 |
|

25-09-2008, 11:11 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Ngưá»i đà o hát - Anh Äức
Anh Äức
Ngưá»i đà o hát
- Äi ra, không tôi kêu lên bây giá»!
- Em Bảy, em Bảy... Tôi cảm thương em Bảy lắm.
- Tôi kêu, buông ra không?
Bầu Thanh Long như ngưá»i Ä‘ang khát má»™t cái gì ghê lắm. Y có sá gì má»™t tiếng kêu. Bá»—ng nhiên y rÃt lên má»™t tiếng, hai hà m răng y xuýt xoa. Trong lúc nguy nan, đà o Bảy Phi đã cắn nghiến và o tay y. Giá» thì bầu Thanh Long không gá»i tiếng "em Bảy" ngá»t ngà o nữa. Y chá»i:
- Mẹ, thứ đà o hát bồ đỠmà là m bộ hoà i!
Äà o Bảy Phi lặng ngưá»i vì câu chá»i ấy. Song chị đã thắng. Bầu Thanh Long không dám là m tá»›i. Y đứng dáºy:
- ÄÆ°á»£c, mà y coi chừng cái bản mặt cá»§a mà y Ä‘a!
Bầu Thanh Long bước lịch phịch trở ra. Trong cái khung cá»a đình nhợt nhạt ánh trăng, lại nổi lên hình bóng thấp lùn cá»§a y. Bảy Phi vén đầu tóc xổ tung. Lòng bà n tay chị ướt đẫm mồ hôi. Chị tá»±a lưng và o tưá»ng, lắng nghe tiếng chân nện rõ trên đòn dà i.
Bầu Thanh Long Ä‘ang Ä‘i xuống ghe chà i cá»§a nó. Chiếc đòn dà i bằng ván sao má»ng báºt lên tiếng kêu dục dặc.
Con Huệ Linh cá»§a Bảy Phi ú á»› cá»±a mình trên võng. Chị sá» soạng tìm diêm thắp đèn. Chiếc đèn dầu hắt ánh sáng đỠmá». HÆ¡i thở cá»§a Bảy Phi vẫn còn hổn hển, và lồng ngá»±c chị rung rung. Chị cảm thấy có sá»± bất an vừa lướt qua, còn lất quất đâu đây.
Sự thể vừa rồi là m chị đến hốt hoảng.
Bất ngá» mà đà o Bảy Phi gặp bầu Thanh Long từ sáu tháng nay. Y là m trung úy quốc gia, chỉ huy phó tiểu khu Äông Thá»›i nà y. Äã thế, y còn muốn là m má»™t ông bầu hát. ÄÄ© Ä‘iếm trong thị trấn hầu như y hÆ¡i chán. ở các chị đà o, y vừa khám phá ra má»™t cái gì má»›i mẻ. Thế là y bá» tiá»ng sang gánh hát Thanh Long, giao cho má»™t con mụ sồn sồn tên gá»i là Hai Nà đứng coi. Còn y, thỉnh thoảng y xuống ghe hát má»™t lần thu tiá»n, và bà n soạn vá»›i mụ Hai Nà toà n chuyện buôn láºu, những là "chẽm", "bay", "pha", "chá»n mồi dá»n đất", "chèn địch" v.v...
Äà o Bảy Phi thấy mấy đầu ngón tay chị hÆ¡i run. Con bé Linh cá»§a chị lại cá»±a mình thức giấc. Con bé vụt mở mắt. Chị nâng đầu nó dáºy, sá» trán và âu yếm:
- Con tôi nóng quá! Con mơ cái gì đó, má cho con uống thuốc nghe!
- Không, con không... uống thuốc đâu. Má ơi, con nằm chiêm bao...
Bảy Phi gượng cưá»i vá»›i lấy chén thuốc trên bệ cá»a:
- Con đau, ráng uống thuốc cho mạnh, con!
Bé Linh nhấc tay khá»i là n võng ôm chầm lấy mẹ. Nó ngước mắt nhìn lên nóc đình, thá» thẻ:
- Con nằm chiêm bao, con thấy lá»›n bằng chị ThÆ¡i váºy đó, rồi má cho con là m đà o. Con là m thể nữ hay quá!
Con bé Linh vừa nói vừa thở. Bảy Phi nghe con kể vá» giấc chiêm bao cá»§a nó, lòng chị Ä‘au nhói. Chưa bao giá» chị nói vá»›i con là lá»›n lên chị sẽ dạy cho nó nghá» hát. Chị định lúc nà o kiếm được dư tiá»n, chị sẽ gởi nó vá» baà cô nuôi cho Ä‘i há»c. Chị không muốn cho con theo nghá» cá»§a chị. Äá»i chị, từ dạo chồng chết, trong mưá»i năm Ä‘i hát chị đã nếm biết bao khổ nhục. Ngưá»i ta gá»i chị là con Bảy Phi, con đà o Bảy Phi ở gánh bầu Luông. Chưa có mấy ai gá»i chị má»™t tiếng nghe cho tá» tế. Váºy mà con chị nó muốn theo nghá» cá»§a chị. Äau ốm dưá»ng ấy, nó còn nằm mÆ¡ được sắm vai thể nữ. "Con Æ¡i! Con có biết đâu lúc con Ä‘ang chiêm bao, có đứa đã chá»i má là má»™t con đà o hát đồ bá»". Bảy Phi lẩm nhẩm trong bụng, và đôi mắt chị chá»›p lia.
Con bé Huệ Linh nói mấy câu, giá» lại ngá»§ thiếp Ä‘i. Bảy Phi kéo khăn phá»§ kÃn ngá»±c con. Chị lo lắng nhìn gương mặt đỠbừng cá»§a con, thở dà i. Ngoà i đưá»ng kép Văn Lâu Ä‘i đâu vá», há»i vá»ng và o:
- Chị Bảy ơi! Có còn thức không?
Bảy Phi lắng im một chút, mới đáp:
- Còn thức, chú Tư đấy hả?
Kép Văn Lâu đứng ghé ngoà i cá»a sổ, vịn chấn song ngó và o. Vóc ngưá»i kép Văn Lâu cao lá»›n, tóc cắt thấp như kiểu tóc cá»§a bao kép hát khác. Cái áo xá xẩu Tiá»u anh mặc nó ngắn ngá»§n và không cà i khuy, để lá»™ nguyên bá»™ ngá»±c và sợi dây nịt da to bản thắt nÆ¡i bụng. Anh ta vừa vuốt giá»t mồ hôi từ cổ rá» dà i xuống ngá»±c vừa nói:
- Chị Bảy lo nghÄ© gì coi mà y mặt á»§ ê quá váºy? Äi ăn cháo Ä‘i, bữa nay cháo ngon quá!
Dứt lá»i anh chép chép miệng. Thoáng bay mùi rượu. Bảy Phi thò tay đấm nhẹ vô vai Tư Lâu:
- Lại nháºu nữa rồi!
Tư Lâu cưá»i:
- Cũng có, một chút đón gió thôi!
Và anh móc túi lấy ra hai đồng bạc:
- Chị Bảy ăn cháo, em có tiá»n lẻ đây!
Bảy Phi vội xua tay:
- Thôi, tôi không ăn đâu, khuya rồi!
- Con nhỠbớt chưa?
- Nó cứ nóng liên miên.
Tư Lâu nói:
- Äể mai em Ä‘i rước ông thầy thuốc bắc ngoà i chợ vô bắt mạch cho nó. Thôi, em vá» ngá»§, chị nghe!
Nói xong, kép Văn Lâu Ä‘i vá» nhà dà i chợ. Bảy Phi tá»§i thân mình, chị tá»§i lây cả đến Tư Văn Lâu. Tư Lâu vốn là ngưá»i đồng quê quán vá»›i chị, chịu pháºn em, nháºn em là m chị nuôi. Năm nay đã hăm bảy rồi, Tư Văn Lâu vẫn chưa lấy được vợ, đêm đêm hát xong mò và o nhà lồng chợ mà ngá»§.
*
* *
Mụ Hai Nà nằm sấp trong mui lái ghe. Trá»i oi bức, mụ mặc độc chiếc áo lót ngắn. Má»™t đứa nà o nhá» quỳ hai gối, đấm lưng mụ thùm thụp. Chị Bảy Phi ngồi lặng thinh đằng sau lái. Vừa rồi mụ Hai Nà gá»i chị lên nói câu chuyện. Bảy Phi ngồi đợi từ nãy giá» mà chẳng nghe mụ nói gì. Äứa đà o nhỠđấm lưng cho mụ xong bò ra ngoà i. Bấy giá» mụ Hai Nà vặn mình má»™t cái, xương sống kêu rôm rốp. Vẫn nằm nguyên, mụ ngóc đầu nói trá» ra lái:
- Bảy Phi đó hả? Vô đây, vô trong mui, tôi có chuyện muốn nói.
- Tôi ngồi đây cÅ©ng được, thÃm nói gì thì nói Ä‘i!
Mụ Hai ngồi dáºy, vá»›i trong góc má»™t gói thuốc "Lạc đà " lấy má»™t Ä‘iếu. Vừa dá»™ng Ä‘iếu thuốc xuống sạp ghe mụ vừa nói vá»›i vẻ mặt sầu sầu:
- Tôi ngá» mấy lá»i nà y vá»›i chị, tôi cÅ©ng bứt rứt trong bụng lắm. Bởi tôi có bổn pháºn coi sóc gánh hát cho ông Hai, ông Hai dạy sao tôi mần váºy... Vừa rồi ông Hai xuống thâu tiá»n, ông Hai có Ä‘iá»u không đặng vừa ý. Ông Hai nói trong gánh hát còn nhiá»u đà o kép có đầu óc thoái bá»™...
Bảy Phi ngồi im. Chị biết. Lá»i Ä‘e dá»a cá»§a Hai Long trong cái đêm ná» nay đã bắt đầu Ä‘em thá»±c hiện vá»›i chị. Song chị vẫn ngồi yên, nghe mụ Hai Nà tiếp lá»i:
- Ông Hai nói hạnh kiểm của chị không được tốt!
Bảy Phi ngước mặt:
- Nói tôi à ? Tôi là m cái gì xấu xa nhơ nhuốc mà bảo là tôi không tốt!
- Khoan đã, nghe tôi nói cái đã, chưa chi mà chị đã nóng rồi...
Và mụ hạ thấp giá»ng:
- Nè, phải hồi tháng năm, chị có đi theo đám biểu tình ở chợ Cần Thơ không?
Bảy Phi ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đáp:
- Có, có tôi đi. Hồi đó Chánh phủ không cấm, thiên hạ đi như tôi thiếu gì?
- Ông Hai nói cuộc biểu tình đó Ngô tổng thống cấm!
- Cái đó thì tôi đâu có biết được!
- Cô phải biết chá»›. Äó... ông Hai trách cứ cái hạnh kiểm cá»§a cô xấu là ở chá»— đó đó!
Bảy Phi trá» môi cưá»i. Mụ Hai ngừng lại đốt thuốc, phà khói rồi tiếp tục:
- Gánh hát lấy danh ông Hai, ông Hai thưá»ng bảo phải là gánh hát quốc gia tiến bá»™, đà o kép nà o có đầu óc cá»™ng sản tức thị ông Hai không chứa. Mình là pháºn đà o hát thì cứ lo hát, còn bà y đặt theo đòi tụi du côn Ä‘i biểu tình là m chi. Biểu tình có té và ng té bạc gì cho mình đâu?
- ThÃm khôn còn tôi dại, thây kệ tôi!
Mụ Hai Nà kéo xổm đầu gối lên, mặt hầm hầm:
- Thì tôi đâu có cần, tôi nói cho con nà o có pháºn thì con đó giữ mình.
Dứt lá»i mụ Hai Nà bá» má»™t miếng cau tươi và o miệng nhai rau ráu. Hai gò má đầy thịt cá»§a mụ giáºt giáºt. Bảy Phi vắt tay lên bánh lái ngó lảng ra sông. Mụ Hai Nà nằm xuống cả tiếng:
- Thơi ơi, bớ Thơi!
Äứa đà o nhá» tên ThÆ¡i nghe mụ gá»i, rón rén bò và o. Nó lại quỳ gối đấm lưng cho mụ thùm thụp. Chị Bảy đứng dáºy leo lên mui Ä‘i ra mÅ©i. Trong ghe, mụ Hai Nà nói vá»›i theo:
- Bảy Phi, tôi nói váºy chị đủ hiểu rồi chá»›? Vá» lo cụ bị quần áo rồi tá»›i đây tÃnh cái số tiá»n dư thiếu mấy đêm hát cá»§a chị nghe không?
Tuy hết sức giáºn, nhưng đà o Bảy Phi cÅ©ng cảm thấy lo. Trước mắt chị hiện ra cuá»™c Ä‘á»i lênh đênh trôi nổi. Chị chụn bước, giá»ng nói hÆ¡i lạc Ä‘i:
- ThÃm Hai, tÃnh Ä‘uổi tôi Ä‘i thiệt hả thÃm Hai?
Mụ Hai Nà láºu báºu:
- Không phải Ä‘uổi... Tôi không có quyá»n Ä‘uổi, ông Hai biểu sao tôi mần váºy!
Bảy Phi lá»±ng khá»±ng má»™t chốc rồi bước xuống đòn dà i. Lên tá»›i bá», chị gặp Tư Văn Lâu đứng ở đó vá»›i má»™t số chị em đà o kép. Tư Văn Lâu liá»n há»i:
- Chị Bảy cãi lộn gì với con mẹ Hai Nà đó?
Bảy Phi báºm môi:
- Nó nói hồi tháng năm tôi Ä‘i biểu tình, là là m cá»™ng sản, rồi đòi Ä‘uổi tôi ra khá»i gánh hát!
Äám đà o kép nhao nhao:
- ở đây thiếu gì ngưá»i cÅ©ng Ä‘i sao không Ä‘uổi. Mà con mẽ có quyá»n Ä‘uổi ngưá»i ta à ?
- Thằng chá»§ gánh ban quyá»n cho nó!
- Hai Long hả?
- Chá»› ai!
Tư Văn Lầu hầm hầm:
- Cái con già đó hễ động tới là nó mở miệng "Ông Hai nói, ông Hai nói", chắc là nó bà y ra chớ Hai Long nà o.
Chị em đà o đồng thanh:
- Tụi mình ráp xuống há»i con mẽ coi?
Một chị can:
- Thôi mấy bà ơi, thôi Ä‘i. Nó muốn thải ngưá»i nà o thì ngưá»i đó phải chịu, mấy bà là m như mấy bà là chá»§ gánh hát nà y váºy!
- Æ , cái chị nà y có sợ thì đừng xuống. Còn có ai sợ nữa không?
Trừ chị kia bị mắng đứng im thin thÃt, còn tất cả nối nhau bước xuống đòn dà i. Bảy Phi tá»±a lưng và o gốc dừa trên bá» nhìn theo. Chị cảm động, nước mắt muốn ứa ra. Äám đà o kép kéo xuống rầm rầm trước mÅ©i ghe. Mụ Hai Nà nghe tiếng, không kịp mặc áo, mụ láºt Ä‘áºt chun ra. Äứng đằng sau lái, mụ ó ré:
- Là m cái gì om sòm váºy? Trưa mấy ngưá»i không để ai ngá»§ nghê gì hết!
Tư Văn Lâu nói:
- Äâu có gì mà om sòm. Tụi tôi chỉ muốn há»i tại sao có chuyện Ä‘uổi chị Bảy Phi?
- Tôi không biết, mấy ngưá»i cứ lên bót quáºn mà há»i ông Hai!
- Tụi tôi không lên. Há»… Ä‘uổi chị Bảy Phi thì tất cả đây thôi hát hết. Bà cứ lên tâu vá»›i ông Hai như váºy!
Mụ Hai Nà và nh một tay chống nạnh quai chảo, một tay bơi bơi:
- Cha chả! Tư Lâu, mà y tÃnh cầm đầu là m phản phải không? Giá»i, mà y giá»i... Mà y liệu hồn, coi chừng ông Hai xuống, ông Hai chần đầu mà y là m bốn miếng Ä‘a nghe!
Tư Văn Lâu hẩy ngực:
- Nhè thằng Lâu nà y mà bà hăm. Mà nè, nói thì nhá»› lá»i nghe. Ông Hai Long không có lá»i ấy, bà nói để gieo thêm cái tiếng ác cho ông Hai phải không?
Mụ Hai bị Tư Văn Lâu bẻ, tức quá chá»i răm lên. Tư Văn Lâu không chịu thua mấy tiếng. Sẵn cÅ©i phÆ¡i trên mui ghe, mụ Hai Nà chụp má»™t khúc nhằm Tư Văn Lâu phang vù tá»›i. Tư Văn Lâu né khá»i, khúc cá»§i trúng ngay cháºu bông kiển trước mÅ©i, rạn vỡ. Mụ Hai Nà vốn rất cưng cái cháºu kiểng sứ đó. Thấy thế, mụ giáºm cẳng kêu lá»›n:
- Bá»› ngưá»i ta Æ¡i, bá»› ông Há»™i đồng hương chánh Æ¡i! Tụi nó phá ghe hát cá»§a ông Hai Long!
Äám đà o kép cưá»i rá»™. Tư Văn Lâu kêu má»i ngưá»i lên bá», để mặc sức cho con mụ Hai Nà kêu trá»i kêu đất.
Tư Văn Lâu Ä‘i vá» vá»›i Bảy Phi. Dá»c đưá»ng anh nói:
- Nè chị Bảy, khi không nó Ä‘uổi chị mà sao không Ä‘uổi những ngưá»i khác!
Bảy Phi ngáºp ngừng:
- Biết đâu nó!
Tư Văn Lâu nghÄ© cÅ©ng hÆ¡i lạ. ChÃnh anh, anh cÅ©ng không rõ. Mấy hôm nay anh thấy Bảy Phi có gì hÆ¡i khác khác. Vá» tá»›i gian đình, hai ngưá»i và o ngồi bệt dưới gạch không nói vá»›i ai má»™t câu nà o. Chợt lúc sau Bảy Phi gá»i:
- Chú Tư Lâu ơi!
Tư Văn Lâu ngá»ng đầu lên thấy mắt Bảy Phi chá»›p chá»›p liên hồi và thở rất dữ. Anh lúc lắc vai Bảy Phi:
- Chị Bảy, chị nói gì?
Rồi anh tá» vẻ giáºn dá»—i:
- Mấy bữa nà y có chuyện chi mà chị Bảy chớ cớ cho thằng Tư Lâu nà y biết!
Bảy Phi kéo vạt áo chùi mồ hôi trán. Tư Văn Lâu nóng lòng:
- Chị thiệt kỳ quá!
- Không... Tôi giấu chú là m chi. Tôi coi chú như em. Tôi... cực nhục lắm!
- Sao? Chị nói sao?
Bảy Phi báºt tiếng lên nói:
- Thằng Hai Long... đêm qua nó mò vô định tÃnh chuyện...
Không chá» nghe Bảy Phi dứt câu, Tư Văn Lâu đứng ngay dáºy:
- Bà mẹ nó, tôi sơ ý quá, phải tôi biết tôi rình chém cho nó một dao!
- Chém nó đặng ở tù!
- Tù thì tù, nhứt định chém. Thứ đó chết có cớ, không ai bỠtù được mình!
Bảy Phi thở dà i, cắn cắn môi ngó mông ra sông. Tư Văn Lâu bước tá»›i bước lui. Bụng anh không yên, chỉ sợ Bảy Phi rồi đây thế nà o cÅ©ng bị Ä‘uổi khá»i gánh hát.
*
**
Chuyện lôi thôi xảy ra trong buổi trưa ở ghe hát lá»t tá»›i tai quan Hai Long. Mụ Hai Nà định chuyến nà y dá»±a hÆ¡i chá»§, thế nà o kép Văn Lâu cÅ©ng bị mụ cho má»™t tráºn. Nhưng Hai Long thì lại có ý lo. Y sợ đà o kép là m reo nghỉ hát, bèn hoãn việc Ä‘uổi Äà o Phi. Biết tình cảnh Bảy Phi có con Ä‘au, y dặn mụ Hai Nà : "- Lương tháng đã bãi bá», nó hát đêm nà o tÃnh tiá»n đêm ấy, còn như nó có há»i mượn tiá»n trước thì nó hết rồi, nghe chưa?".
Mụ Hai Nà hơi thắc mắc: "- Nhưng bấy lâu nay đà o kép đứa nà o cũng mượn được?".
Hai Long nói: - Thì có khó gì, tá»›i há»i mượn cứ nói là hết rồi.
Mụ Hai Nà dạ dạ, nghe theo.
Thá»±c váºy, chị Bảy Phi mấy bữa nay nghỉ hát, vì bệnh con Huệ Linh ngà y má»™t nặng thêm. Mà đêm nà o nghỉ hát thì không lãnh được tiá»n. Con bé sốt li bì. Ông thầy thuốc bắc chẩn mạch thảo đơn, nhưng Bảy Phi không có tiá»n mua thuốc. Mấy ngà y đầu, anh chị em đà o kép góp cho chị được má»™t số tiá»n, nhưng không bao lâu cÅ©ng hết. Anh chị em ai cÅ©ng nghèo, đâu có mà giúp mãi. Túng thế quá, Bảy Phi phải đến há»i mượn mụ Hai Nà . Gặp mụ ở đầu đòi dà i, chị má»›i mở miệng há»i mượn, mụ đã nói:
- Thôi, hết rồi, không còn đồng nà o đâu! Trong sổ nợ chị còn thiếu ba chục...
- ThÃm Hai, con nhá» tôi Ä‘au quá. Lâu nay tôi mượn tôi trả Ä‘á»u đủ...
- Không phải tôi sợ chị giá»±t, nhưng... tôi không còn, tôi không có quyá»n. Chị há»i ông Hai Long ấy!
Bảy Phi bóp bụng năn nỉ: "ThÃm Hai... ThÃm Hai..." nhưng mụ Hai Nà trá» tay chỉ lên bá»:
- Ông Hai đương ở trên quán cà phê kia, lên đó mà há»i ổng!
Dứt lá»i mụ Hai ngoe ngoảy bá» Ä‘i. Bảy Phi đứng lần chần, ná»a muốn tá»›i quán cà phê, ná»a muốn bá» vá». Tá»›i quán gặp Hai Long ư? Chị thấy cá»±c nhục quá. Sau cái đêm hôm ná», chị đã không muốn ngó mặt y rồi. Nhưng nghÄ© đến lúc quay vá» gian đình, nhìn cảnh con Ä‘au nằm liệt trên võng, lòng chị xót Ä‘au. Trước mắt và bên tai chị, con Huệ Linh nằm im ỉm, hÆ¡i thở khò khè bởi khà nhiệt bốc lên mÅ©i. Lòng thương con khiến chị thắng ná»—i sợ nhục nhằn. Chị Ä‘i lên quán.
Quả là có bầu Thanh Long ở trong quán tháºt. Y Ä‘ang ngồi má»™t mình má»™t bà n, ăn uống. Thấy chị và o, y giả tảng không biết, cứ Ä‘iá»m nhiêm cầm thìa khuấy sữa. Ngưá»i chá»§ quán há»i Bảy Phi:
- Ăn gì? Cà phê hay hủ tiếu?
Chị lắc đầu và bước đến trước bà n bầu Hai Long. Y vẫn uống sữa sì sụp, hình như cốt để Bảy Phi phải lên tiếng trước.
- Thưa ông Hai...
Bầu Thanh Long buông thìa, ngá»ng đầu lên:
- A... Cô Bảy Phi, chuyện gì đó?
Bảy Phi nói:
- Thưa ông Hai... con nhỠtôi đau...
- Con cá»§a chị Ä‘au? ạ... té ra váºy...
Bảy Phi muốn Ä‘iên ngưá»i vì cái tiếng "ạ... ạ" cá»§a y. Cố nén, chị tiếp:
- Tôi muốn... há»i mượn cá»§a gánh hát má»™t số tiá»n chạy thuốc cho con. Hồi sáng... tôi có há»i thÃm Hai, nhưng...
- Nhưng sao?
- ThÃm Hai nói há»i ông!
Bầu Thanh Long lặng lẽ bưng ly sữa uống. Gần cạn ly, còn độ hai lóng tay, y tắc lưỡi má»™t cái. Con chó tây nãy giá» nằm phục dưới chân y, nghếch mõn lên, Bầu Thanh Long nhá»…u từng giá»t sữa xuống. Con chó má»—i lần hứng má»™t giá»t thì khoan khoái thè lưỡi liếm má»™t vòng. Bầu Thanh Long là m xong cái việc ấy, vẫn để mặc Bảy Phi đứng đó, y nói vá»›i con chó:
- Mêđo, mà y giá»i lắm, mà y uống sữa cho quen, và i bữa nữa tao cho mà y táºp nếm rượu, nghe chưa... máºy, Mêđo!
Hồi sau, y là m tuồn như mới nhớ ra có Bảy Phi ở trước mặt:
- Té ra cô tá»›i há»i mượn tiá»n. Rá»§i quá, kỳ nà y tiá»n quỹ đâu có sẵn. Còn mấy ngà n đồng thuế du hà ráo nạo rồi!
- Ông Hai, cho tôi mượn đỡ một trăm, tôi không xà i gì, tôi lo cho con nhỠcủa tôi, cuối tháng tôi sẽ trả mà ...
- Tôi nói thiệt. Tôi bảo có là có, bảo không là không. Thuở giá» tánh tôi váºy.
Bảy Phi toát mồ hôi khắp ngưá»i. Chị biết tâm địa cá»§a y rồi. Chị biết thấu cả lá»i lẽ thoái thác cá»§a y. Như thuế du hÃ, quả là gánh nà o cÅ©ng phải ná»™p, nhưng y thì chưa há» phải chịu món thuế đó lần nà o cả. Dẫu rằng chị rất đỗi thương con, song giá» thì chị không còn lòng nà o chịu nổi, đà nh chà o y má»™t tiếng rồi Ä‘i.
Bầu Thanh Long lấy thuốc thÆ¡m ra hút. Y thở phà má»™t luồng khói rồi niểng đầu dưới vầng khói, nhìn bóng Bảy Phi lá»§i thá»§i bước ra khá»i quán.
... Sáng hôm sau, Bảy Phi dáºy sá»›m, trong lúc đà o kép còn ngá»§. Mượn không được tiá»n, Bảy Phi cùng đưá»ng, đà nh nhá» Tư Văn Lâu giúp chị đưa con Huệ Linh vá» nhà bà cô chị ở Long Thạnh để chữa chạy. Äáng lẽ thì chị Ä‘i nhưng vì còn thiếu món nợ cÅ© phải ở lại hát.
Tư Văn Lâu đã thức dáºy Ä‘i mua vé đò. Bảy Phi chốc chốc rá» trán con, chau mà y. Con Huệ Linh không ăn uống gì được, chân tay gầy nhom. Lúc má»›i bắt đầu Ä‘au, nó vẫn thá» thẻ nói chuyện vá»›i chị, mấy ngà y rà y nằm mê man không mở miệng kêu má má»™t tiếng.
Tư Văn Lâu Ä‘i ngoà i bến đò vá». Anh nói vá»›i Bảy Phi:
- Äò máy hết chá»—, chỉ còn đò đạp thôi. Em mua vé rồi!
Bảy Phi lần túi áo:
- Chú Tư ăn cái gì chưa?
- Ăn rồi!
Giá» phút sắp xa con, Bảy Phi y chừng như lâu lắm má»›i gặp lại con. Chị rÆ¡m rá»›m nước mắt. Lòng chị là lòng cá»§a má»™t ngưá»i mẹ khốn khó. Có đứa con bên mình, nó an á»§i Bảy Phi rất nhiá»u trong những ngà y trôi dạt. Mưá»i năm qua sống bên chị, nó ngoan lắm, biết vâng lá»i và yêu chị lắm. Trong những lúc mê sảng nó kêu "Má Æ¡i, má Æ¡i". Rõ là nó không muốn xa chị. Chị lại cà ng không khi nà o muốn xa nó. Nhưng không muốn là m sao được? Trước kia vợ chồng Bảy Phi mong má»i Ä‘á»i nó sau nà y được sung sướng, nên chá»n cái tên Huệ Linh sáng sá»§a mà đặt cho nó. Váºy mà tá»›i nay sao chưa thấy nó được sung sướng gì. Từ cái ăn cái mặc, Ä‘á»u thua sút con cái thiên hạ.
Trong lúc Bảy Phi đứng tần ngần, Tư Văn Lâu lo đem chiếu và quần áo của con Huệ Linh gom lại một chỗ. Xong, anh cởi áo ngồi hút thuốc.
Bảy Phi căn dặn Tư Văn Lâu:
- Chú Tư vá» gặp cô tôi nói là mai hoặc mốt tôi vá», bây giá» báºn hát chưa vỠđược. Chú Ä‘i chắc khoảng xế thì vá» tá»›i và m Long Thạnh.
- ÄÆ°á»£c rồi, chị cứ yên bụng!
Và anh đùa:
- Thôi, chị có Lưu Bị bây giỠthì Lưu Bị đi. Một chút nữa không còn ai ở đây mà nghe!
- Không, tôi khóc hồi nà o đâu!
Ngoà i bến đã nổi lên tiếng tù và tu tu giục khách. Tiếng tù và sáng nà o Bảy Phi cÅ©ng nghe, đã quen tai lắm rồi. Nhưng sáng nay tiếng ấy rúc lên đột ngá»™t, nhẫn tâm quá. Chị bước lại võng bồng con lên, áp đầu nó và o mặt chị. HÆ¡i thở cá»§a con bé hà vô mặt chị nóng hổi. Mấy giá»t nước mắt cá»§a Bảy Phi lăn xuống ngấn má héo gầy cá»§a con gái, chốc sau đã khô se lại.
Tù và dưới bến thổi lượt thứ hai.
Tư Văn Lâu đỡ lấy con bé Huệ Linh trên tay Bảy Phi, vá»™i và ng nhảy xuống mÅ©i đò. Chiếc đò đạp đã tháo Ä‘á»i. Mấy bác thợ đạp nhấn nhấn chân lên bá»™ trục hình bánh khế. Äò chạy lừ lừ. Bảy Phi vẫn còn đứng trên bá» ngó theo. Chiếc đò đạp khuất qua vịnh.
Xa xa ngoà i sông cái vắng lặng, chỉ có mấy cánh buồm trắng chạy veo veo trong gió chướng.
*
* *
Äêm nay gánh Thanh Long diá»…n vở San Háºu. ở cái thị trấn nhá» nà y, ngưá»i Ä‘i xem hát lặn lá»™i ở miệt ruá»™ng lên từ ban chiá»u. Mặt trá»i chưa lặn, trống đã đánh thòm thòm xen cùng tiếng cháºp chá»a khua rá»™n rà ng. Chung quanh nhà lồng chợ và dá»c hè đình, các hà ng cháo gà , chè Ä‘áºu, nước sâm thắp đèn lố nhố. Quang cảnh thị trấn đêm có hát dẫy đầy cái không khà náo nhiệt.
Äà o kép coi há» cÅ©ng có phần tươi tỉnh. Qua má»™t ngà y nắng nóng, ngá»§ dáºt ngá»§ dá»±a, vợ con nheo nhóc kêu la, nhưng đêm đến nghe tiếng trống khua, đà o kép như nghe thấy tiếng gá»i thân yêu cá»§a nghá» nghiệp.
Ngưá»i thầy tuồng nói vá»›i Bảy Phi:
- Thoa thêm một chút son ở gò má nữa, còn lợt lắm. Bữa nay chị nhớ chú ý cái bộ tịch lúc ở chùa nghe chưa?
Bảy Phi thoa thêm son, soi gương. Lòng chị trÄ©u nặng âu lo, vì kép Văn Lâu Ä‘i vẫn chưa vá». Không hiểu cá»› gì, mà hai ngà y rồi Tư Lâu vẫn biệt tăm. Không biết chừng con nhá» lại Ä‘au nặng, hay có chuyện gì xảy ra dá»c đưá»ng cÅ©ng nên. Trá»n ngà y nay, Bảy Phi đứng ngồi ngóng đợi. Nhưng đêm đến, việc hát vẫn phải hát. Tối nay chị lại sắm vai Thứ Háºu. Vai Linh Tá đáng lẽ do kép Văn Lâu đóng, nhưng Văn Lâu chưa có mặt. Mụ Hai Nà hồi chiá»u lại nổi lên má»™t tráºn chá»i. Bảy Phi khi hÆ¡i đâu để ý tá»›i, là vì chị Ä‘ang lo ná»—i lo cá»§a chị. Mụ chá»i thì mụ cứ chá»i, chẳng há» hấn gì ai. Cuối cùng mụ Hai Nà phải chạy kép khác thay Tư Văn Lâu.
Äã tá»›i giá» ra tuồng. Mà n động cá»™p cá»™p.
Lá»›p Tạ Thiên Lân soán ngôi Tá» Vương, trù định giết bà Phạn Thứ háºu Ä‘ang có mang cho tuyệt tá»± nhà Tá», nhá» có Äổng Kim Lân và Linh Tá cứu được Thứ Háºu và hoà ng tá». Mà n vừa hạ, khán giả vá»— tay hoan nghênh. Bảy Phi Ä‘i và o, lòng chị nghÄ© đâu đâu. Tiếng vá»— tay mang tá»›i cho chị má»™t Ãt niá»m vui, nhưng xen vá»›i ná»—i lo lắng, hóa ra má»™t tâm trạng rối rắm, lá»™n xá»™n.
Và o tới buồng, bất đồ Bảy Phi thoáng thấy bóng Tư Văn Lâu. Chị mừng quá kêu lên:
- Chú Tư, chú Tư mới vỠhả?
Tư Văn Lâu nhác thấy Bảy Phi thì chạy vụt tới:
Chị Bảy ơi...
Giá»ng nói cá»§a anh kép hát nà y hôm nay tháºt Ä‘au đớn quá. Trông đôi mắt anh đỠtháºt. Äà o Bảy Phi cảm thấy chân mình như bị ai nhấc bổng khá»i đất. Chị bÃu lấy tay Tư Văn Lâu, sảng sốt:
- Chú Tư, chú Tư! Chú nói gì?...
Giá»ng Tư Văn Lâu đứt quãng:
- Em vá» tá»›i Long Thạnh. Äêm đó con Huệ Linh phát nóng kịch liệt, đến má»™t giá» khuya thì không chịu nổi. Miếng bà đau cá»§a bà cô đắp trên ngá»±c nó y như là bị luá»™c chÃn...
Bảy Phi giáºm cẳng kêu trá»i. Chị bắt đầu khóc. Cái tiếng khóc nức lên trong cổ há»ng chưa thoát thà nh tiếng, nghe đáng sợ hÆ¡n tiếng khóc lá»›n. Vừa khóc, Bảy Phi vừa gá»i tên con. Hết gá»i tên con, chị lại kêu tên Tư Văn Lâu. Äà o kép bu tá»›i. Nhiá»u chị đà o má»§i lòng, ngồi ôm vai Bảy Phi mà khóc theo. Mụ Hai Nà chạy và o. Mụ lÃnh quýnh, bởi lẽ mà n kế đã động, và tiếng khóc thì lại lá»›n quá. Mụ tá»›i bên Bảy Phi dịu giá»ng:
- Tá»›i mà n hai rồi. Sau đây mặc sức chị khóc. Bây giá» chị không ra, thiên hạ đòi tiá»n thì tôi biết ăn nói là m sao?
Bảy Phi đang trong cơn đau, chị đâu có nghe mụ nói gì. Tư Văn Lâu nạt lớn:
- Con ngưá»i ta chết. Hát hát cái gì?
Tư Văn Lâu vừa nạt xong, bất ngá» anh bị má»™t cái bạt tai từ phÃa sau giáng vô gáy như búa bổ. Tư Văn Lâu ngã chúi. Vừa gượng lại được, anh quay lại, thấy quan Hai Long đã đứng sững ở sau lưng từ hồi nà o. Äánh Tư Văn Lâu rồi, Hai Long vò vò tay. Tư Văn Lâu đầu bừng nóng. Láºp tức anh sắn tay áo. Ông thầy tuồng hoảng hồn nắm tay anh kéo lại.
Bầu Hai Long day lại chỗ Bảy Phi và mấy chị đà o hát lớn tiếng:
- Äám hát hay là đám ma? Tụi bay tÃnh trù cho rã gánh hát cá»§a tao phải không?
Và y nói với Bảy Phi:
- Còn Bảy Phi, sao? Ráng lên coi!
Má»i ngưá»i Ä‘á»u lo lắng nhìn Bảy Phi. Trông chị thiểu não quá. Chị đăm đăm nhìn Hai Long không nháy mắt. Bá»—ng nhiên chị vén tóc đứng phắt dáºy:
- ÄÆ°á»£c, để tôi ra!
Mụ Hai Nà khá»e được mối lo, hÃt hÃt mÅ©i. Bầu Hai Long rống lên vá»›i ấy chị đà o:
- Còn ngồi đó hở mấy con ** khóc giùm? Äi, ai muốn khóc bồng bế ra ngoà i đưá»ng mà khóc!
Bầu Hai Long nhìn theo Bảy Phi bước ra sân khấu, y nhếch miệng cưá»i:
- Sao không giá»i mà là m tà ng nữa Ä‘i...
Ngoà i sân khấu đà n Ä‘á»n vẫn dạo bà i oán. Bản nam ai kéo tá»›i lui mấy lượt. Thằng nhỠđộng mà n má»i tay vừa quẳng cái chà y vồ, bây giá» nó lại chụp lấy dá»™ng rầm rầm.
Mà n kéo lên. Khán giả sá»a bá»™ ngồi, chăm chú...
Cảnh Äổng Kim Lân phò Hoà ng tá» vá»›i Thứ háºu chạy trốn, có cả bà Tam cung Nguyệt Kiểu. Ra khá»i hoà ng thà nh, Thứ háºu và Nguyệt Kiểu chạy lạc tá»›i má»™t kiển chùa. Tên sư đầu đà chùa San Háºu ná»a đêm mò và o thổi tắt đèn lưu ly trên bà n pháºt. Dưới ánh sáng khi má» khi tá», đà o Bảy Phi trong vai Thứ háºu vá»›i gương mặt tuyệt đẹp, lá»™ đầy vẻ Ä‘au thương phẫn ná»™. Lòng trung trinh cá»§a Thứ háºu đã thắng hà nh động tà dâm cá»§a tên sư hổ mang.
Mà n vừa hạ, tiếng vá»— tay nổi lên tưởng chừng như vỡ rạp. Có tiếng đà n bà con gái khóc rấm rứt bên dưới. Mấy ngưá»i ngồi ở hà ng đầu là giá»›i má»™ Ä‘iệu ở thị trấn khen:
- Tụi tôi coi mấy lần, chưa có đêm nà o Bảy Phi sắm Thứ háºu đặc biệt như đêm nay!
- Hay lắm, thưởng cho Bảy Phi hai chục đây!
- á»§ng há»™ mưá»i đồng!
Nhiá»u ngưá»i ném tiá»n lên. Mụ Hai Nà ở trong buồng phục phịch chạy ra, hai tay bưng cái tráp trổ hình mấy cà nh huê. Má»—i lần lượm tiá»n bá» vô tráp, mụ cúi mình chà o khán quan má»™t cái.
*
* *
Äêm hát tan rồi. Vá» dưá»ng ai cÅ©ng khen cái chị đà o sắm vai Thứ háºu, và định bụng sẽ coi lại má»™t lần nữa cho thá»a. Nhưng đêm sau và những đêm sau nữa, ngưá»i ta không gặp lại đà o Bảy Phi trong buổi biểu diá»…n cá»§a gánh Thanh Long lần nà o cả. Nghe đâu là sau đêm hát đó chị đã hóa Ä‘iên. Ngưá»i ở chợ há»c lại rằng đà o Bảy Phi bá» tóc xõa Ä‘i suốt ngà y ngoà i đưá»ng nắng. Thoáng thấy bóng sÄ© quan quốc gia thì chị áp đến chá»i tháºm tệ. Bá»n sÄ© quan rút súng thì chị bá» Ä‘i.
Há»… gặp những em gái dá»c đưá»ng, nét mặt Bảy Phi lá»™ đầy vẻ mừng rỡ kêu lên:
- ủa? Con Linh cưng của má, tối nay con có sắm vai thể nữ không hở con?
Äứa bé gái nà o lần đầu gặp chị Ä‘á»u hoảng chạy. Nhưng vá» sau chúng thấy chị không đánh Ä‘áºp gì lại tá» vẻ âu yếm, thì dần dần cÅ©ng đâm dạn.
Ngưá»i lá»›n Ãt ai dám đến gần chị ngoà i kép Văn Lâu. Má»—i lần Bảy Phi gặp kép Văn Lâu, ngưá»i ta thấy chị trở nên hiá»n háºu. Chị đứng tằn mằn cà i lại hà ng cúc áo xá xẩu cho kép Văn Lâu và lừ đừ đưa mắt nhìn anh. Äôi hà ng lông mi chị đẫm ướt, Ä‘á»ng lại nÆ¡i khóe bao nhiêu là nước mắt.
|

25-09-2008, 11:12 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Ngưá»i gác đèn biển - Anh Äức
Anh Äức
Ngưá»i gác đèn biển
Tà u chúng tôi neo cách đèn Hoa Lăng không đến hai cây số. ÄÆ°á»£c đồng chà thuyá»n trưởng cho phép, anh thợ máy Voòng Tà i Phát, má»™t ngưá»i Hoa kiá»u lai Việt Nam rá»§ tôi hạ xuồng bÆ¡i ra tháp đèn Hoa Lăng thăm ông cụ gác đèn, ngưá»i mà anh thưá»ng gá»i là ông Sáu Hoa Lăng, trước vốn là bạn cá»§a bố anh. Chiếc xuồng cá»§a tà u đã tháo máy, thà nh thá» hai chúng tôi phải dùng bÆ¡i chèo. Anh Tà i Phát chỉ tôi bÆ¡i theo lối bÆ¡i thá»§y quân, cầm thuáºn mà bÆ¡i ngược. Tôi quen lối bÆ¡i Nam Bá»™ nên cứ vô ý để mái chèo luôn phải chèo cá»§a anh Phát.
Nhá» gió và sóng xuôi, má»™t chốc sau xuồng chúng tôi cÅ©ng đã Ä‘i gần đến tháp đèn Hoa Lăng. Tháp đèn Hoa Lăng không phải là má»™t ngá»n hải đăng lá»›n, nó là má»™t ngá»n đèn biển để tà u to từ ngoà i biển bắt cháºp Ä‘i và o cho đúng lòng lạch. Äó là má»™t ngôi nhà gá»— mà u xám cất trên bốn cây trụ bêtông chôn chân xuống má»m đá. Cây trụ tháp đèn cao gấp hai nóc nhà cÅ©ng xây dÃnh và o má»™t góc cá»§a ngôi nhà ấy. ở giữa biển, cái nhà đèn Hoa Lăng, trông tháºt trÆ¡ trÆ¡, cô độc. Vá» mép trái còn có những rặng núi, những hòn đảo nhá» xanh lam cá»§a vịnh Hạ Long nô ra, kỳ dư chung quanh chỉ có biển cả mênh mông. Má»m đá dưới chân đèn cÅ©ng là mà u xám nốt, coi như bị lên mốc, sóng cứ vá»— bì bõm mãi không thôi. Trên mái nhà lợp tôn nghiêng nghiêng, thấy có cái ống khói thiếc nhá» Ä‘ang cháºm rãi thả ra má»™t là n khói trắng má»m mại, nhá» như sợi chỉ.
Cuối cùng chúng tôi đến nÆ¡i, rấn mÅ©i thuyá»n nhè nhẹ và o má»m đá. Nghe tiếng động bÆ¡i chèo, từ trên nhà má»™t con chó má»±c chạy ra sá»§a ăng ẳng. Giữa biển nghe tiếng chó sá»§a tôi thấy thú vị. Có tiếng ngưá»i lục đục trong nhà tôn. Má»™t ông lão ló cái đầu bạc hói ra khá»i cá»a, rướn mắt nhìn xuống. Sau đó ông lão nháºn ra và kêu lên:
- Anh Voòng đấy à ? Giá»i Æ¡i, thế mà tôi cứ tưởng... Buá»™c thuyá»n và o cá»™t Ä‘i. Có xÃch chứ? Không à . Thế để tôi lấy xÃch...
Chúng tôi buá»™c xuồng, vá»›i sợi dây xÃch ông lão ném từ trên xuống, rồi leo lên thang. Chưa tá»›i nấc thang cuối, ông cụ đã vá»›i tay chúng tôi lên. Ông cụ nhìn anh Tà i Phát, khen anh ta béo, Ä‘oạn chụp cả tay tôi kéo và o. Tôi bước và o nhà , bỡ ngỡ và thấy thÃch thÃch. Gá»i nÆ¡i nà y là nhà khà hÆ¡i quá đáng. Má»™t cái lá»u vách gá»— mái tôn. ở ngoà i lá»u, đặt má»™t bá»™ ván và táºn trong kê má»™t chiếc giưá»ng rá»™ng. Trên vách lá»§ng lẳng treo mấy bá»™ sách cÅ© và ng khè. Nhà có bao nhiêu khoảng vách trống Ä‘á»u dán tranh. Có đủ cả má»™t bá»™ tranh cá»§a các đồng chà Trung ương Äảng, từ Hồ Chá»§ tịch đến đồng chà Trưá»ng Chinh, Phạm Văn Äồng. Vách bên trái có má»™t bức tranh vẽ ba vị võ tướng Ä‘á»i xưa, Ä‘ang lẫm liệt ngồi trên mình ngá»±a. Vị ở giữa cầm gươm, cưỡi ngá»±a hồng. Hai vị hai bên ngưá»i cưỡi ngá»±a bạch ngưá»i cưỡi ngá»±a ô, tay sá» dụng thương và thanh Ä‘ao lá»›n. Cả ba ngưá»i ghìm ngá»±a bên bá» sông, bá» sông lắt lay những cây lau nhá». Bức vẽ hình như do tay má»™t ngưá»i thợ mã nà o đấy vẽ ra, bên dưới lại chú má»™t dòng chữ Hán nguệch ngoạc.
Thấy tôi để ý tá»›i bức tranh, ông cụ nhìn tôi có vẻ trân trá»ng lắm.
Chúng tôi ngồi xuống bộ ván. Ông cụ nói:
- Nghe tiếng tôi cứ ngỡ là cái Äà o, anh Voòng ạ, nà o ngá» các anh.
Rồi ông cụ há»i tôi:
- Anh cũng ở dưới tà u 12?
Anh Voòng đỡ lá»i:
- Vâng, đồng chà thủy thủ mới đấy cụ ạ.
- Thảo nà o tôi không biết, các anh ở tà u 12 tôi Ä‘á»u thuá»™c cả.
Tôi mỉm cưá»i, đáp:
- Tà u còn neo Ä‘áºu, chúng cháu rá»—i, anh Phát rá»§ cháu ra đây chÆ¡i, nhân thể thăm cụ.
- Cám Æ¡n, các anh đến chÆ¡i tháºt là tôi cảm Æ¡n lắm!
Anh Voòng có mang theo một chục con khô mực là m quà tặng ông cụ Sáu. Ông cụ vừa mở gói khô ra xem vừa nói:
- Anh Voòng quý tôi quá, chừng nà y mực lão già có thể uống rượu hai tháng đấy các anh ạ!
Nói xong ông cụ loay hoay Ä‘i gần lại lò than trong góc nhà , chuẩn bị má»™t bữa nhắm. Má»™t chốc sau, khắp gian lá»u bay lên mùi má»±c nướng thÆ¡m lừng. Ông cụ Ä‘em ra má»™t cái vò đất tráng và má»™t lá» dưa chuá»™t đặt giữa bá»™ ván. Ông trá» và o vò rượu, nói: "Äây là cá»§a thằng em rể nó cho tôi". Và chỉ và o lá» dưa, cụ nói: "Äây là cá»§a con bé cháu nó là m đấy". Ông cụ vừa gắp dưa ra đĩa vừa nói:
- ở đây buồn quá Ä‘i mất. Có con bé cháu, chứ không thì còn buồn nữa. Cứ má»—i hai ngà y nó chèo thuyá»n ra đây má»™t lần. Có khi báºn việc thì bốn năm hôm. Há»… dăm hôm mà nó chưa ra thì tôi nhá»› nó lắm rồi. ấy là nó báºn việc đồng, vả lại là m đằng thà nh niên cứ há»p hà nh suốt. Tôi ở đây, khổ quá, ở là ng bây giá» cứ sôi nổi cả lên, thôn nhà lại vừa láºp hợp tác xã, mà tôi thì cứ ở đây... Hết Ä‘an lưới lại nghiá»n ngẫm mấy pho truyện cổ. Äâu có nghe thấy tiếng ngưá»i, chỉ nghe thấy tiếng sóng vá»—, tiếng tà u, tiếng chim kêu... Các anh có dịp ra đây ở thá» dăm mưá»i hôm rồi thì biết. Hẳn là các anh đòi vá» ngay thôi. Chịu đựng sá»± buồn tẻ hình như ngưá»i già thì chịu giá»i hÆ¡n... Mà nói thế, chứ ai lại bắt các anh ra đây, các anh còn là m việc khác, sức các anh còn phải để kéo dây, là m máy... ra chốn nà y nó cÅ©ng hoà i Ä‘i...
Ông cụ Sáu dừng lại trao hai cốc rượu cho tôi và anh Phát:
- Nà o, nhấm nháp Ä‘i chứ... Rượu cẩm chÃnh gốc đây.
- Má»i cụ!
- Uống đi, tôi uống đây.
Ông lão má»™t tay vá»›i cốc rượu, má»™t tay cà o khẽ và o sưá»n:
- Tôi già rồi, chỉ còn có cái táºt xấu nà y. Anh Voòng vá»›i các anh đây cÅ©ng bá» quá cho tôi nhé. ồ, uống Ä‘i chứ... các anh!
Anh Phát cầm cốc rượu uống cạn. Tôi nâng cốc nhìn cái sắc rượu tÃm sẫm sau lá»›p thá»§y tinh, Ä‘oạn tợp nhẹ má»™t há»›p. Chất rượu cô đặc, hồ như có chất nhá»±a dÃnh. Ông lão cÅ©ng uống má»™t há»›p, đặt cốc xuống, xé má»™t thá»› má»±c khô để và o mồm chép má»™t cái, lấy ra thứa khô vẫn còn nguyên.
Ông lão nói:
- Lúc mình Ä‘ang sức trai, thèm đủ thứ thì không có mà ăn. Äến giá» có lắm cái ăn thế nà y thì mồm đã thấy nhạt nhẽo rồi.
Tôi há»i:
- Cụ ra đây đã được bao lâu?
- Lâu. BỠđồng ruá»™ng ra ở giữa biển thế nà y hai chục năm dư rồi. Sống cái Ä‘á»i má»™t thân má»™t nhà má»™t cá»a anh ạ.
Lặng lẽ một chốc, ông cụ thở dà i:
- Tổ tiên nhà mình thì oanh oanh liệt liệt, còn mình thì nhá» nhÃt thế nà o ấy. Ông cụ cố Ä‘á»i trước cá»§a tôi là tướng Ä‘á»i Trần theo hầu đức Äại Vương Trần Quốc Tuấn. Bức tranh mà anh vừa xem đấy, ngà i Ä‘ang ngồi trên lưng con ô mã bên trái đấy!
Tôi đưa mắt nhìn lại bức tranh:
- Ai vẽ đấy cụ?
- Má»™t ngưá»i thợ vẽ trong là ng. Không được biết ông cụ cố diện mạo thế nà o. Nhưng tôi Ä‘á»c trong gia phả rồi cứ bảo anh ấy vẽ. Äó là má»™t tay vẽ cừ, vẽ các ngà i ấy xem thần sắc oai phong lắm đấy chứ, phải không anh?
- Vâng, ở là ng mà vẽ thế là khá!
Ông cụ Sáu uống thêm một hớp rượu nữa rồi nói:
- Tôi mà ra đây cÅ©ng là bởi sá»± nghèo đói đưa đưá»ng đấy thôi. ở là ng không có đất. Nhá» từ nhá» có há»c võ vẽ Ãt chữ, nên tôi được ngưá»i chú há» xin cho và o là m ở ty lục lá»™. Lâu quá rồi, quên mất cả năm, chỉ nhá»› đại khái là hồi ấy tôi băm sáu. Trước tôi coi ở đèn Long Châu. ở chung vá»›i ông cụ anh Voòng đây. Tá»™i nghiệp, ông cụ bị ngá»™ gió độc mà phải chết... Sau khi ông cụ anh Voòng mất thì tôi vỠđây. ở đây được trên hai chục năm rồi anh ạ.
Tôi ái ngại nhìn ông cụ Sáu nói:
- ở một mình thế nà y hẳn buồn lắm hở cụ?
- Phải, còn nói gì nữa. Anh xem, có gì đâu, ngoà i gió vá»›i sóng. Ban đêm thì có sao má»c trên trá»i, thế thôi. Bầu bạn cá»§a tôi ngoà i ra còn có mấy đà n nhạn, lÅ© chim chằng bè tìm cá trên biển. Con bé cháu nó cÅ©ng vá» là ng rồi. Có con má»±c đấy, con chó yêu cá»§a tôi đấy. Nhiá»u lúc tôi thèm tiếng ngưá»i quá anh ạ. Xa là ng, nhá»› vÆ¡ nhá»› vẫn mãi... Anh tưởng tôi thÃch ở đây lắm sao? Không, tôi thì có khác gì các anh, tôi cÅ©ng thÃch ở trong là ng chứ, nhưng bởi váºn nghèo, phải, chÃnh váºn nghèo nó đã đẩy tôi ra đây, buá»™c tôi phải sống trá»n má»™t Ä‘á»i. Giá» thì sắp đến lúc được trả vá» cái miếng đất cÅ© rồi... Những năm đầu, hồi còn thá»i Tây, ban đêm nghe sóng vá»— gió gà o, nhá»› mảnh đất là ng sao mà nhá»› quá thế. Tôi nhá»› cái ngà y tóc còn để chá»m, há»c ở nhà thầy đồ chiá»u vá» ra giếng lặn hụp tá»›i tối mịt. Ngà y mùa lúa gặt xong, là ng mở đám rước phưá»ng chèo vá» hát, há»™i hè cá» mở trống rong. Tôi nhá»› con đưá»ng mòn, nhá»› từng há»n gạch vụn bên đình thá» NgÅ© Hổ tướng phò Äức thánh Trần, và nhá»› cả giá»ng nói cá»§a ông từ giữ đình kể cho chúng tôi nghe sá»± tÃch đức thánh Ngà i dùng gươm báu chém tặc tướng Phạm Nhan. Tôi không quên ngà y nhà tôi bán nốt sà o đất cuối cùng, rồi đói kém đến, ông cụ tôi chết gục dưới gốc Ä‘a. Là ng tôi nếu leo đứng trên tháp đèn, thì có thể thấy dạng ngá»n Ä‘a to ấy, còn thì chả thấy được gì sốt, tất cả Ä‘á»u khuất sau rặng núi vịnh kia. Nhưng phải nói ná»—i buồn nhá»› đó thá»±c là không thấm tháp và o đâu. Kẻ sắp chết đói mà vá»› được miếng ăn thì buồn bã nà o mà chẳng chịu được. Ngà y qua tháng lại, nhìn mặt trá»i má»c lên lặn xuống sau vịnh núi hằng trăm lần rồi cÅ©ng quen Ä‘i chứ. Duy chỉ có má»™t ná»—i buồn không tan Ä‘i được, cái ná»—i buồn ra đây má»›i thấm thêm và o ruá»™t gan. ấy là má»—i lần nhìn thấy tà u ngưá»i từ ngoà i chạy và o, chạy ngang qua đây rồi chạy ngang qua cá»a sông Bạch Äằng, tà u nà o cÅ©ng treo lá cá» tam tà i. Äó má»›i là đau anh ạ. Cá»a biển là cá»§a nước mình, sông nước đất địa Bạch Äằng là chốn liệt oanh cá»§a cha ông mình, nhưng tà u ngưá»i lạ và o lại thượng cá» kẻ thù mình lên, anh nghÄ© có Ä‘au không? Mà tôi thì tôi ở đây hà ng ngà y phải ngắm cái cảnh ấy. Nhiá»u lần tôi nhìn thấy thế xong, trở và o nhà chợt trông lên bức tranh tượng cá»§a đại vương đây thì cÆ¡ hồ như thấy đôi mắt cá»§a đại vương ngà i Ä‘ang nhìn tôi có vẻ trách móc. Cả ba ngà i Ä‘á»u nhìn tôi vá»›i cặp mắt như thế. Tôi lẩn ra cá»a, các ngà i cÅ©ng nhìn theo. Dần dần má»›i thấy đôi mắt các ngà i trở lại từ tốn như cÅ©. Tôi nghÄ© bụng, đại vương vốn là tổ tiên cá»§a mình, chẳng nhẽ lại là m mình khiếp đảm, nhất là đêm đến, tôi khấn nguyện vÃa các ngà i đừng quở phạt tôi, thế nà o tôi cÅ©ng tìm cách báo đáp cho bằng được. Nhưng tôi không có cÆ¡ há»™i, tôi gác đèn, tôi là m cái gì được cÆ¡ chứ...
Năm 49, và o má»™t đêm tháng chạp, tôi Ä‘ang ngá»§ chợt nghe tiếng kêu la văng vẳng vá»ng đến bên tai. Tôi vùng tỉnh dáºy, thì không nghe thấy tiếng kêu ấy nữa. Tôi chắc là mình nằm mÆ¡ đó thôi. Nhưng cố nhá»› lại thì trong lúc ngá»§ không có chiêm bao gì hết. Từ đó tá»›i sáng, tôi cÅ©ng không chợp mắt được. Rạng ngà y, tôi ra ngoà i, định lên tháp đèn xem lại nồi hÆ¡i, chợt thấy có má»™t ngưá»i nằm dưới bãi đá. Má»™t tay ngưá»i đó đưa ra phÃa trước bÃu lấy má»™t tảng đá. Tôi tuá»™t thang xuống, nhìn kỹ thấy ngưá»i đó đã chết. Má»™t ngưá»i đà n ông tuổi và o khoảng ba mươi, vẻ mặt còn như sống, coi hiá»n là nh quá. Trong tay ngưá»i đà n ông ấy còn cặp theo má»™t đứa bé gái độ lên chÃn. Äứa bé mắt nhắm nghiá»n, mặt tái Ä‘i, nhưng mÅ©i hình như vẫn còn thoi thóp. Tôi vá»™i và ng quỳ xuống, nhặt má»™t cá»ng rêu đặt lên trước mÅ©i nó, thì thấy cá»ng rêu rung rung. Thế là tôi vá»™i xốc đứa bé dáºy. Bà n tay cá»§a ngưá»i đà n ông quặp lấy đứa bé rất chặt, phải mở tay anh ta ra má»›i xốc được đứa bé lên. Rõ rà ng là cánh tay cá»§a má»™t ngưá»i cha anh ạ. May là đứa bé bị uống nước không nhiá»u. Tôi bế nó lên nhà , thay quần áo ướt cá»§a cháu, lấy chăn trùm đắp lên ngưá»i cháu và láºp tức đốt lá»a sưởi. Còn lại bao nhiêu rượu trong vò tôi Ä‘á»u vốc cả ra, xoa mạnh khắp ngưá»i cháu. Có hÆ¡i ấm cá»§a lá»a và rượu, cánh mÅ©i con bé phấp phồng. Mưá»i phút sau, đôi mắt non dại cá»§a cháu từ từ hé ra. Tôi reo lên. Thú thá»±c vá»›i anh, có lẽ thằng cha coi đèn già như tôi lần đầu tiên má»›i có được cái ná»—i vui sướng như váºy... Ông cụ Sáu nói tá»›i đây thì ngừng lại. Anh Tà i Phát cá»§a tôi đã nốc tá»›i cốc thứ tư. Anh ta uống rượu rất khá, cà ng uống mặt cà ng xanh tái Ä‘i. Má»i việc, từ việc chuốc rượu ra cốc tá»›i việc chạy lại đặt thêm mấy con khô má»±c lên há»a lò, anh Tà i Phát xăng xái là m thay cho ông cụ Sáu cả. Anh lại tá» ra hết sức nâng niu chăm sóc câu chuyện cá»§a ông cụ Sáu Ä‘ang kể cho tôi nghe. Äến như ông cụ sắp muốn hút thuốc là o, anh cÅ©ng biết ý, vá»™i mở cái há»™p thiếc vê ngay cho ông cụ má»™t Ä‘iếu.
- Thế là con bé được tôi cứu sống - ông cụ Sáu tiếp lá»i - Ngưá»i đà n ông ná» chÃnh là bố nó. Sau lúc con bé hồi tÄ©nh, tôi lên thăm nồi hÆ¡i, chợt nhìn thấy nhiá»u mảnh ván thuyá»n trôi báºp bá»nh trên mặt biển. Tôi lấy là m lạ, chẳng biết có việc gì ghê gá»›m vừa xảy ra trong đêm qua. Vá» sau má»›i rõ ra là má»™t Ä‘oà n thuyá»n lưới bị tà u nhà binh Pháp đụng tan tác. Chúng nó bảo là vì những thuyá»n lưới kia Ä‘áºu trong luồng tà u chạy. Nhưng nà o có phải thế. Sá»± thá»±c là thuyá»n bà con đỗ lại lưới ngoà i luồng cấm, chúng nó Ä‘i vây quét ở Gia Luáºn vá», chạy thà nh hà ng ngang ba chiếc má»™t, chạy lấn ra luồng lạch và mặc dù trông thấy đèn thuyá»n chúng vẫn đâm bừa. Chả là chúng nó thù anh em Ä‘i lưới, phần đông Ä‘á»u có tham gia du kÃch bà máºt. Tất cả ngưá»i trên sáu chiếc thuyá»n Ä‘á»u chết. Và i ba chiếc khác bị va nhẹ cÅ©ng đắm, má»™t Ãt ngưá»i sống sót, như trưá»ng hợp chiếc thuyá»n cá»§a ngưá»i đà n ông bố đứa cháu bé. Giữa đêm, lúc tôi nghe thấy tiếng kêu, mà tôi cứ ngá» là nằm mÆ¡, đó chÃnh là tiếng kêu cuối cùng cá»§a anh ta sau khi đã dà nh tất cả hÆ¡i sức Ä‘em được đứa con lá»™i và o tá»›i chân bệ đá tháp đèn. Từ chá»— xảy ra tai nạn đến tháp đèn có đến hai cây số. Tháºt là má»™t tay dân chà i bÆ¡i giá»i má»›i có thể vừa cõng con vừa lá»™i má»™t quãng dà i như thế được. Tình thương con là m ngưá»i bố có thêm sức lá»±c đấy anh ạ. Chắc chắn là nhá» có cái ấy. Huống hồ cháu bé lại là con gái đầu lòng cá»§a anh. Sau khi vá»›t được xác anh ta và cứu được con bé, tôi có nhắn tin vá» vùng lưới Cát Hải, Cát Bà . Tôi được biết anh là má»™t du kÃch bà máºt, có ngưá»i vợ cÅ©ng đã chết ngay trong đêm ấy, ngoà i ra anh không còn ai là ruá»™t thịt nữa. Bà con đánh cá chèo thuyá»n ra đây Ä‘em xác chết ngưá»i đà n ông ấy vá» chôn cất và rước đứa bé vá» nuôi. Bà con đánh cá xưa nay vẫn tốt bụng như váºy đó anh ạ. Nhưng tôi khẩn khoản xin bà con giao đứa bé ấy cho tôi. Tôi hứa vá»›i há» là sẽ hết lòng chăm sóc nuôi nấng nó cho khôn lá»›n. Chỉ má»™t ngà y má»™t đêm, có cháu bé bên mình, tôi thấy không thể dứt nó ra được nữa rồi. Tôi nấu cháo cho nó ăn, quấy trứng cho nó uống. Tôi nâng niu gìn giữ cho nó trở lại sức khá»e cÅ©. Cố nhiên là sau đó nó có nhiá»u lần khóc đòi mẹ. Tôi dá»— dà nh, bảo rằng mẹ cháu không bao lâu sẽ vá» vá»›i cháu. Nói thế nhưng bụng dạ mình cứ Ä‘au lên nhoi nhói. Con bé dần dần cÅ©ng phải quên Ä‘i và cÅ©ng đến lúc không khóc nữa.
... Từ đấy cháu sống vá»›i tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy hình như gương mặt cá»§a các vị đại vương trong bức tranh treo trên vách có vẻ bằng lòng. Tôi thầm nói vá»›i các vị ấy rằng: "Tôi đã sắp ká» mệng lá»— rồi, tôi là má»™t ngưá»i gác đèn già lão, tôi không có cách gì báo đáp công Æ¡n cá»§a các ngà i khác hÆ¡n bằng cách dốc lòng nuôi đứa bé con cá»§a ngưá»i du kÃch nà y lá»›n lên, chăm sóc cho cái răng cá»§a nó được chắc, sợi tóc cá»§a nó má»c được dà i, kể như là mình gìn giữ nuôi nấng má»™t cái mầm non tươi có thể có Ãch cho là ng nước mai sau". Như váºy vừa trả được chút nghÄ©a mà cÅ©ng là vừa báo được má»™t chút ân oán. Dần dần tôi có cảm giác hình như tôi có phần được linh lợi sáng láng hÆ¡n trước anh ạ. Mùa đông thấy ấm lên và mùa hè nghe tiếng rÃu rÃt cá»§a con bé thì Ä‘ang nóng bức cÅ©ng mát mẻ ra. Cuá»™c sống cá»§a hai ông cháu tôi bữa cÆ¡m bữa khoai cÅ©ng không đến ná»—i nà o, nhá» và o cái đồng lương ba trăm cá»§a ty hải đăng phát cho má»—i tháng. Năm ấy con em gái tôi nó lại cho con chó Má»±c. Thế là từ chá»— có má»™t thân, giá» chúng tôi có tất cả là ba ngưá»i. Ba ngưá»i chúng tôi sống như má»™t gia đình, hệt như ba con chim cu nương náu trong má»™t cái tổ. Cái tháp đèn, anh ở xa trông, chẳng phải giống hệt như cái chuồng cu là gì... Hà ng ngà y, tôi ngoà i việc coi hÆ¡i chứa, ghi và o sổ nếu có tình hình gì xảy ra, tối đến đốt đèn thì chẳng có việc gì khác. Tôi liá»n dạy cháu há»c chữ và dạy cho cháu cùng Ä‘an lưới vá»›i tôi. Con bé thông minh lạ, không bao lâu đã Ä‘á»c được mặt chữ và đan lưới rất giá»i. Má»—i lần bán được lưới, tôi lại gởi ngưá»i ta mua sắm má»™t thứ gì cho nó, có khi là má»™t khăn trùm đầu, có khi là mấy thước vải.
Nhá» trá»i, ba chúng tôi được sống xuôi thuáºn như thế cho tá»›i ngà y đình chiến. Con bé cháu được mưá»i bốn tuổi, tôi thì vừa đúng năm nhăm. Tôi bắt đầu trông thấy nhiá»u việc lạ. Äứng tại cái tháp đèn nà y mà trông thấy thôi. Äầu tiên buổi sáng dáºy nhìn thấy tà u nhá»›n tà u bé cá»§a giặc rút ra cá»a Nam Triệu... Trưa hôm ấy, leo lên tháp đèn nhìn vá» là ng bá»—ng trông thấy má»™t váºt gì đỠđỠsau rặng núi Rú. Thì ra đấy là má»™t lá cỠđại treo trên cây Ä‘a to là ng Gia Luáºn. Chiá»u đến thì có má»™t chiếc thuyá»n chèo thẳng từ cầu hải đăng ra. Má»™t đồng chà cán bá»™ tá»›i thăm tôi. Äó là sá»± tôi không ngỠđến. Trước nay, trừ con em gái trong là ng và ngưá»i cai lục lá»™ má»—i tháng ra hai lần xem xét đèn Ä‘uốc thì có ma nà o đến vá»›i tôi đâu. Anh cán bá»™ há»i han an á»§i hai ông cháu tôi và căn dặn tôi cứ là m công việc cÅ©, trông nom cho đèn cháy được tốt. Anh ấy còn nói là từ bây giá» trở Ä‘i cái tháp đèn nà y là cá»§a mình rồi, nay mai tà u các nước sẽ đến, vì thế phải giữ hÆ¡i chứa cho đầy đủ, đốt cho ánh đèn cà ng tá» rạng hÆ¡n xưa. Tôi nghe anh ấy nói thì cảm động quá anh ạ. Lúc đó tôi muốn đáp lại rằng: "Anh cán bá»™ Æ¡i, xin anh hãy tin tôi, ông lão nà y từ nay cÅ©ng vẫn sẽ ở tại cái tháp đèn nà y, sẽ lo đốt cho cây đèn cháy sáng mãi đến táºn lúc hÆ¡i thở ông lão tắt". Tôi muốn nói má»™t câu như váºy, nhưng lắp bắp thế nà o mà nói không nên lá»i, sau cùng chỉ vụng vá» gáºt gáºt cái đầu bạc, nước mắt chảy lăn ra trên gò má.
Ngưá»i gác đèn gì nói tá»›i đây, bá» Ä‘iếu thuốc là o nhá» bằng hạt đỗ vê vê trong tay từ nãy giá» và o nõ Ä‘iếu. Là n da dăn deo dưới ngấn mặt ông cụ giáºt giáºt liá»n mấy cái. Tôi thấy từ đôi mắt già nua ấy lừ đừ phát ra má»™t tia sáng là m óng ánh cả những sợi mi bạc. Ông cụ hút xong Ä‘iếu thuốc, phà khói. Giá»ng nói trầm trầm cá»§a ông cụ Ä‘á»u đặn cất lên giữa tiếng gió lùa trên mái tôn, giữa tiếng sóng vẫn lõm bõm Ä‘áºp và o má»m đá bệ tháp:
- Má»™t tuần lá»… sau, tôi đã nhìn thấy táºn mặt hai chiếc tà u Pháp lần đầu tiên chạy và o Phòng phải thượng cỠđỠsao và ng cá»§a chúng ta lên đỉnh cá»™t buồm. Tôi đứng lặng trên tháp đèn đưa mắt nhìn lá cá» bay lượn. Tôi nghÄ© bụng: "Lá cá» cá»§a mình đấy, lá cá» cá»§a các vị đại vương hảo há»›n đấy". Tà u chạy lướt qua, trước hết tôi cố nhìn thấy cho được toà n cái mà u Ä‘á», sau đó cố nghiêng mắt nhìn tháºt kỹ đủ năm cánh sao. Có trá»i đất thà nh phần nà o lưá»ng biết ná»—i hả hê cá»§a tôi buổi sáng hôm ấy được. Tôi má»›i chạy và o lôi con bé Äà o ra cho nó nhìn. Con bé giÆ¡ tay ngoắc ngoắc vẫy vẫy... Thế là từ đấy, chá»— ở cá»§a ông cháu tôi thì vẫn không thay đổi, vẫn ở trong cái lá»u nà y; nhưng đứng ở đây tôi đã nhìn thấy nhiá»u đổi thay kỳ lạ ở chung quanh. Năm sau thấy khói nhà máy xi măng cuồn cuá»™n bốc lên, năm ngoái nà y lại thấy nhô lên cái nóc lầu cao nguy nga cá»§a nhà máy cá. Con mắt già được trông thấy nhiá»u thứ tưởng tá»›i chết vẫn chưa trông thấy kịp. Bây giá» tôi vẫn sống má»™t mình nhưng không cô độc và không bị treo chân mãi má»™t chá»—. Hà ng tháng ở ty lại phái ngưá»i ra gác thay cho tôi vá» há»p công Ä‘oà n. Lúc con trăng bị ăn khuyết dần chỉ còn nhá» bằng thân con cá lẹp, và nước kém rút xuống khiến những hòn đá trứng ngá»—ng bám đầy rêu dưới bệ nhô lên thì sắp có ngưá»i ra gác thay để tôi Ä‘i há»p rồi đấy. Có lần tôi vá» há»p, ở trên định cho tôi thôi việc coi đèn và xếp cho má»™t việc khác ở đất liá»n. Äồng chà trưởng ty nói: "Cụ Sáu đã ở ngoà i nhà đèn hà ng chục năm rồi, bây giá» cụ có muốn đổi má»™t việc khác, nhẹ hÆ¡n và được gần gÅ©i vá»›i bà con hÆ¡n không?". Tôi nghe nói, ngồi lặng tại chá»—, hồi tưởng lại mấy chục năm đìu hiu buồn bã, từ dạo tôi má»›i băm sáu, răng còn chắc, tóc còn Ä‘en, cho tá»›i nay tuổi ngót sáu mươi, răng đã rụng hết bảy tám chiếc, tóc đã đổi cả mà u, má»›i nghe thấy cái nhá»i nhẽ thấm thÃa như thế. Tôi nhá»› lại những ngà y bạc thếch, heo hút, những đêm dà i nằm khoeo như con chó trong lá»u. Ôi, hai mươi năm giá»i. Tôi không có vợ, tôi không có con. Ngưá»i ta nói kẻ không có vợ con như cây không có hoa quả. Tôi như cái cây đó. Tôi... tôi nhá»›... hết, rồi cứ ngồi im, nước mắt chảy ròng ròng. ChÃnh phá»§ biết cái ná»—i cá»±c cá»§a tôi, như thế là tôi thá»a rồi. Sau đó tôi nhìn đồng chà trưởng ty, lắc đầu, rồi chiá»u lại xuống thuyá»n, vá» nhà đèn. Äầu năm, có bác cai Hạ ra thay tôi ná»a tháng, tôi được nghỉ dắt con bé cháu vá» là ng chÆ¡i. Cảnh là ng thay đổi nhiá»u quá. Cái đình cái miếu bị bom sáºp cả. Kẻ mất ngưá»i còn. Nói chung tan tác lắm. Nhưng đã bắt đầu rôm rả trở lại rồi. Không còn ai ăn cháo nữa, không có ai Ä‘i vặt rong vỠăn báºy ăn bạ như trước nữa. Ngưá»i trong là ng Ä‘á»u nháºn ra tôi. Hai mươi năm rồi nhưng ngưá»i nghèo vẫn nháºn ra mặt bạn nghèo. Há» nói: "Ông cụ Sáu, ông cụ vỠđây thôi, vỠđây mà sống vá»›i chúng tôi Ä‘i!". Tôi má»›i đáp: "Cám Æ¡n, quả là tôi muốn vá» lắm, vá» ngá»i lại cái mùi đất cÅ© Ãt năm nữa rồi sẽ chui xuống lá»›p đất ấy, nhưng mà , các bà con ạ, tôi Ä‘i rồi ai sẽ coi đèn cho tôi, anh cán bá»™ đã dặn tôi phải đốt đèn cho tà u bè trên thế giá»›i thấy đưá»ng mà và o nước mình chứ". Tôi nói vá»›i bà con như thế anh ạ. Rồi tôi trở ra đây. Dá»c đưá»ng tôi bá»—ng nghÄ© đến con cái Äà o. Tôi lo thầm: "Cái Äà o đã lá»›n rồi, chẳng lẽ lại để nó ở mãi đây ư? Bắt nó ở quanh quẩn trong cái chuồng cu nà y thì đến là m khổ nó mất thôi, mà rồi con bé cÅ©ng đâm ngá»› ngẩn mất thôi. Hay là ta cho nó vỠđất là ng. Phải rồi, gá»i nó vá» cho ở vá»›i em gái ta"... Vì muốn cho cái Äà o thà nh ngưá»i mà tôi phải chịu để cho nó rá»i tôi. Khổ... khổ là . Ãt gì thì ông cháu tôi đã sống vá»›i nhau tám chÃn năm trá»i. Hà ng ngà y ông ông cháu cháu, bá»—ng chốc rứt ra, anh cÅ©ng biết là tôi khổ tâm lắm chứ. Nhưng đà nh phải thế anh ạ. Äá»i lão già nà y đã khổ rồi, nay cắn răng chịu khổ thêm má»™t Ãt năm nữa cÅ©ng chẳng sao. Chứ để con bé thÆ¡ thÆ¡ ngây ngây thế kia phải u mê như lão thì lão mắc tá»™i, phải không anh?
Thế là tôi thu xếp cho cái Äà o vá» là ng hồi hè sau kỳ tiếp quản. Cái đêm rạng ngà y con bé Ä‘i, tôi đã nhắc lại rà nh mạch câu chuyện Ä‘au lòng cá»§a bố mẹ cháu cho cháu nghe. Trước nay, tôi chưa hé răng nhắc lại chuyện đó. Vì cháu còn dại quá. Nhưng trước lúc nó Ä‘i, tôi thấy cần phải nhắc lại vá»›i nó. Con bé mưá»i lăm tuổi như nó có thể hiểu được rồi. Äà nh rằng tôi biết trước là tôi gợi lại thì thế nà o cháu nó cÅ©ng sẽ khóc. Nhưng tôi nghÄ©, sau khi nó rá»›t nước mắt, ắt nó nghÄ© tá»›i bố mẹ cá»§a nó. Tôi nói cho cháu biết rạng ngà y mai cháu lên đưá»ng vỠở trong là ng là lên đưá»ng vá» báo hiếu cho bố mẹ đấy. Tôi nó rõ bố cháu trước kia là má»™t ngưá»i du kÃch gan dạ thế nà o, mẹ cháu là má»™t ngưá»i đà n bà là m cá sần sùi cả đôi bà n tay để nuôi cháu thế nà o. Cả bố mẹ cháu Ä‘á»u là ngưá»i cá»±c khổ, sinh nhai trên sông biển ra sao. Lúc tôi nói xong, cái Äà o mở to đôi mắt nhìn tôi. Lúc đầu nó chưa khóc. Nhưng sau đó thì khóc đớn khóc Ä‘au. Má»™t đứa trẻ khóc cha mẹ cá»§a nó, tám năm sau, giữa đêm hôm khuya khoắt nghe mà rứt cả ruá»™t cả gan ra. Äêm ấy, hình như nó không chợp được mắt. Äến sáng, nó ra Ä‘i, nước mắt trên má vẫn chưa ráo.
Cái Äà o đã vá» là ng được bốn năm nay. Từ má»™t con bé giỠđã thà nh má»™t cô gái. ở Gia Luáºn nó là m việc đồng, Ä‘an lưới, và o thanh niên. Con bé được cái tÃnh hiá»n háºu, vui vẻ. Nó lá»›n sao mà lá»›n từng ngà y từng buổi. Con gái bây giỠđứa nà o tá»›i tuổi cÅ©ng Ä‘á»u lá»›n vụt lên như má»™t bụi lúa đủ nước váºy. Mặt con cái Äà o lúc nà o cÅ©ng như cưá»i anh ạ. Cái miệng cưá»i, đôi mắt cưá»i, khắp ngưá»i nó cái gì cÅ©ng như muống nói: "Cháu vui sướng quá ông ạ". Tháºt là má»™t con bé như váºy đấy, chẳng phải là tôi nói ngoa đâu. Cháu ở trong là ng nhưng vẫn quyến luyến trìu mến tôi như ngà y trước. Cứ hai hôm là cháu lại chèo thuyá»n ra má»™t lần...
Ông cụ Sáu thôi nói, nhìn qua cá»a. Không có gì. Chỉ có tiếng sóng chiá»u vá»— khá»e hÆ¡n, chốc chốc sóng giáºt sợi dây xÃch buá»™c xuồng bên dưới báºt lên tiếng kêu xá»§ng xoảng.
- Bữa nay đáng lẽ là bây giá» nó ra rồi đấy. Chắc là báºn. Má»—i lần nó ra là tôi được biết tin tức má»›i trong thôn. Tôi ngồi đây, cứ nhìn cái Äà o là tôi biết được bà con trong đó sống thế nà o. Bà con trong thôn tôi má»›i rồi láºp hợp tác xã. Há» săn được dê rừng là m tiệc, có gởi cho tôi má»™t đùi. Lần đó con bé cứ nói suốt buổi vá» chuyện hợp tác, chuyện săn dê trên núi Rú. Nó nói bây giá» ai cÅ©ng có phần việc rõ rệt, đà n ông trai tráng là m đồng Ä‘i lưới, đà n bà con gái Ä‘an lưới chăn nuôi. Cái Äà o được bầu là m tổ trưởng tổ Ä‘an. Con bé lại ở trong ban chấp hà nh Thanh niên lao động. Tôi trước kia dạy cho nó Ä‘an lưới, giá» hóa ra là tổ viên lÄ©nh phần việc cá»§a nó giao cho. Tôi mừng, nhưng lo nó ốm mất. Sao lại giao cho nó lắm việc thế nhỉ? Tá»™i nghiệp, con bé cứ báºn tÃu tÃt cả lên. Tuy thế chứ nó không quên tôi đâu, má»—i lần ra đây y như là nó mang đến cho tôi sá»± vui vẻ. Có lần tôi bị ốm, sốt cứ mê Ä‘i, cái Äà o ra, gá»i nhưng không thấy tôi lên tiếng. Cháu hốt hoảng chạy lên. Sá» thấy trán tôi nóng hÆ¡, con bé chảy nước mắt đầm đìa. Tôi nói: "- Ông còn sống đây, ông chưa chết đâu". Lần đó cả hai ông cháu tôi Ä‘á»u khóc. Sau đó con bé nó bảo tôi:
"- Thôi, ông xin ChÃnh phá»§ vá»›i Äảng cho ông nghỉ Ä‘i, ông già rồi, để cháu ra gác đèn thay cho ông". Tôi nói: "- Con còn trẻ, con có việc cá»§a con ở trong ấy, rồi phải có chồng chứ". Nó lắc đầu:
- Cháu không... đâu, chừng nà o ông mất cháu mới lấy.
Tôi mới bảo "Thế ông còn sống hai mươi năm nữa thì sao?".
Con bé lặng thinh. Tôi lại nói:
- Không được đâu con ạ, ông phải ăn cưới của con rồi ông mới chết.
Con bé cháu má»™t má»±c bảo là ở váºy nuôi tôi, để thỉnh thoảng chèo thuyá»n ra, khâu vá cái áo, nấu cho tôi nồi bánh Ä‘a riêu. Chả là tôi ưa cái món bánh Ä‘a rắc cua. Vâng, con bé nó nói thế. Bây giá», há»… nghe tiếng bÆ¡i chèo va và o má»m đá là tôi nhá»m dáºy, bụng vui lên bảo: "Cái Äà o lại ra rồi!". Chuyện ông cháu tôi như thế đấy, anh ạ.
Mãi đến hồi sau Tết có má»™t lần cái Äà o ra. Chẳng hiểu sao mà hai má nó cứ đỠá»ng lên. Con bé nhảy nhót khắp lá»u, thấy váºt gì cÅ©ng vui vẻ nâng niu, coi như những váºt đó từ trước tá»›i nay chưa từng lá»t và o mắt nó váºy. Con Má»±c bị má»™t hòn than rÆ¡i trúng cháy xém lông, sầy da có má»™t tÃ, thế mà con bé nó cứ ôm cổ con Má»±c suýt soa: "- Tá»™i nghiệp, tá»™i nghiệp!". Tôi Ä‘oán hình như nó có chuyện gì rồi ấy. Ngưá»i luống tuổi chúng tôi vá» già thưá»ng hay lú lẫn, nhưng có cái thì vẫn tinh ý hÆ¡n bá»n trẻ các anh. Lúc đó tôi há»i con bé:
- Hôm nay ông trông mà y lạ lắm Äà o ạ, có gì mà vui quá thế?
- Cháu vẫn thế đấy chứ! - Con bé cưá»i đáp.
Tôi nói: - Nhất định là mà y không bảo tháºt vá»›i ông rồi!
Con bé liá»n bưng mặt vừa cưá»i vừa chạy ra cá»a. Rồi nó dừng lại, tá»±a lưng và o nấc thang, không cưá»i nữa, nhưng mặt thì cứ đỠá»ng lên. Nó nói vẻ nghiêm trang:
- Không mà , cháu có gì đâu... à , vừa rồi... ở táºp Ä‘oà n các bác vừa bầu cháu là gương mẫu ấy mà ...
- Không, cái đó mà y đã nói với ông rồi!
Cái Äà o rá»i báºc thang Ä‘i từng bước dà i và o nhà . Äang Ä‘i đột nhiên nó quay phắt lại nhìn chăm chắm và o tôi:
- Ông ạ... cháu nói sợ ông lại giáºn.
- Không, tao không giáºn.
Con bé ấp a ấp úng không mở miệng ra được.
Tôi nói:
- Hay là có ai đến xin cô mà y gả mà y cho hỠrồi?
Tôi vừa dứt lá»i thì cái Äà o đã gục đầu ngay và o vạt áo cá»§a tôi. Lòng buồn bã như ngưá»i mất cá»§a, tôi ngẩn ra má»™t lúc, rồi vuốt nhè nhẹ cái lưng má»m mại tròn tròn cá»§a cháu, khẽ há»i:
- Thế con có đồng ý không?
- Con không đồng ý - Con bé nói nũng nịu.
- Sao? - Tôi trố mắt lo lắng há»i.
Con bé Äà o cưá»i nho nhá» trong vạt áo:
- Cháu không biết thế nà o sất ông ạ.
- Ai đấy?
- Ai thì ông biết rồi, cháu chả nói.
- Con nhà Quảng phải không?
Nó lắc đầu nguây nguẩy:
- Không phải đâu, không phải đâu!
- Äúng rồi... Ông biết mà y bằng lòng rồi.
Con bé vụt ngẩng mặt dáºy ôm chồm lấy tôi, rồi liá»n buông ra. Nó Ä‘i đến bên bếp lá»a, ngồi xuống. Tôi trầm ngâm má»™t chốc và nói:
- Mà y có chồng chắc ông lại khổ! Liệu chừng ấy có bÆ¡i thuyá»n ra cái chòi cá»§a ông nữa không?
Con bé Äà o buông xuôi hai bà n tay Ä‘ang Ä‘un cá»§i, đôi mắt long lanh, không trả lá»i. Phần tôi, tôi buồn vì tôi biết rằng rồi đây nó sẽ xa tôi hÆ¡n. Nhưng tôi cÅ©ng mừng thầm, con bé rồi sẽ có hạnh phúc. Tôi biết cái anh con nhà Quảng là má»™t anh chà ng rất giá»i việc, vừa cần cù lại vừa Ä‘ang tiến. Nghe cô cháu kể lại là anh ta sắp được và o Äảng. Thằng thanh niên nà o được và o Äảng là tôi tin, thế thôi.
Ông cụ nói tá»›i đây thì bên dưới tháp đèn chợt có tiếng khua lụp cụp, rõ rà ng là tiếng bÆ¡i chèo chạm và o má»m đá. Ông cụ im bặt. Từ bên dưới vá»ng lên má»™t tiếng gá»i trong trẻo, trìu mến:
- Ông ơi...
Ông cụ Sáu lẩm bẩm: "- Nhắc tá»›i nó là nó ra đến rồi!". Äoạn ông cụ quát to:
- Con cái Äà o đấy há»?
- Dạ.
Ông cụ chạy ra. Tôi vá»›i anh Voòng Tà i Phát cÅ©ng đứng dáºy ra theo. Khi chúng tôi bước đến báºc thang bắc xuống bệ đèn thì thấy má»™t cô gái Ä‘ang trèo lên. Trong buổi chiá»u cháºp choạng, tôi chỉ nháºn ra được má»™t gương mặt bầu dục, vá»›i đôi mắt to Ä‘en lay láy nhìn chúng tôi má»™t cách vừa thẹn thùng vừa niá»m nở. Ông cụ Sáu nói:
- Anh Voòng với anh đây ở tà u ghé thăm ông đấy!
Cô con gái gáºt nhẹ đầu chà o chúng tôi. Hai chúng tôi đứng há»i thăm cô đôi chuyện, rồi vì trá»i tối quá nên chúng tôi từ biệt hai ông cháu.
Xuống tá»›i xuồng, tôi cảm thấy gió thổi lạnh hÆ¡n và sóng biển chuyển mà u xanh sẫm, mênh mông. Xuồng chúng tôi tếch ra, nhảy nhót trên sông. Tôi vừa đẩy mạnh mái chèo vừa lan man nghÄ© ngợi. Äến lúc ngoảnh lại tôi chẳng còn trông thấy gì nữa, chỉ thấy ngá»n đèn trên tháp cao Ä‘ang chá»›p lóe. ánh đèn mà u xanh rá»±c chiếu má»™t đưá»ng dà i, rá»i sáng mặt biển chiá»u hôm Ä‘ang bốc hÆ¡i nhè nhẹ như Ä‘ang thở.
|

25-09-2008, 11:14 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Ngưá»i khách đến thăm vưá»n nhà tôi Anh Äức
Anh Äức
Ngưá»i khách đến thăm vưá»n nhà tôi
Váºy là tôi phải viết thư cho ông Khắc sá»›m, không thể đợi đến lúc có dịp Ä‘i ra Bắc được. Äây là lần đầu tiên tôi viết thư gởi cho má»™t ngưá»i tôi chưa há» quen biết. Nhưng đó lại là má»™t bức thư mà khi viết tôi thấy mình Ä‘ang là m má»™t bổn pháºn rất đỗi thiêng liêng. Bức thư nà y sở dÄ© được viết là do má»™t câu chuyện xảy ra trong chiến tranh, nhưng sau ngà y giải phóng vá» thăm mẹ, tôi má»›i được biết. Mẹ và em gái út tôi sống tại má»™t ngôi nhà nhá», trong khu vưá»n xưa cÅ© mà bên ngoại cho đứt khi cha mẹ tôi cưới nhau. Tôi trở lại mảnh vưá»n ấy sau tháng tư năm bảy mươi lăm, cái tháng khó quên, cái tháng đã cho phép những ngưá»i ra Ä‘i chúng ta được trở lại. Tôi sẽ không kể những xúc động gì đã đến vá»›i tôi trong buổi sáng đầu tiên tôi Ä‘i quẩn quanh trong khu vưá»n đó, khi tôi đứng trước má»™ cha tôi hay anh tôi, mà tôi muốn nói rằng trong buổi sáng hôm đó, tôi ngạc nhiên nhìn thấy ở bên cạnh anh tôi còn có má»™t ngôi má»™ khác, và tên tuổi ghi trên tấm bia má»™ cÅ©ng hoà n toà n xa lạ. Trần Nguyên DÅ©ng, hy sinh ngà y 5-1-1968. Thấy tôi ngạc nhiên, mẹ tôi cho biết đấy là má»™ cá»§a má»™t chiến sÄ© miá»n Bắc. Anh đã chiến đấu tại đây, bị thương nặng và hy sinh. Ngà y ấy mẹ và em tôi chôn anh kÃn đáo, không dám đắp nấm má»™. Vì ở đây còn thuá»™c vùng tranh chấp, bá»n địch ra và o sẽ tra há»i rất lôi thôi. Tôi vá» chÆ¡i nhà được năm ngà y rồi Ä‘i. Mẹ tôi thiết tha căn dặn nếu khi nà o tôi có dịp ra Bắc thì ráng tầm kiếm gia đình anh DÅ©ng, báo cho cha mẹ anh hay, để cha mẹ anh có thể và o thăm nÆ¡i anh yên nghỉ.
Tôi chưa có dịp ra Bắc sá»›m. Do đó tôi viết thư gởi ra trước, cho gia đình anh DÅ©ng yên tâm. Thư tôi gởi cho cha anh, theo địa chỉ cá»§a anh để lại, do em gái tôi cất giữ khi anh mất. May mắn là anh còn để lại má»™t tấm ảnh chụp chung vá»›i gia đình. Trong ảnh gồm cha mẹ anh và em gái.Tôi sợ gởi tấm ảnh theo thư rá»§i thư thất lạc mất luôn, nên Ä‘i phóng thêm, rồi má»›i bá» má»™t tấm và o bao thư. Äịa chỉ cha anh là : Ông Trần Nguyên Khắc - á»§y ban công tác nông thôn cá»§a Trung ương. Cứ theo địa chỉ ấy mà suy Ä‘oán, thì tôi chắc cha anh là má»™t cán bá»™ lâu năm cá»§a Äảng.
Tôi cẩn tháºn Ä‘em thư gởi bảo đảm tại bưu Ä‘iện thà nh phố Hồ Chà Minh. Äúng bảy hôm sau, tôi nháºn được thư trả lá»i cá»§a chÃnh ông Khắc. Ông nói ông hết sức cảm động được biết mẹ tôi đã chôn cất con trai ông, và nhá» tôi chuyển tá»›i mẹ lá»i biết Æ¡n sâu xa cá»§a ông, ông bảo là ông sẽ Ä‘i công tác ở thà nh phố Hồ Chà Minh và má»™t số tỉnh và o tháng tá»›i, kết hợp vá»›i chuyến Ä‘i, ông sẽ đến gặp tôi rồi nhá» tôi chỉ dẫn ông Ä‘i thăm má»™ con ông.
Tháng sau ông Khắc và o tá»›i tháºt. Ông tìm đến đúng nhà ở cá»§a tôi và o má»™t buổi chiá»u muá»™n, lúc thà nh phố đã lên đèn. Khi nghe tiếng gõ cá»a, tôi ra mở thì thấy má»™t cán bá»™ đã luống tuổi, dáng ngưá»i khắc khổ, nhưng có cặp mắt sáng ánh lên vẻ trầm tÄ©nh, tươi vui. Äó là ông Khắc. Ông nói:
- Cảm ơn, cảm ơn anh lắm!
Tôi Ä‘i pha trà má»i ông, thì ông đã giÆ¡ má»™t ngón tay lên:
- Anh định pha chè gì đấy? Pha chè nà y đi, chè Thái mộc đây...
Ông đưa má»™t gói chè phong bao rất kỹ, và lấy ra má»™t gói thuốc lá Äiện Biên. Tôi nói lâu lắm tôi má»›i thấy lại gói Äiện Biên. Ông há»i:
- Thế thì anh vỠtrong nà y sớm lắm nhỉ?
- Thưa bác vâng, tôi vỠtừ đầu năm 62.
- Thằng con tôi thì mãi tá»›i 1967 má»›i và o. Anh ạ, tôi nháºn được tin cháu mất từ năm ngoái. Chỉ biết tin vẻn vẹn như váºy, còn trưá»ng hợp cháu chiến đấu hy sinh ra sao thì không rõ. Tôi không biết cháu hy sinh ở đâu mà tìm. Tình hình nà y cÅ©ng dá»… hiểu thôi, cuá»™c chiến đấu cá»§a chúng ta đã đưa đến nhiá»u tráºn đánh rá»™ng khắp và ác liệt, nên có biết bao tá» sÄ© chưa thể tìm ra mồ mả, là vì có anh biết chá»— thì sau đó lại hy sinh...
- Bác nói rất đúng.
- Tôi hiểu Ä‘iá»u ấy, và tuy tôi có áy náy nhưng tôi vẫn yên tâm, là vì sá»± tháºt dù cháu nó có ngã xuống ở đâu thì cÅ©ng là ở trong lòng đất nước. Chỉ có Ä‘iá»u chưa biết Ä‘Ãch xác ở chá»— nà o, tráºn chiến đã diá»…n ra sao thì còn áy náy thôi. Tá»™i nghiệp bà nhà tôi, cứ khổ tâm vá» chuyện đó, hoặc như con gái tôi, nó vẫn thưá»ng nói: "- Ba Æ¡i, con rất muốn biết tráºn đánh mà anh con đã hy sinh!". Nó nói đúng chứ anh, đó là cảnh quan trá»ng nhất đấy!
- Rồi bác sẽ được biết một phần, má tôi sẽ kể cho bác nghe. Nhưng mà sao bác không đưa bác gái và con gái của bác cùng đi!
- Hiện nay thì chưa và o được, bà nhà tôi là phó chá»§ nhiệm hợp tác xã, còn con cháu Ä‘ang báºn Ä‘i dạy. Nhưng sẽ và o, thống nhất rồi, lo gì!
Tôi và ông Khắc bà n tá»›i chuyện vá» dưới quê mẹ tôi. Ông đỠnghị tôi chỉ đưá»ng đất để ông Ä‘i. Tôi lắc đầu:
- Không, tôi Ä‘i vá»›i bác, tôi sẽ đưa bác đến táºn nÆ¡i. Má tôi đã giao pháºn sá»± nà y cho tôi, bác khá»i lo lắng gì cả. Ta có thể Ä‘i và o sá»›m mai, nếu bác muốn?
- Váºy thì tốt quá, tranh thá»§ mấy ngà y há»™i nghị chưa bắt đầu. à , tôi có xe đấy!
Vừa nói "- Tôi có xe đấy!", ông lại cưá»i hóm:
- Nhưng ta có cần thiết đi xe riêng không. Tôi nghe nói xe đò trong nà y đi tốt, hay là ta đi xe đò?".
Tôi nói:
- Äi xe đò tốt, chỉ ngại cấp trên có trách cứ chi vá» vấn đỠbảo vệ cho bác không?
Ông Khắc cưá»i:
- ồ không đâu, không có phiá»n gì đâu. Tôi muốn Ä‘i thăm cháu như má»i ngưá»i khác. Ta cứ Ä‘i xe đò nhé!
Chúng tôi ra Ä‘i từ lúc thà nh phố vừa rạng sáng. Quãng đưá»ng từ nhà tôi ra xa cảng Miá»n Tây cÅ©ng khá xa, nên tôi nhỠô tô cá»§a cÆ¡ quan đưa. Tá»›i xa cảng, tôi dẫn ông Khắc và kiếm xe chạy Cần ThÆ¡. Trong lúc đợi xe chạy, ông Khắc ngó nhìn phụ nữ, trẻ con bán quà bánh chạy tá»›i chạy lui đông ken tất cả thì lắc đầu:
- Cái vụ nà y không tốt!
- Tốt là m sao được mà tốt, lần lần rồi phải tÃnh...
Xe bắt đầu chạy. Trên đưá»ng, ông Khắc chăm chú nhìn những cánh đồng bát ngát ở bên đưá»ng. Lúa đã đâm bông. Ông Khắc buá»™t kêu:
- Lúa tốt quá!
Rồi lát sau, ông day há»i tôi, nụ cưá»i nở trên môi:
- Bà con nông dân mình trong nà y nghÄ© gì vá» con đưá»ng hợp tác hóa?
Câu há»i quá rá»™ng khiến tôi rất khó trả lá»i, nhưng tôi nhìn ông, cưá»i đáp:
Thì cÅ©ng như ngưá»i nông dân ngoà i Bắc hồi sắp biết vô con đưá»ng đó. Ai cÅ©ng thấy là phải Ä‘i con đưá»ng đó, nhưng lòng riêng ai cÅ©ng ray rứt. ở trong nà y đã chá»›m mầm sá»± ray rứt như váºy!
Ông Khắc báºt cưá»i:
- Phải rồi, ở đâu cÅ©ng thế, ở Liên Xô cách đây ná»a thế ká»· cái ngà y ngưá»i mugÃch Nga dắt con bò nhà mình nháºp vô chuồng bò chung cá»§a nông trang táºp thể là ngà y anh ta đứt từng khúc ruá»™t. Nhưng năm mưá»i năm sau, anh ta lại nở ruá»™t bởi vì ruá»™t anh ta vẫn còn nguyên chá»› có đứt đâu!
Ông Khắc cưá»i khà khà . Xe Ä‘i qua "Bắc" Mỹ Thuáºn, ông nhìn sông Cá»u Long má»™t cách bỡ ngỡ, say mê. Rồi ở từng chặng đưá»ng, xe liên tiếp qua cầu, vì có vô số con rạch cuá»™n chảy đưa nước phù sa từ sông cái Cá»u Long và o ruá»™ng vưá»n. Ông Khắc kêu lên:
- Cứ như đất và nước thế nà y mà biết là m ăn đúng mức thì nước ta rồi sẽ già u nứt đố đổ vách chứ không à ?
Äến quãng lá»™ giữa VÄ©nh Long và "Bắc" Cần ThÆ¡, tôi nói vá»›i ông rằng chÃnh ở quãng lá»™ nà y anh em đồng chà ta đã đổ rất nhiá»u máu, vì địch phục kÃch thưá»ng lắm. Mà ai ở trên rừng căn cứ địa Miá»n Äông xuống Miá»n Tây Ä‘á»u phải qua lá»™ nà y. Nghe tôi nói, ông Khắc ngó nhìn xuống mặt lá»™. Mắt ông nhòa Ä‘i.
Xe tá»›i gần Cần ThÆ¡ và o lối mưá»i má»™t giá», tôi dắt ông Khắc tá»›i má»™t chiếc xe lam. Bà con ngồi khÃt lại, nhưá»ng chá»— cho chúng tôi. Xe chạy chừng năm cây số thì tá»›i má»™t chợ vưá»n nhá», tôi nói tà i xế cho xuống. Tôi cùng ông Khắc Ä‘i qua má»™t cây cầu ván, cây cầu mà ngà y nhá» tôi thưá»ng ra đây cùng lÅ© bạn leo lên thà nh cầu, sắp hà ng nhảy đứng sá»±ng xuống sông từng đứa má»™t. Qua khá»i cầu, tôi trá» vô miệt vưá»n xanh um nói:
- Mình ráng đi bộ vô đó chừng non một cây số là tới. Bác có mệt không?
Ông lắc đầu, lặng lẽ quan sát con đưá»ng dẫn vô vưá»n. Có lẽ ông Ä‘ang cố gắng ghi nhá»› kỹ từng cây cau, tà u chuối, nghÄ©a là má»i cảnh váºt từ giá» trở Ä‘i ông biết rằng có má»™t dạo con ông đã Ä‘i qua, đã đóng quân và chiến đấu. Tôi giải thÃch cho ông những cái cây mà tôi thấy ở ngoà i Bắc không có, như cây gòn, sầu riêng, máºn hồng đà o ở vưá»n các nhà sát đưá»ng Ä‘i. Nhá» có báo trước, khi tôi vá»›i ông Khắc vá» tá»›i, mẹ và em tôi đã chuẩn bị đón sẵn. Có cả cáºu Năm tôi ở đó. Mẹ tôi cúi đầu chà o ông Khắc, rồi nói:
- Bác vô được để thăm cháu tôi rất mừng.
Mẹ tôi má»i ông Khắc ngồi nghỉ ăn trái cây vưá»n nhà đã bà y như cam, quÃt. Em gái út tôi pha trà bằng cái bình trà lá»›n. Tôi kéo em tôi lại:
- Cho uống trà đáºm Ä‘i em, lấy cái bình Mạnh Thần ấy! Có trà ngon bác Ä‘em ở ngoà i vô đây!
Chúng tôi ngồi nghỉ uống nước, ăn trái cây má»™t lúc thì mẹ tôi ngá» lá»i xin đưa ông Khắc ra vưá»n. Lúc bấy giỠđã giữa trưa, khu vưá»n im mát, tá»a hương nhè nhẹ. Ngoà i sáu bảy cây cau cụt ngá»n vì miểng pháo và những thân cây chi chÃt vết đạn, khu vưá»n nhà tôi vẫn tồn tại qua bao cÆ¡n bão lá»a, khác nà o như được má»™t phép lạ chở che. Ngôi má»™ cá»§a anh DÅ©ng nằm cạnh má»™ anh tôi. Cả hai ngôi má»™ Ä‘á»u được mấy cây cam trÄ©u quả che mát. Ông Khắc cúi đầu bên má»™ con lặng lẽ hồi lâu. Lát sau, ông đứng lên, mắt đỠhoe. Ông cầm tay mẹ tôi, không nói gì rồi bước tá»›i ôm hôn em gái tôi. Mẹ tôi chỉ má»™ anh tôi nói:
- Thằng Hai tôi đây cÅ©ng tá» tráºn hồi bốn lăm đó bác!
Ông Khắc đứng im một lúc rưng rưng thốt:
- Tôi tháºt không ngá» cuá»™c chiến đấu cá»§a chúng ta lại dà i đến thế, mãi từ bốn nhăm đến bảy nhăm má»›i dứt!
... Chiá»u đó, mẹ và em gái tôi dá»n bữa cÆ¡m thưá»ng nhưng trân trá»ng. Khi mâm ăn sắp dá»n, mâm cÅ©ng được mẹ tôi bưng ra phần má»™ cầm bó nhang má»›i hiệu "Pháºt bà Quan âm" trao cho ông Khắc:
- Bác thắp nhang cho cháu, để cháu nó biết bác đã vô thăm!
Trong lúc đó, không biết cáºu Năm tôi từ bên nhà cáºu trở qua hồi nà o, Ä‘ang cầm chai rượu rót ra ly nhỠđặt lên mâm cÆ¡m cúng. Tôi bưng cái đèn ống khói kiểu trứng vịt đưa sát gần để ông Khắc thắp nhang.
Sau đó, chúng tôi và o nhà ăn cÆ¡m, có cả cáºu Năm tôi, cùng chai rượu nếp trong vắt cá»§a cáºu, rót ra ly má»i ông Khắc. Những món ăn do mẹ và em tôi nấu hôm ấy là những món thưá»ng thấy ở quê tôi, gồm có cá rô má» cặp gắp nướng, thịt gà luá»™c bóp rau rút và món canh chua cá lóc nấu vá»›i bông so đũa. Ông Khắc ăn qua, Ä‘á»u khen. Cáºu Năm tôi rất khoái khách xa tá»›i biết thưởng thức món ăn ở chá»— cáºu, nên cáºu nói cặn kẽ cho ông Khắc biết rằng tuy đó là những món thưá»ng, nhưng phải đúng vô tháng nà y má»›i ngon. Cá rô mùa nà y nhảy đớp lúa dá»c theo ruá»™ng ăn nên thân nó máºp béo. Rau rút mùa nà y cÅ©ng tốt cá»ng và bông so đũa cÅ©ng đẹp bông lắm. Cáºu Năm tôi còn giá»›i thiệu cho ông Khắc mùa lúa nà y cầm chắc sẽ trừng trung bình không dưới mưá»i lăm giạ má»™t công. Cáºu Năm tôi là m ruá»™ng từ nhá» tá»›i lá»›n, kinh nghiệm phong phú, nói ra nhiá»u chuyện khiến ông Khắc hết sức chú ý. Tôi thì không rõ thế nà o, chá»› cáºu Năm tôi quả quyết rằng nếu hiện nay thiếu phân hóa há»c mà chưa có cách há»— trợ kịp thì chá»› có cà y sâu mà chỉ nên cà y vừa phải để có thể táºn dụng phân các mùa trước còn trong đất. Cáºu nói trước nay mình dá»±a vô phân hóa há»c nhiá»u quá, chá»› đất Ä‘ai vốn đã tốt, nếu cố khai thác hết sức các thứ phân có sẵn thì không sợ. Tôi thấy ông Khắc đặc biệt chú ý tá»›i các ý kiến cá»§a cáºu Năm tôi. Ä‚n cÆ¡m xong ông mở xác cốt lấy ra hà hoáy ghi, ông nói vá»›i tôi:
- Tôi chẳng cần Ä‘i đâu xa, tại quê anh có những vấn đỠnông nghiệp chúng tôi Ä‘ang lưu tâm. Tháºt là tốt, chuyến Ä‘i nà y tôi vừa thăm được cháu, lại hiểu thêm những vấn đỠnảy sinh trên đồng ruá»™ng vùng châu thổ... Có lẽ, tôi sẽ còn lui tá»›i đây nhiá»u!
Cáºu Năm tôi nói chuyện bà n bạc say sưa vá»›i ông Khắc tá»›i cháºp tối má»›i cáo từ trở vá» nhà cáºu ở bên cạnh. Còn lại tôi, mẹ tôi và ông Khắc ngồi quanh bà n. Em gái tôi thì ngồi ở góc bá»™ ván, khâu vá gì đó. Ông khắc mở cái túi, lấy ra má»™t gói giấy đưa cho mẹ tôi:
- Bà nhà tôi có Ãt quà gởi biếu bác. ÄÆ°á»£c biết nhà ta lo lắng phần má»™ cho cháu chu đáo, bà nhà tôi cảm động và mừng lắm!
Những thức ông Khắc biếu mẹ tôi gồm có trà , nấm hương và bột sắn dây mà vợ ông tự mà i củ là m lấy. Mẹ tôi cảm ơn và nói:
- Bác Ä‘i xa đã nặng còn Ä‘em cho nhiá»u thứ. Thiệt ra chúng tôi còn phải cảm Æ¡n gia đình bác, vì gia đình bác rứt ruá»™t đưa con mình vô, cùng con cái chúng tôi ra tráºn đánh Mỹ.
Ngừng lại một lúc mẹ tôi tiếp:
- Äể tôi kể cho bác nghe... Dạo đó là những ngà y giáp Tết, anh em bá»™ đội ở đâu kéo vỠở xã tôi rất đông. Nhà tôi được giao má»™t tiểu đội, hầu hết là mấy cháu ngoà i đó, Cháu DÅ©ng là trung đội phó kiêm tiểu đội trưởng, chỉ huy hết mấy cháu trong nhà . Bữa chiá»u mấy cháu tá»›i nhà tôi đã là chiá»u hăm bảy Tết. Tôi được chi bá»™ xã phổ biến là phải giữ gìn kÃn việc bá»™ đội đóng nÆ¡i nhà , và ráng lo váºt chất đầy đủ cho các cháu ăn Tết. tuy mấy cháu nó rất bà máºt, nhưng tôi biết kiểu nà y là sắp có đánh lá»›n. Vá» việc lo cho các cháu ăn tết, chi bá»™ không nói, chúng tôi cÅ©ng tá»± thấy là phải lo. Tôi vá»›i con út tôi đây, hồi đó nó má»›i có mưá»i ba, láºp tức ngâm thêm nếp, Ä‘áºu để gói thêm nhiá»u bánh. Hai mẹ con tôi thu xếp cho các cháu có đủ chá»— nghỉ trong nhà , nhưng cháu DÅ©ng cứ nói: "- Báo cáo mẹ chúng con xin đóng ở ngoà i vưá»n, chúng con có võng..." Tôi nhá»›, nói chuyện vá»›i tôi, lần nà o cháu DÅ©ng cÅ©ng "Báo cáo mẹ...", cứ như tôi là chỉ huy ấy. Sáng hôm sau, mấy cháu rục rịch lo cÆ¡m nước lấy. Tôi không cho, nói: "- Phần đó để tôi vá»›i em đây lo, mấy đứa cứ lo dưỡng sức cho mạnh..." Cháu DÅ©ng và các cháu không chịu cứ già nh nấu cÆ¡m cho tiểu đội và cả cho mẹ con tôi. Tôi cản hoà i không được, phải là m mặt giáºn, cháu DÅ©ng má»›i nhượng bá»™, để mẹ con tôi lo cÆ¡m nước. Phải nói là mấy cháu gìn giữ cẩn trá»ng, không dám là m báºn rá»™n hoặc hao há»›t chút gì cá»§a gia đình. Nấu nước uống trà , các cháu cÅ©ng Ä‘i quÆ¡ chà gai vá» nấu. Tôi để ý thấy có đứa Ä‘em quần áo ra tá»± khÃu vá. Chẳng bù vá»›i mấy đứa bá»™ đội tỉnh nhà , má»›i vá» vừa tá»›i đầu ngõ đã kêu: "- Má Æ¡i, cho tụi con ăn cÆ¡m nghen má!". Tôi nghÄ© vừa thương vừa giáºn. Thương là thương lâu nay các cháu ở trên rừng, tức nhiên là phải tá»± lá»±c hết, nên các cháu đã quen Ä‘i. Giáºn là giáºn tụi nó hình như coi chúng tôi ở đây chưa há» biết nuôi bá»™ đội, chứa cán bá»™ lần nà o hay sao ấy. Nhưng nghÄ© cho cùng, chẳng qua do các cháu chưa hiểu nên còn e dè. Cho nên tôi biểu cháu DÅ©ng triệu táºp hết tiểu đội lại để tôi có ý kiến. Nghe tôi biểu, cháu DÅ©ng coi bá»™ lạ lắm, nhưng cÅ©ng thu xếp táºp há»p anh em lại ngay. Tôi nói: "- Các con nên biết rằng nhà má nuôi cá»™ng sản từ hồi Tây, từ kháng chiến đánh Tây tá»›i giá», nhà má chứa bá»™ đội có chừng má»™t trăm lần. Các con tá»›i ở đây nên coi nhà má như nhà mình, chá»› giữ ý giữ tứ kiểu đó là má giáºn. Cái gì mà nấu trà lại Ä‘i quÆ¡ chà gai, thiếu chi cá»§i đước cá»§i trà m không chụm. Lần nà y các con ăn Tết ở nhà má coi như ở gia đình. Tao vá»›i con út đã lo đầy đủ. Tối nay, đỠnghị tiểu đội trưởng phân công anh em coi chừng nồi bánh tét tiếp má, để má vá»›i con út còn lo gói bánh ếch!". Các cháu trong tiểu đội vá»— tay hoan nghinh rần rần. Cháu DÅ©ng đứng ra nháºn khuyết Ä‘iểm, hứa sẽ không gìn giữ quá đáng váºy nữa. Bác à , cháu DÅ©ng nó ăn nói thiệt rà nh rẽ. Tôi coi mòi nó có tướng văn hÆ¡n tướng võ. Bá»™ nó há»c cao lắm sao bác. Lúc rảnh cháu giảng giải toán cho con út nghe trÆ¡n tru hết. Tiểu đội cá»§a cháu DÅ©ng ở nhà tôi có hai hôm, rồi và o đêm 29 Tết thình lình có lịnh rút Ä‘i. Các cháu từ giã tôi ra Ä‘i không kịp ăn Tết gì cả. Tôi vá»›i con út chưng há»ng, buồn thiệt là buồn. Thú thiệt vá»›i bác, tôi muốn ngồi coi các cháu ăn má»™t cái Tết ở nhà tôi cho mát bụng. Là vì các cháu vừa ở trên rừng xuống, hÆ¡n nữa Ä‘á»u là các cháu ở ngoà i Bắc, xa gia đình cha mẹ, ngà y Tết là ngà y dá»… nhá»› nhà nhứt. Tôi nghÄ© các cháu đã trèo vượt qua bao đỉnh non cao, lá»™i qua biết bao ghá»nh thác để vô tá»›i đây cứu nước, thì tôi cà ng thương hÆ¡n những đứa ở trong nà y, cho nên khi nghe cháu DÅ©ng nó đến bên nói: "Báo cáo mẹ, chúng con có lệnh hà nh quân!" thì tôi buồn quá, đà nh phải Ä‘em bánh trái phân phát cho các cháu Ä‘em theo. Nhưng biết bao nhiêu là thứ, các cháu đâu có Ä‘em được hết, vì cháu nà o cÅ©ng mang ba lô ruá»™t tượng gạo và súng đạn. Mẹ con tôi buá»™c và o ba lô má»—i cháu má»™t cặp bánh tét, nhưng mở, nhét thêm má»™t chục bánh ếch, má»™t gói mứt. Các cháu không thể từ chối, cứ phải để mẹ con tôi trang bị cho cái Tết hà nh quân đó. Lúc lên đưá»ng, đứa nà o cÅ©ng khóc. Con út tôi rất quyến luyến cháu DÅ©ng, vì tuy ở đây có hai ngà y mà cháu DÅ©ng đã tranh thá»§ giúp nó láºp nên chương trình há»c ôn để có thể thi lên lá»›p tốt. Con út nói vá»›i tôi: "- ảnh há»c giá»i lắm má Æ¡i, ảnh đã tốt nghiệp đại há»c, rồi được cho Ä‘i há»c ở nước ngoà i mà ảnh lại không Ä‘i đó má!". Tôi ngạc nhiên há»i sao con biết. Nó nói mấy anh trong tiểu đội nói. Tối đó, tôi và con út tiá»…n tiểu đội cháu DÅ©ng Ä‘i, giữa lúc các nhà hà ng xóm cÅ©ng tiá»…n bá»™ đội ra đưá»ng. Tôi nghÄ© đã 29 Tết rồi mà hà nh quân, thì không biết giao thừa các cháu sẽ ăn Tết ở đâu. Tôi cÅ©ng hoà n toà n không biết là chỉ trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ sau, má»™t tráºn đánh lá»›n đã xảy ra cùng má»™t lúc trên khắp miá»n Nam, tráºn Tổng tấn công mùa xuân Máºu Thân là m cho Mỹ ngụy kinh hồn táng đởm. Äêm 30 Tết rạng ngà y mùng má»™t, bá»n Mỹ ngụy ở Cần ThÆ¡ bị tấn công. Tiếng pháo lá»›n, tiếng súng nhá» rá»™ lên từ thị xã. ánh lá»a sáng rá»±c tá»›i miệt vưá»n nà y, con út tôi bắt đà i, la lên Sà i Gòn cÅ©ng bị tấn công. Rồi nó ôm đà i nghe miết, lát sau nói tỉnh nà o cÅ©ng bị mình tấn công hết. Nó la rùm: "- Rồi, mấy anh ở nhà mình chắc là đã lá»™t vô thà nh phố Cần ThÆ¡ rồi!" Chúng tôi mừng quýnh lên. Nhưng lần đó thì bác biết rồi, mình đã đánh nó má»™t tráºn quá nặng, ngặt hồi đó nó còn mạnh, nó cá»§ng cố lại được. Thiệt ra, tá»›i năm bảy bữa sau nó má»›i tỉnh hồn, rồi má»›i phản kÃch lại dữ. Tôi không ngá» tá»›i bữa thứ năm, bá»™ đội lại trở vá». Tiểu đội cháu DÅ©ng vá» lại nhà tôi, nhưng trước các cháu có mưá»i hai, giá» còn chẵn mưá»i. Hai cháu đã hy sinh. Cháu DÅ©ng cÅ©ng như chÃn cháu kia trở lại, mặt mà y đầy đất bụi, áo quần lá»›p bị xém cháy, lá»›p bị rách tả tÆ¡i, nhưng cháu nà o cÅ©ng cưá»i cưá»i nói nói. Và lần nà y, cháu DÅ©ng đã mạnh dạn nói vá»›i tôi nấu cÆ¡m cho cả tiểu đội ăn. Tôi rất Ä‘au đớn thấy thiếu mất hai cháu, nhưng không dám há»i, chỉ nói:
- Bộ đánh vô găng lắm hả con? Má cứ ngỠcác con đã lấy được thà nh phố rồi!
- Găng lắm má, nhưng bây giỠchưa chiếm được thì bữa khác các con cũng chiếm được thôi!
Cháu DÅ©ng nói vá»›i tôi như váºy. Äứa nà o đứa nấy cÅ©ng còn hăm hăm hở hở. Äêm đó, tôi lo cho các cháu ăn uống tắm giặt, nhưng đứa nà o cÅ©ng tắm sÆ¡ sịa rồi ngá»§. Chưa tá»›i sáng, tất cả được cháu DÅ©ng đánh thức, rồi nhà o ra đà o công sá»± ở ngoà i mé vưá»n giáp ruá»™ng. Rồi cả mưá»i anh em bám chặt ở đó không vô nhà nữa. Tôi hÆ¡i lấy là m lạ không hiểu có tin gì mà các cháu há»m sẵn ở đó. Khi mang cÆ¡m ra, tôi há»i nhóng thì cháu DÅ©ng ôm lấy vai tôi nói:
- Äịch có thể sẽ đổ quân ở cuá»™c phản kÃch thá»c và o vùng nà y. Má và em út đừng ra vô nữa, phải bám hầm trong nhà !
Tôi nói:
- Bám hầm thì ai đem cơm ra cho mấy con?
- Không sao, má»—i sáng chúng con Ä‘em cÆ¡m ra ăn luôn tá»›i ba giá» chiá»u.
Ngà y đầu tiên, tình hình êm ái không có gì. Chỉ có pháo Mỹ bắn đôi ba chục trái ở xã trên. Nhưng tá»›i gần rạng sáng ngà y thứ hai thì pháo bắn dữ dá»™i cặp mé vưá»n. Tôi vá»›i con út lo cÆ¡m nước cho các cháu xong thì trá»i rá»±ng sáng. Pháo địch lại bắn thêm nhiá»u đợt, rồi con đầm già lên quần đảo dò la. Nắng lên độ má»™t sà o thì trá»±c thăng bầy lên đổ quân Mỹ xuống ruá»™ng. Cặp dà i theo mà vưá»n, không riêng gì mà vưá»n nhà tôi, đâu đâu cÅ©ng có bá»™ đội đợi Mỹ xáp vô là đánh. Tôi vá»›i con út ở hầm nhà nghe súng nổ và o lối tám giá» sáng. Tưởng như đánh ở khắp háºu vưá»n. Hết má»™t đợt thì lại ngừng, kế lại nổ. Cứ như váºy cho tá»›i xế chiá»u. Bác coi, hai mẹ con tôi ở dưới hầm không biết tình hình ra là m sao. Thấy êm hÆ¡i lâu lâu, hai mẹ con má»›i lên khá»i hầm thì các cháu vừa kéo vô. Tốp Ä‘i đầu khiêng má»™t đứa, tốp Ä‘i sau khiêng má»™t đứa. Cháu được khiêng đầu chÃnh là cháu DÅ©ng, bị thương nặng ở bụng. Cháu khiêng sau thì đã chết. Tráºn đánh phản kÃch ở ven vưá»n xã tôi ngà y hôm đó đã diá»…n ra mưá»i má»™t đợt, cuối cùng tụi Mỹ phải gom hằng trăm thây ra ruá»™ng, kêu trá»±c thăng tá»›i chở rồi chạy luôn. Tôi tưởng sau tráºn đánh, các cháu còn nghỉ lại, nà o ngá» có lịnh hà nh quân liá»n, chi bá»™ xã động viên cô bác chôn cất các cháu tá» tráºn và lo bảo vệ cất giấu các cháu bị thương, vì đơn vị bá»™ đội còn có nhiệm vụ chiến đấu không thể Ä‘em theo được. Phần mẹ con tôi được giao cháu DÅ©ng... Chuyện đã qua, giá» kể lại chỉ sợ bác Ä‘au lòng thêm, nhưng tôi nghÄ© cÅ©ng phải nói rõ vá»›i bác. ChÃnh cháu DÅ©ng cÅ©ng biết mình khó sống nên cương quyết không chịu để bà con khiêng Ä‘i lên quân y. Cháu tỉnh táo lạ thưá»ng, và đó là điá»u cà ng khiến tôi lấy là m lo sợ, vì tôi có được ngó thấy cháu lá»›n nhà tôi hồi ấy trước khi chết cÅ©ng tỉnh quá Ä‘i. Cái đêm hôm đó, cháu nằm trên bá»™ ván nà y, có tôi vá»›i con út luôn luôn ở bên cạnh. Cháu trá» vô ngá»±c áo, nhá» tôi lấy ra má»™t cái bóp nhá».
- Mẹ cất hộ con, có địa chỉ và ảnh gia đình con trong đó...
Cháu chỉ nói váºy, rồi nằm ngó ra đêm tối, như là cháu muốn nhìn Ä‘i đâu thiệt là xa. Từ đó cho tá»›i lúc yên nghỉ, cháu không há» mê, không há» nói lẫn Ä‘iá»u gì. Tôi còn nhá»› cuối cùng cháu ngó nhìn tôi và con út đăm đăm, rồi đưa tay ra hiệu cho mẹ con tôi ngồi thấp xuống. Cháu ráng day qua, ghé hôn tôi, hôn con út. Rồi cháu mất...
Mẹ tôi dừng lại, vá»›i lấy cái khăn rằn đỠvắt trên vai chùi nước mắt. Em út tôi từ nãy giá» ngồi im lìm ở góc bá»™ ván bắt đầu sụt sịt khóc. Mẹ tôi tiếp lá»i, giá»ng nghẹn ngà o:
- Chắc cháu nó tÃnh như... váºy thì coi như đã được hôn mẹ vá»›i em, bởi khi má»›i tá»›i cháu nó có nói: "- Mẹ à , con cÅ©ng có mẹ và má»™t đứa em gái bằng em út..."
Nghe chuyện mẹ tôi kể, chÃnh tôi cÅ©ng không cầm được nước mắt thì nói gì ông Khắc. Ông đã để nước mắt trà o ra. Chúng tôi ngồi im lặng, trong má»™t đêm đã an bình, tưởng nhá»› không riêng anh DÅ©ng mà còn tưởng nhá»› tá»›i bao nhiêu anh em đồng chà khác đã hy sinh. Thình lình, ông Khắc nhìn mẹ tôi và nói:
- Bác sợ tôi Ä‘au đớn thêm ư? Thưa bác, Ä‘iá»u đó chúng tôi đã nháºn được từ mấy năm nay và đã chịu đựng. Nhưng tôi nghÄ© có thấm gì sánh vá»›i nhiá»u gia đình khác còn hy sinh nhiá»u đứa con hÆ¡n tôi. Ná»—i Ä‘au đớn cá»§a tôi có thấm gì so vá»›i ná»—i Ä‘au cá»§a bà con ở trong nà y. Chúng ta má»—i ngưá»i gánh lấy má»™t chút, nhỠđó má»›i có ngà y hôm nay. Má»™t lần nữa tôi xin cảm Æ¡n bác cÅ©ng như cháu đã ở sát bên con tôi trong những giây phút cuối. ÄÆ°á»£c nghe bác cho biết táºn tưá»ng, tôi rất yên tâm, vì như váºy thì con trai tôi không đến ná»—i dở. Ãt nhất, nó đã cùng anh em đánh lui được quân thù rồi má»›i chết, Ãt nhất nó cÅ©ng đã góp sức không cho phép giặc Mỹ trà n vô tá»± do cà n phá vưá»n cây tươi tốt mà chÃnh mắt tôi được trông thấy ngà y hôm nay. Trong khi kể lại chuyện vá» cháu, ban nãy bác có nói má»™t chi tiết là việc cháu được quyết định Ä‘i há»c ở nước ngoà i mà không chịu Ä‘i. Tôi muốn nói để gia đình ta rõ hÆ¡n. Việc đó có thá»±c đấy. Äáng lẽ, nếu cứ theo sá»± đỠnghị cá»§a tổ chức thì cháu DÅ©ng đã được Ä‘i há»c ở nước Cá»™ng hòa Dân chá»§ Äức, và cháu đã trở vá» từ ba năm nay vá»›i há»c vị Phó tiến sÄ©. Tôi chắc như váºy, vì cháu nó há»c giá»i bác ạ. Nhưng tôi cÅ©ng thà nh thá»±c mà nói rằng lúc đó tôi không muốn cháu Ä‘i há»c ở nước ngoà i. Không phải tôi cho rằng sá»± Ä‘i há»c ở nước ngoà i là không cần và không có Ãch. Rất cần và có Ãch. Nhưng trong nước Ä‘ang có giặc, và trong những năm ác liệt đó, có má»™t chá»— cần con tôi hÆ¡n, đó là tiá»n tuyến, không phải tôi là m ra vẻ cao thượng gì đâu, mà thá»±c lòng tôi muốn như váºy, lương tâm tôi muốn như váºy. Là vì, chắc vá» lâu vá» dà i tôi sẽ ân háºn nhiá»u, nếu tôi có đứa con trai mà không dám giao nó cho Äảng, trong những năm kẻ thù đông tá»›i trên má»™t triệu tên. Thưa vá»›i bác, tôi có tuổi Äảng gần ba mươi năm do váºy mà tôi sẽ vô cùng áy náy nếu má»—i lần tôi Ä‘i công tác vá» các xã, ở ngoà i Bắc cÅ©ng như trong Nam, thưá»ng gặp những ngưá»i cha ngưá»i mẹ nông dân có tá»›i ba, năm hoặc sáu đứa con ra tráºn không trở lại. Có Ä‘iá»u, đó cÅ©ng chẳng phải chỉ là ý muốn cá»§a tôi. Äáng mừng thay, đó cÅ©ng là ý muốn cá»§a con tôi. ChÃnh cháu nó cÅ©ng nói: "Con cÅ©ng muốn được và o Nam chiến đấu, còn việc Ä‘i há»c tÃnh sau!" Lúc ấy, nghe con nói tôi cà ng yêu quý nó biết chừng nà o. ChÃnh vì thế mà vá» sau hay tin cháu nó hy sinh, lòng tôi cà ng Ä‘au đớn hÆ¡n. Bây giá» và sau nà y, tôi và gia đình vẫn Ä‘au đớn, nhưng chúng tôi không ân háºn, lương tâm rất yên ổn...
Ông Khắc đã thôi nói. Bấy giá» gia đình chúng tôi và ông Khắc lại ngồi im lặng. Riêng tôi bị bất ngỠđưa dẫn từ ná»—i xúc động vá» ngưá»i con đến ná»—i xúc động đối vá»›i ngưá»i cha. Cho tá»›i lúc đó, tôi đưa mắt nhìn ông Khắc, ngỡ như từ hôm qua tá»›i giá» tôi má»›i thá»±c sá»± biết ông. Váºy mà nhìn ông ngồi, ông vẫn cứ như thế, giản dị và lặng lẽ.
Äêm tháng mưá»i, vưá»n nhà tôi Ä‘ang dịu dà ng tá»a hương. Mùi hương nghe tợ như hương hoa cau, hoa bưởi hay hương sầu riêng hợp lại chá»› không hẳn là hương riêng cá»§a má»™t thứ hoa trái nà o. ấy là mùi hương miệt vưá»n đã có từ xa xưa. Trong đêm bình yên không còn nghe thấy má»™t tiếng súng nà y, hương vưá»n cà ng ngây ngất, và thỉnh thoảng khu vưá»n lại dáºy gió rì rà o, tưởng chừng như cây lá trong vưá»n Ä‘ang cất lên trăm ngà n tiếng nói.
1976
|

25-09-2008, 11:15 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Ngưá»i vá» hưu - Anh Äức
Anh Äức
Ngưá»i vá» hưu
"Là m sao để khi từ giã thế giá»›i, ta không chỉ nằm xuống như má»™t ngưá»i lương thiện, mà điá»u quan trá»ng là ta có thể giã từ má»™t thế giá»›i lương thiện hÆ¡n"
Lá»i cô GiannÆ¡ trong vở kịch "Cô Thánh GiannÆ¡ ở lò sát sinh" cá»§ Béctôn Brếch
Và o lối gần ba giá» khuya, ông Sáu Thiệt chợt giáºt mình thức giấc. Trong phố vừa dáºy lên tiếng la thét, kế có mấy phát súng nổ và tiếng chân rượt Ä‘uổi rầm ráºp. Nằm bên cạnh, bà Sáu cÅ©ng trở mình day qua phÃa ông khẽ há»i:
- Gì váºy anh?
- Chắc có trá»™m leo nhà ai đó, Ä‘ang bị phưá»ng đội rượt.
Bà Sáu nằm im một lát rồi chép miệng:
- Hổm rà y thấy êm êm, mình đã mừng, bây giỠlại..
- á», nói chung ở phưá»ng nà o mà còn vụ đó thì mất vui. Äể yên, coi mấy chú phưá»ng đội có bắt được thằng ăn trá»™m nà y không..
Ông Sáu không phải đợi lâu. Chỉ má»™t lát sau, có tiếng chân rình rịch kéo ngang qua cá»a nhà ông, và má»™t chú phưá»ng đội nà o đó lên giá»ng hăm he:
- Tráºn nà y mà y chết, tráºn nà y mà y ở tù rụt xương rồi Côn Æ¡i!
Ông Sáu nhổm ngay dáºy, vén mùng bước xuống giưá»ng mò mẫm báºt đèn. Rồi ông mở cá»a Ä‘i gấy ra. Tốp phưá»ng đội vừa má»›i qua khá»i. Nhưng dưới ánh đèn đưá»ng rá»i sáng, ông Sáu ngó thấy, Ä‘i trước mấy chú phưá»ng đội cầm súng, quả là thằng Côn tháºt. Nó bị trói, Ä‘i lững thững, trên ngưá»i vẫn mặc bá»™ đồ lÃnh ngụy cÅ© tã, và cái đầu tóc cá»§a nó lúc nà o cÅ©ng cứ xá»ng lên. Ông Sáu đứng yên trước cổng, dòm theo, cho tá»›i khi thằng Côn cùng tốp phưá»ng đội rẽ khuất sang má»™t lối phố khác, ông má»›i trở và o. Không nói không rằng, ông tắt đèn lên giưá»ng nằm lại như cÅ©
Bà Sáu há»i:
- Sao, bắt được rồi hả anh?
- á», lại thằng Côn..
Ông Sáu miá»…n cưỡng đáp, giá»ng buồn bã. Từ đó, ông nằm yên không nhúc nhÃch, cố dá»— lại giấc ngá»§. Nhưng ông không thể ngá»§ lại được. Chuyện thằng Côn má»™t lần nữa leo trá»™m nhà ngưá»i ta vừa bị bắt khiến cho mấy chú phưá»ng đội há»›n hở vui mừng, nhưng ông thì ngược lại, ông lại thấy buồn, thấy trong lương tâm tuồng như có Ä‘iá»u cắng đắng. Thằng nhỠấy Ä‘i ăn trá»™m bị bắt lần nà y là lần thứ hai rồi chá»› không phải lần đầu. Thà nh ra ông Sáu cà ng khẳng định không phải là thằng trá»™m nghá». Bởi nếu là trá»™m nghá», dá»… gì bắt được nó ngon Æ¡ như váºy. Thằng trá»™m nghá» nhất định phải có mánh lá»›i lừa lá»c tối thiểu, chá»› đằng nà y hầu như lần nà o vừa trổ ngón nó cÅ©ng Ä‘á»u bị tóm.
Song, sá»± nháºn xét và suy gẫm cá»§a ông Sáu không chỉ căn cứ ở tÃnh chất cá»§a má»™t tên trá»™m. Sá»± nhất cá»§a ông bắt đầu từ con ngưá»i thằng nhá», từ thằng Côn, sau khi ông vá» hưu hẳn tại phưá»ng nà y vá»›i cấp báºc thượng tá. Trước lúc nghỉ hưu, ông đã ở đây, trong ngôi nhà vợ ông thừa hưởng cá»§a gia đình nhưng lúc đó hầu như suốt ngà y ông là m việc tại Cục ChÃnh trị Quân khu, nên đối vá»›i phưá»ng khóm vẫn có sá»± cách biệt. Chỉ gần má»™t năm nay, ông má»›i biết rõ phưá»ng ông, biết rõ thế nà o là má»™t cái phưá»ng. Theo ông đó là má»™t xã há»™i thà nh phố thâu nhá» lại chừng mưá»i lăm ngà n dân, gồm đủ loại ngưá»i, vá»›i đủ các loại sá»± cố vui buồn, xấu tốt, gian ngay. ở đó, ông cảm thấy mình như được gắn trả và o mạch máu luôn pháºp phồng, cái nhịp Ä‘áºp tức thá»i cá»§a Ä‘á»i sống, từ sá»± nhá» nhoi ti tiện cho tá»›i sá»± tốt đẹp lá»›n lao, ở những căn nhà cháºt chá»™i cho tá»›i bên trong các ngôi nhà sang trá»ng. ChÃnh ông cÅ©ng không ngá» rằng việc vá» hưu, trước nay được không Ãt ngưá»i coi như là má»™t cảnh Ä‘á»i buồn, "ô tô không có để Ä‘iá»u khiển", thì bây giá» sau má»™t năm vá» hưu ông lại thÃch thú nháºn ra những năm cuối Ä‘á»i, mình như được trả vá» giữa dòng cuá»™c sống tươi rói, và chÃnh Ä‘iá»u đó đã là m cho ông cảm thấy mình trẻ lại. Äối vá»›i ông, giỠđây chỉ có má»™t Ä‘iá»u đòi há»i duy nhất là lầm lÅ©i nháºp vô dòng sống đó, không đứng rá»i ra mà cÅ©ng không đứng ở bên trên. Ông đã sinh hoạt chi bá»™ Äảng và tổ dân phố không sót má»™t buổi. Ngoà i ra ông vẫn thưá»ng Ä‘i xếp hà ng mua gạo và nhu yếu phẩm. Trừ các anh chị ở phưá»ng, Ãt ai biết ông là má»™t thượng tá. Ngưá»i ta chỉ biết đó là má»™t ông già trước ở bá»™ đội, bây giá» vá» hưu, bình thưá»ng hết sức, vì Ä‘i đâu ông cÅ©ng mặc quần bá»™ đội đã bạc, sÆ¡ mi ngắn tay trắng và đầu đội chiếc mÅ© cối cÅ©ng đã cÅ©.
ChÃnh nhá» má»™t lần Ä‘i mua gạo mà ông Sáu biết thằng Côn. Hôm ấy trong lúc đứng tá»›i lượt mình, ông thấy nó vá»›i năm ba đứa khác nhá» hÆ¡n, cả trai lẫn gái, lởn vởn tại cá»a hà ng gạo. Nó là đứa lá»›n nhất, trạc mưá»i bảy mưá»i tám, cầm đầu tốp nhỠấy vá»›i hai cái xe cây tá»± tạo, chắp vá, có bánh đẩy. Há»… má»™t lần được mối, ông nghe lÅ© trẻ gá»i.
- Anh Côn ơi! Em đi chuyến nà y nghen!
- Anh Côn Ä‘i tá»›i đưá»ng Nguyá»…n Văn Trá»—i, lấy bao nhiêu?
Váºy là thằng Côn đứng ra phân công, tÃnh giá. Có nhiá»u ngưá»i mua gạo xong; đèo xe đạp vá», nhưng cÅ©ng có nhiá»u ngưá»i thuê lÅ© trẻ. Lần đó, ông Sáu đã gá»i tụi nó chở, mặc dù ông Ä‘i xe đạp, nhưng ông nghÄ©: "Äể tụi nó chở, tụi nó má»›i có miếng ăn!". Khi biết nhà ông ở cách cá»a hà ng gạo hÆ¡i xa thằng Côn bảo lÅ© trẻ: "Thôi, để tao Ä‘i!" Ông để ý thấy nó có sá»± cáng đáng việc nặng nhá»c, chá»› không phải chỉ đóng vai trò thằng trùm nhóc đứng chỉ tay năm ngón. Äiá»u là m ông hÆ¡i ngạc nhiên nữa là vá» tá»›i nhà , sau khi nó vác bao gạo xăng xái Ä‘em tuốt vô bếp, ông móc túi đưa nó má»™t đồng, thì nó nói: "Cháu xin ông năm mươi xu thôi!". Cho nên ông đã nhìn nó như má»™t thằng nhá» biết Ä‘iá»u, Ãt nhất nó còn có sá»± lương thiện. Từ đó ông để ý tìm hiểu, được biết, thằng Côn và lÅ© trẻ Ä‘á»u không có nhà cá»a, cha mẹ. Lúc nà o chúng nó cÅ©ng quẩn quanh trong xóm, thằng Côn Ä‘i đầu, cao lêu nghêu trong bá»™ đồ lÃnh cÅ© rách, và lÅ© trẻ Ä‘i sau áo quần cÅ©ng đã tả tÆ¡i như nó. Dạo ấy, cái Ä‘iá»u mà ông còn lÆ¡ mÆ¡ chưa rõ là không biết đêm đêm thằng Côn và lÅ© trẻ ngá»§ ở đâu. Ông đã Ä‘em chuyện nà y há»i bà thư chi bá»™, cÅ©ng vốn là má»™t trung úy trẻ chuyển vá». Anh bà thư bảo rằng chÃnh anh ta cÅ©ng không rõ, anh nói chúng ngá»§ ngoà i chùa gì đó. Lần ấy ông Sáu đã nổi nóng nhưng ông kịp dằn được, chỉ cưá»i nói "ChÃnh đồng chà là ngưá»i phải rõ việc đó hÆ¡n ai hết đấy đồng chà ạ!". Váºy rồi sau đó tá»± ông Ä‘i theo dõi. Cuối cùng ông má»›i vỡ lẽ, thằng Côn và lÅ© trẻ không há» ngá»§ ở đình chùa nà o hết. Chúng nương náu ở má»™t nghÄ©a địa, chúng ngá»§ trên những ngôi má»™.
Tháºt ra, nhiá»u khi ông Sáu nghÄ© mình có thể bá» qua việc đó không cần biết thằng Côn và lÅ© trẻ nương náu ở đâu thì cÅ©ng không có ai nói gì, kể cả chi bá»™ ông Ä‘ang sinh hoạt sẽ không có ai cáºt vấn và đòi ông gánh lấy trách nhiêm ấy. Äó là trách nhiệm cá»§a phưá»ng, cá»§a tổ chức thương binh xã há»™i, cá»§a tổ dân phố. Äối vá»›i ông, gác qua những chuyện như váºy dá»… dà ng quá, ông sẽ cà ng có thêm nhiá»u thá»i giá» phụ tiếp vá»›i vợ ông nuôi đám gà , lo chăm sóc vưá»n rau và vưá»n thuốc nam, rồi ông Ä‘á»c sách, cùng vợ trao đổi vá» má»™t quyển tiểu thuyến nà o đó, vốn là thể loại mà cả hai ông bà đá»u rất ham mê. Can chi mà ông phải lo tá»›i lÅ© trẻ kia. Việc chung, ông đã lo cả má»™t Ä‘á»i, từ thá»i trai trẻ, từ năm Bốn lăm "nóp vá»›i dáo mang trên vai" cho tá»›i chuyến vượt Trưá»ng SÆ¡n trở vá» dá»± và o cuá»™c chống Mỹ muôn phần ác liệt. Gần đây mảnh đạn pháo mà ông nháºn lấy tám năm vá» trước trong má»™t tráºn đánh trên xa lá»™ Nha BÃch, sau má»™t thá»i gian nằm im bên dưới bả vai, giá» bắt đầu động cá»±a, sinh sá»±, là m cho sức khá»e ông giảm sút, ông má»›i chịu vá» nghỉ, chá»› trên Quân khu vẫn muốn lưu ông lại. Ông có hai đứa con trai, nhưng giá» không còn đứa nà o nữa. Năm sáu mươi, từ miá»n Bắc vượt Trưá»ng SÆ¡n vá», ông liá»n móc nối gặp lại vợ. Việc đầu tiên là dặn vợ tìm má»i cách giao hai đứa con cho ông. Và ông đã lần lượt đưa cả hai đứa và o bá»™ đội, bất chấp má»i ná»—i lo lắng, gạt tất cả má»i xót xa cá»§a vợ và cá»§a chÃnh mình đối vá»›i những đứa con rứt ruá»™t đẻ ra. Kiên trì ý định đưa con trai và o bá»™ đội nÆ¡i mà qua ông, ông cho rằng đó là má»™t trưá»ng há»c vÄ© đại nhất cá»§a tuổi trẻ. Ngà y giải phóng vá» Sà i Gòn, ông gặp lại vợ, là má»™t cô giáo cÅ©, nay đã trên năm mươi. Thá»i xuân sắc cá»§a vợ chồng ông đã qua Ä‘i trong cuá»™c kháng chiến chống Pháp và những ngà y ở lại sau Hiệp định GiÆ¡nevÆ¡. Äến khi ông trở vá» là những năm chống Mỹ còn khó khăn gian khổ gấp bá»™i, há»a hoằn lắm vợ chồng chỉ gặp nhau và i lần. Ngưá»i vợ đó ở giữa thà nh phố, vừa dạy há»c, vừa hoạt động, đêm ngà y pháºp phồng lo lắng cho chồng con, nhưng rốt cuá»™c hai đứa con Ä‘á»u lần lượt hy sinh, chỉ còn chồng trở lại. Ngà y ba mươi tháng tư, khi lÅ© trá»±c thăng kẻ thù tháo chạy vừa ngá»›t tiếng vá»— Ä‘áºp phà nh phạch trên bầu trá»i Sà i Gòn và khi tiếng xe tăng cá»§a quân ta ầm ầm tiến và o, thì chiá»u hôm sau, ngưá»i vợ nghe tiếng gá»i cổng. Bà gặp lại chồng đứng trước ngõ, cái ngõ mà ba mươi năm trước, khi còn là má»™t thanh niên hăm tư tuổi. ông Sáu đã nghé qua để từ giã bà trên đưá»ng cùng đơn vị rút và o khu. Hồi đó bà là má»™t cô giáo má»›i hai mươi, má»™t nữ há»c sinh sư phạm má»›i ra trưá»ng con gái út cá»§a má»™t gia đình công chức khá giả. Lúc ra Ä‘i, ông Sáu không tÃnh là cưới được bà , váºy mà hai năm sau, bà đã trốn gia đình vô bưng vá»›i mục Ä‘Ãch chÃnh chưa phải là đi kháng chiến mà là đi kiếm sống ông. Äó là má»™t ngưá»i con gái có lòng can đảm và giữ trá»n lá»i hứa, nên ông vô và n yêu quà khâm phục. Ông gẫm rằng, chưa nói tá»›i cái gì khác, chỉ nói riêng vì tình yêu mà dám lặn lá»™i ra Ä‘i, cÅ©ng đã đủ để ông khâm phục rồi. Nhưng chÃnh nhỠđó bà đã Æ¡ luôn tham gia kháng chiến. Khi ông Ä‘i táºp kết, bà đưa hai con nhá» xuống Chắc Băng tiá»…n ông, rồi Ä‘em con vá» thà nh phố. Cha mẹ bà đá»u đã qua Ä‘á»i, các anh chị bà đã ra ở riêng, để lại ngôi nhà cho bà . Từ sau ngà y giải phóng, ông Sáu vỠở đây, trong ngôi nhà mà vợ ông đã cất tiếng khóc chà o Ä‘á»i, đã cháºp chững Ä‘i và đã lá»›n lên.
Ngôi nhà xây từ thá»i Pháp, đã được tám mươi mốt năm, tÃnh theo năm ghi bằng con số nổi trên cá»a chÃnh. Ngôi nhà không lá»›n mà cÅ©ng không nhá», xây trệt, còn chắc chắn và kiểu hÆ¡i cổ, giống như nhiá»u ngôi nhà hạng trung cá»§a thá»i Pháp còn sót lại trong thà nh phố. Và o những tháng cuối năm, khi trá»i mưa nhiá»u và gió bão trà n vá», ngôi nhà trở nên hiu hắt hÆ¡n trong sá»± yên tÄ©nh vốn có, nhất là nhà chỉ có hai ông bà mà không còn trẻ. Ông cÅ©ng như bà , trong lòng ngưá»i nà o cÅ©ng đã biết bao lần thầm nghÄ©: "Phải chi hai đứa nhá» bây giá» còn..". Nhưng không ai dám thốt ra Ä‘iá»u ấy.
.. Từ lúc xảy ra cuá»™c rượt bắt thằng Côn, ông Sáu và o giưá»ng nằm thao thức không ngá»§ lại được. Ngoà i phòng khách chiếc đồng hồ treo tưá»ng hiệu "OxétminxtÆ¡" kiểu rất cổ đã bắt đầu thư thả dạo má»™t Ä‘iệu nhạc rồi dóng lên bốn tiếng ngân nga mãi không dứt. Bao năm tháng đã qua Ä‘i mà chiếc đồng hồ vẫn cứ giữ được nguyên thanh âm xưa. Äêm đầu tiên ông Sáu trở vá», bà Sáu nói vá»›i ông: Má»—i lần nghe tiếng chuông đồng hồ, em như ngó thấy lại những ká»· niệm!". Từ ấy, năm năm đã trôi qua, hai vợ chồng lúc nà o cÅ©ng thức dáºy và o lúc đồng hồ Ä‘iểm bốn giá» sáng, giá» cá»§a những ngưá»i luống tuổi. Nhưng hôm nay hỠđã thức sá»›m hÆ¡n vì xảy ra chuyện thằng Côn ăn trá»™n. Không riêng gì ông Sáu, bà Sáu cÅ©ng không ngá»§ lại được. Bà tìm tay chồng, cầm nắm bà n tay gầy guá»™c ấy trong bà n tay hãy còn có da thịt hÆ¡n cá»§a mình.
- Nãy giỠanh thức luôn sao?
Ông Sáu không đáp, khẽ trở mình, nghiêng vá» phÃa bên phải. Bà Sáu đưa tay rá» lên vai trái cá»§a ông.
- Bữa nay anh có thấy bớt đau đớn không?
- Nó vẫn nhức nhức.. Hình như cái mảnh đạn nà y nó biết cục cựa hay sao ấy!
Bà Sáu liá»n ngồi dáºy, nhè nhẹ xoa vai cho ông, trong khi trên mái ngói chợt có tiếng lắc rắc. Những hạt mưa dịu dà ng rÆ¡i. Ông Sáu nằm yên để vợ xoa vai, lắng nghe cÆ¡n mưa trong đêm vá» sáng. Cái thứ mưa trước bình minh nà y thiệt lạ nó là m cho ông Sáu cà ng nháºn ra sá»± ấm cúng hiện tại bao nhiêu thì nó cà ng gợi ông thấm thÃa nhá»› lại những ngà y qua gian khổ bấy nhiêu. Mưa rÆ¡i nhá» nhẹ đưa ông vá» lại những cánh rừng, những cánh đồng, những con đưá»ng trÆ¡n trượt cùng những dòng sông mịt mù mà đơn vị ông phải Ä‘i tá»›i, phải vượt qua trong cuá»™c hà nh tiến quyết liệt hướng vá» Sà i Gòn bấy giá» lúc nà o cÅ©ng ở trước mặt, đêm đêm vẫn hắt lên bầu trá»i má»™t vầng ánh sáng đục. Trên con đưá»ng đó, nhiá»u lần ông đã Ä‘i, nhiá»u lần phải quay trở lại, và bao đồng chà đồng đội trong đó có con ông đã nằm xuống. Còn ông, ông vá» tá»›i được. Giữa giá» phút nà y ông thấy mình quá may mắn vì còn có hạnh phúc, dù hạnh phúc bị chia xẻ, có lúc đứt rá»i, nhưng vẫn chắp lại được, muá»™n mà ng má»™t chút và mất mát không nhá». Trong buổi chiá»u tà cá»§a Ä‘á»i ngưá»i, thứ hạnh phúc mà ông còn có được tuy không sôi nổi, vồ váºp, nhưng ấp á»§ bao ká»· niệm, bao tình nghÄ©a. Äó là thứ hạnh phúc được đổi bằng rất nhiá»u máu cùng nước mắt. Äã lấy lại được cái lá»›n quý nhất cho tất cả, trong đó có ông, nhưng vẫn chưa hà n lại được cái đổ bể. Vừa rồi đó, trong đêm yên tÄ©nh, cả phưá»ng phố Ä‘ang ngón giấc lại đùng đùng nổ vang mấy tiếng súng. Nhiá»u lần ông bảo vợ rằng, những tiếng súng như thế, nghe nó nổ tá»›i đâu ông phát rầu tá»›i đó. Ông gá»i là những tiếng súng bất đắc dÄ©.
Bà Sáu đã ra khá»i mùng, và o bếp bắc nước. Lát sau ông Sáu cÅ©ng trở dáºy, sá»a soạn ấm chén để pha trà . Äó là cữ trà thứ nhất cá»§a ông trong ngà y. Cái thú nà y riết rồi lây sang cả bà Sáu.
Nhấp hớp trà nóng đầu tiên, ông Sáu chóp chép miệng, đặt tròn chén xoa xoa và o lòng bà n tay, bảo vợ.
- Anh muốn bà n vá»›i em chuyện nà y.. Bữa nay anh tÃnh tá»›i đằng phưá»ng lãnh thằng Côn!
Bà Sáu ngước nhìn ông:
- Xin tha nó ra?
- á», xin tha cho nó, và lãnh nó Ä‘em vá» nhà mình..
Bây giá» thì bà Sáu lá»™ vẻ ngạc nhiên tháºt sá»±:
- Nhưng mà .. là m thế nà o mình có thể giữ gìn kèm cặp nó nổi?
Ông Sáu lắc đầu:
- Mình Ä‘em nó vá» không phải để giữ gìn kèm cặp, mà mình thá» phụ tiếp cho nó má»™t con đưá»ng. Thằng nhá» nà y không xấu đâu, cÅ©ng không phải do nó lưá»i biếng. Sở dÄ© nó phải Ä‘i là m việc xấu, anh nghÄ© là vì nó bà lối. Dạo nà y ở cá»a hà ng gạo coi bá»™ thưa ngưá»i mưới tụi nó chở gạo lắm. Ai cÅ©ng phải tiết kiệm từng đồng.. Hình như chúng ta chưa mở lối cho nó Ä‘i. Các đồng chà ở phưá»ng thì bá» bá»™n nhiá»u công việc quá nên lo không xiết. Vợ chồng mình đã yếu rồi, từ đây cho tá»›i lúc nằm xuống e không còn là m nên được việc gì lá»›n, váºy mình ráng là m thá» cái việc nhá» nà y. Thiệt ra.. cÅ©ng không phải là nhỠđâu.
Bà Sáu lắng nghe ông Sáu nói. Äôi mắt bà chợt sáng lên lóng lánh dưới cặp kÃnh, Bà chợt hiểu ý định cá»§a chồng và bà liá»n cảm thấy không thể mà cÅ©ng không nên cản ngăn ý định đó nữa, tuy giữa lòng bà vẫn cứ nÆ¡m ná»›p lo âu.
Dưá»ng như Ä‘oán được mối lo đó, ông Sáu nói thêm:
- Mình sẽ để thằng bé ở nhà mình cao lắm là má»™t tháng. Trong má»™t tháng đó, mình cố gắng thuyết phục nó má»™t Ä‘iá»u: hãy đến vá»›i lao động, đến vá»›i má»™t đội ngÅ© lao động táºp thể. Äồng thá»i riêng anh, anh sẽ thương lượng vá»›i Tổng đội Thanh niên xung phong, thu nháºn cho nó Ä‘i và o chuyến tá»›i chỉ má»™t tháng nữa thôi là có chuyến!
- Äi đâu anh?
- Äi xuống An Biên, ở Miệt Thứ đó em. Anh có quen bên Tổng đội, để anh nói vá»›i anh em gởi gấm nó. Tốt lắm. Nó sẽ cùng má»i ngưá»i xuống đó vỡ đất là m ruá»™ng, láºp nên má»™t vùng kinh tế má»›i, rồi nó sẽ nên ngưá»i..
- Nghe nói miệt đó, muỗi đỉa dữ lắm, sợ xuống đó cực khổ thằng nhỠlại bỠtrốn thôi!
- Có thể.. đã có nhiá»u đứa trốn, nhưng bao giá» số đông cÅ©ng ở lại. Anh tin thằng Côn sẽ ở trong số đông đó, thằng nhá» nà y không đến ná»—i đâu. à , anh má»›i biết Ä‘iá»u nà y vá» nó nữa. Hồi trước ba nó đạp xÃch lô, bị xe nhà binh Mỹ cán..
- Váºy hả anh?
- Äúng như váºy, là vì anh há»i nó mà . Ban đầu nó cứ nÃn thinh, mãi vá» sau nó má»›i kể, nó kể rất chi tiết, nghe thiệt thảm.. Khi nó tá»›i chá»— cái xe xÃch lô bị cán bẹp thì ba nó chỉ còn là má»™t đống thịt nát bấy..
Bà Sáu im lặng, đưa mắt nhìn chồng. Sau là n kÃnh, bà như vừa nháºn ra thêm má»™t cái gì đó ở nÆ¡i chồng mà bà vừa má»›i biết.
Chị Lá»™c, chá»§ tịch phưá»ng, má»™t phụ nữ hÆ¡i gầy trạc bốn mươi, sáng nay vừa ngồi và o bà n là m việc tại trụ Sở á»§y ban phưá»ng thì ông Sáu đến. Chị chá»§ tịch là má»™t ngưá»i đà n bà góa, có chồng trước là má»™t tiểu Ä‘oà n trưởng đã hy sinh trong cuá»™c Tổng tiến công xuân Máºu Thân. Thấy ông Sáu đến, chị láºt Ä‘áºt kéo ghế, rót nước má»i ông uống. Lần nà o gặp ông Sáu, chị cÅ©ng mừng rỡ, hồ hởi. Khi nghe ông đặt vấn đỠxin lãnh thằng Côn chị liá»n vui vẻ đồng ỳ, hứa sẽ bà n để thả nó ra ngay. Nhưng khi ông Sáu nói rằng không phải ông chỉ xin thả nó ra mà còn lãnh nó vá» nhà thì bấy giá» chị hÆ¡i sá»ng sốt:
- Hai bác Ä‘á»u đã già yếu. Tụi cháu muốn sao hai bác tÄ©nh dưỡng cho khá»e, chá»› lãnh thằng Côn vá», rá»§i nó phá phách, hai bác chịu gì nổi?
Thế là ông Sáu lại phải từ tốn trình bà y cho chị nghe cái ý định cá»§a ông. Sau hết, ông cưá»i bảo:
- Mấy cháu đừng lo, cứ để bác thà điể coi sao. Nếu giải quyết hướng đó tốt, thì rồi phưá»ng mình cÅ©ng theo đó mà là m. Nhược bằng không được như ý thì mình lại tÃnh thế khác có lá»— lã gì đâu!
Chị Lộc còn ngần ngại, nhưng vì nể và thương ông già , chị xúc động kêu lêu:
- Trá»i Æ¡i, nếu bác tÃnh cáng đáng tiếp vá»›i tụi cháu, như váºy thì tụi cháu cảm Æ¡n bác biết chừng nà o. Thôi để cháu nói liá»n vá»›i bên phưá»ng đội, đâu như anh em há» nhốt thằng Côn ở bển!
Ông Sáu vội giơ một ngón tay lên:
- Khoan đã, còn vụ nà y nữa, vụ nà y thì mấy cháu phải phụ với bác
- Vụ gì bác?
- Theo chá»— bác biết, thằng Côn không phải sống má»™t mình. Ngoà i nó ra, còn có má»™t tốp nhá» hÆ¡n gồm ba đứa nữa, má»™t gái hai trai. Tụi nhá» nà y Ä‘á»u nương tá»±a và o thằng Côn, ban ngà y Ä‘i kiếm ăn lây lất, tối tụ vá» ngá»§ mả. Bây giá» vầy nghe..
Ông Sáu dừng lại má»™t chút, bưng ly nước nhấp giá»ng rồi tiếp:
- Bây giá» nếu bác lãnh thằng Côn, thì tụi nhá» kia kể như tróc gốc, bÆ¡ vÆ¡, nên mình phải tÃnh sao đây..
- Thôi để tụi cháu gom mấy đứa nó lại rồi chuyển lên trại trẻ mồ côi trên Thá»§ Äức là ổn nhất!
Nhưng Ông Sáu nÃn thinh, không tá» vẻ háo hức gì lắm vá»›i cái biện pháp đó cá»§a chị Lá»™c. Ông biết ngay rằng đây chỉ là cách là m cá»§a má»™t ngưá»i quá báºn rá»™n, cá»§a má»™t chá»§ tịch phưá»ng khi nà o cÅ©ng muốn tháo gỡ nhanh để còn lo bao nhiêu chuyện khác, chá»› chưa lưá»ng tÃnh sá»± tháo gỡ ấy sẽ Ä‘i tá»›i đâu, có hiệu quả như thế nà o. Ông Sáu hÆ¡i pháºt ý khÃa cạnh đó, nhưng lâu nay ông vốn có cảm tình đối vá»›i ngưá»i quả phụ nà y và thông cảm sâu sắc trước bao công việc bá»™n bá» phức tạp mà chị dám hứng chịu, đảm đương gánh vác cho cả má»™t phưá»ng, nên ông chị lặng lẽ đưa cặp mắt hiá»u háºu nhìn chị mà nói:
- Không cháu à , trại nuôi dạy trẻ mồ côi trên Thá»§ Äức cÅ©ng Ä‘ang gặp khó khăn đấy, bác biết. Trại đó chứa quá đông, nghe đâu lo không xuể, gần đây gặp cái tình trạng cứ như là bắt cóc bỠđĩa.. Chúng ta có những trại kiểu đó, nhưng cÅ©ng phải có những trại kiểu khác. Bác tÃnh vầy: Trong phưá»ng mình có nhiá»u tổ hợp, hợp tác xã thá»§ công không đòi há»i tay nghá» gì lắm, và dụ như hợp tác xã Ä‘an lát, tổ hợp là m khóa, là m kéo.. Cứ cho mấy đứa nhá» vô là m ở đó rồi thu xếp chá»— ở cho chúng luôn.. Lẽ nà o cả phưá»ng mình lại không lo được chá»—, để tụi nó ở vất vưởng ngoà i mả coi sao được!
Chị Lá»™c gáºt đầu, thở nhẹ má»™t cái, tá»± giáºn mình sao bấy lâu nay không nghÄ© ra chuyện ấy. Chị hứa hết sức giải quyết và cảm Æ¡n ông Sáu má»™t lần nữa, rồi vặn vặn hai bà n tay, chắp nÆ¡i ngá»±c, má»i ông Sáu cùng chị Ä‘i qua bên phưá»ng đội lãnh thằng Côn.
Việc lãnh thằng Côn ra quá dá»… dà ng. Chỉ má»™t lát sau, ông Sáu đã Ä‘i vá» vá»›i nó. Trên đưá»ng, ông Sáu thá»§ng thẳng Ä‘i trước, thằng Côn theo sau, coi bá»™ hÆ¡i ngượng, nhưng ngoà i mặt nó là m ra vẻ dá»ng dưng, bất cần, trước những cái đầu cá»§a các bà các cô ló ra sau khung cá»a dòm ngó, chỉ chá», bà n tán. Có má»™t đám con nÃt chạy theo coi. Thằng Côn đợi tụi nó tá»›i gần, bèn ngoái lại dáºm chân, giÆ¡ nắm tay lên dứ dứ khiến lÅ© trẻ hoảng hồn chạy túa trở lại. Khi đó thằng Côn báºt cưá»i. LÅ© trẻ nháºn thấy không có gì đáng sợ mà còn vui nữa, nên chúng lại nhẵng nhẵng bám theo. Mãi cho tá»›i lúc ông Sáu dắt thằng Côn và o và khi cánh cổng đã khép lại thì từ xa lại xuất hiện má»™t tốp trẻ khác, ăn mặc rách rưới, tất tả chạy tá»›i, Ä‘i đầu là má»™t đứa con gái tuổi chừng mưá»i lăm vá»›i hai đứa con trai nhá» hÆ¡n và i tuổi. Cả ba đứa dừng lại trước cánh cổng vừa má»›i đóng. Má»™t thằng nhá» kiá»…ng chân, ghé mắt dòm qua khe cá»a, lát sau day ra thì thà o:
- Chị Hai, ông già dắt anh Côn vô nhà rồi. Hổng biết ổng tÃnh gì anh Côn mình?
Thằng nhá» kia nghe nói liá»n nhảy tá»›i bám dÃnh và o cánh cổng, dòm qua kẽ hở. Äứa con gái nắm tay hai thằng nhá» kéo ra:
- Tụi bay đừng chá»™n rá»™n. Ông Sáu bà Sáu đây hiá»n khô hè. Hai ông bà đó chắc không có là m gì anh Côn đâu, để má»™t chút rồi tao vô há»i thăm coi sao..
Trong lúc tao vô, mấy đứa bay tản đi chớ đừng chùm nhum ở đây, ông bà lại tưởng là ..
Tá»™i nghiệp con bé, bao giá» nó cÅ©ng có mối mặc cảm trầm trá»ng đó, dù nó và bá»n trẻ thiệt ra chưa đứa nà o là m việc tệ như thằng Côn là m. Mà ngay như việc thằng Côn Ä‘i ăn trá»™m cả hai lần chúng Ä‘á»u không biết, là vì tá»± thằng Côn lẻn Ä‘i má»™t mình, do mấy bữa nay chúng đói quá, thằng Côn xốn xang chịu không nổi. Chuyện vở lẻ ra, con bé Hà vừa giáºn vừa thương thằng Côn. Trong tình cảm lẫn lá»™n đó, con bé thương nhiá»u hÆ¡n giáºn. Sáng sá»›m hay tin thằng Côn bị bắt, nó khóc nức nở, lo sợ cho thằng Côn thì Ãt, nhưng xúc động thương thằng Côn đã vì chúng nó mà đánh nước bà i liá»u. Sáng nay, nó đã cùng hai đứa kia tá»›i chá»— phưá»ng đội dò nhóng tin tức coi sao, thì được biết ông Sáu đã lãnh thằng Côn ra, cho nên con bé vá»›i lÅ© trẻ má»›i Ä‘i tá»›i đây. Bây giá» chưa hiểu sá»± thể ra sao, nó sốt ruá»™t mốn vô há»i, nhưng còn do dá»± chưa dám gõ cá»a. Sau cùng, vì có ấn tượng tốt đối vá»›i ông bà Sáu tỉ tê há»i thăm thằng Côn và chúng nó, nên nó mạnh bạo bước rấn lên, gõ nhè nhẹ và o cánh cổng. Trong lúc đó, hai đứa nhá» chưa nghe lá»i nó tản Ä‘i, vẫn cứ còn láng cháng ở đây. Ngưá»i ra mở cổng là bà Sáu. Bà đăm đăm nhìn con bé rách rưới:
- Cháu có chuyện chi?
Con Hà lắp bắp:
- Thưa bác, con.. con muốn há»i thăm có anh Côn ở đây không?
Bà Sáu nhìn con Hà suốt lượt và đáp:
- Có, nó ở trong nhà .. Nhưng cháu là ai, cháu là gì với cháu Côn?
Con Hà lúng túng không đáp, cúi mặt nhìn xuống. Giữa lúc đó, ông Sáu từ trong Ä‘i ra, thấy con bé ông nháºn ra ngay:
- A, cháu muối há»i cháu Côn chứ gì? Vô đây!
Chợt ông ngó thấy còn hai đứa đứng gần đó, xưa nay cũng ở trong tốp của thằng Côn, thì ông mở hoác cổng kêu vô luôn.
Äám trẻ dè dắt Ä‘i theo ông bà Sáu và o nhà . Chúng gặp thằng Côn ngồi ở mép cái Ä‘i văng đặt tại phòng khách. Thằng Côn liếc thấy chúng, nhưng vẫn không ngẩng mặt lên. Ông Sáu bảo:
- Mấy cháu ngồi xuống hết Ä‘i. Äó, bác vừa Ä‘i lãnh cháu Côn vỠđó. Hồi đêm hôm, thấy cháu Côn là m chuyện như váºy là báºy bạ quá.. Chắc các cháu cÅ©ng đã biết, bác không nói lại, bây giá» thì.. Ông Sáu má»›i nói tá»›i đó, thình lình con bé Hà vụt mếu xệch môi, rồi nó khóc thút thÃt. Ông Sáu Ä‘á»u ngạc nhiên. Bà Sáu bước tá»›i bên nó:
- Sao cháu lại khóc, ông bà đã lãnh cháu Côn vỠrồi!
Con bé Hà ráng dằn, nhưng không thể được. Giữa cÆ¡n tức tưởi, nó bắt đầu kể vì sao thằng Côn Ä‘i là m chuyện ấy. Nó kể hết, nó nói hết. Câu chuyện nó kể bị đứt rá»i, bởi tiếng khóc cá»§a nó cứ bắt phải nghẹn ngà o dừng lại từng cháºp.
Có dằn lòng mấy, bà Sáu cÅ©ng phải rưng rưng theo, mắt đỠhoe. Äợi má»™t chút cho sá»± má»§i lòng đó lắng xuống bá»›t, ông Sáu má»›i nói:
- Thôi, bây giá» các cháu nghe bác nói đây. Thằng cháu Côn cứ ở lại đây vá»›i bác chừng mươi bữa ná»a tháng, rồi bác tÃnh sau. Mấy cháu thì nay mai cần phải Ä‘i là m, là m theo sức cá»§a mình, chuyện nà y bác đã bà n vá»›i trên phưá»ng.. Rồi sẽ kiếm chá»— cho mấy cháu ở, chá»› đâu có ở ngoà i chòm mả đó hoà i được!
Äám nhá» ngước nhìn ông Sáu. Thằng Côn bá»—ng để ý thấy ông Ä‘ang nói những lá»i hết sức hệ trá»ng, khiến nó chá»›m biết vì sao mà nó được lãnh ra. Con bé Hà nÃn dần tiếng khóc, đặt đôi bà n tay gầy gò Ä‘en đủi lên gối quần rách mở to mắt như thể Ä‘ang nghe thấy má»™t sá»± kiện lạ thưá»ng.
Quả là đối vá»›i bốn đứa trẻ nà y, lần đầu tiên trong Ä‘á»i chúng nó nghe có ngưá»i nói vá»›i chúng những Ä‘iá»u như váºy.. Không có đứa nà o ngỡ ngà ng. Chúng nó còn ná»a tin ná»a ngá». Tuy váºy, dưới con mắt dù còn trẻ dại, chúng vẫn thấy ngưá»i vừa nói vá»›i chúng Ä‘iá»u nghiêm chỉnh, ông già bá»™ đội vá» hưu nà y, không thể là má»™t ngưá»i tÃnh gạt gẫm chúng. ChÃnh ông ấy, sau đó đã kêu vợ ra nói nhá», nhưng chúng thoáng nghe được.
- Anh còn nói chuyện thêm với mấy đứa nó một chút. Em coi nà còn gì ăn không, nếu không thì em đi chợ, trưa nay mình giữ tụi nó lại ăn cơm nghe em!
Việc lo cho những đứa trẻ theo hướng mà ông Sáu và chị chá»§ tịch phưá»ng đã bà n cÅ©ng có gặp má»™t số khó khăn, nhưng cuối cùng má»i sá»± rồi cÅ©ng xong.
Thằng Côn ở nhà ông bà Sáu không tá»›i má»™t tháng thì nháºp vô thanh niên xung phong Ä‘i xuống An Biến. Trong má»™t tháng ở nhà ông Sáu nó không gây ra má»™t chuyện gì trục trăc đáng chê trách, chỉ có má»—i má»™t táºt há»… có tiá»n là nó xà i lá»›n, ra tiệm uống cà phê và hút thuốc đầu lá»c. Tháºt ra nó chỉ má»™t lần có tiá»n do bà Sáu đưa cho sau khi nó ra sức cuốc xá»›i hết phần đất còn lại quanh nhà để trồng xuyên tâm liên, và sau cùng là lúc lên đưá»ng, bà Sáu đưa cho nó năm chục đồng. Và i ngà y trước khi nó Ä‘i, bà Sáu đã coi lại quần áo đồ đạc mua thêm cho nó khăn tắm, quần cụt, sắp đặt cụ bị tất cả trong má»™t cái ba lô bá»™ đội cÅ© mà ông Sáu còn giữ kỹ tá»›i bây giá». Ngoà i cái ba lô, ông còn cho nó má»™t cái bi đông đựng nước có vá» bá»c và dây Ä‘eo. Ông nói vá»›i thằng Côn:
- Cái ba lô và cái bi đông nà y ông đã Ä‘eo trên ngưá»i gần cả chục năm đó cháu. Nó đã cùng ông trải nhiá»u tráºn đánh, trải qua những ngà y gian khổ hiểm nguy. Sau ngà y giải phóng ông giữ lại để ká»· niệm, nhưng bây giỠông cho cháu để cháu dùng, để lúc nà o cháu cÅ©ng nhìn thấy, nhá»› là ông đã Ä‘eo nó bên mình, ra Ä‘i như cháu hôm nay..
Sau thằng Côn, đám trẻ cÅ©ng được lo liệu xuôi thuáºn. Con Hà được chị Lá»™c đưa và o tổ hợp Ä‘an mà nh trúc. Hai đứa kia được nháºn và o má»™t hợp tác xã chuyên là m phấn viết. Phải nói là sau buổi gặp ông Sáu, chị Lá»™c đã lo lắng cho mấy đứa trẻ rất tÃch cá»±c. ở buổi há»p chi bá»™, chị vừa tá»± phê bình thiếu sót cá»§a mình, đồng thá»i đặt ra vấn đỠđó, yêu cầu chi bá»™ quan tâm lo chung. Sau cuá»™c há»p vá», đêm nằm ông Sáu nói vá»›i bà Sáu: "Cô Lá»™c nà y được lắm, chưa thấy vấn đỠthì thôi, chá»› khi ngó ra rồi thì quyết sá»a quyết là m. Phưá»ng mình có được cổ là m chá»§ tịch thiệt quý, mình phải tiếp cổ.. Tá»™i nghiệp, cổ năm nay vẫn còn trẻ mà đã chịu cảnh góa bụa, bây giá» vẫn vững chân đứng ở chá»— đầu sóng ngá»n gió.. Äể rồi anh coi coi trong đơn vị cÅ©, có anh nà o vừa ý lâu nay còn lở dở chưa láºp gia đình, mình là m mối lo cho cổ". Bà Sáu những muốn kêu lên: "Trá»i Æ¡i, sức khá»e như váºy mà hết lo đám trẻ giá» lại lo vụ mai mối..". Nhưng bà chỉ nghÄ© thế chá»› không nói ra bởi Ä‘iá»u ông Sáu động lòng đó cÅ©ng là điá»u bà trắc ẩn.
Thằng Côn xuống An Biến được ba tháng thì gá»i thư vá», kể lại chuyện nó xuống dưới ăn ở là m lụng ra sao. Lá thư còn sai đầy lá»—i chÃnh tả, chữ viết to ká»nh, ngoằn nghèo. Váºy mà ông Sáu cứ kêu bà Sáu Ä‘á»c tá»›i Ä‘á»c lui mấy lượt. Ông Sáu ngồi nghe, tá»§m tỉm cưá»i, mắt sáng lên khi bà Sáu Ä‘á»c Ä‘oạn thằng Côn nói vá» cá, rùa, rắn, vá» những cánh đồng và rừng trà m ngáºp nước Ä‘á», khi nó khoe rằng nó đã biết lợp nhà , chèo xuồng. Tất cả những chuyện đó đối vá»›i nó Ä‘á»u má»›i lạ kể cả niá»m vui lẫn ná»—i buồn cÅ©ng má»›i, ấy là những dòng: "ở đây đông vui lắm, ban ngà y Ä‘i là m, tối vá» hát hò, há»c chữ, là m thì là m chung, ăn thì ăn chung. Chỉ có mấy bữa chiá»u mưa, con má»›i nhá»› Sà i Gòn, nhá»› ông bà , nhá»› tụi con Hà .."
Sau lá thư cá»§a thằng Côn Ãt lâu, má»™t hôm có anh đội trưởng thanh niên xung phong dưới An Biên vá» thà nh phố há»p ghé lại nhà ông Sáu. Anh cho biết thằng Côn xuống dưới đó là m ăn khá, đợt thi Ä‘ua vừa rồi nó được bình bầu là cá nhân xuất sắc. Anh đội trưởng nói chÃnh anh cÅ©ng không ngá» thằng nhá» khá như váºy, nên ban chỉ huy dá»± tÃnh mãn đợt xây dá»±ng ở An Biên, sẽ cho nó vá» dá»± khóa bồi dưỡng chÃnh trị và quân sá»± đặc biệt dà nh cho anh em xung phong lên là m nghÄ©a vụ quốc tế ở chiến trưá»ng Campuchia. Anh đội trưởng kể chuyện rồi lấy từ trong túi xách ra hai hai máºt ong và bốn chục khô cá sặc rằn, nói là cá»§a thằng Côn gởi. Kèm theo ốp khô, có má»™t tá» giấy nhá», thằng Côn nắn nót ghi: " Hai chai máºt vá»›i hai chục khô con gởi ông bà Sáu. Hai chục khô còn lại con nhỠông bà Sáu đưa cho tụi con Hà "
Những lá thư chai máºt ong và những con khô cá sặc rằn kia Ä‘em lại cho ông bà Sáu má»™t niá»m vui má»›i. Cá»™ng và o đó là sá»± lo toan bước đầu có hiệu quả đối vá»›i đám trẻ đã là m cho hai ông bà lấy là m phấn chấn. Tá»±a như có má»™t là n gió mát mẻ lùa và o tâm hồn hai ông bà già , tá»±a như trong cảnh bóng xế, má»™t lần nữa ánh mặt trá»i lại tá»a nắng ấm trong ngôi nhà cÅ© kỹ. Kể cả cÅ©ng còn hÆ¡i cháºm trá»… má»™t chút, vì lý do chá»— ở chưa xếp được ngay khi thằng Côn Ä‘i rồi, tốp con bé Hà phải tháng sau má»›i rá»i khá»i khu mả, nÆ¡i cuá»™c sống cá»§a chúng nó kéo dà i hằng bao nhiêu năm. Nhưng cuối cùng chúng nó cÅ©ng được đưa ra khá»i nÆ¡i chốn buồn thảm ấy và o má»™t buổi sáng đẹp trá»i. Buổi sáng đó, nhiá»u ngưá»i có trách nhiệm trong phưá»ng đã nghe theo lá»i thúc giục má»™t cách rất có ý cá»§a ông Sáu đã đến chứng kiến má»™t khu mả mà có ngưá»i bản thân mình lâu nay chỉ nghe nói hoặc Ä‘i ngang qua chứ chưa hỠđặt chân tá»›i. Không thể nà o tưởng tượng nổi dẫu có những ngưá»i từ lâu ở đó, trên những ngôi má»™ nấu ăn, phÆ¡i phóng, ngá»§ nghê ra Ä‘á»i, trở thà nh đôi lứa, sinh đẻ, để sống vất vưởng để rồi nằm xuống, không má»™t ai thá» quá cái tuổi năm mươi. Khu mả biến thà nh nÆ¡i cư ngụ cá»§a con ngưá»i đã có từ lâu, từ các chế độ cÅ©, nhưng cho đến sau ngà y giải phóng, nó vẫn chưa được giải phóng toà n bá»™ và triệt để. Những ngưá»i sáng hôm ấy đến để hô hà o tốp trẻ rá»i khá»i khu mả, đã ngó thấy hãy còn nhiá»u ngưá»i ở đó. Từ ông bà Sáu đến chị Lá»™c và các anh chị ở phưá»ng ai ai cÅ©ng ngó thấy. Ông Sáu hÆ¡i buồn nhưng ông nghÄ© như váºy cÅ©ng là tốt, cÅ©ng là má»™t dịp để anh chị em thấy cảnh tượng kia đặng mà ngó vô cái trách nhiệm cá»§a mình. Trước lúc ra vá», bằng má»™t giá»ng trầm trầm ông Sáu nói vá»›i má»i ngưá»i đứng quanh:
- Chừng nà o trong phưá»ng mình mà còn cảnh nà y thì tụi mình chưa nên mạnh dạn cầm lấy tấm thỉ Äảng. Hôm nay mình đưa được đám trẻ ra khá»i nÆ¡i đây, váºy là mình thấy hÆ¡i mạnh mạnh tay đón nháºn tấm thẻ Äảng má»™t chút rồi đó.Nhưng mình còn phải tÃnh tá»›i những bà con còn lại nữa, các đồng chà à !
Câu nói cá»§a ông Sáu không phải là không là m cho má»™t số ngưá»i đứng quanh giáºt mình. Thì ra, ông tiếp tay vô mấy việc đó bằng cả cuá»™c đấu tranh ráo riết cá»§a ông, tá»±a hồ ông xốc má»i ngưá»i dáºy, nhưng ông không há» là m há» thấy căng thẳng, vì có lúc ông thư hoãn, chỠđợi, đó là những lúc các đồng chà ở phưá»ng còn lÆ¡ là , còn bê bối hoặc gặp kẹt. Nhưng nếu ai tưởng ông buông bá» thì ngưá»i đó nhầm lẫn. Có nhiá»u ngưá»i ban đầu tÃnh đâu đấy chẳng qua là những chuyệt vặt vãnh mà ông thượng tá già vá» hưu lẩm cẩm đặt ra (há» thưá»ng cho rằng bất cứ ông già vá» hưu nà o cÅ©ng có hÆ¡i lẩm cẩm) chẳng mấy bữa nó sẽ bị trôi lấp dưới bao công việc khác cá»§a phưá»ng còn quan trá»ng hÆ¡n, rồi lúc đó ông già cÅ©ng chẳng còn nhá»› mình đã đặt ra cái gì nữa. Ai ngỠđâu sá»± thể lại không như váºy.Ông già vá» hưu nà y dưá»ng như không tÃnh rằng những việc là m ấy cá»§a mình là lá»›n, nhưng cÅ©ng không coi đó là vặt vãnh. Vấn đỠlà ở chá»— nó là m ông bứt rứt, nó là m ông cắng đắng. Ông suy nghÄ© và quan niệm giản dị rằng há»… chá»— nà o có những ngưá»i cá»™ng sản thì con ngưá»i và cuá»™c sống ở tại chá»— đó phải khấm khá hÆ¡n. Ông muốn sá»± khá hÆ¡n, tốt hÆ¡n ấy phải cụ thể chá»› không trừu tượng, bởi trừu tượng chung chung theo ông nghÄ© là chưa có gì, tháºm chà thưá»ng dẫn tá»›i thất bại. Mấy mươi năm ở bá»™ đội, má»—i khi muốn Ä‘em thắng lợi vá» cho má»™t tráºn đánh dù chỉ là tráºn phục kÃch nhá» trên má»™t khúc lá»™, ông vẫn muốn cùng trinh sát ngó thấy khúc lá»™ đó, ngó táºn mắt con kinh lá»™ dà i bao nhiêu, cái bụi cây hai bên lá»™ thưa lá hay ráºm rạp, và trước lúc hà nh quân ông vẫn rà há»i tá»›i từng bi đông nước, từng cục cÆ¡m vắt.
Tháºt vất vả nhưng cÅ©ng tháºt may mắn cho cái phưá»ng nà o có những ông già vá» hưu như ông. Khổ ná»—i, tá»›i khi chị Lá»™c và anh chị em ở phưá»ng vừa thấy ra sá»± may mắn đó thì oái oăm thay có má»™t thá»±c tế đáng buồn Ä‘ang nhÃch dần tá»›i không tà i nà o cản lại nổi, là những ông già vá» hưu, trong đó có ông Sáu ?; cái thế hệ mà bây giá» chúng ta hay gá»i là thứ nhất, thứ nhì chi đó, má»—i năm lại cà ng ra Ä‘i nhiá»u hÆ¡n. Sá»± kiện nà y nếu ai để ý kỹ thì sẽ nháºn thấy đó là má»™t sá»± kiện vÄ© đại, ấy thế nhưng nó lại diá»…n ra hết sức lặng lẽ, tá»±a mùa thu tá»›i, những chiếc lá sinh ra trước nhất là những chiếc lá lần lượt cho mình giã biệt cà nh cây đó sá»›m nhất, dẫu rằng trong giấy phút chót nó vẫn chưa muốn vá»™i lìa cà nh, vẫn muốn gắng sức che chở cho những mầm lá biếc vừa má»›i nhú.
Và o những ngà y cuối tháng mưá»i bước sang tháng má»™t ta, khi thà nh phố ban đêm đã chá»›m lạnh vết thương cÅ© cá»§a ông Sáu bá»—ng tái phát gây nhức nhối dữ dá»™i. Suốt mấy đêm liá»n, ông nằm nghiêng ngưá»i chịu đựng cÆ¡n Ä‘au già y vò, hà nh hạ. Há»—u như ông không còn chợp mắt được nữa. Bà Sáu thức theo ông, Ä‘au đớn theo ông. Trong đêm tối nằm cạnh ông, có lúc nước mắt bà chảy rà n rụa. Hôm đầu tiên ông Sáu trở bệnh, bà đã thu xếp để đưa ông và o bệnh viện, nhưng ông lắc đầu, bảo và o đó buồn lắm chắc cÆ¡n Ä‘au rồi cÅ©ng hết thôi. Bà Sáu đà nh nán lại, hy vá»ng cÆ¡n Ä‘au cá»§a ông rồi sẽ qua Ä‘i nhưng những lần trước.
Nhưng lần nà y không giống những lần trước, mảnh đạn nằm yên tám năm nay dưới bả vai ông giỠđến lúc không chịu nằm yên nữa. Vết thương bên ngoà i được phá»§ kÃn bởi má»™t vết sẹo bằng ngón tay út, nhưng hình như bên trong nó Ä‘ang bươi phá. Äến ngà y thứ ba, khi bà Sáu cương quyết đưa ông Ä‘i thì ông im lặng không cưỡng lại nữa. Và o đến bệnh viện, theo yêu cầu cá»§a bà Sáu và được bệnh viện cho phép, bà đã ở lại luôn, chá» cuá»™c giải phẫu sẽ diá»…n ra rất sá»›m.
Cánh cổng ngôi nhà cũ kỹ của hai ông bà già đã khóa lại. Bà Sáu giao chìa khóa cho con bé Hà đến cho gà ăn và tưới rau. Ngoà i hai lần đó, suốt ngà y ngôi nhà vắng lặng. Nhưng chiếc đồng hồ cổ vẫn cứ dạo nhạc dóng lên từng hồi chuông thánh thót.
Giữa những ngà y mà bà Sáu, tốp con Hà và anh chị em trong phưá»ng Ä‘ang buồn bã lo lắng vá» bệnh tình cá»§a ông Sáu thì thằng Côn trở vá» thà nh phố giữa niá»m sướng vui hồ hởi. Thá»i hạn Ä‘i xây dá»±ng dưới An Biên đã hết. Nó được chá»n vá» dá»± cuá»™c liên hoan tổng kết cá»§a lá»±c lượng Thanh niên xung phong thà nh phố, rồi sau đó ở lại luôn để dá»± lá»›p. Vừa đặt chân tá»›i thà nh phố lúc xế chiá»u, thằng Côn xin phép tạt vỠđây. Nó hăm hở đến trước cổng nhà , gõ cá»™p cá»™p mấy tiếng. Ngưá»i ra mở cổng cho nó không phải là ông Sáu mà lại là con Hà , thằng Côn ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Trước mặt nó là má»™t con Hà lá»›n lên thà nh má»™t đứa con gái cao ráo, ăn mặc tinh tươm chá»› không còn rách rưới nhếch nhác như xưa. Trước mắt con Hà , còn đáng sá»ng sốt hÆ¡n, là má»™t anh Côn cao lá»›n trong bá»™ đồng phục Thanh niên xung phong mà u xanh lá cây sẫm, khiến nó nhìn không muốn ra. Con Hà kêu lá»›n "Trá»i Æ¡i anh Côn!.." rồi mừng quýnh quáng chụp tay thằng Côn, đứng sững mà ngó từ chiếc mÅ© tai bèo xuống tá»›i đôi dép lốp thằng Côn Ä‘ang Ä‘i. Bá»—ng lát sau, nước mắt nó ứa ra. Nó kéo thằng Côn và o nhà , kể sÆ¡ qua má»i chuyện, trước hết là bệnh tình ông Sáu. Thằng Côn biến sắc, vo chặt chiếc mÅ©, vụt đứng lên, đòi Ä‘i vô bệnh viện ngay. Con Hà cản lại bảo để dá»n cÆ¡m cho nó ăn rồi cả hai cùng Ä‘i. Thằng Côn nghe theo, nhưng từ lúc đó, nó bần thần lo lắng không yên. CÆ¡m dá»n ra, nó ăn không hết má»™t chén rồi bỠđũa, đứng dáºy.
Thằng Côn lấy chiếc xe đạp cá»§a ông Sáu, đèo con Hà tá»›i cổng bệnh viện thì trá»i sụp tối. Ngưá»i gác cổng không cho hai đứa và o vì đã quá giá» thăm bệnh lâu rồi. Thằng Côn phải năn nỉ, viện cá»› chỉ được phép có ngà y hôm nay, chúng nó má»›i được và o. Nhưng khi hai đứa lá»t và o tá»›i nÆ¡i thì đã muá»™n. Chúng nó không còn gặp ông Sáu được nữa mà chỉ gặp bà Sau Ä‘ang khóc lịm ngoà i hà nh lang, hai bên là hai cô y tá mặc áo choà ng trắng Ä‘ang xốc giữ lấy bà .
Cuá»™c giải phẫu kết thúc hồi bốn giá» chiá»u. Bác sÄ© phẫu thuáºt lấy ra khá»i ngưá»i ông Sáu má»™t mảnh đạn pháo, nhưng không già nh lại được sinh mạng ông.
Hồi còn sống, có lần khi nói vá» sá»± chết, con ngưá»i ta nên chôn hay há»a táng, ông Sáu cưá»i bảo bà Sáu: "Con ngưá»i là m được gì để lại được gì là nhá» lúc sống. Chết là kể như hết, nên cái vụ há»a táng coi váºy mà hay!" Câu nói ấy thiệt ra chỉ là câu nói cá»§a má»™t ngưá»i không mấy báºn tâm tá»›i cung cách chuyện háºu sá»±. Nhưng bà Sáu lại thể theo ý nguyện đó. Sau khi cá» hà nh lá»… tại nhà , linh cữu ông Sáu được đưa tá»›i khu há»a táng Phú Lâm trong buổi chiá»u tà .
Tại ngôi nà quà n linh cữu cá»§a nÆ¡i há»a táng có treo má»™t tấm bảng Ä‘en ghi tên há» ngưá»i chết cùng ngà y giá» sẽ thiêu. Tên ông Sáu ở gần dưới cùng, sau ba bốn ngưá»i khác. Như váºy phải tá»›i hai giá» khuya má»›i đến lượt, mà bấy giá» chỉ má»›i gần năm giá». Cuá»™c phúng Ä‘iếu và đưa tiá»…n lần cuối đã diá»…n ra nÆ¡i đây, sau đó má»i ngưá»i đến trước bà Sáu chia buồn và lần lượt ra vá». Chỉ còn lại bà Sáu, chị Lá»™c, hai anh cán bá»™ phưá»ng, thằng Côn, con Hà vá»›i mấy đứa trẻ. Bà Sáu Ä‘em theo má»™t chiếc bình cổ có nắp Ä‘áºy. Bà quyết ở lại tá»›i giá» phút chót, mặc dù cho tá»›i hôm nay bà gần như kiệt sức, ngưá»i xanh xao và gầy rạc hẳn Ä‘i. Mấy anh cán bá»™ phưá»ng lo lắng, ngỠý muốn bà ra vá» trước vá»›i chị Lá»™c, nhưng bà vẫn đứng đó lặng thinh. Thằng Côn và con Hà thương bà Sáu quá, cÅ©ng năn nỉ bà vá» nghỉ, chúng sẽ lãnh trách nhiệm ở lại lấy phần tro hà i cốt ông Sáu. Bà Sáu lặng lẽ đưa cái bình cho thằng Côn, nhưng vẫn không vá». Má»™t anh cán bá»™ phưá»ng thấy váºy, má»›i bà n vá»›i chị Lá»™c:
- Có lẽ tôi phải vô nói vá»›i ban Ä‘iá»u hà nh ở đây đưa ông Sáu lên sÆ¡m sá»›m má»™t chút má»›i được.
Bà Sáu nghe thế, vội giữ tay anh cán bộ lại, lắc đầu nghẹn ngà o.
- Äừng, đừng nên như váºy.. Ông nhà tôi không.. không muốn như váºy đâu. Mấy chú coi, hồi Ä‘i xếp hà ng mua gạo cô bác nhưá»ng kêu lên trước, có khi nà o ông nhà tôi chịu lên trước đâu..
Con ngưá»i suốt cả Ä‘á»i luôn cố gắng tiến lên phÃa trước trong sá»± đóng góp, cái ông già vá» hưu mà thoạt tiên có ngưá»i cho là hÆ¡i lẩm cẩm ấy, rốt cuá»™c cÅ©ng lại chẳng lên trước trong sá»± đón nháºn, dù là đón nháºn sÆ¡m hÆ¡n má»™t chút, ngá»n lá»a hóa thân mình thà nh tro bụi.
Và o đúng hai giá» khuya hôm đó, khi nắp lò thiêu mở ra để những ngưá»i giúp việc đưa cá»— hòm và o thì má»i ngưá»i chợt nghe thằng Côn kêu thét lên má»™t tiếng. Nó vụt nhoà i ngưá»i tá»›i ôm choà ng lấy cái hòm mà khóc. Äiá»u lạ lùng là suốt ngà y hôm qua cho tá»›i giá» phút ấy, nó không há» khóc, chỉ lẳng lặng, mắt ráo hoảnh, nhưng bây giá» nó khóc rống lên, và nó như Ä‘ang ráng sức nÃu lại, không muốn để cho cá»— hòm chuồi qua khung cá»a mở và o bên trong là cả má»™t lò lá»a Ä‘ang rừng rá»±c cháy.
1981
|

25-09-2008, 11:16 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Tiếng nói - Anh Äức
Anh Äức
Tiếng nói
Và o một tối thứ bảy, anh Tư Lợi thình lình ghé nhà tôi. Vừa ngồi xuống ghế anh vừa nói:
- Hổm rà y tÃnh tạt lại ông, mà bê bối quá. Bữa nay ghé ông chÆ¡i, nhÆ¡ thể há»i mượn cuốn sách..
Tôi hÆ¡i ngạc nhiên, kể từ lúc ra mở cá»a cho anh Tư Lợi và o. Bá»i tuy giữa tôi vá»›i anh vốn là anh bạn thân, hồi kháng chiến từng ở chung má»™t cÆ¡ quan, nhưng từ sau giải phóng vá» thà nh phố, do công tác khác nhau, thỉnh thoảng chúng tôi má»›i gặp nhau. HÆ¡n nữa, anh Tư Lợi bây giá» là m bà thư đảng ở má»™t quáºn, quả thiệt anh rất Ãt có thì giá» thả rá»…u tá»›i chá»— nà y chá»— ná», ngồi chÆ¡i, uống trà , nói chuyện như trước. Trong thâm tâm, tôi không há» có ý trách anh vá» Ä‘iá»u đó, trái lại nghÄ© còn thương anh, vì thấy mình còn khá»e hÆ¡n anh nhiá»u. Bảo cái nghá» viết lách nà y khá»e thì tôi dám chắc là không khá»e rồi, bởi nó cá»±c khổ ở chá»— không Ãt lần ngồi và o trước trang giấy trắng, lắm lúc tôi có cảm tưởng như mình sắp sá»a phải lặn lá»™i vượt qua cả má»™t hoang mạc, nhưng thà nh tháºt mà nói cÅ©ng còn có chá»— xen kẽ, cÅ©ng có lúc được thư thả, ung dung.
Tôi bắt đầu tráng rá»a ấm chén để pha trà . Anh Tư Lợi nhấc cái ấm đất cá»§a tôi lên, ngắm nghÃa rồi nói:
- Hằng ngà y ông vẫn uống trà đôi ba cữ bằng cái ấm nghá» nà y, chá»› tôi thì bây giá» uống trà toà n bằng bình tÃch bá»± bá»± ở cÆ¡ quan. Có trà ngon pha cÅ©ng uổng, nó cứ loảng le ra. Bữa tối nà o rảnh rảnh ở nhà , má»›i pha được ấm nhá»..
Tôi tÃnh lấy trà trong há»™p bá» vô ấm, bá»—ng anh Tư ngăn lại. Anh lôi ra từ trong cặp má»™t cái gói bá»c giấy kÃnh có buá»™c dây đỠrất đẹp:
- Uổng thỠtrà nà y coi, móc câu thứ thiệt đó nghen.
- Váºy hả, để thá» coi!
Tôi bá» vô ấm nhá», cái thứ trà mà anh Tư Lợi đưa, rồi châm nước. Lát sau, tôi rót ra chung, tợp thá» má»™t tợp. Tôi chóp chép lướm môi, nháºn ra ngay rằng đây là thứ trà búp Thái Nguyên. Thứ trà nà y rất nhá» cánh, và cánh cong cong như hình móc câu. Mà u trà không sẫm Ä‘áºm mà anh ánh cái sắc và ng ngả xanh. Tôi gáºt gù:
- Trà ngon đấy, ông mua ở đâu giá»i váºy?
- Äâu có mua, ngưá»i ta cho..
Anh Tư Lợi đáp rồi cưá»i cưá»i:
- CÅ©ng tại cái thứ trà ngon nà y mà má»›i đây tôi bị ông già "quần" cho má»™t tráºn..
- á»§a, sao kỳ váºy, nghe nói ông già cÅ©ng sà nh trà lắm mà ?
Anh Tư Lợi bảo:
- Cũng không phai vấn đỠtrà , để từ từ tôi kể cho ông nghe, nếu như buổi tối nay ông rảnh..
- Thì cứ ngồi chơi nói chuyện, tối nay tôi có là m gì đâu!
Tôi nói vá»›i anh Tư Lợi, và linh cảm thấy bữa nay anh ghé nhà tôi hình như có má»™t nguyên cá»› nà o đó. Phần tôi, được nghe chuyện cá»§a anh, má»™t ngưá»i bạn thân cÅ© giá» Ä‘ang là m bà thư cả má»™t quáºn, má»™t ngưá»i mà tôi vốn quà và tin, thì còn gì bằng. Tháºt chẳng khác mình được tiếp giáp vá»›i má»™t đầu mối dẫn vá» các đưá»ng phố, ngõ phố, nÆ¡i hà ng chục vạn con ngưá»i Ä‘ang sống, lao động, đấu tranh để vươn tá»›i.
Nhưng rồi tôi không được nghe anh nói vỠnhững chuyện đó bao nhiêu, mà lại được nghe anh nói vỠmột chuyện khác.
- Ông cÅ©ng biết rồi, từ lúc ba tôi nghỉ hưu, thì ổng ra ở hẳn ngoại ô, trên An Phú, vá»›i con cháu. Con cháu nà y năm nay mưá»i bảy, con cá»§a anh hai tôi. Ba má nó Ä‘á»u hy sinh dưới địa đạo Cá»§ Chi, vì bị Mỹ cà n, chặn địa đạo lại thà nh khúc rồi bÆ¡m hÆ¡i ngạt xuống. Vụ đó thì ông cÅ©ng đã nghe. Vợ chồng tôi năn nỉ ba tôi vỠở chung vá»›i tụi tôi nhiá»u lần nhưng ba tôi không chịu. Ba tôi nói phải chi còn trẻ như tôi thì ổng còn ở phố được, chá»› bây giá» già rồi ở trong phố ổng cảm thấy ngá»™t ngạt, cứ riêng cái vụ xe hÆ¡i, xe xÃch lô máy chạy xịt khói tùm lum là ổng thấy mệt rồi. Cái miếng đất trên An Phú sát bá» sông Sà i Gòn là cá»§a nhà nước cấp cho ba tôi, tuy chỉ có và i công, nhưng đã có sẵn chút Ãt cây ăn trái như xoà i, mÃt, máºn. Phần đất còn lại đủ trồng thêm rau cải, đà o và i cái ao nuôi cá. Nhà thì nhá» thôi, nhưng gá»n gà ng vén khéo, và suốt ngà y gió sông thổi lá»™ng, mát mẻ. Khi ba tôi và con nhá» cháu vỠđó thì cảnh váºt hết sức hoang tà n. Ngưá»i chá»§ cÅ© có ngôi nhà lá»›n trên phố đã bá» ra nước ngoà i năm 75, để lại miếng vưá»n um tùm cá» má»c đó cùng ngôi nhà nhá» thá»§ng mái và cá»a đã bị tháo dỡ hết. Nhá» sá»± trợ lá»±c cá»§a tôi, ngôi nhà được lắp cá»a, mái thá»§ng được lợp lại. Gá»i là trợ lá»±c, thiệt tình nghe cÅ©ng ngượng. Kỳ thá»±c, là tôi nhá» anh em ở phòng nhà đất quáºn cá»§a tôi tiếp lo, chá»› nà o nói ngay, tôi có bá» ra má»™t ngà y công, má»™t đồng bạc nà o đâu. Anh em há» còn tÃnh là m thêm nhiá»u tiện nghi khác nữa, nhưng ba tôi liá»n tốp lại, bảo váºy là được rồi, và ổng yêu cầu được thanh toán má»i chi phà cho cuá»™c sá»a chữa. Äiá»u nà y khiến cho tôi báºt ngáºt, mà anh em ở phòng nhà đất cÅ©ng không ngá». Thiệt ra hồi năm đó, váºt liệu công xá còn rẻ, tÃnh gá»™p tất cả không tá»›i hai ngà n đồng. Tôi và anh em coi chi phà đó đâu có nhằm nhè gì, tÃnh chèn nhét lướt qua hoặc giả quy vô khoản giúp đỡ gia đình đồng chà cấp á»§y gặp khó khăn thì cÅ©ng ổn. Váºy nhưng ba tôi không chịu, coi việc đó là việc phải tÃnh. Ba tôi ôn tồn trình bà y vá»›i anh em ở phòng nhà đất rằng ổng chỉ bá» ra có phân ná»a tiá»n túi, còn phân ná»a thì Ban Tổ Chức Thà nh á»§y đã cho. Cuối cùng ba tôi giao tiá»n, lấy biên lai hẳn hoi. Sá»± việc đó xảy ra thoạt tiên khiến cho tôi có ý nghÄ© rằng ba tôi vá» già đã bắt đầu hÆ¡i lẩm cẩm. Tôi nghÄ© có đáng gì đâu kia chứ, chỉ là ráp mấy cánh cá»a, lợp lại mấy chá»— dá»™t, tÃnh ra không bằng má»™t góc cá»§a má»™t cuá»™c tiệc liên hoan mà ở quáºn tôi lai rai tháng nà o cÅ©ng có. Nhưng sau đó Ãt lâu, má»™t đêm và o mùng ngá»§, vợ tôi bảo vừa rồi ba tôi có nói vá»›i vợ tôi như sau: "Con à , sá»± gì cÅ©ng phải rõ rà ng, không thể nháºp nhằng được. Cái vụ sá»a nhà đó, lẽ ra ba không để chá»— quáºn thằng Lợi là m, ngặt nó đã kêu anh em là m, thì thôi. Nhưng là m rồi thì phải tÃnh. Bây giá» nó được Äảng giao trá»ng trách, là m má»™t việc gì dù là nhá» cÅ©ng không được mù má». Anh em, cô bác ngưá»i ta ngó vô, thấy mình hÆ¡i lạng quạng, má»™t chút thôi cÅ©ng đủ để ngưá»i ta bá»›t tin. Thằng Lợi là thằng khá chá»› không dở đâu, ba biết nó hồi nó biết Ä‘i cháºp chững, hồi Ä‘em nó vô kháng chiến.. Nhưng hồi đó khác, bây giá» khác, vô chức rồi thì rất dá»… quen vá»›i ba cái thứ nhì nhằng đó lắm.. Con ở kế bên, ráng nhắc chừng, lá»±a lá»i khéo léo mà nhắc, nó có tánh hay dá»… quạu"..
Äêm nằm, vợ tôi rá»§ rỉ kể cho tôi nghe. Tôi le lưỡi trong bóng tối. Vợ tôi còn nhằn tôi là chưa chi đã có nháºn xét ba tôi lẩm cẩm, theo ý vợ tôi thì ba tôi xá» sá»± như váºy là quá đúng. Thưá»ng thá»ng, há»… xảy ra những chuyện đại khái như thế, vợ tôi hay đồng tình vá» phÃa ba tôi. Anh biết đó, xưa kia vợ tôi là cÆ¡ sở ná»™i thà nh, rồi là m giao liên, ra vô Cá»§ Chi, vốn con nhà nghèo buôn gánh bán bưng, cuá»™c Ä‘á»i khổ cá»±c hÆ¡n tôi nhiá»u. Vợ tôi Ãt há»c lắm, từ giải phóng tá»›i nay má»›i há»c bổ úc lên tá»›i lá»›p mưá»i, váºy nhưng vợ tôi tinh lắm, nhất là khi nà o trong công việc tôi vô ý đỠra cái gì coi mòi có lợi cho tụi có tiá»n ăn trên ngồi trốc mà có hại cho cô bác nghèo phải chạy vạy từng bữa là vợ tôi nó nhÃu mà y lại, có ý kiến liá»n. Hai năm trước, khi tôi được cấp nhà , lúc tôi dắt vợ tôi tá»›i coi, anh biết vợ tôi nói sao không? cô ta bảo: "Nhà cỡ nà y thiệt là không kh nà o em dám nghÄ© có ngà y mình được ở. Trước kia, há»a may chỉ có Ä‘i ở cho há» thì má»›i lá»t vô được mà thôi". Tánh khà vợ tôi hợp ý vá»›i ba tôi. Ông già quý vợ tôi lắm, luôn há»i han chuyện há»c thêm cá»§a vợ tôi có được tấn tá»›i hay không. Nhiá»u hôm lên chÆ¡i, ổng biểu vợ tôi Ä‘em vở há»c ra cho ổng coi, chỉ dẫn từng ý từng lá»i hay dở trong các bà i luáºn văn, vạch ra cách giải má»™t bà i toán đại số, góp ý hết sức tỉ mỉ: Ông già tôi có Ä‘Ãplôm hồi Pháp mà . Mấy đứa con tôi bu lại khoái chà la rân: "A, Ông ná»™i chỉ cho má há»c nè ba Æ¡i" Ông biết lúc đó tôi cảm tưởng ra sao không? Tôi thấy xấu hổ ngượng nghịu hết sức. Thiệt tình tôi chưa há» giúp được gì cho vợ tôi vá» mặt đó, tháºm chà cÅ©ng Ãt khi láºt táºp coi vợ há»c hà nh ra sao. ở ba tôi, thì tôi thấy ổng có ý muốn bồi bổ đầu tư và o vợ tôi còn hÆ¡n là đối vá»›i tôi nữa. Chừng như ba tôi tin cái gốc lõi giai cấp ở vợ tôi nó vững chắc hÆ¡n tôi. Nhưng nói tháºt vá»›i ông, ở Ä‘á»i nhiá»u khi biết mình thiếu sót, mình vẫn có thể kiếm ra cái cá»› để khá»a lấp, lướt nhầu qua, cốt là để tá»± trấn an.. Và dụ như đối vá»›i trưá»ng hợp trên, thì tôi tá»± nhá»§ rằng công việc cá»§a tôi quá sức bá» bá»™n. Tá»± nhá»§ được như váºy là mình cảm thấy yên yên trong bụng rồi. Cho nên há»… ai há»i tôi dạo nà y công việc ra sao, chắc căng lắm phải không, tức thì tôi liá»n đáp ngay rằng: "Không thể tưởng, bê bối và phức tạp muốn chết luôn!" hoặc: "Thiệt là hồn bất phụ thể!" Và có lần tôi cÅ©ng nói vá»›i ba tôi má»™t câu đại khái như váºy. Anh biết ba tôi bảo sao không. ổng nói cháºm rãi:
- Xây dá»±ng Ä‘á»i sống, hướng nó Ä‘i lên chá»§ nghÄ©a xã há»™i là rất khó, có thể nói đó là má»™t cuá»™c chiến má»›i, mà bản thân tụi tao, cÅ©ng như tụi bây Ä‘á»u lạ hoắc. Nhưng cái gì mà mà y bảo là muốn chết, là hồn bất phụ thể. Hồi cách mạng còn như ngá»n đèn leo lét trước gió, địch ká» dao sát cổ còn không giết được mình. Äó, cái lúc tụi tao sắp bá» thây ngoà i biển mà còn ngóc dáºy được như thưá»ng..
Anh Tư Lợi nói tá»›i đây thì dừng lại, nâng chung trà há»›p má»™t há»›p. Tôi há»i:
- Ông già nói vụ gì mà suýt bỠthây ngoà i biển?
- Bá»™ hồi ở trong rừng tôi chưa nói cho ông nghe sao. Ba tôi nhắc lại vụ vượt đảo cá»§a ổng hồi trước cách mạng đó mà . Chuyện ly kỳ lắm, bữa nà o tôi kể tỉ mỉ ông nghe, dám viết được má»™t chuyện hay lắm. Nhưng thôi, tốt nhứt là ông lên An Phú gặp ba tôi, ổng kể cho mà viết. Äại khái là lúc ở Côn Äảo, ba tôi cùng bốn năm đồng chà khác được tổ chức cho phép trốn vỠđất liá»n để hoạt động. Ba tôi cùng vá»›i các đồng chà đó lén lút kết bè hằng mấy tháng, rồi vượt biển. Lúc gần vô tá»›i đất liá»n thì bị bão đánh dạt trôi trên biển sáu bảy ngà y đêm, lương thá»±c và nước uống dá»± trữ Ä‘á»u cạn. Má»i ngưá»i đói, khát sắp chết hết. Tất cả Ä‘á»u nằm liệt trên bè như những cái xác. Trên đầu, kên kên liệng tá»›i, đảo cánh từng bầy. Cái tụi chim ác ôn đó tưởng má»i ngưá»i Ä‘á»u chết rồi, tÃnh hạ xuống rỉa xác. Khi ấy ba tôi ngóc đầu ngó thấy, liá»n vụt nảy ra má»™t hy vá»ng. ổng thá»u thảo bảo má»i ngưá»i hãy hết sức cố gắng chá»™p bắt cho được má»™t và i con ngay lúc nó vừa hạ cánh, để lấy thịt ăn và trÃch hút máu cho đỡ khát. Lát sau, kên kên đáp xuống, ba tôi và má»™t ngưá»i nữa chá»™p được hai con, còn bao nhiêu hoảng hồn bay vuá»™t lên hết. Nhá» thịt và máu chim, ba tôi cùng các đồng chà khác hồi sức, lèo lái được chiếc bè trôi tấp vô đất liá»n, chá»— đó gần mạn cá»a Cần Giá»..
Anh Tư Lợi ngừng lại, há»i tôi:
- Ông biết ba tôi nhắc lại chuyện đó với ý gì không?
- Rõ quá rồi, ai biểu ông than là bê bối cá»±c khổ muốn chết. Thì bác má»›i nói cho ông biết là hồi đó, bác và bao đồng chà mình ở sát ká» cái chết mà vẫn tìm ra khe hở sá»± sống, vẫn lèo lái được chiếc bè tá»›i bến. Còn bây giá» chiếc thuyá»n chung đã vượt qua bao ghá»nh thác, cặp vô được bến vinh quang rồi, bác và bao nhiêu bác khác đã già yếu hết hÆ¡i sức rồi, công chuyện giao cho đám mình mà là m trầy tráºt, mà còn than. Tôi gẫ cái ý đó nặng lắm.
Anh Tư Lợi chụp bình trà rót ra uống nữa, rồi cưá»i:
- Coi váºy mà chưa nặng lắm đâu, chưa nặng bằng câu chuyện xảy ra cách đây má»™t tuần. CÅ©ng và o má»™t chiá»u thứ bảy, tôi từ cÆ¡ quan vá», nhÆ¡n tiện cho ô tô ghé qua trưá»ng mẫu giáo đón con nhá». Vợ tôi ra mở cá»a, rỉ tai tôi nói: "Có ba lên chÆ¡i. Ba lên hồi xế, lúc em Ä‘i là m chưa vá», chỉ có con Linh ở nhà . NgỠđâu chÃnh giữa lúc đó, chú Năm Tại Ä‘em cái xe vétpa tá»›i để ở nhà mình. Em vá» má»›i biết, thiệt là phiá»n.." Tôi phát nổi cáu: "Cái thằng Năm Tại nà y thiệt kỳ cục. Anh đã bảo dứt khoát không lãnh cái xe đó, sao nó cứ Ä‘em bừa tá»›i như váºy. Äây rồi ông già ổng tưởng.."
Vá» chuyện chiếc xe vétpa, để tôi nói thêm chút cho ông rõ. Số là ở cÆ¡ quan quáºn á»§y có năm bảy chiếc xe vừa hôngÄ‘a vừa vétpa. Tôi không biết Năm Tại đỠra việc bán hóa giá số xe ấy từ lúc nà o. Chắc ông dư hiểu, hóa giá có nghÄ©a là bán lại rất rẻ, gá»i là bán chá»› như cho. Năm Tại là phó văn phòng, y ta nhè ngay tôi mà hóa giá cho tôi má»™t chiếc vétpa Xprinh tốt nhứt. Y ta sắp đặt chuyện nà y từ lúc nà o, tôi chá»› có biết. Váºy rồi má»™t hôm y ta báo cho tôi hay. Tôi không chịu. Y nói: "Cái xe đó hóa giá co anh Tư cÅ©ng là nhằm mục Ä‘Ãch để anh Tư Ä‘i công tác, để tại nhà , muốn Ä‘i đâu thì anh Tư thót lên Ä‘i cho lẹ!". Tôi vẫn không chịu, bảo rằng đã váºy thì hóa giá cho cÆ¡ quan, để ở cÆ¡ quan, đồng chà nà o có việc cần Ä‘i thì Ä‘i.
Chiếc xe đã để tại cÆ¡ quan cả tháng nay rồi, không biết mắc má»› gì y ta còn Ä‘em tá»›i bá» tại nhà . Äó, cái vụ chiếc xe vétpa là như váºy đó. Vợ tôi cÅ©ng nhứt trà cách giải quyết như tôi. Cho nên bữa chiá»u thứ bảy tuần rồi, khi tôi vừa vá» tá»›i là vợ tôi đã cho tôi hay vá»›i vẻ bá»±c bá»™i. Vợ tôi còn bảo: "Phải chi lúc đó có em thì em đã buá»™c Năm Tại Ä‘em xe trở vá» rồi!" Tôi nói: "Thôi được, để mình trả lại!" Thế rồi, tôi cùng vợ tôi mở hoác cổng để ôtô và o. Con nhỠút cá»§a tôi tên là con Thu má»›i lên năm mà tôi vừa đón từ trưá»ng mẫu giáo vá», nghe có ná»™i lên, nó ở trên xe nhảy xuống chạy ùa và o kêu ná»™i Æ¡i ná»™i Æ¡i vang lên. Tôi Ä‘i theo sau nó, và o tá»›i thì thấy ba tôi đã bế nó lên lòng, cá» râu và o má nó. Tôi lên tiếng chà o ba tôi, nhưng ông không đáp và cÅ©ng không ngó tôi. Ngỡ đâu cÅ©ng là sá»± bình thưá»ng, tôi liá»n Ä‘i sang phòng bên thay quần áo. Nà o ngá», chợt nghe tiếng ba tôi nói vá»›i con Thu:
- Con Ä‘i há»c vá» bằng xe hÆ¡i hả, ngon là nh quá ha. Váºy các bạn khác Ä‘i vá» bằng gì?
- Mấy bạn đó vỠbằng xe đạp nè, xe hôngđa nè. Còn có bạn đi bộ nữa nội!
Chỉ thoáng nghe mấy câu qua lại giữa hai ông cháu là tôi biết không êm rồi. Nhưng tôi vẫn là m tỉnh, thay đồ, bước ra. Ba tôi ngồi áp chòm râu bạc lên mái tóc bôm bê Ä‘en nhánh tươi tốt cá»§a con tôi, nói chuyện bình thưá»ng vá»›i tôi, khi tôi há»i thăm vá» vưá»n tược ao cá trên An Phú. Tuyệt nhiên vẫn không thấy ba tôi đả động gì tá»›i những chuyện mà tôi áng chừng ba tôi pháºt ý. Trên nét mặt, ba tôi cÅ©ng không tá» ra kém vui. ổng vẫn đùa giỡn vá»›i con bé Thu , vẫn không quên kêu vợ tôi bổ trái mÃt ông vừa Ä‘em lên cho cả nhà ăn. Ba tôi là má»™t ngưá»i từng trải, có phong độ rất bình thản, dẫu nóng giáºn không vừa ý Ä‘iá»u gì cÅ©ng để đó, tÃnh bá» nói sao cho thuáºn vá»›i tình huống để ngưá»i nghe dá»… nghe ra, chá»› Ãt khi ổng xổ à o à o. ChÃnh sá»± im lặng ở giữa cái khoảng cách ấy má»›i đáng sợ nhất, nhưng lại có rá»™ng thá»i gian cho mình suy nghÄ© nhất. Tôi có cảm tưởng như bao giỠông cÅ©ng để mình nghÄ© trước, rồi ông má»›i nói sau. Buồn cưá»i, câu chuyện mà ba tôi nói, lại khởi đầu từ vụ trà . NghÄ©a là sau khi ăn cÆ¡m xong, khi tôi pha trà , cái thứ trà mình vừa uống và anh khen ngon đây, thì ba tôi cÅ©ng khen ngon như anh. Rồi ổng cÅ©ng há»i y cái câu mà anh vừa há»i:
- Trà ngon lắm, mua đâu ra váºy?
Tôi tình thiệt đáp:
- Äâu có mua ba, có ngưá»i má»›i cho má»™t kÃ. Äể con đưa ba Ä‘em vá» uống..
Ba tôi nghe nói, đưa mắt ngó tôi, rồi lại tiếp tục uống. Nhưng ổng chỉ uống đúng ba chung, rồi úp sấp chung xuống. Lâu sau, ổng nói nhỠnhẹ:
- Cho thì cho chút Ãt thôi, sao lại cho cả kÃ. Mà con nháºn thì cÅ©ng nháºn chút Ãt thôi, sao lại nháºn cả kÃ. Ba e ngưá»i cho trà nà y muốn nhá» cáºy con Ä‘iá»u gì chăng?
Trá»i Æ¡i, nghe câu đó tôi phát á»›n ba tôi luôn. Äầu tiên tôi thấy bá»±c bá»™i, nghÄ© bụng chỉ cá»› chuyện trà mà ba tôi cÅ©ng nhắc nhở cảnh giá»›i thì chỉ có nước chết luôn. Nhưng rồi sau đó, giữa lúc ba tôi im lặng và tôi cÅ©ng nÃn thinh, từ từ tôi sá»±c nhá»› ra cái anh biếu trà cho tôi hình như chưa có há»™ khẩu. Váºy rồi, như vừa chá»›m nháºn dạng má»™t váºt gì đó vừa lấp ló sau má»™t lá»›p sương, tôi má» má» ngó thấy nó trồi lên, lừng lững tiến tá»›i. Và má»—i lúc tôi cà ng thêm hồ nghi cái anh chà ng biếu trà nà y dăm ba bữa nữa thế nà o cÅ©ng sẽ lại lò dò há»™i kiến vá»›i tôi. Bấy giá» bá»—ng dưng mồ hôi tôi rịn ra, lo lắng không biết nói sao nếu anh ta trở lại nhá» vả mình xin nháºp há»™. Tuy nhiên, tôi cho việc nà y cÅ©ng là việc nhá», không đáng kể, dư sức dẫy ra, nên ná»—i lo cá»§a tôi cÅ©ng qua mau. Ba tôi cÅ©ng chỉ nói váºy, chá»› không nói hÆ¡n. Nhưng thình lình ba tôi vùng trở tay chỉ chiếc vétpa Xprinh dá»±ng ở ngoà i hà ng hiên.
- Hồi trưa, lúc ba má»›i lên đây thì có má»™t cáºu chạy chiếc vétpa nà y tá»›i. Ba há»i cáºu ta tá»›i có chuyện chi không, cáºu ta xởi lởi nói: "Dạ không có chi, cháu Ä‘em xe lại cho anh Tư!" Nó còn cưá»i bảo con Linh: "Xe cá»§a ba đó, bữa nà o biểu ba chở Ä‘i chÆ¡i nghen cưng!" Nói thiệt, ba không biết xe cá»™ ất giáp gì. Nó dắt vô để đó, ghé Ä‘Ãt ngồi đối diện vá»›i ba đây, móc thuốc đầu lá»c má»i ba hút. Ba nói không quen hút thuốc có cán. Nó nói chuyện không ngá»›t, chá»§ yếu là khen ngợi tán dương con, má»™t Ä‘iá»u anh Tư bà thÆ¡, hai Ä‘iá»u anh Tư bà thÆ¡. Ba đã thấy khó chịu, ngặt nó đương trá»›n nói, ba cÅ©ng ráng ngồi nghe. Má»™t hồi thấy ba không hứng bắt chuyện, nó cáo từ ra vá». Lúc bắt tay, nó đưa hai tay tuồng như chụp ôm lấy bà n tay ba, khum lưng như sắp xá..
Nói tá»›i đó, ba tôi ngưng má»™t chút, rồi chợt cất cao giá»ng há»i tôi:
- Ê, thằng đó là thằng nà o váºy máºy? Nè, tao coi bá»™ tướng nó không đặng khá đâu nghe!
.. Ông à , thằng đó là thằng Năm Tại chá»› thằng nà o, thằng hồi nãy tôi vừa nói đó. Thiệt là , nó báo hại tôi, vì nó mà tôi bị ông già ngá» oan. Thế là tôi phải tưá»ng trình gốc ngá»n vá» chiếc vétpa cho ba tôi rõ. Nghe xong, coi bá»™ ổng có vẻ vui vui lại, gáºt gáºt đầu:
- á», á», xá» lý như váºy là được, nên Ä‘em trả chiếc xe đó lại cho cÆ¡ quan sá» dụng, mình giữ là m gì. Bà y đặt bán hóa giá..
- Con sẽ kêu chÃnh Năm Tại lại đây Ä‘em xe vá»!
- Phải, phải, đứa nà o lót ván bắc cầu thì đứa đó phải dỡ chớ sao!
Ba tôi báºt cưá»i kha kha, rồi tiếp:
- Nè, ở cương vị cá»§a con, sẽ còn khối đứa lót sẵn ván cầu cho con Ä‘i đấy! Nó lót là vì nó, chá»› có phải vì con hay vì việc chung đâu. Nếu mình không để ý bước đại lên là có bữa chết. Lúc nà y, ngưá»i nà o nói nghe bùi tai mình, mình phải coi chừng. Ai nói nghe hÆ¡i trái tai mình cÅ©ng khoan đổ quạu, cứ nghe đã, có khi há» có thiện ý thì sao? ở Ä‘á»i ngưá»i tốt cÅ©ng nhiá»u nhưng kẻ xấu cÅ©ng không Ãt. Thiếu gì đứa xạo sá»±, lúc nà o mà không có. à , mà thằng Năm Tại chi đó, hiện thá»i nó giữ chức gì?
- Cáºu ta hiện là phó văn phòng. Tôi đáp
Ba tôi khẽ vuốt nhẹ chòm râu, và hình như ổng cưá»i trong chòm râu đó:
- Cha cha, hay là nó muốn tấn lên là m chánh văn phòng? Bởi vì chẳng lẽ khi không mà nó lại là m cái động tác "ốp" cho con chiếc vétpa?
Trá»i đất, sao mà ba tôi nói ra cái vụ nà o xem chừng cÅ©ng có bá» trùng thấu vô sá»± tháºt hết, trong lúc ổng ở tuốt trên An Phú, cách đây bảy, tám cây số. Còn tôi, tôi ở ngay tại đây. Những chuyện đó ở sát nách mà tôi lại không biết để khi ba tôi nói ra thì tôi má»›i chá»›m thấy sá»± việc ló dạng. HÆ¡n nữa, đúng như lá»i ba tôi, tôi nghiệm dần ra rằng dưá»ng như lúc mình chưa đương nhiệm vai trò bà thÆ¡ thì mình rất dá»… thấy má»i sá»±, tá»›i chừng nháºp vô đó, mình lại rất khó nháºn ra. Nói thiệt vá»›i ông, quả là tại văn phòng quáºn á»§y có anh Ba Khiết là chánh văn phòng sắp Ä‘i há»c trưá»ng Äảng ngoà i Hà Ná»™i. Ba Khiết Ä‘i há»c đôi ba năm thì thế nà o chúng tôi cÅ©ng phải tÃnh ngưá»i thay. Tôi e ba tôi nói đúng: Năm Tại đã tÃnh..
Nghe anh Tư Lợi nói thế, tôi không nhịn được, chen và o:
- E vá»›i dè gì nữa. Vá» vụ nà y bác nói không sai đâu. Năm Tại sẽ là m má»™t số động tác, o bế rà vuốt cho ông khoái, rồi tư ông đỠnghị anh ta lên là m chánh văn phòng cho coi! Theo tôi đưa má»™t ngưá»i lên giữ má»™t trách niệm cao hÆ¡n là lẽ thưá»ng do công việc đòi há»i, nhưng ngưá»i đó phải xứng đáng. Má»™t ngưá»i là m động tác kiểu Năm tại thì không xứng rồi!
- Nhưng tôi và các đồng chà trong quáºn á»§y có tÃnh đưa Năm Tại lên đâu!
Bấy giá», sau gần má»™t tiếng đồng hồ nghe chuyện cá»§a anh Tư Lợi, tôi bá»—ng thấy cứ má»—i lúc hình ảnh ông già anh Tư Lợi cà ng hiện rõ, tuồng như ông Ä‘ang ngồi trước, nói vá»›i tôi, cả cái thế hệ chúng tôi Ä‘ang rấn tá»›i ká» vai gánh vát thay ông. Tá»± nhiện, tôi khao khát muốn được nghe ông nói nữa, nên tôi há»i anh Tư Lợi rằng sau đó ba anh có còn nói gì không anh Tư Lợi bảo:
- Còn, ba tôi còn nói nhiá»u chuyện khác. Có Ä‘iá»u lần nà y không hiểu sao ba tôi đổi cách xưng hô, ổng xưng tôi, và gá»i tôi bằng anh. Giá»ng nói cá»§a ba tôi cÅ©ng nhá» lại, trầm hẳn xuống khiến cho lá»i nói thêm phần trang trá»ng, khẩn thiết hÆ¡n. Tôi không nhá»› được từng câu, nhưng tôi cố nhá»›.. à , ba tôi nói đại ý như vầy: "Các anh được Äảng giao trách nhiệm cho cả má»™t quáºn, như quáºn cá»§a anh gồm tá»›i gần má»™t chục vạn ngưá»i. Lá»›n lắm, phức tạp lắm. Nhưng phức tạp gì cÅ©ng xin cứ nhá»› kỹ má»™t Ä‘iá»u, Ä‘iá»u nà y Äảng chỉ ra, chá»› không phải cá»§a tôi, tôi chỉ lặp lại cho các anh nhá»›, là nghÄ© gì là m gì cÅ©ng phải hướng tá»›i ngà y cà ng là m có lợi cho ngưá»i lao á»™ng. Há»… cái gì Ä‘em lại lợi Ãch cho các thà nh phần lao động cÆ¡ bản cÅ©ng như trà óc thì các anh là m tá»›i, đừng trù trừ, và dụ manh quần tấm áo cho há», bữa cÆ¡m cho há». Còn há»… cái gì có chiá»u hướng là m tăng thêm túi tiá»n cho tụi con buôn, tụi không là m mà hưởng, bất kể tụi chưá»ng mặt và giấu mặt, thì các anh cứ triệt bỠđừng nương tay. Các anh là ngưá»i cầm quyá»n ở địa phương, ở khu vá»±c hay là tụi đó cầm quyá»n? Sáng sá»›m bảnh mắt ra, tụi nó Ä‘iểm tâm bằng gì? Phở nè, há»§ tiếu nè, mà không phải phở thưá»ng đâu, phở đặc biệt, há»§ tiếu Nam Vang kia. Còn chÃnh các anh, sáng ra ăn cái gì? Anh em công nhân, trà thức ăn gì? Có nước hấp cÆ¡m nguá»™i lại mà ăn, giá»i lắm thì cÆ¡m chiên. Các anh, chÃnh các anh chá»› không còn ai khác, phải lèo lái. Ngưá»i nà o là m nhiá»u phải được hưởng nhiá»u, ai là m Ãt ráng hưởng Ãt, kẻ nà o không là m cho hưởng, nếu há» còn có sức lao động. Lần lần, những kẻ không là m rồi cÅ©ng phải ráng là m hết.
ở Liên Xô và phần lá»›n các nước xã há»™i chá»§ nghÄ©a anh em khác, ngưá»i ta Ä‘á»u đã trải qua cái cảnh nà y, nhưng ngưá»i ta Ä‘á»u thu xếp vô hướng có tráºt tá»±. Cái cảnh nà y giỠđây đã trở thà nh cảnh quá vãng cá»§a há», nhưng lại là cảnh hiện tại cá»§a mình. Nên chi mình phải lo liệu, và vì ngưá»i ta đã bước qua rồi, nên mình phải ngó cái bước Ä‘i cá»§a ngưá»i ta để mình, kẻ là m và kẻ không là m hoặc là m lệu ệu còn trà trá»™n, lẫn lá»™n dữ lắm. Ngay như các cÆ¡ quan đóng trong quáºn anh, tôi để ý thấy đông quá là đông, tá»›i đâu cÅ©ng cháºt như nêm. Sắp đặt sao cho vừa đủ ngưá»i để là m các công việc gián tiếp thôi, phải dồn thiệt đông ngưá»i để là m ra cái ăn là m ra cá»§a cải. Còn lợi Ãch là m ra đực thì phải có Ä‘iá»u phối. Trước hết cần có tiá»n thưởng cho chá»— nà o sản xuất được nhiá»u và tốt rồi gom lại mà phân phối theo sá»± đóng góp cá»§a từng ngưá»i. Äừng có quên tụi bá»™ đội đương cá»±c khổ sống chết vì nghÄ©a vụ quốc tế hoặc đêm ngà y canh giữ biên giá»›i phÃa Bắc và các hải đảo xa xôi. Hay như sá» sá» trước mặt mình đây, mấy ngưá»i thầy giáo cô giáo ngưá»i dạy dá»— cho tất cả con em cá»§a má»i ngưá»i, ngưá»i ta có đáng được hưởng sá»± Ä‘iá»u phối cá»§a lợi Ãch chung không? Bản thân anh chị em ở ngà nh giáo dục, ngưá»i ta có gì ngoà i cái lợi Ãch là dạy dá»— hết thế hệ nà y tá»›i thế hệ khác? Hay như ngưá»i bác sÄ©, y tá, há»™ lý, há» lo cứu chữa, chăm sóc cho tất cả chúng ta, nhưng chúng ta có chăm sóc lại cho hỠđể há» có thể đứng vững nÆ¡i bà n mổ, nÆ¡i đỡ đẻ hay không? Anh Æ¡i không nói đâu xa, như mấy đứa con gái dạy trẻ, tụi nó lo dạy dá»—, đổ bô, xi đái, tắm rá»a cho con cái cá»§a ai? Toà n là con gái mưá»i chÃn đôi mươi. Nữ thanh niên sức vóc như váºy, qua má»™t ngà y cá»±c nhá»c lo cho bốn năm chục đứa con nÃt, thế m2 chiá»u vỠđứa nà o cÅ©ng chao dao hết. ấy là vì mình chưa láºp thế lo được cho tụi nó. May mà gần đây, có nhiá»u xà nghiệp, nhà máy đứng ra đỡ đầu. Trong tháng có được thêm gì, há» cÅ©ng chia cho, chẳng hạn như tiá»n ăn trưa, tiá»n thưởng. Rốt cuá»™c, cÅ©ng là anh em công nhân ngó ra Ä‘iá»u đó, mặc dù chÃnh bản thân anh em cÅ©ng còn cá»±c. Và tuy chưa ăn nhằm gì, nhưng mấy đứa dạy trẻ cÅ©ng phấn khởi, thấy sá»± cá»±c khổ cá»§a tụi nó được nghÄ© tá»›i, biết tá»›i.
Äám già tụi tôi bắt chước theo anh em công nhân, hợp sức già vá»›i nhau, tạo cÆ¡ sở tăng gia cho nhà trẻ, năm rồi cho tụi nó mấy cáiao để thả cá rô phi, lâu lâu xúc bắt cá vá» cho các cô và trẻ nhỠăn cÅ©ng đỡ. Bữa nà o tá»›i lứa cá ăn được, tụi tôi nhắn tin, mấy đứa nó đạp xe ru ru tá»›i, lá»›p lo vá»›t cá, lá»›p lo dá»n dẹp nhà cá»a vưá»n tược cho tụi tôi. Nghe mấy đứa nó cưá»i nói rÃu rÃt vang vưá»n, tụi tôi cÅ©ng vui lây, như được uống thuốc bổ, rồi bụng dạ mình cÅ©ng an an đôi chút, bá»›t phần áy náy, trở trăn. Tôi không biết các anh có áy náy, day dứt không, chá»› tụi tôi tuy vá» nghỉ rồi, mà vẫn luôn cảm thấy chưa yên, là bởi dẫu mình đã chịu chÆ¡i, hết hồi chống Tây tá»›i hồi chống Mỹ, kế bây giá» tá»›i cái mà n nà y kéo lên, cha cha phải nói là rất chi hấp dẫn nhưng cÅ©ng rất chi hóc hiểm. Các anh và tụi tôi Ä‘á»u bỡ ngỡ, mà n má»›i nà y không có súng nổ đạn bay, nói chung khá»i đâm khá»i chém thằng giặc nà o, váºy mà e chừng rắc rối đâu có thua gì má»™t tráºn giặc..
Anh Tư Lợi dừng lại, đăm chiêu. Lát sau, anh nói:
- Tôi nghÄ© những Ä‘iá»u ba tôi đặt ra có thể có mặt trúng và có mặt chưa trúng, nhưng tôi thấy nói chung là có lý. Cái lý toát ra rõ rệt nhứt là : cục diện cách mạng thì đổi má»›i, ta phải ứng biến linh hoạt, nhưng linh hoạt gì thì chá»— đứng và mắt nhìn vẫn cứ phải tá» rõ như xưa, cung cách sống phải thanh sạch.. Riêng việc tôi đón con nhỠút tôi từ trưá»ng mẫu giáo vá» nhà bằng xe hÆ¡i..
- á», á», sao?
- Việc đó ba tôi cÅ©ng không bá» qua. Tuy nhiên, ổng nhắc đến má»™t cách ôn tồn nhá» nhẹ. Váºy nhưng nghe tá»›i đâu, mình bể nghể tá»›i đó. Ba tôi bảo tôi đừng nên đón như váºy nữa. Má»™t là xe hÆ¡i cá»§a công chá»› không phải cá»§a riêng tôi. Hai là đón như váºy khác nà o quáºy đục tâm hồn trẻ thÆ¡, hại vô cùng, hại hÆ¡n sá»± hao xăng nhiá»u. Äá»i mình đã gặp bao bất công, bất bình đẳng, nên mình má»›i dứt áo ra Ä‘i, tranh đấu chà chết để cho Ä‘á»i con cháu mình được sung sướng ngang nhau, lẽ nà o bây giá» tá»± mình Ä‘i là m lại cái Ä‘iá»u mình đã vốn căm ghét đó..
Anh Tư Lợi thôi nói, ngồi im, trầm ngâm, hai bà n tay buông thõng trên gối. Má»™t lúc sau, sau anh từ từ đứng dáºy:
- Khuya rồi, thôi tôi vá».. Bữa nà o rảnh, tôi ghé rá»§ ông lên chá»— ông già tôi chÆ¡i!
- ừ, nhớ nghe!
Tôi cÅ©ng đứng lên, định tiá»…n anh Tư Lợi ra cá»a. Nhưng chợt anh dừng lại kêu:
- ý, chút xÃu nữa tôi quên, cho tôi mượn cuốn sách coi!
- Cuốn gì?
- Cuốn "Chuyện thưá»ng ngà y.." gì đó cá»§a Liên Xô, có không?
- à , chuyện thưá»ng ngà y ở huyện cá»§a ôvétxkin phải không? Có đấy, đợi má»™t chút, tôi lấy cho!
Tôi chạy và o trong, mở tủ sách, tìm được ngay quyển sách, đem ra. Anh Tư Lợi nói:
- Ông tìm mau quá váºy?
- á», những cuốn sách tốt, để đâu mình cÅ©ng nhá»› kỹ
- Cuốn nà y hay lắm phải không?
- Äó là má»™t cuốn sách hay!
Anh Tư Lợi cầm quyển sách, láºt láºt coi qua rồi cất vô cặp. Vừa Ä‘i ra cá»a anh vừa nói:
- Hèn chi ba tôi biểu tôi kiếm Ä‘á»c. Ba tôi khen tay tác giả nà y giá»i và tốt. ổng nói má»™t nhà văn chỉ giá»i cÅ©ng không thể viết má»™t quyển sách như váºy, mà còn phải tốt nữa. à , ba tôi biểu hãy chú ý nhân váºt Mác.. Mác tưnốp, hãy ngó vô Mác tưnốp.
Hãy ngó vô Mác tưnốp! Cả ngưá»i đã vẽ nên chân dung Mác tưnốp, tay nhà văn giá»i và tốt kia. Tôi thầm nhắc lại, trằn trá»c nghÄ© hoà i vá» những lá»i cá»§a ông già anh Tư Lợi. Cho tá»›i gần quá ná»a đêm, tôi vẫn chưa chợp mắt được. Sau cùng, khi giấc ngá»§ còn lâu má»›i tá»›i, tôi chợt ngó thấy ra má»™t ông già cưỡi trên má»™t chiếc xe đạp đã cÅ©, đầu đội chiếc nón cối cÅ©ng rất cÅ© kỹ, chạy chầm cháºm trên nẻo đưá»ng từ An Phú vá» thà nh phố, đằng sau xe có đèm má»™t trái mÃt. Và chỉ má»™t loáng sau, bức tranh nà y lại má» Ä‘i, nhưá»ng chá»— cho má»™t đại dương giông bão, trôi nổi má»™t chiếc bè trên đó bốn năm ngưá»i nằm im như chết, rồi đà n kên kên quần đảo kêu ré, rồi ông già ấy và o thuở tuổi hai mươi, vụt chồm lên mà chụp lấy con kên kên giữa bầu trá»i mây bay tÆ¡i tả qua những ngá»n sóng trà o.
1982
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
äîìîäåäîâî, anh duc tuyen tap, çàâîä, çîîôèëû, êóëèíàðèÿ, íèæíèé, ïîñóäà, nghe truyen ngan anh duc, nhungtruyenngananhduc, ñîòîâûå, ñòèøêè, truye ngan anh duc, truyen ngan anh đức, truyen ngan anh duc, truyen ngan cua anh duc, truyen ngan cuaanh duc, truyen ngan dat anh duc, truyenngananhduc, tuyen tap truyen anh duc, ÷àñòíûå  |
| |