 |
|

15-10-2008, 03:39 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 21
HỠđăng ký và o ở tại khách sạn Bốn Mùa tại phố Seattle, khách sạn là má»™t tòa nhà lâu Ä‘á»i, tiá»n sảnh lá»™ng lẫy có cá»™t bằng đá cẩm thạch và chiếc cầu thang hình xoắn ốc dẫn lên tầng hai. Sau nhiá»u tuần sống trong cảnh hoang dã cá»§a bang Yukon, Charity cảm thấy muốn véo và o ngưá»i để tin chắc là mình không nằm mÆ¡.
Há» Ä‘i qua tiá»n sảnh đến quầy đăng ký dà i bằng đá cẩm thạch Ä‘en.
- Khách sạn nà y đắt tiá»n quá - Charity nói nhá». - Khi em yêu cầu đến đây vá»›i anh, em không nghÄ© chuyện nà y. Có lẽ em nên ở nÆ¡i nà o rẻ.
- Mẹ kiếp, em khá»i cần trả tiá»n phòng - Anh đáp, mắt nhìn cô, ánh mắt nhìn cô là m cho da thịt cô sởn ốc - Em phải ở vá»›i anh. Trong thá»i gian ở đây, anh muốn em ở gần bên anh để anh canh chừng em.
Charity không phản đối. Thế nà o há» cÅ©ng là m tình, nhưng cô đã ở má»™t mình nhiá»u đêm ở nhà rồi. Cô muốn ngá»§ vá»›i anh, nằm trong vòng tay anh. Cô muốn bữa sáng thức dáºy bên cạnh anh.
Phòng hỠđã được dà nh sẵn rồi. Cho nên công việc đăng ký rất nhanh, rồi há» Ä‘i theo ngưá»i tiếp viên khách sạn lên phòng ở tầng thứ mưá»i, căn phòng rá»™ng rãi đẹp lá»™ng lẫy. Phòng thoáng đãng có nhiá»u ghế nệm dà i và ghế bà nh bá»c da mà u be Ä‘áºm, và chiếc bà n ở phòng ăn bằng gá»— gụ bóng láng rá»™ng lá»›n đủ cho sáu ngưá»i ngồi ăn. Khi ngưá»i tiếp viên chỉ cho Charity thấy hai phòng tắm bằng đá cẩm thạch, cô cưá»i toe toét, và Call bảo cô lá»±a má»™t phòng mà dùng.
- Nếu cho lá»±a, em sẽ chá»n phòng có nước ấm.
- Tốt, - Call nói, ánh mắt tinh quái - Và anh sẽ dùng chung với em.
HỠđã trải qua má»™t buổi chiá»u rất thú vị. Call nhất quyết buá»™c cô phải mua áo má»›i để mặc Ä‘i ăn tối, cô chỉ chá»n chiếc áo dà i dệt kim mà u Ä‘en ở má»™t cá»a hà ng trong khách sạn. Khi cô đưa tay lấy thẻ ghi giá, anh giữ tay cô lại.
- Không quan trá»ng. Anh nôn nóng muốn em mặc thá» cái áo xem sao.
Cô chá»n đôi già y cao gót mà u Ä‘en nÆ¡i tiệm già y dép ở bên cạnh đấy, rồi hai ngưá»i lên phòng. Trước khi ăn, hai ngưá»i cùng tắm trong bồn nước ấm, há» là m tình liên tục cho đến giỠăn.
Äến giỠăn, Call gá»i khách sạn mang thức ăn lên phòng, nên chiếc áo má»›i vẫn còn móc trên giá.
- Em đừng lo vỠcái áo - Anh nói như thể anh biết cô đang nghĩ gì vỠgiá cả cái áo và đôi già y, mà thực ra cô đang nghĩ thế. - Tối mai em sẽ mặc đồ mới.
Cô ngẩng đầu.
- Em nghÄ© chiá»u mai chúng ta vá» rồi.
Anh nhún vai như thể chuyện ra vá» chẳng quan trá»ng gì.
- Ở lại thêm một đêm nữa chẳng chết ai. Nếu công việc diễn ra tốt đẹp, xong xuôi, chúng ta sẽ nghỉ ngơi, vui chơi thư giãn.
Cô nhón chân lên hôn má anh.
- Thế thì tuyệt quá.
Há» Ä‘i ngá»§ sá»›m, là m tình, cô lăn ra ngá»§ dá»… dà ng. Giữa đêm cô thức dáºy, thấy Call đứng trước cá»a sổ.
- Không ngá»§ được à ? - Cô há»i. Cô biết anh Ä‘ang lo nghÄ© vá» cuá»™c há»p sắp đến, và thông cảm tình hình khó khăn cá»§a anh, cô không trách anh.
Anh trần truồng bước lui vá» giưá»ng, bước chân dà i và nhanh.
- Có lẽ em giúp anh má»›i ngá»§ được - Anh nói rồi bước lên giưá»ng, chồm lên cô, và cô rên ư á». Khi há» là m tình xong, lần nà y cả hai Ä‘á»u ngá»§.
Sáng hôm sau, Charity thức dáºy trá»… hÆ¡n má»i khi. CÆ¡ bắp hÆ¡i ê ẩm, ngưá»i thá»a thuê lạc thú. Call đã Ä‘i rồi.
Cô thấy có tá» giấy ghi lá»i nhắn trên bà n ăn.
Anh Ä‘i giải quyết má»™t và i công việc lặt vặt. Gặp anh dưới tiá»n sảnh lúc má»™t giá». Dưới tá» giấy chỉ ký Call.
Cô đã hi vá»ng sẽ gặp bà dì ở Issaquah. Công việc tìm ra tông tÃch bà chị đầu cá»§a hai chị em nhà Doakes không ngá» tháºt quá dá»…. Bà Mavis Doakes có tên trong cuốn danh bạ Ä‘iện thoại. Rõ rà ng bà không lấy chồng. Nếu bà theo gia đình đến Boston lúc còn bé, thì chắc thỉnh thoảng bà có trở vá» nÆ¡i bà đã sinh ra.
Charity chưa Ä‘iện thoại đến cho bà . Cô đã định sáng nay sẽ Ä‘iện thoại đến. Cô nhìn xuống tá» giấy nhắn tin, lá»i nhắn nghe kỳ cục quá. Cuá»™c há»p là m ăn cá»§a Call đã được ấn định lúc má»™t giá» chiá»u. Chắc chắn anh không có ý để cô Ä‘i vá»›i anh.
Nhưng dù sao cô cÅ©ng mặc bá»™ đồ vải lanh mà u xanh cô đã mang theo, đây là má»™t trong và i bá»™ áo quần cô dùng ở New York, cô đã mang theo lên Yukon. Cô đà nh phải hoãn cuá»™c gặp gỡ vá»›i bà dì đến chiá»u tối.
Khi cô xuống đến tiá»n sảnh khách sạn. Call đã đợi cô ở đấy rồi. Anh xách trên tay chiếc cặp da có dây buá»™c đắt tiá»n. Suýt nữa cô không nháºn ra anh. Tóc anh cắt ngắn, chải ngay ngắn, anh mặc áo quần chắc đã mua ở nhà hà ng Armani, comple mà u xám tro có sá»c, sÆ¡ mi trắng, cà vạt mà u và ng Ä‘áºm. Trông anh mặc áo quần đắt tiá»n nà y cÅ©ng thoải mái như khi mặc quần jeans, sÆ¡ mi len, và cô không khá»i nghÄ© đến Max Mason, nhân váºt nà y mặc áo quần dạ tiệc trông cÅ©ng khoan thai như má»—i khi mặc đồng phục ngụy trang cá»§a lÃnh biệt kÃch.
Call nắm tay cô khiến cô nóng ran cả ngưá»i.
- Ta Ä‘i thôi - Anh nói - Chúng ta và o dá»± phiên há»p. - Anh lôi cô Ä‘i.
Cô vá»™i Ä‘i nhanh cho kịp anh. Äôi già y đế thấp mà u xanh gõ lên ná»n đá cẩm thạch.
- Chắc anh không dẫn em theo và o há»p chứ?
- Và o, anh dẫn và o.
Cô trì lại, buộc anh phải dừng bước.
- Tại sao?
Anh thở dà i, quay nhìn cô:
- Vì anh muốn bảo đảm chắc chắn em Ä‘ang được anh bảo vệ - Anh Ä‘i tiếp và lần nà y cô không trì lại. Anh dừng má»™t lát ngoà i cá»a phòng há»p. Như để trấn tÄ©nh, rồi đưa tay nắm cánh cá»a bằng đồng nặng.
Call để tay lên hông Charity, giữ cho cô Ä‘i sát và o anh, dẫn cô và o phòng há»p. Äúng như kế hoạch, những ngưá»i khác đã có mặt ở đấy rồi.
Bruce Wilcox bước tá»›i, ông ta ăn mặc rất chỉnh tá», mái tóc nâu nhạt, và cặp mắt xanh thông minh.
- Chà o Call, rất sung sướng được gặp ông. Tôi hy vá»ng chuyến bay hoà n hảo hÆ¡n lần trước.
Anh cưá»i.
- Hoà n hảo hÆ¡n nhiá»u, tôi sung sướng nói thế. Rất sung sướng được gặp anh, Bruce - Wilcox đã được anh nói cho biết vá» chiếc máy bay. Ông ta là phó giám đốc ở công ty Datatron, nên má»i nguy hiểm cÅ©ng có thể xảy đến cho ông ta.
Ngoà i Bruce, Charity và Call ra, trong phòng còn có ba ngưá»i đà n ông khác nữa. Hai ngưá»i thuá»™c phe nà y, má»™t ngưá»i khác thuá»™c phe kia. Cả ba Ä‘á»u to con, vạm vỡ, quay lưng và o tưá»ng, mắt nhìn ra cá»§a lá»›n và cá»a sổ. Hai ngưá»i Ä‘i vá»›i Ransitch; còn ngưá»i kia tên Ross Hendersen, cổ tháºt to và đầu cạo trá»c, đã là m việc cho Call trước đây, và bây giỠđến đây để là m vệ sÄ© cho anh và Bruce.
Wilcox giá»›i thiệu anh vá»›i ngưá»i nhá» con tóc Ä‘en, đứng gần đấy. Ông ta là Fredrico Ransitch.
- Tôi rất sung sướng được gặp ông - Ransitch nói
Call nhìn quanh phòng để tìm ngưá»i đà n ông còn thiếu, căn phòng áp ván tháºt lịch sá»±, trang hoà ng nhiá»u cháºu trồng cây cá», tranh ảnh lồng khung mạ và ng, và chiếc bà n gá»— gụ dà i, quanh bà n là 20 chiếc ghế bá»c nệm.
- Anh của ông đâu rồi? Ông ta chắc có đến với ông chứ?
Bruce Wilcox lên tiếng trả lá»i:
- Äến giá» phút chót thì Marco Ransitch không đến được.
- Thế à ? Váºy thì thôi, tôi nghÄ© buổi há»p thế là xong. - Call lấy chiếc cặp da anh để trên bà n - Có lẽ lần khác váºy.
- Khoan! - Fredrico bước tá»›i trước mặt anh - Chắc ông biết tôi đủ quyá»n đại diện cho anh tôi mà ?
- Thế sao? Giao kèo đã ký kết là cả hai anh em phải đến - Call nhìn ngưá»i đà n ông nhá» thó, da ngăm Ä‘en, và bá»—ng má»™t ý nảy ra trong óc anh - DÄ© nhiên là được, trừ phi Marco không biết chuyện rắc rối - Anh nhìn và o mặt Fredrico, cặp mắt tá» vẻ lo lắng quay nhìn chá»— khác, và anh biết chắc chuyện đã xảy ra đúng như sá»± tiên Ä‘oán cá»§a anh.
- Anh tôi... không dÃnh dáng gì đến việc là m ăn nà y.
Như váºy là Marco Ransitch không biết gì vá» việc là m ăn gian láºn trên các trang Web cá»§a Wild Card. Fredrico bá» túi tiá»n gian láºn đó, và anh ta đến đây để cho anh trai khá»i tìm ra. Call mừng thầm trong bụng, anh nghÄ© anh đã có nhiá»u lợi thế.
Anh đẩy nhẹ Charity tới trước:
- Tôi xin giá»›i thiệu vá»›i ông. Bạn cá»§a tôi, ngưá»i bạn rất tốt, cô Sinclair.
Fredrico cúi đầu chà o lễ phép.
- Rất hân hạnh. Thưa cô Sinclair. - Nhưng gã có vẻ bá»±c tức vì cô hiện diện ở đây. Theo gã thì cà ng có Ãt ngưá»i biết vá» chuyện lưá»ng gạt cá»§a gã bao nhiêu cà ng tốt cho gã bấy nhiêu.
Quá tệ, cáºu cả Freddy à . Äáng ra mà y phải nghÄ© đến chuyện ấy khi mà y định giết cả hai chúng ta chứ?
- Thôi được, bây giỠthì ta rõ mặt trắng đen, Call nói, - Tại sao ta không ngồi xuống để bà n việc? - Anh để Charity ngồi xuống chiếc ghế êm ái mà u be, anh ngồi bên cạnh cô và nhìn thẳng và o Fredrico.
- Tất cả chúng ta Ä‘á»u biết lý do tại sao chúng ta có mặt ở đây, cho nên ta khá»i cần Ä‘i và o chi tiết. Ta chỉ cần nhắc lại rằng, việc xâm nháºp bất hợp pháp cá»§a các nhân viên cá»§a tôi và o công việc là m ăn cá»§a anh đã chấm dứt, và sẽ không tái diá»…n dưới bất cứ hoà n cảnh nà o. Những hà nh động cá»§a há» diá»…n ra tôi không biết và không có ai biết hết. Tất cả thông tin mà há» xoáy được Ä‘á»u ở trong cặp nà y. Tôi sẽ giao trả lại hết cho anh... vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện.
Fredrico ngồi thẳng ngưá»i há»i:
- Váºy bây giá» anh muốn có thêm tiá»n nữa, phải không?
- Ransitch, tôi không muốn đồng xu nà o cá»§a anh đâu. Tôi có nhiá»u tiá»n rồi. Và công việc anh Ä‘ang là m cÅ©ng giúp anh là m già u rất nhiá»u - Call mở cặp, lấy ra táºp hồ sÆ¡ dà y cá»™m, để lên bà n và nói tiếp - Äiá»u tôi muốn là anh phải chấm dứt việc sá» dụng bất hợp pháp phần má»m trò chÆ¡i Ä‘iện tá». Tôi muốn anh Ä‘iá»u hà nh các mạng trò chÆ¡i Ä‘iện tá» theo quy định, tháºt thà và đúng luáºt.
Cặp mắt đen nhỠnhìn Call. Ransitch nghiến răng.
Call vá»— lên táºp hồ sÆ¡:
- á»’, còn má»™t chuyện nữa. Nếu có chuyện gì xảy đến cho tôi, cho bất kỳ ai ở công ty Datatron, hay là cho bất kỳ ai nằm dưới sá»± bảo há»™ cá»§a tôi - Anh nhìn Charity, ánh mắt đầy ý nghÄ©a - Thì bản sao táºp thông tin nà y sẽ nằm trong tay nhà chức trách... và cÅ©ng sẽ đến tay anh cá»§a anh.
Má»™t bà n tay cá»§a Fredrico báºm lại trên bà n. Gã im lặng má»™t hồi lâu rồi gáºt đầu nhè nhẹ. Gã nói:
- Tôi sẽ là m như lá»i anh yêu cầu.
Call xô ghế đứng dáºy:
- Thế là xong - Anh không nói đến chuyện rớt máy bay hay lên án ai hết. Anh không có bằng cớ và thế nà o Ransitch cũng chối - Chúng ta chắc không có chuyện gì rắc rối nữa. Phải không Fredrico?
- Không có gì rắc rối nữa - Gã nói.
Call đẩy táºp hồ sÆ¡ trên mặt bà n đến cho gã:
- Hồ sÆ¡ nà y còn má»™t phó bản hiện Ä‘ang nằm trong tay má»™t luáºt sư. Nếu anh không tuân thá»§ theo thá»a ước cá»§a chúng ta, thì ông luáºt sư nà y biết cách để sá» dụng hồ sÆ¡ đấy.
Ransitch lấy táºp hồ sÆ¡:
- Tôi hiểu.
Call nhìn ngưá»i đà n ông nhá» thó Ä‘i nhanh ra khá»i phòng, hai vệ sÄ© khổng lồ Ä‘i theo, Ä‘i bên há», gã trông cà ng bé nhá» hÆ¡n nữa.
Khi cá»a phòng đã đóng, Bruce nói:
- Chúc mừng!
Charity nhìn Call cưá»i:
- Phải, tháºt xuất sắc. Ông Hawkins nà y, khi ông mặc comple, ông là ngưá»i rất hoạt bát.
Call cưá»i vá»›i Charity, rồi nhìn ra phÃa cá»a, nÆ¡i Fredrico vừa má»›i Ä‘i ra:
- Anh không muốn lôi em và o việc nà y, nhưng cà ng nghÄ© đến việc nà y bao nhiêu, anh cà ng tin rằng nếu chúng biết em có tham gia và o, thì em cà ng yên ổn hÆ¡n bấy nhiêu. Thú tháºt, anh rất mừng khi thấy Fredrico gian láºn như thế.
- Anh muốn nói việc hắn lừa dối anh chứ gì?
- Phải, Maco Ransitch nổi tiếng là một khách hà ng khó chơi.
- Tôi nghÄ© chúng ta nên ăn mừng - Bruce nói - Hai ngưá»i đã ai ăn trưa chưa?
- Tôi chưa - Call nói và nhìn Charity - Em đói không? - Mặc bộ đồ lanh mà u xanh đẹp đẽ mái tóc và ng chải cao lên óng ánh, trông cô đủ đẹp để đi ăn rồi. A, nhưng chuyện nà y đợi tối nay hãy hay.
- Em hi vá»ng chiá»u nay đến thăm bà dì em - Cô nói - Nhưng em thấy anh trước rồi Ä‘i cÅ©ng được.
Call bóp mạnh cái khóa trên chiếc cặp, cảm thấy hỠphải có cái gì ngon để ăn mừng.
- Nhà hà ng Georgian Room rất tuyệt, nhưng anh phải để dà nh đấy cho tối nay - Hôm qua, sau khi hai ngưá»i mua sắm xong, Charity đã và o căn phòng có trần nhà cao, cô đã ngắm nghÃa những cây đèn chùm bằng thá»§y tinh đẹp lá»™ng lẫy. Tối qua anh đã định dẫn cô đến ăn ở đấy, và nếu há» không báºn giao hoan giải trÃ, thì chắc có lẽ hỠđã đến rồi.
Anh cố nghĩ đến một địa điểm khác. Anh nhớ ra và nói:
- Cách đây một khu phố có quán ăn nhỠbán thức ăn cũng ngon lắm.
- Quán Sò chứ gì? - Bruce nói - Ngon đấy. Sao, Charity?
- Tôi thấy tuyệt đấy. Bây giỠtôi đã đói meo rồi.
- Khi ăn xong, anh sẽ đưa em Ä‘i thăm bà dì cá»§a em. NghÄ©a là , nếu em không ngại có ngưá»i Ä‘i cùng.
Charity nhìn anh, cưá»i sung sướng, cô cảm thấy lòng hồi há»™p má»™t cách kỳ lạ. Cô đáp:
- Em rất thÃch có anh Ä‘i cùng.
Anh quay mắt nhìn chá»— khác, ngưá»i rạo rá»±c khó chịu.
- Váºy thì tốt - Anh quay qua nhìn ngưá»i đà n ông lá»±c lưỡng Ä‘ang đứng dang hai chân má»™t bên cá»a - Ross, cám Æ¡n anh. Bây giá» công việc xong rồi. Tôi nghÄ© chắc anh em nhà Ransitch sẽ không dám hó hé hăm dá»a gì nữa đâu.
Khi anh xách chiếc cặp lên, anh liếc nhìn bá»™ mặt tươi cưá»i cá»§a Charity, mạch máu trong ngưá»i anh bá»—ng nhảy loạn xạ.
Nguy cơ từ công ty Wild Card thế là hết.
Sự nguy hiểm lớn nhất hiện anh đang đương đầu chỉ cách anh mấy tấc thôi.
Chuyện Call quá tuyệt vá»i trong buổi há»p không là m cho Charity quên chuyện đến thăm bà dì theo kế hoạch cô đã định. Nhấc máy Ä‘iện thoại trong phòng há»p, cô bấm số máy cá»§a bà Mavis Doakes, rồi là m dấu thánh giá, cô cầu nguyện bà dì nhấc máy, và bá»—ng bà nhấc máy tháºt, vì có tiếng há»i:
- Alô?
- Thưa có phải cô Doakes không? Mavis Doakes?
- Phải, ai đấy? - Giá»ng trả lá»i nghe già , the thé nhưng có vẻ thân thiện.
- Bà không biết cháu đâu. Tên cháu là Charity Sinclair. Cháu là cháu của bà , cháu ngoại gái của bà Emma, em gái của bà .
Äầu dây bên kia im lặng má»™t hồi má»›i có tiếng đáp:
- Ờ thế à , cháu gá»i đến, hay quá!
- Cháu không biết... cháu ở Seattle hai hôm. Cháu muốn ghé thăm bà .
- Tốt, cháu cứ ghé. Bất cứ khi nà o cũng được.
Cô hồi hộp:
- Chiá»u nay có được không?
Bà Mavis Doakes bằng lòng, Charity sung sướng ra mặt. Bữa ăn ở quán Sò vá»›i Call và Bruce Wilcox rất ngon và vui, nhưng trong khi hai ngưá»i đà n ông nói chuyện là m ăn, thì trà óc cô bay bổng Ä‘i tìm ngưá»i phụ nữ mà cô sẽ gặp chiá»u nay. Bà Mavis Doakes trông ra sao nhỉ? Bà biết gì vá» quá khứ có thể giúp Charity chứng minh cô có liên hệ máºt thiết vá»›i Yukon không?
- Nà o ta Ä‘i - Cuối cùng Call nói - Anh thấy hai ta Ä‘á»u rất nôn nóng đến gặp bà dì vừa má»›i tìm ra. Anh sẽ nói Joseph đánh xe và đón ta ở trước.
Con đưá»ng xe chạy ngoạn mục dẫn đến chân ngá»n núi Cascade Mountains có cây cối ráºp rạp không xa bao nhiêu. Phong cảnh trên đưá»ng Ä‘i tháºt hùng vÄ©, mây lãng đãng trôi trên sưá»n đồi và không khà nặng hÆ¡i sương. HỠđến địa chỉ bà dì cá»§a Charity đã cho, rồi Call dẫn cô Ä‘i lên hiên nhà bằng gá»— lâu Ä‘á»i.
Nếu Charity tưởng tượng bà dì là ngưá»i hoà n hảo, thì cô đã tưởng tượng đúng. Bà Mavis Doakes tóc bạch kim, da nhăn nheo, gầy và hÆ¡i còm, nhưng nét mặt tươi cưá»i, rạng rỡ, và nét tươi cưá»i nà y giữ mãi trên mặt bà từ khi bà mở cá»a đón Call và Charity.
- Cháu Charity, má»i và o, má»i và o - Mavis ôm ghì lấy Charity khi cô Ä‘i và o cá»a - Cháu ngoại cá»§a Emma, tôi không tin nổi. Và nhìn anh chà ng đẹp trai Ä‘i vá»›i cháu nè. Anh ta là ai thế cưng, có phải chồng cháu không?
Má của Charity nóng lên.
- Anh ấy là bạn cháu, dì Mavis à , đúng ra là bạn lân gia. Ảnh tên Call Hawkins.
- Rất hân hạnh được gặp cô. Thưa cô Doakes, Call nói, bóp nhẹ bà n tay bà già trong hai tay mình. - Cháu nghĩ Charity rất mong được gặp bà .
Bà già đỠmặt, đáp:
- Má»i hai cháu và o phòng khách ngồi nghỉ. Tôi Ä‘i bắt ấm nước lên lò để pha trà - Bà bước ra khá»i cá»a, trên ngưá»i mặc chiếc áo dà i có hoa oải hương mà u đỠnhạt, má»›i giặt sạch sẽ và ủi thẳng thá»›m, trên cổ có may chiếc cổ cồn Peter Pan nhá» trắng.
Ngôi nhà gá»— lâu Ä‘á»i bà đang ở nằm dưới chân ngá»n đồi có lẽ đã được xây dá»±ng và o tháºp niên 90, loại nhà mái có dầu hồi thò ra lÆ¡ lá»ng ở mái hiên. Phòng sách có kệ sách xây lõm và o tưá»ng có cá»a đẩy bằng kÃnh rất đẹp. Má»™t chiếc khăn rá»™ng Ä‘an nhiá»u mà u sắc trải trên lưng chiếc ghế nệm dà i và nhiá»u tấm thảm móc tay trải trên ná»n nhà lát gá»— tốt.
Bà Mavis đem trà và o, rót và o những cái tách sứ nhỠxinh xắn, trong khi đó Charity nói cho bà nghe vỠmình và vỠgia đình mình. Cô nói đến chuyện phiêu lưu của cô đến Yukon và vỠviệc sưu tầm quá khứ của cô.
- Mẹ cháu chết khi cháu lên 10. Cháu biết bà ngoại Emma, nhưng cháu chỉ tìm ra bà và bà Annie Mae mới cách đây hai hôm.
Mặt bà già bỗng thoáng buồn.
- Bà chị của tôi đã mất và o năm ngoái. Chị ấy được chôn ở nghĩa trang Settle.
- á»’, cháu ân háºn quá!
Mặt bà già vui vẻ trở lại, bà nói:
- Äá»i là thế thôi, cháu à . Trước sau gì chúng ta cÅ©ng phải từ giã cõi Ä‘á»i nà y, và trong lúc còn sống, chị Annie đã có cuá»™c sống rất thoải mái. - Bà Mavis kể cho cô nghe má»™t Ãt vá» cuá»™c sống cá»§a bà chị, Charity biết hai bà đã săn sóc nhau rất chu đáo.
Sau đó, hỠnhắc lại quá khứ:
- Theo chỗ cháu tra cứu, mẹ của bà khi chưa lấy chồng tên là Sarah Thankful Baker. Có đúng thế không?
- Äúng, cháu à . Cụ lấy bố cá»§a bà tên Sean Doakes và o ngà y ba tháng Năm, năm 1920 sau Lá»… Phục Sinh. Cụ Sean Doakes là ông cố cá»§a cháu. Bà nhá»› chuyện nà y là vì hai cụ thưá»ng ăn mừng ngà y cưới, há» cho đó là ngà y rất quan trá»ng.
- Còn ông cá»§a bà thì sao? Cháu rất chú ý đến cụ Thaddeus Baker, ông ngoại cá»§a bà cháu biết ông cụ sinh năm 1878. Và o thá»i đổ xô Ä‘i tìm và ng, chắc ông cụ má»›i quãng ngoà i 20 tuổi. Cháu Ä‘ang cố tìm xem thá» không biết cụ Thaddeus có Ä‘i lên miá»n Bắc để tìm và ng không?
- Cháu muốn nói đến Alaska à ?
- Phải, đến Skagway, rồi đi đến Yukon.
Bà Mavis cưá»i. Bà uống má»™t há»›p trà , rồi để tách lên dÄ©a.
- Không đâu, cháu à . Ông ngoại cá»§a bà không bao giá» Ä‘i xa nông trại cÅ© cá»§a mình nằm ở ngoại ô Portland. Ông cụ rất yêu quà nÆ¡i ấy. Khi ông cụ mất, ngưá»i ta chôn ông dưới cây thông ở trên đồi.
Charity cảm thấy lòng buồn dưá»i dượi. Cô đã đặt hết hy vá»ng và o giả thuyết nà y biết bao.
Bỗng Call lên tiếng:
- Thế có ai trong gia đình đi không? Bà có biết ai trong gia tộc đi đến các mỠvà ng không?
- Ờ, há»i thế thì lại khác rồi! Bà ngoại Frances. Bà có há» Phitzpatrick, vợ thứ hai cá»§a ông ngoại Baker. Ông cụ lấy bà sau khi bà vợ đầu chết vì sưng phổi - Bà ngước mắt nhìn Charity rồi há»i - Bà kể đến đâu rồi?
Charity chồm ngưá»i tá»›i trước trên mép ghế:
- Bà ngoại Frances của bà và chuyện đổ xô đi tìm và ng.
- á»’, phải rồi. Bà cụ ngoại thưá»ng nói đến bà em Rachael Ä‘i đến khu má» có và ng.
Suýt nữa Charity là m đổ tách nước trà .
- Thế à ?
- Äi là vì lúc ấy xảy ra chuyện bê bối. Bà ngoại cá»§a bà chỉ nói đến chuyện ấy khi bà già rồi. Chắc khi ấy bà nghÄ© nói ra cÅ©ng chẳng thà nh vấn đỠnữa.
- Tại sao đó là chuyện bê bối? - Call há»i.
- À, bà Rachael không lấy chồng. Bà yêu má»™t anh chà ng đổ bác vô tÃch sá»± tên là Ian Gallangher, và hai ngưá»i cùng bá» trốn vá»›i nhau.
- Bà có tin chắc hai ngưá»i chạy lên khu má» và ng không? - Call há»i.
- á»’, chắc chứ, hỠđã chạy lên đấy. Tôi có bằng chứng cụ thể - Bà già đứng dáºy Ä‘i ra khá»i cá»a.
Charity nhìn Call, vẻ hy vá»ng.
- Ãt ra cÅ©ng có bằng chứng gì đấy, phải không? Anh không cho đây là chuyện ngẫu nhiên chứ?
- Chuyện nà y tháºt thú vị. Chắc không ngẫu nhiên đâu.
Nhưng cô Ä‘á»c được tư tưởng cá»§a anh. Cho dù bà Rachael Phitzpatrick có đến Yukon Ä‘i nữa, thì chÃnh bà Frances má»›i có liên hệ máu má»§ vá»›i cô, chứ không phải bà Rachael.
Bà Mavis lê chân và o phòng lại.
- Bà Rachael khi từ Klondike trở vá» có mang theo cái nà y - Nắm tay Charity, bà Mavis để cục và ng tháºt bá»± và o lòng bà n tay cô - Bà cất giữ cục và ng suốt Ä‘á»i, đến trước khi bà sắp chết má»›i đưa cho bà ngoại cá»§a bà . Bà ngoại không bao giá» bán, tháºm chà gặp lúc ngặt nghèo mà bà vẫn không bán. Bà nói em gái bà đã trả giá rất đắt má»›i có cục và ng nà y, cho nên vá»›i bất cứ giá nà o, bà cÅ©ng giữ cho kỳ được. Tôi thưá»ng khen cục và ng quá đẹp, nên khi bà qua Ä‘á»i, bà viết di chúc để lại cho tôi.
Charity bóp mạnh cục và ng, cục và ng lá»›n hÆ¡n bất kỳ cục và ng nà o cô đã khai thác được ở má» Lily Rose. Cô nhá»› đến những bức ảnh treo trên quán rượu Thợ Má», nghÄ© đến những ngưá»i đổ xô Ä‘i tìm và ng Ä‘ang lê bước leo lên Cầu Thang Và ng trÆ¡n trượt, và cô nghÄ© đến những ná»—i Ä‘au khổ cá»§a bà Rachael phải chịu đựng má»›i có cục và ng nà y.
- Chuyện gì xảy đến cho Ian? Ông ta và bà Rachael có lấy nhau không?
- Chắc là không. Bà ngoại tôi không bao giá» nhắc đến ông ấy và tôi không bao giá» há»i bà là m gì.
Charity đưa cục và ng cho bà già .
- Cám ơn bà đã cho cháu xem. - Cô muốn trả lại cho bà Mavis nhưng bà già lắc đầu.
- Bà muốn cháu giữ lấy cục và ng. Bà giữ lâu rồi. Bà chẳng có con cái gì. Nếu sau nà y cháu cho con của cháu, thì chắc bà và bà ngoại Baker sẽ rất sung sướng.
Charity đầm đìa nước mắt, cô há»i:
- Bà cho tháºt ư?
- Tháºt chứ, cháu.
- Váºy cháu hứa cháu sẽ là m theo lá»i dặn cá»§a bà .
Mavis đứng dáºy để tiá»…n Charity và Call ra vá». Charity nói vá»›i bà dì:
- Cháu hiện không có nhiá»u bà con ruá»™t thịt còn sống, cháu ước chi sẽ được sống gần bà .
- Bà cũng thế, cháu - Bà Mavis quay qua Call, đưa hai cánh tay khẳng khiu ôm ghì lấy Call - Nà o, bây giỠanh hãy chăm sóc nó chứ?
Call chỉ biết gáºt đầu. Từ lúc buổi há»p kết thúc trong thắng lợi, anh thảnh thÆ¡i, thoải mái, thưởng thức bữa ăn mừng, miệng cưá»i luôn, chưa bao giá» Charity thấy anh vui vẻ như thế.
Bây giá» khi nghe bà Mavis thốt lên những lá»i tÃch cá»±c, mặt anh lại có vẻ căng thẳng trở lại. Charity thở dà i, cô hiểu ý nghÄ©a nét căng thẳng ấy.
Anh hãy chăm sóc nó. Khi chiếc xe hÆ¡i chạy trên con đưá»ng đồi núi để đưa há» vá» lại khách sạn Bốn Mùa, những lá»i nói cá»§a bà già đè nặng lên ngá»±c Call như cục và ng nặng sáu pound. Chăm sóc đến cô là má»™t trách nhiệm nặng ná» mà anh không muốn mang lấy. Trước đây anh đã thất bại trong công việc nà y má»™t lần rồi, anh đã vô trách nhiệm khiến cho gia đình anh phải chết. Bây giá» anh không muốn gặp phải thất vá»ng nà y thêm má»™t lần nữa.
Anh Ãt nói khi trên đưá»ng vá» Seattle, mặc dù quanh cảnh trên đưá»ng rất hữu tình. khi xe đến khách sạn, anh bước ra khá»i xe và đi thẳng lên phòng. Charity nhìn anh Ä‘i đến chiếc bà n là m việc trong góc phòng và ngồi xuống là m việc.
Anh bấm số gá»i Steve McDonald, nhà thám tá» anh đã thuê để Ä‘iá»u tra cho anh. Call kể lại đầy đủ chi tiết buổi há»p vá»›i Fredrico Ransitch cho nhà thám tá» nghe và chỉ dẫn cho ông ta tiếp tục ná»— lá»±c cá»§a anh, hy vá»ng xác nháºn chÃnh Fredrico là ngưá»i chịu trách nhiệm trong việc ám hại mạng sống anh.
Mặc dù Call tin chắc chấm dứt được nguy cÆ¡ gặp nguy hiểm, nhưng anh không phải là ngưá»i để tin và o má»i việc sẽ diá»…n ra như ý mình mong muốn.
McDonald nói ông ta sẽ Ä‘iá»u tra cặn kẽ.
Sau đó, Call gá»i cho Peter Held. Trước khi rá»i Yukon, anh đã gá»i cho Peter hai lần, nhưng Held không có mặt ở đấy và máy ghi lá»i nhắn đã được nối và o. Anh nhắn tin yêu cầu Peter gá»i lại, nhưng mãi đến bây giá» cáºu ta vẫn biệt vô âm tÃn. Anh nghÄ© Held Ä‘ang còn trong tình trạng nghỉ ngÆ¡i cho là nh các vết thương nên chắc cáºu ta ở trong thà nh phố thôi.
Mẹ kiếp, nếu Marybeth Allen còn là m việc cho anh, thì thế nà o anh cũng đã gặp Peter rồi. Cô ta thế nà o cũng tìm ra Peter.
Thì giá» trôi qua nhanh. Quyết không để cho mình rÆ¡i và o vết xe cÅ©, vì quá lo lắng công việc mà đã há»§y hoại cuá»™c sống như bốn năm vá» trước, và cảm thấy hÆ¡i có lá»—i vì đã thất hứa vÆ¡i Charity, dẫn cô Ä‘i xem thà nh phố, nên anh rá»i khá»i bà n là m việc đến chá»— cô Ä‘ang ngồi Ä‘á»c cuốn tiểu thuyết phiêu lưu mạo hiểm. Cô đã thay quần jeans và áo len má»ng, chuẩn bị tư thế để thá»±c hiện dá»± kiến trong đầu óc.
- Chúng ta còn hai giỠnữa mới đến giỠđi ăn. Tại sao anh không bảo Joseph đánh xe chở ta đi xem phong cảnh một vòng, có lẽ ta nên ghé Pike Street Market xem qua cho biết chứ?
Charity cưá»i vá»›i anh, nụ cưá»i là m cho ngưá»i ta đứng tim.
- Em rất thÃch - Cô để sách xuống, nắm tay anh, anh cảm thấy bà n tay cô như có ma lá»±c là m cho anh cảm thấy bà ng hoà ng.
Bà ng hoà ng vì đây là lá»i cảnh cáo.
Call là m ra vẻ không lưu tâm đến nó.
Ãt ra cÅ©ng không lưu tâm cho đến khi vá» nhà .
|

15-10-2008, 03:43 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 22
Ngồi sau bà n là m việc bằng gá»— hồng láng mướt trong văn phòng thoáng đãng ở trụ sở chÃnh tại San Fransisco, Gordon Spears quay mặt khá»i bức tưá»ng kÃn và cảnh tượng ngoạn mục trên Cầu Vịnh Oakland, để chăm chú nhìn và o mà n hình máy tÃnh. Con chuá»™t phát ra hai tiếng cắc, dữ liệu vá» thị trưá»ng bạch kim má»›i nhất hiện ra trên mà nh hình. Giá cả thị trưá»ng hôm nay tÃnh theo đôla Mỹ trên má»™t ouce là $4.25.
Bạch kim, thứ kim loại đắt nhất thế giá»›i, giá cả tăng hà ng ngà y. Äây là kim loại má»m mại, dá»… uốn nắn, không oxy hóa và cách nhiệt. Kim loại nà y có giá trị và o vì nó được Ä‘em áp dụng và o việc sản xuất bá»™ pháºn lưu trữ dữ liệu trong ổ cứng.
Hầu như 90% ổ cứng trong máy tÃnh Ä‘á»u có chứa bạch kim ở trong các lá»›p từ tÃnh. Vì nhu cầu tạo ra bá»™ pháºn lưu trữ dữ liệu cà ng ngà y cà ng nhiá»u, nên nhu cầu và giá cả cá»§a chất kim loại nà y cà ng ngà y cà ng nhiá»u. Äây là vấn đỠkhó khăn mà tất cả các nhà sản xuất phải đương đầu, nhưng chung qui những ngưá»i mua phải gánh lấy hết. Trừ phi có kẻ nà o khám phá được cách dùng kim loại khác rẻ tiá»n hÆ¡n mà vẫn giữ được chất lượng cÅ© hay có hiệu quả cao hÆ¡n.
Nếu gặp trưá»ng hợp như thế nà y mà công ty cá»§a Gordon, Công ty Global Microsystems và các nhà sản xuất khác vẫn bắt buá»™c phải sá» dụng sản phẩm đắt tiá»n hÆ¡n thì chắc há» phải lâm và o cảnh thua lá»—.
NghÄ© đến chuyện ấy, lão lại nổi giáºn, Gordon lại lấy Ä‘iện thoại di động trong há»™c bà n bấm số cho Tony King.
Chuông má»›i reo hồi đầu, gã đã trả lá»i:
- Tôi trông tin cá»§a anh đây – Gordon nói, giá»ng cau có - Chuyện Ä‘i đến đâu rồi?
- Từ từ, đừng nôn, vấn đỠđang nghiên cứu.
- Thế à ?
- Tôi nói được là được, ông không nhá»› sao? Trước hết, sau khi đã được thuyết phục thân máºt, Peter bằng lòng dẫn cô bạn gái Ä‘i nghỉ hè lâu dà i ở Hawaii. Như thế hoãn cho ta được má»™t thá»i gian.
- Dù sao tin nà y cÅ©ng tốt đấy – nhưng cho dù hoãn được má»™t thá»i gian chuyện nà y cÅ©ng không ngăn được Hawkins… thá»±c hiện kế hoạch cá»§a nó.
- Tôi vẫn lo đến chuyện ấy chứ. Tôi đã có má»™t ngưá»i ở tại chá»— ấy rồi.
- Cái anh chà ng dùng trước đây chứ gì?
- Stan được việc lắm, chỉ có Ä‘iá»u hắn không thÃch vá»™i vã. hắn thÃch má»i việc trÆ¡n tru, sạch sẽ, và tôi cÅ©ng thế.
- Äiá»u ấy cả ba chúng ta Ä‘á»u cần. Nói vá»›i hắn lần nà y phải là m cho tốt, nói vá»›i hắn lần nà y chúng ta cần hắn là m cho xong ngay.
- Có chuyện gì nữa không?
- Công việc ở đây suôn sẻ tốt đẹp – Gordon đáp – Cho tôi gá»i lá»i chúc sức khoẻ đến Alice và các cháu.
Gordon tắt máy, cảm thấy khoan khoái hÆ¡n, mừng rỡ như bao nhiêu lần Tony ra tay hà nh động. Hai ngưá»i cùng hợp tác vá»›i nhau rất tốt. Trong và i năm nữa thôi, há» sẽ là m ra hà ng triệu đôla. Và nếu má»i việc tiến triển đúng theo kế hoạch cá»§a há», tình hình còn tốt đẹp hÆ¡n thế nữa. Lão sẽ vá» hưu đúng như kiểu lão mÆ¡ ước: những chiếc du thuyá»n dà i 100 feet, những cái villa đẹp tuyệt vá»i, những chiếc máy bay phản lá»±c tư sang trá»ng.
Và gia đình vợ lão, già u có vá»›i đồng tiá»n dÆ¡ bẩn, thế nà o cÅ©ng phải kÃnh trá»ng lão chứ không còn dám khinh chê lão, là m như lão chỉ là đồ chế tạo áo quần rẻ tiá»n, chứ không phải ngưá»i sáng chế phần má»m tinh vi.
NghÄ© thế, lão mỉm cưá»i, khoan khoái và quay lui vá»›i máy vi tÃnh. Nếu lão muốn chuyện nà y tiến hà nh êm đẹp thì lão phải giải quyết cho xong các vấn đỠkhó khăn cá»§a lão.
Ngồi tại văn phòng cá»§a ngân hà ng Mỹ quốc đặt tại thà nh phố L.A, Tony King gá»i Ä‘iện thoại cho Stan Grossman ở Dawson City.
- Tôi Ä‘ang giải quyết vấn đỠkhó khăn. Thằng nà y không thể Ä‘oán trước được. Tôi đã nghÄ© ra được hai biện pháp cụ thể, nhưng phải rất tháºn trá»ng má»›i được.
- Tôi biết anh muốn dùng ngưá»i hợp tác ở địa phương.
- Äúng thế. Khổ ná»—i là nhiá»u lúc ta phải má»m dẻo má»›i được.
- Held đã rá»i khá»i thà nh phố hai tuần, như thế chúng ta sẽ có thêm thá»i gian.
- Hai tuần có thể vừa đủ cho chúng ta.
- Phải tranh thá»§ là m cho xong – Tony gác máy. Stan không thÃch công việc cá»§a hắn bị ai thúc hối, nhưng kệ xác nó, phải tay là m má»›i có hà m nhai chứ.
Gã ngồi dá»±a ngưá»i ra ghế, nhìn bức ảnh nhá» trong khung bạc, bức ảnh chụp hình Alice và cặp song sinh con gà , Roger và Tony con. Hai thằng bé dá»… thương đấy chứ, Tony nghÄ©, quả váºy, cảnh gia đình dá»… thương. Gã mở há»™c bà n lấy ra bức ảnh chụp gã vá»›i Gridget, ngưá»i bạn gái lâu năm, bức ảnh má»›i chụp và o đêm giao thừa vừa rồi. Cô ta cao, tóc và ng, khêu gợi, cá»±u diá»…n viên Ä‘iện ảnh, cặp vú to bằng hai trái dưa, còn cái miệng như chiếc găng lụa.
Gã không để cả hai bức hình lên bà n vì sợ Alice bất thần Ä‘i và o phòng, nhưng gã rất thÃch ngắm bức ảnh chụp gã vá»›i Gridget nà y. Nhìn bức ảnh gã có thể hìh dung ra nụ cưá»i khêu gợi và thân hình đẹp đẽ cá»§a cô nà ng. Gã nghÄ© đến số tiá»n rất nhiá»u gã đã chi cho cô ta để được hưởng hạnh phúc vá»›i cô, và gã hy vá»ng lần nà y Stan sẽ hoà n thà nh nhiệm vụ xuất sắc.
Cuá»™c sống trở lại bình thưá»ng ở má» Lily Rose.
Chiếc trá»±c thăng đưa Call và Charity vá» tá»›i nhà và o tối qua, con chó Kodiah, ở vá»›i Smoke và Toby, liá»n nhảy và o vòng tay cô ngay khi nó thấy cô. Charity ôm ghì lấy thân hình nhá» bé cá»§a con chó và o lòng, vuốt ve bá»™ lông nâu ráºm.
Call đưa cô và Kodiah vá» nhà cô, nhưng anh từ chối lá»i cô má»i anh ở lại ăn tối và ở lại đêm vá»›i cô. Anh trả lá»i anh phải vá» nhà để là m công việc cho xong, và từ đó cô không gặp anh lại.
Cô nghÄ© anh đã tìm cách lánh mặt, nhiá»u lần anh là m như thế rồi. Cô cảm thấy khi rá»i Seattle là anh ta tìm cách rút lui. Nhưng cô vẫn hy vá»ng anh không thể dứt khoát được.
Mặc dù cô rất buồn nhưng cô vẫn để anh yên má»™t mình, cô là m việc bình thưá»ng.
Khổ thay, khi bắt tay và o việc, cô gặp khó khăn xảy ra.
- Máy vét há»ng rồi – Bà Maude nói, miệng ngáºm đầu ống vố không có thuốc – Có cái gì đó là m cho máy không chạy được.
- Là m sao lại có chuyện há»ng máy được? Máy còn má»›i toanh mà .
- Äôi lúc ngưá»i ta vẫn gặp phải cái máy cà tà ng.
Charity lấy Ä‘iện thoại di động lên đồi để gá»i thợ máy. Công ty bán dụng cụ khai thác và ng D.K chỉ chuyên bán thiết bị khai má» thôi, còn thợ sá»a chữa máy móc thì phải đợi cuối tuần má»›i có.
- Tốt – Cô đáp - Váºy tôi sẽ mang máy đến táºn nÆ¡i.
Vá»›i sá»± giúp sức cá»§a Toby và Jenny, há» lôi cái máy nặng trịch lên bá» suối. Máy để sau chiếc Explorer không vừa, nên Toby phải sang mượn chiếc Chevy cá»§a Call, chiếc xe tải nhẹ nà y có trá»ng tải đến hÆ¡n ba tấn. Cal Ä‘i theo cáºu ta để giúp há» má»™t tay đưa máy lên xe. Charity nghÄ© anh chỉ sang má»™t cách miá»…n cưỡng thôi, và nhá» lá»±c lượng đông, nên hỠđưa được cái máy lên thùng xe.
Charity, Jenny và Toby phải mất gần má»™t giá» má»›i lái xe ra phố, đến tiệm sá»a máy được. May cho há» là ngay khi há» còn ở đấy, ngưá»i thợ máy đã tìm ra nguyên nhân là m cho máy há»ng.
- Cát và o trong bình xăng – Anh ta nói – Hình như có ngưá»i bất cẩn là m cho cát để cát lá»t và o.
Charity cau mà y.
- Chỉ há»ng có thế thôi à ?
- Theo tôi thì chỉ có thế.
- Äáng ra ta phải nghÄ© đến chuyện như thế má»›i phải – Toby nói – Chúng ta quá chá»§ quan không nghÄ© đến chuyện nà y. Tôi xin lá»—i, Charity.
- Không phải lá»—i cáºu… - Cô thở dà i – Chuyện xui xẻo thôi… là m ta mất công má»™t ngà y.
Toby cố nÃn cưá»i và ngay cả Jenny cÅ©ng thế. Toby há»i lại như muốn đùa:
- Chuyện xui xẻo à ?
Charity nhìn cáºu ta:
- Nói thế không đúng sao? Mẹ tôi thưá»ng nói như thế đấy.
Toby vừa Ä‘i đến chiếc xe tải vừa cưá»i khúc khÃch.
Máy chạy lại tốt rồi. Há» ghé và o quán Klondike Kate để ăn cái gì. May thay là cô gái tóc đỠđã không có mặt ở đây. rồi mua má»™t Ãt nhu yếu phẩm má»›i trở vá».
Hẳn Call thấy xe há» chạy ngang qua nên anh sang nhà cô để giúp má»i ngưá»i đưa máy xuống xe.
- Chữa nhanh quá – Anh nói – Anh tưởng em phải để đó hai ngà y mới xong.
- Chỉ có cát và o trong thùng xăng thôi – Charity đáp.
- Anh ngạc nhiên sao Toby không tìm ra. Cáºu ta rất giá»i vá» máy móc mà .
- Äáng ra tôi phải biết má»›i đúng – Toby nói vá»›i vẻ ân háºn – Khi nà o đổ xăng và o, chúng tôi thưá»ng rất cẩn tháºn.
Call giúp hỠđưa máy xuống suối, anh lá»™i xuống nước, ngưá»i chỉ mặc quần cụt kaki dùng leo núi, để lá»™ cặp chân dà i, rắn chắc, trông rất tuyệt vá»i. Anh ướt hết quần khi há» ráp cái phao giữ máy đứng yên tại chá»— dưới suối.
Call dán mắt và o chiếc áo thun cá»§a Charit ướt dÃnh sát và o ngá»±c, nhưng anh không nói gì, mà chỉ xin lá»—i rồi quay vá» nhà .
Hai ngà y trôi qua, công việc trôi qua Ä‘á»u đặn, nhưng cô không thấy Call xuất hiện. Cô không biết anh là m gì và ước chi anh sang chÆ¡i, nhưng cô biết chắc anh không qua. Ngà y nà o cô cÅ©ng nhá»› anh, nhá»› những lúc ngá»§ vá»›i anh, nhá»› cảnh là m tình vá»›i anh. Cô nghÄ© nhá»› như thế rất nguy hiểm, vì cuối cùng cô cÅ©ng phải rá»i Yukon. Khi vá» lại New York, có lẽ không bao giá» cô gặp lại Call nữa.
NghÄ© thế, tim cô Ä‘au nhói. Lần đầu tiên cô chấp nháºn sá»± tháºt phÅ© phà ng sẽ xảy ra, và sá»± tháºt nà y đã là m cô Ä‘au đớn táºn tâm can. Cô đã yêu Call. Yêu say đắm, và cô không muốn rá»i xa anh. Nhưng cô không thể ở lại Yukon mãi được, và cho dù có ở lại được Ä‘i nữa thì chắc Call cÅ©ng không muốn.
Cô cà ng lúc cà ng buồn. Äêm cô khó ngá»§, và khi ngá»§ được, cô lại nằm mÆ¡. Tối đó cô nghÄ© đến cuá»™c gặp gỡ cá»§a cô vá»›i dì Mavis, và có lẽ đây là nguyên nhân khiến cô nằm mÆ¡.
Dì Mavis đã nói bà Rachael Phitzpatrick có đến Yukon cách đây 100 năm để tìm và ng. Bà quay vá» vá»›i cục và ng khá lá»›n để chứng minh việc bà có Ä‘i tìm và ng. Bà Rachael không phải tổ tiên trá»±c hệ vá»›i Charity, mà chỉ là bà dì xa. Nhưng căn cứ và o phần tra cứu Charity đã thá»±c hiện, và theo sá»± tin tưởng cá»§a cô vá» mối liên hệ giữa cô vá»›i bà dì ấy, thì dù sao những ký ức vá» miá»n Bắc cá»§a cô cÅ©ng rất thú vị.
Có lẽ vì suy nghÄ© đến bà Rachael mà cô đã nằm mÆ¡. Cô quả quyết như thế, vì bản chất cá»§a cô thưá»ng bình tÄ©nh, tá»± chá»§. Äêm đó, trong giấc ngá»§ say, cô đã mÆ¡ thấy cảnh tuyết lở, cả má»™t khối tuyết khổng lồ như ngá»n núi rÆ¡i xuống đồi. Cô mÆ¡ thấy má»™t ngưá»i đà n ông mặc đồ len kÃn từ đầu đến chân bị chôn vùi dưới đáy tuyết khổng lồ ấy. Má»i ngưá»i chạy đến, đà o bá»›i nÆ¡i chá»— ông ta bị chôn sống.
Trong giấc mÆ¡, cô thấy mình ở trong số ngưá»i nà y. Cô thấy há» Ä‘au đớn, thất vá»ng, và rất chua xót trước cảnh chết chóc nà y.
Rồi bá»—ng có má»™t phụ nữ xuất hiện, nhưng cô không thấy rõ mặt bà ta. Ngay khi Charity đã thức giấc, tim cô vẫn còn Ä‘áºp thình thịch, mồ hôi ướt cả áo ngá»§, và cô vẫn còn thấy trước mắt cảnh ngưá»i phụ nữ đà o bá»›i đống tuyết như Ä‘iên. Váy cá»§a bà ta ướt mèm dÃnh sát và o quần lót bằng len bà mặc cho ấm, mấy ngón tay bà tê cóng, và tim bà … Cô cảm thấy tim bà như thể vỡ là m đôi.
Sau đó má»—i khi nghÄ© đến chuyện nà y, Charity lại thở dà i. Những giấc mÆ¡ diá»…n ra rất tức cưá»i. Là m sao tin được chuyện trong các giấc mÆ¡.
Thế nhưng khi cô lấy cục và ng trong tá»§ ra, nhìn nó lóng lánh trong ánh mặt trá»i ban mai, cô không khá»i tá»± há»i phải chăng cô đã có phần thiếu sót trong lúc tra cứu, và phải chăng trong giấc ngá»§, giấc mÆ¡ đã là m hiện lên má»™t phần ký ức lâu Ä‘á»i nằm tiá»m ẩn trong tiá»m thức cá»§a cô.
Thêm má»™t ngà y nữa trôi qua, vẫn không thấy Call xuất hiện, ná»—i buồn cá»§a Charity cà ng lúc cà ng nhiá»u thêm. Không biết giãi bà y tâm sá»± cùng ai, cô quyết định Ä‘i đâu để giải khuây, nên đỠnghị há» nghỉ việc sá»›m và o chiá»u thứ Tư để vá» phố xem chiếu bóng.
- Vả lại tôi cÅ©ng vừa hết rau và sữa – Cô nói vá»›i má»™t nhóm ngưá»i đứng ở dưới thá»m nhà – Äáng ra tôi mua các thứ ấy hôm chữa máy ở Dawson, nhưng hôm ấy vì cứ lo cho cái máy nên tôi quên mất. Quà vị thấy sao?
- Tôi phải há»i ý kiến cá»§a Call – Toby nói – Äể xem chiá»u nay ông có cần tôi là m gì không đã. nếu tôi Ä‘i được thì quá tuyệt.
Ngay cả bà Maude cÅ©ng bằng lòng Ä‘i. Khi há» thấy Toby quay lui, miệng cưá»i toe toét, đưa hai ngón cái là m dấu, tất cả Ä‘á»u leo lên chiếc Explorer. Charity nổ máy, quay má»™t vòng và cho xe chạy Ä‘i.
Khi xe chạy qua chiếc cầu gá»— á»p ẹp bắc ngang trên suối, cô nghe có tiếng gì gãy vang lên ầm ầm rồi Ä‘uôi xe như rá»›t xuống khá»i há».
Charity và Jenny hét lên khi chiếc cầu sáºp xuống ở má»™t đầu, cách mặt cầu chừng 4 feet, là m cho má»i ngưá»i xóc nảy lên Ä‘au táºn xương, và chiếc xe trượt lui xuống dòng suối. Nước ngáºp quá bánh xe, nâng Ä‘uôi xe lên, đẩy Ä‘uôi xe ra khá»i mặt cầu cho đến khi các bánh xe sau mắc kẹt và o đá ngầm dưới nước. May thay gặp lúc mùa hè, nước cạn. Charity thấy há» thoát được nguy hiểm, bèn thở dà i nhẹ nhõm.
Cô nhìn Maude ngồi ở ghế trước bên cạnh cô và nói:
- Äáng ra tôi phải chữa lại cây cầu như đã định má»›i đúng.
Maude nhìn ra kÃnh chắn gió phÃa trước, bây giá» Ä‘ang chổng lên phÃa trên, há» thấy bầu trá»i rất rõ.
- May thay là chưa đến mùa mưa.
Ở ghế sau, Jenny cưá»i khúc khÃch.
Charity nhìn bà Maude, rồi tất cả má»i ngưá»i cùng báºt cưá»i.
Cuối cùng má»i ngưá»i bình tÄ©nh trở lại, và Charity thở dà i nói:
- Thôi, hết đi, quà vị, chúng ta không đi phố nữa.
Há» bước ra khá»i xe, lá»™i xuống nước, leo lên phÃa bên kia đưá»ng đối diện khu đất cá»§a cô để xem cầu hư há»ng ra sao.
- Quà vị nghÄ© sao? – cô há»i má»i ngưá»i.
- Trên xe jeep cá»§a Call có máy tá»i, để tôi Ä‘i tìm ông ấy.
Toby theo con đưá»ng đất đến nhà Call, tim Charity Ä‘áºp mạnh. Nhiá»u ngà y rồi cô không gặp anh, cô biết thế nà o anh cÅ©ng đến giúp há», nên cô cảm thấy bồi hồi sung sướng. Mẹ kiếp, trông cô nhếch nhác quá.
Chỉ má»™t lát sau, chiếc jeep Ä‘en cá»§a Call xuất hiện. Anh cho xe dừng ở cầu và tắt máy. Charity nhìn anh bước ra khá»i xe để xem cầu há»ng ra sao, cô thấy anh cà o tay lên vuốt tóc.
Lạy Chúa, trông anh tuyệt quá!
- Anh giúp kéo xe lên được không? – Charity há»i, cố giữ vẻ bình thản, lòng cầu sao anh giúp được.
- ÄÆ°á»£c, không khó gì.
Cô nhẹ ngưá»i, lòng hồi há»™p má»™t cách kỳ lạ. Anh mặc cái áo thun mà u xanh Ä‘en và quần cụt kaki leo núi, anh kéo sợi dây cáp to bá»± nÆ¡i máy tá»i ở trước xe jeep, bước tá»›i chiếc Explorer, lấy cái móc ở đầu sợi dây cáp móc và o cái móc ở dưới thanh chắn trước cá»a xe cô.
Khi đã kiểm soát kỹ cà ng, anh mở máy cho bánh xe ở máy tá»i quay, cuốn sợi dây cáp lại, lôi chiếc Ford ra khá»i nước, chạy lên cầu. Máy tá»i từ từ quay, lôi chiếc xe lên khá»i chiếc cầu bằng ván cÅ© bị sáºp nằm nghiêng chạy lên đưá»ng đất xa vá»›i bá» suối Ngá»±a Chết.
- Äáng ra em phải chữa lại chiếc cầu – Charity nói, cô không nhìn Call, vì sợ anh biết cô quá nhá»› anh.
Call cởi già y và vá»› ra để lá»™i xuống nước xem cầu bị hư há»ng ra sao. Anh nói:
- Anh biết trông chiếc cầu có vẻ như muốn sáºp bất cứ lúc nà o đấy, nhưng lão Mose cách đây hai năm có chữa lại cho chắc mà . – Anh bước đến bá» suối rồi lá»™i xuống nước, đến chá»— cầu bị gẫy sáºp, nhìn bên nà y rồi bên kia.
- Charity, em đến đây mà xem.
Cô cÅ©ng mặc quần cụt như anh, loại quần có nhiá»u túi, hai chân hÆ¡i rám nắng vì là m việc ngoà i trá»i. Cô là m như anh: cởi già y và vá»› rồi lá»™i xuống suối, nước lạnh ngắt, mặc dù trá»i tháng 7 nắng nóng.
- Sao thế?
- Nhìn chỗ bị gãy đây nè. Em thấy chỗ gãy chưa?
- Em thấy rồi.
- Mặt gỗ ở chỗ gãy trơn láng.
Cô đưa tay sỠvà o mép gỗ bị gãy, bỗng cô rùng mình, run sợ.
- Trông như bị ai cưa đứt.
- Äúng. Chá»— bị gãy thì gồ ghá», lởm chởm, nhưng chá»— bị cưa thì trÆ¡n láng. Có ai cưa Ä‘i má»™t phần trụ cầu. Khi có xe chạy nặng, cầu sẽ sáºp.
Cô cảm thấy sợ đến run ngưá»i.
- Anh có nghĩ chuyện nà y có liên quan đến…
- Không. Cho dù cái cầu có sáºp Ä‘i nữa, thì mùa nà y cÅ©ng không có nguy cÆ¡ gây thương tÃch trầm trá»ng. – Anh nắm tay cô, giúp cô lá»™i lên bá» suối, Ä‘i đến nÆ¡i chiếc Ford Ä‘ang Ä‘áºu.
- Cách đây hai ngà y, máy vét cá»§a em bị há»ng. Hôm nay cầu sáºp – anh nhìn lên đồi vá» phÃa bắc cá»§a nhà cô – Anh nghÄ© có kẻ muốn dạy em má»™t bà i há»c.
Charity nhìn theo ánh mắt của anh, bỗng cô nghĩ ra ai đã cưa cầu.
- Buck rồi!
- Anh Ä‘oán thế. hắn tức vì em Ä‘uổi hắn. Anh nghÄ© hắn muốn trả thù… hay có thể hắn cho em thấy em cần hắn giúp em Ä‘iá»u hà nh công việc ở Lily Rose. – Call Ä‘i đến phÃa xe jeep – Anh phải đến nói chuyện vá»›i gã nhân viên cÅ© cá»§a em má»›i được.
Charity chạy theo anh.
- Em đi với anh.
Anh nhìn cô, cô nghÄ© chắc anh từ chối, nhưng anh gáºt đầu.
- Äợi anh tháo cái móc ở máy tá»i rồi chúng ta sẽ cùng Ä‘i.
Khi chiếc jeep chạy lên đồi, tung lên phÃa sau đám bụi mù trá»i, Toby đứng bên cạnh bà Maude và Jenny, cáºu ta nói vá»›i há»:
- Vì chúng ta sẽ không Ä‘em xe vá» nhà cô Charity được, váºy tại sao chúng ta không lái đến nhà ông Call, Ãt ra cÅ©ng là m cho rá»™ng đưá»ng. ở đây ta kiếm cái gì mát để uống, đợi hai ngưá»i trở vá».
- Hai cháu Ä‘i Ä‘i – bà Maude nói – Tôi phải vá» nhà . Xe tôi không thể qua suối được cho đến lúc cầu sá»a xong, mà đi bá»™ có lợi cho sức khá»e nữa.
- Tháºt không ná»™i?
- Cháu Ä‘i vá»›i Toby. Charity cho ta nghỉ chiá»u nay. Váºy cứ Ä‘i đâu chÆ¡i cho hết buổi.
Thế nà o Toby cÅ©ng phải hôn cô. Cáºu đã má»i Jenny Ä‘i phố chÆ¡i vá»›i cáºu và o tối thứ Sáu, nhưng cô từ chối và cuối cùng cáºu đợi Call Ä‘i Seattle vá», sáng hôm sau má»›i Ä‘i. Rõ rà ng Jenny còn e thẹn, rụt rè vá»›i cáºu, mặc dù cáºu thấy cô đã có ý thÃch cáºu.
Hôm nay trông cô tháºt xinh, mái tóc mà u nâu nhạt uốn cong bay lất phất trong gió và hai má á»ng hồng vì ánh nắng mặt trá»i. Cáºu nhìn đăm đăm và o mặt cô. Trên chiếc áo tròng đầu rá»™ng thùng thình bị ướt nước, cáºu thấy lá» má» hiện lên cặp vú và hai đầu núm vú nhá» cứng.
- Anh có tin Buck Johnson cưa cho sáºp cầu không? – Cô há»i khi cáºu giúp cô bước lên chá»— ngồi phÃa trước chiếc Explorer, cáºu cẩn tháºn tránh nhìn và o nÆ¡i không nên nhìn.
- Ông ta thuá»™c loại ngưá»i dám là m những việc như thế - Toby đóng cá»a, Ä‘i vòng qua phÃa bên chá»— tà i xế ngồi, lên xe và nổ máy.
- Thế thì ông ta quá ti tiện – Jenny nói – Tôi cÅ©ng đã từng gặp má»™t ngưá»i như thế.
Toby nhìn cô, lái chiếc xe và o con đưá»ng đất, rồi rẽ và o chiếc cầu sắt chắc chắn do Call xây dá»±ng trước nhà anh.
- Hắn là ai thế? – Toby Ä‘áºu xe trên bãi Ä‘áºu gần bên nhà xe và tắt máy.
- Anh chà ng tôi thưá»ng hẹn hò Ä‘i chÆ¡i.
Khi cô không nói gì nữa, cáºu giúp cô xuống xe rồi nắm tay cô.
- Tên hắn là gì… anh chà ng thưá»ng hẹn hò Ä‘i chÆ¡i vá»›i cô?
Jenny nhìn xuống đôi già y leo núi cá»§a mình, hai bà n chân cô nhá». Cô đáp:
- Gerald Rollins, má»i ngưá»i Ä‘á»u gá»i hắn là Jazz – Cô ngước mắt nhìn cáºu - Má»›i đầu em nghÄ© hắn là ngưá»i đà ng hoà ng. Hắn hÆ¡n em 4 tuổi. Em thấy hắn chÃn chắn, hắn mặc toà n áo quần da và hút thuốc lá. Em nghÄ© em cÅ©ng đà ng hoà ng, vì hắn quan tâm đến em.
Cáºu bóp mạnh tay cô:
- Bất kỳ ai có trà óc má»™t chút cÅ©ng Ä‘á»u quan tâm đến em. Em không biết sao?
Há» không Ä‘i và o nhà mà đi vòng ra phÃa sau. Ở đây có cây tuyết tùng trồng trên hòn non bá»™ vá»›i con suối nhánh nhá» chạy qua sân rồi đổ và o suối lá»›n. Há» ngồi xuống trên cái Ä‘u gá»— và Toby Ä‘u đưa nhè nhẹ.
- Tại sao em chia tay vá»›i hắn? - Cáºu há»i, bắt đầu hiểu phần nà o ná»—i buồn Ä‘eo đẳng cô lâu nay là do anh chà ng nà y gây ra.
Jenny nhìn xuống hai tay, hai tay nhỠxinh, xinh như hai bà n chân. Cô đáp:
- Hắn đánh em.
Toby sững ngưá»i, không lúc lắc cái Ä‘u được nữa.
- Hắn đánh em nhiá»u lần – Jenny nói nho nhá» - Má»—i lần đánh xong, Jazz lại xin lá»—i. Hắn nói hắn yêu em, rất yêu đến ná»—i không có em, hắn không sống nổi. hắn xin em tha thứ cho hắn, và em tháºt Ä‘iên, thưá»ng tha thứ cho hắn. Nếu không vì bố em… - cô lắc đầu, bá» lá»ng câu nói.
Toby quà ng cánh tay qua sau cái Ä‘u, ôm quanh vai cô, kéo nhẹ vai cô sát và o cáºu.
- Không phải thanh niên nà o cũng như hắn đâu, Jenny à . Anh sẽ không bao giỠlà m em đau đớn đâu. Anh không là m bất cứ cái gì khiến cho em đau khổ cả.
Cô tá»±a đầu lên vai cáºu.
- Em nghÄ© anh không Ä‘á»i nà o là m cho ai Ä‘au khổ, Toby à .
Tóc cô phảng phất mùi nắng, cáºu áp mÅ©i và o mái tóc uốn cong phồng lên má»m mại. HÃt và o hương thÆ¡m trong sạch cá»§a tóc, cáºu há»i:
- Có phải vì thế mà em lên đây hay không?
Cô nhẹ nhà ng nhÃch ra khá»i cáºu, cáºu để cô tá»± nhiên, không cản trở. Cáºu muốn để cô tá»± nhiên nói hết những Ä‘iá»u ấm ức trong lòng, không muốn là m cho cô hoảng hốt.
- Em vẫn còn muốn uống nước giải khát chứ? – Toby há»i.
Jenny cưá»i.
- Em muốn một ly.
Toby đứng dáºy để Ä‘i lấy nước giải khát, nhưng cáºu không muốn rá»i khá»i cô. Cáºu nhìn Jenny, cô vẫn ngồi yên trên cái Ä‘u không nhúc nhÃch, nụ cưá»i tắt trên môi, mặt cô lại hiện ra nét buồn rầu.
|

15-10-2008, 03:46 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 23
Call lái xe và o sân trước nhà Buck, khi anh đạp thắng, bụi đất tung lên mù mịt. Anh và Charity xuống xe, anh dẫn cô Ä‘i và o nhà . Ngôi nhà gá»— đơn sÆ¡, sÆ¡n mà u xám, chạy đưá»ng chân tưá»ng mà u trắng đã tróc nhiá»u nÆ¡i, những cháºu hoa dưới cá»a sổ đầy cá» dại. Khi Betty Johnson còn ở đây, chắc ngôi nhà khang trang đẹp đẽ hÆ¡n.
Call gõ mạnh và o cá»a nhưng không ai trả lá»i.
Anh đấm mạnh lần nữa và nghe tiếng chân nặng ná» cá»§a Buck mở cá»a, gã mặc áo lót mà u trắng có sá»c và chiếc quần lao động dÆ¡ bẩn.
Gã cau mà y, cặp lông mà y đen gần chạm và o nhau.
- Các ngưá»i muốn gì?
Quai hà m Call bạnh ra.
- Tôi nghÄ© bác biết tôi muốn nói gì rồi. Cô Sinclair đã gặp phải nhiá»u chuyện rắc rối. Tôi nghÄ© chắc bác biết, nếu bác gây khó khăn cho cô ấy thì chuyện gì sẽ xảy ra cho bác chứ.
Buck ưỡn bộ ngực to lớn rồi đáp:
- Tôi không biết anh nói cái gì - Những sợi lông mà u nâu kỳ dị trên lưng và vai gã uốn quanh hai quai áo lót.
- Váºy bác không phải ngưá»i đã bá» cát và o máy vét cát sạn à ? Trong thá»i gian cô ấy ra phố, không phải bác đã đến cưa chân cầu à ?
Buck thụng mặt xuống, trông gã có vẻ lo sợ:
- Không, không phải. Tôi không là m những việc như thế.
Call thấy Charity bước tá»›i, nhìn và o phÃa trong nhà rồi há»i:
- Tyler đâu rồi?
Buck nhìn ra phÃa trước:
- Ty… Ty… đi phố rồi.
Call hiểu thâm ý của Charity, anh nói:
- Hiện hắn Ä‘ang ở đây, hắn vỠđây nghỉ hè. Trong thá»i gian Charity Ä‘i vắng, hắn nghỉ cuối tuần ở đây.
Buck Ä‘i thụt lui như muốn Ä‘i và o nhà và đóng cá»a lại.
- Con tôi cũng không là m như thế.
- Buck nà y, bác đừng hòng qua mặt được tôi. Con bác rất ti tiện chứ không như bác nói đâu.
- Anh lầm rồi, Ty rất tốt.
- Thôi được rồi. Cáºu con quà cá»§a bác sắp bị tống và o tù rồi đấy. – Call nắm tay Charity ra vá».
- Khoan đã! – Buck gá»i theo – Anh không là m thế được.
Call dừng bước, quay lui.
- Có ngưá»i đã quấy phá má» Lily Rose. Ty đã có thói thưá»ng hay quấy phá xã há»™i, nên khi cô Sinclair Ä‘uổi bác, bố hắn, hắn lấy cá»› nà y để phá công việc cá»§a cô ấy. Chắc bác biết thế nà o cảnh sát cÅ©ng đến đây để Ä‘iá»u tra xem ai là m việc nà y chứ?
Buck liếc mắt nhìn và o phòng khách. Call biết ngay chà ng trai đang ở trong nhà . Gã nói:
- Xin anh… hãy nghe tôi nói. Ty hiện Ä‘ang bị án treo vì hắn đã là m những chuyện sai phạm ở Whitehorse. Nếu anh má»i cảnh sát đến, há» sẽ bá» tù hắn mất.
- Äáng ra hắn phải nghÄ© đến chuyện nà y trước khi phá cây cầu ấy - Call nhìn Charity và hai ngưá»i bước Ä‘i.
- Nếu hắn sá»a cầu lại thì sao?
- Chưa đủ đâu. – Call đáp - Lần nà y thì không đủ.
- Thế được rồi, được rồi – Buck quay lui nhìn và o phòng khách tối tăm – Mà y hãy đi ra thôi, con ơi.
Hai bố con nói chuyện với nhau rì rầm một lát, sau đó Tyler Johnson mới bước ra, hắn nói:
- Không sao, ổn thôi, chỉ là chuyện đùa cho vui thôi, đúng không? Tôi có hai thằng bạn đến chơi cuối tuần, chúng tôi uống hơi say một chút. Chúng tôi thấy đây chỉ là chuyện vui đùa một chút thôi.
Charity đứng bên cạnh anh, lưng cô cứng Ä‘á». Cô nói:
- Chuyện nà y vui cho anh và bạn anh tháºt đấy, nhưng vá»›i Call không vui chút nà o, vì anh ấy mất thì giỠđể kéo xe tôi lên khá»i suối.
- Thôi được rồi… váºy tôi xin bồi thưá»ng cho cô.
- Sao? – Call há»i.
- Tôi nói rồi. Tôi có bạn bè, tôi sẽ mượn tiá»n cá»§a hỠđể bồi thưá»ng cho cô ấy.
- Nà y, anh hãy nghe tôi nói cho rõ… - Call cưá»i vá»›i hắn, nhưng nụ cưá»i không phải là nụ cưá»i. – Anh và bạn anh phải đến Lily Rose để sá»a lại cây cầu. Trong má»™t tuần phải là m xong, nếu trong thá»i gian ấy mà không xong, chúng tôi sẽ báo cho chÃnh quyá»n biết, và khi ấy anh cùng bạn anh phải là m việc vá»›i há» chứ không phải vá»›i tôi.
- Khoan đã!
- Và anh phải là m việc để bồi hoà n đủ số tiá»n sá»a cái máy vét. Anh phải lo liệu đấy.
Tyler nghiến chặt hai hà m răng.
Buck móc ngón tay cái dưới quai áo lót, mấy ngón tay to tướng bóp mạnh quai áo. Gã nói:
- Mà y nên là m cho rồi, con à .
Ty quắc mắt nhìn Call, hÃt và o má»™t hÆ¡i rồi từ từ gáºt đầu.
- Thôi được rồi, mẹ kiếp, tôi sẽ sá»a cái cầu mắc dịch ấy.
- Và anh phải ăn nói lễ phép trước mặt cô Sinclair.
Ty nghiến răng.
- Sáng mai anh phải bắt đầu công việc. Có mặt lúc 7 giá», không được trá»….
Call để tay lên hông Charity, ước sao anh đã là m cho gã ngu nà y mở não. Anh nghÄ©: gã đã lãnh háºu quả Ä‘au đớn vì tá»™i thả con chạy rông. Nếu có đứa con nà o cần áp dụng lối giáo dục dùng roi dùng vá»t cá»§a ngà y xưa cho có kinh nghiệm, thì kẻ đó chÃnh là Tyler Johnson.
Anh nhìn Charity, cô lặng lẽ đi bên cạnh anh, mái tóc và ng xõa xuống đôi vai mảnh mai của cô như tấm mà n mà u và ng, và eo cô dưới tay anh nhỠnhắn, thon cong. Anh ước chi đừng quá ham gặp cô như thế nà y.
- Anh rất ân háºn vá» những việc đã xảy ra – Anh nói, hy vá»ng anh đã chấm dứt được những chuyện không hay cho cô.
Cô nhìn anh, cưá»i và nói:
- Cám ơn anh đã giúp đỡ.
- Anh không tin cái thằng đó. Qua những việc vừa xảy ra anh không tin cả hai cha con.
- Em cũng không.
- Thế nà o thằng Ty nà y cÅ©ng tức giáºn. Hắn có thể là m những việc còn ngu ngốc hÆ¡n cả việc cưa sáºp cầu nữa. Có lẽ anh nên ở lại đêm vá»›i em - Lá»i nói bá»—ng tá»± nhiên thốt ra trước khi anh suy nghÄ©. Sá»± tháºt là anh muốn ở lại vá»›i cô, anh muốn ngá»§ vá»›i cô, muốn thức dáºy vá»›i cô. Anh nhá»› chuyện là m tình vá»›i cô, và anh bất cần chuyện ngá»§ chung vá»›i cô trong cái giưá»ng sắt cháºt hẹp cá»§a Mose. Anh ghét ý nghÄ© ấy, nhưng anh muốn thá»±c hiện ý nghÄ© ấy.
Cô nhìn anh, cưá»i tươi khiến anh Ä‘au nhói nÆ¡i ngá»±c:
- Em thấy ý kiến của anh quá tuyệt – cô nói và anh không biết cô có nhớ anh không - Nếu anh đem qua chai rượu vang thì em sẽ là m cơm để chúng ta cùng ăn.
Anh vui mừng, cưá»i vá»›i cô. Charity thưá»ng là m cho các vấn đỠhóc búa trở nên dá»… dãi, thoải mái. Anh đáp:
- Nhất trÃ.
Sau 6 giá» má»™t chút, anh qua nhà cô, ngồi ở bà n ăn trong khi cô là m bếp. Cô mặc quần cụt, anh ngắm cặp chân dà i Ä‘á»u đặn cá»§a cô, chân cô bây giá» rám nắng trông tháºt đẹp, những bắp thịt rắn rá»i, mượt mà hÆ¡n trước, có lẽ do lao động ngoà i trá»i. Anh muốn thoa tay lên thân hình nhá» nhắn ngon là nh cá»§a cô, muốn vuốt lên phÃa trong hai đùi chân cô, vuốt lên ở phÃa dưới lai quần cụt. Anh nghÄ© anh sẽ tìm thấy cái gì ở đấy.
Mẹ kiếp, anh muốn cô, muốn quên bữa ăn để là m tình với cô, nhưng là m thế có vẻ không đẹp với cô, không đẹp khi anh đã cố tình tránh cô suốt cả tuần.
Trước đây chưa bao giá» anh bị phụ nữ lôi cuốn vá» thể xác, chưa bao giá» anh cảm thấy ham muốn nhục dục liên miên như thế nà y, nhưng anh sẽ không cho phép sá»± lôi cuốn vá» thể xác trở thà nh vấn đỠtrầm trá»ng.
Anh tá»± nhá»§ anh không có gì phải lo vá» vấn đỠnà y, vì anh nghÄ© rằng chỉ và i tháng nữa thôi, Charity phải rá»i khá»i đây, và thế là cuá»™c gian dÃu nà y sẽ chấm dứt.
Nghĩ thế, đáng ra anh thấy yên tâm mới phải. đằng nà y anh không yên tâm.
Há» uống má»™t chai rượu vang, ăn sưá»n heo nướng vỉ vá»›i Ä‘áºu đũa. Charity nghÄ©, thịt sưá»n không giống ở quán Georgian Room, nhưng thức ăn phong phú và có hương vị thÆ¡m ngon.
Trong lúc ăn, Call nhìn cô mãi, và cô phân vân không biết có phải anh mong bữa ăn chóng xong như cô mong hay không. Há»… má»—i khi hỠở bên nhau là dục tÃnh trong cô bừng bừng nổi lên. Không bao giá» cô khao khát hà nh dục vá»›i Jeremy như vá»›i Call. Có lẽ vì không khà trong là nh ở Kondike đã tăng cưá»ng sinh lá»±c cho cô.
Vì thế mà khi ăn xong, chén dÄ©a đã được rá»a sạch và hong khô, Call dẫn cô và o phòng khách, hôn cô, cô liá»n bá»§n rá»§n trong tay anh. Khi anh bế cô và o phòng ngá»§, cô không phản đối, và để cho anh cởi áo quần cô và áo quần anh, bế cô lên chiếc giưá»ng sắt cÅ© cá»§a Mose. Há» là m tình lần đầu cuồng nhiệt, rồi lần sau từ tốn hÆ¡n. Há» là m tình tuyệt vá»i như má»i khi. Có lẽ chÃnh sá»± quyến rÅ© khiến cho Call trở lại vá»›i cô.
Charity hy vá»ng có nguyên do khác nữa, ngoà i sá»± quyến rÅ© khiến anh trở lại vá»›i cô. Thế nhưng, cho dù anh đến vá»›i cô vì má»™t nguyên do gì khác ngoà i sá»± lôi cuốn vá» thể xác, hay nguyên do nà y có ý nghÄ©a gì cho má»—i ngưá»i hay không, thì cô không biết, và cô cÅ©ng không biết rồi sáng mai anh sẽ lại tìm cách để xa lánh cô hay không. Cô không muốn nghÄ© đến chuyện gì hết ngoà i việc ép mình trong vòng tay anh để tìm giấc ngá»§.
Äêm lặng lẽ trôi qua, cô ngá»§ rất say, không má»™ng mị. Tâm thức cô bị bao phá»§ kÃn trong má»™t mà n đêm dà y đặc, cô bị du và o má»™t thế giá»›i khác, sâu thăm thẳm. Call không thể sá» dụng kỹ năng khôn khéo để thức cô dáºy được và o lúc ná»a đêm, ngay cả khi tiếng kêu răng rắc cá»§a ngôi nhà gá»— cÅ© kỹ vang lên cÅ©ng không là m cho cô thức dáºy.
Thá»±c váºy, nếu không có tiếng sá»§a gay gắt, dai dẳng cá»§a con Kodiak thì chắc không có gì xâm nháºp được và o cõi âm u bưng bÃt cá»§a giấc ngá»§ cô được. Má»›i đầu cô không nghe, cứ nằm yên ngá»§ say như chết nhưng cuối cùng tiếng sá»§a gay gắt cá»§a con chó đã len được và o tâm thức cô.
Charity nhúc nhÃch, cô mở mắt nhưng không mở được. Hai mi mắt cô như có Ä‘eo chì nặng và tròng mắt như bị mảnh chai cá» và o xốn xang.
Kodiak tiếp tục sá»§a, Charity cố mở mắt ra từ từ. Láºp tức mắt cô đầy nước mắt và hai buồng phổi nóng ran, đầu óc cô choáng váng, phải mất má»™t lúc sau cô má»›i nháºn ra trong phòng đầy cả khói.
- Call! Call! thức dáºy! - Cuống há»ng cô khô khốc. Cô liếm môi, ngồi dáºy trên giưá»ng rồi ho sặc sụa. Qua cánh cá»a thông sang phòng khách mở rá»™ng, cô thấy ngá»n lá»a mà u và ng cam liếm lên trần nhà , quá hoảng sợ nên cô phải hà nh động ngay.
- Call! – cô nắm vai để trần của anh, lay mạnh vừa ho vừa cố thở, hai mắt chảy nước, ngứa ngáy, vì chất bẩn và vì mồ hóng – Call! Nhà cháy Anh cũng ngủ say như cô, và phải mất một hồi lâu anh mới mở mắt ra được.
- Nhà cháy rồi – cô ho và thở khò khè – Chúng ta phải ra khá»i đây gấp!
Anh cá»±a mình, thấy lá»a rồi ho. Anh nắm tay cô bóp nhẹ và nói:
- Lấy áo quần để mặc và đi nhanh thôi!
Anh lấy quần jean anh mặc khi ăn tối, còn Charity lấy áo thun, quần jean, già y chÆ¡i tennis, bÃt tất cô đã mang hồi hôm.
Call mở cá»a sổ, đưa Kodiak ra, giúp Charity trèo qua, rồi anh leo ra. Há» chạy Ä‘i được má»™t Ä‘oạn xa khá»i nhà cho được an toà n má»›i mặc áo quần, mắt chảy nước ròng ròng.
Há» mặc xong thì cÅ©ng vừa lúc Toby chạy đến, mang theo cái bÆ¡m xách tay và ống chữa lá»a dà i.
Call quay qua nhìn cô:
- Em có thiết bị chữa lá»a không?
- Em không biết, chắc không có. Ôi lạy Chúa, đáng ra em phải sắm dụng cụ chữa lá»a má»›i đúng – Hai tay cô run run.
Kodiak đã thôi sá»§a, nhưng nó áp cái thân hình bé nhá» cá»§a nó và o chân cô. Cô vuốt bà n tay run run lên bá»™ lông cá»§a nó, nghÄ© đến tình trạng nếu con chó không đánh thức há» dáºy thì chắc hỠđã lâm nguy rồi.
Call lấy cái bÆ¡m cá»§a Toby mang đến và nói vá»›i cáºu:
- Tôi Ä‘i lấy nước để bÆ¡m còn cáºu chạy đến nhà kho xem có cái gì chữa lá»a không – Toby liá»n chạy đến nhà kho, còn Call mang bÆ¡m xuống suối nhúng máy bÆ¡m xuống nước.
Mấy phút sau, nước được bÆ¡m và o nhà . Toby quay lui vá»›i hai bình chữa lá»a, anh láºp tức bÆ¡m bá»t chữa lá»a ở phÃa ngoà i nhà .
- Mẹ kiếp, nếu chúng ta muốn dáºp tắt được lá»a, chúng ta phải cần nhiá»u nước hÆ¡n nữa má»›i được.
- Thế máy vét cát sạn thì sao? – Charity đỠnghị, cô không để lá»™ ná»—i Ä‘au đớn ra ngoà i – Chúng ta không thể dùng máy ấy chữa lá»a được à ?
- ÄÆ°á»£c chứ, nếu chúng ta có máy gì nối tiếp vá»›i nó được.
Cô lắc đầu:
- Không… tôi không biết phải là m như thế.
Lá»a lan nhanh, Charity nghÄ© đến các công việc mà cô và bà Maude đã là m ở trong nhà , nghÄ© đến Mose và nghÄ© đến ngôi nhà đối vá»›i cô thân thương biết bao nhiêu. Nước mắt muốn trà o ra, nhưng cô cố nghiến răng, quyết không khóc.
Call tiếp tục bÆ¡m nước và o nhà , nhưng rõ rà ng hỠđã thua. Bá»—ng ngưá»i mà cô không ngá» sẽ đến giúp xuất hiện trên đưá»ng từ phÃa bắc nhà cô, đó là Buck Johnson.
Gã và Tyler mang theo cái bÆ¡m và ống cao su dà i chữa lá»a như cái cá»§a Toby hồi nãy, và hai cái bình dáºp tắt lá»a bằng hóa chất nữa. Buck nhúng cái bÆ¡m xuống nước rồi phun lên mái hiên Ä‘ang cháy. Ty chạy đến bức tưá»ng ngoà i nhà bếp, gần bên Toby, anh ta phun bá»t hóa chất quanh cá»a sổ.
Charity cứ Ä‘inh ninh trong óc là có lẽ Ty đã phóng há»a ngôi nhà cô, nhưng bây giá» cô phân vân không biết có phải thế không. Ngôi nhà cÅ© rồi, rất dá»… bị cháy. Trong khi lá»a tiếp tục cháy, ngưá»i tiếp tục chữa, thì cô lá»™i xuống nước, đến bên cạnh Call giúp anh giữ cái bÆ¡m, và dần dần ngá»n lá»a yếu dần rồi tắt hẳn.
Trên ngá»n đồi ở phÃa đông, mặt trá»i bắt đầu má»c, mặc dù trên thá»±c tế trá»i vẫn còn vỠđêm, và cô thấy gá»— Ä‘ang cháy âm ỉ rõ rà ng hÆ¡n. Trông cảnh tượng như có phép lạ, vì ngôi nhà vẫn còn, phòng khách còn nguyên vẹn, còn lò sưởi lá»›n bằng đá, còn má»™t phần phòng ngá»§ và phòng tắm.
Cổ cô nghẹn ngà o trước cảnh tượng kỳ quái ấy. Ngưá»i ướt nhèm, Ä‘en mẻm vì khói bám, và mệt rã rá»i. Charity leo lên khá»i suối, ngồi bệt dưới đất, úp mặt và o hai tay, khóc nức nở.
Ngưá»i mệt bÆ¡ phá», đầy mồ hóng, Call lá»™i ra khá»i nước, xa anh má»™t chút dưới suối, Buck Johnson lôi máy chữa lá»a cá»§a mình lên khá»i suối.
Khi Call để dụng cụ chữa lá»a cá»§a mình lên bá» suối, anh nghe Charity khóc là m cho anh nao cả lòng. Anh muốn đến an á»§i cô, nhưng có việc anh phải là m trước đã.
Anh bước tá»›i phÃa Buck, quai hà m bạnh ra.
- Sao đấy Buck, chuyện xảy ra như thế nà o?
Buck Ä‘ang quì dưới đất thu dá»n bình chữa lá»a, gã ngước mắt nhìn lên há»i anh lại:
- Anh muốn nói gì đấy?
- Chắc bác biết rồi, Johnson. Tôi muốn há»i bác hay là Tyler đốt nhà . Tại sao các ngưá»i lại xuống dáºp tắt lá»a?
Buck cau mà y đáp:
- Chúng tôi không liên quan gì đến vụ nà y. Cả hai chúng tôi Ä‘ang ngá»§. Ty thức dáºy Ä‘i toilet thì thấy lá»a cháy.
Call nhìn gã, vẻ không tin lá»i gã.
- Tôi xấu hổ vì đã có hà nh động không đẹp vá»›i cô ấy. Tôi say quắc, tôi nghÄ© đây không phải là lý do để biện minh, chắc tôi đã nổi Ä‘iên khi nghÄ© đến Betty – gã đằng hắng giá»ng, quay mắt Ä‘i chá»— khác – Tôi mừng vì cả hai ra được khá»i nhà . Tôi nói tháºt tình đấy.
Call nhìn Buck má»™t hồi, anh cảm thấy tin Buck đã nói tháºt. Có lẽ vụ há»a hoạn chỉ là tai nạn thôi. Có thể như thế, và Buck đã cố hết sức mình giúp dáºp tắt ngá»n lá»a.
- Nhà cá»§a lão Mose là má»™t di tÃch ở đây – Buck nói hÆ¡i cục cằn – Tôi không thể ngồi yên đỠnhìn nó cháy rụi. Vì cô ấy nữa… cô bá» tiá»n ra ở đây quá nhiá»u.
Call gáºt đầu, ngạc nhiên khi nghe những lá»i chân thà nh cá»§a gã.
- Thôi được rồi. Bây giá» chúng ta cứ xem như những lá»i cá»§a bác là đúng sá»± tháºt. Nếu tôi tìm ra có cái gì khác thế, có thể bác phải ra khai báo trước chÃnh quyá»n đấy – Äêm nay thì anh chắc chưa tìm ra được cái gì, nhưng anh quyết phải tìm cho ra nguyên nhân. Và Buck chắc không liên quan đến.
Anh đến nói chuyện vá»›i Ty, cÅ©ng nghe hắn nói như bố, hắn cÅ©ng có vẻ ân háºn như bố. Rồi anh đến chá»— Charity ngồi trên bá» suối. Anh thấy cô khóc, mặt anh Ä‘anh lại. HỠđã suýt chết. NghÄ© đến chuyện nà y, lòng anh bồi hồi run sợ.
Quá nhiá»u tai nạn dồn dáºp, anh nghÄ©.
Nhưng có lẽ đây là vụ tai nạn tháºt sá»±. Ngôi nhà cÅ© quá rồi, các bình khà đốt bị xì, ống khói đầy mồ hóng, những chuyện như thế phải xảy ra thôi. Hay có lẽ do Tyler vui đùa nữa đấy, và chuyện vui đùa lần nà y quá trá»›n, vượt tầm tay.
Thế nhưng, muốn biết cho được nguyên do, anh thấy phải vất vả lắm má»›i có được. Khi vá» nhà lại, thế nà o anh cÅ©ng phải gá»i Ross Henderson, bảo ông ta phải phái gấp lên đây má»™t toán an ninh má»›i được.
Quyết định xong, và thấy Buck và Ty vỠnhà rồi, Call ngồi xuống trên cỠbên cạnh Charity, kéo nhẹ cô ôm và o lòng.
Cô dựa và o anh, quà ng tay quanh cổ anh, ôm cứng và o anh. Anh cảm thấy cô run rẩy, khóc ấm ức, tim anh thắt lại.
Cô ngước mắt nhìn anh, mặt đầy mồ hóng, mặt đầm đìa nước mắt.
- Thế là xong – cô nói thì thà o, giá»ng khà n khà n vì khói – Em là m việc cáºt lá»±c… và bây giá» chỉ trong nháy mắt… đã thà nh mây khói.
Anh nhìn ngôi nhà cụ Mose biến thà nh đống đổ nát, cháy âm ỉ. Anh há»i:
- Em có bảo hiểm không?
Cô lắc đầu:
- Ngôi nhà đối vá»›i má»i ngưá»i, chẳng có giá trị gì… ngoà i em – cô thở hổn hển và nước mắt lại trà o ra ướt hai má – Em chưa ra vá», em chưa thá»±c hiện xong chuyến phiêu lưu – Cô úp mặt và o vai anh, khóc tiếp, và anh Ä‘au đớn khi nghe cô có ý định vá» Mahhattan.
Nhiá»u ý nghÄ© khác nhau hiện ra trong óc anh: ân háºn, mất mát, nhu cầu… những cảm xúc khác nữa mà anh không đặt tên được. Má»™t Ä‘iá»u anh biết rất rõ, đó là anh không muốn cô ra Ä‘i. Chưa muốn.
Anh vuốt tóc cô, mái tóc vẫn còn rối bù vì hỠlà m tình hồi nãy.
- Bây giỠđừng quyết định gì hết. Em sang ở vá»›i anh cho đến khi nhà cá»a chỉnh trang lại – Anh nghÄ© đến cô, nhưng cÅ©ng nghÄ© đến ngôi nhà , anh nghÄ© có thể nhá» anh giúp đỡ mà cô xây lại nhà . Äấy là điá»u chắc cụ Mose cÅ©ng muốn.
Charity lắc đầu chán nản.
- Em không biết, Call à . Có lẽ em phải bỠcuộc và vỠnhà thôi.
Anh đưa tay nâng cằm cô.
- Có phải em muốn thế không?
Cô nhìn xuống, vặn lại áo thun ướt sũng nước.
- Em không biết nữa, cuối cùng em cũng phải ra vỠthôi. Nếu bây giỠra vỠthì chắc có lẽ tốt hơn.
Anh không thÃch cảm giác khó chịu trong ngưá»i anh do lá»i nói cá»§a cô gây ra, cảm giác như là bị hụt hÆ¡i.
- Äêm nay em không được quyết định gì hết. Hãy đợi má»™t thá»i gian, Ãt ra cÅ©ng và i ngà y, rồi hãy quyết định.
Cô nuốt nước bá»t, cô gáºt nhẹ đầu.
- ÄÆ°á»£c rồi.
Anh cảm thấy ngưá»i nhẹ nhõm, cảm giác nà y là m cho anh choáng váng như khi ở trong phòng đầy khói. Ôm cô sát và o ngá»±c, anh nghÄ© đến ngá»n lá»a và cảnh thoát thân qua khung cá»a sổ, rồi thì sao nhỉ? Nếu không phải Buck và Ty đốt nhà , thì chắc có lẽ cái tên phá hoại đốt máy bay.
Có lẽ Charity nên quay vỠMahattan. Có lẽ như thế cô sẽ được an toà n hơn.
Có lẽ cô không muốn.
Anh nhìn cô, lòng cầu sao việc thuyết phục cô ở lại là việc là m chÃnh đáng.
Và o lúc 6 giá» sáng, Toby nghe có tiếng gõ cá»a, cáºu ta ra mở cá»a, Maude và Jenny hiện ra vá»›i vẻ hốt hoảng. Hai ngưá»i chưa kịp lên tiếng thì cáºu đã nói:
- Cô ấy không sao, cả hai Ä‘á»u an toà n.
Hai bà cháu mừng rỡ, ôm chầm lấy nhau. Maude nói:
- NhỠchúa lòng là nh đấy.
- Ta và o nhà đi. Há» vẫn còn ngá»§. Tôi đã nấu ăn buổi sáng rồi, nhưng chưa muốn há» thức dáºy.
- Chuyện xảy ra như thế nà o? – Maude há»i.
- Chúng tôi chưa biết, há» Ä‘ang ngá»§ thì Kodiak thức há» dáºy.
Cặp mắt xanh xinh đẹp của Jenny tròn xoe. Cô nói:
- Ôi lạy Chúa, con chó cứu hỠà ?
- Cứ cho là thế. Buck và Ty Ä‘em bình bÆ¡m chữa lá»a xuống suối để bÆ¡m nước dáºp tắt ngá»n lá»a.
- Buck à ? – Jenny há»i.
- Phải. Chuyện cũng kỳ lạ đấy. Chúng tôi cứ nghĩ có lẽ ông ta đốt nhà nhưng thì ra không phải.
- Thế thì thằng con vô tÃch sá»± cá»§a gã thì sao? – Maude há»i – Charity nói hắn nổi Ä‘iên khi bị buá»™c phải sá»a lại cầu.
- Call đã nói chuyện với hai bố con. Ông ấy nghĩ hai cha con không nhúng tay và o chuyện nà y.
- Có lẽ đây là tai nạn – Jenny nói.
- Có lẽ. – Toby không tin và cáºu cÅ©ng nghÄ© Call cÅ©ng không tin.
- Chắc chúng tôi hết việc là m rồi – Maude nói, lắc đầu, cụp mắt nhìn xuống – Và chắc sẽ có nhiá»u chuyện động trá»i sắp xảy ra rồi đấy. Tôi linh cảm như thế.
Ngay khi ấy, Call và Charity bước và o phòng. Call mặc quần jean sạch, áo thun bằng vải trắng, còn Charity mặc cái áo dà i ngủ của Call.
- Anh thấy chẳng có lý do gì phải nghỉ việc hết – Call nói với cô – Máy vét cát sạn vẫn hoạt động tốt, dụng cụ dùng khai thác và ng không mất mát cái gì.
Charity có vẻ không tin. Thá»±c váºy, trông cô có vẻ rất Ä‘au đớn, suy sụp tinh thần. Cô nói:
- Em sẽ suy nghĩ vỠvấn đỠnà y.
- Buck gá»i ngôi nhà cá»§a cụ Mose nà y là má»™t di tÃch – Call nói vá»›i vẻ tình cá», tá»± nhiên, nhưng Toby có cảm giác anh nói ra Ä‘iá»u nà y không phải tình cá» - Có lần cụ Mose nói vá»›i anh rằng ngôi nhà nà y nguyên đã có từ thá»i đổ xô Ä‘i tìm và ng. Anh nghÄ© nếu không trùng tu lại ngôi nhà nà y thì sẽ rất báºy.
Charity ngước mắt nhìn anh, từ khi cô và o phòng khách tá»›i giá», đây là lần đầu tiên trông cô có vẻ hoảng hốt, lo sợ. Cô nói:
- Em không xây lại được đâu. Em không có tiá»n.
- Anh có – Call nói.
- Em không lấy tiá»n cá»§a anh, Call à . Em sẽ không lấy, ngay cả việc lấy để trùng tu nhà .
- Thôi được rồi, nếu em muốn thế thì thôi. Có lẽ chúng ta nên là m cách khác… tìm má»™t phương án khác. Em đã định cuối cùng em sẽ ra vá». còn anh thì luôn luôn muốn mua ngôi nhà ấy. Có lẽ khi em sắp sá»a vá» lại thà nh phố, em sẽ bằng lòng bán cho anh.
Anh nói Ä‘iá»u nà y như thể ý nà y xảy ra tá»± nhiên trong óc anh, nhưng Toby hiểu rõ ý đồ cá»§a anh. Call có tiá»n để xây lại ngôi nhà và anh biết Charity sẽ yêu ngôi nhà cÅ© ấy vô cùng. Và dù Call nghÄ© sao thì nghÄ©, anh vẫn muốn Charity ở lại đây.
- Em… em không biết.
- Ná»™i và tôi sẽ giúp sức vá»›i – Jenny hăng hái nói – Và không biết ông Hawkins có để ý không, chứ tôi thì tôi tin chắc là Toby cÅ©ng sẽ góp sức và o – Cô nhìn chà ng trai như thể cáºu là ngưá»i cô đặt hết kỳ vá»ng và o và Toby cảm thấy tim mình hồi há»™p.
- Jenny nói đúng – Toby đồng ý - Tất cả chúng ta Ä‘á»u giúp sức và o. Xây lại ngôi nhà gá»— cây là điá»u rất thú vị… mà ngôi nhà đã có sẵn má»™t phần ở đấy rồi.
- Ta phải có thá»i gian má»›i quyết định được – Call nói nho nhá» - Không thể bắt tao và o việc hôm nay ngay.
- Äúng – bà Maude nói - Tuần sau là tuyệt nhất.
Toby nhìn Jenny và cả hai cùng cưá»i. Charity cÅ©ng mỉm cưá»i, rồi nụ cưá»i từ từ biến mất và cô nói:
- Em cám Æ¡n lá»i đỠnghị, nhưng em vẫn cần thá»i gian để suy nghÄ© đã.
Call cau mà y và Toby cưá»i thầm. Nếu má»i ngưá»i thưá»ng trả lá»i không vá»›i McCall Hawkins, thì anh chắc đã không trở thà nh ngưá»i thà nh công nhất trong vùng. Toby tá»± há»i không biết sẽ còn bao lâu nữa anh má»›i thấy chiếc xe chở gá»— cây đầu tiên chạy lên đồi.
|

15-10-2008, 03:48 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 24
Mặc dù nhiá»u nÆ¡i trong ngôi nhà còn nóng, nhưng đến xế chiá»u thì phần gá»— bị cháy Ä‘en được nước xối và o nên đã nguá»™i, má»i ngưá»i có thể Ä‘i và o được. Trong khi Call Ä‘i quanh ngôi nhà bị cháy lần hai, thì Toby tìm tòi trong phòng khách và Charity lục tìm trong phòng ngá»§, cố kiếm xem còn áo quần hay váºt dụng gì không.
- Ông Call ơi, đến đây xem cái nà y một lát.
Nghe Toby gá»i, Call ném miếng gá»— cháy anh Ä‘ang xem trên tay, rồi bước đến gần cáºu ta trong phòng khách. Nhà bếp đã biến mất hoà n toà n, sà n ván cháy đến táºn lò sưởi. Khu vá»±c trước lò sưởi còn nguyên vẹn, Toby Ä‘ang đứng ở đấy, cầm trên tay miếng thảm cháy còn sót lại.
- Cái gì thế?
- Miếng thảm cô Charity trải ở trước trưá»ng ká»· - Cáºu ta đưa miếng thảm bị cháy còn lại Ä‘en thui cho Call – Ông ngá»i thì biết.
Call cúi đầu hÃt má»™t hÆ¡i. Mùi dầu xăng là m anh cảm thấy lá»™n ruá»™t.
- Cá»a sổ ở phòng trước không có khóa – Toby nói – Ngưá»i ta chỉ việc đẩy cá»a lên và leo và o được. Tôi nghÄ© chắc thằng nà o mở cá»a sổ, đổ xăng và o ghế trưá»ng ká»· và mà n, rồi ném và o cây diêm. Äây không phải tai nạn đâu, ông Call à .
Anh bóp mạnh chiếc thảm cháy trong tay.
- Äúng. Rõ rà ng không phải là tai nạn.
Khi ấy Charity từ phòng ngá»§ bước ra, hai tay ôm cả đống áo quần ướt sÅ©ng nước. Cô tống hết và o bao nylon mà há» mang theo để đựng những gì còn xà i được. Cô bá» và o túi cục và ng lá»›n, cô đã tìm ra cục và ng nà y trong há»™c tá»§ bị cháy sém, rồi ngước mắt nhìn hai ngưá»i, mặt há» có vẻ quan trá»ng.
- Ổn rồi, có chuyện gì thế?
Call đưa miếng thảm cho cô rồi đi và o phòng ngủ. Charity đi theo anh và o phòng.
- Cá»a sổ nà y có khoá – Anh nói, kiểm tra bá»™ khoá bằng đồng, vững chắc như hôm má»›i ráp – Cánh cá»a mà ta leo qua tối hôm qua cÅ©ng có khoá. Anh nhá»› đã gặp khó khăn vá»›i cái then cà i.
Anh Ä‘i và o phòng tắm, thấy cá»a sổ ở đây có cà i then chắc chắn:
- Cá»a sổ ở nhà bếp có khóa không?
- Có, nhưng nó gãy rồi. Cá»a sổ ở phòng khách má»›i không có. Sau vụ xảy ra vá»›i Buck em định lắp khóa và o đấy nhưng chưa có thì giỠđể ráp và o.
- Äáng ra em phải ráp má»›i phải.
Cô ngạc nhiên há»i:
- Tại sao?
- Ngá»i miếng thảm trong tay em thì biết.
Cô hÃt và o má»™t hÆ¡i.
- Ôi lạy Chúa… dầu xăng! – Tay cô run lẩy bẩy – Anh nghĩ Buck hay Tyler?
- Không. Nói tháºt vá»›i em, anh không nghÄ© há» có dÃnh lÃu đến chuyện nà y. Những việc Ty là m chỉ để vui đùa cho vui, vô hại, chứ không có gì nguy hiểm đến tÃnh mạng con ngưá»i như thế nà y. DÄ© nhiên anh có thể sai lầm.
- Nhưng nếu hỠkhông là m việc nà y thì ai là m?
- Có thể có kẻ muốn Buck hay Tyler mang lấy háºu quả, hay Ãt ra bị nghi ngá».
Charity cau mà y.
- Nếu thế thì chắc kẻ nà o đấy hay những kẻ nà o đấy đã hiểu rõ tình hình ở đây. Chắc hỠđã biết tình trạng máy vét có cát trong bình xăng và biết chuyện Ty cưa cầu – Anh nháºn thấy cô run run, rá»§a thầm, anh nghÄ© có lẽ anh gánh lấy trách nhiệm vá» chuyện đã xảy ra đêm qua. NghÄ© thế, ruá»™t anh thắt lại.
- Äúng thế, chắc hỠđã biết hết – anh nói – Và chắc chúng cÅ©ng biết đêm qua anh ngá»§ lại ở nhà em.
Cô nhìn quanh những bức vách cháy đen ở nhà cô và nói:
- Anh có nghĩ… anh có nghÄ© kẻ đốt nhà cá»§a em cÅ©ng chắc là phá há»ng máy bay cá»§a anh hay không?
Theo ánh mắt của cô, anh nhìn quanh phòng ngủ và nhớ đến cảnh con chó sủa như điên và căn phòng đầy khói đến ngộp thở. Anh đáp:
- Có khả năng như thế. Biết Ä‘Ãch xác kẻ nà o đã phá máy bay anh, chúng ta sẽ trả lá»i câu há»i nà y.
Charity bước đến phÃa anh, mặt tái mét, hoảng sợ.
- Call, anh là m em sợ. chúng ta là m sao đây?
Anh không thể không đưa tay nắm cô kéo và o lòng
- Anh đã báo cho Ross Henderson biết hết chuyện xảy ra. Ông ấy sẽ qui tụ má»™t nhóm 3 thám tá», có thể đêm nay há» sẽ đến đây. Khi hỠđến đây rồi, chúng ta sẽ được bảo vệ cả ngà y lẫn đêm.
Anh dẫn cô ra ngoà i để hưởng không khà trong là nh và ánh mặt trá»i. Mặc dù ra ngoà i anh cảm thấy dá»… chịu hÆ¡n, nhưng anh vẫn ngại, bèn đưa mắt quan sát những ngá»n đồi chung quanh. Sợ kẻ tấn công có thể ẩn núp gần đâu đây, anh dẫn cô đến đứng và o sau má»™t gốc cây gần đấy.
- Charity anh nghĩ đến chuyện em nói, đến chuyện em trở vỠMahattan.
- Theo anh thì em nên vỠphải không?
- Có thể như thế sẽ được yên ổn hơn.
Cô ngước mắt nhìn anh. Nét mặt cô trông tháºt khó hiểu.
- Em nghÄ© hình như hai tiếng có thể cá»§a anh là hai tiếng chá»§ chốt. Em thấy vẫn chưa có dấu hiệu gì chứng tá» sá»± nguy hiểm nà y có dÃnh dáng đến em.
- Äúng, không có dấu hiệu gì chắc chắn hết, Ãt ra là chưa.
- Váºy thì em muốn ở lại đây hÆ¡n.
Call cảm thấy sung sướng má»™t cách kỳ lạ. Anh tin chắc là những kẻ tấn công chỉ nhắm và o anh, Charity là ngưá»i liên lụy vá»›i anh ở cả hai lần. Anh có thể tổ chức che chở cho cô ở Mahattan, nhưng có gì xảy ra, anh cách xa hà ng ngà n dặm. Cô ở đây, anh cảm thấy yên ổn hÆ¡n, ở đây anh có thể tá»± mình canh chừng cho cô. Anh lo lắng vì bây giá» anh có trách nhiệm vá»›i cô. Anh nghÄ© Ãt ra anh cÅ©ng phải bảo vệ che chở cô. Hình ảnh Susan lại hiện ra trong óc anh, nhưng anh cương quyết xua Ä‘uổi Ä‘i. Anh không để mình phải chịu thất bại vá»›i Charity như trưá»ng hợp cá»§a Susan. Bất kỳ chuyện gì xảy ra Ä‘i nữa, anh cÅ©ng quyết định giữ cho cô bình an yên ổn.
Anh để tay lên eo cô, dẫn cô và o nhà lại, Toby Ä‘i bên cạnh há». Charity Ä‘i đến máy giặt trong phòng giặt để giặt số quần áo ẩm ướt bám đầy khói mà cô đã lấy ở trong nhà cháy, còn Toby và o nhà để chuẩn bị bữa ăn.
Khi hai ngưá»i Ä‘i là m việc rồi, Call kiểm tra cá»a lá»›n, cá»a sổ để xem đã bảo đảm chưa, rồi lấy khẩu súng trên giá xuống. Anh xem đạn có đầy đủ trong ổ chưa và để lại chá»— cÅ©. Anh muốn cho Toby xuống dưới đồi để đỡ nguy hiểm, nhưng anh phải đợi cho Ross và nhân viên cá»§a ông ta đến đã, má»›i để cho cáºu ta ra vá».
Anh biết đội bảo vệ Ä‘ang trên đưá»ng đến đây, anh cần là m má»™t số công việc cần thiết, nên Ä‘i và o phòng là m việc. trước hết anh gá»i Ä‘iện thoại đến cho Sở cảnh sát ở Dawson City, cảnh sát ở đây hứa sẽ đến ngay tức khắc khi có chuyện gì xảy ra. Tiếp theo, anh gá»i đến công ty đặt máy camera giám sát ở San Jose mà anh đã từng hợp tác trước đây.
NghÄ© đến vụ hoả hoạn má»›i xảy ra trước đây không lâu, và là ngưá»i không tin và o sá»± ngẫu nhiên, nên Call gá»i Ä‘iện thoại đến sở cảnh sát Seattle, yêu cầu gặp Karl Miller, trưởng đội Ä‘iá»u tra các vụ há»a hoạn.
- Rất mừng khi được anh gá»i đến – Miller nói – Chúng tôi vừa Ä‘iá»u tra xong vụ há»a hoạn trong phòng thà nghiệm cá»§a anh. Anh Ä‘oán đúng. Chúng tôi đã tìm ra chá»— mạch Ä‘iện bị chạm. Thá»±c ra dòng Ä‘iện không bị chạm, nhưng có ngưá»i gây ra nguyên nhân khiến hai múi Ä‘iện chạm nhau. Tên nà y là tay phá hoại nhà nghá», vì thế mà má»›i nhìn qua lần đầu, chúng tôi không tìm ra nguyên nhân. Vá»›i thông tin nà y, nhiá»u mảnh rá»i đã ghép lại thà nh bức tranh nguyên vẹn. Vụ tai nạn xảy ra lần đầu, không phải do chuyện rắc rối trong công ty Datatron. Không phải do Ransitch và công ty Wild Card háºu thuẫn, nhưng có ngưá»i muốn công ty Megatech ngưng phát triển công nghệ tạo ra bá»™ pháºn lưu trữ dữ liệu trong ổ cứng có hiệu quả hÆ¡n và giá rẻ hÆ¡n.
Anh không tin việc khám phá nà y là nguyên nhân khiến cho có kẻ muốn giết chết anh. Rõ rà ng anh đã sai lầm. Thoạt tiên phòng thà nghiệm bị phá hoại để cho công việc cháºm đà phát triển, rồi Peter Held bị trấn lá»™t, bị hà nh hung để anh ta tạm thá»i nghỉ là m việc, Ãt ra cÅ©ng trong má»™t thá»i gian. Nhưng cuối cùng, chÃnh Call là ngưá»i há» muốn loại.
Câu há»i bây giá» là ai? Anh láºp tức chú ý đến ngưá»i Ä‘ang nói vá»›i anh bên kia dây nói. Anh nói:
- Ông đã nghĩ cho ai đốt phòng thà nghiệm chưa?
- Chưa, nhưng chúng tôi sẽ tìm ra.
Call cám Æ¡n nhà thám tá», tắt máy rồi bấm số gá»i cho Steve McDonald. Anh nói cho nhà thám tá» tư nà y nghe vá» vụ há»a hoạn ở phòng thà nghiệm và vá» vụ nhà Charity vừa má»›i bị cháy.
- Tình hình có vẻ như chúng ta đi lạc hướng rồi – Steve nói.
- Chắc như thế.
- Anh đã nói chuyện với Peter Held chưa?
- Chưa, nhưng tôi cố tìm cách, ngay khi cáºu ấy vá» Seattle. Khổ thay là tôi tìm cáºu ta không ra. Anh xem thá» có tìm ra cáºu ta ở đâu không? – Call nghÄ© đến vụ trấn lá»™t đã là m cho Peter Ä‘au đớn… hay Ãt ra xem như là bị Ä‘au đớn. Anh nghÄ© chắc Peter biết nhiá»u chuyện động trá»i. Call sẽ há»i Peter nhiá»u câu hóc búa má»›i được, anh muốn cáºu ta phải trả lá»i những câu nà y… phải trả lá»i gấp má»›i được.
Khi cúp máy, anh nghÄ© đến Charity Ä‘ang giặt áo nÆ¡i phòng giặt, anh phải đợi cho đến khi Ross Handerson và nhân viên bảo vệ đến nÆ¡i anh má»›i an tâm nghỉ ngÆ¡i được. Anh vuốt tay lên mái tóc và thở dà i, cảm thấy ngưá»i mệt má»i hÆ¡n bao giá» hết. Chuyện nà y chưa xong anh sẽ không ngá»§ được yên giấc, mà chuyện khi nà o sẽ xong, anh mù tịt, không rõ.
Xô ghế đứng dáºy, anh Ä‘i và o phòng giặt quần áo. Charity Ä‘áºy nắp máy sấy, ngước mắt nhìn anh, và anh nháºn ra cô cÅ©ng lo lắng như anh.
- Em nghÄ© ta Ä‘i má»™t vòng chÆ¡i cho khá»e trà – Cô nói.
Lạy Chúa, anh đi một mình thì được. Anh đáp:
- Không được đâu, khi đội bảo vệ chưa đến thì anh đi không được – Anh kéo cô và o lòng – Toby đang chuẩn bị bữa ăn. Có lẽ chúng ta kiếm cái gì để là m trong lúc chỠđến giỠăn.
Cô hăng hái đáp:
- Chơi trò chơi điện tỠvỠKing Cobra đươc không?
- Anh không biết em chơi có được không. Anh đánh rất ác liệt đấy.
Charity nhón chân, hôn lên má anh và cắn nhẹ lên *** tai anh.
- Có má»™t trò chÆ¡i khác nữa mà em muốn chÆ¡i trước. – cô ôm mặt anh giữa hai bà n tay và hôn môi anh tháºt say sưa.
Anh không có thì giỠđể là m việc nà y. Anh cần tìm xem những công ty nà o đã bị chương trình phát triển đĩa cứng cá»§a Megatech là m thiệt hại, nhưng anh đã là m há» bị khốn đốn má»™t lần rồi, và chÃnh vì việc nà y mà gia đình anh tan nát. Call hôn cô lại, anh bế cô Ä‘i vá» phÃa hà nh lang, trong óc thu xếp lại chương trình.
Stan Grossman đứng khuất giữa đám cây gần đỉnh ngá»n đồi thoai thoải ở phÃa sau ngôi nhà . Xuyên qua đám cà nh cây ở má»™t bên, hắn thấy sưá»n ngôi nhà gá»— bị cháy.
Stan chá»i thá» nho nhá». Chó đẻ tháºt, thế nà o Tony cÅ©ng nổi cáu vì biết Stan là m há»ng việc lần nữa.
Lạy Chúa, ai ngá» con chó khốn nạn thức há» dáºy chứ. Stan đã nghe con chó nhá» sá»§a vang. Hẳn hỠđã ra khá»i cá»a sổ trước khi các ngưá»i hà ng xóm chạy qua dáºp tắt lá»a. Cái kiểu chiá»u nay Hawkins Ä‘i quanh nhà quan sát, thế nà o anh ta cÅ©ng nghÄ© vụ cháy nhà không phải là tai nạn. vấn đỠtệ thêm rồi đấy.
Stan thì thÃch đợi để có thêm thá»i giá» chuẩn bị, nhưng Tony lại nôn nóng và khi có cÆ¡ há»™i là y muốn ra tay ngay. Vá»›i hình thức nà y hình thức ná», lá»a là phương pháp hắn khoái nhất để giải quyết vấn đỠkhó khăn, phương pháp nà y nhanh gá»n, và khó bị lá»™ tẩy.
Hắn đã tÃnh toán rất kỹ khi áp dụng phương pháp đốt nhà , vì hắn nghÄ© gá»— trong nhà lâu Ä‘á»i nên cháy rất bén, không còn gì còn sót lại cho ngưá»i ta nghÄ© có bà n tay kẻ xấu nhúng và o, hay là tháºm chà có còn sót lại cái gì đáng ngá», thì thế nà o ngưá»i ta cÅ©ng ngá» cho hai cha con thằng Ä‘iên ở gần đấy thôi. Có lẽ hai cha con gã đó vẫn còn bị nghi ngá».
Stan mở máy chiếc Ä‘iện thoại di động khi hắn Ä‘i ngang qua đỉnh đồi để đến chiếc xe hắn thuê Ä‘áºu nằm khuất sau đám rừng cách đưá»ng Ä‘i quãng má»™t dặm. Stan định báo cáo cho Tony biết chuyện xảy ra, nhưng hắn không là m sao bắt được máy cá»§a gã.
Không biết khi Tony được tin hắn lại thất bại nữa gã sẽ là m gì. Có lẽ gã sẽ không giao hắn là m việc nà y nữa, hay cho hắn ra rìa. Thế thì không tốt cho hắn. Tony trả công cho hắn rất lá»›n, và hầu hết công việc khó khăn gã giao cho hắn giải quyết Ä‘á»u dá»… hÆ¡n công việc nà y rất nhiá»u, như việc hắn là m vá»›i Held chẳng hạn.
Stan không muốn mất công việc béo bở nà y, nên hắn Ä‘ang nghÄ© đến phương án khác, phương án sẽ giải quyết được những khó khăn cá»§a má»i ngưá»i.
Doyle Sanders và J.B. Brow là hai ngưá»i bạn cÅ© trong quân đội, có lần hắn đã hợp tác là m ăn vá»›i hai tay anh chị nà y rồi. Hắn không dùng hỠđã hai năm nay, nhưng hắn biết tìm hỠở đâu, hai tên nà y hà nh động không được gá»n gà ng, sạch sẽ, nhưng tiá»n công trả cho chúng rẻ, và chúng là m có kết quả.
Cách đây 4 năm, gã đã dùng hai tên nà y để phá rối công việc cá»§a Hawkins. Công việc không được hoà n toà n theo kế hoạch đã đỠra, nhưng cuối cùng kết quả đúng như ý muốn cá»§a há». Hawkins bá» lên sống ở đây, nÆ¡i khỉ ho cò gáy nà y. King hà i lòng, bá» qua vấn Ä‘á».
Stan không thÃch nghÄ© đến công việc ấy. Kết quả ngoà i ý muốn luôn luôn là m cho hắn không yên tâm. Hắn nghÄ© công việc nà y bây giá» giao cho Doyle và J.B cÅ©ng có thể sẽ có kết quả như trước, và như thế đủ là phần thưởng xứng đáng rồi.
Nếu Stan gá»i chúng đến để là m vụ nà y, chắc hắn sẽ không kiếm được nhiá»u tiá»n, nhưng lần nà y thì Hawkins sẽ bị loại ra ngoà i danh sách đối tượng cho hắn kiếm tiá»n. sau đó, hắn sẽ thu xếp để trá»±c thăng bốc chúng Ä‘i – Doyle là kẻ nổi tiếng hám lợi, coi thưá»ng đạo lý. Chúng có thể biến mất ở nÆ¡i nà o đấy xa xôi bên kia biên giá»›i Alaska, thế là chấm hết chuyện nà y.
Stan dừng lại dưới bóng cây ở trên đỉnh đồi và bấm số máy.
Äá»™i bảo vệ đến và o quãng 8 giá» tối hôm đó. Mặt trá»i còn má»c và còn nhiá»u giá» nữa má»›i tắt. Charity nháºn ra vóc dáng đồ sá»™ cá»§a Ross Handerson từ hôm cô Ä‘i Seattle vá»›i Call. Ông ta vá»›i hai ngưá»i nữa mặc comple Ä‘en bước xuống chiếc xe thuê mà u nâu và đi và o nhà .
- Rất mừng được gặp anh, Ross – Call nói khi ra khá»i cá»a và bắt tay ông ta – Ông nhá»› cô Sinclair chứ?
Ross cúi đầu lễ phép chà o.
- Chà o cô Sinclair – Ross quay qua hai ngưá»i đà n ông giá»›i thiệu há» vá»›i Call – Äây là Randy Smith và Jim Perkins. HỠđã là m việc cho công ty hÆ¡n 6 năm rồi. Ông có thể tin và o công việc há» là m.
Hai ngưá»i lần lượt bắt tay Call. Jim Perkins nói:
- Hân hạnh được biết ông, Ông Hawkins – Jim gầy gân guốc, tóc Ä‘en và mÅ©i hÆ¡i nhá»n, Randy Smith thấp hÆ¡n, thân hình có hình chữ V, rất đẹp và mái tóc và ng lăn quăn. Ão khoác cá»§a hai ngưá»i Ä‘á»u cá»™m lên ở dưới túi, chứng tá» há» có mang vÅ© khà trong ngưá»i. Vì ở Canada có luáºt cấm mang súng trong ngưá»i, nên có lẽ há» có giấy phép mang súng.
Ross nói vá»›i má»i ngưá»i:
- Chúng ta sẽ chia phiên trá»±c cứ má»—i phiên hai ngưá»i 6h suốt ngà y đêm. Chia như thế má»i ngưá»i Ä‘á»u được nghỉ ngÆ¡i lấy lại sức.
- Vừa rồi cảnh sát có đến đây – Call nói - Há» hiểu rõ tình hình, há» sẽ lưu tâm chú ý đến bất cứ cái gì trông có vẻ khả nghi, hoặc là ở thà nh phố hoặc là trên đưá»ng dẫn tá»›i đây.
- Tốt.
- Có Ä‘iá»u nà y tôi muốn nói cho các anh biết trước khi các anh bắt tay và o việc – Call nói rồi qua qua chỉ vá» phÃa Toby vừa từ trong bếp bước ra – Äây là Toby Jenkins. Anh ta sẽ vá» Dawson ở vá»›i mẹ cho đến khi tình hình ở đây đã yên ổn.
- Khoan đã! – Toby nhìn Call có vẻ tức tối – Tôi không vỠđâu. Tôi ở lại đây!
- Toby, cáºu ở thà nh phố cho được yên ổn. Nếu tôi có chá»— nà o cho Charity ở yên ổn, tôi sẽ đưa cô ấy đến đó ngay, nhưng chúng ta chưa biết việc gì sẽ xảy ra, và hiện tại cô ấy ở đây được yên ổn hÆ¡n.
- Nhưng rồi ai nấu nướng cho ông? Ai chăm sóc nhà cá»a trong lúc tôi vắng mặt?
- Tôi sẽ là m việc ấy cho cáºu, Toby – Charity nhẹ nhà ng nói – Không lâu đâu. Call có nhiá»u ngưá»i Ä‘ang là m việc ở đây, chắc thế nà o há» cÅ©ng giải quyết nhanh thôi.
- Tôi muốn ở lại. Tôi sỠdụng súng rất tốt, nếu có gì xảy ra tôi có thể giúp một tay.
- Ross và nhân viên cá»§a ông ấy chuyên nghiệp trong việc nà y – Call nói - Há» sẽ lo hết các việc ở đây. Tôi sẽ thưá»ng xuyên tiếp xúc vá»›i cáºu. khi nà o thấy tình hình yên ổn, tôi sẽ báo cho cáºu trở lại.
Toby cà u nhà u nói cái gì đấy nhưng cáºu ta không cãi lại. Jim Perkins tiá»…n cáºu Ä‘i ra ngôi nhà nhá» cá»§a cáºu ở phÃa sau ngôi nhà lá»›n để lấy đồ đạc rồi hai ngưá»i Ä‘i xuống đồi, Perkins trong chiếc xe thuê theo sau chiếc xe nhá» cá»§a Toby, chiếc xe đã phai mà u, trước sÆ¡n mà u Ä‘á», nay biến thà nh mà u hồng.
Khi hai ngưá»i Ä‘i rồi, Ross ấn và o tay Call cái radio cầm tay mà u và ng, và đưa cho Charity má»™t cái cÅ©ng như thế.
- Randy, Jim và tôi má»—i ngưá»i Ä‘á»u mang theo má»™t cái như thế nà y, bất cứ khi nà o ông bà muốn gặp chúng tôi thì hãy bấm và o cái nút nà y – Ross chỉ Charity cách sá» dụng radio, đè mạnh và o cái nút nói, rồi nói và o máy và ngưá»i kia có máy sẽ trả lá»i.
Cô nhét cái máy và o bao mang bên hông quần jean.
- Chúng tôi Ä‘i quanh khảo sát má»™t vòng – Ross nói - Äể xem có gì cần chuẩn bị không, nếu ông bà cần chúng tôi, cứ gá»i.
Call gáºt đầu, nhưng mặt anh có vẻ hầm hầm.
- Em ghét việc như thế nà y – Charity nói.
- Anh cũng thế.
Nhưng bây giỠthì hỠkhông thể là m gì được nữa.
Ngà y hôm sau, Toby ngồi chÆ¡i trong vuá»n Victory sau bảo tà ng viện ở Dawson City. Công việc ở má» Lily Rose phải nghỉ cho đến khi ngưá»i ta Ä‘iá»u tra xong vụ há»a hoạn, nhưng cáºu không tin công việc cá»§a cáºu ở nhà Call cÅ©ng chấm dứt.
- Chuyện xui xẻo - Cáºu cà u nhà u, nghÄ© đến Charity cáºu nhếch mép cưá»i.
Maude, Jenny và Toby bất bình vá» việc Charity quyết định ngưng vét sạn, nhưng cô nhất quyết cho đó là điá»u chÃnh đáng. Cứ nghÄ© đến chuyện há» kiếm được và ng là Toby nôn nóng muốn Ä‘i là m lại.
Chiá»u nay bá»—ng Jenny lái chiếc xe tải nhá» mà u xanh cÅ© rÃch cÅ© rang cá»§a bà Maude đến trước tiệm kim hoà n Má» Và ng cá»§a mẹ Toby.
cáºu chạy ra chà o cô.
- Kìa, Jenny!
Qua cá»a xe, cô e lệ đáp:
- Bà ná»™i cho phép em Ä‘i chÆ¡i, chắc ná»™i thấy em buồn. Em thÃch là m việc ở Lily Rose. Ná»™i nói có thể anh là m cho em vui.
- Anh rất mừng có em đến – Lý do khiến cáºu ghét việc xuống núi là do Jenny. Ngà y nà o vắng mặt không gặp cô là cáºu nhá»› nhung.
Toby mở cá»a xe.
- Xuống Ä‘i em. Ta Ä‘i ăn cái gì đã - Cáºu giúp cô Ä‘i xuống rồi hai ngưá»i Ä‘i đến quán Brubetake.
Quán đông đúc, há» mua bánh sandwich và soda rồi quay xe, lái đến công viên. Thá»i tiết mùa hè tuyệt vá»i, bầu trá»i xanh ngắt, trong sáng, gió nhẹ thổi. Ở đây má»i ngưá»i Ä‘á»u tranh thá»§ hưởng mấy tháng hè ấm áp đấy ánh nắng mặt trá»i.
Nhiá»u du khách Ä‘i chÆ¡i trong công việc, há» tươi cưá»i vui vẻ. Toby tìm má»™t chá»— vắng vẻ và hai ngưá»i ngồi xuống. Maude luôn luôn có má»™t tấm drap trong xe đỠphòng khi cần đến. Jenny lấy tấm vải trải trên mặt cá». há» vừa ăn bánh sandwich vừa nói vá» vụ há»a hoạn, há» thắc mắc không biết ai đốt và nói vá» việc xây lại ngôi nhà . Công việc mà cả hai Ä‘á»u muốn là m. rồi Toby há»i Jenny vá» kế hoạch cá»§a cô trong mùa thu.
- Em… em chưa biết?
- Có và o đại há»c không? Anh nghÄ© đại há»c ở Calgary rất tốt. Anh mong đến ngà y và o đại há»c ở đấy. chắc em cÅ©ng muốn Ä‘i há»c chứ?
- Rất muốn. Em đủ tiá»n và o đại há»c, nhưng hiện giá»â€¦ em không biết.
- Em đã ná»™p đơn và o trưá»ng nà o chưa?
- Chưa, nhưng bố em nói, em muốn há»c đâu cÅ©ng được. Ông rất tuyệt vá»i, chỉ có Ä‘iá»u…
- Sao? – Toby nắm tay cô – Có chuyện gì à , Jenny? Nói cho anh nghe Ä‘i, em có thể tin tưởng anh. Bây giá» chắc em biết Ä‘iá»u đó rồi.
Cuống há»ng cô pháºp phồng, mắt dà n dụa nước mắt.
- Cách đây mấy tháng có chuyện không hay xảy ra. Từ đó… - Cô lắc đầu, quay mắt nhìn ra trước.
Toby bóp mạnh tay cô.
- Nói cho anh nghe đi, Jenny.
Cô nuốt nước bá»t, quay lại nhìn cáºu, rồi nói nhá»:
- Em đã phá thai, một tháng trước khi em lên đây.
Tay cáºu bóp chặt hai tay cô.
- Jenny!
- Jazz Rollins là bố cá»§a bà o thai. Em nghĩ… em tin chúng em đã rất cẩn tháºn, nhưng có gì không ổn nên em má»›i có thai, bố em không biết. Ông rất bảo thá»§. Em biết nếu nói cho ông biết chắc thế nà o ông cÅ©ng bảo em phá thai. Em không muốn thế.
- Cho nên em tự ý đi phá thai?
- Em có quen một cô gái có lần đã phá thai. Em biết chỗ cô ta đến nạo thai.
Toby nhìn cô đăm đăm rồi há»i:
- Em có ân háºn khi phá thai không?
Jenny cắn môi, lắc đầu đáp:
- Em nghÄ© em đã là m Ä‘iá»u chÃnh đáng. Jazz chắc sẽ không cưới em, mà dù hắn muốn, em cÅ©ng không lấy hắn. Khi ấy em đã biết bản chất cá»§a hắn rồi, hắn sẽ là ngưá»i cha độc ác. Em yêu trẻ con, nhưng em không thể nuôi nấng chăm sóc được đứa bé, chưa thể, và cứ nghÄ© đến chuyện mang thai 9 tháng trá»i, rồi sinh ra Ä‘em cho ngưá»i khác là em thấy Ä‘au đớn hÆ¡n việc phá nó Ä‘i.
Cô nhìn Toby, mặt buồn bã.
- Có lẽ anh cho em là đồ dã man phải không?
Toby nắm hai vai cô.
- Anh không nghÄ© thế. Như anh đã nói, dù Ä‘iá»u em nói vá»›i anh là gì Ä‘i nữa, anh cÅ©ng không thay đổi cảm tình vá»›i em.
Jenny nhắm mắt, dá»±a ngưá»i và o Toby, cáºu ôm cô và o lòng.
- Anh nói tháºt đấy, Jenny à - Cáºu cảm thấy nước mắt cô thấm ướt phần trước chiếc áo thun cá»§a mình, và ngá»±c cáºu hồi há»™p.
- Ngưá»i ta khó mà giữ chuyện gì bà máºt, cho nên em sợ nếu ngưá»i ta biết, há» sẽ nói đủ Ä‘iá»u.
Toby đẩy nhẹ cô ra một chút.
- Em đã nói chuyện nà y cho ai biết chưa?
Cô lắc đầu:
- Bây giỠlà lần đầu.
Cáºu kéo cô và o lòng lại, lòng cảm thấy run động. Cáºu vuốt má»› tóc ướt dÃnh bên má cô ra sau, lòng cảm thấy yêu cô tha thiết.
- Jenny à , ở Ä‘á»i ai cÅ©ng gặp lúc không may. Cuá»™c Ä‘á»i là thế. Chúng ta phải gác những chuyện như thế nà y ra sau.
Cô nhìn cáºu, nước mắt trà o ra ướt mi.
- Toby, có lẽ em đã yêu anh.
Cáºu ghì chặt cô và o lòng, nghẹn ngà o nói:
- Jenny, có lẽ anh cũng yêu em.
Cô liá»n ôm ghì lấy cáºu, và lạy Chúa, cô cảm thấy tuyệt quá.
Bá»—ng Toby nghÄ© đến Call, nghÄ© đến bà vợ cùng cô con gái cá»§a anh ta đã chết. cáºu nghÄ© đến Charity và tá»± há»i không biết hai ngưá»i có yêu nhau không, và không biết Call có gạt quá khứ ra đằng sau mà nghÄ© đến tương lai hay không. Cáºu cầu nguyện cho hai ngưá»i được bình an yên ổn và cầu sao há» bắt được những kẻ âm mưu ám hại há».
Rồi Jenny nhìn Toby, cặp mắt xinh đẹp cá»§a cô để lá»™ tình cảm chân thà nh cá»§a mình và cáºu nghÄ© đến tương lai cá»§a cáºu vá»›i cô. Toby cúi ngưá»i, hôn nhẹ lên môi cô.
|

15-10-2008, 03:49 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 25
Charity đi quanh quẩn khắp nhà , lòng bồn chồn bất an. Cô lo lắng cho Call, kẻ nà o muốn giết anh, chắc sẽ đi tới cùng. Cô nghĩ chúng tiếp tục cho đến khi giết được anh, hay là có ai thộp cổ được chúng.
Sáng sá»›m hôm đó cô nấu Ä‘iểm tâm cho Call và Jim Perkins rồi Ä‘em thịt jambon, chả trứng và bánh mì nướng ra cho hai ngưá»i canh gác ở bên ngoà i. Cô không nấu ăn từ nhiá»u năm nay, từ khi mẹ cô mất, mấy chị em nhà Sinclair đảm trách công việc nấu nướng trong nhà .
Như thế mà cô có thể nấu được những bữa ăn tươm tất, không cầu kỳ nhưng ngá»n miệng, và bây giá» công việc nấu nướng nà y là m cho cô cảm thấy mình hữu dụng. Nhưng công việc cô thÃch là m nhất vẫn là khai thác má» Lily Rose, công việc có thể giúp cô kiếm ra và ng dưới suối. NghÄ© đến chuyện nhà cháy, cô lại rầu thúi ruá»™t.
Ngôi nhà đã bị cháy rồi. Call đã nói sẽ xây lại trong má»™t thá»i gian ngắn thôi, anh tuyên bố chi phà xây dá»±ng để anh lo, vì đêm đó nếu anh không ngá»§ trong phòng cô, thì kẻ muốn giết anh sẽ không đốt nhà cô là m gì.
Mặc dù cô bằng lòng, nhưng phải đợi cho đến khi hỠtìm ra kẻ đốt nhà rồi mới bắt đầu xây, và cô không biết khi ấy cô đã vỠMahattan chưa.
NghÄ© đến chuyện bá» ngang chuyến phiêu lưu và trở vá» trong thất bại, cô cà ng thấy nản chà thêm. Cô không muốn nghÄ© đến chuyện từ giã Call để ra vá», cô bèn Ä‘i ra khá»i nhà bếp, và o phòng là m việc cá»§a anh.
Anh Ä‘ang ngồi trước máy tÃnh, đánh Ä‘i má»™t tin nhắn. Khi cô Ä‘i đến sau lưng anh thì anh vừa đánh nút send.
- Anh gá»i tin gì thế - Cô há»i.
- Anh đánh thư Ä‘iện tá» gá»i Bruce Wilcox ở công ty Datatron, thư ghi má»™t danh sách gồm các công ty sáng chế phần cứng máy tÃnh, những công ty đã chuyên chú việc phát triển sản xuất. anh muốn Datatron tìm trên mạng để thu tháºp thông tin ở các công ty ấy.
- Anh cho như thế là hợp pháp chứ?
- Phải. Em đã thấy trưá»ng hợp cá»§a công ty Wild Card rồi, há» là m còn quá đáng hÆ¡n thế nữa.
- Anh hy vá»ng tìm ra được cái gì không?
- Hy vá»ng tìm ra kẻ Ä‘ang gặp nhiá»u khó khăn vá» mặt tà i chÃnh, tìm ra công ty Ä‘ang gặp cảnh ngặt nghèo, muốn ngăn chặn Peter Held, Mega Tech, và cuối cùng ngăn cháºn anh bắng bất cứ giá nà o.
- Anh có tin tức gì của Held không?
- Không tin gì hết. Vì thế mà anh tá»± há»i hắn đã là m gì?
- Anh nghÄ© có lẽ hắn có dÃnh lÃu và o vụ nà y?
- Có thể. Khi nà o anh tìm ra hắn ở đâu, anh sẽ tìm ra sá»± tháºt – Call kéo cô ngồi và o lòng – Em thoải mái chứ?
Cô gáºt đầu, cưá»i.
- Em thoải mái.
- Anh cứ sợ em không muốn ngủ chung phòng với anh.
Charity choà ng hai tay quanh cổ anh.
- Thá»±c ra, em chỉ muốn ngá»§ chung vá»›i anh thôi, Call à , còn ngá»§ ở đâu không thà nh vấn Ä‘á». Em nói tháºt đấy, em muốn là m tình vá»›i anh – cô muốn nói: "em thÃch má»i thứ ở anh. Em yêu anh", nhưng cô không nói thế. Nếu cô nói thế, có trá»i má»›i biết Call sẽ là m gì.
- Anh cÅ©ng thÃch là m tình vá»›i em. Tháºt tuyệt vì hai ta tâm đầu ý hiệp. Hiện giá» chúng ta chẳng có việc gì để là m – Nói xong anh hôn cô, là m tình ngay trong phòng là m việc cá»§a anh.
Chuyện là m tình không là m giảm bá»›t ná»—i lo sợ cá»§a cô, nhưng nó hoãn sá»± lo sợ lại má»™t thá»i gian.
Xế chiá»u hôm đó Charity trở lại phòng là m việc, vì không có việc gì nhiá»u để là m và vì lòng cứ lo sợ liên miên nên cô cố nghÄ© đến bà dì ở Seattle và bà Rachael Phitzpatrick, ngưá»i đã đến Klondike để tìm và ng cách đây nhiá»u năm.
Äến máy tÃnh, cô đánh và o phÃm cho hiện ra phả hệ mà Call đã giúp cô láºp nên trên địa chỉ Ancestry.com và nhìn lên mà n hình. Cô thấy tên Sarah Thankful, mẹ cá»§a Sarah, Frances Phipatrick và em gái cá»§a bà Frances, bà Rachael.
Rachael, ngưá»i phụ nữ can đảm Ä‘i hà ng ngà n dặm đến má»™t nÆ¡i xa xôi, hẻo lánh. Bây giá» tình hình đã khác nhiá»u và Charity không gặp những cảnh khắc nghiệt mà bà Rachael đã hứng chịu trước kia, thế mà khi cô đến đây, Charity đã phải hết sức can đảm má»›i dám Ä‘i má»™t mình.
Cô phân vân không biết việc gì đã xảy đến cho bà Rachael, rồi cô nghÄ© đến Ian Gallagher, ngưá»i đà n ông mà Rachael Ä‘i theo đến các khu má» và ng, và bá»—ng nhiên cô tá»± há»i không biết chuyện gì đã xảy đến cho ông ta. Bà Rachael đã trở vá» vá»›i cục và ng tháºt lá»›n, nhưng dì Mavis đã không biết chuyện gì đã xảy đến cho ngưá»i đà n ông mà bà Rachael thương yêu.
Bốc đồng, Charity đánh tên ông ta và o má»™t danh sách những ngưá»i có cùng tên hiện ra trên mà n hình. Cô nghÄ© ông ta sống trong tháºp niên 80 gần Portland, cô bèn loại hết các tên trong danh sách theo ngà y sinh cá»§a há» cho đến khi cô không còn tên nà o nữa. Trong số ngưá»i nà y, không có ai ở tuổi đã sống và o thá»i đổ xô Ä‘i tìm và ng. Cô tìm danh sách đăng ký tà u và o thá»i ấy, hy vá»ng có thể tìm ra tên Rachael hay Ian, nhưng cô không biết há» Ä‘i tà u nà o. Không phải tất cả các danh sách đăng ký cá»§a tà u Ä‘á»u được thông báo hết, và thế là cô không tìm ra được cái gì hết.
Bất thình lình cô đánh và o máy các chữ đưá»ng Chilkot, vá»›i linh cảm con đưá»ng mòn nà y dù sao cÅ©ng có liên quan đến những sá»± kiện đã xảy ra. Ngoà i ra cô hy vá»ng đến 50% khả năng hai ngưá»i nà y Ä‘i theo con đưá»ng Chilkot đến Dawson City chứ không theo đèo Ngá»±a Trắng.
Cô đã tìm được trong gần 20 trang tin khác nhau: lịch sá» cá»§a Chilkot, trang quốc sỠđưá»ng Chilkot, hồi tưởng đưá»ng Chilkot; hÆ¡n má»™t tá trang khác nữa. Cô thá» tìm trong máy tra cứu khác, nhưng vẫn không có tên Ian.
Cô nghÄ© đến hôm cô đến thăm con đưá»ng nà y và nhá»› hôm đó cô đã cảm thấy buồn da diết. cô nghÄ© đến giấc mÆ¡ rồi đánh và o mục những ngưá»i đã chết trên đưá»ng Chilkot rồi đợi.
Danh sách các trang tin rất hấp dẫn. Cô đánh và o địa chỉ Explorenorth.com rồi lướt mắt trên danh sách các đỠphụ cá»§a cuốn Palm Sunday Avalanche (tráºn tuyết lở hôm chá»§ nháºt trước lá»… phục sinh).
Cô nhá»› đã Ä‘á»c vá» tráºn tuyết lở nà y cách đây nhiá»u năm rồi và tim cô Ä‘áºp thình thịch. Bất cứ ngưá»i nà o nghiên cứu vá» phong trà o đổ xô tìm và ng Ä‘á»u biết tai nạn rùng rợn và o hôm mùng 3 tháng 3 năm 1898, cả má»™t bức tưá»ng tuyết cao 50 feet sụp xuống chôn vùi 60 trong số má»™t trăm ngưá»i đà n ông, đà n bà . Ngưá»i ta phải mất bốn ngà y đà o bá»›i để lôi hết xác ngưá»i ra. Cô biết lúc ấy ngưá»i ta phải tạm thá»i dá»±ng lên nhà xác bằng lá»u bạt ở Sheep Camp để giữ thi thể cứng đỠcá»§a các nạn nhân.
Nhưng trong những năm qua cô không nghÄ© đến chuyện nà y và không liên hệ chuyện nà y vá»›i giấc mÆ¡ cá»§a mình, và cô không bao giá» nhìn thấy danh sách tên cá»§a há». Bây giá» có cả danh sách, tên sắp xếp theo thứ tá»± A B C lấy từ các bia má»™ ở nghÄ©a trang tại Dyea năm 1979 và từ các số báo phát hà nh tháng Tư cá»§a tá» Dyea Trail, tá» Alaska Mining Record và tá» New York Times.
Nhưng danh sách ghi chép lại lá»™n xá»™n, lý do lá»™n xá»™n nà y tháºt rõ rà ng. nhiá»u nạn nhân được ghi chép ở bốn nÆ¡i có tên không trùng nhau. Và dụ tên ở bia má»™ ghi là Peter Anderson, nhưng trong tá» Mining record lại ghi Andrew Anderson hay là O. Anderson trong tá» Times, và không có cách nà o để chứng minh rằng các tên nà y là má»™t ngưá»i hay là ba ngưá»i khác nhau. Vấn đỠcòn rối rắm thêm là có tên chỉ tìm thấy trong má»™t nguồn và không có trong các nguồn khác.
Cô cho danh sách theo vần thứ tá»± A B C chạy dần xuống và và khi cô cho danh sách chạy đến tên có chữ G, bá»—ng cô nÃn thở. Không có tên Ian Gallagher trong các danh sách nhưng trong bia má»™ ở Dyea có ghi tên I. Galehah, trong tá» Record ghi I. Galliher và trong tá» Times ghi Gallarghar.
Tim cô Ä‘áºp thình thịch. Cô nghÄ© đây chÃnh là tên cá»§a ông ta, không còn sai sót gì nữa.
Charity vùng đứng dáºy hăng hái chạy Ä‘i nói cho Call nghe, rồi cô đâm đầu và o ngá»±c anh. Anh ôm cô và o lòng, hai ngưá»i không động Ä‘áºy má»™t lát.
- Em đã tìm ra ông ta rồi – cô nói thì thà o – Ông chết trong tráºn tuyết lở hôm Chá»§ Nháºt trước lá»… Phục sinh.
Anh nhìn miệng cô há»i:
- Ai?
- Ian Gallargher, tay đổ bác mà bà Rachael đã trốn đi theo. Chắc bà Rachael cùng đi với ông ta, hẳn bà đã thấy cảnh xảy ra.
Call cau mà y.
- Chắc em không nghĩ chuyện xảy đến cho bà có liên hệ đến em chứ?
Hai vai cô xịu xuống, vẻ hăng hái của cô từ từ suy giảm.
- Em không biết. Hôm chúng ta leo đưá»ng mòn Chilkot, em cảm thấy như em nhá»› cái gì, tháºm chà em đã nằm mÆ¡ vá» chuyện nà y và o má»™t đêm ở tuần trước.
- Em nằm mÆ¡ thấy tráºn tuyết lở à ?
Cô gáºt đầu:
- Cảnh tượng tháºt hãi hùng, buồn không thể tưởng tượng nổi.
Call thả cô ra và nhÃch ngưá»i lui. Anh không nói thêm gì nữa và thấy mặt anh có vẻ buồn bã, cô cÅ©ng không nói gì. Nhưng Charity không tin và o sá»± trùng hợp ngẫu nhiên, và giấc má»™ng cô thấy đêm ná» xem ra rất giống những gì đã xảy ra.
Cô và Rachael dù sao cÅ©ng có liên hệ nhau – cô nghÄ© như thế. Cô phân vân không biết rồi đây cô có biết được sá»± tháºt hay không.
Call lắng nghe tiếng chân của Charity đi thơ thẩn trong nhà bếp. Từ khi cô sang ở đây, không khà trong nhà có vẻ khác hẳn, ấm cúng hơn chứ không trống trải.
Và o buổi sáng khi anh Ä‘i và o phòng tắm, thấy lược chải tóc cá»§a cô trên kệ, thấy quần lót cá»§a cô treo trên cá»a buồng tắm, anh sá»±c nhá»› cảnh gia đình có đà n bà , lòng bồi hồi sung sướng khi nghÄ© cảnh Ä‘i là m vá» thấy vợ con Ä‘ang đợi mình.
Ban đêm, sau khi là m tình xong, Charity cuá»™n mình nằm nép và o ngưá»i anh, anh cảm thấy tim cô Ä‘áºp nhẹ bên cạnh tim anh, anh lại mÆ¡ ước được sống trong cảnh ngưá»i có gia đình, lòng Ä‘au đớn không thua gì khi cÆ¡ thể bị thương tÃch nặng. Äau đớn vì anh nhá»› từng sống cuá»™c sống gia đình hạnh phúc, và bây giá» không còn có nữa.
Khi cô nằm ngá»§, anh nghÄ© đến cảnh sung sướng khi ôm cô và o lòng, nghÄ© đến cảnh nếu cô là vợ anh chứ không phải ngưá»i yêu, thì anh sẽ sung sướng biết bao. Charity muốn có con, và trước đây anh cÅ©ng thế. Amy là con đầu lòng, nhưng anh và Susan đã định sẽ có thêm nữa. Nếu tình hình khác Ä‘i, anh và Charity có thể láºp gia đình như cả hai mong muốn.
Nếu anh khác đi.
Nếu anh không sợ yêu lại.
Nhưng ná»—i Ä‘au đớn do cô gây ra cho anh cứ lá»›n dần mãi, có lẽ khi cô Ä‘i rồi nó má»›i hết, cho đến khi những hình ảnh vá» gia đình mà cô đã dấy lên trong lòng anh bị chôn vùi lại, cho đến khi ná»—i Ä‘au đớn vì ao ước bị dáºp tắt Ä‘i má»™t lần nữa.
Äêm qua cô lại nói vá» chuyện trở vá» Mahattan như cô đã nói trước đây. Lần nà y anh không cản ngăn cô, vì anh tin rằng cô vỠđấy sẽ được an toà n, nên anh muốn khuyến khÃch cô Ä‘i.
Tim Call bá»—ng nhói Ä‘au, nhưng anh tảng lá» không quan tâm đến. Anh bá» Ä‘i và o phòng ngá»§ để lấy tách cà phê anh để quên trên bà n ngá»§, và bá»—ng nhiên anh đưa mắt nhìn chiếc tá»§ kê sát chân tưá»ng. Tá»± nhiên anh bước đến đấy, quì xuống lôi há»™c dưới tá»§ ra.
Dưới đáy há»™c là bức hình nhá», lồng khung và ng, chụp Susan Ä‘ang cưá»i vá»›i anh. Bức hình nhá» cá»§a bé Amy kẹp và o bên góc trái cá»§a khung ảnh. Cổ há»ng Call nghẹn ngà o. Bao lâu nữa anh má»›i thấy hết Ä‘au đớn khi nhìn và o hình cá»§a hai mẹ con? Khi nà o những bóng ma nà y má»›i hết ám ảnh anh?
Anh nghe Charity gá»i tên anh ở bên phòng kia, và bá»—ng anh muốn ôm cô và o lòng tháºt mạnh đến ná»—i hai tay anh phát run. Nhưng những bóng ma cá»§a quá khứ vẫn còn nán lại. Anh đà nh đóng há»™c tá»§, cách ly ká»· niệm, quên quá khứ. Khi anh Ä‘i và o nhà bếp, mặt anh trở lại như cÅ©.
Và tim anh khép lại lần nữa.
Ba ngà y sau Call ngồi bên cạnh Charity nÆ¡i bá»™ bà n tròn gá»— óc chó kê trong góc phòng là m việc cá»§a anh. Ross Handerson ngồi đối diện vá»›i anh, ông ta to lá»›n ngồi cháºt cả chiếc ghế. Tổ an ninh hầu như chưa tìm ra được manh mối gì, há» chỉ tìm ra được má»™t số dấu chân có tầm vóc trung bình, hÆ¡i nặng, mang già y tennis.
Há» theo dấu chân nà y qua sưá»n đồi cho đến đưá»ng Ä‘i, nhưng đến Ä‘oạn đưá»ng đá hẹp thì dấu chân biến mất, há» không tìm thấy lại đâu nữa. Há» cÅ©ng tìm thấy dấu chân như thế ở khu vá»±c quanh nhà Charity, nhưng dấu chân chẳng có gì đặc biệt, nên cả Ross lẫn cảnh sát Ä‘á»u không mấy hy vá»ng tìm ra được manh mối.
Tin mừng là hiện ngưá»i ta đã gắn máy camera quan sát ở ngoà i nhà . Má»™t mà n hình gắn trên tưá»ng phòng là m việc cho thấy những hình ảnh cả bốn mặt quanh nhà , giúp há» quan sát liên tục cả ngà y lẫn đêm, kẻ gian phi khó mà xâm nháºp được và o nhà anh qua hà ng rà o bảo vệ. Thế nhưng, Call vẫn tức bá»±c, anh muốn cuá»™c sống trở lại bình thưá»ng, muốn chóng xong việc nà y. Anh hy vá»ng chuyện nà y sẽ được sáng tá», cho nên khi anh Ä‘i và o văn phòng để gá»i thư Ä‘iện tá», anh tin thế nà o cÅ©ng có tin má»›i.
Khi anh vừa ngồi xuống, nhìn và o mà n hình, Charity đã đến sau lưng anh, để nhẹ hai tay lên vai anh. Anh nháºn thấy cô là ngưá»i có tình cảm rất trìu mến, vá» mặt nà y cô khác xa Susan. Anh rất thÃch tình cảm nà y cá»§a phụ nữ.
- Có chuyện gì thế? – Call há»i.
- Thư Ä‘iện tá» cá»§a Bruce Wilcox ở Datatron. Em nhá»› danh sách anh gá»i cho anh ấy chứ?
- Danh sách các công ty có khả năng bị thiệt hại vì Megatech khám phá ra mặt hà ng mới.
- Äúng rồi, những công ty nhá» sẽ gặp khó khăn vá» tà i chÃnh hay phải mất má»™t số tiá»n lá»›n dùng và o chương trình phát triển, há» phải bám và o thông tin mà Datatron đã lấy ra được từ Internet.
- Anh nghÄ© há» sẽ tìm ra được Ä‘iá»u hữu dụng à ?
- Lạy Chúa, anh hy vá»ng thế - Call gõ con chuá»™t, mở phile. - Trên danh sách anh có mưá»i công ty, dÄ© nhiên còn có nhiá»u công ty khác nữa. nhưng không có công ty nà o hợp vá»›i tiêu chuẩn. – Call nhìn mà n hình – Theo kết quả hiện lên mà n hình thì ba trong số những công ty nà y năm ngoái đã thua lá»—, nhưng không nhiá»u. Hai công ty mắc nợ suốt hai năm qua, nhưng bây giá» có vẻ Ä‘ang trên đà tăng tiến – Anh thở dà i – Hình như hầu hết Ä‘á»u có vẻ là m ăn khấm khá hay Ãt ra cÅ©ng Ä‘ang bắt đầu tiến bá»™, và có hai công ty là m ăn phát đạt.
- Váºy anh nghÄ© trong số các công ty nà y không có công ty nà o lâm và o hoà nh cảnh nguy ngáºp đến ná»—i phải hãm hại anh và Megatech?
Anh nhìn mà n hình thêm một lần nữa để xem thỠnhững con số có thay đổi không. Anh đáp:
- Phải, theo chỗ anh thấy ở đây, không có công ty nà o có vẻ muốn hãm hại anh.
- Vá» mặt phát triển thì như thế nà o? Có lẽ không có ngưá»i muốn cạnh tranh?
– Có thể. Hai công ty Trech Technologies và Sept System đầu tư rất nhiá»u và o chương trình nghiên cứu để gia tăng mức tà ng trữ dữ liệu cá»§a đĩa cứng, nhưng theo tình hình trên máy nà y thì há» không có ý định cạnh tranh.
- Công trình nghiên cứu của hỠcó giống chương trình Peter Held đang là m không?
- Không. Không ai thực hiện công việc giống như thế.
- Có thể có ngưá»i có công trình liên quan đến công việc cá»§a anh.
- Có thể. Nhưng anh biết cả hai giám đốc nà y. Anh không tin Vernon Switzer hay Hal Harman có mưu đồ muốn hại anh.
- Phải, khó mà tìm cho ra ngưá»i nà o anh quen biết và có ý muốn hãm hại anh.
- Äúng rồi.
Anh cảm thấy cô đứng sau lưng anh, nhìn thông tin trên mà n hình, cảm thấy hÆ¡i ấm toát ra từ hai bà n tay cô để trên vai anh, anh lại bị kÃch thÃch. Mẹ kiếp, tại sao lúc nà o cô cÅ©ng có hà nh động khiến cho anh nghÄ© đến tình dục?
- Có lẽ chuyện hãm hại anh không dÃnh dáng gì đến chuyện là m ăn thua lá»— - Cô nói và chỉ má»™t tên trên danh sách, anh nháºn ra công ty nà y – Äó là công ty Global Microsystem. Công ty nà y như thế nà o? Há» có vẻ là m ăn rất phát đạt. Có lẽ công ty nà y Ä‘ang trên đà phát triển và há» muốn sá»± phát triển nà y cứ tiếp tục.
Call Ä‘á»c lại tên công ty, bá»—ng anh nhá»› ra.
- Anh biết giám đốc, đồng thá»i chá»§ tịch Há»™i đồng quản trị công ty nà y, đó là Gordon Spears. Lão ta là đồ ngu, nhưng không vì thế mà lão trở thà nh tên giết ngưá»i.
Cô cưá»i:
- Quả đúng thế. Nếu kẻ ngu là đồ giết ngưá»i thì chắc em biết cả tá đồ giết ngưá»i hà ng loạt.
Call cưá»i.
- Anh quen lão ta khi nà o?
- Lâu rồi, từ hồi Gordon đỠnghị cá» anh là m giám đốc công ty cá»§a lão. Khi ấy anh má»›i bán công ty Inner Dimensions, công ty trò chÆ¡i trên máy tÃnh cá»§a anh. Anh Ä‘ang tìm công việc gì hấp dẫn để là m.
- Thế tại sao anh không nháºn là m?
- Anh không muốn là m việc cho Gordon Spears.
- Tại sao không?
- Lão thưá»ng khống chế hết má»i việc. Vợ lão con nhà già u. Gordon luôn nuôi má»™ng vươn lên già u có cho bằng gia đình vợ.
- Em thấy hình như lão là m ăn rất phát đạt.
- Phải. Nhưng khốn nạn thay giá trị tà i sản của công ty lão so với sự già u có bạc tỷ của gia đình vợ lão thì chẳng có nghĩa lý gì hết.
Cô chồm ngưá»i tá»›i, cà cặp vú và o lưng anh. Anh cố quên cÆ¡n rạo rá»±c Ä‘ang nổi lên trong anh và chăm chú nhìn danh sách.
- Còn công ty Transworld Desings thì sao? – cô há»i – Hình như công ty nà y là m ăn cÅ©ng khấm khá lắm.
Call thở dà i, có vẻ chán nản.
- Khổ thay là việc là m ra nhiá»u tiá»n thưá»ng không đưa hỠđến việc giết ngưá»i – Charity nhÃch ngưá»i lui, Call quay ghế khá»i bà n phÃm – Mẹ kiếp, ở đây không có gì cho thấy có ai trong danh sách có ý đồ hãm hại anh cả.
Anh cảm thấy cô lại để tay trên vai anh, lần nà y sự đụng chạm để an ủi anh.
- Call, ở đây Ä‘ang có nhiá»u ngưá»i là m việc cho anh. Có lẽ ngưá»i thám tá» cá»§a anh sẽ tìm ra ai đó muốn ám hại anh.
Call xoa bà n tay lên mặt mình, cố quên sá»± thất vá»ng trong lòng mình. Anh đáp:
- Phải, có thể thế.
Ngay sáng hôm sau có tin lạ đến tháºt.
Khi anh mới và o phòng là m việc thì điện thoại reo. Anh vừa nói chuyện xong, tắt máy di động, thì Ross Handerson đi và o.
- Steve McDonald đã tìm ra Peter Held – Call nói - Cáºu ta Ä‘i nghỉ hè Hawaii vá»›i bạn gái. McDonald bảo cáºu ta phải vá» ngay nếu không cảnh sát sẽ đến đấy tìm vá»›i lệnh truy nã.
- Váºy Held đã vá» Seattle chưa? – Ross há»i.
Call lắc đầu.
- Sáng mai McDonald sẽ gặp cáºu ta ở phi trưá»ng Vancouver. Vì tôi muốn nói chuyện riêng vá»›i cáºu ta, nên tôi sẽ đến đấy gặp há».
- Chúng ta cần nhiá»u an ninh. Jim và Randy ở đây vá»›i cô Sinclair. Tôi sẽ Ä‘i vá»›i ông và khi ta đến đấy sẽ có thêm hai ngưá»i nữa.
Call suy nghÄ© lá»i đỠnghị cá»§a ông ta. Anh không thÃch ý kiến để cô ta ở nhà , mà muốn Ä‘em cô ta Ä‘i theo. Anh ước chi cô không dÃnh dáng đến việc nà y, nhưng cô đã dÃnh rồi và bây giá» không thay đổi được tình thế.
Anh cảm thấy cô nắm tay anh.
- Em biết có lẽ anh muốn em ở nhà nhưng…
- ÄÆ°á»£c rồi – Call ngắt lá»i cô, nhìn ánh mắt cá»§a cô, anh quyết định. Anh quay qua nhìn Ross – Cô đây sẽ Ä‘i vá»›i tôi – Anh nghe cô thở phà o nho nhá» - Trá»±c thăng sẽ có mặt ở đây lúc 6 giỠđể đón chúng ta.
Khi Peter Held cùng Ä‘i vá»›i Steve McDonald đến khách sạn Pacific ở thà nh phố Vancouver, Call và Charity Ä‘ang đợi hỠở căn phòng tráng lệ. Held được chá»n lá»±a hoặc là gặp hỠở khách sạn, hoặc là ở đồn cảnh sát địa phương. DÄ© nhiên anh chá»n gặp ở khách sạn.
Charity nhìn anh ta và o phòng, đây là má»™t thanh niên lai Âu Ã, tuổi gần 30, đẹp trai mặc bá»™ comlpe mà u xám hợp thá»i trang rất lịch sá»±. Nhưng lúc nà y mặt anh buồn bã, mắt thâm quầng khiến anh ta có vẻ hÆ¡i hốc hác, hai bên má và quai hà m vẫn còn những vết bầm có mà u và ng nhạt. Ãt ra những gì anh ta nói Ä‘á»u có tháºt.
Call Ä‘i đến gần anh ta, anh mặc cái quần bình thưá»ng và áo sÆ¡mi trắng á»§I phẳng phiu, cravat tháo lá»ng và hai tay áo xắn cao đến táºn khuá»·u tay. Charity thấy sá»± căng thẳng hiện ra trên hai vai anh, các bắp thịt ở cánh tay trước căng cứng. Anh nói:
- Ngồi xuống đi, Peter.
Chà ng thanh niên ngồi phịch xuống ghế như thể hai chân anh ta đã bị cắt đứt khá»i ngưá»i. Call chống hai tay lên thà nh ghế, cúi ngưá»i nhìn anh ta rồi nói:
- Rồi, bây giá» thì anh đã hồi phục sau việc gá»i là bị tấn công, anh nói cho tôi nghe việc xảy ra như thế nà o?
Peter tròn xoe mắt, anh ta ngồi thẳng dáºy.
- Tôi bị tấn công tháºt, ông cứ nhìn mặt tôi thì thấy.
- ÄÆ°á»£c rồi… cứ cho là câu chuyện cá»§a anh có tháºt. Anh bị trấn lá»™t. Bây giá» anh nói cho tôi nghe hết chuyện nà y Ä‘i.
Peter nhìn ánh mắt gay gắt cá»§a Call má»™t hồi. Charity tá»± há»i không biết chà ng thanh niên nà y gan lỳ được bao lâu trước ý chà sắt đá cá»§a ông chá»§.
Không lâu, chỉ má»™t lát Held buông tiếng thở dà i quay mắt khá»i gương mặt rắn rá»i, cương quyết cá»§a Call.
- tôi xin lá»—i. Äáng ra tôi nên nói hết sá»± tháºt từ đầu cho ông biết, nhưng nếu tôi nói ra, thì tôi sợ Melanie… sợ chúng hãm hại cô ấy.
Ngay khi ấy Steve McDonal xen và o câu chuyện, anh ta nói với Call:
- Bạn gái anh ấy vẫn còn ở tại Hawaii. Tôi đã cho ngưá»i canh gác căn phòng cô ấy Ä‘ang ở. Khi tôi tìm ra việc anh ấy dẫn cô bồ Ä‘i theo và không có vé trở vá», tôi đã linh cảm chắc đã xảy ra chuyện bất thưá»ng.
McDonald không xấu không đẹp, quãng gần 40 tuổi, tóc nâu, có lẽ cao chừng 1m75, nhìn ngưá»i không có gì đặc biệt, ngoại trừ cặp mắt Ä‘en am hiểu tình hình và nét mặt nhuốm vẻ phong trần, đôi mắt và nét mặt cho má»i ngưá»i thấy anh ta là con ngưá»i rất cứng rắn.
Call quan sát Held rồi bước lui khá»i ghế anh ta ngồi, để cho anh có khoảng không gian rá»™ng hÆ¡n, nhưng ánh mắt vẫn dán và o mặt Peter.
- Nói Ä‘i – Anh nói, giá»ng rất dịu dà ng.
- Tôi đã nói hết sá»± tháºt cho ông nghe rồi. Tôi Ä‘ang chạy thể dục trong công viên, trá»i đã khuya. Ba ngưá»i đà n ông nhảy và o tôi, hai ngưá»i nắm tay, còn ngưá»i kia đấm tôi, khi chúng thả tôi ra, tôi bị thương tÃch trầm trá»ng.
- Váºy chuyện gì là m cho anh bá» Ä‘i?
Peter thở dà i thưá»n thượt, mồ hôi lấm tấm trên trán
- Vì chúng buá»™c tôi phải rá»i khá»i thà nh phố, phải bá» ngang kế hoạch cá»§a Mega Tech. Chúng nói nếu tôi cứ tiếp tục, chúng sẽ hà nh hung Melanie như chúng đã đánh tôi. Má»™t thằng nói, để bảo đảm, hắn túc trá»±c canh chừng cô ấy ở nhà . – Anh ta nhìn Call, Charity thấy anh ta có vẻ lo sợ - Call à , chúng dám là m việc nà y lắm, chúng dặn tôi không được nói gì hết, chúng nói nếu tôi nói, cả hai chúng tôi sẽ bị chúng thá»§ tiêu ngay. Chúng không dá»a đâu. Tôi biết chúng nói tháºt.
- Và thế là anh câm miệng và bỠđi.
Held có vẻ bối rối hÆ¡n nữa, má anh dưới chá»— là nh lặn á»ng hồng.
- Tôi nghĩ chắc ông đã đoán ra được tình hình rồi. Tôi tin khi ông đã đoán ra, thế nà o ông cũng tìm giải pháp để đối phó với bất kỳ kẻ nà o quấy phá chúng ta. Vì thế mà tôi không bỠcông việc, tôi không muốn bỠdở kế hoạch.
Anh ta bấu chặt thà nh ghế và nói tiếp:
- Tôi thá»±c hiện công việc gần xong rồi, ông Call à . Tôi biết công trình nghiên cứu gần xong rồi. Vừa rồi, chúng tôi đã thay đổi kỹ thuáºt má»™t chút, chúng tôi dùng những phân tá» hữu cÆ¡ cho tác dụng và o các nguyên tỠđồng. Chúng tôi thu được những phân tá» kim loại giống như số phân tá» chúng tôi đã dùng, rồi phá»§ chúng lên bá» mặt cá»§a lá»›p giấy má»ng silic, nhưng lần nà y chúng tôi phô bà y chúng theo má»™t khuôn mẫu quang há»c khác vá»›i khuôn mẫu chúng tôi dùng trước đó. Má»—i khi ánh sáng biến mất, sá»± phối hợp cá»§a phân tá» tách rá»i ra, để kim loại đồng dÃnh và o giấy má»ng Silic, rồi chúng tôi…
- Peter, chuyện nà y rất phấn khởi – Call cắt ngang, chấm dứt phần trình bà y kỹ thuáºt cá»§a anh ta - Äiá»u bây giá» tôi cần biết là ai đứng sau vụ tấn công nà y?
Peter chống hai khuỷu tay lên đầu gối, gục đầu xuống, mái tóc đen dà y xõa trước trán.
- Tôi không biết.
- Bá»n ngưá»i ấy không ai nói gì à ? Chúng không nói gì để chúng ta suy ra chúng là m việc cho ai à ?
- Không – anh ta nhìn lên – Chúng không nói gì hết… chúng chỉ Ä‘áºp tôi má»™t tráºn nhừ tá», bảo tôi Ä‘i chá»— khác và dá»a nếu tôi không là m thế, chúng sẽ giết tôi.
Call thở mạnh.
- Váºy là chúng ta vẫn dáºm chân tại chá»—.
Steve McDonald nhìn Held chăm chú:
- Anh có biết Call đã bị hai lần suýt chết không?
Held sá»ng sốt há»i:
- Sao?
- Anh ấy và cô Sinclair suýt chết vì có kẻ phá hoại máy bay cá»§a anh ấy, và má»›i cách đây mấy hôm, nhà cô Sinclair bị kẻ nà o đấy đốt cháy. hai ngưá»i gần chết vì ngá»™p thở. – McDonald kể thêm nhiá»u chi tiết, còn Charity nhìn bá»™ mặt cá»§a Peter cà ng lúc cà ng khiếp sợ.
- Ông Call, xin thá» có Chúa tôi không há» nghÄ© là chúng theo Ä‘uổi ông. Tôi nghÄ© vì kế hoạch đã dẹp sang má»™t bên, nên chắc chúng hoan hỉ rồi. Tôi cảm thấy chuyện nà y quá kinh khá»§ng,tháºt đấy.
Call nhÃch lui cho rá»™ng chá»— để Peter đứng dáºy, anh nói:
- Tôi hiểu lý do tại sao anh là m những việc như vừa rồi. – anh nhìn vá» phÃa Charity, ánh mắt khó hiểu – Anh Ä‘ang cố bảo vệ cho ngưá»i anh yêu. Thỉnh thoảng khi chúng ta sợ, chúng ta thưá»ng không có quyết định chÃnh đáng.
- Melanie là lẽ sống cá»§a tôi, tôi không thể chịu được cảnh cô ấy bị Ä‘au đớn. Tôi chỉ ước sao tôi có thể là m được gì đấy để cứu thoát cô ấy khá»i Ä‘au khổ.
- Có lẽ có việc để anh là m đấy – Call nói - Tôi muốn anh trở lại Hawaii và đệ đơn xin từ nhiệm vá»›i công ty Mega Tech. Khi anh đã đưa đơn, tôi sẽ thông báo trên mạng Internet tuyển ngưá»i để thay thế anh.
- Váºy ông sa thải tôi à ? – Peter há»i, vẻ mặt hÆ¡i Ä‘au khổ.
-Tôi tạm đưa anh ra ngoà i vòng nguy hiểm má»™t thá»i gian. Trong lúc đó, tôi sẽ mở văn phòng là m việc ở Seattle, táºp trung là m việc trá»n giỠở Mega Tech.
Charity cảm thấy lo sợ.
- à kiến nà y nghe không ổn đâu – Steve McDonald nói, phản ánh rất chÃnh xác ý nghÄ© cá»§a cô.
- Tôi chán cảnh kẻ thù rình mò ám hại tôi – Call đáp - Chắc chắn hiện tôi Ä‘ang có kẻ thù rình mò ám hại, và kẻ đó chỉ có việc ngồi yên để đợi thá»i cÆ¡. Chúng có thể không là m gì được tôi khi tôi sống chui rúc ở nhà như con chuá»™t ở trong hang, tôi sẽ tạo cÆ¡ há»™i dá»… dà ng cho bá»n con hoang tìm tôi. Khi chúng tìm đến, chắc tôi sẽ thấy thú vị hÆ¡n là khi đợi chúng.
Charity rất lo sợ, bồn chồn trong dạ. cô nói:
- Anh định quăng bẫy và dùng anh là m mồi bẫy?
Anh quay qua nhìn cô.
- Gần gần như thế. Anh sẽ không ẩn mình nữa để xem chúng hà nh động ra sao.
- Tại sao anh không mang tấm biển sau lưng, đi quanh khắp phố Seattle cho đến khi có kẻ bắn và o anh?
Anh mÃm miệng đáp:
- Anh phải là m đủ cách để chấm dứt tình trạng nà y.
- Có lẽ ông nói đúng đấy – McDonald nói, vừa chùi cằm - Cứ cho chúng sợi dây, có lẽ chúng sẽ tự treo cổ chúng.
- Äúng như kế hoạch cá»§a tôi. Khi tôi đến Seattle, chúng ta sẽ vạch ra chương trình chi tiết.
- Khi trở vá», tôi sẽ bắt tay và o việc ngay – McDonald nói.
Còn Call quay qua nhìn Charity.
- Bây giá» thì chúng ta biết chắc chắn em không có liên quan gì đến việc nà y, nên anh nghÄ© em vá» Mahattan thì chắc yên ổn hÆ¡n… Ãt ra cho đến khi việc nà y chấm dứt. Em có thể Ä‘i hôm nay, đáp chuyến bay đầu tiên rá»i Vancouver Ä‘i NY.
Cô nuốt nước bá»t, lòng rối như tÆ¡ vò.
- Anh nói gì lạ thế? Còn Kodiak thì sao? Má» Lily Rose thì sao? Em còn phải chăm sóc đến nhiá»u thứ.
Ãnh mắt cá»§a Call có vẻ dịu bá»›t gay gắt.
- Anh sẽ chăm sóc Kodiak, còn những việc khác em sẽ giải quyết sau.
- Còn bạn bè cá»§a em nữa, những ngưá»i em phải lo cho há», bá»™ anh muốn em Ä‘i không nói lá»i giã biệt à ?
- Charity, em hãy nghĩ đến việc bảo đảm an toà n cho em trước hết.
Cô rát cả cổ.
- Còn anh thì sao? Anh có vỠnhà không?
- Anh phải vá». Anh có chương trình phải hà nh động, đã có kế hoạch thá»±c hiện rồi.
- Váºy thì em cÅ©ng vá» nhà . Em không thể ra Ä‘i mà không nói lá»i giã biệt vá»›i Maude, Jenny và Toby – Charity vòng tay trước ngá»±c, hếch cằm lên. Cô hy vá»ng môi cô không run. Lạy Chúa, cô không muốn ra Ä‘i. Cô chưa muốn bá» cuá»™c, chưa muốn bá» cuá»™c phiêu lưu ngà n năm má»™t thuở nà y để quay vá» vá»›i cuá»™c sống nhà m chán ở Mahattan.
Cô không muốn giã biệt Call!
Ngá»±c cô nặng như Ä‘eo chì, tá»± thâm tâm cô hy vá»ng anh muốn cô ở lại. Cô nhìn anh, nhưng không Ä‘á»c được tư tưởng cá»§a anh.
- Call, em sẽ vá» lại Dawson city – Cô nói tháºt mạnh mẽ - Anh phải đồng ý vá»›i em thôi,
Anh cà o ngón tay lên tóc.
- Thôi được rồi, nhưng anh muốn em hứa là em phải ra Ä‘i cháºm lắm và o ngà y mốt.
Cô gáºt đầu, lòng tá»± há»i anh có dá»… dà ng để cho cô ra Ä‘i hay không, cô đáp:
- Tốt, nếu anh muốn như thế.
- Anh không muốn thế, mẹ kiếp! Anh muốn bảo vệ em thôi.
Charity không trả lá»i, cổ cô nghẹn ngà o không sao thốt nên lá»i. Call cÅ©ng không nói gì nữa nhưng anh nhìn mặt cô chằm chằm má»™t lát má»›i quay Ä‘i. Anh nói vá»›i Peter:
- Bây giá» cứ như thế mà là m. Tránh Ä‘i má»™t thá»i gian cho yên ổn, khi nà o đến lúc anh cần vá» lại Seattle, tôi sẽ báo cho anh biết,
- Cám ơn ông Call – Peter bắt tay anh.
Charity nhìn ngưá»i thanh niên Ä‘i ra khá»i phòng vá»›i Steve McDonald và cô nghÄ© rằng nếu trước đây Call không có nhân viên trung thà nh, thì bây giá» chắc anh sẽ có má»™t ngưá»i. Charity Ä‘oán chắc anh tin tưởng công việc ở Mega Tech, sẽ thà nh công trong má»™t ngà y rất gần đây.
Cô hy vá»ng việc thà nh công nà y sẽ là m cho anh hạnh phúc.
|
 |
|
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
áèëüÿðä, äíåâíèê, áóòåðáðîäû, chao dai vang, dầu gá»™i cặp beaver, doc truyen kat martin, mat troi luc nua dem, ñìàéëèê, ôîòîïðèêîëû, tác giả kat martin, truyen cua kat martin, truyen kat martin  |
| |