 |
|

07-04-2008, 09:14 AM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 21
Dạ sầu trăm mối
Tuyết phá»§ trắng đỉnh núi Trưá»ng Bạch, nÆ¡i đây cách mặt nước biển hằng mấy ngà n thước, ba bóng ngưá»i hai già má»™t trẻ Ä‘ang phóng Ä‘i trên tuyết trắng nhanh như tia chá»›p, chá»›p mắt đã vượt qua bốn năm mươi trượng.
Bá»—ng, ba bóng ngưá»i dừng lại trước má»™t cánh rừng tùng rất ngay ngắn, lão nhân áo đỠcất tiếng nói :
- ChÃnh là đây không sai!
Lão nhân áo trắng tiếp lá»i :
- Chúng ta thông báo bằng cách nà o đây?
- Cứ xông thẳng và o là xong!
Nhạc Nhạn Linh xen lá»i :
- Có lẽ chúng ta đã lá»t và o tầm mắt cá»§a há» rồi!
Lan Nhân lão nhân mỉm cưá»i :
- Chúng ta chẳng phải đến đây tầm thù, không cần lo ngại, chúng ta và o đi!
Äoạn liá»n cất bước dẫn trước Ä‘i và o rừng.
Ngay khi ấy, bá»—ng xung quanh vang lên tiếng quát liên hồi, bảy tám thiếu nữ đã bao vây ba ngưá»i và o giữa, mặt ngưá»i nà o cÅ©ng ngáºp đầy địch ý.
Nhạc Nhan Linh quét mắt nhìn quanh, lòng bất giác cảm thán thầm nhủ :
- “Những thiếu nữ nà y ngưá»i nà o cÅ©ng xinh đẹp như hoa, tuy kể được là quốc sắc thiên hương, nhưng trên Ä‘á»i nà y cÅ©ng hiếm có, chẳng hiểu Dao Trì Long Nữ đã tìm đâu ra thế nà y?â€
Trong khi ấy Lan Nhân lão nhân cưá»i nói :
- Chư vị cô nương không nên hiểu lầm, lão phu ba ngưá»i đến đây là để bái viếng Lệnh chá»§ đó thôi!
Các thiếu nữ nghe váºy Ä‘á»u hướng ánh mắt vá» phÃa má»™t thiếu nữ áo xanh lá»›n tuổi hÆ¡n hết, như là chá» nà ng ta quyết định váºy.
Thiếu nữ áo xanh nhẹ bước tiến tới, lạnh lùng nói :
- Bái kiến Lệnh chá»§ phải Ä‘i theo con đưá»ng nà o, chẳng lẽ ba vị không biết ư?
Nhạc Nhan Linh ngạc nhiên thầm nhủ :
- “Chẳng lẽ còn có má»™t con đưá»ng khác già nh riêng cho những ngưá»i đến bái kiến Dao Trì lệnh chá»§ hay sao?â€
Lan Nhân lão nhân cưá»i nói :
- Bá»n lão phu má»›i đến lần đầu nên không biết phải Ä‘i theo con đưá»ng nà o, xin cô nương chỉ dẫn cho!
Thiếu nữ áo xanh lão luyện há»i :
- TÃn váºt đâu?
Ba ngưá»i cùng ngÆ¡ ngẩn, đồng thanh nói :
- TÃn váºt gì kia?
Các thiếu nữ nghe nói Ä‘á»u liá»n Ä‘anh mặt, thiếu nữ áo xanh nói :
- Ba vị không có váºt tÃn váºt, váºy ai muốn gặp Lệnh chá»§ Ä‘á»u phải chịu khuất tất má»™t chút thôi!
Vừa dứt lá»i đã đột nhiên xuất thá»§, vá»›i chiêu “Thần Lá»±c Phục Giao†nhanh như chá»›p chá»™p và o cổ tay phải Lan Nhân lão nhân.
Lan Nhân lão nhân không ngỠđối phương lại xuất thá»§ đột ngá»™t thế nà y, lòng bất giác thoáng chút tức giáºn, đứng yên cưá»i to :
- Ha ha... cô nương khinh thưá»ng lão phu quá!
Tiếng cưá»i vang táºn mây xanh, Ä‘inh tai nhức óc.
Ngay khi Lan Nhân lão nhân cưá»i vang, thiếu nữ áo xanh đã chá»™p trúng tay phải ông, chỉ thấy nà ng ta mắt lóe hà o quang, vung tay Ä‘iểm và o huyệt Kiên Tỉnh cá»§a Lan Nhân lão nhân.
Ngay khi ấy, ngoà i năm trượng bá»—ng vá»ng đến má»™t tiếng lanh lảnh quát :
- Lan nhi không được là m váºy, lui mau!
Tiếng nói vang rá»n như sấm động, đủ biết ngưá»i nà y ná»™i công cá»±c kỳ thâm háºu.
Thiếu nữ áo xanh phản ứng nhanh khôn tả, vừa nghe tiếng đã triệt chiêu rụt tay vá», tung mình lui ra xa tám thước, ngoảnh lại nhìn vá» phÃa phát ra tiếng quát.
Chỉ thấy má»™t lão bà tóc bạc phÆ¡, mặt đầy nếp nhăn, tay chống kim trượng và lưng giắt địch bạc, từ sau má»™t ngá»n cây to ngoà i năm trượng cháºm rãi bước ra.
Các thiếu nữ vừa trông thấy lão bà nà y, liá»n vá»™i cùng nhau khom mình thi lá»… má»™t cách hết sức cung kÃnh.
Lan Nhân lão nhân và Giáng Long Tiên vừa trông thấy lão bà nà y cÅ©ng liá»n biến sắc mặt, cÆ¡ hồ cùng lúc kinh ngạc kêu lên :
- á»’, ra là Kim Trượng Thần Äịch Lãnh Sương Như!
Nhạc Nhạn Linh động tâm thầm nhủ :
- “Qua thần sắc cá»§a hai ngưá»i, đủ biết lão bà nà y võ công chẳng kém hÆ¡n há», chẳng lẽ Dao Trì lệnh chá»§ đã tháºt sá»± thu gom hết tất cả cao thá»§ trong thiên hạ và o dưới trướng hay sao?â€
Lão bà tóc bạc trông thấy hai ngưá»i cÅ©ng lá»™ vẻ ngạc nhiên, gáºt đầu cưá»i nói :
- Tháºt không ngá» hai vị cao nhân từ lâu tuyệt tÃch giang hồ, nay cÅ©ng đặt chân trở lại thế giá»›i thị phi nà y, tháºt là quý hóa!
Giáng Long Tiên cưá»i to :
- So với phương giá có lẽ còn muộn hơn một bước.
Kim Trượng Thần Äịch Lãnh Sương Như cưá»i :
- Chẳng những muá»™n hÆ¡n lão thân má»™t bước, mà còn muá»™n hÆ¡n ba ngưá»i khác nữa!
Lan Nhân lão nhân sá»ng sốt :
- Ba ngưá»i kia cÅ©ng đã ra mặt rồi ư?
- Không sai, chÃnh hỠđã gá»i lão thân đến đây!
Giáng Long Tiên nghiêm giá»ng :
- Dao Trì Long Nữ tuổi còn trẻ không ngá» lại má»i được các vị trợ giúp, chẳng hay nà ng ấy có Ä‘iểm gì đáng cho các vị kÃnh trá»ng thế nà y?
Kim Trượng Thần Äịch Lãnh Sương Như nghiêm mặt :
- Lệnh chá»§ tuổi tuy trẻ, nhưng tà i lá»±c trà tuệ Ä‘á»u hÆ¡n xa ngưá»i thưá»ng, lão thân nói cÅ©ng không xuể, nếu mà hai vị tiếp xúc vá»›i Lệnh chá»§ từ ba hôm trở lên, e rằng cÅ©ng sẽ tá»± nguyện ở lại trên Trưá»ng Bạch sÆ¡n nà y.
Lan Nhân lão nhân tuy biết rõ Kim Trượng Thần Äịch Lãnh Sương Như là má»™t ngưá»i quái đản có tiếng trên giang hồ khi xưa, cá»™ng thêm võ công cao tuyệt nên cả hai giá»›i hắc bạch hầu hết Ä‘á»u khiếp sợ xa lánh, thế nhưng bà ta không bao giá» nói dối má»™t lá»i, song vẫn bất giác buá»™t miệng há»i :
- Tháºt váºy ư?
Kim Trượng Thần Äịch chau mà y, lạnh lùng nói :
- Lão nhân đã dối gạt ai bao giỠnà o?
CÅ©ng may đó là do Lan Nhân lão nhân nói, chứ là ngưá»i khác, chắc chắn bà ta đã....
.... Lan Nhân lão nhân biết mình đã lỡ lá»i, vá»™i cưá»i giả lã nói :
- Lão phu đã lỡ lá»i, xin hãy bá» qua cho!
Kim Trượng Thần Äịch dịu mặt há»i :
- Ba vị đến đây có việc gì váºy?
Lan Nhân lão nhân mỉm cưá»i :
- Có việc cần nhỠđến Lệnh chủ!
Trong khi nói bất giác đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh bá»—ng có cảm giác rất kỳ lạ, nhá» vả cầu xin má»™t ngưá»i mà mình không muốn gặp, đó tháºt là má»™t Ä‘iá»u vô cùng Ä‘au khổ đối vá»›i chà ng.
Chà ng bá»—ng cảm thấy hối háºn, lẽ ra mình không nên chấp nháºn tá»›i đây.
Chỉ nghe Kim Trượng Thần Äịch Lãnh Sương Như nói :
- Khu rừng nà y đâu đâu cÅ©ng có mai phục nguy hiểm, nếu ba vị muốn gặp Lệnh chá»§, con đưá»ng nà y không Ä‘i được, vị tình cố nhân, lão thân trao cho các vị má»™t lệnh phù thông hà nh váºy.
Äoạn từ trong lòng lấy ra má»™t chiếc Bạch Ngá»c Phù trao cho Lan Nhân lão nhân, sau đó chỉ tay vá» phÃa phải nói :
- Ba vị hãy Ä‘i theo nÆ¡i có nham thạch trắng, sẽ có ngưá»i hướng dẫn lối Ä‘i.
Äoạn không chá» ba ngưá»i trả lá»i, quay lại các thiếu nữ khoác tay ra hiệu, rồi thì thoáng chốc đã mất dạng trong rừng.
Giáng Long Tiên lẩm bẩm :
- NÆ¡i đây tháºt là huyá»n bÃ!
Lan Nhân lão nhân không muốn mất thá»i giá», bèn nói :
- Chúng ta đi thôi!
Äoạn liá»n dẫn trước Ä‘i vá» hướng chỉ cá»§a Kim Trượng Thần Äịch, Giáng Long Tiên và Nhạc Nhạn Linh cÅ©ng vá»™i theo sau.
Ba ngưá»i đến tảng đá trắng, quả nhiên có ngưá»i ra ngăn lại, nhá» có ngá»c phù trong tay, hỠđã nhanh chóng Ä‘i qua hÆ¡n hai mươi trạm gác.
Gần trưa, ba ngưá»i đã từ má»™t con đưá»ng hầm khúc khuá»·u Ä‘i và o má»™t sÆ¡n cốc.
Nhạc Nhạn Linh phóng mắt nhìn, chỉ thấy sơn cốc hết sức rộng rãi, cỠnon xanh mượt, khác hẳn với cảnh sắc đầy tuyết trắng tại đây.
Trên bãi cá» xanh là những ngá»n mai đỠchen chúc, lầu phòng trang nhã, hết sức nên thÆ¡ ngoạn mục.
Nhạc Nhạn Linh bất giác thầm nhủ :
- “Tháºt là tiên cảnh trần gian, nếu được ẩn cư tại đây, cách biệt vá»›i nhân thế thì tháºt là thanh thản yên vui.â€
Ngay khi ấy, bá»—ng nghe má»™t tiếng cưá»i khẽ trong trẻo vá»ng đến nói :
- Tiểu nữ nghênh đón đến muá»™n, tháºt là thất lá»…, xin ba vị rá»™ng lượng thứ cho!
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn, sá»ng sốt thầm nhá»§ :
- “Sao lại là Thần Toán Long Nữ ra đón tiếp thế nà y?â€
Lan Nhân lão nhân cưá»i :
- Không dám, chẳng giấu gì Long Nữ, lão phu hai ngưá»i cùng Nhạc Nhạn Linh đến đây là vì...
Thần Toán Long Nữ cưá»i tiếp lá»i :
- Nhạc Nhạn Linh trước đây đã uống Thôi Tâm ÄÆ¡n, Lệnh chá»§ sá»›m đã nháºn ra, mục Ä‘Ãch ba vị đến đây, Lệnh chá»§ cÅ©ng đã biết rồi. Váºy rất tốt, Lệnh chá»§ còn có má»™t số việc quan trá»ng cần bà n riêng vá»›i Nhạc Nhạn Linh, chẳng hay hai vị có thể...
Giáng Long Tiên tiếp lá»i :
- Lão phu hai ngưá»i Ä‘i đâu cÅ©ng được, không cần phải báºn tâm.
Thần Toán Long nữ cưá»i :
- Lệnh chủ đã bảo tiểu nữ xin hai vị lượng thứ cho tội thất lễ.
Äoạn quay ra sau khoát tay ra hiệu vá»›i hai nữ tỳ, rồi quay lại nói :
- Xin má»i hai vị đến khách sảnh dùng trà !
Hai ngưá»i theo hai nữ tỳ Ä‘i khá»i, Thần Toán Long Nữ quay sang Nhạc Nhạn Linh nói :
- Nhạc huynh đệ, xin hãy Ä‘i theo Ngá»c Bình!
Äoạn quay ngưá»i Ä‘i vá» phÃa ngôi lầu trắng to cao hÆ¡n hết.
Nhạc Nhạn Linh thỠthẫn đi theo sau, trong lòng chà ng hết sức rối rắm, chà ng không sao tiên đoán được Dao Trì Long Nữ sẽ đối xỠra sao với mình.
Thần Toán Long Nữ bá»—ng thả cháºm bước, Ä‘i sóng vai vá»›i Nhạc Nhạn Linh, gặng há»i :
- Nhạc huynh đệ đến đây không phải do ý bản thân phải không?
Nhạc Nhạn Linh nghÄ© tháºt nhanh, nhếch môi cưá»i nói :
- Äúng váºy!
- Nhạc huynh đệ biết má»™t ngưá»i trong lúc thất ý hà nh động ra sao không?
- Rất có thể sẽ thiên khÃch!
Thần Toán Long Nữ như có phần yên tâm cưá»i nói :
- Theo Nhạc huynh đệ thì má»™t ngưá»i như váºy có đáng nhẫn nhịn không?
- Rất đáng nhẫn nhịn!
Thần Toán Long Nữ cưá»i :
- Nhạc huynh đệ thông minh lắm!
Nhạc Nhạn Linh đỠmặt :
- Cô nương quá khen!
Lúc nà y hai ngưá»i đã Ä‘i đến dưới lầu, Nhạc Nhạn Linh ngước lên nhìn, chỉ thấy hai cánh cá»a to mà u đỠđã rá»™ng mở, má»—i bên có hai thiếu nữ áo xanh đứng rất nghiêm trang.
Thần Toán Long Nữ dẫn trước rẽ qua má»™t bức bình phong, trước mặt là má»™t đại sảnh. Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn, bất giác sững sá», chỉ thấy trong sảnh trang hoà ng lá»™ng lẫy hệt như cung đế vương, má»™t thiếu nữ áo trắng đẹp tá»±a thiên tiên Ä‘ang ngồi sau má»™t chiếc bà n đỠđặt giữa sảnh, đó là Dao Trì Long Nữ.
Trên chiếc ghế bên trái Dao Trì Long Nữ là Tứ Bất Tượng, ghế bên phải bá» thà nh hai bên, vẻ mặt ngưá»i nà o cÅ©ng hết sức nghiêm nghị.
Dao Trì Long Nữ vừa thấy Nhạc Nhạn Linh Ä‘i và o, mắt liá»n ánh lên vẻ vui mừng, nhưng tan biến ngay trong khoảnh khắc, vá»™i ngoảnh nhìn Ä‘i phÃa khác, lạnh lùng như không trông thấy.
Thần Toán Long Nữ thấy váºy kinh ngạc, thầm nhá»§ :
- “Lệnh chá»§ sao thế nà y?â€
Äoạn cất tiếng nói :
- Lệnh chủ, Nhạc huynh đệ đã đến!
Dao Trì Long Nữ ơ hỠnói :
- Xin má»i tá»· tá»· đến đây ngồi!
Thần Toán Long Nữ lòng cuống lên, vội nói :
- Lệnh chủ...
Dao Trì Long Nữ ngắt lá»i :
- Xin má»i ngồi!
Thần Toán Long Nữ than thầm :
- Xem ra hôm nay há»ng bét rồi!
Äà nh Ä‘i đến ngồi xuống chiếc ghế trống bên phải.
Nhạc Nhạn Linh vòng tay thi lá»…, trầm giá»ng nói :
- Nhạc Nhạn Linh xin tham kiến Lệnh chủ!
Dao Trì Long Nữ cưá»i khảy :
- Bổn Lệnh chủ đâu gánh nổi đại lễ của Nhạc Nhạn Linh các hạ!
Trước mặt công chúng Dao Trì Long Nữ chẳng những không má»i chà ng ngồi, không đáp lá»… mà còn buông lá»i mai mỉa, đừng nói Nhạc Nhạn Linh bản tÃnh kiêu ngạo, dù là ngưá»i khác cÅ©ng không sao nhẫn nhịn nổi.
Nhạc Nhạn Linh biến sắc mặt, song vẫn cố dằn nén, thở dà i nói :
- Có lẽ Nhạc mỗ không xứng đáng tham kiến Lệnh chủ!
Dao Trì Long Nữ rúng động cõi lòng, song nà ng không nén được lá»a giáºn trong lòng, cưá»i khảy nói :
- Có lẽ đúng như váºy!
Nhạc Nhạn Linh tái mặt, chầm cháºm ngẩng lên, giá»ng nhạt nhẽo nói :
- Có lẽ Nhạc Nhạn Linh mỗ không nên đến đây mới phải!
Dao Trì Long Nữ lòng rúng động mạnh, nà ng không hiểu vì sao lại thốt ra những lá»i như váºy, song trót đã nói ra, muốn thu vá» cÅ©ng chẳng thể được.
Nà ng chầm cháºm đưa mắt nhìn và o mặt Nhạc Nhạn Linh, bá»—ng dịu giá»ng nói :
- Các hạ đến đây tháºt ra là việc gì?
Nhạc Nhạn Linh thầm cưá»i khảy nhá»§ :
- “Rõ rà ng thị đã biết mình Nhạc Nhạn Linh nà y đến đây vá»›i mục Ä‘Ãch gì, hà tất còn phải há»i nữa!â€
Äoạn bèn nói :
- Không nói là hơn!
Dứt lá»i liá»n trở bước định quay ngưá»i.
Dao Trì Long Nữ hoảng kinh biến sắc mặt, vội nói :
- Các hạ không nói, bổn Lệnh chủ cũng biết!
Nhạc Nhạn Linh quét mắt nhìn nà ng, giá»ng chua chát nói :
- Lệnh chá»§ trà dÅ©ng hÆ¡n ngưá»i, mục Ä‘Ãch Nhạc má»— đến đây dÄ© nhiên khó thoát khá»i pháp nhãn, đó chỉ trách Nhạc má»— không biết tá»± lượng, đã là m Ä‘iá»u mà mình lẽ ra không nên là m.
Thần Toán Long Nữ đứng phắt dáºy...
...không bao giỠcó ý gì khác, xin chớ hiểu lầm!
Nhạc Nhạn Linh cưá»i áo não :
- Nhạc má»— là ngưá»i thân thế phiêu linh cô độc, đừng nói không dám hiểu lầm Lệnh chá»§, mà dù tháºt sá»± hiểu lầm thì cÅ©ng là m gì được kia chứ?
Giá»ng nói hết sức nặng ná», đủ biết lòng chà ng Ä‘au xót đến dưá»ng nà o.
Dao Trì Long Nữ đã từng chứng kiến việc mẫu thân và tá»· tá»· Nhạc Nhạn Linh bị hại chết, nên giá» nghe nói đến bốn tiếng “thân thế phiêu linhâ€, nà ng liá»n cảm nháºn được ngay ná»—i Ä‘au khổ và cô đơn cá»§a chà ng, vì váºy nà ng cảm thấy vô và n hối háºn.
Dao Trì Long Nữ bỗng đứng lên nói :
- Nhạc Nhạn Linh các hạ nói váºy nghÄ©a là sao?
Nhạc Nhạn Linh nhếch môi cưá»i :
- Chả lẽ Lệnh chủ lại sợ Nhạc mỗ hiểu lầm hay sao?
Dao Trì Long Nữ buột miệng :
- Ai mà sợ chứ?
Câu nà y lại hoà n toà n phát xuất do vô thức, không hỠcó dụng ý gì khác.
Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng nói :
- Váºy thì tốt! Tại hạ xin cáo từ!
Äoạn vòng tay hướng vá» Dao Trì Long Nữ xá dà i, quay ngưá»i định bá» Ä‘i.
Thần Toán Long Nữ vội nói :
- Nhạc huynh đệ, chả lẽ các vị vất vả đến đây lại bỠphà thế nà y hay sao?
Nhạc Nhạn Linh không ngoảnh lại, chững bước nói :
- Lẽ ra Nhạc mỗ không nên đến đây mới phải!
Dao Trì Long Nữ bực tức :
- Chã lẽ Trưá»ng Bạch sÆ¡n đã khiến các hạ mang nhục hay sao?
Nhạc Nhạn Linh vụt quay ngưá»i, lá»a giáºn như sắp phát tiết, nhưng khi chà ng nhìn thấy Dao Trì Long Nữ mắt rướm lệ, những lá»i đã lên đến cá»a miệng bất giác lại nuốt trở xuống.
Nhạc Nhạn Linh buông tiếng thở dà i não ruá»™t, giá»ng Ä‘au xót nói :
- Lẽ ra Nhạc má»— không nên là m cho Lệnh chá»§ tức giáºn, những lá»i nói vừa rồi cá»§a Nhạc má»—, Lệnh chá»§ hãy xem như má»™t cÆ¡n ác má»™ng, kể từ nay có lẽ Lệnh chá»§ không bao giá» còn gặp lại kẻ đã khiến Lệnh chá»§ tức giáºn nà y nữa.
Dứt lá»i liá»n quay ngưá»i, sải bước Ä‘i ra cá»a.
Dao Trì Long Nữ không nén ná»—i niá»m khÃch động trong lòng nữa, run giá»ng nói :
- Hãy chỠchốc lát, bổn Lệnh chủ đi lấy mang đến ngay!
Dứt lá»i liá»n vá»™i vã Ä‘i và o trong ná»™i thất.
Thần Toán Long Nữ thầm thở dà i, lẩm nhẩm cầu khấn :
- Cầu mong trá»i cao trợ giúp, khiến cho Nhạc Nhạn Linh thay đổi tâm ý.
Trong khi ấy, hai giá»t nước mắt đã lăn dà i xuống má.
Nhạc Nhạn Linh lòng đã quyết, đâu chịu dừng bước, tung mình ra khá»i đại sảnh, chá»›p mắt đã mất dạng trong những khóm mai hồng.
Sau lưng vá»ng đến tiếng Thần Toán Long Nữ nói :
- Nhạc Nhạn Linh, không nên quyết tuyệt như váºy...
Nhạc Nhạn Linh Ä‘i khá»i không lâu, ...
....há»™p ngá»c trắng từ trong ná»™i thất bước vá»™i ra, quét nhanh mắt nhìn khắp đại sảnh, sắc mặt bá»—ng trở nên trắng bệch, run giá»ng há»i :
- Nhạc Nhạn Linh đâu rồi?
Trong đại sảnh im phăng phắc, không ai thốt ra được má»™t lá»i, bởi Nhạc Nhạn Linh bá» Ä‘i quá nhanh, tuy Thần Toán Long Nữ đã dá»± Ä‘oán trước, nhưng nà ng không biết võ công thì là m gì được?
Dao Trì Long Nữ thá» thẫn đặt chiếc há»™p ngá»c lên bà n, giá»ng não ná» nói :
- Tá»· tá»·, y đã Ä‘i khá»i rồi phải không?
Thần Toán Long Nữ nắm lấy cánh tay run run của Dao Trì Long Nữ, dịu dà ng nói :
- Lệnh chá»§ có tin và o kế sách cá»§a hạ tá»a không?
Dao Trì Long Nữ lúc nà y đã hoà n toà n mất tá»± chá»§, thá» thẫn gáºt đầu.
Thần Toán Long Nữ tuy bản thân cũng không chắc chắn, song vì để an ủi Lệnh chủ, đà nh ra vẻ đầy tự tin nói :
- Nhất định là y chưa đi xa, chúng ta đuổi theo ngay, chắc chắn sẽ đuổi kịp.
Äoạn cuối xuống ká» tai Dao Trì Long Nữ nói khẽ :
- Lần sau gặp lại y, Lệnh chá»§ tuyệt đối không nên như váºy nữa, phải biết sá»± bức bách cá»§a hoà n cảnh bạo tà n đã khiến y mất Ä‘i lòng tin cáºy kẻ khác, Lệnh chá»§ cần phải tá» ra cho y biết là mình tháºt lòng tháºt dạ quan tâm cho y, hầu sưởi ấm trái tim giá lạnh cá»§a y.
Dao Trì Long Nữ mắt rướm lệ gáºt đầu :
- Bổn Lệnh chá»§ nhất định sẽ là m như váºy!
- Việc không nên cháºm trá»…, Lệnh chá»§ hãy Ä‘i ngay!
Dao Trì Long Nữ gáºt đầu :
- ÄÆ°á»£c, bổn Lệnh chá»§ Ä‘i ngay!
Äoạn liá»n sải bước Ä‘i ra ngoà i đại sảnh.
Tứ Bất Tượng vội nói :
- Lệnh chủ, thuộc hạ đi với!
- Bà không cần phải đi!
Dứt lá»i ngưá»i đã Ä‘i xa. Tứ Bất Tượng biết võ công mình kém xa Lệnh chá»§, đà nh dừng lại không theo nữa.
|

07-04-2008, 09:14 AM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 22
Hải Ngoại Nhất Phụng
Hãy nói vá» Nhạc Nhạn Linh, sau khi ra khá»i đại sảnh, chà ng không Ä‘i tìm Lan Nhân lão nhân và Giáng Long Tiên, chỉ má»™t mình phóng Ä‘i vá» phÃa cá»a cốc, thoáng chốc đã ra khá»i cốc đạo.
Nhạc Nhạn Linh tìm gặp lối đến, phóng thẳng xuống núi Trưá»ng Bạch sÆ¡n, bởi lúc đến những ngưá»i ở các trạm gác Ä‘á»u đã biết chà ng, nên lúc nà y trở ra không má»™t ai ngăn cản.
Nhạc Nhạn Linh phóng Ä‘i má»™t mạch hÆ¡n bốn mươi dặm đưá»ng, bởi tâm thần rối loạn nên không chú ý đến phương hướng, khi nhá»› lại thì chà ng đã lên đến trên đỉnh má»™t ngá»n núi cao chót vót.
Nhạc Nhạn Linh dừng lại nháºn định phương hướng, bất giác tá»± trách :
- Mình sao váºy? Ngay cả phương hướng cÅ©ng không phân biệt được thế nà y?
Sau khi nháºn định phương hướng, chà ng quay ngưá»i vừa định phóng Ä‘i vá» hướng đông. Äá»™t nhiên, chà ng nghe tiếng chim phụng kêu vang trên không, độ chừng cách đầu chà ng không quá mưá»i trượng.
Nhạc Nhạn Linh ngạc nhiên chững bước ngước lên nhìn, bất giác giáºt mình, chỉ thấy má»™t con chim phụng ngÅ© sắc to cỡ bánh xe Ä‘ang liệng vòng cách đầu chà ng chừng tám chÃn trượng.
Chim phụng ấy má» và ng mắt Ä‘á», dáng vẻ hung mãnh khiếp ngưá»i, nhưng không há» có ý lao xuống tấn công.
Nhạc Nhạn Linh liá»n thấy yên tâm, cất bước Ä‘i xuống núi.
Ngay khi ấy, bá»—ng nghe má»™t giá»ng lanh lảnh quát :
- Äứng lại Nhạc Nhạn Linh bất giác chững bước, song chỉ má»™t thoáng lại cất bước tiếp tục Ä‘i xuống núi.
Song chà ng vừa Ä‘i được hai bước, bá»—ng thấy trên không bóng đỠnhấp nhoáng, trước mặt chà ng cách chừng năm thước đã có thêm má»™t thiếu nữ tuyệt sắc toà n thân y phục đó và tay áo viá»n xanh.
Nhạc Nhạn Linh kinh ngạc thầm nhủ :
- “Nà ng nà y thân pháp tháºt nhanh như tia chá»›p, vá»›i nhãn lá»±c như mình mà cÅ©ng không nhìn thấy rõ, hẳn là võ công chẳng kém hÆ¡n mình. Vì sao các thiếu nữ mình gặp, ngưá»i nà o võ công cÅ©ng lợi hại thế nà y? Ôi, cầu mong nà ng ta không phải là kẻ địch cá»§a Nhạc Nhạn Linh nà y!â€
Trong khi nghÄ©, bất giác đưa mắt nhìn và o mặt thiếu nữ áo Ä‘á».
Thiếu nữ nà y tuổi chừng mưá»i tám, mưá»i chÃn, mà y ngà i mắt phụng, mÅ©i thẳng môi hồng, phối hợp vá»›i gương mặt hình trứng ngá»—ng, xinh đẹp chẳng kém Dao Trì Long Nữ. Thế nhưng trong mắt nà ng phảng phất sát khà khiến ngưá»i có cảm giác không dám tiếp cáºn nà ng.
Thiếu nữ áo đỠlạnh lùng đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh há»i :
- Các hạ vừa từ chỗ Dao Trì Long Nữ đến đây phải không?
Nhạc Nhạn Linh nhìn Ä‘i phÃa khác, gáºt đầu đáp :
- Äúng váºy!
Thiếu nữ áo đỠmắt bỗng lóe sát cơ :
- Các hạ là ngưá»i dưới Dao Trì lệnh ư?
Nhạc Nhạn Linh ngẩn ngưá»i :
- Tại hạ vá»›i cô nương không há» quen biết, cô nương há»i Ä‘iá»u ấy là m gì?
Thiếu nữ áo đỠcưá»i khảy :
- Là m gì ư? Äể xem các hạ đáng chết hay đáng sống?
Nhạc Nhạn Linh vốn tÃnh cao ngạo, đâu chịu nổi những lá»i lẽ như váºy, bèn cưá»i khảy nói :
- Cô nương muốn nói là đã nắm quyá»n sinh sát tại hạ phải không?
- Lẽ đương nhiên!
Giá»ng Ä‘iệu hết sức tá»± nhiên, như thể là lẽ đương nhiên nà ng có quyá»n sinh sát Nhạc Nhạn Linh váºy.
Nhạc Nhạn Linh tức giáºn, cưá»i khảy nói :
- Váºy thì cô nương hãy thá» xem!
Thiếu nữ áo đỠcưá»i khảy :
- Các hạ không chịu nói tháºt ư?
Nhạc Nhạn Linh kiên quyết :
- Äúng váºy!
Thiếu nữ áo đỠmắt ánh sát cÆ¡, gằn giá»ng :
- Bổn cô nương mà muốn giết các hạ tháºt dá»… như...
Bá»—ng bá» dở câu nói, quay sang phÃa má»™t má»m đá ngoà i hai mươi trượng quát to :
- Quân chuột nhắt nà o, hãy cút ra đây ngay!
Nhạc Nhạn Linh kinh hãi thầm nhủ :
- “Khoảng cách xa thế nà y và không há» gây ra tiếng động, váºy mà nà ng ta lại phát giác ra được, võ công nà ng ta cao thâm dưá»ng nà o?â€
Chỉ nghe sau má»m đá vang lên tiếng cưá»i to :
- Ha ha... Cô bé kia, ngươi đã trông thấy chá»— ẩn nấp cá»§a lão phu từ lúc nà o váºy?
Dứt lá»i, từ má»m đá bước ra má»™t quái nhân hết sức xấu xÃ.
Nhạc Nhạn Linh vừa trông thấy ngưá»i ấy, liá»n kinh ngạc kêu lên :
- Huyết Ma Vương!
Không sai, quái nhân nà y chÃnh là Huyết Ma Vương trong Äoạn Hồn cốc.
Huyết Ma Vương lạnh lùng quét mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, nghênh ngang sải bước Ä‘i tá»›i, dáng vẻ hết sức thản nhiên, như chẳng xem hai ngưá»i và o đâu cả.
Thiếu nữ áo đỠcưá»i nói :
- Nà y, lão thất phu hống hách quá nhỉ?
Huyết Ma Vương sầm mặt, dừng lại trước mặt thiếu nữ áo đỠcách chừng hai trượng, tức giáºn nói :
- A con bé, ngươi biết lão phu sẽ trừng trị ngươi ra sao không?
- Một mình lão ư?
Huyết Ma Vương cưá»i vang :
- Ha ha... một mình lão phu là quá thừa rồi!
Dứt lá»i bất giác đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, hiển nhiên lão nghÄ© chỉ Nhạc Nhạn Linh má»›i là kẻ địch đáng gá»m cá»§a lão mà thôi.
Thiếu nữ áo đỠcưá»i ngá»t lịm :
- Lão có biết bổn cô nương là ai không?
Huyết Ma Vương thản nhiên cưá»i :
- À, phải rồi, trước khi lão phu trừng trị ngươi, ngươi báo ra danh tánh cũng tốt, một cô bé xinh đẹp như ngươi, có lẽ lão phu sẽ không bao giỠquên được.
Thiếu nữ áo đỠmắt bá»—ng chiếu ra má»™t luồng sáng mạnh khôn tả, Nhạc Nhạn Linh thấy váºy kinh hãi thầm nhá»§ :
- “Chả lẽ nà ng nà y võ công đã đạt đến trình độ phản phác quy chân, sao có thể váºy được?â€
Thiếu nữ áo đỠcà ng cưá»i ngá»t hÆ¡n, hồi lâu má»›i nói :
- Lão hãy nhìn lên trá»i, có lẽ sẽ biết bổn cô nương là ai ngay!
Huyết Ma Vương nghe váºy bất giác ngước nhìn lên trá»i, chỉ thấy má»™t con chim phụng to lá»›n sặc sỡ Ä‘ang liệng quanh trên không, mặt lão liá»n lá»™ vẻ kinh hoà ng, buá»™t miệng nói :
- Cô nương là Thái Phụng Tiên TỠư?
Thiếu nữ áo đỠcưá»i phá lên :
- Không giống sao?
Huyết Ma Vương trong thoáng chốc đã nhá»› lại má»™t câu nói đồn đại trên giang hồ do má»™t nữ ma vương giết ngưá»i như rạ đã để lại hồi tám mươi năm trước, đó là :
“Trăm năm sau võ lâm Trung Nguyên sẽ xuất hiện má»™t nữ sát tinh võ công cao hÆ¡n lão thân nhiá»u, má»i ngưá»i hãy chong mắt mà chá»â€
Sau câu nói ấy, nữ ma vương kia liá»n biến mất trên chốn giang hồ, giá» tÃnh lại vừa đúng trăm năm.
Huyết Ma Vương chầm cháºm lùi sau ba bước, sợ sệt nói :
- Cô nương đã đến theo lá»i nguyá»n năm xưa ư?
Thiếu nữ áo đỠThái Phụng Tiên Tá» cưá»i :
- Quý hóa thay các vị còn nhá»› đến lá»i nguyá»n cá»§a gia sư khi xưa, vị tình Ä‘iểm ấy, bổn cô nương sẽ cho lão được chết toà n thây!
Huyết Ma Vương láºp tức mặt mà y tái ngắt, song bản năng sinh tồn liá»n nảy sinh, bèn cưá»i khảy nói :
- Cô nương tưởng lão phu sẽ xuôi tay chịu chết ư?
Thừa lúc nói đã váºn tụ công lá»±c và o song chưởng, chỠđợi thá»i cÆ¡ xuất thá»§.
Thái Phụng Tiên Tá» là ngưá»i thế nà o, đâu dá»… bị ngưá»i ám toán, nà ng thầm cưá»i khảy, trên mặt chẳng chút vẻ gì khác lạ, nụ cưá»i vẫn tươi như hoa nói :
- Bổn cô nương Ä‘ang định xem thá» trong Äoạn Hồn cốc có những gì...
Thái Phụng Tiên Tá» chưa dứt lá»i, bá»—ng Huyết Ma Vương quát vang :
- Hãy tiếp chiêu!
Trong khi ấy đã xuất thá»§ trước, dứt tiếng chưởng phong đã áºp đến trước ngá»±c Thái Phụng Tiên Tá» không đầy ná»a thước.
Huyết Ma Vương đã định tâm liá»u mạng, đương nhiên má»™t chưởng đã sá» dụng đến mưá»i thà nh công lá»±c, uy lá»±c mạnh như vÅ© bão, kình phong rÃt lên ghê rợn.
Thái Phụng Tiên TỠlòng chợt lóe lên một ý nghĩ kỳ lạ, mặt bỗng lộ vẻ kinh hãi, như không biết ứng phó cách nà o, trong khi ấy liếc mắt nhìn trộm Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh đâu hiểu sá»± tháºt, tưởng đâu Thái Phụng Tiên TỠđã sắp nguy hiểm đến tÃnh mạng, mặc dù không có thiện cảm vá»›i nà ng, nhưng tấm lòng hiệp nghÄ©a thôi thúc, khiến chà ng bất giác tiến tá»›i má»™t bước.
Thái Phụng Tiên TỠchợt nghe lòng xao xuyến lạ, lúc nà y chưởng kình của Huyết Ma Vương chỉ còn cách ngực nà ng không đầy ba tấc, chưởng phong cuốn tung cát đá, xô rạp cỠdại xung quanh, song lạ thay, y phục trên mình Thái Phụng Tiên TỠkhông chút lay động.
Bá»—ng nghe Thái Phụng Tiên Tá» cưá»i khảy nói :
- Lão hãy còn kém xa lắm!
Dứt lá»i chỉ thấy bóng ngưá»i nhấp nhoáng, nà ng đã thoát khá»i phạm vi thế chưởng cá»§a Huyết Ma Vương.
Nhạc Nhạn Linh đứng ngoà i bà ng quan, song ngoại trừ trông thấy bóng đỠnhấp nhoáng, không còn thấy gì khác nữa, bất giác kinh hãi thầm nhủ :
- “Äây là thân pháp gì, sao nhanh thế nà y?â€
Nhạc Nhạn Linh võ công cao hÆ¡n Huyết Ma Vương má»™t báºc, chà ng đứng ngoà i bà ng quan mà còn không thấy rõ thân pháp cá»§a Thái Phụng Tiên Tá», lẽ đương nhiên Huyết Ma Vương không cần phải nói nữa.
Huyết Ma Vương mắt thấy má»™t chiêu đã sắp đắc thá»§, nà o ngá» bá»—ng trước mắt hoa lên, thế chưởng đã rÆ¡i và o khoảng không, chỉ nghe “bùng†má»™t tiếng, chá»— đứng trước đó cá»§a Thái Phụng Tiên TỠđã có thêm má»™t hố sâu hÆ¡n ba thước, cát đá tung bay mù mịt, uy lá»±c quả là kinh ngưá»i.
Huyết Ma Vương già u kinh nghiệm chiến đấu, má»™t chưởng hụt hẫng mà địch thá»§ lại biến mất, biết ngay không ổn, vá»™i quay ngưá»i vung chưởng vá»›i chiêu “Äảo Äả Kim Chung†bổ ngược ra sau, phản ứng nhanh khôn tả.
Thế nhưng, Thái Phụng Tiên Tá» nhanh hÆ¡n lão nhiá»u, chiêu chưởng thứ nhì lại rÆ¡i và o khoảng không, và chẳng còn thấy bóng dáng Thái Phụng Tiên TỠđâu nữa.
Giá» thì Huyết Ma Vương đã biết võ công mình kém xa Thái Phụng Tiên Tá», từng giá»t mồ hôi to cỡ hạt Ä‘áºu không ngừng từ trên gương mặt trắng bệch cá»§a lão lăn dà i xuống.
Ngay khi ấy, Huyết Ma Vương bỗng nghe tiếng nói Thái Phụng Tiên TỠvang lên sau lưng :
- Nà y, chỉ cần lão nhìn thấy được bóng dáng của bổn cô nương, hôm nay bổn cô nương sẽ tha chết cho lão!
Tiếng nói vẫn thốt ra trong tiếng cưá»i, khiến ngưá»i không sao khẳng định được phải chăng nà ng đã nổi giáºn động sát cÆ¡?
Huyết Ma Vương Ä‘ang lúc tuyệt vá»ng nghe váºy chợt lóe lên má»™t tia hy vá»ng, thầm nhá»§ :
- “Huyết Ma Vương ta võ công tuy kém xa ngươi, nhưng bảo ta ngay cả bóng dáng ngươi cÅ©ng không trông thấy thì rõ là chuyện hoang đưá»ng!â€
Huyết Ma Vương quay phắt nhìn lại nhưng sau lưng không má»™t bóng ngưá»i. Sau đó, lão quay trái, quay sau, quay phải rồi lại quay ra trước, cứ thế quay vòng vòng, song rốt cuá»™c vẫn chỉ hoà i công.
Nhạc Nhạn Linh phen nà y đã trông thấy rõ rà ng, thì ra Thái Phụng Tiên TỠđứng sau lưng Huyết Ma Vương không đầy ná»a bước, ngưá»i nà ng nhẹ như không khÃ, tá»±a hồ gắn liá»n vá»›i Huyết Ma Vương, khi lão quay thì nà ng cÅ©ng quay theo, dưá»ng như không há» tốn chút sức lá»±c.
Nhạc Nhạn Linh bất giác lắc đầu thầm nhủ :
- “Võ công nà ng ta tháºt ra cao đến mức độ nà o? Ôi, xem ra váºn mệnh cá»§a mình tháºt là oái oăm.â€
Vì sinh mạng bản thân, Huyết Ma Vương chẳng thể không quay, không đầy thá»i gian má»™t bữa cÆ¡m lão đã mồ hôi ướt đẫm áo, hÆ¡i thở hồng há»™c.
Bá»—ng lại nghe Thái Phụng Tiên TỠở sau lưng khẽ cưá»i nói :
- Quay thêm ba vòng nữa, nếu vẫn không nhìn thấy được bổn cô nương thì lão phải chịu chết thôi!
Huyết Ma Vương nghe váºy bất giác rợn ngưá»i, váºn hết toà n lá»±c trước tiên quay ngưá»i ngược lại hai vòng, rồi đột nhiên quay xuôi, đồng thá»i hai tay vung mạnh, vá»›i chiêu “Lôi Äiện Giao Gia†(Ä‘an nhau) bổ ngược ra sau.
Lão tung ra chiêu ấy quả là hung hiểm lợi hại, song vẫn hoà i công, chẳng trông thấy bóng dáng Thái Phụng Tiên TỠvà cũng không đánh trúng nà ng.
Huyết Ma Vương biết lúc nà y không còn má»™t chút hy vá»ng gì nữa, bèn vá»™i váºn sức xuống đôi chân, tung mình tá»›i trước.
Song ngay khi hai chân lão vừa rá»i khá»i mặt đất, bá»—ng cảm thấy nÆ¡i đốt thứ bảy trên xương sống tê dại, toà n thân công lá»±c liá»n tức tiêu tan, “bịch†má»™t tiếng, rÆ¡i ngã ngá»a xuống đất.
Thái Phụng Tiên TỠnhẹ bước đi đến trước mặt Nhạc Nhạn Linh cách chừng năm thước, lạnh lùng nói :
- Nhạc Nhạn Linh, các hạ tự xét võ công so với lão ta thế nà o?
Nhạc Nhạn Linh sá»ng sốt :
- Sao cô nương biết danh tánh tại hạ?
- Lẽ dĩ nhiên là bổn cô nương đã gặp các hạ trước rồi, có gì mà lạ!
Nhạc Nhạn Linh ngẫm nghĩ một hồi, lắc đầu nói :
- Nhưng tại hạ chưa từng gặp cô nương!
Thái Phụng Tiên TỠbĩu môi :
- Lúc ấy các hạ ngay cả tÃnh mạng bản thân còn khó bảo toà n, dù bổn cô nương đứng bên cạnh thì các hạ cÅ©ng chẳng nhìn thấy, huống hồ...
Nhạc Nhạn Linh chợt động tâm, buá»™t miệng há»i :
- Cô nương là Hải Ngoại Nhất Phụng phải không?
Thái Phụng Tiên TỠmặt vẫn đanh lạnh :
- Các hạ khá thông minh đấy!
Lúc nà y Nhạc Nhạn Linh bá»—ng nhá»› lại những lá»i nói cá»§a Lan Nhân lão nhân, lúc bấy giá» chà ng không tin chỉ mấy ngưá»i con gái là có thể nhiá»…u loạn giang hồ, mặt dù chà ng đã từng gặp Thiên Phụng bang chá»§ và Dao Trì Long Nữ, biết rõ võ công cá»§a há» quả là đủ để là m hại giang hồ, nhưng há» Ä‘á»u có má»™t tấm lòng lương thiện vị tha, không bao giá» lại là m như váºy, song bây giá» thì chà ng đã tin.
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn Thái Phụng Tiên Tá», thà nh khẩn nói :
- Cô nương ngưá»i xinh đẹp võ công cao, thiên hạ hiếm có địch thá»§, trá»i cao biển rá»™ng má»›i đúng là nÆ¡i tung hoà nh cá»§a cô nương, hà tất đến Trung Nguyên tá»± chuốc lấy phiá»n phức là m gì?
Thái Phụng Tiên Tá» trong đáy mắt bá»—ng lướt qua má»™t tia vui sướng, nhưng chẳng dá»… phát hiện, nà ng cưá»i khảy nói :
- Các hạ biết gì kia chứ?
- Có lẽ tại hạ không biết gì, nhưng lá»i nói hoà n toà n là phát xuất tá»± đáy lòng.
Thái Phụng Tiên Tá» cưá»i :
- Các hạ thà nh khẩn lắm, nhưng rất tiếc là hiểu biết quá Ãt á»i, đến đỗi ngay cả lá»i đồn đại trên giang hồ cÅ©ng không biết.
Äây là lần đầu tiên nà ng cưá»i vá»›i Nhạc Nhạn Linh, nếu lúc nà y Nhạc Nhạn Linh mà tâm bình khà hòa phân tÃch, hẳn chà ng đã nháºn thấy được nụ cưá»i cá»§a nà ng hoà n toà n khác đối vá»›i Huyết Ma Vương, song rất tiếc là Nhạc Nhạn Linh không há» chú ý đến.
Nhạc Nhạn Linh thở dà i, trầm giá»ng nói :
- Cô nương chÃnh là đến đây vì lá»i đồn đại kia ư?
- Không sai!
- Váºy cô nương định thế nà o?
Thái Phụng Tiên TỠbỗng đanh mặt :
- Khi nà o má»™t ngưá»i khác nữa cÅ©ng đến Trung Nguyên, lúc ấy bổn cô nương má»›i động thá»§.
Nhạc Nhạn Linh rúng động cõi lòng, buá»™t miệng há»i :
- Ngưá»i ấy là ai?
- Các hạ há»i nhiá»u là m gì? Ngưá»i ấy đến từ Tây Tạng, Äoạn Hồn cốc chÃnh là căn cứ địa cá»§a ngưá»i ấy ở Trung Nguyên.
Vừa đỠcáºp đến cái tên Äoạn Hồ cốc, Nhạc Nhạn Linh liá»n suy ra được đó là má»™t ngưá»i như thế nà o, Ä‘iá»u đáng sợ hÆ¡n nữa là ngưá»i ấy lại cùng phe vá»›i Thái Phụng Tiên Tá».
Nhạc Nhạn Linh nghe lòng trÄ©u nặng khôn tả, chà ng chẳng hiểu vì sao mình lại lo cho giá»›i võ lâm, dưá»ng như chỉ là má»™t tiá»m thức, thôi thúc chà ng phải táºn hết sức mình má»›i được.
Nhạc Nhạn Linh buông thở dà i trĩu nặng :
- Cô nương có nghe câu thiên ngoại hữu thiên, nhân...
- Nhân ngoại hữu nhân chứ gì?
Thái Phụng Tiên Tá» bá»—ng tiếp lá»i, ngưng chốc lát, giá»ng khinh bỉ nói :
- Nhưng chẳng hay ngưá»i ấy là ai? Là Nhạc Nhạn Linh các hạ ư?
Nhạc Nhạn Linh nhướng mà y, song lại cố dằn nén nói :
- Ngưá»i ấy dÄ© nhiên không phải là tại hạ, nhưng...
Thái Phụng Tiên Tá» ngắt lá»i :
- Các hạ chưa xứng đáng để giáo huấn bổn cô nương đâu!
Nhạc Nhạn Linh trầm giá»ng :
- Không phải tại hạ giáo huấn cô nương, mà là chÃnh nghÄ©a toà n thể võ lâm cảnh cáo cô nương!
Thái Phụng Tiên Tá» cưá»i khảy nói :
- Câu ấy do ai nói?
Nhạc Nhạn Linh Ä‘anh giá»ng :
- ChÃnh Nhạc Nhạn Linh nà y đây!
Thái Phụng Tiên Tá» tức giáºn, mắt ánh sát cÆ¡, giá»ng Ä‘anh lạnh nói :
- Các hạ tự tin có thể tiếp bổn cô nương mấy chiêu?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i to :
- Tại hạ không nghÄ© đến Ä‘iá»u ấy, nhưng tại hạ đã là má»™t phần tá» cá»§a võ lâm Trung Nguyên, vì bảo vệ chÃnh nghÄ©a mà chết, tại hạ nghÄ© rất là xứng đáng.
Thái Phụng Tiên TỠbỗng đưa tay chỉ Huyết Ma Vương :
- Các hạ hãy nhìn lão ta xem, nếu còn không biết tự lượng sức mình thế nà y, e rằng các hạ sẽ cà ng chết thảm hơn.
Nhạc Nhạn Linh nghe váºy đưa mắt nhìn, bất giác rùng mình nổi gai ốc, chỉ thấy Huyết Ma Vương lúc nà y nằm dưới đất Ä‘ang co giáºt liên hồi, tay chân đã trở thà nh mà u tÃm Ä‘en, hai mắt nhô lòi như sắp rÆ¡i ra ngoà i, cá»™ng thêm gương mặt xấu xà trông lão gá»›m ghiếc hệt như ác quá»· dưới âm phá»§.
Lão há miệng liên hồi, như đã cố hết sức mà vẫn không sao thốt được nên lá»i, trông cÅ©ng đủ biết lão Ä‘au khổ đến dưá»ng nà o.
Nhạc Nhạn Linh ngoảnh lại quét mắt nhìn Thái Phụng Tiên Tá», thấy nà ng thần sắc hết sức Ä‘iá»m nhiên, như không há» có việc gì xảy ra, bất giác tức giáºn thầm nhá»§ :
- “Trên cõi Ä‘á»i lại có ngưá»i lòng dạ độc ác đến váºy ư?â€
Äoạn bá»—ng tung mình lao tá»›i, vung chưởng vá»›i chiêu “Äiểm Thạch Thà nh Kim†bổ thẳng và o ngá»±c Huyết Ma Vương, chỉ nghe “bình†má»™t tiếng, Huyết Ma Vương chết ngay tức khắc.
Nhạc Nhạn Linh chưa kịp quay ngưá»i, sau lưng đã vang lên tiếng Thái Phụng Tiên Tá» cưá»i nói :
- Nhạc Nhạn Linh, các hạ tưởng là bổn cô nương không dự đoán trước thế nà y ư?
|

07-04-2008, 09:15 AM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 23
Từ tâm chuốc há»a
Nhạc Nhạn Linh ngoảnh lại nhìn, vừa tiếp xúc vá»›i ánh mắt Thái Phụng Tiên Tá», Nhạc Nhạn Linh lặng ngưá»i, bởi ánh mắt nà ng ngáºp đầy vẻ sắc lạnh rợn ngưá»i.
Nhạc Nhạn Linh hÃt sâu má»™t hÆ¡i không khÃ, định thần lại, nhếch môi cưá»i, giá»ng bình thản :
- Cô nương tà i trà hÆ¡n ngưá»i, tại hạ tá»± biết không sao che giấu được.
Thái Phụng Tiên Tá» thấy Nhạc Nhạn Linh bình thản như váºy, không khá»i bá»™i phục thầm nhá»§ :
- “Y biết rõ không phải địch thá»§ cá»§a mình váºy mà vẫn không há» có vẻ sợ hãi, tháºt là không ngá»!â€
Äoạn bèn cưá»i khảy nói :
- Các hạ bình tĩnh lắm, có biết vì sao bổn cô nương đã biết trước mà không ngăn cản không?
Qua ánh mắt của Thái Phụng Tiên TỠvừa rồi, Nhạc Nhạn Linh đã hiểu rõ tâm ý của nà ng, bèn lạnh lùng nói :
- Nhạc má»— gánh chịu tá»™i lá»—i thay cho Huyết Ma Vương thì cÅ©ng váºy thôi!
Thái Phụng Tiên TỠlại thầm kinh ngạc, bỗng nói :
- Các hạ là ngưá»i duy nhất Ä‘oán ra được tâm ý bổn cô nương, tà i trà các hạ xem ra chẳng kém gì bổn cô nương.
Dứt lá»i mắt bá»—ng rá»±c sát cÆ¡, song chỉ má»™t thoáng đã tan biến.
Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng nói :
- Tuy tại hạ biết rõ không phải địch thủ của cô nương, nhưng không bao giỠcam tâm xuôi tay chịu chết, có lẽ cô nương còn phải phà sức một phen.
Thái Phụng Tiên Tá» cưá»i khanh khách, đầy vẻ khinh bỉ nói :
- Phà sức ư? Nếu bổn cô nương đối phó vá»›i các hạ mà phải phà sức thì còn nói đến bá nghiệp gì nữa. Nà o nà o, nếu các hạ mà thắng được đôi chân bổn cô nương, từ nay bổn cô nương sẽ không bao giá» là m phiá»n các hạ nữa.
Rõ là cuồng ngạo quá mức, bảo má»™t ngưá»i võ công cao như Nhạc Nhạn Linh đối phó vá»›i hai chân nà ng ta, võ công nà ng ta cao siêu đến mức độ nà o? HÆ¡n nữa, ai dám tin và o những lá»i ấy, bởi Nhạc Nhạn Linh thân hoà i Huyết chưởng, má»™t tuyệt há»c cái thế kia mà !
Nhạc Nhạn Linh vô cùng tức giáºn, mặc dù đây là cÆ¡ há»™i có thể thá»§ thắng duy nhất, nhưng đó là má»™t sá»± ô nhục, chà ng không thể nà o chấp nháºn được.
Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng nói :
- Tại hạ thà chịu chết dưới tay cô nương trong đôi ba chiêu chứ không muốn thủ thắng đôi chân.
Thái Phụng Tiên TỠmắt lướt qua một vẻ kỳ lạ, thầm nhủ :
- “Ngưá»i nà y sắp chết đến nÆ¡i vẫn không chịu chiếm phần ưu thế, tâm địa quang minh tháºt hiếm có, có lẽ trên giang hồ không phải ai cÅ©ng hiểm độc xảo trá.â€
Nghĩ đoạn, đột nhiên chân trái điểm nhẹ mặt đất, chân phải chớp nhoáng quét ngang lưng Nhạc Nhạn Linh và quát :
- Äó là do bổn cô nương tá»± nguyện, chết cÅ©ng không hối tiếc.
Dứt lá»i chân đã đến nÆ¡i, đó là chiêu “Hoà nh Tảo Thiên Quânâ€.
Nhạc Nhạn Linh nhướng mà y, nhanh nhẹn lui ra sau ba thước tránh khá»i, vừa định lên tiếng, Thái Phụng Tiên Tá» lại quát :
- Hãy xem chiêu nà y!
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn, chỉ thấy Thái Phụng Tiên Tá» ngưá»i lÆ¡ lá»ng trên không, hai mÅ©i chân đã đến cách yết hầu chà ng không đầy năm tấc.
Diá»…n biến xảy ra quá nhanh, Nhạc Nhạn Linh không há» trông thấy Thái Phụng Tiên TỠđã triệt chiêu biến chiêu thế ra sao mà ngưá»i đã cất lên không thế nà y.
Nhạc Nhạn Linh liá»n tức kinh hãi đến toà n thân toát mồ hôi lạnh, may là chà ng công lá»±c thâm háºu, lâm tráºn bất loạn, lẹ là ng chá»i mạnh hai chân, nhanh như chá»›p lướt ra sau hÆ¡n trượng.
Dưới ánh nắng, chỉ thấy nơi mũi hà i Thái Phụng Tiên TỠlộ ra hai lưỡi câu ngắn sáng lấp lánh, nếu bị đá trúng yết hầu ắt khó thể toà n mạng.
Song có Ä‘iá»u khiến Nhạc Nhạn Linh thắc mắc không hiểu là Thái Phụng Tiên Tá» võ công đã đạt đến trình độ xuất thần nháºp hóa, chỉ cần má»™t cái cất tay là có thể khiến ngưá»i táng mạng, vì sao lại cần gắn lưỡi câu nÆ¡i mÅ©i hà i là m gì?
Lẽ đương nhiên là nà ng ta có dụng ý, vấn đỠnà y để sau hẵng nói đến, giỠhãy tạm gác lại.
Sau khi lui ra xa hơn trượng, Nhạc Nhạn Linh thầm nhủ :
- “Nà ng ta Ä‘ang ở trên không, phen nà y hẳn không Ä‘uổi kịp rồi!â€
NghÄ© Ä‘oạn vừa định lên tiếng, bá»—ng nghe Thái Phụng Tiên TỠở trên không buông tiếng quát vang, chỉ thấy nà ng ta vung mạnh hai tay, nÆ¡i áo liá»n xòe ra hai mảnh lụa đỠhệt như cánh chim, nâng ngưá»i nà ng ta lên cao hÆ¡n năm thước nữa.
Sau đó, Thái Phụng Tiên TỠhai tay quạt mạnh, lại nhanh như chớp lao bổ và o Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh nằm mÆ¡ cÅ©ng chẳng ngá» có váºy, vừa ngước mắt nhìn đã thấy vô số lụa Ä‘á», từ bốn phương tám hướng áºp đến như vÅ© bão.
Thái Phụng Tiên Tá» võ công quá ư kỳ ảo, Nhạc Nhạn Linh tuy thân hoà i tuyệt há»c, nhưng tiên cÆ¡ đã mất, không tà i nà o tránh né kịp nữa.
Vì tÃnh mạng, Nhạc Nhạn Linh không còn nghÄ© ngại gì nữa, liá»n buông tiếng quát to :
- Tiếp chiêu đây!
Äồng thá»i thi triển chiêu “Bát Phương Phong Vũ†song chưởng quét ra tứ phÃa.
Nhạc Nhạn Linh ná»™i công thâm háºu, lại thêm được ăn Thá»§y Long Quả, công lá»±c cà ng tăng cao má»™t báºc, tuy chà ng chỉ sá» dụng bảy thà nh công lá»±c, song chưởng phong rÃt lên như sấm rá»n, uy thế tháºt kinh ngưá»i.
Chỉ nghe Thái Phụng Tiên TỠở trên không cưá»i nói :
- Nà y, rốt cuộc các hạ cũng đã xuất thủ rồi.
Dứt lá»i, bóng chân đột nhiên biến mất, động tác tháºt thần tốc, cÆ¡ hồ cùng lúc Nhạc Nhạn Linh xuất chiêu.
Nhạc Nhạn Linh lòng không khá»i hổ thẹn, sau má»™t chiêu bức lui Thái Phụng Tiên Tá», chà ng liá»n thu chiêu ra sau năm thước.
NgỠđâu chà ng vừa thoái lui, Thái Phụng Tiên Tá» lại tấn công ngay, phen nà y lại còn hung hiểm hÆ¡n trước, cước tung ra rÃt gió vù vù.
Nhạc Nhạn Linh tuy vẫn không muốn xuất thá»§, nhưng hoà n cảnh không cho phép chà ng như váºy, bản năng sinh tồn khiến chà ng bắt buá»™c phải xuất thá»§ ứng phó.
Thế là , một cuộc chiến kinh tâm động phách đã diễn ra.
Chỉ thấy má»™t ngưá»i vung động song chưởng, kình phong à o ạt như bà i sÆ¡n đảo hải, cá» rạp cây ngã, cát bay đá nứt, hệt như má»™t áng mây đỠlượn lá» tung bay trong cuồng phong, bóng chân loang loáng, ánh bạc chấp chóa, không ngừng xoay quanh Nhạc Nhạn Linh.
Trong thoáng chốc hai ngưá»i giao thá»§ vá»›i nhau hÆ¡n năm mươi chiêu, trông bá» ngoà i tuy bất phân thắng bại, nhưng nhìn kỹ thì thấy Nhạc Nhạn Linh tuy chưởng kình cương mãnh tuyệt luân, nhưng không há» lay động được góc áo Thái Phụng Tiên Tá», có nghÄ©a là chưởng lá»±c cá»§a Nhạc Nhạn Linh không há» chạm được và o ngưá»i Thái Phụng Tiên Tá».
Chỉ thấy cước chiêu của Thái Phụng Tiên TỠluôn luôn tung ra ngoà i dự liệu của Nhạc Nhạn Linh, khiến chà ng không sao tiên liệu được chiêu tiếp theo sẽ công và o đâu, vô hình trung Thái Phụng Tiên TỠđã hoà n toà n khống chế chiến cuộc.
HÆ¡n ba mươi chiêu nữa lại qua Ä‘i, lúc nà y mặt trá»i đã ngã sang tây, mồ hôi đã hiện lên góc trán Nhạc Nhạn Linh, chứng tỠđã có phần má»i mệt.
Thái Phụng Tiên TỠtự nãy giỠchân vẫn chưa chạm đất, chỉ thỉnh thoảng vung tay là đủ, thần thái hết sức khoan thai, chứng tỠnà ng ta chẳng tốn bao nhiêu sức lực.
Nhạc Nhạn Linh mắt bỗng lóe sát cơ, lạnh lùng nói :
- Cô nương, tại hạ mong cô nương hãy vừa phải thôi, đừng buộc Nhạc Nhạn Linh nà y phải đi và o tuyệt lộ.
Dứt lá»i đã liên tiếp công ra hai chiêu.
Thái Phụng Tiên Tá» lăng không xoay má»™t vòng, tránh khá»i hai chiêu, tiếp sau nà ng cÅ©ng công ra hai chiêu, bức lui Nhạc Nhạn Linh ba bước, cưá»i khảy nói :
- Dưá»ng như các hạ hãy còn sát thá»§ gì đó, sao không mau tung ra Ä‘i?
- Nếu cô nương sỠdụng chưởng, dĩ nhiên tại hạ sẽ hết sức đối phó!
Thái Phụng Tiên Tá» vừa tấn công vừa cưá»i nói :
- Bổn cô nương chỉ dùng đôi chân mà các hạ còn ứng phó không xuể, nói gì đến chưởng nữa chứ?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i lạnh lùng :
- Tại hạ nghÄ© là thắng như váºy chẳng có gì vinh dá»±!
Thái Phụng Tiên Tá» cưá»i khảy :
- Các hạ không có tuyệt há»c thì thôi, hà tất nói khoác!
Nhạc Nhạn Linh nghe váºy liá»n phừng lá»a giáºn, mặc dù chà ng tâm địa lương thiện, không muốn chiếm phần ưu thế, nhưng hiếu thắng là tÃnh cá»§a tuổi trẻ, Nhạc Nhạn Linh sao thể nhẫn nhịn được?
Ngay khi Thái Phụng Tiên Tá» vừa dứt lá»i, Nhạc Nhạn Linh bá»—ng nhướng mà y quát to :
- Váºy thì cô nương cứ thá» xem!
Dứt lá»i liá»n biến chiêu, chỉ thấy rợp trá»i bóng chưởng đỠnhư máu, hệt như thiên là địa võng phá»§ chụp xuống Thái Phụng Tiên Tá».
Nhạc Nhạn Linh xuất thá»§ trong cÆ¡n thịnh ná»™, vừa khởi đầu đã sá» dụng chiêu “Huyết VÅ© Tinh Phong†và “Huyết Lưu Phiêu Hãn†(cá»™t cá»).
Huyết chưởng là má»™t tuyệt há»c hiếm thế, Thái Phụng Tiên Tá» tuy cÅ©ng có nghe nói nhưng chưa từng chứng kiến, vừa thấy chưởng ấy liá»n tức kinh hãi kêu lên :
- Ôi, Huyết chưởng!
Thế nhưng, Thái Phụng Tiên TỠgià u kinh nghiệm đối địch, võ công lại cao thâm, tuy kinh hãi nhưng lòng chưa rối loạn.
Nà ng ta nhanh chóng quét mắt nhìn bốn phÃa, trên môi bá»—ng hé nở nụ cưá»i, thầm nhá»§ :
- “Thì ra Huyết chưởng cá»§a y đã chưa luyện thà nh!â€
Äoạn liá»n tức hai tay quét mạnh ra sau, không lùi mà còn tiến tá»›i, nhanh như chá»›p lao bổ và o Nhạc Nhạn Linh, hai chân tung ra, thi triển tuyệt chiêu “Liên Biện Tân Hân†(cánh sen tung bay) tấn công và o ngá»±c Nhạc Nhạn Linh.
Tiếng kêu kinh hãi cá»§a Thái Phụng Tiên Tá» vừa rồi đã khÆ¡i dáºy tiá»m thức lương thiện cá»§a Nhạc Nhạn Linh, đó là má»™t sức mạnh không sao giải thÃch được, mặc dù Nhạc Nhạn Linh Ä‘ang lúc thịnh ná»™ cÅ©ng liá»n thu hồi chưởng chiêu ngay.
Chà ng quên mất đây là cuá»™c chiến sinh tá», cÅ©ng quên mất là mình Ä‘ang đối mặt vá»›i má»™t nữ ma đầu giết ngưá»i không chá»›p mắt, và cà ng không hiểu vì sao mình lại đột nhiên thu chiêu thế nà y.
Chỉ nghe “bình†má»™t tiếng vang to, tiếp theo là má»™t tiếng há»± Ä‘au đớn, Nhạc Nhạn Linh đã bị đá văng bay ra xa hÆ¡n hai trượng, rÆ¡i ngã ngá»a trên đất tuyết, khiến tuyết trắng tung bay tứ phÃa.
Nhạc Nhạn Linh gắng sức động Ä‘áºy định đứng lên, chợt cảm thấy nÆ¡i ngá»±c trÄ©u nặng, lại ngã trở xuống.
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt đỠđẫn nhìn thấy Thái Phụng Tiên TỠvẻ mặt đanh lạnh đang đứng trước mặt, một chân giẫm lên ngực chà ng.
Thái Phụng Tiên TỠlạnh lùng đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, lòng chợt nghe xao động, có lẽ do gương mặt trắng bệch và máu tươi nơi khóe miệng Nhạc Nhạn Linh đã in và o lòng nà ng một dấu vết không sao tẩy xóa được.
Thế nhưng, mặt nà ng vẫn không chút biểu lộ vẻ gì, chỉ lạnh lùng nói :
- Nhạc Nhạn Linh, các hạ có nghĩ đến bổn cô nương sẽ xỠtrà các hạ như thế nà o không?
- Tại hạ có rất nhiá»u Ä‘iá»u cần nghÄ©, không nghÄ© đến Ä‘iá»u ấy.
- Các hạ không phục chứ gì?
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu :
- Dù tại hạ không thu chiêu thì cÅ©ng khó tránh khá»i thá» thương thế nà y!
Thái Phụng Tiên TỠlại nghe lòng xao động :
- Các hạ thà nh tháºt lắm! Bây giá» hãy nói nghe thá», các hạ có cảm nghÄ© thế nà o vá» bổn cô nương?
- Tại hạ chỉ lo cho đồng đạo võ lâm trên giang hồ thôi. Bởi từ nay giá»›i võ lâm lại có thêm má»™t ma vương sát nhân tà n bạo vô nhân tÃnh nữa.
Thái Phụng Tiên Tá» biến sắc mặt, mắt rá»±c sát cÆ¡ cưá»i khảy nói :
- Các hạ ám chỉ bổn cô nương phải không?
- Äúng váºy!
Thái Phụng Tiên Tá» cưá»i sắc lạnh :
- Các hạ biết tÃnh mạng mình Ä‘ang nằm trong tay ai không?
Nhạc Nhạn Linh chầm cháºm nhắm mắt lại :
- Cô nương chỉ cần giẫm mạnh chân phải là xong!
Thái Phụng Tiên Tá» không ngá» Nhạc Nhạn Linh lại xem nhẹ cái chết đến váºy, tức tối quát :
- Ngươi tưởng bổn cô nương không dám hả?
- Trên cõi Ä‘á»i có lẽ chẳng việc gì là cô nương không dám là m!
Thái Phụng Tiên Tá» rút chân vá», trầm ngâm lẩm bẩm :
- Trên Ä‘á»i chưa má»™t ai dám chống đối vá»›i mình, vì sao mình không thể giết chết y được? Äúng váºy, trên Ä‘á»i chẳng việc gì là mình không dám là m, nhưng vì sao mình lại không hạ thá»§ được? Vì sao? Vì sao?
Nà ng nói khẽ đến mức Nhạc Nhạn Linh cũng không nghe thấy.
Nhạc Nhạn Linh mở mắt, gắng sức chá»i tay trên mặt đất lảo đảo đứng lên.
Thái Phụng Tiên Tá» cưá»i khảy :
- Ngươi định đà o tẩu ư?
- Bây giỠđã không còn khả năng ấy nữa rồi!
- Váºy ngươi đứng lên là m gì?
Nhạc Nhạn Linh kiên nghị cưá»i khảy má»™t tiếng :
- Nhạc mỗ chỉ cần còn một hơi thở là quyết không ngã xuống trước mặt kẻ khác, cô nương nếu muốn hạ thủ, bây giỠđã đến lúc rồi.
Thái Phụng Tiên Tá» mắt bá»—ng lướt qua má»™t vẻ kỳ lạ, cưá»i sắt lạnh nói :
- Bổn cô nương phải là m cho ngươi chết từ từ, để cho thiên hạ biết là bất kỳ ai chống đối vá»›i Thái Phụng Tiên Tá» nà y Ä‘á»u phải nháºn lấy háºu quả thế nà y, ha ha...
Tiếng cưá»i chưa dứt, hai chân Ä‘iểm nhẹ trên mặt đất, ngưá»i vá»t thẳng lên cao hÆ¡n hai mươi trượng. Rồi thì, hai tay xòe ra và cất tiếng huýt dà i, ngưá»i lại cất lên cao năm sáu trượng nữa.
Ngoà i xa vá»ng đến má»™t tiếng phụng kêu, lát sau, Thái Phụng Tiên TỠđã vững và ng ngồi trên lưng chim phụng.
Nhạc Nhạn Linh ngơ ngẩn nhìn theo chim phụng bay xa, bỗng la to :
- Cô nương nghĩ là tại hạ chết chắc hả?
Từ xa vá»ng đến tiếng Thái Phụng Tiên Tá» cưá»i nói :
- Thái Phụng Tiên TỠnà y đã dám nói ra, tất nhiên đã là m gì trên mình ngươi rồi, ngươi còn sợ không chết được hay sao? Thế nhưng, mùi vị ấy không dễ chịu đâu, kha kha...
Tiếng cưá»i chưa dứt, chim phụng đã mất dạng nÆ¡i cuối trá»i.
Nhạc Nhạn Linh từng chứng kiến thủ đoạn xỠtrị Huyết Ma Vương của nà ng ta, chỉ giẫm nhẹ chân lên lưng đã khiến lão đau khổ thế kia, giỠnà ng đã nói rõ, dĩ nhiên chẳng thể không tin.
Nhạc Nhạn Linh thá» thẫn nhìn vá» phÃa chim phụng khuất dạng, háºm há»±c nói :
- Ngưá»i đà n bà tháºt là độc ác!
Từng cÆ¡n gió lạnh thổi tung vạt áo Nhạc Nhạn Linh, bốn bá» chỉ toà n tuyết trắng, cảnh tượng tháºt thê lương.
Nhạc Nhạn Linh cất bước, định tìm má»™t nÆ¡i kÃn đáo để váºn công Ä‘iá»u tức, bá»—ng nghe xung quanh vang lên tiếng quát liên hồi :
- Nhạc Nhạn Linh, đứng lại!
Nhạc Nhạn Linh lặng ngưá»i, bất giác dừng bước quay nhìn tứ phÃa, chỉ thấy tám ngưá»i áo đỠbịt mặt Ä‘ang đứng vây quanh cách chừng hai trượng, qua lối ăn mặc cÅ©ng biết há» chÃnh là ngưá»i trong Äoạn Hồn cốc.
Nhạc Nhạn Linh thầm thở dà i nhủ :
- “Má»›i rá»i đầm rồng lại lá»t và o hang hổ, xem ra mình hôm nay khó mà rá»i khá»i được Trưá»ng Bạch sÆ¡n rồi!â€
Äoạn cưá»i khảy nói :
- Các vị đến tháºt đúng lúc!
Ngưá»i bịt mặt đứng trước mặt cuồng ngạo nói :
- Chả lẽ ngươi còn bản lĩnh gì nữa hay sao? Ha ha...
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy nói :
- Nếu Nhạc mỗ mà còn chút bản lĩnh, hẳn các vị cũng chẳng dám ra mặt.
- Quả váºy, nhưng rất tiếc hiện ngươi chẳng còn chút sức lá»±c phản kháng nói suông thì Ãch gì kia chứ?
Bá»—ng ngưá»i đứng sau lưng Nhạc Nhạn Linh cất tiếng nói :
- Trang huynh, bây giá» không phải là lúc đấu khẩu, để lỡ đại sá»±, chẳng những bản thân Trang huynh không gánh vác nổi, e rằng tất cả má»i ngưá»i cÅ©ng khó thoát khá»i liên lụy.
Má»™t ngưá»i khác tiếp lá»i :
- Quả váºy, chúng ta hãy mang thi thể tiểu tá» nà y vá» mau!
Rồi đến ngưá»i khác nói tiếp, ý kiến gần như giống nhau.
Ngưá»i há» Trang lòng tuy bất mãn nhưng không dám bá»™c lá»™, cưá»i gằn nói :
- Cốc chá»§ tuy bảo chúng ta mang thi thể vá», nhưng đó là trong tình huống bất đắc dÄ©, giá» chúng ta đã chết má»™t đầu lÄ©nh, đương nhiên phải được Ä‘á»n bù. Do đó, theo huynh đệ thì nên sanh cầm mang vá» là hÆ¡n, nếu các vị sợ phiá»n phức thì để má»™t mình lão phu chịu trách nhiệm được rồi.
Ngưá»i đứng sau lưng Nhạc Nhạn Linh tiếp lá»i :
- Ai bảo là không được, Trang huynh tháºt quá Ä‘a nghi!
Dứt lá»i bá»—ng cách không vung chỉ, Ä‘iểm và o hai huyệt bối tâm và hôn thụy (hôn mê) cá»§a Nhạc Nhạn Linh, rồi tranh trước bồng chà ng và o lòng.
Má»™t ngưá»i khác cÅ©ng liá»n bồng lấy thi thể Huyết Ma Vương, quay ngưá»i phóng Ä‘i vá» hướng đông.
Bá»—ng ngưá»i há» Trang nói :
- Các vị huynh đệ ngang nhiên mà đi thế nà y sao?
Bảy ngưá»i kia ngạc nhiên há»i :
- Chúng ta sợ ai kia chứ?
Ngưá»i há» Trang đưa mắt nhìn trá»i :
- Các vị đã quên sự kiện khi nãy rồi sao?
Bảy ngưá»i kia nghe váºy Ä‘á»u ngẩn ngưá»i, cùng ngước mắt nhìn lên trá»i, bá»—ng má»™t ngưá»i cưá»i phá lên nói :
- Trang huynh nhút nhát quá!
Ngưá»i há» Trang Ä‘ang má»™t bụng lá»a giáºn không nÆ¡i phát tiết, nghe váºy liá»n sừng sá»™ nói :
- HỠLưu kia, ngươi nói ai nhút nhát hả?
Ngưá»i há» Lưu cÅ©ng chẳng chịu kém, thách thức :
- Sao? Ngươi muốn động thủ phải không?
- Chả lẽ sợ ngươi hay sao?
Ngưá»i há» Trang dứt lá»i liá»n cất bước tiến tá»›i.
Ngay khi ấy, bá»—ng nghe má»™t giá»ng trong ngá»t nói :
- Các vị còn chưa đi sao?
|

07-04-2008, 09:16 AM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 24
Sợi tóc treo ngà n cân
Tám ngưá»i áo đỠbịt mặt vốn đã như kinh cung chi Ä‘iểu, vừa nghe tiếng nói ấy liá»n tức kinh hãi kêu ồ lên, thảy Ä‘á»u đưa mắt nhìn vá» phÃa phát ra tiếng nói.
Tháºt ra, bây giá» há» má»›i quay đầu lại đã là quá thừa, bởi đối phương lúc nà y đã tiến và o giữa tám ngưá»i.
Tám ngưá»i bịt mặt kinh hãi, buá»™t miệng kêu lên :
- á»’, Thái Phụng Tiên Tá»!
Không sai, chÃnh Thái Phụng Tiên TỠđã quay trở lại, không ai Ä‘oán ra được nà ng ta quay trở lại vá»›i mục Ä‘Ãch gì?
Thái Phụng Tiên TỠđưa mắt nhìn ngưá»i Ä‘ang bồng Nhạc Nhạn Linh nói :
- Hãy bá» y xuống, nhưng phải tháºt nhẹ đấy!
Giá»ng nói tuy rất ngá»t ngà o, không há» có chút tức giáºn, khác hẳn khi nãy đối vá»›i Nhạc Nhạn Linh, song vẫn có vẻ nghiêm trang khiến ngưá»i không dám phản kháng và mất tá»± chá»§.
Ngưá»i bịt mặt ấy quả nhiên vâng lá»i đặt Nhạc Nhạn Linh xuống, dáng vẻ như kẻ mất hồn.
Thái Phụng Tiên TỠđưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh hôn mê nằm dưới đất, sau đó ngẩng lên quét mắt nhìn quanh, cưá»i nói :
- Tám vị ngưá»i nà o cÅ©ng Ä‘eo khăn che mặt, hẳn không phải nhân váºt quan trá»ng trong Äoạn Hồn cốc chứ gì? Bây giỠđầu lÄ©nh các vị đã chết, mà cÅ©ng không có được Nhạc Nhạn Linh, dù trở vá» cÅ©ng chỉ có má»™t chết, theo ý bổn cô nương thì tám vị hãy ở lại đây bầu bạn vá»›i đầu lÄ©nh các vị là hÆ¡n.
Giá»ng nói vá»›i hết sức dịu dà ng, song tám ngưá»i nghe chẳng khác nà o má»™t đạo mệnh lệnh tá» vong, thảy Ä‘á»u mặt mà y xám ngắt.
Thái Phụng Tiên Tá» thấy váºy lại cưá»i nói :
- Các vị trước đây Ä‘á»u tá»± mệnh danh là trang anh hùng hảo há»›n, sao bây giá» lại rụt rè nhút nhát thế nà y?
Ngưá»i há» Trang gom hết can đảm nói má»™t hÆ¡i :
- Bá»n nà y không há» có ân oán gì vá»›i cô nương, cô nương hà tất bức bách, nhất định hạ sát bá»n nà y như váºy?
Thái Phụng Tiên Tá» bá»—ng khúc khÃch cưá»i :
- Các vị lại sợ một kẻ yếu đuối như bổn cô nương sao?
Ngưá»i há» Lưu như quả bóng xì hÆ¡i, mặt nhăn nhó nói :
- Bá»n nà y tá»± biết không phải địch thá»§ cá»§a cô nương.
Thái Phụng Tiên Tá» vẫn cưá»i :
- Chả lẽ các vị lại xuôi tay chịu chết thế nà y ư?
Ngưá»i há» Trang lùi sau hai bước :
- Cô nương nhất quyết hạ sát bá»n nà y ư?
Thái Phụng Tiên TỠnét mặt thoáng ngẫm nghĩ :
- Thế nà y váºy, các vị hiện Ä‘ang đứng ở tám phương hướng, má»i ngưá»i hãy dốc hết tà i năng tá»± tìm đưá»ng sống, nếu thoát được ra khá»i hai trượng thì kể như tÃnh mạng được bảo toà n.
Tám ngưá»i bịt mặt nghe váºy, trên gương mặt thất vá»ng liá»n tức Ä‘á»u lá»™ vẻ vui mừng, hiển nhiên há» Ä‘á»u tá»± cho mình là kẻ may mắn.
Sá»± tháºt quả cÅ©ng như váºy, Thái Phụng Tiên Tá» võ công tuy cao thâm khôn lưá»ng, nhưng bảo trong vòng hai trượng có thể cùng lúc hạ sát tám cao thá»§ báºc nhất võ lâm thì tháºt là điá»u khó thể tin được.
Bởi theo khinh công cá»§a tám ngưá»i bịt mặt, tối Ä‘a chỉ ba cái tung mình là có thể vượt ra ngoà i hai trượng, thá»i gian ấy ngắn ngá»§i dưá»ng nà o.
Tám ngưá»i bịt mặt bất giác thảy Ä‘á»u chầm cháºm thoái lui, bá»—ng má»™t ngưá»i mắt nhá» bé cất tiếng nói :
- Cô nương nói là với sức một mình phải không?
Thái Phụng Tiên Tá» bá»—ng cưá»i khanh khách :
- Äúng váºy, tháºt ra nÆ¡i đây cÅ©ng đâu có ai khác! Chẳng những bổn cô nương vá»›i sức má»™t mình, mà còn không sá» dụng ám khÃ, các vị cứ yên tâm!
Tám ngưá»i bịt mặt cà ng lá»™ vẻ vui mừng hÆ¡n, hiển nhiên há» nghÄ© là Thái Phụng Tiên Tá» có ý buông tha cho há» sống, nhưng há» quên mất đây là má»™t tráºn chiến được đặt cuá»™c bằng danh dá»±.
Thái Phụng Tiên Tá» quét mắt nhìn tám ngưá»i Ä‘ang thoái lui nói :
- Äể cho công bằng, bổn cô nương sẽ phát hiệu lệnh, khi lệnh phát là các vị bá» chạy, nếu ngưá»i nà o động Ä‘áºy trước thì, đừng trách bổn cô nương chẳng nương tay.
Tám ngưá»i bịt mặt nghe váºy, láºp tức dừng chân không dám lui tiếp nữa.
Thái Phụng Tiên Tá» cưá»i nói :
- Bổn cô nương đếm ba tiếng, đến tiếng thứ ba các vị sẽ chạy...
Má»™t... hai...
Tám ngưá»i bịt mặt Ä‘á»u dồn hết công lá»±c và o đôi chân, bây giá» há» chỉ cần chạy nhanh là sẽ thoát nạn.
Trong khi ấy, Thái Phụng Tiên Tá» vẫn tươi cưá»i, không há» có vẻ gì là đỠtụ công lá»±c.
Bầu không khà căng thẳng đến mức cÆ¡ hồ cô đặc, tám ngưá»i bịt mặt tá»±a hồ nghe rõ tiếng tim Ä‘áºp cá»§a mình, sá»± khá»§ng khiếp và chết chóc lan tá»a khắp hiện trưá»ng.
Tiếng “ba†vừa thốt ra khá»i miệng Thái Phụng Tiên Tá», tám ngưá»i bịt mặt liá»n quay phắt ngưá»i, phóng nhanh vá» tám hướng khác nhau như bị ma Ä‘uổi.
Äây là má»™t sống má»™t chết, dÄ© nhiên ngưá»i nà o cÅ©ng giở hết tốc độ khinh công, phóng Ä‘i nhanh khôn tả.
Thái Phụng Tiên TỠchẳng chút vội và ng, chỉ thấy nà ng mắt lóe sát cơ, bỗng lanh lảnh quát :
- Nằm xuống ngay!
Rồi thì má»™t chân trụ đất xoay ngưá»i, vung tay phóng ra tám luồng chỉ phong. Liá»n tức, tám tiếng rú thảm khốc vang vá»ng khắp núi rừng, nghe rùng mình nổi gai ốc.
Tiếp theo, tám bóng đỠcÆ¡ hồ cùng má»™t lúc ngã áºp xuống đất, bởi đà phóng quá nhanh nên tiếp tục trượt tá»›i trước, tạo thà nh má»™t đưá»ng dà i hÆ¡n trượng. Sau cùng ná»a ngưá»i bị vùi trong tuyết trắng, hoà n toà n bất động, hiển nhiên tám ngưá»i Ä‘á»u đã hồn quy địa phá»§.
Thái Phụng Tiên TỠthản nhiên quét mắt nhìn quanh, lẩm bẩm :
- CÅ©ng may là các ngươi chưa vượt khá»i hai trượng, không thì cÅ©ng chẳng tà i nà o hồi sinh được nữa.
Äoạn quay ngưá»i cháºm rãi Ä‘i vá» phÃa Nhạc Nhạn Linh.
Sức nóng từ trong ngưá»i Nhạc Nhạn Linh tá»a ra đã là m tan chảy khá nhiá»u tuyết bao quanh, cả ngưá»i chà ng cÆ¡ hồ Ä‘á»u bị chìm trong nước, cÅ©ng may là chà ng Ä‘ang hôn mê, không thì tháºt khó chịu nổi.
Thái Phụng Tiên TỠđăm mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh một hồi lâu, bỗng lẩm bẩm :
- Vì sao ta lại quay và o đây, ngươi có biết không?
Äoạn cúi ngưá»i bồng Nhạc Nhạn Linh lên, vẻ mặt Thái Phụng Tiên Tá» lúc nà y hết sức kỳ lạ, như Ä‘au xót lại như tức giáºn, và trong đáy mắt còn thoáng lá»™ vẻ bâng khuâng phiá»n não.
Nà ng bồng Nhạc Nhạn Linh đến bên một tảng đá to, vung tay phủi sạch tuyết đóng bên trên, sau đó nhẹ nhà ng đặt Nhạc Nhạn Linh lên đó.
Lúc nà y mặt trá»i đã lặn xuống non tây, chỉ còn lại ná»a phần trên đỉnh núi, như hãy còn lưu luyến cõi Ä‘á»i ô trá»c rắc rối nà y.
Thái Phụng Tiên Tá» ngây ngẩn nhìn Nhạc Nhạn Linh, từng cÆ¡n gió lạnh lay động chiếc áo đỠrá»±c cá»§a nà ng, dưới sá»± phản ánh ráng chiá»u và tuyết trắng, trông nà ng cà ng đẹp mê hồn, đáng tiếc là Nhạc Nhạn Linh Ä‘ang hôn mê, không nhìn thấy được.
Thái Phụng Tiên TỠngẫm nghĩ một hồi rất lâu, bỗng lẩm bẩm nói :
- Mặc y sau nà y là bạn hay thù, đằng nà o mình cũng chẳng sợ y, cứ cứu sống y thì có hỠgì?
Äoạn vung tay giải khai huyệt bối tâm cá»§a Nhạc Nhạn Linh, vừa định giải khai tiếp huyệt hôn thụy, bá»—ng má»™t ý nghÄ© lóe lên, bèn thầm nhá»§ :
- “Nếu mình mà giải huyệt cho y hồi tỉnh, chắc chắn y sẽ không chịu để cho mình chữa trị, không nên giải là hÆ¡n.â€
Thái Phụng Tiên Tá» vốn tÃnh kiên nghị, bất cứ việc gì há»… nói là là m, bèn láºp tức váºn công chữa thương cho Nhạc Nhạn Linh.
Chỉ thấy nà ng tung mình lên tảng đá, ngồi xếp bằng bên cạnh Nhạc Nhạn Linh, nhè nhẹ đặt tay lên huyệt linh đà i, từ từ truyá»n công lá»±c sang.
Thá»i gian lặng lẽ qua Ä‘i, mặt trá»i đã lặn, trăng bắt đầu má»c lên.
Thái Phụng Tiên TỠnhẹ nhà ng từ trên tảng đá phóng xuống, đưa tay áo lau mồ hôi trán, ngước mắt nói :
- Váºy là kể như đã đại công cáo thà nh. Ôi, giỠđã gần canh ba, hẳn là há» Ä‘ang tìm mình khắp nÆ¡i. Ôi, mình tá»™i gì lại là m váºy kia chứ?
Äoạn ngá»a mặt cất lên má»™t tiếng huýt dà i, chỉ chốc lát chim phụng đã đáp xuống. Nà ng vừa định tung mình lên lưng chim phụng, bá»—ng lại nghÄ© :
- “Sao mình không đưa y đến nÆ¡i đó? Không được, vạn nhất mai đây võ công y cao hÆ¡n, mình lại có thêm má»™t kình địch còn gì?â€
NghÄ© váºy, bất giác đưa mắt nhìn vá» phÃa Nhạc Nhạn Linh.
Gió đêm thổi tung vạt áo Nhạc Nhạn Linh, vang lên tiếng phần pháºt, trong đêm tuyết tÄ©nh mịch cà ng thêm phần thê lương hÆ¡n.
Thái Phụng Tiên TỠmiệng bất giác lẩm bẩm :
- Thế nà y hẳn rất là lạnh!
Nhưng rồi lại cưá»i chua chát nói :
- Hôm nay mình sao thế nà y? Sao lại cứ lo nghÄ© cho ngưá»i ta thế nà y?
Tuy miệng nói váºy, song lại bất giác quay ngưá»i Ä‘i vá» phÃa Nhạc Nhạn Linh.
Thái Phụng Tiên TỠbồng Nhạc Nhạn Linh lên, lẩm bẩm :
- Mình nên mang y đến nÆ¡i ấy là hÆ¡n, nÆ¡i ấy ấm áp, miá»…n là mình không mang y lên trên đỉnh núi, tất cả là tùy ở phúc pháºn cá»§a y thôi.
Äoạn tung mình lên trên lưng chim phụng, má»™t tiếng hạ lệnh, chim phụng liá»n vá»— cánh bay vút lên không, thoáng chốc đã mất dạng trong mây mù.
* * * * *
Äây là má»™t vùng đầy những ngá»n núi cao ngút trá»i mây, rừng cây bát ngát.
Mặt trá»i vừa ló dạng, nắng ban mai soi rá»i lên lưng những cánh chim ưng to lá»›n bay liệng trên không, sắc Ä‘iệu hết sức không hà i hòa, bởi đây là má»™t buổi bình minh chứ đâu phải hoà ng hôn.
Trong má»™t hang động khô ráo, má»™t thiếu niên áo Ä‘en cháºm rãi bước ra, chà ng đảo mắt nhìn quanh, bất giác kinh ngạc lẩm bẩm :
- Äây là đâu thế nhỉ? Chả lẽ là Äoạn Hồn cốc ư?
Chà ng chÃnh là Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh lại đưa mắt nhìn kỹ xung quanh, lại lắc đầu nói :
- Không đúng, đây lại không phải là Äoạn Hồn cốc, váºy đây là nÆ¡i nà o thế nà y?
Ngay khi ấy, bỗng nghe trên không có tiếng tri hô :
- Cứu mạng, vị đại hiệp kia, xin hãy cứu mạng!
Nhạc Nhạn Linh liá»n ngẩng lên nhìn, bất giác ngẩn ngưá»i, thì ra trên vách núi trÆ¡n trượt đối diện ở độ cao chừng năm mươi trượng có má»™t chiếc giá» to treo lÆ¡ lá»ng, trong giá» là má»™t ngưá»i đà n ông trung niên mặc võ phục, mà y nhá» mắt bé, mÅ©i tẹt môi má»ng, tướng mạo hết sức hung ác, nhưng y Ä‘ang trong cÆ¡n hoạn nạn, lại chẳng thể không cứu.
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn lên không, thấy vô số chim ưng bay lượn vòng trên đầu ngưá»i ấy cách chừng và i thước, vẻ như sắp lao xuống tấn công.
Nhạc Nhạn Linh thấy váºy thầm nhá»§ :
- “Ngưá»i nà y rõ rà ng là có võ công, sao lại không chịu nhúc nhÃch thế nà y?â€
Äoạn cất tiếng nói :
- Các hạ rõ rà ng có luyện võ công, đó chỉ cách đỉnh núi không đến hai mươi trượng, tại sao không chịu trèo lên?
Ngưá»i ấy vá»™i nói :
- Sợi dây treo nà y rất giòn, động Ä‘áºy là đứt ngay, đại hiệp không tin hãy nhìn bên dưới xem.
Nhạc Nhạn Linh nghe váºy liá»n đưa mắt nhìn xuống, bất giác rùng mình nổi gai ốc.
Thì ra bên dưới là vá»±c sâu trăm trượng, đầy rẫy giá» tre và xương trắng, Ãt ra cÅ©ng hÆ¡n trăm bá»™, qua những chiếc giá» tre, chứng tá» thảy Ä‘á»u là từ trên rÆ¡i xuống.
Nhạc Nhạn Linh thầm nhủ :
- “Ai đã gây ra Ä‘iá»u tà n ác thế nà y nhỉ?â€
Äoạn ngẩng lên há»i :
- Thôi được, các hạ hãy chỠchốc lát, tại hạ lên cứu ngay đây!
Ngưá»i ấy lo sợ giục :
- Äại hiệp hãy nhanh má»™t chút, không thì lÅ© ưng nà y sẽ ăn thịt tiểu nhân mất.
- Các hạ đuổi chúng đi không được sao?
Ngưá»i ấy nhăn mặt :
- Tiểu nhân sao dám động Ä‘áºy, chỉ cần động nhẹ là tan xương nát thịt ngay. Xin đại hiệp hãy nhanh lên, tiểu nhân nguyện sẽ là m thân trâu ngá»±a hầu hạ đại hiệp suốt Ä‘á»i.
Nhạc Nhạn Linh chau mà y thầm nhủ :
- “Ngưá»i nà y tháºt không có khà phách, nếu không niệm tình cùng là ngưá»i trong giá»›i võ lâm, Nhạc Nhạn Linh má»— chẳng thèm đếm xỉa tá»›i.â€
Äoạn bèn nói :
- Tại hạ không cần váºy, các hạ...
Ngưá»i ấy như sợ Nhạc Nhạn Linh bá» Ä‘i, vá»™i lá»›n tiếng nói :
- Váºy đại hiệp muốn và ng muốn bạc cứ việc nói ra, tiểu nhân nhất định sẽ dâng trao đủ số, quyết không nuốt lá»i.
Nhạc Nhạn Linh tức giáºn :
- Các hạ tháºt ra có muốn sống hay không?
Ngưá»i ấy hoảng kinh :
- Muốn, muốn, đại hiệp muốn gì cứ việc nói ra, tiểu nhân nhất định...
Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng quát :
- Muốn sống thì hãy im miệng lại ngay!
Ngưá»i ấy thấy Nhạc Nhạn Linh nổi giáºn, quả nhiên không dám nói nữa, nhưng lại bá»±c tức thầm nhá»§ :
- “Khi nà o tiểu tá» ngươi kéo ta lên trên xong, hừ, lúc ấy sẽ cho ngươi biết mùi lợi hại cá»§a Tam Nhãn Hổ nà y!â€
Nhạc Nhạn Linh tìm được má»™t lối Ä‘i nhá», phi thân xuống dưới cốc, vá»›i võ công cá»§a chà ng, dÄ© nhiên núi cao vá»±c sâu chẳng thể gây khó khăn, lát sau chà ng đã xuống đến đáy cốc.
Nhạc Nhạn Linh nóng lòng cứu ngưá»i, vừa xuống đến nÆ¡i liá»n tức phi thân lên núi, có chá»— đặt chân thì tung mình, còn không có chá»— đặt chân thì sá» dụng cả tay lẫn chân mà trèo.
Từ đáy cốc lên đỉnh núi tuy không đầy hai trăm trượng, song vì vách núi quá trơn trượt, nên phải tốn mất hai giỠNhạc Nhạn Linh mới lên đến đỉnh núi.
Khi lên đến đỉnh núi, cảnh váºt khác hẳn, chỉ thấy rừng tùng bát ngát, lá rụng dà y cả thước, trông hết sức hùng vÄ©.
Nhạc Nhạn Linh hết sức ngạc nhiên, thầm nhủ :
- “Tháºt không ngá» trên ngá»n núi cheo leo nà y lại có cảnh sắc như váºy.â€
Äoạn liá»n cất bước Ä‘i vá» phÃa phải, được mấy bước, chà ng lá»›n tiếng há»i :
- Các hạ ở chá»— nà o váºy?
Chỉ nghe hồi âm vang vá»ng, hồi lâu không dứt, nhưng không có tiếng trả lá»i.
Nhạc Nhạn Linh hết sức ngạc nhiên, lại lá»›n tiếng gá»i tiếp mấy lượt nữa.
Ngay khi ấy, trong rừng bá»—ng vang lên má»™t hồi tiếng ho, sau đó má»™t lão tiá»u phu râu bạc trá»c đầu lá»m khá»m bước ra.
Nhạc Nhạn Linh chú mắt nhìn, thấy ngưá»i nà y mặt đầy nếp nhăn, hai mắt đỠđẫn, ngưá»i khá»m lưng còng, bước Ä‘i hết sức khó nhá»c.
Lão tiá»u phu ấy liá»n Ä‘i đến trước mặt Nhạc Nhạn Linh chừng hai thước, giá»ng ồ á» há»i :
- Nà y, tiểu ca gá»i ai váºy?
Nhạc Nhạn Linh thắc mắc há»i :
- Lão trượng đã đến đây lúc nà o váºy?
- Lên ư? Váºy chứ tiểu ca đã lên đây bằng cách nà o?
- Tại hạ đã đi lên!
- Äi lên ư? Chả lẽ tiểu ca biết bay sao?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i :
- Ngưá»i đâu thể bay được, chả lẽ còn có lối Ä‘i khác ư?
Lão tiá»u phu lắc đầu :
- Không, không có lối đi!
- Váºy lão trượng lên đây bằng cách nà o?
- Lão phu cả Ä‘á»i chưa há» xuống núi, sao lại phải Ä‘i lên kia chứ?
- Cả Ä‘á»i ư?
- Lão phu ở đây đã hơn trăm năm rồi!
Nhạc Nhạn Linh nóng lòng cứu ngưá»i, không muốn nói vá»› vẩn, bèn há»i :
- Lão trượng có biết dưới kia có treo má»™t ngưá»i không?
Lão tiá»u phu thản nhiên :
- Äó là do há» tá»± chuốc lấy, trách ai được chứ?
- Tự chuốc lấy ư?
Lão tiá»u phu gáºt đầu :
- Há» nói là đến đây để tìm má»™t quyển Huyết Kinh nà o đó, rốt cuá»™c đã khiến cho má»™t vị thần tiên trên núi tức giáºn, nên treo há» lên đó cho chim ăn.
Nhạc Nhạn Linh biết vị thần tiên mà lão tiá»u phu đã nói hẳn là má»™t ngưá»i võ công cao tuyệt, buá»™t miệng há»i :
- Chẳng hay đó là kinh gì váºy?
Äoạn bất giác đưa mắt nhìn sang trái.
Lão tiá»u phu đôi mắt đỠđẫn bá»—ng ánh lên sắc lạnh, song chỉ trong má»™t thoáng tan biến ngay, lắc đầu nói :
- Lão phu không còn nhớ nữa! À, phải rồi, để lão phu nhớ lại xem!
Äoạn ngẫm nghÄ© chốc lát, ngẩng lên nói :
- Dưá»ng như là Huyết Chưởng bà kinh gì đó!
- Huyết Chưởng bà kinh ư?
Lão tiá»u phu bá»—ng đổi giá»ng nặng ná» :
- Sao? Tiểu ca cũng đến đây vì quyển kinh đó ư?
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu :
- Tại hạ chưa từng nghe nói nơi đây có kinh gì cả!
Ngay khi ấy, bá»—ng nghe má»™t giá»ng sang sảng nói :
- Huynh đệ bá»n nà y chÃnh là đến đây vì quyển kinh ấy! Lão già kia, hẳn là lão biết nÆ¡i đó phải không?
|

07-04-2008, 09:16 AM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 25
Kỳ nhân trên núi
Nhạc Nhạn Linh nghe tiếng, bất giác quay nhìn vá» phÃa ấy, chỉ thấy hai lão nhân Ä‘ang đứng sóng vai nhau dưới má»™t ngá»n cổ tùng cách ngoà i năm trượng.
Ngưá»i bên trái mà y ngắn mÅ©i gãy, nÆ¡i góc trán trái có má»™t vết sẹo tÃm dà i hÆ¡n hai tấc, trên môi râu chuá»™t tua tá»§a, tướng mạo rất hung ác.
Ngưá»i bên phải diện mạo tuy sáng sá»§a hÆ¡n, song mặt đầy tà khÃ, trông rất đáng ghét.
Hai ngưá»i Ä‘á»u tuổi trên năm mươi, huyệt thái dương gô cao, hiển nhiên Ä‘á»u là cao thá»§ ná»™i gia.
Lão tiá»u phu đưa mắt nhìn hai ngưá»i, gáºt đầu nói :
- Lão phu quả là biết nơi ấy, nhưng chỉ sợ hai vị không dám đến lấy, bởi vì...
Lão nhân bên phải không chá» lão tiá»u phu nói dứt, tung mình đến lá»›n tiếng nói :
- Trên Ä‘á»i chẳng việc gì là huynh đệ bá»n nà y không dám là m, lão cứ cho biết địa Ä‘iểm là được rồi, đừng lôi thôi.
Nhạc Nhạn Linh thấy đối phương ngang tà ng như váºy, cưá»i lạnh lùng nói :
- Hai vị có việc cần nhá» ngưá»i khác mà lại buông lá»i ngang ngược như váºy, chả lẽ ngưá»i ta có bổn pháºn bắt buá»™c phải cho hai vị biết hay sao?
Lão nhân sẹo tÃm bên trái lúc nà y cÅ©ng đã đến gần, nghe váºy liá»n trợn trừng mắt rá»±c lên sắc lạnh nhìn Nhạc Nhạn Linh, trầm giá»ng nói :
- Tiểu tá», ngươi đã chán sống rồi phải không?
Nhạc Nhạn Linh tức giáºn nhướng mà y, cưá»i khảy nói :
- Chỉ bằng hai vị ư?
Lão nhân sẹo tÃm tá»± thị võ công cao cưá»ng, đâu xem Nhạc Nhạn Linh ra gì, giáºn dữ gầm lên :
- Lão phu lấy mạng ngươi!
Dứt lá»i liá»n sấn tá»›i má»™t bước, vá»›i chiêu “Khai Thiên Phách Äịa†vung chưởng bổ thẳng và o ngá»±c Nhạc Nhạn Linh.
Lão nhân nà y công lá»±c quả nhiên bất phà m, chưởng phong tung ra như vÅ© bão, cà nh lá tung bay, uy thế tháºt kinh ngưá»i.
Nhưng lạ thay, lão tiá»u phu chẳng chút lá»™ vẻ kinh ngạc, chỉ lẳng lặng lui ra xa đứng bà ng quan.
Nhạc Nhạn Linh thấy đối phương vừa xuất thá»§ đã hung hiểm như váºy, liá»n phừng lá»a giáºn quát :
- Các hạ lòng dạ tháºt là tà n ác!
Äoạn vá»›i thế “Hoà nh Äá»™ Trùng Dương†tung mình ra sau lưng lão nhân sẹo tÃm, đồng thá»i thi triển chiêu “Hoà nh Tảo Thiên Quân†bổ và o mạn sưá»n đối phương.
Tránh chiêu công địch cơ hồ cùng trong một lúc, ứng biến nhanh khôn tả.
Lão nhân sẹo tÃm không ngá» chà ng thiếu niên yếu Ä‘uối nà y lại có võ công cao siêu đến váºy, nhưng lão già u kinh nghiệm chiến đấu, má»™t chiêu không trúng, biết ngay đã gặp kình địch, không chá» Nhạc Nhạn Linh chiêu đến, lão đã nhanh nhẹn nghiêng ngưá»i tung ra chiêu “Cá»± Khách Thiên Lýâ€.
Chiêu chưởng tuy tung ra trong lúc vá»™i và ng, song hết sức chuẩn xác, đón ngang chiêu chưởng cá»§a Nhạc Nhạn Linh, chỉ nghe “bùng†má»™t tiếng vang rá»n, cà nh lá gãy bay, lão nhân sẹo tÃm bị đẩy lùi ra xa hÆ¡n năm thước, nÆ¡i ngá»±c huyết khà trà o sôi.
Lão nhân sẹo tÃm kinh hãi ngẩng lên nhìn, con tim cÆ¡ hồ vá»t ra khá»i lòng ngá»±c, thầm nhá»§ :
- “Không thể váºy được, tiểu tá» nà y tuổi còn trẻ, sao có thể có công lá»±c thâm háºu đến váºy?â€
Thế nhưng, sá»± tháºt sá» sá» trước mắt, Nhạc Nhạn Linh vẫn đứng yên tại chá»— và thần sắc hết sức ung dung.
Lão nhân kia trong cÆ¡n kinh hãi, bất giác tiến vá» phÃa Nhạc Nhạn Linh, hiển nhiên lão định liên thá»§ đối phó vá»›i Nhạc Nhạn Linh.
Lão tiá»u phu mắt đỠđẫn bá»—ng ánh lên vẻ kỳ lạ, hệt như hai vì sao lạnh nhìn chốt và o Nhạc Nhạn Linh, tá»±a hồ hết sức kinh ngạc.
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy nói :
- Hai vị võ công thế nà y mà cÅ©ng dám nói khoác là trên Ä‘á»i chẳng việc gì là không dám là m ư?
Lão nhân sẹo tÃm đưa mắt nhìn lão nhân đứng sau lưng Nhạc Nhạn Linh, như sắp sá»a động thá»§.
Ngay khi ấy, dưới núi bá»—ng vang lên má»™t tiếng rú thảm khốc, Nhạc Nhạn Linh vẻ mặt liá»n căng thẳng, ánh mắt sắc lạnh quét nhìn hai ngưá»i nói :
- Hai vị nếu biết thức thá»i thì hãy xuống núi ngay, Nhạc má»— đã không có ý định Ä‘oạt kinh, lại chẳng có oán thù gì vá»›i hai vị, nên không muốn là m hại đến tÃnh mạng hai vị.
Lão nhân sẹo tÃm cưá»i khảy :
- Ngươi tưởng là mình đã thắng rồi ư?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i lạnh lùng :
- Hai vị hãy xem song chưởng của tại hạ sẽ biết ngay!
Äoạn từ từ đưa song chưởng lên trước ngá»±c.
Lão nhân sẹo tÃm vừa trông thấy lòng bà n tay đỠnhư máu cá»§a Nhạc Nhạn Linh, láºp tức kinh hãi thoái lui mấy bước, buá»™t miệng kêu lên :
- Sao? Huyết chưởng ư?
Dứt lá»i ngưá»i cÅ©ng đã lùi sau mấy bước, cÆ¡ hồ hoà n toà n là do phản ứng tá»± nhiên.
Lão tiá»u phu mắt lại lóe lên vẻ kỳ lạ, má»i hà nh động cá»§a Nhạc Nhạn Linh Ä‘á»u khiến lão khó thể tin được.
Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng đưa mắt nhìn lão nhân sẹo tÃm nói :
- Xin má»i hai vị!
Vừa thấy Huyết chưởng, vẻ hung hăng cá»§a hai lão liá»n tan biến, lão nhân sẹo tÃm hÃt sâu má»™t hÆ¡i không khÃ, Ä‘oạn nói :
- ÄÆ°á»£c lắm, hôm nay huynh đệ lão phu chịu thua, nhưng món nợ hôm nay, má»™t ngà y nà o đó huynh đệ lão phu ắt sẽ đòi lại.
Äoạn quay sang lão nhân đứng sau lưng Nhạc Nhạn Linh nói :
- Chúng ta đi!
Dứt lá»i vừa định cất bước.
Bá»—ng, lão tiá»u phu cưá»i nói :
- Hai vị định bỠđi thế nà y ư?
Lão nhân sẹo tÃm Ä‘ang má»™t bụng lá»a giáºn không nÆ¡i phát tiết, nghe váºy liá»n chững bước, lạnh lùng nói :
- Sao? Lão già định giữ bá»n nà y lại ư?
Lão tiá»u phu cưá»i :
- Hai vị nghĩ là không thể ư?
Hai lão nhân cả giáºn, cùng buông tiếng cưá»i vang :
- Ha ha... Rõ là hổ xuống đất bằng, ngay cả chó cũng muốn hiếp đáp, lão già có lẽ đã chán sống rồi phải không?
Trong khi nói bất giác đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, hiển nhiên hỠvẫn còn e ngại vỠchà ng.
Lão tiá»u phu thản nhiên cưá»i :
- Hai vị chẳng qua chỉ là hai tên ác quá»· ở Lang SÆ¡n, đã trở thà nh hổ từ lúc nà o váºy?
Hai lão nhân nghe váºy liá»n tái mặt, há» là lão giang hồ, hiểu biết xa rá»™ng, thấy lão tiá»u phu biết rõ lai lịch cá»§a mình, biết ngay đối phương chẳng phải má»™t nhân váºt tầm thưá»ng.
Lão nhân mà y ngắn buột miệng nói :
- Sao lão biết lai lịch cá»§a huynh đệ bá»n nà y?
Lão tiá»u phu cưá»i khảy :
- Lang SÆ¡n nhị ác, hai ngưá»i tưởng lão phu là tiá»u phu tháºt sao?
Dứt lá»i, mắt bá»—ng rá»±c lên sắc lạnh rợn ngưá»i, nhìn chốt và o mặt Lang SÆ¡n nhị ác.
Lang SÆ¡n nhị ác vừa tiếp xúc vá»›i ánh mắt lão tiá»u phu, bất giác cùng lùi sau má»™t bước. Lão nhân sẹo tÃm bối rối nói :
- Có lẽ không phải, huynh đệ bá»n nà y hôm nay đã quấy rầy, xin cáo từ!
Äoạn hướng vá» lão tiá»u phu vòng tay xá dà i.
Lão tiá»u phu cưá»i :
- Những ngưá»i đã đặt chân lên Sáp Thiên Phong nà y, xưa nay chưa má»™t ai có thể trở xuống, Ngụy Như Hải, tôn giá vá»›i lệnh đệ Ngụy Như Giang dÄ© nhiên cÅ©ng không thể ngoại lệ, lão phu muốn tiá»…n chân hai vị má»™t Ä‘oạn đưá»ng.
Lão nhân sẹo tÃm Ngụy Như Hải tái mặt :
- Huynh đệ bá»n nà y không gánh nháºn nổi, xin cáo từ!
Dứt lá»i liá»n nháy mắt ra hiệu vá»›i Ngụy Như Giang, tức tốc tung mình phóng Ä‘i.
Lão tiá»u phu thấy váºy buông tiếng cưá»i ghê rợn.
- Ha ha... Sáp Thiên Phong xưa nay chưa từng có ai sống ra khá»i, hai vị nằm xuống Ä‘i thôi!
Dứt lá»i hữu chưởng vung lên rất nhẹ nhà ng, đã thấy Lang SÆ¡n nhị ác ngã lăn ra đất cách ngoà i năm trượng, đúng ngay vị trà hỠđã xuất hiện ban nãy.
Nhạc Nhạn Linh bất giác rợn ngưá»i, bởi Lang SÆ¡n nhị ác cÅ©ng đáng kể được là cao thá»§ báºc nhất võ lâm, váºy mà lão tiá»u phu chỉ cái phất tay nhẹ nhà ng đã chế ngá»± được hai ngưá»i, đủ biết võ công cao thâm dưá»ng nà o.
Nhạc Nhạn Linh thấy váºy liá»n hiểu ngay dụng ý cá»§a lão tiá»u phu, lòng dạ chà ng lương thiện, đâu thể để lão là m váºy, bèn lạnh lùng nói :
- Thì ra những ngưá»i nà y Ä‘á»u là do tôn giá là m chết, tôn giá không thấy hà nh vi cá»§a mình như váºy quá tà n nhẫn vô nhân đạo ư?
Lão tiá»u phu biến sắc mặt, tức giáºn nói :
- Ngươi giáo huấn lão phu đó hả?
Nhạc Nhạn Linh gắt giá»ng :
- Tôn lão kÃnh hiá»n là nguyên tắc tất yếu để láºp nhân xá» thế cá»§a má»—i ngưá»i, nhưng tôn giá tuổi cao thế nà y mà má»i hà nh vi Ä‘á»u trái vá»›i lẽ phải, tại hạ kÃnh trá»ng thế nà o được?
Lão tiá»u phu là ngưá»i rất có lai lịch, khi xưa hoà nh hà nh võ lâm chưa từng gặp địch thá»§, và chưa má»™t ai dám chống đối lão ná»a lá»i, chẳng ngá» lui ẩn đến đây lại bị má»™t thiếu niên phê phán tháºm tệ, thá» nghÄ© là m sao lão nhẫn nhịn được?
Chỉ thấy lão tức giáºn cưá»i vang :
- Ha ha... Tiểu tá», ngươi can đảm lắm, nhưng rất tiếc là ngươi đã không nghÄ© đến hoà n cảnh hiện tại cá»§a mình.
Nhạc Nhạn Linh công lá»±c tuy thâm háºu, song vẫn bị tiếng nói lão tiá»u phu chấn động đến tim Ä‘áºp dữ dá»™i, vá»™i hÃt và o má»™t hÆ¡i chân khà cố dằn nén, lạnh lùng nói :
- Từ lúc chứng kiến thá»§ Ä‘oạn cá»§a tôn giá đối phó vá»›i Lang SÆ¡n nhị ác, tại hạ đã biết khó thể giữ mình, nhưng đứng ở láºp trưá»ng nhân tÃnh, tại hạ chẳng thể không nói ra.
Lão tiá»u phu chợt động tâm há»i :
- Ngươi thân hoà i tuyệt há»c Huyết chưởng, chả lẽ lại tá»± biết không phải địch thá»§ cá»§a lão phu ư?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i :
- Tại hạ tuy biết Huyết chưởng, nhưng chưa được trá»n vẹn, ngay cả má»™t ngưá»i con gái yếu Ä‘uối còn không chống nổi, sao thể thắng được tôn giá chứ?
- Ngươi chưa động thủ với lão phu, sao biết không thắng nổi?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy :
- Kẻ khác đến đây lấy Huyết Chưởng bà kinh, nhưng không má»™t ngưá»i nà o đắc thá»§, cho dù công khai há» không phải địch thá»§ cá»§a tôn giá, chả lẽ lén lút lấy trá»™m cÅ©ng không được sao? Do đó, theo tại hạ suy Ä‘oán thì Huyết Chưởng bà kinh chẳng qua chỉ là miếng mồi nhá», tháºt ra chÃnh tôn giá thân hoà i tuyệt há»c ấy.
Lão tiá»u phu thầm gáºt đầu nghÄ© :
- “Tiểu tá» nà y quả là thông tuệ hÆ¡n ngưá»i, nhưng tại sao hắn đã biết rõ đó chỉ là miếng mồi nhá» mà còn đến đây?â€
NghÄ© váºy bèn há»i :
- Tiểu tá», tuy ngươi thông minh, biết đây là quá»· môn quan, váºy mà ngươi lại dám đặt chân và o, Ä‘iá»u ấy ngươi giải thÃch thế nà o đây?
Nhạc Nhạn Linh nghiêm giá»ng :
- Tại hạ sở dÄ© có mặt ở gần đây là bởi bị trúng kế kẻ khác, còn động thân lên núi là vì định cứu ngưá»i.
Lão tiá»u phu nhìn chốt và o mặt Nhạc Nhạn Linh :
- Ngươi quả tháºt không phải đến đây vì bà kinh ư?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy :
- Tại hạ dù bây giá» có được bà kinh ấy trong tay thì cÅ©ng không có thá»i gian mà há»c, cần để là m gì?
Lão tiá»u phu thắc mắc há»i :
- Sao ngươi lại không có thá»i gian?
- Äó là việc riêng cá»§a tại hạ!
Lão tiá»u phu thầm nhá»§ :
- “Ngươi bị trúng kịch độc, khó sống quá ná»a năm, ngươi quả là không nói ngoa.â€
Äoạn há»i lại :
- Ngươi nói là đã bị trúng kế kẻ khác, váºy kẻ đó là ai?
Nhạc Nhạn Linh thoáng đỠmặt :
- Má»™t ngưá»i con gái!
Lão tiá»u phu ánh mắt bén dưá»ng nà o, vừa thấy sắc mặt Nhạc Nhạn Linh liá»n hiểu ngay ná»™i tình, cưá»i nói :
- Y thị võ công cao hÆ¡n ngươi, nhưng chẳng hay cao đến mức độ nà o váºy?
Nhạc Nhạn Linh lại đỠmặt, cưá»i chua chát :
- Ngay cả đôi chân nà ng ta, tại hạ cũng không địch nổi.
Lão tiá»u phu sá»ng sốt :
- Tháºt váºy ư? Y thị danh tánh là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?
- Tuổi tác tương đương vá»›i tại hạ, danh tánh tại hạ không biết, chỉ biết nà ng ta là Thái Phụng Tiên Tá».
Lão tiá»u phu vừa nghe nói đến Thái Phụng Tiên Tá», sắc mặt liá»n đột biến, buá»™t miệng nói :
- Thái Phụng Tiên TỠư? Phải rồi, chỉ có nà ng ta má»›i biết lão phu ở đây, nhưng có Ä‘iá»u là nà ng ta mang ngươi đến đây quyết không có ác ý, tiểu huynh đệ chá»› nên hiểu lầm nà ng ta.
Giá»ng nói lão bá»—ng trở nên hết sức khách sáo.
Nhạc Nhạn Linh lòng Ä‘ang nặng thà nh kiến đối vá»›i Thái Phụng Tiên Tá», đâu chịu tin lá»i lão, cưá»i khảy nói :
- Không phải ác ý ư? Hừ! Äó là nà ng ta định mượn tay tôn giá trừ khá» tại hạ đó thôi!
Lão tiá»u phu thở dà i :
- Tiểu huynh đệ lầm rồi, hai sư đồ nà ng ta xưa nay hà nh động luôn độc đoán độc hà nh, đâu cần lão phu nhúng tay và o, tiểu huynh đệ đã quá đa nghi rồi!
Nhạc Nhạn Linh vẫn chưa tin :
- Nà ng ta đã giở trò trong ngưá»i tại hạ, chả lẽ đó cÅ©ng là giả sao?
Lão tiá»u phu ngẩn ngưá»i, nhưng chợt hiểu cưá»i nói :
- Có lẽ nà ng ta dối gạt ngươi đó thôi, ngươi có cảm giác khác lạ gì không?
- Khi nà ng ta Ä‘i khá»i, tại hạ lại gặp má»™t nhóm thù địch khác, suýt nữa đã thương vong dưới tay há», có lẽ khi tại hạ bị há» Ä‘iểm huyệt đã tình cá» giải khai.
Lão tiá»u phu bá»—ng cưá»i phá lên :
- Äiểm huyệt mà có thể giải huyệt ư? Trên cõi Ä‘á»i chưa có môn võ công ấy. HÆ¡n nữa, ngươi đã bị kẻ thù Ä‘iểm huyệt, váºy sao ngươi lại có thể sống còn đến đây được?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là do nà ng ta mang đến!
Lão tiá»u phu cưá»i :
- Váºy là kẻ thù cá»§a ngươi đã bị nà ng ta sát hại rồi chứ gì?
Nhạc Nhạn Linh hết lá»i phản bác, sá»± tháºt rất hiển nhiên, nếu bá»n ngưá»i Äoạn Hồn cốc mà không chết, chắc chắn há» chẳng buông tha cho chà ng, nhưng nếu là Thái Phụng Tiên Tá» vì cứu chà ng mà hạ sát há», váºy thì đó là vì lẽ gì? Lẽ đương nhiên, chà ng không há» biết vá» việc Thái Phụng Tiên TỠđã chữa thương cho mình.
Nhạc Nhạn Linh ngẫm nghĩ mãi vẫn không sao tìm ra được câu giải đáp, bèn thầm nhủ :
- “Äằng nà o nà ng ta cÅ©ng không bao giá» có ý tốt vá»›i mình, nghÄ© là m gì cho mệt trÃ?â€
Lão tiá»u phu bá»—ng há»i :
- Tiểu huynh đệ đã suy nghĩ thông chưa?
- Chẳng gì phải suy nghĩ cả, miễn biết nà ng ta không có ý tốt với tại hạ là đủ... Bây giỠtôn giá định xỠtrà tại hạ thế nà o đây?
Lão tiá»u phu lắc đầu :
- Lão phu không xá» trị tiểu huynh đệ đâu, nếu tiểu huynh đệ không chê nÆ¡i đây hiu quạnh, xin hãy ở lại đây và i tháng, lão phu sẽ truyá»n thụ hết pho Huyết chưởng cho tiểu huynh đệ.
Nhạc Nhạn Linh sá»ng sốt :
- Vì sao váºy?
Lão tiá»u phu giá»ng cảm khái :
- Ôi, có lẽ tiểu huynh đệ sau nà y sẽ rõ, bây giỠlão phu có nói cũng không hết.
Nhạc Nhạn Linh nghe váºy liá»n dịu giá»ng :
- Lão trượng, thá»i gian sống cá»§a tại hạ có giá»›i hạn, ngà y giá» rất đáng quý, tháºt không thể ở lại đây lâu, nếu lão trượng lượng thứ cho tá»™i quấy rầy, tại hạ xin cáo từ!
Dứt lá»i liá»n hướng vá» lão tiá»u phu vòng tay xá dà i.
Lão tiá»u phu gáºt đầu :
- Tiểu huynh đệ quả là hiá»n từ hữu lý, mong là từ nay tiểu huynh đệ hãy đối xá» tốt vá»›i Thái Phụng Tiên Tá», giúp nà ng ta thay đổi cá tÃnh thiên khÃch trước đây.
Äoạn từ trong lòng lấy ra má»™t quyển sách lụa và má»™t hoà n thuốc mà u đỠto cỡ long nhãn, nói tiếp :
- Äây là Huyết Chưởng bà kinh, nhưng không đầy đủ, chỉ có chÃn chiêu chưởng pháp và má»™t môn võ công đặc dị, trong chÃn chiêu chỉ pháp, tiểu huynh đệ cần phải tìm gặp má»™t ngưá»i khác má»›i có thể luyện thà nh toà n bá»™ tuyệt há»c Huyết chưởng, lúc ấy có lẽ khắp thiên hạ không ai thắng được tiểu huynh đệ nữa. Còn hoà n thuốc nà y, khi nà o bệnh phát hãy uống và o, tuy không chữa khá»i được căn bệnh cá»§a tiểu huynh đệ, nhưng có thể kéo dà i sinh mạng năm ba tháng, tiểu huynh đệ hãy cố gắng tìm được thuốc giải trong khoảng thá»i gian ấy. Lão phu đã cạn lá»i, tiểu huynh đệ hãy cất lấy Ä‘i!
Nhạc Nhạn Linh tháºt không sao hiểu nổi vì lẽ gì lão nhân nà y lại tặng cho mình quyển bà kinh quý báu như váºy, bèn do dá»± há»i :
- Lão trượng...
Lão tiá»u phu ngắt lá»i :
- Tiểu huynh đệ đừng từ chối nữa. Hãy nhá»›, lão phu không phải là ngưá»i khảng khái, là m váºy dÄ© nhiên là có dụng ý, tiểu huynh đệ chịu nháºn là kể như tá»™i nghiệp lão phu, còn không chịu nháºn thì lão phu cÅ©ng chẳng thể ép buá»™c.
Giá»ng nói hết sức thà nh khẩn và ngáºp đầy thê lương lẫn van cầu.
Nhạc Nhạn Linh không tá»± chá»§ được đưa tay ra đón lấy và há»i :
- Lão trượng tôn tánh đại danh tại hạ còn chưa được biết!
Lão tiá»u phu lắc đầu :
- Má»i sá»± sau nà y tiểu huynh đệ sẽ rõ, nói chung lão phu không phải má»™t ngưá»i xấu xa như tiểu huynh đệ đã nghÄ©.
Äoạn bá»—ng vung chưởng đánh văng Lang SÆ¡n nhị ác cùng chiếc giá» tre rÆ¡i xuống vá»±c, trịnh trá»ng nói :
- Vì sá»± an toà n mai nà y cá»§a tiểu huynh đệ, lão phu bắt buá»™c phải như váºy!
Dứt lá»i liá»n tức tung mình phóng và o rừng mất dạng.
Nhạc Nhạn Linh ngÆ¡ ngẩn nhìn vá» phÃa lão tiá»u phu khuất dạng, bao nghi vấn ngáºp lòng, nhưng có Ä‘iá»u là do lão tiá»u phu gây ra, nhưng qua ông ta, chà ng chẳng tìm ra được câu giải đáp nà o cả.
Ná»™ Giang là con sông từ trên núi cao trút xuống, len lá»i qua nhiá»u ghá»nh đá nên giòng chảy mạnh khá»§ng khiếp, sóng nước cuồn cuá»™c, hiểm trở hÆ¡n nhiá»u so vá»›i lưu vá»±c Tam Hạp cá»§a Trưá»ng Giang.
Lúc nà y mặt trá»i đã ngã vá» tây, ráng chiá»u đỠrá»±c má»™t góc trá»i.
Từng đà n chim kéo nhau bay qua ngá»n cây tìm vá» tổ ấm, muôn thú cÅ©ng lÅ© lượt trở vá» hang ổ.
Váºy mà lúc nà y lại có má»™t thiếu niên áo Ä‘en Ä‘ang phóng Ä‘i dá»c theo bá» sông lên núi, má»—i cái tung mình vượt qua đến bốn năm mươi trượng, tốc độ nhanh như tia chá»›p.
Nắng chiá»u soi trên gương mặt hồng hà o cá»§a chà ng, loáng thoáng có thể nháºn ra được ánh mắt chà ng ngáºp đầy vẻ căm thù lẫn khổ Ä‘au.
Thá»i gian trôi qua như nước chảy, trá»i dần tối, thiếu niên áo Ä‘en dừng lại trên má»™t đỉnh núi đầy cá» dại, đưa mắt nhìn vá» phÃa má»™t ngá»n núi cao chót vót trước mặt, như Ä‘ang tìm đưá»ng lên núi
|
 |
|
| |