 |
|

23-09-2008, 07:39 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Hai Mươi Mốt
Ngoà i kim điện, Thà nh Tôn hòa giải,
Trong ná»™i cung, Hoà ng háºu khuyên em
Cảnh Phu nhÆ¡n bước tá»›i đỡ Tô Yến Tuyết dáºy và bảo:
- Con gái ta đã gả Ä‘i lấy chồng phương xa, con dâu ta cÅ©ng theo chồng bên Giang Nam, hiện nay chỉ còn hai vợ chồng già hiu quạnh, nay gặp con đây, đã cho ta má»™t nguồn vui vô táºn. Váºy con gái ta tên ÄÆ¡n Hoa, nay ta đặt cho con tên Tố Hoa nhé!
Tô Yến Tuyết vui lòng mang tên Tố Hoa và bắt đầu từ nay cái tên Tô Yến Tuyết của nà ng trở nên xa lạ.
Sau đó, bá»n nữ tỳ dâng lên cho Cảnh Phu nhÆ¡n má»™t chén sâm trà . Cảnh Phu nhÆ¡n trao cho Tố Hoa và bảo:
- Con phải trầm mình xuống nước chắc lạnh lẽo lắm, váºy con hãy dùng chén sâm trà nà y cho ấm.
Tố Hoa từ chối:
- Thân mẫu đã già cần phải bổ dưỡng, chớ con còn trẻ tuổi, cần chi phải dùng đến sâm trà .
Cảnh Phu nhÆ¡n cưá»i bảo:
- Thứ sâm trà nà y con Ãt uống, chá»› mẹ thưá»ng dùng, con không nên chối từ. Äã là mẹ con thì bảo gì cÅ©ng phải nghe theo má»›i ngoan chá»›!
Tố Hoa nghe nói, liá»n bưng chén sâm uống. Sau đó Cảnh Phu nhÆ¡n lấy ra nhiá»u gấm lụa, châu ngá»c cho Tố Hoa, bảo nà ng trang sức và lấy tiá»n thưởng cho các thá»§y thá»§ cùng mấy con nữ tỳ. Má»i ngưá»i được thưởng, mừng rỡ tạ Æ¡n rối rÃt.
Khi Tố Hoa trang sức xong, Cảnh Phu nhơn trông thấy nà ng đẹp như tiên, bà nói:
- Con trang sức lại cà ng giống tiện nữ ta như đúc, quả là má»™t vị “thiên kim tiểu thÆ¡â€.
Dứt lá»i, bà truyá»n các nữ tỳ và o lạy mừng Tố Hoa và bảo chúng bắt đầu từ nay phải gá»i nà ng bằng đệ nhị tiểu thÆ¡.
Bá»n nữ tỳ vâng lệnh và o lạy mừng Tố Hoa. Tư cách cá»§a Tố Hoa khác hÆ¡n ngưá»i khác ở chá»— biết kÃnh nhưá»ng thảo thuáºn ngưá»i trên, lại nhân từ khoan dung kẻ dưới, nên Cảnh Phu nhÆ¡n cà ng thêm yêu dấu bá»™i phần.
Khi thuyá»n đến kinh, Cảnh Phu nhÆ¡n ká» tai nói nhá» vá»›i Tố Hoa má»™t hồi rồi bảo:
- Äến nÆ¡i con cứ việc là m như lá»i ta dặn, thá» xem thân phụ con có biết hay không?
Tố Hoa cúi đầu vâng dạ rồi hai mẹ con cùng lên kiệu thẳng đến dinh Thừa tướng.
Quan hữu Thừa tướng vừa trông thấy Cảnh Phu nhÆ¡n đến mừng lắm, vá»™i ra rước và o nhà , lúc ấy kiệu Tố Hoa còn Ä‘i sau, hai bên kiệu có nữ tỳ theo hầu. Lương Giám lấy là m ngạc nhiên há»i Cảnh Phu nhÆ¡n:
- Còn ai Ä‘i sau nữa kia váºy?
Cảnh Phu nhÆ¡n là m thinh không đáp, bà gá»i bá»n nữ tỳ bảo:
- Sao chúng bay không má»i tiểu thÆ¡ xuống kiệu Ä‘i?
Các nữ tỳ liá»n vén mà n lên, Tố Hoa ở trên kiệu bước xuống, Lương Giám ngỡ là con gái mình nên tỠý không bằng lòng, noi:
- Sao phu nhÆ¡n lại đèo bồng lắm váºy? Ngưá»i ta cưới dâu cốt để phụng dưỡng cha mẹ chồng mà phu nhÆ¡n lại Ä‘em theo như váºy, chắc ngưá»i ta phiá»n hà không Ãt!
Cảnh Phu nhÆ¡n nghe nói mỉm cưá»i:
- Phu quân hãy nhìn kỹ lại xem có phải tiểu thơ nhà ta đó không?
Lương Giám nhìn kỹ lại thì lạ thay, nà ng nà y diện mạo giống hệt ÄÆ¡n Hoa, chỉ khác là tuổi còn trẻ hÆ¡n. Lương Giám không hiểu vì cá»› gì, lòng đầy nghi hoặc, vá»™i há»i Cảnh Phu nhÆ¡n:
- Nà ng nà y thoạt trông không khác tiểu thơ nhà ta, nhưng cớ sao lại nhỠtuổi hơn là nghĩa gì?
Cảnh Phu nhÆ¡n cưá»i nói:
- Tiểu thÆ¡ ta hiện nay Ä‘ang ở nhà chồng, tôi có Ä‘em theo là m chi. Ngưá»i nà y là con riêng cá»§a tôi, không can hệ gì đến phu quân hết!
Lương Giám nghe nói lại cà ng ngạc nhiên hơn nữa, thầm nghĩ:
“Lạ tháºt! Chẳng lẽ phu nhÆ¡n lại tư tình vá»›i ai mà sanh đặng con riêng nà y?â€.
Lương Giám chỉ đứng lặng thinh không biết nói gì cả. Cảnh Phu nhÆ¡n liá»n bảo Tố Hoa:
- Con hãy lạy chà o thân phụ con đi!
Tố Hoa vâng lá»i bước tá»›i cúi lạy, Lương Giám khoát tay bảo:
- Nà ng không phải con cá»§a ta, ta không nháºn lạy đâu.
Rồi Lương Giám quay qua há»i phu nhÆ¡n:
- Sự việc đầu đuôi thế nà o, xin phu nhơn hãy nói rõ cho tôi biết, kẻo lòng còn nghi hoặc quá!
Cảnh Phu nhÆ¡n liá»n thuáºt hết việc Tô Yến Tuyết trầm mình xuống sông, nhá» bà cứu vá»›t lên, lại thấy dung mạo giống tiểu thÆ¡ nên nháºn là m nghÄ©a nữ, đặt tên Tố Hoa, bà không quên ca tụng lòng hiếu thuáºn cá»§a nà ng.
Dứt lá»i, bà dạy nữ tỳ trải chiếu cho Tố Hoa lạy chà o Thừa tướng. Bấy giá» Lương Giám đã biết rõ nên mừng lắm. Thừa tướng cưá»i nói:
- Không ngá» má»™t ngưá»i thưá»ng dân lại có khà tiết Ãt ai bì, tháºt xứng đáng là m con ta lắm. Thôi con hãy đứng chà o cÅ©ng được, đừng lạy lục là m chi cho khổ.
Tố Hoa nói:
- Con được đội Æ¡n thá» dưỡng như vầy tháºt là cái Æ¡n tá» sanh cốt nhục, xin để cho con lạy thân phụ má»›i phải.
Nói rồi nà ng ngồi xuống lạy hai lạy. Lương Giám khiến nữ tỳ đỡ dáºy má»i ngồi sang má»™t má»™t bên. Kế nữ tỳ dá»n cÆ¡m lên, vợ chồng Lương Giám cùng Tố Hoa ăn uống rất vui vẻ.
Com nước xong, Lương Giám truyá»n dá»n dẹp sá»a soạn Lá»™ng Tiêu lầu để là m phòng riêng cho Tố Hoa. Cách hai hôm sau, Lương Giám lại mua hai đứa nữ tỳ nhá» lối mưá»i hai, mưá»i ba tuổi, má»™t đứa tên Tiểu Loan, má»™t đứa tên Thá»§y Hạc để ngà y đêm hầu hạ Tố Hoa.
Tố Hoa đêm nằm nghĩ thầm:
“Hiện giá» thân mẫu ta ở nhà há» Mạnh thế nà o cÅ©ng được há» Mạnh trá»ng đãi, ta không cần phải lo lắng là m chiâ€.
Nà ng nghÄ© váºy, nên từ đó dốc lòng hiếu thuáºn hầu hạ vợ chồng Lương Giám. Vợ chồng Lương Giám vô cùng đẹp ý, co nà ng như con ruá»™t váºy.
Nhắc qua bá»n Kỳ Thạnh Äức lúc vá» kinh thì Lưu Khuê BÃch đã lén sai gia tướng báo tin cho Lưu Tiệp hay.
Ngà y kia đến kinh, cha con Mạnh SÄ© Nguyên cùng Lưu Khuê BÃch Ä‘á»u đứng trước Ngá» môn, chỉ để má»™t mình Kỳ Thạnh Äức bước và o triá»u kiến xong xuôi, vua Thà nh Tôn phán:
- Khanh phụng mạng lo lắng rất khó nhá»c, tháºt trẫm không yên lòng.
Kỳ Thạnh Äức váºp đầu tâu:
- Tuy hạ thần rất khổ nhá»c, nhưng chẳng nên công cán gì cả, nay nghe mấy lá»i khen ngợi cá»§a chúa thượng, thần lấy là m hổ thẹn.
Thà nh Tôn ngạc nhiên há»i:
- Tại sao váºy? Khanh hãy kể rõ má»i việc xem nà o.
Kỳ Thạnh Äức tâu:
- Muôn tâu bệ hạ, sau khi lãnh mạng, hạ thần đến Côn Minh huyện và o ngà y hai mươi tháng ba nên chá»n ngà y hai mươi tám là m lá»… vấn danh, qua ngà y mồng hai tháng tư là m lá»… thân nghinh. Chẳng dè lúc ấy Mạnh Lệ Quân giấu sẵn trong mình má»™t lưỡi dao, đến lúc là m lá»… hiệp cẩn tại nhà Lưu gia thì Mạnh Lệ Quân rút dao ra đâm Lưu Quốc cá»±u; may cho Lưu Quốc cá»±u tránh khá»i, chỉ trợt nÆ¡i trán mà thôi, còn Mạnh Lệ Quân sợ tá»™i nên nhảy xuống Côn Minh trì, thi thể trôi mất biệt. Qua hôm sau, cha con Mạnh SÄ© Nguyên đến Lưu phá»§ bắt thưá»ng nhÆ¡n mạng, ngưá»i buá»™c tá»™i Lưu Quốc cá»±u giết chết con gái ngưá»i rồi thá»§ tiêu. Còn Quốc cá»±u thì bảo là há» Mạnh xúi con đến hà nh thÃch. Việc rối rắm như váºy nên hạ thần không biết phân xá» bằng cách nà o cả. Hiện nay, hai đà ng có theo vá» trà o, còn đợi ngoà i Ngá» môn, xin Thánh thượng chỉ phán.
Vua Thà nh Tôn nghe tâu ngạc nhiên vô cùng, há»i:
- Trai tà i gái sắc như váºy, đáng lẽ đẹp đôi vừa lứa má»›i phải, cá»› sao lại giết nhau?
Kỳ Thạnh Äức liá»n tá» hết sá»± tình, nà o là Lưu Khuê BÃch thi tiá»…n chỉ bắn trúng có hai phát tên; còn Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa thì bắn trúng cả ba phát, vì váºy Mạnh Lệ Quân lấy là m hổ thẹn trong việc cải giá má»›i giấu con dao trong mình để hà nh thÃch.
Bấy giá» vua Thà nh Tôn má»›i tỉnh ngá»™, há»i Kỳ Thạnh Äức:
- Chẳng hay lúc ấy khanh phân xỠthế nà o?
Kỳ Thạnh Äức tâu:
- Khi ấy hạ thần hứa sẽ tâu lên Thánh thượng xin láºp má»™t tấm bia ká»· niệm để nêu gương tiết liệt cá»§a Mạnh Lệ Quân, nhưng hai đà ng Ä‘á»u không thuáºn nên cùng theo hạ thần vỠđây xin và o Ä‘iện tấu, chẳng hay bệ hạ dạy thế nà o?
Vua Thà nh Tôn ngẫm nghĩ hồi lâu rồi phán:
- Khanh nghÄ© như váºy rất hiệp ý trẫm.
Dứt lá»i, vua truyá»n chỉ cho hai đà ng và o triá»u kiến.
Mạnh SÄ© Nguyên và Lưu Khuê BÃch và o triá»u kiến xong xuôi, Mạnh SÄ© Nguyên tâu:
- Muôn tâu bệ hạ, chỉ vì trước kia trong cuá»™c thi tiá»…n, Lưu Khuê BÃch chỉ bắn trúng có hai phát tên, trong lúc Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa bắn trúng nốt ba phát, nên Lưu Khuê BÃch Ä‘em lòng căm háºn gạt Thiếu Hoa đến Tiểu Xuân đình phóng há»a ám hại. Ngà y nay lại man tấu vá»›i Thánh thượng xin giáng chỉ tứ hôn. Hạ thần đặng chỉ liá»n tuân mạng gả con cho há» Lưu, chẳng dè Lưu Khuê BÃch khinh rẻ hạ thần là hèn yếu giết chết tiện nữ rồi thá»§ tiêu mất, xin Thánh thượng minh xét.
Lưu Khuê BÃch cÅ©ng quì xuống tâu:
- Muôn tâu bệ hạ, thần tuy bất tà i nhưng thiết tưởng kết duyên cùng há» Mạnh cÅ©ng không phải là không xứng đáng, huống chi đã được Thánh thượng giáng chỉ tứ hôn nữa, mà Mạnh SÄ© Nguyên dám cả gan xúi con mình ra tay hà nh thÃch, may mà hạ thần lanh mắt nên không đến ná»—i thiệt mạng, chỉ bị thương nÆ¡i trán mà thôi. Nay tuy đã là nh song vẫn còn chiếc sẹo. Mạnh Tiểu thÆ¡ là m xằng như váºy nên nà ng sợ nhảy xuống Côn Minh trì, lúc ấy hạ thần có sai ngưá»i Ä‘em thuyá»n cứu vá»›t, song vì sóng to gió dữ cuốn trôi đâu mất, không tìm ra thi thể. Nay Mạnh SÄ© Nguyên lại còn bắt Ä‘á»n nhÆ¡n mạng nữa, mong Thánh thượng xét hà nh động tà n bạo cá»§a há» Mạnh mà xá» cho hạ thần nhá».
Mạnh SÄ© Nguyên tiếp lá»i tâu:
- Muôn tâu bệ hạ, nếu lúc ấy hạ thần không bằng lòng gả thì hạ thần lại chịu cho cưới sao? Còn bảo tiện nữ gieo mình xuống sông thì sao lại không vá»›t xác lên trả cho hạ thần. Việc nà y quả là Lưu Khuê BÃch cáºy thân cáºy thế, tá»± phụ khoe khoang, coi tiện nữ không ra gì nên má»›i hổ thẹn cãi lại và Lưu Khuê BÃch nhân lúc say sưa đã giáºn dữ giết chết rồi thá»§ tiêu luôn. Nay cái thương tÃch nÆ¡i trán y đó, rõ là má»™t mưu kế vu oan cho tiện nữ để trốn tránh tá»™i lá»—i cá»§a mình.
Lưu Khuê BÃch toan cãi lại, nhưng vua Thà nh Tôn khoa tay và phán:
- Quốc cựu chớ nên phân biện nữa, để trẫm phân xỠcho.
Rồi vua quay qua nói với Mạnh Sĩ Nguyên:
- Vừa rồi Kỳ Thừa tướng đã nói rõ đầu Ä‘uôi việc ấy cho trẫm nghe cả rồi. Trước đây chỉ vì trẫm thấy Mạnh Lệ Quân lầm mà đÃnh ước vá»›i tên phản nghịch, cho nên trẫm má»›i giáng chỉ tứ hôn là ý muốn cho há» Mạnh được mối lương duyên xứng đáng. NgỠđâu Mạnh Lệ Quân má»™t lòng thá»§ tiết má»›i giấu dao trong ngưá»i hà nh thÃch, sau khi thấy việc bất thà nh sợ tá»™i nên má»›i gieo mình xuống Côn Minh trì. Váºy việc nà y quyết không thể do ai xúi giục mà chÃnh là trẫm là m cho Mạnh Lệ Quân thác oan đó, chá»› chẳng phải do nÆ¡i Quốc cá»±u đâu. Thôi từ đây hai nhà nên giải hòa đặng cùng nhau đồng tâm hiệp lá»±c giúp trẫm, trẫm sẽ truyá»n cho quan địa phương láºp má»™t tấm bia ká»· niệm để nêu cao tấm lòng tiết liệt hiếm có cá»§a Mạnh Lệ Quân.
Mạnh SÄ© Nguyên vâng lá»i lạy tạ. Sau đó vua Thà nh Tôn liá»n giáng chỉ cho cha con Mạnh SÄ© Nguyên lãnh y cá»±u chức, còn Lưu Khuê BÃch cÅ©ng được lãnh chức má»›i ở luôn tại triá»u.
Lưu Khuê BÃch quỳ lạy và tâu:
- Hạ thần đội ơn bệ hạ vô cùng!
Vua Thà nh Tôn nói:
- Lâu nay Hoà ng háºu có lòng nhá»› mong Quốc cá»±u, váºy nay Quốc cá»±u hãy và o cung triá»u kiến để thá»a lòng nhá»› thương vì xa cách.
Nói rồi, truyá»n cho ná»™i giám dẫn Lưu Khuê BÃch và o cung. Và o đến nÆ¡i, Khuê BÃch liá»n cúi lạy Hoà ng háºu. Lưu Hoà ng háºu cưá»i nói:
- Chị em trong nhà hà tất phải thủ lễ.
Lưu Khuê BÃch nói:
- Vẫn biết là chị em, song lấy theo lễ chúa tôi, cần phải đủ lễ mới phải.
Lưu Hoà ng háºu bảo ngồi rồi truyá»n cung nữ bưng trà cho Lưu Khuê BÃch uống và ân cần há»i:
- Hiá»n đệ là m lá»… nghinh hôn hôm nà o, và khởi hà nh vá» kinh hồi nà o mà mãi đến nay má»›i tá»›i?
Lưu Khuê BÃch thưa:
- Là m lá»… cưới tại ngà y mùng hai tháng tư, qua đến ngà y mùng sáu khởi hà nh, tôi cùng Kỳ Thừa tướng mãi đến nay là mùng năm tháng bảy đến đây và đã được và o triá»u kiến Thánh thượng rồi!
Lưu Hoà ng háºu nói:
- Chị em ta xa cách bấy nhiêu năm trưá»ng, nay chị thấy em đã trưởng thà nh tháºt lòng chị vui mừng lắm! Chẳng hay em cùng tân phu nhÆ¡n có được tương đắc không?
Lưu Khuê BÃch nghe há»i buông tiếng thở dà i não ruá»™t rồi thuáºt rõ đầu Ä‘uôi việc Mạnh Lệ Quân đâm lá»§ng trán và nhảy xuống Côn Minh trì tá»± váºn cho Lưu Hoà ng háºu nghe. Lưu Hoà ng háºu nghe qua, giáºt mình kinh hãi nói:
- Ôi chao! Ai ngá» Mạnh Lệ Quân lại là gái tiết liệt như váºy! Chẳng hay khi nãy Thánh thượng phân xá» như thế nà o?
Lưu Khuê BÃch kể lại việc vua xá» hòa và truyá»n láºp bia ká»· niệm cho Mạnh Lệ Quân. Hoà ng háºu gáºt đầu khen phải và không ngá»›t miệng khen Mạnh Lệ Quân là con ngưá»i đúng đắn.
Hoà ng háºu dịu giá»ng nói vá»›i em:
- Triá»u đình phân xá» như váºy là công bằng lắm đó! Chẳng hay thân mẫu và hiá»n muá»™i độ nà y có mạnh giá»i không?
Lưu Khuê BÃch nói:
- Nhá» phước ấm cá»§a Hoà ng háºu nên thân mẫu vẫn được tráng kiện như thưá»ng, còn hiá»n muá»™i nay cÅ©ng đã trưởng thà nh.
Nghe nói, Lưu Hoà ng háºu mừng rỡ:
- Nếu váºy thì còn gì vui vẻ cho bằng. Từ đây vá» sau chị em ta lại được gần gÅ©i nhau cho thá»a lòng mong nhá»›.
Nói rồi Hoà ng háºu truyá»n cung nữ dá»n tiệc lên và lá»±a hai nà ng cung nữ nhan sắc tuyệt đẹp tên Tần Hiếu Mị và Äá»— Hà m Hương đến hầu.
Giây lát, hai nà ng và o yến kiến Hoà ng háºu. Khuê BÃch thấy hai ngưá»i nhan sắc mạn mà tuổi độ trăng tròn.
Hoà ng háºu bảo cả hai đến đứng hầu Khuê BÃch và cưá»i nói:
- Hai tên cung nữ nà y là Tần Hiếu Mị và Äá»— Hà m Hương, chẳng những cả hai Ä‘á»u có nhan sắc mỹ miá»u mà cá» chị lại Ä‘oan trang. Riêng vá» Äá»— Hà m Hương lại còn giá»i vá» nghá» văn thÆ¡ nữa, vì váºy lâu nay chị có lòng yêu mến nên không Ä‘em và o hầu hạ Thiên tá». Váºy nay Mạnh Lệ Quân đã chết rồi để chị cho hai nà ng nà y hầu hạ hiá»n đệ, nếu sanh được quà tá» thì hay biết bao nhiêu. Rồi đây chị sẽ xem trong hà ng quan đại thần có con gái ai tà i mạo song toà n, chị sẽ tâu cùng triá»u đình xin cho hiá»n đệ kết duyên nữa, chẳng hay hiá»n đệ nghÄ© sao?
Lưu Khuê BÃch mừng rỡ nói:
- Hoà ng háºu đã có lòng Ä‘oái thương, em lấy là m cảm kÃch.
Lưu Hoà ng háºu quay qua bảo Tần Hiếu Mị và Äá»— Hà m Hương:
- Nếu hai nà ng hầu hạ Quốc cá»±u mà sanh đặng quà tá» thì chừng ấy hai nà ng sẽ có phần nhá».
Hai nà ng cung nữ liếc thấy Lưu Khuê BÃch cÅ©ng đẹp trai nên rất vừa lòng, liá»n cúi đầu lạy tạ Hoà ng háºu. Hoà ng háºu truyá»n ná»™i giám đưa Tần Hiếu Mị và Äá»— Hà m Hương đến dinh Quốc trượng trước, còn Lưu Khuê BÃch thì ở lại dá»± yến cùng Lưu Hoà ng háºu nÆ¡i háºu cung.
Khi tiệc mãn, Khuê BÃch cáo từ lui vá» phá»§.
Äến nÆ¡i, Khuê BÃch và o bái yến Lưu Tiệp và ra mắt Ngô Thục nương. Lưu Tiệp há»i Khuê BÃch vá» việc gia đạo, cha con gặp nhau đà m đạo không ngá»›t. Từ đó Lưu Khuê BÃch được hai nà ng cung nữ hầu hạ rất phỉ tình nên má»›i an lòng chỠđợi nhÆ¡n duyên.
Nói qua quan hữu Thừa tướng Lương Giám, hôm ấy cÅ©ng có mặt tại triá»u, khi nghe qua lá»i tâu cá»§a Mạnh SÄ© Nguyên ông ta nghÄ© thầm:
“Chắc Tố Hoa nó là Mạnh Lệ Quân mà giả danh Tô Yến Tuyết đây chá»› gì? Nếu quả váºy ta cÅ©ng nên cho cha con Mạnh SÄ© Nguyên gặp gỡ cùng nhau kẻo tá»™i nghiệpâ€.
Nghĩ rồi Lương Giám vỠnhà nói với Cảnh Phu nhơn:
- Tôi có việc cần há»i con Tố Hoa má»™t chút.
Cảnh Phu nhÆ¡n ngạc nhiên há»i:
- Phu quân muốn há»i nó việc chi đó?
Lương Giám bèn thuáºt lại việc há» Mạnh và há» Lưu kiện cáo nhau tại triá»u cho phu nhÆ¡n nghe. Cảnh Phu nhÆ¡n nghe xong câu chuyện lên tiếng khen:
- Nếu váºy Mạnh Lệ Quân là ngưá»i rất tiết liệt can đảm, biết báo thù cho chồng, chết cÅ©ng đáng thương. Còn Lưu Khuê BÃch kia là m hại má»™t vì liệt nữ như váºy là m gì cÅ©ng bị quả báo.
Lương Giám nói:
- Phu nhÆ¡n nháºn xét như váºy tháºt chà lý, nhưng tôi có má»™t việc rất hồ nghi! Thiết tưởng con Tố Hoa nhà ta và Mạnh Lệ Quân cÅ©ng gieo mình xuống Côn Minh trì mà sao lại trùng cả ngà y tháng nữa là lý gì? Chẳng lẽ má»™t xứ lại có đến hai ngưá»i tiết liệt như váºy sao? Vì váºy tôi nghi Tố Hoa là mạnh Lệ Quân đó.
Cảnh Phu nhÆ¡n suy nghÄ© hồi lâu rồi gáºt đầu nói:
- Phu quân nghi như váºy cÅ©ng có lý lắm, nhưng nếu quả nà ng là Mạnh Lệ Quân thì phu quân xá» trà ra thế nà o?
Lương Giám nói:
- Ta nên lén đưa nà ng vỠnhà Mạnh Sĩ Nguyên cho cha con được gặp gỡ.
Cảnh Phu nhơn nói:
- Tôi rất yêu mến con Tố Hoa, nếu nó quả là Mạnh Lệ Quân thì hãy cho riêng má»™t mình Mạnh SÄ© Nguyên hay để vui lòng mà thôi, còn con Tố Hoa thì tôi không muốn rá»i nó.
Lương Giám mỉm cưá»i nói:
- Phu nhÆ¡n chá»› vá»™i tÃnh, để ta há»i nó cho minh bạch đã.
Nói rồi sai nữ tỳ Ä‘i gá»i Tố Hoa đến. Nữ tỳ vâng lịnh chạy thẳng đến Lá»™ng Tiêu lầu nói vá»›i Tố Hoa:
- Lão gia và phu nhÆ¡n sai tôi Ä‘i má»i tiểu thÆ¡ đến cho ngưá»i há»i chuyện.
Tố Hoa vá»™i vã Ä‘i theo con nữ tỳ, nhưng vừa Ä‘i nà ng vừa há»i:
- Ngươi có biết rõ lão gia và phu nhơn kêu ta có việc chi không?
Con tỳ nữ thuáºt lại chuyện giữa hai vợ chồng Lương Giám bà n luáºn việc nghi ngá» nà ng là Mạnh Lệ Quân cho nà ng nghe rồi nói:
- Nếu quả tiểu thÆ¡ là Mạnh Lệ Quân thì chắc lão gia đưa tiểu thÆ¡ vá» Mạnh phá»§ để cho gia đình được sum há»p. Tuy váºy phu nhÆ¡n lại không bằng lòng, ngưá»i bảo rằng ngưá»i quá yêu mến tiểu thÆ¡ nên không thể xa lìa được. Nếu quả như váºy thì chỉ tin cho mạnh Thượng thÆ¡ hay để cho ngưá»i vui dạ mà thôi, còn tiểu thÆ¡ thì cứ ở mãi nÆ¡i đây.
Tố Hoa nghe nói nghĩ thầm:
“CÅ©ng chỉ vì đứa con gái nà y mà là m cho hai nhà phải lặn lá»™i đến kinh diện tấu cùng triá»u đình tháºt tá»™i nghiệp cho Mạnh lão gia quá. Nhưng thân mẫu hiện nay chắc được Mạnh gia trá»ng đãi, nếu ngà y nay ta nháºn là Mạnh Lệ Quân để được đưa vá» nhà há» Mạnh thì bất quá cÅ©ng chỉ là con má»™t bà nhÅ© mẫu thôi, chi bằng ta cứ má»™t má»±c nháºn là Tô Yến Tuyết thì chẳng lẽ Lương Thừa tướng lại qua há»i Mạnh Thượng thÆ¡ hay sao? Vả lại, hiện giá» ta đương nhiên là má»™t vị thiên kim tiểu thÆ¡ thì dại gì lại nháºn là há» Mạnh!â€.
Nà ng vừa nghÄ© đến đây thì cÅ©ng vừa đến nÆ¡i, vá»™i bước và o cúi cà ho vợ chồng Lương Giám và há»i:
- Chẳng hay song thân kêu con đến để dạy Ä‘iá»u chi?
Lương Giám Ä‘em câu chuyện cá»§a há» Mạnh và Lưu thuáºt lại cho Tố Hoa nghe và nói:
- Ta thiết tưởng má»™t chuyện nhá» như huyện Côn Minh không thể nà o có hai ngưá»i liệt nữ như váºy nên ta Ä‘oán chắc con là Mạnh Lệ Quân. Nếu quả tháºt váºy ta sẽ lén đưa con vá» nhà há» Mạnh để cha con được Ä‘oà n tụ, không can chi đâu mà con ngại.
Tố Hoa thưa:
- Trước mặt song thân khi nà o con lại dám dối. Con đây thiệt quả là con má»™t nhà hà n sÄ©, con không biết Mạnh Lệ Quân là ai cả, con đâu dám nháºn cà n, xin thân phụ chá»› hồ nghi. Vả lại, Côn Minh trì là cái hồ rá»™ng dà i hÆ¡n mấy dặm, chẳng lẽ má»™t mình Mạnh Lệ Quân má»›i có can đảm tá» tiết sao?
Vợ chồng Lương Giám nghe qua mừng rỡ nói:
- Tháºt tình vợ chồng ta đây yêu mến con lắm. Chỉ sợ con là Mạnh Lệ Quân thì ta phải vì lẽ bạn chà thân vá»›i Mạnh Thượng thÆ¡ mà đưa trả lại, chá»› nay con quả không phải thì con cứ ở đây vá»›i vợ chồng ta. Hai thân già nà y có ngưá»i sá»›m khuya há»§ hỉ còn gì vui sướng cho bằng.
Tố Hoa ở nán lại hầu hạ vợ chồng Lương Giám một lát rồi cáo từ lui vỠLộng Tiêu lầu.
VỠđến nơi, nà ng ngồi một mình nghĩ thầm:
“Việc nà y tưởng Mạnh Tiểu thÆ¡ tốt số hÆ¡n ta, nhưng ngà y nay ta lại được ở yên chốn lầu son gác tÃa nà y, ăn sung mặc sướng, kẻ hầu ngưá»i hạ, còn Mạnh Tiểu thÆ¡ phải trôi nổi nÆ¡i góc bể chân trá»i khổ sở biết dưá»ng nà oâ€.
Rồi nà ng lại nghĩ đến tình cũ nghĩa xưa, khiến lòng ngổn ngang trăm mối. Cà ng nghĩ, nà ng cà ng thương nhớ Hoà ng Phủ Thiếu Hoa, đôi dòng lệ tự nhiên tuôn xuống như mưa.
Lá»i Bình:
- Kỳ Thạnh Äức đã biết rõ sá»± việc cá»§a ba nhà : Mạnh, Lưu và Hoà ng Phá»§ từ trước, nhưng khi vua Thà nh Tôn giáng chỉ tứ hôn cho Lưu Khuê BÃch kết duyên cùng Mạnh Lệ Quân, ông ta cứ việc lầm lÅ©i lãnh mạng thi hà nh không má»™t lá»i can gián, là vì thói Ä‘á»i Ãt ai dám can đảm đứng mÅ©i chịu sà o; cái câu “kiến nghÄ©a bất vi vô dõng†ngà n ngưá»i chưa chắc đã có má»™t ngưá»i. Có lẽ Kỳ Thạnh Äức nghÄ© rằng: thế lá»±c cá»§a há» Lưu đã đến độ tá»™t đỉnh, trên thì có Quốc trượng, dưới lại có Hoà ng háºu, tiếng nói cá»§a những ngưá»i nà y rất có tác dụng đối vá»›i nhà vua thì mình có xen và o cản trở cÅ©ng chỉ chuốc lấy tai há»a mà thôi. Cho nên khi Hoà ng Phá»§ KÃnh bị buá»™c tá»™i oan ức, văn võ bá quan trong triá»u không má»™t ngưá»i nà o dám đứng ra phản đối cả.
Cho hay ở Ä‘á»i rất nhiá»u kẻ cầu an tiêu cá»±c, ai chết mặc ai, miá»…n là đừng ai đả động gì đến mình thì thôi.
- Việc Mạnh Lệ Quân nhảy xuống Côn Minh trì tá»± váºn, chÃnh vua Thà nh Tôn cÅ©ng biết cảm phục và tá»± qui tá»™i cho chÃnh mình, thì xét ra vua Thà nh Tôn cÅ©ng không đến ná»—i mê muá»™i lắm. Cho nên gia đình há» Hoà ng Phá»§ bị tà n hại cÅ©ng không nên trách vua Thà nh Tôn mà trách chung các quan văn võ trong triá»u quá sợ sệt uy thế cá»§a Lưu Tiệp, đã không đủ can đảm nói lá»i phải trái phân giải cho vua tỉnh ngá»™.
|

23-09-2008, 07:40 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Hai Mươi Hai
Mạnh Lệ Quân sá»a đổi tánh danh.
Khương Nhược Sơn không con cưới thiếp.
Nhắc qua Mạnh Lệ Quân cùng con Vinh Lang trốn Ä‘i, mãi đến trá»i rá»±ng sáng thì đã Ä‘i xa độ năm mươi dặm đưá»ng. Äêm hôm ấy và o ngá»§ nhá» trong má»™t cái quán kia. Mạnh Lệ Quân nói nhá» vá»›i Vinh Lang:
- Nếu ai có tá»c mạch muốn há»i dò lai lịch, mi cứ bảo rằng ta là má»™t tên há»c trò ở huyện Côn Minh tên Lệ Quân Ngá»c, tá»± là Minh ÄÆ°á»ng, hôm nay tÃnh đến kinh đặng láºp công danh, còn cái tên Vinh Lang cá»§a mi cÅ©ng giống đà n bà , hÆ¡n nữa mi cÅ©ng có sắc đẹp, ngưá»i ta có thể nghi ngá», nên ta muốn đổi tên mi là Vinh Phát. Váºy nên nhá»› để khi ta cần gá»i mà biết đối đáp chứ đừng bỡ ngỡ, nguy lắm đấy!
Từ đó, hai thầy trò Ä‘i đưá»ng cứ thay đổi nhau, khi thì ngưá»i nà y ngồi kiệu, ngưá»i kia cỡi ngá»±a, rồi Ä‘i má»™t lúc thì đổi lại. Lệ Minh ÄÆ°á»ng thấy Vinh Phát yếu Ä‘uối nên việc chi cÅ©ng ra sức đỡ đần cho cả.
Äi mãi đến trung tuần tháng tư thì hai thầy trò đã đến hạt Quà Châu, Vinh Phát quá mệt nhá»c nên sanh bịnh. Lệ Minh ÄÆ°á»ng phải đình bá»™ mướn nhà tạm trú để săn sóc cho Vinh Phát.
Sau khi đã yên trà chá»— ở, Lệ Minh ÄÆ°á»ng xem mạch bốc thuốc cho Vinh Phát, nhưng uống và o vẫn không thấy thuyên giảm chút nà o. Tuy Lệ Minh ÄÆ°á»ng có xem sách thuốc biết được dược tánh, nhưng chưa từng là m thuốc, nên chữa ba bốn ngà y lại xoay qua chứng hà n nhiệt.
Bịnh tình kéo dà i đến ngà y hai mươi tháng tư vẫn chưa thuyên giảm, lại gặp tiết mưa dầm. Lệ Minh ÄÆ°á»ng lấy là m lo lắng bèn nói:
- Hôm nay là ngà y hai mươi tháng tư rồi, chẳng biết từ đây đến Bắc Kinh còn bao xa nữa? Ta chỉ sợ và o đến kinh không kịp kỳ khảo thà đó thôi. Nếu rá»§i ro như váºy phải đợi đến ba năm nữa má»›i đến khoa sau thì muá»™n mất.
Vinh Phát cựa mình đáp:
- Thầy đã có chà như váºy, thế nà o trá»i kia cÅ©ng giúp đỡ lo gì mà không láºp được công danh?
Lúc ấy trong phòng đèn Ä‘uốc sáng rá»±c, nhưng Vinh Phát nằm thiêm thiếp má»™t hồi rồi ngá»§, chỉ còn má»™t mình Lệ Minh ÄÆ°á»ng ngồi trÆ¡ trÆ¡, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Bá»—ng trá»i ùn ùn mưa như nước đổ, rồi rỉ rả dầm dá» lại cà ng gieo trong lòng Lệ Minh ÄÆ°á»ng má»™t mối buồn man mác. Qua đến canh má»™t, trong lúc đêm khuya canh vắng, Lệ Minh ÄÆ°á»ng xúc cảnh ngâm lên mấy vần thÆ¡:
“Lương thê tộc tiệm chánh huỳnh hôn,
“Khổ võ biên kinh miễn khách hồn,
“ThÃch đắc canh thâm vô nhứt sá»±
“Phương tri cụ vị tả bi lương.
Ngâm xong, trong lòng Lệ Minh ÄÆ°á»ng lại cà ng buồn bã hÆ¡n nữa. Äể cho đỡ buồn, nà ng mở gói lấy ra má»™t quyển sách ngồi dá»±a bà n xem. Trong lúc xem sách, gặp những chá»— văn chương tuyệt bút, Lệ Minh ÄÆ°á»ng lại cao hứng ngâm lá»›n lên, quên cả việc đỠphòng. Tiếng ngâm cá»§a nà ng như tiếng chuông ngân lảnh lót khiến phòng kế bên có má»™t vị phú thương giá»±t mình thức giấc.
Xin giá»›i thiệu qua vị phú thương nà y là ngưá»i ở huyện Hà m Ninh, phá»§ Võ Xương, thuá»™c tỉnh Hồ Quảng, tên Khương Nhược SÆ¡n tá»± là TÃn NhÆ¡n, có vợ tên Tôn thị. Hai vợ chồng lão ta ăn ở vá»›i nhau rất tương đắc nhưng vẫn chưa có con trai, chỉ sanh vá»n vẹn má»™t đứa con gái tên Thăng Kim, hình dung dÅ©ng mặn mà .
Khương Nhược SÆ¡n tin rằng số mạng mình không có con trai nên không chịu cưới vợ bé. Lão thưá»ng nghÄ© thầm:
“Hiện nay con gái ta tuổi đã đến tuần cáºp ká», váºy ta cần phải kén má»™t chà ng rể có tà i cao há»c rá»™ng may ra ngà y sau hắn có nổi danh khoa bảng, ta cÅ©ng được dá»± đôi chút vinh hoaâ€.
NghÄ© Ä‘oạn, Khương Nhược SÆ¡n Ä‘i nói vá»›i những ngưá»i chuyên nghá» mai mối, tỠý mình muốn tìm má»™t ngưá»i rể há»c trò.
Thuở ấy, có má»™t há»c trò ở trong huyện tên Hoạt Toà n tuổi độ đôi mươi, song thân còn song toà n, gia tư cÅ©ng được mưá»i muôn, vốn má»™t nhà đại nông nghiệp. Hoạt Toà n là con trưởng nam, còn bốn đứa em thì còn nhá». Năm Hoạt Toà n mưá»i bốn tuổi Ä‘i thi khảo may nhá» trúng nhằm bà i cÅ© nên Ä‘áºu được đệ nhị danh tú tà i, vì thế nên ai ai cÅ©ng gá»i danh anh ta là “thần đồngâ€.
Bá»n mai mối giá»›i thiệu cho Khương Nhược SÆ¡n. Khương Nhược SÆ¡n gả con cho y ngay. Hoạt Toà n thấy Khương Nhược SÆ¡n chỉ có má»™t ngưá»i con gái nên bà n tÃnh vá»›i song thân:
- Nhạc phụ con không có con trai nên bây giỠcon phải gây tình luyến ái, nghĩa là con qua bên ấy hầu hạ, thế nà o nhạc phụ cũng vui lòng, sau nà y cái gia tà i kếch sù ấy cũng vỠtay con.
Cha mẹ Hoạt Toà n thuáºn theo lá»i đỠnghị cá»§a con, nên cho sang đó ở. Hoạt Toà n liá»n qua nói vá»›i Khương Nhược SÆ¡n:
- Song thân con hãy còn tráng kiện, lại có bốn đứa em con hầu hạ, còn nhạc phụ và nhạc mẫu bên nà y không có con trai vô cùng hiu quạnh, váºy nay vợ chồng con định sang bên nà y để hầu hạ cho tròn hiếu đạo.
Tôn thị nghe nói lấy là m mừng rỡ, nhưng Khương Nhược Sơn thừa hiểu âm mưu của chà ng rể, lão thầm nghĩ:
“Ta không có con trai, tất nhiên sản nghiệp nà y sẽ vá» tay vợ chồng nó rồi, vả lại cha mẹ nó năm nay đã trên sáu mươi tuổi mà nó lại bảo là còn tráng kiện. Còn vợ chồng ta ngà y nay má»›i trên bốn mươi tuổi đầu, có tôi tá»› hầu hạ đầy đủ mà nói lại bảo như váºy, tất nhiên nó đã tham sản nghiệp nên nỡ bá» cha mẹ, quả là đứa bất lương. Nhưng nếu ta nói trắng ra cÅ©ng kỳ lắm, hÆ¡n nữa vợ ta không phải là ngưá»i hiểu rá»™ng nhìn xa, nếu ta không thuáºn thì chắc nó trách ta là kẻ vô tình và hai vợ chồng Hoạt Toà n sẽ cùng oán há»n ta nữa. Chi bằng ta cứ giả vá» vui vẻ cho chúng hưởng chút mảy may để vợ chồng chúng thất vá»ng chÆ¡iâ€.
Nghĩ đoạn, Khương Nhược Sơn nói với Hoạt Toà n:
- Hai vợ chồng con có hiếu hạnh như váºy thì còn gì quà hóa cho bằng!
Hoạt Toà n ngỡ là Khương Nhược SÆ¡n trúng kế mình nên mừng lắm, bèn láºp tức vá» nhà dá»n đồ đặc sang ở bên nà y, ngà y đêm hết sức nịnh bợ. Tôn thị thấy váºy trong lòng rất vui đẹp, trái lại Khương Nhược SÆ¡n thì lấy là m gai mắt, lão nhất thiết không cho Hoạt Toà n tham dá»± việc nhà , tháºm trà đến những sản nghiệp trong nhà lão cÅ©ng Ä‘em phân cắt cho kẻ ăn ngưá»i ở trong nhà coi giữ, ngay đến Tôn thị cÅ©ng không được nhúng tay và o. Vợ chồng Hoạt Toà n muốn dùng việc gì cần tiá»n phải thương lượng vá»›i ngưá»i quản gia để nháºn từng đồng tiá»n rất phiá»n phức.
Rồi đến kỳ thi năm ấy, Hoạt Toà n biết mình tà i văn còn dốt chỉ sợ mình mất cả chức tú tà i nên xin vợ chồng Khương Nhược SÆ¡n má»™t số tiá»n để mua chức cá»u phẩm hà m đặng khá»i phải thế khảo.
Vợ chồng Khương Nhược SÆ¡n cÅ©ng sợ Hoạt Toà n bị cách chức nên cÅ©ng chi ra mấy trăm đồng để mua chức cá»u phẩm cho chà ng. Nhưng số tiá»n xuất nháºp hằng ngà y không khi nà o cho y quản thá»§.
Hoạt Toà n lấy là m bá»±c mình, liá»n theo năn nỉ vá»›i Tôn thị. Tôn thị cÅ©ng thương tình tá» cùng Khương Nhược SÆ¡n:
- Tôi xem tâm tánh Hoạt Toà n cÅ©ng là kẻ tháºt tâm và tiết kiệm, sao phu quân lại không cho nó quản thá»§ sản nghiệp trong nhà để cho mình được an nhà n hÆ¡n sao?
Khương Nhược Sơn nói:
- Việc nhà ta đã có ngưá»i coi giữ bố trà đâu đó đưá»ng hoà ng, nếu hiá»n tế muốn tiêu dùng việc chi cứ việc há»i quản gia chi ra có phải tiện hÆ¡n không? Vả lại, ngà y nay hiá»n tế còn phải lo ôn nhuần kinh sá», nếu ta phó thác việc nà h còn thì giỠđâu mà há»c hà nh? Là m như váºy tức là thương rể mà hại rể đó.
Tôn thị nghe nói có lý nên không nhắc đến việc ấy nữa, khiến Hoạt Toà n căm háºn vô cùng. Khương Nhược SÆ¡n lại nghÄ© thầm:
“Chỉ vì ta không có con trai nên chúng má»›i tÃnh mưu nà y kế ná». Vả lại, năm nay tuy ta đã gần năm mươi song nhá» nhiá»u thuốc thang bổ dưỡng, cÆ¡ thể ta cÅ©ng không đến ná»—i suy kém, nếu ta có vợ nhá» tuổi, thế nà o cÅ©ng còn sanh con đượcâ€.
NghÄ© Ä‘oạn, Khương Nhược SÆ¡n Ä‘i nói vá»›i mấy ngưá»i mai mối:
- Các ngươi hãy là m Æ¡n Ä‘i tìm xem có con gái ai tà i mạo song toà n dù tốn bao nhiêu ta cÅ©ng cưới vá» là m thiếp, các ngươi hãy gia tâm, ta trá»ng thưởng.
Lúc bấy giá» các nhà nghèo có ý tham tiá»n, nghÄ© rằng: Nếu con gái mình vỠđó mà sanh được quà tá» thì cái gia tà i kếch sù cá»§a Khương Nhược SÆ¡n, con gái mình sẽ được trá»n hưởng. Vì thế há» tranh nhau kêu gả rất nhiá»u.
Khương Nhược SÆ¡n tuyển chá»n được má»™t cô gái là Nhu nương, con cá»§a nhà hà n sÄ© tên Hồng Nhiệm. Nhu nương má»›i mưá»i bảy tuổi, nhan sắc xinh đẹp.
Nà ng vỠở vá»›i Khương Nhược SÆ¡n, hết lòng chiá»u chuá»™ng Tôn thị nên giữ được hòa khà trong gia đình.
Nhu nương chỉ sống chung cùng Khương Nhược Sơn trong vòng một tháng đã có thai, Nhược Sơn mừng rỡ vô cùng. Qua đến tháng giêng năm sau Nhu nương sanh đặng một đứa con trai vạm vỡ, Khương Nhược Sơn mừng khấp khởi, đặt tên con là Nguyên Lãng và giao cho một bà nhũ mẫu trông nom.
Hoạt Toà n thấy váºy cà ng thêm oán háºn, đứa bé Nguyên Lãng là cái chướng ngại váºt cá»§a Hoạt Toà n. Khương Nhược SÆ¡n thừa hiểu tư tưởng cá»§a chà ng rể cá»§a mình, nhưng giả vá» không để ý đến.
Qua năm su, Khương Nhược Sơn lại nghĩ:
“Tuy ta đã sanh được má»™t đứa con trai, nhưng ta vẫn còn giáºn thằng rể bất lương ấy. Bây giá» ta phải cưới thêm má»™t ngưá»i hầu thiếp nữa, may ra sanh thêm con trai nữa để xem nó tức mình đến bá»±c nà o cho biết.â€
NghÄ© rồi, Khương Nhược SÆ¡n xuất ba trăm lượng bạc cưới má»™t cô gái nhà nghèo nữa. Cô nà y tên Äức ThÆ¡ con cá»§a Trương Äại Hợp, nà ng má»›i mưá»i sáu tuổi, nhan sắc mặn mà . Tuy Tôn thị không bằng lòng nhưng không dám cãi.
Äến năm Khương Nhược SÆ¡n được năm mươi bốn tuổi, ông nghÄ© thầm:
“Nay tuổi ta đã già mà con muá»™n mà ng, không thể nà o nuôi được Nguyên Lãng cho đến tuổi trưởng thà ng. Khi ta nhắm mắt thế nà o vợ lá»›n ta là Tôn thị cÅ©ng Ä‘em sản nghiệp chia cho thằng rể bất lương ấy thì linh hồn ta dưới suối và ng không yên dạ, và tin chắc rằng trong lúc chia cá»§a là m gì con trai ta cÅ©ng phải chịu thiệt thòi. Chi bằng bây giá» ta còn tráng kiện, ta sẽ xuất tiá»n ra Ä‘i buôn may ra kiếm thêm và i mươi muôn, chừng ấy ta sẽ nghÄ© kế chia gia tà i cho vừa ý taâ€.
NghÄ© rồi, Khương Nhược SÆ¡n tuyển chá»n bốn tên gia nhÆ¡n toà n là những tên thạo nghá» buôn bán, phân công cho chúng Ä‘i các tỉnh tìm những đồ châu báu tốn đến bảy tám trăm muôn bạc.
Hôm ấy lúc trá»i mưa tầm tã, Khương Nhược SÆ¡n phải tìm quán nghỉ ngÆ¡i, chẳng dè gặp nhằm chá»— vá»›i Lệ Minh ÄÆ°á»ng.
Lúc ấy tuy trá»i mưa, song hÆ¡i đất bốc lên khiến khà háºu nóng bức, Khương Nhược SÆ¡n chỉ nằm mÆ¡ mà ng không ngá»§ được, đến khi nghe tiếng Ä‘á»c sách rang rảng ở phòng kê bên thì giáºt mình ngồi nhổm dáºy bước đến khe cá»a nhìn xem.
Khương Nhược SÆ¡n thoáng thấy Lệ Minh ÄÆ°á»ng tóc Ä‘en nhánh như đà n bà (vì lúc ấy ná»±c ná»™i nên Lệ Minh ÄÆ°á»ng lá»™t khăn vấn đầu) lại thêm khuôn mặt đầy đặn, nước da trắng phau, đôi mắt sáng như sao, hai cổ tay nõn nà tròn vo trông như ngá»c ngà dá»… thương đáo để.
Khương Nhược Sơn nghĩ thầm:
“Vá»›i tướng mạo cá»§a chà ng thiếu niên nà y thế nà o ngà y sau cÅ©ng được đại phú đại quÃ. Mắt ta đã từng xem đồ châu báu không khi nà o lầm lẫn thì đối vá»›i tướng kẻ sang, kẻ hèn, dám tá»± tất thông khi nà o sai lệch. Thôi để ta và o thăm chà ng và nếu chà ng có lòng tốt, ta tìm cách là m nghÄ© phụ cá»§a chà ng, để sau nà y chà ng có được ra là m quan thì ta cÅ©ng được hưởng chút Ãt thÆ¡m lây, nở mặt nở mà y vá»›i thiên hạâ€.
Khương Nhược SÆ¡n nghÄ© váºy nên đứng chá» cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng Ä‘á»c xong Ä‘oạn sách ấy má»›i đưa ta gõ nhẹ và o cánh cá»a. Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe gõ cá»a, giáºt mình run sợ vá»™i lấy khăn vấn đầu rồi đứng dáºy lên tiếng há»i:
- Ai gõ cá»a đó?
Khương Nhược Sơn ôn tồn đáp:
- Tôi là ngưá»i khách ngụ phòng kế bên đây, vì nghe ngưá»i ham Ä‘á»c sách nên muốn sang hầu chuyện.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng mở cá»a tiếp và o má»i ngồi và nói:
- Vì đây là nÆ¡i lữ thứ nên hoà n cảnh không thuáºn tiện. Xin lão trượng miá»…n chấp cho.
Khương Nhược Sơn đáp:
- Ngươi có lòng tá» tế như váºy, lão phu lấy là m cảm tạ.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng há»i:
- Thưa lão trượng, chẳng hay lão trượng quê quán ở đâu, quà danh là chi và buôn bán váºt gì, xin lão trượng vui lòng cho tôi biết.
Khương Nhược Sơn đáp:
- Tôi há» Khương, tên Nhược SÆ¡n, tá»± là TÃn NhÆ¡n, quê ở huyện Hà m Ninh, phá»§ Võ Xương, tỉnh Hồ Quảng, nhân Ä‘i mua các đồ châu báu nay sắp trở vá» quê nhà , Ä‘i ngang qua đây gặp mưa nên và o đây mướn phòng trú ngụ. Còn công tá» tánh danh là chi, chẳng hay đến đây có việc gì?
Lệ Minh ÄÆ°á»n đáp:
Tôi há» Lệ, Tên Quân Ngá»c, tá»± là Minh ÄÆ°á»ng quê ở huyện Côn Minh tỉnh Vân Nam. Năm nay tôi lên mưá»i sáu, định và o thi kinh, nhưng vì đến đây rá»§i đứa thÆ¡ đồng mang bịnh, phải Ä‘i trá»… há»ng mất kỳ thi, váºy nên buồn bã lấy sách ra Ä‘á»c là m kinh động đến lão trượng, xin lão trượng sẵn lòng tha thứ.
Khương Nhược Sơn nói:
- Ngươi là báºc thiếu niên danh sÄ© có chà như váºy tháºt đáng kÃnh, vả con đưá»ng từ đây ra Bắc Kinh giặc cướp rất nhiá»u mà hai thầy trò còn son trẻ quá, lão phu lo ngại vô cùng.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe nói, thở dà i than:
- Mấy lá»i dạy cá»§a lão trượng, vãn sanh cảm thấy là lá»i và ng ngá»c, nhưng vãn sanh đã vì chút công danh thì dẫu có nguy hiểm đến đâu cÅ©ng phải cố gắng mà vượt qua.
Khương Nhược Sơn thương hại nói:
- Vẫn biết váºy, nhưng phảm là m việc gì cÅ©ng phải suy hÆ¡n tÃnh thiệt chá»› không nên đánh liá»u nguy hiểm. Chẳng giấu gì, lão phu đây nhá» buôn bán phương xa nên ở Bắc Kinh cÅ©ng có Ãt ngưá»i quen biết, nếu ngưá»i muốn quyên giám để xin ứng thà thì tôi vui lòng giúp cho, thế nà o khi ngưá»i đến nÆ¡i cÅ©ng được và o thi ngay. Và bây giá» tôi có má»™t ý kiến nà y nữa, nếu ngưá»i nghe lá»i tôi thì còn gì hay cho bằng.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng há»i:
- Việc gì, xin lão trượng cứ nói thẳng ra, nếu việc đáng là m thì không bao giỠtôi từ chối.
Khương Nhược SÆ¡n liá»n thuáºt hết ná»—i gia đạo cá»§a mình cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe và nói:
- Thiên hạ thấy tôi già u có nên thưá»ng gá»i tôi là Khương Bá Vạn, nhưng kỳ thá»±c thì sản nghiệp cá»§a tôi độ năm muôn là cùng, nay tôi thấy ngưá»i tà i mạo khác thưá»ng, chắc chắn là má»™t tay khoa bảng nên lòng muốn kết giao là m bạn, nhưng so tuổi tác, má»™t già má»™t trẻ kết bạn rất khó coi. Váºy nếu ngươi không muốn phụ lòng mến phục cá»§a tôi mà nháºn tôi là m nghÄ©a phụ thì tôi cÅ©ng không dam mong ngưá»i phải thay tên đổi há», tôi chỉ mong sau nà y được hưởng nhá» chút ân vinh cá»§a ngưá»i cho thá»a chà mà thôi.
Lá»i Bình:
- Hoạt Toà n trong hồi nà y là má»™t trưá»ng hợp Ä‘iển hình, anh ta phụng sá»± Khương Nhược SÆ¡n không phải vì hiếu thảo, mà là má»™t âm mưu để chiếm Ä‘oạt cái gia tà i kếch sù kia, nhưng rá»§i thay, con mắt tinh Ä‘á»i cá»§a ông nhạc Khương Nhược SÆ¡n đã nhìn thấy cái dã tâm cá»§a chà ng nên ghét cay ghét đáng, đã già mà ra cưới vợ bé kiếm con trai là m cho Hoạt Toà n phải vỡ má»™ng đà o má», phá»ng như Hoạt Toà n không âm mưu đà o má» thì chắc chắn Khương Nhược SÆ¡n không cưới vợ bé là m gì, và tá»± nhiên chà ng ta sẽ chiếm được cái gia tà i ấy.
Lại xét qua Khương Nhược SÆ¡n nháºn Lệ Minh ÄÆ°á»ng là m nghÄ©a tá» cÅ©ng không phải vì thương chà ng hay mến phục chà ng mà chÃnh ông ta vì muốn có danh vá»ng trong xã há»™i mà thôi. Phải lắm, vá» tiá»n cá»§a thì ông quá già u không còn thiết gì nữa, ông chỉ còn thiếu địa vị danh vá»ng, vì váºy ông muốn tìm má»™t chà ng rể há»c giá»i nhưng ông đã lầm gả con cho Hoạt Toà n, má»™t anh há»c trò dốt gặp thá»i. Vì thất vá»ng, ông ta phải xuất tiá»n ra nuôi Lệ Minh ÄÆ°á»ng là m nghÄ©a tỠđể thá»±c hiện nguyện vá»ng cá»§a mình.
Việc là m cá»§a Khương Nhược SÆ¡n ta không thể bảo là má»™t âm mưu được vì khi ông ta thấy tà i mạo cá»§a Lệ Minh ÄÆ°á»ng biết chà ng ta có hy vá»ng đạt được công danh nên nháºn là m nghÄ©a tá» và nói trắng mục Ä‘Ãch mình ra cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng biết rằng mình là m như váºy để mua lấy chút danh pháºn ở Ä‘á»i. Thì đây quả là m má»™t việc đổi chác công khai không thể bình phẩm Khương Nhược SÆ¡n là ngưá»i tốt bụng và cÅ©ng không thể bảo Khương Nhược SÆ¡n là kẻ âm mưu được. Äây là má»™t việc là m cầu danh lợi má»™t cách công khai bạch nhá»±t, đáng khen hÆ¡n là chê.
|

23-09-2008, 07:40 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Hai Mươi Ba
Vì mến tà i, Khương Nhược SÆ¡n nháºn nghÄ©a tá».
Quyết láºp thân, Lệ Quân Ngá»c trổ tà i năng.
Ngừng một lát, Khương Nhược Sơn tiếp:
- Nếu ngưá»i không phụ lòng tôi thì xin ngưá»i hãy theo tôi vá» nhà để tôi lo liệu tiá»n quyên giám cho, chẳng hay ngưá»i nghÄ© thế nà o?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng suy nghÄ© hồi lâu rồi nói:
- Lão trượng đã có lòng Ä‘oái tưởng đến tôi, tôi đội Æ¡n vô cùng, nhưng tôi xin tá» trước má»™t lá»i là xin lão trượng hiểu cho rằng, dầu sao nhà tôi cÅ©ng có chút Ãt sản nghiệp nên không há» có lòng tham đến sản nghiệp cá»§a lão trượng đâu, và xin thá» rằng nếu tôi được may phước là m con cá»§a lão trượng thì không khi nà o chịu lạm thá»±c đến tà i sản cá»§a lão trượng. Tôi chỉ cầu sao cho tôi được thà nh danh để lão trượng được phần vinh dá»± là tôi mãn nguyện lắm rồi!
Khương Nhược Sơn nói:
- Tuy ngưá»i đã quyết láºp chà như thế, đó là thái độ cá»§a kẻ anh hùng, nhưng dầu sao lão phu cÅ©ng phải định liệu cho phải lẽ chá»›!
Khương Nhược SÆ¡n vừa nói dứt, Lệ Minh ÄÆ°á»ng vá»™i cúi lạy nháºn là m nghÄ©a phụ. Lão Nhược SÆ¡n lấy là m đẹp ý vá»™i đưa tay đỡ Lệ Minh ÄÆ°á»ng dáºy và vui vẻ nói:
- ÄÆ°á»£c như vầy tháºt lão phu không gì toại nguyện cho bằng, nhưng lão phu chỉ sợ mình bạc phước không được hưởng thá» lâu dà i để nháºn lấy vinh dá»± vá» sau.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Con Ä‘ang hy vá»ng và o phúc ấm cá»§a nghÄ©a phụ để bước lên thang danh vá»ng má»™t cách xuôi chảy, nếu ngà y nà o con thà nh danh thì nghÄ©a phụ cÅ©ng được phong tặng, xin nghÄ©a phụ chá»› nên thốt lá»i bi quan ấy, con buồn lắm.
Khương Nhược Sơn nói:
- Thôi, bây giỠcon hãy nghỉ ngơi rồi sáng ngà y sẽ qua phòng ta ăn uống và cùng nhau khởi hà nh.
Nói rồi, Khương Nhược SÆ¡n trở vá» phòng mình an nghỉ. Qua đến đầu canh năm, Khương Nhược SÆ¡n thức dáºy kêu chá»§ quán dá»n rượu thịt lên, Ä‘oạn sai ngưá»i qua má»i Lệ Minh ÄÆ°á»ng.
Lúc ấy, Lệ Minh ÄÆ°á»ng cÅ©ng đã dáºy, Ä‘ang lo sắp đặt hà nh lý, kế có gia nhÆ¡n cá»§a Nhược SÆ¡n qua nói:
- Ông tôi dạy sang má»i ngà i qua dùng rượu.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng vá»™i kêu Vinh Phát dáºy coi phòng, rồi nối gót tên gia nhÆ¡n sang ăn uống cùng Khương Nhược SÆ¡n.
Trước khi ngồi và o bà n, Khương Nhược SÆ¡n không quên sai ngưá»i Ä‘em bánh qua cho Vinh Phát, và truyá»n chuẩn bị mướn xe cá»™ cho sẵn sà ng.
CÆ¡m nước xong thì xe vừa đến, Lệ Minh ÄÆ°á»ng hối Vinh Phát Ä‘em hà nh lý lên rồi cùng Khương Nhược SÆ¡n ngồi chung má»™t xe, Ä‘oạn sá»a má»™t chiếc xe êm ái cho Vinh Phát nằm.
Cuá»™c hà nh trình nà y chỉ trong vòng hai ngà y đã đến Võ Xương, lúc ấy bịnh tình cá»§a Vinh Phát đã thuyên giảm nhiá»u. Äến nÆ¡i, ngưá»i nhà cá»§a Khương Nhược SÆ¡n mừng rỡ chạy ra tiếp rước, Hoạt Toà n cÅ©ng giả vỠân cần chạy ra niá»m nở thưa:
- Tiện tế chẳng hay nhạc phụ vỠnên ra tiếp đón trễ nãi, mong nhạc phụ tha thứ cho.
Khương Nhược SÆ¡n đưa tay chỉ Hoạt Toà n, giá»›i thiệu cùng Lệ Minh ÄÆ°á»ng:
- Äây là anh rể cá»§a con đó, con hãy chà o anh rể cá»§a con Ä‘i.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe bảo vá»™i cúi đầu chà o Hoạt Toà n. Hoạt Toà n ra vẻ ngạc nhiên, Khương Nhược SÆ¡n liá»n thuáºt lại cho Hoạt Toà n biết Lệ Minh ÄÆ°á»ng là nghÄ©a tá» cá»§a mình.
Hoạt Toà n nghe xong lấy là m bất bình, chà ng nghĩ thầm:
“Năm ngoái sanh má»™t đứa con trai, phần gia tà i nà y ta đã thiệt mất phân ná»a, nay lại đèo bòng thêm con nuôi nữa, chẳng biết rồi đây cái tà i sản nà y sẽ chia ra là m mấy mươi phần!â€
Hoạt Toà n tuy nghÄ© váºy, song cÅ©ng gượng chà o Lệ Minh ÄÆ°á»ng và má»i và o nhà . Khương thị là ngưá»i em gái cá»§a Khương Nhược SÆ¡n, năm ấy độ ba mươi tuổi, trông thấy Lệ Minh ÄÆ°á»ng Ä‘i vá»›i Nhược SÆ¡n thì lấy là m lạ, cả hai Ä‘á»u ngỡ ngà ng không biết há»i bằng gì.
Khương Nhược SÆ¡n bèn thuáºt rõ lai lịch cho vợ con và em gái nghe, đồng thá»i bảo Lệ Minh ÄÆ°á»ng gá»i Tôn thị bằng nghÄ©a mẫu và chà o Khương thị bằng nghÄ© Cô mẫu.
Tôn thị thấy thế lấy là m khó chịu, song là m thinh không dám nói. Khương Nhược SÆ¡n lại bảo Lệ Minh ÄÆ°á»ng chà o Thăng Kim và gá»i bằng chị. Thăng Kim cÅ©ng cúi đầu chà o đáp lá»… rồi lui và o nhà trong.
Còn hai ngưá»i tiểu thiếp cá»§a Khương Nhược SÆ¡n là Nhu Nương và Äức ThÆ¡ đứng ở sau bức rèm liếc thấy Lệ Minh ÄÆ°á»ng diện mạo khôi ngô, cả hai như bị thôi miên không cầm lòng được, liá»n giả vá» vô tình bước ra để nhìn rõ mặt chà ng trai tuấn tú ấy, nhưng khi giáp mặt Lệ Minh ÄÆ°á»ng, lại giả vá» hổ thẹn chạy và o.
Khương Nhược SÆ¡n thấy thế liá»n kêu lại bảo:
- Lệ Minh ÄÆ°á»ng đã nháºn ta là nghÄ©a phụ rồi. Xét ra ngưá»i cùng hai nà ng niên ká»· bằng nhau nhưng danh pháºn cá»§a nà ng đương nhiên là mẫu. Váºy ta cho phép hai nà ng ra tiếp chà o, đặng từ đây vá» sau hai nà ng sẽ cư xá» vá»›i Lệ Minh ÄÆ°á»ng như tình cốt nhục.
Nhu Nương nghe nói liá»n bước ra chà o Lệ Minh ÄÆ°á»ng, Äức ThÆ¡ cÅ©ng bước theo chà o há»i. Lệ Minh ÄÆ°á»ng liá»n rước bồng đứa bé và tá» tình thân máºt há»i:
- Chẳng hay em nó tên là chi váºy?
Nhu Nương đáp:
- Nó tên là Nguyễn Lãng.
Sau đó, Khương Nhược SÆ¡n sai ngưá»i mang tiá»n lên Bắc Kinh quyên giám để cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng được và o ứng thÃ. Trong thư, Nhược SÆ¡n ghi rõ tên tuổi cá»§a Lệ Minh ÄÆ°á»ng, nhưng quê quán thì ghi ở huyện Hà m Ninh, phá»§ Võ Xương, tỉnh Hồ Quảng.
Hoạt Toà n trông thấy sá»± việc như váºy, lòng đầy căm tức, liá»n nói vá»›i vợ:
- Ta xem Lệ Minh ÄÆ°á»ng có vẻ xinh đẹp như con đà o hát giả trai váºy, hay là nhạc phụ có ý riêng gì chăng, rồi tránh tiếng dị nghị nên má»›i nháºn là m nghÄ©a tá»?
Nà ng Thăng Kim nói:
- Thân phụ tôi không khi nà o có hà nh động như váºy đâu, phu quân chá»› nên nghÄ© báºy bạ mà mÃch lòng ngưá»i.
Hoạt Toà n nói:
- Tôi thấy gần đây nhạc phụ đã biến tánh cho nên cưới đến hai nà ng tiểu thiếp, thì biết đâu ngưá»i lại không có hà nh động ố lem khác!
Thấy vợ mình không nghe, Hoạt Toà n Ä‘i nói vá»›i Tôn Thị. Tôn Thị nghe qua lấy là m căm háºn nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, để ta dò xét kỹ lưỡng nếu quả tháºt như váºy, ta sẽ đánh cho nó má»™t tráºn rồi Ä‘uổi ra khá»i nhà láºp tức.
Từ đó Tôn thị hay cau có đá thúng đụng nia, mắng mèo chưởi chó, khiến Khương Nhược SÆ¡n lấy là m bá»±c mình, nhưng Khương Nhược SÆ¡n cÅ©ng thừa hiểu đó là do Hoạt Toà n xúi giục, lão bèn dá»n riêng má»™t thÆ¡ phòng cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng ở Ä‘á»c sách.
Phòng riêng nà y tuy không rá»™ng rãi mấy, song cÅ©ng mát mẻ đẹp đẽ, trông có vẻ nên thÆ¡. Ngà y nà o cÅ©ng có ngưá»i bưng cÆ¡m nước đến cho hai thầy trò Lệ Minh ÄÆ°á»ng ăn.
Vinh Phát nói vá»›i Lệ Minh ÄÆ°á»ng:
- Tuy ông Khương Nhược SÆ¡n có lòng tốt tháºt, song ngưá»i vợ ông không được tá» tế.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Mi nói đúng đấy, chỉ vì bà ta quê mùa dốt nát nên má»›i nghe lá»i Hoạt Toà n xúi giục là m như váºy, nhưng ta vì tình nghÄ©a phụ nên gác bá» ngoà i tai, không nên chấp trách là m gì. Riêng vá» Nguyên Lãng kia, ta cần phải biếu cho cáºu váºt gì để gây tình thân máºt và ká»· niệm vá» sau.
Nói rồi, Lệ Minh ÄÆ°á»ng mở gói ra lấy má»™t xâu chuá»—i há»™t và má»™t đôi vòng bằng ngá»c định Ä‘em cho Nguyên Lãng rồi hai thầy trò tắt đèn an giấc.
Sáng hôm sau, Lệ Minh ÄÆ°á»ng Ä‘em ba váºy ấy đến phòng Khương Nhược SÆ¡n. Con nữ tỳ vừa trông thấy vá»™i há»i:
- Tiên sanh đến đây có việc gì mà sá»›m thế? Ông bà tôi còn ngá»§ chưa dáºy.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng khoát tay, nói:
- Nếu còn ngủ thì chớ kêu là m gì, để ta vỠrồi một lát sẽ lại.
Lúc ấy Khương Nhược SÆ¡n ở trong phòng nghe tiếng liá»n bảo nữ tỳ má»i và o. Khương Nhược SÆ¡n nhắc ghế má»i ngồi rồi pha trà má»i uống. Hai nà ng tiểu thiếp Nhu Nương và Äức ThÆ¡ vì đã say đắm nhan sắc cá»§a Lệ Minh ÄÆ°á»ng nên vá»™i bế Nguyên Lãng đến gần để chà o há»i.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng tươi cưá»i vui vẻ tiếp bồng Nguyên Lãng để và o lòng, rồi bảo nó:
- Hiá»n đệ Æ¡i! Ta cho hiá»n đệ mấy cái nà y nghe!
Nói rồi lấy dây chuá»—i hạt châu cùng dây và ng Ä‘eo và o cổ cho Nguyên Lãng, còn đôi ngá»c thì Ä‘eo và o hai cưá»m tay. Nguyên Lãng mừng rỡ chạy lại khoe vá»›i cha:
- Cha ơi, con có mấy cái nà y tốt lắm!
Khương Nhược Sơn kéo tay Nguyên Lãng lên xem và nói:
- á»i chao! Trẻ con thì nên cho hắn Ä‘eo đồ giả cÅ©ng được, sao lại dùng và ng ngá»c thiệt như vầy, chẳng là phà lắm sao?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Mấy thứ nà y là váºt cÅ© cá»§a con dùng lúc còn thÆ¡ ấu, chứ không phải má»›i mua đâu.
Khương Nhược Sơn xem kỹ lại, rồi cất tiếng khen:
- Con đã có những đồ dùng quà giá như vầy, tất nhiên một nhà đại phú rồi!
Lệ Minh ÄÆ°á»ng khiêm nhưá»ng nói:
- Tuy nhà con cÅ©ng có chút sản nghiệp, song vốn quê mùa nên có váºt như váºy mà cÅ©ng không lấy chi là m trá»ng.
Nói rồi nà ng cáo từ lui vỠphòng riêng.
Nhắc qua việc Nhu Nương và Äức ThÆ¡, hai nà ng hầu thiếp cá»§a Khương Nhược SÆ¡n rất mê đắm sắc chà ng trai Lệ Minh ÄÆ°á»ng. Hai ngưá»i trở và o phòng cùng nhau khen ngợi. Äức ThÆ¡ nói:
- Ngưá»i sao mà đẹp trai đến thế cÆ¡! Ôi con mắt cá»§a chà ng nó đẹp má»™t cách tá»± nhiên, dầu má»™t tay danh há»a nà y có tà i đến đâu cÅ©ng không thể vẽ cho giống hệt được.
Nhu Nương cũng tắc tưởi nói:
- Chẳng những con mắt đã xinh đẹp mà thôi, mà u da cá»§a chà ng cÅ©ng nõn nà như tấm lụa trông đẹp quá, nếu sau nà y cô ả nà o được lấy chà ng thì tháºt là hữu phước. ÄÆ°á»£c ngưá»i chồng đẹp thế thì dầu trá»n Ä‘á»i ăn ở vá»›i nhau có nghèo khổ đến đâu cÅ©ng thá»a dạ.
Nhu Nương lại tiếp:
- Với cái mà u da ấy, chẳng những chị đây lớn tuổi không bằng chà ng đã đà nh, đến nỗi mà u da của em cũng phải thua sút chà ng nữa là khác.
Äức ThÆ¡ nghe váºy biết Nhu Nương đã phải lòng chà ng rồi, bèn nói:
- Chị em ta ở chung nhau má»™t nhà , tình nghÄ©a chẳng khác ruá»™t thịt, váºy em xin tá» tháºt cùng chị, theo con mắt cá»§a em thì tin chắc Lệ Minh ÄÆ°á»ng nà y không thể có má»™t chà ng trai nà o sánh kịp, tháºm trà đến hạng nữ lưu cÅ©ng Ãt ngưá»i bì nổi.
Nhu Nương nói:
- Chị em ta cÅ©ng vì cha mẹ quá tham tiá»n, Ä‘em gả cho lão già nà y phà mất má»™t Ä‘á»i xuân xanh, phải chi được kết duyên cùng Lệ Minh ÄÆ°á»ng, dầu chỉ được ấp yêu vá»›i chà ng trong má»™t ngà y rồi chết Ä‘i cÅ©ng thá»a dạ.
Sau đó, hai ngưá»i cứ bà n qua tÃnh lại xung quanh vấn đỠdiện mạo anh chà ng Lệ Minh ÄÆ°á»ng rồi than vắn thở dà i, trông rất thảm thiết.
Khi dùng cÆ¡m sáng xong, Khương Nhược SÆ¡n ra chÆ¡i nÆ¡i huê viên, Lệ Minh ÄÆ°á»ng thoáng thấy liá»n bước ra má»i và o thư phòng rồi thưa:
- Chẳng phải con dám thôi thúc, nhưng xét việc công danh vô cùng hệ trá»ng, xin nghÄ©a phụ hãy mau mau sai ngưá»i đến kinh lo liệu giùm, kẻo để trá»… không được và o thì tá»™i cho con lắm.
Khương Nhược SÆ¡n mỉm cưá»i đáp:
- Khi má»›i vỠđây ta đã láºp tức viết thư sai ngưá»i Ä‘i rồi, chá»› đâu để ngà y nay mà con phải nhắc.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng đáp:
- Thế sao nghÄ©a phụ không cho con hay để con trao số tiá»n quyên giám và tiá»n lá»™ phÃ? Và tên há» con, chẳng hay nghÄ©a phụ khai như thế nà o?
Khương Nhược Sơn đáp:
- á»’! Ta đã là nghÄ©a phụ cá»§a con thì lẽ nà o việc nhá» má»n như váºy lại không lo liệu, để cho con xuất tiá»n quyên giám sao? Còn tên há» cá»§a con thì lão phu vẫn khai là Lệ Quân Ngá»c, nhưng ta để con nháºp tịch bên Hồ Quảng nà y, phá»ng có được chăng?
Lệ Quân Ngá»c nói:
- Sao nghÄ©a phụ không khai con là há» Khương, lại cứ để nguyên há» Lệ là m cho cha con mình phân biệt như váºy, sao co phải lẽ?
Khương Nhược Sơn nói:
- Nếu có ý tốt như váºy, ta rất vui lòng, nhưng chúng ta nháºn nhau là cha con đã là quá pháºn lắm rồi, hà tất phải đổi tên há».
Lệ Minh ÄÆ°á»gn nói:
- Con đội Æ¡n nghÄ©a phụ rất nhiá»u, dầu cho có đổi há» cÅ©ng chẳng sao.
Câu chuyện cá»§a hai ngưá»i vừa đến đây, tên đầu bếp đã dâng lên hai chén cháo bá»™t cá»§ sâm để ăn cho bổ khá»e. Khương Nhược SÆ¡n vừa ăn vừa há»i Lệ Minh ÄÆ°á»ng:
- Con thấy ngưá»i đầu bép nấu nướng như vầy có dá»… ăn không?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng đáp:
- Bác đầu bếp nà y nấu nướng như vầy ăn ngon lắm, vả con yếu đuối có ăn là bao, xin nghĩa phụ dạy cho giảm bớt đi là hơn.
Khương Nhược SÆ¡n cưá»i nói:
- Ta chỉ sợ đầu bếp nấu nướng không ngon, là m cho nghĩa tủ không ăn được thôi.
Dứt lá»i, lão quay qua dặn tên đầu bếp:
- Ngươi hãy cố nấu nướng như thế nà o để cho hiệp ý nghÄ©a tá» ta thì ta trá»ng thưởng nhé.
Tên đầu bếp vâng dạ rồi lui ra. Sau đó Khương Nhược SÆ¡n sai ngưá»i Ä‘i kêu thợ may đến mướn may rất nhiá»u quần áo cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng thay đổi.
Khương Nhược SÆ¡n cà ng đối đãi tá» tế vá»›i Lệ Minh ÄÆ°á»ng, Hoạt Toà n cà ng căm háºn vô cùng, nhưng không biết là m cách nà o cho bõ ghét.
Khương Nhược Sơn vỠđến phòng chưa được bao lâu, đã có gia đinh và o báo:
- Hiện có ngưá»i em rể cá»§a lão gia là Ngô Äạo Am đến.
Khương Nhược SÆ¡n mừng rỡ vá»™i ra táºn bên ngoà i tiếp rước và o nhà . Ngô Äạo Am há»i:
- Nghe nói lão huynh Ä‘i buôn bán, chẳng hay lão huynh vỠđây bao giá» váºy? Chỉ vì tiểu đệ thưá»ng hay Ä‘i vắng mãi nên không thưá»ng đến đây thăm lão huynh được.
Khương Nhược Sơn đáp:
- Tôi mới vỠđược mấy hôm nay.
(Nguyên Khương Nhược SÆ¡n có má»™t ngưá»i em gái gả cho Ngô Äạo Am là má»™t nhà hà n sÄ©, cha mẹ ngưá»i mất sá»›m, nhưng lại có tà i há»c rá»™ng uyên thâm, thi đỗ tú tà i, lại rất giá»i vá» môn y dược. Ông ta được vợ giá»›i thiệu việc Lệ Minh ÄÆ°á»ng cho nghe nên nay ông ta má»›i đến há»i thăm Khương Nhược SÆ¡n).
Lá»i Bình:
- Lệ Minh ÄÆ°á»ng, con má»™t vị Thượng thÆ¡ cá»§a tiá»n dinh dư, nà ng ra Ä‘i mang theo và ng bạc không thiếu, tuy nà ng nháºn Khương Nhược SÆ¡n là m nghÄ©a phụ, chỉ vì nà ng muốn có ngưá»i đỡ đầu giúp đỡ trên bước đưá»ng Ä‘i muôn dặm thôi, vì váºy nà ng còn sợ Khương Nhược SÆ¡n hiểu lầm rằng mình có ý muốn chia má»™t phần gia tà i cá»§a nghÄ©a phụ nên nà ng rà o đón trước để cho Khương Nhược SÆ¡n khá»i giải quyết theo lẽ phải, nghÄ©a là sau nà y Lệ Minh ÄÆ°á»ng cÅ©ng sẽ được má»™t phần gia tà i.
Cho hay ở Ä‘á»i những âm mưu thưá»ng thưá»ng bị thất bại, mà cứ phó mặc cho số mệnh, lại thưá»ng đưa đến cái lợi bất ngá».
- Ngưá»i ta thưá»ng bảo “có tiá»n mua tiên cÅ©ng đượcâ€. Quả váºy, hai nà ng hầu thiếp cá»§a Khương Nhược SÆ¡n vừa trông thấy tà i mạo cá»§a Lệ Minh ÄÆ°á»ng liá»n say mê và ước gì được sống chung vá»›i chà ng dù nghèo hèn đến đâu cÅ©ng được. Biết váºy mà hai nà ng vẫn lấy má»™t ông già khú như Khương Nhược SÆ¡n, đủ biết đồng tiá»n có tác dụng đến bá»±c nà o!
|

23-09-2008, 07:40 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Hai Mươi Bốn
Ngô Äạo Am tinh mắt biết ngưá»i tà i
Lệ Minh ÄÆ°á»ng văn hay được trúng tuyển.
Ngô Äạo Am há»i Khương Nhược SÆ¡n:
- Chẳng hay lão huynh đi buôn chuyến nà y có phát tà i không?
Khương Nhược Sơn đáp:
- Buôn bán là nghá» chuyên môn cá»§a tôi mà ! Vì váºy đã Ä‘i buôn tất nhiên phải phát tà i.
Ngô Äạo Am há»i:
- Nghe nói lão huynh vừa má»›i nháºn má»™t nghÄ©a tá» mà ngưá»i ấy là má»™t danh sÄ©, chẳng hay tà i há»c cá»§a ngưá»i ấy thế nà o?
Khương Nhược Sơn đáp:
- Cứ theo con mắt tinh Ä‘á»i cá»§a tôi, tôi Ä‘oán chắc nghÄ©a tá» tôi là hạng thông minh xuất chúng, nhưng còn tà i há»c thì tháºt ra tôi không biết nổi, mong tiên sinh hãy thá» xem má»›i rõ được.
Ngô Äạo Am nói:
- Con mắt cá»§a lão huynh châu báu xem không lầm thì Ä‘á»i nà o lại không thấy rõ kẻ chân tà i?
Khương Nhược Sơn nói:
- Chỉ vì chữ nghÄ©a tôi quá kém cá»i nên phải cáºy tiên sinh thá» sức hắn.
Ngô Äạo Am nói:
- Äã là nghÄ©a tá» cá»§a lão huynh tức là nghÄ©a Ä‘iệt cá»§a tôi rồi, để tôi ra đó thăm ngưá»i má»™t chút má»›i được.
Nói xong cả hai Ä‘á»u dắt nhau ra huê viên. Lệ Minh ÄÆ°á»ng vừa thoáng thấy vá»™i chạy ra nghinh tiếp.
Khương Nhược SÆ¡n đưa tay chỉ Lệ Minh ÄÆ°á»ng giá»›i thiệu cùng Ngô Äạo Am:
- Äây là nghÄ©a tá» cá»§a tôi đó.
Nói xong truyá»n gia nhÆ¡n dá»n tiệc lên, ba ngưá»i cùng nhau ngồi uống rượu. Rượu được và i tuần, Ngô Äạo Am há»i đến việc văn chương sá» sách Lệ Minh ÄÆ°á»ng ứng đáp xuôi như nước chảy, có khi Ngô Äạo Am há»i chỉ má»™t câu mà Lệ Minh ÄÆ°á»ng đáp đến mưá»i câu, từ lý sâu sắc, tá» ra là má»™t báºc kỳ tà i, khiến Ngô Äạo Am khá»§ng khiếp không dám há»i nữa.
Ngô Äạo Am nghÄ© thầm:
“Ngà y nay má»›i biết tà i há»c cá»§a ta chưa thấm và o đâu, chẳng khác nà o cầm sà o dò biển, khó mà dò đặng chá»— sâu, chá»— cạnâ€.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng thấy Ngô Äạo Am tuy Ãt há»c nhưng ông ta giá»i vá» thuốc, nên há»i qua mạch lý thì ông ta giảng giải rất thông suốt.
Sau đó, ba ngưá»i uống rượu trò chuyện mãi đến chiá»u má»›i ta cuá»™c. Khi Ngô Äạo Am Ä‘i khá»i rồi, Khương Nhược SÆ¡n nói vá»›i Lệ Minh ÄÆ°á»ng:
- Ngô Tiên sanh chÃnh là báºc lão thà nh có tiếng là má»™t nhà há»c rá»™ng, nếu trên vấn đỠvăn chương có chá»— nà o con chưa thông suốt hãy há»i ngưá»i, ngưá»i sẽ chỉ cho.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng đáp:
- Vá» văn chương thì con chẳng dám phiá»n há»i ngưá»i, chỉ xin nghÄ©a phụ nói vá»›i ngưá»i, nhá» ngưá»i truyá»n dạy mạch lý cho thì ân ấy rất sâu.
Khương Nhược SÆ¡n nghe nói cưá»i há»i:
- Không là m thuốc mà tìm há»c mạch lý là m gì?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng đáp:
- Nghá» là m thuốc có thể cứu được tánh mạng con ngưá»i, má»™t việc vô cùng quan trá»ng, nếu cần phải há»c há»i, dầu không là m thuốc cÅ©ng có thể cần dùng khi nguy biến, hay lắm chá»›!
Khương Nhược Sơn nói:
- Tưởng con muốn Ä‘iá»u chi, chứ Ä‘iá»u ấy rất dá»….
Nói rồi và o nhà để thương nghị vá»›i Ngô Äạo Am. Ngô Äạo Am vừa trông thấy Khương Nhược SÆ¡n liá»n bái và nói:
- Tôi rất khâm phục lão huynh có con mắt tinh Ä‘á»i chá»n ngưá»i nghÄ©a tỠấy.
Khương Nhược SÆ¡n nghe nói mừng rỡ, há»i:
- Tiên sanh nói như váºy thì chắc Lệ Minh ÄÆ°á»ng là má»™t báºc kỳ tà i nhưng tiên sanh Ä‘oán thá» sau nà y có thể thà nh danh không?
Ngô Äạo Am nói:
- Căn cứ trên kiến thức vá» văn chương thì Lệ Minh ÄÆ°á»ng rất có tà i khoa bảng, hÆ¡n nữa diện mạo cá»§a chà ng khôi ngô, Ä‘oan chánh quá, thế nà o chà ng cÅ©ng là dòng dõi công hầu chẳng sai, nhưng chẳng biết vì cá»› gì chà ng lại chịu cùng lão huynh kết là m phụ tá»?
Khương Nhược SÆ¡n nghe há»i liá»n thuáºt rõ lại má»i việc từ đầu đến cuối cho Ngô Äạo Am nghe.
Ngô Äạo Am lắc đầu tá» vẻ không tin, nói:
- Tôi chắc Lệ Minh ÄÆ°á»ng là quan gia tỠđệ chi đây má»›i có tà i mạo như thế, chứ bảo rằng nông gia xuất thân thì tháºt là khó tin quá.
Khương Nhược Sơn lại nói:
- Tuy Lệ Minh ÄÆ°á»ng có tà i cao há»c rá»™ng như váºy mà còn muốn yêu cầu tiên sanh dạy cho hắn má»™t chuyện.
Ngô Äạo Am nói:
- Tà i há»c cá»§a Lệ Minh ÄÆ°á»ng chẳng những má»™t mình tôi bái phục mà thôi, có thể thân sÄ© khắp tỉnh Hồ Quảng nà y không ai bì kịp, mà bây giá» còn cần đến tôi dạy là dạy Ä‘iá»u chi?
Khương Nhược Sơn nói:
- Tiên sanh chá»› nên khen quá lá»i, vừa rồi hắn cáºy tôi nói giùm tiên sanh là m Æ¡n truyá»n dạy mạch lý cho hắn, chẳng hay tiên sanh nghÄ© sao?
Ngô Äạo Am nói:
- Äiá»u ấy không khó chi, phà m những ngưá»i tinh thông văn tá»± rồi thì chỉ nói sÆ¡ qua là hiểu hết.
Bây giá» nhắc lại việc Nhu Nương và Äức ThÆ¡ từ khi trông thấy nhan sắc Lệ Minh ÄÆ°á»ng, Ä‘em lòng luyến ái, thưá»ng hay nhìn trá»™m Lệ Minh ÄÆ°á»ng, hoặc nhân khi Ä‘i ra và cố ý tạo những cuá»™c gặp gỡ để trò chuyện má»™t đôi câu. Lệ Minh ÄÆ°á»ng thấy váºy Ä‘oán biết hai ngưá»i đã say đắm cái dung nhan cá»§a mình nên má»—i lần gặp gỡ tươi cưá»i vui vẻ là m cho hai nà ng cà ng tương tư hÆ¡n nữa.
Bữa ná» Khương Nhược SÆ¡n Ä‘i vắng, Vinh Phát cÅ©ng ra ngoà i phố dạo chÆ¡i, hai nà ng bồng Nguyên Lãng và o huê viên chÆ¡i, trông thấy Lệ Minh ÄÆ°á»ng Ä‘ang ngồi Ä‘á»c sách trong thư phòng. Nhu Nương bèn giả cách Ä‘i tránh nÆ¡i khác để cho Äức ThÆ¡ và o trước rồi mình sẽ và o sau.
Nhu Nương nói:
- Em là m ơn bồng giùm Nguyên Lãng cho chị đi có chút việc cần.
Äức ThÆ¡ mừng rỡ vá»™i bồng Nguyên Lãng và nói:
- Thôi, chị hãy đi đi.
Nhu Nương quà y quả Ä‘i liá»n. Äức ThÆ¡ đứng má»™t mình liếc nhìn và o cá»a sổ trông thấy diện mạo Lệ Minh ÄÆ°á»ng xinh đẹp chẳng khác Phan An tái thế, lá»a tình bá»—ng bốc cháy trong lòng không thể nà o dằn được. Äức ThÆ¡ đánh bạo bước và o đứng trước mặt Lệ Minh ÄÆ°á»ng, chúm chÃm cưá»i và nói:
- Tiết trá»i oi bức như vầy, sao chà ng không nghỉ ngÆ¡i đôi chút lại miệt mà i và o sách vở mãi như váºy, tôi e hao tổn tinh thần.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng biết ngay nà ng có ý trêu ghẹo mình nên cố để thá» tình xem nà ng hà nh động gì cho biết, nên vá»™i đứng dáºy cưá»i đáp:
- Bước công danh vô cùng quan trá»ng, nếu không chịu khổ như thế, là m sao có thể báo đáp được Æ¡n sâu cá»§a nghÄ©a phụ? Chá»— nà y trông vắng vẻ chắc không can gì đâu, váºy xin má»i nà ng ngồi đây chÆ¡i vá»›i tôi giây lát.
Äức ThÆ¡ nghe nói trong lòng như nở hoa, chẳng khác nắng hạn gặp mưa rà o, bèn giả bá»™ nói vá»›i Nguyên Lãng:
- Hãy ngồi đây chơi với anh nhé, ngoan lên cưng.
Nói rồi vén mà n bước và o để Nguyên Lãng xuống đất. Nguyên Lãng tánh con trẻ ham chÆ¡i nên vừa để xuống, nó liá»n chạy tung tăng chÆ¡i khắp phòng.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng kéo ghế má»i Äức ThÆ¡ ngồi, Äức ThÆ¡ cÅ©ng là m ra vẻ hổ thẹn rồi má»›i ngồi xuống vịn tay lên bà n, mắt liếc đưa tình, miệng cưá»i chúm chÃm.
Cá» chỉ ấy kéo dà i má»™t hồi, Äức ThÆ¡ má»›i trá»—i giá»ng oanh và ng, nói:
- Tôi cùng chị Nhu Nương thưá»ng trá»™m khen cái dung nhan mỹ lệ cá»§a chà ng, chắc chà ng Ä‘ang độ xuân xanh chưa có vợ con gì, lắm lúc cÅ©ng cảm thấy buồn chá»›? Tôi không hiểu tại sao chá»§ nhân đây lại không nghÄ© đến việc ấy, để cho chà ng ngà y đêm hiu quạnh tháºt là tá»™i nghiệp.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Tôi đã quyết chÃ, chừng nà o láºp được công danh má»›i bà n đến việc hôn nhân.
Äức ThÆ¡ lắc đầu nói:
- Nói váºy sao được. Tuy công danh là việc quan trá»ng nhưng khách phong lưu bao giá» cÅ©ng là kẻ Ä‘a tình, há chà ng lại không nhá»› chuyện ông lý Tịnh Ä‘á»i ÄÆ°á»ng cùng Hồng Phất Nữ, đôi bên chỉ dan dÃu vá»›i nhau vì má»™t chữ tình mà sau cả hai Ä‘á»u được thà nh tiên cả sao? Theo tôi, nếu suy nghÄ© cho cùng, không phải là má»™t Ä‘iá»u phạm đến phong hóa.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe nói, biết nà ng cÅ©ng thuá»™c nhiá»u tÃch xưa nên đáp:
- Tư mã Tương Như gặp gỡ Trác Văn Quân cÅ©ng như ÄÆ°á»ng Bá Hổ luyến ái Thu Hương Ä‘á»u là má»™t việc hay, nhưng hổ vì tôi đây phước bạc, là m gì được hưởng những sá»± kỳ ngá»™ như thế!
Äức ThÆ¡ thấy chà ng có hảo ý nên và o đỠngay:
- Tháºt tình tôi không dám ép uổng chà ng, nhưng chỉ xin tá»± tình đôi chút nghÄ© cÅ©ng không sao. Thiết tưởng chà ng là ngưá»i thông minh nhất Ä‘á»i, hà tất phải nói chi cho nhiá»u. Chà ng Æ¡i! Từ khi tôi gặp mặt chà ng, ngà y đêm trá»™m dấu thầm yêu, ăn không ngon, nằm không ngá»§. Nếu chà ng chẳng phụ cái thân xấu hèn nà y thì quyết cùng chà ng xin chút ái ân để thá»a tình yêu dấu.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe nói, ngẫm nghÄ© cưá»i thầm:
“CÅ©ng là bạn má hồng vá»›i nhau, sao lại say mê đến thế!â€.
Lúc ấy Nhu Nương đứng rình ở ngoà i thấy váºy chạy và o, vừa cưá»i vừa nói:
- Thế nà o? Äã thố lá»™ hết tâm tình chưa?
Äức ThÆ¡ biết không thể nà o giấu giếm được, liá»n nắm tay Nhu Nương nói:
- Chị em mình vốn cùng chung má»™t căn bịnh, chắc chị cÅ©ng thừa hiểu, sao chị còn há»i là m gì?
Nhu Nương liếc nhìn Lệ Minh ÄÆ°á»ng, mỉm cưá»i, nói:
- Chị em tôi đến vá»›i chà ng như thế nà y ngẫm tháºt hổ thẹn! Song chỉ vì quá yêu cái tà i mạo cá»§a chà ng nên má»›i dám mặt dà y mà y dạn, tin chắc rằng chá»§ nhÆ¡n nhà nà y không nghi ngá» chi đâu, xin chà ng chá»› ngại.
Nói rồi hai hà ng nước mắt chảy xuống ròng ròng. Lệ Minh ÄÆ°á»ng thấy váºy nghÄ© thầm:
“Tiếc thay, hai nà ng không biết Ä‘em cái nhiệt tình ấy mà đối đãi vá»›i nghÄ©a phụ ta, nếu nay ta không cá»± tuyệt hai nà ng thì là m sao cho phải đạoâ€.
NghÄ© rồi, Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghiêm giá»ng đáp:
- Tôi rất thông cảm tấm lòng cá»§a hai nà ng, tôi đây quả thiệt không phải là kẻ vô tình, nhưng vì đối vá»›i hai nà ng đã có thân pháºn là mẫu tá» không thể nà o và như Hồng Phất Nữ hay Trác Văn Quân được. Vả lại, nếu việc nà y có vỡ lở ra thì hai nà ng bị hại không Ãt. Váºy xin hai nà ng nghÄ© lại, hãy dốc lòng lo thá» phụng nghÄ©a phụ tôi, là m sao cho ngà y sau được đông con nhiá»u cháu là hÆ¡n.
Nhu Nương và Äức ThÆ¡ nghe nói biến sắc mặt, hối háºn vô cùng, bèn năn nỉ xin lá»—i:
- Chà ng còn trẻ tuổi mà biết trá»ng đưá»ng nghÄ©a tiết như váºy, quả trên Ä‘á»i hiếm có. Chị em tôi nay được lá»i chà ng khuyên nhá»§ nên má»›i khá»i phải thất tiết, tháºt chị em tôi cảm Æ¡n rất sâu, nhưng những hà nh động xấu xa cá»§a chúng tôi xin chà ng là m Æ¡n giữ kÃn, chá»› nên thố lá»™ mà tá»™i nghiệp.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Tôi đã biết cầm quyển sách lên Ä‘á»c, tất nhiên không khi nà o biết nói xấu ai, váºy hai nà ng chá»› nên nghi ngại Ä‘iá»u ấy.
Hai nà ng nghe nói mừng rỡ:
- Chúng tôi không ngá» chà ng lại có tình nghÄ©a chu toà n đến thế, tháºt chị em chúng tôi cam chịu tá»™i.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Hai nà ng cùng tôi đã là mẫu tá» rồi, nếu nay tôi Ä‘i là m như váºy chẳng hóa ra tôi là kẻ không biết Ä‘iá»u sao?
Hai nà ng nghe nói khen ngợi chẳng cùng, liá»n bồng Nguyên Lãng từ tạ lui ra. Từ đó hai nà ng rất kÃnh phục Lệ Minh ÄÆ°á»ng và đối vá»›i Khương Nhược SÆ¡n cÅ©ng được mặn nồng hÆ¡n xưa.
Äến tháng bảy năm ấy, các vị khảo quan phụ trách trưá»ng thi tại Hồ Quảng đã lần lượt đến nÆ¡i. Viên chánh chá»§ khảo là Viên Dung Hà n lâm Äại há»c sÄ©, phó chá»§ khảo là Mạnh Chiêu Lá»… bá»™ Lang trung.
Khi khảo quan vừa đến trưá»ng thi, các quan địa phương Ä‘á»u ra tiếp rước trá»ng thể.
Ngô Äạo Am vốn đã Ä‘áºu tú tà i nên đã có tên thi, chỉ có má»™t mình Lệ Minh ÄÆ°á»ng phải trông mong và o tên gia nhÆ¡n đến kinh để quyên giám má»›i được và o trưá»ng. Lệ Minh ÄÆ°á»ng đợi mãi đến hôm nay vẫn không thấy tin tức tên gia nhÆ¡n, trong lòng bứt rứt lắm, chà ng chỉ sợ phải đợi đến khoa sau thì muá»™n mất. Khương Nhược SÆ¡n cÅ©ng lo lắng không yên. Lại thấy há»c bá»™ ra tá» bố cáo dạy đến ngà y hai mươi bốn thì nạp quyển, khiến Khương Nhược SÆ¡n lại cà ng nôn nóng hÆ¡n nữa.
Äợi mãi đến ngà y mưá»i bảy má»›i thấy hai tên gia nhÆ¡n ở Bắc Kinh vỠđến, Khương Nhược SÆ¡n nổi giáºn mắng:
- Hai ngưá»i Ä‘i thế nà o mà mãi đến nay má»›i vá»? Công việc ra thế nà o?
Hai tên gia nhÆ¡n liá»n mở gói lấy giám đơn và phong thư cá»§a ngưá»i bạn gởi trao cho Khương Nhược SÆ¡n. Khương Nhược SÆ¡n mừng như kẻ lượm được và ng, vá»™i vã cầm tiếp được giám đơn thì chạy ra huê viên trao cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng và nói:
- Giám đơn đã có rồi đây, con có thà nh danh hay không cũng do nơi cái nà y đây!
Lệ Minh ÄÆ°á»ng mừng rỡ tạ Æ¡n rồi lo sá»a soạn nạp quyển đặng và o ứng thÃ.
Trước ngà y chưa ra bảng đỗ, Khương Nhược SÆ¡n Ä‘em các quyển giám cá»§a Lệ Minh ÄÆ°á»ng trao cho Ngô Äạo Am xem và há»i:
- Tiên sanh hãy xem thá» văn cá»§a Lệ Minh ÄÆ°á»ng ra sao? Nhắm có thể đỗ được không?
Ngô Äạo Am nói:
- Văn nà y quả là má»™t bá»±c nhÆ¡n tà i, lá»i lẽ như châu ngá»c, tôi thiết tưởng Ãt ai bì kịp.
Ngô Äạo Am lại há»i thăm Lệ Minh ÄÆ°á»ng:
- Chà ng hãy xem giùm văn của tôi thỠra thế nà o?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng lắc đầu từ chối:
- Sức há»c tôi còn kém, không dám bình phẩm.
Äến ngà y hai mươi sáu tháng tám là ngà y yết bảng, ba ngưá»i ở nhà đang đợi tin mừng, xảy thấy má»™t bá»n Ä‘i báo hỉ đánh thanh la inh á»i, kéo đến trước nhà Khương Nhược SÆ¡n nói lá»›n:
- Chúng tôi xin chúc mừng tại nhà nà y có má»™t vị trúng cá».
Ngô Äạo Am và Khương Nhược SÆ¡n vá»™i há»i:
- Lệ Quân Ngá»c đỗ thứ mấy?
Bá»n ấy đáp:
- Chúng tôi không hiểu Lệ Quân Ngá»c chỉ biết có Ngô Äạo Am tiên sinh đây trúng cá» nhÆ¡n số ba mươi hai nên má»›i đến báo hỉ.
Khương Nhược SÆ¡n há»i:
- Các ngưá»i không biết Lệ Quân Ngá»c sao?
- Äúng, thiệt tình chúng tôi không biết.
Khương Nhược SÆ¡n nghe nói biết là Lệ Quân Ngá»c rá»›t rồi, bèn lấy tiá»n thưởng cho bá»n báo hỉ. Ngô Äạo Am nói vá»›i Lệ Minh ÄÆ°á»ng:
- Văn cá»§a chà ng như thế mà đánh há»ng, trái lại văn cá»§a tôi như thế mà đáºu, quả khảo quan không có mắt. Váºy chà ng cÅ©ng không nên thối chà ngã lòng, ráng đợi khoa sau sẽ giá»±t khôi nguyên.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng đỠmặt đáp:
- Văn bà i cá»§a tôi xét cÅ©ng có nhiá»u chá»— bất thông, không đỗ được cÅ©ng là phải đó.
Vinh Phát thấy thế nói:
- Thôi để tôi ra tại đó xem lại bảng cho rõ rà ng thỠthế nà o.
Nói rồi nó cắm đầu chạy má»™t mạch đến cá»a trưá»ng. Äến đây nó trông thấy ngưá»i ta xúm xÃt chen nhau đông lắm không tà i nà o chen và o để xem bảng được.
Vinh Phát há»i thăm má»™t ngưá»i đứng gần:
- Anh có biết được ai đỗ giải nguyên không?
Ngưá»i ấy đáp:
- Lệ Quân Ngá»c đỗ giải nguyên. Ông giải nguyên nà y lạ lắm, thuở nay không có ai quen biết cả!
Vinh Phát há»i vặn:
- Quả tháºt Lệ Quân Ngá»c đỗ giải nguyên sao?
Thấy thái độ mừng rỡ cá»§a Vinh Phát, ngưá»i ấy Ä‘oán biết Vinh Phág là ngưá»i cá»§a Lệ Quân Ngá»c nên má»›i há»i:
- Lệ Quân Ngá»c là ai đó? Ngưá»i ấy quê ở đâu váºy?
Vinh Phát được tin chá»§ mình đỗ rồi, mừng quá, trống ngá»±c đánh thình thịch, phải nghỉ cho khá»e hồi lâu má»›i lên tiếng đáp được:
- Ngưá»i đỗ giải nguyên nà y chÃnh là nghÄ©a tá» cá»§a ông Khương Nhược SÆ¡n ở đây.
Bá»n báo hỉ nghe Vinh Phát nói váºy, mừng rỡ vá»™i và ng kéo nhau Ä‘i báo hỉ để kiếm tiá»n, còn Vinh Phát đã há»i rõ rồi cÅ©ng láºt Ä‘áºy chạy dông vá» nhà mệt thở hà o hển.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng trông thấy thái độ Vinh Phát có ý sợ sệt, vá»™i há»i:
- Thế nà o mà mi hoảng hốt như váºy?
Lá»i Bình:
- Vẫn biết hai nà ng hầu thiếp cá»§a Khương Nhược SÆ¡n còn trẻ tuổi, so vá»›i Lệ Minh ÄÆ°á»ng rất xứng đôi vừa lứa, song Lệ Minh ÄÆ°á»ng đã là nghÄ©a tá» cá»§a Khương Nhược SÆ¡n rồi, tất nhiên vợ cá»§a Khương Nhược SÆ¡n phải là nghÄ©a mẫu cá»§a chà ng, dầu muốn dầu không cÅ©ng phải bị má»™t bức tưá»ng lá»… giáo ngăn cách đôi bên, nếu mạo hiểm vượt qua bức tưá»ng ấy tất nhiên đã là m má»™t hà nh động loạn luân. Nhưng than ôi! Má»™t khi hỠđã say mê rồi, tình cảm ngá»± trị cả lương tri khiến há» không còn kể gì đến lá»… giáo nữa. Äể đến lúc bị Lệ Minh ÄÆ°á»ng cá»± tuyệt, hai nà ng má»›i thấy hổ thẹn ăn năn, rồi lại sợ đổ bể ra thì mang tiếng xấu.
Lại có những trưá»ng hợp trai tà i gái sắc, xứng đôi vừa lứa, đã thầm yêu nhau mà không dám thổ lá»™ cho nhau biết, để phải ôm ấp mối tình thầm kÃn suốt Ä‘á»i thì tháºt là ngu xuẩn đến tá»™t cùng.
- Hoạt Toà n cÅ©ng là má»™t tên há»c trò thi Ä‘áºu tú tà i, nhưng lại là má»™t anh há»c trò dốt, may mắn được trúng tuyển trong má»™t trưá»ng hợp hi hữu, nên khi thấy ngưá»i há»c giá»i thưá»ng hay ganh ghét. Trái lại, Ngô Äạo Am quả là nhà há»c giả nên khi nghe kẻ há»c giá»i thì lần đến kết thân để có dịp há»i thêm, khi thấy Lệ Minh ÄÆ°á»ng có sức há»c uyên thâm thì má»™t lòng khâm phục. Cho hay ở Ä‘á»i không nên đánh giá lá»±c há»c cá»§a má»—i ngưá»i trên mảnh bằng có khi bị lầm to.
|

23-09-2008, 07:41 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Hai Mươi Lăm
Thấy bút tÃch, Lệ Minh ÄÆ°á»ng tư tưởng.
Cảnh sắc đẹp, Lưu Khuê BÃch ra binh.
Vinh Phát nói trong hơi thở:
- Thầy đỗ giải nguyên rồi! Bá»n báo hỉ nó thấy tên mà không biết thầy ở đâu, lúc nãy nghe tôi nói, chúng mừng lắm, lát nữa đây chúng sẽ đến đây báo hỉ đấy!
Nghe nói, Ngô Äạo Am mừng rỡ:
- Ừ, có váºy má»›i gá»i là khảo quan có con mắt tinh Ä‘á»i chứ!
Quả nhiên, chỉ má»™t lát sau đã thấy bá»n báo hỉ rầm rá»™ kéo đến đồng thanh nói lá»›n:
- Ông Lệ Quân Ngá»c là nghÄ©a tá» cá»§a Khương lão gia đây, đã đỗ Giải nguyên nên chúng tôi đến đây chúc mừng.
Khương Nhược SÆ¡n vá»™i lấy tiá»n cho bá»n báo hỉ rồi truyá»n gia nhÆ¡n thết tiệc khoản đãi. Sau đó, quan Tuần phá»§ sai ngưá»i Ä‘i rước Giải nguyên tân khoa Ä‘i bái kiến các khảo quan.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng và o bái yến quan chánh chá»§ khảo là Viên Dung. Viên Dung thấy Lệ Minh ÄÆ°á»ng là má»™t thư sinh tuổi trẻ lại thêm tướng mạo Ä‘oan trang, dung nghi phong nhã, trong lòng khen thầm, liá»n má»i ngồi dùng trà và nói:
- Khi ta chấm đến quyển văn giải tác ấy, ngỡ là má»™t tay lão nho, ngỠđâu lại cá»§a má»™t bá»±c thư sinh niên thiếu, tháºt đáng khâm phục thay! Váºy nay mai đây sắp đến kỳ thi há»™i, chà ng nên mau mau sá»a soạn và o kinh ứng thà gấp, ta tin chắc thế nà o cÅ©ng chiếm được bảng và ng.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng thưa:
- Tôi may được như vầy là nhỠơn phòng sư đấy!
Nói rồi cúi đầu bái tạ lui ra, đi đến bái yến phó chủ khảo cùng các vị phòng sư khác.
Trong ngà y hôm ấy, các hà ng quan lại địa phương mang đồ lá»… váºt đến nhà Khương Nhược SÆ¡n để biếu mừng ông Giải nguyên tân khoa đông như há»™i, Khương Nhược SÆ¡n bà y tiệc khoản đãi rất háºu.
Chiá»u hôm ấy Lệ Minh ÄÆ°á»ng là m lá»… bái yết tổ miếu và lạy mừng vợ chồng Khương Nhược SÆ¡n, kÃªÌ qua hôm sau coÌ boÌ£n đồng niên đêÌn mừng nữa laÌ€m cho Khương Nhược SÆ¡n vui vẻ chẳng cuÌ€ng. Qua ngaÌ€y thÆ°Ì ba, Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng vaÌ€o dự yêÌn để tiễn caÌc viÌ£ chaÌnh chủ khảo về kinh. TrươÌc khi Ä‘i, caÌc quan ai nâÌy đều căn dặn Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng nên đêÌn kinh để thi hội.
Bữa noÌ£, Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng hỏi Khương Nhược SÆ¡n:
- Thưa nghĩa phuÌ£, chẳng hay tổ mộ nhaÌ€ ta ở đây, xin nghĩa phuÌ£ chỉ cho con đặng laÌ€m lễ baÌi yêÌt.
Khương Nhược SÆ¡n noÌi:
- Tổ mộ nhaÌ€ ta ở huyện Giang Lăng, từ đây đêÌn Ä‘oÌ phải tôÌn bảy taÌm ngaÌ€y trường, thật xa xôi quaÌ, con Ä‘i laÌ€m sao cho được.
Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng noÌi:
- Con Ä‘ã muôÌn laÌ€m lễ baÌi yêÌt tổ mộ thiÌ€ dẫu coÌ xa xôi caÌch trở bao nhiêu con cũng chẳng từ. Vậy xin nghĩa phuÌ£ cho con ra Ä‘i vaÌ€o ngaÌ€y mai naÌ€y.
Khương Nhược SÆ¡n vô cuÌ€ng Ä‘eÌ£p daÌ£, gật đầu noÌi:
- NêÌu con coÌ loÌ€ng như vậy thiÌ€ tôÌt lăÌm Ä‘oÌ.
Rồi Nhược SÆ¡n trở vaÌ€o thuật laÌ£i cho Tôn thiÌ£ nghe vaÌ€ noÌi:
- Nghĩa tử ta coÌ tâÌm loÌ€ng chung thủy nên Ä‘iÌ£nh saÌng mai cuÌ€ng ta về Giang Lăng đặng baÌi yêÌt tổ mộ, việc naÌ€y sẽ laÌ€m cho ta vinh diệu lăÌm, viÌ€ qua Ä‘oÌ hêÌt thảy thân tộc ta sẽ khen ngợi rằng ta coÌ một nghĩa tử xưÌng Ä‘aÌng.
Tôn thiÌ£ nghe noÌi trong loÌ€ng cũng sung sươÌng, lo Ä‘i săÌm sửa haÌ€nh lyÌ, đồng thời sai người Ä‘i mươÌn kiệu đặng saÌng mai khởi haÌ€nh cho sÆ¡Ìm.
Bảy hôm sau đêÌn nÆ¡i, Khương Nhược SÆ¡n vaÌ€o ở một căn nhaÌ€ của người trong thân tộc, rồi dẫn Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng Ä‘i thăm caÌc bậc tôn trưởng ở Ä‘oÌ. Ai nâÌy trông thâÌy taÌ€i maÌ£o của Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng cũng đều khen ngợi, khoản Ä‘ãi râÌt troÌ£ng hậu.
Khương Nhược SÆ¡n xuâÌt tiền giuÌp đỡ cho những nhaÌ€ ngheÌ€o khoÌ trong hoÌ£, nên moÌ£i người đều caÌm cảnh chẳng cuÌ€ng.
Sau khi laÌ€m lễ baÌi yêÌt tổ mộ, Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng hỏi thăm biêÌt được nhaÌ€ của HoaÌ€ng Phủ KiÌnh xưa kia ở caÌch Ä‘oÌ không xa nên muôÌn đêÌn Ä‘oÌ thăm một chuÌt cho hả daÌ£. NaÌ€ng tỏ yÌ cho con Vinh PhaÌt biêÌt.
SaÌng hôm sau, Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng noÌi vÆ¡Ìi Khương Nhược SÆ¡n:
- Hôm nay nhân luÌc nhaÌ€n haÌ£, xin nghĩa phuÌ£ cho con cuÌ€ng Vinh PhaÌt Ä‘i daÌ£o chÆ¡i đặng xem phong cảnh chung quanh đây.
Khương Nhược SÆ¡n noÌi:
- Äi xem khung cảnh để giải triÌ laÌ€ Ä‘iều hay, nhưng hai thầy troÌ€ đều yêÌu Ä‘uôÌi quaÌ, vậy coÌ Ä‘i phải mươÌn kiệu vaÌ€ chÆ¡Ì nên Ä‘i xa lăÌm nheÌ.
Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng vâng lời, cuÌ€ng Vinh PhaÌt ra Ä‘i, lần doÌ€ hỏi thăm đêÌn nhaÌ€ HoaÌ€ng Phủ KiÌnh.
Khi đêÌn nÆ¡i, trông thâÌy lầu son gaÌc tiÌa, toÌ€a doÌ£c dãy ngang mười phần đồ sộ, nhưng cửa ngõ đều Ä‘oÌng chặt laÌ£i coÌ giâÌy của cẩm y vệ niêm phong trông phong cảnh thật tiêu Ä‘iều buồn bã.
PhiÌa trươÌc coÌ daÌn một tờ yêÌt thiÌ£ khổ giâÌy to, bản rằng toÌ€a nhaÌ€ âÌy Thượng thư Ä‘ã giao cho quan Ä‘iÌ£a phương giÌ€n giữ.
Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng xuÌc cảnh sanh sầu, đôi haÌ€ng luÌ£y ngoÌ£c tuôi rÆ¡i vaÌ€ noÌi vÆ¡Ìi Vinh PhaÌt:
- NhaÌ€ HoaÌ€ng Phủ biÌ£ boÌ£n gian thần laÌ€m haÌ£i đêÌn nỗi tiêu Ä‘iều như vầy thiÌ€ vợ chồng ta biêÌt đêÌn bao giờ mÆ¡Ìi gặp mặt?
Vinh PhaÌt noÌi:
- Tiểu thÆ¡ Ä‘ã dôÌc một loÌ€ng tiêÌt nghĩa, chăÌc trời kia sẽ phoÌ€ trợ, thÃªÌ naÌ€o rồi đây vợ chồng sẽ đặng sum hiệp một nhaÌ€ chÆ¡Ì chẳng không đâu!
NgoÌ£n gioÌ thoảng quả, mâÌy chiêÌc laÌ vaÌ€ng rÆ¡i lả tả trong cảnh hoang vu khiêÌn Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng caÌ€ng thêm cảm động, naÌ€ng liền ưÌng khẩu ngâm taÌm câu thÆ¡:
Tây phong tuÌ tuÌ yểm truÌ€ng môn,
ÄaÌ£o thiÌ£ tươÌng quân cựu traÌ£ch tiền?
QuyêÌt chiêÌn dĩ hư trừ tận kiÌch?
Châu tuÌ€y sÆ¡ tuÌ toản đồng hoaÌ€n.
Chinh y chiêÌn mã nhÆ¡n haÌ€ taÌ£i,
DaÌ£ nguyệt không lương yêÌn bâÌt toaÌ€n.
Tranh tợ đương niên Vương, Tạ phủ,
Anh huÌ€ng đồ ưÌc haÌ£ lang sÆ¡n.
DưÌt tiêÌng ngâm, Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng trở goÌt lui ra. Äi qua một Ä‘oaÌ£n đường quanh co, xảy thâÌy phiÌa trươÌc coÌ một toÌ€a miêÌu võ râÌt nguy nga, trươÌc cửa treo tâÌm biển đề năm chữ “Cửu Thiên Huyền Nữ miêÌu†bằng vaÌ€ng choÌi loÌ£i. Hai thầy troÌ€ liền gheÌ vaÌ€o xem.
VaÌ€o đêÌn nÆ¡i, gặp một viÌ£ lão tăng, Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng chaÌ€o vaÌ€ hỏi:
- Tôi nghe HoaÌ€ng Phủ Nguyên soaÌi biÌ£ giặc băÌt cầm taÌ£i Phiên quôÌc, coÌ€n gia quyêÌn biÌ£ băÌt về kinh, chẳng hay bâÌy lâu nay coÌ nghe tin tưÌc giÌ€ không?
Lão tăng noÌi:
- Một nhaÌ€ phươÌc đưÌc như thÃªÌ maÌ€ gặp phải tai hoÌ£a thật Ä‘aÌng thương. TrươÌc khi Doãn Phu nhÆ¡n vaÌ€ Trưởng Hoa Tiểu thÆ¡ biÌ£ băÌt giải về kinh, chỉ coÌ một miÌ€nh HoaÌ€ng Phủ ThiêÌu Hoa biêÌt trươÌc nên trôÌn Ä‘i được maÌ€ thôi, song bâÌy lâu nay không nghe tin tưÌc giÌ€ hêÌt. Việc naÌ€y bần tăng nghe đồn rằng: HoaÌ€ng Phủ Công tử cuÌ€ng vÆ¡Ìi một nhaÌ€ thÃªÌ haÌ€o naÌ€o Ä‘oÌ tranh hôn để lâÌy con gaÌi hoÌ£ MaÌ£nh, kêÌt quả hoÌ£ MaÌ£nh laÌ£i gả con cho HoaÌ€ng Phủ Công tử, nên mÆ¡Ìi xảy ra tai hoÌ£a naÌ€y. Ôi! Chỉ viÌ€ một chuÌt lương duyên của hoÌ£ MaÌ£nh maÌ€ ra nông nỗi, chẳng biêÌt hoÌ£ MaÌ£nh kia coÌ giÌ€n loÌ€ng thủ tiêÌt đặng không, nêÌu không thiÌ€ tội nghiệp cho nhaÌ€ HoaÌ€ng Phủ lăÌm.
Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng nghe noÌi động loÌ€ng muôÌn sa nươÌc măÌt, nhưng naÌ€ng cÃ´Ì gượng hỏi:
- Nghe noÌi HoaÌ€ng Phủ Công tử võ nghệ tinh thông nhưng không biêÌt về văn chương ra thÃªÌ naÌ€o?
Lão tăng Ä‘aÌp:
- Bần tăng coÌ nghe noÌi HoaÌ€ng Phủ Nguyên soaÌi daÌ£y dỗ công tử vaÌ€ tiểu thÆ¡ Trưởng Hoa cả hai đều thông văn võ. – NoÌi rồi giÆ¡ tay chỉ hai câu đôÌi trươÌc ngõ miêÌu:
- KiÌ€a! Hai câu đôÌi âÌy laÌ€ chiÌnh tay HoaÌ€ng Phủ Công tử viêÌt ra Ä‘oÌ. Tiên sinh hãy xem qua thiÌ€ biêÌt ngay taÌ€i hoÌ£c của người ra thÃªÌ naÌ€o.
Nghe noÌi, Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng bươÌc tÆ¡Ìi xem thiÌ€ thâÌy hai câu đôi viêÌt theo lôÌi chữ baÌt phân, naÌ€ng lẩm bẩm Ä‘oÌ£c:
“ThaÌnh giaÌi nham nghiêu thanh khải viễn,
“Thiền thaÌ€nh tuÌ tiÌ£nh viÌ£ hương cao.
Bên câu đôÌi laÌ£i coÌ viêÌt thêm một haÌ€ng chữ nhỏ: “HoaÌ€ng Phủ Chi Äiền baÌi đềâ€.
Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng xem xong, nghĩ thầm:
“Ngờ đâu HoaÌ€ng Phủ Công tử văn võ toaÌ€n taÌ€i như thÃªÌ naÌ€y! Ôi, Ä‘aÌng thương, Ä‘aÌng tiêÌc thayâ€.
Nghĩ rồi, Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng hỏi lão tăng:
- HoaÌ€ng Phủ Công tử tên Chi Äiền sao?
- Chi Äiền tưÌc laÌ€ hiệu của công tử Ä‘oÌ!
LuÌc bâÌy giờ mặt trời Ä‘ã ngả về phương tây, Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng beÌ€n trao tiền cuÌng lễ rồi caÌo từ lui goÌt. Lão tăng biêÌt yÌ, cÃ´Ì cầm laÌ£i để Ä‘ãi một bữa cÆ¡m chay, nhưng Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng từ chôÌi, noÌi:
- Xin lão tăng để cho khi khaÌc, viÌ€ đường về coÌ€n xa, không thể triÌ€ hoãn được.
Lão tăng không daÌm cầm nữa, liền tiễn chân đưa Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng ra khỏi cửa miêÌu, Ä‘oaÌ£n hai thầy troÌ€ lên kiệu trở về.
Từ khi Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng trông thâÌy buÌt tiÌch của HoaÌ€ng Phủ ThiêÌu Hoa, về nhaÌ€ trong loÌ€ng thương nhÆ¡Ì mãi chẳng luÌc naÌ€o khuây, ăn không biêÌt ngon, nằm ngủ không yên giâÌc.
Một hôm, Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng ngủ vừa thưÌc dậy chưa kiÌ£p rửa mặt, Vinh PhaÌt trông thâÌy giựt miÌ€nh noÌi:
- Ôi chao! Nhan săÌc của tiểu thÆ¡ hôm nay sao maÌ€ suÌt keÌm đêÌn thêÌ?
Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng không tin liền lâÌy kiêÌng ra soi thiÌ€ quả nhiên dung nhan miÌ€nh suÌt kem hÆ¡n xưa, naÌ€ng ưÌa nươÌc măÌt noÌi:
- Từ khi ta thâÌy buÌt tiÌch của HoaÌ€ng Phủ Công tử đêÌn nay ngaÌ€y đêm trong daÌ£ không yên, không biêÌt hiện giờ công tử phiêu baÌ£t nÆ¡i naÌ€o!
Vinh PhaÌt noÌi:
- Tiểu thÆ¡ laÌ€ người hiểu rộng nhiÌ€n xa, sao không deÌ£p bỏ nỗi ưu phiền để giÌ€n giữ tâÌm thân, lo cầu cho đặng công danh mÆ¡Ìi coÌ thể tiÌ€m phương cưÌu vÆ¡Ìt cho HoaÌ€ng Phủ Công tử được, chÆ¡Ì tiều thÆ¡ cÆ°Ì Ã´m thảm châÌt sầu mãi, laÌ€m cho tinh thần hao tổn, rủi lỡ diÌ£p công danh thiÌ€ ân hận suôÌt đời!
Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng vỗ vai Vinh PhaÌt noÌi:
- Ta cảm Æ¡n ngươi Ä‘ã coÌ lời khuyên nhủ ta vô cuÌ€ng quiÌ hoÌa, viÌ€ vậy từ nay ta quyêÌt deÌ£p môÌi tâm sự âÌy để thực hiện cho kyÌ€ được chiÌ hươÌng của miÌ€nh.
Thật vậy, băÌt đầu từ Ä‘oÌ trở về HaÌ€m Ninh, Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng chuyên lo chăm hoÌ£c saÌch vở luôn luôn.
NgaÌ€y kia, Khương Nhược SÆ¡n noÌi vÆ¡Ìi Tôn thiÌ£:
- Ta xem đôi voÌ€ng ngoÌ£c của Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng cho Nguyên Lãng trươÌc kia, biêÌt chăÌc rằng Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng không phải con nhaÌ€ thường dân; nay chaÌ€ng laÌ£i Ä‘i cuÌ€ng ta qua tÃªÌ mộ, thÃªÌ thiÌ€ ta cư xử vÆ¡Ìi chaÌ€ng như vậy thật laÌ€ phải lẽ lăÌm.
Tôn thiÌ£ noÌi:
- Tôi xem phu quân đôÌi xử vÆ¡Ìi chaÌ€ng chưa được vừa đâÌy.
- Ôi chao! Ta cư xử vÆ¡Ìi chaÌ€ng như vậy coÌ€n bảo laÌ€ chưa vừa thiÌ€ coÌ€n bảo phải laÌ€m sao nữa?
- Phu quân tuổi giaÌ€ maÌ€ coÌ€n cươÌi thêm hai naÌ€ng tiểu thiêÌp, coÌ€n nghĩa tử kia Ä‘ang độ xuân xanh laÌ£i để cho chaÌ€ng ngaÌ€y đêm voÌ€ võ một miÌ€nh, chẳng hề nghĩ đêÌn hôn sự, thiÌ€ sao cho phải phận laÌ€m cha?
Khương Nhược SÆ¡n noÌi:
- Việc âÌy, ta cũng Ä‘ã nghĩ đêÌn từ lâu, nhưng ngặt viÌ€ khoÌ tiÌ€m được một trang thuÌ£c nữ xưÌng đôi vừa lưÌa vÆ¡Ìi nghĩa tử ta. Bởi vậy ta muôÌn chờ khi nghĩa tử đêÌn kinh thi hội; ở Ä‘oÌ mÆ¡Ìi coÌ nhiều trang thuÌ£c nữ taÌ€i maÌ£o xưÌng lưÌa vừa đôi, rồi ta sẽ tiÌnh cũng chẳng muộn.
Tôn thiÌ£ gật đầu khen phải vaÌ€ noÌi:
- Phu quân noÌi phải lăÌm. Nghĩa tử ta taÌ€i maÌ£o như vậy thật khoÌ maÌ€ lựa choÌ£n một người Ä‘eÌ£p đôi, vậy phu quân Ä‘ã coÌ yÌ tiÌnh như thÃªÌ thiÌ€ cũng nên tỏ cho nghĩa tử ta biêÌt.
Khương Nhược SÆ¡n khen phải rồi thẳng ra huê viên, bươÌc đêÌn thÆ¡ phoÌ€ng thuật hêÌt những Ä‘iều baÌ€n luận cuÌ€ng Tôn thiÌ£ cho Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng nghe vaÌ€ căn dặn:
- Vậy con coÌ Ä‘ÃªÌn kinh, hễ gặp đặng môÌi nhÆ¡n duyên naÌ€o xưÌng Ä‘aÌng, con cÆ°Ì việc nhận lời chÆ¡Ì Ä‘Æ°Ì€ng viêÌt thư về cho cha laÌ€m giÌ€ phiền phưÌc lăÌm.
Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng noÌi:
- Con Ä‘ã nguyện, khi naÌ€o chưa lập được công danh thiÌ€ chưa tiÌnh đêÌn việc hôn nhÆ¡n.
Khương Nhược SÆ¡n noÌi:
- Hôn nhÆ¡n laÌ€ việc hệ troÌ£ng trong đời, con cần phải lưu tâm đêÌn mÆ¡Ìi được. Vậy hôm nay con phải lo sửa soaÌ£n để cuÌ€ng Ngô ÄaÌ£o Am tiên sinh Ä‘i lần xuôÌng kinh. Ta cần Ä‘i sÆ¡Ìm một chuÌt thiÌ€ tôÌt hÆ¡n.
Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng vâng lời giở liÌ£ch ra xem, thâÌy caÌch ba ngaÌ€y nữa đêÌn ngaÌ€y huyÌ€nh Ä‘aÌ£o kiêÌt nhựt, khởi haÌ€nh râÌt tôÌt. Khương Nhược SÆ¡n thiÌ€ trở vaÌ€o nhaÌ€ lâÌy một trăm lượng vaÌ€ng ra trao cho Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng vaÌ€ căn dặn:
- Một trăm lượng vaÌ€ng naÌ€y con hãy câÌt Ä‘i vaÌ€ chÆ¡Ì cho ai biêÌt, coÌ€n tiền lộ phiÌ thiÌ€ cha Ä‘ã giao cho Ngô ÄaÌ£o Am rồi, con khỏi nhoÌ£c loÌ€ng lo đêÌn.
Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng noÌi:
- NêÌu tiền lộ phiÌ cha Ä‘ã giao cho Ngô tiên sinh rồi thiÌ€ con coÌ€n Ä‘em sÃ´Ì vaÌ€ng to taÌt naÌ€y theo nữa laÌ€m giÌ€?
Khương Nhược SÆ¡n noÌi:
- Ta muôÌn con Ä‘em vaÌ€ng naÌ€y theo đặng phoÌ€ng khi coÌ nhaÌ€ quan naÌ€o chiÌ£u gả con, con sẽ coÌ Ä‘ủ tiền naÌ£p lễ siÌnh kim; nêÌu rủi coÌ thiêÌu chuÌt iÌt, con hãy hỏi vay của người baÌ£n ta laÌ€ Du TriÌ Văn cho khỏi lỡ việc. Vậy bây giờ để ta viêÌt cho con một bưÌc thư để khi đêÌn kinh con cÆ°Ì vaÌ€o nguÌ£ taÌ£i hiệu Văn Hưng laÌ€ tiệm baÌn haÌ€ng luÌ£a của Du TriÌ Văn. Khi naÌ€o con cần tiêu xaÌ€i bao nhiêu Ä‘ã coÌ Ã´ng ta lo lăÌng cho.
Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng nghe noÌi vô cuÌ€ng cảm động. Sau Ä‘oÌ, Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng cuÌ€ng vÆ¡Ìi Ngô ÄaÌ£o Am khởi haÌ€nh đêÌn kinh. Việc naÌ€y xin gaÌc laÌ£i, bây giờ xin nhăÌc qua việc quan Tuần phủ SÆ¡n Äông.
TrươÌc kia quan Tuần phủ SÆ¡n Äông Ä‘ã từng dâng biểu về traÌ€o tâu rằng tươÌng giặc Xuy ÄaÌ€i sÆ¡n laÌ€ Vệ Dõng ÄaÌ£t Ä‘ã nhận vợ HoaÌ€ng Phủ KiÌnh laÌ€ Doãn Phu nhÆ¡n laÌ€m meÌ£, coÌ€n HoaÌ€ng Phủ Trưởng Hoa laÌ€m em, chiêu tập côn đồ hÆ¡n ngaÌ€n tên, taÌ£o thaÌ€nh một Ä‘aÌm giặc huÌ€ng maÌ£nh. Y xin triều Ä‘iÌ€nh phải Ä‘em binh Ä‘aÌnh deÌ£p, nhưng luÌc âÌy vua ThaÌ€nh Tôn lo lăÌng việc quân giặc Liêu Äông Ä‘ang hoaÌ€nh haÌ€nh taÌ£i Äăng Châu, tiÌ€nh thÃªÌ vô cuÌ€ng nguy ngập nên không thể Ä‘em binh trừ giặc Xuy ÄaÌ€i sÆ¡n được.
Vua ThaÌ€nh Tôn vô cuÌ€ng bôÌi rôÌi không biêÌt nên liệu Ä‘iÌ£nh thÃªÌ naÌ€o. LuÌc âÌy, Lưu Khuê BiÌch thâÌy vậy nghĩ thầm:
“Ta râÌt lâÌy laÌ€m căm hận HoaÌ€ng Phủ ThiêÌu Hoa cươÌp môÌi lương duyên của ta. Chỉ viÌ€ hăÌn maÌ€ hoÌ£ MaÌ£nh giâÌu dao haÌ€nh thiÌch ta, laÌ€m cho ta đêÌn ngaÌ€y nay vẫn chưa cươÌi vợ được. Vậy bây giờ để ta tâu vÆ¡Ìi triều Ä‘iÌ€nh lãnh binh Ä‘i deÌ£p boÌ£n Xuy ÄaÌ€i sÆ¡n đặng giêÌt Vệ Dõng ÄaÌ£t vaÌ€ băÌt HoaÌ€ng Phủ Trưởng Hoa về laÌ€m vợ thiÌ€ hay biêÌt bao!â€.
Nghĩ rồi, lập tưÌc tỏ baÌ€y vÆ¡Ìi gia tươÌng, ai nâÌy đều khen phải.
Hôm sau Lưu Khuê BiÌch vaÌ€o triều tâu:
- HaÌ£ thần coÌ nghe tin Vệ Dõng ÄaÌ£t cuÌ€ng vÆ¡Ìi vợ con HoaÌ€ng Phủ KiÌnh tuÌ£ hiệp taÌ£i Xuy ÄaÌ€i SÆ¡n nhiễu haÌ£i nhÆ¡n dân. Vậy xin bệ haÌ£ cho haÌ£ thần Ä‘em binh Ä‘aÌnh deÌ£p để đền bồi nợ nươÌc.
Vua ThaÌ€nh Tôn nghe tâu, mừng rỡ phaÌn:
- NêÌu QuôÌc cựu Ä‘ã coÌ loÌ€ng cuÌ€ng trẫm như vậy thiÌ€ hay biêÌt bao.
DưÌt lời, vua ThaÌ€nh Tôn ban cho Khuê BiÌch một chiêÌc aÌo cẩm baÌ€o vaÌ€ phong cho laÌ€m chưÌc Diệt khâÌu ÄaÌ£i Nguyên soaÌi, sai quan Ngự tiền chỉ huy laÌ€m tiên phong, hiệp cuÌ€ng Lưu Khuê BiÌch Ä‘em muôn binh ra Ä‘aÌnh deÌ£p Xuy ÄaÌ€i sÆ¡n. LaÌ£i truyền cho quan Khâm thiên giaÌm phải choÌ£n ngaÌ€y tôÌt cho Khuê BiÌch xuâÌt binh.
Quan Khâm thiên giaÌm choÌ£n ngaÌ€y mồng ba thaÌng chaÌ£p laÌ€ ngaÌ€y thanh long kiêÌt nhựt. Vua ThaÌ€nh Tôn y tâÌu, liền daÌ£y Khuê BiÌch vaÌ€o cung baÌi yêÌt cuÌ€ng Lưu HoaÌ€ng hậu.
Lưu Khuê BiÌch vâng liÌ£nh nhập câÌm cung, thuật chuyện việc xin Ä‘i Ä‘aÌnh giặc Xuy ÄaÌ€i sÆ¡n cho Lưu HoaÌ€ng hậu nghe. Lưu HoaÌ€ng hậu trong loÌ€ng cả Ä‘eÌ£p, noÌi:
- Hiền đệ Ä‘ã coÌ chiÌ khiÌ như vậy quả laÌ€ một thiêÌu niên anh huÌ€ng. NêÌu đăÌc thăÌng ban sư hồi traÌ€o, thÃªÌ naÌ€o cũng được troÌ£ng thưởng.
DưÌt lời, HoaÌ€ng hậu truyền cung nữ doÌ£n yêÌn khoản Ä‘ãi Lưu Khuê BiÌch, nhưng chaÌ€ng chỉ duÌ€ng sÆ¡ vaÌ€i cheÌn rượu rồi giã từ lui về phủ. LuÌc âÌy Lưu Tiệp hay tin vừa sợ vừa giận, ông sai người kêu Khuê BiÌch vaÌ€o la rầy:
- Thuở nay mi chưa từng ra trận bao giờ, nay sao mi daÌm cả gan phuÌ£ng chỉ Ä‘i deÌ£p giặc?
Khuê BiÌch noÌi:
- Con nhận thâÌy võ nghệ của con coÌ Ä‘ủ sưÌc deÌ£p được boÌ£n âÌy, xin thân phuÌ£ chÆ¡Ì nên lo ngaÌ£i.
Lưu Tiệp râÌt bâÌt biÌ€nh nhưng viÌ€ thaÌnh chỉ Ä‘ã ra rồi laÌ€m sao cản trở được, nên dặn Lưu Khuê BiÌch:
- LuÌc ra trận con không nên tự phuÌ£, nghĩa laÌ€ muôÌn laÌ€m việc chi cũng cần thương nghiÌ£ vÆ¡Ìi chư tươÌng, chÆ°Ì Ä‘Æ°Ì€ng laÌ€m caÌ€n, con nên biêÌt rằng việc binh gia không phải dễ đâu.
Tuy ngoaÌ€i miệng Lưu Khuê BiÌch daÌ£ daÌ£ vâng vâng, song trong loÌ€ng không hề để yÌ Ä‘ÃªÌn lời daÌ£y của cha.
NgaÌ€y sau Khuê BiÌch Ä‘iểm binh ra luyện tập, mãi đêÌn ngaÌ€y muÌ€ng hai thaÌng chaÌ£p mÆ¡Ìi laÌ€m lễ tÃªÌ cờ rồi căÌt cho tươÌng tiên phong laÌ€ Liên Äăng lãnh năm ngaÌ€n binh Ä‘i trươÌc, coÌ€n miÌ€nh dẫn Ä‘aÌ£i binh từ từ keÌo theo sau.
NhăÌc laÌ£i, khi Ngô ÄaÌ£o Am vaÌ€ Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng đêÌn BăÌc Kinh, gia nhÆ¡n dẫn đêÌn tiệm Văn Hưng vaÌ€ trao bưÌc thư của Khương Nhược SÆ¡n cho Du TriÌ Văn, Du TriÌ Văn xem thư biêÌt ngay Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng laÌ€ nghĩa tử của Khương Nhược SÆ¡n vừa mÆ¡Ìi đỗ Giải nguyên ở tỉnh, coÌ€n Ngô ÄaÌ£o Am laÌ€ em rể của người, vừa mÆ¡Ìi đỗ Cử nhÆ¡n, hai người cuÌ€ng đêÌn kinh đặng dự kyÌ€ thi Hội.
BiêÌt rõ, Du TriÌ Văn lâÌy laÌ€m mừng rỡ, nghĩ thầm:
“NêÌu Khương Nhược SÆ¡n maÌ€ được phuÌ quiÌ, chăÌc chăÌn ta đây cũng được dự phần vinh hiểnâ€.
Nghĩ rồi niềm nở mời hai người vaÌ€o thÆ¡ phoÌ€ng vaÌ€ truyền gia nhÆ¡n thiêÌt tiệc khoản Ä‘ãi râÌt troÌ£ng hậu.
Trong khi tiêÌp chuyện, Du TriÌ Văn thâÌy Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng taÌ€i maÌ£o song toaÌ€n beÌ€n hỏi:
- Chẳng hay quan Giải nguyên năm nay Ä‘ã được mâÌy chaÌu?
Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng Ä‘aÌp:
- Năm nay tôi mÆ¡Ìi lên mười saÌu, hiện chưa kêÌt hôn.
Du TriÌ Văn nghe qua ngaÌ£c nhiên:
- TaÌ£i sao Giải nguyên laÌ£i chưa kêÌt hôn?
Lệ Minh ÄÆ°Æ¡Ì€ng noÌi:
- ViÌ€ tôi Ä‘ã quyêÌt chiÌ nêÌu chưa lập đặng công danh thiÌ€ không daÌm tiÌnh đêÌn việc hôn sự.
Du TriÌ Văn gật đầu khen:
- Quan Giải nguyên coÌ chiÌ lÆ¡Ìn như vậy, nêÌu Ä‘em so saÌnh vÆ¡Ìi Lưu QuôÌc cựu ở đây thiÌ€ quả laÌ€ hai thaÌi cực. ViÌ€ Lưu QuôÌc cựu laÌ€ con nhaÌ€ quan maÌ€ hay phoÌng tuÌng, chÆ¡i bời haÌo săÌc quaÌ, thaÌ€nh ra mâÌt cả tư caÌch con người.
Lời Bình:
- Lưu Tiệp, một tên gian thần thiÌ€ chỉ coÌ taÌ€i tiêÌn cử người khaÌc ra đương đầu vÆ¡Ìi giặc, chÆ°Ì không bao giờ muôÌn con caÌi miÌ€nh đưÌng ra lãnh nhiệm vuÌ£ nguy hiểm âÌy. Chẳng những Lưu Tiệp maÌ€ thôi, ở đời biêÌt bao người xây dựng Ä‘iÌ£a viÌ£ miÌ€nh trên xương maÌu của kẻ khaÌc, maÌ€ một khi giao phoÌ cho một nhiệm vuÌ£ giÌ€ thiÌ€ co đầu ruÌt cổ.
NgaÌ€y sau, coÌ€n coÌ những kẻ quyền cao chưÌc troÌ£ng laÌ£i bảo boÌ£c cho người thân của miÌ€nh trôÌn traÌnh nhiệm vuÌ£ laÌ€m trai, chừng naÌ€o diệt được những haÌ€nh động bâÌt công âÌy, moÌ£i người mÆ¡Ìi hăng haÌi thi haÌ€nh nghĩa vuÌ£.
|
 |
|
| |