Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #21  
Old 06-04-2008, 05:32 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 21

Mừng đỡ trên tay


Công Tôn Vi Ngã thấy Tiểu Thanh khôn ngoan và thông minh như vậy rất mừng rỡ liá»n mỉm cưá»i đáp :
- Lão phu hỠCông Tôn...
Không đợi ông ta nói dứt lá»i, Tiểu Thanh đã vá»™i lui vá» phía sau má»™t bước, giả bá»™ làm ra vẻ đã vỡ lẽ vá»™i nói :
- Sư phụ đừng nói vội, đồ đệ đã đoán được sư phụ là ai rồi.
Công Tôn Vi Ngã lắc đầu nói :
- Lão phu không tin trên giang hồ lại còn có ngưá»i nhắc nhở đến tên tuổi cá»§a lão phu.
Tiểu Thanh vá»™i há»i :
- Sư phụ không tin phải không? Nếu vậy trước khi đồ đệ Ä‘oán ra tên tuổi cá»§a sư phụ, đồ đệ hãy há»i ngưá»i mấy việc kì lạ trước nhé.
Công Tôn Vi Ngã thấy Tiểu Thanh nói như thế thì lòng hiếu kì nổi dậy, liá»n mỉm cưá»i đáp :
- Thanh nhi cứ há»i Ä‘i, lão phu cÅ©ng muốn biết xem vấn đỠgì mà có thể làm cho lão phu kinh ngạc được.
Tiểu Thanh vừa cưá»i vừa há»i tiếp :
- Có phải sư phụ có tất cả những ba ngoại hiệu đấy không?
Công Tôn Vi Ngã ngạc nhiên đáp :
- Lạ thật, sao Thanh nhi lại đoán ra được lai lịch của sư phụ như thế?
Tiểu Thanh xoa tay, vừa cưá»i vừa đỡ lá»i :
- Sư phụ đừng có ngạc nhiên như thế vá»™i. Còn những vấn đỠkhác ngạc nhiên hÆ¡n mà Thanh nhi đã há»i sư phụ đâu?
Công Tôn Vi Ngã thấy Tiểu Thanh há»i chậm chạp như vậy đã nóng ruá»™t vá»™i há»i tiếp :
- Thanh nhi há»i mau lên. Äể sư phụ xem má»™t con nhỠít tuổi như con biết được bao nhiêu chuyện bí ẩn trong võ lâm.
Tiểu Thanh vừa cưá»i vừa há»i tiếp :
- Có phải trong ba ngoại hiệu đó cá»§a sư phụ thì có hai cái là từ võ công và cá tính cá»§a sư phụ mà ra, còn má»™t cái thì ngưá»i ta tưởng lầm sư phụ là ngưá»i khác mà đặt cho có đúng không?
Công Tôn Vi Ngã nếu không vì bán than bất toại thì đã kinh ngạc đến nhảy bật lên rồi. Tuy nhiên y cũng phải thất thanh la lớn :
- Lạ thật, làm sao mà Thanh nhi lại biết rõ được chuyện ấy?...
Tiểu Thanh tá»§m tỉm cưá»i nói tiếp :
- Sư phụ đã kêu hai lần tiếng quái lạ rồi, bây giá» Thanh nhi lại há»i đến vấn đỠthứ ba, còn khiến sư phụ cảm thấy quái lạ thêm nữa là đằng khác.
Công Tôn Vi Ngã trợn tròn xoe đôi mắt lên, mặt lá»™ vẻ kinh ngạc há»i lại :
- Thanh nhi, có thực còn những vấn đỠsư phụ lại còn kinh ngạc hơn nữa không?
Tiểu Thanh thấy bá»™ râu cá»§a Công Tôn Vi Ngã bù rối như má»™t bùi cá», không sao chịu được, lại dùng lược từ từ chải chuốt rồi mỉm cưá»i há»i tiếp :
- Có phải mưá»i tám năm trước sư phụ đã đấu rất kịch liệt vá»›i má»™t kẻ địch ở trong núi Äại Tuyết đấy không?
Công Tôn Vi Ngã bá»—ng chìa hai cánh tay khô héo ra nắm lấy hai cánh tay cá»§a Tiểu Thanh, thở hồng há»™c, và vá»›i giá»ng run run há»i lại :
- Thanh nhi... nói mau... tại sao con biết rõ chuyện ấy? Quả thực sư phụ... sư phụ kinh ngạc đến mức không sao chịu nổi nữa rồi.
Tiểu Thanh vừa cưá»i vừa đáp :
- Sư phụ hãy buông tay Thanh nhi ra đã, để đồ đệ vừa chải râu cho sư phụ, vừa há»i mấy vấn đỠnày. Khi nào đồ đệ há»i xong sư phụ sẽ biết sá»± thể ngay.
Không làm gì nổi cô bé Ä‘iêu ngoa và tinh khôn này, Công Tôn Vi Ngã đành phải buông tay ra, vá»›i giá»ng cầu khẩn nói :
- Thanh nhi nói mau lên, sư phụ nóng long sốt ruột muốn chết lên đi được.
Tiểu Than ung dung mỉm cưá»i há»i :
- Có phải sư phụ đã đấu vá»›i địch thá»§ lợi hại kia suốt mưá»i ngày đúng không?
Công Tôn Vi Ngã gật đầu đáp :
- Phải!
Tiểu Thanh nhìn mặt quái nhân má»™t hồi rồi má»›i há»i tiếp :
- Có phải hai ngưá»i đã đấu tất cả ba mươi sáu thứ thần công. Trong đó có mưá»i hai thứ đối phương đắc thắng, mưá»i hai thứ sư phụ thắng lại y, còn mưá»i hai thứ thì bất phân thắng bại phải không?
Ngẩn ngưá»i ra giây lát Công Tôn Vi Ngã má»›i trả lá»i :
- Nếu không phải tuổi của Thanh nhi còn trẻ như thế này thì thế nào sư phụ cũng đoán là lúc đó Thanh nhi có mặt ở đó nên mới biết rõ chuyện như vậy.
Tiểu Thanh nói tiếp :
- Hai ngưá»i bất phân thắng bại mà vẫn chưa chịu ngừng tay, còn thách nhau ngâm mình vào trong má»™t đầm nước băng xem ai chịu đựng giá»i hÆ¡n. Nhưng kết quả là có động đất, nước băng ở trên núi đổ xuống cuốn hai ngưá»i trôi Ä‘i hai nÆ¡i khác nhau nên không gặp lại nhau nữa.
Càng nghe càng kinh ngạc, Công Tôn Vi Ngã cứ đỠngưá»i ra nhìn Tiểu Thanh không sao nói được nên lá»i.
Tiểu Thanh tức cưá»i nói tiếp :
- Sư phụ là ngưá»i rất thông minh, bây giá» sư phụ đã Ä‘oán ra tại sao đồ đệ lại biết được bí mật võ lâm ấy chưa? Tại sao con nhìn nhận được ngưá»i là Công Tôn Vi Ngã chứ không phải là Công Tôn Äá»™c Ngã?
Hai mắt bá»—ng tia ra hai luồng ánh sáng khá»§ng khiếp, Công Tôn Vi Ngã nhìn Tiểu Thanh, cưá»i khẩy và há»i lại :
- Thanh nhi nói thá»±c Ä‘i, có phải ngươi đã gặp được Công Tôn Äá»™c Ngã rồi đúng không?
Không ngỠđối phương lại trở mặt ngay như thế được, Tiểu Thanh cÅ©ng phải giật mình đánh thót má»™t cái. Nhưng nàng kịp thá»i trấn tÄ©nh, mỉm cưá»i đáp :
- Sư phụ không nên hoài nghi vá»› vẩn như thế, đồ đệ chưa gặp được Công Tôn Äá»™c Ngã bao giá» cả.
Vẫn vá»›i nét mặt sa sầm, Công Tôn Vi Ngã trầm giá»ng há»i :
- Mặt mÅ©i Công Tôn Äá»™c Ngã giống hệt ta, tại sao ngươi không nhận lầm ta là y được?
Tiểu Thanh mỉm cưá»i đáp :
- Lý do giản dị lắm, vì Công Tôn Äá»™c Ngã chết rồi.
Công Tôn Vi Ngã la lớn :
- Chết rồi ư? chết ở đâu thế?
Thở dài một tiếng, Tiểu Thanh lắc đầu đáp :
- Äồ đệ mà nói ra thì sư phụ thế nào cÅ©ng rất cảm khái. Có lẽ do ngâm mình ở trong nước lạnh lâu ngày, chịu đựng không nổi nên Công Tôn Äá»™c Ngã cÅ©ng bị tê liệt giống như sư phụ vậy.
Kêu ồ má»™t tiếng, Công Tôn Vi Ngã cau mày lại, há»i tiếp :
- Sao lại có chuyện ngẫu nhiên như thế được...
Tiểu Thanh vá»™i đỡ lá»i :
- Như vậy vẫn chưa phải là ngẫu nhiên mấy, còn ngẫu nhiên hơn nữa là y cũng bị trôi vào trong một cái đầm thật lớn ở trong dãy núi Ai Lao này, và cũng chịu đựng được bao năm tháng qua, mãi đến gần đây y mới chết.
Không dám tin là sá»± thật nhưng không tin không được, Công Tôn Vi Ngã lắc đầu thở dài há»i tiếp :
- Có phải Thanh nhi Ä‘i qua đấy, trông thấy Công Tôn Äá»™c Ngã đấy không?
Tiểu Thanh vừa cưá»i vừa đáp :
- Con đã nói chưa từng gặp qua Công Tôn Äá»™c Ngã sao sư phụ cứ nghi ngá» như thế? Tất cả những chuyện mà con vừa nói là do đồ đệ cá»§a y kể lại đấy.
Nghe tới đó, mặt bỗng biến sắc, Công Tôn Vi Ngã la lớn :
- Thanh nhi có nói sai không? Công Tôn Äá»™c Ngã cÅ©ng bị tê liệt như ta, bị sa lầy ở trong đầm như vậy thì y làm gì còn có đồ đệ như thế nữa?
Tiểu Thanh vừa cưá»i vừa đáp :
- Y không những có đồ đệ mà đồ đệ của y còn tài ba lắm.
Nói xong nàng bèn kể lại chuyện mình gặp Diệp Nguyên Äào vá»›i Thân Äồ Thiếu Hoa như thế nào, nhất nhất kể hết cho Công Tôn Vi Ngã nghe. Nghe xong Công Tôn Vi Ngã thất thanh nói :
- Phải đấy, phải đấy. Thá»§ pháp Xúc Cốt Trừu Cân Triệt Mạch chính là tài nghệ độc đáo cá»§a Công Tôn Äá»™c Ngã đấy.
Y vừa nói vừa tá» vẻ rầu rÄ©, nước mắt tuôn như mưa. Tiểu Thanh thấy thế ngạc nhiên há»i :
- Sao bỗng dưng sư phụ lại ứa nước mắt ra như thế?
Công Tôn Vi Ngã thở dài đáp :
- Vì ta đã thua Công Tôn Äá»™c Ngã rồi, không Ä‘au lòng sao được.
Tiểu Thanh vá»™i đỡ lá»i :
- Sư phụ có thua y bao giỠđâu, trận đấu đó hai ngưá»i chả ngang tài nhau là gì?
Công Tôn Vi Ngã gượng cưá»i lắc đầu đáp :
- Mưá»i tám năm trước ta không thua y, nhưng mưá»i tám năm sau ta đã thua y, vì... vì y có đồ đệ trước ta.
Tiểu Thanh thấy vị kì nhân võ lâm này cô độc buồn bá»±c rất đáng thương nên nàng cưá»i an á»§i rằng :
- Sư phụ hãy nghe Thanh nhi nói đã. Ngưá»i chẳng những không thua Công Tôn Äá»™c Ngã mà còn thắng y nữa là đằng khác.
Công Tôn Vi Ngã bá»—ng trợn trừng mắt lên nhìn Tiểu Thanh. Vá»™i lấy khăn tay lau nước mắt cho y, Tiểu Thanh vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Sư phụ thá»­ nghÄ© xem. Công Tôn Äá»™c Ngã có đồ đệ, bây giá» sư phụ cÅ©ng có đồ đệ rồi. Y chôn thây trong đầm lầy còn sư phụ vẫn sống trong rừng rậm này. Như vậy sư phụ chả thắng y là gì?
Công Tôn Vi Ngã lắc đầu đáp :
- Ta thắng y như thế này, y ở chín suối chưa chắc đã chịu phục, trừ phi...
Tiểu Thanh nghe thấy Công Tôn Vi Ngã nói không những phải thắng Công Tôn Äá»™c Ngã mà còn phải thắng làm sao cho y ở chín suối cÅ©ng phải phục má»›i thôi thì nàng thở dài và nghÄ© bụng :
- “Ông già này bướng bỉnh má»™t cách buồn cưá»i và cÅ©ng thật đáng thươngâ€
NghÄ© tá»›i đó, nàng mỉm cưá»i há»i :
- Sư phụ, ngưá»i nói trừ phi cái gì thế? Sao ngưá»i không nói ra, biết đâu đồ đệ lại có thể giúp ngưá»i đạt được tâm nguyện.
Công Tôn Vi Ngã thở dài đáp :
- Thanh nhi, nguyện vá»ng mà sư phụ muốn hoàn thành thì thể nào cÅ©ng phải nhỠđến con giúp đỡ cho má»›i được. Vì trừ phi con có thể đánh bại được Diệp Nguyên Äào thì sư phụ má»›i có thể cảm thấy đã đánh bại được Công Tôn Äá»™c Ngã.
Tiểu Thanh kêu ồ má»™t tiếng, mỉm cưá»i đỡ lá»i :
- Xin sư phụ cứ yên tâm, thể nào con cÅ©ng phải cố gắng luyện tập những môn tuyệt nghệ mà sư phụ truyá»n thụ, và thể nào con cÅ©ng phải đánh bại cho được Diệp Nguyên Äào.
Bá»—ng giật mình đánh thót má»™t cái, Công Tôn Vi Ngã trợn to đôi mắt tia ra hai luồng ánh sang chói lá»i nhưng có vẻ ngÆ¡ ngác lẩm bẩm nói :
- Sư phụ có chút e sợ.
Tiểu Thanh thắc mắc không hiểu vá»™i há»i :
- Sư phụ sợ cái gì?
Công Tôn Vi Ngã ứa nước mắt ra, giá»ng nghẹn ngào đáp :
- Ta sợ đột nhiên chết Ä‘i không kịp truyá»n thụ hết võ công cho con. Con chưa kịp mạnh hÆ¡n Diệp Nguyên Äào đồ đệ cá»§a y thì sư phụ đã chết rồi.
Tiểu Thanh tức cưá»i vá»™i đỡ lá»i :
- Sư phụ...
Nàng vừa nói tá»›i đó thì bá»—ng nghe bên ngoài rừng có ngưá»i dùng phương pháp “Truyá»n Âm Nhập Mật†nói vá»ng vào rừng :
- Công Tôn huynh, tiểu đệ Ngải Thiên Trạch đã quay trở lại bái kiến, huynh có cho phép đệ vào rừng không?
Công Tôn Vi Ngã nghe thấy tiếng nói đó đã ngạc nhiên Ä‘ang định trả lá»i thì thấy Tiểu Thanh xua xua tay. Y liá»n lên tiếng đáp :
- Ngải huynh hãy đợi chỠở đó giây lát đã.
Nói xong y quay lại khẽ há»i Tiểu Thanh :
- Thanh nhi làm gì thế? Con có dụng ý gì?
Tiểu Thanh cố ý làm ra vẻ không biết, cau mày lại nói :
- Sư phụ, con sợ Ngải Thiên Trạch này không phải ngưá»i tốt đâu, y...
Công Tôn Vi Ngã vá»™i đỡ lá»i :
- Y là ngưá»i bạn mà sư phụ đã nói cho con biết là nhá» y tìm đồ đệ giùm cho sư phụ đấy.
Kêu ồ một tiếng, Tiểu Thanh bĩu môi nói :
- Lão bá bá, thế ra Ngải Thiên Trạch đã đưa đồ đệ đến cho lão bá bá rồi đấy.
Công Tôn Vi Ngã gật đầu đáp :
- Có lẽ...
Nói tá»›i đó y bá»—ng trợn ngược mắt lên há»i :
- Thanh nhi, sao bá»—ng nhiên con lại gá»i ta bằng lão bá bá mà không gá»i bằng sư phụ nữa?
Tiểu Thanh cố ý làm ra vẻ nũng nịu và lộ vẻ ai oán rồi đáp :
- Äã có đồ đệ đến rồi, lão bá bá còn nhận tôi làm chi nữa? Tôi chỉ mong lão bá bá bảo bá»n há» chá» ngoài đó trong giây lát để tôi chải xong bá»™ râu cho lão bá bá rồi tôi Ä‘i ngay.
Công Tôn Vi Ngã bật cưá»i đỡ lá»i :
- Thanh nhi sao con lại nói như thế, khi nào sư phụ lại để cho con đi...
Tiểu Thanh vẫn bĩu môi đáp :
- Lão bá bá cứ yên tâm, tôi đi nhưng những vật ở đây tôi không mang đi đâu.
Gà quay, thịt sấy, rượu Mao Äài và rượu Äại Khúc tôi Ä‘á»u để cả lại đây cho lão bá bá ăn uống.
Công Tôn Vi Ngã vội lắc đầu thở dài nói :
- Thanh nhi, tuy ta tham ăn tham uống thực nhưng ta cũng chịu khổ quen đi rồi. Ta không muốn giữ thức ăn mà chỉ muốn giữ con lại thôi. Ta không tin là có một đồ đệ nào lại khôn ngoan và dễ thương hơn con cả.
Tiểu Thanh nghe nói mừng thầm vá»™i há»i :
- Thế ra lão bá bá vẫn thâu con làm đồ đệ đấy à?
Vỗ vai Tiểu Thanh, Công Tôn Vi Ngã gật đầu đáp :
- Tất nhiên rồi, bây giá» dù có má»™t ngưá»i Ä‘em má»™t viên tiên đơn có thể chữa cho ta khá»i bệnh ngay để trao đổi vá»›i con thì ta cÅ©ng đành xua tay mà nhất định giữ con ở lại thôi.
Tương kế tựu kế, Tiểu Thanh nũng nịu nói tiếp :
- Sư phụ đã thương con như vậy thì phải Ä‘uổi ngưá»i kia Ä‘i chứ con không muốn sư phụ có ngưá»i đồ đệ thứ hai đâu.
Công Tôn Vi Ngã bật cưá»i đáp :
- Thanh nhi, sao máu ghen cá»§a con lại dữ thế? Sư phụ muốn con chóng thành tài để thắng được Diệp Nguyên Äào thì tất nhiên sư phụ phải chuyên tâm nhất trí đặc biệt dạy cho con, còn thá»i gian đâu mà nhận thêm đồ đệ nào khác nữa. Nhưng Thiên Trạch vất vả từ xa tá»›i thì dù sao con cÅ©ng để cho y gặp mặt sư phụ chứ.
Tiểu Thanh nói :
- GiỠđây con đã là đồ đệ cá»§a sư phụ, con quyết tâm nhất trí há»c há»i tuyệt nghệ để mau chóng thành tá»±u. Trước khi có thành tích gì thì con không muốn gặp má»™t ai hết.
Nàng nói như vậy là vì không muốn gặp Ngải Thiên Trạch và cÅ©ng không muốn Công Tôn Vi Ngã cho y vào để khá»i bại lá»™ tông tích. Nghe nàng nói xong, Công Tôn Vi Ngã rất cao hứng, y mỉm cưá»i đáp :
- Thanh nhi đã quyết tâm như vậy thì hay lắm, con cứ núp trong bụi cây chỠsư phụ nói chuyện với Thiên Trạch vài câu rồi bảo y đi ngay.
Tiểu Thanh không ngá» Công Tôn Vi Ngã lại trả lá»i như vậy, biết rằng có khuyên nữa cÅ©ng không được, mà còn có thể bị nghi ngá» nên nàng đành phải làm ra vẻ rất há»›n hở, vừa cưá»i vừa nói :
- Sư phụ xếp đặt như vậy cũng hay, con sẽ núp trong bụi rậm. Nhưng nếu thấy thiếu niên mà Ngải Thiên Trạch đem tới hơn con, và sư phụ có vẻ muốn thâu nhận y thì con sẽ không nói tiếng nào bỠđi ngay đấy.
Công Tôn Vi Ngã cau mày lại gượng cưá»i nói :
- Con gái có khác, lúc nào cũng ghen tuông. Sư phụ cam đoan với con là ngoài con ra sư phụ sẽ không nhận thêm một ai khác làm đồ đệ nữa, con yên tâm chưa nào?
Tiểu Thanh gật đầu nÅ©ng nịu cưá»i :
- Như thế con má»›i yên tâm, sư phụ mau gá»i Ngải Thiên Trạch vào trong rừng Ä‘i.
Nàng vừa nói vừa đi vỠphía bụi rậm mà Công Tôn Vi Ngã đã chỉ cho. Sợ nàng tức bỠđi thật, Công Tôn Vi Ngã nói với theo :
- Thanh nhi phải tin lá»i sư phụ, chá»› có lẳng lặng bá» Ä‘i đấy nhé.
Quay đầu lại, Tiểu Thanh vừa cưá»i vừa đáp :
- Sư phụ khá»i cần để ý đến con, mau mau nói vài câu cho xong rồi Ä‘uổi ngưá»i ấy Ä‘i Ä‘i. Con còn chưa chải xong râu cho sư phụ đâu đấy.
Công Tôn Vi Ngã nghe nàng nói thế má»›i yên tâm, lúc đó má»›i lá»›n tiếng kêu gá»i :
- Ngải huynh, má»i huynh vào trong này tương kiến.
Lần trước Ngải Thiên Trạch đưá»ng đột Ä‘i vào trong rừng, suýt tí nữa đã bị chân khí cá»§a Công Tôn Vi Ngã đả thương nên lần này y rất cẩn thận, không dám đưá»ng đột như lần trước nữa. Nghe thấy Công Tôn Vi Ngã gá»i y má»›i cưá»i đáp :
- Công Tôn huynh, tiểu đệ mang La Tinh Thạch lão đệ đến đây cho huynh đây, huynh thá»­ xem La lão đệ có xứng đáng há»c tuyệt thế kỳ công vô song cá»§a huynh không?
Y vừa nói vừa đưa má»™t thiếu niên áo Ä‘en tay vượn lưng ong, mặt mÅ©i sáng sá»§a thá»§ng thẳng bước vào. Mấy lá»i nói cá»§a y đối vá»›i Công Tôn Vi Ngã thì chẳng sao nhưng Tiểu Thanh nghe thấy thì giật mình kinh hãi.
Sở dÄ© nàng kinh hãi là không ngá» Ngải Thiên Thạch tìm được La Tinh Thạch mà Ä‘em tá»›i đây nhanh như vậy, nếu nàng chậm má»™t bước thì chắc là bá»n Thế Ngoại bát hung đã lôi kéo được Công Tôn Vi Ngã vá» hùa rồi. Äến trận đại chiến ở Bạch Long Äôi, ma đạo tất nhiên sẽ mạnh hÆ¡n chính đạo, anh hào cá»§a các môn phái chắc chắn sẽ bị tai ách.
Chá»— nàng ẩn núp cách chá»— Công Tôn Vi Ngã gần hai trượng, vì cành lá trong rừng rất rậm rạp nên đối phương không thể nào trông thấy nàng được. Khi Thiên Trạch xuất hiện ở trong rừng, Tiểu Thanh chăm chăm chỉ muốn xem La Tinh Thạch ngưá»i như thế nào nhưng tiếc là ánh sang chá»— đó quá yếu nên nàng chỉ trông thấy hình dáng cá»§a thiếu niên ấy chứ không trông rõ mặt.
Vì đã tá»›i má»™t lần rồi nên Ngải Thiên Trạch vẫn còn nhá»› đưá»ng. Khi y tá»›i gần chá»— lá rụng mà Công Tôn Vi Ngã ngồi liá»n bảo thiếu niên đó dừng chân lại rồi y tiến lên mấy bước, chắp tay vái và chào :
- Công Tôn huynh...
Ngải Thiên Trạch má»›i nói được như thế thì vẻ mặt đã lá»™ vẻ rất kinh ngạc và mồm cứ há hốc ra, không sao nói tiếp được nữa. Thấy y kinh ngạc như vậy, Công Tôn Vi Ngã bật cưá»i há»i :
- Sao Ngải huynh lại có thái độ như thế? chẳng lẽ không còn nhận ra mỗ nữa hay sao?
Ngải Thiên Trạch không đáp mà há»i lại :
- Công Tôn huynh, từ khi chia tay tá»›i giá» hình như hoàn cảnh cá»§a huynh đã thay đổi khá nhiá»u.
Công Tôn Vi Ngã gật đầu :
- Ngải huynh nhận xét đúng đấy, mỗ không thể nào cứ xui xẻo mãi như thế được. Có lẽ bây giỠsố hên của mỗ đã tới rồi.
Ngải Thiên Trạch càng ngạc nhiên thêm, y há»i tiếp :
- Bệnh tê liệt cá»§a huynh đã khá»i rồi ư?
Công Tôn Vi Ngã lắc đầu đáp :
- Bệnh tật lâu năm như thế làm sao mà khá»i được, và má»— cÅ©ng không dùng “Khảm Ly Chân Khí†để liá»u thân chữa thì làm sao mà đột nhiên khá»i được cÆ¡ chứ.
Ngải Thiên Trạch bá»—ng trông thấy bên cạnh Công Tôn Vi Ngã có thêm cái hồ lô rượu thì rất ngạc nhiên, vá»™i lên tiếng há»i tiếp :
- Hay là Công Tôn huynh đã gặp ngưá»i bạn cÅ© trong võ lâm nào rồi phải không?
Công Tôn Vi Ngã lắc đầu :
- Chẳng phải bạn cÅ© trong võ lâm mà là má»— đã thu được má»™t ngưá»i đồ đệ tốt.
Ngải Thiên Trạch giật mình kinh hãi suýt chút nữa thì nhảy bắn ngưá»i lên, vá»™i há»i tiếp :
- Sao? Công Tôn huynh đã thu... thu... thu được một đồ đệ rồi ư?
Công Tôn Vi Ngã sầm mặt, lạnh lùng há»i lại :
- Ngải huynh nói gì lạ vậy? Chẳng lẽ cấm mỗ không được thu nhận đồ đệ hay sao?
Ngải Thiên Trạch thấy đối phương như sắp trở mặt thì vội vàng xua tay đáp :
- Xin Công Tôn huynh chớ nên hiểu lầm, tiểu đệ chỉ muốn nói là lần trước tiểu đệ đã nói sẽ giới thiệu một đồ đệ tốt cho huynh và đã được huynh gật đầu bằng long rồi.
Công Tôn Vi Ngã nghe thấy thế trợn ngược đôi mắt lên, lá»›n tiếng cưá»i như Ä‘iên khùng và nói :
- Ngải huynh, má»— đã chá» huynh không biết bao nhiêu ngày rồi, như đá chìm xuống đáy bể, chả có tin tức gì hết. Nếu huynh không quay trở lại chả lẽ tuyệt há»c cá»§a má»— sẽ bị chôn vùi trong rừng rậm này sao?
Không làm sao mà cãi lại được, Ngải Thiên Trạch chỉ biết gượng cưá»i há»i tiếp :
- Cao túc đắc ý cá»§a huynh là ai? Sao không má»i ra đây giá»›i thiệu cho tiểu đệ được yết kiến?
Công Tôn Vi Ngã cưá»i ha hả đáp :
- Äồ đệ cá»§a má»— đã biến thành bảo bối sống cá»§a má»—, trước khi nó chưa há»c được hết tuyệt nghệ cá»§a lão phu để ra Ä‘á»i ngạo thị giang hồ thì má»— quyết định không cho ai được gặp nó, và cÅ©ng không cho ai biết tên há» và lý lịch cá»§a nó cả.
Bất đắc dÄ© Ngải Thiên Trạch liá»n cau mày lại, nhưng y sá»±c nghÄ© ra má»™t kế liá»n mỉm cưá»i nói tiếp :
- Xin mừng cho Công Tôn huynh đã tìm được ngưá»i đồ đệ lý tưởng, nhưng đệ nghÄ© đồ đệ có càng nhiá»u càng hay. Mà đệ lại không quản ngại ngàn dặm xa xôi dẫn La lão đệ tá»›i đây giá»›i thiệu cho huynh...
Công Tôn Vi Ngã xua tay ngắt lá»i :
- Khá»i cần, má»— không muốn thâu thêm ngưá»i đồ đệ thứ hai nữa.
Ngải Thiên Trạch tỠvẻ rầu rĩ nói tiếp :
- Công Tôn huynh, tiểu đệ đã tốn rất nhiá»u thá»i giá» và Ä‘i rất nhiá»u nÆ¡i má»›i có thể tìm thấy La lão đệ, rồi lại không quản ngại đưá»ng xá xa xôi hàng nghìn dặm đưa La lão đệ đến đây. Nếu huynh không có ý muốn thu hắn làm đồ đệ thì tiểu đệ biết nói sao vá»›i hắn?
Công Tôn Vi Ngã cưá»i nói :
- Giải quyết việc này rất đơn giản, Ngải huynh có thể nhận hắn làm đồ đệ, như vậy rõ rang là không còn khó khăn gì rồi.
Ngải Thiên Trạch gượng cưá»i đáp :
- Tiểu đệ hèn má»n thế này thì làm sao đủ tư cách làm sư phụ cá»§a ngưá»i khác được. Công Tôn huynh là kì nhân tuyệt thế, phải là ngưá»i như huynh truyá»n thụ thì má»›i không bá» phí kỳ tài khoáng thế như La lão đệ chứ.
Công Tôn Vi Ngã tức cưá»i há»i :
- Có phải Ngải huynh đang muốn dụ dỗ mỗ đấy không?
Ngải Thiên Trạch có biệt hiệu là Bách Tý Ương Thần, được liệt vào nhóm Thế Ngoại bát hung, tất nhiên tính nết phải rất kiêu ngạo và độc ác, thế mà lại bị Công Tôn Vi Ngã hắt há»§i liên tiếp. Nếu là ngưá»i khác thì y đã nổi giận trở mặt nhưng vì Công Tôn Vi Ngã là ngưá»i có võ công vô địch nên y má»›i phải chịu nhịn.
Y gượng cưá»i nói tiếp :
- Công Tôn huynh thu đồ đệ hay không thì đâu có lợi hay là hại gì cho tiểu đệ mà huynh lại dùng hai chữ dụ dỗ như thế? Huynh đối xử với bạn cũ như vậy có phải là...
Nói tá»›i đó y lại sá»±c nghÄ© ra má»™t kế nữa, liá»n cưá»i nói tiếp :
- Công Tôn huynh, để đệ gá»i La lão đệ vào đây tiếp kiến huynh nhé, còn có thâu nhận hắn hay không thì tùy ở huynh vậy...
Không chá» Ngải Thiên Trạch nói xong, Công Tôn Vi Ngã đã lạnh lùng ngắt lá»i :
- Ngải huynh khá»i cần mất công nữa, dù La Tinh Thạch có là Kim Äồng giáng thế thì má»— cÅ©ng không thể nào thu nhận được.
Công Tôn Vi Ngã vừa nói dứt thì bên ngoài đã có tiếng cưá»i rất lá»›n và có tiếng nói thánh thót vá»ng vào :
- Công Tôn lão tiên sinh, nếu Tinh Thạch tôi còn hÆ¡n cả Kim Äồng thì sao?
Má»™t thiếu niên mặc huyá»n y đã nghênh ngang bước vào, tiến đến trước mặt Công Tôn Vi Ngã.
Giá»ng nói cá»§a thiếu niên ấy đủ làm cho Công Tôn Vi Ngã phải giật mình nhưng còn làm cho Tiểu Thanh kinh hãi hÆ¡n. Vì nàng nhận ra giá»ng nói cá»§a La Tinh Thạch có vẻ quen thuá»™c lắm, khiến nàng phải hoài nghi. Chỉ tiếc là nàng không thể trông thấy mặt cá»§a đối phương mà chỉ thấy sau lưng.
Lúc ấy La Tinh Thạch đã đi đến trước mặt Công Tôn Vi Ngã, cách chừng sáu bảy thước, chắp hai tay lên trước ngực nhưng vẫn đứng yên, thái độ rất kiêu ngạo.
Công Tôn Vi Ngã giá» má»›i ngá»­ng đầu lên ngắm nhìn thiếu niên huyá»n y này, giây phút sau y cau mày lại, có vẻ khó xá»­ lắm. Thì ra lá»i nói cá»§a Ngải Thiên Trạch không sai. La Tinh Thạch quả là má»™t viên ngá»c quý trong võ lâm, bất cứ phương diện nào cÅ©ng không thua kém Tiểu Thanh. Hai ngưá»i má»™t là Xuân Lan, má»™t là Thu Cúc, má»—i ngưá»i có má»™t vẻ đẹp riêng cá»§a mình.
Tinh Thạch trợn ngược đôi mày kiếm lên, chắp tay vái và há»i :
- Công Tôn lão tiên sinh, xin há»i giữa tại hạ vá»›i cao đồ thì ai hÆ¡n ai kém?
Công Tôn Vi Ngã không muốn dối lòng nhưng lại biết Tiểu Thanh Ä‘ang ở gần đó nên cau mày ngẫm nghÄ© lá»i nói khôn khéo đáp lại :
- Ngươi không thể nào hơn được đồ đệ của lão phu.
Có vẻ không phục, Tinh Thạch há»i lại :
- Công Tôn lão tiên sinh nói như vậy tức là cho rằng lệnh cao đồ tài ba hơn tại hạ sao?
Vẫn bằng một cách khôn khéo, Công Tôn Vi Ngã đáp :
- Y không thể nào kém ngươi đâu.
Tinh Thạch bá»—ng cưá»i như Ä‘iên khùng. Tiếng cưá»i cá»§a hắn không những làm cho Công Tôn Vi Ngã và Tiểu Thanh phải ngạc nhiên, mà ngay cả Ngải Thiên Trạch, ngưá»i đưa hắn đến cÅ©ng ngạc nhiên không kém.
Ngải Thiên Trạch ngạc nhiên vì y không ngá» trước mặt Công Tôn Vi Ngã mà La Tinh Thạch cưá»i vô lá»… như vậy. Công Tôn Vi Ngã thì ngạc nhiên vì hai câu trả lá»i cá»§a lão Ä‘á»u hết sức khôn khéo mà tại sao tên há» La lại cưá»i như Ä‘iên. Còn Tiểu Thanh thì ngạc nhiên vì qua tiếng cưá»i cá»§a há» La, nàng đã nghÄ© ngay ra má»™t ngưá»i, nhưng lại lắc đầu, lẩm bẩm nói :
- “Không có lẽ, không có lẽ, sao lại là nó được�
Tinh Thạch vừa nín cưá»i thì cÅ©ng là lúc Công Tôn Vi Ngã không nhịn được nữa, quát há»i :
- Ngươi cưá»i cái gì?
Tinh Thạch hớn hở đáp :
- Tại hại đã hiểu ý nghÄ©a hai câu trả lá»i vừa rồi cá»§a lão tiên sinh rồi, nên nhận thấy lão tiên sinh thật là lý thú.
Công Tôn Vi Ngã há»i tiếp :
- Ngưá»i đã hiểu được gì?
Tinh Thạch đắc chi đáp :
- Tại hạ không những đã hiểu rõ ý nghÄ© cá»§a lão tiên sinh, mà còn biết cả ý nghÄ©a trong những lá»i nói đó nữa.
Công Tôn Vi Ngã bật cưá»i đáp :
- Có lẽ ngươi tá»± phụ quá thông minh thì có. Ngay đến lão phu còn chưa hiểu ý nghÄ©a bên trong bên ngoài cá»§a hai câu trả lá»i ấy thì ngươi làm sao biết được?
Mỉm cưá»i nhìn Vi Ngã má»™t hồi Tinh Thạch má»›i đáp :
- Công Tôn lão tiên sinh, vừa rồi hai câu trả lá»i cá»§a lão tiên sinh là tại hạ không thể nào hÆ¡n lệnh đồ và y cÅ©ng không không thể nào kém tại hạ được. à nghÄ©a bên ngoài cá»§a hai câu trả lá»i đó là tại hạ vá»›i lệnh đồ không ai hÆ¡n kém ai.
Nói ngược lại là: Tại hạ không thể kém lệnh đồ và lệnh đồ cũng không thể hơn tại hạ.
Thấy Tinh Thạch thông minh như vậy, Công Tôn Vi Ngã cÅ©ng có lòng thương mến thá»±c. Nhưng đã trót ước hẹn vá»›i Tiểu Thanh rồi nên y không dám thừa nhận những gì La Tinh Thạch nói là đúng, mà chỉ khôn khéo há»i tiếp :
- Thế còn ý nghĩa bên trong thì sao?
Tinh Thạch đáp :
- Tại hạ đã phân tích ra tại sao lão tiên sinh lại trả lá»i như thế, và khi trả lá»i thái độ cá»§a tiên sinh thế nào tại hạ cÅ©ng đã nhận xét được. Lệnh đồ thể nào cÅ©ng hiện diện ở gần đây, và là má»™t thiếu nữ xinh đẹp chứ không phải đàn ông.
Công Tôn Vi Ngã thất thanh há»i :
- Sao ngươi biết đồ đệ của lão phu là con gái?
Tinh Thạch vừa cưá»i vừa đáp :
- Dá»±a vào hai nguyên nhân mà tại hạ có thể suy Ä‘oán được ngưá»i đó là đàn bà con gái.
Càng ngạc nhiên hÆ¡n, Công Tôn Vi Ngã há»i tiếp :
- Ngươi thử nói hai nguyên nhân ấy ra cho lão phu nghe xem có đúng không?
Tinh Thạch đáp :
- Lý do thứ nhất, cứ xem lá»i nói vá»›i thái độ cá»§a lão tiên sinh cÅ©ng có thể Ä‘oán ra được lệnh đồ rất hiếu thắng và rất được lão tiên sinh cưng mến chiá»u chuá»™ng. Tính nết cá»§a con gái thì bao giá» cÅ©ng kiêu ngạo và hay làm nÅ©ng hÆ¡n đàn ông rất nhiá»u.
Công Tôn Vi Ngã gật đầu :
- Äiểm này ngươi phân tích rất có lý.
Lúc này Tiểu Thanh càng kinh ngạc và hoài nghi thêm, vì nàng đã nhận ra Tinh Thạch đúng là ngưá»i nàng nghi ngá» rồi. Nhưng vì thấy ngưá»i đó Ä‘i cùng Ngải Thiên Trạch đến khu rừng này nên nàng lại hoài nghi chính ý nghÄ© cá»§a mình. Má»™t vấn đỠgiống như hệt và má»™t vấn đỠkhông khi nào ngưá»i ấy lại Ä‘i cùng vá»›i Ngải Thiên Trạch được, hai vấn đỠrất mâu thuẫn vá»›i nhau đó làm cho Tiểu Thanh dù rất thông minh cÅ©ng biến thành hồ đồ.
Nếu không vì ngại giáp mặt Ngải Thiên Trạch thì Tiểu Thanh đã chạy ra nắm chặt lấy Tinh Thạch để nhận xét kỹ rồi. Và cÅ©ng nếu không vì cách nhau quá xa thì Tiểu Thanh đã dùng Ngư NhÄ© Truyá»n Thanh bảo Công Tôn Vi Ngã nhận Tinh Thạch làm đồ đệ thứ hai rồi. Biết có nói Công Tôn Vi Ngã cÅ©ng không nghe thấy, mà lại không dám ra mặt nên Tiểu Thanh đành ấm ức núp trong bụi cây mà nghe tiếp.
Thấy Công Tôn Vi Ngã khen ngợi điểm nhận xét đầu tiên của mình, Tinh Thạch mừng rỡ nói tiếp :
- Lý do thứ hai là vì tại hạ biết rằng lão tiên sinh đã ở trong khu rừng rậm này lâu năm lắm rồi, râu tóc bù rối. Vậy mà bây giá» râu tóc lại được chải chuốt chỉnh tá» như vậy thì tất nhiên đây phải là kiệt tác cá»§a lệnh đồ rồi. Căn cứ vào Ä‘iá»u này tại hạ má»›i suy Ä‘oán lệnh đồ xưa nay vẫn chải chuốt quen, ắt phải là má»™t thiếu nữ chứ không phải đàn ông.
Công Tôn Vi Ngã càng nghe càng chịu phục, thất thanh nói :
- La Tinh Thạch ngươi thông minh thá»±c. Có lẽ chỉ hai mươi năm nữa là cùng, ngươi sẽ đổi ngoại hiệu từ Nam Hoang Ngá»c Bá Vương thành Càn Khôn Ngá»c Bá Vương đấy.
Nói xong mấy lá»i đó, y lại cảm thấy hối hận vì y lo rằng khi nghe y khen Tinh Thạch mấy lá»i như thế, không biết Tiểu Thanh có tức giận mà lẳng lặng bá» Ä‘i hay không?
Ngải Thiên Trạch thấy Tinh Thạch biểu hiện tốt như vậy, sá»± thể thế nào cÅ©ng thay đồi được nên y rất mừng rỡ mà mỉm cưá»i nói vá»›i Công Tôn Vi Ngã rằng :
- Công Tôn huynh nhận thấy kiến thức và can đảm cá»§a La lão đệ như thế nào? Có phải đệ không nói sai đấy không? Truyá»n nhân lý tưởng như vậy, Ä‘i tìm khắp thiên hạ chưa chắc đã tìm ra được ngưá»i thứ hai đâu.
Công Tôn Vi Ngã gật đầu đáp :
- La lão đệ này đúng như lá»i cá»§a Ngải huynh nói, quả thá»±c là truyá»n nhân lý tưởng và khó kiếm lắm...
Ngải Thiên Trạch cả mừng vá»™i xen lá»i há»i :
- Thế là Công Tôn huynh đã thay đổi ý kiến rồi phải không?
Công Tôn Vi Ngã cau mày lại đáp :
- Ngải huynh, mỗ nói thực là một võ lâm kỳ hoa như La lão đệ đây mà ai chẳng muốn thâu làm đồ đệ. Nhưng khốn nỗi mỗ lại không có cái phước ấy.
Ngải Thiên Trạch thất kinh vá»™i há»i tiếp :
- Sao Công Tôn huynh lại nói như vậy?
Công Tôn Vi Ngã thở dài đáp :
- Vì má»— sợ trá»i phạt.
Nghe thấy thế Ngải Thiên Trạch rất hồ nghi, y cau mày lại há»i tiếp :
- Công Tôn huynh nói hai chữ “Trá»i phạt†ấy là có nghÄ©a gì vậy?
Công Tôn Vi Ngã thở dài đáp :
- Bất cứ việc nào cÅ©ng vậy, há»… thái quá thì bị quá»· thần ghen tị. Äồ nhi cá»§a má»— đã là má»™t bông hoa tiên ở trên đảo Giao Trì, rất hiếm có trên Ä‘á»i này, còn La lão đệ là má»™t cây dị thảo trong võ lâm thiên hạ. Kỳ tài nhân kiệt được má»™t đã là may mắn lắm rồi, còn nếu như muốn thâu nhận cả hai thì chằng khác nào tá»± mang lấy phiá»n phức vào ngưá»i. Xin Ngải huynh vá»›i Lã lão đệ lượng thứ cho, để má»— được sống thêm ná»­a năm hay má»™t năm nữa thì má»— cám Æ¡n hai vị vô cùng.
Tài sản của phamduy88

Chữ ký của phamduy88
[CENTER][B][SIZE=5]Click here: [/SIZE][URL="http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=6237"][SIZE=5][COLOR=darkgreen]Tà Äạo Tu Tiên Lục[/COLOR][/SIZE][/URL][/B][/CENTER]
[CENTER][B][SIZE=4][COLOR=red]Quyển 1: các dịch giả đang tiến hành dịch[/COLOR][/SIZE][/B][/CENTER]
[CENTER][B][SIZE=4][COLOR=magenta]Quyển 2: Äã bắt đầu, kính mong bằng hữu xa gần tiếp tục há»— trợ bằng cách click vào link bên trên và đăng ký tên chương, nhanh nhanh nào [/COLOR][/SIZE][/B][/CENTER]
  #22  
Old 06-04-2008, 05:34 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 22

Kém có má»™t nước cá»


Thiên Trạch nghe thấy Vi Ngã nói như thế, biết không thể nào cứu vãn được nữa đành thở dài má»™t tiếng gượng cưá»i đỡ lá»i :
- Thật không ngá» tiểu đệ đã Ä‘i khắp chân trá»i góc bể tìm kiếm truyá»n nhân cho huynh, đã tốn không biết bao công phu, kết quả vui vẻ Ä‘i tá»›i đây mà lại phải rút lui má»™t cách chán nản như thế này!
Vi Ngã thấy mình cÅ©ng hÆ¡i quá đáng má»™t chút, liá»n thở dài đáp :
- Chữ duyên thật là kì diệu lắm, không sao mà biết trước được. Thịnh tình cá»§a Ngải huynh má»— xin ghi lòng tạc dạ, nếu hai ngưá»i đến sá»›m trước ná»­a ngày thì đâu có chuyện này xảy ra!
Nói tá»›i đó y nhìn Tinh Thạch mỉm cưá»i tiếp :
- Tuy lão phu không thể thâu nhận lão đệ làm môn đồ được nhưng lão phu cÅ©ng vui lòng truyá»n thụ cho lão đệ má»™t thá»§ pháp kỳ diệu và tốc thành để làm ká»· niệm cuá»™c gặp gỡ hôm nay.
Không ngỠTinh Thạch nghe Vi Ngã nói như vậy lại trợn ngược đôi mày kiếm lên, lắc đầu đáp :
- Công Tôn lão tiên sinh, nếu tiên sinh thâu Tinh Thạch này làm môn đồ thì tất nhiên Tinh Thạch tôi thể nào cÅ©ng phải kiệt thành thụ giáo. Nhưng bây giá» Tinh Thạch không có duyên thì không bao giá» lại chịu để cho ngưá»i ta thương hại mà bố thí cho vài miếng võ như thế. Xin Ä‘a tạ tấm thịnh tình cá»§a lão tiên sinh.
Vi Ngã nghe nói thế rất ngạc nhiên, ngẩn ngưá»i ta giây lát rồi cất tiếng cưá»i như Ä‘iên dại và nói :
- Thật là Trưá»ng Giang sóng sau đè sóng trước, ngưá»i má»›i thay ngưá»i cÅ© có khác. La lão đệ quả thá»±c là ngưá»i rất có chí khí. Năm xưa khi Công Tôn má»— ngao du bát hoang tứ hải quả thá»±c chưa từng gặp ngưá»i nào lại có ngạo cốt và khí chất như lão đệ đâu.
Tinh Thạch há»›n hở cưá»i mấy tiếng rồi quay lại nói vá»›i Ngải Thiên Trạch :
- Ngải lão tiá»n bối, chúng ta nên Ä‘i thôi. NÆ¡i đây không giữ ngưá»i thì đã có nÆ¡i khác, phải có chịu được phong ba bão táp thì má»›i mong trở thành cây cổ thụ chá»c trá»i chứ.
Vi Ngã gật đầu đỡ lá»i :
- La lão đệ nói rất đúng. Vá»›i khí chất và ngạo cốt như La lão đệ thì lão phu tin chắc lão đệ thế nào cÅ©ng tìm được má»™t sư phụ cao minh hÆ¡n lão, rồi sẽ luyện thành tuyệt há»c ngạo thế chứ không sai.
Biết có ở lại cÅ©ng vô ích, Ngải Thiên Trạch liá»n cùng Tinh Thạch vái chào Công Tôn Vi Ngã rồi quay ngưá»i Ä‘i luôn.
Vi Ngã cứ lo ngay ngáy mãi, lúc này thấy Ngải Thiên Trạch và Tinh Thạch đã Ä‘i khá»i má»›i yên tâm, liá»n quay ngưá»i nhìn vá» phía Tiểu Thanh ẩn núp mà kêu gá»i :
- Thanh nhi, chắc con đã nghe thấy hết rồi. Con có nhận thấy trong lá»i nói cá»§a sư phụ có Ä‘iá»u gì không hài lòng không?
Tiểu Thanh ra tá»›i nÆ¡i, vừa bÄ©u môi vừa làm ra vẻ há»n giận, đáp :
- Tất nhiên là Thanh nhi không hài lòng chút nào.
Vi Ngã gượng cưá»i há»i tiếp :
- Thanh nhi, vì con mà sư phụ đã phải vênh mặt nghiến răng xua Ä‘uổi La Tinh Thạch, má»™t thanh niên cÅ©ng có tư chất không kém gì con, và còn đành làm mất lòng ngưá»i bạn cÅ© là Ngải Thiên Trạch nữa. Như vậy mà con vẫn chưa mãn ý hay sao?
Tiểu Thanh cau mày đáp :
- Sư phụ thật là ngu xuẩn giống như một khúc gỗ vậy.
Vi Ngã ngạc nhiên há»i lại :
- Sao con lại nói sư phụ ngu xuẩn như một khúc gỗ như thế?
Tiểu Thanh làm ra vẻ há»n giận đáp :
- Sở dÄ© con bảo thế là vì sư phụ không khéo vận dụng, phải có ngưá»i khác đẩy má»›i lăn được.
Vi Ngã nghe thấy Tiểu Thanh nói như thế thì đã hÆ¡i hiểu ý nghÄ©a cá»§a câu nói ấy rồi, liá»n kêu má»™t tiếng ối chà rất quái dị rồi há»i lại :
- Có phải con trách sư phụ không thu nhận La Tinh Thạch làm đồ đệ phải không?
Tiểu Thanh gật đầu đáp :
- Äạo xá»­ thế cần nhất là phải biết tuân theo hoàn cảnh mà thay đổi. Má»™t đồ đệ có phẩm chất hiếm có như La Tinh Thạch đưa đến tận cá»­a như vậy mà sao sư phụ nhẫn tâm xua Ä‘uổi Ä‘i như thế?
Vi Ngã kêu la om xòm mấy tiếng rồi nói tiếp :
- Thanh nhi, chính con bảo sư phụ đừng thâu nhận La Tinh Thạch, bây giỠlại trách sư phụ không thâu nhận y, sao lại vô lý như thế được?
Tiểu Thanh tức cưá»i đỡ lá»i :
- Sư phụ ngây thơ thực, từ xưa tới giỠcó nghe ai nói đồ đệ nào lại có thể một mình bá chiếm sư phụ như thế chưa nào? Lúc đầu sở dĩ con bảo sư phụ đừng thâu nhận Tinh Thạch là chỉ muốn thử xem sư phụ thương yêu con đến mức độ nào đấy thôi.
Mấy lá»i nói ấy cá»§a Tiểu Thanh làm cho Vi Ngã giận cÅ©ng không phải, mừng cÅ©ng không đúng, vẻ mặt ngượng nghịu vô cùng. Tiểu Thanh vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Sư phụ đừng giận con nữa, con biết ngưá»i rất thích La Tinh Thạch, để con giúp ngưá»i má»™t tay nhé?
Vi Ngã xua tay, gượng cưá»i đáp :
- Thanh nhi đừng có Ä‘em ông già này ra đùa giỡn nữa. Tinh Thạch đã bá» Ä‘i rồi thì con còn có cách gì mà gá»i y quay trở lại được cÆ¡ chứ.
Tiểu Thanh vừa cưá»i vừa nói :
- Sư phụ, tuy La Tinh Thạch bá» Ä‘i thá»±c nhưng không sao hết, con sẽ Ä‘uổi theo gá»i y quay trở lại.
Nói xong nàng quay ngưá»i Ä‘i vá» hướng mà Ngải Thiên Trạch và La Tinh Thạch vừa Ä‘i khá»i. Vi Ngã bá»—ng giÆ¡ tay lên, cách không chá»™p má»™t cái và kêu lá»›n :
- Thanh nhi quay trở lại, sư phụ không cho con đi đâu.
Tiểu Thanh cảm thấy có má»™t luồng kình lá»±c lôi kéo mình trở lại thì cÅ©ng phải giật mình kinh hãi, vì nàng cảm thấy công lá»±c cá»§a Vi Ngã quả thật tuyệt thế vô song. Nàng liá»n dừng chân, mỉm cưá»i há»i :
- Tại sao sư phụ không để cho con đi?
Ứa nước mắt ra, vá»›i giá»ng nghẹn ngào Vi Ngã đáp :
- Cho dù Tinh Thạnh có tư chất tốt đến thế nào thì sư phụ vẫn thương con hơn. Sư phụ bằng lòng đem hết tinh thần ra rèn luyện cho con thành tài, con không cần phải đuổi theo kêu y trở lại làm gì nữa.
Tiểu Thanh nghe ông ta nói vậy rất cảm động, ngã ngay vào lòng Vi Ngã, ứa hai hàng lệ ra nức nở nói :
- Sư phụ thương Thanh nhi như vậy thì Thanh nhi thể nào cÅ©ng sẽ tận tâm tận lá»±c mà hầu hạ sư phụ ná»­a Ä‘á»i sau.
Vi Ngã vuốt ve đầu tóc cá»§a nàng, vẻ mặt rất hiá»n từ, cưá»i đáp :
- Thanh nhi, sư phụ sống như thế này cÅ©ng là đủ lắm rồi, chỉ mong có truyá»n nhân để truyá»n lại tuyệt nghệ cá»§a mình thôi. Dù có chết sư phụ cÅ©ng hài lòng lắm.
Sư phụ cÅ©ng không muốn con phải lưu lại trong khu rừng rậm rạp này mà mất hết tuổi xuân. Sư phụ đã quyết định bắt chước Công Tôn Äá»™c Ngã, sá»­ dụng cách tốc thành truyá»n thụ võ công cho con. Bắt đầu từ ngày hôm nay, sư phụ sẽ má»™t mặt truyá»n thụ các bí quyết võ công, má»™t mặt chuyên chú dồn công lá»±c sang cho con.
Lúc này Tiểu Thanh đã có cảm tình thá»±c sá»± vá»›i Vi Ngã. Biết ông ta định chuyên chú dồn công lá»±c cả Ä‘á»i sang cho mình, không khác gì má»™t cách tá»± sát chậm, thì nàng vá»™i lắc đầu, đáp :
- Sư phụ, con không tán thành sư phụ dùng cách đó. Nếu sư phụ làm vậy thì Thanh nhi chỉ còn một cách là lẳng lặng chạy trốn thôi.
Vi Ngã biết Tiểu Thanh là con ngưá»i ngoài nhu trong cương, nói má»™t là má»™t, hai là hai, tính tình rất bướng bỉnh nên y chỉ mỉm cưá»i đáp :
- Thanh nhi, ta biết con thương ta lắm, chỉ muốn ta sống thêm được mấy năm nữa. Nhưng nếu ta không dùng cách đó thì con làm sao thắng nổi Diệp Nguyên Hạc?
Tiểu Thanh nằm gục trong lòng Vi Ngã, ngẩng đầu lên nhìn ông ta, mỉm cưá»i đáp :
- Sư phụ cứ truyá»n thụ tâm pháp thượng thừa cho con là con sẽ khổ tâm luyện tập ngay. Lần thứ nhất không địch nổi Diệp Nguyên Äào thì lần thứ hai, thứ ba, thậm chí tá»›i lần thứ má»™t trăm Ä‘i chăng nữa con cÅ©ng quyết đánh bại y để làm vẻ vang cho sư phụ.
Vi Ngã nghe thấy Tiểu Thanh nói như thế thì cau mày lại nói :
- Thanh nhi, chí khí của con tuy tốt thật, nhưng...
Tiểu Thanh vá»™i ngắt lá»i, nói tiếp :
- Sư phụ đã truyá»n hết tuyệt há»c sang cho con thì phải tin tưởng nÆ¡i con, đừng nghi ngá» con không thể tranh dành danh dá»± được cho ngưá»i.
Vi Ngã thở dài một tiếng, gật đầu đáp :
- Thanh nhi nói đúng, sư phụ phải tuyệt đối tín nhiệm nÆ¡i con. Thiết nghÄ© năm xưa sư phụ tiêu dao võ lâm, tuy mang tiếng hung ác nhưng chưa làm Ä‘iá»u gì đại ác nên lúc sắp chết má»›i thu nhận được má»™t đồ đệ vừa thông minh vừa ngoan ngoãn như con vậy.
Nói xong ông ta lại ứa nước mắt ra và vuốt đầu tóc cá»§a Tiểu Thanh, hai thầy trò ngồi bên nhau trong khu rừng rậm, tạo nên má»™t bức tranh rất hiá»n hòa. à định cá»§a Tiểu Thanh ban đầu là giở thá»§ Ä‘oạn Diêm Vương mà Sở Sở đã nghiên cứu ra, giả bá»™ vái lạy Công Tôn Vi Ngã làm sư phụ để ông ta được toại nguyện rồi chết dần chết mòn. Nhưng bây giá» nàng đã bỠý định ấy Ä‘i, coi Vi Ngã như sư phụ thật cá»§a mình.
Tuy Tiểu Thanh đã biến thá»§ Ä‘oạn Diêm Vương thành tâm sá»± thương hại, nhưng không ngá» ngoài nàng ra vẫn còn có ngưá»i khác định dùng thá»§ Ä‘oạn Bá Vương đối phó vá»›i Công Tôn Vi Ngã. Trong lúc hai thầy trò Ä‘ang ngồi yên tÄ©nh thì bá»—ng bên ngoài rừng có tiếng xèo xèo, Tiểu Thanh ngá»­ng đầu lên há»i Vi Ngã :
- Sư phụ có nghe thấy gì không?
Tất nhiên Vi Ngã phải nghe thấy trước Tiểu Thanh, nên thấy nàng vừa há»i đã gượng cưá»i đáp :
- Thanh nhi, nguy tai rồi.
Lúc này Tiểu Thanh đã Ä‘oán được đó là gì nên kinh hãi há»i tiếp :
- Sư phụ, có phải là khu rừng bị cháy không?
Vi Ngã gật đầu đáp :
- Phải, đó là tiếng lửa cháy khắp xung quanh khu rừng này, không khi nào khu rừng lại vô cớ cháy như thế được. Chắc chắn là do Ngải Thiên Trạch và La Tinh Thạch định dùng lửa đốt chết hai thầy trò chúng ta đây.
Nói tới đó thì tiếng kêu xèo xèo đã biến thành lốp bốp, và đã trông thấy chung quanh có lửa bốc cháy rồi. Tiểu Thanh dậm chân, hậm hực nói :
- Sư phụ Ä‘oán đúng đấy, chắc thế nào cÅ©ng là chúng hậm há»±c, phóng há»a đốt thầy trò chúng ta. Liệu ngá»n lá»­a này có thể đốt chúng ta chết được không?
Vi Ngã thở dài đáp :
- Khu rừng này đã lâu không có mưa rÆ¡i, cây cá» rất khô và cành lá rụng lại nhiá»u nên ngá»n lá»­a bốc cháy nhanh lắm. Sư phụ lại không hành động được, bằng không có thể dùng Khảm Ly Chân Khí phá lá»­a mở đưá»ng Ä‘i được...
Tiểu Thanh vá»™i đỡ lá»i :
- Chúng ta không thể nào để cho chúng đốt cháy như thế được. Cho dù có thể thoát hiểm được hay không, chúng ta cÅ©ng phải tận lá»±c thá»­ thách xem. Äể con cõng sư phụ còn sư phụ thì sá»­ dụng Khảm Ly Chân Khí để mở đưá»ng. Nếu có thể thoát ra khá»i vòng vây lá»­a được thì sư phụ sẽ thay đổi hoàn cảnh dá»… chịu hÆ¡n, khá»i phải ở lại trong khu rừng rậm rạp này để chịu khổ sở nữa.
Vi Ngã gật đầu thở dài nói tiếp :
- Sá»± thể đã như vậy thì đành phải theo lá»i con mà thầy trò chúng ta liá»u thân thí mạng xông pha ra khá»i nÆ¡i đây vậy. Sư phụ có mệnh hệ nào cÅ©ng không sao, chỉ sợ Thanh nhi bị chết cháy trong khu rừng này thì sư phụ có chết cÅ©ng không nhắm mắt.
Nói tới đó y chỉ tay ra tứ phía buồn bã nói :
- Thá»±c là há»a hổ há»a bì nan há»a cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm có khác.
Thanh nhi xem, có phải Ngải Thiên Trạch và La Tinh Thạch đã mưu mô từ trước rồi đấy không? Há»… bị sư phụ cá»± tuyệt thì chúng phóng há»a ngay, thiêu chết sư phụ luôn đấy.
Tiểu Thanh thấy lá»­a từ bốn phía dồn tá»›i cÅ©ng biết bá»n chúng quả thá»±c đã có dá»± mưu từ trước, nàng nghÄ© bụng :
- “Nếu Tinh Thạch đúng là ngưá»i mà ta hoài nghi thì ta chết trong khu rừng này quả thật oan uổngâ€.
Thì ra Tiểu Thanh không trông rõ mặt cá»§a Tinh Thạch nhưng nghe giá»ng nói thì giống hệt giá»ng cá»§a Tiểu Hồng. Riêng có má»™t Ä‘iểm nàng còn thắc mắc là tại sao Tiểu Hồng lại biến thành Tinh Thạch và Ä‘i chung vá»›i Ngải Thiên Trạch?
Bá»—ng dưng thấy Tiểu Thanh đứng yên lặng, Vi Ngã rất ngạc nhiên vá»™i há»i :
- Thanh nhi, con còn nghÄ© gì thế? Nếu muốn xông ra bên ngoài thì phải hành động ngay má»›i được. Bằng không ngá»n lá»­a càng tá»›i gần sẽ càng cháy lá»›n đấy.
Tiểu Thanh sá»±c tỉnh, vá»™i ẵm Vi Ngã lên vai, đưa mắt nhìn quanh má»™t vòng và há»i :
- Sư phụ, chúng ta đi hướng nào đây?
Ngẫm nghĩ giây lát, Vi Ngã đáp :
- Thanh nhi, chúng ta nên chạy vỠphía Tây Nam, phía đó có đầm nước và cây cối thưa thớt hơn, tất nhiên thế lửa cũng yếu hơn các phía khác.
Tiểu Thanh không chá» Vi Ngã nói xong đã giở khinh công ra chạy nhanh vá» phía Tây Nam. Lúc ấy khu rừng rậm đã biến thành bể lá»­a rồi. Äi được má»™t quãng tá»›i gần chá»— lá»­a bốc cháy Tiểu Thanh vá»™i quay đầu lại há»i :
- Chúng ta bắt đầu xông pha vào trong bể lửa rồi, sao sư phụ chưa giở Khảm Ly Chân Khí ra?
* * * * *
Hãy nói Ngải Thiên Trạch vá»›i La Tinh Thạch sau khi bị Công Tôn Vi Ngã từ chối thì hậm há»±c bá» Ä‘i. Äúng như Tiểu Thanh Ä‘oán, Tinh Thạch chính là Tiểu Hồng cải trang ra. Tại sao bá»—ng nhiên Tiểu Hồng lại biến thành Tinh Thạch như thế?
Thì ra từ khi Tiểu Thanh Ä‘i kiếm Sở Sở, Tiểu Hồng nghe lá»i dặn bảo cá»§a Tiểu Thanh Ä‘i vào trong nhà lấy hai lá thư cá»§a Lãnh Trúc tiên sinh và dá»n tấm bia cá»§a Má»™ Quang Ä‘i nÆ¡i khác, đồng thá»i phá há»§y những cái gì có thể khiến Sở Sở vá»›i Tiểu Thanh tá»›i. Trong khi Tiểu Hồng Ä‘ang ngắm cảnh sắc Bắc Nhạc thì bá»—ng phát hiện ra má»™t việc vừa kinh tâm, vừa quái lạ. Nàng thấy ở ngá»n núi kế bên có hai bóng ngưá»i xuất hiện, tuy chỉ thoáng cái đã mất dạng ngay nhưng nhỠánh mắt sắc bén, nàng nhận ra được hình bóng đó giống hệt Lãnh Trúc tiên sinh và Nghiêm Má»™ Quang. Vì trước sau Tiểu Hồng đã nghi ngá» cái chết cá»§a Má»™ Quang nên bây giá» làm sao bá» qua được, nàng lập tức Ä‘uổi theo.
Công lá»±c cá»§a đối phương đã không thua gì Tiểu Hồng, mà lại cách nhau những má»™t ngá»n núi nên Tiểu Hồng Ä‘uổi theo đến ướt đẫm mồ hôi mà vẫn không sao kịp được, chỉ văng vẳng nghe tiếng há» nói hình như là Ä‘i Hồng Hà U Cốc. Bốn chữ Hồng Hà U Cốc đó khiến nàng nghÄ© ngay đến chá»— mà Má»™ Quang nhặt được cuốn Huyết Thần Kinh. Nàng đã lập tâm Ä‘i theo để dò la cho kỳ được nên vá»™i quay vá» chá»— rừng thông, viết vá»™i mấy chữ lên thân cây nói rõ việc làm cá»§a mình và còn nói thêm mấy lá»i rằng Âm Tố Mai đã đính ước ngày mùng bảy tháng bảy ở Thiết Tâm Cốc.
Sở dÄ© Tiểu Hồng làm như vậy là muốn má»™t mình tìm tòi ra cái chết giả cá»§a Má»™ Quang, rồi nói cho Má»™ Quang hay Gia Cát Lang chính là Lệnh Hồ Sở Sở, đồng thá»i hẹn chàng đến Tết Thanh Minh sang năm lên Bạch Long Äôi gặp lại chá»§ nhân mình, hai ngưá»i hòa hảo vá»›i nhau. Lúc ấy chá»§ nhân mình vá»›i Tiểu Thanh cÅ©ng sẽ rất kinh ngạc. Nàng đã quyết định như vậy, và lại muốn tránh phiá»n phức giữa đưá»ng nên không hẹn mà nên, cÅ©ng cải nam trang giống Tiểu Thanh, vừa cải trang xong thì gặp Ngải Thiên Trạch và Trí Thông Tăng.
Thiên Trạch lên Lãnh Trúc Bình không gặp La Tinh Thạch, Ä‘ang chán nản buồn bá»±c không vui, vì hắn và Trí Thông Tăng biết rằng trong trận chiến ở Bạch Long Äôi nếu lôi kéo được Công Tôn Vi Ngã vá» phe mình thì các cao thá»§ cá»§a NgÅ© Ngạc sẽ bị đánh bại hết, và anh em Bát hung cá»§a chúng cÅ©ng được xưng hùng xưng bá trong thiên hạ. Suốt dá»c đưá»ng chúng cứ tìm cách làm sao để tìm ra La Tinh Thạch.
Sau Trí Thông nghĩ ra một kế vội nói :
- Ngải tam ca, sao chúng ta lại ngu xuẩn đến thế, hà tất phải nhá»c công tìm kiếm Nam Hoang Ngá»c Bá Vương La Tinh Thạch thêm làm chi nữa...
Y nói chưa dứt thì Ngải Thiên Trạch đã ngắt lá»i :
- Nếu không kiếm ra La Tinh Thạch thì làm sao mà lôi kéo nổi Công Tôn Vi Ngã vá» hùa vá»›i mình? Trận đấu ở Bạch Long Äôi làm sao mà nắm chắc phần thắng? Anh em chúng ta chỉ liên lạc được vá»›i phái Tây Nhạc thôi, còn bên há» có Tứ Nhạc Phái vá»›i thầy trò Lệnh Hồ Sở Sở thì thá»±c lá»±c cá»§a chúng có lẽ còn mạnh hÆ¡n bên ta nhiá»u.
Trí Thông vừa cưá»i vừa đỡ lá»i :
- Ngải tam ca, không phải tiểu đệ nói không cần lôi kéo Công Tôn Vi Ngã vào hùa, mà chỉ bảo là không cần phải tìm kiếm La Tinh Thạch nữa.
Ngải Thiên Trạch vẫn thắc mắc không hiểu, cứ ngẩn ngưá»i ra nhìn Trí Thông.
Trí Thông thấy thế bật cưá»i nói tiếp :
- Ngải tam ca, Công Tôn Vi Ngã đã thấy mặt La Tinh Thạch bao giỠđâu.
Bây giỠta tìm một thiếu niên nào đó có căn bản tốt đẹp đưa tới khu rừng rậm nói dối là La Tinh Thạch thì làm sao mà lão biết được thực hay giả?
Ngải Thiên Trạch nghe vậy gật gù :
- Ngũ đệ, ngu huynh ngu xuẩn thực, có thế mà cũng nghĩ không ra.
Trí Thông nói tiếp :
- Tam ca, tuy chúng ta có mưu kế ấy nhưng muốn kiếm ra được má»™t La Tinh Thạch giả hiệu không phải là chuyện dá»…. Thứ nhất ngưá»i đó phải chịu hợp tác vá»›i chúng ta mà tá»± nguyện thay đổi tên há», thứ hai là phải có căn cốt tuyệt đẹp. Nếu không Công Tôn Vi Ngã làm sao mà chịu thu nhận làm đồ đệ.
Ngải Thiên Trạch gật đầu đáp :
- Äiểm thứ hai khó khăn hÆ¡n, còn Ä‘iểm thứ nhất thì dá»… lắm. Vì bất cứ ngưá»i thiếu niên nào mà chẳng mong há»c há»i được thần công tuyệt nghệ, dù phải thay đổi tên há»...
Y vừa nói tá»›i đó thì đột nhiên thấy trên sưá»n núi phía bên phải Ä‘ang có má»™t huyá»n y thiếu niên phong lưu tuyệt thế Ä‘ang thá»§ng thẳng bước tá»›i. Trí Thông để ý nhìn thiếu niên đó rồi khẽ nói vá»›i Ngải Thiên Trạch rằng :
- Tam ca, thật là may mắn cho chúng ta quá, huyá»n y thiếu niên này chả là ngưá»i rất hợp vá»›i những Ä‘iá»u kiện mà chúng ta Ä‘ang cần tá»›i là gì?
Ngải Thiên Trạch đã gặp Sở Sở và Tiểu Thanh trên Lãnh Trúc Bình, lần đó không có Tiểu Hồng nên hắn không nhận ra được đó là Tiểu Hồng cải trang. Y ngắm nhìn một hồi rồi lắc đầu khẽ nói với Trí Thông :
- NgÅ© đệ, ngưá»i này quả thật có căn bản thượng thừa, ngay cả La Tinh Thạch cÅ©ng chưa chắc đã bằng y.
Tiểu Hồng rất thông minh, thấy lão đạo sÄ© áo vàng vá»›i hòa thượng áo xám Ä‘ang bàn tán vá»›i nhau thì Ä‘oán biết thế nào đối phương cÅ©ng Ä‘ang bàn luận vá» mình nên Ä‘i tá»›i. Tuy không nhận ra đó là hai tên trong Thế Ngoại bát hung nhưng vá»›i bản tính tinh nghịch, nàng cÅ©ng muốn đùa rỡn vá»›i hai kẻ này má»™t phen. Lúc nàng Ä‘i tá»›i cạnh Thiên Trạch thì hắn không nhịn được nữa liá»n nói to :
- Tiểu huynh đệ này có nhân phẩm đẹp quá, không biết phải xưng hô sao đây?
Tiểu Hồng thấy đối phương vừa nói đôi ngươi vừa đảo quanh thì biết là mình đã Ä‘oán không sai, liá»n mỉm cưá»i đáp :
- Tại hạ tên Nghiêm Mộ Lăng, chẳng hay hai vị đạo sĩ và hòa thượng này có việc gì chỉ giáo thế?
Thiên Trạch nghe thấy tên cá»§a nàng như vậy thì rất ngạc nhiên vá»™i há»i tiếp :
- Lão đệ có phải anh em vá»›i Ngá»c Äịch Kim Cung Thần Kiếm Thá»§, đệ tá»­ cá»§a Lãnh Trúc tiên sinh đấy không?
Tiểu Hồng lắc đầu đáp :
- Tại hạ má»›i bước chân vào giang hồ, chưa há» nghe thấy ai nói có ngưá»i nào lại có tên nghe hÆ¡i giống tại hạ như thế cả.
Thiên Trạch nghe nàng nói không có liên quan gì đến Má»™ Quang liá»n mỉm cưá»i há»i tiếp :
- Nghiêm lão đệ xin thứ lá»—i cho lão phu đưá»ng đột, vì thấy ngoại hình cá»§a lão đệ khác ngưá»i như thế này nên Ä‘oán biết lão đệ là ngưá»i có võ há»c thượng thừa, nhưng không biết lão đệ ở môn phái chi thế?
Tiểu Hồng còn chưa biết đối phương có ý định gì nên mỉm cưá»i đáp :
- Tại hạ rất ưa thích há»c võ, nhưng chưa theo ai há»c há»i cả, và cÅ©ng chẳng phải là ngưá»i cá»§a môn phái nào hết.
Trí Thông đứng cạnh đó cưá»i ha hả xen lá»i nói :
- Nghiêm lão đệ, ngưá»i trong võ lâm này ai cÅ©ng muốn được theo há»c há»i danh sư. Nếu lão đệ có ý muốn tiến bá»™ thêm thì chúng tôi có thể giá»›i thiệu cho lão đệ má»™t vị danh sư khoáng đại. Chẳng hay lão đệ có muốn Ä‘i theo há»c há»i vị danh sư đó không?
Tiểu Hồng Ä‘oán đối phương thấy mình có tư chất hÆ¡n ngưá»i nên muốn thu mình làm đồ đệ, nàng liá»n đáp :
- Äa tạ mỹ ý cá»§a thiá»n sư, nhưng không biết thiá»n sư định giá»›i thiệu danh sư tuyệt vá»i nào cho Nghiêm Má»™ Lăng này thế? Nhưng Nghiêm má»— tài nghệ thì non mà tính cao ngạo thì lại cao hÆ¡n cả trá»i, ngay cả những nhân vật trong NgÅ© Nhạc tôi cÅ©ng không coi vào đâu đâu.
Trí Thông cưá»i khùng khục nói tiếp :
- Bần tăng đã sá»›m nhận thấy lão đệ không phải là ngưá»i thưá»ng tục rồi. Bây giỠđã biết rõ tính cá»§a lão đệ thì sao dám giá»›i thiệu nhân vật bình thưá»ng cho lão đệ. Ngưá»i mà bần tăng muốn nói đến đây công lá»±c tuyệt thế và còn tài ba hÆ¡n nhóm cao thá»§ NgÅ© Nhạc Phái nhiá»u.
Tiểu Hồng vừa cưá»i vừa há»i :
- Thiá»n sư nói vị ấy là cao thá»§ tuyệt thế, chẳng hay tuyệt thế đến mức độ nào?
Trí Thông biết những thiếu niên phi phàm bao giá» cÅ©ng kiêu ngạo hÆ¡n ngưá»i, nếu không trông thây tận mắt không bao giá» há» tin là thá»±c và chịu khuất phục nên y đảo tròn đôi ngươi má»™t vòng rồi mỉm cưá»i đáp :
- Công lá»±c cao siêu hay non ná»›t, lá»i nói khó mà diá»…n tả được. Bần tăng bất tài, bây giá» xin biểu diá»…n chút tài má»n làm ví dụ nhé?
Tiểu Hồng đang muốn tìm hiểu hai nhân vật này võ công và lai lịch thế nào nên khi nghe Trí Thông nói như thế, nàng gật đầu đáp :
- Xin thiá»n sư cứ biểu diá»…n, Nghiêm má»— rất muốn được mở mang kiến thức.
Trí Thông muốn làm cho đối phương chịu phục nên trong lúc nói chuyện đã ngầm vận công lá»±c Bạch Cốt Tồi Tâm Chưởng lên, chá» nàng nói xong liá»n nhắm ngá»n đá nặng nghìn cân phía trước giÆ¡ chưởng ra cách không luôn má»™t thế. Y ra tay như vậy thì không thấy bàn tay cá»§a y có kình lá»±c hay chưởng phong gì hết, vừa cưá»i vừa nói vá»›i vá»›i Tiểu Hồng :
- Nghiêm lão đệ, tảng đá kia bỠngoài trông không có rạn nứt gì cả nhưng bên trong đã vụn nát như cám rồi đấy.
Nghe thấy đối phương nói như thế, Tiểu Hồng cả kinh Ä‘ang định lên tiếng há»i thì Trí Thông đã nói vá»›i Thiên Trạch :
- Sao tam ca không dùng thần công phá nó ra để cho Nghiêm lão đệ biết đệ nói thực hay hư?
Thiên Trạch biết Trí Thông khoe khoang như vậy là muốn làm cho đối phương phải chịu phục nên thủng thẳng đi tới trước đưa song chưởng ra như một lưỡi dao từ từ nhắm tảng đá nghìn cân ấy cắt xuống, cắt hòn đá ra làm mấy mảnh.
Quả nhiên ruột của tảng đá đã vỡ ra như cám.
Lúc ấy Tiểu Hồng đã biết được ông già áo vàng và hòa thượng áo xám này là ai vì nàng Ä‘oán ra được Trí Thông, và căn cứ vào lối xưng hô cá»§a hắn mà nhận ra Ngải Thiên Trạch. Nàng không ngá» mình lại được Thế Ngoại Song Hung để ý tá»›i, liá»n chắp tay chào, vừa cưá»i vừa nói :
- Không ngỠNghiêm mỗ lại được gặp hai vị thế ngoại cao nhân danh trấn bát hoang, Ngải lão tiên sinh và Trí Thông đại sư. Xin tha lỗi cho tại hạ mắt kém nên đã thất lễ như thế.
Thiên Trạch nghe nói cả kinh vá»™i há»i :
- Sao Nghiêm lão đệ lại biết rõ lai lịch của anh em lão phu như thế?
Trá» mấy miếng đá vỡ, Tiểu Hồng mỉm cưá»i đáp :
- Chỉ xem hai môn Bạch Cốt Tồi Tâm Chưởng và NgÅ© Äỉnh Khai SÆ¡n thần công cÅ©ng đủ biết hai vị là Bách Tý Ương Thần và Bạch Cốt Di Lặc mà ngưá»i trong võ lâm nghe thấy là phải khiếp đảm rồi.
Niệm câu phật hiệu, Trí Thông cưá»i giá»ng quái dị nói :
- Nghiêm lão đệ đã biết lai lịch của anh em lão thì hay lắm. Anh em lão đang muốn giới thiệu cho lão đệ một vị kì nhân cái thế tài năng còn cao siêu gấp trăm lần anh em lão.
Tiểu Hồng nghe thế rất khoái chí, tâng bốc vài câu, suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói :
- Trí Thông đại sư đừng có gạt má»—. Nghiêm Má»™ Lăng này thiết nghÄ© trong bát hoang tứ hải, ngÅ© nhạc tam sÆ¡n tuy có rất nhiá»u cao thá»§ kì tài nhưng có mấy ai cao siêu hÆ¡n được hai vị đâu?
Thiên Trạch vừa cưá»i vừa nói :
- Nghiêm lão đệ chắc còn ít tuổi nên chưa nghe thấy lai lịch của vị kì nhân đó. Lão đệ có biết vị nào mà một lúc có đến ba ngoại hiệu không?
Tiểu Hồng đã nghe Lệnh Hồ Sở Sở nói đến Công Tôn Vi Ngã rồi nên vừa nghe nói như thế đã cau mày lại đáp :
- Hình như chỉ trừ Công Tôn Vi Ngã lão tiá»n bồi ra không ai có được ba ngoại hiệu như thế nữa, có phải hai vị Ä‘ang muốn nói tá»›i ngưá»i đó không?
Thiên Trạch thấy Tiểu Hồng còn nhá» tuổi mà đã biết được rất nhiá»u chuyện thì rất kinh ngạc, gật đầu cưá»i nói :
- Lão đệ kiến văn rá»™ng thá»±c. Anh em lão đúng là Ä‘ang muốn giá»›i thiệu lão đệ cho ngưá»i ấy đấy.
Tiểu Hồng ngạc nhiên há»i lại :
- Công Tôn lão tiá»n bối mất tích đã lâu, nghe đồn rằng đã tạ thế. Chả lẽ bây giỠông ta vẫn còn mạnh giá»i hay sao?
Thiên Trạch mỉm cưá»i đáp :
- Ông ta không những còn mạnh giá»i mà võ nghệ tuyệt thế cá»§a ông ấy đến giá» vẫn chưa có truyá»n nhân nên má»›i nhá» lão phu kiếm giùm cho má»™t ngưá»i đồ đệ lý tưởng đấy.
Tiểu Hồng kêu ồ má»™t tiếng, há»i tiếp :
- Ngưá»i trong võ lâm ai chẳng muốn theo há»c minh sư. Ngưá»i như Công Tôn lão tiá»n bối mà sao đến giá» lại chưa có truyá»n nhân như vậy?
Thiên Trạch vừa cưá»i vừa đáp :
- Phần vì tam quân dá»… có, má»™t tướng nan cầu, Công Tôn Vi Ngã là ngưá»i có võ công cái thế nên há»… ngưá»i có tư chất hÆ¡i kém má»™t chút là ông ta không bao giỠđể ý tá»›i. Phần vì chá»— ở cá»§a ông ta có hÆ¡i hẻo lánh...
Y chưa nói dứt Tiểu Hồng đã xen lá»i nói :
- Có câu nghèo thì hiếm kẻ há»i han, giàu trong núi thẳm vô vàn anh em. Chá»— ở cá»§a ông ấy tuy hẻo lánh nhưng chưa chắc đã làm khó dá»… được những ngưá»i giang hồ tầm sư há»c đạo.
Thiên Trạch gật đầu nói :
- Lá»i nói cá»§a Nghiêm lão đệ tuy rất phải nhưng Công Tôn Vi Ngã quả thật ở chá»— rất hẻo lánh. Ông ta ở trong má»™t khu rừng rậm trong dãy núi Ai Lao.
Nói xong y liá»n kể chuyện Công Tôn Vi Ngã nhá» y như thế nào cho Tiểu Hồng nghe. Lẳng lặng nghe xong, Tiểu Hồng thầm nghÄ© :
- “Trận đấu ở Bạch Long Äôi hãy còn lâu, chi bằng ta theo hai ngưá»i này Ä‘i đến khu rừng già ở núi Ai Lao, biết đâu được kỳ duyên há»c được võ công tuyệt thế cá»§a Công Tôn Vi Ngã rồi nhỠđó ta kiá»m chế lại bá»n Thế Ngoại bát hung thì sao?
Lúc đó chắc bá»n chúng tức chết Ä‘i đượcâ€.
Thiên Trạch thấy Tiểu Hồng cau mày lại ngẫm nghÄ© liá»n mỉm cưá»i há»i :
- Nghiêm lão đệ giỠđã biết rõ ná»™i tình, chẳng hay có hứng thú theo vị tuyệt thế kỳ nhân có ba ngoại hiệu đó để há»c há»i hay không?
Tính nết cá»§a Tiểu Hồng hoạt bát và hiếu sá»± hÆ¡n Tiểu Thanh nên nàng nghe xong liá»n gật đầu đáp :
- Tất nhiên tôi rất hứng thú.
Thiên Trạch nói tiếp :
- Nghiêm lão đệ có hứng thú thì lão phu vui lòng không quản ngại đưá»ng xa đưa lão đệ đến núi Ai Lao má»™t phen vậy.
Tiểu Hồng vái má»™t vái để cảm tạ rồi mỉm cưá»i đỡ lá»i :
- Äa tạ lão tiên sinh đã có lòng tốt, Nghiêm Má»™ Lăng tôi cảm Æ¡n vô cùng.
Thiên Trạch vừa cưá»i vừa nói :
- Nhưng chúng ta phải thá»a thuận vá»›i nhau hai Ä‘iá»u kiện đã, nếu có thá»a thuận thì lão phu má»›i có thể đưa lão đệ Ä‘i núi Ai Lao được.
Tiểu Hồng cÅ©ng biết đối phương chắc chắn sẽ có Ä‘iá»u kiện nên nàng đưa mắt nhìn Thiên Trạch và Trí Thông, mỉm cưá»i nói :
- Ngải lão tiên sinh cứ nói, chẳng hay đó là hai Ä‘iá»u kiện gì thế?
Thiên Trạch thủng thẳng đáp :
- Thứ nhất, lão phu phải nói rõ cho lão đệ biết trước là tính tình của Công Tôn Vi Ngã quái lạ lắm, rất khó đối phó, hoàn cảnh trong rừng già núi Ai Lao rất nghèo nàn nên sống trong đó quả thật rất cực khổ.
Tiểu Hồng lắc đầu, vừa cưá»i vừa đỡ lá»i :
- Nếu không chịu được khổ thì làm sao thành tài? Xin lão tiên sinh đừng lo ngại chuyện đó. Còn tính tình quái đản cá»§a Công Tôn lão tiá»n bối thì càng dá»… vì Nghiêm má»— bình sinh có má»™t sở trưá»ng dùng quái chế quái, tính tình cá»§a đối phương càng quái dị bao nhiêu thì má»— lại càng dá»… gần gÅ©i ông ta bấy nhiêu.
Thiên Trạch nghe như vậy thì rất cao hứng, nói tiếp :
- Thứ hai, lão đệ phải thay đổi tên há» thành Nam Hoang Ngá»c Bá Vương La Tinh Thạch má»›i được.
Vì cái tên hiện giá» Ä‘ang mang cÅ©ng là giả, nên Tiểu Hồng chẳng ngại ngần gì việc đổi tên. Tuy nhiên vì tránh để đối phương nghi ngá» bắt buá»™c nàng phải phải giả bá»™ cau mày suy nghÄ© và há»i lại :
- Tại sao vậy lão tiên sinh? chẳng lẽ căn bản tư chất của hỠLa lại hơn Nghiêm mỗ hay sao?
Thiên Trạch lắc đầu đáp :
- Không phải như thế, tư chất và căn bản cá»§a lão đệ trên Ä‘á»i này ít ai bì kịp, còn La Tinh Thạch chỉ hÆ¡n ngưá»i thưá»ng má»™t chút thôi, so sánh vá»›i lão đệ thì y còn kém xa lắm.
Tiểu Hồng thắc mắc không hiểu, lại há»i tiếp :
- Như vậy thì tại sao còn phải đổi tên hỠlàm gì?
Thiên Trạch mỉm cưá»i đáp :
- Vì trước kia lão phu đã hứa sẽ đem La Tinh Thạch đến cho lão làm đồ đệ.
Nếu bây giá» bá»—ng dưng thay đổi ngưá»i khác nhỡ Công Tôn Vi Ngã nổi tính quái đản lên, cá»± tuyệt không nhận lá»i thì như vậy có phải là Ä‘i mà mất công toi không?
Lúc ấy lão phu biết nói sao với lão đệ?
Tiểu Hồng nói :
- Nếu quả thật Công Tôn Vi Ngã có tính tình quái đản như vậy thì cÅ©ng khá lý thú. Nghiêm má»— xin tuân lịnh và kể từ giá» phút này, má»— là La Tinh Thạch, biệt hiệu là Nam Hoang Ngá»c Bá Vương.
Thiên Trạch thấy Tiểu Hồng nhận lá»i thì khoái chí vô cùng. Trí Thông đứng gần đó vừa cưá»i vừa nói :
- Ngải tam ca, chuyến đi núi Ai Lao lần này tam ca đi một mình với Nghiêm lão đệ nhé, tiểu đệ còn phải đi núi Lạc Bàn để thăm Long nhị ca.
Thiên Trạch gật đầu đáp :
- NgÅ© đệ Ä‘i thăm nhị ca cÅ©ng hay. Nếu y đã làm xong cây roi Thiên Long Vạn Kiếp Tiên thì trận đấu ở Bạch Long Äôi chúng ta cÅ©ng nắm chắc bảy phần thắng.
Tiểu Hồng nghe nói giật mình cả kinh vá»™i nhá»› kÄ© cái tên Thiên Long Vạn Kiếp Tiên vào lòng. Trí Thông liá»n từ biệt hai ngưá»i lên đưá»ng Ä‘i núi Lạc Bàn ở Cam Túc để thăm Thốc Äịnh Thương Long Long Cá»­u Uyển, ngưá»i thứ hai trong nhóm Thế Ngoại bát hung.
Tiểu Hồng cùng vá»›i Thiên Trạch lên đưá»ng Ä‘i núi Ai Lao, vừa Ä‘i nàng vừa há»i :
- Vừa rồi lão tiên sinh có nhắc đến Thiên Long Vạn Kiếp Tiên, nó là cái gì thế?
Thiên Trạch mấp máy đôi môi định nói nhưng lại thôi. Tiểu Hồng cố ý nói khích nên vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Nghiêm má»— chỉ thuận miệng há»i vậy thôi, nếu lão tiên sinh thấy không tiện thì cÅ©ng không cần phải nói nữa.
Thiên Trạch nghĩ bụng :
- “Má»™ Lăng có tư chất như thế này thì thế nào cÅ©ng được Công Tôn Vi Ngã thu làm đồ đệ. Ta muốn thu hút Công Tôn Vi Ngã để trợ oai thì không nên coi hắn là ngưá»i ngoài nữaâ€.
NghÄ© Ä‘oạn y liá»n mỉm cưá»i nói :
- Thiên Long Vạn Kiếp Tiên là má»™t món khí giá»›i độc đáo cá»§a Long Cá»­u Uyển, nhị ca cá»§a ta, mà phải tốn công lâu lắm má»›i luyện thành. Sang năm ở trận đấu trên Bạch Long Äôi, nhá» món vÅ© khí đó thế nào nhị ca cá»§a ta cÅ©ng sẽ ngạo thị quần hùng.
Tiểu Hồng thừa cơ nói tiếp :
- Thiên Long Vạn Kiếp Tiên có cái gì mà lợi hại đến như thế, lão tiên sinh thử nói ra cho Nghiêm mỗ được mở mang kiến thức có được không?
Bất đắc dĩ Thiên Trạch đành phải nói rõ ra :
- Ngoại hình cá»§a nó là má»™t con rồng vàng, dài bốn thước, muốn cương muốn nhu Ä‘á»u được cả. Oai lá»±c lợi hại nhất cá»§a nó là ở chá»— cán roi, tức là Ä‘uôi rồng, nÆ¡i có bốn cái vẩy.
Tiểu Hồng làm ra vẻ đã vỡ lẽ, gật gù nói :
- Có lẽ nó có giấu ám khí rất lợi hại ở bên trong mà bốn cái vẩy rồng đó là then chốt để khởi động cơ quan.
Thiên Trạch gật đầu đáp :
- Nghiêm lão đệ Ä‘oán đúng đấy. Trong cây tiên đó có giấu ngầm bốn thứ ám khí rất lợi hại. Bóp cái vẩy thứ nhất thì những râu rồng làm bằng thép ở gần miệng rồng sẽ bắn ra hàng vạn mÅ©i nỠđộc. Kẻ địch bị bắn trúng, thấy máu là chết liá»n.
Tiểu Hồng thất kinh nói :
- Trong lúc Ä‘ang giao đấu mà đột nhiên bắn ám khí này ra thì kẻ địch làm sao mà đỠphòng được, thế nào cÅ©ng không thoát khá»i tai kiếp.
Thiên Trạch vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Nghiêm lão đệ khoan khen ngợi vá»™i, món đó còn chưa phải lợi hại, ba món sau còn lợi hại hÆ¡n nhiá»u.
Tiểu Hồng kinh hãi thật sá»± nhưng vẫn phải làm ra vẻ trấn tÄ©nh, mỉm cưá»i nói tiếp :
- Quả thật Nghiêm má»— từ khi ra Ä‘á»i tá»›i giá» chưa nghe thấy ai nói đến môn khí giá»›i lại có mấy thứ ám khí lợi hại đến như vậy. Hôm nay quả thật được mở mắt ra nhiá»u, xin lão tiên sinh tiếp tục.
Thiên Trạch có vẻ khoái chí, thái độ càng kiêu ngạo, mỉm cưá»i kể tiếp :
- Bóp cái vẩy thứ hai thì từ những chân rồng dưới bụng sẽ bắn ra mưá»i mấy miếng vẩy bằng thép Ä‘iêu luyện vào ngưá»i đối phương. Cho dù là vật cứng rắn như sắt đá cÅ©ng bị những miếng vẫy đó bắn thá»§ng.
Tiểu Hồng khen ngợi :
- Nếu vậy thì kì diệu thật. Hai ngưá»i giao đấu vá»›i nhau, mình giÆ¡ roi lên thì đối phương thể nào cÅ©ng sẽ đứng yên để đợi chá» xem mình ra tay như thế nào rồi chống đỡ. Nhưng chưa kịp chống đỡ thì đã bị mấy miếng vẩy đó bắn thá»§ng ngá»±c, thá»§ng bụng chết tốt rồi, quả thật tuyệt diệu.
Tài sản của phamduy88

  #23  
Old 06-04-2008, 05:34 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 23

Lập Kế Äả Thương Ưng Thần



Thiên Trạch lại kể cho Tiểu Hồng nghe tiếp:
– Nếu nỠđộc ở râu rồng vá»›i những miếng vảy bằng thép đó vẫn chưa hạ nổi kẻ địch thì bấm ngay miếng vảy thứ ba, liá»n có má»™t trăm lẻ tám miếng vảy rồng nho nhá» bắn ra như mưa.
Tiểu Hồng thất kinh, vá»™i há»i tiếp:
– Chả lẽ những vảy rồng ở quanh thân rồng Ä‘á»u có tẩm độc hay sao?
Thiên Trạch gật đầu đáp:
– Chỉ trừ bốn miếng vảy ở chá»— cán chuyên dùng làm then chốt cá»§a máy móc ra, thì còn má»™t trăm lẻ tám miếng vảy khác Ä‘á»u tẩm thuốc độc rất lợi hại, miếng vảy nào cÅ©ng có thể bay ra được, vừa nhanh như chá»›p vừa có ánh sang lóe mắt.
Trong phạm vi rá»™ng ba trượng sẽ biến thành tá»­ địa ngay, đừng nói là ngưá»i bằng da thịt, cho dù có là ngưá»i bằng sắt thép cÅ©ng không thể thoát được tai kiếp.
Nghe thấy Thiên Trạch nói như vậy, Tiểu Hồng lắc đầu lia lịa và trong lòng rất kinh hoàng. Nàng nhận thấy cây Thiên Long Vạn Kiếp Tiên ấy quả thật lợi hại vô cùng.
Càng nói càng khoái chí, Thiên Trạch kể tiếp:
– Nghiêm lão đệ hãy chá»› kinh ngạc vá»™i, lão phu chỉ má»›i nói có ba thứ ám khí thôi, còn má»™t thứ nữa má»›i đáng gá»i là lợi hại nhất.
Tiểu Hồng cau mày lại há»i:
– Một trăm lẻ tám miếng vảy rồng đã lợi hại vậy rồi thì làm gì có thứ nào còn lợi hại hơn thế nữa được?
Thiên trạch gật đầu đáp:
– Sở dÄ© cây roi ấy gá»i là Vạn Kiếp Tiên là do hiệu dụng thứ tư cá»§a nó. Nói tóm lại ngưá»i cầm cây roi này mà bấm tá»›i miếng vảy thứ tư thì oai lá»±c cá»§a nó phát động còn hÆ¡n cả ba món trước nhiá»u. Dù kẻ địch có là Äại La Kim Tiên cÅ©ng không làm sao thoát khá»i tai kiếp ấy.
Tiểu Hồng cưá»i khẩy, lắc đầu đỡ lá»i:
– Nghiêm mỗ không tin. Lão tiên sinh thử nghĩ xem, những râu rồng hình cây nỠlại có thêm hai mươi miếng móng rồng bằng thép, cộng với một trăm lẻ tám miếng vảy rồng tẩm thuốc độc sử dụng xong rồi thì con rồng đã thành trần như nhộng rồi, làm gì còn có oai lực lợi hại mà phát động nữa.
Thiên Trạch vừa cưá»i vừa đáp:
– Diệu dụng sau cùng của nó là Vạn Kiếp Long Tương, chỉ nghe cái tên đó thì lão đệ chắc đã đoán ra được rồi chứ?
Ngẫm nghÄ© giây lát Tiểu Hồng á»§a má»™t tiếng rồi há»i:
– Chả lẽ trong bụng con rồng còn một thứ nước độc rất lợi hại phun ra nữa sao?
Nhìn Tiểu Hồng tỠvẻ khen ngợi, Thiên Trạch gật đầu đáp:
– Nghiêm lão đệ thông minh thật, chỉ khẽ nói má»™t cái là hiểu liá»n. Long nhị ca cá»§a lão phu đã phải phái ngưá»i Ä‘i tận Miêu Cương tìm khắp má»i nÆ¡i rừng rú má»›i được mưá»i ba thứ độc dược lợi hại, luyện thành tương độc đổ vào hai cái ống đồng rá»—ng ruá»™t. Hai cái ống ấy thông vá»›i mắt rồng, nếu bấm miếng vảy thứ tư thì tương độc bắn ra luôn, hóa thành má»™t làn sương mù độc bay lÆ¡ lá»­ng trên không. Dù cho đối phương thân pháp có nhanh như Ä‘iện cÅ©ng không tài nào tránh thoát, dính phải độc tương thì trong nháy mắt sẽ biến thành má»™t đống nước vàng ngay.
Tiểu Hồng cảm thấy lạnh ngắt, mồ hôi lạnh toát ra, thất kinh há»i:
– Ngải lão tiên sinh, tám anh chị em của tiên sinh đã danh chấn thiên hạ như thế rồi thì còn sợ hãi gì quần hùng của các môn phái khác mà phải khổ công chế luyện ra cây Thiên Long Vạn Kiếp Tiên làm chi nữa?
Thiên Trạch thở dài đáp:
– Quả thực tám anh chị em kết nghĩa lão phu không coi quần hùng của các môn phái và Ngũ nhạc cao thủ vào đâu thực, nhưng còn một vị cân quốc kỳ anh lợi hại lắm, anh chị em lão phu lúc nào cũng phải đỠphòng y thị.
Tiểu Hồng đã biết Thiên Trạch nói chá»§ nhân mình rồi nhưng vẫn giả bá»™ làm như không hay há»i tiếp:
– Có phải là Xà Khiết Mỹ Nhân Lệnh Hồ Sở Sở đấy không?
Thiên Trạch gật đầu đáp:
– Phải, võ há»c cá»§a y thị cao siêu lắm, nếu so vá»›i bát muá»™i U Minh Quá»· Nữ Âm Tố Mai, ngưá»i có võ công cao nhất trong bá»n lão phu thì chưa biết mèo nào ăn mỉu nào. Cho nên Long nhị ca má»›i phải tốn công chế ra cây Thiên Long Vạn Kiếp Tiên để phòng thân.
Tiểu Hồng ồ một tiếng rồi nói:
– Thế ra cây tiên đó là chỉ chuyên dùng đối phó với Lệnh Hồ Sở Sở.
Thiên Trạch thở dài nói:
– Biết mình biết ta thì má»›i trăm trận trăm thắng được. Bát muá»™i cá»§a lão phu tuy là kì tài khoáng thế nhưng Lệnh Há»™ Sở Sở oai chấn thiên hạ, công lá»±c cá»§a y thị quả thật kinh ngưá»i nên anh chị em lão phu không thể không đỠphòng trước.
Tiểu Hồng muốn biết thêm bí mật cá»§a nhóm Bát Hung nên há»i tiếp:
– Vạn Kiếp Äá»™c Tương độc như thế thì chắc ai trúng phải sẽ không có thuốc chữa rồi phải không lão tiên sinh?
Thiên Trạch vừa cưá»i vừa đáp:
– Bình thưá»ng nhị ca cá»§a lão bá» cái lưỡi rồng ra thì tất cả các máy móc trong cây roi Ä‘á»u đình chỉ, không khác gì cây roi thưá»ng. Tuy nhiên khi gặp đại địch, nhị ca gắn cái lưỡi rồng vào thì cây roi đó biến thành má»™t vÅ© khi rất lợi hại, thần quá»· trông thấy còn phải kinh hãi thì làm gì có thuốc để giải cứu.
Tiểu Hồng nghe xong, nhớ kỹ trong lòng và nghĩ bụng:
– “Thiên Long Vạn Kiếp Tiên cá»§a chúng đã lợi hại như vậy, ta phải nghÄ© cách làm thế nào đừng để cho Long Cá»­u Uyên được giương oai ở trong đại há»™i Bạch Long Äôi. Bằng không sẽ có không biết bao nhiêu anh hùng hiệp nghÄ©a bị ngá»™ tai kiếp bởi võ khí ác độc ấy cá»§a chúngâ€.
Nàng đã dò biết được hư thực của Thiên Long Vạn Kiếp Tiên rồi, chỉ suy nghĩ một lát đã nghĩ ra được một diệu kế có thể khiến cho cây roi ấy giảm mất oai lực ngay.
Diệu kế ấy của nàng là tìm cách lấy trộm cái lưỡi rồng, như thế cây roi sẽ trở nên vô dụng, không thể nào phát huy được oai lực của nó nữa.
Hai ngưá»i lại tiếp tục lên núi Ai Lao.
Sở Sở sai Tiểu Thanh lên núi Ai Lao mục đích là muốn Công Tôn Vi Ngã toại nguyện rồi sẽ chết, khá»i để cho Thế Ngoại Bát Hung lợi dụng.
Tiểu Hồng Ä‘i theo Thiên Trạch mục đích là muốn bái sư xong sẽ xúi giục Công Tôn Vi Ngã Ä‘i dá»± đại há»™i Bạch Long Äôi để giúp quần hiệp má»™t tay. Còn nếu Công Tôn Vi Ngã nhất định Ä‘i theo bá»n Bát Hung thì nàng sẽ nhân lúc y chưa khá»i bệnh mà dạ độc thá»§ diệt trừ luôn. Vì thế cho nên trước khi vào khu rừng nàng đã chuẩn bị saün sàng lưu hoàng, nhá»±a thông và dầu mỡ...
Thiên Trạch thấy thế ngạc nhiên há»i:
– Nghiêm lão đệ mang theo những vật này vào trong rừng để làm gì?
Tiểu Hồng vừa cưá»i vừa đáp:
– Ngải lão tiên sinh, Nghiêm mỗ theo tiên sinh không quản ngại nghìn dặm xa dôi đi Nam Hoang, tất nhiên là phải vất vả lắm. Công Tôn Vi Ngã mà nhận Nghiêm mỗ làm đồ đệ thì rất may mắn, còn nếu không thì...
Không đợi cho Tiểu Hồng nói dứt lá»i, Thiên Trạch đã xua tay nói:
– Nghiêm lão đệ quá lo âu đấy thôi, ngưá»i có căn bản như lão đệ chính là rất thích hợp được Công Tôn Vi Ngã truyá»n thụ tuyệt kỹ cho. Nên y mà trông thấy lão đệ thì khi nào y lại không nhận lá»i chứ?
Tiểu Hồng vừa cưá»i vừa đỡ lá»i:
– Tính nết của Công Tôn Vi Ngã có tiếng là quái dị, nên Nghiêm mỗ cũng phải đỠphòng trước.
Thiên Trạch nhìn những thứ mà Tiểu Hồng sá»­a soạn vá»›i vẻ mặt ngÆ¡ ngác há»i:
– Nghiêm lão đệ làm cho lão phu hồ đồ không hiểu gì hết. Lão đệ sửa soạn hùng hoàng dầu mỡ làm chi? Có liên quan gì đến việc Công Tôn Vi Ngã thâu lão đệ làm đồ đệ hay không đâu.
Tiểu Hồng trợn ngược đôi mày lên lớn tiếng đáp:
– Nếu ông ta nhận Nghiêm má»— làm đồ đệ thì tất nhiên Nghiêm má»— sẽ vái ông ta làm sư, suốt Ä‘á»i thá» kính. Nhưng trái lại thì Nghiêm Má»™ Lăng này không khi nào lại chịu mất công Ä‘i xa hàng ngàn dặm mà không có kết quả gì như vậy. Lúc ấy lẽ dÄ© nhiên Công Tôn Vi Ngã là kẻ thù địch vá»›i Nghiêm Má»™ Lăng này.
Lúc này Thiên Trạch đã hiểu rõ má»i chuyện, thất kinh há»i:
– Chẳng lẽ lão đệ chuẩn bị những thứ này là để phóng há»a hay sao?
Tiểu Hồng gật đầu đáp:
– Không thành thầy trò thì là kẻ thù địch, nếu Công Tôn Vi Ngã khinh thưá»ng Nghiêm má»— thì Nghiêm má»— sẽ phóng há»a đốt cháy sạch cả khu rừng rậm ấy.
Mắt lộ ánh sáng kì dị, Thiên Trạch nhìn Tiểu Hồng vừa lắc đầu vừa nói:
– Lão phu thá»±c không ngá» ngưá»i trẻ tuổi như Nghiêm lão đệ mà lại có tâm địa còn độc ác hÆ¡n cả bá»n Thế Ngoại Bát Hung lão phu nữa.
Trong khi Ä‘i đưá»ng Tiểu Hồng đã dá» biết tính nết cá»§a Thiên Trạch nên nàng nghe thấy y nói thế liá»n vá»™i đỡ lá»i:
– Xưa nay Nghiêm mỗ đã ngưỡng mộ oai danh của Thế Ngoại Bát Hung, nay lại được lão tiên sinh đoái hoài như vậy. Nếu từ giở trở đi nhóm Thế Ngoại Bát Hung mà ngẫu nhiên có chỗ trống nào thì xin lão tiên sinh cho phép Nghiêm mỗ được thay thế vào chỗ đó.
Tiểu Hồng lại mỉm cưá»i nói tiếp:
– Ngải lão tiên sinh, Công Tôn Vi Ngã là bạn cá»§a lão tiên sinh, nếu ngưá»i nhận thấy Nghiêm má»— làm như thế là không nên thì chúng ta bá» việc vào rừng rậm cầu sư cÅ©ng được.
Vì việc này Thiên Trạch đã khổ sở vất vả biết bao, khi nào lại chịu xóa bá», nên y vá»™i cau mày lại xua tay gượng cưá»i đáp:
– Nghiêm lão đệ chớ nên có ý nghĩ ấy, lão phu tán thành ý định của lão đệ, nếu không thành thầy trò thì tất nhiên phải trở thành thù địch rồi.
Y vừa nói vừa nghĩ bụng:
– “Má»™ Lăng nghÄ© như vậy cÅ©ng phải, Công Tôn Vi Ngã là ngưá»i có tuyệt há»c như thế, nếu chúng ta không lợi dụng được thì nên theo phương pháp cá»§a Má»™ Lăng mà diệt trừ Ä‘i, bằng không y sẽ là mối hậu há»a lá»›n cá»§a chúng taâ€.
Thế rồi hai ngưá»i tiếp tục Ä‘i đến khu rừng rậm, khi đến nÆ¡i hai ngưá»i không vào ngay mà bố trí saün ở bên ngoài những đồ dẫn há»a, tưới dầu vào những cành lá khô rải rác nhá»±a thông và hồng hoàng khắp nÆ¡i, như vậy chỉ cần má»™t ngá»n lá»­a nhá» thì cÅ©ng đủ làm cho khu rừng ra tro.
Nếu không vì phải chuẩn bị thiêu đốt khu rừng rậm thì có lẽ Tiểu Hồng đã gặp được Công Tôn Vi Ngã trước, và cục diện cũng đã thay đổi hẳn.
Tiểu Hồng mạo danh La Tinh Thạch vào trong rừng yết kiến Công Tôn Vi Ngã nhưng nàng có ngỠđâu Tiểu Thanh đang ẩn núp bên trong bóng tối. Sau khi đã tốn hết công sức mà vẫn không thành công, nàng vừa hổ thẹn vừa tức giận khôn tả. Thiên Trạch cũng nổi giận không kém, y nói:
– Nghiêm lão đệ, bây giỠlão phu mới chịu phục lão đệ có tài biết trước. Thực không ngỠCông Tôn Vi Ngã mù quáng đến thế.
Tiểu Hồng thò tay vào túi lấy đá lá»­a ra cưá»i khẩy nói:
– Ngải lão tiên sinh, chúng ta đã nói trước vá»›i nhau rồi, bây giá» Nghiêm má»— xin phép phóng há»a nhé?
Thiên Trạch cÅ©ng cưá»i khẩy đáp:
– Nghiêm lão đệ, để lão phu giúp lão đệ một tay. Nếu không đốt lão quái vật ấy ra tro thì lão phu cũng không làm sao mà nguôi cơn giận được.
Thế rồi hai ngưá»i chia ra làm hai ngả Ä‘i thiêu đốt trá»n khu rừng rậm ấy, chỉ trong phút chốc cả khu rừng rậm đã biến thành biển lá»­a.
Tiá»u Hồng đứng ở đằng xa nhìn biển lá»­a vừa cưá»i vừa nói vá»›i Thiên Trạch:
– Lão tiên sinh, tiên sinh nói Công Tôn Vi Ngã công lực siêu phàm, vậy y có thoát được tai kiếp này không?
Thiên Trạch lắc đầu đáp:
– Lão quái vật ấy tài ba lắm, có thể nói là xuất quá»· nhập thần. Nếu bình thưá»ng thì chưa chắc đã thiêu đốt được y, nhưng bây giá» y bị bệnh bại liệt không sao Ä‘i lại được thì tất nhiên không thể nào chạy thoát, chỉ phút chốc nữa thôi y sẽ hóa ra tro ngay.
Tiểu Hồng nghe nói, đảo ngược đôi ngươi một vòng và nghĩ bụng:
– Nhóm Thế Ngoại Bát Hung tên nào tên nấy cÅ©ng ác độc vô luân. Ngải Thiên Trạch có biệt hiệu là Bách Tý Ương Thần, sao ta không nhân dịp này diệt trừ luôn y Ä‘i? Như vậy thì trong đại há»™i Bạch Long Äôi có phải quần hiệp bên chính phái sẽ bá»›t má»™t kình địch không?
Nghĩ đoạn, nàng ngấm ngầm vận công lực vào bàn tay phải, mặt bỗng làm ra vẻ rất gây cấn khẽ thì thào với Thiên Trạch:
– Lão tiên sinh Ä‘oán không đúng, tiên sinh có nghe thấy trong biển lá»­a hình như có tiếng chân ngưá»i không?
Thiên Trạch nghe nói giật mình kinh hãi, má»™t mặt lắng tai nghe má»™t mặt lấy saün mấy món ám khí lợi hại ra thá»§ thế. Y biết tính nết cá»§a Công Tôn Vi Ngã quái đản lắm, bất cứ bạn thân đến đâu cÅ©ng có thể trở mặt thành kẻ thù ngay nên y ngưng thần phòng bị, há»… thấy hình bóng Công Tôn Vi Ngã xuất hiện là hạ độc thá»§ liá»n chứ nhất định không chịu để cho đối phương thoát khá»i khu rừng rậm này.
Y đã được liệt danh vào nhóm Bát Hung thì hiển nhiên công lá»±c rất cao cưá»ng, huống hồ lại có ngoại hiệu là Bách Tý Ương Thần, tất nhiên ám khí cÅ©ng phải tài ba lắm.
Lúc ấy y đã lấy ra ba món ám khí lợi hại và độc đáo nhất cá»§a mình là Hàn Thiết Äảo Tu Châm (kim có gai má»c ngược làm bằng sắt lạnh) cầm tay trái, mưá»i hai hạt Tuyệt Äá»™c Cá»­u Mang Châu nắm ở tay phải, ngoài ra còn có hai trái Thanh Lân Liệt Há»a Tá»­ Mẫu Hoàn trong tay áo. Y có thể trong nháy mắt cùng ném ra được má»™t lúc, chá»— khoảng đất rá»™ng chừng năm trượng bao quanh y sẽ Ä‘á»u bị ám khí bao trùm hết.
Y chuẩn bị rất kỹ càng, lợi hại nhưng kẻ địch cá»§a y lại ở đằng sau chứ không phải trước mặt. Tiểu Hồng từ từ tiến tá»›i gần vừa cưá»i vừa há»i:
– Lão tiên sinh có nghe thấy tiếng chân không?
Nàng vừa nói vừa đi tới cạnh Thiên Trạch, tay phải giơ hai ngón trỠvà ngón giữa ra, vận hết công lực nhằm vào yếu huyệt ở mé dưới hông của Thiên Trạch chuẩn bi tấn công.
Tiểu Hồng cÅ©ng tá»± biết công lá»±c cá»§a mình còn kém đối phương má»™t bậc, nếu lá»— mãng ra tay mà tấn công không trúng thì không những không còn cÆ¡ há»™i nào tấn công lần thứ hai, mà lúc ấy nàng sẽ bị lâm nguy liá»n. Vì thế tuy đã đến gần Thiên Trạch nhưng nàng vẫn kiên nhẫn chỠđợi chứ chưa ra tay.
Thiên Trạch vì Tiểu Hồng cùng Ä‘i vá»›i mình hàng nghìn dặm và thấy nàng không có vẻ gì là khả nghi hết nên y đã coi nàng như ngưá»i thân tín rồi, không còn nghi ngá» gì nữa. Y nghe thầy Tiểu Hồng nói liá»n lắc đầu cưá»i nói:
– Nghiêm lão đệ, tuy lão phu chưa nghe tiếng chân ngưá»i nhưng cÅ©ng đã chuẩn bị saün sàng rồi.
Tiểu Hồng thấy Thiên Trạch rất bình tÄ©nh thì biết y đã vận công lá»±c há»™ vệ toàn thân, không dá»… gì ra tay hạ độc thá»§ nên nàng má»›i nghÄ© cách để phân tán tâm thần cá»§a đối phương, lúc đó má»›i thừa cÆ¡ đánh lén. Nàng há»i:
– Lão tiên sinh đã chuẩn bị như thế nào:
Rất đắc chí, Thiên Trạch cưá»i hắc hắc nói:
– Má»™t nắm Äảo Tu Trâm, mưá»i hai hạt Tuyệt Äá»™c Cá»­u Mang Châu vá»›i hai ống Thanh Lân Liệt Há»a Tá»­ Mẫu Hoàn. Ba môn ám khí ấy tuy không lợi hại bằng Vạn Kiếp Tiên cá»§a Long nhị ca nhưng cÅ©ng đủ tống tiá»…n Công Tôn Vi Ngã vào Uổng Tá»­ Thành chứ không sai.
Nghe thấy y nói vậy, Tiểu Hồng càng kinh hãi và nhận ra rằng Thiên Trạch được giang hồ gá»i bằng ngoại hiệu Bách Tý Ương Thần như vậy không phải là nịnh bợ y mà gá»i bừa. Nàng nghÄ© bụng:
– “Nếu ta không hạ nổi y thì không thể nào thoát nổi nhưng món ám khí rất lợi hại đóâ€.
May mắn thay lúc ấy trong rừng có má»™t cây khô bị ngá»n lá»­a đẩy bắn lên cao, trong không khác gì có má»™t cái bóng ngưá»i nhảy lên vậy. Tiểu Hồng nhanh trí chỉ vào cái bóng la lá»›n:
– Công Tôn Vi Ngã kìa, lão tiên sinh mau dùng ám khí tấn công đi.
Vì quá úy kị Công Tôn Vi Ngã nên Thiên Trạch vừa nghe Tiểu Hồng la lên như thế thì không kịp suy nghÄ© đã vá»™i ném luôn Äảo Tu Châm và Tuyệt Äá»™c Cá»­u Mang Châu vá» phía cây khô. Nhưng y chưa kịp ném nốt hai ống Thanh Lân Liệt Há»a Tá»­ Mẫu Hoàn thì đã cảm thấy dưới hông tê tái, yếu huyệt đã bị Tiểu Hồng Ä‘iểm trúng bất ngá».
Thấy Thiên Trạch té lăn ra đất thì Tiểu Hồng mới biết mình đã thành công.
Nàng thở hắt ra một cái, điểm hết tứ chi kinh huyệt của đối phương rồi mới giải yếu huyệt cho y.
Thiên Trạch từ từ tỉnh lại, thấy tay chân cứng ngắc, nằm yên trên mặt đất không sao cá»­ động được, mắt liá»n lá»™ hung quang nghiến răng quát há»i:
– Nghiêm Má»™ Lăng, lão phu không quản ngại nghìn dặm xa xôi đưa ngươi Ä‘i đầu sư há»c võ. Tuy không được Công Tôn Vi Ngã thâu nhận nhưng lão phu đã vì ngươi mà tốn không biết bao nhiêu công sức rồi. Tại sao ngươi đột nhiên hạ độc thá»§, lấy oán báo Æ¡n như thế?
Tiểu Hồng cưá»i cưá»i há»i lại:
– Ngươi đoán thử xem?
Ngẫm nghĩ giây lát, Thiên Trạch lại nổi giận đáp:
– Lão phu hiểu rồi, tên hỠngươi là Nghiêm Mộ Lăng, tất nhiên phải là anh em của Nghiêm Mộ Quang rồi.
Không cần dấu diếm nữa, Tiểu Hồng dùng giá»ng thiếu nữ cưá»i khúc khích lắc đầu trả lá»i:
– Ngươi đoán sai rồi.
Bá»—ng nghe nàng nói giá»ng đàn bà, Thiên Trạch thất thanh há»i:
– Ngươi là gái giả trai ư?
Tiểu Hồng gật đầu đáp:
– Ta là Tạ Tiểu Hồng nữ tỳ thân cận của Xà Khiết Mỹ Nhân Lệnh Hồ Sở Sở.
Thiên Trạch kinh ngạc và sợ đến mất vía, hậm hực nguýt Tiểu Hồng mấy cái rồi từ từ nhắm mắt lại.
Tiểu Hồng thấy thế ngạc nhiên há»i lại:
– Tại sao ngươi nhắm mắt?
Thiên Trạch gượng cưá»i đáp:
– Ngưá»i là má»™t trong hai nữ tỳ cá»§a Sở Sở thì sao không giết ta ngay Ä‘i? Chả lẽ ngươi đã tá»± nhận là ngưá»i hiệp nghÄ©a mà còn định dùng thá»§ Ä‘oạn tàn nhẫn hành hạ ta, để ta phải chịu tá»™i sống trước rồi má»›i giết ta chăng?
Tiểu Hồng tức cưá»i đáp:
– Ngươi cứ yên tâm mở mắt ra mà nói chuyện, ta không giết ngươi đâu.
Thiên Trạch mở mắt ra kinh ngạc há»i:
– Ngươi đã điểm huyệt cho ta không cử động được như thế này rồi sao ngươi lại không chịu ra tay giết?
Tiểu Hồng đáp:
– Vá»›i ma đầu hung ác như ngươi ta đã Ä‘iểm huyệt được rồi thì có lẽ nào lại không giết. Nhưng chá»§ nhân cá»§a ta cấm không được giết ngưá»i không có năng lá»±c chiến đấu như ngươi bây giá», cho nên ta má»›i không muốn giết ngươi.
Nghe thấy Tiểu Hồng nói như thế, Thiên Trạch cảm thấy còn hy vá»ng sống sót nên y cưá»i khẩy nói:
– Nếu thế ngươi giải huyệt ngay cho ta đi rồi chúng ta sẽ đấu một trận công bằng.
Tiểu Hồng lắc đầu, vừa cưá»i vừa đáp:
– Ngươi đừng có nằm mơ. Tuy ta không muốn trái lệnh của chủ nhân, nhưng không khi nào ta đã bắt được rắn rồi lại dại dột không giết đi mà còn thả ra để cho nó cắn mình cả.
Nghe thấy nàng nói như vậy thì Thiên Trạch nản chí vô cùng, nhưng y vẫn nghÄ© cách nói khích, cưá»i như Ä‘iên khùng mà há»i lại Tiểu Hồng:
– Thế ra Thanh, Hồng nhị nữ hầu hạ Xà Khiết Mỹ Nhân Lệnh Hồ Sở Sở lại chỉ có can đảm như vậy thôi đấy.
Tiểu Hồng cưá»i khúc khích nói:
– Ngươi đừng có nói khích nữa. Ta tá»± biết dù võ công có địch nổi ngươi, nhưng cÅ©ng không dám so tài vá»›i Bách Tý Ương Thần có nhiá»u chất độc như vậy đâu.
Thiên Trạch nghe nói thở dài má»™t tiếng, lại há»i tiếp:
– Tạ Tiểu Hồng, ngươi không chịu giết ta, cũng không muốn thả ta, vậy ngươi giữ ta lại đây làm gì?
Tiểu Hồng xếch ngược đôi lông mày lên, thủng thẳng đáp:
– Bây giỠbổn cô nương đang nghĩ cách xử trí ngươi đây.
Thiên Trạch lạnh lùng nói tiếp:
– Ngươi khá»i cần phải nghÄ© ngợi làm gì. Nếu không giết thì tha lão phu ngay, chứ không còn con đưá»ng thứ ba nào đâu.
Tiểu Hồng cưá»i khẩy má»™t tiếng, lắc đầu nói:
– Ai nói là không? Thế nào ta cũng nghĩ ra được một cách xử trí lý tưởng.
Thiên Trạch gượng cưá»i nói tiếp:
– Ngươi làm gì còn có cách xá»­ trí nào lý tưởng như ngưá»i vừa nói được nữa?
Tiểu Hồng hớn hở nói:
– Nói cho ngươi biết cũng không sao. Cách xử trí của ta là có thể khiến ngươi không chết, nhưng không chết lại không được, mà còn nghĩ cách lợi dụng việc ngày hôm nay nữa.
Thiên Trạch cau mày lại nói:
– Nói cứ như mơ. Thiên hạ làm gì có chuyện như vậy, chỉ hai câu “có thể không chết†và “không chết cũng không được†đã mâu thuẫn tới cực điểm rồi.
Tiểu Hồng mỉm cưá»i nói:
– Chẳng mâu thuẫn chút nào. Ta khiến ngươi có thể không chết là ta tuân theo lá»i chá»§ nhân ta, không hạ thá»§ giết ngưá»i không có năng lá»±c phản kháng. Còn khiến ngươi không chết không được là khá»i để hổ mà mang há»a. Nếu còn có thể lợi dụng được chuyện hôm nay thì như vậy có phải là tam toàn kỳ mỹ, má»™t kiệt tác rất đắc trí không?
Thiên Trạch thở dài một tiếng nói:
– à nghÄ© cá»§a ngươi quả thật cao siêu, nhưng tiếc thay kiệt tác đó lại không thể nào hoàn thành được. Ta khuyên ngươi nên chá»n má»™t trong hai cách “giết†hoặc “tha†mà nhanh nhẩu lá»±a chá»n ngay Ä‘i.
Tiểu Hồng bÄ©u môi, cưá»i khẩy đáp:
– Xưa nay ta vẫn tin tưởng không có việc gì không sao hoàn thành được. Nếu trong nửa tiếng đồng hồ mà ta không nghĩ ra được diệu kế lý tưởng ấy thì ta tha chết cho ngươi.
Lại thấy có hy vá»ng sống sót, Thiên Trạch nói:
– Tạ Tiểu Hồng, ta biết ngươi là tỳ nữ cưng cá»§a Lệnh Hồ Sở Sở, chắc không khi nào ngươi lại nuốt lá»i hứa mà làm mất sÄ© diện cá»§a chá»§ nhân ngươi. Ta đợi ngươi ná»­a giá», chắc cÅ©ng chưa khốn khó như Công Tôn Vi Ngã mưá»i tám năm qua.
Tiểu Hồng nghe tá»›i đó bá»—ng kêu ồ lên má»™t tiếng vẻ mặt há»›n hở. Thiên Trạch thắc mắc vá»™i há»i:
– Tại sao ngươi mừng rỡ như thế?
Tiểu Hồng không trả lá»i câu há»i cá»§a y mà chỉ lẩm bẩm nói:
– Äi mòn giầy sắt không sao thấy, gặp gỡ nÆ¡i đây chẳng tốn công.
Thiên Trạch giận dữ quát há»i:
– Sao ngươi không trả lá»i mà nói như vậy là có ý nghÄ©a gì?
Tiểu Hồng cưá»i đáp:
– Vì ngươi đã giúp ta nghĩ ra được diệu kế rất lý tưởng. Ai bảo ngươi nhắc nhở đến Công Tôn Vi Ngã làm chi để ta nhận thấy chỉ có cách để cho ngươi và lão quái vật đó chịu chung số phận mới là lý tưởng nhất.
Thiên Trạch quát:
– Ngươi định phóng há»a đốt chết lão phu ư?
Tiểu Hồng lắc đầu vừa cưá»i vừa đáp:
– Bổn cô nương không đốt chết ngươi đâu, chỉ phế hai chân ngươi đi, để ngươi cũng như Công Tôn Vi Ngã không sao đi lại được mà nằm yên trong khu rừng rậm khác ở trong núi Ai Lao này.
Thiên Trạch hậm hực quát mắng:
– Biện pháp này đủ tá» rõ ngươi tàn nhẫn như thế nào, mà cÅ©ng không thích hợp vá»›i Ä‘iá»u kiện lý tưởng mà ngươi nói...
Tiểu Hồng cưá»i hì hì ngắt lá»i:
– Công Tôn Vi Ngã bị tê liệt, bán thân bất toại, má»™t mình sống ở trong rừng rậm nhịn đói nhịn khát mà cÅ©ng sống được mưá»i tám năm liá»n. Bây giá» ta phế hai chân ngươi Ä‘i, để ngươi bị giam hãm trong má»™t khu rừng khác, như vậy chả hợp vá»›i lá»i dạy bảo cá»§a chá»§ nhân ta, khiến ngươi có thể không chết là gi? Thật là chỉ có cách ấy là lý tưởng nhất.
Thiên Trạch cưá»i khẩy, chưa kịp lên tiếng thì Tiểu Hồng đã nói tiếp:
– Công Tôn Vi Ngã công lá»±c thông thần, có thể cho là võ lâm đệ nhất quái kiệt. Y tạo nên má»™t ká»· lục khiến cho ngưá»i khác không dám tin là sống trong hoàn cảnh như thế mà vẫn được mưá»i tám năm. Nhưng ngươi thì ta dám chắc là không quá mưá»i tám ngày đâu.
Chỉ nghe tiếng Thiên Trạch nghiến răng cồm cộp.
Tiểu Hồng vừa cưá»i vừa há»i tiếp:
– Sự tao ngộ của ngươi đã có sự chứng minh của Công Tôn Vi Ngã là có thể không chết. Tuy nhiên vì ngươi quá hèn kém nên sẽ không chết không được.
Nghe tá»›i đó, Thiên Trạch biết mình không còn hy vá»ng gì sống sót nữa, hai mắt như đổ lá»­a, căm há»n nhìn Tiểu Hồng nghiến răng mím môi nói:
– Tạ Tiểu Hồng, hiện giỠNgải Thiên Trạch ta bị ám hại đành để cho ngươi tùy ý, muốn giở thủ đoạn độc ác như thế nào đối phó thì mặc ngươi. Nhưng vạn nhất mà ta thoát được thì sự trả thù của ta thể nào cũng gấp trăm, gấp nghìn lần thủ đoạn của ngươi đó.
Tiểu Hồng cưá»i khẩy mấy tiếng nói:
– Ngải Thiên Trạch, đừng nói ngươi không có hy vá»ng gì thoát chết, mà dù ngươi có như con rùa bò ra được khu rừng rậm rạp gặp lại ta, thì chẳng lẽ ta lại sợ má»™t lão quái vật hai chân đã tàn phế như ngưá»i sao?
Nói xong nàng vận kình lực nhắm hai đầu gối của Thiên Trạch mà đánh mạnh xuống.
Yếu huyệt bị kiá»m chế không thể nào tránh né được, Thiên Trạch chỉ nghe thấy lách cách mấy tiếng, xương đầu gối đã bị Tiểu Hồng đánh đến gãy vụn.
Sá»± Ä‘au khổ cả tinh thần lẫn thể xác này thì dù là ngưá»i sắt đá cÅ©ng không sao chịu nhịn được. Thiên Trạch rống lên má»™t tiếng vừa Ä‘au đớn vừa căm hận, chết giấc luôn.
Khi y tỉnh dậy thì thấy Tiểu Hồng vẫn còn đứng trước mặt y, tất cả ám khí đã bị Tiểu Hồng lục soát lấy hết, vứt một đống trên mặt đất.
Thiên Trạch nhịn Ä‘au quát há»i:
– Tiện tỳ độc ác kia, thủ đoạn cũng đã dở ra rồi sao còn không bước đi, đứng lại đây làm gì nữa?
Tiểu Hồng nghiêm mặt đáp:
– Ngải Thiên Trạch, ngươi ấm ức cái gì? Nên biết lưới trá»i lồng lá»™ng, không thưa chút nào. Ngày hôm nay ngươi bị như vậy, tuy thảm khốc thật, nhưng ngưá»i nên nhá»› đó là do ngày thưá»ng hai tay dính đầy máu tanh cá»§a ngươi đã gây nên. Tạ Tiểu Hồng này du hiệp giang hồ, thay trá»i hành đạo, ta chỉ phế hai chân mà để lại hai tay là vì ta còn nghÄ© đến việc hai ta đã Ä‘i chung vá»›i nhau cả má»™t Ä‘oạn đưá»ng dài. Nếu ngươi còn sá»§a bậy thì đừng trách ra đến má»™t chút tình hương há»a cÅ©ng không để lại đâu đấy.
Trước những lá»i lẽ Ä‘anh thép như vậy, má»™t kẻ hung ác như Thiên Trạch cÅ©ng phải sợ hãi. Y chỉ thở dài má»™t tiếng rồi nhắm hai mắt lại, không nói năng gì nữa.
Tiểu Hồng hừ một tiếng, nói tiếp:
– Ta ở lại đây chưa Ä‘i ngay là vì ngưá»i đưá»ng hoàng không bao giá» làm việc thầm lén. Ta còn hai câu này, cần phải nói rõ cho ngươi nghe.
Thiên Trạch nói:
– Ngươi còn lá»i lẽ gì thì mau nói Ä‘i.
Tiểu Hồng vừa cưá»i vừa nói tiếp:
– Ta có ba thứ lý tưởng tất cả, vừa rồi mới chỉ nói cho ngươi nghe có hai thôi, còn một thứ ta chưa nói, chẳng hay ngươi có muốn nghe không?
Thiên Trạch cưá»i khẩy trả lá»i:
– Ta nhớ rồi, ngươi muốn hết sức lợi dụng câu chuyện đã xảy ra ngày hôm nay chứ gì?
Tiểu Hồng gật đầu nói:
– Phải, và bây giỠta đã nghĩ ra rồi.
Thiên Trạch lại cưá»i khẩy nói:
– Ta đã bị ám hại, cùng lắm chỉ như lá»i ngươi vừa nói là không chết không được mà phải chết ở trong núi Ai Lao này thôi. Ta không tin ngưá»i tàn phế như ta mà ngươi còn nghÄ© ra được cách gì để lợi dụng nữa.
Tiểu Hồng không nói gì, cúi xuống nhặt má»™t trái Thanh Lân Liệt Há»a Tá»­ Mẫu hoàn trong đống ám khí lên rồi má»›i nói:
– Cái này có phải là ám khí độc đáo của ngươi đấy không?
Thiên Trạch mím môi gật đầu, y nghĩ bụng:
– “Vừa rồi ta không đỠphòng mà bị y thị hành hạ thế này, nếu không chỉ cần má»™t trái Thanh Lân Liệt Há»a Tá»­ Mẫu Hoàn này cÅ©ng đủ khiến y thị cầu sống không được mà cầu chết cÅ©ng không xongâ€.
Tiểu Hồng thấy Thiên Trạch gật đầu liá»n nói tiếp:
– NhỠvào cái này ta đã nghĩ được một cách lợi dụng rất hay.
Nghe thấy Tiểu Hồng nói vậy, Thiên Trạch cau mày quát:
– Tạ Tiểu Hồng, ta đã thành phế nhân thì thứ ám khí kia còn chá»— nào có thể lợi dụng được nữa? Chả lẽ ngươi muốn ép ra truyá»n thụ cách sá»­ dụng cho ngươi hay sao?
Trong lá»i lẽ cá»§a y có âm mưu rất ác độc, vì trái Liệt Há»a Tá»­ Mẫu Hoàn này chế tạo rất đặc biệt. Nếu như Tiểu Hồng bấm nhầm cái chốt là trái đạn nổ ngay tại chá»—, ngưá»i cầm trái đạn đó không thể tránh kịp, thế nào cÅ©ng nát thịt tan thây.
Nhưng Tiểu Hồng rất thông minh, chỉ nghi giá»ng nói cá»§a y cÅ©ng biết ngay là bên trong có âm mưu rồi, liá»n mỉm cưá»i nói:
– Con rết đen đến chết vẫn không cứng, lão ma đầu ngươi khi nào lại bỠlỡ cơ hội giở trò quỷ để mà giết hại ta.
Thiên Trạch nghe nói kinh hãi thầm, nhưng mặt vẫn làm ra vẻ dá»­ng dưng, gượng cưá»i đáp:
– Thật là đa nghi!
Tiểu Hồng cưá»i nói tiếp:
– Ngưá»i ta vẫn thưá»ng nói là khi gặp số may thì mạnh như má»™t con rồng, khi đã thất vận thì yếu như má»™t con giun. Bây giá» ngươi Ä‘ang bị xui nên những âm mưu độc kế mà ngươi nghÄ© ra đó cÅ©ng biến thành những mưu kế rất giản dị, đứa trẻ lên ba cÅ©ng biết. Ngươi thá»­ nghÄ© xem nếu ngươi không có ý ám hại ta thì ngươi xúi ta ép ngươi chỉ cách sá»­ dụng làm chi?
Biết độc kế cá»§a mình không thể thi hành được, Thiên Trạch càng tức giận, cưá»i gằn nói:
– Ngươi đã không dám sử dụng nó thì nó còn giá trị gì cho ngươi lợi dụng?
Tiểu Hồng mỉm cưá»i đáp:
– Giá trị không phải ở cách sá»­ dụng mà ở tính chất cá»§a nó. Bây giá» ta mang nó Ä‘i núi Lục Bàn báo tin cho Long Cá»­u Uyên hay, nói rằng có má»™t vị tên là Ngải Thiên Trạch bị ngưá»i ta ám hại trong núi Ai Lao, lúc sắp chết có nhá» ta Ä‘em cái này làm bằng cá»› Ä‘i kiếm Long nhị ca cá»§a y để trả thù há»™.
Nghe tới đó, Thiên Trạch thất kinh quát:
– Sao? Ngươi còn muốn mưu hại cả Long nhị ca của ta hay sao?
Bĩu môi lắc đầu, Tiểu Hồng đáp:
– Tỳ nữ cưng của Lệnh Hồ Sở Sở có khi nào lại tính toán đơn giản như thế.
Ta không những thừa cÆ¡ diệt trừ Long Cá»­u Uyên mà còn nghÄ© cách lấy cho được cây roi Thiên Long Vạn Kiếp để đến ngày đại há»™i Bạch Long Äôi sẽ Ä‘em ra dùng gậy ông đập lưng ông mà quét sạch Thế Ngoại Bát Hung cùng Tây Nhạc Tam Quái. Dù ta không lấy được cây roi ấy thì cÅ©ng sẽ tìm cách phá há»§y nó Ä‘i để cho Long Cá»­u Uyên không còn cậy vào nó để giết hại những chính nhân hiệp sÄ© nữa.
Thiên Trạch nghe tá»›i đó trong lòng kêu nguy tai, nhưng bây giá» ngưá»i đã thành tàn phế nên chỉ trợn đôi mắt hung ác lên nhìn Tiểu Hồng chằm chằm mà thôi.
Tiểu Hồng không thèm đếm xỉa tá»›i Thiên Trạch nữa, lấy má»™t cái khăn tay ra gói hai trái Liệt Há»a Tá»­ Mẫu Hoàn lại, rồi lần lượt phá há»§y hết những ám khí còn lại.
Những ám khí đó Thiên Trạch đã tốn hết tâm huyết cả Ä‘á»i má»›i tạo ra được, và nhá» chúng mà thành danh khắp thiên hạ. Nay chính mắt trông thấy chúng bị Tiểu Hồng phá há»§y tan tành thì má»™t kẻ hung ác tuyệt Ä‘á»i thế cÅ©ng không thể không Ä‘au lòng đến ứa nước mắt. Sau y má»›i dùng giá»ng lạnh lùng hằn há»c quát:
– Tạ Tiểu Hồng ngươi nghe đây. Ngải Thiên Trạch này không chết thì thôi, chỉ cần còn sống ra được khá»i núi Ai Lao thế nào ta cÅ©ng tìm cách bắt giữ lấy ngươi, rồi cho ngươi nếm đủ trăm Ä‘iá»u nhục nhã Ä‘au khổ, tá»›i khi chết rồi cÅ©ng bị ta lấy xương, tóc ra luyện thành ám khí, như thế má»›i nguôi được cái hận hôm nay.
Tiểu Hồng cầm gói Liệt Há»a Tá»­ Mẫu Hoàn gật đầu vừa cưá»i vừa nói:
– Hay lắm, nếu mặt trá»i má»c ở phía Tây thì ngươi sẽ có thể toại nguyện. Ta cÅ©ng vui lòng khấn trá»i xanh cho ngươi ra được núi Ai Lao này và nghÄ© ra cách bắt giữ ta.
Thiên Trạch lại há»i tiếp:
– Ngươi bỠđi ngay bây giỠư?
Tiểu Hồng tá»§m tỉm cưá»i đáp:
– Ta đã nói xong rồi thì còn ở lại đây làm gì? Bây giá» ta sẽ lên núi Lục Bàn để diệt trừ tên Thốc Äình Thương Long Long Cá»­u Uyên.
Thiên Trạch hậm hực nói tiếp:
– Khoan đã, lá»i thì nói xong rồi nhưng việc thì ngươi đã làm xong đâu?
Tiểu Hồng vẫn mỉm cưá»i đáp:
– Ngươi khá»i cần lo ngại, bình sinh Tạ Tiểu Hồng này nói thế nào thì sẽ làm đúng thế ấy. Ta đã nhận lá»i để lại chút tình hương há»a cho ngươi thì trước khi Ä‘i tất nhiên ta phải giải huyệt ở hai cánh tay cho ngươi chứ.
Tài sản của phamduy88

  #24  
Old 06-04-2008, 05:35 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 24

Trong Bàn Long Giáp



Tiểu Hồng nói xong vận công lực vào ngón tay cách không chỉ vào hai cánh tay của Thiên Trạch điểm luôn mấy cái.
Äã định tâm thí mạng rồi nên hai cánh tay vừa được giải huyệt xong Thiên Trạch đã giở ná»™i gia chân lá»±c nhắm Tiểu Hồng cách không tấn công luôn.
Nhưng Tiểu Hồng rất khôn ngoan, biết thế nào mình giải huyệt cho Thiên Trạch xong, y cÅ©ng sẽ thừa cÆ¡ tấn công mình. Vì vậy mà nàng đã đỠphòng trước, nên chưởng phong cá»§a Thiên Trạch chưa tá»›i nÆ¡i thì ngưá»i nàng đã phi thân ra xa mấy trượng và lẻn vào trong bụi thông, rừng trúc tức thì. Thiên Trạch chỉ còn nghe thấy tiếng cưá»i khanh khách rất đắc ý cá»§a nàng ở sau những cây trúc lởm chởm mà thôi.
Tiểu Hồng rá»i khá»i núi Ai Lao, trong lòng suy tính không biết Ä‘i vá» phía Bắc trước hay là Ä‘i vá» Tây Bắc? Vá» phía Bắc thì tá»›i Lục Bàn sÆ¡n ở Cam Túc để nghÄ© cách cướp Thiên Long Vạn Kiếp Tiên còn vá» phía Tây Bắc thì tá»›i núi A NhÄ© Kim ở Tân Cương để kiếm Hồng Hà U Cốc nhằm vén tấm màn bí mật vá» sá»± sống chết cá»§a Nghiêm Má»™ Quang.
Nàng suy tính nặng nhẹ xong thì thấy Ä‘i vá» phía Bắc vẫn quan trá»ng hÆ¡n, vì căn cứ lá»i nói cá»§a Thiên Trạch, cây roi Vạn Kiếp ấy lợi hại lắm, nếu không thừa cÆ¡ nghÄ© cách phá há»§y Ä‘i thì trên Bạch Long Äôi sẽ có không biết bao nhiêu anh hùng hiệp sÄ© bị chết vá»›i nó. Còn vén tấm màn bí mật vá» sá»± sống chết cá»§a Nghiêm Má»™ Quang thì chỉ liên quan tá»›i má»™t mình chá»§ nhân cá»§a mình mà thôi. Vả lại chuyện đó có Ä‘i chậm má»™t chút cÅ©ng không sao. Dù Má»™ Quang chưa chết thì sá»± hiểu lầm giữa chàng ta và chá»§ nhân cá»§a mình thế nào cÅ©ng có ngày phá tan được, càng tương tư lâu bao nhiêu thì tá»›i khi hòa hợp càng thương yêu nhau bấy nhiêu. NghÄ© vậy nàng dẹp việc Ä‘i kiếm Má»™ Quang mà nhắm Lục Bàn SÆ¡n thẳng tiến.
Theo công lá»±c cá»§a quần hùng trong võ lâm đương thá»i thì chỉ trừ quái nhân Công Tôn Vi Ngã, nàng có thể được coi là cao thá»§ hạng nhất nhì, vì vậy Ä‘i cả ngày lẫn đêm không bao lâu nàng đã tá»›i Lục Bàn sÆ¡n.
Nhưng cổ nhân có câu “dục tốc bất đạtâ€, vì Ä‘i quá nhanh mà Tiểu Hồng hóa ra lại chậm trá»…. Nàng cứ nóng lòng sốt ruá»™t mong chóng tá»›i nÆ¡i nên trong lúc Ä‘i vào dãy núi trùng Ä‘iệp đã bại lạc lối, khiến nàng phải quanh quẩn mấy ngày liá»n, lại còn bị nước lÅ© giam trên má»™t cái đèo cao mất bốn ngày rưỡi. Nàng đành lắc đầu gượng cưá»i, thá»§ng thẳng vừa Ä‘i vừa ngắm phong cảnh chứ không vá»™i vàng hấp tấp như trước nữa, trong lòng nghÄ© biết đâu nhá» vậy biết đâu Long Cá»­u Uyên lại không thể biết rõ lai lịch cá»§a nàng?
NgỠđâu khi đi đến giữa dãy Chung Nam thì lại có chuyện xảy ra.
Lúc ấy Ä‘ang là chiá»u tà, mặt trá»i sắp lặn, cảnh sắc tuyệt đẹp. Nàng Ä‘ang đứng trên sưá»n núi cao ngắm cảnh đẹp thì bá»—ng nghe tiếng rú quái lạ ở bên dưới văng vẳng vá»ng lên.
Tiếng kêu rú ấy ở nÆ¡i xa vá»ng tá»›i nhưng vẫn nghe ra có vẻ hung ác lắm. Là ngưá»i giàu kinh nghiệm Ä‘i rừng núi nên nàng Ä‘oán chắc nÆ¡i đó thể nào cÅ©ng có má»™t con quái vật rất hiếm thấy.
Tính hay hiếu kì, khác hẳn Tiểu Thanh, vừa nghe thấy tiếng kêu rú đó lần thứ hai, Tiểu Hồng đã vội xuống dưới núi, đi tới nơi có tiếng kêu để xem đó là vật gì.
Xuống tá»›i má»™t vá»±c thẳm sâu chừng năm chục trượng thì nàng nhận ra tiếng kêu quái dị đó phát ra từ chá»— đưá»ng quẹo cá»§a vá»±c thẳm, và chỉ cách chá»— nàng đứng chừng mưá»i trượng.
Tiểu Hồng rón rén Ä‘i tá»›i sau má»™t đống đá vừa quái dị vừa lởm chởm, rồi nhìn vá» chá»— đưá»ng quẹo. Quả nhiên thấy địa thế ở đó khá rá»™ng, và có má»™t thiếu niên áo xanh rất đẹp trai Ä‘ang ngồi đối ẩm vá»›i má»™t ông già áo vàng tuồi ngoài năm mươi, mắt cú, mÅ©i chim két. Cách chá»— hai ngưá»i chừng hai ba trượng có hai con quái thú hình vượn đằng sau có tóc vàng, trông như đưá»i ươi lá»›n, Ä‘ang muốn nhảy gần tá»›i chá»— hai ngưá»i, mồm chúng phát ra những tiếng kêu rất quái dị.
Tiểu Hồng không biết hai ngưá»i đó là ai, nhưng nàng lại biết hai con quái thú ấy tên gá»i là Kim Phát Thần Nhu, chạy nhanh như Ä‘iện chá»›p, sức mạnh có thể xé xác được cả hổ báo, tính lại hung hăng oai mãnh.
Căn cứ vào hai con quái thú, Tiểu Hồng Ä‘oán chắc hai ngưá»i ấy phải có tuyệt há»c rất cao siêu má»›i có thể có thái độ ung dung đến như vậy. Há» vẫn tươi cưá»i nhậu nhẹt như thưá»ng.
Chỗ Tiểu Hồng núp cách hỠchừng sáu bảy trượng, nàng định đến gần để xem cho rõ hơn nhưng lại sợ hỠphát giác. Trong lúc nàng đang suy nghĩ nên khoanh tay đứng xem hay là hiện thân ra gặp hỠthì thiếu niên áo xanh bỗng cất tiếng lớn rồi nói với ông già áo vàng:
– Thân Äồ nhị thúc, hai con quái này đáng ghét quá, chúng không dám nhảy xổ vào mà cÅ©ng không chịu rút lui. Hay để tiểu Ä‘iệt ra Ä‘uổi chúng Ä‘i nhé, để khá»i làm mất hứng thú nhậu nhẹt cá»§a chúng ta.
Trong đương kim võ lâm, há» Thân Äồ đã hiếm, lại thêm bá»™ mặt đặc biệt nên Tiểu Hồng Ä‘oán ra ngay ông già áo vàng đó là má»™t đại tặc ở Tây Xuyên tên là Lạt Thá»§ Thần Ưng Thân Äồ Thiếu Hoa. Thiếu niên nói xong thì Thân Äồ Thiếu Hoa cÅ©ng cưá»i nói:
– Diệp hiá»n Ä‘iệt nên cẩn thận, loại Kim Phát Thần Nhu này có sức mạnh vô song, vuốt cá»§a nó lại rất sắc bén, động tác cÅ©ng rất nhanh, không dá»… gì thu phục nổi đâu.
Thiếu niên áo xanh ấy chính là Diệp Nguyên Äào, ngưá»i đã kết nghÄ©a kim lan vá»›i Tiểu Thanh. Vì y được Công Tôn Äá»™c Ngã truyá»n tuyệt há»c cho nên tính tình rất kiêu ngạo, nghe thấy Thân Äồ Thiếu Hoa nói như thế liá»n cau mày lại, cưá»i khẩy rồi lá»›n tiếng nói tiếp:
– Thân Äồ nhị thúc sao lại nói thế. Nếu Diệp Nguyên Äào này mà không thu phục nổi hai con khỉ quái dị này thì còn hòng đấu sao nổi vá»›i Thế Ngoại Bát Hung, và còn tranh sao nổi cái ngôi Thiên Hạ Äệ Nhất Nhân nữa chứ?
Dứt lá»i y đã như Ä‘iện xẹt tiến tá»›i gần hai con Thần Nhu luôn.
Tuy Tiểu Hồng không biết Diệp Nguyên Äào là ai nhưng nghe nói y định đấu vá»›i Thế Ngoại Bát Hung, tranh giành ngôi vị Thiên Hạ Äệ Nhất Nhân nên liá»n lập tức chú ý đến hắn.
Hai con Thần Nhu ấy là cá»§a má»™t vị kì nhân Ä‘ang nuôi nên cÅ©ng hÆ¡i thông linh. Sá»± thật thì chúng Ä‘ang ngồi chồm hổm chứ không phải là Ä‘ang định tấn công hai ngưá»i. Nhưng do tính chúng rất hiếu chiến, thấy Nguyên Äào nhảy tá»›i chúng cùng kêu rú má»™t tiếng, rồi như hai luồng kim tuyến nhảy lên không trung.
Nguyên Äào cưá»i ha hả, giÆ¡ song chưởng ra tấn công. Hai con Thần Nhu có da thịt cứng như sắt đá, Ä‘ao kiếm cÅ©ng không đả thương được, vậy mà bị chưởng cá»§a Nguyên Äào đánh văng ra ngoài xa bảy tám thước, mồm kêu rú rất thảm thương.
Tiểu Hồng thấy thế cả kinh nghĩ bụng:
– “Tên Diệp Nguyên Äào này là ngưá»i cá»§a môn phái nào? Sao không nghe thấy ai nói tá»›i tên tuổi cá»§a y mà y lại có công lá»±c mạnh không kém gì chá»§ nhân cá»§a mình như vậyâ€?
Hai con Thần Nhu chưa bao giá» bị ai đánh Ä‘au như vậy nên tức giận đùng đùng, rú lên má»™t tiếng cùng nhảy xổ lại tấn công Nguyên Äào luôn.
Nguyên Äào thấy thế cưá»i ha hả, má»™t mặt xoay ngưá»i sang bên để tránh thế công mãnh liệt cá»§a hai con quái thú, má»™t mặt lên tiếng nói vá»›i Thân Äồ Thiếu Hoa:
– Thân Äồ nhị thúc, hai con quái thú này thật lợi hại. Tiểu Ä‘iệt hãy tạm không giết chúng mà dùng chúng để luyện Sư Môn Tam Pháp.
Nói dứt lá»i y múa tít hai tay áo đấu vá»›i hai con Thần Nhu.
Tiểu Hồng nghe y nói như vậy càng chăm chú nhìn xem, muốn căn cứ thân pháo cá»§a Nguyên Äào để tìm hiểu lai lịch cá»§a y.
Xem được má»™t lúc nàng nhận thấy thân pháp cá»§a Nguyên Äào như hồ Ä‘iệp xuyên hoa, vừa đẹp mắt vừa nhẹ nhàng, tha hồ hai con Thần Nhu xông tá»›i mạnh đến đâu mà cÅ©ng không sao đụng được nổi tà áo cá»§a y. Những thân pháp linh diệu này nàng chưa hỠđược thấy qua bao giá», vì vậy nàng không thể biết được võ há»c đó là cá»§a môn phái nào.
Tiểu Hồng Ä‘ang thắc mắc thì Thân Äồ Thiếu Hoa Ä‘ang ngồi uống rượu xem trân đấu đã cưá»i ha hả, lá»›n tiếng nói:
– Diệp hiá»n Ä‘iệt, thân pháp Hồ Äiệp Xuyên Hoa bắt chước Hoa này (bươm bướm xuyên qua khóm ha mà không va đụng vào hoa) quả thật linh diệu và rất hiếm có. Hai con Thần Nhu động tác nhanh như Ä‘iện mà cÅ©ng không đụng nổi chéo áo cá»§a ngươi, đủ thấy tài ba cá»§a ngươi lúc này đã có thể má»™t mình đấu vá»›i cao thá»§ hạng nhất võ lâm rồi.
Tiểu Hồng nghe nói liá»n nghÄ© bụng:
– “Ta thật hổ thẹn, không những chưa được trông thấy mà ngay cả cái tên như vậy cÅ©ng chưa được nghe qua†Nàng vừa nghÄ© vừa đưa mắt nhìn chá»— Thân Äồ Thiếu Hoa Ä‘ang ngồi, ngỠđâu cái nhìn đó lại làm cho nàng phải giật mình kinh hãi, vì nàng thấy ở cây cổ thụ chá»c trá»i mà lão Ä‘ang ngồi có má»™t sợi dây sặc sỡ Ä‘ang ngá» nguậy thòng xuống.
Nàng nhìn kÄ© má»›i biết đó là má»™t thứ rắn độc lợi hại, vì Thân Äồ Thiếu Hoa Ä‘ang mải xem trận đấu nên không hay biết gì hết.
Tiểu Hồng thấy Thân Äồ Thiếu Hoa sắp lâm nguy toi mạng liá»n nghÄ© bụng:
– “Ta có nên hiện thân ra báo tin cho tên đại tặc Tứ Xuyên này hay biết không�
Nàng chưa quyết định xong thì con quái xà trông như cái thắt lưng ngÅ© sắc đã nhắm Thân Äồ Thiếu Hoa tấn công rồi.
Thân Äồ Thiếu Hoa Ä‘ang ngồi mải xem thân pháp cá»§a Nguyên Äào thì bá»—ng nghe trên đầu có tiếng kêu soạt rất khẽ. Y không ngá» là hai con Thần Nhu tá»›i đây định tấn công con quái xà chứ không phải tấn công ngưá»i nên vẫn không quan tâm cho lắm mà chỉ hÆ¡i ngá»­ng đầu lên nhìn mà thôi. Lão vừa ngá»­ng lên đã trông thấy má»™t cái cầu vồng sặc sỡ có mùi tanh hôi Ä‘ang nhắm đầu mình xông tá»›i.
Thân Äồ Thiếu Hoa Ä‘i lại ở miá»n Tây Bắc lâu năm, đã gặp rất nhiá»u kì trùng độc vậy rồi nên y chỉ thoáng qua đã nhận ra cái cầu vồng đó là loại rắn cá»±c độc và rất khó đối phó tên là Phi Hồng Äá»™c Äá»›i (cái giải độc màu hồng biết bay). Lòng lão kinh hãi muốn tránh né cÅ©ng đã muá»™n, chỉ biết cố sức lướt ngưá»i sang má»™t bên tránh được tấc nào hay tấc đó.
Con Phi Hồng Äá»™c Äá»›i đã phi xuống quấn ngang lưng y, cả hai cánh tay y cÅ©ng bị quấn chặt.
Lúc ấy Tiểu Hồng tuy biết Thân Äồ Thiếu Hoa là má»™t tên đại tặc ở Tứ Xuyên thật, nhưng chưa biết y đã gây nên bao nhiêu tá»™i ác, chỉ vì không nhẫn tâm trong thầy y chết nên nàng nhảy vá»™i ra để cứu.
Hai ngưá»i cách nhau khá xa nên khi Tiểu Hồng xông tá»›i nÆ¡i thì Thân Äồ Thiếu Hoa đã bị con độc xà quấn đến thoi thóp sắp chết rồi. Lão là đại tặc miá»n Tây Xuyên, có biệt hiệu là Lạt Thá»§ Thần Ưng, võ công cÅ©ng khá cao siêu vậy mà lại không còn hÆ¡i sức kháng cá»±, để yên cho con rắn độc quấn đến thoi thóp sắp chết như thế thì đủ thấy con quái xà đó độc đến mức nào.
Con Phi Hồng Äá»™c Äá»›i này có ná»c độc cá»±c mạnh, trước khi phi xuống nó đã phun hÆ¡i độc ra trước, hóa thành má»™t làn hÆ¡i tanh hôi bao trùm cả má»™t vùng, Thân Äồ Thiếu Hoa ngá»­i phải mùi đó nên thần trí mê man, hai tay má»›i không kháng cá»± mà để yên cho nó muốn làm gì thì làm như thế. Khi Tiểu Hồng xông tá»›i thì y đã bị nó cắn cho má»™t miếng.
Có đôi mắt sắc bén, nhìn thấy Thân Äồ Thiếu Hoa chỉ bị quấn có giây lát mà đã thoi thóp nên Tiểu Hồng biết con rắn ấy rất lợi hại. Nàng không dám khinh địch, ban đầu định dùng cây Âm Trầm Trúc gõ vào chá»— dưới cổ con quái xà nhưng vá»™i thay đổi kế hoạch. Nàng rụt tay phải cầm cây Trúc vá», giÆ¡ tay trái ra nhắm đầu con quái xà vận chân khí búng luôn má»™t thế rất mạnh.
Trong lúc nàng dùng chỉ lá»±c tấn công thì cÅ©ng là lúc con Phi Hồng Äá»™c Äá»›i cắn Thân Äồ Thiếu Hoa miếng thứ hai. Răng độc cá»§a nó vừa cắm vào thịt cá»§a Thân Äồ Thiếu Hoa thì đầu nó đã bị kình phong cá»§a Tiểu Hồng bắn trúng, dù nó có khôn ngoan lợi hại đến thế nào cÅ©ng không thể nào tránh kịp.
Một trận mưa máu bắn tung tóe, rồi một tiếng rú cũng nổi lên theo.
Trận mưa máu đó tất nhiên là từ con rắn độc bị Tiểu Hồng dùng chỉ phong đánh vỡ đầu mà chết. Còn tiếng rú là cá»§a má»™t trong hai con Kim Phát Thần Nhu đã bị chưởng lá»±c cá»§a Nguyên Äào làm cho toi mạng.
Nguyên là Nguyên Äào Ä‘ang đùa giỡn vá»›i hai con khỉ thì bá»—ng thấy con độc xà xuất hiện, trong lòng nóng ruá»™t nên giở độc thá»§ ra định kết thúc nhanh rồi còn lo cho Thân Äồ Thiếu Hoa.
Y đã được công lá»±c cá»§a Công Tôn Äá»™c Ngã truyá»n thụ tất nhiên ná»™i gia chân lá»±c hùng hậu kinh ngưá»i. Con Thần Nhu bên phải nhảy xổ tá»›i liá»n bị đánh trúng ngay giữa ngá»±c, rú lên má»™t tiếng cá»±c kì thảm khốc rồi bắn tung ra ngoài năm sáu thước, tâm mạch bị chấn đứt, nằm yên trên mặt đất không cá»­ động nữa. Con Thần Nhu còn lại thấy thế hoảng sợ kêu lên mấy tiếng, không dám đánh nữa ôm đầu bá» chạy.
Nguyên Äào lo âu cho sá»± sống chết cá»§a Thân Äồ Thiếu Hoa nên không Ä‘uổi theo, y quay lại trông thấy Tiểu Hồng liá»n há»i:
– Vị nhân huynh này là... Thân Äồ nhị thúc cá»§a tiểu đệ có bị sao không?
Tiểu Hồng gượng cưá»i đáp:
– Con rắn quái dị này tuy bị tiểu đệ giết rồi nhưng có lẽ Thân Äồ nhị thúc cá»§a huynh cÅ©ng đã bị nó cắn chết rồi cÅ©ng nên.
Lúc ấy con Phi Hồng Äá»™c Äá»›i tuy đã bị Tiểu Hồng đánh nát đầu nhưng thân con rắn trông như sợi dây ngÅ© sắc vẫn cuốn chặt lấy ngưá»i cá»§a Thân Äồ Thiếu Hoa.
Nguyên Äào thấy mặt cá»§a Thân Äồ Thiếu Hoa Ä‘en xì trông rất ghê rợn thì cÅ©ng Ä‘oán là y đã chết rồi, nhưng y vẫn tìm cách gỡ con rắn ra để mong tìm chút hy vá»ng cứu chữa.
Tiểu Hồng đã biết rõ tên hỠcủa y rồi và biết con rắn này độc khôn tả nên vội xua tay cản lại:
– Diệp huynh chớ nên dùng tay không mà chạm vào nó, con quái xà này độc lắm.
Nguyên Äào nghe nói vẫn không e dè gì hết mà vẫn dùng tay gỡ xác con rắn ra, đồng thá»i nói vá»›i Tiểu Hồng:
– Nhân huynh cứ yên tâm, ngưá»i khác sợ độc chứ đệ thì chẳng sợ gì hết.
Quả nhiên y vẫn không có triệu chứng gì của việc trúng độc.
Tiểu Hồng càng kinh ngạc hơn, nghĩ bụng:
– “Y không những có võ công tuyệt thế mà còn không sợ chất độc, như vậy thật là quái dị không sao tưởng tượng đượcâ€.
Nguyên Äào gỡ xác con rắn ra rồi thấy Thân Äồ Thiếu Hoa quả nhiên đã tắt thở thì tức giận vô cùng, gầm lên má»™t tiếng, xé xác con rắn thành muôn mảnh Tiểu Hồng vì mùi con rắn khó ngá»­i, đồng thá»i cÅ©ng sợ dính máu độc nên vá»™i tránh ra xa mấy bước, chá» y xé xong con rắn má»›i mỉm cưá»i há»i:
– Diệp huynh đã nguôi giận chưa? Khi du hiệp giang hồ thì những việc như thế này xảy ra thưá»ng lắm. Ngưá»i ta sống chết có số, huynh cÅ©ng không cần quá coi trá»ng chuyện ấy, bây giá» ta nên chôn cất Thân Äồ nhị thúc cá»§a huynh trước má»›i phải.
Bấy giá» Nguyên Äào má»›i để ý đến ngưá»i nói chuyện vá»›i mình là má»™t thư sinh áo huyá»n và cÅ©ng là má»™t nhân vật rất phong lưu tuấn tú. Y gượng cưá»i cám Æ¡n rồi cùng nàng ra tay đào đất để cho Thân Äồ Thiếu Hoa. Äồng thá»i y lên tiếng há»i Tiểu Hồng:
– Chả hay nhân huynh quý tính đại danh là chi? Sao lại biết tiểu đệ là Diệp Nguyên Äào vá»›i Thân Äồ nhị thúc như thế?
Tiểu Hồng đáp:
– Tiểu đệ là Nghiêm Má»™ Lăng, nghe tiếng kêu rú cá»§a hai con Thần Nhu nên chạy lại xem thì thấy huynh và Thân Äồ nhị thúc Ä‘ang nói chuyện, nên má»›i biết tên há» cá»§a hại vị.
Nguyên Äào thở dài má»™t tiếng nói:
– Việc này cÅ©ng chỉ tại tiểu đệ, nếu như đệ không đùa giỡn vá»›i hai con Kim Phát Thần Nhu thì Thân Äồ nhị thúc đâu đến ná»—i bị rắn độc cắn chết như thế.
Vì má»›i quen biết nhau nên Tiểu Hồng không tiện há»i lai lịch Nguyên Äào, nàng chỉ mỉm cưá»i khuyên bảo:
– Ngưá»i chết không thể phục sinh được, Thân Äồ lão tiá»n bối ở trong võ lâm cÅ©ng nổi danh lâu lắm rồi, dù có chết cÅ©ng không uổng má»™t Ä‘á»i ngưá»i, mong Diệp huynh không nên Ä‘au lòng như thế.
Nguyên Äào lại thở dài nói:
– Nghiêm huynh, đệ không chỉ Ä‘au đớn vì cái chết cá»§a Thân Äồ nhị thúc, mà cÅ©ng còn vì chính bản thân nữa.
Tiểu Hồng không hiểu y có ý gì, ngÆ¡ ngác nhìn hắn. Nguyên Äào thấy thế gượng cưá»i nói tiếp:
– Nghiêm huynh có Ä‘iá»u chưa rõ, tiểu đệ tiếp nhận di chí cá»§a ân sư, phải đánh bại quần hào khắp thiên hạ, giật cho được danh hiệu Thiên Hạ Äệ Nhất Nhân.
Tiểu Hồng thấy y tá»± thổ lá»™ lai lịch liá»n thừa dịp nói thêm:
– Diệp huynh có tuyệt há»c cái thế thì phải có tư tưởng anh hùng như thế má»›i phải.
Nguyên Äào lắc đầu thở dài nói:
– Vá» phương diện võ công tuy đệ có thể tá»± phụ nhưng vá» phương diện kinh nghiệm giang hồ thì quả thá»±c quá non kém, rất nhiá»u việc phải nhá» Thân Äồ nhị thúc chỉ giáo và ứng phó há»™ má»›i không bị há»ng việc. Nay Thân Äồ nhị thúc đã chết, chỉ còn má»™t mình Nguyên Äào này thân đơn chiếc bóng...
Nghe tá»›i đó Tiểu Hồng ngạc nhiên, xen lá»i há»i:
– Chẳng lẽ ngoài Thân Äồ nhị thúc ra Diệp huynh không còn thân hữu khác hay sao?
Nguyên Äào rầu rÄ© đáp:
– Äệ má»›i rá»i khá»i sư môn không có thân bằng cố hữu gì cả, ngoài Thân Äồ nhị thúc ra còn má»™t ngưá»i bạn kết nghÄ©a nữa nhưng hiện giá» không có cách gì gặp y.
Tiểu Hồng há»i tiếp:
– Ngưá»i đó là ai thế?
Nguyên Äào đáp:
– Y tên là Nhiếp Tiểu Tính.
Nghe tá»›i đó Tiểu Hồng kinh ngạc đến ngẩn ngưá»i ra. Nguyên Äào thấy thế kêu á»§a má»™t tiếng vá»™i há»i lại:
– Tại sao Nghiêm huynh lại có vẻ kinh ngạc như thế? Huynh quen với y ư?
Tiểu Hồng há»i lại:
– Ngưá»i đó có phải là má»™t thiếu nữ mặc áo xanh tuyệt đẹp không?
Nguyên Äào gượng cưá»i đáp:
– Nghiêm huynh nhầm rồi, y là Nhiếp Tiểu Tính chứ không phải Nhiếp Tiểu Thanh, là một nam nhi anh tuấn chứ không phải thiếu nữ.
Tiểu Hồng nghe nói suýt nữa thì phì cưá»i, nhưng nàng bá»—ng nghÄ© ra má»™t kế bèn nói vá»›i Nguyên Äào:
– Diệp huynh đừng buồn nữa, chá» Nghiêm má»— Ä‘i Lục Bàn sÆ¡n làm xong má»™t việc rồi sẽ cùng huynh Ä‘i du ngoạn tứ hải bát hoang, đấu vá»›i tất cả nhân vật anh hùng đương thá»i.
Nàng biết y là ngưá»i có võ công quái dị nên rất mong y Ä‘i cùng vá»›i mình lên Lục Bàn sÆ¡n để đối phó vá»›i Long Cá»­u Uyên. Có y thì việc cướp Thiên Long Vạn Kiếp Tiên chắc chắn sẽ thành công.
Tuy nàng có ý nghÄ© như vậy nhưng vá»›i tánh tình Ä‘iêu ngoa và khôn ngoan, nàng cố tình úp úp mở mở, còn nói xong việc sẽ cùng Ä‘i vá»›i Nguyên Äào du ngoạn thiên hạ để làm cho y tò mò. Quả nhiên y mắc hỡm liá»n, nhìn Tiểu Hồng há»i:
– Nghiêm huynh đi Lục Bàn sơn làm gì thế?
– Äệ đã hẹn ước má»™t lão ma đầu hết sức lợi hại.
Lúc ấy Nguyên Äào đão đào xong cái hố, đặt xác cá»§a Thân Äồ Thiếu Hoa xuống, vừa gạt lệ vừa há»i Tiểu Hồng:
– Cái lão ma đầu đó tên hiệu là gì thế?
Tiểu Hồng đáp:
– Y là Thốc Äình Thương Long Long Cá»­u Uyên, ngưá»i thứ hai trong nhóm Thế Ngoại Bát Hung.
Nguyên Äào nghe thế vá»™i nói:
– Hay lắm! Nếu vậy Nghiêm huynh có thể cho đệ đi cùng đến Lục Bàn sơn chăng? đệ cũng đang muốn tìm kiếm nhóm Thế Ngoại Bát Hung để đấu một phen.
Tiểu Hồng nghe thì mừng rỡ vô cùng, nhưng vẫn làm ra vẻ ngạc nhiên há»i:
– Diệp huynh có thù oán với nhóm Thế Ngoại Bát Hung ư?
Nguyên Äào lắc đầu đáp:
– Äệ vá»›i chúng chẳng có thù oán gì hết, nhưng đánh bại được chúng thì chắc là đủ thành võ lâm đệ nhất nhân, thiên hạ vô địch rồi.
Tiểu Hồng vừa cưá»i vừa há»i:
– Có phải là Thân Äồ nhị thúc cá»§a huynh nói vậy không?
Nguyên Äào đưa mắt nhìn ngôi má»™ cá»§a Thân Äồ Thiếu Hoa, gạt nước mắt nói:
– Thân Äồ nhị thúc bảo đệ đấu vá»›i các tôn sư cá»§a NgÅ© Nhạc Phái và Lệnh Hồ Sở Sở, nhưng minh đệ Nhiếp Tiểu Tính lại khuyên nên đánh vá»›i nhóm Thế Ngoại Bát Hung, đừng có tìm Lệnh Hồ Sở Sở mà đấu nữa.
Tiểu Hồng nghe như vậy thì trong lòng càng hoài nghi thêm. Nàng nhận thấy lá»i khuyên cá»§a Tiểu Tính rõ ràng có lợi cho chá»§ nhân mình, nên nàng càng hoài nghi ngưá»i đó là Tiểu Thanh hóa trang.
NghÄ© tá»›i đó nàng lại há»i tiếp:
– Chẳng hay minh đệ của Diệp huynh hiện giỠở đâu?
Nguyên Äào đáp:
– Äệ vá»›i y gặp nhau ở biên giá»›i Tứ Xuyên và Vân Nam. Y bảo phải Ä‘i Vân Nam má»™t chuyến, xong việc má»›i có thể quay lại gặp đệ được.
Tiểu Hồng không cho là Tiểu Thanh lại rá»i bá» chá»§ nhân Ä‘i má»™t mình như vậy, lại càng không ngá» Tiểu Thanh bị mình làm cho khốn đốn ở núi Ai Lao, nên nàng cÅ©ng không há»i thêm nữa, chỉ cùng Nguyên Äào nhanh tay đắp cho xong phần má»™ cho Thân Äồ Thiếu Hoa.
Nguyên Äào lấy má»™t tảng đá lá»›n làm bia, dùng tay viết lên danh hiệu cá»§a Thân Äồ Thiếu Hoa, vái ba vái, ứa nước mắt ra thương khóc. Tiểu Hồng cÅ©ng vái má»™t vái rồi quay sang há»i Nguyên Äào:
– Có thực huynh định cùng đệ lên Lục Bàn sơn không?
Nguyên Äào đáp:
– Äừng nói là y chỉ có tên là Thốc Äỉnh Thương Long, cho dù y có hóa thành rồng thật bay lên thì đệ cÅ©ng sẽ rút gân bẻ hết hai sừng cá»§a y Ä‘i.
Tiểu Hồng cưá»i nói:
– Huynh quả thá»±c là con ngưá»i có hùng tâm tráng chí, không những tiểu đệ sẽ giúp huynh rút gân bẻ sừng con rồng già ấy, mà còn phanh thây nó ra nữa.
Nguyên Äào ngá»­a mặt lên trá»i hú má»™t tiếng thật dài như muốn biểu lá»™ hùng tâm tráng chí cá»§a mình. Tiếng rú vừa thanh vừa cao vút tận chân mây, âm vang khắp trong khu rừng vắng.
Nhưng thật không ngá», tiếng rú cá»§a Nguyên Äào chưa dứt thì đã có má»™t tiếng rú khác rất hùng tráng ở đằng xa vá»ng lại, nhanh như Ä‘iện chá»›p, thoáng cái đã tá»›i gần.
Tiểu Hồng mỉm cưá»i nói:
– Diệp huynh, hình như trong tiếng rú có xen lẫn cả hai tiếng kêu của hai con quái thú, một là của con Kim Phát Thần Nhu vừa đào tẩu, còn...
Nguyên Äào gật đầu tiếp lá»i:
– Nghiêm huynh nói rất đúng, con Thần Nhu chắc đã gá»i được ngưá»i tiếp viện tá»›i trả thù cho con Thần Nhu đã bị đệ giết chết. Còn con quái thú kia thì đệ Ä‘oán nó là Ô Phông Äá»™c Trảo Nhân Hình Phi, quái thú hình vượn, móng tay có chất độc rất mạnh, mà còn khá»e hÆ¡n Thần Nhu nhiá»u.
Tiểu Hồng nghe nói rất ngạc nhiên há»i lại rằng:
– Diệp huynh nghe tiếng kêu rú mà có thể phân biệt ra được loại thú dữ nào ư?
Nguyên Äào đáp:
– Äệ hầu hạ ân sư bán thân bất toại trong núi Ai Lao lâu ngày đã thấy không biết bao nhiêu thứ chân cầm dị thú rồi. Cho nên đệ không những quen thuá»™c vá»›i tiếng kêu, mà ngay cả tập quán sinh sống cá»§a chúng cÅ©ng biết nữa. Nhưng lạ ở chá»— là hai loại quái thú này không phải sống ở dãy Chung Nam, có lẽ do ai đó Ä‘em đến đây nuôi cÅ©ng nên.
Tiểu Hồng nghe Nguyên Äào nói thế rất kinh ngạc há»i tiếp:
– Chả hay lệnh sư là vị thế ngoại cao nhân nào thế?
Nguyên Äào đáp:
– Ân sư hỠCông Tôn...
Y vừa nói tá»›i đó đã nghe tiếng rú kinh hồn động phách tá»›i gần chỉ còn cách hai ngưá»i chừng mưá»i trượng. Quả nhiên hai ngưá»i trông thấy con Thần Nhu hồi nãy cùng vá»›i má»™t con Phi khổng lồ màu Ä‘en ở trong má»m đá trên vách núi Ä‘i ra.
Nguyên Äào thấy má»™t Nhu má»™t Phi xuất hiện liá»n bảo Tiểu Hồng:
– Nghiêm huynh, con Phi kinh ngưá»i này không những sức mạnh vô cùng mà móng tay móng chân còn có chất kỳ độc, cùng thân pháp nhanh nhẹn cá»±c kỳ, quả thá»±c khó đối phó lắm. Huynh không biết cách kiá»m chế thì đừng trêu chá»c nó mà chi, để tiểu đệ hạ thá»§ diệt trừ nó cho. Nếu con Thần Nhu có nhảy vào thì huynh hãy ra tay cÅ©ng chưa muá»™n.
Nói xong y không chá» Tiểu Hồng trả lá»i đã tung mình nhảy lên vách núi chá»— hai con quái thú vừa xuất hiện. Chúng thấy Nguyên Äào nhảy lên tất nhiên cả hai vá»™i nhảy xổ tá»›i luôn. Tiểu Hồng đứng dưới chỉ trong thấy má»™t cái bóng Ä‘en, má»™t cái bóng vàng bao vây tấn công má»™t bóng xanh mà thôi.
Trên vách núi má»™t ngưá»i hai thú đánh nhau kịch liệt, còn ở dưới thì Tiểu Hồng Ä‘ang suy nghÄ© vá» những gì Nguyên Äào vừa nói.
Nàng nghe Nguyên Äào nói câu “Ân sư há» Công Tôn…†thì tưởng y là đệ tá»­ cá»§a Công Tôn Vi Ngã và rất thắc mắc không biết y bái sư lúc nào? khi nàng phóng há»a thì y có trong đó không? còn Công Tôn Vi Ngã không biết còn sống hay đã ra tro? Nàng không ngá» rằng trong dãy Ai Lao lại có hai ngưá»i há» Công Tôn nên càng nghÄ© càng thấy nhức đầu.
Nàng Ä‘ang nghÄ© ngợi thì trên vách núi có tiếng thú rống lên thê thảm, nàng nhìn lên thì thấy con Thần Nhu đã bị Nguyên Äào đánh gãy tay trái. Con Phi Hình thấy thế cÅ©ng hãi sợ, cùng con Thần Nhu song song nhảy vá» sau.
Từ khi được Công Tôn Äá»™c Ngã truyá»n công lá»±c sang cho và rá»i khá»i núi Ai Lao tá»›i giá», Nguyên Äào chưa trải qua trận đấu nào kịch liệt thế này nên chàng không chịu ngừng tay, cưá»i rá»™ lên Ä‘uổi theo hai con thú tấn công tiếp.
Äánh nhau tối kị núng thế, con Phi Hình đáng lẽ còn có thể đấu vá»›i Nguyên Äào má»™t hồi nữa vẫn chưa chắc thua, nhưng nó thấy con Thần Nhu đào tẩu thì cÅ©ng đâm ra sợ hãi, không còn tâm trí đấu tiếp.
Má»™t ngưá»i hai thú Ä‘á»u nhanh như Ä‘iện chá»›p, chỉ trong nháy mắt đã mất dạng.
Tiểu Hồng yên trí sau khi hai con thú đào tẩu rồi thì Nguyên Äào sẽ nhảy xuống, nàng sẽ há»i lai lịch cá»§a y, nào ngá» y lại Ä‘uổi theo chúng nên nàng đành phải ở lại đó chá» y quay trở vá», sau đó má»›i cùng Ä‘i lên Lục Bàn sÆ¡n.
Nhưng chá» má»™t hồi thật lâu vẫn không thấy y quay lại, Tiá»u Hồng rất thắc mắc không biết có phải y bị hai con thú ấy đả thương, hay gặp chuyện gì khác hung hiểm rồi. Nàng đứng ngẩn ngưá»i ra, nghÄ© bụng:
– “Y có võ công cao như thế, dù có gặp chuyện gì cũng chưa chắc bị sao?
Vậy sao y lại đi lâu như thế?
Không bao lâu trá»i đã tảng sáng, Nguyên Äào vẫn chưa quay lại. Tiểu Hồng trong lòng nóng ruá»™t vô cùng, bá»±c mình bá» Ä‘i luôn, vừa Ä‘i vừa nghÄ© bụng:
– “Ta đã quyết tâm một mình lên Lục Bàn sơn thì còn chỠcái tên mới quen ấy làm cóc gì nữa�
NgỠđâu nàng má»›i Ä‘i được giây lát thì Nguyên Äào đã uể oải quay vá», không thấy bóng Tiểu Hồng đâu, y mệt quá thở dài má»™t tiếng, gục xuống trước má»™ Thân Äồ Thiếu Hoa ngá»§ luôn.
Tại sao y đi lâu như thế? chuyện này hãy tạm gác lại đã.
Hãy nói Tiểu Hồng hậm há»±c ra Ä‘i, nhưng trong thâm tâm vẫn còn nghÄ© tá»›i Nguyên Äào. Không phải nàng muốn lợi dụng võ công cá»§a y, cÅ©ng không phải có tình tứ gì vá»›i y, sở dÄ© còn áy náy trong lòng là vì chưa biết lai lịch cá»§a y mà thôi.
Ngoài vấn đỠđó, nàng cÅ©ng hoài nghi không biết Nhiếp Tiểu Tính có phải là Tiểu Thanh hay không. Cả hai vấn đỠđá»u làm cho nàng nhức óc khôn tả.
Không bao lâu Tiểu Hồng đến được Lục Bàn sÆ¡n, nàng há»i thăm thì biết Long Cá»­u Uyên ở trong Bàn Long Giáp, lập tức Ä‘i vào đó luôn.
Long Cá»­u Uyên trong nhóm Thế Ngoại Bát Hung tuy là nhị ca nhưng võ công chỉ ngang vá»›i Ngải Thiên Trạch, Trí Thông Tăng, Thôi Ngá»c, và Hùng Sách đã chết, nếu so sánh vá»›i Thượng Quan Phụng, Hách Liên Anh thì y còn kém má»™t mức, dÄ© nhiên cÅ©ng kém Âm Tố Mai xa. Nhưng y lại có sở trưá»ng riêng là chế tạo cÆ¡ quan máy móc xảo diệu, vì thế Bàn Long Giáp cá»§a y có thể nói má»—i bước Ä‘i là má»—i bước nguy hiểm, xưa nay chưa có ai dám tá»± tiện tiến vào trong.
Tiểu Hồng một mình đi vào trong đó, tới giáp khẩu nàng đưa tỠdanh thiếp Nghiêm Mộ Lăng bái kiến, để cầu yết kiến Bàn Long Giáp Chủ.
Bá»n đệ tá»­ cá»§a Long Cá»­u Uyển Ä‘em danh thiếp vào trình, rồi đích thân Long Cá»­u Uyên ra đón.
Tiểu Hồng má»™t mặt khoanh tay xem phong cảnh, má»™t mặt suy nghÄ© vấn đỠTrí Thông Tăng thể nào cÅ©ng tá»›i đây báo chuyện cá»§a mình cho Long Cá»­u Uyên biết, nàng phải làm sao để lão không nghi ngá».
Vừa nghÄ© tá»›i đó thì bá»—ng thấy má»™t lão già cao lá»›n vạm vỡ, đầu sói tóc bạc ở trong Giáp Ä‘i ra, vá»›i giá»ng nói rất hùng hồn, vừa cưá»i vừa nói:
– Nghiêm lão đệ, Long Cửu Uyên này không biết lão đệ giáng lâm nên không kịp ra nghênh đón, mong lão đệ lượng thứ cho.
Tiểu Hồng không ngỠđối phương ra nhanh như vậy nên vội chắp tay vái chào và đáp:
– Nghiêm má»— đưá»ng đột tá»›i yết kiến như thế này đã là quá rồi, đâu dám nhá»c lòng Long lão tiá»n bối đích thân ra đón như thế.
Long Cá»­u Uyên tránh sang má»™t bên nhưá»ng cho Tiểu Hồng tiến lên rồi Ä‘i sóng vai vá»›i nàng, từ từ tiến vào trong Giáp. Vừa Ä‘i y vừa cưá»i ha hả, nói:
– Nghiêm lão đệ đã có tư chất tuyệt thế, lại được minh sư chỉ Ä‘iểm thì thành tá»±u chắc chắn phải rất cao, Ä‘iá»u này ai cÅ©ng Ä‘oán được. Nhưng trong thá»i gian ngắn như thế mà đã rá»i khá»i núi Ai Lao tá»›i Lục Bàn sÆ¡n này thì khiến lão phu cÅ©ng phải ngạc nhiên vô cùng.
Tiểu Hồng nghe nói thế, biết lão vì Công Tôn Vi Ngã nên má»›i đặc biệt ưu đãi mình như thế, liá»n há»i lại rằng:
– Long tiá»n bồi, Trí Thông đại sư đã tá»›i đây thăm tiá»n bồi rồi ư?
Long Cửu Uyên gật đầu:
– Ngũ đệ đã tới rồi, nhưng lại hấp tấp đi ngay Thiên Tâm Cốc ở núi A Nhĩ Kim để hỗ trợ Âm Bát Muội đấu với Lệnh Hồ Sở Sở.
Tiểu Hồng nghe nói lại lo nghĩ, không biết cuộc gặp gỡ của chủ nhân mình với Âm Tố Mai kết quả sẽ ra sao.
Tài sản của phamduy88

  #25  
Old 06-04-2008, 05:36 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 25

Muốn Khéo Hoá Vụng



Cá»­u Uyên bá»—ng thấy Tiểu Hồng cúi đầu trầm ngâm, liá»n mỉm cưá»i há»i:
– Nghiêm lão đệ nghĩ ngợi gì thế?
Vì nhá»› tá»›i chá»§ nhân Lệnh Hồ Sở Sở, Tiểu Hồng muốn sá»›m kết liá»…u công việc ở nÆ¡i đây để Ä‘i Thiên Tâm Cốc xem sao, nên nàng thấy Cá»­u Uyên há»i vậy liá»n đáp:
– Nghiêm Má»™ Lăng tôi lo ngại có má»™t việc xẩy ra ngoài ý muốn cúa chúng ta, không biết có nên báo cáo thẳng để Long tiá»n bối biết hay không?
Lúc đó hai ngưá»i đã Ä‘i tá»›i trước dại sảnh, Cá»­u Uyên má»™t mặt má»i khách vào.
trong sảnh, má»™t mặt mỉm cưá»i đáp:
– Má»i Nghiêm lão đệ hãy vào trong khách sảnh ngồi chÆ¡i, có chuyện gì thư thả nói sau cÅ©ng chưa muá»™n.
Thấy chủ nhân ung dung như vậy, Tiểu Hồng đành phải đì theo vào trong đại sảnh, ngồi xuống, nhưng hai mắt của nàng cứ để ý nhìn nơi ngang lưng của Cửu Uyên xem có thấy cây Thiên Long Vạn Kiếp Tiên hay không?
Äại Sảnh cá»§a Cá»­u Uyên bầy biện thá»±c xa hoa, không khác gì là nhà cá»§a má»™t phú ông ở các đô thị, chứ không có vẻ gì là nhà cá»§a má»™t ngưá»i quy ẩn ở chốn sÆ¡n lâm.
Tiểu Hồng vá»›i Cá»­u Uyên ngồi xuống hai cái ghế thái sư thật lá»›n, liá»n có tiểu đồng bưng nước ra má»i uống ngay. Cá»­u Uyên má»™t mặt má»i khách xÆ¡i nước, má»™t mặt mỉm cưá»i hôi:
– Vừa rồi Nghiêm lão đệ nói có chuyện ngoài ý muốn định nói với Long mỗ phải không?
Tiểu Hồng gật đầu đáp:
– Thưa Long tiá»n bối, sở dÄ© Nghiêm Má»™ Lăng tôi không quản ngại nghìn dặm xa xôi tá»›i đây là muốn báo cáo cho tiá»n bối biết má»™t hung tin.
Cá»­u Uyên nghe nói giật mình, vẻ mặt có ý hoài nghi, ngÆ¡ ngác há»i:
– Nghiêm lão đệ, có hung tin gì thế? Việc này liên quan đến ai?
Tiểu Hồng làm ra vẻ rầu rĩ, thở dài một tiếng. lắc đầu đáp:
– Việc đó liên quan đến Ngải Thiên Trạch lão tiá»n bối Cá»­u Uyên vá»™i đứng dậy, lá»›n tiếng há»i tiếp:
– Nghiêm lão đệ nói mau, Ngãi tam đệ cua mỗ đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu Trông cau mày lại, gượng cưá»i đáp:
– Xin lão tiá»n bối hãy trấn tÄ©nh tâm thần trước, bằng không Nghiêm Má»™ Lăng tôi không dám nói ra cho tiá»n bối hay đấy.
Bất đắc dĩ Cửu Uyên phải ngồi phịch xuống ghế, nhìn Tiểu Hồng thở dài nói tiếp:
– Nghiêm lão đệ nói mau cho lão phu hay đi, Long Cửu Uyên này nóng lòng sốt ruột lắm rồi.
Tiểu Hồng lại thở dài một tiếng rồi mới nói tiếp:
– Ngải Thiên Trạch lão tiá»n bối đã bị ngưá»i ta giết chết ở trong rừng rậm tại núi Ai Lao rồi.
Cá»­u Uyên nghe tá»›i đó, mặt lá»™ hung quang, lại đứng dậy lần nữa giÆ¡ hai tay lên nắm lấy hai vai cá»§a Tiểu Hồng, vá»›i giá»ng run run quát há»i tiếp:
– Nghiêm lão đệ nói mau. Ngải... tam đệ của mỗ đã bị ai giết hại thế?
Tiểu Hồng má»™t mặt đỡ Cá»­u Uyên Ä‘ang rất kích động từ từ ngồi xuống ghế, má»™t mặt nàng thừa cÆ¡ đụng tay vào ngang lưng cá»§a đối phương, quả thấy ngang lưng cá»§a Cá»­u Uyên có cuốn má»™t vật gi vừa cứng vừa má»m.
Cá»­u Uyên dùng tay áo chùi nước mắt, nghẹn ngào há»i:
– Nghiêm lão đệ, tam đệ của mỗ bị ai giết hại thế? Sao lão đệ làm như có việc khó nói mà không muốn nói cho mỗ nghe như vậy?
Sực nghĩ ra được một kế, Tiểu Hồng lắc đầu thở dài đáp:
– Việc này nói ra lão tiên sinh cũng không ngỠđược đâu. Ngải tiên sinh lãi chết trong tay của Công Tôn Vi Ngã, thế mới lạ lùng chứ.
Nghe nàng nói như vậy, Cá»­u Uyên đỠngưá»i ra, ngồi phịch xuống ghế chứ không nói lên được lá»i nào.
Tiểu Hồng thấy vậy cưá»i thầm. Cá»­u Uyên ngồi ngẩn ngưá»i ra má»™t hồi rồi lắc đầu nói tiếp:
– Tam đệ khổ công tìm kiếm môn hạ cho Công Tôn Vi Ngã vậy mà cuối cùng lại chết trong tay lão tặc ấy. Nghiêm lão đệ kể lại cho mỗ nghe đầu đuôi đi.
Tiểu Hồng làm ra vẻ hổ thẹn thở dài nói:
– Tại há»a này thá»±c là từ Nghiêm má»— mà ra.
Cá»­u Uyên nghe vậy lại càng không hiểu ngÆ¡ ngác há»i tiếp:
– Nghiêm lão đệ đừng có nói quanh nói quẩn như vậy nữa, mau thuật rõ câu chuyện cho mỗ nghe đi. Mỗ nhận thấy Vi Ngã không có lý do nào để hạ độc thủ với tam đệ cả.
Tiểu Hồng lắc đầu nói:
– Việc thiên hạ thưá»ng thưá»ng xảy ra trái ngược vá»›i suy nghÄ© cá»§a ngưá»i ta. Có lẽ Long lão tiên sinh không ngỠđược chuyện Vi Ngã đã thu đồ đệ trước khi chúng tôi đến đó phải không?
Cá»­u Uyên ngạc nhiên há»i:
– Thật ta không ngá», Vi Ngã đã bán thân bất toại như vậy thì làm sao mà thâu đồ đệ? đồ đệ cá»§a y là ai?
Tiểu Hồng đáp:
– Câu trả lá»i chắc lại làm cho lão tiên sinh kinh ngạc thêm. Äồ đệ cá»§a Vi Ngã má»›i thâu lại là La Tinh Thạch mà Ngải tiên sinh tìm má»i mắt không thấy.
Cá»­u Uyên kêu á»§a má»™t tiếng lắc đầu há»i:
– Sao lại có chuyện ngẫu nhiên như thế?
Tiểu Hồng thở dài đáp:
– Vì có sá»± ngẫu nhiên ấy má»›i có sá»± thảm khốc xảy ra. Cụ thá»­ nghÄ© xem, cụ há» Ngải không biết La TÄ©nh Thạnh đã thành đồ đệ cá»§a Công Tôn Vi Ngã rồi, lại còn Ä‘em tại hạ đến trước mặt Công Tôn Vi Ngã mà bảo đã kiếm được La TÄ©nh Thạch tá»›i. Công Tôn Vi Ngã nghe thấy cụ há» Ngải nói dối y như vậy, thá»­ há»i còn kết quả gì nữa.
Cửu Uyên nhanh nhẩu đáp:
– Tuy Ngải đệ nói dối y thá»±c, nhưng sá»± nói dối đó là có thiện ý, Công Tôn Vi Ngã nghe xong chỉ cưá»i ha hả thôi, chứ có khi nào lại nổi giận được?
Tiểu Hồng gật dầu đỡ lá»i:
– Cụ nói rất phải, nếu là ngưá»i thưá»ng, trước tình hình ấy thì quả thá»±c chỉ có cưá»i ha hả thôi. Nhưng Công Tôn Vi Ngã là quái nhân cho nên y cưá»i the thé mấy tiếng xong, liá»n giở võ công độc đáo cá»§a y ra là Khảm Ly Chân Khí, xuất kỳ bất ý dùng chỉ Ä‘iểm ngã Ngải lão tiá»n bối luôn.
Cá»­u Uyên nghiến răng mím môi há»i tiếp:
– Chả lẽ lão tam đệ không có dịp biện bạch mà bi giết chết ngay hay sao?
Làm bộ thương tiếc thở dài một tiếng, Tiểu Hồng lắc dầu đáp:
– Nếu được như thế thì đâu đến ná»—i Ngải lão tiá»n bối phải chết má»™t cách thảm khốc như vậy?
Cá»­u Uyên trợn mắt lên quát há»i tiếp:
– Nghiêm lão đệ nói mau, Ngải tam đệ chết như thế nào?
Tiểu Hồng thở dài nói:
– Thá»±c là thảm khốc, cả xương lẫn thịt không còn lại má»™t mảnh, Ngải lão tiá»n bối đã bi Công Tôn Vi Ngã lão quái vật ăn sống nuốt tươi mất.
Cá»­u Uyên vá»™i giÆ¡ hai tay lên bịt tai không Ä‘ang tâm nghe, vá»›i giá»ng run run há»i tiếp:
– Nghiêm lão đệ, Công Tôn Vi Ngã đã... ăn sống nuốt tươi Ngải tam đệ của mỗ ư? Thế sao y lại để yên cho lão đệ đào tẩu như thế?
Tuy Tiểu trông thấy Cá»­u Uyên đã tìm thấy chá»— sÆ¡ hở trong lá»i nói cá»§a mình, nhưng nàng ung dung trả lá»i ngay:
– Công Tôn Vi Ngã có ý buông tha cho tại hạ được trở vá», là muốn tại hạ chuyển lá»i báo cáo cho các chị em kết minh cá»§a cụ há» Ngải. Y bảo mùi thịt cá»§a Bánh Tý Ương Thần ngon lành lắm, ngon hÆ¡n rắn rết chim chóc ở rừng nhiá»u, mong anh em cá»§a Thiên Trạch đến đó báo thù, thì y lại được nếm mùi thịt cá»§a Vương Mẫu, máu cá»§a Thương Long, xương cá»§a Lam Ưng, da bụng cá»§a Di Lặc, tâm thế cá»§a Cưu Bàn, gan ruá»™t cá»§a VÅ© SÄ© và óc cùng xương tá»§y cá»§a U Minh vân vân... Những mùi vị đó thật là hiếm có trên thế gian này..
Nàng nói lếu láo bịa đặt rất khéo léo, khiến Cá»­u Uyên nghe thấy cÅ©ng nghÄ© là thật. Y càng nghe càng tức giận đến chân tay run lẩy bẩy râu tóc Ä‘á»u dá»±ng ngược.
Nhưng dù sao Cá»§a Uyên cÅ©ng là má»™t kẻ gian xảo, trong lúc tíc giận, y lại nghi ngá», mắt lá»™ hung quang nhìn thắng vào mặt Tiểu Hồng trầm giá»ng há»i:
– Lá»i nói cá»§a Nghiêm lão đệ đây có hoàn toàn là thá»±c không?
Tiểu Hồng nghe nói trống ngực hơi đập mạnh, nhưng nàng nghĩ bụng:
– “Trong những lá»i lẽ bịa đặt đó không há» có sÆ¡ hở chút nàoâ€.
Nàng lại thản nhiên đáp:
– Sao cụ lại nghi ngỠMộ Lăng này nói dối như thế? Nếu cụ không tin tại hạ còn có chứng cớ hẳn hòi.
Cá»­u Uyên ồ má»™t tiếng há»i tiếp:
– Nghiêm lão đệ còn có bằng cớ gì, sao không sớm đưa ra cho Cửu Uyên này xem?
Tiểu Hồng móc túi lấy cái ống Liệt Há»a Tá»­ Mẫu Hoàn ra đưa cho Cá»­u Uyên rầu rÄ© nói tiếp:
– Äây cụ xem, có phải là vật tùy thân cá»§a cụ Thiên Trạch không?
Cửu Uyên cầm lấy cái ống ứa nước mắt ra, gật đầu đáp:
– Phải, đây chính là ám khí độc đáo của Ngải tam đệ của lão phu thực.
Tiểu Hồng lại thở dài một tiếng, lắc đầu nói tiếp:
– Khi cụ ấy bi lão quái vật nắm chặt cánh tay liá»n móc túi lấy cái ống này ném cho tại hạ và dặn tại hạ Ä‘em vỠđưa cho cụ, mong cụ triệu tập tất cả anh chị em lại Ä‘i núi Ai Lao để trả thù cho việc cụ ấy đã bị ăn sống nuốt tươi như vậy.
Cá»­u Uyên giÆ¡ cái ống ám khí độc đáo ấy lên cưá»i khẩy la lá»›n:
– Nghiêm lão đệ, việc này đã là sự thực, chúng ta phải đi ngay khu rừng rậm ở núi Ai Lao trả thù cho Ngải tam đệ của mỗ luôn.
Tiểu Hồng vẫn cố ý làm ra vẻ lo ngại, cau mày lại há»i:
– Cụ tự tin có thể giết nổi Công Tôn Vi Ngã hay sao?
Cá»­u Uyên cưá»i như Ä‘iên như khùng đáp:
– Chỉ thị bản lãnh vá»›i công lá»±c không thôi, má»— chưa chắc hạ nổi lão quái vật bán thân bất toại ấy. Nhưng có Thiên Long Vạn Kiếp Tiên Ä‘em theo, thì dù cho hai chân cá»§a y có Ä‘i được, ngưá»i cá»§a y có hoạt động được như thưá»ng, cÅ©ng không sao thoát há»i tai kiếp.
Tiểu Hồng thấy nói đến vấn đỠchính rồi, mừng thầm, nhưng giả bá»™ dá»­ng dưng há»i tiếp:
– Cụ nói Thiên Long Vạn Kiếp Tiên ấy là môn khí giới gì thế? Môn ấy lợi hại như thế nào mà có thể hạ nổi Công Tôn Vi Ngã như vậy?
Nhìn lại Tiểu Hồng, Cá»­u Uyên cưá»i giá»ng quái dị há»i lại:
– Tam đệ đi chung với lão đệ lâu như thế mà không nói gì cho lão đệ hay sao?
Khi nào Tiểu Hồng chiu tiết lá»™ vấn đê đó, nên chỉ mỉm cưá»i đáp:
– Má»™ Lăng tôi chưa được nghe thấy tên cá»§a môn khí giá»›i ấy, nhưng chỉ cảm thấy công lá»±c cá»§a lão quái vật ấy đã luyện tá»›i mức thượng thừa rồi, cụ muốn thị má»™t cây roi như thế chưa chắc đã giết nổi y đâu. Y ra tay độc ác và tàn nhẫn lắm, đã có bài há»c cá»§a cá»§a Thiên Trạch rồi, xin cụ nên thận trá»ng chút thì hÆ¡n.
Cừu Uyên cưá»i như Ä‘iên như khùng, nói tiếp:
– Cây roi Thiên Long Vạn Kiếp cá»§a má»— đến Äại La Thiên Tiên cÅ©ng không thoát chết được thì Công Tôn Vi Ngã chịu đựng sao nổi mà lão đệ lại sợ má»— không giết nổi y.
Tiểu Hồng làm ra vẻ không tin, cau mày lại há»i:
– Dù cây Thiên Long Vạn Kiếp có lợi hại như cụ nói...
Cá»­u Uyên lại cưá»i như Ä‘iên như khùng, ngắt lá»i nàng, nói tiếp:
– Lão đệ đừng có hoài nghi gì hết. Má»— đã tổn công biết bao nhiêu tâm huyết má»›i chế tạo nổi, dám tá»± khoe thật là cái thế vô song. Äây để má»— lấy nó ra cho lão đệ kiến thức thá»­ xem.
Tiểu Hồng thấy đối phương đã mắc hợm mình, mừng rỡ đến trống ngực cũng phải đập mạnh.
Cửu Uyên nói xong, quả nhiên y thò tay vào trong áo rút ra một cái đã có một cây roi dài hình rồng vàng chóe mắt xuất hiện trước mắt Tiểu Hồng luôn.
Tiểu Hồng thấy thế thất thanh khen ngợi rằng:
– á»i chà! Cụ khéo tay thật. Sao lại làm ra được cây roi đẹp đẽ lá»™ng lẫy như thế này.
Mặt lá»™ vẻ đắc trí, chỉ tay vào bốn miếng vẩy ở chá»— đằng Ä‘uôi con rồng vàng, Cá»­u Uyên cưá»i như Ä‘iên như khùng nói tiếp:
– Nghiêm lão đệ, dù sao cũng hãy còn ít tuổi, chỉ thấy cái đẹp của nó thôi.
Nếu chỉ xem vẻ đẹp ở bên ngoài cá»§a nó thì có ích lợi gì đâu? Cây Thiên Long Vạn Kiếp Tiên này cá»§a má»— oai lá»±c kỳ diệu cá»§a nó Ä‘á»u ở bốn cái vẩy rồng chá»— đằng Ä‘uôi này đây.
Tiểu Hồng cố ý há»i tiếp:
Có phải bốn cái vẩy có thể rá»i khá»i cây roi để đả thương ngưá»i đấy không?
Hay là chất độc thấy máu là phong hầu ngay?
Cá»­u Uyển cưá»i nói:
– Nghiêm lão đệ nói sai hết, bốn cái vẩy đó chỉ là then chốt để mở cơ quan bắn ra bốn thứ ám khí lợi hại thôi Tiểu Hồng nhìn cây roi lắc đầu nói:
– Cụ nói khoác đấy chứ, má»™t cây roi thì làm gì chứa nhiá»u ám khí đến thế được?
Cá»­u Uyên mỉm cưá»i đáp:
– Nếu ta không nói rõ thì Nghiêm lão đệ chắc sẽ không tin.
Nói Ä‘oạn y liá»n giải thích cho Tiểu Hồng nghe, cÅ©ng giống như những gì mà Thiên Trạch đã nói vá»›i nàng vậy.
Tiểu Hồng làm ra vẻ lắng tai để ý nghe, chá» lão nói xong nàng liá»n thất thanh thở dài nói:
– Không ngỠcụ có thể chế tạo ra được võ khí lợi hại đến thế.
Cửu Uyên rất đắc trí nói:
– Bây giỠNghiêm lão đệ có thể yên tâm cùng mỗ đi núi Ai Lao rồi chứ?
Tiểu Hồng gật đầu đáp:
– Có võ khí lợi hại như thế này thì cho dù Công Tôn Vi Ngã có ba đầu sáu tay cÅ©ng không thể thoát khá»i tai kiếp, huống chi y lại bị bại liệt. Nhưng không biết cụ có thể cho Nghiêm má»— mượn xem cây dị bảo võ lâm đó để mở rá»™ng tầm mắt má»™t chút được không?
Nàng nghÄ© mình đã tâng bốc như vậy thì việc mượn roi không thành vấn Ä‘á», nào ngá» Cá»­u Uyên rất giảo hoạt, lại quý cây roi như sinh mạng nên y vá»™i lắc đầu nói:
– Xin lão đệ lượng thứ, cây roi này quan trá»ng vô cùng, đừng nói lão đệ là ngưá»i má»›i quen, ngay cả anh chị em trong nhóm má»— cÅ©ng không dám cho ai mượn đấy.
Tiểu Hông nghe nói thất vá»ng vô cùng, bụng chá»­i thầm đối phương giảo hoạt.
Nhưng bá» ngoài vẫn phải làm ra vẻ gượng cưá»i nói tiếp:
– Cụ đã quý báu cây roi như vậy thì tất nhiên phải đặc biệt giữ gìn cẩn thận.
Xin tha thứ cho Nghiêm má»— đã đưá»ng đột như thế.
Cá»­u Uyên cưá»i ha hả đỡ lá»i:
– Nghiêm lão đệ, dù sao chúng ta là bạn má»›i quen biết, chá» kết giao thá»i gian khá lâu, lúc ấy đã hiểu biết nhau nhiá»u rồi, thể nào lão phu cÅ©ng đưa lão đệ mượn chÆ¡i và còn sẽ cho lão đệ má»™t môn khí giá»›i tinh diệu khác.
Tiá»u Hông chắp tay xá má»™t lạy, mỉm cưá»i đáp:
– Äa tạ cụ. Chúng ta Ä‘inh tá»›i ngày nào má»›i Ä‘i núi Ai Lao giết Công Tôn Vi Ngã để trả thù cho cụ Ngải đây?
Sở dÄ© Tiểu Hồng thúc dục Cá»­u Uyên Ä‘i núi Ai Lao như vậy là vì thấy đối phương dã tin tưởng mình rồi. Nàng định trong khi Ä‘i đưá»ng sẽ tìm cÆ¡ há»™i chế phục Cá»­u Uyên thì cây roi Vạn Kiếp sẽ vá» tay nàng ngay.
Nàng suy nghÄ© kỹ rồi, nàng không muốn ra tay kiá»m chế đối phương ngay là vì nÆ¡i đó là sào huyệt cá»§a địch, nhá» có sá»± gì thất thố thì không những là há»ng hết cÆ¡ mưu mà còn chết oan là khác.
Nàng đã tính toán như vậy, mới lên tiếng thúc dục Cửu Uyên để mong làm xong công việc ở nơi đây, chiếm được cây roi Vạn Kiếp rồi nàng đi ngay Thiên Tâm Cốc để xem chủ nhân đấu với Âm Tố Mai kết quả thế nào.
Kế hoạch cá»§a nàng rất hay rất chu đáo, nhưng Cá»­u Uyên lại trả lá»i rằng:
– Nghiêm lão đệ, chúng ta không đi núi Ai Lao thì thôi, đã đi phải nắm chắc phần thắng mới nên đi. Lão đệ có biết ngoài cây roi này mỗ còn được một thứ nữa có thể kìm chế được Công Tôn Vi Ngã không?
Tiểu Hồng mỉm cưá»i há»i:
– Cái gì thế, có phải là khí giới lợi hại khác không?
Cửu Uyên lắc đầu đáp:
– Không phải là khí giá»›i, mà là má»™t nhân vật rất lợi hại, Liệt Há»a Thần công cá»§a ngưá»i ấy đã luyện thành cÅ©ng đủ thiêu chết được Công Tôn Vi Ngã thành đống tro ngay.
Tiểu Hồng cả kinh vá»™i há»i tiếp:
– Vị cao nhân nào thế?
Cá»­u Uyên mỉm cưá»i đáp:
– Y là bạn chí giao lâu năm của lão, hiện ở trong một tĩnh thất phía sau khách sảnh này.
Tiểu Hồng không ngá» trong võ lâm đương thá»i lại còn có ngưá»i mà công lá»±c hÆ¡n được Công Tôn Vi Ngã như vậy, nên nàng vừa kinh hãi vừa hoài nghi và há»i tiếp:
– Vị cao nhân ấy tên hiệu là gì thế?
Cá»­u Uyên vừa cưá»i vừa đáp:
– Y không thích cho ai biết tên hiệu, nên tự xưng là Vô Danh Quái Tẩu (ông già quái dị không có tên tuổi) nhưng y lại rất ưa những thiếu niên có căn cốt ưu tú, Nghiêm lão đệ có muốn gặp y không?
Tất nhiên Tiểu Hồng muốn biết ngưá»i đó là ai, liá»n gật đâu đáp:
– Mộ Lăng tôi có duyên được làm quen cao nhân như vậy thì còn gì hân hạnh bằng, xin cụ đưa tại hạ vào giới thiệu hộ.
Cá»­u Uyên liá»n đứng dậy đưa Tiểu Hồng Ä‘i vào trong hậu sảnh, vừa Ä‘i vừa mỉm cưá»i nói:
– Ngưá»i bạn già cá»§a má»— không thích há»i đến chuyện Ä‘á»i nhưng lại là bạn thận cá»§a Ngải tam đệ, thế nào cÅ©ng phải mô tả cái chết cá»§a Ngải tam đệ càng thảm khốc bao nhiêu thì càng làm cho Vô Danh Quái Tẩu tức giận bấy nhiêu, như vậy y má»›i chịu Ä‘i Ai Lao vá»›i chúng ta để kiếm Công Tôn Vi Ngã thanh toán.
Tiểu Hồng gật đầu, hai ngưá»i vừa Ä‘i vào tá»›i má»™t thạch thất rất lá»›n rá»™ng, tưá»ng xây bằng đá rất dầy. Thạch thất ấy ngăn ra làm hai, ở giữa có má»™t vách đá, trên vách đá chỉ mở má»™t cánh cá»­a nho nhá» thôi.
Cá»­u Uyên Ä‘i tá»›i trước cá»­a đá liá»n ngừng bước khẽ bảo Tiểu Hồng rằng:
– Nghiêm lão đệ làm Æ¡n đợi chỠở ngoài cá»­a này má»™t chút, để tôi vào nói cho Vô Danh Quái Tẩu biết trước. Bằng không tính nết cá»§a y quái dị lắm, xưa nay không ưa tiếp ngưá»i lạ mặt bao giá».
Tiểu Hồng gật đầu mỉm cưá»i. NgỠđấu Cá»­u Uyên vừa đẩy cá»­a đá vào trong ná»™i thất má»™t cái, thì Tiểu Hông bá»—ng nghe thấy tiếng kêu “ùm ùmâ€, thạch thất chá»— nàng Ä‘ang đứng bá»—ng biến hóa rất lá»›n, tất cả cá»­a ngõ đã tá»± động phong bế hết.
Nàng biết là nguy tai vội chấn nhiếp tâm thần để chuẩn bị đối phó hết thảy.
Vách đá ở phía trước mặt bá»—ng có hai cái lá»— hổng nho nhá» hiện ra, ánh sáng mặt trá»i xuyên qua lá»— hổng đó chiếu vào.
Ngoài hàng lá»— hổng bá»—ng có tiếng cưá»i đắc trí, tất nhiên tiếng cưá»i đó là cá»§a Long Cá»­u Uyên, ngươi đã dùng xảo kế dụ Tiểu Hồng vào trong cạm bẫy.
Tiểu Hồng tá»± nhận thấy mình không có sÆ¡ hở gì hết, nên vẫn không thay đổi cách xưng hô mà làm ra vẻ ngạc nhiên há»i:
– Cụ đối xử với Nghiêm Mộ Lăng này như vậy là có dụng ý gì thế?
Cửu Uyên lạnh lùng đáp:
– Tạ Tiểu Hồng, ngươi còn dám tự xưng là Nghiêm Mộ Lăng phải không, quả thực ngươi khinh thi Long Cửu Uyên này quá.
Nghe thấy đối phương gá»i mình là Tiểu Hồng, nàng biết không san dấu diếm được nữa, nhưng vẫn thắc mắc há»i:
– Cửu Uyên, sao ngươi lại biết ta là Tạ Tiểu Hồng?
Cá»­u Uyên cưá»i giá»ng quái dị đáp:
– Tuy ta không nhận ra được ngươi, nhưng ta có má»™t ngưá»i bạn thân đã nhận biết ngưá»i rõ lắm, có thể nói là Ä‘i sâu vào trong tận đáy lòng tương tư ngươi đến chết Ä‘i được.
Tiểu Hồng càng thắc mắc không hiểu, vá»™i há»i tiếp:
– Ngưá»i bạn lâu năm cá»§a ngươi là ai thế?
Cá»­u Uyên cưá»i như Ä‘iên khùng đáp:
– Vấn đê này lão phu không muốn trả lá»i, tốt hÆ¡n hết ngươi Ä‘i đến trước cái lá»— hổng thá»­ nhìn vào trong ná»™i thất sẽ vỡ nhẽ ngay và còn hoảng sợ đến chết giấc ngay tại chá»— là khác.
Tiểu Hồng trợn ngược đôi lông mày lên kiêu ngạo đỡ lá»i:
– Long Cá»­u Uyên kia ngươi đừng có nói khoác, Tạ Tiểu Hồng này theo chá»§ nhân Lệnh Hồ Sở Sở cô nương từ khi du hiệp giang hồ tá»›i giá», đã phá phách không biết bao nhiêu đầm rồng hang hổ, thì ta sợ gì ngưá»i bạn thân cá»§a ngươi?
Nàng vừa nói vừa theo lá»i Cá»­u Uyên Ä‘i tá»›i trước vách ngó qua lá»— hổng nhìn vào trong thạch thất.
Nàng không nhìn thì không sao, vừa đưa mắt nhìn vào đó tuy chưa đến nỗi bị hoảng sự đến chết giấc ngay tại chỗ, nhưng cũng khiến nàng ngơ ngác như đang trong giấc mơ vậy.
Thì ra trong thạch thất đó lá»›n rá»™ng hÆ¡n thạch thất bên này nhiá»u, có hai kẻ hung ác Ä‘ang ngồi đối ẩm vá»›i nhau. Má»™t ngưá»i là Long Cá»­u Uyên, còn má»™t ngưá»i nữa khiến Tiểu Nông trông thấy không khác gì thấy má»™t u hồn vậy. Thì ra chính y là Ngải Thiên Trạch mà đã bị nàng đánh nát hai xương đùi và vứt ở trong núi Ai Lao rồi.
Dù Tiểu Hồng thông minh đến đâu, cÅ©ng không sao ngỠđược, rồi nàng bá»—ng thấy ngưá»i như mê man, rút cục má»m nhÅ©n ngã lăn ra đất chết giấc. Không phải là nàng quá hoảng sợ mà chết giấc, mà là bị ngá»­i phải má»™t thứ thuốc mê nên chết giấc đấy thôi.
Thì ra Cá»­u Uyên vừa ra khá»i thạch thất đó đã bấm chốt máy móc phun sương mù mê ra khiến Tiểu Hồng bị mê man như vậy.
Chá» tá»›i khi thấy hai mÅ©i cay cay, Tiểu Hồng lên mở mắt ra nhìn, thấy mình đã bị đưa vào trong ná»™i thất, Cá»­u Uyên vá»›i Thiên Trạch vẫn ngồi đối ẩm vá»›i nhau, nhưng lúc này dưới áo cá»§a Thiên Trạch, hai ống quần thòng lõng như không có chân, hiển nhiên y đã tá»± chặt đùi rồi. Còn Tiểu Hồng thì bị bốn cái vòng gang cá»™t chặt hai tay hai chân như hình chữ Äại treo ở trên vách đá thá»±c dầy ở chá»— cách Cá»­u Uyên vá»›i Thiên Trạch chừng hÆ¡n năm thước.
Ngoài bốn cái vòng gang xích chặt lấy tay chân của nàng ra, lại còn cái vòng nhỠkhóa lấy cổ, không để cho nàng tự ý quay đầu quay mặt chỗ khác.
Thiên Trạch nâng chén rượu lên má»i Cá»­u Uyên rồi mỉm cưá»i nói:
– Long nhị ca biểu diá»…n tấn hài kịch vá»›i con tiện tỳ này ở ngoài khách sảnh thá»±c là tuyệt diệu, tuy lá»i lẽ bịa đặt cá»§a nó rất hợp tình hợp lý không có má»™t chút sÆ¡ hở nào cả, nhưng khi bị nhị ca nghe nó nói xong, lúc kinh hãi, lúc giận dữ, lúc khóc, lúc cưá»i thần thái biến hóa thá»±c là giống hệt, khiến không ai có thể biết được là giả tạo chút nào. Nên con tiện tỳ vạn ác kia má»›i mừng rỡ tưởng là đắc kế rồi, nhưng sá»± thá»±c nó có biết đâu nó đã bị chúng ta dụ Ä‘i dần vào trong lồng sắt và bước vào trong địa ngục mà không hay biết.
Tiểu Hồng nghe nói má»›i hay Thiên Trạch đã tá»›i trước mình, đặt xảo kế đợi chá» mình tá»›i mà lập mưu bắt giữ mình, thế mà mình cứ đắc trí, lại cứ đặt Ä‘iá»u nói dối hoài để cho y núp ở trong bóng tối cưá»i vỡ bụng mà cÅ©ng không hay biết má»™t tý gì.
Nghĩ tới đó nàng hổ thẹn vô cùng hai má đỠbừng ngay.
Uống xong nữa chén rượu, mắt lá»™ hung quang, Thiên Trạch nhìn Tiểu Hồng bị khóa ở trên vách, không cá»­ động được mà cưá»i khẩy nói:
– Chắc Tạ cô nương nằm mơ cũng không ngỠđược chúng ta lại gặp nhau ở trong Bàn Long Giáp này, Ngải Thiên Trạch này còn đích tai nghe cô nương biểu diễn thiên tài nói dối, đặt câu chuyện mỗ bi Công Tôn Vi Ngã nuốt sống như thế nào. Thực là khéo léo quá!
Tiểu Hồng không sao trả lá»i được, chỉ còn má»™t cách là làm thinh thôi.
Thiên Trạch cưá»i khẩy má»™t tiếng há»i tiếp:
– Tạ Tiểu Hồng, ngươi đừng có nên câm miệng như thế, Ngải Thiên Thạch này còn một việc muốn thỉnh giáo ngươi.
Tiểu Hồng nghe nói quát lớn:
– Ngải Thiên Thạch nói nhiá»u vô ích, Tạ Tiểu Hồng này đã lá»t vào tay ngươi rồi, ngươi cứ việc giở thá»§ Ä‘oạn thá»±c ác độc ra mà trả thù huyết hận Ä‘i.
Thiên Trạch mỉm cưá»i nói tiếp:
– Lão phu nghe ngươi nói dối xong, nhận thấy ngươi quả thực có thông minh, cho nên muốn thỉnh giáo ngươi nghĩ hộ một thủ đoạn thảm khốc và rất mới mẻ, để lão phu từ từ dầy vò ngươi chí chết, như vậy lão phu mới nguôi cơn hận được.
Tiểu Hồng ngạc nhiên há»i:
– Ngưá»i bảo ta nghÄ© cách để tá»± dầy vò ta ư?
Thiên Trạch gật đầu cưá»i khẩy đáp:
– Lão phu cảm thấy phương pháp ấy rất hứng thú, có lẽ là đặc biệt nhất từ cổ chí kim, không bao giỠlại có như vậy cả.
Tiểu Hồng kêu hừ một tiếng quát bảo tiếp:
– Dưới hoàn cảnh này, ngươi muốn giết ta thực là dễ như trở bàn tay, nhưng muốn bảo ta tự nghĩ cách để dầy vò ta chí chết thì khó...
Nàng chưa nói dứt, Thiên Thạch đã cưá»i khẩy đỡ lá»i:
– Không khó chút nào, lão phu Ä‘oán biết ngươi thế nào cÅ©ng phải nghe lá»i lão phu mà nghÄ© ra được má»™t cách rất kỳ diệu.
Tiểu Hồng há»i lại:
– Tại sao ngươi lại tự tin như vậy?
Thiên Trạch rất ung dung, tiếp tục uống rượu với Cửu Uyên và lạnh lùng đáp:
– Cổ nhân đã nói là vua không bao giá» Ä‘iá»u khiển lính đói bụng, ta sẽ có má»™t Ä‘iá»u kiện rất lá»i để trao đổi vá»›i ngươi.
Tiểu Hồng gượng cưá»i nói tiếp:
– Ta không tin lại có Ä‘iá»u kiện gì mà có thể khiến ta vui lòng trao đổi mưu kế mà ta tá»± nghÄ© ra để dầy vò ta đến chí chết cả.
Thiên Trạch lạnh lùng nguýt nàng một cái rồi nói tiếp:
– Ngươi không tin phải không? ÄÆ°á»£c, để ta nói cho ngươi nghe. Nếu ngươi tá»± nghÄ© cách dầy vò mình chí chết, tuy tâm thần và xác thịt bi Ä‘au khổ thá»±c, nhưng còn có thể chết má»™t cách trong sạch. Bằng không ta sẽ khiến ngươi làm ma rồi mà cÅ©ng phải mặt Ä‘á».
Nói tới đó, y quay mặt lại nói với Long Uyên rằng:
– Long nhị ca, nếu con nhãi này không tuân theo mệnh lệnh cá»§a đệ, thì xin nhị ca lôi nó ra luyện võ trưá»ng, cho tất cả đầy tá»› già trẻ hãm hiếp nó đến chí chết má»›i thôi.
Dù bướng bỉnh đến đâu, nghe thấy đối phương nói như thế Tiểu Hồng cũng phải hoảng sợ đến mất hồn vía mà khóc sướt mướt ngay.
Thiên Trạch rất đắc trí cưá»i ha hả nói tiếp:
– Tạ Tiểu Hồng, ngươi có nhá»› khi ở núi Ai Lao ngươi ám hại lão phu rồi, thái độ đắc trí và ngông cuồng cá»§a ngươi như thế nào không? Không ngá» ngày nay ngươi lại lá»t vào tay cá»§a lão phu và phải ứa nước mắt ra như vậy.
Y nói tới đó bỗng thét lớn:
– Khóc làm gì, có mau trả lá»i không? Muốn được chết sạch sẽ má»™t chút thì phải ngoan ngoãn nghe theo lá»i lão phu. Bằng không, lão phu sẽ cho thi hành...
Tiểu Hồng biết Thiên Trạch thù hằn mình quá ná»—i. Bây giá» không còn hy vá»ng gì may mắn thoát chết cả, đành phải nghiến răng mím môi la lá»›n:
Ngải Thiên Trạch, Tiểu Hồng này chiu đầu hàng ngươi rồi, bằng lòng tự nghĩ cách để dày vò lấy bản thân mình..
Thiên Thạch há»›n hở cưá»i, uống ná»­a chén rượu, rồi lạnh lùng nói tiếp:
– Lão phu biết trước ngươi thể nào cÅ©ng phải đầu hàng. Bây giá» trước khi ngươi tá»± nghÄ© cách dầy vò lấy mình, thì phải theo ba Ä‘iá»u kiện cá»§a lão phu đặt ra má»›i được, rồi ngươi suy nghÄ© kỹ, bất cứ ngươi nghÄ© cách gì cÅ©ng được, quý hồ lão phu gật đầu, thì lúc ấy lão phu sẽ cho theo kế cá»§a ngươi mà hành sá»±. Nếu ngươi còn muốn lợi dụng cÆ¡ mưu để mong thoát thân, hay là làm cho lão phu không hài lòng, thì hậu quả sẽ ra sao, lão phu cÅ©ng không cần phải nói rõ vá»™i.
Bất đắc dÄ© Tiểu Hồng nghiến răng mím môi há»i:
– Ta đã nhận lá»i làm theo ý muốn cá»§a ngươi rồi, không khi nào ta lại còn hối hận. Ngươi hãy nói ba Ä‘iá»u kiện cá»§a ngươi cho ta nghe Ä‘i?
Thiên Trạch cưá»i giá»ng xảo trá, nói tiếp:
– Äiá»u kiện thứ nhất, ngươi phải chịu đựng Ä‘au khổ má»™t cách kỳ lạ rồi chết dần. Thá»i gian dó phải từ ba cho đến bẩy ngày. Như vậy má»›i đủ thì giỠđể cho lão phu hàng ngày được nâng chén xem ngươi bị dầy vò. Có thế má»›i nguôi cÆ¡n giận.
Cá»­u Uyên nghe nói vá»— tay cưá»i như Ä‘iên như khùng và tán thành nói:
– Äiá»u kiện thứ nhất này cá»§a Ngải tam đệ thật là khéo léo. Äể ngu huynh thá»­ xem ngưá»i thông minh tuyệt đỉnh như Tạ cô nương này sẽ làm thế nào để phải chiu đựng Ä‘au khổ má»™t cách kỳ lạ và kéo dài dai dẳng từ ba đến bẩy ngày má»›i chết.
Tiểu Hồng không thèm đếm xỉa tá»›i lá»i nói cá»§a Cá»­u Uyên chỉ căm há»n nhìn vào mặt Thiên Trạch, vá»›i giá»ng lạnh lùng há»i tiếp:
– Äiá»u kiện thứ hai là gì?
Thiên Thạch rất ung dung, thư thả đáp:
– Äiá»u kiện thứ hai, là nÆ¡i mà ngươi phải chiu Ä‘au đớn khổ sở đó phải là chá»— ai ai cÅ©ng có thể trông thấy được, và bất cứ ai định ra tay cứu ngươi cÅ©ng không thể nào toại nguyện được, há»… đụng vào cứu là ngươi bi chết thảm khốc ngay.
Tiểu Hồng thấy đối phương có ý nghÄ© vừa chu đáo vừa ác độc như thế, trong lòng lại càng căm há»n thêm, nghiến răng mím môi nuốt nước mắt vào trong bụng, và tiếp tục quát há»i Thiên Trạch:
– Ngải Thiên Thạch, ta phục ngươi đã có ý ác độc như vậy. Thế còn Ä‘iá»u kiện thứ ba là gì, ngươi nói mau Ä‘i để ta còn nghÄ© cách tá»± dầy vò mình như thế nào để thích hợp vá»›i mấy Ä‘iá»u kiện yêu cầu cá»§a ngươi chứ.
Thiên Trạch vừa cưá»i vừa thá»§ng thẳng nói tiếp:
– Äiá»u kiện thứ ba giản dị lắm. Tuy ngươi bị chiu đựng Ä‘au đớn, khổ sở như thế, nhưng trên ngưá»i cá»§a ngươi không được thấy có thương tích và máu má»§ gì cả.
Tiểu Hồng lẳng lặng nghe xong, nhanh nhầu há»i tiếp:
– Ngải Thiên Trạch, trước khi ta chưa nghÄ© ra được cách gì để dầy vò ta, ngươi có thể trả lá»i ta má»™t câu há»i nầy không?
Thiên Trạch trợn to đôi mắt lên, đôi ngươi sáng thư Ä‘iện, cưá»i như Ä‘iên khùng và há»i lại:
– Tạ Tiểu Hồng kia, lão phu đã Ä‘oán biết ý nghÄ© cá»§a ngươi rồi. Có phải ngươi muốn há»i lão phu, hai chân đã bi phế rồi, làm sao lại thoát khá»i được khu rừng rậm ở núi Ai Lao và còn vá» tá»›i đây nhanh hÆ¡n ngươi như thế phải không?
Tiểu Hồng hậm hực đáp:
– Ngươi đoán đúng đấy, nếu ta chưa biết rõ được vấn đỠnày thì dù có chết ta cũng không cam tâm.
Thiên Thạch gật đầu, vừa cưá»i vừa nói tiếp:
– ÄÆ°á»£c để ta nói cho ngươi biết, vì ngươi đã phạm phải hai lá»—i lầm, nhá» vậy lão phu má»›i được trông thấy lại mặt trá»i mà trở vỠđược Bàn Long Giáp này để trả thù huyết hận ngươi như ngày hôm nay.
Tiểu Hồng ngạc nhiên há»i:
– Ta đã phạm phải hai lỗi lầm gì?
Thiên Trạch đắc trí, vừa cưá»i vừa đáp:
– Việc lá»—i lầm thứ nhất, là ngươi đã ám hại lão phu thì nên cắt cá» nhổ rá»…, giết chết lão phu ngay tại chá»—, chứ đừng có nghÄ© chút tình hương há»a cùng Ä‘i vá»›i nhau má»™t quãng đưá»ng khá dài, và nghÄ© tá»›i lá»i huấn thị cá»§a Lệnh Hồ Sở Sở chá»§ nhân ngươi, nên chỉ phế hai chân lão phu thôi, chứ không phế hai tay và võ công cá»§a lão phu.
Nói tá»›i đó, y lại uống hai há»›p rượu, đắc trí cưá»i the thé nói tiếp:
– Lỗi lầm thứ hai của ngươi, tuy ngươi đã hủy hết ám khí của lão phu đi rồi, nhưng ngươi quên lấy hết vàng bạc châu báu của lão phu.
Tiểu Hồng ngạc nhiên há»i:
– Như vậy cÅ©ng là lá»—i lầm ư? Ta có phải là cưá»ng đạo hướng mã đâu, thì ta lấy vàng bạc châu báu cá»§a ngươi làm chi? Huống hồ cá»­ chỉ này có liên hệ gì đến việc thoát nạn cá»§a ngươi đâu?
Thiên Trạch cưá»i ha hả đáp:
– Sao lại không? Lão phu nhá» hai tay đào tẩu ra khá»i được khu rừng rậm, nhá» có tiá»n bạc cháu báu ở trong ngưá»i, má»›i vá» tá»›i Bàn Long Giáp này nhanh hÆ¡n ngươi là thế..
Cá»­u Uyên ngồi cạnh nghe, gật đầu, vừa cưá»i vừa xen lá»i nói:
– Nếu Ngải tam đệ của lão phu không tới đây trước, thì có lẽ lão phu cũng bị mắc hợm con bé điêu ngoa khôn ngoan này, và bị đánh lừa lấy mất cây Thiên Long Vạn Kiếp Tiên cũng nên?
Tiểu Hồng vẫn thắc mắc không hiểu, há»i tiếp:
– Ngươi thị hai tay đào tẩu ra khá»i rừng rậm, chả lẽ ngưá»i bò Ä‘i hay sao?
Dùng giá»ng mÅ©i kêu hừ má»™t tiếng, Thiên Trạch lắc đầu đáp:
– Lão phu chưa hỠdùng tới chữ bò ấy, là vì lão phu đã nghĩ ra được hai cách khác.
Tiểu Hồng hậm há»±c há»i tiếp:
– Ngươi làm gì có lắm biện pháp như thế?
Thiên Trạch vừa cưá»i vừa nói tiếp:
– Vì trong Ä‘á»i lão phu chưa há» bị ai làm nhục mình như thế bao giá» cho nên ngá»n lá»­a phục thù ở trong đáy lòng bốc cháy, làm cho trí óc cá»§a lão phu đặc biệt sáng suốt mà nghÄ© ra được mưu kế kỳ lạ như thế.
Vừa hiếu kỳ, vừa nóng lòng, Tiểu Hồng lên tiếng há»i tiếp:
– Ngải Thiên Thạch, ngươi dừng có tự khoe khoang như thế nữa, mau nói nốt ngươi làm cách gì thoát thân đi?
Thiên Trạch đáp:
– Thoạt tiên lão phu bắt chước những ngưá»i mãi võ lá»™n ngược ngưá»i lên Ä‘i bằng hai tay.
Kêu ồ một tiếng, Tiểu Hồng nói tiếp:
– Lấy tay làm chân như vậy kể cũng khôn ngoan đấy nhưng tiếc thay không thể duy trì được lâu.
Thiên Thạch gật đầu kể tiếp:
– Ngươi nói rất đúng, Ä‘i cách đảo lá»™n như vậy không thể nào Ä‘i lâu được, nhưng nếu cứ Ä‘i má»™t lúc lại nghỉ má»™t lúc tất nhiên phải hao tốn rất nhiá»u thì giá», và không thể nào Ä‘i tá»›i Bàn Long Giáp này trước ngươi được. Như vậy, Long nhị ca thể nào cÅ©ng bị ngươi dùng mưu kế đánh lừa để lấy mất cây roi Thiên Long Vạn Kiếp chứ không sai.
Nói tới đó, y lại từ từ uống một hớp rượu thủng thẳng nói tiếp:
– Lão phu Ä‘i bằng hai tay như vậy vừa mệt nhá»c vừa nhức đầu hoa mắt, trong lòng chán nản vô cùng thì bá»—ng thấy mấy con khỉ vượn Ä‘ang nhẩy nhót trên cành cây, lão phu mừng rỡ khôn tả, vì như thế mà đã nghÄ© ra được má»™t mưu kế.
Tiểu Hồng cau mày há»i:
– Mấy con khỉ vượn làm cho ngươi nghĩ ra được một mưu kế gì?
Thiên Trạch đáp:
– Lão phu bắt chước chúng, nhún hai tay một cái phi thân lên trên cao, chộp luôn một cành cây và cũng đu như chúng một cái đế phi được mấy trượng xa.
Cửu Uyên nâng chén lên khen ngợi:
– Tam đệ thông minh thực.
Thiên Trạch cũng nâng chén lên nói tiếp:
– Nhá» cách Ä‘u như thế, không bao lâu lão phu đã ra khá»i được khu rừng rậm.
Tài sản của phamduy88

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
äåâóøêè, âåëèêèé, àâòîçâóê, âèäåîêàìåðû, äèïëîì, àêöèÿ, äîáàâîê, âîäîíàåâà, àíàñòàñèÿ, ãîðÿùèõ, áóõãàëòåðñêèé, àðõèòåêòóðà, chuong 8 huyet my nhan, çíàìåíèòîñòè, èñòîðèè, êóëè÷êàõ, êðàñíîÿðñê, îäèíöîâî, ìàñÿíÿ, ìåòàëëîïðîêàò, ìîíèòîð, ïîñóäà, ïûëåñîñ, ïðèêîë, ñëîâàðü, ñêðûòàÿ, ñïàðòàê, ñîòîâûå, ñòóäåíòîâ, ñòðàíèöû, óãëîâûå, ôèíàì, òèìàòè, òèïîãðàôèÿ


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™