12-02-2009, 07:29 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Dec 2008
Äến từ: HCM
Bà i gởi: 91
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
17: Cuộc chơi
Khi Edward đưa tôi về nhaÌ€, trời mÆ¡Ìi băÌt đầu lăÌc răÌc mưa phuÌ€n. Chỉ đêÌn luÌc Ä‘oÌ, tôi mÆ¡Ìi hiểu rằng những giÌ€ miÌ€nh vừa trải qua hoaÌ€n toaÌ€n không phải laÌ€ một giâÌc mÆ¡.
Rồi tôi phaÌt hiện ra một chiêÌc xe hÆ¡i maÌ€u Ä‘en – loaÌ£i xe Ford nhưng Ä‘ã cũ meÌ€m – Ä‘ang đậu ngay trên lôÌi Ä‘i dẫn vaÌ€o nhaÌ€... Edward lầm bầm một câu giÌ€ Ä‘oÌ khoÌ hiểu vÆ¡Ìi caÌi gjoÌ£ng trầm vaÌ€ găÌt.
TruÌ mưa dươÌi haÌ€ng hiên laÌ€ Jacob Black Ä‘ang đưÌng sau chiêÌc xe lăn của cha miÌ€nh. Gương mặt của ông Billy vẫn tỏ ra laÌ£nh tanh như Ä‘aÌ khi Edward cho chiêÌc xe tải của tôi đậu tâÌp vaÌ€o lề đường. Jacob bỗng cuÌi gằm mặt xuôÌng viÌ€ ngượng nghiÌ£u.
GioÌ£ng noÌi khẳn đặc của Edward Ä‘anh laÌ£i đầy giận dữ:
- ThÃªÌ naÌ€y thiÌ€ quaÌ lăÌm rồi.
- Ông âÌy đêÌn để cảnh baÌo vÆ¡Ìi bÃ´Ì em?. Tôi phỏng Ä‘oaÌn vÆ¡Ìi cảm giaÌc sợ hãi hÆ¡n laÌ€ tưÌc giận.
Edward chỉ chậm rãi gật đầu, aÌnh măÌt của anh sa sầm xuôÌng, nhiÌ€n Ä‘aÌp laÌ£i caÌi nhiÌ€n sừng sộ của ông Billy trong maÌ€n mưa.
- Äể em thương lượng vÆ¡Ìi ông âÌy – Tôi để nghiÌ£. Äôi măÌt Ä‘en kiÌ£t của Edward laÌ€m tôi bâÌt an
Thật ngaÌ£c nhiên, anh đồng yÌ ngay lập tưÌc.
- CoÌ lẽ như vậy sẽ tôÌt hÆ¡n. Nhưng em phải cẩn thận nheÌ. NhoÌc con kia chẳng biêÌt chuyện giÌ€ đâu..
Tôi hÆ¡i bực một chuÌt vÆ¡Ìi caÌi từ nhoÌc con.
- Jacob chẳng nhỏ hÆ¡n em mâÌy đâu – Tôi nhăÌc cho anh nhÆ¡Ì.
Edward quay sang nhiÌ€n tôi, nỗi tưÌc giận đột nhiên biêÌn mâÌt.
- Ồ, anh biêÌt rồi – Anh khẳng Ä‘iÌ£nh vÆ¡Ìi tôi bằng nuÌ£ cười tươi roÌi.
Tôi thở daÌ€i, đặt tay lên caÌi năÌm ở của xe.
- Em nhÆ¡Ì mời hoÌ£ vaÌ€o nhaÌ€ – Edward nhăÌc nhở – Anh sẽ Ä‘i. ChaÌ£ng vaÌ£ng, anh sẽ quay trở laÌ£i.
- Anh coÌ cần xe em không? – Tôi mời moÌ£c, nhưng rồi ngay luÌc âÌy laÌ£i tự hỏi rằng biêÌt giải thiÌch vÆ¡Ìi bÃ´Ì thÃªÌ naÌ€o về sự biêÌn mâÌt của noÌ Ä‘Ã¢y?
Edward Ä‘ảo măÌt vaÌ€ noÌi:
- Anh Ä‘i về nhaÌ€ coÌ€n nhanh hÆ¡n caÌi xe Ä‘oÌ maÌ€.
- Anh không cần phải bỏ Ä‘i như thÃªÌ Ä‘Ã¢u – Tôi lên tiêÌng một caÌch tiêÌc nuôÌi.
Anh mỉm cười nhiÌ€n caÌi vẻ mặt buồn thiu của tôi.
- Ừ, anh biêÌt. Nhưng chỉ sau khi hoÌ£ rồi khỏi nhaÌ€ em – NoÌi rồi, anh neÌm một caÌi nhiÌ€n bực bội về phiÌa bÃ´Ì con ông Billy – Em vẫn phải chuẩn biÌ£ giÆ¡Ìi thiệu người baÌ£n trai mÆ¡Ìi vÆ¡Ìi bÃ´Ì Ä‘Ã¢Ìy nheÌ â€“ NuÌ£ cười của anh mở rộng hÆ¡n, những chiêÌc răng trăÌng boÌng lần naÌ€y laÌ£i hiện ra râÌt rõ.
Tôi rên rỉ:
- Vâng, em biêÌt rồi.
Edward laÌ£i mỉm cười, vẫn nuÌ£ cười raÌ£ng ngời maÌ€ tôi ưa thiÌch.
- Anh sẽ sÆ¡Ìm quay laÌ£i – Anh hưÌa một caÌch chăÌc chăÌn. AÌnh măÌt của anh laÌ£i lươÌt nhanh về phiÌa haÌ€ng hiên rồi cũng thật nhanh, anh cuÌi đầu xuôÌng, nheÌ£ nhaÌ€ng đặt lên cổ tôi một chiêÌc hôn. Như thường lệ, tim tôi laÌ£i đập loaÌ£n nhiÌ£p, vaÌ€ cũng như anh, tôi đưa măÌt về phiÌa haÌ€ng hiên. Gương mặt của ông Billy không coÌ€n biÌ€nh thản như trươÌc nữa, hai tay ông biÌu chặt vaÌ€o thaÌ€nh ghêÌ.
- SÆ¡Ìm nheÌ â€“ Tôi Ä‘aÌp rồi mở cửa xe bươÌc ra ngoaÌ€i mưa, tâm traÌ£ng trở nên căng thẳng.
Tôi hoaÌ€n toaÌ€n coÌ thể cảm nhận được aÌnh măÌt của anh vẫn dõi theo từng bươÌc chân liÌu riÌu của tôi xuyên qua maÌ€n mưa, hươÌng đêÌn haÌ€ng hiên.
- A, bac Billy, chaÌ€o Jacob – Tôi cÃ´Ì chaÌ€o hỏi một caÌch vui vẻ – BÃ´Ì chaÌu chưa Ä‘i laÌ€m về... ChaÌu mong rằng baÌc vaÌ€ em không phải đưÌng đợi lâu.
- Cũng không lâu – Ông cÃ´Ì Ä‘aÌp laÌ£i bằng gioÌ£ng nheÌ£ nhaÌ€ng, nhưng đôi măÌt Ä‘en lay laÌy của ông thiÌ€ săÌc lẻm – BaÌc chỉ muôÌn gửi caÌi naÌ€y cho bÃ´Ì chaÌu – Ông mân mê một goÌi giâÌy maÌ€u nâu Ä‘ang nằm trong loÌ€ng miÌ€nh.
- ChaÌu cảm Æ¡n baÌc – Tôi Ä‘aÌp, trong đầu Ä‘ang tự hỏi không biêÌt Ä‘oÌ laÌ€ goÌi giÌ€ – BaÌc vaÌ€ em vaÌ€o nhaÌ€ một chuÌt cho khô Ä‘ã.
Tôi cÃ´Ì laÌ€m ra vẻ không biêÌt caÌi nhiÌ€n buôÌt giaÌ của ông Billy daÌ€nh cho miÌ€nh, cÆ°Ì thản nhiên luÌi huÌi mở cửa vaÌ€ mời hoÌ£ vaÌ€o nhaÌ€.
- Chờ chaÌu một chuÌt – Tôi noÌi rồi quay laÌ£i Ä‘oÌng cửa. HaÌ€nh động Ä‘oÌ cho pheÌp tôi coÌ cÆ¡ hội để ngăÌm nhiÌ€n Edward lần cuôÌi. Anh vẫn dõi măÌt theo từng cử động của tôi, thân người hoaÌ€n toaÌ€n bâÌt động, vaÌ€ đôi măÌt của anh thiÌ€ vô cũng nghiêm nghiÌ£.
- ChaÌu phải câÌt noÌ vaÌ€o tủ laÌ£nh – Ông Billy lên tiêÌng rồi đưa goÌi giâÌy cho tôi – Một iÌt caÌ bột trÆ°Ì danh của nhaÌ€ Harry Clearwater... moÌn ăn khoaÌi khẩu của bÃ´Ì chaÌu đâÌy. Tủ laÌ£nh sẽ giữ noÌ Ä‘Æ°Æ¡Ì£c lâu hÆ¡n – Ông nhuÌn vai.
- ChaÌu cảm Æ¡n baÌc – Tôi lặp laÌ£i, lần naÌ€y thiÌ€ Ä‘ã đỡ căng thẳng hÆ¡n – Tủ laÌ£nh nhaÌ€ chaÌu đầy những caÌ laÌ€ caÌ, tôÌi nay, bÃ´Ì chaÌu laÌ£i mang thêm một mÆ¡Ì caÌ nữa về nhaÌ€.
- LaÌ£i Ä‘i câu caÌ nữa aÌ€? – Ông Billy hỏi laÌ£i, đôi măÌt ông chợt saÌng lên – XuôÌng chỗ cũ phải không? Giờ baÌc đêÌn coÌ lẽ sẽ gặp bÃ´Ì chaÌu đâÌy.
- DaÌ£ không phải – Tôi noÌi dôÌi liền ngay lập tưÌc, gương mặt Ä‘anh laÌ£i tưÌc thiÌ€ – BÃ´Ì chaÌu đêÌn nÆ¡i mÆ¡Ìi... nhưng chaÌu cũng không biêÌt laÌ€ nÆ¡i naÌ€o.
Nhận ra thaÌi độ thay đổi đột ngột của tôi, gương mặt của ông Billy trầm ngâm ngay tưÌc thiÌ€.
- Jake – Ông lên tiêÌng, măÌt vẫn deÌ€ chừng tôi – Sao con không ra ngoaÌ€i tiÌ€m cho bÃ´Ì mâÌy tâÌm hiÌ€nh mÆ¡Ìi của chiÌ£ Rebeca nhỉ? BÃ´Ì coÌ mang theo cho chuÌ Charlie xem đâÌy.
- Æ Ì‰ đâu aÌ£? – Jacob hỏi laÌ£i, gioÌ£ng noÌi râÌt ủ ê. Tôi liêÌc nhiÌ€n cậu beÌ, cậu cÆ°Ì chăm chăm nhiÌ€n xuôÌng dươÌi saÌ€n, đôi lông maÌ€y nhiÌu laÌ£i.
- HiÌ€nh như bÃ´Ì Ä‘ÃªÌ‰ chuÌng ở thuÌ€ng xe sau – Ông Billy trả lời – ChăÌc con phải raÌng tiÌ€m may ra mÆ¡Ìi thâÌy.
Jacob lùi lũi bỏ ra ngoài mưa.
Ông Billy vaÌ€ tôi nhiÌ€n nhau trong im lặng. VaÌ€i giây sau, tôi cảm thâÌy mâÌt tự nhiên nên bỏ vaÌ€o trong bêÌp. TiêÌng baÌnh xe lăn riÌt lên kin kiÌt trên tâÌm vải sÆ¡n loÌt saÌ€n nhaÌ€ khi ông Billy quyêÌt Ä‘iÌ£nh baÌm theo tôi.
Tôi leÌ€n caÌi tuÌi giâÌy vaÌ€o giữa những boÌ£c caÌ khaÌc vaÌ€o ngăn trên cũng của tủ laÌ£nh, quay laÌ£i đôÌi diện vÆ¡Ìi viÌ£ tuÌ€ trưởng da Ä‘ỏ. Khuôn mặt nhăn nheo của ông thật khoÌ maÌ€ Ä‘oaÌn biêÌt.
- ChăÌc lâu lăÌm bÃ´Ì chaÌu mÆ¡Ìi về – GioÌ£ng noÌi của tôi chỉ cần cao một chuÌt nữa thôi laÌ€ thaÌ€nh khiêÌm nhã.
Ông Billy chỉ gật đầu, vẫn không noÌi giÌ€.
- ChaÌu cảm Æ¡n baÌc râÌt nhiều về tuÌi caÌ bột – Tôi boÌng gioÌ.
Ông Billy tiêÌp tuÌ£c gật đầu. Tôi thở daÌ€i vaÌ€ khoanh tay laÌ£i trươÌc ngực.
Tuồng như Ä‘oaÌn ra rằng tôi Ä‘ã từ bỏ lôÌi noÌi sẵng Ä‘oÌ, viÌ£ tuÌ€ trưởng da Ä‘ỏ mÆ¡Ìi chiÌ£u lên tiêÌng.
- Bella... – Ông coÌ vẻ ngần ngừ.
Tôi im lặng chờ đợi.
- Bella – Ông laÌ£i băÌt đầu – Charlie laÌ€ một trong những người baÌ£n thân nhâÌt của baÌc.
- Vâng.
Ông Billy phaÌt âm raÌ€nh roÌ£t từng từ một bằng một gioÌ£ng noÌi râÌt trầm.
- BaÌc biêÌt chaÌu chÆ¡i vÆ¡Ìi một người trong nhaÌ€ Cullen.
- Vâng – Tôi lập laÌ£i một caÌch cộc lôÌc.
Äôi măÌt ông đột nhiên tôÌi sâÌm laÌ£i.
- CoÌ lẽ Ä‘iều Ä‘oÌ không diÌnh daÌng giÌ€ đêÌn baÌc nhưng baÌc không cho Ä‘oÌ laÌ€ Ä‘iều hay.
- BaÌc noÌi Ä‘uÌng – Tôi gật đầu đồng yÌ â€“ ÄuÌng laÌ€ chuyện naÌ€y không can dự giÌ€ đêÌn baÌc.
Äôi lông maÌ€y Ä‘ang baÌ£c dần của viÌ£ tuÌ€ trưởng da Ä‘ỏ naÌ€y dãn rộng ra trươÌc thaÌi độ sỗ saÌ€ng của tôi.
- ChăÌc chaÌu không biêÌt, gia Ä‘iÌ€nh Cullen coÌ tiêÌng laÌ€ không tôÌt trên lãnh Ä‘iÌ£a của người da Ä‘ỏ
- Thật ra laÌ€ chaÌu biêÌt hêÌt rồi – Tôi cưÌng gioÌ£ng thông baÌo. Ông Billy trÃ´Ì măÌt ngaÌ£c nhiên – ViÌ€ hoÌ£ không xưÌng Ä‘aÌng, phải không baÌc? VaÌ€ hoÌ£ không được pheÌp đặt chân lên vuÌ€ng đâÌt daÌ€nh cho người da Ä‘ỏ, Ä‘uÌng không? – TriÌ nhÆ¡Ì của tôi về bản giao ươÌc giuÌp ông Billy coÌ thể bảo vệ bộ tộc của miÌ€nh Ä‘ã khiêÌn ông giật nảy miÌ€nh.
- ÄuÌng thÃªÌ â€“ Ông thừa nhận, đôi măÌt ông tỏ vẻ cảnh giaÌc – Xem ra chuÌ râÌt am tường về nhaÌ€ Cullen. Am tường hÆ¡n cả baÌc nghĩ.
Tôi nhìn ông Billy:
- CoÌ lẽ chaÌu hiều hoÌ£ hÆ¡n baÌc.
ViÌ£ tuÌ€ trưởng da Ä‘ỏ miÌm môi laÌ£i khi nghe thâÌy Ä‘iều Ä‘oÌ.
- CoÌ lẽ vậy – Ông đồng yÌ, nhưng đôi măÌt laÌ£i vuÌ£t saÌng – ThÃªÌ Charlie coÌ hiểu hoÌ£ không?
Ông Billy tiÌ€m ra “goÌt chân Ashin†của tôi.
- BÃ´Ì chaÌu râÌt thiÌch gia Ä‘iÌ€nh Cullen – Tôi lâÌp liêÌm. Dĩ nhiên laÌ€ ông Billy hiểu ngay rằng tôi Ä‘ang tiÌ€m caÌch lảng traÌnh. Ông không ngaÌ£c nhiên, cũng chẳng tỏ vẻ giÌ€ vui mừng.
- ÄoÌ không phải việc của baÌc – Ông Ä‘aÌp lời – Äây coÌ lẽ laÌ€ việc của Charlie.
- ViÌ€ laÌ€ việc riêng của chaÌu nên duÌ€ muôÌn duÌ€ không, Ä‘oÌ cũng sẽ laÌ€ việc của bÃ´Ì chaÌu, chaÌu noÌi thÃªÌ coÌ Ä‘uÌng không aÌ£?
Không biêÌt ông Billy coÌ hiểu ẩn yÌ Ä‘ÄƒÌ€ng sau caua noÌi âÌy của tôi hay không, khi tôi cÆ°Ì nhâÌt quyêÌt không để cho miÌ€nh cuôÌi cuÌ€ng phải Ä‘i đêÌn chỗ thỏa hiệp vÆ¡Ìi viÌ£ tuÌ€ trưởng da Ä‘ỏ từng trải naÌ€y. Dường như ông Billy Ä‘ã hiểu. CoÌ vẻ ông Ä‘ang suy nghĩ lung lăÌm về Ä‘iều naÌ€y... ngoaÌ€i kia mưa vẫn rÆ¡i, tiêÌng lộp bộp trên maÌi nhaÌ€, laÌ€ thÆ°Ì Ã¢m thanh duy nhâÌt phaÌ tan bầu không khiÌ im lặng giữa hai chuÌng tôi.
- Ừ – CuôÌi cuÌ€ng ông Billy cũng lăÌc đầu chiÌ£u thua – ÄoÌ laÌ€ việc riêng của chaÌu.
TâÌt nhiên laÌ€ tôi thở phaÌ€o nheÌ£ nhõm
- Cháu cảm ơn bác, bác Billy.
- Nhưng cháu phải ý thức được mình đang là m gì, Bella ạ - Ông nhấn mạnh.
- Vâng – Tôi gáºt đầu đồng ý má»™t cái rụp.
Ông Billy láºp tức cau mà y.
- à của bác là … cháu đừng có tiếp tục cái việc cháu đang là m nữa.
Tôi nhìn tháºt lâu và o mắt vị tù trưởng da Ä‘á», trong đó chẳng có má»™t biểu hiện nà o ngoà i ná»—i lo lắng cho tôi cả, và vì thế, tôi không biết nên trả lá»i vá»›i ông như thế nà o cho phải.
Chợt có tiếng đóng cá»§a sầm… khá nặng tay ở cá»a trước, tôi giáºt nảy mình.
- Là m gì có cái ảnh nà o ở ngoà i xe đâu bố - Giá»ng nói chán nản, bá»±c dá»c cá»§a Jacob vá»ng đến chá»— chúng tôi trước khi cáºu kịp ló mặt. Vai áo sÆ¡mi cá»§a Jacob sẫm lại vì mưa, còn mái tóc cá»§a cáºu bé thì bắt đầu nhá» giá»t, Jacob đứng nép vá»™i và o má»™t góc nhà .
- Hmmm – Ông Billy lẩm bẩm, rồi như sá»±c nhá»› ra, ông quay phắt chiếc xe lăn lại để đối diện vá»›i cáºu con trai – Chắc bố để hình ở nhà .
Jacob đảo mắt… thấy thương.
- Trá»i Æ¡i!!!...
- Ừm, Bella nà y, nhắn với bố… - Ông Billy dừng lại một chút trước khi hoà n tất câu nói của mình - … là bác có ghé qua nhé.
- Dạ vâng – Tôi là nhà đáp lá»i.
Jacob trố mắt ngạc nhiên.
- Mình phải đi bây giỠsao bố?
- Chú Charlie sẽ vá» nhà trá»… - Vừa giải thÃch, ông Billy vừa lăn xe ngang qua Jacob.
- Trá»i Æ¡i!!!... – Gương mặt cá»§a Jacob xịu xuống đầy vẻ thất vá»ng – Thôi rồi, váºy chị em mình gặp nhau sau nhé, Bella.
- Chắc chắn rồi, Jacob – Tôi gáºt đầu đồng ý.
- Bảo trá»ng nhé, Bella – Ông Billy nhắc nhở tôi, nhưng tôi không trả lá»i.
Jacob giúp bố đẩy xe ra cá»a. tôi khẽ vẫy tay chà o tạm biệt, mắt liếc nhanh sang chiếc xe tải cá»§a mình giỠđây đã vắng bóng Edward, rồi nhẹ nhà ng khép cá»a lại trước khi bố con ông Billy Ä‘i khuất.
Tôi đứng ở cá»a phòng ngoà i cả phút lắng nghe tiếng xe hÆ¡i cá»§a há» xa dần, xa dần rồi mất hút. Và tôi cứ đứng ngây ngưá»i ở đấy, chá» cho đến khi ná»—i bá»±c dá»c và lo lắng dịu bá»›t. Cuối cùng, khi đã có thể hÃt thở lại má»™t cách bình thưá»ng, khi má»i căng thẳng đã chùng xuống, chỉ còn lại má»™t chút xÃu, tôi má»›i chịu bước lên lầu thay quần áo.
Má»™t cách lÆ¡ đãng, tôi ướm thá» má»™t và i bá»™ quần áo, trong lòng mặc nhiên không có lấy má»™t chút ý niệm gì vá» buổi tối hôm nay. Chỉ nên nghÄ© đến hiện tại thôi, những gì thuá»™c vá» quá khứ không còn quan trá»ng nữa, tôi tá»± nhá»§ vá»›i mình như váºy. Giá» thì tâm trạng không còn chịu sá»± chi phối cá»§a Jasper hay Edward, tôi táºp trung hết má»i lý trà để ép mình không rÆ¡i và o trạng thái tinh thần hoảng loạn như trước kia nữa. Và rồi nhanh chóng, tôi từ bá» việc lá»±a chá»n má»™t bá»™ đồ tháºt oách – thay và o đó lại tròng và o ngưá»i chiếc áo sÆ¡mi đã cÅ© may bằng vải flanen và má»™t chiếc quần Jean – đằng nà o thì tối nay cÅ©ng sẽ phải trùm trong áo mưa suốt thôi mà .
Chuông Ä‘iện thoại reo vang khiến tôi choà ng tỉnh, tôi vá»™i và ng ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu để nhấc ống nghe. Trong giây phút nà y, tôi chỉ muốn nghe giá»ng nói cá»§a má»™t ngưá»i thôi, bất cứ ai khác vá»›i tôi lúc nà y chỉ cà ng là m cho tôi tăng thêm ná»—i ngán ngẩm mà thôii. Nhưng rồi tôi hiểu ra, nếu anh muốn nói chuyện vá»›i tôi thì Ä‘ac xuất hiện ngay trong phòng tôi rồi chứ cần gì phải bà y đặt ra cái trò “alô aliếc†vá»› vẩn nà y.
- A lô? – tôi lên tiếng, nÃn thở.
- Bella hả? Mình nè – Jessica trả lá»i.
- ồ, chà o Jess – Tôi cố gắng hÃt thở lại bình thưá»ng để đầu óc quay trở vá» vá»›i thá»±c tại. Dưá»ng như đã cả tháng trôi qua chứ không phải chỉ là má»™t hai ngà y qua, tôi không được trò chuyện cùng Jess – Buổi vÅ© há»™i thế nà o?
- Trá»i Æ¡i, vui lắm! – Vừa dứt câu nà y xong.. Jessica lại bắt liá»n sang những câu khác, cứ thế liến thoắng má»™t thôi má»™t hồi mà chẳng cần đợi tôi má»i thêm lần nữa. Từng phút, từng phút rồi lại từng phút trôi qua, tôi vẫn chưa bỠđược ống nghe xuống. Thỉnh thoảng còn phải chem. Mấy từ “ồôô†rồi “à aa†và o cho có vẻ như mình Ä‘ang chú tâm và o lá»i kể cá»§a cô bạn. Nhưng quả tháºt là chẳng dá»… dà ng chút nà o, Jessica, Mike, buổi khiêu vÅ©, trưá»ng há»c… lúc nà y cứ như sao Há»a, sao Kim, sao gì gì nữa đối vá»›i tôi váºy, tất cả tá»± dưng trở lên lạ lẫm đến kỳ lạ. Mắt tôi cứ phóng ra ngoà i cá»a sổ mà theo dõi từng quầng sáng lá» má» hiện ra sau những đám mây nặng trÄ©u.
- Bồ có nghe thấy mình nói gì không đấy, Bella? – Jessica đột nhiên há»i ngang, giá»ng có vẻ tức tối.
- Ồ, mình xin lỗi, bồ nói gì kia?
- Mình nói rằng Mike đã hôn mình, bồ có tin nổi không?
- Tháºt tuyệt vá»i, Jess à – Tôi chỉ biết trả lá»i có bấy nhiêu.
- Thế hôm qua bồ là m gì? – Cô bạn cắc cá»› há»i lại, trong giá»ng nói có phảng phất má»™t chút bá»±c dá»c vì thái độ thiếu nhiệt tình cá»§a tôi. CÅ©ng có thể là do việc tôi chẳng chịu moi móc thong tin ở Jessica đã khiến cô ta phát cáu cÅ©ng nên.
- Mình chẳng là m gì cả, tháºt đấy bồ ạ. Cứ Ä‘i vòng vòng giang nắng thôi.
Chợt có tiếng xe tuần tra của bố vang lên từ gara.
- Bồ có nháºn được tin gì cá»§a Edward Cullen không?
Cá»a trước bá»—ng đóng sầm lại, tiếp theo là tiếng chân bố Ä‘i lại dưới gầm cầu thang để cất đồ nghá» cá»§a mình.
- Ừm – Tôi áºm ừ, không biết phải sáng tác câu chuyện cá»§a mình ra sao nữa.
- Cúc cu, chà o con, con gái! – Bố lên tiếng khi bước và o nhà bếp. Tôi vẫy tay chà o lại bố.
Jess cũng nghe thấy tiếng bố tôi.
- Ồ, bố của bồ đang ở đấy à ? Không sao đâu… ngà y mai tụi mình lại nói chuyện. Gặp bồ và o giỠlượng giác nhé.
- Hẹn gặp lại bồ, Jess – Nói xong, tôi gác máy.
- À, bố - Tôi lên tiếng. Bố Ä‘ang rá»a tay trong bồn – Cá đâu hả bố?
- Bố cho và o tủ lanh hết rồi.
- Con phải Ä‘i lấy má»™t Ãt trước khi nó đông thà nh đá má»›i được… Chiá»u nay, bác Billy có gá»i cho bố má»™t gói cá bá»™t cá»§a nhà Harry Clearwater đấy – Tôi cố nói bằng giá»ng hà o hứng.
- Thế á? – Äôi mắt bố sáng rỡ - Äó là món ăn yêu thÃch cá»§a bố đấy.
Rồi trong lúc tôi chuẩn bị bữa tối, bố cắm cúi quét dá»n nhà cá»a. Chẳng mấy chốc sau, cả hai bố con tôi Ä‘á»u có thể ngồi và o bà n, thưởng thức bữa tối trong yên lặng. Bố cứ hÃt hà món ăn cá»§a mình. Còn tôi thì cứ rối tung đầu óc khi không biết phải thá»±c hiện cái nhiệm vụ đã được phân công hẳn hoi cá»§a mình như thế nà o, tôi Ä‘ang lá»±a chá»n thá»i Ä‘iểm để bắt đầu…
- Hôm nay con là m gì? – Bố lên tiếng cắt đứt cơn mơ mà ng của tôi.
- Ừm, chiá»u nay con chỉ quanh quẩn ở trong nhà – Dù sao đây cúng là má»™t phần sá»± tháºt. Tôi cố giữ giá»ng nói cá»§a mình tháºt tươi tắn, nhưng trong lòng thì héo xèo – Còn sáng nay thì con đến chÆ¡i nhà Cullen.
“Cạchâ€â€¦ Bố đánh rÆ¡i cái nÄ©a.
- Nhà bác sĩ Cullen ấy hả? – Bố há hốc miệng ngạc nhiên.
Tôi vỠnhư không để ý đến phản ứng của bố.
- Vânggg.
- Con là m gì ở đó? – Bố vẫn chưa nhặt cái đĩa lên.
- Ừm… Tháºt ra, tối nay con sẽ Ä‘i chÆ¡i vá»›i Edward Cullen nên anh ấy má»›i đưa con đến giá»›i thiệu vá»›i bố mẹ.
Hình như bố lên cơn tức thở và … phình động mạch…
- Bố ơi, bố có sao không?
- Con sẽ Ä‘i chÆ¡i vá»›i Edward Cullen? – Ngoà i trá»i thì chưa nhưng trong nhà tôi có sấm động rồi.
Ỡồôô…
- Con tưởng bố thÃch gia đình bác sÄ© Cullen?
Nhưng mà cáºu ta quá lá»›n tuổi so vá»›i con – Bố khoa tay.
- Tụi con còn chưa há»c đến năm cuối trung há»c mà – Tôi nhẹ nhà ng chỉnh lại. Mà bố nói cÅ©ng đúng thôi, tuổi thá»±c cá»§a Edward… có nằm mÆ¡, bố cÅ©ng không thấy nổi.
- Khoan khoan… - Bố dừng lại – Edmin là ai?
- Edward nhá» tuổi nhất, là ngưá»i có mái tóc mà u đồng… (là ngưá»i Ä‘iển trai nhất… hệt như má»™t thiên sứ giáng thế đó bố!).
- á»’, á» - Bố ấp úng – Thế thì tốt rồi. Bố không thÃch dáng vẻ cá»§a cái cáºu to như há»™ pháp. Bố biết cáºu ta là ngưá»i tốt, cả gia đình há» cÅ©ng váºy, nhưng cáºu ta thì… chững chạc quá so vá»›i con. Váºy ra Edmin là bạn trai cá»§a con hả?
- Edward, bố à .
- Phải không?
- Dạ, gần gần…
- Ủa, tối qua, con bảo là con chẳng để ý đến bạn trai nà o trong thị trấn mình mà – Giá» thì bố má»›i chịu cầm nÄ©a lên, phù phù thổi bụi… Váºy là những gì tệ hại nhất đã kết thúc.
- Æ Æ¡Æ¡, Edward đâu có sống trong thị trấn đâu bố.
Vừa nhai, bố vừa nghệt mặt ra ngó tôi…
- Và … - Tôi tiếp tục nói – Tụi con mới chỉ bắt đầu quen nhau thôi, bố ạ. Vì thế, bố đừng nói với anh ấy những gì khiến con ngượng chin mặt, nha bố?
- Khi nà o cáºu ta tá»›i?
- Dạ, và i phút nữa.
- Các con sẽ đi đâu?
Tôi rá»n rÄ©:
- Bố đừng biến căn bếp nhà mình thà nh tòa án dị giáo như thế. Chúng con chỉ chơi bóng chà y cùng gia đình anh ấy thôi mà .
Gương mặt ngà i cảnh sát trưởng cau lại trong phút chốc, rồi ngay sau đó, “ngà i†phá ra cưá»i khinh khÃch.
- Con mà cũng chơi bóng chà y á?
- Hừm, hừm, chủ yếu là con chỉ ngồi xem thôi.
- Chắc con thÃch cáºu con trai nà y lắm – Bố xét Ä‘oán.
… Tôi chỉ còn biết chớp chớp mắt và thở dà i…
Trước cá»a nhà chợt có tiếng xe. Tôi đứng báºt dáºy, lui cui Ä‘i rá»a đĩa.
- Cứ bỠđĩa đó Ä‘i, tối nay bố rá»a cho, Con là m há»ng bố nhiá»u rồi.
Chuông cá»a nhả reo vang, bố già nh phần ra mở cá»a, tôi lẽo đẽo theo sau.
Tôi đã không biết là ngoà i trá»i mưa xối xả như trút nước. Ngưá»i hùng cá»§a tôi đứng rạng rỡ dưới ngá»n đèn ngoà i hiên hệt như má»™t ngưá»i mẫu… quảng cáo cho áo Ä‘i mưa.
- Và o nhà đi, Edward.
Bây giá» thi tôi có thể thở phà o nhẹ nhõm khi bố phát âm được chÃnh xác tên anh.
- Cháu cảm Æ¡n ông, ngà i cảnh sát trưởng Swan – Edward lên tiếng bằng má»™t giá»ng nói rất kÃnh cẩn.
- Coi kìa, cáºu cứ gá»i tôi là Charlie Ä‘i. Nà o, đưa áo mưa đây cho tôi.
- Cháu cảm ơn ông.
- Ngồi xuống đó đi, Edward.
Tôi nhăn mặt, le lưỡi.
Eward vội ngồi xuống chiêc ghế đơn duy nhất ở trong phòng, tôi vì thế buộc phải ngồi bên cạnh ngà i cảnh sát trưởng trên chiếc ghế trà ng kỷ. Tôi liếc mắt nhìn nhanh sang anh, chỉ thấy anh nháy mắt chòng ghẹo.
- Tôi nghe nói cáºu sẽ đưa con gái tôi Ä‘i xem bóng chà y – Chỉ có ở cái bang Washington nà y thì mưa gió dầm dá» cỡ nà o cÅ©ng chẳng thể ảnh hưởng được tá»›i mấy cái trò chÆ¡i váºn động ngoà i trá»i.
- Dạ vâng, thưa ông, kế hoạch là như váºy – Trông anh chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên khi biết rằng tôi đã giá»›i thiệu anh trước vá»›i bố. Ngạc nhiên là m sao được, anh đã nghe hết rồi còn đâu.
- Ừm, hãy cố lên chút nữa nhé!
Và , “ngà i cảnh sát trưởng†phá lên cưá»i ngặt nghẽo, Edward cÅ©ng cưá»i hùa theo.
- ÄÆ°á»£c rồi – Tôi đứng phắt dáºy – Hai ngưá»i cưá»i như thế đủ rồi. Äi thôi – Nói rồi, tôi bước ra ngoà i, trùm áo Ä‘i mưa và o. Edward và bố bước liá»n theo sau.
- Äừng vá» trá»… quá nhé, Bella.
- Ông đừng lo, thưa ông Charlie, cháu sẽ đưa cô ấy vỠsớm – Edward hứa một cách chắc nịch.
- Hãy cẩn tháºn để mắt đến con gái tôi, được không?
Tôi lại rên rỉ, nhưng cả hai cứ phớt lỠtôi đi.
- Ở bên cháu, cô ấy sẽ luôn được an toan, cháu xin hứa, thưa ông.
Hiển nhiên là ngà i cảnh sát trưởng không thể có là do để nghi ngá» tÃnh tháºt thà cá»§a Edward, giá»ng nói cá»§a “ngưá»i hùng†đanh thép thế cÆ¡ mà .
Tôi lầm lÅ©i bá» Ä‘i má»™t bước. Bố và Edward cùng phá ra cưá»i thÃch thú, rồi Edward bước theo tôi.
Ra đến hiên, tôi đững chết trân. Kìa, đằng sau chiêc xe tải cá»§a tôi là má»™t chiếc xe Jeep khổng lồ, mấy cái bánh xe cá»§a nó còn cao hÆ¡n cả thắt lưng cá»§a tôi. Hệ thống đèn pha và đèn háºu Ä‘á»u có khung thép bảo vệ, trông rất kiên cố; chưa hết, trên thanh chắn cá»§a chiếc xe là má»™t loạt bốn bóng đèn đồ sá»™ khác. Chiếc e Jeep đỠchót, sáng bóng ấy có mui đúc bằng kim loại hẳn hoi.
Vừa lúc ấy, bố cũng bước ra ngoà i, huýt sáo trầm trồ.
- Các con nhớ thắt dây an toà n đấy nhé – Bố không quên nhắc nhở.
Edward Ä‘i nhanh lên trước tôi để mở cá»a. Tôi ngần ngừ, xăm xoi cái chiá»u cao từ mặt đất đến ghế ngồi, chùng chình chuẩn bị trèo lên. Ngưá»i hùng cá»§a tôi thở dà i má»™t tiếng, và rồi chỉ bằng má»™t tay, anh nhấc bổng tôi lên. Cầu trá»i cho ngà i cảnh sát trưởng đừng có nhìn thấy.
Sau đó, như thưá»ng lệ, anh Ä‘i vòng qua trước để và o trong xe, trong khi tôi loay hoay thắt dây an toà n. Nhưng xe nà y… nhiá»u khóa quá, chẳng biết phải dung khóa nà o.
- Ủa, cái gì đây anh? – Tôi há»i khi anh vừa mở cá»a xe.
- À, đấy là cả má»™t bá»™ yên cương đúng nghÄ©a… dà nh riêng cho con chiến mã nà y… rất hữu dụng… má»—i khi nó phải bay lên khá»i mặt đất.
- Ồ ồôô…
Tôi cố gắng lắp bằng hết khóa an toà n, nhưng dù có má»c thêm tay cÅ©ng chẳng thể nà o là m nhanh được. Lại thở dà i, Edward quay sang lắp giúp tôi. May mà trá»i mưa quá to, tôi không thể nà o nhìn rõ được hình ảnh bố Ä‘ang đứng ở hang hiên. Như thế cÅ©ng có nghÄ©a là bố không thể nhìn thấy đôi tay cá»§a Edward Ä‘ang nấn ná nÆ¡i cổ tôi, chúng mÆ¡n nhẹ ở chá»— xương quai xanh. Tôi trân mình, không thể ngăn anh, chỉ biết táºp trung toà n bá»™ tâm trà và o việc hô hấp để khá»i phải thở dốc.
Rồi Edward mở khóa, động cÆ¡ xe bắt đầu khởi động. Chúng tôi cà ng lúc cà ng rá»i xa căn nhà cá»§a bố Charlie.
- Anh có.. ưm… chiếc xe Jeep… to quá…
- Cá»§a Emmett đấy. Tại anh khônh nghÄ© là em muốn Ä‘i hết toà n bá»™ quãng đưá»ng.
- Các anh thưá»ng cất xe ở đâu?
- Gia đình anh đã chỉnh sá»a lại má»™t trong những căn nhà phụ, để biến nó thà nh gara…
- Anh không thắt dây an toà n sao?
Hình như Edward ném cho tôi một cái nhìn nghi ngại.
Hình như có cái gì đó không được bình thưá»ng thì phải.
- Äi hết toà n bá»™ quãng đưá»ng? Có phải ý anh muốn nói là chúng ta Ä‘ang Ä‘i đưá»ng tắt? – Giá»ng nói cá»§a tôi bá»—ng tăng lên độ quãng tám.
Anh ngoác miệng ra cưá»i toe toét.
- Không phải, để em khá»i chạy trốn.
- Chắc em muốn bệnh quá.
- Nhắm mắt lại đi nà o, rồi em sẽ ổn thôi.
Tôi cắn chặt môi, cố nuốt nỗi sợ hãi và o bên trong.
Edward khẽ nhoà i ngưá»i sang để hôn lên trán tôi, rồi bất chợt, anh nhăn mặt lại, rên rỉ. Tôi trố mắt nhìn anh, chẳng hiểu sá»± thể gì.
- Khi trá»i mưa, em lại thÆ¡m hÆ¡n bao giá» hết – Anh giải thÃch.
- Là tốt hay xấu? – Tôi tháºn trá»ng há»i lại.
Anh thở dà i, đáp:
- Cả hai, lúc nà o cũng là cả hai.
Rồi không rõ Edward đã tìm được đưá»ng Ä‘i bằng cách nà o trong cÆ¡n mưa tối trá»i tối đất như thế nà y, chỉ biết là cuối cùng, anh đã đến được má»™t con đưá»ng, so vá»›i những con đưá»ng tôi thưá»ng thấy thì con đưá»ng nà y nhá» hÆ¡n, nhưng nêu so vá»›i những con đưá»ng mòn trên núi, nó lại có phần rá»™ng hÆ¡n má»™t chút… Dá»… đến cả má»™t lúc lâu, chúng tôi… chẳng ai nói vá»›i nhau câu nà o, cả ngưá»i tôi cứ nhấp nhô như song. Còn Edward thì hà ha hà há»ng vá»›i cái vôlăng, suốt chặng đưá»ng Ä‘i, anh cứ ngoác miệng ra cưá»i hoà i.
Cuối cùng thì cÅ©ng Ä‘i hết con đưá»ng, cây cối trở thà nh những bức tưá»ng xanh lè xanh lẹt bao quanh ba mặt đưá»ng. Ngoà i trá»i bây giá» chỉ còn lại cÆ¡n mưa bụi yên ả, cứ rÆ¡i lất phất trong không trung, bầu trá»i sáng sá»§a hÆ¡n vá»›i những đám mây khá tách bạch.
- Xin lỗi Bella, tới đây, chúng ta phải đi bộ rồi.
- Anh biết gì không, em cứ sẽ ngồi ở đây.
- Chuyện gì xảy ra với lòng can đảm của em thế? Sáng nay em còn mạnh dạn lắm cơ mà .
- Em vẫn chưa quên lần cuối cùng đâu (Là m sao mà quên được, mới ngà y hôm qua thôi mà !)
Chẳng nói chẳng rằng, Edward lặng lẽ đi vòng qua mũi xe rồi tháo khóa an toà n cho tôi.
- Äể em tá»± là m lấy, anh cứ Ä‘i trước Ä‘i – Tôi phản đối.
- Hmmm… - Edward trầm ngâm – Chắc anh phải lục lại trà nhớ của em thôi.
Vừa nói dứt câu, trước khi tôi kịp có phản ứng, anh đã nhấc bổng tôi lên và đạt xuống đất. Lúc nà y, trá»i chuyển sang sương mù, Alice đã nói đúng.
- Lục lại trà nhá»› cá»§a em? – Tôi há»i má»™t cách bồn chồn.
- CÅ©ng gần giống như váºy – Anh chăm chú nhìn tôi, dò Ä‘oán, anh chống cả hai tay lên xe Jeep, kẹp tôi ở giữa rồi đưa ngưá»i tá»›i, tôi buá»™c phải ngá»a ngưá»i ra sau, tá»±a hẳn và o chiếc xe. Edward cà ng lúc cà ng cúi xuống gần, gương mặt anh chỉ cách mặt tôi có và i xăngtimét. Tôi không còn biết phải né tránh Ä‘i đâu được nữa.
- Nà o – Tôi nghe anh thở ra, mùi hương cá»§a anh khiến đầu óc cá»§a tôi tá»± nhiên tỉnh táo hẳn – ChÃnh xác thì em sợ gì nà o?
- Æ , ưm, tông và o má»™t cái cây – Tôi nuốt không khà đánh “ực†má»™t cái - …rồi hấp hối.
Nghĩ đến điếu đó là em muốn bệnh.
Edward nấc lên má»™t tiếng… để cố ngăn má»™t tiếng cưá»i. Rồi chẫm rãi, anh rướn ngưá»i, nhẹ nhà ng đặt má»™t nụ hôn lạnh giá lên cổ tôi.
- Bây giỠem có còn lo lắng nữa không? – Anh thì thầm trên da thịt của tôi.
- Còn – Tôi cố gắng táºp trung và o từng lá»i nói cá»§a mình – Tông và o cây. NghÄ© đến chuyện đó là muốn bệnh
Chóp mÅ©i cá»§a anh Ä‘ang nhẹ nhà ng di chuyển lên trên, vá»n nhẹ lên cằm tôi, hÆ¡i thở dịu mát cá»§a Edward phả nhè nhẹ lên da tôi, là m vùng da ở đó muốn co rút lại.
- Thế còn bây giá»? – Anh há»i và ấn môi và o quai hà m cá»§a tôi.
- Những cái cây – Tôi thở gấp - … vun vút lao qua là m em muốn bệnh,
Vẫn tiếp tục, anh úp gương mặt của mình và o mặt tôi để hôn lên mi mắt.
- Bella, em sẽ không nghĩ rằng anh sẽ tông và o cây, đúng không?
- Vâng, anh không tông, nhưng em thì có thể - Bây giá», giá»ng nói cá»§a tôi không còn má»™t chút cứng cá»i nà o nữa. Và dÄ© nhiên là anh nháºn ra mình Ä‘ang thắng thế.
Äôi môi cá»§a anh trượt dá»c theo má tôi… và đột ngá»™t dừng lại nÆ¡i khóe miệng cá»§a tôi.
- Liệu anh có thể để cho má»™t cái cây nà o đó là m em bị thương không? – Äôi môi cá»§a Edward bắt đầu cá» nhẹ lên bá» môi dưới Ä‘ang run rẩy vì kÃch động cá»§a tôi.
- Không – Tôi thở và o, mặc dù biết rằng lá»i nói thứ hai trong tâm trà lại Ä‘ang phản bác lại, nhưng tôi không thể nói lại được nữa.
- Em thấy không – Edward thì thầm, đôi môi mơn nhẹ và o môi tôi – Không có gì phải sợ hết, đúng không nà o?
- Vâng – Tôi thở dà i thua cuộc.
Tôi vừa dứt lá»i, đôi tay cá»§a Edward bá»—ng ôm ghì lấy gương mặt cá»§a tôi… Rồi anh đặt và o môi tôi những nụ hôn cuồng nhiệt. Äôi môi má»m mại nhưng mạnh mẽ cá»§a anh như muốn đốt cháy môi tôi.
Tháºt lòng mà nói, chÃnh tôi cÅ©ng không thế lý giải nổi tâm trạng cá»§a mình lúc nà y. Nhưng quả thá»±c tôi đã thấy khá hÆ¡n. Và không thể khác vá»›i lần đầu tiên… Thay vì phải dè chừng, đôi tay tôi lại quà ng lên cổ anh, nÃu xuống… Anh áp hẳn ngưá»i và o ngưá»i tôi. Khẽ thở dà i, tôi hé môi.
Bất ngá» Edward lảo đảo lùi lại, thoát khá»i vòng tay Ä‘ang ôm chặt cá»§a tôi má»™t cách dá»… dà ng.
- Trá»i Æ¡i, Bella! – Edward thét lên và thở dốc – Em đến chết vá»›i anh mất thôi, anh thỠđấy.
Tôi chúi ngưá»i xuống, hai tay chống và o đầu gối cho khá»i ngã.
- Anh đứng là không thể hạ gục được- Tôi nói nhanh, cố thở lại má»™t cách bình thưá»ng.
- Lẽ ra anh phải biết Ä‘iá»u đó trước khi gặp em má»›i phải. Bây giá» chúng ta phải rá»i khá»i đây nhanh Ä‘i, trước khi anh kịp là m má»™t Ä‘iá»u gì đó ngu ngốc – Edward cà u nhà u.
Nói xong, anh nhẹ nhà ng khom lưng xuống để cõng tôi như hôm qua, lần nà y, tôi má»›i thấu hiểu anh đã phải cố gắng đến thế nà o má»›i dịu dà ng được vá»›i tôi như váºy. Tôi quặp chân quanh thắt lưng cá»§a anh, còn tay thì ôm chặt lấy cổ anh.
- Äừng quên nhắm mắt lại nhé – Anh nhắc nhở
Má»™t cách vá»™i và ng, tôi gục đầu xuống vai anh nhắm nghiá»n mắt lại.
....Chúng tôi bắt đầu di chuyển... Tôi hoà n toà n có thể cảm nháºn được là anh Ä‘ang lướt Ä‘i bên dưới tôi, nhưng không há» nghiêng vá» bất cứ bên nà o, chuyển động cá»§a anh êm ru như má»™t chiếc xe hÆ¡i loại xịn nhất. Tôi rất muốn hé mắt má»™t tÃ, nhưng không dám. Tôi biết cái giá sẽ phải trả cho hà nh động ấy mà , đó là chóng mặt không thể nà o tả nổi. Tốt nhất là cứ ngồi yên thưởng thức hÆ¡i thở Ä‘á»u Ä‘á»u cá»§a anh.
Và rồi, tôi chợt nhân ra bà n tay của Edward đang vuốt tóc mình.
- Hết rồi, Bella.
Tôi mở bừng mắt ra và hiểu rằng anh đã dừng lại. Má»™t cách vá»™i vã, tôi ná»›i lá»ng tay và chân rồi tuá»™t khá»i lưng anh.
- á»i! – Tôi thét lên khi ngã xuống ná»n đất ẩm ướt.
Edward quay phắt lại trố mắt nhìn tôi, anh há hốc miệng ra, đứng như trá»i trồng. Rồi khi nhìn thấy gương mặt lúng túng, Ä‘ang đỠlá»±ng cá»§a tôi, Edward phá ra cưá»i ngặt nghẽo.
Tôi lồm cồm bò dáºy, bá» ngoà i tai tiếng cưá»i đáng ghét cá»§a anh, phá»§i lấy phá»§i để bùn đất và mấy cá»ng dương xỉ bám trên lưng áo. Edward phá ra cưá»i to hÆ¡n. Bá»±c mình, tôi lăm lăm bước và o rừng.
Bất ngá», cánh tay cá»§a anh vươn ra ôm ngay lấy thắt lưng tôi.
- Em Ä‘i đâu váºy, Bella?
- Em Ä‘i xem bóng chà y. Hình như anh không còn muốn chÆ¡i nữa, nhưng chắc chắn không có anh, má»i ngưá»i vẫn chÆ¡i vui được.
- Nhưng em Ä‘i sai đưá»ng rồi.
Và không nhìn anh, tôi ngó ngang ngó dá»c má»™t hồi rồi quyết định Ä‘i theo hướng ngược lại. Edward lại bắt kịp tôi.
- Äừng giáºn nữa, anh không thể ngăn mình lại được. Giá mà em được nhìn khuôn mặt cá»§a mình lúc đó – Nói rồi anh lại phá ra cưá»i khúc khÃch trước khi kịp ngăn mình lại.
- À, hóa ra chỉ có anh có quyá»n giáºn thôi hả? – Tôi nhướng mà y lên, há»i ngược lại.
- Anh giáºn em hổi nà o?
- Bella, em đến chết vá»›i anh mất thôi – Tôi trÃch dẫn lại lá»i anh nói.
- Nhưng đó là sá»± tháºt mà em.
Tôi quay phắt lại và bá» Ä‘i thẳng má»™t nước, nhưng Edward ngay láºp tức ôm chầm lấy tôi.
- Anh đã giáºn mà – Tôi cứ khăng khăng.
- Ừ.
- Thế mà anh lại nói rằng...
- Rằng anh không há» giáºn em. Em không nháºn ra sao Bella? – Edward đột nhiên trở lên kÃch động, má»i dấu vết bông đùa ban nãy bá»—ng mất sạch – Em không hiểu sao?
- Hiểu cái gì? – Tôi há»i lại, ngạc nhiên trước thái độ thay đổi má»™t trăm tám mươi độ, lẫn cả ngôn ngữ cá»§a anh.
- Không bao giá» anh có thể giáºn em được... là m sao anh có thể giáºn em được kia chứ? Em dÅ©ng cảm, chân thà nh, dịu dà ng... biết bao...
- Thế thì tại sao? – Tôi thì thà o, nhá»› lại cái phản ứng gay gắt cá»§a anh khi tránh né tôi, nhá»› lại những lần thất bại cá»§a mình... thất bại vì yếu Ä‘uối, vì cháºm chạp, và vì những phản ứng quá sôi nổi cá»§a á»™t con ngưá»i thá»±c thụ...
- Là anh giáºn anh – Giá»ng nói cá»§a anh tháºt hiá»n – Lúc nà o anh cÅ©ng đặt em và o chá»— nguy hiểm. Lúc nà o sá»± tồn tại cá»§a anh cÅ©ng khiến em gặp phải rá»§i ro. Thi thoảng, anh lại thấy ghét bản thân mình vô hạn. Lẽ ra, anh phải mạnh mẽ hÆ¡n, lẽ ra anh phải...
Tôi đặt tay lên miệng anh chặn lại.
- Äừng...
Anh khẽ gạt tay tôi ra khá»i miệng, nhưng giữ nó lại trên má cá»§a anh.
- Anh yêu em – Edward vẫn tiếp tục nói – Tháºt là má»™t lá»i bà o chữa quá vụng vá» cho những tÃnh huống tồi tệ anh đã gây ra cho em, nhưng đấy là sá»± tháºt.
Lần đầu tiên anh nói yêu tôi – Nói má»™t cách thẳng thừng. Hình như bản thân anh không nháºn ra Ä‘iá»u đó... Chỉ có má»™t mình tôi thôi...
- Bây giá» em tháºt bình tÄ©nh nhé – Edward tiếp tục nói rồi nhẹ nhà ng cúi xuống, khẽ ấn nhẹ môi mình và o môi tôi.
Tôi đứng lặng ngưá»i... Thở dà i...
- Anh đã hứa với ngà i cảnh sát trưởng Swan là sẽ đưa em vỠnhà sớm, nhớ không? Mình đi thôi.
- Vâng, thưa quý cô.
Anh mỉm cưá»i buồn bã rồi buông tôi ra, chỉ còn để há» lại má»™t cánh tay nÆ¡i thắt lưng cá»§a tôi. Anh dẫn tôi bước qua những cây dương xỉ cao, ẩm ướt cùng những thảm rêu xanh. Chúng tôi Ä‘i vòng qua má»™t cây độc cần đại thụ... Và chúng tôi tá»›i nÆ¡i, trước mắt tôi là má»™t bãi đất trống rá»™ng mênh mông, nằm trong lòng dãy Olympia rá»™ng lá»›n. Nó lá»›n gấp hai lần so vá»›i bất cứ má»™t sân thi đấu bóng chà y nà o.
Má»i ngưá»i trong gia đình Edward Ä‘á»u đã có mặt ở đó: Esme, Emmett và Rosalie ngồi trên má»™t bệ đá lá»™ thiên, gần chúng tôi nhất... cách độ má»™t trăm mét. Và xa kia là Jasper và Alice, cách chúng tôi Ãt nhất là má»™t phần tư dặm, hai ngưá»i Ä‘ang ném qua ném lại váºt gì đó, ở khoảng cách nà y, tôi không thể nhìn thấy quả bóng. Hình như bác sÄ© Carlisle Ä‘ang đánh dấu các cá»™t gôn, nhưng hình như các cá»™t gôn nà y cách xa nhau hÆ¡n quy định thì phải.
Chúng tôi cùng bước và o khu đất trống, ba ngưá»i ngồi trên bệ đá ngoái đầu lại. Bà Esme tiến vá» phÃa chúng tôi, Emmett cÅ©ng bước lại sau má»™t hồi đứng nhìn Rosalie... chỠđợi mà chẳng ăn thua; Rosalie nhẹ nhà ng đứng dáºy và bước và o trung tâm “sân bóngâ€, không thèm nhìn lại chúng tôi lấy má»™t cái. Bụng tôi lại bắt đầu run lên.
- Hồi nãy có phải tiếng cá»§a con không, Edward? – Bà Esme há»i khi đã đến gần.
- Nghe như tiếng con gấu bị nấc cụt ấy – Emmett nói thêm.
Tôi mỉm cưá»i e ngại trước bà Esme.
- Dạ anh ấy đấy ạ.
- Tại vì lúc ấy trông Bella buồn cưá»i lắm – Edward giải thÃch, quyết không chịu thua tôi.
Alice rá»i khá»i vị trÃ, chạy lại phÃa chúng tôi, tướng mạo cá»§a cô trông tháºt duyên dáng. Alice đứng sững lại trước mặt chúng tôi, thông báo:
- Äến giá» rồi!
Ngay khi Alice vừa dứt câu, má»™t tiếng sấm rầm trá»i đánh rung khu rừng phÃa sau chúng tôi, sau đó lan sang phÃa tây, vá» phÃa thị trấn.
- Thấy lạ quá, phải không? – Giá»ng nói cá»§a Emmett rất thân thiện, anh ta nháy mắt vá»›i tôi.
- Äi nà o – Alice chụp lấy tay Emmett và chạy... không phải nói là phóng thì đúng hÆ¡n
và o trung tâm sân bóng, thân hình của Alice lúc nà y trông giống hệt một con linh dương. Emmett cũng chạy rất nhanh... nhưng không thể nà o sánh với linh dương được.
- Em đã sẵn sà ng chưa? – Edward há»i tôi, đôi mắt trở nên hà o hức, ngá»i sáng.
Tôi cố gắng đáp lại lá»i anh bằng giá»ng nói hà o dứng:
- Anh ra với gia đình đi!
Edward phá ra cưá»i khúc khÃch, và ngay khi xá»›i tung tóc cá»§a tôi lên, anh chạy theo Alice cùng Emmett. Tướng chạy cá»§a Edward tháºt nhanh nhẹn nhưng mạnh mẽ, trông giống má»™t con báo hÆ¡n là má»™t con linh dương, và chỉ trong và i cái chá»›p mắt, anh đã vượt qua mặt há».
- Chúng ta tìm chá»— ngồi chứ? – Bà Esme lên tiếng bằng má»™t giá»ng nói dịu dà ng, êm mượt, chỉ đến lúc đó tôi má»›i nháºn thức được là mình Ä‘ang đứng há hốc miệng mà dõi mắt theo anh. Tôi định thần lại tháºt nhanh và gáºt đầu. Äi bên cạnh tôi nhưng bà vẫn Esme cố ý để cách xa tôi và i bước, có lẽ là không muốn là m cho tôi sợ. Bà cố gắng bước cùng vá»›i nhịp chân cá»§a tôi, không há» tá» ra là mất kiên nhẫn.
- Bà không chÆ¡i cùng má»i ngưá»i ư? – Tôi bẽn lẽn há»i.
- Không, tôi thÃch là m trá»ng tà i hÆ¡n… Tôi thÃch bắt bá»n chúng phải trung thá»±c – bà giải thÃch.
- Há» thÃch gian láºn lắm sao?
- Äúng như váºy… Cháu mà nghe chúng cãi nhau thì phải biết! Tháºt lòng mà nói, tôi hi vá»ng là cháu không phải chứng kiến cảnh ấy, trông chúng cứ như má»™t bầy sói không hÆ¡n không kém.
- Äúng là chỉ có mẹ má»›i thế - Tôi báºt cưá»i.
Bà Esme cÅ©ng cưá»i theo.
- Lúc nà o tôi cÅ©ng coi chúng như con ruá»™t cá»§a mình. Tôi không bao giá» quên được bản năng cá»§a má»™t ngưá»i mẹ… Edward có kể vá»›i cháu rằng tôi đã từng bị mất con không?
- Dạ không – Tôi trả lá»i là nhà trong miệng, đầu óc trở nên váng vất, cố gắng cảm nháºn ná»—i Ä‘au cá»§a ngưá»i phụ nữ bất hạnh khi bà hồi tưởng lại quãng Ä‘á»i cá»§a mình.
- Ừ, đó là đứa con đầu tiên, cÅ©ng là đứa con duy nhất cá»§a tôi. Thằng bé chết chỉ sau và i ngà y ra Ä‘á»i, má»™t sinh linh nhá» bé tá»™i nghiệp – Bà thở dà i – Tim tôi tan nát… Äó là là do tôi đã nhảy từ má»™t vách đá, cháu hiểu không – Bà giải thÃch thêm.
- Edward chỉ nói rằng bà bị ng… ngã – Tôi nói lắp.
- Lúc nà o cÅ©ng lịch thiệp – Ngưá»i phụ nữ bất hạnh thở dà i – Edward là đứa con má»›i đầu tiên cá»§a tôi. Lúc nà o tôi cÅ©ng nghÄ© vá» nó như váºy, dù rằng nếu tÃnh chÃnh xác ra thì nó còn lá»›n tuổi hÆ¡n cả tôi – Bà Esme mỉm cưá»i vá»›i tôi má»™t cách hồn háºu – Äây cÅ©ng là là do vì sao tôi rất vui khi nó tìm được ngưá»i tâm đầu ý hợp là cháu đấy, cháu ạ - Lá»i nói mến thương cá»§a bà dà nh cho tôi được thốt ra tháºt tá»± nhiên – Trước khi gặp cháu, nó thưá»ng luôn lặng lẽ má»™t mình; cứ má»—i lần thấy nó lùi lÅ©i cô đơn như váºy, lòng tôi lại nhói Ä‘au.
- Bà có buồn không?- Khi cháu… cháu là sá»± lá»±a chá»n sai lầm cá»§a anh ấy.
- Không đâu – Bà Esme trầm ngâm – Cháu là tất cả những gì mà nó cần. Vả lại, sự cô đơn của nó cũng cần được kết thúc.
Bà Esme dừng lại; chúng tôi đã Ä‘i đến giữa rìa sân bóng. Hình như má»i ngưá»i đã hoà n tất việc phân chia thà nh các đội. Edward đứng ở phÃa ngoà i khu vá»±c vòng ngoà i, bác sÄ© Carlisle đứng ở khoảng giữa các gôn thứ nhất và thứ hai, Alice thì Ä‘ang đứng trong má»™t vòng tròn nhá», ôm quả bóng trong tay- Ä‘Ãch thì đây là vị trà cá»§a cầu thá»§ ném bóng rồi.
Emmett Ä‘ang thá» quất qua quất lại cái gáºy nhôm, âm thanh vun vút cá»§a nó vang lên và loãng dần trong không gian rá»™ng lá»›n. Tôi chá» anh ta bước và o vị trà đánh bóng… nhưng ngay sau đó, khi nháºn ra thế đứng cá»§a Emmett – thế đứng váºn động viên đánh bóng chà y – tôi má»›i hiểu ra rằng anh ta Ä‘ang đứng và o vị trà đánh bóng… Vị trà đó, theo thá»±c tế là quá xa vị trà cá»§a váºn động viên ném bóng Alice… Jasper đứng sau anh ta và i bước để bắt bóng. Tôi không thấy ai trong số há» Ä‘eo găng tay cả.
- ÄÆ°á»£c rồi – Bà Esme nói to ra hiệu, và tôi hiểu dù có ở xa đến thế nà o chăng nữa, Edward chắc chắc cÅ©ng sẽ nghe thấy – Bắt đầu Ä‘i!
Alice đứng thắng ngưá»i dáºy. Dáng vẻ cá»§a cô Ãt nhiá»u có phần rụt rè khi bắt đầu khai mà o cho cuá»™c đấu. Cô ném quá bóng bằng cả hai tay, để ngang thắt lưng, và rồi, như má»™t con rắn hổ mang Ä‘ang ở trong tư thế tấn công, bà n tay phải cá»§a cô tung quả bóng ra, quả bóng tức thì rÆ¡i và o tay cá»§a Jasper
- Má»™t “lá»—i đánh†rồi, phải không bà ? – Tôi thì thà o há»i bà Esme.
- Nếu không quất được bóng thì gá»i là “lá»—i đánh†– Bà trả lá»i.
Jasper ném mạnh quả bóng vá» phÃa Alice, Alice đón nháºn bằng má»™t nụ cưá»i đắc ý. Rồi bà n tay cá»§a cô lại tung bóng ra.
Lần nà y, Emmett đã đánh trúng quả bóng. Tiếng bóng – chà y va chạm nhau nảy lá»a, tạo nên những âm thanh rất chói tai, chúng kêu to như tiếng sấm vang rá»n khắp dãy núi – đúng và o dây phút nà y, tôi má»›i hiểu vì sao há» chỉ dám chÆ¡i bóng chà y lúc mưa to, có kèm theo sấm nổ, chá»›p giáºt
Quả bóng lao đi như một ngôi sao băng vụt qua sân bóng, bay thẳng và o khu rừng.
- Emmett có thể chạy nhanh ghi Ä‘iểm mà khá»i phải dừng lại được rồi – Tôi thì thà o.
- Khoan đã – Bà Esme cảnh báo. Trông bà có vẻ như đang chú ý lắng nghe, một tay thì giơ lên cao, Emmett chỉ còn là một cái bóng mỠchạy quanh sân, bác sĩ Carlisle đang chạy đuổi theo anh ta sát nút. Tôi không thấy Edward đâu cả.
- Bắt được rồi! – Bà Esme hét to. Tôi trố mắt nhìn Edward Ä‘ang lao ra khá»i bìa rừng, anh giÆ¡ quả bóng vừa bắt được lên cao, nhìn tôi cưá»i toe toét.
- Trong gia đình, Emmett đánh bóng mạnh nhất – Bà Esme giải thÃch – Và Edward là ngưá»i chạy nhanh nhất.
Tráºn đấu tiếp diá»…n trước đôi mắt hoà i nghi cá»§a tôi. Nà o ai có thể theo dõi kịp tráºn đấu khi bóng cứ bay vèo vèo trên sân, các “siêu váºn động viên bóng chà y†thì cứ chạy Ä‘ua vá»›i nhau trên sân vá»›i má»™t tốc độ kinh hồn như thế chứ.
Tôi lại hiểu thêm má»™t là do nữa khiến há» chá»n thá»i Ä‘iểm bão bùng để mà chÆ¡i bóng chà y. Äó là Jasper, khi cố tránh lối bắt bóng tuyệt hảo cá»§a Edward, đã đánh bóng xuống đất vá» phÃa bác sÄ© Carlisle. Bác sÄ© Carlisle chạy ra bắt bóng và chạy Ä‘ua vá»›i Jasper vá» phÃa cái gôn thứ nhất. “Ầmâ€, cả hai va phải nhau, âm thanh va chạm cứ như hai khối đá khổng lồ đâm sầm và o nhau váºy. Tôi đứng báºt dáºy hoảng hốt, nhưng cả hai vẫn bình an vô sá»±.
- Không sao – Bà Esme bình thản lên tiếng.
Äến lượt chÆ¡i cá»§a thà nh viên cuối cùng trong đội cá»§a Emmett – Rosalie. Cô đã xoay sở má»™t cách tà i tình để được chạy quanh những cái gôn, sau khi bồi cho quả bóng bay tháºt xa như Emmett. Và khi Edward lại lao Ä‘i bắt bóng, rồi anh chạy đến chá»— tôi, gương mặt sáng ngá»i vì phấn khÃch.
- Em nghÄ© thế nà o? – Anh há»i.
- Chỉ có má»™t Ä‘iá»u mà thôi, đó là em sẽ không bao giá» quam tâm đến tổng há»™i bóng chà y chuyên nghiệp nữa.
- Ủa, váºy ra là trước đây em rất quan tâm hả? – Edward phá ra cưá»i thà nh tiếng.
- Em hÆ¡i bị thất vá»ng má»™t chút – Tôi đáp vá»›i ý chòng ghẹo.
- Em thất vá»ng ở chá»— nà o? – Anh há»i, gương mặt lá»™ rõ vẻ khó hiểu.
- Ưmmm, giá mà em tìm được má»™t nhược Ä‘iểm nà o cá»§a anh cho thấy anh vẫn còn thua má»™t ngưá»i nà o đó trên thế giá»›i nà y thì tốt biết mấy.
Edward toét miệng ra cưá»i má»™t cách tá»± mãn, còn tôi lại vẫn ngồi nÃn thở trước những gì khó tin và o mắt mình Ä‘ang diá»…n ra.
- Äến phiên anh rồi – Anh thông báo cho tôi rồi chạy đến vị trà phát bóng.
Edward chÆ¡i rất thông minh, anh chá»n kiểu đánh bóng thấp nhưng mạnh, hoà n toà n
ngoà i tầm bắt cá»§a Rosalie Ä‘ang đứng thá»§ ở vị trà vòng ngoà i, và già nh được hai cái gôn như má»™t tia chá»›p, trước khi Emmett kịp mang bóng vá». Bác sÄ© Carlisle cÅ©ng quáºt được bóng bay xa khá»i phạm vi sân chÆ¡i – vá»›i má»™t tiếng “chat†nghe buôt tai – hệt như khi Edward đánh bóng. Alice reo vui khi đội cá»§a mình dẫn trước năm Ä‘iểm.
Cà ng chÆ¡i, tá»· số tráºn đấu cà ng thay đổi, cứ đến phiên đội nà o dẫn đầu là đội đó lại trêu chá»c đội kia chẳng khác những đứa trẻ đá banh ngoà i phố. Thỉnh thoảng, bà Esme buá»™c phải lên tiếng can thiệp để trân đấu được tiếp diá»…n. Từ trên cao, tiếng sấm lại nổ vang, nhưng chúng tôi vẫn khô ráo như Alice đã báo trước.
Khi đến phiên bác sĩ Carlisle cầm chà y, Edward bắt bóng thì Alice đột nhiên thở gấp. Mắt tôi nãy giỠvẫn theo dõi Edward, thấy anh bần thần quay mặt sang nhìn Alice.
Ãnh mắt há» giao nhau, cả hai ngưá»i Ä‘á»u cùng thoảng thốt. Ngay sau khi đó, Edward chạy nhanh đến bên tôi trước khi những ngưá»i còn lại kịp há»i han Alice.
- Alice? – Giá»ng nói cá»§a bà Esme nghe tháºt căng thẳng.
- Con không còn trông thấy được cái gì nữa cả… con không thể kể được – Alice thì thà o tiếng được tiếng mất.
Tất cả má»i ngưá»i tụ táºp lại ngay tức thì.
- Chuyện gì váºy, Alice? – Bác sÄ© Carlisle lên tiếng há»i má»™t cách bình tÄ©nh, cách há»i cá»§a má»™t ngưá»i là m chá»§ má»i tình thế.
- HỠđến nhanh hÆ¡n con nghÄ©. Con đã thấy không chÃnh xác – Cô thì thầm.
Jasper khom ngưá»i như muốn che chở cho Alice.
- Chuyện gì thay đổi hả em?
- HỠđã nghe thấy chúng ta chÆ¡i bóng, và há» thay đổi lá»™ trình – Alice trả lá»i, giá»ng nói ngáºm ngùi, ân háºn như thể chÃnh mình là ngưá»i có lá»—i.
Bảy đôi mắt Ä‘á»u nhất loạt quay sang ngó sững và o tôi.
- Còn bao lâu? – Bác sÄ© Carlisle quay sang Edward há»i.
Một nỗi căng thẳng hiện ra trên gương mặt của anh.
- Không đầy năm phút nữa. Há» Ä‘ang chạy tá»›i… Há» muốn chÆ¡i cùng – Edward cau có, đáp lá»i.
- Con là m được không? – Bác sÄ© Carlisle há»i Edward, ánh mắt cá»§a ông lại chiếu sang tôi má»™t lần nữa.
- Không, không thể cứ… - Anh thôi không nói tiếp ý – Vả lại, Ä‘iá»u chúng ta không
muốn nhất là hỠđánh hơi và săn mồi…
- Có mấy ngưá»i? – Emmett há»i Alice.
- Ba – Alice trả lá»i gá»n lá»n.
- Ba! - Ạnh ta nhạo bang – Cứ cho hỠđến – Những khối cơ rắn như thép của Emmett lại tự nhiên cứng lại.
Từng giây phút trôi qua má»™t cách nặng ná», bác sÄ© Carlisle trở nên trầm tư. Chỉ có Emmett là tá» ra bình thản; những ngưá»i còn lại vá»›i vẻ mặt lo âu, không dám rá»i mắt khá»i bác sÄ© Carlisle.
- Chúng ta cứ tiếp tục chÆ¡i Ä‘i – Cuối cùng, ông lên tiếng bằng cái giá»ng là nh lạnh – Alice nói rằng há» chỉ tò mò thôi mà .
Má»i căng thẳng chợt vỡ òa ra trong và i giây ngắn ngá»§i. Tôi đã lắng nghe rất cẩn tháºn và nắm được gần hết toà n bá»™ lá»i nói cá»§a bác sÄ© Carlisle, nhưng hình như tôi cảm nháºn được là bà Esme vừa nói Ä‘iá»u gì đó vá»›i Edward, tôi thấy môi bà run run. Edward hÆ¡i lắc đầu và gương mặt cá»§a bà trở nên thanh thản.
- Mẹ bắt bóng Ä‘i – Anh nói – Äể con là m trá»ng tà i cho – Nói xong, anh đứng sững ngay trước mặt tôi.
- Bá» tóc xuống Ä‘i em – Edward thì thầm vá»›i tôi, giá»ng nói cá»§a anh không còn tá»± nhiên nữa.
Tôi ngoan ngoãn tháo sợi dây thun ra khá»i tóc, để tóc xõa ra tá»± nhiên… và nói má»™t cách rà nh rá»t.
- Những ngưá»i kia sắp đến rồi.
- Ừ, em hãy ngồi tháºt yên, giữ im lặng, đừng cỠđộng gì nhé – Anh giấu ná»—i căng thẳng trong giá»ng nói rất khéo, nhưng sao tôi có thể vẫn nghe được. Anh vuốt tóc tôi ra phÃa trước, che phá»§ má»™t phần lá»›n gương mặt cá»§a tôi.
- Em chẳng thấy khác biệt gì mấy – Giá»ng nói cá»§a Alice cất lên nhẹ nhà ng - Ở ngoà i sân mà em vẫn còn có thể ngá»i thấy mùi hương cá»§a bạn ấy.
- Anh biết rồi – Giá»ng nói cá»§a anh phảng phất ná»—i thất vá»ng.
Bác sÄ© Carlisle lại đứng ở vị trà phát bóng, những ngưá»i khác lại tiếp tục cuá»™c chÆ¡i má»™t cách miá»…n cưỡng.
- Mẹ anh đã há»i gì váºy? – Tôi khe khẽ há»i Edward.
Anh ngáºp ngừng trong giây lát trước khi thì thầm trả lá»i tôi má»™t cách miá»…n cưỡng.
- HỠcó đang khát không.
Từng giây má»™t, lại từng giây má»™t trôi qua, cuá»™c chÆ¡i được thá»±c hiện má»™t cách há» hững. Chẳng ai còn dám quáºt bóng nảy lá»a như ban nãy nữa, tất cả chẳng hÆ¡n gì cú chặn bóng bằng gáºy nhẹ như bấc. Cả Emmett, Rosalie và Jasper cÅ©ng chỉ loanh quanh trong khoảng sân gần chá»— phát bóng mà thôi. Thỉnh thoảng, mặc dù ná»—i sợ hãi đã dồn lên táºn đỉnh đầu, là m tê cứng toà n bá»™ não bá»™, nhưng tôi vẫn nháºn ra ánh mắt cá»§a Rosalie Ä‘ang dõi theo mình. Äôi mắt không biểu lá»™ má»™t trạng thái nà o, nhưng cái cách bặm môi cá»§a cô khiến tôi có cảm giác rằng cô Ä‘ang rất giáºn giữ.
Edwrd không còn quan tâm đến cuộc chơi, mắt mũi, tâm trà của anh đang dồn hết và o khu rừng bao quanh chúng tôi.
- Anh xin lá»—i, Bella - Ạnh lầm bầm, giá»ng nói vô cùng kÃch động – Anh tháºt Ä‘iên rồ và vô trách nhiệm khi đặt em và o hoà n cảnh nà y. Anh thà nh tháºt xin lá»—i em.
Bất chợt tôi cảm nháºn được anh Ä‘ang ngừng thở, ánh mắt cá»§a anh thất thần nhìn vá» khoảng sân bên phải. Anh tiến má»™t bước, đứng chắn giữa tôi và điá»u Ä‘ang sắp sá»a xảy ra.
Bác sÄ© Carlisle, Emmett và những ngưá»i khác cÅ©ng quay lại nhìn cùng vá» má»™t phÃa vá»›i Edward, lắng nghe má»™t sá»± chuyển động nà o đó rất mÆ¡ hồ đối vá»›i đôi tai cá»§a tôi
Tà i sản của Maya
13-02-2009, 01:47 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Dec 2008
Äến từ: HCM
Bà i gởi: 91
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
18: Cuộc săn
Từng ngưá»i má»™t lần lượt hiện ra ở phÃa bìa rừng, má»—i ngưá»i Ä‘i cách nhau khá»ang mưá»i mét. Ngưá»i đà n ông thứ nhất rõ rang là muốn bước cháºm lại, để má»™t ngưá»i đà n ông khác vượt lân trên. Ngưá»i đà n ông thứ nhất tá» thái cung kÃnh trước ngưá»i đà n ông nà y – má»™t ngưá»i đà n ông tóc Ä‘en, cung cách cho thấy đó là thá»§ lãnh. Ngưá»i thứ ba là má»™t phụ nữ. Từ khòang cách khá xa, tất cá những gì tôi có thể thấy ở cô ta chỉ là má»™t mái tóc đỠquạch.
Cả ba ngưá»i dồn hà ng lại trước khi tiếp tục cẩn trá»ng bước từng bước vá» phÃa gia đình bác sÄ© Carlisle, má»™t kiểu “nể mặt†tá»± nhiên thưá»ng thất ở lòai động váºt ăn thịt khi phải chạm trán vá»›i má»™t nhóm đồng loại xa lạ và đông hÆ¡n mình.
Khi hỠđã bước tá»›i gần hÆ¡n, tôi má»›i nháºn ra được những khác biệt cá»§a há» so vá»›i gia đình Cullen. Há» dước Ä‘i như mèo – má»™t dáng Ä‘i tháºn trá»ng và khó lưá»ng. Cả ba ngưá»i Ä‘á»u mặc những bá»™ quần áo bình thưá»ng, giản dị cá»§a khách du lịch: quần jean, áo sÆ¡mi cà i cúc trá»…, may bằng lá»ai vải có thể chịu đựng được thá»i tiết khắc nghiệt, tuy nhiên, các bá»™ trang phục cá»§a há» thấy rõ là đã bá»n sợt, cÅ© kỹ. Và tất cả há» Ä‘á»u Ä‘i chân trần. Hai ngưá»i đà n ông để tóc ngắn. Trên mái tóc mà u cam tươi cá»§a ngưá»i phụ nữ vương đầy lá cây cùng má»™t số mảnh gá»—.
Äôi mắt sắc lẻm cá»§a há» cẩn tháºn quét lên dáng ngưá»i tao nhã, sang trá»ng cá»§a bác sÄ© Carlisle Ä‘ang đứng giữa Emmett và Jasper, ông tháºn trá»ng tiến lên trước để tiếp há». Giữa bác sÄ© và ngưá»i đà n ông đứng đầu không có vẻ như Ä‘ang giao thiệp, cả hai chỉ đứng thẳng ngưá»i mà thôi.
Trong ba ngưá»i má»›i đến, ngưá»i đà n ông đứng đầu có tướng mạo đẹp nhất vá»›i nước da mà u ô liu có phảng phất vẻ xanh xao đặc trưng và mái tóc Ä‘en bóng. Dáng ngưá»i ông ta hÆ¡i Ä‘áºm, khá vạm vỡ nhưng không thể sánh bằng Emmett (DÄ© nhiên rồi). Ông ta cưá»i tháºt tươi, để lá»™ ra những chiếc răng trắng sáng lấp lóa.
Ngưá»i phụ nữ trông hoang dại hÆ¡n, đôi mắt cô ta không ngừng nhìn chòng chá»c và o hai ngưá»i đà n ông Ä‘ang đứng trước mặt và những ngưá»i ở xung quanh tôi, mái tóc rối cá»§a cô ta khẻ rung động vì má»™t cÆ¡n gió thá»ang. Dáng Ä‘iệu cá»§a ngưá»i phụ nữ nà y giống mèo, Ngưá»i đà n ông thứ hai thì có vẻ kÃn đáo, dáng ngưá»i anh ta cân đối hÆ¡n thá»§ lãnh, mái tóc nâu nhạt và gương mặt không có nét gì đặc biệt. Äôi mắt anh ta bất động, nhưng sao tôi vẫn cảm thấy đó là đội mắt chứa nhiá»u sá»± cảnh giác nhất.
Mà y mắt cá»§a há» cÅ©ng đặc biệt. Không phà i là mà u và ng hau mà u Ä‘en như tôi tưởng, mà là thứ mà u đỠtÃa, lá»ai mà u cá»§a rượ vang đõ buôcgônhÆ¡ – trông rất nham hiểm và gá»›m guốc.
Ngưá»i đà n ông tóc Ä‘en vẫn mỉn cưá»i, bước lên phÃa trước để chà o bác sÄ© Carlisle.
- Chúng tôi nghÄ©a ở đây Ä‘ang có trò chÆ¡i – Ông ta lên tiếng, giá»ng nói khá nhã nhặn vá»›i âm Ä‘iệu là giá»ng Pháp – Tôi là Laurent, còn đây là Victoria và James – Ông ta chỉ và o hai ma-cà -rồng đứng cạnh mình.
- Tôi là Carlisle. Äây là gia đình tôi, Emmett và Jasper, Rosalie, Esme và Alice, Edward và Bellw – Ông chỉ từng ngưá»i để giá»›i thiệu, gá»™p chung tôi và o gia đình ông, cố gắng không gây bất kỳ má»™t sá»± chú ý nà o. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy rợn gáy khi ông gá»i tên tôi.
- Ông có thể cho thêm và i ngưá»i nữa cùng chÆ¡i không? Laurent há»i má»™t cách thân thiện.
Bác sÄ© Carlisle cÅ©ng trả lá»i lịch sá»± không kém:
- Tháºt ra, chúng tôi vừa má»›i chÆ¡i xong, Xin hẹn ông má»™t dịp khác váºy. Ông lưu lại vùng nà y lâu không?
- Chúng tôi đang trở vỠphương bắc nên cũng muốn tò mò xem ai là hà ng xóm của mình. Lâu rồi, chúng tôi chẳng gặp được ai.
- Không, cùng nà y chảng có ai, ngá»ai trừ gia đình tôi và và i khách vãng lai, giống như ông váºy,
Vầu không khà căng thẳng bắt đầu chùng xuống theo cuá»™c nói chuyện xã giao đơn thuần; tôi đóan tác giả vụ nà y chÃnh là Jasper, anh ta đã dùng khả năng thiên phú cá»§a mình để Ä‘iá»u khiển bầu không khÃ.
- Chá»— săn cùa ông đâu? – Laurent há»i thăm.
Bác sĩ Carlisle phớt lỠcái ẩn ý đằng sau mối quan tâm đó.
- Dãy Olympic nà y, và thỉnh thá»ang là dãy Coastue, chúng tôi đã quen sống ở đây rồi. Má»™t gia đình khác thì sống gần Denali (Alaska).
Laurent hÆ¡i ngã ngưá»i ra sau.
- Quen sống ở đây? Ông xoay sở bằng cách nà o hay váºy? – Giá»ng nói cá»§a ông ta chứa đầy vẻ nghi ngá».
- Sao ông không đến nhà chúng tôi chÆ¡i, chúng ta sẽ nói chuyện thá»ai mái hÆ¡n? – bác sÄ© Carlisle má»i – Chuyện dà i lắm.
James và Victoria trố mắt ngạc nhiên khi nghe nói đến từ “nhà â€, trong khi laurent giữ được sá»± tá»± chá»§ tốt hÆ¡n.
- Ông tháºt tá» tế và hiếu khách- Ông mìm cưá»i má»™t cách vui vẻ - Chúng tôi cứ mãi săn suốt từ Ontario (Canada) trở xuống, nên không có cÆ¡ há»™i để chăm sóc bản thân
– Äôi mắt ông ta chứa đầy vẻ thán phục khi ngắm nhìn dáng vẻ tao nhã cá»§a bác sÄ© Carlisle.
- Xin ông cứ tá»± nhiên cho, nhưng chúng tôi sẽ rất biết Æ¡n nếu ông không chá»n săn ở vùng nà y. Chúng tôi Ä‘ang sống kÃn đáo, mong ông hiểu cho – bác sÄ© Carlisle giải thÃch.
- Vâng, dÄ© nhiên rồi – laurent gáºt đầu – DÄ© nhiên là chúng tôi sẽ không bao giá» xâm phạm đến lãnh địa cá»§a ông. Chúng tôi chỉ ăn uống bên ngòai Seatle thôi – Ông ta phá ra cưá»i ngặt nghẽo. Má»™t cÆ¡n á»›n lạnh chạy dá»c sống lưng tôi.
- Äể chúng tôi chỉ đưá»ng cho ông nếu ông muốn đến chÆ¡i… À, Ammett và Alice, các con ra vá»›i Edward và Bella để lấy xe Jeep Ä‘i- Bác sÄ© Carlisle nói thêm.
Trong lúc bác sÄ© nói, dưá»ng n hư cùng lúc đã xảy ra ba sá»± việc. má»™t là n gió nhẹ mÆ¡n man tóc tôi, là m cho những lá»n tóc lay động phÆ¡ phất. Thân hình cá»§a Edward trở nên đông cứng. Ngưá»i đà n ông thứ hai, James, đột nhiên quay phắt đầu lại, ánh mắt nhìn xóay và o tôi, đầu mÅ©i anh ta hÆ¡i động Ä‘áºy.
Hai kẻ không má»i mà đến cÅ©ng sững ngưá»i khi James trở nên tròng trà nh, đầu hÆ¡i chùi vá» phÃa trước. Edward nghiến răng, cả thân ngưá»i anh co lại trong tư thế phòng thá»§, từ trong cổ há»ng cá»§a anh bồng phát ra những tiếng kêu… Äó không phải là tiếng kêu tôi nghe thấy khi anh chòng ghẹo tôi lúc sáng, mà là má»™t thứ tiếng gầm gừ Ä‘e dá»a tháºt đáng sợ mà trước đây tôi chưa từng nghe qua bao giá». Cái lạnh từ đâu bá»—ng cuất hiện, chạy dá»c từ đỉnh đầu xuống tá»›i táºn gót chân.
- Cái gì đấy? – Laurent há hốc miệng đầy ngạc nhiên. Cả James và cả Edward Ä‘á»u Ä‘ang ở trong tư thế bị kÃch động, không ai chịu thua ai. James chỉ hÆ¡i nhÃch ngưá»i Ä‘i má»™t chút, Edward liá»n rướn ngay ngưá»i tá»›i tức thì.
- Cô bé Ä‘i vá»›i chúng tôi – bác sÄ© Carlisle lên tiếng giải thÃch vá»›i James, từ chối má»™t cách dứt khóat. Dưá»ng như Laurent không nhạy hÆ¡i ngưá»i bằng James, nhưng giá» thì ông ta cÅ©ng đã đóan ra.
- Ông mang theo cả bữa ăn nhẹ à ? – Ông ta há»i lại, tò mò dợm bước đến chá»— tôi.
Edward gần gừ má»™t cách hung tợn, và đáng sợ hÆ¡n, đôi môi anh co lại, những chiếc răng trắng lóa lá»™ hẳn ra, Laurent láºp tức lùi lại.
- Tôi đã nói rằng cô gái Ä‘i chung vá»›i chúng tôi – bác sÄ© Carlisle lặplại, giá»ng nói bắt đầu gay gắt.
- Nhưng đó là con ngưá»i mà – Laurent phản kháng lại. Giá»ng nói không lá»™ vẻ hung hăng, chỉ đơn thuần biểu lá»™ thái độ kinh ngạc.
- Äúng váºy – Emmett đứng bên cạnh bác sÄ© Carlisle lên tiếng, đôi mắt anh ta nhìn xóay thằng và o James. Ngay láºp tức, James đứng thẳng ngưá»i dáºy, tuy không còn lá»™ vẻ hung hăng như lúc ban đầu nữa nhưng anh ta vẫn chưa rá»i mắt khá»i tôi, hai cánh mÅ©i vẫn còn pháºp phòng. Edward thì căng cứng như má»™t con sư tá» trước mặt tôi.
Laurent lại lên tiếng, giá»ng nói cá»§a ông ta tháºt nhẹ nhà ng, hòng xoa dịu bầu không khà thù hằn Ä‘ang bao phá»§ tòan sân bóng.
- Có lẽ chúng ta cần hiểu nhau hơn.
- Vâng, đúng váºy – Giá»ng nói cá»§a bác sÄ© Carlisle trở lại Ä‘iá»m tÄ©nh.
- Nhưng chúng tôi vẫn xin đón nháºn lá»i má»i cá»§a ông – Äôi mắt cá»§a ông ta nhìn đá sang tôi rồi trở lại nhìn bác sÄ© – Và dÄ© nhiên chúng tôi sẽ không là m hại cô gái nà y. Chúng tôi sẽ không săn trên lãnh thổ cá»§a ông như tôi đã nói.
James ngỡ ngà ng nhìn Laurent, tỠý bá»±c dá»c rồi đá mắt sang Victoria, cô ta cÅ©ng nhìn lại james, đôi mắt cÅ©ng bà y tá» sá»± khó chịu không kém.
Bác sĩ Carlisle dè chừng thái độ cởi mở của Laurent một lúc sau mới chịu lên tiếng.
- Chúng tôi sẽ chỉ đưá»ng cho ông. Jasper, Rosalie, Esme? – bác sÄ© cất tiếng gá»i. Má»i ngưá»i ngay láºp tức bước lại gần, đồng thá»i cÅ©ng che luôn tôi. Má»™t cách nhẹ nhà ng, Alice từ từ tiên đến bên cạnh tôi, Emmett cÅ©ng cháºm rãi lui xuống, ánh mắt vẫn còn canh chừng James.
- Äi nà o, Bella – Giá»ng nói cá»§a Edward tháºt nhá» và ảm đạm.
Từ nãy đến giá» tôi Ä‘ang chôn chân xuống đất, ná»—i sợ hãi đã khiến cho tòan thân tôi cứng Ä‘á»m bất động, đến độ Edward phải nắm lấy khuá»·a tay tôi mà kéo tôi ra khá»i trạng thái bần thần đó. Alice và Emmett cÅ©ng rút lui theo chúng tôi. Äôi chân tôi cứ rÃu và o nhau khi Ä‘i bên Edward, đầu óc vẫn còn váng vất vì sợ. Tôi không rõ những ngưá»i còn lại đã rá»i khá»i sân bóng hay chưa. Thái độ mất kiên nhẫn cá»§a Edward lá»™ ra rất rõ khi chúng tôi cứ bước Ä‘i cháºm chạp như những con ngưá»i bình thưởng để đến bìa rừng.
Vừa khuất sau và i thân cay, Edward đã thảy ngay tôi lên lưng anh. Và tôi ôm ghì lấy anh bằng tất cả sức lá»±c còn lại khi anh bắt đầu chạy, Emmett vá Alice cÅ©ng chạy theo sau. Tôi cúi gằm mặt xuống, đôi mắt má» thao láo vì sợ, không thể nhắm lại được. Má»i ngưá»i lao Ä‘i vun vút trong khu rừng Ä‘en kịt như những hồn mà . Những cảm xúc thưá»ng ám ảnh Edward má»—i khi cõng tôi chạy như thế nà y dưá»ng như không còn nữa, thay và o đó, cÆ¡n thịnh ná»™ như thiêu đốt tâm can đã là m cho guống chân anh trở nên nhanh hÆ¡n. Ngay cả khi Ä‘ang phải cõng tôi trên lưng, anh cÅ©ng bá» Alice và Emmett lại phÃa sau má»™t quãng.
Chúng tôi đến chiếc xe jeep sau má»™t khá»ang thá»i gian không Ä‘ang kể, Edward hÆ¡i cháºm lại má»™t chút khi đặt tôi ngồi và o băng ghế sau.
- Thắt dây an tòan cho cô ấy – Anh hét lên với Emmett lúc nà y đang chui và o xe ngồi cạnh tôi.
Lúc nà y, Alice đã ngồi và o ghế trước, và Edward khởi động mà y. Chúng tôi báºt ngưá»i ra sau, rồi lắc lư khi chiếc xe lao nhanh trên con đưá»ng quanh co, uống lượn.
Tôi nghe thấy anh cà u nhà u Ä‘iá»u gì đó không rõ.
Lần nà y, chuyến Ä‘i trở nên đáng sợ hÆ¡n khi quanh ta là bóng tối Ä‘en ngòm. Emmett va Alice nhìn chằm chằm ra ngòai cá»a sổ, cảnh giác.
Rồi chúng tôi cÅ©ng ra tá»›i đưá»ng quốc lá»™, chiếc xe tăng tốc vá»t lên phÃa trước. Cảnh váºt xung quanh đã có thể nhìn thấy rõ hÆ¡n. Chúng tôi Ä‘ang Ä‘i vá» phÃa nam, cách xa Forks.
- Chúng ta Ä‘ang Ä‘i đâu thế nà y? – Tôi lên tiếng há»i. Không có ai trả lá»i. Tháºm chà cÅ©ng chẳng có ai nhìn tôi.
- Trá»i Æ¡i, Edward! Anh Ä‘ang đưa em Ä‘i đâu váºy?
- Bá»n anh sẽ đưa em rá»i xa chá»— nà y – xa tháºt xa – Anh không há» ngoái lại, hai mắt vẫn chăm chú quan sát đưá»ng. Äồng hồ tốc độ Ä‘ang chỉ má»™t trăm lẻ năm dặm má»™t giá».
- Anh quay xe lại Ä‘i! Anh phải đưa em vá» nhà ! – Tôi hét lên, cố vùng vầy thóat khá»i “bá»™ yên cương†ngá»› ngẩn.
- Emmett – Edward chỉ thốt lên có bấy nhiêu.
Ngà y tức khắc, Emmett dùng bà n tay hộ pháp cùa mình nắm lấy tôi.
- Không! Edward! Không được, anh không được là m thế.
- Anh phải là m thế , Bella, giỠthì em hãy ngồi yên.
- Không! Anh phải chở em vá»â€¦ Bố em sẽ gá»i FBI. Há» sẽ Ä‘iá»u tra gia đình anh... Carlisle và Esme! Tất cả các anh sẽ phải bá» trốn,suốt Ä‘á»i sẽ phải trốn chui trốn nhá»§i!
- Bình tÄ©nh lại nà o Bella – Giá»ng nói cá»§a anh lạnh tanh – Trước đây, bá»n anh đã từng sống như váºy rồi.
- Äừng là m như thế vá»›i em! Anh không thể phá há»§y má»i thứ cá»§a em được – Tôi cố vùng thóat, nhưng chỉ vô Ãch.
Alice lên tiếng:
- Eward, tấp và o lỠđưá»ng Ä‘i.
Eward chỉ cau có nhìn cô, chân anh lại nhấn ga tăng tốc.
- Edward, chúng ta hãy bà n lại chuyện nà y cho kỹ đã.
- Em không hiểu đâu- Anh gầm lên má»™t cách tuyệt vá»ng. Tôi chưa bao giá» nghe anh thét lá»›n như váºy cả; tiếng thết Ä‘inh tai nhức óc muốn phá vỡ cả chiếc xe. Äồng hồ tốc độ Ä‘ang chỉ má»™t trăm mưá»i lắm dặm má»™t giá» - Hắn là kẻ săn ngưá»i, Alice à , em có thấy không? Hắn là kẻ săn ngưá»i!
Tôi cảm thấy ngồi bên cạnh mình, Emmett Ä‘ang đông cứng ngưá»i lại, phải chăng đó là phản ứng cá»§a anh ta trước lá»i nói cá»§a Edward. Hình như cả ba ngưá»i há» biết má»™t Ä‘iá»u gì đó rõ hÆ¡n tôi. Tôi rất muốn há»i, nhưng rõ rà ng đây không phải là dịp tốt.
- Tấp xe và o lỠđưá»ng, Edward – Giá»ng nói cá»§a Alice vừa phải, nhưng chứa đầy sức mạnh mà tôi chưa lần nà o nghe qua.
Äồng hồ tốc độ Ä‘ang nhÃch lên má»™t trăm hai mươi dặm má»™t giá».
- Nghe em đi,Edward.
- Nghe anh đây, Alice. Anh đã Ä‘á»c được suy nghÄ© cá»§a hắn. Lần theo con mồi, đấy, tất cả những gì ám ảnh hắn, trà n ngáºp trong suy nghÄ© cá»§a hắn chỉ là thế thôi đấy… Và hắn muốn cô ấy, Alice ạ… Cô ấy, chỉ là cô ấy thôi… Tối nay, hắn sẽ bắt đầu săn.
- Nhưng hắn đâu có biết là ở đâu…
Edward cắt ngang lá»i Alice.
- Thế em nghÄ© hắn sẽ mất khá»ang độ bao lâu để đánh hÆ¡i thấy cô ấy trong cái trị trấn nà y? Kế há»ach cá»§a hắn đã định, từ trước khi tên Laurent kia mở miệng ra nữa kia.
- Tôi bắt đầu thở dốc…khi hiá»u rằng mùi hương cá»§a mình sẽ dẫn đến đâu.
- Trá»i Æ¡i Charlie! Anh không thể bá» mắc bố em ở đó được! Anh không thế bá» mặc bố em! – Tôi lại bắt đầu vùng khá»i “bá»™ yên cươngâ€
- Bạn ấy nói đúng – Alice trả lá»i.
Chiếc xe hơi đã bắt đầu giảm tốc độ.
- Chúng ta hãy xem xét lại tất cả những chá»n lá»±a, chỉ má»™t chút thôi – Alice dá»— dà nh.
Chiếc xe hÆ¡i lại giảm tốc độ, lần nà y rõ rệt hÆ¡n, và rồi bánh xe bá»—ng rÃt lên khi dừng lại đột ngá»™t bên lỠđưá»ng. Tôi Ä‘ang nghiên ngả trong bá»™ khóa dây chợt báºt hẳn ra sau.
- Không còn lá»±a chá»n nà o cả - Edward nói như rÃt lên.
- Em sẽ không Ä‘á»i nà o bá» bố em đâu! – Tôi hét lên.
Nhưng anh vẫn lá» phắt lá»i khẳng định cá»§a tôi.
- Chúng ta phải đưa cố ấy trở lại – Cuối cùng, Emmett cũng lên tiếng.
- Không – Edward đáp lại một cách dứt khóat.
- Hắn chẳng phải là đối thá»§ cá»§a bá»n mình, Edward. Hắn không thể nà o đụng đến cô ấy được.
- Nhưng hắn sẽ chá».
Emmett mỉm cưá»i:
- Anh cũng chỠluôn.
- Anh đâu có thấy… nên là m sao anh hiểu được. Má»™t khi hắn đã quyết tâm săn Ä‘uổi, thì hắn sẽ không bao giá» từ bá». Trừ khi chúng ta giết hắn mà thôi.
Có vẻ Emmett không ngạc nhiên trước ý kiến đó.
- Äó cÅ©ng là má»™t lá»±a chá»n.
- Còn ngưá»i phụ nữ. Cô ta cÅ©ng Ä‘i vá»›i hắn. Sẽ là má»™t cuá»™c chiến thá»±c sá»±, và đừng quên tên thá»§ lãnh cùng Ä‘i vá»›i chúng.
- Chúng mình có đủ ngưá»i mà .
- Vẫn còn có lá»±a chá»n khác – Alice góp lá»i.
Edward ném liá»n cho cô má»™t cái nhìn nảy lá»a, giá»ng nói cá»§a anh cáu bẳn:
- Không – còn – lá»±a – chá»n – nà o – khác – cả!
Cả Emmett, cả tôi Ä‘á»u trố mắt ra nhìn Edward, trong kho đó, Alice vẩn tá» ra thản nhiên. Không gian chìm trong im lặng đến cả má»™t lúc lâu khi Edward và Alice cứ thế nhìn nhau không rá»i.
Äến lúc tôi phải xen và o:
- Có ai muốn nghe quyết định của tôi không?
- Không – Edward cà u nhà u. Alice nhìn trăn trối và o anh mình, cuối cùng, Ãnh mắt đó trở nên căm phẫn.
- Nghe em nói nà y – Tôi năn nỉ - Anh đưa em vỠnhà đi.
- Khống – Edward cắt ngang.
Tôi nhìn anh trân trối, trong lúc miệng vần không ngừng nói:
- Anh đưa em vá» nhà . Em sẽ nói vá»›i bố là em muốn vá» Phoenix. Rồi em thu dá»n hà nh lý. Chúng ta cứ chá» cho bá»n săn ngưá»i kia nhìn theo rồi thì chúng ta sẽ chạy. Hắn sẽ Ä‘i theo chúng ta và để yên cho bố em. Bố em sẽ không gá»i FBI đến nhà anh. Sau đó, anh muốn đưa em đến bất cứ nÆ¡i quái dị nà o thì cứ việc.
Tất cả má»i ngưá»i đếu nhất lá»at quay sang nhìn tôi, có vẻ bị choáng.
- Cũng không phải là một ý kiến tệ - Emmett ngạc nhiên thấy rõ trước sự thông minh đột xuất đến bất ngỠcủa tôi.
- Có lẽ sẽ hiệu nghiệm đấy... Bá»n mình đâu thể để bố cô ấy ở lại mà không được bảo vệ gì. Anh cÅ©ng biết Ä‘iá»u đó mà – Alice lên tiếng.
Bây giá» tất thảy má»i ngưá»i lại đổ dồn cặp mắt và o Edward.
- Quá nguy hiểm...anh không muốnđể tên đó ở gần Bella trong vòng bán kình một trăm dặm.
Emmett nói xen và o một cách tự tin:
- Edward, là m sao tên đó có thể bước qua xác cá»§a bá»n mình được.
Alice trầm tư lấy cả phút:
- Em không nhìn thấy hắn tấn công. Hắn chỉ kiên nhẫn đợi bá»n mình rá»i mắt khá»i Bella thôi.
- Và hắn sẽ không chịu ngồi yên mà chỠđợi hòai một cách ngớ ngẫn như thế đâu.
- Em yêu cầu anh đưa em vá» - Tôi có nói cứng giá»ng.
Edward ấn mấy ngón tay và o thái dương, mắt nhắm nghiá»n.
- Là m Æ¡n Ä‘i – Giá»ng nói cá»§a tôi lại hạ thấp xuống.
Và anh đã ngưá»i mắt lên, giá»ng nói cÅ©ng mệt mói không kém gì tôi:
- Tối nay, em sẽ phải rá»i khá»i đây, dù tên ác quý kia có nhìn thấy em hay không. Em nói vá»›i bố là em không thể ở lại Forks thêm má»™t phút nà o nữa. Em cứ bịa đại má»™t lý do nà o đó cÅ©ng được. Cố gắng thu gom tháºt nhanh nhưng đồ gì mà tay em chạm đến trước nhất, rồi chui ngay và o xe tải giùm anh. Anh không cần biết bố sẽ nói những gì vá»›i em, nhưng em chỉ có mưá»i lắm phút để bước ra khá»i cá»a thôi đấy.
Chiếc xe Jeep lại lồng lên, chúng tôi lại té rạt khi anh quặt gấp, các bánh xe bị sát mạnh xuống mặt được, kêu rin rÃt. Kim đồng hồ Ä‘o tốc độ lại được dịp chuyển động.
- Emmett? – Tôi lên tiếng, mắt nhìn xuống đội tay cùa mình.
- Ôi, xin lỗi – Nói rồi Emmett buông tay tôi ra.
Sau và i phút, tất cả chìn trong im lặng, chỉ có má»—i tiếng động cÆ¡ xe lướt tháºt ngá»t trên mặt đưá»ng. Edward lại lên tiếng:
- Tôi tÃnh như vầy. Khi chúng ta đến nhà cá»§a Charlie, nếu tên ác quá»· không có mặt ở đó, tôi sẽ đưa cô ấy đến táºn cá»a. Và cô ấy sẽ có mưá»i lăm phút – Anh liếc mắt nhìn tôi trên chiếc kÃnh chiếu háºu – Emmett, anh đứng canh phÃa ngòai. Alice, em canh chiếc xe tải. Còn tôi sẽ canh trong nhà chứng nà o mà cô ấy còn ở trong đó.Và sau khi cô ấy đã rá»i khá»i nhà , hai ngưá»i hãy lái chiếc xe jeep vá» nhà và kể lại vá»›i Carlisle nhé!
- Không có chuyện đó đâu – Emmett xen và o – Anh sẽ đi với em.
- Xem nà o, Emmett, anh nghĩ lại đi. Em không biết mình sẽ đi bao lâu đâu.
- Chừng nà o còn phải trốn chạy như vầy, chứng đó anh vẫn còn phải bên cạnh má»i ngưá»i.
Edward thỠdà i.
- Còn nếu tên ác quỷ đã có mặt ở đó rồi – Anh tiếp tục nói – thì chúng ta vẫn cứ lái xe.
- Bá»n mình sẽ có mặt ở nhà Bella trước hắn – Alice trả lá»i má»™t cách tá»± tin.
Hình như Edward cÅ©ng tin như váºy. Cho dù giữa anh và Alice đã từng xảy ra chuyện xÃch mÃch, thì giỠđây, má»i ngá» vá»±c vá» cô ở nÆ¡i anh đã được xà xóa hết.
- Thế còn chiệc xe jeep? – Cô há»i
Anh trả lá»i má»™t cách dứt khóat.
- Em sẽ lái vỠnhà .
- Không, em không là m thế đâu – Alice phản đối bằng một thái độ bình tĩnh.
Hình như ở đây có má»™t Ä‘iá»u gì đó khá kỳ lạ.
- Tôi xin nói trưá»ng là chiếc xe tái cá»§a tôi không thể nhét vừa cả bốn ngưá»i chúng ta đâu – Tôi thì thà o.
Có vẻ như Edward không nghe thấy lá»i tôi nói.
- Tôi nghÄ© má»i ngưá»i cứ để tôi Ä‘i má»™t mình, sẽ không sao đâu – Tôi hạ thấp giá»ng hÆ¡n nữa.
Và lần nà y thì có lẽ là anh đã nghe thấy.
- Bella, là m Æ¡n là m theo lá»i anh Ä‘i, chỉ má»™t lần nà y thôi – Lá»i lẽ cá»§a anh thốt ra giữa hai quai hà m Ä‘ang siết chặt lại.
- Anh nghe đây, bố em không đến nỗi ngốc đến thế đâu – Tôi phản kháng – Nếu ngà y mai, anh không có mặt trong thị trấn, thể nà o mà bố em chẳng nghi ngỠchứ.
- Chuyện đó chẳng há» hắn gì. Chúng ta chỉ là m sao cho bố em an tòan là được, đó má»›i là toà n bá»™ vấn Ä‘á».
- Thế còn tên săn ngưá»i kia thì sao? Tối nay, hắn đã trông thấy phản ứng cá»§a anh rồi. Hắn biết là anh Ä‘ang ở bên cạnh em, dù anh có ở đâu thì cÅ©ng váºy.
Emmett quay sang nhìn tôi, một lần nữa anh ta lại tỠra kinh ngạc khi thấy tôi thể hiện sự thông minh một cách xuất thần.
- Edward, em nghe lá»i cô ấy Ä‘i – Anh ta cố thuyết phục – Anh nghÄ© là cô ấy nói đúng đấy.
- Ừ, em cÅ©ng nghÄ© váºy – Alice gáºt đầu tán thà nh.
- Anh không thể là m như váºy được – Giá»ng nói cá»§a Edward lạnh như băng.
- Emmett cũng sẽ ở lại – Tôi tiếp tục nói – Hắn đã chú ý tới Emmett rồi.
- Cái gì? – Emmett tró mắt nhìn tôi.
- Ừ, nếu Emmett ở lại thì hắn cón có ngưá»i mà kiêng – Alice gáºt gù.
Edward quay sang nhìn cô một cách nghi ngại:
- Em nghĩ là anh sẽ để cô ấy đi 1 mình à ?
- Tất nhiên là không – Alice trả lá»i – Jasper và em sẽ đưa bạn ấy Ä‘i.
- Anh không thể là m như váºy được – Edward lặp lại, nhưng lần nà y, giá»ng nói cá»§a anh đã có pảhng phất má»™t chút sá»± cam chịu. Có thể là anh cÅ©ng bắt đầu cảm thấy như váºy là hợp lý nhất.
Tôi có gắng thuyết phục thêm:
- Anh hãy ráng ở lại khá»ang má»™t tuần – Chợt nháºn ra thái độ cá»§a anh trên kÃnh chiếu háºu, tôi vá»™i sá»a lại – độ và i ngà y. Äể bố tin là anh không bắt cóc em, và để tên James kia hiểu rằng hắn Ä‘ang thá»±c hiện má»™t cuá»™c theo Ä‘uổi viá»…n vông. Cuối cùng, khi chắc chắn rằng hắn đã mất dấu em, hãy đến đón em. Tất nhiên là vẫn phải Ä‘i đưá»ng vòng, khi ấy, Jasper và Alice cÅ©ng sẽ vá» nhà .
Tôi có thể đánh cược là Edward đang cân nhắc chuyện nà y.
- Äón em ở đâu?
- Ở Phoenix ( Chứ em còn biêt đi đâu nữa)
- Không được. Hắn sẽ nghe và biết được đó là nÆ¡i em đến – Anh trả lá»i má»™t cách sốt ruá»™t.
- Anh Ä‘ang phải là m cho hắn thấy rõ rà ng đấy là má»™t trò bịp. Hắn phải d8ược biết là hắn nghe thấy gì tụi mình cÅ©ng nắm được hết. Hắn sẽ không thể ngá» rằng em giương đông mà cÅ©ng kÃch đông luôn.
- Cô ấy đúng là má»™t kẻ mưu ma chước quá»·- Emmett phá ra cưới khúc khÃch.
- Thế lỡ Ä‘iá»u ấy không hiệu nhiệm thì sao.
- Ở Phoenix có cả trăm triệu ngưá»i kia mà – Tôi báo cho anh biết.
- Chẳng khó khăn gì khi tìm má»™t quyển danh bạ Ä‘iện thá»ai đâu.
- Em đâu có vỠnhà .
- Hả? – Anh ngạc nhiên, giá»ng nói chứa đầy ná»—i lo ngại.
- Em rà nh rẽ đưá»ng sá á»› đó mà , lẽ nà o lại chẳng tìm được cho mình má»™t chá»— trú ẩn sao.
- Edward, đừng quên rằng tụi em cùng đi với bạn ấy – Alice nhắc cho Edward nhớ.
- Thế em và Jasper sẽ là m gì ở Phoenix? – Anh há»i má»™t cách gắt gá»ng.
- Ru rú trong nhà , không bỠđi đâu hết.
- Anh cÅ©ng Ä‘ang nghÄ© đến Ä‘iá»u đó – Emmett nghÄ© đến James, chắc chắn là như thế.
- Im đi, Emmett!
- Xem nà o, nếu chúng ta cứ cố sức ngán chân hắn, để Bella thá»ai mái ở lại thị trấn, thì thể nà o cÅ©ng sẽ có ngưá»i bị htương... Không là cô ấy thì cÅ©ng là em khi Ä‘ang cố gắng bảo vệ cô ấy. Bây giá», nếu chúng ta cứ bá» mặc hắn...- Emmett ngừng lại, cháºm rãi mỉm cưá»i.
Váºy là tôi đã nghÄ© đúng.
Chiếc xe jeep bắt đầu tiến và o thị trấn. Mặc dù từ nãy đến giá», tôi nói năng rất hùng hồn, nhưng tôi hoà n tòan có thể cảm nháºn được những sợi tóc cá»§a mình Ä‘ang dá»±ng đứng hết cả lên. Chạnh lòng nghÄ© đến bố phải má»™t mình lui cui ở nhà , tôi cố gắng tá»± động viên mình phải dÅ©ng cảm lên.
- Bella – Edward lên tiếng, giá»ng nói cá»§a anh nghe tháºt hiá»n. Alice và Emmett nhìn ra ngòai cá»a sổ - Nếu em có bất kỳ mệnh hệ nà o...dù nhá» dù lá»›n...em cÅ©ng không phải là ngưá»i chịu trách nhiệm duy nhất. Em có hiểu không?
- Văng – Tôi nuốc á»±c không khà và o trong há»ng.
Edward quay sang Alice, há»i:
- Liệu Jasper có là m được không?
- Hãy tin anh ấy, Edward ạ. Anh ấy sẽ là m rất rất tốt. Rồi má»i thứ sẽ được chứng minh.
- Liệu em có là m được không? –Anh lại há»i.
Äang hồ hởi, Alice chợt mÃm môi lại, hai mắt trừng trừng nhìn Edward như muốn ăn tươi nuốt sống, cổ há»ng bắt đầu phát ra những tiếng gầm gừ đầy Ä‘e dá»a. Tôi bất giác co rúm ngưá»i lại trên ghế.
Edward mỉm cưá»i vá»›i cô em gái.
- Thôi em cứ giữ câu trả lá»i cho riêng mình – Anh thì thà o.
Tà i sản của Maya
14-02-2009, 11:39 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Dec 2008
Äến từ: HCM
Bà i gởi: 91
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
19: Những lá»i giã biệt
Bố Ä‘ang thức để chá» cá»a tôi. Toà n bá»™ đèn trong nhà đá»u báºt sáng choang. Äầu óc tôi hoà n toà n trống rá»—ng, không biết phải nói thế nà o bố má»›i chịu để tôi di. Cứ nghÄ© đến Ä‘iá»u đó là tôi lại thấy Ä‘au lòng.
Edward cháºm rãi đánh xe lên lỠđưá»ng, Ä‘áºu gá»n ghẽ đằng sau chiếc xe tải cá»§a tôi. Cả ba ngưá»i Ä‘á»u táºp trung cảnh giác, há» ngồi thẳng lưng trên ghế, đôi tai dá»ng lên nghe ngóng từng động tÄ©nh cá»§a cây rừng, mắt nhìn xoáy và o từng chá»— tối, mÅ©i pháºp phồng phân định từng mùi, hầu tìm ra mùi lạ. Äá»™ng cÆ¡ xe đã tắt, tôi vẫn ngồi im, cả ba ngưá»i vẫn tiếp tục nghe ngóng.
- Hắn không có ở đây – Edward nói một cách căng thẳng – Ra ngoà i thôi.
Emmett quay sang gỡ giúp tôi mớ dây nhợ lằng nhằng.
- Äừng lo nhé Bella – Anh ta nói tháºt nhá», cố là m ra vẻ phấn chấn – Chúng ta rồi sẽ ổn thôi.
Tôi nháºn ra mắt mình đã đẫm nước khi nhìn Emmett. Tôi chỉ má»›i biết đến anh ta, sau buổi tối hôm nay, biết ngà y nà o má»›i có dịp gặp lại…Bất giác lòng tôi chùng xuống. Äây má»›i chỉ là sá»± chia tay khởi đầu, lá»i chia tay đáng sợ nhất vẫn còn Ä‘ang ở phÃa trước. NghÄ© đến đây, nước mắt cá»§a tôi hốt nhiên tuôn trà o.
- Alice, Emmett – Giá»ng nói cá»§a Edward cất lên như má»™t hiệu lệnh. Cả hai ngưá»i nhẹ nhà ng bước và o mà n đêm, không gây ra bất kỳ má»™t tiếng động nà o, và nhanh như cắt, há» biến mất. Edward mở cá»a xe cho tôi, rồi anh nắm lấy tay tôi, kéo tôi và o vòng tay bảo vệ cá»§a mình. Má»™t cách dịu dà ng, anh dìu tôi đến ngôi nhà cá»§a bố Charlie, đôi mắt không ngừng rà soát từng động tÄ©nh cá»§a bóng đêm.
- Mưá»i lăm phút nhé – Anh thì thà o trong hÆ¡i thở.
- Vâng, em là m được mà – Tôi sụt sịt. Những giá»t nước mắt nhá» bé là váºy, thế mà chúng đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi.
Tôi dừng lại ở vỉa hè, giữ ghì lấy gương mặt anh bằng cả hai tay, nhìn tháºt lâu, tháºt nồng nà n và o đôi mắt.
- Em yêu anh – Giá»ng nói cá»§a tôi tháºt nhá» và rất căng thẳng – Em sẽ mãi mãi yêu anh, dù cho có bất cứ Ä‘iá»u gì xảy ra Ä‘i nữa.
- Sẽ không có chuyện gì xảy ra vá»›i em đâu, Bella – Giá»ng nói cá»§a anh rất quyết liệt.
- Chúng ta sẽ là m theo kế hoạch, anh nhé? Hãy bảo vệ bố giùm em. Sau tối nay, có lẽ bố không còn yêu em như trước nữa, em mong sau nà y sẽ có dịp để xin lỗi bố.
- Và o đi, Bella. Chúng mình phải nhanh lên – Anh giục tôi.
- Còn Ä‘iá»u nà y nữa – Tôi thì thầm – Tối nay, anh đừng có cố nghe em nói gì cả - Edward Ä‘ang cúi đầu xuống, ngạc nhiên, và đúng lúc ấy, tôi đã kiá»…ng chân lên để hôn và o đôi môi giá lạnh cá»§a anh, vá»›i toà n bá»™ sức lá»±c mà tôi hiện thá»i còn có được. Rồi tôi quay ngoắt Ä‘i, đá chân và o cánh cá»a.
- Äi Ä‘i, Edward! – Tôi hét lên vá»›i anh, rồi chạy và o nhà , đóng sầm cá»a lại, trước gương mặt vẫn còn sững sá» cá»§a anh.
- Bella? – Bố Ä‘ang đợi tôi trong phòng khách, ông vừa báºt nhổm ngưá»i dáºy, há»i.
- Äể con yên! – Tôi hét lên vá»›i bố qua hai hà ng nước mắt tuôn chảy không ngừng. Tôi chạy lên lầu, chạy và o và o rồi đóng sầm cá»a lại và bấm khóa. Lao tá»›i chiếc giưá»ng, tôi nép mình xuống sà n, chá»™p lấy cái túi vải. Xong, tôi luồn tay dưới tấm nệm lò xo, rút ra má»™t chiếc vá»› cÅ© thắt nút…tà i khoản bà máºt cá»§a tôi đấy.
Bố Ä‘áºp thình thịch và o cá»a phòng tôi.
- Bella, con có là m sao không? Có chuyện gì váºy? – Giá»ng nói cá»§a bố rõ rà ng là đang cuống cuồng sợ hãi.
- Con sẽ vá» nhà – Tôi thét lên, giá»ng nói vỡ òa.
- Cáºu ta là m gì con hả? – Có vẻ như bố Ä‘ang tức giáºn.
- Không! – Tôi rÃt lên cao độ quãng tám và quay sang chiếc tá»§. Edward đã đứng đó tá»± lúc nà o , lẳng lặng thu gom tất cả quần áo rồi đưa hết cho tôi.
- Hay cáºu ta quyết định không chÆ¡i vá»›i con nữa? – Bố trở nên lúng túng.
- Không phải! – Tôi lại hét lên, gần như sắp đứt hÆ¡i tá»›i nÆ¡i trong lúc nhét tất cả má»i thứ và o chiếc túi. Edward lại đưa cho tôi má»™t má»› đồ nữa lấy ra từ má»™t ngăn kéo khác. Bây giá» thì chiếc túi cá»§a tôi đã căng đầy.
- Thế thì đã xảy ra chuyện gì hả Bella? – Bố hét lên, tay lại nện thình thình và o cánh cá»a.
- Con nghỉ chÆ¡i anh ta rồi! – Tôi cÅ©ng hét lên đáp lại lá»i bố, ra sức kéo khóa phẹc mÆ¡ tuya nÆ¡i cái túi xách. Edward đỡ lấy cái túi xách, nhẹ nhà ng kéo chiếc khóa. Xong, anh quà ng cái túi xách lên tay tôi.
- Anh ra xe tải trước…Em cÅ©ng nhanh nhanh mà ra nhé! – Anh thầm thì rồi đẩy tôi ra cá»a, sau đó, anh lao vút qua cá»a sổ.
Tôi mở khóa cá»a và lướt ngang qua bố, cố gắng vác chiếc túi nặng trịch, chạy tháºt nhanh xuống lầu.
- Có chuyện gì váºy? – Bố kêu toáng lên, và ngay láºp tức Ä‘uổi theo tôi – Bố tưởng con thÃch cáºu ta.
Bố tóm lấy khuỷu tay tôi trong bếp. Mặc dù rất lúng túng nhưng bố giữ tay tôi rất chặt.
Rồi bố xoay ngưá»i tôi lại để tôi đối diện vá»›i bố… Tôi nháºn ra rất rõ trên gương mặt bố không mảy may có má»™t biểu hiện nà o gá»i là ưng thuáºn sẽ để cho tôi Ä‘i cả. Chỉ còn má»—i má»™t cách thoát thân thôi, cái cách mà chỉ nghÄ© đến thôi, tôi đã cảm thấy tá»± ghét cay ghét đắng mình rồi, đó sẽ là m bố Ä‘au… Tôi không còn thá»i gian nữa, tôi không muốn bố bị liên lụy vì tôi, tôi muốn bố được an toà n.
Tôi ngước mắt nhìn bố, những giá»t nước mắt nóng hổi lại già n giụa trên gò má:
- Con thÃch anh ta…đó má»›i là vấn Ä‘á». Nhưng con không muốn tiếp tục nữa! Con không thể cứ bám rá»… ở đây! Con không muốn chôn vùi cuá»™c Ä‘á»i mình trong cái thị trấn chán ngắt và ngá»› ngẩn nà y như mẹ! Con không muốn lặp lại sai lầm ngốc nghếch cá»§a mẹ. Con ghét nÆ¡i nà y… Con không muốn ở đây thêm má»™t giây má»™t phút nà o nữa.
Bà n tay bố rÆ¡i thõng khá»i tay tôi như thể vừa bị tôi đâm má»™t nhát dao chà tá» và o tim váºy. Tôi quay vá»™i mặt Ä‘i, không dám nhìn trá»±c diện và o gương mặt Ä‘ang bà ng hoà ng, Ä‘au khổ cá»§a bố. Chân tôi bước nhanh ra cá»a.
- Bells, giá» nà y thì con không thể Ä‘i được, trá»… lắm rôi – Bố thì thầm phÃa sau lưng tôi.
Tôi vẫn không quay đầu lại, nói:
- Nếu thấy mệt, con sẽ ngủ lại trong xe tải.
- Hãy để tuần sau Ä‘i con – Bố kì kèo, giá»ng nói vẫn còn ngÆ¡ ngác – Chá» cho Renée quay vỠđã.
Tôi giáºt nảy ngưá»i:
- Sao cơ ạ?
Trông bố háo hức và thanh thản thấy rõ, bố ấp úng khi thấy tôi chựng lại:
- Hồi nãy, khi con Ä‘i, mẹ có gá»i. Xem ra, má»i chuyện ở Florida không mấy tốt đẹp. Nếu cho đến hết cuối tuần mà Phil không ký kết được hợp đồng nà o thì há» sẽ quay vá» Arizona. Huấn luyện viên phó cá»§a đội Rắn Chuống nói rằng có thể há» sẽ còn má»™t vị trà khác, nhưng phải chá».
Tôi lắc đầu, cố gắng táºp trung lại những ý nghÄ© Ä‘ang rối bá»i. Má»—i giây phút trôi qua, bố sẽ cà ng tức giáºn hÆ¡n.
- Con có chìa khóa nhà – Tôi lẩm bẩm rồi xoay tay nắm cá»a. Bố đến sát bên tôi, đưa tay lên ngăn tôi lại, gương mặt sá»ng sốt tá»™t độ. Tôi không muốn mất thêm thá»i gian để tranh luáºn vá»›i bố. Tôi sẽ lại phải là m cho bố Ä‘au lòng mất thôi…
- Hãy để con Ä‘i – Tôi lặp lại lá»i lẽ cuối cùng cá»§a mẹ, lúc mẹ quyết định Ä‘i ra khá»i nhà , cÅ©ng theo cánh cá»a nà y hồi nhiá»u năm vá» trước. Tôi cố nói cho tháºt cay nghiệt khi mở báºt cá»a – NÆ¡i nà y chẳng có ý nghÄ©a gì đối vá»›i con cả, được chưa? Con tháºt sá»±, tháºt sá»± rất chán ghét Forks!
Những lá»i nói độc ác cá»§a tôi đã phát huy tác dụng – Bố đứng chết trân ở cá»a, đầu óc quay cuồng khi tôi bước và o bóng đêm. Khoảng sân trống trải sao bá»—ng dưng lại trở nên đáng sợ hÆ¡n bao giá» hết đối vá»›i tôi như váºy, tôi sợ muốn chết khiếp. Má»™t cách Ä‘iên cuồng, tôi chạy đến chá»— chiếc xe tải, hoảng hốt mưá»ng tượng đến bóng đêm Ä‘ang Ä‘uổi theo mình. Tôi ném chiếc túi lên cốp xe sau và giáºt tay nắm cá»a. Chìa khóa cá»§a tôi đã được tra sẵn và o máy.
- Ngà y mai con sẽ gá»i cho bố! – Tôi gà o lên, ước gì có thể giải thÃch cho bố nhiá»u hÆ¡n, nhưng tôi biết là mình không thể. Tôi báºt máy xe và lái ra đưá»ng.
Edward đưa tay ra ngăn tôi lại.
- Tấp xe và o lỠđưá»ng Ä‘i em – Anh lên tiếng khi căn nhà và bố đã khuất dạng sau lưng chúng tôi.
- Em lái được mà – Tôi trả lá»i, nước mắt rÆ¡i lã chã.
Äôi tay anh bất ngỠôm lấy thắt lưng tôi, bà n chân anh đẩy chân tôi ra khá»i bà n đạp. Rồi anh nhấc tôi qua khá»i lòng anh, tách tôi rá»i khá»i cái vô lăng, và ngay tức thì, anh đã ngồi và o chá»— ghế cá»§a tà i xế. Chiếc xe tải không há» lệch Ä‘i má»™t xăng ti mét nà o.
- Em không thể tìm ra căn nhà đâu – Anh giải thÃch ngắn gá»n.
Bất chợt có hai luồng đèn pha rá»i sáng rá»±c ở phÃa sau lưng chúng tôi. Tôi nhìn chằm chằm và o ô cá»a kÃnh đằng sau, ánh mắt không giấu được ná»—i kinh hoà ng.
- Alice đấy – Anh trấn an và một lần nữa, anh nắm lấy bà n tay của tôi.
Trong đầu cá»§a tôi hiện giá» chỉ duy nhất có má»—i hình ảnh cá»§a bố đứng ở ngưỡng cá»a.
- Còn tên săn ngưá»i?
- Hắn đã nghe được câu nói cuối cùng cá»§a em – Anh trả lá»i má»™t cách chắc chắn.
- Thế còn bố em? – Tôi há»i trong ná»—i kinh hãi.
- Tên ác quỷ đó đã bám theo chúng ta. Bây giỠhắn đang đuổi theo chúng ta đấy.
Toà n bá»™ thân ngưá»i tôi cứng Ä‘á».
- Chúng ta có thể chạy thoát khá»i hắn không?
- Không! – Anh trả lá»i và cố tăng tốc. Äá»™ng cÆ¡ cá»§a chiếc xe gầm rú lên biểu tình.
Bất giác tôi chẳng còn mấy tin tưởng và o kế hoạch cá»§a chÃnh mình nữa.
Tôi nhìn chằm chằm và o hai luồng đèn pha cá»§a Alice, cảm nháºn được chiếc xe tải Ä‘ang rung lên từng hồi…Ngoà i kia, phÃa cá»a sổ nÆ¡i tôi ngồi, có má»™t bóng Ä‘en thoắt ẩn thoắt hiện.
Tiếng thét kinh hoà ng của tôi chưa kịp thoát ra thì bà n tay của Edward đã kịp đưa lên miệng tôi, ngăn lại.
- Anh Emmett đấy!
Nói rồi, anh bỠtay xuống, vòng tay qua thắt lưng tôi, khẽ kéo tôi lại gần anh.
- ÄÆ°á»£c rồi, Bella – Anh hứa má»™t cách chắc nịch – Em sẽ được an toà n.
Chúng tôi lao xe qua thị trấn yên ả, tiếp tục rong ruổi trên con đưá»ng quốc lá»™ dà i đằng đẵng hướng vá» phÃa Bắc.
- Anh đã không nháºn ra là em vẫn còn cảm giác ngán ngẩm cái thị trấn nhá» bé nà y – Anh bắt chuyện vá»›i tôi. Tôi hiểu anh Ä‘ang cố gắng là m cho tôi vÆ¡i bá»›t ná»—i buồn – Có vẻ như em Ä‘ang cố nói tháºt lòng mình…đặc biệt là trong khoảng thá»i gian gần đây. Váºy mà anh cứ tá»± mãn, cho rằng mình đã là m cho cuá»™c sống cá»§a em trở nên thú vị hÆ¡n.
- Em đã không được vui – Tôi tháºt thà thú nháºn, mắt nhìn xuống hai đầu gối, phá»›t lá» sá»± cố gắng cá»§a anh – Äó là những lá»i mẹ em đã nói khi rá»i bá» bố. Anh có thể nói là em đã chÆ¡i xấu.
- Äừng lo. Rồi bố sẽ tha thứ cho em thôi – Anh khẽ mỉm cưá»i.
Tôi khẽ ngước mắt lên nhìn anh, và ngay tức khắc, anh nháºn ra ná»—i buồn sâu thằm Ä‘ang Ä‘á»ng trong mắt tôi.
- Bella, rồi má»i chuyện sẽ tốt đẹp mà .
- Nhưng sẽ chẳng có gì tốt đẹp khi em không được ở bên anh – Tôi thẽ thá»t.
- Một và i ngà y nữa là chúng mình lại được ở bên nhau rồi – Vòng tay của anh lại siết tôi và o sát anh hơn nữa - Ừm, đừng quên rằng đây là quyết định của em.
- Äấy là quyết định tốt nhất…Vâng, dÄ© nhiên đó là quyết định cá»§a em.
Nụ cưá»i cá»§a Edward trở nên ảm đạm, má» nhạt và ngay láºp tức vụt tắt.
- Tại sao chuyện nà y lại xảy ra? – Tá»—i thẫn thá» , giá»ng nói má»m nhÅ©n – Tại sao lại là em?
Anh nhìn trân trối con đưá»ng phÃa trước mặt.
- Tất cả là lá»—i ở anh…Anh đúng là điên rồ khi phÆ¡i bà y em ra như thế - CÆ¡n phẫn ná»™ trong lòng anh má»™t lần nữa lại hiển hiện ra ngoà i giá»ng nói.
- Em không có ý đó – Tôi nhấn mạnh – Em ở đó, có là m Ä‘iá»u gì khác thưá»ng đâu. Hai ngưá»i kia chẳng tá» vẻ khó chịu kia mà . Tại sao tên James nà y lại quyết định giết em? Trên Ä‘á»i nà y có bao nhiêu là ngưá»i, tại sao nhất định cứ phải là em má»›i được?
Edward ngáºp ngừng, đăm chiêu má»™t lúc rồi má»›i trả lá»i.
- Tối nay, anh đã Ä‘á»c rất lâu suy nghÄ© cá»§a hắn – Anh bắt đầu kể vá»›i má»™t giá»ng nhá» nhẹ - Tháºt sá»±, anh cÅ©ng không biết mình có thể là m gì được để tránh chuyện nà y, má»™t khi hắn đã nhìn thấy em. Äây không phải là lá»—i cá»§a em – Anh tiếp tục má»™t cách gượng gạo – Äúng là nếu em không thÆ¡m đến như váºy, có lẽ hắn cÅ©ng chẳng chú ý. Nhưng rồi khi thấy anh bảo vệ em…, ừm, Ä‘iá»u đó cà ng tệ hÆ¡n. Hắn không quen bị cản mÅ©i như thế, dù đối tượng có đặc biệt hay không cÅ©ng váºy. Hắn chỉ nghÄ© rằng hắn là má»™t kẻ săn ngưá»i, chỉ đơn giản như thế thôi. Cuá»™c sống cá»§a hắn đã quá nhà m chán vá»›i những chuyến săn mồi vô vị, hắn thÃch được thá» thách… và chúng ta đã vô tình tặng cho hắn sá»± thá» thách đó…Những chiến binh hùng mạnh Ä‘ang ra sức bảo vệ cho má»™t con ngưá»i yếu Ä‘uối dá»… bị tổn thương…Em không thể tin nổi là bây giá» hắn Ä‘ang phởn phÆ¡ đến thế nà o đâu. Äây là trò chÆ¡i yêu thÃch cá»§a hắn, và chúng ta đã tiếp sức thêm cho cái trò chÆ¡i ấy – Trong giá»ng nói cá»§a anh có chứa đầy ná»—i căm phẫn.
Edward dừng lại một lát.
- Nếu lúc ấy anh manh động thì hắn đã lao và o giết em rồi – Tâm trạng tuyệt vá»ng đã len lá»i và o trong giá»ng nói cá»§a anh.
- Em nghĩ…đối vá»›i ngưá»i khác, em đâu có thể …thÆ¡m…như đối vá»›i anh đâu – Tôi ngáºp ngừng.
- Äúng váºy. Nhưng như thế không có nghÄ©a là em không hấp dẫn đối vá»›i những tên đó. Nếu em cố tình lôi cuốn kẻ săn ngưá»i…hay bất kỳ tên nà o trong số chúng…như em đã lôi cuốn được anh, thể nà o khi ấy cÅ©ng sẽ xảy ra chiến tranh cho mà xem.
Tôi rùng mình.
- Anh không nghÄ© là mình còn có sá»± lá»±a chá»n nà o khác ngoà i việc giết hắn – Anh thì thảo – Carlisle sẽ không thÃch đâu.
Tôi nghe thấy tiếng bánh xe lăn qua cầu, dù rằng tôi không thể nhìn thấy dòng sông trong bóng tối Ä‘ang phá»§ dà y đặc như thế. Chúng tôi đã thân nhau quá rồi. Có lẽ tôi sẽ há»i anh được Ä‘iá»u nà y…
- Anh giết ma-cà -rồng bằng cách nà o?
Anh liếc nhìn tôi, má»™t cái nhìn cá»±c kỳ khó hiểu, và giá»ng nói cá»§a anh đột nhiên trở nên khe khắt:
- Chắc ăn nhất là xé hắn ra từng mảnh rồi cho má»™t mồi lá»a thiêu rụi tất cả.
- Hai ngưá»i kia sẽ cùng chiến đấu vá»›i hắn hả anh?
- Ngưá»i phụ nữ kia thì chắc chắn rồi. Nhưng anh không dám chắc vá» nhân váºt Laurent nà y. Äó chỉ là má»™t liên minh ma quỷ…hắn Ä‘i vá»›i há» chỉ vì lợi Ãch. Hắn đã từng bị tên James ngáng cẳng trên má»™t cánh đồng…
- Nhưng James và ngưá»i phụ nữ kia…Bá»n há» sẽ hợp sức mà giết hại anh? – Giá»ng nói cá»§a tôi tháºt thê lương.
- Bella, em đừng mất công lo cho anh nữa. Em chỉ cần lo cho sá»± an toà n cá»§a mình thôi…và là m Æ¡n, em là m Æ¡n đừng có là m Ä‘iá»u gì khinh suất.
- Hắn vẫn đang theo dõi chúng ta hả anh?
- Ừ. Nhưng hắn sẽ không tấn công ngôi nhà . Không phải là tối nay.
Rồi Edward bất ngỠrẽ ngoặt và o một lối rẽ không rõ hình thù. Alice vẫn theo sát đằng sau.
Chúng tôi lái xe thẳng má»™t mạch đến nhà . Äèn đóm trong nhà đang báºt sáng choang, nhưng so vá»›i bóng tối âm âm u u cá»§a khu rừng già nà y thì nó trông chẳng khác gì má»™t con Ä‘om đóm. Emmett mở cá»a xe bên phÃa tôi ngồi, trước khi chiếc xe tải dừng hẳn. Anh ta bế tôi ra khá»i ghế ngồi, cuá»™n tôi lại như má»™t trái banh. Tôi nằm lá»t thá»m trong bá»™ ngá»±c to lá»›n cá»§a Emmett và cứ thế để mặc cho anh ta ôm như váºy mà chạy à o qua cá»a.
Chúng tôi lại có mặt trong căn phòng trắng rá»™ng lá»›n, Edward và Alice Ä‘ang đứng bên cạnh chúng tôi. Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u có mặt ở đó, hỠđồng loạt đứng hết dáºy khi nghe tiếng chúng tôi chạy xồng xá»™c và o nhà . Laurent đứng ở giữa. Tôi nghe thấy mất tiếng gầm gừ nho nhá» phát ra từ cổ há»ng Emmett khi anh ta đặt tôi xuống bên cạnh Edward.
- Hắn bám theo chúng tôi – Edward thông báo, anh ném má»™t cái nhìn hằn há»c vá» phÃa Laurent.
Laurent cÅ©ng tá» ra không vui khi đón nháºn tin nà y.
- Tôi cÅ©ng đã lo sợ vá» Ä‘iá»u nà y.
Alice chạy đến bên Jasper, thì thầm gì đó và o tai anh ta; đôi môi cô chuyển động rất nhanh, căn phòng tháºt im ắng nhưng không nghe thấy bất kỳ má»™t tiếng rì rầm dù là rất nhá» nà o. Sau đó, cả hai sóng bước lên lầu. Rosalie nhìn theo há» rồi di chuyển tháºt nhanh đến chá»— Emmett. Äôi mắt tuyệt đẹp cá»§a cô ta trở nên dữ dá»™i như có lá»a, đầy tức tối, khi bất đắc dÄ© phải quay sang nhìn và o gương mặt cá»§a tôi.
- Hắn ta sẽ là m gì? – Bác sÄ© Carlisle há»i Laurent, giá»ng nói cá»§a ông lạnh ngắt.
- Tôi xin lá»—i – Ông ta trả lá»i – Tôi sợ rằng, má»™t khi con trai ông đã đứng ra bảo vệ cho cô gái, thì có nghÄ©a là đã kÃch động đến bản chất cá»§a hắn rồi đấy.
- Ông có thể ngăn hắn lại được không?
Laurent lắc đầu.
- Má»™t khi hắn đã bắt đầu thì có mà trá»i cản.
- Chúng tôi sẽ ngăn được – Emmett buông ra lá»i hứa má»™t cách chắc nịch. Khi anh ta đã nói ra Ä‘iá»u gì thì Ä‘iá»u đó khó mà không xảy ra.
- Cáºu chẳng là m gì được hắn đâu. Trong suốt ba trăm năm qua, tôi chưa thấy ai như hắn cả. Hăn ta là tá» thần chÃnh hiệu đó. Äấy là lý do khiến tôi đã gia nháºp nhóm cá»§a hắn.
Nhóm cá»§a hắn, tôi thầm nghÄ©, ra là váºy. Hóa ra, cái gá»i là thá»§ lãnh chỉ đơn thuần là thế, thá»±c chất chỉ là là m mầu là m mè hầu che mắt thiên hạ mà thôi.
Laurent lắc đầu. Ông ta đưa mắt nhìn tôi, lấy là m lạ, và rồi ông ta quay sang bác sÄ© Carlisle , há»i:
- Có đáng phải là m như váºy không?
Edward nổi cÆ¡n thịnh ná»™, anh gầm thét Ä‘iên cuồng, cả căn phòng trà n ngáºp tiếng thét hoang dại cá»§a Edward. Laurent tức thì co rúm ngưá»i lại.
Bác sĩ Carlisle nghiêm nghị nhìn Laurent, nói:
- Tôi e rằng ông sẽ phải chá»n lá»±a.
Laurent hiểu ra. Ông ta suy nghÄ© má»™t lúc, đưa mắt nhìn từng gương mặt má»™t, rồi cuối cùng, đôi mắt ấy nhìn mông lung vá» phÃa giữa căn phòng sáng chói.
- Tôi rất thán phục cái cách mà ông đã tạo dá»±ng cuá»™c sống cho riêng mình ở đây. Nhưng tôi sẽ không tham gia và o chuyện nà y. Tôi không muốn gây thù chuốc oán vá»›i bất kỳ ai trong gia đình ông, tôi cÅ©ng không thể chống lại James. Tôi nghÄ© là mình sẽ vá» phương Bắc…Tôi sẽ tá»›i thăm gia đình gì gì ở Denali ấy – Ông ta ngáºp ngừng – Äừng đánh giá thấp James. Hắn ta rất khôn ngoan và tà i đánh hÆ¡i thì chẳng ai bì kịp. Hắn ta khá hứng thú vá»›i cuá»™c sống, cách sinh hoạt rất con ngưá»i cá»§a ông, và hắn sẽ không để ông yên…Tôi rất lấy là m tiếc cho những gì Ä‘ang xảy ra ở đây. Tháºt lòng rất tiếc – Ông ta cúi đầu chà o và ném cho tôi má»™t cái nhìn cá»±c kỳ khó hiểu.
- Chúc ông Ä‘iá»u tốt là nh – Äó là câu đáp lại thuần túy theo nghi thức cá»§a bác sÄ© Carlisle.
Laurent nhìn khắp lượt căn phòng xung quanh mình rồi rảo chân bước nhanh ra ngoà i.
Căn phòng im ắng chưa đầy một giây.
- Cách đây bao xa? – Bác sÄ© Carlisle nhìn sang Edward, há»i.
Bà Esme cÅ©ng vừa động Ä‘áºy ; tay bà vừa chạm và o má»™t bà n phÃm nhá» nằm kÃn đáo trên tưá»ng, trong không gian bá»—ng vang lên má»™t tiếng rì rì khe khẽ. Ngoà i cá»a sổ, những tấm thép khổng lồ bắt đầu hiện lên, che kÃn toà n bá»™ bức tưá»ng thá»§y tinh. Tôi há hốc miệng ra vì kinh ngạc.
- Khoảng ba dặm bên kia sông. Hắn Ä‘ang Ä‘i loanh quanh gần đó để gặp ngưá»i phụ nữ.
- Kế hoạch thế nà o?
- Bá»n con sẽ cầm chân hắn, Jasper và Alice sẽ xuống phương Nam.
- Còn sau đó?
Giá»ng nói cá»§a Edward sặc mùi chết chóc:
- Ngay khi Bella Ä‘i khá»i, bá»n con sẽ thanh toán hắn.
- Bố cÅ©ng nghÄ© chúng ta không còn lá»±a chá»n nà o khác – Bác sÄ© Carlisle gáºt đầu đồng ý, gương mặt ông Ä‘anh lại.
Edward quay sang Rosalie, yêu cầu:
- Chị đưa cô ấy lên lầu thay quần áo đi.
Cô ta nhìn ngược lại anh, vẻ mặt đầy ngạc nhiên và giáºn dữ.
- Tại sao lại phải là tôi? – Rosalie rÃt lên – Cô ta là gì cá»§a tôi cÆ¡ chứ? Ngoại trừ là má»™t kẻ phiá»n hà , chuyên gấy rắc rối mà cáºu đã chá»n để bắt tất cả chúng ta phải gánh chịu.
Tôi bắt đầu do dá»± trước lá»i lẽ chua cay cá»§a Rosalie.
- Rose… - Emmett khẽ gá»i và đưa tay ra nÃu lấy vai cá»§a Rosalie. Cô ta lắc vai để đẩy bà n tay cá»§a Emmett rÆ¡i xuống.
Má»™t cách cẩn tháºn, tôi quan sát thái độ cá»§a Edward, vốn đã quá rà nh tÃnh khà cá»§a anh, tôi chỉ lo anh có phản ứng thái quá.
Nhưng trước sự ngạc nhiên của tôi, Edward chỉ ngó sang chỗ khác như thể Rosalie chưa nói ra câu nà o, như thể cô ta không hỠtồn tại.
- Esme? – anh bình tÄ©nh há»i lại.
- Tất nhiên rồi – Bà Esme thì thầm.
Và một cách nhẹ nhà ng, bà bước đến bên tôi, hơi run rẩy, bà bế thốc tôi lên, lướt nhanh lên lầu trước khi tôi kịp mở miệng ra vì bà ng hoà ng.
- Chúng ta sẽ là m gì hả bà ? – Tôi thở dốc khi bà đặt tôi và o một căn phòng tối om trên tầng hai.
- Tráo mùi. Sẽ không lâu đâu, nhưng rất có Ãch khi đưa chấu ra ngoà i – tôi nghe thấy tiếng quần áo cá»§a bà rÆ¡i nhẹ xuống đất.
- Cháu không nghÄ© là mình sẽ mặc vừa… - Tôi ngáºp ngừng, nhưng bà n tay bà đã nhanh chóng kéo chiếc áo sÆ¡ mi ra khá»i đầu tôi. Tôi cÅ©ng cởi quần jean ra. Bà đưa cho tôi má»™t cái gì đó, như là áo sÆ¡ mi. Tôi cố gắng tròng áo và o cho đúng. Ngay khi tôi vừa mặc áo xong, bà lại đưa cho tôi chiếc quần cá»§a bà . Tôi kéo quần lên, nhưng ống quần dà i quá, tôi không thể thò chân ra nổi. Má»™t cách khéo léo, bà xắn chúng lên và i lai cho tôi. Ấy váºy mà quần áo cá»§a tôi, bà Esme lại mặc vừa y. Xong xuôi, bà dẫn tôi trở lại hà nh lang. Alice Ä‘ang đứng chỠở đó, tay cô Ä‘ang xách má»™t cái túi da. Rồi bà Esme và Alice, má»—i ngưá»i má»™t bên, quà ng lấy tay tôi, há» gần như là nhấc bổng tôi lên khi lướt như bay xuống cầu thang.
Má»i thứ Ä‘á»u đã được chuẩn bị đâu và o đấy khi chúng tôi vắng mặt. Edward và Emmett đã sẵn sà ng để lên đưá»ng. Emmett Ä‘eo má»™t ba lô nặng trịch trên vai. Bác sÄ© Carlisle đưa cho bà Esme má»™t váºt gì đó nhá» xÃu. Äoạn ông quay sang Alice, cÅ©ng đưa cho cô má»™t cái tương tá»± - má»™t chiếc Ä‘iện thoại di động mà u bạc.
- Esme và Rosalie sẽ Ä‘i xe cá»§a cháu, Bella ạ - Ông lên tiếng khi Ä‘i ngang qua tôi. Tôi gáºt đầu, lo lắng nhìn sang Rosalie, chỉ thấy cô ta quắc mắt nhìn bác sÄ© Carlisle vá»›i má»™t thái độ căm tức.
- Alice, Jasper sẽ đi chiếc Mercedes. Ở phương nam. Các con rất cần loại xe mà u tối.
Hai ngưá»i gáºt đầu ngay tắp lá»±.
- Còn chúng tôi sẽ đi xe jeep.
Tôi tháºt sá»± ngạc nhiên khi biết là bác sÄ© Carlisle cÅ©ng muốn Ä‘i cùng vá»›i Edward. Nhưng rồi bất thần tôi hiểu ra tất cả, cÆ¡n sợ hãi quen thuá»™c lại hiện vỠám ảnh hồn tôi…Há» Ä‘ang láºp thà nh má»™t đội săn…
- Alice – Bác sĩ Carlisle lại lên tiếng – Liệu chúng có bị lừa không?
Ãnh nhìn cá»§a tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u táºp trung vá» phÃa Alice, Ä‘ang khi cô nhắm mắt lại, toà n thân bất động, cứng Ä‘á».
Cuối cùng thì Alice đã mở mắt ra.
- Hắn bám theo bố. Ngưá»i phụ nữ bám theo chiếc xe tải. Sau đó bá»n con sẽ lên đưá»ng – Giá»ng nói cá»§a cô rà nh rá»t.
- Äi thôi – Bác sÄ© Carlisle ra lệnh và bắt đầu tiến vá» phÃa nhà bếp.
Nhưng Edward bước thẳng đến bên tôi. Anh ôm chầm lấy tôi bằng vòng tay cứng như thép, ép tôi và o sát ngưá»i anh. Rồi như quên bẵng mất sá»± hiện diện cá»§a những ngưá»i thân trong gia đình, anh nâng cằm tôi lên, nhấc cả thân ngưá»i tôi lên khá»i mặt đất. Trong chá»›p nhoáng, anh áp đôi môi lạnh toát, cứng đỠcá»§a mình lên đôi môi tôi. Chỉ má»™t giấy ngắn ngá»§i, nụ hôn kết thúc. Edward đặt tôi xuống đất, nhưng vẫn còn giữ lấy gương mặt cá»§a tôi, đôi mắt anh nhìn xoáy và o mắt tôi tháºt nồng nà n.
Rồi nhanh như cắt, khi đôi mắt đã trở nên vô hồn và chứa đầy một mà u chết chóc, anh quay mặt đi.
Há» rá»i gót.
Chúng tôi vẫn đứng yên, thẫn thá», tất cả những ngưá»i khác Ä‘á»u quay mặt Ä‘i…để những giá»t nước mắt câm nÃn cá»§a tôi được tá»± do lăn dà i xuống gò má.
Sá»± im lặng cứ thế bao trùm ngôi nhà , thá»i gian nặng ná» trôi Ä‘i. Cho đên skhi chiếc Ä‘iện thoại trong tay cá»§a bà Esme rung lên, liá»n tức khắc, bà áp ngay nó lên tai.
- Äến lúc rồi – Bà lên tiếng.
Rosalie hiên ngang bước đi, không hỠquay lại nhìn tôi lấy một lần. Bà Esme thì đưa tay quệt nhẹ và o má tôi một cái trước khi bỠđi.
- Bảo trá»ng – Lá»i thì thầm cá»§a bà còn nán lại sau lưng tôi khi cả hai ngưá»i cùng bước ra cá»a. Tôi nghe thấy tiếng động cÆ¡ chiếc xe tải cá»§a mình rung lên ầm ầm như tiếng sấm nổ trên không trung, rồi tiếng động cÆ¡ nhá» dần, nhá» dần cho đến khi mất hẳn.
Alice và Jasper vẫn đứng đợi. Dưá»ng như Alice đã áp Ä‘iện thoại lên tai từ trước khi nó kịp rung.
- Edward vừa cho hay là ngưá»i phụ nữ Ä‘ang bám theo Esme. Em Ä‘i lấy xe đây – Nói Ä‘oạn, cô lừng lững bước và o bóng đêm giống như cái cách mà Edward đã bá» Ä‘i.
Căn phòng rộng lớn chỉ còn lại tôi và Jasper. Chúng tôi nhìn nhau. ANh ta đứng áng trước mặt tôi…cố giữ ý.
- Cô sai rồi, cô biết không? – Giá»ng nói cá»§a Jasper nhẹ hẫng.
- Anh nói sao cơ? – Tôi há hốc miệng vì ngạc nhiên.
- Tôi cảm nháºn được những gì cô Ä‘ang cảm nháºn đấy… Cô hoà n toà n xứng đáng vá»›i những gì mà má»i ngưá»i Ä‘ang là m cho cô, cô có hiểu không?
- Tôi không xứng đáng đâu – Tôi trệu trạo – Nếu há» có mệnh hệ nà o…Chẳng phải là đã tốn công vô Ãch đấy sao…
- Cô sai rồi – Anh ta lặp lại, trên môi nở má»™t nụ cưá»i hồn háºu dà nh cho tôi.
Hai tai cá»§a tôi đã ù, tôi không còn nghe thấy được gì nữa, rồi Alice xuất hiện ở cá»a ra và o, hia cánh tay dang rá»™ng.
- Mình có thể …? – Cô há»i.
- Bạn là ngưá»i đầu tiên há»i ý kiến cá»§a mình – Tôi mỉm cưá»i gượng gạo.
Alice bế thốc tôi lên bằng hai cánh tay mảnh khảnh cá»§a mình – nhưng lại tá» ra dá»… dà ng không thua kém gì Emmett – cố gắng che chở cho tôi. Chúng tôi lướt ra cá»a, bá» lại những ánh đèn sáng rá»±c phÃa sau lưng.
Tà i sản của Maya
15-02-2009, 08:49 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Dec 2008
Äến từ: HCM
Bà i gởi: 91
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
20: Nôn nóng
Khi tỉnh dáºy, đầu óc tôi rối bá»i. Má»i suy nghÄ© cá»§a tôi Ä‘á»u trở nên mù mịt, ẩn hiện đầy những cÆ¡n mÆ¡ cùng vá»›i những ác má»™ng. Phải mất đến cả má»™t lúc rất lâu sau, tôi má»›i nháºn ra mình Ä‘ang ở đâu.
Lối trang trà cá»§a căn phòng nà y quá má» nhạt, nên không rõ là thuá»™c vá» má»™t nÆ¡i nà o, tôi chỉ cảm nháºn được có thể đây là má»™t phòng trong khách sạn mà thôi. Những chiếc đèn đặt trên bà n, kê bên cạnh giưá»ng ngá»§ là thứ hà ng rẻ tiá»n, cả mấy chiếc mà n dà i thòng thuá»™c cùng má»™t loại vải vá»›i tấm khăn trải giưá»ng, cÅ©ng thế, và những bức tranh mà u nước treo trên tưá»ng cÅ©ng váºy.
Tôi cố gắng nhớ lại diễn biến của sự việc đã khiến mình được đưa đến đây, nhưng chẳng có một hình ảnh nà o hiện ra trong đầu cả.
Tôi lá» má» nhá»› rằng có má»—i chiếc xe hÆ¡i Ä‘en bóng, các tấm kÃnh cá»§a nó tháºm chà còn Ä‘en hÆ¡n cả má»™t chiếc xe hÆ¡i to sang trá»ng chuyên chở những nhân váºt đặc biệt nữa. Äá»™ng cÆ¡ cá»§a chiếc xe ấy hoạt động êm ru, dù rằng chúng tôi chạy như Ä‘ua trên những xa lá»™ tối đèn vá»›i váºn tốc còn nhanh hÆ¡n gấp hai lần váºn tốc cho phép.
Rồi tôi nhá»› ra là Alice ngồi cạnh tôi ở hà ng ghế sau, hà ng ghế có bá»c da sẫm mà u. Không hiểu sao, trong suốt má»™t đêm dà i, đầu cá»§a tôi cứ tá»±a và o đôi vai, sát vá»›i chiếc cổ là nh lạnh như đá granit cá»§a Alice. Khoảng cách quá gần cá»§a tôi dưá»ng như không khiến cho cô ấy tá» ra nao núng chút nà o; trái lại, là n da mát rượi, hÆ¡i cứng cá»§a cô ấy còn Ä‘em lại má»™t cảm giác thoải mái, dá»… chịu cho tôi. Chiếc áo sÆ¡mi vải bông Alice mặc ướt đẫm những giá»t nước mắt cá»§a tôi, những giá»t nước mắt Ä‘au khổ, tá»§i há»n cứ mặc nhiên tuôn rÆ¡i và sau đó, chúng cÅ©ng tá»± khô Ä‘i.
CÆ¡n buồn ngá»§ đã tránh né tôi. Äôi mắt mệt má»i, buốt nhức cá»§a tôi cứ mở căng suốt đêm. Và đêm dà i đến đâu rồi cÅ©ng phải kết thúc, bình minh bắt đầu ló dạng trên má»™t đỉnh đồi ở California. Thứ ánh sáng xám xịt trà n ngáºp khắp bầu trá»i không mây ùa và o mắt tôi… nhức nhối, nhưng tôi vẫn không thể nhắm mắt lại được. Nếu là m thế, thể nà o những hình ảnh đáng sợ kia, như Ä‘ang túc trá»±c sẵn trên mi mắt cá»§a tôi, lại ùa vá». Gương mặt Ä‘au đớn cá»§a bố Charlie – tiếng gầm gừ hoang dại cá»§a Edward – cái nhìn phẫn uất cá»§a Rosalie – đôi mắt sắc lẻm cá»§a tên săn ngưá»i – ánh mắt chết chóc cá»§a Edward sau khi hôn tôi lần cuối… Tôi không thể chịu đựng nổi nếu như thấy lại chúng. Mặt trá»i má»—i lúc má»™t lên cao, tôi cố gắng đầu tranh chống lại sá»± mệt má»i Ä‘ang má»—i lúc má»™t xâm chiếm lấy hồn mình.
Mắt tôi vẫn mở thao láo khi chúng tôi chạy lướt qua má»™t ngá»n núi thấp tè, bá» lại cả má»™t thung lÅ©ng mặt trá»i ở phÃa sau. Tôi không còn đủ xúc cảm để mà ngạc nhiên rằng chúng tôi đã Ä‘i hết ba ngà y đưá»ng liá»n. Cả ngưá»i tôi cứ ngây ra trước má»™t quang cảnh êm Ä‘á»m rá»™ng mở. Phoenix cá»§a tôi – những cây cá», bầu không khà phảng phất mùi dầu creozot, những sân gôn xanh rì cá» và mặt nước mà u ngá»c lam cá»§a những hồ bÆ¡i; tất cả Ä‘á»u đắm chìm trong má»™t là n sương khói má»ng manh, giữa vòng ôm ngá»c ngà o cá»§a những ngá»n đồi lúp xúp chưa đủ lá»›n để gá»i là núi.
Con đưá»ng cao tốc in đầy những bóng cá» hiện ra rõ nét và sống động hÆ¡n trong trà nhá»› đã bắt đầu nhạt nhòa cá»§a tôi. GiỠđây đã có thể yên tâm rằng không có thứ gì có thể lẩn quất sau những bóng cây ấy. Xa lá»™ rá»™ng thênh thang và vô cùng thoáng đạt. Nhưng sao tôi vẫn không cảm thấy thoải mái, không có cảm giác bồi hồi khi quay vá» chốn xưa vá»›i bao kỉ niệm.
- ÄÆ°á»ng nà o ra sân bay, Bella? – Jasper lên tiếng há»i.
Bất giác tôi cảm thấy nao lòng, dù rằng giá»ng nói cá»§a anh ta vẫn êm dịu và hoà n toà n không đáng lo ngại. Äó là âm thanh đầu tiên, ngoà i tiếng động cÆ¡ rì rì cá»§a xe hÆ¡i, đã phá tan bầu không khà tÄ©nh lặng cá»§a đêm dà i.
- Cứ Ä‘i đưá»ng I-mưá»i – Tôi trả lá»i như má»™t cái máy – Rồi chúng ta sẽ Ä‘i ngang qua nó.
Một cách yếu ớt do không chợp mắt được một phút nà o, trà não của tôi bắt đầu hoạt động.
- Chúng ta sẽ bay Ä‘i đâu ư? – Tôi đã há»i Alice như váºy.
Không, chỉ là chúng ta nên ở gần đó, đỠphòng có gì bất trắc.
Tôi nhá»› là mình đã đến được Ä‘oạn đầu cá»§a con đưá»ng chạy quanh sân bay quốc tế Sky Harbor… nhưng không nhá»› được Ä‘oạn đưá»ng cuối… Có lẽ tôi đã thiếp Ä‘i và o lúc ấy chăng.
Những hình ảnh sau đó trở nên mÆ¡ hồ, tôi không có chút ấn tượng và o khi rá»i khá»i xe hÆ¡i – hình như khi đó quả cầu lá»a Ä‘ang nghiêng ngả ở phÃa cuối trá»i thì phải – tôi đã quà ng tay qua vai Alice, và tay cô ấy đã vòng qua thắt lưng tôi, kéo tôi Ä‘i giữa bóng râm khô thoáng, ấm áp.
Tôi không có ý niệm gì vỠcăn phòng nà y.
Tôi nhìn và o chiếc đồng hồ Ä‘iện tỠđể trên chiếc bà n đầu giưá»ng. Những con số đỠchót hiển thị ba giá», song không có dấu hiệu nà o cho biết là ngà y hay đêm. Không má»™t thứ ánh sáng nà o có thể lá»t qua được những tấm mà n cá»a dà y cá»™p, ánh sáng trong căn phòng nà y có được, tất cả Ä‘á»u nhá» những ngá»n đèn.
Má»™t cách khó nhá»c, tôi ngồi dáºy, lảo đảo bước lại phÃa cá»a sổ, giở tấm mà n lên.
Bên ngoà i tối om om. Váºy là ba giá» sáng. Phòng cá»§a tôi trông ra má»™t khu vá»±c vắng vẻ trên đưá»ng cao tốc và má»™t gara cho đỗ xe nhiá»u giá» cá»§a sân bay. Khi đã xác định được chÃnh xác thá»i gian và địa Ä‘iểm, trong lòng tôi má»›i cảm thấy nhẹ nhõm được đôi chút.
Tôi nhìn lại mình. Trên ngưá»i tôi vẫn còn bá»™ quần áo cá»§a bà Esme, chúng không vừa vặn vá»›i tôi lắm. Nhìn khắp lượt căn phòng, tôi cảm thấy vui vì nháºn ra chiếc túi vải cá»§a mình Ä‘ang chá»…m chệ nằm trên nóc má»™t chiếc tá»§ thấp.
Tôi Ä‘ang định tìm má»™t bá»™ quần áo má»›i thì công tắc đèn ở cá»a ra và o bá»—ng kêu “tạchâ€, tôi hoảng hồn, mắt ngó dáo dác.
- Mình và o được không? – Äó là giá»ng nói cá»§a Alice.
Tôi hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu.
- Vâng, tất nhiên rồi.
Alice bước và o, cẩn tháºn xem xét tâm trạng hiện thá»i cá»§a tôi.
- Có vẻ như bạn cần phải ngá»§ thêm má»™t chút nữa – Cô nháºn xét.
Tôi cháºm rãi lắc đầu.
Alice lướt tháºt nhẹ đến chá»— mấy chiếc mà n cá»a, kéo chúng lại cho chắc chắn trước khi quay sang tôi.
- Chúng ta cần phải kÃn cổng cao tưá»ng – Alice nhắc nhở.
- Vâng – Giá»ng nói cá»§a tôi khà n khà n, đáp lại má»™t cách ngoan ngoãn.
- Bạn có thấy khát nước không? – Cô há»i.
Tôi nhún vai:
- Mình không sao. Thế còn bạn?
- Không có gì là không xoay sở được – Cô mỉm cưá»i – Mình đã gá»i thức ăn cho bạn rồi, ở ngoà i phòng trước ấy. Edward đã nói vá»›i mình rằng bạn cần phải ăn thưá»ng xuyên hÆ¡n bá»n mình.
Edward! Nghe cái tên ấy, tôi ngay láºp tức bừng tỉnh.
- Anh ấy gá»i cho bạn ư?
- Không – Alice trả lá»i, và nháºn ra liá»n gương mặt á»§ rÅ© cá»§a tôi – Anh ấy đã nhắc mình như thế trước khi chúng ta lên đưá»ng.
Nói dứt lá»i, má»™t cách nhẹ nhà ng, Alice cầm lấy tay tôi, dẫn tôi ra cá»a để bước sang phòng khách. Có những tiếng nói rì rầm phát ra từ tivi. Jasper Ä‘ang ngồi im lìm trong góc phòng, bên chiếc bà n giấy, đôi mắt cá»§a anh ta cứ chú mục và o các bản tin mà dưá»ng như chẳng có ý niệm gì vá» chúng.
Tôi ngồi bệt xuống sà n, ngay bên cạnh chiếc bà n nhá», trên đó có để sẵn má»™t khay thức ăn, tôi mặc nhiên bốc thức ăn lên, cho và o miệng, chẳng quan tâm xem mình Ä‘ang ăn gì.
Alice ngồi hỠhững trên tay ghế xôpha, và cũng bắt đầu dõi cặp mắt vô hồn và o chiếc tivi như Jasper.
Tôi ăn má»™t cách từ tốn, mắt vẫn quan sát Alice, và liếc nhanh sang Jasper… Cả hai ngưá»i há» im lìm quá. Há» chẳng há» rá»i mắt khá»i mà n hình tivi, mặt dù lúc nà y chương trình đã chuyển sang mục quảng cáo. Tôi đẩy chiếc khay Ä‘i, trong lòng cảm thấy ray rứt. Alice nhìn tôi.
- Có chuyện gì váºy, Alice? - Tôi há»i.
- Không có gì cả - Äôi mắt cô gái mở rá»™ng, cố tá» ra thà nh tháºt… Bất giác, tôi không dám tin và o chúng.
- Bây giỠchúng ta phải là m gì?
- Chúng ta sẽ đợi Carlisle gá»i.
- Váºy là bác sÄ© đã gá»i cho chúng ta rồi, có đúng không? – Tôi nháºn ra là mình Ä‘ang nôn nóng. Äôi mắt cá»§a Alice rá»i khá»i tôi, liếc nhanh sang chiếc Ä‘iện thoại di động đặt trên cái túi da cá»§a mình, rồi lại nhìn tôi.
- Váºy là sao? – Giá»ng nói cá»§a tôi trở nên run rẩy, tôi cố kiá»m chế cảm xúc cá»§a mình – Bác sÄ© vẫn chưa gá»i ư?
- Như váºy có nghÄ©a là má»i ngưá»i chưa có gì để kể lại vá»›i chúng ta – Thái độ cá»§a Alice quá Ä‘iá»m tÄ©nh.
Bầu không khà cà ng lúc cà ng trở nên khó thở.
Jasper đột ngá»™t xuất hiện bên cạnh Alice, ở gần tôi hÆ¡n bình thưá»ng.
- Bella – Anh ta lên tiếng bằng má»™t giá»ng nói dịu dà ng quá mức đến đáng ngá» - Cô không có gì phải lo lắng hết. Ở đây, cô sẽ rất an toà n.
- Vâng, tôi hiểu Ä‘iá»u đó.
- Thế thì tại sao cô lại phải sợ? – Anh ta há»i lại, ra vẻ khó hiểu. Có lẽ Jasper đã cảm nháºn được ảm xúc cá»§a tôi, chie có Ä‘iá»u là anh ta không thể hiểu được lý do dẫn tá»›i cảm xúc ấy mà thôi.
- Các bạn đã nghe Laurent nói rồi đó – Giá»ng tôi chỉ thì thà o khe khẽ nhưng tôi chắc chắn rằng há» có thể nghe rõ – Ông ta đã nói rằng James là tá» thần chÃnh hiệu. Lỡ có Ä‘iá»u gì không may xảy ra vá»›i ai đó thì sao, há» sẽ bị tách lìa? Nếu có Ä‘iá»u gì không may xảy ra vá»›i há»â€¦ Carlisele, Emmett… Edward… - Nói đến đây, tôi nuốt khan trong há»ng – Nếu ngưá»i phụ nữa độc ác kia là m bà Esme bị thương… - Giá»ng nói cá»§a tôi bá»—ng vút cao, cà ng lúc tôi cà ng bị kÃch động - … Là m sao tôi có thể sống được khi đó là tá»™i lá»—i cá»§a chÃnh mình chứ? Lẽ ra đừng má»™t ai torng số các bạn nên liá»u mình vì tôi…
- Nà y Bella, Bella, thôi Ä‘i – Jasper ngắt lá»i tôi. Lá»i nói cá»§a anh ta tuôn ra à o à o như nước chảy khiến tôi phải táºp trung lắm má»›i có thể hiểu được – Cô cứ chỉ nghÄ© đến những Ä‘iá»u chẳng là nh, không hay chút nà o, Bella à . Tin tôi Ä‘i… không ai trong chúng ta sẽ phải lâm và o cảnh hiểm nghèo đâu. Cô đã căng thẳng quá rồi, dừng kéo theo những lo toan không cần thiết ấy và o ngưá»i mình nữa. Nghe tôi nói không! – Jasper gằn giá»ng khi thấy tôi quay mặt Ä‘i – Gia đình tôi rất mạnh. Chúng tôi chỉ sợ duy nhất má»™t Ä‘iá»u thôi… đó là mất cô.
- Nhưng tại sao má»i ngưá»i…
Lần nà y, tá»›i lượt Alice ngắt lá»i tôi, những ngón tay lạnh giá cá»§a cô khẽ chạm và o má tôi:
- Trong suốt gần má»™t thế ká»·, Edward đã sống trong lặng lẽ và cô đơn. Giá», anh ấy má»›i tìm thấy bạn. Bạn không thể thấy được những thay đổi cá»§a Edward bằng chúng tôi, những ngưá»i đã sống chung vá»›i anh ấy suốt má»™t thá»i gian dà i đâu. Bạn nghÄ© rằng chúng tôi còn có thể nhìn mặt anh ấy trong má»™t trăm năm tiếp theo khi anh ấy bị mất bạn hay sao?
Mặc cảm tá»™i lá»—i trong tôi từ từ nguôi ngoai khi tôi nhìn và o đôi mắt Ä‘en tuyá»n cá»§a cô gái Ä‘i theo bảo vệ mình. Nhưng ngay cả khi trong lòng Ä‘ang dần dần bình tÄ©nh trở lại, tôi vẫn biết rằng tôi không thể tin và o cảm xúc cá»§a chÃnh mình má»™t khi Jasper Ä‘ang có mặt ở ngay đây.
Ngà y hôm nay mới dà i là m sao.
Chúng tôi cứ ru rú mãi trong phòng. Alice gá»i xuống quầy tiếp tân để từ chối khâu dá»n phòng cá»§a khác sạn. Những chiếc cá»a sổ vẫn đóng im ỉm, chiếc tivi thì vẫn để mở, dù rằng chẳng ai xem, Cứ độ và i tiếng đồng hồ, thức ăn lại được mang đến phòng cho tôi. Thá»i gian cứ thế trôi Ä‘i, chiếc Ä‘iện thoại mà u bạc nằm trên túi xách cá»§a Alice cà ng lúc cà ng trở nên lá»›n dần.
Alice và Jasper đối vá»›i tôi không khác gì hai ngưá»i chăm em – Há» biết kiá»m chế cảm xúc tốt hÆ¡n tôi nhiá»u. Trong lúc tôi cà ng lúc cà ng bồn chồn Ä‘i tá»›i Ä‘i lui thì há» lại cà ng im lìm. Hai bức tượng ấy dõi theo từng bước chân cá»§a tôi bằng cặp mắt vô hồn. Cuối cùng, tôi xoay sang là m mình báºn rá»™n bằng cách… ghi nhá»› và i chi tiết có trong phòng: những chiếc ghế trà ng ká»· đủ sá»c, mà u nâu, mà u đà o, mà u kem, mà u và ng đục, rồi trở vá» mà u nâu. Thỉnh thoảng, tôi lại nhìn lên mấy bức tranh trừu tượng mà nghÄ© ra đủ thứ hình như khi còn hình nà y hình kia váºy. Tôi nhìn ra má»™t bà n tay mà u xanh, má»™t ngưá»i phụ nữ Ä‘ang chải tóc, má»™t con mèo Ä‘ang duá»—i ngưá»i. Nhưng rồi khi nhìn ra má»™t vòng tròn đỠnhạt là má»™t con mắt đỠđang nhìn tôi trừng trừng, tôi vá»™i vã quay mặt Ä‘i.
Chiá»u đến, tôi trở lại chiếc giưá»ng nÆ¡i mình đã tỉnh dáºy, chỉ đơn giản là muốn tìm ra má»™t ciệc gì đó để mà là m. Mong sao dù là trong bóng tối, nÆ¡i tôi dá»… đầu hà ng nhất, những ná»—i sợ hãi lúc nà o cÅ©ng chá»±c chá» bên cạnh tôi không thể chui lá»t qua hà ng rà o bảo vệ cảa Jasper mà gặp nhấm ý thức cá»§a tôi.
Bất ngá», Alice bá»—ng bước theo tôi, như thể là vô tình trùng khá»›p, cô ấy cÅ©ng bắt đầu cảm thấy má»i mệt. Trong tôi bắt đầu hiện lên má»™t câu há»i: chình xác thì Edward đã nói vá»›i Alice những gì? Tôi nằm xoà i trên giưá»ng, còn Alice thì chỉ yên lắng, ngồi khoanh chân bên cạnh tôi. Thoạt đầu, tôi không để ý đến Alice, tôi đã bắt đầu thấm mệt nên muốn ngá»§. Nhưng chỉ và i phút sau, khi không có mặt cá»§a Jasper, tâm trạng hoảng loạn cá»§a tôi lại quay vá» quấy nhiá»…u. Chịu thua, tôi từ bá» má»™t cách nhanh chóng ý định ngá»§ má»™t giấc. Nằm co ngưá»i lại, tôi dùng cả huy tay ôm lấy chân mình.
- Alice? – Tôi lên tiếng.
- Ừ?
Cố giữ giá»ng nói cá»§a mình tháºt bình tÄ©nh, tôi gạ há»i:
- Bạn nghĩ hỠđang là m gì?
- Carlisle muốn dẫn dụ tên ác quá»· lên phÃa bắc, cà ng xa cà ng tốt, rồi đợi cho hắn đến gần, sẽ phục kÃch hắn. Còn Esme và Rosalie thì tiếp tục Ä‘i vá» phÃa tây, chừng nà o ngưá»i phụ nữa kia còn bám theo. Nếu cô ta quay lại thì há» sẽ trở vá» Forks để canh chừng bố cá»§a bạn. Vì váºy, nếu há» không gá»i, mình nghÄ© rằng má»i chuyện Ä‘ang diá»… nra tốt đẹp. NghÄ©a là kẻ săn ngưá»i kia ở quá gần và há» không muốn hắn nghe lá»m được Ä‘iá»u gì.
- Còn bà Esme?
- Mình nghÄ© chắc mẹ mình đã trở vá» Forks. Mẹ sẽ không gá»i nếu có khả năng ngưá»i phụ nữ đó có thể tình cá» nghe được. Mình hiểu tất cả má»i ngưá»i Ä‘ang rất tháºn trá»ng.
- Bạn nghÄ© há» an toà n, tháºt chứ?
- Bella, bá»n mình phải nói thêm bao nhiu lần nữa là bá»n mình chẳng gặp bất cứ nguy hiểm gì thì bạn má»›i chịu tin đây?
- Váºy là bạn luôn luôn nói tháºt vá»›i mình, phải không?
- Ừ, mình luôn luôn nói tháºt vá»›i bịn – Giá»ng nói cá»§a Alice rất chân thà nh.
Tôi đắn Ä‘o má»™t chút, rồi quyết định rin rằng cô ấy nói tháºt.
- Váºy thì hãy cho mình biết… là m sao bạn có thể trở thà nh ma-ca-rong?
Câu há»i cá»§a tôi khiến Alice trở nên dè chừng. Cô im lặng. Tôi ngước mắt lên nhìn cô gái, trông cô có vẻ Ä‘ang rất mâu thuẫn.
- Edward không muốn mình kể vá»›i bạn Ä‘iá»u đó – Alice đáp. Tôi có cảm giác rằng bản thân cô ấy cÅ©ng không muốn kể.
- Không công bằng vá»›i mình. Mình nghÄ© mình có quyá»n được biết chứ.
- Mình hiểu.
Tôi nhìn Alice, chỠđợi…
Cô gái thở dà i.
- Anh ấy sẽ giáºn lắm.
- Äó không phải là việc cá»§a anh ấy. Äây là chuyện giữa bạn và mình. Alice, vá»›i tư cách là má»™t ngưá»i bạn, mình xin bạn đấy – Tất nhiên, hiện giá» thì chúng tôi đã là bạn… mà chắc Alice cÅ©ng đã biết Ä‘iá»u đó ngay từ đầu rồi.
Cô bạn ấy nhìn tôi bằng đôi mắt đẹp lộng lẫy nhưng đầy khôn ngoan… cân nhắc…
- Mình sẽ kể vá»›i bạn nguyên tắc cá»§a nó – Cuối cùng, Alice cÅ©ng chịu lên tiếng – Nhưng nói tháºt vá»›i bạn, mình không nhá»› chuyện cá»§a bản thân mình, mình cÅ©ng chưa bao giá» là m Ä‘iá»u đó vá»›i ai hay trông thấy ai đã là m Ä‘iá»u đó, vì thế, mình chỉ có thể kể lý thuyết suông mà thôi.
Tôi vẫn tiếp tục chỠđợi.
- Giống như loà i dã thú, cÆ¡ thể cá»§a những kẻ như bá»n mình là cả má»™t kho vÅ© khÃ… rất nhiá»u, nếu không muốn nói là quá nhiá»u so vá»›i mức cần thiết: sức mạnh, tốc độ, các giác quan nhạy bén; đó là chưa kể đến má»™t số năng lá»±c đặc biệt khác như Edward, Jasper và mình may mắn có được. Và rồi, giống như má»™t loà i hoa ăn thịt, bá»n mình có sức cuốn hút mạnh mẽ… đối vá»›i các nạn nhân cá»§a mình.
Tôi nằm im, bất giác nhá»› lại những lá»i giải thÃch sâu sắc tương tá»± cá»§a Edward trên cánh đồng.
Cô bạn mỉm cưá»i, má»™t nụ cưá»i rất bà hiểm.
- Bá»n mình còn có má»™t vÅ© khà hoà n toà n không cần thiết khác… Äó là ná»c độc – Alice kể tiếp, những chiếc răng hiện ra sang lóe – Ná»c độc không giết chết nạn nhân… Nó chỉ đơn thuần khiến ngưá»i ta không còn là mình nữa. Hiện tượng đó diá»…n tiến rất cháºm, từ từ theo máu lan truyá»n Ä‘i khắp cÆ¡ thể, vì váºy, má»™t khi đã bị cắn rồi, nạn nhân rất Ä‘au đớn, và luôn tìm cách chạy thoát khá»i bạn mình. Äó là má»™t loại vÅ© khà thừa, như mình đã nói rồi đấy. Nhưng mà … là m sao há» có thể chạy thoát được nếu bá»n mình ở quá gần. Tất nhiên, chuyện gì cÅ©ng có những ngoại lệ. Như Carlisle là má»™t và dụ.
- Váºy là … khi ná»c độc… lan truyá»n… - Tôi lẩm bẩm.
- Phải mất và i ngà y sau má»›i biến đổi xong hoà n toà n, vì còn tùy thuá»™c và o lượng ná»c có trong máu, còn cách tim bao xa. Miá»…n là quả tim còn Ä‘áºp thì ná»c độc còn di chuyển và biến đổi cÆ¡ thể cá»§a nạn nhân. Cuối cùng, quả tim không còn Ä‘áºp nữa, cuá»™c biến đổi coi như hoà n tất. Nhưng trong suốt khoảng thá»i gian đó, không lúc nà o là nạn nhân không mong ước được chết Ä‘i.
Tôi rùng mình.
- Tháºt không dá»… chịu chút nà o, như bạn thấy đấy.
- Edward nói rằng chuyện đó khó là m lắm… Và mình không hiểu… - Tôi thắc mắc.
- Vá» mặt nà o đó, bá»n mình cÅ©ng giống như cá máºp. Má»™t khi đã nếm máu, không, chỉ cần ngá»i thấy hÆ¡i máu thôi, là rất khó tá»± chá»§. Có khi là không thể tá»± chá»§ được nữa. Vì váºy, bạn hiểu không, khi đã cắn ai, nếm được máu cá»§a ngưá»i ta, bá»n mình sẽ trở nên Ä‘iên cuồng, mất hết cả lý trÃ. Cả hai bá»n Ä‘á»u gặp khó khăn, nạn nhân cÅ©ng Ä‘au, kẻ săn ngưá»i cà ng si mê hút máu…
- Sao bạn nghĩ là bạn không nhớ gì?
- Mình không biết nữa. Äối vá»›i những ngưá»i khác, cÆ¡n Ä‘au trong lúc biến đổi là ký ức sâu sắc nhất mà há» còn giữ lại được vá» cuá»™c sống con ngưá»i cá»§a mình trước đây. Mình thì lại không nhá»› gì đến cuá»™c sống đó – Giá»ng nói cá»§a cô bạn đầy nuối tiếc.
Im lặng… Chúng tôi, má»—i ngưá»i lại chìm đắm trong suy nghÄ© riêng cá»§a mình.
Từng giây cứ thế trôi Ä‘i, tôi gần như đã quên hẳn sá»± hiện diện cá»§a cô bạn, để mặc cho đầu óc cá»§a mình phiên du đến táºn phương trá»i nao.
Và rồi, bất thinh lình, Alice nhảy dá»±ng xuống khá»i giưá»ng, đáp xuống đất má»™t cách nhẹ hẫng. Cả ngưá»i tôi bừng tỉnh, hốt hoảng nhìn cô bạn.
- Có chuyện rồi! – Alice chỉ nói có thế thôi nhưng cô ấy đang ở trong tình trạng khẩn cấp.
Má»™t cách nhanh nhẹn, Alice bước ra cá»a cùng lúc vá»›i Jasper Ä‘ang Ä‘i và o. Rõ rà ng anh ta đã nghe hết toà n bá»™ cuá»™c đối thoại giữa hai chúng tôi, dÄ© nhiên là cả câu cảm than cá»§a cô bạn nữa. Jasper đưa cả hai tay ra nắm lấy đôi vai cá»§a cô bạn, đưa cô trở vá» lại giưá»ng, và buá»™c cô ngồi xuống.
- Em thấy gì váºy? – Jasper há»i ngay, mắt anh ta nhìn thẳng và o mắt cá»§a Alice.
Äôi mắt cô gái Ä‘ang táºp trung và o má»™t hình ảnh nà o đó xa xôi lắm. Tôi ngồi bên cạnh Alice, chăm chú lắng nghe giá»ng nói yếu á»›t nhưng liến thoắng cá»§a cô:
- Em trông thấy má»™t căn phòng. Căn phòng rất dà i, xung quanh có nhiá»u gương. Sà n nhà lát gá»—. Hắn ở trong phòng, Ä‘ang đứng đợi. Có má»™t vạch… má»™t vạch gì đó mà u và ng chạy ngang qua những tấm gương.
- Phòng nà o?
- Em không biết nữa. Vẫn còn thiếu má»™t số chi tiết… Dưá»ng như hắn chưa quyết định xong.
- Lúc nà o?
- Không lâu nữa đâu. Hôm nay hắn sẽ có mặt trong căn phòng đó, cũng có thể là ngà y mai. Cái đó còn tùy ở hắn. Hắn đang chỠgì đó. GiỠthì hắn ở trong bóng tối rồi.
Giá»ng nói cá»§a Jasper vẫn còn giữ được sá»± Ä‘iá»m tÄ©nh, tháºn trá»ng khi anh ta há»i, đúng hÆ¡n là đang hướng dẫn Alice:
- Hắn đang là m gì?
- Hắn đang xem tivi… à không, hắn đang “tua†một đầu máy video, trong bóng tối, ở nơi khác.
- Em có thể thấy hắn đang ở đâu không?
- Không, tối quá.
- Thế còn căn phòng có gương soi, ngoà i gương ra, còn gì khác không em?
- Chỉ có gương thôi, và một cái gì nữa mà u và ng. Hình như là một dải băng chạy quanh phòng. À, còn có một cái bà n mà u đen, trên bà n là một máy thu phát âm thanh nổi và một cái tivi. Hắn đang cho chạy một đầu máy video ở đó, nhưng không xem phim như trong căn phòng tối. Căn phòng có gương soi là địa điểm hắn sẽ đợi – Khẽ nheo mắt, Alice lại sững sỠnhìn và o gương mặt của Jasper.
- Còn gì khác không?
Cô bạn lắc đầu. HỠnhìn nhau, không gian trở nên im ắng…
- Váºy là sao? – Tôi lên tiếng há»i.
Không má»™t ai lên tiếng trả lá»i, má»™t lúc sau, Jasper quay sang nhìn tôi.
- Kẻ săn ngưá»i đã thay đổi kế hoạch. Hắn đã có kế hoạch khác, kế hoạch ấy dẫn hắn và o má»™t căn phòng có gương soi và má»™t căn phòng tối.
- Nhưng chúng ta lại không biết những căn phòng đó nằm ở đâu?
- Ừ.
- Chúng ta chỉ biết được rằng hắn sẽ không còn loanh quanh trên những ngá»n núi ở phÃa bắc bang Washinglon, không còn bị săn Ä‘uổi nữa. Hắn sẽ thoát khá»i tay há» - Giá»ng nói cá»§a Alice nghe tháºt ảm đạm.
- Chúng ta cần gá»i cho há» không? – Tôi há»i. Alice và Jasper nghiêm nghị nhìn nhau, lưỡng lự…
Äiện thoại reo vang.
Alice băng ra khá»i phòng trước khi tôi kịp nhá»m ngưá»i nhìn theo.
Cô bạn nhấn và o má»™t nút trên Ä‘iện thoại rồi áp lên tai, không trả lá»i trước.
- Carlisle – Alice thở và o. Cô không có vẻ gì gá»i là ngạc nhiên hay thanh thản như tôi lúc nà y.
- Dạ - Cô bạn trả lá»i, mắt liếc nhìn tôi. Sau đó là lắng nghe má»™t hồi.
- Con cÅ©ng vừa nhìn thấy hắn ta – Alice lên tiếng, sau đó là kể lại những gì đã trông thấy – Không rõ Ä‘iá»u gì đã khiến hắn lên máy bay… chỉ biết rằng đó là lý do khiến hắn và o trong những căn phòng đó – Cô dừng lại – Dạ - Alice nói vá»›i Ä‘iện thoại và gá»i tôi – Bella?
Rồi Alice đưa Ä‘iện thoại vá» phÃa tôi. Tôi chạy vá»™i ra khá»i phòng để đón lấy.
- Dạ vâng? – Tôi thở và o.
- Bella – Edward đáp lá»i tôi.
- Ôi, Edward! Em đã lo lắng biết bao nhiêu.
- Bella – có tiếng anh thở dà i vì thất vá»ng – Anh đã nói vá»›i em là đừng lo lắng gì ngoà i lo lắng cho bản thân mình rồi mà .
ÄÆ°á»£c nghe lại giá»ng nói cá»§a anh, còn gì tuyệt vá»i hÆ¡n. Äám mây tuyệt vá»ng Ä‘ang lượn lá» quanh chúng tôi bá»—ng từ từ bay Ä‘i.
- Anh đang ở đâu?
- Ở Vancouver. Bella, anh xin lá»—i… Bá»n anh đã để sổng mất hắn. Dưá»ng như hắn nghi ngá» chúng ta… Hắn luôn cẩn tháºn giữ khoảng cách vá»›i bá»n anh má»™t quãng khá xa, đủ để anh không thể Ä‘á»c được suy nghÄ© cá»§a hắn. Nhưng giá» thì hắn Ä‘i rồi… Hắn đã lên máy bay. Bá»n anh cho rằng hắn vá» Forks để bắt đầu lại từ đầu.
Tôi nghe thấy Alice đang thì thà o với Jasper sau lưng mình, những ngôn từ của cô ấy thoát ra quá nhanh, quyện và o nhau, tạo thà nh một âm thanh vù vù.
- Em biết rồi. Alice đã nhìn thấy hắn bỠđi.
- Dù sao, em cÅ©ng không được lo lắng gì hết, nghe chưa. Hắn chẳng đánh hÆ¡i được thứ gì để tìm thấy em đâu. Em chỉ việc ở đó và chá» cho đến khi bá»n anh lần ra được hắn, hiểu không.
- Em không sao đâu. Mẹ anh vẫn canh chừng cho bố em hả anh?
- Ừ… ngưá»i phụ nữ kia đã trở lại thị trấn. Cô ta đến nhà em, nhưng bố em đã Ä‘i là m rồi. Victoria không lân la đến gần chá»— cá»§a bố em đâu, vì thế, đừng sợ gì cả. Có Esme và Rosalie trông chừng rồi, bố em sẽ luôn luôn được an toà n.
- Cô ta đang là m gì hả anh?
- Có lẽ là đang cố lần theo dấu vết cá»§a em. Cô ta cứ quẩn quanh trong thị trấn cả đêm. Rosalie đã Ä‘i theo cô tar a sân bay, tất cả các con đưá»ng trong thị trấn, cả trưá»ng há»c… Cô ta Ä‘ang đà o bá»›i mùi hương cá»§a em đấy, Bella ạ, nhưng sẽ chẳng tìm thấy gì đâu.
- Anh chắc chắn là bố em sẽ an toà n chứ?
- Ừ, Esme sẽ không để bố em lá»t khá»i tầm mắt cá»§a bà đâu. Bá»n anh sẽ sá»›m có mặt ở đó. Nếu tên ác quá»· kia ở đâu đó quanh thị trấn, thể nà o bá»n anh cÅ©ng sẽ tóm được hắn.
- Em nhớ anh quá – Tôi thì thà o.
- Anh biết mà , Bella. Em tin không, anh biết hết đấy. Em đã mang má»™t ná»a linh hồn cá»§a anh Ä‘i theo em.
- Thế thì anh đến lấy lại đi – Tôi tha thiết yêu cầu.
- Sẽ đến sá»›m, anh sẽ rang đến đón em tháºt sá»›m. Nhưng trước tiên, phải bảo vệ em đã – Anh đép lá»i tôi chắc như Ä‘inh đóng cá»™t.
- Em yêu anh – Tôi thầm thì.
- Em còn có thể tin anh nữa không, vá»›i biết bao nguy hiểm anh đã gây ra cho em, bây giá» lại nói rằng anh yêu em rất nhiá»u?
- Vâng, em tin.
- Anh sẽ đến đón em sớm.
- Em sẽ đợi.
Tắt máy… Äám mây phiá»n muá»™n lại kéo đến, lượn lá» vây quanh chúng tôi.
Tôi quay lại, trả Ä‘iện thoại cho Alice, chợt nháºn ra là cô và Jasper Ä‘ang đứng ở bên bà n, chụm đầu và o nhau; cô ấy Ä‘ang vẽ vá»i gì đó trên má»™t tá» giấy cá»§a khách sạn. Tôi đứng phÃa sau lưng ghế, nhoà i ngưá»i qua vai Alice để nhìn.
Alice Ä‘ang vẽ má»™t căn phòng: dà i, hình chữ nháºt, phÃa cuối phòng có má»™t khu vá»±c khác, nhá» hÆ¡n, nhưng rất vuông vức. Dưới sà n nhà là những tấm ván được lót theo chiá»u dá»c cá»§a căn phòng. Tá»±a và o tưá»ng là những tấm gương. Vòng quanh căn phòng, cao ngang tầm vá»›i thắt lương là má»™t thanh ngang. Thanh ngang mà Alice nói rằng mà u và ng…
- Má»™t phòng múa bale – Tôi lên tiếng, bất thần nháºn ra những hình ảnh quen thuá»™c.
Cả hai ngưá»i đồng loạt nhìn tôi, ngạc nhiên.
- Cô biết căn phòng nà y ư? – Giá»ng nói cá»§a Jasper vẫn tá» ra Ä‘iá»m tÄ©nh, nhưng có phảng phất má»™t tâm trạng nà o đó mà tôi không đán ra được. Alice lại cúi đầu và o bức vẽ, bà n tay cá»§a cô chuyển độngg nhanh hÆ¡n, bức vẽ lại nhanh chóng có thêm hình, má»™t lối thoát hiểm nằm ngay bức tưá»ng phÃa cuối phòng, và kia, máy thu phát âm thanh nổi và chiếc tivi nằm trên má»™t chiếc bà n thâm thấp đặt ở góc phòng bên phải, phÃa đầu căn phòng.
- Nó giống như nÆ¡i tôi đã đến há»c múa… hồi tám, chÃn tuổi. Hình dáng, cách bố trà cÅ©ng y hệt như vầy – Nói rồi, tôi chỉ và o tá» giấy, chá»— có khu vá»±c vuông vức thò ra, nhưng ngắn hÆ¡n chiá»u dà i phÃa cuối phòng – Äây là mấy cái phòng tắm… những cánh cá»a ăn thông và o má»™t phòng múa khác nữa. Nhưng máy thu phát âm thanh nổi nằm ở đây cÆ¡ – Tôi chỉ vá» phÃa góc trái – Nó cÅ© hÆ¡n, và không có cái tivi nà o cả. Chỉ có má»™t cá»a sổ ăn thông vá»›i phòng đợi… để quan sát hết toà n bá»™ phòng múa.
Alice cùng Jasper chăm chăm nhìn tôi.
- Cô cá chắc là cÅ©ng má»™t phòng không? – Jasper há»i, vẫn cố tá» ra bình tÄ©nh.
- Không, tôi không chắc lắm… Tôi nghÄ© hầu hết những phòng táºp múa Ä‘á»u giống như váºy… những chiếc gương soi, tay vịn – Nói rồi, tôi lướt ngón tay lên những tay vịn dùng khi táºp múa bale được đặt ở đằng trước những tấm gương – Tất cả Ä‘á»u giống như váºy – Tay tôi chạm và o cánh cá»a, nằm ở vị trà chÃnh xác trong căn phòng múa mà tôi từng biết đến.
- Hiện nay, bạn có lý do gì để đến đó không? – Alice cất tiếng há»i, phá ta cÆ¡n mÆ¡ mà ng cá»§a tôi.
- Không, đã gần mưá»i năm rồi, mình không đến đó. Mình là má»™t diá»…n viên múa dở tệ… Ngưá»i ta thưá»ng xếp cho mình múa ở sau lưng những bạn khác không hà – Tôi tháºt thà thú nháºn.
- Váºy thì nó đâu còn có gì dÃnh dáng vá»›i bạn nữa? – Alice bắt đầu chú ý.
- Ừ, tháºm chà mình còn không nghÄ© chá»§ nhân hiện thá»i cá»§a nó là ngưá»i cÅ©. Mình dám chắt nó là má»™t phòng táºp múa khác, ở đâu đó.
- Thế phòng táºp cÅ© cá»§a cô nằm ở đâu? – Jasper đột ngá»t xen và o, há»i.
- Gần nhà mẹ tôi. Tôi hay đến đó má»—i khi tan trưá»ng …- Tôi trả lá»i và bổng dưng ngừng bặt. Thái độ cá»§a Alice Và Jasper Ä‘ang dần dần thay đổi.
- Váºy là ở Phoenix nà y, phải không? – Giá»ng nói cá»§a anh ta vẩn cố tá» ra bình thản.
- Vâng – Tôi thì thầm - Ở đưá»ng số Năm Mươi Tám và đưá»ng Tây Xương Rồng.
Bầu không khà xung quanh chúng tôi nhanh chóng chìm sâu và o im lặng. Ba cặp mắt cùng chú mục và o bức vẽ.
- Alice – Tôi lên tiếng – Chiếc điên thoại đó còn an toà n không?
- Có – Cô bạn gáºt đầu xác nháºn – Số diện thoại chỉ truy nguyên được đến Washington mà thôi.
- Váºy mình mượn để cho mẹ nó nhé.
- Mình nhớ mẹ bạn ở Florida mà .
- Ừ…nhưng mẹ sá»›m quay vá», và mẹ không thể trở lại căn nhà đó khi mà …- Giá»ng nói cá»§a tôi run run. Tôi Ä‘ang nghÄ© đến Ä‘iá»u Edward đã nói, vá» ngưá»i phụ nữ tóc đỠđã đến nhà cá»§a bố Charlice, đến trưá»ng… Hồ sÆ¡ lịch cá»§a tôi nằm cả ở đó…
- Là m sao bạn liên lạc với mẹ được?
- Mẹ và dượng không có số Ä‘iện thoại riêng, ngoại trừ số ở nhà … Và mẹ mình hay kiểm tra lá»i nhắn lắm.
- Jasper? – Alice há»i.
Jasper đăm chiêu suy nghĩ một lát.
-Tôi nghĩ cũng không có vấn đỠgì.. Nhưng dĩ nhiên là cô đừng tiết lộ nơi ẩn nấu của chúng ta.
- Má»™ cách hăm hở, tôi cầm lấy chiếc Ä‘iện thoại, bấm con số quen thuá»™c. Äiện thoại reo bốn lần, rồi tôi nghe được giá»ng nói hồ hởi cá»§a mè đỠnghị tôi để lại lá»i nhắn.
- Mẹ - Tôi nói sau tiếng “bÃp†– Là con đây. Mẹ hãy nghe con, con cần mẹ là m giúp con má»™t việc. Quan trá»ng lắm. Ngay khi nháºn được lá»i nhắn nà y, mẹ hãy gá»i số nà y cho con – Alice Ä‘ang ở bên cạnh tôi, hý hoáy viết bên dưới bức tranh cá»§a mình sồ Ä‘iện thoại. Tôi Ä‘á»c hai lần, rất cẩn tháºn – Mẹ đừng Ä‘i đâu cho đến khi gá»i cho con nhé. Äừng lo cho con, con vẩn ổn, nhưng con cần phải nói chuyện vá»›i mẹ ngay, cho dù mẹ có gá»i trá»… thế nà o, mẹ nhé? Con yêu mẹ lắm. Tạm biệt mẹ - Khẽ nhắm mắt lại, tôi dốc hết cả lòng chân thà nh ra mà cầu nguyện, hy vá»ng rằng đừng có sá»± cố bất ngá» nà o xăy ra khiến mẹ phải vá» nhà trước khi nháºn được lá»i nhắn cá»§a tôi.
Ngồi thừ ra trên chiếc ghế xôpha, tôi nhấm nháp và i miến trái cây còn thưa lại để giết cái buổi tối dà i lê thê nà y. Tôi nghÄ© đến việc gá»i cho bố, nhưng rồi không biết phải kể rằng mình Ä‘ang ở nhà hay ở khách sạn, nên thôi. Rồi tôi táºp tung xem tin tức, chú ý những bản tin nói vá» Florida và chương trình huấn luyện vá» mùa xuân, xem có vụ đình công, bão bùng và những sá»± cố khiến há» quay trỡ vá» nhà sá»›m hÆ¡n dá»± định.
Quả là khi đã trở thà nh bất tá», ngưá»i ta sẽ chăng bao giá» còn nôn nóng là gì nữa. Cả Jasper và Alice dưá»ng như Ä‘á»u không cảm thấy cần thiết phải là m Ä‘iá»u gì. Ngồi yên được má»™t lúc khá lâu, Alice lại bắt đầu hý hoái phát há»a những nét mÆ¡ hồ cá»§a căn phòng tối mà cô còn có thế thấy được và o thứ ánh sang mỠảo cá»§a chiếc tivi. Trong lúc là m việc, cô hoà n toà n ngồi im, đôi mắt tuyệt đẹp không bao giá» chịu ảnh hưởng cá»§a thá»i gian cứ chú mục và o những bức tưá»ng trống rá»—ng. Jasper cÅ©ng váºy, dưá»ng như không há» bị cảm xúc vá»™i và ng tac động lên hai chân – buá»™c phải Ä‘i tá»›i Ä‘i lui khắp phòng, tác động lên hai mắt – khiến chúng trở nên tò mò muốn nhìn xuyên qua những chiếc mà n dà y cá»™p, hay bị tghooi thúc bởi ý nghÄ© chạy ra khá»i phòng và hét váng lên cho khây khá»a… giống như tâm trạng cá»§a tôi hiện thá»i.
Trong lúc chỠđợi cuá»™c Ä‘iện thoại trên chiếc ghế xôpha, giấc ngá»§ đến vá»›i tôi lúc nà o không hay. Äôi tay giá lạnh cá»§a Alice trong lúc mang tôi vá» giương có đánh thức tôi dáºy được má»™t chút, nhưng rồi ngay sau đó, tôi lại chìm sâu và o vô thức trước khi cái đầu kịp vùi sâu và o chiếc gối.
Tà i sản của Maya
17-02-2009, 12:27 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Dec 2008
Äến từ: HCM
Bà i gởi: 91
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
21: Cuá»™c Ä‘iện thá»ai
Hình như khi tôi tỉnh dáºy, trá»i hãy còn sá»›m, tôi hiểu rằng cái đồng hồ sinh há»c trong ngưá»i mình Ä‘ang bắt đầu đảo chiá»u ngà y và đêm. Nằm im trên giưá»ng, tôi cố lắng nghe giá»ng nói êm ái cá»§a Alice và Jasper từ phòng ngoà i vá»ng và o. Tiếng nói cÅ©ng khá lá»›n nên tôi có thể nắm được gần hết cuá»™c trao đổi cá»§a hai ngưá»i há»â€¦ Lăn mình trên giưá»ng cho đến khi hai chân có thể dá»… dà ng đặt xuống đất, tôi ngáºt ngừ bước ra phòng khách.
Äồng hồ trên chiếc tivi cho biết má»›i chỉ hÆ¡n hai giá» sang má»™t chút. Alice và Jasper Ä‘ang ngồi trên ghế xôpha, Alice lại Ä‘ang hý hoáy vẽ, còn Jasper thì chăm chú quan sát qua vai cô. Khi tôi bước và o phòng, không má»™t ai ngước mặt lên, công việc cá»§a Alice đã choán hết tâm trà cá»§a hai ngưá»i rồi.
Tôi bước đến bên cạnh Jasper, ghé mắt nhìn.
- Alice lại trông thấy Ä‘iá»u gì nữa ư? – Tôi lên tiếng há»i Jasper.
- Ừ. Hắn trở lại căn phòng có chiếc đầu máy video, bây giỠthì đã sáng rồi.
Tôi nhìn Alice vẽ má»™t căn phòng vuông vức vá»›i những cái rầm sẫm mà u bắc ngang qua trần nhà khá thấp. Những bức tưá»ng ốp gá»— bắt đầu nhuốm mà u thá»i gian. Dước sà n nhà là má»™t tấm thảm sẫm mà u, chÃnh giữa có má»™t hình hoa văn trang trÃ. Ở bức tưá»ng phÃa nam có má»™t cá»a sổ rất to, còn phÃa đông là má»™t cá»a sổ ăn thông vá»›i phòng khách. Bên cạnh lối và o gian phòng là má»™t tảng đá… à không, đó là má»™t cái lò sưởi bằng đá mà u và ng nâu, sưởi ấm cho cả hai phòng. Theo hướng nhìn nà y thì chiếc tá»§ gá»— nhá» dùng để kê cái tivi và đầu máy video nằm ở phÃa tây nam cá»§a căn phòng. Äối diện vá»›i cái tivi là má»™t chiếc ghế xôpha uốn đã cÅ© mèm và má»™t chiếc bà n nhá».
- Äiện thoại nằm ở đây – Tôi thì thà o, chỉ tay và o bức vẽ.
Hai cặp mắt đồng loạt nhìn sững và o tôi.
- Äây là căn nhà cá»§a mẹ tôi.
Alice đứng báºt dáºy khá»i chiếc ghế xôpha, chá»™p ngay lấy cái Ä‘iện thoại và bấm số. Không thể nà o nhầm lẫn được, tôi nhìn chằm chặp và o bức vẽ căn phòng gia đình cá»§a mẹ. Má»™t cách Ä‘iá»m tÄ©nh, Jasper trượt ngưá»i tá»›i để ngồi sát bên tôi. Anh ta nhẹ nhà ng đặt tay lên vai tôi, sá»± tiếp xúc nà y dưá»ng như đã khiến cho tác dụng cá»§a sá»± Ä‘iá»m tÄ©nh ấy mạnh thêm lên. Ná»—i kinh hoà ng bá»—ng chốc má» nhạt Ä‘i, tuy váºy còn lẩn quất đâu đó.
Äôi môi cá»§a Alice mấp máy liên hồi, những tiếng rì rì nho nhỠấy không ai có thể hiểu được. Vả lại, giỠđây, tôi cÅ©ng chẳng còn tâm trà đâu mà táºp trung.
- Bella – Alice lên tiếng gá»i tôi. Tôi Ä‘iếng ngưá»i nhìn cô bạn trân trân.
- Bella à , Edward Ä‘ang trên đưá»ng đến đón bạn đấy. Anh ấy, Emmet và Carlisle sẽ đưa bạn đến chá»— khác, tạm thá»i giấu bạn má»™t thá»i gian.
- Edward sẽ đến ư? – Những lá»i nói ấy không khác gì má»™t chiếc áo phao cố tròng và o cổ tôi giữa biển lÅ©.
- Ừ, anh ấy Ä‘ang đáp chuyến bay đầu tiên rá»i khá»i Seattle. Chúng ta sẽ đón Edward ở sân bay, và bạn sẽ cùng Ä‘i vá»›i anh ấy.
- Nhưng mẹ mình… Hắn đến đây là để bắt mẹ mình, Alice à ! – Mặc dù có Jasper ở bên cạnh nhưng giá»ng nói cá»§a tôi vẫn ẩn chứa ná»—i kÃch động.
- Jasper và mình sẽ ở lại cho đến khi mẹ bạn được an toà n.
- Mình không thể thắng được, Alice. Má»i ngưá»i không thể bảo vệ những ngưá»i thân yêu cá»§a mình suốt Ä‘á»i được. Bạn không nháºn ra hắn Ä‘ang là m gì sao? Hắn không lùng bắt mình. Hắn tìm ngưá»i khác, hắn săn tỉa từng ngưá»i mình yêu thương… Alice, mình không thể…
- Bá»n mình sẽ tóm được hắn mà , Bella – Cô bạn cố trấn tÄ©nh tôi.
- Nếu bạn gặp chuyện chẳng là nh thì sao, Alice? Bạn nghĩ rằng mình vẫn sẽ sống tốt được sao? Bạn nghĩ hắn chỉ có thể là m tổn thương mình bằng cách nhắm và o gia đình mình thôi sao?
Alice nhìn sang Jasper… má»™t cái nhìn đầy ngụ ý. Ngay tức thì, má»™t đám mây mù nặng trÄ©u mang theo giấc ngá»§ phá»§ chụp xuống ngưá»i tôi. Hiểu được Ä‘iá»u gì Ä‘ang xảy ra, lý trà cá»§a tôi cố vùng vẫy hòng thoát khá»i đám mây đó. Cố chống chá»i cho mắt mở ra, tôi đứng dáºy, tránh khá»i bà n tay cá»§a Jasper.
- Tôi không muốn ngá»§ đâu – tôi gắt gá»ng.
Bước trở lại phòng riêng tôi đóng sầm cá»a lại… Tiếng cánh cá»a dáºp và o và o chốt vang lên má»™t âm thanh khô khốc khá to. Bây giá» thì tôi đã có thể có được má»™t chút riêng tư rồi. Lần nà y, Alice không Ä‘i theo tôi. Trong suốt ba tiếng rưỡi đồng hồ đó, tôi cứ ngồi bó gối, nhìn chăm chăm lên tưá»ng mà chịu đựng sá»± căn thẳng Ä‘ang cà ng lúc cà ng trà n ngáºp tâm hồn. Äầu óc tôi bị bó hẹp trong má»™t cái vòng luẩn quẩn, chẳng có được suy nghÄ© nà o. Không có lối thoát, cÅ©ng không thể nà o trì hoãn được tình hình. Tôi lá» má» nháºn ra cái kết cục bi thảm cá»§a cuá»™c Ä‘á»i mình. Chỉ có Ä‘iá»u trên đưá»ng đến đó, còn biết bao nhiêu ngưá»i nữa sẽ bị liên lụy vì tôi?
Niá»m an á»§i duy nhất, niá»m hy vá»ng duy nhất cá»§a tôi còn lại lúc nà y chÃnh là biết rằng sẽ sá»›m được gặp lại Edward. Biết đâu khi được nhìn lại gương mặt cá»§a anh, tôi sẽ tìm ra lá»i giải hóc búa lúc nà y Ä‘ang lảng tránh tôi chăng.
Chuông Ä‘iện thoại lại reo vang, tôi trở ra phòng ngoà i, bước chân ngáºp trà n ná»—i hổ thẹn. Giá mà hồi nãy, tôi đừng là m tổn thương hai ngưá»i bạn Ä‘ang xả thân bảo vệ mình, giá mà há» biết được rằng lòng tôi biết Æ¡n há» biết bao nhiêu.
Như thưá»ng lệ, Alice lại trả lá»i Ä‘iện thoại rất nhanh, và lần đầu tiên, kể từ lúc ở trong khách sạn, tôi phát hiện ra rằng Jasper không còn ở trong phòng nữa. tôi ngước nhìn đồng hồ - đã năm giá» ba mươi phút sáng.
- Má»i ngưá»i Ä‘ang lên máy bay đấy – Alice thông báo vá»›i tôi – Máy bay sẽ hạ cánh lúc chÃn giá» bốn mươi lăm phút – Váºy chỉ còn và i giỠđồng hồ cá»n con nữa thôi, anh ấy sẽ có mặt ở đây rồi.
- Jasper đâu?
- Äang là m thá»§ tục trả phòng.
- Hai bạn sẽ không ở đây nữa sao?
- Ừ, bá»n mình sẽ dá»n đến ở gần nhà cá»§a mẹ bạn.
Lòng tôi lại dáºy sóng trước câu trả lá»i cá»§a cô bạn. Chuông Ä‘iện thoại lại reo vang, đầu óc cá»§a tôi ngay láºp tức bị phân tán. Alice có vẻ ngạc nhiên, còn tôi thì ngáºp ngừng, đôi mắt chứa chan hy vá»ng hướng vá» chiếc Ä‘iện thoại.
- Alo? – Alice lên tiếng – Không, nhưng bạn ấy ở ngay đây ạ - Nói xong, cô bạn đưa chiếc điện thoại cho tôi. Mẹ của bạn, cô bạn nói thầm, không để phát ra tiếng.
- Alo
- Bella? Bella? – Äó là giá»ng nói cá»§a mẹ tôi, giá»ng nói quen thuá»™c mà tôi đã được nghe cả ngà n lần khi còn thÆ¡ bé, má»—i khi tôi lò dò tiến ra sát mép vỉa hè hay lạc mất mẹ trong đám đông. Äó là giá»ng gá»i con đầy hoảng loạn cá»§a mẹ.
Tôi thở dà i. Tôi đã lưá»ng trước tình huống nà y; dù rằng tôi đã cố gắng để lại lá»i nhắn má»™t cách bình thưá»ng, váºy mà vẫn không là m giảm bá»›t được mức độ cần kÃp cá»§a nó.
- Mẹ bình tÄ©nh nà o – Tôi cố nói bằng giá»ng dịu dà ng, đồng thá»i cháºm rãi bước ra xa khá»i Alice. Tôi không tin mình có thể nói dối má»™t cách trÆ¡n tuá»™t khi có mặt cô bạn ở đó – Má»i chuyện cá»§a con Ä‘á»u ổn cả, mẹ yên tâm chưa? Giá» thì con chỉ xin mẹ má»™t phút để con giải thÃch má»i việc thôi, mẹ nhé.
Tôi dừng lại, ngạc nhiên là mẹ vẫn chưa ngắt lá»i tôi.
- Mẹ?
- Cẩn tháºn, đừng phát ngôn bất cứ Ä‘iá»u gì cho tá»›i khi ta bảo.
Lần nà y là má»™t giá»ng nói hoà n toà n xa lạ đối vá»›i tôi, là giá»ng nói mà tôi không bao giá» dám nghÄ© tá»›i trong suốt thá»i gian căng thẳng nà y. Äó là giá»ng nói ở âm vá»±c cao cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông… má»™t giá»ng nói cá»±c kỳ êm dịu… mà ta thưá»ng hay nghe thấy trên các mẩu quảng cáo xe hÆ¡i sang trá»ng. Hắn nói rất nhanh:
- Nà o, ta không muốn là m cho mẹ mi Ä‘au, vì thế, phải lặp lại chÃnh xác Ä‘iá»u ta nói, có như váºy thì mẹ mi sẽ không sao – Hắn dừng lại má»™t lúc, má»™t sá»± im lặng đáng sợ - Tốt lắm – Hắn khen ngợi – Nà o, giá» thì hãy lặp lại theo ta, và cố gắng nói cho tháºt tá»± nhiên đấy. Nói Ä‘i: “Không, mẹ Æ¡i, mẹ đừng Ä‘i đâu hếtâ€.
- Không, mẹ Æ¡i, mẹ đừng Ä‘i đâu hết – Giá»ng nói cá»§a tôi chẳng hÆ¡n gì má»™t lá»i thì thầm.
- Ta biết Ä‘iá»u nà y rất khó khăn – Giá»ng nói ở đầy dây bên kia Ä‘ang chứa niá»m vui thÃch, nhưng vẫn tá» ra thân thiện và dịu dà ng – Sao mi không Ä‘i sang phòng khác để vẻ mặt khổ sở cá»§a mi không phá há»ng má»i chuyện? Mẹ mi không có lý do gì để phải lãnh chịu má»i háºu quả. Vừa Ä‘i vừa nói: “Mẹ, xin hãy nghe conâ€. Là m Ä‘i.
- Mẹ, xin hãy nghe con – Giá»ng nói cá»§a tôi không khác gì má»™t lá»i nà i xin. Má»™t cách cháºm rãi, tôi bước và o phòng ngá»§, cảm nháºn rõ mồn má»™t ánh mắt lo lắng cá»§a Alice Ä‘ang dán và o lưng mình. Äóng cá»a lại, đầu óc Ä‘ang cá»±c kỳ hoảng loạn nhưng tôi buá»™c mình phải suy nghÄ© tháºt sáng suốt.
- Thế nà o, bây giá» chỉ còn má»™t mình hả? Chỉ cần trả lá»i “Vângâ€, hay “Không†thôi.
- Vâng.
- Nhưng chúng nó có thể nghe thấy lá»i mi, ta dám chắc đấy.
- Vâng.
- ÄÆ°á»£c rồi – Giá»ng nói êm dịu vẫn tiếp tục – Nói Ä‘i: “Mẹ, xin hãy tin conâ€.
- Mẹ, xin hãy tin con.
- Má»i chuyện diá»…n tiến quá bất ngá», vượt hÆ¡n cả sá»± mong đợi cá»§a ta. Ta những tưởng sẽ phải chỠđợi, thế nhưng mẹ mi bá»—ng đột ngá»™t tham gia và o trò chÆ¡i nà y. Váºy là dá»… dà ng hÆ¡n rồi, phải không? Không phải hồi há»™p, không phải chỠđợi mi nhiá»u nữa.
Tôi vẫn im lặng lăng nghe.
- Giá» thì hãy nghe rõ nhưng gì ta nói đây. Ta muốn mi tránh xa lÅ© bạn ấy ra; liệu mi có là m được không? Chỉ cần trả lá»i “Có†hay “Không†thôi.
- Không.
- Tiếc là tai ta phải nghe Ä‘iá»u đó. Ta cứ tưởng mi sẽ thông minh hÆ¡n chứ. Nếu tÃnh mạng cá»§a mẹ mi tùy thuá»™c và o Ä‘iá»u đó, liệu mi có tránh xa chúng được không? Chỉ cần trả lá»i “Có†hay “Không†thôi.
Chỉ còn cách đó thôi. Bất giác tôi nghÄ© đến cảnh Edward và tôi cùng nắm tay nhau ra phi trưá»ng. Sân bay quốc tế Sky Harbor, những đám đông đứng chen chúc.
- Có.
- Tốt hÆ¡n rồi. Ta biết sẽ chẳng dá»… dà ng gì, nhưng nếu ta phát giác ra rằng mi có bạn Ä‘i theo… Cháºc cháºc, mẹ mi se xui xẻo lắm đấy – Giá»ng nói thân thiện buông ra má»™t câu hứa chắc nịch – Mi cần phải biết rõ vá» bạn ta để mà hiểu rằng ta có khả năng nháºn ra rất nhanh việc có ai Ä‘i theo tháp tùng mi không đấy. Trong trưá»ng hợp đó, ta chỉ cần mất có chút xÃu thá»i gian để “là m việc†vá»›i mẹ mi mà thôi. Mi có hiểu không? Trả lá»i “Có†hay “Không†thôi.
- Có – Giá»ng nói cá»§a tôi vỡ òa ra trong giấy lát.
- Tốt lắm, Bella. Bây giá» thì đây là việc mi phải là m. Ta muốn mi Ä‘i đến nhà cá»§a mẹ mi. Cạnh chiếc Ä‘iện thoại, có má»™t con số. Gá»i cho số đó, ta sẽ cho mà biết cần phải đến nÆ¡i nà o tiếp theo – Váºy là tôi đã biết nÆ¡i nà o rồi… là ná»›i đó… má»i chuyện sẽ kết thúc. Dẫu sao thì tôi vẫn phải là m theo má»™t cách chÃnh xác các chỉ dẫn cá»§a hắn – Mi có là m được không? Trả lá»i “Có†hay “Không†thôi.
- Có.
- Trước buổi trưa nhé, Bella. Ta không có nhiá»u thá»i gian đâu – Hắn nói má»™t cách lịch sá»±.
- Dượng Phil đâu? – Tôi há»i cụt lá»§n.
- Ừmmm, cẩn tháºn chứ Bella. Khi nà o ta há»i, mi má»›i được nói chứ, nà o.
Tôi lại im lặng.
- Äến chuyện quan trá»ng rồi đây, khi gặp lại những ngưá»i bạn, mi không được để chúng nghi ngá». Hãy kể cho chúng nghe rằng mẹ mi đã gá»i, và rằng mi đã thuyết phục được mẹ không vá» nhà trong thá»i gian nà y. Giá» thì lặp lại lá»i ta nhé: “Cảm Æ¡n Mẹâ€. Nà o, nói Ä‘i.
- Cảm Æ¡n mẹ - Mắt tôi đã má»ng đầy nước, những chỉ chá»±c trà o ra. Tôi cố ngăn mình không báºt khóc.
- “Con yêu Mẹ. Cong sẽ sá»›m gặp lại mẹâ€. Nói Ä‘i.
- Con yêu Mẹ - Giá»ng nói cá»§a tôi hÆ¡i gằn – Con sẽ sá»›m gặp lại mẹ - Tôi hứa như Ä‘inh đóng cá»™t.
- Tạm biệt Bella. Ta sẽ chỠđược gặp mi – Hắn gác máy.
Tôi vẫn còn giữ Ä‘iện thoại bên tai. Các khá»›p xương trong ngưá»i tôi đông cứng lại vì khiếp sợ… Tôi không còn khả năng co duá»—i các ngón tay cá»§a mình nữa.
Tôi hiểu mình cần phải suy nghÄ© cho thấy đáo, nhưng sao đầu óc cá»§a tôi chỉ ngáºp trà n giá»ng nói hoà ng loạn cá»§a mẹ. Từng giây cứ thế trôi qua, tôi buá»™c mình phải lấy lại bình tÄ©nh.
Từ từ, từ từ, tư duy cá»§a tôi bắt đầu mạnh lên, phá tan bức tưá»ng Ä‘au khổ vốn được xây dá»±ng rất kiên cố trong lòng. Quyết định Ä‘i. Mình hoà n toà n không có sá»± lá»±a chá»n nà o cả, ngoà i má»™t lá»±a chá»n duy nhất: Ä‘i đến căn phòng đầy gương đó mà đón nháºn cái chết. Ngoà i mạng sống ra, mình chẳng còn gì cho Ä‘i để đổi lấy tÃnh mạng cá»§a mẹ. Chỉ hy vá»ng rằng sau khi táºn hưởng niá»m vui chiến thắng vì đã đánh bại được Edward, James sẽ hà i lòng mà bá» qua cho tất cả. NghÄ© đến đây, toà n bá»™ ná»—i tuyệt vá»ng cá»§a thế gian bất ngỠđổ ụp xuống ngưá»i tôi, nhấn tôi chìm nghỉm; không có cách gì khả dÄ© mặc cả được, cÅ©ng như không cách gì có thể đỠnghị hay từ chối hắn. Mình không còn chá»n lá»±a nà o khác cả, tôi tá»± nhá»§. Hãy dÅ©ng cảm lên.
Ná»— lá»±c hết sức bình sinh, tôi đẩy lùi ná»—i sợ hãi ra xa khá»i mình. Tôi đã quyết định xong. Không nên để lãng phà thá»i gian, bằng không, mình sẽ không đủ sức để gánh chịu háºu quá. NghÄ© nhanh lên, Alice và Jasper Ä‘ang chá» tôi; thoát khá»i há» - đó là việc là m cần thiết, nhưng đồng thá»i cÅ©ng là điá»u khó có thể thá»±c hiện được.
Bất giác tôi thấy mừng là Jasper đã bá» Ä‘i. Nếu anh ta ở đây và nháºn ra ná»—i Ä‘au khổ cá»§a tôi trong năm phút vừa rồi thì là m gì mà há» chẳng nghi ngá» chứ? Tôi ráng nuốt và o trong lòng sá»± khiếp sợ cùng ná»—i lo lắng, và cố gắng kiá»m chế chúng. Không được, hiện giá» tôi không đủ sức để là m việc đó. Không biết khi nà o thì Jasper quay trở lại?
Tôi táºp trung nghÄ© cách trốn thoát, hy vá»ng rằng sá»± rà nh rẽ vá» má»i ngóc ngách trong sân bay sẽ là lợi thế cá»§a mình. Và bằng cách nà y hay cách khác, tôi phải tránh xa Alice…
Chắc chắn Alice Ä‘ang ở ngoà i phòng khách đợi tôi vá»›i bao Ä‘iá»u thắc mắc. Từ giá» cho tá»›i lúc Jasper quay lại, tôi phải trao cho Alice má»™t váºt riêng tư má»›i được.
Váºy là tôi phải chấp nháºn rằng sẽ không bao giá» còn có thể nhìn thấy Edward được nữa, tháºm chà chỉ là nhìn thấy gương mặt anh lần cuối cùng lúc khiêng tôi ra khá»i căn phòng đầy gương ấy. Tôi sẽ là m tan nát cõi lòng anh, ấy váºy mà tôi chẳng thể nói lá»i từ biệt. Bất giác, tôi quyết định cứ để mặc cho má»i Ä‘au khổ dâng lên trà n ngáºp hồn mình trong giây lát. Nhưng rồi tôi lại xua tất cả chúng Ä‘i, quyết định ra ngoà i gặp Alice.
Äiá»u duy nhất tôi có thể xoay sở được, đó là biết gương mặt cá»§a mình trở nên á»§ rÅ©, thiếu linh hoạt. Tất nhiên là Alice nháºn ra ngay, và tôi không có ý đợi được há»i han. Lúc nà y, trong tay tôi chỉ có duy nhất má»™t kịch bản mà thôi, ngoà i kịch bản đó ra, tôi không còn biết ứng khẩu ra câu gì khác cả.
- Mẹ mình rất lo. Mẹ muốn vá» nhà . Nhưng ổn rồi, mình đã thuyết phục được mẹ không đến đây rồi – Giá»ng nói cá»§a tôi chẳng có chút sinh khà nà o.
- Váºy có thể chắc chắn là mẹ bạn không sao rồi, Bella, đừng lo lắng nữa.
Tôi quay mặt đi, không dám để cô bạn nhìn thấy gương mặt của mình.
Mắt tôi dừng lại nÆ¡i táºp giấy trắng cá»§a khách sạn Ä‘ang để ở trên bà n. Vô cùng Ä‘iá»m đạm, tôi tiến đến đó, trong đầu bất thần nghÄ© đến má»™t chuyện… Ở đó còn có má»™t bì thư nữa. Tốt quá rồi.
- Alice – Tôi từ tốn lên tiếng, vẫn không dám quay mặt lại, giá»ng nói cá»§a tôi vẫn tá» ra bình thưá»ng – Nếu mình viết má»™t bức thư cho mẹ, bạn có thể chuyển nó tá»›i cho mẹ mình được không? à mình muốn nói là bạn để nó ở nhà cá»§a mẹ mình ấy?
- Tất nhiên rồi, Bella – Giá»ng nói cá»§a cô bạn vẫn tá» ra tháºn trá»ng. Dưá»ng như cô ấy bắt đầu nghi ngá» tâm trạng Ä‘ang bùng nổ cá»§a tôi thì phải. Tôi cố kiá»m chế cảm xúc cá»§a mình lại.
Lại bước và o phòng ngá»§, tôi ngồi quỳ gối bên cạnh chiếc bà n nhá» kê cạnh giưá»ng và bắt đầu viết.
- Edward – Tôi viết. Bà n tay run rẩy, phải căng mắt lắm má»›i Ä‘á»c được những dòng chữ cá»§a tôi lúc nà y:
Em rất yêu anh. Cho em xin lá»—i. Hắn Ä‘ang bắt giữ mẹ em, và em không còn cách nà o khác. Em cÅ©ng biết lá»±a chá»n cá»§a mình có thể sẽ không mang lại kết quả nà o tốt đẹp. Vì váºy em rất, rất xin lá»—i anh.
Anh đừng giáºn Alice và Jasper. Em rá»i xa được há» là cả má»™t phép mà u, anh ạ. Anh hãy cảm Æ¡n hai bạn ấy dùm em. Äặc biệt là Alice, anh nhé.
Và em xin anh, xin anh đừng Ä‘i theo hắn. Vì hắn muốn váºy. Em không thể thanh thản nếu bất kỳ ngưá»i nà o vì em mà bị tổn thương, đặc biệt là anh. Em xin anh, đây là điá»u duy nhất em mong anh hãy là m. Vì em.
Yêu anh tháºt nhiá»u. Hãy tha thứ cho em.
Bella.
Má»™t cách cẩn tháºn, tôi gấp bức thư lại, bá» và o phong bì. Cuối cùng thì anh cÅ©ng sẽ tìm ra nó. Tôi hy vá»ng rằng anh sẽ hiểu và là m theo lá»i tôi, chỉ lần nà y mà thôi.
Má»™t cách cẩn tháºn, tôi dán phong bì lại.
Tà i sản của Maya
Từ khóa được google tìm thấy
àëòûí , chang vang 4vn , êîðîëåâà , èñòîðèÿ , ïèäîðû , ìèòñóáèñè , ïñîðèàç , ïðàçäíèêîâ , ïðàéñ , õðåíîâûé , ðåôåðàòè , øêîëà