27-09-2008, 02:42 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 21
Nà ng nhìn hắn, ánh mắt âm trầm:
- Bây giá» thì tôi đã hiểu cô Thanh hÆ¡n trưá»c nhiá»á»¥
- Thế á» Có thể phân tÃch cho tôi nghe chăng?
Nà ng chăm chăm nhìn hắn:
- Anh thÃch nghe lắm, phải không?
Hắn lại lúng túng ấp úng:
- à ... tôi ... đâu phải thÃch nghe nói vá» ai đâủ Chẳng qua vì đã lâu rồi, tôi không được nghe Hoa nói chuyện, cho nên lúc nà y tôi chỉ thÃch nghe Hoa nói, nói bất cứ chuyện gì, Hoa cà ng nói nhiá»u, tôi cà ng vui sướng.
Nà ng cúi đầu nói:
- Cô Thanh ấy, bá» ngoà i thì có vẻ nhu mì nhã đạm, nhưng thá»±c ra, cô ấy chÃnh là má»™t cô gái đặc biệt: bất cứ ai, hể tiếp xúc má»™t lần vá»›i cô ta, là không thể quên được, không thể rá»i xa được nữạ Con ngưá»i cô ta có má»™t sức hấp dẫn mãnh liệt ... (và nà ng nói nhấn mạnh từng tiếng) hấp dẫn bất cứ ai!
Tim Kiến Quốc Ä‘áºp mạnh lên: hắn gượng nói:
- Chắc gì ai ai cũng thế?
Cây cung cá»§a nà ng đã giương ra hết sức, lúc ấy nà ng liá»n buông tên, bắn ngay má»™t phát và o tim hắn! Nà ng sầm mạnh lạt lẽo nói:
- Anh có thể phá»§ nháºn được chăng?
Hắn Ä‘iếng ngưá»i Ä‘i, tâm hồn như bị trá»ng thương, hết cả sức chống chá»á»‹ hắn chỉ còn biết năn nỉ nà ng đừng hiểu lầm vì việc đã quạ Hắn kể lại từng chuyện “tình cá»â€ gây hiểu lầm, và giải thÃch từng trưá»ng hợp, rồi lại kể ná»—i niá»m Ä‘au đớn nhá»› nhung, khi ngồi viết cho nà ng hết lá thư nỠđến lá thư kia, và nà ng không thèm nháºn má»™t lá ...
Hắn nói năng, kể lể van lÆ¡n đến ná»a tiếng đồng hồ ... nhưng khốn ná»—i, hai lá»— tai nà ng lúc nà y chỉ biết “nghỉ ngÆ¡i†và dà nh trá»n thá»i gian cho ... cái miệng nà ng là m “việcâ€! Do đó, khi hắn tạm ngưng lá»i, thì chỉ thấy nà ng lẩm bẩm như nói má»™t mình:
- Tháºt váºá»µ Cô Thanh Thanh hấp dẫn ngưá»i ta rất mạnh, từ má tôi, anh cả tôi, cho đến anh nữa! Không má»™t ai tránh khá»i:
- Kìa Hoa!
Hắn chỉ còn biết kêu lên như váºy, mồ hôi lấm tấm trên vầng trái rá»™ng, trên khuôn mặt khôi ngá»™ Nhưng Ä‘iá»u đó không thể lay chuyển lòng nà ng được nữạ Nà ng nghiêm trang nhìn hắn, thẳng thắn Ä‘i và o vấn đỠluyến ái và hôn nhân:
- Tôi còn nhá» tuổi, tôi thừa nháºn mình chưa hiểu được thế nà o là ái tình, thế nà o là nhân sinh. Nhưng cứ xét cái ánh sáng ý nghÄ©a toát ra từ bốn chữ “tá»± do yêu đươngâ€, thì trong cái quá trình yêu đương, nó có mang Ãt nhiá»u tÃnh chất khảo nghiệm, và nó có dà nh ra má»™t phần đất cho sá»± chá»n lựạ Nếu không thế, trai gái gặp gỡ nhau, gần gÅ©i nhau, cứ nói ra lá»i yêu đương, vá»›i nhau, ấy là coi như ái tình chân chÃnh, rồi kết hợp trá»n Ä‘á»i, thì thá» há»i: như thế có khác gì vâng lá»i cha mẹ, nghe lá»i ngưá»i mai mốt, và lấy nhaá»§ NghÄ©a là hôn nhân kiểu ấy còn chưa được như các cuá»™c hôn nhân thá»i cổ “cha mẹ đặt đâu, con ngồi đấy!"? Bởi nháºn thức như váºy, cho nên tôi muốn rằng: trong lúc chúng ta Ä‘ang xá» lý vấn đỠtình cảm đây, chúng ta cần đưa Ãt nhiá»u lý trà và o má»›i nên.
Nà ng lại tạm ngưng, như để mà i liếc mÅ©i dao ngôn ngữ cho bén nhá»n hÆ¡n chút nữạ Hắn lại lau mồ hôi trán, năn nỉ thêm:
- Hoa Æ¡i! Hoa hãy để cho tôi trình bà y giải thÃch má»i chuyện kỹ hÆ¡n chút.
Và nà ng vẫn cho “tai nghỉ†miệng là m việc:
- Tôi rất thà nh tháºt để thừa nháºn đã có má»™t thá»i gian tôi tương đối yêu anh, Ãó là vì những biểu hiện cá»§a anh Ä‘á»u thÃch hợp vá»›i nhu cầu cá»§a tôị Nhưng đến má»™t hai tháng gần đây, cõi lòng tôi bắt đầu biến đổi rất lá»›n, biến đổi đến cách lạnh lùng tịch mịch. Thế là tôi cÅ©ng há»c cách suy rá»™ng nghÄ© sâu, tháºt chÃn chắn. Tôi nhìn qua các góc khác nhau để nghiá»n ngẫm, phán Ä‘oán từng vấn Ä‘á». Và bây giá» tôi thà nh tháºt xin lá»—i, anh Quốc ạ (nà ng nhìn thẳng và o mặt hắn) tôi nháºn thấy rằng, chúng ta nên sá»›m chia tay là hÆ¡n. Bản chất và tÃnh cách cá»§a con ngưá»i chúng ta cách biệt nhau; nếu cứ kéo dà i tình trạng nà y mãi, thì chỉ đưa nhau đến má»™t đại bi kịch, khiến hai chúng ta sầu khổ, và gây sấu khổ lây cho cả những ngưá»i có liên hệ đến má»—i chúng tạ
Hắn hối hả chống lại:
- Hoa võ Ä‘oán thái quá! Hoa nói thế, tháºt chẳng công bằng chút nà á»
Nà ng lại dịu giá»ng, nói nhá»:
- Nếu anh bình tâm nén giáºn má»™t chút mà nghe tôi có thể tháºt thà kể sá»± biến đổi cá»§a lòng tôi trong thá»i gian qua, từng phần từng ngà y tỉ mỉ tưá»ng táºn cho anh rõ.
Hắn cà ng cuống lên, hÆ¡i thở dồn dáºp, lồng ngá»±c phồng lên dẹp xuống rõ rệt. Nà ng cứ thong thả phân tÃch tâm tình mình:
- Cái hôm anh má»i tôi và cô Thanh Ä‘i ăn, rồi Ä‘i chÆ¡i ô Lai, tôi nháºn thấy anh chuyện trò tÃu tÃt, quá thân máºt vá»›i cô ấy, tháºm chà bá» rÆ¡i tôi má»™t bên, cho nên tôi đã tá» thái độ khó chịu, ngôn ngữ dá»—i há»n; tôi thừa nháºn thái độ cá»§a tôi hôm ấy tháºt ... trẻ con quá. Tôi không nén được cÆ¡n giáºn, tôi đã đánh giá quá thấp cái giá trị mối tình cá»§a anh đối vá»›i tôị Sau vụ đó, tuy tôi tá» ra quyết liệt ngoà i mặt, nhưng trong lòng vẫn có ý hối tiếc. Ãó không phải vì anh, mà vì chÃnh tôị Ná»—i hối tiếc cà ng sâu xa, tôi cà ng nháºn thấy mối cảm tình giữa hai chúng ta vẫn còn đó, chưa biến mất. Thế là tôi bá»—ng nẩy ra má»™t ý nghÄ© lạ lùng: Tôi nghÄ© nên dằn vặt anh má»™t chút, nên giảng giải cho anh hiểu má»™t chút, thì sá»± dằn vặt giảng giải đó sẽ khiến anh yêu mến tôi hÆ¡n nữa; mối tình giữa hai chúng ta cà ng bá»n vững; anh sẽ không còn “thấy má»›i ná»›i cũ†chúng ta sẽ nên kiên trình chung thá»§y, dù gặp bất cứ sá»± cám dá»— gay cấn nà o, chúng ta cÅ©ng không động lòng, dù bị thá» thách khảo nghiệm đến đâu, chúng ta cÅ©ng kiêu ngạo mà nháºn thấy mình trong trắng; và mối tình cÅ©ng bá»n vững như thế cho đến chết.
Thấy nà ng tạm ngưng để nghỉ hơi, hắn lại kêu lên chua xót: Hoa ơi! Nà ng tiếp tục nói:
- Trong thá»i gian ấy, tôi chẳng những khao khát từng giá» từng phút gặp mặt anh, mà má»—i lúc ở nhà , trông thấy phong thư cá»§a anh gá»i đến để trên mặt bà n, lòng tôi cÅ©ng xung động vô và n. Ãã bao lần tôi toan mở phong thư cà ng ngà y cà ng dầy cá»™m ấy để xem, nhưng tôi Ä‘á»u nén nhịn được. Những lúc ấy tôi nghÄ© rằng: nên để cho hai chúng ta Ä‘á»u khắc chế ná»—i Ä‘au khổ tạm thá»i và ngắn ngá»§i, để tôi chinh phục cái nhược Ä‘iểm duy nhất trong tình cảm cá»§a anh, rồi sau đó, chúng ta sẽ nắm được Ä‘iá»u vui sướng mãi mãi, tương lai hạnh phúc phải trà n đầy, đẹp tươị (nà ng mỉm cưá»i tá»± nhiên) Tôi đã thầm tá»± nhá»§: hãy coi như đưa anh và o bệnh viện, cắt khúc ruá»™t dư sưng thối cá»§a anh Ä‘i váºy!
- Hoa Æ¡i! Ãể cho anh nói vá»›i chứ? Cho anh nói và i lá»i chứ!
- Nhưng gần đây nhất, tâm tình tôi bá»—ng biến đổi lá»›n laá» Cà ng lạnh lùng trấn tÄ©nh, tôi cà ng Ä‘i sâu và o tư tưởng, tôi suy nghÄ© cà ng sâu sắc xa xôi hÆ¡n. Suy Ä‘i ngẫm lại mãi rồi tôi chợp khám phá ra rằng: chẳng những chúng ta có mối mâu thuẫn trong tÃnh cách bản chất mà chúng ta còn có dị kiến trong cÆ¡ bản tư tưởng nữạ Sá»± khám phá nà y, trái lại, đã khiến cho ná»™i tâm tôi yên tÄ©nh tá»›i ... thản nhiên. Tôi thầm mừng rằng tôi phà t giác được sá»›m. Do đó, anh cÅ©ng nên hiểu cho lòng tôi, Cứ thuần túy lấy quan Ä‘iểm ái tình mà nhìn xét, để nhá» ra rằng, chúng ta đã vì hiểu lầm mà gần gÅ©i nhau, để rồi khi hiểu rõ nhau, lại vui vẻ mà xa nhaụ
Hắn van lơn nà ng:
- Hoa ơi! Hoa biết cho tôi, tôi vẫn một lòng thà nh khẩn yêu mến, cư xỠvới Hoạ Tôi quyết định không để khối cảm tình của chúng ta có một sợi tơ lòng rạn nứt.
Khối cảm tình giữa chúng ta quả tháºt không có “má»™t sợi tÆ¡ lòng†rạn nứt, bởi vì nó đã sá»›m bị chia năm xẻ bảy từ lâu, vÄ©nh viẽn không bao giá» hà n gắn lại được nữạ
- Kìa, Hoa!
- Anh nên tá» ra hiểu biết hÆ¡n tôi má»›i phảị (nà ng mỉm miệng cưá»i nhạt) Anh là đà n ông con trai, hÆ¡n nữa, lại theo khoa tâm lý há»c.
- Hoa! Tôi như từ đáy sâu nhô đầu lên, vừa trông thấy được chút ánh sáng hy vá»ng. Hoa đừng khiến cho tôi rÆ¡i ngay xuống vá»±c thẳm tuyệt vá»ng.
Nà ng kiên quyết như chém đỉnh đinh chặt sắt:
- â€œÄÆ°a lưỡi gươm sắc, cắt đứt giây tìnhâ€, là hÆ¡n. Tạo ra những Ä‘au khổ cho tương lai, sao bằng giải quyết dứt khoát trong hiện tại!
Hắn chưa kịp năn nỉ thêm, nà ng lại nhỠnhẹ tiếp:
- Con ngưá»i ta, ai ai cÅ©ng nên tá»± tìm hiểu mình cho rõ. Trong tÃnh cách cÆ¡ bản cá»§a tôi, quả tháºt có nhiá»u khuyết Ä‘iểm. Chẳng hạn, tôi hay cứng đầu, Ãch ká»·, bảo thá»§ những cái không hay cá»§a mình, việc gì cÅ©ng Ä‘á»u lấy ý hướng cá»§a mình là m trung tâm, để đòi há»i má»i ngưá»i Ä‘i theo ... Tháºt thà mà nói, tôi tuyệt đối không thÃch hợp vá»›i anh. Nếu tôi là anh, tôi nhất định vui mừng khoan khoái, khi chúng ta chia tay như vầỵ
- Trá»i Æ¡i! (hắn kêu lên, vò đầu tóc rối bù) Hoa cho tôi nói vá»›i chứ?
Nà ng khẽ nhún vai, mỉm cưá»i nhẹ nhõm:
- Ãá»i sống cá»§a con ngưá»i thế nà o, nhất định Ä‘á»u do tÃnh cách cÆ¡ bản cá»§a má»—i cá nhân, anh Quốc ạ! ... Dẫu thế nà o anh cÅ©ng không thể phá»§ nháºn: hai tÃnh cách cÆ¡ bản cá»§a chúng ta có chứa đựng mâu thuẫn. Chỉ vì nhiệt tình xung động trong nhất thá»i mà kết hợp má»™t cách mù quáng, thì nhất định không tạo được hạnh phúc. Ãó là kết luáºn cá»§a tôị Tôi nói như thế là hết. Vả lại ...
Nà ng chìa tay cái cổ tay nõn nà như tuyết ánh mỡ đông nhìn cái đồng hồ vá» bạch kim, nói tiếp như đánh thức hắn khá»i giấc mÆ¡:
- ... vả lại giỠgiấc đã trễ rồi, tôi còn có chút việc ở nhà , cần vỠsớm một chút.
Hắn như ngưá»i sắp chết Ä‘uối, chợt nhìn thấy má»™t khúc cây nổi báºp bá»nh trên biển cả! Hắn sá»±c nhá»› đến má»™t việc!
- Hoa Æ¡i! Suốt khoảng thá»i giá» vừa qua, đã bị Hoa chiếm trá»n. Tôi không được dà nh má»™t phần nhỠđể giải bà y ná»—i lòng và lý lẽ cá»§a tôị Giá» Hoa nói hết phần Hoa rồi, đứng dáºy ra vá»! tháºt bất công đối vá»›i tôị Váºy, hãy cho tôi há»i má»™t lá»i nữa: Hoa có thể dà nh cho tôi má»™t dịp gặp gỡ khác, để tôi nói lên những gì chưa được phép nói chăng?
Nà ng dứt tình má»™t cách quyết liệt, thẳng thắn đáp: “khôngâ€!†Bởi nà ng cho rằng đã ăn nói hết sức tháºt thà , như rạch phổi moi tim cho hắn thấy nà ng không yêu hắn nữa, thì nà ng đừng cho hắn gặp thêm lần nữa là m chi, chỉ chuốc lấy phiá»n phức, và rầy rà thêm vì những lá»i dư thừa vô vị cá»§a hắn.
Nhưng hắn cố gượng nụ cưá»i héo khô, nhắc nhở:
- Hoa Æ¡i! Tôi nghÄ© rằng Hoa đã quên bẵng má»™t Ä‘iá»u: ngà y sinh nháºt cá»§a tôi lại đã đến nÆ¡i rồi đấy!
- Cố nhiên, tôi vẫn nhớ cái ngà y đó mà .
Nà ng nâng ly lên, uống một hơi cạn chỗ nước cam còn lại, rồi tiếp:
- Ãến hôm ấy, tá»± nhiên tôi sẽ tá»›i dá»±, và thà nh khẩn chúc mừng anh ... vá»›i tư cách má»™t ngưá»i bạn thưá»ng!
“Má»™t ngưá»i bạn thưá»ngâ€! Bốn tiếng nà y như đâm như rạch vết thương ở trái tim hắn thêm sâu thêm rá»™ng, và hắn cảm thấy máu rỉ giá»t, tê tái bà ng hoà ng ... Hắn nghẹn lá»i năn nỉ:
- Hoa chịu đến dá»±, tôi tháºt cảm tạ ngà n vạn phần. Nhưng Hoa nghÄ© lại chút. Hoa đã biết đấy! Cuá»™c vui nà y cÅ©ng như năm rồi, là do ba má tôi tổ chức cho tôị Năm ngoái, Hoa đến dá»±, là m partner cá»§a tôi, cả nhà vui nhá»™n suốt đêm như say như Ä‘iên. Phần Hoa, Hoa đã nổi trá»™i hẳn lên, đẹp tươi vui vẻ hÆ¡n hết thảy, như má»™t nà ng công chúa trong tiệc vương tôn đó thôi!
- Ngưá»i xưa có dạy “đã được đắc ý ở má»™t chá»— nà o lần sau đừng tìm đến nữa†Năm nay, anh nên để cho cô Thanh Thanh diá»…n xuất vai trò “nà ng công chúa khoái lạc†đó. Và nên thứ lá»—i cho tôi được miá»…n tá»›i dá»±.
Kiến Quốc Ä‘iên đầu rối ruá»™t, lại phải van lÆ¡n năn nỉ má»™t hồi lâu nữa, Uyển Hoa má»›i chịu nháºn lá»i:
- Thôi được. Cả năm có má»—i ngà y sinh nháºt cá»§a anh, tôi nể tình, không nỡ để gia đình anh thắc mắc kém vuị Váºy tôi xin đến dá»±, nhưng ... vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện.
- Ãiá»u kiện gì? ...
- Vá»›i Ä‘iá»u kiện là : Anh không được má»i tôi là m partner cá»§a anh trong buổi dạ vÅ©, mà chỉ coi tôi như má»™t cô bạn bình thưá»ng!
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
27-09-2008, 02:43 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 22
ÃÆ°á»£c Uyển Hoa cho hay: nà ng đã nháºn lá»i tá»›i tham dá»± vÅ© há»™i mừng sinh nháºt Kiến Quốc, thì Quốc Hùng sung sướng như mở cá» trong bụng khoái chà ngầm, lại nghÄ© đến tâm trạng buồn cá»§a cô em gái, hắn má»›i tháºt thà “thú tá»™i†vá»›i em. ChÃnh hắn đã bố trà cho Uyển Hoa và Kiến Qu6óc “chạm trán†nhaụ Và hắn vuốt ve, xin lá»—i nà ng.
Nà ng đã dư Ä‘oán được ngay, chẳng cần hắn thú tháºt nà ng má»›i biết, cho nên nà ng chỉ nói qua loa vá» vụ đó dăm phút, rồi bắt qua má»™t vấn Ä‘á», mà nà ng xét thấy đã trở nên quan trá»ng hÆ¡n:
- Thôi gác chuyện đó lại, anh Cả. Giá» em há»i anh việc nà y ...
- Việc gì thế?
- Em biết rằng: thái độ dứt khoát chia tay của em hôm qua không là m cho Kiến Quốc đau buồn đâụ
- Ủả Em nói lạ?
- Bởi vì như thế là hắn từ nay được tự do theo đuổi cô Thanh.
Hắn chống lại nháºn xét cá»§a nà ng, vá»›i giá»ng ... yếu á»›t:
- Anh thấy rằng em vẫn có tÃnh Ä‘a nghi, Hoa à !
- Không! ( Mắt nà ng sáng lên rừng rá»±c) Em không phải đứa con gái còn láu táu bá»™p chá»™p, “bạ đâu xâu đấy†đâụ Bất cứ việc gì em cÅ©ng có để ý dò la, tìm hiểu tháºt rõ, rồi má»›i quyết nóị Và vụ nà y, thì em có những bằng cá»› hẳn hoi để tin chắc là tháºt.
- Bằng cớ nà ỠNhững việc gì đã xảy rả
Nà ng thở dà i rồi thong thả kể lại những Ä‘iá»u tai nghe mắt thấy vá» Kiến Quốc và Thanh Thanh, kể từ lúc Kiến Quốc đưa hai cô gái Ä‘i ăn Ä‘i chÆ¡i, qua cái lần hai ngưá»i ngồi ká» vai cá» tóc trên xÃch lô đạp cho tá»›i lá thư Kiến Quốc gá»i đến Thanh Thanh, mà con sen đưa lầm cho nà ng.
Quốc Hùng Ä‘ang đăm đăm suy Ä‘oán, chưa nói gì, nà ng lại đột ngá»™t há»i:
- Em há»i tháºt nhé! Có phải ... anh yêu cô Thanh không?
Hắn lắc đầu, gượng chối rằng: chỉ thấy mến thÃch Thanh Thanh vì gần gÅ©i, và vì lá»i ăn tiếng nói dá»… nghe cá»§a nà ng thôi, chứ chưa phải là yêụ Uyển Hoa chưa thôi:
- Anh Cả à ! Anh em mình là hạng ngưá»i tháºt thà như đếm, chung qui rồi bao giá» cÅ©ng bị thiên hạ qua mặt, Ä‘oạt tay trên mà thôị Nhưng chúng ta không sợ, bởi vì chúng ta đâu có cần đến những hạng ngưá»i như thế!
Quốc Hùng không nói gì thêm, mở cá»a bước rạ Nhưng vẫn không trở vá» phòng mình, mà lại tìm vá» phòng mẹ. Lần đầu tiên trong Ä‘á»i, hắn không sợ mẹ gắt gá»ng, cứ bước thẳng đến trước Thanh Thanh bảo nà ng:
- Tôi muốn nói chuyện với cô chút.
Bà Phương bực mình, không để cho Thanh Thanh kịp đáp, bà gắt ngay lên:
- Cái gì thế, mầỷ Mầy muốn nói chuyện hay kiếm chuyện mà mầy sấn sổ như gây lá»™n vá»›i Thanh Thanh váºá»·
- Cháu vá»›i anh Hùng không khi nà o gây lá»™n! (Thanh Thanh đã tươi cưá»i há»›n hở đỡ lá»i Quốc Hùng) Thưa bác, có lẽ anh Hùng có việc gì quan trá»ng cần bà n vá»›i cháu đâỵ
Hắn thấy mẹ nổi giáºn, lại hối háºn, gượng cưá»i:
- Thưa má, quả tháºt như váºá»µ Có việc cần bà n vá»›i cô Thanh, má yên lòng. Chúng con đâu còn là những trẻ nÃt?
Bà Phương đưa mắt nhìn vỠQuốc Hùng, rồi lại nhìn vỠThanh Thanh, thái độ trầm ngâm nghi hoặc:
- Có chuyện gì, nói ngay đây không được saá»
- Thưa bác (Thanh Thanh lại nhanh nhẩu, tươi cưá»i) để cháu qua bên ấy nói chuyện, khá»i quấy rầy giá» nghỉ ngÆ¡i cá»§a bác.
Miệng nói, chân thoăn thoắt bước rạ Quốc Hùng nhẹ nhõm trong lòng thở má»™t hÆ¡i dà i, theo chân nà ng ra ngoà ị VỠđến cá»a phòng, hắn lại rá»§ nà ng ra phố để nói chuyện cho tá»± do hÆ¡n.
Hai ngưá»i xuống nhà dưới Ä‘i ra đưá»ng, gá»i chiếc xÃch lô, bảo phu xe, đạp tá»›i phòng trà Thiên Mã.
Lên lầu ngồi, vừa gá»i hay ly nước xong, Quốc Hùng đã và o Ä‘á»:
- Nà y cô Thanh, đối vá»›i Kiến Quốc, cô có ấn tượng thế nà á»
Nà ng nhanh nhẩu đáp rất tự nhiên:
- Anh ấy tháºt tốt.
Hắn nghe đáp, cÆ¡ hồ mắt hoa đầu váng, nhưng may thay, nà ng không để ý nháºn thấy, Và nà ng vẫn đưá»ng hoà ng thẳng thắn kết luáºn:
- Do đó tôi nghÄ© rằng anh ta và Uyển Hoa tháºt là má»™t cặp lý tưởng do trá»i đất tác thà nh.
Câu nà y khiến hắn bá»›t lo âu, nhưng những lá»i Uyển Hoa nói, Ä‘ang còn văng vẳng bên tai, nên hắn thầm tá»± há»i, liệu hắn có thể tin chắc lá»i nói cá»§a Thanh Thanh được chăng? ... Do đó ngáºp ngừng má»™t hồi, hắn má»›i váºn dụng được can đảm:
- CÅ©ng có ngưá»i nói rằng:
- Ai nóỉ Nói thế nà á»
- CÅ©ng có ngưá»i nói rằng ... cô vá»›i Kiến Quốc rất hợp nhaụ
Thanh Thanh ngẩn ngưá»i ngạc nhiên rồi nà ng báºt lên cưá»i tháºt hồn nhiên trong trẻỠTiếng cưá»i cá»§a nà ng khiến cho ngưá»i nghe như thấy hiện ra cảnh trá»i xanh mây trắng, nắng đẹp gió mÆ¡n ... tiếng cưá»i ảnh hưởng mạnh mẽ đến đầu óc u ám cá»§a ngưá»i Ä‘ang nghi ngá» lo lắng. Thế là Quốc Hùng cà ng nhẹ lòng yên chà hÆ¡n. Hắn tươi cưá»i kiếm lá»i nói chữa:
- Nhân nghe má»™t và i lá»i đồn đãi vu vÆ¡, tôi cÅ©ng thuáºn miệng há»i chÆ¡i má»™t câu thế thôị Cô đừng quan tâm nhé!
- Nà ng tháºt không quan tâm, bởi vì hắn thấy gương mặt nà ng vẫn hồn nhiên vui vẻ, ngôn ngữ cá» chỉ vẫn dõng dạc đưá»ng hoà ng. Và nà ng còn giải thÃch rất nhiá»u vá» những chuyện đã qua, có thể đã khiến má»™t và i kẻ nà o đó hiểu lầm: Nà o những lúc nà ng Ä‘i ăn Ä‘i uống vá»›i Kiến Quốc, nà o là thư hắn gá»i đến nhà , nà o những cú tê lê phôn, và ngay cả buổi Ä‘i dạo sánh đôi vá»›i hắn, ngồi chung xÃch lô vói hắn ... hết thảy chỉ vì má»™t lý dá» Nà ng muốn giúp hắn tiếp xúc trở lại vá»›i Uyển Hoa hy vá»ng rằng: há»… Uyển Hoa chịu tiếp chuyện hắn, ấy là hắn năn nỉ thuyết phục, và già n hòa được vá»›i Uyển Hoạ
Quốc Hùng nghe nà ng giải thÃch có lý, vá»›i giá»ng nói thà nh thá»±c, rất tá»± nhiên ... thì lòng hắn hết cả nghi ngá» không e ngại xa xôi gì nữạ Bao nhiêu thắc mắc vá» Thanh Thanh và Kiến Quốc do cô em gái gieo và o đầu óc hắn, giá» phút nà y đã tan biến Ä‘i hết.
Thế là hai ngưá»i bà n luáºn đến việc tá»›i nhà Kiến Quốc dá»± lá»… mừng sinh nháºt và buổi dạ vÅ©. Há» hân hoan cưá»i nói, tưởng tượng trong đầu óc, hình ảnh cuá»™c vui ấy như thế nà o ...
Riêng phần Quốc Hùng, hắn còn có hy vá»ng tốt đẹp, hÆ¡n nữạ Em gái hắn Ä‘i dá»± cuá»™c vui ở nhà Kiến Quốc thì có nhiá»u phần chắc là em hắn nguôi lòng hết giáºn.
Em hắn “cặp bồ†trở lại với Kiến Quốc, thì hắn còn sợ Thanh Thanh ... cặp đôi với ai nữả
Chuyện trò vui vẻ một hồi nữa, rồi hắn cùng Thanh Thanh ra vỠ...
Thanh Thanh và o đến phòng lầu, bà Phương há»i ngay:
- Thằng Hùng đưa cháu đi đâu đấỷ
- Cháu với anh ấy đi giải khát ở phòng trà Thiên Mẫu gần đây ạ.
Mặc dù thấy ngôn ngữ cỠchỉ của nà ng rất hồn nhiên vui vẻ, bà Phương vẫn chưa hết áy náy:
- Giải khát? Uống trà , hay cà ăn rem, mà lâu thế?
Nà ng thưa rằng hai ngưá»i bà n luáºn để chuẩn bị Ä‘i dá»± dạ vÅ© mừng sinh nháºt Kiến Quốc ... Bà liá»n há»i:
- Hai đứa bay đi với nhaủ
- Dạ, còn Uyển Hoa nữa, chứ ạ?
- Tao thấy nói rằng con Hoa vá»›i thằng Quốc đã gấu ó nhau kịch liệt, hình như còn giáºn nhau kia mà ?
Nà ng mỉm cưá»i, hạ giá»ng kể cho bà hay rằng: nà ng vá»›i Quốc Hùng đã bố trà cho Kiến Quốc được gặp Uyển Hoa, và nay Hoa đã chịu đến nhà Quốc, dá»± cuá»™c vuị
Bà Phương còn cáºt vấn nhiá»u câu nữa, nhưng Thanh Thanh vẫn đối đáp rất tá»± nhiên chứng tỠ“lòng trong trắng phát ra lá»i nóiâ€. Tuy nhiên, bà Phương rốt cuá»™c vẫn cảnh cáo gián tiếp nà ng má»™t câu:
- Dù thế nà o, cháu cÅ©ng phải khắc ghi lá»i dặn nà y cá»§a bác: Tốt hÆ¡n, cháu không nên gần gÅ©i thằng Hùng nhiá»u quá. Từ nhá», hắn đã có cái tÃnh cách ham vui, mê cái gì thì mê bằng chết. Nó sẽ không giúp đỡ gì được cho cháu đâụ Tin cáºy, dá»±a dẫm và o nó, rồi còn há»ng việc nữa đấỵ Bác nói đây, là hoà n toà n vì cháu, muốn cho cháu hay Thanh ạ, cháu dẫu sao cÅ©ng đã lá»›n hăm mấy tuổi đầu rồi, còn gì? Là thân con gái, ngoà i hai mươi tuổi đã phải tháºn trá»ng lắm rồị Váºy, bất cứ chuyện gì cÅ©ng thế, cháu cần phải “tam tư háºu hà nh†má»›i được.
Thấy nà ng quá bỡ ngỡ, như nghi hoặc lo buồn vì lá»i nói cá»§a mình, bà Phương lại phải nói vuốt má»™t câu:
- Thôi, ba đứa cùng Ä‘i, là được rồị Nhưng phải nhá»› vá» sÆ¡m sá»›m. Ãừng có ham vui đến ná»a đêm gà gáy, không tốt đâụ
Bà Phương, trong thâm tâm, vẫn e ngại Quốc Hùng vá»›i Thanh Thanh quá gần gÅ©i, nhưng sá»± thể diá»…n ra ở cái dạ há»™i nà y, lại trái vá»›i ná»—i e ngại cá»§a bà . Phần Quốc Hùng thì trong thâm tâm đã xóa bá» mối nghi ngá» vá» Thanh Thanh vá»›i Kiến Quốc, nghÄ©a là hắn không còn tin lá»i nói quyết cá»§a Uyển Hoa nữa, nhưng sá»± thể diá»…n ra ở dạ há»™i lúc nà y lại khiến hắn không thể không tin lá»i em!
Buổi lá»… mừng sinh nháºt cá»§a Kiến Quốc và cuá»™c dạ vÅ© được tổ chức đặc biệt linh đình và vui nhá»™n. Các trang trà mỹ thuáºt, tân tiến, vá»›i mà u sắc lá»™ng lẫy, ánh sáng huy hoà ng, cá»— bà n thịnh soạn vá»›i mâm chén quà hiếm ... chứng tá» cha mẹ hắn đã hết sức cưng yêu chiá»u chuá»™ng hắn, và đÃch thân bắt tay và o má»i việc nữạ
Riêng cái phòng dà nh cho dạ vÅ© cÅ©ng đủ cho thấy: đây không phải má»™t dạ vÅ© thưá»ng, giống như những party thưá»ng vẫn được tổ chức để các bạn há»c cá»§a Kiến Quốc đến dá»±.
Tám giá» tối, chiếc xe tắc xi đưa Quốc Hùng, Uyển Hoa và Thanh Thanh đến cổng nhà há» Trần. Láºp tức ba ngưá»i được đón mừng nhiệt liệt.
Chẳng những Kiến Quốc, mà đến cả cha mẹ hắn, cÅ©ng ra táºn cổng để đón khách và ỠQuốc Hùng hÆ¡i lấy là m lạ. Hắn thầm nghÄ©: Buổi khiêu vÅ© hôm nay dà nh riêng cho các bạn há»c cá»§a Kiến Quốc, sao cha mẹ hắn cÅ©ng tham giả Giá»›i già , hoặc trung niên, thưá»ng né tránh những party cho con cháu mình má»i bạn trẻ dá»±, để hỠđược tá»± do, tá»± nhiên vui cưá»i nhảy nhót vá»›i nhau, khá»i pphải giữ ý, giữ phép, giảm phần vui nhá»™n, tươi trẻ cuả há». Váºy, tại sao ông bà Trần Chà Tưá»ng đã không chịu rút lui và o trong, lại còn tươi cưá»i xen lẫn và o giữa đám thanh niên thiếu nữ? Hai ông bà trò chuyện, tiếp đãi hÆ¡n hai mươi sinh viên son trẻ như tiếp bạn thân khiến giá»›i trẻ thắc mắc hÆ¡n hết là : ông bà Tưá»ng đặc biệt chú ý đến Thanh Thanh, ân cần săn đón quanh nà ng. Kể từ lúc nà ng tá»›i dá»±, ông bà hầu như quên hết những nam nữ sinh viên khác. Sá»± tiếp đãi quá trá»ng vá»ng, thân ái mà ông bà dà nh cho Thanh Thanh đó, khiến má»i ngưá»i có cảm tưởng như nà ng là vị khách chÃnh trong dạ vÅ© nà y váºá»µ
Do đó, Quốc Hùng cảm thấy má»™t mối buồn khó nói trong lòng. Ãồng thá»i, hắn luôn luôn đưa mắt dò ý tứ em gái, chỉ sợ Uyển Hoa không nén được, mà phát lá»™ hà nh động giáºn tức công khai chăng?
Mà y hát được dùng tối nay là loại pick up rất tốt, âm thanh nổi, già n loa được bố trà đá»u đặn khắp phòng nhảỵ DÄ©a hát má»›i tinh, và được tuyển lá»±a kỹ toà n những bản hay sà n nhảy (piste) được đánh sáp bóng lá»™n. Bà n trải khăn đẹp, ghế Ä‘á»u có nệm êm, đủ dùng cho mưá»i mấy cặp nam nữ.
Vốn là má»™t “cây†khiêu vÅ© và ham nhảy, mê nhảy đệ nhất, Lâm Thanh Thanh tháºt hà i lòng thÃch thú trước cảnh tượng nà y, cho rằng đây là dạ vÅ© lý tưởng nhất, kể từ ngà y nà ng vỠđến Ãà i Loan.
Thế nhưng, ông bà chá»§ nhà ân cần săn đón thái quá cho từng bước, đỡ từng lá»i, thà nh thá» nà ng cÅ©ng như Quốc Hùng, lại thấy kém tá»± do, và trong lòng không khá»i áy náy, nghÄ© ngợi xa xôi ...
Phần Uyển Hoa thì ... trái hẳn lạị Nà ng đến đây vá»›i thái độ thản nhiên, đứng ngồi nói năng tá»± nhiên tá»± tại, như chẳng quan tâm đến sá»± thể gì, chẳng cần biết đến ai hết. Nà ng ngồi ở má»™t bà n ná» vá»›i mấy cô bạn gái, cưá»i nói thân máºt. Dư biết Thanh Thanh vá»›i cáºu anh Ä‘ang chú ý, liếc ngó luôn vá» phÃa nà ng, có vẻ quan tâm lắm ... nhưng nà ng vẫn lá» Ä‘i, không há» nhìn ngó lại hẳn ngưá»á»‹
Thái độ cá»§a Uyển Hoa chẳng phải là giả bá»™, lấy Ä‘iệu, mà chÃnh tháºt vì lòng nà ng đã dá»ng dưng đối trước ngưá»i ấy, cảnh nà ỵ Ngay từ lúc má»›i bước chân qua cổng và o đây, nà ng đã không buồn đáp lá»i Kiến Quốc, khi hắn ra đón. Và trong vòng má»™t tiếng đồng hồ qua, nà ng chỉ nhảy vá»›i hắn có má»™t bà ị Nhảy xong, nà ng liá»n kêu nhức đầu, khó chịu trước tiếng nhạc dồn dáºp, mạnh mẽ ... Kiến Quốc phải dẫn nà ng ra chá»— hà ng hiên, nÆ¡i đèn sáng tá», không khà Ãt nồng hÆ¡i ngưá»á»‹ Nà ng chỉ muốn ngồi và o bà n nà o có dăm ba ngưá»i, để nói chuyện cho hả miệng cưá»i cợt cho hả hÆ¡i
Tà i sản của quykiemtu
27-09-2008, 02:43 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 23
Kiến Quốc trở và o phòng khách thì đèn còn Ä‘ang báºt sáng sau má»™t bản nhạc, và hắn thấy cả cha lẫn mẹ Ä‘á»u đưa mắt nhìn hắn như kêu gá»i, rồi liếc Ä‘i liếc lại, ra dấu ngầm. Hắn hiểu ý, liá»n bước đến ngồi cùng bà n vá»›i Thanh Thanh, Quốc Hùng. Hắn đưa hai ly nước cam, má»i hai ngưá»i; và chuyện trò mấy câu, thì má»™t bản Valse cháºm nổi lên dìu dặt. Bà Tưá»ng liá»n ghé đến, nói như nhắc nhở Kiến Quốc.
- Kìa, con chưa má»i cô Thanh khiêu vÅ©?
- Dạ ... vâng! (Và hắn quay lại tươi cưá»i vá»›i nà ng) Thưa cô, cô cho phép ...
Thanh Thanh đưa mắt liếc Quốc Hùng. Quốc Hùng khẽ nhổm ngưá»i dáºy, trang trá»ng nghiêng mình cúi đầu, ra dấu ưng thuáºn. Thế là nà ng yểu Ä‘iệu lả lướt, cùng Kiến Quốc bước và o pistẹ
Kể từ đây, Thanh Thanh không thể nà o trá» vá» bà n ngồi vá»›i Quốc Hùng được nữạ Bởi vì, sau khi nà ng vá»›i Kiến Quốc nhảy dứt bà i “Luân VÅ© cháºm†đó, thì ông bà Tưá»ng đã chiếm má»™t bà n ở sát cạnh piste từ lúc nà o rồị Và láºp tức ông bà cất tiếng gá»i hai ngưá»i tá»›i uống nước, nói chuyện. ông bà há»i săn há»i đón, nói chuyện ná», kể việc kia tháºt lâu lắc. Nhưng Thanh Thanh phải giữ lá»…, không tiện rút luị Chuyện dà i chuyện vắn, kéo dây đưa ra mãi, và thấm thoát nhìn lại cổ tay, nà ng lại thấy hÆ¡n má»™t tiếng đồng hồ nữa đã qua đị Rắc rối nhất là : Kiến Quốc ngồi bồi tiếp sát cạnh nà ng và hắn luôn miệng cưá»i cưá»i nói không dứt.
PhÃa sau, cách đó chỉ mấy bước, mấy cô sinh viên khẽ bà n tán vá»›i nhau, và Quốc Hùng có thể nghe lá»t từng tiếng:
- Party hôm nay tháºt lạ! Ai cÅ©ng tưởng nó được mở ra là vì Uyển Hoa; nà o ngá» giỠđây thấy rõ Kiến Quốc đã di chuyển sang mục tiêu khác! ...
- Thay đổi mục tiêủ Ãâu có? Chà ng Quốc Ä‘ang ngồi nói chuyện vá»›i nà ng Hoa đó thôỉ Lại thêm ông già bà già hắn ở đấy nữa, trông rõ ra cảnh má»™t gia đình xum há»p!
- Cô nhìn lầm rồi cô Æ¡i! (có tiếng cưá»i khe khẽ). Cô nà ng ngồi cạnh chà ng Quốc là má»™t cô gái khác, má»™t cô há» Lâm, nữ sinh kiá»u bà o, má»›i từ hải ngoại vá» thi và o đại há»c Trung Hưng, ở trá» ngay tại nhà con Hoa, và trông giống con Hoa như đúc váºá»µ
- A! ... Thế hả (má»™t chà ng nghe lá»t, ghé tá»›i góp chuyện). Váºy Uyển Hoa Ä‘i đâu rồỉ
Giá»ng cô gái trầm trầm đáp:
- Uyển Hoa Ä‘ang ở ngoà i kiạ Tôi tháºt phục nó. Gặp tình cảnh nà y, trong tâm trạng nà y, nếu là ngưá»i khác, ắt đã tức giáºn bá» ra vá» rồị Thế mà Hoa vẫn tá»± nhiên tá»± tại, nghiêm chỉnh giữ thái độ ngưá»i lá»›n, coi như chẳng có việc gì xảy rạ Phong độ ấy tháºt đáng khen.
- Không như thế, thì biết là m saá» (Má»™t chà ng nói chá»c tức) Khi chà ng thay lòng đổi dạ, thì nà ng chỉ biết nuốt háºn, chứ còn biết đối phó thế nà á»
Châu Quốc Hùng nghe lá»t mẩu chuyện nà ỵ Lòng hắn quặn thắt. Hắn phải đứng dáºy, bước ra vưá»n hoa phÃa trước tìm em gáị
Uyển Hoa vừa trông thấy bóng dáng anh bước ra, nà ng đã Ä‘oán ngay được tâm trạng, và đoán được chuyện gì đã khiến hắn buồn bã. TÃnh tình Quốc Hùng không giống Uyển Hoạ Hắn không biết gượng cưá»i gượng nói, và cà ng không biết trút bỠâu sầu trong chốc lát má»™t cách ngang nhiên. Uyển Hoa thầm tá»™i nghiệp cho anh, và nà ng rá»i nhóm bạn Ä‘ang cưá»i nói rÃu rÃt, bước tá»›i đón hắn. Nà ng nói như thức tỉnh cáºu anh:
- Kìa, sắc mặt anh buồn lá»™ liá»…u quá! Anh phải cứng rắn phá»›t tỉnh chứ, đừng để kẻ khác há» cưá»i thầm.
Dưới ánh đèn ở hà ng hiên, sắc mặt Quốc Hùng đỠlên, Hắn dừng lại cảm động bảo em:
- Anh tháºt không ngỠđược sá»± thể lại xảy ra như vầy!
Uyển Hoa lắc đầu:
- Thuốc đắng dã táºt, lá»i tháºt mÃch lòng! Ãến lúc nà y thiết tưởng anh nên tin lá»i nói cá»§a em hôm trước là tháºt đị
Hắn vẫn còn ngượng gạo:
- Anh vẫn còn còn chưa thể tin, em à ! Nếu quả tháºt Thanh Thanh là hạng con gái thấy má»›i ná»›i cÅ©, miệng nói má»™t đằng, bụng nghÄ© má»™t nẻo, thì anh tá»± nguyện móc đôi mắt mình cho mù đị
Giữa tình hình nà y, Uyển Hoa không tranh luáºn vá»›i Quốc Hùng. Nà ng chỉ cà ng cảm thấy anh nà ng quá tháºt thà , rất đáng tá»™i nghiệp. Nà ng biết hắn thiếu sức phán Ä‘oán, và cà ng không có cánh tay lá»±c sÄ© và quyết tâm để “vung gươm sắc, cắt đứt tÆ¡ tìnhâ€. Dù có giảng giải, chứng minh sá»± tháºt cho hắn nghe thêm nữa, cÅ©ng vô Ãch như nước đổ lá khoai mà thôị
Nà ng chỉ khẽ há»i:
- VỠthôi chứ? Cái ghế đã lạnh như băng giá, ngồi trở lại, còn thú vị gì?
Hắn còn do dự:
- Sợ là m thế khó coị Chẳng lẽ bỠrơi Thanh Thanh ở đây, chúng ta len lén rút luỉ
- Cần gì phải “len lén rút luiâ€? (Nà ng bá»±c bá»™i nói) Chúng ta cứ đưá»ng hoà ng và o cáo tứ chá»§ nhân. Anh sợ, chúng ta cÅ©ng là khách được hỠđưa thiếp má»i hẳn hòị
Hắn thuáºn miệng nói theo má»™t câu:
- Lẽ đương nhiên là thế ...
Nhưng rồi lại tỠra khó nghĩ:
- Tháºt ra, ý anh muốn vá» ngay lúc nà y ... Nhưng sợ là m thế ... khó coi cho cả đôi bên?
- “Ãôi bênâ€? (nà ng dằn giá»ng mỉa mai sắc bén) Ãôi bên là ai vá»›i aỉ
Hắn đưa tay lên gãi đầu, vẻ bứt rứt:
- Ngoà i gia đình há» Trần, lại còn ... Thanh Thanh. Ngoà i ra, ở đây còn rất nhiá»u ngưá»i quen, rồi há» sẽ truyá»n miệng đồn đãi ra ngoà i thì khó coi cho hết thảy
Uyển Hoa tức giáºn tháºt sá»±. Anh nà ng tháºt quá nhu nhược. Nà ng cưá»i lạnh lùng bảo:
- Ãến lúc nà y anh má»›i nghÄ© đến vấn đỠthể diện? Sao anh không để ý, và suy ngẫm ngay từ lúc chúng ta bước chân đến đây, ngưá»i ta đã đối đãi chúng như thế nà ỠHừm! Hừm! Thể diện? Thể diện cá»§a chúng ta đã bị thiên hạ coi như bá» rồi!
Quốc Hùng chẳng nói gì, chỉ cúi đầu, lòng đau đớn buồn khổ.
- Anh hãy hăng hái, tươi tỉnh lên coi nà á»
Nà ng nắm lấy gấu áo anh, nói tiếp:
- Anh cứ giả bá»™ vui cưá»i lên coi như chẳng có chuyện gì đáng để ý, và đưa em và o trước mặt ông già bà già hắn, đưá»ng hoà ng ngá» lá»i cáo từ. Cứ nói rằng: Em tá»± nhiên nhức đầu, chóng mặt, khó chịu trong ngưá»i, rồi chúng ta ra vá».
- Như váºy thì ...
Quốc Hùng vẫn tiến thoái lưỡng nan, ấp a ấp úng, không biết nên viện lý do nà o để can khuyên em gái đừng bá» vá».
Uyển Hoa nóng máu, bắt đầu hà nh động quyết liệt:
- Không có thì với nhưng gì hết!
Và nà ng nắm ngay lấy cánh tay anh, lôi xiết:
- Vá»! Chúng ta cứ vá» Ä‘i!
- Ãừng hấp tấp!
Hắn đứng tắp lại, ngăn cản Uyển Hoa, bởi vì hắn trông thấy Kiến Quốc vừa từ phòng khác bước ra, nhìn ngó bốn bá», đã nhìn thấy hai anh em hắn, và hiện Ä‘ang rảo bước Ä‘i tớị
Bấy giá» Kiến Quốc mặt mà y há»›n hở, lên tiếng gá»i rất thân ái:
- Hoa ơi! ... Tôi tìm kiếm Hoa khắp nơi chẳng thấy, té ra Hoa tránh né ra đây!
Nà ng cưá»i nhạt, lấy lại vẻ tá»± nhiên và dịu dà ng má»m má»ng:
- Tôi tự dưng nhức đầu lạ, anh à !
Nà ng đưa mắt nhìn Quốc Hùng, rồi nói tiếp:
- Và anh Cả tôi đang khuyên tôi nên trở vỠnhà ngay để nghỉ ngơị
- Lẽ nà o thế? (Hắn vá»™i nói như kêu lên) Hoa đến dá»± chưa đầy hai tiếng đồng hồ, và chỉ má»›i nhảy có má»™t bà ị Giá» Hoa lại bá» vá», thì cái party nà y còn có nghÄ©a lý gì nữả
Nà ng toan nói mỉa móc hắn mấy câu, nhưng rồi lại nghÄ©: “Ãã quyết bá» vá», thì còn nói là m quái gì?†Do đó, nà ng chỉ nhÃu cặp mà y, gượng nụ cưá»i héo hắt:
- Tháºt không phải vá»›i anh. Trong ngưá»i tôi khó ở, mệt má»i quá. Hôm nay tôi Ä‘i dá»±, quả là gắng gượng lắm đấỵ
Kiến Quốc nói như năn nỉ:
- Kìa Hoa! Hoa hãy ráng ở lại đây chứ! Cuá»™c vui giải tán, ba tôi còn sá»a soạn xe, để đưa Hoa vá» nữa mà !
Nà ng đưa tay trái lên, giả bộ bóp trán:
- Kìa anh Hùng! ...
Kiến Quốc thấy Uyển Hoa quyết liệt đòi vá», thì sợ quá, mồ hôi đẫm trán, phải đưa mắt cầu cứu Quốc Hùng. Quốc Hùng gượng nụ cưá»i, giải thÃch:
- Quả tháºt Hoa nhức đầu chóng mặt. Hôm nay, ngà y ká»· niệm vui cá»§a anh, chúng tôi đến tham dá»± là đủ rồị Còn vui chÆ¡i cho đến tà n cuá»™c hay không, thiết tưởng chẳng có gì quan hệ lắm?
- Nói thế đâu có được, anh Hùng?
Kiến Quốc rút khăn tay lau mồ hôi, rồi lại Ä‘em lá»i lẽ khẩn khoản nà i nỉ Uyển Hoa:
- Hoa à , trước nay tôi chưa hỠdám ép nà i Hoa chuyện gì, nhưng hôm nay xin Hoa phá lệ một lần: Hoa cho phép tôi nói chuyện riêng với Hoa chút.
Nà ng thầm nghÄ©: Nói chuyện vá»›i hắn cÅ©ng hay; Ãt nhất nà ng cÅ©ng tá» ra ta đây coi thưá»ng má»i chuyện, chẳng thèm quan tâm. Thấy nà ng im lặng, ngần ngừ không đáp, Kiến Quốc biết nà ng đã bằng lòng, hắn bèn quay bảo Quốc Hùng:
- Cô Thanh Thanh Ä‘ang ở trong kia, có ba má tôi tiếp chuyện, anh cÅ©ng nên và o xem cô ấy có cần há»i gì chăng?
Hắn nói thế là muốn Quốc Hùng Ä‘i khá»á»‹ Quốc Hùng nhìn Uyển Hoa, thấy em không có ý phản đối, nên hắn cưá»i nhẹ, đáp lá»i Kiến Quốc:
- Vâng để tôi và o chút.
Kiến Quốc đợi cho Quốc Hùng và o phòng khách, rồi kéo hai cái ghế và má»™t bà n nhá», tá»›i bầy dưới gốc cây dừạ Hắn má»i Uyển Hoa ngồi, rồi cÅ©ng ngồi xuống bên nà ng, nhá» nhẹ trò chuyện. Lúc ấy vừa vặn mặt trăng nhô ra khá»i đám mây, tá»a ánh sáng vằng vặc khắp cảnh váºt ngoà i vưá»n. Trong phòng khách thì đèn Ä‘uốc sáng rá»±c, tiếng nhạc khiêu vÅ© ráºm ráºt dồn dáºp như tiếng thác đổ suối tuôn, trong nhà ngoà i vưá»n, quanh cảnh tháºt thanh u mỹ lệ. Tuy nhiên, Uyển Hoa cảm thấy cảnh đẹp nà y không dÃnh dáng đến nà ng. Thần tứ nà ng như bay xa, phiêu dạt ở đâu đâụ
Kiến Quốc khẽ gá»i:
- Hoa Æ¡i! Bây giá» tôi xin kể hết má»i sá»± thể cho Hoa nghẹ Nhưng tôi mong rằng Hoa chịu để tai nghe lá»i tôi giải thÃch.
Nà ng báºt lên cưá»i sảng lảng:
- Lại giải thÃch nữả Mà lại ra Ä‘iá»u kiện nữả
- Tôi tháºt không biết nói như thế nà o, Hoa ạ. Trước mặt Hoa trước sau tôi vẫn giống như má»™t “con dê gánh tá»™i†lòng vừa thà nh khẩn, vừa lo sợ.
- Xin anh đừng nói má»™t cách quá nghiêm trá»ng như thế. (nà ng nghiêm trang bảo hắn) Trước nay tôi chưa hỠđối xá» vá»›i anh như má»™t quan tòa đối vá»›i bị cáo hoặc như má»™t kẻ đồ tể nhẫn tâm Ä‘ang taỵ Và tôi có đòi há»i được như thế đâủ
Hắn dám e dè sợ sệt, bà tắc vì câu cáºt vấn cá»§a nà ng. Hắn cúi đầu nhìn xuống, không biết nói saá»
Nà ng nén lòng đưa ra má»™t lá»i so sánh:
- Lòng tôi trước sau vẫn trong sáng như vầng trăng kìa, không bợn má»™t vết u ám. Tôi không hiểu tại sao anh lại giống như đám mây ở chân trá»i, thỉnh thoảng lại đượm nét Ä‘en tối váºá»·
Hắn váºn dụng can đảm, ngá»ng lên nhìn thẳng và o mắt nà ng:
- Tôi tháºt hổ thẹn, đồng thá»i cÅ©ng rất cảm động, vì để Hoa phải khổ tâm chỉ giáo cho như váºá»µ
Nà ng cưá»i nhạt:
- Tôi chỉ thuáºn miệng nói ra ná»—i cảm khái cá»§a tôi, chẳng cần anh chỉ động, mà anh cÅ©ng bất tất phải nói đến chuyện tôi khổ tâm hay không.
- Hoa à !
Hắn khẽ gá»i, và toan nói chuyện gì đó ... nhưng chưa nói ra lá»i, lại thôị Rồi hắn quyết định, trở lại vấn đỠgiải thÃch những sá»± thể khiến nà ng hiểu lầm, nghi ngá», tức giáºn. Hắn khẽ hắng giá»ng, nói:
- Trong dạ vÅ© mừng sinh nháºt cá»§a tôi hôm nay, tôi thừa nháºn rằng, ba má tôi tiếp đãi cô Thanh Thanh tháºt quá nồng nhiệt ân cần. Nhưng Hoa nên biết, ba má tôi sở dÄ© là m như váºy, là vì có nguyên nhân bên trong.
Nà ng ghé gần hắn hÆ¡n, và cố ý hạ thấp giá»ng:
- Anh biết không? đối với những chuyện đó, tôi có ham nghe, muốn biết là m gì đâủ Tôi không hỠquan tâm mảy may mà !
- Nhưng tôi cần phải kể rõ vá»›i cô, mặc dù tôi rất muốn dẹp bá» những chuyện đó, không muốn nói đến là m gì ... Hoa ạ, cứ như tôi biết thì gần đây ba tôi rất thÃch kinh doanh thá»±c nghiệp. ông muốn mượn cô Thanh Thanh là m cây cầu, để liên lạc vá»›i ông thân cá»§a cô ấỵ Tháºm chÃ, ba tôi còn muốn Ä‘i đến chá»— hợp tác song phương.
Uyển Hoa nhá» nhẹ nói, cố lấy giá»ng tá»± nhiên:
- Thế thì tốt lắm, “tranh thá»§ sá»± đầu tư cá»§a kiá»u bà o, phát triển công nghiệp nước nhà ?†chỉnh phá»§ chẳng đã cổ võ việc ấy đó saá»
Hắn lắc đầu:
- Nhưng các cụ đôi bên có tiến hà nh hay không, chuyện đó không liên quan gì đến tôị Tôi chỉ mong Hoa đứng nảy ra sự hiểu lầm nà o nữạ
Nà ng hÆ¡i nhÃu cặp mà y, thở phà o má»™t hÆ¡i:
- á»’! ... Tôi còn phải nói đến thế nà o nữa, anh má»›i rõ? Tôi đã nói vá»›i anh rằng: từ trước chà sau, tôi có hiểu lầm anh Ä‘iá»u gì đâủ
- Nhưng vừa rồi Hoa chẳng đã đòi vá» láºp tức đó saá»
- Dá»… thưá»ng như váºy là vì tôi “hiểu lầmâ€? Bởi trong ngưá»i tôi khó chịu, tôi cần vỠđể nghỉ mệt. Ãây là má»™t Ä‘iá»u không phải chăng?
- Lòng Hoa vá»›i tôi Ä‘á»u trong trắng rõ rà ng, mà vừa rồi Hoa nói đến đám mây u ám, thì chẳng phải nó chỉ tồn tại ở lòng tôi mà thôỉ
Nà ng mỉm miệng vẻ khinh miệt:
- Nói như váºy, rõ rà ng anh hoà n toà n không hiểu tôị
- Hoa có thể phá»§ nháºn lá»i tôi chăng?
- ÃÆ°Æ¡ng nhiên có thể?
Và đột nhiên có một linh cảm rất hay, nà ng trỠvà o cái bóng cây dừa trải dà i trên mặt đất:
- Ãó là vì nhà anh có cái cây lá»›n kiạ Chứ nếu không có cái cây thì saá» Anh Quốc à , anh có thể nói quyết rằng: trên mặt đất vưá»n nhà anh không há» có cái bóng Ä‘en đó chăng?
Ãầu óc hắn Ä‘ang hoang mang, nên không hiểu hà m ý câu nói cá»§a nà ng. hắn Ä‘ang nghÄ© cách là m nà ng thay đổi thái độ. Nhưng nà ng không chịu bá» uổng tâm cÆ¡, nà ng há»i tiếp cấp bách:
- Anh có hiểu ý tôi muốn nói gì không?
- Không hiểụ
- Thế thì anh nên ghi nhá»› lấy câu ấỵ Rồi những lúc thong thả, nằm vắt tay lên trán, anh suy nghÄ© kỹ lại, sẽ hiểu rạ Bây giá» thì ... (nà ng lại đưa tay bóp đầu) anh vui lòng gá»i dùm anh Hùng ra đâỵ Tôi muốn anh ấy đưa tôi vá» trước.
Tà i sản của quykiemtu
27-09-2008, 02:44 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 24
- Hoa ạ, trước nay Hoa chưa há» nói chÆ¡i, nói đùa Ä‘iá»u gì. Váºy, giá» Hoa xác định lại lần nữa: có tháºt Hoa bắt buá»™c phải vá» ngay không?
- Tháºt đấy! Nà ng nói như chặt sắt chém Ä‘inh.
Sắc mặt hắn lại tỠra bối rối khó nghĩ. Và chợt hắn đưa ra một lý do chẳng có gì là hay:
- Hai ngưá»i vá» cả, còn cô Thanh thì saá»
Nghe đến hai tiếng “cô Thanhâ€, Uyển Hoa lại cưá»i thầm. nà ng là m bá»™ tá»± nhiên:
- à , cô ấy có nhã ý vui chÆ¡i cho đến tà n cuá»™c. Rồi anh đưa cô ấy vá» chẳng là hay lắm saá»
Hắn không kịp nháºn ra ý ngầm trong câu nóị Hắn Ä‘áºp tay và o sau đầu, tá»± trách mình:
- Hoa xem, tôi có ngá»› ngẩn không? Hoa đòi vá», thì hà tất để anh Hùng đưa vá». Chiếc công xa ba tôi gá»i đến, hiện đã Ä‘áºu ngoà i cổng kìa! ÃÆ°á»£c rồi, tôi xin lái xe đưa cô vá», tiện biết mấỷ
- Ãâu có được? (nà ng vá»™i từ chối) Anh là chá»§ nhân cá»§a cái party hôm naỵ Lẽ ra khách còn chưa giải tán, chá»§ đã bá» ra Ä‘i!
- Có gì quan hệ? Khách dá»± Ä‘á»u là bạn thân, bạn tốt. Thêm nữa, còn có ba má tôi ngồi tiếp đã má»i ngưá»á»‹
- Tôi thấy như thế vẫn không tiện lắm.
- Hoa ơi, cho phép tôi đưa vỠđi! ... Hoa ở đây đợi để tôi và o dặn anh Hùng chút.
Nà ng toan ngăn lại, nhưng không kịp. Hắn đã xoay mình rảo bước, tiến nhanh và o phòng khách. Nà ng ấn tay trên mép bà n, từ từ đứng dáºy, lòng thầm nghÄ©: “cứ để cho hắn đưa vá» má»™t lần nà y, cÅ©ng tốt. Coi bá»™ anh Cả Hùng nhà mình đã Ä‘au khổ ra mặt, vì không được nhảy nhiá»u vá»›i Thanh Thanh. Giá» chà ng Quốc đưa mình vá», thì anh Hùng có thể gần gÅ©i vui thú vá»›i cô nà ng từ giá» cho đến tà n cuá»™c: rồi anh vá»›i ả sẽ đưa nhau vá»â€.
Chỉ và i ba phút sau, Kiến Quốc và Quốc Hùng đã sánh vai nhau, từ phòng khách bước rạ Nà ng trông thấy cáºu anh thì liếc nhìn vá»›i ánh mắt nghi vấn, Nhưng Quốc Hùng đã nói bô bô:
- Anh đã nhảy với Thanh Thanh hai bà ị
Mặt hắn há»›n hở, rõ rà ng là ngưá»i vui sướng vì được ngưá»i đẹp chiếu cố. Và hắn há»i cô em gái vá»›i vẻ quan tâm:
- Là m sao hả em? Bây giá» trong ngưá»i thế nà ỠEm nên vá» trước là hÆ¡n.
Nà ng mỉm cưá»i nhẹ nhà ng:
- Em cần vá» Ä‘i ngá»§ sá»›m. Em định gá»i anh ra đưa em vá», nhưng anh Quốc cứ nhất định thay anh.
- Em để Quốc đưa vỠđị Hắn vừa nói với anh lúc nãy, rằng hắn có xe hơi, đưa em vỠrất tiện.
Ãến tình thế nà y thì Uyển Hoa không từ chối được nữạ Nà ng gáºt đầu, Kiến Quốc và Quốc Hùng Ä‘i kèm hai bên đưa nà ng và o chà o tạm biệt ông bà Tưá»ng. Hai chà ng lại khẽ gá»i Thanh Thanh má»™t tiếng, rồi đưa Uyển Hoa ra cổng ngoà ị
Chiếc xe kiểu Mỹ bóng nhoáng đã đợi sẵn ở lỠđưá»ng. Kiến Quốc má»i Uyển Hoa và o ngồi trước, rồi hắn chui và o, ngồi trước vô lăng. Xe nổ máy, rồi nhắm chạy vá» hướng đưá»ng Äịch Hòạ
Dá»c đưá»ng nà ng vẫn áy náy, sốt ruá»™t chá» hắn lên tiếng.
Hắn thì chú ý lái xe cẩn tháºn, và kiếm cách cho xe chạy cháºm hÆ¡n, để có chút thá»i giá», dù là ngắn ngá»§i nói chuyện vá»›i nà ng.
Xe chạy dá»c đại lá»™ Nam Kinh, hắn cất tiếng há»i nà ng:
- Ngà y mai, và o giỠnà o thì Hoa rảnh rỗỉ
- Lúc nà y tôi cÅ©ng rảnh rỗị Trưá»ng chưa khai giảng ở nhà thì chẳng có việc gì phải là m.
- Nếu váºy, sáng mai tôi đến nhà đón Hoa, để chúng mình lại thá»±c hà nh má»™t chương trình dạo chÆ¡i, vá»›i đầy đủ “tiết mục†trong suốt má»™t ngà y, nhé? Và như thế má»›i có đủ thá»i giá» nói chuyện vá»›i nhau!
Uyển Hoa không nói gì. Tháºt ra, nà ng Ä‘ang cảm xúc bồi hồi, vì lá»i má»i má»c cá»§a hắn nhắc nà ng nhá»› lại buổi Ä‘i chÆ¡i suốt ngà y, sau cái hôm hắn Ä‘i du lịch quanh Ãà i Loan trở vá». Nà ng nhá»› lại, hôm ấy hẳn đã kể cho nà ng nghe: Bà mẹ hắn khi biết hắn sắp Ä‘i chÆ¡i vá»›i nà ng, thì bà vui mừng trao thêm cho hắn và i trăm bạc, để hắn đãi đằng nà ng cho lịch sá»± đầy đủ ... ôi! Má»›i hôm nà o, cha mẹ hắn yêu mến nà ng là thế, mà nay má»›i thấy Lâm Thanh Thanh xuất hiện bên cạnh con trai, ông bà Tưá»ng đã quay ánh mắt, nhắm sang mục tiêu mớị Giữa tiệc vui, cha mẹ hắn bá» rÆ¡i nà ng má»™t xó, để xúm và o săn đón lấy lòng Thanh Thanh. Tình Ä‘á»i ấm lạnh là thế! Thái độ xoay trở cá»§a ông bà Tưá»ng khiến Uyển Hoa ngán ngẩm trò Ä‘á»i ... NghÄ© Ä‘i nghÄ© lại má»™t lát, nà ng báºt lên cưá»i lạnh lùng.
Kiến Quốc giáºt mình ngạc nhiên, quay sang há»i:
- Thế nà o, Hoả Mưá»i má»™t giá» sáng mai, tôi đến đón Hoa nhé?
- Ãừng đến. Ngà y mai tôi không ra khá»i nhà .
- Sao váºy Hoả Phải chăng như thế có nghÄ©a là Hoa vẫn chưa chịu thay đổi thái độ?
- Phải, thứ nhất, tôi nghĩ rằng: tôi với anh đi chơi với nhau, thì cả hai cùng không vui thú gì. Thứ hai, việc gì tôi đã quyết định rồi, thì dù chuyện gì xảy đến, tôi cũng không thay đổi ý kiến.
- Hoa ơi!
Hắn kêu lên, nghe tháºt não nùng. Và nhân lúc đèn đỠở ngã tư báºt lên, hắn dừng xe lại năn nỉ:
- Ãừng như thế, Hoa à ! Nếu Hoa cứ khư khư không nghÄ© lại, tức là Hoa đã bức bách tôi đến chá»— phát Ä‘iên cuồng!
- Anh không Ä‘iên cuồng đâụ Anh Quốc ạ! Chúng ta chẳng còn là những đứa trẻ con. Bất cứ là m chuyện gì cÅ©ng không nên xung động. Thêm nữa, anh lại há»c Triết há»c, ban Tâm lý, thì anh có thể bảo trì lý trà vững chắc hÆ¡n ai hết. Anh sẽ giữ vững được sá»± tỉnh táo tinh thần.
Giá»ng nà ng ôn hòa hÆ¡n:
- Từ trước đến nay, anh đã có khá nhiá»u cá» chỉ ngôn ngữ, giống như trẻ con tức bá»±c. Rồi sau nà y, má»—i khi hổi tưởng lại, anh sẽ thấy buồn cưá»á»‹ Cho nên, tôi mong rằng anh sẽ bình tÄ©nh lại, đừng nóng nảy như trước nữạ, Chúng ta vẫn là bạn tốt cá»§a nhau như cÅ©. Nhưng khôi phục lại mối cảm tình như trước, là tuyệt đối không thể là m được. Vả lại, việc đó cÅ©ng không cần nữạ Sá»± tháºt vẫn là sá»± tháºt. Anh miá»…n cưỡng phá»§ nháºn nó, thì không tốt cho anh, cÅ©ng như ngưá»i khác. Giá» tôi xin nói dứt khoát lần chót ...
Và nà ng nghiêm trang đĩnh đạc tiếp
- Tôi vẫn giữ vững thái độ và quyết tâm bất di bất dịch. Tôi không tiếp nháºn má»™t cú Ä‘iện thoại nà o cá»§a anh cÅ©ng không bóc xem má»™t phong thư nà o cá»§a anh gá»i đến nữa, và cà ng không nghÄ© đến chuyện Ä‘i chÆ¡i riêng vá»›i anh. Những gì trong quá khư, hãy để cho chúng chìm sâu và o quá khứ. Tôi sẽ không há» nuối tiếc vá» bất cứ má»™t quyết định nà o cá»§a tôị Tuy váºy, nếu anh khôi phục tinh thần cho bình tÄ©nh trở lại chÃnh thưá»ng lấy tình bạn thông thưá»ng đối xá» vá»›i tôi, tôi vui lòng tiếp nháºn.
- Hoa ơi!
Hắn bị ứ hÆ¡i, nghẹn há»ng vì những lá»i lẽ quyết liệt cá»§a nà ng Hắn không biết nói sao, chỉ còn biết van lÆ¡n nà ng bằng ... ánh mắt. Bá»—ng nà ng khẽ cưá»i bão:
- Kìa! Anh còn đứng ở đây mãi váºá»· Anh không nghe tiếng còi các xe khác Ä‘ang hối thúc “toe toe†phÃa sau đó á»
- Ờ nhỉ!
Hắn như ngá»§ mê vừa thức giấc, vá»™i cho xe chạy vượt đèn xanh qua ngã tư đưá»ng.
Từ đây đến hãng trà ChÃnh Phương, hắn còn cố năn nỉ thêm, nhưng đối vá»›i nà ng, những lá»i lẽ đó cà ng lúc cà ng lạt lẽo, ngây ngô, ngá»› ngẩn ... Và nà ng chỉ đáp lại bằng những cái lắc đầụ
Từ trên xe bước xuống, nà ng còn mỉm cưá»i nhạt nói má»™t câu:
- Cám Æ¡n anh nhé! Hôm nay anh đã tạo cho tôi má»™t dịp thuáºn tiện, để nói ra rõ rà ng dứt khoát má»i sá»± thể.
Nhìn theo bóng dáng nà ng Ä‘i khuất và o phÃa trong cá»a hà ng, hắn thẫn thá» ngÆ¡ ngẩn như ngưá»i mất hồn ... Lát sau nghe tiếng còi xe cá»™ kêu rá»™n rã, hắn má»›i bừng tỉnh, lái xe trở vá» nhà ...
Dá»c đưá»ng, cảm giác cá»§a hắn đối vá»›i quang cảnh trước mắt, tháºt trái ngược vá»›i lúc nãy: cái lúc đưa nà ng vá», thá»i giá» sao ngắn ngá»§i thế! Hắn báºn rá»™n đối đáp vá»›i nà ng, đến ná»—i chẳng còn nhìn thấy gì khác, ngoà i cái mặt đưá»ng lá»™ và i các xe cá»™ mà hắn phải chú ý. Ãến lúc nà y, bị nà ng hất há»§i, Ä‘oạn tuyệt rồi, hắn lái xe trở vá» má»›i thấy còn đưá»ng dà i ghê! Trên cao, vầng trăng sáng tá» hÆ¡n hết, nhưng lòng hắn lại u ám hÆ¡n hết. Hai bên đưá»ng, nhà lầu sáng rá»±c ánh đèn, buidinh cao ngất tám chÃn mưá»i tầng, tiếng ca tiếng nhạc đó đây rá»™n rã ... mà lòng hắn lại cô tịch, trống vắng lạ thưá»ng! ...
Và hắn không khá»i nghÄ© đến triết lý cuá»™c sống con ngưá»i: quả tháºt Ä‘á»i con ngưá»i ta khổ nhiá»u, vui rất Ãt! ...
Ãáºu xe trước cổng, tắt máy bước xuống, hắn vừa đóng gá»n cái cá»a xe, quay lại đã thấy cha hắn đứng sừng sững chỠđó từ lúc nà á»
ông Tưá»ng nhìn con, cặp mà y nhiu nhÃu lại, hất hà m khẽ há»i:
- Con Ä‘i đâu vá»? Tại sao chẳng nói cho ba biết rằng con lấy xe, mà cứ lẳng lặng lái Ä‘i váºá»·
- Con đưa Uyển Hoa vá».
Giá»ng nói cá»§a hắn trầm trầm, trong lòng thầm mong cha hiểu thấu tâm trạng hoang mang cá»§a mình lúc nà y:
- Uyển Hoa kêu trong mình khó ở, nhất định đòi vỠsớm để nghỉ ngơị
Quả nhiên, ông Tưá»ng sinh nghi, nhìn con chăm chú:
- Tháºt nó mệt má»á»‰ Hay là nó không thÃch ở lại dá»± vui vá»›i nhà tả
Kiến Quốc thá»c tay trong túi quần, chỉ cúi đầu, không biết đáp lá»i cha ra saỠông Tưá»ng như hiểu được phần nà o sá»± tình, và cÅ©ng trầm ngâm suy nghÄ© má»™t lát. Sau cùng, ông há»i:
- Giữa con Hoa với mà y ... mới có chuyện gì lôi thôi phải không?
Hắn cảm thấy cay cay ở mũi, đăng đắng ở miệng, sợ tiếng nói ra khó nghe, và còn sợ nước mắt ứa ra nữa, nên cúi đầu im lặng.
ông Tưá»ng thấy thế, đằng hắng má»™t tiếng, cất giá»ng trang nghiêm nói:
- Quốc à ! Ba vá»›i má con cùng thừa nháºn: con Hoa là má»™t đứa con gái tốt, tháºt tốt. Xét vá» gia thế, nhân phẩm, tư cách, tÃnh tình Ä‘á»u được cả, tháºt cÅ©ng Ãt có đứa con gái được như thế. Do đó, thấy nó vá»›i con gần gÅ©i, ba má liá»n tán thà nh. Nhưng, căn cứ và o những nháºn xét cá»§a ba má gần đầy kể từ bữa hôm chúng mà y há»n dá»—i nhau đến nay, thì thấy rằng tÃnh nó có vẻ cương cưá»ng đấỵ Cố nhiên, con ngưá»i ai cÅ©ng có má»™t cá tÃnh riêng, vả lại cái tÃnh cứng cá»i không phải là tÃnh xấu, nhưng theo lẽ phải, con ngưá»i ta đối xá» vá»›i nhau, không nên quá cương cừơng. Phải nhưá»ng nhịn nhau, phải lượng tình tha thứ cho nhau, chứ nếu má»™t bên chỉ biết phát huy tÃnh cách cá»§a mình má»™t cách mạnh mẽ thì khó tránh được sá»± tổn thương cho ngưá»i kiạ Cái lẽ phải ấy, ba chắc là con phải hiểụ Vấn đỠnà y, ba đã định bà n vá»›i con từ lâu, và đến lúc nà y, ba cho là đúng lúc nhất để nóị Trước nay, ba vá»›i má không há» can thiệp và o sinh hoạt tình cảm cá»§a con. Nhưng ba má chỉ có má»™t mình con, cho nên lúc nà o cÅ©ng quan tâm đến. ý muốn cá»§a ba má rất đơn giản: chỉ mong có lúc con tham khảo ý kiến, để ba má nói vá» hai Ä‘iểm.
ông tạm ngưng để nhìn xét vẻ mặt của con, rồi tiếp:
- Ãiểm thứ nhất, trước hết con nên hiểu cho rõ, nguồn gốc phát sinh tá»± do yêu đương, giữa trai và gái, có nhiá»u cÆ¡ hộị Phải xét theo sá»± thể cho tưá»ng táºn, cẩn tháºn lá»±a chá»n. Nếu quả tá»± do luyến ái mà cÅ©ng biến thà nh “tòng nhất nhi chung†thì lại không bằng nghe theo mệnh lệnh cha mẹ, theo lá»i khuyên cá»§a ngưá»i mai mối, tức là dá»±a theo lý trà và có phần khách quan nhiá»u hÆ¡n? Ngạn ngữ Tây Phương có câu†ái tình khiến ngưá»i ta mù quáng†và có biết bao cuá»™c hôn nhân được tạo thà nh má»™t cách mù quáng, đã Ä‘i đến kết quả là những đại bi kịch. Loại đó, trong khoảng mươi năm trở lại đây ba má đã được thấy nhiá»á»¥ Ãiểm thứ hai, ba má mong con hãy chú ý đến má»™t sá»± thá»±c: trước mắt chúng ta hiện có những ngưá»i khác, còn xứng hợp vá»›i con hÆ¡n nữạ Chẳng hạn như ... Lâm Thanh Thanh, cô gái Ä‘ang có mặt trong phòng khách nhà ta kìa, và đang được hết thảy má»i ngưá»i chú ý và khen phục đó.
- Không! Ba Æ¡i! ... (Kiến Quốc Ä‘au đớn khẽ kêu) Ba chưa rõ: bao nhiêu chuyện hiểu lầm giữa con và Uyển Hoa Ä‘á»u vì Lâm Thanh Thanh mà ra cả đấy!
ông Tưá»ng nghiêm nghị đạo mạo nói:
- Dẫu vì Thanh Thanh mà xảy những chuyện đó Ä‘i nữa, thì phá»ng có gì quan hệ? Vấn đỠcon cần phải suy nghÄ© cho kỹ là : đối vá»›i con, ai là ngưá»i dá»… gần gÅ©i hÆ¡n, ai là ngưá»i có thể sánh đôi vá»›i con, ai là ngưá»i có thể sống trá»n Ä‘á»i vá»›i con trong tình thương yêu hà i hòa!
ông nhìn chằm chằm và o con, rồi bổ túc ý kiến bằng câu nói tháºt sâu xa:
- Nếu lấy “ái tình là m ná»n tảng cá»§a hôn nhân, mà hôn nhân không phải là nấm mồ cá»§a ái tình†thì quan Ä‘iểm ấy còn phải nói là m chi!
Lòng Kiến Quốc bá»—ng rung động, nhưng hắn vá»™i trấn áp, hắn lắc đầu thiểu não, giá»ng nói trầm trầm, chống lại ý cha:
- Không! Ba Æ¡i! Ba quên mất má»™t sá»± thể rất trá»ng yếu đó là bản chất cá»§a tình yêụ Tình yêu là cái gì cao quà lắm. bản chất cá»§a nó đã có đủ sức mạnh thần thánh để rà ng buá»™c.
- Ba sợ rằng hai chữ “rà ng buộc†con đã dùng lẫn lộn ý nghĩạ
ông Tưá»ng thở dà i nói tiếp:
- Bởi vì, nếu căn cứ theo lối nói cá»§a con, thì má»™t cặp tình nhân má»›i kết giao vá»›i nhau đã được coi như Ä‘Ãnh hôn vá»›i nhau rồỉ
Hắn cứng lưỡi đứng trơ, không biết nói gì nữạ ông lại nói thêm:
- Những bi kịch do tình yêu, trong mấy chục năm qua ba đã thấy rất nhiá»á»¥ Ngưá»i ta đã coi ái tình là thần thánh, hai con ngưá»i không thÃch hợp từ căn bản, dám gắn bó vá»›i nhau, miệng nói những là biển cạn non mòn vẫn không rá»i nhau ... để rồi Ä‘i đến kết quả nà ỠBa nói cho con hay rằng: hỠđã phải gắng gượng nữa, nhẫn nại rồi lại nhẫn nại thêm, chịu cay đắng khổ sở, cố sống vá»›i nhau, để rồi mất hết hạnh phúc và niá»m vui sống. Có những cặp còn gây khổ lây cho ngưá»i thân và con cái nữạ
- Ba ơi!
Hắn chỉ còn biết kêu lên như thế. ông Tưá»ng nói tiếp:
- Hôn nhân là việc đại sá»± chung thân. Nó quan hệ đến hạnh phúc hoặc sá»± Ä‘au khổ cá»§a hai ngưá»i đương sá»± và cả đến những ngưá»i khác. Nếu con biết lẽ phải nà y, ắt con phải hiểu: trong quá trình yêu đương, vai trò cá»§a lý trà nó quà giá như thế nà o!
- Ba!
ông Tưá»ng nắm lấy tay con, giắt và o trong nhà :
- Thôi, hôm nay cha con mình hãy bà n đến đây thôị Trong kia còn nhiá»u tân khách, phải là m sao cho ngà y sinh nháºt cá»§a con kết thúc thuáºn lợi, trá»n vẹn. Ãến như vấn đỠchúng ta vừa thảo luáºn, cha không có ý thuyết phục con kỳ phải nghe má»›i thôị Con hãy suy ngẫm cho kỹ ...
Ãá»™t nhiên, Kiến Quốc thấy cha hắn đáng kÃnh yêu vô cùng. Trong thâm tâm, hắn cảm thấy ngượng ngượng, lo lo ... Các báºc cha mẹ xưa nay vẫn coi Ä‘iá»u lợi Ä‘iá»u hại cá»§a con cái là m tiá»n đỠcá»§a mình để lo tÃnh. Bất luáºn ý nghÄ© và việc là m cá»§a cha mẹ đúng hay sai, cha mẹ cÅ©ng không bao giá» có ý gây hại cho con.
Hai cha con và o đến cá»a phòng khách, thà má»™t số bạn há»c cá»§a Kiến Quốc reo ầm lên:
- A ha! Kiến Quốc vỠđây rồi! Cáºu Ä‘i đâu thế hả cáºá»§
Hắn nhìn cha hắn và tá»§m tỉm cưá»á»‹ Rồi hắn bước và o ân cần tiếp đãi má»i ngưá»á»‹ Hắn nói tháºt rằng: phải đưa Uyển Hoa vá» sá»›m. Rồi đám đông ùa tá»›i bao vây quanh hắn, kéo hắn và o chá»— sà n bóng, đèn má», tiếng nhạc khiêu vÅ© trổi lên tưng bừng náo nhiệt.
Bà Tưá»ng vẫn còn ngồi ở cạnh piste nhảy, trông thấy con vá», liá»n bước đến há»i lý dá» Rồi bà mỉm cưá»i bà máºt, trá» vá» phÃa tay mặt, thì thà o bảo hắn:
- Cô Thanh Thanh Ä‘ang ngồi kia, cùng vá»›i cáºu anh cá»§a Uyển Hoa đó.
Vừa vặn lúc ấy, đôi mắt Ä‘en láy cá»§a Thanh Thanh cÅ©ng nhìn vá» phÃa mẹ con bà Tưá»ng. Trông thấy Kiến Quốc, đôi mắt nà ng cà ng tròn thêm và sáng lên. Bà n tay trắng nõn má»m mại đưa lên vẫy hắn mấy cái liá»n.
Hắn vôi bước đến gần nà ng, kéo ghế ngồi đối diện với Quốc Hùng.
Thanh Thanh tá» vẻ quan tâm há»i:
- Uyển Hoa ra saỠAnh đã đưa Hoa vỠnhà rồi, phải không?
- ÃÆ°a vá» rồi, cô ạ.
Và hắn nhìn Quốc Hùng vá»›i ánh mắt buồn so, nụ cưá»i héo hắt:
- Nhưng anh Hùng ạ, bao nhiêu cố gắng cá»§a chúng ta vẫn Ä‘i đến thất bại như cÅ©. Hoa kiên quyết từ chối, không chịu nghe bất cứ lá»i giải thÃch nà o cá»§a tôị Thái độ Hoa rất ôn hòa, nhưng ý chà lại kiên cưá»ng má»™t má»±c, không thể nà o lay chuyển nổị
Bóng đen lại trùm xuống chỗ cái bà n nho nhỠnà y, Quốc Hùng lắc đầu thở dà i:
- Thái độ ôn hòa, ý chà kiên cưá»ng, đó chÃnh là bản chất cá»§a cô ấỵ
Bỗng Thanh Thanh lên tiếng khen:
- Tôi rất khâm phục cô ấy!
Cả hai chà ng trai cùng ngạc nhiên bỡ ngỡ, nà ng nói thêm:
- Tôi chỉ đến muôn Ä‘á»i cÅ©ng không có được thái độ như thế.
Quốc Hùng nhìn Thanh Thanh; Kiến Quốc thì cúi đầu suy nghÄ© ... Theo ý muốn cá»§a bà Tưá»ng, ngưá»i ta đặt và o máy hát má»™t dÄ©a nhạc cuối cùng.
Tà i sản của quykiemtu
27-09-2008, 02:44 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 25
Dạ vÅ© đã tà n, Quốc Hùng và Thanh Thanh hai ba lần ngá» lá»i cảm tạ ông bà Tưá»ng và Kiến Quốc, rồi xin cáo từ. Hai ngưá»i nhất định xin chá»§ nhân đừng đưa há» vá» bằng xe hÆ¡i riêng nữạ Và há» ra đưá»ng, kêu má»™t chiếc tắc xi trở vá» nhà .
Xe chạy đến khu Viên Hoà n, Quốc Hùng giÆ¡ tay xem đồng hồ, thấy má»›i có mưá»i giá» rưỡi, hắn vui vẻ há»i Thanh Thanh: có nên ghé và o đây ăn chút gì cho khá»i đói chăng?
Nà ng vốn đã cảm thấy Ä‘oi đói, đã toan tán thà nh ý hắn. Nhưng nhìn ngắm cảnh ngưá»i Ä‘i xe lại náo nhiệt, đèn mầu rá»±c rỡ, âm nhạc vui tai ... bá»—ng nà ng chạnh nghÄ© lại bữa ăn uống ở đây lần trước!
Tối hôm ấy, sau buổi há»c luyện thi, nà ng cùng Uyển Hoa tá»›i đây ăn uống thÃch thú vá»›i nhau, tình bạn gái cùng nhà thắm thiết biết mấy! Thế mà đến đêm nay, nà ng qua đây không có Uyển Hoa Ä‘i cùng. Giá» nà y cô gái lại Ä‘ang bá»±c tức vì chuyện riêng, ngồi cô đơn trong buồng, má»™t đèn má»™t bóng ... thì ná»—i buồn sâu xa biết bao! Nà ng nghÄ© mà tá»™i nghiệp Uyển Hoa muốn trở vá» nhà ngay, để xem cô gái ra sao ... Do đó, nà ng lắc đầu từ chối bảo Quốc Hùng:
- Tôi không thấy đói chút nà o cả.
Hắn Ä‘ang toan kéo dà i cuá»™c vui đêm nay, kẻo uổng phà giá» khắc hiếm có bên cạnh nà ng, nhưng thấy nà ng tá» ra thái độ không thÃch rõ rệt, hắn đà nh lại tá» ra vui vẻ phục tòng.
VỠđến hãng trà , Quốc Hùng mở vÃ, lấy chiếc chìa khóa riêng, mở cái cá»a nhá», rồi hai ngưá»i sánh vai nhau bước và o trong, theo nhau lên lầụ
Ká» vai sánh bước bên tấm thân thiếu nữ đương xuân, khi đụng khi chạm, hương băng trinh tá»a ra phảng phất, Quốc Hùng như si như ngây, lòng thầm nhá»§: giá» khắc nà y là giá» khắc thần tiên nhất trong Ä‘á»i mình!
Lên đến lầu, Thanh Thanh để ý nhìn, thấy cá»a phòng Uyển Hoa đóng kÃn mÃt, bên trong tối om, im lìm ... Chỉ có cá»a phòng bà Phương là có ánh sáng đèn ngá»§ xanh xanh má» má» chiếu rạ
Quốc Hùng cố nén hơn thở, khẽ rù rì bên tai nà ng:
- Hãy và o phòng tôi nghỉ xả hơi, nói chuyện chút đã, nhé?
Lòng nà ng như Ä‘ang còn say say vì dư hương dư vị cá»§a cuá»™c vui vừa qua, nên lúc ấy cÅ©ng thấy xiêu xiêu, như bị hắn lôi cuốn. Nà ng đã toan nghe lá»i hắn, nhưng chợt thấy ánh đèn xanh từ trong phòng bà Phương chiếu ra ... như sáng hÆ¡n lên, như cảnh cáo nà ng phải nhá»› kỹ lá»i bà đã căn dặn. Do đó, nà ng do dá»± ná»a phút, rồi cÅ©ng nói thì thà o, hết sức nhẹ nhà ng bên tai hắn:
- Bác còn chưa ngá»§. Ãêm lại khuya quá rồị Tôi nghÄ© không nên nói chuyện nữạ Có cần gì hãy để đến mai anh ạ.
Bấy giá», không hiểu vì đã uống rượu nên hắn can đảm hẳn lên, hay vì nhá»±a sống thanh xuân dâng mạnh đối trước ngưá»i ngá»c muôn phần khả ái mà hắn bá»—ng phá lệ không rụt rè é né nữả Hắn Ä‘ang đứng sóng đôi vá»›i nà ng trong chá»— tối, mà hắn coi như lúc khiêu vÅ© dưới ánh đèn mầu vá»›i nà ng, ở nhà há» Trần. Hắn đưa tay mặt, ôm nÃu lấy chá»— lưng eo thon thắt cá»§a nà ng, tay trái choà ng nắm tay nà ng và miệng kêu lên như trong giấc má»™ng:
- Thanh Thanh!
- á»’!
Toà n thân nà ng như có một luồng điện kỳ diệu chạy qua, nà ng rùng mình rồi gục đầu và o bộ ngực nở nang vuông vắn của hắn.
- Em Thanh!
Tiếng kêu cá»§a hắn tương đối lá»›n hÆ¡n trước, khiến nà ng đột nhiên bừng tỉnh. Nà ng đưa ngón tay lên miệng ra dấu bảo im, và quay nhìn vá» phÃa buồng cá»§a bà Phương, rồi nà ng mạnh mẽ lắc đầu, trong khi tiếng nói rất khẽ:
- Anh Hùng! Ãêm nay khuya lắm rồị Ãừng nói chuyện nữa, rá»§i bác thức dáºy thì rầy rà lắm.
- Em Thanh! (hắn vẫn thở hổn hển, khẽ nói âu yếm)
- Ãừng là m thế!
Nà ng bị bức bách đến độ phải quyết liệt, đà nh trá» tay vá» phÃa cá»a phòng mẹ hắn, miệng nói lá»›n:
- Kìa! Anh trông! Bác đang còn thức, để đèn sáng ngồi chỠtôi vỠđó thôi!
Hắn giáºt nảy mình, như Ä‘ang ngá»§ mê, bá»—ng bị xối cả thùng nước đá lạnh xuống đầu! Chẳng biết ăn nói thế nà o cho tiện, hắn đà nh cúi đầu thở dà i ...
Nà ng an ủi hắn:
- Ngà y mai, chúng ta có thể đi chơi được mà !
- Ãi chÆ¡i ở đâu, Thanh thá» nói trước xem?
Toà n thân hắn như má»m ra, chân đứng không vững, như muốn khuỵu xuống đất, tiếng hắn há»i như không ra hÆ¡i:
- Và ngà y mai, và o khoảng ... giỠnà o Thanh có thể ra đỉ
- Tùy đấỵ Bất cứ lúc nà o cũng có thể được.
Nà ng khẽ áp má và o ngực hắn, thỠthẻ:
- Còn như muốn Ä‘i chÆ¡i ở đâu, thì túy ý anh. ÃÆ°á»£c rồi chứ?
Nhá»±a sống thanh niên dâng mạnh chạy mau trong huyết quản, như nung như nấu, và hắn đã phải váºn dụng bao sức mạnh tinh thần lý trà để trấn áp ngá»n lá»a lòng, cho nên nghe nà ng há»i mà hắn vẫn trÆ¡ trÆ¡, miệng muốn đáp, nhưng cứng lưỡi nghẹn há»ng, không nói lên được.
- Thôi, để sáng mai nhé, anh!
Nà ng nghÄ© không nên dùng dằng lưu luyến nữa, và dùng má»™t động tác rất lẹ là ng, động tác mà nà ng sá» dụng, lần đầu tiên trong Ä‘á»i: Nà ng nhón chân lên, vươn cổ lên, đột ngá»™t đưa đôi môi nóng hổi, đặt nhẹ và o bên má Quốc Hùng hôn chá»›p nhoáng má»™t cái, rồi nà ng lẹ là ng quay gót, lao mình vá» phÃa cá»a buồng bà Phương.
Cái hôn chá»›p nhoáng, vô cùng bất ngỠđó, khiến Quốc Hùng như bị chết Ä‘iếng vì chạm phảm luồng Ä‘iện cao thế! Hắn rùng mình mãnh liệt, rồi đứng trÆ¡ trÆ¡ như cây cá»™t bị chôn chân, không động Ä‘áºy nhúc nhÃch ...
ThanhThanh nhẹ nhà ng đẩy cá»a, rón rén bước và o buồng, thấy ngá»n đèn nhá» còn sáng, bà Phương đắp chiếc chăn len, trùm ở ngang lưng, Ä‘ang nằm quay mặt và o phÃa trong, không hiểu thức hay ngá»§.
Nà ng nhẹ tay chốt cá»a buồng, từ từ cởi bá» quần áo, vì sợ bà Phương thức giấc. Nà ng phá lệ, không Ä‘i và o buồng tắm rá»a mặt nữa, nà ng thay bá»™ đồ ngá»§, rồi rón rén, bước đến giưá»ng, từ từ ngồi xuống, và nhè nhẹ ngồi xuống bên bà Phương tháºt êm ả ... Nà ng vừa thở ra má»™t hÆ¡i dà i nhẹ nhõm. Sau những giá» vui nhá»™n, những phúc rung cảm mạnh mẽ, nà ng Ä‘ang toan dá»— giấc ngá»§, bá»—ng giáºt mình kêu rú lên:
- á! Trá»i Æ¡i!
Thì ra bà Phương còn chưa ngủ. Bà rình nà ng từng cỠchỉ và khi nà ng vừa nằm xuống xong xuôi, thì bà bất thần quay lại, choà ng hai tay ôm cứng lấy nà ng!
Bấy giỠnà ng thở hồng hộc, rồi nhõng nhẽo kêu:
- Kìa bác là m cháu sợ gần chết nè!
- Còn kêu réo nữa hả!
Ãêm nay Bà Phương đặc biệt cao hứng, hà nh động như đứa bé tinh nghịch phá phách chÆ¡i váºá»µ bà đưa tay chá»c chá»c và o ngưá»i nà ng, rồi toan cù lét nữa:
- Nà y! Nà y! Ai bảo, ná»a đêm gà gáy má»›i mò vá»? “Ngưá»i ta†còn chưa mắng mà con không biết tá»™i lá»—i, lại còn nhõng nhẽo nữa hả? “hả†“con quỉ nà ỷ!
Thanh Thanh rú lên, cưá»i khanh khách, cưá»i sằng sặc, Nà ng lăn lá»™n tránh né trên giưá»ng khiến bà Phương không sao cù lét được nà ng. Rối cuối cùng, nà ng bò dáºy, ngồi chếch ra má»™t góc giưá»ng thở hồng há»™c.
Bà Phương chau mà y hất hà m há»i:
- Sao giá» nà y má»›i vá»? Há»? Gần mưá»i hai giá» khuya còn gì?
Nà ng kể lại cuộc vui:
- Khiêu vÅ© mà ! Giải tán và o giá» nà y, đâu đã là muá»™n, hả bác? Thưá»ng thưá»ng, má»—i khi tổ chức dạ vÅ© há»™i kiểu nà y, ngưá»i ta vui chÆ¡i nhảy nhót tá»›i hai ba giá» sáng láºn!
Bá»—ng bà Phương nhá»› ra má»™t chuyện. Bà nghiêm trang há»i:
- à nà y, hình như con Hoa bỠvỠsớm lắm, phải không?
- Thưa vâng.
Thanh Thanh trở lại ngồi sà t bên mình bà nói tiếp:
- Hoa kêu nhức đầu chóng mặt, bảo anh Quốc đưa vỠtrước.
Bà Phương nhÃu mà y:
- Nhức đầủ Con nhá» nà y sinh chứng nhức đầu từ hồi nà o váºy nhỉ?
- Thưa, không hiểụ Hôm nay cháu thấy Hoa có vẻ không thiết gì đến khiêu vÅ© Hoa chỉ nhảy có má»—i má»™t bà i, má»™t rồi thôi hắn. Có lẽ Hoa không thÃch ...
Bà Phương nói giá»ng nghi ngá»:
- Không thÃch nhảỷ Nhưng tại sao không ở lại chuyện trò vá»›i thằng Quốc?
Thanh Thanh bấy giá» má»›i cảm thấy mệt má»á»‹ Nà ng ngáp dà i, rồi uể oải nói:
- Kiến Quốc báºn rá»™n tÃu tÃt. Hắn là chá»§ nhân, khách khứa thì đông quá, phải lo tiếp đãi cho khách.
- Không phải! Sá»± thể không đơn giản như váºy đâụ
Nghe bà nói quyết, Ä‘oán chắc như thế, nà ng khép hai hà ng mi dà i, lim rim đôi mắt, khẽ há»i:
- Có chuyện gì đâu mà không đơn giản hả bác? Cháu tuy không ngồi má»™t chá»— vá»›i Hoa, nhưng cháu thưá»ng nhìn và thấy Hoa luôn luôn cưá»i cưá»i nói nói vui vẻ?
- Nó cưá»i nói vá»›i aỉ
- Hoa ngồi chuyện trò vá»›i các cô bạn há»c, cưá»i nói rÃu rÃt, có vẻ vui lắm.
- Nó ngồi chuyện gẫu lâu không?
- Có đến cả tiếng đồng hồ.
- Thằng Quốc không ghé đến tiếp chuyện nó saá»
- Hình như là không. (Nà ng áy náy đáp) Hắn ở trong phòng khách với đám đông.
- Thằng Quốc ngồi bồi tiếp aỉ Ngồi tiếp chuyện aỉ
- Hắn ngồi vá»›i ... (Nà ng sá»±c nhá»› thái độ không hợp cá»§a Kiến Quốc, nên ngáºp ngừng e ấp, rồi nói tiếp) ... vá»›i cháu, và còn có cha mẹ hắn nữạ
- Bốn ngưá»i, hai cặp già trẻ khiêu vÅ© vá»›i nhaá»§
Nà ng tươi cưá»i, trông tháºt tá»± nhiên:
- Ãâu có thế? Phần lá»n thá»i giá» là để nói chuyện. CÅ©ng có lúc khiêu vÅ©.
Bá»—ng nà ng nghÄ© ra má»™t lẽ: Tốt hÆ¡n hết muốn khá»i bị nghi ngá», hiểu lầm, thì cứ Ä‘em sá»± thá»±c kể hết ho bà Phương nghe là yên. NghÄ© rồi nà ng kể:
- Trước hết, cháu ngồi vá»›i Kiến Quốc. Rồi sau, ông bà Tưá»ng tìm đến. ông bà ấy bảo hắn má»i cháu khiêu vÅ©. Nhảy xong má»™t bà i, thấy bà Tưá»ng vẫy gá»i hai ngưá»i tá»›i ngồi chung bà n. Do đó, Kiến Quốc không thể đưa cháu trở lại ngồi vá»›i anh Hùng.
Bà Phương khép mi mắt lại lim dim, như để tưởng tượng ra quang cảnh đám khiêu vũ, miệng khẽ nói:
- Thì ra lúc ấy, ba đứa bay ngồi ba nÆ¡i như thế ... Cháu ngồi chung vá»›i vợ chồng con cái nhà há» Trần. Con Hoa ngồi tán gẫu ngoà i hiên. Váºy ra thằng Hùng ngồi trÆ¡ má»™t mình trong phòng khách?
Ãôi má Thanh Thanh á»ng hồng:
- Vì ông bà Tưá»ng không cho cháu Ä‘i chá»— khác. Cháu đã mấy lần đứng dáºy, nhưng Ä‘á»u bị nÃu lạị
- A! ...
Bà Phương thở má»™t hÆ¡i dà i, có vẻ buồn, trong khi trái tim Thanh Thanh Ä‘áºp mạnh trong lồng ngá»±c. Như để che dấu ná»—i buồn cá»§a mình, bà trá» tay vá» phÃa bà n há»c cá»§a nà ng:
- Hôm nay lại có thư của ba cháu mới gởi sang đó.
Nà ng kêu “A†má»™t tiếng, vui mừng há»›n hở, đứng dáºy bước Ä‘á»n bà n há»c. Cầm lá thư lên, thấy nét chữ Ä‘áºm đà cỡ lá»›n cá»§a cha, lòng nà ng như được sưởi ấm, sau những giá» lạnh lẽá»
Nhưng nà ng ngạc nhiên, khi thấy rằng thư nà y không phải viết gá»i thẳng cho nà ng. Lá»i thÆ¡ không có tiếng đại danh tá»± nà o xưng hô vỠ“ngôi thứ nhất†cÅ©ng như ngôi thứ nhì, chỉ thấy viết như sau:
“và i hà ng thô thiển kÃnh thăm, và chúc toà n thể bá»u quyến bình an khang tháị Thanh Thanh ở đấy, quấy nhiá»…u gia đình, lòng nà y tháºt áy náy, cảm Æ¡n khôn xiết. Vá» việc nó xin và o ở ký túc xá, ngu ý tháºt không ưng. Nhá» bảo vá»›i nó rằng: đừng có nghÄ© đến chuyện ấỵ Gia đình bên ấy có lòng, ngà y khác sẽ xin báo đáp. Vá» lá»i nghị ước hôm nà o, thì mong rằng cứ giữ nguyên ý cÅ©, đừng bà n Ä‘i tÃnh lại thêm nữạ Lòng nà y bao xiết cảm Æ¡n! Thà nh chúc dung trang luôn luôn tươi vui, ngá»c thể an khang vô sá»±.â€.
Tà i sản của quykiemtu