Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #21  
Old 13-10-2008, 03:45 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi 21

Văn Vương khoe quan qua năm ải


Ãêm ấy Văn Vương ra khá»i Triá»u Ca dục ngá»±a thẳng tá»›i má»™t nước.
Bấy giá» quân coi trạm thấy Văn Vương đến tối không vá» liá»n vào báo tin vá»›i Bí Trá»ng .
Bí Trá»ng nghÄ© thầm :
- Việc nầy tại mình bảo tấu, nếu xảy ra lôi thôi ắt mắc tội.
Liá»n vá»™i vã đến nói vá»›i Vưu Hồn :
- Tại anh bảo tấu vá»›i Văn Vương Tây Bá. Nay Tây Bá má»›i dạo chợ hai ngày đã trốn mất , việc này là việc lá»›n chẳng phải chÆ¡i, nếu có bá» gì hai ta làm sao tránh khá»i tá»™i. Vả lại, phía Ãông , phía Nam Ä‘á»u có giặc, nếu thêm mÅ©i giặc cá»§a CÆ¡ Xương nữa binh tướng kéo qua anh em mình chết trước.
Vưu Hồn ngồi thừ ra một lúc rồi nói :
- Anh đừng lo, ngày mai chúng ta sẽ vào triá»u tâu cho vua hay và sai hai tướng Ä‘em binh đến bắt vá», trị tá»™i Văn Vương là xong.
Rạng ngày , vua Trụ Ä‘ang ngá»± trên lầu, Bí Trá»ng vào tâu :
- Bệ hạ cho Văn Vương khoe quan hai bữa mới đi dạo có hai ngày, rồi lén trốn vỠkhông vào lạy tạ , ấy là thói vô lẽ bất trung.
Chúng tôi e sau nầy sanh chuyện nên phải vào tâu cùng bệ hạ.
Vua Trụ nổi giận mắng :
- Hai khanh thật lắm Ä‘iá»u hồi trước hai khanh tâu CÆ¡ Xương là trung liệt, trẫm má»›i tin lá»i , tha tù phong chức. Nay xảy ra việc này hai khanh còn tâu gì nữa ? Có phải hai khanh muốn nói sao thì nói, muốn làm sao thì làm có phải vậy hay không ?
Bị vua khiển trách, Vưu Hồn thất kinh quỳ tâu :
- Từ xưa đến nay lòng ngưá»i khó lưá»ng lắm, trước mặt nói vầy sau lưng nói khác. Sanh con há dá»… sanh lòng , vẽ cá»p không thể vẽ ruá»™t được. Biển khô còn thấy đáy, lòng ngưá»i đến chết vẫn chưa tưá»ng. Vả lại CÆ¡ Xương Ä‘i cÅ©ng chưa xa, xin bệ hạ sai Ông Phá Ãại và Lôi Khai theo bắt lại, chá» tá»™i CÆ¡ Xương rõ ràng má»›i giết Ä‘i cÅ©ng là Ä‘iá»u lợi.
Vua Trụ y lá»i, liá»n sai hai tướng Ä‘em hai ngàn binh Ä‘uổi theo bắt CÆ¡ Xương vá» trị tá»™i.
Ông Phá Ãại và Lôi Khai đồng lãnh binh nÆ¡i dinh Võ Thành Vương, ngưá»i ngá»±a kéo ra Ä‘i. Ãoàn quân Ä‘uổ theo như gió, oai phong lẩm liệt .
Ãêm ấy Văn Vương ra khá»i Triá»u Ca , qua sông Mạch Tân , đến sông Huỳnh Hà, mệt quá nên vừa Ä‘i vừa nghỉ lần hồi đến huyện Dao Trì xảy nghe đàng sau có tiếng quân la ó vang vậy , nhìn lại thấy bụi bay mù mịt. Văn Vương biết quân Ä‘uổi theo bắt mình, thế nào cÅ©ng không thoát tá»™i được. Nếu vá» triá»u thì chắc chết mưá»i phần, nên cố sức chạy mau lánh nạn. Khi ấy Văn Vương như chim lạc lối , như cá»p sổ lòng giục ngá»±a chạy như bay , phút chốc đã thấy ải Lâm Ãồng trước mặt .

Bây giá» nói vỠông Vân Trung Tá»­ Ä‘ang ngồi trong động đánh tay biết rõ má»i việc, thầm nhá»§ :
- Tây Bá đã mãn hạn rồi , còn bi tai ương một chút. Nay đúng kỳ giao ước, ta phải cho con xuống cứu cha.
Liá»n sai Kim Hà đồng tá»­ gá»i Lôi Chấn Tá»­ vào dạy rằng :
- Nay cha ngươi mắc nạn, nguơi phải đi cứu cho mau.
Lôi Chấn Tử thưa :
- Thưa thầy , chẳng hay cha tôi là ai ?
Vân Trung Tá»­ thuật hết má»i chuyện cÅ© rồi nói .
- Cha nuôi ngươi Ä‘ang mắc nạn tại ải Lâm Ãồng, ngươi ra nÆ¡i chân núi Há»— , kiếm vài binh khí Ä‘em đây ta dạy ít miếng võ đặng xuống cứu cha.
Lôi Chấn Tá»­ vâng lá»i đến núi Há»— tìm chẳng thấy vật gì có thể làm vÅ© khí được, lại thưá»ng nghe nói đồ binh khí là gươm Ä‘ao, hương, kích, chùy, gậy , roi, mà trong mấy món đó không biết phải dùng vật nào, tính trở vá» há»i lại Vân Trung Tá»­.
Xảy đâu có má»™t trận gió thÆ¡m ngát thổi đến, lại thấy nước suối trong vắt , tiếng reo rất trong lành. Nhìn theo phong cảnh rất đẹp mắt, bên rừng trồng cam mát rượi , tre má»c giáp vòng, chim kêu ríu rít trên cành, trái cây quằng nhánh, bông núi đầy rừng. Lôi Chấn Tá»­ liá»n leo cành cây gần đó thấy hai trái hạnh đào chính má»™ng, vì tánh con nít thấy trái cây tươi thì mừng lắm Lôi Chấn Tá»­ vá»™i leo lên hái hai trái. HÆ¡i thÆ¡m bát ngát, Lôi Chấn Tá»­ nghÄ© thầm :
- Thôi mình ăn một trái còn một trái kia đem vỠcho thầy.
Ai ngá» Lôi Chấn Tá»­ vừa ăn xong thấy ngon miệng quá không sao để dành được liá»n cắn thêm má»™t trái ăn nữa.
Nhưng Lôi Chấn Tử lại giật mình thầm nghĩ :
- Mình định trái nầy để dành đem vỠcho thầy , nhưng mình lại ăn nữa, hóa ra bất nghĩa. Thôi thì cứ ăn hết đi rồi vỠim lặng là xong.
NghÄ© như vậy Lôi Chấn Tá»­ liá»n ăn hết hai trái Má»™ng đào.
Nhưng ăn vừa rồi Lôi Chấn Tá»­ thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu, rồi bên sưá»n bên trái má»c ra má»™t cái cánh quá dài. Lấy làm lạ, Lôi Chấn Tá»­ hai tay cầm cái cánh , chắt lưởi than :
- Không xong ! Không xong ! Có khi mình hóa thiên lôi rồi chăng ?
Lôi Chấn Tá»­ muốn nhổ cánh quăng Ä‘i nhưng nhổ ra thì Ä‘au lắm , thá»­ làm gan bứt được vài sợi lông ,phút chốc sưá»n bên kia cÅ©ng má»c ra má»™t cái cánh nữa. Lôi Chấn Tá»­ xem thấy hồn vía rụng rá»i ngã lăn xuống đất.
Má»™t lúc lâu, Lôi Chấn Tá»­ tỉnh lại rá» sống mÅ©i, thấy sống mÅ©i cao quá , lông lá ra khá»i môi, hai mắt lòi ra khóe, mặt xanh lè, hai mắt đỠhoe , mình dài hai trượng, lưng lá»›n mưá»i vần, Lôi Chấn Tá»­ không biết vụ gì mà lại biến hình biến tướng như vậy.
Bá»—ng thấy Kim Hà đồng tá»­ chạy đến gá»i lá»›n :
- Thầy dạy anh vô biểu.
Lôi Chấn Tử nói :
- Không hiễu gì mà thân thể tôi thế này ?
Kim Hà đồng tá»­ vừa cưá»i vừa nói :
- Anh có phép thần thông biến hóa tôi làm sao biết được ?
Lôi Chấn Tử than :
- Rồi bây giỠbình thù tợ yêu quái không dám ra mắt thầy.
Kim Hà đồng tử nói :
- Thầy cho đòi anh lập tức. Anh không vỠkhông được.
Lôi Chấn Tá»­ không dám cãi lá»i, Ä‘i ít bước lại ngó cặp cánh cá»§a mình, trăm bá» hổ thẹn. Lúc vào động, Lôi Chấn Tá»­ không dám nhìn thầy .
Vân Trung Tá»­ trông thấy vá»— tay cưá»i lá»›n, nói :
- Lạ lắm ! Lạ lắm !
Cưá»i rồi chỉ mặt Lôi Chấn Tá»­ mà ngâm má»™t bài thÆ¡ như vầy :
Ăn hai hạnh đỠsanh đôi cánh
Cầm một gậy vàng giúp đế vương
Quay khắp đất trá»i làm sóng gió
Biết nhiá»u phép tắc định âm dương
Mắt lồi sáng giới đôi tròng bạc
Tóc dá»±ng phất phÆ¡ má»™t sắc thưá»ng
Tướng tợ Lôi Công oai tợ sắc
Phò vua dụng nước dẹp nhà Thương
Vân Trung Tá»­ ngâm rồi dắt Lôi Chấn Tá»­ ra vưá»n đào luyện phép và trao cho Lôi Chấn Tá»­ má»™t cây gậy vàng. Lôi Chấn Tá»­ được truyá»n thụ , ra sức há»c hànnh , múa men như gió bão.
Chẳng bao lâu, các môn võ nghệ Ä‘á»u tinh thông, Vân Trung Tá»­ lấy viết đỠvào cặp cánh Lôi Chấn Tá»­ má»™t bên là chữ "phong" , má»™t bên là "lôi" . Ãoạn niệm thần chú, hét lên má»™t tiếng, tức thì Lôi Chấn Tá»­ bay vụt lên ná»­a lừng trá»i như má»™t con chim khồng lồ vậy .
Lôi Chấn Tá»­ đảo qua đảo lại má»™t lúc , xem chừng thú vi lắm . Khi đã thá»a mãn, Lôi Chấn Tá»­ má»›i đáp xuống lạy thầy , thưa :
- Nhá» thầy truyá»n phép lại thế nào đệ tá»­ cÅ©ng cứu được phụ thân.
Vân trung Tử nói :
- Ngươi mau đến ải Lâm Ãồng cứu cha ngươi là Tây Bá , song chẳng nên giết tuá»›ng Trụ , cÅ©ng chẳng nên theo cha, hãy trở lại núi Chang Nam nầy há»c thêm phép tắc, ngày sau anh em sẽ há»p mặt, cả nước phỉ nguyá»n.
Lôi Chấn Tá»­ tuân lá»i thầy , cúi đầu tạ Æ¡n , xách cây gậy đồng ra khá»i động, vá»— cánh bay lên không như sấm gió.
Bay má»™t lúc, Lôi Chấn Tá»­ gặp má»™t hòn núi cao đón lại , liá»n xếp cánh đáp xuống, nhìn quanh quất thấy không có ngưá»i, chắt lưỡi than :
- Mình vô ý quả không há»i thăm thầy trước, bây giá» biết hình dạng cha mình thế nào mà tìm ?
Vừa dứt lá»i thấy má»™t ngưá»i đội mÅ© mặc áo cỡi ngá»±a Kim chạy đến rất mau coi bá»™ hÆ¡ hãi lắm . Lôi Chấn Tá»­ tá»± nhá»§ :
- Chắc cha mình mắc nạn nên chạy sấn sổ thế kia.
NghÄ© rồi liá»n lá»›n tiếng há»i :
- Ai chạy dưới chân núi đó ? Có phải là Tây Bá Hầu Cơ lão gia chăng ?
Văn Vương nghe kêu tên liá»n dừng lại nhìn bốn phía không thấy ai lắc đầu than :
- Chắc mình đã tá»›i số nên ma quá»· diá»…u cợt chăng tại sao nghe tiếng nói mà chẳng thấy ngưá»i ?
Nguyên Lôi Chấn Tử da mặt đã xanh , lại mặc đồ lục đứng trên hòn núi cao nên lộn với cây lá, phần thì Văn Vương chạy mệt chóa mắt không trông thấy rõ.
Lôi Chấn Tá»­ thấy ông già dừng ngá»±a lại ngó dáo giác mà không nói gì rồi giục ngá»±a mà Ä‘i, liá»n kêu lá»›n :
- Ông có phải là Tây Bá Hầu Cơ Thiên Tuế đó chăng ?
Tíếng há»i vang trá»i như sấm dậy, bấy giá» Văn Vương má»›i ngó lên , thấy má»™t ngưá»i đứng trên chót núi tóc đỠmặt xanh nanh dài miệng rá»™ng, con mắt như lục lạc sáng tá»± hào quang , ngỡ là yêu tinh, thất kinh nghÄ© thầm :
- Nếu quả là yêu tinh sao lại nói tiếng ngưá»i? Mình đã đến nước này dầu có sợ cÅ©ng không được . Nó đã kêu , mình cứ thá»­ lên núi xem thá»­ thế nào ?
NghÄ© rồi giục ngá»±a đến ná»­a chừng núi há»i :
- Tướng quân là ai mà biết tôi vậy ?
Lôi Chấn Tá»­ liá»n bay xuống quỳ lạy và thưa :
- Xin vua cha rá»™ng lượng tha tá»™i bất hiếu cho con. Vì trẻ chậm chân nên cha nhá»c sức.
Văn Vương nói :
- Tướng quân là ai đó, ta không biết mặt, sao Tướng quân xưng là con ?
Lôi Chấn Tử tâu :
- Vua cha trước kia gặp con đặt tên là Lôi Chấn Tử...
Văn Vương sá»±c nhá»› lại, lấy làm lạ há»i :
- Lúc cha gặp con tại đó thì giao cho Vân Trung Tá»­ Ä‘em vá» núi Chung Nam. Nay má»›i bảy năm sao hình tướng con cao dưá»ng ấy.
Lôi Chấn Tử tâu :
- Bởi thầy con dạy phép lạ nên biến tướng cải hình, lại dạy con phải xuống đuổi tướng Trụ vỠmà cứu cha qua năm ải.
Văn.Vương nghe nói nghĩ thầm :
- Mình đã trốn chúa tá»™i lá»—i cá»­a triá»u đình, nay trá»i khiến con. Nhưng nếu để nó giết tướng thì mình lá»—i đạo vá»›i vua , chi bằng lấy lá»i lành đặng khuyên nó đừng làm dữ.
Nghĩ rồi nói với Lôi Chấn Tử :
- Cha bá»™i chúa trốn Ä‘i nên sai vua tướng bắt vá», nếu con muốn cứu cha thì đừng giết tướng.
Lôi Chấn Tử tâu :
- Thầy con cũng có dặn như vậy, con sẽ khuyên chúng nó lui binh để đưa cha vỠnước mà thôi.
Xảy nghe tiếng chiêng trống vang trá»i , tướng binh rần rá»™. Lôi Chấn Tá»­ bèn vá»— cánh bay tá»›i trước cầm gậy vàng, bá»™ tich như thiên lôi chận đầu binh nạt lá»›n :
- Chúng bay đừng tới nữa.
Quân binh thấy Lôi Chấn Tử thất kinh chạy lùi lại báo với hai tướng :
- Có má»™t ông thần dữ cản đưá»ng nên chúng tôi không dám Ä‘i nữa .
Ông Pháo Ãại và Lôi Khai nghe rõ đồng giục ngá»±a đến xem .
Tài sản của Cánh gà nướng

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #22  
Old 13-10-2008, 03:47 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi 22

Văn Vương thương con mữa thịt hóa thá»


Lôi Khai và Ân phá Bại giục ngá»±a lướt tá»›i thấy má»™t ngưá»i hình thù kỳ dị, thất kinh muốn quay ngá»±a lại , song sợ quân sÄ© cưá»i mình nhát gan, nên nhắm mắt hét lá»›n :
- Nhà ngươi là ai dám cản Ä‘uá»ng chúng ta ?
Ta là Lôi Chấn Tá»­ , đứa con thứ má»™t trăm cá»§a Văn Vương . Cha ta là kẻ nhân dức, thá» mẹ chí hiếu, thá» vua tận trung, lấy đạo dạy dân, lấy lá»… trị thiên hạ. Trụ Vương ham mê tá»­u sắc, tàn ác phi thưá»ng, bắt cha ta cầm tù nÆ¡i DÅ© Lý đã bảy năm, nay cho vá» nước sao còn theo bắt. Ta vâng lệnh thầy ta xuống núi đưa cha ta vá» Tây Kỳ, không thèm giết các ngươi làm chi, hãy Ä‘em quân trở vá» .
Lôi Khai và Ân Phá Bại đồng làm gan mắng lại :
- A, chúng ta tưởng ngươi là thiên lôi trá»i sai xuống, ai ngá» cÅ©ng chỉ là xác phàm , con cá»§a má»™t đứa khi quân bá»™i chúa. Tướng mạo ngươi hung dữ như vậy mặc lòng , song chúng ta có thiên binh ngàn tướng, không đủ trị ngươi sao ?
Nói rồi hè nhau xốc tá»›i múa siêu Ä‘ao chém liá»n.
Lôi chấn Tử cầm gậy đồng đỡ ra thật mạnh, hét lên :
- Bây muốn thá»­ sức ta à ! Ta nghÄ© vì có lá»i thầy dạy và có ý cha răn , nếu không ta giết cả binh tướng chúng bay như trở bàn tay .
Lôi Khai và Ân phá Bại nghe tiếng hét như sấm đã hoảng hồn , còn dám đâu đấu chiến.
Lôi chấn Tử nói :
- Chắc chúng bay chưa thấy tài lá»±c cá»§a ta , thôi để ta triển thần uy cho chung bay thấy . Nói rồi liá»n vá»— cánh bay bổng lên cao, đáp xuống má»™t tảng đá kêu Ân Phá Bại và Lôi Khai nói :
- Ta khẽ cục đá nầy cho chúng bay thấy sức mặnh ta đến bực nào, liệu cái đầu chúng bay có cứng bằng cục đá này chăng ?
Lôi chấn Tá»­ đưa gậy lên trá»i , đập mạnh xuống má»™t cái. Hòn đá vỡ tung lên, lăn xuống đè ngã má»™t vùng cây cối.
Ãập nát hòn đá lá»›n, Lôi Chấn Tá»­ vá»— cánh bay xuống trước đầu ngá»±a , nói :
- Bây giỠchúng bay muốn giao tranh với ta thì cứ đánh đi .
Hai tướng thấy Lôi Chấn Tá»­ sức mạnh như thần, nhìn nhau le lưỡi lắc đầu, kéo quân trở vá».
Lôi chấn Tá»­ cưá»i lá»›n , bay đến trước mặt Văn Vương thưa :
- Con đã khuyên hai tướng Trụ trở lại Triá»u Ca rồi, vậy cha theo con đưa cha vá» Tây Kỳ cho sá»›m.
Văn Vương nói :
- Võ Thành Vương Hoàng Phi Hổ đã cho cha cỠlệnh tiễn, qua ải không ai dám ngăn trở , con không cần phải đưa đón làm gì ?
Lối chấn Tử nói :
- Nếu trình lịnh tiễn qua ải thì lâu lắm, e vua cho tướng khác theo bắt đàng trước ngăn đón , đàng sau truy binh cha làm cách nào vỠTây Kỳ được. Con sẳn có cặp cánh thần xin cõng cha bay qua năm ải.
Văn Vương nói :
- ÃÆ°á»£c vậy thì hay lắm , song bá» con ngá»±a lại lòng cha không đành .
Lôi Chấn Tử nói :
- Mất ngá»±a nầy tìm ngá»±a khác, cha hãy lo thân cha làm trá»ng đã .
Văn Vương nói :
- Con ngựa nay theo cha đã bảy năm , chịu không biết bao nhiêu khổ cực, nay vỠnước bỠnó đi là bạc nghĩa.
Lôi Chấn Tử thưa :
- Ngưá»i quân tá»­ cốt giữ đại sá»± , còn tiểu sá»± thì không nên câu chấp.VănVương lưỡng lá»± má»™t hồi, rồi bưóc đến vưốt lưng con ngá»±a than :
- Không phải ta muốn bá» ngươi, chỉ sợ binh triá»u Ä‘uổi theo mang khốn. ngày từ giã, ngươi tìm nÆ¡i khác nương thân.
Dứt lá»i, Văn Vương buồn bã, rÆ¡m rá»›m nước mắt ngâm bốn câu thÆ¡ :
Cùng nhau muôn dặm đến Triá»u Ca
Dũ Lý giam cầm chịu với ta
Mắc nạn ải Ãồng nay cách biệt
Ngươi tìm chũ khác chớ dần dà
Thấy Văn Vương triá»u mến con ngá»±a mãi , Lôi Chấn Tá»­ giục :
- Xin cha lên lưng con mau kẻo trễ.
Văn Vương nói :
- Con bay cho khéo kẻo cha sợ lắm.
Lôi Chấn Tử quỳ xuống đất đưa lưng cho Văn Vương leo lên , và nói :
- Xin cha an lòng nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sẽ đến Tây Kỳ .
Văn Vương vừa nhắm mắt lại. đã nghe gió thổi ù ù như giông bão.
Lôi Chấn Tử bay qua năm ải, chỉ trong một tiếng đồng hồ, rồi đáp xuống chân núi Kim Kê.
Văn Vương mở mắt ra, thấy phong cảnh Tây Kỳ ngỠnhư trong mộng. Bảy năm bị cầm nơi Dũ Lý giỠđây mới thấy rõ cố hương , lòng như mừng như tủi.
Văn Vương khen :
- Cũng nhỠsức con cha mới vỠđược xứ sở.
Lôi Chấn Tử thưa :
- Nay cha đã vỠđược Tây Kỳ , con xin trở lại núi Chung Nam để hầu hạ thầy con.
Văn Vương ngÆ¡ ngác há»i :
- Sao con lại không vỠvới cha ?
Lôi Chấn Tử thưa :
- Lúc ra Ä‘i thầy con có dặn, há»… đưa cha khá»i năm ải rồi phải trở vá» Chung Nam lập tức , đặng há»c thêm tài phép, ít lâu sẽ ra giúp nước.
Nói rồi lau nước mắt lạy vua cha . Văn Vương cũng khóc từ giã.
Sau khi Lôi Chấn Tử bay đi mất dạng, Văn Vương còn một mình lững thững đưới chân núi Kim Kê. Bởi tuổi già sức yếu nên đi suốt ngày hôm ấy mới tìm đến một thị trấn , vào quán cơm ăn uống rồi ngủ vùi cho đến sáng.
Hôm sau, Văn Vương từ giã dá»i chân, tên tá»­u Ä‘iếm cản lại há»i:
- Thưa ông, còn tiá»n rượu tiá»n phòng ông chưa tính .
Văn Vương nói :
- Ta Ä‘i lỡ đưá»ng tiá»n hết, ngươi cứ biên sổ cho nhá»›, lúc ta vỠđến Tây Kỳ sẽ sai ngưá»i đến trả gấp đôi.
Tên tửu điếm nói :
- Chá»— nầy không phải như xứ khác, dù cho quan quyá»n cÅ©ng không đặng làm ngang, chúa ta là Tây Bá Hầu lấy nhÆ¡n nghÄ©a trị dân cấm Ä‘iá»u gian lận, bởi vậy đồ bá» giữa đưá»ng không mất, ngưòi Ä‘i ngoài lá»™ phải nhưá»ng , ban đêm không dứt tiếng Ä‘á»n , không nghe tiếng chó sá»§a. Ãây là trá»i Nghiêu đất Thuấn, vua thánh tôi hiá»n, chứ không phải xứ loạn đất hoang mà giở trò dối gạt .
Văn Vương nói :
- Ta là ngưá»i phải không nói quấy đâu.
Ngưá»i chá»§ quán từ bên trong bước ra há»i :
- Chuyện gì cải lẫy vậy.
Tên tá»­u Ä‘iếm thuật lại đầu Ä‘uôi câu chuyện vừa rồi. Ngưá»i chá»§ quán thấy Văn Vương tướng mạo khác thưá»ng, tuổi tác đã già, liá»n ôn tồn há»i :
- Ông Ä‘i Tây Kỳ có việc gì mà gấp rút đến ná»—i quên Ä‘em tiá»n lá»™ phí . Vả lại tôi vá»›i ông không quen mặt nhau, nếu để chịu biết đâu mà đòi.
Văn Vương túng thế phải nói thật :
- Ta là Tây Bá Hầu bị bảy năm giam cầm nÆ¡i DÅ© Lý nay vua tha vá» nước, vì đưá»ng xa nên lá»™ phí bị thiếu hụt. Ngươi cứ ghi sổ ít ngày ta sẽ sai ngưá»i đến trả.
Chủ quán nghe nói thất kinh, vội sụp lạy tâu :
- Tôi lạy mừng đại vương muôn tuổi. Chúng tôi xác phàm mắt tục, nên không thấy mặt rồng, lá»—i vá»›i đại vương, xin đại vương dung mạng. Tiện đây, xin thỉnh đại vương vào trong đặng tôi dâng tiệc rồi sẽ sắm sá»­a đưa đại vương vá» Ä‘á»n .
Văn Vương há»i .
- Ngươi tên hỠlà chi ?
Chủ quán tâu :
- Tôi há» Thân tên Kiệt, đã năm Ä‘á»i ở tại thôn này.
Văn Vương mừng rỡ há»i Thân Kiệt :
- Ngươi có ngá»±a cho ta mượn đỡ, vá» tá»›i Ä‘iện ta sẽ Ä‘á»n Æ¡n.
Thân Kiệt tâu :
- Xóm này nghèo khó lắm , không ai nuôi ngựa. Nhà tôi chỉ có môt con lừa để tôi thắng yên rồi đi theo đại vương hầu hạ.
Văn Vương mừng rỡ, đợi thắng yên cho con lừa xong, má»›i ngồi lên lưng lừa , theo đưá»ng vá» Kinh đô. Thân Kiệt theo sau há»™ giá.
Ngày kia, tại Tây Kỳ bà Thái Khương Ä‘ang nhá»› con là Tây Bá, ngồi thẩn thá» trước hiên, bá»—ng nghe ba trận gió thổi tá»›i dưá»ng như tiếng thú kêu. Bà Thái Khương vá»™i thắp hương, lấy tiá»n gieo quá»… biết Tây Bá đã vá» gần đến liá»n gá»i các cháu và bá quan văn võ báo tin mừng , phút chốc tiếng đồn khắp dân gian, thiên hạ dắt dê gánh rượu chật đưá»ng Ä‘i đón.
Bãy giá» Văn Vương cỡi lừa Ä‘i lểnh má»…nh hằng lâu má»›i tá»›i Tây Kỳ. Bá»—ng nghe má»™t tiếng súng lệnh , xa xa nhấp nhô hai cây cỠđỠ, đàng sau má»™t Ä‘oàn ngưá»i đông như kiến cá» lÅ© lượt kéo đến.
Văn Vương nhìn thấy Ä‘i đầu là Táng Nghi Sanh và Nam Cung Hoát theo sau là triá»u thần văn võ, rồi đến dân chúng trong thành.
Khi Ä‘oàn ngưá»i gần đến, CÆ¡ Phát bước đến trước lừa , sụp lạy phụ vương bị cầm chÆ¡n nÆ¡i đất khách, bảy năm rồi con chẳng viếng thăm , xin phụ vương mở lượng hải hà tha tá»™i bất hiếu.
Nay nhá» trá»i phụ vương được vá» nước, các tôi con mừng dưá»ng nào .
Văn Vương mừng đến ứa lệ nói :
- Ta nay khác nào như không nhà mà có nhà, không nước mà có nước, không tướng mà có tướng, không con mà có con. Bị cầm tù bảy năm, ta ngỡ bỠxương nơi đất khách rồi.
Táng Nghi Sanh tâu :
- Xưa vua Thành Thang bị vua Kiệt cầm ở thành Hạ Ãài đến sau vá» nước lấy được thiên hạ. Nay chúa công chẳng khác gì vua Thành Thang, chỉ cần giữ gìn nhÆ¡n đức , nuôi dưỡng tôi dân , đợi thá»i sẽ tính. Há»… lòng ngưá»Ã¬ mà thuận , thì máy tạo cÅ©ng theo.
Văn Vương nói :
- Quan Ãại Phu nói như vậy không là kẻ trí thương ta, cÅ©ng không là tôi ngay thá» chúa. Vả tá»™i ta đáng giết, vua chỉ cầm tù là đã mang Æ¡n rồi. Nay vưa lại phong vương, ban cá» mao búa việt dạy ra lo việc chinh phạt, thì Æ¡n ấy ví bằng trá»i đất, ta phải lo rán sức trả Æ¡n, lẽ nào nghÄ© Ä‘iá»u bá»™i chúa. Thôi, từ rày vá» sau quan Ãại Phu chá»› nói như vậy nữa mà ta buồn ý.
Bá quan nghe nói Ä‘á»u làm thinh. CÆ¡ Phát thưa :
- Xin phụ vương thay đổi áo xiêm, lên xe vỠđiện .
Văn Vương đổi lấy áo mão , bước lên xe, truyá»n Thân Kiệt theo hầu , rồi vua tôi đồng vá» kinh.
Giữa lúc đó dân chúng Ä‘á»u hô lên má»™t câu lá»›n :
- Bảy năm nay má»›i thấy mặt trá»i, nghe chúa trở vá», muôn dân Ä‘iá»u ngóng cổ ước ao được thấy mặt.
Văn Vương thấy dân chúng nói như vậy liá»n xuống xe lên ngá»±a , chân bước Ä‘i giữa rừng ngưá»i, để dân chúng ai nấy Ä‘á»u trông thấy .
Dân chúng mừng rỡ nói lớn :
- Nay Tây Kỳ đã có chúa, dân sá»± may mắn biết chừng nào . Văn Vương Ä‘i đến núi Tiểu Long ngó ngoái lại thấy chín mươi tám ngưá»i con Ä‘á»u đủ mặc, duy thiếu má»™t mình Bá Ấp Khảo thì buồn bã vô cùng . Hai dòng lệ nhá» xuống má, ruá»™t Ä‘au như cắt, lấy áo che mặt khóc lá»›n than :

Trá»n đạo tôi nên dâng lệnh chầu Thương
Vì gián chúa cho vẹn đạo can thưá»ng
Mà mắc tội cầm nơi Dũ Lý
Biết thá»i suy không oán trách triá»u đưá»ng
Vì hiếu Bá Ấp Khảo thương cha chuộc tội
Ãắt Ká»· hiá»m , banh xương lóc thịt
Làm thịt con , trao bánh cho cha
Ăn thịt trẻ động lòng từ ái
NhỠơn vua mới đặng chức Văn Vương
Trốn nữa đưá»ng may gặp Lôi Chấn Tá»­
Bay vài giỠthấy rõ chốn quê hương
Nay đã được sum vầy mẫu tử
Mất má»™t con Ä‘au đớn can trưá»ng
Văn Vương dứt lá»i than , ré lên má»™t tiếng , và nói :
- Ãau đứt ruá»™t Ä‘i thôi.
Liá»n té xuống ngá»±a mặt trắng bạch như tá» giấy. Các vị công tá»­ xúm nhau đỡ dậy . Văn Vương má»­a ra má»™t miếng thịt , cục thịt ấy má»c ra hai tai bốn cẳng, hóa hình con thá», chạy vá» hướng Tây biến mất.
Văn Vương mửa ra hai miếng nữa, thịt cũng hóa thỠchạy như vậy .
Văn Vương lần lần tÄ©nh lại các quan đỡ lên xe đưa vá» Ä‘á»n tìm ngá»± y thang thuốc hÆ¡n mấy ngày má»›i mạnh.
Vừa khá»i bệnh, Văn Vương đã vào lạy mẹ chúc mừng và ôm chân khóc kể :
- Con bảy năm lỗi đạo thần tôi , xin mẹ tha tội.
Bà Thái Khương cÅ©ng vừa khóc vừa khuyên lÆ¡n . Văn Vương lại vào nhà tông miếu làm lá»… tông đưá»ng .
Rồi đó , Văn Vương thuật hết má»i khó nhá»c trong bảy năm bị giam cầm cho văn võ bá quan nghe, tặng thưởng bạc vàng cho Thân Kiệt và cho vá» quê cÅ©.
Táng Nghi Sanh quỳ tâu :
- Chúa công đức rải thiên hạ, muôn dân kính vì. Nay cá»p đã vá» rừng, rồng thênh thang bên biển cả, đã qua cÆ¡n bỉ cá»±c, phải tìm hồi thái lai. Xét như vua Trụ giết vợ hại con, bày Bào Lạc hại trung thần , lập Sái Bồn giết cung nữ, hành động tàn ác ấy khiến nhiá»u đấng chư hầu làm phản ba phương thiên hạ trở lòng Triá»u Ca sẽ không thể trị lâu, cÆ¡ nghiệp sẽ không tồn tại.
Táng Nghi Sanh vừa nói dứt , bên võ tướng có má»™t ngưá»i hét lá»›n lên :
- Nay Ãại-vương đã vỠđến đây, há chúng ta lại quên thù Công tá»­. Xin Ä‘em binh ròng bốn mươi vạn , tướng mạnh sáu mươi viên, kéo tá»›i lấy má»™t lần luôn năm ải, chém đầu Bí Trá»ng, mổ ruá»™t Vưu Hồn , bằm Ãắt Ká»· thành tương , phế vua Trụ làm dân dã, tôn rgưá»i hiá»n lên Thiên Tá»­, cứu hoạn nạn cho muôn dân. ÃÆ°á»£c như vậy chư hầu thảy mang Æ¡n , muôn dân sẽ mến đức.
Văn Vương thấy ngưá»i vừa nói là Nam Cung Hoát thì buồn bã trách :
- Ta nghỉ hai khanh trung nghÄ©a, nên giao phó việc triêu đình , ngỠđâu nay hai khanh lại tá» lá»i phản chúa xúi việc bất trung. Ví dầu chúa có lá»—i thì tôi cÅ©ng chá»› oán cừu ,còn cha có lầm thì con cÅ©ng nên giấu giếm. Ãó là đạo trung thần. Con trách cha , tôi oá chúa sao phải. Nay ta nhá» Thiên Tá»­ phong đến chức Văn Vương , cho vá» nước cầm quyá»n chinh phạt , đáng lẽ ngày đêm cầu khẩn cho chúa mạnh dân lành , lẽ đâu làm thói lăng loàn, sanh lòng phản nghịch. Từ rày các khanh chá»› nên tỠý như vậy nữa mà mang tiếng xấu
muôn Ä‘á»i.
Nam Cung Hoát tâu :
- Ngày trước Công tử đi cống sứ, dâng ba vật báu chuộc tội cho cha hành động hiếu đạo như vậy lại bị kẻ tàn ác phân thây ! Nếu không báo oán thì làm sao cho nguôi giận ?
Văn Vương nói :
- Bá Ấp Khảo bị giết là tại cải lá»i cha , nếu không đến viếng thăm làm sao mắc há»a . Nay ta phải giữ phép cho vẹn đạo chúa tôi, dầu vua độc ác thế nào cÅ©ng còn có chư hầu phán xét, lẽ nào ta đứng đầu gây loạn cho mang tiếng hay sao . Chi bằng lấy việc nuôi dân trị nước làm gốc, miá»…n tránh cho thiên hạ khá»i lao khổ, chúa tôi được hưởng thanh bình, tai không nghe tiếng giáo gươm, mắt không thấy cảnh giết chóc, lòng khá»i lo thắng bại, mình chẳng sợ đạn tên tướng chẳng giao tranh, dân không nguyá»n rá»§a , ấy là vui ấy là phước .
Táng Nghi Sanh và Nam Cung Hoát nghe Văn Vương nói Ä‘iá»u nhÆ¡n đức, cả hai Ä‘á»u quỳ lạy lui vá».
Văn Vương nói :
- Trẫm muốn cất má»™t cái linh đài tại hướng Nam gần thành Tây , để coi sao và xem bói nhưng sợ bày ra thì nhá»c sức dân .
Táng Nghi Sanh tâu :
- Chúa công muốn làm đài Thiên văn , coi Ä‘iá»m hung kiết, giữ cho dân được thải bình thịnh trị đó là việc làm có ích lợi. Nhưng muốn cho dân chúng được vui xin chúa công treo bảng mướn nhân công, má»—i ngưá»i má»™t ngày trả hai chỉ bạc, ai muốn ăn tiá»n thì làm, không cần bắt ép.
Văn Vương khen :
- Khanh nghĩ vậy rất hay . Vậy hãy treo bảng ngoài thành cho dân biết trước.
Tài sản của Cánh gà nướng

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #23  
Old 13-10-2008, 03:51 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi 23

Thấy Phi Hùng Ä‘iá»m lành ứng má»™ng


Táng Nghi Sanh được lệnh Văn Vương ngày hôm sau treo bảng tuyển lá»±a nhân công, dân chúng bâu quanh, Ä‘á»c rằng :
Tây Bá Văn Vương truyá»n rao cho dân chúng rõ :
- Ta xem thấy khu đất trống dá»±a thành Tây tốt lắm, mưốn lập má»™t cái Linh đài để xem Thiên văn và bói Dịch, biết việc dữ lành trong nước. Ngưá»i nào muốn đến làm sẽ được trả hai chỉ bạc má»—i ngày, còn ai không muốn làm thì thôi, không bắt buá»™c .
Nhân dân bàn luận với nhau :
- Bởi Ãại vương nhân đức nên chúng ta má»›i được thảnh thÆ¡i , mặt trá»i má»c thì Ä‘i chÆ¡i, mặt trá»i lặn thì vá» ngá»§, khá»i lo ly loạn, vui thái bình. Nay Ãại vương muốn cất Linh đài để xem việc dữ lành trong nước, lẽ ra chúng ta phải góp công, góp sức mà làm cần gì phải trả tiá»n công .
Bàn luận xong, dân chúng cá»­ ngưá»i thay mặt đến xin yết kiến Táng Nghi Sanh và thưa :
- Chúng tôi xin góp sức làm xong Linh đài , không lấy đồng tiá»n công nào hết.
Táng Nghi Sanh vào tâu lại, Văn VuÆ¡ng không bằng lòng , ép dân chúng phải nhận tiá»n. Dân chúag mến đức vô cùng, dốc hết sức mình Ä‘ua nhau làm rất hăng, chỉ trong mưá»i ngày, má»™t cái đài nguy nga đã lập xong.
Văn Vương dẫn bá quan ra xem thấy đài cao hai trượng , chạm trổ đâu đấy rất tinh vi , vẻ huy hoàng tưởng không ngỠđược.
Tuy vậy , nét mặt Văn Vương vẫn không vui. Táng nghi Sanh thấy vậy há»i :
Linh đài đã lập thành , vì ý gì Chúa công buồn bực ?
Văn Vương nói :
- Ta muốn đào thêm trước sân Linh dài má»™t cái ao nữa má»›i đủ âm dương , song sợ sức dân mệt nhá»c.
Táug Nghi Sanh nói :
- Lập cái đài công lao bằng mưá»i lần mà chỉ làm trong mấy bữa , thì đào cái ao phá»ng có bao nhiêu công mà Chúa công ngần ngại .
Văn Vương nói :
- Cái ao phải đào bằng Linh đài , thá»§y há»a bằng nhau.
Dân chúng nghe Văn Vương có lòng thương dân như vậy xúm nhau đến yết kiến Táng nghi Sanh , nói :
- Việc đào ao công phu có bao nhiêu mà Chúa công lo lắng.
Nói rồi hè nhau chia thành toán , kẻ xúc đất, ngưá»i hì hục đào.
Niá»m vui tá»› mở. Khi hầm sâu độ má»™t thước, dân chúng gặp những bá»™ xương khô trắng hếu, chẳng biết chôn từ Ä‘á»i nào liá»n móc quăng lên.
Văn Vương trông thây há»i :
- Vật gì trắng hếu như vậy ?
Dân chúng thưa :
- Ãó là những bá»™ xương ngưá»i chẳng biết cá»§a ai.
Văn Vương nói :
- Phải sắp theo từng bá»™, để tẩn liệm, chôn cất hẳn hoi, không nên khinh thưá»ng.
Dân chứng tâu :
- Ãó là những nấm mồ hoang vô chá»§, không ai thừa nhận còn quý trá»ng làm gì .
Văn Vương nói :
- Quý trá»ng cái mà không ai quý trá»ng là con ngưá»i có đạo.
Nói rồi truyên mua quan quách, bao nhiêu xương trắng được chôn cất tử tế .
Ãến bá»™ xương khô mà vua còn thương huống chi ngưá»i sống.
Ai nấy Ä‘á»u cảm kích , nên việc đào ao chỉ vài hôm hoàn thành.
Mấy ngày đêm Văn vương xem đào ao không vá» Ä‘iện, truyá»n quân dá»n tiệc trên đài vua tôi ăn uống . Thấy việc đào ao quá mau như vậy Văn Vương đặt tên là Linh chiêu , nghÄ©a là ao linh.
Yến tiệc xong rồi Văn-Vương nằm ngá»§ trên đài, chiêm bao thấy má»™t ông cá»p có cánh, lao mình từ bên Ãông chạy xóc tá»›i nhảy xổ vô màng, Văn Vương thất kinh vừa gá»i tả hữu , xảy nghe sau đài nổ má»™t tiếng lá»›n, lá»­a cháy rá»±c trá»i. Văn Vương giật mình thức dậy mồ hôi ướt đẩm như tắm. Bấy giá» trống đã đồ canh ba.
Sáng ngày Văn Vương đòi Nghi Sanh đến há»i Ä‘iá»u lành dữ.
Nghi Sanh tâu :
- Ãó là Ä‘iá»u tốt, chúa công sẽ gặp tôi hiá»n.
Văn Vương há»i :
- Căn cứ vào đâu mà đoán như vậy ?
Táng Nghi Sanh tâu :
- Xưa vua Cao Tông nhà Thương chiêm bao thấy gấu bay má»›i gặp được Phú Duyệt là tôi tài trí , nay Ãại vương nằm má»™ng thấy hùm có cánh thì cÅ©ng như thấy gấu bay . Còn cõi Tây thì thuá»™c Kim, mà lại thấy lá»­a cháy ấy là vàng, nhá» lá»­a má»›i nên vật quí trong Ä‘á»i. Quả thật Ä‘iá»m đại lợi cho nước Châu ta vậy.
Các quan nghe nói Ä‘á»u mừng rỡ vô cùng. Văn Vương lui vá» Ä‘iện, ngày đêm mong ngóng , mong tìm được ngưá»i hiá»n , hiệp vá»›i Ä‘iá»m ứng má»™ng.

Nhắc lại Khương Tá»­ Nha từ khi bá» xứ Triá»u Ca cứu dân qua ải rồi ẩn dật nÆ¡i Bàn Khê đợi vận, gieo câu sông Vị chá» thá»i, đói ăn trái cây, khát uống nước suối, vui thì xem kinh luyện phép , buồn thì câu cá giải khuây .
Ngày kia , Tử Nha ngồi trên thạch bàn , cầm cần câu thả xuống nước , ngâm một bài thơ như vầy :
VỠthế tám thu chầy
Trần ai chịu Ä‘á»a đày
Nữa năm nương đất Trụ
Một khắc đến non Tây
Sợi nhợ kinh luân đó
Miếng mồi thao lược đây
Truớc là câu cá nước
Sau đợi hội rồng mây
Tá»­ Nha vừa ngâm xong bài thÆ¡, bước lại cá»™i dương ngồi hứng mát bá»—ng thấy má»™t ông tiá»u vai gánh cá»§i , miệng hát lêu nghêu.
Ông tiá»u thấy Tá»­ Nha liá»n ghé lại há»i :
- Tôi thấy ông thưá»ng câu cá nÆ¡i khúc sông nầy , mưốn nói vá»›i ông vài câu chuyện để hưởng thú ngư tiá»u vấn đáp.
Tử Nha mừng rỡ nói :
- Tốt lắm ! Tôi với ông sẽ là bạn với nhau .
Ông Tiá»u há»i :
- Ông quê quán ở đâu , tên hỠlà chi ?
Tử Nha nói :
- Tôi ở Hứa Châu, hỠKhương tên Thượng, tên chữ là Tử Nha, biệt hiệu là Phi Hùng.
Ông Tiá»u nghe nói cưá»i ngã nghiêng ngả ngá»­a. Tá»­ Nha lấy làm lạ há»i :
- Ông là ai vậy ?
Ông tiá»u đáp :
- Tôi hỠVõ tên Kiết ở xứ Tây Kỳ.
Tá»­ Nha há»i :
- Tại sao ông lại cưá»i như Ä‘iên vậy ?
Võ Kiết đáp :
- Tôi nghe ông xưng hiệu Phi Hùng nên nín cưá»i không được.
Tá»­ Nha há»i :
- Từ xưa đến nay làm ngưá»i ai cÅ©ng có tên có hiệu, chuyện gì mà cưá»i .
Võ Kiết nói :
- Ãá»i xưa, những bậc thánh hiá»n bụng chứa văn chương , lòng đầy thao lược xưng tên xưng hiệu đã đành, còn như ông ngồi câu cá suốt ngày, cái lưng cháy nám mà cÅ©ng xưng hiệu Phi Hùng bảo tôi nín cưá»i làm sao . Nếu ông tá»± xưng là con khỉ ốm thì khá»i ai bắt bẻ.
Võ Kiết vừa nói vừa giở cần câu lên , thấy lưỡi câu ngay đưá»ng , liá»n vá»— tay cưá»i , rồi chắt lưỡi than :
- Há»… có trí thì tuổi thÆ¡ cÅ©ng có trí , còn không mưu thì đầu bạc cÅ©ng không mưu. Muốn câu cá mà để lưỡi câu ngay thì Ä‘á»i nào bắt được cá . Ãể tôi dạy dùm cho. Ãốt cây kim này cho đỠ, cắt ngạnh , uốn cong cong rồi móc mồi cho thÆ¡m, nhợ phải cá»™t phao chính giữa, lúc thả xuống sông mà thấy phao động đậy ấy là cá ăn câu , phải giá»±t lên cho gấp , lưỡi câu móc vào mép cá, má»›i bắt được cá mà ăn. Khá» dại như ông mà dám cả gan xưng Phi Hùng .
Tử-Nha nói :
- Ngươi biết má»™t chẳng biết hai . Ta không dùng lưởi câu cong này để câu cá câu tôm, chỉ dùng lưởi câu ngay để câu thá»i cân vận. Nếu làm cong queo thì được cá»§a thà cứ thế ngay mà thanh bạch còn hÆ¡n. Như ý ta là :
Ngày chá» thá»i giá» quý
Vậy được của không cầu
Chẳg kiếm tôm kiếm cá
Mà kiếm công kiếm hầu
Võ Kiết nhướng mắt nhìn Tá»­ Nha từ đầu đến chân , cưá»i lá»›n :
- Bá»™ tịch như con khỉ ốm lại muốn chuyện to tuồng. Tôi nghÄ© chắc trong thế gian nầy hết ngưá»i, nên thiên hạ má»›i cần đến loài khỉ .
Tử Nha nỗi giận mắng :
- Ngươi chê ta bộ mặt khỉ , vậy mặt ngươi tốt lắm sao ?
Võ Kiết nói :
- Bá»™ mặt ta không tốt nhưng cÅ©ng khá hÆ¡n má»™t chút. Ta tuy là đốn cá»§i, cÅ©ng còn sung sướng hÆ¡n ông câu, mùa xuân xem đào tươi, mùa hè coi sen nở, mùa thu hái bông cúc , mùa đông bẻ cành mai , vui thú thanh nhàn , quên đưá»ng danh lợi.

Võ Kiết nói xong ngâm một bài thơ :
Củi quế hàng ngày đổi gạo châu
Mẹ con chung uống rượu đầy bầu
Cây rừng trái núi là cơ nghiệp
Chẳng được chức công cũng chức hầu

Tử Nha nói :
- Không phải ta chê bộ mặt ngươi xấu. Ta chê khí sắc của ngươi kìa .
Võ Kiết há»i :
- Khí sắc của ta có gì xấu ?

Tá»­ Nha Ä‘á»c bài thÆ¡ :
Mặt nỠđỠbầm bầm
Tròng kia xanh dạng sạng
Ra phố đánh chết ngưá»i
Chúng bắt thưá»ng nhÆ¡n mạng
Võ Kiết nạt lớn :
- Nãy giỠtôi nói giỡn với ông một chút không hại gì , sao ông độc miệng rủa tôi như vậy .
Dứt lá»i Võ Kiết hậm há»±c gánh cá»§i lên vai Ä‘i thẳng xuống thành Tây Kỳ không thèm ngoái đầu lại .

Bấy giỠVăn Vương ngồi xe qua Linh đài bói quẻ, văn võ theo chầu chực rất đông.
Vừa đến Nam môn, thấy ngưá»i gánh cá»§i Ä‘i tá»›i, quân sÄ© nạt lá»›n :
- Tránh đưá»ng cho thánh giá Ä‘i .
Võ Kiết nghe nạt thất kinh vá»™i day gánh cá»§i lại định nép sang má»™t bên đưá»ng. Chẳng ngá» gánh cá»§i kình càng, đụng phải vào mang tai tên lính chết tươi . Quân lính hai bên ó lên :
- Lão tiá»u nầy dám đánh chết lính .
Liá»n bắt Vá» Kiết Ä‘em nạp cho Văn Vương.
Văn Vương phán :
- Ngưá»i nào đâu vậy ?
Quân lính thưa :
- Ngưá»i nầy vô cá»› đánh chết tên quân hầu là Vương Tướng.
Văn Vương há»i :
-Nhà ngươi tên hỠlà chi ? Vì sao lại đánh chết quân lính ?
Võ Kiết tâu :
- Tôi là Võ Kiết dân ở Tây Kỳ bởi tránh xe đại vương, đưá»ng hẹp khó trở vai nên day gánh cá»§i đụng nhằm chú lính.
Văn Vương phán :
- Võ Kiết đụng chết ngưá»i phải thưá»ng mạng .
Nói rồi truyá»n vẽ má»™t vòng dưới dất làm trại giam , dá»±ng má»™t cái cây trước cá»­a Nam làm quân canh , bắt Võ Kiết đứng trong vòng .
Bấy giỠở đất Tây Kỳ luật pháp rất nghiêm minh , trừng phạt rất nhẹ mà không ai dám trốn tránh .
Võ Kiết bị ngồi trong vòng ba bữa, nhớ mẹ than thầm :
- Chắc là mẹ ở nhà dá»±a cá»­a trông con , lòng già mòn má»i .
Than rồi má»§i lòng khóc lá»›n ; má»i ngưá»i nghe tiếng khóc xúm lại xem .
Táng Nghi Sanh vừa Ä‘i đến , thấy vậy há»i :
- Hôm trước nhà ngươi đụng chết lính, mạng thế mạng lẽ thưá»ng , oan ức gì mà khóc ?
Võ Kiết thưa :
- Thá»i vận tôi rá»§i ro lắm , tránh đưá»ng hẹp mà làm chết ngưá»i , thưá»ng mạng đã đành tôi đâu dám than thở, ngặt vì tôi không có vợ con anh em chi hết , còn lại mẹ già tuổi đã bảy mươi , nếu không có tôi lấy ai nuôi dưỡng . Mẹ tôi chắc phải nhào xuống sông mà chết, hoặc nhịn đói nên bõ mình. Tôi nghÄ© tôi bất hiếu vá»›i mẹ, nên tá»§i phận khóc than .
Táng Nghi Sanh nghĩ thầm :
- Võ Kiết là con chí hiếu , còn việc giết ngưá»i là rá»§i ro không cố ý , nếu cứ theo luật pháp mà không nghÄ© đến hoàn cảnh riêng sao gá»i là công bằng.
Liá»n nói vá»›i Võ Kiết :
- Thôi , ngươi đừng khóc nữa , để ta tâu vá»›i vua tha cho ngươi vá» xứ , đặng sắm đủ gạo, mắm, áo quần, tiá»n bạc hòm rương cho sẳn chu cấp cho mẹ ngươi , rồi đến mùa thu năm tá»›i ngươi sẽ Ä‘em mình đến đây mà nạp mạng .
Võ Kiết thưa :
- Nếu được như vậy tôi sẽ làm tròn chữ hiếu và rất đội ơn quan lớn.
Táng Nghi Sanh đến yết kiến Văn Vương, tâu rõ má»i Ä‘iá»u. Văn Vương y tấu cho Võ Kiết vá» xứ.
Võ Kiết ra khá»i ngục thất, vì nhá»› mẹ nên không kể trá»i đất gì nữa , ôm đầu chạy má»™t mạch vỠđến nhà , mồ hôi thấm rách áo mình mẩy đầy cát bụi.
Bà mẹ Võ Kiết đứng dá»±a lưng trước ngõ trông con , thấy Võ Kiết chạy vá» liá»n há»i :
- Con đi đâu bỠmẹ mấy ngày rày ? Mẹ tưởng con bị cướp , hùm xé xác trong rừng sâu rồi , đau buồn quá sức.
Võ Kiết thưa :
- Con rủi ro lắm mẹ ơi !
Vừa nói vừa ôm chân mẹ khóc sướt mướt.
Bà Mẹ vuốt tóc con há»i :
- Chuyện gì nói cho mẹ hay ?
Võ Kiết nói :
- Hôm kia con gánh cá»§i xuống thành Tây bán, chẳng ngá» gặp lúc vua ngá»± ra Linh đài . Bá»n quân canh dẹp đưá»ng cho Thánh giá Ä‘i , Ä‘ang lúc lúng túng , con trở vai quay gánh cá»§i để tránh đưá»ng, chẳng ngỠđụng nhằm mang tai má»™t tên lính chết tươi. Vua bắt con cầm ngục...
Bà mẹ nghe nói đến đây thất kinh! há»i :
- Theo luật pháp , giết ngưá»i phải thưá»ng mạng. Con làm sao trở vỠđây vá»›i mẹ được ?
Võ Kiết thưa :
- Lúccon Ä‘ang bị cầm ngục , con nhá»› mẹ quá sức, sợ mẹ trông chá», sợ không ngưá»i nuôi dưỡng, nên khóc mãi . May nhá» có quan Ãại Phu thương tình tâu vá»›i vua cho phép con vá» nhà má»™t năm để lo gạo , sắm áo quần, quan quách cho mẹ đủ dùng , mùa thu sang năm con sẽ đến nạp mình chịu tá»™i.
Nói đến đây Võ Kiết khóc òa. Bà mẹ ôm con than :
- Suốt Ä‘á»i con chưa làm việc hung dữ, thá» mẹ rất có hiếu , sao lại xui khiến gặp chuyện tai ương như vậy !
Võ Kiết nói :
- Chắc con bị lão già câu cá ở Bàn Khê độc miệng rủa con nên con mới bị rủi ro như vậy ?
Bà lão nói :
- Ông già câu cá rủa thế nào ?
Võ Kiết liá»n ká»… lại câu chuyện gặp gỡ Tá»­ Nha , và nói :
- Lão nói mặt con đỠbầm, hai con mắt tròng xanh tròng Ä‘á», thế nào cÅ©ng đụng chết ngưá»i , bị bắt thưá»ng nhân mạng. Lão độc miệng rá»§a con như vậy nên con má»›i bị như vầy, để con tìm lão đánh má»™t trận cho bõ ghét, để lão rá»§a thiên hạ chết hết.
Bà lão nói :
- Con đừng trách ngưá»i ta như vậy, theo lá»i con nói , mẹ Ä‘oán chắc ông già ấy có tài xem tướng rất hay, con nên đến đó cầu khẩn ông ta may ra có cách cứu được.
Võ Kiết tuân lá»i mẹ , lạy tạ tìm đến Bàn Khê.
Tài sản của Cánh gà nướng

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #24  
Old 13-10-2008, 03:56 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi 24

Văn Vương rước Khương Thượng nơi sông Vị


Võ Kiết đến mé Bàn Khê thấy Khương Thượng đang ngồi câu trên bàn thạch, ở chạy đến kêu lớn :
- Khương lão gia ơi .
Tá»­ Nha nghe kêu ngoảnh lại thấy Võ Kiết liá»n há»i :
- Ngươi phải gã tiá»u phu hôm trước chăng ?
- Ãúng rồi Khương lão gia còn nhá»› tôi sao ?
Võ Kiết nói :
- Hôm trước ngươi có đụng ngưá»i ta chết hay không ?
Võ Kiết nói :
- Lão gia quả thật thánh thần, có con mắt nhìn thấu đáo .
Tá»­ Nha há»i :
- Ngươi làm chết ngưá»i sao vỠđược nÆ¡i đây ?
Chẳng giấu gì lão gia, hôm đó tôi xuống Tây Kỳ bán cá»§i, gặp lúc quân lính dá»n đưá»ng cho xa giá vua Ä‘i, tôi lính quýnh quay gánh cá»§i, rá»§i trúng nhằm má»™t tên lính chết tươi . Vua bắt tôi Ä‘á»n mạng , tôi than khóc vì còn chút mẹ già không ai nuôi dưỡng . Lúc ấy có quan Ãại Phu là Nghi Sanh thấy thương tình tâu vá»›i vua cho tôi trở vá» lo tiá»n bạc, gạo thóc để dành cho mẹ tôi sinh sống rồi sẽ đến nạp mình . Tôi thiết tưởng mẹ tôi đã già, không làm gì được chỉ nhá» tôi nuôi dưỡng, nếu tôi chết Ä‘i, mẹ tôi cÅ©ng chẳng sống được bao lâu nữa, lòng tôi Ä‘au xót quá . Xin lão gia ra ân cứu mạng tôi vá»›i , Æ¡n ấy mẹ con tôi ngàn thuở không quên.
Tử Nha nói :
- Ngưá»i có số mạng . Ngươi làm chết ngưá»i phải Ä‘á»n tá»™i. Ta làm sao cải số trá»i cho được ?
Võ Kiết khóc lóc, năn nỉ mãi :
- Lão gia đã có lòng nhân xin tìm cách cứu mẹ con với trong cơn tai nạn , dẫu đến đầu bạc răng long tôi vẫn không quên được.
Tá»­ Nha thấy Võ Kiết lắm lá»i năn nỉ, lại thương ngưá»i có hiếu nên bảo :
- Nếu muốn ta cứu mạng, ngươi phải gá»i ta bằng sư phụ má»›i được.
Võ Kiết mừng rỡ lật đật sụp lạy thưa :
- Xin sư phụ ra ơn làm phước , đệ tử không bao giỠđổi lòng .
Tử Nha nói :
- Ngươi đã dốc lòng làm đệ tá»­ tất nhiên ta phải ra sức cứu ngươi. Vậy ngươi vá» nhà đào má»™t cái hầm dưới gầm giưá»ng, bá» sâu bốn thước, tối đến ngươi nằm dưới hầm ấy ngá»§, dặn bà lão thắp má»™t ngá»n đèn chong dưới chân, má»™t ngá»n chong trên đầu , hốt ba nắm gạo trắng rắc lên mình, á»§ má»™t má»› cá» xanh trên miệng huyệt. Ta ở nÆ¡i đây sẽ làm phép để ngươi nằm dưới huyệt ngá»§ mà.
Sáng ngày ngươi leo lên, cứ việc vác rìu vào núi đốn cá»§i như thưá»ng, và ngươi sẽ bình yên vô sá»± , không cần phải nạp mạng.
Võ Kiết tạ ơn chạy vỠnhà lập tức:

Có bài thơ khen Tử Nha rằng :
Tây Bá bói tuy thiệt
Tử Nha ếm cũng mầu.
Nếu không bày phép nhiệm
Sao đặng đến sân chầu ?
Cứu má»™t ngưá»i tên Kiết
Yên trăm hỠnước Châu
Chẳng ra tài vương Bá
Sao rõ mặt công hầu
Võ Kiết vỠđến nhà mặt mày tươi như hoa má»›i nở, bà mẹ thấy Võ Kiết như vậy biết việc đã xong, liá»n há»i :
- Con Ä‘i cầu Khương lão gia , ngưá»i dạy làm sao ?
Võ Kiết thuật lại cách dạy bảo của Tử Nha rồi lo đi cắt cỠthấp đèn , đảo huyệt .
Còn Tử Nha đêm ấy cũng thức đợi đến canh ba , xõa tóc cầm gươm đốt bùa niệm chú, làm phép ếm đối xong xuôi.
Sáng ngày Võ Kiết đến tạ ơn Tử Nha thưa :
- Ãệ tá»­ vâng theo lá»i thầy làm đủ phép.
Tử Nha nói :
- Việc ấy như vậy là xong, không còn lo sợ gì nữa. Nay ngươi đã làm đệ tá»­ thì phải nghe lá»i ta, cứ buổi sáng vào núi đốn cá»§i kiếm ăn, còn buổi chiá»u phải đến đây tập luyện võ nghệ để chá» ngày giúp nước. Vì nay Trụ Vương lá»—i đạo, bốn Trấn chư hầu Ä‘á»u nổi lên diệt bạo cứu nguy .
Võ Kiết há»i :
- Thưa sư phụ, bốn trấn trấn chư hầu nào vậv ?
Tử Nha nói :
- Ãông Bá Hầu Khương Văn Hoán cầm đầu hai trăm trấn chư hầu đánh ải Du Hồn, Nam Bá Hầu Ngạt Thuận cầm đầu hai trăm trấn chư hầu đánh ải Tam SÆ¡n. Ta xem thiên văn thấy chẳng bao lâu nữa thiên hạ sẽ loạn. Vậy thì ngươi cÅ©ng nên tập luyện võ nghệ cho thông, đặng mai sau kiếm cÆ¡ lập nghiệp , nếu cứ đốn cá»§i mãi thì già Ä‘á»i cÅ©ng chỉ làm má»™t gã tiá»u phu mà thôi.
Võ Kiết theo lá»i Tá»­ Nha dạy bảo, buổi mai vào núi đốn cá»§i , buổi chiá»u đến Bàn Khê há»c nghệ.

Bấy giá» Táng Nghi Sanh tính lại đã ná»­a năm rồi mà không thấy Võ Kiết đến nạp mình. liá»n vào tâu vá»›i Văn Vương :
- Tôi thấy Võ Kiết còn mẹ già nên tâu xin cho nó vá» lo việc cấp duỡng má»™t thá»i gian. Nay đã ná»­a năm , đúng hẹn mà không thấy nó đến trình diện, khi luật triá»u đình, xin Chúa công liệu cách trị tá»™i .
Văn Vương liá»n lấy tiá»n ra gieo má»™t quẻ để Ä‘oán việc ngay gian , chẳng ngá» vì có phép yếm cá»§a Tá»­ Nha, khiến quẻ ứng rằng Võ Kiết đã gieo mình xuống sông tá»± vận rồi.
Văn Vương thương hại nói :
- Võ Kiết không phải trốn đâu. Bởi nó sợ hành hình nên trầm mình xuống sông tá»± vận. NghÄ© lại nó rá»§i ro phạm tá»™i, không có ý giết ngưá»i, nay nó đã tá»± tá»­ thì bá» qua cÅ©ng được .
Văn Vương than thở một hồi rồi vào trướng nghĩ ngơi.

Ngày tháng cứ thoi đưa , thu đông qua rất chóng, mới đó mà đã vào tiết xuân rồi, đào lý đã nở hoa bướm ong tấp nập.
Văn Vương thấy muôn hoa rá»±c rỡ , trăm há» vui vầy, truyá»n hết thảy triá»u thần cho phép được vui xuân mở há»™i .
Táng Nghi Sanh tâu :
- Ngày trước Chúa công ngá»± thấy Ä‘iá»m lành , nay nhân tiết xuân mát mẻ . Chúa công cÅ©ng nên thả gót nhàn du may ra gặp được hiá»n thần trong má»™ng.
Văn Vương khen phải, liá»n truyá»n Nam Cung Hoát và Tân Giáp dẫn bnh rồng theo há»™ giá.
Nam Cung Hoát và Tân Giáp tuân lệnh dẫn năm trăm quân, tôi chúa đồng kéo nhau đến Gò Nam xem hoa thưởng ngoạn.

Có bài thơ vịnh mùa xuân :
Vàng tía chen nhau ngập thế gian
Ong qua bướm lại nhộn bên đàng
Khuyên ai chá»› phụ thá»i xuân sắc
Một tấc ngày xuân một tấc vàng
Văn Vương và các quan vừa đến Gò Nam đã thấy dân chúng bao quanh , kẻ vác giáo, ngưá»i cầm cung tên, dắt muông, bá»§a lưới dưá»ng như há» Ä‘ang bày cuá»™c săn bắn vậy .
Văn Vương lấy làm lạ há»i Táng Nghi Sanh :
- Dân chúng làm gì vậy ?
Táng Nghi Sanh tâu :
- Ngày nay Chúa công muốn vui chung với bá tánh nên hỠbày cuộc săn bắn để Chúa công giải khuây.
Văn Vương không bằng lòng , nói :
- Xưa quan đại thần là Phong Hậu đem dâng thịt sống cho vua Phục Hy, vua Phục Hy nói :
- Trá»i sanh loài cầm thú cÅ©ng biết Ä‘au đớn, sống chết như loài ngưá»i , tại sao loài ngưá»i lại giết chúng mà ăn thịt . Lòng ta chỉ muốn sống mà thôi, không đành làm chết má»™t sinh vật nào cả. Như loài thảo má»™c, không biết Ä‘au đớn, không có tri giác, ta có thể dùng nó nuôi sống loài ngưá»i được , ấy là vua Phục Hy sanh nhằm thá»i thượng cổ, không có lúa gạo như bây giá» mà không đành ăn thịt cầm thú thay , cho nên Ä‘á»i sau má»›i gá»i là Thánh đế. Chúng ta ngày nay lúa gạo đầy đủ, ngÅ© cốc ê há», đã no lòng còn đòi há»i việc ngon miệng. Ãang lúc mùa xuân ấm áp, má»i sinh vật phÆ¡i phá»›i như vầy, chúng ta nỡ nào phá phách cho muôn thú vỡ ổ lạc bầy, bất nhân thất đức .

Bấy giá» khắp chốn Tây Kỳ trai gái Ä‘á»u Ä‘iểm trang rá»±c rỡ , kẻ ngâm thÆ¡, ngưá»i uống rượu, già Ä‘i trước trẽ theo sau, muôn vật như tăng phần linh động.
Văn Vương lấy làm đẹp dạ, khen :
- Như thế nầy má»›i gá»i là thái bình thịnh trị .
Táng Nghi Sanh tâu :
- Cõi Tây Kỳ thái bình lắm chẳng khác trá»i Nghiêu, đá Thuấn thuở xưa.

Ãoàn triá»u thần há»™ giá Văn Vương Ä‘i từ chá»— nầy sang chá»— kia đến đâu cÅ©ng thấy dân chúng như vậy.
Xảy thấy có mấy ngưá»i câu cá, vác cần câu trên vai nghêu ngao hát :
Vua Thành Thang đánh Hạ Kiệt
Y Doãn cầm binh xong các việc
Dựnq cỠphạt tội kéo xông qua
Ãuổi kẻ bạo tàn Ä‘i mất biệt
Hưỡng sáu tăm năm bên mối nước
Việc chánh ngày nay coi khác trước
Ãào ao được rượu , thit làm rừng
Lộc đài xương máu cao ngàn thước
Ãã mê tá»­u lại tham dâm
Ãao binh bốn biển dậy ầm ầm
Chúng ta ẩn mặt ngoài sông biển
Rữa tai chẳng chịu tiếng thâm trầm
Ngày thá»i theo sóng ca óng óng
Ãêm lại xem sao, trá»i lồng lá»™ng
Sỗg dài biển rộng cứ gieo câu
Ãất trá»i che chở không cần lá»™ng.
Văn Vương nghe ca nói với Táng Nghi Sanh :
- Ngưá»i hiá»n ca lá»i lẽ uyên thâm lắm, chắc trong đám ngưá»i đó có ngưá»i hiá»n .
Nói rồi truyá»n Tân Giáp đến há»i Ä‘oàn ngưá»i câu cá xem ai đã đặt ra bài ca ấy ?
Tân Giáp tuân lệnh giục ngá»±a đến đón Ä‘oàn ngưá»i câu cá lại há»i :
- Chúa công có lệnh cho đòi ngưá»i hiá»n sÄ© nào đã đặt ra bài ca ấy .
Mấy ngưá»i câu cá thất kinh quỳ xuống thưa :
- Chúng tôi tất cả Ä‘á»u là ngưá»i hiá»n.
Ngưá»i hiá»n gì mà đông dữ vậy !
Mấy ngưá»i câu cá thưa :
- Chúng tôi sá»›m mai Ä‘i câu cá, buổi chiá»u lại nấu cÆ¡m thật là không hung dữ .
Văn Vương giục ngựa đến. Tân Giáp tâu :
- Ấy là mấy ngưá»i Ä‘i câu cá, không phải bậc hiá»n sÄ© .
Văn Vương nói :
- Nếu không phải bậc hiá»n sÄ© sao lại có lá»i ca như vậy ?
Mấy ngưá»i câu cá tâu :
- Bài ca ấy không phải do chúng tôi đặt . Cách đây ba mươi dặm tại đất Bàn Khê , có môt ông già ngồi câu cá thưá»ng ca bài ấy, chúng tôi thưá»ng nghe nên thuá»™c lòng ca nghêu ngao lúc hứng chí.
Văn Vương phán :
- Thôi các ngươi lui vỠnghỉ.
Mấy ngưá»i câu cá lạy tạ vua, dá»i gót. Văn Vương ngồi trên ngá»±a ngẫm nghÄ© :
- Kẻ sÄ© nào lại dùng tiếng rá»­a tai , chắc là ngưá»i khí phách lắm.
Táng Nghi Sanh thấy Văn Vương trầm tư, liá»n há»i :
- Chúa Công nghĩ gì vậy ?
Văn Vương nói :
- Trong bài ca vừa rồi có hai tiếng rá»­a tai , đó là tích cá»§a ngưá»i xưa hay lắm.
Táng Nghi Sanh há»i :
- Tâu chúa công, tích ấy thế nào hạ thần chưa rõ ?
Văn Vương nói :
- Nay Thiên tá»­ ưa nghe tiếng dấm là tiếng nhạc mất nước, nên ngưá»i đặt bài ca đó là tích Hứa Do rá»­a tai Ä‘á»i trước mà sánh mình.
Táng Nghi Sanh há»i :
- Tích Hứa Do rửa tai thế nào ?
Văn Vương giảng giải :
- Ngày xưa vua Nghiêu có chín ngưá»i con trai, nhưng xét tánh tình không ngưá»i nào hiá»n đức , vua Nghiêu sợ nếu để con mình nối ngôi trị Thiên hạ sẽ ly loạn , vì vậy vua Nghiêu Ä‘i khắp thiên hạ tìm ngưòi hiá»n để nhưá»ng ngôi. Ngày kia, vua Nghiêu Ä‘i đến chân núi thấy má»™t ngưá»i cầm chiếc bầu nhá» Ä‘ang múc nước dưới khe.
Vua Nghiêu liá»n há»i : - Ngươi làm gì vậy ?
Hứa Do nói :
- Tôi ngán cuá»™c nÆ¡i ô trá»c nên lánh mình má»™t cõi , tìm thú thanh nhàn , không màng lợi danh , đói ăn trái cây, khát uống nước suối giữ mình trong sạch cho mãn kiếp thá»i thôi . Vua Nghiêu nghe mừng thầm nghÄ© rằng ngưá»i không ham phú quí , không ưa lợi danh chính thật ngưá»i hiá»n , nếu truyá»n ngôi cho thế nào thiên hạ cÅ©ng được thái bình , NghÄ© như vậy vua Nghiêu nói :
- Trẫm thật là vua Nghiêu, giả thưá»ng dân Ä‘i tìm ngưá»i hiá»n đức để nhưá»ng ngôi. Vậy ngươi là bậc hiá»n đức, hãy theo trẫm vá» triá»u thay Trẫm trị thiên hạ.
Hứa Do vốn không màng danh lợi, lại không thích công danh , nghe vua Nghiêu nói như vậy tuy làm thinh không đám cãi , nhưng lòng giận lắm , đập nát cái bầu, rồi bịt chặt hai tai , cong lưng chạy riết đến bến sông, vốc nước rá»­a tai mãi . Giữa lúc đó có Sào Phá»§ cho trâu đến bến sông cho uống nước , thấy Hứa Do rá»­a tai mãi, không hiểu vì cá»› gì, há»i :
- Tai anh dính vật gì dơ lắm sao mà rửa mãi vậy ?
Hứa Do đáp :
- Vừa rồi tôi gặp vua Nghiêu bảo tôi vá» triá»u để truyá»n ngôi . Tôi nghe tiếng danh lợi dÆ¡ tai quá nên chạy đến đây mà rá»­a . Nhưng rá»­a đã lâu mà tiếng ấy vẫn còn văng vẳng, chưa hết.
Sào Phá»§ nghe nói liá»n dắt trâu lên trên dòng nước cho uống.
Hứa Do há»i :
- Sao anh không cho trâu uống nước tại bến như thưá»ng lệ .
Sào Phủ nói : - Tai anh dơ lắm sợ trâu tôi uống dơ miệng.
Ấy là tích Hứa Do , Sào Phá»§ thá»i xưa . Nay ngưá»i nầy lấy tích ấy ví mình là kẻ thanh bạch .

Vua tôi vừa Ä‘i vừa nói chuyện vá»›i nhau . Bá»—ng thấy mấy ngưá»i gánh cá»§i Ä‘i tá»›i , cao giá»ng hát :
Phụng chẳng thiếu mà lân cũng có
Chẳng phải thá»i nên không chịu tá»
Rồng bay mây kéo gió theo hùm
Trách Ä‘á»i sao chẳng tìm trăng tá»
Há chẳng thấy ngưá»i cày ruá»™ng Hứa Sàng
Noi nghỠvua Thuấn giữ lòng hằng
Chẳng gặp Thành Thang ba bận rước
CÅ©ng đành trá»n kiếp giấu tài năng
Lại chẳng thấy như ông Phú Duyệt
Lạnh lẽo dầm mưa lại dầm tuyết
Nếu chẳng Cao Tông thấy gấu bay
Mang tơi dựa vách không ai biết
Ngưá»i hiá»n hết nhục tá»›i khi vinh
Không lẽ anh hùng can phận thiệt
Văn Vương nói vá»›i các quan ngồi trên ngá»±a nghe ca Ä‘á»u lấy làm lạ .
Trong Ä‘oàn ngưá»i này chắc có hiá»n sÄ© . Liá»n bảo Tân Giáp Ä‘i má»i nữa.
Tân Giáp tuân lệnh giục ngá»±a đến há»i :
- Trong đám ngưá»i ấy có ai là hiá»n tài xin má»i ra đây cho Ãại vương dạy việc.
Mấy ngưá»i gánh cá»§i liá»n để gánh xuống chắp tay thưa :
- Chúng tôi chỉ có tài đốn củi chớ không có tài gì khác cả.
Văn Vương vừa đến nơi, Tân Giáp tâu :
- Há» cÅ©ng không phải, là hiá»n tài đâu, xin Chúa Công chá»› nhá»c lòng nghÄ© đến há».
Văn Vương nói :
- Nếu không phải hiá»n tài sao lại đặt được bài hát có ý nghÄ©a sâu xa như vậy ?
Má»™t ngưá»i trong đám tiá»u phụ tâu :
- Chúng tôi đốn cá»§i thưá»ng Ä‘i ngang qua chốn Bàn Khê nghe ông già câu cá hát bài nầy, chúng tôi thuá»™c lòng và ca hát làm vui lúc mệt nhá»c .
Văn Vương nói :
- Nếu không phải các ngươi đặt ra bài hát ấy thì hãy lui vỠmà nghỉ.
Mấy gã tiá»u phu lạy tạ rồi gánh cá»§i lên đưá»ng.
Văn Vuơng ngồi trên ngựa ngẫm nghĩ mãi hai bài ca vừa rồi .
Trong lúc đó triá»u thần ai nấy uống rượu thưởng hoa. Bá»—ng có má»™t ngưá»i gánh cá»§i đến, miệng hát nghêu ngao mấy câu :

Nước dợn trong veo cảnh thật thanh,
Hùm thiêng chưa gặp ẩn non xanh
Ngưá»i Ä‘á»i chẳng biết trang hiá»n sÄ©
Cứ nói ông câu ở mé gành
Văn Vương nghe tiếng ca, khen :
- Ngưá»i nầy chăc là hiá»n sÄ© đấy,
Táng Nghi Sanh vào tâu :
- Ngưá»i ấy sao giống Võ Kiết, kẽ tá»™i nhÆ¡n giết ngưá»i ngày trước vậy .
Văn Vương nói :
- Quan Ãại Phu nhìn lầm rồi. Võ Kiết đã sợ tá»™i nhảy xuống sông trầm mình , lẽ nào còn sống trên thế gian !
Táng Nghi Sanh ngồi trên ngá»±a ngắm kỹ má»™t hồi, thấy quả là Võ Kiết, không còn nghi ngá» gì nữa , liá»n sai Tân Giáp đến bắt.
Tân Giáp vâng lá»i giục ngá»±a đến trước. Võ Kiết trông thấy xe giá không biết trốn vào đâu, phải để gánh cá»§i xuống bên đưá»ng quì má»p xuống đất. Tân Giáp thấy quả Võ Kiệt, liá»n đến trước ngá»±a Văn Vương tâu :
- Ngưá»i ấy quả là Võ Kiết, tên giết ngưá»i ngày trước.
Văn Vương nỗi giận hét lớn :
- Ãứa thất phu, dám khi dá»… ta như vậy.
Rồi quay lại nói với Táng Nghi Sanh :
- Ngưá»i đâu xảo trá như vậy phải làm tá»™i bằng hai, xá»­ theo án sát nhân để răn chúng.
Nói rồi lại than :
- Nếu quẻ Tiên thiên ta bói không thiệt thỉ còn truyá»n lại cho dân chúng làm gì !
Táng Nghi Sanh nói :
- Thần tá»­ Tây Kỳ nầy thuở nay chưa há» có ai ngang ngạnh như vậy , chẳng biết Võ Kiết có Ä‘iá»u gì uẩn khúc không, xin Chúa công để tôi há»i lại nó thá»­.
Liá»n giục ngá»±a tá»›i há»i :
- Ngươi hứa vá»›i Chúa công trở vá» lo việc cấp dưỡng mẹ già xong trở lại Ä‘á»n tá»™i, tại sao lá»—i hẹn ?
Võ Kiết nói :
- Tôi không dám bá» phép. Bởi có má»™t ông già câu cá tại Bàn Khê há» Khương tên Thượng, tên chữ là Tá»­ Nha , biệt hiệu Phi Hùng, bảo tôi làm há»c trò thì cứu toàn tánh mạng. Ngưá»i ấy dạy tôi vỠđào huyệt , chong đèn trên đầu má»™t ngá»n, dưới chân má»™t ngá»n, hốt gạo vãi lên mình, lấy cá» á»§ lại, qua má»™t đêm thì khá»i chết luôn. Tôi còn mẹ già không nỡ chết bá» mẹ tôi nên nghe lá»i trốn pháp luật xin quan trên nghÄ© lại.
Táng Nghi Sanh nghe nói mừng rỡ, quỳ tâu với Văn Vương :
- Võ Kiết nói có ông già câu cá hiệu Phi Hùng thì quả là ngưá»i Chúa công ứng má»™ng. Xưa vua Thương Cao thấy gấu bay mà được ông Phú Duyệt ra phò , nay Ãại Vương thấy cá»p có cánh chắc là Khương Tá»­ Nha, ngưá»i câu cá nÆ¡i Bàn Khê đấy. Xin Chúa công tha tá»™i cho Võ Kiết ! khiến nó dẫn đến Bàn Khê tìm Khương Tá»­ Nha vá» dùng.
Văn Vương y tấu, truyá»n bá quan văn võ theo Võ Kiết đến Bàn Khê.
Võ Kiết được tha tội chết mừng rỡ bỠgánh củi, dẫn Văn Vương và đoàn tùy tùng trở lại rừng xanh.
Bấy giá» Văn Vương và các quan không dám cỡi ngá»±a, sợ ngưá»i hiá»n giật mình ẩn mặt, nên xuống yên dắt ngá»±a theo sau Võ Kiết.
Còn Võ Kiết trở vỠđến Bàn Khê không thấy Khương Thượng đâu mất , lòng thất kinh dáo dác tìm kiếm quanh.
Táng Nghi Sanh há»i :
- Ngưá»i hiá»n Ä‘i vắng rồi sao ?
Võ Kiết nói :
- Sư phụ tôi mới vừa ngồi đây, không biết vì sao vắng mặt .
Văn Vương há»i :
- Nhà cá»§a ngưá»i hiá»n ở chá»— nào ?
Võ Kiết chỉ tay vỠphía trước tâu :
- Túp lá»u tranh nhá» trước mặt kia là chá»— sư phụ tôi nương náu. .
Võ Kiết dắt Văn Vương đến đó , thấy túp lá»u xiêu vẹo, xung quanh che màn trúc Ä‘an .
Văn Vương gõ nhẹ vào tấm phên lẫm cá»­a thì thấy má»™t thằng bé nhắc tấm phên bước ra, Văn Vương há»i :
- Có thầy ngươi Ỡnhà không ?
Thằng bé nói :
- Sư phụ tôi đi chơi với bạn hữu. .
Văn Vương há»i :
- Chừng nào vỠ?
Thằng bé nói :
- Không biết chừng. Có khi một ngày có khi đôi ba bữa .
Có lúc gặp bè gặp bạn dạo nước dạo non nên không biết chừng nào mà dám chắc. .
Táng Nghi Sanh tâu với Văn Vương :
- Phép cầu ngưá»i hiá»n ,phải có lòng thành . Hôm nay chúa công Ä‘i dạo xuân tình cỠđến đây nên ngưá»i hiá»n không ra mặt .
Xưa vua Thần Nông tìm Trưá»ng Tang vua Thành Thang tìm Y Doãn Ä‘á»u phải ăn chay tắm gá»™i, coi ngày lành Ä‘em lá»… vật đến
rước, như thế má»›i tá» ra kính hiá»n đãi sÄ©. Xin Chúa công noi gương ấy, trở vá» sắm sá»­a vài ngày nữa sẽ đến rước.
Văn Vương khen :
- Quan Ãại Phu nói phải lắm.
Liá»n truyá»n Võ Kiết theo xa giá vá» trào. Chúa tôi trở lại trông thấy bên khe cảnh vật tốt tươi , Văn Vương đẹp ý ngâm lên :
Phong vảnh xnân thá»i đẹp đẽ thay
Ngưá»i hiá»n ẩn mặt nấy lâu nay
Tá»›i nÆ¡i không thấy ngưá»i đâu cả
Thiên hạ sầu riêng biết mấy ngày
Văn VuÆ¡ng bịn rịn mãi nÆ¡i Bàn Khê Ä‘i không dứt . Táng Nghi Sanh năn nỉ khuyên lÆ¡n , vua tôi vá» thành thì trá»i đã tối mịt . Văn Vương cầm bá quan ở lại trong Ä‘iện ăn chay ba bá»­a, ngá»§ trong Ä‘á»n lá»›n , ai nấy tắm gá»™i sạch sẽ , đợi ngày Ä‘i rước ngưá»i hiá»n.
Nam Cung Hoát thấy vậy tâu với Văn Vương :
- Ông già câu cá nÆ¡i Bàn Khê chưa chắc đã thá»±c tài , Chúa công ăn chay tắm gá»™i, Ä‘em lá»… vật đến cầu, nếu lầm ngưá»i vô dụng có phải thất công, nhẹ thì Ä‘i không. Vậy để ngày mai tôi vâng lệnh Chúa công đến đó thỉnh lão vá» triá»u như quả thật hiá»n sÄ© thì phong chức lá»›n, dùng vào việc nước, còn nếu lão chỉ là má»™t gã ngư phá»§ già cả thì Ä‘uổi vá» câu cá cho xong !
Táng Nghi Sanh nói lớn :
- Tướng quân không nên có ý nghÄ© như vậy, Nay thiên hạ loạn ly nhân tài ẩn mặt trong núi non, nếu không biết trá»ng há» thì làm sao há» chịu Ä‘em tim óc ra giúp Ä‘á»i , Chúa công phải noi theo dấu xưa, trá»ng hiá»n mến sÄ© má»›i được.
Nam Cung Hoát nói :
- Ngưá»i hiá»n không phải dá»… kiếm, không phải nghe ngưá»i ta có tài liá»n tin theo, ít ra cÅ©ng phải thá»­ thách tài năng trước khi trá»ng dụng. Nay Chúa Công ăn chay tắm gá»™i, Ä‘em trá»ng lá»… đến rước ông già câu cá, nếu ông ấy không phải ngưá»i tài thì sao ?
Táng Nghi Sanh nói :
- Không hại gì cả , Chúa công sẽ được tiếng trá»ng hiá»n. Kẻ bất tài mà Chúa công còn trá»ng như vậy thì kẻ có tài sẽ ao ước được ra phò Chúa công . Vả lại , ngưá»i nầy biệt hiệu Phi Hùng thì đúng vá»›i Ä‘iá»u má»™ng cá»§a Chúa công rồi, không còn nghi ngá» gì nữa
Văn Vương nói :
- Quan Ãại Phu nói phải lắm, Nam Tướng quân chá»› tị hiá»m mà há»ng việc lá»›n.
Bấy giá» cả triá»u thần Ä‘á»u theo lệnh Văn Vương, ăn chay tắm gá»™i ba ngày, để đến Bàn Khê rước Tá»­ Nha .

Ngưá»i sau có thÆ¡ rằng :
Kìa là chuông trống ná» Ä‘á»n ca
Ấy lễ Văn Vương rước Tủ Nha
Cơ nghiệp nhà Châu gần sửa trị
Tám trăm năm lẻ thảy âu ca
Văn Vương theo lá»i Táng Nghi Sanh đến ngày thứ tư sắm sá»­a lá»… vật , chỉnh đốn áo mão, truyá»n quân khiêng đến Bàn Khê, vua tôi cùng Ä‘i đông nức. Văn Vương lại phong Vá»— Kiết làm Võ Ãức Tướng quân, truyá»n dẫn đưá»ng. Thiên hạ nghe đồn việc ấy Ä‘á»u rá»§ nhau Ä‘i xem.
Văn Vương dẫn các quan đến gần Bàn Khê Ä‘á»u xuống ngá»±a Ä‘i bá»™ xa thấy dạng Khương tá»­ Nha Ä‘ang ngồi câu trên thạch bàn .
Văn Vương liá»n rón rén bước đến sau lưng, không dám động.
Còn Tá»­ Nha đã Ä‘oán trước, biết có vua nước Châu đến rước liá»n ngồi làm tÄ©nh, vừa câu cá, vừa ca lên mấy câu :
Gió Tây dậy thì mây trắng bay
Năm đã tàn rồi tuổi lớn thay
Chim phụng gáý thì vua trổ mặt
Thả nhợ câu này ai có hay
Tá»­ Nha ca xong, Văn Vương má»›i cất tiếng há»i :
- Ngưá»i hiá»n có vui không ?
Tá»­ Nha ngó ngoái lại thấy Văn Vương liá»n bá» cần câu cúi đầu thi lá»…, tâu :
- Tôi không biết Ãại vương đến nên trá»… việc tiếp nghinh xin Ãại vương tha tá»™i.
Văn Vương vội vàng đở dậy bái và nói :
- Trẫm ái má»™ tiên sinh đã lâu , đến đây má»™t lần không gặp mặt . Trẫm xét mình có lá»—i không biết ngưá»i hiá»n, nên ăn chay ba bữa, tắm gá»™i sạch sẽ đến đây cầu ra mắt.
Tá»­ Nha lật đật quỳ má»p dưới đất tạ tá»™i và đắt Văn Vương vá» nÆ¡i túp lá»u tranh.
Ãến nÆ¡i Tá»­ Nha sụp lạy má»™t lần nữa.
Văn vương đáp lễ và nói :
- Trẫm nghe tiếng cao minh, nhưng chưa gặp mặt hôm nay hân hạnh được tương phùng, xin tiên sanh làm Æ¡n chỉ giáo Trẫm đôi Ä‘iá»u vá» dân nước.
Tử Nha khiêm nhượng nói :
- Tôi ngư phá»§ già cả, không tài trí gì hết , võ không đủ dẹp loạn, văn không đủ trị dân, nhá» Æ¡n Ãại vương Ä‘oái thương sợ Ä‘á»n Æ¡n không đặng.
Táng Nghi Sanh nói :
- Chúa công tôi đã hết lòng chiếu cố tiên sinh chá»› khiêm nhượng làm gì .Nay thiên hạ loạn ly, Trụ Vương lá»—i đạo, Ä‘am mê tá»­u sắc, giết hại trung thần, gần nịnh xa trung khiến chư hầu làm phản. Chúa công tôi ngày đêm lo lắng không an , nghÄ© đến trăm há» khổ sở , trông ngưá»i hiá»n như khát nước, tiên sinh là bậc nhân tài, lẽ nào ẩn dật mãi không ra cứu dân độ thế .
Nói rồi dâng lá»… vật lên . Tá»­ Nha thấy vua tôi Văn Vương trá»ng mình như vậy không còn lá»i lẽ nào từ chối nữa liá»n nhận lẽ vật đồng tá»­ Ä‘em cất vào nhà trong .
Văn Vương má»i Tá»­ Nha lên xe rồng rước vá» triá»u . Tá»­ Nha lật đật quì thưa :
- Phận tôi tài hèn sức yếu , được Ãại vương thương tưởng đến , nguyện Ä‘em tim óc Ä‘á»n Æ¡n lẽ đâu dám ngồi xe Ãại vương mà lá»—i đạo tôi chúa.
Văn Vương nói :
- Ấy là lòng trẫm kính ngưá»i hiá»n, xin tiên sinh chá»› ngại.
Tử Nha một mực chối từ, nhất thiết không chịu ngồi chung xe với Văn Vương.
Táng Nghi Sanh nói :
- Hiá»n sÄ© đã giữ lá»… như vậy thì xin má»i hiá»n sÄ© lên ngá»±a vậy.
Tá»­ Nha thuận lòng lên ngá»±a theo hầu, cùng Ä‘i vá» triá»u vá»›i các quan văn võ. Lúc bấy giá» Tá»­ Nha đã tám mươi tuổi.
Có bài thơ khen rằng :
Thả mồi câu cá đă hằng lâu
ChỠvận râu mày bạc trắng phau
Phải dá»a hết trông câu quả vị
Lội sông còn nhớ ấn công hầu
Kinh luân trong túi tươi như gấm
Thao lược bên lòng sáng tợ châu
Mới biết hùm già sanh cặp cánh
Ba ngàn bỠcõi một tay thâu
Văn Vương rước Tử Nha vỠđến Tây Kỳ, trăm hỠai thấy cũng mến đức.
Vào Ä‘á»n , Văn Vương phong Tá»­ Nha làm Thừa Tướng . Tá»­ Nha lạy tạ Æ¡n, Văn Vương truyá»n mở tiệc đãi đằng vua tôi hoan hÄ© .
Từ đấy, Tá»­ Nha lãnh chức trị nước rất yên, trị dân phải phép thiên hạ Ä‘á»u tùng phục, quân tướng kính vì.
Ãt ngày sau Văn Vương truyá»n lập dinh cho Tá»­ Nha ở .
Tài sản của Cánh gà nướng

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #25  
Old 13-10-2008, 03:58 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi 25

Hồ Ly dá»n tiệc má»i yêu quái


Khi ấy tướng trấn ải Tị Thá»§y là Hàng Vinh hay tin Văn vương dùng Tá»­ Nha làm tướng , coi lo việc nước Châu , vá»™i làm sá»› vá» triá»u báo vá»›i Trụ vương .
Thừa Tướng Tỉ Can ngày kia tiếp được thơ của Hàng Vinh thất kinh nghĩ thầm :
- Tá»­ Nha là bậc ạnh hùng thá»i nay. Bởi Thiên tá»­ không biết dùng ngưá»i nên Tá»­ Nha má»›i bá» Trụ trốn sang Châu phò Văn Vương.
Văn Vương mà được Tử Nha chẳng khác rồng mây gặp hội e sau nay nhà Thương mang khốn.
NghÄ© như vậy nên không dám bá» qua liá»n Ä‘em tá» sá»› ấy đến lầu Trích Tinh trình vá»›i vua Trụ .
Trụ Vương thấy Tỉ Can cúm núm dâng sá»›, vá»™i há»i :
- Hoàng thúc định dâng sớ khuyên can trẫm việc gì đó ?
Ti Can tâu :
- Không phải sá»› cá»§a hạ thần , mà là cá»§a quan Tổng Trấn ải Tị Thá»§y là Hàng Vinh vừa gởi vá» triá»u.
Vua Trụ há»i :
- Trong sớ nói việc gì ?
Tỉ Can tâu :
- CÆ¡ Xương sau khi vá» Tây Kỳ lại thỉnh Khương Tá»­ Nha vá» làm Tướng. Tá»­ Nha là bậc anh tài, lại phò CÆ¡ Xương khác gì cá gặp nước, rồng gặp mây. Vả trong lúc Nam Bá Hầu Ä‘ang dấy binh đánh ải Tam sÆ¡n, Ãông Bá Hầu Ä‘ang dấy binh đánh Du Hồn , còn Thái Sư Văn Trá»ng cầm quân dẹp phương Bắc cÅ©ng chưa yên , nếu Văn Vương dấy binh Tây Châu nữa thì bốn phương thiên hạ Ä‘á»u ly loạn , việc nầy rất quan trá»ng , xin bệ hạ suy tính để có kế hoạch đối phó.
Vua Trụ ngồi trầm ngâm một lúc rồi phán :
- Thôi được, Hoàng thúc vá» dinh an nghỉ, để sáng mai trẫm lâm triá»u cùng vá»›i vãn võ bá quan bàn tính má»›i được.
Giữa lúc đó quan Thái giám vào tâu :
- Bắc Bá Hầu Sùng Hầu Hổ xin vào yết kiến bệ hạ , còn đợi lệnh ngoài cung môn.
Vua Trụ liên đòi Sùng Hầu Hổ lên Trích Tinh lầu há»i :
- Khanh muốn tâu việc chi ?
Sùng Hầu Hổ nói :
- Tôi vâng lệnh Bệ hạ cất Lộc đài đúng hai năm lẽ bốn tháng , nay đã hoàn thành nên phải vào tâu cho Bệ hạ rõ.
Trụ Vương mừng rỡ, khen ngợi chẳng cùng.
Sùng Hầu Hổ nói :
- Tôi quên ăn quên ngủ, đốc thúc ngày đêm, công việc nay mới hoàn thành, lòng mừng chẳng xiết.
Tru Vương phán :
- Công Æ¡n cá»§a khanh trẫm sẽ Ä‘á»n đáp xứng đáng. Nay lòng Trẫm Ä‘ang có việc lo, chẳng biết khanh có mưu nào giúp trẫm chăng ?
Sững Hầu Hổ há»i :
- Bệ hạ đang lo việc gì xin cho hạ thần biết.
Trụ Vương nói :
- CÆ¡ Xương trốn vá» nước , lại thỉnh Tá»­ Nha làm tướng có ý phản Thương. Hàng Vinh vừa dâng sở vá» triá»u, Tỉ Can Thừa Tướng cÅ©ng Ä‘ang sốt ruá»™t vá» việc ấy.
Sùng Hầu Hổ ngạo nghể cưá»i lá»›n :
- CÆ¡ Xương tuổi đã già, Khương Tá»­ Nha tuổi đã tám mươi , hai ngưá»i ấy chẳng khác như hai chiếc ve nằm ôm nhánh dương khô, còn làm gì được nữa mà sợ. Bệ hạ không cần Ä‘em binh chinh phạt, cÅ©ng không cá»§a bàn luận đến cho hao tổn tinh thần.
Vua Trụ khen phải, bỠqua việc Văn Vương, không luận đến nữa, và nói với Sùng Hầu Hổ :
- Nay Lộc đài đã làm xong, trẫm và Hoàng hậu sẽ ngự đến đó xem chơi cho biết, vậy hai khanh đến trước dưới đài cho trẫm.
Ãoạn truyá»n chi Ä‘em xe rồng Ä‘i đến Lá»™c đài .

Có bài thơ nói vỠLộc đài :
Lá»™c đài vòi vá»i thấu mây xanh
Cơ nghiệp nhà Thương sợi chỉ mành
Thuế nặng sưu cao dân khổ cực
Cầu vui, chuốc oán chúa công lành
A dua Bí trá»ng bày mưu độc
Tham nhũng Sùng Hầu móc túi dân
Bao quản tốn công hao của nước
Rủ ren hồ mị đến đêm thanh
Vua Trụ và Ãắt Ký cùng lên xe Thất Hương, thị nữ đập dìu , cung nga chen chúc, xúm nhau hầu hạ Ä‘i đến Lá»™c đài.
Vua Trụ dắt tay Ãắt Ká»· xuống long xa, lên đài xem thá»­; cảnh vật chẳng khác lầu các cảnh tiên, Ä‘á»n đài cõi Phật . Ngà ngá»c sa cừ chen sắc, bạc vàng, mã não thêu hình. Trên lầu làm nhiá»u thứ phi cầm , ngoài các chạm những con tẩu thú, trái châu gắn chói lòa, há»™t ngá»c đủ màu nhấp nhánh.
Tỉ Can và Sùng Hầu Hổ cũng đi theo. Tỉ Can thấy Lộc đài rực rỡ , nghĩ đến việc hao của hại dân thì buồn bực, mặt ủ mày châu còn Sùng Hầu Hổ thì hiu hiu tự đắc công trạng của mình đã hoàn thành được Trụ Vương cho phép dự .
Trong tiệc, Trụ Vương há»i Ãắt Ká»· :
- Ãi khanh có nói há»… Lá»™c đài lập xong thì có thần tiên giáng hạ , nay Lá»™c đài hoàn thành rồi, chẳng biết trẫm có duyên phúc gặp Ä‘ang quần tiên chăng ?
Nguyên trước đây Ãắt Ká»· bày ra Lá»™c đài là có ý hại Tá»­ Nha nên má»›i vẽ há»a đồ và nói gạt vua Trụ như vậy . Nay vua Trụ nhắc đến. Ãắt Ká»· không biết làm sao , liá»n trả lá»i mập má» rằng :
- Thần tiên ưa cảnh thanh thanh phong lưu, nếu gặp đêm rằm trăng thanh gió mát, thế nào cũng đến.
Vua Trụ nói :
- Bữa nay là mồng mưá»i rồi, chỉ còn năm hôm nữa đến ngày rằm, nếu gặp đêm trăng sáng sá»§a, ái khanh gắng sức làm thế nào để trẫm thấy mặt các vị tiên.
Ãắt Ká»· không biết làm sao từ chối, phải chịu đỡ :
- Xin Bệ hạ an lòng, thần thiếp đoán chắc bệ hạ sẽ được toại nguyện.
Hôm đó, Trụ Vương ở trên đài uống rượu quá nhiá»u, nên say mèm, lại đắm nguyệt hoa quá sá»›m , đêm đến ngá»§ vùi không còn biết gì nữa. Ãắt Ká»· thấy vua Trụ muốn gặp thần tiên, lo lắng không sao ngá»§ được, nhân lúc canh ba, Ãắt Ká»· liá»n xuất hình hồ ly, nổi trận gió bay vá» mả Huỳnh Ãế .
LÅ© cáo trong hang thấy Hồ ly tinh trở vá», vá»™i rước vào mừng rỡ .
Cá»­u đầu TrÄ© kê ra mắt Hồ ly tinh, há»i :
- Chị vỠđây có việc gì lạ chăng ?
Hồ ly tinh nói :
- Em Æ¡i, tuy chị được ngày ngày gần Thiên tá»­, đêm đêm được ká» quân vương, song vẫn không quên chị em và con cháu. Nay Thiên tá»­ lập xong Lá»™c đài, muốn được tận mắt trông thấy tiên nữ giáng lâm, chị nghÄ© ra má»™t kế , muốn đưa các chị em và con cháu mình đến đấy, giả làm tiên để gạt Trụ vương vui say má»™t bá»­a cho thá»a tình hoài vá»ng cá»§a chị .
Trĩ kê đáp :
- Muốn giả làm tiên phải biến hóa tinh thông, nhưng trong động chúng ta có một số con cháu tu luyện còn non nớt, chưa thể biến hóa nổi.
Hồ ly tinh nói :
- Việc đó chị biết rồi. Ai biến hóa được thì đi , ai biến hóa chưa được phải ở nhà giữ gìn thạch động.
Trĩ kê nói :
- Tính ra động ta hiện nay có thể biến hóa độ ba mươi chín ngưá»i.
Hồ ly tinh nói :
- Như thế thì tốt lắm. Cư con trai thì biến làm tiên ông, con gái thì biến thành tiên nữ, trẻ nhỠthì biến thành đồng tử , đúng đêm rằm đến Lộc đài dự yến thưởng thức món ngon vật lạ .
Hồ ly tinh căn dặn hết các việc rồi từ giã trở vỠLộc đài thấy vua Trụ vẫn còn ngủ say, chẳng hỠhay biết việc gì cả !
Rạng ngày Trụ Vương tỉnh rượu, há»i Ãắt Ká»· :
- Ãi khanh liệu đêm rằm sắp đến có thần tiên giáng hạ không ?
Ãắt Ká»· tâu :
- Xin bệ hạ truyá»n chỉ dá»n má»™t đại yến nÆ¡i Lá»™c đài gồm ba mươi chín cá»—. Ãợi đêm thanh trăng tá», thế nào thần tiên cÅ©ng hiện xuống , bệ hạ mà thấy được thì tuổi thá» càng lâu lại thêm sức .
Trụ Vương mừng rỡ nói :
- Nếu thần tiên đến Lộc đài, khanh nhắm ai có thể hầu rượu được
Ãất Ká»· nói :
- Phải chá»n má»™t vi quan lá»›n trong triá»u tá»­u lượng cho cứng má»›i được.
Vua Trụ phán :
- Chỉ có Thừa Tướng là mạnh rượu hơn cả .
Liá»n truyá»n Ti Can đến hầu lập tức. Tỉ Can được chiếu triệu vá»™i vào ra mắt. Tru Vương nói :
- Ãêm rằm, lúc trăng má»c có thần tiên đến Lá»™c đài dá»± yến, phần Hoàng thúc lo việc đãi rượu thay mặt trẫm
Tỉ Can vâng lệnh trở vỠdinh nghĩ không ra lẽ, than thầm :
- Nước nhà gần ly loạn, thiên tá»­ đắm mê tá»­u sắc lại mÆ¡ tưởng chuyện hão huyá»n. Làm gì có thần tiên giáng hạ ăn tiệc nÆ¡i Lá»™c đài ?
Tuy vậy, Tỉ Can vẫn không dám trái lệnh, chuẩn bị ứng hầu .
Ãến ngày rằm , vua Trụ truyá»n dá»n đủ ba mươi chín cá»— trên lầu chia ra ba từng, má»—i từng mưá»i ba ghế . Trông cho trăng má»c để được thấy mặt thần tiên .
Ãắt ká»· dắt Trụ Vương lên lầu ngồi uống rượu, và tâu :
- Nếu thần tiên hiện đến, bệ hạ chẳng nên ra, vì thần tiên ưa tự do và thanh tịnh không thích lễ nghi, bệ hạ chỉ cần trông thấy hỠcũng đủ hưởng phước rồi .
Vua Tru khen :
- Ãi khanh nói phải lắm .
Một trăng vừa lố dạng , ánh vàng lả lướt gieo khắp trần gian, trên Lộc đài đèn đuốc rực rỡ, yến tiệc sẵn sàng, đủ cả các món cao lương mỷ vị . Bỗng có một trận gió thổi tới vù vù làm cho ánh đèn xao động .

Có bài thơ rằng :
Yêu tinh giáng hạ gió tÆ¡i bá»i
Mù mịt mây che tối đất trá»i
Tin mị Trụ Vương ngồi má»c óc
Bằng lòng Ãắt Ká»· dá»±a hà hÆ¡i
Ngỡ là đẹp miệng lòng vui vẻ,
Hay ná»—i mang tai phải rả rá»i
Vương khí gần miá»n yêu khi dứt
Ãể sau thiên ha biếm muôn Ä‘á»i
Mấy con Hồ ly ở mả Huỳnh Ãế nhá» hÆ¡i nhật nguyệt, tụ khí càn khôn, những con nào từ má»™t trăm năm sắp lên Ä‘á»u hiện được hình ngưá»i hết thảy lá»›p hóa tiên nữ , lá»›p hóa tiên ông, đồng giá vÅ© đằng vân đến Lá»™c đài dá»± yến.
Lúc các yêu vào trong Ä‘á»n rồi thì mặt trăng tá» rạng như thưá»ng. Ãắt Kỹ nói nhá» vá»›i vua Trụ :
- Thần tiên đã giáng hạ.
Vua Trụ lòng phÆ¡i phá»›i, ngồi trong rèm nhìn ra thấy nhiá»u ngưá»i mặc áo rá»™ng, kẽ màu nầy, ngưá»i màu khác : xanh, trắng, vàng, Ä‘en . Ngưá»i đội mão Ä‘uôi cá, kẽ đội mão đạo sÄ©, ngưá»i dùng giắt , ao đảnh khác nhau, Tiên đồng chừa hai vá, tiên nữ trâm cài lược giắt .
Trụ Vương sung sướng đến ngây ngưá»i.
Bỗng nghe có một tiên ông nói :
-Nay nhá» Trụ Vương thết đãi, dá»n Lá»™c đài xứng đáng bầy ngá»± tá»­u ê há», chúng ta cầu chúc cÆ¡ đồ Trụ Vương bá»n vững muôn năm, Trụ Vương sống lâu muôn tuổi.
Ãắt Ká»· vá»™i truyá»n chỉ :
- Quan bồi yến đâu ? Mau lên đài đãi rượu.
Tỉ Can lật đật bước lên lầu , thấy ngưá»i nào khí thượng cÅ©ng siêu phàm , có vẻ tiên phong đạo cốt , lấy làm lạ , vá»™i bước đến lạy mừng .
Có má»™t ông tiên há»i :
-Thày là ai vậy ?
Tỉ Can đáp :
- Tôi là à Tướng Tỉ Can đến đây hầu yến .
Tiên ông nói :
- Có duyên trong tiệc , cho sống được ngàn năm .
Tỉ can nghe nói sanh nghi :
- Không lẻ thần tiên lại ăn nói như vậy ?
Có tiếng Ãắt Ká»· ở sau màn truyá»n rằng :
- Quan bồi yến hãy rót rượu cho đủ .
Tỉ Can tuân lệnh rót đủ ba mươi chín bàn , đến bàn nào Tỉ Can cÅ©ng nghe mùi chồn nồng ná»±c , liá»n nghÄ© thầm :
- Thần tiên là bậc thanh khiết sao lại hôi chồn ? Ãây chắc Thiên tá»­ hết thá»i nên khiến yêu quái lá»™ng hành như vậy .
Còn Ä‘ang ngẫm nghÄ© , đã nghe tiếng Ãắt Ká»· truyá»n :
- Quan bồi yến hãy dâng rượu cho khắp các chổ .
Tỉ Can vội rót rượu đi dâng . Hễ dâng qua một bàn Tỉ Can phải uống một chén . Vì vậy khi dâng đũ các cỗ , Tỉ Can phải uống đến ba mươi chín chun . Tuy vậy Tỉ Can mạnh rượu lắm , không hỠsay .
Qua má»™t lúc Ãắt Ká»· lại truyá»n :
- Quan bồi yến hãy dâng một tiệc rượu nữa .
Tỉ Can tuân lệnh rót rượu Ä‘i khuyên má»i giáp vòng , không sót chổ nào . Bồi ngá»± tá»­u ngon lắm , Tỉ Can lại dùng chén lá»›n , nên các hồ ly ở động yêu chưa từng dùng , nhiá»u con uống say mặt đỠgay không còn giá»­ mình được , yêu khí hiện ra , Ä‘uôi chồn lài ra đặm Ä‘uá»™c . Ãnh trăng rằm sáng tõ , Tỉ Can trông thấy rất rõ ràng , lòng hằn há»c , nghÄ© thầm :
-Mình là Thừa Tướng đương trào lại phải lạy loài yên quỉ .
Càng nghĩ Tĩ Can càng đau lòng khó chịu , nghiến răng trợn mắt làm thinh . Song mỗi lúc mùi chồn càng thêm hôi hám không thể chịu nổi nữa .
Bấy giá» , Ãắt Ká»· muốn dâng má»™t tuần rượu nữa , nhưng sợ bạn bè và con cháu mình quá say hiện nguyên hình thì khốn , nên vá»™i truyá»n lệnh Tỉ Can :
- Thôi , quan bổi yến xuống đài , để cho các tiên vỠđộng .
Tỉ Can vâng lệnh , che mặt xuống lầu , vừa tức cưá»i , vừa tức giận . Ãi khá»i lầu Phấn Cung , Tỉ Can đã thấy bá»n quân hầu mình thắng sẳn yên cương dắt ngá»±a đến chá» .
Tỉ Can liá»n lên yên , khiến quân xách cặp đèn lồng Ä‘i trước , định trở vá» dinh an nghÄ© . Nhưng vừa Ä‘i được vài dặm , xảy gặp Hoàng Phi Hổ dẫn quân Ä‘i tuần hành , đèn Ä‘uốc sáng ngá»i .
Hoàng Phi Hổ thấy Tỉ Can liá»n xuống ngá»±a há»i :
- Thừa Tướng có việc gì gấp mà đi vỠnữa đêm ?
Tỉ Can cũng xuống ngựa , giậm chân nói :
- Võ Thành Vương Æ¡i ! Nước nhà ly loạn , nên yeu quái lá»™ng hành . Hồi hôm , tôi vâng lệnh Hoàng thượng đến hầu tiệc thần tiên , bữa tiệc ước chừng bốn mươi ngưá»i , ăn mặc đủ năm sắc áo . Ai ai Ä‘á»u là tiên nữ , nhưng tôi xem lại quả là giống chồn hôi ...
Hoàng Phi Hổ kinh ngạc , há»i :
- Sao Thừa Tướng biết được là hồ ly ?
Tỉ Can nói :
- Thần tiên gì mà uống rượu say lại ló đuôi ra dài thược , mà mùi chồn nồng nực , không thể nào chịu nổi .
Hoàng Phi Hổ ngẩn ngưá»i :
- Có việc lạ lùng như thế sao ?
Tỉ Can đau lòng nói :
- Bệ hạ mê muá»™i , không phân biệt được chính tà . Yêu tinh vào triá»u làm lá»™ng như vậy , chúng ta biết liệu làm sao ?
Hoàng Phi Hổ nói :
- Xin Thừa Tướng trở vỠan nghĩ , để tôi dò xét thử sự tình ra sao ngày mai sẽ liệu định .
Tỉ Can từ giả lên ngựa vỠdinh . Còn Hoàng Phi Hổ lập tức đòi Hoàng Minh , Châu Kỷ , Long Hoàng , Ngô Khiêm đến dạy rằng :
- Các ngươi má»—i ngưá»i Ä‘em hai mươi tên lính tuần , chia làm bốn hướng mà thám thính , xem các tiên ăn tiệc trên Lá»™c đài Ä‘i vỠđâu báo cho ta biết .
Bốn tướng vâng lệnh kéo quân ra đi , còn Hoàng Phi Hổ trở vỠdinh đợi tin tức .
Bấy giá» , bá»n hồ ly quá chén nên say mèm , đằng vân không lên nữa , ráng bay ra khá»i Ngá» môn thì kiệt sức , sa xuống cả bầy . Chúng dắt dìu nhau Ä‘i ngã xiên ngã xá» cho đến trống canh đã Ä‘iểm năm lần , mà má»›i ra khá»i cá»­a Nam môn . Châu Ká»· trông thấy vá»™i nom theo . Ãi ước ba mươi dặm , thấy có má»™t cái hang đá nÆ¡i mả Hiên Viên rất lá»›n , bao nhiêu tiên say Ä‘á»u chun xuống đó .
Rạng ngày , Hoàng Phi Hổ ra khách , ba tướng vào bẩm :
- Chúng tôi Ä‘i tuần hướng Bắc , Ãông và Tây , không thấy thần tiên gì hết .
Kế Châu Kỷ bước vào thưa :
- Hồi hôm tôi vâng lệnh thám thính phía Nam tính, thấy độ bốn mươi tiên say ra khá»i thành ước ba mươi dặm , đến má»™t cái hang tại mả Huỳnh Ãế Ä‘á»u chun xuống hết. Ta xem thấy tưá»ng tận, xin Ãại vương dạy lẽ nào.
Hoàng Phi Hổ liá»n sai Châu Ká»· dẫn ba ngàn quân Ä‘em bồi khô, chà gai đến lấp hang mà đốt lại dặn rằng :
- Ngươi cớ việc đốt đến quá giỠngỠmới dẫn quân vỠphục lệnh.
Châu Kỷ tuân lệnh, lãnh quân đi lập tức. Kế đó có quan vào thưa :
- Thừa tướng đến phủ xin vào ra mắt.
Hoàng Phi Hổ vội vã ra rước vào. Tỉ Can cùng Hoàng Phi Hổ chuyện trò một lúc lâu.
Hoàng Phi Hổ kể lại câu chuyện mình vừa khám phá ở mả Huỳnh Ãế cho Tỉ Can nghe.
Tỉ Can đắc ý vá»— tay cưá»i ngất, và nói :
- Tôi nhận xét không lầm . Chúng chỉ là loại hồ ma quỉ mị, chá»› đâu phải thần tiên gì . Mình làm Thừa Tướng đương triá»u mà phải hầu rượu cho giống yêu quái thật nhục nhã.
Hoàng Phi Hổ truyá»n dá»n tiệc đãi đằng để cùng Tỉ Can tâm tình cho đến xế . Xảy thấy Châu Ká»· trở vá» bẩm :
- Tôi đốt hang ấy rồi. Bên trong bay ra mùi khét lẹt. Chắc là lũ tiên say cháy queo hết.
Hoàng Phi Hổ nói với Tỉ Can :
- Xin Thừa Tướng cùng tôi đến đó xem chơi cho biết.
Hai ngưá»i dẫn bá»n gia tướng đến nÆ¡i thấy ngá»n lá»­a chưa tàn , cây cối chung quanh bị hÆ¡i nóng cháy rụi.
Hoàng Phi Hổ truyá»n quân tưới cho tắt lá»­a, rồi bá» câu móc xuống hang mà kéo lên .
Những con hồ ly uống rượu say chết đã đành, những con vô cớ ở dưới hang cũng bị chết liên can.

Ngưá»i sau có bài thÆ¡ như vầy :
Không phải là tiên khéo giả đò
Lộc đài rượu thịt đã say no
Nực nồng hơi xạ đuôi không dấu
Ngá»n lá»­a vô tình hại chết co
Gia tướng tuân lệnh bỠcâu móc kéo lên, thấy xác chồn chết quay bay mùi tanh ói . Còn những con nằm xa hơn, tuy chết mà không chẳng cháy da .
Tỉ Can thấy mấy con chồn lông lá rất đẹp, còn y nguyên, liá»n bàn vá»›i Hoàng Phi Hổ :
- Mấy con cáo này da còn đùng được, chúng ta khiến thợ lá»™t da thật cho ká»· , may thành áo hồ cừu đặng cho vua mặc . Làm như vậy chúng ta sẽ chá»c tức Ãắt Ká»·, khiến cho nó Ä‘au buồn mà chết má»›i mong Ä‘em lại thái bình cho nước nhà.
Hoàng Phi Hổ khen phải. Hai ngưá»i cùng trở vá» dinh uống rượu cho đến sáng má»›i chịu chia tay .
Tài sản của Cánh gà nướng

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âåòåð, âèäåîêëèïû, ãîòèêà, èãðîìàíèÿ, ìàãèÿ, ïàòðèîò, ïåðåâîä, ìàðêåòèíã, ïåðèñ, ìèýëü, îïåëü, ïîðíîðàññêàçû, ïðîãðàììû, ñâåòèëüíèêè, òîðãîâîå, þáèëååì



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™