 |
|

13-10-2008, 09:18 PM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 13 phút 59 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
ÄẠI TÃŒNH HIỆP
Nguyên tác: Äại Phong
Hồi Thứ Hai Mươi Mốt
Äá»”I CHÃC HÀNG HÓA
Thạch Mại Sùng đắc ý cưá»i nói: – Tra lão đệ, lão đệ mau chuẩn bị má»™t cái rương lá»›n Ä‘i.
Tra Nhị Minh ngạc nhiên há»i: – Thạch lão nhân gia cần má»™t cái rương lá»›n, chắc hẳn là để đựng những đồ châu báu phải không?
Thạch Mại Sùng lắc đầu cưá»i đỡ lá»i:
– Không phải là đựng những đồ châu báu gì, mà là để đựng hoạt báu.
Hai tiếng “hoạt báu†Tra Nhị Minh nghe thấy cÅ©ng phải giáºt mình kinh ngạc. Thạch Mại Sùng bèn chỉ Má»™ Dung Lâm Ä‘ang mê man phá»§ phục ngưá»i trên bà n, cưá»i nói:
– Vị Cá»u Äá»™c Phong Vương kia không phải là hoạt báu sao? Ta muốn bá» nà ng và o rương lá»›n, mang vá» Quát Thương Mê Cung rồi sau sẽ có cách xá» trÃ, để khá»i cho lão đệ mang tiếng là giết tổng trại chá»§ cá»§a mình. Sau nà y có nháºm chức thá»§ lãnh cá»§a quần hùng lục lâm bảy tỉnh phương Nam cÅ©ng khá»i phải bị trở ngại.
Tra Nhị Minh mừng rỡ nói: – Lão nhân gia tÃnh toán thá»±c là toà n vẹn, tại hạ lấy là m khâm phục vô cùng.
Nói xong Tra Nhị Minh liá»n sai kẻ tâm phúc mang đến má»™t cái rương lá»›n, rồi đặt Cá»u Äá»™c Phong Vương Má»™ Dung Lâm Ä‘ang mê man bất tỉnh và o bên trong.
Thạch Mại Sùng không ở lâu nữa, mà láºp tức đứng dáºy, cưá»i nói:
– Tra lão đệ hãy sai ngưá»i khiêng rương nà y, đưa ta xuống núi Ä‘i. Lão đệ nên nhá»› kỹ, từ rà y trở Ä‘i Nhạc Hồn Nhai đại trại đã phải nghe lệnh cá»§a Quát Thương Mê Cung rồi. Nói cách khác tất cả quần hùng thuá»™c bẩy tỉnh phương Nam tá»± dưới lên trên Ä‘á»u phải răm rắp tuân theo hiệu lệnh cá»§a ta.
Trên đưá»ng đưa Thạch Mại Sùng xuống núi, Tra Nhị Minh cưá»i nói:
– Lão nhân gia cứ yên tâm, bao nhiêu nhân tà i váºt lá»±c thuá»™c Lạc Hồn Nhai đại trại nà y, ngay đến cả những ngưá»i có ảnh hưởng lá»›n lao cÅ©ng Ä‘á»u phải tuân theo sá»± Ä‘iá»u dụng cá»§a lão nhân gia, vÄ©nh viá»…n trung thà nh không dám manh tâm phản trắc.
Trên đây là tất cả sá»± việc sau khi Tư Äồ Ngá»c và Trình Di Siêu được Má»™ Dung Lâm đưa tiá»…n dá»i khá»i Lạc Hồn Nhai đại trại, đến khi Tà i Sát Thạch Mại Sùng vá»›i mấy ngưá»i khiêng chiếc rương lá»›n trở vá» Quát Thương, ấy là tất cả những tình tiết biến hóa trong khoảng thá»i gian đó.
Thạch Mại Sùng Ä‘em Má»™ Dung Lâm vá» Quát Thương Mê Cung thì cướp ngay lấy thứ độc môn ám khà vô cùng lợi hại cá»§a Má»™ Dung Lâm là Cá»u Äá»™c Ngân Phong và cái áo phòng thân chi bảo Thiên Tà n Nhân Phát Cẩn Thân Y. Äã cướp cá»§a rồi, Tà i Sát Thạch Mại Sùng lại còn định giết chết đối phương, nhưng Sắc Sát Võ Tắc Thiên thấy tiếc nhan sắc cá»§a Má»™ Dung Lâm, má»›i hết sức can gián, cho nên Má»™ Dung Lâm má»›i chưa bị giết.
NgỠđâu không được hai ngà y, Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh đã mang theo Nữ Táng Môn Äiển Cổ Lệ bị trá»ng thương chạy tá»›i Mê Cung. Thạch Mại Sùng thấy váºy ngạc nhiên há»i duyên cá»›, Tra Nhị Minh liá»n kể rõ chuyện Tư Äồ Ngá»c cùng Trình Di Siêu lên núi há»i tá»™i, tá»± mình y biết không đủ đối phó đối phương, cho nên má»›i dụ đối phương và o Vạn Tượng Sảnh để phát động cÆ¡ quan, nhưng cuối cùng vẫn không đạt được hiệu quả. Nữ Táng Môn Äiá»n Cổ Lệ bị đối phương Ä‘uổi quá gấp, đà nh phải nhảy xuống vá»±c, tuy may mắn thoát chết, nhưng đã bị thương quá nặng; còn chÃnh y thì bị Trình Di Siêu Ä‘uổi và o má»™t đưá»ng, y đã lợi dụng cÆ¡ quan mai phục để là m bị thương và bắt giữ Trình Di Siêu. Nhưng bởi vì sá»± Tư Äồ Ngá»c không còn lòng dạ nà o mà ở lại lạc Hồn Nhai đại trại, cho nên Tra Nhị Minh đà nh phải kéo Äiá»n Cổ Lệ chạy đến Quát Thương Mê Cung.
Thạch Mại Sùng vì biết Âm Dương Bảo Phiến Thiết Thư Sinh Trình Di Siêu là đồ đệ cá»§a Thiết Tản Tiên Sinh Triển Äại Chiêu, má»™t ngưá»i Ãt khi Ä‘i lại trên giang hồ, còn có má»™t ngoại hiệu nữa là Bắc Thiên SÆ¡n đại hiệp, cho nên y má»›i nghÄ© rằng: Nếu khống chế hoặc ép buá»™c được Triển Äại Chiêu tham dá»± và o đồng minh, cùng sáng láºp tôn phái thì oai lá»±c sẽ tăng thêm rất nhiá»u, cho nên khi nghe nhắc đến Trình Di Siêu thì Thạch Mại Sùng lấy là m cao hứng lắm, mỉm cưá»i há»i:
– Trình Di Siêu à ? Nếu quả y đã bị Tra lão đệ bắt mang tới đây thì hiện giỠy ở đâu?
Tra Nhị Minh đỠmặt, đáp:
– Tại hạ bất tà i, cho nên ná»a đưá»ng để cho má»™t thiếu nữ áo trắng cứu mất Trình Di Siêu Ä‘em Ä‘i.
Thạch Mại Sùng cau mà y nói:
– Cô gái áo trắng cứu Trình Si Siêu là ai?
Tra nhị Minh cà ng lấy là m hổ thẹn, đáp: – Khi ấy tại hạ vá»›i Äiển Cổ Lệ còn có việc lo nghÄ© cho nên má»›i không chú ý tá»›i, kịp đến khi nghe thấy tiếng động, thì chỉ thấy má»™t cái bóng cá»§a má»™t thiếu nữ áo trắng trông có vẻ kiá»u diá»…m lắm. Thiếu nữ cắp Trình Di Siêu rồi nhanh nhẹn như Ä‘iện chá»›p chạy trốn, cho nên mặt mÅ©i cá»§a đối phương như thế nà o, anh em chúng tôi chưa kịp nhìn thấy.
Thạch Mại Sùng chỉ nghe nói, đưa mắt lạnh lùng nhìn Tra Nhị Minh, Äiá»n Cổ Lệ, biết rằng hai ngưá»i hỠđã vượt qua cái thân pháºn sư huynh muá»™i, có chuyện cẩu thả vá»›i nhau, cho nên trong vui thú mê man má»›i không trông coi được Trình Di Siêu. Tra Nhị Minh và Äiá»n Cổ Lệ cÅ©ng hổ thẹn vá»›i lòng, cho nên thấy Thạch Mại Sùng lạnh lùng đưa mắt nhìn há», hai ngưá»i chỉ cúi đầu xuống không nói năng gì cả.
Thạch Mại Sùng thấy cÅ©ng khó nghÄ©, liá»n quay sang há»i Khà Sát Ngân Như BÃch:
– NgÅ© đệ, Lạc Hồn Nhai đại trại cá»§a Tra lão đệ đã bị phá há»§y, hại Tra lão đệ cùng vá»›i Äiá»n cô nương hai ngưá»i tá»›i đây, thì anh em chúng ta phải đối đãi vá»›i há» ra sao, để hỠở đâu?
Khà Sát Ngân Như BÃch nhe răng cưá»i nham hiểm, đáp:
– Chuyện nà y cÅ©ng dá»… tÃnh. Äệ có má»™t kế rất hay.
Nói tá»›i đây, Khà Sát Ngân Như BÃch lại quay sang nhìn Tra Nhị Minh vá»›i Äiá»n Cổ Lệ, cao giá»ng nói:
– Tra lão đệ, Äiá»n cô nương, xin nhị vị nhìn hai cái bức Thái cá»±c Äồ hình ở phÃa Äông kia.
Tra Nhị Minh vá»›i Äiá»n Cổ Lệ vừa má»›i quay đầu nhìn, thì nhanh như chá»›p, Khà Sát Ngân Như BÃch đã giÆ¡ tay Ä‘iểm trúng huyệt mê ở trên ngưá»i Tra Nhị Minh và Äiá»n Cổ lệ.
Thạch Mại Sùng thấy váºy ngạc nhiên há»i:
– NgÅ© đệ, hiá»n đệ Ä‘iểm huyệt cho há» mê man để là m gì váºy?
Ngân Như BÃch nhe răng ra cưá»i, không đáp, mà quay lại há»i Thạch Mại Sùng rằng:
– Tứ ca vá»›i Lãnh Huyết Long Quân Tra Nhị Minh và Nữ Táng Môn Äiá»n Cổ Lệ có mối giao tình thân thiết vá»›i nhau chăng?
Thạch Mại Sùng lắc đầu đáp:
– Không phải là chá»— thâm giao. NgÅ© đệ há»i như váºy để là m gì?
Ngân Như BÃch cưá»i nói: – Nếu đã không phải là chá»— thâm giao, mà võ công cá»§a hai ngưá»i nà y lại chẳng có chá»— nà o là đặc biệt, ghê gá»›m cả, thì Tứ ca hà tất...
Thạch Mại Sùng không đợi chá» Ngân Như BÃch nói hết câu, liá»n đỡ lá»i ngay:
– Không phải là ngu huynh muốn kết giao vá»›i há», chỉ bởi vì Lạc Hồn Nhai đại trại là nÆ¡i tổng đà n cá»§a lục lâm bẩy tỉnh miá»n Nam, tà i váºt ở trong trại không phải là Ãt, cho nên hình như có thể lợi dụng hỠđược lắm.
Ngân Như BÃch gáºt đầu, cưá»i nói:
– Tứ ca nói cÅ©ng có lý, nhưng nay Lạc Hồn Nhai đại trại đã bị Tư Äồ Ngá»c và Trình Di Siêu phá há»§y mất rồi.
Thạch Mại Sùng nói:
– Tin tức nà y chắc cÅ©ng không sai gì, nếu không thì sao Tra Nhị Minh và Äiá»n Cổ Lệ lại hoảng hốt lén lút chạy tá»›i đây mà theo chúng ta?
Ngân Như BÃch ha hả cưá»i lá»›n, ánh mắt tia ra những luồng Ä‘iện, sẵng giá»ng nói:
– Lạc Hồn Nhai đại trại đã bị phá há»§y, chúng ta cÅ©ng chẳng còn lợi dụng gì được tà i váºt ở đó, mà nay hai anh em há» lại gây ra không biết bao nhiêu là điá»u phiá»n phức, váºy thì anh em chúng ta hà tất phải khiến Quát Thương Mê Cung nà y sinh ra nhiá»u chuyện rắc rối là m gì?
Äến đây thì Thạch Mại Sùng hiểu ý cá»§a Ngân Như BÃch, “À†lên má»™t tiếng, mỉm cưá»i há»i: – NgÅ© đệ phân tách tình hình cÅ©ng có lý lắm. Váºy nay hiá»n đệ tÃnh giết hay tha Tra Nhị Minh và Äiá»n Cổ Lệ?
Ngân Như BÃch cưá»i đáp:
– Äối vá»›i Tra Nhị Minh và Äiá»n Cổ Lệ, chúng ta không cần giết, không cần tha, mà cÅ©ng không thể lưu giữ.
Thạch Mại Sùng ngạc nhiên há»i:
– Äã không giết, đã không tha, mà lại không lưu giữ, thì nên xá» trà như thế nà o?
Ngân Như BÃch cưá»i nham hiểm, đáp:
– Tứ ca là ngưá»i thông minh quán thế, quảng văn Ä‘a kiến, thế mà sao giỠđây còn không hiểu? Anh em ta sẽ lấy tÃnh mạng cá»§a Tra Nhị Minh và Äiá»n Cổ Lệ để là m váºt khai sát giá»›i cho Nhu Tình Tiên Tá» Phụng Thoa Lệnh Chá»§ Mạnh Băng Tâm. Chỉ cần bà ta thá»§ tiêu cái hạn chế giết ngưá»i Ä‘i, thì anh em chúng ta còn sợ gì Phóng Hạc Lão Nhân Lâm Thắng Bô, mà dẫu cho Cá»± Phá»§ Tiá»u Phu, Giang Hồ Äiếu Ngư Ông, La Phù Mai Tẩu, nghÄ©a là cả bá»n bốn ngưá»i Thần Châu Tứ Dáºt cùng kéo tá»›i má»™t lúc, chúng ta cÅ©ng chả sợ gì.
Thạch Mại Sùng mừng rỡ nói:
– NgÅ© đệ tÃnh như váºy là diệu kế tuyệt hay...
Nói chưa dứt câu, Thạch Mại Sùng đã cau mà y, thấp giá»ng tiếp lá»i:
– NgÅ© đệ, Nhu Tình Tiên Tá» Phụng Thoa Lệnh Chá»§ Mạnh Băng Tâm vá» võ công tuy cao thâm khôn lưá»ng, nhưng tÃnh tình lại cổ quái vô cùng. Nếu như chúng ta đã phá há»§y được cái giá»›i trong má»™t năm không giết ngưá»i cá»§a bà ta, mà rồi cuối cùng cÅ©ng không biết bà ta có giáºn mà bá» Ä‘i nÆ¡i khác không? Tháºm chÃ...
Ngân Như BÃch xua tay lia lịa, dứt lá»i cá»§a Thạch Mại Sùng mà cưá»i rằng:
– Tứ ca hãy yên lòng. Chẳng lẽ Tứ ca vẫn chưa nháºn ra vị Mạnh tiên tỠấy sá»›m đã không chịu nổi cảnh tịch mịch mà muốn so tà i vá»›i quần hùng ở trong võ lâm hiện tại hay sao? Chỉ khổ má»™t ná»—i là bà ta trót hẹn trong vòng má»™t năm không giết ngưá»i, cho nên má»›i bị hạn chế chân tay. Vá»›i thân pháºn cá»§a mình, bà ta còn e ngại, cho nên không dám Ä‘i ngược vá»›i lá»i hẹn ước kia mà thôi.
Thạch Mại Sùng nghe tá»›i đây gáºt đầu nói:
– à kiến của ngu huynh cũng không sai biệt lắm với ý kiến của Ngũ đệ.
Ngân Như BÃch cưá»i nói: – Nếu ý kiến cá»§a Tứ ca đã có má»™t Ä‘iểm giống như ý kiến cá»§a đệ thì chúng ta phải bà y cách khiến Mạnh Tiên Tá» vô tình mà mà phải khai sát giá»›i, để tiêu há»§y cái hạn chế quái ác kia. Bà ta thể nà o cÅ©ng cao hứng lắm, tối Ä‘a là ngoà i mặt bà ta chỉ giả đò phản ứng bằng mấy câu oán giáºn mà thôi.
Thạch Mại Sùng bị Ngân Như BÃch thuyết phục, liá»n gáºt đầu mỉm cưá»i nói:
– NgÅ© đệ nghÄ© tháºt vẹn toà n, chu đáo. Ta đồng ý vá»›i diệu kế cá»§a NgÅ© đệ, cÅ©ng nên thá» diệu kế má»™t phen.
Ngân Như BÃch mừng rỡ cưá»i nói:
– Tứ ca đã đồng ý, thì xin nhá» Tứ ca thông báo cho Nhị ca và Tam ca biết, còn tiểu đệ sẽ Ä‘em Tra Nhị Minh, Äiá»n Cổ Lệ giấu và o trong bức Thái Cá»±c Äồ Hình to lá»›n kia, rồi dẫn dụ Nhu Tình Tiên Tá» Mạnh Băng Tâm thi triển tuyệt nghệ thần công, ra tay đánh vỡ Thái Cá»±c Äồ Hình.
Mê Cung Tứ Sát đã có chá»§ ý, bèn lặng lẽ xếp đặt má»i việc.
Chẳng dè Ä‘ang lúc há» cao hứng, thì Tư Äồ Ngá»c và Miêu XÃch Phượng lại xông và o, qua được Mê Hồn giáp, biết được Ä‘iá»u đại bà máºt kia. GiỠđây, Ä‘iá»u bà máºt đã bị phanh phui ra, không những phải theo y như cuá»™c đố, mang cả má»™t ná»a tà i sản cá»§a mình đưa cho Tư Äồ Ngá»c, mà lại còn không tránh khá»i đắc tá»™i vá»›i Miêu Cương Ôn Thần Kim Phong Ãc Äạo và Nhu Tình Tiên Tá» Phụng Thoa lệnh Chá»§ Mạnh Băng Tâm, vẽ hổ không thà nh lại hóa ra vẽ chó, khiến phải trÆ¡ trẽn mặt mà y. Äắc tá»™i vá»›i Miêu Cương Ôn Thần Kim Phong Ãc Äạo là bởi vì bá»n Mê Cung Tứ Sát không ngá» Tra Nhị Minh và Äiá»n Cổ Lệ lại là hai đệ tá» cá»§a U Linh bà bà , tức là sư Ä‘iệt cá»§a Kim Phong ác đạo. Hai bên đã có sá»± liên quan vá»›i nhau như thế, thì Kim Phong ác đạo lẽ nà o lại không tức giáºn vì chuyện há» muốn giết sư Ä‘iệt cá»§a lão ta? Còn vá»›i Nhu Tình Tiên Tá» Phụng Thoa Lệnh Chá»§ Mạnh Băng Tâm, thì bởi vì trước mặt Tư Äồ Ngá»c là ngưá»i trước đây bà ta đã có hẹn ước, nên bà ta không có cách gì thay đổi ý kiến cho được, vì váºy nếu trước đây bà ta vá» giáºn thì giỠđây phải nổi giáºn tháºt sá»±. Mê Cung Tứ Sát ngưá»i nà o ngưá»i ấy Ä‘á»u buồn rầu ra mặt, nhưng gạo đã thà nh cÆ¡m, ván đã thà nh thuyá»n, thì là m sao mà há» nuốt được cái sá»± sai lầm to lá»›n như váºy? Bá»n Mê Cung Tứ Sát Tá»u Sắc Tà i Khà đang đưa mắt nhìn nhau, thì Mạnh Băng Tâm đã giÆ¡ tay phải lên như vẻ muốn xuất thá»§.
Tư Äồ Ngá»c đột nhiên cao giá»ng nói:
– Xin tiá»n bối hãy khoan!
Mê Cung Tứ Sát nghe lá»i Tư Äồ Ngá»c nói thì quá mừng, tưởng rằng sá»± tình đã có thay đổi. Mạnh Băng Tâm đưa mắt nhìn Tư Äồ Ngá»c nói:
– Tại sao mi lại cản trở, không cho ta xuất thủ, chẳng lẽ mi sợ thua cuộc sao?
Tư Äồ Ngá»c đưa mắt nhìn Tà i Sát Thạch Mại Sùng má»™t cái, hà o khà ngất trá»i. Chà ng quắc mắt, sang sảng gioÌ£ng, nói:
– Tiá»n bối nói gì váºy? Äại trượng phu má»™t lá»i nói ra, bốn ngá»±a khó lòng Ä‘uổi theo. Äầu cổ có thể đứt, nhưng chữ “TÃn†thì phải giữ cho kỳ được. TaÌ£i sao taÌ£i hạ lại sợ thua cuá»™c được nhỉ? Tại hạ chỉ có má»™t việc muốn nhắc nhở tiá»n bối.
Mạnh Băng Tâm cưá»i nói:
– Vừa rồi mi đã nhắc nhở ta, yêu cầu ta lúc thi triển Tuyệt Tình Trảm chỉ phá há»§y có mặt ngoà i cá»§a Thái Cá»±c Äồ Hình, mà không phá há»§y hết những đồ váºt ở bên trong Ä‘i!
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu nói:
– Ngoà i Ä‘iá»u ấy ra, còn xin tiá»n bối đừng là m tổn hại đến hai cái nút cá»§a Thái Cá»±c Äồ Hình.
Mạnh Băng Tâm phì cưá»i nói:
– Xem váºy thì không phải là ta thi triển công phu Tuyệt Tình Trảm nữa, bởi Tuyệt Tình Trảm đã biến thà nh Lưu Tình Trảm.
Tư Äồ Ngá»c nghiêng mình vái lạy, cưá»i nói:
– Tuyệt Tình là bá đạo, còn Lưu Tình là lòng trá»i. Cả hai Ä‘á»u có công lá»±c khá»§ng khiếp. Nếu tiá»n bối có thể dá»±a theo lòng trá»i má»™t phần, thì thể nà o cÅ©ng thâu hoạch được nhiá»u Ä‘iá»u tốt.
Mạnh Băng Tâm nhìn Tư Äồ Ngá»c lắc đầu, cưá»i nói:
– Mi há»… cứ mở miệng ra là tôn ta lên là m tiá»n bối, thế mà trên thá»±c tế mi lại là má»™t bà già khó tÃnh, đóng vai tiá»n bối để lên mặt dạy dá»— ta, buá»™c ta phải nghe theo sá»± chỉ huy cá»§a mi.
Miêu XÃch Phượng nghe mấy lá»i cá»§a Mạnh Băng Tâm cÅ©ng phải phì cưá»i.
Tư Äồ Ngá»c cÅ©ng cưá»i nói: – Xin tiá»n bối đừng trách vãn bối bất kÃnh vá»›i ngưá»i, bởi vì đợi lát nữa, sau khi tiá»n bối thi triển Tuyệt Tình Công, trong chá»— tuyệt tình vẫn còn đôi phần lưu tình thì tiá»n bối sẽ hiểu những lá»i nói cá»§a vãn bối toà n là cÅ©ng chỉ vì nghÄ© đến tiá»n bối mà thôi.
Mạnh Băng Tâm “À†lên má»™t tiếng, cưá»i nói:
– Mi cũng biết nghĩ đến ta cơ à ?
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu đáp: Tiá»n bối cứ thá» xem rồi tá»± khắc sẽ biết, vãn bối không dám nói sai ná»a lá»i đâu.
Mạnh Băng Tâm cÅ©ng thấy thÃch thú vá» những lá»i lẽ cá»§a Tư Äồ Ngá»c, liá»n khẽ giÆ¡ tay phải lên, dùng hai ngón trá» và giữa khẽ vạch vá» phÃa bức Thái Cá»±c Äồ Hình to lá»›n.
Miêu XÃch Phượng thấy Nhu Tình Tiên Tá» Mạnh Băng Tâm luyện được Tuyệt Tình Trảm là môn công phu có thể giết ngưá»i má»™t cách vô hình, oai lá»±c cá»±c kỳ lợi hại, bèn than thở:
– Tuyệt Tình Trảm cá»§a Mạnh tiên Tá» tháºt là môn tuyệt há»c trấn thế ở trong võ lâm hiện nay.
Mạnh Băng Tâm nhìn Tư Äồ Ngá»c cưá»i, nói ;
– Sá»± việc ngà y hôm nay thể nà o má»i ngưá»i cÅ©ng phải nhúng tay và o, nếu không thì không xong. Mi còn ngại gì mà không thi triển tuyệt há»c cá»§a sư phụ mi để ta coi xem trình độ phá há»§y cá»§a nó so vá»›i Tuyệt Tình Trảm ở trên bức Thái Cá»±c Äồ Hình kia có được như lá»i mi nói không, hay là nó nặng nhẹ, không được đúng phân lượng?
Tư Äồ Ngá»c biết Mạnh Băng Tâm muốn chà ng thi triển độc môn bà truyá»n Tiêu Thiên Nhất Khà cá»§a ân sư Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ.
Äiá»u thứ nhất, chà ng không tiện cá»± tuyệt. Äiá»u thứ hai, chà ng cÅ©ng định thừa dịp cho bá»n Mê Cung Tứ Sát: Tá»u, Sắc, Tà i, Khà được biết chút lợi hại, liá»n má»™t mặt nghiêng mình hướng vá» phÃa Mạnh Băng Tâm thi lá»…, vâng dạ luôn miệng; má»™t mặt thì liếc nhìn bức Thái Cá»±c Äồ Hình. Mạnh Băng tâm tuy đã sá» dụng Tuyệt Tình Trảm, nhưng bức Thái Cá»±c Äồ Hình vẫn không suy suyển chút nà o, thế mà lúc Tư Äồ Ngá»c đưa mắt nhìn, thì nó chẳng khác nà o đống tuyết bị nước sôi đổ và o, dần dần tan ra mà hóa thà nh bụi phấn, chất thà nh đống dưới đất. Trong đống phấn gá»— ấy có hai ngưá»i Ä‘ang đứng sừng sững, má»™t nam má»™t nữ, nam thì đầu chụp mặt nạ Ä‘en, còn nữ thì đầu trùm má»™t cái mặt nạ mầu Ä‘á». Miêu Cương Ôn Thần Kim Phong Ãc Äạo nom thấy, lá»a giáºn bừng bừng bốc lên, hầm hầm nhìn Tà i Sát Thạch Mại Sùng, cưá»i nhạt nói:
– Thạch lão tá», sao ngươi lại tà n độc đến thế, má»™t nam má»™t nữ kia chẳng phải là Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh và Nữ Táng Môn Äiá»n Cổ Lệ, hai sư Ä‘iệt cá»§a ta đấy sao?
Thạch Mại Sùng tuy đã Ä‘uối lý, nhưng không thể không lên tiếng đáp, đà nh phải bẽn lẽn cất giá»ng nói:
– Trước khi ra tay, tại hạ hoà n toà n không biết Tra Nhị Minh và Äiá»n Cổ Lệ lại là môn hạ cá»§a sư tá»· đạo trưởng.
Kim Phong Ãc Äạo kêu “Hừ†má»™t tiếng, trong khi Tư Äồ Ngá»c đưa mắt nhìn Nhu Tình Tiên Tá» Mạnh Băng Tâm, nghiêm nét mặt lại há»i:
– Xin thỉnh giáo tiá»n bối, lá»i Tư Äồ Ngá»c nà y vừa rồi nói rằng đầu có thể rÆ¡i, nhưng chữ tÃn và danh dá»± cÅ©ng phải giữ cho trá»n, phải chăng đó là má»™t trong những nguyên tắc căn bản cá»§a ngưá»i trong võ lâm?
Mạnh Băng Tâm gáºt đầu đáp:
– DÄ© nhiên rồi, những kẻ nà o không giữ chữ tÃn thì không xứng đáng đứng trong võ lâm nà y.
Tư Äồ Ngá»c lại tiếp:
– Tiá»n bối nên nhá»› cho là ở Vô Danh Äá»™ng trong Nam Hoang Tá» Các tiá»n bối có hứa là trong vòng má»™t năm sẽ không giết má»™t ngưá»i nà o.
Mạnh Băng Tâm cưá»i nói:
– Ta đâu có vi phạm lá»i hẹn ước mà ngươi lại chất vấn như váºy?
Tư Äồ Ngá»c vá»™i cúi mình là m lá»…, cưá»i nói: – Xin tiá»n bối tha thứ cho Tư Äồ Ngá»c lên tiếng thất lá»…, nếu như tiá»n bối mà vi phạm lá»i hẹn ước thì sẽ phải...
Mạnh Băng Tâm không đợi Tư Äồ Ngá»c nói dứt, đã cưá»i lá»›n nói:
– Nếu ta bá»™i tÃn thất ước, thì chỉ có hai con đưá»ng phải theo, má»™t con đưá»ng là vÄ©nh viá»…n sẽ rút lui khá»i giang hồ, tìm má»™t nÆ¡i thá»±c hẻo lánh để ẩn cư. Äiá»u thứ hai là quá xấu hổ vá»›i các háºu bối, cho nên sẽ phải tá»± tuyệt vá»›i tất cả má»i ngưá»i.
Tư Äồ Ngá»c tươi cưá»i nói tiếp:
– Vãn bối xin thỉnh giáo má»™t câu nữa, nếu như tiá»n bối nghe lá»i Thạch Äại Tà i Thần mà thi triển thần công Tuyệt Tình Trảm để nhằm đánh và o Thái Cá»±c Äồ kia, và nếu vãn bối không xuất hiện để ngăn cản, thì hai ngưá»i Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh và Äiá»n Cổ Lệ nằm ở trong Thái Cá»±c Äồ có thể sống sót được không?
Mạnh Băng Tâm chột dạ, đà nh phải cất tiếng đáp:
– Bá»n chúng sẽ sá»›m thà nh cát bụi.
Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i nói: – Tra Nhị Minh vá»›i Äiá»n Cổ Lệ mà thà nh cát bụi, tiá»n bối tuy là giết ngưá»i trong lúc vô ý, nhưng vá»›i sá»± thá»±c mà nói, thì chỉ sợ tiá»n bối vẫn là nuốt lá»i hứa đối vá»›i vãn bối.
Mạnh Băng Tâm ánh mắt loang loáng như Ä‘iện, tia ra trong mà n lụa che mặt, quay sang nhìn bá»n Mê Cung Tứ Sát Tá»u, Sắc, Tà i, KhÃ. Bá»n Mê Cung Tứ Sát cả tình và lý Ä‘á»u gian giảo, hÆ¡n nữa lại sợ công lá»±c ghê gá»›m cá»§a Phụng Thoa Lệnh Chá»§ Mạnh Băng Tâm, cho nên Ä‘á»u cúi gầm mặt xuống, không nói năng gì cả. Tư Äồ Ngá»c quay đầu nhìn chằm chặp và o Tà i Sát Thạch Mại Sùng, lá»›n tiếng há»i:
– Thạch Äại Tà i Thần, đối vá»›i vụ đánh cuá»™c giữa chúng ta, Tà i Thần đã chịu thua chưa?
Thạch Mại Sùng không biết là m sao đà nh phải cố nhịn, y nghiến răng, hầm hầm nhìn Tư Äồ Ngá»c rồi gáºt đầu nói: – Ta nháºn thua, ta sẽ Ä‘em ná»a số tà i sản cá»§a ta trao cho nhà ngươi.
Tư Äồ Ngá»c sau khi đã ép được đối phương nháºn thua lại lắc đầu cưá»i nói:
– Khá»i cần, tại hạ không phải là kẻ tham tiá»n cá»§a, tại hạ định nói chuyện buôn bán vá»›i Tà i Thần.
Tà i Sát Thạch Mại Sùng ngạc nhiên há»i:
– Nói chuyện buôn bán? Chuyện buôn bán gì thế?
Tư Äồ Ngá»c ung dung cưá»i nói: – Tại hạ không định bà n chuyện buôn bán thá»i má»›i vá»›i Tà i Thần, mà muốn nói chuyện buôn bán cá»§a thá»i xưa. NghÄ©a là tại hạ muốn lấy hà ng đổi hà ng vá»›i Tà i Thần.
Mạnh Băng Tâm mấp máy môi định cất tiếng há»i, nhưng cuối cùng bà ta lại thôi, rồi đứng lặng lẽ nghe Tư Äồ Ngá»c và Thạch Mại Sùng bà n chuyện buôn bán. Thạch Mại Sùng nghe Tư Äồ Ngá»c bảo muốn lấy hà ng để đổi lấy hà ng thì lá»™ vẻ ngạc nhiên, cau mà y:
– Nhà ngươi có món hà ng gì?
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói: – Lúc tá»›i đây tại hạ chẳng có má»™t thứ gì trên ngưá»i cả, nhưng nãy giỠđược cuá»™c, cho nên đã giầu ngang vá»›i Tà i Thần rồi.
– Ngươi muốn dùng sự già u có nhất nước ấy để lấy món hà ng gì của ta?
Tư Äồ Ngá»c lá»›n tiếng đáp: – Tà i váºt thì có giá, nhưng nhân mạng thì vô giá, tại hạ muốn lấy số tà i váºt giầu nhất nước ấy để đổi lấy hai mạng sống vô giá.
Mạnh Băng Tâm khẽ gáºt đầu, đưa mắt nhìn Tư Äồ Ngá»c như thể khen ngợi. Thạch Mại Sùng “À†lên má»™t tiếng, vẫn tá»± khoe mình là thông minh, gáºt đầu nói:
– Thì ra nhà ngươi muốn đổi lấy mạng sống của hai đưa chúng nó?
Vừa nói, Thạch Mại Sùng vừa đưa tay chỉ Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh và Nữ Táng Môn Äiá»n Cổ Lệ.
Tư Äồ Ngá»c lắc đầu nói:
– Không phải hai mạng sống đó, hai ngưá»i ấy đã có quan hệ vá»›i Miêu Cương Ôn Thần Kim Phong... đạo trưởng, thì anh em Mê Cung NgÅ© Sát các vị vị tất đã dám là m gì tá»›i há».
Tư Äồ Ngá»c xưa nay là m việc gì cÅ©ng hÆ¡i lá»— mãng, nhưng sau khi va chạm mấy lần vá»›i những gian nguy chà ng đã có đôi chút kinh nghiệm; vì cÅ©ng được Bạch Y Long Nữ Tiêu Lá»™ng Ngá»c chê trách mấy phen, cho nên chà ng đã tiến bá»™, khôn ngoan chÃn chắn hÆ¡n trước rất nhiá»u. Vá»›i tình cảm hiện tại, chà ng thấy rằng phải kiếm thêm bạn tốt, chứ không nên tạo nên nhiá»u cưá»ng địch, cho nên chà ng má»›i sá»a câu định nói “Kim Phong Ãc Äạo†ra là “Kim Phong đạo trưởng†cho nó dá»… nghe. Miêu Cương Ôn Thần Kim Phong Ãc Äạo nghe xong quả nhiên rất thÃch chÃ, gáºt đầu lia lịa rồi đưa mắt lạnh lùng nhìn bá»n Tứ Sát: Tá»u, Sắc, Tà i, KhÃ, gằn giá»ng nói:
– Tư Äồ lão đệ nói phải lắm, Thạch lão tứ đã biết Tra Nhị Minh và Äiá»n Cổ Lệ là đệ tá» cá»§a sư tá»· má»—, thì chắc chắn cÅ©ng phải nể mặt má»— mà đối xá» tốt vá»›i hai sư Ä‘iệt cá»§a bần đạo chứ. Các vị nghÄ© sao?
Thạch Mại Sùng gượng cưá»i nhìn Tư Äồ Ngá»c nói:
– Nhà ngươi đã không định đổi lấy Tra Nhị Minh và Äiá»n Cổ Lệ thì định đổi...
Tư Äồ Ngá»c không để cho đối phương há»i hết câu liá»n đỡ lá»i ngay:
– Tại hạ định đổi lấy Âm Dương Bảo Phiến Thiết Thư Sinh Trình Di Siêu và Cá»u Äá»™c Phong Vương Má»™ Dung Lâm.
Thạch Mại Sùng lắc đầu nói:
– Trình Si Siêu không có mặt ở đây.
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nhạt nói: – Thạch Tà i Thần khá»i cần phải dối gạt như thế, ngưá»i bạn Trình Di Siêu cá»§a tại hạ rõ rà ng là đã trúng phải sá»± ám toán cá»§a Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh, bị y bắt mang tá»›i đây, thì sao lại không có?
Thạch Mại Sùng xua tay liên hồi, cắt ngang câu nói cá»§a Tư Äồ Ngá»c, đáp:
– Trình Di Siêu tuy có bị Tra Nhị Minh bắt mang tới đây, nhưng chưa tới Quát Thương thì đã được một thiếu nữ áo trắng có thân pháp rất nhanh nhẹn cứu đi rồi.
Nghe thấy câu nói “Vị thiếu nữ áo trắng thân pháp rất mau lẹ†cá»§a Thạch mại Sùng, Tư Äồ Ngá»c giáºt nẩy mình, thầm nghÄ©: “Không biết ngưá»i đó có phải là Ngá»c tá»· tá»·, Bạch Y Long Nữ Tiêu Lá»™ng Ngá»c (đã tá»›i Triết Äông rồi ) không?â€.
Thạch Mại Sùng thấy Tư Äồ Ngá»c có vẻ ngần ngừ, liá»n nói tiếp:
– Nếu Tư Äồ lão đệ không tin, thì cứ há»i Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh sẽ biết rõ ngay.
Tư Äồ Ngá»c thấy Thạch Mại Sùng nói như váºy, thì biết y quả không nói sai, liá»n cau mà y lại, nói:
– Nếu quả ngưá»i bạn Trình Di Siêu cá»§a tại hạ không có ở đây, thì tại hạ đổi lấy má»™t mình Cá»u Äá»™c Phong Vương Má»™ Dung Lâm là được rồi.
Mạnh Băng Tâm bá»—ng xen lá»i, cưá»i nói:
– Tư Äồ lão đệ, chắc lão đệ có giao tình thân thiết vá»›i Cá»u Äá»™c Phong Vương Má»™ Dung Lâm lắm đấy nhỉ?
Tư Äồ Ngá»c biết Nhu Tình Tiên TỠđã hiểu lầm mình, chà ng đỠmặt đáp:
– Chúng tôi chỉ quen biết sơ với nhau thôi.
Mạnh Băng Tâm kêu “À†lên má»™t tiếng, mỉm cưá»i nói:
– Chỉ là quen biết sơ thôi, thế mà sao nhà ngươi lại khẳng khái đến thế, chịu mang tà i sản già u có địch quốc để đổi lấy mạng sống của một mình nà ng ta?
Tư Äồ Ngá»c cau mà y, lá»›n tiếng đáp:
– Vãn bối chỉ má»›i quen biết cô ta chưa lâu, nhưng thấy nà ng cÅ©ng có tâm ý hướng thiện, cho nên má»›i không đà nh nhìn nà ng ta phải bá» xác ở trong Quát Thương Mê Cung nà y. Nói vá» việc già u có, thì đừng nói là chá»— cá»§a cải không đáng gì cá»§a Thạch Mại Sùng hiện nay, mà dẫu cho có là Thạch Mại Sùng xưa kia cÅ©ng chẳng có nghÄ©a lý gì. Thạch Mại Sùng xưa kia già u có biết bao! Nhưng chỉ trong chá»›p mắt nước lã cÅ©ng ra sông, chỉ để cho ngưá»i Ä‘á»i má»™t tấm gương, khiến háºu thế trông và o đó, để chép miệng than thở mà thôi.
Mạnh Băng Tâm nghe chà ng nói thì gáºt đầu lia lịa, còn Há»a Diệm Cung Chá»§ Miêu XÃch Phượng thì khâm phục vô cùng, cà ng thấy mến Tư Äồ Ngá»c hÆ¡n.
Tư Äồ Ngá»c quay lại há»i Thạch Mại Sùng:
– Thạch Tà i Thần, việc buôn bán cá»§a chúng ta nà y, tại hạ nói như váºy là xong rồi chứ?
Thạch Mại Sùng cÅ©ng còn nể Sắc Sát NgÅ© Tắc Thiên, bởi vì NgÅ© Tắc Thiên thấy nhan sắc cá»§a Má»™ Dung Lâm cÅ©ng đã rá» rãi ra rồi, cho nên giỠđây y đà nh phải quay sang há»i NgÅ© Tắc Thiên:
– Tam ca, đối phương đã định lấy ná»a số tà i sản cá»§a tiểu đệ để đổi lấy mạng sống cá»§a Má»™ Dung Lâm, tam ca nghÄ© sao?
NgÅ© Tắc Thiên thấy Thạch Mại Sùng là ngưá»i thÃch cá»§a hÆ¡n cả mạng sống cá»§a mình, ngà y hôm nay bởi vì có mặt Nhu Tình Tiên Tá» Mạnh Băng Tâm nên đà nh phải nháºn thua, nếu giỠđây không đáp ứng vá»›i sá»± đổi chác ấy cÅ©ng không thể được, nên y đà nh phải là m ra vẻ thá»±c bình tÄ©nh tá»± nhiên, gáºt đầu cưá»i nói:
– Việc nà y Tứ đệ cứ tùy tiện mà quyết định, có tà i sản địch quốc thì dẫu có mua má»™t trăm ngưá»i con gái đẹp hÆ¡n Má»™ Dung Lâm cÅ©ng chả khó gì. Thạch Mại Sùng nghe nói rất mừng rỡ, quay lại gáºt đầu nhìn Tư Äồ Ngá»c, nói:
– ÄÆ°á»£c, cuá»™c đổi chác buôn bán cá»§a chúng ta như thế là xong, ta để Má»™ Dung Lâm cùng vá»›i các vị rá»i khá»i Quát Thương Mê Cung nà y. Vụ đánh cuá»™c vừa qua kể như đã chấm dứt.
Tư Äồ Ngá»c trợn mắt cưá»i nói:
– Nếu đã đồng ý thá»a thuáºn rồi, thì Tà i Thần thả ngưá»i ra Ä‘i.
Thạch Mại Sùng quay sang lá»›n tiếng bảo thị nữ: – Các ngươi và o Thiên Dục Äiện, mang Má»™ Dung...
Thạch Mại Sùng vừa nói đến hai chữ Má»™ Dung, thì Tư Äồ Ngá»c lại bá»—ng xua tay nói:
– Hãy khoan!
Thạch Mại Sùng ngạc nhiên há»i:
– Phải chăng Tư Äồ lão đệ không bỠđược tà i sản phú địch vạn quốc, cho nên định trở mặt chăng?
|

13-10-2008, 09:19 PM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 13 phút 59 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
ÄẠI TÃŒNH HIỆP
Nguyên tác: Äại Phong
Hồi Thứ Hai Mươi Hai
CÒN NGÀY GẶP NHAU
Tư Äồ Ngá»c quắc mắt cưá»i nhạt nói: – Thạch tà i thần cứ yên tâm, Tư Äồ Ngá»c nà y tuy còn Ãt tuổi nhưng cÅ©ng biết nói rằng má»™t lá»i nói ra bốn ngá»±a khó theo, xưa nay tại hạ không bao giá» nuốt lá»i cả.
Thạch Mại Sùng bị Tư Äồ Ngá»c nói kháy, đỠmặt, cất tiếng há»i:
– Tư Äồ lão đệ đã không nuốt lá»i thì tại sao lại còn ngăn cản việc lão phu ra lệnh thả ngưá»i?
Tư Äồ Ngá»c cưá»i vang đáp:
– Tại hạ định nói câu chuyện rõ ra một chút.
Thạch Mại Sùng không biết là m sao đà nh phải gáºt đầu ngạc nhiên nói:
– Có chuyện gì lão đệ cứ nói rõ cho nghe?
Tư Äồ Ngá»c nói: – Tà i sản tại hạ bá» ra khá nhiá»u, cho nên việc yêu cầu cÅ©ng cần Thạch đại tà i thần thi hà nh cho nghiêm chỉnh. Váºy thá» há»i Thạch đại tà i thần tÃnh để Cá»u Äá»™c Phong Vương trở vá» như thế nà o?
Mấy câu nói cá»§a Tư Äồ Ngá»c ngụ ý nghÄ©a.
Bởi vì Tư Äồ Ngá»c nghe Cá»u Äá»™c Phong Vương Má»™ Dung Lâm bị giam ở trong Thiên Dục Diện. Thiên Dục Diện chắc phải là má»™t nÆ¡i dâm tà nên chà ng má»›i kiếm cách dò há»i để xem đối phương có dùng bạo lá»±c là m hoen ố ngưá»i đã có lòng tốt cho chà ng bức đồ hình bà máºt để chà ng và o được Quát Thương Mê Cung nà y không?
Thạch Mại Sùng còn chưa hiểu ý câu nói cá»§a Tư Äồ Ngá»c nhưng NgÅ© Tắc Thiên thì đã nhanh ý cưá»i nói:
– Tư Äồ lão đệ, lão đệ cứ yên tâm, vị Cá»u Äá»™c Phong Vương Má»™ Dung Lâm sẽ vẫn trong sạch an toà n, không tổn hại mất mát má»™t sợi tóc nà o cả.
Tư Äồ Ngá»c cao giá»ng nói:
– Không những không được mất mát má»™t sợi tóc nà o cá»§a Má»™ Dung cô nương mà cÅ©ng không được khiến nà ng mất mát má»™t cái gì trong ngưá»i hết.
NgÅ© Tắc Thiên không hiểu cau mà y há»i:
– Tư Äồ lão đệ nói váºy là nghÄ©a lý gì, nói rõ hÆ¡n cho nghe má»™t chút Ä‘i.
Tư Äồ Ngá»c lá»™ vẻ kinh ngạc, đưa mắt nhìn Tà i sát Thạch Mại Sùng rồi má»›i cưá»i nhạt xen lá»i nói:
– ÄÆ°á»£c tại hạ sẽ nói rõ cho chư vị nghe, cứ theo tại hạ được biết thì trên ngưá»i Cá»u Äá»™c Phong Vương Má»™ Dung Lâm có hai báu váºt. Má»™t báu váºt là môn độc ám khà tên gá»i Cá»u Äá»™c Ngân Phong. Còn má»™t thứ váºt chiÌ bảo phòng thân Thiên Tà n Nhân Phát Cẩn Thân Y. Hai thứ báu váºt ấy không được lưu lại ở đây mà phải vá» cùng má»™t lúc vá»›i Má»™ Dung Lâm.
Chà ng chưa dứt lá»i thì Tà i sát Thạch Mại Sùng nét mặt đã hầm hầm vì quá xấu hổ. Sắc sát NgÅ© Tắc Thiên biết là Thạch Mại Sùng quá xấu hổ muốn giúp y má»™t lối thoát, liá»n mỉm cưá»i nói:
– Tứ đệ khá»i cần sai ai Ä‘i cả, ta nghÄ© tứ đệ tá»± mình nên Ä‘i và o trong Thiên Dục Äiện, Ä‘em Má»™ Dung cô nương cùng vá»›i những váºt gì ở trên ngưá»i nà ng Ä‘em hết cả ra đây mà trao cho Tư Äồ lão đệ, để cho nó xong cái việc lôi thôi nà y Ä‘i.
Thạch Mại Sùng tất nhiên là phải chụp lấy cÆ¡ há»™i đó để thoát thân, cho nên dạ dạ liên hồi, rồi đỠmặt quay ngưá»i Ä‘i và o trong Quát Thương Mê Cung.
Tư Äồ Ngá»c biết đối phương lần nà y quay và o trong Quát Thương Mê Cung không những để thả ngưá»i mà còn nhân dịp nà y để trả lại hai báu váºt Thiên Tà n Nhân Phát Cẩn Thân Y và Cá»u Äá»™c Ngân Phong cho nên chà ng không ngăn cản nữa. Chà ng quay sang nghiêng mình chà o Mạnh Băng Tâm mỉm cưá»i há»i: – Nếu trong thá»i hạn má»™t năm mà vãn bối tìm được Thần Châu Tứ Dáºt để là m chứng thì vãn bối sẽ cứ vẫn tá»›i Nam Hoang tá» cốc để bái kiến lão tiá»n bối hay là tá»›i Quát Thương Mê Cung nà y.
Chà ng chưa dứt lá»i thì Mạnh Băng Tâm đã tươi cưá»i ngắt lá»i:
– Nhà ngươi khá»i cần nói kháy ta. Sau cái việc nà y, đừng nói là ta sẽ lưu lại ở Quát Thương Mê Cung, mà ngay đến cả anh em Mê Cung NgÅ© sát cÅ©ng không còn mặt mÅ©i nà o mà nhắc đến chuyện tổ chức môn phái má»›i nữa. Cho nên nhà ngươi cứ Ä‘i tìm Thần Châu Tứ Dáºt Ä‘i mà vẫn tá»›i Nam Hoang tá» cốc là được rồi.
Bá»n Tá»u sát Nguyá»…n Hiệu Tịch nghe nói thì biết rằng bao nhiêu tâm huyết cá»§a há» bấy lâu giỠđây đã bị Tư Äồ Ngá»c là m cho tan nát cả. Bá»n há» ngưá»i nà o cÅ©ng tức uất lên nhưng thấy Tư Äồ Ngá»c vá»›i Nhu Tình Tiên Tá» Phụng Thoa Lệnh Chá»§ Mạnh Băng Tâm tá»±a hồ như có liên hệ máºt thiết vá»›i nhau cho nên không dám liá»u lÄ©nh phát tán. Má»™t hồi lâu sau, Tà i sát Thạch Mại Sùng vẫn chưa thấy ra nhưng vị Cá»u Äá»™c Phong Vương Má»™ Dung Lâm thì lại được hai tên thị nữ đưa ra.
Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i há»i:
– Mộ Dung cô nương có sao không?
– Tôi không việc gì cả. Hai báu váºt Thiên Tà n Nhân Phát Cẩn Thân Y và Cá»u Äá»™c Ngân Phong, Thạch Mại Sùng cÅ©ng đã trao trả lại tôi rồi.
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói:
– Thạch Mại Sùng à , thế sao Thạch Tà i Thần không đi cùng Mộ Dung cô nương?
Mạnh Băng Tâm cưá»i đỡ lá»i:
– Tư Äồ lão đệ còn há»i là m gì nữa, vị Thạch Tà i Thần vừa rồi bị lão đệ là m cho mất mà y mất mặt quá xấu hổ rồi cho nên không dám tá»›i đây nữa chứ có gì đâu.
Mạnh Băng Tâm vừa nói tá»›i đây thì Thạch Mại Sùng đã ung dung trở ra như không có việc gì cả. Tư Äồ Ngá»c nhếch mép cưá»i, rồi dẫn giá»›i Má»™ Dung Lâm vá»›i Nhu Tình Tiên Tá» Mạnh Băng Tâm và Há»a Diệm Công Chá»§ Miêu XÃch Phượng.
Mạnh Băng Tâm cưá»i nói:
– Việc cá»§a nhà ngươi đã xong rồi, nhà ngươi hãy mau lên đưá»ng Ä‘i, ta còn có và i câu muốn nói vá»›i anh em NgÅ© Sát, sau đó ta sẽ trở vá» Nam Hoà ng sau.
Tư Äồ Ngá»c vì biết Nhu Tình Tiên Tá» Phụng Thoa Lệnh Chá»§ Mạnh Băng Tâm vá»›i sư phụ cá»§a chà ng Hải Nhạn Du Tiên Lương Thiên Kỳ có mối quan hệ rất máºt thiết cho nên chà ng vẫn còn e dè kÃnh sợ bà ta. Nay nghe bà ta nói bèn cùng XÃch Phượng và Má»™ Dung Lâm quay vá» phÃa Tiên Tá» cúi mình cáo biệt. Sau đó chà ng giÆ¡ tay chà o Kim Phong Ãc Äạo và bá»n Mê cung Tứ Sát Tá»u, Sắc, Tà i, KhÃ. Thạch Mại Sùng thấy việc má»i Mạnh Băng Tâm để tăng cưá»ng thá»±c lá»±c đã bị Tư Äồ Ngá»c là m há»ng và ngay cả đến hai váºt báu thâu hoạch được là Thiên Tà n Nhân Phát Cẩn Thân Y và Cá»u Äá»™c Ngân Phong cÅ©ng đã trở vá» chá»§ cÅ© thì trong lòng căm háºn lắm. Lão nghiến răng mÃm môi nhưng ngoà i mặt vẫn cố là m ra vẻ ngưá»i lá»›n cưá»i nói:
– Tư Äồ lão đệ, Mê Hồn Giáp đưá»ng Ä‘i rất khó khăn, có cần ta cho ngưá»i đưa...
Mại Sùng chưa dứt lá»i, Tư Äồ Ngá»c đã cắt ngang nói:
– Thạch Tà i Thần hồ đồ quá, tại hạ đã và o được đây thì lẽ tất nhiên là cÅ©ng có thể ra được. Cần gì phải Tà i Thần sai ngưá»i đưa vá»›i dẫn nữa. Ngà y hôm nay chúng ta chỉ tạm biệt vá»›i nhau, đợi đến ngà y mùng bảy tháng bảy, Tư Äồ Ngá»c sẽ theo lá»i hẹn ước lại tìm tá»›i đây. Lúc đó sẽ xin thỉnh giáo Tà i Thần má»™t lần nữa.
Nói xong, chà ng liá»n cùng Má»™ Dung Lâm và Miêu XÃch Phượng cất bước cháºm rãi Ä‘i vá» phÃa cá»a Mê Hồn giáp. XÃch Phượng vừa Ä‘i vừa khẽ nói:
– Tư Äồ huynh, ý định cá»§a chúng ta tá»›i đây là muốn tìm Tra Nhị Minh và Äiá»n Cổ Lệ để...
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu mỉm cưá»i nói:
– Cái việc nà y chúng ta cÅ©ng phải tòng quyá»n sá»a đổi ý định Ä‘i đôi chút bởi vì Tra Nhị Minh và Äiá»n Cổ Lệ là sư Ä‘iệt cá»§a Miêu Cương Ôn Thần Kim Phong Ãc Äạo mà Kim Phong Ãc Äạo lại cùng tá»›i Quát Thương Mê Cung vá»›i Nhu Tình Tiên Tá» Mạnh Băng Tâm, nếu như chúng ta là m dữ thì thế nà o chẳng khiến há» trở thà nh cừu địch. Äịch đông mà chúng ta Ãt, tất nhiên thế nà o cÅ©ng lãnh lấy sá»± thảm bại rồi, mà biết đâu lại chả khiến Mạnh Băng Tâm, Mê Cung NgÅ© Sát liên kết vá»›i nhau. Cái việc nguy hiểm nà y, không những bản thân cá»§a chúng ta cÅ©ng khó lòng bảo toà n mà ngay đến cả võ lâm cÅ©ng gặp mối đại há»a lá»›n. Cho nên chúng ta hãy tạm thá»i tha cho Tra Nhị Minh vá»›i Äiá»n Cổ Lệ má»™t phen, để ngà y sau hãy tÃnh lại cÅ©ng chưa muá»™n.
XÃch Phượng rất khâm phục, đưa mắt nhìn Tư Äồ Ngá»c tươi cưá»i bảo:
– Tư Äồ huynh, huynh suy xét thá»±c chÃn chắn.
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói: – Huống chi...
Chà ng má»›i nói được hai tiếng thốt nhiên thấy Má»™ Dung Lâm mấp máy môi muốn nói, cho nên chà ng mỉm cưá»i quay sang há»i nà ng:
– Mộ Dung cô nương định nói gì?
Má»™ Dung Lâm nói: – Tôi thấy đưá»ng Ä‘i ở trong Mê Hồn giáp nà y cÅ©ng khá phức tạp rắc rối, cho nên định há»i Tư Äồ huynh và Miêu công chá»§ tại sao lại qua được má»™t cách dá»… dà ng như thế.
Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i nói:
– Má»™ Dung cô nương tại sao lại còn há»i tại hạ như váºy? Cô nương chẳng cho tại hạ má»™t bức Mê cung bà đạo đồ là gì.
Mộ Dung Lâm dựng ngược cặp mà y liễu “À†lên một tiếng có vẻ mừng rỡ nói:
– Tôi tặng Tư Äồ huynh bức hình ấy quả nhiên có chá»— hữu dụng thá»±c ư?
Tư Äồ Ngá»c nghe nói không hiểu há»i: – Tại sao cô nương lại nói váºy?
Mô Dung Lâm mỉm cưá»i đáp: – Lần trước tôi tá»›i đây để má»i Tà i sát Thạch Mại Sùng tá»›i Lạc Hồn Nhai đại trại thì Sắc sát NgÅ© Tắc Thiên có má»i tôi thỉnh thoảng tá»›i Quát Thương. Y có bảo là đưá»ng Ä‘i ở trong Mê Hồn giáp rất khó khăn nên ngầm đưa cho tôi má»™t bức đồ hình ấy.
Tư Äồ Ngá»c nghe nói tá»›i đây má»›i vỡ lẽ nói:
– À thì ra bức bà đồ ấy là do Sắt sát NgÅ© Tắc Thiên tặng Má»™ Dung cô nương. Chẳng trách Tà i sát Thạch Mại Sùng vừa rồi có nói là để sai ngưá»i đưa chúng ta ra váºy.
Má»™ Dung Lâm tươi cưá»i tiếp:
– Kịp đến khi tôi quen biết vá»›i Tư Äồ huynh, thấy huynh có hẹn vá»›i Thạch Mại Sùng tá»›i ngà y mùng bảy tháng bảy gặp nhau ở Mê Cung cho nên má»›i tặng lại cho Tư Äồ huynh bức bà đồ ấy để là m váºt Ä‘i đưá»ng.
Nói tá»›i đây, cặp mà y liá»…u cá»§a nà ng bá»—ng nhÃu lại tá»±a hồ như cảm khái vô cùng rồi nà ng lại khẽ lắc đầu thở dà i. Tư Äồ Ngá»c thấy váºy há»i:
– Má»™ Dung cô nương vì lẽ gì mà lại buồn bã như váºy?
Má»™ Dung Lâm gượng cưá»i đáp: – Cái dụng ý cá»§a việc là m ấy, tôi tưởng cÅ©ng định giúp đỡ Tư Äồ huynh má»™t chút, trong việc huynh theo lá»i hẹn ước mà lên Mê Cung và o ngà y mùng bảy tháng bảy. Chẳng dè kết quả ngã ngÅ© ra thì bức đồ hình ấy lại để giúp ngay cho tôi như váºy. Nếu Tư Äồ huynh không có bức đồ hình ấy thì sẽ mất rất nhiá»u công phu và thá»i gian má»›i xâm nháºp được Mê Hồn Giáp, tôi sợ lại bị...
Nà ng ngừng lại một chút, mặt hơi đỠlên, rồi lại khẽ thở dà i cúi đầu không nói nữa!
Tư Äồ Ngá»c ánh mắt sáng ngá»i, nhìn Má»™ Dung Lâm và XÃch Phượng mỉm cưá»i nói:
– Thá»±c đúng như là cổ nhân nói: trồng phước được phước, đạo trá»i không sai chút nà o!
Má»™ Dung Lâm khẽ ngẩng đầu lên, mặt đã trở lại bình thưá»ng, nà ng nhìn Tư Äồ Ngá»c cất tiếng nói:
– Tư Äồ huynh nói rất phải, Má»™ Dung Lâm nà y đã hiểu thâm ý lá»i dạy bảo cá»§a Tư Äồ huynh cho nên phen nà y trở vá» Lạc Hồn Nhai tôi sẽ giải tán thá»§ hạ, đốt sÆ¡n trại Ä‘i không để cho hai chữ danh lợi trói buá»™c lấy mình nữa.
Tư Äồ Ngá»c mừng rỡ nói:
– Tại hạ sá»›m biết Má»™ Dung cô nương là ngưá»i rất thông minh, đâu phải như những kẻ tầm thưá»ng khác suốt Ä‘á»i bị danh lợi rà ng buá»™c, để cuối cùng sẽ bị chết má»™t cách rất thê thảm như các phưá»ng tục tỠở trong võ lâm đâu.
XÃch Phượng bá»—ng cưá»i nói:
– Tư Äồ huynh, vừa rồi huynh má»›i nói tá»›i chữ “huống chi†rồi lại không nói nữa, không hiểu là ...
Tư Äồ Ngá»c đưa tay chỉ Má»™ Dung Lâm tươi cưá»i đỡ lá»i:
– Tại hạ muốn nói huống chi Miêu công chá»§ chỉ cần tra xét vá» nguyên nhân cái chết cá»§a sư huynh Há»a Long chân nhân thì có thể xin thỉnh giáo thẳng Má»™ Dung cô nương, không cần phải truy há»i Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh, là kẻ gian giảo dị thưá»ng, chưa chắc đã há»i được y Ä‘iá»u gì.
Miêu XÃch Phượng nghe nói liá»n quay vá» phÃa Má»™ Dung Lâm mỉm cưá»i há»i:
– Má»™ Dung cô nương, liên quan đến việc nhị sư huynh Há»a Long chân nhân cá»§a tôi, nếu cô nương có biết chuyện gì thì xin...
Má»™ Dung Lâm cắt đứt câu nói cá»§a Miêu XÃch Phượng, cau mà y há»i:
– Miêu công chá»§ nói gì váºy? ChÃnh tôi đã tiếp nháºn chức vụ tổng lệnh sư huynh, tôi lại chả biết được má»™t đôi phần?
Miêu XÃch Phượng nghe nói váºy lại vòng tay cao giá»ng nói:
– Nếu Má»™ Dung cô nương đã được biết chuyện thì xin cho biết! Miêu XÃch Phượng nà y vá»›i nhị huynh Há»a Long chân nhân ở dưới suối và ng lấy là m cảm tạ vô cùng.
Má»™ Dung Lâm mở miệng định nói nhưng tá»±a hồ như nghi ngại Ä‘iá»u gì nên không nói ra. Tư Äồ Ngá»c thấy váºy mỉm cưá»i nói:
– Má»™ Dung cô nương có chuyện nghi ngại gì váºy?
Má»™ Dung Lâm gượng cưá»i, gáºt đầu nói: – ÄÆ°á»£c, tôi nói, nhưng xin Miêu công chá»§ tin cho má»—i lá»i nói cá»§a tôi Ä‘á»u là sá»± tháºt cả, xuất phát tá»± trong đáy lòng, nhất định không có Ä‘iá»u gì giả dối đâu.
Miêu XÃch Phượng gáºt đầu cưá»i nói:
– Má»™ Dung cô nương cứ yên tâm, chúng ta đã lấy sá»± thà nh tháºt để đối đãi vá»›i nhau thì là m gì có chuyện không tÃn nhiệm?
Má»™ Dung Lâm nghiêm nét mặt, cháºm rãi nói:
– Nếu như chiếu theo sá»± tháºt mà nói thì lệnh sư huynh Há»a Long chân nhân chết ở dưới bà n tay cá»§a tôi.
Tư Äồ Ngá»c giáºt nảy mình, vá»™i và ng đưa mắt nhìn Miêu XÃch Phượng xem Há»a Diệm công chá»§ mặt mà y có biến sắc gì không?
Miêu XÃch Phượng vẫn lầm lì bất động, quay vá» phÃa Má»™ Dung Lâm khẽ gáºt đầu, cao giá»ng nói: – Xin Má»™ Dung cô nương nói tiếp cho nghe? Äiá»u tôi muốn biết không phải là sá»± tháºt ở ngoà i mặt mà là sá»± tháºt ở bên trong.
Mộ Dung Lâm nói tiếp:
– Ngẫu nhiên tôi Ä‘i chÆ¡i Há»™i Kê sÆ¡n, và o tuyệt động gặp má»™t con độc xà kỳ lạ. Tôi đánh nhau vá»›i nó rất lâu, may có bá»™ Thiên Tà n Nhân Phát Cẩn Thân Y là m váºt há»™ thân cho nên cuối cùng tôi má»›i trừ được độc xà mà thoát hiểm.
Tư Äồ Ngá»c nghe nói ngạc nhiên trợn mắt há»i:
– Má»™ Dung cô nương, Miêu công chá»§ muốn há»i nguyên nhân tại sao cái chết cá»§a nhị sư huynh là Há»a Long chân nhân, cô nương lại nhắc đến chuyện Há»™i Kê sÆ¡n giết rắn là m gì?
Miêu XÃch Phượng ở bên cưá»i nói:
– Tư Äồ huynh đừng có là m cho Má»™ Dung cô nương phân tâm. Má»™ Dung cô nương không nói chuyện ngoà i đỠđâu. Hai cái việc ấy phải có liên quan máºt thiết vá»›i nhau.
Má»™ Dung Lâm gáºt đầu cưá»i:
– Miêu công chá»§ Ä‘oán rất đúng. Sau khi tôi trừ được con độc xà rồi, trong ngưá»i quá mệt má»i, má»›i ngồi xuống má»™t tảng đá để nghỉ ngÆ¡i. Lúc bấy giỠđột nhiên có má»™t ngưá»i mặc áo Ä‘en che mặt, từ trên cao nhảy xuống, rồi luôn miệng lên tiếng khen ngợi công lá»±c cá»§a tôi.
Tư Äồ Ngá»c không nhịn được, há»i:
– Ngưá»i ấy là ai?
Mộ Dung Lâm ứng tiếng đáp:
– Lúc ấy tôi không biết thân pháºn cá»§a y, mà y cÅ©ng không chịu nói ra tánh danh. Vá» sau nà y thì tôi nghi ngưá»i đó là Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh nhưng cho đến nay vẫn không có bằng chứng.
Miêu XÃch Phượng nói:
– Xin Má»™ Dung cô nương nói tiếp cho nghe, cái ngưá»i bịt mặt đó chắc không những khen ngợi công lá»±c cá»§a cô nương mà còn...
Má»™ Dung Lâm không đợi cho Miêu XÃch Phượng há»i thêm, lại nói tiếp:
– Sau khi đã lên tiếng khen ngợi tôi má»™t hồi, thì ngưá»i bịt mặt ấy má»›i thở dà i sưá»n sượt, bảo rằng má»™t thân công lá»±c như tôi đáng tiếc là chưa khiến cho má»™t vị lãnh tụ cá»§a lục lâm được lãnh giáo, vì nếu đã được lãnh giáo thì vị lãnh tụ lục lâm ấy vá» sau không dám khinh thị những vị cân quốc anh hùng ở trong thiên hạ nữa.
Miêu XÃch Phượng cưá»i nhạt nói:
– Cái ngưá»i bịt mặt đó tháºt là có lòng dạ thâm độc quá chừng đã dùng lá»i lẽ khiêu khÃch để hại ngưá»i.
Mộ Dung Lâm than:
– Lúc bấy giá» tôi quá ấu trÄ© cho nên sau khi nghe y nói liá»n lên tiếng há»i cái ngưá»i thá»§ lãnh lục lâm đã dám khinh miệt đà n bà con gái là ai váºy?
Miêu XÃch Phượng nói:
– Cái ngưá»i bịt mặt ấy chắc là phải đáp: Ngưá»i khinh thị nữ giá»›i trong thiên hạ là nhị sư huynh Há»a Long chân nhân cá»§a tôi.
Má»™ Dung Lâm gáºt đầu nói:
– ChÃnh thế. Lúc bấy giá» tôi muốn Ä‘i ngay tá»›i Lạc Hồn Nhai để múa may má»™t phen nhưng ngưá»i bịt mặt ấy lại xua tay cản trở, bảo rằng và o ngà y hôm sau, lúc chÃnh Ngá» sẽ tá»›i thì lúc đó có phần thÃch đáng hÆ¡n.
Miêu XÃch Phượng nghÄ© ngợi giây lát nói:
– Chắc là y lợi dụng má»™t cái Ä‘oạn thá»i gian ấy để thi hà nh thá»§ Ä‘oạn tà n độc gây bất lợi cho nhị sư huynh cá»§a tôi?
Má»™ Dung Lâm đưa mắt nhìn Miêu XÃch Phượng, gáºt đầu lia lịa nói:
– Tôi cÅ©ng nghÄ© thế. Trưa ngà y hôm sau, tôi và o tá»›i Lạc Hồn Nhai đại trại thì gặp lúc sư huynh Há»a Long chân nhân Ä‘ang dưỡng thương ở trong tÄ©nh thất.
Miêu XÃch Phượng nói:
– Tôi biết nhị sư huynh cá»§a tôi đã từng có lần giao đấu vá»›i Danh sát Tiá»n Thông Thần, má»™t ngưá»i trong nhóm Mê Cung NgÅ© Sát, võ nghệ không bằng đối phương cho nên phải Ä‘eo vết thương trở vá» trại.
Mộ Dung Lâm nói:
– Äúng là như thế. Lúc bấy giá» tôi thấy lệnh sư huynh đã thá» thương, nằm ở trên giưá»ng, thì tá»± nhiên là tôi không muốn khêu ra chuyện so tà i là m gì nữa. Ai dè cái ngưá»i phó tổng trại chá»§ Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh đứng ở bên lệnh huynh lại cứ nằng nặc yêu cầu tôi thi triển ná»™i gia chân khà Cách Thể truyá»n công để giúp lệnh sư huynh sá»›m bình phục.
Miêu XÃch Phượng “hừ†lên má»™t tiếng, nghiến răng nói:
– Trong lá»i thỉnh cầu ấy thế nà o cÅ©ng có độc kế!
Má»™ Dung Lâm gượng cưá»i đáp: – Lúc bấy giá» tôi cÅ©ng thấy hình dáng Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh tương tá»± vá»›i ngưá»i bịt mặt đã gặp hôm qua nhưng tôi lại không suy nghÄ© nhiá»u, đáp ứng ngay cái lá»i yêu cầu cá»§a Tra Nhị Minh, đặt tay và o TÃch Tâm huyệt ở đằng xương sống để là m Cách Thể truyá»n công cho lệnh huynh.
Miêu XÃch Phượng buồn bã nói:
– Má»™ Dung cô nương là m đúng lắm, bởi vì cái thuáºt Cách Thể truyá»n công kia chắc không phải là nhằm tống chất kỳ độc trong ngưá»i nhị sư huynh cá»§a tôi ra mà lại là m đứt tâm mạch cá»§a nhị sư huynh tôi, sá»›m đưa ngưá»i vô Uổng tá» thà nh.
Má»™ Dung Lâm bẽ lẽn gáºt đầu đáp:
– Miêu công chá»§ Ä‘oán không sai chút nà o. Tôi vừa má»›i truyá»n chân khà và o TÃch Tâm huyệt ở đằng sau lưng lệnh huynh không lâu thì lệnh huynh toà n thân run lên bần báºt, trong chá»›p mắt thất khiếu ứa máu ra mà chết.
Miêu XÃch Phượng nghiến răng, nước mắt lã chả tuôn rÆ¡i trên hai gò má.
Mộ Dung Lâm nói tiếp:
– Lúc bấy giá» quá kinh hoảng, tôi đứng ngây ngưá»i như phổng đá còn Tra Nhị Minh thì không hoảng hốt gì cả, y cứ bình tÄ©nh như thưá»ng mà lấy giẻ, lau những máu ở thất khiếu trên di thể cá»§a Há»a Long chân nhân. Sau đó má»›i tuyên bố tổng trại chá»§ bệnh nặng chết rồi và trước khi chết có di mệnh lại yêu cầu tôi chấp quyá»n tổng trại chá»§.
Miêu XÃch Phượng căm háºn nói:
– Tra Nhị Minh là kẻ tâm cÆ¡ quá giảo hoạt, thá»§ Ä‘oạn quá tà n độc. Tôi thá» sẽ trả cái thù nà y, không thể nà o không vì nhị sư huynh cá»§a tôi mà rá»a sạch mối háºn ấy.
Má»™ Dung Lâm đưa mắt nhìn Tư Äồ Ngá»c, vẻ mặt buồn bã, lông mà u nhÃu lại, gượng cưá»i nói:
– Tư Äồ huynh, tá»›i ngà y hôm nay mà tôi vẫn còn hồ nghi, không hiểu Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh vì sao lại đưa cái ngưá»i không quen biết bao giá» là tôi lên là m tổng trại chá»§ cá»§a Lạc Hồn Nhai đại trại, không hiểu y có dụng ý gì?
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói:
– Vấn đỠnà y tạm thá»i không có thá»±c chứng, chỉ bằng và o suy Ä‘oán suông mà thôi. Theo lý luáºn thì có thể suy Ä‘oán được.
Miêu XÃch Phượng gáºt đầu, nói:
– Tư Äồ huynh xin cứ suy Ä‘oán cho nghe, xem có giống vá»›i sá»± suy Ä‘oán cá»§a tôi không?
Tư Äồ Ngá»c vừa Ä‘i vừa nghÄ©. Má»™t hồi sau, chà ng cất tiếng nói:
– Cái việc nhị sư huynh cá»§a Miêu công chá»§ đánh nhau vá»›i Danh sát Tiá»n Thông Thần rồi bị thua, thân mang thương tÃch là cái chuyện tháºt. Tra Nhị Minh đã thừa dịp hầu hạ thuốc men mà ra tay hạ độc.
Má»™ Dung Lâm há»i:
– Y muốn hạ độc để là gì?
Tư Äồ Ngá»c đáp: – Nguyên nhân vá» việc y hạ độc có nhiá»u lắm, nhưng cái nguyên nhân mà ta có thể tin được nhiá»u nhất hoặc giả vì sắc, vì tà i hay là vì thế. Nên trong lúc Há»a Long chân nhân rá»i khá»i trại rồi trở vá» vá»›i thương thế trong ngưá»i, y má»›i thừa dịp để hạ luôn Há»a Long chân nhân.
Miêu XÃch Phượng gáºt đầu lia lịa, như thể nà ng hoà n toà n biểu đồng tình vá»›i lá»i suy Ä‘oán cá»§a Tư Äồ Ngá»c.
Mộ Dung Lâm cau mà y nói:
– Lá»i Ä‘oán cá»§a Tư Äồ huynh tuy biết rằng rất có lý nhưng nếu Tra Nhị Minh đã mưu hại Há»a Long chân nhân thì đáng lẽ phải lên là m tổng trại chá»§ má»›i thá»a lòng chứ, tại sao lại còn lôi kéo tôi và o trong cái chá»— nước đục ấy?
Tư Äồ Ngá»c hừ lên má»™t tiếng, nói:
– Ấy, chá»— đó cho thấy Tra Nhị Minh là kẻ gian giảo hÆ¡n ngưá»i. Tại hạ nháºn thấy cái việc y lôi cuốn cô nương và o cái vòng nước đục ấy Ãt nhất cÅ©ng có ba dụng ý.
Má»™ Dung Lâm trợn mắt há»i:
– Tư Äồ huynh xin mau mau nói cho biết để khai tá» cái đầu ngu si nà y?
Tư Äồ Ngá»c má»™t mặt vẫn bước Ä‘á»u trên đưá»ng Ä‘i Mê Hồn Giáp, má»™t mặt mỉm cưá»i:
– Dụng ý thứ nhất cá»§a Tra Nhị Minh chắc là tình cá» thấy Má»™ Dung cô nương giết được độc xà , phát giác thấy cô nương võ há»c kinh ngưá»i cho nên má»›i kiếm cách liên lạc để lợi dụng.
Má»™ Dung Lâm gượng cưá»i nói:
– Nếu đã là lung lạc để lợi dụng thì đáng lẽ y phải kéo tôi vỠlà m một phân nhiên ở trong Lạc Hồn Nhai đại trại chứ, tại sao lại đưa tôi lên vị quá cao là tổng trại chủ là m gì?
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nhạt nói:
– Y là m như váºy đâu có gì là quá, mà chỉ là lợi hại thôi. Äó cÅ©ng là dụng ý thứ hai cá»§a y. Tra Nhị Minh đã dụ được Má»™ Dung cô nương váºn công lá»±c để ra tay để đánh chết Há»a Long chân nhân ở dưới bà n tay mà lại suy cá» cô nương lên là m tổng trại chá»§, để vạn nhất nếu có ngưá»i nghi ngá» truy cứu cái chết cá»§a Há»a Long chân nhân thì y sẽ nhẹ nhà ng mang cái tá»™i danh Ä‘oạt quyá»n và giết ngưá»i đổ lên đầu Má»™ Dung cô nương.
Mộ Dung Lâm hiểu ra, nói:
– á»i cha! Nếu Tư Äồ huynh không nói ra thì quả tháºt tôi không biết. Nếu nghÄ© lại ngưá»i kia chết dưới tay tôi, việc tổng trại chá»§ lại do tôi là m. Nếu như sau nà y Há»a Liệt thần quân hoặc Miêu công chá»§ tá»›i há»i tá»™i để báo thù cho Há»a Long chân nhân thì dầu cho Má»™ Dung Lâm nà y có má»™t trăm cái miệng cÅ©ng khó lòng mà biện giải cho được.
Tư Äồ Ngá»c nói tiếp:
– Dụng ý thứ ba cá»§a Tra Nhị Minh là muốn Má»™ Dung cô nương là m má»™t thứ bù nhìn, là m má»™t cây cầu, là má»™t cái lá chắn tên. Nếu hiểm há»a có đến hoặc những cao thá»§ dữ dằn thì tất nhiên vá»›i chức tổng trại chá»§, Má»™ Dung cô nương phải đưa vai ra gánh lấy. Còn nói vá» việc quyá»n lợi thì cái ngưá»i tổng trại chá»§ như cô nương, chưa quen biết việc thì nhất nhất má»i việc phải nghe theo sá»± sắp đặt cá»§a phó tổng trại chá»§ cả.
Mộ Dung Lâm vỡ lẽ ra, nói:
– Thế chả hóa ra tôi là kẻ có tiếng mà không có miếng, còn y là kẻ tuy không có tiếng nhưng lại có miếng.
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói:
– Má»™ Dung cô nương chá»› quên là tại hạ có nói đến hai chữ “cây cầuâ€. Cái danh vị tổng trại chá»§ cá»§a cô nương chỉ hạn và o má»™t thá»i kỳ tháºt là nguy hiểm, cần phải được vượt qua. Äến khi đã hết tÃnh chất nguy hiểm rồi thì Tra Nhị Minh sẽ chuẩn bị đầy đủ. Y sẽ đẩy cô nương ra mà chiếm lấy chức tổng trại chá»§.
Má»™ Dung Lâm thở dà i, liếc nhìn Miêu XÃch Phượng, cao giá»ng nói:
– Miêu công chá»§, đối vá»›i mấy Ä‘iá»u suy luáºn vừa rồi cá»§a Tư Äồ huynh, công chá»§ thấy thế nà o? Công chá»§ có nháºn thấy như váºy là đúng không? Công chá»§ có cần phải thêm thắt ý kiến gì không?
Miêu XÃch Phượng lắc đầu, cưá»i nói:
– Tư Äồ huynh phân tÃch nháºn xét má»i việc cao minh hÆ¡n tôi nhiá»u. Tôi vẫn lấy là m kÃnh phục, không có ý kiến gì thêm cả.
Mộ Dung Lâm mừng rỡ nói:
– Nếu nói váºy, Miêu công chá»§ có còn mang cái món nợ máu vá» cái việc lệnh sư huynh Há»a Long chân nhân bị ngưá»i mưu hại đổ lên đầu tôi không?
Miêu XÃch Phượng lắc đầu đáp:
– Tôi không hồ đồ như váºy đâu. Tôi đâu phải là đồ dã man, không biết tá»›i đạo lý. Món nợ máu ấy thì Danh sát Tiá»n Thông Thần và Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh phải gánh lấy cả.
Má»™ Dung Lâm vòng tay vái chà o Miêu XÃch Phượng nói:
– Äa tạ Miêu công chá»§ đã minh xét cho mà không trách tá»™i. Nhưng tôi tuy không hãm hại lệnh huynh nhưng lệnh huynh lại chết vì tay tôi. Má»™ Dung Lâm nà y cÅ©ng thấy mình có lá»—i phần nà o. Từ nay trở Ä‘i tôi xin mang hết sức lá»±c ra để khiến cho lệnh huynh Há»a Long chân nhân được hả lòng hả dạ ở dưới suối và ng.
Miêu XÃch Phượng cÅ©ng không có ác cảm vá»›i Cá»u Äá»™c Phong Vương Má»™ Dung Lâm cho nên nà ng mỉm cưá»i an á»§i:
– Má»™ Dung cô nương chá»› có nghÄ© như váºy là m gì. Nhưng nếu cô nương có ý giúp tôi để trả thù thì Miêu XÃch Phượng nà y không dám không nháºn. Tôi xin cô nương giúp cho.
Má»™ Dung Lâm cưá»i, nhìn Tư Äồ Ngá»c há»i:
– Tư Äồ huynh, huynh hẹn vá»›i Tà i sắc Thạch Mại Sùng và o ngà y mùng bảy tháng bảy, váºy từ đây tá»›i đó huynh có định là m gì không?
Tư Äồ Ngá»c thấy nói tá»›i thiếu nữ áo trắng đã cứu Trình Di Siêu, chà ng cứ nghi ngưá»i đó là Tiêu Lá»™ng Ngá»c cho nên trong lòng chà ng cÅ©ng thấy bồn chồn.
Chà ng đối vá»›i Ngá»c tá»· tá»· tình ý đã thắm thiết, lâu nà y chà ng vẫn tương tư, thế mà nay lại được chút tin tức, đáng lẽ chà ng phải cao hứng má»›i phải, chứ sao lại bồn chồn lo lắng là m gì? Chuyện nà y cÅ©ng vì Tư Äồ Ngá»c nghÄ© tá»›i má»™t vấn Ä‘á». Vấn đỠnà y là tÃnh ghen vốn dÄ© cá»§a nữ giá»›i. Cá»u Äá»™c Phong Vương Má»™ Dung Lâm vá»›i Há»a Diệm Công Chá»§ Miêu XÃch Phượng tuy nhiá»u tuổi hÆ¡n chà ng và cÅ©ng kém nhan sắc đối vá»›i Bạch Y Long Nữ Tiêu Lá»™ng Ngá»c nhưng cứ theo con mắt ngưá»i thưá»ng mà xét thì cÅ©ng phải nói hai ngưá»i đó là hai mỹ nhân. Nếu vạn nhất Tiêu Lá»™ng Ngá»c mà trông thấy chà ng Ä‘i chung vá»›i hai mỹ nhân, nà ng sinh lòng ghen thì không biết chà ng phải biết bao nhiêu lá»i lẽ má»›i giải thÃch được cho rõ rà ng. Do nguyên nhân nà y cho nên Tư Äồ Ngá»c cÅ©ng muốn chia tay vá»›i Má»™ Dung Lâm và Miêu XÃch Phượng nhưng bởi vì chà ng chưa được lịch duyệt giang hồ, tánh không cứng cá»i cho lắm cho nên không chá»§ động được mà vá» nghị sá»± chia tay. Chà ng cứ do dá»± mãi, nay thì đột nhiên Má»™ Dung Lâm đã há»i vá» hà nh tung cá»§a chà ng cho nên chà ng thừa cÆ¡ mà mỉm cưá»i đáp: – Tiểu đệ có nhiệm vụ bà máºt trá»ng đại cần phải là m cho xong. Nhưng tiểu đệ cÅ©ng chỉ lẩn quẩn ná»™i trong má»™t giải Chiết Äông mà thôi chứ không Ä‘i đâu xa.
Má»™ Dung Lâm cưá»i nói:
– Tư Äồ Ngá»c nếu đã có nhiệm vụ bà máºt thì tá»± nhiên là Má»™ Dung Lâm nà y không tiện Ä‘i theo. Huống hồ tôi cÅ©ng cần phải trở vá» Lạc Hồn Nhai để thâu tháºp má»™t chút đồ váºt, giải tán hết lâu la ở toà n trại. Váºy chúng ta cÅ©ng nên hẹn tá»›i ngà y mùng bảy tháng bảy sẽ gặp lại nhau ở Quát Thương Mê Cung váºy.
Tư Äồ Ngá»c vòng tay, cưá»i nói:
– ÄÆ°á»£c Má»™ Dung cô nương đã có lòng giúp nhưng vá» cái việc ngà y gặp gỡ mùng bảy tháng bảy thì có lẽ cÅ©ng không...
Má»™ Dung Lâm không đợi chá» chà ng dứt lá»i, cao giá»ng nói:
– Tư Äồ huynh, huynh khá»i cần phải thoái thác. Huynh nên biết rằng cái mạng sống cá»§a Má»™ Dung Lâm nà y là do huynh lấy tà i sản phú địch vạn quốc mà chuá»™c trong tay Tà i thần cho nên cái mạng sống nà y đã không thuá»™c vá» tôi. Vì váºy ngà y mùng bảy tháng bảy huynh gặp cưá»ng địch ở đây là m sao mà tôi không giúp đỡ má»™t tay được.
Tư Äồ Ngá»c đỠmặt. Má»™ Dung Lâm cao giá»ng nói tiếp:
– Huống chi tôi vá»›i Thạch Mại Sùng, NgÅ© Tắc Thiên kết oán đã sâu, dù cho Tư Äồ huynh không có hẹn vá»›i há» ngà y mùng bảy tháng bảy ở đây thì tôi cÅ©ng vẫn phải tá»›i để trả thù. Như váºy chúng ta cùng có má»™t kẻ địch chung, cả hai việc nên là m cùng má»™t lúc, thiết tưởng như váºy tiện hÆ¡n.
Tư Äồ Ngá»c thấy Má»™ Dung Lâm cứ nằng nặc viện hết lý do nà y đến lý do khác cho nên chà ng không tiện cá»± tuyệt mạnh mẽ, bèn chỉ tằng hắng không nói năng ná»a lá»i. Má»™ Dung Lâm quay sang nhìn Miêu XÃch Phượng, tươi cưá»i nói:
– Miêu công chá»§, công chá»§ trở vá» Há»a Diệm sÆ¡n báo cáo má»i tin tức cho lệnh sư huynh Há»a Liệt thần quân, công chá»§ có bồi tiếp Tư Äồ huynh?
Miêu XÃch Phượng lắc đầu, cưá»i nói:
– Tư Äồ huynh đã có nhiệm vụ bà máºt ở trong ngưá»i, tá»± nhiên là không tiện đánh bạn vá»›i ngưá»i khác. Và tôi cÅ©ng tạm thá»i không trở vá» Há»a Diệm sÆ¡n bởi vì ngà y há»™i mùng bảy tháng bảy từ đây tá»›i đó cÅ©ng không xa. Váºy tá»›i ngà y đó chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Quát Thương Mê Cung.
Tư Äồ Ngá»c thấy Cá»u Äá»™c Phong Vương và Há»a Diệm Công Chá»§ cả hai Ä‘á»u muốn tá»›i lược tráºn giúp đỡ mình thì biết không thể nà o thoái thác được bèn cao giá»ng nói:
– Má»™ Dung cô nương vá»›i Miêu công chá»§ tá»›i trước ngà y đó cÅ©ng được. Tại hạ có thể giá»›i thiệu má»™t nhân váºt mà tại hạ khâm phục nhất trong Ä‘á»i để ngưá»i đó quen biết cô nương và công chá»§.
|

13-10-2008, 09:20 PM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 13 phút 59 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
ÄẠI TÃŒNH HIỆP
Nguyên tác: Äại Phong
Hồi Thứ Hai Mươi Ba
ÄẠI TÃŒNH HIỆP
Miêu XÃch Phượng nói: – Ngưá»i ấy là ai?
Tư Äồ Ngá»c đáp: – Là tá»· tá»·...
Hai chữ “tá»· tỷ†mà chà ng vừa nói ra đã khiến cả Má»™ Dung Lâm lẫn Miêu XÃch Phượng Ä‘á»u giáºt mình.
Tư Äồ Ngá»c lá»›n tiếng cưá»i nói tiếp:
– Vị tá»· tá»· ấy cá»§a tại hạ, bất cứ vá» phương diện nà o, văn tà i, võ há»c, mưu trÃ, kiến thức Ä‘á»u cao hÆ¡n tại hạ gấp trăm lần. Còn nói vá» phương diện dung mạo thì nà ng...
Miêu XÃch Phượng chá»›p mắt, mỉm cưá»i nói:
– Tư Äồ huynh khá»i cần nói, tôi cÅ©ng Ä‘oán ra được ngưá»i ấy là vị phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thà nh chứ gì?
Tư Äồ Ngá»c không khách sáo gì cả, gáºt đầu đáp:
– Miêu công chá»§ Ä‘oán đúng lắm. Tại hạ cho rằng ở trong vòng tứ hải bát hoang, không có ngưá»i con gái nà o có thể đẹp bằng Ngá»c tá»· tá»· cá»§a tại hạ cả.
Má»™ Dung Lâm mặt biến sắc, nhìn Tư Äồ Ngá»c nói:
– Tư Äồ huynh, vị Ngá»c tá»· tá»· cá»§a huynh há» Ngá»c à ? Hay tên là Ngá»c?
Tư Äồ Ngá»c ứng tiếng đáp: – Nà ng há» Tiêu tên Lá»™ng Ngá»c. Tại hạ phong cho nà ng má»™t cái ngoại hiệu là Bạch Y Long Nữ.
Mộ Dung Lâm à lên một tiếng nói:
– Bạch Y Long Nữ Tiêu Lá»™ng Ngá»c, ngoại hiệu đã đẹp, mà cái tên cÅ©ng đẹp không kém, khiến tôi cà ng nghe nói tá»›i tên cà ng khát vá»ng được gặp. Nhưng má»™t thân võ há»c cá»§a Tư Äồ huynh có thể nói là nhân váºt kiệt xuất ở trong hà ng thiếu niên cá»§a võ lâm hiện tại, thế mà huynh lại bảo Tiêu Lá»™ng Ngá»c cô nương võ nghệ còn cao hÆ¡n huynh gấp trăm lần, chỉ sợ đó là lá»i tâng bốc quá trá»›n cho đẹp chăng?
Tư Äồ Ngá»c lắc đầu, nghiêm nét mặt đáp:
– Bình sinh trong Ä‘á»i tại hạ không bao giá» nói dối, nói khoa trương cho nên không chau chuốt câu nói. Má»™t thân công lá»±c cá»§a Tiêu Lá»™ng Ngá»c tá»· tá»· không những còn ở trên tại hạ mà quả tháºt còn cao hÆ¡n tại hạ gấp bá»™i.
Miêu XÃch Phượng thấy Tư Äồ Ngá»c có vẻ ăn nói đứng đắn, cho nên cÅ©ng cao giá»ng há»i:
– Vị Tiêu Lá»™ng Ngá»c cô nương đã có má»™t công lá»±c như thế, không hiểu là cao đồ cá»§a vị tiá»n bối nà o?
Tư Äồ Ngá»c đáp:
– Ân sư cá»§a Ngá»c tá»· tá»· tại hạ là cao nhân ở trong Pháºt môn, tên gá»i Tuyệt Tình động chá»§ Uẩn Không sư thái.
Tám chữ Tuyệt Tình động chá»§ Uẩn Không sư thái khiến cho Cá»u Äá»™c Phong Vương Má»™ Dung Lâm, Há»a Diệm công chá»§ Miêu XÃch Phượng hai vị cân quắc anh hà o nghe nói Ä‘á»u giáºt nảy mình, mặt lá»™ vẻ ngạc nhiên hết sức.
Tư Äồ Ngá»c thấy váºy tưởng là hai ngưá»i ấy giáºt mình vỠđại danh cá»§a Tuyệt Tình động chá»§ Uẩn Không sư thái, liá»n đắc ý cưá»i nói:
– Thế nà o? Bây giá» thì Má»™ Dung cô nương và Miêu công chá»§ đã biết Ngá»c tá»· tá»· cá»§a tại hạ đã há»c nghệ từ chốn danh môn chưa?
Má»™ Dung Lâm nghe nói đưa mắt nháy Miêu XÃch Phượng như vẻ dò há»i. Miêu XÃch Phượng nhÃu cặp lông mà y liá»…u, lắc đầu nhìn Má»™ Dung Lâm.
Tư Äồ Ngá»c lấy là m lạ há»i:
– Mộ Dung cô nương và Miêu công chủ tại sao...?
Má»™ Dung Lâm tươi cưá»i nói: – Chúng tôi thẹn vì hiểu biết quá nông cạn, cô láºu quả văn, cho nên không hiểu cái ngưá»i mà Tư Äồ huynh nói, vị Tuyệt Tình động chá»§ Uẩn Không sư thái là nhân váºt tiá»n bối ở trong môn phái nà o?
Tư Äồ Ngá»c “à †lên má»™t tiếng, cau mà y nói:
– Hồi trước, lúc Ngá»c tá»· tá»· cá»§a tại hạ cho biết sư môn, tại hạ cÅ©ng hÆ¡i lấy là m lạ, nhưng lại nghÄ© có lẽ bởi vì tại hạ má»›i bôn tẩu trên giang hồ kiến văn còn hẹp hòi. Thế mà ngay cả Má»™ Dung cô nương lẫn Miêu công chá»§ vá»›i kiến văn quảng bác như thế mà vẫn không quen vá»›i cái hiệu xưng Tuyệt Tình động chá»§ Uẩn Không sư thái à ?
Miêu XÃch Phượng gượng cưá»i nói:
– Không những không quen lắm, mà tôi nói mấy câu nà y ra chỉ sợ Tư Äồ huynh giáºn mà thôi. Lúc tôi nghe huynh nói tá»›i tám chữ “Tuyệt Tình động chá»§ Uẩn Không sư thái†thì tôi nháºn thấy từ xưa tá»›i nay chưa há» nghe ai nói cái tên đó cả.
Tư Äồ Ngá»c đỠmặt, ngạc nhiên tá»± nói:
– Tháºt cÅ©ng là lạ, cứ theo má»™t thân công lá»±c thần kỳ cá»§a Ngá»c tá»· tá»·, thì rõ rà ng là ngưá»i phải xuất thân tá»± chốn danh môn danh sư và cứ theo thế mà xét thì ân sư cá»§a ngưá»i Ãt nhất cÅ©ng phải là nhân váºt có danh tiếng ngang hà ng vá»›i ân sư cá»§a tại hạ má»›i phải.
Má»™ Dung Lâm mỉm cưá»i há»i:
– Tư Äồ huynh, chúng ta kể như bây giá» cÅ©ng đã khá thân vá»›i nhau, váºy tôi có thể biết lai lịch sư môn cá»§a Tư Äồ huynh không?
Tư Äồ Ngá»c lưỡng lá»± má»™t hồi, cảm thấy cÅ©ng chẳng cần gì phải giấu giếm, Ä‘ang định trả lá»i thì Miêu XÃch Phượng ở bên đã cưá»i nói: – Ở trong Mê Hồn Giáp, trên Lạc Hồ nhai, mấy bạn được trông thấy thân pháp cá»§a Tư Äồ huynh, thì lai lịch sư môn cá»§a huynh mưá»i phần tôi có thể Ä‘oán được bảy tám rồi.
Tư Äồ Ngá»c nói:
– Miêu công chủ đã có sở liệu thì xin cứ nói ra, xem công chủ nói có đúng không?
Miêu XÃch Phượng nhìn chằm chặp và o khuôn mặt tuấn tú cá»§a Tư Äồ Ngá»c, khẽ nhÃu cặp mà y liá»…u mỉm cưá»i nói: – Sau khi Nhu Tình Tiên Tá» Phụng Thoa lệnh chá»§ Mạnh Băng Tâm thi triển Tuyệt Tình Trảm để nhằm và o bức đồ hình to lá»›n bức Thái Cá»±c đồ vẫn giữ nguyên hình không có biến đổi gì cả, kịp đến khi Tư Äồ huynh đưa mắt nhìn nó má»™t cái thì nó má»›i vỡ vụn ra.
Tư Äồ Ngá»c đỠmặt đỡ lá»i:
– Äấy là Mạnh tiên tá» bảo tại hạ khoe xấu cho nên bất đắc dÄ© tại hạ má»›i thi triển má»™t chút tà i má»n chứ không phải Tư Äồ Ngá»c nà y quá tá»± kiêu cuồng ngạo gì đâu.
Miêu XÃch Phượng báºt cưá»i nói:
– Tư Äồ huynh khá»i cần phải biện bạch lắm như thế. Tôi không há» bảo là huynh quá kiêu ngạo gì đâu, tôi chỉ muốn há»i môn công phu mà Tư Äồ huynh thi triển có phải là môn Vô Hình chân khà danh tiếng lẫy lừng ở trong võ lâm, oai trấn cà n khôn, tên gá»i là Tiên Thiên Nhất Khà chăng?
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu đáp:
– Miêu công chủ quả nhiên là kiến thức cao nên đoán không sai chút nà o cả.
Má»™ Dung Lâm nhÃu mà y nhìn Tư Äồ Ngá»c há»i bằng giá»ng thất kinh: – Nếu nói váºy thì lúc má»›i gặp tôi ở Lạc Hồn Nhai đại trại, Tư Äồ huynh thi triển môn thần công khó thấy trong Ä‘á»i đẩy chén ngá»c trên không để dâng rượu thì đó là môn Tiên Thiên Nhất Khà đấy à ?
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu, Má»™ Dung Lâm lại cưá»i nói:
– Chả trách lúc bấy giá» lão quái váºt Tà i Sát Thạch MaÌ£i Sùng cÅ©ng phải khiếp đảm, giáºt mình kinh hãi, Tư Äồ huynh giá»i vá» Tiên Thiên Nhất Khà như váºy chắc hẳn là y bát truyá»n nhân cá»§a Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ lão nhân gia?
Tư Äồ Ngá»c thấy Má»™ Dung Lâm nhắn đến tên cá»§a ân sư liá»n vá»™i và ng nghiêm mình đứng yên lặng.
Má»™ Dung Lâm tươi cưá»i nói:
– Lương tiá»n bối quy ẩn đã lâu, ngưá»i trong võ lâm vẫn khát vá»ng được thấy vết tiên, không hiểu lão nhân gia hiện giá» thanh tu ở đâu?
Tư Äồ Ngá»c tươi cưá»i đáp:
– Má»™ Dung cô nương thứ lá»—i cho, tung tÃch cá»§a gia sư tạm thá»i tại hạ không thể nà o công bố cho thiên hạ võ lâm rõ được. Nhiệm vụ bà máºt vừa rồi tại hạ nói thá»±c có quan hệ đến việc nà y.
Má»™ Dung Lâm thấy chà ng nói như váºy, không tiện hối thúc quá, tươi cưá»i nói vá»›i Miêu XÃch Phượng:
– Miêu công chá»§, chúng ta Ä‘i thôi, Tư Äồ huynh còn chuyện trá»ng yếu ở bên ngưá»i, chúng ta đừng có nên là m phiá»n đến Tư Äồ huynh là m chi nữa.
XÃch Phượng gáºt đầu, đưa mắt nhìn Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i nói:
– Tư đồ huynh xin huynh chá»› quên lá»i hẹn ước nhé, đến ngà y mùng bảy tháng bảy chúng ta sẽ gặp lại nhau, lúc ấy huynh phải dẫn kiến Bạch Y Long Nữ Tiêu Lá»™ng Ngá»c để tôi và Má»™ Dung cô nương đây chiêm ngưỡng Lá»™ng Ngá»c tá»· tá»· cá»§a huynh, để xem võ công cá»§a nà ng cao minh đến bá»±c nà o và có gì đáng sợ, nhan sắc có quả thá»±c khuynh quốc khuynh thà nh không?
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu lia lịa, mỉm cưá»i chấp thuáºn, nhưng trong lòng chà ng lại nghÄ© bụng:
– “Các cô gái được trá»i phú lầm cho tÃnh hay ghen tỵ, được rồi cứ để cho Má»™ Dung Lâm và Miêu XÃch Phượng thấy nhan sắc khuynh thà nh cá»§a Ngá»c tá»·, lúc ấy chả sợ gì hai nà ng không thầm phục và tá»± lấy là m xấu hổ.
Miêu XÃch Phượng nói xong vá»›i Tư Äồ Ngá»c, liá»n quay lại bảo Má»™ Dung Lâm:
– Má»™ Dung cô nương, hiện thá»i tôi cÅ©ng không có việc gì là m cả, váºy cô nương cho tôi theo vá» Lạc Hồn Nhai để giúp đỡ công việc giải tán lâu la, được lạy trước má»™ Nhị sư huynh Há»a Long chân nhân.
Má»™ Dung Lâm tất nhiên là phải mừng lắm, hoan nghênh liá»n.
Hai ngưá»i vừa định tung mình lướt Ä‘i, thì bá»—ng nhiên Tư Äồ Ngá»c lại kêu gá»i:
– Má»™ Dung cô nương, Miêu công chá»§, trong hai vị, vị nà o thông thuá»™c địa thế cá»§a Quát Thương SÆ¡n, hai vị có biết thác Ngá»c Long ở phÃa nà o không?
XÃch Phượng cưá»i nói:
– Thác nước ở Quát Thương SÆ¡n nhiá»u lắm, vá» hướng Äông Nam trong má»™t cái cốc hẹp, có má»™t cái thác nước khà thế có vẻ hùng tráng, không hiểu có phải...
XÃch Phượng ngần ngừ không nói tiếp được, thì Má»™ Dung Lâm đỡ lá»i:
– Miêu công chá»§ nói rất đúng, sÆ¡n cốc ấy có tên là Ngá»c Long cốc, ba thác nước thì tên Ngá»c Long. Tư Äồ huynh há»i để là m chi?
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói:
– Tiểu đệ muốn đến chân thác nước ấy để tìm ngưá»i cho nên giỠđây xin tạm thá»i cách biệt Má»™ Dung cô nương cùng Miêu công chá»§.
Má»™ Dung Lâm và Miêu XÃch Phượng nghe thấy Tư Äồ Ngá»c nói váºy thì Ä‘oán chà ng Ä‘i tìm ngưá»i là Bạch Y Long Nữ Tiêu Lá»™ng Ngá»c tá»· tá»· gì đó, liá»n đưa mắt nhìn nhau há»™i ý rồi mỉm cưá»i cáo biệt.
Tư Äồ Ngá»c đưa mắt nhìn Cá»u Äá»™c Phong Vương Má»™ Dung Lâm cùng Há»a Diệm công chá»§ Miêu XÃch Phượng khuất dạng rồi má»›i quay ngưá»i Ä‘i vá» phÃa Ngá»c Long cốc.
Vừa Ä‘i chà ng vừa tÃnh toán.
Việc Tư Äồ Ngá»c tÃnh toán không gì khác, mà chÃnh là suy tÃnh đến ngà y gặp lại Ngá»c tá»· tá»·.
Vì Tư Äồ Ngá»c nhá»› rõ mồn má»™t rằng lúc chia tay vá»›i Tiêu Lá»™ng Ngá»c ở trên ngá»n núi phÃa Nam Thiên Pháºt SÆ¡n, Ngá»c tá»· tá»· ước hẹn vá»›i chà ng và o ngà y mùng ba tháng bảy, thì sẽ gặp gỡ ở dưới chân Quát Thương SÆ¡n Ngá»c Long cốc, bởi vì chà ng quá nhá»› thương cho nên má»›i van nà i Ngá»c tá»· tá»· đổi kỳ hẹn lại sá»›m hÆ¡n má»™t chút.
Cuối cùng Lá»™ng Ngá»c đà nh phải hẹn đến ngà y hai mươi lăm tháng sáu chà ng đến dưới chân thác Ngá»c Long cốc để chá» nà ng khi là m xong việc nà ng sẽ hết sức đến sá»›m để gặp mặt.
Cho nên Tư Äồ Ngá»c tÃnh đốt ngón tay thấy ngà y hôm nay đã là hai mươi lăm tháng sáu, chà ng rất mừng rỡ đến nhảy tung ngưá»i lên. Chà ng nháºn thấy rằng mình chỉ cần và o Ngá»c Long cốc dưới chân thác Ngá»c Long cốc là có thể gặp lại ngưá»i có nhan sắc kiá»u diá»…m như ngưá»i trá»i, công lá»±c cao siêu tuyệt đỉnh khiến chà ng phải tương tư bấy lâu nay là Tiêu Lá»™ng Ngá»c.
Chà ng nghÄ© như váºy tất nhiên là phải có lý do.
Tư Äồ Ngá»c tuy hiểu Tiêu Lá»™ng Ngá»c vá»›i chà ng tâm đầu ý hợp, cho nên sau phút chia tay chà ng nghÄ© tá»›i ngưá»i đẹp sá»›m tối, thì Tiêu Lá»™ng Ngá»c tất nhiên cÅ©ng phải tương tư Ä‘oái hoà i tá»›i chà ng.
Căn cứ và o sá»± phán Ä‘oán, nên việc Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh và Nữ Táng Môn Äiá»n Cổ Lệ vì má»™t ngưá»i thiếu nữ áo trắng cứu Trình Di Siêu thì chà ng Ä‘oán thiếu nữ áo trắng ấy chắc phải là Tiêu Lá»™ng Ngá»c. Äiá»u đó cÅ©ng chứng tá» nà ng đã là m xong việc rồi và nà ng đã tá»›i Triết Äông mưá»i phần thì đến tám chÃn phần như váºy rồi. GiỠđây chắc là nà ng Ä‘ang đứng Ä‘iểm tuyết dưới chân thác Ngá»c Long cốc.
Tư Äồ Ngá»c cà ng nghÄ© cà ng thấy cao hứng, cà ng nghÄ© cà ng tương tư thêm, chà ng vá»™i giở khinh công ra lao vút ngưá»i Ä‘i, chà ng chỉ háºn mình không có cánh bay vù má»™t cái vá» sâu trong Ngá»c Long cốc.
Ngưá»i Ä‘á»i thưá»ng nói sắc đẹp khiến ngưá»i ta phải ngây ngất, trà óc mê loạn, sá»± giáºn dữ cÅ©ng khiến cho ngưá»i ta má» mắt, nhưng so sánh vá»›i sắc đẹp và sá»± giáºn dữ thì ma lá»±c cá»§a chữ tình còn ghê gá»›m hÆ¡n gấp bá»™i.
Tư Äồ Ngá»c giỠđây thì hoà n toà n bị chữ tình sai khiến đến đầu óc mê loạn, chà ng có tÃnh toán như thế nà o, rút cục cÅ©ng không thoát được lối say loạn theo Ä‘am mê mà không cần biết đến sá»± thá»±c.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c sở dÄ© chia tay vá»›i Tư Äồ Ngá»c, ngoà i cái việc là m cho xong má»™t chuyện riêng khẩn yếu, nà ng còn phải kiếm cách theo dõi tung tÃch cá»§a Chỉ Phấn Diêm La Vu Má»™ng Tương và Nữ Táng Môn Äiá»n Cổ Lệ để Ä‘oạt lại cây Ngá»c Long Nhuyá»…n kiếm váºt chà báu cá»§a sư môn, trả vá» cho Tư Äồ Ngá»c.
Nếu đã như váºy thì Tiêu Lá»™ng Ngá»c đâu phải chỉ là m má»™t việc Ä‘i cứu Trình Di Siêu, bởi vì Tiêu Lá»™ng Ngá»c đâu có chịu buông tha Nữ Táng Môn Äiá»n Cổ Lệ má»™t cách dá»… dà ng được.
Nếu Tư Äồ Ngá»c nghÄ© đến tình tiết trên thì tất nhiên chà ng không cho thiếu nữ áo trắng đã cứu Trình Di Siêu là Tiêu Lá»™ng Ngá»c và chắc rằng giỠđây Ngá»c tá»· tá»· cá»§a chà ng, con ngưá»i mặt đẹp như hoa nở ấy Ä‘ang chỠở chân SÆ¡n cốc.
Vừa rồi Tư Äồ Ngá»c háºn vì không có cách để bay vá» chốc lát tá»›i Ngá»c Long cốc ngay, nhưng giỠđây thấy được miệng cốc thì trong lòng lại pháºp phồng sợ không dám Ä‘i và o ngay.
Sá»± việc nà y cÅ©ng là do Tư Äồ Ngá»c quá tương tư Tiêu Lá»™ng Ngá»c mà nên.
Hy vá»ng vá»›i thất vá»ng cứ bám lấy nhau vô cùng chặt chẽ, hy vá»ng cà ng lá»›n thì nhỡ má»™t khi thất vá»ng, thì thất vá»ng lại cà ng to tát vô cùng.
Từ đầu Tư Äồ Ngá»c hy vá»ng, nhưng khi chạy đến miệng cốc, thì thốt nhiên từ đáy lòng chà ng lại cảm giác sá»± sợ hãi, hy vá»ng cá»§a chà ng nay đã đổi sang thất vá»ng.
Do đó chà ng không dám chạy nhanh và cÅ©ng không dám đứng yên bất động má»™t chá»—, cho nên chà ng cháºm rãi Ä‘i tá»›i trước mà và o trong cốc.
Cảnh sắc ở Quát Thương SÆ¡n tuyệt đẹp, Ngá»c Long cốc có thể gắn cho danh hiệu là thanh u thoát tục.
Tư Äồ Ngá»c chưa và o đến trong cốc, thì bên tai chà ng đã nghe thấy tiếng ầm ầm như thác đổ.
Ngà y hai mươi lăm tháng sáu, tá»± nhiên là khà háºu phải nóng bức không chịu được, nhưng ở Ngá»c Long cốc thì lại mát mẻ vô cùng, gió nhẹ mÆ¡n man thổi, ngưá»i sảng khoái chẳng khác gì và o má»™t buổi giữa thu.
Tư Äồ Ngá»c đưa mắt nhìn khắp bốn phÃa, chà ng đã nhìn rõ cảnh sắc má»i nÆ¡i, chà ng lại cất bước tiến tá»›i.
“Thịchâ€.
Âm thanh nà y do từ đâu phát ra? Äó là thanh âm vô hình, đó là tiếng lòng cá»§a Tư Äồ Ngá»c.
Tư Äồ Ngá»c trống ngá»±c Ä‘áºp thình thịch, đó là vì chà ng trông thấy thác Ngá»c Long.
Thác ná» thá»±c hùng vÄ©, đẹp vô cùng, nước từ trên cao ngà n trượng ầm ầm đổ xuống, như chụp lấy cả má»™t sÆ¡n cốc bằng những giá»t nước trông trắng toát rất mÆ¡ hồ.
“Thịch! Thịch!â€.
Tư Äồ Ngá»c trống ngá»±c lại Ä‘áºp rất mạnh, lần nà y trống ngá»±c chà ng Ä‘áºp không phải là vì thác nước, mà vì thấy ngưá»i.
Trên má»™t tảng đá lá»›n cạnh thác, Ä‘ang có má»™t ngưá»i đứng chấp tay sau lưng, mắt ngắm nhìn thác đổ.
Không những là ngưá»i mà lại là má»™t cô gái, không những là cô gái mà lại là má»™t thiếu nữ áo trắng đẹp tuyệt vá»i, có thể nói được rằng thiếu nữ áo trắng tuổi trẻ kia đẹp không bút nà o tả xiết được. “Thịch! Thịch! Thịch!â€.
Trống ngá»±c Tư Äồ Ngá»c cà ng Ä‘áºp mạnh thêm chà ng thấy thá»i gian, địa Ä‘iểm, hình dáng, y phục không cái gì là không giống, chỉ có Ä‘iá»u đối phương lại quay lưng vá» phÃa chà ng, cho nên chà ng không sao thấy rõ được diện mạo thiếu nữ ná». Nhưng không phải Long Nữ Tiêu Lá»™ng Ngá»c thì còn ai và o đó nữa? ÄÆ°á»£c lắm, hy vá»ng không thể nà o trở thà nh thất vá»ng được, Tư Äồ Ngá»c cao hứng đến mắt rưng rưng lệ, má»™t mặt tung mình lao tá»›i, má»™t mặt run giá»ng kêu gá»i:
– Ngá»c tá»· tá»·... ngưá»i là m tôi nhá»› muốn chết được!
Vừa dứt lá»i, thì thân hình chà ng đã tá»›i tảng đá.
Thiếu nữ áo trắng cÅ©ng quay ngưá»i lại, bốn mắt gặp nhau. Chà má»™t tiếng.
Lần nà y Tư Äồ Ngá»c trống ngá»±c không Ä‘áºp nữa, mà chà ng đỠmặt.
Không những chỉ đỠmặt mà thôi, chà ng còn bẽn lẽn vô cùng, vừa xen lẫn vẻ thất vá»ng.
Vì thiếu nữ áo trắng trên tảng đá đó không phải là Bạch Y Long Nữ Tiêu Lá»™ng Ngá»c mà lại là má»™t thiếu nữ lạ mặt.
Thiếu nữ áo trắng nà y tuyệt đẹp, nhan sắc cÅ©ng không kém gì Tiêu Lá»™ng Ngá»c, có kém chăng cÅ©ng chỉ kém má»™t chút, là đôi mắt cá»§a chà ng thâm trầm buồn tẻ, mà không được rạng rỡ tươi sáng như tiên nữ cá»§a Tiêu Lá»™ng Ngá»c.
Thiếu nữ áo trắng ná» khẽ nhÃu mà y nhìn Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói:
– Các hạ quen ta ở đâu mà lại bảo là nhớ ta muốn chết như thế?
Tư Äồ Ngá»c cho là đối phương cố ý đùa cợt mình, cho nên chà ng vá»™i lùi lại ná»a bước, mặt mà y đỠá»ng, ngáºp ngừng nói:
– Tại hạ chưa bao giỠđược gặp cô nương...
Chà ng má»›i nói tá»›i đây, thì thiếu nữ áo trắng đã nghiêm sắc mặt lại, ngắt lá»i chà ng:
– Nói báºy, nếu các hạ không quen biết ta, thì tại sao lại biết ta há» Ngá»c gá»i ta là Ngá»c tá»· tá»· được?
Tư Äồ Ngá»c kinh hãi, thất thanh há»i:
– Cô nương cÅ©ng há» Ngá»c...
Vừa nói tá»›i đây, chà ng thấy mình đã lỡ lá»i, bởi vì Tiêu Lá»™ng Ngá»c chỉ nói vá»›i chà ng cái tên Ngá»c không mà thôi, trong khi thiếu nữ lạ mặt nà y thì chữ Ngá»c lại là há», thì câu nói “cô nương cÅ©ng há» Ngá»c†cá»§a chà ng phải chăng dùng không đúng chá»—?
Thiếu nữ áo trắng gáºt đầu nói:
– Äúng váºy, tôi há» Ngá»c, tên là Kiá»u Nga...
Tư Äồ Ngá»c cau mà y, chà ng thầm nghÄ©, vị Ngá»c cô nương nà y nhan sắc có vẻ kiá»u diá»…m lắm, nhưng hai chữ Kiá»u Nga thì có vẻ không được hợp vá»›i nhân cách cá»§a nà ng.
Ngá»c Kiá»u Nga đưa mắt sáng ngá»i, nhìn Tư Äồ Ngá»c mấy cái cưá»i nói:
– À tôi hiểu rồi, phải chăng các hạ đã nháºn lầm ngưá»i? Các hạ nhìn ở sau lưng tôi đã ngá»™ nháºn tôi vá»›i má»™t vị cô nương há» Ngá»c nà o đó có phải không?
Tư Äồ Ngá»c lắc đầu nói:
– Äúng váºy, nhưng Ngá»c tá»· tá»· cá»§a tại hạ không phải há» Ngá»c là tên là Ngá»c.
Ngá»c Kiá»u Nga nheo mắt há»i: – Tên nà ng ta là gì Ngá»c?
Tư Äồ Ngá»c lá»›n tiếng đáp: – Ngá»c tá»· tá»· cá»§a tại hạ là Tiêu Lá»™ng Ngá»c!
Ngá»c Kiá»u Nga cưá»i nhạt nói: – Tiêu Lá»™ng Ngá»c, “hừ†đồ vô danh tiểu tốt!
Câu nói cá»§a nà ng quá coi thưá»ng Ngá»c tá»· tá»· cá»§a chà ng, khiến Tư Äồ Ngá»c tức giáºn vô cùng.
Vì chà ng đã kÃnh phục, thương yêu, tôn trá»ng Ngá»c tá»· tá»·, thì kẻ khác không có ai được quyá»n khinh thị nà ng.
Cho nên Ngá»c Kiá»u Nga vừa dứt lá»i, Tư Äồ Ngá»c đã không khách sáo gì nữa, liá»n cưá»i nhạt nói:
– Ngá»c Kiá»u Nga cÅ©ng đâu phải là nhân váºt có tiếng tăm gì?
Ngá»c Kiá»u Nga không ngỠđối phương lại nói như váºy, cho nên đứng ngẩn ngưá»i ra sá»ng sốt, cặp mà y liá»…u nhÃu lại, vẻ mặt đằng đằng sát khà trông thá»±c dá»… sợ.
Nhưng chỉ thoáng trong giây lát, nét mặt nà ng lại tươi tỉnh lại ngay, nà ng đưa mắt nhìn Tư Äồ Ngá»c cưá»i há»i:
– Thế còn các hạ danh tánh xưng hô ra sao?
Tư Äồ Ngá»c vốn đã chuẩn bị tráºn giao đấu vá»›i đối phương, vì chà ng chắc nà ng nghe chà ng nói thế nà o đối phương cÅ©ng nổi giáºn lôi đình.
Chẳng dè sá»± việc lại ra ngoà i dá»± liệu cá»§a chà ng, Ngá»c Kiá»u Nga đã không hầm hầm nổi giáºn, mà vẻ mặt lại tươi tỉnh như thưá»ng, cho nên chà ng đà nh gáºt đầu:
– Tại hạ là Tư Äồ Ngá»c!
Ngá»c Kiá»u Nga mắt bá»—ng sáng ngá»i, mỉm cưá»i nói:
– Thá»±c là má»™t chuyện trùng hợp rất hay, các hạ cÅ©ng là má»™t khối ngá»c, tôi cÅ©ng là khối ngá»c, mà nà ng ấy cÅ©ng là má»™t khối ngá»c, váºy phải xem ai là ngá»c tháºt, ai là ngá»c giả má»›i được.
Tư Äồ Ngá»c không đợi Ngá»c Kiá»u Nga nói hết câu, đã lá»›n tiếng ngắt lá»i nói:
– DÄ© nhiên là vị Tiêu Lá»™ng Ngá»c tá»· tá»· cá»§a tại hạ má»›i xứng đáng là khối ngá»c tháºt rồi.
Ngá»c Kiá»u Nga có vẻ không phục cau mà y há»i:
– Nà ng ấy còn đẹp hơn tôi nữa hay sao?
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu đáp: – Chắc là cô nương không đẹp hÆ¡n Ngá»c tá»· tá»· cá»§a tôi đâu.
Sắc mặt Ngá»c Kiá»u Nga lại nổi lên sát khÃ, nhưng chỉ trong thoáng cái, nà ng đã bình tÄ©nh lại lá»›n tiếng há»i tiếp:
– Nà ng ấy tuổi còn nhỠhơn tôi hay sao?
Tư Äồ Ngá»c không khách sáo gì cả, gáºt đầu đáp liá»n:
– Chắc là Ngá»c tá»· tá»· cá»§a tại hạ cÅ©ng không lá»›n nổi hÆ¡n cô nương đâu.
Ngá»c Kiá»u Nga quả thá»±c đã không chịu đựng nổi nữa, nà ng liá»n nghiến răng sắc mặt lạnh lùng nhìn thẳng và o mặt Tư Äồ Ngá»c há»i tiếp:
– Chẳng lẽ văn tà i võ há»c, kinh nghiệm, trà kế cá»§a nà ng ấy cÅ©ng Ä‘á»u cao hÆ¡n tôi hay sao?
Tư Äồ Ngá»c đáp:
– Vấn đỠnà y chưa có sá»± so sánh, nên không thể nà o phán Ä‘oán hÆ¡n kém được. Tuy váºy tại hạ tin rằng Ngá»c tá»· tá»· cá»§a tại hạ thế nà o cÅ©ng hÆ¡n cô nương.
Ngá»c Kiá»u Nga đứng lặng thinh nghe hồi lâu, má»›i cất tiếng cưá»i nhạt. Tư Äồ Ngá»c không vui nói: – Những lá»i tôi nói Ä‘á»u là chuyện thá»±c cả, tại sao cô nương lại cưá»i như váºy?
Ngá»c Kiá»u Nga vẫn lạnh lùng cưá»i nhạt nói: – Tư Äồ Ngá»c, các hạ có biết lá»i các hạ vừa nói ra có sinh ra má»™t kết quả như thế nà o không?
Tư Äồ Ngá»c lắc đầu đáp:
– Tại hạ không biết!
Ngá»c Kiá»u Nga hừ lên má»™t tiếng nói:
– Tôi cho các hạ biết các hạ đã mang Ngá»c tá»· tá»· cá»§a các hạ là Tiêu Lá»™ng Ngá»c ấy đến Uổng Tá» Thà nh rồi.
Tư Äồ Ngá»c ngạc nhiên há»i:
– Cô nương nói như váºy là nghÄ©a lý gì?
Ngá»c Kiá»u Nga lạnh lùng đáp: – Äừng nói là văn tà i võ há»c, kinh nghiệm và cÆ¡ trÃ, tuổi tác dung nhan cá»§a nà ng Ä‘á»u hÆ¡n tôi, nay chỉ cần nà ng hÆ¡n tôi má»™t thứ thôi, tôi cÅ©ng phải giết cho được nà ng ta má»›i cam tâm.
Nói xong Ngá»c Kiá»u Nga lại lá»›n tiếng cưá»i khanh khách rất kinh ngưá»i. Tư Äồ Ngá»c cÅ©ng buông tiếng cưá»i vang rất ngạo nghá»….
Ngá»c Kiá»u Nga thấy đối phương cưá»i ngạo nghá»… như váºy, nà ng nổi giáºn đùng đùng, hầm hầm há»i:
– Lá»i tôi nói toà n là chuyện thá»±c tại sao các hạ lại cưá»i như thế?
Tư Äồ Ngá»c lắc đầu cưá»i nhạt nói: – Không đúng! Không đúng! Lá»i cô nương nói không đúng vá»›i sá»± thá»±c mà là nằm mÆ¡!
Ngá»c Kiá»u Nga nổi giáºn nói:
– Ngưá»i nói váºy là nghÄ©a là m sao?
Tư Äồ Ngá»c nheo mắt cưá»i nói: – Sở dÄ© cô nương muốn giết Ngá»c tá»· tá»· cá»§a tại hạ, phải chăng cô nương ghen ghét Ngá»c tá»· tá»· cá»§a tại hạ đã hÆ¡n cô nương vá» tất cả má»i phương diện?
Ngá»c Kiá»u Nga lạnh lùng đáp:
– Äúng váºy!
Tư Äồ Ngá»c tươi cưá»i nói:
– Nếu đã như váºy, thì cô nương cứ nghÄ© coi, Ngá»c tá»· tá»· cá»§a tại hạ tà i ba như váºy, thì là m sao cô nương có thể hạ được Ngá»c tá»· tá»· cá»§a tại hạ? Lấy trứng mà chá»i vá»›i núi Thái SÆ¡n, đó không phải là nằm mÆ¡ hay sao?
Ngá»c Kiá»u Nga giáºn run ngưá»i đến mặt xám lại, nghiến răng mÃm môi há»i:
– Tại sao ngươi lại quá khoa trương, quá sùng bái Tiêu Lá»™ng Ngá»c như thế?
Tư Äồ Ngá»c nghiêm nét mặt lại, lá»›n tiếng đáp:
– Bởi vì nà ng tuổi trẻ, nhan sắc kiá»u diá»…m, võ đạt văn thông, mưu kế hÆ¡n ngưá»i, kinh nghiệm phong phú, cho nên không thể nà o khiến cho tại hạ hết lá»i khen ngợi và bái phục được.
Ngá»c Kiá»u Nga ngầm nghiến răng, nhưng bá» ngoà i là m ra vẻ bẽn lẽn, đưa mắt nhìn Tư Äồ Ngá»c cháºm rãi há»i: – Thế tại sao các hạ không hết lá»i khen ngợi và sùng bái tôi?
Tư Äồ Ngá»c phì cưá»i nói: – Chuyện nà y thì tá»± cô nương mà ra, cô nương cứ suy nghÄ© Ä‘i thì tá»± khắc sẽ hiểu ngay.
Ngá»c Kiá»u Nga Ä‘oán mò há»i:
– Ta biết rồi, các hạ vá»›i Ngá»c tá»· tá»· cá»§a các hạ đã từng gần gÅ©i thân máºt vá»›i nhau, cho nên chẳng trách...
Tư Äồ Ngá»c đỠmặt, vá»™i và ng xua tay lia lịa cắt đứt lá»i Ngá»c Kiá»u Nga mà bảo:
– Cô nương, cô nương không được hiểu lầm.
Ngá»c Kiá»u Nga hóm hỉnh há»i: – Hiểu lầm sao?
Tư Äồ Ngá»c nói ngay:
– Ngá»c tá»· tá»· cá»§a tại hạ không phải là hạng gái tầm thưá»ng.
Ngá»c Kiá»u Nga mặt mà y trắng bệch, giáºn run ngưá»i căm háºn há»i:
– Ngưá»i cho Ngá»c Kiá»u Nga ngà y là hạng gái tầm thưá»ng chăng?
Tư Äồ Ngá»c không khách saÌo gì hết, gáºt đầu đáp ngay: – Cô nương tâm địa ganh tỵ nhá» nhen thì tại hạ có thể nói rằng, cô nương cÅ©ng chỉ là hạng ngưá»i tầm thưá»ng mà thôi.
Ngá»c Kiá»u Nga giáºn quá đà nh gượng cưá»i nói:
– Thá»±c tôi không hiểu, các hạ đúng là má»™t ngưá»i quá Ä‘am mê vẻ đưá»ng tình, có lẽ các hạ là má»™t vị Äại Tình Hiệp chắc?
Tư Äồ Ngá»c đỠmặt, lắc đầu nói:
– Ba chữ Äại Tình Hiệp ấy tại hạ không dám nháºn, tại hạ chỉ là ngưá»i thá»§y chung, trước sau như má»™t, có thể dùng bốn chữ ái tình chuyên nhất được thôi. Tại hạ cho nó cÅ©ng là má»™t nguyên tắc, mà khi hai ngưá»i bắt buá»™c phải theo.
Ngá»c Kiá»u Nga nhÃu mà y nói:
– Các hạ có biết câu Hoà ng Sơn quy lai bất kháng nhạc không?
Tư Äồ Ngá»c phì cưá»i nói: – Ngá»c cô nương định sánh mình vá»›i Hoà ng SÆ¡n chăng?
Ngá»c Kiá»u Nga gáºt đầu đáp: – Tôi có ý tá»± phụ như thế, theo như các hạ thấy như váºy có được không?
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói: – Nếu mà luáºn vá» tá»± phụ thì ai mà chả tá»± phụ được, cống nhá» có thể cho mình là trưá»ng giang...
Ngá»c Kiá»u Nga “hừ†má»™t tiếng nói:
– Tôi biết các hạ có ý nói mỉa tôi!
Lá»i chưa dứt, thì cổ tay cá»§a nà ng khẽ xoay, nà ng đã dùng năm ngón tay chụp ngay và o mạch môn ở cổ tay trái Tư Äồ Ngá»c.
Sá»± thể diá»…n ra quá đột ngá»™t, thân pháp cá»§a Ngá»c Kiá»u Nga lại quá mau lẹ, trong khi Tư Äồ Ngá»c lại đứng quá gần đối phương, chà ng không thể nà o ngỠđược, cho nên có muốn tránh cÅ©ng không kịp, đà nh phải đứng yên để cho Ngá»c Kiá»u Nga nắm và o mạch môn cá»§a chà ng.
Tư Äồ Ngá»c cau mà y lên tiếng há»i:
– Cô nương tÃnh là m gì váºy?
Ngá»c Kiá»u Nga ánh mắt sáng ngá»i, lá»›n tiếng đáp:
– Ngoà i biển còn có nước, ngoà i núi Vu SÆ¡n đâu phải không có mây, tôi không muốn bị ngưá»i khác châm chá»c và tá»± phụ. Tôi muốn được thấy từ cá»a miệng cá»§a vị ái tình chuyên nhất Äại Tình Hiệp là các hạ nói lên lá»i chứng minh.
Tư Äồ Ngá»c há»i:
– Cô nương muốn tôi chứng minh Ä‘iá»u gì?
|

13-10-2008, 09:21 PM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 13 phút 59 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
ÄẠI TÃŒNH HIỆP
Nguyên tác: Äại Phong
Hồi Thứ Hai Mươi Bốn
NGỌC KIỀU NGA
Ngá»c Kiá»u Nga cưá»i vang nói: – Chứng minh rằng, Ãt nhất vá» phương diện võ công tôi cÅ©ng cao hÆ¡n chứ không thể nà o thua kém ngưá»i mà các hạ vẫn luôn miệng khen ngợi và sùng bái là Tiêu Lá»™ng Ngá»c.
Theo lá»i nói, Ngá»c Kiá»u Nga đã váºn công lá»±c thêm và o năm ngón tay nà ng, biến thà nh năm cái móc sắc xiết chặt lấy mạch môn cá»§a Tư Äồ Ngá»c khiến cho chà ng Ä‘au đớn không thể nà o chịu nổi mà phải kêu lên Ä‘au đớn.
Chẳng dè trong lúc Ngá»c Kiá»u Nga váºn chân lá»±c để biến năm ngón tay thà nh cứng như những móc sắt, thì Tư Äồ Ngá»c cÅ©ng ngầm váºn môn thần công cá»§a sư môn là Thiên Tiên Nhất KhÃ, khiến mạch môn yếu huyết cá»§a chà ng hoÌa thà nh má»™t miếng sắt được tôi luyện, dẫu cho đối phương có mang kết kình lá»±c bóp mạnh cÅ©ng vẫn không há» hấn gì. Chà ng mỉm cưá»i nói:
– Ngá»c cô nương đã thấy chưa, cô nương xuất thá»§ tấn công lén mà đã thâu được kết quả gì đâu? Khà độ cá»§a cô nương phải là quá hẹp hòi.
Tuy ngoà i miệng nói thế, nhưng Tư Äồ Ngá»c cÅ©ng cảm thấy rằng kình lá»±c năm ngón tay cá»§a Ngá»c Kiá»u Nga quả nhiên thá»±c lợi hại, chà ng phải váºn đến chÃn thà nh công lá»±c cá»§a Thiên Tiên Nhất Khà má»›i chống cá»± được.
Cho nên má»™t mặt cất tiếng nói để nhạo báng đối phương, má»™t mặt chà ng ngầm váºn võ công thượng thừa để tìm xem xuất xứ sư môn cá»§a cô gái vừa đẹp, vừa hung, vừa kiêu, vừa đầy lòng ghen tỵ là thiếu nữ áo trắng nà y.
Ngá»c Kiá»u Nga tá»± nhiên là phải kinh hãi hÆ¡n, bởi vì nà ng thấy mạch môn yếu huyệt cá»§a Tư Äồ Ngá»c đã biến thà nh má»™t khối thép, mà trình độ cứng cá»§a khối thép ấy lại còn ghê gá»›m hÆ¡n sức mạnh cá»§a độc môn tuyệt há»c Ma Cô Trảo mà nà ng sá» dụng.
Bình sinh nà ng là ngưá»i rất kiêu ngạo, tá»± phụ, từ xưa đến nay chưa há» chịu phục ai, mà cÅ©ng bởi vì ở trong hà ng những nhân váºt võ lâm cùng trang lứa, hoặc là tuổi tác hÆ¡n kém Ãt nhiá»u nà ng đã chưa từng gặp địch thá»§ nà o.
GiỠđây Tư Äồ Ngá»c đã để cho nà ng mặc tình nắm chặt lấy mạch môn cá»§a chà ng ta, nếu mình không có cách gì khuất phục chà ng ta được, thì chẳng hóa ra quá hèn kém sao? Ngá»c Kiá»u Nga nghÄ© tá»›i đây thì kình lá»±c cá»§a Ma Cô Trảo nà ng đã váºn đủ cả mưá»i hai thà nh, nhưng nà ng vẫn không là m gì được đối phương cả. Nét môi Tư Äồ Ngá»c vẫn nở những nụ cưá»i ngạo mạn, mà mạch môn chá»— có tay nà ng nắm lấy đối phương lại tê dại như đặt ở dưới má»™t là n băng váºy.
Ngá»c Kiá»u Nga vẫn chưa chịu phục, nhưng nà ng vẫn không là m gì hÆ¡n được, vì nà ng đã váºn đủ mưá»i hai thà nh công lá»±c lên rồi, tức là bao nhiêu công lá»±c nà ng đã cho ra hết không còn chút nà o để thi thố nữa.
Tư Äồ Ngá»c thấy đối phương vẫn ương ngạnh không chịu lui bước bèn cưá»i nhạt, quắc mắt nói:
– Cô nương, cổ nhân nói nam nữ thụ thụ bất tương thân, cô nương có thể bỠtay ra được không?
Câu nói nà y cá»§a Tư Äồ Ngá»c ý mỉa mai lại cà ng nặng hÆ¡n, nhưng cÅ©ng khiến Kiá»u Nga hiểu lầm, mắt nà ng chá»›p chá»›p mấy cái, rồi tươi cưá»i nói bằng má»™t giá»ng rất nhá» nhẹ:
– Các hạ còn sợ việc nam nữ thá» thá» bất thân à , các hạ phong lưu lắm cÆ¡ mà ? Các hạ trêu chá»c tôi mà còn sợ gì nữa?
Tư Äồ Ngá»c thấy đối phương hiểu lầm mình quá, tất nhiên là chà ng phải muốn lên tiếng cãi lại.
Nhưng ánh mắt chà ng vừa nhìn sang vẻ mặt Kiá»u Nga, thì chà ng lại thấy trống ngá»±c Ä‘áºp mạnh, ý xuân phÆ¡i phá»›i, khiến tâm hồn chà ng ngây ngất.
Tư Äồ Ngá»c giáºt nẩy mình, thầm nghÄ© “Tháºt không ngá» nà ng Ngá»c Kiá»u Nga tuổi nhá» mà như thế nà y mà lại thiện nghệ sá» dụng Nhiếp hồn mê hồn đại pháp ở trong Ma giáoâ€.
Chà ng đã có ý hoảng sợ, cho nên vá»™i và ng tránh không dám nhìn. Chà ng cố trấn tÄ©nh tâm thần cưá»i nhạt nói: – Ngá»c cô nương, bây giá» cô nương đã buông tay tại hại ra chưa?
Ngá»c Kiá»u Nga nghe lá»i chà ng mà buông tay ra, lui lại phÃa sau hai bước, vẻ mặt lá»™ đầy nét kinh ngạc hãi hùng.
Không phải Ngá»c Kiá»u Nga đã ngoan ngoãn vâng theo lá»i Tư Äồ Ngá»c má»™t cách dá»… dà ng như váºy. Sá»± tháºt nà ng cảm thấy những ngón tay cá»§a nà ng như Ä‘ang đặt lên má»™t khối sắt lạnh ở dưới đáy biển là cổ tay cá»§a Tư Äồ Ngá»c, rồi đột nhiên lại như bị má»™t luồng sức nóng kỳ lạ đốt cháy, khiến nà ng cảm thấy Ä‘au đớn cả năm ngón tay, bất đắc dÄ© đà nh phải rút tay vá».
Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i nhìn cô gái đầy vẻ kinh ngạc là Ngá»c Kiá»u Nga, cao giá»ng há»i:
– Ngá»c cô nương, phải chăng cô nương là cao đồ cá»§a Äinh Nương Nương Thiên Ma Thánh Mẫu, ngưá»i đã bước chân ra khá»i giang hồ từ lâu nay không thấy xuất hiện ở trong võ lâm?
Ngá»c Kiá»u Nga gáºt đầu đáp:
– Kiến thức cá»§a các hạ kể cÅ©ng khá đấy. Các hạ Ä‘oán đúng lắm. Nhưng các hạ và cái cô Tiêu Lá»™ng Ngá»c tá»· tá»· gì đó thuá»™c vá» môn phái nà o, có thể cho tôi biết được không?
Tư Äồ Ngá»c nói:
– Ngá»c tá»· tá»· cá»§a tại hạ là môn đồ cá»§a Tuyệt Tình động chá»§ Uẩn Không sư thái.
Ngá»c Kiá»u Nga nghÄ© ngợi má»™t hồi, nhÃu mà y nói:
– Uẩn Không sư thái ư? Xưa nay tôi chưa từng nghe ở trong võ lâm hiện tại có một vì cao nhân nà o có tên kỳ như thế.
Tư Äồ Ngá»c cÅ©ng cưá»i thầm, vì rằng chà ng nghÄ©: Nếu cô nương không biết lai lịch ân sư cá»§a Ngá»c tá»· tá»· thì cÅ©ng chả sao, vì ngay chÃnh tôi đây cÅ©ng đâu có biết.
Ngá»c Kiá»u Nga đưa mắt nhìn Tư Äồ Ngá»c, đáp:
– Thế còn các hạ?
Tư Äồ Ngá»c lắc đầu đáp:
– Tạm thá»i tại hạ không thể nà o cho cô nương biết được, bởi vì tại hạ có má»™t việc riêng, cần phải giấu. Cô nương Ä‘oán được thì Ä‘oán còn không Ä‘oán được thì thôi, tại hạ không nói ra đâu.
Ngá»c Kiá»u Nga cưá»i nhạt, cao giá»ng nói:
– Lấy lá»i mà đoán tháºt là khó nhá»c, nhưng mà lấy tay để Ä‘oán thì có vẻ dá»… dà ng hÆ¡n.
Vừa dứt lá»i Ngá»c Kiá»u Nga đã xuất thá»§, ra tay tháºt lanh lẹn, năm ngón tay như năm cái móc sắt chụp ngay và o vai trái cá»§a Tư Äồ Ngá»c.
Tư Äồ Ngá»c thản nhiên dùng má»™t thức Thoát Bà o nhượng vị tránh né bằng cách tung mình ra ngoà i hÆ¡n má»™t trượng rồi trầm giá»ng quát: – Phải chăng Ngá»c cô nương định á»· và o chút công lá»±c cá»§a Thiên Ma Thánh Mẫu truyá»n cho mà khinh thị ngưá»i trong thiên hạ?
Ngá»c Kiá»u Nga khẽ lắc đầu cưá»i nhạt đáp:
– Hai chữ khinh thị tôi không dám tiếp nháºn. Tôi chỉ muốn trong vòng mưá»i chiêu để tìm hiểu được võ công cá»§a các hạ nhân đó sẽ Ä‘oán ra được sư môn cá»§a các hạ là ai.
Tư Äồ Ngá»c à lên má»™t tiếng, mỉm cưá»i há»i:
– Nếu Ngá»c cô nương nghÄ© như váºy thì tại hạ xin lãnh giáo, chỉ sợ cô nương không được mãn nguyện mà thôi.
Ngá»c Kiá»u Nga quắc mắt lên, nói:
– Các hạ khá»i cần phải kiêu ngạo như thế. Tôi muốn thỠđây.
Tiếng nói chưa dứt thì ngươi đã tung mình lên trên không, cánh tay ngá»c liên tiếp đánh ra quyện vòng trên má»™t vòng chưởng ảnh.
Äó là tuyệt há»c vô cùng lợi hại trong phái Thiên Ma. Ba chiêu liên tiếp tấn công có tên là Ma Chưởng Äoạt Mệnh, Ma Chỉ Trảo Hồn và Ma Cương Lâu Nhân.
Trong má»™t nháy mắt nhanh nhẹn như Ä‘iện chá»›p có thể khiến cho đối phương trong vòng mấy trượng không có cách gì mà tránh né được, oai lá»±c tháºt là khá»§ng khiếp.
Nhưng Tư Äồ Ngá»c đã há»c được Du Tiên thân pháp cá»§a Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ, cho nên thân pháp cá»§a chà ng biến hóa dị thưá»ng. Chà ng chỉ dùng có má»—i má»™t thức Bát Biểu Lăng Phong là có thể tránh thoát khá»i mà n chưởng ảnh dà y đặc, lợi hại cá»§a đối phương má»™t cách rất dá»… dà ng.
Vẻ mặt chà ng tươi tỉnh, chà ng ung dung cao giá»ng cưá»i nói:
– Ngá»c cô nương đã nháºn ra thân pháp cá»§a tại hạ chưa? Cô nương đã đánh xong má»™t chiêu hay ba chiêu rồi?
Ngá»c Kiá»u Nga quyết không thể nà o tưởng tượng được Thiên Ma tam thức cá»§a nà ng lại hoà n toà n đánh và o khoảng trống, chẳng trúng được má»™t cái vạt áo cá»§a đối phương. Nà ng ngạc nhiên, cau mà y, có vẻ suy nghÄ© lâu lắm.
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói:
– Tại sao cô nương không xuất thủ nữa đi? Vừa rồi cô nương mới đánh ra có ba chiêu, còn những bẩy chiêu nữa cơ mà ?
Ngá»c Kiá»u Nga lắc đầu, nói:
– Khá»i cần, chỉ bằng và o cái thân pháp cá»§a các hạ dùng để tránh né Thiên Ma thức cá»§a tôi, tôi đã có thể nháºn biết được lai lịch và tông phái cá»§a các hạ rồi.
Tư Äồ Ngá»c “à †lên má»™t tiếng, mỉm cưá»i nói:
– Tại hạ không tin là cô nương có má»™t con mắt tinh tưá»ng như thế. Cô nương cứ nói xem tại hạ là nhân váºt cá»§a môn phái nà o?
Ngá»c Kiá»u Nga nói:
– Cái thân pháp cá»§a các hạ dùng để tránh né được sá»± liên tiếp táºp kÃch cá»§a tôi thì cái thân pháp đó tất nhiên là phải tinh diệu lắm. Tôi có thể Ä‘oán biết rằng cái thân pháp đó không ngoà i má»™t trong ba thân pháp nà y: Äó là những thân pháp: Thương Minh BÃch biến Thân Pháp, Du Tiên Vạn Diệu thân pháp và Nghiệt Hải Äà o Tình thân pháp. Nói cách khác Ä‘i, tôi có thể nháºn được sư phụ cá»§a các hạ không ra ngoà i má»™t trong ba ngưá»i. Hoặc các hạ là đồ đệ cá»§a Hà n gian Äiếu Thuyết Ông Hứa Yết Dương, hoặc các hạ là cao đồ cá»§a Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ hoặc các hạ là đồ đệ cá»§a Nhu Tình Tiên Tá» Mạnh Băng Tâm.
Tư Äồ Ngá»c nghe nói cÅ©ng hoảng kinh, nhưng chà ng vẫn cố giữ nét mặt bình thản, mỉm cưá»i nói:
– Ngá»c cô nương Ä‘oán cÅ©ng có chá»— đúng, nhưng cô nương có thể quyết định tại hạ là đồ đệ cá»§a vị nà o trong ba ngưá»i trên được không ?
Ngá»c Kiá»u Nga lắc đầu đáp: – Bây giá» thì không được, nhưng sau nà y thì không thà nh vấn Ä‘á».
Tư Äồ Ngá»c lấy là m lạ, há»i:
– Ngá»c cô nương nói như váºy là có ý nghÄ©a gì?
Ngá»c Kiá»u Nga nheo mắt nói: – Chuyện nà y đâu có khó khăn gì cho lắm, chỉ cần tôi vá» tá»›i trước mặt sư phụ tôi là Thiên Ma Thánh Mẫu Äinh Nương Nương, mang cái thân pháp các hạ thi triển vừa rồi ra thá» là m qua má»™t lượt thì thế nà o sư phụ cá»§a tôi cÅ©ng cho biết thân pháp đó thuá»™c vá» nhân váºt nà o.
Tư Äồ Ngá»c đưa mắt nhìn nà ng, nói:
– Ngá»c cô nương có thể Ä‘em thân pháp vừa rồi cá»§a tại hạ...
Chà ng má»›i nói tá»›i đây thì Ngá»c Kiá»u Nga đã mỉm cưá»i cắt ngang:
– Chuyện nà y đâu có khó khăn gì. Không tin thì các hạ cứ coi đây, dù cho không có đúng cả mưá»i phần, nhưng dám chắc cÅ©ng có thể đúng được đến ba bốn.
Dứt lá»i, nà ng láºp tức tung mình lên, quả nhiên đã Ä‘em cái thức mà Tư Äồ Ngá»c đã sá» dụng lúc nãy là “ Bát Biểu Lăng Phong†là m lại tháºt rất giống.
Tư Äồ Ngá»c giáºt mình, cất tiếng khen:
– Ngá»c cô nương quả là ngưá»i thông minh tuyệt đỉnh, đâu phải chỉ có giống ba bốn phần, mà giống đến năm sáu phần.
Ngá»c Kiá»u Nga cưá»i nói:
– Tôi tuy có thông minh chút đỉnh đấy, nhưng so vá»›i muá»™i muá»™i cá»§a tôi thì muá»™i muá»™i cá»§a tôi mưá»i phần, tôi chưa được má»™t.
Tư Äồ Ngá»c đỡ lá»i há»i:
– Ngá»c cô nương còn có muá»™i muá»™i...
Ngá»c Kiá»u Nga không đợi chà ng há»i tiếp, đã gáºt đầu:
– Tôi vá»›i muá»™i muá»™i cá»§a tôi là hai chi em song sinh, dung nhan hình dáng hoà n toà n giống nhau, ngưá»i ngưá»i tá»±a hồ như không có cách gì phân biệt được. Nhưng muá»™i muá»™i cá»§a tôi, vá» cả phương diện tinh thông, tà i trà lẫn võ công Ä‘á»u hÆ¡n tôi rất nhiá»u.
Tư Äồ Ngá»c lấy là m lạ lùng, há»i:
– Muội muội của cô nương tên là gì?
Ngá»c Kiá»u Nga không cần giấu diếm gì, ứng tiếng đáp:
– Muá»™i muá»™i cá»§a tôi tên là Kiá»u Ngá»c Oa. Các hạ không cần...
Tư Äồ Ngá»c thấy Ngá»c Kiá»u Nga ngáºp ngừng không nói tiếp, liá»n cau mà y há»i:
– Ngá»c cô nương, tại sao cô nương lại không nói hết câu?
Ngá»c Kiá»u Nga đỠmặt, tá»±a hồ như có vẻ xấu hổ, cháºm rãi đáp:
– Tôi bảo các hạ khá»i cần há»i đến muá»™i muá»™i cá»§a tôi là bởi vì muá»™i muá»™i cá»§a tôi là hoa thÆ¡m đã có chá»§, trong khi đó thì tôi... tôi tuy là chị nhưng mà vẫn chưa có tình lang, phòng không đơn chiếc.
Tư Äồ Ngá»c không để tâm đến tình ý gói ghém trong câu nói cá»§a Ngá»c Kiá»u Nga, chà ng chỉ cau mà y há»i:
– Hoa thơm có chủ. Chẳng lẽ muội của cô nương đã kết hôn rồi à ?
Ngá»c Kiá»u Nga gáºt đầu, đáp: – Tuy đã có Ä‘Ãnh ước nhưng chưa thà nh thân, bởi vì hãy còn má»™t chút trở ngại, phiá»n phức. Cái việc mà tôi đứng bồi hồi đợi mãi ở dưới chân cái tháp Ngá»c Long bảo nà y, cÅ©ng chỉ vì muá»™i phu cá»§a tôi.
Tư Äồ Ngá»c vốn không muốn chuyện trò thôi lôi gì vá»›i Ngá»c Kiá»u Nga, nhưng nghe nà ng nói nà ng chá» dưới chân pháp Ngá»c Long bảo nà y đó là chỉ vì muá»™i phu cá»§a nà ng, cho nên chà ng hiếu kỳ há»i:
– Muội phu của cô nương là ai, có thể cho tại hạ biết được không?
Ngá»c Kiá»u Nga cưá»i đáp: – Tại sao lại không được? Y tuy không được khôi ngô tuấn tú như các hạ, nhưng cÅ©ng có thể kể được là má»™t ngưá»i không khá đẹp trai, còn nói vá» phương diện danh tiếng thì còn hÆ¡n các hạ nhiá»u lắm. Các hạ có biết gần đây ở trên giang hồ vẫn thưá»ng nức tiếng khen má»™t vị là Âm Dương Bảo Phiến Thiết Thư Sinh không ?
Bẩy chữ “Âm Dương Bảo Phiến Thiết Thư Sinh†ở cá»a miệng Ngá»c Kiá»u Nga nói ra khiến Tư Äồ Ngá»c giáºt bắn ngưá»i lên, mặt biến sắc. Chà ng phải thối lui ná»a bước.
Ngá»c Kiá»u Nga nheo mắt há»i:
– Sao váºy? Các hạ có quen biết muá»™i phu cá»§a tôi sao?
Tư Äồ Ngá»c lắc đầu đáp: – Tại hạ không quen biết gì, nhưng có được nghe tiếng cá»§a Âm Dương Bảo Phiến Thiết Thư Sinh. Hình như tên cá»§a vị ấy là Trình Di Siêu thì phải?
Ngá»c Kiá»u Nga đưa mắt nhìn Tư Äồ Ngá»c, há»i tiếp:
– Äúng đâÌy. Tiên cá»§a Âm Dương Bảo Phiến Thiết Thư Sinh đúng là Trình Di Siêu, nhưng nếu quả các hạ không quen biết muá»™i phu cá»§a tôi thì tại sao vừa rồi nghe tôi nói lại có vẻ giáºt mình kinh hoảng như váºy là vì lẽ gì?
Tư Äồ Ngá»c biết mình cÅ©ng đã kinh hoảng, cho nên che giấu, đáp:
– Không phải là tại hạ kinh sợ gì, mà không tin.
Ngá»c Kiá»u Nga nói: – Tại sao lại không tin?
Tư Äồ Ngá»c cố là m ra vẻ tức giáºn, cưá»i nhạt nói:
– Tên tuổi của Trình Di Siêu vang động ở trên giang hồ, là m sao mà có thể thương muội muội của cô nương được, là muội phu của cô.
Quả nhiên Ngá»c Kiá»u Nga lá»a giáºn bừng bừng bốc lên, mặt mà y đỠgay như gấc, quắc mắt, sẵng giá»ng nói: – Các hạ đừng tưởng rằng cái việc Trình Di Siêu đã trèo cao. Má»™t ngưá»i có nhan sắc và võ công như muá»™i muá»™i cá»§a tôi thì dù cho có Ä‘i khắp thiên hạ cÅ©ng không tìm ra được má»™t ngưá»i thứ hai như váºy.
Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i nói:
– Tại hạ hiểu rồi. Chắc là vị Âm Dương Bảo Phiến Thiết Thư Sinh Trình Di Siêu vá»›i muá»™i muá»™i Kiá»u Ngá»c Oa cá»§a cô nương đã sá»›m trăng gió từ hồi nhá»...
Ngá»c Kiá»u Nga xua tay lia lịa, cắt đứt lá»i Tư Äồ Ngá»c, nói:
– Sai rồi. Hoà n toà n sai. Muá»™i muá»™i cá»§a tôi và Trình Di Siêu đâu có phải là bạn bè từ nhá», mà chỉ quen biết nhau.
Tư Äồ Ngá»c là m ra vẻ ngạc nhiên nói:
– Mới quen biết nhau thôi sao? Một nam một nữ vừa mới biết nhau mà đã thà nh phu thê rồi à ?
Ngá»c Kiá»u Nga trừng mắt, cưá»i nói:
–Tại sao lại không được ? Trình Di Siêu bị rÆ¡i và o tay ngưá»i khác, được muá»™i muá»™i cá»§a tôi cứu. Ngưá»i con trai cảm Æ¡n ngưá»i con gái, lại cÅ©ng thÃch nhan sắc cá»§a ngưá»i con gái đó, trong khi ngưá»i con gái lại khâm phục cái oai danh của ngưá»i con trai, hâm má»™ cái trà cá»§a trang nam nhi, thì lẽ tá»± nhiên là có thể thà nh đôi lứa thương yêu nhau được chứ?
Tư Äồ Ngá»c nghe nói thì biết rằng từ trước mình đã Ä‘oán sai hết. Thiếu nữ áo trắng đã cứu Trình Di Siêu khá»i tay Tra Nhị Minh và Äiá»n Cổ Lệ không phải là Bạch Y Long Nữ Tiêu Lá»™ng Ngá»c cá»§a chà ng mà là ma nữ Kiá»u Ngá»c Oa, môn hạ cá»§a Thiên Ma Thánh Mẫu Äinh Nương Nương.
Ngá»c Kiá»u Nga thấy chà ng nhÃu mà y, trầm ngâm, bèn mỉm cưá»i há»i:
– Tại sao các hạ lại nhÃu mà y? Phải chăng vẫn còn chưa tin lá»i tôi nói hay sao?
Tư Äồ Ngá»c nói:
– Tin thì có tin, nhưng có một chuyện không hiểu.
Tư Äồ Ngá»c bất đắc dÄ© phải chuyện trò vá»›i Ngá»c Kiá»u Nga, chà ng tìm cách há»i han vá» Trình Di Siêu, trong khi Ngá»c Kiá»u Nga thì thấy Tư Äồ Ngá»c tuấn tú hÆ¡n Trình Di Siêu nhiá»u cho nên đã Ä‘em lòng yêu không muốn dấu diếm.
Cho nên Ngá»c Kiá»u Nga thấy Tư Äồ Ngá»c bảo không hiểu, láºp tức mỉm cưá»i há»i:
– Các hạ còn chuyện gì không hiểu thế?
Tư Äồ Ngá»c nói:
– Ngá»c cô nương vừa nói, muá»™i muá»™i Kiá»u Ngá»c Oa cá»§a cô nương cùng vá»›i Trình Di Siêu nam thì mê nữ sắc trong khi nữ thì mê tà i cá»§a nam, thế mà tại sao đã Ä‘Ãnh ước hôn nhân rồi mà chưa thà nh thân?
Ngá»c Kiá»u Nga cưá»i nói:
– Các hạ há»i cÅ©ng đúng ở bên trong còn có má»™t nguyên nhân, ấy là vì Trình Di Siêu thân bị trúng kỳ độc, nếu không có thuốc hay chữa trị, chỉ có thể kéo dà i mạng sống được trong taÌ£m thá»i dÄ© nhiên là không tá»· tá»· hể cá» hà nh lá»… hợp hoan vá»›i muá»™i tá» Kiá»u Ngá»c Oa cá»§a tôi được.
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu há»i:
– Thì ra như thế nhưng tại hạ còn nhá»› Ngá»c cô nương bảo rằng sở dÄ© cô nương phải đứng dưới thác Ngá»c Long Bảo ấy là vì muá»™i phu cá»§a cô nương...
– Äúng váºy tôi tá»›i đây là để tìm thuốc cho muá»™i phu cá»§a tôi.
Tư Äồ Ngá»c à lên má»™t tiếng nói: – Nói vá» việc trúng chất kỳ độc, thì thưá»ng thưá»ng chỉ có những thân thá»§ hạ độc má»›i có thể chữa được váºy muá»™i muá»™i cá»§a cô nương đã cứu Trình Di Siêu ở trong tay ai, thì phải Ä‘i tìm cái ngưá»i đã hạ độc Trình Di Siêu ấy má»›i mong có thuốc chữa được.
Ngá»c Kiá»u Nga tươi cưá»i :
– Äó là lẽ đương nhiên, nhưng trong nhất thá»i muá»™i muá»™i cá»§a tôi quá vá»™i và ng trong lúc cứu ngươi cho nên không biết Trình Di Siêu đã bị trúng kỳ độc. Còn Trình Di Siêu muá»™i phu cá»§a tôi thì lại bảo rằng đột nhiên bị không sao biết rõ được thân pháºn đối phương. VÅ© trụ bao la như thế nà y, thì biết Ä‘i đâu tìm ngươi đã hạ độc được?
Tư Äồ Ngá»c nói:
– Nếu không dá»… gì kiếm được ngưá»i ra tay hạ độc, thì cô nương tá»›i dưới chân thác Ngá»c Long Bảo nà y là m gì thế?
Ngá»c Kiá»u Nga cưá»i nói:
– Trình Di Siêu bảo rằng, theo như sá»± hiểu biết cá»§a y, thì ở dưới chân thác Ngá»c Long ở trong Quát Thương SÆ¡n Ngá»c Long Cốc, thưá»ng vẫn có má»™t vị kỳ nhân trong võ lâm thưá»ng tá»›i dạo chÆ¡i để xem thác đổ. Ngưá»i nà y chuyên trị bách độc, cho nên muá»™i muá»™i cá»§a tôi má»›i nhá» tôi tá»›i đây cầu cứu giúp.
Tư Äồ Ngá»c nghe nói, chà ng nghÄ© nhanh trong đầu, lúc ấy chà ng đã hiểu rõ được ba sá»± việc.
Sá»± việc thứ nhất là Trình Di Siêu chưa thổ lá»™ việc bị Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh và Nữ Táng Môn Äiá»n Cổ Lệ ám hại.
Sá»± việc thứ hai là vì Trình Di Siêu đã nói dối rằng ở dưới chân thác Ngá»c Long có má»™t vị kỳ nhân giá»i thuốc. Kỳ thá»±c Trình Di Siêu biết rằng chà ng thế nà o cÅ©ng phải tá»›i đó để đợi Bạch Y Long Nữ Tiêu Lá»™ng Ngá»c, đó cÅ©ng là má»™t cách Trình Di Siêu thông báo cho chà ng biết hiện giá» chà ng ta Ä‘ang ở trong tay Kiá»u Ngá»c Oa chứ Trình Di Siêu không há» yêu thương ma nữ Kiá»u Ngá»c Oa, cho nên má»›i tìm lá»i chối quanh, kiếm cách để đợi chà ng tá»›i cứu viện.
Chà ng nghÄ© tá»›i đây, thì Ngá»c Kiá»u Nga lại duyên dáng cưá»i há»i:
– Các hạ mắt cứ chá»›p mãi như thế là suy nghÄ© gì váºy?
Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i đáp: – Xa táºn chân trá»i, nhưng gần lại ngay trước mắt.
Ngá»c Kiá»u Nga giáºt mẩy mình ngạc nhiên há»i: – Hai câu nói cá»§a các hạ chẳng có đầu có Ä‘uôi gì cả, sao bá»—ng dưng các hạ lại nói như thế là có dụng ý gì?
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói:
– Muá»™i phu Trình Di Siêu cá»§a cô nương bảo rằng dưới chân thác Ngá»c Long có vị kỳ nhân rất giá»i vá» thuốc, cô nương có biết ngưá»i đó là ai không ?
Ngá»c Kiá»u Nga lắc đầu đáp:
– Trình muá»™i phu cá»§a tôi chỉ nghe phong phanh ngưá»i ta nói như váºy thôi, chứ sá»± thá»±c cÅ©ng không biết vị thần y kia là ai thì là m sao bảo cho tôi biết trước được.
Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i bà máºt nói:
– Trình Di Siêu tuy không biết ngưá»i giá»i vá» thuốc đó là ai nhưng Ngá»c cô nương thì đã biết rồi đấy.
Ngá»c Kiá»u Nga giáºt nẩy mình, nhưng sau đó nà ng chợt hiểu ra ngay đưa mắt đăm đăm nhìn Tư Äồ Ngá»c vừa kinh sợ vừa mừng rỡ há»i: – Tư Äồ huynh, huynh... huynh... chẳng lẽ huynh lại là vị Thần y ở dưới chân thác sao?
Tư Äồ Ngá»c lúc ấy đã có định ý, liá»n cưá»i ha hả nói:
– Hai chữ thần y tại hạ không dám nháºn, vì chỉ là ngưá»i biết qua loa vá» nghá» thuốc thôi.
Ngá»c Kiá»u Nga mừng rỡ, há»i:
– Từ Äồ huynh, huynh có chịu ra tay cứu chữa giùm muá»™i phu cá»§a tôi không ?
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu cưá»i nói:
– Tất nhiên là được chứ. Ngưá»i Ä‘á»i vẫn bảo rằng thầy thuốc bao giá» cÅ©ng có lòng nhân đạo. Huống chi bệnh nhân lại là ngưá»i hiệp sÄ© danh tiếng vang lừng trong thiên hạ như Âm Dương Bảo Phiến Thiết Thư Sinh Trình Di Siêu. HÆ¡n nữa Trình Di Siêu bây giỠđã trở thà nh muá»™i phu cá»§a Ngá»c cô nương.
Ngá»c Kiá»u Nga thấy chà ng ưng chịu, liá»n cao hứng nheo mắt tươi cưá»i nói:
– Tư Äồ huynh đã chịu giúp cho, thì sá»± việc nà y không nên cháºm trá»…, váºy chúng ta mau Ä‘i thôi.
Tư Äồ Ngá»c là m ra vẻ cùng cất bước vá»›i Ngá»c Kiá»u Nga, nhưng chỉ được và i bước, chà ng lại quay ngưá»i lại nhÃu mà y há»i:
– Ngá»c cô nương, vị Trình Di Siêu muá»™i phu cá»§a cô nương hiện giỠở đâu?
Ngá»c Kiá»u Nga đáp: – Ở trong Thiên Ma Phá»§ cá»§a chúng tôi.
Tư Äồ Ngá»c nói: – Thiên Ma Phá»§ ở vỠđâu?
Ngá»c Kiá»u Nga tươi cưá»i đáp: – Thiên Ma Phá»§ ở dưới Tà ng Vân Hắc, gần bên ngá»n Võ Di SÆ¡n Ngá»c Bút Phong.
Tư Äồ Ngá»c cau mà y là m ra vẻ ngạc nhiên, đưa mắt đăm đăm nhìn Ngá»c Kiá»u Nga lắc đầu nói:
– Ngá»c cô nương, việc nà y không xong rồi, tại hạ... tại hạ không thể nà o Ä‘i theo cô nương vá» Võ Di SÆ¡n được.
Ngá»c Kiá»u Nga ngạc nhiên há»i:
– Tại sao Tư Äồ huynh không Ä‘i đến Tà ng Vân Hắc để vá» Thiên Ma Phá»§, phải chăng huynh coi đó là nÆ¡i hang hùm má»c rắn chăng?
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói:
– Không phải là tại hạ sợ nguy hiểm gì, dẫu cho có phải là nÆ¡i đầm rồng hang hổ Ä‘i chăng nữa tại hạ cÅ©ng dám xông pha như thưá»ng.
Ngá»c Kiá»u Nga lại nói:
– Váºy thì sợ xa xôi quá hay sao? Võ Di SÆ¡n cách đây cÅ©ng đâu có xa xôi và phải trèo đèo vượt suối gì đâu?
Tư Äồ Ngá»c lắc đầu cưá»i nói:
– Không phải tại hạ sợ xa, mà dẫu cho có phải vượt suối đèo non tại hạ cũng không quản ngại.
Ngá»c Kiá»u Nga nhÃu mà y lại, há»i:
– Thứ nhất không sợ nguy hiểm, thứ nhì không sợ xa xôi. Thế tại sao Tư Äồ huynh lại không thể Ä‘i cùng tôi được?
Tư Äồ Ngá»c nghiêm nét mặt lại, cháºm rãi đáp:
– Lý do rất giản dị, đó là bởi vì tại hạ còn có việc ở đây không thể nà o rá»i khá»i Quát Thương SÆ¡n được.
Ngá»c Kiá»u Nga gượng cưá»i nói:
– Tư Äồ huynh, huynh nên biết sá»±c việc thì có việc nặng việc nhẹ, việc thong thả, việc cấp bách, Trình Di Siêu thân bị trúng kỳ độc, thì cái việc tá»›i Võ Di SÆ¡n quan hệ tá»›i mạng sống cá»§a má»™t ngưá»i...
Tư Äồ Ngá»c đỡ lá»i:
– Ngá»c cô nương đã biết việc có việc nặng nhẹ, việc thong thả, việc cấp bách, thì cÅ©ng xin tha thứ cho tại hạ. Bởi vì cái việc ở đây cá»§a tại hạ, vượt lên trên sá»± an nguy cá»§a má»™t ngưá»i. Nó quan hệ đến mạng sống cá»§a mưá»i, cá»§a trăm ngà n ngưá»i, tháºm chà cả đến há»a phúc cá»§a võ lâm nữa chá»› không phải là nhá».
GiỠđây Tư Äồ Ngá»c đã có ngưá»i lá»i lẽ sắc bén, láºp luáºn có cả má»™t kế hoạch, thì Ngá»c Kiá»u Nga là m sao mà thuyết phục được chà ng. Không biết là m sao. Ngá»c Kiá»u Nga đà nh phải lạnh lùng lên tiếng há»i:
– Tư Äồ huynh, đại trượng phu có thể nà o coi thưá»ng lá»i hứa được chăng?
Tư Äồ Ngá»c không cần suy nghÄ©, lá»›n tiếng đáp liá»n: – Tất nhiên là không thể. Má»™t lá»i cá»§a đại trượng phu giá đến nghìn và ng, là m sao mà có thể nuốt lá»i được.
Ngá»c Kiá»u Nga ánh mắt loang loáng như Ä‘iện, nhìn thẳng và o mặt Tư Äồ Ngá»c nói:
– Tư Äồ huynh, huynh đã không phá»§ nháºn việc huynh là kẻ đại trượng phu, thế mà tại sao huynh lại coi nhẹ lá»i hứa như thế?
Tư Äồ Ngá»c cố là m ra vẻ thất kinh, quay sang há»i Ngá»c Kiá»u Nga:
– Tại sao Ngá»c cô nương lại nói váºy, bình sinh trong Ä‘á»i tại hạ, tại hạ ghét nhất là những phưá»ng coi nhẹ lá»i hứa, cho nên tại hạ là m sao mà có thể phạm và o Ä‘iá»u lầm lẫn lá»›n lao như thế được.
Ngá»c Kiá»u Nga cau mà y nói:
– Huynh đã chẳng chấp thuáºn cái việc chữa trị cho muá»™i phu Trình Di Siêu cá»§a tôi sao?
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói:
– Äúng váºy, tôi không phá»§ nhân việc nà y.
Ngá»c Kiá»u Nga cau mà y há»i: – Nếu huynh đã không phá»§ nháºn, thì tại sao lại không chịu Ä‘i tá»›i Võ Di SÆ¡n Ngá»c Bút Phong đến Thiên Ma Phá»§ ở dưới Tà ng Vân Hắc?
Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i nói:
– Ngá»c cô nương phải nghe rõ má»›i được, không phải tại hạ nói không chịu Ä‘i, mà tại hạ nói rằng không thể Ä‘i cùng vá»›i cô nương ngay được.
Ngá»c Kiá»u Nga lấy là m lạ há»i:
– Huynh... tại sao huynh lại đùa cợt tôi như thế? Lúc thì huynh bảo chịu Ä‘i, lúc thì lại từ chối, huynh đã chẳng bảo là không thể rá»i khá»i Quát Thương...
Ngá»c Kiá»u Nga chưa nói dứt lá»i, thì Tư Äồ Ngá»c đã gáºt đầu lia lịa, tươi cưá»i đỡ lá»i:
– Ngá»c cô nương lại nà ng nghe lầm như thế. Trước đây tại hạ đâu có nói là không thể rá»i khá»i Quát Thương SÆ¡n nà y, xin cô nương nhá»› kỹ lại cho. Tại hạ nói rằng tạm thá»i tại hạ không thể rá»i khá»i Quát Thương SÆ¡n.
Ngá»c Kiá»u Nga đến lúc nà y má»›i vỡ lẽ, liá»n “à †lên má»™t tiếng cưá»i nói:
– Tư Äồ huynh, tôi hiểu ý định cá»§a huynh rồi. Có phải ý cá»§a huynh là tạm thá»i không thể Ä‘i cùng vá»›i tôi vá» Thiên Ma Phá»§ mà huynh sẽ tá»›i nÆ¡i đó khi nà o là m xong má»™t việc ở Quát Thương SÆ¡n có quan hệ đến cả há»a phước cá»§a võ lâm. Có phải váºy không ?
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu cưá»i nói:
– Phải rồi như thế đâu có phải tại hạ coi rẻ lá»i hứa đâu.
Ngá»c Kiá»u Nga há»i: – Tư Äồ huynh định bao giá» má»›i Ä‘i?
Tư Äồ Ngá»c suy nghÄ© má»™t hồi, vì hiểu mình còn phải tham dá»± Thiên Trì Kỳ Há»™i và o ngà y Trung Thu, mà địa Ä‘iểm cá»§a kỳ há»™i chà ng phải há»i Phóng Hạc Lão Nhân Lâm Thắng Bô má»›i rõ được. Cho nên chà ng nheo mắt đáp:
– Tại hạ định và o ngà y Trùng Dương mùng chÃn tháng ChÃn sẽ tá»›i Thiên Ma Phá»§ để bái vá»ng Ngá»c cô nương và chữa thương cho muá»™i phu Trình Di Siêu cá»§a cô nương.
Ngá»c Kiá»u Nga đứng yên lắng nghe chà ng nói xong, bất giác đưa mắt nhìn đối phương, rồi má»›i buông tiếng cưá»i nhạt.
|

13-10-2008, 09:23 PM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 13 phút 59 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
ÄẠI TÃŒNH HIỆP
Nguyên tác: Äại Phong
Hồi Thứ Hai Mươi Lăm
LÃ’NG ÄÃ GỬI TRAO
Tư Äồ Ngá»c lấy là m lạ há»i: – Ngá»c cô nương, tại sao cô nương lại cưá»i nhạt như thế?
Kiá»u Ngá»c Nga quắc mắt trầm giá»ng đáp: – Tôi cưá»i là vì má»™t vị thần y như Tư Äồ huynh lòng dạ thá»±c má»™t là từ bi, bởi vì đợi đến ngà y mừng chÃn tháng chÃn huynh má»›i giá lâm tá»›i Thiên Ma Phá»§ thì muá»™i phu Trình Di Siêu cá»§a tôi đã thà nh má»™t nắm xương khô dưới mồ rồi.
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói:
– Ngá»c cô nương cứ như thế, không đợi tại hạ nói rõ chuyện, đã vá»™i và ng trách tại hạ má»™t cách bừa bãi.
Kiá»u Ngá»c Nga chẩu má» không vui, nói:
– Huynh bảo tôi trách ngưá»i bừa bãi sao? Tư Äồ thần y xin cho nghe lá»i cao luáºn, xem huynh có lý do nà o không?
Tư Äồ Ngá»c lấy ở trong ngưá»i ra má»™t viên thuốc Ä‘á», mỉm cưá»i nói:
– Ngá»c cô nương hãy mang viên Bảo Nguyên linh đơn nà y vá» cho muá»™i phu Trình Di Siêu cá»§a cô nương uống, Ãt ra cÅ©ng có thể khiến được trong vòng má»™t trăm ngà y chất độc không thể nà o phát tác được. Äợi đến ngà y Trùng Dương mùng chÃn tháng chÃn, tại hạ sẽ đến, sẽ ra tay chữa chạy, không đến ná»—i như cô nương nói đâu. Là m gì mà có chuyện muá»™i phu Trình Di Siêu cá»§a cô biến thà nh má»™t nắm xương ở trong mồ.
Nói xong, chà ng liá»n đưa viên Bảo Nguyên linh đơn cho Kiá»u Ngá»c Nga. Kiá»u Ngá»c Nga đỠmặt, cầm lấy viên thuốc, bá» và o trong ngưá»i, lên tiếng: – Thì ra Tư Äồ huynh đã tÃnh toán cả, quả nhiên tôi là ngưá»i tánh tình nóng nẩy, đã trách huynh má»™t cách bừa bãi.
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói:
– Không sao cả. Mau lên đưá»ng Ä‘i. Cô nương hãy sá»›m trao viên thuốc nà y cho muá»™i phu cá»§a cô nương uống sá»›m chừng nà o hay chừng ấy. Nếu vạn nhất mà chất độc phát ra trước, thì không có cách gì cứu sống lại được, dù cho có là Hoa Äà tái thế cÅ©ng chịu.
Kiá»u Ngá»c Nga định nấn ná đứng lại vá»›i Tư Äồ Ngá»c má»™t lát lâu nữa nhưng Tư Äồ Ngá»c đã lên tiếng như váºy thì nà ng không dám cháºm trá»… liá»n gáºt đầu nói:
– Việc cứu ngưá»i cấp bách như cứu há»a, tôi hiểu lắm. Tư Äồ huynh váºy đến ngà y Trùng Dương tiểu muá»™i sẽ đợi huynh ở VÅ© Di SÆ¡n Thiên Ma Phá»§ nhé.
Nói xong, Ä‘ang chá»±c tung mình Ä‘i thì Tư Äồ Ngá»c đã gá»i giáºt lại:
– Ngá»c cô nương hãy dừng bước.
Kiá»u Ngá»c Nga cao giá»ng cưá»i nói: – Tư Äồ huynh còn dặn dò gì tôi?
Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i nói: – Tôi quên bảo Ngá»c cô nương rằng: Sau khi muá»™i phu Trình Di Siêu cá»§a cô nương uống thuốc rồi, thì muá»™i phu cá»§a cô phải theo hai Ä‘iá»u cấm kỵ.
Kiá»u Ngá»c Nga gáºt đầu nói:
– Äó là việc cần thiết. Tư Äồ huynh cứ nói ra Ä‘i, tôi sẽ vá» nói lại.
Tư Äồ Ngá»c nói: – Äiá»u thứ nhất, phải kiêng rượu, Ä‘iá»u thứ nhì phải kiêng sắc, tạm thá»i không được chung đụng vá»›i phái nữ. Xin Ngá»c cô nương chuyển bảo muá»™i phu cá»§a cô nương phải giữ đúng hai Ä‘iá»u cấm ấy, nếu không thì đừng bảo là thuốc tại hạ không được hay.
Tư Äồ Ngá»c nói xong, tất nhiên là Kiá»u Ngá»c Nga phải rÃu rÃu vâng lá»i, nhưng kỳ tháºt mấy câu nói cá»§a Tư Äồ Ngá»c toà n là có dụng ý cả.
Bởi vì rượu là m cho ngưá»i ta nóng tÃnh. Tư Äồ Ngá»c muốn Trình Di Siêu không uống má»™t há»›p rượu nà o để cho đầu óc tỉnh táo má»›i có thể đối phó được má»i việc ở trong Thiên Ma Cung.
Còn cái việc bảo Trình Di Siêu không được chung đụng vá»›i ngưá»i khác phái là bởi vì Tư Äồ Ngá»c đã nghe thấy nói phái Thiên Ma là má»™t phái hoang dâm vô độ, dá»… thả cá»a vá» việc tình dục. Chà ng nhắc nhở để Trình Di Siêu biết mà phòng thân.
Kiá»u Ngá»c Nga gáºt đầu cưá»i, nói: – Tôi nhá»› rồi, thể nà o cÅ©ng nói lại vá»›i muá»™i phu Trình Di Siêu cá»§a tôi thể nà o Trình muá»™i phu cÅ©ng giữ đúng như lá»i răn dặn cá»§a Tư Äồ huynh. Tôi có cây Khổng Tước phiến nà y muốn trao cho Tư Äồ huynh.
Nói xong, Kiá»u Ngá»c Nga lấy ra má»™t cây Khổng Tước phiến mà u bạc rất đẹp, mỉm cưá»i đưa cho Tư Äồ Ngá»c.
Tư Äồ Ngá»c không tiện cá»± tuyệt đà nh phải giÆ¡ tay ra nháºn lấy, cất tiếng há»i:
– Cây Khổng Tước vũ khà nà y có gì là giá trị ghê gớm.
Kiá»u Ngá»c Nga đáp: – Tư Äồ huynh Ä‘oán không sai. Nó cÅ©ng có đôi chút giá trị. Nó là tÃn phù cá»§a Thiên Ma Phá»§. Có nó trong tay thì việc Ä‘i lại được dá»… dà ng, nếu không thì sẽ bị trở ngại...
Tư Äồ Ngá»c ánh mắt như Ä‘iện, cưá»i vang lên nói:
– Chẳng lẽ Thiên Ma Phủ là nơi của quỷ ở, âm u quá nỗi sao mà lại khó đi.
Vừa nói, chà ng vừa nghịch cây Khổng Tước Phiến ở trong tay, tá»±a hồ như muốn trao trả lại cho Kiá»u Ngá»c Nga.
Kiá»u Ngá»c Nga thấy đối phương quá kiêu ngạo, vá»™i xua tay, cưá»i nói:
– Tư Äồ huynh đừng hiểu lầm. Vá»›i ngưá»i khác thì việc tá»›i Thiên Ma Phá»§ vô cùng khó khăn, nhưng vá»›i má»™t ngưá»i tà i ba như Tư Äồ huynh thì cÅ©ng chẳng có gì là khó khăn cả. Sở dÄ© tôi đưa cho huynh má»™t chiếc lông Khổng Tước vÅ© để huynh khá»i bị phà sức, có đủ tinh thần cứu chữa cho bệnh nhân, chứ không có ý coi thưá»ng bản lãnh cá»§a huynh.
Thấy nà ng nói váºy, Tư Äồ Ngá»c bá» chiếc lông Khổng Tước và o trong ngưá»i.
Kiá»u Ngá»c Nga thấy chà ng đã nháºn lấy chiếc lông Khổng Tước rồi. Liá»n tươi cưá»i vòng tay cáo biệt, quay ngưá»i tung mình Ä‘i.
Tư Äồ Ngá»c đứng nhìn Kiá»u Ngá»c Nga Ä‘i khuất dạng rồi chà ng vẫn Ä‘i Ä‘i lại lại trong lòng buồn bá»±c vô cùng.
Chà ng buồn bá»±c, không phải vì chia tay vá»›i Kiá»u Ngá»c Nga, mà vì tương tư Ngá»c tá»· tá»· Tiêu Lá»™ng Ngá»c.
Lúc má»›i và o trong sÆ¡n cốc, thấy có thiếu nữ áo trắng ở dưới chân tháp Ngá»c Long. Tư Äồ Ngá»c đã tưởng đấy là Ngá»c tá»· tá»·. Chà ng quá mừng rỡ.
Nhưng nay thì Ma nữ Kiá»u Ngá»c Nga đã Ä‘i mà Bạch Y Long Nữ Tiêu Lá»™ng Ngá»c lại chưa tá»›i, Tư Äồ Ngá»c bồn chồn trong dạ, đưa mắt nhìn vá» phÃa cá»a Ngá»c Long cốc.
Chà ng mong ngóng có má»™t cái bong ngưá»i áo trắng yểu Ä‘iệu bước và o, dịu dạng như má»™t nà ng tiên.
Không những tương tư, trong loÌ€ng Tư Äồ Ngá»c còn lấy là m kinh sợ, hãi hùng.
Chà ng kinh sợ là vì Âm Dương Bảo Phiến Thiết Thư Sinh Trình Di Siêu đã bị Ma Nữ Kiá»u Ngá»c Oa bắt giữ, hiện thá»i lại ở trong Thiên Ma Phá»§ trong ngưá»i có chất kỳ độc cần được cứu chữa.
Chà ng hoảng sợ là vì Thiên Ma Thánh Mẫu Äinh Nương Nương ẩn tÃch đã lâu, thế mà ngà y nay lại tái xuất giang hồ, kiến phá»§ láºp phái ở dưới VÅ© Di SÆ¡n Tà ng Vân Hắc. Tháºt là kiếp váºn cá»§a võ lâm cÅ©ng sắp tá»›i vì đám quần ma hoà nh hà nh.
Tư Äồ Ngá»c má»›i nghÄ© tá»›i đây thì ở đằng sau lưng có tiếng ngưá»i khẽ thở dà i.
Tiếng thở dà i nà y khiến Tư Äồ Ngá»c phải giáºt nẩy mình vá»™i và ng quay ngưá»i lại đưa mắt nhìn dáo dác.
Nhưng sÆ¡n cốc vẫn vắng lặng như tá», trừ thác nước Ngá»c Long ầm ầm đổ nước trắng xóa, thì chẳng thấy bóng ngưá»i nà o cả.
Tư Äồ Ngá»c định Ä‘i tìm, nhưng vì địa thế ở nÆ¡i đây quá hiểm trở, nếu không có mục Ä‘Ãch thì thể nà o cÅ©ng chỉ mất công tìm mà không thấy gì cả.
Trước tiên muốn tìm xem ngưá»i vừa cất tiếng thở dà i ở đâu, chà ng phải tìm xem phương hướng cá»§a ngưá»i đó trước rồi má»›i ra được.
Chà ng cúi đầu suy nghĩ.
Äá»™t nhiên mặt chà ng đỠgay như gấc.
Thì ra Tư Äồ Ngá»c cúi đầu xuống thì thấy ở vá» bên trái chá»— chà ng đứng có má»™t đống lá.
Äống lá nà y có chá»— lạ là không phải xếp bừa bãi vô tráºt tá»± mà xếp ngay hà ng thẳng lối, thà nh chữ đà ng hoà ng.
Ở phÃa bên tay trái đống là thà nh hà ng chữ “Ngốcâ€
Còn vỠđống lá bên tay phải thì xếp thà nh haÌ€ng chữ “Dưaâ€. Hợp lại thì thà nh ra Dưa Ngốc.
Tư Äồ Ngá»c đỠmặt là vì đã bị ngưá»i lạ chất hai đống laÌ á»Ÿ hai bên ngưá»i thà nh hai chữ Dưa Ngốc mà vẫn không hay biết gì cả, thì rõ rà ng mình là kẻ đại ngốc rồi còn gì nữa.
Chà ng đỠmặt là vì quá xấu hổ. Nhưng chỉ trong chớp mắt chà ng đã lấy được bình tĩnh ngay.
Bởi vì chà ng đã nháºn thấy hai chữ Dưa Ngốc không phải là theo ý nghÄ©a bình thưá»ng mà ở giữa hai chữ ấy chứa đựng sá»± yêu thương cá»±c độ hÆ¡n là ý nhạo báng.
Do đấy Ngá»c Long Kiếm Khách Tư Äồ Ngá»c vỡ lẽ ra ngay chà ng không còn xấu hổ nữa, mà mừng rỡ đến nhảy quÆ¡ lên.
Chà ng đưa mắt nhìn khắp tứ bá», lá»›n tiếng nói:
– Ngá»c tá»· tá»·... Ngá»c tá»· tá»·... Ngá»c tá»· tá»·...
Hoà ng thiên bất phụ khổ tâm nhân. Tư Äồ Ngá»c gá»i ba tiếng “Ngá»c tá»· tỷ†thì ở đằng sau má»™t thân cây cổ thụ cà nh lá ráºm rạp. Bạch Y Long Nữ Tiêu Lá»™ng Ngá»c đã tung mình nhẹ nhà ng như cánh ém bay ra.
Tư Äồ Ngá»c là ngưá»i rất nhanh nhẹn trong việc đối địch vá»›i kẻ thù nhưng giỠđây má»›i nhìn thấy Ngá»c tá»· tá»· chà ng lại cảm thấy cổ há»ng như nghẹn lại không nói nên lá»i. Tiêu Lá»™ng Ngá»c vẫn thản nhiên tươi cưá»i như thuở trước, nà ng đưa mắt nhìn Tư Äồ Ngá»c báºt cưá»i nói:
– Ngá»c đệ, hiá»n đệ đã biến thà nh má»™t quả dưa ngốc rồi phải không? Tại sao khổ sở Ä‘i tìm tá»· tá»· mà giỠđây gặp mặt tá»· tá»· rồi lại không nói năng được gì cả?
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói:
– Ngá»c tá»· tá»·...
Tiêu Lá»™ng Ngá»c bá»±c mình há»i:
– Hiá»n đệ cứ kêu Ngá»c tá»· tá»· mãi, định kêu ai đó? Có phải kêu tá»· tá»· không ?
Tư Äồ Ngá»c trừng mắt nói:
– Tại sao Ngá»c tá»· tá»· lại nói như váºy, tiểu đệ không gá»i tá»· tá»· thì gá»i ai?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c khẽ cắn môi nói: – Có phải hiá»n đệ Ä‘ang gá»i Kiá»u Ngá»c Nga, nữ đệ tá» cá»§a Thiên Ma ThaÌnh Mẫu Äinh Nương Nương không?
Tư Äồ Ngá»c đỠmặt có vẻ xấu hổ há»i:
– Má»i chuyện vừa rồi Ngá»c tá»· tá»· Ä‘á»u thấy rõ hết cả sao?
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu cưá»i nói: – Nghe, mình nghe rõ hết cả rổi. Kiá»u Ngá»c Nga đã chẳng bảo tá»· tá»· và y thị cùng hiá»n đệ là ba khối ngá»c sao. Y thị có vẻ không phục tá»· tá»· phải không?
Tư Äồ Ngá»c nói:
– Ngá»c tá»· tá»·, nà ng ta không phục tá»· tá»· thì tiểu đệ phục tá»· tá»· là được rồi. Võ công cá»§a Kiá»u Ngá»c Nga không được bằng tá»· tá»·, tuổi tác cá»§a y thị cÅ©ng hÆ¡n tá»· tá»·, tiểu đệ coi tá»· tá»· là má»™t khối báu ngá»c vô giá.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c lưá»m chà ng má»™t cái, tươi cưá»i nói:
– Äừng có láºp công như thế, bao nhiêu những lá»i lẽ sá»± việc gì tá»· tá»· đã nhìn rõ cả rồi.
Tư Äồ Ngá»c nói:
– Ngá»c tá»· tá»· đã sá»›m có mặt ở đây, tại sao không hiện thân ra để cho Kiá»u Ngá»c Nga được mở to mắt nhìn.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i khúc khÃch nói:
– Äó là việc tá»· tá»· muốn như váºy, nếu mà tá»· tá»· hiện thân ra thì là m trở ngại việc hiá»n đệ được há»™i kiến vá»›i ngưá»i đẹp, là m trở ngại việc hẹn hò giữa hai ngưá»i.
Tư Äồ Ngá»c gượng cưá»i nói:
– Tá»· tá»· lại đùa tiểu đệ nữa rồi, tiểu đệ chán ghét Kiá»u Ngá»c Nga nên đâu có hẹn hò gì vá»›i y thị.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cố ý đùa cợt chà ng, bèn “Hừ†má»™t tiếng há»i:
–Hiá»n đệ còn cố biện bạch gì, rõ rà ng tá»· tá»· đã được nghe hai ngưá»i hẹn hò vá»›i nhau, định rằng và o ngà y Trùng Dương mùng chÃn tháng chÃn, sẽ là ngà y há»™i ngá»™. HÆ¡n nữa trước lúc cáo biệt, Kiá»u Ngá»c Nga còn thân thiết dâng cho hiá»n đệ má»™t váºt để ghi nhá»›.
Tư Äồ Ngá»c hốt hoảng dáºm chân nói:
– Ngá»c tá»· tá»· đừng trách tiểu đệ như thế, oan cho tiểu đệ lắm. Việc hẹn mùng chÃn tháng chÃn và o ngà y Trùng Dương là việc...
Tiêu Lá»™ng Ngá»c không đợi chà ng nói dứt câu, liá»n tươi cưá»i đỡ lá»i ngay:
– Có phải hiá»n đệ định trừ độc chữa thương cho Âm Dương Bảo Phiến Thiết Thư Sinh Trình Di Siêu.
Tư Äồ Ngá»c à lên má»™t tiếng, mừng rỡ há»i:
– Ngá»c tá»· tá»·, tá»· tá»· nghe thấy hết rồi sao?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i đáp: – Thứ đồ dưa ngốc, việc gì mà hốt hoảng như thế, tá»· tá»· đùa chÆ¡i má»™t chút thôi mà .
Nói tá»›i đây thấy Tư Äồ Ngá»c cứ xị mặt ra có vẻ buồn giáºn, cho nên Tiêu Lá»™ng Ngá»c kéo chà ng ngồi xuống tảng đá, vai chạm vai, tay cầm tay thân thiết vô cùng.
Lá»™ng Ngá»c thì thầm nói:
– Ngá»c đệ, tuy tá»· tá»· đã nghe thấy hết, nhưng có hai việc vẫn chưa được rõ.
Tư Äồ Ngá»c được Tiêu Lá»™ng Ngá»c đối đãi má»™t cách thân thiết, hiện đã chẳng còn nghÄ© buồn giáºn gì cả, chà ng nắm bà n tay má»m mại cá»§a ngưá»i đẹp, trong lòng thấy sung sướng vô hạn mỉm cưá»i há»i: – Ngá»c tá»· có chuyện gì không rõ xin cứ há»i thẳng ra.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nhìn chằm chặp và o khuôn mặt cá»§a Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i nói:
– Ngá»c đệ cÅ©ng hiểu y đạo cÆ¡ à , đã nghiên cứu từ lâu chưa hay là mÆ¡Ìi há»c đây?
Tư Äồ Ngá»c cưá»i đáp:
– Chuyện nà y tiểu đệ nói báºy bạ chút chÆ¡i, để lừa gạt Kiá»u Ngá»c Nga. Ngá»c tá»· tá»· tin là m chi. Tiểu đệ tuy có há»c qua y đạo, nhưng cÅ©ng chỉ há»c qua loa chút Ãt mà thôi.
Lá»™ng Ngá»c lại há»i:
– Chắc vị Âm Dương Bảo Phiến Thiết Thư Sinh Trình Di Siêu đã có quen biết từ hồi trước vá»›i Ngá»c đệ, vì nếu không...
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu cưá»i nói:
– Ngá»c tá»· tá»· Ä‘oán đúng má»™t ná»a và cÅ©ng Ä‘oán sai má»™t ná»a. Tiểu đệ có quen biết Trình Di Siêu, nhưng không phải là thân máºt từ hồi xưa. Tiểu đệ quen vá»›i Di Siêu ở trên ngá»n Thiên Pháºt SÆ¡n ở Tế Nam.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nhÃu mà y, ngạc nhiên nói:
– Thiên Pháºt SÆ¡n ở Tế Nam?
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói: – Ngá»c tá»· kinh ngạc cÅ©ng phải, bởi vì sau khi tá»· tá»· và Tần Lá»™ lão nhân gia ra Ä‘i thì Trình Di Siêu cÅ©ng vừa được tin Ä‘uổi tá»›i tìm bắt Nữ Táng Môn Äiá»n Cổ Lệ để báo thù cho anh.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c vỡ lẽ ra cưá»i nói:
– Ngá»c đệ, sau khi quen biết Di Siêu ở Tế Nam thì Ä‘i thẳng tá»›i đây ngay hay sao?
Tư Äồ Ngá»c nói:
– Cùng đến, nhưng không phải thẳng ngay đâu, mà chúng tôi trước đó đã đến Hội Kê Sơn Lạc Nhai, tổng trại của lục lâm bẩy tỉnh.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c há»i:
– Hai ngưá»i tá»›i Há»™i Kê SÆ¡n là m chi?
Tư Äồ Ngá»c đáp: – Bởi vì phó tổng trại chá»§ Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh cá»§a Lạc Hồn Nhai đại trại là sư huynh cá»§a Nữ Táng Môn Äiá»n Cổ Lệ, cho nên hai chúng tôi má»›i đến đó xem Äiá»n Cổ Lệ có mặt ở đó không?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c mỉm cưá»i, nói:
– Nếu đã biết rõ sá»± quan hệ giữa Nữ Táng Môn Äiá»n Cổ Lệ và Tra Nhị Minh, thì cÅ©ng nên tra xét cho biết rõ, váºy thì việc Ä‘i tá»›i Lạc Hồn Nhai cá»§a hai ngưá»i kết quả ra sao?
Tư Äồ Ngá»c gượng cưá»i đáp:
– Äiá»n Cổ Lệ quả có mặt ở Lạc Hồn Nhai, nhưng hai chúng tôi gặp rất nhiá»u trở ngại, khiến giỠđây Trình Di Siêu phải bị giam giữ ở Võ Di SÆ¡n trên Thiên Ma Phá»§. Còn tiểu đệ Ä‘uổi theo Tra Nhị Minh và Äiá»n Cổ Lệ và o tá»›i Mê Hồn Giáp.
Lá»™ng Ngá»c há»i:
– Ngá»c đệ đã và o trong Mê Hồn Giáp?
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu đáp: – Tiểu đệ đã và o Mê Hồn Giáo, đã gặp mặt Quát Thương Mê Cung Tứ Sát là Tá»u, Sắc, Tà i, KhÃ. HÆ¡n nữa còn được gặp Nhu Tình Tiên Tá» Phụng Thoa Lệnh Chá»§ Mạnh Băng Tâm nữa.
Lá»™ng Ngá»c hoảng kinh, chưa lên tiếng nói năng được gì cả.
Tư Äồ Ngá»c thấy nét mặt kinh hoà ng cá»§a nà ng, liá»n mỉm cưá»i há»i:
– Ngá»c tá»· tá»· không tin là tiểu đệ đã gặp Nhu Tình Tiên Tá» Phụng Thoa Lệnh Chá»§ Mạnh Băng Tâm sao?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c gáºt đầu nói:
– Tỷ tỷ không tin lắm.
Tư Äồ Ngá»c đắc ý cưá»i nói:
– Quả thá»±c tiểu đệ ở trước mặt bá»n Mê Cung Tứ Sát có thấy Mạnh Tiên TỠđã thi triển độc môn huyá»n công Tuyệt Tình Trảm cho coi.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c sững sá» nhìn Tư Äồ Ngá»c há»i:
– Tuyệt Tình Trảm, có phải đúng nó không?
Vừa nói Lá»™ng Ngá»c vừa Ä‘i tá»›i bên má»™t tảng đá nhá», khẽ vá»— má»™t chưởng.
Tư Äồ Ngá»c nhìn xuống tảng đá, thì thấy bên ngoà i mặt không sao cả, nhưng đến lúc chà ng khẽ lấy tay xoa xoa ở bên ngoà i tảng đá, thì thấy nó vỡ tung ra, ở bên trong tảng đá cÅ©ng đã vụn ra thà nh phấn.
Thấy váºy chà ng ngạc nhiên hết sức, há»i Tiêu Lá»™ng Ngá»c :
– Ngá»c tá»· tá»·... tại sao tá»· tá»· cÅ©ng thi triển được Tuyệt Tình Trảm như thế?
Lá»™ng Ngá»c lắc đầu cưá»i nói: – Äấy không phải là Tuyệt Tình Trảm, mà là Thôi Tâm chưởng.
Má»›i nói đến đây, thì Tư Äồ Ngá»c đã cướp lá»i nói: – Ngá»c tá»· đừng có coi tiểu đệ là đồ ngốc nghếch, là m sao mà tiểu đệ có thể nhìn Tuyệt Tình Trảm lầm ra là Thôi Tâm chưởng được. Bởi vì Thôi Tâm chưởng tuy cÅ©ng có bị thương ở trong ná»™i phá»§, nhưng không phá hoại ở ngoà i mặt. Tuyệt há»c cá»§a tá»· tá»· vừa thi triển có oai lá»±c thá»±c ghê gá»›m, thì là m sao Thôi Tâm chưởng biÌ€ kịp được. Huống chi vá»›i Thôi Tâm chưởng thì phải đụng tá»›i váºt má»›i có hiệu quả. Äằng nà y Tuyệt Tình Trảm không cần đụng đến váºt mà cách không thi triển cÅ©ng được?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i nói:
– Äấy chỉ là má»™t môn Huyá»n công thượng thừa cá»§a ná»™i gia, nhưng nếu Ngá»c đệ cứ không cho nó là Tuyệt Tình Trảm thì cÅ©ng được không sao hết.
Tư Äồ Ngá»c há»i:
– Tại sao Ngá»c tá»· lại nói váºy?
Tiêu Lá»™ng Ngá»c tươi cưá»i nói: – Sư phụ cá»§a ta là Tuyệt Tình động chá»§ Uẩn Không sư thái, thì môn huyá»n công ta há»c chẳng lẽ không gá»i được là Tuyệt Tình Trảm hay sao.
Tư Äồ Ngá»c à lên má»™t tiếng gáºt đầu cưá»i nói:
– ÄÆ°á»£c, tuyệt há»c sở trưá»ng cá»§a Tuyệt Tình động chá»§ cÅ©ng nên gá»i tên là Tuyệt Tình Trảm. Còn môn huyá»n công mà Nhu Tình Tiên Tá» Mạnh Băng Tâm luyện thì nên gá»i là ...
Lá»™ng Ngá»c cắt đứt câu nói cá»§a Tư Äồ Ngá»c mà bảo:
– Chúng ta khá»i cần bà n tán đến công lá»±c cá»§a ngưá»i khác là m chi, tên đã gá»i là gì cÅ©ng mặc. Bây giá» Ngá»c đệ cho ta biết đệ gặp vì cân quắc kỳ nhân ấy ra sao? Kể cho ta nghe Ä‘i.
Tư Äồ Ngá»c liá»n Ä‘em những câu chuyện cÅ© kể cho Lá»™ng Ngá»c nghe hết.
Lá»™ng Ngá»c lắng nghe, hai con mắt đẹp cứ chá»›p chá»›p liên tiếp, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i má»™t cách thần bÃ.
Tư Äồ Ngá»c bị ngưá»i đẹp nhìn, đỠmặt thấp giá»ng nói:
– Ngá»c tá»·, sao lại nhìn tiểu đệ như thế. Mà Ngá»c tá»· cưá»i cÅ©ng kỳ lạ quá.
Lá»™ng Ngá»c tươi cưá»i nói: – Ta thì có đáng gì là mà chÃnh Ngá»c đệ lạ má»›i đúng.
Tư Äồ Ngá»c trợn tròn mắt lên há»i: – Tiểu đệ có gì mà lạ?
Lá»™ng Ngá»c cưá»i đáp: – Ta nói không được rõ, ta muốn nói Ngá»c đệ không phải lạ, mà là má»™t kẻ phong lưu.
Tư Äồ Ngá»c nghe nói bồn chồn trong dạ, thấp thá»m lo lắng.
Bởi vì câu nói cá»§a Tiêu Lá»™ng Ngá»c có vẻ như là chế diá»…u chà ng và có vẻ trách móc.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c thấy chà ng bối rối, cau mà y, lên tiếng nói:
– Ngá»c đệ còn chưa nháºn tá»™i sao? Sau khi chia tay vá»›i ta ở trên ngá»n Thiên Pháºt SÆ¡n, chưa có bao lâu mà đã kết giao vá»›i Cá»u Äá»™c Phong Vương Má»™ Dung Lâm, vá»›i Há»a Diệm Công Chá»§ Miêu XÃch Phượng và Ma nữ Kiá»u Ngá»c Nga ở Võ Di SÆ¡n Thiên Ma Phá»§. Cho nên tiếng phong lưu mà ta gán cho Ngá»c đệ đâu có gì là quá đáng.
Tư Äồ Ngá»c đỠmặt, trong loÌ€ng ná»a mừng, ná»a lo. Chà ng lo là vì Ngá»c tá»· tá»· kiểm soát mình gắt quá. Còn chà ng mừng là vì má»™t khi nà ng đã để ý đến chà ng quá như váºy thì...
NghÄ© tá»›i đây, thì Tiêu Lá»™ng Ngá»c đã nói: – Ngá»c đệ nghÄ© gì váºy?
Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i nói:
– Ngá»c tá»· tá»· sao tá»· tá»· lại gắt gao vá»›i tiểu đệ quá như váºy. Chẳng khác nà o thẩm vấn má»™t tên tá»™i nhân.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c phì cưá»i nói:
– Äúng váºy, ta Ä‘ang thẩm vấn tá»™i nhân đấy. Ta muốn thẩm vấn má»™t kẻ tá»™i nhân Äại Tình, má»™t anh chà ng phong lưu.
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói:
– Ngưá»i ta gá»i tiểu đệ là Äại Tình Hiệp, trong khi Ngá»c tá»· tá»· lại gá»i tiểu đệ là Äại Tình tá»™i nhân, hóa ra tiểu đệ sụt mất má»™t cấp rồi.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c há»i:
– Ai gá»i Ngá»c đệ là Äại Tình Hiệp?
Tư Äồ Ngá»c giáºt nẩy mình, không dám giấu diếm mỉm cưá»i đáp ngay:
– Äó là vị Há»a Diệm Công Chá»§ Miêu XÃch Phượng.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c há»i tiếp: – Tại sao, nà ng ta lại gá»i Ngá»c đệ là Äại Tình Hiệp?
Tư Äồ Ngá»c đà nh phải nói thá»±c: – Há»a Diệm Công Chá»§ Miêu XÃch Phượng thấy tiểu đệ không tiếc má»™t ná»a cá»§a số tà i sản già u có phú địch vạn quốc cá»§a Thạch Mại Sùng, mang đổi lấy để giải thoát cho Cá»u Äá»™c Phong Vương Má»™ Dung Lâm, thì đã tưởng tiểu đệ vá»›i Má»™ Dung Lâm có máºt thiết gì...
Lá»™ng Ngá»c nhanh nhẹn đỡ lá»i:
– Không phải chỉ có XÃch Phượng má»›i hoà i nghi thôi, mà chÃnh Ngá»c tá»· nà y cÅ©ng phải hoà i nghi nữa. Äổ cả đống và ng Ä‘i để cứu má»™t ngưá»i đẹp, bên trong tất thế nà o cÅ©ng có chá»— bà ẩn?
Tư Äồ Ngá»c nghe nói vá»™i và ng dáºm chân bảo:
– Ngá»c tá»· tá»·, tá»· tá»· là tri âm tri ká»· cá»§a tiểu đệ thì là m sao có thể nghÄ© như Miêu Công Chá»§ được? Cứ theo câu nói cá»§a tá»· tá»· bảo tiểu đệ là đổ và ng Ä‘i để đối lấy ngưá»i đẹp thì tiểu đệ không có đủ tư cách để là m má»™t Äại Tình Hiệp mà cÅ©ng không có tư cách để là m má»™t Äại Tình tá»™i nhân nữa, mà chỉ được gá»i là má»™t Äại Tình Côn gì đó thôi.
Lá»™ng Ngá»c mỉm cưá»i nói:
– Ngá»c đệ là m gì mà nóng nẩy quá như thế, có phải Ngá»c đệ cho rằng câu nói cá»§a ta bảo Ngá»c đệ đổ cả đống và ng Ä‘i, để chuá»™c lấy ngưá»i đẹp ta không chá»n chữ kỹ lưỡng, khó nghe lắm hay sao? Tư Äồ Ngá»c nói:
– Tiểu đệ thấy rằng vá»›i mấy lá»i cá»§a tá»· tá»·, tiểu đệ đã biến thà nh má»™t tên lãng tá» mê gái xấu xa.
Lá»™ng Ngá»c vá»— tay cưá»i nói:
– Nói đùa Ngá»c đệ má»™t tý đấy thôi, chứ những nhân váºt hiệp nghÄ©a ở trong võ lâm thì là m việc gì cÅ©ng là để cứu ngưá»i giúp Ä‘á»i, bao giá» lại có lòng riêng tư đại ý đâu.
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu cưá»i nói:
– Tiểu đệ hiểu lòng cá»§a Ngá»c tá»· rồi, để cứu ngưá»i tiểu đệ phải thấy rằng không những phải cứu ngưá»i đẹp mà ngay cả những ngưá»i ngu si và xấu xa cÅ©ng phải cứu cả, không phân biệt nam nữ già trẻ, đối vá»›i ai, vì lòng nhân mình phải cứu cả. Chẳng khác nà o như cứu đưÌa trẻ nhá». Có là m như váºy má»›i không hổ vá»›i lòng, đừng có nói là ném cả núi và ng Ä‘i, mà dẫu cho có ném cả đầu trên cổ, vung vãi máu ngưá»i ra cÅ©ng phải là m chứ không được lùi bước, sợ sệt hay tiếc rẻ.
Lá»™ng Ngá»c giÆ¡ tay ra vá»— lên vai Tư Äồ Ngá»c, mỉm cưá»i khen:
– Ngá»c đệ rõ là trang hiệp sÄ©, hà nh vi quang minh lá»—i lạc cá»§a Ngá»c đệ, khiến tá»· tá»· nà y cÅ©ng phải lấy là m khâm phục và mừng cho Ngá»c đệ.
Tư Äồ Ngá»c chợt cau mà y lại há»i:
– Mừng cho tiểu đệ? Tiểu đệ có gì mừng đâu?
Lá»™ng Ngá»c cưá»i khúc khÃch nói: – Ta mừng cho Ngá»c đệ là bởi vì Ngá»c đệ đã được thăng cấp, từ Äại Tình tá»™i nhân trở lên ngồi ở địa vị Äại Tình Hiệp.
Tư Äồ Ngá»c thở ra nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn Tiêu Lá»™ng Ngá»c dịu dà ng nói:
– Ngá»c tá»·, đến giá» phút nà y Ngá»c tá»· má»›i hết nghi ngá» tiểu đệ không thẩm vấn tên Äại Tình tá»™i nhân nà y nữa sao?
Lá»™ng Ngá»c tươi cưá»i, lưá»m chà ng má»™t cái nói:
– Còn chứ sao lại thôi.
Tư Äồ Ngá»c than: – Ngá»c tá»· đừng có thẩm mà cÅ©ng đừng có vấn gì nữa, vì ngưá»i đẹp ở trong tim tiểu đệ...
Lá»™ng Ngá»c thấy chà ng ngáºp ngừng không nói tiếp liá»n thúc giục:
– Ngá»c đệ nói Ä‘i, ngưá»i đẹp trong tim Ngá»c đệ là ai thế?
Tư Äồ Ngá»c nghiêm nét mặt cháºm rãi nói: – Còn là ai nữa? Nước ở trong Tam Thiên thế giá»›i chỉ lấy có má»™t bình để uống. Ngưá»i đẹp ở trong trái tim Tư Äồ Ngá»c nà y chÃnh là Bạch Y Long Nữ Ngá»c tá»· tá»·.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c chá»›p chá»›p đôi mắt đẹp, có vẻ cảm động lắm rồi không hiểu vì vô tình hay hữu ý, nà ng ngả ngưá»i và o lòng Tư Äồ Ngá»c.
Tư Äồ Ngá»c đưa cánh tay dà i ra ôm lấy lưng Tiêu Lá»™ng Ngá»c hÆ¡i nóng ấm áp từ ngưá»i nà ng tá»a ra khiến chà ng say mê như si như cuồng sung sướng chẳng khác gì Lưu Nguyá»…n nháºp thiên thai.
Tiêu Lá»™ng Ngá»c đỠá»ng mặt lên, đưa tay vuốt lại quần aÌo cho ngay ngắn, má»™t mặt nhìn Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i nói: – Ngá»c đệ coi ta là ngưá»i đẹp thì có biết ta coi Ngá»c đệ là gì không?
|
 |
|
| |