Gối lạnh còn chá» cÆ¡n má»™ng thắm, Hồn thÆ¡m đã định xuống hoà ng tuyá»n.
Hai a hoà n thấy váºy sợ quá, vá»™i tung cá»a chạy ra gá»i Xuân Mai. - Thư thư Æ¡i, nương nương tôi tá»± tá» rồi.
Kim Liên và Xuân Mai hốt hoảng chạy sang cắt dây hạ xuống để trên giưá»ng tìm phương cấp cứu.
Lát sau Bình Nhi mới từ từ tỉnh lại. Kim Liên bảo Xuân Mai:
- Ngươi chạy má»i gia gia tá»›i đây ngay.
Lúc đó Tây Môn Khánh chưa ngá»§, mà còn Ä‘ang uống rượu trong phòng Ngá»c Lâu. Ngá»c Lâu cÅ©ng Ä‘ang khuyên Tây Môn Khánh nên đến vá»›i Bình Nhi, rồi nói thêm:
- Mấy đêm liá»n chà ng không đến, e Lục nương buồn tá»§i tá»™i nghiệp. Vả lại Lục nương rất có thể nghÄ© rằng chúng tôi cầm giữ chà ng.
Tây Môn Khánh bảo:
- ÄÆ°á»£c rồi, qua đêm nay sẽ hay. Nà ng không biết chứ con dâm phụ đó gá»›m lắm. Chồng má»›i chết đã thúc giục tôi cưới vá», tôi nhiá»u việc báºn chưa lo ngay được thì vồ ngay lấy thằng há» Tương. Tôi còn Ä‘ang ngại là thằng đó có thể tìm đến đây gây chuyện lôi thôi nữa.
Ngá»c Lâu bảo:
- Chà ng giáºn cÅ©ng phải, nhưng bây giá» thì dù sao ngưá»i ta cÅ©ng vỠđây rồi, chà ng nên nguôi giáºn là hÆ¡n.
Äang nói thì nghe bên ngoà i có tiếng gá»i cá»a rất gấp. Ngá»c Lâu sai Lan Hương ra há»i. Lan Hương trở và o thưa:
- Xuân Mai thỉnh gia gia tới ngay, Lục nương tự tỠrồi.
Ngá»c Lâu hoảng sợ bảo:
- Äó, tôi giục chà ng đến vá»›i ngưá»i ta, chà ng không nghe, còn bà y đặt chuyện nà y chuyện kia. Bây giá» xảy ra cÆ¡ sá»± thế nà y có chết không chứ. Nói xong sai đốt đèn lồng, cùng Tây Môn Khánh tá»›i ngay. Lát sau thì Nguyệt nương và Kiá»u Nhi cÅ©ng tá»›i. Nguyệt nương há»i:
- Ngũ muội đã đổ nước gừng chưa ? Kim Liên đáp:
- Tôi có dùng nước gừng cứu tỉnh rồi.
Bình Nhi nằm trên giưá»ng, thấy má»i ngưá»i tá»›i đông đủ thì cứ nghẹn ngà o mãi, lát sau má»›i nức nở khóc được. Tây Môn Khánh thấy Bình Nhi vô sá»± thì bá» vá» phòng Ngá»c Lâu trước. Nguyệt nương và má»i ngưá»i còn ở lại khuyên giải má»™t hồi rồi ai vá» phòng nấy.
Hôm sau, Tây Môn Khánh nói với đám thê thiếp:
- Các nà ng không biết thá»§ Ä‘oạn cá»§a con dâm phụ đó đâu, nó giả vỠđể là m má»i ngưá»i sợ mà thôi.
Äể tối nay tôi tá»›i đó bắt nó tá»± tá», nếu nó không chịu, tôi sẽ cho nó ăn roi ngá»±a. Nó chưa biết tôi là ai mà .
Má»i ngưá»i Ä‘á»u xúm lại khuyên can, Tây Môn Khánh không nói gì.
Tối hôm đó Tây Môn Khánh giấu roi ngá»±a trong tay áo mà tá»›i phòng Bình Nhi, lại dặn Xuân Mai đóng hết các cá»a, không được cho ai và o. Ngá»c Lâu và Kim Liên lảng vảng xa xa để theo dõi.
Trong phòng, Bình Nhi biết Tây Môn Khánh và o nhưng cứ nằm trên giưá»ng mà khóc, rồi hai a hoà n lui ra ngoà i. Tây Môn Khánh kéo ghế ngồi xuống, trá» Bình Nhi mà mắng:
- Dâm phụ kia, tại sao mà y lại vá» nhà tao để tá»± tá», định gieo tai vạ cho tao hay sao ? Mà y theo thằng khốn đó rồi, tao đâu có má»i mà y vỠđây ? Mà y nhá» gia nhân cá»§a tao van xin giùm, tao má»›i rá»§ lòng cho vỠđây, váºy mà mà y dám giả chết để lừa gạt má»i ngưá»i. Tao từ nhá» chưa được thấy ai tá»± tá» bao giá» nên hôm nay tá»›i đây bắt mà y phải tá»± tá» cho tao coi.
Nói xong rút ra má»™t cuá»™n dây thừng, ném và o mặt Bình Nhi. Bình Nhi chợt nhá»› lại lá»i Tương Trúc SÆ¡n nói vá» hà nh động tà n bạo cá»§a Tây Môn Khánh đối vá»›i thê thiếp, nay nhìn táºn mắt thì thấy quả là đúng.
Vì váºy vừa hối háºn, vừa Ä‘au buồn, chỉ gục mặt mà khóc. Tây Môn Khánh giáºn lắm, quát tháo bắt Bình Nhi cởi bá» hết xiêm y rồi quỳ xuống đất trước mặt mình. Bình Nhi không chịu. Tây Môn Khánh nhẩy xồ tá»›i lôi tuá»™t xuống đất, thẳng cánh quất mấy roi. Bình Nhi má»›i chịu cởi hết xiêm áo, run rẩy quỳ má»p xuống. Tây Môn Khánh ngồi xuống ghế, vung vẩy ngá»n roi da mà dằn giá»ng há»i:
Dâm phụ kia, ta đã dặn mà y là hãy đợi, trong nhà ta còn nhiá»u chuyện quan trá»ng cần phải giải quyết cho xong, váºy mà tại sao mà y không chịu nghe lá»i, mà lại vồ lấy cái thằng há» Tưong khốn kiếp ? Mà y lấy ai, ta không nói là m gì, nhưng cái thằng há» Tương thì có gì để mà y phải mê mệt. Mà y cưới nó chứ không phải nó cưới mà y. Mà y lại mua nhà cho nó, bá» tiá»n ra cho nó mở tiệm thuốc, có phải mà y định giúp nó cạnh tranh vá»›i ta chăng ?
Bình Nhi cúi mặt đáp:
- Bây giá» tôi cÅ©ng chẳng biết nói sao, mà hối thì cÅ©ng muá»™n rồi. Nhưng từ khi chà ng hứa rồi không thấy lại, tôi buồn sầu đêm đợi ngà y mong. Rồi bên vưá»n cá»§a Kiá»u Hoà ng thân có những loà i ma quái hiện ra chà ng mà đến vá»›i tôi. Thưá»ng thưá»ng đêm nà o ma quá»· cÅ©ng hiện hình chà ng mà đến, rồi tá»›i hừng đông gà gáy má»›i chịu Ä‘i. Chà ng không tin thì cứ há»i Phùng ma ma và hai đứa a hoà n tất rõ. Ma quá»· nó là m tôi bệnh gần chết, nhá» tên há» Tương tá»›i cho thuốc má»›i khá»i. Tên nà y tán tỉnh, lại nói rằng chà ng Ä‘ang gặp chuyện nguy nan và đã phải Ä‘i Äông Kinh lo chạy tá»™i rồi. Tôi phần sợ ma quá»· phần tin lá»i nó nên má»›i trót dại lấy nó. NgỠđâu Ãt lâu sau thì xảy ra chuyện nó quịt nợ cá»§a ngưá»i ta, bị ngưá»i ta đánh rồi đưa tá»›i quan.
Tôi nén giáºn bá» tiá»n ra trả nợ cho nó rồi Ä‘uổi nó Ä‘i.
Tây Môn Khánh há»i:
- Nghe đâu mà y xúi nó là m đơn tố cáo ta chiếm đoạt và ng bạc của cải của mà y phải không ?
Bình Nhi kêu lên:
- Trá»i Æ¡i, là m gì có chuyện đó, tôi mà là m chuyện đó thì cứ giết chết tôi Ä‘i.
Tây Môn Khánh cưá»i gằn:
- Mà dù có chuyện đó chăng nữa thì ta cÅ©ng chẳng sợ. Mà y cáºy mà y có tiá»n nên má»›i thay chồng như thay áo, thứ như mà y thì ta cÅ©ng chẳng dung được đâu. Ta nói tháºt, chuyện thằng há» Tương bị đánh và bị lên quan, chÃnh là thá»§ Ä‘oạn cá»§a ta đó, nhưng má»›i chỉ là thá»§ Ä‘oạn nhá» nhặt mà thôi, chỉ cốt dằn mặt thằng khốn đó. Còn nếu ta không thương tình thì cả mà y cÅ©ng không thoát đâu.
Bình Nhi nói:
- Tôi cÅ©ng biết đó là do chà ng sắp đặt, nhưng như váºy tức là chà ng còn thương đến tôi. Còn nếu quả tháºt chà ng không còn thương tôi nữa thì tôi có chết cÅ©ng đà nh.
Bình Nhi được đà , Ä‘em hết lá»i ngon tiếng ngá»t ra nói. Lát sau Tây Môn Khánh có vẻ bá»›t giáºn bảo:
- Dâm phụ kia, ta há»i đây, ta vá»›i thằng khốn há» Tương, ai hÆ¡n ai ?
Bình Nhi vội đáp:
- Nó là m sao so được vá»›i chà ng mà há»i. Chà ng cao như trá»i, nó thấp như đất, chà ng ở trên ba mươi ba từng trá»i, chuyện trò vá»›i Ngá»c Hoà ng tiên nữ, nó chÃn mươi chÃn từng dưới đất, là m bạn vá»›i quá»· sứ Diêm vương. Những đồ váºt cá»§a cải cá»§a chà ng trong nhà , chắc là cả ngà n năm nó cÅ©ng chưa được nhìn thấy.
Mà chẳng cần nói tá»›i thằng há» Tương, cứ nói ngay tá»›i Hoa Tá» Hư kia cÅ©ng chưa bén gót chà ng. Tôi như ngưá»i bệnh lâu năm, chà ng như viên thuốc thánh. Tôi có Ä‘iá»u gì không nên không phải thì nhá» chà ng ngà y má»™t ngà y hai từ từ dạy dá»— cho.
Bình Nhi nói tá»›i dâu, ruá»™t gan Tây Môn Khánh nở ra tá»›i đó, bèn buông roi, nâng dáºy, bảo mặc xiêm y, sau đó nói:
- Nà ng nói đúng, nó như cái đĩa, ta như bầu trá»i, là m sao mà so được Äoạn bảo Xuân Mai kê bà n dá»n tiệc, hai ngưá»i cùng nhau đối ẩm. Äêm đó, Tây Môn Khánh ở lại vá»›i Bình Nhi.
Tháºt là :
Bên Tây mưa dá»™i, bên Äông nắng,.
Những tưởng vô duyên lại hữu tình.
|

23-09-2008, 07:12 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 21
ÄÆ¯á»¢C NGƯỜI ÄÆ¯á»¢C CỦA
Trong khi đó, Ngá»c Lâu và Kim Liên đứng ngoà i không nghe được gì. Lát sau Xuân Mai bước ra, Kim Liên chặn lại há»i nhá»:
- Trong đó động tĩnh thế nà o?
Xuân Mai đáp nhá»:
- Gia gia bắt Lục nương cởi bỠxiêm y, Lục nương không chịu, gia gia bèn quất cho mấy roi chết điếng.
Kim Liên há»i:
- Có đánh à ? Rồi có chịu cởi bỠxiêm y không ?
Xuân Mai đáp:
- Lục nương thấy gia gia nổi giáºn, vá»™i cởi ngay ra rồi quỳ xuống đất.
Kim Liên Ä‘ang định há»i nữa, nhưng Ngá»c Lâu sợ thầm thì ngoà i nà y, Tây Môn Khánh có thể nghe được, bèn bảo:
- Ngũ muội à , mình nên đi đi.
Nói xong kéo Kim Liên tá»›i má»™t chá»— khuất và tối để đợi Xuân Mai và o nghe ngóng, trở ra sẽ há»i tiếp.
Tá»›i chá»— khuất, hai ngưá»i thầm thì nói chuyện, Kim Liên kể lại cho Ngá»c Lâu nghe vá» việc Tây Môn Khánh đánh mình bằng roi da lúc trước. Äang nói thì thấy cá»a nhá» mở ra, Xuân Mai bước ra, vá»™i vá»™i và ng và ng mà đi. Kim Liên đứng trong chá»— tối gá»i nhá»:
- Con nỡm kia Ä‘i đâu váºy? Chúng tao đứng đây cÆ¡ mà .
Xuân Mai đúng lại cưá»i, rồi định tiếp tục Ä‘i. Kim Liên bá»±c mình:
- Khỉ chưa, lại đây tao há»i đã, Ä‘i đâu mà như ăn cướp váºy ?
Xuân Mai bèn bước tá»›i, thầm thì thuáºt lại đầu Ä‘uôi rồi nói:
- Lục nương khóc lóc kể lể má»™t hồi thì gia gia không giáºn nữa, đỡ dáºy, cho mặc xiêm y, và sai tôi dá»n bà n là m tiệc, bây giá» tôi phải xuống nhà bếp đây.
Kim Liên nghe xong bảo Ngá»c Lâu:
- Tháºt là đồ vô liêm sỉ, lúc nãy thì hùng hùng hổ hổ, váºy mà bây giá» nghe nó á»n thót, lại êm luôn.
Tôi biết ngay mà , có dám là m gì nó đâu.
Äoạn quay sang bảo Xuân Mai:
- Ngưá»i ta cÅ©ng có hai đứa a hoà n, sao lại phải sai mà y ? Việc gì mà y phải ngá»a tay xin việc như thế ? Bây giá» không phải Ä‘i đâu hết, cứ đứng đây mà réo gá»i con ác phụ Tuyết Nga, bảo dá»n tiệc. Mà y gá»i lá»›n lên cho tao nghe xem nà o.
Xuân Mai thưa:
- Gia gia sai tôi thì cứ để tôi là m.
Nói xong cưá»i hì hì mà đi. Kim Liên bảo:
Tức chết thôi, Tam thư coi, nó là ngưá»i cá»§a mình, nhưng lại chỉ nghe lá»i gia gia. Coi nó le te Ä‘i như thế kia có giáºn không cÆ¡ chứ.
Ngá»c Lâu nói:
- Chúng nó kể cÅ©ng lạ tháºt, a hoà n Lan Hương cá»§a tôi cÅ©ng thế, nhiá»u khi tôi sai nó là m thì nó lỠđỠchẳng coi ra gì, thế mà gia gia sai là nó ba chân bốn cẳng mà đi.
Hai ngưá»i Ä‘ang chuyện trò thì a hoà n Ngá»c Tiêu tá»›i thưa:
- Tam nương ở đây sao ? Tôi đang đi tìm rước Tam nương vỠphòng đây.
Ngá»c Lâu mắng:
- Äồ khỉ, là m tao giáºt cả mình.
Äoạn há»i:
- Äại nương có biết ngươi tá»›i đây không ?
Ngá»c Tiêu đáp:
- Äại nương ngá»§ rồi. Tôi vừa gặp Xuân Mai ở đằng bếp, tôi cứ tưởng gia gia ở bên phòng NgÅ© nương.
Kim Liên tiếp lá»i:
- Nếu váºy thì còn nói là m gì nữa.
Ngá»c Lâu há»i tiếp:
- Ngươi không biết hay sao ? Gia gia ở phòng Lục nương đó. Vì Lục nương không chịu quỳ nên bị gia gia đánh.
Ngá»c Tiêu há»i lại:
- Äể cả xiêm y mà đánh hay bắt cởi bá» xiêm y mà đánh ? Nếu cởi bá» xiêm y thì da thịt nõn nưá»ng đó là m sao chịu thấu.
Ngá»c Lâu cưá»i:
- Con quá»· nà y cái gì cÅ©ng biết, váºy mà còn ở đó khéo lo cho ngưá»i ta.
Äang nói thì Xuân Mai Ä‘em rượu và Tiểu Ngá»c Ä‘em đồ ăn Ä‘i qua. Kim Liên lẩm bẩm:
- Con quá»· kia không biết hầu hạ như váºy có được gì không mà te tái hà há»ng thế.
Äoạn bảo:
- Xuân Mai, và o đó bảo a hoà n cá»§a ngưá»i ta đứng hầu rượu, mà y không việc gì phải rá»—i hÆ¡i lo chuyện ngưá»i khác, mà y vá» cho tao sai việc.
Xuân Mai chỉ cưá»i hì hì mà đi. Ngá»c Lâu và Kim Liên chia tay nhau vá» phòng. Lát sau. Xuân Mai dá»n tiệc xong, để Tú Xuân và Nghênh Xuân đứng hầu tiệc rồi trở vá» phòng. Kim Liên bảo Xuân Mai đóng cá»a, chá»§ tá»› Ä‘i ngá»§. Hôm sau ngá»§ dáºy, trang Ä‘iểm xong thì Nghênh Xuân Ä‘em đồ ăn sáng tá»›i, Bình Nhi tiếp cho Tây Môn Khánh ăn. Lại sai lấy vò rượu Kim Hoa tá»›i rót má»i. Sau đó, mở rương, kiểm Ä‘iểm các đồ tư trang tế nhuyá»…n trước mặt Tây Môn Khánh, đưa cho Tây Môn Khánh coi hà ng trăm hạt trân châu, bảo là cá»§a Lương Trung Thư ngà y trước, các đồ và ng bạc châu báu khác, bảo là cá»§a chú Hoa Tá» Hư để lại. Rồi lại lấy ra má»™t cái trâm cà i tóc rất quý mà há»i:
- Äại nương và các nương nương có thứ trâm nà y không ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Há» má»—i ngưá»i cÅ©ng có Ãt trâm, nhưng không có được thứ nà y. Bình Nhi bảo:
- Nếu váºy thì tôi không dùng đâu. Chà ng Ä‘em cái nà y tá»›i thợ bạc, bảo há» phá ra, là m má»™t cây trâm có chÃn con phượng, má»—i con má» ngáºm má»™t hạt châu. Còn thừa và ng thì bảo há» là m cho tôi má»™t cây trâm giống y như cá»§a Äại nương. Tây Môn Khánh cầm lấy cây trâm quý, rồi rá»a mặt, mặc áo đội khăn mà bước ra. Bình Nhi dặn theo:
- Căn nhà cá»§a tôi ở ngoà i bây giá» chẳng có ai, chà ng nên sai ngưá»i tá»›i coi sóc rồi cho thằng Thiên Phúc vỠđây cho tôi sai việc, chứ để má»™t mình Phùng ma ma ở đó, tôi không được yên tâm.
Tây Môn Khánh gáºt đầu rồi Ä‘i. Ra tá»›i ngoà i, nghe tiếng Kim Liên gá»i:
- Gia gia Ä‘i đâu váºy ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Äi có chuyện chứ Ä‘i đâu.
Kim Liên bảo:
- Chuyện gì thì cũng không phải vội như thế, tôi có chuyện muốn nói với chà ng.
Tây Môn Khánh bất đắc dĩ rẽ và o phòng Kim Liên, ngồi xuống ghế. Kim Liên nắm tay Tây Môn Khánh mà bảo:
- Chà ng Ä‘i đâu có chuyện gì cho ai mà vá»™i và ng thế, tôi muốn há»i chà ng má»™t chút mà cÅ©ng khó khăn nữa.
Tây Môn Khánh khó chịu:
- Há»i gì thì không chịu há»i, cứ ở đó dà i dòng mãi, tôi có việc phải Ä‘i, lát nữa vá» hãy hay.
Nói xong đứng dáºy bước ra. Kim Liên thấy trong tay áo Tây Môn Khánh dưá»ng như có váºt gì, bèn há»i theo:
- Chà ng mang theo cái gì váºy ? Lấy ra cho tôi coi được không ?
Tây Môn Khánh đứng lại bảo:
- Có gì dâu, túi bạc của tôi đấy mà .
Kim Liên không tin bước tá»›i thò và o tay áo Tây Môn Khánh lấy ra, thì thấy đó là cái trâm cà i đầu lá»›n, rất quý bèn há»i:
- Chà ng định Ä‘em cái nà y cá»§a ngưá»i ta Ä‘i đâu váºy ? Tây Môn Khánh đáp:
- Lục nương há»i tôi, biết là các nà ng không có thứ nà y nên không tiện dùng má»™t mình, nên nhá» tôi mang ra thợ bạc, bảo phá ra là m thà nh hai cái khác để dùng.
Kim Liên há»i:
- Lục nương bảo là m theo những kiểu gì ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Má»™t cái là m theo kiểu Cá»u Phượng Äiện, má»™t cái là m theo kiểu cá»§a Äại nương.
Kim Liên lại há»i:
- Cái nà y lớn quá, nặng bao nhiêu đây ?
Tây Môn Khánh bảo:
- ChÃn lạng đó.
Kim Liên bảo:
- Là m theo kiểu Cá»u Phượng Äiện chỉ mất chừng hÆ¡n ba lạng mà thôi, còn kiểu có hình Pháºt Quan âm cá»§a Äại nương thì chỉ mất hÆ¡n má»™t lạng, như váºy là nó còn thừa quá nhiá»u. Hay là chà ng lấy cái chá»— thừa đó là m cho tôi má»™t cái theo kiểu Cá»u Phượng Äiện Ä‘i.
Tây Môn Khánh bảo:
- Là m theo kiểu như cá»§a Äại nương tốn nhiá»u hÆ¡n chứ hÆ¡n má»™t lạng sao được ?
Kim Liên bảo:
- Nhiá»u thì cÅ©ng chỉ hai ba lạng là cùng, như váºy cÅ©ng vẫn còn đủ để là m cho tôi má»™t cái theo kiểu Cá»u Phượng Äiện ná»a.
Tây Môn Khánh bảo:
- Nà ng gá»›m tháºt, tÃnh ăn không ăn có cá»§a ngưá»i như váºy sao ?
Kim Liên giả lả:
- Chà ng có thương tôi thì chiá»u tôi, chà ng có mất mát gì đâu, chà ng mà không chịu là m rồi biết tôi.
Tây Môn Khánh cất cái trâm quý và o tay áo rồi cưá»i mà đi. Kim Liên lưá»m nguýt bảo:
- Cái mặt rõ tháºt...
Tây Môn Khánh quay lại cưá»i há»i:
- Cái mặt nà y là m sao ?
Kim Liên đáp:
- Là m sao thì không biết, chỉ biết tối qua má»›i đầu thì rầm rÄ© lên, nà o là bắt ngưá»i ta tá»± tá», nà o là đánh ngưá»i ta, rồi chỉ lát sau lại chẳng thấy gì, còn bây giá» thì te tái Ä‘i lo công việc cho ngưá»i ta, tháºt xấu hổ.
Tây Môn Khánh cưá»i khì khì:
- Mụ nà y chỉ dược cái ăn nói hà m hồ là giá»i.
Nói xong đi thẳng.
Trong khi đó Nguyệt nương, Kiá»u Nhi và Ngá»c Lâu Ä‘ang ngồi trên phòng khách, nghe bên ngoà i gia nhân lao xao Ä‘i tìm gá»i Lai Vượng nhưng không thấy. Thấy bóng Bình An bên ngoà i, Nguyệt nương gá»i và o há»i:
- Tìm Lai Vượng là m gì mà cứ rầm cả lên váºy ?
Bình An thưa:
- Gia gia cho gá»i gấp, hiện gia gia Ä‘ang chỠở ngoà i.
Nguyệt nương im lặng một lúc mới nói:
- Ta sai nó đi có chút việc rồi.
Nguyên là từ sáng sớm, Nguyệt nương đã sai Lai Vượng đem hương nến và gạo đến miếu của Vương đạo cô. Bình An nói:
- Nếu váºy thì để tôi ra thưa lại vá»›i gia gia.
Nguyệt nương mắng:
- Thằng khốn kia, ai khiến mà y nhanh nhảu Ä‘oảng váºy? Bình An vá»™i lui ra. Nguyệt nương bảo má»i ngưá»i:
- Tôi biết là gia gia muốn sai thằng Lai Vượng ra giữ nhà cho ngưá»i ta chứ không có gì hết. Nói ra thì bảo là nhiá»u chuyện mà không nói ra thì khó chịu trong lòng. Äã vỠđây thì bán lại căn nhà ở ngoà i Ä‘i, mà nếu không bán thì ở đó cÅ©ng còn Phùng ma ma coi sóc. Nhà mình đã thiếu ngưá»i, bây giá» là m gì có ngưá»i Ä‘i giữ nhà giùm cho ngưá»i khác. Vả lại vợ thằng Lai Vượng nay ốm mai Ä‘au, sai nó Ä‘i rồi ở đây vợ nó có là m sao lấy ai săn sóc. Ngá»c Lâu nói:
- Äại nương là m chá»§ trong nhà , Äại nương thấy gì không phải thi cứ nói. Chúng tôi là ngưá»i dưới, có biết cÅ©ng không dám nói. Theo chúng tôi thì Äại nương nên nói vá»›i gia gia là hÆ¡n.
Nguyệt nương bảo:
- Tam muá»™i à , Tam muá»™i nói váºy tức là chưa biết tÃnh tình cá»§a gia gia thế nà o hay sao ? Ãt lâu nay tôi đâu có thèm nói vá»›i gia gia má»™t ná»a lá»i, muốn gì tôi cÅ©ng mặc kệ. Há»… nói ra, vui vẻ thì không sao, mà không vui thì lại trở chứng mắng chá»i, đã nhiá»u lần gia gia chá»i tôi là đồ dâm phụ bất lương. Tôi là m gì mà dâm phụ ? Tôi là m gì mà bất lương ? Tôi bất lương mà trong nhà có tá»›i năm sáu ngưá»i thiếp như thế nà y hay sao ? Cho nên tục ngữ bảo:
"lá»i tháºt mất lòng" là đúng lắm. Các muá»™i muá»™i có biết tại sao gia gia đối xá» lạnh nhạt vá»›i tôi như hiện nay không? CÅ©ng chỉ vì tôi lấy lá»i phải mà khuyên ngăn. Lúc trước tôi có nói là gia gia là bạn chồng ngưá»i ta, lại mua nhà cá»§a chồng ngưá»i ta trong lúc khó khăn, sau đó chồng ngưá»i ta chết chưa được bao lâu đã tÃnh chuyện lấy ngưá»i ta vá» là m thiếp, nhất là gia gia lại Ä‘ang giữ nhiá»u và ng bạc cá»§a cải cá»§a ngưá»i ta, như váºy có nhiá»u Ä‘iá»u bất tiện, ấy thế là từ đó không thèm ngó mặt tôi nữa. Tôi biết có ngưá»i ở đằng sau á»n thót những thứ đó thì được quý mến, còn như chị em mình đây tháºt thà , cái gì cÅ©ng nói ra thì chỉ tổ cho ngưá»i ta ghét mình mà thôi. Bây giá» thì không ngó ngà ng đến tôi, tôi cÅ©ng không cần, miá»…n là tôi ở đây để tôi yên, có đủ ngà y ba bữa cho tôi ăn là được, tôi coi như mình ở góa hoặc không có chồng mà thôi.
Cho nên các muá»™i muá»™i cứ mặc kệ, không nên xen và o chuyện ngưá»i ta là m gì.
Nguyệt nương nói xong, Kiá»u Nhi và Ngá»c Lâu chỉ ngồi buồn rầu im lặng. Lát sau thấy Bình Nhi tá»›i trang Ä‘iểm lá»™ng lẫy mặc áo thêu, quần hoa, theo sau có Tú Xuân bưng bình nước nóng. Nghênh Xuân bưng bá»™ đồ trà , tá»›i má»i Nguyệt nương và má»i ngưá»i uống trà . Nguyệt nương sai Tiểu Ngá»c lấy ghế má»i ngồi. Lát sau thì Tuyết Nga và Kim Liên cÅ©ng tá»›i cùng má»i ngưá»i uống trà nói chuyện. Kim Liên nhanh nhảu nói:
- Lý đại thư à , đại thư phải lấy cái lá»… má»n gì để tạ Æ n Äại nương đây má»›i được. Tôi nói tháºt cho đại thư biết lâu nay gia gia và Äại nương giáºn há»n, chÃnh là vì chuyện cá»§a đại thư đó. Hôm nà o đại thư phải dá»n má»™t tiệc thịnh soạn, má»i gia gia và Äại nương tá»›i để ông bà được vui vẻ lại vá»›i nhau.
Lý Bình Nhi nói:
- Lá»i thư thư dặn, tôi xin nhá»›.
Äoạn bước tá»›i trước mặt Nguyệt nương sụp lạy bốn lạy rồi nói:
- Xin Äại nương tha tá»™i cho tôi.
Nguyệt nương bảo:
- Lục muội à , Ngũ muội nói chơi để đánh lừa đó thôi.
Äoạn quay sang Kim Liên:
- Ngũ muội đừng có lôi thôi, tôi đã thỠlà không bao giỠnhìn mặt lão ta nữa mà .
Má»i ngưá»i nghe váºy, không dám nói gì thêm nữa, mà chuyển qua chuyện khác. Lát sau Kim Liên nhìn lên mái tóc Bình Nhi, thấy má»™t cái trâm tuyệt đẹp, thân bằng và ng óng ánh, lại có những hạt trân châu lấp lánh, bèn bảo:
Lý thư thư à , trong nhà , thư thư đừng nên dùng những thứ cầu kỳ như thế, chỉ nên dùng theo kiểu có hình Quan Âm như cá»§a Äại nương đây mà thôi.
Bình Nhi tháºt thà nói:
- Tôi cÅ©ng đã nhá» thợ bạc là m cho má»™t cái trâm giống y như cá»§a Äại nương đây, nhưng chưa là m xong nên chưa có mà dùng.
Äang nói chuyện thì hai a hoà n cá»§a Nguyệt nương là Tiểu Ngá»c và Ngá»c Tiêu tá»›i rót thêm trà , đồng thá»i muốn tìm cách trêu chá»c Bình Nhi để trả thù cho chá»§ mình, Ngá»c Tiêu mở lá»i:
- Thưa Lục nương, chẳng hay lão công nhà ta trước ở kinh thì là m việc tại đâu ?
Bình Nhi đáp:
- Lão công ta là m việc tại TÃch Tân ty.
Tiểu Ngá»c tiếp lá»i:
- Lúc trước có ngưá»i muốn nhá» Lục nương tá»›i kinh đó. Bình Nhi không hiểu gì, bèn há»i:
- Sao lại nhá» váºy ? Tiểu Ngá»c cưá»i:
- Vì ngưá»i ta bảo là Lục nương cưỡi ngá»±a giá»i.
Ngá»c Tiêu tiếp lá»i:
- Hình như Lục nương cÅ©ng chăm chỉ thá» Pháºt lắm nên suốt ngà y sụp lạy hoà i.
Tiểu Ngá»c lại tiếp:
- Triá»u đình nghe nói là Lục nương ăn nói khéo lắm nên định má»i Lục nương là m sứ giả để hòa giải vá»›i nước ngoà i đó.
Bình Nhi đã lỠmỠhiểu là hai con a hoà n tinh quái nà y muốn là m nhục mình, nhưng cố nhịn, chỉ đáp:
- Ta không biết gì cả.
Ngá»c Tiêu nói:
- Ngưá»i ta còn nói là Lục nương có tà i là m rÆ¡i roi ngá»±a cá»§a ngưá»i khác. Má»i ngưá»i nghe câu nà y thì cưá»i ầm cả lên. Nguyệt nương vá»™i mắng hai a hoà n:
- Hai con quá»· nà y, vô phép vô tắc, Lục nương vừa má»›i vỠđây mà chúng mà y đã trêu chá»c rồi, có cút và o trong Ä‘i không.
Nguyệt nương nói trắng ra như váºy cà ng khiến cho Bình Nhi hổ thẹn, cúi gầm mặt xuống. Lát sau thì cáo từ vá» phòng.
Gần trưa Tây Môn Khánh vá» nhà , tá»›i phòng Bình Nhi cho biết là má»i việc đã xong xuôi, Ä‘oạn bảo:
- Ngà y hai mươi lăm nà y mình đãi tiệc, phải má»i Hoa đại ca và Hoa Äại thư má»›i được chứ.
Bình Nhi nói:
- Thôi, hôm mồng ba vừa rồi tôi có gặp Hoa đại thư, đại thư nói là để một mình ông chồng đi là được.
Ngần ngừ một lát, Bình Nhi tiếp:
- Căn nhà ngoà i dó dù sao cÅ©ng đã có Phùng ma ma rồi, chà ng chỉ nên sai má»™t đứa nà o tá»›i giúp là được, chữ đừng có nhỠđến ông Lai Vượng, Äại nương bảo là vợ Ông ấy Ä‘au, ông ấy không Ä‘i được.
Tây Môn Khánh bảo:
- Tôi đâu biết chuyện đó.
Äoạn gá»i Bình An và o bảo:
- Ngươi và Thiên Phúc thay phiên nhau ngá»§ đêm để coi nhà ở đưá»ng Sư Tá». Cứ má»™t đêm là thằng Thiên Phúc, má»™t đêm là ngươi.
Bình An vâng lá»i lui ra.
Ngà y hai mươi lăm, trong nhà Tây Môn Khánh đãi tiệc tháºt lá»›n, có gá»i cả má»™t phưá»ng tuồng tá»›i diá»…n và bốn ca nữ tá»›i hát mua vui, gồm Lý Quế Thư, Ngô Ngân Nhi, Äổng Ngá»c Tiên và Hà n Kim Xuyến.
Từ sáng, quan khách các nÆ¡i lục tục đến, được má»i uống trà tại các ngôi đình rải rác trong hoa viên, tá»›i gần trưa thì má»i lên đại sảnh ngồi và o tiệc. Những chá»— ngồi danh dá»± dà nh cho những thân quyến bá» trên như Hoa đại cữu, Ngô đại cữu, Ngô nhị cữu, Trầm di phu. Kế đó là các bạn bè cá»§a Tây Môn Khánh, cuối cùng là các khách khứa bá» dưới, trong đó có cả Trần KÃnhTế. Tây Môn Khánh ngồi ở ngôi chá»§ nhà . Äà n hát vang lừng, Tây Môn Khánh đứng lên má»i má»i ngưá»i nâng chung. Ứng Bá Tước mở lá»i:
- Hôm nay là ngà y chÃnh thức đại ca mở tiệc mừng trong nhà thêm được quý nhân, có đủ cả các vị bá» trên và anh em chúng tôi. Váºy xin đại ca cho má»i tân tẩu tẩu ra đây, trước là ra mắt các vị bá» trên, sau là để anh em chúng tôi được hân hạnh bái kiến.
Tây Môn Khánh bảo:
- Tiểu thiếp cá»§a tôi quê mùa xấu xÃ, lại vụng vá», xin miá»…n cho. Tạ Hy Äại nói:
.
- Äại ca dạy như váºy là sai rồi, hôm nay liệt vị đây và anh em chúng tôi tôi là vì tẩu tẩu Vả lại hiện diện tại đây còn có Hoa đại ca cÅ©ng là chá»— quen biết. Má»i ngưá»i gặp nhau tại đây, trước là bạn, sau là thân thÃch.
Tây Môn Khánh chỉ cưá»i không đáp. Ứng Bá Tước nói:
- Sao đại ca lại ngồi đó mà cưá»i, chúng tôi đã chuẩn bị tiá»n bái kiến đây rồi, cứ cho chúng tôi được bái kiến tẩu tẩu.
Tây Môn Khánh cưá»i bảo:
.
- Tháºt là đồ quá»·, chỉ được cái ăn nói hà m hồ bức bách ngưá»i khác mà thôi.
Nói xong quay lại bảo Äại An và o trong má»i Bình Nhi ra. Lúc lâu sau, Äại An trở ra thưa:
- Lục nương nói là xin miễn cho.
Ứng Bá Tước bảo Äại An:
- Nà y mà y đừng. có nói láo, mà y có và o trong thưa bao giỠđâu mà dám ra đây đánh lừa má»i ngưá»i.
Äại An thưa:
- Tôi đâu dám váºy, nhị gia có thể và o há»i lại.
Ứng Bá Tước bảo:
- Mà y tưởng tao không dám và o hay sao ? Äể tao và o má»i luôn tất cả nương nương cá»§a mà y ra đây cho mà coi.
Äại An hóm hỉnh:
- Chỉ sợ con chó lớn như con sư tỠcủa gia gia tôi nó hỗn láo xâm phạm nhị gia mà thôi.
Ứng Bá Tước đứng dáºy bước tá»›i đá cho Äại An má»™t đá mà cưá»i bảo:
- Thằng chó chết, mà y dám ngạo tao phải không ? Mà y phải cùng tao và o trong má»i tất cả các vị nương nương ra đây, mà y không má»i được thì tao đánh mà y hai chục trượng. Cả phòng tiệc cưá»i ầm lên. Äại An lui ra và i bước, đưa mắt nhìn chá»§. Tây Môn Khánh đà nh bảo:
- Và o thưa vá»›i Lục nương là cố ra đây má»™t chút váºy. Äại An quay và o, lát sau trở ra má»i Tây Môn Khánh và o. Lát sau Bình Nhi bước ra, có hai a hoà n đỡ hai bên. Dà n nhạc cá» nhạc du dương, mùi xạ lan xông lên ngà o ngạt. Bình Nhi trang Ä‘iểm cá»±c ký lá»™ng lẫy, mặc áo đại hồng ngÅ© sắc, quần thêu kim tuyến long tanh, lưng thắt dây lưng bạch ngá»c, trên đầu châu ngá»c dắt đầy, chân Ä‘i hà i uyên ương, yểu Ä‘iệu bước ra như má»™t nà ng tiên. Bốn ca nữ vây quanh Bình Nhi tấu nhạc, những tiếng tỳ bà , đà n tranh, đà n nguyệt và sáo quyện và o nhau réo rắt. Bình Nhi bước tá»›i giữa phòng tiệc thì sụp xuống lạy chà o quan khách. Má»i ngưá»i vá»™i đứng hết cả dáºy lúng túng đáp lá»…. Äám ca nữ cao giá»ng hát mừng. Trong lúc đó, Ngá»c Lâu, Kiá»u Nhi và Kim Liên theo Nguyệt nương đứng núp phÃa trong nhà nhìn ra. Äám ca nữ hát liên tiếp, từ bà i "Mừng cuá»™c công danh", bà i "Trá»i khéo se duyên loan phụng" tá»›i bà i "Vợ chồng muôn kiếp". Kim Liên bảo:
- Äại nương nghe không ? Ngưá»i ta hát mừng "Vợ chồng muôn kiếp", váºy thì Äại nương bá» Ä‘i đâu ?
Nguyệt nương tuy hiá»n là nh, nhưng nghe Kim Liên nói váºy tức giáºn đến nghẹn lá»i, không nói được gì. Trong khi tại bà n tiệc. Ứng Bá Tước đứng lên nói:
- Tẩu tẩu cá»§a chúng tôi quả là trang giai nhân tuyệt thế, hoà n vÅ© vô song, lại thêm đức tÃnh ôn háºu, cá» chỉ dịu dà ng, quả là tìm khắp cõi nà y cÅ©ng không có nổi má»™t ngưá»i thứ hai như váºy. Äại ca chúng tôi quả là có đại phúc. Anh em chúng tôi đây hôm nay được bái kiến tẩu tẩu thì ngà y mai có chết cÅ©ng không oán háºn gì.
Äoạn quay lại bảo Äại An:
- Má»i nương nương cá»§a ngươi và o phòng an nghỉ kẻo hại sức khá»e.
Nguyệt nương và đám vợ bé bên trong nghe váºy chỉ nghiến răng nguyá»n rá»§a Ứng Bá Tước, rồi ai vá» phòng nấy. Ngoà i nà y, trước khi lui và o, Bình Nhi thưởng tiá»n cho đám ca nữ, bá»n nà y hý há»ng đà n sáo đưa và o tá»›i táºn phòng như má»™t đám rước nhá». Vá» tá»›i phòng, Bình Nhi vui lắm, thưởng tiá»n cho Äại An và Bình An, lại soạn lá»… váºt gồm vải lụa tiá»n bạc, để và o má»™t cái quả sai Ä‘em lên phòng trên biếu Nguyệt nương.
Nguyệt nương không thèm ngó tá»›i lá»… váºt, chỉ mắng:
- Khốn kiếp, mang đi đâu thì mang, đừng để ở đây cho bẩn mắt ta.
Lát sau Äại An lại Ä‘em tất cả những đồ mừng quà biếu và tiá»n mừng cá»§a tân khách tá»›i. Nguyệt nương lại mắng :
- Äồ mừng và tiá»n bạc đó có phải mừng cho tao đâu mà mà y mangvà o đây là m gì ?
Äại An thưa:
- Gia gia dặn như váºy..
Nguyệt nương bảo Ngá»c Tiêu thâu nháºn.
Lát sau, Ngô đại cữu và o phòng thăm Nguyệt nương. Nguyệt nương thấy anh mình và o, vá»™i vái chà o má»i ngồi. Ngô đại cữu bảo:
- Hôm ná» tẩu tẩu cá»§a muá»™i muá»™i vá» nói lại vá»›i ta rằng muá»™i muá»™i Ä‘ang há»n giáºn vá»›i chồng, hai vợ chổng không thèm nhìn mặt nhau, nên hôm nay ta tá»›i khuyên muá»™i muá»™i là nên là m là nh lại vá»›i chồng.
Nếu không thì bao nhiêu sá»± tốt đẹp cá»§a muá»™i muá»™i từ trước tá»›i nay Ä‘á»u uổng cả. Tục ngữ có câu "Trai ngu sợ vợ, gái ngoan nể chồng". Chồng có Ä‘iá»u gì không phải thì lá»±a lá»i khuyên, nếu nghe thì mừng, mà không nghe thì cÅ©ng vẫn phải tươi tỉnh mà khuyên bảo dần dần, như thế má»›i tỠđược sá»± hiá»n đức cá»§a mình.
Nguyệt nương nói:
- Ca ca không biết chứ cà ng tá» ra hiá»n đức thì chỉ tổ cho ngưá»i ta thêm ghét mà thôi. Tôi bây giá» chẳng muốn gì nữa, ngưá»i ta có thiếp má»›i đẹp và già u; coi tôi chẳng ra gì thì tôi cÅ©ng mặc kệ, muốn là m gì thì là m, không nói năng là m gì cho mệt. Ca ca cÅ©ng chẳng nên để ý là m gì.
Nói xong thì khóc, Ngô đại cữu bảo:
- Nói váºy đâu được, nói váºy là sai. Muá»™i muá»™i cư xá» khéo léo thì anh em ta cÅ©ng được hãnh diện lây. Tiểu Ngá»c Ä‘em trà ra má»i, Ngô đại cữu uống trà rồi lại tiếp tục khuyên giải. Äến khi gia nhân ở ngoà i và o má»i, Ngô đại cữu má»›i bước ra phòng tiệc. Bữa tiệc kéo dà i tá»›i tối má»›i dứt. Từ đó Tây Môn Khánh ở luôn vá»›i Bình Nhi mấy đêm liá»n. Kim Liên giáºn lắm, muốn nhá» tay Nguyệt nương để trả thù Bình Nhi nên táºn lá»±c ly gián Nguyệt nương và Bình Nhi. Trước mặt Nguyệt nương thì nói xấu Bình Nhi là vô phép, là cáºy được yêu quý mà coi thưá»ng má»i ngưá»i. Trước mặt Bình Nhi thì Kim Liên lại bảo là Nguyệt nương hẹp hòi Ãch ká»·.
Bình Nhi không biết là đã mắc kế Kim Liên, nên cà ng thêm thân máºt vá»›i Kim Liên. Tây Môn Khánh từ khi cưới Bình Nhi thì có thêm rất nhiá»u và ng bạc cá»§a cải, mua thêm nhiá»u ruá»™ng đất ở ngoà i, nhà cá»a thêm phần sang trá»ng, đồ đạc vô cùng đắt tiá»n, gia nhân thêm đông đảo, trong sân lừa ngá»±a cả bầy. Tôn Thiên Phúc, gia nhân cá»§a Bình Nhi được đổi tên là Cầm Äồng. Tây Môn Khánh lại mua thêm hai gia nhân là Lai An và Kỳ Äồng để sai bảo. Lại chá»n các a hoà n Xuân Mai, Ngá»c Tiêu, Nghênh Xuân và Lan Hương, cho tá»›i ở tại căn phòng phÃa đông, cho ăn mặc sang trá»ng, gá»i nhạc công Lý Minh, em trai cá»§a Lý Kiá»u Nhi tá»›i dạy đà n ca, Xuân Mai há»c đà n tỳ bà , Ngá»c Tiêu há»c đà n tranh, Nghênh Xuân há»c đà n huyá»n và Lan Hương há»c hồ cầm. Lý Minh được đãi ngá»™ cÆ¡m canh rượu chè đầy đủ, hà ng tháng lãnh tiá»n lương rất háºu. Tây Môn Khánh lấy tiá»n cá»§a Bình Nhi cho con rể là Trần KÃnh Tế lo việc sổ sách tiá»n bạc. Dược phẩm mua vá» chất đầy cả phòng Kim Liên. Thê thiếp trong nhà , xiêm y sang trá»ng, đồ trang sức quý giá đắt tiá»n, a hoà n đầy tá»› quần áo tiá»n bạc phá»§ phê. Tiá»n bạc xuất ra như nước. Trần KÃnh Tế báºn rá»™n suốt ngà y, thức khuya dáºy sá»›m cùng viên quản lý tÃnh toán sổ sách tiá»n bạc ra và o. Tây Môn Khánh thấy con rể siêng năng được việc thì hà i lòng lắm.
Một hôm cha vợ, con rể cùng ăn cơm, Tây Môn Khánh bảo:
- Con à , con ở đây vá»›i ta như váºy là đã biết là m ăn buôn bán. Cha con ở Äông Kinh cÅ©ng được hà i lòng mà ta được cha con gá»i gấm, cÅ©ng thấy yên tâm. Tục ngữ có câu "Có trai thì nhá» trai, không trai thì nhá» rể", nay mai ta nằm xuống thì gia tà i nà y là cá»§a hai vợ chồng con đó.
KÃnh Tế nói:
- Con chẳng may gặp lúc gia đình hoạn nạn, cha mẹ thì ở xa được nhạc gia cùng nhạc nương bao bá»c, Æ¡n đó tháºt như trá»i biển, suốt Ä‘á»i cÅ©ng khó báo Ä‘á»n. Con tuy hết lòng vá»›i nhạc gia, nhưng dù sao cÅ©ng còn nhá» dại, nhá» nhạc gia dạy bảo má»›i hòng khá được.
Tây Môn Khánh thấy con rể lanh lợi, ăn nói trôi chảy, là m việc siêng năng thì vui lắm. Từ đó việc lá»›n việc nhá» trong nhà đá»u giao hết cho KÃnh Tế, từ việc giấy tá» cho tá»›i việc viết thiếp má»i khách. Má»—i lần trong nhà có khách, đãi tiệc, KÃnh Tế luôn luôn được ngồi gần cha vợ.
Thá»i gian thấm thoắt, hôm đó là và o hạ tuần tháng mưá»i má»™t Tây Môn Khánh cùng ban bè uống rượu tại nhà Thưá»ng TrÄ© Tiết Tiệc tan sá»›m, Tây Môn Khánh cùng Ứng Bá Tước, Tạ Hy Äại và Chúc Tháºt Niệm lên ngá»±a mà đi. Má»›i ra khá»i cổng thì thấy trá»i u ám rồi những hạt tuyết lác đác rÆ¡i xuống như muôn ngà n cánh hoa trắng muốt. Ứng Bá Tước bảo:
- Äại ca à , bây giá» vá» nhà cÅ©ng chẳng là m gì, mà lâu nay anh em mình cÅ©ng Ãt Ä‘i chÆ¡i, chi bằng hôm nay mình tá»›i nhà Quế Thư. Ngà y xưa Mạnh Hạo Nhiên đạp tuyết tìm mai thì hôm nay anh em mình cÅ©ng đội tuyết mà đến vá»›i giai nhân.
Chúc Tháºt Niệm bảo:
- Ứng nhị ca nói đúng đó, trá»i tuyết thế nà y mà ngồi bên giai nhân uống rượu thì còn gì bằng. Quế Thư tà i mạo tuyệt vá»i, đại ca không muốn chứ muốn thì hà ng tháng bá» ra hai chục lạng mà bao nà ng, còn hÆ¡n là để nà ng phải tiếp khách ngoà i, má»—i lần mình tá»›i cÅ©ng mất thú Ä‘i. Tây Môn Khánh nghe lá»i bạn, cùng quay ngá»±a tá»›i nhà Quế Thư. Tá»›i nÆ¡i trong nhà đã lên đèn, a hoà n Ä‘ang quét tuyết trước cá»a nhà . Lý bà và Quế Khanh ra tiếp rước bốn ngưá»i, má»i và o ngồi dùng trà . Lý bà nói:
- Hôm trước được gá»i tá»›i hát, Quế Thư được Lục nương thưởng nhiá»u thứ, nó cứ cảm tạ mãi.
Tây Môn Khánh nói:
- Có gì đâu, Quế Thư tá»›i hát thì cÅ©ng phải bá» các nÆ¡i khác hoặc không tiếp khách được tại nhà , chúng tôi phải Ä‘á»n bù những thiệt hại đó chứ.
Trò chuyện má»™t lát thì tiệc rượu dá»n xong. Lý bà má»i bốn ngưá»i nháºp tiệc. Tây Môn Khánh há»i:
- Quế Thư đâu, sao không thấy ?
Lý bà đáp:
- Mấy hôm nay Quế Thư nó cứ ở nhà chá» quan nhân mà chẳng thấy quan nhân tá»›i. Hôm nay là ngà y sinh nháºt cá»§a dì năm nó, dì nó cho Ä‘em kiệu tá»›i rước Ä‘i, không biết giá» nà o má»›i vá».
Sá»± tháºt Quế Thư chẳng Ä‘i ăn sinh nháºt cá»§a dì tư dì năm gì cả, mà đang thù tiếp con trai cá»§a Äinh tướng công là Äinh Nhị quan nhân. Äinh Nhị có hiệu là Äinh Song Kiá»u, nhà già u ức vạn. Hôm nay tá»›i nhà Quế Thư bá» ra mưá»i lạng bao nà ng trong hai đêm liá»n, hiện Ä‘ang cùng Quế Thư uống rượu ở phòng trong, rất kÃn đáo. Tây Môn khánh không biết sá»± tháºt nên tin lắm, bèn bảo:
Bây giá» cÅ©ng muá»™n rồi, nếu Ä‘i ăn sinh nháºt thì giá» nà y cÅ©ng sắp vá», ma ma cứ từ từ, để chúng tôi ngồi đợi má»™t lát.
Lý bà không biết nói sao, Quế Khanh thì vá»™i đà n hát để lấp thì giá». Lát sau Tây Môn Khánh muốn thay áo, liá»n và o bên trong tìm chá»— thay áo, bá»—ng nghe từ phòng trong có tiếng cưá»i nói vui vẻ. Thay áo xong, Tây Môn Khánh bước nhẹ tá»›i cá»a sổ nhìn và o, thấy rõ rà ng Quế Thư Ä‘ang lả lÆ¡i chuốc rượu cho má»™t ngưá»i khách sang trá»ng, bèn nổi giáºn đùng đùng, chạy ra ngoà i hất đổ bà n tiệc dá»n sẵn, đồ ăn tung tóe, bát đĩa tan tà nh, rượu thịt lẫn lá»™n. Äoạn gá»i bốn tên gia nhân là Äại An, Bình An, Lai An và Cầm Äồng và o, sai Ä‘áºp phá đồ đạc trong nhà . Gia nhân hăm hở là m theo lá»i chá»§, tạo nên cảnh há»—n loạn không ngá», Ứng, Tạ, Chúc, ba ngưá»i khuyên can không kịp. Tây Môn Khánh thì la hét Ä‘áºp phá lung tung, lại chạy và o khóa trái căn phòng bên trong lại. Äinh Nhị vốn nhát, nghe bên ngoà i náo động thì chui ngay xuống gầm giưá»ng mà bảo:
- Quế Thư ơi, cứu ta với.
Quế Thư gắt:
- Là m gì mà cuống lên thế ? Chuyện gì thì ngoà i đó cÅ©ng có ma ma và thư thư. Vả lại những chuyện như thế nà y xảy ra là sá»± thưá»ng, không có gì đáng ngại cả.
PhÃa ngoà i, Tây Môn Khánh la hét vang động, hô hoán gia nhân Ä‘áºp phá, rồi đánh cả Lý bà , Ứng Tạ, Chúc ba ngưá»i thấy sá»± thể như váºy bèn hết sức khuyên ngăn rồi ôm Tây Môn Khánh kéo ra. Tây Môn Khánh thá» rằng không bao giá» còn đặt chân tá»›i nhà há» Lý, rồi giữa lúc tuyết rÆ¡i ngáºp lối, hầm hầm lên ngá»±a mà vá»...
Last edited by phongvan; 12-10-2008 at 11:42 AM.
|

23-09-2008, 07:14 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 22
GIA ÄẠO YÊN VUI
Tây Môn Khánh vá» tá»›i nhà , xuống ngá»±a má»™t mình Ä‘i và o, đám gia nhân dẫn ngá»±a và o chuồng. Tây Môn Khánh Ä‘i ngang hà nh lang phòng Nguyệt nương, thấy Tiểu Ngá»c Ä‘ang bà y bà n thá», bèn lấy là m lạ, núp và o sau tưá»ng mà rình. Nguyên Ãt lâu nay, Nguyệt nương thấy chồng ghẻ lạnh vá»›i mình thì buồn tá»§i lắm, má»™t tháng ăn chay ba ngà y, lại thưá»ng cúng vái trá»i đất để mong chồng hồi tâm.
Lát sau, Tiểu Ngá»c bà y biện bà n thỠđồ cúng xong, Nguyệt nương xiêm áo chỉnh tá» bước ra thắp nhang, vái trá»i đất rồi khấn rằng:
- Con há» Ngô, vá» là m dâu há» Tây Môn đã lâu. Hiá»m vì chồng con mê chuyện yên hoa nên đã và o tuổi trung niên mà không có con trai. Hai Ä‘á»i vợ, năm ngưá»i thiếp mà chẳng ai sinh nở. Con hằng run sợ, cho là mình bạc phúc sau nà y không nÆ¡i nương tá»±a. Nay con phát thà nh tâm, đêm đêm khấn vái chÃn phương trá»i mưá»i phương Pháºt, xui khiến cho chồng con sá»›m hồi tâm, xa chốn phồn hoa, lo bá» gia sá»±, cho thê thiếp trong nhà sá»›m sinh con trai nối dõi tông đưá»ng, để cho vợ chồng có nÆ¡i nương tá»±a vá» sau. Äó là sở nguyện cá»§a con váºy.
Tây Môn Khánh nghe vợ khấn vái thì xúc động nghĩ thầm:
"Váºy mà bấy lâu nay mình xá» tệ vá»›i vợ để vợ buồn lòng, trong khi vợ lúc nà o cÅ©ng chỉ má»™t lòng vì mình, vì gia đình. Vợ mình quả là ngưá»i vợ hiá»n thục hiếm có".
Nói xong nhẹ nhà ng bước tá»›i ôm lấy Nguyệt nương. Nguyệt nương thấy trá»i đã khuya, bên ngoà i tuyết rÆ¡i nhiá»u. tưởng là "ma quái tá»›i nhát, bèn kêu lên sợ hãi rồi định vùng bá» chạy, nhưng Tây Môn Khánh kịp giữ lại bảo:
- Vợ hiá»n cá»§a tôi Æ¡i, quả là tôi không hiểu được lòng nà ng nên má»›i có tá»™i vá»›i nà ng, nay tôi hiểu ra, hối háºn thì cÅ©ng muá»™n rồi, nà ng đã phải khổ vì tôi từ bấy lâu nay.
Nguyệt nương tuy xúc động nhưng còn nói lẫy:
- Trá»i tuyết như thế nà y, chà ng thiếu gì chá»— vui thú, sao lại má»™t mình ướt át lần mò tá»›i đây là m gì ?
Tôi chỉ là con dâm phụ bất lương như lá»i chà ng vẫn nói mà thôi, có tình có nghÄ©a gì vá»›i chà ng đâu. Chà ng cÅ©ng chẳng nên để ý tá»›i tôi là m gì nữa, hai chúng mình đã nói là suốt Ä‘á»i không nhìn mặt nhau rồi mà .
Tây Môn Khánh không nói gì, chỉ cầm tay Nguyệt nương dẫn và o phòng, ngồi xuống ngắm, thấy Nguyệt nương ăn mặc giản dị, nhưng vẻ đẹp dưá»ng như tăng thêm muôn phần thanh tao kiá»u diá»…m. Ngắm má»™t lúc, Tây Môn Khánh đứng dáºy, vái Nguyệt nương má»™t vái rồi nói:
Tôi là Tây Môn Khánh, nhất thá»i mê muá»™i không chịu nghe lá»i phải cá»§a nà ng, nay xin vái má»™t vái mà nháºn lá»—i. Tôi quả là ngá»c Kình sÆ¡n trước mắt không thấy, lại chỉ say mê loại đất đá tầm thưá»ng, xin nà ng thứ lá»—i cho.
Nguyệt nương nói:
- Tôi xưa nay có bao giá» hợp ý chà ng đâu, cho nên có được lá»i phải nà o mà khuyên chà ng ? Chà ng là m như thế nà y quả là tôi không được yên lòng chút nà o. Thôi, bây giá» chà ng tá»›i phòng nà o để tôi bảo a hoà n nó đưa Ä‘i.
Tây Môn Khánh bảo:
- Hôm nay ở ngoà i gặp chuyện bá»±c mình, nên dù trá»i tuyết tôi cÅ©ng vá» nhà , muốn nói vá»›i nà ng cho bá»›t tức.
Nguyệt nương bảo:
- Tức hay không tức thì cÅ©ng đừng nói vá»›i tôi là m gì. Äi nói vá»›i ai thì nói cho nó tâm đầu ý hợp.
Tây Môn Khánh thấy vợ còn giáºn, bèn quỳ ngay xuống mà nói những lá»i thà nh tháºt. Nguyệt nương không nỡ để chồng quỳ, nhưng cÅ©ng không muốn đỡ dáºy, bèn bảo:
- Chà ng có đứng dáºy không ? Tôi gá»i a hoà n nó và o cho nó nhìn thấy bây giá».
Äoạn quay ra gá»i Tiểu Ngá»c, Tây Môn Khánh thấy váºy, vá»™i và ng đứng dáºy. Tiểu Ngá»c chạy và o khoanh tay đứng hầu. Tây Môn Khánh muốn Ä‘uổi Tiểu Ngá»c ra bèn bảo:
- Trá»i Ä‘ang có tuyết, bà n thỠở ngoà i hà nh lang ướt hết, sao ngươi không ra dá»n dẹp ?
Tiểu Ngá»c thưa:
- Bà n thá» ngoà i đó tôi đã dá»n xong từ nãy rồi.
Nguyệt nương báºt cưá»i bảo chồng:
- Rõ không biết xấu, sai a hoà n mà cÅ©ng chẳng nên thân. Tiểu Ngá»c hiểu ý lui ra. Tây Môn Khánh lại quỳ xuống năn nỉ vợ. Nguyệt nương đỡ chồng dáºy, gá»i Ngá»c Tiêu mang trà và o, hai vợ chồng uống trà nói chuyện, tình vợ chồng thân ái mặn mà hÆ¡n trước. Tây Môn Khánh kể lại cho vợ nghe chuyện bá»±c mình hồi tối tại nhà Quế Thư, lại nói là mình đã thá» không tá»›i đó nữa. Nguyệt nương bảo:
- Chà ng tá»›i đó nữa hay không tá»›i nữa là do chà ng. Có Ä‘iá»u tôi muốn nói cho chà ng biết là những thứ đó dù chà ng có bá» tiá»n ra bao nó, nuôi cả gia đình nó thì nó vẫn tiếp khách khác như thưá»ng. Tiá»n cá»§a chà ng chỉ mua được thân nó chứ không mua được lòng dạ nó đâu.
Vợ chồng nói chuyện má»™t lúc rồi cùng nhau Ä‘i nghỉ. Äêm đó tình nghÄ©a mặn mà như cá vá»›i nước, nồng thắm không sao kể xiết. Hôm sau, má»›i sáng sá»›m, Ngá»c Lâu đã tá»›i phòng Kim Liên vừa tá»›i đã há»i:
- NgÅ© nương dáºy chưa ?
Xuân Mai chạy ra đáp:
- Nương nương tôi cÅ©ng má»›i vừa dáºy, Ä‘ang chải đẩu, má»i Tam nương và o.
Ngá»c Lâu bước và o, thấy Kim Liên Ä‘ang trang Ä‘iểm trước gương, bèn ngồi xuống bên cạnh mà bảo:
- Tôi có chuyện nà y muốn nói với thư thư, chẳng hay thư thư đã biết chưa.
Kim Liên đáp:
- Không phải là chuyện cá»§a tôi thì là m sao tôi biết được, mà chuyện gì váºy ?
Ngá»c Lâu là m vẻ quan trá»ng:
- Nà y, canh hai tối qua gia gia vá» nhà , lên phòng trên cùng Äại nương tương đắc lắm, lại nghỉ đêm vá»›i Äại nương.
- Sao lạ váºy nhỉ, hai ngưá»i bao lâu nay như mặt trăng mặt trá»i, ai khuyên bảo thế nà o cÅ©ng không được sao bây giá» tá»± nhiên lại là m là nh vá»›i nhau mau chóng váºy, hay là có ai khuyên nhá»§ gì chăng ?
Ngá»c Lâu nói:
- Mãi sáng hôm nay tôi má»›i biết đây nà y. Con a hoà n Lan Hương cá»§a tôi sáng nay xuống bếp, nghe đám gia nhân a hoà n nói lại là hôm qua chẳng biết gia gia cùng bạn bè tức giáºn gì mà phá phách nhà Lý Quế Thư, rồi trá»i tuyết như váºy mà gia gia cÅ©ng vá» nhà . Tá»›i nhà , tình cá» gia gia chứng kiến Äại nương lá»… bái khấn khứa gì đó, rồi hai ngưá»i là m hòa vá»›i nhau. Bá»n a hoà n nói chuyện buồn cưá»i lắm, nói là gia gia quỳ trước mặt Äại nương mà van xin thứ lá»—i, thế má»›i lạ chứ.
Kim Liên tiếp lá»i:
- Thế thì ghê tháºt, Äại nương quả là ngưá»i cÆ¡ mưu lắm. Ngưá»i ta lá»… bái khấn khứa gì thì khấn nho nhỠđược rồi, chắc là Äại nương biết có gia gia đứng. nghe nên má»›i cố ý khấn to lên, rồi nhân đó mà kể lể nà y kia chứ gì. Gia gia nghe được tất phải cảm động, như váºy chẳng cần ai khuyên bảo mà chồng cÅ©ng hồi tâm quay lại vá»›i mình.
Ngá»c Lâu bảo:
- Chưa chắc đã phải là Äại nương giả vá» là m váºy đâu. Äại nương tuy ngoà i mặt giáºn gia gia nhưng trong lòng lúc nà o cÅ©ng muốn nhà cá»a được êm ấm. Bây giá» như thế nà y cÅ©ng là mừng rồi. Äại nương mà vui vẻ thì bá»n mình cÅ©ng được yên. Cho nên bây giá» tôi tÃnh thế nà y, hai đứa mình tá»›i gặp Nhị thư thư, má»—i ngưá»i bá» ra Ãt tiá»n, chung nhau là m má»™t bữa tiệc, trước là để mừng gia gia, Äại nương hòa hợp, sau là nhân trá»i có tuyết, mình há»p nhau lại uống rượu thưởng tuyết, không vui hay sao ? Thư thư nghÄ© thế nà o ?
Kim Liên bảo:
- Váºy cÅ©ng được, nhưng không biết gia gia hôm nay có rảnh rang ở nhà hay không.
Ngá»c Lâu bảo:
- Trá»i tuyết như thế nà y mà đi đâu, hồi nãy Ä‘i ngang phòng trên, tôi thấy Tiểu Ngá»c bưng nước rá»a mặt và o, chắc là hai ông bà má»›i dáºy.
Kim Liên trang Ä‘iểm xong, vá»™i cùng Ngá»c Lâu sang bên Lý Bình Nhi. Bình Nhi còn nằm trên giưá»ng. Nghênh Xuân và o báo:
- Có Tam nương và Ngũ nương tới.
Hai ngưá»i bước và o cưá»i bảo:
- An nhà n tự tại quá nhỉ, giỠnà y mà còn nằm sao ?
Kim Liên nhìn và o, thấy Bình Nhi nằm ngủ mà không mặc áo bèn bảo:
- Lục thư thư nằm đắp chăn cứ như cái trứng trong vá», kéo chăn ra thì da thịt cứ như trứng gà bóc ấy thôi. Bình Nhi vÆ¡ áo mặc không kịp, Ngá»c Lâu bảo:
- NgÅ© thư thư đừng chá»c phá ngưá»i ta nữa.
Äoạn nói vá»›i Bình Nhi:
- Thư thư dáºy mau lên, chúng tôi có chuyện muốn bà n vá»›i thư thư đây.
Bình Nhi xiêm áo chỉnh tá» xong. Ngá»c Lâu lặp lại câu chuyện hồi nãy, Bình Nhi nghe xong bảo:
- Nếu váºy thì tùy các thư thư, muốn tôi xuất ra bao nhiêu cÅ©ng được.
Kim Liên bảo:
- Chúng tôi nghèo thì đóng Ãt, thư thư già u thì đóng nhiá»u, thư thư cứ bá» ra má»™t lạng là được rồi.
Lát nữa tôi sẽ gặp Kiá»u Nhi và Tuyết Nga, rá»§ cùng góp cho vui. Bình Nhi vừa lau mặt, trang Ä‘iểm, vừa bảo Nghênh Xuân mở rương ra, lấy má»™t thá»i bạc đưa cho Ngá»c Lâu. Kim Liên ghé mắt nhìn và o tá» giấy bá»c ngoà i thá»i bạc thì thấy ghi là trá»ng lượng má»™t lạng hai tiá»n năm phân.
Ngá»c Lâu cầm bạc bảo Kim Liên:
- Thư thư ngồi đây vá»›i Lục thư thư nhé, để tôi Ä‘i gặp Kiá»u Nhi và Tuyết Nga.
Kim Liên gáºt đầu. Lát sau, Ngá»c Lâu trở lại bảo:
.
- Kiá»u Nhi má»›i đầu nói là không có tiá»n, lấy cá»› tiá»n bạc chi tiêu trong nhà đá»u có sổ sách, không thể thiếu được, nên không biết lấy tiá»n ở đâu ra mà đóng góp. Tôi má»›i bảo là ngưá»i giữ tiá»n chi tiêu trong nhà như Kiá»u Nhi mà nói là không có tiá»n thì chúng mình đây có ai có tiá»n nữa. Sổ sách là má»™t chuyện khác nếu không có tiá»n thì thôi váºy. Tôi nói xong, bèn giả vá» tức giáºn quay ra, Kiá»u Nhi hoảng lên giữ tôi lại rồi lòi tiá»n ra, lại năn nỉ là tôi đừng giáºn.
Nói xong đưa số bạc cá»§a Kiá»u Nhi ra. Kim Liên cầm lấy, thấy quá nhẹ, chỉ độ gần năm tiá»n, bèn nói:
- Con dâm phụ đó gian hoạt tháºt, mà lại bá»§n xỉn nữa. Lục thư thư đây đóng nhiá»u không nói là m gì, còn má»i ngưá»i Ãt nhất phải là năm tiá»n, váºy mà nó cÅ©ng không đóng cho đủ số nữa.
Má»i ngưá»i đóng góp xong xuôi thì được tất cả ngoà i ba lạng. Kim Liên cho gá»i Äại An tá»›i há»i:
- Hôm qua mà y theo gia gia, có biết tại sao lại xảy ra chuyện Ä‘áºp phá nhà Quế Thư không ?
Äại An bèn kể lại đầu Ä‘uôi câu chuyện đại náo nhà Quế Thư đêm trước, má»™t Ä‘iá»u gá»i Quế Thư là dâm phụ, hai Ä‘iá»u gá»i Quế Thư là dâm phụ. Kim Liên nghe xong há»i:
- Lạ nhỉ, gia gia say mê Quế Thư là như thế, váºy mà thá» không tá»›i nữa sao. Äại An, mà y nói tháºt không đấy ?
Äại An thưa:
- Tôi đâu dám nói láo, đánh lừa nương nương. Kim Liên mắng:
- Thằng khốn kia, ngưá»i ta chẳng gì cÅ©ng là cháu cá»§a Nhị nương nhà nà y, sao mà y dám ăn nói há»—n hà o ? Mà y là gá»›m lắm, mà y chỉ biết có gia gia thôi, gia gia yêu quý ai thì mà y nịnh hót bợ đỡ ngưá»i đó.
Chúng tao đây sai mà y chuyện gì mà y lỠđỠlẫn đẫn, váºy mà gia gia sai mà y tá»›i nhà Quế Thư thì mà y tong tóc Ä‘i ngay. Bây giá» gia gia tức giáºn Quế Thư thì mà y lại gá»i Quế Thư là dâm phụ nà y dâm phụ kia. Äể rồi tao nói lại cho gia gia hay.
Äại An nói:
- Tôi đâu dám nói ngưá»i ta như váºy, đấy là trong khi kể chuyện, tôi nhắc lại những lá»i gia gia mắng ngưá»i ta mà thôi.
Kim Liên bảo:
- Gia gia nói váºy thì được, bây giá» mà y cÅ©ng dám nói váºy hay sao ?
Äại An nói:
- Nếu tôi biết trước là Ngũ nương là m khó tôi thì tôi đã chẳng nói cho Ngũ nương nghe là m gì.
- Thôi Ä‘i thằng khốn kia, mà y định đứng đó mà đấu khẩu vá»›i NgÅ© nương sao đây ? Hôm nay chúng ta cho gá»i mà y là để sai việc mà y. HÆ¡n ba lạng bạc đây, mà y cầm lấy rồi cùng vá»›i thằng Lai Hưng mua rượu và các đồ ăn, chúng tao muốn đãi tiệc, má»i gia. gia và Äại nương uống rượu thưởng tuyết. Nếu mà y lo việc nà y cho chu đáo thì để tao nói vá»›i NgÅ© nương bá» qua cho mà y, không nói vá»›i gia gia nữa.
Äại An nói:
- Các nương nương sai tôi thì tôi xin hết lòng.
Nói xong cầm lấy tiá»n, trở ra tìm Lai Hưng lo bữa tiệc.
Tây Môn Khánh thức dáºy đã lâu, quần áo chỉnh tá», ngồi trong phòng Nguyệt nương nhìn ra trá»i tuyết, thấy Lai Hưng Ä‘i trước, lá»… má»… xách gà vịt tiến vá» phÃa nhà bếp, rồi thấy Äại An Ä‘i sau ôm mấy vò rượu Kim Hoa, bèn há»i Ngá»c Tiêu Ä‘ang đứng cạnh:
- Mấy đứa đó mua đồ ăn vá» là m gì ? Ai đãi tiệc váºy?
Ngá»c Tiêu thưa:
- Hôm nay các nương nương đặt tiệc để má»i gia gia và nương nương uống rượu thưởng tuyết.
Äại An xách rượu Ä‘i ngang. Tây Môn Khánh há»i:
- Rượu đó là của ai mua?
Äại An thưa:
- Do Tam thư và tôi bá» tiá»n ra mua. Tây Môn Khánh bảo:
- Nhà có nhiá»u rượu, việc gì phải Ä‘i mua.
Nói xong đưa chìa khóa bảo Äại An mở kho lấy ra hai vò rượu Mạt Lỵ. Lát sau trong ná»™i sảnh, bà n ghế được kê dá»n, xung quanh là bình phong, cẩm trướng và rèm Mai Hoa, tiệc rược bà y ra. Năm ngưá»i thiếp kéo nhau lên phòng trên má»i Tây Môn Khánh và Nguyệt nương và o tiệc, rồi ngưá»i rót rượu, kẻ nâng chung, trước tiên má»i Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh tiếp lấy chung rượu đầu tiên cưá»i bảo:
- Các nà ng hôm nay bà y vẽ quá.
Mấy ngưá»i thiếp lại rót rượu má»i Nguyệt nương. Nguyệt nương bảo:
- Các muá»™i muá»™i muốn là m tiệc thưởng tuyết, sao không nói vá»›i tôi má»™t tiếng, các muá»™i muá»™i tháºt có lòng vá»›i tôi quá.
Ngá»c Lâu cưá»i:
- Có gì đâu, nhân trá»i xuống tuyết, chúng tôi có chén rượu nhạt má»i gia và nương nương tá»›i để giải muá»™n mà thôi.
Sau đổ năm ngưá»i thiếp bước tá»›i lạy mừng Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh vui vẻ nâng từng ngưá»i dáºy. Há» lại tá»›i lạy Nguyệt nương. Nguyệt nương đứng dáºy, không chịu nháºn lá»…. Ngá»c Lâu bảo:
- Nếu Äại nương không chịu ngồi nháºn lá»… thì chúng tôi cÅ©ng không đứng dáºy đâu.
Nguyệt nương bất đắc dÄ© phải ngồi xuống, nhưng các nà ng thiếp má»›i chỉ lạy được má»™t lạy đã vá»™i đỡ dáºy. Sau đó má»i ngưá»i phân ngôi thứ, ngồi và o bà n tiệc. Kim Liên cưá»i bảo Nguyệt nương:
- Hôm nay có đầy đủ chúng tôi đây, xin Äại nương bá» qua hết lá»—i lẩm cá»§a gia gia, nếu lần sau gia gia còn phạm lá»—i, chúng tôi không dám xin nữa.
Äoạn qua sang bảo Tây Môn Khánh:
- Bây giá» chà ng còn ngồi đó mà không chịu rót rượu má»i Äại nương hay sao ?
Tây Môn Khánh chỉ cưá»i. Má»i ngưá»i uống rượu chuyện trò vui vẻ.
Nguyệt nương sai Ngá»c Tiêu rót rượu má»i lại đám tiểu thiếp. Kim Liên nhắc:
- Lục thư à , thư thư cÅ©ng nên đứng dáºy má»i rượu Äại nương, lúc trước cÅ©ng chỉ vì chuyện cá»§a thư thư mà Äại nương phải chịu buồn phiá»n đó.
Bình Nhi vừa định đứng dáºy rót rượu má»i thì Tây Môn Khánh ngăn lại:
- Nà ng đừng nghe lá»i Kim Liên, nó đặt Ä‘iá»u đánh lừa nà ng đó. Hồi nãy có má»i rượu rồi, bây giá» thì miá»…n Ä‘i, nên ngồi ăn uống vui vẻ là hÆ¡n. Rượu được và i tuần thì ban gia nhạc kéo ra, Xuân Mai đà n tỳ bà , Nghênh Xuân đà n tranh, Ngá»c Tiêu đà n huyá»n, Lan Hương đà n nguyệt, vừa đà n vừa hát bà i hát "Nam thạch lá»±u hoa, quế kỳ trùng há»™i".
Tây Môn Khánh nghe xong há»i:
- Ai dặn các ngươi là hát bà i đó?
Ngá»c Tiêu thưa:
- Ngũ nương dặn chúng tôi.
Tây Môn Khánh nhìn Kim Liên cưá»i bảo:
- Nà ng là lắm chuyện lắm đấy nhé.
Kim Liên cÅ©ng cưá»i:
- Ai dặn chúng nó hát, bây giỠchúng nó lại đổ cho tôi.
Nguyệt nương bảo:
- Sao không gá»i Trần hiá»n tế cùng ra đây cho vui. Nói xong sai gia nhân má»i vợ chồng KÃnh Tế ra, KÃnh Tế bước ra vái chà o má»i ngưá»i, hai vợ chồng ngồi đối diện nhau ở cuối bà n tiệc. Bên ngoà i trá»i tuyết tháºt đẹp, tuyết rÆ¡i như những sợi tÆ¡ bạc quấn quÃt, như trăm nghìn cánh hoa lê bay lả tả Má»i ngưá»i vừa uống rượu vừa ngắm tuyết. Tiệc rượu xong, Nguyệt nương Ä‘Ãch thân lo pha trà quý cho má»i ngưá»i cùng uống. Má»›i được má»™t tuần trà thì Äại An và o thưa:
- Lý Minh tới, đang đứng ở ngoà i chỠlệnh.
Tây Môn Khánh bảo:
- Má»i và o đây.
Lý Minh bước và o vái chà o má»i ngưá»i. Tây Môn Khánh bảo:
- Ngươi từ đâu tá»›i váºy ? Tá»›i đây cÅ©ng đúng lúc.
Lý Minh đáp:
- Tôi ở bên Lưu công dạy nhạc rồi vỠđây để dạy cho đám nhà nà y.
Tây Môn Khánh đưa cho Lý Minh một chung trà Mộc Trĩ mà bảo:
- Thôi hôm nay không phải dạy nữa, uống trà đi rồi hát cho ta nghe một bà i.
Lý Minh uống trà rồi tới chỗ ban nhạc, cầm cây đà n tranh so giây, lại đằng hắng mấy tiếng rồi hát bà i:
"Äông cảnh ráng đô xuân". Khúc hát chấm đứt, má»i ngưá»i khen hay. Tây Môn Khánh bảo Tiểu Ngá»c Ä‘em rượu ra rót má»i. Lý Minh uống má»™t lượt ba chung. Sau đó Tây Môn Khánh gá»i Lý Minh, cho ngồi chung bà n rồi bảo a hoà n Ä‘em thức ăn và rượu ra má»i. Lý Minh cảm tạ rồi ngồi và o ăn uống. Tây Môn Khánh kể lại vụ lá»™n xá»™n tối qua tại nhà Quế Thư. Lý Minh nghe xong nói:
- Tôi quả không biết chuyện đó, nhưng xin gia gia đừng giáºn, để hôm nà o gặp tôi sẽ nói, hồi nà y tôi cÅ©ng Ãt tá»›i đó.
Má»i ngưá»i chuyện trò má»™t lát, gia nhân lại Ä‘em các món ăn khác lên, tiệc lại tiếp tục. Cứ như thế cho tá»›i tối. Vợ chồng KÃnh Tế cáo từ trước, rồi tá»›i Lý Minh. Tây Môn Khánh dặn:
- Ngươi có tới đằng đó thì đừng nói là hôm nay ăn tiệc tại đây.
Lý Minh đáp:
- Vâng, tôi xin nhớ.
Tây Môn Khánh sai gia nhân đưa Lý Minh ra cổng. Äám tiểu thiếp sau má»™t ngà y vui vẻ cÅ©ng ai vá» phòng nấy. Tây Môn Khánh lại ở đêm vá»›i Nguyệt nương. Hôm sau thì tuyết lạnh, nhà há» Lý sợ Tây Môn Khánh trả thù, nhỠỨng, Tạ hai ngưá»i tá»›i gặp Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh và Nguyệt nương đã dáºy, Ä‘ang ăn sáng trong phòng, Äại An và o thưa.
- Có Ứng nhị gia và Tạ đại gia tới.
Tây Môn Khánh đứng dáºy định bước ra thì Nguyệt nương bảo:
- Hai ông trá»i đánh đó lại tá»›i đây để rá»§ chà ng Ä‘i chÆ¡i chứ gì? Trá»i tuyết lạnh thế nà y mà đi đâu. Vả lại hôm nay cÅ©ng là ngà y sinh nháºt cá»§a Tam muá»™i đó.
Tây Môn Khánh nói:
- Biết rồi, tôi không đi đâu.
Äoạn gá»i gia nhân Ä‘em bánh ra phòng khách, rồi bước ra. Tại phòng khách, đôi bên chà o há»i rồi an tá»a. Ứng Bá Tước nói:
- Chuyện tối qua quả là đáng giáºn, chẳng những đại ca mà cả chúng tôi cÅ©ng tức giáºn nữa. Sau khi đại ca vá» rồi, chúng tôi còn ở lại mắng cho mẹ con há» má»™t tráºn. Mẹ con sợ hãi và hối háºn lắm. Sáng sá»›m hôm nay hỠđã sai ngưá»i má»i chúng tôi tá»›i, rồi cả mẹ lẫn con kêu khóc, quỳ nhá» chúng tôi đến nói vá»›i đại ca, vì há» sợ đại ca là m khó dá»… trừng phạt há». Hiện ở đằng đó đã dá»n sẵn tiệc rượu, nhá» chúng tôi thỉnh đại ca tá»›i cho hỠđược xin tha tá»™i. Tây Môn Khánh nói:
- Tôi chẳng trả thù là m gì, nhưng từ nay tôi không tới đó nữa.
Ứng Bá Tước nói:
- Äại ca giáºn là phải, nhưng tôi xin nói để đại ca rõ là chuyện nà y quả không phải là tá»™i cá»§a Quế Thư. Äinh Nhị quan nhân chỉ thân vá»›i Quế Khanh mà thôi. Nguyên là thuyá»n chở hà ng cá»§a cha Äinh Nhị cùng thuyá»n chở hà ng cá»§a Trần Giám sinh má»›i ghé đây và i ba bữa. Trần Giám sinh lại là con cá»§a Trần Tham chÃnh. Äinh Nhị muốn là m tiệc tại nhà để đãi Trần Giám sinh, nên má»›i tá»›i để má»™t mặt má»i Quế Khanh, má»™t mặt đưa tiá»n cho Quế Thư, vì Quế Thư giữ tiá»n bạc trong nhà . Äúng lúc Äinh Nhị Ä‘em tiá»n tá»›i thì anh em mình tá»›i, Lý ma ma sợ pháºt lòng đại ca nên phải giấu há» và o nhà sau. Sáng nay mẹ con há» kể lại rồi khóc lóc thỠđộc đủ Ä‘iá»u, lại lạy chúng tôi như tế sao, nhá» tá»›i nói vá»›i đại ca, thỉnh đại ca tá»›i cho há» tạ tá»™i và kể lể sá»± tình, hầu đại ca bá»›t giáºn. Tây Môn Khánh nói:
- Tôi cÅ©ng thá» vá»›i tiện ná»™i là không tá»›i nữa, như váºy tôi còn giáºn gì đâu, nhị ca cứ tá»›i nói vá»›i há» là há» cứ yên lòng, đừng nghÄ© ngợi gì cả. Vả lại hôm nay trong nhà tôi cÅ©ng có chút việc, không Ä‘i được đâu.
Hai ngưá»i nghe váºy thì hoảng quá, vì đã trót ăn tiá»n cá»§a nhà há» Lý, nên vá»™i quỳ ngay cả xuống, Ứng Bá Tước nói:
- Äại ca nói váºy sao được, há» không được tạ tá»™i vá»›i đại ca thì là m sao yên tâm mà sống. Vả lại, như thế nà y chẳng hóa ra chúng tôi không má»i nổi Äại ca hay sao ? Chúng tôi còn mặt mÅ©i nà o tá»›i gặp há» nữa.
Hai ngưá»i thay nhau cầu khẩn, lát sau Tây Môn Khánh xiêu lòng, sai Äại An và o lấy mÅ© áo, Nguyệt nương Ä‘ang ngồi nói chuyện vá»›i Ngá»c Lâu thấy ÄạiAn và o bèn há»i:
- Gia gia ngươi định Ä‘i đâu váºy ?
Äại An đáp:
- Tôi cũng không biết, gia gia chỉ sai và o lấy quần áo mà thôi.
Nguyệt nương nói:
- Thằng khốn, mà y lại nói dối tao để che chở cho chá»§ mà y phải không ? Hôm nay là sinh nháºt cá»§a Tam nương, gia gia mà trá»… là tao đánh mà y tuốt xác.
Äại An nói:
- Tôi có tội gì đâu.
Nguyệt nương bảo:
- Gia gia mà y đã bị mấy tên trá»i đánh đó lôi Ä‘i thì mà y có bổn pháºn phải nhắc gia gia mà y vá» sá»›m, gia gia vá» trá»… là tá»™i cá»§a mà y chứ còn sao nữa. Tao biết mà , mấy tên trá»i đánh đó tá»›i đây là mà y mừng lắm, được Ä‘i chÆ¡i mà ...
Äại An lấy mÅ© áo rồi lui ra. Nguyệt nương sai gia nhân dá»n tiệc để mừng sinh nháºt Ngá»c Lâu.
Trong khi đó, Tây Môn Khánh má»›i cùng hai bạn tá»›i cổng nhà há» Lý thì Lý bà đã chạy ra quỳ xuống mà đón tiếp, Quế Khanh, Quế Thư chá» sẵn ngoà i thá»m, trong nhà tiệc đã dá»n xong, hai ca nữ được má»i tá»›i Ä‘ang đà n hát chà o mừng. Ba ngưá»i và o tiệc, Quế Khanh rót rượu, Quế Thư nâng chung chuốc cho Tây Môn Khánh. Úng, Tạ, hai ngưá»i ngồi hai bên. Ứng Bá Tước cưá»i bảo:
- Hai anh em chúng tôi nói gẫy cả lưỡi, quỳ gãy cả gối má»›i thỉnh được quan nhân tá»›i đây, váºy mà giá» nà y không má»i anh em chúng tôi được má»™t tiếng hay sao ? Quan nhân mà hôm nay không chịu đến thì mẹ con chị em nhà nà y tha hồ mà khóc sưng mắt. Tháºt đồ bạc bẽo vô Æ¡n quá. Quế Thư lưá»m Ứng Bá Tước:
- Thôi đi ông, đừng mắng chúng tôi mà cũng đừng Tà o Tháo kể ơn nữa, có rượu thịt thì cứ việc ăn uống đi, còn là m khó nữa:
Ứng Bá Tước bảo:
- Äại ca thấy không ? Rõ rà ng là hạng vô Æ¡n mà , chưa khá»i vòng đã cong Ä‘uôi. Má»›i khóc lóc lạy van ngưá»i ta đó rồi bây giá» lại trở mặt ngay được. Äại ca xÃch ra để tôi coi kỹ xem mặt mÅ©i hạng ngưá»i đó thế nà o.
Nói xong nhoà i ngưá»i nắm kéo Quế Thư. Quế Thư cưá»i khanh khách:
- Khỉ không, đổ hết rượu ra áo quần quan nhân bây giá».
Bá Tước bảo:
- Thì cứ xÃch gần đây, để ta kể má»™t câu chuyện vui cho nà ng nghe. Ngà y xưa có má»™t con cua kết nghÄ©a huynh đệ vá»›i má»™t con gà . Hai con hẹn rằng con nà o nhảy qua được cái lạch thì là m anh. Con gà vá»— cánh nhảy qua bá» lạch bên kia. Con cua định nhảy theo thì chợt có hai thiếu nữ tá»›i lạch múc nước. Thiếu nữ thấy con cua thì bắt rồi lấy má»™t sợi dây buá»™c lại, lát nữa Ä‘em vá». Nhưng lúc múc nước xong thì hai thiếu nữ quên con cua, không Ä‘em theo. Con gà ở bá» bên kia mãi không thấy gì, bèn trở lại bá» bên nà y thì thấy cua Ä‘ang bị trói chặt. Gà há»i duyên cá»› thì cua đáp...
Tới chỗ nà y, Bá Tước nhìn thẳng và o Quế Thư mà nói - ...Tôi đang định nhảy sang thì bị hai con ngựa cái nó trói tôi...
Bá Tước chưa dứt lá»i thì Quế Thư vừa cưá»i vừa chạy tá»›i dùng quạt mà đánh. Tây Môn Khánh cÅ©ng không nÃn cưá»i nổi. Má»i ngưá»i vui vẻ ăn uống.
Trong khi đó tại nhà Tây Môn Khánh, Nguyệt nương sai bảo gia nhân là m tiệc. Vợ Ngô đại cữu và Dương cô nương cùng và i ngưá»i khách cÅ©ng tá»›i mừng sinh nháºt Ngá»c Lâu. Nguyệt nương chá» mãi không thấy chồng vá» thì không biết nên má»i má»i ngưá»i và o tiệc hay nên đợi thêm chút nữa. Kim Liên nói:
- Äại nương à , giá» nà y mà gia gia chưa vá», để tôi và Bình Nhi ra cổng đợi nhé.
Nguyệt nương bảo:
- Thôi, đợi thì đợi chứ việc gì phải ra cổng.
Ngá»c Lâu bảo:
- Ở đây nghe má»i ngưá»i kể chuyện vui có hÆ¡n không. Kim Liên ngồi lại để nghe chuyện. Má»™t bà khách há» Vương kể má»™t câu chuyện vui, Kim Liên nghe xong bảo:
- Chuyện đó không hay, xin kể chuyện nà o khác hay hơn đi.
Bà khách hỠVương kể tiếp:
- Nhà ná» có ba ngưá»i con dâu, má»™t hôm nhân sinh nháºt cá»§a cha chồng, ngưá»i con dâu lá»›n dâng rượu rồi nói:
"Cha giống như má»™t vị quan". Cha chồng há»i:
"Ta thế nà o mà bảo là giống vị quan ?" Con dâu lớn nói:
"Cha ngồi trên cao, lá»›n bé trong nhà đá»u sợ như váºy không giống vị quan hay sao ?". Con dâu thứ dâng rượu nói:
"Cha giống như viên thư lại có uy". Cha chồng há»i:
"Ta thế nà o mà giống viên thư lại có uy ?". Con dâu thứ hai đáp:
"Cha hét má»™t tiếng thì cả nhà đá»u kinh, như váºy không giống hay sao ?". Cha chồng bảo :
"Ngươi nói đúng". Con dâu thứ ba dâng rượu nói:
"Cha không giống quan mà cÅ©ng không giống thư lại". Cha chồng há»i:
"Váºy ta giống cái gì ?". Con dâu thứ nói:
"Cha giống như vị Ngoại Lang?". Cha chồng há»i:
"Ta thế nà o mà bảo giống Ngoại Lang ?". Con dâu thứ ba đáp:
"Không giống Ngoại Lang thì là m sao coi sóc được hết cả lục phòng ?".
Bà khách há» Vương kể xong, má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i. Sau đó Kim Liên, Bình Nhi và Ngá»c Lâu rá»§ nhau ra ngoà i hà nh lang chá» Tây Môn Khánh. Ngá»c Lâu bảo:
- Trá»i lạnh như thế nà y, không hiểu gia gia Ä‘i đâu.
Kim Liên bảo:
- Tôi chắc là lại tới nhà hai con dâm phụ Quế Khanh, Quế Thư mà thôi.
Ngá»c Lâu nói:
- Phá nhà ngưá»i ta, lại thá» rằng không tá»›i, chẳng lẽ bây giá» lại tá»›i. Tôi cá là gia gia không tá»›i đó đâu.
Kim Liên bảo:
- Cá tháºt không ? Có Lục nương là m chứng nhé. Tôi thì bảo là nhất định gia gia tá»›i đó. Các thư thư không thấy sao ? Hôm qua thì thằng Lý Minh tá»›i dò xét tình hình, rồi sáng hôm nay, má»›i bảnh mắt ra, hai tên Ứng, Tạ đã tá»›i, chẳng biết nói gì mà kéo được gia gia Ä‘i. Tôi chắc là mấy mẹ con loà i dâm phụ đó đã nhỠỨng, Tạ tá»›i má»i gia gia, để được tạ tá»™i chứ gì. Bây giá» tá»›i nÆ¡i, đà n ngá»t hát hay, thịt béo rượu ngon, mấy con dâm phụ đó lại trổ nghá» quyến rÅ© thì là m sao gia gia vá» nhà sá»›m được, váºy mà Äại nương cứ chá», tôi không hiểu chá» cái gì bây giá».
Ngá»c Lâu bảo:
- Không vỠthì cũng phải cho gia nhân vế nói chứ, gia gia biết hôm nay ở nhà có đặt tiệc mà .
Äang nói chuyện thì có ngưá»i bán dưa Ä‘i ngang, ba ngưá»i bèn gá»i và o mua ăn. Chợt thấy Tây Môn Khánh vá» tá»›i cổng, ba ngưá»i chạy không kịp. Tây Môn Khánh xuống ngá»±a, đưa dây cương cho Äại An rồi há»i:
- Ngươi coi coi những ai mua bán gì kia ?
Äại An đỡ lấy dây cương đáp:
- Thôi đó là Tam nương, NgÅ© nương và Lục nương. Các nương nương gá»i hà ng dưa và o mua.
Tây Môn Khánh bước và o. Ngá»c Lâu và Bình Nhi đã chạy và o trong báo cho Nguyệt nương biết, chỉ riêng mình Kim Liên thì núp và o sau bức tưá»ng hoa. Tây Môn Khánh bước và o, chợt thấy Kim Liên thì giáºt mình bảo:
- Äồ khỉ, là m ngưá»i ta giáºt cả mình. Mấy nà ng ở ngoà i nà y là m gì váºy ?
Kim Liên đáp:
- Chà ng còn há»i nữa hay sao ? Chà ng Ä‘i đâu giá» nà y má»›i vá», để Äại nương nóng lòng sốt ruá»™t, chúng tôi thấy váºy phải ra đây chỠđó.
Tây Môn Khánh bước và o đại sảnh, Nguyệt nương mừng quá, chạy ra tiếp đón, má»i và o tiệc. Khách khứa và má»i ngưá»i Ä‘á»u phân ngôi thứ mà ngồi. Nguyệt nương tá»± tay rót rượu má»i chồng, rồi bảo a hoà n rót rượu má»i má»i ngưá»i. Xuân Mai và Nghênh Xuân ngồi ở cuối phòng đà n hát. Rượu được và i tuần thì Nguyệt nương sai dá»n hết để bà y tiệc má»›i, và đây má»›i là tiệc chÃnh thức mừng sinh nháºt Ngá»c Lâu. Tiệc kéo dà i tá»›i gần tối thì mấy ngưá»i khách đà n bà cáo từ. Nguyệt nương cùng đám tiểu thiếp tiếp tục bồi rượu cho Tây Môn Khánh. Nguyệt nương lại sai bẻ cà nh mai và o rồi dùng trò chÆ¡i "tá»u lệnh", bắt má»i ngưá»i Ä‘á»u phải uống. Lát sau, tá»u lệnh không được dùng nữa, Nguyệt nương bảo Tiểu Ngá»c:
- Ngươi rót rượu mừng cho Tam nương.
Lại quay sang bảo Ngá»c Lâu:
- Muá»™i muá»™i phải uống má»™t lượt ba chung lá»›n má»›i được. Äêm nay gia gia sẽ tá»›i vá»›i muá»™i muá»™i.
Äoạn bảo Kim Liên và Bình Nhi:
- Lát nữa tiệc tan, tôi sẽ Ä‘Ãch thân đưa gia gia và tam muá»™i muá»™i và o phòng.
Kim Liên cưá»i:
- Äại nương đã ra lệnh như váºy thì ai mà dám cãi.
Ngá»c Lâu đỠmặt thẹn thùng không nói. Lát sau tiệc tà n, Nguyệt nương đưa Tây Môn Khánh và o phòng Ngá»c Lâu, má»i ngưá»i cÅ©ng Ä‘i theo. Ngá»c Lâu và o phòng má»i má»i ngưá»i ngồi nhưng không ai ngồi.
Kim Liên nói đùa:
- Hôm nay tân lang và tân giai nhân tha hồ loan phượng vui vầy nhé.
Äoạn quay sang Nguyệt nương, bắt chước giá»ng bà già mà bảo:
- Lão thân gia à , cháu nó còn nhỠdại, xin vì tôi mà dạy bảo nó.
Rồi lại quay sang Ngá»c Lâu mà bảo:
- Thôi con gái ở đây đi ngủ đi, ngà y mai ta sẽ sang thăm.
Má»i ngưá»i cùng cưá»i. Ngá»c Lâu Ä‘iểm mặt Kim Liên bảo:
- Äể mai rồi biết tôi.
Kim Liên cưá»i bảo má»i ngưá»i:
- Thôi để cho đôi trẻ nó nghỉ, chúng mình ra đi.
Má»i ngưá»i bước ra. Bình Nhi Ä‘i sau, suýt trượt ngã vì tuyết trÆ¡n, kêu lên má»™t tiếng. Kim Liên bảo:
- Có mắt mà cũng như không, đi thì phải để ý chứ, dẫm cả lên chân tôi rồi đây nà y, thôi để tôi dắt.
Nguyệt nương quay lại bảo:
- Trá»i nà y tuyết đóng dà y lắm, tôi đã bảo gia nhân mấy lần rồi mà chúng nó lưá»i biếng không đứa nà o chịu quét, để cho ngưá»i ta trượt chân như thế nà y bao giá» không.
Äoạn gá»i Tiểu Ngá»c bảo:
- Ngươi mang đèn lồng đưa Ngũ nương và Lục nương vỠphòng.
Trong nà y, Tây Môn Khánh bảo Ngá»c Lâu:
- Kim Liên ghê gá»›m lắm chứ không vừa, cái miệng chẳng lúc nà o ngừng nói, hết chá»c ngưá»i nà y đến trêu ngưá»i khác, bà y đặt chuyện nà y chuyện kia.
Ngá»c Lâu nói:
- Thì tÃnh tình cá»§a NgÅ© thư thư ai mà không biết.
Tây Môn Khánh bảo:
- Nà ng không biết đâu, nó còn nhiá»u thá»§ Ä‘oạn lắm.
Ngá»c Lâu nói sang chuyện khác.
Nguyệt nương đã vá» phòng, Tiểu Ngá»c cầm đèn đưa Kim Liên và Bình Nhi và o hoa viên. Kim Liên có vẻ say, nắm tay Bình Nhi bảo:
- Tôi uống hÆ¡i nhiá»u, thư thư đưa tôi tá»›i phòng nhé.
Bình Nhi bảo:
- Tôi biết thư thư không say đâu.
Tuy nhiên vẫn đưa Kim Liên vá» phòng. Kim Liên cho Tiểu Ngá»c lui, má»i Bình Nhi ngồi nói:
- Äã tưởng là chị em mình không được ở chung má»™t nhà vá»›i nhau, váºy mà cÅ©ng có ngà y nay. Nói tháºt, tôi vì muốn thư thư vá» nhà nà y mà phải chịu bao nhiêu Ä‘iá»u tiếng đó. Tôi là m váºy là do lòng tôi muốn như váºy, có trá»i đất biết cho tôi. Bình Nhi nói:
- Tôi biết là thư thư rất có lòng với tôi, ơn ấy tôi nguyện sẽ báo đáp.
Kim Liên bảo:
- Thư thư biết cho lòng tôi là được rồi.
Xuân Mai mang trà lên. Bình Nhi uống trà rồi cáo từ vỠphòng...
Last edited by phongvan; 12-10-2008 at 11:41 AM.
|

28-09-2008, 05:56 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 23
SAU NGỌN GIẢ SÆ N
Vợ cá»§a gia nhân Lai Vượng ốm Ä‘au luôn, sau má»™t cÆ¡n bệnh nặng thì từ trần. Chôn cất xong, Nguyệt nương cưới cho Lai Vượng má»™t ngưá»i khác, là con cá»§a ngưá»i bán quan tà i tên Tống Nhân. Ngưá»i vợ sau cá»§a Lai Vượng cÅ©ng tên là Kim Liên, nguyên lúc trước bị bán cho nhà há» Thái là m a hoà n, sau bị Ä‘uổi ra, trở thà nh vợ cá»§a đầu bếp tên Tương Thông. Tương Thông vẫn thưá»ng được Tây Môn Khánh sai bảo việc nà y việc kia, má»—i lần như váºy, Lai Vượng Ä‘á»u được sai tá»›i nhà gá»i Tương Thông, do đó quen biết vợ Tương Thông, hai bên tư tình lén lút. Sau đó vợ Lai Vượng chết, Tương Thông thì sau má»™t cuá»™c xô xát vì tiá»n bạc chia không Ä‘á»u, bị đồng bá»n đâm chết. Vợ Tương Thông nhá» Tây Môn Khánh đưa ná»™i vụ lên quan, bắt thá»§ phạm ghép và o tá» tá»™i. Lai Vượng nói dối Nguyệt nương, bảo vợ Tương Thông là ngưá»i góa chồng đã lâu, giá»i việc ná»™i trợ. Nguyệt nương bèn lấy ra năm lạng bạc, hái bá»™ quần áo, mấy xấp lụa và Ãt nữ trang, cho Lai Vượng cưới vợ Tương Thông vá» là m vợ. Vì vợ thứ năm Tây Môn Khánh tên là Phan Kim Liên, nên Nguyệt nương đổi tên Kim Liên, vợ cá»§a Tương Thông, vợ hiện tại cá»§a Lai Vượng, thà nh ra Huệ Liên. Huệ Liên năm nay hai mươi bốn tuổi có nhan sắc mặn mà . Lúc má»›i vá» nhà Tây Môn Khánh là m vợ Lai Vượng, Huệ Liên ăn mặc xuá»nh xoà ng, không hay trang Ä‘iểm. nhưng dần dần, thấy đám tiểu thiếp cá»§a Tây Môn Khánh, toà n là ngưá»i đẹp, ăn mặc chải chuốt, trang Ä‘iểm khéo léo thì cÅ©ng bắt chước. Chỉ mấy tháng sau, Huệ Liên đã tá» ra không thua kém các bà chá»§ trong nhà . ChÃnh vì váºy, má»—i lần Huệ Liên bưng cÆ¡m rót nước, Ä‘á»u được Tây Môn Khánh để ý. Tây Môn Khánh tìm dịp chiếm Ä‘oạt Huệ Liên.
Má»™t hôm, Tây Môn Khánh nghÄ© ra má»™t kế, bèn gá»i Lai Vượng lên, đưa cho năm trăm lạng bạc, sai tá»›i Hà ng Châu đặt may quần áo quý và quần áo mặc bốn mùa. Như váºy, lo xong việc, tÃnh cả thá»i gian Ä‘i vá» cÅ©ng phải mất ná»a năm. Lai Vượng rầu rÄ© lên đưá»ng.
Nhưng không ngá» sau khi Lai Vượng Ä‘i thì ở nhà Huệ Liên lâm bệnh, sốt và nhức đầu, ban ngà y thì nhẹ, ban đêm thì nặng, thân hình gầy ốm, nhan sắc suy giảm. Nguyệt nương thấy bệnh có vẻ nguy ngáºp thì hết lòng chữa. Tây Môn Khánh biết Huệ Liên lâm bệnh thì thương xót lắm. Kim Liên tinh ý nháºn ra tâm trạng Tây Môn Khánh.
Má»™t hôm Tây Môn Khánh nhà n rá»—i ở nhà , Nguyệt nương bảo Ngá»c Tiêu dá»n rượu ra. Huệ Liên đã Ä‘i lại hầu hạ được. Tây Môn Khánh thấy Huệ Liên mặc má»™t cái quần mà u tÃa, nhan sắc còn suy giảm, hình dung còn tiá»u tụy bèn quay sang bảo Ngá»c Tiêu:
- Con vợ thằng sai Vượng sao lại mặc cái quần mà u đó ? Ngươi thưa vá»›i Äại nương là cho nó má»™t cái quần mà u khác.
Ngá»c Tiêu thưa:
- Quần đó là của tôi cho chị ấy mượn.
Tây Môn Khánh không nói gì nữa.
Má»™t hôm Nguyệt nương sang nhà láng giá»ng đối diện là Kiá»u Äại há»™ ăn tiệc. Tây Môn Khánh cÅ©ng ra phố uống rượu vá»›i bạn bè. Khoảng trưa trở vá» nhà , và o tá»›i cổng thì gặp Huệ Liên từ trong Ä‘i ra. Tây Môn Khánh gá»i lại há»i:
- Huệ Liên, bệnh cá»§a ngươi đã bá»›t nhiá»u chưa ?
Nói xong đưa tay sỠtrán Huệ Liên, thấy hơi hâm hấp nóng.
Huệ Liên lùi lại nói:
- Thưa gia gia, bệnh tôi bá»›t nhiá»u rồi, gia gia đừng là m như váºy Tây Môn Khánh bảo:
- Ngươi khá»i bệnh thì ta mừng, nhưng quần áo ngươi Ãt quá để ta cho lụa tốt mà may.
Huệ Liên cảm tạ rồi bước Ä‘i. Và o tá»›i phòng, Tây Môn Khánh sai Ngá»c Tiêu lấy ra má»™t xấp lụa, mang xuống cho Huệ Liên. Ngá»c Tiêu mang lụa xuống phòng Huệ Liên bảo:
- Gia gia hôm ná» thấy chị không có quần áo nên hôm nay sai tôi Ä‘em cho chị Ãt lụa mà may.
Huệ Liên mở ra, thấy đó là một xấp lụa mà u thúy lam có hoa rất đẹp, thì bảo:
- Tôi lấy thứ nà y may quần áo mặc rồi Äại nương thấy thì sao ?
Ngá»c Tiêu bảo:
- Có gì mà lo, ngà y mai gia gia sẽ nói lại vá»›i Äại nương. Gia gia nói là chị má»›i khá»i bệnh, cho chị để chị có quần áo mà mặc, Ä‘i ra Ä‘i và o cho khách khứa ngưá»i ta khá»i chê cưá»i. Chị cứ yên tâm Ä‘i.
Huệ Liên lại há»i:
- Bây giỠgia gia đang ở đâu ?
Ngá»c Tiêu đáp:
- Gia gia Ä‘ang ở bên ngá»n giả sÆ¡n trong hoa viên, chị có thể tá»›i cảm tạ và i câu.
Huệ Liên nói:
- Nếu là trong hoa viên thì sợ NgÅ© nương hoặc Lục nương biết, như váºy không tiện.
Ngá»c Tiêu bảo:
- Tam nương và Ngũ nương hiện đang đánh cỠbên phòng Lục nương, không ngại gì đâu.
Huệ Liên mỉm cưá»i không nói.
Trong lúc đó, Ngá»c Lâu và Kim Liên Ä‘ang đánh cá» tại phòng Bình Nhi, a hoà n và o báo:
- Gia gia đã vỠnhà từ hồi nãy.
Ngá»c Lâu và Kim Liên vá»™i ai vá» phòng nấy. Trên đưá»ng vá» phòng. Kim Liên thấy Tiểu Ngá»c đứng tại hà nh lang đại sảnh nhìn chăm chú ra phÃa ngá»n giả sÆ¡n, bèn bước lại gần há»i:
- Gia gia ở trong đó phải không ?
Tiểu Ngá»c lắc đầu không nói, lấy tay trá» ra phÃa ngá»n giả sÆ¡n. Kim Liên nhẹ nhà ng bước vá» phÃa đó.
Tá»›i gần ngá»n giả sÆ¡n, Kim Liên thấy Ngá»c Tiêu từ phÃa sau giả sÆ¡n di ra thì nghÄ© rằng chắc là Tây Môn Khánh vừa má»›i tư tình vá»›i Ngá»c Tiêu, bèn Ä‘i thẳng tá»›i. Ngá»c Tiêu thấy Kim Liên thì hoảng hốt nói:
- Xin Ngũ nương dừng lại, gia gia đang có chuyện ở đằng sau dó.
Kim Liên mắng:
- Con khốn kiếp, tao lại sợ gia gia mà y hay sao.
Nói xong xăm xăm bước ra phÃa sau giả sÆ¡n, nhìn và o các khóm lá bụi cây Ä‘á»u không thấy gì, nhưng quay lại thì thấy Huệ Liên và Tây Môn Khánh Ä‘ang ở trong má»™t cái hốc đá rất lá»›n cá»§a hòn giả sÆ¡n.
Huệ Liên đỠbừng mặt cúi đầu. Kim Liên há»i:
- Mà y là m gì nơi đây ?
Huệ Liên đáp:
- Tôi Ä‘i kêu thằng Há»a Äồng cho gia gia.
Nói xong vụt đứng dáºy Ä‘i mất. Tây Môn Khánh từ nãy giá» vẫn im lặng. Kim Liên mắng:
- Äẹp mặt chưa, tháºt là vô liêm sỉ. Chà ng và con nô tà i dâm phụ đó chiu và o đây là m gì ? Nó bảo nó Ä‘i tìm thằng Há»a Äồng, thì ra chà ng là thằng Há»a Äồng phải không ? Chà ng cho gá»i con nô tà i dâm phụ đó tá»›i chá»— nà y là m gì, mau nói tháºt Ä‘i, nếu không tôi sẽ nói lại vá»›i Äại nương. Vừa rồi tôi định tát cho con khốn mấy tát tai nhưng nó đã khôn ngoan lẩn mất. Chang phải cho đánh đòn nó, nếu không tôi không chịu bá» qua chuyện nà y đâu.
Tây Môn Khánh cưá»i:
- Khe khẽ má»™t tà không được sao ? Là m gì mà ầm ỹ lên váºy ? Äể tôi nói cho mà nghe. Tôi cho gá»i nó tá»›i đây là há»i xem bệnh tình cá»§a nó thế nà o mà thôi. Kim Liên bảo:
- Thế thì thầy thuốc đã bắt mạch chữa trị gì cho nó chưa ? Nà y tôi nói tháºt cho mà biết, chà ng vá»›i nó là m yêu là m quá»· gì thì tôi cÅ©ng đã biết cả rồi, đừng lấy vải thưa che mắt thánh nữa.
Tây Môn Khánh chỉ cưá»i mà bước ra. Kim Liên cÅ©ng bá» và o sau bếp dá» xét đám a hoà n. Má»™t đứa nói vá»›i bạn.
- Hồi nãy, gia gia má»›i vá» nhà , đã sai Ngá»c Tiêu Ä‘em má»™t xấp lụa Ä‘i, không biết là cho ai.
Kim Liên nghe váºy biết ngay là Tây Môn Khánh đã sai Ä‘em lụa cho Huệ Liên, tuy nhiên không nói gì vá» chuyện nà y.
Từ đó Huệ Liên ngà y cà ng thêm sức khá»e, nhan sắc cÅ©ng mặn mà thêm lên. Tây Môn Khánh thưá»ng lén lút gặp gỡ và cho Huệ Liên tiá»n bạc, quần áo và các đồ trang sức. Huệ Liên được ăn mặc đẹp, trang sức đẹp, lại có tiá»n mua son phấn nên nhan sắc ngà y thêm lá»™ng lẫy. Tây Môn Khánh lại váºn động vá»›i Nguyệt nương để Huệ Liên cùng vá»›i Ngá»c Tiêu lo việc trà nước trong phòng mà thôi. Nguyệt nương vô tình nên cÅ©ng chấp thuáºn.
Má»›i hay ngưá»i chá»§ trong nhà tâm địa bất chÃnh thì xảy ra nhiá»u chuyện đồi phong bại tục.
Má»™t hôm, và o khoảng thượng tuần tháng chạp, Tây Môn Khánh có hẹn vá»›i Ứng Bá Tước cùng Ä‘i đưa đám má»™t thân quyến cá»§a má»™t chức việc trong huyện. Äại An đã chuẩn bị sẵn hai con ngá»±a, nhưng đợi mãi không thấy Ứng Bá Tước đến. Lát sau thì Lý Minh tá»›i dạy đà n hát cho mấy a hoà n. Tây Môn Khánh nngồi bên lò sưởi tại phòng khách, cho gá»i Xuân Mai, Ngá»c Tiêu, Lan Hương và Nghênh Xuân ra phòng khách rồi bảo Lý Minh dạy cho mình coi. Bốn a hoà n Ä‘ang đà n hát bà i "Tam lá»™ng mai hoa" thì Ứng Bá Tước đến. Tây Môn Khánh niá»m nở tiếp đón. Hai ngưá»i vái chà o nhau rồi ngồi xuống. Mấy a hoà n thấy có khách thì bấm nhau định lui và o, nhưng Tây Môn Khánh bảo:
- Việc gì phải đi đâu. Ứng nhị gia đây chứ phải ai xa lạ, bay hãy tới bái kiến nhị gia đi.
Bá»n Xuân Mai bước tá»›i sụp lạy chà o. Ứng Bá Tước vá»™i đứng dáºy vái trả, rồi nói vá»›i Tây Môn Khánh:
- Thât đại ca là ngưá»i có diá»…m phúc, trong nhà có má»™t ban ca nhạc toà n là ngưá»i dẹp tuyệt trần. Tháºt khó ngưá»i sánh kịp đại ca.
Äoạn quay lại nói vá»›i bá»n Xuân Mai:
- Hôm nay ta vì công việc mà tá»›i đây, chẳng mang theo gì trong ngưá»i cả, để hôm khác tá»›i sẽ xin tặng chút đỉnh để mua son phấn. Bá»n Xuân Mai mỉm cưá»i lui và o. Trần KÃnh Tế từ nãy được gá»i ngồi bên cha vợ, bây giá» má»›i đứng dáºy vái chà o Ứng Bá Tước. Bá Tước cÅ©ng đáp lá»…. Hai ngưá»i cùng ngồi xuống. Tây Môn Khánh há»i:
- Nhị ca báºn gì mà giá» nà y má»›i tá»›i ?
Ứng Bá Tước đáp:
- Con gái tôi bệnh bấy lâu nay, bây giá» má»›i bình phục. Trước tôi gá»i nó ở bên ngoại chữa bệnh, hôm nay đón vá» là m bữa tiệc nhỠăn mừng. Cho nên phải sắp xếp xong xuôi rồi má»›i tá»›i đây được Tây Môn Khánh bảo:
- Váºy mà tôi đợi quá. Bây giá» mình ăn cái gì đã rồi hãy Ä‘i. Nói xong sai gia nhân Ä‘em đồ ăn sáng lên. Lý Minh từ nãy ngồi ở cuối phòng, bây giá» má»›i tá»›i vái chà o Ứng Bá Tước, Bá Tước há»i:
- Hồi nà y sao lâu quá không gặp ? Lý Minh đáp:
- Hồi nà y tôi báºn nhiá»u việc, thưá»ng là đi dạy nhạc tại các nhà , nên Ãt khi rảnh.
Gia nhân bưng bốn tô cháo thịt lên, cùng mấy đĩa món ăn và bánh trái. Tây Môn Khánh má»i Ứng Bá Tước và má»i ngưá»i ăn, lại sai lấy rượu Kim Hoa ra uống, ăn uống xong, Tây Môn Khánh mÅ© áo chỉnh tá» cùng Ứng Bá Tước lên ngá»±a mà đi.
Trong nhà , đám gia nhân a hoà n tụ nhau trò chuyện, bá» cả há»c đà n ca, trong phòng chỉ có Lý Minh và Xuân Mai. Lý Minh rượu đã ngà ngà , dạy Xuân Mai đánh được và i khúc tỳ bà thì xÃch lại nắm tay Xuân Mai. Xuân Mai mắng:
- Là m gì mà nắm tay tôi váºy ? Có rượu có thịt rồi định sinh chuyện phải không ? Có dạy dá»— tá» tế thì tôi há»c, nếu không thì tôi không thèm há»c cái mặt đó đâu. Nà y, tôi nói cho mà biết, chưa biết tôi là ai nên má»›i giở trò, ngưá»i như thế nà o cÅ©ng chưa chắc nắm được tay tôi chứ đừng nói gì cái mặt đó. Äể gia gia vá», tôi nói lại cho mà xem.
Xuân Mai mắng má»™t thôi má»™t hồi. Lý Minh chạy không kịp. Xuân Mai còn theo ra đến táºn ngoà i hà nh lang mà mắng. Lý Minh cắm đầu Ä‘i mất. Kim Liên Ä‘ang cùng Ngá»c Lâu và Bình Nhi đánh cá» trong phòng, có Tống Huệ Liên ở cạnh, nghe Xuân Mai ồn à o ở ngoà i Kim Liên há»i:
- Con quá»· kia, mà y mắng ai mà ồn lên váºy ?
Xuân Mai bước và o đáp:
- Cái thằng khốn Lý Minh chứ còn ai nữa ? Thằng khốn đó tá»›i đây, được gia gia cho ăn uống phá»§ phê. Gia gia vừa Ä‘i khá»i thì các chị đó cÅ©ng rá»§ nhau Ä‘i chÆ¡i, không chịu há»c đà n, chỉ còn mình tôi ngồi há»c.
Thằng khốn đó thấy trong phòng vắng vẻ, dám cầm tay tôi định là m há»—n, tôi chá»i mắng cho như tát nước, nó hoảng hồn bá» Ä‘i mất. Tôi chạy theo mà mắng. Chỉ tiếc là hồi nãy quên không tát cho nó má»™t tát cho nó biết tay tôi.
Kim Liên bảo:
- Không há»c ngưá»i nà y thì há»c ngưá»i khác, có gì mà lo. Nó xúc phạm mình, mình chá»i mắng như váºy là đủ rồi, hÆ¡i đâu mà giáºn tái mặt Ä‘i như thế ? Rồi đợi gia gia vá», nói lại cho gia gia nghe để gia gia Ä‘uổi nó Ä‘i là xong. Xuân Mai nói:
- Chỉ sợ nó là em của Nhị nương, rồi Nhị nương mắng tôi, hoặc nói với gia gia đánh tôi mà thôi.
Huệ Liên bảo:
- Là gì thì là chứ. Dạy đà n ở đây thì lo dạy, sao lại chá»c nghẹo ngưá»i ta. Äi là m Ä‘i ăn để nuôi cha nuôi mẹ mà như váºy đâu được. Ấy là chưa kể được ngà y ba bữa rượu thịt ê há», đối đãi tá» tế là m váºy là báºy quá rồi còn gì nữa.
Kim Liên bảo:
- Mà tiá»n bạc trả háºu chứ có phải không đâu, tháng tháng là nó thò tay lãnh năm lạng bạc, mà nó dám là m chuyện tồi bại ở đây. Xuân Mai đây nó cÅ©ng không phải tay vừa đâu, gia nhân trong nhà nà y đểu phải nể sợ nó, vui vẻ vá»›i nó thì thôi, còn không thì nó chỉ thưa vá»›i gia gia là đứa đó bị đòn phải biết.
Äoạn quay sang bảo Xuân Mai:
- Thôi không cần nói gì nữa, đợi gia gia vá», ngươi thưa vá»›i gia gia để gia gia phân xá».
Xuân Mai bảo:
- CÅ©ng tại Ngá»c Tiêu và hai chị kia không chịu há»c, rá»§ nhau Ä‘i chÆ¡i nên má»›i xảy ra cá»› sá»±.
Ngá»c Lâu há»i:
- Bây giỠba đứa đó đang ở đâu ?
Xuân Mai đáp:
- Äang nói cưá»i đùa giỡn trong phòng cá»§a đại thư.
Ngá»c Lâu bảo:
- Äể ta rầy la chúng nó.
Nói xong vá» phòng. Bình Nhi cÅ©ng vá» phòng, sai Tú Xuân gá»i Nghênh Xuân vá» mắng cho má»™t tráºn.
Tối hôm đó Tây Môn Khánh vá» nhà . Kim Liên kể lại vụ Lý Minh. Tây Môn Khánh giáºn lắm, gá»i Lai Hưng và o dặn là từ nay cấm cá»a Lý Minh, không cho lảng vẳng tá»›i đây nữa...
Last edited by phongvan; 12-10-2008 at 11:41 AM.
|

28-09-2008, 05:57 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 24
NGƯỜI ÄẦY TỚ MAY MẮN
Má»™t hôm và o cuối đông sang xuân, thá»i tiết rất đẹp, Tây Môn Khánh Ä‘i ăn tiệc ở ngoà i, Nguyệt nương cÅ©ng tá»›i thăm Ngô đại cữu, Ngá»c Lâu và Kim Liên tá»›i phòng Bình Nhi đánh cá» cho tá»›i trưa. Ngá»c Lâu nói:
- Chúng mình phải đánh cỠăn tiá»n để tổ chức cái gì vui má»›i được.
Kim Liên bảo :
- Bây giỠđánh má»™t ván, ai thua thì phải bá» ra năm tiá»n để là m tiệc rượu đãi má»i ngưá»i. Ba tiá»n dùng để mua rượu Kim Hoa, còn hai tiá»n để mua má»™t thá»§ lợn nhá», bảo vợ Lai Vượng quay tháºt ngon để chúng mình ăn.
Ngá»c Lâu đáp:
- Äại nương không có nhà , tÃnh sao cho tiện ?
Kim Liên bảo:
- Khó gì, để lại má»™t phần, Ä‘em và o phòng chá» Äại nương vá» thì má»i ăn.
Nói xong, ba ngưá»i bà y bà n cá» má»›i, Ngá»c Lâu và Kim Liên má»™t phe, Bình Nhi thua luôn ba ván, phải bá» ra năm tiá»n. Kim Liên sai Tú Xuân gá»i Lai Hưng tá»›i bảo:
- Tiá»n đây, ngươi mua má»™t vò rượu Kim Hoa và má»™t đầu lợn nhá» cùng các đồ gia vị, Ä‘em xuống bảo Huệ Liên quay lên rồi dá»n tiệc tại phòng Tam nương, chúng ta sẽ tá»›i.
Ngá»c Lâu bảo:
- NgÅ© thư thư à , mình cứ bảo chúng nó dá»n tiệc tại đây thì tiện hÆ¡n. Chứ ăn uống ở phòng tôi mà không má»i Kiá»u Nhi và Tuyết Nga thì cÅ©ng phiá»n.
Kim Liên khen phải , Lai Hưng cầm tiá»n Ä‘i ra.
Lát sau, sai Hưng mua rượu và thá»§ lợn vá». Huệ Liên Ä‘ang ngồi nói chuyện vá»›i Ngá»c Tiêu. Lai Hưng tìm tá»›i bảo:
- Chị Huệ Liên à , Tam nương và NgÅ© nương sai tôi mua thá»§ lợn đây, bảo chị Ä‘em xuống bếp quay lên, rồi dá»n tiệc tại phòng Lục nương.
Huệ Liên bảo:
- Tôi không rảnh, vì còn Ä‘ang phải là m hà i cho Äại nương Ä‘i, anh nhá» ai là m giùm cÅ©ng được.
Lai Hưng nói:
- Chị là m hay không là m thì tôi không biết, giao cho chị thì tôi cứ giao, nếu chị báºn thì lên nói lại vá»›i các nương nương.
Ngá»c Tiêu bảo:
- Thôi chị cứ đi là m giùm đi, chứ cái miệng Ngũ nương gớm lắm, lại chuyện nà y chuyện kia rắc rối lắm.
Huệ Liên cưá»i bảo:
- Ngũ nương đâu biết là m ăn gì, nhưng lại muốn ăn ngon nên mới phải nhỠđến tôi.
Nói xong và o bếp, lấy thá»§ lợn, là m sạch sẽ rồi quay tháºt ngon, mùi thÆ¡m ngà o ngạt, gia vị đầy đủ, rồi để trên má»™t cái đĩa lá»›n, bá» trong cái quả, Ä‘em lên phòng Bình Nhi. Ngá»c Lâu đã chuẩn bị sẵn sà ng, chia ra má»™t phần thịt, sá»›t rượu sang má»™t cái bình nhá» rồi sai a hoà n Ä‘em tá»›i phòng Nguyệt nương. Sau đó ba ngưá»i nháºp tiệc, chén tạc chén thù, chuyện trò vui vẻ. Äang lúc ăn uống thì Huệ Liên bước tá»›i cưá»i há»i:
- Các nương nương thấy thá»§ lợn quay như váºy có ngon hay không ?
Kim Liên bảo:
- Tam nương vừa mới khen ngươi đó, quay như thế nà y là nhất rồi, ngươi khéo lắm.
Ngá»c Lâu bảo:
- Tú Xuân, ngươi rót má»™t chung rượu má»i Huệ Liên gá»i là thưởng công.
Bình Nhi cÅ©ng chá»n má»™t miếng thịt ngon đưa cho Huệ Liên mà bảo:
- Ngươi là m thì ngươi cũng phải ăn thỠmột miếng chứ. Ngươi ngồi xuống đây đi.
Huệ Liên lạy tạ ba lạy rồi ngồi ghé và o má»™t bên, cùng má»i ngưá»i ăn uống.
Tá»›i gần tối tiệc má»›i tan, Nguyệt nương cÅ©ng vừa vá». Mấy ngưá»i tiểu thiếp kéo nhau tá»›i thăm, Tiểu Ngá»c bưng rượu thịt ra, Ngá»c Lâu cưá»i:
- Hôm nay chúng tôi đánh cá», Lục thư thư thua phải bá» tiá»n ra mua rượu thịt, chúng tôi để phần Äại nương đó.
Nguyệt nương bảo:
- Là m như thế nà y chỉ ngưá»i nà o thua là chịu thiệt. Tôi nghÄ© rằng bây giá» Ä‘ang là thá»i tiết đẹp, muốn cho công bằng vui vẻ thì mấy chị em mình đây chia phiên nhau, má»—i ngưá»i đứng ra là m tiệc má»™t ngà y để đãi những ngưá»i khác. Tôi tÃnh như váºy có được không ?
Má»i ngưá»i đáp:
- Äại nương dạy phải lắm.
Nguyệt nương bảo:
- Ngà y mai là mồng năm, tôi xin đứng ra là m trước hết. Rồi mồng sáu thì Kiá»u Nhi, mồng bảy thì Ngá»c Lâu, mồng tám thì Kim Liên...
Kim Liên ngắt lá»i cưá»i bảo:
- Chỉ có tôi là lợi nhất, hôm đó đúng là ngà y sinh nháºt cá»§a tôi, tháºt nhất cá» lưỡng tiện. Còn Tuyết Nga thì ngà y nà o ?
Tuyết Nga im lặng, Nguyệt nương bảo:
- Thôi, Tuyết Nga thì khá»i tÃnh.
Ngá»c Lâu nói:
- Mồng chÃn nhà mình không rảnh, thôi Bình Nhi thì để tá»›i mồng mưá»i.
Má»i ngưá»i bà n định xong, cứ thế mà thi hà nh.
Suốt từ ngà y mồng năm, đám thê thiếp trong nhà vui vẻ ăn uống, nghe đà n hát. Cho tá»›i mồng mưá»i là đến lượt Bình Nhi. Bình Nhi sai Tú Xuân tá»›i má»i Tuyết Nga. Má»i lần đầu Tuyết Nga từ chối, má»i lần thứ nhì Tuyết Nga nháºn lá»i, nhưng lại không chịu tá»›i. Ngá»c Lâu bảo:
- Tôi đã biết trước là Tuyết Nga không tá»›i đâu, má»i Ä‘i má»i lại là m gì cho phiá»n phức.
Nguyệt nương bảo:
- Thôi, không đến thì thôi, mình cÅ©ng chẳng nên để ý. Nói xong má»i Ngô đại tẩu và Tây Môn đại thư cùng má»i ngưá»i và o tiệc. Äám Xuân Mai cÅ©ng được gá»i tá»›i đà n hát giúp vui Nguyệt nương bảo:
Gia gia không có nhà , cứ để bao giá» vá» thì má»i và o cÅ©ng được.
Má»i ngưá»i vui vẻ ăn uống..
Tá»›i trưa thì Tây Môn Khánh vá» tá»›i nhà . Ngá»c Tiêu hầu hạ, Ä‘em quần áo cho chá»§ thay. Tây Môn Khánh há»i:
- Äại nương đâu ?
Ngá»c Tiêu đáp:
- Äại nương Ä‘ang cùng các nương nương và Phan bà , Ngô đại cữu mẫu và Äại thư thư ăn tiệc tại phòng Lục nương nương.
Tây Môn Khánh há»i:
- Có chuyện gì mà tiệc tùng váºy ?
Ngá»c Tiêu đáp:
- Các nương nương thay phiên nhau tổ chức cho vui mà thôi.
Tây Môn Khánh lại há»i:
- Các nương nương uống rượu gì ?
Ngá»c Tiêu đáp:
- Rượu Kim Hoa.
Tây Môn Khánh bảo:
Trong nhà còn rượu Mạt Lỵ do Ứng nhị gia biếu đó, lấy ra đem đến cho các nương nương uống.
Ngá»c Tiêu và o lấy rượu rồi Ä‘em tá»›i phòng Bình Nhi. Huệ Liên Ä‘ang đứng cạnh Nguyệt nương để hầu rượu, thấy Ngá»c Tiêu Ä‘em rượu và o thì chạy tá»›i đỡ. Ngá»c Tiêu đưa mắt, Huệ Liên hiểu ý ngay, Nguyệt nương há»i:
- Rượu ở đâu váºy ?
Ngá»c Tiêu đáp:
- Gia gia sai đem tới để các nương nương dùng.
Nguyệt nương há»i:
- Gia gia vá» lúc nà o váºy ?
Ngá»c Tiêu thưa:
- Gia gia vừa má»›i vá», há»i tôi là các nương nương uống rượu gì, rồi sai tôi Ä‘em vò rượu Mạt Lỵ nà y tá»›i để các nương nương dùng.
Nguyệt nương bảo:
- Thôi, chẳng nên má»i gia gia tá»›i đây là m gì, ngươi có thể dá»n rượu và thức ăn cho gia gia ăn uống má»™t mình cÅ©ng được.
Ngá»c Tiêu vâng lá»i lui ra. Huệ Liên đứng hầu rượu thêm má»™t lát rồi nói :
- Äể tôi xuống lo trà sẵn.
Nguyệt nương bảo:
- Phải đấy, trên phòng ta còn trà Lục An, ngươi lên lấy xuống mà pha.
Lúc đó Tây Môn Khánh Ä‘ang Ở trong phòng Nguyệt nương, Ngá»c Tiêu đứng đợi Huệ Liên trên thá»m. Huệ Liên Ä‘ang Ä‘i tá»›i thì Äại An đã và o trước thưa:
- Có các vị Ứng, Tạ, Chúc, Thưá»ng tá»›i.
Tây Môn Khánh bảo:
- Má»i há» và o phòng khách rồi dá»n rượu tại đó.
Tây Môn Khánh nói xong bước ra phòng khách tiếp bạn. Chá»§ khách an tá»a, Ứng Bá Tước nói:
- Mấy hôm nay không gặp đại ca nên tá»›i thăm, nà o ngá» giữa đưá»ng gặp mấy anh em đây, tôi liá»n rá»§ há» cùng tá»›i.
Tạ Hy Äại nói:
- Xin đại ca bá» lá»—i cho, mấy ngà y tết vừa qua đáng lẽ là phải tá»›i chúc tết đại ca, nhưng rồi cứ báºn chuyện nà y chuyện kia thà nh thá» hôm nay má»›i tá»›i được.
Tây Môn Khánh cưá»i:
- Chẳng lẽ tôi không có rượu má»i các anh em trong mấy ngà y tết hay sao ?
Chúc Tháºt Niệm nói:
- Äại ca ở đây thì ngà y giá» nà o mà chẳng có rượu cho anh em chúng tôi, còn mấy ngưá»i há» hà ng thân thuá»™c cá»§a chúng tôi thì cả năm má»›i có rượu uống trong mấy ngà y tết nên má»›i má»i, chúng tôi không từ chối được.
Chá»§ khách trò chuyện má»™t hồi, rồi và o tiệc. Lúc đó cÅ©ng gần tối, Äại An thắp đèn,lên bữa tiệc rất vui vẻ.
Rượu được và i tuần, Ứng Bá Tước nói:
- Có lẽ chúng mình nên dùng tá»u lệnh cho vui.
Tạ Hy Äại nói:
- Ứng nhị gia có tà i kể chuyện cưá»i, mấy lần kể chuyện nhà Quế Thư khiến má»i ngưá»i cưá»i nghiêng ngá»a, hôm nay nhị ca nên kể chuyện cho anh em cưá»i vui là nhất rồi, không cần tá»u lệnh.
Tây Môn Khánh bảo Hy Äại:
- Tạ ca cÅ©ng giá»i khôi hà i lắm, chẳng lẽ không kể chuyện cưá»i được sao ?
Ứng Bá Tước nói:
- Kể chuyện cưá»i cÅ©ng là dùng tá»u lệnh váºy. Bây giá» anh em mình, má»—i ngưá»i phải kể má»™t chuyện cưá»i, kể xong mà không ai cưá»i thì bị phạt ba chung rượu lá»›n. Chúc Tháºt Niệm nói:
- Nếu váºy để tôi kể trước.
Thưá»ng TrÄ© Tiết bảo:
- Tôi không biết kể chuyện cưá»i, xin chịu phạt ba chung rượu là xong.
Chúc Tháºt Niệm bắt đẩu kể:
- Ai cÅ©ng biết Khổng Tá» có bảy mươi hai ngưá»i há»c trò giá»i là thất tháºp nhị hiá»n chứ gì, nhưng quá ná»a tháºt ra là những ngưá»i chẳng ra gì cả.
Thưá»ng TrÄ© Tiết chặn lại há»i:
Sao váºy ?
Chúc Tháºt Niệm nhân việc Thưá»ng TrÄ© Tiết đã lá»›n tuổi mà chưa từng lấy vợ lần nà o bèn bảo:
- Yên trÃ, tôi nói có sách mách có chứng, trong sách có câu "bất hữu quan giả lục ngÅ© nhân, đồng tá» lục thất nhân"... trong câu đó, ngưá»i đã có vợ gá»i là "quan", ngưá»i chưa có vợ gá»i là "đồng ", năm sáu ba mươi, sáu bảy bốn hai, cá»™ng lại không phải bảy mươi hai ngưá»i hay sao ?...
Má»i ngưá»i cưá»i ầm cả lên. Äến lượt Ứng Bá Tước kể:
- Tôi cÅ©ng nói chuyện sách vở thánh hiá»n. Các ca ca có biết. tại sao con gái cá»§a Khổng Tá» không lấy ngưá»i chồng há»c vấn uyên thâm, mà lại lấy anh phạm nhân Công Dã Trưá»ng ? Ấy là tại trong đám cao đệ cá»§a Khổng Tá», thì Nhan Uyên là ngưá»i vắn số, sợ rằng con gái mình ở góa không nổi. Mẫn Tá» Khiên thì có mẹ già , sợ hà nh hạ con gái mình, Nhiá»…m Bá Ngưu thì bệnh táºt, Trá»ng Cung thì có ngưá»i cha không ra gì, sợ là m Ä‘iá»u vô liêm sỉ vá»›i con dâu, còn Tá» Ngã thì có tà i ăn nói nhưng lại phải cái táºt cứ ngá»§ suốt ngà y...
Tây Môn Khánh nghe tới đây thì hơi chạnh lòng, bèn bảo:
- Thôi, khá»i cần kể nữa, má»›i chỉ kể ra năm ngưá»i mà cÅ©ng đủ buồn cưá»i lắm rồi.
Má»i ngưá»i cùng cưá»i. Tạ Hy Äại trầm ngâm há»i:
- Äại ca à , tôi có phải kể hay không ?
Tây Môn Khánh bảo:
- Thì cứ kể Ä‘i, nếu không ai cưá»i thì chịu phạt chứ sao.
Tạ Hy Äại nói:
- Äại ca đây là m chuyện gì cÅ©ng đúng sách thánh hiá»n, đại ca có nhiá»u vợ, nhưng lại không chịu đến vá»›i há», để hỠỞ không, như váºy là hợp vá»›i câu "Hồi dã, kỳ thứ hồ lÅ© không, thứ giả, tiểu thiếp chi vị dã".
Tây Môn Khánh cưá»i, Ä‘áºp lên đầu Hy Äại mà bảo:
- Chỉ được cái miệng giá»i ăn nói hà m hồ thôi. Trong khi đó, tại bà n tiệc trong phòng Bình Nhi, Kim Liên thấy Huệ Liên tá»± ý Ä‘i pha trà thì nghi rằng Huệ Liên kiếm cá»› để lên tình tá»± vá»›i Tây Môn Khánh trên phòng Nguyệt nương, bèn giả vá» ra ngoà i rồi Ä‘i thẳng tá»›i phòng Nguyệt nương, nhưng nghe a hoà n nói là Tây Môn Khánh Ä‘ang uống rượu vá»›i khách tại phòng khách, Kim Liên lại rón rén ra phòng khách, núp ở sau rèm mà nghe, nghe tá»›i câu chuyện cá»§a Tạ Hy Äại thì có ý thẹn thùng, liá»n trở vá» phòng riêng. Vá» phần Huệ Liên, biết Tây Môn Khánh phải tiếp bạn, thì quay xuống lo pha trà . Äang loay hoay ở đằng sau thì Tiểu Ngá»c tá»›i bảo:
- Äại nương nói sao chị pha trà lâu quá váºy ?
Huệ Liên đáp:
- Xong rồi đây. để tôi đem lên.
Nói xong bưng trà lên phòng tiệc. Nguyệt nương há»i:
- Sao giỠnà y trà mới xong ?
Huệ Liên đáp:
- Gia gia Ä‘ang cùng khách khứa uống rượu, nhà bếp báºn là m đồ ăn, bây giá» má»›i có bếp trống.
Má»i ngưá»i uống trà rồi lại tiếp tục bừa tiệc. Huệ Liên lại được ngồi bên cạnh cùng ăn, thỉnh thoảng lại nói xen và i câu. Ngá»c Lâu khó chịu bảo:
- Chúng ta đông đủ ở đây trò chuyện mà sao ngươi cứ nói leo váºy ?
Huệ Liên xấu hổ quá, đứng dáºy lui ra sau.
Äám thê thiếp ăn uống tá»›i lúc lên đèn thì thấy Tây Môn Khánh vén rèm bước và o, cưá»i bảo:
- Má»i ngưá»i vui vẻ quá nhỉ.
Ngô cữu mẫu đứng dáºy chà o:
- Quan nhân đã tới.
Rồi vá»™i kéo ghế má»i ngồi. Nguyệt nương há»i:
- Chà ng uống rượu với bạn xong rồi hay sao ? Chỗ nà y toà n đà n là con gái, tới đây là m gì ?
Tây Môn Khánh đã ngà ngà say, nghe váºy cưá»i bảo:
- Nếu váºy thì tôi Ä‘i.
Nói xong sang phòng Kim Liê, Kim Liên há»i:
- Hồi nãy Tạ Hy Äại kể chuyện cưá»i như váºy là ngụ ý gì ?
- Tây Môn Khánh bảo:
- HÆ¡i đâu mà để ý đến những chuyện bông lÆ¡n đó. Tôi có chuyện muốn bà n vá»›i nà ng đây. Tôi muốn gặp Huệ Liên má»™t đêm nhưng chẳng có chá»— nà o thuáºn tiện. Nếu nà ng dung được nó thì cho tôi mượn nÆ¡i nà y cá»§a nà ng má»™t đêm.
Kim Liên đáp:
- Tôi thì lúc nà o cÅ©ng nghe theo chà ng, nhưng không phải là tôi không dung được Huệ Liên, mà chỉ sợ Xuân Mai nó không chịu, chà ng thá»§ há»i qua nó má»™t câu xem.
Tây Môn Khánh bảo:
- Nếu váºy thì thôi, để tôi báo a hoà n nó Ä‘em chăn nệm ra căn nhà mát trong hoa viên váºy.
Nói xong bước ra. Lát sau Huệ Liên theo ra tới nơi, nhìn và o thấy đèn sáng. Huệ Liên nói:
- Bá»™ nhà hết chá»— rồi hay sao mà phải đưa tôi ra chá»— trống trải lạnh lùng như thế nà y ? Lạnh quá là m sao ngá»§ được. Chà ng không thấy đôi bà n chân nhá» xÃu cá»§a tôi muốn tê di vì lạnh hay sao ? Váºy mà tôi vẫn không có nổi má»™t đôi hà i mà đi, trong khi má»i ngưá»i thì ai cÅ©ng thừa mứa.
Tây Môn Khánh bảo:
- ÄÆ°á»£c rồi, để mai ta bảo lấy tiá»n mua cho nà ng đủ thứ hà i đẹp và ấm.
Äoạn ngắm bà n chân cá»§a Huệ Liên mà bảo:
- Tháºt không ngá» bà n chân nà ng lại có thể nhá» hÆ¡n cá»§a Kim Liên như thế nà y.
Huệ Liên nói:
- Tôi là m sao so được với Ngũ nương, nhưng hôm qua tôi có thỠmang một đôi hà i của Ngũ nương thì thấy rộng mông mênh, tuy nhiên có mua hà i cho tôi thì phải mua đúng như của Ngũ nương cơ.
Kim Liên đứng ngoà i nghiến răng nhủ thầm:
"Con nô tà i dâm phụ nà y gá»›m tháºt, dám chê bai ta".
Äoạn lại nghe tiếp Huệ Liên há»i:
- Chà ng cưới NgÅ© nương vá» lâu chưa, NgÅ© nương là ngưá»i thế nà o mà có vẻ hợm mình như váºy ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Ờ cÅ©ng lâu rồi, nó cÅ©ng là ngưá»i chẳng ra gì, được vỠđây là phúc lắm.
Kim Liên đứng ngoà i nghiến răng căm háºn, nghÄ© thầm:
"Con nô tà i dâm phụ nà y quá lắm rồi để ta phải tìm cách trả thù má»›i được, sau nà y rồi nó sẽ biết ta". NghÄ© xong đứng lặng giây lâu, rồi rút chiếc trâm trên đầu xuống, cà i và o hai cái khoen cá»a, sau đó nuốt háºn vá» phòng.
Sáng sá»›m hôm sau Huệ Liên dáºy mở cá»a để ra nhưng cá»a bị cà i chặt bên ngoà i, không mở được.
Tây Môn Khánh phải lên tiếng gá»i Nghênh Xuân tá»›i mở, Huệ Liên thấy cây trâm thì biết là đêm qua Kim Liên đã rình nghe ở ngoà i, trong lòng vừa giáºn vừa sợ, vừa hổ thẹn, vá»™i bước ra khá»i hoa viên. Äi được má»™t quãng thì gặp Bình An từ trong Ä‘i ra, cứ nhìn mình mà cưá»i. Huệ Liên chá»™t dạ há»i:
- Cưá»i gì mà cứ nhe răng ra váºy ?
Bình An đáp:
- Tôi cưá»i gì kệ tôi, chị há»i là m gì ?
Huệ Liên bảo:
- Phải có cái gì má»›i cưá»i được chứ, nói váºy nghe sao được ?
Bình An đáp:
- Tôi cưá»i chị đó, cả đêm qua chị Ä‘i đâu ?
Huệ Liên đỠbừng mặt:
- Thằng ông mãnh, tao đi đâu mặc kệ tao, việc gì đến mà y ?
Bình An bảo:
- Ngũ nương nói là chị nên cúng vái sám hối đi là vừa.
Huệ Liên giáºt mình, sợ cuống lên, nhưng mắng át Ä‘i:
- Thằng khốn đừng có ăn nói hà m hồ bịa đặt, rồi mà y biết tao.
Nói xong Ä‘uổi Bình An định đánh. Vừa lúc đó Äại An Ä‘i tá»›i, vá»™i há»i:
- Sao chị đánh nó ?
Huệ Liên đáp:
- Còn sao nữa, nó là m tôi tức muốn chết đây nà y.
Bình An bá» Ä‘i. Äại An bảo:
- Chị cÅ©ng chẳng nên giáºn là m gì, và o trong mà lo việc Ä‘i.
Huệ Liên lấy ra Ãt tiá»n, nhá» Äại An mua cháo thịt vá», hai ngưá»i cùng ăn. Sau đó Huệ Liên và o phòng Nguyệt nương dá»n dẹp rồi tá»›i phòng Kim Liên. Kim Liên Ä‘ang trang Ä‘iểm trước gương. Huệ Liên nhẹ nhà ng và o phòng dá»n dẹp đồ đạc lau chùi bà n ghế, rồi lấy nước nóng cho Kim Liên rá»a tay. Kim Liên không thèm ngó tá»›i Huệ Liên. Lát sau Huệ Liên nói:
- Äôi hà i ngá»§ cá»§a nương nương đâu để tôi Ä‘i giặt.
Kim Liên bảo:
- Kệ nó.
Äoạn gá»i:
- Thu Cúc đâu, con khốn nà y Ä‘i đâu mất mặt váºy?
Huệ Liên nói:
- Thu Cúc Ä‘ang quét dá»n ở ngoà i, còn Xuân Mai thì Ä‘ang chải đầu.
Kim Liên bảo:
- Äể đó rồi chúng nó và o dá»n dẹp, ngươi đừng là m gì cả sợ bẩn tay ngươi. Ngươi nên tá»›i săn sóc hầu hạ cho gia gia thì hÆ¡n. Gia gia có ngưá»i như ngươi hầu hạ là nhất rồi, chúng ta là ngưá»i chẳng ra gì, chỉ có ngươi xứng đáng là chÃnh thất cá»§a gia gia mà thôi.
Huệ Liên biết ngay là Kim Liên muốn nhắc lại chuyện đêm qua, bèn quỳ ngay xuống mà nói:
- Nương nương là chá»§ cá»§a tôi, nếu nương nương không thương tình thì là m sao tôi sống được. Nếu nương nương không khoan dung thì đêm qua tôi đâu dám nghe lá»i gia gia. Tôi lúc nà o cÅ©ng mang Æ¡n nương nương không bao giá» dám nghÄ© khác. Xin nương nương cứ há»i gia gia, nếu tôi có Ä‘iá»u gì vô lá»… vá»›i nương nương thì sau nà y tôi chết không yên.
Kim Liên bảo:
- Thôi, xin đừng nói váºy mà tôi thêm mang tá»™i. Gia gia đã yêu mến thư thư, chúng tôi đâu có tranh chấp gì, chỉ xin thư thư khi ká» cáºn gia gia thì đừng nói xấu hạ nhục chúng tôi, từ đây trở Ä‘i nên bá»›t cái thói đó.
Huệ Liên nói:
- Xin nương nương cứ há»i lại gia gia, tôi quả không bao giá» dám váºy. Có thể là đêm qua nương nương nghe lầm Ä‘iá»u gì chăng?
Kim Liên dằn giá»ng:
- Äứng có già hà m, ta nói cho ngươi biết là trong nhà nà y, gia gia không bao giá» giấu ta chuyện gì hết, kể cả những chuyện gia gia xÃch mÃch vá»›i Äại nương. Chuyện vá»›i Äại nương mà gia gia còn kể cho ta nghe thì chuyện cá»§a ngươi, gia gia lại giấu ta sao ? Ngươi liệu có so được vá»›i Äại nương hay không. Cho nên chuyện gì cá»§a ngươi, ngươi nói câu gì, ta Ä‘á»u biết hết. Huệ Liên đứng lặng má»™t hồi rồi bước ra. Äi được má»™t quãng thì gặp Tây Môn Khánh, bèn chặn lại mà bảo:
- Äêm qua tôi nói vá»›i gia gia những gì, gia gia Ä‘em kể hết cho ngưá»i ta nghe, ngưá»i ta vừa mắng tôi như tát nước. Những Ä‘iá»u tôi nói vá»›i gia gia, gia gia nói lại vá»›i ngưá»i ta là m gì ?
Tây Môn Khánh ngạc nhiên :
- Chuyện gì váºy ? Ta có nói gì vá»›i ai đâu.
Huệ Liên vùng vằng bỠdi.
- Từ đó, cáºy được Tây Môn Khánh yêu quý, Huệ Liên ngà y cà ng tá» ra kiêu căng, quên hẳn mình là pháºn tôi đòi, khinh miệt tất cả gia nhân trong nhà , coi thưá»ng cả từ viên quản lý tiệm thuốc tá»›i con rể Tây Môn Khánh là Trần KÃnh Tế. Viên quản lý há» Phó là ngưá»i có tuổi bị Huệ Liên gá»i là Phó đại lang thì lấy là m lạ lắm. Huệ Liên thưá»ng nhá» Phó quản lý mua giùm son phấn. Má»™t hôm Phó quản lý mua son phấn, nhá» Äại An mang và o. Äại An đứng ngoà i réo gá»i:
- Chị Huệ Liên ơi, mua son phấn thì ra đây mà lấy, mang và o thoa đánh cho nó đẹp.
Huệ Liên bước ra xỉa xói:
- Thằng khốn, là m gì mà ồn à o lên váºy? Äây là NgÅ© nương sai tao mua, chứ có phải tao mua cho tao đâu, mà y dám bảo NgÅ© nương là mua son phấn là m đẹp phải không ? Äể tao mách NgÅ© nương cho mà coi.
Äại An bảo:
- Việc gì chị cứ phải Ä‘em NgÅ© nương ra dá»a tôi váºy? Nà y. tá» tế thì muốn mua bán gì tôi còn giúp, chứ không thì từ nay đừng có hòng mà nhá» tôi. Huệ Liên dịu giá»ng gá»i Äại An và o, nhá» mua các váºt dụng khác, rồi đưa ra má»™t thá»i bạc nặng bảy tiá»n năm phân. Äại An cầm bạc, cứ láºt qua láºt lại mà coi, Huệ Liên bảo:
- Thằng khỉ, cầm bạc rồi không chạy Ä‘i lo việc cho ngưá»i ta, còn đứng đó mà nhìn ngắm cái gì ? Coi cái mắt mà y nhìn tiá»n nhìn bạc cÅ©ng đủ biết mà y tham lam, cỡ mà y ban đêm ban hôm chó má nó ngá»§ quên là mà y dám và o nhà ngưá»i ta ăn trá»™m lắm.
Äại An bảo:
- Ä‚n trá»™m hay không thì kệ tôi, có Ä‘iá»u là thoi bạc nà y tôi thấy quen quá, giống như bạc cá»§a gia gia váºy. Hôm ná» sau khi mua bán, còn thừa Ãt bạc, bảo tôi đếm rồi cất Ä‘i, tôi nhá»› đúng là thứ bạc nà y chá»› không thể sai.
Huệ Liên mắng át:
- Nà y thằng khốn chá»› nói báºy, tiá»n bạc thế gian thiếu gì, bạc nà o chẳng giống bạc nà o, bá»™ chỉ mình gia gia có thứ nà y thôi hay sao. Mà bạc cá»§a gia gia là m sao ta lại có được.
Äại An bảo:
- À, cái đó thì tôi đâu có biết.
Huệ Liên định sấn tá»›i đánh, Äại An cầm bạc chạy ra đưa cho gia nhân khác lo mua bán, tiá»n dư thì giữ lại mà không trả, Huệ Liên gá»i và bảo:
- Tiá»n thừa đâu sao không trả cho tao ?
Äại An cưá»i:
- Tiá»n nà y không phải tiá»n cá»§a chị, còn thừa thì chị cÅ©ng nên để tôi mua bánh ăn chứ.
Huệ Liên bảo:
- Cứ đưa đây cho tao coi còn bao nhiêu rồi tao cho.
Äại An đưa tiá»n, Huệ Liên cầm lấy đếm rồi lấy ra má»™t Ãt cho Äại An, còn bao nhiêu thì giắt và o lưng.
Từ đó Huệ Liên luôn luôn có nhiá»u tiá»n, thưá»ng sắm mua quần áo, đồ trang sức quan trá»ng, lại thưá»ng đứng ở cổng chá» các hà ng quà đi ngang mua ăn, không nể nang e dè gì cả, nhiá»u khi còn mua tháºt nhiá»u, chia cho các gia nhân cùng ăn. Huệ Liên ăn mặc chải chuốt, áo tay rá»™ng như chá»§ nhà , quần dà i lết phết, thoa son dồi phấn, cà i trâm và ng thoa bạc, ăn xà i rá»™ng rãi, má»—i ngà y tốn cả hai ba tiá»n. Tất cả Ä‘á»u do Tây Môn Khánh lén lút đưa cho. Huệ Liên lại khôn ngoan, biết Kim Liên hiểu rõ chuyện riêng cá»§a mình thì ngà y ngà y quanh quẩn bên Kim Liên, hầu hạ từng ly từng tý, nịnh hót đủ Ä‘iá»u. Hà ng ngà y thưá»ng cùng Kim Liên và Bình Nhi đánh cá», đánh bà i giải trÃ. Thảng hoặc Tây Môn Khánh tình cá» tá»›i thi Kim Liên cho Huệ Liên ngồi cạnh uống rượu chuyện trò. Pháºn sá»± chÃnh cá»§a Huệ Liên là cùng Ngá»c Tiêu hầu hạ Nguyệt nương, nhưng má»—i ngà y chỉ đảo qua cho Nguyệt nương thấy mặt rồi lại sang vá»›i Kim Liên...
Last edited by phongvan; 12-10-2008 at 11:40 AM.
|
 |
|
| |