  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-09-2008, 02:18 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Việt Nam 
					
					
						Bài gởi: 3,304
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 932 
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 P6 - 3 
 
 
  
 
4. 
Mấy ngày sau, Zhivago má»›i tá»± phát hiện ra sá»± cô đơn cá»§a chàng tá»›i mức nào. Chàng không oán trách ai vá» Ä‘iá»u ấy. Rõ ràng tá»± chàng đã muốn như thế và đã đạt được. 
Bạn hữu cá»§a chàng trở nên má» nhạt và buồn tẻ má»™t cách lạ lùng. Chẳng còn má»™t ai còn giữ được thế giá»›i riêng, quan Ä‘iểm riêng cá»§a mình. Trước đây há» từng rạng rỡ hÆ¡n nhiá»u trong các hồi ức cá»§a chàng. Hiển nhiên là bấy giá» chàng đã đánh giá há» quá cao. 
Chừng nào tráºt tá»± sá»± váºt còn cho phép những kẻ dư dáºt sống an nhàn và bày đủ trò kỳ dị ngông cuồng trên lưng những ngưá»i nghèo khổ, thì chừng đó vẫn có thể dá»… dàng lầm tưởng là độc dáo cái sá»± ngông cuồng và cái quyá»n sống an nhàn mà má»™t thiểu số được táºn hưởng, trong khi Ä‘a số phải cắn răn chịu đựng kia? 
Nhưng khi những ngưá»i bần cùng vừa vùng dáºy, và các đặc quyá»n cá»§a bá»n ăn trên ngồi trốc bị bãi bá», láºp tức tất cả bá»n há» liá»n trở nên má» nhạt má»›i nhanh chóng làm sao, há» không chút hối tiếc từ bá» tư tưởng độc láºp mà té ra là chẳng ai trong số há» từng có cả! 
Bây giá» những ngưá»i duy nhất gần gÅ©i vá»›i bác sÄ© Zhivago là những ngưá»i giản dị, không hợm hÄ©nh khoa trương, không nói năng hoa mỹ, là vợ và nhạc phụ, vài ba bạn đồng nghiệp, mấy nhân viên khiêm tốn và táºn tuỵ, chẳng có chức tước gì. 
Bữa tiệc mà tiết mục hấp dẫn nhất là con vịt trá»i và rượu nặng đã được tổ chức đúng như dá»± kiến, hai, ba, ngày sau khi chàng trở vá», nhưng trước đó chàng đã kịp Ä‘i thăm tất cả những ngưá»i được má»i, thành thá» bữa ăn đó không phải là cÆ¡ há»™i đầu tiên để há»p mặt. 
Con vịt béo má»ng là món xa xỉ phẩm Ãt ai dám nghÄ© tá»›i trong thá»i buổi đã bắt đầu đói kém ấy. Nhưng không đủ bánh mì ăn vá»›i thịt vịt, thành thá» món ăn cao cấp ấy trở nên vô vị, tháºm chà còn làm cho ngưá»i ta bá»±c mình. 
Món rượu do Misa Gordon mang tá»›i, đựng trong má»™t cái lá» thuốc nút đã cÅ©. Rượu mạnh lúc này Ä‘ang là món hàng trao đổi ưa thÃch cá»§a dân buôn láºu. Tonia cứ giữ khư khư lá» rượu và khi cần lắm má»›i dè sẻn rót ra má»™t chút, pha vá»›i Ãt hay nhiá»u nước là tuy hứng. Ai nấy nháºn ra rằng uống Ä‘á»u Ä‘á»u thứ rượu mạnh, biết rõ nồng độ, còn dá»… chịu hÆ¡n hẳn phải uống cái nước pha chế luôn luôn thay đổi nồng độ này. Äiá»u đó cÅ©ng làm cho ngưá»i ta bá»±c mình. 
Song buồn nhất là ai cÅ©ng cảm thấy bữa tiệc nho nhá» này chẳng hợp chút nào vá»›i Ä‘iá»u kiện sinh sống lúc đó. Không thể tá»± nhá»§ rằng ở các ngôi nhà đối diện bên kia đưá»ng phố, vào giá» này, ngưá»i ta cÅ©ng Ä‘ang được ăn uống như thế này. Bên ngoài cá»a sổ là thành phố Moskva im lìm, tối tăm và đói khát Các cá»a hàng Ä‘á»u trống trÆ¡n, còn vá» những món như vịt quay và vodka, thì chẳng ai dám nghÄ© tá»›i. 
Hoá ra chỉ có cuá»™c sống giống như cuá»™c sống cá»§a những ngưá»i xung quanh và chìm lẫn không chút dấu vết giữa nó má»›i là cuá»™c sống chân chÃnh; hạnh phúc bị biệt láºp không phải là hạnh phúc; thành thá» món vịt quay và rượu nặng, là hai thứ có vẻ độc nhất ở thành phố này, tháºm chà hoàn toàn chẳng còn là món vịt quay và rượu mạnh nữa. Và đó là Ä‘iá»u khiến má»i ngưá»i buồn phiá»n hÆ¡n cả… 
Khách khứa cÅ©ng gợi ra những ý nghÄ© chán chưởng. Misa còn đáng yêu, chừng nào anh ta còn suy xét vất vả và bá»™c bạch tư tưởng má»™t cách vụng vá», uể oải. Anh ta từng là ngrưá»i bạn tốt nhất cá»§a Zhivago. Ở trưá»ng trung há»c, má»i ngưá»i Ä‘á»u yêu mến Misa. 
Nhưng bây giá» anh ta lại chán chÃnh bản thân mình và bắt đầu bổ sung vào diện mạo nhân cách cá»§a mình những Ä‘iểm sá»a đổi chẳng đạt chút nào. Anh ta làm bá»™ phấn chấn, sắm vai má»™t kẻ vui nhá»™n, luôn miệng kể chuyện vá»›i hy vá»ng được cá» toạ cho là hóm hỉnh và thưá»ng thốt lên mấy tiếng "chết ngưá»i" vá»›i "ngá»™ ghê" vốn không nằm trong kho từ ngữ cá»§a anh ta, bởi lẽ hồi trước Misa chưa bao giá» quan niệm cuá»™c sống như là trò giải trÃ. 
Trước lúc Nica Dudorov tá»›i, anh ta kể chuyện Nica lấy vợ má»™t câu chuyện mà anh ta cho là khôi hài, thưá»ng được truyá»n miệng trong đám bạn bè, Zhivago chưa biết chuyện đó. 
Thì ra Nica đã cưới vợ cách đây ngót một năm, sau đó ly dị luôn. Thực chất khó tin của chuyện phiêu lưu ấy là như sau. 
Vì má»™t sá»± nhầm lẫn, Nica bị gá»i vào lÃnh. Trong thá»i gian tại ngÅ© và chỠđợi ngưá»i ta làm sáng tá» sá»± nhầm lẫn ấy, anh ta luôn luôn bị phạt làm tạp dịch vì táºt đãng trà và không chào cấp trên ngoài đưá»ng phố. Sau khi đã được giải ngÅ©, suốt má»™t thá»i gian dài, há»… thấy mặt các sÄ© quan là anh ta lại tá»± động đưa tay lên chào, và mắc cái bệnh hoa mắt, chá»— nào cÅ©ng thấy toàn các thứ lon quân đội. 
Thá»i gian ấy, anh ta làm gì cÅ©ng vụng vá», hết nhầm lại lẫn, chẳng đâu vào đâu. ChÃnh dạo đó, hình như trên má»™t bến tàu ven sông Volga, anh ta làm quen vá»›i hai cô gái, là hai chị em ruá»™t Ä‘ang đợi cùng má»™t chuyến tàu thuá»· vá»›i anh ta. Anh ta cuống lên bối rối vì thấy số pháºn quân nhân ở xung quanh, vì cái cố táºt chào há»i theo kiểu nhà binh cá»§a mình, chưa chi anh ta đã mê cô em và vá»™i vàng, cÅ©ng chưa đâu vào đâu, đã xin há»i cưới cô ta ngay. "Ngá»™ ghê. - phải không các vị" - Misa há»i. 
Nhưng anh ta đành cắt ngang câu chuyện đó vì có tiếng nhân váºt chÃnh vang lên ngoài cá»a. Nica Dudorov bước vào phòng. 
Vá»›i Nica, sá»± thay đổi diá»…n ra theo hướng ngược lại. Cái anh chàng nhẹ dạ, tÃnh khà thất thưá»ng ngày trước, nay đã biến thành má»™t há»c giả trầm mặc. 
Sau khi anh chàng bị Ä‘uổi khá»i trưá»ng trung há»c vì tá»™i phạm gia chuẩn bị má»™t cuá»™c vượt ngục cá»§a chÃnh trị phạm, có má»™t dạo anh ta lê gót qua nhiá»u trưá»ng nghệ thuáºt, nhưng rốt cuá»™c lại thả neo ở bá» cổ Ä‘iển. Bị trá»… so vá»›i các bạn đồng khoá, anh ta má»›i tốt nghiệp đại há»c trong mấy năm chiến tranh gần đây và được lưu lại dạy ở hai ban, ban lịch sá» Nga và ban lịch sá» thế giá»›i. Äể Ä‘oạt chức giáo sư môn thứ nhất, anh ta đã viết luáºn văn vá» chÃnh sách Ä‘iá»n địa cá»§a Ivan Hung đế (1), còn vá» môn thứ hai thì viết má»™t thiên khảo luáºn vá» Saint-Giuýt. 
Tối nay, anh ta láºp luáºn vá» má»i sá»± bằng má»™t giá»ng lịch lãm trầm trầm nghèn nghẹn như bị nghẹt mÅ©i, mắt thì cứ mÆ¡ mÆ¡ màng màng nhìn vào má»™t Ä‘iểm xa xôi nào đó y như ngưá»i ta Ä‘ang diá»…n giải. 
Cuối bữa tiệc, khi bà Sura Sledingle xá»™c vào phòng hoạch há»e chuyện này chuyện ná», còn tất cả thá»±c khách vốn đã hăng lên từ lúc bà ta chưa vào, bắt đầu thi nhau lá»›n tiếng, thì Misa, ngưá»i mà Yuri Zhivago vẫn tôn trá»ng trong cách xưng hô từ hồi ở ban trung há»c, há»i chàng không biết đến lần thứ mấy: 
- Anh đã Ä‘á»c "Chiến tranh và hoà bình" và "Cây sáo xương sống" chưa? 
Zhivago đã trả lá»i từ nãy cho anh ta biết chàng nghÄ© gì vá» hai tác phẩm đó, nhưng Misa không nghe thấy vì cuá»™c tranh cãi ồn ào xung quanh, nên má»™t lát sau lại há»i lần nữa: 
- Anh đã Ä‘á»c "Cây sáo xương sống" và "Con ngưá»i" chưa? 
- Anh Misa, tôi đã trả lá»i anh rồi mà. Anh không nghe thấy đâu phải lá»—i tại tôi. ÄÆ°á»£c, thì tôi nhắc lại, nếu anh muốn. 
Xưa nay tôi vẫn thÃch Maiakovski. Má»™t cách nào đó, Maia là ngưá»i tiếp nối Dostoievsky. Hay nói đúng hÆ¡n, đó là loại thÆ¡ trữ tình được viết bởi má»™t trong những nhân váºt nổi loạn trẻ tuổi cá»§a Äôt, đại loại như Ippolit, Rasconnikov hoặc nhân váºt chÃnh cá»§a "Gã thiếu niên". Sức mạnh cá»§a tài năng có sức cuốn hút má»›i mãnh liệt làm sao! Äiá»u đó được nói lên má»›i đứt khoát, quyết liệt và thẳng thừng làm sao? Và chá»§ yếu là Maia đã táo bạo xiết bao khi đốp thẳng tất cả những cái ấy vào mặt xã há»™i, tưng Ä‘i xa hÆ¡n nữa, vào giữa không trung! 
Nhưng cái Ä‘inh, vai chÃnh cá»§a bữa tiệc hôm đó dÄ© nhiên là cha Nicolai. Tonia đã lầm, khi nói rằng ông Ä‘ang ở nhà nghỉ ngoại ô. Ông đã quay lại đúng hôm Zhivago vỠđến Moskva và hiện Ä‘ang có mặt trong thành phố. Zhivago đã gặp ông cáºu hai, ba lần gì đó và đã kịp hàn huyên, cưá»i nói thoả thÃch trước bao Ä‘iá»u má»›i lạ đáng kinh ngạc. 
Hai cáºu cháu gặp nhau lần đầu vào buổi tối má»™t ngày âm u, ảm đạm, mưa bụi lất phất. Zhivago tá»›i thăm ông cáºu ở khách sạn. Hồi này khách sạn bắt đầu chỉ nháºn những khách trá» theo giấy giá»›i thiệu cá»§a chÃnh quyá»n thành phố. Nhưng cha Nicolai thì ai cÅ©ng biết. Ông vẫn còn những mối quen biết cÅ©. 
Khách sạn khiến ngưá»i ta có cảm tưởng đây là má»™t nhà thương Ä‘iên mà ban quản trị đã từ bá» má»™t cách vá»™i vàng. Các cầu thang và hành lang Ä‘á»u trống trải, đồ đạc vứt lung tung, bừa bãi. 
Vào trong căn phòng không được dá»n dẹp, nhìn qua chiếc cá»a sổ lá»›n, ngưá»i ta thấy má»™t quảng trưá»ng thênh thang vắng tanh vắng ngắt, như thưá»ng thấy trong những ngày Ä‘iên rồ ấy, có vẻ ghê sợ, tá»±a hồ thấy nó trong lúc má»™ng mị, chứ không phải là nó đăng nằm ưỡn trước mắt, phÃa dưới cá»a sổ. 
Cuá»™c gặp gỡ má»›i cam động, lạ lùng, đáng nhá»› làm sao! Thần tượng thá»i thÆ¡ ấu cá»§a chàng, vị bá chá»§ chi phối các suy hrởng tuổi trẻ cá»§a chàng, lại Ä‘ang dứng trước mặt chàng, bằng xương bằng thịt. 
Mái tóc bạc rất hợp vá»›i ông Nicolai. Bá»™ complê rá»™ng, may ở ngoại quốc cÅ©ng váºy. Ông còn rất trẻ và đẹp so vá»›i tuổi cá»§a mình. DÄ© nhiên, bên cạnh tầm vóc lá»›n lao cá»§a các biến cố Ä‘ang xảy ra, ông bị lu má» Ä‘i rất nhiá»u. Các biến cố che lấp ông. 
Nhưng có bao giỠZhivago nghĩ đến chuyện đánh giá ông theo cái thước đo như thế 
Chàng kinh ngạc trước thái độ bình tÄ©nh, giá»ng nói pha trò lạnh lùng cá»§a ông cáºu lúc ông đỠcáºp các đỠtài chÃnh trị. 
Khả năng tá»± chá»§ cá»§a ông cao hÆ¡n hẳn khả năng hiện thá»i cá»§a ngưá»i dân Nga, chứng tỠông má»›i từ ngoại quốc vá». Nét nổi báºt ấy Ä‘áºp ngay vào mắt, xem ra có vẻ lá»—i thá»i và khiến ngưá»i ta mất tá»± nhiên. 
Ôi nhưng hoàn toàn không phải cái đó, dứt khoát không phải cái đó tạo nên không khà cá»§a buổi đầu gặp gỡ. Hai cáºu cháu chạy đến ôm chầm lấy nhau mà khóc, và vì cảm động nghẹn ngào, chốc chốc há» lại phải ngắt quãng câu chuyện hấp tấp và sôi nổi đầu tiên cá»§a há». 
Hai tÃnh cách sáng tạo, được liên kết bởi tình máu má»§, được gặp nhau, và mặc dù dÄ© vãng có trá»—i dáºy, có sống lại vá»›i bao hồi ức và bao nhiêu biến cố xảy ra suốt thá»i gian xa cách, nhưng khi vừa bàn đến Ä‘iá»u chÃnh yếu, đến những Ä‘iá»u nằm trÆ¡ng phạm vi am hiểu cá»§a những ngưá»i có đầu óc sáng tạo, thì má»i mối liên hệ Ä‘á»u láºp tức biến mất, trừ má»™t mối liên hệ duy nhất. Không còn phân biệt cáºu cháu, không còn sá»± chênh lệch tuổi tác, chỉ còn lại sá»± gần gÅ©i giữa tá»± nhiên vá»›i tá»± nhiên, năng lá»±c vá»›i năng lá»±c, nguyên lý vá»›i nguyên lý. 
Suốt mưá»i năm qua, ông Nicolai chưa bao giá» có dịp nói đến sức hấp dẫn cá»§a việc sáng tác và thá»±c chất cá»§a thiên chức sáng tạo đúng như ông nghÄ© và hợp chá»—, hợp thá»i như hôm nay. Còn vá» phÃa Zhivago cÅ©ng chưa bao giá» chàng được nghe những lá»i hưởng ứng sâu sắc, xác dáng và đầy cảm hứng như buổi phân tÃch này. 
Cả hai cáºu cháu chốc chốc lại reo lên, Ä‘i Ä‘i lại lại như chạy trong phòng, kinh ngạc trước sá»± Ä‘oán biết hoàn toàn chÃnh xác cá»§a ngưá»i kia, hoặc đứng lặng bên cá»a sổ, gõ gõ ngón tay vào mặt kÃnh, xúc động sâu xa vì thấy đôi bên thấu hiểu nhau đến thế. 
Lần đầu tiên gặp gỡ thì như váºy, nhưng sau đó Zhivago còn gặp ông cáºu mấy lần nữa ở chá»— đông ngưá»i, và khi đó ông thay đổi hẳn, đến mức không nháºn ra được. 
Ông cảm nháºn mình là má»™t ngưá»i khác lạ ở Moskva và ông không muốn từ bá» cảm giác đó. Chẳng rõ khi ấy ông có coi Petersburg hay má»™t nÆ¡i nào khác là nhà cá»§a mình hay không. Ông thÃch thú vá»›i vai trò má»™t ngưá»i có tài ăn nói hùng hồn vá» chÃnh trị, má»™t nhà hoạt động xã há»™i có sức lôi cuốn. Có lẽ ông tưởng rằng rồi đây, ở Moskva sẽ mở ra các phòng khách chÃnh trị, kiểu như xa-lông chÃnh khách cá»§a madam Rôlăng ở Paris trước thá»i Quốc ước (2). 
Ông thưá»ng lui tá»›i nhà những bà bạn cá»§a mình, những bà quà phái hiếu khách ở các đưá»ng phố nhá» yên tÄ©nh tại Moskva. Ở đấy, ông thân máºt chế giá»…u vợ chồng các bà ấy vá» quan Ä‘iểm nữa vá»i, lạc háºu, vá» thói quen xét Ä‘oán má»i việc má»™t cách thiển cáºn, hẹp hòi cá»§a há». Và dạo này ông phô trương tất cả những Ä‘iá»u ông Ä‘á»c trên báo chà hệt như có thá»i ông vẫn ra các cuốn sách cấm và các bản văn huyá»n bà váºy. 
Ngưá»i ta đồn rằng ông còn để lại ở Thuỵ SÄ© má»™t cô nhân tình trẻ măng, nhiá»u công việc dở dang, má»™t cuốn sách chưa được viết xong, rằng rồi đây ông sẽ bị cuốn chìm xuống dòng nước xoáy cuồn cuá»™n ở tổ quốc, sau đó nếu có may mắn ngoi lên được, ông sẽ lại cuốn gói vá» miá»n núi Alp ngay thôi. 
Ông đứng vá» phÃa những ngưá»i bolsevich và thưá»ng nhắc đến hai đảng viên xã há»™i cách mạng khuynh tả (3) như là hai ngưá»i đồng tư tưởng vá»›i ông: má»™t phóng viên lấy bút danh Miroska Pomo và nhà chÃnh luáºn Sinvia Koteri. 
Giáo sư Alexandr Gromeko càu nhàu trách: 
- Tháºt đáng sợ khi thấy ông Ä‘i vào con đưá»ng ấy, ông Nicolai ạ! Mấy cha kiểu như Miroska cá»§a ông. Äúng là Ä‘i xuống hố. Lại còn cái mụ Lidia Pokori cá»§a ông nữa chứ. 
- Sinvia Koteri, chứ không phải Lidia Pokori, thưa giáo sư, - cha Nicolai chữa lại. 
- Pokori hay Koteri thì cũng thế cả. HỠtên đâu có thay đổi được gì. 
- Dẫu sao, tên chị ta cũng là Koteri, giáo sư đừng nhầm lẫn, - cha Nicolai kiên nhẫn nhắc lại. 
Và đôi bên đã trao đổi với nhau những ý kiến đại loại thế này: 
- Chúng ta Ä‘ang tranh luáºn cái gì? Tháºt xấu hổ khi phải chứng minh những chân lý sÆ¡ đẳng như thế này. Bao thế ká»· nay, đại bá»™ pháºn nhân dân đã tồn tại má»™t cách khó tưởng tượng nổi. Thá» giở bất cứ cuốn sách giao khoa lịch sá» nào ra mà xem. Dầu gá»i bằng danh từ gì, chế độ phong kiến hay chế độ nông nô, hoặc chá»§ nghÄ©a tư bản và công nghiệp xưởng may, thì tÃnh phi tá»± nhiên và bất công cá»§a những thể chế kiểu ấy Ä‘á»u đã bị xác nháºn từ lâu và từ lâu thế giá»›i đã chuẩn bị má»™t cuá»™c chÃnh biến nhằm Ä‘em lại ánh sáng cho nhân dân và xếp đặt má»i thứ đúng vào chá»— cá»§a nó. 
Giáo sư thừa biết rằng sá»± thay thế má»™t phần cái cÅ© ở đây là không thÃch hợp, mà phải phá vỡ táºn gốc cái tráºt tá»± cÅ©, phải đào táºn móng. Rất có thể việc đó sẽ làm sụp đổ cả toà nhà. Thì đã sao? Äiá»u đó đáng sợ tháºt, nhưng chẳng phải vì thế mà nó sẽ không xảy ra. Äó là vấn đỠcá»§a thá»i đại. Sao lại có thể phá»§ nháºn cái đó kia chứ? 
- Ê, tôi đâu có nói với ông vỠchuyện đó? Tôi nói gì nào? giáo sư Alexandr Gromeko nổi cáu, thế là cuộc tranh cãi nổ ra. 
Cái bá»n Povuri và Miroska cá»§a cha là những kẻ thiếu lương tâm. Há» nói má»™t đằng, làm má»™t nẻo. HÆ¡n nữa, lô-gÃch cá»§a chuyện này là ở đâu? Chẳng ăn khá»›p gì vá»›i nhau cả. Ô khoan, xin cha chá» cho má»™t lát, tôi sẽ cho cha xem cái này. 
Và giáo sư bắt đầu tìm kiếm một tạp chà nào đó có đăng một bài báo đầy mâu thuẫn. Giáo sư cứ mở đóng các ngăn kéo bàn viết ầm ầm và tiếng động ấy đánh thức khả năng hùng biện của ông. 
Giáo sư Gromeko thÃch có má»™t cái gì đó làm vướng trở câu chuyện, để trở ngại ấy biện minh cho những tiếng ê, a, ư, há» trong lúc ông Ä‘ang lưỡng lá»±. Lá»i lẽ cá»§a ông trở nên lưu loát khi ông tìm kiếm má»™t váºt gì bị mất hoặc bị lẫn, chẳng hạn khi tìm má»™t chiếc á»§ng di tuyết cho dù đôi trong ánh đèn má» má» cá»§a phòng để áo, hoặc khi ông dừng lại ngáºp ngừng ở cá»a buồng tắm vá»›i chiếc khăn bông vắt vai, hoặc trong lúc rót rượu cho các khách má»i. 
Zhivago thÃch thú nghe ông nhạc. Chàng rất mê cái giá»ng ngân nga quen thuá»™c ấy cá»§a những ngưá»i già ở Moskva, cá»™ng vá»›i sắc thái trầm trầm, nhẹ nhàng, hÆ¡i trÆ¡n trá»›t cá»§a gia đình Gromeko. 
Môi trên cá»§a giáo sư Gromeko hÆ¡i nhô ra, mang má»™t bá»™ ria mép được xén tỉa cẩn tháºn. Chiếc nÆ¡ hình bướm cá»§a ông cÅ©ng hÆ¡i trá»… ra trên ngá»±c ông đúng như váºy. Có cái gì giống nhau giữa cái môi trên và chiếc nÆ¡, khiến giáo sư mang má»™t dáng vẻ cảm động và cả tin cá»§a trẻ thÆ¡. 
Vá» khuya, gần như lúc khách khứa sắp ra vá», thì bà Sura Sledinghe xuất hiện. Từ má»™t cuá»™c há»p nào đấy, bà đến thẳng nÆ¡i đây. Bà mặc chiếc áo jắckét và đội chiếc mÅ© jắckét cá»§a thợ thuyá»n. Bà quả quyết bước vào phòng, bắt tay lần lượt tất cả má»i ngưá»i, rồi chưa kịp ngồi đã lá»›n tiếng trách móc và buá»™c tá»™i: 
- Chào cô Tonia. Chào ông Gromeko. Dầu sao thì các vị cÅ©ng tệ bạc quá, đúng không nào. Äâu đâu cÅ©ng nghe nói cáºu ấy đã vá», cả Moskva bàn tán việc đó, thế mà tôi là kẻ cuối cùng được cha con nhà ông cho biết. Tệ quá Ä‘i mất. Chắc là tôi chẳng xứng đáng. Äâu, đâu, ngưá»i được chá» má»i mắt đâu? Tránh ra cho tôi Ä‘i nhá» nào. Ngưá»i ta cứ vây kÃn cả cáºu thế kia. A, chào ông! GÃá»i, giá»i lắm. Tôi Ä‘á»c rồi. Tôi chả hiểu gì, nhưng tháºt là thiên tài: Ngó qua là biết ngay. Chào cha Nicolai ạ. Tôi sẽ trở lại gặp cáºu Yuri ngay đây. Tôi có chuyện lởn, chuyện dặc biệt, cần nói riêng vá»›i cáºu. Chào các bạn trẻ. À, cả chú cÅ©ng ở đây hả, Gogoska? Chú miêu, chú miêu, đói meo chưa, đói meo, đói meo, đói meo! 
Câu cuối cùng bà nhằm vào Gogoska, má»™t ngưá»i bà con há» hàng bắn đại bác không tá»›i cá»§a gia đình Gromeko, má»™t kẻ hăng hái phù thịnh, chỉ á»§ng há»™ kẻ mạnh, bị ngưá»i ta đặt cho biệt hiệu "Cả đẫn" vì anh ta ngu ngốc, ngây ngô tức cưá»i, hoặc "Sếu vưá»n", vì anh ta cao và gầy nghêu gầy ngao. 
- Chà, các vị tụ táºp ăn uống linh đình gá»›m chá»a? Tôi phải Ä‘uổi kịp các vị má»›i được. Ãi chà chà, các vị quý phái, các ngài thượng lưu! Các vị chẳng biết gì hết, chẳng hiểu gì hết! Bao nhiêu là chuyện Ä‘ang xảy ra ngoài Ä‘á»i, bao nhiêu là biến cố! Các vị nên đến dá»± má»™t cuá»™c há»p thá»±c sá»± cá»§a tầng lá»›p cần lao, vá»›i những anh em Ä‘Ãch thá»±c là thợ thuyá»n, vá»›i những anh em Ä‘Ãch thá»±c là binh lÃnh, chứ không phải là những bác thợ và chú lÃnh được miêu tả trong sách vở. Các vị cứ thá» mở miệng khuyên há» tiếp tục cuá»™c chiến cho đến thắng lợi cuối cùng xem nào. Há» sẽ cho ngay các vị biết thế nào là thắng lợi cuối cùng! Tôi vừa nghe má»™t anh lÃnh thuá»· phát biểu! Cáºu Yuri thân mến, cáºu mà nghe chắc sẽ thÃch mê Ä‘i! Say sưa biết bao! Nhất quán biết bao! 
Bà Sura bị ngắt lá»i luôn. Má»—i ngưá»i hét má»™t câu, chẳng ăn nháºp gì vá»›i nhau, ông nói gà, bà bảo vịt. Bà ngồi xuống bên cạnh Yuri Zhivago, nắm lấy tay chàng, ghé sát mặt vào phÃa chàng để át tiếng những ngưá»i khác, Ä‘oạn hét to Ä‘á»u Ä‘á»u, không lên mà cÅ©ng chẳng xuống giá»ng, y như Ä‘ang nói chuyện Ä‘iện thoại: 
- Lúc nào cáºu Ä‘i vá»›i tôi, Yuri thân mến. Tôi sẽ giá»›i thiệu cáºu vá»›i má»i ngưá»i. Cáºu phải chạm đất, dứt khoát phải chạm đất như Asin ấy, cáºu hiểu chưa? Sao cáºu lại trố mắt ra thế? Tôi làm cho cáºu ngạc nhiên hả? Chẳng lẽ cáºu không biết tôi là má»™t con ngá»±a chiến già, má»™t nữ nghÄ©a quân. Tôi cÅ©ng đã biết thế nào là bót tạm giam,, tôi từng chiến đấu trên các chiến luỹ. ÄÆ°Æ¡ng nhiên! Thế cáºu tưởng sao? á»’, chúng ta chưa hiểu gì vá» nhân dân? Tôi vừa từ chá»— há», từ giữa lòng quần chúng đến đây. Tôi Ä‘ang lo bố trà cho há» má»™t thư viện. 
Bà nhấp rượu và chắc bắt đầu chếnh choáng. Nhưng cả Yuri Zhivago cũng cảm thấy đầu óc choáng váng. Chàng không hiểu làm thế nào mà bà Sura đã ở cuối phòng, còn mình lại ở đầu bàn đằng này. Chàng đang đứng nói, và rõ ràng là trái với cả dự định của mình. Phải một lúc sau chàng mới buộc được cỠtoạ im lặng nghe chàng phát biểu. 
- Thưa các vị… Tôi muốn… Misa! Gogoska!… Tonia Æ¡i, há» chẳng chịu nghe thì biết làm sao bây giá»? Nào các vị, hãy để cho tôi nói đôi lá»i. Äang xảy ra má»™t biến cố chưa từng có. Trước khi nó áºp đến vá»›i chúng ta, tôi xin cầu chúc cho các vị như sau. Khi chuyện đó bùng nổ, xin Thượng Äế phù há»™ cho chúng ta đừng lạc nhau và đừng lạc mất linh hồn. Gogoska, để lát nữa anh hãy hoan hô tôi. Tôi chưa nói xong mà. Yêu cầu các góc nhà dừng nói chuyện riêng nữa và hãy chú ý lắng nghe. Bước sang năm thứ ba cá»§a cuá»™c chiến tranh, nhân dân tin rằng sá»›m muá»™n gì ranh giá»›i phân cách giữa mặt tráºn và háºu phương cùng sẽ bị xoá nhoà, má»™t biển máu sẽ tràn đến chá»— má»—i ngưá»i, phá»§ lấp cả những kẻ ẩn trốn trong hầm hố, nhà cá»a. Cách mạng chÃnh là tráºn lụt máu đó. Lúc bấy giá», các vị cÅ©ng sẽ tưởng, như khi chúng tôi ở ngoài mặt tráºn, là cuá»™c sống chấm dứt, má»i cái riêng tư Ä‘á»u kết thúc chẳng còn gì xảy ra trên Ä‘á»i nữa, trừ cảnh giết hại và chết chóc, còn nếu chúng ta sống được đến lúc Ä‘á»c các bài bút ký và hồi ký vá» thá»i kỳ ấy, hẳn chúng ta sẽ nháºn thức được rằng trong vòng năm mưá»i năm ta nếm trải nhiá»u hÆ¡n những ngưá»i từng sống cả trăm năm. Tôi chưa biết liệu có phải tá»± nhân dân sẽ vùng lên và tràn Ä‘i như nước triá»u dâng, hay má»i sá»± sẽ được thá»±c hiện trên danh nghÄ©a nhân dân. Má»™t sá»± kiện lá»›n lao nhưá»ng ấy không đòi há»i kiểu chứng minh kịch tÃnh. Khá»i cần chứng minh, tôi vẫn sẽ tin nó. Äi tìm nguyên nhân cá»§a những biến cố bão táp và việc làm tâm thưá»ng: Chúng không há» có nguyên nhân. Chỉ những cuá»™c cãi vã trong gia đình mởi có nguyên nhân phát sinh và sau khi ngưá»i ta túm tóc giằng co hoặc Ä‘áºp vỡ nồi niêu chén bát chán chê rồi, há» vẫn chẳng hiểu kẻ nào gây sá»± trước. Còn má»i cái thá»±c sá»± vÄ© đại Ä‘á»u không có khởi thuá»·, hệt như vÅ© trụ váºy Äó đột nhiên hiện diện, không thấy nguồn gốc phát sinh, tá»±a hồ nó vẫn tồn tại bao lâu nay hoặc vừa sa từ trên trá»i xuống. Tôi cÅ©ng nghÄ© rằng nước Nga được số mệnh chỉ định là vương quốc xã há»™i chá»§ nghÄ©a đầu tiên từ thuở khai thiên láºp địa. Khi Ä‘iá»u đó xảy ra, nó sẽ khiến ta bàng hoàng rất lâu, rồi khi tỉnh lại ta sẽ không còn trà nhá»› nữa. Ta sẽ quên hắn má»™t phần quá khứ và sẽ không tìm cách lý giải các biến cố chưa từng có kia. Tráºt tá»± má»›i sẽ bao quanh ta và trở nên thân quen như cánh rừng ở phÃa chân trá»i hay các đám mây trên đầu. Nó sẽ bao quanh ta ở khắp má»i nÆ¡i, sẽ không có gì khác nữa. 
Chàng còn nói vài lá»i gì đó và dần dần tỉnh rượu hẳn. Nhưng lại như lúc trước, chàng chỉ nghe loáng thoáng những gì má»i ngưá»i nói xung quanh, nên cứ trả lá»i tráºt lấc. Chàng thấy má»i ngưá»i dểu tá» thái độ yêu mến chàng, nhưng chàng không sao xua tan ná»—i buồn khiến chàng muốn Ä‘iên cái đầu. 
Chàng bèn nói: 
- Cám ơn, cám ơn. Tôi hiểu tình cảm của các vị. Tôi chưa xứng đáng được như thế. Nhưng không nên yêu một cách vội vàng, làm như phòng bị vì sợ rằng sau này sẽ phải yêu mãnh liệt hơn. 
Tất cả cá» toạ cưá»i phá lên và vá»— tay, tưởng đó là má»™t câu nói có dụng ý hóm hỉnh, trong khi chàng chẳng biết tránh đâu cho thoát cái cảm giác tai hoạ Ä‘ang treo lÆ¡ lá»ng, cái ý thức vá» sá»± bất lá»±c cá»§a mình trong tương lai, mặc dầu chàng rất khao khát Ä‘iá»u thiện và có khả năng hưởng hạnh phúc. 
Khách khứa lục đục ra vá». Vẻ mặt ai nấy Ä‘á»u tiá»u tuỵ vì mệt má»i. Những cái ngáp dài làm cho hàm há» há ra ngáºm vào trông từa tá»±a mặt ngá»±a. 
Khi chia tay, ngưá»i ta kéo rèm và mở toang cá»a sổ. Bình minh vàng nhợt, bầu trá»i ẩm ướt vá»›i những đám mây đùng đục, màu vá» Ä‘áºu sàm sạm như đất. 
- Trong lúc cánh ta tán dóc, rõ ràng trá»i có cÆ¡n giông kia mà, - má»™t ngưá»i lên tiếng nháºn xét. 
Bà Sura xác nháºn: 
- Trên đưá»ng đến đây tôi gặp mưa. Phải gắng sức chạy má»›i thoát. 
Ngoài đưá»ng vắng vẻ, vẫn chưa sáng hẳn, những giá»t nước mưa từ trên cây rÆ¡i xuống h tách, xen lẫn vá»›i tiếng kêu rÃu rÃt cá»§a bầy chim sẻ bị ướt. 
Má»™t hồi sấm lan vang, tá»±a hồ ngưá»i ta cày má»™t luống suốt ná»n trá»i, rồi vạn váºt yên lặng. Kế đó vang lên bốn tiếng sấm muá»™n màng, nghe lịch bịch, như vá» mùa thu những cá»§ khoai lá»›n bị xẻng hắt báºt ra khá»i luống đất xốp. 
Tiếng sấm quét sạch căn phòng khá»i bụi báºm và khói thuốc Äá»™t nhiên ngưá»i ta bắt đầu cảm nháºn các hợp phần cá»§a tồn tại, nước và không khÃ. ước vá»ng vui sướng, đất và trá»i, như các nguyên tố mang Ä‘iện. 
Ngoài phố vang lên tiếng nói cá»§a những ngưá»i Ä‘ang từ biệt nhau. Há» còn tiếp tục bàn luáºn ầm Ä© Ä‘iá»u gì đó ở ngoài đưá»ng y như lúc nãy ở trong nhà. Tiếng há» xa dần, nhá» Ä‘i rồi lắng bặt. 
- Gần sáng rồi em ạ, Yuri Zhivago bảo vợ. - Mình Ä‘i ngá»§ thôi Trong số hết thảy má»i ngưá»i trên Ä‘á»i này, anh chỉ yêu có em và ba thôi. 
Chú thÃch: 
(1) Ivan Hung đế (1530 - 1584). Má»™t Sa hoàng có nhiá»u cải cách và đỠra má»™t chÃnh sách đối ná»™i tàn bạo, đàn áp hàng loạt nông nô. 
(2) Quốc ước há»™i nghị là cÆ¡ quan láºp pháp tối cao cá»§a nưá»c Cá»™ng hoà Pháp đầu tiên, hoạt động từ 1792 - 1795, gồm ba phái: GirôngÄ‘anh. Giacôbanh và "Äầm lầy". 
(3) ChÃnh đảng cá»§a giai cấp tiểu tư sản Nga, tồn tại từ 1901 đến 1923. Thá»i Sa hoàng, là má»™t tổ chức tiến bá»™, nhưng từ tháng 7- 1917 đứng vá» phe phản cách mạng, chống chÃnh quyá»n Xô viết và bị tan rã và năm 1923. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 19-11-2008 at 08:47 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-09-2008, 02:18 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Việt Nam 
					
					
						Bài gởi: 3,304
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 932 
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			P6 - 4 
 
 
  
 
5. 
Tháng tám đã qua, tháng chÃn cÅ©ng sắp hết. Äiá»u không thể đảo ngược vẫn lÆ¡ lá»ng Ä‘e doạ. Mùa đông đã gần ká», còn trong thế giá»›i loài ngưá»i thì có má»™t cái gì giống như sá»± tê cóng vì rét mướt, má»™t cái gì đã được tiên quyết, cứ cháºp chá»n trong không khà và ở cá»a miệng hết thảy má»i ngưá»i. 
Äã đến lúc phải chuẩn bị đối phó vá»›i các đợt giá rét, phải dá»± trữ thá»±c phẩm và cá»§i. Nhưng trong những ngày thắng thế cá»§a chá»§ nghÄ©a duy váºt, thì váºt chất đã biến thành khái niệm, vấn đỠlương thá»±c và chất đốt đã thay thế cho thá»±c phẩm và cui Ngưá»i dân đô thị bất lá»±c như trẻ em bất lá»±c trước má»™t cái gì chúng không hay biết Ä‘ang tiếp cáºn chúng và Ä‘e doạ láºt nhào má»i kỹ năng kỹ xảo đã có và hốt sạch hết thảy má»i thứ trên đưá»ng nó đã Ä‘i qua, mặc dù bản thân cái ấy cÅ©ng là con đẻ cá»§a dô thị và do dân đô thị tạo nên. 
Xung quanh ngưá»Ã ta bàn tán huyên thuyên vì bị lừa dối. Cuá»™c sống thưá»ng ngày vẫn cứ kháºp khiá»…ng, cố vùng vẫy, thất thểu lê bước Ä‘i đâu đó theo thói quen cÅ©. Nhưng bác sÄ© Zhivago nhìn Ä‘á»i đúng chốn tướng cá»§a nó. Số pháºn bị cáo chung cá»§a nó không thể trốn đâu cho thoát mắt chàng. Chàng cho rằng bản thân mình và giá»›i cá»§a mình đã mất chá»— đứng, chắc sẽ bị diệt vong. Sắp tá»›i là những thá» thách, có thể, tháºm chà cả cái chết. Những ngày cuối cùng dành cho há», những ngày ngắn ngá»§i này Ä‘ang biến dần trước mắt chàng… 
Hẳn chàng đã phát Ä‘iên, và thá» không có những chuyện lặt vặt trong sinh hoạt, những công việc cần làm và những mối lo toan. Vợ, đứa con thÆ¡, nhu cầu cấp bách phải kiếm ra tiá»n là những Ä‘iá»u đã cứu chàng. Phải, chÃnh cái bức thiết, nhu cầu sinh hoạt hàng ngày, công việc ở bệnh viện và sá»± Ä‘i lại thăm nom bệnh nhân đã cứu chàng. 
Chàng hiểu rằng chàng chỉ là ngá»n cá» trước cái bánh xe khổng lồ cá»§a tương lai và thầm tá»± hào vá» nó; lần cuối cùng, như thể sắp vÄ©nh biệt, chàng thèm khát và say sưa nhìn các đám mây, nhìn cây lá, nhìn những ngưá»i qua lại trên đưá»ng phố, nhìn cái thành phố Nga rá»™ng lá»›n Ä‘ang cố đương đầu vá»›i tình thế bất hạnh; chàng sẵn sàng hiến thân làm váºt hy sinh để má»i sá»± trở nên tốt đẹp hÆ¡n, song chàng lại không thể làm gì cả. 
Cái bầu trá»i này và những khách bá»™ hành qua lại kia, chàng thưá»ng nhìn thấy từ giữa mặt đưá»ng má»—i lần chàng Ä‘i cắt ngang đưá»ng Arbat, ở góc phố Starokonius (Chuồng Ngá»±a CÅ©), ngay cạnh hiệu thuốc tây cá»§a Há»™i bác sÄ© Nga. 
Chàng đã trở lại làm việc ở bệnh viện cÅ© cá»§a mình. Ngưá»i ta vẫn còn gá»i nó bằng cái tên cÅ©: Crestovozdvigien (Xiển Dương Thánh Giá), tuy cái há»™i mang tên ấy đã bị giải tán. Song ngưá»i ta vẫn chưa tìm được cái tên thÃch hợp cho bệnh viện. 
Ở bệnh viện này đã bắt đầu sá»± phân hoá. Những kẻ ôn hoà, mà sá»± ngu ngốc đần độn cá»§a há» khiến bác sÄ© Zhivago rất bá»±c bá»™i, coi chàng là má»™t nhân váºt nguy hiểm; còn những ngưá»i đã Ä‘i rất xa vá» phương diện chÃnh trị, thì lại cho là chàng chưa đủ Hồng. Thành thá» chàng chẳng ở phe này mà cÅ©ng không ở phe kia, đã rá»i bá» bên này song chưa cáºp bến bên kia, cứ lÆ¡ lá»ng giữa dòng. 
Ngoài trách nhiệm trá»±c tiếp vá» chuyên môn cá»§a chàng, giám đốc bệnh viện còn giao cho chàng theo dõi toàn bá»™ công việc thống kê báo cáo. Biết bao nhiêu là bản bút vấn, phiếu trả lá»i câu há»i, phiếu Ä‘iá»u tra dư luáºn chàng phải xem xét, biết bao nhiêu là bản báo cáo thống kê theo yêu cầu cá»§a các cÆ¡ quan khác nhau chàng phải viết! Nào tỉ lệ tá» vong, nào mức tăng số ngưá»i mắc bệnh, nào hoàn cảnh kinh tế cá»§a công nhân viên, nào mức độ giác ngá»™ ý thức công dân và mức độ tham gia bầy cá» cá»§a há», nào nhu cầu không được đáp ứng vá» chất đốt, lương thá»±c thá»±c phẩm, thuốc men, thôi cái gì Tổng cục Thống kê Trung ương cÅ©ng muốn biết và yêu cầu bên dưới báo cáo lên. 
Zhivago thá»±c hiện tất cả những công việc đó bên chiếc bàn cÅ© cá»§a chàng kê cạnh cá»a sổ, trong phòng bác sÄ© Ä‘iá»u trị. 
Chàng dá»n dẹp được má»™t chá»— ngồi giữa những chồng giấy in sẵn đủ cỡ đủ kiểu, cao sừng sững trước mặt và hai bên. Äôi khi hứng lên, ngoài những ghi chép dịnh kỳ dành cho các công trình nghiên cứu y há»c cá»§a mình, chàng còn ngồi viết tại đây cuốn "Trò chÆ¡i con ngưá»i", má»™t thứ Nháºt ký Ä‘au buồn hoặc "Chuyện thá»i sá»±" gồm văn xuôi, thÆ¡ và dá»§ các thể loại linh tinh, xuất phát từ ý thức cho rằng má»™t ná»a nhân loại đã hết là chÃnh mình và Ä‘ang bày ra có trá»i biết những trò gì. 
Căn phòng sáng sá»§a, tưá»ng quét vôi trắng, tràn ngáºp ánh nắng màu kem cá»§a mặt trá»i mùa thu vàng rá»±c, thưá»ng thấy từ sau ngày Lá»… Äức Mẹ thăng thiên, khi ánh sáng có giá rét và những chú chim sẻ ngô cùng chim ác là tránh mùa đông cứ bay ra bay vào các cánh rừng rá»±c rỡ sắc vàng đã bắt đầu thưa lá. Những ngày ấy trá»i cứ cao thăm thẳm và giữa cá»™t không khà trong vắt ngăn cách trá»i và đất thấy hắt vá» từ phương Bắc má»™t luồng sáng màu lÆ¡ sẫm cá»§a băng giá. Tầm nhìn và sức nghè cá»§a vạn váºt, bất kể đó là cái gì, Ä‘á»u tăng lên. Các khoảng cách có khả năng truyá»n dẫn âm thanh. Nghe ngân vang, lạnh lẽo rõ ràng và tách bạch. Chân trá»i bốn phÃa cứ trong veo như muốn mở ra viá»…n cảnh xuyên qua toàn bá»™ cuá»™c Ä‘á»i, cho ngưá»i ta thấy trước nhiá»u năm. Hẳn ngưá»i ta sẽ không chịu nổi bầu không khà loãng nhạt ấy, nếu nó không ngắn ngá»§i vá» thá»i gian và không đến vào cuối ngày thu ngắn ngá»§i, ngay trước lúc hoàng hôn áºp xuống… 
Thứ ánh sáng ấy Ä‘ang rá»i chiếu căn phòng., ánh sáng cá»§a mặt trá»i mùa thu sá»›m lặn, trong như thuá»· tinh và nước, má»ng như má»™t trái táo chÃn. 
Zhivago ngồi bên bàn, chấm chấm ngòi bút vào lá» má»±c, vừa trầm ngâm suy nghÄ© vừa viết. Ngay sát các cá»a sổ lá»›n, có những con chim gì đó lặng lẽ bay qua, hắt vào trong phòng những cái bóng im lặng, phá»§ lên bàn tay Ä‘ang di động cá»§a chàng, chạy lướt trên các táºp phiếu ở trên bàn, trên sàn và tưá»ng, rồi biến Ä‘i cÅ©ng lặng lẽ như thế. 
- Cây phong Ä‘ang rụng lá dữ quá. Viên trợ lý bác sÄ© vừa bước vào vừa nói. Ông ta vốn là má»™t ngưá»i máºp mạp, nay đã gầy Ä‘i khiến da dẻ nhăn nheo. - Dãi dầu mưa gió bao nhiêu lâu chẳng sao, bây giá» má»›i gặp má»™t bữa sương giá đã ra thế đấy! 
Bác sÄ© ngẩng đầu lên. Quả váºy, thì ra những con chim bà ẩn bay qua cá»a sổ lúc nãy lại là những chiếc lá phong, màu rượu vang Ä‘á», rá»i cành, bay là là trong không khÃ, rồi như những ngôi sao phồng phồng màu da cam, chúng đáp xuống bãi cá» cá»§a bệnh viện nằm cách rặng cây má»™t quãng. 
- Các khe cá»a sổ đã được trát kÃn chưa ạ? - Viên trợ lý há»i. 
- Chưa. - Zhivago trả lá»i rồi lại cúi xuống viết tiếp. 
- Sao váºy? Äã đến lúc phải bịt kÃn rồi. 
Zhivago không nói gì vì đang mải viết. 
- Äáng tiếc lão Tarasuc không còn ở đây nữa, - Viên trợ lý nói tiếp. - Lão ta có đôi tay quý như vàng. Nào chữa giẩy, sá»a đồng hồ. Việc gì cÅ©ng làm được tất. Làm giá»i là đằng khác. Dầu sao cÅ©ng đã đến lúc phải bịt các cá»a sổ lại rồi. Thôi ta đành tá»± làm lấy váºy… 
- Không có mát-tÃt đâu. 
- Thì bác sÄ© tá»± chế ra. Äây, cách chế thế này này. - Và viên trợ lý cắt nghÄ©a cách làm mát-tÃt từ dầu gai và phấn viết. - À mà thôi, tôi chỉ quấy rầy ông. 
Äoạn ông ta Ä‘i sang chá»— cá»a sổ khác và loay hoay vá»›i các thứ chai lá» cùng tiêu bản giải phẫu cá»§a mình. Trá»i bắt đầu chạng vạng. ÄÆ°á»£c má»™t phút, ông ta lại nói: 
- Ông đến hư mắt mất thôi. Tối thế này mà hỠchẳng cho ông đèn đóm gì ráo. Ta vỠthôi. 
- Tôi còn làm việc một chút, chừng hai mươi phút nữa. 
- Vợ lão ta làm khán hộ ở đây đấy ông ạ. 
- Vợ ai kia? 
- Vợ lão Tarasuc. 
- Tôi biết. 
- Còn lão ta, chả ai biết lão ta ở đâu. Lão ta chạy rông khắp thiên hạ. Mùa hè vừa rồi, lão ta có đến thăm tôi hai lần. Có ghé qua bệnh viện. Bây giá» lão ta Ä‘ang ở má»™t làng quê nào đó. Äang xây dá»±ng Ä‘á»i sống má»›i. Lão giống như những ngưá»i lÃnh bolsevich mà ta thưá»ng gặp ở ngoài đưá»ng phố và trên xe lá»a. Bác sÄ© có muốn biết nguyên do câu chuyện không? Chuyện lão Tarasuc chẳng hạn? Nó như thế này. Äó là má»™t ngưá»i thợ hết sức khéo tay và cẩn tháºn. Chạm tay vào bất cứ việc gì là việc đó trôi chảy, thành công. Ở ngoài mặt tráºn, lão ta cÅ©ng là ngưá»i đúng như váºy. Lão há»c đánh nhau như há»c bất cứ nghá» thá»§ công nào. Lão tá» ra là má»™t xạ thụ kỳ tài. Trong chiến hào, ở địa Ä‘iểm phục kÃch… lúc nào cÅ©ng tinh mắt, nhanh tay vào báºc nhất! Lão được thưởng đủ thứ huân chương, không phải vì can trưá»ng, mà vì tài bách phát bách trúng. Nói chung, lão ta làm gì cÅ©ng làm má»™t cách say mê. Tráºn mạc lão ta cÅ©ng mê. Lão thấy vÅ© khà là sức mạnh, nên lúc nào lão cÅ©ng kè kè khẩu súng. Bản thân lão cÅ©ng muốn là má»™t sức mạnh. Ngưá»i được trang bị khà giá»›i đã không còn giống như má»i ngưá»i khác. Ngày xưa, những tay thiện xạ như thế dá»… trở thành kẻ cướp. Bây giá» cuá»™c sống thá» tước súng cá»§a lão xem có tước nổi hay không! Ấy thế mà vừa nghe thấy ngưá»i ta hô khẩu hiệu "Hãy quay lưỡi lê vá» phÃa các ông chá»§" và vân vân, lão ta liá»n quay luôn. Äấy, tất cả nguyên do câu chuyện là ở đấy. Toàn bá»™ chá»§ nghÄ©a Marx là ở đấy. Mà là chá»§ nghÄ©a Marx chÃnh cống, chá»§ nghÄ©a Marx trăm phần trăm, được rút từ bản thân cuá»™c sống. Thế ông nghÄ© sao? 
Viên trợ lý quay lại chá»— cá»§a mình và lại loay hoay lắc lắc các loại ống nghiệm. Sau đó ông ta há»i: 
- À, còn tay thợ sá»a bếp lò ra sao? 
- Cảm Æ¡n ông đã giá»›i thiệu. Má»™t ngưá»i hết sức lý thú. Chúng tôi đã đàm đạo vá»›i nhau gần má»™t tiếng đồng hồ vá» Hegen(1) và Benedetto Crose (2). 
- Có gì lạ đâu! Ông ấy đã đỗ tiến sÄ© triết há»c ở Äại há»c Tổng hợp Haidenberg. Nhưng còn cái bếp lò? 
- Thôi nhắc đến làm gì. 
- Vẫn khói lắm à? 
- Khói đến là khổ. 
- Chắc ông ấy không biết đặt ống khói. Phải gắn kÃn vào trong lò sưởi, đằng này ông ấy lại Ä‘em chÄ©a ra chá»— cá»a sổ thông hÆ¡i chứ gì. 
- Thì đúng là ông ấy đã gắn vào lò sưởi rồi mà. Nhưng vẫn cứ khói mù mịt. 
- NghÄ©a là ông ấy không tìm thấy chá»— thoát khói, lại Ä‘em lắp vào ống thông gió hoặc ống lấy không khÃ. Ôi, giá lão Tarasuc còn ở đây thì hay biết mấy! Thôi, bác sÄ© đành chịu đựng Ãt lâu váºy. Cái gì cÅ©ng phải có thá»i gian. Nhóm lò đâu có dá»… như chÆ¡i dương cầm. Phải há»c cách nhóm. Bác sÄ© đã tÃch trữ được nhiá»u cá»§i chưa? 
- Lấy đâu ra cá»§i mà tÃch trữ? 
- Tôi sẽ bảo má»™t lão bõ nhà thỠđến gặp bác sÄ©. Lão ta chuyên ăn trá»™m cá»§i. Lão gỡ hàng rào cá»§a ngưá»i ta Ä‘em Ä‘i bán làm cá»§i đốt. Nhưng tôi dặn trước là phải mặc cả hẳn hoi. Lão ta đòi đắt đấy. Hay là để tôi bảo má»™t mụ chuyên diệt trùng đến. 
Há» xuống phòng gá»i áo, mặc áo choàng và bước ra đưá»ng. 
- Tại sao lại má»™t bà chuyên diệt trùng? - Zhivago há»i. - Nhà tôi chả có rệp đâu. 
Rệp thì dÃnh dáng gì đến chuyện này. Tháºt là ông nói gà, bà nói vịt. Äây là vấn đỠcá»§i, chứ không phải vấn đỠrệp. Cái mụ chuyên diệt trùng ấy kinh doanh hết thảy má»i thứ. Mụ ta mua nhà và các vách gá»—, kèo cá»™t để dỡ ra làm cá»§i. Má»™t nhà thầu làm ăn đàng hoàng. ấy, bác sÄ© cẩn tháºn kẻo vấp bây giá». Tối mò mò ra thế này. Ngày trước tôi có thể nhắm mắt Ä‘i bất cứ chá»— nào trong khu phố này cÅ©ng được. Tôi biết rõ từng viên đá nhá». Tôi vốn sinh rương và là thổ công ở đây mà. Nhưng từ dạo ngưá»i ta bắt đầu phá bá» các hàng rào thì dù có mở mắt thao láo cÅ©ng chả còn biết đâu vào đâu, cứ y như Ä‘ang ở má»™t thành phố lạ. ÄÆ°á»£c cái là phát hiện ra nhiá»u thứ lạ. Những ngôi nhà nhá» kiểu cổ cách đấy hàng trăm năm, nằm giữa các rặng cây, những cái bàn tròn đặt ngoài vưá»n, những chiếc ghế dài mục nát. Hôm vừa rồi tôi có Ä‘i ngang qua má»™t nÆ¡i hoang tàn kiểu đó, ở chá»— ngã ba, thấy má»™t bà cụ già Æ¡i là già Ä‘ang dùng gáºy bá»›i đất. Tôi bèn nói: "Chào cố ạ. Lạy Chúa phù há»™ cho cố. Cố đào giun Ä‘i câu đấy à?" DÄ© nhiên là tôi há»i đùa. Bà cụ trả lá»i rất nghiêm trang: "Thưa ông, tôi tìm nấm, chứ không phải đào giun". Mà thá»±c thế thưa bác sÄ©, ở thành phố mà như ở nÆ¡i rừng rú. Toàn mùi lá mục, mùi nấm. 
- Tôi biết chá»— ông nói. Có đúng ở giữa hai phố Serebrianyi (Hàng Bạc) và Monachanovka không nào? Bao giá» Ä‘i qua đấy tôi cÅ©ng gặp toàn chuyện bất ngá». Hoặc là gặp má»™t ngưá»i quen đã hai chục năm chưa thấy mặt, hoặc là bắt được má»™t cái gì đấy. Nghe đồn, ở góc phố ngưá»i qua lại thưá»ng bị chặn đưá»ng ăn cướp. CÅ©ng dá»… hiểu thôi, chá»— ấy tiện tẩu thoát mà. Tụi bất lương có đến trăm lối dẫn vá» sào huyệt cá»§a chúng ở chợ Smolensk, bây giá» vẫn còn cả đấy. Chúng chỉ việc xông ra cướp giáºt rồi chạy biến, ở đó mà Ä‘uổi! 
- Còn những ngá»n đèn đưá»ng thì quá ư từ mù. Chẳng thế mà ngưá»i ta vẫn thưá»ng nói "đèn vá»›i chả đóm". Vấp chân phải, má»›i biết là cây cá»™t đèn. 
Chú thÃch: 
(1) G. V. F. Hegen (1770 - 1831), triết gia Äức nổi tiếng, tác giả phép biện chứng. 
(2) B. Crose (1866 - 1952), triết gia duy tâm, sá» gia nhà nghiên cứu văn há»c, nhà hoạt động chÃnh trị Ã. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 19-11-2008 at 08:47 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-09-2008, 02:19 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Việt Nam 
					
					
						Bài gởi: 3,304
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 932 
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			P6 - 5 
 
 
  
 
6. 
Quả thá»±c bác sÄ© Zhivago đã gặp đủ chuyện tình cá» rình ráºp chàng ở cái ngã ba ấy. Má»™t buổi tối lạnh lẽo cuối thu, trước cuá»™c giao tranh tháng Mưá»i Ãt lâu, chàng đã vấp phải má»™t ngưá»i nằm bất tỉnh ngay vỉa hè, hai tay giang rá»™ng, đầu chúi vào cạnh cá»™t đá chân thõng xuống mép đưá»ng. Thỉnh thoảng ngưá»i ấy lại khẽ rên rỉ. Zhivago thá» tìm cách làm cho ông ta tỉnh lại, há»i khá to, thì ông ta chỉ lắp bắp vài tiếng chẳng rõ đầụ Ä‘uôi, rồi lại ngất Ä‘i. Äầu ông ta bị thương, chảy máu, nhưng bác sÄ© xem qua thấy xương sá» vẫn nguyên vẹn. Hiển nhiên ông ta là nạn nhân cá»§a má»™t vụ cướp có hành hung. "Cái cặp. Cái cặp" hai ba lần ông ta thá»u thào. 
Zhivago đến hiệu thuốc gần nhất ở phố Arbat, dùng Ä‘iện thoại công cá»™ng gá»i cho ông già đánh xe đương phiên trá»±c ở bệnh viện Crestovozdvigien và chở ngưá»i lạ mặt kia vá» bệnh viện. 
Nạn nhân hoá ra là má»™t chÃnh khách nổi tiếng. Bác sÄ© Zhivago đã chữa chạy chu đáo cho ông ta, nhỠđó, trong nhiá»u năm sau, chàng được ông ta che chở, tránh thoát nhiá»u vụ hiểu lầm phiá»n phức vào cái thá»i kỳ đầy những nghi kỵ này. 
7. 
Hôm ấy là chá»§ nháºt. Bác sÄ© Zhivago được nghỉ, không phải đến bệnh viện, tại ngôi nhà ở đưá»ng Sipsep, hỠđã dá»n vào ở ba phòng để đối phó vá»›i mùa đông, như Tonia dá»± liệu. 
Trá»i rét, lá»™ng gió, u ám, tối sầm vì những đám mây tuyết nặng ná» sà xuống sát mái nhà. Bếp lò đã được nhóm lá»a từ sáng. Khói bắt đầu xông ra. 
Niusa cứ loay hoay mãi vá»›i những khúc cá»§i ẩm, không chịu bén lá»a. Tonia tuy chả hiểu gì vá» cách nhóm lò, cÅ©ng đứng ra chỉ bảo những Ä‘iá»u khó hiểu, tháºm chà làm cho tình thế rắc rối thêm. Yuri Zhivago vốn biết nên làm thế nào, thấy váºy định xen vào làm, nhưng bị vợ khẽ nắm vai đẩy chàng ra khá»i bếp: 
- Má»i anh sang phòng anh ngay cho. Ngưá»i ta Ä‘ang rối cả ruá»™t gan, anh lại còn vào phá đám nữa. Anh nên biết rằng những lá»i góp ý cá»§a anh chỉ như đổ thêm dầu vào lá»a thôi. 
- Ô dầu ư, Tonia yêu quý, nếu có dầu thì nhất! Lò sẽ cháy bùng lên ngay. Khổ má»™t ná»—i anh chả thấy cả dầu lẫn lá»a đâu để mà đổ. 
- Bây giỠkhông phải lúc pha trò. Anh thừa biết rằng có những lúc chẳng có bụng dạ đâu để mà đùa. 
Việc nhóm lò không thành đã phá vỡ các kế hoạch ngày chá»§ nháºt. Ai cÅ©ng hy vá»ng sẽ làm xong má»i việc cần thiết trước khi trá»i cháºp choạng, để được thảnh thÆ¡i cả buổi tối, nhưng bây giá» thì hết cả hy vá»ng. Bữa trưa sẽ phải ăn muá»™n, ai định gá»™i đầu bằng nước nóng hoặc má»i dá»± định khác Ä‘á»u bị huá»· bá». 
Chẳng mấy chốc khói đã nhiá»u đến ná»—i không tài nào thở nổi nữa. Má»™t luồng gió mạnh lùa khói bay lui vào trong phòng. Má»™t đám mây bồ hóng màu Ä‘en lÆ¡ lá»ng giữa nhà như con quái váºt rừng sâu trong chuyện cổ tÃch. 
Zhivago xua tất cả má»i ngưá»i sang hai phòng bên rồi mở cá»a sổ thông gió. Chàng rút bá»›t ná»a số cá»§i trong lò ra ngoài, cho vá» bào và cài mảnh gá»— bạch dương chẻ nhá» vào giữa các khúc cá»§i còn lại. 
Má»™t luồng gió mát lạnh tràn vào qua cá»a sổ thông gió. Tấm rèm cá»a sổ từ nãy chỉ hÆ¡i pháºp phồng bá»—ng bay cuá»™n lên phÃa trên. Mấy tá» giấy ở trên bàn viết bay lả tả. Gió đóng sáºp má»™t cánh cá»a nào đó ở đằng xa và lùa vào các xó nhà như mèo Ä‘uổi chuá»™t, xua số khói còn lại ra khá»i phòng. 
Cá»§i đã bén lá»a bùng cháy, nổ tanh tách. Ngá»n lá»a khiến cái bếp lò như thở hổn hển. Trên thành sắt cá»§a nó hiện ra những cái vòng tròn Ä‘o Ä‘á», như các vết trên mặt bệnh nhân lao phổi. Khói má»ng dần rồi hết hẳn trong phòng. 
Căn phòng sáng hẳn lên. Mấy cái cá»a sổ, cách đây Ãt ngày được Yuri Zhivạgo bịt kÃn theo lá»i chỉ dẫn cá»§a viên trợ lý, bắt đầu đổ mồ hôi. Mùi mát-tÃt ngầy ngáºy và âm ấm lan Ä‘i như sóng. Những thanh cá»§i cưa nhá» chất cạnh bếp lò cho khô cÅ©ng bắt đầu toả mùi: mùi đắng và hắc làm ngứa cổ há»ng cá»§a vá» thông và mùi thÆ¡m thÆ¡m như nước hoa tắm cá»§a gá»— dương còn tươi. 
Lúc ấy ông Nicolai xá»™c vào phòng, nhanh như luồng gió lùa qua cá»a sổ, và báo tin: 
- Ngoài phố Ä‘ang đánh nhau. Chiến sá»± Ä‘ang diá»…n ra giữa bá»n há»c sinh sÄ© quan á»§ng há»™ ChÃnh phá»§ lâm thá»i vá»›i những binh lÃnh đồn trú theo phe bolsevich. Äụng độ xảy ra khắp nÆ¡i, quân khởi nghÄ©a có vô số cÆ¡ sở. Trên đưá»ng tá»›i đây, hai, ba lần tôi bị rÆ¡i vào giữa chá»— Ä‘ang bắn nhau, má»™t lần ở góc phố Bolsaia Dmỉtrovka và má»™t lần nữa ở Nikita. Bây giá» không thể Ä‘i thẳng, mà phải len lá»i vòng tránh. Yuri này, cháu hãy mặc quần áo vào, khẩn trương lên, ta Ä‘i ra phố. Phải ra mà coi. Äó là lịch sá». Cả Ä‘á»i má»›i có má»™t lần thôi. 
Nói thế, nhưng ông lại ngồi ba hoa đến gần hai tiếng đồng hồ, sau đó há» dùng bữa trưa. Lúc ông sá»a soạn ra vá», kéo bác sÄ© Zhivago Ä‘i theo, thì Misa Gordon tá»›i. Anh ta cÅ©ng bay vào như cha Nicolai lúc nãy, và cÅ©ng Ä‘em đến các tin tương tá»±. 
Nhưng các biến cố trong mấy tiếng đồng hồ vừa qua đã tiến triển xa hÆ¡n. Có thêm các chi tiết má»›i. Misa nói rằng ngưá»i ta bắn nhau má»—i lúc má»™t dữ và có những ngưá»i Ä‘i đưá»ng bị chết vì đạn lạc. Theo lá»i anh ta, giao thông đưá»ng phố đã ngừng trệ. Anh ta lá»t được tá»›i đây là má»™t phép lạ, nhưng đưá»ng vỠđã bị tắc hẳn rồi. 
Cha Nicolai không tin, thá» ló mặt ra đưá»ng xem sao, nhưng má»™t phút sau đã quay vào. Ông nói không có lối ra khá»i Ä‘oạn phố này, đạn cứ bay vèo vèo, làm lở cả vôi gạch ở các góc nhà . Chẳng thấy bóng ai ngoài đưá»ng. Má»i sá»± lưu thông trên vỉa hè Ä‘á»u bị gián Ä‘oạn. 
Mấy ngày ấy, bé Xasa lại bị cảm lạnh. 
- Tôi đã nói hàng trăm lần là dừng cho nó lại gần lò sưởi như thế! - Zhivago tức giáºn la lên. - Nóng quá còn tai hại gấp trăm lần khi lạnh. 
Bé Xasa bị Ä‘au há»ng và sốt cao. Äiểm nổi báºt khi lên cÆ¡n sốt là ná»—i kinh sợ bà ẩn, phi tá»± nhiên trước lúc ói má»a và dưá»ng như luôn luôn nó tưởng sắp bị nôn oẹ. 
Nó cứ gạt tay Yuri Zhivago cầm cái ống soi thanh quản ra, mÃm chặt miệng lại mà áºm oẹ trong cổ há»ng nó. Dá»— dành hay Ä‘e doạ chán cÅ©ng chẳng ăn thua gì. Chợt nó vô ý há to miệng ngáp dài má»™t cách dá»… chịu. Lợi dụng cÆ¡ há»™i ấy, nhanh như chá»›p, Zhivago nhét ngay chiếc muá»—ng nhá» vào miệng con, đè lưỡi nó xuống má»™t chút và kịp thấy há»ng nó đỠnhư trái dâu và các hạch trong há»ng bị sưng lên, có màng che. Hiện tượng ấy khiến chàng lo ngại. 
Má»™t lát sau, cÅ©ng bằng động tác lợi dụng cÆ¡ há»™i như lúc trước, chàng lấy ra được má»™t chút màng. Giáo sư Alexandr Gromeko có kÃnh hiển vi. Chàng mượn kÃnh và tá»± mình làm xét nghiệm má»™t cách cháºt váºt. May thay, không phải bệnh bạch hầu. 
Nhưng vào đêm thứ ba, bé Xasa bị má»™t cÆ¡n bệnh bạch hầu giả. Ngưá»i thằng bé nóng như than, nó thở khó nhá»c, trông đến tá»™i nghiệp. Zhivago không nỡ nhìn con Ä‘ang bị bệnh hành hạ, vì bất lá»±c chẳng biết làm cách nào giảm ná»—i Ä‘au đớn cho nó. Tonia thì cứ tưởng con sắp chết. Hai vợ chồng thay nhau bồng Xasa Ä‘i Ä‘i lại lại trong phòng, và cÆ¡n sốt cá»§a nó dịu dần. 
Phải kiếm sữa, nước suối khoáng hay soda cho nó uống để nó toát mồ hôi, hạ nhiệt. Nhưng lúc này, ngoài phố, cuá»™c giao tranh Ä‘ang diá»…n ra ác liệt. Tiếng súng, kể cả đạn trái phá, cứ nổ không ngá»›t. Giả dụ Zhivago có liá»u mạng vượt qua khu vá»±c giao chiến, thì chàng cÅ©ng sẽ chẳng bắt gặp sá»± sống. Trong lúc tình thế chưa được xác định tháºt rõ ràng, má»i sinh hoạt trên khắp thành phố Ä‘á»u hoàn toàn ngừng trệ. 
Nhưng tình hình cÅ©ng đã rõ. Äâu đâu cÅ©ng nghe đồn rằng phe công nhân Ä‘ang thắng thế. Các toán há»c sinh sÄ© quan lẻ tẻ vẫn chống cá»±, nhưng đã bị cô láºp và mất hẳn liên lạc vá»›i bá»™ chỉ huy cá»§a chúng. 
Khu phố Sipsep nằm trong phạm vi kiểm soát cá»§a những đơn vị cách mạng Ä‘ang từ khu vá»±c Drogonilov tấn công vá» phÃa trung tâm thành phố. Những ngưá»i lÃnh từng chiến đấu vá»›i quân Äức và những thiếu niên công nhân nấp trong chiến hào má»›i đào ở ngoài đưá»ng đã biết mặt dân chúng ở các nhà xung quanh và đã thân máºt đùa cợt vá»›i những ngưá»i ngấp nghé ở cổng hoặc bước ra đưá»ng. á» khu vá»±c này cá»§a thành phố, giao thông được phục hồi. 
Bấy giá» Nicolai và Misa, bị kẹt ba ngày đêm ở nhà Zhivago, má»›i rá»i khá»i nÆ¡i tạm trú bất đắc dÄ© Zhivago vui mừng vì sá»± có mặt cá»§a há» trong thá»i gian bé Xasa Ä‘au nặng, còn Tonia cÅ©ng bá» qua cho sá»± luá»™m thuá»™m mà há» gây ra khiến sinh hoạt gia đình thêm lá»™n xá»™n. Nhưng để cảm Æ¡n lòng hiếu khách, cả hai ngưá»i ấy lại tưởng há» có bổn pháºn phải nói chuyện luôn miệng để làm vui lòng chá»§ nhà, thành thá» sau ba ngày chuyện phiếm Zhivago đã mệt đến ná»—i chàng lấy làm mừng rỡ khi chia tay vá»›i há». 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 19-11-2008 at 08:47 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-09-2008, 02:20 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Việt Nam 
					
					
						Bài gởi: 3,304
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 932 
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 P6 - 6 
 
 
  
 
8. 
HỠđược biết hai vị khách đã lần vỠđến nhà bình an vô sá»± mặc dù chÃnh trong quá trình phối kiểm ấy, há» nháºn thấy những lá»i giải thÃch rằng tình hình đã lắng dịu và lạc quan quá sá»›m. Chiến sá»± vẫn tiếp diá»…n ở các khu vá»±c khác nhau, má»™t số nÆ¡i vẫn chưa qua lại được, bác sÄ© Zhivago cÅ©ng chưa thể đến bệnh viện. Chàng bứt rứt muốn trở lại vá»›i công việc và vá»›i táºp bản thảo cuốn "Trò chÆ¡i" cùng nhiá»u ghi chép y thuáºt cất trong ngăn kéo bàn ở phòng bác sÄ© Ä‘iá»u trị: Chỉ trong phạm vi má»™t vài nÆ¡i, buổi sáng, má»i ngưá»i má»›i ra phố mua bánh mì ở gần nhà. Há»… thấy ai Ä‘i ngược vá» phÃa mình tay xách mấy chai sữa, là ngưá»i ta lại xúm tá»›i há»i xem có thể kiếm ra sữa ở đâu. 
Thỉnh thoảng tiếng súng lại rá»™ lên khắp thành phố, dám đông lại chạy toán loạn. Ai cÅ©ng Ä‘oán rằng đôi bên Ä‘ang Ä‘iá»u đình vá»›i nhau và diá»…n biến suôn sẻ hay trục trặc cá»§a cuá»™c thương lượng được thể hiện qua cưá»ng độ tăng hay giảm cá»§a các loạt đại bác. 
Má»™t hôm vào cuối tháng mưởi theo lịch cÅ©, khoảng mưá»i giỠđêm, Zhivago Ä‘ang rảo bước trên đưá»ng phố, cÅ©ng không có gì cần thiết lắm: chàng chỉ đến thăm má»™t bạn đồng nghiệp làm cùng bệnh viện, sống ở gần nhà chàng. Quãng phố này thưá»ng ngày rất nhá»™n nhịp, thế mà bây giá» hầu như vắng tanh. Hoạ hoằn lắm má»›i gặp má»™t ngưá»i qua lại. 
Zhivago bước nhanh. Tuyết đầu mùa đang rơi lất phất, thưa thớt, nhảy múa theo làn gió mỗi lúc một thổi mạnh và cuối cùng, ngay trước mắt Zhivago, biến thành một trần cuồng phong. 
Chàng lầm lÅ©i Ä‘i qua nhiá»u phố nhỠđến ná»—i không nhá»› đã Ä‘i được bao xa, bá»—ng tuyết áºp xuống rất dày và má»™t cÆ¡n bão tuyết nổi lên, thứ bão tuyết nếu ở ngoài đồng trống sẽ rìu rÃt tràn ào ào, khắp mặt đất, còn trong thành phố cháºt hẹp thì cứ quẩn quanh như kẻ lạc đưá»ng. 
Có má»™t cái gì tương tá»± Ä‘ang diá»…n ra trong thế giá»›i tinh thần và thế giá»›i váºt chất, ở gần và ở xa, trên mặt đất và giữa không trung. Äây đó vẳng lên những loạt súng cuối cùng, lẻ loi cá»§a má»™t cuá»™c kháng cá»± đã bị bẻ gãy. Äây đó, phÃa chân trá»i, báºp bùng thoi thóp ánh lá»a tàn cá»§a các đám cháy lá»›n. Bão tuyết cứ dồn Ä‘uổi và cuốn các bông tuyết thành vòng tròn, thành hình nón như thế ngay dưới chân Zhivago, suốt dá»c đưá»ng phố và vỉa hè ướt át. 
Ở một ngã tư, chú bé bán báo, nách kẹp xấp báo vừa in xong, chạy vượt qua cạnh chàng, miệng rao to: "Tin cuối cùng đây!" 
- Khá»i trả lại tiá»n thừa! - Zhivago bảo chú bé. Thằng bé loay hoay mãi má»›i bóc được ra khá»i táºp báo má»™t tá» chưa ráo má»±c, giúi vào tay Zhivago rồi biến Ä‘i giữa cÆ¡n bão, cÅ©ng chá»›p nhoáng như lúc chú hiện đến từ trong cÆ¡n bão. 
Bác sÄ© bước tá»›i châm má»™t cá»™t đèn cách đó hai bước để ngó qua, ngay láºp tức, những hàng tÃt lá»›n. 
Äây là tá» tin nhanh, chỉ in có má»™t mặt giấy, đăng bản thông báo cá»§a ChÃnh phá»§ từ Petersburg vá» việc thành láºp Há»™i đồng Dân uá»·, thiết láºp chÃnh quyá»n Xô viết và ná»n chuyên chÃnh vô sản trên toàn cõi nước Nga. Tiếp đó là những sắc lệnh đầu tiên cá»§a chÃnh quyá»n má»›i và những mẩu tin khác nhau từ các nÆ¡i gá»i vá» bằng Ä‘iện tÃn và Ä‘iện thoại. 
Bão tuyết quất vào mắt bác sĩ Zhivago và phủ một lớp tuyết xám xào xạc lên các dòng chữ in. Nhưng không phải cái đó khiến chàng hoa mắt. Sự cao cả và bất diệt của giây phút đó khiến chàng xúc động mãnh liệt đến ngơ ngác. 
Äể có thể Ä‘á»c hết bản thông cáo, chàng nhìn tứ phÃa để tìm má»™t chá»— sáng sá»§a, khuất gió. Thì ra chàng lại Ä‘ang đứng ở cái ngã tư ma quái cá»§a mình, ở góc phố Serebrian (Hàng Bạc) và Monchanovka, cạnh cổng má»™t toà nhà năm tầng, cá»a ra vào lắp kÃnh và má»™t tiá»n sảnh rá»™ng thênh thang có ánh Ä‘iện. 
Chàng bước vào táºn cuối tiá»n sảnh và đứng dưới má»™t ngá»n đèn Ä‘iện, chăm chú Ä‘á»c các bức Ä‘iện tÃn. PhÃa trên đầu chàng có tiếng bước chân. Ai đó Ä‘ang Ä‘i xuống cầu thang, chốc chốc lại dừng chân như ngáºp ngừng. 
Quả váºy, ngưá»i ấy đã đổi ý, chạy trở lên. Äâu đó có tiếng cá»a mở, rồi vang lên hai giá»ng nói cứ oang oang trong lòng cầu thang nên không thể phân biệt giá»ng đàn ông hay đàn bà. Sau đó cánh cá»a đóng sáºp vào và bước chân cÅ© lại chạy xuống, lần này nghe quả quyết hÆ¡n nhiá»u. 
Zhivago vẫn dán mắt vào tá» báo. Chàng không định ngẩng lên quan sát ngưá»i lạ. Nhưng ngưá»i ấy xuống đến chân cầu thang thì đứng sững lại, nên Zhivago phải ngước mắt nhìn xem sao. 
Trước mặt chàng là má»™t thanh niên khoảng mưá»i tám tuổi mặc chiếc áo da hươu, lông lá»™n ra ngoài như loại áo vẫn thấy ở Sibiri, đầu đội chiếc mÅ© cùng má»™t thứ lông và da như váºy Cáºu ta có nước da ngăm ngăm và cặp mắt nhá» cá»§a dân Kirgizia. Khuôn mặt ấy có vẻ quý phái, thứ tia sáng ánh qua má»›i mắt và má»™t sá»± tế nhị kÃn đáo mà ngưá»i ta thưá»ng thấy ở những ngưá»i lai. 
Cáºu ta rõ ràng nháºn lầm Yuri Zhivago vá»›i má»™t ngưá»i nào đấy cứ bối rối e ngại nhìn bác sÄ©, tá»±a hồ cáºu ta biết chàng là ai nhưng không dám lên tiếng. Äể chấm dứt sá»± ngá»™ nháºn ấy, Zhivago nhìn cáºu ta bằng ánh mắt lạ lùng, làm tiêu tan ý định gần gÅ©i… 
Cáºu ta lúng tứng, không dám nói má»™t lá»i, Ä‘i ra cổng. Tá»›i cá»a kÃnh, cáºu ta ngoảnh lại nhìn Zhivago má»™t lần nữa, Ä‘oạn mở cánh cá»a kÃnh nặng ná», lung la lung lay, rồi khép lại đánh sầm và bước ra đưá»ng. 
Mươi phút sau, Yuri Zhivago cÅ©ng ra theo. Chàng đã quên hẳn cáºu thanh niên kia và anh bạn đồng nghiệp mà cáºu định tá»›i thăm. Tâm trà chàng chứa đầy những Ä‘iá»u vừa Ä‘á»c nên chàng quay vá» nhà luôn. Trên đưá»ng vá», có má»™t sá»± việc, má»™t chi tiết sinh hoạt vụn vặt nhưng giữa những ngày ấy lại có ý nghÄ©a quan trá»ng khôn lưá»ng, đã thu hút toàn bá»™ sá»± chú ý cá»§a Zhivago. 
Số là khi gần vá» tá»›i nhà, trong bóng tối chàng vấp phải má»™t đống ván gãy và cây khô nằm chình ình giữa vỉa hè, sát ra tá»›i mép đưá»ng. Ở khúc này có má»™t công sở, chắc mởi được cung cấp chất đốt dưới hình thức tháo gỡ má»™t ngôi nhà gá»— ở ngoại ô Ä‘em vỠđốt. Các cây gá»— để trong sân không hếtà ngưá»i ta bèn chất tạm ngoài vỉa hè. Má»™t ngưá»i khoác súng canh giữ, Ä‘i Ä‘i lại lại trong sân và thỉnh thoảng má»›i ra phố để dòm chừng đống ván gá»— ấy. 
Không nghÄ© ngợi lôi thôi, Yuri Zhivago nhắm lúc tay lÃnh gác quay vào sân và má»™t cÆ¡n gió vừa thổi tung lên má»™t đám tuyết mù mịt, chàng liá»n lẻn sang phÃa bên kia đống gá»—, chá»— có bóng tối, xa ánh đèn đưá»ng, và từ từ lay lay rút ra má»™t cây gá»— nặng nằm gần sát mặt đất. Vất vả lắm chàng má»›i lôi nó ra khá»i đống gá»— và vác được lên vai, nhưng lúc ấy chàng không thấy nó nặng nữa (cá»§a phi nghÄ©a không nặng), Ä‘oạn chàng len lén men dá»c các bức tưá»ng nằm trong bóng tối mà Ä‘em cây gá»— vá» nhà an toàn. 
Cây gá»— kiếm được tháºt đúng lúc: nhà đã hết sạch cả cá»§i. Nó được cưa và chẻ nhá» thành má»™t đống cá»§i vụn. Yuri Zhivago ngồi xổm nhóm lò. Chàng ngồi lặng lẽ trước cánh cá»a nhá» chiếc lò Ä‘ang rung rung và khẽ kêu ken két, trong lúc giáo sư Alexandr Gromeko kéo chiếc ghế bành lại gần bếp lò để ngồi sưởi, Yuri Zhivago rút tá» báo trong túi áo vét, chìa cho nhạc phụ và há»i: 
- Ba đã xem chưa? Äây, ba ngắm Ä‘i. Ba Ä‘á»c Ä‘i. 
Chàng tiếp tục ngồi xổm cá»i cá»i các hòn than trong bếp lò vừa nói to vá»›i chÃnh mình: 
- Má»™t cuá»™c giải phẫu tuyệt vá»i! Cầm dao lên và chỉ bằng má»™t nhát cắt khéo léo đã xẻo biến ngay Ä‘o cái ung nhá»t thối tha lâu ngày. Má»™t bản án giản dị, không chút úp mở, khai tá» luôn cái sá»± bất công bao thế ká»· nay vẫn quen được ngưá»i ta quy luỵ, vâng dạ. Cách thá»±c hiện triệt để, đến cùng, không run sợ ấy có má»™t cái gì rất gần gÅ©i vá»›i dân tá»™c, rất Nga, vốn quen thuá»™c từ lâu. Má»™t cái gì quang minh chÃnh đại vô Ä‘iá»u kiện cá»§a Puskin, má»™t sá»± trung thành không chút xun xoe đối vá»›i sá»± kiện có thá»±c theo kiểu Tolstoy. 
- Puskin à? Anh vừa bảo sao? Hượm đã. Äợi tôi Ä‘á»c xong đã nào. Tôi đâu có thể vừa Ä‘á»c vừa nghe, - giáo sư Alexandr Gromeko ngắt lá»i chàng rể, vì ông tưởng rằng những lá»i độc thoại cá»§a Yuri Zhivago là nói vá»›i ông. 
- Ở đây cái chÃnh là thiên tài. Giả sá» ai đó được giao nhiệm vụ tạo láºp má»™t thế giá»›i má»›i, mở đầu má»™t ká»· nguyên má»›i, hẳn thế nào ngưá»i ấy cÅ©ng đòi trước hết ngưá»i ta phải dá»n sạch chá»— trước đã. Hẳn ngưá»i ấy sẽ chá» cho ká»· nguyên cÅ© chấm dứt đã, rồi má»›i bắt tay xây dá»±ng ká»· nguyên má»›i, hắn ngưá»i ấy cần con số chẵn, má»™t trang má»›i tinh. 
Äằng này khá»i cần nghi thức, xin má»i, có ngay! Äiá»u chưa từng thấy này, phép thần kỳ cá»§a lịch sá» này, sá»± khởi đầu này bùng ra ngay giữa khối Ä‘áºm đặc cá»§a cuá»™c sống thưá»ng ngày Ä‘ang tiếp diá»…n, không cần để ý tá»›i diá»…n tiến cá»§a nó. Phép lạ ấy được khởi xuất không phải từ đầu, mà từ lúc giữa, khá»i cần định trước thá»i hạn, vào ngày bất kỳ trong má»™t tuần lá»…, trong lúc các chuyến tàu Ä‘iện Ä‘ang hối hả chạy trên đưá»ng phố. Thế má»›i kỳ tài chứ. Chỉ cái gì vÄ© đại nhất má»›i không hợp thá»i hợp chá»— như váºy. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 19-11-2008 at 08:48 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-09-2008, 02:20 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Việt Nam 
					
					
						Bài gởi: 3,304
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 932 
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 P6 - 7 
 
 
  
 
9. 
Mùa đông đã tá»›i, đúng như ngưá»i ta dá»± Ä‘oán. Nó không đến ná»—i ghê sợ như hai mùa đông tiếp sau, nhưng đại loại cÅ©ng như váºy, má»™t mùa đông tối tăm, đói kém, rét mướt, phá vỡ những gì đã quen và xây dá»±ng lại má»i ná»n tảng cá»§a tồn tại, buá»™c con ngưá»i phải có những ná»— lá»±c ghê gá»›m để bám giữ lại cuá»™c sống Ä‘ang trÆ¡n trượt. 
Ba mùa đông liên tiếp, ba mùa đông kinh khá»§ng như thế nối theo nhau và không phải tất cả những gì mà hiện nay ta tưởng là xảy ra vào cuối năm 1917 - đầu năm 1918, Ä‘á»u xảy ra vào thá»i ấy thá»±c sá»± là xảy ra muá»™n hÆ¡n. Ba mùa đông liên tiếp ấy hoà lẫn vào nhau, nên ta khó lòng tách riêng chúng ra được. 
Cuá»™c sống cÅ© và tráºt tá»± má»›i vẫn chưa trùng hợp nhau. Giữa chúng tuy vẫn chưa có sá»± đối nghịch dữ dá»™i, như má»™t năm sau, trong thá»i ná»™i chiến, nhưng thiếu hẳn mối liên hệ. Äó là hai bình diện riêng biệt, đối diện nhau, không úp lên nhau được Việc bầu lại ban quản trị diá»…n ra ở khắp nÆ¡i: trong các khu nhà các loại tổ chức, ở nÆ¡i làm việc, ở các công sở lo thá»±c hiện các dịch vụ cho dân cư. Thành phần các ban quản trị được thay đổi. Ngưá»i ta bắt đầu bổ nhiệm vào má»i được các chÃnh uá»· có thẩm quyá»n vô hạn, những ngưá»i có ý chà gang thép, mặc áo da Ä‘en, được trang bị súng ngắn và các biện pháp Ä‘e doạ, râu Ãt khi cạo mà ngá»§ lại càng Ãt hÆ¡n. 
Các vị chÃnh uá»· ấy biết quá rõ hạng tiểu tư sản thị dân, bá»n "cạo giấy" ở các công sở, những kẻ nhá» nhen khúm núm sợ sệt và há» cư xá» vá»›i bá»n ngưá»i ấy khồng chút nể nang thương hại, cứ mỉa mai độc địa như thể bá»n ngưá»i ấy là những tên ăn cắp bị bắt quả tang. 
Các vị ấy thao túng, Ä‘iá»u khiển má»i việc, theo chương trình cá»§a há» quy định, các xà nghiệp lần lượt được bolsevich hoá. 
Bệnh viện Xiển Dương Thánh Giá (Crestovozdvigien) bây giỠđổi tên thành bệnh viện "Cải tổ số 2" vá»›i nhiá»u thay đổi. Má»™t số nhân viên bị sa thải. Má»™t số tá»± bá» việc vì thấy rằng làm ở đây chẳng lợi lá»™c gì. Äấy là những bác sÄ© hái ra tiá»n nhá» có phòng mạch hợp mốt, là con cưng cá»§a giá»›i thượng lưu, khéo mồm khéo miệng theo kiểu "mồm miệng đỡ chân tay". 
Há» không quên làm cho sá»± bá» việc vì lợi Ãch riêng ấy cá»§a há» mang ý nghÄ©a biểu tình phản đối, ra cái Ä‘iá»u xuất phát từ ý thức công dân và há» bắt đầu lên mặt khinh bỉ, tháºm chà tẩy chay, những ngưá»i ở lại. Trong số những ngưá»i ở lại, bị khinh bỉ, có bác sÄ© Zhivago. 
Tối tối, hai vợ chồng Zhivago thưá»ng trao đổi vá»›i nhau những câu đại loại như thế này: 
- Em nhá»› thứ tư này đến tầng hầm trụ sở Há»™i bác sÄ© nháºn khoai ướp lạnh nhé. Hai bao kia đấy. Anh sẽ há»i lại xem vào giá» nào anh có thể rá»i bệnh viện để giúp em má»™t tay. Phải hai ngưá»i má»›i đẩy nổi má»™t chiếc xe bằng ván trượt. 
- ÄÆ°á»£c rồi, còn kịp chán, anh ạ. Anh xếp dá»n nhanh lên mà Ä‘i nằm. Khuya rồi đấy. Äằng nào cÅ©ng không thể làm hết má»i công việc. Anh cÅ©ng nên nghỉ ngÆ¡i đôi chút. 
- Bệnh dịch Ä‘ang lan tràn. Má»i ngưá»i Ä‘á»u suy nhược, nên sức chống chá»i bệnh táºt có yếu Ä‘i. Trông ba và em gầy quá. Mình phải làm má»™t cái gì. Nhưng cụ thể là gì kia chứ? Chúng mình chưa giữ gìn sức khá»e cẩn tháºn. Phải cẩn tháºn hÆ¡n em ạ. Em này, em ngá»§ chưa đấy? 
- Chưa. 
- Anh không sợ cho anh, anh khá»e như váºy, có sức chịu đựng nhưng nói dại, lỡ chẳng may anh ngã bệnh, thì em chá»› có dại dá»™t để anh nằm ở nhà nhé. Phải Ä‘em đến bệnh viện ngay láºp tức. 
- Äừng nói gở, anh yêu! Cầu Chúa phù há»™ cho anh. Ai lại Ä‘i dại mồm dại miệng như thế? 
- Em nên nhá»› bây giá» chẳng còn ai tá» tế, chẳng còn bạn bè gì. Những ngưá»i am hiểu lại càng Ãt hÆ¡n. Nếu có chuyện gì xảy ra, chá»› nên tin cáºy ai, ngoài Pichuskin. DÄ© nhiên, nếu ông ấy không bị sao. Em chưa ngá»§ đấy chứ? 
- Chưa… 
- Bá»n đê tiện, chúng tá»± bá» việc vì tư lợi, thế mà bây giá» còn mở mồm bảo là chúng có tinh thần ái quốc và tÃnh nguyên tắc. Gặp mình, chúng giÆ¡ tay bắt đã là khá lắm. "Ông vẫn phục vụ bá»n hỠà?". Và chúng cau mặt cau mày. Anh đáp: "Phải, tôi vẫn phục vụ đấy, và nói ông thứ lá»—i cho, chứ tôi rất kiêu hãnh chịu đựng các thiếu thốn cá»§a chúng tôi và tôi kÃnh trá»ng những ngưá»i Ä‘ang cho chúng tôi cái vinh dá»± được chịu đựng các thiếu thốn ấy". 
10 
Má»™t thá»i gian dài, món ăn thưá»ng xuyên cá»§a phần đông dân chúng là cháo kê và súp đầu cá trÃch. Mình cá trÃch Ä‘em rán lên làm món chÃnh cá»§a bữa ăn. Ngưá»i ta ăn lúa mạch Ä‘en chưa xay và lúa tiểu mạch để nguyên hạt. Ngưá»i ta dùng chúng nấu cháo. 
Má»™t bà vợ giáo sư quen biết Tonia có dạy nàng cách hấp bánh mì ở ngăn dưới cá»§a lò sưởi. Số bánh dư sẽ Ä‘em bán, lấy tiá»n bù cho khoản chi phà sá» dụng lò sưởi, "như ngày xưa" ngưá»i ta vẫn làm. Việc đó sẽ tránh cho ta khá»i phải dùng loại bếp lò vừa khói mù khói mịt, vừa không tạo đủ hÆ¡i ấm để sưởi, vừa chóng nguá»™i. 
Tonia hấp bánh rất ngon, nhưng "chương trình thương mại" chẳng ăn thua gì. Rối cuá»™c đành từ bá» các kế hoạch viển vông đó và lại quay vá» vá»›i cái bếp lò nhá». Äá»i sống cá»§a gia đình Zhivago rất cháºt váºt… 
Má»™t buổi sáng, bác sÄ© Zhivago Ä‘i làm như thưá»ng lệ. Nhà chỉ còn có má»—i hai thanh cá»§i, Tonia mặc chiếc áo lông, dạo này nàng yếu Ä‘i nhiá»u, nên tuy mặc áo lông mà nàng vẫn rét run kể cả những ngày ấm trá»i, và ra phố "tìm nguồn tiếp tế". 
Nàng Ä‘i lang thang ná»a giá» trong các phố lân cáºn nÆ¡i thỉnh thoảng có những ngưá»i nhà quê ở vùng ngoại ô Moskva mang rau và khoai tây ra bán. Tìm được há» không dá»…, vì nông dân Ä‘em thá»±c phẩm Ä‘i bán sẽ bị bắt giữ. 
Cuối cùng nàng cÅ©ng tìm được hàng. Má»™t anh chàng lá»±c lưỡng, mặc chiếc áo acmăc Ä‘i theo Tonia, đẩy má»™t chiếc xe trượt tuyết trông nhẹ như đồ chÆ¡i, cẩn tháºn ngó trước ngó sau rồi theo nàng quành ra góc phố, vào táºn trong sân nhà nàng. 
Trong hòm xe bằng gá»— Ä‘oạn, có tấm vải gai che kÃn má»™t đám cá»§i bạch dương. Các thanh cá»§i này không lá»›n gì hÆ¡n những thanh lan có thể ở các trang trại kiểu cổ mà ngưá»i ta thưá»ng thấy trên những tấm hình chụp từ thế ká»· trước. Tonia biết giá trị cá»§a các thanh cá»§i ấy: tiếng là gá»— bạch dương tháºt đấy, nhưng đám cá»§i này thuá»™c loại tồi nhất, lại còn tươi nguyên, dùng nhóm lò ngay không ổn. Tuy nhiên, chẳng còn gì khác để mà chá»n lá»±a, suy tÃnh thiệt hÆ¡n. 
Anh chàng nhà quê ấy ôm năm, sáu chuyến thì hết số cá»§i lên tầng trên vào đổi lại anh ta lá»… má»… vác chiếc tá»§ gương nho nhá» cá»§a Tonia, xếp lên xe chở vá» làm quà cho cô vợ trẻ. Trong lúc thoả thuáºn vá» giá cả số khoai anh ta sẽ mang ta kỳ tá»›i, anh ta cứ nhìn chằm chằm vào chiếc dương cầm kê cạnh cá»a. 
Lúc Zhivago vá», chàng không có ý kiến gì vá» khoản đổi chác cá»§a vợ. Giá Ä‘em cái tá»§ gương kia chẻ ra làm cá»§i còn có lợi và hợp lý hÆ¡n, nhưng hai vợ chồng không Ä‘ang tâm làm như thế. 
- Có mảnh giấy ở trên bàn, anh Ä‘á»c chưa? - Tonia há»i. 
- Cá»§a ông giám đốc bệnh viện phải không? Anh biết rồi, ngưá»i ta đã nói vá»›i anh. Há» má»i anh Ä‘i thăm má»™t phụ nữ bị bệnh. Nhất định anh sẽ Ä‘i, nhưng để anh nghỉ má»™t lát đã. 
- CÅ©ng khá xa kia đấy mãi táºn cổng Khải Hoàn. Anh có địa chỉ rồi. 
- HỠđỠnghị trả công bác sÄ© đến là lạ. Anh Ä‘á»c chưa? Anh cứ Ä‘á»c thì biết. Há» sẽ trả má»™t chai cônhắc cá»§a Äức hoặc má»™t đôi bÃt-tất phụ nữ, cho việc thăm bệnh. Tưởng báu bở lắm! Há» là hạng ngưá»i nào nhỉ? Tháºt là khiếm nhã và chẳng hiểu gì vá» cuá»™c sống hiện tại. Chắc là đám buôn láºu má»›i phất lên. 
- Äúng, chắc là dân cung ứng. 
Cùng vá»›i các chá»§ xà nghiệp tô nhượng, các đại lý, "nhà cung ứng" là tên gá»i những nhà kinh doanh nhá» theo kiểu tư nhân. ChÃnh phá»§ đã cấm tư nhân buôn bán, nhưng trong thá»i buổi kinh tế khó khăn gay gắt, Nhà nước có phần ná»›i lá»ng cho há» bằng cách ký hợp đồng để há» cung ứng các mặt hàng khác nhau. 
Trong số há», không có các chá»§ hãng hoặc chá»§ nhà máy cỡ lá»›n đã bị phế truất. Sau cú đòn trá»i giáng, các vị này đã không còn khả năng ngóc đầu ngóc cổ lên được nữa. Nhà cung ứng bao gồm những nhà kinh doanh làm ăn có tÃnh chất nhất thá»i, những kẻ từ dưới đáy xã há»™i phất lên nhá» chiến tranh và cách mạng, những dân má»›i vào nghá», không rõ nguồn gốc xuất thân. 
Zhivago uống má»™t ly nước nóng pha chút sữa vá»›i đưá»ng hoá há»c, rồi Ä‘i thăm bệnh nhân ná». 
Vỉa hè và đưởng phố ngáºp dưới má»™t lá»›p tuyết dày, phá»§ kÃn toàn bá»™ mặt đưá»ng từ dãy nhà ná» sang dãy nhà kia. Có chá»— tuyết ngáºp lên tá»›i ngang cá»a sổ các tầng trệt. Trên mặt đất mênh mông ấy, có những bóng ngưá»i vất vưởng âm thầm Ä‘ang vác trên vai hoặc kéo trên xe trượt má»™t Ãt lương thá»±c thá»±c phẩm gì đó. Hầu như không gặp má»™t chiếc xe ngá»±a nào. 
Äây đó trên mặt tiá»n má»™t vài ngôi nhà vẫn còn treo các biển hàng cÅ©. Äằng sau các tấm biển ấy, những tấm biển nay không còn phù hợp vá»›i ná»™i dung quảng cáo cá»§a chúng, là các hợp tác xã,, các hãng tiêu thụ đóng cá»a im lìm, vá»›i những dãy cá»a sổ giăng lưới sắt hoặc bịt kÃn, bên trong rá»—ng tuếch. 
Các nÆ¡i ấy đóng cá»a chẳng những vì không có hàng hoá, mà còn vì công cuá»™c sắp xếp lại má»i mặt Ä‘á»i sống, trong đó việc buôn bán, má»›i chỉ được thá»±c hiện trên những nét lá»›n, chứ chưa động chạm tá»›i các đơn vị riêng biệt, nhá» bé như các thứ hợp tác xã tiêu thụ này. 
11 
Ngôi nhà có ngưá»i bệnh má»i bác sÄ© Zhivago đến nằm ở cuối đưá»ng Brets, gần trại lÃnh Tver. 
Äó là má»™t toà nhà lâu Ä‘á»i bằng gạch, xây theo kiểu trại lÃnh đằng sau có sân vá»›i ba dãy nhà ngang, làm bằng gá»—, chạy dá»c bức tưá»ng háºu cuối sân. 
Hôm nay ở đây có cuá»™c há»p đã được ấn định trước cá»§a hết thảy những ngưá»i thuê nhà, vá»›i sá»± hiện diện cá»§a má»™t vị nữ đại diện cho Xô viết quáºn. Há» Ä‘ang ngồi há»p, bá»—ng có má»™t tiếu ban quân sá»± áºp tá»›i kiểm tra giấy phép giữ khà giá»›i và tịch thu những vÅ© khà không khai báo. Viên chỉ huy tiểu ban dá» nghị vị nữ đại biểu cứ ở lại, ông ta quả quyết rằng việc kiểm soát sẽ không chiếm mất nhiá»u thá»i gian, làm xong ở căn há»™ ngưá»i nào thì ngưá»i ấy sẽ trở lại dá»± há»p như thưá»ng. 
Khi Zhivago tá»›i cổng nhà đó thì cuá»™c kiểm soát đã sắp xong, trừ căn há»™ có ngưá»i bệnh Ä‘ang chá» bác sÄ© tá»›i thăm. Má»™t anh lÃnh Ä‘eo súng đứng gác ở cầu thang dẫn lên hàng hiên nhất định không cho Zhivago Ä‘i qua, nhưng viên chỉ huy đã xuống can thiệp. Ông ta ra lệnh không được gây khó dá»… vá»›i bác sÄ© và đồng ý chá» bác sÄ© khám bệnh xong má»›i kiểm soát căn há»™ ấy. 
Chá»§ căn há»™ ra đón bác sÄ© là má»™t thanh niên lá»… phép, có nước da hÆ¡i ngăm ngăm, tai tái và cặp mắt Ä‘en rầu rÄ©. Anh chàng xúc động vì nhiá»u lý do: vì vợ ốm, vì sắp bị khám nhà, vì lòng kÃnh sợ cố hữu cá»§a anh ta đối vá»›i y há»c và các đại diện cá»§a ná». Äể bác sÄ© đỡ tốn công và đỡ mất thá»i gian, anh ta cố trình bày tháºt vắn tắt, nhưng chÃnh sá»± hấp tấp ấy lại làm cho lá»i nói cá»§a anh ta dài dòng và thiếu mạch lạc. 
Căn há»™ chất dầy thứ đồ váºt hổ lốn, có thứ rất sang trá»ng, có thứ chẳng ra gì, toàn là những thứ mua vá»™i vã, xô bồ để tÃch trữ vá»›i hy vá»ng sau này bán được giá. Các thứ đồ gá»— thì không đủ bá»™, được bổ sung bằng má»™t váºt đơn lẻ, trông tháºt là kháºp khiá»…ng. 
Chá»§ nhà cho rằng vợ anh ta mắc má»™t thứ bệnh tâm thần nào đó vì quá sợ hãi. Vá»›i bao nhiêu chi hết vô Ãch và lòng vòng, chàng ta kể rằng có ngưá»i Ä‘em bán rất rẻ cho vợ chồng anh ta má»™t chiếc đồng hồ đánh chuông cổ kÃnh đã há»ng, từ lâu không còn chạy nữa. Vợ chồng anh ta mua nó, vì đấy là má»™t kỳ công cá»§a kỹ nghệ đồng hồ, má»™t váºt hiếm có (anh chàng tháºm chà dẫn bác sÄ© sang phòng bên để chỉ cho bác sÄ© xem), há» cÅ©ng chẳng tin rằng có thể sá»a được. Thế rồi đùng má»™t cái, chiếc đồng hồ bao nhiêu năm nay chẳng được lên dây tá»± dưng lại chạy, đánh hết cả má»™t bài chuông, má»™t bài tiểu bá»™ vÅ© khúc phức tạp, rồi chết luôn. Cô vợ sợ quá, chá»§ nhà nói, vì nhất quyết rằng giá» táºn số cá»§a cô ta đã Ä‘iểm, và thế là bây giá» cô ta nằm liệt giưá»ng, mê sảng chẳng chịu ăn uống gì và cÅ©ng không nháºn ra chồng nữa. 
- Váºy là anh cho rằng vợ anh bị chấn động thần kinh chứ gì? bác sÄ© Zhivago há»i, giá»ng nghi ngá». - Anh hãy dẫn tôi lại chá»— ngưá»i bệnh. 
Há» sang phòng kế bên, nÆ¡i có treo má»™t bá»™ đèn chùm bằng sứ kê hai cái tá»§ nhá» bằng gá»— hồng sắc ở hai bên chiếc giưá»ng đôi to rá»™ng. Má»™t phụ nữ nhá» bé, mắt Ä‘en và to, nằm sát mép giưá»ng, chăn đắp lên quá cằm. Thấy hai ngưá»i vào, chị ta rút cánh tay ra khá»i chăn và phác má»™t cá» chỉ xua Ä‘uổi khiến ống tay áo ngá»§ tuá»™t xuống táºn nách. Chị ta không nháºn ra chồng, và khẽ hát má»™t bài hát buồn nào đó bằng giá»ng não nỠđến mức chị ta cÅ©ng khóc oà lên, rồi vừa sụt sịt như trẻ con, vừa nằng nặc đòi "vá» nhà". Bác sÄ© tìm hết cách để lại gần chẩn bệnh nhưng Ä‘á»u bị chị ta quay lưng lại và không cho đụng tá»›i ngưá»i. 
- Äáng lẽ phải khám cẩn tháºn,- bác sÄ© Zhivago bảo anh chồng, - nhưng thôi, tôi đã rõ cả rồi. Äây là bệnh sốt phát ban, và thuá»™c dạng tương đối nặng. Nó Ä‘ang hành hạ chị ấy, khổ thân. Tôi khuyên anh nên đưa chị ấy đến bệnh viện. Äây không phải là vấn đỠtiện hay không tiện, - tôi biết anh có thể săn sóc chị ấy chu đáo ở nhà - mà là vấn đỠbác sÄ© thưá»ng xuyên theo dõi, má»™t việc rất cần thiết trong hai ba tuần đầu. 
Anh có tìm được phương tiện đưa chị ấy tá»›i bệnh viện hay không? Má»™t chiếc xe ngá»±a hoặc vạn bất đắc dÄ© thì thuê xe kéo cÅ©ng tạm được. DÄ© nhiên, phải đắp chăn kÃn cho chị ấy trước khi đưa ra xe. Äể tôi viết cho anh má»™t giấy nháºn vào bệnh viện. 
- Dạ được. Tôi sẽ cố lo. Nhưng hượm đã. Thưa có đúng là bệnh sốt phát ban không ạ? Nếu thế thì khủng khiếp quá! 
- Äáng tiếc, đúng bệnh ấy. 
- Tôi sợ sẽ mất nhà tôi, nên để nhà tôi Ä‘i. Bác sÄ© không thể Ä‘iá»u trị cho cô ấy ở nhà bằng cách thưá»ng xuyên tá»›i đây được ư? Tôi sẵn sàng trả công tuỳ ý bác sÄ© chá»n. 
Tôi đã giải thÃch vá»›i anh rồi. Bệnh này cần được theo dõi liên tục. Anh hãy nghe tôi. Tôi khuyên anh má»™t Ä‘iá»u rất hay như thế này nhé, anh hãy kiếm cho bằng được má»™t chiếc xe ngá»±a vá»›i bất cứ giá nào, tôi sẽ viết giấy chứng nháºn cho anh mang theo. Tốt nhất, nên làm việc ấy ở trụ sở ban quản lý khu nhà này. Giấy chứng nháºn cần có con dấu cá»§a ban quản lý và vài thá»§ tục khác nữa. 
12. 
Sau khi bị vặn há»i và khám nhà, bà con thuê nhà lại lục tục mặc áo choàng và quàng khăn ấm quay trở lại căn phòng không có lò sưởi trước kia là kho để trứng, bây giá» là trụ sở cá»§a ban quản lý nhà ở đầu phòng có má»™t chiếc bàn giấy và vài cái ghế tá»±a không thể đủ chá»— cho ngần ấy ngưá»i ngồi. Ngưá»i ta lấy những hòm rá»—ng, vốn để đựng trứng, láºt úp xuống, xếp thành má»™t hàng ghế dài hình vòng cung. Äầu phòng đằng kia, cả má»™t đống hòm gá»— như thế xếp cao đến táºn trần. Ở góc nhà phÃa ấy ngưá»i ta dùng chổi vun vào sát tưá»ng hàng đám vá» bào lạnh cứng dÃnh vá»›i lòng đỠcác quả trứng vỡ thành từng búi má»™t. Chuá»™t chạy rào rào trong đám vá» bào, đôi lúc chúng cả gan chạy ra khoảng trống trên ná»n nhà lát đá rồi lại chuồn vào chá»— nấp cÅ©. Cứ má»—i lần chuá»™t chạy ra như thế, má»™t mụ thuê nhà béo trương béo nứt, hay la lối lại thét lên và co hai chân lên mặt hòm gá»—. Mụ đưa vài ngón tay vén vạt váy má»™t cách rất Ä‘á»m dáng, chân Ä‘i đôi giày cao cổ hợp thá»i trang cứ giáºm thình thịch vào mặt thùng và cố ý kêu to bằng cái giá»ng khàn khàn như má»™t ả say rượu: 
- Olia! Olia! Sao ở chá»— chị chuá»™t chạy dữ thế này. Ê, cút Ä‘i, đồ bẩn thỉu? á»i, ối giá»i Æ¡i, nó hiểu má»›i chết chứ, quân khốn kiếp! Nó lại nhe răng ra doạ mình. Ôi-ối-ối, nó leo lên hòm kìa! Nó định chui vào váy mình đây mà. Eo Æ¡i, tôi sợ quá, eo Æ¡i, tôi kinh quá! Kìa các ông, quay mặt Ä‘i chứ. Ấy chết, tôi xin lá»—i, bây giá» không còn các ông nữa, mà phải gá»i là các đồng chà công dân. 
Mụ đàn bà làm náo động ấy mặc chiếc áo da cừu không cài khuy để lộ cái cằm ba ngấn cứ rung rung như món sương xáo bộ ngực lớn và cái bụng được bó chặt trong chiếc áo lụa. 
Rõ ràng xưa kia mụ từng nổi danh là sư tá» giữa đám lái buôn tầm thưá»ng và đám quản lý cá»§a há». Cặp mắt ti hà như mắt lợn cá»§a mụ gần như chỉ hé ra được má»™t tà dưởi hai hàng mi sùm sụp Ngày xưa, má»™t tình địch đã tạt axÃt và mặt mụ, nhưng tạt hụt nên chỉ có hai, ba giá»t bắn vào má bên trái và bên khóe miệng, để lại hai vết sẹo kÃn đáo khiến mụ đâm ra hÆ¡i có duyên. 
- Äừng gào lên thế, bà Khrapughina. Ai còn làm việc được nữa! - ngưá»i phụ nữ ngồi sau bàn đại diện Xô viết quáºn, được bầu làm chá»§ toạ buổi há»p lên tiếng. 
Những ngưá»i sống nhiá»u năm ở khu nhà này biết rõ chị ta từ lâu và chị ta cÅ©ng biết rõ vá» há». Trước khi khai mạc cuá»™c há»p, chị ta đã thì thầm trò chuyện vá»›i bà Phatima, vợ bác gác cổng toà nhà, trước kia sống chui rúc vá»›i chồng con dưới tầng hầm bẩn thỉu, bây giá» bà và cô con gái được dá»n lên hai phòng sáng sá»§a ở lầu má»™t. 
- Thế nào dì Phatima, được chứ? - Chị chá»§ toạ há»i. 
Bà Phatima phàn nàn rằng má»™t mình bà không tài nào trông coi xuể má»™t khu nhà rá»™ng lá»›n và đông đúc như thế này, rằng chẳng ai chịu giúp bà, mặc dầu đã cắt phiên các há»™ phải lần lượt quét dá»n sân và vỉa hè, song chẳng được nhà nào thá»±c hiện. 
- Äừng lo, dì Phatima ạ, rồi chúng tôi sẽ trị há», dì cứ yên tâm. Ban quản lý là gì? Có cần hoạt động hay không nào? Có phần tá» khả nghi lẩn trốn này, có kẻ hạnh kiểm đáng ngá» sống không đăng ký há»™ khẩu này. Bá»n ấy, chúng tôi sẽ tống cổ Ä‘i, sẽ chá»n má»™t ban quản lý má»›i. Tôi sẽ cá» dì làm trưởng ban, dì đừng ngại má»›i được. 
Bà Phatima khẩn cầu chị chá»§ toạ đừng làm như thế nhưng chị ta chẳng buồn nghe. Chị đưa mắt nhìn khắp phòng, thấy đã khá đông đủ, bên yêu cầu má»i ngưá»i yên lặng và nói vài lá»i vắn tắt tuyên bố khai mạc cuá»™c há»p. Sau khi lên án Ban quản lý cÅ© bá» bê công việc, chị đỠnghị nêu danh sách bầu ban quản lý má»›i, Ä‘oạn chuyển sang vấn đỠkhác. Xong xuôi đâu đấy chị kết luáºn: 
- Như váºy là thưa các đồng chÃ, chúng tôi xin nói thẳng thế này: khu nhà cá»§a các đồng chà rá»™ng rãi, dùng làm chung cư rất tiện. Lắm khi các đại biểu vá» thành phố dá»± há»™i nghị, chả biết bố trà hỠở đâu. Äã có quyết định lấy khu nhà này cho Xô viết quáºn dùng làm nhà khách cho các đại biểu qua lại và đặt tên là Chung cư Tiverzin, vì đồng chà Tiverzin đã sống ở đây trước khi bị Ä‘i đày, như má»i ngưá»i Ä‘á»u biết. Không ai phản đối chứ? Bây giá» sang vấn đỠdi chuyển các há»™ khá»i khu nhà này. Äó là biện pháp tương đối lâu dài, các đồng chà còn cả má»™t năm chuẩn bị. Bà con dân lao động, chúng tôi sẽ lo liệu giùm chá»— ở, còn dân phi lao động thì xin báo trước để tá»± liệu ấy và chúng tôi cho há» thá»i hạn mưá»i hai tháng. 
- Ai là ngưá»i phi lao động ở đây? Khu nhà này chẳng có ai là ngưá»i phi lao động cả? Tất cả Ä‘á»u là dân lao động… 
Cả phòng há»p nhao nhao lên, và má»™t giá»ng hét to: 
- Äó là chá»§ nghÄ©a sô-vanh nước lá»›n! Má»i dân tá»™c bây giá» Ä‘á»u bình đẳng. Tôi biết chị ám chỉ cái gì rồi. 
- Yêu cầu phát biểu từng ngưá»i má»™t. Cứ nhao nhao thế này thì biết trả lá»i ai. Dân tá»™c nào má»›i được chứ? Sao lại có vấn đỠdân tá»™c ở đây, công dân Vandyakin? Như bà Khrapughina chẳng hạn, hoàn toàn không phải là dân tá»™c dân tiếc gì đâu, song chúng tôi cÅ©ng sẽ má»i Ä‘i chá»— khác. 
- Má»i Ä‘i? Äể xem cô sẽ má»i tôi Ä‘i như thế nào! Äồ đệm lõm! Äồ Tháºp chức! - mụ Khrapughina ném ra những biệt hiệu vô nghÄ©a để gá»i vị đại diện Xô viết quáºn mà trong lúc nóng giáºn mụ nghÄ© ra. 
- Äồ rắn độc! Äồ quá»· cái! Mụ đúng là đồ vô liêm sỉ! - Bà Phatima tức tối mắng. 
- Dì Phatima đừng dây vào; cứ để mặc tôi vá»›i mụ ta. Này mụ Khrapughina, mụ im Ä‘i. Thấy được đằng chân, mụ lân đằng đầu hả! Äã bảo im mồm ngay, nếu không tôi sẽ giao mụ cho cÆ¡ quan Nhà nước, khá»i cần chá» lúc hỠđến bắt vì tá»™i nấu rượu láºu và chứa chấp các phần tá» bất hảo. 
Tiếng ồn ào lên đến cá»±c Ä‘iểm. Ngưá»i nói chẳng có ngưá»i nghe. Lúc ấy Zhivago bước vào phòng há»p, chàng đỠnghị ngưá»i đầu tiên ngồi cạnh cá»a chỉ cho chàng má»™t vị nào đó trong bản quản lý nhà. Ngưá»i ấy bèn úp hai bàn tay làm loa trước miệng và gá»i to át cả tiếng ồn ào nhao nhao: 
- Phatima Galiulin! Ra đây. Có ngưá»i há»i. 
Bác sĩ Zhivago tưởng mình nghe nhầm. Một bà gày gò, lưng hơi còng, bà gác cổng, bước ra. Chàng ngạc nhiên thấy bà ta với anh con trai quá ư giống nhau, nhưng chàng coi như chưa biết gì, chỉ nói: 
- Có má»™t phụ nữ ở trong khu nhà này (chàng nói tên há» chị ta) mắc bệnh thương hàn. Cần phải đỠphòng không cho nó lây lan. Ngoài ra, cần phải chở bệnh nhân Ä‘i bệnh viện. Tôi viết giấy chứng nháºn gá»i chị ta Ä‘i, song phải có dấu cá»§a ban quản lý nhà. Tôi có thể làm việc ấy ở đâu và gặp ai? 
Bà Phatima lại hiểu rằng bác sÄ© nói đến việc chở bệnh nhân, chứ không phải là việc làm giấy tá» gá»i Ä‘i bệnh viện. 
- Có xe cá»§a Xô viết quáºn sắp đến đón nữ đồng chà Olia Demia, bà nói. - Äồng chà Olia tốt bụng lắm, tôi sẽ nhá», đồng chà ấy thể nào cÅ©ng cho mượn xe. Äừng lo, đồng chà bác sÄ© ạ, chúng tôi sẽ chở bệnh nhân cá»§a đồng chà đi ngay. 
- á»’ tôi không há»i chuyện ấy. Tôi chỉ há»i có thể ngồi chá»— nào viết giấy chứng nháºn và lấy dấu thôi. Nhưng nếu có má»™t cá»— xe, thì càng hay… Xin lá»—i, bác có phải là thân mẫu cá»§a trung uý Galiulin không ạ? Tôi vá»›i anh ấy cùng ở má»™t đơn vị vá»›i nhau ngoài mặt tráºn. 
Bà Phatima giáºt nảy mình và tái mặt Ä‘i. Bà nắm lấy cánh bác sÄ© mà bảo: 
- Ta ra ngoài kia nói chuyện tiện hơn. 
Vừa bước ra ngoài ngưỡng cá»a, bà đã nói luôn: 
- Äừng nói to, cầu Chúa đừng để há» nghe thấy. Anh đừng hại tôi. Thằng Yuxupka là ai? Má»™t thằng nhá» há»c việc ở xưởng rồi làm thợ. Nó phải hiểu dân nghèo bây giá» sướng hÆ¡n hẳn hồi xưa, có Ä‘ui mù cÅ©ng thấy được như thế, khá»i phải bàn cãi. Tôi không biết anh nghÄ© sao, anh Ä‘i lÃnh có lẽ chẳng sao, chứ thằng Yuxupka làm váºy là có tá»™i, Chúa sẽ không tha thứ cho nó. Bố nó Ä‘i lÃnh đã bị chết, chết thảm chết thương, nát cả mặt mÅ©i, chân tay. 
Bà nghẹn ngào không nói được nữa, bà phẩy tay, chỠcơn xúc động qua đi. Rồi tiếp: 
- Ta Ä‘i nào. Tôi sẽ lo xe ngá»±a cho anh. Tôi biết anh là ai rồi. Thằng Yuxupka có vỠđây hai hôm, đã kể vá»›i tôi. Nó bảo, anh quen cô Lara Ghisarova. Cô ấy tá» tế. Trước vẫn đến đây chÆ¡i, tôi nhá»›. Bây giá», ra sao, chả ai biết. Khó lòng có chuyện các ông lá»›n bà lá»›n chống lại nhau. Còn thằng Yuxupka như thế là có tá»™i. Nào ta Ä‘i há»i mượn cá»— xe. Äồng chà Olia sẽ cho mượn. Anh có biết đồng chà Olia là ai không? Ngày trước đồng chà ấy làm thợ ở xưởng may cá»§a mẹ cô Lara đấy. Thế đấy! Và cÅ©ng đã sống ở đây, ở khu nhà này. Nào, ta Ä‘i thôi. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 19-11-2008 at 08:48 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |